1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 1 - Chương 50] Bạn tốt trở về + Tai nạn xe cộ





      Ngày thứ hai, Lãnh Liệt Hàn và Đường Sâm, còn có Ngân Long và Thanh Long bởi vì trong bang có chuyện cần xử lý. Cho nên hôm nay chỉ còn mình Hạ Du Huyên ở trong biệt thự.

      Hạ Du Huyên nhàm chán ngậm kẹo que, ngịch ngợm chiếc máy tính tay.

      Đột nhiên, QQ truyền đến tiếng thông báo có tin nhắn, là bạn thân của — Mộc Y Sương.

      Mộc Y Sương: Huyên Huyên, hôm nay mình trở về nước rồi nha.

      Hạ Du Huyên: Cậu được lắm Sương Sương, bây giờ mới thông báo cho mình, hừ.

      Mộc Y Sương: Ai nha, tiểu nhân phải bây giờ thông báo cho người rồi sao.

      Hạ Du Huyên: Hừ hừ, cậu còn biết còn có người bạn thân như mình nữa sao.

      Mộc Y Sương: Huyên Huyên tốt đẹp của tôi ơi, đừng giận nữa mà. Người ta bây giờ ra cổng chính công viêc Bắc Cực đợi cậu có được hay ? Mình còn mua sô la mà cậu thích nhất đó nha.

      Hạ Du Huyên: Được, cậu chờ ở đó, nửa giờ sau mình đến.

      Mộc Y Sương: Ừ, mình chờ cậu.

      Hạ Du Huyên bỏ máy tính xuống, xông lên lầu, sau khi mặc quần áo tử tế xong, chạy thẳng vào trong chiếc xe thể thao ở dưới lầu, phóng như bay về phía món sô la thích nhất.

      hoàn toàn quên mất chuyện trước khi ra cửa, Lãnh Liệt Hàn căn dặn nếu đâu phải gọi điện cho .

      Công viên Bắc Cực

      xinh đẹp đáng cầm trong tay ghộp quà rất tinh xảo. Mặc người chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, phối hợp với vài bông hoa ngọt ngào đáng vạt váy, đôi má hồng của cũng được đánh thêm chút phấn mỏng, thoạt nhìn giống như thiếu nữ mê người. Mái tóc xoăn màu hồng phấn theo làn gió khẽ bay bay.

      Xa xa, khác từ chiếc xa thể thao nhảy xuống.

      Mái tóc đỏ rượu được uốn thả xuống ngang lưng, lộ ra chút rối loạn vô cùng tự nhiên. người mặc bộ quần áo vô cùng thanh nhã, ngược lại, chiếc bông tai đỏ rực lại khiến cho người ta phải chói mắt. cổ có đeo sợi dây chuyền hình chữ thập màu đen trắng. Kinh ngạc nhìn về phía đứng trước cổng công viên Bắc Cực, khoé miệng nâng lên nụ cười ấm áp, phảng phất giống như cây thuốc phiện nở rộ, càng khiến cho người ta cảm thấy đẹp đến trân thực, con ngươi hồng tím tản ra ánh sáng mê người.

      "Sương Sương." Đúng lúc Hạ Du Huyên muốn chạy vội về phía Mộc Y Sương. Cách đó xa có chiếc xe điên cuồng phóng về phía .

      Mộc Y Sương ném hộp sô la tay xuống, trừng lớn hai mắt hô lên " được. . . . Huyên Huyên . . . ."

      Nhanh chóng chạy về phía Hạ Du Huyên, thế nhưng vẫn thể ngăn cản được, trong nháy mắt chiếc xe ô tô đâm vào Hạ Du Huyên.

      Đùng' tiếng vang lên rất lớn, cả người Hạ Du Huyên bị văng ra xa 10 mét, giọt nước mắt trong suốt của Mộc Y Sương nhanh chóng rơi xuống, chạy vội đến bên người Hạ Du Huyên, ôm lấy thân thể sũng máu của "Huyên Huyên, cậu tỉnh lại , được ngủ. Tỉnh tỉnh a. . . Huyên Huyên. . . cậu phải muốn sô la sao?"

      Chiếc xe đụng vào Hạ Du Huyên nhanh chóng biến mất, ánh mắt oán hận của Mộc Y Sương nhìn chằm chằm về hướng chiếc ô tô đó rời , thầm nhớ kỹ biển số xe:

      'VIET T • SB XXX'

      Hạ Du Huyên ho khan vài tiếng, hai mắt nhắm chặt, trong miệng ngừng gọi tên người "Hàn. . . . ."

      Mộc Y Sương nhanh chóng gọi xe cấp cứu, sau đó cầm lấy điện thoại của Hạ Du Huyên, gọi vào số của người tên 'Hàn'.

      Lãnh Liệt Hàn họp nhận được điện thoại, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống, sắc mặt đen đến mức khiến cho người khác sợ hãi ngừng run rẩy.

      mang theo chút do dự đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi phòng họp.

      Đường Sâm nhíu mày, truyền lệnh cho Thanh Lòng và Ngân Long ở lại giải quyết mọi chuyện, còn mình theo Lãnh Liệt Hàn ra ngoài.

      (Tác giả: Sau tai nạn xe như thế nào? có phải mất trí nhớ theo mô típ xưa như trái đất? chương sau công bố. . . kính xin chờ mong.)

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 2

      [Hồi 2 - Chương 51] Tai nạn xe





      Bệnh viện

      Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng chạy đến nhìn thấy xa lạ, khuôn mặt lúc này vô cùng tái nhợt, nước mắt ngừng rơi xuống đọng lại gương mặt nhắn.

      Đường Sâm cũng tiến lên bước "Mộc Y Sương? Tại sao ở đây?"

      "Đường Sâm. Đường Sâm, Huyên Huyên ấy xảy ra tai nạn. Ô ô ô. . . " Mộc Y Sương chính là vị hôn thê của Đường Sâm, có chạy trốn theo người đàn ông khác, mà là đào hôn, đến đây tìm Hạ Du Huyên.

      Gương mặt Lãnh Liệt Hàn vô cùng lạnh lùng, còn dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, mà là lo âu cùng tia máu đỏ tươi tràn ngập trong ánh mắt " cho tôi biết, chuyện gì xảy ra."

      Giống như nghe thấy thanh từ địa ngục, Đường Sâm thế nhưng lại là lần đầu tiên nghe thấy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng như vậy của Lãnh Liệt Hàn.

      "Huyên Huyên, tôi và Huyên Huyên vốn hẹn gặp nhau ở trước cổng công viên Bắc Cực, thế nhưng ngờ rằng, đúng lúc Huyên Huyên muốn băng qua đường chiếc xe ô tô lao như bay về phía Hạ Du Huyên." Đường Sâm ôm lấy Mộc Y Sương khóc sướt mướt vào lòng an ủi.

      "Được rồi, đừng khóc, Huyên Huyên có chuyện gì." Đường Sâm nhìn vào khóc đến vô cùng thương tâm, khỏi đau lòng.

      Trong ánh mắt Lãnh Liệt Hàn lúc này tràn đầy tia máu. Đúng lúc này, Ngân Long và Thanh Long cũng vừa kịp đến, nhìn thoáng qua ông chủ liền biết xảy ra chuyện gì. Vì vậy chủ động lui ra ngoài, thăm dò về chiếc xe gây ra tai nạn ngày hôm nay.

      Thời gian dài dằng dặc cũng dần trôi qua. Bác sĩ tới với vẻ mặt rất mệt mỏi, tháo khẩu trang xuống "Tai nạn xe lần này vô cùng nghiêm trọng. Dưới tình huống người bị thương hề dự liệu trước chiếc xe điên cuồng lao tới, thân thể bị văng ra ngoài 10 mét. Các bộ phận trong cơ thể đa phần bị đụng đến chảy máu trong. Xin . . . xin hãy nén bi thương."

      Nghe thấy tin này, Mộc Y Sương liền hôn mê bất tỉnh. Mà Tạ Mẫn và Ngả Lệ vừa mới chạy đến cũng sợ ngây người, Ngả Lệ đỡ lấy thân thể Tạ Mẫn ngã quỵ xuống "Mẫn nhi, đừng sợ. Hàn để cho Huyên Huyên gặp chuyện may. Huyên Huyên cũng nhất định có việc gì."

      Tạ Mẫn thế nhưng giống như nghe thấy gì, mờ mịt lắc đầu "Huyên Huyên của tôi. . . Huyên Huyên. . ."

      Toàn thân Lãnh Liệt Hàn dường như tản mát ra loại hơi thở của ác quỷ, bấm cuộc điện thoại "Lăng Thiếu Bạch, phút, bệnh viện Bác Ái."

      Ở bên kia, khi Lăng Thiếu Bạch vừa nghe xong cả người run lên, để ý đến văn kiện trong tay, nhanh chóng vội vàng chạy ra ngoài.

      phút, giây kém. Khi chạy đến nơi, nhìn vào bầu khí liền biết phát sinh chuyện lớn. câu nào, chỉ nhanh chóng bước vào phòng giải phẫu.

      Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật lần thứ hai sáng lên. Người bên ngoài ai ai cũng vô cùng yên tĩnh câu nào.

      Lãnh Liệt Hàn đấm mạnh quyền lên bức tường trắng tinh, trong tức khắc bức tường liền xuất vết hõm sâu. Máu tay cũng theo đó chảy xuống. Hai mắt đỏ ngàu, nếu để cho biết là ai dám to gan làm tổn thương bảo bối của như vậy, nhất định để cho tên đó từ từ nềm thử mùi vị sống bằng chết.

      Trải qua mười tám giờ đồng hồ, trong khi y tá ngừng ra, tay cầm theo túi máu rất lớn lại vội vã vào.

      Rốt cuộc, Lăng Thiếu Bạch cũng ra với vẻ mặt mệt mỏi, hít hơi sâu.

      Khi vào, bên trong gần như bước chân vào cửa lớn địa ngục. vốn cũng có lòng tin, thế nhưng nghĩ đến dáng vẻ đó của Lãnh Liệt Hàn, dù như thế nào cũng nhất định phải cứu sống đó. biết rất , người con này so với mạng của Lãnh Liệt Hàn đều vô cùng quan trọng.
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 2 - Chương 52] Bước ra từ quỷ môn quan






      vẫn là lần đầu tiên chữa trị cho người khác ngoại trừ những người quan trọng như Lãnh Liệt Hàn và Đường Sâm. . . , hơn nữa đối phương lại còn là .

      Khi bắt đầu động thủ, vô tình ra câu " nghĩ đến, Hàn cư nhiên lại để chữa trị cho , nhìn cái bộ dạng muốn chết kia của ta. . . chậc chậc. . ."

      Những lời này có lẽ Hạ Du Huyên nghe thấy, vốn nhịp tim dần dần yếu , thế nhưng trong nháy mắt lại kịch liệt nhảy lên. Lăng Thiếu Bạch dám chậm trễ, lập tức toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần chữa trị.

      Lăng Thiếu Bạch vừa mới bước ra khỏi phòng giải phẫu, đến giây đồng hồ, Lãnh Liệt Hàn vốn suy sụp tinh thần ngồi ở bên, vội vàng xông tới túm lấy cổ áo của , thanh giống như ma quỷ đến từ địa ngục vang lên "Bảo bối của tôi thế nào? !"

      trán Lăng Thiếu Bạch rớt xuống giọt mồ hôi lớn "Lão đại, đừng kích động, vừa mới bước ra từ quỷ môn quan, còn gì đáng ngại. Chỉ là. . ."

      "Chỉ là cái gì?" Trái tim Lãnh Liệt Hàn vừa mới dễ dàng hạ xuống chút, lại bị nhấc lên.

      "Bởi vì nội tạng bên trong cơ thể của ấy xuất huyết, biết sau khi tỉnh lại trở thành bộ dạng gì, có thể sao, cũng có thể . . . trở thành người thực vật. Thế nhưng thể chất của ấy rất tốt, có chuyện gì. Tỉnh lại. . . Ngắn ba tháng, dài năm, thậm chí . . . là vĩnh viễn." Lăng Thiếu Bạch chật vật giải thích.

      Nếu như phải ấy theo bản năng tự bảo vệ mình, sớm mất mạng rồi.

      Lãnh Liệt Hàn nghe xong, tia máu trong mắt càng ngày càng đậm "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến ấy tỉnh lại, hơn nữa phải vẹn toàn hao tổn gì. Nếu . . . "

      Lăng Thiếu Bạch hung hăng nuốt xuống từng ngụm nước bọt. Đại ca, cho dù y thuật của tôi có cao đến đâu chăng nữa, cũng phải dựa vào ý chí của bệnh nhân nữa a.

      Chỉ chốc lát sau, Hạ Du Huyên được các y tá thận trọng đẩy ra ngoài. Lãnh Liệt Hàn lập tức tiến lên, những người khác cũng vây quanh ở bên "Huyên Huyên. . . được có chuyện."

      Phòng chăm sóc đặc biệt

      Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc bộ quần áo khử trùng. Ngồi bên cạnh đẹp như ma quỷ đến giống .

      nhàng quý vỗ về khuôn mặt nhắn gần như trong suốt "Bảo bối, tỉnh lại có được hay ? được ngủ. Ngủ rất mệt mỏi."

      "Em có biết ? Khi nghe thấy em bị tai nạn, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi."

      " rất sợ, em đột ngột biến mất."

      " rất sợ, em ngủ mãi, vĩnh viễn rời khỏi ."

      "Bảo bối, tỉnh lại có được hay ? Đùa như thế này vui chút nào a."

      "Tỉnh lại a. muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập linh khí đó của em, muốn nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của em, muốn nhìn thấy bộ dạng quật cường của em có được hay ?"

      Đêm đó, Lãnh Liệt Hàn ngừng trò chuyện với Hạ Du Huyên. Người bên ngoài nhìn thấy khỏi đau lòng.

      Từ lúc nào, ma vương luôn luôn khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi, lại có thể vì mà trở thành bộ dạng tiều tuỵ như vậy?
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 2 - Chương 53] Bộ dáng tiều tuỵ





      Liên tiếp tuần qua . Hạ Du Huyên vượt qua được giai đoạn nguy hiểm và được Lãnh Liệt Hàn sai người đưa đến bệnh viện riêng của để chữa trị.

      Thế nhưng trong tuần này, Lãnh Liệt Hàn cũng ăn ngủ, luôn luôn thúc trực bên cạnh chăm sóc cho , xung quanh ria mép cũng mọc đầy hàng râu dầy.

      Tạ Mẫn đau lòng nhìn hai đứa trẻ "Hàn, quay về rửa mặt chút có được hay ?"

      Lãnh Liệt Hàn giống như nghe thấy gì, vẫn canh giữ bên giường bệnh như cũ.

      Ngả Lệ thở dài hơi, "Hàn, cái bộ dạng này của con. Huyên Huyên tỉnh lại đau lòng chết mất."

      Lãnh Liệt Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào khuôn mặt nhắn vẫn tái nhợt như cũ của Hạ Du Huyên "Mẹ, bác. Thay con chăm sóc Huyên Huyên, con lập tức quay về."

      xong, sải bước rời .

      Tạ Mẫn nhìn theo bóng lưng Lãnh Liệt Hàn rời , tới bên giường Hạ Du Huyên, nắm lấy bàn tay bé lạnh như băng của , lại lần nữa rơi nước mắt "Huyên Huyên, Huyên Huyên của mẹ. . . con tỉnh lại có được hay ? Hàn a, nó coi chừng con liên tục tuần ăn ngủ rồi."

      Thế nhưng người giường vẫn chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

      Đường Sâm lôi kéo Mộc Y Sương vào.

      Mộc Y Sương lập tức nhào tới bên giường, bàn tay bé nắm lấy bàn tay lạnh băng của Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, tỉnh lại . Nhanh tỉnh lại cướp sô la với mình ."

      "Huyên Huyên, nhanh tỉnh lại nha. Tất cả mọi người chờ đợi những trò nghịch ngợm của đó." Đường Sâm khó có khi lộ ra vẻ nhu tình.

      Lại tuần nữa qua , người giường vẫn tỉnh lại như cũ. Trong khi tất cả mọi người đều lần lượt đến thay phiên chăm sóc. riêng Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn túc trực bên giường. Sắc mặt tiều tuỵ khiến cho người ta đau lòng.

      Tròn nửa năm trôi qua.

      Hôm nay, Lãnh Liệt Hàn vẫn đến chuyện với Huyên Huyên như cũ, mọi chuyện trong bang phái và trong công ty toàn bộ đều giao cho Thanh Long và Ngân Long xử lý.

      Lăng Thiếu Bạch cầm dụng cụ chữa bệnh, tỉ mỉ giúp Hạ Du Huyên kiểm tra cơ thể.

      Đúng lúc này, ngón tay Hạ Du Huyên động đậy, Lãnh Liệt Hàn kích động đến nhảy dựng lên "Lăng Thiếu Bạch, ấy cử động rồi, bảo bối của tôi cử động rồi. Nhanh lên chút."

      Lăng Thiếu Bạch nghe thấy vậy, cấm lấy ống nghe cẩn thận kiểm tra. Cũng lâu lắm, người ngủ say suốt nửa năm cuối cùng cũng tỉnh lại.

      Từ từ nâng mí mắt lên, con ngươi màu hồng tím mở ra. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

      Lãnh Liệt Hàn ôm chặt Hạ Du Huyên vào lòng "Bảo bối, bảo bối của , em cuối cùng cũng tỉnh."

      Lăng Thiếu Bạch thức thời lui ra ngoài. Để lại gian riêng cho hai người.

      "Nước. . ." Câu đầu tiên khi tỉnh lại, Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức cầm lấy ly nước bên cạnh, lấy thêm chút nước ấm, sau khi thử qua độ ấm đưa tới bên môi .

      Vừa mới uống ngụm, lại ho khan phun ra ngoài. Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, tự mình uống ngụm nước ấm, sau đó áp môi mình lên môi Hạ Du Huyên, nước ấm bên trong vừa vặn truyền vào trong miệng Hạ Du Huyên.

      Có thể bởi vì quá khát, đầu lưỡi hung hăng hút lấy nước trong miệng người đàn ông.

      Điều này khơi dậy lên tất cả dục hoả của người đàn ông. Chế trụ chặt sau ót của người con , hung hăng hôn lấy đôi môi đó, giống như muốn đem toàn bộ ngọt ngào mất trong nửa năm qua bù lại.

      Thế nhưng Hạ Du Huyên vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Lãnh Liệt Hàn nỡ buông ra, lo lắng nhìn vào khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên.
      [Hồi 2 - Chương 54] Đau lòng






      "Hàn, gầy, gầy quá." Hạ Du Huyên đưa bàn tay bé lên, vuốt ve hàng râu dài khuôn mặt , quầng thâm mắt lên ràng, trong hai con mắt tràn đầy tơ máu, tất cả những điều này khiến cho đau lòng đến hô hấp nổi.

      " có chuyện gì, nhóc con. Tỉnh lại cảm thấy như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn nắm lấy bàn tay bé lạnh ngắt của , dịu dàng .

      Hạ Du Huyên lắc đầu " sao, Hàn, em mệt rồi, em muốn ôm ngủ có được ?"

      Lãnh Liệt Hàn cười khẽ tiếng, cưng chiều thổi thổi lên cánh mũi nhắn thẳng tắp của "Được." xong, ôm lấy nằm xuống giường, nhìn thấy Hạ Du Huyên từ từ khép lại đôi mắt tím hồng, bản thân cũng rất nhanh vào giấc ngủ.

      Lúc này, Hạ Du Huyên nâng mí mắt lên, biết, Lãnh Liệt Hàn mấy ngày nay có ngủ rồi, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này để cho ngủ, nếu , chắc chắn chịu ngủ.

      Trước cửa phòng, Đường Sâm và Mộc Y Sương vừa mới bước vào.

      Mộc Y Sương kích động đến sắp nhảy dựng lên, đúng lúc muốn kêu to, Đường Sâm kịp thời bụp miệng lại "Ưm. . . " Sau đó suỵt suỵt vài tiếng, ý bảo nhìn về hướng Hạ Du Huyên.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt của Hạ Du Huyên nâng lên nụ cười mỉm, nhàng lắc đầu, đưa ngón tay đặt lên miệng, ý bảo nên đánh thức Lãnh Liệt Hàn.

      Mộc Y Sương gật đầu, Đường Sâm buông ra. Thế nhưng nước mắt Mộc Y Sương lại lần nữa có báo trước mà rơi xuống.

      Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn người đàn ông ngủ say, cẩn thận giọng "Sương Sương, đừng khóc, mình như vậy phải tốt rồi sao?"

      Mộc Y Sương chỉ là dùng sức lắc đầu cái, lo lắng đau lòng nhìn khuôn mặt nhắn vẫn tái nhợt như cũ.

      Ngược lại, Đường Sâm thoải mái cười tiếng, này, cuối cùng cũng tỉnh lại.

      Buổi tối

      Lãnh Liệt Hàn mở choàng hai mắt ra, khẩn trương nhìn vào bên cạnh. Sau khi xác định đây phải là mơ, mới thở phào hơi.

      Lúc này Hạ Du Huyên cũng mở mắt ra, kỳ thực vẫn có ngủ, vẫn luôn nhìn vào người đàn ông trước mặt.

      Lãnh Liệt Hàn ngồi dậy, cẩn thận ôm ngồi lên đùi mình "Bảo bối, khá hơn chút nào chưa?"

      Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm. Hàn, ngủ tiếp sao?"

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên cái miệng nhắn mà mình khát vọng bấy lâu, chỉ là nhàng hôn, mang theo chút gặm cắn trừng phạt "Nhóc con, mệt."

      Hạ Du Huyên chỉ nhìn vào , gì. Trùng hợp lúc này Đường Sâm cầm theo tô cháo thơm ngát vào.

      Để lên bàn, Đường Sâm nhìn vào hai người, hài hước mở miệng "Chậc chậc . . . Hạ Du Huyên biết a. Người nào đó bởi vì tháng ngủ cũng sao nha, tôi cũng sắp lo lắng đến mức muốn đánh ngất ta rồi."

      " Còn có a, vì , toàn bộ viện chữa trị này cũng sắp biến thành viện nghiên cứu rồi. Ngày nào cũng có đống người tụ tập lại chỗ để thảo luận cái này cái kia. Cũng bởi vì câu của người nào đó, nếu như vẫn tỉnh lại toàn bộ đều phải xuống gặp Diêm Vương."

      Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn vào Lãnh Liệt Hàn, sau khi xác định có tức giận, bản thân mới thở phào nhõm.
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 2 - Chương 55] bón em ăn






      "Đường Sâm, cậu nhiều như vậy, chắc hẳn là nhớ đến người bạn Châu Phi nơi phương xa của mình?" Lãnh Liệt Hàn trầm phun ra câu.

      Hai bả vai Đường Sâm bỗng run lên bần bật, trừng lớn hai mắt nhìn "Lãnh Liệt Hàn, em đây là suy nghĩ cho . Huyên Huyên, xem ta . . . " Nơi đó, chỉ cần đến lần bao giờ dám nghĩ đến nữa. Đó phải là nơi dành cho người ngu ngốc.

      Hạ Du Huyên cười khẽ, đương nhiên biết nơi đó là nơi nào nha, thế nhưng lần này giúp Đường Sâm, bởi vì Đường Sâm đúng là nghĩ cho Lãnh Liệt Hàn "Hàn, thôi bỏ . Đường Sâm sống ở đây rất tốt."

      Đường Sâm liền vội vàng gật đầu. Lãnh Liệt Hàn bất mãn ném ánh mắt về phía Hạ Du Huyên, cư nhiên dám cả gan giúp người đàn ông khác, em được lắm, xem sau này trừng phạt em như thế nào.

      "Nếu như Đường Sâm rồi, em còn thú vui nữa." Hạ Du Huyên uỷ khuất mếu máo.

      ". . . được lắm." Đường Sâm tức giận nên lời, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, buồn bực hờn dỗi.

      Lúc này, từ cửa ra vào xuất người đàn ông đẹp trai.

      Thân hình cao lớn trẻ khoẻ, mái tóc màu mực ngay ngắn nằm làn da trắng nõn. ta có đường cong gương mặt rất duyên dáng, hình dáng lông mày tinh xảo, đen mà dài, đôi mắt phượng xếch lên, con ngươi màu hổ phách, giống như hồ sâu vắng lặng nhìn thấy đáy, môi mỏng hoàn mỹ khẽ cong lên nụ cười hứng thú ràng.

      Nhìn thấy Hạ Du Huyên tinh thần rất tốt ngồi giường, thế nhưng khí sắc vẫn có chút tái nhợt.

      đến gần "Cảm thấy như thế nào?"

      Hạ Du Huyên nhìn thấy ta toàn thân khoác lên chiếc áo bác sĩ màu trắng, gật đầu "Ừ, khá hơn nhiều rồi."

      "Ừ, quả thực khôi phục tồi, thời gian tỉnh lại cũng gây bất ngờ, tôi vốn nghĩ ngủ năm." Lăng Thiếu Bạch xong câu đó, Lãnh Liệt Hàn trừng mắt liếc ta cái.

      Thế nhưng lại bị ta bỏ lơ, tiếp tục "Trong khoảng thời gian này nên ăn những thứ khác, uống nhiều nước chút, tạm thời chỉ ăn được cháo loãng, từ từ khôi phục lại mới được ăn đồ ăn bình thường."

      "Ừ, tôi biết rồi." Hạ Du Huyên khéo léo trả lời.

      "À, đúng rồi, tôi vẫn chưa tự giới thiệu. Tôi là Lăng Thiếu Bạch, là bác sĩ riêng của Hàn." Lăng Thiếu Bạch cười vô cùng xán lạn.

      "Ừm, tôi là Hạ Du Huyên."

      Lãnh Liệt Hàn dường như hài lòng với việc và người đàn ông khác trò truyện nhiều như vậy "Bảo bối, đói bụng ? bón em ăn."

      Vừa dứt lời, liền cầm lấy bát cháo trắng bên cạnh, tỉ mỉ đặt lên miệng, thổi thổi vài cái mới đưa lên miệng , bón cho ăn.

      Điều này lại khiến cho Lăng Thiếu Bạch có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Lãnh Liệt Hàn phục vụ người khác nha.

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng lên, dường như cảm thấy bảo bối của mình có chút ngượng ngùng. Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "Hai người các cậu có việc gì làm sao?"

      Ý tứ chính là hai người bọn họ ở chỗ này làm phiền bảo bối của .

      Lăng Thiếu Bạch vội vàng nghiêm túc suy nghĩ chút "A, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa mang thuốc đến cho Hạ tiểu thư, tôi trước đây."

      "Này, tôi cũng xem cùng cậu nha." Đường Sâm nhanh chóng đứng dậy, rời theo.
      [Hồi 2 - Chương 56] Lần đầu tiên phục vụ người khác





      Bên trong căn phòng, chỉ còn lại Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.

      "Hàn, làm sao cau mày vậy?" Hạ Du Huyên phát tuy rằng Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn dịu dàng với mình, thế nhưng chân mày lại nhíu lại ít.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên lên dáng vẻ uỷ khuất. Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, nhóc này cho rằng mình chán ghét sao. Đem bát cháo đặt sang bên, ôm lấy vào ngực "Bảo bối, thích nhìn thấy em và người đàn ông khác ngoài thân mật như vậy."

      Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, cái này. . . trò chuyện vài câu cũng coi là thân mật? !

      Lãnh Liệt Hàn thấy trả lời, đôi môi mím chặt lại "Nhóc con."

      Dường như cảm thấy người đàn ông khẽ run, bàn tay bé khéo léo vòng qua hông người đàn ông "Hàn, tức giận rồi sao?"

      Lãnh Liệt Hàn lắc đầu, đem cái đầu nho của đè vào trước ngực, để nghe thấy nhịp tim đập mạnh của "Bảo bối, có tức giận. Cho dù tức giận cũng là tức giận với chính mình, vì sao có bảo vệ tốt cho em. Em có biết , khi nghe thấy tin em gặp tai nạn, trong nháy mắt toàn thân đều hoảng sợ, chưa bao giờ có cảm giác hoảng sợ như vậy, sợ mất người so với tình mạng của mình còn quan trọng hơn rất nhiều. thể biểu đạt tình cảm, vì vậy chỉ có thể khoá chặt em ở bên người."

      Nghe thấy trống ngực dồn dập của người đàn ông, vô hình xuất loại cảm giác an lòng "Hàn, xin lỗi, để lo lắng."

      xong, Lãnh Liệt Hàn hung hăng hôn lên môi , chút lưu tình cạy mở hàm răng, hút lấy mật ngọt bên trong miệng .

      Hồi lâu sau, buông ra, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của "Nhóc con, sau này đừng để nghe thấy em những lời cảm ơn hay xin lỗi gì đó nữa, nếu , trừng phạt em đơn giản như vậy đâu."

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên khẽ đỏ ửng, cái đầu nho vùi vào trong ngực người đàn ông, khẽ gật đầu.

      Lãnh Liệt Hàn lúc này mới hài lòng nhếch môi, đem bát cháo ở bên cạnh bưng lên lần nữa "Bảo bối, ngẩng đầu lên. Ăn cháo tiếp."

      Nhìn dáng vẻ nhu thuận của nhóc trong lòng, độ cong khoé môi người đàn ông càng ngày càng lớn. Rất nhanh sau đáo, bát cháo nhìn thấy đáy.

      Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn , tà mị mở miệng "Bảo bối, đây là lần đầu tiên phục vụ người khác, thế nào, định cho chút phần thưởng sao?"

      Hạ Du Huyên bĩu môi, liền biết rằng người đàn ông này có dễ bị người khác ăn hiếp như vậy, tức giận " muốn thưởng cái gì?"

      "Em xem?" Người đàn ông mập mờ tới gần bên tai , nhàng cắn cắn.

      Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy cả người ngừng run rẩy, thân thể rất nhanh mềm nhũn. Người đàn ông hài lòng ôm thân thể mềm nhũn vào lòng, giọng "Nhóc con, em là mẫn cảm. Cũng nhiều lần như vậy rồi, mà vẫn thẹn thùng như thế sao?"

      Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, gì.

      Con ngươi màu tím hồng loé ra ánh sáng mê người, người đàn ông chật vật nuốt ngụm nước miếng, này, chính là đến để dằn vặt mà, nếu như phải mới hồi phục, nhất định đem ăn đến khớp xương cũng còn.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :