Nam ác ma nữ xấu xa -

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tố Loan

      Tố Loan New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Chương 5

      Ngày hôm sau, Lôi Chính Dã mở cửa xe thể thao cho La Bảo Nhi xuống đại sảnh tập đoàn Lôi thị, nhưng vô cùng bất hạnh vừa xuống xe liền bị trẹo chân.

      Tuy rằng quá nghiêm trọng nhưng Lôi Chính Dã xuống cửa sau ôm như bảo bối trước mặt toàn thể nhân viên Lôi Thị ôm thẳng đến văn phòng.

      Mọi người đều biết chuyện ngày đó tại bữa tiệc nhưng vị tổng tài luôn chán ghét nữ nhân nhu nhược lại có hành động quan tâm như vậy. nén khỏi kinh ngạc.

      Tuy rằng nghĩ đến chuyện này làm mọi người bàn tán nhưng cái tên kia cho rằng thiên hạ chưa loạn còn dùng biểu bá đạo, tình ý ràng vậy làm cũng khỏi cảm động.

      Chu Lệ Lệ tận mắt nhìn thấy Lôi Chính Dã sủng La Bảo Nhi trong lòng tức tối yên. Ba năm trước ta bại dưới tay mình mà giờ tự dưng biến thành phượng hoàng cao, làm cho mình tức hộc máu.

      Mà La Bảo Nhi bị sủng, Lôi Chính Dã tâm tình thoải mái, tất nhiên có người tức giận đến tái mặt là Chu Lệ Lệ còn đại đa số mọi người hú hét vui sướng.

      Bởi vì lão đại vui vẻ bọn họ mới bớt bị mắng chửi.

      Người được lợi lớn nhất chính là Âu Phi Lợi, cười toe toét ngoác miệng rộng đến mang tai. Tình thứ tốt đẹp làm cho địa ngục thăng hoa, thiên đường tràn đầy sức sống. làm từ nay rất thoải mái, rất tốt.

      Nhưng mà đoàn người vui vẻ kèm La Bảo Nhi, ngồi ôm điện thoại ngẩn người. Sâu kín trong lòng phát ra tiếng thở dài buồn bực.

      vùi đầu vào công việc, Lôi Chính Dã nhíu mày quan tâm hỏi: “Sao vậy ?”

      thở dài hơi nữa : “ là kì lạ nha, tôi bỏ nhà sắp tuần mà ba ba lo lắng tìm, hay là ba cần tôi?”

      nghe vậy mới yên lòng, cười bảo : “Bởi vì ba ba em biết em ở cùng nên đương nhiên yên tâm.”

      “Nha” sợ run chút “Ba ba biết tôi ở cùng sao?”

      “Buổi tối đầu tiên em đến nhà , gọi báo cho ông.”

      “Cái gì, bán đứng tôi?” khuôn mặt nhắn lên tia khó chịu.“Đừng tùy hứng, em xem ba em cũng năm mươi tuổi rồi, nếu vì lo lắng em bỏ mà sinh bệnh nghĩ người đầu tiên hối hận là em đó.”

      Chu cái miệng định phản bác nhưng suy nghĩ kĩ lại ta cũng đúng.

      Nếu như ba ba thực vì lo lắng mà sinh bệnh chịu nổi.

      “Nhưng là…” nghĩ lại, cảm thấy ba già cũng quá đáng “Tốt xấu gì tôi cũng bỏ nhà rồi, ông ấy cũng phải tỏ ra quan tâm chút. Như đến công ty gặp tôi cũng đâu có vấn đề gì, ba già này sao ra mặt làm chút gì cho tôi chứ, đáng giận.”

      nghe mấy ngày nay ông ấy muốn đích thân đưa bạn nghỉ ngơi ở Thái Lan.”

      “Cái gì” Tiếng hô vang xa ra tận ngoài “ hãy lặp lại lời vừa rồi”

      Lôi Chính Dã lắc đầu chịu nổi “Còn chê hô to, em chẳng phải cũng như vậy sao?” Cho nên bọn họ chính là xứng đôi vừa lứa.

      “Uy, tại tôi muốn cãi nhau với .”

      cũng ầm ỹ với em nữa” vẻ mặt bất đắc dĩ “Hôm qua ba em gọi cho chăm sóc em, ông ấy dẫn mẹ mới của em Thái Lan du lịch tuần lễ.”

      “Ba già kia ra ngoài phong lưu còn nghĩ tới con của mình, nghĩ lại tuổi tác của mình.” Nắm chặt hai tay, La Bảo Nhi hướng cửa phòng lao ra ngoài.

      “Ai, Em muốn đâu?”

      “Đương nhiên là phá hủy việc tốt của đôi gian phu dâm phụ kia.”

      “Bảo Nhi, em lại tùy hứng” kéo tay lại, kéo ngồi lên đùi mình rồi gõ đầu cái “Nào có ai lại ba mình là dâm phu, huống hồ mẹ em cũng qua đời theo pháp luật ông có quyền tìm mùa xuân thứ hai của mình.”

      “Nhưng là…” Tức giận phình to hai má, biết biểu đạt thế nào bất mãn của chính mình “Tôi là con của ông ấy mà ông ấy gọi điện, tại sao lại gọi cho ”“ phải em nổi nóng sao, ông ấy dám gọi quấy rầy em sao?”

      “Nhưng cũng là ông ấy mang cái bà kia du lịch Thái Lan, đáng ghét, bổn tiểu thư còn chưa máy bay bao giờ.”

      “Nếu như em vậy, có thể mang em chơi” Xuất ngoại ư, đây là việc với .

      Nhéo nhéo cái má hồng hồng của , Lôi Chính Dã đầy sủng nịnh cho biết em muốn chỗ nào? Vương quốc , nước Pháp, nước Mỹ hay là Nhật Bản? ”

      thể tin được nhìn muốn cho tôi chơi sao? ”

      “Chỉ cần em vui vẻ, nếu muốn cũng có thể hái mặt trăng xuống cho em.”

      “Vậy, tôi muốn mặt trăng.”

      Thấy khóe miệng cười trộm, lên mũi “Trứng thối, em đùa bỡn phải ?”

      Ngồi đùi thuận thế ôm cổ , vẻ mặt thực.

      “Chính Dã, tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?”

      “Bởi vì…Em là người đầu tiên làm từ trong lòng mà phát ra tiếng cười chân .”

      “Ack.” khó hiểu nhíu mày “Tiếng cười chân sao?”

      “Từ đến lớn, có rất nhiều a dua lấy lòng . Như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, Lâm Nhã Na là thiên kim tiểu thư nhưng ngay cả thái độ rụt rè cũng có. Vì lấy lòng nam nhân, bị người ta la mắng cũng can tâm muốn làm người tình.”

      chán ghét nhăn mặt lại “Bọn họ là như vậy, vì lấy lòng ngay cả chút tự tôn đều cần, cũng chẳng có cá tính của riêng mình. thích như vậy, con người nên sống nên trân trọng giá trị của bản thân, em nghĩ có đúng ? ”

      giơ hai tay lên đồng ý “Đúng vậy, lúc nào cũng vậy, nữ nhân phải sống cho bản thân mình.”

      Lôi Chính Dã thâm tình nhìn “Bởi vì em, mới biết ra thế giới này vẫn còn có người con quan tâm đến diện mạo , tiền bạc của thậm chí còn cự tuyệt bày tỏ. Chính như vậy mới đề phòng mà bị em hấp dẫn.”

      “Tựa như món cháo trắng phải ?” đột nhiên . Từ ngày ở nhà , khi phát ngấy những sơn hào hải vị chính lại xuống bếp hầm cháo khoai lang. Rồi đặc biệt cổ động ăn hết, hơn nữa còn rất chú ý những thức ăn này đến mức từ từ mà xử lí hết.

      cũng từng ở nhà hàng có món cháo như vậy…Ân, như vậy, chẳng phải món cháo kia sao? Hừ, cần.

      Nào biết nghe vậy cười to, muốn kháng nghị nhưng nhìn cười tuấn mỹ mê người lại choáng váng. (Myly: ack, sắc nữ…giống CC….. hana: *đạp đạp Myly* chị là đại sắc nữ đấy (sún thế))

      “Chính Dã, tôi cũng đâu có quá. cười lên so với rống lên dễ nhìn hơn đó.”“Ack.”

      “Vì vậy phải cười nhiều lên đấy.” vươn đôi bàn tay bé ra xoa xoa khuôn mặt “Như vậy nhìn rất đáng .”

      bật cười : “ cần em là đáng , là nam nhân sao có thể như vậy được.”

      “Đáng có gì tốt?”

      cảm thấy em dùng từ tuấn, mê người, gợi cảm… hợp với hơn.”

      “Uy, có thể nhiều như vậy được ? Tôi cứ dùng từ đáng được sao?” La Bảo Nhi bất mãn .

      “Có ai lại như vậy chứ?”

      “Sao nào?”

      “Tùy em thôi.” Lôi Chính Dã thở dài bất đắc dĩ. nên sớm giác ngộ, này muốn chi phối thể.

      “Đúng rồi, dẫn tôi xuất ngoại nhưng giữ lời đúng ?” Giọng cao thanh thúy.

      “Biểu của em kém như vậy nghĩ cần cũng tốt.” cố ý trêu .

      “Lôi Chính Dã.”

      Nga, có người khó chịu đây.

      “Em xin .”

      chết …”

      Đây là kiểu của hai người bọn họ, có những phút yên lặng chết người đương nhiên cũng có chiến tranh trong chốc lát nhưng tất cả đều là….

      Hạnh phúc.Lần đầu tiên xuất ngoại lại là máy bay tư nhân hơn nữa lại còn chỉ có và nam nhân kia hưởng cả gian xa hoa này. La Bảo Nhi hưng phấn chạy đông chạy tây khắp nơi, xem xét mọi thứ cách hứng thú, căn bản thể ngồi yên.

      nghĩ tới Lôi Chính Dã lại giàu đến dọa người như vậy, máy bay tư nhân rộng đến tưởng như vậy. đây thiết bị đại gì cũng có, phải quá chứ tổng thống Mỹ biết có xa hoa như thế này nữa.

      Thấy bộ dạng thích thú làm tâm tình cũng được tốt lên rất nhiều.

      tươi cười ngọt ngào là tốt rồi, cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi thứ.

      Xuống máy bay, làm xong xuôi các thủ tục nhập cảnh, lại chiếc ô tô dài sang trọng đến đón. La Bảo Nhi với tay hạ cửa kính xe nhìn phong cảnh hai bên đường, liên tục tán thưởng cho đến tận khi tiến vào cổng dinh thự.

      Xe dừng lại, Lôi Chính Dã từ từ xuống xe, bên ngoài hai hàng nam nhân mặc âu phục chỉnh tề đứng nghiêm trang chờ đợi.

      Đứng giữa hai hàng người là thân hình hoàn hảo, mái tóc dài bộ y phục thanh thoát màu hồng.

      “Oa, là rộng lớn, biết bên trong thế nào a?” La Bảo Nhi ngó nghiêng xung quanh. “Chính Dã, đây là chỗ nào vậy?” Chỗ này rộng lớn lại trồng toàn hoa như vậy, như thể là công viên vậy.

      “Chúng ta ở đây trong thời gian lưu lại Nhật Bản.” đáp.

      “Những người đó đâu?”

      “Họ đều vào trong cả rồi.”

      để bám trụ vào tay “Chúng ta cũng vào nghỉ ngơi thôi, ngồi máy bay mệt mỏi rồi.”

      Bây giờ mới để ý, nghẹn họng trân trối nhìn thảm đỏ trải từ xe đến tận trong dinh thự qua khóm cây cắt tỉa chăm chút. Lại nhìn thấy nhóm người kia khom người cung kính góc chín mươi độ, làm cho tưởng tượng như thể là quốc vương, hoàng hậu vậy.La Bảo Nhi giọng lẩm bẩm: “Loại đón tiếp thế này quá khoa trương rồi”

      nghe vậy cười ha hả: “Năm đầu tiên đến đây còn khoa trương hơn, chỉ hai mươi người như thế này đâu mà hơn trăm người hầu đều xếp hàng. Lúc đó thấy mình như duyệt binh vậy.”

      nghe xong cũng bật cười.

      “Lôi tiên sinh, hoan nghênh ngài đến Nhật Bản.”

      Nữ nhân mặc y phục hồng tiếng Trung lưu loát, nàng nhìn đến mà Lôi Chính Dã nắm tay trong mắt nàng là xấu xí, mặt nàng liền xuất vẻ khinh miệt.

      “Vị tiểu thư này là…?”

      “La Bảo Nhi, của tôi.”

      Bảy từ ngắn ngủi được ra làm mấy chục con mắt cung kính hướng thứ tiếng Trung chưa chuẩn đáp.

      “La tiểu thư xin chỉ bào.”

      Bị thái độ của mọi người dọa phát sợ, lùi ra sau bước , miệng ngượng ngùng nở nụ cười “, mọi người cần khách khí như vậy đâu.”

      Lôi Chính Dã nhìn bộ dáng hậu đậu của bật cười “Dọa em sao?”

      thành trả lời “ khủng bố, bọn họ đều mặc âu phục đen nghiêm chỉnh, em tưởng mình gặp xã hội đen Nhật Bản vậy.”

      “Đồ ngốc” vươn bàn tay to sủng nịnh ra vuốt mái tóc “Có lạnh ? Nhật Bản có nhiệt độ thấp hơn Đài Bắc đó.”

      xong duỗi tay ra ôm trọn vào trong lòng.

      “Chúng ta vào trong rồi tiếp.”

      Tiến vào trong dinh thự mang phong cách châu Âu, giới thiệu sơ qua cho về các nơi bên trong thuộc quyền quản lí của Lôi thị. ra mặc y phục hông kia là Ngàn Diệp Tĩnh Hương, đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị ở Nhật Bản.

      Lôi Chính Dã đưa sang đây chơi cũng nhân tiện giám sát tập đoàn ở Nhật Bản.

      Biết được chuyện này, mới đầu còn buồn bực sau cũng thông suốt, được du lịch như thế này dù chết cũng an tâm rồi.

      Nhật Bản nhiệt độ thấp hơn Đài Bắc vài độ, Lôi Chính Dã sợ thích ứng kịp sinh bệnh nên nhanh chóng sai người bật điều hòa các phòng, may áo khoác dày. Cả tòa nhà trăm người bận rộn, hưng phấn làm việc.

      Mọi người đối với cử chỉ quan tâm, che chở của thiếu gia vô cùng kinh ngạc, dám tin là thiếu gia là nam nhân sốt sắng kia.

      Thế nhưng Ngàn Diệp Tĩnh Hương thể chấp nhận được. Cái nữ nhân kia có tư cách gì mà được Lôi Chính Dã chuyên sủng như thế.

      chưa bao giờ đưa nữ nhân nào đến đây, dinh thự này cũng do chuyên trách quản lí nên nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân nơi này. Hoặc là nàng tựa như phi tử chờ quân vương đến sủng hạnh.

      Tuy rằng chưa từng hứa hẹn nhưng tự biết mình là nữ nhân lưu lại bên người lâu nhất. tận tâm hầu hạ , đối với chỉ có ôn nhu, nhất nhất nghe lời nên cho rằng nhất định ngày chọn mình.

      Nhưng La Bảo Nhi đến đây làm phá vỡ niềm tin của , hiểu tại sao Lôi Chính Dã lại thích một cái nha đầu có giáo dưỡng như vậy. (Myly: *đạp đạp* sao dám nói chị Nhi vậy)

      Giữ bộ mặt lạnh lùng đối xử với La Bảo Nhi rõ ràng là chẳng có điểm gì tốt cả, cũng phải kẻ ngốc. Nhật Bản kia nhìn khó chịu, cũng phải nhận ra.

      Đáng giận là ta đều khó chịu ngầm, trước mặt Lôi Chính Dã thì làm bộ dạng vẫn tốt đẹp mà đối xử với . Sau lưng lại biến thành quỷ dạ xoa, hừ, tưởng La Bảo Nhi là người dễ dàng khi dễ sao? Nhật Bản càng chán ghét thì càng bày ra vài động tác khiến ta tức giận hơn.

      Ví dụ như trước mặt mọi người khiến Lôi Chính Dã ôm đến phòng ngủ nghỉ ngơi, hay trong bữa cơm sẽ hé miệng nhỏ nhắn cho đút ăn. Việc này làm cho Nhật Bản kia ghen tức ăn càng nhiều đến bội thực.

      Ngàn Diệp Tĩnh Hương tức trong mắt, sinh khí ở trong lòng nhưng nhìn lại mình thì có tư cách nói gì.

      Mới tới Nhật Bản có mấy ngày mà Lôi Chính Dã đã lôi La Bảo Nhi sớm về muộn, chu du khắp nơi các danh thắng nổi tiếng.

      Đến ngày thứ tư, La Bảo Nhi đã mệt chết khiếp phải kháng nghị mãnh liệt, cảnh cáo Lôi Chính dã tên ác nhân nếu còn ngược đãi chân thì sẽ cho đẹp mặt.

      Người hầu nhất loạt đều bị thái độ của dọa cho sợ, chỉ có Lôi Chính Dã nở nụ cười.

      La Bảo Nhi của như vậy thật đáng .“Trước mắt sản nghiệp Ba C cạnh tranh khốc liệt, có điều tập đoàn chúng ta năm trước cũng thu mua vài nhà xưởng, lợi nhuận cũng tương đối ổn định, tôi đề nghị muốn mở rộng ra, các vị khác người Trung Quốc cũng là những người ít tiền…”

      Ngồi trong biệt thự, Lôi Chính Dã một bên uống trà do người hầu mang tới vừa nghe Ngàn Diệp Tĩnh Hương báo cáo công việc. (Myly: Tên bà này dài quá…..mệt….)

      gật gật đầu, “Việc này mau chóng làm thành bản kế hoạch hoàn chỉnh , mặt khác tôi nhắc nhớ tỉnh táo khi điều tra thị trường hải ngoại, còn có nhất định phải là khách Trung Quốc , hãy điều tra kỹ xem…”

      Mới nói được một nửa nhìn thấy La Bảo Nhi từ cầu thang xuống.

      “Bảo Nhi.”

      ngẩng đầu lên vô lực đáp: “Em… Em muốn ra ngoài mua một vài thứ….”

      “Mua vài thứ?” nhảy dựng lên tiến đến trước mặt “Biệt thự này đâu có thiếu thứ gì mà phải ra ngoài mua, Bảo Nhi, thấy sắc mặt e tốt.” đưa bàn tay to ra sờ trán “Sao lại nhiều mồ hôi như vậy, em bị ốm rồi sao? ”

      , phải đâu.” vừa kéo tay xuống thì lập tức bị ôm vào trong ngực “Buông em ra, em thật sự có làm sao, chỉ ra ngoài mua vài thứ thôi.”

      “Môi em đều trắng bệch rồi còn nói có việc gì.” nghiêm khắc nói rồi quay lại Ngàn Diệp Tĩnh Hương phân phó: “Mau gọi bác sĩ đến đây ngay.”

      La Bảo Nhi vừa nghe đến gọi bác sĩ thì kêu to lên: “ cần gọi bác sĩ đâu, như vậy quá khoa trương rồi.”

      khoa trương.” tức giận trừng mắt liếc , bế lên phòng ngủ lầu “Sắc mặt khó coi như vậy, lại ra nhiều mồ hôi, em lại còn muốn ra ngoài, còn nói khoa trương được sao.”

      “Uy, còn hỏi em rốt cuộc em xảy ra chuyện gì.”

      “Nhìn bộ dạng của em còn muốn hỏi cái gì, gọi bác sĩ là được rồi” Quay đầu lại thấy Ngàn Diệp Tĩnh Hương vẫn đứng yên tại chỗ nhúc nhích thì hai con mắt muốn bốc hỏa.

      còn đứng đó làm gì, mau gọi bác sĩ . Tai bị lãng sao?”

      Bị rống như vậy Ngàn Diệp Tĩnh Hương tình nguyện gọi điện thoại bác sĩ, vì cái nữ nhân kia mà rống với .Một ̃ ủy khuất lên, nhiều năm qua như vậy luôn làm mọi việc tốt nhất, hy vọng đến một ngày sẽ dừng ánh mắt lên người mình. sẽ nhận ra là nữ nhân hoàn mỹ nhất, nhưng vừa rồi vì cái nữ nhân ra gì kia mà mắng .

      Bác sĩ rất nhanh đã đến nhưng La Bảo Nhi một mực nói là có việc gì, giằng co nửa buổi với Lôi Chính Dã. Cuối cùng chịu được rống lên.

      “Mẹ nó, Lôi Chính Dã có phiền hay , tôi đây muốn ra ngoài mua băng vệ sinh thôi, như vậy đã vừa lòng chưa?”

      “Ack”

      Bác sĩ thông qua phiên dịch biết được điều vừa rồi, vội vàng thu ống nghe cho vào bao rồi nhanh nhẹn ra ngoài.

      Người hầu nhịn được lui ra ngoài cười, có người thông minh thì mang băng vệ sinh tới, còn lại từ lớn đến nhỏ đều lui ra.

      Lôi Chính Dã hoàn toàn biết làm sao. Việc này thể trách được, nếu như ngay từ đầu nói như vậy thì cũng hiểu lầm.

      Ngàn Diệp Tĩnh Hương trong lòng cuồn cuộn tức giận. Nữ nhân này… nữ nhân này cư nhiên dám đối với tổng tài như vậy. Mà tổng tài lại trưng ra bộ mặt lấy lòng, ta còn tỏ vẻ chấp nhận, thể tha thứ.

      Mãi cho đến tối, La Bảo Nhi mới dám hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

      Thật là mất mặt chết, chuyện kia nhỏ như vậy đều bị làm cho thành cái gì thế kia.

      bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ bộ dáng muốn cười mà dám cười của mấy người hầu, căn bản chính là chê cười .

      “Bảo Nhi, còn giận sao?”

      “Đừng theo em nói chuyện, em quen biết ́ ý quay người bỏ sang một bên, nhìn cách đó xa đám người hầu lại hé môi cười trộm. xấu hổ chịu được uất ức nói “Xong đời, danh dự của em đều bị phá hủy hết rồi, làm sao dám gặp mọi người đây.”

      cần khoa trương như vậy, tuy rằng cái kia…cái kia.” Lôi Chính dã nhịn cười đã sắp chịu nổi.

      “Cái kia…”

      “Cái gì cái kia này. Đều bị làm hại.”

      cũng chỉ là lo lắng cho em, lúc đó nhìn sắc mặt em đều tái nhợt. Nếu như ở Nhật Bản em xảy ra chuyện gì thì làm sao có thể nói chuyện với ba ba em được.” Bàn tay to của giữ chặt tay , đem ôm vào trông lòng “Bảo Nhi, em đại nhân chấp kẻ tiểu nhân này, tha thứ cho cho lần này.”

      “Nhưng hiện tại toàn bộ mọi người đều nói em…. cái kia…” khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên “Một nửa ở đây là nam nhân, thật là còn mặt mũi nào nữa.”

      “Bọn họ ai dám cười em, em cứ nói cho biết. lập tức đuổi bọn họ, cho bọn họ về nhà cười chính mình .”“ lại phân rõ đạo lý đó.” lên tiếng phê bình.

      “Chỉ cần em vui vẻ, đó chính là chân lý.” chân thành nói.

      “Hừ, bởi vì em nói mà bọn họ bị đưổi , chẳng phải hận chết em sao?” còn muốn thành ác nhân đâu.

      xem bọn họ ai dám?” ngữ khí ngang ngược chứng minh đây mới đúng là ác nhân.

      La Bảo Nhi lại trừng mắt nhìn : “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đối với cấp dưới…”

      “Phải lấy đức thu phục người.” nhanh nhẹn tiếp lời “ biết, em đã nói rất nhiều.”

      nhanh chóng chuyển đề tài “Bảo Nhi, ngày mai có muốn đâu chơi ? Mấy ngày nay mải công việc làm em được đâu, muốn thất hứa với em.”

      Bàn tay đùa nghịch mái tóc , thích buông tay. Càng ngày càng nhận ra chính mình mê luyến , muốn đem cả thế giới dâng tặng cho . Chỉ cần vui vẻ, nguyện làm tất cả.

      Hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có giữa hai người, cảm nhận thương , thoải mái nằm trong lòng nheo nheo mắt lại.

      cần, còn công việc của , cần để ý nhiều đến em. Em muốn người ngoài lại nói ham mê nữ sắc, em cũng muốn làm hồng nhan họa thủy.”

      xem ai dám nói như vậy?”

      Vừa mới ̣nh tức giận bùng phát, Lôi Chính Dã bị ngón tay nhẹ nhàng của đè lại. liếc mắt trừng một cái.

      lại bắt đầu đó.”

      “Hừ.” ngượng ngùng nuốt lấy kháng nghị.

      “Kỳ thật lần này tới đây em thấy rất vui vẻ, dẫn em nhiều nơi như vậy còn mua đồ lưu niệm cho em nữa. Đây chính là lần đầu tiên em xuất ngoại, khi trở về em nhất ̣nh sẽ nói với Trần thư kí và Philip là La Bảo Nhi em cũng đã tới Nhật Bản.”

      Càng nghĩ càng vui vẻ, bản tính của là như vậy ngay thẳng nhưng cũng cẩu thả vô cùng. Ánh mắt nhìn lướt qua một cái bút kí màu đen, ý tưởng léo sáng trong đầu cầm đứng dậy cầm bút viết lên tường mấy chữ. << La Bảo Nhi đã từng đến đây >>

      Lôi Chính Dã nhìn hành vi trẻ con của thì bật cười “Này, em cũng thật là ngây thơ .”

      “Sao có thể, em biết a.” Hai mắt tròn xoay chuyển, côbỗng nhiên nhớ đến trong truyện tranh nhật bản hay có mấy hình vẽ “ô tình ”, vẽ hình tam giác, ở dưới có đường thẳng nối vào chia phía dưới thành hai.

      viết tên mình ở ô bên phải, sau đó quay đầu nhìn , mặt vừa khiêu khích vừa mang vẻ trêu ghẹo.

      có muốn viết ?”

      “Muốn” lập tức giống chỉ nhìn đến xương cốt con chó ba qua, viết xuống tên.

      La Bảo Nhi hừ lạnh nói: “ cũng thực ngây thơ, còn nói em sao?”

      nghe vậy thì trả thù bằng cách chọc chọc vào người , cười khanh khách giãy dụa trong lòng .

      “Ai da, ác nhân kia cần nháo em…Ha Ha…”

      “Vậy em muốn bồi thường thế nào?”“Bồi thường nha.” nghĩ nghĩ một lúc rồi đột nhiên hề báo trước hôn một cái.

      “Như vậy có thể tha cho em rồi chứ?”

      Đối với hành động bất ngờ và chủ động của , Lôi Chính Dã trong lòng cảm giác như có vạn đóa hoa nở.

      tâm tình tốt hôn nhẹ lên hai má , lập tức kinh ngạc phát hiện, bọn họ chỉ dừng lại ở những cử chỉ ngây thơ chẳng mang ý tứ gì hết.

      Một nam nhân dày dạn kinh nghiệm tình trường như , lại có tôn trọng cảm nhận đối phương như vậy, chính cũng cảm thấy tin.

      Có lẽ chân chính thích một người thì sẽ coi trọng sự phù hợp trong tâm hồn hơn sự chung đụng thể xác.

      Đương nhiên cũng mong chờ một hai người sẽ là của nhau trọn vẹn…

    2. Tố Loan

      Tố Loan New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Chương 6
      “Rốt cuộc là ai đùa giỡn mạng sống của mình, dám làm vỡ bình hoa nữ hoàng của tôi”

      Trong biệt thự vang vọng tiếng rống liên tiếp của Lôi Chính Dã, người hầu xếp thành hai hàng bộ dạng khổ sở nghe mắng.

      Lôi Chính Dã bộ mặt trầm, khí trong phòng yên tĩnh, nặng nề chờ đợi phong ba ập đến.

      Mọi người im lặng nhìn nhau, nghĩ đến các khả năng có thể xảy ra với mình. Thế nhưng Ngàn Diệp Tĩnh Hương đứng ở đầu hàng cười lạnh, vẻ mặt vui sướng chờ mong người khác gặp họa.

      Vừa nói xong Lôi Chính Dã lại vào thư phòng nơi chiếc bình bị vỡ vẫn nằm trong thùng rác. Đây phải là sự việc bình thường, chiếc bình kia là do nữ hoàng ban tặng Lôi lão gia cũng chính là ông nội của Lôi Chính Dã. Việc này là để khen ngợi Lôi gia trong việc xúc tiến thương mại hai nước, ý nghĩa của nó lớn hơn giá trị món quà.

      Từ khi Lôi lão gia qua đời thì chiếc bình này đã được coi như vật trấn trạch (cái này giống như vật để canh giữ nhà theo tâm linh). Thế nhưng sáng nay người hầu lại tìm thấy những mảnh vỡ của chiếc bình trong thư phòng.

      Xem tổng tài lúc này giận thành như vậy, từ người già đến trẻ con đều run sợ mình đắc tôi tổng tài a.

      Đêm qua, Ngàn Diệp Tĩnh Hương qua thư phòng dò xét thì nhìn thấy La Bảo Nhi lại lại. muốn rời thì nghe tiếng đồ sứ bị đánh vỡ, cũng nghĩ đến đó là thứ gì nhưng hiện tại…..Ha ha, có trò hay để xem.

      Lôi Chính Dã chắp hai tay ra sau qua lại, hai mắt sắc bén quét qua làm mọi người trong lòng sợ hãi thôi.

      “Các người tốt nhất hãy nói ra sự thật, để tôi điều tra ra thì tôi sẽ nương tay đâu.”

      “Chính Dã, lại có chuyện gì vậy?” La Bảo Nhi vừa xuống lầu thì nghe tiếng dọa nạt của cái tên Lôi ác nhân kia.

      Vừa thấy hai hàng người hầu xếp hàng ngay ngắn, tất cả bộ dạng đáng thương cúi đầu nghe mắng, trừng mắt nhìn . Một ngày mắng người thoải mái sao?

      Lôi Chính Dã muốn mình tức giận sẽ ảnh hưởng đến .

      “Bảo Nhi, em lên lầu trước . Chờ giải quyết việc này xong sẽ với em.”

      nói nhiều mà hỏi “Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      thở sâu, nén tức giận nói: “ biết kẻ vô dụng nào vào thư phòng làm vỡ bình hoa nữ hoàng, truy hỏi. Đáng giận, để bắt được thì nhất ̣nh rút gân, lột da hắn, cho hắn muốn sống được, chết cũng xong.”“Bình hoa sao?” có chút đăm chiêu, sẽ là….. “Chỉ vì một bình hoa bảo bối của mà muốn giết người sao?” muốn nói ra điểm mấu chốt.

      “Là một bình hoa màu trắng” Ngàn Diệp Tĩnh Hương chen vào nói, khóe miệng nàng ta hơi cong lên, ánh mắt hiện lên ý cười xấu xa “Tôi nghĩ La tiểu thư chắc hẳn có ấn tượng chứ?”

      Quả là cái bình kia!

      nói cái bình vẻ ngoài rất xấu ấy sao, đôi mắt nửa mở nửa như , đầu còn đội một cái gì kì quái nữa phải ?”

      mới nói một câu mà Lôi Chính Dã thì càng nhăn mặt mà Ngàn Diệp Tĩnh Hương lại càng cười đắc ý.

      “Đúng vậy” trầm thấp đáp, làm sao lại biết nhiều như vậy?

      La Bảo Nhi vẻ mặt vô tội đáp: “Hôm qua em vào thư phòng tìm tiểu thuyết hay tạp chí xem để ý làm vỡ mất chiếc bình kia. Nhưng nhìn chiếc bình đó cũng được đẹp lắm nên em nói lại với mang bỏ vào thùng rác luôn.”

      vừa nói xong thì sắc mặt đã khó coi cực điểm, lui lại phía sau một bước. “ phải là…em đã làm gì sai đấy chứ?”

      “Hai mấy năm trước, bình hoa kia là do nữ hoàng lấy làm lễ vật tặng cho Lôi lão gia” Ngàn Diệp Tĩnh Hương sợ thiên hạ chưa loạn còn thêm vào một câu.

      ….Nữ Hoàng ??” thể nào, nhất thời cảm nhận được chiếc bình kia vĩ đại thế nào. Nuốt nước miếng, bất an đan tay vào nhau “Cái kia…. Cái bình ấy là quà tặng của nữ hoàng …ách….” Phải làm thế nào đây? Làm sao mới có thể gắn lại đây?

      “Hiển nhiên là La tiểu thư biết a.” giọng điệu từ đầu đến cuối của Ngàn Diệp Tĩnh Hương chỉ có trào phúng, chua ngoa nói.

      Bị ta nói vậy lại nhìn thấy một màn Lôi Chính Dã vì chiếc bình mà rống giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của La Bảo Nhi vừa hiện lên tia áy náy vừa khổ sở.

      “Thật xin lỗi….em thật sự biết.” cúi đầu bộ dạng nhận tội. “Đều là em sai, Chính Dã, muốn phạt thì cứ phạt em. Em thật sự cẩn thận, là em tốt”

      Nhìn bộ dáng đáng thương tự trách mình của , trong lòng tức giận đều lập tức tiêu tan , nhanh chóng vươn tay ôm vào trong lòng.“Nha đầu ngốc, đâu có trách em. Bình hoa hỏng rồi thì thôi, dù sao nó cũng rất xấu. sao cả, em cần tự trách mình.”

      Mọi người đồng loạt trợn tròn mắt. phải vừa rồi còn là đại ác nhân sao có thể chớp mắt lại biến thành người đàn ông ôn nhu nhanh như vậy?

      Vẫn là chờ màn mắng người, Ngàn Diệp Tĩnh Hương cắn răng, trừng mắt hướng La Bảo Nhi.

      thực sự cam lòng. ta là ai mà chiếm giữ mọi sự chú ý của tổng tài, dựa vào đâu mà được coi trọng đến vậy. Khiến người khác ghen tị đến phát cuồng.

      phục mở miệng: “Tổng tài, bình hoa kia là do ́ch thân nữ hoàng ban tặng, nay lại bị đánh vỡ hẳn là nên xem xét sự việc này lại.”

      “Vỡ thì cũng đã vỡ rồi. Bây giờ còn muốn tôi truy cứu gì nữa?” trừng mắt nhìn ta. “Chẳng lẽ muốn tôi làm thịt La Bảo Nhi sao?”

      Hừ, ra ý đồ xấu xa của ta là thế, muốn bị mắng sao? La Bảo Nhi miệng thay đổi, vẻ mặt đáng thương chực khóc.

      “Chính Dã, em biết việc này lại nghiêm trọng đến vậy….oa…oa…”

      Lôi Chính Dã vội vàng dỗ dành . “Ngoan, khóc nữa, sẽ mắng em.”

      Kẻ làm sai thì bị mắng ngược lại người bị mắng là . Ngàn Diệp Tĩnh Hương ủy khuất vạn phần nói: “Nhưng dựa theo quy ̣nh của người Nhật Bản, phụ nữ gây ra sai lầm lớn sẽ bị coi là mang trọng tội, bị xử theo pháp luật thì cũng bị xử theo qia quy.”

      Nghe vậy ánh mắt Lôi Chính Dã trở nên vô cùng hiểm. “ vậy là muốn tôi đánh Bảo Nhi sao?”

      Coo bị trừng mắt thì ngập ngừng nói: “Tôi muốn tổng tài bao che lỗi lầm vì việc riêng, sẽ ảnh hưởng đến…”

      “Ba!”

      Một cái tát rơi khuôn mặt xinh đẹp, mọi người hơi kinh ngạc xong cũng nghĩ cái tát này xứng đáng với Ngàn Diệp Tĩnh Hương kiêu ngạo kia. Muốn tranh giành làm tình nhân của tổng tài cũng phải xem có tư cách đã.

      còn dám nói lại lần nữa?” lạnh lùng chút lưu tình nói.

      khẽ cắn môi, kì thật ra tay nặng nhưng vết thương mặt đau đớn bằng vết thương lòng của . Hai hàng lệ chảy dài khóe mắt nhưng đối với Lôi Chính Dã nó chỉ gây phiền chán thêm.

      “Tôi nói sự thật thôi. Tôi thật sự hiểu nổi? ta thì có gì tốt chứ? có giáo dục cũng có tư sắc gì, dựa vào cái gì được ở bên cạnh .”Lôi Chính Dã lại giơ tay lên lần nữa. cho phép ai nói Bảo Nhi của như vậy.

      nghĩ tới vừa ra tay lần nữa thì đã bị giữ lại, La Bảo Nhi gắt gao giữ cho động thủ.

      được đánh nữa.” bộ dạng chực khóc của vô cùng đáng thương. “Đều là lỗi của em, muốn phạt thì phạt em, liên quan đến Ngàn Diệp tiểu thư.”

      Người phụ nữ đáng ghét, ta mới là có giáo dục thì có. Trước mặt mọi người chê bai , thể hiện tính tình thượng lưu cao sang gì chứ.

      Muốn có bộ dạng nhu mì của tiểu thư sao, cũng làm được.

      Nhìn khuôn mặt ủy khuất cúi gằm vừa nói vừa khóc của La Bảo Nhi làm Lôi Chính Dã đau lòng thôi.

      “Ai dám đem em ra trước pháp luật, nhất ̣nh tìm hắn tính sổ.” vỗ vỗ lưng an ủi . “Bảo Nhi, đừng khóc, bình hoa vỡ thì cũng vỡ rồi, lại trách em. Nếu em muốn sẽ mang toàn bộ đồ ̉ trong phòng đánh vỡ được ?”

      Tất cả mọi người nhanh chóng ôm lấy cái cằm sắp rớt ra của mình. Trời ạ, tổng tài cũng quá sủng !

      “Tổng tài” Ngàn Diệp Tĩnh Hương thể tin vào lỗ tai mình. “…”

      “Ngàn Diệp Tĩnh Hương, tôi trịnh trọng cảnh báo : Bảo Nhi là của tôi, thế giới này ai được khi dễ ấy. Cũng có ai được ra lệnh cho tôi phải trừng phạt ấy, hôm nay đã phạm phải điều tối kị rồi.”

      ta chưa từ bỏ ý ̣nh liền cãi lại: “Nhưng ở Nhật Bản, đó là đã phạm phải tội…”

      còn dám nói?” Tức giận trong bùng phát. “Tôi là người Trung Quốc nhất thiết phải tuân theo quy ̣nh của người Nhật Bản.”

      lạnh lùng phán quyết: “Tôi sẽ tìm người thay thế vị trí công tác của , ngay lập tức hãy rời , rời khỏi Lôi thị.”

      ! Đây phải kết quả mong muốn.

      Lôi Chính Dã nhẹ nhàng ôm lấy La Bảo Nhi đưa lên lầu.

      Nhìn bước qua, Ngàn Diệp Tĩnh Hương suy sụp ngồi xuống đất. Bỗng nhiên, mọi người lại cảm thấy thật đáng thương.

      Nhưng ngoài đáng thương thì đáng giận lại nhiều hơn, biết sắp xếp tình cảm của mình, tự mình thức thời mà chọc giận Chính Dã.

      Vùi đầu vào trong ngực , La Bảo nhi thở dài. thấy đối với người phụ nữ khác vô tình như vậy, lại đối với mình sủng nịnh. Trong lòng vô thức có một nỗi bất an mơ hồ, sẽ sủng mãi chứ hay sẽ được đến khi nào?

      Chính Dã, cần em sao?

      “Cút ngay, xấu xí lại có can đảm theo Chính Dã, đúng là biết lượng sức mình.”

      “Nhưng…. ấy rõ ràng thích tôi mà.”“Ha ha, đừng buồn cuời như vậy, Chính Dã sao có thể thích loại người hiểu phong tình như .”

      hiểu phong tình? Tôi tại sao lại hiểu chứ?”

      “Vậy nói xem, ấy đã lên giường với chưa? ấy có thất sự sao? Ngay cả chạm vào cũng muốn nữa, còn nói Chính Dã thích ? Nếu ấy thích thì đã sớm đem ăn sạch sẽ rồi.”

      phải nhu vậy, Nhật Bản đáng ghét.”

      có thể phản bác tôi sao? Đàn ông khi thích nào đó sẽ tìm cách tiếp cận đối phương. Nhưng nhìn Chính Dã xem, ngay cả chạm vào cũng đã lười, còn nói ấy thích được sao? Thật nực cười, haha.”

      phải, phải…đồ phụ nữ trứng thối đáng ghét. xấu xa.”

      La Bảo Nhi bật dậy giường lớn, thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. quay đầu nhìn lại đồng hồ báo thức ở đầu giường, bây giờ mới có một giờ rưỡi sáng.

      gặp ác mộng.

      Trở về Nhật Bản đã được một tuần, hề nghĩ đến Ngàn Diệp Tĩnh Hương vậy mà hôm nay lại mơ thấy ta.

      Nhắm mắt lại, gương mặt của ta lại hiện lên, những lời lẽ trong ác mộng cứ vang lên bên tai . Trong lòng rối loạn, nghĩ lại những ngày qua cùng ở bên nhau.

      Hai người tuy rằng gặp nhau mỗi ngày, đối với rất tốt nhưng vẫn như vậy có biểu hiện gì lạ cả.

      Chẳng lẽ… Ngàn Diệp Tĩnh Hương trong mộng nói đúng sao, hiểu phong tình. Do đó mới thật sự thích nên chạm vào sao?

      Nghĩ đến đây, vội vàng nhảy xuống giường lao đến phòng ngủ của Lôi Chính Dã, vừa vào phòng đã làm bị thức giấc.

      Khi phát hiện mặc áo ngủ chạy vào phòng , nhất thời bị dọa cho tỉnh ngủ.

      “Bây giờ đã mấy giờ rồi? Em tại sao còn chưa ngủ?”

      để ý đến hỏi gì, nhìn chớp, hít vào rồi thở ra rất mạnh như là lấy dũng khí để quyết tâm làm gì đó.

      bị nhìn bắt đầu cảm thấy được tự nhiên, hiện tại là nam quả nữ ở chung một phòng. Hơn nữa, dục vọng của lâu ngày bị tích tụ, mà nhìn như vậy nữa là sợ mình sẽ hóa sói mà đem

      “Nếu hiện tại em cường bạo , có kiện lên tòa án ?”

      Nội tâm của vừa nói sao? Nhưng đâu có muốn dùng từ ngữ tế nhị như vậy, hơn nữa hình như là giọng con

      thể nào? là do làm việc mệt mỏi nên sinh ra ảo giác sao? Hay là nằm mơ?

      “Em…vừa mới nói cái gì sao?”

      “Em nói muốn cường bạo .” Một tay chống thắt lưng, La Bảo Nhi vẻ mặt của tráng sĩ nhìn nói: “ có quyền nói gì nhưng được phản kháng.” nghe lầm chứ, càng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt “Em…em nói em mạnh hơn nên sẽ cường bạo sao?”

      rõ ràng là ở giương lớn, cưỡi lên người , biểu tình thật thà nói: “Em nghĩ lâu rồi, nếu chân thành thích một người thì sẽ muốn có được toàn bộ con người của đối phương. Cho nên em quyết ̣nh từ nay trở chính thức là người đàn ông của La Bảo Nhi em.”

      Nói xong còn khách khí cúi xuống hôn môi Lôi Chính Dã, chủ động như vậy làm sắp hôn mê đến nơi.

      gái này nửa đêm ngủ được, còn chạy đến phòng ồn ào muốn cường bạo , lầm chứ? sẽ phải bị trúng tà chứ?

      “Bảo Nhi…A…” Bị đưa lưỡi liếm loạn lên, nhịn được thoải mái kinh ngâm ra tiếng.

      “Hư…” Thân thể ở người cọ loạn dẫn dắt dục vọng của . “ thấy em làm việc sao? cần ẫm ĩ nữa.”

      ́ gắng nhớ lại những hình ảnh kích tình truyền hình, đôi tay nhỏ bé của sờ loạn người khiến ngứa ngáy nhịn được cười.

      “Bảo Nhi, cảm thấy…”

      đừng nói nữa, phải yên lặng thì sẽ phá hỏng khí lãng mạn.” Đôi bàn tay nhanh nhẹn cởi áo ngủ của . “Em muốn sau này nhớ lại lần đầu tiên này sẽ là những kí ức tốt đẹp, yên tâm, em sẽ làm đau .” {hana: ôi cười chết, em làm đau Nhi, đúng là đỡ được}

      Lôi Chính Dã nhịn được nữa cất lên tiếng cười to, lời này phải là của đàn ông nói hay sao?

      Bị cười như vậy, La Bảo Nhi dừng động tác, đôi mắt mờ mịt nhìn .

      “Em làm cái gì sai sao?”

      Nhìn gái ở người mình làm loạn, khuôn mặt hồn nhiên, hài hòa biết mình làm gì. phát thể dục vọng trùng trùng trong cơ thể dần lên phía dưới bụng , bàn tay to khẽ kéo, làm cho nằm lại bên cạnh .

      “Em thật sự muốn có được .”La Bảo Nhi gật đầu thật mạnh. “Đúng, có người nói nếu chân thật thích một người thì sẽ muốn có được tất cả con người của đối phương.” híp mắt trừng “Nếu mà dám cự tuyệt em thì em sẽ để ý đến nữa, tin thì thử xem.”

      “Được rồi, nếu em nhất ̣nh muốn thế.” ́ nín cười, bày ra bộ dáng bị uy hiếp “Bảo Nhi, em mau cường bạo , nhất ̣nh sẽ phản kháng.” {hana: Lôi ca, ca bê tê quá… em mau cường bạo …a a a}

      đồng ý sao?” Sự việc tiến hành quá thuận lợi khiến hơi khó tin.

      “Đúng, em muốn phối hợp như thế nào, liền làm theo.”

      đời này ngoại trừ La Bảo Nhi ngốc nghếch của mới có thể ngây thơ đến như vậy. (Myly: Chết cười với 2 chị này…)

      vì sợ nên vẫn dám vượt giới hạn với , sợ chính mình manh động sẽ dọa đến , nghĩ tới tự mình đưa mồi vào miệng hổ.

      Ha Ha. Như vậy mà bảo cự tuyệt thì có quỷ mới tin.

      “Kia…em sẽ hành động.” La Bảo Nhi bộ dạng sắc nữ nằm sấp lên mình , bắt đầu một trận làm loạn cắn phá.

      “Bảo Nhi, nghĩ nên cởi bỏ quần áo trước đã.” Cách lớp quần áo rất khó chịu.

      “Cởi bỏ quần áo sao?” nhăn đôi mi thanh tú. “Đúng a, cởi sạch ra thì làm việc mới dễ.” Nói xong cởi áo ra nhưng thì bất động nằm đó. “ rất nặng.”

      “Vậy thì để tự làm.” rất nhanh cởi áo ngủ, lộ ra ngoài là thân hình tráng kiện mê người, vừa nhìn cũng biết là có tập luyện thể hình thường xuyên.

      La Bảo Nhi trừng lớn hai mắt, nuốt nuốt nước miếng “Thật sự…rất dễ nhìn nha.”

      “Em còn mau cường bạo .” Lôi Chính Dã dẫn dụ con cá cắn câu. “Có lẽ em cũng tự mình cởi đồ .”

      “Được.” Có điều cởi được một nửa nghĩ đến sẽ nhìn thấy mình thì ngưng lại, thẹn thùng dám động đậy. “Em…em vẫn nghĩ là cần khẩn trương như vậy.”“Uống rược để tăng dũng khí, em có muốn một ly ?” Với cánh tay ra lấy hai ly rượu đặt tủ đầu giường, rót một ly rượu màu đỏ cho . “Uống một ngụm để tăng can đảm.”

      “Được ạ” ngửa đầu uống một ngụm to hết ly rượu trong tay, khuôn mặt vốn đã hồng thuận nay càng được tăng thêm vài phần kiều mị.

      “Em cảm thấy thế nào rồi?” Lôi Chính Dã nở nụ cười mị động lòng người. Nhìn như vậy cảm thấy như bị câu dẫn phạm tội vậy, muốn từ kẻ bị hại trở thành người hại .

      “Em cảm thấy cả người giống như bay bổng vậy, thật tốt…Nhưng cả người lại vô lực.”

      “Như vậy cảm giác mới tốt phải ? Đến đây Bảo Nhi” đưa hai tay hành động “ sắp chờ được mất.”

      “A” ngây ngô cười, gật gật đầu “Em tốt lắm, rượu kia quả thật rất thần kì nha. đừng chạy đấy, lập tức sẽ trở thành của La Bảo Nhi ngay thôi.” {hana: nhầm đâu, đúng là đấy… ha ha cười chết}

      Nói xong, lại uống một ly rượu nữa, mặt càng đỏ lên, loạng choạng đứng lên ngay cả cầm bình rượu cũng xong nữa.

      “Chính Dã, sao lại biến thành ba người, , bốn người chứ?”

      “A, em đừng uống nữa.” Lôi Chính Dã ngồi dậy cầm lây chai rượu mà chỉ một chút nháo lên là làm vỡ. “Thật là, sao em lại uống nhiều như vậy chứ?”

      đem bình rượu để lại đầu giường, quay người lại đã thấy La Bảo Nhi xụi lơ nằm đùi nhúc nhích.

      ‘‘ phải chứ?” gái nhỏ xấu xa này chọc cho dục hỏa bùng lên, giờ khiến dở khóc dở cười.

      còn chưa bị cường bạo, mau dậy nhanh cho .

      “Bảo Nhi” vỗ vỗ mặt . “Em đã ngủ chưa?”

      “Cút ngay, đùng ầm ĩ nữa.”

      “Em vừa mới nói….”

      tránh ra, em muốn ngủ.” xoay xoay người tìm vị trí thuận lợi ngủ thật thoải mái, kiêng nể nằm sấp lên người .

      Đùa sao, nghịch lửa để hỏa hoạn rồi cứu hỏa còn ngủ như chết, hơn nữa còn thoải mái gác lên người như là đổ thêm dầu vào lửa…

      ́ gắng kiềm chế tất cả, ́ tưởng tượng ra mình trượt tuyết núi cao hay hòa mình trong dòng nước biển Hawaii lạnh lẽo để giảm lửa nóng, nhưng là…

      Trong lòng ôm một khối ấm áp khiến cảm giác thật hưởng thụ.

      vừa thoải mái lại vừa thống khổ, cứ như vậy thể nào ngủ được. {hana: hết H nhé… H hụt… đảm bảo có người muốn ném đá Hana… bẩu truyện này trong sáng mừ}

      …………..Sau đó thì sao?” Vẻ mặt Âu Phi Lợi xúc động nén cười hỏi.

      có sau đó, ra nơi này.” Lôi Chính Dã thả lỏng người ngồi ở ghế da, vui vẻ cười đến nhịn được “Ha ha, mình nghĩ đến chỉ cần ôm ấy thì cảm giác cũng rất dễ chịu.”

      Cho dù được ngủ cả đêm nhưng tâm tình cũng rất tốt, là nhìn ra đến ngày chỉ cần được ôm La Bảo Nhi cũng khiến ngủ cũng mệt.

      “Chậc, cậu nói thật có lừa mình đấy? La Bảo Nhi nói rằng mình mạnh mẽ mà cường bạo cậu sao?” Âu Phi Lợi tin hỏi lại.

      “Mình lừa cậu thế nào được?”

      Lôi Chính Dã cười ha ha ngừng, phát hiện ra tâm tình mình tốt đến cực điểm lại kể ra cái chuyện hay này với bạn tốt.

      “Cậu biết ? Là ấy chủ động nha, mình nghĩ tới gái nhỏ đó lại chạy đến cường bạo mình, muốn mình trở thành người đàn ông của ấy nữa.” cười ngây ngô như ngốc tử.

      “Xì, cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện đấy thôi.” Âu Phi Lợi khinh thường nhìn “Cậu làm cho đàn ông chúng ta thật mất mặt, miếng thịt béo đến miệng rồi còn ăn.”

      “Điều này đâu có thể trách mình, tại ấy uống nhiều nên ngủ say đó chứ. Chẳng lẽ cậu muốn mình lợi dụng khi ấy mơ ngủ sao?” nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, quan trọng nhất là muốn lần đầu tiên của bọn họ tốt đẹp nhất là khi nhớ lại chứ phải trong trạng thái mơ mơ màng màng.

      Âu Phi Lợi nhìn một lúc lâu rồi phán “Cậu thực sự là Lôi Chính Dã mình quen sao?” Vô số cùng xoxo với Lôi đại thiếu gia giường, nhưng đối với nàng Bảo Nhi kia lại chưa từng động đến.

      “Cái gì mà xoxo, mình cũng ép bọn họ, cậu đừng có mà mang Bảo Nhi so sánh với mấy người ấy, ấy cùng bọn họ giống nhau.”

      Âu Phi Lợi chế giễu “Nhắm mắt lại, tắt đèn thì có khác gì nhau?”

      “Âu Phi Lợi! Cậu muốn bị đánh sao?” híp hai mắt lại vẻ nguy hiểm, sẵn sàng biến hình thành đại ác nhân ngay lập tức nếu cần.

      Nhất thời bị dọa, Âu Phi Lợi từ vẻ mặt cưởi mỉa mai thay đổi nhanh chóng thành vẻ mặt nịnh bợ.

      “Đúng rồi, cậu tính xử lí chuyện Ngàn Diệp Tĩnh Hương như thế nào?”

      “Còn xử lí gì nữa? ta bị đuổi việc rồi, cũng liên quan đến Lôi thị nữa.” Nhắc đến ta, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

      “Nhưng mình nghe nói, ấy còn có ý ̣nh tự tử đó….”

      hừ lạnh “ ta muốn tự tử đâu có liên quan đến mình.” đối với những người như vậy thì chắc chắn lưu tình.

      “Vậy được rồi, mình mách Bảo Nhi cậu thấy chết mà cứu, để xem ấy xử cậu thế nào?”

      “Này, họ Âu kia, cậu dám làm vậy mình sẽ đánh cậu đó!”“Ha ha, cậu còn biết Bảo Nhi muốn cậu lấy đức thu phục người sao? Cho nên cậu đừng có động chân động tay với mình, mình nhất ̣nh sẽ nói lại với ấy đó.”

      “Đáng giận, mình đánh chết cậu.”

      Âu Phi Lợi còn sợ chết nói thêm: “Cậu nhớ đấy, phải lấy đức thu phục người.”

      “Phục cái đầu cậu, Âu Phi Lợi, tại mình chính là muốn đấm cậu còn đứng dậy nổi.”

      “Cậu thật tàn nhẫn! Bảo Nhi, cứu tôi với…”

      Văn phòng bên trong vâng lên tiếng chém giết mà bên ngoài Trần thư kí cùng La Bảo Nhi đã thành thói quen thèm để ý đến. Hai người bọn họ chụm đầu lại xem tạp chí như cũ, còn rôm rả bàn luận về đôi nam nữ minh tinh mặt báo nữa.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :