1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Mạc Phong Linh - Nam Cung Vân Linh (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      " Nương tử, ta sắp phải rồi. " Dương Cảnh nước mắt lưng tròng, bưng bát canh bồ câu, đau khổ .

      Trong sân, Thanh Hạo ngồi định thần dưới gốc cây quế, nghe giọng điệu bộ dáng kinh khủng của tên gia hoả nào đó cảm giác như có đàn quạ đen bay qua, khoé miệng nhịn được run rẩy, mà Vân Linh vẫn chăm chú xếp mơ vào hũ sứ, cho thêm số loại thảo dược, lại đổ rượu gạo ủ men ngân hoa, bộ dạng phi thường trấ định " Ồ, tốt quá, cảm ơn. "

      Dương Cảnh oa oa khóc " Nương tử thương ta, nương tử cần ta.. Ô...ô . Ta thương tâm . "

      Vân Linh " ..... "

      khắc sau, Thanh Hạo đỡ nổi day thái dương, cái tên kia sao có thể lật mặt nhanh như giở sách vậy chứ?

      " Nương tử, nàng nếm thử , đây là bồ câu núi, dai ngon non mềm vừa đủ, ta phải vất vả đốt củi gần ba giờ liền, hứng nước ở thượng nguồn, hầm với ngân nhĩ, tuyết linh chi, táo đỏ, bỏ cả cam thảo nữa. Nàng xem, tâm ý của ta cũng như bát canh này vậy, uống vào lòng cũng thấy ngọt nha. "

      Vân Linh trợn mắt nhìn , đối mặt với ánh mắt như chảy nước kia, cuối cùng cũng phải ảo não nhận bát, nhưng chuẩn bị đưa lên miệng, nghĩ nghĩ, liền đem tới trước mặt Thanh Hạo vô tội vẫn ngồi yên lặng xó nãy giờ.

      Dương Cảnh thấy vậy liền bất mãn " Nàng làm gì vậy? "

      Vân Linh liếc cái, nhàn nhạt trả lời " Nghiệm thực. "

      " Gì chứ? Nàng sợ ta bỏ độc chắc? " Bỏ độc Vương dược Thánh , nương tử quý của , bị điên chắc?

      " Ta dĩ nhiân sợ ngươi bỏ độc. " Vân Linh nghiê túc " Chỉ sợ thức ăn ngươi nấu còn độc hơn cả độc. "

      Dương Cảnh đáng thương rơi vào trầm mặc.

      Kẻ đáng thương tiếp theo chính là Thanh Hạo nhìn cái bát " canh bồ câu" đen như nước Vong Xuyên" thể phân biệt hình dạng kia cân nhắc xem mình có nên hi sinh nếm thử ? Liệu có xảy ra bát canh dẫn đến huyết án, thái tử đương triều bỏ mạng vì ăn?

      Đúng lúc này, bên dãy núi phía Tây xôn xao hồi, mơ hồ thấy vùng khói bốc lên, bên ngoài Trúc viên vang lên vài tiếng hô hoán cháy, dập lửa, xách nước.

      Trúc viên vốn yên tĩnh lại trở nên xôn xao, Vân Linh hồ nghi quay lại nhìn Dương Cảnh " Ngươi đốt củi hầm bồ câu ở đâu vậy? "

      " Ở bên đó . " Dương Cảnh ngây ngô thành ngoan ngoãn chỉ về phía đám cháy trả lời.

      " D-ư-ơ-ng C-ả-n-h!!! " Núi Tịch Lạc sơn, mơ hồ có tiếng rống giận của vị trang chủ công tử nổi tiếng ngọc thụ lâm phong, ôn nhã tuấn dật.
      .


      Dãy núi phía Tây là đỉnh Thiên Hà, trong những dãy núi cao nhất Tịch Lạc sơn, nơi Nam Cung Hiên bế quan tu luyện. Lần này Dưưng Cảnh quả thực chọc cho người lạnh nhạt như giận dữ. Tịnh Lạc sơn liền có cảnh vui tai vui mắt, ngàn năm khó gặp, hai cái bóng xanh trắng rượt nhau trăm linh tám vòng quanh hai mươi bảy đỉnh núi, thần ảnh vô tung.

      Mấy nha đầu trong sơn trang túm lại chiêm ngưỡng, ngây ngô hâm mộ " Đây có phải cảnh thách đấu sinh tử trong truyền thuyết ? "

      nha đầu khác nhìn bộ dáng ngu ngơ của liền đồng ý " Đồ ngốc, đây là thú vui tao nhã, là tình thú, là tình thú hiểu ? "

      " Oa, vậy sao? "

      " Đương nhiên. "

      Mà bên kia, Nam Cung Hiên đuổi Dương Cảnh đến vòng thứ trăm linh chín, cuối cùng nhịn nổi quát lên " Dương Cảnh, ngươi dừng lại cho ta! "

      " Dừng lại ngươi có thể tha cho ta sao? "

      Nam Cung Hiên nhìn cảnh mười hai cây Y Lĩnh Bạch Xà trân quý trước cửa động cháy rụi, cắn răng phun ra hai chữ " thể. "

      " Vậy ta cũng thể dừng . " Dương Cảnh vắt chéo vạt áo, tiếp tục đạp mà chạy, hơi hối hận, sao học nương tử nhà khinh công tuyệt đỉnh cơ chứ?
      . . . .

      Lại đến vòng trăm tám mươi tư, Dương Cảnh bị đuổi đau khổ cho tấm thân hoàn mỹ như ngọc của , bày ra vẻ mặt đáng thương " Trang chủ, ngài có thể đừng đuổi ta nữa ? "

      Nam Cung Hiên lau mồ hôi trán, lừ mắt " Ngươi dừng lại ta liền đuổi"


      " Dừng lại ngươi có thể tha cho ta sao? "

      " thể. "


      " Oa oa " Dương Cảnh bi thương nhìn trời.

      . . . . . . .

      Vòng trăm tám mươi năm, trăm tám mươi sáu, trăm tám mươi bảy .... Rốt cục đến vòng thứ ba trăm bốn mươi chín, đá đỉnh Tịnh Lạc Sơn bị đạp đến nhẵn mịn láng bóng, hai người này lưỡng bại câu thương, dung nhan thất sắc, nội khí công tâm, tứ chi nhức mỏi, đau lưng, đau vai, đau khớp, sức cùng lực kiệt, dẫn đến hiệp nghị hoà bình, bắt tay giải quyết, ai về nhà nấy. Ngươi luyện công của ngươi, ta tìm nương tử của ta, dốc hết sức còn lại mà lết về.

      Vân Linh ở phía xa, nhìn thấy màn này im lặng hồi lâu rồi rút ra kết luận " Ngu ngốc. ". Đuổi nhau mà cũng mất ba canh giờ, nàng bắc ghế ngồi xem cũng dùng hết hai đĩa hạt dưa bình trà, liếc nhìn sang nam tử gần đó, ừm, khá hơn, thong thả dùng vừa hết đĩa bánh hoa quế.

      Thanh Hạo biết suy nghĩ ấy của Vân Linh, nếu , nhất định giải thích, đổ vỏ hạt dưa ba lần rồi, hề có ý nghĩ dấu diếm nha.
      Dion thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :