1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 67: Hành tung bại lộ (Bốn)

      Editor: Thoa Xù

      Cầm điện thoại gọi điện cho Lan, sau khi giao phó mọi chuyện xong. Hỏa nhìn Ngữ và Mai hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

      "Chờ đợi, nhân tiện nghỉ ngơi thôi." Mai xong ngã xuống giường. tối hôm qua mấy người các đều ngủ, để lát nữa có thể hành động tốt hơn. Bọn họ phải nghỉ ngơi dưỡng sức .

      "Được rồi, nghỉ ngơi thôi." Hỏa xong nằm xuống cùng với Ngữ.

      ………..

      Lúc này, sông Cẩm Giang, chiếc thuyền chài.

      Mộc Vân Phong nằm giường lông mi rung động mấy cái, sau đó từ từ mở mắt ra. đầu truyền đến cảm giác khó chịu, muốn đưa tay xoa bóp cái đầu đau nhức. Nhưng vừa động đậy phát tay của mình bị người khác nắm lại, làm cho tâm hơi kinh hãi, phản xạ mãnh liệt kéo lại. Tay rút ra được, lại làm cho Phượng Như Ảnh tỉnh lại.

      Phượng Như Ảnh mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ lên, liếc thấy Mộc Vân Phong kinh ngạc nhìn vào tay mình : " tỉnh rồi à?" Vừa mới ngồi thẳng người lên, tấm thảm từ người rớt xuống, lộ ra phần thân trần truồng.

      "?" Mộc Vân Phong đưa tay chỉ vào Phượng Như Ảnh ra lời, nhất thời kịp phản ứng tại sao mình và Phượng Như Ảnh ở chung chỗ.

      "Tôi làm sao vậy?" Phượng Như Ảnh hiểu nhìn Mộc Vân Phong, tưởng rằng người mình có cái gì đó ổn, cúi đầu kiểm tra cẩn thận thân thể của mình.

      Trong lúc đó tiếng "A", từ trong miệng Mộc Vân Phong truyền ra. Lúc này mới phát ra mình chỉ vào cánh tay trần của Phượng Như Ảnh, theo cánh tay nhìn lại người mình, nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, nhất thời kêu lên sợ hãi.

      hiểu tình huống bây giờ là thế nào, tại sao thân thể của Phượng Như Ảnh lại trần trụi, mà chính bản thân ràng cũng mặc quần áo. nam quả nữ thân thể trần trụi lại ở cùng nhau. . . . . .

      Mộc Vân Phong dám nghĩ tiếp, cũng mong muốn nhớ lại. Chỉ có thể trừng đôi mắt giận dữ rồi hỏi Phượng Như Ảnh: ", làm gì với tôi?"

      " nghĩ tôi làm gì với ?" Phượng Như Ảnh nhìn thấy đôi mắt của Mộc Vân Phong giận dữ muốn bốc lửa, tâm tình hiếm khi tốt như vậy khóe môi nhếch lên.

      cũng quên tình cảnh ngày đó nàng xinh đẹp này đùa giỡn Ảnh Băng, vậy mà lần gặp gỡ này lại là hình ảnh cương trực trong sáng làm cho cảm thấy đặc biệt thích thú.

      Trong mắt , Mộc Vân Phong hẳn phải là người bảo thủ, vậy mà lần gặp gỡ này lại là dáng vẻ muốn giết chết . Hơn nữa mặc dù tối hôm qua giở trò với , vừa sờ lại vừa ôm, nhưng thực chất là có hành động.

      " khốn kiếp, tôi muốn giết chết ." Mộc Vân Phong vừa nhìn thấy Phượng Như Ảnh cười, lửa giận từ từ bốc lên, thể nào dừng lại được. đột nhiên đứng phắt dậy, đưa tay tấn công về phía Phượng Như Ảnh.

      " xác định cái dáng vẻ này của là muốn giết tôi, chứ phải là muốn quyến rũ tôi sao?" Khóe miệng của Phượng Như Ảnh chứa đựng nụ cười trêu chọc, nhìn thấy Mộc Vân Phong bởi vì quá tức giận mà quên mất rằng mặc quần áo mà xông về phía mình, có lòng tốt nhắc nhở .

      "A, khốn kiếp, xoay người sang chỗ khác ." Bị Phượng Như Ảnh nhắc nhở, Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn lại người mình. Vừa nhìn lại ngay cả tâm cũng muốn chết , làm sao lại quên mất mình có mặc quần áo, tại thân thể trần truồng, cái gì cũng phơi bày trước mặt của Phượng Như Ảnh.

      Giờ khắc này, vừa xấu hổ vừa giận. Mặc dù lúc bình thường thích đùa giỡn mấy trai đẹp, cơ bản đụng đến tình huống này, ha ha đậu hũ của trai đẹp mà thôi, nhưng cùng người đàn ông trần truồng đối mặt như vậy là chuyện chưa từng có.

      Nhưng bây giờ, thân thể của lại bị tên đàn ông chết tiệt Phượng Như Ảnh này thấy sạch rồi, làm cho hận thể móc mắt của ta xuống nhắm rượu.

      "Ha ha, quần áo ở đầu giường kìa." Phượng Như Ảnh nhìn thấy ánh mắt giết người của Mộc Vân Phong, cười lớn rồi bước ra khỏi gian phòng, cũng tốt bụng cho Mộc Vân Phong biết quần áo ở đâu.

      Chương 67: Hành tung bại lộ (Năm)

      "Cút." Mộc Vân Phong nổi giận gầm lên tiếng, quay đầu nhìn về phía đầu giường, nơi đó đúng là có bộ quần áo, nhưng nhìn qua cũng biết phải của .

      Lúc này, đầu óc Mộc Vân Phong bắt đầu thanh tỉnh từ từ, bắt đầu lần theo ý nghĩ của mình. Từ tối hôm qua ăn trộm ngọc bội đến lúc bị đuổi theo, cuối cùng nhảy xuống sông cùng với Phượng Như Ảnh, rồi đến nụ hôn nồng nhiệt trong nước, từ từ mặt bắt đầu đỏ lên.

      Trong lòng thầm nguyền rủa Phượng Như Ảnh lợi dụng mình, thầm thề rằng, đợi lấy lại được ngọc bội sau đó nhất định phải giết chết cái tên đàn ông chiếm chiếm tiện nghi của mình.

      Phượng Như Ảnh ra khỏi gian phòng, nhìn thấy người đàn ông trung niên bận rộn chuẩn bị bữa ăn sáng. Thấy Phượng Như Ảnh đến, nhiệt tình chào hỏi: "Môn chủ, chào buổi sáng."

      Nghe được cách xưng hô của người đàn ông trung niên, đôi mắt của Phượng Như Ảnh lóe lên, lấy lại bình tĩnh. Bước vào phòng tắm, thay quần áo xong ra ngoài, người đàn ông trung niên dọn bữa ăn sáng lên bàn.

      "Môn chủ, ngài Ảnh Phong rằng ngài ấy dự định tới lúc mười giờ sáng." Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Phượng Như Ảnh ngồi xuống, cung kính tiến lên báo cáo tin tức ông ta nhận được.

      Sáng sớm hôm nay, ông thu được tin tức bờ, làm cho ông phải phục vụ Môn chủ tốt, chờ đợi bọn người của Ảnh Phong tiếp ứng. Điều này làm cho ông vui mừng biết bao nhiêu, đây vẫn là lần lần đầu tiên ông tiếp xúc với Môn chủ của mình ở khoảng cách gần như vậy. Trước kia ông gia nhập tổ chức chỉ nghe qua Phượng Như Ảnh, tràn đầy sùng bái đối với người này.

      Bây giờ lại tiếp xúc ở khoảng cách gần, làm cho tâm tình của ông cực kỳ kích động.

      "Ông tên là gì?" Phượng Như Ảnh nhàn nhạt hỏi, bất ngờ chút nào khi Ảnh Phong biết hành tung của mình. Nếu như thuộc hạ của ngay cả điều này cũng biết được, có thể trực tiếp rời khỏi Ảnh môn rồi.

      "Tôi tên là A Đại." Người đàn ông trung niên trả lời.

      "A Đại, bên ngoài có tin tức gì ?" Phượng Như Ảnh nhàn nhạt hỏi, đôi mắt lại nhìn về phía gian phòng, thầm nghĩ, sao nàng kia còn chưa ra.

      " nghe thấy tin tức gì." A Đại cung kính trả lời .

      tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra, Mộc Vân Phong bước đôi chân trần ra. Tóc của bù xù, khuôn mặt tinh tế mang theo vẻ nhàn nhạt lười biếng, làm cho cả người nhìn qua trông vô cùng mê hoặc.

      Trong nháy mắt A Đại thất thần, đến khi Phượng Như Ảnh ho tiếng, ông ta mới hồi phục tinh thần lại, : " , mời ngồi."

      "Phòng rửa mặt ở đâu?" Mộc Vân Phong nhàn nhạt hỏi, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Khi lướt mắt qua Phượng Như Ảnh, sát khí chợt lóe lên.

      "Ở bên kia." A Đại vốn là muốn dắt Mộc Vân Phong qua, thế nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt đằng đằng sát khí của Phượng Như Ảnh tối hôm qua, được bước lại dừng lại, chỉ tay về hướng phòng tắm.

      "Cám ơn." Mộc Vân Phong thản nhiên , nhìn đến ánh mắt của Phượng Như Ảnh chăm chú người mình. Đôi chân trần chậm rãi bước , để lại cho Phượng Như Ảnh bóng lưng phong tình vạn chủng.

      "A Đại." Bên ngoài thuyền chài truyền tới tiếng kêu.

      A Đại còn chưa đáp lại, chờ ông ra ngoài, cửa khoang thuyền đột nhiên tối lại, người ở bên ngoài chui vào. Đó là người đàn ông trẻ tuổi hơn so với A Đại, vào khoang thuyền nhìn thấy Phượng Như Ảnh cả người lạnh lùng ngồi đó, sửng sờ chút.

      Sau đó, cười với A Đại hỏi: "A Đại, có khách à."

      "Đúng, đúng, ấy là người bạn, vừa từ bờ đến." A Đại đưa ánh mắt qua người Phượng Như Ảnh, lập tức giải thích.

      Nghe thấy A Đại giải thích, ánh mắt của người mới đến lóe lên, mắt dừng lại mặt của Phượng Như Ảnh ba giây, sau đó cười với A Đại lần nữa rồi : " có bạn đến chơi, vậy hôm khác tôi lại đến."

      xong vội vã rời . . . . . .

      Chương 68: Truy đuổi sông ()

      Editor: Thoa Xù

      " ngồi lát sao?" Đưa ánh mắt áy náy nhìn Phượng Như Ảnh, A Đại vừa , vừa đưa người đàn ông ra ngoài. Lúc này ông nghĩ tới, bạn chài cá A Xương đến.

      Bọn họ qua lại nhiều lắm, gặp mặt nhiều nhất đơn giản chỉ là cái gật đầu , nhưng ông nghĩ rằng hôm nay A Xương vậy mà lại lên thuyền chài của ông.

      ", tôi còn có chuyện." Người mới tới nhanh chóng rời khỏi thuyền của A Đại, nhàng nhảy cái vào trong chiếc thuyền của mình.

      Phượng Như Ảnh nhìn bóng lưng của người mới tới vừa rời , trong mắt lóe lên lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía phòng tắm : " , xong chưa vậy?"

      Bên trong Mộc Vân Phong nghe được tiếng của Phượng Như Ảnh, thèm quan tâm đến cứ tiếp tục việc rửa mặt của mình.

      " , muốn bị bắt tốc độ nhanh lên chút." Phượng Như Ảnh thản nhiên . nhìn người luôn chính xác, cái người vừa mới đến tìm A Đại kia tuyệt đối có vấn đề.

      Mặc dù biểu của ta rất điềm tĩnh, cũng ra vẻ như là lần đầu gặp mặt đưa ánh mắt tò mò dừng lại người của mấy giây, nhưng trực giác cho Phượng Như Ảnh biết người này đơn giản.

      Ít nhất ta hẳn là gặp qua , hoặc là gặp qua ảnh chụp của . Mặc dù chỉ là cái đối mặt, nhưng vẻ kinh ngạc của người mới tới kia qua được ánh mắt của .

      "Môn chủ?" Thấy Phượng Như Ảnh đứng lên, dáng vẻ chuẩn bị rời , mới vừa tiễn A Xương vào tới nên A Đại có chút khó hiểu.

      Ông hiểu, vừa rồi Môn chủ có ở lại thuyền chờ ngài Ảnh Phong, vì sao đột nhiên muốn . Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

      "Ông nghĩ cách đưa chúng tôi rời ." Phượng Như Ảnh lạnh lùng phân phó. Chỗ này tuyệt đối thể nán lại, nếu như nán lại nữa, có khả năng rơi vào tay Hồng bang.

      Nghe được phân phó của Phượng Như Ảnh, A Đại hỏi lại nguyên nhân nữa, khom người ra ngoài làm việc Phượng Như Ảnh bảo. Ra khỏi khoang thuyền, A Đại liếc nhìn thuyền của A Xương lái hết công suất rời . Nhưng ông cũng suy nghĩ nhiều, cúi đầu khởi động thuyền của mình.

      Rầm rầm rầm, động cơ vang lên mấy tiếng, thuyền bắt đầu di chuyển cách chậm rãi.

      Mộc Vân Phong ra, thấy vẻ mặt nặng nề của Phượng Như Ảnh hỏi: "Người vừa rồi có vấn đề sao?"

      Phượng Như Ảnh ngẩng đầu mắt nhìn Mộc Vân Phong, gật đầu cái, sau đó với : "Lên tới bờ, chúng ta chia nhau ."

      "Được." Mộc Vân Phong hề nghĩ ngợi lập tức lên tiếng. Phượng Như Ảnh vừa nghe Mộc Vân Phong trả lời sảng khoái như vậy, trong lòng có chút vui. Thầm nghĩ: này sao lại muốn gặp mình như vậy, dù sao mình cũng là mỹ nam ngọc thụ lâm phong mà. Con phải đều thích cái đẹp sao, tại sao mình lại có sức hấp dẫn đối với trước mắt này như vậy, ấy muốn tách khỏi mình như vậy sao?

      "Có điều, vật đó mỗi người nửa." Trong lúc Phượng Như Ảnh suy nghĩ lung tung, Mộc Vân Phong chuyển đề tài, làm cho kịp phản ứng lập tức hỏi: "Là cái gì vậy?"

      " bớt giả bộ , ngọc bội mỗi người nửa." Mộc Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện gì của Phượng Như, nghĩ là ta muốn độc chiếm ngọc bội mình, trong lòng bốc hỏa.

      " được." Phượng Như Ảnh cự tuyệt tiếng. Ban đầu nghĩ kỹ ngọc bội mỗi người khối, nhưng vừa rồi Mộc Vân Phong đồng ý tách ra sảng khoái, khiến Phượng Như Ảnh rất là khó chịu, quyết định cho Mộc Vân Phong ngọc bội kia, như vậy mới có thể làm cho nhớ đến.

      "Tại sao được?" Mộc Vân Phong nổi nóng, nhìn Phượng Như Ảnh gầm giọng. Lần này là xui xẻo lớn rồi, chỉ bị cái tên đàn ông chết tiệt này cướp đoạt ngọc bội, mà bản thân còn bị xem sạch rồi.

      Vừa rồi lúc Mộc Vân Phong rửa mặt, đột nhiên nghĩ đến là ai giúp cởi quần áo. chiếc thuyền này ràng có phụ nữ, chỉ có hai người đàn ông này.

      Chương 68: Truy đuổi sông (Hai)

      Vừa thấy dáng vẻ cung kính của người đàn ông trung niên kia đối với Phượng Như Ảnh, cũng biết là ông ta thể nào giúp mình cởi quần áo. Như vậy trừ người đàn ông kia cũng chỉ còn lại Phượng Như Ảnh.

      Vừa nghĩ tới Phượng Như Ảnh chỉ giúp mình cởi quần áo, thậm chí còn tắm rửa, trong lòng Mộc Vân Phong lập tức hỗn loạn đủ thứ mùi vị cảm xúc, biết là mùi vị gì nữa.

      Bản thân minh chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhưng tên đàn ông chết tiệt này lại chế giễu, ngay cả ngọc bội cũng muốn chia cho mình khối, là làm cho tức chết mà.

      " tại sao hết." Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong giận đến xanh mặt, lại cố sức đè nén lửa giận của mình cho biểu lộ ra mặt, lạnh lùng . Nhưng trong lòng sớm cười nghiêng ngửa. biết là vì sao, chính là thích nhìn bộ dạng tức giận của Mộc Vân Phong.

      ", khốn kiếp." Mộc Vân Phong gầm , nắm tay nắm lại rồi buông, buông rồi lại nắm. Nếu như phải là ở thuyền, nếu như phải là sợ nước, thề nhất định phải đánh cho Phượng Như Ảnh răng rơi đầy đất.

      "Đừng quên, mạng của là do tên khốn kiếp tôi đây cứu đó." Nghe được Mộc Vân Phong chửi mình, Phượng Như Ảnh chỉ tức giận, ngược lại còn cười nhạt lên.

      "Hừ." Mộc Vân Phong nghe được lời của Phượng Như Ảnh, đột nhiên nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, sắc mặt hơi ửng hồng, mũi khẽ hừ cái, ra khỏi khoang thuyền.

      phải ra ngoài hóng mát chút. Nếu như cứ tiếp tục ở lại đây thêm nữa, nhất định nhịn được mà đánh nhau với tên đàn ông này.

      Ra khỏi khoang thuyền, gió sông thổi qua mặt, khiến cho tâm tình của Mộc Vân Phong khá hơn nhiều. Ánh mắt nhìn lướt qua thuyền bè lại sông, đột nhiên nghĩ đến cái người mới vừa đến kia, vì vậy đứng bên cạnh động cơ (của chiếc thuyền) nhìn A Đại hỏi: "Cái người mới vừa vào là bạn của ông à?"

      " A Xương hả, chúng tôi chỉ là biết nhau thôi, bình thường cũng rất ít tiếp xúc, hôm nay biết tại sao ta lại lên thuyền của tôi." A Đại nghe Mộc Vân Phong hỏi, chậm rãi trả lời.

      Nghe A Đại , ánh mắt của Mộc Vân Phong chợt lóe, đảo mắt qua mấy chiếc thuyền xung quanh, thấy chiếc thuyền chài khác, vì vậy tùy ý hỏi: "Sao lại nhìn thấy thuyền của ta?"

      "A, thuyền của A Xương hả?" A Đại đứng dậy, nhìn mặt sông, chỉ vào chiếc thuyền ở đằng xa rồi : "Này, thấy , chiếc thuyền ở gần thuyền lớn kia chính là của A Xương."

      Theo hướng ngón tay của A Đại chỉ, Mộc Vân Phong đưa ánh mắt lên chiếc thuyền lớn kia. Thân thuyền cao lớn, bên ngoài rất mới, mới nhìn giống như tàu chở khách, nhưng lại dừng bất động giữa sông.

      Mộc Vân Phong nhìn hồi, nhìn chiếc thuyền của A Xương gần áp sát lại chiếc thuyền lớn, thấy người đàn ông từ thuyền bước lên thuyền lớn. Vì vậy hỏi A Đại: "Đó là tàu chở khách à, sao lại dừng ở giữa sông chứ?"

      "A, phải, đó là du thuyền tư nhân của tập đoàn Hồng thị, thường dừng ở giữa sông." A Đại nghe Mộc Vân Phong hỏi, liếc nhìn chiếc thuyền lớn, nhìn giải thích. khó nghe ra trong giọng có vẻ hâm mộ.

      "Hồng thị? Hồng bang?" Mộc Vân Phong lẩm bẩm suy nghĩ mấy chữ. Đột nhiên mặt lập tức biến sắc, ngẩng đầu nhìn thấy con thuyền xa, ánh mắt sắc bén.

      Trong lòng thầm kêu tiếng tốt, cái người bạn của A Đại gọi là A Xương dĩ nhiên là tai mắt của Hồng bang.

      Chết tiệt, Mộc Vân Phong khẽ rủa ra tiếng. Quay đầu lại với A Đại: "Tăng công suất, chúng ta phải mau chóng cập bờ."

      Du thuyền tư nhân của Hồng thị.

      A Xương cập sát thuyền của mình gần du thuyền, buộc sợi dây vào phía sau du thuyền, hai tay nắm lấy tay vịn du thuyền. Trong đại sảnh của du thuyền, hai người đánh golf.

      "Lão đại, lợi hại, lại vào rồi." người đàn ông đưa lưng về phía cửa cười , vừa chỉnh gậy golf tay mình đánh về phía lổ màu xanh số 3.

      Chương 68: Truy đuổi sông (Ba)

      "Kỹ thuật bóng của cậu gần đây tiến bộ ít." Người đàn ông phía sân đối diện, cười khẽ tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đánh golf.

      Người này, chính là Đương gia của Hồng thị, Hồng Bưu. ta lên du thuyền này từ tối hôm qua, vẫn chưa xuống. Mặc dù tối hôm qua tìm được bọn Phượng Như Ảnh, nhưng ta trước sau tin rằng đối phương nhất định còn ở lại sông Cẩm Giang này.

      Vì vậy, sáng sớm hôm nay, cho Hồng Thanh phái thuộc hạ thăm dò xem tối hôm qua sông Cẩm Giang thuyền của ai có vẻ khác thường. Sau khi nghe ngóng thăm dò bên dưới, vừa lúc hỏi tới A Xương.

      Lại là trùng hợp, tối hôm qua thuyền của A Xương ở phía sau thuyền của A Đại. Nửa đêm trong thuyền của A Đại truyền ra ánh đèn, nên bị ta phát .

      A Xương coi như là người thông minh, sáng sớm hôm nay người của Hồng thị tới thăm dò, ta có hấp tấp kể chuyện phát tối hôm qua cho người thăm dò tin tức. Mà tự mình lên thuyền của A Đại chuyến, lúc thấy Phượng Như Ảnh ở bên trong, ngay lập tức biết Phượng Như Ảnh chính là người mà Hồng thị muốn tìm.

      Nghĩ đến Hồng thị tiền tài nhiều nhưng khí chất thô thiển (Ở đây là “Tài đại khí thô”: đại khái hiểu là A Xương biết Hồng thị có nhiều tiền nhưng lại sợ bối cảnh hắc đạo phía sau.), nghĩ đến lời của người tới tìm người: cung cấp manh mối được thưởng vạn.

      A Xương hoan hỉ phấn chấn ra khỏi chiếc thuyền của mình bước lên du thuyền của Hồng thị. mục đích đến, chờ người ở bên trong gọi vào gặp mặt.

      Chỉ trong chốc lát, người mới vừa vào thông báo, ra. với A Xương: "Vào ."

      Trong sảnh, Hồng Bưu và Hồng Thanh ngừng chơi golf từ lâu, Hồng Bưu ngồi ghế sô pha, Hồng Thanh đứng ở bên. Thấy A Xương vào, Hồng Thanh hỏi: "Cậu phát ra hành tung của hai người kia."

      "Đúng vậy, đúng vậy." A Xương liếc nhìn Hồng Bưu ngồi ghế sô pha, lại nhìn đến Hồng Thanh thân nghiêm túc, cúi đầu xuống, cơ thể hơi run rẩy.

      ta sợ. Đối mặt với khí thế bức người thế này, làm cho ta bất giác nghĩ đến người đàn ông ở thuyền A Đại mới vừa rồi. Mặc dù khí thế của hai người quá giống nhau, nhưng đều làm cho ta khiếp sợ, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      A Xương tuy chỉ là dân đánh cá bé, sông Cẩm Giang này cũng coi như là nhân vật xu nịnh xung quanh, lúc này đối mặt với Hồng Bưu, ta đúng là hạt bụi nho .

      Vẫn là, Hồng Bưu này là ai, đương gia của tập đoàn Hồng thị, khí thế vốn mạnh mẽ, hơn nữa ta xen lẫn với hắc đạo, cả người tỏa ra khí thế giết chóc, rất ít người sợ ta. Đừng là lần đầu tiên A Xương thấy được Hồng Bưu, ngay cả Hồng Thanh theo thân cận lâu năm và hiểu ta, có đôi khi cũng sợ trầm mặc của Hồng Bưu.

      " , cậu phát thế nào." Hồng Thanh liếc nhìn A Xương khiếp sợ, tiếp tục hỏi. Hồng Thanh nhớ rất ràng, buổi sáng tự mình qua thuyền của A Xương thăm dò, nhưng khi đó ta ngoại trừ nhìn thấy, thêm chữ.

      Lúc này, mới chưa tới tiếng đồng hồ, lại đột nhiên chạy đến đây báo cáo phát hành tung của người kia, điều này khiến cho Hồng Thanh sao có thể dễ dàng tin ta.

      Nghe Hồng Thanh hỏi, A Xương hơi thẳng người, ngẩng đầu nhìn ta cái. Thấy vẻ mặt của Hồng Thanh này và Hồng Bưu giống nhau y hệt cúi đầu xuống lần nữa, kể đầu đuôi chuyện vừa xảy ra.

      "Cậu đều là à?" Hồng Thanh thản nhiên hỏi, trong giọng nghe ra cảm xúc gì, nhưng chính cái kiểu hỏi bình thản này, khiến cho A Xương càng thêm sợ hãi. Bây giờ ta sớm còn thái độ đắc ý như lúc đến, lòng thầm nghĩ rời khỏi chỗ này nhanh lên chút, rời khỏi tầm mắt hai người này.

      ta biết nếu mình tiếp tục nán lại có thể bị khiếp sợ đến mức ngay cả hơi sức để đứng vững cũng có hay .

      Giờ phút này, ta hối hận bản thân vì phần thưởng nên lên con thuyền này, bây giờ ta cũng hoàn toàn hiểu, hai người đàn ông trước mắt này mình thể chọc đến.

      "Đúng vậy." A Xương cúi đầu đáp lời, hai tay xoắn vạt áo, biết làm sao cho phải.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 68: Truy đuổi sông (Bốn)

      Editor: Thoa Xù

      Đại sảnh trầm mặc trong phút chốc. trầm lặng này càng giống như khối đá lớn đè ở trong lòng A Xương, làm cho ta thở nổi, mồ hôi tuôn rơi như mưa, ướt đẫm quần áo của ta. ta biết mình nán lại chờ cái gì, biết hai người trước mặt có tin tưởng lời của hay .

      lúc lâu sau, lâu đến lúc A Xương nghi ngờ rằng hai người này chuyện, Hồng Bưu lên tiếng. Chỉ có mấy chữ "Cậu xem chút .", làm cho A Xương thở phào cái giống như là được đại xá.

      "Vâng." Hồng Thanh cung kính đáp lời, sau đó xoay người với A Xương: " thôi."

      Hồng Thanh rời khỏi đại sảnh, bảo A Xương quay về thuyền chài của ta trước, rồi tự mình sắp xếp thủ hạ.

      A Xương đứng ở ở thuyền, lẳng lặng chờ Hồng Thanh trước. Mới đợi lúc, nhìn thấy từ phía sau chiếc thuyền lớn từng chiếc ca nô chạy ra ngoài, vây thuyền của A Xương vào giữa.

      A Xương liếc mắt nhìn những chiếc ca nô này, khỏi chắc lưỡi hít hà. Thầm nghĩ, Hồng thị này đúng là phải giàu có bình thường, chưa đến chiếc du thuyền neo lại sông Cẩm Giang quanh năm, ngay cả mấy chiếc ca nô này, cộng lại cũng phải hơn ngàn vạn.

      "Lại đây." A Xương tham lam ngắm nhìn mấy chiếc ca nô vây quanh chiếc thuyền của mình tiếng của Hồng Thanh vang lên sau lưng ta.

      A Xương xoay người, thấy Hồng Thanh nhìn mình chằm chằm hơi khó hiểu, nhất thời hiểu được.

      "Tôi gọi cậu lại đây, nghe thấy sao?" Hồng Thanh hơi lớn tiếng chút, biết vì sao khi thấy vẻ tham lam trong đôi mắt A Xương làm cho rất là vui.

      "À." Bị Hồng Thanh gằn giọng như vậy, lúc này A Xương mới phục hồi tinh thần lại, ra là gọi mình. Nhưng nghĩ nếu như mình và bọn họ ngồi ca nô cùng nhau, vậy thuyền của mình làm sao bây giờ?

      Thấy dáng vẻ do dự này của A Xương, Hồng Thanh liếc mắt cái cũng biết ta nghĩ cái gì, vì vậy hơi giễu cợt : "Yên tâm , cái loại rách rưới này (ý chiếc thuyền) của cậu để lại chỗ này, cũng ai đụng tới."

      Bị Hồng Thanh trúng tâm tư, mặt A Xương hơi đỏ lên, lúc này mới nhảy vào trong ca nô của Hồng Thanh .

      "Phương hướng." thấy A Xương nhảy vào, Hồng Thanh cũng để trễ nãi nữa, mở miệng hỏi.

      "Này, bên kia, cái thuyền chạy về phía bờ kia." Nghe Hồng Thanh hỏi, A Xương thức thời chỉ tay về phía trước. Cũng may, lúc ta chờ bọn người của Hồng Thanh, trông chừng qua, thấy thuyền của A Đại chạy về phía bờ.

      "Xuất phát." Hồng Thanh ra lệnh, tám chiếc ca nô đồng loạt khởi động, tiếng nổ ầm ầm truyền ra xa, truyền vào tai của bọn Mộc Vân Phong.

      Mộc Vân Phong vẫn đứng ở boong thuyền, gió sông thổi quần áo của bay phần phật, thổi tung bay mái tóc của . Đứng đón gió, Mộc Vân Phong nhìn về hướng thanh phát ra, nhìn phía xa từng trận bọt nước bắn lên tung tóe, đôi mắt thâm trầm.

      Nhìn chằm chằm vào mấy chiếc ca nô mau chóng đuổi theo đến mất hồn, biết suy nghĩ đến cái gì.

      Lúc này, nghe được tiếng động Phượng Như Ảnh từ trong khoang thuyền bước ra ngoài, nhìn theo hướng phát ra thanh rồi cười : "Năng lực đúng là kém , vậy mà phái nhiều ca nô như thế để truy đuổi chúng ta."

      "Giờ là lúc nào rồi, còn có lòng dạ ở đây đánh giá nữa. Hay là suy nghĩ xem làm thế nào để thoát thân thực tế hơn." Lời của Phượng Như Ảnh vừa dứt, tiếng của Mộc Vân Phong lạnh lùng vang lên. Lúc này, bọn họ còn cách bờ ít nhất mấy cây số nữa, theo tốc độ di chuyển tại của chiếc thuyền , tới nửa giờ nữa đối phương nhất định đuổi theo tới nơi.

      "Gấp cái gì, muốn đuổi kịp chúng ta hả, cũng phải có bản lãnh à." Nghe giọng điệu sốt ruột đó của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhàng .

      , thèm để mắt đến mấy chiếc ca nô phía sau, bây giờ mặc dù tốc độ của chiếc thuyền có hơi chậm, đó là bởi vì người lái thuyền phải là , nếu như đổi lại là lái thuyền. Hừ, muốn đuổi kịp bọn họ à, có cửa đâu.

      Chương 68: Truy đuổi sông (Năm)

      phải là Phượng Như Ảnh kiêu ngạo, mà quả có năng lực như thế.

      Đúng là Phượng Như Ảnh có loại năng lực này, nhưng Mộc Vân Phong lại biết, cho nên vừa nghe Phượng Như Ảnh xong, cười ha hả lên. Mang theo vẻ giễu cợt nhàn nhạt.

      Mộc Vân Phong vừa cười, vừa nhìn Phượng Như Ảnh, nhìn thấy cũng tức giận vì cười nhạo của mình, ngược lại vẻ mặt đầy ý cười nhìn mình, thấy vậy Mộc Vân Phong hiểu ra sao hết, nên hỏi: " phải là đứng chờ mấy người đó đuổi theo như vậy chứ?"

      " cảm thấy có khả năng sao?" Phượng Như Ảnh cười lạnh tiếng, khí thế người đột nhiên thay đổi, tự tin ngang nhiên về phía buồng lái của A Đại. Vừa vừa với Mộc Vân Phong: "Đến đây , xem xem tôi chơi chết đám người kia như thế nào."

      Nhìn bộ dáng đầy tự tin của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong gì, cứ trầm lặng theo phía sau như vậy, theo về hướng buồng lái.

      Mộc Vân Phong phán xét bất cứ chuyện gì, đều dựa vào . Bây giờ, cũng muốn xem vẻ tự tin của Phượng Như Ảnh là từ đâu ra, xem làm như thế nào để cho đối phương đuổi theo được.

      Chỉ là Mộc Vân Phong vẫn duy trì thái độ đối với kiểu tự tin này của Phượng Như Ảnh. Mặc dù nhìn ca nô đuổi theo phía sau bọn họ có bao nhiêu chiếc, tuy rằng hiểu về thuyền bè, nhưng kiến thức thông thường vẫn biết chút, biết tốc độ của ca nô tuyệt đối nhanh hơn so với thuyền chài.

      "A Đại, kiểm tra lượng dầu xem còn bao nhiêu?" Phượng Như Ảnh vừa vào buồng lái lập tức phân phó với A Đại. Thuyền này có điều khiển qua, tốc độ là vấn đề, dầu mới chính là mấu chốt.

      Coi như kỹ thuật của mình có tốt nữa, nếu như lát nữa lượng dầu đủ cũng là uổng công.

      "Môn chủ yên tâm, dầu tuyệt đối đủ cho chúng ta chạy ba ngày ba đêm con sông này." A Đại vừa nghe Phượng Như Ảnh hỏi, cần liếc mắt xem lượng dầu lập tức trực tiếp trả lời.

      Mặc dù chiếc thuyền này của ông thoạt nhìn giống như thuyền chài, nhưng bên trong lại có Càn Khôn (ở đây ý chỉ có phòng ngừa chuẩn bị đầy đủ), vì để ngừa bất trắc, ông chuẩn bị đầy đủ dầu.

      "Vậy tốt, ông ra phía sau ." Phượng Như Ảnh vung tay lên bảo A Đại lui xuống, chính mình đứng ở vị trí lái. Mộc Vân Phong theo bước vào thấy bộ dáng Phượng Như Ảnh điều khiển cần lái, ánh mắt lóe lên, ung dung thản nhiên tựa vào cửa nhìn .

      Thấy Phượng Như Ảnh tùy ý điều chỉnh mấy cái công tắc, cảm thấy tốc độ của chiếc thuyền lập tức nhanh lên.

      "Đứng cho vững vàng, tôi muốn gia tăng tốc độ." Phượng Như Ảnh nhìn bảng điểu khiển trước mặt, thản nhiên với Mộc Vân Phong ở phía sau. Hôm nay để cho nàng này nhìn kỹ xem lái chiếc thuyền chài này nhanh như thế nào, tốc độ nhanh đến nổi mấy chiếc ca nô đuổi theo phía sau ngay cả đuôi cũng sờ được.

      Nghe Phượng Như Ảnh nhắc nhở, mặc dù Mộc Vân Phong chuẩn bị tâm lý để ngồi xuống. Nhưng khi mạnh mẽ gia tăng tốc độ trong nháy mắt, cả người vẫn đứng vững bị ngã về phía trước, lập tức ngã gục ở lưng của Phượng Như Ảnh.

      lưng đột nhiên bị hai khối mềm mại như bông chạm vào, thân thể của Phượng Như Ảnh bỗng nhiên cứng đờ, sống lưng thẳng tắp, sau đó cười khẽ tiếng : " , muốn lợi dụng tôi cũng phải là lúc này chứ, đừng quên, bây giờ chúng ta chạy trối chết đấy."

      Mộc Vân Phong đột nhiên ngã nhào lên người của Phượng Như Ảnh, lúc lúng túng biết làm thế nào cho phải, đột nhiên nghe được lời của Phượng Như Ảnh, mặt đỏ bừng giận dữ đứng lên : " ít tự luyến ."

      xong tay khẽ chống lên bả vai của Phượng Như Ảnh định đứng thẳng lên. Nhưng vào lúc này Phượng Như Ảnh lại đột nhiên nâng cần gia tốc lên, thuyền tăng tốc độ lần nữa, Mộc Vân Phong còn chưa kịp đứng lên lại nằm lên người của Phượng Như Ảnh lần nữa.

      Đụng chạm liên tiếp hai cái, va chạm làm cơ thể Mộc Vân Phong đau nhức. Chỉ thấy dùng sức nhấn mạnh lên lưng Phượng Như Ảnh cái, rồi đứng lên. Đôi mắt mang theo lửa giận " cố ý."

      Mộc Vân Phong nghĩ cho dù lần đầu tiên phải là cố ý, thế lần thứ hai nhất định là vậy. Tên đàn ông chết tiệt này, đến nước này rồi, vậy mà ta còn có tâm tình đùa giỡn.

      Lời của Mộc Vân Phong vừa thốt lên, Phượng Như Ảnh muốn thanh minh cho mình, nhưng lời chưa ra, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 69: Bủa vây chặn đường ()

      Editor: Thoa Xù

      Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh vậy mà đáp trả lời của mình, điều này có chút giống với tác phong của ta, mặc dù và Phượng Như Ảnh chuyện nhiều lắm, nhưng biết cái tên đàn ông chết tiệt này tuyệt đối phải như tin đồn, trầm mặc ít . ta ít là tùy xem đối tượng , mỗi câu ta nhất định phải châm chích đối đầu với mình, gần giống như là cố ý.

      Nhưng giờ phút này, ta phải là nên phản bác lại mình, mình vu oan ta sao? Sao ta đột nhiên tiếng nào đây? Mộc Vân Phong hiểu, ổn định cơ thể, ngẩng đầu nhìn lại Phượng Như Ảnh, thế nhưng phát sắc mặt của ta rất khó coi. nguyên nhân nên Mộc Vân Phong hỏi: "Làm sao vậy?"

      " tự nhìn ." Phượng Như Ảnh lạnh lùng phun ra mấy chữ, hơi thở người nhất thời trở nên lạnh băng, giống như tảng băng tỏa ra từng cơn lạnh lẽo.

      Nghe Phượng Như Ảnh , Mộc Vân Phong nhìn theo ánh mắt của , chỉ thấy bên bờ phía đằng trước, chớp lóe nhiều chùm ánh sáng nhiều màu sắc, cùng với mấy chùm ánh sáng chớp lóe đó, là tiếng còi cảnh sát truyền đến từ xa xa. Mặc dù nghe , nhưng Mộc Vân Phong vẫn biết tuyệt đối là xe cảnh sát đến.

      Ngay sau đó, mặt của Mộc Vân Phong cũng trầm xuống theo. Hơi suy tư, tay phải đặt lên tai chút, mở tai nghe dây lên.

      Thầm nghĩ: biết là bị ngâm nước thế này rồi tai nghe dây có còn sử dụng được đây.

      Mở liên lạc lên, tiếng tin nhắn truyền tới làm cho trong lòng Mộc Vân Phong trở nên vui vẻ, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhàng thốt lên: "Hỏa, nghe được hãy trả lời lại."

      Mộc Vân Phong biết liên lạc với họ buổi tối rồi, họ nhất định biết xảy ra chuyện. Nếu như đoán sai mấy nàng kia đến thành phố B rồi, chừng ngay lúc này tụ họp lại để bàn bạc phán đoán xem tung tích của ở đâu.

      Mấy người bọn Hỏa nằm ở giường ngủ rồi, họ vừa nghỉ ngơi, vừa chờ tin tức của Lan. Nhưng trước lúc ngủ Hỏa sớm mở tai nghe dây lên, bởi vì nếu như Mộc Vân Phong tìm mình nhất định có thể nghe được trước tiên.

      Giờ phút này, thanh đột ngột vang lên bên tai, làm cho cả người bất chợt giật mình cái, nhất thời từ giường, nhảy dựng lên. vừa nhảy vừa reo vui, trực tiếp đánh thức hai người kia tỉnh dậy.

      Ngữ mở mắt ra liếc thấy Hỏa đột nhiên nhảy lên, thấy gương mặt kích động của , nhịn được bèn hỏi: "Hỏa, bị làm sao vậy?"

      Trong lúc đó, Mai cũng mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Hỏa, quan sát nét mặt của . Khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng và bộ dạng ra lời của , vội hỏi: "Hỏa, có phải là lão đại phát tín hiệu tới ?"

      Nhưng lúc này làm sao Hỏa có thời giờ để trả lời vấn đề của các , bây giờ chú tâm nghe được tiếng của Mộc Vân Phong nên xúc động, phấn khích hỏi: "Lão đại, là chị sao?"

      Nghe được tiếng trả lời quả quyết từ đầu bên kia, cuối cùng Hỏa kêu to lên tiếng: "Lão đại, là chị rồi, là tốt quá."

      giường, hai người vừa nghe những lời này của Hỏa cũng kích động theo, họ cùng mở tai nghe dây của mình lên, nghe được tiếng của Mộc Vân Phong vội vàng hỏi: "Lão đại, chị ở đâu?"

      "Chị sông Cẩm Giang, bây giờ gặp phải chút phiền phức." Tiếng của Mộc Vân Phong truyền đến ràng. Ba người vừa nghe sông Cẩm Giang, biết là cách nơi này xa, trong lòng rất vui. Nhưng sau khi nghe được nửa, Mộc Vân Phong gặp phải phiền phức ba người lại cùng lo lắng : "Lão đại, chị chờ ở đó, bọn em lập tức trợ giúp cho chị."

      Ba người xong, nhanh chóng kiểm tra trang bị người mình, sau đó mở cửa ra ngoài.

      Cũng trong lúc đó, Lan vội vã tới ngoài cửa phòng của các , ngẩng đầu lên định gõ cửa. nghĩ tới lúc này cửa phòng chợt mở ra, làm cho giật cả mình, Hỏa bước trước lại càng hoảng sợ, nghĩ ngoài cửa có người.

      Chương 69: Bủa vây chặn đường (Hai)

      Bốn mắt nhìn nhau, khi thấy người nọ là Lan yên lòng : "Lan, cậu dọa mình giật cả mình."

      "Mình cũng sợ hết hồn." Lan vừa , vừa vỗ vỗ vào ngực của mình, bộ dạng hoảng sợ chưa tỉnh hồn lại. Nhưng, khi thấy cả ba người trang bị sẵn sàng, thấy dáng dấp họ muốn ra ngoài : "Các cậu muốn đâu vậy?"

      "Lan, cậu tới vừa đúng lúc, có tin tức của lão đại rồi." Hỏa nhìn Lan nở nụ cười, rồi kéo qua hướng thang máy.

      "Mình cũng vậy đến đây vì chuyện này nè." Lan vừa vừa . vừa nhận được tin tức, tình hình sông Cẩm Giang, chỉ có Hồng thị điều động xuất phát tám chiếc ca nô, ngay cả xe cảnh sát cũng hướng toàn bộ về truy đuổi sông.

      Thông qua tình báo biết được, nguyên lai là do Hồng thị muốn đuổi theo hai tên trộm tối hôm qua. Hồng thị chỉ dùng tới toàn bộ ca nô của bọn họ, hơn nữa còn báo cảnh sát, vừa đuổi theo sông, vừa ngăn chặn bờ. Bởi vì bất kể như thế nào nhất định phải bắt được hai người kia.

      Lan vừa biết được tin tức này, lập tức chạy tới để bàn bạc cách đối phó cùng với Hỏa và mấy người các , tình huống tại thế này phải cứu Mộc Vân Phong dễ dàng, suy nghĩ biện pháp tốt mới được.

      Lỡ như thân phận các bị bại lộ, trở thành đồng hội đồng thuyền với hai người kia, bị cảnh sát đuổi bắt, như vậy những cứu được Mộc Vân Phong mà có thể đưa mình rơi vào trong nguy hiểm.

      "Chúng ta vừa vừa bàn ." Mấy người nhanh chóng bước vào trong thang máy. Cũng may, trong thang máy chỉ có bốn người bọn họ. Thang máy xuống, bốn người bàn bạc để tìm ra phương án.

      Thủ hạ của Lan cướp giật bờ sông để thu hút chú ý của cảnh sát, dẫn dắt cảnh sát rời , làm cho bọn họ để ý tới Mộc Vân Phong nữa. Sau đó ba người trong bốn người bọn họ đối phó với bọn người đuổi theo của Hồng bang.

      người còn lại lái xe chờ ở nơi đó, khi Mộc Vân Phong lên bờ lập tức rời . Về phần người đàn ông kia, từ miệng Mộc Vân Phong nên Hỏa biết đó là Phượng Như Ảnh.

      Đối với người đàn ông này, họ cũng lo lắng. Bởi vì giống như họ, khẳng định rằng bây giờ thủ hạ của Phượng Như Ảnh cũng ở thành phố B, hẳn là cũng tìm cơ hội cứu người giống như các .

      Đối với năng lực của Ảnh môn, bọn Hỏa các chưa bao giờ hoài nghi, cho nên bọn họ chỉ cần cứu lão đại của mình là tốt rồi, về phần người khác có liên quan, muốn làm sao làm .

      Lan lái xe vừa ra lệnh cho thủ hạ của mình, vừa nhanh chóng chạy về hướng sông Cẩm Giang. Cả bọn vừa tới bờ sông, còn chưa dừng xe lại lập tức thấy đám hỗn loạn náo nhiệt mặt sông. chiếc thuyền chài quẹo trái rẽ phải ở phía trước. Tuy là thuyền chài, nhưng tốc độ đó có thể so với ca nô, thậm chí nhanh hơn chút.

      Bởi vì thuyền chài đánh sang trái rẽ sang phải để tiến lên phía trước (chiếc thuyền đánh võng lướt qua lướt lại mặt sông), ca nô phía sau làm sao cũng đuổi kịp, phải là bị thuyền của kẻ khác cản trở, mà là tại mới vừa đuổi kịp, bị thuyền chài bỏ lại.

      Nếu như bốn người phải là có nhiệm vụ, nếu như người thuyền phải là lão đại của mình, đoán chừng cũng giống như rất nhiều người ở bờ nhìn, có thể là đứng hoặc ngồi ở đây xem náo nhiệt.

      Dù sao hành động đặc sắc kích thích như vậy, có thể là mạnh mẽ hơn nhiều so với ti vi. Cho dù là phim ảnh ở ti vi, cũng kém xa với kích thích khi chứng kiến tại trường.

      "Lão đại, chúng tôi đến rồi." Hỏa báo vị trí của mình thông qua tai nghe dây. Họ chọn vị trí chiếc thuyền chài phía trước, nước ở chỗ đó tương đối cạn, thuyền bè ít. Người cũng tương đối ít hơn, nếu như có thể lên bờ thành công cơ hội chạy thoát tương đối lớn.

      Nghe Hỏa , Mộc Vân Phong khẽ nâng khóe môi, với Phượng Như Ảnh chuyên tâm lái thuyền: "Chếch về phía trước, người của tôi đợi ở đó."

      "Bây giờ?" Phượng Như Ảnh nghe Mộc Vân Phong , nhìn về phía trước. Nhưng chỉ liếc mắt cái là biết thể làm theo như Mộc Vân Phong .

      Bởi vì. . . . . .

      Chương 69: Bủa vây chặn đường (Ba)

      Bởi vì…. ở chỗ chếch về phía trước của bọn họ mặc dù có nhân viên cảnh vụ, cũng có xe cảnh sát, nhìn qua chỉ là vài người tùy ý xem náo nhiệt, nhưng Phượng Như Ảnh chỉ liếc mắt cái xác định ra những người đó đơn giản, căn bản phải người xem náo nhiệt đơn giản như vậy.

      có người xem náo nhiệt nào tư thế đứng lại đặc biệt như vậy, có người bình thường nào đứng xem náo nhiệt lại đứng với tư thế nghiêm, hơn nữa đứng chắp đôi tay lại phía sau nhìn.

      Quần chúng bình thường xem náo nhiệt, dù là tư thế đứng tay vẫn là rất nhàng rất tùy ý, thường thường cả đám còn rỉ tai thầm cùng nhau hoặc chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Nhưng những người đứng chếch về phía trước mặt, ai làm như vậy, riêng điểm này thể làm cho người ta hoài nghi. Nếu như đoán sai, bọn họ hẳn là người của Hồng bang trà trộn.

      Hơn nữa xem chừng, thực lực của bọn họ thấp, bằng cũng phân công nhiệm vụ quan trọng như vậy cho bọn họ.

      Xem ra, có lẽ xem Hồng Bưu, Phượng Như Ảnh thầm . Động tác tay có dừng lại, tăng tốc phóng về phía trước.

      Trước mắt, bọn họ thể cập bờ, như vậy cũng chỉ có thể ở trong nước cùng bọn chúng chơi đùa lát vậy.

      "Phượng Như Ảnh, sao lại chạy tiếp vậy, tại sao lại chạy ra giữa sông. Người của tôi ở bờ, nghe thấy sao?" Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh tăng tốc xông về phía trước, trong lòng còn chưa kịp vui sướng biến mất, phát thuyền chài đột nhiên chạy về hướng hoàn toàn phải là hướng chếch về phía trước, mà chạy về hướng giữa sông, điều này làm cho mộc Vân Phong chỉ hiểu, còn có chút tức tối.

      cho là Phượng Như Ảnh là cố ý, cho rằng ta biết có người tới tiếp ứng cho , lại cố ý lái về hướng kia.

      Nghe Mộc Vân Phong lớn tiếng trách cứ, Phượng Như Ảnh gì, hai mắt ta gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, chú tâm lái chiếc thuyền .

      biết vào lúc này, mình thể phân tâm, ca nô phía sau muốn đuổi kịp rồi. Biện pháp đối phó duy nhất của bọn họ chính là lái nhanh lên, làm cho bọn chúng đuổi kịp .

      "Lái chếch về phía đằng trước." Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh này lại đếm xỉa tới mình, tức giận đứng lên. Cũng thèm quan tâm là mình có biết lái thuyền hay , đưa tay giành lấy cần điều khiển của Phượng Như Ảnh .

      " làm cái gì đó?" Phượng Như Ảnh gầm , tay vỗ cái, hất tay của Mộc Vân Phong ra, sau đó nghiêng đầu hung hăng trợn mắt liếc nàng cái.

      "Phượng Như Ảnh, có ý gì?" Tay Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh vỗ cái, đau hết sức, lập tức gầm lên giận dữ với .

      " có ý gì, chính là muốn tự chui đầu vào lưới." Phượng Như Ảnh lạnh lùng liếc nhìn Mộc Vân Phong, cũng thèm giải thích, toàn tâm dồn vào cần điều khiển.

      Chiếc thuyền bị ta lái cực nhanh, giống như con cá bơi lội khéo léo sông Cẩm Giang.

      Phía sau Hồng Thanh dẫn đầu tám chiếc ca nô của Hồng thị, dốc toàn lực đuổi theo sau thuyền . Nhưng bất luận bọn họ lái nhanh như thế nào, làm sao cũng đuổi kịp Phượng Như Ảnh, thậm chí mỗi khi sắp đuổi theo được, lại bị Phượng Như Ảnh bỏ lại cách kỳ lạ.

      Nhìn khoảng cách của chiếc thuyền kia và mình chỉ khoảng ba lần thân thuyền của chiếc thuyền , sắc mặt Hồng Thanh xanh mét, ta biết mình gặp phải người trong nghề rồi. Chỉ có người trong nghề hoặc người làm việc lão luyện trong ngành thuyền bè, mới có thể lái chiếc thuyền chài nho nhanh như vậy, sắc sảo như vậy.

      Hồng Thanh nghĩ sai, Phượng Như Ảnh đúng là cao thủ về mặt này, nhưng tốc độ của thuyền sở dĩ nhanh như vậy, hơn nữa đây phải là chiếc thuyền chài bình thường, gần đây chiếc thuyền được lắp đặt giả trang.

      Chỉ là người bình thường biết mà thôi. Bởi vì chút trang bị này dưới tình huống đặc biệt mới có thể dùng được, như bây giờ đây, bọn Phượng Như Ảnh muốn bỏ rơi đám người truy đuổi của Hồng thị.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 69: Bủa vây chặn đường (Bốn)

      Editor: Thoa Xù

      Lúc này, chiếc du thuyền xa hoa của Hồng thị, Hồng Bưu cầm ống nhòm nhìn màn thủ hạ của mình truy đuổi chiếc thuyền kia, càng nhìn ta lại càng kinh ngạc, cũng càng tức giận.

      thầm mắng: đám ăn hại, thuyền chiến ca nô nhiều như thế vậy mà ngay cả chiếc thuyền cũng đuổi kịp.

      Hồng Bưu thầm mắng bản thân mình đồng thời, lại khâm phục người lái thuyền cách sâu sắc, người có thể lái chiếc thuyền chài bình thường đến trình độ này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong lòng Hồng Bưu nảy ra ý định chiêu dụ đối với người lái thuyền kia, đối với nhân tài như vậy, Hồng Bưu chưa bao giờ sợ thừa.

      Thuyền bè qua lại sông, vì để tránh tai nạn sông, những chiếc thuyền khác mặt sông, có thể vào bờ cũng rối rít lái về hướng gần bờ. Bọn họ rất thức thời là nên di chuyển trong đám náo loạn này, làm tốt còn đem phiền toái đến cho mình. Bọn họ thấy rất ràng bờ là xe cảnh sát và nhân viên cảnh vụ mặc đồng phục, cho nên tốt nhất hãy cứ tránh .

      "Phượng Như Ảnh, chỉ có chạy vào bờ chúng ta mới có đường thoát." Thấy Phượng Như Ảnh liều mạng quần nhau với ca nô, Mộc Vân Phong lớn tiếng . Vừa rồi nghe lời của Phượng Như Ảnh, cũng nhìn xem hướng chếch về phía trước cách thận trọng.

      Mộc Vân Phong cũng thấy những người đứng ở đó, cũng biết những người đó đơn giản. Nhưng xem xét đánh giá qua lượt, Mộc Vân Phong vẫn cảm thấy chạy về phía đó cơ hội thoát hiểm rất lớn.

      Bởi vì bên đó có người của , cho dù những người đó đơn giản, cho dù bản lĩnh khá hơn nữa. Nhưng người của cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, vẫn phải có tự tin để đối phó với những người đó.

      Huống chi Mộc Vân Phong và bọn Hỏa các vừa mới chuyện qua với nhau. biết được sắp xếp của các , tin tưởng rất nhanh, có hiệu quả.

      "Đừng quên, đây là địa bàn của Hồng bang. Tôi tin mấy người bờ của nhìn ra, thực lực của bọn họ tuyệt đối thể xem thường." Nghe Mộc Vân Phong , Phượng Như Ảnh nhàn nhạt lên tiếng. biết chỉ có lên bờ bọn họ mới có thể thoát khỏi nơi này, thoát khỏi thành phố này.

      cũng biết thời gian lượn vòng sông cùng với người của Hồng thị được bao lâu nữa, sớm muộn cũng bị đối phương đuổi kịp, dù sao đây cũng là đại bản doanh của người ta, chỉ cần đối phương phái mấy con thuyền từ phía trước tới đây, như vậy bọn họ chỉ có chạy đằng trời. Nhưng lúc này bờ chỉ có nhiều cảnh sát như vậy, còn có người của Hồng thị nữa, muốn lên bờ cũng phải dễ dàng như Mộc Vân Phong nghĩ.

      "Tôi biết , mà người của tôi sắp xếp, chúng ta lái về phía bờ trước, đợi lát nữa cơ hội vừa đến là chúng ta có thể lên bờ, sau đó rời ." Mộc Vân Phong nhìn vào đôi mắt Phượng Như Ảnh, mang theo chút ý thỉnh cầu.

      sợ nước và say sóng, nếu như tiếp tục nán lại thời gian dài, biết mình còn có thể chịu được hay . tại, mặc dù còn có thể đứng ở chỗ này chuyện cùng Phượng Như Ảnh, nhưng trời mới biết đầu của choáng váng bao nhiêu rồi.

      Từ lúc Phượng Như Ảnh lái tăng tốc chiếc thuyền tới bây giờ, vẫn dùng ý chí khống chế thần kinh của mình, muốn Phượng Như Ảnh thấy yếu ớt.

      Nhưng nếu như thuyền này tiếp tục truy đuổi cùng ca nô, như vậy bao lâu nữa, Mộc Vân Phong nhất định té xuống trước mặt của Phượng Như Ảnh. Đến lúc đó, bọn họ càng thêm nguy hiểm.

      "Nhưng mà…" Phượng Như Ảnh vừa muốn chuyện. lúc ấy bờ đột nhiên nổi lên xôn xao, rất nhiều người hướng về cùng phương hướng. Những người đứng tự nhiên và bao gồm cả những nhân viên cảnh vụ mặc đồng phục.

      Nhìn tình hình bờ, Mộc Vân Phong biết đó là Hỏa mới vừa với , gây rối. Người của bắt đầu hành động, lúc này là thời cơ lên bờ chính xác nhất của bọn họ.

      Bởi vì tầm mắt của tất cả người bờ gần như đều bị thu hút về phía đó.

      "Lái về phía bờ ." Mộc Vân Phong lớn tiếng với Phượng Như Ảnh, trong mắt thoáng nét cười. Nghĩ rằng mình có thể lên bờ ngay tức khắc, cần phải chịu đựng loại say sóng khốn khổ này nữa rồi.

      Chương 69: Bủa vây chặn đường (Năm)

      Lời của Mộc Vân Phong vừa dứt, Phượng Như Ảnh chuyển mũi thuyền gần về hướng chếch về phía trước bên bờ. cũng biết đây là cơ hội của bọn họ, nếu như có thể nhân cơ hội này rời , như vậy tuyệt đối là chuyện tốt.

      Nhưng việc đời thường thuận buồm xuôi gió, thường hay như ý người tính.

      lúc Phượng Như Ảnh xoay thuyền lái về phía bờ, mấy chiếc thuyền phía trước đột nhiên xuất phát, hướng của bọn họ chính là vị trí giờ của con thuyền của Phượng Như Ảnh.

      "Chết tiệt." Phượng Như Ảnh khẽ nguyền rủa tiếng, thầm nghĩ Hồng Bưu này đúng là bắt được bọn họ cam lòng đây mà. Vừa rồi còn suy nghĩ Hồng Bưu thông minh như vậy, tại sao phái người ngăn cản ở phía trước bọn họ.

      Bây giờ mới biết, phải Hồng Bưu phái đến, mà là lúc tràn đầy hy vọng cho bọn đòn trí mạng.

      "Chết tiệt, mấy chiếc này là thuyền của tên vô lại nào, sớm ra muộn ra, ngay lúc này lại lái ra sông." Mộc Vân Phong vừa thấy mấy chiếc thuyền chạy ở phía trước chửi rủa ra tiếng.

      Mấy chiếc thuyền kia vừa ra, vừa vặn phá hỏng đường cặp bờ của bọn họ rồi. Làm thuyền của bọn họ bị kẹp giữa thuyền trước mặt và ca nô phía sau, làm cho bọn họ còn đường để chạy.

      " cần đoán cũng biết là người của Hồng bang." Phượng Như Ảnh lạnh lùng , trong mắt sát khí dần dần dày đặc . Xem ra phải cho đối phương chút tàn nhẫn, bằng kẻ khác còn tưởng rằng dễ khi dễ.

      Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh lần nữa lái thuyền nghiêng nghiêng hướng về phía trước, làm ra vẻ giá nào cũng phải lên bờ. Quả nhiên, thuyền phía trước vừa thấy thuyền của Phượng Như Ảnh đếm xỉa đến việc bị bọn họ chận đường, vẫn mạnh mẽ hướng tới gần bờ, sốt ruột.

      Bọn họ làm sao có thể để cho Phượng Như Ảnh chạy trốn lần nữa đây, vừa rồi lão đại của Hồng thị lại đích thân gọi điện thoại cho bọn họ, bất kể bọn họ phải bỏ ra giá cao bao nhiêu cũng nhất định phải bắt cho được bọn Phượng Như Ảnh.

      "Phượng Như Ảnh, điên rồi. Thuyền của bọn họ ngăn cản ở trước mặt, qua được đâu." Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh vậy mà bất chấp mấy con thuyền phía trước mặt, bộ dạng lên bờ là được, kinh ngạc.

      hiểu, tại sao Phượng Như Ảnh lại tự động lái thuyền về phía trước. Hành động này của , chỉ có hai khả năng, là tiến lên phía trước rồi đầu hàng, hai là đụng vào thuyền đối phương.

      Nhưng bất kể là loại nào, đều phải là điều bọn họ muốn, đều thể lên tới bờ. Cho nên Mộc Vân Phong cho rằng Phượng Như Ảnh này điên rồi, mới kêu lên sợ hãi.

      "Câm miệng." Phượng Như Ảnh nghiến răng phun ra hai chữ, sau đó mấy chiếc thuyền phía trước tưởng rằng muốn vào bờ, lúc di chuyển thân thuyền muốn ngăn chặn lại, nhắm ngay khe hở lúc di chuyển của mấy chiếc thuyền trước mặt, đột nhiên tăng tốc.

      Thuyền hướng tới khe hở giữa hai chiếc thuyền phía trước mà xuyên qua, lập tức mạnh mẽ xông ra ngoài. Bỏ mấy chiếc thuyền ngăn cản bọn họ lại phía sau.

      Bởi vì Phượng Như Ảnh tăng tốc đột ngột, nên Mộc Vân Phong ngã nhào mặt đất, vịn vào cửa khoang thuyền đứng lên, mở miệng định chửi mắng Phượng Như Ảnh, nhưng vừa đứng lên, lời kịp nữa. Chỉ thấy mặt sông phía trước trống trơn nhất thời há mồm thành hình chữ O, lời chửi rủa nghẹn lại trong cổ họng.

      làm sao cũng ngờ rằng, trong nháy mắt Phượng Như Ảnh quăng mấy chiếc thuyền cản trở bọn họ lại phía sau. nghĩ tới kỹ thuật của Phượng Như Ảnh lại cao như vậy.

      Quay đầu nhìn nửa khuôn mặt của Phượng Như Ảnh, trong lòng Mộc Vân Phong còn có ý xem thường đối với . Rốt cuộc cũng hiểu Phượng Như Ảnh nhân vật, lại nghĩ đến vừa rồi mình hiểu lầm , mặt từ từ đỏ lên.

      nhàng với Phượng Như Ảnh: " xin lỗi, mới vừa rồi hiểu lầm ."

      Phượng Như Ảnh nghe Mộc Vân Phong xin lỗi, chỉ khẽ nhíu mày, cũng gì, tiếp tục lái thuyền nhanh chóng tiến tới gần bờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :