1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nam cương trực sợ nữ dây dưa - Chanh Tinh (10c, Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Vụng trộm quay về Đài Loan năm ngày.

      Từ Tiểu Minh cũng biết người phụ nữ này đến cùng là đùa cái gì --- trước đó ra là như thế, trở về cũng vẫn là như vậy, cậu thể có lần vui vẻ ra ngoài, cần phải giống như kẻ trộm bị người khác truy đuổi, phải vội vàng chạy trốn hay sao?

      Xem bà chị này , mở cửa nhà mình cũng lén lút, phải làm việc trái với lương tâm là cái gì? "Bà chị, hình như đêm qua Úy trở lại rồi."

      Thân mình cứng đờ, đương nhiên biết rồi! Bằng vì sao mở, đóng cửa đều cẩn thận để ý như vậy, chính là sợ bị người đàn ông đối diện bắt được.

      "Hơn nữa khuya khoắt còn chạy tới nhà chúng ta đập cửa rất mạnh, là đáng sợ!"

      Việc này người có lỗ tai đều nghe được!

      Nhưng chị em nhà này chỉ có thể giả chết --- thứ nhất, Từ Tiểu Minh định rước lấy phiền toái, ai cũng nghe ra được người gõ cửa tức giận đến thế nào, mà nếu phải tìm đến cậu, cậu cần gì phải mở cửa; thứ hai, Từ Kiều Diễm tự biết người kia nhất định là vì mình mà đến, hơn nữa còn tức giận, nếu như vậy, cần gì phải mở cửa để bị lửa giận đánh trúng?

      Cho nên hai chị em đều nghĩ làm rùa đen rút đầu --- mở cửa chính là mở cửa!

      "Nhưng, chị à, chị cũng thể trốn tránh Úy nữa?" Từ Tiểu Minh thành khẩn .

      Cái này cũng biết, lá thư viết rất ràng, cảm thấy cho chút thời gian suy nghĩ kỹ hơn, có lẽ có người thích hợp với hơn xuất .

      Bất quá rất kỳ quái, trừ bỏ buổi chiều đầu tiên sau khi Úy Thượng Đình trở về có xúc động đến gõ cửa, vài ngày kế tiếp, bên ngoài đều rất yên tĩnh.

      Chẳng lẽ người đàn ông kia nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy cần thiết phải lãng phí thời gian người nữa sao?

      Nghĩ tới đây, Từ Kiều Diễm lại buồn khổ trong lòng, giống như sắc trời lúc sắp mưa, buồn bực làm cho người ta thở nổi.

      Hôm nay tự mình đến chỗ bà lão bán đồ ăn sáng. "Chào buổi sáng, Vân nương."

      "Tiểu Diễm Diễm, hôm nay cháu ngủ dậy tương đối trễ đó! Bạn trai cháu tới, cậu ta còn giúp cháu mua bữa sáng, muốn đưa đến công ty của cháu trước."

      Từ Kiều Diễm nghe vậy, cả người chấn động.

      "Đúng rồi, cậu ấy còn cầm cái dù, là sợ chốc lát nữa trời mưa, cháu quên mang dù ra ngoài gay go, cháu xem, cậu ấy rất quan tâm tới cháu đó!"

      Cầm cái dù, Từ Kiều Diễm đột nhiên muốn khóc, ra Úy vẫn để ý đến như vậy.

      Tan tầm về nhà, thuận đường vòng qua chỗ ở của dì Vương, vừa vặn gặp được dì ấy xuống lầu đổ rác.

      Sau khi bị thương, dì Vương về nhà tĩnh dưỡng, sắc mặt thoạt nhìn tương đối hồng hào, khỏe mạnh. " Từ, lâu gặp!"

      "Dì Vương, dì có vẻ rất vui vẻ?"

      "Nhìn thấy , tôi đương nhiên vui vẻ, tôi muốn cám ơn giúp đỡ của , tại chẳng những tôi thoát khỏi ông chồng, còn có thể ở chung với con trai, tôi rất thỏa mãn."

      "Nhưng tôi làm gì cả!"

      "Là cậu Úy bạn trai tìm người tới giúp chúng tôi." Dì Vương mỉm cười, "Cậu ấy bởi vì sợ lo lắng, tự trách, cho nên hi vọng tôi có thể dũng cảm, kiên cường chút, cậu ấy còn giúp tôi tìm được công việc ổn định có thể chăm sóc đứa , tôi rất cảm tạ và cậu Úy."

      Trong ngực Từ Kiều Diễm như có dòng nước ấm bao quanh, nghĩ tới Úy lại yên lặng thay làm nhiều việc như vậy, người đàn ông này đối với tốt, có phải ?

      mình yên lặng về phía trạm xe bus, Từ Kiều Diễm đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, muốn biết ai theo dõi ? ", Úy?" Sao ở nơi này?

      Bởi vì là người quen, cho nên hoàn toàn có phòng bị, chờ Úy Thượng Đình tiếp cận, lại đột nhiên cầm thứ gì đó ấn lên miệng , Từ Kiều Diễm giật mình chưa hiểu phát sinh chuyện gì, trước liền mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Úy Thượng Đình ôm lấy Từ Kiều Diễm mất ý thức.

      Lúc này, đầu ngõ lại có bóng người ra, đáp lại ánh mắt có vẻ lo lắng của người đàn ông kia, Từ Tiểu Minh vỗ ngực cam đoan, "Yên tâm, lượng Chloroform cũng nhiều lắm, em cam đoan chị ấy tỉnh lại vẫn sinh khí dồi dào mà gào thét lên với ."

      Lượng Chloroform (thuốc mê) kia là cậu xin của người bạn làm bác sĩ thú y.

      Nhưng giây sau, Từ Tiểu Minh lại giơ hai tay hợp thành chữ thập khẩn cầu, " cảnh sát giao thông, ngàn lần xin , vạn lần xin , thể cho chị ấy là em dạy làm sao mang chị ấy , bằng khi tỉnh lại, chị ấy nhất định làm thịt em!"

      ... ...... .....

      Khi Từ Kiều Diễm tỉnh lại, nhìn thấy mình ngồi trong chiếc xe thể thao, dây an toàn gài, cả người choáng váng, còn chưa biết mình ở nơi nào!

      "Em tỉnh, thời gian vừa đúng lúc." Úy Thượng Đình ngồi ở ghế lái, nhả phanh xe.

      "Sao lại đánh thuốc mê mang em tới đây?" còn chưa kịp đặt câu hỏi xong, vèo tiếng, chiếc xe nháy mắt bay ra ngoài.

      Lúc này, Từ Kiều Diễm hoàn toàn thanh tỉnh --- là bị dọa cho tỉnh! "Muốn chết sao, chạy nhanh như vậy làm cái gì?"

      liếc nhìn cái, "Em đâu phải biết trước kia làm gì, kinh hãi cái gì chứ?"

      ra đem đến nơi đua xe rồi.

      Chờ chút, ở Đài Loan lấy đâu ra nơi đua xe? ", phải là cảnh sát giao thông sao? Làm sao có thể biết pháp mà phạm pháp, trắng trợn chạy nhanh như vậy?"

      Bởi vì tốc độ quá nhanh, ngoại trừ mấy cột đèn đường, hoàn toàn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, gần như hét lên.

      Úy Thượng Đình mặt chút biểu cảm, lạnh lùng : " tan sở, ai đua xe, ai chạy nhanh cũng phải chuyện của . Hơn nữa, con đường này buổi tối vốn có nhiều dân đua xe, là khu vực chuyên làm sai pháp luật."

      Con số đồng hồ từ trăm nhảy lên trăm hai mươi, trăm bốn mươi, trăm sáu mươi. . .

      Từ Kiều Diễm bởi vì tốc độ quá nhanh mà sinh ra cảm giác áp bách làm cho tim của đập nhanh hơn, hô hấp có chút khó khăn.

      ", mang em lên xe, rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      "Những lời này hẳn là nên hỏi em chứ?" ném đống lớn văn kiện đến chỗ . "Em muốn cái gì? Nhà ở, xe, trang sức, hay là tiền mặt?"

      "Phía trước, phía trước, xin hãy chuyên tâm lái xe !" Tăng tốc độ còn tìm văn kiện, lái xe nguy hiểm, là muốn chết!

      Tới khúc cua, Từ Kiều Diễm gần như là nhắm mắt lại, nắm chặt dây an toàn.

      Phát mình còn sống, lúc này Từ Kiều Diễm mới thở phào nhõm hơi, cũng chỉ có lúc này, mới chú ý tới mấy văn kiện kia, đó là. . . hợp đồng mua bán nhà, sổ tiết kiệm và. . . vài biên lai mua bán trang sức! " cho em mấy cái này để làm gì?" Đừng cho biết, mấy thứ này là cho chứ.

      "Còn chưa đủ sao? sao, em muốn bao nhiêu cứ cho biết, mua cho em!"

      "Vì sao?"

      "Nếu phải em coi trọng chút tiền tài này, vậy vì sao muốn rời khỏi ?" Khẩu khí của thực lạnh thấu xương.

      "Vớ vẩn, em phải vì những thứ này!" khúc cua chín mươi độ làm cho nặng nề hít hơi mạnh, "Thời điểm em theo đuổi , cũng biết là ai!"

      Đây chính là trọng điểm.

      " khi như vậy, tại sao khi biết đua xe lại né tránh ? Cái gì gọi là muốn tìm người thích hợp hơn? Em coi - Úy Thượng Đình này là cái gì? Em muốn tới chọc cái, muốn cước đá văng ra!" tức giận đập vài cái mạnh vô-lăng.

      "Tay đừng rời khỏi vô-lăng!" Từ Kiều Diễm nhìn mà kinh hãi, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, " đừng tức giận, đừng tức giận! Em chỉ là quá để ý tới , nên mới có thể lo lắng mình xứng với . . . . . ."

      Tốc độ lại tiếp tục tăng lên.

      "Được được được! Em để ý nữa, Từ Kiều Diễm em là loại người nào chứ? Em làm sao lại dễ dàng buông tha cho người đàn ông em muốn? Về sau mặc kệ như thế nào, là tròn hay là dẹp, là Tổng Thống hay là tên ăn mày, em cũng ở bên đến chết, có được ? Người ta chỉ muốn cho tự mình lựa chọn thôi!"

      Tốc độ giảm xuống còn trăm tám.

      Muốn khóc quá, tại thế nhưng lại cảm thấy tốc độ trăm tám là bình thường.

      "Kiều Diễm, em thể làm nhiễu loạn lòng như vậy, để cho cảm thấy trong cuộc sống thể có em lại rời , rất tức giận em vì cái nguyên nhân ra sao muốn chia tay với , cái gì gọi là tìm người thích hợp với ? Nếu em phải người thích hợp nhất của , biết còn muốn ai nữa!"

      Lúc này, có tâm tình nghe lời ngon tiếng ngọt.

      "Kiều Diễm, gả cho ."

      "Cái gì?" Thế này giống như tưởng tượng của , trong tưởng tượng của cầu hôn hẳn là nên xảy ra trong bữa tối đèn cầy lãng mạn, chứ phải trong giờ phút sống chết thế này.

      "Em muốn sao?"

      Thực đáng buồn, bị người ta cầu hôn bằng phương pháp này.

      Mắt thấy con số đồng hồ tốc độ bắt đầu tăng lên, vì nghĩ cho cái mạng của mình, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. "Em bằng lòng, em bằng lòng, cầu xin lái xe cẩn thận có được ?"

      Úy Thượng Đình rốt cục cũng giảm tốc độ, khóe miệng của cuối cùng cũng lộ ra ý cười, như vậy mới ngoan!

      ... ...... .....

      Từ Kiều diễm say xe choáng váng hồi, gần như để cho người ta nửa dìu nửa đỡ lên nhà

      cẩn thận đưa tới sô pha, kẻ khởi xướng mọi chuyện kia trong mắt có áy náy cùng đau lòng. "Em phải cũng thích tốc độ sao, sao mới chút như vậy chịu được?"

      Lần đầu tiên gặp , này chính là tăng tốc vượt đèn đỏ, còn tưởng rằng Từ Kiều diễm có thói quen lái xe nhanh, nghĩ tới nghỉ ngơi hơn giờ rồi, vẫn rất thoải mái.

      "Làm ơn ! Cái loại tốc độ này của , có người bình thường nào có thể chịu được? Đến bây giờ chân em vẫn còn mềm nhũn này." Đánh chết , cũng muốn nhanh như vậy nữa.

      , Từ Kiều Diễm, thề cả đời này từ giờ trở , tuyệt đối ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc giao thông.

      Lấy cho ly nước ấm, Úy Thượng Đình ngồi ở bên cạnh , bình tĩnh cảnh cáo: "Lần sau em thêm câu muốn rời hay muốn chia tay nữa, ngại đưa em hóng gió tiếp đâu."

      Ngu ngốc mới dám như vậy!

      Từ Kiều Diễm cảm thấy người đàn ông này rất bá đạo, nhưng mà cũng rất vui vẻ, lúc này là tự mình theo đuổi , điều này cũng cho thấy ở trong lòng quan trọng hơn những thứ khác.

      " lấy xe ở đâu ra vậy?" Chiếc xe thể thao kia thoạt nhìn rất mới.

      " vừa mua."

      Từ Kiều Diễm sửng sốt, phải là dọa chứ!

      "Những văn kiện xe vừa rồi, nhà ở, trang sức gì đó, phải cũng là vừa mới mua chứ?"

      "Em xem!" trả lời thẳng, cũng phản bác.

      nín thở, giây sau kinh hãi thét chói tai, " điên sao? Tiêu tiền bậy bạ như vậy."

      Từ Kiều Diễm biết là, trong tài khoản của Úy Thượng Đình thực ra có rất nhiều tiền.

      "Nhà ở, khi kết hôn dùng; trang sức, cũng là mua cho em đeo, hiểu có chỗ nào là lãng phí."

      trả lời đến là đương nhiên, Từ Kiều Diễm nghe xong cũng cảm động vạn phần, ra Úy chuẩn bị đủ rồi.

      Thứ phụ nữ muốn là gia đình hạnh phúc, người chồng thương mình, Úy Thượng Đình đều chuẩn bị đủ, đáng tiếc tạm thời làm ra nổi vẻ mặt cảm động, bởi vì mới nãy gào thét rất hao tốn sức lực, thấy hơi choáng váng đầu óc.

      Thấy vẫn thoải mái, Úy Thượng Đình đề nghị, "Muốn giúp em pha nước ấm , tắm rửa thư giãn chút cảm thấy khá hơn."

      lườm cái, sắc mặt tái nhợt có pha thêm chút đỏ hồng, " Úy, đưa về nhà mình, còn muốn người ta cởi sạch ra tắm rửa ở nhà , đây phải là hành vi mà người lịch nên có đâu!"

      khẽ vuốt ve gương mặt của , "Nếu em ngại, muốn hầu hạ em cùng tắm cũng được."

      Hơi nóng nhắm thẳng mặt mà xông lên, a a a! Người đàn ông này là càng lúc càng biết tán tỉnh.

      "Kiều Diễm, những lời vừa rồi xe đều là lòng."

      "Mới vừa rồi xe cái gì, em nhất thời đầu óc choáng váng, cũng chưa nghe được! lại lần nữa được ?" làm nũng.

      Úy Thượng Đình liếc xéo , "Em phải chóng mặt sao?"

      "Chóng mặt? Nhưng cái này quan trọng." Quan trọng là, lời mới vừa .

      bật cười lắc đầu, này, nghe được những lời muốn nghe, tinh thần liền tốt hơn so với bất cứ ai; nhưng đây cũng là điểm thích ở . "Kiều Diễm, đều là , cả đời này, chúng ta đều ở bên nhau nhé!"

      Dùng đua xe bức hôn, đúng là lần đầu thấy được, nhưng tâm ý của cũng đủ rồi.

      Từ Kiều Diễm nhìn , " hối hận à! Phụ nữ như em đây rất lắm chuyện, lại hung hãn, còn thích tìm phiền toái, xác định chính là em sao? Em thế nhưng chỉ biết làm cho mất mặt thôi!"

      ôm lấy cổ của , dùng cái hôn sâu, cho lời hứa hẹn. "Trừ phi em quan tâm tới nữa, còn cứ quấn quít lấy cả đời !"

      Từ Kiều Diễm nở nụ cười, rốt cục cũng yên tâm.

      ôm lấy , hướng mục tiêu là phòng tắm.

      "Thả em xuống, em tự mình ."

      "Em phải chân nhũn ra sao, có người phục vụ em tốt sao?"

      Ở trong lòng , Từ Kiều Diễm đấm cái, "Này, tắm sao? người của em chỉ có quần áo bẩn thôi!"

      "Dù sao em cũng tắm, bụi bẩn đều trôi hết."

      "Em làm gì có quần áo sạch để mặc?"

      "Yên tâm, em có thời gian để cần quần áo ."

      ". . . . . ."

      Đúng là đàn ông!

      Nhưng mà thích.

      ... ...... .....

      Thời tiết sáng sủa, gió êm sóng lặng, lại là ngày hạnh phúc tốt đẹp.

      Công ty du lịch nho này của tuy rằng trải qua ít sóng to gió lớn, nhưng vẫn bình an vượt qua năm, hơn nữa những ngày gần đây việc vui cũng nhiều, mặt Từ Kiều Diễm lộ ra nụ cười hạnh phúc, là rất chói mắt.

      Từ Tiểu Minh chính là người thứ nhất bị luồng sáng này đánh trúng. "Bà già kia, sinh viên làm thêm bé này muốn xin phép nghỉ buổi chiều." ra ngoài còn tốt hơn là ở chỗ này nhìn nụ cười ngu ngốc của người phụ nữ kia.

      "Lý do xin nghỉ là gì?"

      " lịch có ghi hôm nay nên làm việc."

      "Được!"

      Nhân viên giáp ất bính bên cạnh vừa nghe thấy, tất cả đều trợn tròn mắt -- chị Kiều Diễm bị choáng váng hay sao? Như vậy cũng có thể!

      Ngay cả Từ Tiểu Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, người phụ nữ này đổi tính rồi, dễ thương lượng như vậy, bất quá trong nháy mắt cậu liền nghĩ thông, "Chị tại mưu thực được rồi, rất vui vẻ nhỉ!"

      "Em bậy bạ gì đó?"

      "Chị, chị em mình lòng mà, chị ở đây chơi đùa cái gì, em lại nhìn ra được sao? Chị căn bản là bố trí cạm bẫy cho Úy nhảy vào, trước tiên bức ép ấy đến cực hạn, làm cho ấy chủ động theo đuổi chị, miệng chị cái gì mà muốn cho Úy tự mình lựa chọn đối tượng thích hợp, đây chẳng qua là thứ yếu, mục đích thực của chị là muốn kích thích Úy, để chị có thể hưởng thụ cảm giác đột nhiên được người khác theo đuổi, đúng ?"

      Cậu nhíu mày, bộ dáng thực muốn ăn đòn, " tại trong lòng chị thực sung sướng ? Trước kia đều là chị khổ sở theo đuổi, tại đổi lại chị được người khác theo đuổi, Úy ngoan ngoãn phục tùng chị, ưm . . ."

      Từ Kiều Diễm lấy giấy vệ sinh ra chặn cái miệng Tiểu Minh lại, "Tên nhóc thối tha, nếu biết im lặng cho chị, dám can đảm tiết lộ chữ cho Úy biết, chị . . . . ."

      "Cái gì mà sợ biết?"

      Ở cửa công ty du lịch, người đàn ông dựa vào tường, mặt có biểu cảm tỉnh ngộ.

      ra này làm ra mọi chuyện đều là bởi vì tâm lý cân bằng, cố ý muốn chủ động theo đuổi , hại lo nghĩ rất lâu, liều mình suy ngẫm xem bản thân nên làm như thế nào, mới có thể dụ vui vẻ, tới câu rời khỏi nữa, lo lắng cả buổi, ra từ đầu tới đuôi cũng chưa từng có ý nghĩ muốn rời xa .

      Từ Kiều Diễm ngây ngô cười, làm bộ như chuyện gì cũng biết, cước đá văng tên nhóc lắm miệng kia ra, "Hi! Úy, sao đột nhiên lại tới đây?"

      " nhận được điện thoại của cha dượng, có huấn luyện viên bị bệnh nên thể huấn luyện tay đua, vừa vặn thời gian thi đấu gần đến, ông hi vọng có thể mau chóng đến phụ giúp, hướng dẫn."

      sợ mình rồi, này lại suy nghĩ lung tung, nên đặc biệt chạy tới với tiếng, ai ngờ lại nghe thấy chuyện lớn như vậy.

      "A! Vậy sao? Vậy nhanh thôi!" Từ Kiều Diễm trưng ra nụ cười, che dấu trống rỗng trong lòng.

      nhíu mày, "Em hỏi lần này mất bao nhiêu lâu sao?"

      " muốn bao lâu?!" vội vàng hỏi.

      " tháng."

      Lâu như vậy sao! Trong lòng Từ Kiều Diễm có chút luyến tiếc, nhưng tránh cho mình khỏi bị chỉnh, vội vàng cười, " sao, vậy nhớ đến nơi điện thoại cho em nhé!"

      "Nhưng lâu như vậy thấy em, rất nhớ em." Úy Thượng Đình lộ ra nụ cười tuấn dật, lời đường mật đơn giản là có thể mê hoặc Từ Kiều Diễm đến đầu óc choáng váng, hỏi tiếp: "Kiều Diễm, hộ chiếu của em ở đâu?"

      "Ở nhà." ngây ngốc trả lời.

      Úy Thượng Đình liếc nhìn Từ tiểu Minh, đối phương lập tức hiểu ý vỗ ngực cam đoan.

      Yên tâm, tuy rằng cậu chỉ là sinh viên làm thêm trong hè, hơn nữa nghỉ hè cũng chỉ còn lại có vài ngày, nhưng cậu vẫn dốc lòng coi chừng công ty này tốt cho chị , cam đoan trả lại cho Từ kiều diễm chút sứt mẻ.

      Úy Thượng Đình ôm lấy túi hành lý bên chân, kéo Từ Kiều Diễm đến gần. "Để tránh lúc xa, vì nhớ em mà khổ sở, nghĩ, em vẫn nên theo Nhật Bản thôi!"

      nghĩ tới có thể được đẹp trai nhung nhớ như vậy, Từ Kiều Diễm nhịn được lộ ra nụ cười tươi, đáng tiếc, nụ cười này chỉ kéo dài có giây, lời kế tiếp của Úy Thượng Đình lập tức làm cho từ Thiên đường rơi xuống Địa Ngục.

      "Ở Nhật Bản có chiếc xe thể thao, lần trước em gặp cha dượng , quên cho em xem, có lẽ lần này có thời gian rảnh, lái xe đưa em ra ngoài hóng gió. . . ."

      Xem khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch của , Úy Thượng Đình ôm eo chuẩn bị rời . "Chiếc xe thể thao kia tính năng rất tốt, cũng được cải tiến rồi, muốn chạy nhanh thế nào cũng được!"

      Đừng mà!

      Từ Kiều Diễm lập tức dừng lại, "Em nghĩ, em ở lại Đài Loan tốt hơn."

      Lần trước ngồi xe lái, kinh nghiệm đáng sợ đó suốt đời khó quên, đánh chết , cũng ngồi lần nữa.

      Úy Thượng Đình chế nhạo, "Em phải thực hưởng thụ cảm giác được theo đuổi sao? Vậy theo cùng nhau lái xe truy đuổi !"

      để ý đến phản đối của , Úy Thượng Đình tay kềm bên hông , cứng rắn lôi ra ngoài.

      "Tiểu Minh, cứu chị!"

      "Chị quên hôm nay em nghỉ phép à." Cậu nhắm mắt lại, làm bộ biết.

      "Mấy người các người. . . . . ."

      Những người khác lập tức cúi đầu làm việc.

      "Này! Này! Cả đám các người tại làm sao đều thấy chết mà cứu hả? Khi trở về, tôi nhất rán toàn bộ các người lên như cá mực . . . . . ."

      "Ầm!" tiếng, cửa thủy tinh bị đóng lại .

      Bà chủ thân mến, bye bye!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Kết thúc 1

      chiếc xe con dừng trước đèn đỏ, người điều khiển là , ngón trỏ kiên nhẫn gõ vô-lăng.

      "Thực xong rồi, chậm năm phút nữa đến muộn! Đèn đỏ này làm sao lại chưa chuyển qua xanh?" kia ngừng thào tự .

      Nhìn con số đèn tín hiệu giao thông giảm dần, chân đạp ga bắt đầu rục rịch.

      Còn kém giây, đèn đỏ chuẩn bị chuyển thành đèn xanh, sớm chờ đợi được nữa, khẩn cấp đạp ga, xe phóng về phía trước giống như bay.

      may, tại đầu đường, cảnh sát giao thông cầm gậy chỉ huy, mệnh lệnh cho xe con ngừng lại.

      "Đáng chết! Lần này nhất định đến muộn rồi." ở bên trong xe chửi .

      Cửa kính xe hạ xuống, cảnh sát giao thông liếc thấy người điều khiển xe bên trong, lập tức dùng giọng điệu máy móc hỏi: " à, bằng lái, giấy tờ xe, cám ơn!"

      đôi tay sơn móng màu đỏ, cố gắng lục tìm giấy chứng nhận trong túi, đưa cho cảnh sát giao thông. " cảnh sát giao thông, xin hỏi tôi có làm trái với quy tắc giao thông sao?" ngừng nhìn đồng hồ, hy vọng phút cuối có thể đến kịp, nhưng nhìn tình hình, có lẽ được rồi.

      "Nơi này hạn chế tốc độ bốn mươi, với tốc độ sáu mươi." Vượt quá tốc độ!

      khoa trương trừng mắt nhìn nhân viên cảnh sát, " à, nơi này có dụng cụ đo, dựa vào cái gì tôi vượt quá tốc độ?"

      Cảnh sát giao thông mặt chút thay đổi, ném ra câu, "Từ thanh động cơ của tôi nghe ra được, là vượt quá tốc độ."

      Gặp quỷ mà! Tốt nhất là nghe được. " cảnh sát giao thông, như vậy có phải là quá khoa trương hay , có bằng chứng tôi quá tốc độ?"

      Nhận viên cảnh sát lại nhìn kháng nghị bên trong xe cái, " chỉ quá tốc độ, vừa rồi còn vượt đèn đỏ." đưa ra máy ảnh bên trong có chứng cớ.

      Hô hấp của cứng lại, được, xem như lợi hại! " cảnh sát giao thông à."

      Thái độ của lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, điệu cố ý mềm mại hơn, " thể dàn xếp chút sao? Người ta chỉ là chú ý tới đèn đỏ còn chưa có biến thành đèn xanh, cẩn thận sớm chút thôi mà, em vội lắm!" đem ra tất cả vốn liếng, lại còn liếc mắt đưa tình, rồi giọng nũng nịu, hy vọng có thể hạ thấp hình phạt.

      Cảnh sát giao thông vẫn duy trì biểu tình như trước --- mặt chút thay đổi.

      là đáng ghét!

      nheo mắt lại, thời gian muộn so với dự định của , mà người đàn ông còn chậm chạp ghi vé phạt.

      đến muộn --- đều là tại người này làm hại!

      Trừng mắt lườm cái, đáng tiếc người ta thờ ơ; chớp mi, ngón tay tựa như vô ý đụng phải cánh tay người đàn ông, dường như có chút khiêu khích, đụng chạm như có như .

      " à, xin hỏi có chuyện gì?"

      giả bộ vô tội, " có việc gì cả!"

      Người đàn ông đem tầm mắt dừng năm ngón tay của kia --- chúng cánh tay sờ mó lung tung.

      "Sao vậy? Có người quy định tôi nhàm chán thể nghịch ngón tay sao?" cố ý khiêu khích.

      Cảnh sát giao thông lại nhìn chằm chằm , sau đó xem như khí, để ý tới, tự mình hoàn thành công việc.

      Nháy mắt, ba tờ vé phạt từ trời giáng xuống.

      "Đợi chút, phải chỉ viết hai biên lai phạt thôi sao, tại sao lại còn có cái thứ ba?" nhíu mày, người đàn ông kia trở lại chỗ của mình, vung gậy chỉ huy muốn nhanh chóng khởi động xe rời .

      cúi đầu nhìn vé phạt thứ nhất là quá tốc độ, vé phạt thứ hai là vượt đèn đỏ, cái thứ ba...

      vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm cái "Vé phạt" khó hiểu, nghĩ thầm, đây là cái quỷ gì?

      ... ...... .....

      Buổi tối sau khi ăn xong, Từ Kiều Diễm xụ mặt, ngay cả phim truyền hình thích nhất cũng có hứng thú xem tiếp.

      "Làm sao vậy?" Úy Thượng Đình tắm rửa xong ra, đặt mông ngồi ở bên cạnh .

      "Hôm nay em muốn tới công ty du lịch mới làm báo cáo vắn tắt lộ trình du lịch." Thanh của nghe qua hình như rất buồn bực.

      "Sau đó sao?"

      "Em, đến, muộn!" Dường như muốn trút giận, Từ Kiều Diễm dùng sức đánh búp bê bọt biển, giống như nó chính là đầu sỏ hại đến muộn.

      "Kết quả công ty đó muốn cân nhắc đề án của công ty du lịch khác, là tức chết em luôn, còn có. . . ." Đôi mắt tràn ngập lửa giận hung hăng lườm người đàn ông bên cạnh, "Hôm nay em bị viết vé phạt, đây là cái thứ bảy trong tháng rồi."

      Úy Thượng Đình ho khan, giả bộ khát nước muốn tìm nước uống.

      " Úy!" Từ Kiều Diễm cực kỳ tức giận, trực tiếp lấy búp bê bọt biển đánh .

      có biện pháp, dùng nắm đấm đánh , đau lòng, cho nên cũng chỉ có thể dùng gối mềm mà đánh cho hả giận. " vì sao thể dàn xếp chút? Em là bà xã của đó! Cũng đâu phải người ngoài, thể mở mắt, nhắm mắt sao?" Từ Kiều Diễm tức giận nhất chính là chuyện này.

      Vé phạt thôi làm gì, lần viết ba tờ, có quá đáng hay ? Hơn nữa tuần trước, tuần trước nữa, bị viết tới bảy cái, người này đúng là thiết diện vô tư.

      Úy Thượng Đình thở dài, "Kiều Diễm, trong phiên trực, đây là công việc, ai tuân theo quy định đều phạt như nhau"

      Từ Kiều Diễm nhíu mày, "A! Vậy là ai năm lần bảy lượt chạy xe tới tốc độ hai trăm, hành vi to gan như vậy? So với sáu mươi của em nhiều hơn những trăm bốn mươi kìa".

      "Em cũng biết, có nghề tay trái mà, hơn nữa có phiên trực mới có thể làm như vậy." tại Úy Thượng Đình, hoàn toàn là cảnh sát giao thông bình thường, thỉnh thoảng ngứa tay muốn luyện xe, liền bay Nhật Bản --- nơi đó có sân luyện tập tư nhân của .

      Thỉnh thoảng có hứng thú tham gia thi đấu, "Xích Diễm" nhuộm lại đầu tóc màu đỏ, thuần túy là để có chút gian riêng tư, dù sao phải ai cũng biết Úy Thượng Đình còn là tay đua xe nổi tiếng, mà vợ của cũng thích bị người ta quấy rầy.

      Từ Kiều Diễm trong lòng chính là cảm thấy bất công, buổi sáng thu được ba vé phạt, bày ở trước mặt Úy Thượng Đình, mắt trợn to, "Xin cho em biết, Úy, đây là cái gì vậy? viết hai cái còn chưa đủ, lại còn viết thêm cái thứ ba?"

      Hai vé phạt đầu là giấy phạt đúng chuẩn của cảnh sát giao thông, nhưng cái thứ ba . . . Toàn bộ Đài Loan hẳn là chưa có ai thấy qua --- là vé phạt, nhưng so với vé phạt bình thường giống nhau, phía chỉ ghi quy định vi phạm, số tiền phạt cùng chữ kí đều có.

      "Quy định vi phạm: ác ý quấy rầy nhân viên cảnh sát. Nhân viên thi hành nhiệm vụ: Úy Thượng Đình." đọc to từng chữ từng chữ, chờ người kia trả lời.

      "Em là quấy rầy làm việc, nên bị phạt." Úy Thượng Đình cũng cảm thấy mình sai, đem giận dỗi vì bất công ôm vào lòng.

      Ở vào thời điểm này, chỉ có phương pháp hữu dụng nhất.

      " chuyên dùng chức quyền ức hiếp dân chúng bé như em đây, em nhất định phải kiện . . . . . ." Cánh tay bò lên thắt lưng , vùi đầu vào cổ của khẽ cắn, bị quấy nhiễu cách nào tiếp tục chuyện chính được, liếc mắt cái : " làm gì?"

      Trong mũi ngửi được mùi trầm hương tươi mát người , mùi hương ngọt ngào của đàn ông sau khi tắm rửa xem ra rất hợp khẩu vị.

      Đáng ghét! Người này lại sử dụng mỹ nam kế.

      lắc lắc đầu, để cho mình bị mê hoặc, " tránh ra! Em tại có tâm tình chơi trò thân thiết với , em tại rất tức giận, em ghét . . . . A! đừng cắn cổ em, rất ngứa!"

      "Em tiếp chuyện của em , đừng để ý tới ."

      "Nhưng sờ tới sờ lui, hôn tới hôn lui như vậy, em làm sao ?"

      Vé phạt giả kia đột nhiên bày ra trước mặt , Úy Thượng Đình chỉ vào điều "Ác ý quấy rầy nhân viên cảnh sát", "Từ Kiều Diễm, hôm nay em chẳng những tuân theo quy định giao thông, còn ác ý quấy rầy nhân viên cảnh sát làm việc, tại phạt em ngậm miệng cho , ngoan ngoãn trở về phòng trả lại tiền phạt cho em."

      Cái gì? Từ Kiều Diễm khẽ chu cái miệng ra cho người ta hôn, người cũng bị ôm lấy.

      nháy mắt mấy cái, người đàn ông này học thói xấu, lại bắt đầu học người ta lấy chuyện công trả thù riêng , hừ ~~ quyết định, về sau mỗi ngày đều muốn quấy rầy cảnh sát.


      Kết thúc 2

      Nếu muốn hỏi, ngày nghỉ Từ Kiều Diễm và Từ Tiểu Minh thích nơi nào nhất? Đáp án của hai người tuyệt đối nhất trí --

      Gần nhà bọn họ có trung tâm thương mại, trong đó có thế giới trò chơi.

      " Úy, chị Úy, còn có cậu Từ, các người lại tới nữa!" Nhân viên ở thế giới trò chơi vừa thấy được bóng dáng đám người, nụ cười lập tức cứng nhắc, sắc mặt khi nhìn thấy khách quen nháy mắt trắng xanh, giống như nhìn thấy vật gì rất đáng sợ vậy.

      "Hello!"

      Từ Kiều Diễm cùng Từ Tiểu Minh khoái trá chào hỏi nhân viên phục vụ, còn Úy Thượng Đình vẻ mặt lại áy náy --- thực xin lỗi, hôm nay lại phải đến phiền mọi người.

      Trong thế giới trò chơi có vô số trò chơi kỳ lạ, nhưng chị em họ Từ cũng để vào mắt, mục tiêu của bọn họ chỉ có --

      Máy trò chơi bên kia, chỉ cần duy trì vị trí số , liên tục qua cửa mười lần, có thể đạt được ngàn phiếu thưởng.

      Dùng trăm tệ mua tiền xu trò chơi, ba người chia nhau.

      Từ Kiều Diễm đồng, Từ Tiểu Minh đồng, những cái khác đều đưa hết cho Úy Thượng Đình.

      " có phải lấy quá nhiều rồi hay ?" Người đàn ông thay mấy nhân viên sắc mặt càng lúc càng trắng bệch đứng ở phía xa hỏi.

      " có đâu!" Hai người còn lại đồng thanh .

      Trận chiến đầu tiên, Từ Tiểu Minh, đáng tiếc mới tiến vào vòng thứ hai, liền rớt xuống hạng chín, bị loại!

      Trận chiến thứ hai, Từ Kiều Diễm, bình thường huấn luyện cũng phải là giả, thành tích chiến đấu vượt qua Từ Tiểu Minh, nhưng ở vòng thứ ba, vẫn bị loại! "Đáng tiếc, lần sau em nhất định tốt hơn."

      Cuối cùng, đến phiên Úy Thượng Đình ra sân.

      Mắt nhìn thấy tay người đàn ông cầm tám đồng xu, các nhân viên ở đây đều vẻ mặt khổ sở.

      Bọn họ biết được khách hàng này thực đáng sợ, và thiếu niên tàm tạm thôi, đáng sợ nhất chính là người đàn ông kia, mỗi khi đến lượt ngồi xuống cái máy, tất cả giải thưởng hôm nay đều bị lấy trống trơn.

      " Úy, em muốn cái điện thoại búp bê bọt biển kia, còn có cái hộp bút chì, con chuột, áo T-shirt, tóm lại, tất cả những thứ có búp bê bọt biển em đều phải lấy!"

      " cảnh sát giao thông kiêm rể, em muốn cái gối ôm hình Luffy trong Vua Hải Tặc, vỏ điện thoại, còn có túi Chopper. . ."

      Úy Thượng Đình thở dài hơi, vì nhu cầu của bà xã cùng em vợ, đem tiền xu đẩy vào máy chơi game .

      Hình ảnh xuất , thuần thục chọn hạng, trò chơi bắt đầu!

      bao lâu sau, đinh đinh, liên tục mười cửa đều vượt qua thành công, máy chơi game vang lên tiếng nhạc lớn, chúc mừng vị khách may mắn.

      Hai lần, ba lần, bốn lần. . . Liên tục tám lần, những khách hàng khác tất cả đều chạy tới nơi này xem cảnh tượng hiếm thấy, máy trò chơi liên tục nhả ra phiếu thưởng.

      Đây là đương nhiên, chẳng qua là máy chơi game đua xe, gặp phải tuyển thủ cầm giải quán quân, cũng chỉ có thể nhận thua mà thôi.

      Úy Thượng Đình cũng rất bất đắc dĩ, tài năng của mình lại bị dùng ở máy chơi game; vui nhất chính là chị em họ Từ, hai người tay cầm tám nghìn phiếu thưởng cười toe toét.

      "Hai người biết như vậy là hơi quá đáng sao?"

      "Làm sao có thể? Khu trò chơi này mở cửa cho khách tới chơi, nào có chuyện khách hàng thắng kêu quá đáng chứ? Cái này cũng giống như mở sòng bạc vậy, chẳng lẽ khách đến chơi thắng tiền, cũng cho người ta mang tiền sao?"

      như vậy cũng sai! Nhưng đám nhân viên đáng thương kia, ngày mai bị ông chủ mắng rồi. Bọn họ tháng qua hai lần, phần thưởng gần như đều bị bọn họ lấy hết, khu vui chơi này về sau phải kinh doanh như thế nào đây?

      Hai người ôm chiến lợi phẩm phong phú, đếm xỉa đến sắc mặt nhân viên phục vụ bi thảm tới cực điểm, vui sướng theo chân bọn họ vẫy tay tạm biệt.

      Hôm nay cám ơn lại chiêu đãi!


      - Hết trọn bộ -
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :