1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Hồi 2 - Chương 103] Côn đồ




      Hạ Du Huyên điên cuồng phi xe lao đến bệnh viện Đệ Nhất, tiêu sái lái xe vào chỗ trống duy nhất bãi đỗ xe. chiếc xe Ferrari màu đen ở bên cạnh cũng định đỗ vào chỗ đó.

      Từ chiếc Ferrari bước xuống, là ba tên côn đồ đầu tóc vàng hoe.

      "Này, chỗ này là vị trí lão đại tao nhìn thấy trước, các ngươi có mau cút ?" Tên đàn em số hung hãn rống lên.

      Tên lão đại đám côn đồ thấy đây là chiếc xe Bugatti Veyron duy nhất thế giới, vội vàng ngăn tên đàn em lại.

      Hạ Du Huyên tháo cặp kính đen to bản mắt xuống, bước ra ngoài.

      Đôi mắt màu hồng trong suốt sáng ngời, đôi lông mày hơi cong cong, hàng lông mi dài hơi rung động, làn da trắng ngần tỳ vết thoáng lộ ra chút phấn hồng, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Khóe miệng nâng lên độ cong hoàn mỹ, lộ ra dáng vẻ tự tin biết và thiên hạ vô địch, bộ trang phục đen trắng đan xen vô cùng thoải mái tạo cảm giác vô cùng thần bí cũng vô cùng thuần khiết.

      Người ra tiếp theo là Lãnh Liệt Hàn.

      Đó là người đàn ông lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, mái tóc màu tím bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra luồng ánh sáng bảo thạch mê người, tuy đường cong nét mặt nhu hòa nhưng cái lạnh thấu xương ngừng tỏa ra bốn phía, đôi mắt xanh lam tựa như hồ nước đóng băng giữa trời đông lạnh giá. Đôi môi mỏng hơi mím, khóe miệng cong lên như nhiễm tầng băng tuyết. cưng chiều nhìn Hạ Du Huyên, chút để ý đến ba tên côn đồ kia.

      Hạ Du Huyên cũng vậy, tiến lên kéo lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, chuẩn bị vào bệnh viện.

      "Chậc chậc. . . Mỹ nữ, nhìn em có tiền như vậy, lại bao dưỡng tên "Tiểu bạch kiểm" xinh đẹp như vậy sao. theo bọn đêm, bọn tha cho hai người, thế nào?"

      Hiển nhiên, Hạ Du Huyên thèm để ý đến bọn chúng, tiếp tục kéo cánh tay Lãnh Liệt Hàn về phía trước, đúng lúc Đường Sâm xuất . "Này, hai người đến là nhanh. Tôi định mua bữa sáng đây."

      " điếm thúi, giả bộ thanh cao cái gì. Còn mau quay lại cho bản đại gia." thanh chán ghét từ phía sau vang lên.

      Lãnh Liệt Hàn toàn thân tản ra khí lạnh bức người, Hạ Du Huyên vỗ vỗ cánh tay Lãnh Liệt Hàn "Loại tiểu nhân này đáng để ra tay, bẩn."

      xong, đạp giày cao gót bước qua.

      Đôi con ngươi hồng tím rét lạnh bắn thẳng về phía ba tên côn đồ.

      "Oa? Hàn, bảo bối nhà càng ngày càng giống rồi." Đường Sâm bày ra dáng vẻ xem kịch vui.

      người Hạ Du Huyên phát ra hàn khí, khiến cho tất cả những người có mặt ở đấy đều phải sợ hãi, ngoại trừ hai người. Đường Sâm sớm tập thành thói quen với hàn khí người Lãnh Liệt Hàn, cho nên tự nhiên sợ.

      Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn nhàng cong lên.

      Hạ Du Huyên nhíu mày, cưới đá mạnh vào "gốc rễ sinh mệnh" của tên lão đại. Hai tên đàn em vừa nhìn thấy lão đại của mình ngã lăn xuống đất, lập tức xông lên.

      Lại bị Hạ Du Huyên dễ dàng đá bay, có thể thấy được bây giờ tức giận đến nhường nào.

      Vẫn chưa hả giận, trực tiếp tiến lên, cởi giày cao gót, ra sức đánh vào ba tên côn đồ.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Hồi 2 - Chương 104] Trút giận




      "Bà đây ngày nào cũng phải giúp dọn dẹp đám nữ nhân phiền phức, mấy tên đàn ông chúng mày còn đến đây xem náo nhiệt cái gì?"

      "Bà đây lo tức giận có chỗ phát tiết, đúng lúc, bọn mày lại chủ động tìm tới cửa."

      Hạ Du Huyên ra sức đánh, hơn nữa càng đánh lại càng hăng, hề nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của mấy tên du côn. "A, chị hai à, chúng em sai rồi, sai rồi, cũng dám nữa đâu. Chị tha cho bọn em ."

      "Oa, bảo bối nhà thế nhưng càng ngày càng bạo lực." Đường Sâm nhìn thấy mà miệng cứng lưỡi đơ. , này đúng là càng ngày càng bạo lực, đánh con nhà người ta thành cái đầu heo, đến cha mẹ chúng cũng nhận ra.

      "Phù. . ." trút giận xong, Hạ Du Huyên nhìn thấy vết máu gót giày, nhíu mày, dứt khoát ném đôi giày cao gót xuống đất.

      Lãnh Liệt Hàn con khóe môi, sủng nịnh tới.

      Hạ Du Huyên vươn hai tay ra, ý bảo Lãnh Liệt Hàn ôm lấy mình.

      Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn càng thêm sủng nịnh sâu đậm, ôm ngang bảo bối của lên "Bảo bối, thôi."

      Hạ Du Huyên gật gật đầu, cũng thèm nhìn đám côn đồ người bê bết máu ở phía sau.

      Đường Sâm chậc chậc lắc đầu "Ai nha, các ngươi là xui xẻo, ngay cả 'nữ vương tiểu Miêu' cũng dám trêu chọc." xong, bản thân cũng theo hai người vào trong bệnh viện, hoàn toàn quên mất việc mình phải ra ngoài mua bữa sáng.

      Trong phòng bệnh

      Liệt Hỏa toàn thân áo khoác dài trắng, mắc người cậu ta chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại còn tăng thêm phần ôn nhu, đẹp trai như ánh mặt trời.

      Hạ Du Huyên được Lãnh Liệt Hàn ôm tiến vào liền nhìn thấy Liệt Hỏa cẩn thận kiểm tra vết thương cho Hoàng Ngọc Oánh, xác định còn gì ngại mới nhàng thở ra "Hoàng tiểu thư, hồi phục tệ a. tuần sau là có thể xuất viện rồi."

      "Ừm, cảm ơn bác sĩ." Hoàng Ngọc Oánh lễ phép trả lời.

      Liệt Hỏa lắc đầu "Đừng khách khí, là bạn của Hạ tiểu thư, vậy cũng là bạn của tôi rồi. Chăm sóc người bị thương vốn là thiên chức của bác sĩ."

      Hoàng Ngọc Oánh cười cười, quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Du Huyên ở trong lòng Lãnh Liệt Hàn "Huyên Huyên, cậu đến rồi. Cậu có sao ?"

      Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đến bên giường Hoàng Ngọc Oánh rồi thả ngồi xuống, nhìn thoáng qua Liệt Hỏa, dẫn theo Thanh Long ra ngoài.

      " có việc gì. Ngược lại là cậu, tại sao lại thay mình chắn phát súng đó hả? là. . . ." Hạ Du Huyên đau lòng trách cứ hành động ngốc ngếch đó của Hoàng Ngọc Oánh.

      Hoàng Ngọc Oánh lại cười cười "bởi vì cậu là chị em tốt của mình a, làm sao mình có thể mặc kệ khi nhìn thấy cậu gặp chuyện may được?"

      Chính bởi cái bộ dạng này mà Hoàng Ngọc Oánh luôn bị người khác khi dễ, mỗi lần đều cậy mạnh che chở trước mặt mình. Điều này khiến cho Hạ Du Huyên rất đau lòng.

      ràng là công chúa trong hoàng thất, lại có biểu yếu đuối như vậy, tính cách bao giờ kiêu ngạo. Tựa như bé lọ lem chút năng lực phản kháng.

      Cho dù là công chúa như thế nào? Bị người ta khi dễ cũng dám lên tiếng. Hành vi yếu đuối như vậy lại trái ngược hoàn toàn với tính cách cương liệt, quả quyết của Hạ Du Huyên. người dũng mãnh, người yếu đuối.

      Mà Mộc Y Sương chính là đáng , đơn thuần.

      Người ta đều vật họp theo loài, người phân theo nhóm, rốt cuộc mấy người các làm thế nào lại có thể chơi được với nhau?
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Vân Chóe thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 2 - Chương 105] Hồi bé thường xuyên đánh nhau




      Bên ngoài bệnh viện

      Thanh Long liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định có người, mới hướng về phía Lãnh Liệt Hàn "Đương gia, chúng tôi điều tra qua, Liệt Hỏa quả vừa mới từ nước ngoài trở về liền nhận chức làm bác sĩ ở bệnh viện Đệ Nhất, những thứ khác có gì khác thường, tư liệu rất sạch ."

      Lãnh Liệt Hàn nhàng cau mày.

      "Tiếp tục quan sát ." xong, nhanh chóng tiến vào bệnh viện.

      Bên trong phòng bệnh

      Đường Sâm vừa mới đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy hai cười cười , Liệt Hỏa bởi vì còn bệnh nhân khác nên trước rồi.

      "Đường thiếu gia, quay lại rồi." Hoàng Ngọc Oánh nhìn thấy Đường Sâm vào, lễ độ chào hỏi.

      "Ừm, Huyên Huyên, người đàn ông nhà đâu?" Đường Sâm nghi hoặc bước đến.

      Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất . Sau khi Lãnh Liệt Hàn tiến vào, Thanh Long cũng theo sau.

      "Đường thiếu, phải cậu mua bữa sáng sao? Vậy bữa sáng đâu?" Thanh Long quét mắt nhìn khắp phòng bệnh, nhưng thấy chút bóng dáng nào của bữa sáng.

      "A. . . . Tôi quên rồi." Mông Đường Sâm vừa mới chạm ghế sofa, lại 'phật' phát đứng lên.

      Nhìn thấy bộ dạng 'Tôi biết ngay cậu quên mà' của Thanh Long, Đường Sâm vội vàng đùn đẩy trách nhiệm lên người Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.

      "Này, tôi vốn có quên, còn phải vừa rồi tại Huyên Huyên đánh nhau bên ngoài bệnh viện, tôi mới quên mất a." Đường Sâm bắt đầu tài ăn .

      "Đánh nhau? Huyên Huyên cậu lại đánh nhau rồi hả?" Hoàng Ngọc Oánh khẩn trương kiểm tra người Hạ Du Huyên. Trừ việc có mang giày, những chỗ khác đều hoàn hảo có thương tổn gì.

      "Ơ. . . Đừng nghe Đường Sâm bậy, tớ mới có đánh nhau." Hạ Du Huyên xấu hổ cười cười, tròng mắt liếc trái nhìn phải.

      "Còn dối sao, mỗi lần cậu dối tròng mắt đều chuyển động trái phải." Hoàng Ngọc Oánh cực kỳ hiểu , các cùng nhau lớn lên ở nước ngoài, từ tới lớn, chỉ cần dối tròng mắt của đều chuyển động trái phải loạn cả lên, bây giờ vẫn là như vậy.

      "A. . .? Xem ra lúc Huyên Huyên rất hay đánh lộn?" Đường Sâm lập tức cảm thấy hứng thú, ngay cả Lãnh Liệt Hàn cũng nhìn Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên cúi gằm đầu xuống, lời nào.

      Thế nhưng có nghĩa là Hoàng Ngọc Oánh a: "Đúng vậy a, con nhóc này mỗi lần về nhà là người ngợm lại bẩn thỉu dơ dáy, mặt còn dính đầy vết máu, vừa nhìn là biết vừa mới đánh nhau về."

      "Vì sao phải đánh nhau?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

      Hoàng Ngọc Oánh dừng lại chút, định tiếp lại bị Hạ Du Huyên hét ngừng "A, Đường Sâm, tôi đói bụng rồi, Oánh Oánh cậu cũng đói bụng rồi phải ? Đường Sâm, còn khôn mau mua bữa sáng."

      Hoàng Ngọc Oánh thêm gì nữa, biết Hạ Du Huyên muốn ra, ngày nào đó, ấy tự mình với Lãnh Liệt Hàn. Vậy để cho chính ấy tự ra .

      "Đúng vậy, Đường thiếu. Tôi đói bụng rồi, cũng định mua bữa sáng cho mình sao?" Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu .

      Đường Sâm từng nhìn thấy rất nhiều loại con , thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người con nào nhu nhược mềm như vậy, vội vàng gật đầu "Tôi mua ngay đây, ngay đây." Lúc , còn tiện thể lôi kéo cả Thanh Long.

      Đôi mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn tập trung nhìn lên người Hạ Du Huyên, tựa hồ muốn xuyên thủng .

      "A. . . khó chịu a. . ., Hàn trước tiên chuyện cùng Oánh Oánh chút , em ra ngoài lát." Hạ Du Huyên giống như chạy trốn lao nhanh ra ngoài.

      Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ.
      Vân Chóe thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106 Khi nào em muốn chăm chú lắng nghe
      Hoàng Ngọc Oánh chịu được, lúng túng phá vỡ bầu khí trầm mặc "Lãnh thiếu gia, chuyện của Huyên Huyên, chúng ta có tư cách đến, càng thể về bất kì thứ gì của ấy. Tôi chỉ có thể , khi nào Huyên Huyên muốn , ấy chủ động với . Dù cho có bức ấy như thế nào nữa, ấy cũng rất ngang ngược, chịu tiết lộ dù chỉ chút. Điểm này, hẳn là rất giống với người nào đó.
      Lãnh Liệt Hàn nhìn khóe miệng chua sót của Hoàng Ngọc Oánh, đối với người nào đó từ trong miệng ta ra, chút để ý, điều để ý, chỉ có Hạ Du Huyên.
      "Cảm ơn Hoàng tiểu thư nhắc nhở, tôi ra ngoài chút." Lãnh Liệt Hàn đứng dậy.
      "Ừm, mình tôi sao. tìm ấy ." Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu gật đầu. Người đàn ông này cực kỳ sủng Huyên Huyên, là người ai cũng đều nhìn ra điều đó. Giao Huyên Huyên cho , hẳn là quyết định đúng đắn.
      Bằng , người kia kiểu gì cũng ngăn cản. . . .
      Hạ Du Huyên ngồi cạnh bể phun nước bên ngoài bệnh viện, bàn tay nhàng vuốt vuốt mặt nước.
      "Hàn." Hạ Du Huyên xoay người, ôm chặt lấy người đàn ông. Cái đầu nho chôn sâu trong bộ ngực rắn chắc của . Nghe nhịp tim trầm ổn của , trong lòng dần dần an tĩnh.
      "Ừm, bảo bối. đây." Lãnh Liệt Hàn giọng đáp lại, ôm lấy , ngồi lên chân mình.
      "Hàn, nhất định muốn biết nguyên nhân vì sao hồi còn em thường đánh nhau hay sao." Hạ Du Huyên đem đầu mình tựa vào vai .
      ". Bảo bối muốn , hỏi. Ngày nào đó bảo bối muốn cho biết, chăm chú lắng nghe." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nâng khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên lên, thâm sâu hôn xuống đôi môi .
      Đầu lưỡi gắt gao quấn lấy lưỡi .
      Hồi lâu sau, khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, ôm lấy eo Lãnh Liệt Hàn, từ từ nhắm hai mắt lại.
      Lãnh Liệt Hàn ôm đứng dậy, đến bên cạnh chiếc xe thể thao của mình "Bảo bối, chúng ta về nhà có được hay ?"
      Người trong lòng có động tĩnh, xem ra nhóc nào đấy ngủ say rồi.
      Sủng nịnh hôn xuống chiếc trán trơn bóng của , cẩn thận ôm chặt lấy , rời .
      Trong phòng bệnh
      Đường Sâm cùng Thanh Long quay trở lại, nhưng thấy bóng dáng Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên đâu cả.
      Thanh Long đem bữa sáng đưa cho Hoàng Ngọc Oánh, hỏi "Hoàng tiểu thư, Lãnh thiếu gia cũng thiếu phu nhân đâu?"
      Hoàng Ngọc Oánh biết, thiếu phu nhân chính là Hạ Du Huyên, vì thế mở miệng "Ừm, bọn họ về nhà trước rồi."
      "Mẹ kiếp, hai tên phúc hắc đó, lại để bản thiếu gia ở lại." Đường Sâm bất bình cắn cắn chiếc đũa, giống như chiếc đũa này chính là Lãnh Liệt Hàn.
      "Đường thiếu, nếu có việc gấp về trước . Thanh Long tiên sinh cũng vậy." Hoàng Ngọc Oánh tiếp tục :
      " mình tôi ở đây cũng được."
      " được, Lãnh thiếu phân phó, nhất định phải ở đây chăm sóc Hoàng tiểu thư, nếu thiếu phu nhân lo lắng, tức giận." Thanh Long cung kính đáp! !
      Đường Sâm nghe xong, là buồn bực muốn chết được.
      "Ài, con nhóc kia. . ." Hoàng Ngọc Oánh thở dài .
      " sao, tôi gọi điện cho Huyên Huyên." Hoàng Ngọc Oánh xong, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Du Huyên.

      Chương 107 nhóc này
      Đầu bên kia, khi Hạ Du Huyên ở trong nhà vui vẻ đột nhiên nhận được điện thoại từ Hoàng Ngọc Oánh.
      "A lô, Oánh Oánh, làm sao vậy?"
      "Này, Huyên Huyên, mình ở lại bệnh viện mình cũng sao đâu. Cậu để cho Đường thiếu cùng Thanh Long tiên sinh về trước ."
      "Nhưng mà. . ."
      "Huyên Huyên, bọn họ cũng có việc riêng của mình mà, thể cả ngày ở bên mình được."
      "Vậy. . . .Cậu ở mình có việc gì chứ?"
      " sao đâu, yên tâm . Ở đây phải còn có bác sĩ cùng y tá nữa sao?"
      "Ừm. . . Được rồi." Hạ Du Huyên suy nghĩ hồi rồi mới đáp ứng.
      Sau khi cúp điện thoại, Hạ Du Huyên đứng sofa hung hăng chống nạnh, suy nghĩ lại mọi chuyện: Hừ, khẳng định lại là tên Đường Sâm chết tiệt này, xem tôi sau này chỉnh như thế nào.
      Đường Sâm vui sướng phi ra khỏi bệnh viện, bỗng dưng hắt hơi cái "Chết tiệt, cái thời tiết quỷ quái gì thế này, làm hại bản thiếu gia bị hắt xì hơi."
      Thanh Long liếc mắt nhìn Đường Sâm cái, cảm thấy Đường Sâm sắp gặp xui xẻo lớn rồi.
      Biệt thự gần biển
      Lãnh Liệt Hàn vừa mới tắm xong ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Du Huyên nhảy loạn ghế sofa, vội vàng đến, bế ngồi vào trong ngực mình:
      "Nhóc con, về sau cho phép đứng sofa nhảy loạn." Sofa rất mềm, ngộ nhỡ cẩn thận ngã xuống đất rồi bị thương ở đâu đó, chẳng phải khiến đau lòng muốn chết sao.
      "Biết rồi." Hạ Du Huyên nhu thuận hôn lên mặt cái.
      Lãnh Liệt Hàn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước từ tóc chảy xuống.
      Hạ Du Huyên đứng dậy, cầm lấy tay người đàn ông kéo vào phòng ngủ tầng hai.
      Lãnh Liệt Hàn hôn xuống khóe môi , cười quỷ dị "Bảo bối, định ôm em lên, em tự mình chủ động kéo lên rồi. Tại sao lại gấp hơn cả vậy?"
      Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn "Phải nhanh chóng lau sạch đầu óc đen tối của , nếu ngày mai bị đau đầu." Mặc kệ hươi vượn cái gì, nhanh chóng kéo ngồi xuống bàn trang điểm.
      Cầm lấy máy sấy cẩn thận sấy tóc cho " lần nào cũng để đầu ướt ngủ, như vậy rất dễ bị đau đầu có biết ?"
      "Thân thể của mình còn quản tốt, lại quản người khác."
      Nghe thấy lo lắng oán giận, tâm tình Lãnh Liệt Hàn rất tốt, từ trước đến giờ chưa bao giờ ngửa đầu nhìn người khác, đều là người khác ngửa đầu nhìn mình.
      nhóc này. . . .
      Lãnh Liệt Hàn cười tiếng, tóc của đàn ông luôn luôn dễ dàng lau khô. Hạ Du Huyên tắt máy sấy , hỏi "Cười cái gì?"
      Lãnh Liệt Hàn ôm cổ , vùi vào trong ngực "Nhóc con, rất muốn em, rất muốn. . ."
      Người đàn ông vùi đầu vào cổ Hạ Du Huyên, tham tham hít hà mùi thơm cơ thể , còn cố ý hôn xuống cổ .
      Bị trêu chọc khiến cho Hạ Du Huyên run rẩy tay chân "Hàn."
      "Bảo bối, ngoan." Lãnh Liệt Hàn xong, bế ngồi lên bàn trang điểm.
      Bàn tay to lớn nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo mỏng manh cơ thể hai người.
      Môi lưỡi cuồng nhiệt hôn lên từng tấc da thịt của . Bàn tay thuận theo đường cong hoàn mỹ đường trượt xuống, trượt tới nơi đẹp nhất thần bí nhất của người con .
      Hai ngón tay khiêu khích thăm dò vào trong.
      Rất nhanh, chất lỏng màu trắng từ bên trong cơ thể Hạ Du Huyên chảy ra.

      Chương 108 Người đàn ông như mãnh thú
      "Bảo bối, em càng ngày càng dễ dàng ẩm ướt." thanh khiêu gợi của người đàn ông vang lên.
      "Ưm. . ." Hạ Du Huyên thoải mái ôm cổ người đàn ông.
      "Bảo bối, rất muốn phải ?" Ngón tay linh hoạt của Lãnh Liệt Hàn ở bên trong ngừng luận động.
      Kích thích đến từng tế bào thần kinh của Hạ Du Huyên, muốn , rất muốn rất muốn.
      "Bảo bối, gọi . Hàn, em muốn , em muốn , cho em." thanh mị hoặc của Lãnh Liệt Hàn truyền vào bên trong lỗ tai Hạ Du Huyên.
      "Hàn, em. . . em muốn . Cho em." Hạ Du Huyên nhu thuận lặp lại lời của Lãnh Liệt Hàn.
      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hạ thân đâm vào sâu, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc eo của Hạ Du Huyên, dũng mãnh ra sức vận động "Bảo bối, nhớ kỹ. Em là của , em là của Lãnh Liệt Hàn ."
      "Ưm. . . A. . .Hàn, , chút." Hạ Du Huyên gần như sắp bị người đàn ông giống như mãnh thú này đánh bay ra ngoài, nếu như phải gắt gao lấy ôm , chỉ sợ sớm bay ra ngoài từ lâu rồi.
      "Bảo bối, em, cực kỳ cực kỳ em." Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, ngậm chặt lấy 'tiểu bạch thỏ' cao ngất của , bàn tay to lớn nắm bên còn lại, nhào nặn ra đủ hình dạng.
      "Ưm. . . hừ. . . Hàn, sâu quá." Hạ Du Huyên sắp chịu nổi nữa rồi.
      Lãnh Liệt Hàn từng đợt rồi lại từng đợt đụng vào, cơ hồ như muốn xuyên thủng .
      "Bảo bối, em đẹp." Lại lần mạnh mẽ tiến vào.
      Hai người ở trong phòng ngủ rộng lớn từ bàn trang điểm, cánh cửa, bàn, ghế sofa và giường cho đến phòng tắm, tủ quần áo, mỗi ngóc ngách đều để lại dấu vết hoan ái.
      Mãi cho đến tối muộn, Lãnh Liệt Hàn tay chống cằm, nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say của Hạ Du Huyên.
      Mái tóc màu rựu đỏ giống như những sợi rong biển mềm mại trải dài gối. Khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, cái miệng nhắn bị hôn đến sưng đỏ giờ phút này hơi chu lên.
      Bảo bối của , xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, khiến người ta say mê.
      Cúi đầu, ngậm chắt lấy làn môi đào xinh xắn kia, trằn trọc qua lại.
      Người ngủ say bỗng trong vô thức đẩy đẩy vật nặng người mình xuống, lẩm bẩm ra miệng "Hàn, em mệt lắm, đừng náo loạn nữa. . ."
      "Bảo bối, được, náo loạn nữa, bảo bối tiếp tục ngủ ." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh mở miệng, khẽ đặt nụ hôn lên trán , gắt gao ôm lấy thân thể mảnh mai của vào lòng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
      Sáng ngày hôm sau.
      Hạ Du Huyên từ từ mở to hai mắt, đôi mắt màu tím hồng khẽ chuyển động qua lại.
      Người đàn ông này hành hạ cả buổi chiều. Đến tối muộn mới để cho nghỉ ngơi.
      Hạ Du Huyên rón ra rón rén đứng dậy, phát người đàn ông vẫn ngủ say, khẩn trương khoác lên mình chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân trần cứ thế ra ngoài. Chỉ trong chốc lát lại quay trở về phòng ngủ, lẩm bẩm tự :
      "Quên mang dép, nếu người đàn ông bá đạo này lại đòi trừng phạt mình." Nghĩ đến phương pháp Lãnh Liệt Hàn trừng phạt đều là ở giường, thân thể Hạ Du Huyên nhịn được khẽ run cái.
      Sau khi mang xong đôi dép xinh xắn đáng , cẩn cẩn thận thận ra ngoài, nhanh chân nhanh tay đóng cửa phòng lại.
      Người đàn ông nằm giường, đôi mắt màu xanh lam đột nhiên mở ra.
      Tại thời điểm Hạ Du Huyên khẽ động đậy thân mình, cũng thức dậy rồi. Thế nhưng lại giả bộ như vẫn ngủ say.
      Muốn nhìn xem nhóc này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Bình thường con méo này chưa đến 12 giờ là chưa rời khỏi giường, hôm nay lại dậy sớm lạ thường, mới 8 giờ a.
      Last edited by a moderator: 18/3/16
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109 Bỏ rơi người đàn ông của mình
      Trong phòng bếp, do tâm tình khá tốt, bóng dáng nho ngừng bận rộn nấu canh gà.

      Lãnh Liệt Hàn lúc này cũng thay xong bộ tây trang màu trắng, dựa vào bên cạnh cửa.

      "Bảo bối, buổi sáng tốt lành."

      Hạ Du Huyên chuẩn bị xong canh gà, cẩn thận bưng ra ngoài "Buổi sáng tốt lành. Hàn, mau nếm thử . Em tự tay nấu canh gà nha."

      Lãnh Liệt Hàn cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhắn của , kết quả uống canh gà xuống, còn rất tà mị liếm liếm khóe môi "Rất ngon."

      Ai ngờ, nào đó cao hứng nhảy dựng lên "Oa oa, vậy em có thể đem canh gà cho Oánh Oánh dùng rồi."

      Lãnh Liệt Hàn tâm tình vốn vô cùng tốt, nghe thấy lời này của , sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống, hóa ra nhóc này muốn biến thành chuột bạch thử đồ ăn sao?

      "Hử? Bảo bối, ra phải đặc biệt làm cho sao." Lãnh Liệt Hàn ghen tị kéo Hạ Du Huyên ôm vào trong lòng.

      Hạ Du Huyên chợt khựng lại, tại sao lại quên mất người đàn ông này vô luận là ai cũng đều ăn dấm chua a.

      Hôn lên khóe miệng người đàn ông cái, lấy lòng "Hàn, Oánh Oánh ở bệnh viện phải có ai chiếu cố ấy hay sao? Em chỉ là lo lắng cho ấy mà thôi."

      Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt mở miệng, ôm về phía bàn ăn "Bảo bối, sắp xếp 20 người vệ sĩ canh giữ chung quanh bệnh viện rồi, em còn lo lắng cái gì?"

      "Nhưng trong phòng bệnh có ai chăm sóc cho ấy a, em chỉ muốn đến đấy chăm sóc ấy thôi." Hạ Du Huyên giống như làm nũng quàng tay qua cổ người đàn ông.

      "Cho nên mới sáng sớm em thèm quan tâm đến ?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, hiển nhiên giờ phút này tâm tình của rất tốt.

      " phải a, em vẫn rất quan tâm đến mà."

      "Vậy trong lòng em, em quan tâm hơn hay quan tâm đến người ở bên trong bệnh viện kia hơn?"

      "Ơ. . ." Người đàn ông này tại sao lại trẻ con đến vậy a?

      Thế nhưng lúc này đương nhiên phải chiều theo ý "Đương nhiên là người đàn ông của em."

      Đường Sâm ở bên an tĩnh ăn bữa sáng, nghe hai người mới sáng sớm tinh mơ những lời buồn nôn chết người như vậy, run rẩy "Này, hai người muốn ân ái lên đến tận giường luôn sao?"

      "Chúng tôi sắp như vậy đó, làm sao, ghen tị à? tìm Sương Sương a." Hạ Du Huyên ôm cổ người đàn ông, hôn 'chụt' cái lên mặt của .

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhàng nắm cằm Hạ Du Huyên, hôn xuống môi "Bảo bối, ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, đợi lát nữa bảo Thanh Long đưa em đến bệnh viện."

      Hạ Du Huyên nhíu mày "Ơ? sao?"

      "Ừm, hôm nay công ty có việc, buổi chiều đến bệnh viện đón em." Lãnh Liệt Hàn chậm rãi .

      "Sao sớm a." Hạ Du Huyên cầm bình giữ nhiệt đựng canh gà, chuẩn bị đứng dậy lại bị người đàn ông ôm vào trong ngực. Hung hăng hôn lên môi .

      Nụ hôn vừa dứt.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào nhóc mới sáng sớm bỏ rơi mình, sủng nịnh mở miệng "Bảo bối, ăn sáng xong rồi ."

      Hạ Du Huyên chu miệng, bất mãn trừng mắt liếc nhìn người đàn ông nào đó cái, ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

      Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn ăn sáng.


      Chương 110 Người đàn ông điên cuồng 1

      "Em ăn xong rồi, em phải đây. . ." Hạ Du Huyên vội vàng đứng dậy, người đàn ông nào đó vội vàng kéo tay lại, nhắm trúng miệng hôn chụt cái, rồi mới buông tay ra.

      "Ừm, cẩn thận chút."

      "Biết rồi." Hạ Du Huyên cầm bình giữ nhiệt, hào hứng phía sau lưng Thanh Long.

      "Ôi. . .Hàn, em phát càng ngày càng bỉ ổi rồi." Đường Sâm thoáng nhìn qua bóng lưng Hạ Du Huyên, quay đầu nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn .

      "Ừm, tôi cũng thấy vậy. Cậu thử xem, tôi bỉ ổi ở chỗ nào?" Lãnh Liệt Hàn cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

      "Chỗ nào cũng bỉ ổi, đặc biệt là nụ cười, cười lên trông càng bỉ ổi." Đường Sâm căm giận xong, xoay người rời khỏi biệt thự.

      Lãnh Liệt Hàn quay đầu, nhìn về phía Ngân Long "Cậu cảm thấy sao?"

      Ngân Long nghĩ tới đương gia hỏi mình, nhất thời biết gì "Hix. . . Đương gia cảm thấy là cái gì chính là cái đó."

      "Tôi là hỏi cậu." Lãnh Liệt Hàn xong, lưu lại cho Ngân Long bóng lưng lãnh khốc cuồng ngạo.

      Ngân Long ngẩn người, kỳ cũng cảm thấy, từ sau khi Hạ Du Huyên tới đây, đương gia hoàn toàn đổi thành người khác, trước khi nụ cười vô cùng lãnh huyết tà khí. Khiến cho người khác vừa thấy cảm nhận được cái chết đến gần.

      Thế nhưng bây giờ, nụ cười tại sao lại bỉ ổi như vậy!

      Ngân Long lắc lắc đầu, thần tốc đuổi theo cước bộ của gia chủ.

      * * * * * * * * * * * * * * * * *

      Bệnh viện Đệ Nhất

      Thanh Long nhìn Hạ Du Huyên xuống xe, định xuống xe theo bảo vệ .

      "Thanh Long ca ca, về trước . Tôi tự được, sao đâu." Hạ Du Huyên cúi đầu, từ bên ngoài cửa kính ô tô nhìn vào Thanh Long.

      "Hix. . . tiểu thư Huyên Huyên, tôi vẫn là nên theo , chẳng may gặp phải chút chuyện gì đó, đương gia chắc chắn trừng phạt chết tôi." Thanh Long tựa hồ quá quen với việc Hạ Du Huyên đột ngột gọi tên mình.

      "Ừm. . . Tôi gọi điện thoại cho Hàn." xong, liền cầm điện thoại lên gọi cho người đàn ông xem văn kiện trong xe.

      Lãnh Liệt Hàn ghét nhất bị người khác làm phiền khi mình xem văn kiện, định tắt máy, lại nhìn thấy dòng chữ 'bảo bối tiểu tinh' nhảy ra , khóe miệng bất giác gợi lên nụ cười mà theo như Đường Sâm là rất bỉ ổi.

      Ngân Long lái xe, qua gương chiếu hậu nhìn thấy nụ cười đó của đương gia, khẳng định lại là tiểu thư Huyên Huyên gọi tới.

      Quả nhiên. . . .

      "Bảo bối, mới rời xa chút mà nhớ rồi hả?"

      "Đúng vậy đúng vậy. Em muốn chuyện cùng ." Hạ Du Huyên tức giận phối hợp theo .

      "Ừm." Lãnh Liệt Hàn nhàng trả lời.

      " để cho Thanh Long ca ca về giúp , mình em có thể chăm sóc cho Oánh Oánh, sao đâu."

      Người đàn ông gì. Hạ Du Huyên lại tiếp tục :

      " phải còn thầm sắp đặt vệ sĩ bảo vệ em sao? cần lo lắng đâu, em dễ dàng bị người khác ức hiếp như vậy."

      Cuối cùng Lãnh Liệt Hàn đành phải thỏa hiệp "Được rồi, em ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, cho phép chạy loạn. Buổi tối đến bệnh viện đón em."

      Hạ Du Huyên vừa nghe thấy liền vội vàng gật đầu, hai người lại tiếp tục ân ái phen rồi mới tắt điện thoại .

      "Thanh Long ca ca, nhìn xem, tại có thể đến công ty rồi." Hạ Du Huyên đắc ý nhìn Thanh Long.

      Thanh Long bất đắc dĩ lắc đầu "Ừ. Tiểu thư Huyên Huyên, nên cẩn thận chút."

      "Tôi biết rồi."

      Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Hạ Du Huyên hoàn toàn biến mất sau cửa bệnh viện, Thanh Long mới cất bước rời .


      Chương 111 Người đàn ông điên cuồng 2

      Hạ Du Huyên tâm tình rất tốt, vừa vừa ngâm nga ca khúc nào đó, cầm bình giữ nhiệt vào phòng bệnh của Hoàng Ngọc Oánh, lại phát , bên trong xuất người mà hề ngờ đến.

      Sở Thiên Ngạo!!!!

      Hạ Du Huyên nhớ người đàn ông này, đây là người đàn ông có khí chất hề thua kém Lãnh Liệt Hàn.

      Nhìn thấy Hạ Du Huyên vào, ánh mắt Sở Thiên Ngạo vốn băng lãnh đến cực hạn, lại tăng thêm tia ôn nhu.

      ai chú ý tới, ánh mắt ôn nhu kia trong chớp mắt biến mất.

      "Tôi về trước đây." Ngữ khí lạnh băng của Sở Thiên Ngạo khiến cho thân thể Hạ Du Huyên khẽ run cái. Người đàn ông này rất lạnh.

      Nhìn thấy Sở Thiên Ngạo rời .

      Hoàng Ngọc Oánh mới mở miệng: "Huyên Huyên, cậu đến rồi." Hoàng Ngọc Oánh nhìn thấy Hạ Du Huyên lời nào, còn tưởng rằng bị dọa sợ.

      Kỳ đối với Sở Thiên Ngạo, Hạ Du Huyên có loại cảm giác rất đặc biệt. thể đó là cái gì, dù sao cũng cảm thấy ở Sở Thiên Ngạo có loại cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho mỗi lần nhìn thấy đều giống như nhìn thấy người thân.

      "Ừm, người vừa rồi. . . ." Hạ Du Huyên đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, cẩn thận múc ra chén cho Hoàng Ngọc Oánh.

      " ấy. . . là vị hôn phu của mình." Hoàng Ngọc Oánh cười khổ.

      "Vị hôn phu? Sao mình nghe thấy cậu a." Hạ Du Huyên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.

      "Ừm, đến ấy nữa. Oa, Huyên Huyên cậu tự làm sao? Thơm quá. . ." Hoàng Ngọc Oánh sang chuyện khác.

      Hạ Du Huyên gì thêm, gật gật đầu "Ừm, thích ăn nhiều chút."

      "A. . .Đúng rồi, mình nhớ ra rồi." Hạ Du Huyên đột nhiên nhảy dựng lên, khiến cho Hoàng Ngọc Oánh ăn canh gà phải hoảng sợ.

      "Nhớ đến cái gì hả? Làm mình sợ muốn chết."

      "Hạ Du Huyên xấu hổ vỗ vỗ lưng cho "Gần đây có hiệu thuốc bắc, thuốc ở đó tồi, mình mua cho cậu."

      xong, đợi Hoàng Ngọc Oánh lên tiếng, liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

      Hiệu thuốc bắc

      Lần trước Lãnh Liệt Hàn đưa đến đây lần, nơi này còn có phòng bao riêng dành cho khách dùng cơm.

      Hạ Du Huyên cầm bọc thuốc bổ lên, chuẩn bị rời , lại nhìn thấy Ngân Long tiến vào.

      Hạ Du Huyên lén theo sau Ngân Long, đến góc rẽ, Ngân Long bỗng bắt lấy cánh tay của Hạ Du Huyên. Phát là Hạ Du Huyên, vội vàng buông tay ra "Tiểu thư Huyên Huyên, ngại quá, tôi biết là . . ."

      " có việc gì, Ngân Long, tại sao lại đến đây?" Hạ Du Huyên nghi hoặc hỏi, ánh mắt liếc nhìn về cánh cửa phía sau Ngân Long.

      "Hixx. . . có gì, tôi chỉ đến đây lấy chút thuốc."

      "Vậy sao?" Hạ Du Huyên nghi hoặc, tính định đến căn phòng kia dò xét.

      Lại bị Ngân Long ngăn lại "Tiểu thư Huyên Huyên, vẫn là nên quay lại bệnh viện . Nếu bị đương gia biết. . ."

      Hạ Du Huyên nhún nhún vai, khi Ngân Long cho rằng Hạ Du Huyên rời , ngờ thân thể bé của lại linh hoạt lách qua người Ngân Long, mở cửa phòng ra. . . .

      Bên trong, là mỹ nữ tóc đen vô cùng xa lạ, quang minh chính đại ngồi đùi Lãnh Liệt Hàn chuẩn bị hôn lên môi , lúc này Lãnh Liệt Hàn cũng hề có ý tránh né.

      Hạ Du Huyên bình tĩnh nhìn vào bên trong, Ngân Long vẻ mặt xấu hổ.

      "Hixx. . . Vị tiểu thư này. . . " Mỹ nữ tóc đen mở miệng, ta biết, đây là Hạ Du Huyên, là được Lãnh Liệt Hàn sủng đến tận trời.

      "Huyên Huyên." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt mở miệng, thần sắc cũng thập phần bình tĩnh nhìn .


      Chương 112 Người đàn ông điên cuồng 3

      "Lãnh thiếu, khéo." Hạ Du Huyên tỏ ra xa cách, bàn tay khẩn trương nắm chặt bao thuốc.

      "Hixx. . . Vị tiểu thư này nếu ngại, cùng dùng cơm ." Mỹ nữ tóc đen yểu điệu .

      Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua mỹ nữ tóc đen. Ánh mắt màu lam liên tục chuyển về hướng Hạ Du Huyên.

      " quấy rầy, tôi mua thuốc cho Oánh Oánh, cần dùng gấp." Hạ Du Huyên xong, lắc lắc bọc thuốc tay, xoay người rời .

      Mỹ nữ tóc đen cũng gì. Dùng đũa gắp miếng thức ăn đặt vào trong bát Lãnh Liệt Hàn.

      "Lãnh thiếu, ăn ."

      Lãnh Liệt Hàn gì, nhếch môi nở nụ cười. Mỹ nữ tóc đen thỏa mãn cầm bát mình lên, bắt đầu tao nhã ăn cơm.

      Ngân Long cẩn thận nhìn đương gia cái, xác định có gì ổn, trái tim thấp thỏm mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.

      Đối với bên trong kia, Lâm Mỹ Hàm, hề thích ta, thậm chí còn cảm thấy rất ghê tởm. giống với tiểu thư Huyên Huyên, có biểu tình gì cũng đều mặt, hề giả tạo chút nào.

      Phòng bệnh

      Hạ Du Huyên cầm bọc thuốc đứng ở cửa, khuôn mặt đau khổ lúc này ám chỉ vô cùng thương tâm.

      Liệt Diễm từ nơi bí mật gần đó trông thấy.

      Hạ Du Huyên nắm chặt tay nắm cửa, hít thở hơi sâu, khuôn mặt tươi cười ngày thường lại lần nữa lên.

      'Kẹt' tiếng, cánh cửa mở ra

      "Oánh Oánh, mình về rồi. . . cậu đợi lâu ." Hạ Du Huyên cười hì hì tiến vào, ngồi xuống bên giường Hoàng Ngọc Oánh.

      "Huyên Huyên, ra cậu mua thuốc a, mình còn tưởng cậu làm gì đó." Hoàng Ngọc Oánh cất lên giọng ôn nhu trước sau như .

      "Ừm, đúng vậy a. Mình là vì Oánh Oánh cậu nên mới chạy khắp nơi lâu như vậy a." Hạ Du Huyên cố ý cau mày, xoa đôi chân thon dài.

      "Này, hai vị mỹ nữ." Lúc này Liệt Diễm đem theo dụng cụ y tế tiến vào.

      "Bác sĩ Liệt, chào buổi sáng a." Hoàng Ngọc Oánh lễ phép chào hỏi.

      "Bác sĩ Liệt, chào buổi sáng." Hạ Du Huyên liếc nhìn Liệt Diễm cái, nhàn nhạt chào hỏi.

      Liệt Diễm vừa cẩn thận kiểm tra thân thể cho Hoàng Ngọc Oánh, vừa với Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, mới vừa rồi nhìn thấy lúc tiến vào dường như rất vui a, làm sao vậy?"

      Hoàng Ngọc Oánh nghe thất vậy, vội vàng nhìn Hạ Du Huyên, biểu tình vừa rồi của Hạ Du Huyên rất vui vẻ nha! Thế nhưng. . . .

      cũng có cẩn thận quan sát biểu tình của Hạ Du Huyên. Nếu như ấy vui vẻ, ngay cả khóe mắt cũng bị nụ cười của chính mình hút vào. tại để ý kỹ mới thấy, mặc dù cười rất vui vẻ, thế nhưng khóe mắt vẫn thủy chung như , trong ánh mặt biểu lạnh nhạt đến lạ thường.

      "Huyên Huyên, vừa rồi cậu ra ngoài xảy ra chuyện gì?" Hoàng Ngọc Oánh lo lắng hỏi.

      " có gì, đừng nghe bác sĩ Liệt lung tung." Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn Liệt Diễm cái, ngược lại cười hì hì về phía Hoàng Ngọc Oánh.

      " sao? Huyên Huyên, cậu dối mình?" Hoàng Ngọc Oánh nhíu mày, đau lòng nhìn .

      Từ đến lớn, Hạ Du Huyên có gì vui vẻ đều ngay lập tức chia sẻ cùng Hoàng Ngọc Oánh và Mộc Y Sương. Thế nhưng đau thương lại chỉ biết dấu trong lòng mình.

      Khi bị đứa trẻ khác cười nhạo là có cha, lập tức đánh lộn với người ta, khi trở về lại hề gì, hỏi bị làm sao, cũng chỉ là bị vấp ngã.

      Vấp ngã với đánh nhau, Hoàng Ngọc Oánh và Mộc Y Sương cho dù có ngốc đến đâu nữa cũng đều có thể phân biệt ràng a.

      Lần nào Hoàng Ngọc Oánh và Mộc Y Sương cũng đều yên lặng vạch trần ra, đau lòng bôi thuốc cho .


      Chương 113 Người đàn ông điên cuồng 4

      Liệt Diễm nhún vai "Ừm, Hoàng tiểu thư hồi phục khá nhanh."

      "Cảm ơn , bác sĩ Liệt." Hoàng Ngọc Oánh nhàn nhạt gật đầu, rồi tiếp tục nhìn về phía Hạ Du Huyên bận rộn với bọc thuốc.

      Trong phòng bệnh cực kỳ an tĩnh, Hạ Du Huyên bưng bát thuốc lên, phá vỡ bầu khí trầm mặc "Oánh Oánh, uống thuốc thôi."

      Hoàng Ngọc Oánh mỉm cười, tiếp nhận bát thuốc rồi từ từ uống chúng.

      Thôi bỏ , chuyện Huyên Huyên muốn , cho dù có bỏ ra toàn bộ sức lực cũng thể hỏi được nửa chữ.

      Hạ Du Huyên vẫn ở bên cạnh Hoàng Ngọc Oánh cho đến tối. Liệt Diễm cũng nhiều lần qua đây, mỗi lần đều bị chuyện của bệnh nhân khác kéo ra ngoài.

      Hạ Du Huyên trông thấy Hoàng Ngọc Oánh ngủ say, nhàng đóng cửa lại, rời khỏi phòng bệnh.

      Đình bên ngoài bệnh viện

      Bầu trời tối đen như mực, Lãnh Liệt Hàn qua đón mình, vậy mà bây giờ đến bóng người cũng có. Khẳng định là hưởng thụ rồi. Cũng đúng, mỗi quan hệ giữa mình và ấy đến bây giờ là cái gì cũng ràng.

      Người ? Vị hôn thê?

      A. . . Đều phải.

      mải suy nghĩ, bỗng đầu vai xuất chiếc áo khoác.

      Vui mừng tưởng đến, nhanh chóng quay đầu lại.

      Thế nhưng khi nhìn thấy Liệt Diễm, tia sáng trong mắt nhanh chóng vụt tắt.

      "Sao vậy? Nhìn thấy tôi nên rất thấtt vọng sao?" Liệt Diễm ngồi xuống bên cạnh Hạ Du Huyên.

      " phải." ra cũng cần dối a, biểu tình mất mác lên mặt ràng như vậy.

      "Muộn rồi, gió thổi rất dễ bị cảm lạnh, đặc biệt là con ." Liệt Diễm thân thiết .

      "Cảm ơn." Hạ Du Huyên lạnh nhạt mở miệng.

      Lúc này, hai người gì thêm nữa, khí trầm mặc đến đáng sợ.

      Ở phía xa xa, chiếc Bugatti Veyron 'rừ' tiếng, dừng lại trước cửa bệnh viện.

      Người đàn ông xuống xe, ánh trăng vắng lặng chiếu xuống người .

      Mái tóc màu tím cuồng ngạo, làn da trắng nõn đến đáng ghen tị, đôi mắt màu lam luôn khiến người khác cảm thấy rơi vào vực thẳm, cánh mũi cao thẳng, đôi môi nhàng nhếch lên, giống như vĩnh viễn giữ lại nụ cười môi, cực kỳ mê người, cũng rất nguy hiểm.

      Toàn thân tây trang đen tuyền càng làm tăng thêm dáng vẻ đáng sợ như ác ma. , phải là so với ác ma còn kinh khủng hơn rất nhiều.

      Từ trong con ngươi màu lam phát ra thứ ánh sáng đáng sợ, tới gần đình nơi Hạ Du Huyên đứng.

      Nhanh chóng kéo vào trong lòng, thô lỗ hất chiếc áo khoác vai xuống. Mãnh mẽ quăng xuống mặt đất.

      "Hạ Du Huyên, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của ." Lãnh Liệt Hàn xong, thô lỗ khiêng Hạ Du Huyên lên vai, thèm liếc nhìn Liệt Diễm, nhanh chóng rời .

      Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng bọn họ rời , khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo.

      Lãnh đương gia ơi Lãnh đương gia, Lãnh Liệt Hàn luôn làm người ta vừa nghe sợ ra cũng có nhược điểm trí mạng a. . .

      A. . . . .

      "Lãnh Liệt Hàn, nổi điên cái gì, thả em xuống." Hạ Du Huyên đập mạnh xuống lưng .

      "Chết tiệt, chớ lộn xộn." Lãnh Liệt Hàn gầm thét, ném vào trong xe.

      Đem cửa xe đóng chặt, cho dù bên ngoài có làm thế nào cũng thế nhìn được bên trong.

      "Rốt cuộc muốn làm gì." Hạ Du Huyên sợ hãi lùi thân thể về phía sau.

      Thế nhưng cho dù có lùi như thế nào nữa, Lãnh Liệt Hàn đều có thể dễ dàng cởi sạch quần áo người xuống, bàn tay to lớn hung hăng chà đạp nơi no đủ của .

      Thần tốc cởi quần mình xuống, nộ long lộ ra, ngừng căng to.

      chút báo trước nhanh chóng tiến vào. Đâm vào sâu, điều này đối với phụ nữ mà là vô cùng thống khổ.

      Chương 114 Người đàn ông điên cuồng 5
      "Đừng, Lãnh Liệt Hàn. . . muốn. . . Đau quá." Hạ Du Huyên khóc lên.

      "Đau? Đau mới có thể khiến em nhớ kỹ, người nào mới đúng là người đàn ông của em." Lãnh Liệt Hàn xong, càng đâm sâu hơn.

      Hạ Du Huyên lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống ngừng ". . . Lãnh Liệt Hàn, thể như vậy với em. thể."

      Cho dù Hạ Du Huyên có khóc mãnh liệt thế nào nữa, Lãnh Liệt Hàn đều thể dừng lại được, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của gần người đàn ông khác như vậy, liền vô cùng thoải mái.

      " muốn. . .Lãnh Liệt Hàn, dừng lại." Móng tay Hạ Du Huyên cắm sâu vào lưng Lãnh Liệt Hàn, khiến cho người đàn ông này càng thêm điên cuồng.

      "Bảo bối, , em , ! em là của , là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn ." Lãnh Liệt Hàn hung hăng ra ra vào vào.

      Thế nhưng người con dưới thân thà tình nguyện chịu đựng từng đợt xâm lấn mãnh liệt của người đàn ông, cũng muốn thêm câu nào.

      "Hạ Du Huyên, cho biết, mới vừa rồi em cùng tên chết tiệt đó làm gì?" Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn vô cùng lạnh lẽo, bàn tay to lớn vẫn ngừng vân vê nơi đẫy đà.

      Cho dù rất đau, Hạ Du Huyên vẫn lên tiếng như cũ, lạnh nhạt mở miệng "Lãnh Liệt Hàn, ngây thơ. Vấn đề đơn giản như vậy còn cần trả lời sao?"

      Ánh mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng co rút, đem người Hạ Du Huyên lật lại, để đưa lưng về phía mình, nắm chặt eo , nộ long to lớn đặt mông .

      "Bảo bối, ý của em là em muốn cùng . . . . giường?" Lãnh Liệt Hàn mạnh mẽ tiến vào từ sau lưng .

      "Ừm. . . Đúng vậy, em chính là muốn cùng lên giường sao?" Hạ Du Huyên cắn chặt đôi môi, tận lực cho mình kêu ra tiếng.

      "Em, em lại lần nữa cho ?" Trong nháy mắt, Lãnh Liệt Hàn rút vật to lớn của mình ra, lần thứ hai xoay người lại, để đối mặt với mình.

      Ép nhìn vào mắt mình "Hạ Du Huyên, em lại lần nữa cho ?"

      Hạ Du Huyên nhàng cụp mi, nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt "Lãnh thiếu, chơi nổi sao? Chuyện giữa đàn ông và đàn bà, đều là vì giải quyết nhu cầu của bản thân a, Lãnh thiếu hiểu ?"

      "Hạ Du Huyên, em đem Lãnh Liệt Hàn trở thành cái gì hả?"

      cần nhìn cũng biết, lúc này đây sắc mặt của Lãnh Liệt Hàn đen đến thể đen hơn được nữa "Lãnh thiếu, cũng là như thế, hà tất phải vạch trần ra a?"

      ". . ."

      " nên biết, mối quan hệ của chúng ta, giống như là vịt (bao nuôi), cũng giống như là tình nhân a."

      "Em nghĩ như vậy sao?" Lãnh Liệt Hàn nắm chặt lấy nơi đẫy đà.

      chết tiệt này!! Cư nhiên coi là vịt?

      "Lãnh thiếu, cảm thấy em nghĩ như thế nào chính là như thế." Hạ Du Huyên thủy chung cầu xin tha thứ.

      "Hạ Du Huyên, muốn em phải hối hận vì câu này." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, cười lạnh. Ôm lấy , đặt ngồi đùi mình, mặc kệ phía dưới bị hành hạ đến sưng đỏ, quan tâm, nhanh chóng đâm sâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :