1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 134: Ngũ cường.

      Hai bên cúi người chào nhau rồi sau đó liền bắt đầu lao vào nhau, ngươi tới ta , đánh hơn mấy chiêu sau, nguyên bản giọng các thuyền viên còn ầm ĩ ồn ào bắt đầu lại, cuối cùng tầm mắt bọn họ bị hai người giữa sân cách đấu hấp dẫn.

      “Trụ cột cơ sở của thằng nhóc kia đánh vững, tồi.”

      “Đánh cũng rất bình tĩnh, cẩn thận, sử dụng mấy cái tuyệt kỹ, bí kỹ làm phá hư cơ sở, A Toàn căn bản tìm thấy sơ hở của đối phương.”

      “Đòn công kích của A Toàn đều bị đối phương hóa giải.” Cách đấu cơ sở công thủ đều rất cân bằng, trừ phi đối thủ đạt tới cảnh giới cao hơn nếu ai có thể phá vỡ cân bằng này,

      “Học sinh của cậu phản kích hoàn mỹ, hừ, xem như đây cũng là bài học để đám khổng tước kiêu ngạo kia thu cái đuôi lại.” Trong phòng của hạm trưởng, lão Liên nhìn chằm chằm màn hình lớn, thấy đám thủ hạ của mình biểu cấp lực cực kỳ tức giận.

      Đối với kế hoạch của Lăng Lan và Vũ Cảnh lão Liên đương nhiên nhìn rất ràng, cũng vừa lòng với ý chí chiến đấu chịu thua của bọn họ. Bất quá khi nhìn thấy Lăng Lan kêu Lâm Trung Khanh xuất chiến, lại được Trình Viễn Hành giới thiệu biết Lâm Trung Khanh thuộc top đầu 5 của lớp đặc cấp ban 1 bắt đầu hoài nghi đứa trẻ này có phải quá tự tin mù quáng hay .

      Tuy rằng A Toàn là JMC thuyền của ông, thể thuật cũng nằm trong hàng yếu nhất, nhưng, thuyền viên của ông cũng phải là thuyền viên bình thường, mỗi người bọn họ đều trải qua những chiến hỏa vô tình làm lễ rửa tội, bò ra từ trong biển núi, biển lửa, biển máu…

      Lão Liên tin tưởng, cho dù đánh với người yếu nhất như A Toàn những học sinh của học viện đồng quân cũng thể đánh bại được. Chỉ là nghĩ tới, ông liền bị trước mắt hung hăng đánh vào mặt……

      Ngồi ở bên cạnh, Trình Viễn Hành làm bộ thấy vẻ mặt lão Liên biến đổi ngừng như bảng pha màu, cực kỳ bình tĩnh mà uống ngụm trà gây ra tiếng, bất quá khóe miệng vẫn lộ ra chút ý cười, cho biết tâm tình của ta tốt vô cùng.

      “Lâm Trung Khanh. Cố lên!” “Lâm Trung Khanh, cố lên!”

      Học sinh học viện đồng quân kích động, sôi nổi vì bạn học của mình hô cố lên khích. Ngay cả người vẫn luôn đối phó với Lâm Trung Khanh như Lý Kiệt cũng hô lớn ngừng, vẻ mặt nghiêm túc, hy vọng Lâm Trung Khanh biểu cố gắng chút, đừng làm mất mặt ban 1 bọn họ.

      Đúng lúc này, dưới tình huống nhiều lần tấn công mà đắc thủ, A Toàn tựa hồ có chút nóng nảy, nguyên bản thể thuật còn tính tiêu chuẩn thế nhưng bắt đầu xuất cái sơ hở ……

      Là cơ hội hay là bẫy rập? Lâm Trung Khanh tâm thần vừa động, lúc này bên tai tựa hồ nghe thấy giọng của Lăng Lan: “Tấn công!” Nơi đó đúng là sơ hở của đối phương.

      Lâm Trung Khanh căn bản tự hỏi, chỉ làm theo mệnh lệnh vừa nghe, dùng hết sức lực toàn thân đánh ra quyền.

      “Phanh!” Tiếng nắm tay và vào thịt, chiêu này Lâm Trung Khanh đánh quá nhanh khiến đối phương trở tay kịp, thể tránh trực tiếp liền bị đánh trúng!

      A Toàn lập tức lùi về sau mấy bước, mồ hôi đầm đìa, tay phải theo bản năng đặt lên chỗ bị đánh trúng, mặt tái nhợt, còn lộ ra biểu tình đau đớn kịch liệt. Xem ra quyền này của Lâm Trung Khanh hoàn toàn đánh trúng A Toàn.

      cái thuyền viên mang băng đỏ hình chữ thập màu trắng sắc mặt biến đổi, trực tiếp trong đám người lao ra. Cầm thiết bị tùy thân mang eo khẩn cấp rà quét thân thể đồng đội. Sau đó nôn nóng : “Nội tạng bị tổn hại có tượng xuất huyết, nhanh chóng đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng.” Người này là bác sĩ của phi thuyền, thuyền y.

      Thuyền y vừa xong có mấy thuyền viên khỏe mạnh nhanh chóng chạy lên, đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng. Nguyên bản thuyền viên vẻ mặt tùy ý, nhàm chán bắt đầu ngưng trọng lên, bọn họ phát đám này cũng đơn giản như bọn họ tưởng.

      Trong phòng cách đấu xuất đợt im lặng ngắn ngủi, Lăng Lan nhìn nhóm thuyền viên bắt đầu nhìn thẳng vào tồn tại của bọn họ mới đánh mắt với Lâm Trung Khanh.

      Lâm Trung Khanh nhận được ám chỉ của Lăng Lan lại mở miệng lần nữa: “Cách đấu thể thuật của em vẫn còn chưa thuần thục, làm bị thương vị đại ca kia khiến em cảm thấy có lỗi vô cùng.”

      “Bất quá nếu thực lực của quý thuyền viên chỉ đạt tới mức này những trận luận bàn tiếp theo cần phải diễn ra nữa.” Lâm Trung Khanh làm sắc mặt nhóm thuyền viên biến đổi từ xanh sang hồng, đây ràng là khinh thường bọn họ.

      như vậy, những học sinh khác trong ban của em còn mạnh hơn sao?” giọng lạnh lẽo từ phía sau nhóm thuyền viên truyền ra.

      Nhóm thuyền viên vẻ mặt khẩn trương mà dời bước né tránh, trong miệng hô: “Huấn luyện viên!”

      Lăng Lan hai mắt hơi hơi híp lại, người mặc quân phục Liên Bang, người thanh niên toàn thân phát ra hàn khí lạnh lẽo xuất , ta ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, xem ra còn trẻ hơn vài thuyền viên, nhưng nhìn thái đó cung kính của nhóm thuyền viên, thậm chí có loại sợ hãi Lăng Lan liền biết người này đơn giản.

      Lấy áp lực từ đối phương truyền tới, Lăng Lan liền biết người này chính là người mạnh nhất trong tất cả thuyền viên.

      Khí thế của đối phương cũng đồng dạng ảnh hưởng tới Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh cảm thấy chính mình bị cổ áp lực vô hình áp đảo, nhưng cực kỳ kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến cậu muốn làm học viện mất mặt, làm mất mặt ban 1, làm mất mặt Tiểu đội Lăng Lan. Cậu cắn lưỡi, dựa vào đâu đớn trong miệng làm mình khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo, cậu trả lời: “Dựa vào thực lực của tôi chỉ có thể tiến vào top 10, mà top 5 ở , tôi có tư cách nhúng chàm vào…”

      “Phải ? Ta đây cũng muốn nhìn xem người còn thể lọt vào top 5 của lớp ban 1 các người mạnh như thế nào.” Huấn luyện viên nhìn nhóm thuyền viên chung quanh vòng, làm nhóm thuyền viên tự chủ được mà đứng nghiêm, dựng thẳng ngực. (mình biết đặt xưng hô thế nào nên để vậy luôn)

      “Tiểu đội Kim Lân.” Huấn luyện viên cuối cùng dừng lại tiểu đội: “Lần này các cậu xuất chiến!”

      “Vâng, huấn luyện viên!” Sáu người trong tiểu đội Kim Lân khó nén kinh ngạc, bọn họ nghĩ tới huấn luyện viên phái bọn họ lên sân khấu.

      Mệnh lệnh của huấn luyện viên khiến những thuyền viên khác cũng kinh ngạc vô cùng, bọn họ thể tưởng được huấn luyện viên lại nghiêm túc như thế, mang theo tiểu đội hoàng bài của bọn họ xuất chiến, chẳng lẽ mấy đứa trẻ này mạnh như vậy?

      “Gọi top 5 của các người ra .” Huấn luyện viên an bài thành viên xuất chiến sau liền quay đầu nhàn nhạt hỏi Lâm Trung Khanh.

      Lâm Trung Khanh theo bản năng mà nhìn về phía Lăng Lan, Lăng Lan buông tay phải, ngón tay nhàng bắn ra.

      Hàn Kế Quân đứng ở bên người Lăng Lan cảm thấy chính mình bị cổ lực nhàng mà đẩy ra ngoài, thân thể tự chủ được mà bước lên trước hai bước, chắn trước mặt Lăng Lan, giống như cậu mới là người mà Lâm Trung Khanh dò hỏi, giống như chủ động giải thích.

      Hàn Kế Quân là đứa trẻ thông minh nên trong nháy mắt liền biết ai đẩy mình ra ngoài. Cậu đứng thẳng người, trực tiếp hướng về phía huấn luyện viên giới thiệu top 5 năm nay của bọn họ: Tề long, Võ Quỳnh, Lý Kiệt, Lạc Lãng, Lăng Lan.

      Vũ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân trong sân lén lút hỏi: “An bài như thế nào?”

      “Vẫn là luận bàn đơn thuần thôi.” Lăng Lan đem vấn đề ném trả.

      “Là như thế nào?” Vũ Cảnh nhíu mày.

      “Muốn thắng làm theo biện pháp đua ngựa điều kỵ thôi, là cứng đối cứng.” Liền xem bọn Vũ Cảnh lựa chọn như thế nào, Lăng Lan căn bản cũng thèm để ý thắng thua. nhìn về phía người huấn luyện viên kia, tiểu đội Kim Lân có hứng thú, nhưng nếu có thể cùng vị huấn luyện viên kia đánh trận thú vị.

      Hai người Vũ Cảnh, Lý Kiệt thương lượng chút liền quyết tâm muốn thắng lần này, bọn họ cực kỳ khát vọng thắng lợi, muốn tiếp nhận thua cuộc.

      Tề Long và Lạc Lãng cũng sao cả, bọn họ tỏ vẻ nghe Lăng Lan an bài.

      Vũ Cảnh và Lý Kiệt lựa chọn làm mày Lăng Lan nhíu nhíu, loại tâm tính sợ thua này tốt. Bất quá Lăng Lan cũng gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ biết. Tiểu đội Kim Lân có tổng cộng sáu người, Lăng Lan liếc mắt cái liền nhìn ra người nào mạnh, người nào yếu, cũng như nhìn ra ưu nhược của bọn họ. Đôi mắt xoay chuyển sau đó gọi Tề Long kêu Hàn Kế Quân trở về thương lượng.

      Cuối cùng mọi người quyết định chủ động đưa ra cầu để học sinh lựa chọn đối thủ, dù sao bọn họ cũng đứng với tư cách là người yếu, đưa ra chút cầu cũng quá đáng.

      Hàn Kế Quân đem ý của bọn Lăng Lan với huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng chút chần chờ trực tiếp đáp ứng.

      Kiệt là người đầu tiên lên sân khấu, Lăng Lan vì cậu ta lựa chọn người có thực lực kém nhất trong tiểu đội Kim Lân. Huấn luyện viên mày dương, kinh ngạc nhìn Lý Kiệt nghiêm túc sàn cách đấu, quả nhiên thực lực của Lý Kiệt tồi, đánh ngang nhau cùng với thuyền viên kia, thậm chí thể rơi xuống thế hạ phong.

      “Điền kị đua ngựa sao? Có ý tứ.” Khóe miệng huấn luyện viên lộ ra tia ý cười, tâm lý muốn giành thắng lợi của đám này rất mạnh, bất quá, này cũng phải là chuyện xấu gì, nếu là có loại cảm xúc mãnh liệt này, bọn cũng còn là những thiếu niên nhiệt huyết nữa.

      Thể thuật cơ sở của Lý Kiệt ràng kém hơn Lâm Trung Khanh rất nhiều, mà đối thủ của cậu ta lại là mạnh hơn đối thủ của Lâm Trung Khanh n lần, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị đối phương đánh trúng nhược điểm, đem cậu đánh bại. May mắn Lý Kiệt còn có võ kỹ gia truyền và bí kỹ đều thuộc loại cao cấp nên mỗi lần cảm thấy ổn, cậu liền dùng tuyệt chiêu cứu mạng của Lý gia để tránh thoát.

      Cứ như vậy, ngươi tới ta hơn mấy trăm chiêu, người đội viên tiểu đội Kim Lân chiến đấu cảm giác mặt mũi của mình bị ném hết, đứa cũng trị được …… ta ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên, có ý thỉnh cầu.

      Huấn luyện viên chau mày, hề nghĩ ngợi quyết đoán lắc đầu. ta đương nhiên biết đối phương thỉnh cầu cái gì, nhưng động tác kia là con át chủ bài của cơ giáp, hơn nữa ta cũng cho rằng dùng con át chủ bài để thắng học sinh có ý nghĩa gì.

      có được đồng ý của huấn luyện viên, người đấu tựa hồ còn ý chí chiến đấu bị Lý Kiệt vô tình đánh trúng vào lỗ hổng khiến mình bị đánh lùi ba bước.

      Người đội viên sửng sốt rất nhiều, nổi giận, ta muốn lập tức vãn hồi mặt mũi, tư thế tay đột nhiên thay đổi, năm ngón tay nắm lại lao về phía Lý Kiệt.

      Huấn luyện viên sắc mặt đại biến, hô to: “Dừng tay!” Đội viên bị tiếng hét lớn bừng tỉnh, cái trán ta ứa mồ hôi lạnh, nhanh chóng thu hồi tư thế trong tay đứng thẳng bên.

      “Trận này, chúng ta nhận thua.” Huấn luyện viên lạnh lùng , “l19, lập tức trở về cấm túc ba ngày cho tôi.”

      “Vâng!” l19 cúi đầu đáp, bởi vì thân cao cho nên Lăng Lan có thể nhìn thấy biểu tình phức tạp mặt người đó, có tia may mắn.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 134: Ngũ cường.

      Hai bên cúi người chào nhau rồi sau đó liền bắt đầu lao vào nhau, ngươi tới ta , đánh hơn mấy chiêu sau, nguyên bản giọng các thuyền viên còn ầm ĩ ồn ào bắt đầu lại, cuối cùng tầm mắt bọn họ bị hai người giữa sân cách đấu hấp dẫn.

      “Trụ cột cơ sở của thằng nhóc kia đánh vững, tồi.”

      “Đánh cũng rất bình tĩnh, cẩn thận, sử dụng mấy cái tuyệt kỹ, bí kỹ làm phá hư cơ sở, A Toàn căn bản tìm thấy sơ hở của đối phương.”

      “Đòn công kích của A Toàn đều bị đối phương hóa giải.” Cách đấu cơ sở công thủ đều rất cân bằng, trừ phi đối thủ đạt tới cảnh giới cao hơn nếu ai có thể phá vỡ cân bằng này,

      “Học sinh của cậu phản kích hoàn mỹ, hừ, xem như đây cũng là bài học để đám khổng tước kiêu ngạo kia thu cái đuôi lại.” Trong phòng của hạm trưởng, lão Liên nhìn chằm chằm màn hình lớn, thấy đám thủ hạ của mình biểu cấp lực cực kỳ tức giận.

      Đối với kế hoạch của Lăng Lan và Vũ Cảnh lão Liên đương nhiên nhìn rất ràng, cũng vừa lòng với ý chí chiến đấu chịu thua của bọn họ. Bất quá khi nhìn thấy Lăng Lan kêu Lâm Trung Khanh xuất chiến, lại được Trình Viễn Hành giới thiệu biết Lâm Trung Khanh thuộc top đầu 5 của lớp đặc cấp ban 1 bắt đầu hoài nghi đứa trẻ này có phải quá tự tin mù quáng hay .

      Tuy rằng A Toàn là JMC thuyền của ông, thể thuật cũng nằm trong hàng yếu nhất, nhưng, thuyền viên của ông cũng phải là thuyền viên bình thường, mỗi người bọn họ đều trải qua những chiến hỏa vô tình làm lễ rửa tội, bò ra từ trong biển núi, biển lửa, biển máu…

      Lão Liên tin tưởng, cho dù đánh với người yếu nhất như A Toàn những học sinh của học viện đồng quân cũng thể đánh bại được. Chỉ là nghĩ tới, ông liền bị trước mắt hung hăng đánh vào mặt……

      Ngồi ở bên cạnh, Trình Viễn Hành làm bộ thấy vẻ mặt lão Liên biến đổi ngừng như bảng pha màu, cực kỳ bình tĩnh mà uống ngụm trà gây ra tiếng, bất quá khóe miệng vẫn lộ ra chút ý cười, cho biết tâm tình của ta tốt vô cùng.

      “Lâm Trung Khanh. Cố lên!” “Lâm Trung Khanh, cố lên!”

      Học sinh học viện đồng quân kích động, sôi nổi vì bạn học của mình hô cố lên khích. Ngay cả người vẫn luôn đối phó với Lâm Trung Khanh như Lý Kiệt cũng hô lớn ngừng, vẻ mặt nghiêm túc, hy vọng Lâm Trung Khanh biểu cố gắng chút, đừng làm mất mặt ban 1 bọn họ.

      Đúng lúc này, dưới tình huống nhiều lần tấn công mà đắc thủ, A Toàn tựa hồ có chút nóng nảy, nguyên bản thể thuật còn tính tiêu chuẩn thế nhưng bắt đầu xuất cái sơ hở ……

      Là cơ hội hay là bẫy rập? Lâm Trung Khanh tâm thần vừa động, lúc này bên tai tựa hồ nghe thấy giọng của Lăng Lan: “Tấn công!” Nơi đó đúng là sơ hở của đối phương.

      Lâm Trung Khanh căn bản tự hỏi, chỉ làm theo mệnh lệnh vừa nghe, dùng hết sức lực toàn thân đánh ra quyền.

      “Phanh!” Tiếng nắm tay và vào thịt, chiêu này Lâm Trung Khanh đánh quá nhanh khiến đối phương trở tay kịp, thể tránh trực tiếp liền bị đánh trúng!

      A Toàn lập tức lùi về sau mấy bước, mồ hôi đầm đìa, tay phải theo bản năng đặt lên chỗ bị đánh trúng, mặt tái nhợt, còn lộ ra biểu tình đau đớn kịch liệt. Xem ra quyền này của Lâm Trung Khanh hoàn toàn đánh trúng A Toàn.

      cái thuyền viên mang băng đỏ hình chữ thập màu trắng sắc mặt biến đổi, trực tiếp trong đám người lao ra. Cầm thiết bị tùy thân mang eo khẩn cấp rà quét thân thể đồng đội. Sau đó nôn nóng : “Nội tạng bị tổn hại có tượng xuất huyết, nhanh chóng đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng.” Người này là bác sĩ của phi thuyền, thuyền y.

      Thuyền y vừa xong có mấy thuyền viên khỏe mạnh nhanh chóng chạy lên, đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng. Nguyên bản thuyền viên vẻ mặt tùy ý, nhàm chán bắt đầu ngưng trọng lên, bọn họ phát đám này cũng đơn giản như bọn họ tưởng.

      Trong phòng cách đấu xuất đợt im lặng ngắn ngủi, Lăng Lan nhìn nhóm thuyền viên bắt đầu nhìn thẳng vào tồn tại của bọn họ mới đánh mắt với Lâm Trung Khanh.

      Lâm Trung Khanh nhận được ám chỉ của Lăng Lan lại mở miệng lần nữa: “Cách đấu thể thuật của em vẫn còn chưa thuần thục, làm bị thương vị đại ca kia khiến em cảm thấy có lỗi vô cùng.”

      “Bất quá nếu thực lực của quý thuyền viên chỉ đạt tới mức này những trận luận bàn tiếp theo cần phải diễn ra nữa.” Lâm Trung Khanh làm sắc mặt nhóm thuyền viên biến đổi từ xanh sang hồng, đây ràng là khinh thường bọn họ.

      như vậy, những học sinh khác trong ban của em còn mạnh hơn sao?” giọng lạnh lẽo từ phía sau nhóm thuyền viên truyền ra.

      Nhóm thuyền viên vẻ mặt khẩn trương mà dời bước né tránh, trong miệng hô: “Huấn luyện viên!”

      Lăng Lan hai mắt hơi hơi híp lại, người mặc quân phục Liên Bang, người thanh niên toàn thân phát ra hàn khí lạnh lẽo xuất , ta ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, xem ra còn trẻ hơn vài thuyền viên, nhưng nhìn thái đó cung kính của nhóm thuyền viên, thậm chí có loại sợ hãi Lăng Lan liền biết người này đơn giản.

      Lấy áp lực từ đối phương truyền tới, Lăng Lan liền biết người này chính là người mạnh nhất trong tất cả thuyền viên.

      Khí thế của đối phương cũng đồng dạng ảnh hưởng tới Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh cảm thấy chính mình bị cổ áp lực vô hình áp đảo, nhưng cực kỳ kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến cậu muốn làm học viện mất mặt, làm mất mặt ban 1, làm mất mặt Tiểu đội Lăng Lan. Cậu cắn lưỡi, dựa vào đâu đớn trong miệng làm mình khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo, cậu trả lời: “Dựa vào thực lực của tôi chỉ có thể tiến vào top 10, mà top 5 ở , tôi có tư cách nhúng chàm vào…”

      “Phải ? Ta đây cũng muốn nhìn xem người còn thể lọt vào top 5 của lớp ban 1 các người mạnh như thế nào.” Huấn luyện viên nhìn nhóm thuyền viên chung quanh vòng, làm nhóm thuyền viên tự chủ được mà đứng nghiêm, dựng thẳng ngực. (mình biết đặt xưng hô thế nào nên để vậy luôn)

      “Tiểu đội Kim Lân.” Huấn luyện viên cuối cùng dừng lại tiểu đội: “Lần này các cậu xuất chiến!”

      “Vâng, huấn luyện viên!” Sáu người trong tiểu đội Kim Lân khó nén kinh ngạc, bọn họ nghĩ tới huấn luyện viên phái bọn họ lên sân khấu.

      Mệnh lệnh của huấn luyện viên khiến những thuyền viên khác cũng kinh ngạc vô cùng, bọn họ thể tưởng được huấn luyện viên lại nghiêm túc như thế, mang theo tiểu đội hoàng bài của bọn họ xuất chiến, chẳng lẽ mấy đứa trẻ này mạnh như vậy?

      “Gọi top 5 của các người ra .” Huấn luyện viên an bài thành viên xuất chiến sau liền quay đầu nhàn nhạt hỏi Lâm Trung Khanh.

      Lâm Trung Khanh theo bản năng mà nhìn về phía Lăng Lan, Lăng Lan buông tay phải, ngón tay nhàng bắn ra.

      Hàn Kế Quân đứng ở bên người Lăng Lan cảm thấy chính mình bị cổ lực nhàng mà đẩy ra ngoài, thân thể tự chủ được mà bước lên trước hai bước, chắn trước mặt Lăng Lan, giống như cậu mới là người mà Lâm Trung Khanh dò hỏi, giống như chủ động giải thích.

      Hàn Kế Quân là đứa trẻ thông minh nên trong nháy mắt liền biết ai đẩy mình ra ngoài. Cậu đứng thẳng người, trực tiếp hướng về phía huấn luyện viên giới thiệu top 5 năm nay của bọn họ: Tề long, Võ Quỳnh, Lý Kiệt, Lạc Lãng, Lăng Lan.

      Vũ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân trong sân lén lút hỏi: “An bài như thế nào?”

      “Vẫn là luận bàn đơn thuần thôi.” Lăng Lan đem vấn đề ném trả.

      “Là như thế nào?” Vũ Cảnh nhíu mày.

      “Muốn thắng làm theo biện pháp đua ngựa điều kỵ thôi, là cứng đối cứng.” Liền xem bọn Vũ Cảnh lựa chọn như thế nào, Lăng Lan căn bản cũng thèm để ý thắng thua. nhìn về phía người huấn luyện viên kia, tiểu đội Kim Lân có hứng thú, nhưng nếu có thể cùng vị huấn luyện viên kia đánh trận thú vị.

      Hai người Vũ Cảnh, Lý Kiệt thương lượng chút liền quyết tâm muốn thắng lần này, bọn họ cực kỳ khát vọng thắng lợi, muốn tiếp nhận thua cuộc.

      Tề Long và Lạc Lãng cũng sao cả, bọn họ tỏ vẻ nghe Lăng Lan an bài.

      Vũ Cảnh và Lý Kiệt lựa chọn làm mày Lăng Lan nhíu nhíu, loại tâm tính sợ thua này tốt. Bất quá Lăng Lan cũng gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ biết. Tiểu đội Kim Lân có tổng cộng sáu người, Lăng Lan liếc mắt cái liền nhìn ra người nào mạnh, người nào yếu, cũng như nhìn ra ưu nhược của bọn họ. Đôi mắt xoay chuyển sau đó gọi Tề Long kêu Hàn Kế Quân trở về thương lượng.

      Cuối cùng mọi người quyết định chủ động đưa ra cầu để học sinh lựa chọn đối thủ, dù sao bọn họ cũng đứng với tư cách là người yếu, đưa ra chút cầu cũng quá đáng.

      Hàn Kế Quân đem ý của bọn Lăng Lan với huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng chút chần chờ trực tiếp đáp ứng.

      Kiệt là người đầu tiên lên sân khấu, Lăng Lan vì cậu ta lựa chọn người có thực lực kém nhất trong tiểu đội Kim Lân. Huấn luyện viên mày dương, kinh ngạc nhìn Lý Kiệt nghiêm túc sàn cách đấu, quả nhiên thực lực của Lý Kiệt tồi, đánh ngang nhau cùng với thuyền viên kia, thậm chí thể rơi xuống thế hạ phong.

      “Điền kị đua ngựa sao? Có ý tứ.” Khóe miệng huấn luyện viên lộ ra tia ý cười, tâm lý muốn giành thắng lợi của đám này rất mạnh, bất quá, này cũng phải là chuyện xấu gì, nếu là có loại cảm xúc mãnh liệt này, bọn cũng còn là những thiếu niên nhiệt huyết nữa.

      Thể thuật cơ sở của Lý Kiệt ràng kém hơn Lâm Trung Khanh rất nhiều, mà đối thủ của cậu ta lại là mạnh hơn đối thủ của Lâm Trung Khanh n lần, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị đối phương đánh trúng nhược điểm, đem cậu đánh bại. May mắn Lý Kiệt còn có võ kỹ gia truyền và bí kỹ đều thuộc loại cao cấp nên mỗi lần cảm thấy ổn, cậu liền dùng tuyệt chiêu cứu mạng của Lý gia để tránh thoát.

      Cứ như vậy, ngươi tới ta hơn mấy trăm chiêu, người đội viên tiểu đội Kim Lân chiến đấu cảm giác mặt mũi của mình bị ném hết, đứa cũng trị được …… ta ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên, có ý thỉnh cầu.

      Huấn luyện viên chau mày, hề nghĩ ngợi quyết đoán lắc đầu. ta đương nhiên biết đối phương thỉnh cầu cái gì, nhưng động tác kia là con át chủ bài của cơ giáp, hơn nữa ta cũng cho rằng dùng con át chủ bài để thắng học sinh có ý nghĩa gì.

      có được đồng ý của huấn luyện viên, người đấu tựa hồ còn ý chí chiến đấu bị Lý Kiệt vô tình đánh trúng vào lỗ hổng khiến mình bị đánh lùi ba bước.

      Người đội viên sửng sốt rất nhiều, nổi giận, ta muốn lập tức vãn hồi mặt mũi, tư thế tay đột nhiên thay đổi, năm ngón tay nắm lại lao về phía Lý Kiệt.

      Huấn luyện viên sắc mặt đại biến, hô to: “Dừng tay!” Đội viên bị tiếng hét lớn bừng tỉnh, cái trán ta ứa mồ hôi lạnh, nhanh chóng thu hồi tư thế trong tay đứng thẳng bên.

      “Trận này, chúng ta nhận thua.” Huấn luyện viên lạnh lùng , “l19, lập tức trở về cấm túc ba ngày cho tôi.”

      “Vâng!” l19 cúi đầu đáp, bởi vì thân cao cho nên Lăng Lan có thể nhìn thấy biểu tình phức tạp mặt người đó, có tia may mắn.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 135: Tiến hành cách đấu!

      l19 rất nhanh rời phòng cách đấu, ràng là bị phạt nhưng Lăng Lan phát có người theo, xem ra kỷ luật của thuyền viên tinh hạm này cực kỳ nghiêm minh, xem ra đây cũng phải thuê bình thường.

      Khóe miệng Lăng Lan lộ ra ý cười, xem ra tinh hạm này cũng bình thường.

      Nguyên bản năm người lấy Lạc Lãng là người thứ hai lên ứng chiến, bất quá Lăng Lan tính toán lại, quyết định đổi vị trí, để Vũ Cảnh lên trước. Đương nhiên, Lăng Lan cũng cho Vũ Cảnh biết nhược điểm của người thứ hai bên kia là gì.

      Việc đổi vị trí lên sàn đối với Vũ Cảnh cũng là gì, mặc dù có chút hoang mang, nhưng cũng lên đài, Lăng Lan giọng nhắc nhở : “Trước cố gắng vượt qua mười chiêu, chờ đối phương xả hết lực hãy tấn công.”

      Trận đấu trước của Lý Kiệt có thể thắng lợi được kỳ là do đối phương chủ động dâng tặng, nhưng mặc kệ như thế nào, điều này khiến cho những thành viên còn lại tiểu đội Kim Lân cực kỳ khó chịu, bọn họ bức thiết cần trận thắng để vãn hồi thể diện của mình.

      Lăng Lan đoán trận tiếp theo đối phương chủ động công kích, nhất định điên cuồng tấn công để nhanh chóng dành thắng lợi.

      Cho nên, việc để Lạc Lãng, am hiểu đối phó với hình thức tấn công điên cuồng này, xuất sàn đấu là thích hợp, khi xuất chiến, phỏng chừng tới mấy chiêu bị đánh cho luống cuống tay chân, rất nhanh bị đánh bại. Tuy Lăng Lan cũng để ý thắng thua, nhưng cũng muốn Lạc Lãng cái gì cũng chưa học được liền thua cuộc.

      Để có thể dành được kết quả như ý trong trận đấu thứ hai này, trước hết cần phải để đối phương biết chiến thuật tấn công là có hiệu quả. Mà sở trường của Vũ Cảnh lại trùng hợp để đối phó với loại chiến thuật đoạt công này, tin tưởng Vũ Cảnh tuyệt đối có thể ứng phó được, đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan muốn để Vũ Cảnh là người xuất chiến thứ hai.

      Đương nhiên, vì bảo đảm Vũ Cảnh có thể thắng trận, Lăng Lan vẫn là nhắc nhở Vũ Cảnh chút, để cậu chuẩn bị sẵn sàng.

      Vũ Cảnh gật đầu tỏ vẻ , tuy rằng hai người ở trong ban cũng xem như là đối thủ cạnh tranh, bất quá, điều này có nghĩa cậu tin phục phán đoán của Lăng Lan.

      Hai người vừa lên đài liền chào nhau. Đối thủ của Vũ Cảnh là người to lớn khoảng dưới ba mươi tuổi, dáng người cường tráng, nhìn cơ bắp ra nơi cánh tay có thể biết được người đó chuyên tấn công bằng tay. Trong lòng Vũ Cảnh thầm cảnh giác, lời nhắc nhở của Lăng Lan lại lần nữa vang lên bên tai, nguyên bản còn muốn nhìn phương thức tấn công của đối phương rồi quyết định bây giờ cậu liền chọn thủ trước công sau.

      Quả nhiên như Lăng Lan sở liệu, đối thủ lần này lên sân khấu giống đối thủ của Lý Kiệt là tương đối tùy ý, đối phương đấu vô cùng nghiêm túc. Cũng có cái gọi là khiêm nhượng, vừa bắt đầu liên như mưa rền gió dữ. trận tay đấm chân đá, mạnh mẽ oai phong vô cùng.

      Bởi vì Vũ Cảnh có chuẩn bị trong lòng, cho nên khi đối mặt với loại tình huống tấn công hung ác điên cuồng cũng quá mức hoảng loạn, cậu bình tĩnh mà né tránh, giống như chiếc lá trong gió, sợ chìm nổi trong sóng biển, vô luận đối phương tấn công hung mãnh như thế nào, cậu cũng có thể tìm được chỗ để tránh né. hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.

      vất vả chịu đựng vòng tấn công của đối phương, có lẽ đối phương tấn công lâu nên tiết hết khí vì vậy thế công chậm lại ràng, sớm làm tốt tư thế phản kích, Vũ Cảnh căn bản suy xét nhiều, trực tiếp tiến lên dùng thể thuật cao cấp của Võ gia (bạn này tên Võ Vũ Cảnh) điên cuồng tiến công, đảo khách thành chủ. Nhìn tình thế đột nhiên thay đổi, đối thủ của cậu nhất thời phải chật vật tránh né, tình hình trận đấu tức khắc nghịch chuyển.

      Huấn luyện viên nhìn tình hình này mày hơi nhăn lại, ta có thể xác định đối phương sử dụng chiến thuật đua ngựa điền kị, nghĩ tới bọn họ có thể chuẩn xác phán đoán ra hai người yếu nhất của tiểu đội Kim Lân.

      Huấn luyện viên còn có nghĩ ra nguyên nhân trận đấu sàn đột nhiên thay đổi, hai tay Vũ Cảnh giao lại với nhau rồi đồng thời đánh ra, chiêu này công kích này tấn công khiến đối phương kịp phòng bị, bị Vũ Cảnh trực tiếp đánh trúng.

      Vũ Cảnh lúc này sử dụng tấc kính thức thứ hai, thoạt nhìn lực công kích mạnh gần như bằng , nhưng khi đối phương trúng đòn liên tiếp lui ra sau mấy bước.

      Vũ Cảnh thấy đắc thế liền dừng lại người, tiếp tục áp sát, hai đấm tay như mưa rào điên cuồng đánh về phía bụng của đối phương (bởi vì vấn đề chiều cao nên chỉ đánh tới bụng), bất quá loại công kích này của Vũ Cảnh lại làm đối phương thể ra tay đón đỡ, bụng là địa phương yếu nhất của con người, Vũ Cảnh người nhưng lực lượng lại , để tránh bị đánh trúng, đối phương chỉ có thể liên tục lui về phía sau để làm giảm lực công kích.

      Đúng lúc này, đòn công kích điên cuồng của Vũ Cảnh đột nhiên dừng lại, cậu thu lực, quay người nhảy về vị trí ban đầu của mình, đem khoảng cách của hai người kéo ra, sau đó hướng đối phương làm lễ: “Cám ơn chú chỉ bảo!”

      Người nọ đứng bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn dưới chân mình, quả nhiên bất tri bất giác ta bước ra khỏi phạm vi sàn đấu. cách khác ta bị Vũ Cảnh bại.

      ta nhịn được cười khổ tiếng : “ là lợi hại, thua.”

      ta bước nhanh đến trước mặt huấn luyện viên, cúi đầu xin lỗi: “ xin lỗi, huấn luyện viên, tôi thua.”

      “l18., trở về cấm túc ba ngày!” Huấn luyện viên hơi hơi thở dài hơi, đồng dạng đưa ra trừng phạt, bại bởi quân sinh đối với người trưởng thành chính là loại sỉ nhục, trừng phạt mà ta đưa ra là để sỉ nhục này giảm chút ít.

      ta cảm kích mà là động tác chào theo nghi thức quân đội rồi trực tiếp xoay người rời , xem ra cũng tự động chạy tới nơi cấm túc, cấm túc cũng phải chuyện xấu, có đôi khi bình tĩnh chút có lẽ có thu hoạch lớn đến ngờ, rất nhiều người thăng cấp lên cũng nhờ phương thức cấm bế (cấm túc) này.

      Bất quá, hai người liên tục tự giác mà cấm túc khiến cho mấy người Lăng Lan thoáng nhìn lẫn nhau, bọn họ cùng chắc chắn tinh hạm này là quân hạm trong thời gian nghĩa vụ ngụy trang thành thuyền đánh thuê. Mà nơi bọn họ sắp đến chắc chắn cũng phải tinh cầu nguyên thủy bình thường gì, chỉ sợ là tình cầu chưa được quân bộ công bố.

      Có thể thành công thắng hai trận liên tiếp khiến cho học sinh của học viện đồng quân có chút lâng lâng, mọi người bắt đầu hy vọng những người lên tham gia trận đấu có thể thắng hết toàn bộ năm trận. Bất quá, so với nhóm quân sinh bởi vì thắng lợi mà có chút mất lý trí, vẫn có số người lại cực kỳ bình tĩnh cho rằng những trận tiếp theo còn dễ dàng như vậy nữa.

      Đặc biệt là hai người Tề Long và Lạc Lãng, biểu tình lúc này cực kỳ nghiêm túc, bởi vì chính miệng lão Đại cho bọn họ biết để hai người mạnh nhất trong tiểu đội Kim Lân đấu với bọn họ, ấn theo cách của Lăng Lan, đây ràng tới cửa tìm ngược.

      Người thứ ba lên sàn là Lạc Lãng, đối thủ của cậu là người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, lớn lên văn nhã, mặt còn mang theo tươi cười thẹn thùng, làm người cảm giác vô hại.

      Bất quá Lăng Lan chuẩn xác cho Lạc Lãng người này đơn giản như vậy, là người mạnh thứ hai trong tiểu đội sáu người của tiểu đội Kim Lân, những vậy còn trầm, là nhân vật giết người đền mạng. Lúc những lời này, mặt Lăng Lan ràng mang chút thương xót, cho thấy trận này của Lạc Lãng chắc chắn có kết cục tốt.

      Huấn luyện viên lòng cho rằng đối phương dựa theo phương pháp đua ngựa điền kị nên tiếp theo chọn người mạnh thứ ba, nghĩ tới đối phương vừa lên liền lựa chọn người mạnh thứ hai trong tiểu đội, lại còn là cái người mưu quỷ kế đầy bụng kia.

      Huấn luyện viên nhịn được lắc lắc đầu, cảm giác bọn Lăng Lan chắc chắn thất vọng, vì người trẻ tuổi này cho dù là ta (huấn luyện viên) cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, bởi vì phương thức đấu của người trẻ tuổi kia có rất nhiều bẫy rập, cũng nhiều dụ hoặc vô cùng, ta (huấn luyện viên) cũng tránh được bị trúng chiêu vài lần.

      Chẳng lẽ đám cho rằng người này là người yếu nhất trong tiểu đội? Huấn luyện viên nghiêm túc mà nhìn nhìn nhân vật phúc hắc kia lên sân khấu, có loại cảm giác giống như mình bị trúng kế?

      Tầm mắt huấn luyện viên lại quay về hướng Lăng Lan lần nữa, muốn nhìn xem có thể phát gì từ bọn . Khi ta (huấn luyện viên) phát những quân sinh kia chỉ mới cao bằng nửa thân mình đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó nhịn được mà bật cười. Thế nhưng bất tri bất giác lại đặt đám đó trở thành những đối thủ ngang hàng mình, đối phương ràng chỉ là những đứa trẻ mới hơn mười tuổi, làm sao có thể phán đoán ra người mạnh yếu của tiểu đội Kim Lân chứ, có lẽ thắng được hai trận trước cũng chỉ là do trùng hợp…

      “Lạc Lãng, sau khi lên đừng nghĩ nhiều, cần quản đối phương có lỗ hổng hay , chỉ cần nghiêm túc đánh thể thuật cơ bản, như vậy là được.” đành lòng nhìn Lạc Lãng thua thảm, Lăng Lan vẫn đưa ra vài nhắc nhở cho Lạc Lãng.

      Lạc Lãng gật gật đầu, vui sướng : “ biết, lão Đại.” Liền tính biết chính mình tìm ngược, nhưng có thể thua đẹp chút cũng là tốt.

      Trong lòng Lạc Lãng biết , chính mình tuyệt đối thể so với đối phương, tuy rằng đối phương thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng khẳng định trải qua vô số chiến hỏa, bò ra từ trong sinh tử, tồn vong. Như vậy kinh nghiệm chiến đấu của người đó chắc chắn vượt qua cậu mấy lần.

      Có lẽ thấy thế đoạt công của l18 tác dụng nên lần này khi nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của Lạc Lãng, vì thắng hai trận trước mà kiêu ngạo tự mãn, đối thủ của cậu đơn giản từ bỏ đoạt công, bắt đầu tính loanh quanh giằng co, đương nhiên trong lúc giằng co còn cố ý mà lộ ra ít lỗ hổng trong phòng thủ, những lỗ hổng linh tinh ý đồ dụ dỗ Lạc Lãng chủ động công kích.

      Bất quá, Lạc Lãng bởi vì có Lăng Lan nhắc nhở nên căn bản đối với những lỗ hổng đó nhìn như thấy, cậu cực kỳ bình tĩnh, trước khi biết ràng lực của đối phương, cậu hành động thiếu suy nghĩ.

      Cứ giằng co mấy vòng như vậy, đối phương tựa hồ cảm thấy tiếp tục xuống cũng có tác dụng gì, vì thế liền chủ động tấn công.

      Thể thuật cơ bản của học viện đồng quân tuy được công thủ cân bằng, nhưng nếu truy kỹ hơn phát những đòn tấn công của nó đều từ phòng ngự mà sinh ra, cách khác, thể thuật cơ bản của học viện đồng quân là thuật đấu vật phòng ngự cực kỳ chắc chắn, thậm chí có thể là hoàn mỹ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 136: Lăng Lan phẫn nộ!

      Lạc Lãng bởi vì luôn nhớ lời cảnh báo của Lăng Lan nên vô luận đối phương đoạt công như thế nào, dụ hoặc như thế nào, lỗ hổng nhiều như thế nào, cậu vẫn đều có thể thủ như , làm lơ hết thảy, vận dụng thể thuật cơ bản luyện tập cực kỳ thuần thục, thấy chiêu chặn chiêu, canh phòng nghiêm ngặt, lại chịu chủ động công kích.

      Bất quá, loại tình huống này rất nhanh bị đánh vỡ, lúc Lạc Lãng biết lần thứ mấy phát lỗ hổng trong phòng ngự của đối phương rốt cuộc cậu động tâm. Bắt đầu suy nghĩ cái lỗ hổng này có phải hay …… thể trách Lạc Lãng thiếu kiên nhẫn, bởi vì cùng với những lỗ hổng cậu phát trước kia giống nhau, thậm chí rất nhiều lần đều bị cậu xem , có thể thấy được vị trí này được che dấu cực kỳ nấp.

      So sánh với những lỗ hổng khác sau khi bị cậu làm lơ liền biến mất, cái lỗ hổng này vẫn như cũ xuất , thậm chí dù bị bỏ qua nó vẫn cứ xuất lại.

      Đương nhiên Lạc Lãng cũng xúc động mà lựa chọn công kích, cậu cẩn thận quan sát nguyên nhân lỗ hổng kia xuất , lời của Lan lão Đại cậu cũng quên, cho nên quyết định nhìn nhìn, chỉ cần xác định đây là cái lỗ hổng cậu tuyệt đối nương tay……

      Lạc Lãng bắt đầu mà quan sát động tác của đối phương, cùng với cảm nhận phần lực mà hai tay đối phương mang lại.

      Đối phương thuận tay trái! Cho nên lực tay trái mạnh hơn so với bên phải rất nhiều. Nhưng mọi người đều biết, cùng là đòn đánh giống nhau nhưng tay phải thường theo thiên hướng công kích, còn tay trái dùng để phòng ngự. Có lẽ vì nguyên nhân này, nên khi đối phương đem thể thuật cơ bản biến thành tay phải đón đỡ, tay trái tấn công tạo ra lỗ hổng này. Phòng thủ thường dễ dàng xuất sai lầm.

      Đối mặt với vấn đề này, đối phương nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt, ta lựa chọn con đường rất khó phát triển, đó là dùng việc thay đổi các đòn tấn công liên tục, linh hoạt để thủ thêm tầng cho lỗ hổng của mình. Nếu luyện thành công theo hướng này, mặt cách đấu, tuy thể là vô địch, nhưng với những người ngang cơ mình muốn thắng lợi cũng là rất khó.

      Bất quá, lúc này ta còn chưa hoàn toàn dung hợp, ngược lại vì nguyên nhân này mà làm cho động tác cắt khi đổi chiêu xuất tình huống chậm lại nhịp, cũng khiến cho lỗ hổng kia hình thành.

      Lạc Lãng sau khi xác định lỗ hổng này là do phòng ngự rồi ngoài ý muốn mà phát nên sau khi cùng đối phương thử qua mấy chiêu liền quyết định đợi nữa, lựa chọn tăng lực tấn công. Nếu đây là cơ hội, cậu tuyệt đối bỏ qua.

      Lúc Lạc Lãng huy quyền đánh về lỗ hổng trong nháy mắt của đối phương Lăng Lan ngồi coi ở dưới thầm than trong lòng tiếng, cái lỗ hổng này quá tốt đẹp, Lạc Lãng vẫn có biện pháp ngăn cản dụ hoặc, trúng kế!

      Quả nhiên, Lạc Lãng quyền đánh ra, ràng là nhược điểm lúc nào cũng xuất bỗng nhiên thấy nữa, giống như cái nhược điểm kia chỉ là ảo giác của cậu, căn bản tồn tại.

      Lạc Lãng chỉ cảm thấy đòn công kích của mình bị cánh tay hữu lực chặn lại, sau đó thừa cậu còn chưa thu lực liền thuận thế kéo cậu về phía trước.

      Lạc Lãng chỉ cảm thấy cả người mất trọng tâm, nhào về phía trước, cùng lúc đó cậu cảm thấy bụng mình chịu đòn nghiêm trọng, sau đó cả người bay ngược ra sau, ngụm máu tươi nhịn được văng ra ngoài…

      chỉ có như thế, trong tầm mắt của Lạc Lãng, đối phương lại lần mà giơ nắm tay lên, hung hăng mà đánh xuống.

      Giờ phút này trong lòng Lạc Lãng cực kỳ bất đắc dĩ và ảo não vì chính mình thể thủ vững theo lời cảnh cáo của lão Đại, trúng dụ chiêu của đối phương, mà gặp kết quả bi ai này, chỉ sợ là cậu phải nằm trong khoang dưỡng thương rồi, chỉ hy vọng đừng bị thương quá nặng, cậu còn phải tiến hành chương trình săn thú.

      Đúng lúc này, bóng người đột nhiên xuất ở đài cách đấu, đem quyền của đối phương trực tiếp chặn lại.

      Lăng Lan lạnh băng : “Trận này, chúng ta nhận thua! Bất quá……” người huyết sắc sát khí đột nhiên xuất , chỉ là trong phút chốc lại làm mọi người ở đây cảm giác cả người phát lạnh.

      Lăng Lan hai mắt như hàn mang bắn thẳng vào mắt đối phương, khi trong lòng đối phương dâng lên cổ hàn ý tiếp: “ quyền này tôi nhận!”

      xong, Lăng Lan cầm tay đối phương, tay phải tăng lực bóp chặt, tiếng “Răng rắc” thanh thúy vang lên, tay của người kia trực tiếp bị Lăng Lan bóp gãy.

      “Dừng tay!” Khi tiếng gãy xương vang lên, tiếng hét của huấn luyện viên bên kia cũng đồng thời vang lên, ta tức muốn hộc máu : “Cậu quá đáng.”

      Lăng Lan mắt lạnh nhìn lại, lạnh nhạt : “Quá đáng? Nếu kích vừa rồi làm bạn của tôi bị thương, vậy thêm quyền nữa chẳng lẽ quá đáng?”

      Huấn luyện viên mặt đỏ tới mang tai: “Cậu làm sao biết quyền tiếp theo làm bạn của cậu bị thương? Tiểu đội Kim Lân luôn giữ tốt lực đánh của mình, có thể thu phát lực cách tự nhiên.”

      “Thu phát tự nhiên? Hay cho chữ thu phát tự nhiên……” Lăng Lan cười lạnh mấy tiếng.

      Đúng vậy, Lăng Lan nổi giận, nguyên bản Lạc Lãng bị đối phương đánh bị thương, nhưng đối phương còn bỏ còn lao tới thêm đòn ác ý, trong nháy mắt này, Lăng Lan có thể cảm giác được quyền này có bao nhiêu lực, tuy rằng làm Lạc Lãng chết, nhưng tuyệt đối làm Lạc Lãng ở trong khoang an dưỡng ngây ngốc từ ba đến năm tháng, như vậy chương trình học săn thú lần này Lạc Lãng liền vắng học.

      Phải biết rằng chương trình học săn thú lần đầu tiên là cực kỳ quan trọng, thậm chí ảnh hưởng đến những tài nguyên, vật tư được phân phối để bồi dưỡng sau này, Lạc Lãng thể tham gia được.

      Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan thể tha thứ được, cho nên mới trong cơn tức giận, trực tiếp bóp gãy tay đối phương.

      Lăng Lan tới điểm này trào phúng cười lạnh làm huấn luyện viên có chút nan kham, thủ hạ này của ta tuy rằng thực lực và thiên phú đều cực tốt, nhưng tâm nhãn lại có chút , liên tục hai trận thất bại làm cậu ta cực kỳ tức giận, cho rằng ném mặt mũi Kim Lân bọn họ, cho nên mới dưới tình huống đắc thắng còn bỏ qua, muốn làm cho những quân sinh kia đẹp mặt, lại nghĩ rằng đá phải khối ván sắt.

      “l15, sau khi trị liệu thương thế, cũng lập túc cấm túc đóng cửa ba ngày cho tôi, tỉnh lại chút.” Cảm thấy cực kỳ mất mặt, huấn luyện viên hướng l15 rống giận.

      l15 tuy rằng bị Lăng Lan vặn gãy tay nhưng mặt cũng đổi sắc, tựa hồ bị vặn gãy tay phải chính mình, chỉ là trán người đó toát ra tầng mồ hôi mỏng chứng minh giờ phút này mình chịu đựng đau đớn. Nghe huấn luyện viên trừng phạt, l15 dùng cánh tay lành của mình làm cái chào theo nghi thức quân đội: “Vâng, huấn luyện viên!”

      Lúc rời , ánh mắt l15 hàn mà nhìn lướt qua Lăng Lan còn đứng ở sàn đấu, trong mắt, cổ lệ khí nháy mắt thoáng , bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường, tựa hồ cổ lệ khí vừa rồi kia chỉ là loại ảo giác.

      “Lão Đại, dám làm gì bất lợi cho , tôi giết .”Tiểu Tứ thấy màn như vậy, tức khắc nổi trận lôi đình, kéo tay áo chuẩn bị vì lão Đại xả giận.

      Lăng Lan tức giận : “Ngươi muốn giết ? Giết như thế nào?”

      Lúc này tiểu Tứ phát chính mình là thực thể tay chân, căn bản có biện pháp giúp lão Đại diệt tên kia như bị đả kích, tức khắc ngồi xổm góc tường bắt đầu buồn bực vẽ xoắn ốc.

      Đột nhiên nó phản ứng lại, kích động mà nhảy dựng lên : “Lão Đại, chỉ cần nhanh chóng cơ giáp thuộc về mình, như vậy tôi có thể giúp rồi.” hoàn toàn có thể thay thế được quang não cơ giáp, chỉ huy cơ giáp pk cùng tên kia ……

      Lăng Lan đành lòng nhìn tiểu Tứ thất vọng, vì thế gật đầu : “Đúng, ta nhất định nhanh chóng có cơ giáp, sau đó để tiểu Tứ giúp ta giải quyết những người xấu có thể gây bất lợi cho ta.” Tiểu Tứ lúc này mới bị Lăng Lan trấn an xuống.

      l15 trừng mắt đối với Lăng Lan cũng có người phát , mọi người đối với biểu của l15 đối mặt đau nhức mà mặt đổi sắc cực kỳ thán phục. Đương nhiên càng nhiều người nhìn về phía Lăng Lan đứng ở sàn đấu, trong ánh mắt tất cả đều là khiếp sợ và thể tưởng tượng.

      Đương nhiên học sinh của học viện đồng quân vẻ mặt cũng thay đổi nhiều, như thế vốn chính là như vậy, bọn họ đều biết thực lực của Lăng Lan xác đạt tới loại trình độ này, cũng làm nhóm thuyền viên dám nữa coi thường nhóm quân sinh nữa.

      Lúc này, huấn luyện viên khôi phục vẻ mặt đạm nhiên như trước, ta nhìn về phía Lăng Lan lạnh lùng thốt: “Chỉ sợ cậu chính là người mạnh nhất trong các quân sinh, dựa theo thân thủ này, thành viên của tiểu đội Kim Lân căn bản phải đối thủ của cậu, như vậy những trận tiếp theo cần đấu nữa.” ta nhìn về phía đội trưởng, người mạnh nhất của tiểu đội Kim Lân, đó là người thanh niên lạnh lùng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt lộ ra tia tiếc nuối, đối phương có thể chiêu chặt gãy tay l15, như vậy chỉ sợ l13 cũng có biện pháp duy trì mấy chiêu.

      “Đương nhiên vẫn phải đánh, trận tiếp theo lên sân khấu cũng phải là tôi mà là người khác trong top 5, Tề Long!” Lăng Lan đột nhiên gào to tiếng.

      Tề Long nhanh chóng chạy bước tiến lên : “Lão Đại, có mặt.”

      Lăng Lan vỗ vỗ bả vai Tề Long, sau đó nhìn đội trưởng đội Kim Lân thành khẩn : “Vị này đại ca này, phiền chỉ điểm cho người bạn học này của em.”

      Đội trưởng nhìn huấn luyện viên chờ đợi mệnh lệnh, huấn luyện viên bất đắc dĩ gật đầu, nếu ngay từ đầu đáp ứng đánh xuống, ta cũng thể giữ lời.

      Trong phòng của hạm trưởng, bởi vì Lạc Lãng bị thương mà sắc mặt Trình Viễn Hành khẽ biến, nhìn Lăng Lan cấp lực phản kích liền tức khắc khôi phục bình thường, mà ngược lại, lão Liên vẻ mặt trầm, cảm thấy mặt mũi của mình bị ném hết, nghĩ tới người trẻ tuổi mà ông ký thác kỳ vọng rất cao lại thua như vậy.

      “Lão Liên, I15 kia nhất định là thiên tài của các ông , có chút kiêu ngạo tự phụ cũng là bình thường.” Trình Viễn Hành hảo tâm khuyên giải.

      “Hừ, cùng Lăng Lan trong ban của cậu mà so, liền trực tiếp trở thành đống bùn lầy.” Lão Liên hừ lạnh tiếng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, nếu có thể đánh tới như vậy đây tuyệt thế thiên tài, ông liền kém chút phấn khích quá độ.

      “Tôi rồi, đừng đánh chủ ý lên nó, nó sớm bị đội quân đặc chiến theo dõi rồi.” Trình Viễn Hành trực tiếp đem tin tức này cho đối phương, chính là hy vọng người này đừng lãng phí công phu, có những thiên tài chỉ có thể nhìn mà thể có.

      Lão Liên tiếc nuối mà thở dài hơi, cấp tinh hạm của bọn họ vẫn là quá thấp, cùng những tuyệt thế nghiệt này căn bản có duyên phận, đây cũng là vì sao khi l15 tới nơi này, cho dù đối phương có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn như cũ được bọn họ kỳ vọng thôi.

      sàn đấu, Tề Long và Kim Lân đội trưởng l13 đánh khó phân thắng bại, phương thức cách đấu của l13 cũng thuộc loại tấn công mười phần, khá giống với cách đánh của Tề Long, đơn giản mà nhanh chóng. Lăng Lan sớm phát giác hơi thở của bọn họ là giống nhau cho nên liền để Tề Long và đối phương đối chiến.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 137: Khí kình cấp?

      Bất quá, cuối cùng Tề Long vẫn bại bởi l13, cũng chính là đội trưởng tiểu đội Kim Lân. Bất quá Tề Long cũng thất vọng, từ khi bắt đầu, cậu liền biết cho dù mình có thiên phú như thế nào, học cách đấu thể thuật tốt ra sao khi đối mặt với lão binh có thần kinh bách chiến, có kinh nghiệm chiến đấu hàng đầu, việc chiến thắng là thể nào xảy ra.

      Tính cách hai người đều sang sảng, đại khí nên sau hồi đấu với nhau, đội trưởng tiểu đội Kim Lân l13 liền rất thích Tề Long . Vì thế I13 liền quyết định mời cậu đến sàn cách đấu tìm mình, nếu được ta tùy thời gian mà luận bàn cách đấu với Tề Long.

      thể , kết giao giữa người với người dựa vào duyên phận, Tề Long và l13 thể nghi ngờ là cực có duyên, điều này làm cho Lăng Lan kinh hỉ cực kỳ.

      Lăng Lan rất ràng Tề Long gặp bình cảnh đầu tiên trong thể thuật, nếu muốn đột phá nó chỉ có hai loại phương pháp, loại là chờ đợi thời cơ, gặp được ngộ đạo, như vậy bình cảnh liền tự nhiên mà được giải quyết dễ dàng. Loại thứ hai là dựa vào vô số trận đấu thể thuật để qua bình cảnh, đặc biệt là khi đấu với những người kinh nghiệm phong phú cách, cùng cao thủ để luận bàn, như vậy dễ dàng phát ra linh cảm để đột phá, khả năng vượt bình cảnh nhanh hơn.

      Đương nhiên cả hai loại biện pháp này đều cầu cơ duyên, bất quá so sánh giữa loại đầu tiên mơ hồ, mờ ảo xác định, loại thứ hai có xác suất thành công ràng cao hơn nhiều, vì vậy Lăng Lan đương nhiên hy vọng Tề Long con đường thứ hai.

      Đáng tiếc, nếu tìm những người chung quanh Lăng Lan ai có thể giúp Tề Long được, tuy rằng Lăng Lan có thực lực mạnh nhất, nhưng bởi vì những chiêu thức học chủ yếu là sát chiêu nên thích hợp với loại luận bàn tìm đường lĩnh ngộ vừa hao tốn thể lực, vừa mất thời gian, mà những người khác thực lực lại thấp hơn Tề Long, căn bản có biện pháp giúp cậu dưới áp lực cường đại thuận lợi bùng nổ bản thân để đột phá.

      Đối với điều này Lăng Lan cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, bên người có người tốt để chọn nên chỉ đành để Tề Long tiếp tục đình trệ ở bình cảnh kỳ hạn như vậy. Chờ đợi ngộ đạo xuất . Đến nỗi những giáo viên dạy cách đấu trong học viện cũng bởi vì phải dạy cho quá nhiều học sinh nên cũng ai có thời gian chỉ đạo Tề Long.

      Đương nhiên còn có lựa chọn chính là dựa vào đạo sư vỡ lòng của Tề Long. Tề Long càng học nhiều liền càng có thể cảm nhận được cường đại của đạo sư vỡ lòng, chỉ là đáng tiếc sau khi dạy dỗ cậu năm, người đạo sư vỡ lòng liền trở thành thần long thấy đầu cũng thấy đuôi, nếu muốn tìm ông ấy căn bản thể tìm được. Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi đạo sư chủ động tìm tới mình.

      Mà bình cảnh của Tề Long chỉ mới xuất gần đây cho nên đạo sư vỡ lòng của Tề Long vẫn chưa biết học sinh của mình lâm vào bình cảnh đầu tiên.

      Nhưng rất nhanh tâm tình Lăng Lan liền tốt trở lại, nghĩ tới trong quá trình luận bàn cách đấu tinh hạm này lại ngoài ý muốn giúp Tề Long giải quyết vấn đề. Tiêu chuẩn về cách đấu của l13 ràng cao hơn Tề Long, mà phương thức đấu của ta cũng giống với Tề Long, như vậy việc đột phá bình cảnh thể nghi ngờ có xác xuất thành công tương đối cao.

      Lúc này, tâm tình Lăng Lan rất tốt nên đối với oán khí của l15 cũng có chút quan tâm, trong lòng quyết định nếu đối phương chọc , tuyệt đối chủ động đối phó.

      Trong lúc tất cả mọi người cho rằng lần luận bàn cách đấu này chấm dứt việc ngoài ý muốn xảy ra, Lăng Lan thế nhưng mở lời đối với huấn luyện viên của tinh hạm : “Vị huấn luyện viên này, bằng chúng ta đánh trận ?”

      Huấn luyện viên nghe vậy liếc mắt nhìn Lăng Lan sâu, lúc này mới : “Chính hợp ý tôi!” Khi Lăng Lan sạch lưu loát chặn đòn tấn công của l15 huấn luyện viên chấn động về mặt thực lực rồi, càng tới việc tàn nhẫn trực tiếp bóp gãy tay l15 thủ đoạn càng khiến ta kinh hãi, thậm chí thời điểm huyết khí người Lăng Lan hơi hơi tiết lộ ra ngoài cảm giác sợ hãi chạy dọc từ đầu xuống chân ta.

      Huấn luyện viên rất thực lực của Lăng Lan rất mạnh, có lẽ so với ta cũng kém là bao cho nên cũng muốn tự mình lên sân khấu cùng Lăng Lan tỷ thí trận để mình có thể chân chính thấy ràng thực lực đứa này. Học viện đồng quân trung tâm luôn được gọi là trại tập trung của các nghiệt thiên tài, như vậy cũng muốn thử xem cái gọi là người mạnh nhất trong các thiên tài cường đại như thế nào.

      Lăng Lan làm tất cả quân sinh kích động vạn phần, nghĩ tới Lăng Lan hướng huấn luyện viên của tinh hạm mà khiêu chiến, tất cả mọi người ràng, huấn luyện viên của tinh hạm khẳng định là người mạnh nhất ở tinh hạm.

      Những người xem cuộc chiến rất tự giác mà im lặng, gắt gao mà nhìn chằm chằm hai người đài cách đấu kia.

      Lăng Lan và huấn luyện viên chỉ đứng xa nhìn nhau, từng người đứng ở bên, tựa hồ cách đấu còn bắt đầu, nhưng những người xem cuộc chiến đều biết rằng phải như vậy, bởi vì thần thái hai người đều cực kỳ nghiêm túc. Thậm chí cảm giác giữa hai người bọn họ có cổ áp lực vô hình chậm rãi hình thành. Tất cả người xem trận đấu đều cảm giác được cổ áp lực này, cổ áp lực khiến họ tự chủ được mà lui về phía sau.

      mau, những người xem trong phòng cách đấu đều rời đài cách đấu hơn mười mét, những người có thực lực tinh hạm cao hơn người lúc này mới đứng vững thân thể, mà học viện đồng quân. Có thể đứng ở khu vực này, chỉ có Tề Long và Võ Cảnh, mà Lý Kiệt, Lạc Lãng đứng sau học bước, còn Diệp Nhứ và Lâm Trung Khanh đứng sau Lạc Lãng nửa bước, đây cũng là thể thực lực của bọn họ.

      Ở bên ngoài phòng cách đấu, quân sinh chiếm cứ đại bộ phận, điều này cũng làm các quân sinh thầm cắn răng, quyết định càng thêm nỗ lực mà luyện tập, tuyệt đối thể làm lớp đặc cấp ban 1 của bọn học bị mất mặt, tất cả mọi người vẻ mặt mong đợi mà nhìn đám Tề Long đứng ở đằng trước, ngày nào đó bọn họ cũng muốn đứng ở bên người bọn họ (đám Tề Long)……

      Còn Lăng Lan lôi đài…… Ách, kia phải người, bọn họ cùng nghiệt so đấu.

      Khí thế người của Lăng Lan và huấn luyện viên va chạm lẫn nhau, đều cố gắng áp chế đối phương, huấn luyện viên lần đầu tiên toàn lực ứng phó, lại phát Lăng Lan vẫn đứng ở nơi đó như cây định hải thần châm (gậy Như Ý trong Tôn Ngộ ), căn bản hề lay động.

      Huấn luyện viên hít sâu hơi, biết sức lực của mình tới đỉnh điểm, là lúc ra tay……

      Những người bàng quan kiên nhẫn chờ xem trận đấu ngay lập tức phấn khích khi nhìn thấy hai người lôi đài đột nhiên đồng thời xông lên, từng người chém ra quyền.

      quyền này thoạt nhìn cũng nặng, thậm chí còn có cảm giác như con mèo chơi chim, có chiêu thức cách đấu nào hoa mỹ, chỉ có quyền vô cùng đơn giản quyền, nhanh cũng tính là nhanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai cánh tay đánh về nhau, càng ngày càng gần, cuối cùng va chạm vào nhau.

      tiếng “Phanh” vang lớn! ràng thoạt nhìn chỉ là quyền tùy tiện như vậy, thế nhưng khi chạm lẫn nhau tiếng đinh tai nhức óc bạo vang, chỉ có như thế, cỗ lực vô hình phát ra khi hai nắm tay chạm vào nhau còn đem những người xem cuộc chiến bức lui ra ngoài. Bọn Tề Long Vũ Cảnh lại lần nữa bị cổ kình khí này bức lui ba bốn bước, ngực bị chấn động nặng nề giống như bị đánh đòn nghiêm trọng.

      Vũ Cảnh, Diệp Nhứ kinh nghi mà liếc mắt nhìn nhau, Lý Kiệt sắc mặt đại biến, vẻ mặt hai người Tề Long Lạc Lãng bình tĩnh, mà ánh mắt Lâm Trung Khanh đột nhiên lóe lóe.

      ít thuyền viên của tinh hạm thực lực đủ cũng bị cổ kình khí này ném ra ngoài ngã xuống đất, quyền này làm tất cả thuyền viên vẻ mặt khiếp sợ, nguyên bản còn chút coi khinh những quân sinh giờ hoàn toàn còn.

      Mà trong phòng của hạm trưởng, lão Liên thấy màn như vậy sắc mặt cũng đại biến thất thanh : “Sao có thể chứ, nó thế nhưng đạt tới khí kình cấp……”

      Cấp bậc của thể thuật được chia ra làm sáu bậc: cơ sở, cụ , tỉ mỉ, khí kình, lĩnh vực, thần vực.Trừ bỏ cấp cơ sở, cụ có hơn mười cấp dưới nó những bốn cấp còn lại đều là bình cảnh, khác biệt của mỗi bình cảnh chính là dựa vào độ mạnh yếu mà người dùng thể sau khi lĩnh hội được bình cảnh đó.

      Mà mười cấp của cơ sở, cụ khác nhau ở chỗ lực quyền, tốc độ, và phản ứng của thần kinh, chỉ cần đạt tới cầu cần thiết để qua hai cấp bậc này bình cảnh tự nhiên xuất . Nếu đột phá bình cảnh như vậy liền tiến vào thể thuật tỉ mỉ, điều này cũng chính thức chứng minh người vượt qua bắt đầu tiến vào hàng cao thủ.

      Cho nên, thế giới này có câu: mặt thể thuật, dưới tỉ mỉ đều là người tầm thường.

      Giống như học viện đồng quân trung tâm, học sinh dưới mười ba tuổi đều ở trong phạm vi cơ sở, mười ba tuổi trở lên mới bắt đầu tiến vào bậc cụ .

      Đương nhiên, cũng có ít đứa trẻ thiên phú vô cùng tốt, còn đến mười ba tuổi có thể tiến vào cấp cụ , mà Tề Long thiên phú kinh người chạm đến cấp tỉ mỉ, chỉ chờ đột phá cuối cùng để chính thức tiến vào bình cảnh.

      Cho nên, lấy tuổi tại của Lăng Lan tiến vào khí kình cấp cho dù là người trầm ổn lão luyện như lão Liên cũng tránh được sắc mặt đại biến, vẻ mặt thể tin……

      Trình Viễn Hành kỳ cũng bị thực lực của Lăng Lan làm ngây ngẩn cả người, Lăng Lan rất mạnh biết, nhưng mạnh đến loại trình độ này ta tưởng được.

      Đương nhiên bây giờ ta mới nhận ra nguyên nhân vì sao mỗi khi Lăng Lan đụng tới Lạc Lãng hoặc Tề Long khi liền chủ động nhận thua, đấu nữa, cũng bày ra thực lực của chính mình. Mà những trận đấu trước, Lăng Lan đều chỉ dùng chiêu khiến cho giáo viên bọn họ căn bản có cơ hội thấy thực lực. Trận đấu ngày hôm nay rốt cuộc khiến Trình Viễn Hành hiểu vì sao ở những buổi luyện tập cách đấu bình thường Lăng Lan đều chịu ra tay. Có thể , ở học viện đồng quân trung tâm, trừ những học sinh năm cuối thuộc hàng nghiệt có khả năng đấu vài chiêu với Lăng Lan những học sinh khác tuyệt đối là bị ngược.

      Trình Viễn Hành bị lão Liên cho bừng tỉnh, nhưng rất nhanh liền ra vẻ mình biết chuyện này từ sớm, mạnh miệng : “Vì sao có khả năng? Học viện đồng quân trung tâm cũng chúng tôi, thiên tài loại nào cũng có thể có.”

      Lão Liên ánh mắt như nổi lửa trừng mắt nhìn người mạnh miệng bên cạnh : “Nếu thiên tài nhiều như vậy, vì sao chuyển tới chỗ chúng tôi mấy cái?” Mỗi lần phân bổ người tới chỗ bọn họ đều chỉ có tân binh, thậm chí còn là những người có cực kỳ bình thường .

      Trình Viễn Hành nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ : “Ông cũng biết, chúng tôi chỉ bồi dưỡng thôi, còn việc phân phối lính là do cao tầng… Hơn nữa, hơn nữa những thiên tài nghiệt loại này đều bị quân đội thu , tới lúc ra trường đều mang quân hàm, ít nhất cũng là cấp úy, tới lúc đó, tinh hạm của ông có thể chứa người ta sao?” đến cùng vẫn là do cấp bậc của tinh hạm lão Liên quá thấp……

      Lão Liên nghe vậy khỏi thở dài hơi cho chính xác này, tinh hạm của ông sống ở mảnh đất màu xám, thuộc đội ngũ kín, quả thể chứa những thiên tài có tiền đồ sáng lạn.

      sàn cách đầu, khi hai nắm tay chạm vào nhau, Lăng Lan liền cảm giác được lực lượng của đối phương bắt đầu yếu bớt, biết đối phương quả điểm nỏ mạnh, tâm niệm vừa động, cũng theo lực của đối phương yếu bớt mà yếu bớt, cuối cùng bởi vì lực lượng hết mà bị bắn ngược ra lùi lại mấy bước.

      Hai người tách ra lần nữa, rồi nhanh chóng lùi ra trở lại vị trí ban đầu, nhìn nha, giống như chờ chiêu tiếp theo của đối phương.

      Ngoài dự đoán, huấn luyện viên lựa chọn nhắm hai mắt lại, tựa hồ cảm thụ được cái gì từ chiêu vừa rồi, nhưng rất nhanh, ta mở bừng mắt, cố nén kích động : “Cậu tên là gì?”

      “Lăng Lan!” Tuy rằng khuôn mặt Lăng Lan vẫn như cũ, duy trì hình tượng mặt than, nhưng ai cũng có thể nhìn ra mày hơi dương, tâm tình cực kỳ tồi.

      “Cám ơn, ân tình này tôi nhớ kỹ. Còn có, trận thi đấu này tôi nhận thua.” Huấn luyện viên cao giọng , Lăng Lan gật gật đầu, thắng thua phải trọng điểm, trọng điểm là ta hiểu được cái gì từ đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :