1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn - Băng Đồng M (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Hồi 2 - Chương 82] Yến hội 2



      Editor: An bà bà




      Buổi tối, Tạ Mẫn đến hội trường tổ chức yến hội từ rất sớm.

      Khi Tạ Mẫn vừa mới rời , chiếc xe thể thao của Lãnh Liệt Hàn cũng ngay lập tức phóng đến. Dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Hạ.

      Người đàn ông nhàng dựa vào bên cạnh cửa xe, tay đút vào túi quần.

      Dưới ánh trăng dịu , đường cong gương mặt của người đàn ông tuấn mỹ tựa như khuôn mặt mềm mại của chàng đẹp trai Narcissus trong thần thoại Hy Lạp cổ. Hai hàng lông mi dài dài tạo thành hình bóng mờ mờ dưới đôi mắt lam, tóc mái rối loạn hơi nghiêng nghiêng che đôi lông mày như như , dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi tinh tế, hơi hồng hồng tựa như những cánh hoa hải đường. Ngoài ra, làn da của cũng cực kỳ trắng, dưới mái tóc màu tím bạc chợt lên đôi mắt lấp lánh khác người, dung mạo tinh tế kết hợp với dáng người hoàng kim cao khoảng 1m87. Khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, khiến cho người ta cảm thấy vừa tà ác lại vừa nguy hiểm.

      Ánh mắt tà mị của người đàn ông chợt lên tia kinh diễm khi nhìn thấy Hạ Du Huyên xuất .

      Mái tóc màu rượu đỏ dài thướt tha tùy ý khoác lên vai, tóc mái hơi nghiêng nghiêng vừa vặn phủ xuống mí mắt, hàng lông mi khẽ chớp, ánh mắt mông lung như có điều muốn , cánh mũi xinh xắn cao thẳng vừa phải, khuôn mặt nhắn hơi phiến hồng, cánh môi ướt át khiến cho người ta muốn cắn xuống cái. người mặc chiếc váy trắng liền thân, mang theo bất kỳ món đồ trang sức nào, nhưng khi chúng được mặc người lại chút cảm giác tầm thường nào.

      Chỉ là chiếc váy liền thân bình thường, nhưng khi mặc người Hạ Du Huyên lại lộ ra loại hàm xúc đặc biệt như vậy. Đẹp đến mức khiến cho người ta tưởng rằng là tiên nữ giáng trần, , tiên nữ có lẽ cũng sánh bằng .

      "Hàn." Hạ Du Huyên bước nhanh về phía Lãnh Liệt Hàn.

      Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức ôm chặt eo , sau đó chặn lại đôi môi đào phấn nộn kia, đầu lưỡi ấm nóng nhanh chóng tiến vào.

      Hai cánh tay Hạ Du Huyên vòng qua cổ Lãnh Liệt Hàn, khép hai mắt lại, lông mi hơi run run .

      "Ưmm. . ." Nụ hôn tựa như dài thế kỷ, lúc lâu sau Lãnh Liệt Hàn mới miễn cưỡng buông lỏng bảo bối ra.

      "Nhóc con, cực kỳ hài lòng với cách ăn mặc của em." Lãnh Liệt Hàn khẽ cắn vành tai Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên biết bá đạo của người đàn ông này. Hôm nay, chỉ cần mặc lộ chút ở những nơi nên lộ thôi, buổi tối nhất định cho ngủ yên.

      Hạ Du Huyên sợ nhột né tránh "Hàn, chúng ta có cần tham gia yến hội do mẹ tổ chức nữa ."

      Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, ôm lấy Hạ Du Huyên ngồi vào vị trí lái xe, Hạ Du Huyên ngồi đùi , tư thế hai người cứ như vậy mà khởi động xe.

      Trong bóng đêm, chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt chạy băng băng đường, bởi vì tốc độ của xe, mái tóc đỏ rượu của xinh đẹp cứ như vậy phiêu dật trong gió, người đàn ông tay ôm lấy eo , tay còn lại tùy ý cầm tay lái.

      Hôn xuống bên má . Hạ Du Huyên giật mình ngây ra lúc "Hàn, chuyên tâm lái xe. Em muốn chết sớm a. . ."

      Lãnh Liệt Hàn khẽ cười tiếng "Nhóc con, đến rồi."

      Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, từ từ vào yến hội.

      Vào đến nơi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi nam nữ luôn làm cho người ta phải ghen ghét đố kỵ.

      Ngay cả từ 'đẹp đôi' cũng đủ để hình dung về họ.

      Tạ Mẫn hài lòng nhìn hai người, sau đó tiếp tục chuyện cùng người khác.

      [Hồi 2 – Chương 83] Yến hội 3



      Vào đến nơi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi nam nữ luôn làm cho người ta phải ghen ghét đố kỵ.

      Ngay cả từ 'đẹp đôi' cũng đủ để hình dung về họ.

      Tạ Mẫn hài lòng nhìn hai người, sau đó tiếp tục chuyện cùng người khác.

      Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đến khu bánh ngọt "Bảo bối, ngoan ngoãn đứng đây ăn điểm tâm, tí nữa quay lại tìm em."

      Hạ Du Huyên chân vừa chạm đất liền túm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn " đâu?"

      Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nâng lên nụ cười quỷ dị "Bảo bối, em cần ứng phó những người dối trá kia, có nghĩa là chồng em cần a."

      "Ha, Huyên Huyên, Hàn."

      "Huyên Huyên, Hàn. Hai người tới rồi." Mộc Y Sương kéo Đường Sâm lại gần.

      "Ừm. Sâm, Sương Sương." Chỉ có Hạ Du Huyên hỏi thăm chút, trong mắt người đàn ông nào đó trước sau như chỉ sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên.

      "Ngoan ngoãn ở lại đây đừng có chạy lung tung." Lãnh Liệt Hàn hôn môi Hạ Du Huyên, xoay người cùng Đường Sâm rời .

      "Huyên Huyên, đến đây. Chúng ta ăn , đói nha." Mộc Y Sương thấy hai người đàn ông khỏi, liền kéo Hạ Du Huyên chạy khắp nơi trong khu đồ ăn.

      "Ôi, Hàn. Cái này giống nha. Ứng phó với đám dối trá?" Đường Sâm nhíu mày, nhìn người đàn ông thâm tàng bất lộ này. Lãnh Liệt Hàn luôn luôn xem thường việc giao tiếp với người khác, huống chi là chúc rượu, vậy mà bây giờ. . .?

      "Lãnh đương gia, đến đây, tôi mời cậu chén." người đàn ông trung niên đánh bạo lại gần .

      Lãnh Liệt Hàn gì, thoáng nâng cao ly rượu, uống chén vào bụng. Đường Sâm rất hứng thú nhìn.

      Theo người thứ nhất đánh bạo, những người khác thấy thế, cũng dồn lại đây chúc rượu.

      Hạ Du Huyên nắm ly cao cổ trong tay "Nhất định phải uống nhiều như vậy sao?"

      Lãnh Liệt Hàn nhân cơ hội tới gần Hạ Du Huyên, để đầu lên vai Hạ Du Huyên, hơi hơi nhắm hờ đôi mắt màu lam "Bảo bối, em hẳn phải biết, xã giao là như vậy. . ."

      Hạ Du Huyên nhíu mày càng sâu "Lãnh đương gia. Hay là uống ít chút , em sợ xảy ra chuyện a."

      "Hả? xảy ra chuyện?" Lãnh Liệt Hàn nghiêm túc nhăn mày.

      "Đúng đấy, say rồi, những kia nhào tới, em trốn đâu?" Hạ Du Huyên chỉ chỉ vào những mê trai chảy nước miếng.

      Lãnh Liệt Hàn ràng sửng sốt lúc, sau đó mới phản ứng lại, ôm vào trong ngực "Em trốn cái gì? Em phải bảo vệ ."

      "Nếu như bị các tha , nhất định say rượu giống như người chết."

      "Người chết?" Lãnh Liệt Hàn giả vờ suy nghĩ.

      "Đúng đấy, biết. TV có rất nhiều kênh đưa tin có rất nhiều chàng trai bị đùa bỡn. Lãnh đương gia, lòng người sâu như biển a." Hạ Du Huyên ‘khẩu thị tâm phi’ .

      "Lòng người sâu như biển?" Lãnh Liệt Hàn khóe miệng khẽ run hồi, nhóc này. . .

      Hạ Du Huyên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Liệt Hàn "Miễn cưỡng uống nhiều như vậy, phải nhớ kỹ, khi uống rượu, phải ‘đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát’(*). Đây là chân lý."

      (*) đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát:
      Đạo quang dưỡng tối: có xuất sứ từ Tuyên Tông ký trong Đường Thư cũ. Ý chỉ che dấu tài năng để lộ ra ngoài.

      Hậu tích bạc phát: Ý chỉ tích lũy nhiều nhưng tiêu hao ít; cũng có đôi khi mang nghĩa chỉ có chuẩn bị chu đáo mọi thứ mới có kết quả tốt.

      Ý của Huyên Huyên là: Phải che giấu tửu lượng của mình, chúc rượu người khác nhiều mà bản thân uống rượu ít.


      Hạ Du Huyên xong, cầm ly cao cổ của mình tới khu đồ ăn cùng Mộc Y Sương ăn bánh gatô. Lãnh Liệt Hàn nhìn bóng lưng Hạ Du Huyên, trong mắt nồng đậm sủng nịnh.

      Đường Sâm ở bên bưng ly rượu lên, vỗ vai Lãnh Liệt Hàn "Ha ha, Hàn, phương thức mời rượu của bảo bối nhà cũng là đặc biệt. cũng rất đau lòng vì đấy."

      Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn ngừng nâng lên ý cười sủng nịch.


      [Hồi 2 – Chương 84] Yến hội 4



      Đường Sâm ở bên bưng ly rượu lên, vỗ vai Lãnh Liệt Hàn "Ha ha, Hàn, phương thức mời rượu của bảo bối nhà cũng là đặc biệt. cũng rất đau lòng vì đấy."

      Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn ngừng nâng lên ý cười sủng nịch.

      Rất nhanh, nâng ly rượu lên chúc rượu mọi người, đám người tiếp tục vây quanh Lãnh Liệt Hàn.

      Bên này Hạ Du Huyên ăn bánh gatô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lại đám người chúc rượu, thỉnh thoảng nhíu mày.

      "Oa, Huyên Huyên. Hàn nhà cậu thực rất lợi hại, nhiều người tới chúc rượu như vậy, say chứ?" Mộc Y Sương ăn rất nhiều.

      "Đến đến đến, Lãnh đương gia, tôi mời cậu." Lại người đàn ông giơ ly rượu cười ha ha đến ngậm miệng lại được.

      Lãnh Liệt Hàn ngoắc ngoắc khóe miệng, ánh mắt có hơi mập mờ, giơ ly rượu lên, định uống vào, cánh tay mới vừa giơ lên liền bị người ngăn lại.

      Hạ Du Huyên gì nhìn người đàn ông mặt xuất men say, ghé vào lỗ tai gầm "Đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát. Chân ngôn bát tự, ngẫm lại chân ngôn bát tự a."

      Gầm Lãnh Liệt Hàn xong, cười yếu ớt nắm lấy ly rượu trong tay Lãnh Liệt Hàn, quay về người đàn ông chúc rượu giơ lên đáp lễ, nhấp ngụm .

      ta sửng sốt chút, cười ha ha cũng nâng cốc uống sạch.

      bên Đường Sâm rảnh rỗi chịu nổi, kéo Lãnh Liệt Hàn muốn uống "Hàn, đến, tôi mời cậu."

      Hạ Du Huyên đánh vào tay Đường Sâm cái, trừng mắt nhìn Đường Sâm.

      "A, đau quá. Huyên Huyên, làm gì thế." Đường Sâm ai oán liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên.

      Hạ Du Huyên sửng sốt chút, cười ha ha hồi " có gì, tôi nghĩ muốn cùng uống rượu thôi."

      Đường Sâm liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn vùi đầu vào cần cổ Hạ Du Huyên, trong mắt chợt lóe lên ý cười. Nâng ly lên, cùng Hạ Du Huyên chạm ly.

      Mấy lần nâng ly rồi hạ xuống, hai gò má Hạ Du Huyên nhiễm lên tầng đỏ ửng, có điều tửu lượng cũng tệ lắm, đổi lại những khác có thể chén say rồi.

      Hạ Du Huyên giống như nghiện rượu, lôi kéo Đường Sâm chơi oản tù tì.

      "Ha ha, thua rồi." Đường Sâm cười to, đem rượu tới.

      Hạ Du Huyên vừa định uống, Lãnh Liệt Hàn hất khuôn mặt đỏ bừng lên "Bảo bối, đến uống giúp em."

      " vẫn là ngủ , Lãnh đương gia, nơi này có ai cần con ma men như tới cứu a."

      "Nhưng mà, thể để cho bọn họ chuốc say em a." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu lên tiếng.

      " có chuyện gì." khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên càng thêm ửng đỏ.

      Lãnh Liệt Hàn nở nụ cười câu hồn "Bảo bối tốt."

      Hạ Du Huyên kích động phun máu, người đàn ông này có chuyện gì cười như vậy làm gì, vạn nhất những kia nhào lên, đánh lại làm sao bây giờ?

      Trái tim của Hạ Du Huyên điên cuồng rầm rầm nhảy lên, có đống người tới chúc rượu.

      Hạ Du Huyên nghĩ tới, chính mình cũng có lúc quên mình vì tinh thần người vì quốc gia chủ nghĩa. Quên mình vì người a! !

      Hạ Du Huyên nâng ly lên, quay về phía những người chúc rượu kia từng chén từng chén vào bụng.

      "Này, Hàn. Bảo bối nhà cậu say rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.

      "Tôi nhìn thấy." Người đàn ông mắt phượng quét qua, ngón tay thon dài nhàng vỗ về có dung mạo tuyệt sắc.

      Đường Sâm nghe thấy thanh của Lãnh Liệt Hàn giống như có chút vui, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Từ giờ nàng Phong Nhi thể tiếp tục giúp ta edit được nữa, vì vậy tiến độ đăng truyện còn nhanh như trước nữa, mong mn thông cảm. Bộ truyện này cũng được hơn nửa chặng đường, cảm ơn mn ủng hộ, và hi vọng mn vẫn tiếp tục ủng hộ ta

      [Hồi 2 - Chương 85] Say rượu 1




      "Này, Hàn. Bảo bối nhà dường như say rượu rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.

      "Tôi nhìn thấy rồi." Đôi mặt phượng của người đàn ông đảo qua, ngón tay thon dài nhàng vỗ về có dung mạo tuyệt sắc.

      Đường Sâm nghe thấy thanh của Lãnh Liệt Hàn dường như có chút vui, ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Liệt Hàn.

      Trong ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn dường như lên tia lửa giận "Sâm, tại sao cậu chuốc say ấy thành cái bộ dạng này?" Lãnh Liệt Hàn ôm thân thể mền mại như xương của vào lòng, ràng say đến biết trời đất là gì.

      Khóe miệng Đường Sâm giật giật vài cái " ràng muốn ấy say mà. Em chỉ là có lòng tốt muốn giúp mà thôi, còn trách cái gì? Cũng phải chỉ có mình em chuốc rượu."

      "Tôi đúng là muốn như vậy, nhưng cũng nhờ cậu làm." Lãnh Liệt Hàn trầm liếc nhìn Đường Sâm.

      "Mẹ nó, lão tử giúp , còn muốn tính sổ?" Đường Sâm buồn bực trợn mắt nhìn .

      Lại đám người nữa bắt đầu đến mời rượu "Lãnh. . ." Nhưng bị ánh mắt của người đàn ông làm cho sợ hãi, cuống quýt lui về phía sau, sau đó, lập tức giải tán.

      "Ưm, Hàn." Hạ Du Huyên ngà ngà say, mông lung lẩm bẩm câu.

      "Ừ, đây." Lãnh Liệt Hàn thu lại ánh mắt nguy hiểm, sủng nịnh nhìn bảo bối trong lòng, rồi sải bước ra ngoài.

      Nhìn thấy hai người rời , Mộc Y Sương lúc này mới bưng bánh ngọt qua "Đường Sâm, bọn họ làm sao vậy?"

      " có việc gì, hừ, tên hỗn đản này." Đường Sâm rống xong, cũng xoay người kéo Mộc Y Sương rời .

      đường , Lãnh Liệt Hàn ôm theo cơn thình nộ quay về căn biệt thự bên bờ biển.

      Về đến nơi, Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào phòng ngủ lầu hai.

      nhàng đặt lên giường, nâng tay xoa khuôn mặt . Hơi thở nóng bỏng của mang theo chút hơi rượu, dễ làm cho người ta phạm tội mà. Ngón tay Lãnh Liệt Hàn miêu tả đường cong hoàn mỹ bờ môi .

      "Nhóc con, làm sao bây giờ? giống như bao giờ ăn đủ." Lãnh Liệt Hàn nhìn , tinh tế quan sát lượt.

      Ngón tay thon dài chậm rãi rời xuống, phác họa xương quai xanh của . Hai ngón tay thư thái di chuyển, từng chút từng chút thẳng xuống dưới.

      "Hàn." Hạ Du Huyên ưmm tiếng, xoay xoay đầu.

      "Ừm." Lãnh Liệt Hàn cười nhìn . thanh gợi cảm trầm thấp bay toán loạn trong bầu khí.

      Bàn tay to lớn bị ngăn cách bởi lớp vải, nhàng chêu chọc nơi đẫy đà cao vút của .

      "Bảo bối, muốn ăn em a. . ." Lãnh Liệt Hàn sáp vào, hơi thở nóng rực nhàng thổi vào tai .

      "ha ha. . . rất ngứa a. . ." Có lẽ do Hạ Du Huyên say rượu, nên thanh cười cười dừng lại được.

      Lãnh Liệt Hàn nhìn , khóe miệng nhếch lên nụ cười mê hoặc "Bảo bối, em nên làm thế nào đây? Tại sao lại ăn mãi đủ, làm thế nào cũng ăn đủ, giống như bị nghiện mất rồi."

      Có người , đàn ông 'làm' nhất định vì , mà rồi nhất định muốn 'làm'.

      "Tiểu tinh, em xem, muốn làm với em như vậy, có phải xong đời rồi ?"

      "Ưmm. . .Hàn, rất ngứa a. . ." Hạ Du Huyên vẫn cười khanh khách như cũ.

      Đôi mắt phượng của Lãnh Liệt Hàn nguy hiểm nheo lại, dục vọng mãnh liệt quay cuồng bên trong cơ thể trong nháy mắt nổ tung. Mạnh mẽ cúi xuống hôn .

      Hạ Du Huyên xoay vặn cơ thể, cái đầu nho ngừng lắc qua lắc lại. Làm hại Lãnh Liệt Hàn bị hôn hụt.

      " muốn sao?" Lãnh Liệt Hàn nâng mặt lên cười quỷ dị.

      "Hàn, em rất thoải mái. . ." Hạ Du Huyên nhíu nhíu lông mày, biểu cảm khuôn mặt dường như rất khó chịu.

      [Hồi 2 - Chương 86] Say rượu 2





      " muốn sao?" Lãnh Liệt Hàn nâng mặt lên cười quỷ dị.

      "Hàn, em rất thoải mái. . ." Hạ Du Huyên nhíu nhíu lông mày, biểu cảm khuôn mặt dường như rất khó chịu.

      " thoải mái? thoải mái ở đâu?" Lửa dục trong mắt Lãnh Liệt Hàn nhất thời bị nghẹn lại. Nhíu mày, dò xét nhiệt độ cơ thể , nghĩ lại có phải do uống quá nhiều rượu hay , sau đó xuống giường, thò tay ra muốn gọi điện thoại.

      Thế nhưng ngay trong lúc Lãnh Liệt Hàn lo lắng nhíu mày, Hạ Du Huyên lại mở miệng "Ưm. . . bộ, bộ váy này rất thoải mái."

      Lãnh Liệt Hàn sửng sốt, ném điện thoại xuống, cười cực kỳ quỷ dị, lần nữa cúi người xuống, giọng mang theo chút thiện ý, hỏi " thoải mái? giúp bảo bối cởi ra có được hay ?"

      Hạ Du Huyên chu chu cái miệng lên, lầm bầm "Quần áo của em tại sao phải là cởi."

      xong, bàn tay theo bản năng bắt đầu thò ra phía sau kéo khóa.

      Thế nhưng tại sao lại với tới? Cái miệng nhắn chu ra càng thêm lợi hại. Suy nghĩ lúc, cuối cùng cũng tiếp tục kéo xuống nữa.

      Cũng bởi vì dáng vẻ nửa kín nửa hở muốn lộ mà lộ ra như vậy, cộng với hình ảnh đôi chân thon dài ngừng cọ tới cọ lui tấm ga trải giường. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lãnh Liệt Hàn nghĩ: muốn cầm thú cũng rất khó a.

      Nhìn thấy biến mọi thứ giường thành mớ lộn xộn, đầu lại đầy mồ hôi, Lãnh Liệt Hàn lập tức cúi người xuống "Có muốn giúp em ?"

      Thần trí Hạ Du Huyên mơ mơ hồ hồ, nâng lên khuôn mặt tươi cười "Được a. . ."

      Lãnh Liệt Hàn gần như ngay lập tức động tay, giây cũng do dự.

      Hạ Du Huyên còn rất cảm kích câu "Cảm ơn a. . ."

      Lãnh Liệt Hàn cười tà mị " có việc gì, giúp em là niềm vui của ."

      Hạ Du Huyên nhịn được cười ha ha. Ôi ôi ôi, đứa trẻ này a, đúng là tự đem mình bán cho sói xám mà.

      Lãnh Liệt Hàn trực tiếp xé nát chiếc váy của , vứt ra ngoài.

      Ánh mắt nóng bỏng quét qua quét lại người Hạ Du Huyên mấy lần. làn da trắng nõn chút tì vết, nhẵn bóng tinh tế như đứa trẻ sơ sinh.

      Bỗng chốc, hô hấp của Lãnh Liệt Hàn trở nên dồn dập, ngón tay nhịn được mà chạm vào , dọc theo đường cong cơ thể đường xuống, tham luyến lần mò, hữu ý như vô tình ma sát qua lại.

      Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, hôn lên từng tấc cơ thể , dùng môi lưỡi từng ngụm từng ngụm chiếm giữ lấy .

      Hạ Du Huyên ở bên dưới giống như có chút chịu nổi.

      Bỗng nhiên mở miệng ra hét lên tiếng "Lãnh Liệt Hàn. . ."

      Lãnh Liệt Hàn bị sửng sốt giật mình "Hử? sao vậy?"

      lại thoải mái đạp đạp chân "Có người cắn em. . ."

      Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị hôn cái " ta cắn em có thấy thoải mái ?"

      Hạ Du Huyên bị khi dễ dường như cực kỳ ủy khuất "Ưm, Mặc kệ, cắn lại giúp em."

      Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nở nụ cười "Được, giúp em cắn ."

      chưa bao giờ được nếm thử cái gì gọi là tư vị mê luyến, thế nhưng hôm nay được thử qua, mà khi nếm thử lại thể ngừng lại được nữa.

      cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn , hôn xuống từng cánh môi hồng nhuận.

      Bàn tay to lớn nâng cao mông lên, vật lớn cực đại từng chút từng chút chen vào. thanh khàn khàn mang theo hơi thở dồn dập vang lên "Nhóc con, nếu như sau này có ngày, và em trở thành kẻ địch, Lãnh Liệt Hàn chỉ sợ thắng nổi em. . ."

      Hạ Du Huyên dường như nghe thấy gì, lại bị mãnh liệt va chạm, khiến cho bàn tay bé của gắt gao nắn chặt lấy cánh tay , ngẩng đầu lên nghẹn ngào rên rỉ.

      "Thế nhưng. . . cho em cơ hội này."

      Lãnh Liệt Hàn cấp tốc thở dốc, ánh mắt bá đạo lập tức tối sầm lại, kéo vào trong lòng, đẩy mạnh cái, đem toàn bộ đưa sâu vào bên trong.

      Đồng thời há miệng cắn lên cái miệng nhắn của , hung hăng hôn . . .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185



      [Hồi 2 - Chương 87] Trả nhân tình 1






      Sau khi Hạ Du Huyên tỉnh lại, là chuyện của ngày hôm sau rồi.

      Ánh nắng mặt trời sớm ùa vào trong phòng, Hạ Du Huyên lúc này mới lười biếng từ giường bò xuống.

      Người con đứng trước gương, xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở thông, làn da trắng mịn chứa đầy những dấu hôn đỏ ửng. Đây là ấn ký đặc biệt của riêng người đàn ông đó.

      Sau khi Hạ Du Huyên mặc xong quần áo, Lãnh Liệt Hàn mới gọi điện về. rằng hôm nay phải ở ngoài xử lý chút chuyện, đến tối muộn mới về nhà được, bảo ngoan ngoãn ở nhà đợi .

      Hạ Du Huyên cười , thuận tay cầm ly sữa từ trong tủ lạnh lên uống.

      Còn chưa có uống xong, nhận được điện thoại từ số lạ.

      Hạ Du Huyên nghi hoặc ấn nút nghe, từ bên trong truyền đến giọng nam tính dễ nghe "Hey, Hạ tiểu thư, còn nhớ tôi ?"

      Hạ Du Huyên trầm mặc hồi lâu cũng trả lời lại, thanh này có chút quen quen, giống như nghe qua ở đâu đó.

      "Ôi, đau lòng mà, lần đầu tiên bị lãng quên hoàn toàn như vậy." thanh hơi mang theo chút thương cảm của người đàn ông tiếp tục vang lên.

      "Ơ, là. . ." Hạ Du Huyên sầu não hỏi.

      "Tôi là Liệt Diễm, chính là người ngày hôm đó cứu ." Liệt Diễm bất đắc dĩ .

      "A. . . là sao." Lúc này Hạ Du Huyên mới nhớ tới, xấu hổ 'A' lên tiếng.

      "Đúng vậy, chính là tôi. biết Hạ tiểu thư bây giờ có rảnh ?"

      " có chuyện gì sao?"

      "Ưm. . . có gì, Hạ tiểu thư phải vẫn còn thiếu tôi lần nhân tình sao? Vậy hôm nay mời tôi ăn cơm ."

      "Hixx. . .” Hạ Du Huyên do dự chút, biết có nên đáp ứng hay a. Nếu như bị người đàn ông vừa bá đạo lại vừa keo kiệt kia biết mình ăn cùng người đàn ông khác, biết như thế nào?

      được sao? Vậy bằng để lần sau .” Liệt Diễm giống như nhận ra khó xử của Hạ Du Huyên.

      có, vậy hôm nay .” Hạ Du Huyên lập tức đáp ứng, dù thế nào nữa nợ nhân tình người khác cũng là chuyện tốt. Sớm hay muộn cũng phải trả lại, hơn nữa người đàn ông kia hôm nay có việc ở nhà, chỉ cần mình về sớm chút chắc có chuyện gì đâu?

      “Được, vậy chúng ta gặp nhau ở sơn trang Cầu Phúc.” Liệt Diễm giống như rất vui vẻ.

      “Ừm.”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Sơn trang Cầu Phúc

      Khi Hạ Du Huyên chạy tới nơi, Liệt Diễm ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi .

      Thấy Hạ Du Huyên đến, Liệt Diễm vội vàng đứng dậy.

      Hôm nay, toàn thân Liệt Diễm mặc bộ tây trang màu lam, mái tóc ngắn màu bạc vô cùng chói mắt, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười hết sức mê người, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các có mặt trong phòng.

      Mà Hạ Du Huyên lại chỉ mặc chiếc váy liền thân dài màu hồng đơn giản, bởi vì vội vàng chạy đến, cái trán trắng ngần có dính vài giọt mồ hôi. Thế nhưng vẫn ảnh hưởng đến tướng mạo và khí chất của bản thân. Vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.

      Liệt Diễm thân sĩ kéo ghế ngồi giúp Hạ Du Huyên, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.

      “Ơ. . .Tôi biết ăn mặc lịch như vậy.” Ý của Hạ Du Huyên là: Có phải ăn mặc quá tùy tiện rồi hay ?

      sao, tôi thích người làm bộ làm tịch.” Liệt Diễm ôn nhu cười.

      “Ha ha, vậy bây giờ gọi đồ ăn .” Hạ Du Huyên xấu hổ cười cười.

      Liệt Diễm gật đầu, mở thực đơn ra, chăm chú nhìn vào đó.





      [Hồi 2 - Chương 88] Trả nhân tình 2






      “Hai vị muốn ăn gì?” mang theo vẻ mặt si mê trai đẹp đến.

      “Ừmm. . . Ưu tiên phụ nữ.” Liệt Diễm lễ độ mở miệng.

      lại càng thêm si ngốc, người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa thân sĩ như vậy a. . .Trong miệng hỏi Hạ Du Huyên, nhưng ngoài mắt vẫn nhìn chằm chằm Liệt Diễm.

      “Tiểu thư muốn ăn gì?”

      phần sandwich, ly cà phê Cappuccino.” Hạ Du Huyên nhàn nhạt .

      “Tiên sinh muốn ăn gì a?”

      “Giống như vậy .” Liệt Diễm khép thực đơn lại, .

      “Được, xin hai vị chờ chút.” ngừng liếc mắt đưa tình với Liệt Diễm, thế nhưng Liệt Diễm lại coi như nhìn thấy gì. Điều này khiến cho phục vụ rất cam lòng, trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, sau đó cầm thực đơn rời .

      “Nhân khí của Liệt tiên sinh mạnh a, toàn bộ các trong này đều nhìn kìa.” Hạ Du Huyên nhíu mày, trêu đùa cười .

      phải còn có nhìn tôi sao?” Liệt Diễm nhếch môi, mở miệng .

      “Ha ha.” Hạ Du Huyên biết ta mình, con người màu tím hồng cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

      Bởi vì Hạ Du Huyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên có nhìn thấy trong ánh mắt Liệt Diễm xuất tia hiểm cùng nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh biến mất.

      vừa rồi lại bưng ra hai phần sandwich cùng hai ly Cappuccino, trong lúc đặt đồ xuống, còn quên liếc mắt đưa tình thêm mấy lần với Liệt Diễm, nhưng ta vẫn coi như nhìn thấy.

      Dạo này, có trai đẹp là có thể ăn cơm?

      Hạ Du Huyên tao nhã ăn phần của mình, Liệt Diễm theo thói quen nhìn Hạ Du Huyên: Chậc chậc, hổ là người phụ nữ của Lãnh đương gia, ngay cả khí chất cũng phi phàm như vậy.

      Hạ Du Huyên biết Liệt Diễm nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng lại biết trong mắt ta có ý gì.

      Đột nhiên, trong phòng ăn nổi lên trận xôn xao.

      Chỉ thấy ở cửa nhà ăn, xuất người đàn ông còn đẹp trai hơn cả người đàn ông ngồi bên trong.

      Toàn thân người đàn ông này mặc bộ quần áo màu đen. Mái tóc màu tím bạc hơi hơi rối loạn, phía trước trán có vài sợi tóc mái rơi xuống, khiến cho khuôn mặt nghiệt như như . Hai hàng lông mi rất dài, so với con còn dài hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi đào gợi cảm ngàng nhếch lên, mang theo nụ cười tà mị như có như , khuôn mặt tìm thấy chút tì vết nào, làn da trắng nõn mịn màng, thân hình nghiệt cao thẳng, đẹp đến mức thể soi mói. Bên tai phải có khảm viên bông tai màu tím, kết hợp cùng với chiếc vòng hình chữ thập màu tím cổ, thay nhau phát sáng lấp lánh, khóe miệng luôn mang theo nụ cười của ác ma, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng thần bí.

      Hạ Du Huyên hơi kinh ngạc đứng dậy, lo lắng đưa mắt nhìn Liệt Diễm. hiểu quá bá đạo cùng khát máu của người đàn ông này. Hơn nữa còn báo với người đàn ông này mình ra ngoài ăn cơm cùng người khác, xem ra lần này xong rồi, người đàn ông này lại tự tìm đến đây.

      Lãnh Liệt Hàn vốn xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc này, nhóc này. . . .

      Lãnh Liệt Hàn thèm để ý đến ánh mắt của những người ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như quân vương, đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như tồn tại.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Hồi 2 - Chương 89] Người đàn ông này. . .

      Lãnh Liệt Hàn vốn xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc, nhóc này là. . . .

      Lãnh Liệt Hàn thèm để ý đến ánh mắt của những người ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như quân vương, đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như tồn tại.

      Hạ Du Huyên nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông về phía mình, giống như khúc dạo đầu êm đẹp trước trận sóng lớn.

      Vì vậy chủ động đứng dậy nghênh đón, ngọt ngào mở miệng "Hàn, sao lại tới đây?"

      "Bảo bối của ở sau lưng ăn cơm với người đàn ông khác, có thể tới sao?" Người đàn ông bá đạo trước sau như , cứ như vậy trước mặt mọi người hôn môi Hạ Du Huyên.

      Mấy phút sau, khuôn mặt nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng. Người đàn ông hài lòng ôm vào lòng, nhanh chóng rời khỏi sơn trang Cầu Phúc, từ đầu đến cuối đều thèm liếc nhìn Liệt Diễm đến cái.

      Thanh Long và Ngân Long ngược lại, hai người vừa mới bước vào để ý đến Liệt Diễm, cảm thấy người đàn ông này có cái gì đó thích hợp, nhưng lại biết thích hợp ở chỗ nào.

      Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng của đám người mới rời , độ cong khóe môi càng ngày càng lớn.

      ——— ————

      Biệt thự bên bở biển

      Lãnh Liệt Hàn mặt mày đổi ôm Hạ Du Huyên ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.

      Hạ Du Huyên hơi hơi chu mỏ, bàn tay nhắn nghịch nghịch bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Bởi vì quanh năm cầm súng mà bàn tay hề mịn màng, so với bàn tay non mềm của , có vẻ như thô rạp hơn rất nhiều.

      "Hàn, hỏi gì em sao?" Hạ Du Huyên giống như lơ đãng hỏi, nhưng trong lòng rất căng thẳng.

      "Hử? Hai người có cái gì sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi ngược lại.

      "Ha ha, có. ta chính là người lần trước cứu em mà em với đó." Hạ Du Huyên vui vẻ cười .

      "Ừm" Lãnh Liệt Hàn nhàng đáp tiếng.

      "Oa a. . . ., hai người làm sao vậy?" Đường Sâm mang theo vẻ mặt đùa giỡn xông vào.

      "Huyên Huyên, tối qua sao hai người về sớm vậy?" Mộc Y Sương vô tâm hỏi câu.

      ", có gì." Người nào đó mặt đỏ lên.

      Mộc Y Sương lại giống như nhìn thấy gì đó rất hiếm lạ, kêu to "Oa. . .Huyên Huyên, cậu có thể đỏ mặt sao?"

      "Khụ. . . " Hạ Du Huyên thẹn thùng trốn vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn, vừa nghĩ đến tối hôm qua. . .

      Lãnh Liệt Hàn nhếch mày, tâm tình rất tốt ôm chặt Hạ Du Huyên, độ cong bên khóe miệng lên ràng.

      Đường Sâm huýt sáo "Ôi, coi đôi vợ chồng trẻ này xem. . . ."

      Mộc Y Sương dường như còn chưa hiểu có ý tứ gì, nhóc này chỉ có chỉ số IQ thấp, mà ngay cả chỉ số EQ cũng đạt giá trị .

      Hạ Du Huyên tức giận nhéo nhéo eo Lãnh Liệt Hàn.

      Ý cười bên khóe miệng Lãnh Liệt Hàn càng thêm ràng, dấu nổi những tia cưng chiều lên trong mắt, nhưng lại lạnh lùng với Đường Sâm "Sâm, cậu rất rảnh rỗi sao?"

      Tia cưng chiều trong mắt người đàn ông này biến mất thấy tung tích, hiểm liếc nhìn Đường Sâm.

      Đường Sâm lập tức im miệng, liếc nhìn người đàn ông lãnh nào đó, xoay người lôi kéo Mộc Y Sương vẫn ngơ ngác ra khỏi biệt thự.

      Trước khi rời vẫn quên câu "Lãnh Liệt Hàn, chính là người đàn ông keo kiệt."

      Mộc Y Sương lại nghiêng nghiêng đầu tiếp câu "A? em thấy ấy rất hào phóng với Huyên Huyên a. Nhiều tiền như vậy, làm sao có thể keo kiệt được?"

      Toát mồ hôi. . . .

      nhóc này cái gì cũng đạt giá trị như vậy sao, hơn nữa giá trị còn ngừng thăng cấp!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [Hồi 2 - Chương 90] Biển

      "Bảo bối, ngoan. Ngẩng đầu lên." Lãnh Liệt Hàn dụ dỗ bảo bối thẹn thùng ở trong lòng mình.

      "Ưm. . . muốn." Hạ Du Huyên nhắm mắt lại, vùi người vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn, hai cánh tay trắng nõn vòng qua eo người đàn ông.

      "Hử? Xác định ngẩng đầu?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên tóc Hạ Du Huyên.

      Cái đầu nho của nhóc ở trong lòng vẫn lắc lắc như cũ, chút ý muốn nào ngẩng lên.

      "Bảo bối, vậy đành phải dùng lực rồi." Lãnh Liệt Hàn nắm chặt eo Hạ Du Huyên, nhàng nhấc lên.

      vốn ngồi nghiêng đùi , bây giờ lại biến thành hai chân tách ra hai bên ngồi giữa đùi , đối mặt với .

      Hạ Du Huyên sợ hãi kêu lên tiếng, vừa mới ngẩng đầu lên, hai cánh môi bị chặn lại.

      Lãnh Liệt Hàn giống như trừng phạt, khẽ căn môi .

      Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng khách nhanh chóng tăng cao, tràn ngập khí ái muội.

      ——— ———————–

      Mộc Y Sương bị Đường Sâm ép kéo ra ngoài.

      Đường Sâm kéo ra bờ biển. Tâm tình Mộc Y Sương vốn vô cùng tồi tệ vì hiểu tại sao mình bị kéo ra ngoài. Thế nhưng bây giờ vừa nhìn thấy bãi biển đẹp và rộng như vậy, nghe thấy thanh của sóng biển, tâm tình bỗng dưng lại trở lên rất tốt.

      Mộc Y Sương rất thục nữ ném giầy ra khỏi chân, chân trần nền cát trắng mềm mại.

      Đường Sâm nhìn vào gương mặt hồn nhiên rực rỡ của xinh đẹp đáng này, sâu trong ánh mắt lóe lên tia sáng sủng nịnh.

      Mộc Y Sương chồm hổm ngồi bờ biển, tùy ý sóng biển tạt vào ướt nhẹp chân mình, vui vẻ đùa nghịch với nước biển.

      Đường Sâm cũng cởi giầy ra, đến trước mặt Mộc Y Sương.

      Mộc Y Sương ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông chói mắt này.

      Thân hình cao lớn, mái tóc màu mực nằm ngay ngắn làn da trắng nõn, đường nét gương mặt ưu mỹ, hàng lông my tinh tế, vừa dày lại vừa dài, đôi mắt phượng xếch lên, con ngươi màu hổ phách tựa như mặt hồ sâu tĩnh lặng thấy đấy, đôi môi mỏng hoàn mỹ hàm chứa tia sủng nịnh khó nhận biết.

      Mộc Y Sương ngơ ngác đứng lên.

      Mái tóc màu hồng, áo khoác ngắn cũng màu hồng kết hợp cùng chiếc chiếc váy dài xếp ly, thoạt nhìn vô cùng thục nữ, đôi chân trần đáng ngượng ngịu đứng cát. Đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn thẳng vào mắt Đường Sâm. Cánh mũi xinh xắn, đôi môi hồng nộn cong cong mê người. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nhắn phát ra ánh sáng rực rỡ.

      Đây là lần đầu tiên Mộc Y Sương nhìn thẳng vào Đường Sâm. , chàng này đúng là phong nhã.

      Đường Sâm nhếch khóe miệng cười , cố ý tiến sát vào người Mộc Y Sương "Vị hôn thê của , mặt em là đỏ a. . . em làm sao vậy? bị ốm sao?"

      Khuôn mặt nhắn của Mộc Y Sương càng thêm đỏ ửng.

      Sau đó, ngây người. . .

      Đôi môi mỏng của Đường Sâm gắn chặt vào môi .

      cứ như vậy duỗi đầu lưỡi tiến vào bên trong. Nhưng tại sao lại thể đẩy ra được? Dường như bản thân cũng muốn đẩy ra. . .

      Đường Sâm thấy có phản ứng gì, hai tay ôm chặc eo , nụ hôn càng thêm sâu đậm.

      Hồi lâu sau, Đường Sâm mới buông sớm xụi lơ trong ngực mình ra, ý cười trong mắt càng thể dấu diếm nổi "Sương Sương, đây là nụ hôn đầu tiên của em sao?"

      Đây đúng là cách vô cùng tốt để đánh thức bé nào đó miên man ngẩn người, Mộc Y Sương phục hồi lại tinh thần, phát mình đứng trong lòng Đường Sâm, thế nhưng toàn thân lại vô lực.

      Cuối cùng Đường Sâm vẫn phải ôm lấy Mộc Y Sương rời khỏi bãi biễn xinh đẹp này. . .

      Tiếng sóng biển rít gào vang lên, đem dấu giầy còn sót lại của hai người nuốt trôi vào trong lòng đại dương. . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :