1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương mất trí nhớ - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Tầm bảo

      Editor: Jingcao

      Lúc Diệp Trăn Trăn ngủ dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rực như giữa trưa.

      lấy di động bên cạnh nhìn, qua năm giờ. Điện thoại di động này được tìm thấy trong phòng, có rất nhiều liên lạc trong điện thoại, nhưng ngoại trừ Tần , biết ai cả.

      Lưu số điện thoại của cảnh sát Tả vào, Diệp Trăn Trăn còn cài đặt thêm phím quay số nhanh, mới để điện thoại xuống.

      Sớm biết vậy hỏi số điện thoại của bác sĩ Quý, ít nhất bây giờ có thể nhắn tin hỏi ăn cơm chưa.

      “Tiểu thư, bữa tối chuẩn bị xong, tại muốn dùng cơm chưa?” Cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng thím Chu từ ngoài cửa truyền vào.

      “Vâng.” Diệp Trăn Trăn mở cửa, đưa mắt nhìn hướng cầu thang, “Tôi có thể ăn ở trong phòng ?”

      Thím Chu gật đầu: “Trước kia tiểu thư và lão gia đều cùng dùng bữa trong phòng ăn, bây giờ lão gia mất, nếu muốn nhìn thấy vợ chồng Tôn phu nhân, tôi đem đồ ăn đến trong phòng.”

      “Cảm ơn.” cần ăn cơm với Tôn Thiến, Diệp Trăn Trăn ràng thở phào nhõm, biết có thể để bọn họ trở về nhà của mình hay ?

      nhìn thím Chu đem đồ ăn vào, đến bàn ngồi xuống: “Thím Chu, ai là người sở hữu căn nhà này?”

      Thím Chu : “Vốn dĩ là lão gia, nhưng ông ấy để căn nhà này lại cho , chỉ là luật sư Tiễn phụ trách di chúc kế thừa ở nước ngoài, cho nên các thủ tục có liên quan vẫn chưa tiến hành.


      Diệp Trăn Trăn gật đầu, có biểu gì nhìn thím Chu vài lần. Người này vẫn luôn bình tĩnh, làm việc cũng rất có tổ chức, dễ dàng giành được tin tưởng của mọi người xung quanh. Với lại, dường như cái gì bà ấy cũng biết.

      Diệp Trăn Trăn liên quan tới mọi thứ ở Diệp gia, hầu như tất cả đều biết được từ bà, thậm chí bố trí di sản của ông ngoại đều biết ràng như vậy, có chút bình thường.

      “Tiểu thư từ từ dùng, chờ lát nữa tôi lên dọn dẹp.” Thím Chu khom người với , ra khỏi phòng.

      Thái độ cung kính như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn cảm thấy ở trong khách sạn.

      Còn là phòng tổng thống khách sạn năm sao.

      Bữa tối so với bữa trưa tinh tế hơn nhiều, thậm chí có món dùng vỏ trứng chưng trứng, mặt còn có chút trứng cá muối. Diệp Trăn Trăn nếm thử, hương vị rất ngon, hổ là tiêu chuẩn năm sao. Thím Chu tính toán thời gian vô cùng tốt, Diệp Trăn Trăn vừa buông đũa xuống, bà liền gõ cửa phòng, lúc thu dọn đồ ăn còn quên nhắc Diệp Trăn Trăn uống thuốc.

      Diệp Trăn Trăn dựa theo lời của y tá điều chỉnh đồng hồ báo thức để tránh bản thân quên uống thuốc, để khi tái khám Bác sĩ Quý tức giận.

      Vòng vo hồi ở trong phòng, Diệp Trăn Trăn lại mở tủ quần áo ra. thấy mình trước kia thích kiểu quần áo công chúa này, ngay cả áo khoác mùa đông tất cả cũng đều là loại sắc kẹo ngọt ngào, nhìn nhìn liền muốn ăn Macaron.

      có chút 囧 đóng lại cửa tủ treo quần áo, tiếp tục liếc nhìn khắp nơi như nhà thám hiểm. Sau đó ở ngăn kéo thứ nhất trong tủ thu hoạch được album ảnh.

      Album ảnh có thể là nơi lưu giữ kí ức của người, vừa khéo đối với Diệp Trăn Trăn có trí nhớ mà , quả thực như nắng hạn gặp mưa rào.

      chờ được mở album ra, trang đầu tiên là chân dung ảnh nhà ba người.

      Trong ảnh chụp là khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đầu búi búi tóc đáng , người mặc chiếc sườn xám màu đỏ, phía còn thêu hoa mai tinh xảo. Người phụ nữ phía sau cũng mặc sườn xám, tóc đen quấn sau gáy, khí chất dịu dàng đó vừa nhìn thấy chính là tiểu thư khuê các. Người đàn ông bên cạnh mặc vest trắng, khuôn mặt mang ánh mắt Phnom Penh, nhìn qua giống như học giả kiến thức uyên bác. (nguyên câu của tác giả luôn T.T t cũng biết nên edit ra sao ~.~ dịch thuần việt là ánh mắt viền vàng o_O Ai có góp ý gì để t sửa lại nhé ^^).

      Diệp Trăn Trăn ngây ngẩn nhìn chằm chằm bức hình này lâu, đây là ba mẹ sao? Bọn họ trông trẻ tuổi như vậy, nhưng tai nạn ngoài ý muốn đoạt sinh mạng của họ. cắn khóe môi, nén lại nước mắt sắp tràn ra.

      nhìn vào bé ở giữa bức hình, toét miệng cười rất vui vẻ, tuy vẫn còn nét ngây thơ mặt, nhưng nhìn ra được đó là chính mình.

      Diệp Trăn Trăn thở ra hơi, tiếp tục lật xem ảnh. Ảnh chụp bên trong được sắp xếp theo trình tự thời gian, thậm chí bên cạnh còn có chú thích, viết thời gian địa điểm. Kiểu chữ rất đẹp, giống như bản thân viết, đoán là mẹ viết chú thích.


      trong ảnh dần dần lớn lên, nhìn khóc, nhìn cười, nhìn cùng ba mẹ qua rất nhiều thành phố, cho đến khi 15 tuổi trở về sau, ba mẹ còn xuất ảnh nữa.

      Sau khi 15 tuổi ảnh chụp ràng giảm bớt rất nhiều, khi đó bản thân mình trải qua tai nạn xe, rồi mất ba mẹ, cũng từng mất trí nhớ. ảnh còn nhìn thấy tươi cười nữa, mãi cho đến khi nhập học đại học, ánh mắt mới còn u ám nữa.

      Trong lòng Diệp Trăn Trăn có chút đè nén, người trong hình quả là chính mình, nhưng luôn có cảm giác kỳ lạ.

      Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Diệp Trăn Trăn vội vàng buông album trong tay, tắt chuông báo. Cầm lấy thuốc được bọc kỹ, Diệp Trăn Trăn dựa theo chú thích của Bác sĩ Quý uống vào.

      Có chút đắng, càng muốn ăn Macaron.

      Ngồi ghế ngẩn người hồi, đột nhiên cầm lấy điện thoại, kiểm tra thông tin cuộc gọi
      [​IMG]
      Tôm ThỏKisaragiYue thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Ác mộng

      Editor: Jingcao

      Chu Văn?

      Lông mày Diệp Trăn Trăn giật giật, đây chính là người cùng mình trò chuyện 20 phút?

      “Xin chào.” dịch người mời người đối diện vào phòng. Thái độ khách sáo như vậy làm Chu Văn có chút được tự nhiên, gật gật đầu cười với Diệp Trăn Trăn rồi vào căn phòng tràn ngập ảo mộng thiếu nữ.

      Chu Văn vừa vào phòng nhìn thấy vài bức tranh đặt cạnh giá sách, xoay người lại, gần như rất vui mừng nhìn Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, cậu nguyện ý tiếp tục vẽ tranh sao?”

      Ánh mắt của ấy khiến Diệp Trăn Trăn hiểu ra sao cả, đóng cửa lại, đến trước mặt Chu Văn: “Chuyện trước kia tôi đều nhớ, là bạn học của tôi à?”

      mừng rỡ trong mắt nhanh chóng bị dập tắt, nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt có chút thương cảm: “Thím Chu là mẹ của mình, hồi chúng ta thường chơi với nhau, cậu nhớ sao?”

      Diệp Trăn Trăn sửng sốt, con của thím Chu?

      cảm thấy mình vẫn còn nghĩ quá đơn giản, tưởng tượng qua hàng vạn khả năng, ngay cả ấy là bạn trước của Tần cũng nghĩ qua, nhưng lại nghĩ tới ấy chính là con thím Chu.

      Thấy biểu cảm Diệp Trăn Trăn mờ mịt, Chu Văn chợt cười tiếng: “Sáu năm trước cậu cũng có bộ dạng như thế này, cái gì cũng nhớ , cả người lạnh nhạt như nước đun sôi.”

      “Xin lỗi, ngại quá.” Diệp Trăn Trăn cũng biết tại sao mình lại muốn xin lỗi, nhưng mình luôn luôn mất trí nhớ, khiến cho mọi người xung quanh có thêm ít buồn lòng nhỉ?

      Chu Văn lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn cong cong, giống như vầng trăng khuyết, Diệp Trăn Trăn đoán thím Chu lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nữ. Chu Văn quay đầu lại, nhìn tranh vẽ của Diệp Trăn Trăn: “Nhưng mà lần này cậu cùng lần trước giống nhau, tựa như dáng vẻ của những bức tranh này, vô cùng sinh động.”


      Diệp Trăn Trăn đáp lời, theo hiểu biết của về chính mình trong album ảnh, trước kia quả giống như lời Chu Văn .

      “Sao cậu lại muốn đem những bức tranh này lấy ra?”

      “Ừm, cũng có ý gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy bọn chúng nên luôn bị cất trong ngăn tủ.” Diệp Trăn Trăn nhìn những bức tranh này, mỗi màu sắc đều rất tươi sáng, bởi vì có những sắc thái này, căn phòng màu hồng cũng làm người ta khó có thể tiếp nhận nữa.

      Chu Văn quay đầu lại: “Trăn Trăn, cậu lại có thể vẽ lần nữa, mình rất vui.”

      “À…” Diệp Trăn Trăn biết nên trả lời thế nào, chỉ là đem tranh ra ngoài mà thôi, cũng nghĩ tới muốn vẽ tranh, nhưng nhìn đến chờ mong trong mắt Chu Văn, làm thế nào cũng thể được.

      Cửa phòng lại bị gõ, thím Chu cầm ít đồ ăn và trái cây tới rồi ra ngoài. Chu Văn người này rất giỏi chuyện, mặc dù Diệp Trăn Trăn nhớ bất cứ cái gì, ấy luôn có thể tìm được đề tài. Trong quá trình trò chuyện Diệp Trăn Trăn biết được số thông tin, chẳng hạn như Chu Văn lớn hơn ba tuổi, tại tự mình kinh doanh cửa hàng quần áo có thương hiệu mạng, độc thân chưa kết hôn.

      Chẳng qua là lí do tại sao cùng thím Chu liên quan việc này được qua loa dẫn . Diệp Trăn Trăn cũng định truy đến cùng, dù sao ấy cũng cùng họ mẹ.

      Có vẻ cuối cùng mệt, Chu Văn xiên trái cà chua bi, tâm tình thoải mái nhìn Diệp Trăn Trăn: “Lần cuối cùng chúng ta trò chuyện như thế này… mình nghĩ, ừm,
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Tái khám

      Editor: Jingcao

      Diệp Trăn Trăn ngồi ngây ngốc ở giường rất lâu mới trở lại bình thường. Tuy rằng sắc trời còn sớm nhưng cũng có ý định ngủ tiếp. xuống giường tắm rửa, sau đó lục lọi trong tủ quần áo chiếc váy có ít ren nhất, thay xong rồi xuống lầu.

      Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe từ trong phòng bếp truyền đến tiếng vang , đoán chừng là thím Chu chuẩn bị bữa sáng. nhìn thoáng qua phòng ăn, cậu và mợ ở đây, hẳn là vẫn chưa rời giường, xem ra có thể mình yên tĩnh ăn bữa sáng.

      “Tiểu thư, sớm như vậy thức rồi?” Thím Chu thấy Diệp Trăn Trăn ngồi ở bàn ăn, buông việc tay xuống hỏi. Diệp Trăn Trăn chỉ mỉm cười và gật đầu, thể với bà là bởi vì gặp ác mộng nên dám ngủ tiếp.

      “Bữa sáng xong rất nhanh, chờ chút.” Thím Chu khom người quay trở lại phòng bếp. Diệp Trăn Trăn nhìn bóng lưng của bà, có chút đăm chiêu. Ngày hôm qua bản thân mình nghe được bà cùng Chu Văn chuyện, người dễ kích động nhất định đều cố ý giải thích vài câu, nhưng thím Chu có bất kỳ phản ứng gì, tựa như chỉ cần mở miệng hỏi bà có thể làm như điều này chưa từng xảy ra.

      Hơn nữa cảm thấy ngay cả khi mở miệng hỏi, thím Chu nhất định cũng sớm chuẩn bị tốt đáp án sơ hở nào.

      Diệp Trăn Trăn ngẩn người hồi, thím Chu bưng bữa sáng lên. Lúc ra khỏi cửa, vợ chồng Diệp Khang Bình mới từ lầu xuống. Làm bộ như thấy bọn họ, Diệp Trăn Trăn mắt nhìn thẳng sải bước đến chiếc xe hơi màu đen sớm chờ ở bên ngoài.

      Tài xế lái xe chính là người lần trước tới đón , nghe thím Chu giới thiệu chú ấy họ Ngô, làm ở Diệp gia năm năm, Diệp Trăn Trăn gọi là chú Ngô.

      Chú Ngô này gì nhiều, nhưng mà đối với rất lễ phép, Diệp Trăn Trăn có ấn tượng tốt về chú ấy. Ấn tượng tốt này sau khi chú ấy giúp Diệp Trăn Trăn lấy được số thứ tự của Bác sĩ Quý rất nhanh thăng cấp thành tốt vô cùng.

      cầm số thứ tự trong tay, nhìn về cửa xếp hàng, mặc dù tại còn rất sớm nhưng bệnh nhân đăng ký số thứ tự của Bác sĩ Quý xếp thành hàng rất dài, cũng biết chú Ngô dùng thủ đoạn gì.

      Để chú Ngô chờ ở dưới, Diệp Trăn Trăn mình lên lầu, cửa phòng khám bệnh của bệnh viện Trung ương đều treo màn hình LED , phía viết tên bác sĩ. Diệp Trăn Trăn hành lang chưa được vài bước nhìn thấy màn hình LED ba chữ, Quý Triết Ngạn.

      Ba chữ Hán vô cùng đơn giản, nhưng cũng khiến tim Diệp Trăn Trăn nhảy loạn bùm bùm, giống như nhìn thấy người kia vậy.

      Nghĩ đến bác sĩ Quý ở phía sau cánh cửa này, thiếu chút nữa Diệp Trăn Trăn đẩy cửa vào, tiếc là ghế dài ở hành lang còn ba người ngồi, đành phải ngồi phía sau họ.

      Ba người phía trước hẹn mà cùng nhìn . Đầu tiên là đôi trung niên, nhìn giống như là cặp vợ chồng, kế bên là trẻ, dường như là sinh viên, vốn trước đó luôn cúi đầu chơi điện thoại nhưng giờ cũng tò mò quan sát . Ánh mắt đó như muốn ―― loại thiên kim đại tiểu thư như này còn đích thân đến bệnh viện xem bệnh?

      Diệp Trăn Trăn
      [​IMG]
      Tôm ThỏKisaragiYue thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Hẹn hò

      Editor: Jingcao

      Bởi vì thời gian nghỉ trưa của bác sĩ Quý có hạn cho nên cuối cùng bọn họ chọn quán cơm Trung gần bệnh viện để ăn trưa.

      Quán cơm Trung ở nơi này làm ăn rất tốt, trong tiệm trang hoàng cổ kính vào buổi trưa còn chỗ trống nào, còn có rất nhiều y tá bác sĩ muốn ăn ở căn tin bệnh viện cũng tới nơi này mua đồ ăn về.

      may là bây giờ gần giờ, tuy trong tiệm vẫn còn nhiều người nhưng cũng đến mức có chỗ ngồi. Sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ngồi, về vấn đề ai gọi món hai người lại khiêm nhường hồi lâu, cuối cùng khi phục vụ trong tiệm cười càng ngày càng gượng gạo, Diệp Trăn Trăn đành sử dụng chiêu cuối cùng: “Bác sĩ Quý, đối với tiệm này quen thuộc hơn so với tôi, tôi biết món nào ngon cả.”

      Quý Triết Ngạn từ chối nữa, lấy thực đơn gọi ba mặn canh, phục vụ cuối cũng cũng như mong muốn hét to gọi món. Diệp Trăn Trăn thấy phục vụ rồi, vì muốn khí ngượng ngập lại bắt đầu nỗ lực tìm kiếm đề tài. lần nữa đem chiếc hộp tinh xảo đựng Macaron ra, đẩy lại trước mặt Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, bây giờ tôi phải là bệnh nhân của , có thể đứng ở lập trường bạn bè nhận lấy ?”

      Quý Triết Ngạn trả lời, nhưng mà cũng đem hộp đẩy trở về, trong lòng Diệp Trăn Trăn vui vẻ, được voi đòi tiên : “Chúng ta nếu là bạn bè vậy thuận tiện đem số điện thoại cho tôi nha? yên tâm, tôi gọi điện quấy rầy đâu.”

      Quý Triết Ngạn nhìn người đối diện, trong mắt vẫn luôn có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, chẳng qua là ánh mắt đó trong suốt như hồ nước sâu, mà Diệp Trăn Trăn chính là cái người chết chìm trong đó. có chút mất tự nhiên kéo kéo chiếc khăn trải bàn màu trắng đầu gối, nghĩ rằng nếu bác sĩ Quý chịu đưa số điện thoại cho , vậy liền đem số cho .

      Quý Triết Ngạn lấy từ trong túi ra tờ danh thiếp, đưa cho Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn dùng tâm tình thành kính nhất nhận lấy tấm danh thiếp kia, sau đó chợt nghe bác sĩ Quý ở đối diện : “Mợ phải biết số điện thoại của tôi sao?”

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      nghĩ tới nha! sắp khóc bởi vì ngớ ngẩn của mình.

      “Ơ, đó có phải là bác sĩ Quý hay ?”

      “Đâu, đâu? A, đúng là bác sĩ Quý rồi, người đối diện ấy là ai vậy?”

      biết, phải là bạn chứ?”

      Hai y tá đứng ở cửa quán thầm nghị luận, hai chữ bạn đó lọt vào trong tai Diệp Trăn Trăn hết sức dễ nghe. Quý Triết Ngạn khẽ gật đầu với các , hai y tá che miệng cười cười, liền cầm đồ ăn được đựng kỹ ra ngoài.

      “Bác sĩ Quý, các ấy hình như hiểu lầm tôi là bạn của , cần giải thích chút sao?” Hành động này của Diệp Trăn Trăn điển hình là được tiện nghi còn khoe mẽ.

      sao cả.” Quý Triết Ngạn dường như cũng thèm để ý, đúng lúc lúc này phục vụ dọn đồ ăn lên, đề tài này liền kết thúc. Trong lòng Diệp Trăn Trăn nổi bóng, hai y tá kia sau khi trở về nhất định phải giúp tuyên truyền nhiều mới được, như vậy còn nhiều ‘sài lang hổ báo’ mơ tưởng đến bác sĩ Quý của nữa.

      Diệp Trăn Trăn tâm tình rất tốt, ăn cơm cũng vô cùng ngon miệng, đặc biệt là ngồi nhìn bác sĩ Quý ở đối diện, cảm thấy dù cho có đồ ăn cũng ăn được hai chén cơm.

      “Triết Ngạn, trùng hợp vậy, cậu cũng ăn cơm ở đây à?” Giọng của người phụ nữ đột nhiên vang lên ở đỉnh đầu, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên liền thấy người đẹp mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh bàn. Quý Triết Ngạn gật đầu với , mỹ nữ nở nụ cười thuận tiện nhìn Diệp Trăn Trăn ngồi đối diện : “Đây là bệnh nhân của cậu à, tôi nhớ hình như là đại tiểu thư Diệp gia?”

      Gần như thể nhận ra Diệp Trăn Trăn bĩu môi, mới vừa rồi vẫn còn là bạn , đến miệng ta liền thành bệnh nhân… mới là bệnh nhân! Cả khu nội trú của các ngươi đều là bệnh nhân!

      # Chân tướng #

      Diệp Trăn Trăn trong lòng phỉ nhổ, mặt lại cười lịch với ấy: “Chào , tôi là Diệp Trăn Trăn.”

      Mỹ nữ nhìn , khóe miệng hơi nhếch lên: “ ngại tôi ngồi chung chứ?”

      Diệp Trăn Trăn mặt tươi cười thay đổi: “Tôi rất để ý.”



      Lần này đừng đến mỹ nữ đứng bên cạnh, ngay cả Quý Triết Ngạn cũng có chút bất ngờ nhìn cái. Khóe miệng khẽ nhếch cong của mỹ nữ liền sụp xuống, ta nghĩ tới Diệp Trăn Trăn trực tiếp như thế, nếu ấy như vậy, cũng ngại mặt dày mày dạn ngồi xuống.

      “Tôi đây quấy rầy hai người nữa, tôi còn chờ món, chờ lát nữa gặp.” Câu chờ lát nữa này đương nhiên là với Quý Triết Ngạn, về phần nàng Diệp Trăn Trăn này, hy vọng cho tới giờ chưa từng thấy qua.

      Chờ cho đến khi mỹ nữ cầm đồ ăn khỏi, Diệp Trăn Trăn từ chế độ người phụ nữ xấu xa biến trở về tiểu bạch hoa: “Tôi thấy ấy gọi hai phần đồ ăn, phần hẳn là mua giúp người khác, nếu ấy cùng chúng ta ăn cơm ở đây người kia phải chờ, rất thảm.”

      Quý Triết Ngạn gật đầu: “Ồ, nghĩ tới rất chu đáo.”

      Diệp Trăn Trăn che miệng, để lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đại tiểu thư: “Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là suy nghĩ cho người khác.”

      Nếu như mỹ nữ vừa rồi còn ở đây, ta nhất định phun ngụm nước muối.

      Tóm lại, bữa ăn này cùng với bác sĩ Quý cứ như vậy kết thúc trong vui sướng. Diệp Trăn Trăn gọi phục vụ tính tiền, phục vụ đưa tờ bill, Diệp Trăn Trăn chuẩn bị lấy tiền trả bác sĩ Quý đưa trước. Phục vụ thu tiền liền chạy đến quầy tìm tiền lẻ thối lại, Diệp Trăn Trăn tay vừa chạm được ví da đành phải thu về: “Bác sĩ Quý, là tôi mời ăn cơm, làm sao có thể để cho trả
      [​IMG]
      Tôm ThỏKisaragiYue thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Nóng nảy

      Editor: Jingcao

      Sau khi Diệp Trăn Trăn trở về phòng, có chuyện gì cắm đầu xuống giường lớn, cảm giác đó tựa như ngã xuống chiếc bánh ngọt màu hồng phấn. biết là do công sức tản bộ hay là kinh hãi vừa rồi ban tặng, mà tinh thần của so với trước đó tốt hơn nhiều.

      giường lăn vòng, nghiêng đầu nhìn bức tranh đặt cạnh giá sách. Ánh nắng mặt trời nhàng chiếu lên , tựa như vầng sáng quanh mặt trời, đẹp đến độ nên lời. Diệp Trăn Trăn cấp tốc xoay người xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra cây bút chì và tờ giấy trắng.

      thôi thúc bức thiết vẽ ra cái gì đó, nhưng khi ngòi bút đặt trang giấy lại thể nào vẽ được. Loại cảm giác này tựa như mỗi lần muốn thét chói tai trong ác mộng nhưng kêu thế nào cũng được.

      mím môi, ngòi bút nhàng kéo cái trang giấy liền phát họa ra đường vòng cung. Dường như là tìm đúng chìa khóa, sau khi vẽ ra nét bút đầu tiên, mỗi bút tiếp theo đều trở nên thuận tay. giống như cá bơi trong nước, mỗi tế bào đều rất thoải mái.

      Cuối cùng tràng gõ cửa cắt đứt . đặt cây bút chì ngắn xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Ai đó?”

      “Là mình, Chu Văn.” Giọng Chu Văn từ vách cửa truyền đến, nghe có chút . Diệp Trăn Trăn mở cửa, Chu Văn mỉm cười với , đưa qua cái hộp được đóng gói tinh xảo: “Berry cheesecake siêu ngọt cậu thích nhất.”

      “Cảm ơn.” Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng qua nhận lấy, mặc dù căn bản nhớ berry là cái gì. Nghiêng người để Chu Văn vào phòng, Diệp Trăn Trăn đóng cửa lại. Chu Văn nhìn quanh vòng, liền thấy tác phẩm mới hoàn thành bàn.

      Diệp Trăn Trăn mở ra bánh ngọt bàn thường ngày mình ăn cơm, cũng có để ý đến Chu Văn, lát sau liền nghe thấy giọng run rẩy hỏi: “Cậu vẽ gì vậy, dọa người như vậy.”

      Diệp Trăn Trăn vừa cắt xong bánh ngọt, đưa mắt nhìn đến : “À, đó là cái tay tôi thấy trong mơ.”

      “Tay?” Chu Văn nhíu mày, nhìn ra đầu mối gì, “Vậy bóng đen này là cái gì?”

      “À, đó là tội phạm.”

      “…” Chu Văn trầm mặc hồi lâu mới hỏi tiếp: “Có phải gần đây cậu xem nhiều phim hoạt hình rồi ?”

      Diệp Trăn Trăn trả lời, kéo ra ghế dựa trước bàn ngồi xuống: “Lại đây ăn bánh .”

      Chu Văn buông xuống bức vẽ, tới đối diện ngồi xuống, lấy miếng cheesecake bỏ vào trong miệng. Bánh ngọt vị rất nồng đậm, rất xứng đáng với tên gọi siêu ngọt của nó, nhưng Diệp Trăn Trăn ăn hai miếng liền để thìa xuống.

      Chu Văn nhìn cái: “Sao vậy?”jing

      “Trước kia tôi thích cái này?” Diệp Trăn Trăn rót cho mình ly nước ấm, chỉ muốn đem cái vị phô mai nồng đến phát ngấy này nuốt xuống.

      Chu Văn nhịn được cười: “Mình cũng hiểu tại sao cậu lại thích ăn cái này, chẳng qua là khi cậu để ý tới mình chỉ cần đem cái này tới cậu mới chịu mở cửa cho mình.” xong cũng rót ly nước ấm, còn chớp mắt với Diệp Trăn Trăn: “ cho cậu bí mật, thực ra mình cũng thích bánh này.”

      Khối bánh siêu ngọt kia cứ như vậy bị ghét bỏ đặt ở bên, cũng có người hỏi hỏi thăm tới nữa. Chu Văn thấy sắc mặt Diệp Trăn Trăn được tốt lắm nên ở lâu, đặt bức vẽ đem tới liền rời khỏi Diệp gia. Diệp Trăn Trăn ngồi giường nhìn bản thiết kế mình vẽ, mỗi bộ đều là bản thảo vẽ bằng bút chì vẫn còn thô sơ, nhưng trang phục được thiết kế vượt xa dự đoán của .

      Ít nhất có bộ quần áo nào kèm theo ren.

      Kỳ thực cũng ghét ren, chút ít để điểm xuyết vẫn có thể chấp nhận, nhưng quần áo trong tủ của chỉ có thể dùng từ phát rồ để hình dung.

      Đặt bản thiết kế qua bên, Diệp Trăn Trăn hơi mệt mỏi nằm xuống giường. Những thiết kế này chỉnh sửa lại chút, chừng có thể được làm thành quần áo.

      Đêm đó trước khi ngủ Diệp Trăn Trăn cố ý uống ly sữa bò, đáng tiếc vẫn ‘nghĩa vô phản cố’ gặp ác mộng, ly sữa bò kia đưa đến tác dụng duy nhất chính là để nửa đêm toilet. (làm việc nghĩa được chùn bước, đạo nghĩa cho phép chùn bước; có nghĩa là vẫn gặp ác mộng như thường)

      Chiếc gương bồn rửa tay phản chiếu khuôn mặt tái
      [​IMG]
      KisaragiYue, thothoihoaibt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :