1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Hồi 2 - Chương 98] Khát máu




      Hạ Du Huyên sững sờ nhìn Hoàng Ngọc Oánh ngã xuống trước mặt mình, ôm lấy Hoàng Ngọc Oánh khiêng lên lưng, cật lực chạy trốn.

      Phác Cận Huệ nhìn thấy mình bắn trúng Hạ Du Huyên, chân bước càng ngày càng nhanh, vung súng lên bắn loạn xạ.

      Hạ Du Huyên lúc này che chắn cho Hoàng Ngọc Oánh, khi phát nàng dần mất ý thức, đúng lúc đó, xuất chiếc xe thể thao màu bạc.

      "Huyên Huyên, lên xe." Liệt Hỏa lo lắng hô lên với Hạ Du Huyên.

      bộ dạng Hạ Du Huyên giống như gắp được cứu tinh, quay lưng lại đem Hoàng Ngọc Oánh thả vào trong xe, còn bản thân cũng theo quán tính ngã nhào vào trong chiếc xe thể thao.

      Xe thể thao nhanh chóng rời , Phác Cận Huệ cam lòng dậm chân, xoay người thần tốc rời .

      ——— ————————

      "Đương, đương gia, Hạ, Hạ tiểu thư xảy ra chuyện." Tên vệ sĩ thần tốc chạy về.

      Ly rượu đế dài trong tay Lãnh Liệt Hàn 'cạch' tiếng, bị bóp nát.

      "Ở đâu?" thanh giống như từ địa ngục truyền ra.

      Khiến cho Đường Sâm nặng nề sợ hãi, Lãnh Liệt Hàn khủng khiếp, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dạng này. . . .

      "Bệnh viện Đệ Nhất." Tên vệ sĩ vừa mới xong, bóng dáng người đàn ông thấy tăm hơi.

      Đường Sâm thèm để ý đến việc cầm theo áo khoác, thần tốc bước theo Lãnh Liệt Hàn rời .

      Bệnh viện Đệ Nhất

      Nhóm người Lãnh Liệt Hàn khoảng chừng 20 người, hùng hùng hổ hổ khí thế bức người xông vào bệnh viện, khiến cho toàn bộ bệnh nhân và y tá ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi, trốn trong phòng bệnh dám ra ngoài.

      Khi Lãnh Liệt Hàn chạy tới phòng cấp cứu, liền nhìn thấy bóng dáng nho co rúm người lại thu mình ngồi vào trong góc, ánh mắt có nửa điểm tiêu cự.

      "Bảo bối, đến rồi." Lãnh Liệt Hàn đến gần Hạ Du Huyên, nhàng ôm lấy .

      Hạ Du Huyên nghe được thanh quen thuộc, hàm răng hung hăng cắn lên bả vai Lãnh Liệt Hàn.

      Mãi cho đến khi mùi vị máu tanh xộc vào khoang miệng, mới từ từ buông ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, Oánh Oánh, Oánh Oánh ấy. . ."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn vào vết thương người Hạ Du Huyên, trong ánh mắt tràn đầy những tia đau lòng sâu sắc "Bảo bối, đừng sợ, ở đây. Oánh Oánh có việc gì."

      "Ừm." Lúc này trái tim run rẩy của Hạ Du Huyên mới từ từ lắng xuống, ánh mắt dần dần có điểm sáng.

      Lãnh Liệt Hàn mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, trực tiếp dũng mãnh hôn xuống môi .

      Chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu như có cái Oánh Oánh kia ngăn cản họng súng cho bảo bối của , có lẽ bảo bối của rời bỏ rồi.

      Khi nghe được mọi chuyện từ tên vệ sĩ, lần đầu tiên biết được thế nào là sợ hãi.

      Loại cảm giác đó, giống như trái tim ngừng hoạt động.

      Nụ hôn vừa mới trôi qua, Lãnh Liệt Hàn nhàng áp đầu vào trong ngực mình. Lúc này, Hạ Du Huyên vùi đầu vào trong ngực , hề nhìn thấy, những tia khát màu dần xâm chiếm toàn bộ ánh mắt .

      Đám huynh đệ vào sinh ra tử theo Lãnh Liệt Hàn hơn chục năm nay đều bị ánh mắt này của lão đại hù sợ.

      Đường Sâm nhíu mày, Thanh Long, Ngân Long chỉ liếc nhìn ánh mắt Lãnh Liệt Hàn, liền biết phải làm gì. Hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

      "Hắc, mèo con bé Huyên Huyên sao chứ?" Đường Sâm trước sau như , giọng điệu vô cùng xấu xa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Hồi 2 - Chương 99] Thủ đoạn tàn nhẫn



      "Ừm, sao." Mặc dù giọng hơi xấu xa, thế nhưng khó nhận ra quan tâm bên trong đó.

      Lúc này, Lãnh Liệt Hàn lại ôm Hạ Du Huyên đứng dậy.

      Hai người vào căn phòng trống, người đàn ông đặt Hạ Du Huyên lên giường bệnh, từ từ cởi quần áo cho .

      Dè dặt cẩn trọng tránh những vết thương người .

      Đôi môi ẩm nóng dọc theo bờ môi , đường rời xuống.

      Hạ Du Huyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, người đàn ông này, lại dùng cách thức như vậy để làm giảm chút cảm giác đau đớn miệng vết thương!

      "Hàn, . . ."

      Lãnh Liệt Hàn ngẩng đầu, hôn lên cái miệng nhắn của Hạ Du Huyên, nụ hôn triền miên kéo dài.

      Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn lại từ từ rời ra, giúp thay quần áo tử tế, đắp chăn lên người .

      nhàng hôn xuống trán "Bảo bối, ngoan ngoãn ở đây đợi . chờ trở lại."

      " cần, Hàn, cho em với." Hạ Du Huyên biết vừa rồi Thanh Long và Ngân Long rời để làm gì, bọn họ là bắt Phác Cận Huệ!

      " sợ?" Người đàn ông vô cùng thương sờ lên khuôn mặt nhắn vì bị tát mạnh mà trở nên sưng đỏ.

      "Ừm, sợ." Có ở đây, cái gì cũng sợ

      Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, nhàng đến cửa phòng cấp cứu.

      mặt đất, thân hình cao ráo mặt mũi sưng húp nằm sõng soài đó, hai chân thon dài như bị chặt đứt, có thể , toàn bộ thân thể từ xuống dưới chỉ còn hai cánh tay là vẫn nguyên vẹn.

      "Xin lỗi xin lỗi, tôi nên đụng vào người phụ nữ của Lãnh thiếu, tôi cũng dám nữa, Lãnh thiếu, xin , tha cho tôi." Phác Cận Huệ khóc hét lên.

      Phác Cận Huệ kéo lấy ống quần Lãnh Liệt Hàn về phía mình.

      Lãnh Liệt Hàn thèm liếc nhìn Phác Cận Huệ, chân phải giẫm mạnh cái, hai cánh tay của Phác Cận Huệ bị phế , toàn thân khác gì người thực vật. Nhưng so với người thực vật vẫn tốt hơn ở chỗ. . .

      Có thể , có thể suy nghĩ, có thể ăn và có thể xoay đầu.

      "Bảo bối, đừng cử động." Lãnh Liệt Hàn nhìn thấy người Hạ Du Huyên có ít vết thương, vậy mà nhóc này vẫn chịu an phận, ngừng làm loạn.

      "Được rồi, được rồi." Hạ Du Huyên chu miệng lên, có chút cam lòng nhìn Phác Cận Huệ.

      "Sao vậy? mèo con bé ngập tràn đồng tình sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, thoàng liếc nhìn Phác Cận Huệ.

      " có." nhóc miệng cứng lòng mềm.

      " ? Cho dù có, cũng cho phép." Đây chính là người làm tổn thương bảo bối của .

      Vô luận là ai làm tổn thương đến bảo bối của , đều phải khiến cho người đó trả cái giá đắt. Cho dù là bản thân , cũng ngoại lệ.

      Lãnh Liệt Hàn lạnh giọng hỏi "Thế nào, vẫn còn chưa chịu khai ra người đứng đằng sau chống lưng cho ?"

      Phác Cận Huệ hoảng sợ nhìn Lãnh Liệt Hàn, ra, người đàn ông bá đạo này biết mọi thứ, chỉ là ra, hơn nữa biểu lại vô cùng bình thường, chút sơ hở.

      Tất cả chỉ vì muốn bức mình chủ động ra!

      "Ô. . .? Xem ra, là thủ hạ tồi. Chỉ tiếc. . ." Lãnh Liệt Hàn cười lạnh tiếng.

      bên, Ngân Long lưu loát đeo gang tay vào, cầm lên lọ ống nghiệm, ngồi xổm người xuống. Dứt khoát đổ xuống tròng mắt bên trái của Phác Cận Huệ.

      "A. . . . ." Phác Cận Huệ thét lên chói tai, gần như ngất .
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Hồi 2 - Chương 100] Lần đầu giết người




      "A." Hạ Du Huyên hét lên tiếng, trốn vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn.

      Lãnh Liệt Hàn đương nhiên cực kỳ hưởng thụ chủ động của Hạ Du Huyên, thế nhưng điều này lại hù sợ đến bảo bối của .

      Ánh mắt tà ác quay qua liếc nhìn Ngân Long: Dám hù dọa bảo bối nhà tôi sao!

      Ngân Long á khẩu nên lời, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc ngồi vẽ vòng vòng nền đất.

      Đường Sâm cực kỳ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nheo nheo mắt tủm tỉm liếc nhìn Ngân Long.

      "Chao ôi, Hàn à, sao lại biết thương hoa tiếc ngọc như vậy. biết đối với phái nữ phải nhàng hay sao?" ta cho rằng, sau khi Hạ Du Huyên ra đây, thủ đoạn của người đàn ông này phải giảm chút ít, ai ngờ lại vẫn thay đổi như vậy.

      "Nếu cậu thử làm mẫu ?" Lãnh Liệt Hàn trầm mở miệng.

      "A. . .cái đó, hay là thôi bỏ , vừa tiết kiệm được thời gian của Lãnh thiếu , lại tiết kiệm được thời gian tán của em." Đường Sâm xong, liền đến bên ghế tựa ngồi xuống.

      "Thế nào, vẫn chưa chịu ?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

      Phác Cận Huệ cực kỳ sợ hãi, sợ đến nỗi người đàn ông này gì, ta đều nghe .

      "Chậc. . . Thanh Long, kéo đầu lưỡi của ta ra." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt mở miệng, giống như đến chuyện hề liên quan đến mình.

      "Vâng, đương gia." Thanh Long đáp lời.

      Lãnh Liệt Hàn che lại hai bên tai của nhóc Hạ Du Huyên vùi sâu người trong ngực .

      Thần sắc của Thanh Long vô cùng bình tĩnh, thoáng cái kéo đứt đầu lưỡi Phác Cận Huệ.

      Điều này khiến cho ta ngất xỉu ngây lập tức, nhưng vẫn chưa chết.

      Hạ Du Huyên muốn ngẩng đầu, thế nhưng Lãnh Liệt Hàn lại ôm chặt đầu "Bảo bối, ngoan, đừng ngẩng đầu."

      "Hàn, em muốn xem." Hạ Du Huyên rầu rĩ lên tiếng.

      "Bảo bối, em muốn xem sao?" Lãnh Liệt Hàn lo lắng hỏi. cho phép bảo bối của phải chịu bất cứ kinh hãi nào.

      "Ừm." Hạ Du Huyên khẳng định gật đầu.

      "Được." Lãnh Liệt Hàn buông Hạ Du Huyên ra.

      Hạ Du Huyên quay đầu lại liền nhìn thấy mặt đất tràn ngập máu tươi.

      Hai mắt trừng lớn nhìn Phác Cận Huệ giống như xác chết.

      "Bảo bối, đừng nhìn nữa." Lãnh Liệt Hàn đau lòng nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên đứng dậy, cầm lấy khẩu súng nho vẫn luôn được Lãnh Liệt Hàn mang theo bên người.

      "Đây là súng giảm thanh, hình dáng gọn, thế nhưng uy lực quả thực vô cùng kinh người." Lúc này Hạ Du Huyên lại thưởng thức súng.

      Đường Sâm có chút kinh ngạc "Huyên Huyên, em hiểu biết về súng sao? Đây chính là loại súng vừa mới được nhà họ Đường chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra, uy lực cực kỳ cường đại, hình dáng lại rất gọn. Vừa mới sản xuất được khẩu bị cái tên nghiệt Lãnh Liệt Hàn này cướp mất rồi."

      "Chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi." Hạ Du Huyên cười cười.

      Đám đàn em chung quanh gì nhìn bọn họ: Đại ca đại tỷ, bây giờ là lúc xử lý phạm nhân nha, trường hợp nghiêm túc như vậy cần phân tâm có được hay . Đợi xử lý xong việc chính rồi tán gẫu cũng vẫn chưa muộn mà.

      "Bảo bối, qua đây." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, với Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên đến, cầm súng tay, nhắm ngay vào chính giữa đầu Phác Cận Huệ. Bây giờ, cái chết đối với Phác Cận Huệ mà , chính là thứ xa xỉ.

      Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy đôi tay cầm khẩu súng. Tiếng súng vang lên trong nháy mắt.

      'Phụt' tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Hồi 2 - Chương 101] Ở lại




      Hạ Du Huyên chợt xoay người lại, lần đầu tiên can tâm tình nguyện hôn lên bờ môi khiêu gợi của người đàn ông.

      Quên mất xunh quanh còn có đám người xem trò vui.

      Đường Sâm quay đầu , chu môi lên huýt sáo.

      Hạ Du Huyên từ từ buông môi Lãnh Liệt Hàn ra, thẹn thùng trốn vào lòng .

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, ôm lấy thân thể mềm mại của Hạ Du Huyên "Bảo bối, làm sao vậy?"

      Cái tên chết tiệt này, biết rồi còn hỏi.

      Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn, đúng lúc này, bác sĩ ra.

      Hạ Du Huyên đẩy Lãnh Liệt Hàn ra, chạy tới "Bác sĩ, sao rồi? Oánh Oánh sao rồi?"

      "A. . . Vị tiểu thư này, bệnh nhân bên trong sao rồi. May mắn đưa tới kịp thời, máu ngừng chảy, ngày mai là có thể tỉnh lại." Bác sĩ xong rồi cấp tốc rời .

      Nhóm người này là quá đáng sợ.

      Lãnh Liệt Hàn hơi hơi khó chịu nhìn y tá đẩy Hoàng Ngọc Oánh vào trong phòng bệnh.

      Từ khi này xuất , bảo bối liền quăng ông xã như sang bên.

      "Bảo bối, lại đây." Lãnh Liệt Hàn trầm giọng , kéo Hạ Du Huyên vào trong ngực mình.

      Đau lòng nhìn mệt mỏi lên khuôn mặt , dấu tay mặt vẫn chưa tiêu tan, khuôn mặt nhắn vẫn hơi sưng đỏ, nhìn thế nào cũng thấy đau lòng.

      " sao, Hàn." Hạn Du Huyên nhàng đáp lại.

      " được, ngoan ngoãn theo về nhà nghỉ ngơi, nơi này có Đường Sâm ở lại trông chừng rồi." Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Đường Sâm.

      Đường Sâm có khổ cũng thể nên lời, được được được, ở lại ở lại.

      " được, Đường Sâm ngốc nghếch như vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho Oánh Oánh được a." Hạ Du Huyên vừa nghe xong, sốt ruột .

      "Bảo bối, em phải nghỉ ngơi." Lãnh Liệt Hàn cho phép thương lượng.

      "Nhưng mà. . ." Hạ Du Huyên ủy khuất chu miệng lên.

      "Thanh Long, cậu cũng ở lại." Lãnh Liệt Hàn đưa ra nhượng bộ cuối cùng.

      "Bảo bối, được chưa? Thanh Long cũng ở lại, hơn nữa ở đây còn có y tá, có được ?"

      "Được rồi." Hạ Du Huyên cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Người đàn ông bá đạo như vậy cũng nhượng bộ, nếu mình còn chưa đồng ý, chỉ sợ người đàn ông này trực tiếp vác mình lên vai khiêng .

      "Ngoan." Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên rời .

      Đường Sâm rầu rĩ lên tiếng "Này, Thanh Long. Cậu cứ ngoan ngoãn ở lại như vậy sao?"

      Thanh Long liếc nhìn Đường Sâm cái "Đương gia rồi."

      " là. . . Chủ nhân như nào thủ hạ như thế." Đường Sâm bất mãn liếc nhìn Thanh Long.

      chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh. thấy Thanh Long cầm di động lên "Đương gia, Đường thiếu cậu ấy. . . ." Còn chưa xong, điện thoại bị cướp .

      "Này này, nghiệt, em a, là em ra ngoài mua bữa sáng." Đường Sâm xong, cảm thấy đúng lắm, cái điện thoại này ràng tắt a. . . .

      Lập tức nèm điện thoại lại cho Thanh Long "Được, cậu cái tên nhóc này a. . ."

      "Đường thiếu, nhắc nhở chút, tại là buổi tối, bữa sáng ở đâu ra?" Thanh Long nhếch môi, cười .

      "Cậu. . ." Đường Sâm tức giận quay lại ngồi xuống ghế sofa.

      "Đường thiếu, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây ." Thanh Long cũng ngồi xuống bên cạnh Đường Sâm.

      Đường Sâm tức giận hất mặt , trong lòng ra sức mắng Lãnh Liệt Hàn.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Hồi 2 - Chương 102] Em lo lắng




      Ngày hôm sau, buổi sáng

      Biệt thự bên bờ biển

      Hạ Du Huyên giống như thường ngày, bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào trong ngực, ăn bữa sáng.

      Hạ Du Huyên chút tinh thần nào cả, Lãnh Liệt Hàn lo lắng mở miệng "Bảo bối, làm sao vậy? hợp khẩu vị sao?"

      Hạ Du Huyên lắc đầu " phải, em lo lắng cho vết thương của Oánh Oánh."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của .

      Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, sau đó nhếch khóe môi, cười "Hàn, Oánh Oánh là chị em tốt của em và Sương Sương. Em coi ấy như chị của mình, hơn nữa ấy cứu em, em càng phải quan tâm tới ấy, có đúng hay ?

      Trông thấy Lãnh Liệt Hàn giống như suy nghĩ gì đó, tiếp tục "Nếu phải Oánh Oánh thay em ngăn cản phát súng, chỉ sợ bây giờ còn nhìn thấy em nữa rồi."

      Vừa mới xong, cái miệng bị Lãnh Liệt Hàn hung hăng bịt kín lại.

      "Bảo bối, cho phép em lại những lời như thế nữa, có ở đây, ai có thể làm em tổn thương." Lãnh Liệt Hàn vô cùng nghiêm túc nhìn Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên thoáng sửng sốt, ôm trầm lấy cổ Lãnh Liệt Hàn chủ động hôn lên môi "Hàn, em đồng ý với , em để cho mình phải chịu thương tổn, càng làm cho lo lắng."

      như vậy, sắc mặt Lãnh Liệt Hàn mới tốt hơn chút.

      Lúc này, Đường Sâm gọi điện tới. Hạ Du Huyên túm lấy điện thoại trong tay Lãnh Liệt Hàn "Alo, Đường Sâm. Oánh Oánh sao rồi, tỉnh chưa?"

      "A. . . ấy tỉnh rồi. phải bây giờ tôi gọi cho hai người đó sao." Đười Sâm xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, bất đắc dĩ .

      Hạ Du Huyên tắt điện thoại xong, vui mừng ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, hôn cái mạnh lên môi Lãnh Liệt Hàn "Hàn, Đường Sâm Oánh Oánh tỉnh rồi."

      Nhìn Hạ Du Huyên vui mừng như vậy, Lãnh Liệt Hàn cũng hôn xuống môi cái "Ừm, trước tiên phải uống sữa , uống xong chúng ta vào bệnh viện."

      "Được." Hạ Du Huyên nghe lời ngồi đùi người đàn ông, cầm cốc sữa lên uống sạch.

      Vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vết sữa khóe môi "Hàn, xong rồi."

      Lãnh Liệt Hàn nheo hai mắt lại, kéo Hạ Du Huyên an phận sắp chạy ra ngoài, chặn lấy cái miệng nhắn của . Mới sáng sớm lo lắng cái này lo lắng cái kia. nhóc này vẫn chưa thèm tử tế nhìn mình lấy lần.

      Hung hăng chà đạp cái miệng nhắn của , bàn tay to lớn ôm eo càng thêm xiết chặt.

      Hạ Du Huyên sững sờ, thế nhưng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng ôm cổ người đàn ông. Người đàn ông này đúng là bá đạo, ngay cả Oánh Oánh cũng ghen.

      Vừa hôn vừa .

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tâm tình tồi ôm lấy rời khỏi biệt thự.

      Đến phía trước xe thể thao, Hạ Du Huyên nhảy xuống, ôm Lãnh Liệt Hàn "Hàn, để em lái xe có được ?"

      Hạ Du Huyên sớm để ý đến chiếc Bugatti Veyron của Lãnh Liệt Hàn, hơn nữa đây còn là chiếc xe được cải biến, vì vậy từ lâu muốn lái thử. Từ ở nước ngoài Hạ Du Huyên được chơi đủ mọi loại xe đua, là nữ vương đua xe nổi tiếng.

      Đối với chiếc Bugatti Veyron này của Lãnh Liệt Hàn, từ sớm muốn chơi đùa với nó. Mỗi lần nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn sảng khoái lái xe, tay vô cùng ngứa ngáy.

      Lãnh Liệt Hàn làm sao biết tâm tư của Hạ Du Huyên, cười cười hôn lên môi "Được." Sau đó đưa chìa khóa cho .

      Hạ Du Huyên hưng phấn cấm lấy chìa khóa, trực tiếp nhảy lên vị trí lái xe. Lãnh Liệt Hàn ở bên chậm chạp lên xe, nhìn vào khuôn mặt nhắn bừng bừng hưng phấn của , trong lòng vô cùng thỏa mãn. Giống như giờ đây cái gì cũng còn quan trọng nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :