1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 98:: Nhiệm vụ truyền thừa?

      Đợi cho tất cả mọi người đều rời tiểu Tứ mới xuất hỏi: "Lão đại, chúng ta tại nên làm gì." Tiểu Tứ xuất thân từ trong những nơi có hệ thống mạng hùng mạnh nhất mọi thời đại nên đối với việc bị nhốt trong thế giới hạn định khiến nó có chút hưng phấn nào.

      "Để tôi làm quen với Tân Thủ thôn này ...” Mặc kệ Tiểu Tứ có thích hay đối với Lăng Lan, thế giới ảo này mang đến cho rất nhiều hứng thú, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới ảo, ngờ tới nơi này lại chân như vậy, lúc nhìn thấy đám Tề Long còn tưởng mình còn ở đời .

      Tân Thủ thôn? Là cái gì? Tiểu Tứ khó chịu, vì sao có những khi nó lại hiểu Lăng Lan gì chứ?

      Bất quá vì phá hủy hình tượng thông minh biết nên Tiểu Tứ thể mở lời hỏi Lăng Lan, chỉ lặng lẽ tìm trong cơ sở dữ liệu của bản thân bắt đầu dò . Rất nhanh, tiểu Tứ phát trong quyển tiểu thuyết võng du có xuất từ như vậy, sau khi đối chiếu, so sánh nó rốt cuộc biết Tân Thủ thôn nghĩa là gì.

      Tiểu Tứ nhìn thế giới bị hạn chế mình đứng rồi nghĩ tới ý nghĩa của Tân Thủ thôn, Tiểu Tứ bỗng cảm thấy cách của Lão Đại nhà mình cực kỳ chuẩn xác và sinh động, thêm lần nữa nó lại bị yên bác của Lăng Lan thuyết phục, hổ là lão đại của nó, biết mà.

      quan tâm đến tiểu Tứ rơi vào con đường mình lối về, Lăng Lan vẫn tiếp tục tìm hiểu thế giới ảo này. Sau khi mất gần ngày tìm hiểu, cũng có thể biết được toàn cảnh của thế giới này.

      Nơi này rất lớn, còn lớn hơn học viện đồng quân trung tâm gấp trăm lần, Lăng Lan nghĩ chắc mình phải mất mấy năm mới có thể hết được thế giới này.

      Ngoài ra, thế giới ảo này cũng quá giống với trong suy nghĩ của Lăng Lan, thời gian trong thế giới này giống hệt như trong thế giới , ở trong này ngày cũng bằng ở thế giới ngày.

      Lăng Lan ở trong thành phố này dạo vòng phát ở đây xuất bất cứ thứ gì kỳ quái thể giải thích, kể cả những thứ được bán trong các cửa hàng ở đây cũng là những thứ có thể tìm thấy ở thế giới . Sau khi hỏi vòng mới biết những thứ đặt mua trong thế giới ảo được chuyển tới vị trí mà mình chỉ định trong đời , có thể , chỉ cần trả tiền dù bạn ở nhà cả ngày cũng có thể mua những thứ thịnh hành nhất thế giới.

      Đương nhiên, ở đây có rất nhiều cửa hàng học tập, trong đó có vô số chương trình học, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ quy định có thể miễn phí học những chương trình này, đương nhiên nếu có tiền cũng cần làm nhiệm vụ, trực tiếp đổi là xong. Bất quá tiền ở thế giới này rất quý giá.

      Nếu có thể đổi điểm danh dự từ ngoài đời thực vào thế giới ảo tiền ở đây cũng quý giá
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 99:: con đường của mình.

      " phải đâu, nhiệm vụ truyền thừa phải đều dựa vào ngộ mà thể cầu sao? Làm sao lại thông báo công khai như vậy?" Phản ứng đầu tiên của Lăng Lan chính là nghĩ đây là trò đùa, nhưng nghĩ đến tính cách Tề Long tuy có tùy tiện nhưng cho tới bây giờ chưa từng đùa quá trớn nên liền hỏi lại.

      "Cái này tớ cũng , đoán chừng người cường giả tạo ra truyền thừa này thích làm người nổi tiếng để gây chú ý cho có nhiều người tài tới khảo nghiệm, nhưng mà, tớ thích….” Tề Long vui tươi hớn hở. Cậu cũng tự biết mình chả có duyên phận gì với mấy cái nhiệm vụ truyền thừa này, bỗng nhiên có cái từ trời rơi xuống, cậu điên lên cũng là may mắn lắm rồi.

      "Hóa ra là tuyển chọn!" .(*).Lăng Lan rốt cuộc cũng hiểu Đương nhiên lời này của Lăng Lan lại khiến cho Tề Long bên kia liên tục kinh thán, cảm thấy cách dùng từ vô cùng chính xác và linh động.

      Bây giờ, da mặt của Lăng Lan siêu cấp dày, việc sử dụng những từ ngữ ở kiếp trước khiến mọi người ngạc nhiên còn khiến xấu hổ nữa, thậm chí còn có vẻ tự đắc đối với “hiểu biết” của mình.

      lạnh nhạt với Tề Long mình qua ngay rồi lập tức gián đoạn cuộc hội thoại.

      Tuy Lăng Lan đối với nhiệm vụ truyền thừa mà công khai có chút tin, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lăng Lan tiếp xúc với cái gọi là truyền thừa nhiệm vụ khiến vô cùng tò mò, cho nên quyết định tạm dừng nhiệm vụ trong tay, tới chỗ của Tề Long để xem chút.

      Tiểu Tứ đối với quyết định này của Lăng Lan cũng rất tán thành, chỉ cần nghỉ tới việc mình chả biết gì về truyền thừa nó cực kỳ khó chịu và bất mãn, cho nên nó quyết định phải tìm hiểu về truyền thừa này kỹ để về sau có gặp trường hợp tương tự còn có thể thu hết về cho lão đại nhà mình… thể tiểu Tứ rất tham, nó muốn đem tất cả các nhiệm vụ truyền thừa thế giới ảo này lưới bắt hết…

      May mắn Lăng Lan phát ý tưởng lúc này của tiểu Tứ, nếu nhất định có vô số đường hắc tuyến chảy xuống, nhiệm vụ truyền thừa này cũng phải củ cải trắng mà mọi người ăn hằng ngày nha…

      Phố cơ giáp, nghĩa như tên, là nơi tập trung các cửa hàng cơ giáp, chẳng qua nó được đặt ở trong Tân Thủ thôn, ..là ở trong thế giới giới hạn của học viện đồng quân trung tâm. Mặt hàng mà nơi này bán là những mô hình cơ giáp với những tỷ lệ khác nhau, cung cấp những thông tin cho học sinh về những thứ vũ khí lợi hại nhất mọi thời đại. Cho dù là trai hay , những thứ khác có thể mua, nhưng mặt hàng cơ giáp này ai ai cũng phải có.

      Lăng Lan vừa đến phố cơ giáp nhìn thấy vô số học sinh chạy về hướng, Lăng Lan căn bản cần hỏi đám Tề Long ở đâu cũng biết được đường , đoán chừng tất cả học sinh đều biết được tin tức này mà chạy tới .

      Theo đám đông, Lăng Lan rốt cục tới nơi muốn đến. Nhìn dòng người xếp dài hơn 100m mà Lăng Lan nhịn được nhíu nhíu mày. Đoán chừng hơn nữa học sinh toàn trường có ở mặt ở đây.

      Lăng Lan đành phải lại liên lạc Tề Long mới biết bọn họ đến từ sớm nên đứng ở phía trước khoảng 60,70 m, bọn họ nghỉ tới chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi mà lượng học sinh đổ dồn tới đây lại nhiều như vậy, bây giờ tình trạng của bọn họ cũng tiến thoái lưỡng nan, thể nhúc nhích chỉ có thể chờ tới lượt thí nghiệm mới thoát được ra ngoài.

      Lăng Lan thấy thế quyết đoán quay đầu, chuẩn bị làm nhiệm vụ bỏ dở vừa rồi. Nhiều người như vậy, đợi đến phiên biết phải đợi đến ngày nào tháng nào. Lăng Lan cũng có thói quen lãng phí thời gian, đối với thời gian là chưa bao giờ đủ.

      Bất quá tiểu Tứ lại ngăn lại, chờ chút sau đó liền chạy .

      Lăng Lan nghĩ
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 100:: kiện kính cửa sổ!

      bao lâu Lăng Lan tới nơi đặt nhiệm vụ. Tuy nơi này khắp nơi đều giống nhau nhưng cần hỏi Lăng Lan cũng biết đích đến của mình là ở đâu. Ở đây chỉ có duy nhất cửa hàng có người đứng xếp thành hàng dài thấy điểm cuối.

      Lăng Lan lựa chọn nhảy xuống, đoán nếu giờ phút này minh chen ngang xuống tuyệt đối khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó cho dù có lợi hại tới mấy cũng bị toàn thể học sinh ở đây đánh thành chuột chạy qua đường. Vì thế nằm mái hiên, ló đầu xuống nhìn tòa nhà mục tiêu của mình, có cửa sổ .

      Sau khi hoàn thành loạt động tác xoay người , Lăng Lan thành công đáp xuống cửa sổ tầng 3 của tòa nhà. Bây giờ Lăng Lan chỉ hi vọng cửa kính này phải làm từ vật liệu chống đạn hay kiếng cường lực gì đó, nếu ....

      mấy tiếng, tiếng bang thanh thúy, là kính làm từ thủy tinh phổ thông. Lăng Lan quyết đoán nắm tay lại dùng sức đánh xuống, chợt tiếng răng rắc vang lên, cửa kính trực tiếp bị Lăng Lan đánh nứt. nhanh chóng đánh thêm mấy quyền rồi xoảng tiếng, cửa kính vỡ tan tành.

      Hành động ồn ào mà dã man này của Lăng Lan khiến cho những học sinh phía dưới phát , tiếng “Ồ” vang lên khắp nơi. Bọn họ nghĩ tới còn có thế vào cửa hàng bằng phương thức bạo lực như vậy. ít học sinh ảo não trong lòng, sớm biết như vậy bọn họ cần gì phải ở đây thành thành xếp hàng chờ chứ.

      Lăng Lan cũng quan tâm các loại cảm xúc hâm mộ và ghen tỵ của học sinh đứng dưới, hai tay chống đỡ khung cửa sổ rồi linh hoạt nhảy vào bên trong cửa hàng.

      Nhưng khi Lăng Lan vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa hàng nhất thời cảm thấy hành động manh động của mình sai rồi. Nơi đáp xuống chính là nơi đặt cánh cổng tới chỗ nhiệm vụ truyền thừa, cũng là nơi các giáo viên bảo vệ tập trung đứng đông nhất.

      giáo viên râu trắng như tơ dùng ngón tay run run vì tức chỉ về phía Lăng Lan: “Em là ai? Là học sinh năm mấy? Vì sao hiểu quy cũ như vậy?” Chỉ cần nhìn bộ đồng phục màu đỏ của Lăng Lan các giáo viên ai cũng biết đây chính là thiên chi kiêu tử. Chỉ là đây là học sinh năm mấy.

      Lăng Lan nhanh chóng nhìn chung quanh vòng, phát trừ người giáo viên trước mặt rất tức giận, những người giáo viên khác, đặc biệt là những người giáo viên trẻ tuổi, ai tức giận giống như nghĩ, thậm chí họ còn lộ ra ý cười, mang ý khen ngợi với hành động của .

      Ớ? Hành động của ràng là phá hư trật tự mà, thậm chí có thể gây hỗn loạn, vì sao mấy người giáo viên này lại tức giận? Thậm chí tán thành.

      Lăng Lan đột nhiên nhớ tới thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, mọi thứ đều lấy thực lực làm trọng. Như vậy có phải trí tuệ cũng là loại thực lực ? Học viện công khai nhiệm vụ truyền thừa căn bản là muốn học sinh khảo hạch theo phương thức bình thường? Cho nên hành động theo quy cũ của được xem là thông minh sao?

      Ý nghĩ này vừa chớp lóe qua trong đầu Lăng Lan nhưng cũng nghĩ nữa, bởi vì phải nhanh chóng báo tên và năm học cho người giáo viên trước mặt, học viện đồng quân trung tâm rất coi trọng truyền thống tôn sư trọng đạo, muốn chỉ vì việc như con thỏ này mà ảnh hưởng tới ấn tượng của mình với các giáo viên trong tương lai.

      "Em chào thầy, em là Lăng Lan, học sinh năm 2 lớp đặc cấp ban 1." Lăng Lan lạnh nhạt tự giới thiệu khiến ít giáo viên nở nụ cười, đứa này căn bản là hổ thẹn vì bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu, vẻ mặt còn cực kỳ vô tội.

      "Cho dù em là học sinh đặc cấp ban 1, là những học viên ưu tú của học viện loại hành động này của em vẫn đáng bị phê phán và lên án, tôi nhất định báo chuyện này lên để loại bỏ tư cách học sinh đặc cấp của em.” Nhìn thái độ biết nhận sai của Lăng Lan khiến người giáo viên già càng thêm tức giận.

      Lời của người giáo viên lớn tuổi khiến cho những người giáo viên trẻ tuổi đứng xung quanh cười khổ, thầm lắc đầu. Vị giáo viên này là người nổi tiếng với biệt hiệu “Cán cân”, đúng là đứng, sai là sai, chấp nhận bất cứ sai lệch nào, đây chính là biểu cho bảo thủ ngàn năm đổi. Học viện cũng vì tính cách chính trực này của ông mà nhờ ông đến đây làm
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 101:: Khảo hạch đơn giản?

      Lăng Lan chờ đợi đến 2 phút chợt nghe người giáo viên kia gọi "Lăng Lan, đến phiên em."

      Dưới nhắc nhở của giáo viên, Lăng Lan liền đưa tay chạm truyền tống môn (cửa truyền tổng), khi tay chạm vào cánh cửa đó sức mạnh lồ đem cả người hút vào trong.

      Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lăng Lan, dưới con mắt của những người ở bên cạnh. Lăng Lan chỉ vào truyền tổng môn rồi biến mất.

      "Hi vọng đứa này có thể có được truyền thừa của cậu!" Người quân nhân đột nhiên nghĩ.

      Nhưng, rất nhanh ta liền nhận được tin tức của người giám sát bí mật của truyền thừa, đứa trẻ vừa rồi cũng bị từ chối, ở điểm đăng nhập của truyền tống.

      Đứa trẻ nghiệt như vậy cũng được chấp nhận sao? Lăng Tiêu, đến cùng là cậu muốn người thừa kế phải như thế nào?

      thể phủ nhận trong lòng người quân nhân thất vọng ít, ta vẫn hy vọng đứa trẻ lúc này thành công, vì nó và người đó rất giống nhau.

      Người giám sát truyền tổng vẫn theo dõi mọi hành động của Lăng Lan, nhìn Lăng Lan vào thư viện rồi bắt đầu học tập nữa cũng thả lỏng, quan tâm đến Lăng Lan nữa.

      Người quân nhân cũng biết, người giám sát danh nghĩa mà mình mang tới ngoài việc giám sát những đứa trẻ vào khảo nghiệm, ta còn được lệnh riêng rằng phải giám sát chặt đứa trẻ có tên Lăng Lan tiếp xúc với truyền thừa, theo dõi toàn bộ.

      Khi Lăng Lan vừa tiến vào gian của nhiệm vụ truyền thừa phát tiểu Tứ ngồi trong góc chờ mình, rất kinh ngạc hỏi thấy tiểu Tứ đem ngón tay để trước miệng, cầu im lặng.

      Lăng Lan tức giận trừng mắt nhìn tiểu Tứ, nếu như muốn trốn vì sao lại xuất ở đây chứ, muốn ăn đòn mà.. Bất quá Lăng Lan cũng vạch trần tiểu Tứ mà chờ nó chủ động giải thích với mình.

      "Lão đại, gian này có người giám sát nha." Tiểu Tứ lập tức ném ngay quả bom xuống khi nhìn thấy vẻ tức giận của Lăng Lan.

      "Có chuyện gì xảy ra?" Lăng Lan hiểu.

      " gian này phải gian chính của nhiệm vụ truyền thừa, nó chỉ là trạm trung chuyển để đến thế giới riêng của truyền thừa nên nơi này bị người khác giám sát.” Tiểu Tứ giải thích rồi bổ sung thêm, "Tôi tìm hiểu, những người theo dõi nơi này có quan hệ với quân đội.”

      Lăng Lan nhíu mày: "Vậy sao ngươi còn dám ở đây?" Đối phương có phải phát ra tiểu Tứ hay , cuộc chuyện của bọn họ có bị người khác phát ?

      Tiểu Tứ trắng mắt nhìn Lăng Lan cái, vì tín nhiệm mình mà bất mãn: "Ta là ai? Ta là thần trong thế giới ảo này, cái đám người giám sát đó chả là gì đối với ta cả.” tới đây, Tiểu Tứ đắc ý: “Cho dù là tại cũng thế, những thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là những con số được tôi thiết lập mà thôi.”.

      "Vậy vừa rồi ai làm bộ như lâm đại dịch khiến ta được lên tiếng vậy?” Lăng Lan liếc mắt lườm tiểu Tứ cái, khiến cho tiểu Tứ vừa đắc ý bay lên tận trời rớt phanh xuống đất.

      Cảm giác tình huống có chút ổn, tiểu Tứ lập tức biết vâng lời, nhu thuận khiến Lăng Lan vừa bực mình, vừa buồn cười. Cuối cùng chỉ đành đem chuyện này ném qua bên rồi tập trung vào vấn đề quan trọng.

      "Nhiệm vụ truyền thừa đó ngươi tìm hiểu được tới đâu?”Tiểu Tứ đến sớm như vậy hẳn là tìm hiểu tình hình trước rồi.

      Nhưng lại đơn giản như Lăng Lan nghĩ, tiểu Tứ vừa nghe nhắc tới nỗi đau khuôn mặt suy sụp, bộ dạng như bị đả kích rất lớn ủ rũ : " xin lỗi lão đại, chỗ đó tôi vào được.” Tiểu Tứ chỉ chỉ phía trước, nơi đó có tinh thể
      [​IMG]

      Chương 102:: Cuộc thi vấn đáp!

      Thể thuật của Lăng gia, là thức đấu dành riêng cho tử sĩ Lăng gia, vì sao nó lại xuất ở đây?

      Lăng Lan vừa nghi ngờ vừa lo lắng, nếu như lúc đầu cũng quan tâm đến truyền thừa này lúc này buộc phải xem nó có những gì.

      Lăng Lan chần chờ bắt đầu đánh theo bóng kia, đây chính là thể thuật mà học ngay từ khi còn , nó trở thành phần bản năng của .

      Chờ sau khi Lăng Lan đánh xong bài thể thuật chiếc bóng màu xám lại biến mất, sương mù xung quanh bắt đầu tiêu tán, khung cảnh xung quanh bắt đầu ra.

      Nơi đứng là bãi cỏ nhanh màu xanh, có những ngọn núi xa xa, mây mù lượn lờ, có tiếng suối nước, tiếng chim hót, mùi của hoa thơm, và u cốc xinh đẹp bỗng nhiên xuất trước mặt Lăng Lan.

      Lăng Lan chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy, khiến cảm thấy yên bình vô cùng.

      Đúng lúc này tờ giấy trắng đột nhiên từ trời rơi xuống, đung đưa bay tới trước mặt Lăng Lan.

      tờ giấy viết duy nhất câu: Đây là thế giới xinh đẹp nhưng chưa được đặt tên, mời bạn đặt cho nó cái tên hay.

      Lăng Lan vừa đọc xong dòng này bên cạnh tờ giấy xuất cây bút lông vô cùng xinh đẹp.

      Kỳ quái, vì sao thế giới phát triển lại xuất thứ cổ xưa như vậy?

      Lăng Lan hơi nhăn mày, tầm mắt bị cây bút lông hấp dẫn... Càng nhìn càng thấy quen, hình như nhìn thấy nó ở đâu rồi.

      Ở học viện sao? Lăng Lan thầm lắc đầu, trực tiếp loại trừ khả năng này. Học viện quá tiên tiến, việc xuất thứ như bút lông là gần như có khả năng .

      Như vậy nơi duy nhất có thể thấy được thứ này chính là ở nhà mình.

      Nhưng mà cây bút này xuất ở đâu trong nhà chứ? Bình thường bút lông được đặt trong thư phòng, nhưng mà ở nhà cũ Lăng gia thư phòng là của cha, mà trong phòng cha có loại bút này, nhìn qua là thấy nó là của nữ mà...

      Con ? Thư phòng? Lăng Lan đột nhiên nhớ tới chuyện. Khi vừa bắt đầu học lâu có lần bị mẹ gọi vào thư phòng bắt luyện tập viết chữ bằng bút lông. rằng đây là truyền thống của Lăng gia, mỗi truyền nhân của Lăng gia đều buộc phải học nghệ thuật này.

      Lăng Lan lúc đó rất bi ai, bởi vì lúc đó tay của quá thể kẹp được cây bút lông nên chỉ có thể nắm nó dựng thẳng lên trời.

      Lam Lạc Phượng nhìn Lăng Lan chăm chỉ như vậy, nhất thời vui vẻ, bất quá Lam Lạc Phượng cũng biết mình sơ sót khi chưa chuẩn bị cây bút ngắn nào cho Lăng Lan, cuối cùng vì để Lăng Lan có thể cầm bút cách chính xác nhất, Lam Lạc Phượng chỉ đành phải lấy cây bút lông mà mình nhất ra cho Lăng Lan dùng, lúc đó Lam Lạc Phượng còn rất đắc ý đây chính là vật đính ước của mình với cha của Lăng Lan.

      Lăng Lan nhớ lúc đó mình còn châm chọc cha quá keo kiệt, còn mẹ quá dễ lừa khiến Lam Lạc Phượng dở khóc dở cười đánh đầu cái. Nhìn cây bút vừa xinh đẹp, vừa nhắn vừa tay khiến Lăng Lan
      [​IMG]

      Chương 103:: Người cha vô lương?

      Sau khi hàng chữ này xuất u cốc xinh đẹp giống như thủy tinh bỗng chốc vỡ tan ra rồi biến mất, trong chớp mắt, khung cảnh trước mặt Lăng Lan đổi thành vị trí mới, là cái đại sảnh quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, nơi mà sinh hoạt 7 năm——nhà cũ của Lăng gia.

      xuất ngoài ý muốn của ngôi nhà khiến Lăng Lan kinh ngạc, Lăng Lan cẩn thận lựa chọn tới mà đứng ở chỗ, nhàng gõ đầu mình: nơi này được đặt nhiệm vụ dựa vào trí nhớ của sao??

      Nhất định phải làm ràng điểm này bằng rất có thể khiến lựa chọn sai lầm, làm cho nhiệm vụ thất bại. Tuy xa hơn so với những đứa trẻ khác nhưng trong lòng Lăng Lan cũng muốn nhận thất bại.

      Lăng Lan quyết định xem xét đại sảnh trước, nếu những chi tiết trong nó giống với trí nhớ của truyền thừa này rất có thể liên quan đến cha . 8 năm trước và 8 năm sau nhất định có khác biệt.

      Lăng Lan cẩn thận nhìn vòng, rất nhanh liền phát chỗ giống, trong góc của đại sảnh có đặt cái kệ treo áo bành tô, mà vách tường, ngoại trừ ảnh cưới của cha mẹ còn gì cả, thiếu hình của .

      Mỗi năm Lam Lạc Phượng đều lựa chọn tấm ảnh Lăng Lan đẹp trai nhất để treo lên tường, bên dưới ảnh cưới của Lam Lạc Phượng và Lăng Tiêu. Chuyện này diễn ra liên tục trong 7 năm chưa từng gián đoạn. Theo cách của Lam Lạc Phượng làm như vậy là để Lăng Tiêu luôn luôn nhìn thấy trưởng thành của Lăng Lan.

      Bất quá Lăng Lan cho rằng mẹ Lam làm như vậy bởi vì mẹ Lam quá rãnh, muốn tìm việc gì đó để có chuyện để làm. Bất quá vì để mẹ vui vẻ, Lăng Lan đối với chuyện này cũng mặc kệ quan tâm.

      "Như vậy xem ra cảnh tượng này phải trong trí nhớ của mình, từ lúc mình mới sinh ảnh được treo ở chỗ đó rồi.” Khóe miệng Lăng Lan hơi nhếch lên, có đáp án như vậy những lựa chọn của cũng khó khăn nữa.

      Khi Lăng Lan bước ra khỏi đại sảnh giọng vang lên: "Mời bạn tùy ý lựa chọn gian phòng, từng gian phòng có nội dung khảo hạch giống nhau, có đơn giản, cũng có khó khăn..."

      Lăng Lan mỉm cười, đây cũng là bẫy sao, từ lúc bước vào truyền thừa chưa từng trải qua khảo nghiệm nào dựa vào vận khí như vậy vậy, bình thường.

      Tựa hồ cảm giác được ý tưởng của Lăng Lan, giọng trong trẻo lại vang lên lần nữa: “Ở đây có cái gì là công bằng, có khi vận khí cũng là loại thực lực.”

      Giọng trong trẻo vừa dứt tất cả những cánh cửa hành lang đều đồng thời mở ra, giống như mời Lăng Lan vào.

      "Là phép đánh lừa
      [​IMG]

      Chương 104: Thế giới Belief!

      Còn nữa, ngón tay làm gì mà cứ gõ như thế chứ? Chẳng lẽ biết làm như thế ảnh hưởng tới khả năng tư duy của người khác sao?

      Khoan …Tiếng gõ này… Lăng Lan chợt nhớ tới trước đây mẹ Lam từng nguyên nhân quen biết với cha Lăng chính là bởi vì tiếng gõ hấp dẫn, cứ thế làm quen, rồi đến kết cục cuối cùng…
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      (Đoạn này gọi Lam Lạc Phượng là còn Lăng Tiêu là nha)
      Lúc ấy, Lam Lạc Phượng vẫn là 16 tuổi mới tốt nghiệp trường đồng quân ra, bởi vì thiên phú được tốt nên thể thi đậu vào trường quân giáo nổi tiếng, nhưng giấc mơ từ đến lớn của Lam Lạc Phượng chính là phục vụ cho quân đội nên sau khi tốt nghiệp, trở thành JMC của tinh hạm bình thường.

      Sau khi trải qua ba tháng huấn luyện tân binh, Lam Lạc Phượng liền được phân tới tinh hạm thuộc quân đoàn của Lăng Tiêu, trở thành JMC của chủ hạm.

      hôm, trong lúc Lam Lạc Phượng ăn trưa với những người đồng nghiệp vô tình phát chỗ ngồi gần mình có rất nhiều chiến sĩ cơ giáp ngồi, trong số những người đó có người trẻ tuổi, hình như là đội trưởng của mọi người, lớn lên vô cùng tuấn uy vũ, lúc đó làm cho rất nhiều đồng nghiệp của hâm mộ.

      Bất quá quan niệm về cấp bậc trong quân doanh là rất mạnh, cho dù chỉ là những chiến sĩ bình thường cấp bậc thiếu úy những JMC như bọn họ cũng thể bắt chuyện huống chi là những người cấp đội trưởng trở lên, cho nên mỗi JMC đều hy vọng ngày, những người chiến sĩ ấy có thể mở lời chuyện với mình. Rất nhiều tham gia vào quân ngũ chỉ bởi vì muốn câu được con rùa vàng của quân đội.

      Nhưng Lam Lạc Phượng lại là người con duy nhất có ý tưởng này, vì lúc đó vẫn còn quá cho nên đối với loại chuyện này cũng nghĩ tới.

      Bất quá dù quan tâm đến chuyện câu “rùa vàng” nhưng đôi khi Lam Lạc Phượng cũng kinh ngạc vì mình và đội chiến sĩ kia có duyên vô cùng, cho dù ngồi ở đâu cũng có thể thấy được đối phương.

      (Khi nghe kể đến đoạn này Lăng Lan biết ngay đây chính là kế của cha , áp dụng thủ đoạn hẹn mà gặp để gia tăng ấn tượng trong lòng mẹ Lam, quá vô sĩ.)

      Cứ như vậy qua tháng, có ngày Lam Lạc Phượng bất hạnh lạc đàn (lời này có 2 nghĩa nhé), những JMC khác bị quân bộ phái tham dự thi đấu khắp Liên Bang, mỗi quân đoàn, tinh hạm đều phải phái JMC của mình ra thi đấu mà bởi vì Lam Lạc Phượng là người tuổi nhất nên chỉ có thể ở lại. Cuối cùng, lúc ăn cơm Lam Lạc Phượng chỉ có thể đơn côi ăn mình.

      Lúc Lam Lạc Phượng vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn muỗng đầu tiên chỗ ngồi đối diện bỗng có người ngồi xuống, đó chính là người đội trưởng mà vẫn gặp lâu nay.

      Lam Lạc Phượng tuy rằng khó hiểu vì sao trong nhà ăn có nhiều chỗ trống nhưng đối phương lại cứ chọn bàn của mình nhưng vì bàn ăn ở đây là tự do nên dù kỳ quái cũng nghĩ nhiều, tiếp tục ăn cơm của chính mình.

      Đương nhiên Lăng Tiêu khổ tâm xây dựng cơ hội tốt như vậy làm sao có thể đánh mà về, phải biết rằng để có cơ hội được ở riêng với người đẹp này phải suy nghĩ rất lâu, hao tổn biết bao tâm cơ mới hoàn thành được. Đem những thuộc hạ của mình ném tới chỗ cuộc thi đối kháng, rồi nhân tiện ra lệnh cho JMC theo. Rất khó....

      Bất quá Lăng Tiêu cũng chưa từng chủ động chuyện với con nên cũng biết nên làm gì mới tốt, cuối cùng chỉ còn cách dùng thanh để hấp dẫn chú ý của Lam Lạc Phượng.

      Vì thế Lăng Tiêu liền dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, gõ được chút tạm dừng, sau đó gõ 2 tiếng, rồi dừng, rồi gõ. Lúc đầu Lam Lạc Phượng cũng cảm thấy kỳ quái, sau đó lại bị hấp dẫn, tò mò. Sau khi nhìn vòng và phát có ai ở xung quanh, Lam Lạc Phượng mới lặng lẽ mở miệng hỏi Lăng Tiêu quy tắc gõ như vậy có ý nghĩa gì.

      Lăng Tiêu cười đem những tư liệu chuẩn bị tốt ra cho Lam Lạc Phượng nghe, hóa ra đây là loại ám hiệu gọi là mật mã ma, là loại ám hiệu riêng dành cho chiến sĩ cơ giáp cùng với JMC chuyên trách của mình. Bởi vì trong thời kỳ chiến tranh từng
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 105:: Tín vật !

      Lăng Tiêu tin chắc Lam Lạc Phượng nhất định cho Lăng Lan quá trình quen biết của 2 người, rồi đến chuyện cơ giáp. Đương nhiên ông cũng ngờ rằng tuy Lam Lạc Phượng có kể về chuyện tình của 2 người nhưng chỉ kể phần bỏ qua phần cơ giáp, bởi vì Lam Lạc Phượng cho rằng nếu với Lăng Lan về cơ giáp vẫn còn quá sớm ).

      May mắn Lam Lạc Phượng từng nơi mình muốn nhất là thế giới belief rồi có tiểu Tứ ghi lại cho nên mới có thể thành công vượt qua cửa, thể khi vượt qua cửa thứ 3 đó, Lăng Lan gặp nhiều nguy hiểm nhất. Nhưng cho dù Lăng Lan thất bại cũng có thể trở về hỏi mẹ Lam rồi lại tiến lại khảo hạch cũng sao.

      Lăng Tiêu cũng thiết lập mỗi người chỉ có lần được vào khảo hạch, Lăng Tiêu cũng những vấn đề mà mình đặt ra quá có, sợ ngay cả Lam Lạc Phượng cũng có thể quên.

      Lăng Tiêu cũng sợ có người đánh bậy đánh bạ ra tên cơ giáp của mình nên lại thiết trí thêm chướng ngại nữa, trong đại sảnh. Nếu như có người thành công đến bước này, khi chọn căn phòng nào đó ông cũng dạy phương pháp tu luyện thể thuật của Lăng gia cho người đó. Chỉ cần cố gắng nghiêm cẩn khổ luyện việc đạt được cấp vương bài chỉ còn là vấn đề thời gian.

      Như vậy ông có thể tiếp tục chờ đợi con trai của mình vào khảo hạch, bởi vì chỉ có con trai của ông mới biết được nhà của Lăng gia được chia làm hai phần và chỉ có nó mới biết đâu là căn phòng chân chính.

      Tuy nhiên, Lăng Tiêu vẫn chưa hết lo lắng, dù sao thực lực của quân đội là quá mạnh, ông thể xác định tử sĩ của Lăng gia có thể phản bội mình rồi đem bí mật quả Lăng gia tiết lộ cho quân đội hay , vì thế ông quyết định tạo ra khảo hạch cuối cùng. Khảo hạch này chính mà bí mật của riêng ông và Lam Lạc Phượng mà hề có người thứ ba biết đến.

      Phải biết rằng, việc Lăng Tiêu và Lam Lạc Phượng sử dụng mật mã ma để làm phương tiện liên lạc chưa từng bị ai phát , cách khác loại mật mã này chỉ có hai người biết được, cho nê người có thể trả lời câu hỏi này ngoài trừ Lam Lạc Phượng cũng chỉ có thể là con của hai người thôi.

      Nếu như theo dự đoán của Lăng Tiêu Lăng Lan chắc chắn có thể vượt qua ải này.

      biết được câu hỏi là gì, Lăng Lan nhanh chóng rời thư phòng tới phòng ngủ, tới trước bàn trang điểm để tìm hộp trang sức của mẹ Lam.

      Bên trong hộp trang sức chứa rất nhiều trang sức tinh xảo và quý giá. Lăng Lan tùy ý tìm ở trong, phát ra vật muốn tìm, liền bỏ hộp trang sức xuống về phía giường ngủ. Cái giường này vô cùng quen thuộc, từ lúc sinh ra ngủ ở đó, cho tới khi có thể cầu được ngủ riêng mới dùng nữa.

      Trong khoảng thời ra đó, Lăng Lan nhớ mẹ Lam luôn đặt những thứ quan trọng ở đầu giường này. Lăng Lan đặt tay mép giường bắt đầu tìm, ngay lúc này chiếc cửa sổ xuất đầu giường. Lăng Lan nhanh chóng mở nó ra, bên trong là màn hình máy tính cập nhập mật mã mới có thể mở, mật mã có mười chữ số, Lăng Lan nghĩ nhiều trực tiếp nhập mã số vào, nếu mẹ Lam chưa từng thay đổi mật mã của két này mật mã của chắc chắn sai.

      Sau khi nhập mật mã, đến năm giây sau, ngăn kéo rộng khoảng 30 cm, dai 50 cm bắn ra, xuất trước mặt Lăng Lan.

      Quả nhiên là có ám toán! Lăng Lan cảm thán.

      nhanh chóng mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương rất lớn, óng ánh, trong suốt xuất trước mắt Lăng Lan. Đây chính là nhẫn đính hôn mà mẹ vô cùng trân quý.

      Lăng Lan mỉm cười, nhanh chóng đóng hộp lại rồi cầm về thư phòng.

      Lăng Tiêu nhìn thấy trở lại tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Tìm được thứ ta muốn rồi sao ?"

      Lăng Lan gì trực tiếp mở chiếc hộp ra rồi đem đến trước mặt Lăng Tiêu, vẻ mặt nghiêm cẩn nhìn người “thanh niên” trước mặt.

      Lăng Tiêu ý cười càng đậm: "Đây là thứ ta muốn sao ? Là đáp án của con?" Lăng Tiêu nhíu mày chờ câu trả lời của Lăng Lan.

      "Nhẫn đính hôn của mẹ Lam, là người đưa ." Lăng Lan nhàn nhạt trả lời.

      Lăng Tiêu cười ha ha mặt tán thưởng : " sai, vậy mà bị con tìm thấy đáp án. Có thể làm thế nào con biết chiếc nhẫn kim cương này là đáp án mà ta muốn hay ?"

      "Con chỉ đây là nhẫn kết hôn chứ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :