1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 12: báo thù bắt đầu ( hai )


      "Tôi cũng biết là ai, hình như người này là Các chủ bảo chúng ta bắt." Hỏa làm bộ trả lời, đôi mắt lại sáng loáng lấp lánh nhìn Hồng Huy đối diện.

      Hồng Huy ở đối diện vừa nghe hai người chuyện, len lén nâng đầu lên, mắt rơi vào hình Hỏa cầm tay. Vừa nhìn, cả người chợt chấn động, đầu xoạt cái ngẩng lên nhìn Hỏa ở đối diện vẻ mặt lo lắng và : "Các ngừơi làm gì với người trong hình?"

      nhìn lầm, người trong hình chính là vợ con của gã, là người gã phải bảo vệ. Gã vẫn luôn cho rằng họ rơi vào trong tay Hồng bang, bây giờ nhìn lại họ cũng giống như mình, rơi vào trong tay Hồng Nhan Các.

      "À? Ông mới vừa gì? Chẳng lẽ ông biết người trong hình?" Hỏa vừa nghe Hồng Huy chuyện, cặp mắt khóa gã lại, dáng vẻ giả bộ kinh ngạc.

      " ít giả bộ cho tôi, cho tôi biết, các người làm gì vợ và con của tôi rồi." Hồng Huy làm sao lại biết đối diện là cố ý. Họ bắt người làm sao có thể biết người bị bắt là ai?

      "Ông yên tâm, chỉ cần ông cho chúng tôi biết hành tung của Lâm Phàm, tôi bảo đảm trả lại cho ông người vợ đứa con vẹn toàn, nếu như ông dám giở trò gì, như vậy cũng đừng trách tôi khách khí." Tiếng vừa dứt, hình tay Hỏa cũng biến thành mảnh vụn rơi xuống ào ào.

      "?" Hồng Huy muốn đưa tay qua cướp hình, nhưng lại nhanh hơn Hỏa, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm hình có vợ con gã và hình biến thành đống giấy vụn.

      " , kiên nhẫn của chúng tôi có hạn." Hỏa coi thường khuôn mặt cam lòng cùng lửa giận của Hồng Huy, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn gã. Nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy nụ cười nhạt như có như nơi khóe miệng của Hỏa.

      "Ở. . . Ở trấn Phong Lâm" Qua lúc lâu, Hồng Huy mới lắp bắp ra vị trí của Lâm Phàm. xong, gã nhìn Hỏa và : "Tôi cho các ngừơi biết, có thể thả vợ con của tôi chưa."

      "Hồng Huy, ông yên tâm, chúng tôi thả vợ con của ông, chỉ có họ, chính ông chúng tôi cũng thả. Chỉ là. . . . . ." bước ngoặc khiến tim của Hồng Huy nâng lên, gã chỉ sợ nghe được lời tốt.

      "Chỉ là cái gì?" Hồng Huy thấy Hỏa nhìn cằm chằm vào mình nhưng lời nào, tim lại nâng lên, mang theo hoảng sợ cùng lo lắng.

      "Chỉ là. . . . . . . Chỉ là phải đợi chúng tôi phế Lâm Phàm sau đó mới có thể thả." Hỏa đưa tay ngọc thon thon ra, vỗ vỗ mặt của Hồng Huy, làm cho gã ảo não hồi.

      "Các ngừơi. . . . . . ." Hồng Huy rất muốn tại sao các người có thể giữ lời, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại đè ép trở về. Quy tắc giang hồ, gã hiểu được, nhìn thấy người, muốn là họ, chính là mình có lẽ cũng tin tưởng thôi.

      "Tôi hiểu." lúc lâu, cuối cùng Hồng Huy lại cúi đầu lần nữa.

      "Hi vọng ông có lừa gạt tôi, bằng ông đẹp mắt." Hỏa lấy được tin tức hữu dụng, xoay người rời khỏi phòng giam, trước khi rời vẫn quên uy hiếp Hồng Huy.

      Trở lại phòng khách, Ngữ vừa nhìn thấy Hỏa lập tức đứng lên vội vàng hỏi: "Hỏa, như thế nào? Gã khai ?"

      "Cậu yên tâm, tôi xuất mã ra nào có chuyện làm được." Hỏa với vẻ mặt vui vẻ, nhìn Ngữ vội vàng, cười rất xinh đẹp.

      "Ở đâu? Các chủ sắp trở về rồi, chúng ta phải sắp xếp trước." Ngữ vừa nghe chuyện hoàn thành, cuối cùng cũng yên lòng, và mặt cũng nhiễm vui vẻ.

      Các chủ cũng sắp trở về rồi, may mắn họ hỏi được hành tung của Lâm Phàm trước khi ấy trở lại, nếu , Các chủ nhất định mất hứng.

      ☆, Chương 13: báo thù bắt đầu ( ba )


      "Ngữ, cậu ở trong nhà chờ Các chủ, mình dẫn người xem xét trước." Hỏa vội vàng hướng về phía Ngữ dặn dò tiếng, rồi tự mình vào phòng chuẩn bị.

      Mang theo súng lục của mình, và lấy phi đao, mặc vào bộ đồ đỏ bó sát người, mang đôi giày bốt, Hỏa phong tình vạn chủng mà rời khỏi khu nhà ở, mang theo mấy tên thuộc hạ lái xe về phía trấn Phong Lâm.

      Trấn Phong Lâm, Lâm trạch.

      "Cậu cái gì? Cả nhà Hồng Huy mất tích?" Thanh kinh ngạc vang lên, người đàn ông trung niên từ ghế salon đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía tên con trai đối diện, vẻ mặt tin.

      Hồng Huy là bạn tốt của mình, ở giang hồ cũng có chút danh tiếng. Kể từ lúc phản bội Thanh bang, sau đó tới Hồng bang và chỉ có duy nhất ngừơi đó đối tốt với , chưa bao giờ coi thường .

      Hồng Huy ở trong Hồng bang, mặc dù là nhân vật cấp cao, nhưng cũng được cho nòng cốt. Trong tay phụ trách hai nơi sòng bạc của Hồng bang.

      Thậm chí đều ở dưới trợ giúp của Hồng Huy, mới tránh được kiếp từ tay Hồng Kinh Thiên.

      Nhưng hôm nay, người thuộc hạ này của mình lại chạy tới cho biết, Hồng Huy mất tích. Điều này sao có thể chứ, làm sao có thể tin chứ.

      Chẳng lẽ Hồng Huy làm ra chuyện có lỗi với Hồng bang, bị Hồng bang giam? Lâm Phàm nghĩ tới, nhưng lát lại lắc đầu. thể nào, bởi vì Hồng Huy là ngừơi an phận tuân thủ, thể nào làm chuyện có lỗi với Hồng bang.

      Hơn nữa chính bản thân ta lại người nghĩa khí, em dưới quyền cũng rất phục ta, cho nên thể nào bị Hồng bang giam lại.

      Chẳng lẽ người khác bắt ta rồi, hơn nữa còn bắt cả nhà của ta? Đến tột cùng là nguyên nhân gì mà bị bắt chứ?

      Lâm Phàm suy nghĩ miên man, tìm được đầu mối.

      "Chuyện khi nào vậy?" lúc sau, Lâm Phàm cuối cùng cũng ngưng đoán mò của mình, nhìn thuộc hạ của mình và hỏi.

      "Tối ngày hôm qua cả nhà bọn họ còn rất tốt, nhưng buổi sáng hôm nay lại đột nhiên mất tích." Thuộc hạ của Lâm Phàm, cũng là vẻ mặt khó hiểu. Nghĩ đến tối ngày hôm qua mình còn qua cửa nhà của bọn họ, lại còn chào hỏi với Hồng Huy, hôm nay lại phát người còn ở đó, hơn nữa ràng là bị người mang .

      Bởi vì đồ đạc trong nhà có động đến, hơn nữa cửa chính cũng có đóng, vừa nhìn đúng là rất vội vàng.

      "Rốt cuộc là ai chứ?" Lâm Phàm lẩm bẩm, nghĩ đến khả năng, chợt hai mắt trợn to.

      "Dặn dò xuống dưới, bắt đầu từ hôm nay, trong nhà tăng cường đề phòng." Lâm Phàm chợt lớn tiếng với tên con trai.

      "Lão đại?" Lời của Lâm Phàm, đột nhiên chuyển biến tới 180°, khiến tên con trai hiểu, mà ngẩng đầu nhìn ta.

      hiểu, tại sao lão đại của mình đột nhiên như thế. Chẳng lẽ là ta biết cái gì rồi?

      "Thi hành mệnh lệnh." Lâm Phàm cũng quan tâm đối phương hiểu, cũng cho đối phương có cơ hội hỏi lần nữa, gương mặt sa sầm và .

      tại cũng giải thích với đối phương, chỉ hi vọng tất cả đều là do suy nghĩ nhiều, bằng chuyện có thể nghiêm trọng. chỉ có , thậm chí sợ rằng ngay cả những em dưới tay cũng gặp họa.

      Hồng Huy là người duy nhất kết bạn sau khi rời khỏi Hồng bang, bây giờ đột nhiên gặp chuyện may. lo lắng có liên quan với mình.

      Từ lúc phản bội Thanh bang, từ lúc hại chết nghĩa phụ của Mộc Đồ đại ca Thanh bang, tiếp theo Thanh bang bị tiêu diệt, an tâm, thời khắc đều đề phòng hậu nhân Thanh bang trả thù.

      Cho nên những năm qua, mặc dù chút thế lực nho của mình, nhưng vẫn đề phòng người khác trả thù, gần như đoạn tuyệt quan hệ cùng với những ngừơi lúc trứơc, ngoại trừ Hồng Huy.

      Hôm nay, cả nhà Hồng Huy mất tích, thể khiến cho nghĩ đến từ bản thân, nghĩ đến Thanh bang.

      Vừa nghĩ tới Thanh bang, cả người Lâm Phàm đều sợ hãi. http://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif

      ☆, Chương 14: báo thù bắt đầu ( tứ )


      Mộc Vân Phong trở về khu nhà ở, nhìn thấy phòng khách trống , chỉ có Ngữ ngồi mình ở ghế sa lon cầm quyển sách đọc say sưa.

      "Ngữ, những người khác đâu?" Mộc Vân Phong nhàn nhạt lên tiếng hỏi, tới chỗ khác ghế sa lon ngồi xuống. mặt hơi có vẻ mệt mỏi.

      "Phong, cậu trở về rồi, Hỏa mang người ra ngoài." Ngữ đọc sách nhập thần nên vừa nghe thanh của Mộc Vân Phong, từ trong sách ngẩng đầu lên, cười trả lời.

      " ra ngoài? Chuyện gì?" Mộc Vân Phong vừa nghe Hỏa dẫn người ra ngoài, nhíu nhíu mày. phải bảo các ấy ở nhà đợi mình à, sao lúc này lại ra ngoài?

      "Là như thế này, mới vừa rồi Hỏa và Mai hỏi vị trí của Lâm Phàm, Hỏa dẫn người thăm dò đường ." Ngữ nghe Mộc Vân Phong hỏi vội vàng giải thích.

      Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, dò đường là nhất định, đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần Hồng Nhan Các đều có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

      "Tôi biết rồi, chờ Hỏa trở về cho tôi biết tiếng. Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chút." Mộc Vân Phong ấn huyệt Thái Dương của mình, làm dịu đau đầu của mình. Chậm rãi từ ghế sa lon đứng dậy, tới phòng ngủ của mình.

      "Phong, cậu sao chớ?" Nhìn bộ dáng Mộc Vân Phong có vẻ mệt mỏi, lại thấy ấy xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, Ngữ lo lắng hỏi.

      Họ đều biết, hôm nay là ngày giỗ của cha Mộc Vân Phong, cũng có thể thông cảm tâm tình của ấy. Nhưng bọn chỉ có thể lặng lẽ quan tâm, cái gì cũng làm được.

      Bởi vì mỗi khi vào lúc này, Vân Phong bỏ các những chị em này ở ngoài cửa lòng, mình chịu đựng loại đau đớn tưởng nhớ này.

      " có việc gì, nghỉ ngơi chút là tốt thôi." Mộc Vân Phong tới cửa phòng ngủ rồi xoay người cho Ngữ nụ cười an ủi, sau đó đẩy cửa vào, ngã lên giường và nhắm hai mắt lại.

      Trong chăn mùi vị của ánh mặt trời tiến vào trong mũi của Mộc Vân Phong, để cho tâm tình nặng nề của khá hơn nhiều. Mỗi lần cúng tế cha xong, tâm tình của luôn luôn trở nên trầm trọng, nhất là lúc nghĩ đến thù lớn chưa trả.

      Năm năm qua, mỗi năm, đều đặc biệt muốn xông tới diệt Hồng bang báo thù cho cha mình.

      Nhưng mỗi lần lý trí đều ngăn trở xúc động của , bởi vì còn chưa đủ mạnh, còn chứ có thực lực chống lại Hồng bang. Mà nay, nhìn thực lực của Hồng Nhan Các càng ngày càng mạnh, danh tiếng ở giang hồ càng lúc càng lớn, lúc này mới quyết định bắt đầu kế hoạch báo thù của .

      Mà cái kế hoạch này của liền bắt đầu từ Lâm Phàm cái tên bán cha, bán Thanh bang. Nghĩ đến cái tên bán cha, con ngươi của Mộc Vân Phong trong nháy mắt đầy máu, sát khí trong mắt chợt lóe lên.

      Rất nhanh, khiến cho tên đó nếm thử chút tư vị bị Tử Thần triệu hồi.

      Ngữ ở trong phòng khách thấy Mộc Vân Phong vào phòng, khép cửa phòng lại, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhưng làm thế nào cũng xem sách vào đựơc.

      để quyển sách xuống nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ rồi, dứt khoát đứng dậy hướng phòng bếp .

      Ở Hồng Nhan Các, cũng có dì chuyên nấu cơm, mỗi ngày đều là ai có rảnh người đó nấu cơm. Cho nên đối với tài nấu nướng của mỗi người trong các mà cũng có trở ngại.

      Mà tài nấu nướng của Ngữ ở trong các có thể tính với kiệt xuất trong đó, ít nhất tất cả mọi người thích ăn thức ăn làm.

      Móc gạo nấu cơm, rửa rau xắc thức ăn phối món ăn, Ngữ làm thuần thục. May mắn Hồng Nhan Các có người nhiều, chỉ có mười người, hơn nữa đều là con , lượng cơm bình thường ăn cũng quá lớn, cho nên cũng cần làm quá nhiều.

      Giữa trưa mười hai giờ, từng đĩa món ăn đầy màu sắc hương vị đúng giờ ra nồi. Hỏa mới từ bên ngoài trở về, ngửi thấy được mùi thơm, trực tiếp chạy đến phòng bếp, còn chưa vào phòng bếp liền lớn tiếng hét lên: "Thơm quá."

      vào phòng bếp cũng thèm quan tâm tay của mình có sạch hay , nhìn vài đĩa món ăn đầy màu sắc hương vị lập tức giở trò.

      " , rửa tay rồi ăn." Cuối cùng bàn món ăn ra, Ngữ tiến lên vỗ vào tay Hỏa, ngăn cản ấy tiếp tục động tác trộm món ăn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 15: báo thù bắt đầu ( năm )


      Hoả này bình thường đều tốt, vì thể gặp thức ăn ngon, chỉ cần có thức ăn ngon, chỉ làm cho cả ngừơi ấy mất bình tĩnh, lại còn lộ ra dáng vẻ ăn hàng.

      Bị Ngữ vỗ, Hỏa ngoan ngoãn rửa tay, vừa rửa vừa quên khen tay nghề của Ngữ: "Ngữ, cậu làm món ăn ăn ngon , có thể theo kịp đầu bếp bên ngoài rồi."

      "Ít rót thuốc mê cho mình , tự mình có mấy cân mấy lượng còn sao." Ngữ cười mắng. Hoả này mặc kệ là ai, chỉ cần phải chính ấy làm món ăn, hết thảy đều là hai chữ ‘ ăn ngon ’.

      "Mình đó." Hỏa vừa nghe Ngữ chấp nhận, nhất thời bộ dáng ra vẻ uất ức, giống như câu kia của Ngữ rất đả kích vậy.

      "Mình biết là , còn hơn trân châu đó." Vừa nhìn bộ dáng kia của Hỏa, Ngữ nở nụ cười lần nữa.

      "Vốn là vậy mà." Rốt cuộc nhận được tán thành của Ngữ, Hỏa lập tức nở nụ cười. Làm cho Ngữ nhất thời có chút dở khóc dở cười. hiểu Hoả này, nghiêm chỉnh lại, còn dày dạn kinh nghiệm hơn , nhưng khi da dày lên, làm nũng đúng là khiến người ta khó tin.

      "Được rồi, đừng làm rộn. Các chủ vẫn còn nghỉ ngơi, nhưng đừng đánh thức chị ấy." Ngữ liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của Mộc Vân Phong , nhắc nhở Hoả.

      "Các chủ trở về rồi?" Hỏa vừa nghe Mộc Vân Phong ở nhà, lập tức nghiêm chỉnh. Dùng ngón tay chỉ phòng của Mộc Vân Phong, giọng .

      "Về sớm rồi." Ngữ giọng .

      "Khẳng định ấy lại vừa bái tế cha chị ấy rồi." Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, nét mặt của Hỏa ra vẻ hiểu . Các chủ nhà các bình thường là người làm việc điên cuồng, loại chuyện ban ngày ngủ như vậy gần như có, trừ ngày, đó chính là ngày giỗ của cha ấy.

      " giọng chút." Ngữ nhắc nhở. Chỉ sợ Hoả đánh thức Mộc Vân Phong, lại quên mất phòng bếp cách gian phòng của ấy hơi xa.

      Nghe được lời của Ngữ, Hỏa thêm gì nữa, mà là tìm đôi đũa, cúi đầu ăn món ăn Ngữ làm.

      "Cậu" Ngữ nhìn Hỏa , nhưng trong nháy mắt món ăn ăn hơn phân nửa, cực kỳ im lặng, chỉ có thể lấy mắt trừng ấy.

      "Rắc rắc" cửa phòng mở ra, Mộc Vân Phong từ trong phòng ra.

      "Các chủ dậy." Ngữ vừa nhìn Mộc Vân Phong tới ghế sa lon, chợt vỗ Hoả cái. Đáng thương lúc này trong miệng Hỏa còn chưa kịp nuốt xuống món ăn, ấy bị sặc ho mãnh liệt.

      Nhìn Hoả ho đến cả khuôn mặt đỏ bừng, Ngữ thầm nghĩ trong lòng: đáng đời.

      Sau đó tới phía Mộc Vân Phong.

      Hỏa uống ngụm nước lớn, hắng giọng cái, lúc này mới tới phòng khách.

      Mộc Vân Phong thấy Hỏa tới, thấy mặt của nàng này đỏ lên, trong lòng cười thầm, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười nhạt.

      "Chuyện tra được thế nào rồi?" Mộc Vân Phong liếc mắt nhìn Hỏa, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

      "Hồng Huy có lừa gạt chúng ta, Lâm Phàm quả nhiên ở trấn Phong Lâm. Chỉ là, tên này hình như biết chuyện Hồng Huy bị bắt, trong nhà điều rất nhiều thuộc hạ qua." Hỏa vừa nghe Mộc Vân Phong hỏi chuyện chính , lập tức nghiêm chỉnh lại. Đem tình huống mới vừa dò cho Vân Phong nghe.

      " cũng phải ngốc, có thể đoán được chúng ta đối với , chẳng qua người Hồng Nhan Các chúng ta muốn giết, cho dù là nhiều người bảo vệ hơn nữa cũng đừng mong sống sót." được nửa, giọng của Mộc Vân Phong đột nhiên biến đổi, khí thế cuồng ngạo này, làm cho người ta nhịn đựơc nhiệt huyết sôi trào.

      "Đúng" Ngữ và Hỏa đồng thời lên tiếng. Nhìn Mộc Vân Phong với vẻ mặt sùng bái. Ban đầu hai người bọn họ cũng là bị cuồng ngạo này của ấy hấp dẫn, mới gia nhập Hồng Nhan Các.

      Khi đó Hồng Nhan Các chỉ có mình Mộc Vân Phong, cũng có chút danh tiếng giang hồ. qua vài năm, Hồng Nhan Các từ ba người ban đầu biến thành mười người ngày hôm nay, danh tiếng càng lúc càng lớn, uy tín cũng càng ngày càng cao, có nhiệm vụ nào mà họ hoàn thành.

      "Bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tối nay. . . . . ."

      ☆, Chương 16: người trong đồng đạo ( )


      Bóng đêm dày đặc, gió đêm thổi bề mặt, với cái lạnh nhè , mang đến từng đợt sảng khoái.

      Trăng ngôi sao xuất , sao dầy đặc lấp lánh, làm đẹp cả màn trời.

      Trấn Phong Lâm.

      Trấn ngủ say ở trong màn đêm, từng tiếng ếch nhái ở trong màn đêm truyền đến, lọt vào tai ràng.

      Lúc này, bên ngoài trấn truyền đến thanh của xe hơi, mấy chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào trong trấn . Ngồi xe có mấy xinh đẹp, từng người bọn họ mặc áo đen bó sát người, đeo vũ khí người, sắc mặt lạnh như băng, nhìn qua rất nghiêm túc.

      "Dừng xe ở bên ngoài, Mai ở lại, những người khác vào với tôi." Xe chậm rãi ngừng lại, trong xe truyền đến giọng lành lạnh của .

      "Dạ" áo đen trong xe ào ào xuống xe, chỉ chừa lại mình Mai ngồi ở trong xe, nhìn chị em của mình : "Cẩn thận"

      Mọi người gật đầu cái, ở dưới hướng dẫn của Hỏa, về phía Lâm trạch. tới bên ngoài Lâm trạch, Mộc Vân Phong quan sát viện* chút. So với viện và mẹ ở lớn gấp mấy lần, tường viện cao cắm đầy thủy tinh, thậm chí có chỗ còn hàn lên lưới điện cao thế. (* Viện: tường bao chung quanh. Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện)

      Thậm chí cách khoảng cách là có thể nhìn thấy, ở trong bóng tối mà cười thầm. Thấy cái này, khóe miệng của Mộc Vân Phong hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ác độc.

      Tên Lâm Phàm đúng là chúa cẩn thận, lại còn để nhiều thuộc hạ như vậy ở bên ngoài viện này, cũng biết trong viện có bao nhiêu người.

      Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong quay đầu nhìn bốn phía của viện chút, mấy cây đại thụ đập vào trong mắt của . Mộc Vân Phong liền cười thầm, tới trước cây đại thụ, nhàng nhảy cái leo lên, giống như con khỉ dễ dàng leo lên ngọn cây.

      Tìm vị trí ngồi xuống, lúc này mới giương mắt nhìn vào trong viện, vừa nhìn liền nâng đôi mày thanh tú lên. Khá lắm, phòng ngự mấy trẻ như bọn họ đây cũng cần phải nhiều người như vậy chứ.

      trong viện năm bước tốp, mười bước trạm canh gác cũng quá đáng, mỗi người đều cầm súng ống trong tay, toàn thân võ trang, là quá nể mặt các .

      Mộc Vân Phong ở tàng cây thở ra ám hiệu, làm mấy dấu tay với thuộc hạ của mình. Mấy bóng đen trong nháy mắt bò lên mấy gốc cây gần đó.

      Hỏa bò đến bên người Mộc Vân Phong và giọng hỏi: "Phong, phát cái gì?"

      "Cậu xem chút " Mộc Vân Phong chỉ chỉ vào trong viện, Hỏa nhìn theo ánh mắt của , kinh ngạc há miệng thành hình O.

      Cũng quá khoa trương , trong viện thậm chí có nhiều người đứng nghiêm như vậy, có ý xấu là muốn lần này lưới bắt hết thế lực của Lâm Phàm.

      Trong viện lúc này có dưới trăm người đứng nghiêm, càng là người ở trong nhà.

      Xem ra lần này Lâm Phàm là sợ, gần như đem toàn bộ thế lực và thuộc hạ của điều tới giữ nhà cho .

      "Có vẻ là ta đặt hết vốn gốc ở đây rồi." Ở bên trong màu đen, Mộc Vân Phong giọng truyền đến, như vậy lạnh nhạt như vậy.

      "Có lẽ tên này sợ chúng ta rồi, bằng cũng đem tất cả gia sản đặt cược lên rồi." Hỏa cười nhạt. Chuyện thích làm nhất chính là nhổ cỏ tận gốc, vốn tính toán lần này trừ họ Lâm trước, sau đó chậm rãi mà rút từng cái nanh vuốt của , lại nghĩ rằng họ Lâm đem nanh vuốt của mình đưa tới cửa.

      là quá tốt, tiết kiệm ít hơi sức của họ.

      "Nhìn dáng dấp này, cũng biết mấy năm qua họ Lâm làm việc trái với lương tâm, bằng thể nào phát triển thế lực nhanh như vậy." Mộc Vân Phong nhìn người tới lui trong viện này, trong lòng.

      Người ít, chỉ tiếc đụng phải , Hồng Nhan giang hồ, , những người này vẫn để ở trong mắt.

      ☆, Chương 17: người trong đồng đạo ( hai )


      ", hai, ba. . . . . ." Hỏa dùng ngón tay kiểm tra người ở trong Lâm trạch, lại , trong lòng tràn đầy vui mừng.

      Hay , tổng cộng 300 người, đúng là đem tất cả mọi người tới đây. Theo điều tra của các , kể từ khi Thanh bang bị diệt, Lâm Phàm ở Hồng bang bị chèn ép, thiếu chút nữa bị Hồng Kinh Thiên giết .

      Sau đó ở dưới giúp đỡ của Hồng Huy mà chạy trốn đến trấn Phong Lâm này, và bắt đầu xây dựng thế lực của mình, thời gian 5 năm cũng coi như có chút thành tựu. Thế mà lại chiêu mộ được hơn ba trăm người trong tay, ở giang hồ cũng coi như là thế lực rồi, mặc dù thể chống lại Hồng bang, nhưng cũng được cho là bá chủ phương.

      Ví dụ như ở trấn Phong Lâm này, hai, có ai dám . Quan trọng là tên Lâm Phàm này rất có thủ đoạn, cả trấn Phong Lâm này mặc kệ là bạch đạo hoặc là hắc đạo đều phải nhường ba phần.

      Ngay cả bí thư thị thưởng trấn thậm chí sở trưởng đồn công an đều xưng em với , trở thành nhân vật mà ở trấn Phong Lâm có ai dám trêu chọc.

      Có thể coi là như thế này, bản thân của lại khá khiêm tốn, chưa bao giờ chủ động gây chuyện, cho dù là người khác chọc , ngoài mặt nhượng ba phần, về phần sau lưng nha, khó mà .

      Cho dù có chuyện gì xảy ra, làm thế nào cũng tra đến người của .

      Cho nên , ở phương diện này, Lâm Phàm còn là nhân tài, bằng Hồng Kinh Thiên biết ở trấn Phong Lâm cũng mặc kệ.

      "Phong, lúc nào hành động?" Bộ dạng của Hỏa ra vẻ nhao nhao muốn thử, nhìn Phong trầm tư mà hỏi.

      "Trước tiên chờ chút , bây giờ bọn đề phòng nghiêm như vậy, đối với chúng ta là bất lợi." Mộc Vân Phong thu hồi ánh mắt, nhìn Hỏa . tại từng người ở trong viện này đều là tinh thần phấn chấn, lúc này mà xuống tay đối với ít người bên các rất bất lợi.

      Họ phải đợi, chờ những người ở trong viện này mệt mỏi, lúc đó chính là cơ hội của các .

      Trong phòng, Lâm Phàm ngồi ở ghế sofa, đứng bên cạnh có mấy thuộc hạ đắc lực. Nhìn bóng đêm càng ngày càng tối, người trong đó hỏi: "Lão đại, đám người đó đến chứ?"

      "Vậy còn phải , nhất định đến." đợi Lâm Phàm mở miệng, trong những tên đứng bên cạnh thẳng. Lão đại bọn họ , sao có thể giả được, những người đó nhất định đến.

      "Cũng đến giờ này rồi, sao còn có người tới chứ?" Người nọ ở phía trước phản bác. Thời gian tối hôm nay cũng qua hơn phân nửa, đừng bảo là người, ngay cả ma quỷ cũng nhìn thấy.

      Nghe được lời của người đó, gương mặt của Lâm Phàm cũng suy nghĩ sâu xa, cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình đoán sai hay , người nọ bắt Hồng Huy căn bản là có liên quan đến mình.

      Nếu như người đó nhằm vào mình, bây giờ trễ như thế rồi, mà cũng có chút động tĩnh nào, ngay cả người đặt ở đầu trấn cũng có hồi báo.

      Chẳng lẽ là sai rồi?

      Lâm Phàm cầm lấy điếu thuốc hút, theo khói mù lượn lờ, mắt của nhìn về phía sân . Nơi đó đều là thuộc hạ của đứng, bọn họ tuần tra qua lại.

      Hôm nay, sau khi biết Hồng Huy bị bắt, đầu tiên liền nghĩ đến là đối phương nhằm vào mình, vì vậy hạ lệnh gọi tất cả em của trở lại, vì là để phòng ngừa buổi tối có người đến giết .

      Nhưng bây giờ, thời gian trôi qua từng phút, mà đối phương lại cái bóng dáng cũng có, chẳng lẽ là do quá nhạy cảm, đoán sai.

      Nghĩ tới đây, trong lòng thậm chí có kích động muốn bảo các em về nghỉ, nhưng nghĩ đến tung tích của Hồng Huy đến bây giờ còn chưa , sống chết biết, lại đem ý tưởng đột nhiên ra đè ép trở về.

      tại tựa như đánh cuộc, đánh cuộc đối phương có tới hay , đánh cuộc có phải là phỏng đoán chính xác hay .

      Lâm Phàm hít hơi thuốc mạnh, với thuộc hạ trong đó: "Cậu mang mấy người ngoài trấn xem chút."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 18: người trong đồng đạo ( ba )


      tên trong đó lĩnh mệnh vào trong sân, tiện tay chọn mấy người ra bên ngoài viện.

      Hỏa và Mộc Vân Phong ở cây nhìn thấy người đột nhiên ra ngoài, nhíu lông mày, hứng thú dồi dào nhìn tên đó ở trong viện chọn lựa thuộc hạ, sau đó ra ngoài viện đến đầu trấn.

      "Phong, bọn họ muốn làm gì?" Hỏa nhìn phương hướng mấy tên kia biến mất khó hiểu mà hỏi. Lúc này phải bọn nên ở chỗ này bảo vệ Lâm Phàm sao? Lúc này vào trong trấn làm gì chứ?

      Chẳng lẽ bọn còn có người ở trong trấn? Bây giờ là đổi trạm?

      Nghĩ tới đây, Hỏa chợt nhìn về phía Mộc Vân Phong, mới vừa rồi lúc từ trấn tiến vào, cũng có phát bên ngoài trấn có người nha.

      Chẳng lẽ là thuộc hạ của Lâm Phàm núp quá tốt, cho nên bọn họ phát . Nếu như vậy, lúc này Mai ở lại trong xe mình phải là quá nguy hiểm sao?

      " sai, đúng như cậu nghĩ, ngoài trấn có đám người của ." Mộc Vân Phong nhìn ánh mắt hỏi thăm của Hỏa, lập tức khẳng định.

      ra lúc mới vừa tới, cũng phát ở ngoài trấn có người, nhưng mà bây giờ thấy mấy tên này ra ngoài, mới đoán được.

      Xem ra thuộc hạ của Lâm Phàm vẫn có mấy tên tài giỏi, ít nhất núp làm cho phát được, vẫn là có chút bản lãnh.

      "Vậy Mai làm thế nào? Cậu ấy có thể bị nguy hiểm hay , có cần phái hai người trợ giúp cậu ấy hay ?" Hỏa vừa nghe Mộc Vân Phong khẳng định như vậy, lo lắng cho Mai trước tiên.

      lo lắng Mai mình đối phó được mấy tên thuộc hạ kia của Lâm Phàm, mới vừa rồi có năm sáu người ra ngoài, còn bao gồm mấy người núp ở bên ngoài trấn trước đó.

      "Cậu hãy yên tâm , Mai có chuyện gì. Cậu đừng quên, võ thuật của Mai là giỏi nhất trong Các." Mộc Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của Hỏa, an ủi.

      Đối với Mai, vẫn có lòng tin, đó là thông minh. Thời điểm có thể dùng trí tuyệt đối liều mạng, hơn nữa bản lĩnh rất cao. Cho dù cần súng, đối với mấy tên lỗ mãng này cũng phải là vấn đề.

      " cũng phải, bản lĩnh Mai tốt như vậy, nhất định là có việc gì." Nghe Mộc Vân Phong như vậy, Hỏa cũng yên lòng, chuyên tâm nhìn chằm chằm viện của Lâm Phàm, nhìn chằm chằm động tĩnh người ở bên trong.

      Đêm từ từ tối xuống, tất cả đều ngủ say ở trong bóng đêm.

      Ngoài trấn, trong căn phòng ở toà nhà cao bảy tầng, người đàn ông cầm ống nhòm từ cửa sổ nhìn ra ngoài trấn, cẩn thận tìm kiếm tất cả địa phương khả nghi.

      "Tiểu Hắc, mày lão đại có phải lầm ? Sao đến bây giờ, chúng ta ở nơi này cũng mấy canh giờ rồi, mà cũng có thấy người." Gã đàn ông cầm ống nhòm, quay đầu nhìn về phía tên đàn ông ngồi trong phòng than phiền .

      Thời gian gã đứng ở chỗ này cũng hai ba giờ rồi, có phát được, thể hoài nghi có phải Lâm Phàm lầm hay .

      "Chờ chút, nếu như là mày muốn tới giết người, vậy có tới sớm ." Cái tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc ràng cho thấy là nhân vật tương đối bảo trì bình thản, nghe được gã đàn ông kia oán trách, lập tức .

      "Rồi, tới rồi." Gã đàn ông cầm ống nhòm, phục muốn phản bác lời của cái tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc kia đường phố yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khiến cho cả người gã chấn phấn.

      Thay đổi ống kính hướng về phía phát ra thanh nhìn, trong mắt chớp động ánh sáng, hưng phấn giống như thợ săn phát con mồi.

      "Tao nhìn chút" Tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc, vừa nghe thấy có người đến, lập tức đoạt lấy ống nhòm tay gã đàn ông kia nhìn, vừa nhìn thấy người lập tức yên lặng, bởi vì đây phải người bọn chúng đợi, mà là người mình.

      "Thế nào?" Gã đàn ông vốn hưng phấn lại phát Tiểu Hắc có gì đó đúng, khó hiểu mà hỏi.

      "Mày nhìn kỹ chút xem bọn họ là ai?" Giọng của Tiểu Hắc miễn cưỡng, chán nản mà ngồi xuống ghế, cũng nâng ly trà lên uống.

      "Ách, tại sao là người mình?" Gã đàn ông rốt cuộc cũng thấy người tới, hưng phấn theo đó biến mất, và .

      Làm nửa ngày, hại gã kích động trận vô ích, người tới phải người bọn chúng đợi.

      ☆, Chương 19: người trong đồng đạo ( tứ )


      "Đúng rồi, Tiểu Hắc, mày xem mấy người đó có thể từ chỗ khác vào trấn hay vậy, bằng sao chúng ta chờ lâu như vậy mà cũng phát ai?" Suy nghĩ chút, gã đàn ông với Tiểu Hắc. Đường vào trấn chỉ có con đường, gã nghĩ có thể từ chỗ khác vào đấy hay .

      "Cũng có khả năng, chừng đối phương sớm vào trấn." Tiểu Hắc nghĩ rồi ra, cũng biết đường vào trấn này chỉ con đường, có thể có vài con đường, mà bọn lựa chọn đường này là bọn thường .

      "Vậy chúng ta có nên chỗ khác xem chút hay ?" Gã đàn ông thu hồi ống nhòm, và đề nghị.

      "Chờ mày đến, chừng người ta sớm vào trấn rồi." Tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc, thuận miệng trả lời. phải đả kích gã đàn ông cầm ống nhòm, mà là . tại cũng sắp mười hai giờ rồi, đoán chừng đối phương sớm vào trấn mai phục rồi.

      "Vậy làm sao đây?" Gã đàn ông nhìn Tiểu Hắc và , người lão đại phái tới lên lầu rồi, bọn họ lại thấy người vào, ở lại phải giao phó với người tới như thế nào đây.

      "Làm thế nào nữa, phải chứ sao." Tiểu Hắc cũng nghe tiếng bước chân đến cầu thang, biết người tới sắp đến chỗ này của bọn họ.

      "A" Gã đàn ông cầm ống nhòm, đáp tiếng, rồi lại tiếp tục tựa vào bên cửa sổ quan sát.

      Lầu dưới, thuộc hạ mà Lâm Phàm phái tới, từng bước đạp cầu thang lên lầu. Sau lưng bọn cách đó xa, có bóng đen luôn theo bọn họ.

      đường tới đây, vậy mà thuộc hạ của Lâm Phàm lại có phát giác ra.

      Mai theo phía sau mấy tên đó, nhìn thấy bọn lên cầu thang, cũng thả bước chân, rồi chầm chậm mà lên theo.

      Lúc nãy nhàm chán ở trong xe, đột nhiên nhìn thấy đường xuất mấy người cầm súng ống trong tay, nghĩ đến cái địa phương này đều là thế lực thuộc về Lâm Phàm, trong mắt sáng tỏ và cười tiếng. Sau đó rón rén xuống xe, theo phía sau đối phương.

      cũng muốn nhìn chút đến tột cùng là mấy tên đó muốn làm gì?

      đường theo tới, nhìn thấy bọn họ đến toà nhà ngoài trấn, lông mày sắc nhảy lên, trực tiếp theo. Nếu như đoán sai, chỗ này hẳn là trạm gác ngầm của Lâm Phàm.

      Mặc dù toà nhà này cao, chỉ có tầng bảy, nhưng lại lập với những căn nhà khác ở ngoài, hơn nữa chung quanh có vật gì ngăn cản, tầm mắt trống trải, có thể thấy từ rất xa, đúng là địa điểm quan sát tốt.

      Mai nhìn thấy mấy tên đó tới tầng chót nhất, gõ cửa gian phòng trong đó, lắc mình cái núp ở phía sau cầu thang. Nhìn thấy người tới mới vừa gõ hai tiếng, người vóc dáng thấp da khá đen mở cửa phòng ra, chờ thấy người tới, rất là cung kính mà kêu tiếng " Sông" , sau đó nghiêng người để cho mấy người vào.

      Đợi đến khi toàn bộ người tới vào, cửa đóng lại phịch tiếng. Mai từ phía sau cầu thang lắc mình ra ngoài, từ từ đến gần bên cửa phòng, lỗ tai dính vào cạnh cửa, nghe người ở bên trong chuyện.

      "Có phát chưa?" Thanh của gã đàn ông truyền đến.

      "Báo cáo Sông, có." Là thanh gã đàn ông mới vừa mở cửa.

      "Kỳ lạ , chẳng lẽ lão đại đoán sai rồi?" Tên đàn ông gọi là Sông kia, .

      "Tụi bay vẫn ở chỗ này?" Sông rất là yên lòng mà nhìn hai người cái. Trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, hoài nghi hai người này lười biếng.

      "Đúng vậy, bọn em đều ở chỗ này, ống nhòm khắc cũng có nghỉ ngơi. phát được người nào khả nghi vào trấn." Tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc, vừa nhìn thấy hoài nghi trong mắt Sông lập tức bảo đảm mà .

      "Cẩn thận nhìn cho tao, tao trở về với lão đại." Sông lại nhìn thấy đối phương giống như là dối, nên hơi yên tâm, sau đó với hai người.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, Mai lần nữa lắc mình cái bước lên lầu, tốc độ nhanh như con báo. Đợi tránh xong, người ở bên trong vừa lúc ra ngoài.

      Nhìn thấy phương hướng bọn họ trở về, Mai liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ lên cửa. đến rồi, nên về tay , hai người nơi này, chỉ có thể trách là do bọn xui xẻo.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Hắc cho rằng Sông của bọn họ còn chưa , và còn có chuyện phân phó, nên chút suy nghĩ mà trực tiếp mở cửa phòng ra, khi thấy Mai mặc áo đen ở ngoài cửa mắt thể tưởng tượng nổi mà mở lớn, vừa định mở miệng hỏi đối phương là ai?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 20: người trong đồng đạo ( năm )


      Mai đưa tay ra, nắm lấy cổ họng của đối phương, theo tiếng rắc rắc xương do vỡ vang lên, gã đàn ông mở cửa ngã ở mặt đất.

      Nghe thấy thanh, gã đàn ông cầm ống nhòm chợt xoay đầu lại, thấy ở cửa trẻ vào, lại nhìn thấy người em của mình ngã xuống đất, tay nhanh chóng đưa về phía bên hông của mình, nhưng tốc độ của gã nhanh thế nào, cũng nhanh hơn tốc độ của Mai, gã đàn ông chưa rút súng ra, Mai lắc mình cái đến bên cạnh gã, giơ tay lên, tay ngọc thon thon dính lên cổ của đối phương.

      Chỉ thấy đôi tay của Mai nhàng vặn cái, vang lên rắc rắc, thân thể gã đàn ông chậm rãi ngã xuống đất, trước khi chết đôi mắt mở to nhìn Mai, bộ dạng ra vẻ thể tin được.

      Mai liếc nhìn hai người dễ dàng bị mình giết chết, đưa tay cầm lấy ống nhòm trong tay gã đàn ông, tới bên cửa sổ liếc mắt nhìn. Khuôn mặt vui mừng, tệ, lúc này đúng là nhặt được đồ tốt rồi.

      Ống nhòm này nhìn đủ xa.

      Cầm ống nhòm, Mai nhảy mấy bước , từ lan can cầu thang xuống, mấy cái xuống dưới lầu, chạy tới bên ngoài nhìn lại, mấy gã đàn ông xa đoạn ở phía trước.

      Người ở trong bóng đêm chợt , chui qua mấy ngõ , Mai xuất ở trước mặt mấy tên đó. Thấy mấy tên đó càng càng gần, đôi tay ôm ngực đứng ở giữa đường.

      " là ai hả?" Tên đàn ông gọi là Sông, chợt thấy có người đứng ở giữa đường, nên trong lòng cả kinh và lên tiếng hỏi.

      "Người muốn mạng mày." Mai khẽ mở môi mỏng, chậm rãi sâu kín mà phun ra mấy chữ.

      Sông vừa nghe đối phương là con , lập tức nở nụ cười và : " em đùa à, chúng tôi nhiều người như vậy, chỉ có mình, lời này hẳn là quá lớn rồi."

      "Vậy sao?" Mai vừa nghe lời của Sông, cũng giận, chỉ là trong mắt lại thoáng qua lạnh lẽo. Lại dám coi thường , tốt, rất tốt, làm cho bọn họ biết cái giá coi thường phụ nữ.

      " phải sao?" Sông nghe được lời của Mai, nở nụ cười. Thái độ sung sướng đó, có vẻ tâm tình của rất tốt.

      "Chúng ta có thể thử xem." Theo chữ ‘ thử ’ cuối cùng, Mai lắc mình cái lấn đến gần trước người đối phương.

      Nhìn bóng đen đột nhiên tới, Sông luống cuống, há to mồm muốn điều gì đó, nhưng lại lên tiếng được. Bởi vì cổ của bị Mai bóp nát rồi.

      Những tên khác thấy Sông đột nhiên chết, nhất thời hoảng sợ chạy về phía trước, có người thậm chí cả súng cũng vứt luôn, vừa nhìn Mai, vừa chạy, giống như gặp được ác ma vậy.

      "Ha ha" Nhìn người tứ tán chạy, Mai cười khẽ tiếng, tiếng cười kia ở trong màn đêm giống như khúc chiêu hồn, khiến người chạy trốn hận thể sinh ra nhiều cặp chân.

      Nhìn người chạy xa, Mai giơ tay lên, chỉ thấy trong bóng đêm chợt lóe ánh sáng lạnh, người mới vừa còn chạy trốn từng tên liên tục ngã xuống, người cũng thoát.

      Nhìn người phía xa ngã xuống đất, nhìn kiệt tác của mình, Mai rất là đắc ý mà nhún vai cái, sau đó tới phía xe của .

      "Lão đại, mấy con tôm tép bị tôi giải quyết." Thông qua tai nghe dây, Mai báo cáo kết quả chiến đầu của mình với Mộc Vân Phong.

      "Làm rất khá, kế tiếp liền xem bọn này rồi." Mộc Vân Phong nhận được báo cáo của Mai, mặt lộ ra nụ cười.

      "Gọi các chị em chuẩn bị." Tắt tai nghe dây, Mộc Vân Phong với Hỏa. Đám người này lâu như vậy mà còn chưa có trở lại, hẳn là Lâm Phàm chờ sốt ruột rồi.

      Lúc này xuống tay, đợi đến bao giờ.

      Mộc Vân Phong vung tay lên muốn hạ lệnh. Đột nhiên, bên tường viện kia vài bóng người nhàng tới, khiến Mộc Vân Phong dừng tay lại, nhìn những bóng người kia tiến vào trong viện, sau khi dừng lại động tác, mặt thoáng qua vẻ khó tin.

      ☆, Chương 21: trò chơi giết người ( )


      Từng bóng đen bay vào trong viện, nhanh như hồn. Theo bóng đen tiến vào, ngoài viện cũng lập tức truyền tới thanh vật nặng ngã xuống. Rầm rầm rầm, thanh vang lên liên tục, liên tục, chỉ cái nháy mắt, đám thuộc hạ của Lâm Phàm vốn là đứng ở tường toàn bộ biến mất, thay vào đó là người áo đen.

      Tốc độ của người áo đen rất nhanh, thuộc hạ của Lâm Phàm căn bản có phản ứng kịp, hồn về ngàn dặm. Nhìn thấy màn này, các chị em ở Hồng Nhan Các, mỗi người đều trợn to hai mắt, mang theo vẻ khó tin.

      Họ tự nhận là bản lĩnh của mình tệ, nhưng so với đối phương lại còn kém chút xíu như vậy. Trong Các bàn về bản lĩnh, sợ rằng chỉ có Mộc Vân Phong và Mai là có thể chống lại bọn họ.

      "WOW!!, người áo đen kia là từ đâu nhô ra, sao bản lĩnh của mỗi người đều lợi hại như vậy." Hỏa nhìn bóng người nhanh chóng thoáng qua này, cắn lưỡi .

      Bản lĩnh này, tốc độ này, tự nhận là làm được.

      "Người trong đồng đạo." Mộc Vân Phong thấy động tác của người áo đen, lông mày nhướng lên rồi hạ kết luận. Người này nâng lên hứng thú của .

      Trong nháy mắt thấy trong viện này nổi lên cuộc chiến dữ dội, Mộc Vân Phong nở nụ cười tà ác, thú vị mà nhìn hai bên đánh nhau.

      Sau đó tay nhàng lui về phía sau vung lên, ra dấu yên lặng theo dõi biến hóa, nhìn người ở trong viện cùng người áo đen chém giết.

      "Lão đại, đám người kia là ai?" Hỏa lại gần Mộc Vân Phong, thấy vẻ mặt của ấy chút lo lắng Lâm Phàm bị người áo đen giết, khỏi mở miệng hỏi.

      Theo biết, hắc đạo trong thành phố A này vô luận là người của Hắc bang hay là sát thủ mà có loại bản lĩnh này, chỉ có thể đếm được đầu ngón tay. Hồng bang có Hồng Bưu, Hồng Nhan Các của họ có hai, đó chính là lão đại và Mai. Nhưng đám người áo đen trước mắt này, tốc độ kia, bản lĩnh này, đúng là rất cao.

      Nhưng, những thứ này đều phải là điểm quan trọng Hỏa chú ý, chú ý là người có bản lĩnh như thế này nhiều đến ngờ, đưa tay đếm thế mà người còn nhiều hơn Hồng Nhan Các của họ.

      Cái này làm cho thể hoài nghi lai lịch của đối phương rốt cuộc là cái gì. tại có chút khẳng định, đó chính là bọn họ vốn phải người ở thành phố A.

      như vậy, những người này xuất từ nơi nào đây. Xem bộ dạng bọn , hình như mục đích tới đây cũng giống họ, đó chính là muốn giết Lâm Phàm.

      Nhưng theo bọn họ biết Lâm Phàm này rất ít đắc tội với người, từ trước đến nay điểm nhơ duy nhất chính là bán Thanh bang, bán cha của lão đại.

      Nếu như đến trả thù, ngoại trừ lão đại của họ cũng chỉ còn lại là người của Thanh bang. Nhưng nhóm người kia của Thanh bang, họ phải là giao thủ qua. Những ngừơi kia lúc trước là do ở lại đại bản doanh nên may mắn tránh được kiếp, bàn về bản lĩnh mặc dù có trở ngại, nhưng tuyệt đối là có lợi hại như vậy.

      Nếu như những người đó có loại bản lĩnh này, sớm ra tay với Lâm Phàm, cũng cần đến phiên họ ở nơi này tìm kế đối phó Lâm Phàm thế nào.

      Nếu phải là người của Thanh bang, những người trước mắt này, đến tột cùng là ai, là người của thế lực nào. Bọn họ mỗi người chỉ có bản lĩnh riêng, hơn nữa phối hợp có suy nghĩ, nhìn cái cũng biết là người trải qua huấn luyện đặc biệt.

      Xem kiểu để lại người sống này của bọn , tuyệt đối phải là có thù oán đơn giản với Lâm Phàm như vậy, ý nghĩ của bọn họ nên giống các , đó chính là muốn tiêu diệt Lâm Phàm, mặc kệ là người của hay là thế lực của .

      "Cậu đoán thử coi bọn họ là ai?" Vẻ mặt của Mộc Vân Phong hứng thú nhìn đánh nhau ở trong viện, đối với vấn đề của Hỏa có trả lời trực tiếp. Chỉ là ở trong lòng của nghĩ đến thân phận của đối phương rồi.

      ☆, Chương 22: trò chơi giết người ( hai )


      Có thể làm cho Mộc Vân Phong hiểu chính là, sao đối phương cũng cảm thấy hứng thú với Lâm Phàm. Hơn nữa hình như chỉ là cảm thấy hứng thú đơn giản như vậy, giống như là có phát sinh thù hận lớn với ta vậy.

      Phát sinh thù hận lớn, đợi chút, sao người này lại có phát sinh thù hận lớn với Lâm Phàm chứ. Nhưng bọn họ chính bình thường xuất cùng nhau nha. Theo tình báo của họ, Lâm Phàm cũng có đắc tội với người này nha. Hơn nữa kể từ khi Lâm Phàm thoát khỏi Hồng bang vẫn rất cẩn thận cực kỳ cẩn thận.

      Hành luôn luôn rất khiêm tốn.

      Chẳng lẽ lúc ở Hồng bang đắc tội với vị lão đại này? Mộc Vân Phong suy đoán. Nhưng tức lại lắc đầu, Lâm Phàm này hiểu rất . Sau khi Thanh bang bị diệt, thời gian ở Hồng bang cũng lâu, cho nên cũng thể đắc tội vị nhân vật lớn này.

      "Lão đại, cho em biết , đối phương rốt cuộc là người nào, thậm chí có bản lĩnh bực này?" Hỏa nhàng lắc lắc cánh tay Mộc Vân Phong, bộ dạng nếu chị cho tôi biết, tôi buông tay.

      Bị Hỏa lắc như vậy, Mộc Vân Phong thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn chém giết trong viện, nhàn nhạt phun ra hai chữ "Ảnh môn"

      "Cái gì? Ảnh môn? Điều này sao có thể?" Hỏa vừa nghe câu trả lời của Mộc Vân Phong, cực kỳ kinh ngạc, thiếu chút nữa muốn kêu ra tiếng.

      Ảnh môn này sớm nghe thấy, đây chính là tổ chức hắc đạo rất lợi hại, ở giang hồ danh tiếng còn lớn hơn Hồng Nhan Các của họ.

      Thời gian Ảnh môn thành lập nổi danh khác lắm với Hồng Nhan Các của các , cũng là từ năm năm trước bắt đầu xuất ở trong hắc đạo. Tin đồn Môn chủ của Ảnh môn, là người con trai trẻ tuổi, lòng dạ độc ác, đối với kẻ địch cũng nhân từ nương tay. Hơn nữa tác phong rất khắc nghiệt, chỉ cần người phục , lập tức bị tiêu diệt.

      Thủ đoạn sấm sét này, tàn nhẫn vô tình, thời gian 5 năm, khiến Ảnh môn nhảy cái phát triển thành thế lực thuộc nhất nhì cả nước M. Làm cho cả hắc đạo đối với Ảnh môn nghe tin sợ mất mật, làm cho cả giới giang hồ đối với bọn họ cũng nhẫn nhịn ba phần, thậm chí rất nhiều thế lực dứt khoát quy thuận bọn họ.

      Đối với tổ chức đột nhiên xuất ở thành phố A, xuất cái trấn này, hơn nữa lại đối phó với thế lực phù hợp, điều này khỏi làm cho người kinh ngạc và suy nghĩ sâu xa.

      " đời này có chuyện gì là thể." Mộc Vân Phong nghe được lời kinh ngạc của Hỏa, cũng quay đầu lại mà thản nhiên .

      đời này luôn có chuyện nhìn như thể nào, nhưng lại xảy ra rất chân .

      Cũng như tại, đừng bảo là họ, chính là Lâm Phàm nằm mơ cũng nghĩ đến mình lại chọc đến Ảnh môn mà người giang hồ nghe tin sợ mất mật, để cho bọn họ ra sức giết .

      Trong viện, thuộc hạ của Lâm Phàm từng người ngã xuống, ngoại trừ tiếng kêu rên ngã xuống đất, ngay cả kêu cũng kịp, chớ chi là ra tay.

      Nhìn thế cục trong viện thiên về bên, mắt của Mộc Vân Phong lóe lên. Thầm nghĩ: người này tệ, lại biết người của các ít, giúp giải quyết xong nhiều người như vậy.

      Tràn đầy nụ cười mà nhìn nhóm người kia giết hết người trong viện, sau đó từ từ vào trong nhà.

      Mà lúc này trong phòng, biết là tốc độ của người áo đen quá nhanh, hay là Lâm Phàm cùng với thuộc hạ của quá kém, thế mà cũng có phát giác người trong viện gặp Diêm Vương.

      Người áo đen từ từ đến gần phòng của Lâm Phàm, mỗi bước của bọn họ, thuộc hạ của Lâm Phàm ngã xuống. Tiếng ngã xuống đất nặng nề, vang lên từng phát từng phát.

      "Chuyện gì xảy ra?" Lâm Phàm ở trong phòng rốt cuộc cũng nghe thấy bên ngoài hình như có gì đó đúng, vì vậy lên tiếng dò hỏi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 23: trò chơi giết người ( ba )


      " biết" trong những người ngồi chung chỗ với Lâm Phàm vừa lên tiếng, vừa đứng dậy muốn ra ngoài xem tình huống chút.

      "Có thể là bọn A Hà trở lại thôi." tên khác vừa nhìn thấy đồng bọn đứng lên, cũng chầm chậm đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.

      "Hai người xem chút " Lâm Phàm nghe thanh này càng ngày càng gần, trong lòng thoáng qua chút khẩn trương, vì thế với hai người đứng lên.

      "A" hai người vừa mới bước ra khỏi phòng, kinh hãi hô lên.

      "Các người. . . Các người. . ." Hai tên thuộc hạ chỉ vào người áo đen đột nhiên xuất ở trước mặt bọn họ, lên câu hoàn chỉnh.

      "Xảy ra chuyện gì?" Nghe được kinh hô của hai người kia, Lâm Phàm chợt đứng lên, móc súng lục bên người mình ra, vung tay lên với thuộc hạ khác trong phòng, từ từ đến gần cạnh cửa.

      Vừa tới cạnh cửa, bóng người chợt ra, Lâm Phàm quýnh lên nên súng trong tay chỉa vào đầu của đối phương, cúi đầu nhìn, lại phát là chỉa vào đầu trong hai người mới vừa ra ngoài.

      Bị dọa sợ đồng thời toàn thân xuất ra mồ hôi lạnh, Lâm Phàm bỏ súng xuống, với người kia: "Cậu ở đây làm cái gì, muốn hù chết tôi sao?"

      Mà lúc này, người cùng với Lâm Phàm ra ngoài, súng trong tay từng người giơ lên, hai mắt mở to ra lời. Nếu như nhìn kỹ, là có thể phát giữa trán mỗi người bọn họ có điểm đỏ, đó là dấu đạn.

      Thuộc hạ của Lâm Phàm từ từ ngã xuống, bang bang vang dội, Lâm Phàm hiểu mà xoay người nhìn phía sau, thấy người kia nằm đất, lại nhìn điểm đỏ giữa trán, cả người nhất thời sợ hãi tới mức hai chân run lên, sắc mặt xám ngoét.

      Những thuộc hạ này của , dĩ nhiên cứ tiếng động như vậy mà bị người giết, thậm chí ngay cả chút cảm giác cũng có. Mà dấu đạn đỏ tươi này đều đối phương chính là dùng súng hãm thanh.

      Khó trách lại nghe thấy thanh , đoán chừng toàn bộ thuộc hạ trong viện này đều bị giết rồi.

      Nghĩ tới đây, Lâm Phàm từ từ xoay người, mà còn chưa xoay người lại, phát đầu có thứ lạnh như băng chỉa vào. Hơi ngẩng đầu lên nhìn, cái súng lục đen nhánh chỉa ở đầu .

      Mà thuộc hạ mới vừa rồi của , sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, bị người xách vào.

      Người mới tới vừa dùng súng chỉ vào đầu Lâm Phàm, vừa vào trong nhà. tới bên sofa, đem người xách ở tay ném cái, sau đó ấn Lâm Phàm ngồi ở ghế sa lon, còn mình ngồi ở đối diện Lâm Phàm.

      "Các người đến tột cùng là ai?" Lâm Phàm ngồi ở ghế sa lon nhìn người con trai mặc áo đen đối diện, run rẩy mở miệng hỏi.

      lục khắp cả trí nhớ, hình như có đắc tội người như thế. Người này đến tột cùng là xuất thế nào, vì sao lại muốn mạng của chứ.

      Theo câu hỏi bật ra của Lâm Phàm, trong phòng xuất nhiều người áo đen hơn, hơn nữa trong tay mỗi người đều xách theo thuộc hạ của , nhìn dáng dấp bọn họ đều là bị người áo đen đánh ngất xỉu.

      "Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao lại giết em tôi?" Lâm Phàm nhìn thấy người áo đen có trả lời vấn đề mới vừa rồi của , vì thế hỏi lần nữa.

      Lần này, còn sợ như thế nữa, bởi vì nhìn ra được, những người áo đen này tạm thời còn chưa có ý định giết .

      Chỉ cần bọn họ giết , như vậy tất cả đều dễ xử lý.

      Người áo đen ngồi ở phía sau Lâm Phàm gì, chẳng qua là mang theo khinh bỉ mà nhìn Lâm Phàm cái, sau đó im lặng.

      Chỉ dựa vào , mà cũng muốn biết bọn họ là ai, quả thực là nằm mơ. Mới vừa rồi nhìn thấy bị dọa đến cái hình dạng đó, cũng biết tên này là thứ hèn nhát rồi.

      ☆, Chương 24: trò chơi giết người ( bốn )


      Đối với loại người này, bọn họ vốn khinh thường quan tâm. Nếu như phải là lão đại để lại mạng của Lâm Phàm chờ ta tới xử trí, làm gì còn có cơ hội cho chuyện.

      "Lão đại" Thấy người áo đen vào phòng, Lâm Phàm bị ép buộc, Hỏa khẩn trương mà nhìn Mộc Vân Phong.

      lo lắng mấy người áo đen kia phát liền bắn chết Lâm Phàm, cứ như vậy ý nguyện tự tay giết Lâm Phàm báo thù cho cha của lão đại họ thể thực rồi.

      Động tác của người áo đen, Mộc Vân Phong phải là thấy, cho nên vẫn động đậy đó là vì, thực lực của người áo đen còn ở đó, thể để cho chị em của mình mạo hiểm. Huống chi tại họ cũng chưa người áo đen đến cùng là muốn làm cái gì.

      Nếu như bọn họ là muốn giết đối phương, như vậy sớm ra tay rồi. Nhưng bây giờ thời gian trôi qua dài như vậy rồi, mà bọn họ chẳng những giết Lâm Phàm, ngược lại còn ngồi chung chỗ với .

      Cái này làm cho Mộc Vân Phong hiểu, mấy người này rốt cuộc muốn làm gì.

      Cẩn thận nhìn động tĩnh hai bên trong phòng, thấy miệng Lâm Phàm lúc mở lúc ngậm, còn người con trai đối diện lại trước sau im lặng, ý nghĩ thoáng qua ở trong đầu Mộc Vân Phong.

      Chẳng lẽ bọn họ chờ người?

      Ý niệm mới vừa nổi lên, vô tuyến tai truyền đến tiếng của Mai hơi vội: "Lão đại, hai chiếc Lincoln lái đến hướng chị, xin cẩn thận."

      " ra là như vậy." Nghe được lời của Mai, lúc này Mộc Vân Phong mới buông lỏng chân mày nhíu lại. Khó trách những người đó động đến Lâm Phàm, ra là chờ người.

      Mà người bọn họ chờ cũng sắp đến.

      "Lão đại thế nào rồi, Mai có tin tức gì?" Chú ý tới động tác sờ bông tai của Mộc Vân Phong, Hỏa biết chắc chắn là Mai có truyền đến tin tức gì đó.

      "Đối phương có nhân vật lớn muốn tới, chúng ta yên lặng theo dõi biến hóa." Mộc Vân Phong liếc nhìn Hỏa, và thản nhiên , mắt cũng lơ đãng mà nhìn về phía cửa viện.

      lát sau, thanh xe hơi truyền đến, quả giống như Mai , hai chiếc Lincoln màu đen xuất ở tầm mắt của Mộc Vân Phong.

      Nhìn Lincoln lái chầm chậm vào viện, Hỏa có chút kích động mà câu: "Oa, đúng là nhân vật lớn, lại còn ngồi Lincoln tới."

      Mộc Vân Phong liếc nhìn Hỏa cái, gì, sau đó đôi mắt lại nhìn chằm chằm hai chiếc Lincoln này, nhìn chằm chằm người từ trong đó ra.

      Cửa xe trước của chiếc Lincoln thứ nhất bị đẩy ra, từng người con trai mặc quần áo màu đen nối đuôi ra. người trong đó bước mấy bước tới trước chiếc xe phía sau, rất lịch mà mở cửa xe.

      Theo đó là đôi chân thon dài bước ra, sau đó là gương mặt mang kính râm. Khi cả thân thể người đàn ông ra khỏi xe, xuất ở tầm mắt của Mộc Vân Phong, làm cho sững sờ.

      Người đàn ông này, người đàn ông này chẳng lẽ chính là Phượng Như Ảnh Môn chủ của Ảnh môn trong truyền thuyết. Nhưng sao lại cảm giác ta chính là người con trai buổi sáng hôm nay mình gặp ở khu mộ nhỉ?

      Mặc dù lúc này ta đeo kính râm, y phục cũng từ tây trang màu đen buổi sáng đổi thành áo khoác bây giờ, nhưng thân hình này, khí chất này làm sao có thể tránh được mắt của Mộc Vân Phong.

      Lúc này, người con trai mới từ xe bước xuống, hình như phát có người nhìn chăm chú, mắt đeo kính đen nhàng quét qua cây to chỗ Mộc Vân Phong đứng, sau đó theo thuộc hạ của từ từ vào trong phòng.

      Trong phòng, Lâm Phàm nghe được tiếng xe hơi, trong nháy mắt có kích động, cho rằng người của mình tới cứu . Nhưng vừa nhìn thấy thân người quần áo màu đen tới, cả người bỗng sụp đổ xuống.

      Mà lúc Lâm Phàm kích động, người con trai vốn ngồi đối diện , nghe được thanh xe hơi, sớm đứng lên, và cung kính đứng ở bên chờ người tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :