1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 25: trò chơi giết người ( năm )


      Tất cả người áo đen trong phòng nhìn thấy người tới, toàn bộ cung kính kêu tiếng: "Lão đại"

      Phượng Như Ảnh tiện tay lấy kính râm xuống, ngắm nghía ở trong tay. Từ từ đến rồi ngồi xuống đối diện với Lâm Phàm, nhìn người liên tục lo lắng, mà lạnh lùng hỏi: "Ông chính là Lâm Phàm."

      "Dạ, biết vị đại ca này là?" Lâm Phàm liếc nhìn Phượng Như Ảnh, vốn là ngẩng đầu lên nhưng bị con ngươi của ta đảo qua, lập tức cúi thấp xuống.

      Khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, chỉ là tùy ý liếc mắt như vậy, lại khiến cho có loại cảm giác thở nổi.

      Lúc này, mặc dù người đàn ông chỉ là tùy ý mà ngồi ở đối diện, lại làm cho sinh ra cảm giác quỳ lạy. Người đàn ông này mới là bá chủ hắc đạo, so với Mộc Đồ Thanh bang, Hồng Kinh Thiên Hồng bang mà từng thấy qua biết mạnh gấp bao nhiêu lần.

      "Tôi là ai, ông còn xứng để biết, ông là Lâm Phàm, vậy có cái gì để rồi." Phượng Như Ảnh liếc nhìn Lâm Phàm, trong mắt lóe lên khát máu.

      Hợp với thân lạnh lẽo như băng cùng tàn khốc lúc này của ta, làm cho người ta cảm thấy giống như Tu La địa ngục.

      "Ảnh Phong, quy tắc cũ, phế người này từ từ, nhớ được để cho chết quá nhanh." Phượng Như Ảnh nhàn nhạt với Ảnh Phong ở bên cạnh. Ngữ khí chuyện giống như là bình thường về thời tiết gió nước chảy, nhưng nghe vào trong tai Lâm Phàm, lại như nghe được bùa đòi mạng.

      Nhất là Phượng Như Ảnh gọi tiếng ‘ Ảnh Phong ’, càng làm cho sợ tới mức mặt xám như tro tàn. tại cũng biết thân phận của đối phương rồi, nhưng lại tia mừng rỡ, ngược lại sợ hãi nhiều hơn.

      giang hồ ai biết thuộc hạ Đại Tướng đệ nhất của Môn chủ Ảnh môn Phượng Như Ảnh tên là Ảnh Phong. Mà người ngồi ở đối diện mình thể nghi ngờ chính là ác ma Phượng Như Ảnh rồi.

      "Môn chủ tha mạng." đợi Ảnh Phong có động tác, Lâm Phàm phịch tiếng, quỳ gối đất, bò đến dưới chân của Phượng Như Ảnh, lập tức dập đầu ba cái "Rầm rầm rầm", vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ.

      "Cầu xin tha thứ? Ông cũng biết cầu xin tha thứ? Ban đầu lúc bán Thanh bang, lúc bán cha nuôi của ông, ông có nghĩ tới có hôm nay hay ?" Phượng Như Ảnh cúi đầu, lấy tay nâng đầu Lâm Phàm lên, trong mắt tràn đầy nụ cười giễu cợt.

      ". . ." Nghe được lời của Phượng Như Ảnh, Lâm Phàm chợt ngẩng đầu lên, nhìn mặt của Phượng Như Ảnh, muốn từ mặt của ta tìm ra bộ dạng người quen, nhưng làm cho rất thất vọng, vì căn bản biết Phượng Như Ảnh.

      "Thế nào? Muốn biết tôi đến cùng là ai? Muốn biết có biết tôi hay ?" Phượng Như Ảnh làm sao lại biết trong đầu Lâm Phàm nghĩ cái gì, lập tức mặt cười càng vui vẻ hơn.

      nhìn Lâm Phàm, nắm cằm của ta gằn từng chữ: "Ông còn nhớ Thanh bang làm thế nào đối đãi phản đồ ?"

      Nghe được lời của Phượng Như Ảnh, Lâm Phàm chợt từ trong tay của ta lui ra ngoài, bộ dạng có vẻ như nhìn thấy ma quỷ, mà nhìn Phượng Như Ảnh. Ngoài miệng liều mạng : ", , "

      Nhưng lúc này đâu còn đến phiên Lâm Phàm chữ . Chỉ thấy Phượng Như Ảnh vừa nhấc tay, Ảnh Phong đứng ở bên người Lâm Phàm, mang lấy hai tay của ta sang bên cạnh.

      Còn bên cạnh, sớm có người chuẩn bị xong hình cụ mà Thanh bang dùng để đối phó phản đồ.

      Nhìn hình cụ loang lổ vết máu kia, máu nóng trong đầu Lâm Phàm dâng trào, xông thẳng tới ót, nhất thời sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

      "Lá gan đúng là . Ảnh Phong, dùng nước dội tỉnh." Phượng Như Ảnh nhìn Lâm Phàm ngất , trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, như vậy liền muốn tránh chịu hình, nghĩ khá lắm.

      Hôm nay vì cha nuôi, vì các em Thanh bang mà báo thù. Khiến cho cái tên ăn cây táo rào cây sung này, biết cái gì gọi là kết quả phản bội.

      ☆, Chương 26: châm phân tương đối ( )


      Nước lạnh như băng đột nhiên dội lên người của Lâm Phàm, dội tỉnh lại. Lâm Phàm nhìn hình cụ này chậm rãi tới gần, mặt trắng như tờ giấy, trong miệng kêu to: "Đừng, muốn"

      tiếng “bá”, tiếng xé gió của roi da truyền đến, Ảnh Vũ sớm đứng ở bên nhìn bộ dáng Lâm Phàm sợ hãi, mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Roi da tay vung lên bay tới phía thân thể Lâm Phàm.

      Roi da đen bóng sáng lóang này trong nháy mắt liền tới trước mắt Lâm Phàm, nhìn roi da gần trong gang tấc, người của Lâm Phàm nhất thời như cái sàng mà lắc lư.

      Roi da này vừa nhìn là biết ngâm qua dầu, sáng bóng kia càng sáng bày tỏ thời gian ngâm dầu càng dài, hơn nữa còn rất dai.

      Từ , lớn lên ở Thanh bang, tuy Bang chủ Mộc Đồ là người khoan dung, nhưng cũng đại biểu người trong Thanh bang phạm sai lầm. Mỗi khi có người của Thanh bang phạm sai lầm, Mộc Đồ cũng có trừng phạt lớn đối với bọn họ. Mà mỗi khi đến thời khắc này, Mộc Đồ cũng mang Lâm Phàm trước, cho nên Lâm Phàm đối với tất cả hình cụ của Thanh bang như lòng bàn tay.

      Mà roi da chính là hình cụ Thanh bang thường dùng nhất, bởi vì thương thế của roi này khỏe nhanh hơn. Mặc dù như vậy, nhưng roi da này quất vào người cũng là đau nhất. Nhưng đại đa số con trai kiên cường bất khuất của Thanh bang, bị roi da này quất lên cũng thường đau kêu thành tiếng.

      Mặc dù thời điểm Lâm Phàm ở Thanh bang chưa bao giờ chịu hình phạt, nhưng mỗi lần nhớ tới bộ dạng em trong bang đau đớn khó chịu, vẫn sợ hãi trong lòng, tay chân như nhũn ra .

      tại mắt thấy roi da này quất lên người mình, Lâm Phàm làm sao lại sợ hãi. Bình sanh chuyện sợ nhất chính là đau. Nếu như phải là vì sợ đau sao có thể dễ dàng phản bội Thanh bang, phản bội cha nuôi của mình.

      Phải biết Bang chủ Mộc Đồ đối đãi tệ, thậm chí có thể xem như con, đảm nhiệm bồi dưỡng người mới trong bang. Nếu như phải là Hồng Kinh Thiên khám phá thân phận của , dẫn đến phòng hình huấn của Hồng bang, sao có thể đầu nhập vào Hồng bang, sao có thể rơi vào kết quả như hôm nay.

      Hai tiếng “bá bá”, roi da lần nữa vung lên, lúc này hai tay Lâm Phàm ôm đầu vừa run run vừa : "Đừng, đừng, cầu xin , cầu xin bỏ qua cho tôi."

      Nhưng roi da cũng có quất lên người của Lâm Phàm, Ảnh Vũ nhìn chỗ Lâm Phàm đứng, khinh bỉ trong mắt càng sâu, tại biết tại sao người này bán đứng Thanh bang rồi, ra chỉ là người nhát gan như chuột, hạng người ham sống sợ chết.

      "Cầu xin tôi? Thành ý của ông đâu?" Ảnh Vũ ngoài miệng thoáng ánh lên nụ cười giễu cợt, thu hồi roi, tới trước mặt của Lâm Phàm, dáng vẻ có vẻ cao cao tại thượng, giễu cợt nhìn ta.

      Cảm thấy roi có rơi lên người của mình, Lâm Phàm lại thấy người thi hành trừng phạt tới trước mặt của mình, vì vậy chợt ngẩng đầu lên. Suy đoán ý tứ trong lời của Ảnh Vũ.

      "Thế nào, ông chính là cầu người như vậy hay sao?" Ảnh Vũ liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh ghế sa lon, nhìn thấy ta cũng có ý phản đối, vì vậy càng yên tâm mà to gan đùa bỡn Lâm Phàm.

      "Cầu xin vị đại ca này tha mạng, chỉ cần ngài tha tôi mạng, ngài muốn tôi làm cái gì cũng nguyện ý." Lâm Phàm vừa nghe lời của Ảnh Vũ, nhất thời cảm thấy có hi vọng, huống chi cũng len lén liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh, chỉ thấy mặt ta chút thay đổi, nhìn dáng dấp cũng giống như phản đối.

      Vì vậy quỳ hai đầu gối xuống, liền hướng về phía Ảnh Vũ lạy. bây giờ là có bệnh chạy chữa lung tung, cũng nhìn nơi này lời của ai định đoạt, thế mà cứ dập đầu với Ảnh Vũ.

      "Ông muốn tôi tha cho ông mạng?" Ảnh Vũ nhìn Lâm Phàm quỳ gối dưới chân mình, nụ cười càng sâu, từ từ phun ra mấy chữ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 27: châm phân tương đối (hai)


      "Đúng, đúng, dạ, cầu xin đại ca tha cho tôi mạng, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài." Lâm Phàm vội vàng vừa dập đầu vừa tỏ quyết tâm.

      "Ông cầu xin tôi, vậy được rồi." Ảnh Vũ vỗ roi da ở trong tay mình hai nhịp, dường như suy nghĩ đề nghị của Lâm Phàm.

      "Ảnh Vũ" Nghe lời của Ảnh Vũ, Ảnh Phong ở bên đồng ý nên gọi ta tiếng. Lâm Phàm này vừa nhìn biết phải là đồ tốt rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ta. Nếu như hôm nay bọn họ thả ta, như vậy chừng hôm khác người này làm chuyện ác độc ở sau lưng bọn họ.

      Huống chi, bây giờ lão đại ở chỗ này, buông tha mạng Lâm Phàm hay , vẫn phải do lão đại định đoạt.

      Đối với Ảnh Phong ngắt lời mình, Ảnh Vũ tuyệt đối để ý, chàng chỉ là nhìn chằm chằm cặp mắt vào Lâm Phàm, ta nhìn thứ gọi là hy vọng chớp động ở trong mắt của ta, sau đó nhàng phun ra câu "Vậy bây giờ ông coi như bò của tôi rồi." Cũng quan tâm Lâm Phàm giận gần chết.

      Theo tiếng vừa dứt của Ảnh Vũ, roi da nặng nề quất lên người của Lâm Phàm. Khoảng cách tập kích gần, khiến y phục Lâm Phàm lộ ra vết thương dài, người tức khắc nổi lên đường vết máu.

      "" Đột nhiên roi da quất lên người, khiến cả người Lâm Phàm đau xót, thiếu chút nữa đau chết. Chỉ thấy cặp mắt của ta như sói ác hung tợn nhìn Ảnh Vũ, giống như muốn ăn ta, lại giống như khiển trách ta giữ lời.

      "Thế nào? Đối với tiểu gia tôi có ý kiến?" Ảnh Vũ thấy mắt Lâm Phàm giống như ăn thịt người, bộ dáng ra vẻ thấy nhưng thể trách, vẫn cười nhàng mà nhìn ta.

      Thứ người như thế, Ảnh Vũ thấy cũng nhiều rồi, lúc thất thế có thể đê tiện hơn chó mà cầu xin tha thứ, khi được thế còn hung ác hơn sói.

      Cho nên đối phó với thứ người như thế, thời điểm khi thất thế, hung hăng đạp, cho đến khi giết chết đối phương, nếu , khi đối phương được thế tốt gặp nạn chính là mình.

      Lâm Phàm cắn răng nghiến lợi hướng về phía Ảnh Vũ, trợn mắt nhìn, hận thể ăn ta. Lại dám gạt , làm hại cho rằng đối phương tha cho mình lần, lại nghĩ tới mình bị đối phương chơi.

      " phải mới vừa rồi ông nguyện ý làm trâu làm ngựa sao? Như vậy, roi da tay tiểu gia đây phải là vừa vặn dùng để quất trâu, quất ngựa sao?" Ảnh Vũ khẽ vuốt ve roi da trong tay mình, đem cái roi bẻ rồi lại buông ra, giống như kiểm tra độ bền của roi da này.

      ". . ." Lâm Phàm bị lời của Ảnh Vũ nghẹn đến ra lời, chỉ có thể dùng mắt tràn đầy hận ý nhìn ta.

      "Ảnh Vũ, đừng đùa nữa. Vẫn là sớm đưa lên đường ." Lời lạnh lùng của Phượng Như Ảnh truyền đến, khiến Lâm Phàm giật thót mình.

      "Dạ" Nghe được lời của Phượng Như Ảnh, Ảnh Vũ thu hồi nụ cười mặt, trong nháy mắt như gió thu thổi qua, làm cho mặt của ta ụp xuống tầng sương lạnh.

      Ảnh Vũ cười, giống như Tu La, bất động lại làm cho người ta sợ. Nhìn Ảnh Vũ biến sắc mặt trong nháy mắt, Lâm Phàm mở to hai mắt, cứ như vậy nhìn ta, nhìn roi da trong tay ta roi lại roi mà quất lên người của mình, quên mất động tác, quên mất tránh né.

      Nhìn phản ứng của Lâm Phàm, Ảnh Phong hài lòng gật đầu cái. Đây mới là Vũ của bọn họ, dáng vẻ lạnh như băng này, có thể làm cho đối phương sợ.

      Phượng Như Ảnh ngồi ở ghế sa lon, nhìn Ảnh Vũ roi lại roi mà quất lên người của Lâm Phàm, nhìn y phục của ta hóa thành mảnh vụn, bay tán loạn, nhìn từng vết máu người ta, im lặng , trong mắt bình tĩnh gợn sóng. Giống như màn trước mắt này là chuyện thường ngày.

      cây, bọn chị em Hồng nhan nhìn màn này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, im lặng nhìn tất cả trong phòng.

      ☆, Chương 28: châm phân tương đối ( ba )


      "Lão đại, người của Ảnh môn lúc này muốn làm gì?" Hoả vẫn nhìn động tĩnh trong phòng, thấy người của Ảnh môn cũng giết Lâm Phàm ngay lập tức, mà ngược lại còn ở đằng kia dùng roi da quất , có chút hiểu mà hỏi.

      Mộc Vân Phong cũng có nghe thấy câu hỏi của Hỏa, từ khoảnh khắc người của Ảnh môn lấy roi da ra, suy nghĩ của khống chế được mà bay đến mười mấy năm trước.

      Khi đó, vẫn còn là buồn lo, có ngày do ham chơi nên bước nhầm vào phòng hình phạt của Thanh bang. Khi đó vừa lúc có em của Thanh bang phạm sai lầm chịu hình phạt, chấp hành xử phạt chính là cái roi da đen nhánh tỏa sáng.

      Nhìn roi da quất vào thân người kia, thấy từng dấu vết kia mang máu, ngay lúc đó Mộc Vân Phong bị dọa sợ, sợ tới mức nằm ở trong phòng chừng hai ngày mới ngồi dậy.

      Nhưng mà từ đó về sau, roi da này in sâu vào trong óc của .

      Lúc này, roi đen nhánh này, lại xuất tay người của Ảnh môn, khiến Mộc Vân Phong rất khó hiểu. Theo lý thuyết Ảnh môn cũng có quan hệ với Thanh bang mới đúng. Huống chi nếu như Thanh bang lúc ấy có Phượng Như Ảnh nhân vật lợi hại như thế, sao có thể dễ dàng bị Hồng bang tiêu diệt.

      Nhưng bây giờ tay người của Ảnh môn dùng roi múa thi hành hình phạt của Thanh bang, giữa hai bang phái này rốt cuộc có quan hệ gì đây?

      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong quyết định xuống để tìm hiểu hư, muốn biết đối phương và Thanh bang, cùng với cha của đến cùng là có quan hệ gì.

      "Cậu ở đây coi chừng, tôi xuống xem chút." Mộc Vân Phong dặn dò Hỏa tiếng, rồi người như lá rụng mà bay xuống mặt đất.

      "Lão đại, chị?" Hỏa chưa kịp ngăn cản, nhìn thấy Mộc Vân Phong rơi xuống đất, cho nên ảo não mà vỗ cây khô cái.

      Cái động tay này của Hỏa, tức làm cho Phượng Như Ảnh ở trong phòng cảnh giác, quay đầu lướt nhìn ra ngoài, tầm mắt khóa ở cây đại thụ chỗ Hỏa đứng.

      "Lão đại, tôi xem chút." Ảnh Phong cũng phát giác gốc cây kia khác thường, liền xoay người tới hướng cây kia.

      " cần, tôi tới." Ảnh Phong vừa mới bước ra hai bước, giọng trong veo mang theo ý lạnh truyền đến.

      Thân thể của Ảnh Phong ngừng lại, và dừng bước chân lại, ngẩng đầu chỉ thấy trong bóng đêm có vóc dáng xinh đẹp, ngược ánh đèn mà đến.

      Đèn trong phòng chiếu lên mặt của ấy, vẩy lên người của ấy, làm cho cả người ấy như tiên nữ trong mộng, mặc áo đen bó sát người, tản ra hơi thở lạnh lẽo giống như Tu La.

      Mộc Vân Phong căn bản thèm để ý tới Ảnh Phong ném ánh mắt lên người mình, cứ như vậy bình tĩnh tùy ý mà vào trong nhà.

      Mới vừa đến cửa phòng khách, đột nhiên từ trong nhà ra năm sáu người áo đen, chắn trước mặt của Mộc Vân Phong.

      Chỉ thấy trốn né, đôi con ngươi chỉ khóa vào Phượng Như Ảnh biết nghĩ cái gì vì kể từ lúc xuất mặt vẫn như cũ chút thay đổi.

      Bốn mắt nhìn nhau, giao nhau ở trung, kích lên tia lửa.

      lúc lâu, Phượng Như Ảnh hơi mở môi mỏng, phun ra mấy chữ: "Để cho ấy vào."

      Kỷ luật nghiêm minh, nghe thấy lời của Phượng Như Ảnh, người áo đen nhanh chóng tránh ra, nhường ra con đường.

      Mộc Vân Phong từ từ vào trong đại sảnh, căn bản khinh thường áp lực mà Phượng Như Ảnh cố ý tản ra, giống như ung dung tự tại dạo hậu hoa viên nhà mình.

      Ảnh Phong ở phía sau bởi vì lời của Phượng Như Ảnh mà phục hồi tinh thần lại, nhìn này lại dễ dàng kháng cự áp lực mà lão đại mình cố ý làm, ánh mắt lần nữa ném lên người của Mộc Vân Phong.

      Nhưng trong lòng lại suy đoán người trước mắt đến tột cùng là ai, thân khí thế này lại tương đương với lão đại bọn họ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 29: châm phân tương đối ( bốn )


      "Phượng Môn chủ?" Mộc Vân Phong tùy ý ngồi xuống ghế sa lon đối diện với Phượng Như Ảnh, chào hỏi Phượng Như Ảnh vẫn nhìn chằm chằm vào .

      " ra là ?" Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong, từ từ ra câu, khiến nụ cười mặt Mộc Vân Phong càng phát ra xinh đẹp hơn.

      "Phượng Môn chủ thị lực rất tốt." Mộc Vân Phong biết Phượng Như Ảnh nhận ra mình, giống như cũng nhận ra ta.

      Quả nhiên đoán sai, Phượng Môn chủ trước mắt chính là người đàn ông cả người lạnh lẽo tàn khốc mà buổi sáng gặp ở mộ.

      Buổi sáng này chỉ gặp thoáng qua nên vẫn chưa có cảm thấy gì, bây giờ nhìn đối phương mặt đối mặt, quả gặp qua rất nhiều đàn ông cực phẩm, cũng nhịn được mà khen tiếng.

      người đàn ông cực phẩm.

      Người đàn ông này chỉ có vóc dáng đẹp mắt, hơn nữa đủ lạnh, đủ tàn khốc, năng lực đủ mạnh, thủ đoạn đủ cứng. Tóm lại, đột nhiên, Mộc Vân Phong cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông trước mắt này.

      "Tiểu thư, nhìn đủ chưa?" Phượng Như Ảnh bị Mộc Vân Phong nhìn chòng chọc, nên mặt hơi nổi lên buồn bực. Nhìn mắt của ta cũng biết, này có hứng thú với mình.

      Thấy trong mắt Mộc Vân Phong có tia hứng thú với mình, khiến chút xíu thiện cảm của Phượng Như Ảnh đối với Mộc Vân Phong tuột thẳng xuống. Vốn còn nghĩ rằng mặc dù bọn họ tính là quen biết, nhưng dầu gì cũng gặp qua lần.

      Hơn nữa gặp mặt ở địa phương đặc biệt như vậy, nên ở trong lòng xem đối phương như là người nào đó của Thanh bang rồi. nghĩ đến háo sắc này lại có hứng thú với mình.

      Điểm này làm cho ghét. Mặc dù biết gương mặt và dáng dấp của mình tệ, nhưng đụng phải người có hứng thú lộ liễu với mình, trong lòng vẫn là cực kỳ khó chịu.

      Huống chi bây giờ bọn họ làm việc, mà người phụ nữ này đột nhiên xuất nhất định đơn giản.

      "Lúc này tức giận? Xem ra Phượng Môn chủ cùng lời đồn đãi khác rất xa. Ai, lời đồn đãi quả làm hại người." Mộc Vân Phong vừa chuyện, vừa than thở, giống như rất tiếc hận vậy.

      " dám bất kính với lão đại chúng tôi, xem tôi có tiêu diệt ." người con trai đứng phía sau Phượng Như Ảnh, vừa nghe lời lỗ mãng của Mộc Vân Phong, lửa giận trong lòng lên cao, mấy bước tới trước mặt , duỗi tay ra họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu Mộc Vân Phong.

      " bạn trẻ, hỏa khí quá lớn, đối với thân thể tốt." Đối mặt với họng súng tùy thời có thể đoạt mạng , mặt Mộc Vân Phong vẫn duy trì nụ cười.

      Vừa , bộ dáng còn vừa giả vờ ra vẻ quan tâm.

      "?" Ảnh Băng cầm súng chỉ vào mộc Vân Phong, vừa nghe ấy , trong lòng càng giận hơn, nhưng nhất thời lại tìm được lời phản bác. Giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng.

      Ở trong Ảnh môn, kỹ thuật bắn của Ảnh Băng tốt nhất, nhưng tính khí lại táo bạo nhất, cũng thiếu kiên nhẫn nhất. Nhưng cậu ấy tuyệt đối trung thành với Phượng Như Ảnh, nên cậu ấy cho phép người khác câu tốt về Phượng Như Ảnh.

      "Tôi thế nào? Chẳng lẽ tôi đúng sao, Phượng Môn chủ?" Mộc Vân Phong vừa vừa ném đôi mắt quyến rũ về phía Phượng Như Ảnh.

      sớm nhìn ra Phượng Như Ảnh ghét , nhưng căn bản để ý, như vậy chơi mới vui phải sao?

      "? biết xấu hổ." Ảnh Băng thấy Mộc Vân Phong quyến rũ Môn chủ mình trắng trợn như vậy, giọng mắng.

      " bạn trẻ, cậu ai đó? Con mắt nào của cậu thấy bản nương biết xấu hổ?" Mộc Vân Phong đùa với Ảnh Băng, trong lòng sớm cười nghiêng ngửa.

      Thầm nghĩ trong lòng, mặc dù tính khí của chàng này khô khan chút, nhưng lại là người đùa rất vui.

      " , đến cùng muốn làm cái gì?" Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong và hỏi. sớm phát ấy chỉ là đơn thuần trêu chọc Ảnh Băng, nếu quả muốn ra tay, nên nhìn kỹ thuật bắn tốt của Ảnh Băng, bây giờ lại chỉa súng vào đầu của đối phương, dám cam đoan thua thiệt nhất định là Ảnh Băng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 30: châm phân tương đối ( năm )


      Nghe thấy lời của Phượng Như Ảnh, nụ cười trong mắt của Mộc Vân Phong càng đậm, đưa ánh mắt từ người của Ảnh Băng quay lại lên người của Phượng Như Ảnh, trong nháy mắt quay đầu, súng trong tay Ảnh Băng sớm lên tay của .

      Ngắm nghía cây súng trong tay, ngẩng đầu chống lại con ngươi đen sâu của Phượng Như Ảnh, nửa đùa, nửa nghiêm trang : " có làm cái gì, chỗ này tệ, tôi tới tập hợp tham gia náo nhiệt thôi.”

      Nhìn Mộc Vân Phong vuốt vuốt súng tay, mắt của Phượng Như Ảnh tối tăm, lại vẫn như cũ biến sắc mà nhìn Mộc Vân Phong.

      Lúc này, trong tay Ảnh Băng rỗng tuếch, nhìn chung quanh tìm súng của mình, xoay người nhìn lại, súng lại tay Mộc Vân Phong, nhất thời bình tĩnh.

      "?" Nhìn súng tay mình dễ dàng chạy qua tay Mộc Vân Phong, Ảnh Băng kêu to lên, bộ dạng chỉ vào Mộc Vân Phong có vẻ muốn ăn thịt người.

      Súng chính là tánh mạng của cậu, đương nhiên kỹ thuật bắn của cậu ở Ảnh môn tốt, có súng cái gì cậu cũng làm được. Nhưng bây giờ súng cậu như tánh mạng lại chạy tới tay người khác, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy, điều này để cho mặt của cậu ở nơi nào.

      "Thế nào? A, cậu muốn lấy khẩu súng về?" Mộc Vân Phong cầm súng của Ảnh Băng xoay chuyển ở trong tay, rồi nhàng đưa tới trước mặt của Ảnh Băng.

      Khi tay cậu ấy muốn sờ đến súng, lại nhanh chóng thu hồi. Ngay cả bóng dáng của súng Ảnh Băng cũng có đụng đến được, tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào mũi của Mộc Vân Phong giận đến mức ra lời.

      "Tôi, tôi thế nào? cho cậu biết, xưa nay tôi hận nhất chính là đừng lấy súng chỉa vào người của tôi, cho nên cây súng này thuộc về tôi." Giọng điệu của Mộc Vân Phong càng càng lạnh. Trong lúc chuyện, tay cũng có nhàn rỗi, nhanh chóng hủy cây súng trong tay. Trong nháy mắt, thanh súng lục rất tốt, tức biến thành mấy mảnh sắt vụn.

      tiếng bịch, sắt vụn trong tay ném lên đất.

      Nhìn súng của mình biến thành đống sắt vô dụng, nhất thời Ảnh Băng nổi trận lôi đình, giơ tay lên tấn công về phía Mộc Vân Phong.

      Phượng Như Ảnh nhìn nụ cười mặt Mộc Vân Phong từ từ trở nên lạnh, nhìn biến cây súng thượng hạng thành sắt vụn, nhìn Ảnh Băng ra tay với ta, trước sau vẫn câu.

      Chỉ là mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong, lại càng sâu hơn.

      Nhìn Ảnh Băng tấn công về phía mình, Mộc Vân Phong ngồi ở ghế sa lon, bất động như núi, thậm chí ngay cả lông mày cũng động. Cứ như vậy nhìn thế tấn công của Ảnh Băng, mắt sắc bén như dao, đợi đến lúc tay của cậu ta đánh tới cách thân thể của mình chừng tấc, mới ra tay cản lại thế tấn công của Ảnh Băng.

      Nắm được tay của Ảnh Băng, để cho cậu ta thể động đậy, đồng thời lời lạnh như băng vang lên: "Đánh nhau với tôi, cậu vẫn xứng."

      Giọng ngông cuồng kiêu ngạo, khiến lông mày của Phượng Như Ảnh nhíu nhíu, mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong nhiều hơn chút.

      Tay nhè đưa lên, Ảnh Băng nhất thời bị đẩy cả người lảo đảo cái. Ảnh Băng vội vàng ổn định thân hình, mắt lộ ra đỏ rực nhìn về phía Mộc Vân Phong.

      Thân thể lại động muốn tiến lên, nhưng lại bị câu của Phượng Như Ảnh chận lại: "Ảnh Băng, lui ra.".

      " là Hồng nhan?" Phượng Như Ảnh nhìn về phía Mộc Vân Phong, phải hỏi thăm, mà là khẳng định.

      " hổ là Phượng Môn chủ, ánh mắt này quả tệ. sai, tôi chính là Hồng nhan." Thấy Phượng Như Ảnh ra thân phận của mình, Mộc Vân Phong tuyệt đối ngoài ý muốn, thoải mái mà thừa nhận.

      "Xin hỏi đến đây là có ý gì, chắc phải là vì muốn so tài với thuộc hạ của tôi đơn giản như vậy chứ." Phượng Như Ảnh hỏi. Theo biết, Hồng Nhan Các chưa bao giờ bắn tên mà có mục đích. Tối nay nếu sát thủ số của Hồng nhan cũng phái tới, là có nguyên nhân.

      "Nếu Phượng Môn chủ hỏi, tôi cũng úp mở. Có người ra giá, muốn mạng của ." Lúc đến ‘ ’, tay ngọc của Mộc Vân Phong chỉ vào Lâm Phàm cả người trầy da sứt thịt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 31: chưa biết ai thắng ai ( )


      "A, vậy sao?" Phượng Như Ảnh nghe được lời của Mộc Vân Phong, tuyệt đối cảm thấy kỳ quái, nhàn nhạt mà lên tiếng. sớm đoán được mục đích đến của Mộc Vân Phong.

      Đối với sát thủ mà , ngoại trừ tiết mục giết người, biết còn có chuyện gì đáng giá để đối phương quan tâm cùng mạo hiểm.

      Hôm nay, nếu đối phương biết mình ở nơi này, mà vẫn có thể thân ra. có thể thấy được người thuê ra giá thấp, bằng sát thủ của Hồng Nhan Các cũng mạo hiểm xuất ở trước mặt của mình.

      "Phượng Môn chủ, hình như cũng có chút ngoài ý muốn." Lúc Mộc Vân Phong chuyện, vẫn nhìn ánh mắt của Phượng Như Ảnh, nhìn thấy sau khi ta nghe mình câu kia, trong mắt cũng có chút dao động, trong lòng có chút bội phục người đàn ông này.

      hổ là Môn chủ của Ảnh môn, loại thái độ bất động như núi này cùng vẻ mặt trước sau bình tĩnh, nhìn cái cũng biết là người bảo trì bình thản (nhịn được tức giận).

      Xem ra người này đúng là đơn giản, cũng tuyệt đối được xem thường.

      "Hồng Nhan Các của luôn luôn có hứng thú với giết người. Giờ phút này, xuất ở nơi này, đoán cũng có thể đoán được vì sao đến." Phượng Như Ảnh lại nhìn Mộc Vân Phong, và lạnh lùng .

      "Phượng Môn chủ, là tự tin. chừng vì mà đến chỉ là con cờ thôi? Mục tiêu của tôi có lẽ là ." Đối với giọng chắc chắn của Phượng Như Ảnh, tư tưởng đùa giỡn của Mộc Vân Phong nổi lên.

      tùy ý liếc Lâm Phàm thoi thóp cách đó xa cái, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Dù thế nào nữa nhất thời chết được, hãy để cho người của Ảnh môn hành hạ nữa .

      "Tôi? Cũng phải xem có bản lãnh đó hay ." Phượng Như Ảnh nghe lời của Mộc Vân Phong, mặt vẫn như cũ có biểu cảm gì, nhưng trong giọng này khí thế của ngạo nghễ cũng tự giác mà lộ ra.

      Thầm nghĩ: giọng điệu này lớn, nhưng muốn tánh mạng của , cũng phải xem xem ta có năng lực này hay . Cho dù ta là Hồng nhan, là sát thủ mà mấy năm gần đây khiến những người trong hắc đạo nghe tin sợ mất mật, nhưng trong những người đó bao gồm .

      là ai, là Phượng Như Ảnh là Môn chủ của Ảnh môn, nhiều người muốn giết , có thể khỏe mạnh mà ngồi ở chỗ này.

      Đó cũng thể cuồng ngạo, đó là bởi vì có tư cách cuồng ngạo. Mặc dù Ảnh môn thành lập chỉ có năm năm ngắn ngủn, ở dưới lãnh đạo của , cả hắc đạo hôm nay ai cho mấy phần mặt mỏng.

      Bây giờ sát thủ Hồng Nhan Các nho , lại muốn tánh mạng của , quả nằm mơ.

      "Vậy sao? Vậy chúng ta thử chút." Mộc Vân Phong vừa nghe lời của Phượng Như Ảnh, hứng thú trong mắt càng đậm hơn, hận thể lập tức đánh nhau với đối phương.

      đợi khắc này chính là đợi thời gian rất dài rồi. Trước kia đối với Phượng Như Ảnh chỉ là nghe , nghe được đủ loại tích của ta, trong lòng của làm thế nào cũng phục. Bởi vì thời gian Ảnh môn và Hồng Nhan Các của sáng lập xấp xỉ, nhưng danh tiếng lại hơn xa Hồng Nhan Các. Điều này làm cho thường có ý niệm phân cao thấp với Phượng Như Ảnh.

      Mà hôm nay, vất vả mới có cơ hội đụng phải, làm thế nào cũng bỏ qua. Mới vừa rồi trêu chọc Ảnh Băng cũng chỉ là muốn kích Phượng Như Ảnh ra tay mà thôi.

      Có thể làm cho ngờ tới chính là Phượng Như Ảnh lại chịu đựng tức giận như vậy, thuộc hạ của mình bị làm nhục trước mặt, cũng có thể bất động như núi, bình tĩnh như lúc ban đầu.

      Bất đắc dĩ, lại phải dùng phép khích tướng để kích Phượng Như Ảnh, cũng tin. Người đàn ông này mạnh hơn mình bao nhiêu, có thể nhiều lần chịu đựng được khích tướng của .

      "Thử thử, lão đại của chúng tôi lại sợ sao." Khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Mộc Vân Phong mỉm cười chờ câu trả lời của Phượng Như Ảnh, nhưng ngờ lại bị Ảnh Băng ở bên cạnh đoạt trước.

      ☆, Chương 32: chưa biết ai thắng ai ( hai )


      Thấy dáng vẻ phục này của Ảnh Băng, Mộc Vân Phong lần nữa cười nham hiểm rồi : "Người lớn chuyện, trẻ con được chen miệng."

      Vừa nghe lời của Mộc Vân Phong, Ảnh Băng lần nữa tấn công, mặc dù mới vừa rồi Phượng Như Ảnh có cảnh cáo cậu, nhưng cậu nhịn được nữa rồi. này, thế mà liên tục xem thường cậu, khiến cho cậu hoàn toàn mất thể diện.

      Ảnh Băng phất tay rồi tấn công tới khuôn mặt tươi cười của Mộc Vân Phong, cậu thề phải đánh cho gương mặt này thành hoa, xem ta còn cười thế nào.

      " thể nào, lại tới à, tôi cũng đánh với cậu." Mộc Vân Phong vừa tùy ý tránh né công kích của Ảnh Băng, vừa quên lời mát mẻ. Cũng nhìn là ai chọc tới cậu bé người ta.

      "Ảnh Băng" Lúc này, Ảnh Phong ở bên nhìn được, nên kêu đồng bọn của mình. đôi mắt lại hung hăng trợn nhìn lên người Mộc Vân Phong vẫn trêu chọc Ảnh Băng.

      này, biết Ảnh Băng còn , định lực tốt, thế nên lại kích cậu ấy lần nữa, trêu chọc cậu ấy. Nhìn cái cũng biết yên lòng.

      Mà bên này, Ảnh Băng nổi nóng, đuổi theo đánh Mộc Vân Phong, căn bản nghe được tiếng kêu của Ảnh Phong.

      " kia, có bản lãnh đứng lại cho tôi, luôn tránh né xem là bản lãnh gì." Đuổi theo đến hết nửa ngày, ngay cả y phục của Mộc Vân Phong mà Ảnh Băng cũng sờ tới được, chớ chi là đánh tới .

      Cậu giận đến mức dậm chân, nhưng cũng thể làm gì.

      Lúc này, Ảnh Phong ở bên nhìn nổi nữa, người chợt lóe lên ngăn giữa Ảnh Băng và Mộc Vân Phong, nhìn mặt luôn nở nụ cười như thế ra: "Mặc kệ mục đích của là cái gì, tôi khuyên vẫn là nhanh chóng rời , nếu , đừng trách chúng tôi khách khí."

      "Ha ha, hôm nay tôi muốn xem xem Ảnh môn các người khách khí thế nào." Mộc Vân Phong đối với lời cảnh cáo của Ảnh Phong tuyệt đối để ở trong lòng, vẫn như cũ cười tủm tỉm mà .

      Hôm nay chính là quyết định chủ ý muốn gặp qua Phượng Như Ảnh, bọn họ bây giờ vẫn chưa có giao thủ, làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy chứ.

      "?" Ảnh Phong nghe thấy lời của Mộc Vân Phong bị chọc giận gần chết, ngờ này lại thức thời như vậy, lời cần cũng hết rồi, thậm chí còn biết thích hợp mà dừng lại.

      "Tôi thế nào? Nếu như các người hoan nghênh tôi tiếp tục ở lại nơi này, như vậy giao cho tôi." Mộc Vân Phong liếc nhìn Ảnh Phong, rồi chỉ Lâm Phàm .

      cũng tin, làm đến mức như vậy, Phượng Như Ảnh này còn có thể ngồi được nổi.

      "Đừng mơ tưởng" Ảnh Phong liếc mắt nhìn Lâm Phàm bị giày vò đến nửa chết nửa sống, chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Đó là người bọn họ bắt được, tại sao cho này.

      Cho dù ta muốn cướp cũng cần ràng như vậy chứ.

      "Xin lỗi, , hôm nay chị đây xác định rồi." Vẻ mặt của Mộc Vân Phong nghiêm túc. Tên này hại cha của mình, hại cả Thanh bang, nhất định phải tự tay giết .

      Mộc Vân Phong vừa xong, trong chớp mắt bóng dáng đến bên người Ảnh Vũ, bàn tay trắng nõn giương , roi da trong tay Ảnh Vũ đến tay của .

      "?" Ảnh Phong vừa nhìn động tác của Mộc Vân Phong, lập tức muốn ngăn cản, nhưng vẫn là chậm bước, chờ lúc đến bên người Ảnh Vũ, roi da sớm đến tay của ta rồi.

      " , tự đâm đầu vào chỗ chết rồi." Ảnh Vũ nhìn thấy roi trong tay mình muốn quất lên người Lâm Phàm trong nháy mắt đến tay người khác, hơn nữa còn là tay , mắt liền tối sầm lại. Mắt hơi híp lại, nhìn về phía Mộc Vân Phong.

      Chỉ liếc mắt cái, là biết trước mắt tuyệt đối đơn giản, chỉ vì ta dễ dàng cướp roi da của mình, quan trọng hơn là người của ta chảy xuôi hơi thở giống như .

      ☆, Chương 33: chưa biết ai thắng ai ( ba )


      Mặc dù ta che đậy rất tốt, nhưng vẫn để cho nhìn ra.

      Đó là bản năng của ta, chính là nhạy cảm của đồng loại.

      "Tôi muốn chết, nhưng mà tên này hôm nay tôi nhất định phải mang ." Mộc Vân Phong vừa , mắt vừa liếc qua ghế sa lon bên kia, thấy người đàn ông kia vẫn bình tĩnh nhìn mình, trong lòng khỏi tức giận.

      cũng làm quá đáng như vậy, mà người đàn ông này lại vẫn là bộ dạng ra vẻ liên quan tới tôi. Chẳng lẽ là do mình phán đoán sai lầm sao, Lâm Phàm này đối với ta căn bản quan trọng?

      Mộc Vân Phong suy nghĩ trong lòng. Nhưng chuyện đến tình trạng này rồi, còn đường lui. Cho dù hôm nay Phượng Như Ảnh giao thủ với , nhưng Lâm Phàm này nhất định cũng phải mang .

      " , lá gan khá lớn, bản lĩnh cũng tốt. Chỉ tiếc gặp tôi, cho nên hôm nay chắc chắc thất thủ." Hồi lâu, lúc Mộc Vân Phong chuẩn bị mang Lâm Phàm , Phượng Như Ảnh cũng chuyện.

      Chỉ thấy từ ghế sa lon chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước về phía Mộc Vân Phong.

      "Lão đại" Ảnh Phong và Ảnh Vũ thấy Phượng Như Ảnh tiến đến, lập tức thu lại hơi thở người mình, cung kính đứng nghiêm bên.

      "Vậy sao? tại chính là tay tôi, cho dù muốn đoạt lại, chỉ sợ cũng dễ dàng như vậy thôi." Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh rốt cuộc cũng chuyện, trong lòng mừng thầm, ngoài mặt lại bình tĩnh.

      Nhưng tay lại nắm Lâm Phàm chặt, giống như sợ bị ta cướp vậy.

      "Ở tại tay thế nào đây? biết có câu gọi là, vào dễ dàng ra khó khăn à." Giọng của Phượng Như Ảnh nhàn nhạt, lại có áp lực vô hình.

      " , chắc chắn chết." Ảnh Băng cũng chầm chậm tới. Nghe thấy lời của Phượng Như Ảnh, dùng khẩu hình với Mộc Vân Phong. Vừa , vừa cười, gương mặt cười đến mức muốn có bao nhiêu rực rỡ có bấy nhiêu rực rỡ.

      Giống như thấy được bộ dáng Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh cắt thành tám khúc.

      Đối với Ảnh Băng vui sướng khi người gặp họa, Mộc Vân Phong ném ra ánh mắt khinh thường, giống như có tiền đồ, lại muốn lão đại của mình giúp cậu ấy lấy lại danh dự.

      Thấy thế Ảnh Băng lại buồn bực trận, nhưng vừa nhìn thấy lão đại của mình nổi lên sát ý với Mộc Vân Phong, trong lòng lại đắc ý.

      "Thả người ra" Phượng Như Ảnh liếc nhìn Lâm Phàm muốn chết sống tay Mộc Vân Phong cái, lạnh lùng . Người đàn ông này bị bọn họ hành hạ cũng tệ lắm, cũng đến thời điểm đưa lên Tây Thiên rồi.

      " thả" Mộc Vân Phong nhàng phun ra hai chữ, lại kiên quyết của . Người tay, hoặc là bị giết chết, hoặc là bị mang . Nghĩ đến lại giao cho Phượng Như Ảnh, tuyệt đối có khả năng.

      "Vậy cũng đừng trách tôi." Phượng Như Ảnh vừa nghe lời của Mộc Vân Phong, trong mắt thoáng qua tối tăm. Tay nhè duỗi ra phía trước cái, rồi chộp tới Lâm Phàm.

      Lúc này, các chị em Hồng Nhan Các ở cây vừa nhìn thấy, lão đại của mình vậy mà đánh nhau với Phượng Như Ảnh rồi. Cũng thầm toát mồ hôi vì , tại tay Mộc Vân Phong còn nắm Lâm Phàm, họ sợ Mộc Vân Phong đánh lại Phượng Như Ảnh.

      "Hỏa, làm thế nào?" Ngữ nhìn tình hình trong phòng, cực kỳ khẩn trương. mở ra vô tuyến trong tai, hỏi Hỏa bước kế tiếp nên làm cái gì.

      " được để cho lão đại gặp chuyện may. Như vậy, tất cả mọi người xuống, cứu lão đại quan trọng hơn." Hỏa suy nghĩ chút, truyền lệnh ra.

      Mặc dù những người bọn họ có thể phải là đối thủ của nhiều người Ảnh môn như vậy, nhưng bảo các trơ mắt nhìn lão đại của mình gặp chuyện may, đây tuyệt đối là chuyện có khả năng.

      Bá bá bá, nghe được lời của Hỏa, các chị em Hồng Nhan Các rối rít từ cây xuống, sau đó ở dưới hướng dẫn của Hỏa nhảy vào trong viện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :