1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 148: Đánh số X……

      Lăng Lan cố nén khó chịu trong cơ thể, cắn răng điều khiển cơ giáp đem kiếm quang rút ra từ khoang điều khiển của Nhật Mộ.

      Lăng Lan khó chịu phải bởi vì đây là lần đầu tiên cơ giết người trong thực mà bởi vì phản lực của cơ giáp tác động lại, lực phản quá lớn khiến cho cơ thể bé của có chút chịu nổi.

      Tiểu Tứ phát Lăng Lan dị thường liền biết nguyên nhân, vẻ mặt nó khẩn trương hỏi: “Lão Đại, sao chứ?”

      Tiểu Tứ biết người điều khiển cơ giáp nhất định bị phản lực của việc điều khiển tác động lại, nó cũng cố gắng hết sức đem lực ấy hạ xuống mức thấp nhất, hy vọng lão Đại của mình bị thương tổn quá lớn.

      Chỉ là tiểu Tứ nghĩ tới lần đầu tiên điều khiển cơ giáp chân , Lăng Lan lại có thể biểu xuất sắc đến như vậy. Đặc biệt là động tác né tránh lửa đạn cuối cùng, đạt tới trình độ siêu cấp, làm cho động tác chạy của cơ giáp cao cấp trở thành vô tự chớp động.

      Chạy bất quy tắc và vô tự chớp động là hai kỹ năng có cùng nguyên tắc hoạt động nhưng có hai tên khác nhau, nguyên nhân có khác nhau này chính là vì nó người cấp bậc của người thực kỹ năng đó.

      Chạy bất quy tắc là kỹ năng của cơ giáp sĩ cao cấp, là kỹ năng tất yếu cần nắm của cơ giáp sĩ đặc cấp hoặc cao cấp. Mà vô tự chớp động, là kỹ năng riêng thuộc về vương bài sư sĩ và chỉ có vương bài sư sĩ mới có thể thực vô tự chớp động.

      Đây cũng là nguyên nhân Tề Long và Vũ Cảnh hiểu lầm Lăng Lan là vương bài sư sĩ, thực tế, lấy thực lực điều khiển cơ giáp trước mắt của Lăng Lan chỉ mới đạt tới cơ giáp sĩ cao cấp, nhiều nhất chỉ mới bước nửa chân vào hàng ngũ cơ giáp sĩ đặc cấp mà thôi.

      hề nghi ngờ, vô tự chớp động xuất là kết quả mà Lăng Lan nghĩ tới nhất.

      Đương nhiên, việc thực các kỹ năng càng cao thương tổn ảnh hưởng đến thân thể của Lăng Lan càng lớn, tuy tiểu Tứ dùng hết toàn lực đem những phản lực đó đè xuống mức thấp nhất nhưng thân thể của Lăng Lan vẫn xuất những thương tổn nặng khác nhau.

      có việc gì, so với những thống khổ chịu đựng thứ này tính là cái gì?” Lăng Lan an ủi tiểu Tứ. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt làm người khác lo lắng, nhưng biểu tình lại có bất cứ biến hóa gì. Tựa hồ thân thể chịu đau xót căn bản tồn tại.

      Kỳ , từ khi quyết định điều khiển cơ giáp tự biết việc bị thương là thể tránh khỏi. Phải biết rằng, những đứa trẻ chưa đủ 13 tuổi, cho dù thân thể rắn chắc như thế nào xương cốt cũng thể chống cự lại phản lực của cơ giáp tác động lại. Đây chính là nguyên nhân vì sao Liên Bang cấm trẻ con dưới 13 tuổi học điều khiển cơ giáp.

      Đương nhiên, Lăng Lan an ủi tiểu Tứ cũng là , nếu như so sánh những vết thương này với đau nhức của bệnh tật trong kiếp trước chỉ như là đồ đệ gặp sư phụ, đáng giá nhắc tới.

      “Hơn nữa, tiểu Tứ, ngươi giúp ta giảm bớt rất nhiều tác dụng của phản lực. Bảo vệ ta rất tốt. Cho nên ta sao, cảm ơn ngươi tiểu Tứ!” Lăng Lan chân thành tha thiết cảm ơn nỗ lực của tiểu Tứ, nếu có nó, tình huống thân thể nhất định dễ chịu như bây giờ.

      “Lão Đại, tôi tuyệt đối nhận viên đạn bọc đường này của ……” Tiểu Tứ tức khắc mặt mày hớn hở, cả người cười giống đóa hoa. Bất quá nó cũng quên kiên định tỏ lập trường của mình, làm trí năng có nguyên tắc, nó sao có thể dễ dàng bị người thu mua như vậy.

      Lăng Lan làm lơ dáng vẻ kiêu ngạo lúc này của tiểu Tứ. nhanh chóng tìm kiếm quang cảnh chung quanh, rất nhanh tìm được chỗ trốn của bọn Tề Long bọn. Nhìn mấy người có việc gì, cũng yên lòng.

      Lăng Lan lưu loát đem kiếm quang thả vào bao treo sau lưng, tay phải cũng cắm thanh đao trở lại sườn đùi, suy nghĩ có nên qua đón bọn Tề Long hay thấy biểu tình Tiểu Tứ đột nhiên nghiêm lại cảnh cáo: “Lão Đại, có hai cơ giáp của Nhật Mộ tới đây, cách chúng ta đến 2km.”

      Lăng Lan nghe vậy trong lòng căng thẳng, tuy rằng sớm có chuẩn bị với tình huống này nhưng khi biết có đối thủ tới, vẫn kềm chế được có chút khẩn trương.

      “Trốn tốt, đừng ra!” Lăng Lan ném xuống câu rồi quyết đoán điều khiển cơ giáp lao về hướng khác, rời khỏi khu vực này. hy vọng cuộc chiến kế tiếp làm bọn Tề Long chịu thương, nếu , việc tới cứu viện cũng chả còn ý nghĩa.

      Tránh ở trong khu rừng, đám người Tề Long bỗng nghe thấy giọng thanh lãnh vang bên tai, trong lòng mấy người bỗng nhiên cả kinh, nguyên bản muốn bò ra tức khắc biến mất, bọn họ trở về vị trí trốn cũ của mình dám nhúc nhích.

      “Là cơ giáp của Nhật Mộ, là hai chiếc cơ giáp hồi nãy trở lại, mọi người cẩn thận đừng để bị phát !” Ở vị trí trốn, Vũ Cảnh nhanh chóng phát có hai cơ giáp từ bay qua, lập tức thấp giọng nhắc nhở mọi người. Giờ phút này đám người Tề Long mới hiểu lời nhắc của cơ giáp Liên Bang kia có ý gì.

      “Người đó vì cứu chúng ta mới dẫn hai cơ giáp kia sao?” Vẻ mặt Lâm Trung Khanh lộ ra biểu tình phức tạp, có cảm kích có kính cũng có tia mờ mịt.

      “Người đó là vương bài cơ giáp, nhất định có thể đánh hạ hai chiếc cơ giáp kia.” Lạc Lãng hung hăng mà siết chặt tay, thuyết phục Lâm Trung Khanh, đồng thời cũng với chính mình.

      sao? Đừng với tớ là cậu thấy số được đánh dấu cánh tay của ba cơ giáp hồi nãy.” Diệp Nhứ cảm xúc bất ổn, là con của gia tộc trong quân chính, cậu biết nhiều tin tức của địch hơn những đứa trẻ bình thường.

      Diệp Nhứ làm mọi người trầm mặc, chỉ có Lâm Trung Khanh có chút khó hiểu, nhìn Tề Long lại nhìn Hàn Kế Quân, hy vọng bọn họ có thể giải thích nghi hoặc của mình, làm người bình dân, cậu thể biết được những thông tin chỉ lưu hành nơi quân bộ.

      Người lúc nào cũng nhiều tùy tiện như Tề Long lúc này lại có thái độ khác thường, cậu trầm mặc, thậm chí khuôn mặt lộ vẻ hoang mang như tự hỏi cái gì. Hàn Kế Quân khó hiểu mà nhìn bạn cái, nhưng phát lực chú ý của Tề Long căn bản ở nơi này nên mở miệng giải thích: “Để biết cấp bậc của cơ giáp Nhật Mộ chỉ cần nhìn số hiệu được đánh cánh tay của cơ giáp, mà cánh tay của ba cơ giáp vừa rồi đề bắt đầu bằng chứ Xm như vật bọn họ là những cơ giáp thuộc chiến đội vương bài!”

      “Vương bài?” Lâm Trung Khanh bắt được trọng điểm.

      Hàn Kế Quân cười khổ gật đầu, sắc mặt Lâm Trung Khanh lập tức trở nên tái nhợt ……

      Ân nhân cứu mạng của bọn họ chẳng lẽ đứt cánh tại đây sao? Tâm tình mọi người trở nên nặng nề.

      “Tiểu đội trưởng, phát cơ giáp của tiểu Đằng Quân, khoang điều khiển xuất lỗ lớn, nhìn dấu vết để lại có thể chắc chắn do bị kiếm quang xuyên qua, cậu ấy chết…” Lộc Hoàn đem thông tin điều tra chuyển qua cho đội trưởng.

      “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!” Trán của tiểu đội trưởng hằn ra gân xanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng. thể chấp nhận được có người có thể giết thuộc hạ của mình dưới mí mắt của mình, điều này làm cho cảm thấy sỉ nhục vô cùng.

      “Tiểu đội trưởng, bên kia có cơ giáp…… Là Liên Bang.” Lộc Hoàn mở rộng phạm vi tra tìm của cơ giáp, phát cách chỗ họ đứng xa, cơ giáp của Liên Bang bay .

      “Tuyệt đối là do giết tiểu Đằng Quân. Chúng ta nhất định phải giết để rửa sạch sỉ nhục này, đuổi theo!” Tiểu đội trưởng trực tiếp thay đổi phương hướng của cơ giáp, vẻ mặt bạo nộ lao về hướng của cơ giáp kia, Lộc Hoàn ở phía sau cũng phản ứng cực nhanh, vội điều khiển cơ giáp theo lên.

      Lăng Lan cũng có ý bay bí mật, tốc độ cũng nhanh, muốn dẫn 2 cơ giáp kia cách chỗ trốn của bọn Tề Long xa chút. biết, đối đầu với hai cơ giáp vương bài cần phải dùng mạng mình để cược, thể rảnh để phân tâm quan sát tình huống xung quanh, mà cũng muốn bọn Tề Long bị ngộ thương, cần rời xa vị trí của bọn họ, càng xa càng tốt.

      Tiểu Tứ truyền hình ảnh của hai cơ giáp kia đến cho Lăng Lan, lúc này tăng tốc độ của cơ giáp lên mấy lần, hai động cơ chủ nổ vang, cơ giáp vẽ đường ánh sáng, nháy mắt bay ra ngoài.

      “Lộc Hoàn, tăng tốc độ, đối phương phát chúng ta.” Tiểu đội trưởng nhìn cơ giáp của Liên Bang tăng tốc chạy trốn liền biết tung tích của bọn họ bị đối phương phát .

      “Vâng!” Hai cơ giáp của Nhật Mộ đồng thời tăng tốc, điên cuồng lao về hướng của Lăng Lan.

      Lăng Lan vì tiết kiệm động lực cũng đem tốc độ của cơ giáp đạt đến mức tối đa, đến mấy chục giây, bị hai cơ giáp đằng sau đuổi kịp.

      “Lộc Hoàn, ngắm bắn lên.” tiến vào tầm ngắm bắn, tiểu đội trưởng lập tức ra lệnh, hận thể dùng phát súng kết liễu cơ giáp đáng hận kia.

      “Vâng!” Cơ giáp của Lộc Hoàn là cơ giáp viễn trình, có khả năng ngắm bắn từ xa, vừa điều khiển cơ giáp bay vững vàng, vừa giơ súng trong tay lên, nhắm về phía cơ giáp của Lăng Lan bay phía trước, quyết đoán ấn nút bắn.

      “Lão Đại, chúng ta bị ngắm bắn rồi.” Từ lúc đối phương vừa giơ súng nhắm về phía cơ giáp của Lăng Lan tiểu Tứ liền lên tiếng nhắc nhở.

      Chỉ thấy ngón tay Lăng Lan điên cuồng bay lên, từng giọt mồ hôi từ trán rơi xuống chóp mũi, ngưng ở chóp mũi rồi rơi xuống dưới đất…

      Chỉ thấy cơ giáp đột nhiên như cá gặp nước, vặn vẹo lên, quỷ dị mà vẽ ra cái hình cung, vừa lúc tránh được lửa đạn.

      “Bay bất quy tắc! Đáng chết!” kích thất bại, Lộc Hoàn khó chịu, bay bất quy tắc cũng có thể làm được, chỉ là có thể tính điểm rơi của lửa đạn cách chính xác như vậy lần đầu tiên nhìn thấy.

      biết, thứ có thể tính chuẩn vị trí rơi của lửa đạn phải người điều khiển cơ giáp mà là tiểu Tứ, người nắm giữ quang não tính, đương nhiên ở đây cũng có phần phối hợp cực kỳ ăn ý của Lăng Lan và tiểu Tứ, nếu cái khéo, rất có thể bị đánh trúng, trực tiếp cơ hủy người vong.

      Tuy rằng Lăng Lan nhiều lần tránh được Lộc Hoàn bắn tỉa, nhưng đồng thời cũng bị đối phương bám trụ, mà cơ giáp của tên còn lại vẫn luôn cách Lăng Lan đến 100m, tùy thời đều đe dọa đến . Lúc này, cơ giá kia cực kỳ hiểm mà giơ súng ánh sáng trong tay lên, nhắm về phía Lăng Lan, chuẩn bị bắn.

      “Lão Đại, cơ giáp khác cũng muốn đối phó với chúng ta.” Tiểu Tứ khẩn trương nhắc nhở.

      “Phiền toái!” Né tránh cơ giáp bắn tỉa từ xa Lăng Lan còn có tự tin làm được, nhưng đồng thời có tới hai cơ giáp, trong lòng Lăng Lan tránh được lo lắng...

      Vừa dứt lời, tốc độ tay của Lăng Lan lại tăng lên bậc, lúc này còn nhìn thấy hình dáng ngón tay của Lăng Lan, cũng nhìn ra đến tột cùng ấn những nút nào, chỉ còn lại vô số hư ảnh xuất những nút bấm điều khiển, mờ ảo mà mỹ lệ…

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 149: Tìm kiếm đáp án!

      Lúc tiểu đội trưởng muốn ngắm cơ giáp của Lăng Lan liền nhìn thấy eo của cơ giáp kia bỗng nhiên xoay chuyển thành tư thế cực kỳ quỷ dị, bay hướng về phía trước đột nhiên thay đổi 180 độ.

      Phải biết rằng để có thể thay đổi phương hướng của cơ giáp chỉ có thể dựa vào hai cách, hoặc là dựa bay thêm nửa vòng cung để đổi hướng hoặc là lựa chọn thay đổi chế định của động cơ, khởi động lại cơ giáp. Nếu như bay với tốc độ nhanh thể thay đổi hướng bay đột ngột vì như vậy đánh mất ưu thế về tốc độ.

      Nhưng cách điều khiển này của Lăng Lan vừa trung hoà khuyết điểm của hai cách , vừa cam đoan ưu điểm của chúng. Đây là bài học mà Lăng Lan học được từ Tam hào đạo sư về phương pháp điều khiển cơ giáp của hành tinh Mộng Đa. Đương nhiên ấn theo cách của Tam hào phương pháp này là phương pháp điều khiển cơ giáp đơn giản nhất và cũng có khuyết điểm, bởi vì cơ giáp của thế giới này quá thô cứng lại đơn giản vì vậy rất nhiều phương pháp điều khiển cơ giáp cao cấp thể được thực .

      Tiểu đội trưởng nhìn động tác quỷ dị của đối phương để thay đổi hướng bay của cơ giáp hoảng hốt, dừng lại nhịp mới nhận ra cơ giáp trước mặt hề giảm tốc độ mà còn tăng nhanh hơn và lao về phía mình…
      “Đây là có chuyện gì?” Tiểu đội trưởng la lên, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài nguyên lý điều khiển cơ giáp mà bọn họ được học.

      Nếu tiểu Tứ biết động tác này làm đối phương khiếp sợ như thế nó tuyệt đối phi thường đắc ý, ngửa mặt lên trời cười lớn, bởi vì đây sản phẩm của hành tinh Mộng Đa nó, tại thời của nó có câu vang vọng khắp toàn bộ tinh hệ: Mộng Đa vừa ra, ai dám tranh phong?

      Có lẽ khả năng điều khiển cơ giáp của Lăng Lan vượt qua tưởng tượng của tiểu đội trưởng vì thế khi Lăng Lan dễ dàng tránh thoát tầm ngắm của , liền sững người, bất chấp cả việc Lăng Lan dễ dàng bổ nhào tới trước mắt , giây tiếp theo đâm vào người.

      Nhưng dù sao cũng là tiểu đội trưởng của tiểu đội vương bài cơ giáp, tố chất tâm lý và kinh nghiệm của ràng cao hơn hai thuộc hạ rất nhiều, đặc biệt là năng lực ứng biến.

      Tiểu đội trưởng giống đối thủ đầu tiên của Lăng Lan hoảng loạn mà lựa chọn né tránh, bình tĩnh mà đóng cửa động cơ đẩy mạnh, có động cơ đẩy giúp cân bằng , cơ giáp của theo lực hút của hành tinh bắt đầu rơi xuống.

      Ước chừng rơi xuống được nửa người lại khởi động động cơ lần nữa, đồng thời xoay người sang bên phải, tay trái cầm đoản kiếm đâm về phía khoang điều khiển của cơ giáp Liên Bang nhào vào vị trí cũ của mình.

      Đương nhiên, biết cho dù đâm trúng khoang điều khiển cũng thể khiến đối phương kích trí mạng, nhiều nhất chỉ bị chấn động làm hôn mê thôi. Nhưng thứ muốn cũng chính là cái này, chỉ cần đối phương tạm dừng việc điều khiển chút liền có thời gian phản kích.

      Bất quá, đó là kết quả tốt nhất nếu như có thể đánh trúng đối phương, nhưng ngược lại, nếu thành công làm đối phương có cơ hội công kích lại, cuối cùng có thể là lưỡng bại cầu thương.

      Nhưng cho dù là loại nào, đều có hại, bởi vì phía sau còn có đồng đội, cho dù lưỡng bại câu thương, đồng đội cũng có thể giải quyết đối phương.

      Tiểu đội trưởng rất tình huống bây giờ nguy cấp đến như thế nào, tuyệt đối thể lùi bước, khi lùi bước, liền mất cơ hội tấn công trước, bị buộc phải phòng thủ. đối mặt với cơ giáp Liên Bang này nên biết đối phương là cao thủ cơ giáp, tuyệt đối mắc sai lầm, nhất định tấn công điên cuồng khiến thể né tránh, nếu như vậy gặp nguy hiểm, chút sơ sẩy trong lúc né tránh cũng có thể khiến chết bỏ mình.

      Tiểu đội trưởng hy vọng đối phương vì đòn công kích bất ngờ của mình mà lựa chọn né tránh, như vậy tình thế liền xoay chuyển, người có được tiên cơ chính là .

      Nhưng mọi chuyện lại tốt như tưởng tượng, đối thủ của cũng lựa chọn né tránh, mà cũng đánh trúng đối phương. Trong nháy mắt, tay trái của cơ giáp Liên Bang giơ lên, dùng thanh đoản kiếm chặn lại công kích của .

      “Đương!” tiếng nổ vang lên! Hai lưỡi dao sắc bén va chạm mạnh vào nhau!

      Chưa dừng lại ở đó, biết từ lúc nào, đối phương rút kiếm quang từ sau ra, tay phải cầm kiếm quét qua phần eo của cơ giáp .

      Nếu như bị kích này đánh trúng cho dù cơ giáp bị chém đứt làm đôi, những bộ phận điều khiển bên trong cũng bị xảy ra vấn đề, thậm chí hỏng hóc.

      cánh tay phải cơ giáp của tiểu đội trưởng được trang bị pháo sáng chùm, nguồn năng lượng của loại pháo này rất lớn, cũng nặng vô cùng, nhưng lại có uy lực đáng sợ, chỉ cần bắn ra là có thể trực tiếp hòa tan cơ giáp của đối thủ, có thể đạt hiệu quả kích giết đối thủ, đây cũng là lý do vì sao bọn họ đường có thể giết được nhiều cơ giáp của Liên Bang như vậy.

      Là cơ giáp thiên về tấn công từ xa, súng chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Nhưng mỗi loại vũ khí lại có nhược điểm của nó, những cơ giáp được trang bị pháo tia sáng chùm kỵ nhất là đấu cận chiến, nguồn năng lượng của pháo quá lớn khiến nó trở thành gánh nặng cho cơ giáp, căn bản thể di chuyển linh hoạt, cũng giống như khốn cảnh mà tiểu đội trưởng gặp phải.

      Tên tiểu đội trưởng thể nghi ngờ là người quyết đoán, lập tức lựa chọn dỡ nguồn năng lượng pháo xuống, nguồn năng lượng pháo trực tiếp từ trung rơi xuống, nặng nề mà nện xuống khu rừng rậm phía dưới, phải chịu sức nặng của nguồn năng lượng pháo, cánh tay của cơ giáp lập tức nhàng linh hoạt vươn ra, nghênh đón kiếm quang của đối thủ.

      “Phanh” tiếng trầm vang, kiếm quang và cánh tay cơ giáp lại lần nữa va chạm. Hai người đồng thời văng ra, bởi vì cơ giáp của Nhật Mộ thành công mở quang thuẫn ở cánh tay phải nên đường công kích bằng kiếm quang của Lăng Lan có hiệu quả.

      Tiểu đội trưởng ứng đối nhạy bén làm thuận lợi tránh thoát nguy cơ lần này, mà Lộc Hoàn chuẩn bị bắn lén từ xa lại khó xử.

      Bởi vì muốn bắn lén từ xa, nhưng hai cơ giáp lại giáp lá cà ở bên nhau nên dám công kích lung tung, sợ cẩn thận bắn trúng đội trưởng của mình.

      Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan lựa chọn giáp lá cà với tiểu đội trưởng, nếu cho dù bay bất quy tắc của có mạnh thế nào khi đối mặt với bắn tỉa từ hai cơ giáp cuối cùng vẫn bị đánh trúng. Bây giờ chỉ cần quan tâm đánh cận chiến với người mà sợ người khác đục nước béo cò, giải quyết được nguy cơ tạm thời.

      Nhưng Lăng Lan biết, đây chỉ là tạm thời, đối phương tuyệt đối tùy ý để mình tiếp tục bị động như thế, nhất định tìm cơ hội công kích. Mà cũng phải tìm cơ hội giải quyết cơ giáp này trước khi đối phương tìm được cơ hội tấn công mình.

      Hai cơ giáp văng ra, động cơ hai sườn của cơ giáp Liên Bang lại nổ vang lần nữa, trực tiếp ngăn cổ lực đàn hồi, lại lần nữa lao qua, giơ lên tay phải chém xuống. Lăng Lan tại cần phải cam đoan cơ giáp của mình cách cơ giáp của Nhật Mộ quá xa, nếu nhất định bị cơ giáp còn lại ngắm bắn.

      “Chết tiệt!” Tiểu đội trưởng còn có thời gian để thở liền nhìn thấy đòn công kích của đối phương tới nữa, nhanh chóng điều khiển cơ giáp đón đòn, trong miệng nhịn được mắng to tiếng.

      Dù sao việc điều khiển cơ giáp cũng khiến thân thể cơ giáp sĩ chịu lực phản hồi tương đương, cho nên thói quen của các cơ giáp sĩ là sau khi làm động tác thi dừng để thân thể nghỉ ngơi, sau đó mới tiếp tục động tác tác tiếp theo, thực các động tác liên tục rất dễ dàng làm thân thể bị thương.

      Điều khiển trong khoang thuyền, sắc mặt Lăng Lan càng ngày càng tái nhợt, thân thể chịu quá nhiều áp lực, tiểu Tứ thậm chí lo lắng biết giây tiếp theo lão đại nhà mình có thể duy trì được , loại công kích tần suất cao này quá tổn thương thân thể.

      Tuy rằng chiến trường cách chỗ của đám Tề Long khá xa, nhưng chấn động kịch liệt cùng với tiếng lửa đạn gầm rú vẫn khiến mọi người kinh hoàng.

      “Tề Long, chúng ta ở chỗ này quá nguy hiểm, bằng tiếp tục , vòng qua chiến trường tới khu căn cứ gần nhất.” Vũ Cảnh cảm thấy cứ ở chỗ này chờ còn bằng mạo hiểm trước, có lẽ càng có cơ hội.

      Vũ Cảnh làm thần sắc mọi người thay đổi, mấy người Hàn Kế Quân đồng thời nhìn về phía Tề Long, chờ Tề Long quyết định. Những lúc Lăng Lan có, bọn họ nghe theo Tề Long. Lăng Lan có ý muốn bồi dưỡng Tề Long làm đội trưởng, được mọi người tán thành, vì vậy cho dù ở bên cạnh tiểu đội cũng mất phương hướng.

      Tề Long suy tư chút, nghiêm túc mà nhìn đội viên của mình: “Tớ quyết định chờ ở đây, các ngươi nghĩ như thế nào?”

      Kể cả Hàn Kế Quân, mọi người đều lời của Tề Long làm hoang mang.

      “Vì sao?” Hàn Kế Quân mở miệng hỏi. Nếu Tề Long lựa chọn ở lại nhất định có lý, mọi người phải biết nguyên nhân mới có thể quyết định hành động tiếp theo.

      Tề Long ngẩng đầu nhìn mấy cơ giáp chiến đấu bầu trời, ánh mắt phức tạp, bất quá cũng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, quay đầu với mọi người: “Lan lão Đại muốn tới đây, tớ phải chờ cậu ấy.”

      Đám người Hàn Kế Quân bừng tỉnh, vừa rồi thiếu chút nữa chết dưới tay của Nhật Mộ khiến bọn họ quên mất điểm này. Mấy người gật đầu, tỏ vẻ chính mình muốn cùng Tề Long chờ lão Đại. Bọn họ tin, nếu Lan lão Đại tới, kia khẳng định đến.

      Vũ Cảnh sâu mà nhìn đám Tề Long cái, có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Cậu hâm mộ tình hữu nghị giữa Lăng Lan và đám Tề Long, cũng ghen ghét vận may của bọn họ có người lão Đại màng nguy hiểm vì bọn họ tới cứu viện.

      “Chúng tớ trước.” Vũ Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua đội viên của mình, đặc biệt là Trần Vũ bị thương, bọn họ chờ được.

      Tề Long nhìn theo mấy người Vũ Cảnh rời , cho đến khi bóng dáng biến mất mới quay đầu với đội viên mình: “Chúng ta !”

      nơi nào? phải phải đợi Lan lão Đại sao?” Lạc Lãng hoang mang.

      “Tớ muốn nhìn ân nhân cứu mạng chiến đấu gần chút.” Tề Long nhìn chiến trường nơi xa , “Có lẽ tớ có thể tìm được đáp án mà mình muốn. , tớ cũng cần……” Tề Long có chút mâu thuẫn.

      Hàn Kế Quân là người hiểu Tề Long nhất, sắc mặt cậu biến đổi : “Có phải cậu phát cái gì hay ?”

      , tớ biết, tớ cũng muốn biết.” Tề Long lảng tránh vấn đề của Hàn Kế Quân, trực tiếp mang ba lô lên chạy về hướng chiến trường.

      Hàn Kế Quân là hoang mang, bất quá cậu cũng hỏi Tề Long nữa, chỉ ý bảo Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh đuổi kịp.

      Nếu Tề Long muốn cậu cũng hỏi, cậu tin tưởng chỉ cần chung tiến về phía trước mình có thể tìm ra đáp án kia.

      Hai chiếc cơ giáp tiếp tục chiến đấu chiêu lại chiêu, nhưng chủ yếu vẫn là Lăng Lan tấn công điên cuồng còn tiểu đội trưởng bị động phòng thủ, mắt thấy cục diện đối với tiểu đội trưởng càng lúc càng bất lợi, cơ giáp của Lộc Hoàn ở chỗ xa rốt cuộc nổ súng.

      Phát súng của đối phương cực chuẩn, cho dù là tốc độ của Lăng Lan có nhanh như thế nào cũng bị dính đạn.

      “Bên ngoài cơ giáp bị hao tổn ở cường độ thấp, uy lực của chùm tia sáng cực , bước đầu phỏng đoán vũ khí của đối phương là súng mini vận tốc ánh sáng!” Tiểu Tứ nhanh chóng kiểm tra cơ giáp, rồi đưa ra phán đoán.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 150: Nguy cơ!

      Hóa ra, luôn ở ngoài cuộc chiến, Lộc Hoàn nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, trực tiếp đem pháo chùm để ra sau lưng, cầm khẩu súng lục ánh sáng ra bắn. Tuy khẩu súng lục ánh sáng này uy lực bằng pháo chùm, còn có tầm bắn khá ngắn, nhưng như vậy lại khiến an tâm bắn trúng đội trưởng của mình, cho dù bắn trúng với lực phòng ngự của cơ giáp, cơ giáp cũng bị thương quá lớn. Bất quá, nếu bắn trúng vào bộ phận trọng yếu của cơ giáp hai lần nó cũng đồng nghĩa với việc cơ giáp đó nổ tung.

      lựa chọn bắn loại súng này chủ yếu là vì quấy nhiễu cơ giáp của Liên Bang kia, khiến cho cơ giáp Liên Bang băn khoăn về tồn tại của , như vậy dám tấn công điên cuồng nữa, như vậy tiểu đội trưởng của có thể có cơ hội phản kích. Bất quá, nếu đối phương sợ uy lực quá của súng lục tin tưởng, chỉ cần cho mình cơ hội, việc bắn trúng hai lần vào yếu điểm của cơ giáp đối phương là chuyện vô cùng dễ dàng.

      hề nghi ngờ, lựa chọn của đánh vỡ bàn tính của Lăng Lan, cũng làm an tâm mà gia nhập trận đấu.

      “Xem ra cần phải nghĩ cách giải quyết cơ giáp trước mắt này.” Lăng Lan biết thắng lợi dần dần nghiêng về hướng đối phương, chờ nổi rồi. Trong đầu nhanh chóng lên n phương án……

      Lộc Hoàn lại bấm cò súng lần nữa, chùm tia sáng từ cây súng lục bắn ra.

      Chùm tia sáng trực tiếp đánh trúng sườn bên phải của cơ giáp, tiếng nổ vang, khói đen từ bên sườn của cơ giáp tràn ra.

      “Yes!” Lộc Hoàn nhịn được thầm cổ vũ cho chính mình, nghĩ tới lần ngắm bắn này lại có thể đánh hỏng động cơ bên phải của đối phương.

      Quả nhiên, cơ giáp Liên Bang vì gặp chuyện ngoài ý muốn này mà đột nhiên nhạy nữa, đột nhiên rơi xuống.

      rơi vào thế hạ phong, tiểu đội trưởng sững sốt chút rồi tức khắc kinh hỉ: “Cơ hội tới!”

      nghĩ tới thủ hạ của mình lại cố gắng như vậy, trực tiếp đánh nổ động cơ của đối phương, đây chính là thời khắc phản kích.

      Tâm tình phấn khởi làm quên mất cảm giác khoẻ của cơ thể. Điều khiển cơ giáp như mãnh hổ xuống núi hướng cơ giáp Liên Bang. Vừa rồi vẫn luôn bị đối phương đè đánh, tại cũng đến phiên đánh đối phương, loại cảm giác báo thù này tốt.

      Ở cách đó xa, Lộc Hoàn muốn bắn tiếp nhìn thấy tiểu đội trưởng nhà mình hưng phần nhào tới, súng lên nòng tức khắc hạ xuống… Để tiểu đội trưởng phát tiết tức giận !

      nghĩ cơ giáp Liên Bang kia mất bên động cơ chủ, như vậy tuyệt đối phải là đối thủ của tiểu đội trưởng. Hơn nữa tin tưởng, bị đối phương đè đánh nãy giờ, tiểu đội trưởng nhất định muốn hành hạ đối phương lúc rồi mới giết chết, làm thuộc hạ, thể ngăn hứng thú của đội trưởng.

      “Đối phương trúng kế!” Nhìn đối phương quả nhiên công kích như mình dự đoán, Lăng Lan vui sướng. cược, cược đối thủ trước mặt sốt ruột muốn báo thù, cược kẻ đứng xa kia mặc kệ chuyện bên này, mà thắng.

      Tuy tâm tình Lăng Lan vô cùng kích động, nhưng tay lại rất vững, điều khiển phần đầu cơ giáp xoay vòng tới vị trí được xác định.

      “Tính toán đường công kích, chính xác!” Tiểu Tứ vừa dứt lời, đạn phòng ở phần đầu của cơ giáp được Lăng Lan quyết đoán bắn ra.

      Hai phát đạn tới quá đột ngột, hơn nữa tiểu đội trưởng căn bản nghĩ tới cơ giáp Liên Bang phóng ra đạn phòng như vậy nên cũng kịp tránh, bất quá cũng lo lắng quá mức, bởi vì loại đạn phòng này cũng gây tổn thương quá lớn cho cơ giáp.

      Tiểu đội trưởng cho rằng đây là kích giãy giụa trước khi chết của cơ giáp Liên Bang, cho nên dù biết có hiệu quả, đối phương vẫn là bắn ra.

      Đạn đánh trúng đầu của cơ giáp, tiểu đội trưởng đột nhiên phát màn hình chính của mình bị khói đen che hết, trừ khói đen ra thể nhìn thấy gì nữa.

      phản ứng cực nhanh, đem hình ảnh từ những vị trí khác đổi thành màn hình chính.

      “Tiểu đội trưởng, cẩn thận!” Trong kênh chuyện, tiếng của Lộc Hoàn kinh hô, phản xạ điều khiển cơ giáp đem hai tay giao nhau làm tư thế phòng thủ, bảo vệ khoang điều khiển.

      vừa hoàn thành bước này, liền cảm giác cơ giáp của mình bị luồng lực cực lớn đánh trúng, sau đó toàn bộ cơ giáp bị luồng lực này đẩy lên .

      Đây là có chuyện gì? Tiểu đội trưởng kinh hoảng, phát mọi việc vượt qua khống chế của mình.

      Ở cách đó xa, Lộc Hoàn nhìn thấy rằng, hai quả tên lửa có vẻ phóng về chỗ giáp giữa vai và cổ của cơ giáp bỗng đổi hướng, trực tiếp bắn trúng phần đầu. cách khác, đối phương là muốn bắn vè phía camera chủ của cơ giáp, vả lại hai quả đạn phòng này cũng phải là đạn phòng bình thường, nó có chứa hệ thống dẫn đường.

      Điều này có nghĩa lần tấn công này phải là giãy giụa trong lúc kinh hoảng mà là dự mưu.

      Đối phương dùng đạn phòng có nhiều lực sát thương làm màn hình chủ của tiểu đội trưởng bị ảnh hưởng, sau đó nhân lúc tầm mắt của tiểu đội trưởng bị gián đoạn liền phóng hỏa tiễn sớm chuẩn bị sẳn ở ngực ra, đem cơ giáp của tiểu đội trưởng trực tiếp bay lên.

      Lộc Hoàn phẫn nộ mà nâng khẩu súng lục tay lên, chuẩn bị đem cơ giáp đối phương phá hủy……

      Nhưng diễn biến tiếp theo lại làm khiếp sợ, động cơ đáng lý bị đánh hư bỗng nhiên nổ lớn, phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt, lực đẩy cực lớn làm cơ giáp Liên Bang cũng bay lên theo cơ giáp của tiểu đội trưởng.

      chỉ như thế, động tác sau đó của cơ giáp Liên Bang làm hoảng lên, nhìn thấy đối phương nhanh chóng rút thanh đao bên sườn đùi ra, đôi tay cầm chặt thanh kiếm đâm mạnh về phía khoang điều khiển của tiểu đội trưởng.

      “Mau mở quang thuẫn bảo hộ!” Lộc Hoàn kinh hoảng gào.

      Tiểu đội trưởng quả nhiên là cấp bậc đội trưởng, nháy mắt đem quang thuẫn mở ra.

      Kiếm quang và quang thuẫn va chạm kịch liệt, Lăng Lan chỉ cảm thấy thanh kiếm trong tay bị cổ lực lớn bắn ngược lại.

      “Tiểu Tứ, kiên trì giữ vững, đừng để bị văng ra!” Lăng Lan đem động cơ mạnh nhất của cơ giáp mở ở mức tối đa, mà tiểu Tứ cũng liều mạng giữ động lực chủ để nó hoạt động, giúp cơ giáp bị hai cổ lực áp cho hỏng hoàn toàn.

      Chỉ thấy , cơ giáp lam bạch cầm kiếm lao vút về phía khoang điều khiển của cơ giáp màu đen, vẽ ra đường sáng thẳng tắp giữa bầu trời.

      “Chết tiệt! Chết tiệt!” Vừa khôi phục hình ảnh trong camera chủ, tiểu đội trưởng hoảng sợ phát thanh đao của đối phương kề sát ngay khoang điều khiển của cơ giáp mình, dùng tay trái nâng đao lên đâm liên tiếp vào cơ giáp của đối phương, đao hai đao ba đao, lưu từng vết đao cơ giáp.

      Trong khoang điều khiển, Lăng Lan thể nhẫn nại được nữa ho ra ngụm máu tươi, bị đối phương chém ba lần liên tục khiến cơ giáp bị chấn động mạnh, cơ thể bị thương của Lăng Lan lại tăng thêm mấy lần thương thế, khí huyết cuồn cuộn làm hộc máu.

      “Lão Đại, như thế nào?” Tiểu Tứ kinh hoảng.

      có việc gì, ta còn chịu được, năng lượng của kiếm quang còn có thể duy trì được bao lâu?” Kiếm quang và quang thuẫn có lượng năng lượng tiêu hao như nhau, như vậy ai hết năng lượng trước người đó chết. Mà giờ phút này, Lăng Lan cược mạng mình vào ván bài năm ăn năm thua này.

      “Chỉ còn đến mười giây!” Tiểu Tứ khẩn trương.

      “Đánh cuộc!” Tia hung ác chợt léo qua mắt Lăng Lan, ở thời khắc mấu chốt, cũng hạ ngoan tâm đối với chính mình.

      “Tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai……” Tiểu Tứ còn chưa dứt lời Lăng Lam n liền cảm thấy kiếm quang trong tay tựa hồ bị cái gì ngăn cản, trực tiếp đâm xuyên qua.

      Sau đó kiếm quang chỉ còn dư lại cái chuôi, này xem như là thành công hay là thất bại? Lăng Lan hoang mang, nhưng ngón tay cũng dừng lại, vẫn nhanh chóng múa bay như trước.

      Cơ giáp Liên Bang nháy mắt ném chuôi kiếm còn năng lượng xuống, hai tay bắt lấy cơ giáp của Nhật Mộ, lấy nó làm tâm, xoay vòng ra sau, tránh bị cơ giáp khác ở xa bắn lén.

      “Lộc Hoàn, nhiệm vụ của đế quốc liền giao cho cậu.” Tiểu đội trưởng nhìn màu ngừng chảy ra nơi ngực .

      “Tiểu đội trưởng, cái gì?” Ở chỗ xa, Lộc Hoàn cũng thấy khắc cuối cùng xảy ra chuyện gì. Bởi vì gần như cùng lúc, kiếm quang và quang thuẫn đồng thời bị hết năng lượng mà biến mất.

      “Dùng nguồn pháo chùm! Đây là mệnh lệnh!” Tiểu đội trưởng cảm giác sinh mệnh chính mình biến mất, dựa vào hơi cuối cùng hạ mệnh lệnh, sau đó ấn nút tự hủy cơ giáp.

      “Cho dù chết, ta cũng muốn kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục!” Tiểu đội trưởng hấp hối hô lớn.

      “Tiểu đội trưởng!” Lúc này Lộc Hoàn biết kia xảy ra chuyện gì, chỉ sợ vào thời khắc cuối cùng, năng lượng của quang thuẫn biến mất trước năng lượng của kiếm quang, cho dù chỉ chênh lệch giây kiếm quang cũng đâm trúng tiểu đội trưởng. biết vì sao tiểu đội trưởng cầu mình sử dụng nguồn pháo, biết tiểu đội trưởng thể sống được nữa.

      “Tiểu đội trưởng, đế quốc quên hy sinh của !” Ánh mắt Lộc Hoàn lạnh băng, ném cây súng lục trong tay xuống, cầm pháo chùm từ sau lưng nâng lên nhắm ngay cơ giáp của tiểu đội trưởng …… Cùng với cơ giáp Liên Bang trốn đằng sau.

      tốt, cơ giáp kia đổi sáng pháo chùm.” Tiểu Tứ vẫn luôn quan sát cơ giáp Nhật Mộ vẫn luôn nhắm bắn họ từ xa kia.

      “Chẳng lẽ màng tới việc chiến hữu hy sinh sao?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Lan chính là cho rằng đối phương điên rồi.

      đối……” Lăng Lan bỗng nhiên cảm giác tim mình đập nhanh và mạnh vô cùng, trong đầu , tiếng chuông cảnh báo điên cuồng vang lên.

      hề nghĩ ngợi, ngón tay trực tiếp bay nhanh, tại thời điểm sinh tử tồn vong, rãnh suy xét cái gọi là ch tốc độ cực hạn, trong lòng chỉ có ý niệm, đó chính là muốn nhanh, nhanh hơn nữa, bởi vì cùng tử thần đua thời gian.

      Lúc này, bàn điều khiển còn tầng điệp ảnh nữa mà ngón tay của Lăng Lan biến mất…

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 151: Tới gần mới có cơ hội!

      Chỉ thấy cơ giáp Lăng Lan đột nhiên trầm xuống, toàn bộ cơ giáp quay ngược giữa trung, hai chân bỗng nhiên mở ra thoát khỏi vòng ôm của cơ giáp Nhật Mộ, đồng thời dùng nó trở thành bàn đạp mượn đà bay ra ngoài.

      Cơ giáp của Nhật Mộ giống như quả đạn bị bắn ra, nhanh chóng bay về hướng ngược lại, cơ giáp của Lăng Lan nhờ phản lực của cú đá cũng nhanh chóng bay về hướng khác, gần như đồng thời, mở tất cả các động cơ còn hoạt động được ở mức tối đa, cố gắng điều khiển cơ giáp bay cách xa khỏi đó.

      Mà ở cách đó hơn 300m, cơ giáp Nhật Mộ phục trách bắn phá từ xa cũng bấm cò, chùm ánh sáng cực lớn từ miệng pháo bắn thẳng đến…

      Tiếng nổ vang kịch liệt vang vọng khắp bầu trời, uy lực cực mạnh khiến cho phạm vị cách 2,3 km xung quanh cũng có thể cảm nhận được chấn động mãnh liệt, mà cách trung tâm vụ nổ trong bán kính 500m, tất cả cây cối đều bị vụ nổ phá hủy, đặc biệt là trong phạm vi 100m, còn chút màu xanh của lá nào, chỉ còn lại mà đen của bùn đất và cái hố to sâu 50m.

      Ở thời khắc sinh tử, khả năng điều khiển cơ giáp của Lăng Lan lại lần nữa đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới mà người bình thường thể đạt tới, nhưng cho dù như thế, phản ứng thần tốc của vẫn thể giúp thoát khỏi phạm vi hủy diệt từ vụ nổ tự bạo của cơ giáp Nhật , đùi phải của cơ giáp trực tiếp bị phá hủy.

      Mà cổ năng lượng cực lớn này cũng làm chấn động Lăng Lan, oa tiếng, lại ra ngụm máu tươi, cả người bị chấn đến đầu váng mắt hoa.

      Lăng Lan hung hăng mà cắn đầu lưỡi mình, dùng đau nhức mang để khiến mình có thể tỉnh táo, lau vết máu nơi khóe miệng hỏi: “Sao lại thế này? Vì sao uy lực của tự bạo lại mạnh như vậy?”

      Tiểu Tứ nháy mắt phân tích: “Nguồn pháo chùm bắn trúng cơ giáp cộng với việc cơ giáp tự bạo trở thành quả bom cực lớn, hai sức mạnh chồng lên nhau khiến cho lực công phá của nó mạnh hơn hai lần.”

      “Xem ra có phản ứng cộng dồn.” Lăng Lan nhíu mày. Chính bởi vì thể đoán trước uy lực của vụ nổ mới khiến cho cơ giáp của mình bị thương nặng như bây giờ.

      hành quân, mấy người Tề Long cũng đồng dạng bị sức công phá của hai vụ nổ kia chấn động mà ngã xuống mặt đất, Hàn Kế Quân thực lực kém cỏi nhất thậm chí trực tiếp bị đánh bay, may mắn Tề Long phản ứng nhanh nhạy, đúng lúc đè cậu lại nên may mắn bị thương.

      Tề Long chờ chấn động dừng lại mới nhanh chóng bò lên nhìn giữa trung, nhìn thấy bên đùi phải của cơ giáp Liên Bang bị phá hủy sắc mặt đại biến.

      “Chúng ta cần phải nhanh lên chút.” Chiến trường ở ngay trời, nhìn có vẻ xa nhưng cũng chỉ cách chỗ bọn họ đứng khoảng 3, 4 km.

      Bất quá, lúc này quyết định của Tề Long lại làm đội viên dị nghị, người có ý kiến phản đối chính là bạn bè tốt của Tề Long, Hàn Kế Quân: “Tề Long, càng tới gần chiến trường húng ta liền càng nguy hiểm. Đặc biệt là bây giờ, rằng hai chiếc cơ giáp của Nhật Mộ muốn liền mạng, tùy thời đều có thể tự bạo đồng quy vu tân, nếu chúng ta tới quá gần chỉ cần chịu chút uy lực của vụ nổ thôi, chúng ta cũng trực tiếp bị đánh chết.”

      Hàn Kế Quân cực kỳ lý trí, cậu xúc động mù quáng, cho nên khi thấy tiến về phía trước có thể gây nguy hiểm cho sinh mệnh của mọi người cậu liền phản đối, vì Tề Long là bạn mình mà im lặng.

      “Tớ biết.” Tề Long nhìn Hàn Kế Quân , cậu cũng biết tới nơi đó cũng phải là ý sáng suốt, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn có giọng kêu gào, bảo cậu phải tới gần, tới gần thêm chút, nếu làm như vậy ngực cậu khó chịu muốn chết.

      Tề Long chỉ ngực mình , “Nhưng tâm của tớ cho tớ biết, mình phải tới đó, Kế Quân, cậu cũng biết có rất nhiều lúc trái tim của tớ còn chuẩn xác hơn lí trí mà…. Tuy rằng tớ biết vì sao nó nhất định bắt tớ phải làm như vậy…… Bất quá, cậu rất đúng, tới càng gần nơi đó càng nguy hiểm, tớ thể ích kỷ như vậy, để các cậu mạo hiểm với tớ.”

      Tề Long cảm giác chính mình ích kỷ, cậu hẳn là phải ràng với đồng đội trước, sau đó thương lượng chút rời mới quyết định.

      Hàn Kế Quân trầm mặc mà nhìn Tề Long, phát ánh mắt Tề Long cực kỳ kiên định, có chút băn khoăn. Là bạn bè tốt, Hàn Kế Quân cũng rất hiểu biết Tề Long, tuy mặt ngoài Tề Long biểu tùy tiện, trừ bỏ cách đấu để cái gì trong lòng. thực tế tính tình Tề Long cực kỳ quật cường và ngang bướng, chỉ cần hạ quyết tâm cho dù mấy vạn đầu trâu cũng thể kéo lại.

      “Ta muốn .” Lạc Lãng đột nhiên mở miệng .

      Lạc Lãng đột ngột mở miệng làm Tề Long, Hàn Kế Quân có chút ngạc nhiên mà quay đầu nhìn, Lạc Lãng ngượng ngùng mà gãi gãi gương mặt cười : “Kỳ , tất cả mọi người đều biết, bản năng dã thú của Tề Long rất chuẩn, nếu bản năng cho Tề Long phải qua đó nhất định bên đó có cái gì, có khi còn càng an toàn hơn khi chạy lung tung như bây giờ, huống hồ……” Lạc Lãng biểu tình trở nên nghiêm túc, “Tớ cũng muốn nhìn ân nhân cứu mạng chúng ta giết chết địch nhân như thế nào, bình an trở lại doanh địa……”

      Lúc này, Lâm Trung Khanh theo mở miệng : “Kỳ , tớ cũng muốn ……”

      Lần này, ngay cả Lạc Lãng cũng đều kinh ngạc mà nhìn lại, Lạc Lãng ủng hộ Tề Long phần là vì hai người là bạn bè tốt của nhau,cùng tiến cùng lùi, nhưng Lâm Trung Khanh là người mới gia nhập, về cảm tình căn bản thể so sánh với ba người bọn họ, nếu Lạc Lãng và Hàn Kế Quân đồng ý chung với Tề Long là bình thường quyết định của Lâm Trung Khanh ràng là ngoài dự đoán.

      Lực chú ý của ba người tập trung về phía Lâm Trung Khanh, chờ cậu giải thích.

      Lâm Trung Khanh nghiêm túc : “Trực giác của đội trưởng có chuẩn hay tớ cũng ràng, bất quá, tớ muốn mạnh lên, mà để mạnh lên thể vì sợ hãi mà bỏ chạy… Người nhát gan thể trở thành cường giả được.”

      Mặc kệ lý do của Lâm Trung Khanh là hay giả, nhưng thái độ của cậu lại khiến ba người Tề Long chấn động thôi, Lâm Trung Khanh nguyện ý giao phó tính mạng cùng tiến cùng lùi là chứng minh cậu đem chính mình trở thành thành viên của tiểu đội mà phải bị thực áp bách, thể làm như vậy.

      Hàn Kế Quân cố nén cảm xúc dâng trào, : “Như vậy đội trưởng, mang chúng ta cùng .”

      Tề Long nhìn ba người đứng trước mắt, nặng nề mà gật đầu đáp: “Được! Chúng ta !”

      Từ đây về sau, bọn họ còn lại nghi kỵ lẫn nhau, chỉ còn lại tình em cùng sống cùng chết.

      Bốn người bọn họ, Tề Long đầu, Hàn Kế Quân theo sát sau đó, Lâm Trung Khanh thứ ba, mà Lạc Lãng sau cùng. Bọn họ nhanh chóng xuyên qua khu rừng rậm, vụ nổ cực mạnh vừa rồi tuy khiến cho cả khu rừng bị chấn động dữ dội, phá hủy rất nhiều cây xanh nhưng đồng thời cũng làm cho bọn mãnh thú dám tới gần, vì vậy đoàn người Tề Long căn bản gặp bất cứ trở ngại gì, đường thuận lợi thẳng về phía trước.

      đường, Hàn Kế Quân ở phía sau Tề Long nhàng câu: “Tề Long, cậu nhất định phải trở thành đội trưởng đủ tư cách!” Giọng cực giống như thầm.

      ở đằng trước, thân thể Tề Long đột nhiên chấn động, ngực, ở vị trí mọi người nhìn thấy, cậu nâng tay đè xuống.

      Mà ở trời cao, Lăng Lan lại nghênh đón đợt nguy cơ mới, vì phải tránh bị cơ giáp của đối phương nhắm bắn, thể dùng động tác bay bất quy tắc, nhưng loại bay cường độ cao như vậy lại khiến cơ giáp bị quá tải cực lớn.

      Lúc này, màn hình ở hai bên sườn khoang điều khiển bắt đầu lập lòe những dấu tín hiệu màu đỏ, toàn bộ khoang điều khiển đều tràn ngập tiếng cảnh báo.

      “Tiểu Tứ, kiểm tra tình huống thân máy bay.” Lăng Lan vừa điều khiển cơ giáp né tránh lửa đạn của đối phương vừa ra lệnh tiểu Tứ.

      “Đùi phải bị hư hỏng 100%, chân trái bị hao tổn 30%, động cơ chủ bên phải trong trạng thái quá tải, toàn bộ cơ giáp bị hư hại tới 52%…… A, 53%…… Lão Đại, mỗi lần điều khiển cơ giáp tiến hành bay bất quy tắc cơ giáp lại bị hư 1%, dự đoán cơ giáp chỉ có thể duy trì thêm nhiều nhất là mười phút, sau mười phút cơ giáp tự vỡ vụn ra…” Tiểu Tứ đem tình hình nhanh chóng báo cáo cho Lăng Lan, “Mấu chốt chính là bởi vì chiến đấu kịch liệt liên tục nên năng lượng của cơ giáp này cũng chỉ còn 20%, nếu toàn lực tấn công cũng chỉ có thể duy trì trong vòng 5 phút.”

      “Quả là tin tức xấu!” Lăng Lan cắn răng , tóm lại cơ giáp này thể duy trì được bao lâu nữa, mà cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm cơ hội phản kích, nếu chỉ có thể ngồi chờ chết.

      “Tiểu Tứ, vũ khí của chúng ta còn có những gì?” Lăng Lan lại lần nữa điều khiển cơ giáp tránh bị đối phương nhắm bắn, dòng chữ đỏ màn hình lập tức xuất , tin tức cơ giáp bị tổn hại tới 55% làm nhăn nhăn mày.

      “Vai trái cơ súng trường ánh sáng, nhưng chỉ có thể bắn mười tám phát. Hai bên sườn đùi chỉ còn cắm hai thanh đao .” Tiểu Tứ tiếc nuối , “Chỉ có mấy cái đó.”

      “Phải tiến tới gần mới được……” Lăng Lan thầm suy tư, chỉ dựa vào khẩu súng trường 57mm có 18 phát đạn cũng đủ để xử lý đối phương, chỉ có cận chiến mới có thể, tuy rằng hơi chậm chút nhưng có thể dùng đao tấn công thêm mấy phát để bù.

      Bất quá đối phương cũng biết nếu cận chiến với Lăng Lan có kết quả gì nên cũng cực kỳ cẩn thận, mỗi lần Lăng Lan muốn tới gần liền nhanh chóng lui về phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định với Lăng Lan. cách khác, đối phương hạ quyết tâm muốn xử lý Lăng Lan từ xa.

      “Tiểu Tứ, phân tích địa hình bốn phía!” Lăng Lan vừa bay vừa điều khiển tay phải cầm khẩu súng trường ánh sáng 57mm treo bên vai trái, đồng thời chờ đợi kết quả phân tích của tiểu Tứ.

      “Ba phía đông nam bắc đều là bình nguyên rừng cây bạt ngàn, mặt đất ẩm ướt mềm xốp, ở phía tây cách chỗ này 300m có đỉnh núi lớn, phóng đại hình ảnh, là đá có tính cứng…” Tiểu Tứ nhanh chóng đem địa hình chung quanh báo cho Lăng Lan.

      “Đá tính cứng?” Lăng Lan ánh mắt chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Hệ số cứng khoảng bao nhiêu?”

      “Đạt tới 12!” Tiểu Tứ quyết đoán .

      “Đủ dùng!” Lăng Lan lập tức quyết định, vừa bay vừa giơ khẩu súng trong tay lên bắn liên tục về phía đối phương.

      Bắn súng từ xa tuy phải là điểm mạnh của nhưng nếu xa với những người khác, khả năng bắn của cũng đạt tới mức ưu.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 84:: Top 4: Tứ cường sinh ra!

      Chuỗi trận đấu 13 tiến 7 thúc với phần thua thuộc về Lạc Lãng, có thể thực lực của Lạc Lãng và Diệp Nhứ là ngang nhau, nhưng bởi vì hôm qua Lạc Lãng tốn quá nhiều năng lượng, hôm nay lại chưa khôi phục lại như cũ nên ngã xuống trước giây, rồi bị định thắng bại.

      Có thể sau trận đấu này ai cũng tiếc cho Lạc Lãng, nhưng tiếc cũng thể làm gì vì trận đấu chính thức kết thúc.

      Bất quá dù vậy, danh vọng của Lạc Lãng trong lớp đặc cấp cũng tăng lên ngừng, bởi vì trận đấu này chứng minh thực lực của Lạc Lãng cũng kém nhiều so với Diệp Nhứ, thậm chí thực lực của cậu có thể tiến vào top 3 cũng được.

      Nhưng mà giờ phút này, tầm mắt của tất cả học sinh đặc cấp ban 1 đều hướng về phía Lăng Lan và Tề Long, nếu thực lực của Lạc Lãng có thể tiến vào top 3 thực lực của Lăng Lan và Tề Long mạnh đến mức nào, phải biết rằng Lạc Lãng là người kém nhất trong bộ 3 Lăng Lan - Tề Long - Lạc Lãng .

      Bất quá bọn họ đều tin tưởng, thực lực của Lăng Lan và Tề Long nhất định ra ở trước mặt bọn họ, chỉ cần chờ tới lúc đó có thể biết Lăng Lan, Lạc Lãng sâu cạn ra sao.

      Nữa tiếng sau, trận đấu 7 tiến 4 liền được diễn ra. Tuy rằng Diệp Nhứ rất hi vọng bản thân có thể miễn đấu để khôi phục thể lực cho vòng sau nhưng đáng tiếc, học viện muốn cho Diệp Nhứ cơ hội đó, cơ hội miễn đấu lần này được dành cho Tề Long.

      Trận đấu 7 tiến 4 bởi vì Tề Long được miễn nên chỉ còn lại 3 trận, vận khí của Lăng Lan cũng kém với Tề Long, đối thủ của chính là người tiêu hao hết thể lực, còn khả năng tái chiến Diệp Nhứ. Mà Lý Kiệt đánh với người thứ 5 - Giang Nguyên, Vũ Cảnh đánh với người đứng thứ 4 Truyền Vinh, đều là những trận chiến gây cấn.

      Diệp Nhứ vừa nhìn thấy tên đối thủ vẻ mặt nhất thời đau khổ, đối thủ của cậu lại là Lăng Lan, vận khí quá tệ.

      Nguyên bản cậu còn hy vọng có thể tiếp nhưng đối thủ lại là Lăng Lan, cho dù thể lực cậu dư thừa, cũng nắm chắc có thể đánh bại đối phương, huống chi là ở tình huống tại… Diệp Nhứ thể lo lắng vị trí sau của top 4, phải biết rằng trận đấu xếp vị trí 13-8, 7-5 được đồng thời diễn ra, nếu như cậu tiêu hao hết thể lực vào lúc này đến vị trí thứ 5 cũng thể đảm bảo có được.

      thể , những đứa trẻ có thực lực càng mạnh khả năng phán đoán và năng lực thừa nhận đều rất mạnh. Chúng biết rằng, có khi buông tha cũng là loại dung khí.

      Khi trọng tài lôi đài vừa bắt đầu Diệp Nhứ liền quyết đoán nhấc tay nhận thua. Cứ như vậy, Lăng Lan lại lần nữa thoải mái tiếp, trở thành người đầu tiên có mặt ở vòng trong. ( tính Tề Long)

      Mà trận đấu của Lý Kiệt và Vũ Cảnh cũng rất kịch liệt, tuy rằng Lý Kiệt và Vũ Cảnh là hai người đứng đầu ban 1, nhưng thực lực của bọn họ cũng đạt tới mức kỹ áp quần hùng, nếu so sánh với đối thủ cũng chỉ hơi cao bậc, cho nên cuối cùng ai là người dành thắng lợi cũng thể đoán trước được. Cơ hội của mọi người là ngang nhau.

      Nhưng mà dù sao 2 người này cũng đơn giản gì. Lý Kiệt là truyền nhân trực hệ của gia tộc thứ nhất Liên Bang, cách đấu thuật của dòng họ cậu ta trải qua ngàn năm thiên chuy bách luyện, mới lưu lại những chiêu thức tấn công cơ bản cao nhất, nếu đặt lên bàn cân mà so sánh khởi điểm của cậu ta mạnh hơn người thường rất nhiều. Còn Vũ Cảnh cũng là con cháu của gia tộc bốn đời làm quân , chỉ cần dùng những chiêu thức vật lộn trong quân dụng cũng khiến cho cậu đánh bại rất nhiều bạn cùng trang lứa. Chính vì vậy, rất nhanh hai người cũng đánh bại được đối thủ và thành công tiến thêm bước, vào top 4 cuối cùng.

      Những trận đấu buổi sáng cũng vì tìm ra top 4 mà kết thúc, tiếp theo tiến hành cuộc chiến xếp hạng 13-8, 7-5. Mà lúc này vận khí của Diệp Nhứ trở lại, cậu được cơ hội miễn đấu tiến thêm bước.

      Lạc Lãng vận khí cũng tồi, chật vật dành chiến thắng với người thực lực kém mình rồi cũng được miễn thi đấu, sau đó nghỉ ngơi ngồi chờ đối thủ để tranh vị trí thứ 8.

      Cứ như vậy, Lạc Lãng lấy vị trí thứ tám, mà Diệp Nhứ cũng lấy được vị trí thứ năm.

      danh sách top 50, tuy Diệp Nhứ rớt hạng so với lúc mới vào học, nhưng cũng làm giảm địa vị của mình trong lòng học sinh cùng lớp, thực lực của Diệp Nhứ tuyệt đối là nổi tiếng, chỉ là cũng ai nghĩ tới, ban 1 xuất hai kẻ nghiệt và kỳ ba như Lăng Lan và Tề Long, đương nhiên kỳ ba ở đây chính là chỉ Tề Long, mà Lăng Lan khẳng định là nghiệt.

      Mà Lạc Lãng dành vị trí thứ tám cũng làm cho mọi người than phục, thậm chí có mấy bạn học còn cho rằng Lạc Lãng còn có thể tiến thêm 1,2 bước nữa, dù sao cậu cũng đánh ngang nhau với Diệp Nhứ, thứ sáu cũng có thể là cậu. Bất quá thực lực của top 10 ban 1 đều kém nhau là mấy nên cũng quá để ý với thứ tự này.

      Chỉ còn lại top 4 là chưa có danh sách chính thức. Trận đấu bán kết top 4 được diễn ra vào buổi chiều nên dù cho học sinh ai cũng tò mò muốn biết ai đối đầu với ai cũng chỉ có thể căn tin ăn trưa, chờ các trận đấu diễn ra vào buổi chiều.

      Lúc ăn cơm Hàn Kế Quân từng lo lắng Lăng Lan đụng phải Tề Long trước, nhưng Tề Long chút lo lắng cũng có, ngược lại cậu còn rất hưng phấn, cho rằng mình có thể đánh vui vẻ với Lan lão đại lần.

      Lăng Lan nghe vậy, tuy mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong lòng lại quyết đoán xin quang não của học viện cố gắng chút, đem thằng nhóc phiền toái này quăng cho người khác xử lý dùm.

      Mọi người cứ như vậy cười cười cho đến khi hết giờ ăn cơm trưa, sau đó lại cùng nhau về phòng cách đấu quán, chờ đợi thông tin về 2 trận quyết đấu tiếp theo.

      Thời gian rốt cục cũng đến, danh sách đối thủ rốt cục được gởi tới. Hàn Kế Quân và Lạc Lãng bên này hưng phấn nhảy dựng lên, mà Vũ Cảnh bên kia nhíu mày, sắc mặt trầm trọng.

      sai, đối thủ tiếp theo của cậu chính là người mà cậu tối cố kị nhất, Lăng Lan. Nếu có thể, cậu muốn đụng phải Lăng Lan ở vòng bán kết chút nào, cậu hi vọng mình có thể dùng tư thái tốt nhất để tiến đến trận chung kết cuối cùng.

      Bất quá Vũ Cảnh rất nhanh liền khôi phục tâm tình, làm con cháu của gia đình có gia về mặt quân , cậu e ngại với bất cứ khiêu chiến nào. ra Vũ Cảnh chuẩn bị rất đầy đủ cho cuộc đấu này, từ khi Lăng Lan dùng 1 chiêu mà thăng cấp liên tiếp cậu liền chú ý tới Lăng Lan, cho rằng Lăng Lan chính là đối thủ lớn nhất của mình.

      Đúng vậy, ở trong mắt Vũ Cảnh, thằng nhóc kiêu ngạo Lý Kiệt căn bản xứng trở thành đối thủ của mình, tuy tại thực lực của cậu ta bằng mình, nhưng Vũ Cảnh tin rằng chỉ cần 3 năm sau, mình tuyệt đối đạp Lý Kiệt xuống, để cậu ta trở thành bàn đạp kê chân cho mình lên.

      Vũ Cảnh nghiên cứu qua thực lực trước mắt của Lăng Lan cao hơn bọn họ bậc, muốn đánh bại cậu ta, rất khó khăn. Bất quá cậu cũng có ý định bởi vậy mà nhận thua, cậu từng liên lạc với cha mình, đem thủ pháp của Lăng Lan trình bày phen, hi vọng có thể được cha chỉ điểm.

      Vũ Cảnh phải muốn cho cha của mình xem những đoạn clip ghi lại trận đấu của Lăng Lan, nhưng ở học viện đồng quân, những hình ảnh tư liệu của học sinh được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Từ bên trong học viện thể gởi tài liệu ra bên ngoài, mà người từ trong học viện ra ngoài những dụng cụ có thể lưu trữ thông tin đều phải được kiểm tra chặt chẽ. Nếu phát có tư liệu tự động cắt bỏ, cho dù là những quang não đại nhất cũng thể phục hồi lại.

      Đây là biện pháp mà học viện dùng để bảo hộ học sinh, nghiêm cấm học sinh tiết lộ tư liệu, hình ảnh cụ thể ra ngoài, đương nhiên nếu kể lại sao cả.

      Cha Vũ Cảnh sau khi nghe xong trầm tư suy nghĩ lúc mới với cậu, phải chờ thời cơ trước, nếu có thể duy trì được mười chiêu của đối phương có lẽ tìm được cơ hội thắng lợi.

      Vả lại là Lăng Lan rất ít khi động thủ, nên Vũ Cảnh cũng biết điểm yếu của đối phương là ở đâu. Mà những lời của cha Vũ Cảnh đương nhiên làm theo, trận đấu 13 tiến 7 chứng minh những gì cha của Vũ Cảnh là chuẩn xác.

      Là do Tần Dật quá nóng vội, lúc còn chưa hoàn toàn thăm dò thực lực của Lăng Lan liền mù quáng hành động, Vũ Cảnh tự cảnh cáo chính mình, nhất định phải nhẫn nại, cho dù Lăng Lan công kích mãnh liệt như thể nào, thậm chí lộ ra bao nhiêu lỗ hổng lúc còn chưa nắm chắc phần thắng, cần phải nhẫn nại tới cùng.

      Rất nhanh, hai trận đấu chính thức bắt đầu. Hàn Kế Quân do dự chút rồi quyết định xem trận đấu giữa Tề Long và Lý Kiệt. Mà Lạc Lãng lựa chọn xem trận đấu của Lăng Lan, cậu muốn nhìn cách đấu của Lăng Lan là gì.

      tới cũng xót xa, bọn họ ở cùng Lăng Lan nửa năm, số lần đấu tập nhiều vô kể nhưng bọn họ chưa từng thấy hệ thống cách đấu của Lăng Lan. Bởi vì, mỗi khi đánh nhau cơ bản Lăng Lan hề ra bất cứ chiêu thức gì, chỉ có bản năng công kích thôi, vừa trực tiếp, lại vừa đơn giản.

      Cũng bởi vì vậy mà Hàn Kế Quân luôn đánh giá được lai lịch của Lăng Lan, tuy Hàn Kế Quân từng bóng gió, nhưng Lăng Lan lại cười , kết quả là có bí mật, hay là có bí mật bọn họ cũng biết .

      Lăng Lan nếu như biết vì lai lịch của mình mà đám Tề Long lại rối rắm như vậy, chỉ sợ là cười rớt răng hàm. Lúc này Lăng Lan cũng biết địa vị chân thực của cha mình, cho rằng mình chỉ là con cháu vượt bỏ quan hệ với tiểu gia tộc danh tiếng.

      thể ở phương diện này Lăng Lan có chút qua loa , đương nhiên phần nguyên nhân cũng vì tiểu Tứ luôn nhắc nhở Lăng Lan tình huống của Lăng Tiêu, cho nên Lăng Lan chỉ biết cha mình Lăng Tiêu chỉ là thiếu tướng (Liên Bang có rất nhiều thiếu tướng) đường ra chiến trường may mà tử nạn.

      Trận đấu rốt cục bắt đầu, Vũ Cảnh cũng lựa chọn phương án giống Tần Dật, né sang 1 bên cẩn thận phòng bị, khiến Lăng Lan lại đau đầu.

      Mà lúc này trận đấu của Mà Tề Long bên kia lại đánh kịch liệt ngay từ đâu. Tề Long vốn là đứa trẻ dựa vào bản năng, cậu vừa nghe trọng tài bắt đầu, liền xông lên
      Last edited: 23/2/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :