1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: Hẹn hò


      Sau khi hạ quyết tâm, bắt đầu từ thứ hai, Lãnh Tâm Nhiên đổi thành mỗi ngày báo cáo tìnhhình học tập của lớp lần.

      Cách kỳ thi tháng chỉ còn vài ngày, mà lúc trước Lãnh Tâm Nhiên . Nếu lần thi nàymà lớp F có gì đột phá, vậy , từ bỏ cái lớp này.

      Dưới áp lực đè nặng, tại mọi người trong lớp đều giành giựt từng giây từng phút để học tập. Tuy Dung Thiếu Tuyệt xác định Mỹ, nhưng vẫn phá lệ ngủ mà ôm sách ngồi đọc.

      Vải ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, kỳ thi tháng đến.

      Trong khoảng thời gian này, trường học xảy ra rất nhiều chuyện, em Bắc Âu Hàn bị đuổi học, nhân vật nổi danh trong trường lúc này đổi thành Lãnh Tâm Nhiên – người bị bao người sỉ vả trước kia.

      thay đổi của lớp F, rất nhiều người đều được nghe . tại kỳ thi tháng đến, trong lòng mọi người đều có tia chờ mong, muốn nhìn xem lớp F, tới cùng có thể thoát khỏi ma chú đứng bét hay .

      Kỳ , người có thể tin tưởng lớp F rất ít, dù sao nền tảng của họ kém mà lớp F trước giờ cũng chưa từng vượt qua được bất kỳ lớp nào. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện Lãnh Tâm Nhiên đứng đầu cả nước, lại có người nhịnđược ôm hy vọng, cơ bản những người tintưởng vào lớp F đều bởi vì có tồn tại củaLãnh Tâm Nhiên.

      "Nữ vương, mình hồi hộp!"

      Trước khi cuộc thi bắt đầu, Triệu Nghị trưng ra vẻ mặt thương cảm chạy tới, giống như bị ủykhuất rất lớn vậy.

      Cậu ta biết, kỳ thực kỳ thi tháng khác việc ăn cơm là mấy, chỉ là lần này lại cảmthấy đặc biệt khẩn trương, giống như có mộtloại áp lực vô hình, khiến cho cậu ta vô cùngcăng thẳng. Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giậtgiật, câu này được nghe hơn hai mườilần rồi. Từ lúc sáng sớm khi mới bước vàotrường, Triệu Nghị vẫn luôn cằn nhằn ngừng, vẻ mặt buồn bực, hơn nữa đa số mọingười đều giống như cậu ta, sắc mặt của hầu hết mọi người trong lớp đều ổn, bộ dánggiống như sắp lên đoạn đầu đài vậy.

      Thấy giờ thi sắp đến, Lãnh Tâm Nhiên bước ra khỏi chỗ ngồi tiến lên bục giảng, nhìn đám học sinh sắc mặt tốt phía dưới, bất đắc dĩthở dài: "Chỉ là cuộc thi thôi mà, khôngcần phải khẩn trương như thế. Hôm nay chỉ là bước đầu tiên đế các cậu bước về tương lai huy hoàng phía trước, hơn nữa tôi tin tưởng các cậu, chỉ cần tập trung hoàn thành tốt cuộc thi này, nhận được thành tích xưa nay chưa từng có. Huống hồ, bình thường làm nhiều bài thi tương tự như thế, thành tích cũng tệ, cho nên cần khẩn trương!" Lãnh Tâm Nhiên thế, tuy thể hoàn toàn xỏa bỏ áp lựctrong lòng mỗi người. Nhưng mà, ít nhất, cũng khiến cho sắc mặt của đám nhóc bình thườnglên được chút, còn ngồi run rẩy mộtchỗ nữa.

      Trước khi thi gian khổ, nhưng cuộc thi lạidiễn ra rất nhanh, nháy mắt đến giờ nộp bài.

      Thi xong, Lãnh Tâm Nhiên vừa bước ra cổngtrường, bị người cản lại. Hơn nữa, còn là người quen.

      "Tâm Tâm, thiếu gia đợi ."

      Ninh Trí Viễn trưng ra khuôn mặt trẻ con cực đáng , cười tít mắt với Lãnh Tâm Nhiên.

      Theo hướng chỉ tay của cậu ta, Lãnh TâmNhiên nhìn thấy chiếc Bentley màu xámbạc đậu ở ven đường. chút chần chờ, liền về hướng chiếc xe.

      Ninh Trí Viễn phía sau, nhìn bóng dáng gầy gầy kia, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Cậu rất tò mò, thiếu gia luôn lạnh nhạt với phụnữ, sao đột nhiên lại đối xử tốt với nhỏnày như thế? Ánh mắt thiếu gia nhìn , giốngvới ánh mắt thiếu gia nhìn người kia lúc trước.Tuy hai người họ có khí chất giống nhau, đặcbiệt là ánh mắt, nhưng thiếu gia mù quáng đến mức xem này là thế thân chứ.Vừa vừa suy nghĩ miên man, đợi đến khi cậu bước đến chỗ chiếc xe, Lãnh Tâm Nhiên đãngồi vào xe rồi.

      "Thiếu gia, đâu đây?"

      Ninh Trí Viễn ngồi sau vô lăng, hỏi người ngồi phía sau.

      Dạ Mộc Thần tựa lưng vào ghế, ánh mắt màu lục hơi nheo lại, lộ ra vẻ mỏi mệt: "Trước tiên tìm chỗ nào đó ăn cơm . Chắc là em đói bụng rồi, nghe mấy ngày nay ở trường em có cuộc thi." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Ừ, thi tháng, cuộc thi thôi."

      Dạ Mộc Thần xong câu kia, im lặngkhông gì nữa. Hai mắt hơi nhắm lại, tư thái tao nhã, chỉ là bộ dáng này, xem ra là rấtmệt.

      Nhìn vẻ mặt mệt mỏi hiếm có của người đàn ông bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên nhịn được quan tâm.

      Cảm giác được quan tâm của Lãnh TâmNhiên, Dạ Mộc Thần mở to mắt, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhưng gì, sau đólại từ từ khép mắt lại.

      Hành động khác thường này, khiến cho tâm Lãnh Tâm Nhiên thắt lại. Cảm giác thoải máikhi cuộc thi kết thúc cũng hoàn toàn bay sạch,tất cả lực chú ý đều dừng lại người .

      Đợi đến nhà hàng, vẻ mặt Dạ Mộc Thần mới thả lỏng được đôi chút.

      " sao thế?" Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũnghỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất. Dạ Mộc Thần ăn rất chậm, tư thái tao nhã, vừa nhìn đãbiết là được giáo dục lễ nghi rất kỹ lưỡng, nhìn đôi môi tự giác vểnh lên mang theo giọng điệu làm nũng khi chuyện với mình của Lãnh Tâm Nhiên, phiền não trong lòng liền vơiđi đôi chút, nhưng nét mặt vẫn ra vẻ vui:"Có chút phiền toái ."

      Vừa nghe được lời này của , phản ứng đầu tiên của Lãnh Tâm Nhiên chính là tổ chức J kia lại gây ra chuyện gì rồi.

      "Chuyện gì? Có thể với em ?"

      Dạ Mộc Thần lắc đầu: "Ăn trước . Ăn xong rồi ."

      Lãnh Tâm Nhiên đành phải im lặng hỏinữa, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập nghi hoặc, ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng có, ăn gì cũng thấy ngon. Vốn là thi xong rất đói,nhưng giờ ăn gì cũng bằng nửa của bình thường.

      "Được rồi, ăn xong rồi, giờ có thể chưa?"

      Ninh Trí Viễn đứng đó liền thức thời ra khỏi phòng, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu hỏi. Trước mặt Dạ Mộc Thần, luôn vô thức lộ ra tính tình trẻ con mà bình thường bao giờ có, giọng điệu chuyện cũng mềm dẻo hơn,giống như làm nũng vậy.

      Dạ Mộc Thần bỏ dao nĩa xuống, nhàng laumiệng xong mới : "Sau khi kì thi đại học kết thúc em đến thành phố A sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên chút do dự gật đầu."Tấtnhiên."

      Dạ Mộc Thần nhàng thở ra: "Tốt." Bởi vìLãnh Tâm Nhiên và vẫn chưa nhận lại nhau, luôn lo lắng Lãnh Tâm Nhiên chạy trốn khỏi mình lần nữa, giờ nghe được đáp án khẳng định của , cảm thấy yên lòng, vẻ u buồn giữa trán cũng tản đôi chút.

      Nghe lời nhàng của , hiểu sao Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy tâm tình trở nên rất tốt.

      " định về."

      Hồi lâu sao, Dạ Mộc Thần mới ra nguyênnhân chủ yếu khiến tâm trạng tốt.

      Động tác uống nước trái cây của Lãnh TâmNhiên khựng lại, ngẩng đầu dám tin nhìnngười đàn ông trước mặt. Sau khi lấy lại tinhthần vẫn có chút hoảng hốt, ra, bây giờđã còn là , bọn họ, vẫn phải chia xa! Phát này, khiến cho tâm tình của cũng trở nên cực kỳ buồn bực, lâu sau cũng chỉ có thể rầu rĩ “Ừ” tiếng.

      "Phạm vi hoạt động của vẫn là ở thành phố A, thể ở lại đây quá lâu. Từ giờ đến ngàythi đại học của các em còn đến trămngày, hy vọng sau khi kỳ thi đó chấm dứt em lập tức đến thành phố A." Nhìn ra đượcLãnh Tâm Nhiên cũng vì sắp phải chia ly mà tâm tình trở nên tốt, Dạ Mộc Thần lại thấy cao hứng trở lại, giọng điệu chuyệncũng thoải mái hơn: " phải em rất thíchhắc đạo sao?"

      Kỳ thực biết mà còn cố hỏi. đến người hiểu Lãnh Tâm Nhiên nhất đời này, phải Dạ Mộc Thần còn ai chứ.Nhưng mà giờ ngu ngốc nào đólại chịu nhận , chỉ có thể dùng kếsách vòng vèo lừa mình dối người này thôi!

      Lãnh Tâm Nhiên chưa từng hoài nghi sao lại biết chuyện này, chỉ rầu rĩ gật đầu: "Ừ."

      "Tốt lắm. Chờ sau khi em thi đại học xong đến chỗ , chuẩn bị cho em kếhoạch, huấn luyện riêng cho em. Nếu muốn đitheo con đường này, thực lực tại của em vẫn còn quá yếu."

      Nhìn vẻ chán nản của Lãnh Tâm Nhiên, DạMộc Thần vừa thấy vui vẻ lại vừa đau lòng. Nhiên của , tới cùng là vì nguyên nhân gìmà chịu thừa nhận mình chứ?

      Nghĩ vậy, miệng cũng nhịn được hỏi: "Em xem, hai người nhau, sau thời gian xa cách, lại có người muốnnhận lại người kia, là vì sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên chút nghĩ ngợi liền trảlời: "Bởi vì có nỗi khổ. Rất có thể là do lo lắng nếu nhận lại nhau mang đến nguy hiểm cho đối phương. Dù sau, nếu bọn họ chia ly, điều tra nguyên nhân họ chia ly, triệtđể xóa bỏ nhân tố đó, vẫn còn khả năng sẽgiẫm lên vết xe đổ lần nữa!"

      Sau khi xong mới phát mình lộ ra hết rồi. Che miệng lại theo bản năng, trừng tomắt nhìn người đàn ông trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên có chút hoảng hốt, sợ đối phương nhìn ra chút khác lạ gì đó.

      Chuyện vẫn luôn quấy nhiễu Dạ Mộc Thần cuốicùng cũng có chút manh mối. Xem ra Nhiênmuốn lợi dụng thân phận tại để điều tra việc lần trước rồi? Đôi mắt màu lục lên ý cười nhàn nhạt, nhìn người đối diện kíchđộng dám nhìn mình, Dạ Mộc Thần theo bản năng nhếch miệng: "Cho nên, ý của em là, phải ấy muốn nhận lại, chỉ là muốn giải quyết nhân tốt quấy nhiễu bên ngoài,sau đó tìm thời cơ thích hợp nhận lại nhau?"

      Lãnh Tâm Nhiên ngơ ngẩn gật đầu. Cái này,đúng là tính toán của . Tuy tình cảm vẫn luôn kêu gào muốn thừa nhận tất cả với Thần, nhưng mà, cứ nghĩ đến chuyện nội gián, liền do dự. Vì chuyện ngoài ý muốn lần trước, chết.Chuyện trọng sinh nằm ngoài tưởng tượngnày diễn ra lần thứ hai, nếu trarõ chuyện nội gián, có thể chết lần thứ nhất cũng có thể chết lần thứ hai, cho nên, muốnnhanh chóng tìm ra yếu tố gây rối này.

      "Kỳ , nguyên nhân khiến hai người chia xa, cũng chỉ có hai người mới có thể vượt qua được. Đương nhiên, suy nghĩ của em cũngđúng, tuy là đồng ý, nhưng lại thấy được có chỗ nào hợp lý."

      Dạ Mộc Thần nhàng cười, tiếng cười trầmthấp rơi vào lỗ tai Lãnh Tâm Nhiên, giống nhưsợi lông gà gãi vào lòng , vừa thoải mái, vừakhó chịu, cảm giác vô cùng kỳ quái.

      "Khi nào ?"

      Điều chỉnh tốt cảm xúc để cho mình tỉnh táo lại,Lãnh Tâm Nhiên nhàng hỏi.

      "Sáu giờ sáng mai." Dạ Mộc Thần cười trả lời.

      Lãnh Tâm Nhiên "A..." lên tiếng, cũngkhông biết nên tiếp tục thế nào: "Số di động của vẫn đổi. Em biết nên liên lạc với anhthế nào rồi đó. Ngày mai cần tới tiễn , em còn phải đến trường, trễ học. Huống hồ, chúng ta gặp lại nhanh thôi, phải sao?"Nhìn thấy vẻ muốn của Lãnh TâmNhiên, Dạ Mộc Thần trêu đùa.

      Lãnh Tâm Nhiên nhất thời liền xù lông lên: "Em mới thèm tiễn , quá tự mình đa tình rồi!"

      Thanh mềm nhũn này, nghe thế nào cũnggiống như biểu của việc chột dạ, giấu đầulòi đuôi. Vừa xong liền thấy mình yếu thế,rầu rĩ vểnh môi, thèm nữa.

      "Lát nữa có rảnh ?"

      Dạ Mộc Thần cười, chút hờn giận. Dường như, khi ở bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, tâm tình của luôn rất tốt. Trước kia cũng thế, chỉ cần ở bên cạnh người này, cảm thấy thế giới vô cùng rực rỡ, làm việc gì cũng mườiphần nhiệt tình. giờ tâm tình còn tốt hơngấp bội, niềm vui sướng và hạnh phúc khi mấtđi giờ lại có được, khiến cho cảm thấy bảnthân mình cực kỳ hạnh phúc. thầm thề trong lòng, mất lần, chuyện như thế sẽkhông để phát sinh lần thứ hai. Ông trời cho cơ hội thứ hai, nhất định phải nắm giữthật chặt.

      Câu hỏi giống như lời hẹn này khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Lãnh Tâm Nhiên chợtửng hồng, nhưng lại vờ như khó chịu chịu nghe theo: "Có chuyện gì sao? Ngày mai em vẫn còn cuộc thi."

      Dạ Mộc Thần cười. Sao cảm thấy, Nhiênbây giờ còn đáng hơn cả trước kia. Chẳnglẽ bởi vì tuổi , cho nên tâm tính cũng trở nên giống đứa trẻ? Nhiên trước kia, lạnhlùng chín chắn, là đóa hoa hồng có gai, là loàihoa túc mê người nhưng cũng là độc dược trí mạng, khiến cho biết bao người già trẻ lớn bébị hấp dẫn. Còn Nhiên của tại, tính tìnhdường như trẻ con hơn rất nhiều, tuy còndiện mạo xinh đẹp như trước kia, nhưng mà, vẫn mê người như vậy. Nhìn mấy người theo bên cạnh biết, tuổi còn mê hoặcnhiều đàn ông như thế, lớn lên còn thế nào nữa đây?

      "Cũng có chuyện lớn gì, chỉ là, ngày mai rồi, biết có vinh hạnh cùng Lãnhtiểu thư xem phim ?"

      Mặt Lãnh Tâm Nhiên đỏ bừng lên trong nháymắt, cái này, này, này, chẳng lẽ là lời mời đihẹn hò?

      Trong lòng chờ mong, nhớ, trước kia vì thânphận của hai người, nên dù với Thần là tìnhnhân, nhưng rất ít khi cùng nhau xuất ở nơi công cộng, xem phim, hẹn hò gì gì đó đều chỉ lànhững chuyện xa vời thể thực . Cùnglắm chỉ có thể cùng nhau ở trong nhà, xem bằng rạp chiếu phim gia đình mà thôi. Nhưng nhưthế, hoàn toàn có cảm giác lãng mạn.

      "Được rồi, xem như là nể tình ngày mai phải ."

      Kiêu ngạo ngẩng đầu, Lãnh Tâm Nhiên trưng rakhuôn mặt ửng hồng .

      Dạ Mộc Thần cười cười, trực tiếp đứng dậy, hơi khom người với Lãnh Tâm Nhiên, làm động tác theo lễ nghi thân sĩ: " vô cùng vinh hạnh, vậy , chúng ta thôi."

      Dựa theo thân phận của Dạ Mộc Thần, anhmuốn xem phim cũng lựa chọn rạp chiếu phim có điều kiện tốt nhất. xem phim với người trong lòng, đây là chuyên Lãnh TâmNhiên có chút kinh nghiệm nào. Mà Dạ Mộc Thần cũng thế, thậm chí còn là lầnđầu tiên đến cái nơi gọi là rạp chiếu phim này.

      Diện mạo của quả rất ưu tú, vừa bước vào xếp hàng khiến tất cả người khác phái phía trước phía sau dùng đủ mọi biện pháp để thu hút ánh mắt của . Dáng người cao lớn rắn rỏi, ngũ quan tuấn mỹ, phối hợp với cặp conngươi màu lục mang theo vẻ thần bí phong tìnhkia, chỉ cần liền nhìn cái thôi, gần như có ai là bị mê hoặc!

      Đứng cạnh vật sáng thế này, tiểu đậu đỏ Lãnh Tâm Nhiên càng thêm lu mờ trong mắt người khác. Ánh mắt oán hận ngừng phóng đến, mặt Lãnh Tâm Nhiên chút thay đổi, thờ ơ đảo mắt qua, giết người trong chớp mắt, ít nhất, những ánh mắt ghen ghét kia cũng còn trắng trợn như thế.

      "Muốn mua bắp rang hay gì đó ?" Tuy bộ dáng của Dạ Mộc Thần nhìn rất bình thản ung dung, nhưng trong lòng lại vô cùngkhẩn trương. Cho tới bây giờ chưa từng đếnnhững nơi thể này, nhìn những cặp đôi xung quanh đều bưng đống đồ ăn, cảm thấymình có nên chuẩn bị chút gì đó hay .

      Dạ Mộc Thần lần đầu tiên đến nơi này, Lãnh Tâm Nhiên sao lại phải chứ? Cho nên cũng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu: "Được."

      Đến khi hai người vào rạp rồi, phía sau vẫntruyền đến rất nhiền tiếng xì xào bàn luận. Nộidung thảo luận, ngoài chuyện người đànông đẹp trai vừa rồi có phải minh tinh hay , ta và tiểu đậu đỏ bên cạnh có quan hệ gì các loại.... Thậm chí có số ràng có bạn trai bên cạnh nhưng vẫn bị nam sắc mê hoặc, vốn là định xem phim khác, nhưng cuối cùng lại chọn mua vé cùng rạp với hai người Dạ Mộc Thần.

      Hơn nữa, tình huống này còn diễn ra rất nhiều.Đêm nay, trong rạp chiếu phim nào đấy đãlập được kỷ lục bán vé mới, phải vì phim hấp dẫn hay quả tuyên truyền tốt, nguyên nhân rất đơn giản, là do bị nam sắc mê hoặc.

      Vào rạp phim, Dạ Mộc Thần cố tình chọn vị tríphía sau. vẫn có thói quen xuất hiệnở nơi đông người, dựa theo lý giải của , ngồi phía sau ít người hơn, lúc muốn gì đócũng thuận tiện hơn.

      Người luôn có hình tượng cao quý như Dạ MộcThần, ôm đống bắp rang và Coca. thếnày, Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ gặp qua, trong lòng cảm thấy ấp áp, đối với chia xa sắp tới, càng thấy nỡ.

      Tâm tư của hai người cũng đặt vào bộ phim, mà chỉ hưởng thụ loại khí chưabao giờ có này. Những cặp đôi xung quanh, cóngười nắm tay, có người thừa dịp đêm tối mà thân mật, tóm lại là, cực kỳ náo nhiệt. Lại thêmâm thanh của phim và giọng líu ríu xungquanh, cảm giác cực kỳ đặc biệt.

      Mà kế hoạch ngồi sau ít người hơn của Dạ MộcThần lúc trước cũng bị phá hỏng hoàn toàn. Phim bọn họ chọn, cư nhiên lại xuất tình huống còn chỗ ngồi. Đặc biệt là bên cạnhbọn họ, lại càng đông nghịt, nơi nơi đều đầy"hoa đào", mà tiêu điểm, đương nhiên là Dạ Mộc Thần tuấn mỹ chói mắt hơn cả minh tinh điện ảnh này.

      Từ khi phim bắt đầu chiếu, người chung quanh liền bắt đầu nhộn nhạo. Chỉ trong vài phút, Dạ Mộc Thần bị những người phía sau vỗ vaivài chục cái để nhờ giúp nhặt các thứ, mà người bên cạnh, lại càng trực tiếp hơn, giả bộ làm đổCoca vào chân rồi giúp lau chùi. Ngay cả dưới ghế, cũng yên tĩnh. Vô số giàycao gót tụ tập về phía chân của Dạ Mộc Thần,người ‘hỏi han’ phía chân lại càng ít.

      tới mười phút, lực nhẫn nại của Dạ Mộc Thần đạt đến cực hạn, bắt đầu cảm thấy đixem phim là quyết định vớ vẩn, mười phần sai lầm!

      Vì thế, sau mười lăm phút, Dạ Mộc Thần kéo Lãnh Tâm Nhiên ra khỏi rạp chiếu phim, hơnnữa còn là chật vật trốn ra.

      Đều sắc lang đáng sợ, nhưng mà nữ háo sắc khi vùng lên, uy lực cũng tuyệt đối hề .



      Chương 73: Vượt qua lớp E


      Ra khỏi rạp chiếu phim, tuy xem chưa được nửa bộ phim, nhưng trời tối rồi.

      Dưới ánh đèn đường, rạp chiếu phim vô cùngnáo nhiệt, người đến người , rất nhiều cặp đôitay trong tay bước đường, khí vô cùng ấm áp.

      So với ấm áp ngọt ngào của họ, bên Dạ Mộc Thần có phần lúng túng, xấu hổ hơn.

      Vừa rời khỏi rạp chiếu phim, Lãnh Tâm Nhiênliền chút khách khí cười ha hả. , quen biết nhiều năm như vậy, vẫn là lần đâu tiên thấy Thần chật vật như thế. Vì có thânphận tôn quý, nên từ đến lớn, tuy rất nhiều người ái mộ , nhưng hầu hết đều là các thiênkim tiểu thư nhà giàu có, phương thức biểu đạtcũng hàm súc hơn rất nhiều.

      Nhìn bộ dáng cười to, vui sướng khi người gặp họa của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần tứcgiận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia, trong mắt lại ánh lên nét cười thản nhiên.

      Tuy biểu ra ngoài, nhưng anhbiết, khoảng thời gian này Nhiên chịu rất nhiều áp lực. Chuyện Bắc Âu Hàn, tuy đến kết quảnày cũng là gieo gió gặt bão, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy buồn. Nhiên của , dườngnhư càng ngày càng có tình người rồi! Tuy nhiên, vậy càng tốt, vậy mới giống với con người bình thường. Mặc dù có chút bất mãn khi thương tâm vì người khác, nhưng thay đổi này cũng tệ, đại nhân đạilượng chấp nhất chuyện này nữa.

      Vứt những thứ hoàn toàn có chút côngdụng như bắp rang gì gì đó vào thùng rác, nhìnđám người lui tới xung quanh, Dạ Mộc Thần cười: "Tuy thể xem phim, nhưng mà, dạo chút được chứ?"

      Đêm nay, là đêm đẹp nhất từ khi Lãnh Tâm Nhiên trọng sinh cho đến nay.

      Đêm nay, đèn đường hai bên, rất đẹp. Cảnh vậtxung quanh, rất đẹp. Mà người, cũng là người mà muốn. Hai người thả bộ chập dọc theo con phố, đôi khi trò chuyện mấy câu, khí này, khiến cho những người ít khi được nhàn hạ như bọn họ vô cùng hưởng thụ!

      Khoảnh khắc tốt đẹp luôn ngắn ngủi, khoảng mười giờ tối, Dạ Mộc Thần rất ga-lăng đưa về tận nhà, căn nhà của Hàn Thu Sinh kia, hiệngiờ chỉ còn mình ở thôi.

      " về đây, nhớ lời hẹn ước giữa chúng ta,sau khi kỳ thi đại học kết thúc liền đến thànhphố A, chờ em."

      Đứng bên ngoài xe, hai người trầm mặc lâu.Cuối cùng, vẫn là Dạ Mộc Thần mở miệng phávỡ bầu khí yên lặng, giọng trầm thấp,mang theo vẻ nỡ khó nhận ra.

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu.

      đột nhiên phát , buổi tối trôi qua nhanh, lần tạm biệt này, chờ đợi bọn họ là mấytháng chia xa. Cảm giác ly biệt này, khiến cho nụ cười miễn cưỡng mặt cũng từ từcứng lại.

      Ninh Trí Viễn ngồi trong xe, nhìn hai ngườitrầm mặc gì bên ngoài, khuônmặt đáng ra vẻ buồn bực. Cậu sựkhông hiểu nổi, tuy nữ sinh trung học tên LãnhTâm Nhiên này có cùng tên với Tâm Nhiên tiểu thư, ngay cả ánh mắt và khí thế cũng rất giống, nhưng dù sao cũng phải cùng người,Tâm Nhiên tiểu thư mới rời lâu, thiếugia thay lòng đổi dạ sao? Suy đoán này, khiến cho cậu sinh ra tâm lý chống đối với Lãnh Tâm Nhiên. Trong lòng cậu, người có thể xứngđôi với thiểu gia Dạ Mộc Thần, chỉ có huyết sư Lãnh Tâm Nhiên. Tuy cậu cũng muốn từnay về sau thiếu gia sống độc mình, nhưng quên người nhanh như thế, cậu vẫnkhông thế chấp nhận được!

      Từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, chẳngmấy chốc, qua nữa giờ.

      Tuy ai gì, cứ đứng trầm mặc nhìn nhau như thế, nhưng cảm giác này vẫn rất tốt, khiến bọn họ nỡ ra hai từ "Ngủngon."

      Nhớ đến người trước mắt sáng mai còn phải lên máy bay, hơn nữa dựa theo tính cách của , khẳng định là khi trở về liền nhanh chóng vùi đầu vào xử lý chuyện của Diêm Môn, vậy nên tuy lòng nỡ nhưng Lãnh Tâm Nhiên đành phải cố gắng đè nén phần cảm xúc này mà mở miệng : "Giờ còn sớm, trở vềnhanh , ngày mai còn phải lên máy bay nữa!"

      phát , biết từ lúc nào, người này lại bắt đầu từng bước chen vào cuộc sống của mình. ràng hai người có quan hệ gì phải sao? Nhưng giờ còn chưa phảilúc đề phòng, nên liền biến thành mối quan hệvô cùng thân thiết và ái muội này.

      Từ trước đến nay Dạ Mộc Thần luôn là ngườitheo đuổi hiệu suất, làm việc tốc chiến tốc thắng, dây dưa dứt như lúc này vốnkhông phải cách hành thường ngày của . Nhưng lúc này đây, lại buông thả chínhmình, mãi cho đến khi nghe được lời từ miệng của Lãnh Tâm Nhiên, mới hơi nhếch miệng: "Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm ."

      xong, gần như là đồng thời, hai người xoaylưng về hai hướng ngược chiều nhau.

      Nhưng mà, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên vẫn chờmong điều gì đó, nhưng rốt cuộc là chờmong cái gì, cũng biết. Vài phút đồng hồ ngắn ngủi, lại xem như lâu, cứ bước chậm rì rì, chỉ thiếu điều tiến bước lùi hai bước nữa thôi.

      Đến khi bước đến cửa lớn, lấy chìa khóa ra, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó, ngay khi còn chưa kịp phản ứng, bị động tác mạnh mẽ xoay người mình lại, sau đó khi vẫn còn trừng lớn mắt, môi liền truyền đến cảm giác ấm áp.

      còn chưa kịp cảm nhận tinh tế cảm giác này,Dạ Mộc Thần tách ra. Có lẽ vì cảm thấy bộ dáng ngơ ngẩn, ngây ngốc lúc này của đáng , nên lại hôn lên môi thêm lầnnữa, rồi mới buông ra xoay người rời khỏi: " bé ngốc, ngủ ngon!"

      Lần này, là .

      Mãi cho đến khi tiếng khởi động gầm rú của ô tô vang lên, Lãnh Tâm Nhiên mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn chiếc xe hơi từ từ rời xa,hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, khống chế được làm ra chuyện khiến hối hận đến xanh ruột!

      "A a a......"

      Sau khi nghe được tiếng thét chói tai kia, DạMộc Thần ngồi phía sau thu hồi tầm mắt, từ từnhếch miệng, trong đôi mắt màu lục kia lêný cười giảo hoạt.

      Nhiên bây giờ, quả đáng hơn so với lúc trước!

      Lãnh Tâm Nhiên mất ngủ! Vừa nhắm mắt lại,trong đầu liền lên hình cảnh hônmôi. ràng lúc trước chuyện thân mật nào cũng làm rồi, sau giờ lại cảm thấy khó xử khi hôn nhau thế này?

      Ôm chăn lăn qua lăn lại giường, cuối cùng,cũng chỉ có thể thầm mắng người đàn ông khiếncô ngủ được kia.

      Nguyền rủa , ngày mai lên mấy bay bị tiếpviên hàng đùa giỡn tới chết!

      Kết quả của cả đêm ngủ chính là, buổi sáng Lãnh Tâm Nhiên được chứng kiến đôi mắtgấu mèo đen sẫm của mình trong gương. Lại nhịn được oán hận người nào đó vài câu, nhưng nhớ tới lúc này có lẽ làm thủ tục đăng ký rời khỏi thành phố này, tâm vừa chua vừa chát, tâm trạng liền sa sút.

      Lần tới gặp lại, biết là lúc nào đây? Hơnnữa, làm chuyện này tới cùng là có ý gìchứ? Lúc gặp lại, nhất định phải bắt giảithích ràng mới được.

      Oán hận trừng đôi mắt gấu mèo nhìn chínhmình, Lãnh Tâm Nhiên thu lại tất cả mất mát,phiền não, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, nhanh chóng đáng răng rửa mặt bắt đầu mộtngày mới.

      Lúc tới trường học, nhìn thấy bộ dáng phờ phạc của , Triệu Nghị liền nhìn được bướctới nhiều chuyện: "Nữ vương, nữ vương, cậulàm sao thế? Chẳng lẽ đọc sách cả đêm sao?"

      Triệu Nghị vừa xong liền nhận ra lý do của mình cực kỳ vớ vẩn, cười mỉa sửa lại: " Nữvương, hay là để mình mua cho cậu cốc cà phê? Nhìn cậu như thế, cứ như sắp ngủ đến nơi ấy."

      Lãnh Tâm Nhiên rầu rĩ gật đầu. quả cảm thấy đầu có chút choáng váng, đây là di chứng của việc mất ngủ. Tuy gây ảnhhưởng quá lớn đến , nhưng cảm giác hỗn loạnlúc này, rất thoải mái.

      Lúc uống xong cà phê, cuộc thi cùng vừavặn sắp bắt đầu.

      Làm xong bài thi bằng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp gác đầu lên bàn ngủ.

      Kỳ thi tháng liên tục mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều như lột lớp da, muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn về nhà ngủ giấc để bổ sung lại tinh thần.

      Từ khi hai bên tự biệt, Lãnh Tâm Nhiên khôngnhận được điện thoại của Dạ Mộc Thần. Mà chính , cũng gọi điện cho . cảmgiác tình huống tại của hai người có chútđặc biệt, cần thời gian tự mình suy nghĩ kỹ lần. Huống hồ, việc cần phải làm lúc nàyrất nhiều, mọi chuyện, vẫn là đợi cho kỳ thi đạihọc kết thúc rồi hẳn .

      Dưới tâm lý trốn tránh tự an ủi bản thân, hoạtđộng thường ngày của Lãnh Tâm Nhiên chỉ có ba chỗ, trường học, chỗ Thẩm Quân và nhà.

      Sáng sớm tỉnh lại, Lãnh Tâm Nhiên liền cảmthấy tinh thần sảng khoái, toàn thân đầy tràn năng lượng, cảm giác rất thoải mái.

      Hôm nay, là ngày rất đặc biệt. Là ngàycông bố kết quả kỳ thi tháng, cũng là thời khắcvận mệnh của học sinh lớp F. Kỳ thậ, rất tin tưởng đám nhóc kia. Bỏ sức ra học, nhấtđịnh được hồi báo, đây cũng là việc rất bình thường. Nhưng vì có ở đây, vậy nên nhấtđịnh họ được trả công xứng đáng.

      Huống hồ, mục tiêu lần này đưa ra cũng cao, chỉ là vượt qua lớp kém cỏi nhất trừlớp F thôi.

      Vừa bước đến phòng học, Lãnh Tâm Nhiên đãcảm giác được khí cực kỳ khẩn trương bên trong. mặt mọi người đều lộ vẻ lo lắng,phiền não, bình thường đều chăm chỉ đọc sách, nhưng giờ đây ai còn tâm tư ấy cả, đều ngồi chờ công bố thành tích. Mỗi lần cửa mở, ai đó bước vào, mọi người trong lớp đều khônghẹn mà cùng quay đầu sang nhìn. Thấy phải chủ nhiệm lớp liền thở dài tiếp tục phiền não.

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên bước vào chính là thấymột màn này. Ngay cả người bình thường luôn sôi nổi như Triệu Nghị cũng có bộ dáng khẩn trương và uể oải chút tinh thần, Dung Thiếu Tuyệt trực tiếp nằm xuống bàn ngủ. ta xem như là người nhỏm nhất tronglớp trừ ra, đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc liền Mỹ. Bất quá, mới nhớ, còn chưaliên lạc với Bertrand. Lúc tối trở về phải gọiđiện chuyện này với Bertrand mới được.

      Lúc chủ nhiệm lớp F bước vào, ánh mắt củamọi người trong lớp đều sáng lên, chớp mắt nhìn chằm chằm vào phiếu điểm taychủ nhiệm, như là hận thể trực tiếp lao lên đoạt lấy xem cho .

      Vẻ mặt của thầy Thái có thể là tỏa sáng, mặt lộ ra nụ cười thể che giấu. Bước lên bục giảng, nhìn đám học sinh bên dưới, lúc lâu sau, mới lớn tiếng : "Kết quả kỳthi tháng lần này có. vất vả trong khoảng thời gian này của các em, nhận được hồibáo, có muốn biết thành tích của các em hay ?"

      Đáp lại lời ông, là tiếng thét đinh tai nhức óc:"Dạ muốn!"

      Cùng lúc đó, trong phòng học lớp A, khí được tốt như vậy. Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là chủ nhiệm bị cắt chức, sau đó hai emsáng chói nhất trong lớp bị đuổi học, lại thêmmâu thuẫn với lớp F, toàn bộ những chuyệnnày, đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của học sinh lớp A.

      Chủ nhiệm mới nhận chức của lớp A thay thểchủ nhiệm đầu ngốc, là giáo viên cực kỳnghiêm túc, còn lấy thành tích để đánh giá học sinh. Ông ta coi trọng phát triển toàn diện của học sinh. Người như vậy, trong lớpkhác chắc chắn rất được hoan nghênh, nhưng ở chung với đám học sinh lớp A hợp rồi. Bất quá ông cũng để tâm nhữngchuyện này, ông vừa mắt những đứa học sinh chỉ biết dùng thành tích để nhìn người này, chỉ làm tốt phận của mình, những việc khác cũng thèm quản.

      "Được, tiếp theo tôi công bố thành tích kỳ thi tháng."

      Chủ nhiệm lớp bước lên bục giảng, nhìn đámhọc sinh chút để ý đến mình phía dưới, trong đáy mắt lên vẻ chán ghét và bất đắcdĩ.

      "Thầy à, cần , khẳng định là lớpchúng em đứng nhất, chuyện này chút ý nghĩ, chỉ cần đọc thứ hạng của chúng em là được. Bạn học Bắc Âu Hàn còn học ở đây, biết tại danh hiệu đệ nhấtthuộc về ai trong lớp chúng em!"

      nam sinh vô cùng liều lĩnh đứng lên cườihề hề .

      Chủ nhiệm lớp nhíu mi, tiếp tục : "Đúng vậy, kỳ thi tháng lần này quả điểm trung bình của lớp A đứng nhất, nhưng người đứng nhất khối nằm ở lớp chúng ta."

      Tin này, khiến cho mọi người ở đây có chút thể chấp nhận trừng to mắt. Nhưng rấtnhanh, liền có người phục hồi tinh thần lại, bọnhọ nhớ trong trường còn có người giốngnhư nghiệt, chẳng lẽ là ta: "Chẳng lẽ người đứng nhất là Lãnh Tâm Nhiên của lớpF?" Giang Sảng bằng giọng thể hơn nữa.

      Nhưng ta nghĩ tới, lời này của mìnhlại được chủ nhiệm lớp xác nhận là đúng.

      "Đúng vậy, rất may cho các vị, người đứng nhất lần này phải lớp A, cũng phải lớp B,càng phải lớp C... mà làbạn học Lãnh Tâm Nhiên của lớp F. Tôi nhớ các tên này hề xa lạ với mọi người, bởi vì em ấy là người đoạt giải nhất tất cả các môntrong kỳ thi toán quốc gia, mang lại cho trườngchúng ta vinh quang chưa từng có trong lịch sử,thậm chí còn được hiệu trưởng tiền nhiệm của trường đại học tốt nhất nước đại học Đại Đích nhận làm học trò, học sinh Lãnh Tâm Nhiên!"

      Vị chủ nhiệm này từng nghe rất nhiều lời đồnvề Lãnh Tâm Nhiên, vô cùng quý em học sinh thiên tài này, trong lời cũng mang theo vẻ tán thưởng.

      Nhưng ý tán thưởng này, lại mang đến bấtmãn của số người.

      "Thầy à, chỉ là ta gặp may thôi, làm gì giỏiđược như thế. Nếu phải vì bạn Bắc ÂuHàn bị đuổi học, vị trí đứng nhất sao có thể đến phiên ta? Từ khi mới vào trường, toàn bộ các thứ hạng trong trường đều là Bắc Âu Hàn đứngnhất."

      Giang Sảng đứng lên, trực tiếp phản bác lời của chủ nhiệm, đối chất với ông.

      Thân là giáo viên, ghét nhất là lúc bịhọc sinh của mình cắt ngang, còn có thái độ tôn trọng mình. Cực kỳ ràng, hành vi của Giang Sảng phạm đến vùng cấm của các giáo viên.

      "Em em ấy gặp may, nếu Bắc Âu Hàn còn học em ấy thể nào đứng nhất, vậy sao em lấy cái danh hiệu đệ nhất đấy đếncho tôi coi? Bắc Âu Hàn còn học,chẳng lẽ toàn khối chỉ còn mình em ấy tham gia cuộc thi sao? Nếu giỏi bằng người khác, cần tìm lý do lung tungnói xấu người ta, như vậy, chỉ càng tỏ ra chongười ta thấy vẻ thiếu học thức của mình thôi!"

      Giang Sảng tôn trọng ông, ông là chủnhiệm lớp cũng cần khách khí mà phảnbác.

      Lời phản bác này, khiến cho sắc mặt của Giang Sảng trở nên rất khó coi, trở nên xanh xanh đỏđỏ, vô cùng đặc sắc!

      Mà lời châm chọc khiêu khích của chủ nhiệmlớp, chỉ phản bác lại lời của Giang Sảng,mà còn thành công ngăn chặn miệng của nhữngngười khác.

      "Thân là giáo viên, tôi thể nóinhững lời này. Tôi là người giáo dục đạo đứccho các bạn, vậy nên các bạn nghe đây. So với cái ý nghĩ tìm đủ mọi cách xấu người khác, còn bằng dùng thực lực để chuyện,quang minh chính đại chiến thắng đối phương.Những lời xấu sau lưng như thế đượcxem là bản lãnh , là hành động khiến người ta xem thường nhất!"

      Cho tới khi xong những lời mình muốn , phía dưới có ai dám ngắt lời, chủ nhiệmlớp bắt đầu đọc kết quả thi, từ thứ hạng của lớp,đến thứ hạng của từng người trong lớp, sau đó mới tùy tiện câu: " Thuận tiện cho các bạn biết tin, kỳ thi tháng lần này, trừ thành tích huy hoàng của Lãnh Tâm Nhiên , còn có lớp học cũng sáng tạo nên mộtkỷ lục mới!"

      Dưới ánh mắt tò của mọi người trong lớp, rốt cuộc ông cũng ra đáp án: "Lần thi này, điểm trung bình của lớp F, cao hơn lớp E. Chênh lệch tới điểm. Việc này, là lần đầu tiên từkhi thành lập trường đến nay có lớp đứng sauvượt mặt được lớp đứng trước."

      " thể nào!"

      Đây là suy nghĩ lúc ấy trong lòng mọi người.

      Giang Sảng thấy mình như ở trong hầmbăng vậy, toàn thân vô cùng lạnh. Sao có thể?Sao có thể như thế? Lớp F, là cái lớp được công nhận, tệ gì bằng, toàn bộngười trong đó đều là kẻ bỏ , sao có thể vượtlên lớp E được? Cho dù lớp E cũng là đồ bỏ , cũng đến mức bị cái lớp tổng điểm cả lớp chỉ có mấy chục điểm vượt mặt chứ.

      "Chắc chắn là do thành tích thi lần này của lớpE quá tệ, nếu sao có thể bị lớp F qua mặtchứ? Ai chẳng biết, lớp F là lớp bỏ , học sinh trong đó, cũng đều là thứ bỏ học vấn nghề nghiệp! Danh hiệu lớp F, đúnglà đồ bỏ !"

      "Bạn học Giang, tôi khuyên bạn nên điều chínhtâm tính của bản thân lại cho tốt. Tuy thànhtích của lớp F quả ai bằng, so ra kémhơn học sinh lớp A của các bạn. Nhưng mà, dù sao cũng cùng là bạn học, xin bạn tôn trọng bạnhọc của mình chút. Thứ trường học dạybạn chỉ có tri thức, mà quan trọng hơn cảlà học làm người. có ai là đồ bỏ , bất luận người nào cũng có tác dụng của mình. Tôi thấy bạn trước hết nên học khóa, tên là 'làm thế nào để tôn trọng người khác'!"

      "Mặt khác, lớp F có thể vượt qua lớp E cũngkhông phải vì kết quả lần này của lớp E quákém, ngược lại, thành tích lần thi này của hai lớp đều cao hơn lần trước rất nhiều, nhưng mà, lớp F tiến bộ nhiều hơn bọn họ, nên bọn họ mớiphải đứng sau! Đây mới là , lớp F, đãkhông còn là lớp F trước kia nữa, bọn họ, sáng tạo nên lịch sử mới!"

      Chủ nhiệm lớp A đứng bục giảng, vô cùng hăng hái!

      Lớp A bên này vô cùng náo nhiệt, còn học sinh lớp F, lúc nghe xong thành tích của mình, giốngnhư là bị điên hét lớn lên, vang khắp lớp học.Nụ cười, nước mắt, tất cả đều có, ngay cả thầy Thái chủ nhiệm lúc đọc thành tích, cũng khôngnén nỗi vui mừng mà khóc trước mặt cả lớp!
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74.1: Huy hoàng khôngthể vượt qua


      "Chúng ta làm được, chúng ta thực làmđược rồi! Nữ vương, cậu xem , chúng ta làm được rồi, chúng ta vượt qua được lớp E, chúng ta còn là người kém cỏi nhất nữa,chúng ta phải đồ bỏ nữa!"

      Triệu Nghị kích động nhảy lên bàn học hét lớn,vừa hét vừa nhảy múa giống người điên.

      Đến cả những người khác, cũng giống thế. Trênmặt mỗi người đều mang theo nụ cười và những giọt nước mắt, thỏa sức giải phóng cảmxúc mừng rỡ của mình.

      Cả phòng học, đều chìm trong khí vui mừng ngớt. Lãnh Tâm Nhiên đứng bên cạnh nhìn, mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt vẫn trong suốt và lạnh như băng, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, cảm giác, cũng phảilạnh lùng, thờ ơ như vậy.

      Đám nhóc này, làm được rồi! Có lẽ trong mắt người khác tiến bộ này đáng kể gì, nhưng đây là lần đầu tiên họ thực hiệnđược mục tiêu của mình, cũng là lần đầu tiên họ chứng minh mình có thể làm được. Thất vọngđã lâu, giờ nhìn thấy chút hi vọng, giống như có được cả thế giới vậy.

      Là Thần bảo hộ của lớp F, Dung Thiếu Tuyệtcảm thấy mình nên gì đó. Xoay người đến bên cạnh nữ sinh chỉ cao đến vai của mình, khuôn mặt trắng nõn của luôn lộ ra vẻthần bí. Hoặc là, cả người đều là bí mật. người cha nuôi có tiền, nhưng mạng lướiquan hệ của lại lớn đến mức khiến cho rất nhiều người lớn thấy mặc cảm. Chỉ riêng mốiquan hệ với Bertrand thiếu chủ Mafia thôi, đủ để 'miểu sát' (giết người ngay tức khắc) đại đa số mọi người rồi. rất mạnh! Vô cùng vôcùng mạnh.

      Tuy vóc dáng cao, nhìn gầy gầy . Nhưng sức mạnh của , lại hoàn toàn trái ngược với thân thể suy yếu bên ngoài. quả đấm của , có thể thực tiếp ném mộtngười lớn vào viện tháng. Xét về đánh nhau, năm sáu người lớn cũng chưa chắc là đối thủ của , hoặc là, còn có thể hơn nữa. người như vậy, lại là bạn học của . Đột nhiên, cảm thấy vô cùng tự hào!

      cũng mạnh lên! Cho dù thể vượtqua , ít nhất của có thể kéo gần khoảng cáchvới .

      Trước kia, sống cuộc sống vô tri vô giác, tuy biết sau này tiếp nhận nghiệp của gia gia, nhưng trong lòng vẫn luôn bài xích.Mâu thuẫn này vẫn luôn quấy nhiễu , mãi cho đên khi gặp được mới thôi. giờ, có giấc mộng mới, con đườngmới để . phải trở nên ngày càng mạnh mẽ, sau đó, cùng , tạo ra kỳ tích thống nhất hắc đạo Trung Hoa!

      Lúc này, chủ nhiệm lớp cũng từ bục giảng xuống, bị các học sinh trong lớp vây quanh, la hét to.

      Ông rất vui, rốt cuộc ông cũng chứng minhđược, kiên trì cho tới bây giờ của mình là chính xác.

      Đám nhóc này, phải đồ bỏ . Bọn họ, đều rất lợi hại, chỉ là thiếu người dẫn đườngmà thôi. tại, người chỉ dẫn đến, xuất của Lãnh Tâm Nhiên, thay đổi tìnhtrạng lớp học bị mọi người phỉ nhỗ, cũngkhiến cho bọn họ dấy lên hi vọng với tương lai. Có thể có học sinh giống như Lãnh TâmNhiên, là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời ông.

      "Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, cảm ơn em!"

      Dưới vây quanh của các học sinh trong lớp, thầy Thái đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, chân thành cảm ơn.

      "Nữ vương, cám ơn cậu!"

      Mọi người trong lớp, đều đứng phía sau chủ nhiệm, tiếp lời ông, vừa vừa cúi đầu với Lãnh Tâm Nhiên.

      "Đây là việc tôi nên làm!" Lãnh Tâm Nhiên vẫnkiệm lời như cũ.

      Tuy lúc này mọi người trong lớp đều cực kỳ vui vẻ, nhưng cảm thấy vẫn nên chuyện cần làm tiếp theo.

      "Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu muốn chứng minh bản thân, trình độ tại vẫn còn rất kém. Bây giờ còn tới trăm ngày, tôi hi vọng trong khoảng thời gian trămngày này mọi người dốc hết sức lực, để đạt được thành công lớn hơn nữa."

      "Biết, nữ vương. Giờ cho chúng mình buông thảmột chút ."

      Triệu Nghị cười hì hì . Sau đó dưới ánh mắtcủa cậu ta, mọi người trong lớp đồng loạt xônglên, tung Lãnh Tâm Nhiên chút chuẩn bị lên cao, miệng ngừng hét lớn: "Vạntuế! Vạn tuế!" thanh vui sướng của lớp F truyền tới mấy lớp học cách vách, khiến chosắc mặt của chủ nhiệm và học sinh các lớp này càng thêm khó coi.

      Nghĩ đến việc bị lớp bỏ vượt mặt, cảmgiác này giống như ăn phải phân vậy. Chủ nhiệm lớp E đứng bục giảng ném luôn cảxấp bài thi, bắt đầu gầm thét.

      "Mấy người các cậu sao thế? Trong đầu toàn là rơm rạ hay sao? Nhìn thành tích cuộc thi lần này xem, thi cái gì chứ? Ngay cả lớp F cũngkhông bằng, mặt mũi của tôi đều bị các cậu vứt hết rồi!"

      Mà tình cảnh của những lớp khác cũng khôngkhác là bao. Lớp F vùng lên, chỉ tạo ra kỳ tích, mà cũng khiến cho bọn họ cảm thấy nguy cơ trước nay chưa từng có. mặt các vị chủ nhiệm đều tỏ vẻ ngưng trọng, cho dù kếtquả thi của lớp có tốt cũng tươi cười được. Lần này vùng lên của lớp F là dấu hiệu, là khởi đầu cho mấy chục ngày kếttiếp. Những ngày sau đó, họ càng thêm liềumạng lao đầu vào việc học. Lúc trước họccả trong giờ giải lao, giờ sớm về muộn,thời gian học ngày, từ sáu giờ sáng đếnmười giờ tối. Bọn họ tiếp thu tri thức giống như bọt biển hút nước vậy. Lãnh Tâm Nhiên toàn lực hỗ trợ. tóm lượt những nội dung trọng yếu, sau đó lên kế hoạch ôn tập chi tiết.Tuy mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, đôi khicũng có phiền não, nhưng tinh thần của mọi người trong lớp F đều vô cùng dồi dào. Lúc mệt mỏi, tôi cổ vũ bạn bạn cổ vũ tôi. Lúc lườibiếng, đốc thúc lẫn nhau. Bọn họ hận khôngthể biến phút thành hai phút, mỗi học sinhđều như lột xác thành người mới.

      Lúc khi ở trường họ đều sợ hãi rụt rè bước nhanh, dám chuyện với các bạnhọc xung quanh cũng dám nhìn ngó khắp nơi, nhưng giờ khác, bọn họ xuất trong trường với tư thái hoàn toàn mới.

      Đứng tụm năm tụm ba, chuyện rôm rả, mặt tràn đầy tự tin mang theo nụ cười tươi rói. Ngày thi đại học càng tới gần, bọn họ chẳngnhững khẩn trương, ngược lại càng thêmtự tin. Mỗi ngày đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực,tràn đầy tự tin, dùng tốc độ mắt thường thể thấy được để lột xác.

      tháng sau kì thi tháng, lớp F chỉ bảovệ thành tích vượt mặt lớp E, mà còn, vượt quacả lớp D, điểm trung bình xấp xỉ lớp C. Tiến bộ như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh. Rất nhiều người đều tò mò nguyên nhân khiến bọn họ tiến bộ được như thế, nên lén lútđi rình xem bọn họ học tập thế nào, đều bịkinh sợ đứng như trời trồng.

      Đây là cái lớp bỏ trước kia sao?

      Học sinh ở đây, chăm chỉ cố gắng, tích cựchướng về phía trước, nhiệt tình hoạt bát. Cho dù cách ngày thi đại học chỉ còn vài chục ngày, nhưng mặt bọn họ vẫn mang theo nụ cười thoải mái. Mỗi ngày đều lấy tinh thần tràn trề phấn khởi để học tập, tự tin mười phần. Bộdáng của họ, khiến cho mọi người cảm thấy tintưởng, tin tưởng họ có thể thành công!

      Hai tuần trước khi thi đại học diễn ra kỳ thi thử lần cuối, thành tích lớp F lại được tăng cao, dùng số điểm trung bình chênh lệch 0.1 để vượt qua lớp C, trong năm hạng đứng đầu có ba người. Thành tích như vậy, khiến cho những người nhìn thấy quá nhiều kỳ tích trở nên vô cảm rồi. Bất quá, phần lớn mọi người đều thấy được, lớp F đến cực hạn rồi. Dù sau, phíatrước chính là hai lớp tinh A, B. Học sinhhai lớp này, đại đa số đều thi được điểm cao, đa phần, đều có danh tiếng. Có thể , thành tích của cả trường học, đều dựa vào hai lớp này chống đỡ. Lớp B và lớp C, tuy là hai lớp liền nhau, nhưng thực lực chênh lệch rất lớn. Bởi vì, giữa lớp B và lớp C có ranh giới, học sinh lớp B rất đông, chỉ cần có tiềm lực đều đượcnhận vào lớp B, cho nên học sinh lớp B đặc biệtnhiều. Lớp F có thể vượt qua lớp C, nhưng mà , muốn vượt qua lớp B, tuyệt đối cókhả năng!

      Gần như tất cả mọi người đều cho là như vậy, thậm chí có người còn vụng trộm cá cượt xemcực hạn của lớp F tới cùng là ở đâu!

      Cách kỳ thi đại học ngày càng gần, thời giantrôi ngày càng nhanh. lâu sau, đếnngày thi đại học rồi!

      Kỳ thi đại học diễn ra trong ba ngày liên tục, bởi vì có phân khoa, khoa học xã hội haykhoa học tự nhiên đều phải thi, cả nước tiếnhành thi trong hai ngày rưỡi, sau hai ngày rưỡi này, ai cũng thấy như bị lột mất lớp da.

      Tuy Lãnh Tâm Nhiên sớm nhận được giấybáo nhập học, nhưng vẫn cùng các bạn tronglớp tham gia cuộc thi lần này. Nguyên nhân chủyếu là cổ vũ cho họ, dù sao cuộc thi này đối với chỉ như bữa ăn sáng. Kiếp trước, có thiên phú kinh người về mặt học tập, giống như thiên tài vậy. Cho nên đời này, càng thoải mái.Có tri thức tích lũy từ kiếp trước, lại thêm bình thường chăm chỉ đọc sách, cho nên càng ung dung thoải mái.

      Ba ngày, tất cả mọi người đều đều như rơi vàođịa ngục vậy, Lãnh Tâm Nhiên giống như chơi trò chơi thoải mái vượt qua. Sau khi thixong, mọi người trong lớp hẹn nhau chơi.

      ai nhắc đển chuyện kỳ thi, tất cả mọi người đều mặc sức vui chơi.

      Uống rượu, ca hát, gào thét, vứt hết sách vở trong ba năm trung học như vứt tiền qua cửa sổ, tẩt cả mọi người đều điên cuồng, tận lực buông thả.

      Tình cảm của các học sinh lớp F vốn sâu đậm hơn bình thường, lại thêm khoảng thời gian này mỗi ngày đều cùng học cùng khích lệ nhau, cho nên tình cảm càng thân, giống như ngườinhà vậy, chân thành mà sâu sắc.

      Lúc mọi người ca hát, điện thoại của LãnhTâm Nhiên rung lên.

      màn hình, là dãy số xa lạ. chút do dự ngắt điện thoại, nhưng rất nhanh điện thoại lại vang lên. ngắt điện thoại đến lần thứ mười, bên kia cũng hề nổi giận mà tiếp tục gọi. Cuối cùng, Lãnh Tâm Nhiên đànhphải báo với mọi người tiếng rồi ra ngoàinghe điện thoại.

      "Alo?"

      Điện thoại kết nối, Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặtnói tiếng.

      "Là mình."

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng nóiquen thuộc, chỉ là người đó, khiến cho rấtbất ngờ.

      "Bắc Âu Hàn?" Chần chờ hồi lâu, Lãnh TâmNhiên vẫn gọi tên đối phương ra.

      Bên kia trầm mặc lúc, sau đó mới phát ra thanh: "Đúng, là mình."

      Lãnh Tâm Nhiên cũng gì thêm. thực tế, tiếp xúc nhiều với Bắc Âu Hàn. Những gút mắc tình cảm này, cũng làchuyện của Lãnh Tâm Nhiên trước kia. Sau khi sống lại, hạn chế tiếp xúc với Bắc Âu Hàn rồi. Xét lại, có lẽ tiếp xúc với đứaem đáng ghét của còn nhiều hơn.

      Đối với kết cục của Bắc Âu Hàn, vẫn luôncảm thấy buồn. Cho nên, sau khi rối rắm, côquyết định cho cơ hội. phải nghĩ tới chuyện báo thù, chỉ là nếu làm loại chuyện ngu xuẩnkhông phân biệt trắng đen đó, vậy có thểtrực tiếp giải quyết rồi. Lãnh Tâm Nhiên cũng cho rằng Bắc Âu Hàn có thể gâycho mình bao nhiêu phiền toái, chút tự tin đó côvẫn có.

      "Mình nghe , là cậu giúp. Vì sao?" Trong khoảng thời gian bị giam trong ngục, Bắc ÂuHàn cảm thấy mình như sống trong địa ngục vậy, chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sống bằng chết. Lúc đầu, bởi vì giếtngười cộng thêm trưởng thành, nên bị phán tử hình, nhưng về sau, lại bị người phủđịnh, đủ chứng cứ, những người làm chứng lúc trước sửa lại khẩu cung, sau khi bị giam trong ngục mấy tháng, được vôtội phóng thích!

      Ra khỏi đó, mới biết được, ra là Lãnh Tâm Nhiên giúp đỡ. rất tò mò, nữ sinhtrung học bình thường, sao có thể có quyền lực lớn đến thể, có thể cứu tội phạm tử hình từ trong ngục ra?

      Hơn nữa, sao ấy lại muốn cứu mình? Mìnhđã làm nhiều chuyện như thế, tìm phóng viên, hủy hoại thanh danh của . Em của ,gây phiều phức cho nhiều như thế, vì sao côvẫn còn giúp mình?

      Từ sau khi được phóng thích, Bắc Âu Hàn vẫnluôn nghĩ đến chuyện này.

      giờ, là cái gì cũng có rồi. còn là thiếu gia của gia đình giàu có, người thân cũng có, ba chết,mẹ biết tung tích, em bị điêncũng biết tung tích, , cũng chỉ còn mình . Hai bàn tay trắng, nhưng mà, trảiqua khoảng thời gian bị giam trong ngục, lúc trước chỉ cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy cả thế giới đều thiếu nợ mình. Nhưng mà lúc này, phát , căn bản mình có tư cáchhận người khác.

      Chuyện của Hân Hân Lãnh Tâm Nhiên sai, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị điên giờ rất có khả năng là LãnhTâm Nhiên. Nếu vậy, đến lúc đó, nên đốimặt với thế nào đây?

      Trong mắt người ngoài, vẫn luôn là mộtngười hoàn mỹ. Tướng mạo tốt, gia cảnh tốt, thành tích tốt, gần như có khuyết điểm.Nhưng mà lúc này, nhận ra được khuyếtđiểm của mình, rốt cuộc cũng nhận ra được những thứ lúc trước của mình đều là ngụytrang. , căn bản là cái gì cả. biết phân biệt trắng đen, biết saiphạm sai, biết hối cải, tự cho mình là đúng, trong nháy mắt, thậm chí còn cảm thấy mình ra gì, thể nhìn mặt người khác!

      nghĩ tới, dưới tình cảnh như vậy,Lãnh Tâm Nhiên còn có thể giúp mình. Nếu làhắn của trước đây, có lẽ nắm lấy cơ hội này mà báo thù Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà, tại, khôi phục lý trí, biết cho đến giờ đều là lỗi của chính mình. vẫn luôn thương em , để em làm nhiều chuyện như thế cũng biết. thậm chí còn khôngcó mặt mũi để báo thù, từ lúc bắt đầu, người saiđều là gia đình . Lãnh Tâm Nhiên biết nên trả lời Bắc Âu Hàn thế nào. cũng muốn nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấyđáng tiếc. Cho nên mới kêu Thẩm Quân làmchuyện này, đương nên, ở mức độ nhất định , cũng được đồng ý của người đàn ông nào đấy. Huống hồ, cho dù cứu ra, về saucũng còn gặp mặt nữa.

      " có nguyên nhân gì cả, chỉ thấy đángtiếc. Chừng nào cậu ?" Lãnh Tâm Nhiên nhớ, chỉ kêu Thẩm Quân cứu từ trong ngục ra, còn an bài cho Bắc Âu Hàn xuấtngoại. Dựa theo thời gian, chắc khoảng mấy ngày nữa.

      "Ngày mai."

      Nhìn căn phòng trống trải và valy đất, BắcÂu Hàn cười. Cũng đúng, với tình cảnh hiệngiờ, xuất ngoại là lựa chọn duy nhất của . Tuy trong lòng nghĩ thông suốt, nhưng hắnvẫn cần thời gian để đối mặt với thực. yếu đuối cũng được, trốn tránhcũng được, muốn ở lại thànhphố này nữa. Nơi này, chứa đựng hồi ức thốngkhổ nhất của !

      "À..." Lãnh Tâm Nhiên đáp lại tiếng, khôngtìm thấy đề tài nào để tiếp tục. vốn giỏi chuyện, với Bắc Âu Hàn lại càngkhông có gì để , cho nên chỉ có thể trầm mặc, khí dần trở nên lúng túng.

      "Được rồi, mình phải thu xếp mọi thứ. Tạm biệt. Chúc cậu hạnh phúc."

      Dường như cảm giác được lúng túng của , Bắc Âu Hàn bắt đầu tìm lý do cúp điện thoại.Lãnh Tâm Nhiên cũng tạm biệt , chỉ làtrong còn vẫn còn cảm giác rất kỳ quái, bồn bã, biết nên miêu tả thế nào.

      Trong chuyện của Bắc Âu Hàn, xem như đãhết lòng giúp đỡ rồi. Chỉ là nghĩ đến nhữngchuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nghĩđến những biến cố gặp phải, vẫn cảm thấycó chút buồn bả.

      Làm việc hồ đồ, luôn luôn phải trả giá!

      Cúp điện thoại, Bắc Âu Hàn trượt người từ vách xuống, ngồi thừ người đất, vùi đầutrong gối, lâu cũng có bất kỳ độngtác nào. Căn phòng trống trải, mang theo hơi thở tích mịch.

      Ngày mai, rời khỏi thành phố này, rời khỏi quốc gia này .

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sẽkhông bao giờ trở về nữa. Vốn là, trong nhàcũng có kế hoạch cho xuất ngoại, chỉ làkhông nghĩ tới tình huống lúc này lại thành ranhư vậy!

      nghĩ, cả đời cũng bao giờ quên đó. khiến nếm đủ chuađắng ngọt bùi này, khắc rất sâu trong lònghắn, vĩnh viễn cũng phai mờ!

      là người nhu nhược, biết là kẻ thù của mình, là khiến cho mình cửa mất nhà tan, nhưng lại muốn báo thù. làngười nhu nhược, biết là người nhà có lỗi với , nhưng vẫn cách nào thản nhiên màđối mặt được, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

      Trở lại ghế ngồi, cảm nhận được khí vui sướng bên trong, so với cảm giác tịch mịch khinói chuyện với Bắc Âu Hàn trước đó, tronglòng trở nên vô cùng chua xót.

      ràng đều là những người cùng lứa tuổi, giờ, lại phải đối mặt với những hoàn cảnh khác nhau. Ai đúng ai sai, vĩnh viễn cũng thểcó đáp án.

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn yên tĩnh ngồi chơi tròchơi điện thoại bên cạnh, ta cũng sắp rời khỏi rồi. Nghĩ đến chia lìa sắp tới, nghĩ đếnđám nhóc mà mình ở chung sớm tối trong mấytháng này sớm đường ai nấy , tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên chùng xuống.

      Trở lại chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt và lạnh lùng hơi nheo lại, giữa trán, mang thoe tia u buồn và mỏi mệtkhông xóa được.

      Thời gian vui sướng qua rất nhanh.

      Sau khi vui vẻ, tránh được biệt ly. Dưới tình cảnh này, Dung Thiếu Tuyệt chuyện mình ra nước ngoài. Triệu Nghị vàLãnh Tâm Nhiên sớm biết tin này, nên hề thấy ngạc nhiên. Nhưng những người khác, vừa nghe đến chuyện vị vương bảo vệ họ ba năm muốn xuất ngoại, liền có vài nữ sinh khóc nấc lên.

      Sau đó, chỉ có nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng khóc theo, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.Lãnh Tâm Nhiên chưa từng trải nghiệm cảnhchia ly với bạn học này, thực tế, kiếp trướcquan hệ giữa và bạn học hề thân mật. Tính cách vốn lạnh nhạt, bạn học có thể thânthiết với rất ít. Thậm chì lúc học đại học, phần lớn tiết học lớp đều , chỉcó những lúc nhàn rỗi mới học vài tiết.Nhưng dù vậy, thành tích của vẫn cực kỳxuất sắc, cái này, chính là khác nhau giữathiên tài và người thường. Người thường dù có bỏ ra mười phần sức lực, cũng chưa chắc có thểđạt được cái mà tùy ý làm. tồn tại của trong trường giống như truyền kỳ vậy, gần như tất cả mọi người đều biết có nữ sinh, khôngđi học bất kỳ tiết nào, nhưng thành tích tốt đến đáng sợ.

      Chỉ cần bạn có đủ thực lực, quy tắc gì gì đó đều chỉ là thùng rỗng kêu to (có cũng như ).Giống như , bởi vì thành tích tốt, giáo viên và lãnh đạo trong trường đều nhắm con mắt, mở con mắt với , tự do hơn nhiều so với những học sinh khác.

      Chương 74.2: Huy hoàng khôngthể vượt qua


      Lúc Bắc Âu Hàn xuất ngoại, Lãnh Tâm Nhiêncũng xuất , thậm chí còn khônghỏi thời gian bay. thực tế, trong lòngcô, Bắc Âu Hàn chỉ như người cực kỳ xa lạ. Bắc Âu Hàn lần này, chính là triệt để biếnmất khỏi cuộc sống của . Trong khoảng thời gian này, Lãnh Tâm Nhiên thông qua ám mà liên hệ với Bertrand. Hơn nữa, còn ra chuyện muốn nhờ giúp, Bertrand đáp ứng lời thỉnh cầu của , tuy nhiên cũng đưa ra cầu, nếu biểu của Dung Thiếu Tuyệt vừa ý , vậy có thể tùy thời đáDung Thiếu Tuyệt về nước. Điều kiện này Lãnh Tâm Nhiên đoán được từ trước, cho nên chút do dự liền đáp ứng. Đó là điều kiện rất bình thường, huống chi, nếu DungThiếu Tuyệt thực làm được, cũngkhông còn mặt mũi nhờ Bertrand lần nữa. Điều khiến cho ngạc nhiên chính là, Bertrand cư nhiên lại biết chuyện chết. Vì vậy, đành dành ra thời gian giải thích quan hệ giữamình và mình của kiếp trước. Đương nhiên , chỉ mình là người mà Huyết sư cực kỳ tín nhiệm, dựa theo di ngôncủa mà làm chuyện vô cùng quan trọng đối với . Tên tiếng của Lãnh Tâm Nhiên là Bnendon, lấy từ tên viết tắt của và biệt danh Huyết sư, ý tứ gần giống như lợi kiếm (thanhkiếm sắc bén).

      "Bnendon là người phụ nữ tôi tán thưởng nhất, cầu của ấy tôi nhất định đáp ứng."

      Đây là câu trả lời của Bertrand.

      tuần sau kỳ thi đại học, Dung Thiếu Tuyệtxuất ngoại.

      Lúc ta ra phi trường, chỉ có ông củaanh ta và người trong nhà đến, Lãnh Tâm Nhiên đến, mà tất cả các học sinh lớp F cũng đến, thiếu ai, kể cả Thầy Thái chủ nhiệmlớp cũng có mặt. Cảnh này, khác lắm so với cảnh minh tinh điện ảnh ra đường, dẫn đếnsự kinh động lớn ở sân bay.

      Trước lúc đăng ký, rốt cuộc Dung Thiếu Tuyệtcũng nổi lên dũng khí làm chuyện mà muốnlàm nhất nhưng vẫn dám làm. Thừa dịp Lãnh Tâm Nhiên để ý, tiến lên tay ôm lấy , ngay khi cứng người thấpgiọng : "Chờ mình, tối đa bốn năm, mình trở về!"

      Hành động này của Dung Thiếu Tuyệt, chỉ khiến cho Lãnh Tâm Nhiên mười phần ngạcnhiên, cũng hấp dẫn chú ý của mọi người.Đợi đến khi ta đăng ký rồi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phíaLãnh Tâm Nhiên, suy đoán giữa họ có che giấu mối quan hệ mập mờ nào hay . Trong đó,người quan tâm nhất, chính là Dung lão gia.

      Khi tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên, ông rất vừa lòng và tán thưởng Lãnh Tâm Nhiên. Giờ nhìn thấy cháu trai làm ra hành động vô cùng thânthiết như thế, liền dùng ánh mắt như nhìn cháudâu nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thấy Lãnh TâmNhiên liếc mắt tới cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo.

      Hơn mười ngày sau, kết quả thi đại học có.

      Sau khi có kết quả, học sinh trong trường bị hai tin tức làm cho chấn kinh.

      là, trường bọn họ có người là TrạngNguyên đứng đầu thành phố. Người này, đươngnhiên là Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên là tin tức tốt, khiến cho hiệu trưởng Nghiêm Triều vui mừngđến nhảy dựng lên. thành phố đông người như vậy, Trạng Nguyên chỉ có , hơn nữa vì có phân khoa, nên tồn tại cái gọi là Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên hayTrạng Nguyên khối khoa học xã hội, ở đây, Trạng Nguyên chỉ có , là người đứng đầu cả thành phố! Mặc kệ là trường nào, chỉ cần cóhọc sinh là Trạng Nguyên, lập tức trở thànhmục tiêu cho tất cả học sinh, trở thành Thánhđịa học tập trong mắt cha mẹ học sinh.

      So với tin Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên, tin còn lại đối với người bênngoài là tin đáng nhắc tới, nhưng mà,trong mắt của những người trong trường này, so với tin Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệuTrạng Nguyên còn động trời hơn, ai dám tin!

      Lớp F, lớp F bị mọi người xem là đồ bỏ ,trong cuộc thi lần này, lập nên kỳ tích mới. Thành tích trung bình của lớp bọn họ,vượt qua cả lớp A tinh trong tinh , chânchính trở thành lớp đứng đầu!

      Tin này, khiến cho toàn bộ trường học đều sôi sục.

      Kỳ tích này, còn hy hữu hơn chuyện hỏa tinhđụng trái đất nữa.

      F hơn A, cái lớp rác rưởi kia, cư nhiên lại vượtqua lớp A? Chuyện này, sao có thể?

      Trong lớp F, trờ bỏ Trạng Nguyên Lãnh Tâm Nhiên, còn học sinh được chọn đến học tại trường đại học Đại Đích tốt nhất nước. Đóchính là thiên tài máy tính Triệu Nghị, tuy thành tích thi của cậu ta tốt lắm, đủ điểm trúng tuyển Đại Đích, nhưng cậu ta lạilà thiên tài máy tính, chinh phục được giáo viêntuyển sinh, cho ngoại lệ, đặc biệt thu nhận TriệuNghị!

      Lúc nghe được tin này, Triệu Nghi cao hứngđến mức hận thể bay lên. Là Đại Đích, là trường đại học đứng đầu cả nước, là trường đại học tập trung tất cả giáo viên và nhân tài đứngđầu cả nước, là trường học trước kia có nghĩcũng nghĩ tới, cậu ta cư nhiên trúngtuyển rồi hả? Hơn nữa khi biết Lãnh Tâm Nhiêncũng học trường này, tâm tình của Triệu Nghịgiống như được ngồi trực thăng vậy, mỗi ngày đều bay lơ lửng, mơ mơ hồ hồ, giống như nằmmộng vậy!

      Học sinh lớp F, tất cả đều trúng tuyển đại học, tỉ lệ đậu đạt 100%. Ngay cả Dung Thiếu Tuyệt xuất ngoại, thành tích của ta, cũng là đậu hai trường. So với trước kia, tuyệt đối làchuyện có khả năng!

      Thành tích tốt như vậy, khiến cho cả trườngnhư bùng nổ, vượt qua cả chuyện Lãnh TâmNhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên! Dùsao, Lãnh Tâm Nhiên cũng là người đạt giải nhất tất cả các môn trong kỳ thi toàn quốc, cũng là người đứng đầu cả nước, được danhhiệu Trạng Nguyên là quá bình thườngrồi!

      Nhưng thành tích của lớp F khác.

      Trong cái trường lấy thành tích để phán xét mọi việc này, lớp F tạo nên kỳ tích, làm lung lay tư tưởng vốn có trước nay trong trường. Đồ bỏđi, cũng có thể biến thành người mới! Thành tích tốt, phải vạn nắng Cho dù tất cả mọingười trong lớp F đều là đồ bỏ , cũng có thể dùng nỗ lực của chính mình, tạo ra thành tích còn sáng chói hơn cả lớp A!

      Tin tức này, người cao hứng nhất chính là người được cử thay đổi chế độ trong trườngNghiêm Triều. Ba ngày sau khi có kết quả thiđại học, ông ta liền công bố nội quy mới chế độ chia lớp mới của trường. Vẫn dựa theo thànhtích để chia lớp, nhưng điều khác là, có thêmlớp năng khiếu, học sinh giỏi được chia đều chomỗi lớp. Chủ nhiệm lớp, đều được tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, phải là những giáo viênchân chính suy nghĩ cho học sinh, lấy thành tích xét đoán mọi thứ.

      Mà thầy Thái chủ nhiệm lớp F, cũng được chọn.Trong lúc chọn lựa, ông vẫn chọn làm chủ nhiệm lớp F. Chẳng qua là lúc này, lớp F còn là lớp bỏ , ở lớp này, học sinh có đủ các sở trường khác nhau, còn có tấm gương sángtạo kỳ tích, là lớp học vô cùng đặc biệt!

      Kết thúc này xem như tất cả đều vui vẻ, khoảng thời gian sau khi nữ vương hắc đạo Lãnh TâmNhiên trọng sinh làm học sinh trung học chính thức kết thúc. Mà tiếp theo, chính là thời khắc đến thành phố A, làm rung chuyển đấttrời, tạo ra huy hoàng, thực giấc mộng của chính mình rồi!

      Mặt khác, lần thi đại học này, còn có mộtchuyện bị người khác xem , Giang Sảngluôn tự cao xem ai ra gì của lớp A kia,thi rớt rồi! phải thi được điểm cao, mà là chân chính thi rớt, cả hai nguyệnvọng đều thể đạt tới. Thành tích như vậy, chỉ là người đứng bét của lớp A, mà cònđứng bét toàn trường.

      Quả nhiên, giống như Lãnh Tâm Nhiên nóitrước kia, làm việc hồ đồ, luôn luôn phải trả giá!

      . . . . .

      " nghĩ tới, Thẩm Quân tôi còn có thể trở về!"

      Từ xe bước xuống, nhìn toàn cảnh quen thuộc mà xa lạ chung quanh, Thẩm Quân có cảm giác như trải qua mấy đời vậy.

      Mấy tháng trước, vẫn còn là ông hoàng thương trường được mọi người để ý, hăng hái, phong quanh tột đỉnh. Nhưng mà, ngay tại thờikhắc ở đỉnh cao danh vọng đó, gặp phải đả kích vô cùng lớn. Nhưng quả trời khôn tuyệt đường con người, , ThẩmQuân, trở lại! Mà lần này, lại trình diễn thần thoại thương trường lần nữa, tạora huy hoàng còn chói mắt hơn nữa.

      Diện mạo của Thẩm Quân tuấn tú, lịch , toàn thân tản mát ra loại khí tức cao quý. Người đàn ông như vậy cho dù xuất ở đâu, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Hơn nữa còn chiếc xe sang trọng, lại cànggiống như nam châm thu hút ánh mắt của mọi người.

      Những phụ nữ xung quanh, đều dùng loại ánhmắt chảy nước miếng nhìn Thẩm Quân đangđứng cạnh xe.

      Thẩm Quân sớm hình thành thói quen bịngười khác nhìn ngó, tháo mắt kính xuống, cực kỳ bình tình quét mắt vòng. Sau đó mớixoay người về phía bên kia xe, dưới ánh mắt dám tin của mọi người cúi người xuống, dùng tư thế kính cẩn mở cửa ngênh đón người trong xe.

      "Trời ơi! người đàn ông cực phẩm đẹp trai như thế lại là người hầu sao?"

      Trong đầu mọi người đều lên ý nghĩ khôngdám tin.

      Bộ dáng và cách ăn mặc đều như kẻ có tiền, lạ là lái xe? Người xe kia còn cực phẩm thếnào nữa đây?

      Mọi người đứng xem náo nhiệt xung quanh đều nhịn được dừng bước, chờ mong xuấthiện của người xa. thực tế, tại thànhphố A, xe nổi tiếng có rất nhiều. Chẳng qua trai đẹp lái xe sang trọng lại rất ít, đa số nhữngngười lái xe sang, đều là cực phẩm mặt già bụngphệ, đẹp trai hiếm thấy như lúc này, càng trởnên hiếm lạ.

      Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cái chân bước ra.

      Khiến cho mọi người thất vọng chính là, châncủa người nọ, chỉ mang đôi giày Nike bìnhthường. Dựa theo kích cỡ giày, hẳn là nữ.

      Tuy thấy thất vọng, nhưng lòng hiếu kỳ của con người lại vô cùng lớn, tất cả mọi người vẫn ômcây chờ đợi xuất của người xe.

      "Ha........."

      "Trời........"

      Đến khi người xe rốt cuộc lộ ra diện mạo, quần chúng vây xem nhất loạt phát ra thanh âmthất vọng thổn thức.

      phải trai đẹp còn chưa , tốt xấu gì cũng nên là mỹ nữ mới đúng chứ. Nhưng mà,cái người được mỹ nam hầu hạ bước xuống xekia, chỉ là bé gầy gầy , nhìndáng người, đoán chừng còn chưa trưởng thành nữa.

      thực vô cùng tàn khốc, mọi người thổnthức, tỏ ra tiếc hận cho vị trai đẹp kia, tiếp tục nhìn nữa, trong phút chốc đường phố khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.

      "Tiểu thư."

      Cảm giác được thay đổi của những ánh mắt xung quanh, Thẩm Quân vẫn thấy vui vẻ chút nào. Hoàn cảnh nghèo túng, xấu hổ cũng từng trải qua, nếu nhờ có , chỉsợ sớm trở thành hồn dã quỷ, sao còn có cơ hội trở lại thành phố mà quen thuộcnhất này?

      Lãnh Tâm Nhiên ăn mặc rất đơn giản, áo tay ngắn, quần short, chân mang đôi giàytrắng, nhưng chính vì ăn mặc đơn giản như thế,nên dáng người lộ ra rất . Mấy tháng sau khi trọng sinh, có thể là kết quả của việc thay đổithời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, thân xác vốn chỉ cao 1m60 giờ lên được 1m65, và có xu hướng tiếp tục cao lên. Đây là kết quả màLãnh Tâm Nhiên cực kỳ mong chờ, so với chiềucao kiếp trước của , 1m60 quá lùn,giống như tiểu đậu đỏ vậy. Thân hình cân đối, hai chân vừa dài vừa , lộ ra dưới chiếc quần short, mang theo nụ cười khẽ vô cùng gợi cảm. Chiếc áo thun ngắn tay ôm sát thân người,lộ và vòng eo mảnh khảnh và vùng ngực hơi nhô lên.

      Bởi vì cực kỳ chú ý khâu dinh dưỡng và bảo dưỡng, nên tại làn da của Lãnh Tâm Nhiêntrắng mịn như sữa, khác xa so với làn da trắngxanh chút máu lúc vừa trọng sinh. Hơn nữa, dung mạo của càng động lòng người,hai trong mắt đen láy mà trong suốt, vừa lạnh lùng, vừa thanh thuần, thành thục, mang theo vẻ mê hoặc vô cùng khác biệt.

      "Là nơi này sao?"

      Khác với thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, thanh của Lãnh Tâm Nhiên trầm thấp, mangtheo nét khiêu gợi.

      "Đúng vậy, trước đây tôi nhìn trúng nơi này, chỉ là lúc ấy quá bận rộn nên chưa ra tay thôi. Nếu 'điêu tỷ' (chị giá gian xảo) muốn mở công ty ở thành phố A, tôi cảm thấy nơi này là lựachọn rất tốt."

      Đối với chuyện kinh doanh, Thẩm Quân luôn cóvẻ đặc biệt tự tin. Lãnh Tâm Nhiên nhìn bốnphía, rất tin tưởng ánh mắt của Thẩm Quân.Nơi này, ngay sát trung tâm thành phố, xem như là đoạn đường phồn hoa. Quan trọngnhất là, nó cùng gần sát các trường Đại học, mà điều này, chính là nguyên nhân chủ yếu ThẩmQuân nhìn trúng nó.

      "Bên này ngay sát khu đại học. giờ mứcđộ tiêu tiền của sinh viên ngày càng cao, tuy bằng những người làm, nhưng lạihơn rất nhiều người, hơn nữa, cũng xa xỉ hơn những người bình thường rất nhiều. Dựa theođiều tra trước đây của tôi, trong khu đại học có bốn trường dành cho quý tộc, học sinh trong đó, giàu quý, số tiền chi tiêu lại càng kinh người. Cho nên mục tiêu lần này, chủ yếu lànhắm vào học sinh. Bây giờ có rất nhiều chỗnhằm vào các nơi tiêu xài của học sinh, sinhviên, tôi muốn đề xướng hướng mới, hơn nữa, còn muốn phát triển nó thành mạng lướixuyên cả nước. Đây là phần rất quan trọngtrong kế hoạch của tôi."

      Thẩm Quân bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, vừađi vừa giới thiệu. cho rằng đây là lần đầutiên Lãnh Tâm Nhiên tới thành phố A, còn xa lạ với nơi đây. biết, xét về quen thuộc với thành phố A, Lãnh Tâm Nhiên còn muốn vượt qua cả . Dù sau, lớn lên ở đâytừ , trong quá trình phát triển ở Diêm Mônđã từng dưới lần bôn ba ở khắpnơi trong thành phố. Bất quá, địa điểm này, lúctrước quả chú ý tới.

      tại đa số mọi người đều cho rằng người đilàm là những người tiêu xài xa xỉ nhất, cho nên chủ yếu đều nhằm vào bọn họ. Nơi này tuy ngay sát trung tâm thành phố, nhưng nhữngcông ty chung quanh lại nhiều, về điểmnày, ở thành phố A còn rất nhiều nơi tốt hơnnơi này. Nhưng mà, thay đổi suy nghĩ chút,nếu xét từ góc độ của học sinh, sinh viên, quả đây là lựa chọn sai.

      Những trường học bây giờ, đều thích xây dựng ở vùng ngoại thành cách trung tâm thành phốmột khoảng. Ở những nơi này, chỉ có giá đất hợp lý, mà những cố phát sinh khi lưu thông xe cộ cũng rất thấp, đối với trường học mà , luôn là lựa chọn an toàn.

      "Việc này tôi hiểu lắm, nghĩ thế nào làm thế đấy , dù sau toàn bộ gia sản của tôicũng giao cho rồi."

      Nghe xong kế hoạch của Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên dừng bước, nhìn người đàn ông bêncạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. nghi dùng, dùng nghi, đây lànguyên tắc hành của . chọn Thẩm Quân, vậy toàn tâm toàn ý tín nhiệmanh ta. Có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng cấp dưới, cũng là kỹ năng tối ưu mà lãnh đạo cầnhọc tâm.

      Đương nhiên là Thẩm Quân vô cùng cảm động.Thẩm Quân cũng là lãnh đạo, nên biết quyết định của Lãnh Tâm Nhiên mang theo rất nhiềunguy hiểm. Lòng người khó dò, trải qua kiệnlần trước, lại càng dám tin tưởngngười khác, ngay cả người mình nhất cũng có thể phản bội mình, huống chi là người khác? Nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng . tín nhiệm đó, là động lực cho tiến lên, cũngkhiến vô cùng tin tưởng vào tương lai. Quan trọng hơn là, quyết tâm hết mìnhgiúp đỡ Lãnh Tâm Nhiên thực mục tiêu của .

      "Đúng rồi, tôi rất có hứng thú với việc kinh doanh phòng tập thể hình, nếu làm xong việc này rồi, có thể suy xét đến chuyện mởphòng tập thể hình."

      Trở lại xe, Lãnh Tâm Nhiên nhở tới kế hoạch tiếp theo của mình, quay đầu với ThẩmQuân.

      Thẩm Quân gật đầu đáp ứng.

      "Tôi mở phòng tập thể hình, phảigiống như các phòng tập thể hình khác, mà là dạng có thể kết hợp giữa rèn luyện và huấn luyện thành . Ví dụ như dạng huấn luyện trong rừng nhiệt đới gì gì đó, chuyện này, tôi nghĩ thu hút rất nhiều người."

      Rốt cuộc cũng đặt chân đến nơi quen thuộc,hơn nữa, ở đây, còn từ từ triển khai kế hoạch của mình, từng bước thực mục tiêu, loạicảm giác này, rất tuyệt diệu, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của lộ ra nụ cười.

      Thẩm Quân vẫn lại gật đầu.

      Lãnh Tâm Nhiên ở trong căn nhà Thẩm Quânđã mua trước đó, lớn, nhưng đủ cho ở. Thẩm Quân ở cách vách, cực kỳ thuận tiện.Quan trọng nhất là, nơi này cách trường rất gần.Cho dù thế nào, thân phận tại của LãnhTâm Nhiên vẫn chỉ là học sinh, chuyện học vẫnrất quan trọng.

      Nằm giường, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Tuy trải qua ngày mệt mỏi, vừa ngồi máy bay còn phải thăm dò địa điểm gì gì đó, thân thể mệt chết được, nhưng tinh thần lại rất tốt.Cảm giác tiến gần đến mục tiêu khiến cảmthấy rất hưng phấn, ở thành phố này, tìm được cái cảm giác thuộc về mà mình thiếu hụtđã lâu.

      Trong kỳ nghỉ hè này, có rất nhiều chuyệnphải làm.

      Thẩm Quân muốn nhanh chóng mở công ty, tuy lại quá am hiểu chuyện này, nhưng cómột số lúc vẫn cần phải ra mặt, dù sao, mới là ông chủ chân chính.

      Mặc khác, còn có chuyện riêng phải làm. Cômuốn bắt tay điều tra chuyện nội gián, cuối cùng cũng trở lại thành phố này, đến phạm vithế lực của Diêm Môn, muốn điều tra chuyện gìcũng thuận tiện hơn rất nhiều.

      Tiếp theo, chính là rèn luyện thân thể nâng caothực lực bản thân. Những con đường phải sau này đều tầm thường, cho nên, giờ chuyện cần phải làm là mau chóng mạnhlên. Nhiều thêm phần lực, nhiều thêm phần an toàn. Tuy thế giới tại này, chỉcần có tiền làm gì cũng được, có thể bỏ tiền mướn bảo tiêu đủ mạnh để bảo vệ mình, nhưng chung quy vẫn phải thực lực củamình, cho cảm giác an toàn. Huống hồ, vẫn luôn tin tưởng, cầu người bằng cầu mình. Gặp những chuyện quan trọng, bất luận kỷ nào cũng đáng tin cậy bằng mình!

      Trải qua đêm nghỉ ngơi hồi sức, sáng sớm hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân liềntách ra mỗi người làm việc riêng của mình.

      Thẩm Quân cho rằng Lãnh Tâm Nhiên ra ngoàilà để dạo phố. Trong lòng , vị tiểu thư mà vô cùng tôn kính này, mặc dù có nhiều chỗ tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ làmột chưa trưởng thành, đến nơi xa lạ việc muốn làm nhất đương nhiên là dạo phố mua sắm rồi.

      Khác với dự đoán của Thẩm Quân, Lãnh TâmNhiên mua chiếc xe đạp, quyết địnhsau này phải tự đạp xe những nơi mìnhmuốn. Đạp xe tuy là chuyện hết sức bìnhthường, nhưng nếu mỗi ngày kiên trì, rất có lợi trong việc rèn luyện thể lực phần chân. Thời gian của rất gấp, gần phải tranh thủ giànhgiật từng giây từng phút.

      Đây cùng là nguyên nhân từ chối chuyện Thẩm Quân giúp mua xe.

      Ngồi lên xe đạp, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đivề phía phòng tập thể hình rất quen thuộctrước kia. Phòng tập thể hình cách nơi ở mộtkhoảng khá xa, đạp xe gần giờ mới đến. giờ vận động này, khiến cho sắc mặt của trở nên hồng hào, tuy chân hơi mỏi, nhưng tinh thần rất tốt.

      Dựng xe xong, Lãnh Tâm Nhiên mang túi xách đây cửa tiến vào phòng tập có tên "Long Hồn".Phòng tập thể hình này rất lớn, lầu hai và lầu ba đều là nơi tập thể hình, có chuyên viên huấnluyện từ nước ngoài. Trừ bỏ điều này, ở lầu còn có mục huấn luyện rất kích thích. Chẳngqua, những nơi thế này, trừ phi là khách quen, người bình thường thể vào.

      Lãnh Tâm Nhiên biết chiều cao của mình khôngtốt, tuy muốn thứ sức với những hạng mụchuấn luyện hấp dẫn ở lầu nhưng vẫn có thể nhận ra được điều gì là quan trọng nhất với mình. Những chuyện này, đối với lúc này là quá mức. Trước hết phải huấn luyện bản thân để mức độ đủ mạnh, từng bước từng bước mới có thể đạt đến trình độ của mình ởkiếp trước.

      Bên trong cực kỳ náo nhiệt, ít ngườiđăng ký xong lên lầu. bàn đăng ký có năm người, để tiếp đãi những khách hàng khác nhau.

      Lãnh Tâm Nhiên thẳng đến trước mặt mộttiếp tân có cách ăn mặc và trang điểm khôngthua gì minh tinh điện ảnh tivi. tiếp tânđang lắc mông đứng ở xa kia khi thấy tớithì ngẩn người. Lãnh Tâm Nhiên chút hứng thú với cái nhìn của ta, việc quan tâm nhất giờ là nhanh chóng đăng ký sau đó mắt đầu ngày luyện tập của mình.
      Hôm nay post hơi muộn, các bạn thông cảm nha!!
      Cảm ơn các bạn ủng hộ!!


      Chương 75: Trận chiến đầu tiên ở thành phố A


      "Đăng ký."

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng .

      Tiếp tân kia vẫn ngẩn người, hơn nữa mặtngày càng hồng, bộ dáng 'xuân tâm nhộn nhạo'.

      Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy thái dương bắtđầu xuất vết "+" chảy xuống, thanh càng lạnh hơn: "Đăng ký!"

      Lãnh Tâm Nhiên biết, kỳ thực từ khi côtiến vào phòng tập này, trở thành mục tiêuchú ý của ít người. Long Hồn được xem như phòng tập thể hình lớn nhất ở thành phố A, hơn nữa còn áp dụng chế độ hội viên, rất ítngười có. Nơi đây phải là nơi người bình thường có thể vào, mà những người có tiền tài có quyền thế, đều là những người trưởng thành. Ở cái nơi đầy rẫy người trưởng thành này, đột nhiên xuất thiếu nữ tuổi xuân phơiphới, tất nhiên thu hút ánh mắt của mọi người.

      Rất nhiều người đứng xếp hàng đều đoán chắchẳn là đến nhầm chỗ. Thấy đứng trướcquầy dành cho hội viên kim cương càng chờmong, dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa chờ xem vở kịch Lãnh Tâm Nhiên bị xấu mặt.

      Phải biết rằng, Long Hồn là phòng tập thể hình cao cấp nhất ở thành phố A, tượng trưng chothân phận và địa vị. người có thu nhập năm vạn cũng chỉ có thể làm được thẻ hội viên thường, ở đây còn có thẻ hội viên cao cấp, thẻ bạc, thẻ bạch kim, thẻ kim cương. Số lượng thẻ bạch kim bán ra, cả nước vượt quá bốnchục thẻ. Mà thẻ kim cương lại càng ít, tổngcộng chỉ có 10 thẻ. Thẻ kim cương là chân chính dùng kim cương để làm thành, mỗi thẻđều nạm số kim cương có giá trị tương đươngmười vạn. Bởi thế có thể thấy được thẻ kimcương rất quý hiếm.

      Ứng với các loại thẻ, là các quầy tiếp tân khác nhau. Cấp bậc thẻ khác nhau, cấp bậc quầycũng khác nhau. Giống như vị tiểu thư tiếp tânở quầy kim cương trước mặt Lãnh Tâm Nhiên này, bề ngoài của ta thua gì minh tinh. Trừ bỏ diện mạo, ta còn tốt nghiệptrường đại học danh tiếng, gần như là cực phẩn tài mạo song toàn.

      Cũng khó trách bị người ta coi thường, cách ănmặc hôm nay của Lãnh Tâm Nhiên cũng giống hôm qua, áo ngắn tay đơn giản, quần short phốihợp với giày thể thao. Hơn nữa còn xe đạp,tóc hơi rối, đứng giữa đám người nổitiếng mặc toàn hàng hiệu vô cùng lạc loài.Bộ dạng này của , thích hợp đến những nơinhư trường học chứ phải nơi cao cấpnhư Long Hồn.

      Lãnh Tâm Nhiên đứng ở đây hơn ba phút,nhưng vị tiểu thư tiếp tân kia vẫn thèmnhìn đến . Lúc vừa nhìn thấy ngẩn người,nhưng khi ta lấy lại tinh thần nhìn kỹthấy trước mặt mình chỉ là tiểu đậu đỏ trực tiếp xem như tồn tại. gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ khinh thường, cười nhạo, con nhóc mà cũng dám tới những chỗ thế này, biết tự lượng sức mình!

      Lãnh Tâm Nhiên nổi giận!

      Nghĩ đến chuyện là Huyết Sư, là khách hàng cao cấp của Long Hồn, mỗi lần tới đều là quảnlý tự mình ra ngênh đón. tại ngay cả mộttiếp tân nho cũng dám làm càn như vậy,chẳng lẽ chất lượng phục vụ của Long Hồn giảm xuống đến loại hạ đẳng này rồi?

      Trong đôi con ngươi đen tối ánh lên sắc đỏ, nếuai đó quen biết thấy bộ dáng lúc này của , khẳng định biết, vô cùng tức giận! Dám chọc giận phải rước lấy kết cục vô cùng nghiêm trọng, người bình thường căn bảnkhông chịu nổi!

      " lần cuối cùng, tôi đăng ký!"

      Lãnh Tâm Nhiên gằn giọng từng tiếng, thanh lãnh lẽo như truyền đến từ Nam Cực,khiến cho mọi người ở đây nhịn được runlên, thể tin trước mắt này lạicó khí thế cười đại như thế.

      Vị tiểu thư tiếp tân kia căn bản để cơn giận của Lãnh Tâm Nhiên vào mắt. Long Hồnlà nơi nào chứ, sao có thể để con nhóc bần cùng muốn tới là tới? Huống chi, luôn chỉ phụ trách đón tiếp khách quý có thẻ kim cương,con nhóc tiểu đậu đỏ này cũng banh mắt mànhìn cho hay sao!

      "Ở đây là Long Hồn, là nơi tập thể hình lớn nhất thành phố A, phải là nơi con nhóc như có thể tới." Nhìn lướt qua LãnhTâm Nhiên, vị tiểu thư tiếp tân kia chút khách khí .

      Hai tay Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu nắm chặt lại thành quả đấm.

      Tôn nghiêm của Huyết Sư, tuyệt đối chobất cứ kẻ nào xâm phạm!

      "Mặc dù có rất nhiều người muốn đến nơi nàyđể 'thấy sang bắt quàng làm họ', nhưng cũngphải nhìn lại mình cho kỹ chứ."

      Bình thường đều được những kẻ có tiền vây quanh, truy đuổi, là người có điều kiện tốt nhất, đứng đầu trong năm tiếp tân ở đây, nên ánh mắt ta luôn cao hơn trời, căn bản thèm để con bé ăn mặc như ra gì này vàomắt!

      "Mẹ nó, muốn chết!"

      Ngay khi thanh của vị tiểu thư kia vừa vang ra, theo tiếng mắng chửi đầy tức giận, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp vung nắm đấm vào khuônmặt ghê tởm kia!

      Chỉ nghe tiếng hét thảm vang lên, vị tiểu thư dáng vẻ thướt tha, mềm mại kia liền té ngã đất, vô cùng chật vật. Gương mặt xinh xắn bị đánh cú, sưng đỏ lên, mái tóc được chảichuốt gọn gàng rối tung lên, chiếc váy ngắnvì tư thế té ngã mà làm lộ ra xuân quang vô hạn, tóm lại, vô cùng náo nhiệt.

      Hành động này của Lãnh Tâm Nhiên hoàn toànnằm ngoài dự kiến của mọi người.

      ai nghĩ bé gầy yếu như thế lạidám giương oai ở Long Hồn, lại càng khôngnghĩ tới trong thân thể bé kia chứa sức lực mạnh mẽ đến vậy, chỉ quyền, đánh người ngã xuống đất, này....

      Ánh mắt mọi người nhìn Lãnh Tâm Nhiên đãbiến chuyển.

      Giữa tiếng thét chói tay pha lẫn tiếng bàn tán xôn xao, quản lý Long Hồn dẫn theo vài bảo vệ thân hình cao lớn xuất .

      "Sao lại thế này?"

      Là quản lý của Long Hồn, Tôn Hồng chỉ có thiên phú kinh người về mặt kinh doanh, mà quan trọng hơn, bản thân ông ta cũng là huấn luyện viên thể hình, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Ông ta là trong nhữngtrụ cột của Long Hồn, ít nhất, những kẻ có mắtsẽ dại dột mà chọc vào người đànông nguy hiểm như thế. Dáng người ông ta cao lắm, so với mấy bảo vệ bên cạnhthậm chí còn có chút bé. Nhưng có ai hoài nghi năng lực của ông ta, từ khi ông tađánh quyền vào lão Đại bang phái khiến người ta văng xa mười thước trực tiếp biến thành tàn phế, tất cả mọi người đều biết, ông ta rất nguy hiểm!

      Lúc này, tuy Tôn Hồng nở nụ cười nhưng mặt lại đầy hàn băng. Ông ta vốn chuẩn bị họp, ai ngờ đột nhiên có truyền đến tin tức có người tới tìm, tiếp tân quầy kim cương bị đánh. Hay , lại có người dám đến sân nhà Tôn Hồng ông mà bới móc, là chán sống!

      Dưới ánh mắt của ông ta, những người vây xem náo nhiệt đều tự giác lui về phía sau. Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn đứng bất động đãhiện ra trước mặt Tôn Hồng.

      Lúc mới vào, Tôn Hồng cũng để LãnhTâm Nhiên vào mắt. Dù sao, cũng quá , còn chưa trưởng thành, thân hình nhắn xinh xắn đứng giữa đám người lớn, giốngnhư con thỏ vậy.

      Nhưng mà rất nhanh, khi ông ta thấy tất cả mọi người đều nhịn được mà hướng mắt vềphía Lãnh Tâm Nhiên liền thấy việc bình thường rồi.

      Ngay khi ông ta vừa định mở miệng, vị tiếp tân kia từ mặt đất đứng lên, thê thê thảm thảm bổ nhào vào lòng ông ta, chỉ vào ngườinào đấy khóc lóc kể lể: "Quản lý, là người này bới móc, ta đánh người!"

      Tôn Hồng ôn nhu trấn an trong lòng, sau đó đẩy ta sang bên, đến trước mặtngười bị chỉ: "Là đánh người?"

      Dưới ánh mắt làm cho mọi người khiếp sợ củaông ta, mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn chútthay đổi. biết Tôn Hồng, hơn nữa, ở kiếptrước, ông ta còn là kẻ bại trận dưới tay mình,lần nào cũng thua. Cho nên, khi đối mặt với kẻ bại tướng, Lãnh Tâm Nhiên căn bản có bất luận cảm giác gì.

      "Đúng."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt , ngay khi Tôn Hồng sắp tức đến chết lại tùy tiện bồi thêmmột câu: "Chẳng biết từ lúc nào thái độ phục vụcủa Long Hồn trở nên hạ đẳng thế này rồi. Ông là quản lý của Long Hồn?"

      Đúng lúc này, người tiến lên, vào tai Tôn Hồng những chuyện xảy ra ban nãy.

      Sắc mặt Tôn Hồng càng thay đổi, hung hăngtrừng mắt nhìn vị tiểu thư quầy tiếp tân kia mộtcái, nhưng lúc ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cùng sắc lạnh. Tuy ông biết chuyện nàylà lỗi của nhân viên quầy tiếp tân, nhưng mà,tôn nghiêm của ông cho phép có người quậy phá địa bàn của ông. Cho dù là lỗi của tiếp tân này thế nào, đánhngười cũng là .

      Bất quá, thân là quản lý, ông vẫn biết giữ hìnhtượng cho Long Hồn. Cho nên, lúc này lập tức phát tác, mà dùng giọng điệu khinhthường : "Nơi đây là Long Hồn, là trung tâm thể hình cao cấp nhất thành phố A, ở đây sử dụng chế độ thẻ hội viên, chỉ có hội viên mới có thể vào. Năm quầy tiếp tân ở đây, phân biệt từ hội viên thường, hội viên cao cấp, hội viên Bạc, hội viên bạch kim, hội viên kim cương. Mà nơi vừa rồi đến, là quầy tiếp tân dành cho hộiviên có thẻ kim cương. phải chất lượng phục vụ của Long Hồn tốt, mà bởi vì Long Hồn có phân chia cấp bậc cực kỳ nghiêmkhắc."

      Ý tứ trong lời của ông ta rất ràng. Nhữnglời ông ta vừa , ngoài mặt là giải thích choLãnh Tâm Nhiên nghe, nhưng thực tế là cho những người xem náo nhiệt ở đây nghe. Ông ta muốn cho bọn họ, chuyện này khôngphải nhân viên của ông ta sai, mà vì quy tắc ởLong Hồn, có người chịu tuân thủ, cho nên lát nữa ông ta có cho bài học cũng là chuyện hợp tình hợp lý!

      Kết quả lúc này . Nếu con nhóc ăn mặcbình thường mà thể đưa ra thẻ kimcương. Vậy , phải trả giá đắt vì hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình. Cực kỳ hiển nhiên, cái trước là thể, hai khả năng, kỳ chỉ có kết quả!

      Tôn Hồng tin tưởng vào suy nghĩ của mình. Kỳ , nếu phải chuyện này là do nhân viên của ông ta sai trước, vậy Lãnh TâmNhiên sớm bị ném ra ngoài rồi, còn phải vấtvả đứng đây giải thích làm gì. Làm người phụtrách vất và mà, chỉ phải giết gà dọa khỉ để xử lý chuyện phiền phức, mà còn phảigiữ hình tượng cho công ty của mình. Aiz.....

      Lãnh Tâm Nhiên sao lại đoán ra suy nghĩcủa Tôn Hồng chứ. Xem ra, trong khoảng thờigian ở đây, Long Hồn quả nhiên là xuống cấp trầm trọng rồi! Lãnh Tâm Nhiên cườilạnh trong lòng, dưới ánh mắt đắc ý tự tin củaTôn Hồng, tùy tiện rút tấm thẻ ra đặt lên bàn,đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt băng lãnh: "Tôi có có thẻ sao?"

      Ánh mắt Tôn Hồng đột nhiên cứng lại, là người quản lý, chỉ cần liếc mắt cái là ông có thể nhìn ra. Tấm thẻ nạm kim cương lấplánh đặt bàn kia, chính là thẻ kim cươngcủa Long Hồn. Sao có thể? Thẻ kim cương tổngcộng chỉ có mười tấm, ông ta biết, mười tấmkia, đều là của những nhân vật nổi danh trongnước. Con nhóc này sao lại có? Rốt cuộc là ai? ......

      Cho tới bây giờ Tôn Hồng chưa từng hoảng hốt như thế. Ông ta luôn luôn tự tin, trước kia từng cảm thấy thất bại dưới tay người phụ nữ khủng bố nào đấy, nhưng mà lúc này, đối mặtvới biểu cảm non nớt trước mặt, sau lưng ông ta, đột nhiên có mồ hôi lạnh túa ra. cầm thẻ kim cương, thân phận của tớicùng là gì? Giờ đắt tội với vị khách kimcương, kế tiếp ông ta nên làm gì bây giờ? Nếu ra cầu gì quá đáng phải làm sao bâygiờ? Nếu tin tức Long Hồn đắc tội với kháchkim cương, bảng hiệu của Long Hồn sẽbị hủy đó..... Chẳng lẽ Tôn Hồng ông lậtthuyền trong mương sao?

      chỉ có ông ta, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc trước chuyện này. Bọn họ đềulà hội viên của Long Hồn, tất nhiên biết tấm thẻ hội viên kim cương kia lên điều gì. chút nổi bật nào trước mắt này, lại có thẻ kim cương? Vậy.....

      Trong lúc này, trải qua chuyển biến đột ngột, khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Tôi thua


      Bất quá dù gì Tôn Hồng cũng là người từng trải, bằng tốc độ nhanh nhất trấn định lại, giả dốicười: " ra là khách quý. Hôm nay là dochúng tôi phục vụ chu đáo, biết vịtiểu thư đây có cầu gì? Để bồi thường, tôi tặng cho tiểu thư tấm thẻ bạch kim, có lẽ làm quà tặng cho bạn bè. Mặt khác, sau này nếutiểu thư có đến đây, tôi sắp xếp cho tiểu thư huấn luyện viên tốt nhất ở đây."

      Lời hứa hẹn của Tôn Hồng, khiến cho mọi người hít vào ngụm khí lạnh.

      Thẻ bạch kim nha, cả nước cũng chỉ có khoảngtrăm thẻ, cứ như vậy mà tặng cho ngườikhác sao?

      Trong phút chốc, ánh mắt mọi người hướng vềLãnh Tâm Nhiên vừa hâm mộ vừa e ngại, rất phức tạp.

      Lãnh Tâm Nhiên lại nở nụ cười: "Ông nghĩ rằngtôi để tấm thẻ bạch kim nho kia vào mắt sao? Chất lượng phục vụ của Long Hồn, đúng là càng ngày càng đáng hoài nghi rồi."

      Là người phụ trách, bị người ta đứng trước mặt chỉ trích chất lượng phục vụ như vậy, sắc mặt Tôn Hồng trở nên vô cùng khó coi. Nhưng màdựa theo tình huống tại, quả là phíaông có lỗi, hơn nữa đối phương còn là kháchquý kim cương. Bị chỉ trích so với đắc tội mộtvị khách quý kim cương, cực kỳ hiển nhiên ý trước hậu quả có vẻ hơn, nhịn lúc gió êm sóng lặng.

      "Vậy tiểu thư muốn thế nào mới có thể tha thứcho thất trách lần này của Tôn mỗ? Tôi đạidiện cho Long Hồn đứng ra giải thích với tiểuthư. Chuyện lần này, là chúng tôi đúng, tôi quản lý nghiêm nhân viên của mình,làm tổn hại đến hình tượng của Long Hồn, đa tạ tiểu thư chỉ bảo."

      Dưới ánh mắt dám tin của mọi người,Tôn Hồng tình cách luôn cố chấp bước tới, trựctiếp cúi đầu giải thích với Lãnh Tâm Nhiên.

      Hành động này của Tôn Hồng, khiến cho hàn ýtrong đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên vơi đôi chút. Mà khi Tôn Hồng chú ý thấy điều đó, mồ hôilạnh lại chảy ra càng nhiều, tại ông xác định, trước mắt này tuyệt đối khôngphải người bình thường. Nếu là người bìnhthường, tuyệt đối chọn lấy thẻ bạch kim mà thèm để tâm đến lời giải thích của mình. Chỉ có những nhân tài chân chính, tâm tư kínđáo mới hiểu được lời giải thích của mình đạibiểu cho cái gì. Hơn nữa, mặt , từ đầu đến cuối hề có chút biểu đắc ý nào, cực kỳ hiển nhiên chỉ đơn thuần vừa lòng với hành động của ông, mà có biểu khoe khoang nào khác.

      "Vốn tôi cực kỳ thất vọng với Long Hồn, chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng của tôi.Nhưng mà tại, tuy ông quản lý nhân viên ngày càng xuống, nhưng may là ông vẫn còntỉnh táo, biết điều gì là quan trọng nhất. Thẻ bạch kim tôi quan tâm, điều kiện của tôirất đơn giản, là, tôi ở ta , nếu ta ở tôi , hai cái chọn ."

      Lãnh Tâm Nhiên đảo mắt nhìn vị tiểu thư quầy tiếp tân sắc mặt sớm tái mét kia, chútđể ý .

      Sắc mặt Tôn Hồng vẫn như thường, như là đãsớm đoán ra được điều đó, cười làm lành: "Đâylà đương nhiên. Vốn là chuyện tôi nên làm mà.Cho dù tiểu thư cầu tôi cũng đuổiviệc ta. Long Hồn chúng tôi tuyệt đối cho phép tượng tôn trọng khách hàng tồn tại."

      kia sau khi nghe tin mình bị đuổi, chânmềm nhũn, trực tiếp vô lực ngã nhào xuống đất.

      Chỉ cần là người của thành phố A đều biết địa vị của Long Hồn, có thể làm nhân viên lễ tân ở Long Hồn vốn là chuyện đáng tự hào, đặc biệtcô còn là tiếp tân quầy kim cương có địa vị tối cao. Thân phận này, khiến vô cùng tỏa sángtrong đám bạn học. chỉ có tiền lương hậuhĩnh, quan trọng hơn là địa vị. Nhưng mà giờđây, những thứ này, đều tan thành bọt biển cảsao?

      ai quan tâm đến tiếng khóc của ta, toàn bộ tâm tư của họ, đều đặt người LãnhTâm Nhiên. Vừa rồi có hai điều kiện, giờchỉ cái, còn cái kia là gì?

      Dưới chờ mong của mọi người và ánh mắtgiả bộ trấn định của Tôn Hồng, Lãnh Tâm Nhiên ra cầu thứ hai của mình. So với điều kiện thứ nhất bình thường đến thể bình thường hơn, điều kiện thứ hai lại khiến chokhông người nào lý giải nổi.

      "Tôi tập ở đây khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, tôi muốn ông tập luyệnvới tôi."

      Sắc mặt Tôn Hồng càng thay đổi, nhìn tay chân ốm yếu trước mặt, khóe mắt hơi giật giật: "Vị tiểu thư này, nơi này là nơi tập thểhình, nếu như muốn tìm người tập chung...."

      "Chỉ cần mỗi ngày đánh với tôi trận thôi, quá giờ đâu."

      đợi Tôn Hồng xong, Lãnh Tâm Nhiên mặt chút thay đổi .

      Tôn Hồng rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đếnthân phận của người trước mặt, cũng chỉ có thểcắn răng đáp ứng: "Được. Nếu chuyện này có thể khiến cho tiểu thư nguôi giận, Tôn mỗ tuyệt đối cự tuyệt. Chỉ là tiểu thư da mịn thịt mềm, Tôn mỗ mạnh tay, sợ đến lúc đó......"

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: " sao cả, chỉ cần ông dùng toàn lực là được. Những chuyệnkhác, tôi tự chịu trách nhiệm."

      Hiệp nghị cứ như thế mà định ra. tình phát triển có phần vượt quá dự liệu của mọi người,cho dù là Tôn Hồng, cũng hiểu nổi trước mắt này muốn làm gì. Bất quá nghĩ đến mỗi ngày đánh trận, lại nhịn được nở nụ cười thầm. Xem ra đời này,người biết tự lượng sức mình ngày càng nhiều rồi.

      Tiếp theo, Tôn Hồng tự mình làm thủ tục đăng ký cho Lãnh Tâm Nhiên. Lúc nhìn thấy chủ sở hữu của tấm thẻ, Tôn Hồng kinh hãi, mặt lộvẻ dám tin, thái độ đối với Lãnh TâmNhiên cũng thêm phần cung kính.

      Dạ Mộc Thần? Môn chủ Diêm Môn kia, saocó thể có quan hệ với ta?

      Tôn Hồng cũng biết nhiều về Dạ MộcThần. So với thần bí của Dạ Mộc Thần, ông càng e ngại người khác, người phụ nữbề ngoài trông vô cùng gợi cảm nhưng bảnchất lại giết người thấy máu. Người phụ nữ kia, cũng là ác mộng của ông.

      Từ Tôn Hồng được tiếp nhận huấnluyện, lúc mười mấy tuổi còn được chọn gia nhập bộ đội đặc chủng tiến hành huấn luyệnđặc biệt. Mãi cho đến ba mươi tuổi mới xuất ngũ, trong mười mấy năm, chỉ rèn luyệnthân thể và ý chí của ông, mà còn khiến cho ông ngày càng tự tin với thực lực của chínhmình. Nhưng tự tin này, trong lần đầu tiênthử nghiệm với người phụ nữ kia bị đả bạichỉ trong mười chiêu.

      "Xin hỏi tiểu thư họ gì?"

      Tôn Hồng hỏi dò.

      Nhìn bộ dáng thăm dò cẩn thận của ông ta, Lãnh Tâm Nhiên biết khẳng định là vì tấm thẻ là của người đàn ông kia rồi. Khóe miệng hơi hơi gợi lên, thanh trầm thấp trong trẻo mà lạnh lùng: "Họ Lãnh." Nghe được các họ quen thuộc kia, khóe mắt Tôn Hồng khống chếđược nhảy lên, nhưng rất nhanh liền che giấu, khôi phục lại bình tĩnh: "Được rồi, tiểu thư, thủtục đăng ký làm xong rồi. Tiếp theo, xin tiểuthư theo Tôn mỗ lên lầu hai...."

      " cần đâu. Tự tôi có thể được."

      Lãnh Tâm Nhiên hề nghĩ ngợi liền cựtuyệt lời đề nghị của ông ta, nhận thẻ hội viên tay ông ta xong liền trực tiếp lên lầu: "Nhớkỹ điều kiện vừa mới nhận lời với tôi."

      Đối với Long Hồn, dĩ nhiên Lãnh Tâm Nhiên vô cùng quen thuộc. Bởi vì, từng, nếu khôngcó việc gì, đều đến nơi này luyện tập. Phòng tập của mình ở lầu hai, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp về phía máy chạy bộ. tại khuyết điểm trí mạng của thân thể này thể lực quá kém, côđịnh dùng cả kỳ nghỉ hè để khắc phục khuyếtđiểm này. Còn như cơ bắp gì gì đó, đều phảiqua từng bước mới có được. Tóm lại, kế hoạchcủa là tận dụng thời gian rãnh trong hè, triệt để cải thiện thân thể của mình. Cho dù khôngđược hoàn mỹ như kiếp trước, ít nhất cũng phảiđược năm phần.

      Năm phần mà , cũng đủ để đối phó với phần lớn nguy hiểm rồi. Sau đó, với trình độ đómuốn tiến bộ thêm dễ dàng hơn nhiều.

      Lãnh Tâm Nhiên chạy bộ giờ, đầu tiên là cài đặt chế độ hơi nhanh chút, sau đó khicảm giác thể lực theo kịp hạ tốc độ xuống chạy từ từ. Đây luôn là thói quen của .Đầu tiên là liều mạng tiêu hao thể lực để khiêu chiến vận tốc cực hạn của bản thân, sau đó đợiđến khi thể lực theo kịp chạy chậm lại để khôi phục thể lực.

      Sau giờ, Lãnh Tâm Nhiên toàn thân đầy mồ hôi bước xuống máy chạy bộ, cầm chainước khoáng trở về phòng.

      Tuy là phòng, nhưng kỳ thực khác gìmột sân huấn luyện, diện tích rất lớn, thiết bịnào cũng có. Đợi đến khi thể lực của Lãnh Tâm Nhiên khôi phục gần như hoàn toàn, tiếngđập cửa vang lên. Tôn Hồng dẫn theo mội ngườiđàn ông ngoại quốc cao gần hai thước đứng ởcửa, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên lộ ra nụ cười thân thiện: "Lãnh tiểu thư, vị này chính làhuấn luyện viên đứng đầu ở Long Hồn của chúng tôi. Về sau, do ta phụ trách việc tập luyện của tiêu thư. Vị huấn luyện viên Dany này có kinh nghiệm huấn luyện vô cùng phong phú, tôi nghĩ ta có thể giúp được cho tiểu thư."

      Tôn Hồng rất khiêm tốn. thực tế, vị huấn luyện viên này được dùng số tiền lớn mời tử Mỹ về, là huấn luyện viên thể hình vôcùng nổi tiếng ở Mỹ. Hơn nữa ta còn códiện mạo tuấn, bình thường có rất nhiều côgái muốn được ta huấn luyện. Nhưng đều bịTôn Hồng từ chối, sở dĩ ông ta mời vị huấn luyện viên Dany này về, là để phụ trách riêng cho những vị khách quý kim cương, căn bảnkhông phải là để phục vụ cho những hội viênthường.

      Lãnh Tâm Nhiên bỏ chai nước khoáng tayxuống, đứng dậy đến trước mặt Tôn Hồng, đivòng quanh người đàn ông ngoại quốc có dánh người tuấn kia vài vòng, giá lượttrên dưới xong mới nhàn nhạt : "Tới, so với tôi chút."

      Lời là tiếng , hơn nữa còn là cáchphát tiêu chuẩn của Mỹ.

      Mặt Tôn Hồng cứng lại. Ông nhớ bà này có muốn đấu với mình, tại cư nhiên lạichọn tới vị huấn luyện viên này, chẳng lẽ thích đánh nhau đến thế sao? tượng này,rất giống người nào đó, khiến cho khóe mắtông nhịn được bắt đầu giật giật.

      Bất quá, rất nhanh ông ta liền tỉnh táo lại. Sở dĩ ông ta kêu Dany phục vụ Lãnh Tâm Nhiên, chủyếu là vì ông ta nhìn trúng đặc điểm củaDany. Khác với những huấn luyện viên cơ bắp bình thường, Dany có luyện công phu, chỉ có thân thể lực lưỡng, mà động tác cònnhanh nhẹn, trong lúc thi đấu có sức lực phithường.

      Nghĩ vậy, Tôn Hồng liền gật đầu với Dany, ý bảo ta có thể cần lo lắng mà làm theo.

      May mà căn phòng đủ rộng, rất nhanh, Dany và Lãnh Tâm Nhiên ra thế chờ bắt đầu.

      Giống như lời giới thiệu của Tôn Hồng, độngtác của Dany nhanh nhẹn, sức lực cường tráng, từng chiêu thức đều mang theo sức mạnh to lớn. Nhưng mà, biểu của Lãnh Tâm Nhiên màlúc trước ông xem trọng lại khiến ông chấn động. Có lẽ lực của đủ lớn, nhưng mỗi chiêu thức đều trực tiếp quyết đoán,đều hướng thẳng đến nơi yếu hại. Thói quen đó,khiến cho ông ta nhớ tới người khác. Người phụ nữ đánh nhau mà chỉ biết giết người kia. Ông ta phát , ngày hôm nay, số lầnmình nhớ tới ấy còn nhiều hơn thángtrước cộng lại.

      Nửa giờ sau, sau khi Lãnh Tâm Nhiên dùng tiếng câu, hai người dừng động táclại

      Hai người đều ngừng thở ra, Lãnh TâmNhiên cảm thấy mệt là bình thường, nhưng ngay cả Dany cũng thở ngừng khiến TônHồng chấn kinh rồi. Thể lực của Dany ông biết, tại, chỉ vì đánh nhau với vịthành niên mà mệt đến như vậy sao? Ánh mắtTôn Hồng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên càng ngưng trọng hơn chút.

      "Tôi thua. Sau này làm huấn luyện viên chotôi , cho đến khi tôi đánh bại ."

      Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên tuyên bố kết quả.

      Tôn Hồng bởi vì giật mình quá nhiều, gầnnhư vô cảm. Thậm chí ông ta còn có ảo giác, trước mắt này, căn bản phải người, mà là tiểu quái vật! Nếu chỉ luyệncông phu ông ta cũng chấn kinh như vậy, nhưng này gầy gầy , cơ bắp có, ông có thể khẳng định, đối phươngchỉ là người bình thường chưa trưởngthành, nhưng mà, thực bình thường sao?

      Bất quá chấn kinh chấn kinh, Tôn Hồng vẫn mau chóng điều chỉnh lại trạng thái tiến lên bàn bạc: "Nếu Lãnh Tâm Nhiên hài lòng tôi yêntâm rồi. quấy rầy tiểu thư, Tôn mỗ trước."

      " ta có thể đánh với ông trong bao lâu?"

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, trongcon ngươi đen là mảnh sâu thẳm, căn bản nhìn được bên trong chứa điều gì.

      Đây là ánh mắt khiến cho người ta toàn thân rét run, Tôn Hồng nghĩ thế.

      "20 phút." Tôn Hồng ngoài ý muốn hiểu được ýcô muốn hỏi, thành .

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong miệng thầmgì đó. Nhưng vì thanh quá nên khôngnghe . Bất quả, chỉ là trong chớp mắt, LãnhTâm Nhiên lại phấn chấn trở lại: "Được, ông trước . Nhớ kỹ điều kiện của chúng ta, tạm thời tôi chưa tìm ông. Chờ tháng sau sau khi tôi đánh bại ta đến ông rồi."

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên lời này căn bản hề chột dạ hay gì khác, rất thản nhiên,như về chuyện rất bình thường,mà còn là chuyện chắn chắn xảy ra. Kỳ quá, lời hung hãn ai bì nổi như thế,sao lại khiến cho người khác cảm thấy chút phản cảm nào.

      Tôn Hồng thu lại nụ cười khách sáo, cẩn thận nhìn Lãnh Tâm Nhiên, lúc lâu sau mới đáp ứng: "Tôn mỗ chúc tiểu thư mọi việc đều thuậnlợi!"

      Dany trong lời của Lãnh Tâm Nhiên hoàntoàn trở thành bia thịt. biết như thế nào là phương án huấn luyện hoàn mỹ nhất, hơn nữacòn triệt để dựa theo kế hoạch của mình màthực hành. Dany đứng bên cạnh giống như vật trang trí vậy, mỗi khi ta muốn đề nghịchuyện gì đó, nhìn đến hành động kế tiếp củaLãnh Tâm Nhiên lại nhịn xuống. ta phát , mình dư thừa!

      người Trung Quốc mười mấy tuổi nàytoàn thân đều là bí mật, lúc tập thể hình lại vượtqua lý giả của người thường. Mỗi hạng mục vàchế độ tập, đều khác lắm so với kếhoạch của ta. Thậm chí, có đôi khi còn chu đáo hơn kế hoạch của ta.

      Bất quả, mỗi ngày chỉ có lúc kia ta mới cảm thấy mình phải vật trang trí. Mỗi ngàycàng thời gian, ngay sau khi Lãnh Tâm Nhiênkết thúc ngày tập luyện, đánh với Dany hồi, đều là có điểm dừng, sau nửa giờbất luận kết quả thế nào đều lập tức ngưng lại.

      Cái này, là để kiểm tra tiến bộ mỗi ngày củacô. Sở dĩ chọn lúc sau khi luyện tập xong, tiêuhao nhiều thể lực nhất, là vì Lãnh Tâm Nhiênmuốn tác chiến với đối thủ trong trạng thái mệtmỏi nhất. phải huấn luyện cho chính mình trong mọi lúc đều phải tràn trề thể lực, mà cựckỳ hiển nhiên, bắt tay từ chỗ yếu nhất của mình.

      Trong tuần, mỗi ngày Lãnh Tâm Nhiên đềuđi sớm về trễ. Buổi sáng đúng tám giờ đến Long Hồn, buổi tối tám giờ rồi khỏi. Ngoại trừ thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi, mỗi ngày luyện tập đều hơn tám giờ. Lượng thời gian như thế,khiến cho Tôn Hồng kinh ngạc đến thiếu chút nữa làm rơi cả cằm xuống.

      Người bình thường, tập hơn giờ bắt đầu muốn từ bỏ, vượt qua hai giờ đều là những người có ý chí kiên định. Nhưng có thể kiên trì huấn luyện cường độ cao liên tục mỗi ngày như thế, tuyệt đối người bình thường thể làm được. Cho dù là ông ta, nếu phải lúc trước ở bộ đội là do bị huấn luyện bắt buộc,phỏng chừng ông cũng thể kiên trì được như thế.

      Huấn luyện thể hình khác với tập chơi bóng, nó có chút thú vị nào, hoàn toàn dựa vào ý chí và kiên trì của bản thân. Bạn phải chạy ngừng máy chạy bộ để hoàn thànhnhiệm vụ của mình, sau đó tập theo từng thiết bị. Huấn luyện như vậy, chỉ có nhữngngười ý chí vững như bàn thạch mới có thểtrong hoàn cảnh ai giám sát, hoàn toàndựa vào ý chí và kiên trì của mình mới hoàn thành được.

      Vì vậy, ấn tượng của Tôn Hồng đối với Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn thay đổi.

      người có thân phận thần bí đáng sợ, dù sao, bí mật luôn luôn có ngày phải phơi bày ra ánh sáng.

      Nhưng mà, người có thân phận thần bí tôn quá nhưng bản thân còn cố gắng phấn đấuhơn người bình thường còn đáng sợ hơn. ai biết cực hạn của là ở đâu. Hơn nữa, cóđược ý chí mạnh mẽ như vậy, đến khi trưởngthành, tuyệt đối là người thể khinh thường! Cứ như vậy, mỗi ngày Lãnh Tâm Nhiên dãi nắng dầm mưa, tiền hành những ngàytập thể hình buồn tẻ. Mỗi ngày đều so tài vớiDany nửa giờ. Mỗi lần đều dừng đúng lúc, chodù là Dany, cũng biết thực lực của vớimình rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu.

      Có thể kiên trì mỗi ngày vượt qua tám giờ huấn luyện buồn tẻ như thế, Tôn Hồng tò mò biết đến trình độ nào, đối với lờiđánh giá bị xem là vui đùa trước kia cũng cóchút chờ mong.

      đến giờ, Lãnh Tâm Nhiên bước ra khỏi máy tập.

      "Dany, chúng ta đánh trận, lần này là đấuthật, trước khi phân định thắng thua dừng tay. cách khác, hôm nay chúng ta giới hạn nửa giờ, khi ngươi thắng ta bại mới dừng lại." Lãnh Tâm Nhiên với Dany cũng tập máy chạy bộ. Danygật gật đầu, hoàn toàn bất ngờ trước lời thay đổi điều kiện của Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà, mộtgiây sau, ánh mắt ta đột nhiên trợn to. LãnhTâm Nhiên bình tĩnh cởi vật nặng từ đùi,tay và lưng xuống. Đây là do nhờ ThẩmQuân đặc biệt tìm người làm, những vị trí khácnhau khối lượng cũng khác nhau. Những thứ này, cộng lại đại khái khoảng 20kg.

      Dỡ vật nặng xuống xong, Lãnh Tâm Nhiên cảmgiác chân tay thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mệtmỏi khi tập luyện ban nãy cũng còn ràng nữa.

      Mà lúc này trong lòng Dany chấn kinhgiống như ăn phải thạch tín vậy, ta phát , đối thủ của ta mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn khác so với đánh giá bình thường.Từng chiêu thức vẫn trực tiếp quyết đoán như cũ, nhưng lực lại tăng lên gấp bội. Tốc độ tiếnbộ nhanh như thế, khiến cho người luôn được giáo viên gọi là thiên tài như ta cảm thấy chấn kinh thôi.

      Người này, là Tiểu Quái Vật!

      Tôn Hồng theo thói quen thường ngày đến phòng tập của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt luôn hăng hái của huấn luyện viênngoại quốc Dany giờ lại vẻ dám tin nhìn mình, bộ dáng giống như bị đả kích vậy. Là người quản lý có kinh nghiệm, Tôn Hồng thấy mình nên quan tâm tình huống củacấp dưới chút.

      "Dany, sao vậy?"

      Vỗ và vai Dany cái, Tôn Hồng dùng loạigiọng điệu trêu đùa . Dany quay đầu, khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, mày nhíu chặt lại, nhìn người quản lý của mình, ủy khuất thào: "Tôi thua!"


      ******



      Chương 77: Hôn cái


      "Cái gì? thể nào, tuyệt đối thểnào."

      Tôn Hồng lộ ra ánh mắt khiếp sợ như bị sétđánh, đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại ngừng lắc đầu, cách nào tin chuyện này được. Dany cũng bày ra bộ dáng như sắp khóc. Uổng công từ trước đến nay ta luôn đắc ý tự tin, giờ lại thua dưới tay con nhóc mười mấy tuổi, đả kích này, khiến cho ta cách nào chấp nhận được.Huống hồ, tuần trước, ta và Lãnh TâmNhiên từng đấu thử, biết rất thực lực của Lãnh Tâm Nhiên thế nào. Biết lúc đó yếuhơn mình rất nhiều. Chỉ trong tuần ngắn ngủi, tình huống lại thay đổi. ta lại bị đánh bại? ta, bị, , con nhóc đánh bại.

      Suy sụp ôm đầu, Dany cảm thấy mình sắp điên rồi.

      Tiểu Quái Vật, , tuyệt đối là Tiểu Quái Vật, phải người bình thường!

      "Sao lại như thế? Nhanh, tôi nghe chút, kể lại chi tiết. thể nào, lúc trước tôi cũngđã từng xem trận đấu giữa hai người, tuy chỉ có nửa giờ, nhưng rất ràng, thực lực của ấy bằng cậu. Chẳng lẽ lúc đó ấy che giấu thực lực?"

      Tôn Hồng dám tin thào. Dany cười khổ: " phải. Tôi cực kỳ khẳng định, tuần trước, ấy yếu hơn tôi. Chiêu thức của ấy tuy sắc bén, nhưng sức lực đủ còn hôm nay, quả tôi thua. Hơn nữa, chưa đến nửa giờ bị ấy đánh bại rồi. Thậm chí,tôi đoán, ấy còn chưa sử dụng hết toàn bộthực lực. Đó là Tiểu Quái Vật, tôi chỉ cóthể như vậy." Lời của Dany, nhấc lên mộtcơn sóng lớn trong lòng Tôn Hồng. Chỉ trong tuần ngắn ngủi, lại tiến bộ được đến mức này, quả thực làm cho người ta khó mà tin được. Vốn cho rằng chỉ có ý chí kiên định, tại xem ra, thiên phú của , cũng phải người bình thường có thể so được.

      "Cậu cho tôi nghe, kể chi tiết mọi chuyện.Quá trình hai người các cậu tỷ thí, cách ra chiêu của ấy, tất cả đều cho tôi nghe ."

      Phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt Tôn Hồng nghiêm túc . Dany khẩn trương kể lại tất cả những gìmình biết.

      Trở lại văn phòng, Tôn Hồng cảm thấy chuyệnđi kèm theo tai họa lần này quả quá kỳ quái rồi. Thân phận Dạ Mộc Thần thần bí là . Vài năm gần đây Diêm Môn phát triển nhanh chóngcũng là , nhưng mà, những thứ này cũng khiến ông ta chấn kinh bằng xuất của Tiểu Quái Vật tại Long Hồn kia. Ông từng tự mình trải nghiệm quá trình biến đổi từ yếu đến mạnh, tất nhiên biết những gian khổ trong đó, chỉ trong tuần ngắn ngủi, liền có thể tiến bộ mạnh mẽ như thế, vậy, tuyệt đối phải chuyện người bình thường có thểlàm được.

      Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn được gọiđiện báo cáo chuyện này lên . Dù sao, bêntrên từng căn dặn, những chuyện có liên quan đến Diêm Môn, đều phải xử lý cẩn thận.

      Sau khi chiến thắng Dany, Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút đắc ý nào. Kế hoạch huấnluyện vẫn hề lơi lỏng, thậm chí, ngay ngày hôm sau, lại tăng thêm trọng lượng của vật nặng người. biết cực hạn của mình ở đâu, mỗi lần huấn luyện đều ngừng khiêuchiến cực hạn của mình nhưng đến mức khiến bản thân bị thường. Chỉ có ngừngcố gắng khiêu chiến cực hạn của mình, mớicó thể nhanh chóng tiến bộ được.

      Lúc tới phòng tập, Dany còn ở đó nữa. Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy bất ngờchút nào, dù sao, trước kia cũng chỉ cần Dany cho đến khi đánh bại ta thôi,cách làm của Dany, chỉ là nghe theo dặn dò của .

      Lại bắt đầu huấn luyện cường độ cao.

      Mồ hôi ngừng tuôn ra như suối, sắc mặtđỏ bừng, thân thể vốn gầy yếu, dưới huấnluyện cường độ cao dần trở nên khỏe đẹprắn chắc. Chỉ là, làn da của , vẫn trắng nõnnhư trước, hề trở nên thô ráp khi trongkhoảng thời gian huấn luyện, chỉ là trở nên trắng hồng khỏe mạnh, xem ra càng ngày càng 'hợp khẩu vị' rồi.

      Ba giờ sau, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ngãngười mặt đất, nhìn trần nhà, vừa ngẩn người nghĩ đến chuyện.

      Đến thành phố A hơn tuần rồi, nhưngmỗi ngày đều vội vàng chạy đến Long Hồntập thể hình, có nghĩ đến những chuyện khác. phải là muốn gặp người kia,chỉ là, bây giờ còn chưa đủ mạnh, mà bên cạnh người kia lại có quá nhiều nhân tố xác định được. bây giờ, những thể bảo vệ , ngược lại còn làm liên lụy đếnanh. Loại chuyện này. Tuyệt đối dễ dàng tha thứ!

      Dựa theo thời gian khai giảng mà trường đại học X (từ bây giờ tên trường đại học của LãnhTâm Nhiên đổi thành đại học X nhé, bản gốcnó ghi thế) sắp xếp, chỉ còn nửa tháng nữa làkhai giảng rồi.

      Vậy , trước khi vào học gặp . LãnhTâm Nhiên nghĩ như vậy, bất quá, đánhgiá quá cao lực nhẫn nại của vị đàn ông nàođó.

      Đột nhiên, loại cảm giác kỳ quái thổi qua cơ thể Lãnh Tâm Nhiên. Theo bản năng ngồi dậy, dựa theo cảm giác đánh giá xung quanhcăn phòng. Cảm giác này của là cảm giác bịgiám sát, chuyện gì xảy ra?

      Đôi con ngươi tối đen hơi nheo lại, đánh giá từng tấc từng tấc khắp bốn phía, nhất định phải tìm cho ra kết quả.

      Tôn Hồng hít ngụm khí lạnh vào miệng,khẩn trương tắt máy quay . Ông ta dựa theo lời căn dặn của cấp dùng máy quay giám sát phòng tập của , nghĩ tới chưa đến năm phút bị phát rồi. này, làngười sao? Ý chí vững như bàn thạch, thiên phú kinh người như vậy, lại thêm khả năngquan sát vô cùng nhạy bén, quả là giốngTiểu Quái Vật. Người này, là, đại kháichỉ có thể so được với người kia thôi!

      Tôn Hồng phát , gần đây số lần nhớ tới người kia ngày càng nhiều rồi. Cái vị nữ vương kia giống như báu vật vậy, khiến cho toàn kinh đô đều hỗn loạn. Vô số đàn ông đều bị cáinhìn thoáng qua của mê hoặc, nguyện ý vì mà táng gia bại sản. Nhưng mà, là nữvương cao cao tại thượng, giống như đóaanh túc mỹ lệ, biết là có độc nhưng vẫn khiếnngười ta thể từ bỏ được. Chỉ là, báuvật trời sinh như vậy, mấy tháng trước rờikhỏi thế gian này. Lúc ấy, khi biết tin này, ông ta cho rằng mình nằm mơ. Ông ta tựmình chứng kiến mãnh mẽ của . Tuy chỉ là phụ nữ, nhưng mỗi lần đều có thể dễ dàngđánh bại ông. mình , dùng tài bắn súngkinh người có thể hạ gục được mấy chục ngườiđàn ông trưởng thành, có thể là vua bắnsúng người địch lại. Khả năng quan sát nhạy bén của , trực giác nhạy như dã thú của , nữ vương cường đại như thế, vậy mà chết sao? Đây giống như truyện cười lớn nhấtthế giới vậy!

      Nhưng mà, thời gian trôi qua, ông ta phát ,toàn bộ chuyện này đều là . Người phụnữ kia chỉ cần rãnh đến Long Hồn, từngày đó còn xuất nữa. Ngay khi ông a vừa bắt đầu chấp nhận chết, lại có nghiệt giống vậy xuất hiệntrước mặt ông ta!

      Này........

      Lãnh Tâm Nhiên đứng dậy, tìm đến góckhuất, khóe miệng nhếch lên, tay là cái camera cỡ . Long Hồn, đúng là càngngày càng ra gì, dám làm ra loại chuyện tự đập bể bảng hiệu của mình?

      Sau ngày huấn luyện, Tôn Hồng xuất hiệntrước mặt Lãnh Tâm Nhiên.

      "Lãnh tiểu thư."

      Tôn Hồng tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh.

      Lãnh Tâm Nhiên cởi bao tay, nhìn Tôn Hồngnhư hô vại nhưng kỳ lại nguy hiểm hơn bấtcứ ai trước mặt, mắt đen nhíu lại, giơ tay lên, vật gì đó bay thẳng đến người Tôn Hồng.

      Tôn Hồng theo bản năng dùng tay bắt được, sau đó lớp mặt nạ mặt bị nghiền nát, lộ ra vẻ mặt vô cùng xấu hổ nhìn chiếc camera xinh xắn bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.

      "Tôi hy vọng có lần thứ hai."

      Tôn Hồng vội vàng gật đầu. Người sáng khôngnói lời tối, nếu bị phát , cũng cần phải che giấu nữa. Hơn nữa, Tôn Hồng xácđịnh, nếu mình xạo câu thôi, hậu quảtuyệt đối nghiêm trọng hơn tại rất nhiều.

      "Quy tắc cũ, nửa giờ."

      Tôn Hồng bày ra tư thế, với Tôn Hồng.

      Tôn Hồng cởi áo vest ra ném qua bên, cũngchuẩn bị tốt.

      Cực kỳ hiển nhiên, huấn luyện viên thể hìnhDany lúc trước thể so với Tôn Hồng.Lãnh Tâm Nhiên có thể thoái mái đánh bại Dany trong vòng 20 phút, nhưng mà, giống vậy,trong vòng 20 phút bị Tôn Hồng khống chế, thể đánh lại.

      Sau 20 phút, Lãnh Tâm Nhiên chật vật té mặt đất. Ngược lại, Tôn Hồng vẫn vững vàngđứng đó, quần áo người hề lộn xộn,cực kỳ hiển nhiên, đánh nhau với Lãnh Tâm Nhiên đối với ông ta mà chuyện rấtdễ dàng.

      Chuyện này, chẳng những đả kích Lãnh Tâm Nhiên, ngược lại khiến cho cặp con ngươiluôn trong suốt mà lạnh lùng kia lại trở nên sáng rực lóa mắt. Quả nhiên, kẻ mạnh có khác.

      Trong quan niệm của Lãnh Tâm Nhiên, Tôn Hồng có thể được xem như cao thủ. Trong Long Hồn, thực lực của ông ta là cực mạnh.Nếu , ông chủ Long Hồn cũng chọn ông ta làm quản lý. Mà Tôn Hồng, là mụctiêu thứ nhất trong quá trình khôi phục thực lựccủa Lãnh Tâm Nhiên.

      Kiếp trước, từng so tài với Tôn Hồng vô số lần. Nhưng mà, hề có ngoại lệ, mỗi lần đều là Tôn Hồng thua, mà còn là lần thảmhơn so với lần, thậm chí còn có lần chỉ trong mười chiêu thua, thế nên nhìn vào thực lực tại của , cảm giác giống nhưđang ảo tưởng vậy. Nhưng mà, Lãnh TâmNhiên hề nổi giận, có thời gian kỳ nghỉ hè, hơn nữa rất tin tưởng, mình có thể chiến thắng Tôn Hồng.

      Trong số những cao thủ, Tôn Hồng chỉ đượcxem như nhân vật rất bình thường mà thôi.Nếu ngay cả người như vậy cũng thể thắng, vậy , dựa vào cái gì để thực hiệnmục tiêu của mình chứ? Trong thế giới hắc đạo,cường giả như mây, của kiếp trước, miễn cưỡng có thể xếp trong mười hạng đầu cả nước, nhưng mục tiêu của chỉ có thế. chỉ muốn khôi phục thực lực kiếp trướccủa mình, mà còn phải mạnh hơn cả kiếp trước.Bước chân của chỉ dừng ở trongnước, muốn đứng đỉnh thế giới, để chotoàn thế giới nhìn thấy vùng lên của TrungHoa, đây mới là mục tiêu chân chính của !

      "Mỗi ngày trận, cho đến khi tôi đánh bại ông mới thôi."

      Đứng dậy từ mặt đất, tuy là thua nhưngLãnh Tâm Nhiên hề có cảm giác tức giận hay xấu hổ. Vẻ mặt của rất bình tĩnh, khiếncho người ta có cảm giác như biết trước mình thua vậy. Cảm giác đó, khiến cho sắc mặt Tôn Hồng trở nên phức tạp.

      "Được. Lãnh tiểu thư có lý tưởng to lớn nhưthế, Tôn mỗ tất nhiên phụng bồi."

      Tuy rất kinh ngạc trước thiên phú kinh ngườicủa trước mắt, nhưng Tôn Hồng nghĩ mình thua. Đến tại, người có thể đánh bại ông ta rất ít, ông cũng nghĩ vị thành niên có thể thắng đượcmình.

      Giống như lời của Lãnh Tâm Nhiên, nhữngngày tiếp theo, mỗi ngày Lãnh Tâm Nhiên đều đấu với Tôn Hồng. Kết quả vẫn thế, bị thua. Nhưng mà, từ từ, theo thời gian trôi qua, thời gian Lãnh Tâm Nhiên chống đỡ ngày càng dài.Rốt cục, sau tuần, có thể đứng vữngtrong nửa giờ, đến khi kết thúc cũng bịthua. Tiến bộ như vậy, khiến cho Tôn Hồngthấy cứng cả lưỡi.

      Tiếp xúc với trước mắt càng nhiều, TônHồng càng có cảm giác chấn kinh. Ông ta thậtsự rất tò mò hoàn cảnh nào mới có thể nuôidưỡng được Tiểu Quái Vật như thế. non nớt và liễu lĩnh của con nít, trầm ổnbình tĩnh. Cho dù lúc nào đều có thể giữa đượcsự tỉnh táo, ánh mắt kia, giống như sư tử, khiến người ta rét mà run.

      Trận đấu kết thúc, nhìn bóng dáng thu dọn mọi thứ kia, Tôn Hồng chần chờ hồi lâu vẫn mởmiệng: "Lãnh tiểu thư, quen biết lâu như vậy, biết tôi có vinh hạnh được biết tên tiểuthư ?"

      Lãnh Tâm Nhiên thu dọn mọi thứ xong, đến trước mặt Tôn Hồng, nhìn vào mắt ông ta, sauđó trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương,khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Lãnh, Tâm, Nhiên!"

      "Cái gì?"

      Tôn Hồng kinh ngạc hô lên tiếng theo bản năng, thể tin vào lỗ tai của mình.

      Cái tên kia, sao có thể?

      Đợi cho đến khi ông ta tỉnh táo lại sau cơn chấnkinh muốn hỏi lại ràng, Lãnh Tâm Nhiên đãsớm rời khỏi phòng tập.

      Tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất tốt. Bởi vì, rốt cục cũng tim được chút cảm giác củakiếp trước rồi. bây giờ, tuy vẫn còn rất yếu, nhưng mà, vào được cánh cửa kia, nhữngngày tiếp theo, tốc độ tiến bộ của hẳn còn dậm chân tại chỗ, chậm như ốc sên giống vậy, tiến bộ cực nhanh, ngàycàng.....mạnh hơn.

      Nếu Tôn Hồng và Dany biết khoảng thời gian vừa rồi tiến bộ chậm như ốc sên mà ,phỏng chừng xấu hổ đến mức muốn tự sát.Bất quá, rất nhanh, bọn họ biết, cái gì mớithực là tiến bộ thần tốc.

      từ lầu hai xuống, Lãnh Tâm Nhiên chú ý thấy đứng sau quầy kim cương kia là người mới, còn dùng ánh mắt ỷ thế hiếp người giống trước kia nữa. Có lẽ là do chuyệnlần đó của Lãnh Tâm Nhiên quá lớn. tạimấy nhân viên lễ tân này đều biết dễ chọc, thấy xuất đều gập người cúi chào theo bản năng. Hành động đó, khiến cho nhữngngười biết tình hình thực tế xung quanh đều tò mò.

      Mặt chút thay đổi bước qua quầy lễ tân, khkông quan tâm đến ánh mắt quỷ dị của bảo vệ mà bước ra khỏi cửa, vừa định tìm xe đạpcủa mình, liền phát cách đó xa có bóng dáng quen thuộc đứng.

      Khuôn mặt trẻ con trắng mịn đáng , dángngười khôi ngô dũng mãnh, tổ hợp kỳ dị nhưthế, khiến cho Ninh Trí Viễn dù có đến đâu đều gây chú ý với người xung quanh

      Thấy Ninh Trí Viễn thẳng về phía mình, mi mắt Lãnh Tâm Nhiên hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra.

      "Lãnh tiểu thư, thiếu gia đợi người."

      Ninh Trí Viễn mở miệng .

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, lúc nhìn thấy NinhTrí Viễn liền chú ý đến chiếc Lamborghiniđậu ở ven đường.

      tới đó, còn chưa chờ mở miệng, cửa bị người đẩy ra từ bên trong. Mặt Lãnh TâmNhiên chút thay đổi nhìn chiếc xe và khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, lúc này mớiphát ra mình rất muốn gặp !

      Dạ Mộc Thần cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, rất tức giận. Vốn là muốn nhận lại mình thôi , giờ đến thành phố A cũng đến tìm mình, tới cùng là nghĩ thế nàochứ? Lá gan càng lúc càng lớn, chẳng lẽ muốn gặp mình sao?

      Chia xa mấy tháng, Dạ Mộc Thần vẫn luôn kìmnén ý nghĩ muốn tìm , mỗi ngày đều nhìnvào tấm ảnh chụp để vơi nỗi nhớ. ChuyệnLãnh Tâm Nhiên tới thành phố A biết, chỉ là nghĩ đến lâu như thế vẫn chưađi tìm . Ở nhà đợi rất lâu, thấy đối phương chút động tĩnh cũng có, rốt cuộc nhịn được nữa, trực tiếp đến đây.

      Nhưng mà, tại, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiênđang ngẩn người nhìn mình, tâm tình liền tốt lênrất nhiều. Thôi, vốn là đứa ngốc thích để tâm những chuyện vụn vặt, cũng cầnso đo làm gì.

      Nghĩ như vậy, trong đôi sắc xanh lục ra vẻ ôn nhu và sủng nịch, dùng tay xoa bóp thay đổikhông ít kia, ôn nhu : "Đứa tồi, đến thành phố A cũng tới tìm , vẫn phảiđể tự mình tới đón. Em nên phạtem thế nào đây?"

      Dạ Mộc Thần đứng rất gần, lúc chuyện hơi thở phả lên mặt đối phương, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Lãnh Tâm Nhiên từ từ đỏ lên.

      Quá nghiệt rồi!

      Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, gào théttrong lòng.

      Sau đó, trong ánh mắt trừng lớn của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó dùng tay nâng khuôn mặt rạng rỡ của lên, từ từ cúi đầu xuống, rất nhanh, cánh môi kềnhau, hai người đều cảm nhận được ấm áp của người kia.

      Nụ hôn của Dạ Mộc Thần cũng giống như con người vậy, ôn ôn nhu nhu, chỉ đơn giản là hai môi kề nhau, sau đó nhàng mút vào.

      Lãnh Tâm Nhiên giống như u mê vậy, hai mắttrừng lớn, hoàn toàn chút phản kháng.Lý trí nên đẩy người đàn ông giống như nghiệt này ra, nhưng mà, nhìn vào đôi con người màu lục kia, tất cả khí lực đều đột nhiênbay mất, chỉ có thể yếu ớt dựa vào lòng đối phương, mặc hành động.

      lúc sau, Dạ Mộc Thần dời môi, nhìn gương mặt đỏ hồng của Lãnh Tâm Nhiên, trong đôimắt màu lục ánh lên vẻ sủng nịch trêu đùa:"Đây là trừng phạt."

      Những lời nào rốt cuộc cũng kéo lại lý trí củaLãnh Tâm Nhiên, sau đó, nháy mắt xù lông lên!

      phát đẩy người đàn ông giống nghiệtnày ra, môi vẫn còn đọng lại hơi thở củađối phương, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, khiến cho đôi mắt luôn trong suốt và lạnh lùng của trở nên ngập ngước, cònvẻ lạnh lùng của bình thường, bộ dáng thập phần đáng .

      "........."

      Nhìn phản ứng của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ MộcThần nở nụ cười. tay kéo đối phương vàolòng, đầu đặt đầu , nỉ non : " nhớ em."

      Dạ Mộc Thần rất ít khi thẳng ra như thế. luôn là người sống nội tâm, quen thóicất giấu mọi chuyện trong lòng, trước kia khi ở cạnh Lãnh Tâm Nhiên cũng rất ít . Nhưngmà, sau khi trải cảm giác mất lại có được này, cảm thấy, có những chuyện phải ra, , ai cũng biết. Nếu bây giờ , đợi đến khi còn cơ hội nữa, sẽrất hối hận!

      Đầu óc Lãnh Tâm Nhiên choáng váng. Người luôn thông minh bình tĩnh như , gặp đượcngười đàn ông phúc hắc nghiệt này luôn trởnên ngớ ngẩn. muốn biết những hành động này của là có ý gì, cũng nghi hoặc biết từ khi nào quan hệ giữa họ trở nên ái muội như vậy. ràng là muốn duy trì quan hệ xa cách đợi cho đến khi tìm đượcnội gián mới nhận lại nhau, vì sao lại.....

      Nhìn vẻ mặt thản nhiên của , trong lòng lên mười vạn câu hỏi vì sao, khắp nơi đềutràn ngập dấu chấm hỏi. Nhưng mà, khôngbiết phải mở miệng thể nào. thích Lãnh Tâm Nhiên, chính là Lãnh Tâm Nhiên, nhưng cũng phải , quan hệ cực kỳ phức tạp, khiến cho theo bản năng trốn tránh.

      Dạ Mộc Thần dẫn Lãnh Tâm Nhiên đến nhà hàng thích nhất trước kia ăn cơm.

      Nghe chọn món, mày Lãnh Tâm Nhiên nhíu lại chặt.

      Là trùng hợp sao?

      Tất cả những món gọi đều là món thíchnhất. Đúng là, là Lãnh Tâm Nhiên phải là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên mà. Sao mọichuyện lại có thể trùng hợp đến mức này? Chẳng lẽ xem mình là thế thân sao?

      Ý nghĩ này vừa xuất Lãnh Tâm Nhiên liền 囧, hiểu người đàn ông này, thích làm loại chuyện nhàm chán này. Thích là thích,có thiện cảm là có thiện cảm, tuyệt đối làm loại chuyện giả dối đùa bỡn tình cảm thể này. Biểu tình rối rắm kia của Lãnh Tâm Nhiên, tẩt nhiên là thoát khỏi mắt của Dạ Mộc Thần.

      Dạ Mộc Thần thầm cảm thấy buồn cười, nhưngkhông biểu ra ngoài, chỉ đẩy vài món LãnhTâm Nhiên thích nhất đến trước mặt , thản nhiên, hoàn toàn cảm thấy chút quái dịnào.

      Bầu khí lúc ăn cơm có thể là hòahợp. Mặc dù lúc đầu Lãnh Tâm Nhiên có chút rối rắm, nhưng dù sao khí tại cũngrất tốt, tẩt cả những món này đều là món côthích, lại là ăn cùng người trong lòng, cảm giác rất tuyệt diệu, tuyệt đến mức rất nhanh liền thẩy vui vẻ, thèm để tâm đến nhữngchuyện khiến mình rối rắm nữa. Lãnh TâmNhiên rất muốn hỏi sao lại gọi những món này, tới cùng là có ý gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu lục kia, liền trầm mặc, tẩt cả nhữnglời muốn đều bị nghẹn lại ở cổ họng ra được. Lại thêm thái độ của quá chânthành, khiến thể ra nhữngnghi ngờ của mình.

      là, bọn họ tại xem như là gì chứ?

      Hôn cũng hôn rồi, nhưng cái gì cũng chưa , danh phận gì đó lại càng là mây trôi, tới cùng là nghĩ thế nào? Lãnh Tâm Nhiên phát , biểu tình rối rắm chuyện quanhệ với người đàn ông này của mình, khácgì biểu rơi vào lưới tình của mấy nữ sinh bình thường.

      Mấy ngày tiếp theo, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chămchỉ mỗi ngày đến Long Hồn huấn luyện như cũ,mà mỗi lần rời khỏi Long Hồn, đều có mộtchiếc Lamborghini chờ ở bên ngoài. Sau đó thìcùng ăn cơm, tiếp theo được tiễnvề tới nhà.

      Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, Lãnh Tâm Nhiên dùng tuần để đánh bại Dany,dùng tuần kể kéo dài thời gian giao đấu với Tôn Hồn qua nửa giờ. Tiếp theo, lại dùng tuần để điều chỉnh bản thân. Cái cầnkhông chỉ thắng, mà còn là nhàng giànhchiến thắng, nếu , đạt được hiệu quả mà muốn.

      Hai tuần sau, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũngquyết định đánh trận với Tôn Hồng. có thời gian quy định, mãi có đến khi có kết quả mới thôi.

      Trải qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, Tôn Hồng phát người trước mắt có cái têntương tự với người trong trí nhớ kia sâu khônglường được. Tốc độ tiến bộ của , sựnhanh đến mức khiến cho người ta giật mình. Tuy mỗi lần đều là đến hạn mà dừng, nhưng ôngta vẫn cảm giác được tiến bộ ngừng của , ông ta bắt đầu lo lắng, có lẽ chuyện trước kia phải chuyện viễn tưởng, có thể đánh bại mình cũng chừng.

      Hơn nữa, trong quá trình tiếp xúc với LãnhTâm Nhiên, càng ngày ông ta càng thấy và người kia giống nhau. số động tác theo thói quen, còn cả những chiêu thức, đều choông ta cảm giác rất quen thuộc. Đặc biệt là sau khi khi nhìn thấy người thân cận của Dạ Mộc Thần tự mình đến đón , càng xác định hơn, tên Lãnh Tâm Nhiên này, cùng vịnữ vương qua đời kia có quan hệ rất chặt chẽ.

      Lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên ngày mai làtrận đấu chính thức, thậm chí Tôn Hồng còn bịmất ngủ.

      Ngày hôm sau, vẫn là thời điểm đó, Khi chú ý thấy mỗi lần Lãnh Tâm Nhiên đấu với mình đều là sau khi kết thúc huấn luyện, Tôn Hồng đãdần thấy vô cảm rồi. Người khác nhau sẽkhông quải gở giống nhau, này, tuytuổi lớn, nhưng tâm lại chút nào. Đánh nhau sau khi kết thúc huấn luyện thìthể lực cũng tiêu hao rất nhiều, đây tuyệt đối là chuyện người bình thường thể làm được.

      Lúc Tôn Hồng đến, Lãnh Tâm Nhiên cũng đãgần kết thúc huấn luyện, từng quả đấm nhanh và mạnh rơi vào bao cát, khiến cho bao cát daođộng ngừng giữa trung. Ngay khi bao cát trở về vị trí cũ, Lãnh Tâm Nhiên lại ra quyền. Sau vài cái như thế, mởi trở lại sô fa cởi bao tay ra, xoay người về phía Tôn Hồng.

      "Lãnh tiểu thư cảm thấy mình có bao nhiêuphần thắng?"

      Tôn Hồng kiêu ngạo dễ dàng chịu thua ở trước mặt bất cứ ai. Cho dù người trước mắtnày là khách quý của Long Hồn, ông ta vẫnkhông chấp nhận làm chuyện nịnh hót lấy lòng. Nhìn Lãnh Tâm Nhiên toàn thân đầy mồ hôi,Tôn Hồng híp mắt nhàn nhạt . Lãnh Tâm Nhiên đổi mặt : "Lớn hơn ông."

      Cách này quả rất khiến tốn, nếu phải Tôn Hồng là người quen cũ mà khoảng thời gian này còn vất vả vì mình. Lãnh TâmNhiên trực tiếp trăm phần trăm rồi! Côchưa bao giờ làm chuyện mình chắc, cho nên, nếu là trận đấu chính thức, vậythì chứng tỏ có đủ tự tin có thể thắng Tôn Hồng.

      Trong căn phòng này, chỉ có hai người, nhưng hơi thở lại vô cùng cường đại. Nếu lúc này có người bước vào phòng, khẳng định bị khí thế cường đại kia dọa cho sợ. Hai người mỗi người chiếm bên, mỗi bên là thế giới riêng, tựdo tung hoành trong thế giới của mình.

      Theo tiếng "Bắt đầu", Tôn Hồng dùng tốcđộ cực nhanh phóng tới chỗ Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên sớm dự liệu ông ta ra chiêu đó, thân thể hơi lóe lên tránh thế tấncông của đối phương, đồng thời ra chiêu. So với chiêu thức của Tôn Hồng, tốc độ của có thểchân chính được xưng là nhanh như chớp. Chỉ nhìn thấy bóng dáng lay động, căn bản khôngthấy được động tác cụ thể.

      Hai người ngươi tới ta , quyền cước qua lại.Trận đấu có người xem này, vô cùng đặcsắc. So với những trận đấu chính quy còn kíchthích hơn nhiều. Sau vài hiệp, hai người cùng dừng động tác.

      Che giấu kinh hãi trong lòng, Tôn Hồng cởi quần áo người xuống, chỉ chừa lại lớp bó sát người, thân thể phải cực kỳ tráng kiện, thậm chí còn có chút gầy yếu, nhưng saukhi cởi bỏ quần áo lại hoàn toàn khác, đườngcong cơ bắp săn chắc, mỗi cơ bắp đều chất chứa sức mạnh vô cùng to lớn, mỗi chuyểnđộng đều mang theo dứt khoát, quả quyết.

      Thân thể như vậy, nhìn như gầy gò, kỳ sứcmạnh bên trong còn mạnh hơn nhiều so với những người cơ bắp vạm vỡ. Bởi vì, người bình thường đều cất giấu sức mạnh trong bắp thịt,nhưng mà, những người như ông ta lại cất giấu sức mạnh khắp mỗi nơi trong cơ thể, chỉ có cơ bắp, thậm chí ngay cả trong máu cũng chất chứa sức mạnh tưởng. Thân thể như thế, mới đúng là cường đại nhất!

      "Xem ra trước kia là tôi xem thường Lãnh tiểuthư rồi. Giờ chính thức bắt đầu, tôi sử dụng mười phần sức lực. Nếu đắc tội, xin Lãnh tiểu thư thông cảm."

      Tôn Hồng ôm quyền . Trong đôi mắt ôn hòa thường ngày lên vẻ sắt bén, lúc này trông có chút thô bạo. Loại ánh mắt này, chỉ khi trảiqua trận chiến mới có, giống như khi tứcgiận ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên đỏ lênvậy.

      Đối mặt với lời của Tôn Hồng, Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cùng bình tĩnh, mặt chút thay đổi gật đầu, cũng bày ra tư thế.

      Kỳ hai người đều biết, mấy hiệp vừa rồi kia, đều chỉ là thăm dò mà thôi. Ai cũng khôngsử dụng hết mười phần thực lực, Tôn Hồn làvậy, Lãnh Tâm Nhiên cũng giống vậy.

      Trận so tài chân chính, giờ mới chính thức bắtđầu!

      *****
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Thiếu tá Trần


      So với Dany, chiêu thức của Tôn Hồng cànghung hiểm hơn, sát khí mười phần.

      Ông ta vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau lại lăn lộn giang hồ thời gian dài, cho đến khi ông ta trở thành quản lý của Long Hồn sớm tu luyện được vinh nhục kinh, càng trở nên thâm trầm nguy hiểm.

      Lãnh Tâm Nhiên chính là nhìn đúng điểm ấy,chỉ có nguy hiểm mới có thể khiến cho người ta chân chính trở nên cường đại.

      Ánh mắt đen hơi nheo lại, cất giấu tinh quang và hàn khí. Mắt chuyển nhìn chằm chằmngười đàn ông trước mặt, điều chỉnh hơi thở theo hô hấp của đối phương, đến khi tìm được tần suất thích hợp, liền động thủ khôngchút do dự.

      Trong mắt Tôn Hồng lên tinh quang, saukhi thấy động tác của Lãnh Tâm Nhiên cũnghành động.

      Hiệp , hai người chạm trán, trong khoảng khắc khi va chạm, trong lòng Tôn Hồng cả kinh,ông ta phát mình vẫn luôn coi thường trước mắt này. Thực lực của , so vớilúc trước, biết mạnh hơn biết bao lần.Phát này, khiến cho trong lòng ông ta mơ hồ xuất dự cảm bất an, hơn nữa dự cảm này càng lúc càng .

      . . . . .

      Dạ Mộc Thần phát tâm trạng người bêncạnh rất tốt.

      Bởi vì, từ lúc vừa gặp đến giờ, vẫn luôncười. Tuy mặt vẫn chút thay đổi, nhưng trong cặp mắt đen kia, lại mang theo ý cườinhợt nhạt. Điều này cho biết, tại côđang rất vui.

      Khép tập tài liệu lại, Dạ Mộc Thần nghiêng đầu: "Hôm nay vui vẻ thế, xảy ra chuyện gì sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vàođôi mắt màu lục kia, theo bản năng nháy mắtvài cái.

      Dạ Mộc Thần nở nụ cười, đưa tay sờ lên đôi mắt giống như đúc kia, trong mắt đầy vẻ ôn nhu say lòng người: "Ánh mắt của em choanh biết, em rất vui. Từ lúc vừa gặp đếngiờ em vẫn luôn cười. Rất hiển nhiên, em phải vì nên mới thế, vậy , cho anhbiết, chuyện gì khiến em vui thế?"

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ tới vẫn nhạycảm như thế, có thể nhận thấy biến hóa cảm xúc của mình. Gần đây luôn vì chuyện này mà rối rắm thôi, giờ thấy hỏi nhưngcũng tìm cách giấu giếm, mà thành : "Hôm này đánh với Tôn Hồng trận, emthắng. Em nghĩ, có phải về sau cần đếnLong Hồn nữa ."

      Dạ Mộc Thần có chút biết làm sao.Nhiên của a, bình thường là người thông minh lanh lợi như thế, sao khi ở trướcmặt mình liền trở nên ngốc như thế chứ? Rõràng là được tự nhiên muốn nhận lại nhau, nhưng mỗi lần ở trước mặt đều hề che giấu. Sao nghĩ đến,mình chỉ là học sinh trung học, việc mìnhlàm quái dị biết chừng nào, kinh hãi thế tục biết chừng nào? Chính là vì hiểu tính cách của ,nên mới chuẩn bị cho tấm thẻ kim cương ở Long Hồn. Nhưng đứa ngốc này chút kỳ quái cũng thấy, cứ thuận tay mà dùng có bất kỳ áp lực nào, giống y như đoán. nên bất đắc dĩ hay nên vui mừng đây?

      "Em đó!"

      Nghĩ như vậy, Dạ Mộc Thần bất đắc dĩ thở dài,sờ sờ mái tóc dài của Lãnh Tâm Nhiên, khôngnói gì.

      Lãnh Tâm Nhiên có chút bất mãn dẩu môi lên: "Em bàn bạc chuyện với mà. Là anhkêu em , em lại làm bộ dạng này, là...."

      rất muốn cãi nhau chút, nhưng nhìnthấy đôi mắt cười kia cái gì cũng được, chỉ có thể kiêu ngạo hất mặt qua bên.

      "Vẫn là nên , những vũ khí lạnh của LongHồn em còn chưa dùng qua mà. Nhưng mà phíaanh cũng có kế hoạch, gần đây bộ đội đặc chủng ở Vân Nam có tổ chức huấn luyện trong rừng, định ghi danh cho em, để em tham giahuấn luyện chung với những bộ đội đặc chủng này, em muốn ?"

      Long Hồn muốn đến lúc nào cũng được,nhưng huấn luyện của bộ đội đặc chủng do quốc gia sắp xếp này . Ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên liền sáng lên, từ chối mà trực tiếp gật đầu: "Được, em muốn . Dù sao Long Hồn lúc nào đến cũng được."

      "Được. Vậy ngày mai lên đường. Có lẽ là liên tục trong tháng, sau khi kết thúc điều chỉnh lại thời gian chút, vừa vặn đến khai giảng của các em. tháng này, em thu hoạch được rất nhiều. với những người bênquân đội, để em tiếp nhận huấn luyện ngang với bọn họ, có đãi ngộ đặc biệt. Trong lúc huấn luyện hoặc đường diễn tập, khiđã từ bỏ, lập tức bị đuổi về, có cơ hộithứ hai. Mặt khác, lần huấn luyện này là cơ mậtquốc gia, thể tiết lộ cho bên ngoài, cho nên lúc em có dặc dò người khác lúc rời khỏithì nhớ chú ý."

      Sau khi biết quân đội có đợt huấn luyện trong rừng, Dạ Mộc Thần bắt đầu lên kế hoạch lấymột vé rồi. Rất hiển nhiên, bên quân đội vẫn nể mặt của , đối phương đồng ý cầu của . Bất quả lúc nghe tiếp nhậnđãi ngộ đặc biệt lại thấy kinh ngạc. Bất quá, nghĩ, Nhiên khiến bọn họ phải ngạcnhiên. Dưới dẫn dắt như vậy, nhóm bộ độiđặc chủng này có được thu hoạch tưởng.

      Tuy Dạ Mộc Thần rất đơn giản, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện lần này khẳng định córất nhiều trắc trở. Tuy thân phận của khôngbình thường, nhưng người kia kêu tốt nhấtkhông nên nhúng tay vào chuyện trong quânđội, giờ lại vì mình mà làm trái lại mệnh lệnh của người nọ, phần tình nghĩa này, sao cóthể cảm động?

      Nhưng cũng biểu ra ngoài, cũngkhông kích động chớp chớp đôi mắt ngập nước : "Cảm ơn , em rất cảm động." gì gì đó.Mà chỉ thầm thề, tuyệt đối phải mạnh lên, để cho mất mặt!

      "Được, cần có áp lực quá lớn, tin em!"

      Dạ Mộc Thần cười, vẻ mặt rất nhàng. Nhiên của , mặc kệ ở đâu đều là nữvương cao ngạo, chỉ là huấn luyện nho nhỏcủa bộ đội đặc chủng mà thôi, tuyệt đối khônglàm khó được .

      Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng đột nhiên lên suy đoán bất khả tư nghị ( thể tưởngtượng nổi) Sao lại biết làm sao để tốt chocô, mà còn là việc vừa vặn muốn làm, chẳnglẽ, phát được gì rồi sao?

      Bất quá suy đoán này, rất nhanh bị trốn tránh của bản thân vứt ra khỏi đầu.

      "Thẩm Quân, tôi muốn ra ngoài, đại khái khoảng tháng, trước khi nhập học về.Chuyện ở công ty đều giao cho rồi."

      Trở lại nhà, Lãnh Tâm Nhiên gõ cánh cửa cách vách, chuyện với Thẩm Quân, nhắn lại chuyện kế tiếp.

      Thẩm Quân sớm bị những bí mật người Lãnh Tâm Nhiên biến thành vô cảm, tạinghe đột nhiên thế cũng chỉ bình tĩnh 'ừ' tiếng, hề có phản ứng nào khác.

      Dù sao vị lãnh đạo tại này của , tuyệt đối thể dùng tư tưởng của người bìnhthường để lý giải .

      Bạn nghĩ xem, có người nào đến thànhphố mới, dạo phố chơi gì gì đó, mà chuyện đầu tiên làm lại là đến phòng tập thể hình chứ? Mà còn là gió mặc gió, mưa mặt mưa mỗi ngày báo danh đúng giờ, khôngvắng mặt ngày nào. Cho dù là những người đàn ông muốn cấp bách biến đổi dáng người,cũng có ý chí lớn như thế. Huống chi, còn là vị thành niên?

      Tiếp xúc thời gian dài như thế, Thẩm Quân sớm biết, ông chủ này của mình, năm nay mới mười bảy tuổi, còn nửa năm nữa mới được mười tám tuổi. đứa như thế, mỗi ngày đều làm chuyện người lớn làm được, cứ như thế, nghĩ bản thân mình muốnvô cảm cũng được.

      Phản ứng lạnh nhạt của Thẩm Quân khiến choLãnh Tâm Nhiên có chút bi thương.

      Bị Dạ Mộc Thần sủng đến mức càng ngày càng kiêu ngạo, căn bản phát đượcthay đổi của mình, ngược lại bất mãn vểnh môi:"Tôi phải lâu như thế, chẳng lẽ lo lắng chút nào sao?"

      Khóe miệng Thẩm Quân giật giật. Lo lắng chocô, bằng lo lắng cho mình còn thực tếhơn. Thẩm Quân tuyệt đối tin tưởng, nếu mínhvà cùng ra ngoài, hệ số gặp nguy hiểm củamình tuyệt đối cao hơn rất nhiều. Tiểu Quái Vật này, còn cần phải lo lắng sao? Lãnh Tâm Nhiên sớm xem Thẩm Quân là người trongnhà, huống hồ tại có thể là sốngnương tựa với Thẩm Quân. Thẩm Quân khôngcó người thân, cũng có, thậm chí cònở cách vách, quan hệ chặt chẽ như thế, sao ta lại bày tỏ quan tâm với mình chút nào thế?

      Sau khi trọng sinh, nữ vương cao ngạo của giới hắc đạo, chỉ về tuổi tác rồi. Rất nhiều khi, thậm chí còn biểu chút tính tùy hứng của đứa trẻ. Chẳng qua những thứnày, ý thức được mà thôi.

      "Lo lắng, đương nhiên lo lắng, vạn phần lo lắng. Bất quá tôi nghĩ, nếu Tâm Nhiên quyết định ra ngoài, chắc chắn có kế hoạch hoàn hảo.Tôi tuyệt đối tin tưởng , cũng rất tin tưởngkhả năng của , vì muốn có áp lựctâm lý, cho nên biểu lo lắng ra ngoài thôi."

      Vẻ mặt Thẩm Quân chân thành . Lãnh TâmNhiên dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn tin, hiểnnhiên là tin.

      Tuy nhiên, sau khi quanh co hồi, rốt cuộccô vẫn dặn dò Thẩm Quân ràng mọi thứ. Bất quá, dựa theo lời dặn của Dạ Mộc Thần, ra mục đích chuyến lần này củamình, chỉ khi nhập học trở lại.

      Rạng sáng ngày thứ hai, Dạ Mộc Thần được Dạ Mộc Thần tự mình đưa ra khỏi thành phố A, ngồi lên phi cơ riêng của .

      Phô trương như thế, tuyệt đối phải ngườibình thường có thể hưởng thụ được.

      Phi cơ hạ cách, sau đó đổi sang xe, đường núi gập ghềnh, xóc nảy ngừng, cho đến khiđến được trụ sở huấn luyện, mặt Lãnh TâmNhiên lộ ra tia mệt mỏi. Tuy có ý chí kiên định, nhưng dù sau thân thể vẫn còn là vịthành niên, ngồi xe tiêu hao rất nhiều thể lực,đặc biệt là đường lên núi ngừng uốn éomười tám đoạn cong, càng khiến cho bị giày vò thôi.

      Vô cùng xoắn xuýt, nhìn người mê man trong lòng, khóe miệng Dạ Mộc Thần giật giậttừng cái, Lãnh Tâm Nhiên mạnh mẽ thế mà lạibị say xe?

      Bình thường có biểu đặc thù này, nhưng sau nửa giờ ngồi xe sắc mặt bắt đầu trắng bệch, ba giờ sau, khi lộ trình kết thúc,Lãnh Tâm Nhiên chẳng thèm quan tâm đến hình tượng nữa, dựa vào lòng Dạ Mộc Thần,như con mèo yếu ớt, đáng thương tội nghiệp.

      ra, diện mạo bên ngoài tại của Lãnh Tâm Nhiên thay đổi vô cùng ràng.

      Trước kia chỉ có thể xem như thanh tú, sắc mặt tái nhợt, làn da thâm đen. Nhưng mà tại,làm da vừa trắng vừa mềm như có thể nặn ra nước, đôi mắt vừa tròn vừa đen, lông mi dài, tản mát ra hơi thở vừa thanh thuần vừa lạnh nhạt.Đôi môi đào đỏ mọng, mềm mại đến mứckhiến người ta hận thể cắn cái. bây giờ, ngũ quan tinh xảo, phối hợp với khíchất mất hồn, so với Nhiên háo sắc trước kia,cách biệt trời vực. Tuy vẫn kém so vớihình tượng vưu vật của kiếp trước, nhưng khíchất vừa thanh thuần vừa quyến rũ của tại,lại càng tăng thêm vài phần hấp dẫn.

      Nhìn người ngủ chút phòng bị tronglòng, khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Mộc Thầnlộ ra nụ cười sủng nịch. Nhiên của , bãn lĩnhluốn lớn như vậy, biến cái thể thành cóthể, trong mắt , có chuyện gì là khôngthể. từng nhìn thấy hình của thân thểnày trước kia, chỉ là nữ sinh phổ thông bình thường, đứng giữa đám người có chút thuhút nào. Nhưng bây giờ, chói sáng lóa mắt, chỉ diện mạo ngày càng trở nên tinh xảotuyệt mỹ, mà còn cả khí chất độc đáo nữa, khiến cho dù đứng ở đâu đều lập tức trở thành tiêu điểm, khiến cho ánh mắt cũng mọingười tự chủ được bị hấp dẫn. Đây làNhiên của , mặc kệ ở nơi nào cũng là nữ vương cao ngạo!

      Ninh Trí Viễn nhìn Dạ Mộc Thần bên cạnhđang lộ ra khuôn mặt sủng nịch thâm tình, lạinhìn ngủ chút phòng bị tronglòng , thầm thở dài trong lòng. Cậu biết tâmlý phòng bị của người này, nếu phải hoàntoàn tín nhiệm thiếu gia, tuyệt đối khôngngủ ngon như thế. phải là cậu nghĩ muốn thiếu gia được hạnh phúc, chỉ là,nghĩ đến người vừa xuất trở thành tâmđiểm chú ý của mọi người trước kia, tâm tình liền trở nên cực kỳ phức tạp.

      Người phụ trách đợt huấn luyện lần này là TrầnAnh, cũng là thiếu tá, năm nay 35 tuổi. Với tuổicủa ta mà có thể đạt đến vị trí thiếu tá quảthật hề dễ dàng, cũng là dựa vào bảnlãnh thực mà leo lên. cầu của ta vớibinh lính rất nghiêm khắc, đặc biệt thích những người có chỗ dựa. Khi biết trung độitham gia huấn luyện lần này có nhiều người phải người trong quân đội, ta thấymất hứng rồi. Theo ý ta, những người dựa vào quan hệ, cơ bản đều là những kẻ đượcnuông chiều từ bé, tới nơi này chỉ là nhất thời tùy hứng muốn chơi đùa mà thôi.

      Nhưng mà, bởi vì cấp truyền đạt mệnh lệnh, ta thể từ chối, chỉ có thể cố chịu đựng.

      Lúc nhìn thấy ba người bước từ xe xuống,Trần liếc mắt cái liền nhắm vào DạMộc Thần phía trước. Bất quá khi nhìn thấy trong lòng ôm mặt liềntrầm xuống. người tới tham gia huấn luyện còn mang theo phụ nữ, nhìn thế nào cũng thấy thể chịu được khổ.

      Tóm lại, ta mười phần bất mãn với những kẻ bằng cửa sau, ấn tượng cũng trực tiếp rơixuống đến đáy cốc.

      Nhưng cho dù có bất mãn thế nào, vẫn phải làm việc. ta nhất định phải để cho những kẻ ỷ vào gia thế biết trời cao đất rộng là gì này biết, nơi này giống những nơi khác, ở đây, nhất định phải tuân theo nguyên tắc, quan tâm thân phận của là gì!

      "Tôi là thiếu tướng Trần người phụ tráchlần này, hoanh nghênh tới đơn vị bộ đội 38."Trần tiến lên, đứng trước mặt Dạ Mộc Thần tự giới thiệu.

      Dạ Mộc Thần mở miệng, mà là Ninh TríViễn bên cạnh : "Chào Trần thiếu tá, vị này là Dạ thiếu của chúng tôi, tôi là cận vệ của Dạ thiếu, Ninh Trí Viễn."

      Mặt Trần đen lại. ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tự cao tự đại như thế trước mặt ta, nhưng mà đợi ta mở miệng liền nghe được thanh trầm thấp: "Khi nào huấn luyện bắt đầu?"

      Theo tiếng nhìn lại, phát chính là ngườiđàn ông trẻ tuổi ôm phụ nữ kia. Lúc này Trần mới phát , ánh mắt có màulục. Mà trong lòng , căn bản phải làphụ nữ gì cả, mà là chưa trưởngthành. Chẳng qua là sắc mặt của kia tái nhợt, giống như bị bệnh, lúc này ngủsay.

      "Ngày mai. Khi huấn luyện bắt đầu người nào đủ sức phải rời khỏi trại huấn luyện, nếu cứ xem như bỏ cuộc mà xử lý. khi bỏ cuộc, phải lập tức rời khỏi đây.Mặc khác, trừ bỏ tham gia huấn luyện, nhữngngười có liên quan trước đêm nay phải rời khỏi trại huấn luyện."

      Trần lạnh mặt .

      Dạ Mộc Thần gật gật đầu, hề cảm thấy bất ngờ. Những quy tắc này, đều biết .Hơn nữa, cũng định ở lại đây, lầnnày chỉ là đưa Nhiên đến thôi.

      "Trước để tôi đưa ấy nghỉ , lát nữa tôisẽ tìm thiếu tá để bàn chuyện huấn luyện."

      Trần tức giận đến mức thiếu chút nữa bạo phát. Nhưng vì quan tâm đến hình tượng nên cố nhịn xuống, chỉ là ánh mắt trở nên cùng hung ác: tới đây rồi vẫn còn tự cao tự đại,xem mấy ngày nữa làm thế nào kêu cha gọimẹ!

      "Cái gì?"

      tiếng gầm thét truyền ra từ phòng nghỉ củathiếu tá.

      Trong phòng, Trần như bị cái gì đó kích thích lớn, mắt trừng to, dám tin nhìnDạ Mộc Thần trước mắt.

      Dạ Mộc Thần vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng như cũ:" Đúng vậy, người tham gia huấn luyện lần này là ấy, chỉ là cần đãi ngộ đặc biệt."

      "Đùa giỡn gì thế, nơi này của chúng tôi là trạihuấn luyện chuyên nghiệp của bộ đội đặcchủng. ném vị thành niên đến nơi này là thế nào?"

      Trần sắp điên rồi. Nếu lúc trước ta bất mãn với Dạ Mộc Thần mà , lúc nàyđã vô cùng phản cảm rồi. Cư nhiên lại ném mộtcô vị thành niên mềm mại yếu ớt đến đâytham gia huấn luyện chung với bọn họ, cái này phải ngược đãi là gì? Huấn luyện củabọn họ, đúng là khiến cho mọi người đều ănkhông tiêu, chẳng lẽ muốn cho này chết ở đây sao?

      "Tôi đùa. Người tham gia huấnluyện lần này, quả là người tôi vừa ôm ban nãy. Chẳng qua là ấy bị say xe nên cần nghỉ ngơi. Tôi chỉ đưa ấy đến, đêm nay rờikhỏi."

      Dạ Mộc Thần biết chắn chắn là vị thiếu tá này hiểu lầm gì đó, đều là tranh đấu, tham gia loại huấn luyện gian khổ ngừng khiêu chiến cực hạn này là quákhông tầm thường rồi.

      "Nơi này của tôi phải là nhà trẻ. Dạ thiếu, cho dù nhàm chán, cũng xinđừng đùa giỡn kiểu này. Nơi này là nơi rất xemtrọng kỷ luật, phải là nơi người bình thường có thể chịu được."

      Trần thầm mắng sếp của mình trong lòng, mặt cực lực khuyên bảo muốn người đàn ông trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ trước mặt buông tha cho cái ý nghĩ điên khùng này.

      "Yên tâm , Trần thiếu tá, tôi biết quy củ ở đây, hẳn gây xáo trộn đến huấn luyện của các người. Mà chuyện tôi vừa rồi cũng là , chờ đến khi nhìn thấy thực lực của ấy, rất kinh ngạc."

      "Được rồi. Dù sao tôi cũng cảnh báo trước.Chỉ cần ấy bỏ cuộc, tôi lập tức tống côấy ra ngoài, có ngoại lệ. Mặc khác,những người tham gia huấn luyện ở đây đều là đàn ông, ở đây rất thuận tiện. Những chỗ thích hợp đều phải do ấytự mình vượt qua. Chuyện tôi có thể làm, tối đa là cấp cho ấy phòng đơn. Trừ chuyện đóra, có bất cứ đãi ngộ nào khác."

      "Vậy cám ơn Trần thiếu tá rồi."

      Dạ Mộc Thần rất tin tưởng Lãnh Tâm Nhiên. tin, Nhiên của , khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.

      "Dù sao những chuyện cần tôi cũng rồi. Nếu Dạ thiếu vẫn kiên trì với quyết định của mình tôi cũng có biện pháp. Tôi còn có việc phải làm, thể tiếp được nữa."

      Trần bụng ý kiến với Dạ MộcThần, ta vốn là người có tính cách ngay thẳng, căn bản để ý đến Dạ Mộc Thần cóthể lực sau lưng, ném lại câu liền trực tiếp bước ra ngoài. Ninh Trí Viễn có chút trợn mắt há mồn: "Thiếu gia, vị thiếu tá này đúng là thẳng tính."

      Dạ Mộc Thần gật đầu: "Trần người cực kỳ ngay thẳng, tính tình có vẻ táo bạo. Nhưng người như vậy mới đơn giản nhất, chỉcần có thực lực nhận được tôn trọng của ta. Điểm ấy, vô cùng hợp với Nhiên. Tôi muốn, Nhiên nhận được tôn trọng của anhta."

      Ninh Trí Viễn nhìn vẻ mặt tự tin của Dạ MộcThần, chần chờ hồi lâu, vẫn gì. Có những nghi hoặc, đôi khi vẫn nên giấu tronglòng. Làm cận vệ, cho dù quan hệ có chặtchẽ, cậu ta vẫn nhớ kỹ chức vụ của mình, nênlàm làm, nên hỏi tuyệt đối cầnmở miệng.
      Chương 79: phải ai cũng có thể tới


      Lúc Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, Dạ Mộc Thầnđang ngồi bên cạnh trò chuyện thông quavideo. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, vẻ tuấn mỹ phi phàm của Dạ Mộc Thần càng trở nên mị hoặc,mê người. Lãnh Tâm Nhiên cư mê mẩn nhìnnhư thế, có ảo giác như được quay lại trước đây.

      Dạ Mộc Thần sớm chú ý đến chuyện LãnhTâm Nhiên tỉnh lại, nhưng cũng lập tức bắt chuyện, chỉ thầm chú ý động tác củacô. Khi phát ngẩn người nhìn mình bằng ánh mắt mơ màng, trong lòng đột nhiên có loại cảm xúc vui sướng khó .

      Tắt video bàn bạc với cấp dưới , sau đó đứng dậy đến bên giường, nhìn người giường, giọng : "Sao rồi? Nơi này là trạihuấn luyện, ngày mai bắt đầu huấn luyện. Bất quá ba ngày đầu là huấn luyện cơ sở, sau đó mới tiến hành huấn luyện trong rừng, chỉ làtrong đó chút huấn luyện phối hợp giữa cơ sở và các kỹ thuật chiến đấu."

      Lãnh Tâm Nhiên sớm chú ý tới hoàn cảnhcực kỳ xa lạ mà mình ở này. Nghe đượclời của bất giác cảm thấy vui vẻ, xốcchăn bước xuống giường. Căn phòng lớn,bố cục bên trong cũng rất đơn giản, chỉ cógiường và tủ, cửa sổ cũng là loại cửa gỗ đơngiản nhất. Bất quá, Lãnh Tâm Nhiên biết, sinh hoạt trong quân đội vốn gian khổ, phòng nhưthế này, chỉ có lãnh đạo mới có thể dùng.

      Tuy Thần để cho được hưởng đãingộ đặc biệt, nhưng vấn đề chỗ ở chắc chắn qua loa. Để nữ sinh như ở giữamột đám đàn ông, cho dù là ai cũng yên tâm. Nhưng thực tế Lãnh Tâm Nhiên lạikhông chút lo lắng về điều này. Kiếp trước mỗikhi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, ăn, mặc, ở, lại đều là với đàn ông. vẫn cảm thấy, chỉ cần bạn có đủ thực lực, cho dù ở trong đám đànông có sao, căn bản có bất luận nguyhiểm nào, cũng có người biết sống chết dám làm gì bạn.

      " để Ninh Trí Viễn ăn rồi. Chút nữa bọn . tháng sau gặp lại." Dạ Mộc Thần vuốt tóc Lãnh Tâm Nhiên, trong đôi mắt màulục mang theo vẻ bất đắc dĩ.

      Từ mấy tháng trước khi rời khỏi mình, hoài nghi những quyết định lúc trước của mình có đúng hay . tại, rất dễ dàng mới mất mà lại được, nhưng lại nhìn theo con đường cũ, vậy, tốt sao? Nếu côlại xảy ra chuyện gì ....

      Lãnh Tâm Nhiên cảm giác được thân thể ngườiđàn ông bên cạnh trở nên cứng ngắc trong nháymắt, theo bản năng nhìn về phía , khi thấyđáy mắt ánh lên vẻ do dự nghi hoặc nháy mắt mấy cái: " sao thế?"

      Dạ Mộc Thần hoàn hồn, nhìn người trong lòngmình. bây giờ, vẫn còn yếu ớt như thế, có thể yên tâm để con đường này sao?

      Dạ Mộc Thần chưa bao giờ là người nhân từ nương tay, cũng thích do dự chọn lựa giữa có và , từ đến lớn, vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh. Nhưng mà lúc này đây, độtnhiên loại xúc động, muốn mang người này rời khỏi đây, muốn bướcvào cái vòng luẩn quẩn kia lần nữa.

      , muốn mạo hiểm lần nữa,mạo hiểm mất . Nếu lại có chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra, phát điên.

      Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, côvậy mà lại thấy người bên cạnh bất an? Bất an, loại tình cảm dao động vốn bình thường này xuất người đàn ông này liền quákhông bình thường rồi. Trong ánh mắt tối đenhiện lên vẻ khó hiểu, theo bản năng Lãnh TâmNhiên kéo kéo ông tay áo của người đàn ông đắm chìm trong suy nghĩ của mình: "Tớicùng là sao thế?"

      Rất dễ dàng mới điều chỉnh được cảmxúc của mình, vừa cúi đầu liền nhìn thấy ánhmắt thân thiết của đối phương, Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng, nụ cười có chút chua xót:" suy nghĩ biết quyết định củamình là đúng hay sai. hối hận lần,ông trời cũng đặc biệt khai ân ban cho cơ hội lần này, nhưng mà, biết nếumình tiếp tục làm như thế có phạm sai lầm hay ...."

      Lãnh Tâm Nhiên nghe được liền mờ mịt khônghiểu, trong ấn tượng của người đàn ông nàyluôn tự tin, kiên định, sao giờ lại có bộ dạng do dự như thế?

      Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lãnh Tâm Nhiên, DạMộc Thần cũng cười chính mình hôm nay lạikhông quả quyết, nhàng sờ đầu , cười : "Được rồi, có việc gì rồi. Coi như vừa rồi nổi điên ."

      Sau khi ăn cơm xong, Dạ Mộc Thần dẫn LãnhTâm Nhiên gặp người phụ trách Trần . Cực kỳ hiển nhiên là Trần vạn phần bất mãn với Lãnh Tâm Nhiên, lúc nhìn thấy LãnhTâm Nhiên mặt chút thay đổi tới, liềnthân thiết : "Em , em cần phải suy nghĩ cho . Huấn luyện của chúng tôi phảidành cho tất cả mọi người, người bình thườngkhông chịu được đâu, nếu em có tình gì cứ với tôi, tôi giúp em."

      Trần vừa vừa dùng ánh mắt cảnh cáo trừng Dạ Mộc Thần, cực kỳ hiển nhiên, ta xem như Lãnh Tâm Nhiên bị uy hiếp ép buộcđến tham gia huấn luyện. Dù sao, vịthành niên, giờ là kỳ nghỉ hè, ở nhà làm nũng ba hưởng thụ kỳ nghỉ, sao lại chạyđến nơi này?

      Hơn nữa do quan niệm chủ quan lúc trước, lúc này ấn tượng của Trần dành cho Dạ MộcThần bị giáng xuống đến giá trị rồi. Vốn ta bất mãn khi đột nhiên tăng thêm mộtngười đến tham gia huấn luyện, giờ nhìn thấyngười tới là cái dạng ăn chơi trác táng giống anhta dự đoán càng bùng nổ. Cho dù anhta biết dựa theo thân phận và khí thế của Dạ Mộc Thần, khẳng định phú quý, nhưng anhta vẫn thể sinh ra chút thiện cảm nào với được.

      Chính bởi vì tính tình ngay thẳng như thế, nên đến bây giờ ta vẫn chỉ là thiếu tá mà thôi.Tuy tuổi lớn, nhưng ta hai lần lậpcông trạng hạng nhất, ba lần lập công trạnghạng nhì, thành tích như thế, sớm đủ để ta được thăng cấp rồi. Chỉ đáng tiếc tính tình ta quá ngay thẳng, vậy nên mới phải dùng thânphận thiếu tá đến huấn luyện quân đội.

      "Cảm ơn." Cảm giác được người đàn ông trước mắt này quan tâm chính mình, tuy LãnhTâm Nhiên đồng ý lời của ta, nhưng vẫn lễ phép lời cảm ơn. Nhưng mà, đợi Trần mở miệng, lại tiếp tục :"Là tôi tự muốn tham gia lần đặc huấn này, ai bức tôi cả. Tôi nghĩ tôi có thể chịu khổ, có thể kiên trì."

      Ánh mắt vừa mới sáng lên của Lãnh Tâm Nhiên liền đen lại trong nháy mắt. Nhìn này ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, giống như búp bê vậy, trong lòng ta liền hừ lạnh: có thể kiên trì sao? Chẳng lẽ nghĩ rằng tôi và đến nơi dành cho tất cả mọi người, hay là nghĩ mình tham gia trại hè?

      "Được, dù sao tôi cũng rồi. Rất nhanh phát quyết định chính mình sai lầm đếnchừng nào." Trần khoát tay, hiển nhiênkhông muốn tiếp tục tán gẫu với hai kẻ cố chấp biết trời cao đất rộng là gì này.

      Dạ Mộc Thần tức giận, chỉ lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ. Trao đổi ánh mắt dở khóc dởcười với Lãnh Tâm Nhiên, sau đó hai người rời khỏi phòng nghỉ của ta.

      Trở lại phòng của Lãnh Tâm Nhiên, Ninh TríViễn chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Dạ Mộc Thần vội vàng tới: "Thiếu gia."

      Cậu ta còn chưa xong, hai người biết lời cậu ta muốn diễn đạt rồi.

      Dưới tình huống như vậy, ngoài ý, đến giờ rời khỏi rồi.

      Trước vẫn cảm thấy gì, giờ đến lúc chia xa, đột nhiên có loại cảm xúc nỡ khó kìm chế.

      Ninh Trí Viễn biểt khẳng định hai người cóchuyện phải làm, đợi đối phương mởmiệng mở cửa bước ra khỏi phòng. Cậu ta vốn tưởng rằng, dựa theo cảm tình của thiếu gia dành cho , ít nhất cũng phải đợi nửa giờ.Nhưng mà, chỉ mới hai phút, cửa liền mở, bóngdáng cao lớn quen thuộc bước ra, nhìn cậu ta,môi mỏng nâng lên: "Được rồi, chúng ta thôi."

      xong, liền trực tiếp nhanh ra ngoài.

      Hồi lâu Ninh Trí Viễn vẫn cảm thấy nghi hoặc, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa đangđóng. Mãi cho đến khi cậu ta cũng rời khỏi, cánh cửa kia vẫn mở ra. Chẳng lẽ, côkhông có chút luyến tiếc nào với thiếu gia sao?

      Ninh Trí Viễn căm phẫn nghĩ. Lãnh Tâm Nhiênngồi giường, theo bản năng sờ sờ cánh môi. Vừa rồi, lại cho mình nụ hôn, hơn nữacòn muốn lời hứa hẹn. tháng sau an toàn trở về, để cho bản thân có chút tổnthương nào. Lúc huấn luyện tuyệt đối thể lấy an toàn của mình ra để mạo hiểm, tình nguyện bỏ cuộc cũng được để bán thânvướng vào nguy hiểm.

      Tuy Lãnh Tâm Nhiên biết mỗi khi mình gặpchuyện đều chọn tiếp tục kiên trì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh lục kia, vẫn chọn nóidối thiện ý. Thậm chí còn có ảo giác, người đàn ông này, kỳ cũng biết cách nghĩ chân của , chỉ là tự lừa gạt bản thân, mới có thể rời an tâm như thế. Nằm giường, cả đầu đều lên ánh mắt màu lục kia, đôi mi thanh tú hơi nheo lại, vừa mới chia xa, bắtđầu thấy nhớ rồi.

      Phiền não bước từ giuờng xuống, tư tìnhnam nữa, quả nhiên là làm hỏng việc mà!Nhưng mà, cho dù phiền muộn thế nào, lý trí vẫn còn, biết, chuyện quan trọng nhất lúcnày, chính là nghỉ ngơi. Tuy thân thể tại trải qua tháng tập thể hình, nhưng vẫn còn chưa đủ. Tôn Hồng lợi hại hơn người bình thường ở chỗ có xuất thân từ bộ đội đặc chủng,nhưng chỉ có người. Mà bắt đầu từ mai, phải đối mặt, chính là đám người giống Tôn Hồng. Tôn Hồng, còn có thể giải quyết,nhưng đám Tôn Hồng mà , nhất địnhphải tiếp tục cố gắng, trở nên mạnh mẽ trở nên mạnh mẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ!

      Lăn lộn giường chừng giờ, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng điều tỉnh được tâm tìnhan tâm nhắm mắt ngủ.

      Năm giờ sáng, liền nghe thấy tiếng còi chói tai. Mà bên ngoài, cũng trở nên ồn ào.Trước kia từng sinh hoạt trong quân đội mộtkhoảng thời gian, tự nhiên biết đó là còi báo rờigiường. chút do dự, liền trực tiếp xuống giường dùng tốc độ cực nhanh khoác bộ quânphục vừa nhận hôm qua lên người.

      Điều quan trọng nhất trong quân đội là kỷ luậtvà hiệu suất. Thời gian rời giường, là ba phút.Sau ba phút, sếp xuất , sau đó nhữngngười tới trễ phải chịu trừng phạt.

      Lúc Trần xuất , là lúc vang lên tiếngcòi báo hiệu hết ba phút.

      Nhìn đám cấp dưới tư thế oai hùng hiên ngang trước mặt, khuôn mặt nghiêm túc của Trần cũng lộ ra vẻ tự đắc. Đây mới làquân nhân chân chính! Những kẻ chỉ biếthưởng thụ tuyệt đối làm được. Rời giường buổi sáng, là bài học đầu tiên ta định dạy dỗ tên Lãnh Tâm Nhiên kia.

      "Điểm số!"

      Quát lớn tiếng. Sau đó đội trưởng bước ra,chỉ huy cấp dưới điểm số.

      "Báo cáo, tổng cộng 135 người, toàn bộ đủ!"

      Nghe con số đó, mặt Trần lộ ra tia đắc ý. Nhưng rất nhanh, ý cười kia liền cứng lại,35? ta nhớ , những người tham gia huấnluyện lần này dưới ta ta ràng là 134 người, sao có thể có 135 người? Xuất thêm người là xảy ra chuyện gì?"

      "Sao lại có thêm người?"

      Trần lớn tiếng chất vấn.

      Tổ trưởng là người trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, lúc nghe Trần chất vấn liền cao giọng : "Báo cáo, trung đội tổng cộng có 134 người, thêm người hôm nay mới gia nhập,tổng cộng 135 người."

      Trần lộ ra vẻ mặt chấn kinh như bị sét đánh. Nhìn theo ánh mắt của tổ trưởng, ta nhìn thấy trong đám đàn ông cao lớn, có mộtbóng dáng đặc biệt xinh. Trang phục người rất chỉnh tề, toàn thân mặt quân trang,mang theo mũ, giống những người bên cạnh,đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, tư thế chuẩnmực khiến ta hoài nghi mình nằm mơ.

      Sao có thể? Sao có thể xuất ở trong này?

      Chuyện dậy sớm này, nghe qua đơn giản, nhưngnếu muốn tự làm tuyệt đối dễ dàng.Lúc huấn luyện tân binh, trong vòng tuần, người có thể làm được vượt quá mộtnửa. Nhưng mà lúc này, mới tới hôm qua, còn say xe mê mang cả ngày sao có thể làm được? Bất quá rất nhanh, ta tìm đượcmột đáp án tốt. Có lẽ, hôm qua bị người đànông kia uy hiếp, khẳng định trước đó ta tìm hiểu bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi trong quân đội, uy hiếp này nghe theo!

      Thương thay cho Dạ Mộc Thần, cứ như vậy vôduyên vô với bị Trần đổ oan.

      "Lãnh Tâm Nhiên, bước ra khỏi hàng!"

      Nếu đối phương đến đây, vậy là muốn tiếp tục huấn luyện. Tuy rất vui khi có mộtngười như vậy tồn tại, nhưng dù sao cũng là nữ sinh, Trần vẫn cố gắng chiếu cốcho .

      Nhìn bóng dáng kia khi nghe khẩu lệnh của mình liền dùng động tác thuần thục bước rakhỏi hàng tới đứng nghiêm báo cáo, Trần lại chấn kinh lần nữa. Biểu như vậy, tuyệt đối phải là người mới có thể làm được. Dù sau, mỗi bước mỗi hành động tuân theo quy tắc, đối với tân thủ mà , thể biết quá nhiều về chức nghiệp này.Chẳng lẽ, ta nhìn lầm người rồi sao?

      "Được rồi, tôi giới thiệu cho mọi người mộtngười mới. Vị này là đồng chí Lãnh Tâm Nhiên, tháng tới, ấy tham gia huấn luyện chung với chúng ta. Bình thường mọi người nên chiếu cố đến nhiều hơn."

      đến đây rồi, kỳ Trần cũng cần phải những lời này. Chỉ là, ta đành lòng nhìn điệu tớiđây chịu khổ. Đàn ông tham qua quân ngũ đềulà những người vô cùng khí phách, cho nên, anhta lại càng muốn để cho vịthành niên chịu khổ theo bọn họ. Khuyên cũng khuyên, chuyện ta có thể làm chỉ là trước khi bỏ cuộc gắng để thoải mái .

      Cảm giác được quan tâm của Trần ,Lãnh Tâm Nhiên sâu xa nhìn ta cái, ghi nhớ những người quan tâm mình trong lòng, sauđó xoay người đối mặt với những binh lính khác, lớn tiếng tự giới thiệu bản thân. Lúc nghe thấy giọng mềm mại kia, những người đànông kiên cường sợ khổ sợ đổ máunày, đều theo bản năng phát ra tiếng thét kinhhãi: Con ?
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80


      Cảm nhận được kinh ngạc của đám lính,Trần củng chỉ có thể làm mặt dày xem nhưcái gì cũng biết.

      Muốn tham gia huấn luyện với bọn họ, cho dù thế nào, cũng phải làchuyện tốt. Nhưng mà tại ta cũngkhông có biện pháp, chỉ có thể chờ tới khi biết khó mà chủ động rút lui thôi.

      "Được rồi, giờ bắt đầu luyện tập."

      Trần nhanh chóng sang chuyện khác.

      Lãnh Tâm Nhiên mặt chút thay đổi trởvề hàng, để ý đến ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía trước.

      Làm bộ đội đặc chủng, cường độ huấn tuyệt đối thể đem binh lính bình thường ra để sosánh.

      Chỉ tập thể dục buổi sáng mà thôi, chạy xungquanh trại huấn luyện năm vòng, chiều dại đại khái khoảng 30km, cũng là ba vạn thước. Toàn bộ quá trình đều phải duy trì tốc độ đều đặn, hơn nữa còn phải vừa chạy vừa hô khẩu hiệu. người bình thường, vượt qua 3000 thướcđã thể, huống chi là ba vạn thước, đến nghĩ cũng dám nghĩ. Mà cái này, chỉ làhuấn luyện thể lực bình thường vào buổi sáng.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn duy trì khoảng cách cốđịnh với người trước mặt, khuôn mặt vốn trắng nõn bởi vì vẫn động mà từ từ đỏ lên. Tuy là huấn luyện cường độ cao, nhưng ánh mắt côvẫn sáng như cũ, vì tiêu hao thể lực mà trở nên khó chịu.

      Những binh sĩ chạy phía sau đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ phát , người nho nhỏxinh xắn trước mắt kia, vậy mà vẫn bắt kịp tiết tấu của đội ngũ. Từ đầu đến giờ, vẫn duy trì trạng thái ban đầu, tiết tấu hoàn toàn bị rối loạn.

      Đợi đến khi chạy xong ba vạn thước, hô hấpcủa mọi người đều trở nên nặng nề, Lãnh TâmNhiên yên tĩnh đứng trong đám người, chậm rãiđiều chỉnh hô hấp của mình.

      Nữ mạnh hơn nam, luôn luôn khiến cho ngườikhác tò mò.

      Sau khi huấn luyện kết thúc, liền có người chụm lại hỏi này hỏi nọ. Bất quá, tư tưởng của nhữngngười lính này đều rất thuần khiết, chỉ tò mò vìsao lại đến nơi này, có miệng lưỡi trơntru như những người đàn ông bên ngoài.

      Lãnh Tâm Nhiên trả lời mấy vấn đề quan trọng, quá coi trọng mấy lời khuyên bảo của bọn họ. tới đây, là để mạnh lên, phảiđể hưởng thụ, chịu khổ là điều đương nhiên. Huống hồ, cho cảm thấy mình yếu hơnkẻ khác, dùng thực lực để chứng minh chính bản thân mình.

      Sau khi trải qua khởi động cường độ cao vào buổi sáng, Trần cho rằng Lãnh Tâm Nhiên kia bỏ cuộc. Nhưng mà, khi ta tới sân huấn luyện, lại thất vọng phát tinh thần đối phương vẫn dồi dào, đứng giữa đámđàn ông lộ ra chút biểu thích ứng nào. Lúc này, trong lòng Trần cóthay đổi rất lớn. Ít nhất tại, ta xem Lãnh Tâm Nhiên như bìnhthường nữa, chẳng qua, theo ý ta, cho dù giống bình thường thế nào, vẫnkhông thể thông qua những huấn luyện nàyđược.

      Nếu những huấn luyện cường độ cao của bộ đội đặc chủng bọn họ mà vị thành niêncó thể chống đỡ được, vậy người sếp như ta cũng cần lăn lộn ở đây nữa.

      "Chu Đào, những huấn luyện kết tiếp cậu phụtrách , có truyện gì báo cáo với tôi." Dựa theo quân hàm của Trần , tuy ta là người tổng phụ trách, nhưng cần phải xuất ở sân huấn luyện. Dưới tay ta, có sĩ quan cấp úy, giống Chu Đào mà ta gọiđến, là trung úy. Cậu ta cũng có xuất thântừ bộ đội đặc chủng, năm trước lập được mộtcông trạng hạng nhất nên được đề bạt lên vị trí trung úy.

      Khác với Trần , Chu Đào nhìn như người đàn ông ôn hòa, tính là đẹp trai nhưng khuôn mặt luôn mặt theo nụ cườidịu dàng, bộ dáng vô hại. Nhưng những người hiểu biết cậu ta đều biết người nọ nguy hiểm đến mức nào, trong trận chiến ở miền đông, mình cậu ta phá nát hai chiếc trực thăng, bắn chết thủ lĩnh đối phương. Sức mạnh của cậu ta, đứng nhất nhì trong cả trung đội. Từ sau khiđược thăng cấp, cậu ta bắt đầu phụ tráchchuyện huấn luyện của các đội, cũng khiến cho cậu ta bị mọi người chụp mũ cho danh hiệu "Người gian ác".

      Sau khi nắm giữ trọng trách huấn luyện và hành hạ, cậu ta bắt đầu bài huấn luyện cơ bản. Từ gương mặt biến sắc của những quân nhân đãquen với huấn luyện trong quân đội là có thểnhìn ra độ khó của lần huấn luyện này. Sau khi bị giày vò, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy mặt người đều đau rát, rất hiển nhiên là làm da mềm mại bị phơi nắng đến bị thương. thầm hối hận bản thân quên chuẩn bị kem chống nắng và dưỡng da, nhưng biểu trênmặt vẫn chút thay đổi, tiếp tục kiên trìhuấn luyện.

      Mười giờ sáng, bắt đầu tập leo thang, sau đó xuyên qua lưới thép. Những thứ này nhìn thìthấy đơn giản, nhưng nếu để cho mỗi người làmđến lần thứ 500, vậy phải người bìnhthường có thể làm được rồi.

      Lãnh Tâm Nhiên hề quen với những thứnày, kiếp trước có tham gia huấnluyện cơ sở, mà trực tiếp tiến hành đặc huấn.Khi còn chưa đến lượt của , chăm chú nhìn theo động tác của người trước mặt, nhìnbiểu tình và phản ứng của họ để tìm ra quy luật, vậy đến lượt của mình mới có thể tiếp tục kéo dài huấn luyện.

      Đến lượt của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn mấy trămmóc treo và lưới dây thép trước mặt, hít sâumột hơi sau đó liền bắt đầu động tác theo ngườiphía trước.

      Chu Đào nhìn bóng dáng đặc biệt nhắngiữa đám người kia, mặt mang theo tiacười nhạo. Cậu ta là cập dưới trung thành của Trần , cũng rất tò mò với người cửa saunày. Đặc biệt khi biết đối phương chỉ là chưa trưởng thành, là do biết trời cao đất rộng là gì hay do quá tin tưởng vào bảnthân? tới cùng là thế nào, cứ chờ mà xem !

      Nhìn động tác từ khi bắt đầu quen rồidần trở nên thuần thục, nhanh nhẹn chui qua lớp lưới thép, chỉ nhìn động tác, thậm chí nhìn ra căn bản phải người chuyên nghiệp. Phát này, khiến cho trong lòng ChuĐào có chút tò mò.

      Đợi đến khi lần thứ 500 kết thúc, cả đội đứngnghiêm, Chu Đào qua, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía mọi người: "Các em. Tiếp theo là giờ giải lao, đấu trận được chứ?"

      Lời của cậu ta, khiến cho tất cả đàn ông ở đâyđều nhiệt huyết sôi trào hưng phấn hô to tiếng. Lãnh Tâm Nhiên đứng trong đám người,cảm nhận được ánh mắt nghiên cửu nào đó ở đâu đấy. Nhìn theo ánh mắt kia, phát ra là người phụ trách kia? Từ miệng của nhữngngười xung quanh, biết cậu ta tên là Chu Đào, quân hàm Trung úy. Mà khiến cho bấtngờ là, Chu Đào này, trong ba năm từ bộđội đặc chủng bình thường lên được vị trí này. Tốc độ này, trong quân khu mà cói, có thể xem như ai sánh bằng.

      Phát này, khiến cho ánh mắt Lãnh TâmNhiên nhìn đối phương càng thêm thận trọng.

      Thi đấu chính là, đầu tiên có người lên,sau đó những người khác khiêu chiến với cậu ta. Lãnh Tâm Nhiên biết, người đầu tiên bướclên khiêu chiến, là đội trưởng đội hai.

      Đấu ở đây, thể có những động tác hoa mỹ rồi. Những người đàn ông này, đều học côngphu để giữ mạng, những động tác hoa mỹ, có chút tác dụng nào.

      Động tác trực tiếp quyết đoán, lực đối lực, kỹ xảo đấu với kỹ xảo, đây mới là trận đấu chânchính khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Khác với những trận quyền ở chợ đêm, những trận đấu này là rất ngay thẳng, cóbất kỳ nhân tố tiêu cực nào.

      Nửa giờ sau, người đội trưởng lên đầu tiên kia đánh ngã được hai mươi người khiêuchiến. Áo khoác quân trang người được cởi bỏ, chỉ mặc áo lót quân phục màu xanh lục,cơ bắp vạm vỡ chức sức mạnh vô biên.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn dời mắt, nhìn động tác của cậu ta, bắt chước trận đấu ởtrong đầu, chỉ có ngừng học tập ngừng nghiên cứu, mới có thể mạnh lên được.

      Lãnh Tâm Nhiên phát , Chu Đào này vừaxuất , khí của trận đấu liền thay đổidồn dập. Trước khi xu thế nghiêng về vị đội trưởng kia, nhưng sau khi cậu ta tiến lên trậnđấu, khí thế của vị đội trưởng đánh đâu thắng đó, gì cản nổi kia bị áp đảo rồi.

      Người đàn ông này, rất nguy hiểm!

      Lãnh Tâm Nhiên thầm nghĩ trong lòng.

      Trận đấu bắt đầu rất nhanh, giống như dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên, xu thế hoàn toàn nghiêngvề bên. Chỉ là, bên này nghiêngvề đội trưởng, mà nghiêng về vị trung úy Chu Đào kia.

      "Tôi cho nghe...trung úy Chu trước kia khi còn ở trong đội là quán quân đánh đơn, tôi nghĩ ở đây nhiều người như vậy, cũng chưachắc có người có thể so được với ấy."

      Có lẽ nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên có hứng thú với Chu Đào Chu Đào, người bên đột nhiên mở miệng .

      Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu, phát người thanh niên diện mạo vẫn còn rất non nớt, dựa theo phỏng đoán của , có lẽkhoảng hai mươi mốt hay hai mươi hai. Mắt của cậu ta rất lớn, còn có răng khểnh rất đánh ,thấy Lãnh Tâm Nhiên nhìn cậu ta, lại lộ ra nụcười thẹn thùng.

      "Cám ơn."

      xong, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục chuyên tâmnhìn lên đài thi đấu.

      Trận đấu kéo dài được vài phút, tuy chưa cókết quả, nhưng chỉ cần là người có mắt đều biết, kết quả này có bất kỳ nghi vấn nào, chính là Chu Đào thắng. Thực lực của hai người, căn bản cùng trình độ, vị đội trưởng kia có thể đánh được đến bây giờ, coinhư là quá tốt rồi!

      Quả nhiên, sau ba phút, vị đột trưởng kia bị ChuĐào bắt lấy té ngã mặt đất.

      Sau khi vị đội trưởng kia thua, lại có năm sáungười bước lên khiêu chiến. Nhưng kết quảcũng giống nhau, Chu Đào toàn thắng. Mà trừ bỏ vị đội trưởng kia, mấy người còn lại, khôngai chống đỡ được cậu ta quá mười phút.

      Chiến tích như vậy, cho dù là Lãnh Tâm Nhiênkiến thức rộng rãi, cũng nhịn được thầm cứng lưỡi.

      rất khẳng định, thực lực của mình tuyệt đối yếu hơn trung úy Chu. Tuy thắng được TônHồng, nhưng thực lực Tôn Hồng nhiều lắm chỉ có thể so được với binh lính bình thường, ngay cả vị đội trưởng kia, ông ta cũng nhất định có thể thắng đươc, sức lực đủ. Ở nơi mạnh đối mạnh này, sức lực, là vô cùng quan trọng, thậm chí có thể xem như là nhân tố để giành được thắng lợi!

      Lại tiện tay đẩy ngã người ra khỏi trận, Chu Đào nhìn quanh bốn phía, mặt trướcsau vẫn mang theo nụ cười ôn hòa: "Còn có ai muốn thử ? Chỉ là treo đổi mà thôi, cần khẩn trương."

      " dễ, mấy người lên kia đều ở đội đội hai, ngay cả bọn họ còn vì khinh địch màthất bại, ai dám lên nữa chứ.." Cậu thanh niên răng khểnh than thở, sau đó lại nhìn về phía bêncạnh theo bản năng: " ....A...."

      Ngay khi cậu ta hô lên tiếng đầy kinh ngạc, giọng nữ trong veo mà lạnh lùng vang lên giữa đấu trường: "Tôi tới!"
      Chương 81: 41 phút thần thoại


      Theo thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng này,ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lãnh Tâm Nhiên.

      Nữ giữa bầy nam, chính là hoàn cảnh tạicủa Lãnh Tâm Nhiên.

      Tuy mặc quân phục, nhưng vóc dáng xinh xắnkia, cùng với thanh mềm mại, vẫn có thể khiến cho trở nên khác biệt so với những người xung quanh.

      Chu Đào cũng bị chấn kinh.

      Cậu ta vốn tưởng rằng, này chỉ có lá gankhá lớn mà thôi, nghĩ tới ra lại biết trời cao đất rộng như thế. Mình giả quyết vài người trước mặt nhiều người như thế,vậy mà còn dám tới khiêu chiến, là nghémới sinh sợ hổ mà!

      Cậu ta cầnp phải dạy dỗ tốt, nếu , sau này kiêu ngạo đến trời rồi?

      Chu Đào thầm tính toán trong lòng, lúc nàyLãnh Tâm Nhiên bước lên đài thi đấu trước ánhmắt dám tin của mọi người.

      "Tôi tên Lãnh Tâm Nhiên, xin chỉ bảo nhiềuhơn." Lãnh Tâm Nhiên tự giới thiệu trước, để ý thấy người đàn ông tên Chu Đào này tản mát ra loại khí tức thị huyết nguy hiểm. Loại khí tức này rất quen thuộc, chỉ có những người từng chân chính giết người rồi mới có. Trước kia toàn thân cũng đầy sát khí thị huyết, nhưng bây giờ có, bởi vì vẫn sạch , chưa từng trực tiếp giết người.

      "Xem ra là phụ nữ kém đấng mày râunha, vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tham gia huấn luyện kiểu này đấy. Bất quá, tại những người phụ nữ mạnh mẽ ngày càngnhiều, xem ra đồng chí Lãnh Tâm Nhiên cũng có chí hướng này nha."

      Khác với vẻ nghiêm túc của Trần , Chu Đào cho người ta cảm giác rất ôn nhu, lúcnói chuyện cũng mang theo tia trêu chọc vuiđùa. Mặt Lãnh Tâm Nhiên chút thay đổi : "Tôi chỉ muốn tự rèn luyện bản thân thôi.Đấu với sếp trận tôi mới càng có thể tìm ra những khuyết điểm của mình, như vậy mới mautiến bộ được." Ý tứ của rất ràng, lênđấu với Chu Đào, chính là để tìm ra khuyếtđiểm của bản thân, mục đích là để tiến bộ.

      Nhìn kia trong hoàn cảnh này vẫn có thể giữ được vẻ bình thản ung dung, trong lòng Chu Đào lên tia ngưng trọng. Tuykhông biết bối cảnh của này, nhưng cómột chuyện có thể khẳng định, , hề giống nữ sinh bình thường!

      có thể chống đỡ được khí tức lạnh lùng của quân nhân, sao có thể là người bình thường?

      Che giấu vẻ vui đùa mặt, Chu Đào trầm giọng : "Được lắm, tôi giúp tìm rakhuyết điểm của mình."

      Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

      Vốn nghĩ biết tự lượng sức mình kia tuyệt đối bị thua ngay trong chiêu nhưng khi nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn củaLãnh Tâm Nhiên liền thấy kinh hãi. Thời gian trôi qua, trận đấu càng ngày càng kịch liệt, vẻ mặt của những người vây xem chung quanh cũng ngày càng ngưng trọng!

      Sao có thể?

      Đây là cảm giác trong lòng của mọi người.

      Bọn họ tận mắt chứng kiến lợi hại củatrung úy Chu, nhiều người ở đây đều thểchống đỡ với ta quá mười phút. Nhưng mà tại, này, chống đỡ được hơnnăm phút rồi! Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của trungúy Chu, bọn họ biết, ta hề nhường, là thực lực thực của kia!

      Kết quả đó, thể là quá ngoài ý muốn.

      Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều thu hồivẻ vui đùa mặt, mắt chớp nhìn chằm chằm lên đài, nhìn hai người thi đấu kia. mạnh! Lãnh Tâm Nhiên thất kinh trong lòng, người đàn ông nhìn tùy tiện này, rất mạnh, là người mạnh nhất được gặp từkhi trọng sinh đến giờ. Tôn Hồng của Long Hồn, so với cậu ta chỉ yếu giống nhưcon kiến. Chiêu thức của cậu ta hề phứctạp, chỉ là những động tác đánh đơn giản. Nhưng mà, trước lực lượng tuyệt đối trước mắt,những chiêu thức này lại giống như được ban cho linh hồn mới, lực sát thương chỉmạnh lên gấp mười lần. Lãnh Tâm Nhiên vừa né tránh, vừa ghi nhớ từng chiêu thức của cậu ta vào lòng. Ở trước mặt cậu ta, động tác của côđều bị kiềm chế, chỉ có thể bị động khôngngừng né tránh. Tình huống này, kéo dài ít nhất mười phút rồi!

      Lúc này trong lòng Chu Đào cũng rung động.Tuy cậu ta biết Lãnh Tâm Nhiên này yếuhơn mình, nhưng vẫn bị thực lực chân chính của làm cho kinh ngạc. xinh xắn như thế, lúc thi đấu lại có thể mạnh hơn cảbộ đội đặc chủng cấp dưới của cậu ta? Cậu ta thừa nhận, cậu ta bị người này đả kích rồi.

      Trận đấu từ phút thứ ba trở liền trở thành cậuta chủ động còn đối phương né tránh, tuy trong mắt người ngoài cậu ta chiếm thế thượng phong, nhưng kỳ chỉ mình cậu ta biết những nỗi khổ trong đó. Cậu ta tuy chiếmthế thượng phong, nhưng những động tác côngkích của cậu ta đều bị đối phương tránh được. lần cậu ta dùng toàn lực xuất kích, đều giống như đánh vào bị bông trở nên vô dụng.

      Cục diện cứ giằng co như thế, Chu Đào ngừng tiến công, còn Lãnh Tâm Nhiên lại khôngngừng né tránh.

      Sân huấn luyện vốn náo nhiệt lại từ từ lâm vàokhông khí yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị trận đấu này hấp dẫn, nhìn chăm chú vào động tác của người đài.

      Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi vấn, kia, mạnh thế sao?

      Đồng thời, tự tin của bọn họ cũng bị đả kíchnghiêm trọng. Bọn họ vẫn luôn tự hào với thânphận bộ đội đặc chủng, thân phận này, chỉ đại biểu cho vinh quang tuyệt đối, quan trọng hơn là tượng trưng cho thực lực. Nhưng mà tại, nhìn thấy xinh xắn ngũ quan tinh xảo nhày đấu với sếp lâu như thế, sựtự tin liền bị đả kích nghiêm trọng! Lãnh Tâm Nhiên mực tìm cơ hội phản kích, thực sựcủa cách biệt Chu Đào quá lớn, muốn tìm cơ hội này là khó càng thêm khó.

      Nhưng vẫn cẩn thận tìm kiếm, từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Vừa né tránh vừa tìmkiếm nhược điểm của đối phương. C6 hy vọng xa vời là lần này có thể đánh bại Chu Đào,nhưng mà, thể chấp nhận trận đánh mà mình chỉ có thể bở thế bị động. Cho dù thua, cũng phải thua trong vinh quang!

      Trận đấu kéo dài được 20 phút, phá kỷ lụclúc đầu của vị đội trưởng kia. Nhìn thế này, tất cả mọi người đều biết, thực lực của kia, ra là mạnh đến thế!

      Cho dù là có bất ngờ đến mức nào, bọn họ vẫntiếp tục nhìn.

      Nhìn động tác nhanh nhẹn nhưng phản ứng bảnnăng của dã thú của kia, mọi người sau khi trải qua chấn kinh quá lớn, thậm chỉ bắt đầu vô cảm rồi!

      , vậy mà còn mạnh hơn cả bọn họ. có gì, có thể đả kích người đến thế!

      Nhưng mà, khi đương bị đặt trướchoàn cảnh như thế, trừ việc chấp nhận, còn biện pháp khác.

      Từng giây từng phút trôi qua, tuy cục diện trậnđấu vẫn luôn nghiêng về bên, nhưng ai cảm thấy phiền cả. Bọn họ rất thực lực của trung tá Chu, tuy tại ta vẫn chiếthế thượng phong, ta vẫn luôn chủ động,nhưng nhìn mỗi lần ta công kích đều bị đốiphương nhanh nhẹn né được bọn họ liền biết, trận đấu này, chỉ có như thế!

      Quả nhiên, vào phút thứ hai mươi lăm, LãnhTâm Nhiên vẫn luôn né tránh ra động tác. Sau khi né tránh công kích của Chu Đào, khi đối phương còn chưa kịp thu hồi thế công ra quyền!

      Quả đấm nho kia, nhìn mềm mại chút sức lực, nhưng khi quả đấm rơi vào người,toàn thân Chu Đào đều chấn động , mọi người đều biết, tình chỉ đơn giản như thế!

      Quả đấm kia chính là tín hiệu phản kích của Lãnh Tâm Nhiên, tiếp theo, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu loạt thế tiến công nhanh như chớp.

      Nhìn bóng dáng xinh khôn như thỏ nhanhnhẹn né tránh công kích kia, trong lòng mọi người đều sinh ra nghi vấn: bọn họ khôngmệt sao?

      "Tôi thua."

      Sau 40 phút, Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh ra ba chữ.

      Tuy trận đấu kết thúc, nhưng vẫn ai gì. 40 phút! Cư nhiên có thể đấu với trung tá Chu tới 40 phút mới có kết quả? Thành tích này, phá vỡ kỷ lục tốt nhất bọn họ tạo ra lúc trước.

      Hơn nữa, bọn họ còn lần đầu tiên được nhìn thấy vẻ mệt mỏi mặt trung úy Chu!

      Tiểu Quái Vật!

      gắng ngẩng cao đầu đứng thẳng đài kia, trong lòng mọi người đều ra ý niệmnhư thế.

      Chu Đào cố gắng điều chỉnh hô hấp,nhìn sắc mặt hồng hào và ánh mắt trong suốt lóe ra tiahưng phấn nóng lòng muốn thủ của đối phương,trong lòng kinh hãi thôi. Cậu ta biết rất rõthực lực của mình, người có thể bức cậu ta đếnmức này, rất ít rất ít. tại, trước mặt cậu ta lại có thêm người, lại còn là yếuớt! này, khiến cho cậu ta bị đả kíchkhông !

      tại, rốt cục cậu ta cũng hiểu sao lại xuất ở đây. Hơn nữa, trong lòng còn có chútchờ mong, tồn tại của Tiểu Quái Vật này, có thể nâng cao hiệu quả cho kỳ đặc huấn. Dù sao, có Tiểu Quái Vật như thế tồn tại, tất cả mọingười càng có thêm động lực đế phấn đấu.Mọi người đều có tự tôn, ngườiđàn ông nào chấp nhận được chuyện mình thua !

      " tệ!"

      Cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, Chu Đàotán thưởng . Mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫnkhông chút thay đổi, chỉ là ánh mắt rất sáng,giống như dã thú phát ra con mồi vật, cònlại có chút cảm xúc dao động nào: "Anhmạnh hơn tôi!"

      Nghe câu đầy bất mãn như thế, khiến cho Chu Đào có chút dở khóc dở cười.

      "Từ hai mươi mốt tuổi tôi bắt đầu tham gia huấn luyện trong quân đội, đến giờ mườimấy năm, người có thể đấu với tôi trong thờigian dài như thế rất ít, người. Xem ra, lúc trước tôi xem thường rồi, Tiểu Quái Vật!"

      Chu Đào chút khách khí !

      Lại được người ta gọi là "Tiểu Quái Vật". Lãnh Tâm Nhiên cũng giận. Từ lúc ở Long hồn, Tôn Hồng vẫn kêu như thế. Tiểu QuáiVật Tiểu Quái Vật, dầu gì cũng là cách tượng trưng cho thực lực!

      Chu Đào khẳng định, tuy bị Lãnh Tâm Nhiêntrực tiếp coi như có, nhưng lại khiến cho trong lòng mọi người ở đây đều chấn động! Cực kỳ hiển nhiên, bọn họ đều ràng, nhỏlúc trước vẫn bị bọn họ xem thường này, thựclực còn mạnh hơn cả bọn họ! này, thể là quá đả kích người!

      Bước từ đài xuống, Lãnh Tâm Nhiên cảmgiác được rất nhưng ánh mắt nhìn mình củanhững người xung quanh khác. Lúc trướcđều là tò mò xem kịch vui là chính, nhưng hiệntại, là tăng thêm phần kiêng kị và khôngdám tin, thậm chí, còn có chút kính sợ!

      Ở đây, là thiên hạ của kẻ mạnh. Kẻ mạnh làmvua, chỉ cần bạn có đủ thực lực, có thể nhận được tôn trọng và kính sợ. Cực kỳ hiển nhiên, khi Lãnh Tâm Nhiên biểu ra thựclực của mình, nhận được tôn kính củakhông ít người!

      " lợi hại!"

      Trở lại vị trí ban đầu, cậu thanh niên răngkhểnh liền hưng phấn

      Lãnh Tâm Nhiên mặt chút thay đổi lắcđầu: "Tôi còn rất yếu, ta mới mạnh!"

      Ánh mắt sáng ngời, trực tiếp quét đến gươngmặt tươi cười đài của Chu Đào.

      câu chút để tâm của Lãnh TâmNhiên, lại khiến cho nụ cười mặt cậu thanhniên kia trở thành cười khổ, mà những người khác nghe thấy lời này của đều lệ rơi đầymặt, còn gọi là rât yếu, vậy những người ngay cả cũng bằng như bọn họ sao chịu nổi đây!

      "Tôi tên Thường Triết, có thể làm bạn ?"

      Tuy bị đả kích, nhưng cậu thanh niên răngkhểnh rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng của mình lại, cười tít mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      Nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ta, Lãnh Tâm Nhiên do dự gật đầu: "Xin chào, tôi là Lãnh Tâm Nhiên."

      "Tôi có thể gọi cậu là Tâm Nhiên ? Cậuthật lợi hại nha. Vẫn là lần đầu tiên tôi thấy cóngười đánh được với trung tá Chu lâu như thế đó!"

      Thường Triết hưng phấn .

      "Có thể."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu.

      "Tâm Nhiên, có phải cậu xuất thân từ gia đìnhnhà võ hay tham gia đội tuyển võ thuật để giành giải thưởng gì đó ? Hay là, có từng làm nữ binh trong quân đội ?"

      Thường Triết là thanh niên rất hoạt bát,vừa biết tên Lãnh Tâm Nhiên xong liền bắt đầuhỏi những chuyện mình tò mò.

      " phải, tôi là học sinh."

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu phủ nhận những suyđoán của Thường Triết.

      Thường Triết tin trừng lớn mắt: "Sao có thể? Cậu lợi hại như thế, sao có thể là học sinh bình thường chứ? Là trường quân đội sao? Lớp mấy?"

      "Sắp vào đại học, phải trường quân đội,chỉ là trường đại học tổng hợp bình thườngthôi."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Nếu để cho mọi người biết trường đại học X đứng đầu cả nước lại bị hình dung thành cái trường đại học tổng hợp bình thường, phỏng chừng gây chấn động. Ngay cả đại học đứng đầu cả nước còn là đại học thường, vậy trình độ nào mới gọi là bình thường chứ, chẳng lẽ là Havard hay Cambridge sao?

      May mà Thường Triết tin lời của , hỏi tiếp, nếu đám người bị dọa đến rụng răng.

      "Bất quá cậu rất lợi hại nha, lúc nàochúng ta đấu thử ?" Thường Triết cười xấu xa.

      "Được."

      Lãnh Tâm Nhiên phát , người thanh niên bên cạnh này, tuy nhìn thà phúc hậu,nhưng dáng người cũng tệ, rất cườngtráng. Đương nhiên xem dáng vẻ cường tráng này là mập mạp, ở trong quân đội, khỏe mạnh chính là bắp thịt rắn chắc. Ngườinhư vậy, trong cơ thể chứa sức mạnh khổnglồ.

      Thường Triết ngây ra cười ngây ngô, dộ dángkhông khác gì những nam sinh bình thường.


      thể nào!"

      Trần ngồi phịch xuống ghế, nhìn Chu Đàotrước mặt, quyết đoán phủ nhận lời của cậu ta.Chu Đào cũng biết làm sao: "Nếu có thể,tôi cũng muốn chuyện này là thể.Nhưngsự ở ngay trước mắt, mới vừa rồi, tôi đãđấu thử với ấy. Trước ấy, tôi ném sáubảy tên lính xuống đất, nghĩ tới ấy lạicó thể chống đỡ lâu như thế, đả kích ít người. Ngay cả tôi cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, vốn cho rằng chỉ là nữ sinh bình thường, nghĩ tới lại có bản lãnh như thế."

      Trần giống như bị sét đánh ngang tai đứng đó, đáy mắt dậy sóng, đợi đến khi ta bình tĩnh lại ngồi xuống ghế dựa, mới thở dài : " ra, tôi thực nhìn lầm rồi!"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :