1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Hồi 1 - Chương 41] Ghen tuông





      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, sải bước về phía Hạ Du Huyên. Ôm lấy trực tiếp về phía sofa bên trong phòng.

      nhàng buông xuống, con ngươi xanh lam tập trung nhìn vào đôi mắt tím hồng của "Nhóc con, được chân trần. được nhìn người đàn ông khác ngoài ."

      Hạ Du Huyên khẽ run, gật đầu "Biết rồi, cái đồ đàn ông bá đạo."

      Lãnh Liệt Hàn ngưng mắt, cúi đầu, chuẩn xác bắt được cái miệng xinh xắn ngọt ngào, hung hăng giày xéo phen, đến lúc Đường Sâm lúng túng ho khan tiếng, mới bất mãn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía ta.

      Hạ Du Huyên ngượng ngùng cúi đầu, tay nắm chặc lớp áo trước ngực người đàn ông, khuôn mặt nhắn đỏ ửng như sắp chảy máu. Người đàn ông này, tại sao lại có thể hôn trước mặt người khác như vậy.

      Đường Sâm thế nhưng cũng để ý đến ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn, quang minh chính đại hướng về bọn họ "Hắc, mỹ nữ. Tôi là Đường Sâm, là em tốt với Hàn."

      Hạ Du Huyên lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, gật đầu "Ừm, xin chào. Tôi là Hạ Du Huyên."

      Lúc này mặt Lãnh Liệt Hàn đen hơn phân nửa. Thế nhưng Đường Sâm vẫn thèm nhìn như cũ, tiếp tục "Ha ha. . . Huyên Huyên, sau này chúng ta là bạn bè nha."

      Vừa vừa đưa tay ra, tính toán cùng bắt tay. Ai biết, ngay lúc Hạ Du Huyên định thò bàn tay bé ra, Lãnh Liệt Hàn tay bắt lấy, tay khác 'bộp' tiếng đánh rớt tay của Đường Sâm.

      "Oa oa oa, cái đồ ác ma này, trọng sắc khinh bạn. ngày nào đó, em đem toàn bộ chuyện tình của ra. Hừ." Đường Sâm tức giận hất mặt, rời khỏi chỗ này, để cho bọn họ ở riêng chỗ.

      Trái lại, Hạ Du Huyên rất có hứng thú với câu cuối cùng của Đường Sâm. Nhìn theo bóng lưng ta rời : Chuyện tình của Hàn?

      Lãnh Liệt Hàn khó chịu xoay khuôn mặt của lại, sắc mặt đen thui " ta đẹp bằng ?"

      Hạ Du Huyên lắc đầu.

      " ta đẹp hơn ?"

      Lắc đầu.

      "Vậy tại sao em nhìn ta?" Nồng nặc ghen tuông.

      " có, Hàn nhà em đẹp trai nhất." xong, ôm lấy cổ , cái miệng nhắn chủ động đưa lên.

      Làm gì có chuyện dê béo đến miệng mà ăn? Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn chế trụ chặc cái ót của , đầu lưỡi nhanh chóng chui vào. Sâu đậm hôn lên cái miệng nhắn ngọt ngào đến mức khiến cho người khác muốn ngừng mà ngừng được, JJ trong nháy mắt đứng lên. Chết tiệt, chỉ cần khẽ đụng vào , đều có phản ứng. nhóc này, thế nhưng đem gắt gao ăn sạch.

      Hai người cùng nhau ngã xuống sofa, người đàn ông từng chút từng chút men theo ngũ quan của người bên dưới, đường hôn xuống. biết từ lúc nào, thân thể hai người còn gì.

      Bàn tay to lớn của người đàn ông khẽ xoa nắn bên búp măng của Hạ Du Huyên, bên còn lại bị nồng đậm hôn mút. chọc cho người con dưới thân run rẩy ngừng.

      ngừng phát ra thanh "Ưm. . . "

      Người đàn ông ngẩng đầu lên, từng chút từng chút hôn xuống khuôn mặt , bàn tay to miêu tả dọc theo đường cong cơ thể đường xuống. Khi đến vườn hoa bí mật, khuôn mặt ác ma trầm xuống, ngón tay thon dài thoáng cái chui vào.

      "Ừm a. . . " Thân thể Hạ Du Huyên run lên, hạ thân nhanh chóng chảy ra dịch thể trong suốt. Khuôn mặt nhắn đỏ bừng bừng.

      Lãnh Liệt Hàn biết cũng động tình rồi, thế nhưng cũng vội vã vào, ngón tay từ từ chuyển động, thanh khàn khàn vang lên "Nhóc con, muốn sao?"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      [Hồi 1 - Chương 42] Tìm thú vui





      Khuôn mặt ngượng nghủng của Hạ Du Huyên đỏ bừng đến sắp chảy máu, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, nên lời.

      Người đàn ông cũng tức giận, nhíu mày, lại tiến vào thêm ngón tay "Nhóc con, muốn sao?"

      "Ừm hừ. . . " Hạ Du Huyên vẫn như cũ, thế nhưng tự chủ được mà cong người lên biểu đạt suy nghĩ trong lòng .

      Lãnh Liệt Hàn nhìn chăm chú "Bảo bối, gọi . . . em em."

      Hạ Du Huyên khẽ nhếch cái miệng nhắn, thanh kiều mị vang lên "Ưmm. . . Hàn, em . . . Ưm, em ."

      Vừa dứt lời, Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng rút ngón tay ra, trong nháy mắt đó, thân thể khẽ động cái, đâm vào sâu vọt đến tận đáy.

      Hai người bay lên tận trời.

      Đường Sâm sau khi ra ngoài, lập tức 'cạch' tiếng khoá cửa lại. rất lâu rồi mới thấy Lãnh Liệt Hàn tức giận như vậy. Bây giờ nghĩ lại liền thấy buồn cười.

      Lúc này, Thanh Long và Ngân Long qua, vẻ mặt kỳ quái nhìn vào nụ cười ngốc nghếch này của Đường Sâm.

      Thanh Long tiến lên "Đường thiếu, có gì buồn cười sao?"

      Đường Sâm lúng túng ho khan tiếng "Khụ Khụ. . . , có gì."

      Đúng lúc Ngân Long chuẩn bị mở cánh cửa bị đóng ra từ bên trong truyền đến loại thanh khiến cho người khác phải nổi da gà.

      Đường Sâm 'Ha ha ha' cười ra tiếng "Ngân Long, cậu có thể vào a. sợ bị tên ác ma kia phái chơi đùa với dã nhân(*) đâu."

      (*) Dã nhân: người rừng, người hoang dã

      đến chơi với dã nhân, sắc mặt Đường Sâm trong nháy mắt lạnh xuống. Thanh Lòng và Ngân Long liếc nhau, run run thu tay về.

      Nhớ đến lần đó Đường Sâm mắc sai lầm, Lãnh thiếu vô cùng tốt bụng để cho Đường Sâm Châu Phi du ngoạn. . . và chơi đùa cùng dã nhân. Ai biết, nơi đó quả là địa ngục trần gian. Dã nhân ở đó khoẻ như chó, nếu phải Đường Sâm khổ luyện qua, con mẹ nó sớm trở thành thức ăn trong miệng bọn họ rồi.

      Hơn nữa động vật ở đó nếu so với bình thường đều to lớn hơn gấp mấy lần, lợi hại hơn gấp mấy lần. Bọn họ chỉ biết rằng, tháng sau đó, khi Đường Sâm trở về, bọn họ gần như nhận ra ta.

      Ăn mày bên đường còn tốt hơn ta. người chỉ có duy nhất chiếc váy được bện bằng cỏ dùng để che bộ vị quan trọng nhất. Con mắt đỏ ngàu, điên cuồng vọt vào phòng bếp cầm con dao lên, hét to "Lãnh Liệt Hàn cái tên hỗn đản kia đâu? Cái tên ác ma đó chết ở đâu rồi, lão tử muốn giết ."

      Lần đó Lãnh Liệt Hàn bởi vì có chút việc phải ra nước ngoài. Nên vẫn là Thanh Long cùng Ngân Long phải áp chế ta, cho ta uống thuốc an thần, mới trấn tĩnh lại được.

      Lúc này, cửa phòng mở ra. Lãnh Liệt Hàn ăn mặc chỉnh tề, đóng cửa phòng lại. Liếc nhìn ba người bọn họ. về phía thư phòng cách vách.

      Ba người cũng liếc nhìn nhau, theo vào phòng.

      Bên trong phòng ngủ

      giường lớn, người con tuyệt mỹ nằm đó, chậm rãi mở hai mắt ra. Nhìn lên trần nhà. Mới vừa rồi Lãnh Liệt Hàn với mình "Bảo bối, trường học sau này chúng ta cần đến nữa, em ngoan ngoãn sống ở đây, bảo Thanh Long và Ngân Long làm thủ tục nghỉ học rồi."

      Hơi hơi chu cái miệng nhắn lên "Dạ, vậy kế tiếp đâu tìm thú vui đây?" Tâm tình của Hạ đại tiểu thư của chúng ta chính là cả ngày tìm thú vui.

      [Hồi 1 - Chương 43] Trốn




      lúc suy nghĩ, khuôn mặt Hàn Triết Húc trợt loé lên trong đầu. Hạ Du Huyên 'Ô' tiếng liền nhảy dựng lên "Đúng rồi, Húc còn chưa có đưa quà tặng thần bí cho mình nha." xong liền cầm lấy điện thoại gọi cho Hàn Triết Húc.

      Rất nhanh, điện thoại di động liền được thông, thanh ấm áp truyền đến "Du Huyên, sao lại gọi cho vậy?"

      Ở bên kia, Hàn Triết Húc lúc này ở trong công ty nhà mình xử lý công việc, bởi vì chuyện của công ty, bất đắc dĩ phải nghỉ học, nghĩ tới khi mình nghỉ học lâu, Hạ Du Huyên, người trong lòng cũng nghỉ học, đương nhiên còn có Lãnh Liệt Hàn cũng nghỉ.

      "Ừm. . . Chính là, lần trước cái cuộc thi hoa khôi trường học đó còn nhớ ?" Hạ Du Huyên thận trọng ra.

      "Ừ, đương nhiên nhớ nha." Khi đó, em bị Hàn mang a. Hàn Triết Húc nghĩ nghĩ, khoé miệng nâng lên nụ cười khổ.

      "Ha ha. Đúng rồi. Hôm đó ngại, Hàn kéo em . Ừm. . . thế nhưng còn chưa đưa quà cho em nha." Hạ Du Huyên hơi hơi nâng đầu lên. Nhìn trần nhà.

      "Được. Du Huyên muốn cái gì?" Giọng của Hàn Triết Húc luôn tự chủ được mà êm dịu xuống.

      "Ừ. . . Hàn có chuyện bận rồi, em muốn đưa em chơi." Hạ Du Huyên suy nghĩ chút.

      Hàn Triết Húc cười khổ, đúng vậy, Hạ Du Huyên sớm ở chung với Lãnh Liệt Hàn rồi, mình tới tận bây giờ vẫn còn nhớ mong nha đầu đó. Thế nhưng giọng vẫn rất cưng chiều "Được, bây giờ đón em?"

      "Hả? cần đâu, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở cửa Electronic City" Hạ Du Huyên vội vàng .

      "Được." Hàn Triết Húc nhìn điện thoại bị cắt đứt, đau khổ trong lòng chỉ tự mình biết.

      Trợ lý ở bên cạnh bị doạ sợ đến mức hồn cũng bay mất rồi, Hàn thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ cười, Thế nhưng hôm nay lại có thể cười, hơn nữa thanh lại ôn nhu như vậy.

      Hàn Triết Húc lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng "Giúp tôi đem toàn bộ công việc ngày hôm nay đẩy xuống."

      Trợ lý ngẩn ra "Thế nhưng, tổng giám đốc, hôm nay thế nhưng có 300 triệu. . . . Hixx, được. Tôi làm." Nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc thay đổi nhanh tựa như thời tiết, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Cho dù chuyện buôn bán có quan trọng, cũng thể so sánh với trong lòng mình. Nghĩ xong khoé miệng nhếch lên, cầm lấy áo khoác tây trang nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

      Hạ Du Huyên cúp điện thoại, nhanh chóng đổi lại cái áo hở vai màu xanh da trời, bên dưới là cái quần soóc màu trắng. dưới chân đôi giày thể thao màu đen. tuy ăn mặc đơn giản, thế nhưng lại toát lên loại khí chất vô cùng xinh đẹp. Tựa như trời sinh là nữ vương.

      Thận trọng mở cửa phòng ra, sau khi xác định có người, mới thận trọng qua cửa thư phòng, nhanh chóng chạy ra ngoài. Thế nhưng. . . Cửa lớn biệt thự 'cạch' tiếng đóng cửa, làm bại lộ chuyện trốn .

      Bên trong thư phòng

      Khuôn mặt nghiêm túc của bốn người trong phòng đều lạnh băng, đặc biệt là người đàn ông ngồi ghế lãnh đạo ở giữa, càng thêm nghiệt làm cho người ta phải run sợ.

      "Ngân Long, Thanh Long, ý của các cậu là. . . lần trước tử tinh thạch xuất tuyệt đối phải chuyện ngoài ý muốn?" Đường Sâm nhíu mày, vẻ mặt bỡn cợt trước đó còn chút nào.

      "Đường thiếu, dụng cụ dò xét trong bang chúng ta tuyệt đối là tân tiến nhất, thế giới chỉ có duy nhất bộ, chưa bao giờ xuất sai xót." Ngân Long lạnh lùng .

      "Như vậy, vì sao lại đột nhiên biến mất?" Đường Sâm đưa ra điểm đáng nghi.

      "Cái này. . . tôi cũng biết." Giọng của Ngân Long thấp xuống ràng.

      "Tuyệt đối sai." Lúc này, thanh tự tin đến lạnh buốt vang lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.

      "Hàn, tự tin có sai xót như vậy?" Đường Sâm nhíu mày, hỏi.

      "Cậu nghĩ tôi ra chuyện mình nắm chắc sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi lại. Quả thực, chuyện chưa nắm chắc trong tay, Lãnh Liệt Hàn tuyệt đối ra, lại càng động thủ.

      "Vì sao?" Đường Sâm hỏi câu đơn giản.

      "Trực giác." lúc mọi người trầm mặc đến đáng sợ, Lãnh Liệt Hàn đột nhiên ra hai chữ.

      "Trực giác? Đại ca, trực giác của ? Em cũng tin. đừng tuỳ tiện hù doạ như thế a, em cũng phải dễ bị hù doạ đâu." Đường Sâm vội vàng nhảy dựng lên.

      Thanh Long và Ngân Long lại biểu ra bất cứ chuyện gì, vẫn lạnh lùng như thường ngày.

      Lãnh Liệt Hàn lúc này gì, chỉ là khoé môi khẽ cong lên.

      Đường Sâm biết cứ như vậy cũng hỏi ra được cái gì. Chuyện ác ma muốn , ta có chết cũng đừng mong biết được.

      Lúc này, cửa thư phòng bị gõ 'cốc cốc' vài tiếng.

      người vệ sĩ toàn thân quần áo màu đen vào "Báo cáo Lãnh thiếu, tiểu thư ra khỏi biệt thự."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu máy " đâu?"

      "Electronic city."

      Đường Sâm uống cà phê 'phụt' tiếng, toàn bộ đều bị phun ra ngoài "Cái gì? Electronic city? cái nha đầu này đến đó là gì? mình sao?"

      "Thưa Đường thiếu, tiểu thư là cùng tổng giám đốc của Hàn Thị."

      "Hàn Triết Húc?" Đường Sâm cau mày, người đàn ông này cũng là nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ a.

      Thanh Long, Ngân Long lúc này nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, nhìn xem có muốn bọn họ làm gì , ví dụ như. . . đón tiểu thư trở về?

      Ai ngờ, Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng đứng dậy, sải bước ra ngoài. Thanh Long, Ngân Long biết lão đại của bọn họ muốn tự thân xuất mã, vì vậy nhún nhún vai, nhìn về phía Đường Sâm.

      Gương mặt Đường Sâm lại vô cùng hứng thú, bộ dạng mười phần là xem kịch vui ra ngoài cùng Lãnh Liệt Hàn. Thanh Long, Ngân Long bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại, tiếp tục dò xét tin tức tử tinh thạch.

      Lúc này, ở Electronic city Hạ Du Huyên điên cuồng chơi đùa lại hề biết rằng, nguy hiểm sắp xảy ra. . .


      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 1 - Chương 44] Cam tâm chỉ làm kỵ sĩ sau lưng





      "Oa, Húc, mau nhìn này, cái cây súng này kích thích." Hạ Du Huyên xong, hưng phấn vung chân lên chạy về phía trò chơi bắn súng.

      Hàn Triết Húc vẻ mặt cưng chiều nhìn theo bóng lưng nho vui sướng kia, cười cười, theo. Xung quanh, đều là đám hoa si.

      Lúc này ở cửa ra vào là trận rối loạn.

      Hạ Du Huyên lại hề để ý tới, dù sao cũng phải chuyện của , vì vậy tiếp tục cầm súng dùng sức bắn.

      Từ phía sau, bóng đen to lớn bao chùm toàn bộ cơ thể , xung quanh lộ ra trận hàn khí.

      Hạ Du Huyên từ từ để súng xuống, xoay người lại, quả nhiên, Lãnh Liệt Hàn, cái người đàn ông này quả phải là loại đèn cạn dầu, thoáng cái đuổi tới nơi.

      Nhìn vào khuôn mặt đen đến thể đen hơn được nữa của , trong lòng liền biết, người đàn ông này có bao nhiêu bá đạo, giờ nhìn thấy mình ở cùng với người đàn ông khác, phát điên lên coi như là may mắn lắm rồi.

      Làm bộ đáng le lưỡi cái, tựa như lấy lòng "Hàn, đến rồi." xong, nũng nịu ôm lấy cánh tay của người đàn ông lắc lắc.

      Từ phía sau tới là vẻ mặt mỉm cười của Đường Sâm, ta vô cùng hưng phấn nhìn "Ôi, Huyên Huyên."

      Hạ Du Huyên quay lại cười cái "Hi, Đường Sâm."

      Khuôn mặt đen thui của Lãnh Liệt Hàn càng thêm kinh khủng.

      Thế nhưng Hạ Du Huyên dường như nhìn thấy, tới trước mặt Đường Sâm "Này, Đường Sâm, ở đây chơi rất vui. Trước đây tôi từng muốn đến, thế nhưng mẹ cho, lần này tôi được Húc đưa đến rồi nha."

      Đường Sâm thầm lau mồ hôi lạnh thay Hạ Du Huyên, tâm tình của này là. . . biết người nào đó giờ này có bao nhiêu tức giận, trốn ra ngoài , lại còn cùng người đàn ông khác. Thế nhưng. . . có thể nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo đó của Lãnh Liệt Hàn, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể lãng phí cơ chứ?

      "Vậy muốn chơi cái gì? Tôi chơi cùng ." Đường Sâm hào phóng .

      "Hay quá hay quá, xem trò bắn súng này vô cùng kích thích nha." Hạ Du Huyên chỉ chỉ về thành tích mình vừa đạt được ở phía sau. Thế nhưng điều này lại làm cho Đường Sâm sợ hết hồn.

      Cái kỷ lục này đều đạt đến đỉnh điểm, lực bạo phát của này là mạnh mẽ. Lần đầu tiên chơi trò này thế nhưng lại có thể bạo phát như vậy.

      Đường Sâm cười cười, mang Hạ Du Huyên đến chỗ khác, để lại hai người đàn ông tựa như đế vương. Thế nhưng, hiển nhiên, khí chất của Lãnh Liệt Hàn cao hơn bậc.

      "Lãnh thiếu phải luôn coi thường những thứ vở vẩn như thế này sao? tại sao cũng tới vậy?" Hàn Triết Húc mỉm cười .

      "Người phụ nữ của tôi ở đây. Tôi đương nhiên cũng ở đây." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, sải bước về phía Hạ Du Huyên và Đường Sâm.

      Hàn Triết Húc cũng tức giận, chỉ nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, rồi lại dùng ánh mặt nồng đậm nhìn về phía bóng dáng xinh xắn kia, tóc mái dài che đơn trong ánh mắt, rời khỏi Electronic city. biết, thực lực của Lãnh Liệt Hàn sâu đến mức ai có thể tưởng tượng ra được, cái tên đàn ông giống như ma quỷ đó, tuyệt đối có thể bảo vệ tốt cho mến.

      Cho nên, cam tâm nhận thua. cam tâm chỉ làm kỵ sĩ sau bóng lưng Hạ Du Huyên.
      [Hồi 1 - Chương 45] Điên cuống






      "Huyên Huyên, có biết nhìn thấy được dáng vẻ vặn vẹo đó của Hàn tôi thoải mái đến cỡ nào ?" Đường Sâm vẻ mặt hưng phấn, nhìn Hạ Du Huyên điên cuồng bắn súng trước mặt.

      "Ha ha Sâm, xem, lại thắng rồi. Chơi vui nữa." Hạ Du Huyên cau mày, tức giận để súng xuống. Những thứ trò chơi rác rưởi này, thoáng cái xong rồi, thú vị chút nào.

      "Bảo bối rất thích súng?" Lãnh Liệt Hàn đến, cưng chìu ôm lấy chiếc eo thon của Hạ Du Huyên, ánh mắt cảnh cáo thoáng liếc về phía Đường Sâm.

      Đường Sâm sao cả nhún nhún vai.

      "Đúng vậy, là đẹp trai, Hàn, em muốn chơi súng." Nhìn vào con ngươi tím hống của Hạ Du Huyên toàn bộ đều là ánh mắt thèm muốn, Lãnh Liệt Hàn cười khẽ.

      "Được, đưa bảo bối nghịch súng." Dứt lời, thèm để ý đến dáng vẻ kinh ngạc của Đường Sâm, ôm eo bảo bối ra khỏi Electronic city.

      Để lại Đường Sâm đứng đó mình tự lẩm bẩm "Chậc chậc. . . này, hoạ thuỷ a. . ."

      Biệt thự nhìn ra biển (Dành riêng cho Lãnh thiếu và Huyên Huyên.)

      Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào phòng ngủ, vừa vào cửa, 'cạch' tiếng liền hung hăng cài khoá cửa.

      Hạ Du Huyên còn chưa kịp phản ứng, cái miệng nhắn liền bị bịt chặt lại.

      Người đàn ông giống như mang theo trừng phạt, khiến cho hít thở thông.

      "Bảo bối, em còn nợ lời giải thích." Lãnh Liệt Hàn nhìn vào dáng vẻ động tình của dưới thân, cố nén ** trong cơ thể lại, nhìn chằm chằm vào con ngươi tràn đầy hơi nước của .

      "Ừm. . . Hàn. . ." Cánh tay bé của Hạ Du Huyên ôm lấy cổ người đàn ông, chủ động hôn lên người , thế nhưng người đàn ông này lại có bất kỳ hành động nào. thất vọng dừng lại, con ngươi màu hồng tím nhìn chằm chằm vào con ngươi màu xanh lục của .

      " phải có việc muốn làm sao? Em muốn quấy rầy a, cho nên mới nghĩ đến Hàn Triết Húc còn thiếu em món quà." Hạ Du Huyên thận trọng , chỉ sợ người đàn ông này trong lúc giận dỗi lại bỏ mặc mình.

      "Bảo bối, sau này cho phép tìm Húc, người đàn ông khác cũng được." Lãnh Liệt Hàn bá đạo tuyện thệ.

      "Vậy nếu như bận quá nhiều việc?"

      "Cho dù có bận rộn hơn nữa cũng bằng bảo bối của ." Lãnh Liệt Hàn xong, hạ thận chợt động cái.

      "A . . . ưm. . . đau." Hai mắt Hạ Du Huyên tràn ngập hơi nước, đáng thương nhìn người đàn ông nổi nóng trước mặt.

      "Đau? Đau cũng phải chịu cho , vật bướng bỉnh." xong, đôi môi mỏng cá tính hung hăng hôn lên cái miệng nhắn như quả đào. Đầu lưỡi dây dưa chặt với nhau.

      "Ưm hừ. . . " Hạ Du Huyên rốt cuộc cũng biết, Lãnh Liệt Hàn mà điên lên phải là người.

      Hạ thân người đàn ông ngừng vận động, căn bản để ý tới lời cầu xin của Hạ Du Huyên. Trái lại càng thêm ra sức vận động.

      Toàn bộ mầm mống đều bắn vào trong cơ thể , hạ thân hai người dán chặt vào nhau, chút khe hở nào.

      "Ừm. . . Đau quá." Nhìn đôi lông mày cau lại.

      Lãnh Liệt Hàn rốt cuộc cũng dừng lại động tác, thế nhưng có ý định rút ra, hơn nữa còn lưu lại trong người "Bảo bối, đáp ứng . được ở cùng chỗ với người đàn ông khác, phát điên lên đó."

      Hạ Du Huyên liền vội vàng gật đầu "Hàn, em đáp ứng , cũng phải đáp ứng em, chỉ được đối tốt với em."

      Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, hôn lên cái miệng nhắn "Được, bảo bối của ."

      khí mập mờ như cũ, hai người vẫn ngừng vận động.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Chúc mn giáng sinh vui vẻ merry christmas

      images
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi1 - Chương 46] Trường bắn súng






      Sáng sớm, trong phòng khách.

      Hạ Du Huyên ngồi trong lòng Lãnh Liệt Hàn, chỉ là. . . .

      Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhắn, dường như rất vui.

      Đường Sâm từ lầu xuống, cười ha hả, cặp mắt mông lung nhìn chằm chằm vào Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, vui sao?"

      Hạ Du Huyên bất mãn liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, hôm qua muốn đưa nghịch súng, ai biết, têng đàn ông này lại vô sỉ hỏi ngược lại :

      Chẳng lẽ em biết ý của là ở giường chơi 'súng' hay sao?

      Hạ Du Huyên hung hăng chợn mắt liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, gì.

      Đường Sâm hiểu " muốn chơi súng?"

      Hai mắt Hạ Du Huyên sáng ngời, gật gật đầu "Ừm ừm ừm."

      Ánh mắt u ám của Lãnh Liệt Hàn khẽ liếc qua Đường Sâm, phải muốn đưa , mà là đến nơi đó rất nguy hiểm. biết, nơi mà bảo bối của muốn đến. . . chính là trường bắn súng, nơi mà chuyên đào tạo và huấn luyện sát thủ.

      Trường bắn súng, đó là khuôn viên rộng lớn bằng thuỷ tinh trong suốt ở ngoài trời, xung quanh đều là thuỷ tinh công nghiệp, cho dù bạn có dùng đại pháo cũng thể xuyên thủng. Có thể vào đó, đều là những tay súng thiên phú, ở bên trong, có thứ gì có thể bảo vệ bạn, duy chỉ có cây súng lục và những viên đạn phù hợp với bản thân.

      Nếu như bạn may mắn bị trúng đạn, bên trong gian phòng chuyên để chữa bệnh, thuốc ở trong đó a, rượu thuốc có đống lớn, cái gì cần có đều có đầy đủ. Chỉ là, muốn nhìn xem bản thân bạn tự chữa trị cho chính mình như thế nào mà thôi.

      Mỗi lần vào đều chỉ có mười người, mà trong mười người đó chỉ có người duy nhất có thể sống sót ra ngoài, phân biệt nam nữ. Người có may mắn sống sót đó, cũng thể cứ ra ngoài đơn giản như vậy, mà bên trong còn dấu năm tay bắn súng lão luyện với thực lực cao ngang nhau, năm người này đều là những tay súng thiện xạ. Chỉ có đánh bại năm người bọn họ, bạn mới có thể ra ngoài.

      Cho nên, làm sao có thể nhẫn tâm để cho bảo bối của mình mạo hiểm như vậy?

      Đường Sâm thoáng nhìn qua Lãnh Liệt Hàn, biết ta lo lắng cái gì, thế nhưng con mèo hoang bé này cũng dễ thuần hoá như vậy, vì vậy mở miệng "Huyên Huyên, trường bắn súng rất nguy hiểm."

      "Thế nhưng. . . " Hạ Du Huyên uỷ khuất nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, chính là muốn nha, biết tại sao, từ rất thích bắn súng, thế nhưng mẹ lại cho chạm vào dù chỉ chút xíu, chính là nhìn chút thôi cũng được.

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đau khổ của Hạ Du Huyên, làm sao biết, bảo bối của rất thích súng? Thế nhưng nơi nguy hiểm như vậy, để .

      "Bảo bối, có được hay ? Trong đó rất nguy hiểm, nếu như em xảy ra chuyện gì, điên lên mất, nhịn được mà phá huỷ tất cả." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu , ngay cả Đường Sâm cũng yên lặng lời nào, chăm chú nhìn vào hai người.

      giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc cũng rơi xuống, Hạ Du Huyên khóc, ghé sát vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn "Ô ô ô, Hàn, người ta là muốn a."

      Đường Sâm biết, lúc này hẳn là nên để cho hai người có gian riêng, vì vậy ra khỏi biệt thự.

      "Bảo bối, khóc. cho biết, em chỉ đơn thuần là thích súng như vậy thôi sao?" giọng nhàng của Lãnh Liệt Hàn càng làm cho nước mắt của Hạ Du Huyên cuộn trào mãnh liệt.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt nhắn toàn nước mắt của , trong tim đều là đau đớn. Cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhắn. nhàng hôn.

      Hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn buông người con vẫn còn thấp giọng nức nở trong lòng ra.

      "Hàn, em biết, em chỉ là cảm thấy, chỉ cần vào trong đó, giống như là có thể đến gần với cha của mình hơn chút." Hạ Du Huyên tựa vào trong ngực người đàn ông, giọng .

      Trong ngực giống như có giọng , kêu vào trong đó.


      [Hồi 1 - Chương 47] Lần đầu gặp mặt tình địch 1






      Con ngươi màu xanh lam của Lãnh Liệt Hàn ngưng tụ chút, ra, nhóc của nhớ cha.

      "Bảo bối, có ở đây, sợ. ngày nào đó em gặp được cha của mình." Lãnh Liệt Hàn cưng chiều nhìn .

      Khuôn mặt nhắn chợt nâng lên, mong chờ nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, lời ?"

      Lãnh Liệt Hàn nhàng hôn lên cái miệng nhắn của "Ừ, bảo bối, tin ?"

      Vật lắc lắc đầu " có, chỉ cần có Hàn ở đây, em cái gì cũng sợ."

      Người đàn ông hài lòng nhếch môi, tâm tính rất tốt. Nhìn thấy bi thương của Hạ Du Huyên khẽ loé lên rồi biến mất, đau lòng "Bảo bối muốn đến trường bắn súng?"

      Hạ Du Huyên gì, cúi đầu. Lãnh Liệt Hàn khẽ cười tiếng " dẫn em xem, thế nhưng. . . được chạy lung tung, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh ."

      Hạ Du Huyên thể tin nổi nhìn vào Lãnh Liệt Hàn, vừa mới muốn dẫn đến trường bắn súng sao?

      "Làm sao vậy? muốn sao? Vậy cũng tốt." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

      " phải phải, em em . Em nhất định ngoan ngoãn đứng bên cạnh ." Hạ Du Huyên vội vàng đứng lên, kéo tay ra ngoài.

      Lãnh Liệt Hàn sải bước rộng đến, ôm lấy Hạ Du Huyên hướng về phía chiếc xe thể thao của mình. Đúng lúc Đường Sâm đứng ngoài cửa, nhìn thấy hai người ra "Ơ? Hai người đâu a? Chờ tôi chút." Đường Sâm xong, vội chạy theo.

      Trường bắn súng

      Quả nhiên, tiếng súng bên trong thỉnh thoảng truyền đến bên tai, Hạ Du Huyên nén được hưng phấn, đưa hai tay áp lên tấm kính thuỷ tinh tường, đôi con ngươi tím đỏ kinh ngạc nhìn vào bên trong. Hoá ra, nơn này chính là trường bắn súng.

      Bên trong có từng mảng từng mảng bãi cỏ lớn, từ phía xa xa ràng có thể nhìn thấy vài cây cổ thụ. Thế nhưng bóng người, mà tiếng súng lại ngừng truyền đến.

      "Lãnh thiếu." thanh kiều mỵ vang lên từ sau lưng ban người.

      Lãnh Liệt Hàn cũng để ý, trong con ngươi màu xanh chỉ có bóng dáng của vật .

      Ngược lại, Hạ Du Huyên và Đường Sâm đều xoay người lại. Nhìn vào xinh đẹp đó.

      Mái tóc dài cuộn sóng màu vàng đậm tuỳ ý buông xuống ngang vai, từng sợi từng sợi đều mê đắm chết người ~! Lông mi dài đậm, trong ánh mắt mang theo vẻ mị hoặc, đôi môi dày gợi cảm lúc nào cũng để lộ ra phong tình vạn chủng. . .

      Trong con ngươi màu đen đè nén được mà phát ra hưng phấn cùng ái mộ.

      Hạ Du Huyên chút thiện cảm nào đối với này, trái lại còn mang theo chút chán ghét. Đường Sâm cũng như vậy.

      "Đường thiếu." Lúc này, người con mới nhớ đến Hạ Du Huyên cùng Đường Sâm. Lễ phép gọi tiếng.

      "Xin chào, tôi là Phác Cận Huệ, là trong những sát thủ bên cạnh Lãnh thiếu." Người con đúng mực đưa tay phải về phía Hạ Du Huyên.

      Là người ai cũng nhìn ra được, ta ám chỉ bất lực của . Hạ Du Huyên cũng phải là người dễ bị trêu trọc như vậy, khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, ôm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, cười "Xin chào, tôi là bạn của Hàn, Hạ Du Huyên. Đường Sâm là huynh đệ tốt của tôi."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Giải mã tên số nhân vật trong truyện (Rất thú vị, mn nên tham khảo :)) )

      Lãnh Liệt Hàn (冷 冽 寒):
      冷 - Lạnh (có nghĩa là 'lạnh lẽo' hoặc 'lạnh nhạt')
      冽 - Lạnh (có nghĩa là 'khí lạnh' hoặc 'hàn khí')
      寒 - Lạnh(Hàn) (Hàn cũng mang nghĩa 'Lạnh', ở đây là 'rét lạnh')
      =〉Nam 9 của chúng ta từ tên cho đến tính cách chỉ có chữ duy nhất, đó là 'Lạnh'

      Hạ Du Huyên (夏 悠 萱):
      夏 - Hạ (có nghía là 'mùa hè')
      悠 - Du (có nghĩa là 'nhàn rỗi' hoặc 'thong dong')
      萱 - Huyên ('萱' trong từ '萱草', đó là loài hoa có tên tiếng là hemerocallis flava, đây là loài hoa khá đẹp, thường có ba màu phổ biến là cam, vàng và đỏ)
      =〉Nữ 9 của chúng ta từ tên cho đến tính cách và ngoại hình đều là xinh đẹp tuyệt mỹ, tính cách vui vẻ phóng khoáng, mang đến cho người khác cảm giác chói mắt như ánh nắng mùa hè.

      Hàn Triết Húc (韩 哲 旭):
      韩 - Hàn (chỉ là họ của người, ngoài ra 'Hàn' còn có nghĩa khác mà mình nghĩ nó cũng liên quan lắm đó là, 'Hàn' trong 'Hàn Quốc' 韩国)
      哲 - Triết (có nghĩa là 'trí tuệ' hoặc 'thông minh')
      旭 - Húc (có nghĩa là 'ánh nắng ban mai')
      =〉Húc ca ca của chúng ta từ tên gọi cho đến tính cách là người đàn ông vô cùng ôn nhu và ấm áp như ánh nắng sớm mai, cũng là người tài giỏi, cơ trí. Giống như Đường Sâm ca ca , đó là người đàn ông thâm tàng bất lộ 'có tài nhưng dấu')

      =〉Ta thấy tác giả khá để tâm đến việc chọn tên nhân vật sao cho phù hợp với tính cách và ngoại hình của nhân vật đó. Lúc đầu ta cũng định làm cái note về tên nhân vật như thế này đâu. Nhưng nghĩ nghĩ lại ta vẫn thấy nên chia sẻ cho mn cùng biết, để mọi người có cái nhìn riêng biệt về từng nhân vật.

      Ngoài ra hôm nay tiểu tam cũng chính thức lên sàn. Trong quá trình edit ta phát tên của ta rất ư là Hàn Quốc, biết tác giả có tình cảm 'đặc biệt' nào với đất nước Hàn Quốc hay ? Phác Cận Huệ (朴 槿 惠), hay còn có cách phiên latin hoá khác, đó là Park Geun-hye. Theo như ta tra baidu.com ( trang web tìm kiếm giống với google, nhưng là trang web của Trung quốc) 朴槿惠 chính là tên gọi Trung Quốc hoá của Tổng thống Hàn Quốc đương nhiệm.



    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 1 - Chương 48] Lần đầu gặp mặt tình địch 2





      Phác Cận Huệ thấy Hạ Du Huyên nhìn mình, trực tiếp ôm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, trong mắt nhanh chóng lên tia khinh thường, thế nhưng ta lại đem tâm tình của mình cất dấu rất nhanh, chậm rãi thu tay về, giọng "Ừm, được. Tôi biết. biết hôm nay Lãnh thiếu và Đường thiếu đến đây có chuyện gì?"

      "Hử?" Hạ Du Huyên cau mày liếc nhìn Phác Cận Huệ, dường như rất bất mãn với chuyện ta bỏ lơ mình.

      Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức nhíu mày, giọng lạnh băng vang lên khiến cho người ta tự chủ được run rẩy cả người "Mắt của bị mù rồi sao? nhìn thấy vẫn còn người đứng ở đây sao?"

      Phác Cận Huệ cắn chặt môi dưới, tình nguyện kêu lên "Hạ tiểu thư."

      Đường Sâm khẽ cười tiếng "Chúng tôi đến có việc gì, chỉ là tiểu bảo bối của Hàn rất có hứng thú với nơi này, vì vậy mang ấy đến chơi đùa chút."

      Lãnh Liệt Hàn dường như rất hài lòng với câu trả lời của Đường Sâm, hàn khí người cũng giảm bớt chút "Bảo bối, chơi đủ rồi chứ?"

      Hạ Du Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn khuôn mặt Phác Cận Huệ bởi vì ghen ghét đố kị mà trở nên vặn vẹo, ngược lại, quay lại dành cho Lãnh Liệt Hàn nụ cười vô cùng rực rỡ "Ừm, được rồi. Hơn nữa em cũng đói bụng rồi."

      Lãnh Liệt Hàn thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cúi đầu, nhàng mổ xuống đôi môi hồng nộn của "Được, đưa bảo bối ăn." xong, ôm lấy Hạ Du Huyên ra ngoài.

      Đường Sâm thở dài tiếng, liếc mắt nhìn Phác Cận Huệ bị đố kị làm cho mê muội, rồi cũng theo bước chân của hai người rời .

      Phác Cận Huệ nắm chặt hai tay, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng cảm thấy đau đớn chút nào. Bởi vì trái tim của đau hơn thế rất nhiều. Dựa vào cái gì con bé Hạ Du Huyên đó vừa mới đến chiếm được trái tim của Lãnh thiếu, mà theo năm rồi, dù cho chỉ là cái liếc mắt Lãnh thiếu cũng dành cho . Thậm chí chút dư quang cũng chưa từng có.

      Cho nên, hận. thề nhất định phải phá huỷ Hạ Du Huyên, thể để cho ta cướp thứ vốn thuộc về mình, Lãnh thiếu là của , chỉ có thể là của .

      Nghĩ xong, lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số. . . . . .

      Nhà hàng Giai Nhân

      Phòng VIP tầng cao nhất

      Hai nam nữ ngồi ghế sofa. Người đàn ông có mái tóc màu mực chỉ có thể ngồi mình ghế sofa, trừng mắt liếc nhìn hai người ân ái trước mặt.

      "Này, hai người đủ rồi đó. Có suy nghĩ đến cảm nhận của người khác hay ." Đường Sâm trừng lớn hai mắt .

      "Thế nào, Đường thiếu đỏ mắt?" tay Lãnh Liệt Hàn lấy ôm bảo bối vào trong lòng, tay khác lại chơi đùa mái tóc đỏ rượu. Ánh mắt lười biếng liếc nhìn Đường Sâm.

      "Mẹ nó. Lão tử chính là đỏ mắt." Đường Sâm dùng sức trừng mắt với Lãnh Liệt Hàn.

      "Hả? Vậy cậu nhanh đoạt lại vị hôn thê nhà cậu về ." Hạ Du Huyên khinh bỉ liếc nhìn Đường Sâm.

      " ta chạy theo người đàn ông khác rồi, còn đuổi theo làm cái gì? Hơn nữa, ngược lại tôi cũng thích ta." Thế nhưng như qua, chỉ cần Đường Sâm ngoắc tay gọi tiếng, phụ nữ chạy đến đống, nhưng mà vị hôn thê của cư nhiên lại chạy trốn ngay trong ngày đính hôn. may là bản thân cũng bay trở lại đây, nếu rất mất mặt rồi a.
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 1 - Chương 49] Nồng nhiệt





      "Này? Chờ chút, tại sao biết tôi có vị hôn thê? hơn nữa còn biết ta chạy trốn?" Vẻ mặt Đường Sâm tỏ ra nghi hoặc, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên trầm nhìn Lãnh Liệt Hàn.

      Đáng tiếc, Lãnh Liệt Hàn ngoài bày ra vẻ mặt cưng chiều nhìn vào bảo bối của mình, lại lộ ra bất kỳ biểu nào khác.

      "Hử? À, tôi chỉ là tuỳ tiện lên mạng tìm kiếm chút tư liệu của mà thôi." Hạ Du Huyên tỏ ra sao cả .

      "Cái gì!? Toàn bộ tin tức đó bị phong toả, làm sao có thể tra ra?" Đường Sâm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quả nhiên a, người có thể ở chung với cái tên nghiệt kia, đều phải là người. Thế nhưng dường như quên, cũng là người cùng phe với Lãnh Liệt Hàn, điều này chẳng khác nào tự mình phải là người.

      "Chậc chậc, Đường thiếu, cái này biết rồi, thử nghĩ chút xem, nay khoa học kỹ thuật phát triển rất nhiều rồi a, đặc biệt là cái đó của Hàn nhà tôi." câu lơ đãng của Hạ Du Huyên thành công làm cho ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn phong toả người .

      Cảm giác người có luồng ánh mắt nóng bỏng, Hạ Du Huyên theo bản năng nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, được rồi, nhất thời lỡ miệng ra ba chữ 'Hàn nhà tôi'.

      Đường Sâm chỉ cảm thấy da gà nổi đầy đất, xoa xoa cánh tay "Ah ~ ~ ~ hai người là. . . . thôi quên , tôi tìm điểm tâm ngọt ngào của mình đây." Nếu đến điểm tâm ngọt ngào, chính là đám phụ nữ kia của Đường Sâm. Người đàn ông này, là vô cùng hoa tâm.

      Hạ Du Huyên liếc nhìn bóng lưng Đường Sâm rời , giọng “Chậc chậc, quá hoa tâm, thảo nào vị hôn phu lại chạy trốn cùng người đàn ông khác.”

      Lãnh Liệt Hàn lúc này đem cằm đặt lên vai , khí nóng thở ra phun vào cổ của "Nhóc con, em vừa mới gọi là gì?"

      "Hix. . . . Cái gì?" Cả người Hạ Du Huyên bắt đầu run run.

      Bàn tay to của Lãnh Liệt Hàn bắt đầu an phận chu du người "Hử? quên rồi?"

      Bàn tay to của người đàn ông đặt lên nơi đẫy đà của , chọc cho Hạ Du Huyên tự chủ được ngâm nga ra tiếng "Ưm. . . ."

      "Bảo bối, em mẫn cảm." Người đàn ông cười khẽ, cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn của . Ôm lấy trực tiếp lên lầu hai, đá văng cửa phòng.

      Phần lưng vừa chạm vào giường lớn mềm mại, người đàn ông ngay lập tức đè lên, nhanh chóng xé rách quần áo thân thể hai người. mảnh vải che thân.

      Cánh môi vừa rời khỏi, bàn tay to lớn men theo đường cong xuống, dừng lại bên ngoài hoa viên bí mật của Hạ Du Huyên, trêu chọc nhuỵ hoa bé kia.

      "Ân ưm. . ." Hạ Du Huyên khó chịu ngâm khẽ, thân thể rất nóng.

      Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn biểu của , ngậm lấy vành tai trắng nõn giống như rất ngon miệng "Nhóc con, gọi ."

      "Ưm. . . Hàn, Hàn của em. . . " thanh kiều mị vừa dứt, vật to lớn của người đàn ông lập tức đặt vào bên ngoài lỗ của người con . Dùng sức đẩy cái đến tận đáy.

      "A Ưm. . . Ưm. . ." Hạ Du Huyên ngừng được run rẩy, vật to lớn của người đàn ông khiến sắp chịu nổi.

      Lãnh Liệt Hàn cúi đầu hôn tên từng chỗ từng chỗ người . Hạ thân điên cuồng vận động, đối với bảo bối của mình, giống như bao giờ ăn đủ.

      Bên trong gian phòng, nhanh chóng tràn ngập hương vị mập mờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :