1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương mất trí nhớ - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Khẩu cung

      Editor: Jingcao

      9:03 buổi tối ngày 13 tháng 3, tại đồn cảnh sát XX thành phố A nhận được cuộc điện thoại báo án.

      Người báo án là Diệp Khang Bình, cha ông Diệp Hồng Sinh chết trong phòng riêng của mình, hơn nữa còn phát cháu Diệp Trăn Trăn hôn mê bất tỉnh ở phòng khách lầu .

      Khi cảnh sát chạy đến, phát ở đầu bậc thang có vũng máu , còn Diệp Trăn Trăn được đưa bệnh viện trung tâm thành phố A. Diệp Hồng Sinh ở tầng hai, ngực bị người dùng vật sắc bén đâm hai dao, tử vong.

      Ngày đó vốn Tả Dịch làm, nhưng cuối cùng vẫn bị gọi đến. Đầu tiên cảnh sát phong tỏa trường, trừ Diệp Trăn Trăn được đưa bệnh viện, Diệp gia còn bốn người.

      Con trai thứ hai của người bị hại là Diệp Khang Bình cùng vợ Tôn Thiến, người giúp việc dì Chu và thợ làm vườn Vương Nhị Cẩu.

      Bước đầu khám nghiệm sơ bộ tử thi, thời gian tử vong trong khoảng từ 7 giờ đến 9 giờ, nguyên nhân tử vong là ngực bị đồ vật sắc bén đâm. Nhưng cảnh sát tìm thấy hung khí ở trường.

      Tả Dịch hiểu hoàn toàn tình hình, bắt đầu lấy lời khai của nhân chứng.

      Đầu tiên là vợ chồng Diệp Khang Bình báo án.

      “Ông làm gì, ở đâu từ lúc 7 giờ đến 9 giờ?”

      Tôn Thiến sắc mặt tái nhợt, bà liếc mắt nhìn Diệp Khang Bình cái, gì. Diệp Khang Bình ho tiếng, giọng có chút biến đổi: “Chúng tôi, chúng tôi xem phim, sau khi xem xong, yên tâm cha ở nhà mình cho nên ghé qua xem thử, nghĩ tới…”

      Tả Dịch nhíu nhíu mày: “Hai người sống cùng người bị hại, tại sao lại yên tâm ông ấy ở nhà mình?”

      Diệp Khang Bình lại ho tiếng: “Cậu, cậu biết chứ hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, ngày này hằng năm cha cho người làm nghỉ, còn mình nhốt trong nhà cả ngày.”

      Tả Dịch nhíu mày chặt hơn: “Vậy vì sao dì Chu và Vương Nhị Cẩu đều ở đây?”

      “Cái này, cái này cậu phải hỏi bọn họ.”

      Tả Dịch nhìn ông cái, đổi câu hỏi khác: “Hai người xem phim gì?”

      “Quỷ, Quỷ giáo. Chính là phim Mạc thiên vương diễn vai chính, vợ tôi là fan của cậu ta.”

      Lý Tín Nhiên bên cạnh Tả Dịch ánh mắt sáng lên, thiếu chút nữa huýt sáo tiếng: “ nghĩ tới phu nhân nhà giàu cũng là fan cuồng nha.”

      Tả Dịch liếc mắt qua, Lý Tín Nhiên nhất thời liền ỉu xìu: “Ha ha, sếp cũng biết bạn em cũng là fan của cậu ta.” Mạc thiên vương quả nhiên là kẻ thù chung của tất cả đàn ông.

      Tả Dịch quay đầu lại, tiếp tục hỏi Diệp Khang Bình: “Phim mấy giờ kết thúc?”

      “8 giờ 8 giờ hơn, chúng tôi trực tiếp lái xe tới.”

      “Có vé ?”

      “Khụ, có.”

      Giọng lại lần nữa biến đổi khiến Tả Dịch nhướng lông mày cái: “Cổ họng thoải mái sao?”

      “Khụ khụ khụ.” Diệp Khang Bình ho vài tiếng, cuối cùng cũng đỡ hơn chút: “Tôi chẳng qua là quá hoảng sợ.”

      Tả Dịch im lặng nhìn ông, Diệp Khang Bình cảm thấy như mỗi lỗ chân lông của mình đều dưới cái nhìn của , nhất thời có chút khó chịu.
      Nhưng Tả Dịch thu hồi tầm mắt rất nhanh: “Còn có ai có thể chứng minh hai người xem phim ?”

      Diệp Khang Bình ngẫm nghĩ “Hình như có.”

      Tả Dịch liếc qua ghi chép vừa rồi, hơi ngước mắt nhìn Diệp Khang Bình “Ngày giỗ của mẹ xem phim, tâm trạng tệ.”

      “Bởi vì, bởi vì..” Giọng lại có chút thay đổi.

      “Bởi vì hôm nay là ngày kỉ niệm chúng tôi gặp nhau.” Tôn Thiến luôn im lặng đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.

      Tả Dịch im lặng khép laptop lại, chuẩn bị hỏi người kế tiếp. Vợ chồng Diệp Khang Bình thấy xa, gần như đồng thời thở phào nhõm.
      [jc]
      Người thứ hai cho lời khai là dì Chu.

      Dì Chu nhìn qua rất bình tĩnh, so với Tôn Thiến, bà ta như vị quý phu nhân ngu ngốc. “Tôi luôn ở tại nhà con , lúc rời khoảng 8 giờ, từ chỗ ở của con tôi đến đây cần khoảng giờ, khi tới đây Tôn gọi điện báo án.”

      Tả Dịch nhịn được nhìn bà vài lần, dựa vào tài liệu cung cấp, bà 49 tuổi, nhưng có thể nhìn ra phong thái lúc còn trẻ. Hầu hết quan tâm của là bà quá bình tĩnh, cho dù tại mình nhìn bà nhưng cũng chỉ thoáng nhíu mày.

      “Tôi nghe hôm nay là ngày giỗ của Diệp phu nhân, bà phải nên ở bên ngoài mới đúng.”


      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Hằng ngày

      Editor: Jingcao

      Diệp Trăn Trăn trước khi mất trí nhớ, có thể là đại tiểu thư vung tiền như rác, mỗi ngày lái xe thể thao đến trường, mở miệng ra là mua mua mua, có bạn học trêu chọc đến , còn có thể làm nũng với Diệp Hồng Sinh: “Gần đây trời lạnh, ông ngoại.”



      Đây là Diệp Trăn Trăn ảo tưởng về mình trước kia, suy nghĩ chút quả rất có cảm giác, nhưng khi mấy tỉ đặt ở trước mặt , ngay cả phía sau tỉ có bao nhiêu con số còn chưa ràng.

      Cảm giác này giống như trời rơi xuống chiếc bánh có nhân, nhưng chiếc bánh này quá lớn, cẩn thận đập chết bạn.

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy ăn tiêu.

      Theo lý thuyết kiện lớn như vậy, Tôn Thiến nên với từ sáng sớm, nhưng từ khi tỉnh lại đến giờ, Tôn Thiến tới chữ về chuyện di chúc, nếu hôm nay quấn lấy y tá xin tờ báo, tại còn biết mình là phú bà có tài sản mấy tỉ.

      Uh, có lẽ hơn tỉ trong con mắt của mọi người chỉ đơn giản là chuyện.

      Diệp Trăn Trăn xoay người lại, cau mày.

      Diệp Hồng Sinh có hai người con trai, ông ấy đều đem tài sản để lại cho đứa cháu này, hai người cậu của mình thể nào chút ý kiến. Hơn tỉ cũng tính là việc gì, nhưng cũng đủ để bao nuôi tá tiểu bạch kiểm (trai bao).

      Xem ra cái chết của ông ngoại có liên quan đến di chúc này, có lẽ hung thủ uy hiếp ông ngoại sửa di chúc, ông ngoại đồng ý, vì thế hai người xảy ra xung đột, hung thủ trong còn tức giận giết hại ông?

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy khả năng này rất lớn, nhíu mày lại trở mình. Căn cứ theo báo chí đưa tin, gia đình cậu cả di dân nước ngoài, Diệp gia xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thấy bọn họ trở về. Tuy biết nguyên nhân, nhưng ít nhất họ có thời gian gây án. Còn lại chính là vợ chồng Tôn Thiến.

      Là bọn họ giết ông ngoại ư? Tôn Thiến cố ý giấu diếm chuyện di chúc, quả rất khả nghi, hơn nữa luôn cảm thấy người mợ này ân cần quá mức.

      Cả đêm trằn trọc yên dẫn đến ngày thứ hai Diệp Trăn Trăn uể oải phấn chấn, đặc biệt đôi mắt to lên hai vết xanh đen ràng.
      [jc]
      Ánh mắt bác sĩ Quý rét lạnh lướt nhìn sắp báo ở đầu giường: “Ai đem báo vào phòng bệnh?”

      Y tá bên cạnh kìm được run cái, cuối đầu như học sinh làm sai “Là tôi..”

      Bác sĩ Quý nghiêng đầu nhìn cái: “ chăm sóc bệnh nhân như vậy?”

      Y tá cuối đầu lên tiếng, Diệp Trăn Trăn miễn cưỡng cười hai cái, với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý nên trách ấy, là tôi muốn ấy đưa báo cho tôi.”

      Ánh mắt Quý Triết Ngạn thuận thế nhìn , ánh mắt ấy cực kỳ giống chủ nhiệm lớp trước kia của : “Tôi rồi, tại cơ thể còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, có phải nghe lọt?”

      phải vậy! Tôi nghe được! Xin lỗi bác sĩ Quý về sau như vậy nữa, tôi cam đoan.” Diệp Trăn Trăn sốt ruột biện minh cho mình, chỉ cần lộ ra chút hiểu lầm hoặc bất mãn đối với mình đều khiến hoảng hốt sợ hãi.

      Quý Triết Ngạn gì, chỉ đứng bên giường nhìn , Diệp Trăn Trăn cảm thấy tim mình đập bùm bùm nhanh, giống như đợi phán quyết quan trọng.

      “Chào buổi sáng, Trăn Trăn. Tối qua ngủ ngon , có mơ thấy ?” Đột nhiên giọng Tần từ cửa truyền vào, thập phần có tinh thần.

      Quý Triết Ngạn thu hồi tầm mắt, nhìn Tần phía sau: “Hôm nay tình trạng sức khỏe của bệnh nhân thích hợp thăm bệnh, Tần tiên sinh nên trở về cho.”

      Tần nhíu nhíu mày, Diệp Trăn Trăn dường như thấy hoa hồng ta mang đến cũng héo theo, tóc quăn đầu cũng rũ xuống: “Cơ thể Trăn Trăn thoải mái? Vậy tôi càng thể được.”

      bước nhanh đến bên giường, cẩn thận quan sát Diệp Trăn Trăn mấy lần, ánh mắt trở nên nặng nề: “Hừ, nhanh như vậy tìm được nơi này rồi sao?”

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      ta ngồi xuống ghế, nắm tay : “Trăn Trăn, em đừng sợ, nghe Bệnh viện trung ương được xây ở trung tâm thành phố A, nằm ở vị trí trung tâm, bọn họ dễ dàng xông vào đâu.”

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      rút tay mình ra, cầm tờ báo ở đầu giường đưa tới: “ ra tôi chỉ xem cái này.”

      Tần cúi đầu nhìn lướt qua, ba chữ Diệp Hồng Sinh đặc biệt to ràng. Sắc mặt ta khẽ biến, dời mắt khỏi tấm hình.

      Diệp
      [​IMG]

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Nam chính là vị nào vậy, hoang mang quá , cơ mà rất thích nữ chính, giọng văn rất hài hước.:hoho::hoho::hoho:

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Xuất viện

      Editor: Jingcao

      Diệp Trăn Trăn ở bệnh viện ở lần liền mười ngày, thời gian đó Tả Dịch đến bệnh viện vài lần, nhưng Diệp Trăn Trăn cái gì cũng nhớ được, hung khí vẫn chưa tìm được, manh mối có được đều bị gián đoạn, vụ án tựa hồ vào bế tắc.

      Mặc dù tình tiết vụ án tiến triển chút nào, nhưng cơ thể Diệp Trăn Trăn dưới chăm sóc cẩn thận của bác sĩ Quý và y tá Lưu hồi phục rất tốt.

      Bác sĩ Quý mỗi ngày đều đẩy Diệp Trăn Trăn dạo trong vườn hoa nửa giờ, chuyện này thoắt cái trở thành chủ đề nóng nhất trong lúc ăn cơm của các y tá. Bác sĩ Quý mỗi ngày có bao nhiêu bận rộn các đều biết , nhưng vẫn dành chút thời gian để đẩy bệnh nhân ra ngoài tản bộ, là quá chuyên nghiệp quá có y đức!

      Bác sĩ nam bên cạnh nghe thấy, rất khinh thường bày tỏ còn phải bởi vì bác sĩ Quý coi trọng gia sản hơn tỉ của người ta sao, sao thấy ta đối với bệnh nhân khác cũng chuyên nghiệp như vậy?

      Sau đó ta bị tập thể các y tá đuổi khỏi nhà ăn nhân viên.

      Tôn Thiến và Tần cũng kiên trì mỗi ngày đến bệnh viện thăm bệnh, đặc biệt là Tần , hận thể thêm giường ngay bên cạnh giường bệnh Diệp Trăn Trăn, chính mình nằm đó.

      Trong lòng Diệp Trăn Trăn đối với hai người bọn họ đều có nghi ngờ, nên khi ở chung cùng bọn họ luôn luôn giữ đúng khoảng cách. Cho đến ngày nằm viện thứ mười, Tôn Thiến cuối cùng cũng đưa ra ý kiến xuất viện với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, tại bệnh tình Trăn Trăn và tình hình trong nhà về cơ bản ổn định, Diệp gia cũng có bác sĩ gia đình chuyên biệt, như vậy cũng có thể thuận lợi chăm sóc.”

      Quý Triết Ngạn suy nghĩ chút, phản đối: “Có thể, ngày mai bà có thể đến làm thủ tục xuất viện, nhưng mà Diệp Trăn Trăn cần phải đúng giờ đến bệnh viện tái khám.”

      “Được.” Tôn Thiến ràng rất cao hứng, bà dọn dẹp chén canh bàn xong, ngẩng đầu với Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, ngày mai mợ tới đón con, đêm nay con nghỉ ngơi cho tốt.”

      Diệp Trăn Trăn có chút phản ứng kịp, nhưng thấy Tôn Thiến biểu cảm vui vẻ ra mặt, vẫn gật đầu cái.

      thực tế, người này muốn đến bệnh viện, phải ? Mỗi ngày mang theo canh đến thăm , là làm khó vị phu nhân nhà giàu này.

      Chờ cho đến khi Tôn Thiến rời khỏi phòng bệnh, Diệp Trăn Trăn mới nhìn về Quý Triết Ngạn đứng ở bên. Sau khi xuất viện, được gặp lại bác sĩ Quý, phải ?

      Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

      xoa xoa chóp mũi có chút cay cay, giơ tay che trán mình, đáng thương tội nghiệp nhìn Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, tôi đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau.”

      Quý Triết Ngạn tới, sờ sờ cái trán của , lại đẩy tóc ra xem xét miệng vết thương: “ có gì, chỉ là tạm thời thôi.”

      Diệp Trăn Trăn lại ôm ngực: “Bác sĩ Quý, hình như tôi cũng đau ở đây.”

      Quý Triết Ngạn ngẩn người, y ta bên cạnh nhịn được bật cười. cược năm xu Diệp tiểu thư này coi trọng bác sĩ Quý.

      Diệp Trăn Trăn bị y tá cười mặt có chút đỏ lên, thực ra phải là người phóng khoáng như vậy, nhưng mà có câu rất đúng, lúc nên xuất thủ liền xuất thủ, lúc này dũng cảm, về sau muốn dũng cảm cũng có cơ hội.

      Quý Triết Ngạn rút tay mình về, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như mọi khi: “ thoải mái ngủ.”

      Diệp Trăn Trăn sờn lòng: “ cần phải ở lại quan sát thêm vài ngày à?”

      “Bệnh nhân có thể xuất viện chúng tôi kiến nghị tiếp tục ở lại bệnh viện, hơn nữa Diệp gia còn có bác sĩ gia đình, chúng tôi hy vọng rằng nguồn lực của bệnh viện để lại cho các bệnh nhân cần thiết hơn.”

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      Đây là cho biết cần cùng bệnh nhân khác cướp giường ngủ? Đáng giận nhất chính là cảm thấy rất có lý, phản bác được.

      Diệp Trăn Trăn ngại tiếp tục lãng phí tài nguyên bệnh viện, cúi đầu, ồ tiếng .

      Quý Triết Ngạn thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ, mở miệng bổ sung thêm: “Nhưng mà nếu có vấn đề gì, có thể tùy thời đến bệnh viện tìm tôi.”

      Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, thăm dò giờ làm việc của bác sĩ Quý từ lâu, tuy chỉ trực ban vào thứ hai tư sáu hàng tuần, nhưng hình như bác sĩ Quý mỗi ngày đều ở bệnh viện.

      Vậy có thể mỗi ngày đến bệnh viện tìm bác sĩ Quý… tái khám?

      nhịn được ở trong lòng cười hai tiếng, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn bác sĩ Quý: “Vậy bao lâu tôi có thể đến tái khám?”

      Quý Triết Ngạn nghĩ nghĩ, : “Mỗi sáng thứ năm.”

      Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu hai hàng chân mày: “Tôi cho rằng thường đến tái khám đảm bảo chắc chắn hơn.”

      Y tá bên cạnh lại nhịn được nở nụ cười, nhưng lần này bác sĩ Quý từ chối nữa: “Vậy mỗi thứ hai và thứ năm tới đây.”

      “Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Quý!” Mặc dù chỉ nhiều hơn
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Diệp gia

      Editor: Jingcao

      Xe hơi đường thẳng suốt chạy đến khu rừng núi hoang vắng, cuối cùng ngừng lại trước biệt thự.

      Tài xế giúp họ mở cửa xe, Tôn Thiến vẫn cầm túi của Diệp Trăn Trăn, đỡ từ xe xuống: “Trăn Trăn, nơi này chính là Diệp gia, con từ đến lớn đều ở đây, có ấn tượng gì ?”

      Khi những lời này bà luôn quan sát nét mặt Diệp Trăn Trăn, dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ mặt , nhưng tiếc là Diệp Trăn Trăn mặt thay đổi nhìn chằm chằm biệt thự phong cách trước mặt: “ có.”

      Phía sau truyền tới hai tiếng còi xe, Diệp Trăn Trăn quay đầu lại, xe thể thao của Tần xuyên qua vườn hoa, chạy đến hướng bọn họ.

      Tôn Thiến để ý đến Tần , trực tiếp đến cửa bấm chuông. Diệp Trăn Trăn biểu theo sau bà, khoảng thời gian nằm viện nhìn ra được, Tôn Thiến và Tần đều nhìn đối phương vừa mắt.

      Tần dừng xe ở cửa, liền đến bên người Diệp Trăn Trăn, còn mỉm cười với . Diệp Trăn Trăn cũng học theo ta cười cười, cửa được người bên trong mở ra. Mở cửa là bác bốn mươi năm mươi tuổi, khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, đáy mắt bình thản ràng lên tia thay đổi: “Tiểu thư.”

      Bà cung kính gọi tiếng, Diệp Trăn Trăn xấu hổ cười với bà: “Chào thím.”

      Tôn Thiến vô cùng thân thiết kéo Diệp Trăn Trăn vào nhà: “Đây là thím Chu, làm ở Diệp gia 25 năm.” Thím Chu nghe thấy lời này, nhìn thoáng qua bóng lưng của hai người, đóng cửa lại.

      Người đàn ông trong phòng khách nghe thấy tiếng động ở cửa, buông tờ báo trong tay đứng lên. Tần luôn ở bên tai Diệp Trăn Trăn líu ríu, Diệp Trăn Trăn nhìn xung quanh, lúc vào phòng khách thấy người đàn ông mặc tây trang màu xám đứng trước sofa.

      “Khang Bình tôi đón Trăn Trăn về rồi.” Tôn Thiến cười với người đàn ông, sau đó đưa túi trong tay cho thím Chu, “Thím đem đồ cất về phòng giúp Trăn Trăn.”

      “Vâng.” Thím Chu nhận lấy túi trong tay Tôn Thiến, xoay người lên tầng hai. Diệp Trăn Trăn thuận theo nhìn về cầu thang dẫn lên tầng hai, cau mày, vô ý thức theo.

      “Trăn Trăn!” Diệp Khang Bình ở phía sau gọi , ông ta đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, chặn đường của , “Con còn nhớ cậu ?”

      Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào ông ta, lắc đầu: “ nhớ.”

      Diệp Khang Bình chuyện, chỉ là mực nhìn , Diệp Trăn Trăn chân mày càng nhíu chặt, ngày đó vừa tỉnh lại Tả Dịch cũng nhìn như vậy.

      “Cậu.”

      Giọng Diệp Trăn Trăn lớn, nhưng vang mạnh mẽ. Cuối cùng Diệp Khang Bình thu ánh mắt lại, cười với : “ sao cả, ngày nào đó nhớ lại.” Đúng rồi, phòng con ở tầng hai, để mợ dẫn con lên nhìn .”

      cần đâu, tự con là được rồi.” Diệp Trăn Trăn gật đầu với họ, liền theo sau lưng thím Chu lên lầu. Tần nắm lấy cổ tay , căng thẳng nhìn : “Đợi chút! Hay là để lên xem thử, lỡ như bên có người mai phục sao?”

      Diệp Trăn Trăn nhìn , chân thành hỏi: “Nếu bên có người mai phục, có thể làm được gì?”

      Tần vò vò mái tóc quăn, mặt còn ra chút tự hào: “Ít nhất em nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có thể nhanh chạy trốn.”

      Diệp Trăn Trăn mím môi, giọng điệu so với vừa rồi càng thành tâm hơn: “Tin tôi , bọn chúng làm cho ngay cả tiếng hét cũng có.”

      Tần : “…”

      Thấy ta cuối cùng cũng yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn lần nữa nhấc chân lên lầu. đến đầu cầu thang nhịn được nhìn hơn hai lần.

      Diệp gia được quét dọn rất sạch , chút cũng nhìn ra được từng xảy ra vụ án mạng. Diệp Trăn Trăn bước lên cầu thang lên tầng hai, sau đó dừng lại ở phòng thứ hai trong hành lang.

      “Tiểu thư.” Thím Chu thấy đứng trước cửa phòng, lễ phép gọi tiếng. Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, xem căn phòng được trang trí rất mơ mộng.

      sai, là mơ mộng, cả căn phòng đều được sơn thành màu hồng, thậm chí cả chiếc giường lớn kia cũng là hồng nhạt, như phản chiếu lên bộ quần áo bản thân mặc vô cùng ràng.

      Thiếu nữ như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn trong khoảng thời gian ngắn có chút chịu nổi.

      Trong phòng có tủ quần áo lớn, đặc biệt dễ thấy, cũng là màu hồng phấn. Diệp Trăn Trăn đến trước tủ, mở cánh cửa ra nhìn, bên trong cũng phải là quần áo, mà là từng hàng giày. Các loại giày sandal cao gót đủ loại màu sắc cùng kiểu dáng nằm ngay ngắn chỉnh tề bên trong, đặc điểm chung chính là phong cách vô cùng nữ tính và công chúa. lại mở cửa khác nhìn, bên trong tất cả đều là quần áo xuân thu, có cái nào là kèm theo ren.

      suy sụp đóng lại cửa tủ, phát quả nhiên vẫn chưa hiểu chính mình.

      Bên kia phòng là giá sách, Diệp Trăn Trăn qua, hi vọng rằng mình nhìn thấy truyện cổ tích Andersen.

      giá sách phần lớn là sách chuyên ngành, đều liên quan tới tài chính, còn có vài cuốn bản gốc tiếng . Diệp Trăn Trăn tò mò cầm lật ra xem, sau đó chán nản trả về.

      Trước kia đọc loại
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :