1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 58: đẩy vào bước đường cùng ( ba )


      Bởi vì là bọn họ để cho đệ nhất sát thủ hồng nhan các, đường đường Các chủ hắc đạo lâm vào loại tình cảnh này, tới được mà lui về phía sau cũng xong.

      Mặc dù biết đối với bọn họ bây giờ mà , nhảy vào sông lớn phía sau lưng là hành vi sáng suốt nhất, đáng tiếc biết bơi. Mà đoán chừng Phượng Như Ảnh cũng biết, bằng tại sao ta vẫn đứng ở tường này giằng co với nhân viên bảo vệ phía dưới.

      Nếu như ta biết bơi, đoán chừng sớm nhảy sông chạy trốn rồi, đâu còn chờ tới bây giờ.

      "Phượng Như Ảnh, phải muốn ở chỗ tường này đợi người phía dưới lên bắt chứ?" Mộc Vân Phong suy nghĩ hồi lâu cũng có biện pháp gì để giải quyết, thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa hỏi người đàn ông bên cạnh.

      "Chẳng lẽ muốn khoanh tay chịu trói?" Phượng Như Ảnh liếc Mộc Vân Phong cái, đồng thời thu cây súng lục vào. Bởi vì lúc này nhìn thấy xe cảnh sát cách con hẻm này chưa đầy km, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại nữa bỏ qua cơ hội chạy trốn tốt nhất.

      "Dĩ nhiên muốn, nhưng có thể làm gì đây? Tôi biết bơi, cho dù nhảy vào trong nước cũng chỉ còn đường chết, thay vì như vậy, tốt hơn hết là. . . . . ."

      Mộc Vân Phong còn chưa xong, nghe được loạt tiếng bước chân, chỉ thấy nhân viên bảo vệ phía dưới, nhanh chóng chạy tới phía bọn họ, đôi tay từng người giơ súng lên nhắm ngay hai người.

      "Giơ lên tay" nhân viên bảo vệ ở phía trước, người này cũng là đội trưởng hướng về phía hai người quát to, trong mắt khó nén vẻ hưng phấn. Bọn họ mới vừa rồi nhìn thấy ràng người đàn ông phía thu khẩu súng vào.

      Như thế, đúng lúc cho bọn họ cơ hội. Ở trong lòng đội trưởng bảo vệ cho rằng Phượng Như Ảnh thu súng lại, có ý đầu hàng bọn họ.

      Điều này cũng trách đội trưởng ngốc kia lại hiểu lầm, bởi vì dạo ở thành phố B này thời gian khá dài, biết tại bọn họ chỉ có hai con đường có thể , hoặc là xuống khoanh tay chịu trói, hoặc là chỉ có thể nhảy vào dòng sông phía sau.

      Sông lớn Cẩm Giang ở thành phố B, nước sông rất sâu, đường thủy bốn phương thông suốt, thông các nơi tòan quốc. Bởi vì nguyên nhân nước sâu nên cho dù là người biết bơi nhảy xuống cũng nhất định có thể sống sót, chớ đừng chi là người biết bơi.

      Mà đội trưởng bảo vệ thấy hai người chậm chạp nhảy xuống sông, cho nên cũng ngộ nhận là bọn họ biết bơi, cho nên mới dám sơ ý đến gần như vậy.

      ta lòng muốn bắt được hai người, chính là công lớn, chừng cấp còn có thể khen thưởng mình, cho nên căn bản quên mất, có thể vào nhà triển lãm trộm đồ như thế, nào phải hạng người bình thường.

      "Phượng Như Ảnh, sao thu súng lại rồi, phải muốn bị bắt chứ." Nghe lời của đội trưởng bảo vệ phía dưới, Mộc Vân Phong quay đầu nhìn về phía Phượng Như Ảnh, lại phát trong tay ta còn súng. Vì thế lo lắng hỏi.

      Trừ phi còn tia hi vọng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng dẫu có chết cũng muốn bị bắt. Đó là tôn nghiêm của đệ nhất sát thủ hắc đạo, điểm này ai cũng được chà đạp.

      " cảm thấy có khả năng sao? Tôi chỉ là muốn vui đùa cùng những người phía dưới chút mà thôi." Phượng Như Ảnh mở môi mỏng, mang theo chút khinh thường và ngông cuồng, cái đó nhàng tùy ý, nhưng Mộc Vân Phong nghe được lại im lặng trận.

      Lúc này là lúc nào rồi, mà người đàn ông này lại còn dám kiêu ngạo như vậy. Phải biết bọn họ tại trừ nhảy sông ra, căn bản là còn đường để chạy.

      "Vào lúc này rồi, sao còn có ý định giỡn." Mộc Vân Phong nhíu mày, đối với lời của Phượng Như Ảnh cực kỳ tán thành.

      "Tôi giỡn, nhìn cho kỹ nhé." Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong coi lời của là đùa giỡn, đột nhiên nghiêm túc .

      Vừa xong, chỉ thấy ngón tay bắn ra phía trước, ngay sau đó vật từ trong tay bay về phía nhân viên bảo vệ ở phía dưới.

      ☆, Chương 59: đẩy vào bước đường cùng ( bốn )


      Chỉ nghe tiếng "ôi chao", đội trưởng bảo vệ mới vừa rồi bảo bọn họ giơ tay lên đau đớn kêu thành tiếng, theo tiếng kêu của ta, thanh loảng xoảng vang lên ở trong màn đêm cực kỳ ràng.

      Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn, ra súng đội trưởng bảo vệ cầm tay rơi xuống mặt đất, mà lúc này ta dùng tay che tay mới vừa rồi cầm súng, nhìn dáng dấp giống như là bị thương .

      " làm chuyện tốt lắm? Dùng cái gì đánh?" Thấy dáng vẻ người phía dưới thống khổ, Mộc Vân Phong đột nhiên tò mò. Mới vừa rồi đúng là nhìn thấy Phượng Như Ảnh ra tay, đáng tiếc bóng đêm quá tối, thấy ta ném ra là vật gì, thế nhưng lợi hại hơn phi đao của .

      "Đồ tốt" Phượng Như Ảnh làm ra vẻ thần bí, sau đó đưa tay vào túi lần nữa.

      Nhân viên bảo vệ phía dưới nhìn thấy đội trưởng của mình đột nhiên bị thương, đều sợ hãi, đỡ đội trưởng bảo vệ kêu rên đồng lọat lui về phía sau, vừa cảnh giới nhìn hai người tường. Khi bọn họ thấy Phượng Như Ảnh lại đưa tay vào túi, cùng nhau nằm sấp xuống dưới đất.

      "Ha ha ha" thấy dáng vẻ người phía dưới có vẻ sợ chết, Mộc Vân Phong nhất thời phá lên cười.

      Nhưng ngay khi cười rất vui vẻ, thân thể chợt lui về phía sau rồi ngã xuống, rơi thẳng về phía sau.

      "Ha, a. . ." tiếng cười cuối cùng của Mộc Vân Phong nghẹn ở trong cổ họng, chỉ cái chớp mắt liền đổi thành tiếng thét chói tai hù chết người đền mạng.

      . . . . . .

      Thành phố A, khu nhà của Mộc Vân Phong, là lúc rạng sáng, nhưng trong phòng khách mở đèn và Hỏa, Ngữ, Mai mấy người ngồi ở trong phòng khách vừa xem ti vi vừa tán gẫu.

      Hỏa vô cùng buồn chán mà cầm hộp điều khiển ti vi chuyển đổi kênh lần lượt, bộ dạng nặng nề có tâm .

      "Hỏa, đừng lo lắng, lão đại có chuyện gì đâu." Ngữ nhìn màn ảnh ti vi đổi đổi lại, quay đầu thấy Hỏa cầm hộp điều khiển ti vi nhấn loạn.

      biết là Hỏa lo lắng cho Mộc Vân Phong, lúc này căn bản xem vào bất kỳ kênh TV nào. Cho nên mới đổi đổi lại, tiết mục nào có khả năng hấp dẫn hứng thú của ấy.

      "Trong lòng mình luôn lo lắng, cậu lão đại có thể xảy ra chuyện gì hay ?" Hỏa dừng lại động tác ấn hộp điều khiển ti vi, nhìn hai người khác .

      biết vì sao, kể từ buổi sáng sau khi Mộc Vân Phong , lòng cũng có buông xuống, vẫn treo cao.

      "Yên tâm , lão đại chắc chắn có chuyện gì, phải chị ấy chỉ là xem chút sao?" Mai vẫn gì tiếp nhận lời Hỏa .

      cảm thấy là do Hỏa thích quan tâm, nghĩ lão đại của mình là ai nào, phải người có thể bị thương tùy tiện đâu. Cho dù lão đại đến địa bàn của Hồng bang, nhưng người của Hồng bang căn bản biết lão đại, làm thế nào hại chị ấy bị tổn thương chứ?

      " như thế, nhưng mà trong lòng mình lại lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện xảy ra." Hỏa nghe lời của Mai, chẳng những yên lòng, mà ngược lại nhíu mày, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn.

      "Hỏa, đừng. . . . . ." Ngữ nhìn chân mày Hỏa nhíu lại, muốn an ủi ấy. vào lúc này giọng xướng ngôn viên tin tức TV truyền đến.

      "Sau đây là thông báo tin tức quan trọng, trời vừa rạng sáng, thành phố B xảy ra vụ án cùng nhau trộm cắp. Nhà triển lãm Hồng Vũ thành phố B bị trộm đôi ngọc bội Đường triều Long Phượng Trình Tường. Theo như người biết chuyện , trộm cắp đôi ngọc bội này chính là đôi nam nữ, bọn họ lúc này chạy trốn về phía khu Ngô Tùng. . . . . ."

      Vừa nghe thấy tin tức TV, mấy người cùng quay đầu nhìn màn hình TV, buông tha chút xíu hình ảnh. Nhưng rất đáng tiếc chính là, vô luận ba người nhìn cẩn thận như thế nào, thậm chí phát tin tức lại lần nữa, vẫn có phát ra đầu mối có ích nào. Ngoại trừ thấy đoàn nhân viên bảo vệ cùng xe cảnh sát gào thét, cái gì cũng thấy.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 60: đẩy vào bước đường cùng ( năm )


      " phải là lão đại làm chuyện tốt này chứ?" Mai xem xong tin tức, đột nhiên phun ra câu, cảm thấy phong cách này rất là giống lão đại mình.

      " thể nào đâu, cậu nghe thấy trong đó nam nữ à, đoán chừng phải là lão đại. Sao chị ấy lại cùng với đàn ông làm chuyện như vậy. Hơn nữa lão đại căn bản có bạn thân phái nam nha." Ngữ nghe Mai , vừa phủ nhận, vừa phân tích.

      cũng nghi là Mộc Vân Phong làm, nhưng trong tin tức lại nam nữ, cũng để cho loại bỏ. Bởi vì biết, Mộc Vân Phong có khả năng làm vụ án cùng với đàn ông.

      " được, mặc kệ có phải là lão đại hay , mình đều phải xem mới yên tâm được." Hỏa nghe hai người suy đoán và phủ nhận, chợt đứng lên.

      lo lắng cho Mộc Vân Phong, mặc dù biết chuyện này đến cùng có phải Mộc Vân Phong làm hay , nhưng vẫn yên lòng. Nếu như có thấy bản thân Mộc Vân Phong, làm thế nào cũng an tâm.

      "Hỏa, trễ thế này rồi, cậu muốn đâu?" Thấy Hỏa đứng lên, Ngữ kéo ấy lại. Bây giờ là rạng sáng, cho dù vụ án này là do lão đại làm, cho dù bây giờ Hỏa muốn cứu chị ấy, nhưng thành phố B cách nơi này hơn ngàn cây số, họ làm thế nào cứu.

      Nước xa cứu được lửa gần nha.

      Huống chi bây giờ căn bản có máy bay bay đến thành phố B, cho dù bây giờ họ đến sân bay cũng phải đợi đến tám giờ sáng ngày mai mới có máy bay.

      "Mình muốn cứu lão đại" Hỏa thoát khỏi tay Ngữ, vội vã chạy về phòng mình. phải thu dọn hành lý, lập tức đến sân bay, sợ trễ Mộc Vân Phong gặp nguy hiểm.

      "Hỏa, cậu hãy nghe mình , bây giờ cậu chạy tới cũng làm được chuyện gì, chờ lúc cậu chạy tới, hai người kia hoặc là bị bắt, hoặc là chạy trốn rồi, cho dù cậu tìm cũng tìm được."

      "Chúng ta phải có vô tuyến sao? Gọi lão đại thử chút xem, xem có thể gọi hay ." Thời khắc quan trọng vẫn là Mai tỉnh táo nhất, lên tiếng nhắc nhở hai người gấp đến độ có chủ ý.

      "Đúng rồi, sao mình nghĩ tới." Ngữ vừa nghe Mai , mặt lộ ra nụ cười. Vừa bảo Hỏa bình tĩnh chớ nóng, vừa mở ra vô tuyến trong tai mình liên lạc với Mộc Vân Phong.

      "Lão đại, lão đại, nghe được xin trả lời." Ngữ vừa gọi vừa khẩn trương nắm vô tuyến trong tai mình, rất sợ bỏ lỡ trả lời của Mộc Vân Phong.

      Mà lúc này, Mộc Vân Phong bị ướt sũng trong nước, căn bản nghe thấy Ngữ gọi.

      Mới vừa rồi chợt bị Phượng Như Ảnh kéo lui về phía sau và rơi xuống, mới lên tiếng thét chói tai, người rơi vào trong Cẩm Giang, uống ngụm nước sông.

      Mộc Vân Phong vừa giùng giằng ở trong nước, nhìn Phượng Như Ảnh liền muốn mắng chửi, nhưng còn chưa ra miệng, uống liền vài ngụm nước sông, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng, sau đó dùng cặp mắt giết người kia nhìn chằm chằm vào Phượng Như Ảnh.

      Phượng Như Ảnh ở trong nước phải cảm nhận được sát khí của Mộc Vân Phong, nhưng tạm thời chú ý đến những thứ này. Chỉ thấy hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.

      Ở mặt sông đèn thuyền chài điểm cái, sóng gợn lăn tăn, nếu như lúc này bọn họ ở trong nước dòng sông này, thưởng thức bức họa trong đêm như vậy, tâm tình giống như vậy.

      Nhìn lúc, Phượng Như Ảnh nhắm ngay phương hướng, sau đó quay đầu lại với Mộc Vân Phong: " theo tôi."

      Mộc Vân Phong nghe thấy Phượng Như Ảnh , nhưng lại lắc đầu. Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, thầm nghĩ ai tới cứu , biết bơi.

      " có việc gì, có tôi ở đây." Phượng Như Ảnh nhàng nắm tay Mộc Vân Phong, dùng khẩu hình , sau đó vừa kéo Mộc Vân Phong, vừa bơi về phía trước.

      Nhìn hiểu khẩu hình của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong ngẩn ngơ, quên mất động tác, người chợt chìm xuống dưới nước.

      ☆, Chương 61: hôn nhau trong nước ( )


      Phượng Như Ảnh mới vừa bơi hai cái đột nhiên phát giác Mộc Vân Phong ở phía sau có đuổi theo mình, hơn nữa có lực hút kéo mình trở về, khỏi xoay người nhìn về phía sau.

      Vừa nhìn làm cho tim chợt nhấc lên, vội vàng quay người lại. chẳng thể nghĩ tới lúc này Mộc Vân Phong lại chìm vào trong nước, hơn nữa nhìn bộ dáng của ấy ràng biết bơi lội.

      Lo lắng giắt ở mặt, Phượng Như Ảnh mãnh liệt đâm vào trong nước, tìm thấy Mộc Vân Phong ôm nửa người bơi lên mặt nước. Khi đầu hai người lộ ra ở mặt nước, Mộc Vân Phong bỗng ho hai tiếng, ho nước trong miệng ra ngoài, sau đó cặp mắt buồn bã nhìn Phượng Như Ảnh.

      Người này lúc đầu tại sao lại muốn câu như vậy, làm hại chìm vào trong nước. ràng là người đàn ông lạnh lùng tàn khốc, nhưng vì sao lúc ra như vậy, lại cảm thấy ấm áp như vậy, làm cho thân thể giống như rót vào dòng nước ấm, sưởi ấm cả người.

      "Thế nào rồi?" Cảm nhận được tầm mắt của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh lo lắng hỏi. Mặc dù lúc bắt đầu đoán có lẽ Mộc Vân Phong biết bơi, nhưng lại nghĩ tới kém đến mức độ này.

      Mượn tia sáng ánh trăng hơi yếu này, có thể thấy được lúc này sắc mặt Mộc Vân Phong vô cùng tái nhợt, điều này làm cho tim của dâng lên tình thương tiếc, hận thể kéo trước mắt vào trong ngực để thương.

      Trong lúc Mộc Vân Phong buồn bã, ánh mắt cân cần của Phượng Như Ảnh cộng thêm lời dịu dàng truyền vào trong tai , làm cho nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác, làm thế nào cũng nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng này lại cũng có lúc quan tâm đến người, cũng có lúc dịu dàng, hơn nữa đối tượng là mình. Làm cho trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, nghĩ thầm phải là Phượng Như Ảnh này động kinh chứ.

      Nhìn thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Mộc Vân Phong liền dời mắt , sau đó chợt lắc đầu lia lịa, cho ta biết mình có sao. cũng muốn nghe lại lời dịu dàng này của Phượng Như Ảnh.

      " có gì?" Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong lắc đầu xác định mà hỏi. Nhưng trong lòng suy nghĩ, ràng ấy bị mình ôm nửa người chuyện nha, tại sao lời nào chứ, chẳng lẽ nước sông ấy mới vừa uống vẫn chưa có phun ra.

      Nghĩ tới đây, đưa tay vỗ lên sau lưng Mộc Vân Phong. trọng lực xuống, khiến lưng của Mộc Vân Phong đau mãnh liệt, cả người cũng theo đó ho lên mãnh liệt. Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Phượng Như Ảnh và : "Làm gì thế, muốn mưu sát à."

      Bộ dáng phẫn nộ, giọng vui lại làm cho Phượng Như Ảnh yên lòng, nhếch môi cười và : " sao rồi, chúng ta thôi, cách bờ còn rất xa."

      xong cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Mộc Vân Phong, tay ôm nửa người , tay họat động nâng nước. Cũng may từng học qua bơi lội, hơn nữa kỹ thuật lại hạng nhất, nếu vẫn biết làn thế nào mang Mộc Vân Phong .

      Lần này Mộc Vân Phong gì, cũng có ngẩn người, ngoan ngoãn để mặc cho Phượng Như Ảnh ôm mình. Mặc dù thích bị đàn ông đụng vào, nhưng vì mạng sống, nhịn thôi.

      Sông lớn rất rộng, nước cũng rất sâu, gió đêm thổi tới, cảm giác lạnh như băng khiến Mộc Vân Phong chợt rùng mình, hàm răng cắn đến mức vang lên. Làm cho động tác Phượng Như Ảnh ôm dừng chút, sau đó chợt ôm sát vào, tăng nhanh tốc độ bơi lên bờ. Nhưng trong lòng đau lòng thôi, chẳng thể nghĩ tới Mộc Vân Phong chỉ có sợ nước, lại còn sợ lạnh nữa. Theo lý thuyết bây giờ là mùa hè, mặc dù nước ban đêm hơi lạnh, nhưng cũng làm cho người ta lạnh đến mức rùng mình, vậy mà lúc này Mộc Vân Phong lại lạnh thành ra như vậy.

      Vì vậy Phượng Như Ảnh ngẩng đầu muốn nhìn xem bọn họ cách bờ bên có xa lắm , lúc này, phía xa có chiếc thuyền lớn đến gần bọn họ, khiến mắt Phượng Như Ảnh tối lại, trái tim chợt trầm xuống.

      ☆, Chương 62: hôn nhau trong nước ( hai )


      Đáng chết, sao bọn họ lại tới nhanh như vậy chứ.

      thuyền lớn sang trọng, Hồng Bưu ngồi ở bên trong cabin thuộc về ta, thiết bị bên trong hạng nhất, ghế sa lon nhập khẩu từ Italia, bàn trà thủy tinh, thảm Ba Tư. Hồng Bưu vừa hút xì gà vừa nhìn TV LCD lớn treo tường đối diện. Cảnh phát ra trong đó chính là buổi tối nhân viên bảo vệ đuổi theo Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong.

      Từ cửa nhà triển lãm đuổi thẳng đến ngõ , sau đó đối phương ở tường. Khi ta thấy mặt người con trai đứng tường thân thể chấn động, rồi ngồi thẳng lên. Nhìn chằm chằm vào màn ảnh, lẩm bẩm tự : "Là nó sao?"

      Nhìn khuôn mặt này giống như từng quen biết, lâm vào trong hồi ức. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt lại lắc đầu ném ý nghĩ trong đầu của mình ra ngoài, miệng thầm: " đâu, nhất định phải là nó, nó bị Mộc Đồ giết rồi, mình cũng báo thù cho nó, cho nên đây chỉ là người có dáng dấp tương tự như nó mà thôi."

      Mặc dù an ủi mình như vậy, nhưng Hồng Bưu cũng ngồi yên, trong mắt của luôn thoáng qua hình ảnh hai em, ở nhi viện, chung với nhau. năm kia mười hai tuổi, em trai mười tuổi, cha mẹ cùng nhau qua đời bởi vì tai nạn xe cộ, khiến bọn họ vốn là hạnh phúc trở thành nhi, rồi lâu về sau hai em bọn họ được người tốt bụng đưa đến Nhi Viện.

      Nỗi đau mất cha mẹ, làm cho em bọn họ im lặng ít , chỉ có lúc ở với nhau, mới có thể mấy câu. Cuộc sống như thế qua nửa năm, có ngày viện trưởng mang người đàn ông tới Nhi Viện, muốn nhận nuôi đứa bé trai. Người đàn ông kia chính là Mộc Đồ Bang chủ Thanh bang, Hồng Bưu cũng là sau nhiều cách hỏi thăm mới biết thân phận của đối phương.

      và em trai đứng ở góc khuất nhất, đứng ở phía sau những người bạn khác, bọn họ sợ người tới nhìn thấy, rất sợ người tới chia rẽ hai em bọn họ.

      Nhưng có câu sợ cái gì, tới cái đó. Cuối cùng người kia nhìn trúng em trai, mang nó . Nhớ lúc em trai , chạy đuổi theo xe hơi là xa rất là xa. Nhìn em trai nằm ở trong kính sau xe hơi phất tay với mình, khắc đó đau đớn khóc thành tiếng, tê tâm liệt phế. màn kia thành ký ức vĩnh viễn ngừng ở trong đầu của .

      Sau khi em trai bị mang , cũng rời khỏi Nhi Viện, bắt đầu lưu lạc ở trong xã hội, làm cu li nhặt ve chai, gần như cái gì có thể sống được cũng làm qua. Khi đó ý nghĩ của là muốn làm ra nhiều tiền, sau đó tìm em trai. Nhưng sau đó bởi vì đánh nhau, đánh người cho tàn phế, nên thể rời khỏi thành phố A. Sau đó học được bản lãnh, trở lại thành phố A lần nữa, sau đó bắt đầu kiếp sống tìm em trai .

      Có thể làm cho nghĩ tới chính là, lúc ban đầu khi hỏi thăm được người kia, làm thế nào cũng tìm được em trai, sau lại có người với có lẽ em trai chết rồi.

      Vì vậy thù hận của đặt ở người của Mộc Đồ, sau khi biết bối cảnh hắc đạo của ông ta, gia nhập bang phái Hồng bang đối lập với Thanh bang, bắt đầu kiếp sống báo thù của .

      Trải qua năm cố gắng, rốt cuộc cũng đạt được công nhận của Hồng Kinh Thiên, trở thành phụ tá đắc lực của gã. Khi muốn tiêu diệt Thanh bang, nhận được ủng hộ mạnh mẽ của Hồng Kinh Thiên, vì vậy bắt đầu bố trí tỉ mỉ. Rốt cuộc, thời gian phụ người có lòng, để cho nắm được cơ hội, lần hành động tiêu diệt Thanh bang, để cho tự tay báo thù.

      Ngay khắc đó, tràn đầy thỏa mãn, nhưng hôm nay năm năm qua rồi, phần thỏa mãn ban đầu kia sớm còn nữa, cảm giác tim của thiếu góc, trống rỗng. Mặc kệ những năm này cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối đầy bất mãn.

      "Đông đông đông" Trong khi Hồng Bưu nhớ lại chuyện cũ, truyền đến tiếng gõ cửa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 63: hôn nhau trong nước ( ba )


      "Vào " Hồng Bưu sửa sang lại tâm tình tốt, rồi nhàn nhạt mở miệng. mới vừa xong, ngay sau đó truyền đến tiếng mở cửa, người con trai mặc Tây phục vào. chính là Hồng Thanh thuộc hạ kiêm thư ký riêng của Hồng Bưu.

      "Lão đại" Hồng Thanh tiến vào gian phòng và cung kính kêu tiếng, sau đó đứng ở sau lưng Hồng Bưu.

      "Chuyện gì?" Hồng Bưu thu hồi đèn từ ngoài cửa sổ, từ từ xoay người, vừa nhìn thấy là Hồng Thanh, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

      "Cục trưởng cảnh sát điện tới, rằng bọn họ đem toàn lực hiệp trợ chúng ta bắt trộm, người của bọn họ bố trí trạm ở các giao lộ, khi phát lập tức lùng bắt." Hồng Thanh hơi cúi đầu cung kính báo cáo Hồng Bưu tin tức cục trưởng mới vừa điện tới.

      Lúc đến cục trưởng cảnh sát, giọng điệu của y mang theo mùi vị khinh bỉ. Cục trưởng cảnh sát này bình thường cũng lấy ít lợi ích từ đám bọn họ, lúc này cũng coi như ông ta thức thời biết mời mà tới.

      Nhưng mà Hồng thị bọn họ là ai? Cho dù ông ta đến, cho dù tạm thời bị hai người này trốn, Hồng thị cũng quyết bỏ qua dễ dàng cho người động thổ đầu thái tuế như vậy. Dựa vào thế lực của bọn họ cho dù hai người này chạy trốn tới chân trời cũng bị bắt trở lại, mà cục trưởng cảnh sát ra tay tương trợ cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi.

      "Ừ" Nghe xong lời của Hồng Thanh, Hồng Bưu chỉ nhàn nhạt đáp tiếng, cũng có nhiều lời. Theo ý , cảnh sát này ra tay, đó là bổn phận của bọn họ. Dù thế nào tại cũng là ông trùm giới thương nghiệp thành phố B, ở địa bàn thành phố B xảy ra chút việc, đừng bảo là cục trưởng cảnh sát, dù chỉ có chút thế lực ở thành phố B, cũng phải tận tâm tận lực.

      Hồng Bưu hút xì gà mãnh liệt, nhìn Hồng Thanh báo cáo xong vẫn ra ngoài, lông mày hơi động và hỏi: "Còn có việc?"

      Hồng Thanh sửa sang lại y phục người, giống như cân nhắc mở miệng như thế nào, lát sau thấy Hồng Bưu còn kiên nhẫn nữa mới mở miệng : "Lão đại, em có ý tưởng này, biết có được thuận lợi hay ?"

      "Ý tưởng gì, cứ đừng ngại." Hồng Bưu nhìn Hồng Thanh lúc, rồi xoay người ngồi xuống ở ghế sofa, cũng thuận tay dụi tắt xì gà.

      "Chính là chúng ta có cần phái người biết bơi xuống tìm chút , mặc dù chúng ta là theo phương hướng đối phương nhảy xuống sông, nhưng nếu như bọn họ phát , có lộ đầu ở trong nước, chúng ta cách nào tìm được bọn họ." Hồng Thanh nhìn lão đại mình, qua ý nghĩ của mình, sau khi xong cung tay đứng nghiêm bên, chờ ý kiến của Hồng Bưu.

      " cần." Trong đầu Hồng Bưu đột nhiên thoáng qua gương mặt người con trai kia, tùy ý khoát tay áo. đột nhiên muốn nhìn xem người đàn ông này có bản lãnh thế nào, nếu như đối phương có thể ở dưới mắt của mình mà chạy thóat, như vậy ngại kéo y đến dưới trướng của mình.

      "Vậy?" Hồng Thanh nghe thấy lời của Hồng Bưu, có chút hiểu, ngẩng đầu nhìn , hiểu tại sao lão đại lại cự tuyệt đề nghị của mình. Thông thường mà phần lớn các tình huống lão đại vẫn luôn tiếp nhận đề nghị của y, nhưng hôm nay biết vì sao lại khác thường như vậy. Theo lý thuyết đề nghị này của y rất tốt, ở Hồng thị thuộc hạ biết bơi rất nhiều, chỉ cần phái ra mấy người, tìm kiếm theo dòng sông lớn, là có thể phát được tung tích của đối phương.

      " , nhìn chằm chằm vào mặt sông, vừa có tình huống lập tức báo cáo cho tôi." nhìn khó hiểu của Hồng Thanh, Hồng Bưu vung tay lên muốn y ra ngoài.

      "Nhưng. . ."

      "Dạ, lão đại" Hồng Thanh vốn còn muốn gì đó, nhưng nhìn thấy mặt có vẻ được phép nghi ngờ của Hồng Bưu, thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài trước, hơn nữa tiện tay đóng cửa lại nhàng.

      ☆, Chương 64: hôn nhau trong nước ( bốn )


      Hồng Thanh ra khỏi phòng của Hồng Bưu, lên boong thuyền, hướng về phía đám em : "Mọi người phóng mắt sáng lên chút, nhất định phải tìm được hai người này."

      Mà lúc này, Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong ở trong nước, trong nháy mắt nhìn thấy con thuyền đầu tiên, bắt đầu thay đổi phương hướng bọn họ tiếp. giương mắt thấy chung quanh cách đó xa có mấy chiếc thuyền cá trôi dạt theo gío lớn ở trong màn đêm, vì vậy xoay người bơi đến phía đó.

      Phượng Như Ảnh là người thông minh, biết tại thể trở về bờ, có người đến trong sông tìm bọn họ, như vậy chắc chắn ở bờ cũng bày ra thiên la địa võng, tại đường ra duy nhất của bọn họ chính là tìm chỗ tránh hai ngày.

      Mà thuyền cá là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. tin rằng chỉ cần có tiền, người thuyền chắc cự tuyệt bọn họ. Ôm nửa người Mộc Vân Phong từ từ bơi đến phía thuyền cá , nhưng mới bơi tới nửa, Phượng Như Ảnh liền ngừng lại.

      nhìn thấy chiếc thuyền lớn khai thác cát đá ở giữa và thuyền cá lại thắp sáng đèn dầu, ánh đèn này chiếu thẳng vào .

      Mới vừa rồi phải thấy chiếc thuyền lớn này, cho nên vẫn bơi lại là bởi vì thuyền có đèn, mảnh tối tăm, muốn bơi qua phải là việc khó. Nhưng bây giờ lại thắp sáng đèn, hơn nữa ánh sáng này chiếu vào vị trí bọn họ, chỉ có thể ngừng lại, cũng chìm vào đáy nước.

      Phượng Như Ảnh chìm vào đáy nước có gì, nhưng khổ nỗi Mộc Vân Phong, vốn là ấy sợ lạnh, lại biết bơi, lúc này cả đầu đều chìm vào trong nước, nhất thời cảm thấy khó thở .

      Khác thường của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh phát trước tiên, nhưng bây giờ tình huống của bọn họ căn bản thể nào lộ đầu ra, vừa lộ đầu nhất định bị người ta phát , cho nên chỉ có thể uất ức Mộc Vân Phong chút vậy.

      Nhưng hô hấp của Mộc Vân Phong ở trong nước càng lúc càng dồn dập, khiến cả trái tim Phượng Như Ảnh cũng dâng lên. Trong giây lát nghĩ đến biện pháp, vì vậy ngẩng đầu nhàng đặt lên môi Mộc Vân Phong, đem hơi thở của mình chuyển cho ấy.

      Mộc Vân Phong đột nhiên bị hai cánh môi mềm mại dán lên, chợt mở lớn mắt, thể tin mà nhìn người đàn ông trước mắt, quên mất hít thở.

      Thừa dịp trong nháy mắt Mộc Vân Phong mở miệng Phượng Như Ảnh chuyển hơi thở vào trong miệng Mộc Vân Phong. Nhưng chuyển hết hơi lại muốn dời môi , bởi vì môi đào của Mộc Vân Phong mềm mại, ngọt ngào làm cho lưu luyến thôi, muốn hôn như vậy mãi.

      Ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu, đầu ngay lập tức chuyển thành hành động, Phượng Như Ảnh ngậm môi Mộc Vân Phong nhàng hôn, dịu dàng như vậy, lưu luyến như vậy, giống như ngậm vật trân bảo, làm cho người ta nhịn được mà trân trọng trân quý.

      Mà giờ khắc này Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh hôn như vậy, đại não lập tức ngừng máy, cứ như vậy giống người ngốc mà ngây ngốc nhìn , mặc cho môi của cánh môi mình từ từ chơi đùa, từ từ dong ruỗi. Hôn cho đến khi thở nổi, mới phản ứng được Phượng Như Ảnh làm cái gì với , sau đó chợt đẩy Phượng Như Ảnh ra.

      Phượng Như Ảnh bị Mộc Vân Phong đẩy, thân thể lui về phía sau liền ngã xuống, lúc này mới giựt mình tỉnh lại, sắc mặt thay đổi, vừa định tức giận, lại nghĩ tới mới vừa rồi mình làm cái gì, sắc mặt trở nên đỏ ửng, đạp nước đứng vững thân thể và nhìn về phía Mộc Vân Phong xin lỗi.

      Nhưng lúc Mộc Vân Phong đẩy Phượng Như Ảnh ra, đồng thời mình cũng bị lực đẩy này đẩy ngã về phía sau, lại uống vài hớp nước sông. Đột nhiên nghĩ tới là ở trong sông, mà chính biết bơi lội, vì vậy tâm hoảng hốt vung vẩy đôi tay hướng vào trong nước chộp, nhưng lại bắt được cái gì. Mắt thấy mình phải chìm vào đáy nước, lúc này bàn tay to chợt giữ lại, kéo hướng vào lồng ngực cường tráng.

      ☆, Chương 65: hôn nhau trong nước ( năm )


      tay và thân thể truyền tới nhiệt độ khiến hoảng loạn trong lòng Mộc Vân Phong từ từ ổn định. Ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt sâu thẳm của Phượng Như Ảnh, cả hai đưa mắt nhìn nhau.

      Qua lúc lâu, Mộc Vân Phong mới sử dụng ánh mắt cám ơn với Phượng Như Ảnh, sau đó ý bảo nổi lên mặt nước xem chút. Giờ khắc này, Mộc Vân Phong tha thứ vừa rồi ta mạo phạm mình, trong lòng trong mắt chỉ có hình ảnh khắc kia khi bàn tay mà mình bắt lấy làm cho mình yên bình, ấm áp.

      Thấy Mộc Vân Phong bình tĩnh lại, Phượng Như Ảnh từ từ đem đầu nổi lên mặt nước, nhìn về phía con thuyển mới vừa rồi, đèn tắt, lúc này mới từ từ kéo Mộc Vân Phong lên mặt nước.

      Vẫn lấy tư thế ôm nửa người trước đó, hai người bơi đến chỗ thuyền cá chọn. Nhưng mà lần này, hai người tựa vào nhau tim của hai người cùng đập kịch liệt, tiếng vang từ trong nước truyền vào trong tai hai người ràng.

      Nghĩ đến cái hôn mới vừa rồi, khiến bên tai Mộc Vân Phong từ từ đỏ lên, biết là nhiệt độ người mình hay là người Phượng Như Ảnh truyền tới nhiệt độ đó, làm cho thân thể vốn hơi lạnh bắt đầu nóng lên từ từ, dường như muốn sôi trào.

      Thân thể của hai người dán cùng chỗ, Mộc Vân Phong dễ chịu, người của Phượng Như Ảnh cũng dễ chịu hơn bao nhiêu. ra là người đàn ông huyết khí mạnh mẽ, cái hôn mới vừa rồi làm cho say mê dứt.

      Mà bây giờ hai người lại dán gần như vậy, hơn nữa quần áo của hai người cũng ướt dính vào người, có thể cảm thấy ràng thân thể mềm mại của Mộc Vân Phong.

      Mềm mại này làm cho từ từ khoái chí, người cũng bắt đầu nổi lên phản ứng của bản năng. Nhiệt độ xông lên đầu, đốt đến mức sắc mặt đỏ bừng, cặp mắt nhìn thẳng phía trước, liều mạng dùng ý chí đè xuống dục vọng rục rịch chộn rộn.

      dám nhìn Mộc Vân Phong, thậm chí cũng dám ôm sát, chỉ có thể hướng ra xa dùng cánh tay ôm , bơi thẳng về phía trước.

      Từng bước , hai người nhích tới gần thuyền cá , tay của Phượng Như Ảnh nằm ở mép thuyền, cũng đặt tay của Mộc Vân Phong lên mép thuyền, lúc này mới hoàn toàn buông Mộc Vân Phong ra, sau đó nghiêng người sang bên mà thở hổn hển.

      Chết tiệt, cũng may đến chỗ rồi, nếu , biết làm sao cho phải đây. chẳng thể nghĩ tới mình bị nước lạnh ngâm cũng có thể nảy sinh phản ứng sinh lý, phải là cái hôn sao? phải là thân thể hai người dựa vào ư, thế nhưng giống như tên nhóc mười tám tuổi, tim nhảy thình thịch, làm cho danh hiệu Môn chủ mặt lạnh của bị hủy rồi.

      phải là gặp qua phụ nữ, cũng phải là có phụ nữ ôm ấp thương. Ở thời điểm đối mặt những phụ nữ kia, làm thế nào cũng có hứng thú. Cho dù những phụ nữ kia nằm ở giường, cũng có thể làm được mà liếc mắt nhìn cái.

      Nhưng những thứ này lại bị này làm được, chỉ là cái hôn nhàng lại làm cho trầm mê; chỉ là cái tiếp xúc cách quần áo lại làm cho thân thể xảy ra phản ứng.

      Loại phụ nữ này đối với quá nguy hiểm, sau này vẫn là cách xa ta nhiều hơn chút.

      Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh quay đầu nhìn Mộc Vân Phong cái, ra lúc này rất muốn rời , bởi vì con sông này đối với hòan tòan có vấn đề gì, tin tưởng dựa vào kỹ thuật bơi lội của mình, dựa vào trí tuệ của mình nhất định có thể né tránh những người bắt và an toàn lên bờ, sau đó an toàn rời .

      Phượng Như Ảnh biết, bây giờ rời đối với là sáng suốt và an toàn nhất. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Mộc Vân Phong dưới ánh trăng hơi trắng, thấy bộ dáng cả người ướt nhẹp, làm thế nào cũng mở miệng rời được.

      Trong lòng thầm khinh thường mình phen, Phượng Như Ảnh cuối cùng cũng có rời , mà là nhàng bò lên thuyền đánh cá. Lên thuyền đánh cá, trong lúc vô tình thấy kho thuyền có khắc đóa hoa mai, Phượng Như Ảnh bất ngờ mà nhíu lông mày, từ từ vào.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 66: Tình cảm ám muội ()

      Phượng Như Ảnh gõ lên cánh cửa khoang của chiếc thuyền chài, tránh việc hay xảy ra, gõ tổng cộng ba lượt, sau đó đứng yên bên chờ người bên trong ra mở cửa.

      Chỉ trong chốc lát, truyền đến tiếng di chuyển chậm chạp, cửa khoang vừa mở để lộ ra khuôn mặt của người đàn ông trung niên. Người đàn ông bất ngờ liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh, muốn mở lời hỏi thăm.

      Nhưng chờ ông ấy mở miệng, Phượng Như Ảnh đưa lên vật, làm cho đối phương lập tức cung kính, cúi đầu khom lưng lui xuống bên cho Phượng Như Ảnh vào.

      Nhưng trước động tác của người đàn ông trung niên, Phượng Như Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, gì mà xoay người về phía đuôi thuyền. cũng quên Mộc Vân Phong vẫn chờ ở trong nước.

      Đáng lẽ là vừa rồi Mộc Vân Phong muốn lên thuyền cùng , nhưng suy tính lại biết người thuyền chài này là địch hay là bạn, cho nên cho Mộc Vân Phong lên cùng mình.

      Bây giờ thấy được chính là người của mình ở thuyền, lúc này mới an tâm xuống đón Mộc Vân Phong.

      Người đàn ông trung niên thấy người này vậy mà vào khoang thuyền ngược lại lại xuống đuôi thuyền, vì vậy ông cầm đèn pin theo sau. Còn chưa tới đuôi thuyền thấy người nọ ôm vào, lập tức vội vàng nhường đường.

      Phượng Như Ảnh trực tiếp ôm Mộc Vân Phong vào trong khoang thuyền, ngờ rằng mình mới vừa rời lát mà Mộc Vân Phong này lại ngất rồi.

      May là mặc dù ngất , nhưng đôi tay có buông mép thuyền ra, bằng chắc là chìm xuống nước rồi. dám tin điều này vì sát thủ số trong giới thế nhưng thân thể lại kém như vậy, phải là chỉ ngâm trong nước chút sao, vậy mà lại ngất .

      Về điều này ra chính Mộc Vân Phong cũng biết, tại sao lại sợ nước, chỉ là nghe trộm được rằng khi còn bé từng rơi xuống sông, suýt chút nữa là mất mạng, về sau lại bắt đầu sợ, thậm chí là tránh xa cả bờ sông. Chỉ là bất kể có nghĩ như thế nào về chuyện này làm sao cũng nhớ nổi.

      Giống như là mất đoạn trí nhớ đó.

      Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong vào trong khoang thuyền, mặc dù khoang bên trong rộng rãi, nhưng cũng sạch . Lúc đầu nghĩ trực tiếp ôm Mộc Vân Phong lên giường, nhưng nhìn thấy cả người ẩm ướt, vì vậy dừng bước hỏi người đàn ông trung niên: “Có nước nóng và quần áo sạch hay , tôi muốn giúp ấy tắm qua chút nhân tiện thay quần áo luôn.”

      “Có, có, mời theo tôi.” Người đàn ông trung niên vừa nghe Phượng Như Ảnh hỏi, vội vàng trả lời, rồi dắt đến gian khác ở phía sau khoang thuyền.

      Người đàn ông trung niên tới trước cái cửa , nhàng đẩy ra, đó là phòng tắm. gian tuy , nhưng vật dụng đều đầy đủ. Dụng cụ rửa mặt tất cả đầy đủ, thậm chí còn có bồn tắm bằng thùng gỗ lớn.

      Người đàn ông trung niên dắt Phượng Như Ảnh tới phòng tắm, sau đó rời tìm quần áo cho Mộc Vân Phong. Hoàn hảo là em của ông tắm giặt thay quần áo ở thuyền này. Vừa vặn dáng người của Mộc Vân Phong và em của ông gần giống nhau, chắc là có thể mặc vừa.

      Phượng Như Ảnh thấy người đàn ông trung niên rời , trước tiên để Mộc Vân Phong vào trong thùng gỗ lớn, sau đó thử nhiệt độ máy nước nóng chút, cảm thấy vừa đủ ấm, mới đổ nước vào trong thùng gỗ.

      Nhìn thấy nước từ từ lấp đầy trong thùng gỗ, Phượng Như Ảnh lại rối rắm. Bởi vì thể nào để Mộc Vân Phong tắm mà mặc quần áo như vậy được, nhưng người đàn ông nếu như cởi quần áo của là bất tiện.

      Trong lúc Phượng Như Ảnh rối rắm, vang lên tiếng gõ cửa, Phượng Như Ảnh mở cửa ra thấy là người đàn ông kia. Khi thấy người đàn ông kia cầm bộ quần áo phụ nữ tay mắt lập tức sáng lên, hỏi cách vội vàng: “ thuyền này có phụ nữ sao?”

      Chương 66: Tình cảm ám muội (Hai)

      Người đàn ông trung niên nhất thời hiểu được lời của Phượng Như Ảnh, cứ ngơ ngác nhìn .

      “Tôi hỏi là có phụ nữ ở thuyền này hay ?” Phượng Như Ảnh hỏi lại lần nữa. Lần này giọng có chút tức giận và bực mình, làm cho người đàn ông trung niên giật mình, đột nhiên hiểu ra được.

      Sau đó dùng tay lắc lắc ý chỉ có, vừa lắc tay vừa : “ có, có, tuyệt đối có.”

      “Ông sợ cái gì, tôi cũng đâu có làm gì ông?” Thấy bộ dạng sợ sệt của người đàn ông, Phượng Như Ảnh nổi cáu, bất chợt đưa tay nắm lấy cổ áo của ông ta, hỏi lại lần nữa “ có?”

      Khuôn mặt người đàn ông thảm thiết, nhìn Phượng Như Ảnh. Mặc dù tạm thời ông biết thân phận của Phượng Như Ảnh là gì, nhưng có thể lấy ra vật đó nhất định là cấp cao trong môn phái, vừa nghe lời của đối phương hỏi như vậy, cho nên ông lầm tưởng là Phượng Như Ảnh làm gì mình.

      có, có.” Mặc dù ông rất sợ, nhưng vẫn cứ nghiêm túc trả lời lại cách chắc chắn. đùa sao, thuyền này có phụ nữ, kể từ lúc em của ông lên bờ để làm việc, chỉ vậy mà còn đón cha mẹ ông theo, em ông cũng hiếm khi trở lại, có thể hàng năm chỉ có mình ông ở thuyền này.

      Đừng là phụ nữ, ngay cả ma nữ cũng có.

      “Quần áo này ở đâu ra?” Mắt Phượng Như Ảnh nhìn chằm chằm bộ quần áo tay người đàn ông, cũng tin tưởng lời của đối phương. cảm thấy có quần áo phụ nữ, ít nhất cũng có phụ nữ mới đúng.

      “Đó là của em tôi để lại, em ấy làm việc ở bờ, rất ít khi trở lại.” Người đàn ông vội vàng giải thích, rất sợ là giải thích chậm, Phượng Như Ảnh xử lý ông.

      “À.” Phượng Như Ảnh vừa nghe đối phương giải thích, tin lời của ông ta, nhưng cũng hơi thất vọng, sau đó nhận lấy quần áo tay ông ta, rồi xoay người vào phòng tắm.

      nhàng đóng cửa lại, nhìn Mộc Vân Phong mắt khép hờ tựa người vào bồn tắm, hạ quyết tâm bước tới, nhàng giúp cởi quần áo ra.

      Phượng Như Ảnh nhàng đưa tay đến trước mặt Mộc Vân Phong, nhắm mắt lại, từ từ cởi nút áo của , vừa cởi, tay vừa run rẩy. là việc cởi quần áo của phụ nữ, lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu làm, khỏi có chút khẩn trương. Mặc dù lúc này Mộc Vân Phong ngất rồi, cũng biết tại sao Phượng Như Ảnh cứ có cảm giác giống như vẫn nhìn mình.

      Nghĩ như vậy, vừa cởi nút áo của Mộc Vân Phong, mặt của Phượng Như Ảnh từ từ đỏ lên. Điều này làm cho tay càng thêm run rẩy, ràng là việc thể đơn giản hơn nữa vậy mà cả buổi cũng chưa cởi ra được.

      lúc sau, nút áo của Mộc Vân Phong căn bản là nhiều lắm, vậy mà Phượng Như Ảnh lại mất cả nửa giờ để cởi. Cái này là loại công việc hưởng thụ đối với người khác, nhưng trong mắt Phượng Như Ảnh lại thành nhiệm vụ hành hạ .

      Cảm thấy nước trong thùng tắm ngày càng lạnh, cuối cùng Phượng Như Ảnh khẽ cắn răng, mở hai mắt ra, đè xuống ý tưởng nên có ở trong lòng, nhìn Mộc Vân Phong chìm trong nước rồi dựa vào cảm giác nhàng cởi bỏ nút áo của Mộc Vân Phong, cởi ra chiếc áo ngoài bị ướt đẫm.

      Cởi được áo ngoài, hơn nửa người của Mộc Vân Phong lộ ra trước mặt Phượng Như Ảnh, làm cho nhịn được hít vào hơi. Chỉ thấy bờ vai của Mộc Vân Phong phơi bày ra bên ngoài, làn da trắng noãn như ngọc, giống như tác phẩm nghệ thuật là pho tượng hoàn mỹ.

      Nhìn làn da xinh đẹp như ngọc, bụng dưới Phượng Như Ảnh trướng lên trận, thân dưới có thứ khống chế được mà cứng lên. Nhìn vật trong quần mình dựng đứng lên, Phượng Như Ảnh dở khóc dở cười, thầm nghĩ: " nàng này đúng là tiểu tinh, đặc biệt tới giày vò mình đây mà."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 66: Tình cảm ám muội (Ba)

      Sau đó, Phượng Như Ảnh hít sâu hơi, loại bỏ ý nghĩ đen tối trong lòng, từ từ tiêu trừ dục vọng người xuống. Nhìn thấy “tiểu đệ” của mình hoàn toàn rũ xuống, lúc này mới đưa tay vào trong thùng lần nữa, chuẩn bị bắt đầu cởi áo lót của Mộc Vân Phong ra.

      Sau đó, Phượng Như Ảnh quả xử nam hơn kém, chỉ là cái áo lót thôi, chỉ cần tay cái là có thể cởi ra rồi, lại mất đến mười phút vẫn chưa cởi ra được.

      là mất hết thể diện mà. Cuối cùng còn cách nào khác, Phượng Như Ảnh thể làm gì khác hơn là kéo cả người Mộc Vân Phong từ trong nước lên, sau đó mới cởi vật trói buộc người Mộc Vân Phong ra.

      Cởi bỏ hoàn toàn mấy thứ gò bó người Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh mệt mỏi cả người đầy mồ hôi. vừa lau mồ hôi trán mình, vừa cầm lấy cái khăn tắm chuẩn bị bọc Mộc Vân Phong lại. Nhưng, khi từ từ kéo Mộc Vân Phong lên từ trong nước, thấy được bộ ngực trắng như ngọn núi tuyết của nàng, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô .

      Mới vừa rồi lúc giúp cởi bỏ những gò bó, bởi vì cởi xong lập tức thả lại vào trong nước, cho nên hoàn toàn chú ý. Bây giờ đột nhiên vừa nhìn đến, làm cho Phượng Như Ảnh muốn bất thường cũng khó.

      Nhưng là người đàn ông tinh lực dồi dào đấy, lúc này đối mặt với mê hoặc như thế này, làm sao mà thờ ơ cho được.

      Chỉ thấy cứ nắm cánh tay của Mộc Vân Phong như vậy, cứ ngẩn ngơ nhìn cơ thể xinh đẹp của nàng. Đột nhiên lỗ mũi có chút ấm áp, dòng chất lỏng đỏ tươi giọt xuống dưới, vừa vặn rơi vào trong thùng nước tắm, trong nháy mắt tỏa ra giống như đóa hồng mai nở rộ, xinh đẹp rực rỡ.

      "Chết tiệt." Phượng Như Ảnh rủa thầm tiếng, đưa tay che cái mũi của mình lại, quên mất Mộc Vân Phong trong tay, đột nhiên buông tay mạnh như vậy, nàng lại rơi vào trong thùng tắm lần nữa, bọt nước bắn lên tung tóe, nước bắn lên đầy cả mặt Phượng Như Ảnh.

      Những giọt nước ấm áp chảy mặt Phượng Như Ảnh, làm cho thần trí của hơi tỉnh táo chút. Đưa tay lau máu mũi, nghĩ rằng càng lau lại càng nhiều. Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là xoay người sang chỗ khác, trong lòng lẩm nhẩm phải tỉnh táo chút. biết là do việc tự an ủi bản thân phát huy tác dụng, hay là tránh tầm mắt khỏi người Mộc Vân Phong làm cho thấy bất thường nữa, vậy mà máu mũi lại từ từ ngừng chảy.

      Lúc này, Phượng Như Ảnh đứng trước mặt Mộc Vân Phong lần nữa, cầm lấy khăn tắm, nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác để bao bọc lên, để lên cái ghế bên cạnh.

      Mặc dù vớt Mộc Vân Phong lên từ trong nước, nhưng lại xuất vấn đề khó khăn trước mặt của Phượng Như Ảnh, đó chính là cái quần ướt của Mộc Vân Phong, hơn nữa mặc quần jean, dính vào người vừa nặng lại vừa khó chịu.

      còn cách nào khác, người tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Phượng Như Ảnh đành phải nhắm mắt lại lần nữa, đưa tay giúp Mộc Vân Phong cởi nút quần jean ra.

      Nhưng nút quần jean dính chặt lại rất khó cởi, lâu lắm mới cởi ra được, sau đó kéo xuống chân Mộc Vân Phong. Lúc làm những động tác này, Phượng Như Ảnh từ đầu đến cuối đều dám mở mắt. Đến khi cả người đổ thêm trận mồ hôi, cuối cùng mới lấy khăn tắm bao bọc tốt cho .

      Làm xong những thứ này, Phượng Như Ảnh trực tiếp chạy tắm nước lạnh, giải quyết tên “tiểu đệ” nóng ran của mình. Thu dọn cho nàng xong, Phượng Như Ảnh mới ôm Mộc Vân Phong, chuẩn bị ôm vào gian phòng để nghỉ ngơi.

      Nhưng, khi ánh mắt Phượng Như Ảnh lướt qua bộ quần áo người đàn ông mới vừa đem đến đôi tay chuẩn bị ôm Mộc Vân Phong lại dừng lại, rối rắm nghĩ có nên thay quần áo cho hay .

      Nhưng vừa nghĩ tới tình hình vừa rồi, thể nghi ngờ gì chuyện đó càng là khảo nghiệm tàn khốc hơn đối với . Suy nghĩ chút, cuối cùng có giúp Mộc Vân Phong mặc quần áo vào, trực tiếp ôm lấy nàng.

      Chương 66: Tình cảm ám muội (Bốn)

      Ôm Mộc Vân Phong tay, nhìn nhắm chặt hai mắt và khuôn mặt tái nhợt, làm cho trong lòng Phượng Như Ảnh hơi hoảng hốt, vội vàng đưa tay thử hơi thở của , đến khi cảm thấy hô hấp của Mộc Vân Phong ổn định, Phượng Như Ảnh mới yên tâm.

      Nhưng chỉ trong chốc lát, lông mày của lại nhíu lại. Đưa tay sờ trán của Mộc Vân Phong, nhiệt độ người nóng lên, ra là nhiễm lạnh nên sốt lên. Lúc này, lòng của Phượng Như Ảnh nhất thời dâng lên chút thương tiếc. nhìn vẻ mặt say ngủ của Mộc Vân Phong, nhàng cúi đầu, chạm cái mặt , sau đó bước nhanh hơn.

      Mở cửa ra nhìn thấy người đàn ông trung niên kia ngồi ngủ gà gật ở bên ngoài, lúc này nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại. Khi ông ta nhìn thấy đôi tay Phượng Như Ảnh ôm vào trong ngực cách cẩn thận như bảo vệ báu vật, trong mắt xẹt qua vẻ sáng tỏ. Nhưng khi ông ta nhìn thấy đôi cánh tay ngọc ngà và cặp đùi thon dài xinh đẹp của Mộc Vân Phong lộ ra ở bên ngoài máu nóng người dâng trào, cứ đứng tại chỗ như vậy, quên mất cả hít thở, quên mất mọi động tác.

      "Còn mau dẫn đường?" Phượng Như Ảnh nhìn thấy bộ dạng đó của ông ta, ánh mắt tóe ra sát khí trong nháy mắt, bỗng nhiên người bao phủ lên tầng khí lạnh, lạnh lùng mở miệng.

      Cảm thấy sát khí bên cạnh và áp lực mạnh mẽ kia, người đàn ông chợt tỉnh ngộ. Lập tức cúi đầu xuống, bước nhanh về phía trước đưa bọn họ đến trước gian phòng ngủ của em ông.

      Người đàn ông trung niên chỉ mở cửa gian phòng ra rồi lập tức thức thời rời , vừa rồi ông cũng là bị vẻ đẹp của Mộc Vân Phong hấp dẫn, tuy nhiên ông cũng muốn bị giết.

      Thấy ông ta rời , Phượng Như Ảnh mới thu lại thân đầy sát khí. Lại dám nghĩ muốn người của , chán sống rồi mà. Hạng người như thế cho dù là thủ hạ của , cũng nhân nhượng.

      nhàng đặt Mộc Vân Phong lên giường, giống như báu vật, thời gian chỉ mới có buổi tối ngắn ngủi lại khiến cho từ thù địch đến bắt đầu từ từ thương tiếc này . Phượng Như Ảnh biết là nên sức hấp dẫn của Mộc Vân Phong quá lớn, hay là nên mình đủ bình tĩnh.

      Có điều là, tại những thứ này đều quan trọng, quan trọng là có cảm giác đối với này, vậy là đủ rồi. quyết định bất kể là phương pháp gì đều muốn giữ này ở lại bên cạnh mình, để cho trở thành người của .

      Nghĩ đến đây, Phượng Như Ảnh nhìn thấy Mộc Vân Phong nhăn trán nhíu mày, bước ra ngoài nhìn thẳng người đàn ông hỏi: "Có thuốc trị cảm mạo ?"

      "Có, có, có." người đàn ông lập tức lên tiếng, vừa chạy chậm tới hộp thuốc ở trước mặt, mở ra, sau đó tìm thuốc trị cảm mạo đưa cho Phượng Như Ảnh. Ông lại vội vàng rót chén nước ấm đưa cho Phượng Như Ảnh.

      Ông ta hết sức ân cần niềm nở. Biết ông ta chuộc tội vì chuyện vừa rồi, Phượng Như Ảnh cứ thản nhiên nhìn ông ấy cái, sau đó vừa cầm thuốc, vừa bưng nước vào phòng.

      ngồi ở đầu giường, lấy thuốc ra, đút vào miệng Mộc Vân Phong. Mới vừa đưa tay đến khóe miệng Mộc Vân Phong, lại ngừng lại, nhìn Mộc Vân Phong hôn mê, nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra đối mặt với này, bản thân muốn làm quân tử cũng thể."

      Phượng Như Ảnh đỡ nửa thân của Mộc Vân Phong dậy, tựa người vào thành giường, sau đó ngậm thuốc trong miệng, uống hớp nước, môi kề môi đút cho Mộc Vân Phong.

      Cho dù như vậy, cũng rất mất hơi sức, mới đút thuốc vào miệng Mộc Vân Phong. Mặc dù là mớm thuốc, nhưng bộ dạng ám muội đó muốn làm cho người ta hiểu lầm cũng khó.

      Chương 66: Tình cảm ám muội (Năm)

      Hơn nữa đút cho người hôn mê uống thuốc, chính xác là chuyện dễ dàng. Làm cho môi Phượng Như Ảnh dừng lại môi Mộc Vân Phong lần nữa, cảm giác kia giống như là hôn môi vậy.

      Đút xong thuốc, đêm cũng qua. Chân trời bắt đầu lộ ra, ánh sáng mờ bắt đầu mọc lên phía chân trời, chiếu đỏ lên bầu trời bao la.

      Phượng Như Ảnh bận rộn cả đêm sờ sờ môi của mình, lại nhìn Mộc Vân Phong bị hôn đến đôi môi đỏ hồng cả lên, miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, tựa vào đầu giường nắm bàn tay bé của Mộc Vân Phong.

      Mặt trời mọc, ánh mặt trời trải đầy khắp nơi, chiếu rọi những cơn sóng lăn tăn sông Cẩm Giang. Tại nơi này giữa những cơn sóng, có chiếc thuyền chài đắm chìm trong ánh mặt trời tại bờ bắc sông Cẩm Giang, ngủ say sưa.

      Nhưng, lúc này tại đại sảnh sân bay thành phố B, ba tuyệt sắc bước ra. Ba mặc ba bộ quần áo màu sắc khác nhau với ba phong cách cũng khác xa nhau.

      Họ chính là ba thuộc hạ thân thiết của Mộc Vân Phong, cũng là chị em vào sinh ra tử cùng . Đúng vậy, họ chính là Ngữ mặc bộ quần áo màu vàng, Hỏa diện bộ quần áo màu đỏ và Mai mặc bộ quần áo màu xanh dương.

      Cả ba cùng xuất , giống như quang cảnh xinh đẹp, nhất thời thu hút đa số ánh mắt của các hành khách tại đại sảnh sân bay, bọn họ nhìn chớp mắt, thậm chí còn có tiếng huýt gió, còn có vài tên đàn ông to gan tiến đến gần.

      Tiếp đãi mỹ nữ à nha, giống chứ. Sức hấp dẫn của ba người , bất kể là đàn ông, hay phụ nữ đều lóe mắt nhìn từng bước của các , nhìn chăm chú. Chẳng qua lên trong mắt của đàn ông là vẻ đẹp kinh động, mà với những người phụ nữ còn lại đậm mùi ghen tỵ.

      Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhìn thấy vẻ mặt ghen ghét của phụ nữ, thèm nhìn đến mấy tên đàn ông chủ động bước tới, ba đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như nhau, thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn những người đó cái. Cứ xếp thành hàng phong tình vạn chủng như vậy hướng đến cửa ra mà .

      Trở ra đại sảnh, đứng tại cửa ra vào, vài xe taxi dừng trước mặt ba người. Ba người nhìn tài xế cố xum xoe, bước về phía trước, bước khoan thai, lên xe của nữ tài xế thanh nhã.

      Vừa lên xe, Ngữ lập tức với nữ tài xế kia: "Lan, chở bọn mình đến khách sạn mà lão đại ."

      Nữ tài xế gì, chỉ hơi hơi gật đầu cái, sau đó đạp ga, xe chạy về hướng khách sạn mà Mộc Vân Phong ở.

      "Lan, nhân tiện cậu kể qua tình hình cho bọn mình biết chút ." Hỏa nhìn lái xe thành thạo rồi . là Lan, là người tổng phụ trách của Hồng Nhan Các ở thành phố B.

      Lần này Mộc Vân Phong thầm đến thành phố B hoàn toàn biết tình hình. Nếu như phải là lúc sáng sớm Hỏa gọi điện thoại cho , cho đến bây giờ chẳng hay biết gì, hoàn toàn biết tại thành phố B xôn xao bàn tán vụ trộm ngọc lại là kiệt tác của lão đại mình.

      Lan vừa lái xe, vừa chậm rãi kể lại diễn biến của chuyện này cho các ấy nghe.

      "Cậu là bây giờ chưa có bắt được người hả?" Hỏa nghe Lan kể lại xong, có chút kích động. bắt được người có phải là chứng tỏ lão đại của mình có việc gì ?

      "Đúng vậy, tối hôm qua tổng giám đốc của Hồng thị là Hồng Bưu đích thân bắt người, nhưng sáng hôm nay tin tức truyền ra là, bắt được người." Lan trả lời cách quả quyết. Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của Hỏa, lập tức phái người điều tra chuyện này liên tục, tin tức này cũng mới vừa truyền về.

      "Cám ơn trời đất, lão đại có chuyện gì là tốt rồi." Hỏa chắp tay trước ngực cầu nguyện. Phải biết rằng họ lo lắng suốt cả buổi tối, kể từ lúc thấy được tin tức, Ngữ lại liên lạc được với Mộc Vân Phong, làm cho các lo lắng suốt cả tối. Thế nên, sáng sớm tinh mơ lập tức bắt chuyến bay sớm nhất tới thành phố B.

      Bây giờ nghe được Mộc Vân Phong tạm thời có chuyện gì, khiến cho trong lòng các thoáng nhõm.

      Nhưng qua buổi tối, cuối cùng Mộc Vân Phong ở đâu? Đây là ý nghĩ lúc này của cả bốn ở trong xe.

      Xe chạy vội , lao qua phong cảnh bên ngoài vùn vụt, giao lộ phía trước xuất nhóm người, tốc độ xe giảm lại, mấy người xe vừa nhìn thấy được người chặn xe của bọn họ lại, vẻ mặt lập tức khó coi.

      Chương 67: Hành tung bại lộ ()

      Editor: Thoa Xù

      Truyện chỉ được edit tại *******************.

      Chỉ thấy người cảnh sát dáng người cao lớn đứng ở trước xe của các , ra hiệu bảo Lan hạ kiếng xe xuống để tiến hành kiểm tra theo thông lệ. Mà cách đó xa xe cảnh sát đậu lại, đèn báo hiệu mui xe phát ra thứ ánh sáng màu đỏ hồng, là chói mắt. Vài tên cớm đứng cạnh xe cảnh sát tiến hành chặn các xe chạy đến.

      Quay cửa kính xe xuống, ánh mắt của tên cớm nhìn lướt qua khuôn mặt của bốn người các , Hỏa cười ngọt ngao với tên cảnh sát kia, giả vờ như hiểu hỏi: "Đồng chí cảnh sát, xảy ra chuyện gì vậy?"

      Ở bên ngoài tên cảnh sát đưa đôi mắt dò xét về phía Hỏa vừa hỏi, nhìn khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp của , trong mắt lên chút kinh ngạc, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng cái trở nên nhu hòa : "Các vừa từ nơi khác đến à?"

      "Làm sao biết được vậy?" Hỏa trưng ra khuôn mặt tươi cười, làm ra bộ dáng kinh ngạc và giọng thán phục với tên cảnh sát đứng bên ngoài.

      "Tôi nhìn ra được chứ sao." Vừa nghe giọng thán phục của Hỏa, tên cảnh sát bên ngoài rất cao hứng, bộ dáng tràn đầy tự tin.

      "Điều này cũng có thể nhìn ra sao? lợi hại nha." Hỏa chớp chớp đôi mắt linh động của ấy lại mang theo vẻ mơ màng, sùng bái nhìn tên cảnh sát bên ngoài.

      "Rất đơn giản, đừng quên tôi là cảnh sát. Sáng sớm các bắt taxi từ sân bay mà đến đây, vốn là hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra cả, chỉ bằng vào điểm này là có thể nhìn ra mấy người các từ nơi khác tới." Tên cảnh sát nghe được lời tán thưởng của Hỏa, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, phân tích quan sát của mình cho các nghe.

      " hỗ danh là cảnh sát, lợi hại. Đúng rồi, còn chưa có cho tôi biết cuối cùng xảy ra chuyện gì đấy. Vì sao mới sáng sớm các đứng gác ở chổ này cực khổ như vậy." Hỏa mặt lấy lòng tên cảnh sát, mặt đưa vấn đề kia vòng trở lại.

      "Về vấn đề này, xem tin tức thành phố biết." Tên cảnh sát , phía sau lại có chiếc xe chạy tới, nhìn Hỏa cười cười, sau đó bước đến chiếc xe phía sau.

      Hỏa quay đầu trở vào trong xe, Lan nổ máy xe chạy về hướng khách sạn.

      "Các cậu thấy thế nào?" Hỏa quay đầu thấy mấy người bên trong xe vẫn lên tiếng, nên hỏi. Rất dễ nhận thấy, hành động của lão đại mình lần này là ầm ĩ, đoán chừng tất cả cảnh sát của thành phố B lập tức hành động. Dưới tình huống này cho dù Mộc Vân Phong muốn rời , đoán chừng cũng dễ dàng. Bọn họ nhất định ở các giao lộ, những nơi như sân bay và nhà ga để tiến hành giám sát chặt chẽ.

      Chỉ cần bọn họ xuất , lập tức cũng bị cảnh sát phát .

      "Xem ra lúc này lão đại gặp phiền toái lớn rồi." Mai giọng nhàn nhạt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ chổ mấy tên cảnh sát bận rộn. Trong lòng từ từ lo lắng. Lão đại của bọn họ rất lợi hại, nhưng tại đối mặt với toàn bộ cảnh sát của thành phố B, lúc này xem ra lành ít dữ nhiều.

      "Chúng ta nhanh về khách sạn để bàn bạc cách đối phó chút, tốt nhất là có thể liên lạc được với lão đại, biết tình trạng bây giờ của chị ấy chúng ta mới có thể tiến hành hổ trợ tốt hơn được." Ngữ lo lắng ngổn ngang . Bắt đầu từ tối hôm qua, cho đến bây giờ họ vẫn có liên lạc được với Mộc Vân Phong, cuối cùng biết tại chị ấy thế nào rồi.

      lo lắng Mộc Vân Phong xảy ra chuyện, hoặc là để tai nghe dây lại khách sạn rồi. Cho nên họ quyết định đến khách sạn Mộc Vân Phong ở trước, chính là muốn xác định tai nghe dây có ở người Mộc Vân Phong hay .

      dám tưởng tượng, nếu như tai nghe dây có ở khách sạn mà ở người Mộc Vân Phong nhưng có trả lời lại, làm cho mấy người các lo lắng đến cỡ nào.

      Xe chạy như bay con đường lớn, lập tức đến khách sạn Gia Hưng nơi Mộc Vân Phong ở. Mấy người tiến vào khách sạn, thuê căn phòng bên cạnh phòng của Mộc Vân Phong.

      Chương 67: Hành tung bại lộ (Hai)

      Editor: Thoa Xù

      Truyện chỉ được edit tại *******************.

      Khách sạn lúc sáng sớm, mảnh yên lặng, những người khách đều nghỉ ngơi. Chỉ có tiếng cộp cộp của giày cao gót vọng lại từ đại sảnh rộng lớn, đó là tiếng di chuyển qua đại sảnh của Hỏa và mấy người các .

      Ánh sáng chiếu lên bóng mấy người ngang qua đại sảnh, mấy người bước đến thang máy, nhấn nút tầng họ muốn rồi lặng lẽ đợi thang máy đến.

      Giờ phút này, mấy người đứng im lặng, ai cũng chuyện, chỉ có biểu cảm mặt là có thể thấy được lúc này trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng và bất an.

      Thậm chí trong lòng bọn họ thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho Mộc Vân Phong có thể an toàn. Bọn họ có thể tưởng tượng ra trong đêm nay, Mộc Vân Phong rất khó khăn. Chỉ cần người của Hồng thị thôi cũng đủ cho phải chịu đựng rồi, huống chi bên ngoài còn có nhiều cảnh sát như vậy. Mặc dù bọn họ biết Mộc Vân Phong trải qua đêm như thế nào, núp ở chỗ nào. Nhưng bây giờ là ban ngày rồi, có đêm tối che chắn lại càng thêm nguy hiểm đối với Mộc Vân Phong.

      Đinh tiếng, thang máy ngừng lại ở lầu năm, mấy người xách theo hành lý ra khỏi thang máy, tới phòng của họ thuê, cắm thẻ ra vào, đẩy cửa phòng ra rồi vào.

      Mấy người tiến vào phòng, lập tức đóng cửa phòng lại, nhanh chóng mở va-li hành lý trong tay ra, đó là vũ khí mà Lan chuẩn bị cho các . Lấy dao găm và súng ngắn từ bên trong ra, nhanh chóng chèn vào trong giày mình.

      "Chuẩn bị xong chưa?" Hỏa lên tiếng hỏi. Nhìn trong mắt hai người Ngữ và Mai tràn đầy vẻ nặng nề. là hành động vào lúc ban ngày, vẫn là lần đầu tiên của bọn họ.

      Các là sát thủ, chỉ thích hợp với đêm tối, nhưng hôm nay dưới tình huống khẩn cấp, thể hành động dưới tình huống an toàn nhất.

      "Ok." Ngữ và Mai đồng thanh , hai cặp mắt nhìn Hỏa, chờ sắp xếp.

      "Ngữ, cậu phụ trách canh gác. Mai phụ trách cắt đứt camera giám sát ở hành lang trong vòng mười giây, mình lẻn vào trong phòng." Hỏa nhanh chóng bố trí các nhiệm vụ.

      xong, Ngữ lách người ra ngoài trước, nhàng xuất hành lang. dọc từ đầu này đến đầu kia, khi xác định thời điểm cả hành lang có người, đầu hơi nghiêng về phía tai trái của mình, giọng truyền ra: "An toàn."

      Nhận được tín hiệu của Ngữ, Mai ra, chầm chậm bước chân, về phía máy theo dõi hành lang, bàn tay trắng nõn nhàng giơ cao, lấy ra máy nhiễu sóng, giám sát tạm thời bị tạm dừng.

      Lúc này, Hỏa từ trong phòng bước ra ngoài, lấy ra cái thẻ giống như thẻ mở cửa phòng, cắm vào bên cạnh cửa phòng, tiếng rắc rắc vừa vang lên, cửa phòng mở ra, Hỏa lách người vào, đóng cửa phòng lại. Thực liên tục lưu loát tất cả các động tác, nhiều ít vừa vặn mười giây.

      Khoảnh khắc Hỏa qua cửa để vào phòng, camera giám sát hành lang bắt đầu khôi phục lại bình thường, Mai bộ trở về phòng.

      Hỏa bước vào căn phòng mà Mộc Vân Phong ở, mắt đảo qua bài trí của căn phòng, trong phòng tất cả đều như trước, giường, chăn xếp chỉnh tề, có thể căn bản là có mở ra. Lúc ánh mắt của đảo qua tủ đầu giường, cái túi màu trắng lọt vào tầm mắt của , làm cho trái tim vui mừng.

      Bước lên mấy bước, tới đầu giường, cầm cái túi tay, nhàng mở ra. Bên trong ngoại trừ chút đồ dùng để hóa trang, cũng có gì cả. Hỏa đổ toàn bộ đồ trong túi ra, hoàn toàn có tai nghe dây.

      Điều này làm cho trong lòng bắt đầu nhói lên. Tai nghe dây có ở trong phòng, nhưng lúc gọi Mộc Vân Phong lại có trả lời lại. Điều này chứng tỏ Mộc Vân Phong xảy ra chuyện, nhưng cuối cùng xảy ra chuyện gì chứ?

      Hỏa vừa nghĩ, vừa đẩy cửa sổ của căn phòng ra, bệ cửa sổ có mấy vết rạch ràng làm cho chú ý. Lần theo dấu vết, ánh mắt Hỏa chuyển tới cái cây to, sau đó bước ra xa nhìn lại.

      Chương 67: Hành tung bại lộ (Ba)

      Editor: Thoa Xù

      Truyện chỉ được edit tại *******************.

      Khi mấy chữ to mạ vàng Nhà trưng bày triển lãm Hồng Vũ đập vào trong mắt , làm cho đồng tử rụt lại chút. Trong lòng lập tức sáng tỏ.

      biết Mộc Vân Phong nhất định là nhảy từ cửa sổ này đến cái cây đó, sau đó về phía Nhà triển lãm cách đó xa. Đưa tầm nhìn xem xét hai bên, và cả bệ cửa sổ làm cho mắt Hỏa sáng lên, lập tức mở cửa sổ ra, cầm lấy cái túi, thông qua tai nghe dây bảo Mai mở cửa sổ phòng bên cạnh ra.

      Mai vừa mở cửa sổ ra, vừa vặn nhìn thấy đầu của Hỏa lộ ra, đưa tay kéo Hỏa vào. Sau đó vội vàng hỏi: "Phát được gì rồi hả?"

      Sắc mặt của Hỏa nặng nề lắc đầu cái, sau đó nghiêng về phía tai nghe dây : "Ngữ, quay trở lại ."

      lát sau Ngữ vào phòng, ba người ngồi xuống sô-pha, Hỏa lấy máy tính xách tay của mình ra, bật máy lên. Nhập thông tin vào, tra ra bản đồ của thành phố B.

      Lấy cận hình ảnh Nhà trưng bày triễn lãm Hồng Vũ, lần dò theo đường của Mộc Vân Phong, từ từ kéo gần lại. Lúc nhìn thấy mấy bức tường xuất trước mắt, chớp mắt mấy cái.

      Đây chính là đường cùng mà.

      "Đừng nóng vội, kéo ra xa hơn phía sau ." Mai nhàng lên tiếng, cũng căng thẳng. Nhưng nghĩ tới Mộc Vân Phong bị bắt chắc hẳn là phải nhảy từ chổ vách tường này để ra ngoài.

      Mặc dù biết làm sao Mộc Vân Phong làm được, nhưng thực tế cho biết Mộc Vân Phong nhất định là nhảy từ nơi này ra ngoài .

      Kéo ra xa hơn, qua khỏi bức tường, trước mặt xuất con sông lớn. Nhìn thấy con sông này, ba người liếc nhìn nhau, lo âu trong lòng càng lớn.

      Bởi vì ba người đều biết Mộc Vân Phong biết bơi, hơn nữa lại sợ nước. Nếu như nhảy xuống sông, họ dám nghĩ hậu quả nghiêm trọng đến đâu. Trừ khi là có người cứu , bằng chết là cái chắc.

      Nghĩ tới đây, hai tay của Hỏa run rẩy gõ bàn phím mấy chữ “Diễn biến việc mới nhất tại thành phố B”. Gõ xong mấy chữ đó, ba người như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào màn hình nhảy lên, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức nào.

      Tin tức ra, thời gian chỉ có mấy giây, mà với ba người lâu như là trôi qua cả thế kỷ, ba người họ đều cảm thấy quần áo dính vào người mình cảm giác dính dính.

      Thời gian mấy giây ở đây, làm cho các lo lắng căng thẳng đổ cả mồ hôi lạnh. Cũng may, có tin tức chết trôi nào, điều này làm cho mấy người các hơi yên lòng.

      Họ đều nghĩ có lẽ Mộc Vân Phong được người khác cứu cũng chừng, hơn nữa bọn họ nhớ rằng còn có người đàn ông, chừng người đàn ông kia biết bơi.

      Ba người mặc dù ra sức nghĩ về phương diện tốt, nhưng trong lòng lại càng lo lắng. Họ biết thân phận của người đàn ông kia, biết đối phương là thù hay là bạn, có làm hại Mộc Vân Phong hay .

      " được, mình phải tìm lão đại." Hỏa hô tiếng rồi tắt máy tính xách tay , đứng lên rồi bỏ .

      "Hỏa, bình tĩnh chút ." Mai kéo tay Hỏa lại. Bây giờ phải là lúc kích động, mặc dù Mộc Vân Phong sống chết , nhưng bây giờ tình hình rối rắm, liều lĩnh ra ngoài tìm kiếm rất dễ dàng bại lộ thân phận. Thành phố B là địa bàn của Hồng bang, bọn họ cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, cứ như thế này, chẳng những làm cho Mộc Vân Phong càng thêm nguy hiểm, chừng mấy người các cũng bị đối phương chú ý tới.

      "Hỏa, hay là trước mắt chúng ta bảo Lan phái người điều tra tình hình tối hôm qua chút, xem xem tối hôm qua sông Cẩm Giang có cái gì khác thường ." Ngữ đứng dậy, đôi tay đè lên bả vai của Hỏa, ấn ngồi xuống.

      Những lúc thế này, bọn họ càng phải bình tĩnh. Nếu như bây giờ họ luống cuống, làm sao bàn bạc chuyện cứu Mộc Vân Phong được đây.

      "Được rồi, trước hết để cho Lan thăm dò tình hình." Hỏa bị hai người như thế, hơi bình tĩnh lại, tỏ vẻ tán thành đối với đề nghị của các .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :