1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Hồi 1 - Chương 10] Gặp hoa khôi của trường


      Hạ Du Huyên nhàn nhạt liếc nhìn, hử? này dường như có chút quen mắt a. Oh, đâu chỉ quen mắt thôi đâu, giống như côn đồ ở trước mặt này, chính là ôn nhu xinh đẹp trước đó mình gặp qua khi đóng giả làm bạn của Lãnh Liệt Hàn. Ôi ôi ôi, tại nhìn lại, quả thực giống như cùng người.

      hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hạ Du Huyên, cùng là đồng phục trường, tại sao ta mặc lên lại xinh đẹp như vậy? Hơn nữa, hôm đó ta rất bẩn thỉu, mình có nhìn kỹ rốt cuộc hình dạng ra làm sao, tại nhìn lại, hừ, tự nhiên lại xinh đẹp cách kỳ quái như vậy. Đáng ghét, Lãnh Liệt Hàn là của mình, ai cũng thể cướp được.

      Nghĩ xong, đôi tay lập tức hất đồ mà Hạ Du Huyên ăn ra, toàn bộ đều rơi xuống đất.

      Hạ Du Huyên nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt đứng dậy, thân hình 1m 73 của nhìn xuống 1m 65 ở trước mặt.

      càng thêm to gan trợn trừng hai mắt, mặc dù cố gắng căng mắt ra, thế nhưng đôi mắt vẫn to tròn bằng Hạ Du Huyên "Này, cái đồ tiện nhân như mày làm sao có thể vào học viện này được?"

      Hạ Du Huyên lạnh nhạt "Đến chó còn có thể trà trộn vào học viện này, tôi tại sao lại thể chứ?"

      tức giận đến mức sắc mặt tái mét, người vây xung quanh càng ngày càng nhiều ". . . ai là chó?"

      Hạ Du Huyên sao cả nhún nhún vai "Người nào đó nhận thức là người nào rồi."

      run rẩy đôi môi, khinh thường nhìn Hạ Du Huyên " biết tôi là ai ? Tôi chính là thiên kim của gia tộc Thiên Thị, trong những gia tộc nằm trong top 10 thế giới, Thiên Tinh Tinh."

      Thấy Hạ Du Huyên lời nào, cho là sợ, vòng hai cánh tay ra trước ngực "Hừ, Sợ rồi sao? nếu biết sợ hãy nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi cho tôi."

      Đúng lúc này, biết là người nào đó hô lên tiếng "A, Lãnh thiếu đến."

      Biểu tình hung ác của Thiên Tinh Tinh ngay lập tức liền được thay thế bằng dáng vẻ mỏng manh yếu đuối "Lãnh thiếu."

      Ai biết, Lãnh Liệt Hàn đến cái liếc mắt cũng thèm nhìn Thiên Tinh Tinh, trực tiếp ngồi vào chỗ đối diện Hạ Du Huyên, say sưa ăn đồ ăn trưa đến hơn vạn của mình.

      Hạ Du Huyên vốn đói bụng, thức ăn bị Thiên Tinh Tinh vứt xuống đầy đất, tại Lãnh Liệt Hàn lại còn ở trước mặt ăn ngon lành như vậy, vừa nhìn thấy cơn tức giận liền tăng lên. Trực tiếp đoạt lấy đồ ăn của Lãnh Liệt Hàn, từng ngụm từng ngụm ăn.

      Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn màn này, trong mắt Lãnh Liệt Hàn rất nhanh lên chút ý cười, thế nhưng vẫn lạnh băng mở miệng "Hạ Du Huyên, đây là của tôi."

      Hạ Du Huyên hừ lạnh tiếng "Của thế nào? Bữa trưa của tôi bị người ái mộ hất xuống đất, còn phải là tại sao."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, . Xung quanh càng thêm yên lặng như tờ.

      Duy chỉ có Thiên Tinh Tinh ngoan nhìn Hạ Du Huyên ăn như hổ đói ở trước mặt, lại giám cậy mạnh ăn đồ ăn của Lãnh thiếu? Đồ đáng ghét, mình nhất định phải cho ta nếm thử mùi đau khổ.

      Truyện được đăng tải chính thức trang dien@dan@le@[email protected]

      Lại là giờ của lão bà, Hạ Du Huyên say sưa ngủ, ai biết, bàn bỗng bụp tiếng.

      Hạ Du Huyên nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp, nhìn lão bà trước mắt "Ừm? Lão bà, có việc gì?"

      Lão bà tức giận đến nên lời, ngón tay trực tiếp chỉ vào mũi Hạ Du Huyên ", cút cho tôi, cút ra ngoài."

      Hạ Du Huyên bĩu môi,đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài cửa. Ồ? Lão bà chỉ bảo mình ra ngoài, cũng nhất định phải đứng phạt ở cửa. Suy nghĩ xong, giống như chuyện đương nhiên mà về phía trước.

      tới lui, thanh quen thuộc ở phía sau vang lên "Du Huyên?"

      Hạ Du Huyên quay đầu, ngạc nhiên nhìn Hàn Triết Húc "Hàn Triết Húc."

      "Ha ha bây giờ là thời gian học, tại sao lại chạy ra ngoài?" Hàn Triết Húc vẫn ấm áp như vậy a.

      Hạ Du Huyên sao cả nhún nhún vai "Bị đuổi ra ngoài chứ sao."

      Hàn Triết Húc lắc đầu " theo tôi , nếu , bị hội trưởng hội học sinh bắt được, có thể dễ chịu chút nào đâu."

      Hạ Du Huyên nghĩ nghĩ chút rồi ngoan ngoãn theo sau lưng Hàn Triết Húc. Cho đến khi nhìn thấy ba chữ to đùng 'Hội học sinh' ở trước mặt.

      "Cái đó, bây giờ là thời gian lên lớp, phải nếu bị hội trưởng hội học sinh bắt được rất thê thảm sao? tại sao còn dẫn tôi tới đây?"

      "Hội trưởng bình thường cũng hay tới hội học sinh, những chuyện lớn chuyện kia đều là hội phó như tôi đến xử lí." Hàn Triết Húc giải thích, đẩy cửa vào, Hạ Du Huyên cũng theo vào sau.

      " ra là hội phó a, vậy thành tích của khẳng định là rất tốt rồi." Hạ Du Huyên vừa , vừa ngồi xuống bên của ghế sô pha, hoàn toàn khách khí.

      Hàn Triết Húc ngược lại cũng để ý, chỉ nhún nhún vai "Tạm được, lần nào cũng xếp thứ hai."

      Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt "Thứ, thứ hai? vậy xếp thứ nhất là ai? là lợi hại."

      Hàn Triết Húc mở miệng "Lãnh Liệt Hàn?"

      uống nước Hạ Du Huyên chợt đem toàn bộ nước trong miệng phun ra ngoài " ta? Thứ nhất?"

      Hàn Triết Húc nghi ngờ nhìn về phía Hạ Du Huyên, lại mang thêm chút lo lắng, rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho Hạ Du Huyên " biết Hàn?"

      Hạ Du Huyên mạnh mẽ lắc đầu " , biết biết. Chỉ là nghe qua mà thôi."

      Hàn Triết Húc như có điều suy nghĩ gật đầu.

      "A, đúng rồi, tôi phải nhanh quay lại thôi, nếu bị lão bà phát , tôi khẳng định chết chắc rồi, bái bai." Hạ Du Huyên nhanh chóng đứng dậy, thoát ra khỏi phạm vi tầm mắt của Hàn Triết Húc.

      "Ô ô, may mắn. nghĩ tới cái tên Lãnh Liệt Hàn đó cả ngày toàn ngủ mà cũng có thể xếp thứ nhất." Hạ Du Huyên nhàm chán đá đá hòn sỏi bên chân. Sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhanh chóng chạy về hướng lớp học.

      Đứng ngay ngắn sau cánh cửa lớp học, đúng lúc chuông tan học vang lên. Lão bà mặt mũi xanh mét ra, nhìn thấy Hạ Du Huyên ngoan ngoãn đứng đó, sắc mặt mới thoáng hoà hoãn chút, sau khi dùng sách gõ vào đầu Hạ Du Huyên, liền phía phòng làm việc.
      [Hồi 1 - Chương 11] Bị nhốt trong nhà vệ sinh




      Hạ Du Huyên 'Ố' tiếng, sau đó hai tay nhanh chóng che lại đầu của mình. Ai oán nhìn theo hướng lão bà rời .

      Mới vừa chú ý, người liền bị vẩy đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Nhíu mày nhìn về phía cặp mắt tràn đầy sợ sệt của trước mắt, thở dài.

      "Xin, xin lỗi, tôi cố ý." hai tay run run .

      Hạ Du Huyên khoát khoát tay " có việc gì." xong, liền về hướng nhà vệ sinh.

      về hướng ngược lại, đến trước mặt Thiên Tinh Tinh "Chị Tinh, nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi."

      Thiên Tinh Tinh hiểm nở nụ cười "Rất tốt."

      Nhà vệ sinh

      Trong khi Hạ Du Huyên lau chùi quần áo của mình, 'cạch' tiếng, cửa liền bị khoá lại.

      Hạ Du Huyên ngẩn người, tới phía sau cánh cửa, hai tay đập đập vào cửa nhà vệ sinh "Này, thả tôi ra ngoài."

      Ngoài cửa truyền đến thanh của Thiên Tinh Tinh "Hừ, Hạ Du Huyên, cứ ngoan ngoãn ở bên trong ."

      Hạ Du Huyên nghe thấy thanh của Thiên Tinh Tinh, nhất thời sắc mặt tối lại "Thiên Tinh Tinh, thả tôi ra ngoài."

      Thiên Tinh Tinh vẻ mặt hiểm " có bản lĩnh tự mình ra ngoài , cho biết, nếu phải cả ngày quyến rũ Lãnh thiếu, còn cướp đồ ăn trưa của Lãnh thiếu, tôi mới chẳng thèm để ý đến loại người nghèo rớt mùng tơi như ."

      Hạ Du Huyên nắm chặt hai tay, thanh lạnh lùng "Nếu như có bản lĩnh, hãy tóm chắt Lãnh Liệt Hàn ."

      Thiên Tinh Tinh hừ lạnh tiếng "Tên của Lãnh thiếu mà cũng để gọi sao? hãy ngoan ngoãn ở chỗ này . A, đúng rồi, bên ngoài nhà vệ sinh được tôi để tấm bảng thông báo sửa chữa rồi, hừ hừ, cứ ở trong đấy ngây ngô đến chết nha."

      Hạ Du Huyên nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài xa dần, hít sâu "A, tôi là người dễ dàng bị nhốt như vậy sao?" xong, đôi mắt màu hồng nhìn nhìn mọi thứ xung quanh.

      Ở nơi đó có cánh cửa sổ, vừa vặn đủ để thân hình xinh của bò ra ngoài.

      tới, cửa sổ cao chừng hai mét, Hạ Du Huyên tìm đến thùng nước trong nhà vệ sinh, nhàng đứng lên . Hai tay vịn vào bên cửa sổ, dùng sức cái, thân thể nhàng nhảy lên, ngồi xổm bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài chút.

      Ở phía đối diện xa có cây đại thụ, cắn chặt hàm răng cái rồi chợt phóng ra ngoài, vừa vặn bám vào cành cây to khoẻ. Thở hơi dài, chậm rãi chèo xuống dưới. may là mình có học qua cái gì quyền đạo, a cái loại nhu đạo đó, chẳng qua bây giờ người khó tránh khỏi có chút thương tích. quần áo vài chỗ bị cắt rách thành những lỗ , mặt cũng bị dính chút bùn đất.

      Hạ Du Huyên vừa mới rơi xuống đất, chân liền bị trẹo, đau đến mức phải ngồi xụp xuống mãi đứng lên nổi.

      Hồi lâu sau, từ từ đỡ người đứng dậy, khập khễnh về hướng phòng học. "Thiên Tinh Tinh chết tiệt, đợi tôi về nhà khôi phục lại thân phận nhất định phải chết. Tôi muốn phải hoàn trả lại gấp nghìn lần vạn lần.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Hồi 1 - Chương 12] Ôm công chúa


      Chuông vào lớp vang lên từ lâu, bà xử nữ môn số học đứng bục giảng kích động phun nước bọt.

      "Báo cáo." Bà xử nữ muốn quát lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hạ Du Huyên kinh ngạc.

      "Bạn học, em . . . làm sao vậy?"

      Toàn bộ học sinh trong lớp đều chuyển hướng về phía Hạ Du Huyên. Khi Lãnh Liệt Hàn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hạ Du Huyên, chân mày hung hăng nhíu lại, đứng dậy sải bước về phía .

      "Nữ giúp việc, chuyện gì xảy ra?" ràng là giọng lạnh lùng đến cực điểm, thế nhưng cũng khó để nghe ra lo lắng bên trong.

      Hạ Du Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Thiên Tinh Tinh ở bên dưới, sau đó hừ lạnh tiếng "Thiếu gia, cảm ơn ban tặng a."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy , sải bước ra ngoài.

      Hạ Du Huyên cau mày, đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Lãnh Liệt Hàn "Này, thả tôi xuống."

      Sắc mặt Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng, tiểu gia hoả kia chỉ giống như gãi ngứa cho "Chớ lộn xộn, cử động nữa liền ném xuống đất."

      Dứt lời, tay run lên mấy cái, người ở trong ngực dù chỉ cử động cũng dám lộn xộn, hai tay gắt gao vòng quanh cổ Lãnh Liệt Hàn, chỉ sợ sơ ý chút ta ném xuống dưới, vậy cái mông đánh thương của gặp nạn a."

      Tức giận quay mặt , vì thế nhìn thấy tia cưng chiều chợt loé rồi biến mất trong mắt Lãnh Liệt Hàn.

      Phòng y tế

      Lãnh Liệt Hàn nhàng đem người trong ngực đặt xuống giường, tự mình cầm lấy thuốc khử trùng, băng gạc giúp Hạ Du Huyên xử lí vết thương và bên chân bị trẹo.

      Khi Lãnh Liệt Hàn chạm đến chiếc chân bị trẹo của Hạ Du Huyên, Hạ Du Huyên đau đến mức nước mắt đảo vòng "A. . . . chút."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bởi vì cúi đầu, cho nên Hạ Du Huyên có nhìn thấy tia máu chợt loé lên trong mắt Lãnh Liệt Hàn: Chết tiệt, lại dám đụng vào con mồi của mình! ?

      Hạ Du Huyên ngoan ngoãn nằm ở giường, tuỳ ý mặc cho Lãnh Liệt Hàn xoa nắn chân mình, giọng hỏi " dường như rất thuần thục?"

      Lãnh Liệt Hàn nhàng nhìn Hạ Du Huyên cái "Tạm được."

      Hạ Du Huyên cong cong khoé miệng "Cảm ơn ."

      Lãnh Liệt Hàn buông chân Hạ Du Huyên xuống, nhìn vào trong mắt "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là hy vọng nữ giúp việc của mình vì chút vết thương mà ảnh hưởng đến chất lượng công việc."

      Khoé miệng Hạ Du Huyên giật giật cái "Thôi , tôi cũng biết có lòng tốt mà."

      trong lúc gian trầm mặc đến đáng sợ, thanh ấm áp như gió xuân vang lên "Lãnh Liệt Hàn? Sao cậu lại ở đây?"

      Hạ Du Huyên nhìn thấy Hàn Triết Húc đứng ở cửa "Ơ, Hàn Triết Húc"

      "Du Huyên? Làm sao vậy? Bị thương sao? Có đau hay ?" Hàn Triết Húc vẻ mặt lo lắng về phía trước.

      Khi Lãnh Liệt Hàn nghe thấy Hàn Triết Húc gọi tên Hạ Du Huyên vô cùng thân thiết, sắc mặt tối sầm. Khom lưng ôm lấy Hạ Du Huyên, trực tiếp ra khỏi phòng y tế.

      Hạ Du Huyên rất an phận khua chân múa tay "Này này, làm gì vậy, tôi muốn quay lại a, Húc vẫn còn ở đó."

      "Húc? Hai người rất quen thuộc?" Lãnh Liệt Hàn cau mày, khó chịu nhìn Hạ Du Huyên bỗng dưng im lặng ở trong lòng.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      HaHa. . . . . Đằng sau còn rất nhiều bất ngờ nhé! ! ! mn cứ từ từ đoán nha, bất ngờ nho sắp xuất sau mấy chương nữa, mn người ai đoán đúng nó xuất ở chương bao nhiêu, ta có thưởng cho người đó (Người đoán đúng đầu tiên được ta tặng 20 điểm nhé) =D2

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [Hồi 1 - Chương 13] Đồ ngọt




      ", có a." Hạ Du Huyên chu cái miệng .

      "Sao hử?" tia khó chịu trong mắt Lãnh Liệt Hàn càng thêm ràng.

      "Cái đó, thiếu gia, xem giờ cũng muộn rồi, đói bụng sao?" Hạ Du Huyên nháy mắt, vội vàng sang chuyện khác.

      " đói bụng?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

      "Ừm" Khuôn mặt nhắn ửng đỏ của Hạ Du Huyên khẽ gật đầu.

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, sau khi ôm Hạ Du Huyên lên xe, phi thẳng ra khỏi học viện.

      "Hở? ăn ở trong trường sao?" Hạ Du Huyên nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.

      "Ăn ngon." Lãnh Liệt Hàn cau mày.

      "Nhưng tôi thấy hôm qua ăn vô cùng ngon miệng a." Hạ Du Huyên nhớ tới ngày hôm qua ta còn ở trước mặt mình say sưa ăn uống.

      Lãnh Liệt Hàn dừng xe trước cửa của nhà hàng cao cấp, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía . Hạ Du Huyên còn tưởng rằng ta là tức giận chuyện ngày hôm qua mình đoạt đồ ăn của ta, ngón tay nắm chặt mép áo "Tôi, tôi hôm qua cũng phải cố ý cướp đồ ăn của , tôi trả lại tiền cho ."

      Lãnh Liệt Hàn khẽ cười tiếng, ngồi vào bên cạnh Hạ Du Huyên, ôm lấy vào nhà hàng.

      Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Liệt Hàn trong lơ đãng lộ ra vẻ cưng chiều, cúi đầu nhìn vẻ mặt mèo con thèm ăn của nhóc con kia.

      nhân viên phục vụ nam tới, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất thần của Hạ Du Huyên.

      Lãnh Liệt Hàn khó chịu liếc người phục vụ cái. Hạ Du Huyên ngẩng đầu, ngón tay bé tuỳ tiện chỉ loạn thực đơn.

      Người phục vụ kinh ngạc há to mồm "Cái đó, tiểu thư xác định gọi nhiều như vậy sao?"

      "Nhiều sao?" Hạ Du Huyên nghiêng đầu suy nghĩ chút, dù sao cũng là tên ác ma kia trả tiền, ăn cũng uổng phí a.

      "Vậy . . . . ." Hạ Du Huyên khổ sở vùi đầu vào thực đơn.

      Khi người phục vụ cho rằng muốn gọi thêm vài món nữa, Hạ Du Huyên nâng lên khuôn mặt tươi cười "Vậy mang tất cả lên cho tôi, mỗi thứ phần."

      Người phục vụ thầm nuốt nước miếng cái, nhìn nhìn Lãnh Liệt Hàn, toàn thân đều là bộ dạng quý công tử, chắc phải là trả tiền nổi .

      Lãnh Liệt Hàn cau mày, dường như biết được người phục vụ nghĩ cái gì, cầm ví tiền rút ra tấm thẻ đen. Đây là tấm thẻ chỉ có ba đại gia tộc hàng đầu thế giới mới có, đến đâu chi tiêu cũng đều là miễn phí. Hạ Du Huyên kinh ngạc nhìn tấm thẻ đen bàn, có chút tức giận nghĩ: Hừ, mẹ cũng cho loại thẻ đen này.

      Người bán hàng càng sợ ngây người, vội vàng cầm lấy thẻ rời . Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi thứ đều được bày bàn. Thế nhưng tất cả đều là đồ ngọt. , Lãnh Liệt Hàn nhất định thích đồ ngọt.

      Chỉ nhìn bé vui vẻ ở trước mắt, mỗi món đồ ngọt đều ăn muỗng. Sau đó ngẩng đầu nâng lên khuôn mặt tươi cười vô hại hỏi "Thiếu gia, ăn sao?"

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, chính bản thân biết mỗi món ăn đều bị đụng qua, vậy mà còn cố ý đợi đến lúc đụng hết toàn bộ mới nhớ tới mình có ăn hay . Người này. . . . . .

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, ngón tay thon dài mơn trớn vết kem khoé miệng Hạ Du Huyên, đưa đầu lưỡi ra, dáng vẻ nghiệt, liếm liếm kem đầu ngón tay, tà mị "Ừ, ngọt."
      [Hồi 1 - Chương 14] Thế giao




      Hạ Du Huyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

      "Nhóc con, ăn sao?" Lãnh Liệt Hàn tay chống cằm, con mắt màu xanh lười biếng nhìn .

      Hạ Du Huyên vùi đầu xuống, rất thục nữ ăn các loại đồ ngọt bàn "Ăn, ai ăn."

      Ánh mắt cưng chiều của Lãnh Liệt Hàn thuỷ chung nhìn bé nhóc con ăn như hổ đói ở trước mắt.

      Sau khi ăn xong

      Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào trong xe thể thao "Nhà ở đâu?"

      Hạ Du Huyên ngẩn ra, từ khi trốn khỏi nhà liền đến học viện này và ở luôn trong trường.

      "Tôi. . . ở trong trường học."

      "Trường học? Thôi bỏ ." Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng khởi động xe.

      Xe thể thao dừng lại trước biệt thự hoa lệ tới cực điểm.

      Ở nơi rừng núi tĩnh mịch, toà biệt thự mang phong cách châu Âu đập vào tầm mắt, tỉ mỉ quan sát ta thấy nó được gắn kết từ những tấm gỗ tinh tế, nóc nhà đỏ thẫm nhọn hoắt, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến chúng vô cùng nổi bật. thảm cỏ dài xanh biếc xung quanh biệt thự được điểm xuyến lên vài chiếc bàn tròn màu trắng, làm cho người ta cảm thấy nhàng khoan khoái, cũng khiến mọi người kinh ngạc về giàu có và hiển hách của chủ nhà.

      Vừa tiến vào phòng khách được thiết kế đặc biệt, người con bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào trong ngực liền nhìn thấy vị phu nhân vô cùng sang trọng.

      Đó chính là mẹ của Lãnh Liệt Hàn, Ngả Lệ.

      Ánh mắt sắc bén của Ngả Lệ nhìn đến, trong mắt nhanh chóng lên tia hài lòng "Hàn, về rồi sao?"

      Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Mẹ."

      "Vị này là. . . nhìn quen quen a."

      Hạ Du Huyên ra hiệu cho Lãnh Liệt Hàn buông mình xuống, thế nhưng ta vẫn ôm mình thờ ơ, bất đắc dĩ, nâng lên khuôn mặt tươi cười "Chào bác , cháu là Hạ Du Huyên, chúng ta gặp mặt nhau rồi."

      Ngả Lệ gật đầu "Ừ, Quả nhiên là mỹ nhân, đẹp hơn nhiều so với mẹ cháu trước đây."

      "Mẹ cháu? Bác , người biết mẹ cháu?" Hạ Du Huyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Ngả Lệ, lại nhìn nhìn người con trong ngực. tại e rằng chỉ có mới biết hai nhà bọn họ là có thế giao, cha mẹ hai bên đều là bạn bè thân thiết như chị em ruột. Xem ra, nhóc này cũng đem mình quên mất còn mảnh a.

      Ngả Lệ nhếch môi "Đúng vậy a, Huyên Huyên quên mất dì Lệ rồi sao? Còn có Hàn ca ca ôm con nữa a."

      Hạ Du Huyên dùng sức suy nghĩ, bỗng nhiên hô to tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất "A, dì Lệ, người chính là dì Lệ mà hồi bé còn cưng chiều cháu hơn cả nữ vương nhà cháu?"

      Lãnh Liệt Hàn ôm chặt hai tay Hạ Du Huyên "Chớ lộn xộn."

      Hạ Du Huyên khéo léo vòng hai tay quanh cổ người đàn ông, đây chính là Hàn ca ca trước đây mình vẫn hay bám sau đít sao? Trời ạ, điều này sao có thể, Hàn ca ca rất ôn nhu cơ mà.

      Ngả Lệ phá vỡ yên lặng "Hàn, con mang Huyên Huyên lên lầu , xem ra Huyên Huyên cũng mệt rồi."

      Lãnh Liệt Hàn gật đầu, ôm Hạ Du Huyên, quay đầu lại thẳng lên lầu.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Kết quả trò chơi:

      Bất ngờ chính là nam 9 và nữ 9 của chúng ta quen biết nhau từ (Có thể coi là thanh mai trúc mã được ta http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif )

      Đáp án là xuất ở chương 14, vì vậy có bạn nào nhận được 20 điểm của ta rồi.

      Hixx ta cảm thấy mn có vẻ như hứng thú lắm với trò chơi phải??? http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif
      [Hồi 1 - Chương 15] Tắm rửa




      Phòng của Lãnh Liệt Hàn.

      Đập vào tầm mắt là toàn bộ căn phòng màu đen tuyền, màu sắc khác biệt duy nhất chính là màu trắng của mép giường và chiếc cửa sổ sát đất to lớn, rèm cửa sổ màu đen che toàn bộ màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài. Chiếc giường lớn màu đen có thể chứa vừa bốn năm người. Màu đen bao trùm lên bàn sách to lớn, bên được bày ra chiếc máy tính sách tay và vài văn kiện. Giá sách màu đen bên cạnh cũng được xếp kín các loại tài liệu.

      Hạ Du Huyên ngồi giường ta, nhìn Lãnh Liệt Hàn nghiêm túc xử lý đống đồ bàn. Chậc chậc. . . cảm thấy người đàn ông này chính là người cuồng công việc a, vì sao còn muốn đến trường?

      Lãnh Liệt Hàn dường như nhìn thấu nghi vấn của "Ở nhà buồn chán."

      Hạ Du Huyên bĩu môi, chậm rãi đứng lên, khập khễnh hướng đến chiếc tủ quần áo to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Mở ra, đập vào mắt là đủ loại quần áo, tất, cà vạt, tây trang. . . được sắp xếp ngăn nắp.

      thanh của Lãnh Liệt Hàn ở sau lưng Hạ Du Huyên vang lên "Nhóc con, muốn làm gì?"

      "Híc, tôi muốn tắm, thế nhưng có quần áo, nên tôi thử ngó xem trong tủ quần áo của có gì mặc được a."

      "Ừ." Lãnh Liệt Hàn lên tiếng, tuỳ tiện cầm lên chiếc áo sơ mi trắng hơn mười vạn đưa cho , sau đó ôm lấy vào phòng tắm.

      "Cái đó, tự tôi tắm, muốn làm gì." Hạ Du Huyên kéo chiếc áo vào trong ngực, khuôn mặt nhắn vì căng thẳng mà đỏ bừng.

      Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Du Huyên, sau khi giúp chuẩn bị xong nước rời khỏi phòng tắm, thuận tiện đóng cửa lại. Được rồi, là tự mình đa tình.

      15 phút. . .nửa tiếng qua . Hạ Du Huyên vẫn ngâm mình trong bốn tắm cọ rửa nghịch ngợm.

      Lãnh Liệt Hàn ngồi yên, tới cửa gõ "Hạ Du Huyên, ở bên trong làm gì vậy?"

      Hạ Du Huyên vội vã trùm khăn tắm đứng dậy, thế nhưng quên mất chân của mình còn bị đau, đứng lên hét to tiếng 'A. . .' rồi ngã xuống bồn tắm.

      Lãnh Liệt Hàn cau mày, phá cửa vào.

      Chỉ nhìn thấy Hạ Du Huyên bị hơi nước lờ mờ vây quanh, chiếc khăn tắm được quấn người làm lộ ra bờ vai trắng nõn, mái tóc màu đỏ rượu ẩm ướt dính khuôn mặt, con ngươi màu tím hồng trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi rung động, lộ ra làn da trắng hồng tỳ vết, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Đôi chân trắng nõn thong dài dưới khăn tắm khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng "Cái đó, ra ngoài . Tôi phải thay quần áo."

      Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn bất giác ửng hồng, nhanh chóng ra ngoài. tới căn phòng bên cạnh tắm nước lạnh, chết tiệt, kia lại có thể khiến cho ta trong nháy mắt có phản ửng.

      Sau khi Hạ Du Huyên xác định cửa phòng tắm được khoá kỹ, thận trọng bảo vệ chân bị chẹo, mặc lên chiếc áo sơ mi của Lãnh Liệt Hàn. Áo sơ mi dài đến đầu gối của chút. Bao quanh thân thể mềm mại đẹp đẽ của .

      Trải qua trận ngã vừa rồi, chân dường như lại nghiêm trọng hơn chút. Chịu đựng đau đớn chân, khập khiễng tới bên giường lớn ngồi xuống, nhàng xoa nắn chân của mình.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [Hồi 1 - Chương 14] Thế giao




      Hạ Du Huyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

      "Nhóc con, ăn sao?" Lãnh Liệt Hàn tay chống cằm, con mắt màu xanh lười biếng nhìn .

      Hạ Du Huyên vùi đầu xuống, rất thục nữ ăn các loại đồ ngọt bàn "Ăn, ai ăn."

      Ánh mắt cưng chiều của Lãnh Liệt Hàn thuỷ chung nhìn bé nhóc con ăn như hổ đói ở trước mắt.

      Sau khi ăn xong

      Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào trong xe thể thao "Nhà ở đâu?"

      Hạ Du Huyên ngẩn ra, từ khi trốn khỏi nhà liền đến học viện này và ở luôn trong trường.

      "Tôi. . . ở trong trường học."

      "Trường học? Thôi bỏ ." Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng khởi động xe.

      Xe thể thao dừng lại trước biệt thự hoa lệ tới cực điểm.

      Ở nơi rừng núi tĩnh mịch, toà biệt thự mang phong cách châu Âu đập vào tầm mắt, tỉ mỉ quan sát ta thấy nó được gắn kết từ những tấm gỗ tinh tế, nóc nhà đỏ thẫm nhọn hoắt, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến chúng vô cùng nổi bật. thảm cỏ dài xanh biếc xung quanh biệt thự được điểm xuyến lên vài chiếc bàn tròn màu trắng, làm cho người ta cảm thấy nhàng khoan khoái, cũng khiến mọi người kinh ngạc về giàu có và hiển hách của chủ nhà.

      Vừa tiến vào phòng khách được thiết kế đặc biệt, người con bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào trong ngực liền nhìn thấy vị phu nhân vô cùng sang trọng.

      Đó chính là mẹ của Lãnh Liệt Hàn, Ngả Lệ.

      Ánh mắt sắc bén của Ngả Lệ nhìn đến, trong mắt nhanh chóng lên tia hài lòng "Hàn, về rồi sao?"

      Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Mẹ."

      "Vị này là. . . nhìn quen quen a."

      Hạ Du Huyên ra hiệu cho Lãnh Liệt Hàn buông mình xuống, thế nhưng ta vẫn ôm mình thờ ơ, bất đắc dĩ, nâng lên khuôn mặt tươi cười "Chào bác , cháu là Hạ Du Huyên, chúng ta gặp mặt nhau rồi."

      Ngả Lệ gật đầu "Ừ, Quả nhiên là mỹ nhân, đẹp hơn nhiều so với mẹ cháu trước đây."

      "Mẹ cháu? Bác , người biết mẹ cháu?" Hạ Du Huyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Ngả Lệ, lại nhìn nhìn người con trong ngực. tại e rằng chỉ có mới biết hai nhà bọn họ là có thế giao, cha mẹ hai bên đều là bạn bè thân thiết như chị em ruột. Xem ra, nhóc này cũng đem mình quên mất còn mảnh a.

      Ngả Lệ nhếch môi "Đúng vậy a, Huyên Huyên quên mất dì Lệ rồi sao? Còn có Hàn ca ca ôm con nữa a."

      Hạ Du Huyên dùng sức suy nghĩ, bỗng nhiên hô to tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất "A, dì Lệ, người chính là dì Lệ mà hồi bé còn cưng chiều cháu hơn cả nữ vương nhà cháu?"

      Lãnh Liệt Hàn ôm chặt hai tay Hạ Du Huyên "Chớ lộn xộn."

      Hạ Du Huyên khéo léo vòng hai tay quanh cổ người đàn ông, đây chính là Hàn ca ca trước đây mình vẫn hay bám sau đít sao? Trời ạ, điều này sao có thể, Hàn ca ca rất ôn nhu cơ mà.

      Ngả Lệ phá vỡ yên lặng "Hàn, con mang Huyên Huyên lên lầu , xem ra Huyên Huyên cũng mệt rồi."

      Lãnh Liệt Hàn gật đầu, ôm Hạ Du Huyên, quay đầu lại thẳng lên lầu.


      [Hồi 1 - Chương 15] Tắm rửa




      Phòng của Lãnh Liệt Hàn.

      Đập vào tầm mắt là toàn bộ căn phòng màu đen tuyền, màu sắc khác biệt duy nhất chính là màu trắng của mép giường và chiếc cửa sổ sát đất to lớn, rèm cửa sổ màu đen che toàn bộ màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài. Chiếc giường lớn màu đen có thể chứa vừa bốn năm người. Màu đen bao trùm lên bàn sách to lớn, bên được bày ra chiếc máy tính sách tay và vài văn kiện. Giá sách màu đen bên cạnh cũng được xếp kín các loại tài liệu.

      Hạ Du Huyên ngồi giường ta, nhìn Lãnh Liệt Hàn nghiêm túc xử lý đống đồ bàn. Chậc chậc. . . cảm thấy người đàn ông này chính là người cuồng công việc a, vì sao còn muốn đến trường?

      Lãnh Liệt Hàn dường như nhìn thấu nghi vấn của "Ở nhà buồn chán."

      Hạ Du Huyên bĩu môi, chậm rãi đứng lên, khập khễnh hướng đến chiếc tủ quần áo to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Mở ra, đập vào mắt là đủ loại quần áo, tất, cà vạt, tây trang. . . được sắp xếp ngăn nắp.

      thanh của Lãnh Liệt Hàn ở sau lưng Hạ Du Huyên vang lên "Nhóc con, muốn làm gì?"

      "Híc, tôi muốn tắm, thế nhưng có quần áo, nên tôi thử ngó xem trong tủ quần áo của có gì mặc được a."

      "Ừ." Lãnh Liệt Hàn lên tiếng, tuỳ tiện cầm lên chiếc áo sơ mi trắng hơn mười vạn đưa cho , sau đó ôm lấy vào phòng tắm.

      "Cái đó, tự tôi tắm, muốn làm gì." Hạ Du Huyên kéo chiếc áo vào trong ngực, khuôn mặt nhắn vì căng thẳng mà đỏ bừng.

      Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Du Huyên, sau khi giúp chuẩn bị xong nước rời khỏi phòng tắm, thuận tiện đóng cửa lại. Được rồi, là tự mình đa tình.

      15 phút. . .nửa tiếng qua . Hạ Du Huyên vẫn ngâm mình trong bốn tắm cọ rửa nghịch ngợm.

      Lãnh Liệt Hàn ngồi yên, tới cửa gõ "Hạ Du Huyên, ở bên trong làm gì vậy?"

      Hạ Du Huyên vội vã trùm khăn tắm đứng dậy, thế nhưng quên mất chân của mình còn bị đau, đứng lên hét to tiếng 'A. . .' rồi ngã xuống bồn tắm.

      Lãnh Liệt Hàn cau mày, phá cửa vào.

      Chỉ nhìn thấy Hạ Du Huyên bị hơi nước lờ mờ vây quanh, chiếc khăn tắm được quấn người làm lộ ra bờ vai trắng nõn, mái tóc màu đỏ rượu ẩm ướt dính khuôn mặt, con ngươi màu tím hồng trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi rung động, lộ ra làn da trắng hồng tỳ vết, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Đôi chân trắng nõn thong dài dưới khăn tắm khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng "Cái đó, ra ngoài . Tôi phải thay quần áo."

      Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn bất giác ửng hồng, nhanh chóng ra ngoài. tới căn phòng bên cạnh tắm nước lạnh, chết tiệt, kia lại có thể khiến cho ta trong nháy mắt có phản ửng.

      Sau khi Hạ Du Huyên xác định cửa phòng tắm được khoá kỹ, thận trọng bảo vệ chân bị chẹo, mặc lên chiếc áo sơ mi của Lãnh Liệt Hàn. Áo sơ mi dài đến đầu gối của chút. Bao quanh thân thể mềm mại đẹp đẽ của .

      Trải qua trận ngã vừa rồi, chân dường như lại nghiêm trọng hơn chút. Chịu đựng đau đớn chân, khập khiễng tới bên giường lớn ngồi xuống, nhàng xoa nắn chân của mình.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 1 - Chương 16] Nụ hôn đầu


      Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng vào cửa liền nhìn thấy nhóc kia chau mày ngồi giường xoa xoa chân mình. Nhìn thoáng qua cơ thể hoàn mỹ cái. Lửa nóng vất vả mới đè được xuống lại nổi lên.

      Hạ Du Huyên dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, nhìn về phía cửa.

      Người đàn ông chỉ dùng khăn tắm bọc lấy bộ vị quan trọng ở dưới thân, lộ ra cơ ngực cường tráng, giống những kẻ chuyên khoa trương cơ bắp, mà là hoàn mỹ cách tự nhiên. Ở phía , vẻ đẹp tuấn mỹ đến nghiệt, mái tóc màu tím bạc vẫn còn vương giọt nước, dưới đôi lông mày tinh tế là đôi mắt sắc sảo màu xanh lam nhìn mình chằm chằm.

      Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn đến gần mình, lúng túng cười cười "Ha ha, thiếu gia."

      Lãnh Liệt Hàn cau mày, nhìn chân sưng đỏ của Hạ Du Huyên "Vừa mới té bị thương?"

      Hạ Du Huyên gật gật đầu. Lãnh Liệt Hàn ôm lấy thân thể mềm mại ngồi vào đùi mình, cánh tay hơi lạnh của Hạ Du Huyên dán chặt vào lồng ngực ấm nóng, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt ửng đỏ.

      Dùng sức nhìn chằm chằm gò má của người đàn ông hoàn mỹ.

      Nuốt nước miếng cái, choáng nha, người đàn ông này có việc gì lớn lên hút hồn như vậy làm chi.

      Dường như Lãnh Liệt Hàn rất hài lòng với biểu của người ở trong ngực, nhấc chân của lên, nhàng xoa, tận lực khiến cho thả lỏng.

      Ngẩng đầu, chóp mũi hai người hướng về nhau, khoảng cách chưa đến 1 cm, hai người đều có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể của đối phương.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt màu tím hồng, từ từ dời ánh mắt xuống đôi môi đào hồng nộn, bốn cánh môi chạm nhau.

      Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt. Lãnh Liệt Hàn tay vòng qua eo thon của , tay khác nhàng đem hai mắt khép lại.

      Kỹ thuật hôn thuần thục khiến Hạ Du Huyên hô hấp dồn dập. Khi cảm thấy người trong ngực sắp hít thở thông, mới buông ra. Nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của , đôi mắt màu xanh lam nhuộm mảng nóng rực.

      ". . . . . . Đó là nụ hôn đầu của tôi." Hạ Du Huyên che lại cái miệng nhắn của mình.

      "Vậy sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn bé sắp nhảy dựng lên ở trước mắt, tâm tình cho là tốt.

      ", trả lại cho tôi." Hạ Du Huyên bóp cổ Lãnh Liệt Hàn, thế nhưng đối với Lãnh Liệt Hàn mà chỉ giống như gãi ngứa.

      "Trả lại cho ? Được a." Lãnh Liệt Hàn trong nháy mắt cười tà ác.

      đợi Hạ Du Huyên phản ứng kịp, cái miệng nhắn lại bị chặn lại. Chiếc lưỡi dài linh hoạt của Lãnh Liệt Hàn chui vào trong miệng của Hạ Du Huyên. Hút lấy mật ngọt bên trong.

      Chẳng biết thế nào, chờ đến khi Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, Lãnh Liệt Hàn sớm ôm nằm giường.

      Cơ thể cứng ngắc, chút cũng giám động đậy, đôi mắt mở to, ngay cả chớp mắt cái cũng giám. Cho đến khi đỉnh đầu truyền đến thanh khàn khàn "Ngủ."

      Hạ Du Huyên vẫn chịu nhắm mắt lại, chỉ đến khi cảm thấy đầu truyền đến tiếng hít thở rất , mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, cùng Chu Công hẹn hò.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :