1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Hồi 2 - Chương 91] Bữa sáng


      Biệt thự ven biển

      Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào thân hình lõa thể của hai người năm giường.

      Hạ Du Huyên từ từ mở to hai mắt, lộ ra chút thần sắc mông lung.

      Người đàn ông trước mặt vẫn ngủ say như cũ.

      Ánh mặt trời chiều thẳng vào sườn mặt người đàn ông, làm cho mái tóc tím bạc phát ra những tia sáng lấp lánh. Đường cong khuôn mặt nhu hòa đẹp đẽ, làn da trắng nõn khiến con cũng phải hâm mộ, sống mũi cao thẳng tựa như vị thần ánh sáng Apollon trong thần thoại Hy Lạp cổ, đôi môi đào tuyệt mỹ mê người.

      Lúc này Lãnh Liệt Hàn còn vẻ cuồng ngạo tà khí như bình thường. Trái lại giống như đứa trẻ an tĩnh chím sâu trong giấc ngủ.

      Hạ Du Huyên cẩn thận đứng dậy, tiện tay cầm lấy chiếc áo sơ mi nam, cài vào mấy nút thắt, thuận tiện, đặt lên má người đàn ông nụ hôn , dịu dàng "Hàn, ngủ tiếp , em xuống làm bữa sáng cho ."

      Bước nhàng ra cửa.

      Cùng lúc đó, Lãnh Liệt Hàn mở hai mắt ra, đôi mắt lam mê người chợt lóe lên tia sáng sủng nịnh, khóe miệng nâng lên nụ cười tươi tắn "Được."

      Phòng bếp

      Bình thường ở nhà Hạ Du Huyên rất ít khi vào bếp, ngay cả mẫu thân đại nhân nhà cũng chưa từng được thưởng thức những món ăn do chính tay nấu.

      Tại sao ư?

      Bởi vì mẫu thân đại nhân nhà rằng tài nghệ nấu nướng của rất tuyệt, như thế khiến bà ấy nghiện mất, hơn nữa Hạ Du Huyên cũng rất lười ! !

      Thế nhưng hôm nay lại chủ động thức dậy làm bữa sáng cho Lãnh Liệt Hàn.

      thể tưởng tượng nổi, sức mạnh của tình vĩ đại ! !

      Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc tây trang màu đen, bước đến gần bóng dáng xinh đẹp thuần thục bận rộn trong bếp.

      Hai cánh tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo Hạ Du Huyên, hơi thở ám muội phả vào bên tai Hạ Du Huyên "Bảo bối, buổi sáng tốt lành."

      Hạ Du Huyên kinh ngạc giật mình, xoay người lại, còn chưa kịp đáp lời, đôi môi nhắn bị chặn lại "Ưm. . .Hàn. . ."

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hai người môi dán môi "Bảo bối, đây."

      Hạ Du Huyên bình tĩnh đẩy người đàn ông trước mặt ra, xoay người lại, tiếp tục bận rộn tay chân "Hàn, ra ngoài trước , em cũng sắp chuẩn bị xong rồi."

      Lãnh Liệt Hàn nheo lại đôi mắt màu lam, nhóc này hề biết rằng, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của cũng cảm thấy có cỗ lửa dục hừng hực bốc cháy.

      Mái tóc màu rượu đỏ của dài đến ngang eo, che khuất dáng người hoàn mỹ. Thân hình cao khoảng 1m73, đối với chiều cao trung bình của phụ nữ hề lùn chút nào, cũng có thể là khá cao. Thế nhưng khi mặc chiếc áo sơ mi nam màu trắng lên người, chiếc áo đó lại giống như chiếc váy ngắn.

      Vừa vặn dài đến bắp đùi. Để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Cái nhóc mê người này. . .

      Khả năng tự kiềm chế của người đàn ông này vô cùng tốt, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bếp.

      lâu sau, Hạ Du Huyên bưng ra rất nhiều món ăn.

      Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng bận rộn của nhóc, điều này khiến cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

      Hai người giống như đôi vợ chồng già, ân ân ái ái như keo như sơn.

      Cuối cùng cũng xong hết tất cả, Hạ Du Huyên còn chưa kịp ngồi xuống ghế bị cỗ lực đạo ôm lấy, trong nháy mắt ngã ngồi lên đùi người đàn ông.

      [Hồi 2 - Chương 92] Em châm lửa đương nhiên em phải phụ trách

      Hạ Du Huyên nở nụ cười, gắp đồ ăn cẩn thận đút cho Lãnh Liệt Hàn "Hàn, mau nếm thử bữa sáng em làm cho ."

      Lãnh Liệt Hàn nheo hai mắt lại, hôn lên cái miệng nhắn của Hạ Du Huyên, tùy ý để đưa đồ ăn vào trong miệng mình.

      "Như thế nào? Ăn có ngon ?" Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, tiến sát vào.

      Lãnh Liệt Hàn trả lời, khó có khi nhóc này tích cực như vậy, làm sao có thể 'khuyến khích khen thưởng' được đây?

      Lãnh Liệt Hàn nhai đồ ăn trong miệng, hôn lên cái miệng nhắn của Hạ Du Huyên.

      Đem đồ ăn từ từ đưa vào miệng .

      Hạ Du Huyên trừng to hai mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn vào người đàn ông này.

      "Ừm, tồi, ăn rất ngon." Lãnh Liệt Hàn thỏa mãn nhìn biểu của Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên nhận được đáp án khẳng định, nhất thời cao hứng mà hoàn toàn quên chuyện bón thức ăn vừa rồi. Hơn nữa còn chủ động tiến lên hôn môi .

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, đáp lại nụ hôn của . Chỉ là nhận được đáp án, khiến vui vẻ thành như vậy?

      biết rằng, điều khiến Hạ Du Huyên để ý nhất chính là toàn bộ cách nhìn của về . Mặc kệ người khác đều quan tâm, thế nhưng nếu người đàn ông này ăn ngon, vậy nhất định vô cùng tức giận.

      Người khác đều , nếu muốn bắt được trái tim của người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó!

      Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn xuyên vào bên trong chiếc áo sơmi. Tiến lên khu vực đẫy đà.

      Vuốt ve.

      Hạ Du Huyên nhất thời sửng sốt, sau đó đẩy người đàn ông ra "Hàn, phải phải đến công ty sao?" Ăn mặc lịch như vậy, khẳng định là đến công ty rồi.

      Lửa dục trong mắt Lãnh Liệt Hàn hừng hực bốc lên, điều này đối với Hạ Du Huyên mà là quá quen thuộc, thế nhưng. . .

      "Khụ khụ. . . Hàn, . . .Ưm. . ." Hạ Du Huyên làm bộ ho khan vài tiếng, còn chư kịp xong, bị người đàn ông chặn môi lại.

      Phía trước ngực cảm thấy lành lạnh, biết từ bao giờ Lãnh Liệt Hàn cởi hết cúc áo ra, tùy ý xoa nắn da thịt nhẵn bóng bên trong.

      Đôi môi nóng ẩm rơi xuống cần cổ trắng nõn của Hạ Du Huyên, ngừng in lên đó ấn ký của riêng .

      "Ưm. . .Hàn, dừng tay." Thanh Hạ Du Huyên vang lên vô cùng mê người, hơi thở dồn dập gấp gáp.

      "Bảo bối, em châm lửa đương nhiên em phải phụ trách." Lãnh Liệt Hàn thản nhiên .

      Hạ Du Huyên buồn bực, đốt lửa khi nào chứ?

      Đối với Lãnh Liệt Hàn mà , chỉ cần những cái ngoắc tay của Hạ Du Huyên cũng là hấp dẫn trí mạng đối với .

      Bàn tay to lớn kéo khóa quần tây của mình ra, nộ long vĩ đại nhảy lên.

      Hạ Du Huyên đột nhiên trừng to hai mắt "Ưm. . ."

      Thứ đó lớn như vậy, làm sao có thể vào. . .

      Lãnh Liệt Hàn nhìn thấu tâm tư của , cười quỷ dị áp sát vào , cố ý dùng hỏa nhiệt của mình ấn ấn vào nhị hoa của "Bảo bối, cần hoài nghi, nó nhất định có năng lực tiến vào. Nếu bây giờ thử chút xem?"

      Hạ Du Huyên lắc lắc đầu, thế nhưng người đàn ông này làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho như vậy được.

      Nắm lấy vòng eo bé của , hướng vào phía trong bụng, nộ long đâm vào sâu, đồng thời lấp kín cái miệng nhắn của .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Hồi 2 - Chương 93] Em là Vương





      "Ưm. . ." Lãnh Liệt Hàn rời khỏi môi , để thoải mải kêu thành tiếng, rất thích nghe tiếng kêu kiều diễm của bảo bối.

      "Ưm hừ. . ." Hạ Du Huyên thắt chặt vòng eo người đàn ông, chỉ sợ người đàn ông cuồng mãnh này nhất thời 'đánh bay' ra ngoài.

      "Bảo bối, tiếp tục. . . thích nghe em phát ra thanh." thanh tà mị du hoặc lòng người của Lãnh Liệt Hàn vang lên.

      "Ưm. . . A. . . Hàn, đau, chút." Hạ Du Huyên cầu xin tha thứ.

      Thế nhưng người đàn ông này vẫn mặc kệ, hạ thân càng ngày càng chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn.

      "Bảo bối, đau, cắn ."

      "Ưm. . ." Đôi môi đào của Hạ Du Huyên cúi xuống gần bả vai , mở miệng ra, hung hăng cắn xuống.

      Nhưng biết rằng, điều này lại càng khơi dậy dục vọng của người đàn ông, ngừng lần lại lần muốn .

      Cho đến khi vô lực hét to mới dừng lại, đau lòng hôn xuống khóe mắt ngấn lệ của Hạ Du Huyên.

      Ôm lấy , lên lầu.

      Phòng tắm

      Lãnh Liệt Hàn lau rửa toàn thân cho , Hạ Du Huyên chỉ có thể mệt mỏi tựa vào lồng ngực Lãnh Liệt Hàn, tùy ý ăn đậu hũ của mình.

      "Hàn, em muốn tới công ty chơi." Hạ Du Huyên nhàng .

      "Được." Lãnh Liệt Hàn sảng khoái đáp ứng.

      Người đàn ông này tốt như vậy sao? tại sao lại sảng khoái đáp ứng như vậy? Quả nhiên. . .

      "Tối về em phải chủ động." Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị, hôn lên khóe môi .

      biết ngay người đàn ông này có tốt như vậy mà, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể lợi dụng đây?

      "Được." Hạ Du Huyên nghiến răng nghiến lợi gằn ra chữ.

      Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhếch môi, ôm dậy, thay cho bộ quần áo rộng rãi màu đen.

      Thế nhưng Hạ Du Huyên lại thuận theo "Em muốn mặc quần áo rộng thùng thình như vậy."

      "Hử? Bảo bối muốn mặc cái gì?" Lãnh Liệt Hàn nguy hiểm nhíu mày, nếu như nhóc này dám chọn bộ quần áo hở hang, nhất định để cho ba ngày xuống được giường.

      Hạ Du Huyên khôi phục lại thể lực, chạy về phía tủ quần áo, cuối cùng ánh mắt rơi vào bộ tây trang nữ.

      Gỡ xuống, thần tốc khoác lên người. Sợ hãi nếu cẩn thận bị người đàn ông bá đạo nào đó áp đảo lần hai!

      Lãnh Liệt Hàn hơi hơi nhíu mày, hai tay chắp sau lưng "Bảo bối, gấp như vậy để chạy đầu thai sao?"

      "Đúng vậy. nếu bị đại sói xám ăn tươi nuốt sống mất." Hạ Du Huyên nghiêm túc gật đầu.

      "Ha ha ha. . ." Người đàn ông thoải mái cười to, bảo bối nhà quá đáng .

      "Vậy em chính là con cừu ?" Lãnh Liệt Hàn đứng dậy, ôm ra ngoài.

      "Mới phải, con cừu mềm yếu như vậy." Hạ Du Huyên bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

      "Ừ. . . cũng đúng." Lãnh Liệt Hàn thuận theo gật đầu.

      "Vậy cảm thấy em là cái gì?" Đôi mắt tím hồng của Hạ Du Huyên lóe lên ánh sáng chờ mong.

      "Em a. . . em chính là tiểu tinh luôn luôn quyến rũ ."

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ ửng "Mới phải. Em là sư tử, em chính là Vương."

      Lãnh Liệt Hàn cười sủng nịnh "Đúng đúng đúng, bảo bối nhà là Vương."

      xong, hôn lên đôi môi đỏ mọng của . Sau khi đặt ngồi lên đùi mình, mới khởi động xe thể thao, chạy về hướng công ty.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Hồi 2 - Chương 94] Tôi cố ý






      Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào công ty, để ý đến mắt mắt kinh ngạc của người xung quanh, trực tiếp vào thanh máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.

      "Hàn, thả em xuống . Rất nhiều người nhìn đó." Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, thực thích người khác nhìn chằm chằm vào mình, loại ánh mắt này như muốn xuyên thẳng vào để giết chết .

      Nghĩ lại, tất cả đều do người đàn ông này, có việc gì lớn lên đẹp trai như vậy để làm chi.

      "Bảo bối, ngoại hình đẹp trai phải do quyết định. Cái này thể trách , người em nên trách là mẹ ." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt lên tiếng, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất.

      "Tổng giám đốc, chào buổi sáng." Phác Cận Huệ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn tới, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng khi tầm mắt dịch chuyển về phía Hạ Du Huyên dựa cả người vào lồng ngực người đàn ông, trong phút chốc ánh mắt lên vẻ ngoan.

      Lãnh Liệt Hàn đương nhiên nhìn thấy, thế nhưng gì.

      Hạ Du Huyên nhíu mày, nhảy xuống, kéo cổ Lãnh Liệt Hàn hôn lên môi "Hàn, ngọt."

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tùy ý Hạ Du Huyên ôm cánh tay mình, vào phòng làm việc.

      Sau khi bóng lưng hai người biến mất, khuôn mặt Phác Cận Huệ lộ ra vẻ hung ác "Con tiện nhân chết tiết, mày chờ đấy." (Ứ biết ai mới là tiện nhân hàng giá http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif)

      Trong văn phòng

      Hạ Du Huyên khó chịu đặt mông ngồi xuống sofa, người đàn ông bị vứt bỏ ở cửa tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      đến, sủng nịnh vuốt vuốt cánh mũi "Bảo bối, làm sao vậy?"

      "Nhìn thấy ta em rất khó chịu." Rầu rĩ đáp thành tiếng.

      "Ai? giúp bảo bối xử lý người đó?" Lãnh Liệt Hàn biết còn cố hỏi.

      Hạ Du Huyên biết, Lãnh Liệt Hàn giữ người phụ nữ đó lại đương nhiên là có chỗ hữu dụng, thế nhưng. . . rất khó chịu khi nhìn thấy Phác Cận Huệ, lần nào cũng cảm thấy giống như ta đoạt mất thứ gì đó của .

      Lãnh Liệt Hàn phải đồ vật, lại càng phải của Phác Cận Huệ! Thế nhưng hết lần này đến lần khác ta luôn luôn biết xấu hổ bày ra bộ dàng cao ngạo khinh thường ?

      Hạ Du Huyên tức giận liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, vừa vặn, Phác Cận Huệ cầm tài liệu vào.

      Khom lưng, làm lộ ra khe rãnh sâu hút, thậm chí là cả. . . . nhũ. . . ( ⊙⊙ ) !

      Lãnh Liệt Hàn thèm để ý, vẫn luôn sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên, điều này càng làm cho Phác Cận Huệ hận Hạ Du Huyên đến tận xương tận tủy.

      Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ, đứng dậy. . .

      "Ai nha. . ." Cực kỳ ' cẩn thận' bổ nhào về phía Phác Cận Huệ.

      'Xoẹt' tiếng, chiếc áo sơmi của Phác Cận Huệ bị xé rách, làm lộ ra bộ phận no đủ bên dưới bra màu đen.

      "A. . ." Phác Cận Huệ thét lên chói tai.

      Hạ Du Huyên tỏ ra vô cùng sửng sốt, sau đó che hai mắt Lãnh Liệt Hàn lại "Hàn, thể nhìn a. . . Cái này thiếu nhi nên xem, nhìn vào bị đau mắt hột."

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhưng gỡ bàn tay che mắt mình xuống, bàn tay to lớn dựa theo cảm giác chuẩn xác ôm chầm lấy nhóc trước mặt "Bảo bối, chỉ nhìn em."

      Những lời này khiến cho khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, coi như nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Phác Cận Huệ đứng bên cạnh "Đáng ghét, làm sao có thể như vậy trước mặt người ngoài?"

      Phác Cận Huệ biết làm thế nào để che ngực mình lại ". . .. . ."

      "Hix. . . thực xin lỗi a, thư ký Phác, tôi phải cố ý. cũng biết, nền nhà ở đây rất trơn mà."

      Lời Hạ Du Huyên quả chính xác, nền nhà trong văn phòng của Lãnh Liệt Hàn được làm bằng đá cẩm thạch, cực kỳ nhẵn bóng, bình thường phải rất cẩn thận.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Hồi 2 - Chương 95] Tức giận



      ". . ." Phác Cận Huệ càng thêm tức giận, sàn nhà trơn sao? ràng ta cố ý lấy lý do này để khiến mình bị mất mặt mà.

      "Ơ. . . Chị, chị đừng tức giận, em biết sai rồi. Hàn. . ." Hạ Du Huyên thấy Phác Cận Huệ tức giận như vậy, đành phải nhờ trợ giúp từ Lãnh Liệt Hàn.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn Hạ Du Huyên dán chặt người vào trong ngực mình, biết trong lòng nhóc này từ sớm vô cùng sảng khoái rồi. Thấy vậy, quơ lấy khăn tắm ở gần đó ném cho Phác Cận Huệ.

      Phác Cận Huệ cắn môi, cam lòng trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, đem khăn tắm quấn quanh người, vội vàng chạy ra ngoài.

      Từ đầu đến cuối, Lãnh Liệt Hàn thèm liếc mắt nhìn Phác Cận Huệ lấy lần!

      "Ai nha. . . Thực đáng tiếc, nhìn thấy được dáng người của Phác Cận Huệ a. Chậc chậc. . . siêu bự." Hạ Du Huyên cố ý châm chọc Lãnh Liệt Hàn.

      Thế nhưng Lãnh Liệt Hàn lại coi như có gì "Bảo bối, thấy dáng người của em cũng rất hợp khẩu vị của ."

      Hạ Du Huyên hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu , thèm nhìn nữa.

      Lãnh Liệt Hàn mặt dày mày dạn áp sát lại "Bảo bối, làm sao vậy? Còn chưa xả hết giận sao?"

      Hạ Du Huyên gật đầu, còn chưa có chơi a. Đáng lẽ nên mạnh tay hơn nữa, kéo luôn cả bra của ta xuống!

      "Lần sau chuẩn bị cho em lọ axit sunfuric, em nhìn thấy ai thuận mắt cứ hất vào mặt người đó." Lãnh Liệt Hàn thử thăm dò hỏi .

      Hạ Du Huyên quay đầu lại " được, nếu như cẩn thận
      Chết người chẳng phải hỏng bét sao?”

      “Bảo bối, em cảm thấy có ở đây, thế giới này còn có người dám xúc phạm đến em hay sao?” nghe xem nghe xem, ngữ khí có bao nhiêu cuồng vọng.

      “Đúng đúng đúng, Lãnh đương gia là người cuồng ngạo nhất rồi. Đúng là phải người.” Hạ Du Huyên nhàn nhạt mở miệng.

      “Hử?” Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, có ở đây, còn lo lắng cái gì?

      “Hàn, em muốn chỉ làm sủng vật của . Điều em muốn là cuộc sống của em.” Hạ Du Huyên ngồi nghiêng đùi , tựa đầu nhàng vào vai .

      “Em muốn cuộc sống gì? đều có thể cho em.”

      Hạ Du Huyên lại lắc đầu “Em muốn nhận bảo vệ che chở của người khác, em muốn tự mình bảo vệ chính mình. Em muốn xứng với . Em muốn dựa vào thế lực của gia tộc.”

      Lãnh Liệt Hàn gì, chỉ nhàng ôm vào lòng. muốn nhìn thấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào, dủ chỉ đụng chút cũng làm cho vô cùng đâu lòng.

      Hạ Du Huyên lại nhàng mở miệng “Hàn, cho em đến trường bắn súng được ?”

      được.” Lãnh Liệt Hàn hề nghĩ ngợi đáp lại.

      Hạ Du Huyên tức giận đứng lên “Tại sao?”

      được là được.” Lãnh Liệt Hàn cũng đứng dậy, trực tiếp đến bàn làm việc ngồi xuống.

      “Lãnh Liệt Hàn. Hừ.” Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh băng của người đàn ông rồi xoay người rời .

      “Bụp.” tiếng động lớn vang lên khiến cho Đường Sâm vừa mới xuất ở cửa thang máy phải giật mình hoảng sợ.

      Nhìn thấy Hạ Du Huyên nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài “Chao ôi, Huyên Huyên, làm sao vậy?”

      Nghi hoặc gãi gãi đầu, vào văn phòng.

      Chương 96: Hoàng Ngọc Oánh.

      “Hàn, Huyên Huyên làm sao vậy?” Đường Sâm về phía sofa ngồi xuống.

      Nhìn vào gương mặt tối tăm của Lãnh Liệt Hàn.

      “Này, cuối cùng là làm sao? Hai người phải vẫn luôn ân ái khiến cho người ta phải hâm mộ đố kỵ hay sao? Hôm nay lại làm sao vậy?” Đường Sâm chịu buông ta hỏi.

      “Câm miệng.” Lãnh Liệt Hàn u ám lên tiếng.

      “Chậc... là, thấy người ta có ý tốt sao.” Đường Sâm khinh thường hừ lạnh.

      “Có chuyện gì?” người đàn ông trầm giọng hỏi.

      “A... cũng có gì. Chỉ là muốn hỏi , đống hàng kia của Sở Thiên Ngạo nên xử lý như thế nào?”

      “Đem tin tức truyền cho Sở Thiên Ngạo, tôi muốn bắt sống.” Trong ánh mắt Lãnh Liệt Hàn tràn đầy vẻ cân nhắc.

      Đường Sâm nhìn dáng vẻ tự tin của Lãnh Liệt Hàn, chỉ sợ ta sớm lập xong kế hoạch chờ Sở Thiên Ngạo tự mình tìm đến, cho nên mới tìm cách dụ rắn ra khỏi hang, rồi bắt sống con rắn kia?

      “Ok.” Đường Sâm sảng khoái đáp ứng. Đúng là lâu lắm rồi chưa gặp chuyện gì thú vị. Thực kì vòn Sở đương gia đem đến cho bọn kinh hỉ, cuối cùng mang theo tề binh vạn mã, sau đó đến địa chiến thế giới.

      -----------

      Hạ Du Huyên buồn bực, mình quay quẩn đường phố.

      Trong con hẻm ngừng truyền đến tiếng kêu cứu.

      Hạ Du Huyên xoay người lại, về hướng con hẻm hẹp vắng người, thế nhưng lại phát ra bên trong trình diễn tiết mục cưỡng gian con nhà lành?

      Với tinh thần trọng nghĩa tràn đầy cộng với việc vốn tức giận bất bình, Hạ Du Huyên dũng cảm vọt tới “Dừng tay.”

      Ba tên côn đồ chợt đừng động tác, Hạ Du Huyên thoáng nhìn lướt qua người con bị doạ ngất.

      Đây, đây phải là...

      Công chúa Quốc – Hoàng Ngọc Oánh!

      càng thêm tức giận trừng mắt nhìn bà tên du côn, cư nhiên dám bắt nạt chị em tốt của ?

      “A, bé ở đâu ra vậy?” Tên côn đồ cầm đầu mang theo nụ cười dâm tà.

      “Oa, đại ca, con nhóc này còn xinh hơn a, dáng người cũng vô cùng đẹp.” Tên đàn em bên tay trái kinh ngạc hô to.

      “Ha ha, hai người các người lên cho ta. A đúng rồi, được làm thương người ta a...” tên cầm đầu cười dâm .

      Hai tên đàn em nhìn nhau, xoa tay tiến lên, còn chưa đến gần Hạ Du Huyên, bị ngã nhào xuống đất.

      Hạ Du Huyên cầm trong tay hai cây trâm bạc, khoé miệng gọi lên nụ cười thèm khác máu tanh.

      phải sát thủ, cùng chưa từng trải qua quá trình huấn luyện sát thủ. Nhưng từ được mẹ cho học Taekwondo, Judo...

      Bản thân cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, vì thế tự chế cho mình chút ngân châm độc. nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.

      chưa bao giờ giết người, cho nên những loại độc tố này gây hại đến tính mạng con người nhưng có thể làm cho người ta mê man ba ngày ba đêm.

      Tên cầm đầu sủng sốt, khẩn trương quỳ xuống, “ nương, đại nhân đại lượng, đừng giết tôi.”

      Hạ Du Huyên nhíu mày “còn mang theo hai tên đàn em của ngươi cút .”

      Tên đại ca cúi người gật đầu, cật lực túm lấy hai tên đàn em, lăn ra xa.

      Hạ Du Huyên bước nhanh tới gần Hoàng Ngọc Oánh, nắm vào huyệt nhân trung của nàng, chỉ chốt lát sau, Hoàng Ngọc Oánh liền tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Du Huyên.
      Last edited: 21/3/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 97: Bị thương


      “Huyên Huyên, hu hu hu…” Hoàng Ngọc Oánh khóc bù lu bù loa.

      “Oánh Oánh, sao rồi, đừng sợ. Những tên khốn nạn kia bị mình đánh chạy rồi.”Hạ Du Huyên nhàng thở dài.

      “Ừm.” Cũng may, người Hoàng Ngọc Oánh có thương tổn gì nhiều, quần áo cũng bị tổn hại, xem ra Hạ Du Huyên tới cực kỳ đúng lúc a.

      giây sau, khuôn mặt nhắn tinh xảo của Hoàng Ngọc Oánh mang theo chút sợ hãi, nhìn về phía sau Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên nhíu mày, quay đầu lại.

      Khi Phác Cận Huệ thay xong quần áo ra, đúng lúc đụng phải Hạ Du Huyên tức giận laora ngoài. Ha… Rốt cuộc cũng bị Lãnh thiếu vứt bỏ a, cơ hội tốt như vậy, tận dụng triệt để làm sao được?

      Cho nên ta vẫn luôn theo sau Hạ Du Huyên. mình ta, hơn nữa lại còn là sát thủ, thừa sức đối phó với con nhóc này.

      Trong lòng Hạ Du Huyên mang theo chút khẩn trương, chết tiệt, tại sao lại đụng phải loại đàn bà này?

      Nếu đề Oánh Oánh bị thương phải làm sao bây giờ?

      Hạ Du Huyên cố giả bộ bình tĩnh cười lạnh “Thư ký Phác, Lãnh thiếu trả lương cho quá ít hay sao? Cư nhiên trong giờ làm việc lại theo dõi tôi?”

      Phác Cận Huệ cố gắng đem lửa giận áp xuống, cười lạnh “Ha ha, bị Lãnh thiếu vứt bỏ sao?Chậc chậc… thảm thương a.”

      “Cho dù tôi có bị vứt bỏ, cũng tới phiên ở bên cạnh ấy.”Hạ Du Huyên nhếch môi.

      “Vậy sao?” giây sau Phác Cận Huệ móc ra khẩu súng bên hông, là hàng !

      Hướng vào lòng ngực Hạ Du Huyên “ xem, tôi phải bắn chết , hay là giữ lại mạng để từ từ hành hạ đây…?”

      Đối diện với họng súng đen ngòm, Hạ Du Huyên dám hành động thiếu suy nghĩ. biếtPhác Cận Huệ là sát thủ, bản thân thể đụng đến ta dù chỉ là chút lông tơ, cho nên, chỉ có thể trốn. Mang theo Oánh Oánh trốn .

      “Chậc, sát thủ, thế nhưng lại dùng súng để đối phó với người dù chỉ chút da lông cũng bằng là tôi hay sao? Nếu như bị truyền ra ngoài thành câu chuyện cười mất thôi.”

      …” Phác Cận Huệ ngẫm lại cũng đúng, dắt lại khẩu súng vào bên hông, cũng vào lúc này,Hạ Du Huyên nhanh chóng ném bình thủy tinh vào người Phác Cận Huệ, cước đá bay khẩu súng bên hông.

      Dù thế nào nữa Phác Cận Huệ cũng được huấn luyện qua, chỉ dùng cước, nhanh chóng đá bay Hạ Du Huyên xuống đất, thế nhưng vẫn chưa hả giận, ta tiếp tục hung hăng đạp xuống bụng mấy cái, còn bàn tay lại ngoan độc vung lên tát vào mặt mấy bạt tai vang dội.

      Từng tia máu từ khóe miệng Hạ Du Huyên chảy xuống hai tay ôm bụng, mồ hôi lạnh dọc theo vầng trán ròng ròng chảy xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Phác Cận Huệ.

      “Sao vậy, bộ muốn ăn tươi nuốt sống tôi sao? Ha ha, thực buồn cười.”Phác Cận Huệ lại lấy khẩu súng ra, nhắm đúng Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên bảo vệ Hoàng Ngọc Oánh ở phía trước, chút biếu tình.

      Hoàng Ngọc Oánh lúc này mới cầm cục gạch bên cạnh lên, ném thẳng về phía Phác Cận Huệ từ nãy giờ vẫn chưa đề ý đến , ném trúng vào giữa đầu gối Phác Cận Huệ, khiến cho ta chật vật ngã sấp xuống đất.

      Thừa dịp lúc này, Hoàng Ngọc Oánh kéo Hạ Du Huyên đứng dậy chạy như điên.

      Phác Cẩn Huệ lại càng thêm tức giận, đứng dậy, cầm súng hướng thẳng về phía bóng lưng chạy, nổ súng.

      ‘Đoàng’ tiếng…..
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :