1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62: Nhận ra


      Rất nhanh, trong phòng liền truyền ra từng đợtla hét thảm thiết của con .

      Đáng tiếc, mọi người bên ngoải đều hềsinh ra chút đồng tình nào với ta.

      Nếu phải hôm nay Dạ Mộc Thần tới kịp,lúc này người gặp nạn rất có thể là Lãnh TâmNhiên.

      Suy đến đây, tất cả mọi người đều có chút đồng tình nào. Bắc Âu Hân, nhiều lắmcũng được xem như tự làm tự chịu mà thôi.

      Dạ Mộc Thần nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của người trong lòng, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhàng nhíu mà: "Chúng ta trước?"

      Lãnh Tâm Nhiên đối với tình trạng thảm hạicủa người khác cũng có chút hứng thú nào. chì làm việc mình nên làm, nhưng hề có sở thích xem trò "quần ma loạnvũ" đó.

      Nghe được câu hỏi của Dạ Mộc Thần, nhẹnhàng gật đầu: "Ừ."

      Có lẽ là vì tín nhiệm với người bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy toàn thân như nhũnra, khí lực toàn thân cũng từ từ tản . Đemphần lớn sức nặng cơ thể dựa vào người bêncạnh, tùy ý đối phương dẫn mình .

      Dạ Mộc Thần thấy tín nhiệm của Lãnh Tâm Nhiên dành cho mình như vậy, hàn băng trongmắt liền tan chảy, ánh mắt nhìn đối phương cũng ôn nhu như nước. Bất quá, "Trí Viễn, cậuở lại đây. Hoàn thành mọi việc trở về."

      Nhìn lướt qua căn phòng cực kỳ náo nhiệt, con ngươi màu lục của Dạ Mộc Thần lên sát khí.

      Ninh Trí Viễn khẩn trương gật đầu: "Vâng."

      "Các cậu cũng ở lại đây. được để cho ta chết, tôi muốn, khiến cho ta sống bằng chết."

      Thanh băng lãnh vô tình, tuyên bố thảmcảnh mà Bắc Âu Hân sắp phải trải qua.

      Dặn dò xong xuôi mọi chuyện, Dạ Mộc Thần liền dẫn Lãnh Tâm Nhiên rời khỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở vị trí ghế phụ, vẻ mặtmờ mịt, nhìn người đàn ông tuấn mỹ lái xe bên cạnh, lộ ra nụ cười ngây ngốc: "Thần..."

      Nghe được xưng hô quen thuộc kia, gương mặt tuấn mỹ của Dạ Mộc Thần rốt cuộc cũng có chút thay đổi. Nhưng cũng gì, chỉ đạp chân ga tăng tốc độ lên mức cao nhất. đưa Lãnh Tâm Nhiên về nhà, màmang đến ngôi biệt thự mình ở.

      Có lẽ là do điều hòa trong xe quá thoải mái,cũng có lẽ là vì cố áp chế nên tác dụng của thuốc lại phát tác, đợi đến khi Dạ MộcThần đỡ Lãnh Tâm Nhiên lên nhà, Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn mờ mịt, môi đỏ ửng, nổi bậtgiữa làn da trắng như tuyết. Tuy vẻ ngoài lúc này của Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể tính là bậctrung, nhưng chính kết hợp đó, lại tạo nênmột hình ảnh mị hoặc động lòng người.

      Nhìn cánh môi mềm mại hơi cong lên trong vô cùng rực rỡ đó, con ngươi màu lục của Dạ MộcThần càng trở nên thâm trầm. Trực tiếp cúi người bế toàn thân tỏa ra khí tứcđộng lòng người ra khỏi xe, nhanh lên phòng.

      Phong cách bài trí trong nhà của Dạ Mộc Thần rất giống , lấy phong cách khiếm tốn mà xa hoa làm chủ đạo, vừa đơn giản vừa trang nhã.Trong căn phòng, nhìn đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ lại, phát rất nhiều trân phẩm xaxỉ. Cho dù nơi đây chỉ làm chỗ ngủ tạm thời của , những vẫn vô cùng xa hoa cao quý, đủ cho thấy bối cảnh của tầm thường chút nào.

      "Nóng...Nóng quá...."

      Lãnh Tâm Nhiên ngồi sofa phát ra từngtiếng ngâm khẽ, quần áo người cũng bị cởi ra theo bản năng, lộ ra làn da trắng hồngnhư trân châu bên trong.

      "Nhiên!"

      Dạ Mộc Thần nhíu mày, nhàng vỗ vỗ mặt .

      Đôi mắt to đen láy mê mang của Lãnh Tâm Nhiên mở to, khi nhìn thẳng vào đôi mắtmàu lục kia đột nhiên nở nụ cười: "Thần"

      Xưng hô thân thiết như vậy, khiến cho khuônmặt Dạ Mộc Thần phát ra loại hưng phấn đầy mê hoặc. Nhưng che giấu rất tốt, tình hình tại của tốt chút nào, vào phòng tắm chuẩn bị nước, sau đó trở về ôm côlên thả vào bồn tắm lớn đầy nước lạnh.

      tại, vẫn chưa nhận nhau, anhkhông muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

      Cho dù bọn họ có là người , nếu được người cho phép, cũng làm hành động gì quá đáng. Cho dù lúc này đangbị người khác hạ dược, biện pháp tốt nhất chínhlà làm chuyện thân mật, cũng muốn.

      Bị ngâm trong nước lạnh, ý thức của Lãnh Tâm Nhiên lập tức thanh tỉnh.

      Nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, lại nhìn trênngười còn đầy đủ quần áo, nhớ lại những chuyện lúc trước, biết, nhất định là người kia dẫn mình về. Cảm giác đó, khiến cho cảmthấy an tâm. Cứ như vậy, ngâm trong nước gầnnửa giờ, Lãnh Tâm Nhiên mới quấn khăn tắm đira ngoài. Nhưng mà, vẫn chưa kịp gì vớiDạ Mộc Thần, nhiệt độ quen thuộc kia lại bắtđầu lan tràn trong cơ thể, khiến cho khuôn mặttrắng nõn mà dễ dàng gì mới khôi phục lại trở nên đỏ bừng.

      Lại trở về phòng tắm, lần này, ngâm gần giờ mớt thấy dễ chịu chút. Nhưng tronglòng cũng có bất kỳ cảm xúc vui mừng nào, suy đoán rất tốt, linh cảm được loại dược liệu này cũng dễ dàng biến mất như vậy.

      Quả nhiên, sau khi chạy ra chạy vào phòngtắm năm sáu lần, mà thời gian mỗi lần ngàycàng lâu, suy đoán của được chứng thực.

      Dạ Mộc Thần cũng nghĩ tới loại dượcnày lại mạnh như vậy. Loại hương liệu kích dụcnày là từ Âu Mĩ tràn tới, nghe là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu. Ban đầu lưuthông ở thành phố A, nhưng bị quyến đoán hạ lệnh cấm. nghĩ tới, lại lan truyền đến thành phố C.

      Loại dược liệu này quá mạnh, căn bản khôngphải dùng để chơi đùa mà còn có mục đích hạingười. Loại thuốc này vừa tràn vào thành phốA được tuần, tình trạng bị cưỡng gian trongcác quán bar ở thành phố A tăng lên nghiêmtrọng. Ngay cả những quán bar thuộc quyềnquản lý của Diêm Môn, cũng xuất tình trạng này.

      Nhìn khuôn mặt lúc trắng bệch như giấy lúc đỏ bừng như lửa của người nọ, Dạ Mộc Thần nhịn được nữa. Cũng quan tâm bây giờ lúc rạng sáng, trực tiếp gọi cho người nào đó ở thành phố A.

      Vừa mở miệng, liền hỏi về chuyện t-8. Dù sao,tiếp tục thế này cũng ổn.

      "Ngâm nước lạnh sao , được đâu. Trừ phicậu có thể kiên trì ngâm nước lạnh trong mườitiếng, nếu , dược hiệu căn bản khônggiảm mà còn ngày càng lợi hại. Nhưng mà, cho dù ngâm nước lạnh mười tiếng, người bình thường dù chết cũng mất nửa cái mạngrồi. Tôi có nghiên cứu điều chế được thuốc giảirồi, nhưng còn chưa có thử nghiệm lâm sàng, tạm thời chỉ mới thử nghiệm số động vật và người, cho nên vẫn còn nguy hiểm rất lớn. Vậy nên, lão Đại, đề nghị của tôi là, loại dược này, hoặc là làm, hoặc là cố gắng chịu đựng. Trừ hai cái này, còn biện pháp nào khác cả."

      Cúp điện thoại, mặt của Dạ Mộc Thần đen như đáy nồi.

      Trần Phong, Bắc Âu Hân, còn cả đám người đó, là quá đáng giận rồi! Trừng phạt bằngcách này vẫn còn quá tiện nghi cho bọn họ!

      "Trí Viễn, cho mấy người kia bài học sâu sắc. Tôi muốn cho bọn họ sống bằng chết!"

      Cảm nhận được phẫn nộ, Dạ Mộc Thầnkhông chút do dự trực tiếp gọi điện thoại cho Ninh Trí Viễn ở quán bar ra lệnh.

      Đến sáu giờ sáng, tác dụng của thuốc trongngười Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng từ từ biếnmất.

      Sở dĩ có thể ngâm nước ít hơn gần nửa thờigian, chỉ vì hít vào lượng thuốc rất ít, mà ít nhiều còn do ý chí kinh người của .

      Dù như vậy, Lãnh Tâm Nhiên vẫn bị cảm.

      Sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, hai má đỏứng bình thường, môi khô nứt. Đây là bộ dáng của từ sau lần cuối cùng bước ra từ phòng tắm.

      đợi bước ra, trước mắt bắt đầu hoalên, tuy nhiên khi chuẩn bị ngã xuống, DạMộc Thần sau đêm ngủ nhanh tayôm lấy thắt lưng , sau đó bế lên đưa vàophòng.

      chưa bao giờ cho người khác ở lại trong phòng mình qua đêm, cho nên, trong căn biệtthự to lớn, chỉ có gian phòng ngủ chính làcó giường có chăn.

      chút do dự, Dạ Mộc Thần trực tiếp đặtLãnh Tâm Nhiên lên giường mình, sau đó bắtđầu lấy nước và thuốc cảm.

      Những thứ này, đều là do gọi điện thoại bảo người ta đưa tới.

      Bởi vì bị bệnh, bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiêntrở nên cực kỳ yếu ớt.

      Vốn là trúng dược, sau đó lại phải ngâm nước lạnh đêm, nóng lạnh trộn lẫn như vậy, cho dù là người sắt cũng phải ngã xuống.

      Uống thuốc xong, Lãnh Tâm Nhiên liền nằm xuống ngủ. nhớ, hôm này là ngày gặp ông của Dung Thiếu Tuyệt. Đáng tiếc, còn chưa kịpnói ra chuyện này, ngủ rồi.

      Nhìn thấy ngủ, Dạ Mộc Thần sau đêm ngủ, đôi mắt màu lục đầy vẻ mệt mỏi, cuối cùng nhịn được dùng tay nhàngsờ mặt . Nếu phải vì quá nhớ nhung, cũng tin tưởng vào suy đoán kia của mình.

      người, ràng chết, lại trọng sinh trongmột thân thể khác tại thành phố khác.

      Chuyện như vậy, cho dù là ai cũng thể tưởng tượng được.
      ******
      Rất tiếc là có H rồi............. Nhưng phải công nhận là thích Thần đấy!!!
      Chương 62.2: Nhận ra


      Nhưng mà, lại có suy đoán này, hơn nữa, còn rất tin tưởng vào điều đó. Nhìn lâu vàothân thể xa lạ ngủ kia, sau cùng Dạ Mộc Thần vẫn xoay người rời khỏi phòng.

      nhớ, hình như mọi thứ của Lãnh TâmNhiên đều đặt ở phòng khách.

      Có lẽ, ở đó, có thể tìm được chứng cứ mà mình vẫn luôn tìm kiếm.

      Tấm hình chụp chung kia, là tấm ảnh chụp chung độc nhất vô nhị, tấm ảnh bị mất ngoài ý muốn trong căn phòng của , chính là chứngcứ tốt nhất.

      Dựa theo hiểu biết của về , nếu cầm tấm ảnh đó , vậy khả năng lớnnhất, nó được cất trong ví tiền của .

      Tim được ví tiền, động tác của Dạ Mộc Thần đột nhiên dừng lại.

      thậm chí có chút sợ hãi!

      Dạ Mộc Thần luôn cao cao tại thượng giống như vương giả mà cũng có lúc sợ hãi, nếuchuyện này bị đồn ra ngoài, chỉ sợ ai tin.

      Nhưng mà rất may, đó lại là .

      rất lo lắng, nếu trong ví tiền có vật mà mình muốn tìm, vậy ...., hy vọng đột nhiên xuất trong mấy ngày nay tan thành bọt biển, biến mất trong khí. Anhkhông dám khẳng định, bản thân mình lúc này, còn có thể chịu được cảm giác từ hi vọng hóa thành tuyệt vọng này hay !

      Hồi lâu sau, ngón tay khớp xương kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở khóa kéo của ví tiền.

      Ví tiền mà Lãnh Tâm Nhiên là loại rất bìnhthường, có số chuyện hề xem trọng, nếu như cần thiết, khôngdành quá nhiều thời gian để chăm chút cho vẻ ngoài của mình.

      Từ từ mở ví tiền ra, bên trong chỉ có mấy tờtiền giấy màu đỏ, thẻ tín dụng rất ít, ít đến mức khiến cho tâm của Dạ Mộc Thần trở nên run rẩy.

      Nhiên của , nữ vương cao cao tại thượngcủa . Trong ví tiền chư bao giờ để tiền mặt, chỉ mang theo mấy thể tín dụng kim cươngdành cho khách quý, vậy mà giờ đây, lại sa sútđến mức này.

      Phát này, khiến cho trong lòng Dạ MộcThần đột nhiên trở nên khó chịu.

      Nhưng mà, đợi suy nghĩ quá nhiều,tấm ảnh quen thuộc nằm trong ví tiền khiếncho mắt trợn lên lớn.

      nam nữ, nam tuấn mỹ nữ xinh đẹp, vẻmặt người nam lạnh nhạt, khuôn mặt người nữ cũng chút biểu tình, nhưng khí giữa hai người lại vô cùng ấm áp. Chỉ cần nhìnthấy tấm ảnh này, dễ dàng nhận ra loại tình cảm khắc cốt ghi tâm giữa hai người họ.

      Người nam có đôi mắt màu lục vô cùng mị, người nữ diện mạo xinh đẹp, theo cách thời xưa, chính là hồng nhan họa thủy.

      Khuôn mặt hai người đều rất quen thuộc,người đàn ông có vẻ mặt lạnh nhạt kia, chính làDạ Mộc Thần , môn chủ Diêm Môn. Mà người bên cạnh lại giống như báu vật mê người, là tín nhiệm nhất, cũng là người mà nhất, Huyết sư Lãnh TâmNhiên.

      Nhìn thấy tấm hình này, Dạ Mộc Thần pháthiện tầm mắt của mình dần trở nên mơ hồ.

      Tuy lúc trước nắm chắc đến 80%, nhưng khi mọi chuyện được chứng thực ràng, vẫncảm thấy kích động kiềm chế được. Nếu phải tính tình của trời sinh vui buồnđều lộ ra mặt, chỉ sợ lúc này hưngphấn đết mức điên cuồng hét lớn rồi.

      Nhiên...........

      Nhiên...........

      là em sao?

      Chẳng quan tâm đến hình tượng, Dạ Mộc Thần trực tiếp ngồi lên thảm, trong ánh mắt màu lục phát vẻ đau xót khó nên lời.

      Nhiên, là em sao, em trở về bên cạnh sao?

      Nhưng mà, vì sao em mọi chuyện với ?

      Kích động, nghi hoặc, hưng phấn, mừng rỡ nhưđiên, đau buồn, nhiều loại cảm xúc đồng loạt tràn đến, gộp lại thành cảm xúc hỗn loạn vô cùng phức tạp.

      Ngồi đờ đẫn thảm giống như kẻ đần độn, lớp mặt nạ lạnh lùng mặt cũng bị gỡxuống, lột ra vẻ mặt vặn vẹo là đangkhóc hay cười, Dạ Mộc Thần như thế, hoàn toàn khác hẳn với lúc của thườngngày.

      Từ khi sinh ra, là đế vương cao cao tạithượng, tôn quý thể xâm phạm. Hơi thởcường đại của , khiến cho người bìnhthường thể tiếp cận. Vẻ mặt của luôn nghiêm túc lạnh lùng, gần như có tìnhcảm, hề bị dao động bởi bất cứ chuyệngì. Nhưng giờ khác, rốt cuộc cũng có hỷ nộ ái ố giống người bình thường, tất cảnhững thứ đó, đều là vì mất nay lại tìm thấy kia! Cầm tấm ảnh tay, độtnhiên rất muốn chạy ngay vào phòng lay tỉnh côgái ngủ mê man kia, sau đó hỏi , vì saophải làm như vậy, vì sao nhận , vì sao lại muốn giữ khoảng cách với , vì sao, vìsao......

      Nhưng mà, lý trí lại cố níu lại, khiến choanh chỉ kêu gào trong lòng mà có hànhđộng bất cứ hành động nào.

      phải muốn, chỉ là vì hiểuNhiên, cũng tôn trọng . Nếu muốn nhận lại mình vào lúc này, vậy , cần nhận nhau, chỉ là, đợi đến ngày bọn họ nhân lạinhau, đừng trách khách khí!

      Ngay cả cũng dám gạt, lá gan cànglúc càng lớn rồi!

      Tuy suy nghĩ rất hung ác, nhưng Dạ Mộc Thần lại phát , ánh mắt của mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu, vẻ mặt của , có baonhiệu sung sướng và hạnh phúc!

      Loại sung sướng này, vẫn duy trì cho đến khiNinh Trí Viễn gọi điện đến.

      "Thiếu gia."

      Trước mặt Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn luônkính cẩn trung thành.

      "Mọi chuyện làm tốt, người có muốn tới xem ?"

      Dạ Mộc Thần nghĩ nghĩ, sau đó "ừ" tiếng,liền cúp điện thoại.

      phải vì tò mò với tình trạng tại của những người này, mà là, muốn cảnh cáonhững người tổn thương đến vùng cấm của . Người của Dạ Mộc Thần , phải ngườinào cũng có thể đụng đến!

      Trần Phong, Bắc Âu Hân, còn có chủ nhiệm lớpA dám can đảm gây tổn thương cho , ai cũng đừng nghĩ trốn được.

      Sau khi suy nghĩ thông suốt, trở lại phòng, nhìnngười vẫn ngủ say như cũ, chú ý thấy sắc mặtcủa dần trở nên hồng hào, còntrắng xanh như trước, lúc này mới thả lỏng tinhthần mà nhàng thở ra.

      Tìm giấy bút, viết dòng ghi chú, dán lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

      "Thiếu gia."

      Dạ Mộc Thần vừa tới, Ninh Trí Viễn tiến lêngiúp mở cửa xe.

      Vẫn là quán bar tối qua, nhưng ban ngày xa hoa như lúc tối, trong có vẻ quạnh quẽ hơnrất nhiều.

      Dọc theo đường , có ai đến ngăn cảnanh, ngược lại, nhìn thấy ít kẻ bị đứt tay đứt chân nằm mặt đất.

      biết, những người này chính là tay chânlàm việc cho quán bar. Tuy nhiên, những kẻ tay chân ra gì này, sao có thể so được với thủ hạ của .

      Vòng qua hành lang dài đến căn phòng ngày hôm qua.

      "Thiếu gia."

      Nhìn thấy Dạ Mộc Thần, hai vệ sĩ canh giữ ở cửa cung kính hành lễ.

      "Mở ra."

      Cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, rất hiển nhiên là đám người bị nhốt trong phòng cả đêm vẫn chưa rời khỏi phòng.

      Nghe được mệnh lệnh của Dạ Mộc Thần, mộtvệ sĩ mở cửa phòng ra, mùi hương đặc biệtlập tức tràn ra.

      Trong cái mùi hương nồng đậm đó, có mùi máutươi, còn có cả mùi hương của dược liệu, hương vị cực kỳ khó ngửi, xộc thẳng vào mũi khiến người ta thiếu chút nữa ngạt thở mà ngất .

      Trong phòng, mặt đất, có mười mấy ngườiđang khỏa thân.

      Đa số đều là nam, chỉ có nữ.

      Chỉ là, ở trong này, nam hay nữ đều có gì khác nhau rồi.

      Người nữ đúng là Bắc Âu Hân, hình tượng vốn thanh khiết trong sáng của hoa hậu giảng đườngđã hoàn toàn biến mất, cơ thể trần trụi đầy vết hôn và vết cắn xanh xanh tím tím, dưới hạ thân lại vô cùng dơ bẩn và nhầy nhụa, ánh mắttrống rỗng, môi bị cắn nát, khóe miệng tràn ra tơ máu, bộ dáng giống hệt người thực vật.

      Chương 63


      Rất nhanh bác sĩ liền chạy đến, nhưng chưađược đồng ý của mẹ, Bắc Âu Hàn tự ý dẫn họ lên lầu.

      Hồi lâu sau, cuối cùng Bắc Âu phu nhân cũng xuất , ra hiệu bằng mắt bảo lên, sau đó lập tức trở về phòng.

      Đợi đến khi bác sĩ kiểm tra xong đưa ra kết luận, khuôn mặt Bắc Âu Hàn liền trở nên tái mét trong nháy mắt, giống như bị sét đánh, theobản năng lùi về phía sau vài bước, lảo đảo suýt ngã ngồi sofa.

      Sao có thể? thể nào? Hân Hân sao cóthể....

      Tuy sắc mặt của hai người bọn họ rất khó xem,nhưng tình hình tại của Bắc Âu Hân quámức nghiêm trọng, bác sĩ còn cách nào khác đành phải mọi chuyện: "Hân tiểu thư bị xâm phạm cực kỳ nghiêm trọng. Dựatheo tinh dịch lấy ra từ cơ thể của tiểu thư,người gây ra chỉ có . Hơn nữa, đầulưỡi của tiểu thư còn bị cắt đứt, cho nên saunày...."

      "Là ai làm?"

      Bắc Âu Hân điên cuồng thét lớn.

      Em của , bảo bối được sủng ái từ nhỏcủa nhà bọn họ, lại gặp phải loại chuyện này, nhất định phải điều tra ràng mọi chuyện,khiến cho hung thủ sống bằng chết, rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

      Bắc Âu Hân rúc người trong chăn, miệng bị băng gạc băng kín, nhìn mẹ và trai bêncạnh, đột nhiên khống chế được gào thét: "A a a a a a a ............"

      Tuy ra lời, nhưng giọng điệu hungtợn, khiến cho mọi người ở đây nhất thời đềukinh ngạc.

      Sắc mặt của Bắc Âu Hàn trở nên cực kỳ khócoi. Rốt cuộc là ai có thù hận với Hân Hân lớn đến mức làm ra loại chuyện này? Nếu chỉcưỡng gian đơn thuần, cắt đầu lưỡi, vậy , chỉ có khả năng, hung thủ có thâmthù đại hận với Hân Hân, tới cùng là ai chứ?

      Mối quan hệ của Hân Hân ở trường rất tốt, có trở mặt với ai, chỉ có.... Đột nhiên,trong đầu lóe lên tia sáng, Lãnh TâmNhiên? Chẳng lẽ, chuyện này có liên quan đếnLãnh Tâm Nhiên? Lãnh Tâm Nhiên với HânHân luôn hợp nhau, giờ tay của Hân Hânđã bị phế rồi, rất có khả năng Hân Hân tìmcô để trả thù, sau đó ....

      Nghĩ đến khả năng này, liền bìnhtĩnh được. Lúc ở trong bệnh viện từng nghĩ, nếu Lãnh Tâm Nhiên và người nhà hắnxảy ra mâu thuẫn, nên đứng về bên nào. Tình thân, tình , hai thứ vốn nên chung sống hòa bình với nhau, đến lượt liền trở thành hai đầu thái cực. biết, nếu lựa chọn người nhà, vậy nhất định phải từ bỏ tình cảmdành cho Lãnh Tâm Nhiên. Nếu , phải vì Lãnh Tâm Nhiên mà từ bỏ người nhà của mình. Hai lựa chọn, cho dù là cái nào, cũng đều là đả kích rất lớn với .

      quan tâm làm mọi chuyện, Bắc ÂuHàn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, gọi di động cho Lãnh Tâm Nhiên. Sau hồi tìmkiếm, rốt cuộc cũng tìm thấy số của Lãnh TâmNhiên, chỉ là dãy số vô cùng đơn giản,nhưng lại thấy hồi hộp đến mức tim như ngừng đập.

      Hít vào hơi sâu, sau đó ấn phím gọi.

      "Tu Tu.........." Điện thoại kết nối, trong thời gian chờ đối phương bắt máy, Bắc Âu Hàn cảmthấy mỗi giây trôi qua đều vô cùng lâu, ngay lúc chuẩn bị tâm lý, điện thoại được kết nối. Nhưng mà, phải là giọng của ngườikia như nghĩ.

      "Alo?"

      giọng nam lạnh lùng nhưng dễ nghe từ đầu kia điện thoại truyền đến.

      Phản ứng đầu tiên của Bắc Âu Hàn là gọi nhầm số, nhưng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùngnói: "Xin hỏi Lãnh Tâm Nhiên có ở đó ? Tôi là bạn học của cậu ấy, tìm cậu ấy có chútviệc."

      " ấy bị bệnh, giờ ngủ. Khi nào ấy thức dậy tôi bảo ấy gọi lại cho cậu, cậu họ gì?"

      Ngữ khí của người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt, khiến cho người nghe cảm thấy lạnh người.

      "Tôi là Bắc Âu..."

      "Cốp!"

      Khi Bắc Âu Hàn vừa ra họ của mình, điện thoại trực tiếp bị cắt, nhanh đến mức kịp phản ứng, cầm điện thoại đứng ngây ngẩnmột hồi. Người đàn ông khi nãy là ai? Khí thế cường đại như thế? Giọng đó, còn nữa, vì sao lại nhận điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên? Bọn họ có quan hệ gì?.......... loại các câu hỏi lên trong đầu. ấy bị bệnh rồi sao? Bệnh có nặng ? Vậy............

      Lúc nghe được tin Lãnh Tâm Nhiên bị bệnh,Bắc Âu Hàn vốn cảm thấy lo lắng, sau đó mớithả lỏng người, nhàng thở ra. Nếu bị bệnh, vậy , chuyện của Hân Hân chắc sẽkhông liên quan đến rồi! Cái suy nghĩ này, biết là tự an ủi bản thân hay là lừa mình dối người!

      Nhưng mà, nhìn điện thoại hồi lâu, Bắc Âu Hàn vẫn nhịn được gọi lại lần nữa.

      Vẫn là người kia nhận điện thoại, nhưng khôngđợi mở miệng đối phương : "Cậu là người nhà Bắc Âu?"

      Bắc Âu Hàn gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Bắc Âu Hàn."

      biết, vì sao đối với người đàn ôngnày, chỉ nghe giọng thôi, liền cách nào kháng cự được, ngoan ngoãn giống như con mèo . Kẻ luôn cao ngạo như , giờ lạinghe lời như vậy đúng là kỳ quái!

      "Cậu tìm Nhiên có chuyện gì?" Người đàn ông kia tiếp tục hỏi.

      Nghe được xưng hô vô cùng thân mật kia, tâmBắc Âu Hàn liền đau đớn, nhưng mà, đột nhiênhắn nhớ tới, Lãnh Tâm Nhiên hình như sống chung với cha nuôi của . Chẳng lẽ, người đàn ông này là cha nuôi của ? Chỉ là, giống lắm, giọng này, nghe rất trẻ.

      "Tôi muốn hỏi thăm, ấy bị bệnh lúc nào? Đêm qua, ấy có ở nhà hay ?"

      Khéo léo diễn đạt ý tứ của mình, tay cầm điệnthoại của Bắc Âu Hàn ra đầy mồ hôi lạnh rồi.

      "Cốp!"

      Lại tiếng động được báo trước, điện thoại bị cắt lần nữa.

      Vẫn là lần đầu tiên gặp được người quái dịnhư vậy, khóe miệng Bắc Âu Hàn nhịn được co rút. Chỉ là khi nghĩ đến tình hình hiệntại, liền còn tâm tư vui đùa nữa. Nhìn điện thoại, nhớ Trần Phong vẫn luôn đitheo bên cạnh em . Trần Phong cùng nhau lớn lên với bọn họ, biết, Trần Phong vẫn luôn thích Hân Hân, bình thường đều như người hầu theo bên cạnh em ấy, chuyện tối qua, có lẽ cậu ta biết chút manh mối.

      Nghĩ như vậy, lại khẩn trương gọi cho TrầnPhong. Nhưng mà, điện thoại cậu ta lại tắt máy. Gọi điện đến nhà cậu ta, lại nghe được tin TrầnPhong cả đêm qua chưa về, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Manh mối dường nhưkhông chút liên quan này, lại khiến cho hai mắtBắc Âu Hàn nheo lại.

      "Hàn Hàn, tới đây, mau tới đây."

      Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng kêu thêlương của Bắc Âu phu nhân.

      Bắc Âu Hàn khẩn trương xông vào, nhìn thấy em Bắc Âu Hân của mình giống như ngườiđiên hung hăng cắn tay mẹ. Cánh tay trắng nõntrơn mềm bình thường luôn được bảo dưỡng kỹ càng của mẹ giờ trở nên máu thịt lẫn lộn,cảnh ấy khiến cho người ta kinh sợ.

      cần hỏi gì, Bắc Âu Hàn bắt đầu lao tới giữ chặt em , lớn tiếng kêu lên.

      Đợi đến khi bác sĩ tìm được cơ hội tiêm thuốc an thần cho Bắc Âu Hân xong, Bắc Âu Hân mới chìm vào hôn mê, còn nổi điên nữa, nhìn gương mặt thanh thuần ngủ kia, lòngBắc Âu Hàn đau đớn giống như bị kim châm.

      "Mẹ, mẹ sao chứ!"

      Nhìn cánh tay đầy máu của mẹ, Bắc Âu Hàn lo lắng hỏi.

      Bắc Âu phu nhân đau đến mức mặt mày trắngbệch, nhưng vẫn lắc đầu: "Bác sĩ, Hân Hân rốtcuộc là thế nào?"

      "Tiểu thư bị đả kích quá lớn, tinh thần trở nênkhông ổn định. Đề nghị của tôi là, tốt nhất nên đưa tiểu thư đến bệnh viện để tiếp nhận điều trị,nếu , tình trạng ngày càng nghiêmtrọng."

      Kết luận này, khiến cho khuôn mặt của Bắc Âu Hàn và Bắc Âu phu nhân trở nên tái mét trong nháy mắt!

      Ý là, Bắc Âu Hân, điên rồi!

      "Mẹ............"

      Bắc Âu phu nhân trong nháy mắt như già thêmgần mười tuổi, thần thái vô hồn, nhìn con ngủ giường, bộ dáng hồn nhiên ngọt ngào kia khiến cho bà gần như sụp đổ. Nhưngmà, lòng cao ngạo tự tôn khiến cho bà gắnggượng lại, sụp đổ trước mặt người ngoài, nên vẫn cố trấn tĩnh: "Ông về trước . Có việcgì tôi gọi cho ông, chuyện này, hy vọng ông có thể giữ bí mật."

      Vị bác sĩ vội vàng gật đầu. Ông là bác sĩ riêng của nhà Bắc Âu, thủ đoạn của gia đình này ôngbiết rất . Ông biết, nếu tin tức ngày hôm nay mà bị truyền ra ngoài, vậy , công việc củaông cũng xem như vứt rồi, càng nghiêm trọng hơn là, có khả năng thứ mất chỉ có công việc, mà có cả tính mạng! Trong trườnghợp đó, ông đương nhiên chọn con đường an toàn nhất.

      "Chuyện nằm viện tôi suy nghĩ kỹ, đến lúc đó thông báo cho ông. Được rồi, ông vềtrước !"

      Khoát tay, Bắc Âu phu nhân vẫn quật cường hếch cằm, quyết chịu lộ ra chút yếu ớtnào.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64


      Tình hình của Lãnh Tâm Nhiên tốt, vốnlà cảm mạo toàn thân rét run, sau đó lại bắt đầu phát sốt, nóng đến mơ mơ màng màng, còn ngừng phát ra thanh nỉ non. Nhìnkhuôn mặt nhăn nhó kia, ràng là chìmvào trong mộng, hơn nữa, phải mộngđẹp, mà là ác mộng.

      Tuy gọi bác sĩ đến tiêm thuốc hạ sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, cứ mơ mơ màng màng,càng ngừng lắc đầu, thậm chí, trong khóe mắt còn chảy ra những giọt chất lỏng lấp lánh.

      Phát này, khiến cho tâm tình của Dạ Mộc Thần trở nên cực kỳ nóng nảy. Ngay lúc đó, Bắc Âu Hàn lại gọi điện thoại đến, khiến cholửa giận của càng thể khống chế được.

      Lãnh Tâm Nhiên nhận ra mình xem mộtbộ phim.

      Xem bộ phim điện ảnh dài, nhìn bé gầy gầy được ba mẹ thương nhưcông chúa trở thành nhi. bé ấy vì thể chịu được sở thích biến thái của viện trưởngCô Nhi viện mà trốn ra khỏi đó, sau đó đứa bé ấy quen biết với nam sinh trắng trẻo thanhtú.

      Á Á................

      Nhìn thiếu niên trắng trẻo thanh tú kia, tầm mắt của dần trở nên mơ hồ.

      Người kia chính là Á Á, người hiểu nhất,người luôn che chở cho , bởi vì nội gián màphải rời khỏi thế gian này. Có lẽ, Á Á đangtrách tìm ra nội gián để báo thù cho cậu ấy, cho nên từ khi chết vẫn chưa hề xuấthiện trong giấc mộng của . Ba năm, cho dù có cố gắng thể nào, cũng thể gặp được ÁÁ trong mơ. Cho đến nay thứ nhìn thấy vẫnchỉ là ảnh chụp của Á Á, giờ đây, rốt cuộc cũng nhìn được người , cảm giác hoàn toàn khác,khiến cho tâm trạng của kích động đến mứckhông thể khống chế được.

      phim, thiếu niên che chở cho từ từ lớn lên, vì bé ấy mà từ bỏ ước mơ củamình gia nhập hắc đạo. Hai người cùng nhau lớn lên, tuy phải người thân nhưng tìnhcảm lại hơn cả người thân, khiến cho người takhông khỏi cảm động.

      "Á Á, chúng ta vĩnh viễn cũng xa nhau!"

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn mình của kiếp trước vàÁ Á dựa lưng vào nhau ngồi cỏ, hạnhphúc vui đùa.

      "Được, mình vĩnh viễn ở cạnh Tiểu Nhiên."

      Khuôn mặt thiếu niên tươi cười, tinh khiết giốngnhư đóa Tuyết Liên ngàn năm sắp nở đỉnhTuyết sơn.

      Sau đó, hình ảnh chuyển động rất nhanh, thờigian trôi qua, tới cái ngày đau khổ nhất trongcuộc đời . Ngày đó, người thân duy nhất củacô, vĩnh viễn rời khỏi !

      vẫn nhớ, ngày đó đột nhiên xuất đám người mua bán thuốc phiện địa bàncủa bọn họ, mà đối phương đều là những họcsinh mười bảy mười tám tuổi. Vì để diệt trừnhóm người này, dẫn nhau các em trong Diêm Môn đến nơi mua bán, lại nghĩ rằng, trúng mai phục, Á Á vì cứu mà vĩnhviễn rời khỏi thế gian này.

      Kỳ tình huống lúc đó cũng cònnhớ nữa, có lẽ bản năng bảo vệ trong tiềm thức khởi động, hồi ức về những chuyệnngày đó tự động phong tỏa. Có thể nhìnthấy, chỉ là mảng màu đỏ và thanh chói tai của tiếng súng. Giờ đây, cho dù là trongmộng, cũng cách nào thấy tình cảnh lúc đó.

      Tầm mắt dần mơ hồ, hai mắt hoa lên. Đợi đếnkhi mở được hai mắt ra, lại thấy chính mìnhđang nằm ở giường bệnh, bên cạnh là người đàn ông tuấn mỹ với cặp mắt màu lục, người luôn cao ngạo tôn quý thể xâmphạm như , lúc này lại có bộ dạng tiều tụy,chật vật. Chỉlà, nhìn người đàn ông này lo lắngcho mình như vậy, vẫn thấy vui vẻ chút nào.

      Tim, trống mảng lớn!

      Á Á đâu? Á Á của đâu? Á Á muốn vĩnhviễn bảo vệ cho đâu?

      Nhìn hình ảnh kiếp trước, mình giống như mộtngười điên khắp nơi tìm kiếm hình bóng củaÁ Á, tầm mắt Lãnh Tâm Nhiên lại bắt đầu mơhồ.

      Rốt cuộc cũng ràng, toàn bộ, đều là hồi ức của .

      Nỗi đau xót nhất trong trí nhớ của , vết thương chôn sâu nơi đáy lòng, đến chạm cũngkhông dám chạm đến!

      Thời gian qua lâu như vậy rồi, dù biết tất cả chỉlà mộng, là hồi ức của chính mình, nhưng mà,khi nhìn thấy những hình ảnh này, vẫn cócảm giác đau đớn, vẫn thấy hít thở thông. Đoạn hồi ức này, vĩnh viễn cũngkhông vượt qua được. Nhưng mà, nhất định phải nhớ lại, là người duy nhất chứng kiếncảnh Á Á chết, nếu chính cũng nhớnổi tình huống lúc đó, tìm ra hung thủ thể báo thù cho Á Á được rồi!

      "Á Á!"


      Cố gắng suy nghĩ hồi, cũng chỉ có thểtìm được hình ảnh, hình ảnh khiến cho khiến cho cả tâm hồn đều run lên vì sợ. Á Á, Á Á luôn thích mặc áo sơ mi trắng, ngã trongvũng máu.........

      Thét chói tai bật dây từ giường, nhìn hoàncảnh xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên vẫn khôngnhịn được, cả cơ thể đều run lên.

      thể chịu được hình ảnh trong cơn ác mộng đó nên giật mình tỉnh dậy, cái loại cảm giác mất người thân quan trọng nhất này,khiến cho nhịn được run rẩy.

      "Nhiên, Nhiên, em sao chứ?"

      Dạ Mộc Thần vẫn canh giữ bên cạnh sợ hãi, khẩn trương tiến đến, nhìn thấy trán đầy mồ hôi, vội vàng giúp lau sạch khuôn mặt.

      Lãnh Tâm Nhiên cố gắng hít từng ngụm khí lớn, giống như bị khó thở, chỉ có như vậy mới thoátkhỏi cảm giác hít thở thông. Mê mang nhìn người đàn ông quen thuộc bên cạnh: "Thần, em nằm mơ thấy Á Á rồi!" Nghe đượcxưng hô quen thuộc kia, ánh mắt màu lục củaDạ Mộc Thần lên tia ảm đạm, nhưng vẫn dịu dàng ôm vào lòng, nhàng vỗlưng : " sao, sao đâu, chỉ là mơ thôi, phải sợ."

      Giọng an ủi dịu dàng khiến Lãnh Tâm Nhiêntừ từ ổn định lại. Sau khi tỉnh táo, phát hiệnmình với Thần tư thế hết sức mập mờ, khuôn mặt đen lại, nhanh chóng né tránh, mở miệng : "Em sao thế?"

      Thần đáng chết, lại dám ăn đậu hủ của mình! Chẳng lẽ bây giờ hễ cứ nhìn thấy con là muốn chiếm tiện nghi sao? Lãnh Tâm Nhiên lúcnày rất bực bội. Dĩ nhiên, lại ăn dấm chua của mình rồi. Kỳ , cũng có tự an ủichính mình, Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên chết, Thần người phụ nữ khác cũng là chuyệncực kỳ bình thường, cũng thể để vì mình mà phải sống đơn cả đời được. Thế nhưng, lý trí đây là chuyện bình thường,tình cảm lại sao chấp nhận được kết quảnày. Vậy nên, bản thân cứ bị vướng trong cáivòng lẩn quẩn. Vừa muốn hạnh phúc, lại vừa muốn vĩnh viễn chỉ thuộc về mình mình, vừa vui mừng vì dù mình hoán đổi thân xác vẫn đối tốt với mình, lại vừa tức giận vì đối xử ôn nhu với nữ sinh chỉ mới quen có vài ngày, cũng chỉ có Dạ MộcThần, mới khiến cho có những thứ cảm xúc phức tạp, rối rắm như vậy.

      Dạ Mộc Thần đứng bên cạnh, nhìn bộ dángkhông được tự nhiên của , hề tức giận. rất hiểu Lãnh Tâm Nhiên, chỉ cần nhìn cảm xúc là có thể đoán được suy nghĩ trong đầu . Giờ đây, xác định chính làngười trong lòng mình, tự nhiên sinh ra tâm lý thân mật. Bất quá, cứ nghĩ đến chuyện trọng sinh nhưng lại muốn nhận mình thìtrong lòng liền muốn bùng cháy.

      Lại dám gạt , vậy cứ để em tiếp tục ăn dấm chua của chính mình !

      khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tà mị, Dạ Mộc Thần thế này, giống như con sói cao quý, phúc hắc, suy nghĩ, xem phảilàm thế nào để nuốt bé quàng khăn đỏ này vào bụng. Đáng tiếc, bé quàng khăn đỏ còn bận ăn dấm chua, hề nhận thấy biểu khác lạ của người bên cạnh.

      Lãnh Tâm Nhiên rối rắm hồi lại nghĩ đến chuyện khiến mình tỉnh lại, , hình như vừagọi Á Á, lại còn "Thần, em nằm mơ thấy ÁÁ rồi!"

      Cái này, chẳng lẽ cũng là mơ sao?

      Trốn tránh muốn nghĩ đến những chuyện xảy ra, Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể ấp úngnói: "Đây là đâu? Sao em lại ở đây?"

      "Nhà ."

      Dạ Mộc Thần đứng dậy, hai chân thon dài bước ra cửa mang theo vẻ khiêu gợi, mị hoặc, khiến cho người nhìn bất giác đỏ mặt.

      Lãnh Tâm Nhiên phát bản thân lại bị nam sắc mê hoặc, đành tự khinh bỉ bản thân, đồng thời mắng thầm đều do người đàn ông kia quáyêu nghiệt rồi!

      Dạ Mộc Thần tất nhiên là cảm giác được ánh mắt chăm chú nhìn mình, tâm trạng vôcùng vui sướng.

      Đợi đến khi Dạ Mộc Thần bưng chén cháo thịt gà tới, Lãnh Tâm Nhiên nhớ lại gần nhưtất cả những chuyện xảy ra lúc trước. Nhìn người đàn ông đàn ông đến, lại hỏi: "Embị sao thế? Còn Bắc Âu Hân kia,........."

      "Em ngâm nước lạnh đêm, bị cảm, hôn mê ngày rồi. Trước ăn chút thức ăn , chuyện khác chút nữa tiếp."

      Đưa chén cho Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thầnnhàn nhạt .

      Lãnh Tâm Nhiên có chút kinh ngạc khi biết tin mà hôn mê cả ngày, vô thức nhận lấy chéncháo, cầm thìa ăn. Hương vị quen thuộc kia, khiến cho tầm mắt của lại bắt đầu mơ hồ,nếu phải do cố gắng kìm chế, có lẽ có giọt nước lăn dài theo má rơi vào chén cháo. biết, chén cháo này khẳng định là do tựmình nấu. Bởi vì chỉ có , mới có thể làm ra mùi vị này. Lúc trước, mỗi lần bị bệnh, đềutự mình nấu cho bát cháo, mỗi lúc như thế, hạnh phúc giống như có được toàn bộthế giới vậy.

      Quả rất đói bụng, lại có chén cháo ngonnhư vậy, rất nhanh quải quyết hết chén cháo. nơi gì, nhận lấy chén để sang bên, ra vẻ muốn chuyện.

      Nhìn vào cặp mắt màu lục của người đàn ông, biết vì sao, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiêncảm thấy có chút chột dạ, giống như bản thânđã làm điều gì có lỗi với vậy. Cảm giác xa lạ này, khiến cho bất giác cúi đầu, khôngdám tiếp tục đối diện với nữa.

      "Bắc Âu Hân thế nào rồi?"

      "Giống như suy nghĩ của em, bất quá, cho người cắt đầu lưỡi của ta. Tên nam sinh theo ta bị ném ra đường, còn nhữngngười khác bị đưa làm thức ăn cho chó."

      Ngữ khí của Dạ Mộc Thần vô cùng lạnh nhạt, giống nhưng thời tiết hôm nay rấttốt.

      Chỉ là sau khi nghe những lời Dạ Mộc Thần , vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên cũng cực kỳ lạnh nhạt, hoàn toàn có chút kinh ngạc hay sợ hãi nào. thể , tuy bình thườngLãnh Tâm Nhiên luôn cẩn trọng, kỹ lưỡng,nhưng trước mặt Dạ Mộc Thần luôn buông lỏng cảnh giác theo bản năng. Rất nhiều thóiquen khác người đều lộ ra. Ví dụ như, người bình thường khi nghe Dạ Mộc Thần nhữnglời này, đều kinh ngạc và sợ hãi. Nhưng biểuhiện của lại giống như quen rồi, thậtkhông biết là do dây thần kinh của thô hay vìsao nữa!

      Dạ Mộc Thần tất nhiên là cảm nhận được tínnhiệm trong vô thức của dành cho mình, tâmtình cực kỳ sung sướng, cũng rất thông minhkhông gì, mà tiếp tục xem như cái gì cũngkhông biết: " kêu người ném ta vềnhà Bắc Âu rồi, bỏ qua cho họ đâu."

      Lãnh Tâm Nhiên trở nên trầm mặc, nhưng vẫnlại gật gật đầu: "Ừ."

      Diệt cỏ diệt tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại mọc lên.

      Nhìn thấy bộ dạng kia của Bắc Âu Hân, người nhà Bắc Âu chắc chắn rất oán hận mình. Lúcnày, nếu triệt để loại trừ bọn họ, vậy , lưu lại cho chính mình rất nhiều tai họa vềsau, đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi!



      Chương 65: Tin dữ nối tiếp


      "Có thể lấy di động dùm em ?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhớ lúc trước mình có hẹn Dung Thiếu Tuyệt gặp ông nội ta, khôngnghĩ đến mình lại bị sốt mê mang cả đêm.

      Dạ Mộc Thần nhíu mày, lấy điện thoại đưa cho , thanh cực kỳ lạnh nhạt: "Hình như là điện thoại tự động tắt nguồn."

      Lãnh Tâm Nhiên nghi hoặc nhíu mày, hình nhưlà mình vừa sạc pin, sau đó vẫn sử dụngmà, sao có thể tự động tắt nguồn chứ? Chẳng lẽmình nhớ nhầm sao?

      Thứ nhấn nút mở máy, rất nhanh, màn hìnhkhởi động lại, màn hình hiển thị pin vẫncòn đầy.

      Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần vẫn rất bình tĩnh: "Có lẽ là tối hôm đó em vô tình tắt điện thoại....."

      Tuyệt đối thừa nhận, vì đề phòng người nhà Bắc Âu gọi điện đến, nên sau khi nhận cuộc gọi kia liền trực tiếp tắt điện thoại, đến giờ mới khởi động lại máy.

      Rất nhanh, điện thoại run lên, tin nhắn tuôn đến ào ạt.

      Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh, thèmnhìn đến, vừa chuẩn bị gọi cho Dung ThiếuTuyệt nhớ đến kiện đêm đó. Di động của ta hẳn là bị trộm rồi! Nghĩ thế, lại bắt đầu tìm kiếm số điện thoại khác.

      Điện thoại được kết nối rất nhanh, bên kia truyền đến giọng luôn tràn đầy sinh lực của Triệu Nghị: "Nữ vương, rốt cuộc cậu cũng mởmáy, chúng mình lo lắng cho cậu sắp chết rồi! Rốt cuộc là cậu đâu thế? Sao lại cóchút tin tức nào vậy? Di động của lão đại bị mấtrồi, là có việc gấp muốn tìm cậu nhưng vẫn liên lạc được."

      Nghe được lời của Triệu Nghị, Lãnh TâmNhiên sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên. Quả nhiên giống như suy đoán của , điện thoại của Dung Thiếu Tuyệt bị trộm . Kỳ , cho đến lúc này, vẫn chưa từng hoài nghi Dung Thiếu Tuyệt. Cũng rất chắc chắn, chuyện này hề liên quan đến Dung Thiếu Tuyệt.Giờ lại nghe Triệu Nghị điện thoại của anhta bị mất, càng chắc chắn suy đoán của mình làđúng, khiến cho hoàn toàn yên tâm.

      "Tôi sao, chỉ bị cảm thôi, tôi....." Lãnh Tâm Nhiên vừa định ngày mai học liền nhận được ánh mắt hung ác từ bên cạnh phóngtới, vội vàng thay đổi: "Chờ tôi hết bệnh học lại. Dung Thiếu Tuyệt còn ở cạnh cậu ? Tôi tìm cậu ta có việc."

      Nghe được Lãnh Tâm Nhiên dùng giọng điệu quen thuộc kia gọi tên người đàn ông khác,khuôn mặt Dạ Mộc Thần vẫn chút thay đổi như cũ, chỉ là trong lòng tràn ngập ghentuông rồi.

      "Tìm chỗ nào yên tĩnh chút, tôi có việcmuốn ." Nghe được giọng của Dung ThiếuTuyệt ở đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ra lệnh.

      Nếu như người khác dám dùng loại giọng điệunày chuyện với , khẳng định Dung Thiếu Tuyệt bùng nổ. Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiênthì khác, luôn luôn nghe theo mệnh lệnh của Lãnh Tâm Nhiên như thánh chỉ, lập tức rời khỏi phòng học lên sân thượng.

      "Di động của cậu bị trộm rồi à? Mất lúc nào?"

      thẳng vào vấn đề, luôn là phong cách hành nhất quán từ trước đến giờ của Lãnh Tâm Nhiên.

      Dung Thiếu Tuyệt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thành : "Chiều hôm trước."

      Lúc đó, vừa vặn trùng khớp với thời gian xảy ra kiện kia.

      Xem ra, Trần Phong chuẩn bị cho kế hoạchnày rất chu đáo, nếu chịu đem những bảnlĩnh này làm việc chính đáng, tuyệt đối mang lại những thành tựu rất lớn. Đáng tiếc, gieo gió phải gặt bão, nếu lầm đườngthì phải chịu trừng phạt.

      "Khuya hôm trước tôi nhận được tin nhắn từ số của cậu, kêu tôi đến giúp đỡ. Tôi nghĩ cậu cóviệc gấp muốn tìm tôi, nên , sau đó phát ,bị trúng kế của người khác."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt , những chuyện kinh thiên động địa như thế, qua lời kể của côlại bình thường giống như chuyện mỗi ngày rửamặt ăn sáng vậy.

      lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng có nghĩaDung Thiếu Tuyệt cũng bình tĩnh được như thế. Tuy bình thường luôn trầm mặc, ít ,nhưng kỳ lại rất nóng nảy, giờ chuyện nàylại vừa vặn chạm đến giới hạn của , khiếncho nhịn được muốn bộc phát.

      "Là ai? Tới cùng là ai? Mẹ nó, để lão tử phếhắn!"

      Dung Thiếu Tuyệt liên tục phun ra những lời thô tục, nhưng hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

      "Hai người đó cậu đều biết, bất quá có việc gì, đều bị tôi giải quyết cả rồi. Chủ mưu là Trần Phong, chỉ là, chuyện này là do Bắc ÂuHân khơi mào. Bọn họ muốn bỏ thuốc tôi, còntìm mười mấy tên đàn ông tới để cưỡng gian tôi, đáng tiếc là, sau cũng những người này lại được dùng cho bọn họ, ngay cả đàn ông cũng thoát."

      "Bắc Âu Hân?"

      Nghe được cái tên quen thuộc kia, mặtDung Thiếu Tuyệt lộ ra ánh mắt kỳ quái: "Em Bắc Âu Hàn?"

      có chút ấn tượng nào với Bắc Âu Hân, luôn thích tiếp xúc với nữ sinh, trừ khi gặp được người hợp tính cách, giốngLãnh Tâm Nhiên. Nếu , những người khác, muốn cho nhớ tới có chút khó khăn.

      Tuy nhiên, khi nghe đến chuyện bỏ thuốc vàcưỡng gian, Dung Thiếu Tuyệt vẫn là nhịnkhông được gầm thét.

      "Cậu có ấn tượng với Bắc Âu Hân sao?Tôi nhớ , ta thầm cậu mà. Chỉ là bây giờ, ta dám chọc đến tôi, cho nên, có kết quả tốt. chỉ có ta, tôi muốn chotất cả người nhà Bắc Âu phải vì ngu xuẩncủa họ mà chôn cùng!"

      Giọng của Lãnh Tâm Nhiên trước giờ luôn lạnhlùng, lúc này còn mang theo lạnh lẽo, sắcbén. Cho dù là Dung Thiếu Tuyệt, cũng khôngnhịn được phải run rẩy cái.

      "Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ đến, trong đám kia, hình như còn có mấy người mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chỉ là giờ bọn chúng cũngthành thức ăn cho chó cả rồi, chúc mừng cậu mất mấy kẻ địch biết tự lượng sức mình."

      "Thay tôi với ông cậu tiếng xin lỗi, vốn địnhđi gặp ông ấy, nghĩ tới lại xảy ra chuyệnnày. Bất quá, tôi hy vọng, có thể gặp được ông cậu lần, tôi rất sùng bái những người già từng trải như thế."

      Sau khi Lãnh Tâm Nhiên cúp điện thoại, quayđầu liền bắt gặp cặp mắt màu lục kia, chẳng qua là tại trong đôi mắt kia còn lộ ra chút ủykhuất.

      "Quan hệ của em và Dung Thiếu Tuyệt gì gì đótốt đấy nhỉ?"

      Nếu là người bình thường, khẳng định Dạ MộcThần thế này. Nhưng đây chính làngười mà nhất, nên mới để ý như vậy, ham muốn chiếm hữu mới mạnh như thế.

      "Cũng tệ lắm, cậu ta rất đáng . Tuybây giờ cậu ta còn rất non nớt, nhưng em tin trong tương lai cậu ta tự tạo được vùng trời riêng cho mình."

      Lãnh Tâm Nhiên rất hiểu người đàn ông này,đương nhiên biết bộ dáng này của là đangghen, biết là vô tình hay cố ý, cũng cóthể là muốn trả thù gì gì đó, Lãnh Tâm Nhiênlại cố ý dùng giọng điệu cảm khái vạn phần.

      Mặt Dạ Mộc Thần đen trong nháy mắt: "Chỉlà tên nhóc mà thôi, sao biết là làm được chuyện gì chứ?"

      "Chuyện nhà Bắc Âu em cần lo, căn dặn rồi. Nội trong ba ngày, nhà Bắc Âu phải tuyên bố phá sản. Đám người nhà đó, đều tha."

      Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Dạ MộcThần lại mở miệng, chuyển đề tài.

      Từ lúc mới bắt đầu như thế, mỗi lần cóchuyện gì cũng đều là Dạ Mộc Thần chủ động, đôi khi xảy ra xung đột gì đó cũng luôn làDạ Mộc Thần xin lỗi trước. Dạ Mộc Thần nhún nhường trước Lãnh Tâm Nhiên, là vì biếtcô mình. Cũng thế, Lãnh Tâm Nhiên luôn ỷ lại vào Dạ Mộc Thần, bởi vì biết, rất quantâm mình. Quan hệ giữa hai người, giống nhưmột loại ràng buộc, quấn rất chặt, vĩnh viễn chia lìa.

      "Vì sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên ngây ngốc hỏi.

      Mặt Dạ Mộc Thần tối sầm lại, có chút tựnhiên nghiêng đầu : "Bọn họ khiến cho cực kỳ khó chịu."

      Lời của Dạ Mộc Thần quả thực giống như điềm báo, từ khi xong câu đó, việc kinhdoanh nhà họ Bắc Âu liên tiếp gặp phải nhữngđòn đả kích trí mạng. Chỉ trong vòng hai ngày,cổ phiếu của công ty rớt giá thê thảm, tất cảnhững chuyện trong tối như hối lộ, trốnthuế.....đều được khơi ra. Lúc bắt đầu là vì có thể lực phía sau ác ý đả kích khiến cho cổ phiếucủa công ty rớt giá, nhưng sau khi những tin tứcxấu này được truyền ra, cổ phiếu vốn rớt giágiờ lại càng tuột dốc phanh, rơi thẳng xuống đáy cốc. chỉ có như vậy, ngân hàng cho vay của tập đoàn Bắc Âu còn ngừngcấp vốn, tất cả những công ty hợp tác, bạn bètrong thương trường của họ đều đột nhiên thayđổi, giữ khoảng cách với họ.

      Khoảng thời gian này, nhà Bắc Âu trở thànhmột danh từ xui xẻo, tuy đến mức chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, nhưng chí ít cũng còn khí thế bá vương như trước, đương nhiên, rất nhiều người đều đoán, nhà Bắc Âu đắc tội với người nào đó khôngnên đắc tội, phá sản chỉ là chuyện sớm muộnmà thôi.

      "Mẹ, mọi chuyện có chút tiến triển nào ?"

      Bắc Âu phu nhân vừa về nhà, Bắc Âu Hàn liềnchạy đến lo lắng hỏi han.

      Hai ngày nay, chính là những ngày khó khănnhất của nhà bọn họ, đầu tiên là bảo bối Bắc ÂuHân nhà họ bị cường bạo rồi cắt lưỡi trở thành kẻ tâm thần, sau đó lại đến công ty gặp chuyện. nay, chuyện quay vòng vốn của công ty gặp phải vấn đề vô cùng lớn. Từ sáng Bắc Âu phu nhân ra ngoài tìm những bạn bèthân thuộc để nhờ giúp đỡ.

      Sắc mặt của Bắc Âu phu nhân rất khó coi, nhưng thấy người hầu còn ở đó nên biểuhiện ra ngoài, mà chỉ nhàng lắc đầu. Haingười cùng lên lầu, lúc này bà ta mới thở dàinói: "Mấy người bình thường có quan hệ rất tốtkia, giờ đều trở mặt hết, còn có người kêu mẹbán công ty cho ông ta. Quả nhiên là hổ lạcđồng bằng bị chó khinh!"

      Khuôn mặt luôn bình tĩnh ung dung của Bắc ÂuHàn giờ cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay có rất nhiều người đến công ty đòi nợ. May mà ba biết chuyện công ty, nếu ...."

      Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên.Bắc Âu Hàn theo bản năng quát vào điện thoại, biết trong điện thoại gì đó, vẻ mặtcủa đột nhiên trở nên chấn kinh, cả khuônmặt đầu vặn vẹo vô cùng đáng sợ, ống nghe bị rơi mặt đất cũng phát .

      Nhìn thấy khác lạ của , trong lòng của Bắc Âu phu nhân cũng chấn động theo, bước lên lắc lắc Bắc Âu Hàn, thân thiết hỏi: "HànHàn, sao thế? Là ai gọi?"

      Bắc Âu Hàn cứng nhắc quay đầu lại, nhìn mẹ,thất thần thào: "Bệnh viện gọi điện thoại tới, , ba té xỉu rồi. Kết quả kiểm tra, là xuấthuyết não."

      Tin tức này, đối với bọn họ khác gì sấmsét giữa trời quang. Bắc Âu phu nhân nãy giờvẫn cố gắng giả vờ trấn định, rốt cuộc cũngkhông nhịn được nữa khóc lớn lên: "Sao có thể?Sao có thể như vậy? thể nào! Tuyệt đối thể nào! !"

      Bắc Âu Hàn cũng dám tin vào này, nhưng mà, điều cần làm nhất bây giờ,chính là đến bệnh viện. Như vậy, mới có thểbiết được chân tướng việc!
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66


      Vừa đến bệnh viện, có bác sĩ đứng sẵn ngoài phòng bệnh rồi. Nhìn thấy Bắc Âu Hàn và BắcÂu phu nhân tới, liền vội vàng vây quanh.

      "Bắc Âu phu nhân, Bắc Âu thiếu gia, Bắc Âu tiên sinh được đưa đến phòng cấp cứu rồi."Bác sĩ vừa mở miệng, khiến cho sắc mặt của hai người kia càng thêm khó coi.

      Bắc Âu Hàn vẫn chấp nhận được tin tức này, ba rất tốt, sao đột nhiên lại xuất huyết não chứ?

      Chẳng màng đến tư thái tao nhã của thiếugia, Bắc Âu Hàn trực tiếp tiến lên nắm vai bác sĩ, phẫn nộ hét lớn: "Sao lại như thế? Khôngphải hôm qua còn rất tốt sao? Sao ba tôi lại độtnhiên xuất huyết não?"

      Tuy nhìn ba có phần mập mạp, nhưng thânthể của ông lại rất tốt, thêm nữa mỗi sáng đều tập luyện, chuyện đột nhiên xuất huyết não là thể xảy ra.

      Bác sĩ hoảng đến mức thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cố gắng vùng vẫy hồi mới thoát ra được, ra sức hít thở: "Bắc Âu thiếu gia, trướctiên người cần bình tĩnh lại. Chuyện của Bắc Âu tiên sinh, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng mà, việc đến nước này, tuy tôi có thể hiểu được cảm nhận của người, nhưng vẫn nên nén bi thương hơn. Đây là bưu kiện người khác gửi đến trước lúc Bắc Âu tiên sinh phát bệnh, dựa theo tình huống tại, rất có khả năng là vì nhìn thấy những thứ này mới khiếnông ấy tức giận quá độ dẫn đến xuất huyếtnão."

      Bác sĩ cầm lấy thứ giường đưa cho Bắc ÂuHàn, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng.

      Nhìn đống đồ vật tay, Bắc Âu Hàn có chút khẩn trương. Là thứ này khiến cho ba phátbệnh sao? Tới cùng là vật gì thế? Tò mò, hắnchậm chậm mở giấy gói mặt ra. Bên trongchỉ là những thứ cực kỳ bình thường, thậm chímấy ngày nay đều nhìn thấy, chính là mấytạp chí danh tiếng, nhưng mà, thứ khiến bình tĩnh chính là, trang bìa của tất cả tạp chỉ này đều đăng tin Tập đoàn Bắc Âusắp phá sản.

      Bắc Âu Hàn tiếp tục lật lên, đến lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp ở dưới cùng liền thiếu chút phun cả ngụm máu tươi.

      Tấm hình kia có thể là vô cùng **,ướt át, hình ảnh mấy người đàn ông và người phụnữ trình diễn màn hạn chế người xem,điều khiến cho thiếu chút nữa hộc máu chính là, tấm hình, đúng là em gáiBắc Âu Hân của . mặt sau tấm hìnhcòn viết câu: "Con của ông, chơi vui vẻ đấy nhỉ!"

      "Rốt cuộc là ai? Là ai chống đối với nhà tôi?"Bắc Âu Hàn điên cuồng hét lớn.

      luôn luôn là người bình tĩnh, nhưng dù gì cũng chỉ mới là thiếu niên hai mươi tuổi chưa trải đời, hiểu biết quá ít về xã hội này.Giờ đây, đột nhiên gặp phải việc này, lập tứcliền mất lý trí, trở nên vô cùng nóng nảy. Khi nhìn đến tấm hình kia, càng giống như bị điên ngừng hét lớn.

      Bắc Âu phu nhân cũng rất tò mò biết làvật gì lại khiến cho con trai và chồng phẫn nộđến vậy, lúc nhìn thấy tấm hình kia cũng nhịnkhông được chửi ầm lên: "Chết tiệt, tới cùng làđứa ** nào? Hân Hân là ngu ngốc. lại bịngười....." Bà vốn cũng đoán được Bắc Âu Hân gặp phải chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy chứngcứ được người khác lưu lại, trong đầu liền hiệnlên ý nghĩ kỳ lạ. Từ sau khi Hân Hân gặpchuyện, cổ phiếu công ty liền lập tức rớt giá,chẳng lẽ, là vì những tấm ảnh thế này bị truyềnra ngoài sao? Bà ta là người phụ nữ luôn tự tư tự lợi, sau khi nghĩ đến việc này, liền bắt đầuđổ tất cả trách nhiệm lên đầu con mình.

      Nếu phải vì Hân Hân, tình khôngbiến thành thế này! Đứa ngu ngốc kia, chính mình chơi thôi , sao lại làm liên lụy đến cả nhà như thế?

      Bắc Âu Hàn hề biết suy nghĩ trong đầumẹ mình, nếu biết có lẽ càng thêm tuyệt vọng. người ngay cả con ruột của mìnhcũng có thể vứt bọ, cho dù là ai cũng cảm thấy khó có thể tin được!

      "Khẳng định hung thủ là kẻ là thương tổn HânHân kia."

      Sau khi Bắc Âu Hàn liên kết mọi chuyện lại,liền đưa ra được kết luận. Cầm lấy tấm ảnhchụp, tuy hình ảnh chói mắt đến chịu nổi, nhưng vì để tìm được manh mối nên vẫn cố gắng nhìn kỹ, muốn tìm ra bóng dáng quen thuộc nào đó từ trong đám người mơ hồ này. Quả nhiên, rất nhanh, thân người bịđặt dưới thân tên đàn ông khác hấp dẫn chú ý của .

      Trần Phong? Sao có thể? Nếu vừa rồi là phẫn nộ và kinh ngạc, tại thànhhoảng sợ rồi. Cậu ta quả nhân tài,mặc dù phần lớn thời gian đều dành choviệc học, nhưng có nghĩa là cậu ta hoàn toàn biết gì. phải Trần Phong thích Hân Hân sao? Sao lại có thể lẫn vào đám đàn ông này? Tuy phát này khiến cho vô cùng chấn kinh, nhưng chí ít bản thân cũngđã tìm được chút manh mối. Như là, khi Hân Hân gặp chuyện may Trần Phong cũng ở đó. Nhưng mà, dựa theo tình huống này , nếu phải chuyện này có liên quan đến Trần Phong, cậu ta bị kẻ khác lợi dụng rồi.

      Bắc Âu Hàn cố gắng nghiên cứu kỹ, còn Bắc Âu phu nhân lại thấy tấm ảnh này làm bẩn mắt con trai, nên đưa tay giành lấy: "Loạiảnh dơ bẩn này có gì đẹp chứ. Hàn Hản, khôngcần lo lắng, ba con sao đâu, chúng ta đợi lát, có tin tức nhanh thôi!"

      Bắc Âu Hàn để ý lời của bà ta, tiếp tục lật xem xấp tư liệu. lúc sau đó, cuối cùngcũng tìm được chút manh mối.

      "Sao có thể?"

      Dựa theo tin tức ở đây, Hân Hân gặp chuyện ở quán bar, mà cực kỳ trùng hợp ở chỗ, quánbar đó bị người đàn ông có đôi mắt xanh kia cho người hủy vào ngày hôm sau. Còn LãnhTâm Nhiên nghe bị bệnh kia, cũngtừng đến quán bar đó. Thời điểm, cũng là tốihôm Hân Hân mất tích. Chẳng lẽ?

      "Mẹ, con có chút chuyện phải ra ngoài. Chừng nào ba phẫu thuật xong gọi điện cho con."

      Chẳng thèm giải thích nhiều, Bắc Âu Hàn liềncầm xấp tư liệu bước ra ngoài.

      muốn tìm Lãnh Tâm Nhiên hỏi ràng, hỏi xem chuyện này có liên quan tới hay , muốn biết những chuyện xảy ra trong nhàgần nay có phải là do đứng phía sau thầmgiật dây hay ! Còn cả người đàn ông có đôi mắt xanh kia nữa, cho đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy ai có ánh mắt như thế,người đàn ông đó, dường như có quan hệ rất tốtvới Lãnh Tâm Nhiên. Rốt cuộc quan hệ giữa họlà gì?

      Ra khỏi bệnh viện, trực tiếp chặn chiếc taxi về hướng trường học.

      biết địa chỉ nhà Lãnh Tâm Nhiên,nhưng giờ là giờ lên lớp, có lẽ có thể tìm được ở trường. Cho dù ở trường học, tìm được Dung Thiếu Tuyệt biết được tin tức của Lãnh Tâm Nhiên. Tuy muốn thừa nhận, nhưng là vậy, rất ràng, quan hệ giữa Lãnh Tâm Nhiên và Dung ThiếuTuyệt còn muốn tốt hơn so với mình.

      Vì chuyện bị thương, Bắc Âu Hàn xin nghỉnhiều ngày. Tuy giờ trong lớp đổi chủ nhiệmmới, nhưng từ khi vào học tới giờ thành tích của luôn đứng nhất, muốn xin nghỉ làchuyện vô cùng dễ dàng. Lúc Bắc Âu Hàn đếnvừa hay là giờ giải lao, sân trường có rấtnhiều người, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của học sinh. xuất của Bắc Âu Hàn, khiến cho những học sinh vui chơi đều thấy kinh hãi. Các nữ sinh đều dùng ánh mắt si mê đắm đuối để nhìn vị vương tử trường học chỉ có thểnhìn thể với tới này, còn các nam sinh,lại bất đắc dĩ thở dài. Có số người, rất dễkhiến cho người ta ghen tị, nhưng biết sao bây giờ, thực lực của đối phương quá mạnh, bảnthân cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi.

      Lúc Giang Sảng nhìn thấy Bắc Âu Hàn cũng rất bất ngờ, sau đó vô cùng hớn hở. Từ sau ngàyxảy ra xung đột trong trường, chưa từng thấyanh em Bắc Âu Hàn và Bắc Âu Hân ở trường.Giờ gặp được, vô cùng hồi hộp, ngại ngùng : "Bạn Bắc Âu, cậu học. Còn Hân Hân đâu?Mình rất lâu được gặp Hân Hân rồi."

      kiện xung đột lần trước, khiến cho mâu thuẫn giữa lớp A và lớp F tăng thêm bậc,chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A, vốn chỉ bị bãichức chủ nghiệm, giờ bị bãi bỏ luôn cả tư cách làm giáo viên, cả đời thể dạy được nữa. Trừ chuyện này, ông ta còn bị tốngvào ngục giam vì tội cố ý gây thương tích. Vốn là Giang Sảng định đại diện cho cả lớp đến nhàgiam thăm chủ nhiệm cũ, nhưng phía nhà giam do tình huống của chủ nhiệm quá đặc biệt,nên cho phép thăm nuôi.

      Mà sau việc đó, em Bắc Âu Hàn và Bắc Âu Hân cũng trở lại trường. vẫn muốn đến bệnh viện thăm, nhưng bị cản lại trước cửa phòng bệnh. có Bắc Âu Hân bêncạnh, khoảng cách giữa và Bắc Âu Hàn xaxôi như cách cả dải ngân hà, ngay cả tư cáchđến thăm bệnh cũng có.

      Quan niệm từ trước đến nay của Bắc Âu phu nhân luôn là, chỉ có đứa con tốt nhất thế giới mới xứng với con trai mình. Những tiểu thư danh môn mới là lựa chọn tốt nhất cho con trai.Còn như thứ con mơ mộng giàu sang kia, tuyệt đối đừng mơ tưởng. Cho nên, trong khoảng thời gian Bắc Âu Hàn nằm viện, bà cố ý căn dặn bảo vệ, cho phép đứa con nào tiếp cận Bắc Âu Hàn, cho dù là bạn học cũng .

      Vì thế, buồn bực trong thời gian dài.Giờ thấy Bắc Âu Hàn bình yên vô , mới cảmthấy yên lòng.

      Nhìn nữ sinh luôn ở cạnh Hân Hân, chuyện đầu tiên Bắc Âu Hàn nghĩ đến chính là Lãnh Tâm Nhiên ghét ta, cho nên giọng điệu cũng cựckỳ lạnh nhạt: "Hân Hân ở nhà. Tôi còn có việc."

      xong, liền chút do dự xoay người bước . Bỏ lại Giang Sảng đứng giữa sântrường, lúng túng biết làm gì.

      Lớp F nằm tại góc khuất, nếu phải vì muốn tìm Lãnh Tâm Nhiên, có lẽ vĩnh viễn BắcÂu Hàn cũng đến chỗ này.

      Nhưng mà, lúc đến trước cửa lớp F, cảnh mà nhìn thấy hoàn toàn khác với suy nghĩ của . Tuy là giờ giải lao, nhưng tất cả học sinh lớp F đều ngồi trong phòng học chăm chỉ đọcsách, đôi lúc còn có người giọng thảo luận.Hình ảnh này, khiến cho tâm trạng của trở nên kích động. là học sinh lớp A nên biết , đừng là lớp khác, ngay cả lớp A là nơiquy tụ những học sinh xuất sắc, cũng rất ít khi đọc sách trong thời gian giải lao thế này. Lớp F, hề giống với lời đồn chút nào!

      Nhưng đây phải nguyên nhân chínhkhiến tới nơi này. Quét mắt vòng khắplớp F liền nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên mà mình muốn tìm!

      Đúng lúc này, trùng hợp có nam sinh từtrong lớp F bước ra, Bắc Âu Hàn vội vàng ngăncậu ta lại, mình muốn tìm Lãnh Tâm Nhiên.

      Nam sinh kia đánh giá Bắc Âu Hàn từ xuống dưới lượt, ánh mắt đó khiến cho tay của Bắc Âu Hàn từ từ nắm chặt lại. Nhưng cũngmay cuối cùng đối phương cũng bước vào lớp. Từ bên cửa sổ, Bắc Âu Hàn nhìn thấy nam sinh kia đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, cúi đầunói gì đó, rồi chỉ chỉ ra cửa. Ngay lập tức, LãnhTâm Nhiên liền có động tác, đứng dậy bước racửa. Nhưng mà, khiến cho Bắc Âu Hàn khóchịu chính là, tên chướng mắt Dung Thiếu Tuyệt kia cũng theo ra ngoài.

      Chương 67.1: Cậu phải có trách nhiệm với tôi


      Lãnh Tâm Nhiên thấy Bắc Âu Hàn đến tìm mình, cũng đoán ra được đại khái có chuyện gì, cho nên hề bất ngờ trước vẻ mặt tiều tụy và mệt mỏi của .

      Đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, những lời muốn của Bắc Âu Hàn đềubị ngăn lại ở cổ họng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

      "Mình muốn chuyện riêng với cậu."

      Bắc Âu Hàn giọng , quen thóicao cao tại thượng, phải nhún nhường thế này vẫn là lần đầu tiên. Cho nên tuy lời nhẹnhàng, nhưng giọng điệu lại rất kiêu ngạo, ra vẻ đối phương thể cự tuyệt.

      Dung Thiếu Tuyệt nghe thế liền nổi giận. Saukhi biết Bắc Âu Hân cấu kết với Trần Phonglàm ra chuyện hèn hạ đó, trong bụng ta đầylửa giận. Hôm nay là ngày đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên trở lại trường học, người nhà Bắc Âu lạidám tìm tới cửa, là trời chiều theo ý ngườimà!

      "Dựa vào đâu? Cậu cho rằng cậu là ai chứ? Cứ muốn chuyện riêng là chuyện riêng được sao? Nơi này cũng phải là địa bàn nhà Bắc Âu, nghĩ muốn làm gì là làm sao!"

      Từ trước đến giờ Dung Thiếu Tuyệt chưa baogiờ biết chuyện khách khí, nghĩ cái gì là nóicái đó. Chỉ là bộ dạng này của ta lại khiến cho đôi con ngươi lạnh lùng của Lãnh TâmNhiên lên ý cười thản nhiên. Đứa nhócDung Thiếu Tuyệt này, đúng là càng ngày càng đáng mà. Tuy nhiên, di động của anhta bị trộm, đoán chừng là vì nguyên nhân này cả ngừơi đều sắp bốc cháy rồi!

      Tuy thực muốn gặp lại Bắc Âu Hàn, nhưng nể tình cậu ta cứu mình lần,cho cậu ta cơ hội nữa !

      "Muốn đứng đây , tôi !"

      Thái độ chuyện của Lãnh Tâm Nhiên cựckỳ ràng.

      Bắc Âu Hàn tức đến mức cả người đều vặn vẹo rồi. Rốt cuộc là Lãnh Tâm Nhiên này xảy ra chuyện gì, trước kia đeo bám mình rời, giờ là ra vẻ như nữ vương, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? người IQ cao như Bắc Âu Hàn, đối mặt với chuyện trọng sinhkhông thể tưởng tượng nổi kia, cũng chỉ có thểnghĩ ngợi lung tung mà thôi. thể , phải người nhà vàocùng cửa, tuy bình thường Bắc Âu Hàn coi như là người ổn trọng, nhưng khi gặp chuyện, phát , kỳ bản chất cũng giống nhau cả thôi. Chẳng qua là bình thường Bắc Âu Hàn luôn che giấu rất kỹ, thích tỏ ra hoàn mỹ nên dễ bị phát thôi!

      rất muốn chất vấn đối phương ngay tại chỗ tại sao lại như vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn kia, lại do dự, sau cùng đành phải hạ giọng thương lượng: "Chuyện này thực rấtquan trọng, mình muốn cho người khácnghe được. Vậy nên......"

      "Vậy cần nữa. Luôn muốn ngườikhác nịnh bợ, nghe lời mình, là tự luyến hết sức! Người nhà các người, đều chỉ biết sống trong thế giới của mình, mặc kệ ngườikhác, vừa ích kỉ vừa tự lợi!"

      Dung Thiếu Tuyệt khách khí trào phúng.

      tại 'người nhà' là cấm kỵ của Bắc ÂuHàn, công ty phá sản, em điên, baxuất huyết não, tất cả đều sắp tan nát cả rồi. Vừa nghe có người xấu nhà mình, liền bùngnổ trực tiếp giơ quả đấm lên: "Câm miệng!"

      Rất hiển nhiên, trong trận này hoàn toànkhông chiếm được lợi thế. Tuy cáiđầu thông minh, thành tích học tập luôn tốt, nhưng nếu so đánh nhau , tuyệt đối phải đối thủ của Dung Thiếu Tuyệt. Đừng nóiđến chuyện từ Dung Thiếu Tuyệt được huấn luyện, từ trước đến nay ta luôn là trải qua đánh nhau mà lớn dần lên, trong mắt người bình thường là tên côn đồ, người bình thường tuyệt đối thể đánh lại.

      Tay Bắc Âu Hàn vừa vung đến trung, bị Dung Thiếu Tuyệt ngăn lại. Hai nam sinh mười bảy mười tám tuổi, cứ như thế mà đánh nhau trước cửa phòng học.

      Bắc Âu Hàn tức giận, tức Dung Thiếu Tuyệt làm đảo lộn kế hoạch của mình, còn nhục mạ người nhà của mình, muốn cho ta bàihọc. Dung Thiếu Tuyệt càng tức giận hơn, cả nhà Bắc Âu, người nào tốt lành. Em làm ra chuyện ngoan độc như thế, thế mà trai còn đến cầu chuyện riêng,chẳng lẽ da mặt dùng để làm trang sức hay sao?

      Trận đánh này từ lúc bắt đầu định ra kết cụcbi thảm cho Bắc Âu Hàn. Cho nên chỉ có lúc đầu là đụng được vào quần áo của Dung Thiếu Tuyệt chút, còn về sau tình thếnghiêng hoàn toàn về bên rồi.

      Gương mặt thanh tú bị đánh đến sưng vù lên,mãi đến khi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Dung Thiếu Tuyệt mới dừng động tác lại.

      Bắc Âu Hàn lúc này, trông vô cùng chật vật. Cả khuôn mặt đều xanh xanh tím tím, quần áohàng hiệu người cũng nhăn nhúm, giốngnhư người vừa mới bị cướp vậy. Trái ngượcvới vẻ chật vật của , Dung Thiếu Tuyệt lạivô cùng bình thường. Cùng lắm chỉ là hai mắttỏa sáng, khuôn mặt đỏ lên do kiềm chể lửa giận của mình mà thôi.

      "Bắc Âu Hàn. rốt cuộc là cậu tìm tôi có chuyệngì? muốn thôi. , tôi cũngkhông nghĩ muốn gặp lại cậu."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Bắc Âu Hàn nghe thế chấn động, giống nhưsấm sét đánh thẳng vào người , "Vì sao? phải cậu hận mình sao? Nếuđã tha thứ cho mình, vì sao muốn gặp lại mình?"

      Vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn chútthay đổi như cũ, nhìn Bắc Âu Hàn nằm mặt đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nam sinh này, là người Lãnh Tâm Nhiên mến, nếu ấy nhìn thấy dáng vẻ tại củacậu ta, khẳng định rất đau lòng. Đáng tiếc,người tại chiếm giữ thân thể này, làHuyết sư Lãnh Tâm Nhiên .

      " có nguyên nhân gì hết, chỉ là khôngmuốn thấy mặt thôi. Tôi cực kỳ chán ghét ngườinhà Bắc Âu, cho nên, đừng xuất trước mặt tôi nữa!"

      lời này, ra là định để Dạ MộcThần tha cho cậu ta lần này rồi. Nhưng Bắc ÂuHàn lại biết chuyện đó, chỉ thấy lòng đaunhư cắt, đầu căng ra, lửa giận xộc thẳng lênnão: "Vì sao? ràng lúc đầu là cậu đeo bámtôi, vì sao giờ lại muốn ném tôi ? Muốn đùa giỡn với tôi sao? dễ dàng như vậy đâu, tôi thích cậu, cậu phải có trách nhiệm với tôi!"

      Những lời này của , đều lo do kích độngnhất thời. Tuy quả cũng là lời tronglòng , nhưng muốn tìm cơ hội thíchhợp với Lãnh Tâm Nhiên, hề muốn thổ lộ trong hoàn cảnh thế này.

      Nếu bây giờ thứ gì có thể khiến cho Lãnh Tâm Nhiên chấn kinh, nhất định là chuyệnnày rồi. Nam sinh lúc trước tránh như tránhrắn rết này, giờ lại muốn chịu trách nhiệm? là.......

      biết nên khóc hay nên cười,Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt, lạnh nhạt nhìn Bắc Âu Hàn. Dung ThiếuTuyệt sắp tức chết rồi, từng gặp những kẻkhông biết xẩu hổ, nhưng chưa từng gặp ai đê tiện đến mức này. Người này, phải lànam sinh tài cao luôn được giáo viên ca tụngsao? phải ánh mắt luôn cao hơn trờikhông thấy ai thuận mắt sao? Sao lại biến thànhcái dạng này rồi?

      "Cậu............"

      Dung Thiếu Tuyệt vừa chuẩn bị gì đó, bịLãnh Tâm Nhiên ngăn lại. Tuy thích Bắc Âu Hàn, nhưng cũng muốn rước lấyphiền toái. Chuyện này vẫn nên ràng là tốt nhất.

      Nhưng mà, đợi mở miệng, Bắc ÂuHàn lại hét lên: "Mình muốn cậu làm bạn của mình!"

      "Đừng hòng!"

      giọng trầm thấp đột nhiên vang lên.Thanh đột ngột này, hấp dẫn ánh mắt của ba người.

      Chương 67.2: Cậu phải có trách nhiệm với tôi


      Hả, sao Thần lại đến đây?

      Nhìn Dạ Mộc Thần biết xuất từ lúc nào, Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút mờ mịt. Bất quá, nhìn thấy khuôn mặt đầy hàn băng của Dạ Mộc Thần, trong lòng lại có chút chột dạ.

      là kỳ quái, ràng là làm gì, saolại chột dạ thế này? Chẳng lẽ vì bị Thần bắt gặp người khác tỏ tình với mình sao? Nhưng mà....lúc này mình cũng phải là Huyết sưLãnh Tâm Nhiên mà quen, sao lại nhìn mình bằng ánh măt này? Càng nghĩ càng thấykỳ quái, cảm thấy chính mình thể cứ bịáp chế như thế, cho nên liền trấn định ngẩng đầu lên, ra vẻ cực kỳ kiêu ngạo.

      "........"

      Vừa nhìn thấy người đàn ông quen thuộc này,Bắc Âu Hàn liền nhớ đến tin tức mình nhậnđược kia. Thấy quan hệ thân thiết giữa ta và Lãnh Tâm Nhiên, tâm liền lạnh xuống. Nhưng vẫn chịu bỏ cuộc, sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên có tình cảm với mộtnữ sinh, lần đầu tiên tỏ tình, thể dễ dàng bõ cuộc như vậy, tuyệt đối thể!

      "Dựa vào đâu chứ, tôi hỏi Lãnh Tâm Nhiên chứ hỏi !"

      Cố gắng từ mặt đất đứng lên, khuôn mặt bị đánhxanh xanh tím tím của Bắc Âu Hàn đanh lại, phục .

      Ánh mắt của Dạ Mộc Thần rất lạnh, từ sống trong thế giới hắc đạo nên Dung ThiếuTuyệt rất quen thuộc với ánh mắt này. Trước mặt người đàn ông này, luôn có cảm giác dũng khí bị áp chế. Giờ cũng thế, nhìn thấy ánhmắt đầy hàn băng của người đàn ông này, cảmgiác đầu tiên của chính là sợ hãi!

      Nhưng rất nhanh, giống như xuân đến tuyết tan,Dạ Mộc Thần đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, giơ tay lên, trực tiếp kéo Lãnh Tâm Nhiên chút phòng bị vào lòng mình: "Bởivì ấy là của tôi!"

      xong, còn đặt nụ hôn lên tóc LãnhTâm Nhiên giống như làm chứng.

      Thanh của lớn, nhưng lại trầmthấp, bá đạo, khí thế cường đại khiến cho BắcÂu Hàn quên cả truy hỏi, chỉ biết ngơ ngác nhìnmột màn trước mắt, trong lòng truyền đến từng trận đau đớn.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng bị những lời này khiếncho kinh ngạc, những lời này rất quen, khi còn là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, mỗi lần đichơi bị hỏi đến đều những lời này.Nhưng mà, những lời này của phải với mình của kiếp trước sao? Sao giờ lại.....

      Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào xen lẫn ghen tuông,bên tai liền truyền đến hơi thở ấm áp: "Diễnkịch, phối hợp với ."

      Những lời này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên bỏxuống tất cả nghi hoặc, nghĩ nhiều nữa.

      Bắc Âu Hàn ngơ ngác nhìn màn này, hắncảm thấy, cả đời mình cũng quên được cảm giác đau lòng này.

      " ta sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh gật đầu, để ý đến nụ cười giảo hoạt như hồ ly chợt lóe lêntrên mặt của người đàn ông bên cạnh.

      Nhưng cũng chịu bỏ cuộc, hiểu, ràng ấy thích mình, sao lại dính líu đến người đàn ông khác rồi? Chẳng lẽ là là kẻ lẳng lơ sao?

      "Hân Hân xảy ra chuyện, chuyện này có liênquan đến người đàn ông bên cạnh cậu, vậy ,có liên quan đến cậu ?"

      Hít hơi sâu, đè nén cảm giác đau lònglại, Bắc Âu Hàn hỏi vấn đề khiến đến đâyhôm nay.

      Lãnh Tâm Nhiên sớm đoán được chuyện này, chỉ là nghĩ tới lại còn có thêm khúc nhạc đệm xen vào giữa.

      "Có."

      Đối với những chuyện mình làm, dưới tìnhhuống bình thường, đều giấu diếm. Tính cách là thế, làm cũng làm, có gì thể thừa nhận chứ? tiếng "Có" này, tuy thanh rất thấp, nhưng lại kích thích hơn bất kỳ ngôn ngữ nào. Bắc Âu Hàn bị dọa lui về phía sau vài bước mới đứng vững được.

      "Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Hân Hân vẫn chỉ là đứa trẻ, vì sao lại làm chuyệnnày với nó? Cho dù bình thường nó hơi tùyhứng hiểu chuyện, nhưng cũng cần ngoan độc như thế chứ!"

      hoàn toàn tuyệt vọng. Trước kia vẫn cố an ủi bản thân, thậm chí còn lừa dối chính mình theo bản năng. Nhưng mà lúc này đây, cho dù muốn lừa dối chính mình cũng đượcnữa.

      Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, rực rỡ,nhưng lóa mắt hơn bao giờ hết: "Nhớ chuyện lần đó tôi bỏ thuốc cậu ?"

      Bắc Âu Hàn hiểu vì sao lại thế,nhưng vẫn nhàng gật đầu. Tẩt cả nghiệt duyên, dường như đều bắt đầu từ đây.

      "Tôi chỉ nghĩ như thế, nhưng có làm,hoặc giả là chưa kịp làm. Biết tôi phải trả giá thế nào ? Những thứ thuốc đó, đều bị em cưng của cậu đỏ vào miệng tôi, sau đó, nhốt tôi trong căn phòng cả đêm để tôi tự sinh tự diệt. Vào đêm đó, Lãnh Tâm Nhiên coi cậu như thần kia, chết rồi!"

      Giọng của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bìnhtĩnh, nhưng lại càng khiến Bắc Âu Hàn trở nên tuyệt vọng. Bởi vì, quyết định càng cẩn trọngthì giọng mới càng bình tĩnh.

      "Giờ đây, tôi trọng sinh, là tôi hoàn toànmới. còn là mê muội cậu nhưtrước kia nữa, cho nên, chúng ta còn bất cứ quan hệ nào rồi."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt , lúc đến hai từ "trọng sinh", biết là do ảo giác hay thế nào, lại thấy tay Dạ Mộc Thần đặt vai mình nắm càng chặt.

      " muốn tiếp tục suy sụp tinh thần nhưtrước kia, muốn tiếp tục chờ đợi người thích mình nữa, cho nên tôi rời khỏi lớp A. Mục đích chính là vì muốn tránh cậu, muốn có bất cứ quan hệ nào với cậunữa. Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, tuy tôi rờikhỏi nơi đó, nhưng vẫn thế tránh được tất cả phiền toái.

      " em cậu vẫn xem là đứa trẻ kia, loan truyền chuyện tôi bỏ thuốc ra ngoài, trước mặtcả lớp vu oan cho tôi, những chuyện này chỉ làchuyện , tôi chỉ xem đó như tính nết trẻ con.Nhưng mà, đứa trẻ bình thường, kêu côn đồ cưỡng gian chính bạn học của mình sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, ra bí mật khiếncho Bắc Âu Hàn sợ hãi.

      "Cậu có ý gì? thể nào? Tuyệt đối khôngthể, Hân Hân ngoan như thế, sao có thể làm ra chuyện này? Huống chi, nó căn bản biết cái gì là côn đồ!"

      Bắc Âu Hân điên cuồng lắc đầu, chịu tintưởng những lời Lãnh Tâm Nhiên là .

      "Phải ? tin cậu có thể đến nhàgiam XX khu XX, mấy tên côn đồ vẫn còn đangở đó đấy. Từ miệng bọn họ, cậu có thể biếtđược rất nhiều tin trước kia mình biết. Đồng thời, cũng khiến cho cậu hiểu , cáingười cậu gọi là em ngoan kia, rốt cuộc đãlàm những chuyện đê tiện gì!"

      Lãnh Tâm Nhiên giận dữ mắng.

      rất ít khi dùng từ "đê tiện" để về phụ nữ, nhưng Bắc Âu Hân này là quá càng rỡ, ngoài chữ này ra, nghĩ ra từnào có thể xứng với ta nữa.

      "Lúc tôi thiếu chùt nữa bị bạn học làm nhục lầnđó, là cậu cứu tôi. Nhưng em cậu lại mướn côn đồ tới cường bạo tôi, cho nên, từ lúcđó, chúng ta thanh toán xong tất cả nợ nầnrồi!"

      "Nhưng mà, những thứ này cũng chưa phải làtất cả. Biết vì sao em ngoan của cậu trởthành bộ dáng giờ ?"

      Lãnh Tâm Nhiên chậm rãi , hồi tưởng lạitình huống đêm đó, trong con ngươi đen nhánh lên sắc đỏ chói mắt.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68.1: Cha nuôi tỏ tình



      "10h tối hôm đó, tôi ở nhà nhận đượctin nhắn. Số di động là của Dung Thiếu Tuyệt, kêu tôi tới XX. Khi tôi đến đó mới biết được tất cả những chuyện này là cáibẫy. Di động của cậu ta bị trộm, là do cái người mà cậu gọi là em ngoan kia với Trần Phongcùng nhau thiết kế. Nhốt tôi trong căn phòng bịbỏ thuốc, sau đó nhét mười mấy tên đàn ông vào."

      Nhìn bộ dáng kinh hãi dám tin của Bắc Âu Hàn, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiênnhếch lên, tiếp tục : "Nếu tôi mà ngườithường, chắc chắn tiêu rồi. Đáng tiếc, cái bẫy này lại bị phá tan. ấy tới cứu tôi."

      Chỉ chỉ vào người đàn ông ham muốn chiếm hữu cực cao vẫn khoác tay lên vai mìnhbên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục : "Bấtquá, tuy tôi có việc gì, nhưng vì bị bỏthuốc, phải ngâm nước lạnh cả đêm, sau đó thành công bị viêm phổi hôn mê ngày mộtđêm."

      " thể nào.....Sao có thể..........."

      Hân Hân tuy hay tùy hứng, nhưng tuyệt đối sẽkhông làm ra những chuyện độc ác như thế.Chắc chắn là gạt người, chắc chắn là thế. Vì để bao che cho người đàn ông bên cạnh, cho nên mới dối! Bắc Âu Hàn ngừng lắc đầu, cố gắng loại bỏ những tin tức vừa tiếpnhận.

      "Cậu dối, Hân Hân sao có thể làm ra loạichuyện đó? Đều do người đàn ông này, cậu vìbao che cho tên 'gian phu' này nên mới nhưthế!"

      Bắc Âu Hàn khống chế được điên cuồng hét lớn.

      Khuôn mặt Dạ Mộc Thần chút thay đổi,thậm chí khi nghe đến hai từ "gian phu" khóe miệng còn hơi nhếch lên, hiển nhiên là cực kỳ vừa ý với hai từ này.

      "Phải ? Cậu muốn lừa mình dối người tớikhi nào? Lần này là cậu cứu tôi, nhưng mà,trong lúc cậu ở trong phòng cấp cứu, em tốtcủa cậu lại châm ngòi quan hệ giữa tôi và chamẹ cậu. Sau đó người mẹ vĩ đại của cậu còn sai hai bảo vệ lôi tôi ra ngoài dạy dỗ trận. Sau đó, mẹ cậu còn muốn hủy dung của tôi, đáng tiếc, sau cùng người bị hủy dung lại là em ngoan của cậu. Tiếp theo nữa, ba cậu lên sàn, đấu tay đôi với tôi. Trong lúc sơ hở, em ngoan của cậu cầm dao đâm lén tôi. Cùng lúc đó, ba cậu thừa cơ hội này công kích tôi từ sau lưng. Nếu nhờ có Thần, chỉ sợ lúc đó tôiđã biến thành thi thể rồi. Bắc Âu Hàn, gia đình cậu tính cách thế nào, xem ra cậu cònchưa ràng lắm. Nếu cậu phải hiểurõ mọi chuyện chứ, còn tự lừa mình dối ngườikhông chịu tin làm gì."

      "Chẳng lẽ cậu chỉ cho phép người nhà ỷ thếhiếp người, cho phép người khác trả thù sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười, chỉ là ý cười vươn tới đáy mắt, rất lạnh: "Lãnh Tâm Nhiêntôi cũng phải là người chịu để người kháckhi dễ. Giẫm nát tay của Bắc Âu Hân thế nào? Đánh ba cậu bị thương nặng sao chứ?Đây là do bọn họ tự làm tự chịu! Làm việc sai trái, phải trả giá! Nếu muốn hại người, phải chuẩn bị tâm lý người khác trả thù! Cái ý nghĩ ‘chỉ cho quan phóng hỏa cho dân đốt đèn’ quá ngây thơ rồi!"

      Bị Lãnh Tâm Nhiên chế nhạo như thế khiến cho bản thân vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng khi nhìn thấy cặp con ngươi trong suốt mà lạnhlùng kia, Bắc Âu Hàn lại tìm được bất cứ lý do nào để phản bác. Người nhà của ,chẳng lẽ ỷ thế hiếp người như thế sao?

      phải, chắc chắn phải. Ba mẹ vẫnthường thành lập quỹ công ích, hàng năm đềuquyên góp số tiền lớn cho các công trình hivọng. Hân Hân tuy tùy hứng, nhưng trước mặtmình luôn ngoan ngoãn, quan hệ trong trườnghọc cũng rất tốt, sao có thể như Lãnh Tâm Nhiên chứ?

      bậy, tất cả đều là bậy!

      Bắc Âu Hàn phẫn nộ: "Cậu cần hưunói vượn bao che cho hành vi độc ác của mình. Người nhà tôi tôi còn hiểu sao? Ba mẹtôi, tuyệt đối phải loại người ỷ thế hiếpngười. Em Bắc Âu Hân của tôi mặc dù đôilúc hay tùy hứng, nhưng tuyệt đối phảiloại người như cậu . Lãnh Tâm Nhiên, tôi vốn nghĩ cậu là người tâm cao khí ngạo, khôngnghĩ tới ra tâm tư của cậu lại ngoan độc như vậy, là nhìn lầm cậu rồi!"

      Nghe được những lời lý cùn của Bắc Âu Hàn , Lãnh Tâm Nhiên nhịn được muốn cười. là khôi hài, chẳng lẽ cả nhà này đều bị thần kinh sao? Đầu tiên là tỏ tình với mình, giờ lại gì mà ngoan độc gì mà nhìn lầm, là......, biết phải dùng từ gì để hình dung rồi!

      "Kết quả của Bắc Âu Hân, đều là do ta gieo gió gặt bão. Lần đầu tiên ta gây chuyện với tôi, tôi xem như cậu cứu tôi nên truy cứu, chỉ đưa đám côn đồ kia vào ngục. Nhưng lần này dễ dàng như thế đâu, tôi phải thánh mẫu, người đắc tội với tôi, nhất định phải trả giá đắt!"

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng : "Bắc Âu Hàn, phải chỉ mình cậu có người thân. Người thân cậu bị thương cậu đau lòng,nhưng những người khác cũng có người thân,người thân của họ cũng đau lòng. Chuyện của Bắc Âu Hân, tôi chưa bao giờ hối hận, cũngsẽ vĩnh viễn hối hận. Tôi muốn gặp lại cậu, đừng xuất trước mặt tôi nữa!"

      xong, thèm liếc mắt nhìn đối phươngmột cái, trực tiếp quay người rời .

      Bắc Âu Hàn ngây ra như bị sét đánh, khônghiểu, tình sao lại biến thành như thế?

      Trước khi gặp người này, là vương tử học đường cao cao tại thượng. Gia cảnh giàu có, bộ dáng lại đẹp, thành tích học tập cực tốt, là tìnhnhân trong mộng của vô số nữ sinh. Nhưng mà lúc này, em của , điên rồi. Ba của , bị bệnh. Công ty của gia đình, sắp phá sản. Ngaycả , cũng dã giống như chó rơi xuống nước, còn như trước kia nữa.

      " được, cậu phải chuyện của HânHân. Nếu , tôi báo cảnh sát. Chuyện thế này, đủ để cậu nghỉ ngơi trong cậu đoạnthời gian đó."

      Giống như là bỉ yểm bùa, Bắc Âu Hàn khôngnhịn được nữa, giống như bị tâm thần hét lớn.

      "Phải ? Vậy phải xem cậu có bản lĩnh này hay ? Bắc Âu Hàn, cậu phải trả giáđắt cho hành động ngu xuẩn của cậu."

      Dạ Mộc Thần cười lạnh, khí thể cường đại áp đảo mọi người, giống bậc đế vương.

      " tưởng rằng tôi bị dọa sao? Đừngtưởng rằng việc làm của các người ai biết, cho rằng vậy là có thể kiêng nể gì sao? Người làm trời nhìn, chứng cớcòn nhiều!"

      Bắc Âu Hàn tức điên lên, cầm xấp tư liệu ném vào người Dạ Mộc Thần, hùng hổ .

      Dạ Mộc Thần xem những thứ đó, cũng khôngthèm để vào mắt thứ gọi là chứng cứ này, ánh mắt màu lúc trở nên thâm trầm:"Phải ? Vậy cậu cứ thử !"

      Bắc Âu Hàn tức đến nỗi biết phải làm gì, chỉ quen ra lệnh cho người khác làm việc, đối với chuyện phải tự mình làm việc như thế làcực kỳ xa lạ. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng đànhhậm hực quay người rời : " chờ đó! Tôi sẽkhông bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ các người đâu!"

      Dung Thiếu Tuyệt xem như được mở rộng tầm mắt rồi. ra , cũng từng là bạn học cùng lớp của Bắc Âu Hàn, chẳng qua là hắnkhông quen nhìn bộ dáng giả tạo của Bắc ÂuHàn thôi, mà Bắc Âu Hàn cũng khinh thườngmột tên côn đồ như . Cho nên tuy học chung, nhưng kỳ có chút quan hệnào! vẫn biết, loại hình tượng vương tử của Bắc Âu Hàn chỉ là giả dối. Nhưng nghĩ tới, lúc hóa trang ra là thể lý như thế. Quả nhiên, người nhàkia, đều chỉ sống trong thế giới của mình, ngườibình thường thể lý giải nỗi!

      Đối với chuyện của Bắc Âu Hân, biết.Nhưng hoàn toàn thấy ta vô tội gì gì đó, kết quả này, là do ta tự gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu!

      Nhìn xấp giấy đất, Dung Thiếu Tuyệt cóchút tò mò, cầm lên xem, liền cảm thấy khôngđúng lắm: "Tâm Nhiên, cậu nhìn xem. Cái nàyhình như đúng."

      như học sinh trung học bình thường,tuy chỉ là mấy tờ giấy mỏng, nhưng có thể nhìn ra được điểm khác lạ mà người thường nhìn thấy.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng nhìn xem, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: "Thứ này ở đâu ra?"

      Chuyện tối hôm đó có người chụp ảnh lại sao?Lại còn lôi cả và Thần vào, xuất của Bắc Âu Hàn quả là tầm thường. Chỉ làngười kia là ai, vì sao lại làm thế? Đối vớichuyện này, lắm!

      " xem."

      Đưa những thứ đó cho người đàn ông bên cạnh,Lãnh Tâm Nhiên vừa suy nghĩ, xem ra lần này có người muốn nhằm vào bọn họ. Chỉ là, muốnnhằm vào Lãnh Tâm Nhiên hay nhằm vào Thần? Vấn đề này, cần phải nghiêm cứu kỹ.

      biết, thân phận của người đàn ông này thần bí đến cỡ nào, mà cái giá của thần bí là vô sốkẻ thù ngoài sáng trong tối. Chẳng lẽ kẻ thù củaanh lại có trò gì mới sao?

      Dạ Mộc Thần nhìn mấy tấm ảnh chụp, cùng với dòng chữ phía sau bức ảnh, ánh mắt màu lục hơi nheo lại, hồi lâu mới dùng động tác vô cùngtao nhã xé nát tấm ảnh, mặt chút thay đổi ném vào thùng rác bên cạnh.

      " biết là ai làm ?"

      Nhìn hành động của , Lãnh Tâm Nhiên liềnđoán được khẳng định là biết người đứngsau chuyện này là ai.

      Dạ Mộc Thần gật đầu: "Là tổ chức gọi là J. Tổ chức đó mới xuất vài năm gần đây, tuythời gian chưa lâu, nhưng tổ chức này rất thầnbí, người đứng phía sau lại càng có chútmanh mối nào. nghĩ tới chuyện này lại có liên quan tới họ. Thủ đoạn này, khỏi có chút ngây thơ rồi."

      Dạ Mộc Thần cười lạnh, tổng hợp lại mọichuyện, rốt cuộc cũng biết thuốc tayTrần Phong là từ đâu ra rồi. Xem ra, chuyệnnày có ít kẻ đứng sau lưng, tay chân của J lại có thể vươn đến tận đây, là bình thườnganh khiếm tốn nên khiến cho người ta cảm thấyanh dễ bị khi dễ hay sao?

      Nghe ta giải thích, Dung Thiếu Tuyệt có chút nghi hoặc trừng mắt. Ý này là, có phảingười đàn ông này cũng ở trong hắc đạo ? người trong hắc đạo, lại có khí chất tôn quý, cao quý như đế vương như vậy sao? còn tưởng rằng, những người trong đó đều lànhững kẻ vạm vỡ, người đầy sát khí chứ, khôngnghĩ tới người đàn ông tuấn xuất sắcnhư thế cũng theo con đường này.

      Nhìn khí hài hòa ấm áp giữa hai người,Dung Thiếu Tuyệt nghĩ nghĩ, vẫn là biết điều tránh , cũng ngăn cản ánh mắt tò mò củanhững học sinh xung quanh.

      "Đúng rồi, tới đây làm gì?" Lãnh TâmNhiên nhàng gạt cánh tay khoát vai mình ra, ngẩng cao đầu hỏi.

      "Em mà chưa với ." Dạ Mộc Thần ravẻ như chuyện hiển nhiên.

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khống chế nổi giật giật mấy cái. Sao cảm thấy, mới qua mấy tháng, cái người mang danh đế vương nàytrở nên ngày càng ngây thơ rồi?

      "Đây là thuốc của em, ngày ba lần, nhớ uống trước khi ăn."

      Lãnh Tâm Nhiên xoay đầu chịu nhận thuốc đối phương đưa: "Em khỏe rồi, cầnuống thuốc đâu."

      muốn uống thuốc chút nào, vừa đắngvừa khó nuốt, tiêm mũi thuốc còn dễ chịuhơn.

      Nhìn vẻ mặt được tư nhiên vô cùng quen thuộc này, Dạ Mộc Thần giận quá hóa cười,đong đưa gói thuốc tay, khuôn mặt tuấn mỹkề sát mặt cười cười: " phải em sợ uống thuốc chứ? Lớn như vậy rồi, sao lại giống con nít thế?"
      " mới là con nít, cả nhà đều là con nít!"

      "Chuyện nhà Bắc Âu, muốn làm thế nào thìlàm , em muốn nhúng tay nữa."

      Sau khi vui đùa, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên lạnh mặt .

      Dạ Mộc Thần biết hành động vửa rồi của nam sinh kia khiến Lãnh Tâm Nhiên lạnh tâm, cũng hỏi nhiều, chỉ là ôn nhu nắm lấy vai : " sao, cứ giao hết cho ."

      Nếu những lời của Bắc Âu Hàn khiến cho Lãnh Tâm Nhiên lạnh tâm , tin tức nữa như sét đánh ngang tai khiến cho hoàn toàn nổi lên sát ý với nhà Bắc Âu. Nhân từ với kẻđịch chính là tàn nhẫn với bản thân mình,chuyện này sớm biết, lại nghĩ rằng lại tự mình trải qua loại cảm giác biết vậy làm này.

      *****

      Các bạn à, theo mình biết hình như Nhiên tỷ chưa thừa nhận chuyện mình trọng sinh đâu, câu đó của Nhiên tỷ là muốn từ sau chuyện đêm đó, Lãnh Tâm Nhiên thích Bắc Âu Hàn chết rồi, thay đổi thành người khác, còn yếu đuổi và thích Bắc Âu Hàn như trước nữa .

      Chương 68.2: Cha nuôi tỏ tình



      Sau khi trải qua mấy ngày vùng vẫy, tập đoàn Bắc Âu vẫn phải mở cuộc họp báo tuyên bố phá sản.

      Lúc nghe được tin này, Lãnh Tâm Nhiên trưng ra bộ mặt được tự nhiên ra ngoài ăn cơm với Hàn Thu Sinh. Nếu như là bình thường, rồi. Nhưng mà, hôm nay lại là ngày vô cùng đặc biệt, là sinh nhật của Hàn Thu Sinh. Lãnh Tâm Nhiên sớm biết, trừ mình ra Hàn Thu Sinh còn người thân nào khác, cho nên khi ông ta đề nghị ăn mừng sinh nhật, tìm được lý do nào để từ chối.

      Bởi vì được cùng Lãnh Tâm Nhiên ra ngoài ăn tối, nên Hàn Thu Sinh tỏ ra rất phấn khởi. Bìnhthường đều mặc đồ vest, giờ lại đổi bộ trang phục dạo phố, trông trẻ hơn bình thườngvài tuổi, nhìn qua ai đoán được người đàn ông này hơn ba mươi tuổi.

      So với thận trọng của ông ta, biểu củaLãnh Tâm Nhiên lại rất tùy ý. Cứ như vậy, haingười trước sau bước vào nhà hàng cao cấp cùng ăn cơm.

      "Nhiên Nhiên, gần đây con trưởng thành hơnrất nhiều. Ta nghe hiệu trưởng Nghiêm của các con , tại con là nhân vật nổi tiếng trongtrường, vô số học sinh sùng bái xem con là thầntượng."

      Bởi vì tâm tình tốt, nên biểu của Hàn Thu Sinh cũng thoải mái hơn bình thường rất nhiều. chú trọng lễ nghi khi dùng cơm, vừa ăn vừa chuyện phiếm với Lãnh Tâm Nhiên.

      "Ấu trĩ."

      Đối với chuyện ông ta , Lãnh Tâm Nhiên chỉdùng hai chữ để đánh giá.

      Hàn Thu Sinh bật cười, xem như thẹn thùng, cảm thấy bộ dạng này của Lãnh TâmNhiên vô cùng đáng .

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên yên lặng ăn cơm phíađối diện. Tầm mắt của Hàn Thu Sinh có chút mơ hồ. Chỉ trong chớp mắt, qua mười năm rồi, bé kia trưởng thành rồi, chỉ là ấy,lại được tận mắt chứng kiến.

      Bóng dáng mỹ lệ mơ hồ trong trí nhớ kia, theo tăng lên của tuổi tác trở nên ngày càng mơhồ.

      Hàn Thu Sinh lắc đầu, nhưng có cách nào xóa nụ cười khổ nơi khóe miệng. Có lẽ là do khí quá tốt, khiến cho ông nghĩ đến chuyện kia.

      "Nhiên Nhiên, muốn biết chuyện của mẹ con ?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ có Lãnh TâmNhiên, ngay cả ông cũng ngẩn người.

      Đề tai này, trước kia họ chưa bao giờ đề cậpđến. Người kia, là nỗi đau xót sâu nhất trong lòng ông, cũng là hồi ức đẹp đẽ nhất, ông khôngmuốn chia sẻ với bất cứ ai. Nhưng lúc này lại muốn ra.

      Lãnh Tâm Nhiên đỏ dao nĩa xuống, lấy khăn lau miệng, sau đó mới : "Mẹ?"

      Xưng hô này vô cùng xa lại đối với . Kiếptrước nhi, trí nhớ về ba mẹ rất ít, từ đến lớn đều ở cạnh Á Á. Mà trong nhậtký của Lãnh Tâm Nhiên cũng chưa từng đềcập đến chữ này. Trong thoáng chốc, cảm thấy có chút hoảng hốt.

      Sau khi ra miệng mới phát những chuyện tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Hàn Thu Sinh nhấp ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi : "Nhiên Nhiên rất giống mẹ. Mẹ con, là người phụ nữa rất xinh đẹp cũng rấtôn nhu. Từ ta và mẹ con biết nhau, tuy nhiên ấy vẫn luôn xem ta là em trai. ấy là người tốt nhất đời này, phải hợp với người đàn ông ưu tú nhất mới đúng. Nhưng mà....sinhcon ra lâu ấy liền qua đời. Khi đó ta với ấy mất liên lạc lâu, hề biết tinnày. Đến khi ta tìm tới, quá mộn, mẹ con, rời khỏi thế giới này, mà con, bởi vì còn người thân nào khác, nên bị đưa đến nhi viện. Chuyện ta có thể làm, chính là lợi dụng quan hệ nhận con làm con nuôi, mang con từ nhi viện về. Thời gian tôi qua nhanh, chỉ trong chớp mắt, qua mười mấy năm rồi."

      Đối với đoạn hồi ức này, Lãnh Tâm Nhiên cũng có cảm giác gì nhiều.

      Có lẽ vì phải là Lãnh Tâm Nhiên , có lẽ bới vì tự mình trải qua nên thể hiểu được phần tìnih cảm này, chỉtrầm mặc như cũ, lạnh nhạt nhìn người đàn ôngtrước mặt.

      xong chuyện này, Hàn Thu SInh như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, nhàng thở ra. Dừng lát lại dùng vẻ mặt tức giận : "Mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm tin tức của kẻ phụ tình kia .Đáng tiếc, đến tại cũng chỉtìm được số manh mối. Ta biết tên súc sinh kia là người của hắc đạo, sau khi có được chịNinh liền biến mất. Mà cái chết của chị Ninh, có liên quan rất lớn đến ."

      Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên,Hàn Thu Sinh cực kỳ phẫn nộ, tiếp tục : "Nhiên Nhiên, con biết thôi. Tên súc sinhđó còn bằng cầm thú, giới thiệu chorất nhiều người trong giới biết chị Ninh là ngườiphụ nữ của , nhưng sau khi gây chuyện lại đột nhiên biến mất. Sau đó, kẻ thù của bắtđầu tìm đến chị Ninh bắt chị ấy làm mồi dụ hắnđến. Nhưng mà, mãi cho đến khi ấy qua đời,người đàn ông đó vẫn xuất . Chị Ninh tốt như vậy, lại bị phá hủy bới kẻ súc sinh, ta...........ta................"

      Hàn Thu Sinh vẫn đắm chìm trong phẫn nộkhông thể thoát ra được, mà suy nghĩ của LãnhTâm Nhiên, lại hướng đến chuyện khác.Khi đối phương vừa dừng lại ra nghi hoặc của mình, "Vậy là, người cha , vẫn luôn là chị Ninh đúng ?"

      Từ "Mẹ" này quá xa lạ với , gọi được.

      Hàn Thu Sinh cũng chú ý đến cách xưnghô của , sau khi nghe được câu kia liền trở nên lúng túng: "Nhiên Nhiên, ta.........."

      Ông dám thừa nhận cũng dám phủnhận, bởi vì, quả ông chị Ninh. Nhưngmà giờ đây, còn thế nữa, ông..............

      "Được rồi, cần , con biết. Con biếtcha vì thích ấy nên mới nhận nuôi con, việc này, tại con biết. Cám ơn cha."

      Lãnh Tâm Nhiên cắt ngang lời của đốiphương, bình tĩnh .

      " phải, phải như thế!" Vẻ bình tĩnh của Lãnh Tâm Nhiên trong mắt Hàn Thu Sinh lại như cảm giác trút được gánh nặng, tronglòng bắt đầu nóng lên, khống chế được mở miệng phản bác: "Nhiên Nhiên, trước kia đúng là ta thích chị Ninh. Từ đến lớn, ấy vẫn luôn ôn nhu như thế, đối với tất cả mọi người đều vô cùng dịu dàng, giống như thiên sứ vậy, nhưng tại, người ta phải làcô ấy, con có biết , ta con!"

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ tới đối phương lạinói ra chuyện đó trong lúc này, ràng người ông ta thích là chị Ninh phải sao? Sao độtnhiên lại mình? Tâm tư của đàn ông, đúng là khó đoán!

      Nhưng mà, diễn biến của câu chuyện lại nằmngoài dự đoán của mọi người. Trong khi Lãnh Tâm Nhiên vẫn rối rắm biết phảigiải quyết chuyện này thế nào, đột nhiên cửabị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó ánh đèn lóe lên, năm sáu cái camera của phóng viên giơ lên,chụp ảnh hai người, ồn ào hỏi: "Hàn tiên sinh,Hàn tiên sinh, xin ông hãy giải thích , vừa rồi là ông tỏ tình với con nuôi của mình sao?"

      "Hàn tiên sinh, vị tiểu thư này là con nuôi của ông, quan hệ giữa ông với ấy chỉ có cha con mà còn có cả quan hệ khác sao?"Thanh líu ríu bên tai, khiến cho Lãnh TâmNhiên trở nên nóng nảy. Từ kiếp trước, thích mấy tên phóng viên này. Những người này, luôn lấy nguyên tắc 'đem thốngkhổ của người khác làm niềm vui cho mình' làm đầu. ngừng moi móc chuyện riêng tư của người khác, sau đó công khác trước mặt mọingười, căn bản hề nghĩ đến hành độngnày mang đến tai họa gì cho người khác!

      Hàn Thu Sinh cũng nghĩ tới đột nhiên lạicó phóng viên xông vào. Nghe phóng viên hỏi biết những lời thổ lộ lúc nãy có mình bịnhững người này nghe được, trong lòng vô cùngbối rối, có cảm giác giống như trời vừa sậpxuống. Ông quan tâm bản thân mình ra sao, ông chỉ sợ liên lụy đến Nhiên Nhiên.Nhiên Nhiên chỉ là đứa trẻ, nếu vì kiệnnày mà bị hủy hoại, ông hối hận đến chết!

      Nghĩ như vậy, liền vội vàng đứng lên, gạt đám phóng viên ra, sau đó kéo Lãnh Tâm Nhiên vàolòng, dùng thân thể che khuôn mặt củac lại, để cho người khác chụp được hình , đồng thời : "Các người xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư của tôi. Tôi biết tại phóng viên còn có thể lợi dụng lúc người khác ăn cơm để nghe lén, chuyện này, tôi dùng pháp luật để giải quyết đến cùng."

      Nhưng mà, những lời này căn bản thểngăn điên cuồng của đám phóng viên này. Thậm chí, chút ảnh hưởng của . Đámphóng viên vẫn cầm camera chụp liên tục như cũ, vừa chụp vừa ngừng hỏi. Hơn nữa từ ngữ ngày càng sắc bén, càng quá đáng, khiếncho khuôn mặt của Hàn Thu Sinh trở nên vô cùng khó coi.

      Tuy cực kỳ chán ghét phóng viên, nhưng LãnhTâm Nhiên vẫn tương đối hiểu nguyên tắc nguyên tắc của đám người này. Nhìn bộ dángkhông chút kiêng nể của đám phóng viên, trong lòng sinh ra hoài nghi. Nhóm người này, xuất quá mức kỳ quái, căn bản khônggiống phóng viên tạp chí.

      May mà quản lý nhà hàng và bảo vệ chạy đến nhanh, ngăn đám phóng viên nổi điên nàylại. để ý đến sắc mặc trắng bệnh, miệng ngừng giải thích của quản lý nhà hàng,Hàn Thu Sinh nghiêm mặt dắt Lãnh Tâm Nhiênđi theo lối sau của nhà hàng ra ngoài. Trong lòng vẫn luôn bất an, tuy lúc nãy camera của đám phóng viên này đều bị đập nát, nhưng khó tránh khỏi có cá lọt lưới, sợ nhất, chính là có người ghi lại lời của ông. Nếu vậy, NhiênNhiên .......

      So với bối rối của Hàn Thu Sinh, Lãnh TâmNhiên trấn tĩnh hơn rất nhiều. vẫn suynghĩ chuyện đám phóng viên lúc nãy, tuy Hàn Thu Sinh là tổng giám đốc của công ty,nhưng cũng nổi tiếng đến mức đámphóng viên kéo đến chụp ảnh. Huống hồ, bình thường họ luôn ăn cơm ở nhà, chỉ do hôm naylà ngày đặc biệt nên mới ra ngoài, lại bị bắt được nhanh như vậy. Chuyện lần này, từ trongra ngoài đều vô cùng quái dị.

      "Cha đắc tội với ai sao?"

      Sau khi nghĩ thông suốt, Lãnh Tâm Nhiên xoayngười nhìn người đàn ông tái mặt bên cạnh.

      Hàn Thu SInh cho rằng sau chuyện này Lãnh Tâm Nhiên hận mình đến chết, nghĩtới vẫn chuyện với mình, cảm thấykinh sợ, mặt lại lên nét mừng: "NhiênNhiên, xin lỗi, ta nghĩ tới xảy ra chuyện này. Ta..........."

      "Con hỏi cha gần đây có đắc tội với ai ?"

      Lãnh Tâm Nhiên kiên nhẫn nhắc lại câuhỏi.

      Được nhắc nhở, Hàn Thu Sinh cũng phát ra chuyện này có điểm bất thường. Nhớ lạinhững chuyện xảy ra gần đây, hồi lâu cũngkhông tìm được đối tượng khả nghi nào, chỉ cóthể nhàng lắc đầu: " có. Gần đây có hoạt động đấu thầu cạnh tranh nào,đều là công việc bình thường, có đắc tộivới ai. Chỉ là.........."

      Linh quang trong đầu Hàn Thu Sinh chợt lóe, nhớ tới chuyện vừa bị ông xem lúc nãy.

      "Công ty chúng ta thu mua tập đoàn Bắc Âu bị phá sản. Chuyện này, là ta ra mặt."

      Cái này, là chuyện duy nhất cảm thấy quan trọng gần đây.

      Vừa nghe đến cái tên quen thuộc kia, sắc mặt của Lãnh Tâm Nhiên liền vô cùng khó coi.Chẳng lẽ là họ làm? Nhưng mà, tạingười nhà Bắc Âu điên bệnh, sao có thời gian làm ra những chuyện lộn xộn này? hiểu sao, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên lên hình bóng của Bắc Âu Hàn.Chẳng lẽ là..........

      Nhưng đây chỉ là suy đoán, có bằng chứng xác thực nào. Lãnh Tâm Nhiên cũng ra suy đoán của mình, chỉ tiếp tụchỏi: " có ai khác sao? Cha nhớ lại cho kỹ xem, có khi nào cha đắc tội với ai đó màkhông nhớ . Chuyện hôm nay, vừa nhìnđã biết có kẻ giở trò. Mấy phóng viên kia, tuyệtđối là phóng viên của mấy tờ báo ra gì."

      Hàn Thu Sinh suy nghĩ hồi lâu vẫn lắc đầu. Gần đây bởi vì Lãnh Tâm Nhiên xảy ra chuyện, nên phần lớn công việc ông đều giao cho cấp dưới, chỉ có số chuyện quan trọng là tự mìnhlàm, đắc tội với kẻ khác là có khả năng. Còn chuyện thu mua tập đoàn Bắc Âu, hoàntoàn là do chút tâm tư riêng chỏ ông. Ông dùngmột số thủ đoạn phi pháp mới biết được, Lãnh Tâm Nhiên có tình cảm vượt mức tình bạn với thiếu gia Bắc Âu Hàn của tập đoàn Bắc Âu.Tuy tình cảm của ông được đáp lại, nhưng cũngkhông thể ngăn cản ghen tuông trong lòng ông. Đương nhiên, nhưng chuyện này ông cho Lãnh Tâm Nhiên biết.

      Chuyện ông lo lắng nhất chính vốn là phản ứngcủa Lãnh Tâm Nhiên sau khi nghe lời tỏ tình của ông. Nhưng giờ đây, so với chuyện tin tứcbị đám phóng viên truyền ra, chuyện này có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Dù sau, cơ hộisau này còn nhiều, chuyện quan trọng nhất lúcnày, vẫn là xử lý tốt chuyện đám phóng viên. Nếu , để Nhiên Nhiên bị tổn thương, ông hận chính mình!

      Nếu chuyện này có người giở trò sau lưng,vậy , chuyện này kết thúc dễ dàng thế. biết tại sao trong lòng ông đột nhiên nảysinh cảm giác vô cùng bất an, chỉ là khi nhìnthấy vẻ bình thản ung dung mặt Lãnh Tâm Nhiên, mởi thả lỏng được đôi chút.

      Nhiên Nhiên, yên tâm, ta bảo vệ tốt cho con!

      Hàn Thu Sinh thầm thề trong lòng.

      *****



      Chương 69.1: Kết cục của Bắc Âu Hàn



      Tất cả những kế hoạch chuẩn bị trước đều bịphá hỏng, khiến cho tâm tình của Hàn Thu Sinh rất tệ. Quan trọng hơn là, lúc này chỉ có những kế hoạch bị phá hỏng, mà còn có chuyện ảnh chụp. Ông hối hận trong lúc kích động thổ lộ tình cảm, chỉ hối hận mình lựa chọn đúng thời điểm, giờ còn mang đến phiền toái cho Lãnh Tâm Nhiên, đây là điều ông mong muốn nhất.

      So với phiền não của ông, Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi về đến nhà, liền lập tức đóng cửa phòng, gọi điện thoại choThẩm Quân.

      "Sao? bị chụp ảnh rồi hả? Kêu tôi tra chuyệncủa mấy phóng viên kia?" Thẩm Quân nhận được điện thoại cực kỳ kinh ngạc. Hợp tác với nhau thời gian dài, sớm tâm phục khẩu phục đối với vị chủ nhân tại củamình rồi. Tuy chỉ là học sinh trung họcbình thường, nhưng khí thế và thủ đoạn, lại làthứ mà người bình thường tuyệt đối thếcó.

      Đến bây giờ, dùng số tiền Lãnh TâmNhiên giao cho mình để làm nguồn vốn thành lập công ty, mà công ty đó ngày càng vữngchắc và có xu thế tăng mạnh. Tuy nhiên cũng tự mình ra mặt, mọi chuyện đều giao cho mấy cấp dưới đáng tin cậy lúc trước.Những người này, khi bị đuổi ra khỏi Thẩm thị cũng đồng loạt từ chức theo, dùng hành động để khánh nghị hành động độc tài củangười nào đó. Phần tình nghĩa này, khiến cho Thẩm Quân cảm động. thề, nhất định phảitrở mình lần nữa, để cho người nào đó mãi mãi ngóc đầu lên được.

      "Ừ, tôi xem rồi, chỉ là mấy công ty . Thái dương, quả táo gì đó, đều có chút bất hợp pháp.Chuyện này có thể có quan hệ với nhà Bắc Âu, tra lại ."

      Lãnh Tâm Nhiên vừa gõ bàn phím tìm kiếm tin tức nhà Bắc Âu mạng, vừa chuyện với Thẩm Quân.

      Thẩm Quân có chút tò mò: "Tiểu thư, sao lạibị chụp ảnh thế? Chẳng lẽ chuyện mở công ty bịphát rồi sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên ra chuyện mình bị cha nuôi tỏ tình, chỉ kể lại sựviệc các mơ hồ. May mà Thẩm Quân cũngrất thức thời, thấy muốn khônghỏi nữa. Sau khi bàn giao công việc xong, Lãnh Tâm Nhiên liền cúp điện thoại tiếp tục chuyêntâm tìm tư liệu về nhà Bắc Âu.

      Chuyện tập đoàn Bắc Âu phá sản biết,hơn nữa xét theo khía cạnh nào đó còn góp tay đẩy nhanh tiến trình. Nhưng đối vớichuyện này có bất kỳ cảm xúc áy náynào, nhữn người nhà Bắc Âu đều quá cuồng vọng, phả sản chỉ là chuyện sớm muộn, giờchẳng qua chỉ là kéo nhanh chút mà thôi.Bắc Âu Hân được đưa đến bệnh viện tâmthần, nhưng Lãnh Tâm Nhiên tin ta sớm bịđuổi ra thôi. Dựa theo tình huống tại củanhà Bắc Âu, muốn trả số tiền viện phí lớn như vậy là thể. Huống hồ, Bắc Âu tiên sinh vẫn còn nằm viện vì xuất huyết não, hai cái chọn , cực kỳ hiển nhiên là Bắc ÂuHân - người có bất kỳ giá trị nào - bị vứt bỏ cách vô tình.

      Tuy nhiên, bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (thế lực to lớn tuy thất bại nhưng uy lực ảnhhưởng vẫn còn tồn tại), tuy giờ nhà BắcÂu phá sản, nhưng vẫn còn chút uy cũ, tuy mạng lưới quan hệ gần như hoàn toàn vị phávỡ, nhưng cũng thể tránh được có cá lọtlưới. Diệt cỏ diệt tận gốc, gió xuân thổitới mầm non lại nhú, nếu làm, Lãnh TâmNhiên phải khiến bọn họ có cơ hội trở mình.

      Ngày hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên vừa định mởcửa học cảm thấy có điểm thíchhợp. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, liền nghe thấyâm thanh của đẻn flash, còn có vô số tiếng người hỏi. Lấy tốc độ như sấm sét nhanh chóng đóng cửa lại, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiênnhìn xuyên qua mắt mèo ra ngoài, phát ở đó có đến mấy chục phóng viên, vẻ mặt mỗingười đều vô cùng hưng phấn, như là phát tin tức thú vị gì đó.

      Thấy cảnh này, Lãnh Tâm Nhiên biết chỉ cómột khả năng. Nhanh chóng trở về phòng, sau đó mở máy tính bắt đầu lên mạng tìm kiếm.Quả nhiên, các trang tin tức đều lấy tin của và Hàn Thu Sinh làm đầu đề. Người đứng đầu tất cả các môn trong cuộc thi toán toàn quốc - Lãnh Tâm Nhiên, có quan hệ thể vớicha nuôi! Thiên tài hay kẻ biến thái? Tình thân hay tình ?

      Những dòng tiêu đề to lớn, lóe lên từngtrang web.

      Cặp con ngươi đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiênlóe lên sắc đỏ.

      Khi vừa định cầm điện thoại gọi cho Thẩm Quân, điện thoại vang lên, màn hìnhhiển thị tên Dạ Mộc Thần. Chần chờ lát,Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhận điện thoại.

      "Alo?"

      Dạ Mộc Thần đứng trước cửa sổ, cầm tờ báo mới nhất tay, trang bìa, chính là ảnh chụp của Lãnh Tâm Nhiên và Hàn Thu Sinh, tấtcả tức giận đều tan biến khi nghe thấy thanh âmnhàn nhạt kia. Im lặng lúc, thanh trầm thấp liền vang lên: "Sao lại thế này?"

      Tuy chỉ là câu đầu cuối,nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn hiểu được ý của . Nhìn tin tức trang web, sau đó thở dài: "Hôm qua là sinh nhật của ông ấy, em cùng ôngấy ăn cơm, sau đó bị phóng viên chụp ảnh."

      "Ông ta thích em?"

      Dạ Mộc Thần hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.

      Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ đành phải thànhthật trả lời. Cho dù tại bọn họ vẫn chưa nhận lại nhau, nhưng cũng muốn giấugiếm , "Ông ấy có như vậy. Nhưng mà,em cảm thấy người ông ấy là người khác, ông ấy bộ dáng của em rất giống người sinh ra em." "Chuyện này xử lý. Giữ khoảng cách với ông ta." Dạ Mộc Thần hài lòng nhếch miệng, nhưng vẫn quên nhắc nhở.

      Lãnh Tâm Nhiên hơi dẫu môi tỏ ý bất mãn,nhưng vẫn đáp ứng: "Vâng." đột nhiên nhớtới, người đàn ông này, phải sắp rời khỏithành phố C trở về thành phố A rồi sao. Vậy , thời gian họ ở chung còn rất ngắn, lần sau gặp lại, biết là lúc nào. Nghĩ đếnchuyện này, Lãnh Tâm Nhiên liền có loại kích động muốn ra tất cả mọi chuyện.

      Nhưng mà, lời đến bên miệng lại có dũng khí ra, cuối cùng, đành phải nuốt trở vào.

      Dạ Mộc Thần biết tâm trạng rối rắm của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng vẫn buông tha việc ban nãy: "Sao hôm qua với ?"

      Ngữ khí như lẽ đương nhiên, nếu là lời từ mộtngười nào đó, chắc chắn Lãnh Tâm Nhiên lập tức cúp điện thoại. Nhưng vì người chuyện là Dạ Mộc Thần, cho nên chẳng những tức giận, ngược lại còn cảm nhậnđược quan tâm ngọt ngào. Người kia, luôn báđạo như vậy!

      "Em cho người xử lý, chỉ là nghĩ tới lại để cá lọt lưới. Việc thôi, em muốnlàm phiền . sắp trở về rồi sao?"

      Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị gì đó,ngoài cửa liền truyền đến tiếng ồn. Lãnh Tâm Nhiên nhất thời sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới có lẽ là Hàn Thu Sinh ra cửa phát có phóng viên. quan tâm mình chuyện,trực tiếp cầm điện thoại xông ra ngoài.

      Quả nhiên, đúng như dự đoán của , Hàn Thu Sinh chuẩn bị xong định ra cửa, phát hiệnđược bất thường bên ngoài, vừa mở cửa đãbị phóng viên vây quanh rồi. Nhìn bộ dáng củangười đàn ông bình thường luôn bình tĩnh ungdung giờ trở nên chật vật, Lãnh Tâm Nhiên bấtđắc dĩ thở dài, qua kéo ông ta về, sau đó để ý đến những phóng viên điên cuồng chụp ảnh, đóng cửa lại.

      "Con thấy mấy người này cha nên ra cửathì tốt hơn."

      Hàn Thu Sinh còn chút hình tượng ngồi bệt so fa, nặng nề thở phì phò.

      Lãnh Tâm Nhiên thờ ơ, lạnh nhạt, chútđể ý .

      "Nhiên Nhiên, thực xin lỗi. ràng ta chongười giải quyết chuyện này rồi, nghĩtới..., ta..." Nghĩ đến chuyện này khiến NhiênNhiên bị ảnh hưởng, Hàn Thu Sinh hối hận đến chết. Đều do mình, còn Nhiên Nhiên,giờ lại đẩy đến đầu sóng ngọn gió thế này, ông đúng là thành đủ bại có thừa mà!

      Phiền muộn ôm đầu, Hàn Thu Sinh thế này, Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ gặp qua.

      "Nhiên Nhiên, thực xin lỗi, ta muốngây phiền toái cho con. Đừng hận ta, đừng..."

      Hàn Thu Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt cầu xin.

      Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc phát , người đàn ông vẫn luôn giữ hình tượng tinh này,vậy mà lại khóc? Chuyện này, có nghiêm trọng đến thế sao? Tuy lực công kích của truyềnthông rất lớn, nhưng cũng cần tuyệt vọng đến thế chứ. muốn cười lạnh thể trào phúng của mình, nhưng nhìn thấy ánh mắtcầu xin của người đàn ông kia, đột nhiên kịpphản ứng. Hối hận và tự trách của ông ta, đều là vì lo lắng mình hận ông ta sao? Khẩn trươngvà bất an của ông ta, phải là vì lo lẳngcho ông ta, mà lo lắng bị liên lụy sao?

      Phát này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên kịpnuốt xuống những lời trong lòng, đành cứngnhắc : "Con hận cha. Chuyện này, sẽcó người giải quyết. Sau kì thi đại học con muốn đến thành phố A, sau này chỉ có mộtmình cha ở nhà, cha nên suy nghĩ tìm người bầu bạn ."

      xong lời này, liền xoay người trờ về phòng, đầu ngoảnh lại.

      Hàn Thu Sinh ngồi sô fa, toàn thân cứngngắc nhìn Lãnh Tâm Nhiên rời . Câu củacô, giống như nhát dao, cắt nát tim của ông, khiến cho ông thống khổ, khiến cho ông đauđến mức hận thể lập tức chết .

      Ông, bị từ chối rồi sao?

      Người cứu rỗi linh hồn ông, từ chối ông, vậy , sao ông có thể sống tiếp đây?

      Người đàn ông luôn tỏ ra kiên cường này, khimất bảo bối quan trọng nhất trong đời, rốtcuộc còn nén được nữa, che mặt khóc lớn.

      Tuy dùng cách thức uyển chuyển bày tỏ ý cự tuyệt của mình, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng thấy thoải mái chút nào. Ngược lại, tâmtình của trở nên vô cùng phiền não, hận thể đánh người để phát tiết nỗi muộnphiền của mình.

      Từ khi biết được thế nào là tình , vẫn luôn theo cạnh người đàn ông kia. Tuy bìnhthường cũng có người mến , nhưng chưatừng có ai nghĩ thổ lộ tình cảm với , bởi vìđây tuyệt đối là con đường chết.

      Nếu Hàn Thu Sinh biến thái, khủng bố giống nhưng Lãnh Tâm Nhiên viết trong nhậtký, có lẽ Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy rối rắm như thế. Nhưng , người đàn ôngnày, xem còn quan trọng hơn chính bản thân mình. Điều này, khiến cho rất phiền muộn!

      Bực bội nằm giường, ném di động cầm tay sang bên, định gọi cho Dung Thiếu Tuyệt nhờ ta xinh nghỉ dùm. Nhìn vào mới phát , điện thoại vẫn trongtrạng thái thực cuộc gọi, chưa có ngắt máy.Nghĩ đến chuyện hồi nãy có khả năng lọt vào tai đối phương, Lãnh Tâm Nhiên liền cảm thấycô cùng sốt ruột.

      "Alo?" Hô tiếng vào điện thoại để thăm dò.

      Rất nhanh, bên kia truyền đến thanh: "Emlàm rất tốt, rất đáng khen!"

      Cực kỳ hiển nhiên, lời cự tuyệt Hàn Thu Sinhvừa rồi của Lãnh Tâm Nhiên, đều bị nghe được.

      Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ che mặt, quả nhiênanh nghe hết rồi.

      "Em làm gì, liên quan gì đến chứ?" Lãnh Tâm Nhiên chấp nhận để Dạ Mộc Thầnnuốt sạch như thế, lầm bầm câu tỏ ý khôngphục.

      Dạ Mộc Thần cũng tức giận, vẫn dùngthanh ân trầm thấp như cũ: " vô cùng để ý,cho nên lúc này rất vui."

      câu đơn giản như vậy, lại khiến cho Lãnh Tâm Nhiên đỏ mặt trong nháy mắt, sau đó giống như trốn tránh nhanh chóng cúp điện thoại, nằm giường rất lâu, vẫn sao vỗ về được trái tim đập mạnh của mình.

      lúc lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên mới tỉnh táo lại chút. Nhìn điện thoại ngắt, gọi cho Dung Thiếu Tuyệt.

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên gọi điện đến, Dung ThiếuTuyệt rối rắm trong đống tạp chí Triệu Nghị thu thập được, biết có nên gọi điện hỏi thăm Lãnh Tâm Nhiên hay . Tin tứcLãnh Tâm Nhiên có quan hệ thân mật với chanuôi báo dĩ nhiên tin. Khôngphải vì kì thị loại tình cảm cấm kỵ này, mà vì, sau khi nhìn thấy cảnh Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần ở chung, cực kỳ xác định, cho dù Lãnh Tâm Nhiên có người trong lòng, cũng tuyệt đối phải cha nuôi của , mà làngười đàn ông thần bí Dạ Mộc Thần kia.

      Quen nhau lâu như thế, vẫn là lần đầu tiên anhthấy có người làm ra hành vi thân mật như thếvới Lãnh Tâm Nhiên mà vẫn còn bình yên vô . Hơn nữa, ánh mắt hai người nhìn nhau,tuyệt đối chỉ có những người nhau mới có. khi như vậy, sao báo chí lại viết thế này? "Vương, bên ngoài có rất nhiều phóngviên, phiền chết được. Tuy nhiên mình đãtruyền đạt xuống dưới, bất cứ ai cũng khôngđược hé lộ bất cứ tin tức nào về nữa vương."Triệu Nghị từ bên ngoài vội vã chạy vào, trênkhuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tức giận hiếmthấy.

      Dung Thiếu Tuyệt gật gật đầu, nhìn di độngđang rung, dè dặt nhấn nút nhận.

      "Được, yên tâm, mình xử lý tốt. Chuyện ởtrường cậu cần lo."

      Cuộc chuyện kết thúc rất nhanh, Dung Thiếu Tuyệt nhìn di động, với Triệu Nghị:"Để ý đến người của lớp A, cho bất cứ kẻ nào đến chuyện của Tâm Nhiên. Đặc biệt là nữ sinh tên Giang Sảng, ta luôn thù hằn với Tâm Nhiên, rất có khả năng những chuyện hay với phóng viên. Chuyện này cậu phải chú ý."

      Triệu Nghị gật gật đầu. Cho dù vương cậu cũng làm vậy, cậu tuyệt đối tinnhững chuyện báo chí viết. Cho dù đó là , cậu cũng để ý. Chuyện tình , là việc riêng của nữ vương, có quan hệ với bất kỳ kẻ nào. Mấy kẻ phóng viên này xâm phạm đến quyền riêng tư của cá nhân, là càng ngày càng ra gì rồi.

      Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ hoài nghi thủđoạn của Dạ Mộc Thần. Chỉ trong hai ba tiếngngắn ngủi, toàn bộ những tin tức mạng đềubiến mất, tất cả các báo đều phải cắt bỏ tin này.Những phóng viên đợi trước cửa nhà Hàn Thu Sinh, cũng bị chủ biên gọi về. Mấy đài truyền thông phát tin tức này, đều phải tuyên bố xin lỗi, rằng chuyện lần này là có người cố ý gây rối, quan hệ củ Lãnh Tâm Nhiên tiểu thư và cha nuôi cực kỳ bình thường, những tin tức lúctrước, đều là xấu.

      Hành động thần tốc như thế, chỉ khiếncho Lãnh Tâm Nhiên hài lòng, còn khiến cho Hàn Thu Sinh kinh ngạc thôi.

      Lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên mọi chuyện đượcgiải quyết, bộ dáng của Hàn Thu Sinh vô cùng ngơ ngác, giống như nằm mơ vậy.

      "Giải quyết rồi sao?"

      Sao có thể, ông gọi điện cho rất nhiều bạnbè, gần như dùng tới tất cả quan hệ rồi. Nhưng mà, ai chịu giúp ông, thậm chí còn có người thừa cơ hội này mà châm chích ông.Chuyện mà ngay cả mình cũng làmđược, sao như Lãnh Tâm Nhiênlại có thể làm được.

      Nghi hoặc nhì Lãnh Tâm Nhiên, tuy tim vẫncòn rất đau, nhưng ít nhất biểu mặt vẫn bình thường, được kiểm soát. Đứng dậyđi đến trước cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo ra ngoài, quả nhiên, mười mấy phóng viên cầm camera ầm ĩ bên ngoài biến mất từ lúc nào. Ngoài cửa trống , giống như lúc trước mình nằm mơ vậy.

      "Là ai? Nhiên Nhiên, con nhờ ai giúp vậy?"

      Sao ông biết, Nhiên Nhiên quen biết mộtngười lợi hại như thế từ lúc nào?

      "Cha gặp rồi, ở trong bệnh viện. ấy là đàn tương lai của con." Lãnh Tâm Nhiên chút để ý .

      Hàn Thu Sinh nhớ lần trước trong bệnh viện đãgặp qua người kia, tuy muốn, nhưngkhông thể thừa nhận, khí thế của người đàn ông kia quả rất cường đại, vừa nhìn biết phải người bình thường. So ra, HànThu Sinh luôn tự tin liền sinh ra tâm lý tự ti xấu hổ. Ông gây ra phiền toái, còn phải nhờ người khác đến giải quyết giúp, ông còn phải bảo vệ Nhiên Nhiên, lời thề của ông giống nhưchuyện cười vậy.

      Dưới đè nén của cảm giác tự ti, Hàn Thu Sinh nhịn được mở miệng: "Nhiên Nhiên, con xem thường ta phải ? Chính mình gâyra phiền phức còn giải quyết được, lại phải nhờ bạn con giúp mới có thể...."

      Lãnh Tâm Nhiên biết làm sao, người đànông này, sao ngày càng trẻ con thế? ràng lần đầu gặp mặt là người đàn ông vô cùng ưu tú, sao giờ lại chút tự tin thế này?

      Lãnh Tâm Nhiên biết, những việc làm trong mấy ngày nay, chỉ khiến bản thântrở nên nổi tiếng, mà còn áp chế phần khíthế của Hàn Thu Sinh. Cho nên như bây giờ,khí thế của Hàn Thu Sinh trước mặt càng ngày càng giảm.

      Chương 69.2: Kết cục của Bắc Âu Hàn


      "Chuyện này liên quan đến cha. Là có người nhằm vào con, mới có thể xảy ra chuyệnnày."

      Rơi vào đường cùng, Lãnh Tâm Nhiên đành phải giải thích như thế.

      Chỉ là đương nhiên Hàn Thu Sinh tin, dù sao, ở trong lòng ông, cho dù Lãnh Tâm Nhiêncó thông minh đến thế nào cũng chỉ là mộtđứa con nít, đứa trẻ mà thôi, có ai lại nhằm vào cơ chứ?

      "Có quan hệ với tập đoàn Bắc Âu, nhưng khôngphải vì chuyện cha thu mua, mà vì con có thùoán với nhà bọn họ. Lần trước lúc ở bệnh viện, Bắc Âu Hàn đỡ dao thay con, nhưng ba mẹ và em cậu ta lại tìm con hỏi tội, con cho em gáicậu ta bài học, phế tay ta, còn đánh choba cậu ta vào viện, cho nên.."

      Hàn Thu Sinh dám tin trừng to mắt, giống như nghe chuyện ngàn lẻ đêm vậy: "NhiênNhiên, con giỡn cái gì thế? Có phải là ta biết con đâu, từ đến lớn, đến giết con gà con còn sợ, sao có thể đánh nhau? Hơn nữa, còn còn đánh thắng tổng giám đốc tậpđoàn Bắc Âu? Vậy càng có khả năng rồi.Tuy ta tiếp xúc nhiều với họ, nhưng ta có biết chút, ví dụ như tổng giám đốc tập đoàn Bắc Âu lúc trước có luyện võ, sau đó mới bỏ võ thuật theo kinh doanh, trải qua mấy chục năm phấn đấu mới có địa vị như nay. Mộtngười có luyện võ như vậy, sao con có thể đánhthắng được?"

      Đối mặt với nghi ngờ của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp giải thích, chỉ tungchân đá vào cái bàn thủy tinh bên cạnh, "oanh" tiếng, dưới con mắt trợn trắng, mồm há hốccủa Hàn Thu SInh, cái bàn trà nguyên vẹn vụnra thành từng mảnh.

      "Này..." Hàn Thu SInh run rẩy vươn tay chỉ đống thủy tinh, ấp úng biết nên gì mới tốt.

      Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bình tĩnh: "Con luôn rèn luyện, con muốn làm kẻ yếuđuối mặc cho người ta khi dễ. Hơn nữa..."

      Nhìn người đàn ông tựa hồ như là cực kỳ yêumình, Lãnh Tâm Nhiên vẫn mềm lòng tiết lộ lý tưởng của mình: "Con theo con đườngnày."

      Hàn Thu Sinh nháy mắt mấy cái: "Nhiên Nhiên, con muốn bỏ văn theo võ sao? Sao con khôngbiết con có hứng thú đối với võ thuật thế?"

      *****

      "Thiếu gia."

      Ninh Trí Viễn trưng ra vẻ mặt trầm bước tới, cần tư liệu vừa tra được tay, khuôn mặttuấn tú khiến bộ dạng cậu ta giống như bị oan khuất vậy.

      Dạ Mộc Thần ngồi so fa, tư thế lười biếng, tản mát ra vẻ mị hoặc đoạt hồn nhiếp phách.Nhìn thấy Ninh Trí Viễn nhanh chóng ngồi thẳng lại, nhận lấy tài liệu nhìn qua vài lần, sau đó cười lạnh: "Quả nhiên là . nghĩ tớichỉ là học sinh trung học, cũng có thể gây ra chuyện lớn như vậy, xem ra tôi quá xem thường tên tiểu tử này rồi."

      "Thiếu gia định làm thế nào? Đồng bọn của toàn bộ bị áp chế rồi, mấy tạp chí lúcđầu kia đều đóng cửa rồi, bọn họ đều thừa nhận là do Bắc Âu Hàn sai khiến làm việc này. tại, tuy tập đoàn Bắc Âu phá sản, nhưng bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ, lão nữ nhânnhà Bắc Âu kia suốt ngày vẫn luôn tìm người hỗ trợ, thời điểm quan trọng, còn sử dụng số thủ đoạn bình thường, muốn bảo vệ mấy công ty con, để tạo nền tảng chờ ngàyĐông sơn tái khởi."

      Nếu tra, phải tra cho triệt để. Ninh Trí Viễn chỉ tra được hung thủ đứng sau lưng chuyện này, còn tra được mẹ của Bắc Âu Hàn vì chuyện Đông Sơn tái khởi mà làm ít chuyện.

      Tùy tiện để xấp tài liệu lên bàn trà, đôi conngươi màu lục luôn tản mát ra hào quang mị hoặc hơi nheo lại, "Nếu thích xem nhiều chuyện như thế, vậy để xem màn vô cùng đặc sắc . Nghe tên Bắc Âu Kiến thành người thực vật, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục được ý thức đúng ?"

      Ninh Trí Viễn gật đầu, chờ Dạ Mộc Thần tiếp tục hết.

      Quả nhiên, thủ đoạn của Dạ Mộc Thần luôntrực tiếp nhất, khiến cho người ta hoàn toànkhông có cơ hội phản kháng.

      " tìm người nào đó, đề xuất cầu vớivợ ông ta, làm chút chuyện gì đó trước mặt ôngta, sau đó trùng hợp để cho Bắc Âu Hàn bắtgặp. Bất quá, có lẽ căn bản cần tìmngười, người đàn bà kia vừa nhìn biết khôngphải loại đơn giản, sau lưng nên có mấy nhân tình..."

      hổ danh là người từ theo Dạ Mộc Thần, lời mơ hồ như thế mà Ninh Trí Viễn cũng có thể hiểu chuẩn xác ý của . Cười xấu xa "ha ha" vài tiếng, làm ra bộ dáng vui sướngkhi thấy người gặp họa: "Được, thiếu gia, giờ tôisẽ làm ngay. Tôi nhất định khiến cho màn kịch này trở nên vô cùng đặc sắc, nếu , phải là chừa khí lực cho tên tiểu tử BắcÂu Hàn kia làm loạn hay sao?"

      Bắc Âu phu nhân trưng ra bộ mặt tươi cười tiếp đón người. Người này, là tìnhnhân bao nuôi của tổng giám đốc, bình thường bà thèm ngó đến. Nhưng mà lúc này, vì muốn nhờ tổng giám đốc Vương giúpđỡ, bà chỉ có thể tìm tới ta, mang theo gương mặt tươi cười hi vọng ta có thể chút lờitốt trước mặt tổng giám đốc Vương.

      tình nhân này là sinh viên đại học hai mươi tuổi, diện mạo tất nhiên là cực kỳ xinh đẹp, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ, gợi cảm. Sovới lão già Bắc Âu phu nhân, ta chỉ trẻ tuổi, mà còn mê người hơn rất nhiều.

      "Trương tiểu thư, thấy chuyện này thế nào?"

      Bắc Âu phu nhân cẩn thận hỏi. Mấy ngày nay,bà tìm rất nhiều người giúp đỡ, nhưng giờ nhà Bắc Âu của bọn họ phá sản, khôngai nguyện ý giúp đỡ, thậm chí có nhiều khi chưanhìn thấy người bị ngăn lại, đãi ngộ hoàntoàn khác xa so với trước kia.

      "Bắc Âu phu nhân, phải tôi muốn giúp, chỉ là gần đây tổng giám đốc Vương rất ítkhi đến chỗ tôi. Hơn nữa, bà cũng biết, tôi chỉ làmột món đồ chơi, là dụng cụ để giải trí cho tổnggiám đốc Vương. Bình thường công việc của ấy bận như thế, sao tôi lại có thể biết xấu hổ mà làm phiền đến ấy thêm nữa? Chuyện này, tôi thực giúp được gì!"

      tình nhân hít làn khói, ra vẻ thể giúp được gì, chỉ là giữa lông mày ra vẻ khinh miệt và khinh thường.

      Bà già Bắc Âu phu nhân này, trước kia luônxem thường , tại bị rơi vào tình trạngnày, là ba mươi năm Hà Đông, ba mươinăm Hà Tây, báo ứng đến có muốn ngừng cũng được.!

      Bắc Âu phu nhân tức giận đến mức toàn thânrun rẩy. Tiểu tiện nhân, lại dám ra vẻ hả? Nếukhông phải tại bà bị thất thế, sao đến phiênả ta dám hung hăng trước mặt mình chứ? Nghĩ như vậy, bà càng hận người khiến cho mình bị phá sản. Còn cả ông già Bắc Âu Kiến nửasống nửa chết sống kiếp người thực vật trong viện nữa chứ. là đen đủi, đến uốngnước cũng có thể mắc răng. Nhà người ta xảy rachuyện, đều là đàn ông bôn ba bên ngài, khôngcó xui xẻo như bà thế này. là...!

      Móng tay lâu được chăm sóc cắm sâuvào trong thịt, nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vẻđắc ý của ả tình nhân này, Bắc Âu phu nhânhận thể tiến lên hung hăng cào mấy phát,hủy khuôn mặt của ả ta.

      Đợi đến khi Bắc Âu phu nhân tức giận khỏirồi, tình nhân kia mới cười lạnh từng trận.Bình thường hung hãn như thế, giờ cũng đến phiên bà ta thôi, là đáng đời! khôngnhân cơ hội để quấy rối là nể tình bà ta lắm rồi, lại còn muốn giúp đỡ, là nằm mơmà!

      Bắc Âu phu nhân tìm tất cả những người có thể tìm, nhưng kết quả thu được lại tốt chút nào. ai nguyện ý giúp bà ta, thậmchí còn có người khuyên bà tìm người khácgả cho rồi. Đương nhiên, còn có rất nhiều kẻkhông ra gì đưa ra những cầu anphận.

      "Alo?" Lúc về đến nhà, Bắc Âu phu nhận nhận được cuộc điện thoại, là cuộc gọi hoàn toàn ngoài ý muốn của bà ta, vì cuộc gọi này, đến từ mối tình đầu của bà ta, người đànông từng bị bà ta bỏ rơi.

      Mấy ngày nay Bắc Âu Hàn đều đợi ở nhà, tấtnhiên là thể đến trường rồi. còn là vương tử học đường hăng hái trước kianữa, tuy đến mất hoàn toàn suy sụp tinhthần, nhưng tâm tình còn như trước nữa.

      tại, chỉ nghĩ xem phải trả thù Lãnh Tâm Nhiên thế nào, làm thế nào để Lãnh Tâm Nhiên hối hận, làm sao để trả thù cho người nhà của mình. Cũng nghĩ đến, toàn bộ nhữngchuyện này, đều là do người nhà gieo giógặt bão, chỉ là trừng phạt đúng tội mà thôi!

      Khi nhận được điện thoại của bác sĩ tìnhhuống của ba tốt, Bắc Âu Hàn thậm chí có chút vô cảm rồi. Chỉ trong vài ngày ngắnngủi, nhưng lại cảm thấy còn dài hơn mườimấy năm qua của . Mặc kệ nghĩ thếnào, vẫn phải đến bệnh viện.

      "Bốp!"

      Đẩy cửa ra, nhìn cảnh tượng bên trong, khiếncho món đồ tay Bắc Âu Hàn rớt xuống.

      Sao lại như thế? quả thể tin vào mắt mình được nữa, mẹ của , người mẹ luôn dó dáng vẻ phu nhân cao sang quyền quý của , sao có thể làm ra việc này?

      Trước mặt , phòng bệnh to như vậy, giường bệnh là người ba bị hôn mê bất tỉnh đếnnay vẫn chưa khôi phục được ý thức của .Mà ở so fa bên cạnh, mẹ của , toàn thân mảnh vải, bị gã trung niên xa lạ đè dưới thân, làm chuyện thể chịuđược nhất giữa nam và nữ.

      "Mẹ, mẹ...."

      dám tin nhìn người mẹ có quan hệbất chính đương vụn trộm với người đàn ông khác trước mặt người ba hôn mê củamình, Bắc Âu Hàn cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ rồi.

      Bắc Âu phu nhân cũng nghĩ tới Bắc ÂuHàn lại đột nhiên xuất . Dựa theo hiểu biếtcủa bà, khoảng thời gian này Bắc Âu Hàn luônở nhà làm chuyện riêng của mình, gần như là đến bệnh viện, sao có thể khéo như vậy? Nhìn thấy con trai đến, phản ứng đầu tiên của bà là đây người đàn đông làm loạn người bà ra, che thân thể trần truồng của mìnhlại. Nhưng đáng tiếc, bà xem độ dày da mặt của người đàn ông này rồi. Cho dù có xuất của Bắc Âu Hàn, người đàn ông vẫn tiếp tục động tác của mình như cũ, hơn nữa động tác còn ngày càng mạnh bạo, giam cầmBắc Âu phu nhân khiến cho bà ta thể động đậy chỉ có thể mặc sức mình chà đạp.

      thanh "Bốp bốp" kia, còn có cả hình ảnh dâm mị trước mắt, đều khiến cho lý trí của Bắc Âu Hàn tan vỡ trong nháy mắt, trực tiếp xônglên đánh liên tục vào người đàn ông đètrên người mẹ mình. Người đàn ông kia bất ngờ kịp phòng bị liền bị đánh trúng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng bình thường. Bắc Âu Hàn chỉ là thư sinh đuối mười bảymười tám tuổi, còn người đàn ông kia, cơ bắpvạm vỡ, chỉ vài động tác đè được Bắc Âu Hàn xuống đất đánh mạnh.

      Bắc Âu phu nhân lúc này mới hồi hồn lại, chẳng quan tâm đến thân thể trần truồng của mình liền lao đến cầu xin cho con trai mình: "Xin mà, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. A Quảng, đừng đánh nữa. Hàn Hàn vẫn còn là đứa , nó vẫn còn là đứa mà, đừng đánh nó nữa."

      Người đàn ông những nghe mà còn ngày càng mạnh bạo. Chỉ trong vài phút, Bắc Âu Hàn còn sức chống cự bị ông ta đánh cho choáng váng mặt mày.

      Chán ghét giẫm cước lên người Bắc ÂuHàn ngất đất, người đàn ông tên A Quảng đứng lên, xách người phụ nữ gụckhóc ngừng người Bắc Âu Hàn lên,đặt lên sô fa làm tiếp chuyện còn dang dở.

      Người đàn bà gặp lợi quên nghĩa này, vốn là của ông ta, còn gì mà người mình nhấttrên đời là ông ta. Nhưng mà, vừa gặp được người đàn ông tên Bắc Âu Kiến kia, khôngnhững bỏ rơi mình, còn thông đồng với Bắc ÂuKiến tống mình vào ngục. Mười mấy năm qua, ông ta vẫn luôn muốn báo thù. Giờ, rốt cuộc có cơ hội rồi!

      Người đàn ông ngừng động tác, hoàn toàn để ý đến tiếng khóc lóc cầu xin củangười phụ nữ bên dưới. Động tác ngày càng thôbạo, sau cùng còn nắm tóc bà ta lôi đến trướcgiường bệnh, tấn công từ phía sau, vừa làm vừa với người đàn ông hôn mê bất tỉnh trêngiường: "Bắc Âu Kiếm, đây là người đàn bà củamày đó. Tao cho mày thấy, con đàn bà mày xem trọng chỉ là đứa tiện nhân ngàn ngườicưỡi lên mà thôi. Mày xem, ta giờ ởdưới người tao hưởng thụ đến cỡ nào, màycó nghe được thanh của ta ? Có phải rất êm tai ? Hay là cực kỳ đê tiện? Bắc Âu Kiến, nghĩ tới mày cũng có ngày phải rơi xuống bùn thế này, là ông trời có mắt mà. Chúng ta ràng là những người bạn tốt xưng huynh gọi đệ với nhau, vậy mà mày lại dám đoạt người đàn bà của tao, đoạt hết số tiền tao dễ dàng gì mà kiếm ra được,thậm chí còn tống tao vào ngục. Chắc là mày nghĩ tới còn có ngày tao trở về đúngkhông. Điều tao muốn chính là làm con đàn bà của mày ở trước mặt mày, cho mày biết, ta chẳng qua chỉ là con tiện nhân thối nát mà thôi!"

      Theo lời thô lỗ của người đàn ông, nước mắthối hận của Bắc Âu phu nhân ngừngchảy ra.

      Có lẽ bà thực sai lầm rồi. Năm đó, bà và A Quảng vốn nhau, thậm chí còn bàntính chuyện kết hôn, nhưng mà sau đó, nhìn thấy tiềm lực lớn hơn người Bắc Âu Kiến, bị ông ta mê hoặc liền bỏ rơi A Quảng, thậm chícòn thông đồng đưa vào ngục. Lần này gặplại, bà cho rằng vẫn còn mình, cho rằng nỡ để mình chịu khổ mới xuất . Khi cầu muốn làm chuyện đó với bà trước mặt Bắc Âu Kiến, bà do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng. Bà cho rằng, yêucầu như vậy chỉ vì muốn trả thù Bắc Âu Kiến, hưng nghĩ tới Hàn Hàn lại thấy được,hơn nữa giờ còn....

      Dưới những đả kích dồn dập, cuối cùng Bắc Âu phu nhân cũng còn giữ được vẻ cao ngạokhông ai bì được đó, suy yếu dựa vào giường,vẻ mặt vừa mờ mịt vừa tuyệt vọng.

      "A........"

      Đột nhiên Bắc Âu phu nhân hét lên tiếngvô cùng thê lương. Bắc Âu Kiến vẫn hônmê giường, chẳng biết mở mắt từ lúc nào, dùng ánh mắt thù hận nhìn hai người bọn họ.

      Người đàn ông cùng nhìn thấy ánh mắt này,nhưng chẳng những thấy sợ hãi mà còncàng thêm kiêng nể gì: "Sao thế? Bắc Âu Kiến, nhìn người đàn bà của mình bị người đàn ông khác làm, cảm giác cũng tệ đúngkhông?"

      Lúc Bắc Âu Hàn tỉnh lại từ trong cơn hôn mê,loạng choạng đứng lên, liền nhìn thấy cảnh ba mình chẳng biết tỉnh lại từ lúc nằmtrên giường bệnh, tức giận phun ra ngụmmáu tươi. Còn người đàn ông kia, vẫn còn đangcùng mẹ mình làm cái chuyện ra gì kia, hoàn toàn chút e sợ.

      biết là do khó thở hay vì lý do nào khác,khi nhìn thấy ba tức đến ói máu còn mẹ vẫn còn bị ép buộc làm loại chuyện kia, Bắc Âu Hàn lại trở nên vô cùng tỉnh táo. khôngphát ra bất kỳ thanh nào, mấy người kiacũng chú ý tới .

      Quét mắt vòng khắp phòng bệnh, nhìn thấymột cái bình chữa cháy nằm ở gócsáng sủa. Cầm lên, nhàng tiến đến sau lưngngười đàn ông, sau đó giơ bình chữa cháy lêncao, chút do dự nện mạnh lên đầu người đàn ông đó: "Súc sinh, chết !"

      Sau tiếng gầm đó, bình chữa cháy giáng lên đầu người đàn ông kia mạnh. Máu tươi tuông ra xối xả, Bắc Âu Hàn nghe thấy tiếng thétchói tai của mẹ, chỉ như bị ma ám điên cuồngdùng bình chữa cháy đập vào đầu người đàn ông, giống như, hận thể đập nát đầungười đàn ông thành từng mảnh vụn.

      Từng phát từng phát đánh cùng với dòng máuđỏ tươi chảy ra, những khiến cho sợ hãi, ngược lại máu còn thiêu đốt hoàn toàn lý trí của .

      "A a a........."

      Lúc mấy bác sĩ nghe tin chạy đến cửa, vừa đẩy vào, liền nhìn thấy cả gian ngập tràn máu tươi.

      thiếu niên đưa lưng về phía họ, tay cầm bình chữa cháy dính đầy máu, ngừng nện vào đầu người đàn ông, từng phát từng phát, lực ngày càng lớn, cho dù ngườiđàn ông kia tắt thở cũng buông tha. Ở góc phòng, người phụ nữ khỏa thân, ôm đầu hét ngừng, nhìn bộ dáng đó,giống như bị dọa đến điên loạn rồi.

      Cảnh tượng kinh hãi như vậy, khiến cho nhữngbác sĩ hiểu biết rộng ở đây cũng nhịn được hít vào ngụm khí lạnh.

      Rất nhanh liền có người gọi điện thoại báo cảnh sát, còn mấy bác sĩ, trao đổi ánh mắt với nhau,bắt đầu tiếp cận người bên giường bệnh. Đợiđến khi Bắc Âu Hàn cảm thấy cổ truyền đếnmột trận đau đớn sau đó từ từ ngã xuống, ý thức của mới khôi phục trở lại. Nhìn hai tay đầymáu và người đàn ông bị đập nát đầu bên giường, ánh mắt trợn lên lớn.

      Trước khi ý thức mất , đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mà quên.

      Trong con hẻm u, truyền đến giọng kêucứu yếu ớt. Lúc tới, liền phát nam sinh trong lớp cùng mấy nam sinh khác vây quanh nữ sinh, muốn cởi quần áo ấy. Nữ sinh rất gầy rất , lúc thấy xuấthiện ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấysinh mạng được cứu sống vậy. Có lẽ là bị đôimắt trong suốt của hấp dẫn, người luôn thích xen vào việc của người khác như cuốicùng cũng nhờ vệ sĩ ra mặt dọn dẹp mấy namsinh kia. Cảnh cuối cùng, là nữ sinh quần áoxộc xệch kia, sợ hãi đứng trước mặt , ánhmắt trong suốt, giọng : "Bạn học Bắc Âu Hàn, xin chào, cảm ơn bạn cứu mình, mình là Lãnh Tâm Nhiên!"

      . . . . .

      Lúc nghe được tin Bắc Âu Hàn vì tội cố ý giếtngười bị đưa vào ngục còn bị phán tử hình,Lãnh Tâm Nhiên ở trong phòng học giảng bài cho Dung Thiếu Tuyệt. Dạ Mộc Thần gọi điện tới cho , nghe giọng trầm thấp kia báo tin cả nhà Bắc Âu bị hủy diệt, lạikhông có chút cảm giác vui sướng nào. sớm biết, chuyện phóng viên là do Bắc Âu Hàn làm. chỉ muốn hủy diệt , cònmuốn hủy cả công ty của Hàn Thu Sinh. Cho dù việc bị Dạ Mộc Thần áp chế, nhưng dưluận của mọi người vẫn còn, Hàn Thu Sinhthậm chí còn phải cho công ty ngừng hoạt độngnửa năm, ngày hôm sau chỉ để lại lời nhắn liền ra ngoài du lịch giải sầu.

      giờ, nghe tin Bắc Âu Hàn giết người, chỉ thấy hoảng hốt. Lần đầu gặp mặt, Bắc Âu Hàn là vương tử học đường cao cao tạithượng, nhưng mà giờ đây, chỉ trong mấy thángngắn ngủi, xảy ra biến hóa to lớn như thế.Toàn bộ những chuyện này, là trách nhiệm của ai? Mọi người nhà Bắc Âu hận , nhưng mà, toàn bộ những việc này, là đều do sao?

      chưa từng chủ động dính vào phiền toái,cũng chưa bao giờ chủ động khiêu khích ai. chỉ làm việc của mình, là Bắc Âu Hân, kéo vào cái vòng lẩn quẩn này, cũng kéo cả người nhà của ta vào cái vòng lẩn quẩn này. tại,... Bắc Âu Hân bị điên, nhà Bắc Âu bị hủy,Bắc Âu Hàn giết người bị phán tử hình, gia đình cao cao tại thượng ai bì nổi ở thành phố C, cứ như vậy mà biến mất trước mặt mọingười, hoàn toàn tan nhà nát cửa!

      Kết cục của nhà Bắc Âu, tuy nằm trong dự kiến, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm thấy rấtphiền muộn. trước kia, từng giết rất nhiềungười, nhưng chưa bao giờ có cảm giác khôngđành lòng giống bây giờ. Có lẽ, do trọng sinh, tâm của , trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.Nếu là của kiếp trước, tuyệt đối khôngquản chuyện của lớp F, cũng vì kết cục của Bắc Âu Hàn mà cảm thấy mất mác.Nhưng mà giờ đây, khác rồi. Thay đổi này,rốt cuộc là tốt hay xấu, cũng biết!

      Cúp điện thoại, nhìn Dung Thiếu Tuyệt nhìn mình bằng ánh mắt thân thiết bên cạnh,Lãnh Tâm Nhiên thở dài: "Tôi ra ngoài chút!"

      ngoài dự kiến, Dung Thiếu Tuyệt cũng theo ra ngoài, chỉ yên tĩnh theo sát phía sau , giống như vệ sĩ trung thành.

      "Bắc Âu Hàn giết người, bị phán tội tử hình!"

      Đến sân thượng nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng ra.
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: Kẻ mạnh làm vua



      Nghe tin Bắc Âu Hàn giết người, Dung ThiếuTuyệt thấy giật mình dám tin, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhàn nhạt : "Mìnhcho rằng cậu ta là trường hợp đặc biệt!"

      cho rằng Bắc Âu Hàn là trường hợp đặcbiệt trong nhà Bắc Âu, nghĩ tới, cuối cùng vẫn trầm luân đến kết cục tương tự.Nhưng trong lòng lại có bất kỳ cảm xúc thương hại nào, chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi.

      "Vì muốn trả thù tôi, cậu ta tìm mấy tờ báo lá cả tới chụp ảnh. Nếu tôi mà là người bìnhthường, chỉ sợ tại phải nhảy lầu tự sát.Thủ đoạn của cậu ta tuy tính là cao siêu,nhưng lại là đòn trí mạng đối với rất nhiềungười. Hằng năm đều có ít người phải vì những dư luận của báo chí mà nhảy lầu tự tử, mặc kệ mục đích của cậu ta là gì, tôi đều sẽkhông tha cho cậu ta."

      Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên muốn hút thuốc. Nhìn nam sinh bên cạnh, vươn tay: "Cho tôi điếu."

      Dung Thiếu Tuyệt lắc đầu: "Nữ sinh nên hút thuốc, như vậy tốt."

      Lý do này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên giật giậtkhóe miệng theo bản năng. Bất quá, cũng tiếp tục kiên trì nữa.

      phải vì bị lý do kia của ta thuyếtphục, mà là Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới.Cho dù thế nào , thuốc lá cũng rất có hại cho sức khỏe, khó khăn lắm mới được trọng sinh, chuuyện muốn làm còn rất nhiều, khôngmuốn lãng phí sinh mệnh của mình cho những chuyện vô nghĩa.

      "Ông cậu giờ có rãnh ?"

      ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu LãnhTâm Nhiên. Tâm tình của tại hơi loạn,cần tìm chuyện gì đó để trút hết ra. Chuyện đến gặp mặt ông ngoại của Dung Thiếu Tuyệt đãsớm được quyết định, chỉ là dạo gần đây quábận nên vẫn chưa có thời gian.

      Dung Thiếu Tuyệt có chút kinh ngạc nháy mắtmấy cái, có chút theo kịp tốc độ suy nghĩ của . chuyện của Bắc Âu Hàn lạinhảy sang chuyện ông ngoại , đúng là phản ứng người bình thường thể có.

      "Chắc là có. Mình chuẩn bị tiếp nhận nghiệpcủa ông ấy, cho nên trong khoảng thời gian nàyông ấy luôn ở nhà. Hơn nữa bây giờ cũng có nhiều việc, cơ bản đều do mình xử lý, nếu cậu muốn gặp ông ngoại, giờ mình gọi điện báo với ông."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. "Khoảng giữa trưađến . Tuy giờ tôi muốn gặp vị tiền bối cảđời lăn lộn trong giới hắc bang kia, nhưng tôicũng muốn vì trốn học mà để lại ấntượng xấu với ông ấy. Tôi rất tôn kính ông ấy."

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn tò mò nguyên nhân Lãnh Tâm Nhiên muốn gặp ông ngoại, giờ nhìnbộ dáng của , nhịn được hỏi: "Vì sao cậu muốn đến gặp ông?"

      "Có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ý kiếncủa ông cậu. Cậu định tiếp nhận bangphái của ông nội cậu sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhếch miệng, lộ vẻ cực kỳquan tâm đến tương lai của Dung Thiếu Tuyệt.

      "Ừ."

      "Vậy là tốt rồi."

      Vậy mới uổng phí tâm tư bỏ ra trong chuyện này.

      Khác với dự đoán của , Lãnh Tâm Nhiên vốn tưởng người kiêu hùng như Dung Thắng Dung lão gia, ông lão tinh thần khóe mạnh,nhưng cái mà thấy, lại là ông lão gầyyếu đeo kính đọc báo. Bộ dáng gầy yếutiều tụy kia, khiến người ta tưởng tượngkhông ra ông ta là bang chủ bang phái cóảnh hưởng ở thành phố C.

      "Kính chào Dung lão gia!"

      Lãnh Tâm Nhiên ung dung bước ra từ sau lưng Dung Thiếu Tuyệt, cung kính cúi chào ông lãođeo kính.

      biết, Liệt Hỏa bang mà Dung lão gia sánglập có kết cấu tổ chức rất nghiêm ngặc, bố trícác thành viên bên trong cũng có quy luật riêng. Hơn nữa bang quy cực nghiêm, thi hành theoquy chế quân chủ (vua) phạm pháp đồng tội vớithứ dân, có ngoại lệ. Bang quy nghiêmkhắc như vậy, tại trong hắc đạo còn rất ít.

      Vì thế, cực kỳ kính nể Dung lão gia, ngườivừa sáng lập vừa phát dương quang đại bang Liệt Hỏa này.

      Dung Thắng ngẩng đầu, tháo mắt kính xuống đưa cho nữ giúp việc, lúc này mới nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên. Tuy thân thể ông nhìn có vẻ suy yếu, nhưng lại có vẻ như người cả đờilăn lộn trong hắc đạo, ánh mắt và khí thế này, khiến cho rất ít người có thể giữ được vẻ trấntĩnh trước mặt ông. Nhưng nữ sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi trước mặt này, khi nhìn thẳng vào mắt ông, chẳng những lộ ra vẻkhiếp sợ, mà còn có tư thái dũng cảm 'nghé mớisinh sợ hổ' đối mắt với ông. Khí pháchnhư vậy, đủ để ông sinh ra ý tán thưởng với Lãnh Tâm Nhiên rồi.

      "Tiểu Tuyệt, bé này, tệ!"

      Ông lão đưa tay vẫy Dung Thiếu Tuyệt, cười tít mắt .

      Dung Thiếu Tuyệt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với Lãnh Tâm Nhiên, "Gia gia, đây là Lãnh Tâm Nhiên mà con nhắc qua với ông. Những lờilần trước con với ông, là của ấy."

      Dung Thiếu Tuyệt , tất nhiên là chuyện lầntrước giảng giải cho nghe về hắc đạo.

      " ra là bé này, tệ tệ. Tới đây, bé, đến thư phòng với ta, chúng ta tâm với nhau tốt. Lâu lắm rồi chưa thấy được đứa trẻ thú vị như thế, ông lão ta may mắn."

      Dung lão gia làm ánh mắt như bỗng nhiên tỉnhngộ, sau đó đứng lên kêu Lãnh Tâm Nhiên đivới ông. Mà điều này, đúng là điều mà LãnhTâm Nhiên mong muốn.

      Trong thư phòng, vẻ mặt hiền lành cười tít mắt lúc trước của ông lão hoàn toàn thay đổi, toàn thân tản mát ra vẻ thị huyết: " là bạn học củaTiểu Tuyệt?Ta nghe chuyện giảng giải về hắc đạo cho Tiểu Tuyệt, lý giải rất độc đáo. Bấtquá, ngược lại ta muốn biết, những giải thíchnày của chỉ đơn thuần là ý nghĩ hay còn cómục đích gì? Thống nhất hắc đạo Trung Hoa, chuyện này cũng phải là chuyện người bình thường dám nghĩ đến." Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn lộ ra chút khó chịu nào trướcvẻ uy nghiêm bức người của ông lão. Từ rất lâutrước kia, khi mới biết Dạ Mộc Thần, chỉ cóảnh mắt của ông lão khiến cho toàn thân run rẩy. So với ông ta, tuy Dung lão gia cũng là người kiêu hùng phương, nhưng vẫn rất chênh lệch.

      Nhìn bàn cờ của ông lão, Lãnh Tâm Nhiên qua, cầm lên quân đen bị ông lão vứt bỏ, sắp bốcục dựa theo sở trường của mình: "Nếu làm, phải làm chuyện người khác dám làm, vậy mới có ý nghĩa. Huống chi, thống nhấthắc đạo Trung Hoa, tuy nghe qua như chuyểnnghìn lẻ đêm, nhưng cũng phải là có khả năng! Trung quốc của bảy khu,lấy Hoa Nam, Hoa Bắc, Hoa Trung, Hoa Đônglàm chủ, những nơi này, chỉ kinh tế thương mại phát triển, qua lại rất nhiều với hắc đạo các quốc gia khác, mà còn theo pháttriển của mấy năm nay, hình dung được đặc điểm giới hắc đạo của từng vùng. Thành phố A là thủ đô của Trung Hoa, phát triển của các thể lực hắc đạo càng là tiêu điểm chú ý của mọingười. Những năm gầm đây, thể lực của DiêmMôn ở thành phố A phát triển rất mạnh, lạithêm quan hệ chống lưng phía sau, nắm trong tay giới hắc đạo của thành phố A, khốngchế được phần lớn thế lực hắc đạo của HoaBắc. Dựa theo xu thế này, kế tiếp Diêm Môn sẽmở rộng thế lực đến vùng Hoa Trung, theo quanđiểm của tôi, tại thế lực có tiềm lực nhất ởTrung Hoa, chính là Diêm Môn rồi. Tuy ở vùngVân Nam, Long Minh có quan hệ chặt chẽ với Lào, nhưng vài năm nay thế lực của Long Minhcàng ngày càng sa sút, muốn tiếp tục xưngvương ở vùng Vân Nam khó, nhưngmuốn ra khỏi Vân Nam có chút khó khăn rồi. Mới thành lập giống Diêm Môn, còn có tổchức J, tổ chức này rất thần bí, nhìn ra được thế lực thực của nó. Những khu vực khác, đều có những tổ chức hắc đạo đứng đầu, muốn thống nhất toàn bộ hắc đạo, nhữngphải diệt trừ những tổ chức đứng đầu đó, màcòn phải thu phục cả những tổ chức đingược dòng chảy."

      "Tôi biết, nước Trung Hoa to lớn, muốn thốngnhất toàn bộ giới hắc đạo rất khó. Năm đókháng chiến chống nhật muốn giành thắng lợicũng phải mất hết tám năm, vậy , nếu có ý chí mạnh mẽ như thế, giống với kháng chiến chống nhật mà từ từ thu phục hắc đạo Trung Hoa là rất có khả năng." Lãnh Tâm Nhiên vừasắp xếp các quân đen, vừa .

      Nghe lời của , lại nhìn hướng của quân cờdưới tay , vẻ mặt nghiêm túc mặt Dunglão gia biến thành ngưng trọng. Diện mạo củacô trước mặt vẫn còn rất non nớt, ông pháthiện quả nhiên đất nước rộng lớn đâu đâu cũngcó người tài, Trường Giang sóng sau đè sóngtrước, thế hệ sau lợi hại hơn cả thế hệ trước rồi. Lúc bọn ông còn trẻ, con đường hắc đạo này, đều là do tình thế bức bách, nguyên nhân chủyếu là muốn có được cuộc sống ấm no, nhiềuhơn nữa muốn dựa vào thế lực hắc đạo để bảo vệ người nhà của mình. Cho tới bây giờ cũng có ai nghĩ muốn thống nhất thế lựchắc đạo cả nước, tuổi trẻ bây giờ, đúng là nghé mới sinh sợ hổ, tâm tư lớn!

      Dung lão gia nhìn theo chữ viết Lãnh Tâm Nhiên sắp xếp bằng các quân cờ đen, vẻ mặtkhông còn thản nhiên, mà cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên, vấn đề này rất nghiêm trọng. LãnhTâm Nhiên nở nụ cười, chỉ nở nụ cười,còn thu hơn phân nữa quân trắng của Dung lão gia, "Ông đừng nghĩ quá xa về lý tưởng của tôi.Tôi muốn trở thành Võ Tắc Thiên lưu truyền thiên cổ đâu, thống nhất hắc đạo TrungHoa, cũng chỉ vì muốn Trung Hoa càng thêm hùng mạnh thôi."

      "Trung Hoa nay, vẫn chỉ là quốc gia phát triển, tuy hằng năm giá trị tăngtrưởng kinh tế đều ngừng tăng cao, lựclượng tổng hợp của quốc gia cũng liên tục pháttriển, nhưng trong mắt các quốc gia phát triển, Trung Hoa vẫn chỉ như con mèo vô hại, lúc nhàm chám trêu chọc cho vui. Phi cơ bay qua biên giới của Trung Hoa, đạn đạo bắn vào Đại Sứ Quán, lãnh thổ bị tranh đoạt, người dân Trung Hoa bị giam giữ, toàn bộ những thứ này, phải vì nước Trung Hoa quá yếu, đủ mạnh, mà là bởi vì, Trung Hoa có mộtthế lực trấn quốc đủ để uy hiếp toàn thế giới."

      "Mafia của Mỹ, tổ chức khủng bố của nước M, những thứ này, trong mắt rất nhiều người là vết nhơ của quốc gia, gây trở ngại của phát triểncủa quốc gia. Nhưng vì sao bọn họ lại có thểtồn tại nhiều năm như vậy, lại vẫn luôn ổn định chưa bao giờ bị đả kích trí mạng? Đó là vì, lãnhđạo của những quốc gia này biết, tồn tại củanhững thế lực này, là hậu trường mạnh mẽchống đỡ phía sau, có thế giúp họ giải quyếtnhững chuyện mà phương pháp bình thườngkhông giải quyết được, cũng có thể cho quốc gia khác cảnh cáo. Hắc đạo có quy củ của hắc đạo, dưới đồng ý ngầm của quốc gia, pháp luật có rất nhiều lỗ hổng đối với những việc của hắc bang, đây xem như là hiệpnghị hòa bình giữa hắc đạo và bạch đạo. Bạchđạo đẩy mạnh phát triển tổng hợp của mộtquốc gia, hắc đạo uy hiếp quốc gia khác, làmcho bọn họ dám dễ dàng khiêu khích bổnquốc. Mà điều này, chính là mục tiêu mà tôi hướng tới." Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, trênkhuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười cao ngạo thể che giấu, "Đợi đến lúc đó, xemai còn dám khi dễ con dân Trung Hoa chúng ta, xem ai dám xâm phạm lãnh thổ Trung Hoa chúng ta, thế giới này, là thế giới mà kẻ mạnhlàm vua. Mà tôi, muốn Trung Hoa trở thành vua!"

      Chương 71: Thiếu chủ Mafia



      Theo lời hùng hồn của Lãnh Tâm Nhiên,Dung lão gia trầm mặc lâu.

      Vẻ trầm mặc này của ông hề khiến Lãnh Tâm Nhiên hoảng hốt, lý tưởng của , thay đổi vì bất cứ thứ gì. Kiếp trước và Dạ Mộc Thần đều là vì mục tiêu này mà sáng lập Diêm Môn. Giờ ở kiếp này, trừ việc tìm ra được kẻ nội gián trong Diêm Môn báo thù cho Á Á, chuyện quan trọng nhất vẫn là thống nhất hắc đạo.

      quên, vị tiền bối thân phận tôn quý khi đó, kể lại những nhục nhã phải chịu trong tám năm kháng chiến, muốn Trung Hoa tiếp tục im lặng như thế.

      " , tìm ta có chuyện gì?"

      Hồi lâu sau, Dung lão gia mới ra quântrắng, trong giọng mang theo vẻ ngưngtrọng.

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ông ta, vẻmặt kiêu ngạo: "Dung Thiếu Tuyệt rất thích hợp với con đường này, tôi muốn tiến cử cậu ta với người, chỉ cần ba năm, ông có được người thừa kế hoàn mỹ."

      Dung lão gia cười lạnh: "Ý của là, tôi đủ sức bồi dưỡng Tiểu Tuyệt?"

      Cực kỳ hiển nhiên, lời trực tiếp như vậy củaLãnh Tâm Nhiên, khiến ông lão bất mãn. Nhìn vẻ tức giận của ông lão, Lãnh Tâm Nhiên hề cảm thấy khẩn trương, vẫn ung dung bình thản như cũ, thậm chí quan tâm đến sắc mặt xanh mét của ông ấy mà tiếp tục nóivào trọng tâm vấn đề: " phải tôi hoài nghinăng lực của ông. Chỉ là, người tôi muốn nóiđến kia, tuyệt đối hơn hẳn người mà Dung lãogia ông tìm đến mấy trăm lần."

      Giống như học sinh trung học, lời của , khác gì kẻ nhăng cuội khôngbiết trời cao đất rộng.

      Dung lão gia bắt đầu hoài nghi phán đoán lúctrước của mình có chính xác hay . Người trước mắt này, chẳng lẽ có chút bản lãnh nào như ông đoán mà chỉ dùng những lời nhăng cuội và ý nghĩ kỳ lạ để giữ mặt mũi thôisao? Nhưng nghĩ đến cháu ngoại tán dương ta như thế, lại áp chế hoài nghi xuống, chỉ làthái độ khi nhìn Lãnh Tâm Nhiên còn hiền lành như trước. Cực kỳ hiển nhiên, ông đãbắt đầu đánh đồng Lãnh Tâm Nhiên với những kẻ chỉ biết khoác biết trời cao đất rộng là gì rồi.

      " biết ông từng nghe về Bertrand,Bố Lôi Triệt chưa?

      Để ý thấy chuyển biến trong thái độ chuyện của ông, Lãnh Tâm Nhiên hề tứcgiận. biết, nếu phải vì đương là mình, khẳng định cũng giống như ông xem lý tưởng của học sinh trung học là lời khoác!

      Nghe được cái tên kia, sắc mặt của Dung lão gia thay đổi: "Bertrand, Bố Lôi Triệt?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười : "Nhìn bộ dáng của ông, tôi nghĩ hẳn là ông biết người này. , tôi chính là muốn tiến cử Dung Thiếu Tuyệt cho , để huấn luyện vài năm."

      "Sao có thể quen biết Bertrand?" thểtrách vì sao ông quá kinh ngạc, chỉ là thanh danh của người kia quả thực quá lớn, thực lực quá cường đại, trong mắt của những người giớihắc đạo, tồn tại của giống như vị thần.

      "Có chút quan hệ cá nhân."

      Lãnh Tâm Nhiên cười tít mắt . Quen đượcBertrand là do ngoài ý muốn, người đàn ông có vị trí quan trọng trong Mafia Mỹ này, cũng khó tránh được có lúc bị lật thuyền trong mương.May mắn là, lúc bị lật thuyền trùng hợp gặp được Lãnh Tâm Nhiên, mà vừa hay lúc đó tâm tình của tốt, cho nên liền thuận tay cứu người đàn ông vô cùng chật vật đó. Chính lần ngoài ý muốn này, nên Bertrand thiếu cômột món nợ nhân tình, bâyh giờ, Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị cho ta cơ hội trả lại rồi.

      Dung lão gia dùng ánh mắt như nhìn quáivật để nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt. Ông tự hỏi, cái lý do như nghìn lẻ đêm nàytới cùng là khoác hay là , dựa theo lờicủa Tiểu Tuyệt, bé này, gia cảnh cực kỳ bình thường, có bất cứ quan hệ nào với hắc đạo, sao có thể có quan hệ cá nhân với Bertrand chứ?

      Lãnh Tâm Nhiên cũng vội, tin tưởngánh mắt của Dung lão gia, cũng tin tưởng ôngấy bị thuyết phục bởi lời của mình. Dù sao, thanh danh của Bertrand trong giới hắc đạo quá lớn, giống như tên tuổi của Kobe trong giới bóng đá vậy, muốn bị hấp dẫn cũng khó. Tuy lời của có phần giống với lời nóikhoác, nhưng nếu Dung lão gia giốngnhư Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉngười giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài), vậy , ông ta chấp nhậnđánh cuộc mà tin lần!

      "Bertrand mà , là Bertrand - Mafia Mỹ?Thiếu chủ của Mafia Mỹ?" Câu hỏi của Dunglão gia hoàn toàn giống như trong dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn bình tĩnh ung dung nhưcũ: "Đúng vậy, chính là thiếu chủ Mafia Mỹ Bertrand. Tôi muốn tiến cử Dung Thiếu Tuyệt với , để cậu ta tiếp nhận huấn luyện củaMafia Mỹ. Nếu như thế, tôi nghĩ, hiệu quả tốt hơn huấn luyện trong nước nhiều!"

      Dung lão gia chần chờ hồi lâu.

      Nếu là người khác những lời này, chắc chắn ông cảm thấy đây là lời khoác làm lãngphí thời gian của ông. Nhưng người trước mắt này, là người mà Tiểu Tuyệt tin tưởng. Hơn nữa, dựa theo miêu tả của Tiểu Tuyệt vè ta, ông khẳng định ta phải là kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu xem ai ra gì, ta chỉ những thứ mình nắm chắc mà thôi.Nhưng mà, loại chuyện ông có cách nào làm được này, trước mắt này, có thể sao?

      Nhưng mà, ông lão thể thừa nhận,đề nghị này của Lãnh Tâm Nhiên thực khiếncho ông động tâm. Ông giả rồi, hy vọng cuốicùng của ông đều đặt hết lên người đứa cháungoại Dung Thiếu Tuyệt này. Trừ nó ra, ôngkhông còn người thân nào khác. Hỏa Liệt bang là tâm huyết cả đời của ông, thời gian cả đời, đều dùng để phát triển bang phái, hy vọng nó có thể trở thành bang phái mạnh nhất thành phố,giống như đế vương vậy. Thân thể ông naykhông biết còn có thể chống đỡ được bao nhiêu năm, Tiểu Tuyệt còn , ông phải mauchóng bồi dưỡng Tiểu Tuyệt. Nếu , đếnlúc ông chết rời để lại mình Tiểu Tuyệt, ông yên tâm.

      Vốn là, ông định sau khi Tiểu Tuyệt tốt nghiệp trung học phái người đến huấn luyện nó.Nhưng những huấn luyện này, so với những huấn luyện của thiếu chủ Mafia Mỹ, tuyệt đối là hai chuyện khác nhau. Ông tin, nếu Tiểu Tuyệt có thể nhận được huấn luyện đó, vậy , người thừa kế hoàn mỹ mà ông muốn khôngcòn là ảo mông nữa rồi!

      Nhưng mà, mộng tưởng này, nếu muốn ký thácvà bé gầy yếu khuôn mặt non nớt, tiềnđặt cược quá là quá lớn!

      Hồi lâu sau, ông lão mới cười rộ lên. Có lẽ là do lớn tuổi, còn quyết đoán như lúc trướcnữa, bắt đầu nhìn trước ngó sau do do dự dự, so ra thiếu quyết đoán nhanh nhẹn như lúccòn trẻ rồi. Dù sao ở trong hắc đạo, muốn thương lượng bàn bạc phải lớn gan. Giờ có cơ hội, nếu ông thử sau này có thể hối hận. Nếu như chuyện này là giả, vậy ,cùng lắm Tiểu Tuyệt chưởng quản bangphái trễ vài năm. Tuy tại thân thể của ông còn như trước, nhưng nếu chỉ xử lý những việc nhặt, vài năm nữa cũng khônglà gì.

      " bé, ta tin đột nhiên lại vô duyên vô cớ cho ta cái nhân tình lớn như thế, nóiđi, có cầu gì?"

      Dung lão gia khôi phục lại vẻ hiền lành nhưtrước, cười tít mắt .

      Lãnh Tâm Nhiên biết trong lòng Dung lão gia đưa ra quyết định, nhàng thở ra, có mộtmở đầu thuận lợi, mới có thể tiếp tục bàn tiếp được. biết kế hoạch này của quá hoangđường, vị tiền bối cả đời lăn lộn trong hắcđạo như ông, rất có khả năng thèm để vào mắt. Nhưng mà, muốn đánh cuộc phen! Ván cược này chỉ nhìn vào tiềmlực của Hỏa Liệt bang, mà còn vì rất thíchđứa Dung Thiếu Tuyệt kia, mong chờđược nhìn thấy lúc ta tỏa sáng! "Tôi biết, nếu tôi có bất cứ cầu gì chắcchắn ông tin, đương nhiên tôi cũng tin mình tốt bụng đến thế, tôi phải là người thi ân bất cầu báo (đại khái là giúpđỡ mà cần báo ơn đó). Cho nên, sở dĩ tôimuốn đưa Dung Thiếu Tuyệt Mỹ, là vì muốntrong tương lai, lúc tôi thực giấc mộng củamình, Hỏa Liệt bang có thể giúp tôi tay!"

      Dựa theo tính cách 'trung khuyển' của DungThiếu Tuyệt đối với Lãnh Tâm Nhiên, cho dù lúc này Lãnh Tâm Nhiên làm chuyệnnày, sau này nhờ Dung Thiếu Tuyệt chắc chắc cũng đáp ứng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiênkhông phải là người thi ân bất cầu báo, lại càngkhkông phải loại người làm mà hưởng.Nếu muốn nhận gì đó, việc trước hết cần làm, là trả giá. Chonên, mới nghĩ ra chuyện trao đổinày, mới đến gặp Dung lão gia, đàm phán vớiông!

      Dung lão gia nghe xong lời của , sắc mặt lập tức chuyển từ quang đãng thành u, ánhmắt lạnh che giấu tia sát khi: " bé, tâm tư . Tuy tôi thể cho Dung Thiếu Tuyệt loại huấn luyện như của Mafia, nhưng cũng thua kém nhiều lắm. Muốn dùng chuyện này để đổi lấy thần phục của Hỏa Liệt bang, tâm tư của có phải quá lớn rồi !"

      Nghe lời của ông lão, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật vài cái. biết chuyện này thành như thế mà, ý muốn phảithế, nhưng người bình thường đa phần đều hiểusai. Nhìn vẻ mặt lên cơn thịnh nộ như kìm nén muốn bạo phát của ông lão, LãnhTâm Nhiên thở dài mở miệng giải thích: "Ônghiểu lầm rồi, tôi muốn Hỏa Liệt bang phải thần phục, tôi còn chưa ngây thơ đến mức ấy. Huống chi, tôi cũng cho rằng người thừa kế mà bỏ mặc tất cả huynh đệ trong bang phái. Ý của tôi là, nhưng năm sau,khi tôi thành công, khi việc hoàn thành mộngtưởng còn là hy vọng xa vời, tôi mong lúc đó Hỏa Liệt bang có thể giúp tôi tay. phải thần phục, mà là hy vọng đến lúc đó có thể đồng tâm hiệp lực mà thôi!"

      Nghe lời giải thích của , sắc mặt trầm củaDung lão gia giám bớt vài phần. Suy nghĩ hồi, sau đó mới chậm rì rì : "Chuyện này ta thể lập tức đáp ứng với . Tôi muốn trưng cầu ý kiến của Tiểu Tuyệt. Về sau HỏaLiệt bang là của nó, chỉ cần bang phái bị diệt, nó muốn làm thế nào làm. Ta ép buộc nó con đường này, muốn tiếp tục ép buộc nó nữa."

      Trong lòng Lãnh Tâm Nhiên dâng lên hồicảm khái. Mặc kệ bên ngoài Dung lão gia bị đồnđại thành kẻ giết người thấy máu khủng bố thế nào, quan tâm và bảo vệ ông dành cho Dung Thiếu Tuyệt vẫn khiến hâm mộ.Nếu có thể có người cũng quan tâm đếnmình như vậy, .....

      Nhanh chóng hoàn hồn che dấu vẻ yếu ớt chợt thoáng qua mặt, Lãnh Tâm Nhiên biết mình thành công rồi. phải do thủ đoạn đàm phán của cao siêu, mà là vì tấm lòng ông lão dành cho cháu. thể khôngthừa nhận, kế hoạch lần này của , là lợi dụng tín nhiệm của Dung Thiếu Tuyệt dành chomình, cũng lợi dụng quan tâm và bảo vệ mà Dung lão gia dành cho Dung Thiếu Tuyệt.

      Nhưng mà, tin tưởng quyết định của mình làchính xác. Dung Thiếu Tuyệt có được trênmột con đường càng thêm tươi sáng, tương laisẽ càng thêm tươi sáng.

      Dung Thiếu Tuyệt bước vào rất nhanh. Nhìn haingười trầm mặc gì trong phòng, cho rằng bọn họ tranh cãi chuyện gì thoải mái, mày nhíu lại chặt.

      Ông lão vẫn luôn chú ý biểu tình của cháu ngoại, thấy như vậy liền hiểu , cơ bản có thể đoán được cháu ngoại lựa chọn thế nào rồi.

      "Tiểu Tuyệt, lại đây."

      Vẫy tay ý bảo cháu ngoại đến ngồi bên cạnhmình, trước mặt Dung Thiếu Tuyệt, ông lãokhông còn vẻ kiêu hùng của bang chủ bangphái lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo mà chỉnhư trưởng bối bình thường quan tâm đến cháu mình mà thôi.

      Dung Thiếu Tuyệt qua, ngồi xuống bên cạnh ông ngoại. Bởi vì từ lớn lên bên cạnh ông lão, nên tuy quan hệ giữa hai người là ông ngoạivà cháu ngoại, nhưng Dung Thiếu Tuyệt vẫnluôn gọi ông là gia gia (ông nội). Xưng hô này,có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.

      "Tiểu Tuyệt, lần trước con muốn theo con đường hắc đạo của gia gia là sao?"

      Lúc đối mặt với Dung Thiếu Tuyệt, vẻ nghiêmtúc thường ngày của ông lão trở nên hiền lànhhơn rất nhiều.

      Dung Thiếu Tuyệt gật đầu, biết tạisao ông lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Lần trước phải qua rồi sao? Nghi hoặc nhìn về Lãnh Tâm Nhiên ở phía đối diện, lại nhìn đến ván cờ hỗn loạn bàn, đầu óc trởnên mờ mịt, giống như hòa thượng sờ khôngđược tóc.

      "Tiểu Tuyệt, vừa rồi bé này với ông việc, xem như là hiệp nghị . Ông cảmthấy đề nghị này cũng tệ lắm, bất quáchuyện này có quan hệ tới con, cho nên ôngcảm thấy con nên tự mình quyết định là tốt nhất."

      Ông lão sờ đầu Dung Thiếu Tuyệt. Cánh taygiống như cành cây khô, lại mang theo vẻ hiềnlành ấm áp, khiến cho Dung Thiếu Tuyệt tínhkhí táo bạo thường ngày của Dung Thiếu Tuyệt bỗng trở nên dịu ngoan giống như con mèo .

      "Gia gia, là chuyện gì?"

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn tò mò về mục đíchLãnh Tâm Nhiên đến tìm gia gia, giờ nghe được càng cảm thấy tò mò. Có quan hệ với mình, có thể là chuyện gì chứ?

      Nhận được ánh mắt của ông lão, Lãnh TâmNhiên chủ động giải thích: "Thiếu Tuyệt, tôi và ông định ra cái hiệp nghị, tôi đưa cậu đến cho thiếu chủ Mafia Mỹ Bertrand, đế hắnhuấn luyện cho cậu. Dựa theo phỏng đoán của tôi, đại khái là khoảng ba năm. Điều kiện củatôi là, chờ sau này khi việc lớn của tôi sắpthành, cậu có thể giúp đỡ tôi."

      Dung Thiếu Tuyệt nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiên lại tìm ông nội vì chuyện này. Thiếu chủ Mafia Bertrand? Cái tên này từng nghequa, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới có dính dáng gì tới người này. Tâm Nhiên, sao có thể quen biết người như thế?

      Vẻ mặt nghi hoặc này của Dung Thiếu Tuyệt,trong mắt Dung lão gia lại trở thành do dự.

      "Tiểu Tuyệt, chuyện này hoàn toàn do con tự mình quyết định, con cần quyết định ngay, hơn nữa, cho dù con chấp nhận, gia gia cũng sớm tìm người huấn luyện cho con rồi."

      Dung Thiếu Tuyệt tiếp tục đề tài của ông lão, mà hỏi Lãnh Tâm Nhiên câu: "Trongthời gian ba đến năm năm mình Mỹ, cóchuyện nhờ cậu được ?"

      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, nhìn vào cặp mắttrong suốt của Dung Thiếu Tuyệt, đột nhiênhiểu ra chuyện ta muốn nhờ.

      "Sau khi kì thi đại học kết thúc tôi đến thànhphố A, có thời gian tôi trở về thăm ông. Ông có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, nếu có thể giúp tôi nhất định hết sức."

      Là bạn bè, đối với chuyện này, Lãnh TâmNhiên hề thấy khó xử.

      Lúc này Dung Thiếu Tuyệt mới yên tâm nở nụ cười. Xoay người nhìn về phía ông ngoại, trêngương mặt tuấn lãng mang theo vẻ kiên định chưa từng có: "Gia gia, con quyết định rồi. Con muốn Mỹ. Con tin Tâm Nhiên, chuyện ấy nhất định làm được, hơn nữa, con cũng biết lý tưởng của ấy, conmuốn ấy hoàn thành chuyện đó."

      Nhìn đứa cháu ngoại đột nhiên trưởng thành trước mặt, trong ánh mắt đầy vẻ cơ trí của ông lão lóe lên tia cảm động và hoang mang: "TiểuTuyệt con thực quyết định vậy sao? Gia gia ép con, cho dù con mỹ, gia gia cũng có thể tìm được người trong nước huấnluyện cho con." " cần, gia gia, ông yên tâm, con rất tốt. Phải nếm trải đau khổ, mới có thể thực trưởng thành, con muốn thựchiện nguyện vọng của gia gia, đem Hỏa Liệtbang phát dương quang đại, vì để thực mụctiêu này, chịu chút khổ cũng xứng đáng!"
      Rời khỏi nhà của Dung Thiếu Tuyệt, tâm Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa áp chế được kích động.

      Rốt cuộc cũng làm được chuyện mìnhmuốn làm, tiến gần thêm bước đến mục tiêu của mình. Chuyện Bertrand hề lo lắng, dù sao năm đó bọn họ cũng để lại ámhiệu, tin rằng Bertrand nhất định hoàn trả lạimón nợ nhân tình này cho .

      tại, chuyện nhà Bắc Âu được giải quyết, công ty do Thẩm Quân thành lập cũng ngày càng phát triển vững mạnh, chuyện của Dung Thiếu Tuyệt cũng xong, thậm chícòn tìm được chỗ giúp đỡ đầu tiên từ sau khitrọng sinh. tình phát triển đến bây giờ, côcảm thấy chính mình lập tức trở nên nhõm.

      Thành phố C, là nơi bang cho sinh mệnh thứhai, cho rất nhiều thứ, cũng thay đổi rấtnhiều. Chỉ là, cách thời điển diễn ra kỳ thi đạihọc chỉ còn tới ba tháng, thời điểm rờikhỏi thành phố này cũng càng ngày càng gần rồi. Giống như lúc trước , quyết định của là, sau khi kỳ thi đại học kết thúc rời khỏithành phố C đến thành phố A, việc phải làm còn rất nhiều, bây giờ chỉ mới là giai đoạn khởi đầu, cần phải mau chóng trở nên hùng mạnh, như thế mới dẫm vào vết xe đỗ của kiếp trước, mới có thể bảo vệ tốt những người mình muốn bảo vệ, mới có thể chân chính có được hạnh phúc!

      tại, nhệm vụ cuối cùng khi ở thành phố C là, chuyên tâm "huấn luyện" đám nhóc kia thậttốt, như món quà gặp mặt, hy vọng mình có thể thay đổi số mệnh của bọn họ, khiến chobọn họ có được hạnh phúc. Ba tháng, có thểthay đổi dược rất nhiều thứ, nếu có thể làm thay đổi quỹ đạo số mệnh của Dung ThiếuTuyệt, vậy , cũng có thể thay đổi những người khác.

      Lúc về đến nhà, rốt cuộc Dung Thiếu Tuyệtcũng mở miệng. Dọc theo đường , ta luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nóigì.

      "Mình sớm trở về, sau đó, cùng cậu thực giấc mộng. Gia gia lớn tuổi, có rất nhiều chuyện cần lo lắng. Nhưng mình còn trẻ, mình muốn tự gây dựng nghiệp cho chính mình,cho nên, mình muốn cùng cậu phấn đấu phen!"

      Những điều Dung Thiếu Tuyệt đều là ,những điều này, cũng là lời từ tâm của .

      Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn với thái độ của Dung Thiếu Tuyệt. vốn cho rằng, có thể đáp ứng giúp đỡ tay là đủ rồi, khôngnghĩ tới ta còn nghĩ xa xôi đến những thứ này.

      "Cậu phải biết rằng, đây là con đường rất dài và gian khổ. Thậm chí có khả năng, cả đời chúng ta cũng thể thực được mục tiêu này."

      Tuy rất tin tưởng vào bản thân, nhưng LãnhTâm Nhiên cảm thấy vẫn nên để Dung Thiếu Tuyệt suy xét kỹ.

      Nghe xong lời của , Dung Thiếu Tuyệt nở nụ cười. luôn rất ít lời, rất ít khi cười. Lúc cười rộ lên, mới giống thiếu niên mười tám tuổi, mang theo tính nết trẻ conkhông sợ trời sợ đất!

      "Cho dù thể sao, ít nhất, chúng tacũng đến gần được mục tiêu phải sao?"

      Những lời này, làm tâm Lãnh Tâm Nhiên xúcđộng.

      "Được, cậu thế, tôi đáp ứng. Bốn năm, tôi cho cậu tối đa bốn năm để thay đổi. Sau bốn năm, chính là thời khắc chúng ta tạo ra huy hoàng!"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :