1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam nhân tương lai không dễ làm - Nhữ Phu Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58:: Gia huy quen thuộc!

      Ở cửa vào của trung tâm học viện đồng quân, nhân viên của học viện được tập trung từ sớm để có thể kiểm soát tình hình hỗn loạn trong ngày hôm nay.

      Ở cửa lớn, vô số chiếc H-Bahn ở trung ngừng đáp xuống, nếu phải hôm nay chính phủ sớm phái cảnh sát duy trì trật tự đến bầu trời của học viện nhất định xảy ra nhiều vụ tai nạn đáng tiếc.

      có biện pháp, xe đến rất nhiều, hàng năm đều có gần mười ngàn học sinh tiến vào nhập học ở học viện này, mà quy định của trường là 1 tuần chỉ về nhà lần nên tấp cả người lớn trong nhà đều đến đây đưa con học, điều này dẫn đến tình trạng quá tải như bây giờ.

      Dù sao chỉ có trăm đứa trẻ đầu tiên được lọt vào cấp đặc biệt mới có thể học ngoại trú, có quyền tự do lựa chọn chương trình học, những đứa trẻ khác chỉ có thể nhận an bày của trường học, tiến hành quá trình học tập cách ly với gia đình, chỉ được về nhà tuần lần.

      Nhưng mà những đứa trẻ của cấp ưu tú và phổ thông trong trường cũng phải có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, mỗi năm học viện đều tổ chức hai lần tuyển chọn học sinh vào cấp đặc biệt, như vậy mỗi năm học sinh trong học viện có hai cơ hội và thách thức để nắm giữ vận mệnh tương lai của mình. Học viện làm như vậy chính là để khuyến khích đám trẻ có tinh thần cạnh tranh, cứ nữa năm lại thay đổi danh sách học sinh lần. Cho dù trước kia cậu là học sinh cấp đặc biệt, ưu tú hay phổ thông, cậu đều được đối xử bình đẳng, chỉ có những người tiến vào top 100 mới có tư cách học ở cấp đặc biệt trong nữa năm tiếp theo.

      Đương nhiên, phải chưa từng có trường hợp học sinh cấp ưu tú và câp phổ thông thành công tiến vào top 100, vào cấp đặc biệt, nhưng điều này vô cùng hiếm, cực kỳ khó gặp. Những đứa trẻ lọt vào cấp đặc biệt ngay từ đầu nhận được vô số tài nguyên trong quá trình học tập, dù chỉ nữa năm nhưng cũng đủ làm cho bọn chúng kéo rộng khoảng cách về thực lực với những đứa trẻ khác!

      Bất quá như vậy nhưng đây cũng là cơ chế công bằng, là cơ hội mà nhà trường dành cho những đứa trẻ ban ưu tú có thể cá chép vượt long môn hóa rồng, chỉ là chúng có nắm được cơ hội này hay chỉ có thể dựa vào ý chí của chúng.

      góc trong quảng trường của học viện đồng, Tề Long, Hàn Kế Quân, Hàn Tục Nhã cùng với hai em song sinh Lạc Lãng, Lạc Triều đứng cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như tìm kiếm thứ gì.

      Từ sớm bọn họ tới học viện đồng quân. Từ khi biết mình tiến vào cấp đặc biệt cấp, bọn họ liền thập phần hưng phấn, chờ mong đến ngày khai giảng.

      sai, thành tích của 5 người đều lọt vào top 100, Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng đều thuộc đặc cấp ban 1, mà hai cái bé Lạc Triều, Hàn Tục Nhã cũng thuận lợi tiến vào đặc cấp ban 2, điều này làm cho hai bé mừng như điên. Lúc trước người lớn trong nhà cũng quá xem trọng các , họ đều cho rằng hai có thể tiến vào ưu tú ban 1 chính là thàn tích cao nhất rồi, nghĩ tới lúc thành tích được công bố ... Các đắc ý phen.

      chỉ có như thế, trong tổ kiểm tra của bọn họ, hai người La Thiếu Vân và Nguyên Du Vân cũng tiến vào top 100, trở thành thành viên của cấp đặc biệt ban 2, hai người còn lại trong nhóm tuy kém hơn bọn họ chút, nhưng vẫn thuận lợi lọt vào cấp ưu tú ban 1. Đây là cấp tốt nhất sau cấp đặc biệt.

      Hàn Tục Nhã và Lạc Triều, mình có thể đạt thành tích tốt như vậy đều nhờ Lan lão đại (các trai đều nhận người ta làm lão đại rồi, các đương nhiên cũng theo), bất quá các cũng biết về sau phải dựa vào nỗ lực chính mình. Các cũng thành người đầu tiên rớt khỏi cấp đặc biệt.

      "Tề Long, còn tìm thấy chiếc H-Bahn của lão đại sao?" bé mập Hàn Tục Nhã khách khí hỏi Tề Long.

      Hàn Kế Quân nghe xong, cau mày. Cậu rất thích em họ mình dùng gịong điệu sai sử như vậy với Tề Long, thể bởi vì là người quen mà hành động đúng mức như vậy, sau này cẩn thận nhất định đắc tội với người khác.

      Tề Long trả lời, cũng tức giận gì, cậu ta chỉ mở to mắt nhìn lên trời, đáng tiếc vẫn nhìn thấy thứ mình cần tìm.

      Hàn Tục Nhã thấy Tề Long để ý đến mình có chút tức giận. Vừa định chuyện nhìn thấy ánh mắt trừng lên của họ mình, dù phẩn nộ cũng chỉ có thể im lặng xuống. Dù sao cha mẹ của đều đọc lệnh cầu phải nghe lời của Hàn Kế Quân, cũng dám làm trái.

      Tề Long rốt cục nhịn được thu hồi tầm mắt, xoa xoa đôi mắt hơi đau xót, bất đắc dĩ : " thấy được chiếc H-Bahn trước kia lão đại ngồi..."

      Lạc Lãng cười lạnh: "Gọi người khác là lão đại mà lại quên ghi lại số liên lạc, phục nha.”

      Bởi vì lúc trước Tề Long quá cao hứng nên quên trao đổi số liên lạc với Lăng Lan, vậy nên bây giờ cậu cũng chỉ có thể dựa vào khả năng “nhìn” của mình để tìm chiếc H-Bahn mà trước đây Lăng Lan ngồi.

      Tề Long liếc Lạc Lãng cái phản kích: " phải cậu cũng quên sao?” Đều giống nhau cả thôi, đứng đó mà ra vẻ.

      "Cậu..." Lạc Lãng bị Tề Long đánh trúng đau chân, nhất thời thẹn quá thành giận.

      Hàn Kế Quân đau đầu xoa xoa mi tâm của mình, mở lời khuyên giải: "Được rồi được rồi, đều nhận người làm lão đại, chúng ta xem như ngồi cùng chiếc thuyền, đoàn kết chút, đừng để lão đại vui.”

      Có lẽ câu “lão đại vui” của Hàn Kế Quân, mà hai đứa trẻ phùng mang trợn má thu liễm lại, cùng “Hừ” tiếng rồi quay đầu thèm nhìn nhau.

      Hàn Kế Quân cười khổ, hai người này quá khó trị, xem ra phải đợi Lan lão đại đến mới có thể giải quyết vấn đề của hai người bọn họ. Được rồi người luôn luôn chiếu cố Tề Long như Hàn Kế Quân cuối cùng cũng tìm được cách vứt gánh nợ này, đem ném cho Lăng Lan phụ trách.

      Đúng lúc này, tiếng còi cảnh báo khẩn cấp của học viện được kéo vang, vang vọng khắp đất trời!

      Tiếng báo động này có nghĩa từ bên ngoài phạm vi của học viện, có loại vũ khí nào đó xông tới.

      Trời ạ, có người dám tập kích học viện đồng quân trung tâm của Doha? Chẳng lẽ bọn họ biết đây là nơi đóng quân thường trú của đội binh cơ giáp Liên Bang sao?

      đợi Tề Long Lạc Lãng phản ứng, nằm ở cuối tầm mắt của họ, bên kia bầu trời, cơ giáp màu xám nhanh chóng lao về phía bên này, thân máy bay cao lớn, uy vũ, hai thanh kiếm ánh sáng ta lớn treo ở sau lưng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác sợ hãi.

      Nhưng học viện cũng rất nhanh chóng ứng phó, sáu cơ giáp màu trắng từ trong học viện bay ra, ngăn đón cơ giáp màu xám kia.

      Sở dĩ học viện trực tiếp nổ súng là vì chiếc cơ giáp kia phát ra tín hiệu thuộc quân đội bạn, phải kẻ thù, bất quá học cũng dám khinh xuất.

      Thấy màn này, khuôn mặt của tất cả những đứa trẻ có mặt khuôn viên cùng thể biểu chính là há hốc miệng và khiếp sợ. Bọn chúng căn bản chưa bảo giờ được nhìn thấy cơ giáp Liên Bang ngoài đời, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy qua hình ảnh, hoặc qua phim hoạt hình 3D, tuy có chút nhưng vẫn khiến đám trẻ hưng phấn.

      Nhưng mà bây giờ khác, hai mắt của bọ trẻ đều mở to, lóe sáng lên, thể nghi ngờ là đám trẻ bị những cơ giáp mạnh mẽ, uy vũ hấp dẫn làm cho mê muội.

      Bất quá người lớn bên cạnh bọn trẻ cũng có tâm tình mà xem những cơ giáp đó, nếu cơ giáp màu xám kia là kẻ địch bọn họ chết chắc. Uy lực của cơ giáp quá khủng bố, cho dù mang theo vũ khí bên người chúng cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ chiêu tự bạo của nó thôi thứ đó tuyệt đối phải sức mạnh mà người thường có thể chống được, tất cả cùng chết.

      Bất quá tình hình tiếp theo cũng khiến cho bọn họ yên lòng, 6 cơ giáp màu trắng sau khi đạt được thống nhất với cơ giáp màu xám,nó liền hộ tống cơ giáp màu xám tới khu ven bên ngoài học viện rồi từ từ đáp xuống.

      Lúc này, Tề Long đột nhiên mở miệng hỏi Hàn Kế Quân: "Tiểu Quân, các gia huy cơ giáp màu xám kia cậu có thấy rất quen ? Hình như tớ thấy nó ở đâu rồi đó.”

      Hàn Kế Quân kỳ thực cũng nghiên cứu vấn đề nà, cậu cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nghe Tề Long hỏi cũng gật đầu : "Đúng vậy, sai, quả rất quen, tớ khẳng định nhìn thấy nó, lẽ là của gia tộc nào mà chúng ta quen biết sao?”

      Cơ giáp màu xám là cơ giáp của những gia tộc tư nhân, hơn gia huy của cơ giáp chính là dấu hiệu để biết cơ giáp đó thuộc gia tộc nào, Hàn Kế Quân tự nhiên mà nghĩ như vậy.

      Lạc Lãng đối với hành vi chuyện bé xé ra to của hai người cho là đúng, ở trong mắt cậu ta, đây chỉ là cơ giáp hoàn toàn bình thường, chỉ giống như chim chóc vậy, những gia tộc lớn của Liên Bang đều thích loại mấy loại gia huy như vậy, nhìn nhiều cũng thấy quen thôi.

      Hàn Kế Quân và Tề Long suy nghĩ lúc lâu cũng nghĩ ra vì sao, những gia tộc mà họ quen khẳng định ai dùng loại gia huy như vậy, vậy họ thấy nó ở đâu?

      Lúc này Lạc Triều ở bên cạnh đỏ mặt, ngượng ngùng : "Hình như chiếc H-Bahn mà Lan lão đại ngồi cũng có khắc gia huy giống như vậy.”

      "A..." Ba bé trai bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, câu của Lạc Triều nằm ngoài dự kiến của bọn học.

      Hàn Kế Quân càng hoang mang, chẳng lẽ cậu và Tề Long thể nhớ hình ảnh lúc đó nhưng tiềm thức lại bỏ qua, ghi lại ư? Vậy nên mới cảm thấy quen thuộc.

      Mà Tề Long bởi vì câu của Lạc Triều lập tức đem nghi vấn trong lòng ném , có đáp án, cậu cũng lười suy nghĩ nhiều.

      Lạc Triều bị trai và người con trai bên cạnh nhìn chằm chằm có chút hoảng, lập tức trốn sau lưng Hàn Tục Nhã, dám thêm nữa.

      "Em , đến đến đến, cho biết, làm sao em biết xe của lão đại có khắc hình gia huy đó?" Lạc Lãng vẻ mặt vui vẻ, vội kêu em ra hỏi .

      Lạc Triều nhìn tầm mắt của mọi người đều tập trung chỗ mình càng thêm ngượng ngùng, giọng : "Em chỉ muốn biết thêm chút chuyện của lão đại, nên khi xe của lão đại đến đón, em có nhìn kỹ chút.”

      Trong lòng Lạc Lãng chua xót, em cùng mình lớn lên cứ như vậy dễ dàng bị người khác cướp mất? được, tuy rằng cậu phục Lăng Lan, nhưng cũng thể đem em dấu của mình dâng cho người khác như vậy được…Trong lòng Lạc Lãng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách cách ly Lan lão đại và em mình, em bảo bối của mình tuyệt đối thể cho bất cứ kẻ nào cướp , dù Lan lão đại cũng được.

      Hàn Kế Quân cũng quản rối rắm trong lòng Lạc Lãng, cậu nhìn bộ cơ giáp bắt đầu đáp xuống đất ở đằng xa liền mở chốt của máy liên lạc.

      "Ôi, chủ nhân à, cậu rốt cục nhớ tới tôi sao, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu?" Máy liên lạc bắt đầu vang lên tiếng trong trẻo của , có chút thanh lãnh nhưng cũng có chút ý làm nũng.

      Điều này làm cho hai em Lạc Lãng vô cùng tò mò mà nhìn nhìn lại nhiều lần, vì liên lạc khí của Hàn Kế Quân và bọn họ khác nhau hoàn toàn, máy của cậu ấy có chứa hệ thống trí năng, máy của bọn họ chỉ mặc định giọng cứng nhắc, chưa được nhân tính hóa.

      Tề Long và Hàn Tục Nhã nhìn thứ đó quen nên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Hàn Kế Quân rất thích mấy thứ công nghệ cao, vài năm nay trước cũng biết cậu đào đâu ra chiếc máy ấy.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59:: Lão đại quá trâu!

      "Mở rộng phạm vi tìm kiếm." Hàn Kế Quân ra lệnh.

      "Vâng !" Rất nhanh màn hình của liên lạc khí xuất , hình ảnh của toàn bộ trung tâm học viện được quay từ chiếu xuống xuất , đương nhiên vị trí mà các cơ giáp đáp xuống cũng xuất .

      Hàn Kế Quân điểm lên màn hình ảo, hình ảnh nơi Kế Quân chọn được phóng đại lên ở mức tối đa.

      Hàn Kế Quân lại điều chỉnh vài góc độ, rất nhanh, cơ giáp màu xám xuất chính diện trước mặt. Ánh sáng trắng lưu chuyển cơ giáp ánh lên khiến nó trở nên hùng vĩ, sống động vô cùng, mà ngực cơ giáp, con chim đỏ rực giương cánh vùng lên giữa đám lửa như muốn bay thoát ra, dưới ánh sắng mặt trời càng thêm sống động đến lóa mắt.

      cơ giáp tuy có những loại vũ khí hạng nặng ( ra là có, nhưng vì sợ bị cơ giáp cũng như hệ thống phòng ngự của học viện bắn rớt nên Lăng Tần để lại cho Lăng Vũ) nhưng hai thanh kiếm khổng lồ sau lưng cũng khiến cho nó trở nên uy vũ, phải biết những cơ giáp bình thường chỉ được trang bị thanh kiếm ánh sáng , mà cơ giáp này lại có tới hai thanh to lớn, có thể thấy được người khống chế cơ giáp này phải là cao thủ trong cách đấu.

      Nhìn loại cơ giáp được trang bị vũ khí khác với cơ giáp thông thường khiến Tề Long, Lạc Lãng thèm chảy nước miếng.

      "Ớ? Có phải khoang khống chế của cơ giáp màu xám bị mở ra hay ?" Lạc Lãng mắt tinh, nhanh chóng phát thảy đổi trong màn hình.

      "Hình như là vậy, đáng tiếc hình ảnh còn chút, chúng ta thấy lắm." Tề Long vẻ mặt tiếc nuối.

      Hàn Kế Quân tiếng động liếc mắt khinh bỉ hai người cái. Bất quá cậu cũng mở miệng châm chọc, chỉ là phóng to hình ảnh để cả màn hình quay chính diện vè phía khoang khống chế.

      Quả nhiên, khoang khống chế của cơ giáp màu xám kia được mở ra, bọn họ liền nhìn thấy đứa trẻ cúi người từ bên trong ra.

      "A... Sao người này nhìn có vẻ quen quen nhỉ? " Tề Long phản ứng hỏi.

      Lời này khiến Lạc Lãng và Hàn Kế Quân đồng thời khinh bỉ, kẻ đầu tiên xông lên nhận người ta là Lão đại mà bây gìơ lại nhận ra, hết cách.

      Lạc Triều nhìn hình ảnh trong màn hình khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, bé cũng nhận ra người trong màn hình là ai. Chỉ có Hàn Tục Nhã là người duy nhất nhìn màn hình ảo, lực chú ý của vẫn luôn tập trung người của Tề Long.

      Lúc này, đứa trẻ màn hình rốt cục ngẩng đầu lên.

      "A..... là Lan lão đại!" Tề Long rốt cục nhận ra, vẻ mặt hưng phấn mà kêu lên, "Quá trâu. Vậy mà trực tiếp ngồi cơ giáp tới! Lão đại quá uy vũ!"

      Lúc này, tình cảm của Tề Long dành cho Lăng Lan như sóng cuồn cuộn ngừng, "Ai còn dám mình có lão đại bưu hãn hơn ta... Ha ha ha. "

      chỉ có Tề Long bái phục, lúc này Lạc Lãng cũng muốn tranh dành chức vị lão đại với Lăng Lan nữa. Đều là những đứa trẻ mới sáu tuổi giống nhau mà sao khác biệt lớn như vậy. Ngẫm lại bọn họ cũng chỉ mới có thể nhìn cơ giáp qua màn ảnh 3D thèm dãi, mà người ta dùng cơ giáp để làm phương tiện lại luôn, có còn muốn người khác sống ? Được rồi, cậu nghĩ nữa, nếu cậu tức chết.

      Lạc Lãng suy nghĩ cẩn thận, quyết định lãng phí thời gian tranh vị trí lão đại với Lăng Lan, quyết định thành thành làm tiểu đệ tốt rồi sau đó thỉnh cầu Lan lão đại cho cậu thử tiếp xúc với cơ giáp, chỉ cần nghĩ tới việc mình có thể chạm vào cơ giáp thực, máu huyết của Lạc Lãng liền sôi trào, hai mắt lóe sáng rọi.

      Hà….. kỳ thực phúc lợi khi làm đàn em của người ta như vậy quá tốt.

      Hàn Kế Quân biểu cảm lại giống hai cậu bạn, khuôn mặt nhắn nhăn lại thành đoàn. Trong đầu óc chỉ có câu hỏi, rốt cuộc Lăng Lan là ai? Ngồi cơ giáp tới, tuy cũng khiến Hàn Kế Quân ngưỡng mộ nhưng lại mãnh mẽ như Tề Long hay Lạc Lãng, điều Hàn Kế Quân sợ hãi chính là thái độ mà học viện trung tâm thực trong tình huống này.

      Tề Long, Lạc Lãng có thể biết điều này có nghĩa là gì nhưng Hàn Kế Quân lại biết rất ràng. Điều khiển cơ giáp đến phạm vị của học viện trung tâm đồng quân chính là hành vi tự sát, nếu sau khi phát ra tín hiệu cảnh báo mà cơ giáp đó vẫn tiếp tục tiến vào ngay lập tức bị pháo tên lửa của học viện bắn hạ, làm gì có chuyện cơ giáp của học viện bay ra nghênh đón, đương nhiên sáu cơ giáp trắng bay ra chính là để giám cơ giáp màu xám kia, nhưng cho dù vậy màn này chắc chắn cũng thể bình thường, nó thể gia thế của Lăng Lan rất đơn giản.

      Thời điểm kiểm tra nhập học, Hàn Kế Quân cực kỳ bội phục với những khả năng ưu tú của Lăng Lan, chỉ năng lực phỏng đoán mà khả năng thực chiến năng cũng rất cao, nên việc người em Tề Long muốn nhận Lăng Lan làm lão đại cậu cũng phản đối. Bất quá bây giờ khác, chỉ sợ thân phận của Lăng Lan nhất định có vấn đề, cậu nhất định phải cân nhắc lại có nên nhận Lăng Lan làm lão đại hay , thể để thứ gì làm ảnh hưởng xấu tới cậu và Tề Long được…

      Hàn Kế Quân vẫn nhớ cha mình, cục trưởng cục tình báo Liên Bang, vẫn luôn dạy cậu phải cẩn thận với bất cứ người nào tiếp cận mình, cho dù là bạn cùng lứa cũng phải cẩn thận, ở vị trí của bọn họ, nếu cẩn thận nhất định trở thành quân cờ cho kẻ khác…

      Lúc này, ở nơi khác, Lăng Lan cũng vừa nhảy xuống từ khoang khống chế. Rốt cuộc cũng đứng được đất, tâm cũng an ổn.

      Nhưng mà bây giờ phải lúc cao hứng, phải khống chế cơ bắp ở hai chân mình, để cho nó đứng yên run nữa. Làm người nhận hy vọng của gia tộc, thể để người nhà thấy được nhược điểm của mình.

      Lăng Lan sâu hít sâu hơi, tự thôi miên chính mình sao rồi mới cười cứng ngắc vẫy tay với Lăng Tần còn ở trong khoang điều khiển. Ông thể tiếp giúp hoàn thành thủ tục nhập học, trường học cho phép những vũ khí có thể ảnh hưởng đến an toàn của học sinh như cơ giáp ở quá lâu trong khuôn viên nhà trường.

      Nhìn đến sáu cơ giáp bên cạnh như hổ rình mồi, Lăng Tần biết thể kéo dài thời gian hơn nữa đành lưu luyến rời dưới hộ tống của các cơ giáp. Ông nhanh chóng rời như vậy vì ông biết có nơi nào an toàn bằng học viện đồng quân trung tâm, khả năng phòng hộ của bọn họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn nhóm tử sĩ Lăng gia, ông rất yên tâm.

      Lăng Tần rất ràng nơi này nên ở lâu, vạn nhất bị kẻ thù cỉa Lăng gia bắt được nhược điểm, đến lúc đó Lăng gia gặp càng nhiều phiền toái. Dù sao Lăng gia bây giờ còn giống với Lăng gia lúc Lăng Tiêu còn là gia chủ, những mối quan hệ trước đây bây giờ cũng bị phá vỡ, biến mất còn. đến cùng, đây cũng là do gia tộc có cường giả (người mạnh) tồn tại khống chế, mà Lan thiếu gia còn quá , thể chịu được sóng gió nên bọn họ cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, làm việc gì khiến người khác quá để ý.

      Lăng Lan tiễn Lăng Tần với sáu cơ giáp giám thị lúc này mới có hứng thú đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đứng là rừng cây tùng khá thưa thớt, nơi đây giống như có người nào, hơn nữa cũng rất kín đáo, rộng đến mức có thể để mười cơ giáp cùng đáp xuống lượt. Quả nhiên là nơi tốt để che dấu đồ…

      nghĩ mình cần phải chọn hướng để có thể ra ngoài, nếu gặp người khác có thể hỏi xem nơi làm thủ tục nhập học là ở chổ nào. xác định được những việc cần làm, Lăng Lan cũng lo lắng nữa, chỉ là nếu người khác biết được dùng cơ giáp để học nhất định cuộc sống học tập ở trường sau này của bị ảnh hưởng, vẫn thích là Lăng Lan bình thường người chú ý.

      Nhìn đến Lăng Lan chuẩn bị ra, Hàn Kế Quân quyết đoán đóng liên lạc khí, cậu với bọn Tề Long: "Chúng ta cùng nhau đón Lan lão đại ."

      Lúc này Hàn Kế Quân xem như suy nghĩ cẩn thận lại, lúc trước khi còn trong tổ thí nghiệm, bọn họ chưa từng thân phận của mình với nhau, bọn họ biết Lăng Lan là ai hay đến từ tầng cấp nào, như vậy Lăng Lan cũng thể nào biết chuyện của bọn họ,rất công bằng. Như bây giờ cậu lại rối rắm về thân phận thực của Lăng Lan có chút hẹp hòi, Hàn Kế Quân rất thông minh lựa chọn buông.

      Mà cho dù Lăng Lan là người mà học nên quen biết sao, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để phán đoán, vội. Hàn Kế Quân quyết định thờ ơ thời gian rồi lại .

      Nghe Hàn Kế Quân muốn đón lão đại, Tề Long là người đầu tiên hưởng ứng: “Được, lát nữa tớ phải hỏi lão đại có thể cho tớ ngồi cái cơ giáp lúc nãy hay .” Tề Long đến cơ giáp tinh thần hưng phấn.

      Lạc Lãng tuy lên tiếng phụ họa, nhưng trong mắt cũng lên vẻ mong muốn thể nghi ngờ, cậu và Tề Long có cùng suy nghĩ .

      Hàn Kế Quân nghe Tề Long , mở miệng muốn gì, nhưng sau đó cũng ngậm lại. Trong đầu cậu có ý nghĩ chợp lóe: có thể nương theo câu hỏi của Tên Long mà phán đoán tâm tình của Lăng Lan...

      Lăng Lan được nửa tiếng loáng thoáng nhìn thấy vài tòa nhà, vui vẻ, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng tùng này.

      Đúng lúc này Lăng Lan đột nhiên nhướng mày, tay phải tự nhiên để vào trong túi áo, nắm lấy khẩu súng laser trong đó.

      Trong bộ quần áo, các cơ bắp của Lăng Lan cũng căng thẳng, chỉ cần cảm giác được nguy hiểm, cho dù là súng laser trong tay hay thể thuật, đều chuẩn bị sẳn sàng để tập kích quân địch, bảo vệ chính mình.

      "Lão đại…. rốt cục tìm thấy cậu rồi." Từ bên ngoài, giọng lớn của Tề Long truyền tới.

      Lăng Lan trực tiếp đen mặt. buồn bực nghĩ: vì sao vừa tới trường liền đụng đến đứa trẻ này? căn bản muốn thu tiểu đệ là lão đại gì mà? Phải làm sao bây giờ?

      Trong lúc Lăng Lan muốn giả vờ nghe, chạy theo hướng khác Tề Long chạy tới xuất trước mặt.

      Được, trốn thoát. thở dài, tay phải tự nhiên rút ra khỏi túi áo, sao hữu khí vô lực vẫy vẫy tay về phía Tề Long tỏ vẻ đáp lại. Cùng lúc đó, thân thể lên dây cót sẳn sàng của cũng thả lỏng, đối mặt với đám trẻ ngây thơ trước mặt, cảnh giác nổi.

      "Lão đại, vừa rồi cậu quá trâu, vậy mà ngồi cơ giáp đến trường." Tề Long câu đầu tiên liền đánh vỡ tính toán Lăng Lan.

      "Còn có ai biết chuyện này?" Lăng Lan hung tợn trừng mắt nhìn Tề Long, khiến Tề Long im miệng. Nếu mọi người đều biết, chỉ đành phải thiết kế lại hình tượng mới trước mặt mọi người.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60:: 072 tập họp!

      "Chỉ có chúng tớ biết." Hàn Kế Quân giành trước trả lời.

      Vẻ mặt Lăng Lan lập tức hòa hoãn, xem ra tình huống vẫn chưa quá tệ. Giờ phút này Lăng Lan còn chưa nhận ra trong lòng nhận định mấy đứa trẻ này, cho nên mới để ý việc chúng biết bí mật của mình.

      Hàn Kế Quân cẩn thận quan sát vẻ mặt Lăng Lan, khóe miệng hơi cong, biểu của Lăng Lan cho cậu rất vui vẻ, như tỏ vẻ đối phương cũng nhận bọn họ rồi .

      Tề Long, Lạc Lãng có nhiều tiểu tâm tư như Hàn Kế Quân, bọn họ vẻ mặt sáng lên vây quanh Lăng Lan, tò mò hỏi cảm giác khi ngồi cơ giáp bay tới là như thế nào.

      Bọn họ vừa hỏi đến vấn đề này Lăng Lan liền xấu hổ . Bởi vì biết phải trả lời như thế nào mới đuợc, lẽ mình hôn mê nên biết gì sao...

      được, vì bảo vệ hình tượng uy vũ của mình, tuyệt đối thể để nhược điểm của mình bị bại lộ.

      Hạ giọng xuống, Lăng Lan trả lời hàm hồ: "Chờ về sau các cậu tự mình thử biết thôi. "

      Đám Tề Long nghe xong đương nhiên vẻ mặt thất vọng, điều này khiến Lăng Lan cảm thấy mình quá có trách nhiệm với những đứa trẻ sùng bái mình, vì thế thêm: "Có vài thứ các cậu phải tự mình trải nghiệm, người khác cho các cậu vĩnh viễn đều là của người khác, chỉ có bản thân tự mình thử mới là của mình."

      Lời quá tiêu chuẩn khiến mắt đám Tề Long như nổ đom đóm, bắn ra tinh quang giống như được khai sáng, cả bọn lại bị phong thái cao thủ, phong phạm bất phàm thuyết phục.

      Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của đám ( kể cả đứa trẻ thông minh như Hàn Kế Quân ánh mắt cũng sáng rọi), Lăng Lan liền thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt, quằn người cười điên cuồng....trong lòng.

      cũng muốn dụ dỗ mấy đứa trẻ này mà, sao giá trị sùng bái của chúng với lại ngừng tăng thế?

      Cứ như vậy, chủ đề cơ giáp vào kết thúc, đám người Tề Long, Lạc Lãng bắt đầu kể lại những việc diễn ra sau ngày kiểm tra, tất cả đều chỉ là chăm chỉ luyện tập, xem ra khả năng của Lăng Lan làm cho cả bọn bị kích thích rất lớn.

      Đến khi cả bọn tò mò hỏi tháng qua Lăng Lan làm những gì ... Cả đám bất ngờ khi ngìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Lăng Lan lên nụ cười hữu khí vô lực. : "Còn có thể thế nào, cũng huấn luyện giống các cậu thôi. "

      Lạc Lãng và Hàn Kế Quân nhìn vậy cũng biết huấn luyện này chắc chắn bình thường, nếu Lăng Lan cũng biểu vẻ mặt đau khổ đó, chỉ có Tề Long cảm giác gì, vẻ mặt hỏi han Lăng Lan huấn luyện những gì.

      Lăng Lan sâu kín : "Huấn luyện cách cảm nhận cái chết là như thế nào, tất cả các loại chết. Thế nào, muốn thử? "

      Câu trả lời đậm mùi tử khí của Lăng Lan làm cho kẻ luôn luôn tùy tiện sợ trời sợ đất như Tề Long sợ hãi, phát lạnh dám tiếp. chỉ có Tề Long hoảng sợ, cả Lạc Lãng và Hàn Kế Quân cũng nhanh chóng tránh xa Lăng Lan, sợ bị liên lụy. Bọn họ tin những gì Lăng Lan tuyệt đối là ... Bởi vì bọn họ cảm giác được người Lăng Lan bắt đầu tràn ra sát khí, đây phải là thứ mà những huấn luyện bình thường có thể dạy.

      Rất nhanh đám người Lăng Lan đến nơi làm thủ tục, hoàn thành thủ tục đăng ký chương trình học. Sau đó cả đám tới phòng hậu cần nhận giáo phục. (đồng phục quân đội)

      Hôm nay chỉ mới là ngày báo danh nên trường học cũng để học sinh học tập gì, chỉ để bọn trẻ làm quen với hoàn cảnh của trường và làm quen lẫn nhau. Nhân cơ hội rãnh rỗi, Lăng Lan bọn Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân dẫn tham quan ký túc xá của bọn họ. Tuy rằng cấp đặc biệt có thể lựa chọn học ngoài trú nhưng gần như ai chọn phương án này, cho nên quyền lời này của học sinh cũng chỉ có giấy chứ hề có thực.(giờ có chị đó)

      Ba người Tề Long được sắp xếp ở chung biệt thự, phải nhà trường cực kỳ quý trọng những đứa trẻ thuộc cấp đặc biệt, chỉ cần thuộc cấp này nhà trường ghép 3 người lại ở cùng biệt thự, đây là đặc quyền duy nhất của học sinh cấp đặc biệt.

      Biệt thự ở đây có thể là vô cùng xa hoa, còn được miễn phí tất cả chi phí, biệt thự còn được trang bị phòng bếp và phòng khách đầy đủ, trừ ban phong ngủ, phòng khách và phòng bếp, biệt thự còn có phòng luyện tập luyện thể thuật và phòng dùng để đăng nhập vào thế giới ảo của học viện đồng quân.

      Đối với việc đăng nhập vào thế giới ảo của bọn trẻ, Liên Bang đưa ra phạm vi kiểm soát vô cùng chặt chẽ, nếu đủ 16 tuổi học sinh chỉ có thể tiến vào thế giới ảo trong phạm vi trường học. Những đứa trẻ còn học ở học viện đồng quân đều có tư cách tiến vào thế giới ảo , chúng chỉ có thể xem ít tin tức về thế giới ảo “ các trang web.

      Việc đặt phòng để đăng nhập vào thế giới ảo ở mỗi biệt thự chính là cơ hội để bọn trẻ có thể đăng nhập vào thế giới ảo, đương nhiên nó cũng có hạn chế về phạm vi. Ở đó, bọn trẻ chỉ được tiếp xúc với gian ảo kín của học viện, có giáo viên và học sinh, bọn trẻ có thể được dạy học ở thế giới ảo, cũng có thể bàn luận chuyện học tập với bạn bè ở đó, chỉ giới hạn như vậy thôi. Đây là cách mà nhà trường dùng để bảo vệ học sinh tránh bị tiếp xúc với thế giới phức tạp bên ngoài, sợ là ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của bọn trẻ.

      Những biệt thự cho học sinh ở đây sống đều thuộc loại tốt nhất, phong cách cổ điển và đại được thiết kế sao cho hòa hợp với nhau hoàn toàn khiến Lăng Lan thèm thôi, thậm chí còn xúc động muốn đổi thành nội trú.

      Lăng Lan còn muốn nhìn biệt thự mà Lạc Triều và Hàn Tục Nhã ở nữa nhưng đáng tiếc, tuy cả bọn đều chỉ mới sáu tuổi nhưng nhà trường phân ranh giới giữa học sinh nữ và học sinh nam, biệt thự của học sinh nữ, học sinh nam được vào.

      Đợi hai bé trong nhóm sắp xếp đồ của mình ra ngoài cũng tới giờ ăn trưa, Tề Long cực kỳ hào phóng tỏ vẻ hôm nay cậu ta mời khách.

      Căn cứ vào tư tưởng ăn của người nghèo, chỉ ăn của người giàu, Lăng Lan ngay lập tức đồng ý, tuy điểm danh dự của cũng nhiều đến mức có thể hù chết người (mấy năm tiểu Tứ trở thành nhà văn cực kỳ nổi tiếng và có thu nhập lớn nhất ở thế giới ảo, dù vài lần mua thuốc kích phát gen nhưng điểm vinh dự vẫn còn rất rất nhiều.)

      Căn tin của học viện đồng quân cực kỳ lớn, có diện tích tới mấy ngàn m2 , bốn phía đều có những quầy bán hán để cho học sinh lựa chọn, món ăn cũng cực kỳ phong phú và đa dạng.

      Đám người Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân đều là con cháu của quân bộ cao tầng nên điểm vinh dự nhiều vô kể, tuyệt đối bao giờ thiếu tiền, vì thế nên trong lần mời khách này, Tề Long chọn những món ngon nhất và nổi tiếng nhất. Sau khi gọi món, cậu nhóc cực kỳ hùng dung, oai vệ, khí phách, hiên ngang, … mà dẫn mọi người đến nơi có vị trí tốt nhất của căn tin. Đương nhiên gọi món ăn đắt nhất, nổi tiếng nhất giá tiền…. rẻ chút nào.

      Lăng Lan nhìn thấy chỉ món ăn thôi cũng mất ngàn điểm vinh dự là vô cùng chua xót và có cái nhìn khác đối với Tề Long.

      Lăng Lan biết giá trị của điểm vinh dự ở thế giới này cũng giống điểm vinh dự ở gian học tập của , tuy quý bằng ở gian học tập, nhưng điểm vinh dự cũng phải là thứ dễ kiếm được, thế mà…. ở đây mỗi món ăn đều hơn ngàn điểm. Đây ràng phải ăn cơm, ràng là ăn tiền.

      Lăng Lan quyết định từ bây giờ thu hết điểm vinh dự của đám trẻ trước mặt, tuyệt đối thể để chúng có thói quen hoang phí khi còn như vậy.

      Cứ như vậy tiền tiêu vặt của năm bạn bị Lăng Lan thu toàn bộ, đương nhiên cũng để cho mỗi người ngàn điểm vinh dự phòng khi cần. Nếu như bọn trẻ dùng hết tiền vinh dự cũng có thể báo với để lấy thêm, điều kiện tiên quyết là khai báo dùng tiền vào những việc gì, nếu như để phát dám dùng tiền lung tung …Tuy Lăng Lan chỉ cười lạnh nhưng bọn đều tự hiểu chuyện đó nhất định phải chuyện tốt lành gì.

      Hàn Kế Quân đối với chuyện này cũng có ý kiến gì, tuy rằng cậu biết vì sao Lăng Lan lại làm như vậy, nhưng cậu tin chắc Lăng Lan có ác ý, thậm chí còn có thâm ý gì đó nữa, chẳng lẽ là dạy bọn họ tính độc lập tự chủ sao??? Hàn Kế Quân nghĩ đến đây ánh mắt sáng ngời.

      Ách, những đứa trẻ thông minh chính là thích suy nghĩ bay xa như vậy, Lăng Lan căn bản có ý gì, chỉ cảm thấy bọn trẻ dùng tiền quá xa xỉ, rất tốt. Tuy cũng xuất thân từ giai cấp tư sản hàng đầu nhưng tư tưởng tiểu dân vẫn được khắc sâu trong lòng .

      Vì biết về sau thể thoải mái ăn ngon như vậy nên cả bọn trẻ đều cắm đầu vào ăn, đem những món ăn ngon lúc này bù cho khoảng thời gian khắc khổ sau này.

      Trong lúc cả đám ăn uống vui vẻ ba người khác trong tổ khảo nghiệm hôm đó tới, bởi vì điểm vinh dự bị Lăng Lan lấy mất nên Tề Long cực kỳ hao phóng, tiếc điểm mà mời ba người kia cùng vào ngồi cùng. bàn sáu người bỗng chốc biến thành chín, cả bàn trở nên chật chội nhưng vui vẻ hơn.

      Cảnh tượng vui vẻ, hòa hợp của bọn họ khiến những học sinh khác đều phải ghé mắt, dù sao mọi người ở đây đều là học sinh mới, cũng chưa quen thuộc nhau, mà chỗ của Lăng Lan lại vô cùng nhộn nhịp khiến những học sinh khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ

      Ví dụ như cậu bé đứng cách đó xa, vẻ mặt cực kỳ vui khi nhìn khung cảnh đó. Mà trong những người vừa theo cậu cũng vì thấy cảnh tượng ấy mà muốn rời cậu, gia nhập vào hội kia. Điều này làm cậu rất khó chịu.

      "Lý Tinh Hoằng, bằng giới thiệu mọi người cùng làm quen ?” Tuy rằng rất tức giận, nhưng cậu bé vẫn duy trì bình tĩnh, khi chưa biết đối phương là ai tuyệt đối được khai chiến lung tung, gia huấn của Lý gia vẫn luôn khắc vào đầu cậu.

      "Lăng Lan, Tề Long, Lạc Lãng... lâu gặp ." Lý Tinh Hoằng hưng phấn chạy tới chào mọi người. Lúc này, 10 thí sinh khảo nghiệm của phòng 072 cùng tập hợp chỗ.

      Hàn Kế Quân khuôn mặt càng ngày càng đen của thằng nhóc phía sau Lý Tinh Hoằng cười thầm trong lòng. Vẻ mặt kiên nhẫn của Lý Tinh Hoằng và vẻ kiêu ngạo của đối phương, nhìn vậy thôi cậu (Kế Quân) cũng biết thằng nhóc kia nhất định tốt lành.

      "Khụ." Rốt cục thể nhịn nữa, thằng nhóc kia lên tiếng nhắc nhở.

      Lúc này Lý Tinh Hoằng mới như nhớ ra, khoa trương chỉ vào người phía sau giới thiệu: "Đây là cháu nội thứ ba của gia chủ Lý gia, Lý Kiệt."

      Kiệt kiêu ngạo chờ Lý Tinh Hoằng tiếp tục giới thiệu thành tích của mình, đáng tiếc Lý Tinh Hoằng cũng phối hợp giống như cậu tưởng tượng, câu xong cũng gì nữa. Điều này làm cho Lý Kiệt mặt càng đen, kém chút nỗi bão.

      tại cho dù là Tề Long cũng biết Lý Tinh Hoằng cực kỳ thích Lý Kiệt này, chỉ là họ đều là người của Lý gia, nếu làm chuyện gì quá đáng nhất định ảnh hưởng đến mặt mũi của gia tộc.

      Bất quá Tề Long cũng cố kị, nghĩ nhiều như Lý Tinh Hoằng, nếu Lý Tinh Hoằng thích ai đó sàn tới sàn lui trước mặt Tề Long cũng sẵn sàng mài đao, giúp bạn tốt giải quyết việc khó này.

      "Lý Kiệt phải , xin chào! Nhưng bây giờ chúng tôi ăn cơm, thể tiếp đón, cậu có thể trước." Tề Long chút lưu tình đuổi người khiến sắc mặt Lý Kiệt biến đổi. Từ bé đến giờ, cậu ta chưa từng bị đối xử như vậy, dù sao cậu ta cũng là thiên chi kiêu tử, là người có kết quả thí nghiệm sau sinh cao nhất, áp luôn hai người , là người chắc chắn kế thừa chức vị gia chủ của Lý gia.

      "Mày đừng quá kiêu ngạo." Lý Kiệt nghiến răng nghiến lợi , nếu phải người lớn trong nhà dặn dò cậu được gây chuyện khi chưa nắm tình hình cậu xông vào đánh cho thằng nhóc này trận rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Thế giới cạnh tranh kịch liệt!

      Tề Long cũng phải là người sợ gặp phiền phức, nghe đối phương vậy cậu liền đập bàn đứng lên, liếc mắt nhìn Lý Kiệt xem thường: “Kiêu ngạo? sao, mày có ý kiến?” Có đôi khi Tề Long rất vô lại, bởi vì cậu ta cần lo lắng hậu quả, cậu ta tin tưởng bạn tốt Hàn Kế Quân của mình nhất định giúp cậu giải quyết mọi chuyện, bây giờ còn có thêm lão đại cực kỳ uy vũ, Tề Long càng thêm sợ gì.

      Đương nhiên, người được cậu cho là hậu thuẫn vững chắc Lăng Lan, Hàn Kế Quân lúc này vẻ mặt cực kỳ tốt, cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi cười khổ, đặc biệt Hàn Kế Quân, cậu phát Tề Long gần đây càng ngày càng biết kiêng kị là gì, đây chắc chắn phải là chuyện tốt, cậu nhất định phải tìm dịp mà gột rửa cái đầu ấy lần nữa mới được.

      Câu của Tề Long làm cho mấy kẻ đứng sau Lý Kiệt phẫn nộ, cậu ta nhảy ra quát: "Nhóc con, mày có biết mày chuyện với ai ?”

      "Cháu nội thứ ba của gia chủ Lý gia." Tề Long ngoái ngoái lỗ tai, ý bảo mình bị điếc, nghe rất ràng.

      "Cậu ấy là người đứng đầu trong cuộc thi khảo nghiệm nhập học năm này của học viện đồng quân đó.” Thằng nhóc kia vẻ mặt kiêu ngạo khoe khoang, giống như người đạt vị trí hàng đầu đó chính là mình.

      mặt Lý Kiệt cũng có chút tự đắc, đối với mình đoạt được ví trí đầu tiên áp hết mọi người, cậu nhóc vẫn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.

      Hạng nhất? Tề Long liếc mắt nhìn Lý Kiệt cái, cảm giác được đối phương mạnh bao nhiêu, bất quá vẫn kém xa lão đại nhà mình. Tề Long từng cảm nhận được sát khí người Lăng Lan, cậu biết đó nhất định đơn giản.

      Thiên phú mà Tề Long có chính là trực giác mạnh hơn người thường, theo cách của Hàn Kế Quân đây chính là bản năng của dã thú, Tề Long làm gì cũng suy nghĩ quá nhiều, tất cả đều dựa vào trực giác liền biết đối phương mạnh hay yếu liền.

      nghĩ tới người đứng đầu cấp đặc biệt ban lại kém mình nên Tề Long cực kỳ khó chịu, vì thế thái độ càng tốt, vẻ mặt khinh thường : " sao?"

      Hành vi coi rẻ này của Tề Long khiến mặt đối phương nhất thời đỏ lên, cũng khiến cho những đứa trẻ khác bật cười. Tề Long này tuyệt đối có khí chất chọc tức chết người khác.

      "Mày…chờ bị lão đại của tụi tao dạy dỗ .” đứa trẻ khác lao ra hỗ trợ.

      "Phải ? Tao đây chờ." Tề Long khinh bỉ nhìn Lý Kiệt, khách đáp.

      Tề Long dám kiêu ngạo như vậy chính là bởi vì cậu ta tin lão đại nhà mình nhất định ra mặt giúp cậu, che chở cho cậu. Dù sao nếu cậu đánh lại, lão đại nhất định cũng đứng cứu. Tề Long tin chức Lan lão đại tuyệt đối để đàn em của mình bị ai bắn nạt, tóm lại chính là kẻ vô sỉ Tề Long quyết định bám chặt vào Lăng Lan.

      Lại Kiệt ở bên kia bị lời kích thích của Tề Long cũng tức giận mặt đỏ lên, hai gò má đỏ như cóc tía, bất quá cậu ta vẫn nhớ tới gia huấn của tộc mình, vẫn nhớ mình phải duy trì phong độ thế gia, trở mặt động thủ trước, cuối cùng cậu ta chỉ hung tợn trừng mắt nhìn Tề Long rồi bỏ lại câu: "Mày chờ."

      “Nước” ở học viện đồng quân này rất sâu! Lý Kiệt vẫn nhớ kỹ lời mà cha dặn dò mình nhiều lần, khi chưa biết chi tiết đối phương, tuyệt đối được hành động thiếu suy nghĩ. Cha cậu cũng nhắc nhắc lại nhiều lần: “Quy tắc sinh tồn ở học viện đồng quân chính là cường giả vi tôn (lấy người mạnh làm đầu) .” Nếu muốn dùng thân phận thế gia hay tiền tài để hoành hành ngang ngược ở học viện, đó là có khả năng. Trừ khi có thể mua được học sinh cực mạnh để làm người hộ tống bên mình, còn cho dù là đứa trẻ nhà bình dân nhất cũng có thể thẳng tay đánh đứa con nhà quyền quý, gia đình thể nhúng tay vào việc này, muốn giải quyết chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Lời của cha khiến Lý Kiệt cũng cố kị vài phần, cậu quyết định án binh bất động trước, điều tra kỹ về học viện, từ từ xát dựng thế lực của mình rồi mới tính sổ với thằng nhóc kiêu ngạo kia (Tề Long), để biết lợi hại của mình. Lý Kiệt rất tự tin, bằng năng lực và gia thế của mình, tuyệt đối thua bất cứ kẻ nào trong học viện.

      Kẻ đầu bỏ , những kẻ theo đuôi cũng nhanh chóng chạy, bất quá đám đó vẫn quên trừng mắt lại nhìn, biểu thị mình quên ngày hôm nay. Bất quá chuyện của sau này để sau này tính.

      Lúc này, Lý Tinh Hoằng mới thở dài nhõm rốt cục thoát được tên đáng ghét kia.

      "Vì sao cậu lại ghét nó như vậy? Nghe nó là người có khả năng nhất trở thành gia chủ đời tiếp của Lý gia mà." Hàn Kế Quân tò mò, Lý gia cạnh tranh vị gia chủ nhất định rất kịch liệt, những gia chủ đời trước của Lý gia phải đều là con cháu trực hệ, người có thể trở thành gia chủ Lý gia phải vô cùng mạnh mẽ, dựa vào năng lực của chính mình để trấn áp những kẻ khác, khiến kẻ khác thể phản bác.

      Lý Tinh Hoằng nghe vậy sắc mặt nhất thời chìm đến, cậu : "Tớ thích thằng nhóc đó, cho dù nó như thế nào tớ cũng thích, các cậu biết chứ người họ cả của tớ rất rất tốt, tất cả trẻ con chi thứ như chúng tớ đều rất thích ấy, đáng tiếc….”Lý Tinh Hoằng tới đây vẻ mặt bỗng kiên định, "Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, tớ cũng tuyệt đối đứng đối diện với phía của ấy.”

      "Như vậy cậu sợ đắc tội với Lý Kiệt sao?" Hàn Kế Quân lắc đầu, cách suy nghĩ này của Lý Tinh Hoằng thích hợp ở Lý gia, bị tình cảm chi phối cuối cùng chỉ có thể trở thành vật hi sinh. Nếu Lý Kiệt trở thành gia chủ tương lai Lý Tinh Hoằng chắc chắn thể sống dể dàng.

      "Hừ, ai biết sau này có đứa trẻ nào giỏi hơn xuất hay .” Lý Tinh Hoằng cũng cho rằng Lý Kiệt có thể dễ dàng lên chức vị gia chủ, bởi vì thể chất của cả họ tốt nên tất cả đám người trực hệ khác của Lý gia đều dã tâm bừng bừng, ngừng đấu đá lẫn nhau, đều nhìn vào vị trí nguy hiểm đó.

      "Vả lại, cho dù về sau Lý Kiệt may mắn kế thừa gia tộc tớ cũng sợ, tớ quyết định trở thành quân nhân, đến lúc đó người của Lý gia cũng quản được tớ.” Lý Tinh Hoằng những tính toán của mình trong tương lai, đây cũng chính là lý do vì sao cậu sợ đắc tội với Lý Kiệt.

      Cậu cũng muốn nhìn thấy người họ cả mà mình quý nhất bị người khác bức bách phải mất vị trí gia chủ, trở thành người bị cả dòng họ nhốt cả đời. Cho nên cậu hạ quyết tâm sớm rời Lý gia, chỉ cần nhìn thấy tâm đau.

      Đây chính là đại thế gia, hoàn cảnh phức tạp, nguy hiểm khiến những đứa trẻ còn buộc phải trưởng thành sớm.

      "Hoan nghênh cậu gia nhập." Hàn Kế Quân rất thích tính cách này của Lý Tinh Hoằng, sớm định ra tương lai của mình, sau đó quyết chí tiến lên, về phía trước, để ý tới khung cảnh nhộn nhịp hỗn loạn bên người, những người như vậy rất dễ dàng thành công, Hàn Kế Quân thích nhất là làm quen cùng với những người như vậy, bởi vì đối phương gây phiền toái cho cậu.

      Ừ, chỉ cần kẻ chuyên gây chuyện như Tề Long là đủ rồi, Hàn Kế Quân muốn lại có thêm người thứ hai xuất .

      tổ mười người của phòng 072 cũng đem chuyện này để trong lòng, tiếp tục ăn uống vui vẻ. Mà giờ phút này Lăng Lan cũng biết, tương lai mối quan hệ dây dưa ràng với cả gia tộc Lý gia.

      Buổi chiều, sau khi tham quan cả học viện vòng, Tề Long liền kéo Lăng vào phòng luyện tập cách đấu để đánh trận. Đương nhiên, Lăng Lan cũng khách khí mà quần ẩu với Tề Long phen.

      Sau trận đấu, nhìn bộ dạng bị đánh đến thảm mà khuôn mặt vẫn cười ngây ngô, lộ ra cả hàm răng trắng tinh của Tề Long, Lăng Lan liền biết thằng nhóc Tề Long này là người cuồng ngược đãi.

      Sau khi ăn cơm trưa, Lăng Lan liền gọi người trong nhà đến đón . Đợi đến gần thời gian về, liền chào tạm biệt các bạn tổ 072, có lẽ là trẻ con của thế giới này có trí tuệ trưởng thành sớm nên khi ở chung Lăng Lan cũng cảm thấy quá phiền phức và nhàm chán. Đương nhiên, có thể nhẫn nại như vậy cũng còn vì lý do khác, đó là tính cách của nhóm bạn này quá đáng , khiến mình thương làm mẹ của Lăng Lan nỗi lên cuồn cuộn ...

      Cả đám vả mặt buồn bã tiễn Lăng Lan ra ngoài, nhất là Tề Long, cậu cương quyết cầu Lăng Lan phải về nhà thương lượng lại với người lớn để có thể học nội trú. Chiếu theo cách của cậu ta nếu như mỗi khi muốn đánh nhau, cậu ta có thể tìm Lăng Lan bất kỳ lúc nào.

      Hào ra muốn ở lại là vì có thể tùy thời đánh nhau với cậu ta, “Mơ .”, Lăng Lan quyết đoán chặt đứt ý nghĩ muốn ở nội trú. cũng có sở thích thích đánh nhau tên điên Tề Long đâu, người này cứ giống như giá, đánh hoài cũng chết, dù chắc chắn mình bao giờ Tề Long, nhưng mà cứ đánh như vậy rất phiền phức, tốn thể lực mà chẳng được gì.

      Cánh cổng sắt của trường vẫn đóng chặt, mảnh quạnh quẽ, người, bảo vệ nhìn thấy mình Lăng Lan ra vội vàng ngăn lại. Bộ quần áo mà Lăng Lan mặc khiến cho người bảo vệ biết thân phận của . Bởi vì hôm nay là ngày báo danh cho nên trong học viện cũng hạn chế đồ mà học sinh mặc, nhưng bắt đầu từ ngày mai, học viện bắt buộc tất cả học viên phải mặc đúng quân phục của trường, nếu , học sinh đừng hòng được xuất trong phạm vi trường học.

      đến đồng quân đồng phục của học viện cũng khá đơn giản, tổng cộng có 4 màu. Bốn màu này phải dùng để phân biệt cấp bậc học của học sinh mà dùng để phân chia lớp học. Việc phân chia như vậy chính là nhắc nhở cho bọn trẻ biệt đặc quyền cả mình, như thế nào gọi cường giả vi tôn.

      Đồng phục của trường học được thiết kế giống với quân phục của quân đội Liên Bang, đây cũng là cách nhà trường hướng cho học sinh phải cố gắng để trở thành quân nhân thụ.

      Đồng phục của lớp đặc cấp ban 1là màu đỏ, cổ áo và cổ tay áo cũng khác nhau với các cấp khác nhưng nó có thêm hoa văn màu vàng, nổi bật hơn, nó đại biểu kỳ vọng mà nhà trường dành cho học sinh cấp đặc biệt, hi vọng bọn có thể phát huy hết khả năng của mình, tỏa sáng chói lóa giống như màu đỏ giữa muôn màu, cuối cùng trở thành những tinh hàng đầu của Liên Bang.

      Trường học cũng quy định, những học sinh mặc đồng phục màu khác, khi nhìn thấy học sinh mặc đồng phục màu đỏ, cho dù đó là học sinh năm cũng phải nhún nhường. Đương nhiên nếu học sinh đặc cấp vũ nhục học sinh có đồng phục khác màu với mình cứ nữa năm, đối phương có thể khiêu chiến lần để báo thù, nếu thắng học sinh thách đấu sẻ trở thành học sinh lớp đặc cấp, còn nếu thua, tự nhiên phải gánh hậu quả.

      Học sinh lớp đặc cấp những ban còn lại có đồng phục màu trắng, năng lực của những lớp này cũng chỉ kém hơn lớp đặc cấp ban 1 chút, tương lai có thể đạt trình độ của học sinh lớp đặc cấp ban 1 nhưng cũng có thể rớt xuống những cấp khác. Cho nên để màu trắng là nhắc bọn họ, tương lai là do bọn họ quyết định, đạt được màu gì chính là dựa vào nổ lực của bọn họ.

      Ban ưu tú là màu xanh dương, ban phổ thông là màu xanh lá, hai màu này chính mà màu sắc dành cho bắt đầu, dùng màu này để với bọn trẻ, tuy thể thành những thứ quan trọng nhất nhưng Liên Bang vẫn cần bọn họ thể thiếu.

      Đương nhiên màu của đồng phục phải thể thay đổi, cứ nữa năm lần, học sinh đều có cơ hội nghich tập, chỉ cần đạt đủ điều kiện học sinh có thể tiến vào cấp học tốt hơn.

      Mà danh sách 50 người của lớp đặc cấp ban 1 chính là mơ ước, là vị trí tranh đoạt của mấy ngàn học sinh, mà những học sinh thuộc lớp này cứ nửa năm lần lại phải nổ lực ngừng để có thể bảo vệ vị trí của mình.

      Đây chính là điều đầu tiên mà học viện đồng quân trung tâm dạy cho học sinh: phải cạnh tranh, cạnh tranh và ngừng cạnh tranh

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62:: Cố gắng an bày.

      Khi bảo vệ biết Lăng Lan là học sinh thuộc lớp đặc cấp ban 1 mà lựa chọn ở ngoại trú vô cùng kinh ngạc, ta đảm nhiệm làm bảo vệ nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy học sinh chọn ngoại trú.

      Ở môi trường cạnh tranh ngừng như ở học viện đồng quân, tất cả học sinh đều hận thể đem ngày hai mươi bốn giờ thành bốn mươi tám để có thể ngừng đột phá, làm gì có ai muốn lãng phí thời gian trong việc ngồi xe từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà chứ.

      Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng người bảo vệ cũng gì thêm, nhanh chóng dẫn Lăng Lan ra ngoài. Đương nhiên đám Tề Long vẫn bị nhốt ở cánh cửa bên trong. Ai bảo cả bọn đều chọn ở nội trú, học sinh khi lựa chọn học nội trú cho dù có là học sinh đặc cấp ban 1 cũng có quyền ra khỏi cửa dù chỉ nữa bước.

      Lăng Lan vẫy tay tạm biệt với đám đàn em rồi mới bước ra khỏi cửa. Vừa ra, liền nhìn thấy hàng xe H-Bahn của Lăng gia đứng bên ngoài.

      Lần này Lăng gia phái ra 5 chiếc H-Bahn, mà lần này đến đón Lăng Lan còn có người duy nhất sáng nay phản bội tới-Lăng Vũ, Tần quản gia bởi vì phản xử lý chuyện của phản đồ nên thể tới.

      Lăng Lan ngồi chiếc H-Bahn mà Lăng Vũ an bày, Lăng Vũ cũng nhanh chóng ngồi lên theo rồi trình bày những thông tin điều tra được trong vụ vịêc ngày hôm nay.

      Hóa ra Lăng Hoa lựa chọn phản bội Lăng gia là vì muốn con của mình theo con đường giống mình, trở thành tử sĩ đời sau của Lăng gia.

      Lăng Dật, con trai Lăng Hoa, hơn Lăng Lan tuổi, kết quả kiểm tra sau khi sinh của Lăng Dật chỉ kém Lăng Lan chút, như vậy Lăng Dật rất có thể trở thành vương bài sư sĩ. Nhưng con cháu tử sĩ Lăng gia có tư cách học ở học viện đồng quân, chúng chỉ có thể nhận giáo dục của Lăng gia. Như vậy Lăng Dật mất cơ hội trưởng thành, vĩnh viễn có khả năng khống chế được những loại cơ giáp tốt nhất, như vậy cũng có nghiã khả năng thăng cấp đến cấp vương bài sư sĩ chính bằng .

      Đối mặt với việc Lăng Dật càng ngày càng gần 6 tuổi. Lăng Hoa rất khó chịu cũng rất rối rắm, đúng lúc này, có người đến với có thể giúp Lăng Dật trở lại là thường dân.

      Đối phương hứa chỉ cần Lăng Lan chết, Lăng gia liền triệt để còn. Như vậy bọn họ liền có thể trở thành gia đình bình thường, mà Lăng Dật cũng có thể quang minh chính đại nhập học ở học viện đồng quân, tương lai rộng mở.

      Nghe Lăng Vũ báo cáo Lăng Lan tiếc nuối : " khờ."

      Lăng Vũ mờ mịt : "Đúng vậy, đội trưởng khờ, chỉ cần ấy cho chúng ta biết chuyện này, nhất định có thể lập được công lớn, còn có thể cầu được tự do nữa."

      Lăng Vũ còn nhớ , trong gia quy của Lăng gia có quy định dành cho tử sĩ: những tử sĩ lập được công lớn có thể xin gia chủ cầu. Chỉ cần Lăng Hoa đem kế hoạch đối phó Lăng Lan của đối phương Lăng Tần chính là lập công lớn, tới lúc đó cho dù cầu gì Lăng Lan và Lăng Tần cũng từ chối.

      Giờ phút này Lăng Lan và Lăng Vũ vẫn hiểu vì sao Lăng Hoa lại chọn con đường lối về này, nguyện ý phản bộ Lăng gia mà muốn lập công lớn.

      Đợi tới khí Lăng Lan về nhà lớn Lăng Tần kiền kể lại cho những lý do phía sai, kể cả lý do Lăng Hoa lựa chọn phản bội Lăng gia.

      Lăng Tần sắc mặt ngưng trọng: "Theo kia ba tên tử sĩ kia , Lăng Hoa có lần kể rằng đối phương từng hứa với nó cấp 6 liều thuốc kích phát gen cấp đặc biệt mỗi năm cho con của nó tới khi đứa trẻ thể hấp thụ mới thôi. Đương nhiên ba tên tử sĩ kia cũng được hứa nếu con của chúng có tiềm năng tốt, cũng có thể nhận được những ưu đãi này.”

      "Xem ra đối phương thực ra tay mạnh, kẻ muốn đối phó với con đơn giản.” Lăng Lan vì sao cuối cùng Lăng Hoa lại lựa chọn phản bội,

      "Lăng Hoa sợ hãi Lăng gia có biện pháp chống lại những người kia, nó muốn con mình trở thành vật bị hủy diệt cùng với Lăng gia." Lăng Tần đương nhiên cũng biết tâm lý Lăng Hoa, nhịn được lại thở dài lần nữa.

      "Lan thiếu gia, vợ con của Lăng Hoa cậu muốn an bày thế nào?" Lăng Tần dè dặt hỏi. Đối với con của kẻ phản đồ, gia tộc nào có thể nhận, có rất nhiều gia tộc lựa chọn trực tiếp khử luôn.

      Lăng Lan vừa định trả lời nghe thấy tiếng huyên nào từ ngoài cửa lớn vọng vào. Tiếng khóc của trẻ em vang lên: "Lan thiếu gia, lan thiếu gia, xin cậu hãy gặp tôi."

      Ngồi ở sofa, Lăng Lan mày hơi giương lên, ngẩng đầu nhìn Lăng Tần. Chỉ thấy, Lăng Tần vẻ mặt xấu hổ, xem ra ông biết đứa trẻ ngoài kia là ai.

      Lăng Lan cũng gì, đứng lên trực tiếp ra cửa, mà Lăng Tần và Lăng Vũ cũng theo sát phía sau.

      Lăng Lan vừa tới của nhìn thấy đứa trẻ ngừng vùng vẫy để thoát khỏi tay của người bảo vẹn, miệng cũng ngừng gọi Lăng thiếu gia, thấy ra, đứa trẻ đó vui mừng, càng vùng mạnh hơn.

      "Ngươi là ai? Vì sao muốn gặp ta?" Lăng Lan vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

      "Cậu chính là Lan thiếu gia?" Đứa trẻ kia nghe thấy câu hỏi của Lăng Lan giãy dụa kịch liệt.

      Lăng Vũ đứng sau lưng Lăng Lan ra hiệu cho người hộ vệ kẹp đứa trẻ, người kia lập tức buông lỏng tay, lui sang bên.

      "Thiếu gia, tôi gọi là Lăng Dật, cha của tôi chính là Lăng Hoa." Đứa trẻ kia đứng thẳng người, lấy lại bình tĩnh liền tự giới thiệu mình.

      Lăng Lan thầm gật đầu, khó trách Lăng Hoa vì con mình mà lựa chọn phản bội, đứa trẻ này quả nhiên rất thông minh, có thể khống chế cảm xúc bản thân, nắm chắc cơ hội.

      "Bọn họ đều với tôi, cha tôi mất..... Cha tôi mạnh như vậy, làm sao có thể mất chứ?" khuôn mặt nhắn vẫn còn lưu lại tia hi vọng, hi vọng Lăng Lan có thể cho nó tất cả những thứ này đều phải .

      Lăng Lan thở dài hơi, Lăng Hoa làm việc có lỗi với , nhưng con của có tội. Lúc này liền quyết định đáp: "Người dù cho mạnh đến mấy cũng có lúc cản được mưu, quỷ kế của kẻ địch, Lăng Dật, cha của cậu chết."

      "Là ai giết cha tôi?" Đôi mắt Lăng Dật xám .

      " biết, bất quá chúng ta đoán có khả năng địch đến từ quân bộ cao tầng, mà cha ta, có khả năng cũng chết trong tay đối phương." Lăng Lan tiếc nuối, bi thương đáp.

      Lăng Lan quyết đoán đem cái chết của Lăng Hoa đổ lên kẻ muốn phải chết, rất mong chờ tới lúc Lăng Dật lớn lên tìm đối phương báo thù. Mặc dù Lăng Hoa chết trong tay nhưng phải đều là do bị kẻ khác mua chuộc sao?

      Đương nhiên, lời của Lăng Lan khiến Lăng Tần và Lăng Vũ kinh ngạc,nhưng rất nhanh vẻ mặt hai người lại thả lỏng , tựa hồ vừa lòng với cách của Lăng Lan.

      Có được đáp án, ánh mắt của Lăng Dật ánh lên ngọn lửa thù hận: "Lan thiếu gia, tôi nhất định mạnh lên. Đến lúc đó, hi vọng Lan thiếu gia có thể cho tôi cơ hội tự mình giết chết kẻ thù. "

      Lăng Tần và Lăng Vũ bị khí thế trong lời của Lăng Dật làm cho thân thể run lẩy, dòng khí lạnh tràn vào lòng, có phải bọn họ sai rồi ?

      Chỉ có Lăng Lan vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu : "Được. Ta đáp ứng cậu. Còn có việc, ta muốn cho cậu biết, cha cậu trước khi hy sinh có cầu ta cho cậu được khôi phục thân phận tự do, mà ta cũng đáp ứng rồi..."

      Lăng Dật trực tiếp đánh gãy Lăng Lan : "Tôi muốn rời khỏi Lăng gia."

      "Vì sao?" Lăng Lan tò mò .

      "Tôi muốn kế thừa vị trí của cha, muốn trở thành tử sĩ mà Lan thiếu gia tín nhiệm nhất." Lăng Dật vẻ mặt kiên định, từ cậu nhận dạy dỗ của Lăng gia, được dạy rằng phải luôn trung thành với gia chủ, điều này khiến Lăng Dật có ý nghĩ rời Lăng gia.

      Đáp án này của Lăng Dật khiến Lăng Lan trầm mặc .

      Lăng Hoa, ngươi bán đứng bản thân, bán đứng Lăng gia chỉ vì con trai, nhưng con trai của ngươi lại muốn rời Lăng gia, có phải châm chọc hay ?

      "Ta rất muốn đáp ứng cậu, nhưng đáng tiếc ta hứa với cha cậu trước rồi, người thể giữ lời... " Lăng Lan vẻ mặt luyến tiếc.

      Câu của Lăng Lan khiến Lăng Dật nhất thời khóc lên. Dù sao nó vẫn chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, đối mặt tương lai mù mịt phía trước, cho dù có thông minh, kiên cường đến đâu cũng tránh được sợ hãi, khóc nấc.

      "Lăng Dật, nếu muốn kế thừa vị trí của cha mình, được khóc." Lăng Lan đỏ mắt an ủi, "Cha cậu hi vọng cậu có thể tiến vào học viện đồng quân, khảo nhập trường quân giáo, cuối cùng trở thành quân nhân, ậu thể để cha mình thất vọng."

      Sau đó Lăng Lan vỗ vỗ đầu của Lăng Dật tiếp tục ."Nhưng mà, ta chưa muốn đuổi cậu , cậu vẫn như cũ là thành viên của Lăng gia, chỉ là danh nghĩa cậu là người tự do mà thôi, chờ tới lúc cậu trưởng thành. Cho dù muốn rời hay là ở lại Lăng gia, tất cả đều được."

      Cậu an ủi này của Lăng Lan khiến Lăng Dật lại dấy lên hi vọng lần nữa, đứa trẻ lau nước mắt : "Được, tôi nỗ lực, Lan thiếu gia, tôi nhất định trở về." Lời chắc chắn như trảm đinh chặt thiết.

      Sau đó vẻ mặt Lăng Dật nghiêm túc với Lăng Vũ phía sau Lăng Lan: "Chú Vũ, Lan thiếu gia trước hết giao cho chú, chờ tới lúc con mạnh lên, con trở về tiếp nhận vị trí của chú." xong nó liền cùng cúi đầu lời từ biệt Lăng Lan, rời khỏi nhà chủ của Lăng gia.

      Lăng Vũ vẻ mặt lo lắng: "Lan thiếu gia, an bày như vậy có quá mạo hiểm hay ?" Nếu Lăng Dật biết chân tướng việc, như vậy rất nguy hiểm.

      Lăng Lan lộ ra chút tươi cười: " phải như vậy rất thú vì sao? Cho dù sau này Lăng Dật lựa chọn tin tôi hay tin những kẻ bên kia nó cũng là con cờ tốt.”

      câu này của Lăng Lan khiến Lăng Vũ dám thêm nữa, tại ta cũng biết ý tưởng của Lăng Lan là gì .

      Lăng Tần vẻ mặt có chút trầm bất định, bất quá vẫn gì.

      Lăng Lan quay đầu vẻ mặt ngoan lệ hỏi Lăng Tần: "Bác quản gia, đám phản bội và tù binh đều thanh lý hết rồi chứ."

      Lăng Tần trong lòng cả kinh, đột nhiên nhìn về phía Lăng Lan.

      Lăng Lan hỏi: "Lăng Hoa phản bội, ngoài ba người chúng, còn có những ai biết chuyện này?”

      Lăng Vũ nhanh chóng lắc đầu, bởi vì sợ Lăng gia còn có kẻ phản bội nên ba tên phản bội cùng những tù binh bị chính ta và Lăng Tần thẩm vấn, những người khác căn bản biết tình hình cụ thể.

      Lăng Tần cũng chứng minh điểm này, sau khi Lăng Vũ đón Lăng Lan, mình ông thẩm vấn những người đó, cho nên mới biết nguyên nhân của việc Lăng Hoa lựa chọn phản bội Lăng gia.

      "Vậy là tốt rồi, xử lý hết những người đó , như vậy nếu chúng ta , tin chắc Lăng Dật thể biết được .”Câu của Lăng Lan là Lăng Tần và Lăng Vũ đổ mồ hôi lạnh, đây là Lăng Lan cảnh cáo bọn họ có phải hay ?

      "Nếu đám người mua chuộc Lăng Hoa xuất cho Lăng Dật sao?" Lăng Tần vẫn lo lăng, Lăng Dật ràng chính là bom hẹn giờ.

      "Có lẽ như vậy chúng ta có thể dạy Lăng Dật bài học, phải gì cũng nên tin là …... Vả lại nếu đám người kia xuất , tới lúc đó chúng ta biết được ai là kẻ muốn hại Lăng gia ." Lăng Lan lộ ra vẻ mặt giảo hoạt.

      Ánh mắt Lăng Tần sáng ngời: "Đó cũng là biện pháp tốt." Nếu như Lăng Dật dẫn ra đám rắn độc ở phía sau mạo hểm chút cũng đáng giá.

      Cứ như vậy, Lăng Tần và Lăng Vũ trở về xử lý việc của mình, mà Lăng Lan vẫn như cũ ngồi ở sofa phòng khách, đợi đến khi xác định bọn họ hết, mới thấp giọng thở dài: "Muốn cứu Lăng Dật nên làm ra nhiều việc phức tạp như vậy sao?”

      Thoạt nhìn Lăng Tần, Lăng Vũ đều muốn diệt trừ hậu hoạn tận gốc, nhưng thực tế bọn họ chính là muốn cứu mạng của Lăng Dật. Nếu như thế đứa trẻ như Lăng Dật làm sao có thể xuất tại nhà lớn của Lăng gia. Khi Lăng Lan nhìn thấy Lăng Dật khi, liền suy nghĩ cẩn thận điểm này.

      Tuy rằng Lăng Lan cũng muốn mạng của Lăng Dật nhưng loại cảm giác bị người khác sắp xếp tất cả này khiến cho có chút khí chịu.

      Quy cũ của Lăng gia quả quá nhân từ, tuy nó cũng tốt, nhưng nếu có ngày phó mạnh hơn chủ những hành động tự tiện này nhất định xảy ra, có lẽ tới lúc nào đó, nó trở thành tai họa lớn với .

      Có lẽ nên nghĩ biện pháp thay đổi số thứ rồi, nếu có biện pháp tiếp tục tin tưởng người Lăng gia, đây là chuyện mà ai muốn xảy ra nhất, cho dù là Lăng Lan hay là Lăng Tần.
      Last edited: 12/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :