1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 90:: Nhiệm vụ tiến hóa!

      Lăng Lan chỉ cảm thấy bản thân quay cuồng, người bị lốc xoáy kéo vào trong cái động đen mới hình thành ấy, biết mình ở trong đó bao lâu, có thể là giây, có lẽ là mười phút, hay giờ, thậm chí là ngày trôi qua.

      Ý thức của Lăng Lan trở nên trì độn, lúc bắt đầu mê mang đột nhiên ánh sáng chiếu vào ánh mắt, bị lốc xoáy ném văng ra ngoài.

      Lăng Lan cảm giác bản thân rơi xuống với tốc độ nhanh chóng, thấy mình bị bắn ra từ cái hốc và nơi mình sắp đáp xuống là bãi cỏ rậm rạp.

      Lăng Lan biết trong lùm cỏ đó có gì nguy hiểm hay nên nhanh chóng xoay người, làm động tác vận khí xuống chân để đạp lên cỏ, rồi xoay người thêm vòng nữa để đáp xuống vùng đất trống bên cạnh. Mặc dù tiếp đất an toàn và phát ra bất kỳ nguy hiểm gì nhưng Lăng Lan cũng dám thả lỏng, biết ở thế giới xa lạ dù là chuyện đơn giản nhất cũng trở nên nguy hiểm nhất.

      Lăng Lan nhanh chóng xem xét xung quanh nơi mình đứng, sau khi dò tìm cẩn thận và biết chắc có thứ nguy hiểm gì tồn tại mới đánh giá khung cảnh xung quanh.

      Đây là sơn cốc rất đẹp, đây là đánh giá đầu tiên của Lăng Lan về nơi mình mới đến.

      Trong sơn cốc, cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, sườn núi xa xa, vô số cây cối, chỗ này là mảnh lúa vàng óng ánh, chỗ kia là sắc trời đỏ tươi, xa hơn là cảnh sông xanh nước biếc. Nơi chân núi, từ giữa đám cỏ xanh, những bông hoa muôn hình muôn màu nấp mà lay động.

      Còn có dòng suối chạy xuyên qua giữa lùm cây, lúc lúc như người con xinh đẹp che mặt ngượng ngùng. Con sông càng rộng ra khi hướng tới gần , nó hình thành con sông , bên trong có rất nhiều chú cá to vui vẻ bơi lội tung tăng.

      Cạnh bờ sông là những bông hoa dại nhiều màu, nước sông nhàng chảy qua cuốn theo những bông hoa từ nơi khác tới, vờn qua những viên đá cuội nổi lên giữa mặt sông, chúng cùng nhau hòa làm nhưng cũng giống như tỏa vẻ đẹp nên thơ của riêng mình, khung cảnh tuyệt đẹp khiến Lăng Lan tưởng mình như ở chốn thần tiên…

      Ở thế giới khoa học phát triển như ở đây việc nhìn thấy những cảnh sắc tự nhiên như vậy là còn khả năng nữa. Khoa học càng phát triển thiên nhiên cũng ngày càng bị phá hoại, xấu , cho dù Liên Bang có vô số tinh cầu cũng nơi nào có vẻ đẹp tự nhiên như ở đây được.

      Bên cạnh dòng suối, con đường hẹp quanh co, khúc khuỷu chia thành hai hướng kéo ra xa. Như vậy chứng minh ngọn núi này cũng phải có người ở, bằng cũng có con đường xuất ở đây.

      Nhìn đến đây, Lăng Lan thể cao hứng, như vậy có thể nhanh chóng biết mình ở nơi nào, hoặc có thể biết được tiếp theo mình nên làm gì.

      Tuy phương pháp vào chỗ này của Lăng Lan có chút quỷ dị. Nhưng khẳng định, phải hoàn thành cái nhiệm vụ bí này mình mới có khả năng ra ngoài được, hay ít nhất cũng có thể tới được chỗ của người đạo sư nào khác.

      Lăng Lan hoài nghi người tạo ra cái nhiệm cụ biến thái có bất kỳ chỉ dẫn nào này chính là của Ngũ hào đạo sư, chỉ có ta mới có thể làm ra loại chuyện có trách nhiệm như vậy, báo trước gì cứ thế mà quăng vào đây, Nhất hào và Cửu hào mỗi khi giao nhiệm vụ đều với ít thông tin gì đó.

      Đương nhiên những suy luận này của Lăng Lan vẫn chưa thể xác nhận, phải hoàn thành nhiệm vụ này trở về mới có thể biết kết quả chính xác được. Việc Lăng Lan cần phải làm đầu tiên là biết nhiệm vụ lần này là làm cái gì, bằng thể bước tiếp theo, mà đây cũng chính là điểm khó khăn nhất của Lăng Lan nay. giống trước kia, đạo sư thẳng ra nhiệm vụ gì hoặc hệ thống thông báo trước, bây giờ mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Rốt cuộc nhiệm vụ lần này có liên quan gì tới những bức họa hồi nảy mà nhìn thấy ?? hiểu vì sao mà Lăng Lan đối với những bức họa lúc nảy thể buông tha được, luôn cảm thấy điểm mấu chốt của nhiệm vụ nằm ở trong đó, nhưng kết quả là cái gì Lăng Lan cũng thể ra.

      Nếu như thể tìm thấy thông tin hữu ích nào từ những bức hình đó bắt đầu tìm manh mối từ đây.

      Lăng Lan vừa quyết định liền bắt đầu hành động, nhìn thoáng qua con suối, sau đó dọc theo con đường hẹp quanh co bắt đầu lên. Lăng Lan luôn là người làm gì cũng phải làm từ đầu, cho rằng, dù giải quyết bất kỳ chuyện gì việc giải quyết theo trật tự từ đầu tới cuối, từ xuống dưới nhanh chóng, ràng, và dễ xảy ra sai sót.

      Cứ như vậy, Lăng Lan chậm rãi dọc theo những bậc thềm này, từng bước hướng lên , khoảng 30 phút Lăng Lan phát cách chỗ mình đứng xa, ngọn núi lớn chắn trước con đường.

      Đây là cái tử lộ rồi! Nếu muốn tiết kiệm thời gian, Lăng Lan chỉ cần trực tiếp quay đầu, tìm manh mối ở phương hướng khác, nhưng lúc này lại nhíu mày nhìn lên, do dự biết mình có nên tiếp để xem xét hết hay quay đầu.

      "Lăng Lan, phải nhớ kỹ, học tập thể thuật là có đường tắt. Nó thông qua khổ luyện, nắm giữ toàn bộ thể thuật mới có thể là của mình, có nắm giữ toàn bộ cái gì cũng có. Thể thuật chỉ có hai loại này, hoặc có hoặc , có cái thứ ba.” Trong đầu Lăng Lan bỗng nhiên vọng lại giọng thanh lãnh của Cửu hào đại sư.

      Lúc đó là khi học trụ cột thể thuật, Cửu hào đạo sư hỏi lĩnh hội được mọi chiêu thức chưa, lúc đó Lăng Lan trả lời mình lĩnh hội được gần hết. vẫn nhớ lúc đó mình bị Cửu hảo phê phán, cảnh cáo trận. Lúc đó, Cửu hào nhấn mạnh với rằng, cho dù làm chuyện gì cũng phải xác định 100% mới có thể thực tiếp.

      Muốn xác định 100% sao? Lăng Lan nhức đầu than tiếng, từ bỏ ý định quay về. Dù sao nhiệm vụ lần này cũng hạn chế thời gian, nếu như vậy tới xem chút.

      Lăng Lan biết nếu xác nhận thể an tâm .

      Lăng Lan tiếp tục hướng lên tòa núi cao trước mặt mà , lại qua thêm nữa giờ nữa Lăng Lan đến đỉnh núi.

      Ngọn núi này hình vòng cung, chân núi hướng ra nhưng ở giữa lại để vùng đất hơi lõm hình thành cái hồ , xung quanh cái hồ ấy có vô số cây cối lớn mọc um tùm, thậm chí còn có mấy cây đại thụ vô cùng to lớn, biết đó sinh trưởng được bao lâu, có thể là trăm năm, mà cũng có thể là ngàn năm.

      Mà Lăng Lan liếc mắt cái ánh mắt liền sáng ngời. Bởi vì phát con đường có thể xuyên qua khu rừng. Lúc này cảm thấy cảm ơn Nhất hào đạo sư vì trước đây từng ném mình vào rừng rậm nguyên sinh, cho tự sinh tự diệt. Nhờ đó học được làm cách nào để có thể tìm thấy con đường an toàn nhất, kín nhất.

      Lăng Lan hơi cười, quả nhiên làm bất cứ chuyện gì đều phải xác định 100%, bằng có thể dễ dàng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

      Lăng Lan tâm tình vui vẻ bước vào bên trong dọc theo con đường mà phát để tiến vào khu rừng, bao lâu, cái khe được che dấu vô cùng cẩn thận đập vào mắt .

      Cái khe rất , thậm chí thể nhìn thấy từ xa, cho dù tới gần nó cũng có thể bị mấy thân cây đại thụ xung quanh che dấu, nhìn kỹ thể phát .

      là che dấu đủ cẩn thận, tầm mắt bị lừa gạt, tư duy theo quán tính khiến cho rất nhiều người đều xem cái khe này. Mà Lăng Lan cũng kém chút nữa phát ra, may mắn còn nhớ lời dặn dò của Cửu hào đạo sư.

      Lăng Lan có chút kích động, có phải đây chính là đáp án ?

      Lăng Lan chậm rãi tới gần cái khe kia, quả nhiên cái khe rất , chỉ đủ cho người bình thường mập gầy qua, nếu mà người hơi mập chút muốn qua cái khe này biết phải tốn bao nhiêu thời gian.

      Đương nhiên cái khe này thể gây khó khăn gì cho Lăng Lan, lúc này ngoại trừ ý thức bị già trước tuổi ra vẻ ngoài của chỉ là đứa trẻ sáu tuổi.

      Lăng Lan thuận lợi qua cái khe kia, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ở phía bên kia chính là dòng sông, nó phát ra hơi lạnh khiến Lăng Lan vô thức hơi rùng mình, đoán dòng sông này chính là nước đá chảy từ đỉnh của ngọn núi trước mặt xuống.

      Lăng Lan vòng qua dòng sông này tiếp tục dọc theo con đường , được ba phút khung cảnh vàng óng ánh đập vào mắt , Lăng Lan theo bản năng nheo ánh mắt lại.

      ruộng lúa vàng ươm, cơ hồ có thể mênh mông vô bờ, gió thổi qua, ruộng lúa lay động như cơn sóng nước, tới mùa thu hoạch rồi. Lăng Lan cố nén cảm giác muốn lao lên thu hoạch sạch ruộng lúa này.

      Ách, tư tưởng nông dân ở kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng đến cảm xúc của Lăng Lan, Lăng Lan tự chủ được nở nụ cười.

      Trong lúc Lăng Lan muốn tiếp về phía trước đầu óc đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới bức hình hút mình vào, phải nó cũng có khung cảnh đồng lúa như vậy sao?

      Chẳng lẽ ở thế giới trong bức họa kia sao?

      Rất có khả năng! bị nó hút vào như vậy chắc chắn ở trong bức tranh ấy, nhưng Lăng Lan càng thêm lo lắng vì hiểu gian học tập đưa mình vào đây là để làm gì?

      Nhớ lại nụ cười của bức hình đầu tiên và cuối cùng, đều là cười giống nhau nhưng lại có hàm nghĩa khác nhau. Lăng Lan có chút giật mình, có phải nhiệm vụ của có liên quan đến khác biệt của 2 nụ cười này hay ?

      Lăng Lan vừa mới nghĩ đến điểm này, chợt nghe thấy giọng máy móc từ trong sơn cốc vọng ra: "Chúc mừng bạn thành công lĩnh ngộ được manh mối mấu chốt, tại gian học tập công bố nhiệm vụ của lần này, tìm kiếm chính xác con đường phát triển."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 91:: khảo nghiệm hay lựa chọn?

      Sau khi hệ thống phát thông báo, trước mặt Lăng Lan lại xuất cái lốc xoáy màu đen, trực tiếp đem hút vào trong đó lần nữa.

      Chết tiệt, lại nữa! Lăng Lan hết chỗ , chẳng lẽ gian học tập thể ôn nhu chút sao? Bất quá lần kinh nghiệm, lần này Lăng Lan cũng quá chật vật.

      Vẫn thể xác định thời gian như cũ, Lăng Lan chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, biết mình lại được quăng ra ngoài rồi.

      Lăng Lan nhanh chóng chuẩn bị tốt rồi làm động tác xoay người tiếp đất hoàn hảo, Lăng Lan tự vỗ tay khen ngợi cho cú đáp xuống hoàn hảo của mình.

      Đương nhiên, trước khi rơi xuống đất Lăng Lan cũng kiểm tra kỹ mới đáp, chưa từng quên độ hiểm của học tập gian... Hừ, là hiểm đến cực điểm, lúc đầu Lăng Lan cũng thường bị trúng chiêu sau đó mới dần dần luyện tập, xem việc kiểm tra tình hình xung quanh như là loại bản năng.

      Nơi Lăng Lan rơi xuống là sườn núi hoang vu, hoàn toàn lộ ra bên ngoài, ở đây khí an bình, có những cảnh đẹp tràn đầy sức sống như sơn cốc hồi nãy, ở đây chỉ có màu vàng, đắt cằn nứt nẽ, những loại cây xanh cũng héo úa vàng theo, liếc mắt cái cũng khiến cho người khác có loại tuyệt vọng, thậm chí khiến người khác hít thở thông.

      Càng thêm đáng sợ hơn là qua vùng đất héo úa, tang thương này là khu vực mà đất bị nhiễm đỏ bởi máu và xác người nằm la liệt ở khắp mọi nơi.

      Ở phía trước cách Lăng Lan xa, ít người hoảng sợ, liều mạng chạy về phía này, sau lưng họ là đám người tay cầm đao kiếm, vẻ mặt điên cuồng chạy theo.

      Lăng Lan biết hình ảnh này chính là tái trong bức họa thứ 2, nhưng lúc này có nhân vật chính xuất , chỉ có mình .

      Đây là khảo nghiệm sao? Xem bản thân lựa chọn cái gì, trở thành người sứ giả của chính nghĩa hay trở kẻ máu lạnh chỉ đứng ngoài nhìn.

      Giúp đỡ người khác là chuyện tốt, Lăng Lan cũng cho rằng đây chính là điều cơ bản mà mọi người nên làm, nhưng với điều kiện tiên quyết là người giúp đó phải có năng lực để giúp đỡ người khác, người cần giúp có phải là người đáng giá để ra tay giúp đỡ hay ?

      Cũng giống như bây giờ, chỉ là những kẻ cố gắng chạy trốn có đáng giá để ra tay giúp đỡ ? còn những kẻ cầm vũ khí đuổi theo kia như thế nào? Là tốt hay là xấu?

      Từ đỉnh núi, Lăng Lan vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhìn hình ảnh máu tanh phía dưới, giống như nhận ra những sinh mệnh bé ở dưới đó từ từ trôi .

      Vì sao, những người đó lại muốn chạy trốn mà phải phản kháng? Lăng Lan vẻ mặt phức tạp, giống như thương hại, giống như thống hận, lại có chút giống như thất vọng. Số người bỏ trốn dưới đó cũng ít hơn đám người đuổi theo, vì sao cùng nhau phản kháng, như vậy phải càng có cơ hội sống hơn sao?

      Lăng Lan nhìn thấy ánh mắt của người chạy đầu tiên có chút điên cuồng, giống như người đó có thể bất chấp tất cả chỉ để có thể được sống sót, bỗng nhiên Lăng Lan ngộ ra, con người khi đối mặt với sống chết, cho dù là bất kỳ ai cũng theo bản năng mà lựa chọn con đường mà họ tin rằng là an toàn nhất, giống như khung cảnh bây giờ, chỉ cần bạn chạy nhanh hơn chút, bạn có thể tránh ra phạm vi gây sát thương của vũ khí, như vậy bạn lại có cơ hội được sống hơn chút.

      Đây là bản năng của nhân loại, là nội tâm bị che dấu sâu nhất trong mỗi con người, nó là ma quỷ mà chỉ được giải phóng khi con người tuyệt vọng nhất.

      Lăng Lan nhịn được nở nụ cười trào phúng, đây là loại khôn sống mống chết ?

      Đáng tiếc...

      Lăng Lan quay đầu nhìn về phía những tên cầm vũ khí phía sau, trong mắt chúng lên vẻ trêu tức, trào phúng, như vậy chứng minh nổ lực bỏ trốn của những người chạy trước chỉ là uổng phí, bọn chúng (những tên cầm vũ khí) chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột trước cho vui thôi, sau đó mới từ từ ra tay giết hết những kẻ bỏ trốn đó.

      Chính lúc này, người đàn ông trung niên chạy phía cuối vì kiệt sức mà bị chém trúng đao, ông kêu lên rồi ngã xuống, cùng lúc đó ông đem cậu bé luôn che trong lòng mình đẩy ra ngoài…

      "Tiểu long, chạy mau!" Biết mình còn hy vọng được sống, người đàn ông trung niên liền ôm lấy ngay hung thủ đứnng bên cạnh, mặt mũi điên cuồng với đứa trẻ.

      Cậu bé bị đẩy ra dám dừng lại, chỉ có thể cố gắng hết sức chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc, cậu thể bỏ lỡ cơ hội được sống này.

      Người đàn ông trung niên rất nhanh bị đao chém chết, tên hung thủ thu vũ khí lại rồi nhổ ra ngụm nước miếng hèn mọn : “Muốn sống sót thoát khỏi tay của tụi tao sao? Nằm mơ .”

      Nằm mơ sao? Lăng Lan lặng lẽ đưa tay phải xuống cẳng chân rồi rút cây dao luôn được cột ở đó ra, tay trái theo bản năng rút con giao ngắn được giấu nơi thắt lưng, quyết định phải giúp đỡ cho những người bỏ trốn này, nhìn ánh mắt điên cuồng trước khi chết của người trung niên kia, biết họ hề nhu nhược, họ chỉ là thiếu người châm lên ngọn lửa muốn tự do và dung khí của mình thôi.

      Có lẽ sát khí của Lăng Lan quá nồng nên những tên hưởng thụ hương bị của máu ở xa giật mình nhìn qua, đương nhiên Lăng Lan lựa chọn núp, cứ đứng ở cao nhìn chúng, chờ đợi hành động của chúng.

      Những tên kia sau khi thấy người mới xuất chỉ là đứa trẻ vẻ mặt hung phấn, chúng giết quá nhiều người lớn rồi, quá ngấy rồi, đối với những đứa trẻ có khả năng phản kháng chúng càng thêm hưởng thụ khoái cảm giết người đó. tên cao lớn ra lệnh cho người bên cạnh lên bắt Lăng Lan tới.

      trong những tên trong đó nhanh chóng chạy về phía Lăng Lan, Lăng Lan thấy thế đột nhiên xoay người bỏ chạy, động tác này cũng rất bình thường, trẻ thường hay sợ người lạ.

      Hành động của Lăng Lan bên này khiến cho những người bỏ trốn bên kia chú ý, Lăng Lan nghe thấy những thanh sợ hãi hòa vào trong gió vọng về phía mình, những tiếng hét thê lương hoàn với tiếng thúc giục chạy mau.

      Cho dù cần kề với cái chết con người vẫn còn dư sức để lo cho người khác sao? Con người quả nhiên là cực kỳ phức tạp, ràng chính mình cũng khó để bảo toàn mà khi nhìn thấy những thứ yếu hơn đều tự chủ được mà lo lắng.

      Nhưng giờ phút này Lăng Lan cũng nghĩ nhiều, kẻ theo đuổi tới.

      "Đồ ranh con, đừng chạy nữ, ngoan ngoãn theo tao trở về, để chúng ta chơi chút..." Vẻ mặt tên đó hưng phấn, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, nghĩ những biện pháp để tra tấn đứa trẻ có vẻ đáng thương trước mặt này, là đáng thương.

      Lăng Lan vốn muốn đưa đối phương tới góc chết của mắt rồi ra tay giết luôn nhưng khi nghe những lời này liền lập tức thay đổi chủ ý, quyết định làm gì cả để đối phương có thể thuận lợi bắt lấy mình.

      Lăng Lan là muốn giúp đỡ những người đáng thương kia, nhưng cũng muốn gặp phải phiền phức. Vì vậy quyết định buông tha cho những kẻ kia, muốn tất cả bọn chúng phải để mạng lại tại nơi này. Để có thể thực công việc này cách dễ dàng và nhanh chóng, cần phải tiếp cận và ra tay lúc chúng lơ là nhất.

      Lăng Lan la lên sợ hãi khi bị bắt được, liều mạng giãy dụa, nhưng vì cơ thể còn nên thể thoát khỏi được sức mạnh của người trưởng thành, tên kia vui vẻ vác lên vai rồi mang về. Tay trái Lăng Lan cầm cây dao găm đặt ở cách vị trí tim của đối phương để phòng bất trắc, nếu có điều gì bất thường, chỉ cần thêm chút lực, ấn xuống là xong.

      "Lão đại chỉ là con chuột nhắt mà thôi." Tên đó nắm lấy chân Lăng Lan rồi ném xuống trước mắt người đứng đầu của mình, Lăng Lan hoảng sợ nhìn bọn chúng.

      Những người chạy trốn lúc nãy giờ cũng bị những tên khác bao vây, bắt trở về phía Lăng Lan. Quả nhiên bọn chúng chỉ muốn đùa giỡn với những con người đáng thương này, khiến cho họ nghĩ rằng mình còn hy vọng sống.

      Lăng Lan nhìn thấy vẻ mặt của những người bị đao kiếm ép trở về đều tuyệt vọng, tro tàn, bọn họ buông tha cho chính sinh mạng của chính mình.

      "Vì sao muốn nhận thua? Vì sao phản kháng? Cho dù sinh mệnh của mình có thể chấm dứt việc chấm dứt như thế nào do chính mình lựa chọn mà, phải sao? Vì sao lại nhận thau?” Lăng Lan thống hận nghĩ.

      "Nhìn đứa trẻ này có vẻ giống người dân ở thôn này." Tên đầu lĩnh nhìn cái liền nhận ra Lăng Lan giống người thường, cau mày, trong mắt có chút hoang mang và hoài nghi.

      Biểu cảm của Lăng Lan vẫn thay đổi khi bị phát ra chỗ khác, trừ hoảng sợ vẫn là hoảng sợ, biểu vô cùng nhuần nhuyễn biểu cảm của đứa trẻ mới sáu tuổi khi gặp mặt với người lại, khi đối mặt với nguy hiêm…. Lúc này cảm ơn Ngũ hào đạo sư dạy mình những chiêu này, dù học bất cứ thứ gì nhưng ở những thời khắc khác nhau thứ vô dụng nhất cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại nhất.

      "Có lẽ là đứa trẻ của thương hộ mà ngày hôm qua chúng ta mới cướp?” trong những kẻ giết người đó lên tiếng, trong quá trình giết người cướp của việc bỏ sót những có cá lọt lưới cũng là chuyện bình thường.

      Nghe thủ hạ nới vậy tên đầu lĩnh cũng gnhi ngờ nữa, dù sao cũng chỉ hoài nghi, hoang mang chút thôi nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng cảnh giác, đối với , đứa trẻ 6 tuổi cũng thể gây nguy hiểm gì, cho dù cho nó cầm dao cũng phải lo lắng nó chém chính mình.

      "Đúng vậy, vậy để nó cho mọi người cùng chơi ." Tên đầu lĩnh vừa những người đứng xung quanh đều điên cuồng cười rộ lên, có mấy người thậm chí còn rục rịch muốn lên để có thể dành phần tra tấn con chuột đáng thương này trước, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của những đứa trẻ khiến chúng cảm thấy hưng phấn.

      Những người khác bị lùa tới bàng quan nhìn, bọn họ căn bản dám gì, bọn họ chỉ sợ nếu mình gây ra bất cứ tiếng động người bị tra tấn đến chết chính là mình.

      Đương nhiên là có vài người ác ý hy vọng sau khi giết đứa trẻ đó, đám ma quỷ kia có thể giết mình…

      Lăng Lan cũng trông cậy vào những người này, nhưng ngờ có người trong nhóm đó mở miệng cầu xin cho : “Xin các người hãy tha cho nó , nó chỉ là đứa trẻ mà thôi…”

      Lăng Lan liếc mắt nhìn qua, người chính là thiếu niên bị người đàn ông trung niên kia đẩy , vẻ mặt cậu ta cầu xin, đương nhiên phần nhiều vẫn là tuyệt vọng, có lẽ chính cậu ta cũng biết lời của mình căn bản có tác dụng, nhưng cậu vẫn mở miệng, hi vọng vào chuyện có khả năng kia.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 92: Bắt đầu!

      "Ha ha, nhóc con, mày cũng là dễ nghe, như vậy mày thay nó chết trước , thế nào?" Tên đầu mục vẻ mặt hứng thú nhìn người thiếu niên vừa lên tiếng, muốn nhìn xem thằng nhóc trước mặt có thể vì người xa lạ mới gặp mà hy sinh tính mạng hay .

      Đương nhiên là rồi! Lăng Lan biết nếu mình là người vừa mới lên tiếng mình cũng làm chuyện như vậy, cũng tin có ai thánh mẫu tới mức dùng mạng mình đổi mạng cho người xa lạ.

      Nhưng câu trả lời của người thiếu niên kia khiến Lăng Lan ngạc nhiên, tưởng như mình nghe nhầm.

      Người thiếu niên kia “Tôi đổi” sao.

      Chết tiệt! gian học tập chết tiệt, thể thiết kế chương trình cách bình thường sao?? Lăng Lan theo bản năng chỉ trích người viết ra chương trình này.(ý chí là mình ở trong chương trình giả lập nào đó do gian học tập tạo ra) Nhưng thể phủ nhận lòng bị chấn động khi nghe thấy câu trả lời này, thể lý giải được vì sao trong chương trình của gian học tập lại có người ngu ngốc như vậy tồn tại.

      "Ha ha, tiểu chuột nhắt, vận khí của của mày là tốt nha, có người dám đồng ý chết thay mày đấy.” Tên đầu lĩnh nhàng mà vỗ mặt Lăng Lan ngửa đầu cười to : "Mày có phải nên cám ơn người kia hay ?" Người thiếu niên có chút bất ngờ với phản ứng vui vẻ của tên đầu lĩnh, cậu như nghĩ tới cái gì…

      "Vậy để cảm ơn tình thần giúp người của nó, tao cho mày nhìn thấy cảnh bọn tao lột da nó ra…” Tên đầu lĩnh hung tận xoay đầu Lăng Lan nhìn về phía người thiếu niên vừa , lúc này người đó bị hai tên to con, hung tợn đè xuống đất, tên khác từ đằng sau tới, tay cầm dao đưa lên lưỡi liếm như nếm thứ mỹ vị gì.

      Những người khác bị khống chế quỳ xuống nhìn thấy màn này tự chủ mà hoảng sợ, có mấy người thậm chí thể tin, có lẽ bọn họ thể lý giải được vì sao người thiếu niên này lại muốn cứu người xa lạ để rồi phải chết trong đau đớn như vậy.

      Tầm mắt đám cướp để ở người của người thiếu niên kia, bọn họ ai cũng muốn thưởng thức cảnh tượng này, nhìn thấy người khác vùng vẫy, thống khổ, la hét trước khi chết khiến bọn chúng cảm thấy hưng phấn vô cùng, kể cả tên thủ lĩnh kia cũng chăm chú nhìn về phía người thiếu niên, quên luôn cả Lăng Lan ở bên cạnh.

      Cơ hội tới! Khi tất cả mọi người đều chú ý tới người thiếu niên bên kia Lăng Lan biết cơ hội của mình đến rồi.

      di động gì, chỉ có cánh tay cong lên theo môt góc cong quỹ dị, gần như đột phá giơi hạn của mức giản thể của con người, cây dao găm trong tay chút do dự hướng về phía đầu của tên đầu lĩnh.

      Lúc này tên đầu lĩnh cực kỳ hứng trí nhìn thủ hạ của mình từ từ tới gần người thiếu niên kia, chờ đợi, muốn nhìn xem cảnh người thiếu niên kia bị hoảng sợ, khóc lóc, cầu xin,… Đột nhiên cảm thấy yết hầu của mình lạnh buốt, rồi hình ảnh xung quanh đột nhiên quay cuồng.

      thấy thủ hạ của mình, cũng thấy bọn chúng chuẩn bị hành hạ con kiến “can đảm” kia, thậm chí còn nhìn thấy con chuột nhắt mà mình mới cầm trong tay lúc nãy, và thân thể nhìn quen thuộc vô cùng, nhưng…. Thân thể kia có đầu…

      Đầu? Nhìn quen mắt? Đó phải là thân thể của sao? hoảng sợ, đến cùng phát sinh chuyện gì?

      Lăng Lan nhất kích thành công cũng chần chừ, sau khi vặn gãy cánh tay nắm đầu mình nhanh chóng đánh về tên cướp đứng gần mình nhất. Bọn chúng ai cũng chú ý đến hình ảnh tuyệt vời sắp diễn ra kia nên ai phát thủ lĩnh của mình bị xử lý, chúng vẫn vui tươi, hớn hở nhìn bạn mình giết người thiếu niên kia.

      muốn những người chung quanh chú ý nên Lăng Lan bùng nổ tốc độ nhanh nhất của mình. Vẫn khống chế mình như cũ, hành động trở nên yên lặng tiếng động, vài lần chớp động, có mấy kẻ bị vô tình cắt vỡ yết hầu.

      Máu phun ra theo vết đứt, miệng bị Lăng Lan che lại, những kẻ gần bước tới con đường chết kia thể thông báo với đồng bọn của mình có tử thần đến.

      Kỳ thực Lăng Lan lựa chọn cắt yết hầu ngoài việc cắt đứt luôn số mệnh cũng cắt luôn khả năng chuyện của những kẻ đó, bất quá vì đảm bảo an toàn, vẫn che miệng chúng lại.

      Đối với hành động của Lăng Lan, chỉ có người thiếu niên bị đè xuống đất kia mới có thể thấy , hai mắt cậu ta trợn trùng, vẻ mặt kinh ngạc thể tin, người vốn giãy dụa kịch liệt cũng dừng lại.

      Nhìn tình huống thay đổi của người thiếu niên khiến những kẻ xem cuộc tra tấn này kinh ngạc, bọn họ theo bản năng nhìn lên để xem có chuyện gì khiến cho người thiếu niên quên cả vù vẫy, quên cả việc mình con đường chuẩn bị xuống hoàng tuyền?

      tên đồng đội ngu như heo.

      Lăng Lan quyết đoán cho người thiếu niên kia ánh mắt khinh thường, may là biểu vẻ kinh hỉ, nếu đám cướp kia nhất định nâng cao cảnh giác chứ tò mò nhìn qua.

      Lăng Lan biết còn nhiều thời gian, cần phải ra tay trước khi đám người đó phản ứng, cần phải giết hết toàn bộ nếu có phiền toái lớn.

      Lần này Lăng Lan cũng khống chế tốc độ của mình nữa, bạo phát tốc độ tối đa của thân thể, chỉ thấy Lăng Lan lao về phía giữa sân, hai tay hai dao vung lên ngừng, tới nơi nào máu chảy nơi đó,từng tên từng tên cướp bắt đầu ngã xuống, tất cả đều bị cắt ở nơi yết hầu, máu văng tung tóe.

      Lăng Lan lao về phía trước, tuy đây phải là con đường tốt nhất để tiêu diệt hết đám người này nhưng lại là con đường tốt nhất để cứu người thanh niên vừa nãy. Mặc dù nếu theo đường này có thể cho đám kẻ địch kia có cơ hội bỏ trốn nhưng như vậy còn hơn chuyện người thiếu niên vừa rồi mở lời giúp bị bắt làm con tin.

      Sau khi giải quyết 2 tên nè người thiếu niên kia, Lăng Lan trực tiếp giơ chân, đá cậu ta về phía sau lưng mình, nơi còn bất cứ kẻ địch nào, chỗ an toàn nhất.

      Đến lúc này, những tên còn chưa bị giết mới phản ứng lại chuyện gì xãy ra, vốn Lăng Lan nghĩ chúng hoảng sợ bỏ chạy bốn phía để có cơ hội ra tay tiếp, nhưng nghĩ tới đám người đó lại giơ vũ khi trong tay lên, rống to rồi lao về phía .

      tốt quá! Nguyên lai cũng là những kẻ ngu như heo, địch ta giống nhau, huề.

      Lăng Lan cũng cho những tên đó có cơ hội hành động gì, chỉ trong vài cái chớp mắt, thanh lý sạch toàn bộ những kẻ còn lại.

      đứng giữa thi thể kẻ địch, người nhiễm chút máu nào, có chăng cũng chỉ là ít tro bụi vô tình bay lên.

      Vẫn là cảnh tang hoang, thi thể vô số, chỉ là thi thể lần này là của những tên giết người.

      Lăng Lan đứng thẳng người, lạnh lùng thu hồi vũ khí trong tay, nhìn thấy cái đầu nằm dưới đất kia, vẻ mặt vẫn tươi cười điên rồ nhưng lại mang theo tia hoảng sợ, quỷ dị vô cùng…. Lăng Lan gật gật đầu tự nhủ: "Quả nhiên sau khi đầu rời khỏi thân thể cũng chết ngay, phải thêm 2,3 giây nữa mới chết, có lẽ còn có thể lâu hơn…”

      Lăng Lan nhìn những người sống sót khác sững sờ nhìn mình, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

      Lăng Lan vừa mới bước người thiếu niên kia hô: "Đợi chút."

      Bởi vì người này nguyện ý trả giá sinh mệnh thay nên Lăng Lan quyết định cho cậu cơ hội: "Cái gì?"

      "Em mình có phải ? Nếu có chỗ để theo về làng của .” Người thiếu niên cố gắng nở nụ, dù sao cũng vừa mới sống về từ đường chết, cho dù là người lạnh nhạt cũng thể duy trì được bình tĩnh, mà cậu cũng phải là người lạnh nhạt..

      Đây là nhiệm vụ liên hoàn sao? Lăng Lan nhanh chóng suy nghĩ rồi quyết định thôn trang xem thử, dù sao cũng hiểu con đường tiến hóa nghĩa là gì nên cũng biết phải làm gì tiếp theo.

      Nhìn Lăng Lan gật đầu, thiếu niên kia kích động vô cùng, cứ như vậy Lăng Lan chuẩn bị theo người thiếu niên kia về thôn trang của cậu ta.

      Những người bỏ trốn lúc nãy giờ cũng thu lượm những đồ dùng còn sót lại rồi quay về cùng với Lăng Lan, túi họ đều có rất nhiều thứ nhưng còn có rất nhiều người cùng họ hồi nãy lưu lại đây mãi mãi thể mang về.

      đường Lăng Lan biết những người này đều là người trong thôn trang, lần này bọn họ rời làng ra ngoài chính là vì muốn đổi trao đổi hàng hóa để lấy lương thực về trang trải cùng cuộc sống, họ nghỉ tới mình lại gặp phải thảm trạng này.

      Lăng Lan theo bọn họ vòng quá ngọn núi , vốn cả vùng đất hoang vu bổng thay đổi thành rừng cây xum xuê, phát triển. Người thiếu niên kia cho Lăng Lan biết nơi bọn họ sống có con suối gọi là Thiên Tứ, nhờ có con suối đó mà dân làng bọn họ mới có thể sinh tồn vùng đất khô cằn này.

      Tiếp tục đoạn đường, người thiếu niên hưng phấn thông báo cho Lăng Lan sắp đến thôn trang của bọn họ rồi, bỗng nhiên sắc mặt Lăng Lan đại biến.

      bảo tất cả mọi người núp vào còn mình lặng lẽ hướng về phía trước. May mắn nơi này phải vùng đất bằng phẳng mà là nơi có nhiều cây cỏ, dễ núp.

      Rất nhanh Lăng Lan theo khe núi tới cửa vào thôn trang, nhưng khung cảnh bi thảm trước thôn khiến Lăng Lan biết, thôn trang này cũng gặp phải thảm kịch.

      Ở trước cửa thôn có ít đàn ông, thanh niên bị bắt trói nằm dưới đất, những người già, phụ nữ, trẻ em tay tấc sắt bị bắt trói, quỳ cùng nhau ở xung quanh. Bọn họ quỳ mặt đất liều mạng giãy dụa, tiếng khóc la vang vọng gọi người thân của mình, những tên giết người đứng xung quanh ngửa đầu điên cuồng cười vui sướng, lấy vũ khí trong tay chém về phía những người cố gắng phản kháng kia, để cho những người khác, những người vợ, những người con xem chúng ra tay giết người như thế nào.

      "Cặn bã!" Lửa giận trong lòng Lăng Lan bốc cháy dữ dội, những hình ảnh này chạm vào giới hạn của Lăng Lan, nếu như ngay từ đầu sợ phiền toái nhúng tay vào lúc này chỉ muốn giết hết, giết hết những kẻ bằng thú đó.

      Bất quá cho dù lửa giận bừng bừng nhưng Lăng Lan cũng muốn vì xúc động nhất thời mà khiến mình vừa thể cứu người mà còn bị nguy hiểm.

      Lăng Lan nhớ tới lúc nãy hệ thống có nhắc nhở câu nhiệm vụ này chỉ được thực lần, như vậy, nhiệm vụ lần này cho phép chết, nếu chết nhiệm vụ này dừng hoàn toàn.

      Lăn lộn trong gian học tập này cũng hơn 6 năm, Lăng Lan rất quen thuộc với cơ chế thưởng cho của nó, nhiệm vụ càng quỷ dị độc đáo phần thưởng càng phong phú. Mà khi Lăng Lan nghe thấy đây là nhiệm vụ chỉ được phép thực lần biết phần thưởng của nó chắc chắn cực kỳ phong phú khiến thèm dãi.

      Cho nên, ngay từ đầu Lăng Lan muốn buông tay, cho có khó khăn gì cũng hoàn thành nó.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 93:: Ma quỷ xuất chiến!

      Lăng Lan cẩn thận nhìn vòng xung quanh, có tổng cộng mười bảy tên cướp trông coi những thôn dân đó, nhưng Lăng Lan đoán chắc bọn cướp cũng có chừng này người, nếu thôn có hơn mấy trăm thanh niên trai tráng, làm sao dễ dàng thúc thủ chịu trói như vậy, chỉ số có rất nhiều tên cướp lùng sục trong ngôi làng.

      Giết mười bảy tên cướp này phải chuyện khó, nhưng khó ở chỗ làm sao giết hết toàn bộ trước khi bọn chúng phản ứng.

      Lăng Lan nghĩ lát rồi quay về chỗ núp của những người đồng hành hồi nãy, đem tình huống trước cửa thôn cho bọn họ.

      Mọi người đều hoảng sợ kinh hoàng, có người thậm chí còn ép cơ thể cho lại cố dấu mình vào chỗ núp, chỉ có người thiếu niên hồi nãy là giữ bình tĩnh, muốn quay trở về cứu người thân.

      Thấy người thiếu niên trẻ kiên trì cùng nhiệt huyết, cố gắng thuyết phục cho những người khác, mọi người cũng dần dần quyết định cứu người, đương nhiên bọn họ biết , có Lăng Lan giúp đỡ những việc họ làm chỉ là uổng công, ánh mắt mọi người tự chủ mà tập trung về phía Lăng Lan, chỉ có ánh mắt của người thiếu niên là tràn ngập có lỗi, có lẽ cậu cũng chỉ có ý tốt khi mời Lăng Lan về thông trang của mình, cần phải mình lưu lạc nữa, nhưng cuối cùng lại lâm vào tình trạng nguy hiểm này.

      Lăng Lan vốn muốn những người cùng phối hợp, hấp dẫn chú ý của những tên cướp đứng trước cửa thôn nên cũng từ chối, đồng ý theo bọn họ về thôn rồi kế hoạch của mình.

      Có lẽ vì tất cả mọi người đều có thứ mình muốn bảo vệ nên dù kế hoạch của Lăng Lan rất có thể khiến học mất mạng nhưng ai lùi bước hoặc phản đối, bọn họ quyết định thực kế hoạch của Lăng Lan.

      Nhìn tinh thần phấn chấn, hăng hái hoàn toàn khác với hình ảnh bi thảm bị đuổi giết lúc nãy của những người này, Lăng Lan hiểu ra, người cho dù yếu kém tới mức nào nhưng vì bảo vệ những thứ mà mình trân trọng, quý có thể làm ra những chuyện khiến cho ngườ khiếp sợ, giống như bây giờ, bọn họ còn ích kỷ như lúc đầu nữa.

      Lăng Lan mang theo bọn họ tới nơi khe núi trước cửa thôn còn mình yên lặng vào rồi núp bên trong, vì thân thể bé nên cho dù trong thôn có thứ gì có thể núp nhưng Lăng Lan vẫn có thể giấu mình sau nhưng hòn đó ở trong thôn.

      Sau khi mình xong Lăng Lan liền ra hiệu cho những người đứng chỗ khe núi.

      Đám người đó sau khi nhận được tín hiệu liền đứng lên, giơ những thứ như đá, cây gỗ làm vũ khí lao ra ngoài.

      "Lũ sát nhân, tao giết chúng mày!" Tất cả mọi người cùng kêu lên.

      Hành động của những người bên này khiến cho những người ở trước cửa thôn bừng tỉnh, bọn họ có những biểu khác nhau.

      Bọn cướp nhìn những người lao tới tay chỉ cầm những thứ tạp nham như đá, củi cười rộ lên, vừa khinh thường vừa vui vẻ vì có con mồi tự động đưa tới cửa.

      Còn những người bị bắt trói dưới đất hoảng sợ hô to: “Chạy , đừng tới đây!” Lúc này, bao nhiêu người có thể trốn được hãy trốn .

      Trong số mười bảy người có tên thủ lĩnh, người này ra lệnh cho 10 đàn em lao ra bắt những người tự động lao tới kia.

      Lăng Lan bình tĩnh nhìn mười người chạy qua bên người hướng về phía những người vừa lao ra từ khe núi, những người thiếu niên thấy vậy liền lùi bước, quay đầu bỏ chạy, động tác này của bọn họ khiến cho những kẻ đuổi theo kia cười điên cuồng, tiếp tục lao lên.

      Bảy người còn lại dừng trò chơi giết người của mình, tên thủ lĩnh ra lệnh cho đàn em lôi người phụ nữ vừa nãy hô “Chạy ” ra, lần này chúng thay đổi phương thức, hành hạ người phụ nữ đó mà chuyển mục tiêu sang bé mới 3,4 tuổi nằm trong lòng người phụ nữ.

      Hai tên đàn em lao ra đem người phụ nữ đè xuống cướp đứa trẻ ra, mặc kệ tiếng kêu khóc của đứa trẻ cũng như của người phụ nữ, chúng lôi bé tới gốc đại thụ trước cửa thôn để trói lại, mà lúc này gốc cây quen thuộc thể bình yên của ngôi làng tràn ngập máu, vô số xác người dân vô tội nằm chết ở đó.

      Người phụ nữ bị mất con thấy thể triệt để điên cuồng, ấy chút do dự đánh tới, tuy rằng hai tay bị trói ở phía sau nhưng vẫn hung ác cắn tay của tên giữ con mình. Để con con đường sống, cho dù mất mạng cũng là gì, tình thương của người mẹ trong ấy bộc phát ra khiến trái tim Lăng Lan run rẩy, có chút đau đớn.

      Học tập gian chết tiệt, vì sao lại để nhìn thấy cảnh này chứ, Lăng Lan xém chút giữ được tỉnh táo lao ra tàn sát hết đám cặn bã này.

      Người phụ nữ biết hành động của mình chỉ là vô dụng, con của mình rồi cũng tránh khỏi cái chết nhưng ấy muốn buông tha, siết chặt răng cắn tên giữ con mình.

      Cho dù bản thân bị người đó đánh đấm hung bạo, cho dù máu ngừng trào ra và những đau đớn lan khắp cơ thể, cho dù giây tiếp theo có thể chết nhưng biết nếu mình nhả ra con của mình nhất định mất mạng, tuyệt đối muốn nhìn cảnh con chết ngay trước mặt mình.

      Đứa trẻ nhìn thấy mẹ mình bị đánh máu chảy khắp người chỉ có thể sợ hãi khóc kêu: "Mẹ, mẹ..."

      Hình ảnh chật vật của đồng bọn khiến cho những tên đứng xung quanh cười vang, chúng có cái gọi là tình nghĩa, ai tới giúp tên kia, ngay cả tên thủ lĩnh cũng ngồi cười vui vẻ.

      Lúc này Lăng Lan thừa cơ vọt ra phía sau bọn họ, bắt đầu lộ ra răng nanh của mình.

      "Giết đàn bà nhiều quá khiến tao cũng ngấy rồi, có lẽ giết trẻ con khiến tao hưng phấn lên chút.” Tên thủ lĩnh ý bảo đàn em ra trói đứa trẻ khóc kia lại.

      Ngay lúc này Lăng Lan ra tay, đá hòn đá về phía tên chuẩn bị trói đứa trẻ vào gốc cây còn mình lao về phía tên cầm thú đánh người phụ nữ.

      tiếng động nặng nề vang lên, tên trói bé trực tiếp nằm xuống đất, máu văng lên người khóc lóc kia.

      Khi lao tới vị trí của tên cầm thú kia, hàn quang trong tay chợt lóe, yếu hầu của tên bằng cầm thú đó đứt ra, máu văng lên người phụ nữ vừa bị đánh đập. cũng ngã xuống.

      Sau khi thành công giết tên đầu tiên, Lăng Lan cũng dừng bước, nhân lúc những tên xung quanh chưa phản ứng liền vận hết tốc độ cùng năng lực, lướt vòng. Bốn tên đàn em bị giải quyết trong nháy mắt. Lúc này lao về phía người thủ lĩnh kia.

      Tên thủ lĩnh thể nghi ngờ chính là người mạnh nhất trong đám cướp, nhanh chóng phát đàn em của mình đều bị tiêu diệt chỉ sau chiêu, tất cả đều cắt đứt yết hầu, theo bản năng đưa tay lên che cổ như cách bảo vệ mình.

      Nhưng, giấc mộng là tốt đẹp mà thực tàn khốc. Lăng Lan làm sao có thể để có cơ hội như vậy? Nếu cũng phải mất công dụ số phần thủ hạ của , muốn bọn chúng có cơ hội gọi đồng lõa của mình.

      Tên đầu lĩnh lập tức muốn hô to, nhưng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm xuyên qua bàn tay mình, rồi sau xuống đâm xuyên qua yết hầu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên chẳng thấy đau gì cả, nghĩ đau lắm nhưng tới chết hẳn cũng cảm giác được gì.

      Con dao trong tay chút lưu tình đâm vào yết hầu đối phương, đem thanh hô ra đứt đoạn nơi yết hầu, Lăng Lan thậm chí còn nghe được tiếng ca ca vang lên từ chỗ sâu trong yết hầu của đối phương.

      "Các ngươi chết ." Lăng Lan lạnh lùng câu rồi rút dao găm trong tay ra. Tên thủ lĩnh mở to hai mắt ngửa người ra ngã xuống đất.

      Lăng Lan chần chờ, nhanh chóng lao về phía khe núi, vẫn nhớ có người chờ mình cứu viện, còn có mười tên cặn bã chờ thanh lý.

      Lăng Lan mới ra khỏi cửa thôn xa liền thấy đoàn người truy đuổi kia, thời gian để Lăng Lan giết 7 người kia quá ngắn cho nên những người nãy vẫn chưa chạy xa.

      Lăng Lan lúc này càng băn khoăn gì, rất nhanh ra tay giải quyết hết, những người làm mồi này cơ bản cũng gặp chuyện gì, chỉ có người trong lúc chạy trốn cẩn thận bị ngả, nhưng cũng quá nặng.

      Mọi người cùng nhau quay về lại thôn trang, giải cứu những người bị trói, sau khi hỏi thông tin, bọn họ mới biết đám cường đạo này là từ phụ cận mà tới, chúng chỉ có chừng đó người, còn có rất nhiều người ở trong làng lùng sục bắt người, tình hình cũng vô cùng nguy hiểm.

      Lại lần nữa Lăng Lan trở thành tiêu điểm của mọi người, nhanh chóng phân phó mọi người tìm chỗ trốn rồi mình vào trong thôn thăm dò.

      Dưới ánh mắt cảm kích của mọi người, Lăng Lan chạy vào thôn trang. làm như vậy phải thương cho người dân trong ngôi làng, làm vậy chỉ vì tức giận trong lòng, muốn giết sạch đám người bằng cầm thú đó, việc cứu giúp người khác chỉ là thuận tiện mà thôi.

      Lăng Lan có ý tưởng muốn trở thành chúa cứu thế, chỉ hy vọng thế giới này có những kẻ bằng cầm thú tồn tại.

      "Tôi chính là tôi, sống vì trái tim mình.” Lăng Lan tạm thời quên nhiệm vụ, muốn điên cuồng lần, giải phóng con quỷ vẫn luôn bị giam cầm bấy lâu.

      Đúng vậy, dưới tra tấn của Ngũ hào, nhân cách của Lăng Lan bị phân ra, có lúc thậm chí thể khống chế được mình, trở thành con quỹ chuyên lấy mạng người.

      Nhìn đám cầm thú đội lốt người…là thời gian thích hợp làm cho ma quỷ hồi sinh.

      Vẻ điên cuồng trong mắt Lăng Lan ngày càng nồng đậm, chỉ là điên cuồng này được che dấu vô cùng cẩn thận, dưới bình tĩnh vô cùng.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 94:: Khảo nghiệm của đạo.

      Lăng Lan lặng lẽ lẻn vào bên trong thôn trang, trong thôn lúc này sớm hóa thành biển máu, trở thành địa ngục của trần gian, ít thôn dân bị giết đường hoặc bị giết nơi cửa nhà, ai cũng mắt mở to, trừng trừng, chết nhắm mắt. Bọn họ có sợ hãi, có tuyệt vọng, càng có loại bi phẫn thể , có lẽ bọn họ thống hận vì sao nơi yên bình của mình lại gặp phải khung cảnh đáng sợ như vậy.

      Lăng Lan ngồi xổm xuống, từ từ khép mắt cho những người mà mình gặp, ánh mắt còn cảm xúc gì nữa, bình tĩnh như nước, cỗ hàn khí đáng sợ tràn ra xung quanh .

      Thấy bất cứ tên giết người nào đường Lăng Lan liền quyết đoán thanh lý sạch sau đó yên lặng rời , tiếp tục xử lý những tên giết người ở nơi khác. Có lẽ bị cảm giác giết người kích thích nên những tên giết người khác hề phát đồng bọn của mình ngày càng ít dần.

      Khi Lăng Lan lại lần nữa xử lý xong đám giết người lại vô tình mắc sai lầm chết người, để ý có tên giết người đứng ở góc chết.

      Lúc phát sai sót, Lăng Lan ngay lập tức phóng dao ra đâm vào yết hầu của đối phương, đáng tiếc vẫn bị chậm bước, tiếng thét chói tai vang lên giữa địa ngục trần gian.

      Lăng Lan nhịn được hô tiếng đáng tiếc, những cũng quá băn khoăn, tuy những tên giết người nhận được tin báo nguy của đồng bọn khiến chúng cảnh giác hơn, nhưng như vậy cũng chỉ gây khó khăn cho Lăng Lan hơn chút thôi.

      cười lạnh, trò chơi giết người này cũng nên kết thúc thôi.

      Lăng Lan chậm rãi biến mất ở đây, khi những tên giết người khác tới ở đây chỉ còn là những xác chết bị đao đoạt mạng mà còn dấu vết của hung thủ.

      Chuyện này rất nhanh được truyền tới tai của đại thủ lĩnh, ta ra lệnh cho thủ hạ phải nâng cao tập trung; đồng thời tiếp tục lùng sục bắt thêm con tin. nghĩ tới cao thủ mới xuất này rất có thể có liên quan đến người trong thôn.

      Lăng Lan vừa đường, vừa tiếp tục giết người giải cứu con tin, nhưng cũng rãnh thời gian dẫn dắt cho những ngươi dân trong thôn đó, sau khi giết những tên giết người, lại nhanh chóng bỏ chạy.

      Tuy ràng lai lịch của Lăng Lan nhưng thôn dân trong làng cảm kích rất nhiều, thậm chí có ít thanh niên quyết định bỏ chạy mà cầm vũ khí lên, hợp lại thành đoàn, giải cứu cho những người khác.

      Mà ở bên ngoài cửa thôn, sau khi tìm được vị trí an toàn cho những người già, phụ nữ, trẻ em lẫn trốn, những người thanh niên, trai tráng vẫn còn khả năng chiến đấu bắt đầu cầm vũ khí của những tên giết người kia lên rồi cùng tiến vào làng muốn giúp Lăng Lan.

      đường này máu chảy thành sông, thôn dân cũng những tên giết người trực tiếp đối chiến lẫn nhau, những thôn dân dùng máu của mình và kẻ thù để hiến tế cho những con người vô tội chết, để cứu những người vẫn có thể còn sống trở về.

      Khi đám giết người thể tập trung về chỗ tên thủ lĩnh mới nhận ra, nơi mà nghĩ rằng mình là vua có thể giết bất kỳ người nào lại chính là nơi mà mình mất hai phần ba thủ hạ, nổi điên.

      "Là ai? ra, ra cho tao..." Đau đớn khi mất nhiều thủ hạ, ý bảo thủ hạ của mình đem người lôi ra sau đó la lớn "Nếu ra, tao giết nó."

      Nếu như vì người của thôn này mà đến nhất định quý trọng những sinh mạng yếu ớt này, muốn bức cho đối phương phải xuất .

      phút trôi qua, bốn phía vẫn im lặng như cũ, tên thủ lĩnh vẻ mặt ngoan hô: "Giết."

      thôn dân bị tên thủ hạ trực tiếp chém chết, máu chảy đầy đất khiến cho những người dân khác hoảng sợ thét chói tai.

      "Tôi phải là thánh mẫu, cũng phải người hành động theo cảm xúc, tôi chỉ biết, chỉ có bình tĩnh mới có thể hoàn thành việc tôi muốn làm." Lăng Lan cầm chặt vũ khí trong tay, hai mắt lạnh như băng nhìn màn huyết tinh trước mặt.

      Đúng vậy, muốn giết sạch đám cầm thú cặn bã đó.

      Tên thủ lĩnh nhìn cách làm của mình hiệu quả ra lệnh cho thủ hạ bắt thêm ba người nữa, lần này trong số 3 người còn có đứa trẻ vẫn còn nằm trong tả lót.

      Đồng tử Lăng Lan co rụt lại, thống khổ nhắm mắt, phải nhẫn nại sao? Thực muốn đợi đợi cho bọn chúng giết người tới mệt, phân tâm rồi mới xuất thủ sao? Chết tiệt, tôi muốn như vậy.

      Ngũ hào đạo sư, những bài huấn luyện biến thái của người chẳng có tác dụng gì lớn cả, bằng vì sao tôi vẫn thể lãnh huyết được??? Vì sao tôi lại thể nhìn đứa trẻ vô tội chết trước mặt mình, chẳng lẽ đây chính là giới hạn của mình sao?

      Hẳn đây chính là nhược điểm của con người, theo cách của các vị đạo sư nếu mình có thể vượt qua bước này mình nhất định trở nên càng mạnh hơn, mình thể bị chỗ mềm lòng này đánh bại, mình phải khắc chế nó.

      Lần đầu tiên trong tâm Lăng Lan xuất rối rắm, tâm kiên định bắt đầu có chút dao động...

      Trong gianf của Nhất hào, Ngũ hào và Cửu hào mời tự đến.

      mình đứng thẳng trung, Nhất hào trầm tư nhìn những người khách mời mà tới có chút vui, ta lạnh lùng : "Các người tới đây làm gì?"

      "Em muốn biết Lăng Lan lựa chọn đạo gì." Cửu hào vẻ mặt lo lắng, nếu lựa chọn đạo thích hợp Lăng Lan rất có thể phát triển được.

      Ngũ hào vẻ mặt cười quỷ dị : "Tôi hi vọng Lăng Lan có thể vô tình đạo, hoặc là sát đạo càng tốt." Đây là loại đường tắt, tuy rằng bình chướng ở hậu kỳ khó khăn hơn những đạo khác chút, nhưng đây là chuyện của tương lai, Ngũ hào tin chắc dưới giúp đỡ của mình điểm khó khăn đó nhất định được giải quyết dễ dàng. Hơn nữa có thể nhờ khó khăn đó mà năng lực được tăng lên bậc cái gì cũng đáng giá.

      Vì thế trong quá trình huấn luyện, ta có ý đem tính cách, hành vi của Lăng Lan theo hướng của hai con đường này, nếu như Lăng Lan có thể nhanh trí việc 2 đạo này cũng rất có khả năng.

      "Tôi đồng ý!" Cửu hào cả giận , "Lăng Lan tâm thoạt nhìn rất cứng rắn, làm chuyện gì cũng quyết đoán, khả năng nhẫn nại siêu cường, nhưng tôi biết nội tâm Lăng Lan là lửa nóng, ôn nhu ... Lăng Lan là có tình, thích hợp tình đạo hoặc là nhân đạo."

      "Tôi chỉ biết Lăng Lan chịu khảo nghiệm của vương đạo.” Nhất hào đem tình huống trước mắt của Lăng Lan cho bọn họ.

      "Cái gì?" Ngũ hào và Cửu hào đồng thời khiếp sợ, bọn họ chưa từng nghĩ tới Lăng Lan vào khảo nghiệm của vương đạo, Lăng Lan có ý trở thành vương giả, như vậy làm sao có thể thông quá cái khảo nghiệm này.

      Nhìn biểu cảm sợ hãi, kích động của hai người khiến Nhất hào hừ lạnh : "Tiến vào khảo nghiệm của vương đạo cũng có nghĩa nhất định phải đạo này."

      "Nhưng người bình thường rất khó nhảy ra quy định của khảo nghiệm tự nghĩ ra đạo mới." Cửu hào tin chuyện này, theo biết từ trước đến giờ người nào có thể thực được chuyện này.

      Cửu hào nhắc nhở khiến Nhất hào và Ngũ hào đều trầm mặc, bọn họ cũng biết là rất khó.

      "Có lẽ Lăng Lan có thể con đường vương đạo này, cũng phải mỗi người ngay từ đầu đều có ý trở thành vương giả ... Ha ha a!" Ngũ hào xong cũng có biện pháp tiếp tục lừa mình dối người, chỉ có thể giả cười để đối phó với ánh mắt sắc lạnh như đao của Nhất hào và Cửu hào.

      Quả phải ai sinh ra cũng muốn trở thành người đứng đầu nhưng những người con đường này trong lòng đều có chút tham niệm, ví dụ như những đứa trẻ thích làm thủ lĩnh, tài trí hơn người, thích biểu , thậm chí thích làm lão đại lãnh đạo linh tinh ... Mà mấy chuyện này Lăng Lan rất lười làm.

      "Tôi tin Lăng Lan phải là người bình thường." Nhất hào trầm mặc hồi lâu, rốt cục ra những lời này, ta tin tưởng cho dù có thích hợp hơn hay thích hợp với con đường vương đạo Lăng Lan nhất định hoàn thành khảo nghiệm này, tìm đạo của chính mình.

      Trong gian nhiệm vụ, Lăng Lan từ từ nhắm hai mắt trầm mặc, khi nghe tên thủ lĩnh đếm ngược đến 1, chỉ cần ra mặt, ba sinh mệnh cứ như vậy mà kết thúc, trong đó còn có đứa trẻ vừa mới ra đời lâu.

      "Giết!" Tên thủ lĩnh ra lệnh làm bừng tỉnh Lăng Lan, theo bản năng bước tới bước, lộ ra bóng dáng của mình.

      "Mày rốt cục xuất ..." Tên thủ lĩnh cười điên cuồng, ba tên đàn em cầm nắm chặt con tin của mình như cách để bảo vệ.

      "Xúc động là ma quỷ, kết quả tốt đẹp." Lúc này trong mắt Lăng Lan rốt cuộc còn dao động nữa, “Mềm lòng quả nhiên là sai lầm, nhưng nhẫn nại càng sai lầm hơn, như vậy thà lựa chọn huyết chuyến, ăn miếng trả miếng còn hơn."

      Vì sao lại khắc chế? Vì sao lại băn khoăn?

      Kỳ đáp án rất đơn giản, cần làm thánh mẫu gì, chỉ cần có thể đảm bảo tính mạng của chính mình mới có thể làm những việc khác, nếu chần chờ người gặp nguy hiểm cũng chính là chính mình.

      Tên thủ lĩnh nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lăng Lan vọt qua ý bảo thủ hạ lôi thêm năm sáu thôn dân làm tấm chắn hô to: "Đừng nhúc nhích, bằng tao liền giết bọn chúng."

      "Giết , ta vì bọn họ báo thù." Tốc độ của Lăng Lan càng trở nên nhanh hơn, hung ác xông vào, hướng về phía kẻ đứng gần mình nhất.

      Nhìn người đột nhiên lao về phía mình quan tâm đến tính mạng của thông dân, tên thủ lĩnh hổn hển hô:"Giết cho tao, giết hết cho tao.”

      "Giết , tôi cũng giết sạch các ngươi." Giờ phút này ánh mắt Lăng Lan lạnh như băng, hai tay nhanh như chớp, đến chỗ nào nơi đó chỉ còn máu và thi thể, Lăng Lan cũng tránh những dòng máu văng về phía mình, khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ trong tích tắc giống như quỷ từ địa ngục thoát ra, gặt những sinh mệnh ở nơi này.

      "Mày đến cùng là ai?" Phát dù có giết những thôn dân ở đây cũng thể ngăn cản Lăng Lan giết thủ hạ của mình, tên thủ lĩnh hoảng sợ. Thủ pháp giết người của Lăng Lan rất quyết đoán, cực kỳ có hiệu suất, lần vung tay là lại sinh mệnh ra , chỉ trong lúc ngắn ngủi mà có mười mấy người chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :