1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nam An Thái Phi Truyền - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 172: Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 5 )
      Thiên Hạo đế năm thứ mười bảy, Triệu Đồng mười bảy tuổi.

      Mùa hè, Triệu Đồng lại mang theo Thái phó Hồ Phi Đồng và thái giám bên người Tần Ngọc Y đến phủ Nam An vương ở Nam Cương. Chủ yếu là vì đưa muội muội Minh Nguyệt quận chúa Triệu Đàn sáu tuổi quay về Nhuận Dương.

      Trong khoảng thời gian Triệu Đồng rời này, mỗi ngày Chu Thái hậu đều yên lặng gì, thường đứng trước cửa sổ, lời cũng nhìn ra bên ngoài.

      Từ Liên Ba hỏi nàng nhiều lần, nhưng nàng vẫn .

      Sau khi mùa đông tiến vào, mãi cho đến khi trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, Triệu Đồng mới mang theo muội muội Quận chúa Minh Châu - Triệu Đàn trở về Kim kinh.

      Triệu Đàn sáu tuổi, so với lúc mùa hè có gầy đôi chút, tuy rằng vẫn mập mạp, thoạt nhìn cực kỳ đáng , nhưng Triệu Đồng vẫn lo lắng trùng trùng, cho rằng mùa hè muội muội sụt cân, gầy nhiều lắm, cho nên ngày ngày ngừng bồi bổ muội muội, khiến Chu Thái hậu cùng Từ Liên Ba đều biết nên khóc hay cười.

      Vào đông trời tối sớm, vừa chạng vạng xong, trời đất liền tối đen mảnh, các điện trong Thanh Vân Điện thắp vài ngọn đèn lớn, toàn bộ đều được chiếu sáng chói lọi.

      Bởi vì sát vách tường có đặt lò sưởi, toàn đại điện ấm áp như xuân, hoa lan cái giá bằng gỗ tử đàn trong góc xanh um tươi tốt, chậu hoa thủy tiên đặt bàn con muốn nở, tỏa ra hương thơm nhè .

      Chu Thái hậu ngồi giường La Hán trải đệm mềm thêu hoa, quận chúa Minh Châu - Triệu Đàn ngồi sát bên nàng. Chu Thái hậu nhìn cháu bên ngoại quá giống tỷ tỷ và con trai Triệu Đồng này, trong lòng tràn đầy thích, nàng ôm lấy Triệu Đàn, thường cúi đầu hôn lên búi tóc hình hoa của Triệu Đàn, vỗ về chơi đùa thân mình mềm mại thơm tho của Triệu Đàn, cùng Triệu Đàn giọng chuyện phiếm.

      Triệu Đàn cũng thực thích người dì xinh đẹp này, nũng nịu đối đáp.

      Sang năm Triệu Đồng tự mình chấp chính, từ khi trở lại Kim kinh, mấy đại thần Nội Các kia lập tức dính lấy , mỗi ngày giữ lại trong ngự thư phòng, thường rất khuya mới thả trở về.

      Sau khi trở về chỗ của mẫu thân, trước tiên Triệu Đồng được Tần Ngọc Y hầu hạ rửa tay, sau đó liền dặn dò Tần Ngọc Y: "Bưng canh gà nhân sâm mà trẫm lệnh phòng bếp chuẩn bị cho quận chúa Minh Châu lên đây!"

      Chu Thái hậu vội ngăn cản : "Bánh bột mì vừa mới dùng bữa tối, thể lại ăn thêm! Ăn nữa đầy bụng !"

      Triệu Đồng nhíu mày nhìn mẫu thân cùng muội muội.

      Bánh hấp Triệu Đàn thực nghiêm túc nhìn ca ca, nghiêm túc : "Liên cữu cữu cũng , buổi tối Bánh bột mì ăn nhiều đầy bụng, phát sốt sinh bệnh! Bánh bột mì muốn sinh bệnh muốn phát sốt!"

      Lúc này Triệu Đồng mới từ bỏ.

      Ngày hôm sau, Chu Thái hậu ban ý chỉ xuống, muốn trong cung tổ chức hội ngắm Mai long trọng. Trong thành Kim kinh từ tam phẩm đến các quan viên địa chủ, phàm là quý nữ từ tròn mười bốn tuổi trở mà chưa có hôn ước đều nhận được thiệp mời của Thái Hậu.

      Ngày hội ngắm Mai, trong mấy chủ tử trong cung, e là chỉ có quận chúa Minh Châu Triệu Đàn vui vẻ —— Kim kinh thế mà lại có nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, hơn nữa thiệt nhiều người quen mà mấy năm trước mình biết đều đến đây!

      Sau ngày hội ngắm Mai, Triệu Đồng tìm mẫu thân chuyện lần.

      Dì Chu Tử từng trịnh trọng với , người thân trong nhà, nhất định phải chú ý trò chuyện và trao đổi, trăm ngàn lần nên giấu việc trong lòng mà .

      Triệu Đồng hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, con có nên vì củng cố quyền thế mà cưới hoàng hậu mà con thích?"

      Chu Thái hậu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

      Cảm tạ tỷ phu Triệu Trinh, vì vị thế thống trị của Triệu Đồng mà xây dựng nền móng cực kỳ kiên cố, Triệu Đồng cần vì muốn được các quyền thần ủng hộ mà phải cưới nữ nhân mình .

      "Mẫu thân, người muốn con giống ông cố, ông nội và phụ hoàng mất sớm, sa vào nữ sắc, sớm ngày lìa đời?"

      Chu Bích nhìn Triệu Đồng, đứa con độc nhất của mình, biết bắt đầu từ khi nào, biến thành thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, có tâm và chủ kiến của mình.

      Nàng nhìn Triệu Đồng: "Đây là việc mà mẫu thân hy vọng nhìn thấy nhất!"

      Triệu Đồng cầm lấy tay mẫu thân: "Mẫu thân, hôn nhân của con, có thể để con tự mình làm chủ được , con muốn cưới nữ nhân mà con .

      Chu Bích nghĩ đến mình và Từ Liên Ba.

      Ánh mắt nàng ươn ướt, nghẹn ngào : "Được!"

      Thiên Hạo đế năm thứ mười tám, Triệu Đồng mười tám tuổi rốt cuộc cũng tự mình chấp chính.

      Nam An lão vương Triệu Trinh cũng mang theo Nam An vương Triệu tử trẻ tuổi đến Kim kinh triều bái.

      Vương quyền cao nhất của vương triều Đại Kim được chuyển giao trong yên ổn vững vàng.

      Triệu Đồng chân chính trở thành người đứng đầu Đại Kim.

      Đợi khi mọi thứ ổn định, trong cung truyền ra tin tức bệnh tình của Chu Thái hậu càng ngày càng nặng thêm, đến hành cung Thang sơn tĩnh dưỡng.

      Chu Bích cùng Từ Liên Ba đường hoàng đến ở hành cung Thang sơn.

      biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, bông tuyết tinh khiết trắng như lông chim, luồn vào theo cửa sổ mở hé, rơi mặt đất, rất nhanh hóa thành hư ảo.

      Từ Liên Ba toàn thân mặc áo choàng màu đen khoanh tay đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn gốc mai vàng trong gió tuyết bên ngoài.

      Hôm nay dậy hơi sớm, Chu Bích còn ru rú trong ổ chăn ngủ nướng chưa chịu dậy.

      Rốt cuộc Chu Bích ngủ được, đành ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.

      Vì giữ bí mật, trong hành cung Thang sơn có rất ít người phục dịch, rất nhiều việc đều cần Chu Bích và Từ Liên Ba tự mình làm. Nhưng Chu Bích thực hưởng thụ loại cuộc sống bình thường hạnh phúc này.

      Lúc Chu Bích mặc quần áo, Từ Liên Ba nghe được thanh sột soạt của sợi vải, xoay người, mỉm cười nhìn Chu Bích.

      Lúc này Chu Bích đeo đai lưng màu lục nhạt thêu phong lan thân váy tám mảnh, vốn lưu loát, nhưng nàng cảm thấy Từ Liên Ba nhìn mình, kết quả lúng túng, thắt thành nút chết. Chu Bích gấp đến độ trán cũng đổ mồ hôi, luống cuống tay chân tháo nút thắt.

      lúc bối rối, Từ Liên Ba tới, gì, nhưng vươn hai tay bắt đầu tháo nút thắt thân váy nàng.

      Chu Bích cảm nhận được hơi thở người truyền đến, cử động cũng dám, đứng thẳng tắp, chờ Từ Liên Ba tháo nút thắt.

      Ngón tay Từ Liên Ba thực linh hoạt, rất nhanh liền tháo được nút thắt. Nhưng sau khi tháo xong, cũng lập tức cột lại. Chu Bích đợi lâu, nhịn được quay đầu nhìn, ai ngờ vừa quay đầu lại, nụ hôn của Từ Liên Ba tràn lan ép tới.

      Rất nhanh váy Chu Bích bị xốc lên.

      Cả người nàng xụi lơ, bị Từ Liên Ba đặt lên giường.

      So với thô bạo khi mới vào hai mươi, lúc này Từ Liên Ba cực kỳ dịu dàng, khiến Chu Bích dần sa vào, bám lên người Từ Liên Ba, hơi thở hào hển.

      Từ Liên Ba nhìn ánh mắt Chu Bích hơi nheo lại, mặt đỏ bừng như hoa hồng, hàm răng khẽ cắn lên môi đè nén rên rỉ, khỏi đè thấp thân mình, vừa ra vào vừa hôn xuống.

      Đến khi hai người đứng dậy, là giờ ăn trưa. Mặc quần áo xong, Từ Liên Ba nhìn nhìn phía sau Chu Bích, thấp giọng : "Nàng đừng ra ngoài, ta gọi người bưng thức ăn vào!"

      Tuy rằng sắp hơn ba mươi tuổi, nhưng ở trước mặt Từ Liên Ba, Chu Bích vẫn luôn thẹn thùng như tiểu nương, nàng cúi đầu đồng ý.

      Thời gian như thoi đưa, rất nhanh tháng trôi qua.

      Tuy rằng Từ Liên Ba cũng thích thổ lộ, nhưng Chu Bích có thể cảm nhận được quan tâm và săn sóc của đối với mình.

      Rất nhanh mùa xuân lại đến, thời tiết dần bắt đầu trở nên ấm áp. Thân thể Chu Bích bắt đầu thoải mái. Nàng thường xuyên cảm thấy buồn nôn vào sáng tinh mơ khi vừa tỉnh dậy, chỉ nôn khan, hơn nữa còn thường xuyên muốn ăn chút thức ăn vặt thanh đạm chua chua.

      Mới đầu Từ Liên Ba cũng chú ý, hôm, luyện kiếm trong viện, chợt nghe Chu Bích ở trong phòng phát ra tiếng nôn khan, vội chạy nhanh qua.

      Chu Bích đứng trước bàn nôn khan.

      Sau khi đỡ Chu Bích ngồi lên giường, Từ Liên Ba mới thấp giọng hỏi: "Nàng bị thế này bao lâu rồi?"

      Chu Bích nghĩ nghĩ rồi : "Đại khái mới hai ba ngày thôi!"

      Từ Liên Ba nhìn nàng, trong mắt như có chút thể tin, lại hỏi câu: "Kinh nguyệt của nàng cách nay bao lâu?"

      Chu Bích nghĩ chút, cuối cùng cũng nhớ ra, : " hai tháng có rồi!"

      Từ Liên Ba thèm nhắc lại, ngồi xuống bên giường, lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Bích vội nhìn , lại phát yên lặng rơi lệ.

      Chu Bích ôm lấy .

      Qua hồi lâu, Từ Liên Ba mới mở miệng : "Ta từng với Liễu Liên, ta muốn sinh tám, mười đứa ; sau lại nghĩ, e là đời này có con, ngờ. . . . . . !"

      dùng ống tay áo lau nước mắt, : "Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh cũng cùng đến; lão Vương gia ở Kim kinh, ta phái người mời bọn họ đến bắt mạch cho nàng!"

      Chu Bích cười gật gật đầu, Từ Liên Ba lại hỏi: "Muốn ăn chút gì ?"

      Chu Bích nghĩ nghĩ rồi : "Muốn ăn mì kéo, chỉ mì thôi, thêm chút nước dùng nào, trộn chút hành thái gừng băm là được!"

      Từ Liên Ba ừ tiếng, đứng dậy ra ngoài.

      Chu Bích còn tưởng Từ Liên Ba dặn phòng bếp chuẩn bị, ngờ là tự mình làm mì kéo.

      Chu Bích ăn mì kéo trắng nõn mà Từ Liên Ba làm, thanh đạm ngon lành, nàng ăn liền ba chén.

      Hành cung Thang sơn cách Kim kinh rất gần, rất nhanh Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh liền chạy đến.

      Chu Bích mang thai.

      Từ Liên Ba cũng bỗng chốc biến thành ông chồng tốt ‘Nhị Thập Tứ Hiếu’, nhưng thường xuyên mỉm cười với Chu Bích, mềm giọng trấn an Chu Bích, cẩn thận chăm sóc Chu Bích.

      Tám tháng sau, Chu Bích an toàn sinh ra trưởng nữ của Từ Liên Ba —— Từ Hoa. Sau khi Triệu Đồng nhận được tin tức tốt, cố tình chạy tới hành cung Thang sơn, chúc mừng mẫu thân và Từ Liên Ba.

      Từ Hoa càng ngày càng giống Từ Liên Ba, thấy bé thừa hưởng gương mặt của mình, trong lòng Từ Liên Ba liền vui mừng vô hạn.

      và Chu Bích đều thực nuông chiều đứa bé.

      Từ Hoa vẫn luôn được chăm sóc rất tốt, lúc tuổi, hai bàn chân cũng thực mạnh mẽ, hơn nữa còn bắt đầu học bước .

      Tuy bé bước có chút tập tễnh, khiến người ta ướt mồ hôi, nhưng vẫn té ngã, được tới rìa ghế dựa, vịn ghế dựa ngừng lại, quay đầu gọi Chu Bích tiếng: "Mẹ ——"

      Chu Bích cực kỳ vui vẻ, xông lên trước ngồi xổm ôm Từ Hoa vào trong lòng, cất giọng nghẹn ngào: "Từ Hoa, con gọi mẹ được rồi sao? Gọi lại lần nữa !"

      Từ Hoa cất giọng trong trẻo trọ trẹ tiếng "Mẹ".

      Chu Bích ôm chầm lấy bé, hướng về phía thư phòng hô tiếng —— "Tướng công, Từ Hoa biết rồi! Con vừa gọi ‘mẹ’!"

      Bọn họ ở lại hành cung Thang sơn, Chu Bích luôn gọi Từ Liên Ba là "Tướng công", Từ Liên Ba gọi nàng là "Nương tử", giống như đôi vợ chồng bình thường.

      Từ Liên Ba ra khỏi thư phòng nhanh, đón lấy đứa từ trong tay Chu Bích, hôn hôn, với Chu Bích: "Từ Hoa giống ca ca Triệu Đồng của con, rất đều biết biết , nhất định càng thông minh giống ca ca!"

      Chu Bích cười thản nhiên: "Đúng vậy!"

      tháng trước Triệu Đồng vừa mới đến thăm nàng, nhưng nàng lại bắt đầu nhớ Triệu Đồng rồi.

      Hai năm sau, Chu Bích lại sinh thứ nữ Từ Liễu.

      Đối với chỉ có hai con , có con trai nối dõi tông đường này, dường như Từ Liên Ba tuyệt để ý, rất thương hai nữ nhi Từ Hoa và Từ Liễu. Bất quá, dường như có hơi nghiêm khắc hơn chút với trưởng nữ Từ Hoa.

      Lúc Từ Hoa ba tuổi.

      Chu Bích mang Từ Liễu tản bộ, trong phòng chỉ có Từ Liên Ba cùng Từ Hoa ngủ nướng.

      "Cha ——"

      Trong giường truyền đến giọng trẻ con non nớt.

      Từ Hoa tỉnh.

      Từ Liên Ba cúi đầu, với tay mở cửa sổ lớn thêm, gió lạnh chứa bông tuyết đập vào mặt —— trưởng nữ của Từ Liên Ba, chút gió tuyết ấy có là gì.

      Từ tính tình đứa này chính là như lừa (lời tác giả nhá !!!), cũng biết giống ai, nuông chiều riết mà ra thể thống gì, ba tuổi mà ngay cả cơm cũng tự ăn, quần áo cũng tự mặc. Từ Liên Ba hạ quyết tâm, phải giáo dục Từ Hoa tốt, cải biến bé thành thục nữ đủ tư cách của triều Đại Kim.

      trở về bên giường, lấy áo, quần và áo choàng của Từ Hoa ra, đặt lên giường, với Từ Hoa vùng vằng ngồi dậy: "Tự mặc quần áo !"

      Từ Hoa ba tuổi chờ phụ thân với tay kéo mình đứng lên, đợi nửa ngày cũng thấy, sau khi tự mình ngồi dậy, với tay dụi mắt, thở dài như người lớn, cất giọng trong trẻo: "Con mặc đâu!"

      Từ Liên Ba chỉ đứng bên giường nhìn bé: "Phải tự mình mặc!"

      Tính tình Từ Hoa táo bạo, thấy phụ thân muốn giúp, nhất thời giận dữ, chỉ mặc trung y từ trong chăn nhảy ra, ném từng món quần áo giường lên người Từ Liên Ba, vừa ném vừa la: "Mặc! Mặc!"

      Từ Liên Ba bất động, mặc kệ quần áo rơi xuống đất.

      Từ Hoa đặt mông ngồi lên chăn, vừa dùng cả tay chân phủi giường vừa gào khóc. Chẳng qua gào khóc nửa ngày, trong đôi mắt chẳng có chút nước mắt nào.

      Cửa sổ bị Từ Liên Ba mở ra, gió tuyết bên ngoài ngừng quất vào, trong phòng lạnh như bên ngoài, Từ Hoa nhịn được hắt hơi cái. Từ Liên Ba đau lòng trận, nhưng vẫn còn nhịn được, vẫn đứng đó, chờ đợi Từ Hoa tự mình mặc quần áo.

      Sau khi giằng co lát, Từ Hoa gây mà vẫn thắng được cha, đành khua tay béo chân béo cố gắng mặc áo. Lúc Từ Hoa mặc quần áo, Từ Liên Ba qua đóng cửa sổ, ngăn gió tuyết lại bên ngoài.

      Từ Hoa mặc áo xong, nhưng tự buộc dây lưng và mặc quần bông bất lực, thử nửa ngày cũng được, dây lưng vẫn buộc tốt, miệng méo xệch, ánh mắt đỏ ửng, nước mắt mời mà đến, biến thành bộ dạng ngưng nghẹn khóc thành tiếng.

      Từ Liên Ba nhìn Từ Hoa, tim rốt cuộc mềm nhũn.

      Nhưng Từ Hoa bị mẫu thân Chu Bích của con bé nuông chiều hỏng rồi, việc gì cũng làm, biết làm sao đây?

      Cha và con , cái yên lặng tiếng động rơi lệ đối kháng lẫn nhau, rèm cửa bị xốc lên, Chu Bích toàn thân lạnh lẽo ôm Từ Liễu cùng Ngọc Hương tiến vào: "Sao thế, sao còn chưa mặc quần áo cho Từ Hoa?"

      Từ Liên Ba bất động.

      Từ Hoa vẫn như trước mở to đôi mắt, tiếng động rơi lệ.

      Chu Bích hiểu bước qua, giật mình cười : "Từ Hoa còn , chỉ mới ba tuổi! Quần áo mùa đông dầy như vậy, sao con có thể tự mặc chứ?"

      Từ Hoa thấy có cứu tinh, với tay dùng tay áo lau lau nước mắt, tiếp tục chảy nước mắt.

      Chu Bích bước lên phía trước: "Cha con là cha dượng, mẫu thân mặc cho con!"

      Nàng tiến lên, sau vài cái liền giúp Từ Hoa mặc xong quần bông, cột chắc dây lưng. Sau khi giúp Từ Hoa mang giày, Chu Bích mới lấy áo choàng khoát lên cho bé.

      Ôm Từ Hoa xuống giường, lúc này Chu Bích mới cười với Từ Liên Ba: "Từ Hoa còn quá , chờ mùa xuân sang năm chàng hãy rèn giũa con, được chứ?"

      Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nàng, lòng Từ Liên Ba bỗng dưng mềm nhũn. Nhìn Từ Hoa vội chạy ngắm tuyết, thấp giọng : "Được. Tất cả đều nghe theo nàng."

      Chu Bích quay đầu nhìn, thấy Ngọc Hương ôm Từ Liễu vào buồng trong, vội tiến đến trước người Từ Liên Ba, nhón chân hôn cái lên khuôn mặt tuấn tú của Từ Liên Ba.

      Đến lúc ăn cơm trưa, vấn đề lại tới.

      Từ Hoa ngồi bên cạnh mẫu thân, Chu Bích đút nàng ăn cơm.

      Từ Hoa vừa ăn vừa làm nũng, chốc chê cháo nóng, lát bảo bánh bao quá lớn, lúc lại mẫu thân đút quá nhanh, Từ Liên Ba ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn bé con ăn cơm mà ngứa tay, hận thể tát quất qua, đánh cho bay mất cái vẻ yếu ớt đột nhiên sinh ra của bé.

      Nhưng nghĩ đến hứa hẹn của mình với Chu Bích, cuối cùng cũng nhịn được.
      Tieuhoadan, Juuni, Anhdva3 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 173: Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 6 )
      Chu Bích vất vả mới hầu hạ Từ Hoa ăn xong cái bánh bao , lại đút bé uống non nửa chén cháo, lúc này bữa cơm trưa dài dằng dặt mới xong.

      Từ Liễu theo Ngọc Hương ngủ.

      Chu Bích cũng nhìn đến Từ Liên Ba, tự mình đưa Từ Hoa đến phòng ngủ chơi. Tính cách Từ Hoa hoạt bát, thực náo loạn. Nàng chơi lúc, chơi sôi nổi, bởi vậy rất nhanh liền mệt mỏi, ngủ trong lòng Chu Bích.

      Chu Bích ôm bé, nhìn khuôn mặt ngủ say hồng như quả táo của con, vô cùng thích, nhìn thế nào cũng đủ, vụng trộm hôn vài cái, cuối cùng mới lưu luyến rời đặt Từ Hoa lên giường, chèn chặt chăn.

      Tết lịch sắp tới.

      Đêm giao thừa, sau khi gặp các đại thần, Triệu Đồng mang theo Tần Ngọc Y cùng hai thị vệ Phàn Thanh và Lương Diên bên người đến hành cung Thang sơn, định mừng năm mới ở đây.

      Thấy ca ca đến, Từ Hoa càng sôi nổi, quấn quít lấy Triệu Đồng muốn Triệu Đồng đưa bé ra ngoài đắp người tuyết.

      Triệu Đồng tiếp xúc với trẻ con đều là loại ngoan ngoãn như Triệu Đàn, nào biết rằng đời còn có loại muội muội ‘mèo bướng bỉnh’ như Từ Hoa này, sắp phiền chết, chưa ở được đến ngày thứ hai liền chạy trối chết.

      Khiến Chu Bích và Từ Liên Ba cảm thấy an ủi là con Từ Liễu vô cùng khôn khéo. Chẳng những bám lấy cha và mẹ, còn lanh lợi, bắt đầu biết tự ăn cơm.

      Lúc Từ Liễu hai tuổi, hôm thức dậy rất trễ, mẫu thân ở trong phòng, bé đứng dậy tự mình lấy quần áo muốn thử mặc, nào ngờ vừa mặc áo vào, chợt nghe tiếng của mẫu thân: "Từ Liễu nhà chúng ta trưởng thành, biết tự mình mặc quần áo rồi!"

      Chu Bích vừa , người bước vào.

      Nàng tiến lên lấy quần áo, nhanh nhẹn giúp Từ Liễu mặc vào.

      Từ Liễu ngoan ngoãn cho mẫu thân tùy ý xoa nắn.

      Chu Bích lấy quần mặc giúp Từ Liễu, lại ôm lấy Từ Liễu, để Từ Liễu đứng giường, quấn đai lưng cho bé. Sau đó lại ôm Từ Liễu, đặt Từ Liễu lên giường, giúp Từ Liễu mặc váy, mang tất và giày, rồi mới ôm Từ Liễu xuống giường.

      Chu Bích ôm Từ Liễu đến phòng ngủ của mình và Từ Liên Ba, thả Từ Liễu lên ghế trước bàn trang điểm, mình cầm lược gỗ bắt đầu chải tóc cho bé.

      Rất nhanh Chu Bích cột tóc xong cho Từ Liễu, đỉnh đầu rẽ ngôi giữa, lại cột hai dãi lụa màu xanh biếc, thoạt nhìn đặc biệt đáng .

      Giúp Từ Liễu chải tóc xong, Chu Bích nhìn ra ngoài cửa kêu tiếng, rất nhanh tiểu cung nữ Thanh Nhan liền bưng kim bồn (chậu mạ vàng) chứa nước ấm đến.

      Chu Bích để Từ Liễu đứng lên, tự mình thấm nước ướt khăn lụa, sau khi vắt khô mới lau mặt Từ Liễu. Tay Chu Bích nhàng dịu dàng, cẩn thận lau trán, khóe mắt, mũi và khuôn mặt Từ Liễu.

      Từ Liễu hiểu chuyện, nhắm mắt lại chờ mẫu thân lau xong.

      Lau mặt xong, mắt Từ Liễu còn chưa mở, ngón tay mềm mại của Chu Bích liền dính tinh dầu thơm thoa lên. Tinh dầu lành lạnh, mang theo mùi thơm ngát, sau khi thoa Từ Liễu cảm thấy mặt thoải mái, liền cất giọng trong trẻo với mẫu thân: "Mẹ, thơm quá!"

      Chu Bích vừa thoa vừa : "Thoa thoa, thoa thoa! Thoa cho Từ Liễu nhà ta thành tiểu mỹ nhân! Tương lai lại thoa thành đại mỹ nhân!"

      Khuôn mặt của Từ Liễu tập hợp ưu điểm của Chu Bích và Từ Liên Ba, hai mắt to, da thịt trắng mịn, cực kỳ đáng .

      Chuẩn bị xong hết, Chu Bích ôm Từ Liễu ra cửa phòng, tìm Từ Liên Ba.

      Từ Hoa nay bốn tuổi, được dì Chu Tử đón đến Nhuận Dương chơi rồi.

      Lúc này là mùa xuân.

      Hành cung Thang sơn được Triệu Đồng tu sửa nhiều lần, quy mô rất lớn, Triệu Đồng nhờ dượng Triệu Trinh tự mình thiết kế hoa viên, bố trí ở hoa viên càng tinh xảo.

      Vào hoa viên, Từ Liễu ở trong lòng mẫu thân nhìn chung quanh, trong hoa viên đủ loại hoa cỏ, hoa Đào hồng phấn, hoa Lê trắng tuyết nở sum suê, trong khí tràn ngập mùi thơm.

      Chu Bích ôm Từ Liễu xuyên qua đường mòn trồng Đào, Lê, Thanh Nhan theo sát phía sau.

      Đến cuối đường mòn, trước mắt Chu Bích xuất đình làm từ trúc, nhìn vẫn còn mới, như vừa mới sơn, cạnh đình là rừng chuối tây xanh um tươi tốt còn chưa nở hoa.

      Vòng qua đình , là mảnh rừng trúc, theo đường mòn trong rừng trúc, đến cửa khép hờ. Chu Bích đẩy cửa ra, phía trước là ngõ .

      Vòng qua ngõ hành lang dài có tay vịn, dọc theo hành lang, chỉ thấy phía là năm tòa nhà lớn nối liền, hành lang bốn phía, cửa sổ vách tường sơn màu lục, rất trang nhã.

      Đây là thư phòng cũng là nơi tiếp khách của Từ Liên Ba.

      Còn chưa tới phòng ăn, Chu Bích liền nhìn thấy Từ Liên Ba đẩy cửa thư phòng ra đón, mặt chứa nụ cười: "Bảo bối Từ Liễu của ta đến rồi! Để phụ thân bế nào!"

      xong tiến lên đón lấy Từ Liễu.

      Tính cách Từ Liễu dịu ngoan, giống Từ Hoa luôn chọc giận , đương nhiên cảm thấy Từ Liễu càng thân thiết hơn.

      Cái ôm của phụ thân khác hẳn mẫu thân, mẫu thân ôm vừa thơm vừa mềm, phụ thân ôm vừa cứng rắn vừa hữu lực. Từ Liễu nằm trong lòng phụ thân, cảm thấy rất an toàn.

      Từ Liên Ba ôm nữ nhi, : "Từ Liễu, con là đại nương hai tuổi, phải ngoan đó!"

      Từ Liễu chậm rãi phản bác: "Liễu Liễu hiểu chuyện, tỷ tỷ mới ngoan!"

      Từ Liên Ba vừa nghe, cùng Chu Bích liếc nhìn nhau, khỏi đều nở nụ cười, ôm Từ Liễu hôn cái kêu: "Từ Liễu của ta nhanh mồm nhanh miệng, lời phức tạp như thế mà cũng được rồi!"

      Chu Bích tiến lên giúp nữ nhi sửa sang hai dãi lụa lại chút, cười : "Từ Liễu thông minh, mẫu thân Từ Liễu nhất!"

      tại Từ Liên Ba và Chu Bích cũng chưa tới bốn mươi, bởi vì luôn chú ý bảo dưỡng, làn da mặt bọn họ đều trẻ trung trơn bóng, ánh mắt tươi tắn rạng rỡ.

      Lúc ăn điểm tâm, Chu Bích đặt Từ Liễu lên ghế được đóng riêng, múc chén cháo đặt trước mặt mình, để lát, múc muỗng nước cháo, tự mình nếm thử, cảm thấy độ ấm vừa vặn cho Từ Liễu ăn, mới đặt trước mặt Từ Liễu, để Từ Liễu tự ăn.

      Từ Liễu múc muỗng cháo, bắt đầu ăn.

      Sau khi Từ Liễu uống vài hớp cháo, Từ Liên Ba dùng đũa gắp rau xanh đưa tới, mặt mang vẻ cổ vũ, miệng còn "Từ Liễu nên kén ăn, tiểu nương kén ăn xinh đẹp!"

      Từ Liễu dịu ngoan hé miệng, ngậm rau xanh, nhai nhai lâu mới nuốt xuống.

      Từ Liên Ba và Chu Bích rất vui mừng, Từ Liên Ba ngạc nhiên nhìn Chu Bích: "Từ Liễu ăn rau xanh rồi!" Chu Bích cũng tỏ vẻ vui mừng, hôn lên khuôn mặt nhắn của Từ Liễu cái, vội cầm cái bánh bao đưa cho Từ Liễu: "Từ Liễu ngoan, ăn bánh bao , bên trong có thịt có rau, ăn lớn lên xinh đẹp!"

      Từ Liễu nhận lấy bánh bao ngoan ngoãn ăn.

      Bữa điểm tâm này Từ Liên Ba cùng Chu Bích vui mừng liên tục, ăn cực kỳ vui vẻ. Ăn điểm tâm xong, Từ Liên Ba liền ôm Từ Liễu, cùng Chu Bích đến hoa viên tản bộ.

      Giữa trưa hôm đó, Từ Liễu ngủ trưa giường trong phòng ngủ của cha mẹ.

      Từ Liên Ba và Chu Bích hiếm khi được ở cùng nhau, liền nắm tay đến thư phòng của Từ Liên Ba.

      giường hẹp trong thư phòng, hai người ra roi thúc ngựa.

      Sau hai trận gió xuân, Chu Bích cùng Từ Liên Ba chen chúc giường, thấp giọng lặng lẽ chuyện.

      Chu Bích nhớ trưởng tử Triệu Đồng ở Kim kinh, lại nhớ Từ Hoa ở phủ Nam An vương Nhuận Dương xa xôi.

      Từ Liên Ba cực Chu Bích, nhiều năm trôi qua mà vẫn cảm thấy tựa như vừa mới ở cùng nhau. hôn Chu Bích chút, cười : "Được rồi, đừng luôn nhớ đông nhớ tây nữa, ngủ trước !"

      Chu Bích mệt đến mắt cũng mở nổi, nhưng vẫn kiên trì : "Thiếp xem Từ Liễu !"

      Từ Liên Ba vừa đỡ nàng nằm xuống, vừa : "Nàng ngủ trước, ta thăm con!"

      Chu Bích có chút mơ hồ, than thở: "Vậy chàng ôm thiếp đến bên cạnh Từ Liễu !"

      Từ Liên Ba ôm lấy nàng vào phòng ngủ, đặt nàng nằm bên người Từ Liễu.

      Từ Liễu vốn ngủ say, nhưng mẫu thân vừa nằm xuống bên cạnh, bé con lập tức tự động tự phát chui vào trong lòng Chu Bích, hai mẹ con thoải mái dễ chịu ngủ say.

      Từ Liên Ba ngồi bên giường nhìn chốc lát, rồi mới làm việc của mình.

      Từ Liên Ba vừa rảnh, liền cùng Từ Liễu đến hoa viên chơi, quả nhiên thân thể Từ Liễu được rèn luyện thành khỏe mạnh, chưa từng bệnh lần nào. Từ Liễu cũng thực thích phụ thân của mình, ban ngày thường xuyên bám lấy Từ Liên Ba, ngay cả Chu Bích cũng bị xếp xuống thứ hai. Chỉ đến buổi tối ngủ, Chu Bích mới thành người thân nhất của Từ Liễu.

      Cuộc sống hạnh phúc như vậy, hạnh phúc đến mức Chu Bích thường cảm thấy giống như ở trong mộng đẹp, quả thể tin những thứ này là . Nàng thường lặng lẽ vớiTừ Liên Ba: "Ở cùng chàng, sao lại hạnh phúc như vậy? Quả thực thiếp thể tin sao mình lại có phúc đến thế!"

      Chu Bích thường dễ dàng thỏa mãn như vậy khiến Từ Liên Ba cảm thấy thương tiếc, ôm lấy Chu Bích, nhìn Từ Liễu chạy tới chạy lui chơi đùa trong hoa viên, thấp giọng : "Chu Bích, tội cho nàng trước kia chịu quá nhiều khổ sở!"

      nhìn Chu Bích, nhịn được hôn rồi lại hôn lên trán Chu Bích: "Chúng ta mãi luôn ở cùng nhau!"

      Chu Bích dựa sát vào lồng ngực của , dịu dàng : "Được! Tất cả đều nghe theo chàng!"

      Khi Từ Hoa năm tuổi từ Nhuận Dương trở lại hành cung Thang sơn, là tháng hai năm sau.

      Triệu Đồng phái thị vệ thống lĩnh Lương Diên mang theo vài thị vệ thân tín đưa nàng về.

      Thân hình Từ Hoa vừa xuất trong khe núi, trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy Từ Liễu cưỡi cổ Từ Liên Ba —— phụ thân nghiêm khắc với mình như vậy, vì sao lại hiền từ thương muội muội!

      Từ Hoa vô cùng ghen tị!

      Bất quá, sau khi nàng phát phụ thân cùng mẫu thân vẫn luôn thương mình, liền ghen tị nữa.

      Rất nhanh tháng ba lại tới, hoa đào trong hoa viên ở hành cung Thang sơn bắt đầu nở rộ, sắc màu rực rỡ khắp nơi, toàn bộ hành cung thành biển hoa.

      Vào mùa đông, Triệu Đồng mang theo Phàn Thanh cùng Lương Diên lại chạy tới hành cung Thang sơn đoàn tụ với cha dượng, mẫu thân và hai muội muội.

      Đến buổi tối, Từ Liên Ba dặn người đốt lửa trước sảnh dùng để luyện tập võ nghệ.

      Vừa đến mùa đông, trong sảnh dùng để luyện tập võ nghệ dùng bùn đắp thành chậu than lớn, thái giám bỏ rơm rạ phơi nắng sau khi thu hoạch vào mùa thu vào chậu than, sau đó nhóm lửa bên dưới, rơm rạ khô ráo rất nhanh liền bắt lửa, nhưng vì rễ cây quá lớn, cho nên thế lửa lớn, nhưng lại cháy trong thời gian rất dài, toàn bộ sảnh luyện tập võ nghệ trống trải cũng trở nên thực ấm áp.

      Cơm chiều mùa đông luôn được ăn sớm, sau bữa cơm, buổi chiều mọi người có thể uống trà ăn khoai nướng bánh bao nướng cùng chuyện phiếm. Từ Liên Ba đặt đối diện chậu than cái giàn sắt có ba chân, phía có treo cái móc sắt, treo cái ấm đồng chứa đầy nước lên móc sắt, như vậy chẳng những có thể sưởi ấm còn có thể nấu nước uống.

      Từ Liên Ba vùi khoai lang vào trong lớp tro dưới chậu than, chưa đến nửa canh giờ lại dùng kẹp gắp khoai lang ra, lột lớp vỏ cháy đen bên ngoài, là có thể ăn khoai lang nướng thơm ngọt.

      Từ Liên Ba lại dạy bọn họ đốt lò nướng bánh bao, nướng thịt dê và làm vài món cơm canh đơn giản bên cạnh đống lửa.

      Cho nên buổi tối mùa đông quây quần bên đống lửa, là thứ mà nhóm Từ Hoa Từ Liễu mong chờ nhất.

      Tối hôm đó, Từ Liên Ba lệnh cho thái giám chuẩn bị ba cái chảo sắt có quai treo, mấy đĩa tương chấm và bàn đậu hủ cắt sẵn.

      Từ Hoa vừa thấy điệu bộ này của phụ thân, là biết nấu đậu hủ, cực kỳ vui vẻ.

      Từ Liên Ba treo ba cái chảo có tay cầm lên móc sắt, đổ nước sôi vào, chờ nước lại sôi trào, Chu Bích liền bưng đậu hủ đổ hết vào trong.

      Chờ đậu hủ được nấu chín, Chu Bích dùng đũa vớt đậu hủ ra, chia cho ba đứa trước, sau đó lại chia cho Từ Liên Ba.

      Đậu hủ rất mềm rất thơm, tương chấm cũng do Ngọc Hương dùng đậu tương và đậu phộng làm thành tương trộn đậu phộng, trong đêm đông rét lạnh, thả miếng đậu hủ ấm nóng thấm đẫm tương vào miệng, là mỹ vị cao cấp, mang đến cho mùa đông ở hành cung Thang sơn rất nhiều ấm áp.

      Tiết Đoan Ngọ năm Từ Hoa bảy tuổi, nàng và muội muội Từ Liễu cùng thức dậy, Ngọc Hương chuẩn bị nước lá ngải cho các nàng rửa mặt.

      Từ Hoa và Từ Liễu rửa mặt xong, Chu Bích chia cho mỗi nàng túi hương hình trái tim, quấn lên cổ tay các nàng dây đeo ngũ sắc, cuối cùng lại dùng hùng hoàng (khoáng vật có màu vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc)thoa vào lỗ tai các nàng rồi mới cho hai chị em nàng ra cửa.

      Vốn ở Độc huyện có phong tục Đoan Ngọ như vậy, vào tiết Đoan Ngọ phải dùng nước giếng nấu lá ngải cho trẻ em rửa mặt, nghe là có thể tiêu tai họa trừ tà ma; sau khi rời giường, lại đeo túi hương lên cổ chúng, túi hương thường làm bằng lụa thêu thành hình tam giác, hình trái tim, hình chân trẻ em hoặc hình các loài vật , bên trong nhét bông và Bạch Chỉ, Mộc Lan, cùng các loại chất có mùi thơm, có hiệu quả phòng bệnh cho trẻ ; mặt khác còn phải dùng năm loại chỉ khác màu đan lại, buộc lên tay, nghe sợi tơ ngũ sắc đan vào nhau tượng trưng cho gân cốt của rồng, như vậy đứa rơi xuống nước; về phần thoa rượu Hùng hoàng, là vì phòng ngừa dịch bệnh.

      Từ Hoa cùng Từ Liễu vừa ra cửa, Chu Bích liền chạy đuổi theo, miệng thầm oán: "Chị em các con gấp gì chứ, mẫu thân còn chưa mà!"

      Từ Hoa cùng Từ Liễu xoay người cười : "Đồng ca ca sắp đến, hai chúng con muốn ra đón Đồng ca ca!"

      Chu Bích nghe vậy, nhất thời nở nụ cười.

      Mỗi lần con trai lớn đến, hành cung Thang sơn luôn vui vẻ náo nhiệt giống lễ mừng năm mới.

      Ba mẹ con cùng bước về phía trước, vừa vừa chuyện. Từ Hoa hỏi Chu Bích: "Mẫu thân, sao buổi sáng tiết Đoan Ngọ lại phải ăn tỏi?"

      Chu Bích biết nàng thích ăn, cười : "Đó là đương nhiên! Ăn tỏi các con sinh bệnh!"

      "Hừ!"

      Lúc Triệu Đồng chạy đến hành cung Thang sơn, Ngọc Hương cùng Thanh Nhan và hai tiểu cung nữ bày đồ ăn lên bàn, chỉ đơn giản là chút bánh chưng, trứng gà luộc, tỏi phi và vài loại lá sợi đay.

      Năm tháng dần trôi, nhiều năm trôi qua.

      Vào tháng sáu, Thang sơn vào mùa mưa, thường xuyên có mưa to tầm tã, trong hoa viên, trong viện, nơi nơi đều là nước. Thỉnh thoảng có mấy ngày đổ mưa, tuy rằng ban ngày rất nóng, nhưng ban đêm thường rất mát mẻ.

      Thường là ban ngày đổ trận mưa to, đến chạng vạng, mưa sớm ngừng, nhưng trong viện vẫn còn đọng nước.

      Từ Hoa cùng Từ Liễu bắt đầu giống các thiếu nữ, bắt đầu học thêu thùa may vá. Từ Hoa chăm chú học, Từ Liễu lại học chăm chỉ.

      Vì tương lai của hai người bọn họ, Triệu Đồng làm chủ tạo điều kiện cho hai nàng nhận họ hàng, dưới danh nghĩa của dì Nam an thái phi.

      Hôm nay, Từ Hoa cùng Từ Liễu châm kim thêu thùa may vá —— Từ Liễu thêu, Từ Hoa xem. Hai người trò chuyện hăng say, ngẫu nhiên có hai giọt nước bị gió thổi bay tới, lại vì là mùa hạ, ngược lại cũng có gì đáng ngại.

      Con trai Bạch Lâm của Bạch Tử Xuân vào hành cung Thang sơn làm khách.

      Bạch Lâm mười bốn tuổi rất tuấn tú lại hay bẽn lẽn, Từ Hoa mười hai tuổi thích nhất là trêu chọc .

      Mặt Bạch Lâm hơi ửng hồng, bất quá gì liền tới bên người Từ Hoa. Từ Hoa kéo tay chạy vào hậu hoa viên. Đến bức tường dưới tầng lầu sau viện, hai người đều học võ công cùng nhau đề khí, nhảy qua tường sau hậu hoa viên, rơi xuống thảm cỏ ngoài bờ tường.

      cỏ ướt sũng, đường bên cạnh đọng rất nhiều nước, hình thành hết hố nước này đến hố khác. Bọn họ tháo hết giày và tất, chân trần đạp lên nước, lòng bàn chân chạm vào lớp bùn mềm, lành lạnh, mềm mềm, cực kỳ thoải mái.

      Bạch Lâm nhìn nhìn chân Từ Hoa. Chân Từ Hoa trắng trắng tròn tròn, thoạt nhìn đáng . có chút thẹn thùng, dời ánh mắt.

      Từ Hoa cũng liếc nhìn chân Bạch Lâm. Màu chân Bạch Lâm tựa như màu hạt lúa mì trong ánh nắng, thoạt nhìn thực thoải mái. Từ Hoa nhịn được dùng chân của mình cọ cọ chân Bạch Lâm. Ban đầu Bạch Lâm còn né tránh, sau quyết định động đậy, đứng đó mặc cho Từ Hoa giẫm.

      Từ Hoa liền nhất quyết dùng chân phải dẫm lên lưng bàn chân trái của Bạch Lâm, nghiêng đầu nhìn Bạch Lâm. Ánh mắt Bạch Lâm nhìn chằm chằm nàng. Từ Hoa cong khóe miệng cười, bắt lấy cánh tay Bạch Lâm, chân trái cũng dẫm lên.

      Chờ sau khi nàng hoàn toàn đứng lên chân mình, tay Bạch Lâm nhàng khép ở hông nàng, chậm rãi di chuyển đường . thi triển khinh công, càng chuyển càng nhanh, rất nhanh liền bay về phía đồi cao bên kia.

      Lúc ở giữa trung, Từ Hoa có chút mê muội, nhịn được ôm chặt lấy thắt lưng Bạch Lâm, giấu mặt mình trong lòng Bạch Lâm.

      Tính háo thắng của Bạch Lâm nổi lên, càng thêm ra sức thi triển, bóng dáng như gió lướt qua, thoáng chốc lên đến đồi cao.

      Hai người dừng lại lâu, Từ Hoa vẫn chui trong lòng Bạch Lâm thở dốc.

      Bạch Lâm lặng lẽ hôn hôn búi tóc Từ Hoa, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

      Rất nhanh đến giữa hè.

      Hoa Lê trong hành cung Thang sơn rơi xuống, thấp thoáng trong lá cây màu xanh là quả lê treo đầy cành. Chuối tây bên cạnh đình nghỉ chân trổ lá dài rộng xanh bóng, mang đến vẻ tươi mát đặc hữu của đầu hè.

      Đến buổi tối, thường nghe được tiếng ếch kêu "oạp oạp oạp" ngoài kênh rạch. Trời cũng sáng sớm, sáng sớm mỗi ngày, khi Từ Hoa tỉnh lại, đều ngửi được mùi lúa mạch thơm ngát trong khí, nghe được tiếng chim Đỗ quyên (chim cuốc) kêu "quốc quốc".

      Bạch Lâm ngoài đọc sách tập võ, liền mang Từ Hoa đến hoa viên chơi.

      Hôm nay mặt trời còn chưa mọc, khí thấm lạnh, trong bụi cỏ còn đọng những giọt sương sớm, rất nhanh hài chân liền trở nên ướt sũng. Từ Hoa mang đôi hài thêu mỏng manh, rất nhanh liền ướt đẫm, có chút thoải mái.

      Bạch Lâm phát tư thế đường của Từ Hoa có chút kỳ quái, liền dừng bước lại cúi người nhìn. phát hài của Từ Hoa ướt, liền đưa lưng về phía Từ Hoa khom người xuống: "Tiểu Hoa muội muội, đến đây, ta cõng muội!"

      Từ Hoa cười, lập tức nhảy lên lưng Bạch Lâm.

      Bàn tay Bạch Lâm với ra sau lưng cõng Từ Hoa lên, bước .

      Dựa vào lưng Bạch Lâm là thể nghiệm kỳ lạ. Lưng của thực gầy, Từ Hoa yếu ớt dựa người vào, cảm thấy rất vũng chãi.

      Nàng dựa vào lưng Bạch Lâm, đặt cằm lên vai Bạch Lâm, hai má dán sát lỗ tai Bạch Lâm.

      Bạch Lâm cõng Từ Hoa chậm rãi tới.

      Thân thể da thịt Từ Hoa kề sát , hơi thở nhàng của nàng rót bên tai , trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn, cảm thấy như vậy là tốt rồi, cứ như vậy là tốt nhất.

      nguyện ý cả đời đều cõng Từ Hoa lưng.

      Bạch Lâm cõng Từ Hoa rất xa, Từ Hoa thương tiếc , sợ mệt mỏi, liền từ lưng Bạch Lâm tụt xuống, hai người cùng chạy vào bụi cỏ, ngồi xuống.

      Hai người ai cũng chuyện, cứ ngồi như vậy, trong lòng suy tưởng.

      Trong khí tràn đầy mùi cỏ xanh đặc hữu, có chút ướt át, có chút nhàn nhạt.

      Từ Hoa lặng lẽ nhìn Bạch Lâm liếc mắt cái, chỉ thấy lẳng lặng nhìn phía trước, chân mày bay xéo, lông mi dài rẽ quạt, mũi cao môi đầy đặn, hình dáng ràng, thiếu niên tuấn.

      Lòng của nàng khẽ động.

      Mười hai tuổi, Từ Hoa bắt đầu phát dục, bộ ngực ỉ đau đớn, nhìn thấy nam tử tuấn tú liền muốn nhìn thêm chút.

      Bạch Lâm mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng gợn sóng.

      thiếu niên mười bốn tuổi, sớm hiểu việc đời. Vừa rồi suốt dọc đường , bộ ngực mềm mại xinh xắn của Từ Hoa nằm lưng , khiến suy nghĩ vẫn vơ, suýt thể bình tĩnh.

      Từ Hoa nhìn Bạch Lâm lát, bỗng nhiên trong lòng có quyết định. Nàng kéo ống tay áo Bạch Lâm, thầm gọi tiếng: "Bạch Lâm ——"

      Bạch Lâm nghiêng mặt nhìn nàng, hai mắt như vì sao, óng ánh như ngọc biển.

      Từ Hoa kéo qua, nhắm mắt lại hôn lên môi .

      Bạch Lâm theo bản năng ngậm môi của nàng, dùng sức mút vào.

      Môi lưỡi Từ Hoa như mang theo vị thơm ngọt, hấp dẫn tiếp tục xâm nhập. Động tác của từ từ kịch liệt, hai tay bao phủ trước ngực Từ Hoa, dùng sức xoa nắn.

      Từ Hoa bị đau, kêu tiếng, Bạch Lâm giật mình, chợt buông Từ Hoa ra.

      Mặt Từ Hoa đỏ ửng, ánh mắt sáng trong suốt, môi hồng hồng muốn sưng phồng lên. Bạch Lâm nhìn nàng, bỗng với tay kéo nàng vào trong lòng, ôm nàng chặt.

      Từ Hoa nhìn bầu trời đầu, bầu trời lam nhạt, thỉnh thoảng có hai cánh chim xẹt qua bay về phía chân trời, rất nhanh liền thấy bóng.

      Từ Liên Ba và Chu Bích nhìn đôi trẻ Bạch Lâm cùng Từ Hoa, rốt cuộc cũng cảm nhận được năm tháng trôi qua.

      Bọn họ hẹn mà cùng nắm lấy tay nhau, nhìn nhau cười.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hết tuồng rồi, Mạc Mạc sắp mệt chết được ~

      《 Nam an thái phi truyền kỳ 》hoàn toàn kết thúc ~


      ----------oOo----------
      Tieuhoadan, Juuni, Anhdva4 others thích bài này.

    3. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      Thanks, cả truyện đều ngọt ngào ấm áp quá. Đọc ngoại truyện của Từ Liên Ba và Liễu Liên cảm thấy vừa buồn cười vừa dễ thương quá :)))

    4. hanhtay

      hanhtay Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      15
      hay quá . ngoại truyện cũng dễ thương nữa. phải chia tay với Triệu Trinh, chu tử rồi. truyện hay quá, ngọt ngào. cảm ơn các nàng edit truyện, mong là được đọc nhiều chuyện hay như vậy. chúc mừng truyện hoàn thành

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Truyện rất hay, dài mà tình tiết ko ngán, ko quá ngược, hài hài
      tình của 2nv chính êm đềm mãi mãi rất đáng ngưỡng mộ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :