1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 100:: kiện kính cửa sổ!

      bao lâu Lăng Lan tới nơi đặt nhiệm vụ. Tuy nơi này khắp nơi đều giống nhau nhưng cần hỏi Lăng Lan cũng biết đích đến của mình là ở đâu. Ở đây chỉ có duy nhất cửa hàng có người đứng xếp thành hàng dài thấy điểm cuối.

      Lăng Lan lựa chọn nhảy xuống, đoán nếu giờ phút này minh chen ngang xuống tuyệt đối khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó cho dù có lợi hại tới mấy cũng bị toàn thể học sinh ở đây đánh thành chuột chạy qua đường. Vì thế nằm mái hiên, ló đầu xuống nhìn tòa nhà mục tiêu của mình, có cửa sổ .

      Sau khi hoàn thành loạt động tác xoay người , Lăng Lan thành công đáp xuống cửa sổ tầng 3 của tòa nhà. Bây giờ Lăng Lan chỉ hi vọng cửa kính này phải làm từ vật liệu chống đạn hay kiếng cường lực gì đó, nếu ....

      mấy tiếng, tiếng bang thanh thúy, là kính làm từ thủy tinh phổ thông. Lăng Lan quyết đoán nắm tay lại dùng sức đánh xuống, chợt tiếng răng rắc vang lên, cửa kính trực tiếp bị Lăng Lan đánh nứt. nhanh chóng đánh thêm mấy quyền rồi xoảng tiếng, cửa kính vỡ tan tành.

      Hành động ồn ào mà dã man này của Lăng Lan khiến cho những học sinh phía dưới phát , tiếng “Ồ” vang lên khắp nơi. Bọn họ nghĩ tới còn có thế vào cửa hàng bằng phương thức bạo lực như vậy. ít học sinh ảo não trong lòng, sớm biết như vậy bọn họ cần gì phải ở đây thành thành xếp hàng chờ chứ.

      Lăng Lan cũng quan tâm các loại cảm xúc hâm mộ và ghen tỵ của học sinh đứng dưới, hai tay chống đỡ khung cửa sổ rồi linh hoạt nhảy vào bên trong cửa hàng.

      Nhưng khi Lăng Lan vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa hàng nhất thời cảm thấy hành động manh động của mình sai rồi. Nơi đáp xuống chính là nơi đặt cánh cổng tới chỗ nhiệm vụ truyền thừa, cũng là nơi các giáo viên bảo vệ tập trung đứng đông nhất.

      giáo viên râu trắng như tơ dùng ngón tay run run vì tức chỉ về phía Lăng Lan: “Em là ai? Là học sinh năm mấy? Vì sao hiểu quy cũ như vậy?” Chỉ cần nhìn bộ đồng phục màu đỏ của Lăng Lan các giáo viên ai cũng biết đây chính là thiên chi kiêu tử. Chỉ là đây là học sinh năm mấy.

      Lăng Lan nhanh chóng nhìn chung quanh vòng, phát trừ người giáo viên trước mặt rất tức giận, những người giáo viên khác, đặc biệt là những người giáo viên trẻ tuổi, ai tức giận giống như nghĩ, thậm chí họ còn lộ ra ý cười, mang ý khen ngợi với hành động của .

      Ớ? Hành động của ràng là phá hư trật tự mà, thậm chí có thể gây hỗn loạn, vì sao mấy người giáo viên này lại tức giận? Thậm chí tán thành.

      Lăng Lan đột nhiên nhớ tới thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, mọi thứ đều lấy thực lực làm trọng. Như vậy có phải trí tuệ cũng là loại thực lực ? Học viện công khai nhiệm vụ truyền thừa căn bản là muốn học sinh khảo hạch theo phương thức bình thường? Cho nên hành động theo quy cũ của được xem là thông minh sao?

      Ý nghĩ này vừa chớp lóe qua trong đầu Lăng Lan nhưng cũng nghĩ nữa, bởi vì phải nhanh chóng báo tên và năm học cho người giáo viên trước mặt, học viện đồng quân trung tâm rất coi trọng truyền thống tôn sư trọng đạo, muốn chỉ vì việc như con thỏ này mà ảnh hưởng tới ấn tượng của mình với các giáo viên trong tương lai.

      "Em chào thầy, em là Lăng Lan, học sinh năm 2 lớp đặc cấp ban 1." Lăng Lan lạnh nhạt tự giới thiệu khiến ít giáo viên nở nụ cười, đứa này căn bản là hổ thẹn vì bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu, vẻ mặt còn cực kỳ vô tội.

      "Cho dù em là học sinh đặc cấp ban 1, là những học viên ưu tú của học viện loại hành động này của em vẫn đáng bị phê phán và lên án, tôi nhất định báo chuyện này lên để loại bỏ tư cách học sinh đặc cấp của em.” Nhìn thái độ biết nhận sai của Lăng Lan khiến người giáo viên già càng thêm tức giận.

      Lời của người giáo viên lớn tuổi khiến cho những người giáo viên trẻ tuổi đứng xung quanh cười khổ, thầm lắc đầu. Vị giáo viên này là người nổi tiếng với biệt hiệu “Cán cân”, đúng là đứng, sai là sai, chấp nhận bất cứ sai lệch nào, đây chính là biểu cho bảo thủ ngàn năm đổi. Học viện cũng vì tính cách chính trực này của ông mà nhờ ông đến đây làm người phụ trách duy trì trật tự, muốn dựa vào danh tiếng đồn cũng vang của ông để kiềm chế những học sinh tốt…

      nghĩ tới học sinh tốt còn chưa thấy học sinh thông minh hơn người lại lọt vào…

      Những giáo viên trẻ tuổi có chút buồn bực, nếu phải vì có người giáo viên này ở đây tọa trấn họ để Lăng Lan trực tiếp tiến vào khảo nghiệm rồi. có biện pháp, dù sao bọn họ cũng thích những học sinh làm theo quy luật hình tròn mà, những người như vậy chắc chắn có tiền đồ vô hạn.

      Lăng Lan cũng cực kỳ buồn rầu, dùng sức xoa xoa mi tâm, nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào. phải sợ bị giáo viên la mắng, chỉ là nếu muốn chọc giận ông lão đầu tóc trắng xóa có chút đành lòng…

      Im lặng lúc Lăng Lan mở miệng hỏi: "Xin hỏi, chủ nhân cửa hàng này là ai vậy?”

      Lúc này, người thanh niên ngồi sofa cạnh người quân nhân khẽ giơ tay lên : “Là , ở đây.” ta vui vẻ nhìn biểu tiếp theo của Lăng Lan.

      Lăng Lan nhìn biểu cảm của người thanh niên trong lòng hơi động, hơi hơi cúi người thành khẩn : "Thực xin lỗi! Em phá cửa kính của cửa hành , biết lớp kính này tốn bao nhiêu tiền, em bồi thường."

      " có chuyện gì, chuyện việc gì, chỉ là khối thủy tinh mà thôi." Người thanh niên cười , trả lời câu hỏi của Lăng Lan.

      Lăng Lan lại nghiêm cẩn: "Là do em làm em phụ trách, học viện dạy thể trốn tránh trách nhiệm của chính mình."

      Câu của Lăng Lan khiến cho tất cả giáo viên có mặt thầm gật đầu, ngay cả người giáo viên già cũng vuốt vuốt râu mình, vẽ mặt nghiêm khắc hòa hoãn, lên chút ý cười.

      đứa trẻ lợi hại! quân nhân đứng bên cạnh người chủ cửa hàng lúc nãy nhướng mắt lên nhìn Lăng Lan, chỉ câu có thể hóa giải tức giận của giáo viên, đoán chuyện này cuối cùng kết thúc trong im lặng.

      "Ha ha, nếu lớp kính vừa rồi được làm từ thủy tinh quý giá sao bạn ? biết học sinh của học viện đồng quân cũng có nhiều tiền đâu…” Người thanh niên giống như muốn cố ý gây , vẻ mặt cười xấu xa đồng thời nhắc nhở Lăng Lan, khi còn chưa xác định kết quả, đừng hứa hẹn chuyện gì quá nhanh..

      Tay Lăng Lan run, vật từ trong tay đột nhiên bay ra giữa trung bắn về phía người thanh niên trước mặt. Động tác này của diễn ra rất đột ngột nhưng người thanh niên kia cũng bất ngờ, ta vươn tay phải thoải mái tiếp được thứ bay tới.

      Nhìn biểu lưu loát này của ta khiến mày của Lăng Lan hơi hơi giương lên, xem ra chủ nhân của cửa hàng này cũng đơn giản. nhanh chóng thu phần kinh ngạc nơi đáy mắt lại, khuôn mặt có vẻ châm biếm: "Đây là mảnh thủy tinh được lấy từ chỗ kính kia, chỉ cần nhờ người giám định là có thể biết được thành phần của nó, bọn em đều là học sinh của học viện đồng quân, đều nhận bảo vệ của học viện, em nghĩ chắc muốn chọc giận nhà trường đâu nhỉ,,”

      Từng học sinh đều nhận bảo vệ của học viện, nếu có bất kỳ nhân tố nào kể cả trong hay ngoài học viện có ý muốn lừa gạt học sinh đều bị học viện trả thừ điên cuồng.

      Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Lăng Lan người quân nhân trẻ cười rộ lên, còn người tự nhận là chủ cửa hàng biết gì mà che mặt: phải chỉ nhìn nó đáng nên mới chọc chút sao, vì sao lại phản bác hung ác vậy??? Bị đứa trẻ 7 tuổi khinh thường, hu hu hu, muốn sống nữa.

      Người giáo viên già nghe vậy vẻ mặt cũng hoàn hoãn xuống, khi nghe câu khinh bỉ của Lăng Lan đối với người thanh niên kia ông cũng nhịn được mà liên tục gật đầu, cười vui vẻ... Vốn tưởng đứa này là đứa trẻ kiêu ngạo, bất tuân, nghĩ tới nó lại biết phải trái như vậy, đứa trẻ thông minh, xem ra mình thể xử lý mạnh tay rồi, tránh ảnh hưởng tới nó…

      Bất tri bất giác, cảm nhận về Lăng Lan của người giáo viên già nhanh chóng bị thay đổi bởi vì việc vừa phát sinh.

      "Được rồi trả cho 500 tiền ảo của Liên Bang là được." Người thanh niên đành phải giá thấp hơn giá thị trường 3 lần, đương nhiên Lăng Lan cũng nhận ra điều đó, cũng từ chối ý tốt của đối phương, ngu ngốc trả theo giá trị của cái cửa kính đó. Vì thế, Lăng Lan thu liễm biểu cảm khinh bỉ, đảo mắt, vẻ mặt chân thành tha thiết cảm ơn đối phương. Nhìn vẻ mặt thuần khiết của Lăng Lan khiến tâm tình của người thanh niên như bừng sáng lại, cảm giác cực kỳ vui vẻ, đứa này quả đứa trẻ đáng .

      Hu huh u, nhất định phải nhanh chóng cầu hôn với bạn mới được, như vậy sang năm mới có thể sinh ra bảo bối đáng như vậy…

      Sau khi trả tiền cho người thanh niên kia, Lăng Lan cũng nghiêm cẩn với người giáo viên già vẫn đứng bên cạnh: “Cảm ơn dạy bảo của thầy.”

      câu này lại lần nữa khiến cho người giáo viên già thay đổi sắc mặt. Những đứa trẻ thời này đều cực kỳ khó trị, phản nghịch trong chúng rất mạnh nên đối với giáo viên chỉ trích mình, chúng thường ghi hận trong lòng chứ bao giờ cảm ơn, nhưng lời cảm ơn vừa rồi của Lăng Lan cũng phải là có lệ mà tâm thực lòng, điều này khiến ông thể duy trì vẻ mặt nghiêm khắc nữa. Ông cảnh cáo : "Nhớ kỹ, có lần sau ."

      Ế… đây chính là người luôn nổi tiếng bảo thủ tình cảm sao? Tất cả mọi giáo viên đều vì hành động tha thứ quá dễ dàng của người giáo viên già mà kinh ngạc, bọn họ cứ nghĩ rằng mình sắp phải nghe bài hát dài vô tận chứ, sao cuối cùng chút nước bọt cũng có vậy???

      Người quân nhân trẻ tuổi mỉm cười nhìn vẻ mặt chân thành, tha thiết của Lăng Lan, kích cuối cùng hoàn mỹ! nghĩ tới mới rời khỏi học viện hơn mười năm mà ở đây lại xuất đứa trẻ nghiệt như vậy, Lâm Lan…Lăng Lan??? Đứa trẻ này có tên đồng với người đó, hy vọng đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh này có thể trưởng thành bình an …

      Nghĩ đến đây vẻ mặt người thanh niên buồn bã, ánh mắt nhìn Lăng Lan có thêm vài phần mong mỏi, đừng giống như người đó…

      Người giáo viên già nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người khác xem thường: "Chẳng lẽ các cậu cho rằng tôi già nên mắt cũng mù nhìn thấy đứa đó thông minh sao? Nghiêm khắc đối với nó chính là muốn nó vì quá thông minh mà sai đường thôi. Nhưng mà đứa này ứng đối rất thông minh, bắt được nhược điểm của tôi khiến tôi thể xuống tay nghiêm khắc với nó, hoàn mỹ..."

      khuôn mặt đầy vết nhăn của người giáo viên già lộ ra vẻ sầu lo, ông vui buồn phức tạp: đứa trẻ này hoặc trở thành hùng hoặc trở thành kiêu hùng, biết tương lai nó như thế nào..

      Nhìn kiện phá cửa sổ nhanh chóng được giải quyết, người giáo viên phụ trách gọi học sinh vào khảo hạch tiếp tục gọi người ở ngoài nữa mà ý bảo Lăng Lan chuẩn bị, được vào khảo nghiệm trước.

      PS: Lịch đăng truyện của mình là 2 ngày/chương nha các bạn, có thể hơn chứ bao giờ thiếu nha, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nà...

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 101:: Khảo hạch đơn giản?

      Lăng Lan chờ đợi đến 2 phút chợt nghe người giáo viên kia gọi "Lăng Lan, đến phiên em."

      Dưới nhắc nhở của giáo viên, Lăng Lan liền đưa tay chạm truyền tống môn (cửa truyền tổng), khi tay chạm vào cánh cửa đó sức mạnh lồ đem cả người hút vào trong.

      Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lăng Lan, dưới con mắt của những người ở bên cạnh. Lăng Lan chỉ vào truyền tổng môn rồi biến mất.

      "Hi vọng đứa này có thể có được truyền thừa của cậu!" Người quân nhân đột nhiên nghĩ.

      Nhưng, rất nhanh ta liền nhận được tin tức của người giám sát bí mật của truyền thừa, đứa trẻ vừa rồi cũng bị từ chối, ở điểm đăng nhập của truyền tống.

      Đứa trẻ nghiệt như vậy cũng được chấp nhận sao? Lăng Tiêu, đến cùng là cậu muốn người thừa kế phải như thế nào?

      thể phủ nhận trong lòng người quân nhân thất vọng ít, ta vẫn hy vọng đứa trẻ lúc này thành công, vì nó và người đó rất giống nhau.

      Người giám sát truyền tổng vẫn theo dõi mọi hành động của Lăng Lan, nhìn Lăng Lan vào thư viện rồi bắt đầu học tập nữa cũng thả lỏng, quan tâm đến Lăng Lan nữa.

      Người quân nhân cũng biết, người giám sát danh nghĩa mà mình mang tới ngoài việc giám sát những đứa trẻ vào khảo nghiệm, ta còn được lệnh riêng rằng phải giám sát chặt đứa trẻ có tên Lăng Lan tiếp xúc với truyền thừa, theo dõi toàn bộ.

      Khi Lăng Lan vừa tiến vào gian của nhiệm vụ truyền thừa phát tiểu Tứ ngồi trong góc chờ mình, rất kinh ngạc hỏi thấy tiểu Tứ đem ngón tay để trước miệng, cầu im lặng.

      Lăng Lan tức giận trừng mắt nhìn tiểu Tứ, nếu như muốn trốn vì sao lại xuất ở đây chứ, muốn ăn đòn mà.. Bất quá Lăng Lan cũng vạch trần tiểu Tứ mà chờ nó chủ động giải thích với mình.

      "Lão đại, gian này có người giám sát nha." Tiểu Tứ lập tức ném ngay quả bom xuống khi nhìn thấy vẻ tức giận của Lăng Lan.

      "Có chuyện gì xảy ra?" Lăng Lan hiểu.

      " gian này phải gian chính của nhiệm vụ truyền thừa, nó chỉ là trạm trung chuyển để đến thế giới riêng của truyền thừa nên nơi này bị người khác giám sát.” Tiểu Tứ giải thích rồi bổ sung thêm, "Tôi tìm hiểu, những người theo dõi nơi này có quan hệ với quân đội.”

      Lăng Lan nhíu mày: "Vậy sao ngươi còn dám ở đây?" Đối phương có phải phát ra tiểu Tứ hay , cuộc chuyện của bọn họ có bị người khác phát ?

      Tiểu Tứ trắng mắt nhìn Lăng Lan cái, vì tín nhiệm mình mà bất mãn: "Ta là ai? Ta là thần trong thế giới ảo này, cái đám người giám sát đó chả là gì đối với ta cả.” tới đây, Tiểu Tứ đắc ý: “Cho dù là tại cũng thế, những thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là những con số được tôi thiết lập mà thôi.”.

      "Vậy vừa rồi ai làm bộ như lâm đại dịch khiến ta được lên tiếng vậy?” Lăng Lan liếc mắt lườm tiểu Tứ cái, khiến cho tiểu Tứ vừa đắc ý bay lên tận trời rớt phanh xuống đất.

      Cảm giác tình huống có chút ổn, tiểu Tứ lập tức biết vâng lời, nhu thuận khiến Lăng Lan vừa bực mình, vừa buồn cười. Cuối cùng chỉ đành đem chuyện này ném qua bên rồi tập trung vào vấn đề quan trọng.

      "Nhiệm vụ truyền thừa đó ngươi tìm hiểu được tới đâu?”Tiểu Tứ đến sớm như vậy hẳn là tìm hiểu tình hình trước rồi.

      Nhưng lại đơn giản như Lăng Lan nghĩ, tiểu Tứ vừa nghe nhắc tới nỗi đau khuôn mặt suy sụp, bộ dạng như bị đả kích rất lớn ủ rũ : " xin lỗi lão đại, chỗ đó tôi vào được.” Tiểu Tứ chỉ chỉ phía trước, nơi đó có tinh thể hình thoi được xoay tròn trung.

      "Đó là cái gì? Truyền tống môn sao?" Lăng Lan đến trước mặt tinh thể tò mò hỏi.

      Tiểu Tứ buồn bực : "Nó cũng là loại truyền tống môn, nhưng tinh thể này là thứ do cường giả dùng tinh thần lực để kết đọng lại cho nên dù tôi có muốn cũng thể vào. Lúc đầu biết nên tôi cứ thế lao vào rồi bị luồng tinh thần bắn ra, xem chút làm tôi bị thương luôn....” Nghĩ tới mà sợ hãi, tiểu Tứ tự chủ vuốt vuốt ngực của mình, nó là trí năng, nếu bị thương nhất định mọi trật tự bị hỗn loạn, như vậy buộc nó phải trùng tu, thiết lập chính mình lần nữa, như vậy mới có thể bình thường xuất trước mặt Lăng Lan, sau khi trùng tu xong biết Lăng Lan có còn nhớ tới nó , tiểu Tứ thương tâm nghĩ.

      "Hả? Vậy ta nên làm gì?” Lăng Lan nghe tiểu Tứ như vậy cũng bắt đầu cẩn thận.

      "Chỉ cần chạm vào cái tinh thể kia là xong, tôi thấy những học sinh khác ai cũng làm như vậy hết.” Tiểu Tứ , "Sau khi bọn họ chạm vào tinh thể kia liền biến mất trong thế giới ảo, sau đó 2 phút bọn họ lại xuất lần nữa ở nơi đăng nhập vào thế giới ảo.” (tân thủ thôn í ạ)

      " thấy trong thế giới ảo? Chẳng lẽ còn có gian khác sao?”Lăng Lan hiểu ý trong lời của tiểu Tứ, cách khác nếu chạm vào tinh thể đó mọi người phải được đưa tới gian khác của thế giới ảo mà trực tiếp biến mất sao?

      Tiểu Tứ nghĩ nghĩ mới : "Tôi có tư liệu chính xác về phương diện này, nghe khi người mạnh ở mức nhất định tạo ra thế giới gọi là lĩnh vực và nó là gian độc lập của riêng người tạo ra nó.”

      Lăng Lan nghe đến đây tự chủ được nghĩ tới đạo, hơi thở của đạo có thể làm suy yếu năng lực của đối thủ, như vậy nó cũng là loại lĩnh vực có phải ?

      Lăng Lan tiếp tục hỏi: "Những học sinh đó có phải đều thất bại ?"

      "Đương nhiên, nếu người kế tiếp vào được, đây chính là chỗ tốt của nhiệm vụ truyền thừa, bên trong chỉ cho phép người vào, nếu người bên trong thất bại người tiếp theo mới có thể vào, may mắn khảo hạch của nhiệm vụ này cũng rất nhanh, có 2-3 phút à, thậm chí có người mới vào 30 giây bị đá ra rồi, là ngốc.” Tiểu Tứ vui sướng khi người gặp họa.

      "Có lẽ ta cũng tốt hơn người khác là bao." Lăng Lan cho là đúng, biết bên trong khảo hạch cái gì, ai cũng dám tự mình có thể làm được.

      "Lão đại khẳng định thành vấn đề, nhất định có thể bắt nhiệm vụ truyền thừa này." Tiểu Tứ vừa ý, ở trong cảm nhận của nó Lăng Lan là người thông minh nhất, tuyệt đỉnh nhất.

      "Tiểu Tứ, cám ơn ngươi." Lăng Lan đối với tin tưởng điều kiện của tiểu Tứ làm cho cảm động vô cùng, xoa đầu của tiểu Tứ nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

      Lăng Lan có chút do dự: "Tiểu Tứ, ta muốn làm nhiệm vụ này, ngươi cũng biết ta muốn người của quân đội để ý tới mà.” qua được khảo hạch tốt, nhưng nếu lỡ may mắn thành công nắm lấy truyền thừa này sao? Chắc chắn bị nhiều người chú ý.

      Tiểu Tứ hiểu : "Vì sao muốn làm, tôi có thể chế tạo hình ảnh giả để cho dù lão Đại có lấy truyền thừa hay 3 phút sau cũng bị đá ra ngoài mà?”

      "Tiểu Tứ, ngươi có thể chế tạo hình ảnh giả sao?" Lăng Lan lập tức vui vẻ, lúc này chợt nhớ tới lúc tiểu Tứ có thể thay đổi sóng não của con người, tạo cho nhân vật phụ để chơi khắp thế giới ảo.

      "Nhưng mà ta ở bên trong như vậy làm sao người tiếp theo có thể vào khảo hạch tiếp được? Làm giả cũng vô dụng.” Lăng Lan lại nghĩ đến vấn đề này thở dài hơi.

      "Chuyện này càng đơn giản, tôi tạo ra gian mới cho những đứa trẻ tiếp theo vào khảo nghiệm, sau đó đặt trình tự cho nó cứ 3 phút lại nó người vào ra ngoài, như vậy là xong rồi.” Tiểu Tứ căn bản cho rằng đây là vấn đề đáng để lo lắng.

      "Vậy còn nội dung cuộc khảo hạch sao?" Dù sao cũng ít học sinh tiến vào gian truyền thừa , nếu như bọn họ chuyện rồi phát nội dung của mỗi người là khác nhau việc càng thêm hỏng bét.

      "Trời ơi, sao lão Đại có nhiều vấn đề dữ vậy, vào hay ?! Chỉ cần vào là tôi biết nội dung của nó là gì rồi, tới lúc đó tôi cứ rập khuôn làm theo là được rồi, vả lại nếu may mắn bị đá tôi cũng cần phải chế gian mới nữa, thế là xong, cho nên lão Đại dấu, vào lẹ lên, còn lại cứ để cho tiểu Tứ lo. Nhé...”

      Tiểu Tứ kiên nhẫn đẩy đẩy Lăng Lan ý bảo nhanh vào, tuy tiểu Tứ có thể cho nhân viên giám sát thấy hình ảnh giả nhưng nó cũng thể để Lăng Lan luôn đứng chỗ động được, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

      Lúc này Lăng Lan mới yên tâm, đem tay đặt ở tinh thể hình thoi, biết vì sao khi vừa tiếp xúc với tinh thể kia cảm giác thân thiết thể thành lời lan ra khắp cơ thể khiến cảm thấy ấm áp và thoải mái.....

      Sau khi bị cổ tinh thần lực ấm áp dẫn vào thấy nơi mình đứng chính là cánh đồng mênh mông, xung quanh có gì, chỉ có và sương mù vây quanh.

      Trong lúc còn hoang mang biết phải làm gì tiếp theo đột nhiên, lớp sương mù xung quanh Lăng Lan ngưng kết lại tạo thành bóng người, hình ảnh người đó vé, cao gần bằng Lăng Lan, chỉ thấy cái bóng kia bắt đầu bộ thuật cách đấu.

      Lăng Lan vừa thấy nhất thời chảy mấy đường đen xuống trán, đây là khảo hạch sao? Này có phải quá đơn giản , bộ thuật cách đấu đó chỉ là trụ cột của học sinh năm nhất học viện đồng quân trung tâm.

      "Là trụ cột của học viện sao?” Lăng Lan thử hỏi nhưng cái bóng đó vẫn tiếp tục đánh dừng lại.

      Chẳng lẽ nó muốn mình làm theo sao? Lăng Lan hơi chuyển người, bắt đầu bày ra tư thế làm theo bóng người kia bắt đầu đánh bộ thể thuật.

      Quả nhiên như Lăng Lan dự đoán, khi vừa làm động tác đầu tiên cái bóng đó cũng ngay lập tức làm theo , đánh bộ thể thuật thêm lần nữa.Quả nhiên kiểm tra ngôn ngữ cơ thể. Mình chắc chắn qua cửa rồi.

      Chỉ thấy động tác của Lăng Lan và cái bóng kia bắt đầu đồng bộ lại với nhau.

      Sau lúc bóng người hình xám biến mất còn mà Lăng Lan vẫn đứng ở gian đó như cũ bị đá ra ngoài, như vậy hẳn là qua rồi đúng .

      Lăng Lan thở dài nhõm, cuối cùng cũng qua. Đánh bộ thể thuật vừa rồi cũng mất gần 2 phút, như vậy học sinh chủ yếu bị văng ra ngoài ở cửa thứ 2, biết nó khảo hạch cái gì đây? Khiến cho nhiều người ra về như vậy.

      Lăng Lan có chút lo lắng nhưng đúng lúc này sương mù lại kết lại, lần này nó còn là bóng người nho nữa mà là người to lớn cường tráng. Người đó bắt đầu bộ quyền và bộ quyền đó khiến cho sắc mặt Lăng Lan biến đổi.

      Ps: mình để cách xưng hô của Lăng Lan với tiểu Tứ là ta ngươi, còn tiểu Tứ với Lăng Lan là tôi- nha

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 102:: Cuộc thi vấn đáp!

      Thể thuật của Lăng gia, là thức đấu dành riêng cho tử sĩ Lăng gia, vì sao nó lại xuất ở đây?

      Lăng Lan vừa nghi ngờ vừa lo lắng, nếu như lúc đầu cũng quan tâm đến truyền thừa này lúc này buộc phải xem nó có những gì.

      Lăng Lan chần chờ bắt đầu đánh theo bóng kia, đây chính là thể thuật mà học ngay từ khi còn , nó trở thành phần bản năng của .

      Chờ sau khi Lăng Lan đánh xong bài thể thuật chiếc bóng màu xám lại biến mất, sương mù xung quanh bắt đầu tiêu tán, khung cảnh xung quanh bắt đầu ra.

      Nơi đứng là bãi cỏ nhanh màu xanh, có những ngọn núi xa xa, mây mù lượn lờ, có tiếng suối nước, tiếng chim hót, mùi của hoa thơm, và u cốc xinh đẹp bỗng nhiên xuất trước mặt Lăng Lan.

      Lăng Lan chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy, khiến cảm thấy yên bình vô cùng.

      Đúng lúc này tờ giấy trắng đột nhiên từ trời rơi xuống, đung đưa bay tới trước mặt Lăng Lan.

      tờ giấy viết duy nhất câu: Đây là thế giới xinh đẹp nhưng chưa được đặt tên, mời bạn đặt cho nó cái tên hay.

      Lăng Lan vừa đọc xong dòng này bên cạnh tờ giấy xuất cây bút lông vô cùng xinh đẹp.

      Kỳ quái, vì sao thế giới phát triển lại xuất thứ cổ xưa như vậy?

      Lăng Lan hơi nhăn mày, tầm mắt bị cây bút lông hấp dẫn... Càng nhìn càng thấy quen, hình như nhìn thấy nó ở đâu rồi.

      Ở học viện sao? Lăng Lan thầm lắc đầu, trực tiếp loại trừ khả năng này. Học viện quá tiên tiến, việc xuất thứ như bút lông là gần như có khả năng .

      Như vậy nơi duy nhất có thể thấy được thứ này chính là ở nhà mình.

      Nhưng mà cây bút này xuất ở đâu trong nhà chứ? Bình thường bút lông được đặt trong thư phòng, nhưng mà ở nhà cũ Lăng gia thư phòng là của cha, mà trong phòng cha có loại bút này, nhìn qua là thấy nó là của nữ mà...

      Con ? Thư phòng? Lăng Lan đột nhiên nhớ tới chuyện. Khi vừa bắt đầu học lâu có lần bị mẹ gọi vào thư phòng bắt luyện tập viết chữ bằng bút lông. rằng đây là truyền thống của Lăng gia, mỗi truyền nhân của Lăng gia đều buộc phải học nghệ thuật này.

      Lăng Lan lúc đó rất bi ai, bởi vì lúc đó tay của quá thể kẹp được cây bút lông nên chỉ có thể nắm nó dựng thẳng lên trời.

      Lam Lạc Phượng nhìn Lăng Lan chăm chỉ như vậy, nhất thời vui vẻ, bất quá Lam Lạc Phượng cũng biết mình sơ sót khi chưa chuẩn bị cây bút ngắn nào cho Lăng Lan, cuối cùng vì để Lăng Lan có thể cầm bút cách chính xác nhất, Lam Lạc Phượng chỉ đành phải lấy cây bút lông mà mình nhất ra cho Lăng Lan dùng, lúc đó Lam Lạc Phượng còn rất đắc ý đây chính là vật đính ước của mình với cha của Lăng Lan.

      Lăng Lan nhớ lúc đó mình còn châm chọc cha quá keo kiệt, còn mẹ quá dễ lừa khiến Lam Lạc Phượng dở khóc dở cười đánh đầu cái. Nhìn cây bút vừa xinh đẹp, vừa nhắn vừa tay khiến Lăng Lan thích thú vô cùng nên ôm lấy thôi, nhưng tới ngày thứ 2 Lam Lạc Phượng đòi lại cây bút và đem nó dấu xuống đáy hòm cho dùng nữa.

      Thời gian qua 5 năm khiến Lăng Lan gần như quên mấy chuyện này.

      Lăng Lan cố nén kích động, cẩn thận cầm cây bút tinh xảo trước mặt, hơi xoay cây bút lại. Quả nhiên thân bút được khắc hình con phượng hoàng xảy cánh vươn lên, giống hệt chiếc bút trong trí nhớ của .

      Chẳng lẽ truyền thừa này có liên quan đến Lăng gia? Hoặc là có liên quan đến Lăng Tiêu-cha ? Hoặc là truyền thừa này là của chính ông ấy.

      Lăng Lan cảm giác mình nhất định điên rồi, nếu sao có thể nghĩ tới loại chuyện này chứ? Để có thể tạo ra nhiệm vụ truyền thừa người tạo ra nó phải là những người mạnh mẽ vượt cả vương cấp, theo thông tin Liên bang công bố những người như vậy gần như bất tử, nhưng nếu như vậy vì sao cha lại mất sớm chứ??

      Cuối cùng cái gì mới là đây? Trái tim Lăng Lan nhảy lên kịch liệt...

      Giờ phút này, tờ giấy trắng đột nhiên lại xuất hàng chữ: "Bạn còn có phút đồng hồ, hãy điền đáp án lên giấy trong vòng 60, 59, 58...”

      Chết tiệt! Những kích động vừa nãy của Lăng Lan bỗng chốc chạy hết, bắt đầu suy nghĩ nên đặt tên cho nơi này là gì. Lúc này Lăng Lan hối hận mình lãng phí quá nhiều thời gian để nhớ lại quá khứ của cây bút lông đó.

      "U cốc xinh đẹp, bút lông tinh xảo? Truyền thừa này cuối cùng muốn với mình cái gì?” Lăng Lan bắt đầu chạy CPU trong đầu, tranh thủ viết từng cái tên mình nghĩ ra.

      Bút lông là tín vật đính ước của mẹ, như vậy cái u cốc này có phải cũng liên quan đến mẹ hay ? Lăng Lan bắt đầu cố gắng nhớ lại những cuộc chuyện giữa mình và mẹ hy vọng có thể phát manh mối.

      43, 42, 41... Thời gian trôi qua từng giây , trán của Lăng Lan cũng bắt đầu chảy mồ hôi: đáng chết, nếu có tiểu Tứ ở tốt rồi.

      "Lão đại, tìm tôi?" Tiếng của tiểu Tứ bỗng vang lên trong khoảng khiến Lăng Lan giật mình: "Tiểu Tứ, ngươi ở đây sao?"

      "Đúng vậy, tôi luôn ở đây nhìn nhưng bởi vì có luồng lực ngăn lại nên liên lạc với được, vừa rồi khi gọi luồng năng lượng kia đột nhiên biến mất.” Tiểu Tứ trả lời.

      "Trước đừng nữa, còn hơn ba mươi giây thôi, mau giúp ta tìm lại lúc chuyện với mẹ mẹ có từng nhắc tới chỗ nào ?” Trong lòng Lăng Lan nóng như lửa đốt, trực tiếp hỏi vấn đề.

      "Lượng thông tin cần tìm kiếm quá lớn, có thể cung cấp thêm thông tin chi tiết hơn chút ?” Tiểu Tứ cũng khẩn trương, trung tâm của “tâm phiến” cũng bắt đầu phải gánh vác lượng công việc quá lớn. (tâm phiến giống như bộ nhớ chứa dữ liệu của tiểu Tứ vậy, nó bình thường tiểu Tứ bình thường, nó mà hư tiểu Tứ biến mất.)

      "À… Vật đính ước là gì, nơi kết hôn ở đâu hay hưởng tuần trang mật ở đâu cũng được, tìm xem có nơi nào đặc biệt ấn tượng hoặc là nơi nào muốn ấy…” Lăng Lan tùy tiện vài cái, tại cũng chỉ có thể dựa vào suy luận như vậy.

      "Nơi hẹn hò, trừ nhà cũ chính là quân doanh, ba chả lãng mạn gì!" Tiểu Tứ thầm, làm sao mà mẹ Lam lại dễ bị lừa như vậy chứ… “Đính ước? Cầu hôn? Kết hôn? Tuần trăng mật? Hả? Đều là ở quân doanh? là, ngoài 2 nơi này còn chỗ khác sao???”

      Tiểu Tứ nổi giận, tra đến tra câu chuyện tình của Lăng Tiêu và Lam Lạc Phượng chỉ bó trọng ở 2 nơi, quân doanh hoặc là nhà cũ Lăng gia, cùng với u cốc xinh đẹp trước mặt chẳng liên quan gì cả…

      "Như vậy giấc mộng, giấc mộng sao, mẹ muốn nơi nào nhất?" Lăng Lan nhìn xem con số đếm ngược đến 10 xuất giấy nhịn được hô to.

      "Có, là belief! Mẹ Lam muốn belief nhất..." Tiểu Tứ rốt cục tìm được nơi Lam Lạc Phượng luôn muốn thử nhất.

      Khi đồng hồ đếm ngược đến 3 Lăng Lan chần chờ nữa trực tiếp viết belief, khi vừa viết xong chữ f thời gian vừa đếm đến 0.

      Lăng Lan lăng lăng nhìn đáp án của mình, căn bản biết belief là chỗ nào, cũng biết đáp án mà tiểu Tứ đưa cho mình có đúng hay , nhưng cho dù thế nào cũng cố gắng hết sức.

      Chữ viết tờ giấy trắng bắt đầu biến mất từ từ, kể cả đáp án của Lăng Lan. Khi chữ viết biến mất hoàn toàn, Lăng Lan mới hít sâu hơi, chờ quyết định cuối cùng của truyền thừa.

      Qua cửa!

      Nhìn 2 con chữ cứng cáp từ từ xuất tờ giấy Lăng Lan mới thở phào nhỏm, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, nhưng rất nhanh liền cảm thấy tâm thân mỏi mệt. phút vừa quá khẩn trương khiến tiêu hao ít tâm thần.

      Khi hai chữ “Qua cửa” lại lần nữa biến mất vấn đề mới lại xuất , nó quá khó khăn bởi vì nó chỉ là bài giới thiệu về lý lịch.

      "Tên: Lăng Lan!"

      "Cha: Lăng Tiêu!"

      "Mẹ: Lam Lạc Phượng!"

      "Tuổi: 7 tuổi!"

      "Cha bạn thích nhất cái gì?" Nhìn vấn đề thứ năm khiến Lăng Lan ngẩn người, dừng lại cây bút trong tay lại bắt đầu nhớ những lời Lam Lạc Phượng .

      "Lan bảo bối, con có biết cha con thích cái gì nhất ?” Đó là lúc Lăng Lan còn được Lam Lạc Phượng ôm trong tay, Lam Lạc Phượng cầm bức ảnh mình chụp với Lăng Tiêu mỉm cười .

      Lăng Lan thầm xem thường, mẹ còn chưa làm sao biêt được chứ..

      "Cha con thích cơ giáp nhất, thậm chí có thể trong sinh mệnh của ông ấy, ngoài cơ giáp vẫn là cơ giáp, có đôi khi mẹ cũng ghen tỵ đối với tình cảm mà ông ấy dành cho cơ giáp, bất quá lúc cha con điều khiển cơ giáp đẹp trai cùng, ai có thể so sánh bằng." Mẹ Lam lại bắt đầu nổi lên háo sắc, vẻ mặt say mê khiến Lăng Lan mới hơn tuổi hung hăng dùng tay bé đấm vào khuôn mặt tươi cười của Lăng Tiêu.

      "Họa thủy!" Lăng Lan giọng .

      "Nhưng mà cha con cũng mẹ nhất, con biết , cha con từng nến bắt ông phải lựa chọn giữa cơ giáp và mẹ ông chút do dự mà bỏ cơ giáp chọn mẹ." Lam Lạc Phượng tới đây khuôn mặt liền đỏ bừng, "Chờ mẹ có thể gặp lại ông ấy nhất định phải bắt ông ấy bỏ cơ giáp, chỉ có thể duy nhất mẹ thôi… Ông ấy từng hữa như vậy.”

      Lăng Lan đột nhiên cảm thấy bi thương, đến mức thể chấp nhận đối phương ra , mỗi khi Lam Lạc Phượng nhắc đến Lăng Tiêu đều giống như ông ấy du lịch mình mà phải rời khỏi thế gian.

      Ba mẹ nhất có phải hay ? Đây cũng là hi vọng của mẹ . Lăng Lan thở dài hơi, trực tiếp viết ba chữ Lam Lạc Phượng lên sau câu hỏi Lăng Tiêu thích gì nhất.

      Bất quá vấn đề tiếp theo lại khiến Lăng Lan đau đầu, vì sao truyền thừa lại đặt những vấn đề cổ quái như vậy?

      "Thói quen ngủ của mẹ bạn?" Vấn đề này khiến Lăng Lan nhịn được mà khuôn mặt dật dật, nghiến răng chút do dự viết đáp án.

      Sau khi biết đáp án tờ giấy lại xuất vấn đề: “Bạn có muốn thay đổi đáp án ?”

      Lăng Lan quyết đoán viết , ngay lập tức cây bút trong tay liền biến mất, cả tờ giấy trước mặt cũng còn.

      Sau đó tờ giấy trắng với hàng chữ cực kỳ nổi bật xuất : "Chúc mừng bạn tiến vào cửa tiếp theo!"

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 103:: Người cha vô lương?

      Sau khi hàng chữ này xuất u cốc xinh đẹp giống như thủy tinh bỗng chốc vỡ tan ra rồi biến mất, trong chớp mắt, khung cảnh trước mặt Lăng Lan đổi thành vị trí mới, là cái đại sảnh quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, nơi mà sinh hoạt 7 năm——nhà cũ của Lăng gia.

      xuất ngoài ý muốn của ngôi nhà khiến Lăng Lan kinh ngạc, Lăng Lan cẩn thận lựa chọn tới mà đứng ở chỗ, nhàng gõ đầu mình: nơi này được đặt nhiệm vụ dựa vào trí nhớ của sao??

      Nhất định phải làm ràng điểm này bằng rất có thể khiến lựa chọn sai lầm, làm cho nhiệm vụ thất bại. Tuy xa hơn so với những đứa trẻ khác nhưng trong lòng Lăng Lan cũng muốn nhận thất bại.

      Lăng Lan quyết định xem xét đại sảnh trước, nếu những chi tiết trong nó giống với trí nhớ của truyền thừa này rất có thể liên quan đến cha . 8 năm trước và 8 năm sau nhất định có khác biệt.

      Lăng Lan cẩn thận nhìn vòng, rất nhanh liền phát chỗ giống, trong góc của đại sảnh có đặt cái kệ treo áo bành tô, mà vách tường, ngoại trừ ảnh cưới của cha mẹ còn gì cả, thiếu hình của .

      Mỗi năm Lam Lạc Phượng đều lựa chọn tấm ảnh Lăng Lan đẹp trai nhất để treo lên tường, bên dưới ảnh cưới của Lam Lạc Phượng và Lăng Tiêu. Chuyện này diễn ra liên tục trong 7 năm chưa từng gián đoạn. Theo cách của Lam Lạc Phượng làm như vậy là để Lăng Tiêu luôn luôn nhìn thấy trưởng thành của Lăng Lan.

      Bất quá Lăng Lan cho rằng mẹ Lam làm như vậy bởi vì mẹ Lam quá rãnh, muốn tìm việc gì đó để có chuyện để làm. Bất quá vì để mẹ vui vẻ, Lăng Lan đối với chuyện này cũng mặc kệ quan tâm.

      "Như vậy xem ra cảnh tượng này phải trong trí nhớ của mình, từ lúc mình mới sinh ảnh được treo ở chỗ đó rồi.” Khóe miệng Lăng Lan hơi nhếch lên, có đáp án như vậy những lựa chọn của cũng khó khăn nữa.

      Khi Lăng Lan bước ra khỏi đại sảnh giọng vang lên: "Mời bạn tùy ý lựa chọn gian phòng, từng gian phòng có nội dung khảo hạch giống nhau, có đơn giản, cũng có khó khăn..."

      Lăng Lan mỉm cười, đây cũng là bẫy sao, từ lúc bước vào truyền thừa chưa từng trải qua khảo nghiệm nào dựa vào vận khí như vậy vậy, bình thường.

      Tựa hồ cảm giác được ý tưởng của Lăng Lan, giọng trong trẻo lại vang lên lần nữa: “Ở đây có cái gì là công bằng, có khi vận khí cũng là loại thực lực.”

      Giọng trong trẻo vừa dứt tất cả những cánh cửa hành lang đều đồng thời mở ra, giống như mời Lăng Lan vào.

      "Là phép đánh lừa sao?” Trong lòng Lăng Lan có đáp án, nếu là người biết bố trí của nhà cũ Lăng gia chắc chắn bị khung cảnh này lừa, khảo nghiệm này chắc là dùng để loại trừ những người thuộc Lăng gia. Hẳn đây chính là nơi mà những người khác bị loại, bởi vì bọn họ phải là người Lăng gia.

      "Là chờ mình sao? Cha mình!" Lúc này Lăng Lan xác nhận nhiệm vụ truyền thừa này rất có thể là của cha Lăng Tiêu làm ra.

      Cha… rốt cuộc ông là loại người nào?? Lăng Lan cười khổ, lúc này hối hận vì mình tìm hiểu thông tin của cha.

      Rất nhanh Lăng Lan bình tĩnh lại, nâng bước chân lên kiên định qua mọi cánh cửa, vòng lên lầu 2 mà vào hành lang giữa.

      Hai bên hành lang đều là những căn phòng mở cửa, chỉ cần nhìn vào cũng có thể thấy bài trí bên trong, có chút giống với ký ức của Lăng Lan, chút khác. Đây là trí nhớ của cha sao?

      dừng lại trước tấm gương đặt dưới đất, gương rất to và lớn, cao khoảng 2m5 dài 4m.

      Lăng Lan chút do dự ấn vào tâm giữa của tấm gương. Ngay lập tức, tấm gương lấy nơi Lăng Lan đẩy là tâm bắt đầu chia làm 4 mảnh dịch ra 4 phía lộ ra con đường được trải thảm bằng lớp lông trắng dày ở bên trong.

      Lăng Lan vừa bước vào trong đó 4 mảnh gương lại ghép lại khôi phục hình dạng ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù là khe cũng có.

      Nhà của Lăng gia được chia thành 2 gian độc lập, phía trước là nơi dùng để tiếp đãi khách, đương nhiên cũng có phòng ngủ chính cho chủ nhà, có thư phòng và những căn phòng linh tinh khác dùng để che mắt người ngoài.

      Phần thứ hai ở sau mới là nơi nghỉ ngơi của gia chủ Lăng gia, bí mật này ngoài trừ chủ nhân của Lăng gia cũng chỉ có những người hầu thân cận lâu năm mới biết được.

      Cho nên dù những học sinh khác may mắn vượt qua những cửa trước tiến đến cửa này cũng thể tìm thấy căn phòng . Tấm gương hồi nãy cũng phải cứ chạm vào là có thể mở ra lối mật ấy. Phải biết quy định dồn lực, điểm đặt vị trí mới có thể mở ra. Vị trí giống nhau, lực sử dụng cũng giống nhau.

      Đương nhiên loại trừ khả năng có người bỗng nhiên vận khí bùng nổ, nhấn vào đúng vị trí mở ra lối bí mật. Người như thế ràng là con cưng của trời, nhân sinh chỉ có chiến thắng chứ có thua, là nhân vật chính cho mọi câu chuyện. Mà Lăng Lan là người xém bị đoạt quyền thừa kế nên có ý kiến với những người có vận số tốt như thế, thèm so sánh với nghiệt.

      Lăng Lan lên cầu thang, biết vì sao trái tim đập nhanh kịch liệt, mồ hôi đổ ướt cả hai tay, trong phòng kia có phải có Lăng Tiêu đứng chờ , người cha của thân thể này.

      Lăng Lan rốt cục tới trước cửa thư phòng, mẹ Lam từng qua thư phòng này vốn là của cha , và Lăng Tiêu chỉ tồn tại trong căn phòng đó khi ở Lăng gia, bước ra khỏi căn phòng ông chỉ còn là chồng của mẹ.

      Lăng Lan luôn cảm thấy mẹ của mình có chút bưu hãn, chỉ là mẹ che giấu rất sâu, đặc biệt là những thủ đoạn dụ dỗ, đạt đến cấp bậc nghiệt, thậm chí nước mắt chỉ cần muốn cũng có thể chảy ra. tin chắc rằng đến cha mình cũng có biện pháp đối phó với những thủ đoạn này.

      Đây chính là lý do Lăng Lan chọn thư phòng, nếu là truyền thừa của Lăng Tiêu mà đặt ở Lăng gia chỉ có thể là ở nơi đó.

      Lăng Lan hít sâu hơi, tay phải đặt nắm tay của cánh cửa rồi dùng sức đẩy vào trong, cửa phòng bị đẩy ra thoải mái, nhìn chung quanh vòng.

      Hai mắt Lăng Lan báo trước đột nhiên chảy nước mắt...

      Ở sau bàn làm việc, người thanh niên tuấn tú ngồi, khuôn mặt mỉm cười nhìn , là người cha Lăng Tiêu của .

      Lúc này Lăng Lan mới phát , trong suốt 7 năm qua, dưới oanh tạc bằng ngôn ngữ mỗi ngày của mẹ, bất tri bất giác đem người đàn ông mà mẹ luôn kể đó trở thàn cha mình, chỉ là bởi vì Lăng Tiêu mất nên phần tình cảm này bị vùi vào sâu trong lòng. tại, nhìn thấy người cha đứng trước mặt mình, Lăng Lan rốt cuộc khống chế được nội tâm, tự chủ được chảy nước mắt khóc.

      Lăng Tiêu bây giờ chỉ là phần của trí nhớ nên cảm giác được kích động của Lăng Lan, ông chỉ hơi gật gật đầu: “Có thể tìm tới đây hẳn là Lăng Lan con ta.”

      Nhưng sau đó ông liền tự giễu : "Cũng chắc nữa, ta nghĩ phần truyền thừa này quân bộ chắc chắn thể dễ dàng thả ra, có lẽ là người của quân bộ thành công phá giải truyền thừa cũng chứng, dù sao những vấn đề trước cũng quá khó.” Lăng Tiêu tới đây đột nhiên trong mắt hàn quang chợt lóe, ngay lập tức Lăng Lan liền cảm giác bị luồng năng lực cực mạnh đánh tới, ép cho thiếu chút phải nằm thụp xuống sàn. May mắn cũng được gian học tập rèn luyện trở thành tiểu biến thái nên ngay lập tức thả lỏng người, vận động sức mạnh, để lộ ra hơi thở của đạo giúp chống đỡ nguồn áp lực này.

      Lúc này Lăng Lan mới chân chính biết được cha mình mạnh tới mức nào, cho dù chỉ là truyền thừa cũng đơn giản.

      Lăng Tiêu giống như chỉ muốn uy hiếp cũng cố kị sức chịu đựng của đứa con mình nên nhanh chóng thu liễm uy áp người.

      "Nếu người có thể kế thừa truyền thừa mà phải con ta ta chỉ có cầu, sau khi học xong hãy tìm con ta, đem những thứ này dạy lại cho nó.” Lăng Tiêu tới đây nước mắt của Lăng Lan càng chảy ra nhiều hơn, hóa ra truyền thừa này là của Lăng Tiêu để lại cho .

      Lúc này thái độ của Lăng Tiêu mới hòa diệu lại: “Muốn có được truyền thừa của ta phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, tìm thứ mà ta cầu.”

      Lăng Tiêu tới đây gì nữa, mỉm cười nhìn Lăng Lan.

      Lăng Lan nhanh chóng lau nước mắt, bây giờ phải là lúc mà có thể chìm trong đau thương, cần phải hoàn thành nhiệm vụ này .

      Lăng Lan dè dặt cẩn trọng hỏi: "Có thể thêm chút ."

      Lăng Tiêu vẫn mỉm cười như vậy, gì thêm, nhưng Lăng Lan vẫn cố gắng hỏi thêm vài lần để moi thêm thông tin. Đáng tiếc Lăng Tiêu trừ cười ở ngoài vẫn là cười khiến Lăng Lan khó chịu vô cùng, thậm chí oán hận cha mình đặt nhiệm vụ truyền thừa quá mức phức tạp.

      Lăng Lan còn cách nào khác, đành phải nhìn kỹ thư phòng này hi vọng có thể phát ra chút manh mối. Đáng tiếc sau vòng tham khảo chẳng phát được gì.

      Lăng Lan buồn rầu, vậy phải làm sao bây giờ đây, cha của rốt cuộc muốn tìm thứ gì?? Lăng Lan đành phải dời mục tiêu bắt đầu nghiên cứu Lăng Tiêu, hy vọng có thể thấy gì từ vẻ mặt của ông.

      Lúc này Lăng Tiêu ngồi dựa ra sau, vẻ mặt như xem kịch nhìn Lăng Lan, tay chống cằm, tay để lên bàn bắt đầu gõ, như cười như nhìn .

      Trời... người vô lương tâm, tra tấn chính con mình... Lăng Lan oán hận.

      Tuy rằng Lăng Lan biết Lăng Tiêu trước mắt này là Lăng Tiêu của 8 năm trước, căn bản biết người đứng trước mặt mình là ai, nhưng nhìn thần thái vui vẻ khi người gặp họa này khiến vô cùng khó chịu...

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 104: Thế giới Belief!

      Còn nữa, ngón tay làm gì mà cứ gõ như thế chứ? Chẳng lẽ biết làm như thế ảnh hưởng tới khả năng tư duy của người khác sao?

      Khoan …Tiếng gõ này… Lăng Lan chợt nhớ tới trước đây mẹ Lam từng nguyên nhân quen biết với cha Lăng chính là bởi vì tiếng gõ hấp dẫn, cứ thế làm quen, rồi đến kết cục cuối cùng…
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      (Đoạn này gọi Lam Lạc Phượng là còn Lăng Tiêu là nha)
      Lúc ấy, Lam Lạc Phượng vẫn là 16 tuổi mới tốt nghiệp trường đồng quân ra, bởi vì thiên phú được tốt nên thể thi đậu vào trường quân giáo nổi tiếng, nhưng giấc mơ từ đến lớn của Lam Lạc Phượng chính là phục vụ cho quân đội nên sau khi tốt nghiệp, trở thành JMC của tinh hạm bình thường.

      Sau khi trải qua ba tháng huấn luyện tân binh, Lam Lạc Phượng liền được phân tới tinh hạm thuộc quân đoàn của Lăng Tiêu, trở thành JMC của chủ hạm.

      hôm, trong lúc Lam Lạc Phượng ăn trưa với những người đồng nghiệp vô tình phát chỗ ngồi gần mình có rất nhiều chiến sĩ cơ giáp ngồi, trong số những người đó có người trẻ tuổi, hình như là đội trưởng của mọi người, lớn lên vô cùng tuấn uy vũ, lúc đó làm cho rất nhiều đồng nghiệp của hâm mộ.

      Bất quá quan niệm về cấp bậc trong quân doanh là rất mạnh, cho dù chỉ là những chiến sĩ bình thường cấp bậc thiếu úy những JMC như bọn họ cũng thể bắt chuyện huống chi là những người cấp đội trưởng trở lên, cho nên mỗi JMC đều hy vọng ngày, những người chiến sĩ ấy có thể mở lời chuyện với mình. Rất nhiều tham gia vào quân ngũ chỉ bởi vì muốn câu được con rùa vàng của quân đội.

      Nhưng Lam Lạc Phượng lại là người con duy nhất có ý tưởng này, vì lúc đó vẫn còn quá cho nên đối với loại chuyện này cũng nghĩ tới.

      Bất quá dù quan tâm đến chuyện câu “rùa vàng” nhưng đôi khi Lam Lạc Phượng cũng kinh ngạc vì mình và đội chiến sĩ kia có duyên vô cùng, cho dù ngồi ở đâu cũng có thể thấy được đối phương.

      (Khi nghe kể đến đoạn này Lăng Lan biết ngay đây chính là kế của cha , áp dụng thủ đoạn hẹn mà gặp để gia tăng ấn tượng trong lòng mẹ Lam, quá vô sĩ.)

      Cứ như vậy qua tháng, có ngày Lam Lạc Phượng bất hạnh lạc đàn (lời này có 2 nghĩa nhé), những JMC khác bị quân bộ phái tham dự thi đấu khắp Liên Bang, mỗi quân đoàn, tinh hạm đều phải phái JMC của mình ra thi đấu mà bởi vì Lam Lạc Phượng là người tuổi nhất nên chỉ có thể ở lại. Cuối cùng, lúc ăn cơm Lam Lạc Phượng chỉ có thể đơn côi ăn mình.

      Lúc Lam Lạc Phượng vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn muỗng đầu tiên chỗ ngồi đối diện bỗng có người ngồi xuống, đó chính là người đội trưởng mà vẫn gặp lâu nay.

      Lam Lạc Phượng tuy rằng khó hiểu vì sao trong nhà ăn có nhiều chỗ trống nhưng đối phương lại cứ chọn bàn của mình nhưng vì bàn ăn ở đây là tự do nên dù kỳ quái cũng nghĩ nhiều, tiếp tục ăn cơm của chính mình.

      Đương nhiên Lăng Tiêu khổ tâm xây dựng cơ hội tốt như vậy làm sao có thể đánh mà về, phải biết rằng để có cơ hội được ở riêng với người đẹp này phải suy nghĩ rất lâu, hao tổn biết bao tâm cơ mới hoàn thành được. Đem những thuộc hạ của mình ném tới chỗ cuộc thi đối kháng, rồi nhân tiện ra lệnh cho JMC theo. Rất khó....

      Bất quá Lăng Tiêu cũng chưa từng chủ động chuyện với con nên cũng biết nên làm gì mới tốt, cuối cùng chỉ còn cách dùng thanh để hấp dẫn chú ý của Lam Lạc Phượng.

      Vì thế Lăng Tiêu liền dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, gõ được chút tạm dừng, sau đó gõ 2 tiếng, rồi dừng, rồi gõ. Lúc đầu Lam Lạc Phượng cũng cảm thấy kỳ quái, sau đó lại bị hấp dẫn, tò mò. Sau khi nhìn vòng và phát có ai ở xung quanh, Lam Lạc Phượng mới lặng lẽ mở miệng hỏi Lăng Tiêu quy tắc gõ như vậy có ý nghĩa gì.

      Lăng Tiêu cười đem những tư liệu chuẩn bị tốt ra cho Lam Lạc Phượng nghe, hóa ra đây là loại ám hiệu gọi là mật mã ma, là loại ám hiệu riêng dành cho chiến sĩ cơ giáp cùng với JMC chuyên trách của mình. Bởi vì trong thời kỳ chiến tranh từng phát sinh việc hệ thống tín hiệu của JMC bị địch tấn công là xâm chiếm thành công, cuối cùng khiến cho quân đội nhầm vào nơi mai phục của địch mà toàn quân diệt hết. Sau này JMC nghĩ ra loại mật hiệu này này để giúp cho chiến sĩ cơ giáp của mình liên tục tránh được mai phục của đối phương đồng thời còn tránh được mai phục của đối phương, đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ kiến công lập nghiệp, an toàn trở về. Từ đó về sau, mỗi JMC đều tạo ra loại mã ma này để cho việc diệt đoàn bao giờ diễn ra nữa.

      Lam Lạc Phượng là JMC đương nhiên đối với loại mật mã này rất có hứng thú, lúc đó rất thành khẩn mà đưa ra ý tưởng muốn học loại mật mã này. Lăng Tiêu biểu có chút khó xử nhưng vì Lam Lạc Phượng luôn khẩn cầu nên cuối cùng đành phải đồng ý dạy, điều này làm Lam Lạc Phượng cảm kích vô cùng.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      Lúc Lăng Lan nghe đến đó lại lần nữa cảm thán mẹ Lam quá thiên chân, cha Lăng dùng chiêu câu mẹ quá ràng, mà Lam mẹ cũng quá dễ dàng cứ thế mắc câu. Chỉ có thể cha Lăng nhà mình quá vô sỉ lần 2.

      Lam Lạc Phượng mỗi khi tới đây liền trưng ra khuôn mặt hoa si, còn liên tục cảm thán chính mình và cha Lăng quá có duyên phận, bởi vì sau khi chuyện với nhau mẹ Lam mới biết Lăng Tiêu chính là chủ hạm thứ 2 của đội chiến sĩ cơ giáp, trong những chiến sĩ do phụ trách. Bất quá lúc đó cha Lăng ông sớm biết mẹ là ai, bởi vì giọng của mỗi người là khác nhau, mà giọng mẹ vừa ngọt ngào mềm mại, khiến cho người nghe thoải mái vô cùng, lần đầu tiên nghe thấy liền ghi tạc trong lòng.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      Hai người đơn độc ở chung với nhau nửa tháng tình cảm tiến triển rất nhanh, hai người liền ước định trở thành đôi JMC và cơ giáp chiến sĩ chuyên chúc (mẹ Lam chỉ làm JMC cho cha Lăng ấy), sau đó chế định ra bộ mật mã ma thuộc về bọn họ.

      Đương nhiên, bộ mật mã này còn chưa có mặt chiến trường được dùng làm công cụ liên lạc đương của 2 người. Bởi vì sợ bị mọi người phát (chủ yếu là vi Lam Lạc Phượng ngại khi mình là người tuổi nhất lại là người có bạn trai sớm nhất) cho nên vào những giờ ăn trưa Lăng Tiêu ngồi sau lưng Lam Lạc Phượng, dùng mật mã của riêng hai người để cho Lam Lạc Phượng thời gian và địa điểm gặp mặt, rồi tùy theo Lam Lạc Phượng rãnh hay trả lời.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      Lăng Lan nghe tới đây lại chảy mấy vạch đen trán, cái này mà là đương sao, sao giống với mấy người cùng nhau ngấm ngầm làm chuyện xấu vậy.

      Bất quá Lăng Lan cũng chuyện tình của mẹ Lam mà cao hứng, mối tình đầu mà có thể hoàn mỹ như vậy, trực tiếp gả cho cha Lăng còn gì bằng. Chỉ là đáng tiếc cha Lăng mất quá sớm, mà thế giới này cũng chiến tranh ngừng, thấy bình yên.

      Vì làm cho mẹ mình vui vẻ nên Lăng Lan làm vẻ hứng thú với loại mật mã này và muốn học nó, Lam Lạc Phượng nghe xong cũng cao hứng, liền đem mật mã ma của mẹ và cha Lăng dạy hết cho Lăng Lan.

      Lăng Lan nghĩ tới nơi này liền nghiêm túc nghe tiếng gõ của Lăng Tiêu đánh thanh, dài hai ngắn, tam dài ngắn, hai dài ngắn, bốn ngắn… Lăng Tiêu đánh rất có quy luật, có bốn đoạn khác nhau đại biểu cho bốn chữ. Vật cầu hôn tin? Hôn tín vật cầu? Tín vật cầu hôn? Là tín vật cầu hôn!

      Ách, cha…rốt cuộc người mẹ tới mức nào?

      Lăng Lan nhớ lại quá trình khảo hạch từ nãy đến giờ, tất cả đều liên quan đến mẹ Lam.

      Kỳ Lăng Lan trách lầm Lăng Tiêu, trước khi Lăng Tiêu ra chiến trường dự cảm có chuyện hay xảy ra, nhưng bởi vì đây là mệnh lệnh của quân bộ nên ông thể chấp hành, cho nên trước khi ông dùng tinh thần lực của mình để ngưng kết tạo ra truyền thừa này, hy vọng con trai mình có thể dựa vào truyền thừa để theo con đường của ông.

      Nhưng ông cũng biết đám cao tầng ở quân bộ, bọn họ vô cùng tham lam đối với phương pháp thăng cấp thần cấp sư sĩ (người điều khiển cơ giáp thần) của ông cho nên ông trực tiếp gửi truyền thừa của mình cho Lam Lạc Phượng, mà giao cho thủ trưởng trực tiếp của mình. Ông sợ những người biết như Lam Lạc Phượng, Lăng Lan nếu có thứ này trở thành mục tiêu của quân bộ, bị kẻ khác giết chết để lấy truyền thừa này.

      Đương nhiên Lăng Tiêu cũng biết nếu trực tiếp giao truyền thừa này ra con của mình có thể nhận được truyền thừa này, vì vậy ông còn an bài thêm quân cờ, đó chính là hiệu trưởng của học viện đồng quân. Ông hy vọng khi con trai mình Lăng Lan tiến vào học viện đồng quân hiệu trưởng có thể gây áp lực với quân đội trả truyền thừa lại cho con mình. Để hiệu trưởng đồng ý với thỉnh cầu này, Lăng Tiêu từng hứa, chỉ có con trai mình mà bất cứ đứa trẻ nào có thể vượt qua được khảo hạch đều có thể có được truyền thừa đó.

      Lăng Tiêu khổ tâm an bài hết thảy đương nhiên cho người khác có thể lấy được truyền thừa này ngoài con mình, cho nên nội dung khảo hạch của truyền thừa đều sử dụng thêm những thủ đoạn để loại trừ người khác.

      Cho nên khi vào cửa thứ nhất, dùng võ thuật cơ bản của học viện đồng quân làm phương thức kiểm tra, điều này khiến cho người ta cảm thấy Lăng Tiêu đối với bất cứ đứa trẻ nào cũng đối xử bình đẳng. Tuy rằng thể thuật cơ bản này ai ai cũng biết, nhưng nó thành công loại trừ rất nhiều người trưởng thành, với thủ đoạn giả thiết đồng bộ, ông cho phép bất cứ người nào cao hơn 1m6 có thể qua cửa này, nếu có người vào trực tiếp bị out, đây chính là nguyên nhân mà các chiến sĩ của quân bộ thể vượt qua cửa này.

      Đương nhiên nếu Lăng Lan trưởng thành mới được tiếp xúc với truyền thừa này cũng bị đuổi ra ngoài, có biện pháp nhận được truyền thừa. Bởi vì truyền thừa của Lăng Tiêu cần phải luyện tập trong khoảng thời gian dưới 10 tuổi mới có cơ hội thành công, lúc làm truyền thừa này Lăng Tiêu chỉ có thể hy vọng khi Lăng Lan tiến vào khảo hạch vượt qua phạm vi tuổi này.

      Sau khi qua cửa thứ nhất, cửa thứ hai bại lộ hoàn toàn ý nghĩ của Lăng Tiêu, dùng thể thuật của tử sĩ Lăng gia để khảo nghiệm. Đến cửa này cơ bản đều cắt đứt hết những khả năng tiến vào cửa thứ 3 của những đứa trẻ khác. Đương nhiên nếu quân đội có tâm cũng có thể đem thể thuật của tử sĩ Lăng gia dạy cho những đứa trẻ đó, giúp nó có thể tiến vào cửa tiếp theo.

      Cho nên khi tới cửa thứ 3, Lăng Tiêu lựa chọn dùng bí mật của mình và Lam Lạc Phượng làm câu hỏi, và chỉ có Lam Lạc Phượng mới biết được u cốc mỹ lệ đó rốt cuộc là như thế nào. (?)

      Ở trong quân doanh nên bọn họ có cơ hội ra ngoài xem những cảnh sắc mỹ lệ, cho dù là trong thế giới ảo cũng chỉ có thể quay quanh thế giới của quân đoàn số 7. Cho nên vì làm cho Lam Lạc Phượng vui vẻ, Lăng Tiêu từng để Lam Lạc Phượng vào cơ giáp Belief của chính mình, lệnh cho cơ giáp Belief tạo ra u cốc xinh đẹp dựa vào chương trình mô phỏng thế giới bên ngoài Lam Lạc Phượng vui vẻ vô cùng, gọi nó là thế giới Belief ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :