Chương 106 Khi nào em muốn chăm chú lắng nghe
Hoàng Ngọc Oánh chịu được, lúng túng phá vỡ bầu khí trầm mặc "Lãnh thiếu gia, chuyện của Huyên Huyên, chúng ta có tư cách đến, càng thể về bất kì thứ gì của ấy. Tôi chỉ có thể , khi nào Huyên Huyên muốn , ấy chủ động với . Dù cho có bức ấy như thế nào nữa, ấy cũng rất ngang ngược, chịu tiết lộ dù chỉ chút. Điểm này, hẳn là rất giống với người nào đó.
Lãnh Liệt Hàn nhìn khóe miệng chua sót của Hoàng Ngọc Oánh, đối với người nào đó từ trong miệng ta ra, có chút để ý, điều để ý, chỉ có Hạ Du Huyên.
"Cảm ơn Hoàng tiểu thư nhắc nhở, tôi ra ngoài chút." Lãnh Liệt Hàn đứng dậy.
"Ừm, mình tôi sao. tìm ấy ." Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu gật đầu. Người đàn ông này cực kỳ sủng Huyên Huyên, là người ai cũng đều nhìn ra điều đó. Giao Huyên Huyên cho , hẳn là quyết định đúng đắn.
Bằng , người kia kiểu gì cũng ngăn cản. . . .
Hạ Du Huyên ngồi cạnh bể phun nước bên ngoài bệnh viện, bàn tay bé nhàng vuốt vuốt mặt nước.
"Hàn." Hạ Du Huyên xoay người, ôm chặt lấy người đàn ông. Cái đầu nho chôn sâu trong bộ ngực rắn chắc của . Nghe nhịp tim trầm ổn của , trong lòng dần dần an tĩnh.
"Ừm, bảo bối. đây." Lãnh Liệt Hàn giọng đáp lại, ôm lấy , ngồi lên chân mình.
"Hàn, nhất định muốn biết nguyên nhân vì sao hồi còn em thường đánh nhau hay sao." Hạ Du Huyên đem đầu mình tựa vào vai .
". Bảo bối muốn , hỏi. Ngày nào đó bảo bối muốn cho biết, chăm chú lắng nghe." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nâng khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên lên, thâm sâu hôn xuống đôi môi .
Đầu lưỡi gắt gao quấn lấy lưỡi .
Hồi lâu sau, khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, ôm lấy eo Lãnh Liệt Hàn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lãnh Liệt Hàn ôm đứng dậy, đến bên cạnh chiếc xe thể thao của mình "Bảo bối, chúng ta về nhà có được hay ?"
Người trong lòng có động tĩnh, xem ra nhóc nào đấy ngủ say rồi.
Sủng nịnh hôn xuống chiếc trán trơn bóng của , cẩn thận ôm chặt lấy , rời .
Trong phòng bệnh
Đường Sâm cùng Thanh Long quay trở lại, nhưng thấy bóng dáng Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên đâu cả.
Thanh Long đem bữa sáng đưa cho Hoàng Ngọc Oánh, hỏi "Hoàng tiểu thư, Lãnh thiếu gia cũng thiếu phu nhân đâu?"
Hoàng Ngọc Oánh biết, thiếu phu nhân chính là Hạ Du Huyên, vì thế mở miệng "Ừm, bọn họ về nhà trước rồi."
"Mẹ kiếp, hai tên phúc hắc đó, lại để bản thiếu gia ở lại." Đường Sâm bất bình cắn cắn chiếc đũa, giống như chiếc đũa này chính là Lãnh Liệt Hàn.
"Đường thiếu, nếu có việc gấp về trước . Thanh Long tiên sinh cũng vậy." Hoàng Ngọc Oánh tiếp tục :
" mình tôi ở đây cũng được."
" được, Lãnh thiếu phân phó, nhất định phải ở đây chăm sóc Hoàng tiểu thư, nếu thiếu phu nhân lo lắng, tức giận." Thanh Long cung kính đáp! !
Đường Sâm nghe xong, là buồn bực muốn chết được.
"Ài, con nhóc kia. . ." Hoàng Ngọc Oánh thở dài .
" sao, tôi gọi điện cho Huyên Huyên." Hoàng Ngọc Oánh xong, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Du Huyên.
Chương 107 nhóc này
Đầu bên kia, khi Hạ Du Huyên ở trong nhà vui vẻ đột nhiên nhận được điện thoại từ Hoàng Ngọc Oánh.
"A lô, Oánh Oánh, làm sao vậy?"
"Này, Huyên Huyên, mình ở lại bệnh viện mình cũng sao đâu. Cậu để cho Đường thiếu cùng Thanh Long tiên sinh về trước ."
"Nhưng mà. . ."
"Huyên Huyên, bọn họ cũng có việc riêng của mình mà, thể cả ngày ở bên mình được."
"Vậy. . . .Cậu ở mình có việc gì chứ?"
" sao đâu, yên tâm . Ở đây phải còn có bác sĩ cùng y tá nữa sao?"
"Ừm. . . Được rồi." Hạ Du Huyên suy nghĩ hồi rồi mới đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Du Huyên đứng sofa hung hăng chống nạnh, suy nghĩ lại mọi chuyện: Hừ, khẳng định lại là tên Đường Sâm chết tiệt này, xem tôi sau này chỉnh như thế nào.
Đường Sâm vui sướng phi ra khỏi bệnh viện, bỗng dưng hắt hơi cái "Chết tiệt, cái thời tiết quỷ quái gì thế này, làm hại bản thiếu gia bị hắt xì hơi."
Thanh Long liếc mắt nhìn Đường Sâm cái, cảm thấy Đường Sâm sắp gặp xui xẻo lớn rồi.
Biệt thự gần biển
Lãnh Liệt Hàn vừa mới tắm xong ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Du Huyên nhảy loạn ghế sofa, vội vàng đến, bế ngồi vào trong ngực mình:
"Nhóc con, về sau cho phép đứng sofa nhảy loạn." Sofa rất mềm, ngộ nhỡ cẩn thận ngã xuống đất rồi bị thương ở đâu đó, chẳng phải khiến đau lòng muốn chết sao.
"Biết rồi." Hạ Du Huyên nhu thuận hôn lên mặt cái.
Lãnh Liệt Hàn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước từ tóc chảy xuống.
Hạ Du Huyên đứng dậy, cầm lấy tay người đàn ông kéo vào phòng ngủ tầng hai.
Lãnh Liệt Hàn hôn xuống khóe môi , cười quỷ dị "Bảo bối, định ôm em lên, em tự mình chủ động kéo lên rồi. Tại sao lại gấp hơn cả vậy?"
Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn "Phải nhanh chóng lau sạch đầu óc đen tối của , nếu ngày mai bị đau đầu." Mặc kệ hươi vượn cái gì, nhanh chóng kéo ngồi xuống bàn trang điểm.
Cầm lấy máy sấy cẩn thận sấy tóc cho " lần nào cũng để đầu ướt ngủ, như vậy rất dễ bị đau đầu có biết ?"
"Thân thể của mình còn quản tốt, lại quản người khác."
Nghe thấy lo lắng oán giận, tâm tình Lãnh Liệt Hàn rất tốt, từ trước đến giờ chưa bao giờ ngửa đầu nhìn người khác, đều là người khác ngửa đầu nhìn mình.
nhóc này. . . .
Lãnh Liệt Hàn cười tiếng, tóc của đàn ông luôn luôn dễ dàng lau khô. Hạ Du Huyên tắt máy sấy , hỏi "Cười cái gì?"
Lãnh Liệt Hàn ôm cổ , vùi vào trong ngực "Nhóc con, rất muốn em, rất muốn. . ."
Người đàn ông vùi đầu vào cổ Hạ Du Huyên, tham tham hít hà mùi thơm cơ thể , còn cố ý hôn xuống cổ .
Bị trêu chọc khiến cho Hạ Du Huyên run rẩy tay chân "Hàn."
"Bảo bối, ngoan." Lãnh Liệt Hàn xong, bế ngồi lên bàn trang điểm.
Bàn tay to lớn nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo mỏng manh cơ thể hai người.
Môi lưỡi cuồng nhiệt hôn lên từng tấc da thịt của . Bàn tay thuận theo đường cong hoàn mỹ đường trượt xuống, trượt tới nơi đẹp nhất thần bí nhất của người con .
Hai ngón tay khiêu khích thăm dò vào trong.
Rất nhanh, chất lỏng màu trắng từ bên trong cơ thể Hạ Du Huyên chảy ra.
Chương 108 Người đàn ông như mãnh thú
"Bảo bối, em càng ngày càng dễ dàng ẩm ướt." thanh khiêu gợi của người đàn ông vang lên.
"Ưm. . ." Hạ Du Huyên thoải mái ôm cổ người đàn ông.
"Bảo bối, rất muốn phải ?" Ngón tay linh hoạt của Lãnh Liệt Hàn ở bên trong ngừng luận động.
Kích thích đến từng tế bào thần kinh của Hạ Du Huyên, muốn , rất muốn rất muốn.
"Bảo bối, gọi . Hàn, em muốn , em muốn , cho em." thanh mị hoặc của Lãnh Liệt Hàn truyền vào bên trong lỗ tai Hạ Du Huyên.
"Hàn, em. . . em muốn . Cho em." Hạ Du Huyên nhu thuận lặp lại lời của Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hạ thân đâm vào sâu, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc eo của Hạ Du Huyên, dũng mãnh ra sức vận động "Bảo bối, nhớ kỹ. Em là của , em là của Lãnh Liệt Hàn ."
"Ưm. . . A. . .Hàn, , chút." Hạ Du Huyên gần như sắp bị người đàn ông giống như mãnh thú này đánh bay ra ngoài, nếu như phải gắt gao lấy ôm , chỉ sợ sớm bay ra ngoài từ lâu rồi.
"Bảo bối, em, cực kỳ cực kỳ em." Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, ngậm chặt lấy 'tiểu bạch thỏ' cao ngất của , bàn tay to lớn nắm bên còn lại, nhào nặn ra đủ hình dạng.
"Ưm. . . hừ. . . Hàn, sâu quá." Hạ Du Huyên sắp chịu nổi nữa rồi.
Lãnh Liệt Hàn từng đợt rồi lại từng đợt đụng vào, cơ hồ như muốn xuyên thủng .
"Bảo bối, em đẹp." Lại lần mạnh mẽ tiến vào.
Hai người ở trong phòng ngủ rộng lớn từ bàn trang điểm, cánh cửa, bàn, ghế sofa và giường cho đến phòng tắm, tủ quần áo, mỗi ngóc ngách đều để lại dấu vết hoan ái.
Mãi cho đến tối muộn, Lãnh Liệt Hàn tay chống cằm, nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say của Hạ Du Huyên.
Mái tóc màu rựu đỏ giống như những sợi rong biển mềm mại trải dài gối. Khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, cái miệng nhắn bị hôn đến sưng đỏ giờ phút này hơi chu lên.
Bảo bối của , xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, khiến người ta say mê.
Cúi đầu, ngậm chắt lấy làn môi đào xinh xắn kia, trằn trọc qua lại.
Người ngủ say bỗng trong vô thức đẩy đẩy vật nặng người mình xuống, lẩm bẩm ra miệng "Hàn, em mệt lắm, đừng náo loạn nữa. . ."
"Bảo bối, được, náo loạn nữa, bảo bối tiếp tục ngủ ." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh mở miệng, khẽ đặt nụ hôn lên trán , gắt gao ôm lấy thân thể mảnh mai của vào lòng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Hạ Du Huyên từ từ mở to hai mắt, đôi mắt màu tím hồng khẽ chuyển động qua lại.
Người đàn ông này hành hạ cả buổi chiều. Đến tối muộn mới để cho nghỉ ngơi.
Hạ Du Huyên rón ra rón rén đứng dậy, phát người đàn ông vẫn ngủ say, khẩn trương khoác lên mình chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân trần cứ thế ra ngoài. Chỉ trong chốc lát lại quay trở về phòng ngủ, lẩm bẩm tự :
"Quên mang dép, nếu người đàn ông bá đạo này lại đòi trừng phạt mình." Nghĩ đến phương pháp Lãnh Liệt Hàn trừng phạt đều là ở giường, thân thể Hạ Du Huyên nhịn được khẽ run cái.
Sau khi mang xong đôi dép xinh xắn đáng , cẩn cẩn thận thận ra ngoài, nhanh chân nhanh tay đóng cửa phòng lại.
Người đàn ông nằm giường, đôi mắt màu xanh lam đột nhiên mở ra.
Tại thời điểm Hạ Du Huyên khẽ động đậy thân mình, cũng thức dậy rồi. Thế nhưng lại giả bộ như vẫn ngủ say.
Muốn nhìn xem nhóc này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Bình thường con méo này chưa đến 12 giờ là chưa rời khỏi giường, hôm nay lại dậy sớm lạ thường, mới 8 giờ a.
Last edited by a moderator: 18/3/16