1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Hồi 1 - Chương 33] Hơi thở 2





      Bàn tay bé của Hạ Du Huyên vòng qua ôm lấy cổ , chiếc đầu hơi hơi ngẩng cao.

      bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn nắm lấy eo , cánh tay khác cũng nhàn rỗi, phủ lên bên đẫy đà của , nhào nặn thành những hình dạng xinh đẹp khác nhau, đầu cây ngẩng cao thoát ra khỏi những khe ngón tay , người đàn ông dường như nhịn nổi nữa, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhắn của Hạ Du Huyên, điên cuồng hút lấy mật ngọt bên trong. Những sợi nước bạc trắng giữa miệng hai người truyền ra, hai bàn tay mãnh liệt ôm lấy chiếc eo thon, thúc mạnh cái.

      Nộ long to lớn trong nháy mắt xông vào cái miệng chặt khít vừa nhắn vừa tròn chịa, đường chọc đến nơi cao nhất.

      "Ừm A. . . ."

      "Oh. . . ." thanh hỗn tạp của hai người hoà trộn vào nhau. Tựa hồ tạo thành bản nhạc xinh đẹp.

      "Bảo bối, em là đẹp, quá đẹp." Lãnh Liệt Hàn ôm lấy thân thể mềm mại của . Thân thể của Hạ Du Huyên rất mềm, chiếc eo thon vô cùng uyển chuyển, vô luận là động tác như thế nào, cho dù là lần đầu tiên của , đều có thể cùng kết hợp vô cùng ăn ý, giống như hai người từng làm với nhau rất nhiều lần rồi, đẹp đến mức căn bản thể dừng lại được.

      "Hàn. . . Hàn. . . . Em. . . Hàn. . ." Hạ Du Huyên nhịn được lắc lắc cái đầu, trong miệng lần lại lần gọi tên người đàn ông.

      Điều này càng kích thích hưng phấn của người đàn ông, nộ long to lớn ở phía dưới ngừng ra ra vào vào, trải qua cuộc chiến đấy kịch liệt tối qua, tại thân thể hai người càng thêm hoà hợp.

      Trực tiếp từ trong phòng tắm ra đến phòng ngủ. Mỗi nơi trong căn phòng này tựa hồ đều có vết tích của cuộc chiến kịch liệt.

      Hai người vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt cho tới tận buổi chiều.

      Lãnh Liệt Hàn ôm vật báu trong lòng, ngồi trước màn hình ti vi.

      Hạ Du Huyên cắn cắn hạt dưa, nhướng mày lên "Hàn, xem người đàn ông kia rốt cuộc có người con đó ?"

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Còn chưa xem tình tiết tiếp theo, làm sao biết được?"

      Hạ Du Huyên bĩu bĩu cái miệng nhắn, sau đó hai mắt phát sáng "Ừ, người đàn ông kia đẹp trai."

      Con ngươi Lãnh Liệt Hàn lạnh băng, nhìn chằm chằm gò má Hạ Du Huyên "Bảo bối, đẹp trai hay ta đẹp trai?"

      Lúc này Hạ Du Huyên cảm thấy ổn, bỏ tay cầm hạt dưa xuống, ôm lấy người đàn ông "Đương nhiên là Hàn của em đẹp nhất rồi."

      Lãnh Liệt Hàn lúc này mới hài lòng nhếch môi, hôn lên cái miệng nhắn tràn ngập mùi hạt dưa.

      Đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nhắn "Bảo bối, cho phép lại nhìn người đàn ông khác ngoài ."

      Hạ Du Huyên nên lời, chỉ có thể mở to đôi mắt, gật gật đầu.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tràng tiếng gõ cửa.

      Hạ Du Huyên đẩy Lãnh Liệt Hàn ra. Con ngươi lạnh lùng của Lãnh Liệt Hàn trừng lên nhìn Ngân Long và Thanh Long.

      Hai em song sinh đổ mồ hôi lạnh "Bang, bang chủ. Chúng tôi vẫn chưa có tin tức về người của Thiên gia."

      Hạ Du Huyên ngẩn ra. Nhìn Lãnh Liệt Hàn, chỉ thấy hơi nghiêng đầu, nhìn ra bất kỳ biểu tình gì gương mặt . Thế nhưng, biết, dáng vẻ lúc này của rất doạ người, nếu sắc mặt Thanh Long và Ngân Long cũng tái nhợt.

      " tra được?" Thanh lạnh băng như truyền ra từ địa ngục.

      "Vâng, đúng vậy. Thế nhưng theo những gì chúng tôi tra được, gia tộc Thiên Thị từ đó còn tồn tại, mà người trong gia tộc bọn họ cũng còn đời." Thanh Long .

      Lãnh Liệt Hàn phất tay, ý bảo bọn họ lui ra.

      Các nàng cứ bình tĩnh, chương sau vẫn còn thịt :3 :v


      [Hồi 1 - Chương 34] Hung hăng cưng chiều





      Hạ Du Huyên gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Lãnh Liệt Hàn trầm lặng.

      "Bảo bối, sao lại nhìn ông xã của em như vậy, thế nào, muốn sao?" Lúc này Lãnh Liệt Hàn tà mị nhếch môi, ánh mắt cưng chiều nhìn .

      Hạ Du Huyên mặt đỏ lên, cúi đầu "Mới có, đừng có muốn những thứ này có được hay ."

      "Hử? có sao? Vậy em nhìn , phải là em bị mê hoặc đó chứ?" Lãnh Liệt Hàn cười khẽ.

      Hạ Du Huyên nâng lên khuôn mặt nhắn " có. Hàn, cái tên hỗn đản này."

      Lãnh Liệt Hàn nhìn dáng vẻ đáng như vậy của , nhịn được lại hôn lên. Hai người ngã nhào ghế sô pha.

      Hai tay Hạ Du Huyên chống đỡ trước ngực Lãnh Liệt Hàn, nhưng lại bị làn da nóng bỏng của làm cho sợ hãi rụt tay về. Lãnh Liệt Hàn trực tiếp nắm lấy bàn tay bé của , ấn vào vị trí tim mình, thanh khàn khàn ra:

      "Bảo bối, cảm nhận được ? muốn em, hung hăng muốn em."

      Nghe thấy lời gian tà như vậy, con ngươi Hạ Du Huyên dàn dụa nước mắt "Đừng. . ."

      Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn vẫn ở chỗ cũ từ từ cởi bỏ chiếc áo của ra "Đừng? Đừng cái gì? Hửm?"

      Hạ Du Huyên chỉ lắc lắc đầu, gì. Ánh mắt mê ly bán đứng .

      "Đừng dừng, phải ? Bảo bối. Được, ông xã thoả mãn em." Lãnh Liệt Hàn tà ác xong, 'Xoẹt' tiếng, toàn bộ da thịt trắng mịn của Hạ Du Huyên đều bị lộ ra ngoài.

      Vải vóc thân thể hai người càng ngày càng ít. Đến khi chỉ còn dư lại bộ đồ nội y, người đàn ông mới chịu dừng lại.

      Nhìn vật báu dưới thân mình. Bàn tay to lớn của giống như diễn tấu bản nhạc tuyệt vời, ở da thịt trắng nõn mềm mịn của , vuốt ve từng tấc từng tấc .

      "Bảo bối, cho biết. Em ." Thanh của Lãnh Liệt Hàn giống như mị hoặc.

      "Ừ. . . Hàn, em ." Thanh kiều mị của Hạ Du Huyên vừa mới thốt ra.

      Người đàn ông điên cuống xé toàn bộ ràng buộc thân thể hai người. có dự báo trước mà xông thẳng vào, đến tận nơi sâu nhất.

      Cánh môi gợi cảm ngăn lại cái miệng nhắn của người con , đem toàn bộ những thanh kiều diễm của nuốt vào trong bụng. Hạ thân ngừng ra ra vào vào, thân thể Hạ Du Huyên cũng bị ép buộc mà đung đưa theo.

      Thanh càng ngày càng quyến rũ mê người giống như tiếng kêu của con mèo "Ừm. . . Hừ. . . Ừm. . . . "

      Lãnh Liệt Hàn nhìn người con dưới thân, bàn tay dịu dàng nâng khuôn mặt lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi, giọng ấm áp phát ra rất gần cái miệng nhắn của "Bảo bối, em là của . Chỉ có thể là của ."

      Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy bản thân như bay lên đám mây, cái gì cũng nghe thấy. chỉ biết rằng, người đàn ông này cưng chiều , hung hăng cưng chiều .

      Hồi lâu sau, hai người mồ hôi đầm đìa, Hạ Du Huyên nhắm chặt đôi mắt, chìm sâu vào giấc ngủ. Lãnh Liệt Hàn cưng chiều cười cười, từ cái miệng nhắn của nhàng hôn xuống cái. nhóc này, chiến đấu kịch liệt lâu như vậy rồi, đúng là nên để từ từ nghỉ ngơi.

      Lãnh Liệt Hàn ôm dậy, lên lầu. ghế sô pha vẫn còn lưu lại dấu tích của cuộc chiến kịch liệt và mùi hương mập mờ của hai người.
      Last edited: 10/12/14
      dunggg thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Hồi 1 - Chương 35] Mẹ tìm đến trường học





      Ngày thứ hai, hai người giống như thường ngày, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lãnh Liệt Hàn trực tiếp ôm vào lớp học.

      Sau khi để Hạ Du Huyên ngồi vào vị trí, giọng " Bảo bối, phải ra ngoài xử lý vài chuyện, ngoan ngoãn ở trong trường học, buổi tối tan học đón em."

      Hạ Du Huyên gật đầu. môi hôn lên nụ hôn rất lâu mới bằng lòng rời .

      Ngay sau khi Lãnh Liệt Hàn rời lâu, cách đó xa truyền đến những tiếng động huyên náo.

      Điều này khiến cho Hạ Du Huyên hết sức tò mò, vội vàng đứng lên nghe ngóng tình hình. Thế nhưng phía trước có quá nhiều người, thể nào thấy mọi thứ. Chỉ có thể nhìn thấy từ xa xa, đoàn người áo đen bao quanh lấy người.

      cau mày, đứng ở bàn học, nhìn thấy người này phải ai khác, chính là nữ vương đại nhân nhà —— Tạ Mẫn, người mẹ thân của .

      Hạ Du Huyên 'bịch' tiếng nhảy xuống bàn học, khi chuẩn bị chạy , toàn bộ đám người vừa mới ngăn trở tầm nhìn của ngay lập tức nhường ra lối , giống như chào đón đại minh tinh tôn quý gì sánh được, mà vị 'minh tinh' này về phía .

      vài hoa si giống như xem kịch vui "Hừ, con ranh Hạ Du Huyên này nhất định là đắc tội với người khác rồi, tại người ta tìm đến cửa rồi nha."

      "Đúng vậy, nghe quý phu nhân này là phu nhân Hạ gia, gia tộc xếp hàng thứ nhất song hàng cùng với Lãnh gia đó."

      Thế nhưng ngay trong khi những kia thảo luận rôm rả, câu tiếp theo của Hạ Du Huyên hoàn toàn hù doạ bọn họ.

      "Mẹ thân , ngọn gió nào đem mẹ thổi tới đây vậy a." Hạ Du Huyên sợ hãi nhìn nữ vương trước mặt.

      "Hử? Bảo bối Huyên Huyên, con vẫn còn biết ta là mẹ của con sao?" Tạ Mẫn nhếch môi, hai tay chống nạnh.

      Trong tay quản gia lúc này cầm chiếc khăn mùi xoa, lau lau những giọt nước mắt của mình "Ô ô ô, tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được rồi. Tôi . . . . và phu nhân nhớ muốn chết."

      Hạ Du Huyên khinh bỉ lướt nhìn quản gia: Thôi , ông thấy tôi có ở nhà, trong nhà liền thiếu trò vui có.

      Trong lòng quản gia đúng là nghĩ như vậy: Hắc hắc, tiểu thư trở về, lại có trò hay miễn phí để xem rồi.

      "Quản gia, tôi cũng rất nhớ ông nha." Hạ Du Huyên cố ý nhấn mạnh hai chữ 'rất' và 'nhớ'.

      thanh thổn thức xung quanh của đám học sinh càng ngày càng to hơn. Tất cả đều kinh ngạc khi thấy nha đầu nghèo kiết xác trong nháy mắt biến thành thiên kim phượng hoàng.

      "Huyên Huyên, có hài lòng với cái trường học này ?" thanh dễ nghe của Tạ Mẫn vang lên, xung quanh hồi an tĩnh. Cùng chờ đợi lời của tiểu công chúa.

      Hạ Du Huyên hữu ý vô ý quét mắt nhìn đám nữ sinh bên cạnh Thiên Tinh Tinh trước đây. Những nữ sinh này khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, nghe gia tộc Thiên Thị biến mất rồi, người nhà Thiên gia cũng biết đâu, như vậy các . . . . .

      Hạ Du Huyên nhếch môi "Tốt a, trường học thú vị như vậy, con vẫn là lần đầu tiên mới nhìn thấy."

      Tạ Mẫn đương nhiên hiểu ý của con bảo bối, gật đầu "Ừ, Huyên Huyên thích là tốt rồi."

      "Mẹ, con đói bụng rồi." Hạ Du Huyên lúc này chu cái miệng nhắn lên, rất đáng .

      "Được. Mẹ dẫn con ăn ngon. Buổi tối quay về dùng cơm ?" Cái đầu thông minh của Hạ Du Huyên khẳng định mẹ biết tất cả mọi chuyện của mình, chỉ là tại sao phải cố ý đến lúc này mới đến tìm mình?

      Thế nhưng vẫn là nghiêm túc suy nghĩ chút "Ừ, buổi tối con mang theo Hàn quay về nhà."

      Tạ Mẫn nhếch môi, mặc cho Hạ Du Huyên ôm lấy cánh tay mình rời .
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Hồi 1 - Chương 37] Nhanh như vậy bàn bạc hôn ! ?





      Phòng khách

      Lãnh Liệt Hàn ôm lấy bảo bối tức giận vào trong lòng, dụ dỗ "Bảo bối, tức giận nữa có được hay ?"

      "Hừ, tại sao lại có thể ôm em ở trước mặt mẹ và dì Lệ như vậy?" Cái miệng nhắn chu lên cao.

      Lãnh Liệt Hàn hôn lên, bàn tay to chế chụ sau ót Hạ Du Huyên, nụ hôn vô cùng sâu, căn bản có để ý đến mấy người hầu bên cạnh.

      Đám người hầu tự giác quay đầu , lén lút lui ra.

      "Hô. . .Hàn, . . . " Tròng mắt Hạ Du Huyên nhanh chóng đảo quanh vòng, may là có ai ở bên cạnh nhìn thấy (tác giả: Bởi vì tất cả những người đó lui rồi) hơn nữa cũng biết mẹ và dì Lệ cái gì mà vui vẻ như vậy.

      "Làm sao vậy, bảo bối. Mặt của em là đỏ." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, biết còn cố hỏi.

      Hạ Du Huyên tức giận ném cho cái liếc mắt, đứng dậy, về phía hai vị trưởng bối, liền nhìn thấy những quyển album cực to giới thiệu về cái gì mà váy cưới, bày tiệc rượu với cuộc sống. . . . . . . . .

      "Mẹ, mẹ xem những cái này làm gì?" Hạ Du Huyên nhịn được kêu to. Ở phía sau, Lãnh Liệt Hàn tới, tâm tình dường như rất tốt, đứng bên cạnh Hạ Du Huyên, nắm lấy bàn tay bé của . Nhếch môi.

      "Hửm? giúp hai con xem xét chi tiết chuẩn bị lễ cưới a." Tạ Mẫn thản nhiên .

      "Con còn chưa muốn gả cho ấy." Hạ Du Huyên biết những lời này chọc giận đến người đàn ông bên cạnh. Bàn tay bé bị bóp rất đau.

      "Bảo bối, em gả cho gả cho ai?" xong, cau mày ôm ngang lên, trực tiếp về hướng phòng ngủ của . Quản gia mới vừa rồi cho biết phòng của ở đâu rồi.

      Hai người trong phòng khách nhìn nhau bật cười "Xem ra, chúng ta rất nhanh có cháu trai hoặc cháu rồi."

      "Đúng vậy a, hay là chúng ta kêu quản gia chuẩn bị chút đồ ăn thức uống bổ dưỡng cho phụ nữ có thai a."

      Gian phòng

      Lãnh Liệt Hàn đem Hạ Du Huyên ném xuống chiếc giường ngủ to lớn, bản thân nhanh chóng đè lên "Bảo bối, cho biết, em gả cho gả cho ai? Hử?"

      Hạ Du Huyên thầm nuốt nước miếng cái "Cái đó, Hàn, chúng ta còn chưa ăn cơm đấy. Em đói bụng rồi."

      Lãnh Liệt Hàn tà ác nhíu mày "Đói bụng? Rất tốt, cũng đói rồi."

      Hạ Du Huyên đương nhiên hiểu có ý gì, đói bụng, muốn ăn .

      Khuôn mặt nhắn thoáng cái đỏ bừng, nịnh nọt "Hàn, em là , bụng của em đói rồi, muốn ăn cơm."

      Lãnh Liệt Hàn lại mặc kệ , nhanh chóng che lại cái miệng nhắn của , bàn tay to an phận làm loạn khắp nơi.

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh của quản gia "Tiểu thư, Lãnh thiếu gia, phu nhân gọi hai người xuống ăn cơm."

      Hạ Du Huyên giống như gặp được cứu tinh, vui mừng hô to " biết, chúng tôi lập tức xuống ngay."

      Lãnh Liệt Hàn lúc này mới cam lòng đứng dậy, vừa chỉnh sửa quần áo người Hạ Du Huyên vừa chỉnh sửa quần áo người mình, rồi mới ôm xuống lầu.





      [Hồi 1 - Chương 38] Bá đạo như





      Trong phòng khách, bên cạnh bàn ăn, mọi người vừa mới sôi nổi bàn bạc về hôn , thế nhưng tại lại vô cùng an tĩnh ưu nhã ngồi vào vị trí, chờ hai người đến.

      Nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Hạ Du Huyên, lại nhìn vào khuôn mặt lạnh băng của Lãnh Liệt Hàn ôm lấy , đó chính là khuôn mặt dục vọng chưa được thoả mãn nha. Hai người thoáng nhìn nhau cái.

      Tạ Mẫn lên tiếng trước "đến đây đến đây, hai cái đứa vợ chồng này a, mau đến đây, toàn thế giới đều đợi hai người rồi đó."

      Tạ Mẫn cũng cười híp mắt nhìn Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn "Bảo bối Huyên Huyên qua đây, dì và mẹ con vừa mới tự tay làm chút canh gà rất bổ cho cơ thể, mau tới nếm thử xem."

      Hạ Du Huyên sớm đói bụng đến da ngực dán vào da lưng, thoáng cái nhảy xuống, Lãnh Liệt Hàn ôm còn chưa xuống hết bậc thang, liền trực tiếp từ bậc thang phi xuống. Điều này khiến mọi người xung quanh sợ hết hồn.

      Dường như cảm thấy ổn, cái miệng nhắn còn chưa chạm đến mép chén, liền nhìn nhìn xung quanh chút, lại nhìn thấy con ngươi Lãnh Liệt Hàn lạnh đến cực hạn. Nguy rồi, đại thiếu gia nhà tức giận rồi

      Nhanh chóng bưng bát canh gà của mình lên, đến đầu cầu thang, lấy lòng "Hàn, đến nềm thử chút canh gà của mẹ và dì Lệ làm xem. Thơm quá nha." Đúng vậy a, mùi hương thơm đến mức sắp chịu nổi rồi, bàn tay bưng bát canh gà giơ lên cũng sắp mệt chết rồi.

      Lãnh Liệt Hàn liếc mắt nhìn này chút, tình cảnh mới vừa rồi doạ sợ chết khiếp. Nếu như sơ xẩy chút bị thương ở đâu, còn đau lòng đến chết sao.

      Nhận lấy bát canh gà, có uống, nhìn thoáng qua nữ giúp việc bên cạnh, nữ giúp việc hiểu ý nhận lấy bát canh gà. Lãnh Liệt Hàn lần nữa ôm lấy Hạ Du Huyên, tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Mà Hạ Du Huyên lại ngồi đùi của . điều này khiến cho ở trước mặt hai vị trưởng bối vô cùng xấu hổ.

      "Cái đó. . .Hàn. . ." Vừa định muốn thả mình xuống, liền chạm phải ánh mắt của , vì vậy chỉ có thể nuốt trở lại lời mình muốn .

      Ngả Lệ cau mày "Hàn, cho phép khi dễ Huyên Huyên."

      Tạ Mẫn thế nhưng lại cười cười vui vẻ " sao sao, cái đứa nha đầu bướng bỉnh này chính là thiếu bài học từ người khác. Đúng lúc, Hàn phải giúp ta giáo huấn đứa nhóc bướng bỉnh này tốt nha."

      Hạ Du Huyên bất mãn hừ tiếng, ràng mình cũng rất thục nữ đó thôi, bướng bỉnh ở đâu ra?

      "Nhất định." Lãnh Liệt Hàn nhíu máy, nhìn Hạ Du Huyên, giống như muốn :

      Nhìn xem, mẹ của em cũng bảo giáo huấn em tốt rồi đó, buổi tối em nên ngoan ngoãn rửa sạch tiểu PP (cái mông ) chờ .

      Hạ Du Huyên biết tối nay chạy thoát rồi. Cúi mặt xuống bàn ăn, kéo kéo đầu.

      Buổi tối

      Bốn người ngồi trong phòng khách chuyện phiếm.

      "Ta hai vợ chồng son các con a, khi nào mới sinh cho chúng ta đứa bé đẹp trai và đứa bé xinh xắn đáng đây a." Tạ Mẫn nhìn bọn họ .

      "Mẹ, tại sao mẹ có thể như vậy?" Khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên khẽ ửng hồng, đầu vùi vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn.

      "Đúng vậy, Mẫn nhi thể như vậy nha." Ngả Lệ mang theo chút trách cứ, đúng lúc Hạ Du Huyên dùng ánh mắt cảm kích nhìn bà, câu tiếp theo khiến cho Hạ Du Huyên muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
      dunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Hồi 1 - Chương 39] quan trọng hơn tất cả mọi thứ





      "Đúng vậy, Mẫn nhi thể như vậy nha." Ngả Lệ mang theo chút trách cứ, đúng lúc Hạ Du Huyên dùng ánh mắt cảm kích nhìn bà, câu tiếp theo khiến Hạ Du Huyên muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

      "Bọn chúng đêm nay cố gắng, để Hàn hành động nhanh hơn chút là được rồi." Ngả Lệ hữu ý như vô tình liếc mắt mấy cái nhìn Lãnh Liệt Hàn, ý bảo con trai mình gia tăng tốc độ.

      Lãnh Liệt Hàn chỉ nhàn nhạt nâng lên khoé môi, tâm tình vô cùng tốt nhìn vào xấu hổ ngồi trong lòng mình.

      "Hừ, chuyện với mọi người nữa." xong liền nhảy ra khỏi cái ôm của Lãnh Liệt Hàn, vội vội vàng vàng chạy trốn vào phòng.

      Lãnh Liệt Hàn cũng có ý định đuổi theo, biết, hai vị trưởng bối có chuyện muốn với .

      đúng là như vậy, hình ảnh hài hoà cười đùa mới vừa rồi trong nháy mắt còn nữa. Thay vào đó là vẻ nghiêm túc gương mặt mỗi người.

      "Hàn, cháu biết thân phận của bác rồi phải ." thanh lành lạnh của Tạ Mẫn vang lên.

      "Dạ." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt gật đầu, nhìn về phía Tạ Mẫn.

      "Bác hi vọng cháu đừng với Huyên Huyên, dù sao, điều này cũng đem lại rất nhiều nguy hiểm cho con bé."

      "Cháu hiểu."

      "Bác cũng tin tưởng, cháu tuyệt đối có khả năng bảo vệ tốt cho Huyên Huyên."

      "Đương nhiên."

      "Với thực lực của cháu, tại so với bác cùng cha của Huyên Huyên có thể là ngang hàng. ngày nào đó nhất định còn vượt qua cả chúng ta. Vì vậy, bác hi vọng, Huyên Huyên thể có chút sơ xuất nào." Tạ Mẫn rất quý bảo bối của mình.

      "Đương nhiên, cháu bao giờ để cho bảo bối của mình xuất chút khó chịu nào, thậm chí ngay cả chút lông tơ cũng thể có tổn thương." cuối cùng cũng câu dài như vậy.

      " cho phép khi dễ Huyên Huyên, con bé sắp là con dâu của mẹ rồi đó." Ngả Lệ chen miệng vào .

      " biết." Lãnh Liệt Hàn cười cười. Đứng dậy, về phòng Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên nằm giường buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, mùi hương nam tính quen thuộc bỗng dưng tới gần, khiến cho phải mở đôi mắt hồng tím ra "Hàn. . . ."

      Giọng như con mèo khiến cho trái tim của khỏi rung động "Ừm, bảo bối, đây."

      "Em mệt mỏi quá." Hạ Du Huyên nửa mơ nửa tỉnh, bộ dạng giống như rất mệt mỏi.

      Làm sao có thể mệt mỏi cơ chứ, vận động kịch liệt liên tục mấy ngày nay. Người đàn ông này vậy mà vẫn còn tinh thần như vậy. Lãnh Liệt Hàn đau lòng ôm lấy cơ thể mềm mại của , hôn cái lên khoé miệng "Ừm, bảo bối, chúng ta ngủ. Đợi em hết mệt rồi chúng ta lại làm."

      Hạ Du Huyên cong cong khoé môi, hai cánh tay ôm chặt cổ Lãnh Liệt Hàn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn Hạ Du Huyên lúc này.

      Mày liễu cong cong, lông mi dài hơi rung động, làn da trắng nõn mịn màng tỳ vết lộ ra chút hồng hồng, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng. Khoé miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc.

      Bỗng đôi lông mày khẽ cau lại, cái miệng nhắn bất mãn nỉ non tiếng. Lãnh Liệt Hàn cho là mình đánh thức , vội vàng cúi đầu xuống.

      Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, ra, bảo bối nhà tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng của mình.

      Trong lòng phải người khác, là bảo bối, là vật báu của . So với quyền lợi, tiền tài, châu báu, hết thảy đều quan trọng hơn. có thể vì mà buông tha mọi thứ, bao gồm cả tính mạng của mình.
      dunggg thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Hồi 1 - Chương 40] chàng trai trẻ tuổi





      ai biết đến nơi này, ngay cả cha mẹ bọn họ cũng biết.

      Dọc theo con đường , rừng trúc rậm rạp chằng chịt đan xen vào nhau đứng thành hai hàng, lá trúc xanh biếc đỉnh đầu dần dần vây kín, tạo thành 'nóc nhà' hình vòm, ánh mặt trời chói chang cùng cái nóng oi bức cuối hè cứ như vậy bị ngăn lại ở bên ngoài, cho dù bạn có đến bất kì nơi nào, cũng tuyệt đối thể nhìn quanh cảnh bên ngoài cách con đường 10 mét, rừng trúc xanh biếc cao vút khiến cho toàn bộ khuôn viên bên trong được giấu kín hoàn toàn, ở nơi khúc rẽ có lối , mà xung quanh lối cũng tràn ngập hình ảnh rừng trúc trong mắt.

      Lúc này, người đàn ông vô cùng đẹp trai giống như nghiệt đứng ban công lầu hai.

      trận gió thổi qua, mái tóc chói mắt kia của khẽ rối loạn, đường cong khuôn mặt nét mà hài hoà, đôi mắt xanh lam lên tinh quang tựa như ánh sáng giảo hoạt vô cùng rực rỡ, giống như trong thần thoại Hy Lạp cổ, sống mũi cao thẳng, đôi môi hoa đào mỏng manh gợi cảm và vóc người cao gầy thon dài tựa như thần ánh sáng Apollo, người mặc chiếc áo khoác màu đen, lộ ra khí chất cao quý lại vô cùng thần bí, còn có, chiếc vòng cổ màu tím cần cổ trắng nõn càng làm nổi bật thêm khí chất quý tộc. Hết thảy những điều này giống như phác hoạ lên con người tuyệt mỹ, tản ra loại khí tức thần bí của đế vương tàn ác, đẹp đến mức mơ mơ hồ hồ.

      Đứng bên cạnh, là chàng trai trẻ lạ mặt. Chàng trai này mặc dù nghiệt như Lãnh Liệt Hàn, thế nhưng cũng đẹp trai đến mức khiến cho người khác phải thất thần.

      Thân hình chàng cao lớn, mái tóc màu mực ngay ngắn nằm da thịt trắng nõn, chàng có đường cong gương mặt duyên dáng, lông mi tinh xảo, lông mày đen nhánh thon dài, đuôi mắt phượng khẽ nhếch lên, con ngươi màu hổ phách giống như hố sâu yên lặng thấy đáy, đôi môi mỏng hoàn mỹ khẽ gợn lên nụ cười hứng thú ràng.

      "Sâm, thế nào? cuối cùng cũng trốn ra được?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hai chân bắt chéo ngồi chiếc ghế sofa bằng da màu đen. Ánh mắt lười biếng nhìn về phía biển rộng trước mắt.

      "Lãnh Liệt Hàn, còn nữa sao? Nếu phải lừa gạt em quay về Đường gia, ông cụ nhà em cũng nhốt em lại, như thế em thất hẹn với nhiều đẹp rồi." chàng có mái tóc màu mực này, chính là thiếu gia Đường gia, gia tộc đứng thứ hai thế giới. Đường Sâm.

      Trong lúc hai người trò chuyện, với dáng vẻ ngái ngủ từ trong phòng bước ra.

      Mái tóc dài màu rượu đỏ hơi hơi xoăn được xoã xuống, ra chút buông thả cùng nghịch ngợm. người là bộ quần áo ngủ Stitch (*) đáng màu xanh da trời. Chiếc bông tai đặc biệt làm cho người khác phải đau mắt, cổ lộ ra chiếc vòng cổ đen trắng hình chữ thập. Con ngươi lười biếng lên vẻ trong sáng, cái miệng nhắn hơi hơi bĩu ra, phảng phất giống như cây túc, khiến cho người khác phải say mê.

      Dường như đột nhiên ý thức được trong nhà có người lạ, ánh mắt trừng lên to, cái miệng nhắn khẽ nhếch, dáng vẻ như vậy khiến cho người ta ngay lập tức muốn hôn lên cái.

      Lãnh Liệt Hàn cau mày, nhìn vào đôi chân trần trắng nõn của bảo bối nhà mình đứng nền nhà lạnh băng, càng tức giận hơn chính là, cái dáng vẻ xinh đẹp chỉ có thể để cho nhìn đó, thế nhưng bây giờ lại để cho cái tên Đường Sâm đó chiếm tiện nghi.

      Đường Sâm nhíu mày, tinh tế quan sát trước mắt. có thể cam đoan rằng, đây chính là xinh đẹp nhất mà từng gặp, có bất kỳ nào có thể xinh đẹp hơn thế, cho dù có trang điểm nữa.

      Làn da trời sinh trắng nõn mịn màng như vậy, tuyệt mỹ đến mức khiến cho người ta hít thở thông, khiến cho khỏi ngây người. Khó trách, lại là bảo bối của tên ác ma kia, từ sớm muốn nhìn xem rốt cuộc của ấy có hình dạng như thế nào. nhìn biết, vừa nhìn liền bị doạ cho giật mình.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      (*) Quần áo ngủ Stitch =D =D =D

      images
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :