1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 34: chưa biết ai thắng ai ( bốn )


      Trong phòng, Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh còn tiếp tục đánh nhau. Chỉ thấy Mộc Vân Phong tay nắm Lâm Phàm, vừa tránh né công kích của Phượng Như Ảnh.

      Mà ngón tay của Phượng Như Ảnh như móc câu, cũng công kích Mộc Vân Phong, mà luôn nhằm vào Lâm Phàm. Mỗi động tác của đều là hướng về phía Lâm Phàm.

      lúc lâu, Mộc Vân Phong lại nhìn thấy Phượng Như Ảnh đánh vào Lâm Phàm, cũng muốn dây dưa với mình, ý định hơi thay đổi, hóa chưởng làm dao, bắt đầu ra tay tấn công tới Phượng Như Ảnh.

      Đúng lúc ấy , bên ngoài viện truyền đến thanh đánh nhau, Hỏa dẫn toàn bộ chị em Hồng Nhan các vào viện, cùng người của Ảnh môn đánh nhau.

      Nghe được động tĩnh ngoài phòng thân hình của Phượng Như Ảnh, hơi chậm lại, động tác tay cũng chậm mấy phần. Mắt của Mộc Vân Phong sáng lên, nhân cơ hội này, đưa tay chụp lên người của Lâm Phàm.

      "A" tiếng hét thảm vang lên ở trong màn đêm, người ở trong phòng kinh hãi. Phượng Như Ảnh nhìn về phía Lâm Phàm trong tay Mộc Vân Phong đầu tiên, chỉ thấy ta há to mồm giống như chịu đựng thống khổ gì đó.

      Mà hai tay của Mộc Vân Phong giống như con bướm tùy ý vỗ lên người của ta, đến mỗi chỗ Lâm Phàm đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      "Phân cân thác cốt" Ảnh Phong kêu lên tiếng, cặp mắt thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mộc Vân Phong, chẳng thể ngờ trước mắt này thế mà lại biết phân cân thác cốt võ học bí pháp này.

      Những người khác trong phòng nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phàm, nhìn bộ dạng Mộc Vân Phong với vẻ mặt khát máu, trong lòng sợ hãi.

      Nhất là Ảnh Băng, thấy Mộc Vân Phong như là nhìn thấy ác ma. Cậu ta ngờ tới này lại hung ác như thế, vậy mà còn dùng cái loại thủ pháp này để đối phó với tên đàn ông thoi thóp.

      Nghe tiếng kêu thảm kia, Phượng Như Ảnh dừng lại động tác tay. Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Mộc Vân Phong, nhìn Lâm Phàm ở trong tay của ta kêu thảm thiết từng trận, theo từng tiếng kêu thảm thiết kia, Lâm Phàm vốn sống sờ sờ, từ từ chết .

      Cặp mắt lồi ra, thất khiếu chảy máu, thảm chịu nổi. Nhiều người ở chỗ này đều là lần đầu tiên thấy kiểu chết này, từng người sắc mặt biến đổi, thậm chí có người nôn mửa tại chỗ. (thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

      khắc đó, mặt Mộc Vân Phong trước sau đều treo nụ cười thản nhiên, nhìn kiệt tác trong tay mình, cười xuyên qua người.

      sỡ dĩ vội làm Lâm Phàm như vậy, là vì cũng nghe được tiếng đánh nhau phía ngoài, biết nhất định là đám chị em của mình thấy giao thủ với Phượng Như Ảnh, họ lo lắng cho , cho nên xông vào.

      Mộc Vân Phong muốn đám chị em vì mình mà bị thương hoặc là gặp chuyện may, cho nên thừa dịp động tác của Phượng Như Ảnh hơi chậm lại, quả quyết phế Lâm Phàm .

      Mặc dù giết Lâm Phàm như vậy có chút tiện nghi cho ta, nhưng cũng để cho Lâm Phàm dễ chịu hơn. dùng phương pháp phân cân thác cốt để cho ta từ từ chết thảm, chính là báo thù cho cha của mình cùng đám em Thanh bang, cũng coi là ngụ ý của mình.

      đến phương pháp phân cân thác cốt này, đây chính là do lão ăn mày truyền cho Mộc Vân Phong. Lúc ấy, vẫn còn là học sinh trung học nho , ngày sau khi tan học lại cứu được ăn xin sắp chết đói, đối phương vì báo đáp mà truyền cho chiêu võ công này.

      Lão ăn mày sau khi truyền võ công này cho Mộc Vân Phong, cũng chưa từng xuất ở trước mặt nữa. Cho tới bây giờ Mộc Vân Phong cũng hiểu , đối phương có võ công giỏi, tại sao làm tên ăn mày.

      " rốt cuộc là người hay là quỷ?" Thấy trong mắt Mộc Vân Phong xuất ánh mắt làm người ta sợ hãi, Ảnh Băng thấp giọng mà hỏi câu.

      ☆, Chương 35: chưa biết ai thắng ai ( năm )


      Cậu cảm thấy trước mắt là làm cho người ta mờ mịt rồi, lát xinh đẹp gì sánh được, cười ngớt, lát giống như Tu La, khí lạnh bức người.

      "Cậu xem?" Mộc Vân Phong nghe thấy lời của Ảnh Băng, thu hồi biểu tình khát máu mặt, lộ ra nụ cười xinh đẹp nhìn cậu ta.

      Ảnh Băng muốn chuyện, tiếng đánh nhau phía ngoài càng phát ra kịch liệt hơn.

      Trong lòng Mộc Vân Phong quýnh lên, để ý tới người trong phòng, vội vàng tới phía cửa. Nhưng vừa tới cửa, mấy người áo đen chợt hịên ra ngăn cản .

      "Có ý gì?" Mộc Vân Phong nhìn người ngăn ở trước mình, trong lòng tức giận. Quay đầu nhìn về phía Phượng Như Ảnh, chờ giải thích của ta.

      "Tôi rồi, vào dễ dàng, ra khó khăn." Lời nhàng bay vào trong tai Mộc Vân Phong, khiến cho mặt liền biến sắc.

      Người đàn ông này tới .

      Tâm tư chuyển động, đồng thời tay nâng lên, tấn công tới người cản mình. Muốn giữ lại, cũng phải xem đối phương có bản lãnh hay .

      Mấy người ngăn Mộc Vân Phong, ngờ đánh liền đánh, vội vàng giơ tay chống đỡ. Nhưng động tác vội vàng của bọn họ, sao lại là đối thủ của Mộc Vân Phong.

      Mấy sát chiêu hạ xuống, người ngăn ngã xuống từng người . Mộc Vân Phong rất dễ dàng ra khỏi cửa chính, ra cửa, vẫn quên xoay người cho Phượng Như Ảnh nụ cười xinh đẹp.

      Nhưng, nụ cười của chưa thu hồi, thanh đồng thời vang lên ở bên tai : "Muốn ?" Quay đầu bóng dáng cao lớn đứng ở trước mắt mình.

      Nhìn Phượng Như Ảnh mới vừa rồi vẫn còn ở trong phòng, lúc này đột nhiên xuất ở trước mắt mình, trong mắt Mộc Vân Phong tràn đầy vẻ mặt thể tưởng tượng nổi.

      Thầm nghĩ trong lòng: tốc độ của người đàn ông này cũng quá nhanh . Từ trong nhà đến nơi ngoài cửa này ít nhất có mười mấy thước, mà ta lại ở trong chớp mắt làm được, đây rốt cuộc là tốc độ gì.

      Phượng Như Ảnh vừa nhìn dáng vẻ kinh ngạc mặt Mộc Vân Phong, miệng hơi cong lên, vẫn là lần đầu tiên thấy này biến sắc.

      Đột nhiên, cảm thấy thái độ lúc này của này so với nụ cười chết tiệt kia của ta vừa mắt hơn nhiều.

      Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh đột nhiên xuất , chỉ sửng sốt như thế chút. Rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, cười với ta: "Phượng Môn chủ muốn giữ tôi lại?"

      " cứ ?" Phượng Như Ảnh lại nhìn thấy nụ cười chết tiệt kia xuất mặt Mộc Vân Phong, khí lạnh người toát ra. có ai có thể sau khi chọc Ảnh môn của , lại còn có thể bình yên thoát thân.

      Trước kia có, tại có, về sau cũng có.

      " như vậy, chúng ta ở nơi này gặp nhau vậy." Mộc Vân Phong vừa nhìn biết là Phượng Như Ảnh nghiêm túc, cũng nhảm với ta, tay vừa động, liền tấn công tới hướng ta.

      Cao thủ tỷ thí, tới tôi . Sau mấy hiệp, hai bên cũng chiếm được tiện nghi.

      Mộc Vân Phong ăn mấy chưởng của Phượng Như Ảnh, Phượng Như Ảnh bị mấy quyền của Mộc Vân Phong.

      Mà lúc lão đại hai bên giao chiến, chị em Hồng Nhan Các cùng mọi người của Ảnh môn cũng có nhàn rỗi, hai bên giao chiến với nhau.

      Những người áo đen kia của Ảnh môn, chống lại chị em Hồng Nhan Các, cũng cảm thấy nhõm. Mặc dù chị em Hồng Nhan Các nhiều lắm, nhưng các ấy mỗi người đều trải qua huấn luyện của Mộc Vân Phong, mặc dù bản lĩnh này so sánh lại hơn Mộc Vân Phong, nhưng cũng kém lắm. Cùng mấy thuộc hạ Ảnh môn được Phượng Như Ảnh huấn luyện qua, vừa lúc lực lượng ngang nhau.

      Trong khoảng thời gian ngắn, lão đại đấu với lão đại, thuộc hạ đấu với thuộc hạ, tình trạng chiến đấu được kịch liệt lắm.

      lúc hai bên quấn lấy, ai nhường ai. tiếng oanh vang lên, khiến cho động tác của mọi người cũng hơi chậm lại, mắt tự chủ mà nhìn về phía thanh phát ra.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 36: kết thù ( )


      Chỉ thấy đám khói cuồn cuộn vào bên trong, căn phòng mới vừa rồi vẫn còn tốt bắt đầu sụp đổ. Hơi nóng bắt đầu xông vào trong viên lúc bọn họ đánh nhau.

      Ở bên trong hơi nóng cuồn cuộn này, vô tuyến bên tai của Mộc Vân Phong truyền đến giọng của Mai: "Lão đại, mau rút lui."

      "Rút lui" Giọng lành lạnh của Mộc Vân Phong vang lên ở trong màn đêm, thông qua vô tuyến ở bên trong tiếng sụp đổ của căn nhà, nhắn nhủ ràng đến tai mỗi chị em trong Các.

      Nghe thấy chỉ thị của Mộc Vân Phong, chị em trong Hồng Nhan Các còn ham chiến nữa mà đều nhảy ra khỏi viện, biến mất trong bóng đêm.

      "Lão đại, tốt." Ảnh Phong thấy nổ tung, miệng thầm hít hơi lạnh, vội la lên với Phượng Như Ảnh. Nhưng trong lòng lại thầm mắng, kẻ đáng chết nào lại dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.

      Phượng Như Ảnh bên này, lúc tiếng nổ vang lên, mắt hơi trầm xuống, liếc nhìn Mộc Vân Phong, ý định hơi nhúc nhích.

      "Rút lui" Thấy những người của Hồng Nhan Các thừa dịp nổ tung biến mất, trong mắt của Phượng Như Ảnh chợt lửa giận. Thế nhưng đối phương thừa dịp ở trong tiếng nổ tung, người của mình ngẩn ra chạy trốn trong nháy mắt. là đáng chết, tên khốn kiếp nào làm ra cái vụ nổ này, nếu như bị tra ra được tuyệt đối tha cho .

      Nếu như phải vì tiếng vang này đột nhiên tới, nhóm người kia sao có thể dưới mí mắt của mà chạy thoát.

      Đó là chuyện tuyệt đối thể nào xảy ra.

      Nhìn thấy căn nhà cũng sập, lại nhìn thấy đám người Mộc Vân Phong sớm thấy tung tích ở trong bóng đêm, Phượng Như Ảnh ngồi lên xe con, lao ở trong màn đêm.

      Rất tốt, đáng ghét, lại có thể chạy trốn từ trong tay của , ta vẫn là người đầu tiên. Đừng để cho gặp mặt ta, nếu chắc chắn khiến cho đó chịu nổi.

      Trong bóng đêm, hai nhóm người rời khỏi trấn Phong Lâm nhanh. Sau khi bọn họ rồi, xe cảnh sát gào thét tới, nhìn thấy căn nhà sập như vậy, lại tìm kiếm xem còn người nào may mắn sống sót hay .

      Cách xa Trấn Phong Lâm rồi, chị em Hồng Nhan Các rốt cuộc cũng buông lỏng. Nhìn Mai, mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười.

      Giống như cuộc đọ sức vừa mới trải qua kia, căn bản có xảy ra vậy. Từng người nhàng thoải mái, hề có áp lực.

      "Mai, cậu tới là đúng lúc. Nếu như cậu chậm chút, có thể chúng tôi ở trong tay Ảnh môn rồi." chị em nhìn Mai lái xe, vẻ mặt vui mừng mà .

      Nếu như vừa rồi có Mai chơi chút mìn, như vậy đoán chừng bây giờ họ vẫn chưa thể thoát thân. Thực lực của đám người ở Ảnh môn thể áp đảo, khó trách người giang hồ cũng kính bọn họ ba phần.

      "Đúng nha, nghĩ tới thực lực của Ảnh môn mạnh như vậy, may là Mai tới kịp thời. Bằng tất cả chúng ta đều phải giao đấu đến nơi đến chốn rồi." Ngữ vừa phụ họa, vừa nhớ lại tình cảnh mới vừa rồi. Mới vừa rồi là rất khó tin, nếu như phải là Mai kịp thời làm nổ tung, như vậy có thể tất cả họ đều ngã ở trong tay của Ảnh môn.

      Mấy người của Ảnh môn, là đối thủ mạnh mẽ nhất mà từ lúc họ ra ngoài tới nay đụng phải. Mặc dù bản lĩnh của các tệ, nhưng nếu như đánh tiếp nữa, tuyệt đối họ là bên thua.

      Điểm này họ rất ràng. Cho dù Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh có ngang nhau, nhưng bọn được, cho dù bản lĩnh của từng người bọn họ đều là đứng đầu, nhưng người của Ảnh môn so với họ nhiều gấp đôi.

      "Lần này các cậu biết có mạnh còn có tay mạnh hơn chưa." Hỏa thấy vẻ mặt của đám chị em sau trận đấu, trêu chọc.

      Mặc dù tình hình mới vừa rồi nhìn qua rất nguy hiểm, nhưng biết Phượng Như Ảnh tuyệt đối giết họ. Người của Ảnh môn sở dĩ làm như vậy, là vì muốn giữ họ lại, cũng chỉ là muốn cho họ bài học.

      ☆, Chương 37: kết thù ( hai )


      Ai bảo lão đại của các chẳng những đoạt người từ trong tay Ảnh môn, lại còn giết người ở trước mặt của bọn họ, cái này phải là đánh vào mặt của người ta sao.

      Thử hỏi ai có thể dằn nổi cơn giận này chứ, đừng bảo là Ảnh môn, nếu như là họ đụng phải loại chuyện như vậy, tuyệt đối cũng cho đối phương được yên.

      "Đúng đấy, trở về chúng ta phải càng cố gắng huấn luyện thêm mới được, bằng làm thế nào lăn lộn ở giang hồ chứ." chị em nghe lời của Hỏa, lập tức gật gật đầu.

      Trước kia lúc họ làm nhiệm vụ, chưa bao giờ thất thủ, nên khỏi có chút lâng lâng, cho rằng mình rất lợi hại. Hôm nay vừa so sánh với Ảnh môn, mới biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. (Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị" )

      Mấy người của Ảnh môn tuyệt đối là đối thủ mạnh của họ, bàn về bản lĩnh, bọn họ và mình phân cao thấp. Nếu như bàn về hợp tác, các chị em Hồng Nhan Các vẫn còn kém bọn họ chút.

      "Biết mình chưa đủ là tốt rồi, mặc dù bọn họ rất mạnh, nhưng chúng ta cũng yếu." Nghe thấy lời của đám chị em, Mộc Vân Phong rất đúng trọng tâm.

      Đúng vậy, Ảnh môn rất mạnh, thừa nhận. Bất luận là Phượng Như Ảnh hay là thuộc hạ của ta, đều thể phủ nhận bọn họ là người mạnh.

      Nhưng vậy sao? Hồng Nhan Các của họ cũng tệ, các chị em của cũng tệ. Mặc dù thể thắng đối phương, nhưng ít ra có thể ngang nhau.

      Nếu như tiếp tục đánh nữa, ai thua ai vẫn chưa biết đâu.

      Bóng đêm bay lên, xe cũng bay theo. Rất nhanh các chị em Hồng Nhan Các trở về khu nhà, thấy thời gian sắp đến rạng sáng. Mộc Vân Phong nhìn chị em của mình, làm việc cả đêm mà cũng lộ ra sắc mặt mỏi mệt, đối với các ấy lại tán thưởng thêm mấy phần.

      Mặc dù như vậy, nhưng Mộc Vân Phong vẫn bảo các ấy nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có thể làm việc tốt. Đám chị em chúc ngủ ngon với Mộc Vân Phong, sau đó rời khỏi phòng khách.

      Bỗng chốc phòng khách có vẻ trống rỗng, Mộc Vân Phong ngồi mình ở ghế sa lon, biết nghĩ cái gì.

      Tiếng bước chân nhàng truyền đến, Hỏa bưng hai tách cà phê tới trước mặt , nhìn vẻ mặt của Mộc Vân Phong suy nghĩ sâu xa quan tâm hỏi: "Phong, có tâm ?"

      "Cậu còn chưa ngủ?" Mộc Vân Phong nhận lấy cà phê tay Hỏa khẽ nhấp ngụm, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt quan tâm của ấy.

      Bỗng có dòng nước ấm áp chảy từ từ vào trong lòng của Mộc Vân Phong, cà phê thơm ngon vào miệng mang cho loại thưởng thức ở đầu lưỡi, khiến từ từ nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận mùi vị thơm nguyên chất này.

      "Hỏa, tay nghề pha coffee của cậu càng ngày càng tốt đó." lúc lâu, Mộc Vân Phong từ từ mở mắt ra, nhìn Hỏa ghế sa lon đối diện, tràn đầy tán thưởng.

      "Chị thích là tốt rồi." Hỏa mỉm cười và , nhìn lão đại của mình, trong lòng lại thầm lo lắng. Từ lúc giết Lâm Phàm rồi, đường trở về phát giác cảm xúc của Mộc Vân Phong có chút bình thường, lúc này lại càng như thế.

      Nhưng Mộc Vân Phong , cũng tiện hỏi, huống chi mới vừa rồi lại bị lão đại dời đề tài . tại điều duy nhất có thể làm chính là ở nơi này cùng với Mộc Vân Phong, cho ấy biết mình tồn tại.

      "Hỏa, ngày mai cậu điều tra chút tư liệu về Phượng Như Ảnh, xem có phát ." Nhớ tới người đàn ông lạnh lùng tàn khốc đó, trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên chút thâm trầm.

      Người đàn ông này đơn giản, trực giác cho biết, người đàn ông này chắc chắn có quan hệ với Thanh bang, mặc kệ là hôm qua ta xuống tay với Lâm Phàm, còn có roi da này, cùng với phương pháp trừng phạt phản đồ hoặc là phạm sai lầm của Thanh bang, ta đều biết rất ràng.

      "Phong, chị là hoài nghi. . . . . ." Hỏa vừa nghe lời của Mộc Vân Phong, nghĩ tới Ảnh môn đột nhiên xuất ở Trấn Phong Lâm tuyệt đối phải là tình cờ. Hơn nữa mục đích rất ràng, ta và họ đều giống nhau chính là nhằm vào Lâm Phàm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 38: kết thù ( ba )


      Điều này có thể , trước đó Ảnh môn và Lâm Phàm có thù hận, bằng cũng ra tay hung ác mà diệt toàn bộ thế lực của Lâm Phàm.

      Mộc Vân Phong nghe Hoả , gật đầu cái, biết nhất định Hỏa cũng hoài nghi Ảnh môn. Nếu như Ảnh môn chỉ là đơn thuần đến trả thù, còn dễ . Chỉ sợ mục đích của bọn họ đơn thuần, nếu như như vậy, rất có thể Ảnh môn trở thành chướng ngại vật con đường báo thù của .

      "Được, tôi lập tức tra ." Hỏa xong, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, bốn giờ sáng.

      Sau đó với Mộc Vân Phong: "Phong, nghỉ ngơi thôi. Chuyện còn lại ngày mai hãy ."

      "Được, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút. Ngủ ngon!" Đem chuyện giao cho Hỏa, trong lòng của Mộc Vân Phong nhõm ít. ngủ ngon với Hoả, rồi lúc này mới nghỉ ngơi.

      Nhìn Mộc Vân Phong cuối cùng cũng rời nghỉ ngơi rồi, Hỏa yên tâm ít. Đứng dậy, tắt đèn, rồi vào nhà ngủ.

      Suốt đêm chuyện.

      Thàng phố A, phân đường của Ảnh môn.

      Cửa sắt dầy nặng nề từ từ mở ra, chiếc xe Lincoln từ từ chạy vào. Trong sân, người áo đen chờ lâu vừa nhìn thấy xe dừng hẳn bước nhanh về phía trước, khom người mở cửa xe.

      "Môn chủ" Giọng cung kính vang lên, Phượng Như Ảnh từ trong xe ra. Bóng dáng lạnh lùng tàn khốc thẳng vào trong phòng, ngồi ở ghế sa lon.

      Hai chân hơi nhếch lên, nhìn từng thuộc hạ của mình tiến vào, băng lãnh như lúc đầu.

      Ảnh Băng vừa vào phòng khách, nhìn vẻ mặt lãnh khốc này của lão đại, thân thể co lại chút, rồi từ từ lên phía trước. Cậu biết hôm nay mình kích động, lại bị kia đùa bỡn xoay vòng vòng, hơn nữa còn mất súng dấu của mình, là mất hết mặt của Ảnh môn bọn họ.

      "Môn chủ, em sai rồi." Ảnh Băng dè dặt mà tiến lên, nhìn vẻ mặt vô cảm của Phượng Như Ảnh, giọng ra.

      Phượng Như Ảnh nhìn Ảnh Băng trước mặt mình, gì, nhưng đôi mắt sắc bén như chim ưng kia ngừng quét qua người của cậu ta.

      Ảnh Băng bị Phượng Như Ảnh nhìn như vậy cả người toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi trán rơi xuống tí tách tí tách, cả lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi.

      khí trong phong khách bỗng tiến vào trạng thái tàn khốc trước nay chưa có, chỉ là Ảnh Băng, ngay cả Ảnh Phong, Ảnh Vũ cũng cảm thấy áp lực vô hình này ở người.

      Từng người thầm nghĩ trong lòng: xem ra hôm nay lão đại giận rồi.

      "Biết mình sai chỗ nào rồi hả ?" lúc lâu, lời lạnh lẽo vang lên, mấy người ở trong phòng thầm thở phào nhõm. Lão đại chuyện là tốt rồi, bằng loại tàn khốc này kéo dài nữa, bọn họ là chịu nổi.

      "Dạ" Ảnh Băng trả lời thấp. Cậu cũng biết mình đến cùng là làm sao, mặc dù bình thường mình kém chững chạc hơn mấy vị khác, nhưng cũng phải kích liền bị người lừa. Đều là con chết tiệt kia, lại nhiều lần kích cậu mắc lừa.

      Đáng ghét. Tại sao mình lại theo này chứ.

      "Món nợ này ghi nhớ đó, sau khi trở về phạt." Phượng Như Ảnh nhìn Ảnh Băng cái sâu, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

      Đối với thuộc hạ của mình, luôn luôn nghiêm khắc. Bởi vì chỉ có càng nghiêm khắc với bọn họ, mới có thể làm cho bọn họ ít bị tổn thất lúc đối trận với kẻ địch, mới có thể giữ được tánh mạng của mình.

      Hôm nay, nếu như phải kia chỉ muốn đùa giỡn Ảnh Băng, nếu như kia muốn giết cậu ấy, như vậy Ảnh Băng chết N lần rồi.

      Vì muốn Ảnh Băng có thể sống lâu hơn chút, vì muốn cậu ấy có thể nhớ cái dạy dỗ này, trừng phạt là thể tránh được. Nhưng trong khi dùng người, chỉ có thể hoãn thi hành cái phạt này.

      ☆, Chương 39: kết thù ( bốn )


      "Thuộc hạ cám ơn Môn chủ." Ảnh Băng nghe thấy lời của Phượng Như Ảnh, cuối cùng cũng yên lòng. Cũng may, tại lão đại muốn phạt cậu ngay.

      "Các cậu đều nhớ cho kĩ cho tôi, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân, đừng tưởng rằng mình thiên hạ vô địch." Mắt của Phượng Như Ảnh nhàng quét qua thuộc hạ của mình, lời lạnh như băng vọng về ở trong phòng khách.
      • Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời có trời, ngoài người có người. Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn

      Hôm nay, coi như là cho bọn họ bài học.

      Nghe lời của Phượng Như Ảnh, trong nháy mắt trong phòng khách liền yên tĩnh, lão đại sai, Nhân Ngoại Hữu Nhân.

      Nghĩ đến giao chiến mới vừa rồi, mỗi người bọn họ đều nghĩ lại. Mặc dù hôm nay đấu với bọn họ là phụ nữ, nhưng bọn họ xuống tay cũng có lưu tình.

      Chính là vì bọn họ xuống tay có lưu tình, kết quả mới làm cho người ta buồn bực hơn.

      Giao thủ với nhau, mặc dù bọn họ có thua trận, có thể đánh ngang tay cùng phụ nữ, làm cho bọn họ cảm giác rất mất mặt.

      "Được rồi, nhận được bài học là tốt rồi. Những người khác nghỉ ngơi, còn Ảnh Phong ở lại." Nhìn thấy bộ dáng thuộc hạ của mình khiêm tốn tiếp nhận phê bình, Phượng Như Ảnh hài lòng gật đầu cái. Vung tay lên bảo bọn họ nghỉ ngơi.

      "Môn chủ" Ảnh Phong đợi sau khi mọi người rời , đến gần Phượng Như Ảnh, chờ đợi chỉ thị của ấy. biết lão đại của mình bị chịu thiệt nhất định bỏ qua như thế.

      "Cậu nhanh chóng tra lai lịch của mỗi người ở Hồng Nhan Các, ngày mai giao tài liệu cho tôi." Phượng Như Ảnh phân phó với Ảnh Phong. Biết người biết mình, luôn luôn là nguyên tắc thi hành.

      Mặc dù là lần đầu tiên giao thủ cùng Hồng Nhan Các, thế nhưng lại rất nhớ các đó.

      Nhất là kia.

      Trong mắt của thoáng qua khuôn mặt của Mộc Vân Phong.

      Liếc mắt liền nhìn ra này đơn giản, biết thân phận của , nhưng vẫn dám mình xông tới, hơn nữa còn có thể ở trước mặt đùa giỡn thuộc hạ của . vậy trực tiếp cướp người từ tay , hơn nữa còn giết chết ngay tại chỗ, thể này có gan.

      Hơn nữa giọng điệu chuyện của ta cũng rất điên cuồng, có khí thế chỉ có tôi là nhất ở đời này. thể ta điên cuồng ngạo mạn, thậm chí có thể sánh ngang với mình rồi.

      Đối với như vậy, nếu như tin lời của ta mới có quỷ. Nếu như tin ta vì có người mua mạng của Lâm Phàm mà đến, vậy là kẻ ngốc rồi.

      Mặc dù kia luôn miệng có người bỏ tiền mua mạng của Lâm Phàm, nhưng làm thế nào cũng tin. Nếu là thế, đối phương căn bản cần thân, chờ sau khi bọn họ giải quyết Lâm Phàm xong, trở về trực tiếp báo cáo với người mướn là được.

      hắc đạo có quy tắc, chỉ cần là bạn chết, căn bản hỏi đối phương chết thế nào.

      Loại chuyện thuận tiện này, cũng phải là mỗi ngày có thể gặp được. Theo như vậy là họ ngồi mát ăn bát vàng mới đúng, nhưng đối phương lại làm như vậy.

      vậy còn mạo hiểm thân như vậy, còn cướp người từ trong tay của , so với lẽ thường là thích hợp.

      Hơn nữa lần hành động này của Hồng Nhan Các chính là dốc toàn bộ lực lượng, điều này rất phù hợp với tác phong quen thuộc của họ. có tổ chức sát thủ nào vì muốn giết người, mà xuất quân toàn bộ.

      Huống chi là đối phó với nhân vật Hắc bang hợp thời.

      Cho nên bọn họ xuất ở chỗ đó nhất định là đơn giản. Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn thể đoán ra mục đích của các đó thôi.

      "Vâng" Ảnh Phong nhận lệnh mà .

      Nhìn Ảnh Phong rời , con ngươi của Phượng Như Ảnh từ từ trở nên sâu thẳm. Trước mắt thoáng qua bóng dáng kia, nhất là nụ cười xinh đẹp của ấy.

      Khiến cho hận thể tát bể gương mặt đó.

      Vốn là buổi tối còn muốn mang kia về hành hạ phen, nhưng lại nghĩ tới tiếng nổ mạnh nửa đường làm cho thất bại trong gang tấc.

      ☆, Chương 40: kết thù ( năm )


      Hừ, , thù này kết rồi, chờ đó cho tôi. ai có thể chọc Phượng Như Ảnh trả giá lớn.

      Phượng Như Ảnh là ai, từ lúc ra ngòai tới nay, vẫn chưa bao giờ bị người đùa giỡn ác như vậy, hơn nữa còn là phụ nữ.

      Mặc dù lúc ấy rất bình tĩnh, hết sức bảo trì bình thản, nhưng cũng là để đến cuối bắt đối phương. Vốn là kế hoạch rất tốt, lại nghĩ rằng đến cuối để kia chạy được.

      Chuyện này nếu như truyền , vậy cũng cần lăn lộn ở hắc đạo rồi.

      Vừa lúc bắt đầu còn tưởng rằng vụ nổ này là do người khác làm, bây giờ suy nghĩ chút căn bản chính là người của phe kia làm ra. Bằng tại sao vụ nổ kia vừa vang lên, này thoát còn nhanh hơn thỏ, chỉ có ta, ngay cả các khác chớp mắt cũng thấy bóng dáng.

      này, tốt nhất đừng có rơi vào trong tay , bằng , khiến cho ta mất mặt.

      Phượng Như Ảnh thầm thề trong lòng, điếu thuốc cầm trong tay hung hăng dụi tắt, giống như vặn cổ đó vậy.

      Vật đổi sao dời, bóng đêm thay đổi thành bình minh. Bầu trời từ từ sáng lên, cỏ xanh chứa giọt sương lẳng lặng nở rộ xinh đẹp thuộc về mình.

      Cây cỏ lung lay, giọt sương lăn lộn, gió sớm thổi qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

      Ngoài phòng chim hót hoa thơm, bên trong nhà lười biếng nhàn tản.

      Mộc Vân Phong ôm gối đầu ngủ say, gió mát từ cửa sổ thổi vào, thổi lên từng sợi tóc ở đầu , lộ ra vẻ mặt ngủ an tĩnh của ấy.

      Người ở trong giấc mộng, nâng khóe miệng lên, lộ ra nụ cười thản nhiên, căn bản nhìn ra ấy chính là sát thủ số hồng nhan khiến hắc đạo nghe tiếng vỡ mật.

      Tiếng chim hót càng ngày càng gần, truyền vào trong tai Mộc Vân Phong. Mộc Vân Phong hơi chuyển động thân thể, tỉnh lại trong bóng chiều, hơi híp mắt, ngửi hương hoa, nghe chim hót, chợt như giấc mộng.

      Lấy tay gõ đầu mình cái có phần hơi đau, tiếp tục híp mắt lại.

      Đáng chết, tối hôm qua lại nằm mộng rồi, nằm mơ chỉ thấy cha mẹ của mình, còn nằm mơ thấy người đàn lạnh lùng tàn khốc kia.

      Nghĩ đến mặt người đàn ông lạnh lùng tàn khốc trong mộng và bộ dạng muốn giết mình, Mộc Vân Phong thầm mắng tiếng.

      Người đàn ông này, phải là muốn giết mình chứ.

      Mặc dù tối hôm qua đoạt người của ta, làm cho ta mất mặt, nhưng cũng đáng giết người chứ.

      Xem ra, sau này vẫn là cách xa người đàn ông lạnh lùng này chút. Mặc dù sợ ta, nhưng người đó cũng là phiền toái.

      Đối với phiền toái, Mộc Vân Phong từ trước đến giờ thích.

      Chậm chạp rời giường, rồi sau đó mặc quần áo tử tế.

      Ra khỏi phòng, sớm có các chị em dậy sớm bận rộn trong phòng bếp. loạt mùi thơm bay tới, khiến người thèm ăn chảy nước miếng, khiến Mộc Vân Phong cảm thấy hạnh phúc thôi.

      nhanh chóng rửa mặt, sau đó vào phòng bếp trước tiên rót cho mình ly sữa bò, và từ từ uống. Mắt lại nhìn thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nghĩ tới hôm nay nên cho cha biết, kẻ thù thứ nhất giải quyết xong.

      Nghĩ đến cha, trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên vẻ dịu dàng. Nếu như cha vẫn còn sống, chắn mình công chúa được mọi người thương . Chỉ tiếc. . . . . .

      tiếng thở dài từ bên môi tràn ra, rơi vào trong tia nắng ban mai.

      Mộc Vân Phong ăn sáng xong, rồi lần nữa xuất ở trong khu mộ, lần này có mang theo hoa, mà là tay , trực tiếp ngồi ở trước mộ Mộc Đồ.

      Cả nửa ngày, đều gì, chỉ ngồi như vậy, giống như muốn ngồi đến hết thời gian.

      Ngồi mãi đến khi mệt mỏi, ngồi đến tê chân rồi, Mộc Vân Phong mới đỡ ngôi mộ từ từ đứng dậy. Sau đó hướng về phía hình Mộc Đồ và : "Cha, con bắt đầu báo thù cho ngài, Lâm Phàm ngày hôm qua bị con giết rồi."

      Sau khi xong, Mộc Vân Phong vẫn đứng ở trước mộ yên lặng chờ đợi, giống như đợi lời khen hoặc đáp lại của cha.

      Nhưng đợi nửa ngày, núi vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có luồng gió mát phất qua mặt của Mộc Vân Phong, phất qua người của , sau đó tan ở trong sắc trời sáng sớm.

      xoay người, và rời .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 41: gặp lại ở thành phố B ( )


      Nổ máy xe về phía chân núi, từng trận gió núi, nâng mái tóc đen bóng của lên, bay múa theo chiều gió.

      Ở chân núi có chiếc Land Rover màu xám tro xông tới trước mặt, xe lướt qua cùng với Mộc Vân Phong. Ở trong nháy mắt đó, Mộc Vân Phong loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khỏi quay đầu lại nhìn về phía sau, muốn nhìn cho ràng chút. Nhưng, đợi lúc quay đầu, chỉ kịp thấy đuôi xe màu xám tro này.

      Mộc Vân Phong lắc đầu, hoài nghi trong đầu lại ném ra bên ngoài não. Thầm nghĩ: nhất định đó là ảo giác, nơi này làm sao có thể nhìn thấy ta chứ.

      Nhất định là mình nhìn lầm rồi.

      Phượng Như Ảnh lái xe lên núi, lòng chỉ nghĩ tới nỗi băn khoăn, căn bản có chú ý xe cùng người xe mới vừa lướt qua.

      Lúc Mộc Vân Phong trở về khu nhà, đám chị em sớm bận rộn công việc của mình. Phòng công tác trong lầu , mỗi chị em căng thẳng làm việc.

      Hồng Nhan Các ngầm là tổ chức sát thủ, nhưng ngoài sáng cũng là công ty lập kế hoạch quảng cáo chánh quy. Ban ngày các là nhân viên công ty, giở tay nhấc chân, cao quý tao nhã; ban đêm họ chính là Ám Dạ Tu La, xinh đẹp khát máu, vô tâm vô tình, kết thúc lại mạng người.

      Năm năm, họ vẫn dùng hai thân phận để sinh hoạt, ban ngày ban đêm đóng vai nhân vật khác nhau.

      Mộc Vân Phong vào phòng làm việc riêng của mình, ngồi xuống chiếc ghế sa lon bằng da . Vừa chuẩn bị bắt đầu làm việc, Hỏa gõ cửa vào.

      tay của ấy cầm chồng tư liệu lớn, nhàng đưa cho Mộc Vân Phong và : "Phong, đây là tư liệu về Phượng Như Ảnh mà chị muốn."

      "Cám ơn, cực khổ rồi." Mộc Vân Phong cười với Hỏa và cảm tạ. biết tài liệu này chắc chắn là tối hôm qua Hỏa làm thêm giờ để sắp xếp ra.

      "Phong, cần khách khí với tôi như thế." Hỏa nhìn nụ cười mặt của Mộc Vân Phong, nhìn nụ cười mặt ấy, biết tâm tình ấy tệ.

      "Còn có việc sao?" Mộc Vân Phong cầm tư liệu bàn lên xem, lại phát Hỏa cũng chưa ra ngoài, vẫn đứng đối diện cái bàn nhìn mình.

      "Chúng tôi nhận được tin tức, cuối tuần Hồng bang có buổi đấu giá đồ cổ ở thành phố B."

      "A, bán đấu giá là vật gì?" Nghe Hỏa Hồng bang cũng cử hành buổi đấu giá, đột nhiên Mộc Vân Phong hứng thú, buông xuống tư liệu về Phượng Như Ảnh trong tay.

      Hồng bang là mục tiêu kế tiếp của , vốn là tính thu xếp trong khỏang thời gian này lại đối phó bọn họ, lại nghĩ rằng bọn họ cử hành buổi đấu giá ở thành phố B.

      Đây chẳng phải là đưa cơ hội cho mình sao.

      Hồng bang này kể từ lúc diệt Thanh bang, ở dưới đề nghị của Hồng Bưu bắt đầu tẩy trắng sản nghiệp, từ từ chuyển hướng phát triển thương nhân chính quy.

      Đây cũng là nguyên nhân Mộc Vân Phong mở công ty. chỉ muốn đánh ngã đối phương từ hắc đạo, còn phải đánh bại đối phương thương trường.

      Trước hết phải làm cho Hồng Kinh Thiên nếm thử chút thất bại, nếm thử chút tư vị hai bàn tay trắng, cho đến lúc chơi ta , giết ta , làm cho ta hối hận lúc đầu làm sai.

      Nghĩ tới đây, nụ cười mặt Mộc Vân Phong càng xinh đẹp hơn, ngay cả Hỏa thân là phụ nữ cũng nhịn được mà nhìn đến ngây người.

      Nửa ngày quên trả lời câu hỏi của Mộc Vân Phong, chỉ ngu ngu nhìn ấy như vậy.

      "Hồi hồn chưa, thời gian? Địa điểm?" Mộc Vân Phong đợi nửa ngày mà nghe thấy Hỏa trả lời, ngẩng đầu nhìn ta, vừa nhìn thấy bộ dạng háo sắc này của đối phương, bất đắc dĩ mà nhún nhún vai. Người này theo mình cũng phải là năm hai năm, sao mỗi lần nhìn nụ cười xinh đẹp của đều tắt điện.

      "Ách, Phong, chị cái gì?" Thấy tay của Mộc Vân Phong lắc lắc ở trước mắt mình, Hỏa mới phục hồi tinh thần lại và hỏi. Mới vừa rồi chỉ lo háo sắc, căn bản nghe thấy Mộc Vân Phong gì.

      ☆, Chương 42: gặp lại ở thành phố B ( hai )


      "Tôi . . ." Mộc Vân Phong vừa mới mở miệng được hai chữ, dừng lại "Thôi, cậu sửa sang tài liệu lại cho tôi , tự tôi xem là được rồi."

      "Được" Mặt của Hỏa hơi đỏ lên, và ra ngoài. Ra đến cửa, lại quay đầu nhìn về phía Mộc Vân Phong ở bên trong, sắc mặt hơi biến thành nóng.

      "Thế nào? Lại háo sắc rồi?" Ngữ thấy cái dạng kia của Hỏa, lấy tay đụng cánh tay của ấy cái, mặt tràn đầy ý nhạo báng.

      "Còn cười nữa, cẩn thận tôi vạch mặt hoa của cậu." Hỏa nhìn thấy Ngữ nhạo báng mình, giương nanh múa vuốt cảnh cáo. Hừ, lúc này chỉ biết giễu cợt , đến phiên họ còn phải như vậy sao.

      Điều này có thể sức quyến rũ của lão đại mình quá lớn, nam nữ đều xơi.

      "Ha ha" Thấy dáng vẻ thẹn quá thành giận này của Hỏa, nhất thời Ngữ có chút hình tượng nào mà phá lên cười. Khiến cho các chị em khác trong phòng làm việc cũng lắc đầu bật cười dứt.

      Loại tiết mục này họ thấy nhiều rồi, hai người bọn họ thường trêu ghẹo đối phương lẫn nhau.

      để ý tới Ngữ nữa Hỏa nhanh chóng tới trước bàn làm việc mình, mở tư liệu về buổi đấu giá đồ cổ của Hồng bang sửa sang lại tốt, để đưa cho Mộc Vân Phong.

      Mộc Vân Phong nhận lấy tài liệu, rồi nhanh chóng xem.

      Tập đoàn Hồng thị, cũng chính là Hồng bang, ngày mười tám tháng năm nhà triển lãm Hồng Vũ ở thành phố B, cử hành bán đấu giá đồ cổ. Nhà triển lãm Hồng Vũ là nhà triển lãm lớn nhất ở thành phố B cũng là nơi có các biện pháp bảo an tốt nhất. Nó cũng là trong những sản nghiệp của Hồng Bang, thành lập vào năm năm trước.

      Năm năm trước, Hồng bang bắt đầu dời tổng bộ từ thành phố A đến thành phố B công nghiệp có vẻ khá phát đạt, là vì sản nghiệp cần tẩy trắng, hai cũng là vì bọn họ mặc dù diệt đối thủ Thanh bang. Nhưng vài phần tử Thanh bang tránh được kiếp, mỗi ngày đều chạy tới trả thù.

      Những thế lực còn sót lại của Thanh bang, bọn họ cũng sợ chết, nên cái gì cũng có thể làm được. Mặc dù số người nhiều, nhưng mỗi ngày cũng ngừng gây phiền hà khắp nơi cho Hồng bang, cũng quậy Hồng bang đến gà chó yên. Khiến Hồng bang nhức đầu dứt, chẳng thể đề phòng.

      Lúc này bang phái mới di chuyển rời khỏi thành phố A đến thành phố B gần đây.

      Trải qua năm năm phát triển, tập đoàn Hồng thị nghiễm nhiên thành công ty đầu rồng của thành phố B, sản nghiệp phía dưới cũng nhiều kể xiết.

      Dịch vụ, giải trí, thậm chí ngay cả lĩnh vực sản xuất cũng có liên quan đến.

      Mà Tổng giám đốc Hồng Bưu của tập đoàn Hồng thị cũng là nhà kinh doanh hiếm thấy, Hồng thị có thể phát triển ngừng ở tay ta. Buổi đấu giá lần này cũng là tay ta tổ chức, bán đấu giá là vài món dụng cụ bằng đồng của đời Thương Chu đôi ngọc con rồng và chim phượng hoàng của Đường triều, cùng vài món đồ sứ.

      Khi Mộc Vân Phong thấy đôi ngọc trắng tinh tỳ vết này dời mắt được. Đôi ngọc kia quá đẹp, phía có khắc rồng phượng trông rất sống động, giống như , Long Đằng thiên hạ, Phượng Tường Phi Thiên. 龙腾天下, 凤翔飞天.

      Nhìn đôi ngọc này, ý niệm thoáng qua ở trong óc của . Về sau, chỉ thấy cặp mắt híp lại, hơi nở nụ cười.

      Chỉ thấy cầm điện thoại bàn lên, gọi cú điện thoại ra ngoài: "Mai, giúp tôi đặt vé máy bay buổi sáng ngày mai thành phố B."

      "Vâng" Mai đáp lời nhàng, ghi xuống cuốn sổ ở bên cạnh.

      "Lão đại muốn thành phố B?" Vừa đúng lúc Hỏa đến tìm Mai có chuyện nên thấy Mai ghi chép lên cuốn sổ, trong lòng liền hiểu , nhưng vừa nhìn thấy chỉ đặt vé máy bay lại hiểu mà hỏi: "Chị ấy chỉ đặt vé máy bay?"

      "Dĩ nhiên, chị ấy mình mà." Mai lên tiếng ra vẻ chuyện đương nhiên, chỉ là bộ dạng thể tin được của Hỏa làm cho có chút kỳ quái.

      " phải là. . . . . ." Hỏa có ở lại giải thích với Mai, vội vã rời ngay cả mục đích mình đến tìm Mai cũng quên, mà tìm Mộc Vân Phong.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 43: gặp lại ở thành phố B ( ba )


      Vừa còn vừa nghĩ tới ở trong lòng: tại sao lão đại có thể như vậy chứ? Tại sao chị ấy mình, mà mang theo mình.

      tới phòng làm việc của Mộc Vân Phong, thậm chí ngay cả cửa cũng quên gõ, trực tiếp đẩy cửa vào. Mộc Vân Phong vùi đầu làm việc vừa nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Hỏa, hiểu mà hỏi: "Hỏa, cậu làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      "Phong, chị muốn thành phố B?" Hỏa vọt vào phòng làm việc của Mộc Vân Phong ngay cả thở cũng mà trực tiếp mở miệng hỏi. Dáng vẻ vội vàng này, giống như cực kỳ khẩn cấp.

      "Đúng vậy, sao thế?" Mộc Vân Phong bình tĩnh đáp trả câu hỏi của Hỏa, trong lòng có lẽ hiểu người này lo lắng cái gì rồi.

      "Tại sao mang tôi cùng?" Hỏa nghĩ đến Mộc Vân Phong chỉ mua vé máy bay cho mình ấy, trong lòng lo lắng thôi. Thầm : tại sao lão đại có thể ném mình lại, mình đến địa phương nguy hiểm chứ, đây chính là địa bàn của Hồng bang. Bây giờ mặc dù Hồng bang tẩy trắng, nhưng ta vẫn còn là Hắc bang, vẫn tồn tại nguy hiểm rất lớn.

      "Vậy cậu xem tại sao phải dẫn cậu cùng ." Mộc Vân Phong mỉm cười bình tĩnh nhìn vẻ mặt bộ dáng lo lắng của Hỏa và hỏi.

      làm sao lại biết tâm tư của người này, ấy muốn cùng với mình. Nhưng lần này phải là mình diệt Hồng bang, mang theo ấy cũng vô dụng, chừng ngược lại còn hỏng việc.

      " phải là, , , " Bị Mộc Vân Phong hỏi như thế, Hỏa á khẩu trả lời được. Trong lòng thầm oán giận và : lão đại biết rất mình muốn biểu đạt ý gì, lại còn cố ý giả vờ biết.

      "Được rồi, cần lo lắng. Tôi phải là gây chuyện, chỉ xem buổi đấu giá của Hồng bang chút, đừng bày ra dáng vẻ tôi có nguy hiểm. Yên tâm , tôi có việc gì đâu." Mộc Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ vừa lo lắng lại vẻ mặt uất ức của Hỏa, trong bụng mềm nhũn. Rời khỏi chỗ ngồi, tới trước mặt ấy, vỗ vỗ bả vai của ấy, và an ủi.

      biết Hỏa quan tâm mình, nhưng phải là trả thù gây chuyện. Chỉ muốn làm ăn cướp lần mà thôi. là rất thích đôi ngọc đó.

      Mộc Vân Phong nghĩ tới nếu như trộm được đôi ngọc đó tặng cho mẹ, chắc chắn bà rất vui.

      ", chị có gạt tôi?" Hỏa nghe Mộc Vân Phong như vậy, thoáng yên lòng. Nhưng vẫn tin tưởng lời của Mộc Vân Phong, chỉ sợ Mộc Vân Phong muốn lo lắng mà lời an ủi thôi.

      "Sao tôi lại gạt cậu chứ? Phải biết các cậu chỉ là thuộc hạ của tôi, mà còn là chị em của tôi, người thân của tôi. Nếu như có chuyện sao tôi có thể bỏ các cậu mà đối mặt mình chứ?" Mộc Vân Phong nhìn Hỏa và trịnh trọng .

      "Vậy tôi tin tưởng chị lần, nếu như chị lừa tôi, nếu như chị xảy ra chuyện gì, nhất định tôi mang theo đám chị em diệt Hồng bang." Hỏa vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Mộc Vân Phong, và hứa hẹn.

      "Yên tâm ." Mộc Vân Phong lại vỗ vỗ bả vai của Hỏa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.

      "Vậy tôi làm việc trước." Nghe thấy Mộc Vân Phong liên tục bảo đảm, lúc này Hỏa mới yên tâm rời khỏi phòng làm việc của ấy.

      Nhưng, sau khi trở về cũng làm việc ngay lập tức, mà là mở máy vi tính ra bắt đầu đưa vào từng khẩu hiệu chỉ thị, điều tra tất cả tin tức về lần đấu giá này của Hồng thị.

      Mộc Vân Phong thấy cuối cùng cũng dụ dỗ Hỏa ra phòng làm việc, tựa vào ghế sa lon, ấn đầu, cười khổ thôi. Hỏa chính là quá quan tâm , luôn lo lắng gặp chuyện may.

      Mai giúp Mộc Vân Phong mua vé máy bay 10h sáng bay đến thành phố B. Ngồi lên máy bay, Mộc Vân Phong nhắm hai mắt lại, tựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

      Nữ tiếp viên hàng từ hành lang đẩy thức uống tới, qua bên người Mộc Vân Phong tới phía sau.

      "Làm phiền cho tôi bình hồng trà ướp lạnh, cám ơn!" tiếng trầm thấp mang theo ý hơi lạnh từ phía sau truyền đến. Khiến Mộc Vân Phong nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt.

      ☆,Chương 44: gặp lại ở thành phố B ( bốn )

      Thầm nghĩ: trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ ta cũng ở máy bay này?

      Hơi quay đầu nhìn về phía sau, muốn xem người mới vừa chuyện có phải là người nghĩ hay , nhưng quay đầu lại cũng thấy bóng dáng quen thuộc đó.

      Mộc Vân Phong lắc đầu cái, cảm thấy nhất định là mình gặp quỷ, làm sao lại có thể là ta chứ.

      Mà khiến cho Mộc Vân Phong nghĩ tới chính là, quả nghĩ đến người kia, nhưng lúc Mộc Vân Phong quay đầu tìm kiếm ta, vừa lúc ta cúi đầu nhặt đồ rớt ở dưới đất. Vì vậy hai bên bỏ lỡ cơ hội gặp nhau lần thứ hai.

      Đến lúc Mộc Vân Phong mở mắt lần nữa, máy bay dừng ở sân bay thành phố B. Mộc Vân Phong xách theo túi , từ từ đến cửa cabin, lúc muốn xuống máy bay, đột nhiên nghĩ đến giọng kia, vì thế lần nữa quay đầu nhìn vào trong cabin.

      Trong cabin máy bay trống , ngoại trừ cũng chỉ còn lại nữ tiếp viên hàng , là người khách cuối cùng xuống máy bay.

      Mộc Vân Phong vào ở khách sạn mà Mai đặt sẵn cho , kéo màn cửa sổ ra, nhà triển lãm Hồng Vũ rơi vào trong mắt của . Đây chính là cố ý dặn Mai, đặt cho khách sạn gần nhà triển lãm Hồng Vũ, cũng là căn phòng gần nhà triển lãm nhất.

      Mộc Vân Phong nhìn địa hình khách sạn này, càng nhìn càng hài lòng. Nhất là căn phòng tại đứng.

      Chỉ thấy phía dưới cửa sổ có gốc cây cao lớn biết tên, cành xiên vừa khéo vươn dài đến bên cửa sổ của . có thể mượn gốc cây này đáp thẳng xuống đất, tiến về phía nhà triển lãm, mà cần phải qua đại sảnh của khách sạn.

      Đây chính là để cho dễ dàng làm việc.

      Cũng có người đàn ông ở căn phòng bên cạnh quan sát địa hình giống như Mộc Vân Phong. Chỉ thấy ta mặc áo đen, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cây bên ngoài cửa sổ của Mộc Vân Phong, lông mày hơi nhíu.

      Thầm nghĩ: vị trí tốt như vậy lại bị người khác đoạt rồi. Nhưng biết đối phương có phải cũng giống , hướng về phía vật kia . Nếu như vậy, lần này có thể có chút phiền phức rồi.

      Người đàn ông nhìn nhà triển lãm đối diện, với ánh mắt u tối.

      Mặc kệ như thế nào, vật kia nhất định phải lấy về, đây chính là đồ thuộc về .

      nhớ lúc rời , vật kia ràng giao cho trai mình, nhưng vì sao bây giờ lại ở Hồng bang chứ.

      Điểm này làm cho cực kỳ khó hiểu. từng trở về tìm trai, nhưng lại được trai rời . hỏi rất nhiều người nhưng đều biết trai rốt cuộc đâu, tại đôi ngọc bội này là đầu mối duy nhất, cho nên mặc kệ như thế nào cũng phải lấy được nó, sau đó hỏi thăm tin tức trai.

      Đêm lạnh như nước, bóng đêm u ám.

      Ở trong bóng đêm vô biên này, bóng dáng từ cửa sổ khách sạn trợt xuống, đáp xuống mặt đất, im hơi lặng tiếng.

      Sau đó, lại có bóng người từ cửa sổ nhảy lên cây, sau đó trượt xuống mặt đất, lặng lẽ về phía nhà triển lãm đối diện.

      Nhà triển lãm hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có chiếc chụp đèn chiếu ra tia sáng bỏng mắt.

      Mộc Vân Phong tới phía bên ngoài nhà triển lãm, nhàng tránh né mà vào. Sau mấy lần di chuyển tránh né, tránh thoát được mấy tia hồng ngoại dò xét, tới cửa ngoài sảnh triển lãm.

      muốn lấy dụng cụ mở cửa, lại đột nhiên phát có người tới trước . Cẩn thận quan sát lúc, phát có gì, vì thế nhàng đẩy cửa khép hờ, cuộn người lăn đến giữa sảnh triển lãm.

      Nhìn đôi ngọc bội này phát ra tia sáng óng ánh ở dưới ánh đèn, trong lòng có kích động nho . Cũng may, chưa có bị người lấy . Mới vừa rồi còn lo lắng có người nhanh chân đến trước rồi, xem ra đối phương còn chưa kịp ra tay.

      Mộc Vân Phong cẩn thận quan sát bốn phía, cả người cảnh giác, biết trong sảnh triển lãm này chắc chắn còn có người .

      Đến gần bục triển lãm, từ từ đứng dậy, từ từ đưa tay vói vào bục triển lãm, trong chớp mắt đôi ngọc bội này vào trong tay của . Trong lòng vui vẻ, vừa muốn xoay người, chợt cảm thấy chỗ eo mát lạnh, cây súng đen nhánh chỉa vào eo của Mộc Vân Phong.

      "Đừng nhúc nhích"

      Mộc Vân Phong nghe thấy giọng từ từ quay đầu, nhìn người sau lưng chỉa vào mình, chỉ liếc mắt cái, liền kêu lớn tiếng: "Tại sao là ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :