1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 70: Hỏa hoạn sông ()

      Editor: Thoa Xù

      Thấy sắp cập bờ, Phượng Như Ảnh giảm tốc độ của chiếc thuyền lại, từ từ hướng tới gần bờ. Lúc này, đa số nhân viên cảnh vụ bờ vẫn bị cố mới phát sinh cản trở, chỉ có số ít vẫn chú ý tình hình sông.

      Bọn họ thấy thuyền của Phượng Như Ảnh muốn cập vào bờ, nhanh chóng chạy về phía đó.

      bờ mấy người bọn Hỏa dẫn theo thủ hạ của Lan, đợi ở đó, thấy thuyền lái về phía bờ, chuẩn bị tiếp ứng tốt.

      "Ngữ, mấy người ở gần chúng ta có vấn đề." Mai nhìn mấy người xem náo nhiệt bên cạnh, trong mắt lên vẻ sắc bén.

      Lúc đầu chỉ chuyên tâm chú ý tình hình sông, đối với những người xem náo nhiệt bên cạnh này hoàn toàn có quan sát và chú ý kỹ. Lúc này, Mộc Vân Phong phải cập bờ rồi, mới quan sát bên cạnh mình chút.

      Việc quan sát này, làm thấy có vấn đề, những người này phải là người xem náo nhiệt đơn giản như vậy. Xem bộ dạng của bọn họ, cả đám người đều trải qua quá trình huấn luyện của bang phái.

      Đặc biệt là tay của bọn họ đè chặt lên quần áo, nếu như đoán sai, chỗ bàn tay đè lại, mặc dù nhìn thấy, mặc dù che giấu ở dưới quần áo, Mai dám đoán chắc đó nhất định là súng lục.

      "Mình cũng nhìn ra." Ngữ nghe Mai nhắc nhở, nhàng đáp lời, cũng vừa mới nhìn ra. Bởi vì lúc thuyền của Mộc Vân Phong mới vừa lái về hướng bên này, cảm thấy người bên cạnh mình khẩn trương.

      Cho nên liền cố ý đưa ánh mắt sang phía họ, theo dõi. Vừa nhìn lập tức phát ra có vấn đề, phát những người này đều mang dáng vẻ giống như sắp vào trận chiến.

      Kiểu biểu này hoàn toàn phải là biểu nên có của người xem náo nhiệt, nếu như là bình thường dân chúng muốn rước họa vào thân, như vậy bọn họ trực tiếp rời , chứ phải là dáng vẻ chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào như vậy.

      "Nán lại , lão đại vừa lên bờ, mình hộ tống chị ấy rời , các cậu phụ trách ngăn cản phía sau lại." Hỏa nghe được hai người chuyện với nhau, đôi mắt đẹp nhàng lướt qua những người bên cạnh, ánh mắt lạnh , rồi phân phó.

      Tuy rằng những người bên cạnh này phải ít, xem ra dáng dấp thân thể cũng tồi. Nhưng tin tưởng chị em của mình, nhất định có thể đối phó được với những người này.

      Mà giờ khắc này, mấy chiếc thuyền mới vừa bị Phượng Như Ảnh bỏ lại, những người thuyền thấy Phượng Như Ảnh lại đùa bỡn bọn họ, lại lướt qua trước mặt bọn họ.

      Cơn tức này sao có thể nhịn được đây. Sở dĩ bọn họ xuất cũng là bởi vì đám ca nô của Hồng Thanh đuổi theo rất lâu rồi cũng thể đuổi kịp Phượng Như Ảnh, dưới cơn nóng giận của Hồng Bưu mới khiến cho bọn họ ra tay.

      Bọn họ chính là người trong nội bộ Hồng bang, nếu như bọn họ ra tay vẫn thể chặn được thuyền lại, để cho người thuyền chạy thoát, như vậy bọn họ còn mặt mũi nào gặp Hồng Bưu nữa.

      Nhất là Hồng Lam người phụ trách mấy con thuyền này, ta đứng ở đầu thuyền nhìn chiếc thuyền ngày càng gần bờ, trong mắt bốc lửa, trong mắt đảo qua chút toan tính tàn nhẫn. ta mới vừa cam đoan trước mặt Hồng Bưu, nếu như bắt được Phượng Như Ảnh bọn họ dùng đầu người để đền bù.

      Nhưng hôm nay, thấy bọn Phượng Như Ảnh sắp cập bến, sắp trốn thoát. ta cam lòng, ta cho phép. ta sao có thể để bọn Phượng Như Ảnh chạy trốn trước mắt mình. , tuyệt đối thể.

      Huống chi ta muốn thua bởi Hồng Thanh, cho nên hôm nay ta nhất định bắt được người thuyền phía trước kia. Như vậy mới có thể làm cho Hồng Bưu nhìn mình với con mắt khác, mới để cho ta thay thế được vị trí của Hồng Thanh ở lại bên cạnh Hồng Bưu.

      Nghĩ tới đây, Hồng Lam quay đầu lại với tên ở bên cạnh, sau đó người nọ đáp lời: "Hiểu ." rồi lập tức xoay người vào buồng lái.

      Chương 70: Hỏa hoạn sông (Hai)

      Người đàn ông ngồi xuống vị trí điều khiển, tay đè lên cần điều khiển, nhanh chóng đè về phía trước. Theo động tác của ta, tốc độ của thuyền đột nhiên thay đổi. Dứt khoát truy đuổi theo chiếc thuyền của Phượng Như Ảnh, lao nhanh về phía bờ.

      Người đàn ông lái chiếc thuyền nhanh vun vút, mặt mang theo ý cười. Hồng Lam vừa , chỉ cần ta có thể đuổi theo thuyền phía trước, ở trước mặt Hồng Bưu lão đại tốt cho ta, cho ta thăng chức.

      Nghĩ vậy, ta lái thuyền càng nhanh. Thời gian vài phút, cách thuyền của Phượng Như Ảnh cũng chỉ mấy trăm mét.

      Lúc này, thuyền của Phượng Như Ảnh bắt đầu đến gần bờ, thấy thuyền cập bến. Mộc Vân Phong đột nhiên giương ống nhòm nhìn kỹ phía sau, thấy con thuyền kia gần trong gang tấc, trong lòng cả kinh : "Phượng Như Ảnh, phía sau có thuyền đuổi tới rồi."

      "Vội cái gì?" chiếc thuyền phía sau, Phượng Như Ảnh phải thấy. càng biết đối phương có thể đuổi theo, hoàn toàn là bởi vì chính mình muốn tới gần, nên giảm tốc độ lại. Nếu , làm sao để cho bọn họ đuổi theo.

      Mà trước mắt, bản thân phải đến gần bờ lập tức, tạm thời cần để ý tới thuyền phía sau, chỉ cần cập bờ thành công trước khi đối phương đuổi kịp, như vậy cho dù cuối cùng đối phương có thể đuổi theo cũng xong.

      Phượng Như Ảnh hổ là người gặp qua sóng to gió lớn, đối mặt kẻ địch truy đuổi gần trong gang tấc còn có thể điềm tĩnh như thường. biết là do lời của Phượng Như Ảnh phát huy tác dụng, hay là Mộc Vân Phong bị lây vẻ điềm tĩnh của , nên cũng bình tĩnh ít.

      ra bản thân Mộc Vân Phong cũng phải là chưa thấy qua đời, sở dĩ hốt hoảng, là bởi vì phải đối mặt với nước, sợ hãi phải đối mặt với thuyền, sợ nước sợ say sóng là nhược điểm duy nhất của .

      Người bờ thấy thuyền của Phượng Như Ảnh áp sát lại gần, vẻ khẩn trương mặt biểu tình cảm lời nào có thể miêu tả được. Bọn Hỏa vừa đề phòng người bên cạnh, vừa nhìn chằm chằm chiếc thuyền .

      Mà giờ khắc này, nhân viên cảnh vụ cũng tiếp cận sang đây ít, bọn họ nhanh chóng tụ lại hướng chiếc thuyền của Phượng Như Ảnh cập bờ, bọn Hỏa cũng vây quanh ở giữa.

      Hồng Bưu ở du thuyền của Hồng thị phía xa xa, tay rời ống nhòm, thấy chiếc thuyền sắp cập bờ, hạ mệnh lệnh: "Hồng Lam, tôi mặc kệ dùng phương pháp gì, bắt người lại cho tôi."

      ta đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Hồng thị, là cả trong Hồng bang, nếu để cho đối phương trốn thoát ngay địa bàn của mình, phải là mất hết cả mặt mũi sao? Cứ như vậy, về sau làm sao lăn lộn trong giới, sau này còn ai nghe lời nữa.

      Nghĩ tới đây, mặt Hồng Bưu thấp thoáng vẻ khát máu, trong mắt lóe lên sát khí mạnh mẽ. Dám khiêu chiến với , cũng phải xem có bản lãnh hay .

      Nhận được mệnh lệnh của Hồng Bưu, Hồng Lam lập tức thi hành, ta bước vào khoang thuyền, với người đàn ông đối diện: "Lão đại có lệnh, mặc kệ bỏ ra giá cao bao nhiêu đều phải bắt được người chiếc thuyền trước mặt."

      "Yes Sir, nhìn kỹ , tôi nhất định làm cho và lão đại vừa ý." Người đàn ông vừa vừa thao tác cần điều khiển.

      Thuyền cách bờ chỉ khoảng mười mét, Phượng Như Ảnh giảm tốc độ thuyền đến mức thấp nhất, thuyền chậm rãi áp sát vào bờ.

      Thấy thuyền sắp cập bến, chiếc thuyền phía sau lại mạnh mẽ đâm vào, trực tiếp xô thuyền vào bờ. màn này khiến cho Hỏa vốn muốn nhảy lên thuyền phải dừng bước, thấy thuyền bị va chạm, trong mắt lóe lên kinh ngạc, nôn nóng và lo lắng.

      Trong lòng của lặng lẽ nghĩ: lão đại trăm ngàn lần thể xảy ra chuyện.

      Nhưng vào lúc này, thuyền bị đụng tới đột nhiên ầm tiếng, lửa lớn bốc lên ngút trời.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 71: Vân Phong bị thương ()

      Editor: Thoa Xù

      Ánh lửa bốc lên dữ tợn, sóng nhiệt phả lên phía bờ, thiêu đốt cả da thịt. Nhưng lúc này, cả đám chị em của Mộc Vân Phong ở bờ, cả bọn sững sờ tại chỗ, quên mất tất cả hành động, trơ mắt nhìn chiếc thuyền bị đám cháy kia bao quanh, nước mắt chảy theo đôi gò má, cả trái tim như bị phỏng.

      bờ nhân viên cảnh vụ và người dân xem náo nhiệt, cũng bị màn bất thình lình này làm kinh sợ đứng chết trân tại chỗ, lặng ngắt như tờ.

      "Mau dập tắt lửa cứu người ." biết là tiếng rống to của người nào, làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại. đám người tay chân luống cuống chạy cứu hỏa, nhất là đám người của Hỏa, những người xông pha đầu.

      Lúc này các cũng quan tâm thế lửa càng lúc càng lớn, cũng hoàn toàn quên mất mình có dụng cụ chữa cháy, cứ như vậy xông về hướng chiếc thuyền. Nhưng lại bị những người dân xem náo nhiệt bên cạnh gắt gao kéo lại: " , các như vậy phải là tự tìm đường chết sao."

      Bọn Ngữ các bị những người dân giữ lại chặt, thể tiến tới, chỉ có thể nhìn những nhân viên cảnh vụ kia biết từ đâu kéo tới dụng cụ chữa cháy.

      Nhưng chờ bọn họ chuẩn bị dụng cụ xong, đột nhiên tiếng ầm vang lên, thuyền đột nhiên nổ tung lên, những mảnh vụn văng tứ tung lên bờ. Khiến cho những người ở bờ rối rít lui về phía sau, đồng thời nổi lên tiếng kêu thất thanh.

      đẩy người tôi, tôi đạp chân , xô xô đẩy đẩy, cả đám ngã xuống.

      Mấy người bọn Hỏa cũng bị mọi người lôi kéo cách xa bờ, trong lúc các đứng dậy từ trong đám dân chúng, ngoại trừ thấy trận hỏa hoạn vẫn thiêu đốt chiếc thuyền , cũng có cái gì khác.

      Đau nhức khắp toàn thân của các , rút sạch tất cả hơi sức các . Đột nhiên, Hỏa mãnh liệt chạy băng băng về hướng chiếc thuyền . , cam lòng, muốn cứu Mộc Vân Phong.

      "Hỏa, cậu bình tĩnh chút." Hỏa hành động nhanh, động tác của Mai còn nhanh hơn, kéo Hỏa lại trầm giọng . Các và Hỏa đều đau lòng như nhau, nhưng chiếc thuyền nổ tung trước mắt, còn có trận hỏa hoạn này, Mộc Vân Phong sống chết biết. Cho dù họ , tại cũng chỉ là phí công, nơi đó có quá nhiều cảnh sát vây quanh, và có người của Hồng bang nữa.

      Các xuất như vậy, ngoại trừ để lộ mình và Mộc Vân Phong có liên quan, chuyện tốt gì cũng có.

      "Nhưng lão đại…" Hai mắt Hỏa đỏ ngầu nhìn Mai, nhìn Ngữ đau lòng đến thể hít thở. tin lão đại của các lại mất như vậy.

      Lúc này, trong lòng Hỏa tràn đầy đau lòng, đều là bọn họ vô dụng, chỉ thể cứu được lão đại, còn hại lão đại mất mạng.

      Đều do tốt, nên cùng với lão đại. Nếu như ngày đó kiên trì theo lão đại, như vậy có lẽ lão đại cũng xảy ra chuyện.

      Hối hận vây chiếm trong lòng Hỏa, làm cho hận thể tự mình chết . khoảng thời gian trôi qua, nhìn những nhân viên cảnh vụ vẫn tìm kiếm Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh, nhìn bọn họ cả buổi vẫn có tin tức truyền đến.

      Tâm cả bọn bắt đầu trầm xuống. Nếu như vừa bắt đầu họ còn mang theo hi vọng, nhưng giờ phút này trong lòng họ như đống tro tàn. Thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng bọn họ có bất kỳ tin tức gì của Mộc Vân Phong, có nghĩa là bọn họ bị chìm xuống hoặc là nổ tung trong trận hỏa hoạn kia.

      Người dân xem náo nhiệt từ từ tản , bọn họ đều biết xác suất còn sống của người thuyền gần như là số . Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sớm có hứng thú xem náo nhiệt, cả đám người đều rời khỏi bờ sông.

      bờ chỉ còn lại bọn Hỏa các đứng ở đó với vẻ mặt nặng trĩu, bi thương vây lấy bọn họ, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa từ từ tắt sông.

      Theo ánh lửa lụi tàn, ánh sáng trong mắt của các dần dần ảm đạm, cuối cùng vắng lặng, mảnh tro tàn.

      Chương 71: Vân Phong bị thương (Hai)

      Lão đại của các mất rồi.

      Mấy người đổ sụp xuống mặt đất, trong lòng thầm thề đội trời chung với Hồng bang, họ nhất định trả thù cho lão đại.

      Lại giờ nữa trôi qua, vẫn có tin tức của Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh, bọn Hỏa các mới hết hy vọng rời khỏi bờ sông.

      Lúc này, ở hạ lưu sông Cẩm Giang có chiếc thuyền tiến đến, người lái thuyền chính là Ảnh Vũ trong những thủ hạ của Phượng Như Ảnh. Chỉ thấy ta lái thuyền nhanh vun vút, mặc dù mặt lộ vẻ gì, nhưng trong mắt lại ràng có vẻ sốt ruột.

      Bọn họ vốn bàn xong buổi sáng tới đón Phượng Như Ảnh, nhưng lại nghĩ tới kế hoạch biến hóa khó lường. Khi bọn họ đường chạy tới, lão đại lại xảy ra chuyện.

      Lúc bọn họ nhận được tin tức, quả sắp điên lên, thuê chiếc thuyền lập tức cấp tốc chạy tới. Lại nghĩ tới khi thuyền bọn họ mới vừa khởi động bao lâu lại nhận được tin tức, chiếc thuyền bị đụng tới nổ tung. Điều này càng làm cho lòng bọn họ như lửa đốt, vừa gấp rút chạy đến, vừa cầu nguyện cho lão đại của mình ngàn vạn lần đừng gặp chuyện may.

      Mặc dù bọn họ đều biết lão đại biết bơi, nếu như gặp chuyện may trước đó nhảy xuống sông vậy tuyệt đối có việc gì, chỉ sợ lão đại bị thương hoặc là bị người khác vướng tay vướng chân.

      Bọn họ sớm biết sát thủ của Hồng Nhan Các cũng ở cùng với lão đại, cũng biết ấy có thể bơi hay , nếu như hai người cùng bơi còn dễ chút, nhưng nếu quả ấy biết bơi, như vậy lão đại của bọn họ thê thảm rồi, nhất định bị ấy liên lụy.

      Con thuyền nhanh chóng lao . Đột nhiên, vật màu đen trôi nổi sông làm cho Ảnh Vũ chú ý. Vì vậy với Ảnh Phong ở bên cạnh: "Cầm ống nhòm xem xem vật thể màu đen kia là cái gì?"

      Ảnh Phong vừa nghe có vật thể sông, nhanh chóng lấy ống nhòm treo trong phòng điều khiển nhìn ra mặt sông. Vừa nhìn liền phát ra đó là người ta, vì vậy : "Áp sát về phía bên kia , là người đó."

      Ảnh Vũ vừa nghe, trong lòng khẽ động, tiến gần tới vật thể màu đen đó.

      Từ từ đến gần vật thể màu đen, thấy quần áo thân thể của người kia, mắt Ảnh Phong từ từ trợn to, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi khoang thuyền. Ảnh Vũ vừa thấy hành động của Ảnh Phong, từ từ dừng thuyền lại. Thấy người em của mình cầm cây trúc dài lật cái bóng đen trong nước lên.

      Lúc này Ảnh Vũ cũng thấy quần áo thân thể người kia, trong lòng hồi kích động, chạy mấy bước ra khỏi khoang thuyền, cùng với Ảnh Phong lật thân thể người kia lên.

      Thân thể người kia vừa lật lại nằm ngửa người mặt sông, Ảnh Phong và Ảnh Vũ thấy mặt của đối phương, sau đó Ảnh Phong nhảy xuống sông, vớt người kia lên.

      Người đó dĩ nhiên là Phượng Như Ảnh, lão đại của bọn họ.

      Hai người khiêng Phượng Như Ảnh vào trong khoang thuyền, sau đó thử hơi thở mũi , thử qua lần biết vẫn còn sống. Trong lòng vui mừng vô cùng, Ảnh Vũ nhanh chóng chạy về khoang thuyền, lái mũi thuyền quay trở lại.

      Giờ phút này, bọn Ảnh Phong phát ở cách đó xa bờ sông, vẫn trôi nổi người. Vóc dáng của người nọ nhắn xinh xắn, mặc bộ quần áo nhạt màu. Theo nước sông phập phềnh, ở xung quanh có vết máu lờ mờ hòa vào trong nước sông.

      Nhìn kỹ khuôn mặt ở trong nước kia, chính là Mộc Vân Phong. Lúc này nằm ở trong nước, quanh thân thỉnh thoảng trào ra vết máu, nhìn qua chính là bị thương, hơn nữa là bị thương .

      Lúc này, ở chỗ thuyền của Mộc Vân Phong bốc cháy, nhân viên cảnh vụ và người của Hồng bang rời , ngoại trừ chiếc thuyền lớn của Hồng thị vẫn đậu ở chỗ đó.

      Hồng Bưu vẫn đứng ở boong thuyền, nhìn vào mặt sông biết suy nghĩ gì, hồi lâu truyền ra mệnh lệnh: "Tiếp tục về phía trước lục soát."

      Chương 71: Vân Phong bị thương (Ba)

      Hồng Bưu làm sao cũng tin hai người kia cứ như vậy mà biến mất. Thông qua chuyện tối hôm qua, sớm biết trong hai người này có ít nhất người biết bơi. Nếu biết bơi, lại có thân thủ tốt như thế, như vậy bọn họ nhất định nhảy xuống sông trước tiên.

      Nhiều nhất cũng chỉ bị thương , thể nào như mọi người nghĩ, bị chết cháy trong trận hỏa hoạn này. Cho nên cảm thấy hai người họ nhất định còn ở lại sông Cẩm Giang này.

      Gió sông thổi phất phơ, nước sông lay động. Du thuyền chậm rãi chạy sông, mang theo từng chuỗi bọt nước. Hồng Bưu vẫn giơ ống nhòm rà soát phía xa xa, tin rằng hai người kia thể nào nán lại ở trong nước thời gian dài như vậy, phải ngoi đầu lên đề thở.

      Nước xoáy xung quanh, ca nô sớm đổi thành thuyền , Hồng Thanh dẫn đầu tìm kiếm khắp nơi chỗ gần mấy chiếc thuyền chài, dám chậm trễ chút nào.

      Hồng Bưu lại mới vừa xuống tử lệnh, sống thấy người, chết phải thấy xác. Truy rằng Hồng Thanh có ý nghĩ riêng của mình, cảm thấy vừa hỏa hoạn, vừa nổ tung cho dù là có chín cái mạng đoán chừng cũng còn. Nhưng ta cách nào phản bác, cũng thể bác bỏ mệnh lệnh của Hồng Bưu.


      ta có thể làm là theo lệnh của Hồng Bưu lục soát khắp nơi sông Cẩm Giang, cho đến khi tìm được hai người kia mới thôi.

      " Thanh, xem hai người kia đúng là có thể còn sống ?" Hồng Thanh thuyền , tên đàn em nhìn ra sông Cẩm Giang mênh mông, ngoại trừ nhóm thuyền bọn họ, cùng với màu xanh nước sông và sóng nước gợn lăn tăn, có cái gì khác.

      Đừng là người, ngay cả miếng lá cây cũng có. Cho nên ta nghi ngờ quyết định của lão đại mình có phải là sai lầm hay .

      "Ít nhảm , cậu muốn sống nữa sao?" Hồng Thanh đưa tay gõ cái lên đầu tên đàn em, tuy rằng trong lòng rất đồng ý với lời của cậu ta, ngoài miệng lại lời khiển trách "Quyết định của lão đại chúng ta có thể nghi ngờ sao? Thân làm thủ hạ, chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được rồi."

      "Vâng vâng vâng, Thanh dạy dỗ chí phải, là tiểu đệ hồ đồ rồi." Cậu trai trẻ tự xưng là tiểu đệ này, vừa sờ cái đầu mới bị gõ đau, vừa nhận sai.

      Cậu ta cũng vừa mới vào Hồng bang bao lâu, nghe Hồng Thanh tương đối dễ chuyện, lúc này mới dám ở trước mặt mấy lời như vậy, nếu như đổi thành người khác có cho cậu ta mười cái mạng cũng dám.

      " biết sai rồi?" Hồng Thanh nhìn dáng vẻ tên đàn em chủ động nhận lỗi, lại cười hỏi. Nhìn bộ dáng kia của cậu ta cũng biết là người mới, cho nên rất thích dạy dỗ bọn họ.

      " Thanh yên tâm." Cậu trai trẻ cười hì hì trả lời Hồng Thanh, đôi mắt lại hướng về ngắm loạn sông.

      Liếc mắt cái, đúng là bị cậu ta ngắm tới ra vật thể, chỉ thấy cậu ta chỉ vào trước mặt cách đó xa nhìn Hồng Thanh kêu lên: " Thanh, mau nhìn , nơi đó nổi lên cái gì kìa, sao lại giống như là người ta vậy."

      Hồng Thanh nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, chỉ thấy vật thể dài nhàng lơ lửng ở mặt sông, khoảng cách hơi xa nhìn là cái gì. Vì vậy quay đầu lại với người lái thuyền: "Áp sát về phía bên kia."

      Lúc thuyền của nhóm Hồng Thanh chuyển phương hướng, thuyền lớn Hồng Bưu phát động tĩnh của bọn họ, vì vậy giơ ống nhòm lên, xoay người nhìn theo phương hướng của bọn họ.

      Lại phát người trôi lơ lửng mặt sông, xa quá thấy mặt mũi. Nhưng trong lòng Hồng Bưu có chút kích động, quay đầu phân phó cho thủ hạ ở phía sau: "Tăng tốc, chúng ta qua đó nhìn chút."

      Thuyền của Hồng Thanh rất nhanh tiếp cận người nọ, cậu trai trẻ vừa thấy người nọ, oang oang hét lớn: " Thanh, là người con , hơn nữa còn là nàng xinh đẹp."

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 72: Giam lỏng trá hình ()

      Editor: Thoa Xù

      "Tránh ra, để xem xem." Hồng Thanh tiến lên bước, đưa tay kéo cậu trai trẻ về phía sau lưng mình, đứng ở mũi thuyền. Cảnh tượng phía trước mắt đập ngay vào mắt ta, xinh đẹp nằm ngang mặt sông, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, ngay cả sắc môi vốn phải là đỏ hồng, cũng tái nhợt thiếu sức sống, mà trán ứa ra vết máu.

      mái tóc đen nhánh rối tung xõa ra, dập dềnh mặt nước, sớm mất vẻ sáng bóng nên có, có vẻ bị nước sông vẩn đục nhuộm thành màu ố vàng. người quần áo vốn phải là màu trắng nhạt, bị nước sông ngâm nên mất sắc màu vốn có, biến thành màu vàng nhạt.

      " Thanh, này chết chưa?" Lúc Hồng Thanh quan sát dưới nước, cậu trai trẻ lại xông tới, thấy , lại nhìn Hồng Thanh chút.

      "Chết hay chưa, vớt lên xem qua biết." Hồng Thanh nghe cậu thanh niên , sau đó lên tiếng. Cho dù người này phải là người bọn họ muốn tìm, nhưng được gặp phải bọn họ, cũng phải để ý tới đạo lý. Cho dù này chết rồi, cũng muốn vớt lên xem qua mới biết được.

      Ngộ nhỡ này chưa chết, cũng coi như bọn họ làm chuyện tốt, phải sao?

      Nghĩ tới đây, Hồng Thanh hướng về thuyền hô to tiếng: "Cử ra người, nhảy xuống vớt này lên ."

      Rất nhanh, thanh niên cao lớn bước ra từ trong thuyền , tới mũi thuyền đứng bên cạnh Hồng Thanh, chờ chỉ thị của .

      "Cậu và cậu ta xuống vớt người lên." Hồng Thanh vừa với cậu thanh niên cao lớn mới ra, vừa chỉ vào cậu trai trẻ.

      " Thanh, thể nào, kêu em xuống đó vớt?" Cậu trai trẻ vừa thấy Hồng Thanh chỉ cậu ta, gương mặt nhất thời như trái khổ qua, mắt nhìn Hồng Thanh đầy ý van xin khổ sở, giống như : Thanh, em có thể xuống được .

      " phải cậu, chẳng lẽ là sao?" Hồng Thanh liếc cậu trai trẻ cái, trực tiếp bỏ qua vẻ cầu xin trong mắt cậu ta.

      "Có thể được ?" Cậu trai trẻ buồn bã nhìn Hồng Thanh lần nữa, hi vọng có thể thay đổi chủ ý. , cậu ta sợ, mặc dù người con dưới nước rất xinh đẹp, cho dù dập dềnh trong nước cũng rất đẹp mắt, nhưng cậu ta muốn xuống đó.

      Ai biết chết hay chưa, nếu như chết tốt, nhưng ngộ nhỡ chết rồi, cậu ta xuống chạm vào thân thể của , chừng liền biến thành nữ quỷ tìm đến cậu ta gây phiền toái.

      "Ít nhảm, tốc độ nhanh chút." Hồng Thanh lướt mắt nhìn cậu trai trẻ, mặt có vẻ kiên nhẫn. tại vớt người lên quan trọng hơn, nhưng thấy thuyền của lão đại tới rồi.

      Chờ lát, cần kinh động đến lão đại, còn chưa vớt được người lên, như vậy tránh khỏi bị giáo huấn. sai, là thành viên có thâm niên của Hồng bang, cũng muốn bị trách mắng.

      Thấy vẻ mặt Hồng Thanh sa sầm, cậu trai trẻ biết có gì nữa cũng vô dụng, thể làm gì khác hơn là nhảy xuống nước cùng với người thanh niên cao to. Hai người đến gần trôi trong nước, đưa tay đỡ lấy lưng của , cảm giác được mềm mại truyền tới bên người, cậu trai trẻ thở phào nhõm. Thầm : chưa chết là tốt rồi.

      Hai người nhanh chóng đặt lên thuyền , đặt ở boong thuyền, Hồng Thanh tự mình bước đến, lấy tay thử hơi thở của , cảm thấy được hơi thở yếu ớt của này, ngay lập tức thở phào nhõm.

      Sau đó trước cái nhìn chăm chú của hai tên đàn em, đôi tay đặt ở ngực , bắt đầu chậm rãi ấn xuống. cái hai cái, mấy lần như vậy, trong miệng phun ra toàn là nước.

      "Được rồi, khiêng ấy vào trong ." Thấy ấy phun nước ra, Hồng Thanh đứng lên phân phó, rồi tự mình lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán.

      Chương 72: Giam lỏng trá hình (Hai)

      Tuy rằng chỉ là vài động tác như vậy, nhưng chỉ có Hồng Thanh mới biết, đối với mình này có bao nhiêu mê hoặc.

      Bây giờ này, mặc dù có mặc quần áo, nhưng quần áo mỏng manh sớm bị thấm nước ướt sũng, dính vào người , làm cho đường cong mê hoặc của ấy nổi bật lên trước mắt , làm cho huyết mạch sôi sục.

      nghĩ nếu như phải ấy hôn mê, nếu như phải bên cạnh còn có người, chừng liền chống đỡ được.

      Nghe Hồng Thanh , hai thanh niên đứng bên cạnh mới phục hồi tinh thần lại, ba chân bốn cẳng khiêng vào trong khoang thuyền. nếu như phải Hồng Thanh , hai người này còn có thể tiếp tục đứng đó.

      Đối mặt với sắc đẹp tuyệt trần, hơn nữa Hồng Thanh còn làm mấy động tác ngực , làm cho người ta tưởng tượng xa xôi, cho nên hai người bọn họ vẫn ngẩn ngơ nhìn ấy, thiếu điều muốn chảy cả nước miếng.

      Vừa thu xếp tốt cho ấy, du thuyền Hồng Bưu đến, ta nhìn Hồng Thanh hỏi: "Người nọ còn sống ? Đưa ta lên đây."

      Vừa nghe Hồng Bưu , biết vì sao trong lòng Hồng Thanh thoáng qua chút đành lòng, tuy nhiên chỉ là trong nháy mắt, Hồng Thanh với hai tên đàn em: "Đưa lên thuyền của lão đại."

      Hai người nghe lời khiêng người lên thuyền của Hồng Bưu, sau đó đành lòng liếc nhìn nằm an ổn ở ghế sô pha, rồi cúi đầu rời .

      Hai người rời khỏi, Hồng Bưu vào. Liếc nhìn ghế sô pha, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, chỉ là rất nhanh bị vẻ trầm lắng thay thế.

      nhìn lâu vào đôi mắt của mê man, sau đó với thủ hạ: "Cập bờ, đưa ấy đến bệnh viện."

      Ánh mặt trời chói mắt, trong mũi xộc tới mùi thuốc sát trùng. đầu truyền đến trận đau nhức, Mộc Vân Phong chợt mở mắt ra, lại phát ra mình nằm ở giường. Đưa tay sờ lên lên cái đầu đau nhức, lần mò lớp băng gạc quấn ở đầu, bèn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, mới nhìn cả kinh trong lòng. Sao lại ở trong bệnh viện?

      Mộc Vân Phong nhớ ràng mình và Phượng Như Ảnh thuyền, nhớ là thuyền sắp cập bờ, nhưng lúc bọn họ sắp cập bờ, lại bị chiếc thuyền ở phía sau đụng tới.

      Bởi vì cú va chạm bất thình lình này, cho nên đụng vào cửa khoang thuyền. Lúc ấy chỉ biết mình bị đụng trúng nên có chút choáng váng, vừa định đứng lên.

      Bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng của Phượng Như Ảnh: "Thuyền bốc cháy rồi, mau nhảy khỏi thuyền.", sau đó cảm giác được có người kéo xuống, chuyện sau đó cũng nhớ nữa rồi.

      Khi đó, đoán chừng là ngất rồi. Nhưng bây giờ tỉnh dậy, lại phát mình ở trong bệnh viện. Là ai cứu mình đây? Chẳng lẽ là Phượng Như Ảnh?

      Vừa nghĩ như thế trong lòng Mộc Vân Phong hơi xuống. Nếu như là Phượng Như Ảnh cứu mình tốt rồi, chỉ sợ là người của Hồng thị. Nếu là như vậy, xong rồi.

      Khi Mộc Vân Phong nghĩ như vậy, truyền đến tiếng đẩy cửa, Mộc Vân Phong vội vàng giả vờ ngủ. Bây giờ tình hình, thể xem thường được.

      Mộc Vân Phong khép hờ đôi mắt, he hé bên mắt quan sát cửa ra vào, chỉ thấy y tá áo trắng đẩy xe đẩy vào, lúc này mới thở phào nhõm.

      Từ từ thả lỏng, thấy y tá đến gần mình, mở mắt ra. Thấy Mộc Vân Phong mở mắt, y tá tươi cười ân cần hỏi: "Chị tỉnh rồi à?"

      Nụ cười đó ngọt ngào, làm cho trong lòng Mộc Vân Phong ấm áp, mở lời hỏi: "Chị ngủ bao lâu rồi?"

      "Chị ngủ ba ngày ba đêm rồi." y tá từ từ thay chai thuốc cho Mộc Vân Phong, vừa trả lời câu hỏi của .

      Chương 72: Giam lỏng trá hình (Ba)

      Vừa nghe y tá trả lời, trong lòng Mộc Vân Phong cả kinh, sao mình lại mê man lâu như vậy. biết bọn Hỏa các thế nào rồi, có biết tình trạng bây giờ của mình hay .

      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong lại hỏi: "Vậy em biết ai đưa chị đến bệnh viện ?"

      "Nghe là Chủ tịch của bọn em đưa tới, cụ thể em cũng lắm." y tá áy náy nhìn Mộc Vân Phong, mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

      thấy người đưa Mộc Vân Phong tới, chẳng qua là nghe được lúc các ý tá khác tám chuyện. cái gì mà bệnh nhân trong phòng bệnh này rất được Chủ tịch coi trọng, những tự mình đưa tới, mà còn phái rất nhiều người tới bảo vệ .

      "Chủ tịch mà em là ai?" Nghe y tá , Mộc Vân Phong cảm thấy đau đầu. Chủ tịch? ràng thể nào là Phượng Như Ảnh, vậy nếu như phải Phượng Như Ảnh phải là người của Hồng thị chứ, chẳng lẽ là Hồng Bưu?

      Nghĩ vậy, Mộc Vân Phong dồn sức ngồi dậy hỏi: "Bệnh viện này phải là của Hồng thị chứ?"

      "Chị sai, bệnh viện này chính là của Hồng thị, mà Chủ tịch chính là Hồng Bưu. Nhưng ấy chính là kim cương Vương Lão Ngũ đó, chị biết đâu mấy chị em trong bệnh viện của bọn em đều hâm mộ chị đó. Nghe hôm đó ngờ Chủ tịch lại tự mình bế chị vào đây."

      Vừa đến Hồng Bưu gương mặt của y tá lộ vẻ mê đắm, giống như Hồng Bưu là tình nhân trong mộng của các .

      "Hâm mộ chị?" Mộc Vân Phong vừa nghe lời của y tá , hết chỗ rồi. Mình bây giờ là phạm nhân của kẻ khác đó, còn hâm mộ sao? biết phải hình dung thế nào với mấy nàng háo sắc này nữa.

      Hèn chi lúc y tá mới vừa vào cửa, thấy giống như có bóng đen đứng ngoài cửa, lúc đầu còn tưởng rằng là ảo giác, bây giờ nghĩ người nọ nhất định là người Hồng Bưu phái tới để giám sát mình.

      Xem ra phải tự nghĩ cách, nhanh chóng trốn mới được. Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong nhìn y tá cười hỏi: "Khi nào chị mới có thể xuất viện?"

      "Cái này khó được, phải xem tình hình phục hồi của chị, nhất là vết thương đầu chị, bọn em còn phải kiểm tra xem có phải chấn động não hay ." y tá trả lời Mộc Vân Phong với vẻ mặt thành .

      "Được, chị hiểu rồi, cám ơn em."

      "Nếu như chị có vấn đề gì, có thể nhấn cái chuông này, em lập tức tới liền." y tá giúp Mộc Vân Phong thay thuốc xong, ra ngoài.

      Y tá mới vừa lát, cửa phòng mở ra lần nữa, vào lần này là người đàn ông, mặc dù Mộc Vân Phong biết, nhưng xem qua tài liệu của ta, biết người đến chính là Hồng Thanh thư ký của Hồng Bưu.

      Hồng Thanh nhận được điện thoại của y tá , mới biết được Mộc Vân Phong tỉnh, lúc này mới tới xem chút. này rất có sức hút, làm cho người mắt cao hơn đầu như ta cũng suýt chút nữa trầm luân.

      " là ai?" Nhìn Hồng Thanh vào, Mộc Vân Phong giả bộ biết hỏi, đôi mắt tràn đầy đề phòng nhìn đối phương, biết lúc này Hồng Thanh đến là muốn làm gì?

      "Tôi tên là Hồng Thanh, tới thăm chút, nhân tiện mang cho chút đồ ăn." Hồng Thanh nhìn vẻ đề phòng trong mắt Mộc Vân Phong, cười nhạt, tới đầu giường để túi đồ tay lên đầu tủ.

      Đó là bình giữ nhiệt, vừa mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, tỏa ra mùi thơm phức. Mộc Vân Phong vừa nghe cũng biết đó là mùi canh gà.

      Mộc Vân Phong quay đầu nhìn Hồng Thanh lấy ra cái chén từ trong túi, múc ra hơn nửa chén canh gà. Sau đó đưa đến bên cạnh : " chưa ăn gì vài ngày nay rồi, nhất định là đói bụng rồi."

      Mộc Vân Phong liếc nhìn Hồng Thanh, nhìn ra ta có ý tứ gì khác, cũng khách sáo nữa, nhận lấy chén lập tức uống canh. Vừa uống mới biết mình đói bụng, vừa rồi còn cảm thấy, lúc này bị canh gà hấp dẫn, bụng lập tức kêu lên.

      Chương 72: Giam lỏng trá hình (Bốn)

      Nghe thấy bụng mình kêu lên, Mộc Vân Phong lúng túng nhìn Hồng Thanh cười cười, bưng chén canh lên uống hớp cạn sạch.

      Thấy Mộc Vân Phong uống xong, Hồng Thanh lại múc thêm chén nữa cho . Mộc Vân Phong uống liên tục ba chén mới để xuống uống nữa, sau đó thấy Hồng Thanh chưa rời hỏi: " có chuyện muốn sao?"

      Hồng Thanh vừa nghe Mộc Vân Phong hỏi, khẽ nhíu lông máy hỏi: "Sao biết tôi có chuyện muốn ?"

      " vẫn ngồi ở đây chờ tôi uống xong canh gà, ngoại trừ có lời muốn hỏi tôi, chẳng lẽ còn có chuyện khác?" Mộc Vân Phong nhìn Hồng Thanh, hỏi ngược lại. cũng biết Hồng Thanh phải là người có việc gì để làm, rảnh rỗi đến sinh .

      Cho nên ta đợi ở chỗ này, đợi uống canh xong, đây nhất định là có nguyên nhân, có mục đích.

      "À." Bị Mộc Vân Phong hỏi ngược lại, Hồng Thanh sờ sờ vào mũi mình, sau đó nhìn Mộc Vân Phong : "Tôi muốn biết rốt cuộc là ai, hôm đó tại sao lại ở sông?"

      " muốn biết sao?" Mộc Vân Phong nhìn Hồng Thanh cười , nhìn vẻ phấn chấn mặt ta, lúc này mới chậm rãi mở miệng: " thể trả lời."

      "?" Hồng Thanh vừa nghe Mộc Vân Phong , đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt tức giận đến đỏ bừng. ta còn cảm thấy này xinh đẹp, nghĩ rằng ta lại trêu chọc . Nghĩ đến ta đường đường là thư ký của Chủ tịch tập đoàn Hồng thị, lúc nào phải chịu đựng thua thiệt bởi ?

      Trước đây các nào mà muốn tự động đưa tới cửa nịnh bợ tâng bốc ta, nhưng hôm nay lại bị này gài bẫy. Sớm biết vậy cũng cứu ta rồi.

      "Tôi làm sao? Muốn biết tự mình thăm dò , tôi tin tưởng dựa vào năng lực của Hồng thị, nhất định có thể tra ra được thân phận của tôi." Mộc Vân Phong hoàn toàn thèm để ý đến Hồng Thanh kia giận xanh mặt, đổ thêm dầu vào lửa.

      "? Hừ!" Hồng Thanh suy nghĩ gì đó chỉ vào mặt Mộc Vân Phong, cuối cùng gì thở phì phì rời . Nếu như bọn họ có thể tra được, ta còn cần hỏi sao?

      Hồng Thanh càng nghĩ càng giận, vừa nghĩ tới mình từng động lòng với cái biết tốt xấu này, trong lòng liền khó chịu. Lúc cứu ta lên, lão đại bảo tra lai lịch của ta, nhưng mấy ngày trôi qua hoàn toàn tra ra cái gì cả, cho nên hôm nay muốn tự mình đến hỏi ta rốt cuộc là ai? Muốn chính miệng ta cho biết, như vậy cũng cần thăm dò.

      Nhưng nghĩ đến ta lại với , còn bảo tự thăm dò, là tức chết mà. Hồng Thanh càng nghĩ càng giận, tay hung hăng vỗ mạnh lên tay lái, giống như phải vỗ vào tay lái, mà là vỗ Mộc Vân Phong.

      Sau khi Hồng Thanh rời , phòng của Mộc Vân Phong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh, nằm giường, ngủ ngon giấc, sau đó từ giường, bò dậy. nghỉ ngơi tốt rồi, nên suy nghĩ chuyện làm sao rời khỏi chỗ này.

      biết Hồng Bưu sớm muộn tra ra thân phận của mình, khi thân phận của bại lộ, như vậy nhất định là muốn cũng được. Đến lúc đó biết Hồng Bưu đối phó với thế nào đây.

      Cho nên phải mau trốn thoát, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lúc bọn họ còn chưa tra ra được lập tức chạy , như vậy liền tự do. Mộc Vân Phong nhàng tới cạnh cửa, mở cái lỗ cửa phòng lên, đảo mắt nhìn ra ngoài, đảo qua vòng sắc mặt lập tức khó coi. Chỉ thấy ngoài cửa phòng của có hai tên giữ cửa, mặt lãnh khốc đứng thẳng tắp.

      Ngoại trừ trước cửa phòng của , hành lang cũng đứng đầy cả đám người, ràng là đề phòng mình bỏ trốn. Mộc Vân Phong biết Hồng Bưu phải thằng ngốc, mình xuất sông ta nhất định đoán được có thể có liên quan đến ngọc bội bị trộm.

      Chương 72: Giam lỏng trá hình (Năm)

      Sở dĩ tại ngả bài với là bởi vì bọn họ chưa tìm được chứng cớ hoặc bọn họ còn chưa xác nhận được thân phận của Mộc Vân Phong, còn trong giai đoạn hoài nghi, khi xác nhận được thân phận của Mộc Vân Phong, như vậy đối với phải là giam lỏng nữa, mà nhốt vào nhà tù.

      Mộc Vân Phong điều chỉnh tâm tình của mình lại, cố gắng hết sức làm cho mặt mình cười lên xinh đẹp chút, sau đó nhàng mở cửa phòng ra.

      Cánh cửa vang lên, hai người đứng ngoài cửa lập tức xoay đầu lại nhìn Mộc Vân Phong, người trong đó hỏi: " muốn làm gì?"

      "Đại ca cần nghiêm túc như vậy chứ, tôi chỉ muốn đến phòng vệ sinh mà thôi." Mộc Vân Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ động lòng người nhìn tên gác cửa.

      "Phòng vệ sinh ở trong phòng có đó, cần phải ra ngoài." Ai biết được người nọ hoàn toàn bị mua chuộc bởi dáng vẻ của Mộc Vân Phong, thái độ vẫn là bộ dạng lạnh lùng như cũ, chưa từng thay đổi.

      Thấy hai tên đàn ông thèm nhìn tới mình, Mộc Vân Phong bực mình hồi, nhưng lại biểu ra ngoài mặt. Bây giờ là người ở dưới mái hiên, lúc nào nên cúi đầu lập tức cúi đầu.

      Chỉ thấy Mộc Vân Phong xoay động tròng mắt, dùng giọng điệu lấy lòng "Đại ca, trong phòng này quá buồn bực, tôi muốn ra ngoài dạo chút." Vừa vừa làm ra vẻ mặt đáng thương, ánh mắt nhấp nha nhấp nháy, bộ dạng giống như có rất nhiều uất ức.

      Tuy nhiên, hai người đàn ông ngoài cửa ràng là người thương hoa tiếc ngọc, vẫn lạnh giọng trả lời: "Buồn bực có thể mở cửa sổ hoặc là xem ti vi."

      "Nhưng mà…" Mộc Vân Phong cam tâm mở miệng lần nữa, nhưng hai người đàn ông này thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ làm động tác xin mời với .

      Mộc Vân Phong còn cách nào khác, đành phải lui vào trong phòng, lúc đóng cửa quên phát tiết cơn giận của mình, đóng cửa phòng lại cái rầm.

      Bước vào phòng, Mộc Vân Phong cẩn thận quan sát căn phòng này, lúc đầu còn chưa phát , phòng bệnh này lại phải phòng bệnh bình thường, trong phòng ti vi ghế sô pha cái gì cũng có.

      Xem ra Hồng Bưu thu xếp cho ở trong phòng bệnh cao cấp, chính là để giám sát tốt hơn, để đề phòng chạy trốn.

      " là tên đàn ông đáng chết." Mộc Vân Phong thầm mắng, đứng dậy tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.

      Mới vừa nhìn, Mộc Vân Phong hết sức thất vọng, làm sao cũng ngờ rằng mình ở lầu cùng. Vốn nghĩ xem có thể chạy trốn từ đường cửa sổ hay , lại nghĩ rằng tên đàn ông chết tiệt Hồng Bưu sớm tính đến điểm này, cho nên thu xếp cho ở tầng cao nhất.

      Mộc Vân Phong liếc mắt nhìn khoảng cách, từ mặt đất đến tầng lầu ở ít nhất là hai mươi tầng, cao như vậy cho dù khả năng của có khá hơn nữa cũng xuống được.

      "Tên khốn kiếp chết tiệt." Mộc Vân Phong vừa mắng Hồng Bưu vừa tức giận kéo rèm cửa sổ lại. Bây giờ giống như là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, muốn ra ngoài chỉ có chữ “khó”.

      Trừ khi Hồng Bưu để cho ra ngoài, hoặc là đem theo ra ngoài, bằng hoàn toàn ra được. Ngoài cửa nhiều người canh chừng như vậy, quyền khó địch lại bốn tên, huống chi bên ngoài chỉ có bốn tên thôi đâu.

      Về sau, nếu muốn ra ngoài, phải nghĩ biện pháp khác.

      Rốt cuộc là dùng biện pháp gì đây? Mộc Vân Phong trầm tư, uy hiếp Hồng Thanh? được, Hồng Bưu chưa chắc vì Hồng Thanh là thủ hạ của ta mà buông tha cho .

      Dùng con ruồi trượt xuống từ cửa sổ? Đáng tiếc có con ruồi (Chỗ này mình hiểu dùng con ruồi là sao luôn, nhưng bản raw là con ruồi nên mình để như vậy.), tầng hai mươi quá cao tính dùng ga trải giường trượt xuống, cũng đủ dài. Huống chi cái ga trải giường dùng làm dây thừng cũng chưa chắc có thể chịu được trọng lượng của .

      Cái này được, cái kia cũng được, rốt cuộc là làm sao ra ngoài đây? Mộc Vân Phong ngã lên giường, rối rắm.

      Cốc cốc, tiếng gõ cửa truyền đến. Cửa nhàng mở ra, đến khi thấy người tới trong mắt Mộc Vân Phong sáng lên, biết làm sao ra ngoài rồi.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 73: Đương gia của Hồng Thị ()

      Editor: Thoa Xù

      Mộc Vân Phong nhìn người mới tới, cười đến vui vẻ, sảng khoái chào đối phương: "Em tới rồi à."

      "Chị sao rồi? Có cảm thấy khá hơn chút nào ?" y tá thấy Mộc Vân Phong cười, cũng cười theo. rất thích bệnh nhân ra vẻ ta đây.

      Mặc dù chị ấy là người mà Chủ tịch để ý đến, nhưng như những bình thường leo lên được cành cao thái độ kiêu kỳ và mắt cao hơn đầu.

      "Tiểu mỹ nữ, vết thương đầu chị lúc nào khá hơn?" Mộc Vân Phong nhìn lại muốn trao đổi với y tá, đúng là muốn ra ngoài sớm chút. Nếu như vết thương của tốt, dù cho dùng cách thay mận đổi đào cũng có cách nào ra ngoài, đầu quấn băng gạc người đàn ông bên ngoài liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra, chớ đừng đến là chạy .

      "Nhanh thôi, đúng tuần lễ là khỏe lại." y tá xinh đẹp vừa cười vừa giúp Mộc Vân Phong đổi thuốc, vừa trả lời câu hỏi của . Vết thương đó quá nghiêm trọng, tuy rằng chảy máu ít, nhưng vết thương khép miệng rất mau, nếu cứ theo tốc độ của hai ngày nay là có thể cần băng gạc nữa rồi.

      "Còn phải lâu như vậy à, vậy em có thể cần giúp chị quấn băng gạc nữa được ?" Mộc Vân Phong mang theo đôi mắt thỉnh cầu nhìn y tá xinh đẹp, trong lòng thầm tính toán.

      Nếu như quấn băng gạc, như vậy muốn dùng thân phận của đối phương ra ngoài dễ dàng hơn nhiều, cho nên nhất định phải thuyết phục y tá xinh đẹp trước mặt cho ấy quấn băng gạc nữa, sau đó muốn nhân cơ hội này ra ngoài.

      "Cái này thể được, qua được hai ngày mới có thể tháo băng gạc ra." y tá lại là người rất có trách nhiệm, đối với thỉnh cầu của Mộc Vân Phong chỉ trực tiếp phản đối.

      " cần quan tâm đến thời gian hai ngày này , tháo băng gạc sớm chút , phải là khỏe nhanh hơn chút sao?" Mộc Vân Phong nghe y tá , cười . Bây giờ hận thể khiến cho y tá lập tức giúp tháo băng gạc ra, sau đó nhanh chóng chạy .

      cũng muốn cứ ở chỗ này hoài, muốn đối mặt với chuyện biết lúc nào Hồng Bưu biết được thân phận của . Mặc dù ta là kẻ thù giết cha Mộc Vân Phong, nhưng trước mắt Mộc Vân Phong là người tay hoàn toàn có khả năng giết ta, huống chi bên ngoài còn có nhiều thủ hạ của Hồng Bưu như vậy.

      " được, đây là quy định, nếu như em giúp chị tháo ra sớm, cấp mắng em đấy, bất quá em có thể giúp chị xử lý băng gạc chút." y tá lại từ chối đề nghị của Mộc Vân Phong lần nữa, cũng đưa ra cách giải quyết của , đúng là y tá vô cùng trách nhiệm.

      Mộc Vân Phong thuyết phục được y tá , bất đắc dĩ đành để cho ấy tiếp tục đổi băng gạc cho mình, lúc thấy y tá mới chỉ dán phần băng gạt đầu mình, trong lòng sớm có suy tính. Chờ lúc đổi xong thuốc y tá muốn rời , Mộc Vân Phong tới phía sau của ấy, thừa dịp lúc ấy chú ý đánh ngất ấy. Như tính toán trước, y tá đứng bị đánh cái ngất .

      Mộc Vân Phong thấy y tá hôn mê bất tỉnh, sau đó từ từ chuyển ấy lên giường bệnh. Lấy cái áo khoác trắng của y tá xinh đẹp mặc lên người mình, lại lấy mũ của đối phương đội lên đầu, lại mang khẩu trang vào.

      Chỉnh trang xong xuôi, Mộc Vân Phong tới trước gương kiểm tra kỹ lưỡng chút quần áo của mình, cảm thấy băng gạc đầu bị cái mũ che lại nhìn thấy, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát đầu có điểm khác thường.

      Thấy đến đây, Mộc Vân Phong đưa tay định tháo băng gạc xuống, nhưng nghĩ lại lại buông tay xuống, rồi kéo cái mũ xuống dưới, che băng gạc lại, lúc này mới xoay người đẩy xe đẩy mà y tá xinh đẹp mới vừa đẩy vào rồi ra ngoài.

      Mở cửa phòng, hai tên giữ cửa chỉ liếc mắt nhìn qua loa rồi để cho rời . Mộc Vân Phong đẩy xe đẩy, rất muốn chạy như bay trốn , nhưng cũng biết bây giờ bản thân mình phải bình tĩnh, thể sợ, nếu hoảng hốt đối phương nhìn ra sơ hở.

      Chương 73: Đương gia của Hồng Thị (Hai)

      Cúi thấp đầu, đẩy xe đẩy từ từ, thấy sắp đến cửa thang máy, đột nhiên từ sau lưng truyền đến tiếng kêu: "Đứng lại."

      Mộc Vân Phong vừa nghe thấy, trong lòng hơi hoảng hốt, thầm nghĩ: chẳng lẽ bọn họ phát ra cái gì? Nhưng, chỉ trong nháy mắt như vậy sao, Mộc Vân Phong lập tức bình tĩnh lại, đứng ở đó lẳng lặng chờ người kia chuyện.

      "Ngẩng đầu lên." người đó tới trước mặt Mộc Vân Phong, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào .

      Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng Mộc Vân Phong xung đột dữ dội, người đó gần ngay trước mắt, rốt cuộc là quyền đánh ngã đối phương rồi chạy trốn, hay là ngẩng đầu lên. Nếu ngẩng đầu lên lỡ như đối phương nhận ra mình làm sao đây? Nếu là như vậy, mình nhất định trốn thoát rồi.

      Lúc Mộc Vân Phong rối rắm, lại có mấy người nữa bước tới hành lang, bọn họ đứng thành vòng bao xung quanh Mộc Vân Phong.

      Thấy cái vòng này, Mộc Vân Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người đàn ông vừa chuyện với , lẳng lặng chờ đợi hành động của ta. Mặc dù biết làm sao đối phương lại phát được sơ hở, nhưng rất dễ nhận thấy đối phương phát ra cái gì đó mới bảo dừng lại.

      " người sao lại có mùi thuốc nồng như vậy?" Người đàn ông tiến lên bước, nhích gần tới người của Mộc Vân Phong, mũi hướng về phía người Mộc Vân Phong ngửi ngửi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đầu .

      Nghe người đàn ông hỏi, thấy hành động của ta, Mộc Vân Phong lập tức biết là cái gì lộ ra sơ hở rồi. Khó trách đối phương có thể phát ra khác thường của , nguyên do là mùi thuốc đầu bán đứng .

      nghĩ, thân hình của y tá xấp xỉ nhau, hơn nữa còn đội mũ, còn mang khẩu trang, chỉ lộ hai con mắt, đối phương thể nào dễ dàng đoán ra , lại nghĩ rằng kết quả là mùi thuốc đầu bán đứng .

      "Vị đại ca này cứ đùa, tôi là y tá, sao người lại có mùi thuốc được chứ?" Mặc dù Mộc Vân Phong bị đối phương nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh bẻ lại lời của đối phương.

      Y tá đúng là mỗi ngày tiếp xúc với thuốc và bệnh nhân, làm sao có thể chút xíu mùi thuốc người đây?

      "Vậy sao?" Mặp mắt người đàn ông nhìn vào Mộc Vân Phong, ràng tỏ vẻ hoài nghi. Sau đó ta đưa tay chụp lấy phía đầu Mộc Vân Phong, chụp lấy cái mũ của rồi : "Vậy đầu quấn cái gì vậy?"

      "A, đó là do tôi cẩn thận mới đụng trúng tường." Mộc Vân Phong thản nhiên trả lời, mặc dù trong lòng biết hôm nay trốn ra được, nhưng vẫn muốn thử lần miệng lưỡi linh hoạt của mình, có thể lừa gạt vượt qua kiểm tra được hay .

      Động tĩnh hành lang bên này làm cho hai tên đứng gác trước cửa phòng của Mộc Vân Phong chú ý tới, người trong đó tới, vừa nhìn thấy Mộc Vân Phong sắc mặt trở nên rất khó coi.

      nghĩ tới mình canh giữ ở cạnh cửa mà nàng này lại chạy tới hành lang được, nếu như để lão đại biết thế nào ta cũng có quả ngon để ăn.

      Vì vậy đến gần Mộc Vân Phong nghiến răng nghiến lợi : "Tôi đúng là xem thường rồi. Bây giờ tự mình quay lại, hay là tôi bắt trở về."

      ta xong nhìn chằm chằm vào Mộc Vân Phong, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

      Nghe ta , Mộc Vân Phong biết lần này hoàn toàn đùa nữa, tên ôn thần giữ cửa này giống như cái tên hành lang. Tên giữ cửa gặp qua dáng vẻ của mình, cho nên kế hoạch bỏ trốn của thất bại.

      Xoay người , kiêu ngạo ngẩng đầu lên về phía căn phòng. Nhưng trong lòng mắng cái tên vừa kêu dừng lại và tên ôn thần giữ cửa tám chục lần, thậm chí mắng cả tổ tông của đối phương.

      Đẩy cửa vào, y tá còn chưa tỉnh lại. Mộc Vân Phong vội vàng đổi lại quần áo cho đối phương, sau đó ngồi xuống bên ghế sô pha, vẻ mặt ảo não.

      Chương 73: Đương gia của Hồng Thị (Ba)

      Ai da, nếu tai nghe dây của vẫn còn tốt rồi, có thể liên lạc với chị em của mình để cứu ra ngoài. Đáng tiếc tai nghe dây của còn ở người, biết là rớt ở đâu rồi, chắc là bị Hồng Bưu lấy mất rồi.

      Nếu như rớt mất tốt rồi, còn nếu bị tên Hồng Bưu chết tiệt kia lấy , chị em của gặp nguy hiểm.

      Vẻ mặt Mộc Vân Phong phiền não, biết trước mắt làm sao rời khỏi cái chổ quỷ quái này.

      Ngoài cửa, hai tên giữ cửa, vừa thấy Mộc Vân Phong trở về phòng, khép cửa phòng lại, lập tức lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.

      Bệnh nhân trong phòng muốn bỏ trốn, bọn họ phải báo cáo với đại ca, bằng nếu xảy ra chuyện, bọn họ chịu nổi trách nhiệm này.

      Cao ốc của tập đoàn Hồng thị, phòng làm việc của chủ tịch.

      Hồng Bưu ngồi dựa vào ghế, chân hơi gác lên đùi, có đung đưa chút nào. đan tay, dựa lưng vào chiếc ghế đột nhiên lắc đầu.

      bàn làm việc, tài liệu để ngay ngắn bên trong khay đựng hồ sơ, bàn để phần tài liệu chờ ký tên, cây viết đặt nằm chồng văn kiện, màu vàng của cây viết lấp lánh sáng bóng lộng lẫy.

      Bàn làm việc đối diện, tay Hồng Thanh đặt lên bụng của mình, nhìn Hồng Bưu phía đối diện, vẻ mặt mực cung kính.

      "Điều tra thế nào rồi?" Hồng Bưu nhìn thư ký của mình, hai tay bắt chéo trước ngực, cả người ngã về phía sau nằm ngửa ra chiếc ghế to bản.

      " xin lỗi Chủ tịch, thuộc hạ có năng lực còn chưa tra ra được." Hồng Thanh nghe Hồng Bưu hỏi, nhất thời khẩn trương, trán toát ra mồ hôi lấm tấm.

      " xin lỗi? có năng lực?" Hồng Bưu lặp lại lời của Hồng Thanh, giọng lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn vào ta, thấy Hồng Thanh cả người run lên.

      Theo bên cạnh Hồng Bưu vài năm qua, đối với thói quen của Hồng Bưu ta như lòng bàn tay. Giống như giờ phút này, vừa nghe giọng của Hồng Bưu là ta biết lão đại tức giận.

      "Lão đại yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng tra ra được." Hồng Thanh dám đối mặt với Hồng Bưu, lại dám nhìn vào mắt của , chỉ có thể cúi đầu bảo đảm với Hồng Bưu.

      "Mau chóng? Tôi hạn cho cậu tra ra trong vòng hai ngày, nếu như đến lúc đó tra ra được, cần tôi cậu cũng biết phải làm sao rồi." Đối với thuộc hạ theo mình nhiều năm, Hồng Bưu thèm tới chút tình riêng nào, lạnh lùng phun ra câu, rồi ngồi thẳng người vùi đầu vào công việc tay.

      Hồng Thanh thấy Hồng Bưu lạnh lùng như vậy cũng biết chuyện này thể thương lượng, chỉ có thể ở trong vòng hai ngày tự mình tra ra thân phận của kia, bằng

      " chết tiệt, ra tên tuổi của cho tôi biết chút chết sao." Trong lòng Hồng Thanh thầm mắng Mộc Vân Phong xoay người nhàng lui ra khỏi phòng làm việc của Hồng Bưu.

      Mới ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động người vang lên, lấy ra thấy là số của tên đàn em trông coi kia gọi tới, nhấn nút trả lời.

      Còn chưa nghe xong cuộc điện thoại sắc mặt của Hồng Thanh rất khó coi, ra lệnh cho thủ hạ: "Các cậu canh giữ kỹ cho tôi, nếu như để ta chạy thoát, tôi muốn mạng của các cậu."

      Nhận điện thoại xong, Hồng Thanh lại tới trước cửa phòng làm việc của Hồng Bưu, đứng tần ngần biết mình có nên vào hay . Cuối cùng nghĩ rằng cần phải cho lão đại biết tin này muốn chạy trốn, để cho lão đại tự có tính toán.

      Vì vậy lại gõ cửa phòng làm việc của Hồng Bưu, cho đến khi bên trong truyền đến giọng : "Vào .", Hồng Thanh mới dám đẩy cửa vào.

      Hồng Bưu thấy Hồng Thanh vừa rồi quay lại, chỉ ngẩng đầu ngó cái, rồi tiếp tục cúi đầu phê duyệt tài liệu tay. Trực tiếp gạt Hồng Thanh sang bên, cho đến khi xem hết toàn bộ văn kiện, lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa hỏi: "Có chuyện gì?"

      Chương 73: Đương gia của Hồng Thị (Bốn)

      Hồng Thanh nghe hỏi, vội vàng kể lại chuyện mới vừa nhận được điện thoại, kể chuyện Mộc Vân Phong muốn trốn cho Hồng Bưu biết.

      Hồng Bưu vừa nghe, sắc mặt thay đổi, mắt trở nên sâu xa. Trầm tư chút, mới với Hồng Thanh: "Cậu sắp xếp , trong chốc lát nữa tôi gặp kia."

      "Vâng." Nghe Hồng Bưu muốn gặp kia, trong lòng Hồng Thanh có chút cao hứng. ta nghĩ kia muốn gặp mình, cũng muốn gặp lão đại của mình đâu.

      Phải biết rằng lão đại bất kể là xuất thân hay là bản nhân ấy cũng đều ưu tú hơn mình nhiều, ta tin kia thấy lão đại rồi lại có ý gì khác.

      Chuẩn bị xe xong, Hồng Bưu và Hồng Thanh cùng lên xe đến bệnh viện.

      Lúc này, trong bệnh viện y tá tỉnh, vừa mở mắt lại thấy mình nằm ở giường bệnh, chợt giật nảy mình. Vừa bật dậy vừa suy nghĩ xem tại sao mình lại ngủ ở giường bệnh.

      y tá sờ sờ đầu của mình, sao lại nghĩ ra tại sao nằm ở giường bệnh. nhớ ràng mình giúp bệnh nhân phòng này bôi thuốc sau đó lập tức rời mà, tại sao lại nằm ở giường, giường đấy?

      y tá nhất thời nghĩ ra, quay đầu tìm kiếm ra là phòng của bệnh nhân kia, khi thấy Mộc Vân Phong ngã người ghế sô pha xem tạp chí bước nhanh tới : " xin lỗi, em lại nằm giường bệnh của chị, lại ngủ thiếp ."

      Nhìn y tá hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, mà ấy lại xin lỗi với mình, khóe miệng Mộc Vân Phong khẽ nhếch lên, nở nụ cười: " sao, em mệt mỏi nghỉ ngơi chút cũng phải thôi mà."

      "Cám ơn, cho em hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?" y tá xinh đẹp vừa nghe Mộc Vân Phong , biết chị ấy có trách mình yên tâm. Vội vàng hỏi chị ấy mấy giờ rồi, biết mình ngủ ở chỗ này bao lâu rồi, bác sĩ có tìm mình hay .

      Nếu như bác sĩ tìm được mình, vậy lôi thôi rồi.

      " cần khẩn trương, em chỉ thiếp lúc thôi. Nếu có người làm khó dễ em, chị giúp em." Mộc Vân Phong thấy vẻ mặt đó của y tá cũng biết ấy lo lắng cái gì, vì vậy cười với ấy và cho thêm “liều thuốc an thần”.

      Đối với y tá này, Mộc Vân Phong vẫn có chút xíu áy náy, vì mình muốn bỏ trốn nên mới đánh ngất đối phương. Hơn nữa đối phương những biết mà còn nhận lỗi với , điều này làm cho trong lòng Mộc Vân Phong áy náy.

      Lúc này mới đảm bảo với y tá , nếu như có phiền toái có thể đến tìm . Thực tế y tá xinh đẹp này rất chiếu cố , rất muốn giúp cho ấy.

      "Cám ơn." y tá cám ơn Mộc Vân Phong, vừa đẩy xe đẩy của mình mở cửa phòng ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa, y tá liền bị hai tên giữ cửa chặn lại, làm cho y tá rất khó hiểu mà hỏi: "Hai vị đại ca có chuyện gì sao?"

      y tá biết bệnh nhân kia từ khi mới vào phòng này, hai người này lập tức canh giữ ở cửa, nhưng hôm nay sao bọn họ đột nhiên ngăn mình lại để cho mình đây?

      "Cởi khẩu trang và mũ của xuống." người đàn ông trong đó lạnh lùng với y tá . Thanh lại mới vừa với bọn họ nếu như để trong phòng trốn thoát, như vậy bọn họ mất mạng.

      Nghĩ cho cái mạng của mình, bọn họ phải kiểm tra cẩn thận. Nhất là kia mới vừa cải trang thành y tá muốn trốn , bọn họ càng thể phớt lờ.

      "Cái gì?" Y tá nhất thời nghe hiểu, lui về phía sau bước mở to đôi mắt nhìn cái tên đàn ông lạnh lùng kia, hiểu tại sao bọn họ lại bảo lấy cái mũ và khẩu trang xuống.

      Chương 73: Đương gia của Hồng Thị (Năm)

      Người đàn ông vừa thấy dáng vẻ y tá như vậy, cũng thèm nữa trực tiếp tiến lên bước, đưa tay lấy cái mũ đầu y tá xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh của ấy.

      "Làm cái gì đó?" Y tá thấy người đàn ông này vậy mà thông thèm hỏi qua ý mình liền đưa tay lấy cái mũ của mình xuống, nhất thời sắc mặt có chút khó coi quát người đàn ông kia.

      " có gì, có thể rồi." Người đàn ông lấy mũ của y tá xuống, thấy phải là Mộc Vân Phong nên phất tay bảo , câu giải thích.

      "Bệnh thần kinh." Tự nhiên có chuyện gì lại bị tên kia làm như vậy, y tá mắng câu rồi đẩy xe , đến tận phòng làm việc cũng hiểu tên kia tại sao đột nhiên phát bệnh thần kinh lấy cái mũ của xuống.

      Trong phòng, Mộc Vân Phong thông qua khe cửa thấy y tá rời , nhàng trở vào gian phòng, ngồi ở ghế sô pha than thở. rất ràng cái tên ngoài kia sao lại muốn kiểm tra y tá , còn phải là do mới vừa rồi mặc áo khoác y tá ra sao, cho nên cái tên ngoài cửa yên tâm, cho là y tá này lại chính là mình cải trang.

      nghĩ cái tên ở bên ngoài kia cẩn thận như vậy, xem ra bản thân mình muốn ra ngoài rất là có khả năng rồi. Ai da, Mộc Vân Phong lại than thở lần nữa, trốn thoát được cam tâm mà.

      Xem ra tại chỉ có thể bước tính bước rồi, trước tiên dưỡng cho tốt vết thương đầu mình , sau đó thừa dịp mấy ngày dưỡng thương này nghĩ lại biện pháp. Mặc kệ như thế nào, Mộc Vân Phong quyết thể nào ngồi chờ chết, thực thể lập tức xông ra.

      Người bên ngoài đông hơn, nhưng phải thử qua mới biết mình có thể đánh hết được , phải sao. Mặc dù đây là hạ sách, nhưng đó cũng là do có cách nào để lựa chọn.

      Cuối cùng thể làm gì vẫn bị Hồng Bưu giam lỏng như vậy, mất tự do rồi.

      Mộc Vân Phong trở về giường bệnh của mình, nằm xuống. Bây giờ phải nghỉ ngơi tốt, dưỡng thương tốt, đến lúc muốn chạy trốn mới có đủ hơi sức, mới có thể đánh thắng được những tên bên ngoài đó, mới có thể trốn thoát được.

      Nhưng, Mộc Vân Phong mới vừa nằm lại giường, cốc cốc, truyền đến tiếng gõ cửa. Mộc Vân Phong gì liếc nhìn về phía cửa phòng, nghĩ xem người đến lần này là ai?

      Nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

      lát sau, truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân của hai người truyền vào tai Mộc Vân Phong. Đợi đến khi người mới tới đến gần bên giường của , Mộc Vân Phong bổng nhiên mở mắt ra.

      Vừa mở mắt ra lập tức chống lại đôi mắt như chim ưng sắc bén như mắt phượng. Đôi mắt sâu xa nhìn tới được kia, nhìn thẳng vào mình.

      Cùng lúc đối phương quan sát mình, Mộc Vân Phong cũng quan sát người đàn ông mới tới. Người đàn ông này toàn thân kiên định lạnh lùng, mặc tây trang màu xám tro, phối cùng với cái cà-vạt màu lam, tay bỏ trong túi quần, bộ dáng cao cao tại thượng. Ngũ quan giống như điêu khắc, sóng mũi cao, ánh mắt sâu xa, đôi môi gợi cảm mím chặt, toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, vừa nhìn chính là kiểu người luôn luôn ra lệnh.

      Nhìn người đàn ông trước mặt, tuy rằng trong lòng Mộc Vân Phong đại khái đoán ra, nhưng vẫn giả vờ biết hỏi: " là ai?" Người đàn ông trả lời, vẫn cứ nhìn Mộc Vân Phong như vậy. Thấy Mộc Vân Phong nổi cáu, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, bên cạnh ta chính là Hồng Thanh.

      Hồng Thanh vừa thấy Mộc Vân Phong nhìn mình, ràng có ý thăm dò, mặc dù vui lòng nhưng vẫn giới thiệu với Mộc Vân Phong: "Đây là Chủ tịch của chúng tôi."

      Mộc Vân Phong vừa nghe, quả giống như mình đoán, người tới lại là Hồng Bưu, kẻ thù giết chết cha của mình. Vừa nghĩ tới cha bị người trước mặt giết chết, mắt Mộc Vân Phong thoáng lóe lên sát khí dày đặc, từ từ rũ mi mắt xuống, tay gắt gao nắm chặt chăn.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      c74.1 p21

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :