1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 45: tranh tôi giành ( )


      "Lại là ?" Cùng lúc đó người đàn ông sau lưng cũng thấy khuôn mặt , chẳng thể nghĩ tới trước mắt có mục đích giống như mình lại là ấy.

      Được, rất được, lo tìm được này thể nào hả giận đây. Lần này được lắm, cần tìm có người đưa tới cửa rồi.

      tệ, tệ. Nhưng sao này cũng cảm thấy hứng thú với vật này?

      Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh lành lạnh mà mở miệng: " nghĩ tới nữ sát thủ Hồng nhan lừng lẫy, lại rửa tay chậu vàng, đổi nghề làm ăn trộm rồi."

      Giễu cợt trong mắt kia cho dù là ai cũng nhìn ra được.

      Nghe thấy lời giễu cợt này của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong cực kỳ tức giận. Nếu như bây giờ phải là bị Phượng Như Ảnh giữ chặt, vậy có thể đến phiên ta cười nhạo mình sao.

      người làm cho người ta chán ghét.

      Mộc Vân Phong ở trong lòng than thở tiếng, hôm nay xuất hành bất lợi. Đồng thời cũng vì bản thân mình khinh thường mà hối hận. Trước khi vào cửa biết rất ràng nơi này có người, nhưng vẫn ôm may mắn ở trong lòng mà tiến vào.

      vào vào , tối thiểu phải giữ vững cảnh giác chứ. Nhưng lại tốt rồi, thấy đôi ngọc bội, cái gì cũng quên mất, ngay cả người xuất phía sau mình cũng biết.

      Nếu như lúc này Phượng Như Ảnh là kẻ thù của mình, muốn giết mình, như vậy mình sớm tìm Diêm Vương báo danh rồi .

      Nhưng biết người này sao cũng ở đây? khó đoán ra mục đích của ta giống như mình, đó chính là cũng cảm thấy hứng thú với đôi ngọc bội này.

      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong nhếch môi cười, mặt cũng mang theo ý giễu cợt nhìn Phượng Như Ảnh và : "Phượng đương gia, đại ca cũng đừng nhị ca, chẳng lẽ phải vậy sao? Nếu để cho người hắc đạo biết Môn chủ của Ảnh môn lại giống như , làm ăn trộm, biết bọn họ nghĩ sao."

      "Tôi nghĩ nhất định bọn họ mở rộng tầm mắt thôi. Nhưng, đừng bảo là bọn họ, ngay cả bây giờ cũng cảm thấy Phượng Môn chủ làm chuyện này là mất thân phận đấy."

      Mộc Vân Phong vừa , vừa nhìn sắc mặt của Phượng Như Ảnh, nhìn thấy mặt từ từ dâng lên tức giận, trong lòng mừng rỡ. Lúc này, dùng mở cờ trong bụng để hình dung Mộc Vân Phong tuyệt đối là quá đáng.

      Nếu như lúc này, phải ở địa phương này, phải ở dưới tình huống này. Mộc Vân Phong nhất định có hình tượng mà cười to lên.

      Phải biết, hắc đạo đánh giá Phượng Như Ảnh là suy nghĩ sâu sắc, vui giận lộ ra.

      Mà bây giờ mấy câu nhàng của , lại có thể khiến cho lửa giận của Phượng Như Ảnh lên cao, là vinh hạnh của mà.

      " câm miệng cho tôi." Phượng Như Ảnh nghe lời của Mộc Vân Phong, biết là kích mình. Vốn là định để ý tới này, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười mặt Mộc Vân Phong, lại bình tĩnh được nữa.

      Thầm nghĩ: đáng chết này, lại dám cười nhạo , làm cho này biết cười nhạo Phượng Như Ảnh kết quả thế nào.

      Phượng Như Ảnh nắm súng trong tay chặt và chỉa vào đầu Mộc Vân Phong. rất muốn lập tức giết biết tốt xấu này.

      Nhưng vừa nghĩ tới mình bị mất mát nhiều ở người của này, lại quyết định dễ dàng bỏ qua cho đối phương. nhất định phải giữ đối phương lại để từ từ hành hạ, để cho này hoàn toàn phục tùng mình.

      "Thế nào, Phượng Môn chủ tức giận." Mộc Vân Phong cảm thấy cảm xúc của Phượng Như Ảnh dao động. Biết ta có suy nghĩ giết mình, đồng thời cũng biết tại ta giết mình.

      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong lại chuẩn bị thêm mồi lửa, hôm nay chọc Phượng Như Ảnh tức chết tuyệt đối bỏ qua. Ai bảo ta chỉ phá hư chuyện tốt của , còn dùng súng chỉa .

      ☆, Chương 46: tranh tôi giành ( hai )


      Phải biết rằng, Mộc Vân Phong bình thường hận nhất chính là chuyện bị người ta dùng súng chỉa vào mình. Nghĩ đến những người trước kia dùng súng chỉa vào mình, đều gặp Diêm vương gia. Sát khí trong mắt của Mộc Vân Phong chợt lóe lên, rất nhanh lại .

      Mở miệng vẫn như cũ chọc tức chết người đền mạng: "Ha ha, tôi còn tưởng rằng bộ dạng của Phượng Môn chủ đúng như tin đồn hắc đạo đấy. nghĩ tới lại dễ tức giận như vậy, nghe danh quả bằng gặp mặt đấy. Lời đồn nhầm người nha." Mộc Vân Phong vừa , còn vừa phối hợp mà lắc đầu lia lịa.

      Khiến lửa giận trong lòng Phượng Như Ảnh bốc thẳng lên . hận thể chưởng đập chết trước mặt, để cho ta câm miệng.

      Nhưng vừa nghĩ tới mục đích mình đến đây, lại nghĩ đến đồ ở tay chết tiệt này. Thế là hít sâu hai cái, và lạnh lùng : "Đưa thứ đó cho tôi."

      Thấy Phượng Như Ảnh đột nhiên bình tĩnh lại, Mộc Vân Phong nhíu lông mày. Thầm nghĩ: người đàn ông này đúng là đơn giản, bị mình chọc tức như vậy, lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà bình tĩnh lại. tệ.

      Đối với đối thủ mạnh mẽ như thế, trong lòng Mộc Vân Phong từ từ dâng lên ý niệm kết bạn. Dù sao cũng đều là lăn lộn ở hắc đạo, có thể hóa thù thành bạn đó là chuyện còn gì tốt hơn.

      Vui vẻ đùa cợt mặt Mộc Vân Phong biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc và mở miệng : "Chúng ta làm giao dịch thế nào?" Mộc Vân Phong nhìn ánh mắt tình bất định của Phượng Như Ảnh, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của ấy. Bọn họ thể nán lại ở địa phương này, nếu như qua hai phút mà còn chưa ra ngoài, thiết bị báo động tự động trong sảnh triển lãm này khởi động.

      " tại là tù binh của tôi, tại sao điều kiện với tôi?" Phượng Như Ảnh lạnh lùng , nhạt nhẽo trong giọng nghe thấy làm lòng người lạnh ngắt.

      "Có tư cách điều kiện hay , ra ngoài hãy . Tôi nghĩ hẳn là Phượng Môn chủ muốn ở lại chỗ này chờ người ta tới bắt." Mặc dù Mộc Vân Phong cực kỳ khó chịu với giọng của Phượng Như Ảnh, tục ngữ có , kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vào giờ phút này, dĩ nhiên chút việc làm cho mình mất hứng, mà làm ra chuyện hối hận.

      Kích thích nho này, Mộc Vân Phong vẫn để ở trong lòng. tại chuyện duy nhất muốn làm chính là rời khỏi nơi nguy hiểm này trước.

      Kim đồng hồ đồng hồ đeo tay qua phần bốn mươi giây rồi, nếu như ra ngoài, vậy vĩnh viễn bọn họ cũng đừng nghĩ ra ngoài.

      "Vì sao tôi phải nghe ?" Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong giễu cợt, vẫn có ý định ra ngoài. Lúc này Phượng Như Ảnh biết xảo quyệt của Mộc Vân Phong, cho nên cũng tin tưởng lời của .

      "Có tin hay là tùy . Còn lại mười giây, nếu như muốn ở lại chỗ này, tôi cũng có ý kiến. Mười, chín, tám, bảy. . . . . ." Mộc Vân Phong vừa phun con số, vừa quan sát thái độ của Phượng Như Ảnh.

      sớm biết Phượng Như Ảnh tin tưởng lời của mình, cho nên cũng trông cậy ta có thể mang mình ra ngoài. Mộc Vân Phong luôn luôn theo cách này, dựa vào người khác bằng dựa vào chính mình.

      lúc vừa phun ra chữ số ‘ bảy ’, thừa dịp lúc Phượng Như Ảnh nửa tin nửa ngờ, chân dùng sức chút, hung hăng giẫm lên bàn chân của Phượng Như Ảnh.

      Ở trong nháy mắt đối phương bị đau, người mềm mại, chợt bổ nhào về phía cửa chính sảnh triển lãm.

      Nhưng, Mộc Vân Phong vẫn xem thường Phượng Như Ảnh, mặc dù chân của bị đau, nhưng phản ứng của lại cực nhanh, khi thân thể của Mộc Vân Phong mới vừa ra cửa chính sảnh triển lãm, từ phía sau mà đến trước, lại duỗi đôi tay cái, vừa vặn ôm Mộc Vân Phong chuẩn bị ra cửa rời .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 47: tranh tôi giành ( ba )


      Bất ngờ cả hai người cùng té nhào xuống đất. Đúng lúc này, cửa chính của sảnh triển lãm phát ra tiếng phanh nhàng, tự động đóng lại rất nhanh.

      Phượng Như Ảnh nghe thấy tiếng động quay đầu liếc nhìn cửa đóng chặt, lại liếc nhìn Mộc Vân Phong bị mình đè ở đất, đôi mắt từ từ sâu xa, khiến con ngươi vốn đen như mực càng đen bóng hơn, ở trong bóng đêm này chớp động tia sáng .

      "Khốn kiếp" Mộc Vân Phong chửi, muốn đứng dậy nhưng được vì bị người đàn ông kia ép chặt.

      thể làm gì khác hơn là cắn răng, trở tay liền đánh chưởng lên người đàn ông. Nhưng, Phượng Như Ảnh cũng phải là đèn cạn dầu, Mộc Vân Phong vừa mới họat động, trong nháy mắt tay ngọc thon thon như bị kìm sắt kiềm chế chặc.

      Mộc Vân Phong giùng giằng muốn rút tay mình từ trong tay Phượng Như Ảnh ra, dùng nửa sức lực, nhưng tay của mình vẫn còn ở trong tay đối phương, ngoại trừ mảnh đỏ tươi ở tay cùng với tay đau, cái gì cũng có thay đổi.

      "Khốn kiếp, buông tay." Mộc Vân Phong rút tay của mình ra, lại đứng dậy được, ra tay đánh lại người khác, chỉ có thể dùng tài hùng biện, liền hướng về phía Phượng Như Ảnh mắng to.

      Phượng Như Ảnh đè ở người Mộc Vân Phong, thèm để ý đến tiếng mắng vô thưởng vô phạt này của Mộc Vân Phong. Giờ phút này mắt khép hờ, ngửi hương tóc ở đầu Mộc Vân Phong, say mê dứt.

      "Buông tôi ra" Mộc Vân Phong dùng sức giãy dụa thân thể của mình, cố gắng thóat thân khỏi Phượng Như Ảnh.

      "Đừng động" Giọng của Phượng Như Ảnh mang theo khàn khàn, cảnh cáo lộn xộn này. Mộc Vân Phong động đậy mấy cái mới vừa rồi, làm cho bộ vị người bắt đầu đứng thẳng. nếu như ngăn cản động tác của Mộc Vân Phong, cũng thể bảo đảm phát sinh chuyện gì.

      biết vì sao, vẫn luôn là người lạnh lùng vô cảm, hơn nữa ý chí rất mạnh, ba mươi năm qua gần như có người phụ nữ nào có thể hấp dẫn được .

      Lại ngờ ở phía dưới, có thể làm cho bản năng của thân thể phản ứng. Điều này làm cho có chút mất hồn, nhìn gò má của Mộc Vân Phong, nhịp tim có vẻ dao động.

      Mộc Vân Phong cũng là người nhạy cảm, cảm thấy thân thể của Phượng Như Ảnh thay đổi và cứng ngắc, thầm mắng tiếng "Sắc Quỷ" rồi trong nháy mắt lúc Phượng Như Ảnh ngây ngẩn, chân hướng về sau đạp cái mạnh, thân thể trượt về phía trước, thoát khỏi tay khống chế của Phượng Như Ảnh.

      Động tác của Mộc Vân Phong, khiến Phượng Như Ảnh mất hồn chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn Mộc Vân Phong thoát khỏi tay mình tâm tư gì cũng còn.

      Người chợt nhảy lên theo, bàn tay duỗi cái về phía trước, giữ lại bả vai của Mộc Vân Phong.

      "?" Tay của Phượng Như Ảnh chụp được bả vai mảnh khảnh của Mộc Vân Phong làm bị đau lúc, rồi xoay người đánh về phía Phượng Như Ảnh.

      Làm thế nào cũng nghĩ đến tốc độ cùng phản ứng của người đàn ông này nhanh ngờ, vốn còn muốn thừa dịp ta phân tâm, thừa dịp chút thời gian ta từ dưới đất đứng dậy, mà chạy .

      Lại nghĩ rằng mình mới vừa cất bước, tay Phượng Như Ảnh đến.

      Phượng Như Ảnh vừa nhìn thấy bàn tay Mộc Vân Phong đánh về phía mình, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười thản nhiên, tay chụp ở bả vai Mộc Vân Phong căn bản nhúc nhích, lại dùng tay tiếp nhận bàn tay Mộc Vân Phong đánh tới.

      Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh có thể dễ dàng đón lấy công kích của mình như thế, tự ta ép mình quá đáng, vì vậy hơi nghiêng thân thể, đồng thời tay trái đánh tới Phượng Như Ảnh còn tay kia ở dưới nách tay chụp bả vai mình.

      Thấy Mộc Vân Phong dùng toàn lực đánh kích, Phượng Như Ảnh cũng dám sơ ý, chỉ thấy cánh tay co về, năm ngón tay thành trảo hướng về phía tay Mộc Vân Phong đánh mà bắt lấy.

      ☆, Chương 48: tranh tôi giành ( bốn )

      Mộc Vân Phong vừa nhìn tay Phượng Như Ảnh chụp ở vai mình rút về, tức cũng ham chiến, mà quay người bỏ chạy.

      Nhưng Mộc Vân Phong lại nghĩ tới lúc xoay người muốn chạy, tay kia của Phượng Như Ảnh từ trảo biến thành móc câu chụp vào cánh tay , dễ dàng câu lấy ngọc bội trong túi ra.

      "Hèn hạ" Thấy bàn tay kia của Phượng Như Ảnh chợt lóe rồi biến mất ở túi bên hông mình, Mộc Vân Phong cực kỳ tức giận.

      Làm thế nào cũng ngờ Phượng Như Ảnh lại dám gạt , ràng là công kích , sau lưng lại có chủ ý với ngọc bội của .

      Ngọc bội còn ở người, Mộc Vân Phong cũng chạy, quay đầu lại căm tức nhìn Phượng Như Ảnh, hận thể đâm mấy cái lên người của ta.

      Mà lúc này Phượng Như Ảnh nhìn thấy Mộc Vân Phong tức giận đến mức thay đổi sắc mặt, vừa ngắm nghía ngọc bội trong tay, vừa nhìn cười nhạt. Nụ cười kia xuất mặt người đàn ông lạnh lùng tàn khốc, thấy thế nào cũng chân .

      Khiến Mộc Vân Phong hận thể xé nát khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc mang theo mị hoặc này. Đáng ghét, Mộc Vân Phong làm thế nào cũng nghĩ đến khi người đàn ông này cười lên lại đẹp mắt như vậy.

      Nếu như phải là ta vuốt vuốt ngọc bội ở tay, làm cho thấy người đàn ông này đắc ý, cho rằng người đàn ông này cười tâm.

      "Trả đồ cho tôi." Mộc Vân Phong hơi đè xuống lửa giận trong lòng mình, đưa tay về phía Phượng Như Ảnh.

      "Tại sao phải trả đồ lại cho ? Từ đầu đây là đồ của tôi." Thấy Mộc Vân Phong đưa ra tay, Phượng Như Ảnh nắm chặt ngọc bội vào trong tay. mới vừa ngắm nghía xong, chẳng qua là xác nhận đây có phải là đồ của . tại xác nhận xong, lẽ ra nên cất .

      Nhưng, động tác của Phượng Như Ảnh, cùng với lời của , lại làm cho Mộc Vân Phong hiểu lầm, cho rằng ý của Phượng Như Ảnh là đồ đoạt chính là từ trong tay của .

      " vô sỉ, ràng vật đó là tôi trộm, bây giờ lại là của , biết xấu hổ." Gương mặt Mộc Vân Phong lạnh lùng, ngoài miệng cũng tha người.

      Cho dù bây giờ đánh lại Phượng Như Ảnh, nhưng làm thế nào cũng phải kích thích làm cho đối phương tức giận. Như vậy mới có cơ hội lấy ngọc bội từ tay Phượng Như Ảnh.

      " trộm? Nếu như phải là chen ngang vào, ngọc bội kia sớm đến tay tôi, còn đến phiên trộm sao." Ngọc bội ở trong tay, tâm tình Phượng Như Ảnh rất tốt nên đấu võ mồm với Mộc Vân Phong.

      Ngay cả chính cũng biết, bình thường mình lạnh lùng tàn khốc và cũng rất ít , sao lại cải cọ với Mộc Vân Phong về chuyện ngọc bội thuộc về ai.

      Nếu như đổi lại là lúc trước, đồ lấy được, sớm phủi mông chạy lấy người rồi. Sao lại còn rãnh rỗi tranh luận với vật này thuộc về ai.

      Ở trong mắt Phượng Như Ảnh , chỉ cần đồ đến tay , đó chính là của . Huống chi vật này vốn là của , lại càng thèm giải thích với bất kỳ ai.

      Nếu như có người phục, như vậy tay gặp chân xác định. Nào có thời gian phí nhiều lời như vậy.

      Cho nên, hôm nay phá lệ rồi. Lại tốt bụng tranh luận với ở trước mắt, điều này có thể có hứng thú với này.

      "Chính mình vô dụng cũng đừng ở nơi này mà mất mặt. đến trước thế nào, ngọc bội kia chính là bà tôi đây mang ra từ sảnh triển lãm, mà phải là ." Mộc Vân Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phượng Như Ảnh. Mặc dù cảm thấy người đàn ông này giống như tin đồn, nhưng vì muốn lấy lại ngọc bội, nghĩ nhiều như vậy, chỉ lòng muốn kích thích tức giận của người đàn ông này, sau đó chọc ta tức chết, từ đó cầm lại ngọc bội vất vả mới trộm được.

      "Cho dù mang ra từ sảnh triển lãm thế nào, ? đừng quên, tại đồ tay tôi."

      ☆, Chương 49: tranh tôi giành ( năm )


      Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong ra sức kích mình, nụ cười ở mặt càng lúc càng lớn, đột nhiên cảm thấy vẻ tức giận của này, so với dáng vẻ cười của ấy đẹp mắt thuận mắt hơn nhiều.

      Nhưng, Phượng Như Ảnh vừa xong, tay bỗng đau xót, chỉ thấy Mộc Vân Phong cắn cái tay cầm ngọc bội.

      này phải điên rồi chứ, lại dám cắn tay của mình. Mặc dù da mình dầy, có cắn cũng đau, hơn nữa môi của này đụng ở tay mình lại cảm thấy mềm mại , tê tê, nhưng cũng cần coi mình là con chó chứ.

      Phượng Như Ảnh sững sờ nhìn tay của mình, nhìn miệng xinh xắn của Mộc Vân Phong cắn lấy tay của mình, lại có tức giận.

      Da của Phượng Như Ảnh phải dầy bình thường, Mộc Vân Phong chỉ cắn cho tay của ta ra dấu vết, ngược lại cắn đến mức làm cho răng mình đau luôn.

      Mộc Vân Phong buồn bã trong lòng chút, rồi len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ta cùng cặp mắt sâu như biển xanh nhìn mình chằm chằm, trong lòng đau xót thôi.

      Người đàn ông chết tiệt, da này sao lại dầy như thế nhỉ, sao mà cắn cũng cắn nổi, chính mình là , lại trở thành con chó .

      Chiêu này là Mộc Vân Phong nảy sinh tạm thời, đánh lại người đàn ông này, mắng ta lại chút động đậy, trong lúc tròng mắt lưu chuyển nghĩ tới biện pháp này, ai ngờ lại có tác dụng.

      " , định vẫn cắn như vậy à?" Hồi lâu, truyền tới bên tai là giọng mang theo nụ cười của Phượng Như Ảnh.

      "Hừ" Mộc Vân Phong còn có cách nào, đành phải buông tay Phượng Như Ảnh ra. Vừa lấy tay che răng ngà cắn đến đau của mình, vừa căm tức nhìn Phượng Như Ảnh. Nếu như mắt có thể giết người, đoán chừng Phượng Như Ảnh sớm chết nhiều lần rồi.

      " rất muốn ngọc bội kia?" Phượng Như Ảnh thấy khuôn mặt của Mộc Vân Phong tràn đầy tức giận, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Tâm tư xoay chuyển, mở miệng hỏi Mộc Vân Phong.

      đột nhiên suy nghĩ, nếu như này thích, đưa cho ấy cũng sao.

      " ?" Mộc Vân Phong hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Như Ảnh cái, trong lòng càng căm tức hơn. Đây phải là biết còn hỏi à, thích sao lại liều lĩnh nguy hiểm như vậy mà tới trộm? thích sao tìm mọi cách đoạt lại?

      Mà bây giờ tên khốn chết tiệt này dám lời như thế, việc gì cũng có thể nhịn việc này sao lại thể, cực kỳ ghê tởm. Mộc Vân Phong nghĩ thầm, đừng có rơi vào trong tay bà đây, bằng nhất định khiến cho chịu nổi.

      "Cho ." Im lặng hồi lâu, Phượng Như Ảnh rốt cuộc cũng quyết định, đưa Phượng bội cho Mộc Vân Phong.

      "?" Nhìn bàn tay duỗi ra, Mộc Vân Phong chần chờ vẫn nhúc nhích.

      Nghĩ thầm, Phượng Như Ảnh này phải uống nhầm thuốc chứ, sao lại có lòng tốt như vậy mà đưa ngọc bội cho mình?

      " muốn thôi vậy." Nhìn dáng vẻ Mộc Vân Phong ngơ ngác, nửa ngày cũng dám nhận ngọc bội, Phượng Như Ảnh tức giận trong lòng.

      Mình tốt bụng muốn đưa cho ấy miếng, thế mà ấy muốn.

      Lập tức co tay lại, thu ngọc bội về.

      Cảm thấy Phượng Như Ảnh thay đổi tâm tình, Mộc Vân Phong ngay sau đó cũng cần biết nhiều như vậy, liền phóng người tới trước người Phượng Như Ảnh, tay tập kích ngực của , tay thừa dịp cướp ngọc bội từ trong tay của .

      "?" Nhìn Mộc Vân Phong thế mà lại tập kích mình, hơn nữa cũng lấy hai miếng ngọc bội, Phượng Như Ảnh lại tức giận.

      Vừa thầm mắng mình tốt bụng, liên tục mắng Mộc Vân Phong xảo quyệt. Ngay sau đó cũng quản nhiều nữa, mà duỗi tay lấy súng bên eo lần nữa, chỉ về phía Mộc Vân Phong thối lui đến bên.

      "Trả đồ lại cho tôi?" Chỉ vào Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh từ từ đến gần, súng chống lên đầu , giọng lạnh lẽo.

      ☆, Chương 50: tranh tôi giành ( sáu )


      Đều do mình lúc mềm lòng, cho nên mới gặp phải này. chẳng thể ngờ này có lòng tham như vậy, lại muốn cả hai miếng ngọc bội.

      Mộc Vân Phong liếc nhìn họng súng chỉa vào mình lần nữa, trong lòng thầm hận thôi. muốn cước đạp chết người đàn ông này, để cho ta xuống địa ngục, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, Mộc Vân Phong đè xuống lửa giận này, mà mềm giọng : "Tôi trả đồ vật cho , lấy khẩu súng ra trước."

      Mộc Vân Phong vừa , vừa ở trong lòng hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Phượng Như Ảnh.

      " cảm thấy thế nào?" Phượng Như Ảnh lành lạnh mà , cũng có lấy khẩu súng ra, lại duỗi tay đến trước mặt của Mộc Vân Phong.

      "Hừ" Mộc Vân Phong khẽ hừ tiếng, bất đắc dĩ mà duỗi tay vào túi quần của mình. Đưa vào cả nửa ngày, cũng cam lòng mà lấy các thứ ra.

      Đây là đồ do mình liều mạng đoạt lấy từ trong tay Phượng Như Ảnh, tại vật tới tay, lại còn chưa nóng mà phải trả lại cho ta, cam lòng mà.

      Cũng có biện pháp, ai bảo trong tay người ta có vũ khí, mà nó lại đầu mình. Trước mắt, vì giữ được cái mạng, chỉ có thể NHỊN đau bỏ những thứ thích rồi.

      Cắn cắn đôi môi, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng chậm rãi lấy ngọc bội ra. Nhìn vẻ mặt Mộc Vân Phong đành lòng, nắm ngọc bội chặt, cực kỳ muốn, Phượng Như Ảnh cứ nhàn nhạt nhìn như vậy. Nhìn dáng vẻ Mộc Vân Phong rối rắm, trong lòng sớm cười lên rồi.

      Nhưng, ngoài mặt lại là dáng vẻ ra vẻ nhàng, cặp mắt khóa chặt vào Mộc Vân Phong, nhìn vào tay .

      Mộc Vân Phong đấu tranh lâu, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, chuyển ngọc bội về phía Phượng Như Ảnh. Vừa chuyển, cặp mắt lại nhìn mãi ngọc bội.

      Liên tục nhìn Phượng Như Ảnh nhận lấy ngọc bội, nhìn ta bỏ vào trong túi, cho đến khi thấy được, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

      Nhận lấy ngọc bội trong tay Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhìn ánh mắt theo chặt này của Mộc Vân Phong, nhanh chóng bỏ vào túi. Lần này cất đồ rất kỹ. Mới vừa rồi bị lừa lần, thề bao giờ tin tưởng này nữa.

      "Đáng ghét" Mộc Vân Phong nhìn ngọc bội vào túi Phượng Như Ảnh, trong lòng thầm mắng tiếng. Quay đầu nhìn xuống đồng hồ tay của mình, thời gian qua từng phút từng phút, sắp tới thời gian bảo vệ tuần tra sảnh triển lãm, nhưng Phượng Như Ảnh vẫn buông tay, trong bụng sốt ruột nên : "Đồ về trong tay , có thể thả tôi chưa."

      Lần này Phượng Như Ảnh chuyện, cũng có thả như Mộc Vân Phong hy vọng, mà là áp giải Mộc Vân Phong từ từ ra ngoài. Chỗ này an toàn, về phần này, thề sau này tuyệt đối nhàng tha thứ cho ta.

      Cửa chính nhà triển lãm càng lúc càng gần, mắt thấy bọn họ phải trở ra cửa chính này. Đột nhiên Mộc Vân Phong chuyển động, chỉ thấy uốn éo cái, liền từ trong tay Phượng Như Ảnh lắc ra ngoài.

      Tiếp theo lấn người đến gần, đánh vào con mắt của Phượng Như Ảnh.

      Dù sao Phượng Như Ảnh cũng nhanh, thấy Mộc Vân Phong đánh về phía hai mắt của mình, lập tức cúi đầu, tránh thoát kích này của . Nhưng vẫn cứ như thế, được dịp đưa thân thể đến gần Mộc Vân Phong.

      Đúng lúc này, Mộc Vân Phong nhắm đúng lúc, nhanh chóng đưa tay về phía túi Phượng Như Ảnh, dễ dàng gắp đôi ngọc bội ra ngoài.

      Lúc này Phượng Như Ảnh mới kịp phản ứng, ra này tấn công là giả, trộm ngọc bội của .

      Lập tức lửa giận dâng lên cao, để ý đây là địa bàn của người khác, liền vung tay về phía mộc Vân Phong.

      Thấy Phượng Như Ảnh đánh tới mình, Mộc Vân Phong mới ngu như vậy mà đánh nhau với . Chỉ thấy như con thoi, từ dưới nách Phượng Như Ảnh chui qua, nhảy cái đến cạnh cửa.

      Trở ra cửa chính nhà triển lãm, Mộc Vân Phong vừa lui ra ngoài vừa cười đắc ý với Phượng Như Ảnh và : " bạn, tốt nhất đừng chọc tôi."

      Nhưng, Mộc Vân Phong đắc ý nên căn bản phát , phía sau mình có tia hồng ngoại chờ .

      Nhất thời, đích đích đích cả nhà triển lãm vang lên tiếng còi báo động, nhân viên bảo vệ từ bốn phương tám hướng vọt tới phía bọn họ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 51: phía sau có truy binh ( )


      "Chết tiệt" Mộc Vân Phong thầm mắng tiếng, nhìn nhân viên bảo vệ bao vây mình, nhanh chóng nhảy người lên, chuẩn bị rời .

      Nhưng ngờ, vừa mới nhảy người lên, sức lực lớn kéo phải lui về phía sau. Quay ngược lại mấy bước, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng ổn định được bước chân, quay đầu lại nhìn về phía bàn tay vừa mới kéo mình, theo bàn tay đó, thấy người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc. Nhìn dáng vẻ ta có vẻ nhàng, Mộc Vân Phong nhất thời tức giận, chút nghĩ ngợi liền đánh tới phía Phượng Như Ảnh.

      Gã đàn ông chết tiệt này, lúc này lại để cho mình . Thiếu chút nữa làm cho mình vấp ngã, cơn giận này làm sao nhịn được.

      Nhịn nổi, vậy cũng chỉ có đánh, mặc dù mình đánh lại ta, nhưng cũng cần thiết phải chịu đựng cơn giận vô cớ này?

      Mộc Vân Phong đánh nhiều chiêu hung ác về phía Phượng Như Ảnh, làm cho kinh ngạc thôi. Nghĩ thầm phải là này điên rồi chứ, vào lúc này lại có ý định đấu đá nội bộ, còn có tinh lực để tấn công mình.

      Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong nổi điên tấn công, vừa tránh né vừa hiểu, sau mấy chiêu, rốt cuộc cũng nhịn được mà gầm " làm gì đấy, muốn chết cùng tôi." Tay tùy ý duỗi cái về phía trước, cản lại tấn công của Mộc Vân Phong, đồng thời đôi mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào , nhìn muốn nổi điên tới khi nào.

      Mộc Vân Phong nghe Phượng Như Ảnh như vậy, nhất thời sửng sốt, trong lòng hơi xúc động, mắt nhìn về phía địa phương mình mới vừa chuẩn bị rời . Con ngươi thu lại, mắt chợt trợn to, nhìn thấy cái gì?

      Mới vừa rồi phương hướng Mộc Vân Phong muốn rời khỏi có những vòng dây màu xanh, lúc này nhìn kỹ lại, từ phía cây màu xanh kia lộ ra từng điểm đỏ, ở trong bóng đêm mờ tối đó nhìn qua được trang bị đỏ thẩm, vừa xinh đẹp, lại quỷ dị khó lường như vậy.

      Nhìn thấy màn như vậy, lại thấy cực kỳ tương xứng như vậy, nhìn điểm này chớp chớp tia đỏ, Mộc Vân Phong nhất thời lạnh từ đầu đến chân.

      Chết tiệt, làm thế nào cũng ngờ đến, ở đó dùng để trang trí, bụi cây xanh dùng để điểm tô cho đẹp hoàn cảnh, lại là toàn bộ súng tự động bắn tỉa tia hồng ngoại.

      nghĩ tới Hồng bang lại giấu thứ khoa học kỹ thuật cao như vậy ở trong cây xanh bình thường nhất, giấu ở trong vòng dây xanh cũng có ai chú ý. Nhìn như vậy , mình sai biết bao nhiêu, lại bắt đầu thay đổi cách nhìn với Hồng thị.

      ra, nhà triển lãm này hề dễ dàng giống như Mộc Vân Phong nhìn thấy, sát chiêu của nó giấu ở chỗ tối, giấu ở chỗ mà người bình thường chú ý đến.

      Nếu như vừa rồi phải là Phượng Như Ảnh giữ lại kịp thời, bây giờ thi thể rồi. Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong xoay người nhìn Phượng Như Ảnh cảm kích, nhàng với : "Cám ơn!"

      Mặc kệ như thế nào, tối nay người đàn ông này cứu mình mạng. Cái chuyện này phải thừa nhận.

      Mặc dù giọng rất , nhưng Phượng Như Ảnh lại nghe thấy ràng. Chỉ nghe "Hừ" tiếng từ trong mũi Phượng Như Ảnh phát ra, mặt vẫn vẻ gì và nhìn Mộc Vân Phong cái sâu sắc, sau đó buông tay ra, chạy hướng ngược lại.

      may là lúc ban ngày có cẩn thận quan sát tòa nhà triển lãm, hơn nữa đối với súng ống rất quen thuộc, cho nên mới phát ra đồ giấu chung quanh nhà triển lãm này.

      Những thứ đồ này ban ngày nhìn chỉ là cách trang trí, nhưng khi đến buổi tối đó chính là vũ khí sắc bén, chỉ cần đối phương khởi động chốt mở, như vậy chờ đợi bọn họ chính là đạn dày đặc.

      Mới vừa rồi trong lúc vô tình Mộc Vân Phong đụng phải tia hồng ngoại, cũng tương đương với khởi động chốt mở.

      ☆, Chương 52: phía sau có truy binh ( hai )


      chỉ có phát báo động, mà còn khiến cho nhân viên bảo vệ biết có người xông vào, đồng thời cũng khởi động chốt mở giấu vũ khí chung quanh đây.

      dám cam đoan, nếu như mới vừa rồi giữ chặt Mộc Vân Phong, chỉ cần ấy lên trước hai bước nữa, như vậy những viên đạn kia bắn ra tuyệt đối có thể bắn ấy thành tổ ong vò vẽ.

      vẫn biết Hồng thị hoặc là thế lực của Hồng bang ở thành phố B này rất lớn, lại nghĩ rằng trình độ cao như thế. Lại dám công khai bày súng ống ở chung quanh sảnh triển lãm này.

      Vốn là tối nay có thể nhìn xảo quyệt này chết ở trước mặt mình, cũng biết tại sao ở khoảnh khắc ấy xông ra giữ ấy lại.

      Phượng Như Ảnh nghĩ đến mình lại mềm lòng, lại bị này ảnh hưởng, lập tức lạnh xuống, cũng đợi Mộc Vân Phong nữa, mà chạy về phía trước mình.

      Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh buông tay của mình ra rồi chạy thẳng về phía trước, cảm thấy cơn giận của ta, trong lòng có hơi khó hiểu, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lại dừng lại, lập tức mở bước chân ra điên cuồng đuổi theo Phượng Như Ảnh.

      Mộc Vân Phong biết, nếu Phượng Như Ảnh ngay cả chuyện kín đáo như vậy cũng biết, có thể ở thời điểm nguy cấp nhất kéo , cứu mạng, vậy nhất định ta rất hiểu bố trí gần đây của sảnh triển lãm này.

      Ít nhất ta có thể hiểu hơn mình, cho nên trực giác cho biết theo Phượng Như Ảnh là chính xác sai, người đàn ông này tuyệt đối có thể phá vòng vây ra ngoài.

      Nhân viên bảo vệ nhà triển lãm nghe thấy còi báo động, vội vã chạy tới. Bọn họ làm thế nào cũng ngờ đến cách buổi bán đấu giá còn tới tuần lễ, liên tục có người dán mắt vào bảo bối bên trong sảnh triển lãm này.

      Có lúc bọn họ cũng thấy khó hiểu, tại sao ông chủ lại muốn triển lãm trước khi bán đấu giá, làm cho thần kinh nhân viên bảo vệ bọn họ ngày ngày căng thẳng, ngay cả ngủ cũng là mở mắt.

      Chính là sợ bảo bối trong sảnh triển lãm này bị người ta cố tình ăn trộm . Mặc dù bọn họ cũng biết gần sảnh triển lãm này và trong phòng triển lãm bố trí ít báo động và cơ quan.

      Nhưng vậy có ích lợi gì, chỉ có những người sợ chết, người ham bảo bối mới đến đây thôi.

      Vậy mà, bảo bối này mới triển lãm chưa tới hai ngày, có bốn năm nhóm người đến trước dò đường hoặc trộm vật rồi. Tính cả hôm nay nhóm này là nhóm người thứ sáu.

      Nhân viên bảo vệ thấy phương hướng hai người trốn chạy, vừa với đồng nghiệp mình, vừa đuổi theo hướng hai người.

      Nhất thời thanh vô tuyến điện chung quanh sảnh triển lãm thay nhau hòa , vang vọng ở trong bóng đêm.

      Tiếng động ở sảnh triển lãm Hồng Vũ, cũng đồng thời đưa tới cái nhìn thẳng của ngành công an thành phố B. Mặc dù Hồng thị là do Hắc bang chuyển loại hình mà đến, bên trong là đen tối, nhưng mặt ngoài lại là trắng , cho nên bọn họ thể bỏ mặc chuyện này.

      Huống chi lần này bán đấu giá và triển lãm được ông chủ Hồng thị chi phí, lại còn hứa quyên góp phần cho thành phố để tham gia kiến nghị.

      Cứ như vậy, cho dù phải nhìn ở vị trí ông trùm Hồng thị, thấy tiền nể mặt, người của cục công an cũng thể tham gia.

      Huống chi chuyện xảy ra, hai giây đầu tiên phải xử lý của thành phố B là gọi điện thoại cho cục công an thành phố B.

      Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, còi cảnh sát gào thét, kêu dài nghỉ về phía nhà triển lãm Hồng Vũ.

      "Hồng thị hổ là ông trùm thành phố B, ngay cả cục công an thành phố cũng hành động." Phượng Như Ảnh nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần chạy nhanh hơn. Vừa nghĩ vừa tăng nhanh bước chân.

      Mộc Vân Phong ở sau lưng Phượng Như Ảnh, nhìn Phượng Như Ảnh phía trước mặt càng chạy càng nhanh, vừa thở hổn hển vừa oán thầm ở trong lòng.

      ☆, Chương 53: phía sau có truy binh ( ba )


      nghĩ tới người tung hoành hắc đạo địch thủ như Phượng Như Ảnh, cũng sợ cảnh sát.

      " rốt cuộc muốn chạy đâu? Có thể nghỉ lát hay ?" Mộc Vân Phong vừa chống eo, vừa thở hổn hển.

      vẫn chạy phía sau Phượng Như Ảnh, thậm chí quên hỏi muốn chạy đâu. Đoạn đường này chạy tới đâu, Mộc Vân Phong có chú ý, chỉ biết phương hướng sơ sơ. Nhưng bây giờ thả chậm bước chạy, mới phát dường như Phượng Như Ảnh chạy vào ngõ cụt.

      Lần này Mộc Vân Phong bắt đầu nghĩ: xui xẻo như vậy chứ? Phượng Như Ảnh này hẳn là đầu óc có vấn đề rồi, sao lại chạy đến địa phương này.

      Chỗ này vừa nhìn chính là bất lợi với bọn họ, ở lại bị bảo vệ và cảnh sát tới, cho dù bọn họ có chắp cánh cũng thể bay được.

      " muốn bị bắt chạy nhanh chút cho tôi." Phượng Như Ảnh cũng quay đầu lại, phải là biết, bọn họ chạy rất lâu rồi, biết Mộc Vân Phong mệt mỏi. chỉ có ấy, chính mình cũng mệt mỏi.

      Nhưng bây giờ bọn họ ngoại trừ chạy, cũng có lựa chọn khác, trừ phi ở chỗ này chờ đối phương tới bắt.

      "Đáng ghét" Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh căn bản nghe được lời của mình, bộ dạng ngừng lại nghỉ ngơi, thể làm gì khác hơn là chạy lần nữa.

      Nhưng mà trong lòng của cũng đánh trống, biết chạy kiểu này, rốt cuộc là chạy lên trời, hay là có cánh cũng bay được.

      Nhưng đến mức này, chạy đến nơi này, thể quay đầu lại. Bởi vì Mộc Vân Phong biết, quay đầu lại tuyệt đối là con đường chết.

      tại chỉ có đem mạng đem hi vọng đặt lên người Phượng Như Ảnh, hi vọng phán đoán của ta chính xác, hi vọng tương lai chờ bọn họ.

      Cũng may Mộc Vân Phong phải là tiểu thư nũng nịu, bình thường cũng hay rèn luyện, cho nên chút mệt mỏi này vẫn còn chống đỡ được. Nhìn Phượng Như Ảnh cách mình càng ngày càng xa, Mộc Vân Phong hít sâu hơi rồi tăng nhanh tốc độ, đuổi theo phía ta.

      Trước mặt mặc dù Phượng Như Ảnh vẫn chạy về phía trước, cũng quay đầu lại, nhưng tầm mắt cũng ngừng quét về phía Mộc Vân Phong ở phía sau.

      Vừa bắt đầu thấy Mộc Vân Phong dừng lại nghỉ ngơi, còn lo lắng ấy theo kịp. Trong lòng rối rắm có nên bỏ rơi này hay .

      Nhưng bây giờ thấy này, rất có tiềm lực, còn có nghị lực, mệt mỏi đến như vậy rồi, nhưng vẫn liều mạng chạy theo mình.

      tệ, rất tốt.

      Phượng Như Ảnh hơi nhếch khóe miệng, cố ý thả chậm bước, vì muốn Mộc Vân Phong có thể theo kịp.

      Hai người chạy ở phía trước, đòan nhân viên bảo vệ tối om om ở phía sau liều mạng đuổi theo. Trường hợp hòanh tráng này có thể so với trường đua đại hội thể dục thể thao, mấy người chạy ở phía trước, phía sau có đoàn cổ động viên đuổi theo cố gắng lên.

      Nhân viên bảo vệ nhà triển lãm liều mạng đuổi theo phía trước, chạy đến mức hai chân tê dại, giống như phải là của mình. Nhưng, bọn họ cũng có ý dừng lại.

      Bởi vì bọn họ biết nhất định phải ngăn hai người này lại, nếu như bọn họ trốn, vậy bọn họ chỉ có chén cơm, thậm chí cả tánh mạng cũng khó giữ được.

      Nhớ ngày đó bọn họ tới nơi này làm bảo vệ nhà triển lãm này, tất cả đều hướng về phía lương cao này. Vì lương cao, rất nhiều người đều tới nộp đơn, bọn họ phải vượt qua rất nhiều, mới nhận được chức vị này. Vốn còn nghĩ việc này nhõm, dễ lăn lộn, lại nghĩ rằng cuộc triển lãm, thiếu chút nữa liều cái mạng già.

      Bọn họ giờ mới biết, lương cao này cũng phải dễ lấy như vậy, bọn họ phải làm tốt chuẩn bị tùy thời liều mạng. Bởi vì có thể tới nơi này trộm đồ đều là lăn lộn ở hắc đạo đấy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 54: phía sau có truy binh ( bốn )


      Mà những người đó, cũng đạo lý gì với bạn, chỉ cần cản đường phát tài của bọn họ, dù là bạn là ông trời, cũng dám ra tay, huống chi bọn họ chỉ là nhân viên bảo vệ nho .

      Nghĩ tới mấy em ngày hôm qua bị thương cho đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong bệnh viện, là đám bảo vệ lạnh sống lưng. Bọn họ cũng sợ mình giống mấy người kia bị người phía trước gây thương tích.

      Mặc dù bây giờ nhìn lại, hai người trước mặt liều mạng chạy trốn, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy, người phía trước đơn giản, bằng cũng ra đến bên ngoài mới bị phát .

      Hơn nữa phát này là người trong bọn họ, lỡ đụng bố trí tia hồng ngoại. Nếu như phải như vậy, đoán chừng bọn họ sớm chạy trốn mất tiêu rồi.

      Tuy rằng biết phía trước rất nguy hiểm, nhưng nhân viên bảo vệ còn đường lui, bọn họ chỉ có thể đuổi về phía trước. Nếu để cho hai người này chạy thóat, bọn họ cũng đừng nghĩ sống nữa.

      Ban đầu bọn họ thề ở trước mặt cấp , bây giờ cho dù phía trước là núi đao là biển lửa, bọn họ cũng phải nhảy, cũng phải đuổi theo.

      Vì mạng sống của mình, nhân viên bảo vệ nhà triển lãm dùng hết sức, cộng với đủ sức ngựa, hai chân vung vẩy liều mạng đuổi theo phía trước.

      Mà cách đó xa, tiếng còi của cảnh sát, truyền vào trong tai mọi người càng lúc càng . Nghe được tiếng còi cảnh sát, nhân viên bảo vệ đuổi đến đó càng hăng say hơn, mà hai người chạy trốn ở phía trước gương mặt lại buồn bực.

      Mộc Vân Phong thầm : những người này có thể cần chuyên nghiệp như vậy hay , bọn họ cũng phải là trộm đồ của những người đó, tội gì liều chết đuổi theo bọn họ thả chứ. Vì ông chủ bán mạng đến mức đó à.

      Nhưng trong lúc Mộc Vân Phong thầm lẩm bẩm, nhóm người sau lưng chỉ thả chậm tốc độ, mà ngược lại giống như đánh máu gà, chạy nhanh hơn.

      Chết tiệt, sao mấy người này chạy nhanh như vậy chứ. Mộc Vân Phong quay đầu liếc nhìn những người đó sau lưng, nhìn thấy bọn họ cách mình càng lúc càng gần, khỏi thầm mắng tiếng.

      Theo lộ trình, bọn họ chạy cũng chỉ hai cây số, nhưng mà đám bảo vệ chết tiệt này lại vẫn đuổi theo ở phía sau.

      Càng làm cho Mộc Vân Phong buồn bực chính là, cái địa phương quỷ quái này tha tới tha , đều là ngõ hẻm, lại nhìn thấy cái cửa ra.

      Điểm này quả làm cho người ta thể tưởng tượng nổi, nếu như đoán lầm, vùng địa phương lớn như vậy đều là thuộc về địa bàn tập đoàn Hồng thị, nếu tìm được cái cửa ra.

      Bởi vì đường này, bọn họ cũng nhìn thấy ít cửa, nhưng đáng tiếc đều bị phong kín rồi. Cho nên bọn họ chỉ có thể buồn bực mà chạy về phía trước. Chạy khoảng cách dài, lẽ ra bọn họ sớm rời khỏi phạm vi nhà triển lãm, nhưng lại thể ngờ đến là tìm được lối ra.

      Buồn bực nhé, buồn bực.

      Lúc này Mộc Vân Phong hối hận rồi, thiếu chút nữa đem ruột hối hận đến xanh luôn, lúc ấy làm sao lại tin tưởng Phượng Như Ảnh như vậy, cứ như vậy chạy theo ta tới đây.

      tại tốt rồi, chạy đường như vậy, thiếu nước nghiêm trọng , cho dù ngừng lại nghỉ lát, cũng thể được. Bởi vì nhân viên bảo vệ này vẫn theo sát nghỉ, căn bản cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi.

      Mộc Vân Phong thể lên tinh thần mười phần, tiếp tục chạy.

      Mà lúc này Phượng Như Ảnh giống như biết suy nghĩ của Mộc Vân Phong, giọng nhàn nhạt từ phía trước truyền đến: "Kiên trì chút nữa, chúng ta rất nhanh liền có thể thoát hiểm rồi."

      Giọng điệu tuy nhàn nhạt, mang theo lạnh như băng đặc biệt của Phượng Như Ảnh, nhưng lại khiến tinh thần Mộc Vân Phong hòan tòan phấn chấn. Mới vừa rồi nghe lầm chứ, Phượng Như Ảnh là rất nhanh liền có thể thoát hiểm rồi hả ? có phải có thể lý giải là, bọn họ rất nhanh là có thể chạy thóat rồi.

      ☆, Chương 55: phía sau có truy binh ( năm )


      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong còn như đưa đám nữa, nhanh chóng chạy trốn lần nữa.

      Phượng Như Ảnh chạy phía trước nhìn thấy lời của mình có tác dụng nên nở nụ cười, mặt kéo ra nụ cười thản nhiên, đáng tiếc lúc này là ban đêm, Mộc Vân Phong lại ở phía sau . Nếu như Mộc Vân Phong thấy nụ cười lúc này của Phượng Như Ảnh, nhất định tiếng " nghiệt"

      Mộc Vân Phong chạy theo Phượng Như Ảnh qua đường lại đường nữa, nhưng vẫn nhìn thấy cửa ra ở đâu. Trong lòng buồn bực ghê gớm.

      nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phượng Như Ảnh, giống như muốn bắn mấy phát cho rách ra. cảm thấy Phượng Như Ảnh lừa mình, nhưng lại thể làm gì đối phương.

      Mộc Vân Phong càng nghĩ càng buồn bực, rốt cuộc cũng ngừng lại. còn mù quáng chạy theo Phượng Như Ảnh nữa, mà dừng bước lại, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh vị trí của mình, nhìn xem có thể mượn thứ gì đó chạy thoát được hay .

      Giương mắt nhìn hai bên trái phải mình, mặc dù là ở trong màn đêm, nhưng Mộc Vân Phong vẫn thấy , hai bên trái phải này là bức tường rất cao.

      Gạch men sứ này bóng loáng như gương dán ở tường, để cho muốn mượn lực cũng được. Chớ đừng chi tới mặt tường cao này cho dù là muốn nhảy lên, cũng đạt tới vị trí cửa sổ đặt ở đỉnh đầu này.

      lên phía trước nhìn nữa, trước mặt ngoại trừ bức tường, căn bản là có đường. Khiến cho hiểu là, Phượng Như Ảnh vẫn chạy hướng tới bức tường kia.

      Nhìn thẳng vào người phía trước, Mộc Vân Phong chỉ hỏi: "Phượng Như Ảnh, chạy đâu?"

      Phượng Như Ảnh để ý đến Mộc Vân Phong, cũng gì, chỉ ra sức chạy về phía trước. Cho đến khi chạy tới bức tường trước mặt, lúc này mới ngừng lại hít thở, rồi liếc nhìn Mộc Vân Phong vẫn đứng tại chỗ, hai lời, nhàng nhảy thân thể lên, sau đó chân chạm lên tường chút, người cũng nhảy lên tới.

      Phượng Như Ảnh nhảy mấy cái, đứng ở đầu tường, giống như thiên thần quan sát Mộc Vân Phong phía dưới.

      Nhìn động tác của Phượng Như Ảnh, nhìn đứng ở đầu tường, ánh sáng trong mắt Mộc Vân Phong chợt lóe lên, trong lòng mừng rỡ, lập tức hề nghĩ ngợi, mà chạy về phía trước.

      suy nghĩ, nếu Phượng Như Ảnh có thể lên được, như vậy mình cũng có thể lên.

      Mấy bước chạy đến vị trí mới vừa rồi Phượng Như Ảnh đứng, Mộc Vân Phong nhìn bức tường cao ngăn ở trước mặt mình, mừng rỡ biến mất, tim nhất thời lạnh lẽo.

      Tường rào cao mấy mét này muốn lên thế nào đây, nếu như đổi lại là thi hành nhiệm vụ, mang đầy đủ trang bị, đó là chuyện , nhưng lần này, vì muốn cho chị em trong Các yên tâm, nên mang cái gì cả.

      Như vậy tay trống rỗng, căn bản là thể lên được. Mặc dù mới vừa rồi thấy Phượng Như Ảnh lên rất dễ dàng, cho rằng mình cũng có thể lên.

      Nhưng bây giờ. . . . . . Ai. . . . . .

      Nhìn bức tường cao này nửa ngày, Mộc Vân Phong cũng có động tác kế tiếp.

      Phượng Như Ảnh đứng ở tường, nhìn Mộc Vân Phong đứng ngốc ở đó, trong lòng hơi nổi nóng. Bây giờ chạy trối chết là quan trọng nhất, này ngược lại, lại đứng yên ở chân tường chứ.

      Chẳng lẽ ấy biết đám bảo vệ kia đuổi kịp đến đường này à, lập tức xuất trước mặt bọn họ sao?

      Đôi mắt sắc bén của Phượng Như Ảnh mang theo ý buồn bực, hung hăng trợn mắt nhìn thẳng vào Mộc Vân Phong nhìn chằm chằm vào bức tường biết nghĩ cái gì và phẫn nộ : " lên, đưa tay cho tôi."

      Nghe lời của Phượng Như Ảnh, lại nhìn thấy vươn bàn tay ra. Mộc Vân Phong bỗng kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác mà nhìn .

      " muốn chết nhanh chút." Phượng Như Ảnh liếc mắt nhìn bộ dạng ngây ngô của Mộc Vân Phong, lại nhìn nhân viên bảo vệ cách bọn họ chưa đầy trăm mét, có chút vội, và hướng về phía rống to.

      "A" bị Phượng Như Ảnh rống, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng tỉnh hồn lại, liếc nhìn nhân viên bảo vệ càng lúc càng gần, hướng về phía tường nhảy lên.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 56: đẩy vào bước đường cùng ( )


      Mộc Vân Phong nhàng nhảy cái, tay chống lên tường, mượn lực bắn lên đúng lúc với tới tay Phượng Như Ảnh vươn ra.

      Phượng Như Ảnh đứng ở tường, đưa bàn tay ra, lúc Mộc Vân Phong nhảy lên, chợt nắm lấy bàn tay bé của .

      Tay ngọc thon thon được bao bọc dưới bàn tay , mềm mại xương. luồng khác thường bỗng truyền khắp toàn thân , giống như là bị chạm điện, làm cho toàn thân tê dại hồi, thân thể cũng yên mà ở tường lung lay hai cái.

      "Cẩn thận" thấy thân thể Phượng Như Ảnh lắc lư, Mộc Vân Phong theo trực giác là do bị sức của mình kéo, vì vậy lo lắng và lên tiếng nhắc nhở.

      cũng muốn lúc mình còn chưa lên, kéo Phượng Như Ảnh xuống.

      Phượng Như Ảnh đứng ở tường lúc Mộc Vân Phong lên tiếng, cái tay trống kia sớm đè xuống dưới chân đạp đỉnh tường, để ổn định thân thể của mình.

      Mới vừa rồi rất nguy hiểm, Phượng Như Ảnh thầm nghĩ, vừa ổn định tâm thần của mình, vừa dùng sức kéo Mộc Vân Phong lên.

      Mộc Vân Phong mặc dù bị Phượng Như Ảnh kéo nhưng vẫn sử dụng cả tay chân để nhanh chóng bò lên tường, tốc độ kia động tác kia có thể so với con khỉ leo cây.

      Lúc này Mộc Vân Phong cũng còn để ý tới hình tượng gì của mình nữa, chỉ lòng muốn lên đến tường. Bởi vì lúc trèo tường, đầu hẻm truyền đến tiếng bước chân ràng.

      biết, nhân viên bảo vệ đuổi tới.

      Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mộc Vân Phong cố sức mà leo lên đỉnh tường. Lúc đứng thẳng người, mới cẩn thận nhìn địa phương bọn họ dừng.

      Vậy mà vừa nhìn, làm cho trán toát ra vạch đen.

      Chết tiệt, nhìn thấy cái gì?

      thế mà lại nhìn thấy địa phương bọn họ đứng là tường độc, trước sau liên tiếp chính là bức tường hai tòa cao ốc. Cái này trước sau đều thông, địa phương phía trước có người truy đuổi, làm thế nào chạy trốn?

      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong đem tia hi vọng cuối cùng ký thác vào bức tường ở phía sau, và cũng chính là phía sau mình.

      Hơi xoay người qua, nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi. Mặt phía sau này đen thùi lùi cái gì cũng nhìn thấy, nhưng lờ mờ có thể nghe được thanh nước chảy.

      Nhìn địa phương phía sau biết là rãnh nước hay là sông , Mộc Vân Phong có ý nghĩ muốn giết chết Phượng Như Ảnh.

      Tên khốn chết tiệt thế mà lại mang tới chỗ như thế, chỗ này chính là đường cùng có lối thoát.

      Khốn kiếp, khốn kiếp. . . . . .

      Mộc Vân Phong mắng ở trong lòng, đầu óc lại nhanh chóng chuyển động. được, bọn họ thể dừng ở tường này, trước mặt những nhân viên bảo vệ kia càng lúc càng gần . Nhưng mà cảnh sát sắp sửa đến cũng đủ cho bọn họ nhận được rồi.

      Nhưng, lúc Mộc Vân Phong rối rắm, toàn bộ nhân viên bảo vệ rốt cuộc cũng vào đến hẻm này. Ngõ hẻm nho nhất thời bị đám nhân viên bảo vệ vây quanh ven bờ lối thóat.

      Bọn họ giơ đèn pin lên, từ từ đến gần hai người đứng ở tường, mặc dù biết bọn họ bây giờ còn đường để chạy, nhưng họ cũng dám khinh thường.

      lúc nhân viên bảo vệ càng lúc càng đến gần, trong bóng đêm đột nhiên truyền đến phịch - tiếng súng vang lên, làm nhân viên bảo vệ sợ hết hồn chấn động ngay tại chỗ.

      Nhìn đốm lửa kia xẹt qua mặt đất, mấy bảo vệ ở phía trước kinh hãi cả người xuất mồ hôi lạnh ra. Nhanh chóng lánh sang hai bên, đồng thời tay sờ lên phía bên hông của mình, và rút súng lục ra.

      Vốn là bọn họ còn muốn bắt sống tù binh, nhưng bây giờ đối phương đột nhiên lấy súng lục ra, như vậy bọn họ muốn bắt được người càng khó khăn hơn.

      Tay giơ súng lên, chỉ về phía Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong, toàn thân căng thẳng, ánh mắt đề phòng. Bọn họ sợ người tường đột nhiên làm lọan, lấy mạng của bọn họ.

      ☆, Chương 57: đẩy vào bước đường cùng ( hai )


      "Lui về phía sau" Phượng Như Ảnh lắc lắc súng trong tay mình. Theo lắc lư của , họng súng kia chợt chỉ về hướng nhân viên bảo vệ ở phía dưới.

      Làm bọn họ sợ tới mức từng người toát ra mồ hôi lạnh, đẩy lẫn nhau lui về phía sau.

      Chuyện giỡn chơi à, chỉ riêng hai người ở đầu tường kia phát ra hơi lạnh đủ làm cho bọn họ sợ rồi, huống chi người trong đó còn cầm súng lục.

      Vừa rồi nhìn đối phương ra tay, cũng biết kỹ thuật bắn của người này vô cùng chính xác. Bằng cũng bắn đạn ở dưới chân của bọn họ, sượt qua mũi giày.

      "Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Mộc Vân Phong liếc nhìn những nhân viên bảo vệ kia tuy bị hù dọa, nhưng cũng có ý thối lui, lại liếc nhìn Phượng Như Ảnh cầm súng vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu và hỏi.

      " chúng ta nên làm gì?" Nghe câu hỏi của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhướng lông mày lên, gương mặt ung dung, giống như là xem những người phía dưới ra gì.

      "Tôi làm sao biết?" Mộc Vân Phong liếc mắt lên bầu trời, lại nhìn phía sau mình chút, vì vậy có tâm tình tốt mà trả lời câu hỏi của Phượng Như Ảnh.

      Nhưng trong lòng mắng Phượng Như Ảnh biết bao nhiêu lần.

      Mộc Vân Phong cảm giác hôm nay lúc mình ra cửa khẳng định xem hoàng lịch, bằng sao lại đụng phải chuyện xui xẻo như vậy chứ. Mặc dù là trộm đồ được rồi, nhưng bọn họ bây giờ bị vây ở chỗ này, đúng là xuống cũng xuống được, trốn cũng trốn thoát.

      lúc Mộc Vân Phong rối rắm trong bóng đêm thổi qua cơn gió, dưới chân tường bọn họ đứng truyền đến thanh từng đợt nước đánh vào bức tường, vang lên rầm rầm, giống như gào thét từng tiếng.

      Nghe thanh dưới bức tường kia truyền ra, thân thể Mộc Vân Phong chấn động mãnh liệt, ngưng oán thầm Phượng Như Ảnh, đồng thời xuất tia sáng ở trong mắt của . Ở trong bóng đêm , giống như có hai viên đá quý đen tỏa sáng, óng ánh đến chói mắt.

      "Phượng Như Ảnh, phải phía dưới là con sông chứ?" Mộc Vân Phong xác định chắc chắn mà hỏi lại. sợ thanh mới vừa nghe được là ảo giác của mình, cho nên kịp chờ đợi mà tìm Phượng Như Ảnh xác nhận.

      " ?" Phượng Như Ảnh vẫn là dáng vẻ ra vẻ nhàng, tiếp tục ném vấn đề cho Mộc Vân Phong.

      Hơn nữa Mộc Vân Phong sai, phía dưới này chính là con sông lớn mà người thành phố B gọi là Cẩm Giang. Sở dĩ lựa chọn con đường này cũng là vì biết nơi này có con sông lớn, khi cần thiết bọn họ có thể nhảy xuống sông chạy trốn.

      Điều này cũng là nhờ trước đó tới nhà triển lãm trộm đồ, đối với thành phố này hoàn toàn hiểu , nhất là biết rành khu vực gần nhà triển lãm này, chính là để ngừa vạn nhất.

      Lại nghĩ rằng đúng vào lúc này có tác dụng.

      nghe Phượng Như Ảnh trả lời lại và khẳng định suy đoán của , trong lòng Mộc Vân Phong kích động lúc, thiếu chút nữa muốn cảm tạ ông trời phen. Nhưng thái độ phấn chấn này của kéo dài chưa được mười giây, ngọn lửa trong mắt bắt đầu ảm đạm.

      " biết bơi ?" Mộc Vân Phong giọng hỏi, trong lời mang theo chút hi vọng .

      " biết ?" Phượng Như Ảnh lại hỏi ngược lại câu hỏi Mộc Vân Phong hỏi , trong mắt lại nhìn chằm chằm vào nhân viên bảo vệ phía dưới, nghĩ tới khi nào nhảy xuống, vừa có thể thoát thân lại có thể trêu chọc đám ngốc ở phía dưới.

      " biết" Nghe Phượng Như Ảnh trả lời, tất cả hi vọng của Mộc Vân Phong tan biến, buồn bực khó chịu mà trả lời. Từ cái gì cũng học nhưng mà lại có học bơi lội, hơn nữa ở trong lòng đối với sông lớn có sợ hãi.

      Nghĩ tới mới vừa rồi mình vui mừng hụt, trong lòng Mộc Vân Phong buồn bực muốn chết. Lúc này hận thể đem toàn bộ phi đao người mình bắn về phía nhân viên bảo vệ phía dưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :