1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57


      Từ sau lần đó, cái tên Bắc Âu Hàn trở thànhđộc dược trong lòng , mãi cho đến khi rờikhỏi thế gian này.

      Tuy chuyện thiếu chút nữa bị cưỡng gian đượcmiêu tả nhiều lắm, nhưng ấy lại dùng rất nhiều bút mực để về xuất của Bắc Âu Hàn. Khi ấy tuyệt vọng và bất lực, Bắc Âu Hàn xuất như bạch mãhoàng tử, kêu vệ sĩ của mình cứu . Mặc dù vẻmặt của ta lạnh lùng, sau khi cứu xong liền bỏ , nhưng lại nhớ kỹ khoảnh khắc ấy, cũng vì vậy mà si mê.

      Nhớ lại những gì đọc được trong nhật ký, Lãnh Tâm Nhiên khẽ thở dài, quả bé ngốc mà. Tuy thanh danh của ấy rất kém, bịmọi người xem là kẻ háo sắc, nhưng thực tếcô ấy lại rất trong sáng, tinh khiết như nươóc.Nếu phải vì Hàn Thu Sinh, ấy vẫn là bé ngây thơ đáng , vụng trộm ngắmnhìn hoàng tử của lòng mình nơi góc lớp, hyvọng về tình tuyệt vời như cổ tích.

      Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, đứa bé ngây thơ lại trở nên như vậy, cũng còn cách nào khác.

      Cặp con ngươi trong suốt và lạnh lùng kia,khiến cho Bắc Âu Hàn say mê, giống như bị cuốn vào khoảng hồi ức xa xôi. đãsớm quên chuyện mình từng cứu nữ sinh suýt bị làm nhục, lại càng nghĩ tới nữ sinh đó chính là người bây giờ khiến lòng mê đắm, Lãnh Tâm Nhiên.

      Chẳng lẽ, trước kia tỏ tình với mình là vì lý do này? Giờ được Lãnh Tâm Nhiên nhắc nhở,lại nhìn đến người bạn cùng lớp của mình, trínhớ bị phủ bụi từ lâu từ từ sống lại, rất nhanh,Bắc Âu Hàn nhớ lại chuyện sắp quên sạch.

      Nghĩ đến việc người trước mắt thiếu chút nữa bị kẻ khốn nạn này làm nhục, ngọn lửa tên bỗng thiêu đốt lòng , khiến cho lý trí bị đánh tan, trực tiếp xông lên đánh quyềnvào người bạn học kia: "Khốn nạn!"

      Tất cả mọi người đều bị hành động đột ngột củavị vương tử tao nhã Bắc Âu Hàn này làm cho giật mình, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên, nhìn thấyBắc Âu Hàn đánh nam sinh kia cũng vô cùng ngạc nhiên.

      , diện mạo của Bắc Âu Hàn vô cùng tốt, dáng người rất cao, khí chất tao nhã, có cảm giác rất giống với người nào đó trong trí nhớ. Đặc biệt là bóng lưng của , lại càng giống với người kia.

      Con ngươi trong suốt và lạnh lùng bị che phủbởi tầng sương dày, ngơ ngác nhìn nam sinh ra tay vì mình, trong đầu lên cảnh tượng tương tự nào đó.

      "Tâm Nhiên?"

      Dung Thiếu Tuyệt nhận ra vẻ khác thường của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt mờ mịt này của khiến cho cảm thấy xa lạ và hoảng hốt, theo bản năng hô lên tiếng.

      Cũng may nhờ tiếng gọi của , Lãnh TâmNhiên ngẩn người mới có thể nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Chớp mắt cái, con ngươi đen nhánh lại trở về vẻ lạnh lùng thườngngày, mặt chút thay đổi nhìn Bắc Âu Hàn đánh người bên kia. Giống nhau sao, cũng chỉ là giống mà thôi.

      Á Á chỉ có , cho dù giống đến mức nào, hắncũng phải Á Á.

      " Bắc Âu Hàn, em làm gì thế?"

      Chủ nhiệm đầu ngốc bị hành động đột ngột của Bắc Âu Hàn hù dọa, chẳng để tâm đến việc giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên nữa, lập tức thét lớn với Bắc Âu Hàn.

      Giữa tiếng gào khóc của nam sinh kia, cuối cùng Bắc Âu Hàn cũng quay đầu lại. Nhưngmà, khi thấy biểu tình mặt , tẩt cả mọingười đều kinh ngạc.

      Bắc Âu Hàn bình thường, luôn luôn lạnh lùngtao nhã. Nhưng mà lúc này, mặt lại đầy vẻ thị huyết, diễm mà mị hoặc, khiến cho mọi người run rẩy.

      "Bắc Âu Hàn, mày phát điên cái gì thế? Tao lạikhông chọc đến mày, chẳng lẽ mày cũng bị con ** này quyến rũ sao?"

      Nam sinh kia bị đánh đến mặt mũi bầm dậpđược người khác dìu đứng lên, nổi lên dũng khígầm thét với Bắc Âu Hàn.

      Bắc Âu Hàn quay đầu trợn mắt nhìn , ánhmắt sắc lạnh khiến cho mọi lời của đều bị ngăn trong cổ họng, phát ra được thanh nào.

      "Thiếu gia, người nhìn gì thế?"

      nơi ai chú ý, người đàn ông xinh đẹp như thần đứng, ánh mắt màuxanh lục chớp nhìn chằm chằm tìnhhuống xảy ra bên kia, khuôn mặt tuấn mỹ chút thay đổi.

      Bên cạnh , là người thiếu niên trẻ tuổi có khuôn mặt đáng như búp bê, đôi mắt đen nhánh tròn tròn, hai má căng phồng, vô cùng đáng . Diện mạo như vậy, lại xuất người thiếu niên, là đáng tiếc. Nhưngdáng người cậu ta rất cao, gần hai mét, cơ bắpvạm vỡ, gắn với khuôn mặt đáng hợp chút nào.

      Ninh Trí Viễn nhìn theo ánh mắt của Dạ Mộc Thần, thấy đám người vây lại ở bên kia liền nhàm chán bĩu môi: "Trường học nàythật chẳng ra sao, lại dám ở trong trường kéo bè kéo cánh đánh nhau. Bất quá, thầy Trương kêungười đến tìm học trò mới của ông ấy có chuyện gì sao?"

      Dạ Mộc Thần lời nào, ánh mắt của , tuy nhìn bên kia, nhưng thực tế, từ đầu đến cuối, chỉ nhìn chằm chằm người. nhóc gầy gầy kia, đứng giữa đám người, mặt chút thay đổi, giốngnhư nữ vương giá lâm.

      phủ nhận, có tên trùng vớingười kia này, lấy khí chất tương tự với NhiênNhiên thu hút chú ý của . Nhưng mà, chúý có nghĩa là có thiện cảm, trong lòng , chỉ biết có người. Cho dù người kia chết, nhưng vẫn chỉ có mình .

      khuôn mặt tuấn mỹ phủ lớp u sầunhàn nhạt, Dạ Mộc Thần cứ đứng nhìn như vậy,mong chờ người kia đem đến cho mình mộtsự ngạc nhiên. "Con ** Lãnh Tâm Nhiênnày, khẳng định là mày biết thuật, nếu sao lại như thế chứ."

      Giang Sảng vô cùng bất mãn. Tuy biết vì sao Bắc Âu Hàn lại đột nhiên đánh nam sinh kia, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, khả năng rất lớn là do nam sinh kia vũ nhục Lãnh Tâm Nhiên. Phát này, khiến cho Giang Sảng thiếu chút nữa tức điên lên. Lãnh Tâm Nhiênvốn đứng cách Giang Sảng xa, nghe đượcnhững tiếng chửi này đột nhiên xoay người lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nụ cười lạnhgiống như ma xuất mặt .

      "Ầm!"

      có bất cứ lời cảnh báo nào, sau khi nụ cười tươi tắn kết thúc, Lãnh Tâm Nhiên trựctiếp nhấc chân, tùy tiện đá cước, nhưng lạitrúng ngay người Giang Sảng đứng giữađám đông, hơn nữa còn trúng ngay cằm của côta.

      tiếng động mạnh vang lên, Giang Sảng bịLãnh Tâm Nhiên đá bay như thế.

      thực tế, đây phải lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên đá bay người trước mặt nhiều người. Lần trước lúc tranh chấp với giáo viênthể dục, cũng cước đá bay Trần Phong đến phòng cấp cứu như vậy. phải đàn ông, có nguyên tắc đánh phụ nữ,chỉ cần chọc mặc kệ là nam hay nữ côcũng bỏ qua. Giang Sảng này thiếu dạy dỗ, cho ta cơ hội, nhưng ta lại kiên quyết chịu tỉnh ngộ, vậy, đừng trách khách khí.

      Sau khi cước đá bay Giang Sảng, LãnhTâm Nhiên căm tức nhìn những người muốntiến lên khuyên can xung quanh, sau đó bướctừng bước đến trước mặt Giang Sảng, từ cao nhìn ta bị té đến chật vật chịu nổi, giọng điệu khinh miệt: "Nam sinh mình thầm mến lại bảo vệ tôi, cảm giác này, dễ chịu đúng . Vất vả theo bên cạnh Bắc Âu Hân làm trâu làm ngựa, chỉ để cóthể gặp mặt Bắc Âu Hàn nhiều chút, ghen ghét bất kỳ nữ sinh nào tiếp cận Bắc Âu Hàn.Chút tâm tư đó của , cho rằng aibiết sao?"

      Vốn là Giang Sảng định gì đó, nghe được lời của Lãnh Tâm Nhiên, sắc mặt tái mét, theo bản năng nhìn về Bắc Âu Hàn đứng bên kia, khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.

      Nhưng tinh thần chỉ suy sụp trong chốc lát, sở dĩ chơi chung với Bắc Âu Hân. phần là vì muốn bợ đỡ nịnh hót, nhưng nguyên nhân chính vẫn là, hai người là bạn tri ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tính cách của hai người rất giống nhau, đều tự cho mình là đúng, xem mìnhlà trung tâm, tính cách ngang ngược kiêu căng.

      Cho nên, rất nhanh, ta bắt đầu phản bác lại: "Mày bậy bạ cái gì đó? ràng là mày thích Bắc Âu Hàn, lại còn xấu tao? Chuyện này bỏ thuốc Bắc Âu Hàn có ai biết kia chứ?" Lãnh Tâm Nhiên giận quá hóa cười: "Phải ? Bỏ thuốc? Tôi nhớ là tôi cónghe thấy người nào đó điện thoại với bạnhọc là muốn bỏ thuốc Bắc Âu Hàn sau đó lạilàm gì đó. Người nào đó, hình như là đúng ?"

      Nghe được đến đây, khuôn mặt Giang Sảng đãtrắng bệch như giấy rồi. cho rằng khôngcó ai biết chuyện này. lâu trước kia, thích Bắc Âu Hàn cao cao tại thượng rồi, vì thế, mới mặt dày bám theo bên cạnh Bắc Âu Hân. vẫn nghĩ rằng ai biết được tâm tư của mình, thậm chí có lần còn đùa vớibạn học lúc trước rằng muốn bỏ thuốc Bắc ÂuHàn, đợi đến khi hai người phát sinh quan hệ,vậy có thể trực tiếp có được ta rồi. tuyệtđối hề nghĩ tới, chuyện này còn có ngườibiết.

      Thẹn quá hóa giận, Giang Sảng trực tiếp đứnglên từ mặt đất, giống như kẻ điên lao đến đánh Lãnh Tâm Nhiên: "Mày điên rồi, mày bậy mày bậy. Tao sao có thể ra loại chuyện đó được? Sao tao có thể biết xấu hổ giống mày chứ?"

      Giang Sảng giương nanh múa vuốt, căn bản còn giữ vẻ mặt kiêu ngạo lúc thườngngày. Nếu người khác gặp phải tình huống này, chắc kịp đề phòng bị ta đánh trúng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại cực kỳ nhàn nhãnắm lấy bàn tay duỗi ra của ta, sau đóthuận tay kéo cái, đưa đối phương đến trước mặt mình, nhấc đầu gối lên, đá vào bụng ta đồng thời giơ tay phải lên, tát mạnh mộtcái.

      " **, mới là kẻ biết xấu hổ!"

      Theo thanh này, những trợ thủ đắc lực của Lãnh Tâm Nhiên đồng thời tiến lên, liên tiếp tát mười mấy cái vào khuôn mặt xinh đẹp củaGiang Sảng, đến khi mặt ta biến thành đầuheo mới thả tay.

      Giang Sảng chống đỡ được lần nữa ngãxuống đất, vẻ mặt mờ mịt, có tiêu cự.

      Mắt thấy Lãnh Tâm Nhiên giải quyết kẻphá rối nhanh như vậy, lửa giận bình thườngluôn bị đè nén của đám người lớp F rốt cuộccũng trào ra. Lâm Lâm xông lên đạp GiangSảng nằm mặt đất mấy đạp, sau đó lạicó mấy nam sinh tiến lên, bắt đầu quần ẩu nam sinh bị Bắc Âu Hàn đánh đến mặt mũi bầmdập.

      Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn.

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn chỉ đứng bên cạnh LãnhTâm Nhiên, tuy biết rất mạnh cần người bảo vệ, nhưng vẫn đứng sau lưng theo quán tính, bảo vệ .

      Chủ nhiện đầu ngốc đứng trong đám người,cũng bị mấy nam sinh do Triệu Nghị cầm đầu đập cho trận, lớp A, thành tích tuy rất tốt,nhưng muốn so đánh nhau, tuyệt đối phải đối thủ của lớp F. Dù sao, người của lớp F, đều có tay chân cực kỳ nhanh nhẹn. Lâm Lâmliền chọn xuống tay với những nữ sinh bình thường mắt cao hơn trời như Giang Sảng.

      Trong lúc này, thanh gào khóc vang lênkhông ngừng.

      Chủ nhiệm đầu ngốc bị đánh vô cùng thảm, ông ta nghĩ tới học sinh bây giờ lại dám làm càn đánh giáo viên như vậy. Ông ta vốn nghĩmuốn cho Lãnh Tâm Nhiên bài học, lại chưa từng nghĩ tới rơi vào tình trạng xấu hổ"trộm gà được còn mất nắm gạo" thế này.

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên đứng nhàn nhã bênkia, trong ánh mắt đục ngầu toát ra ý hận điêncuồng. Dưới tình huống mọi người đều khôngchú ý, ông ta lấy cây dao từ trong túi áo ra, giấu ở sau lưng, về phía Lãnh Tâm Nhiên.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58



      "Tâm Nhiên."

      "Nữ vương!"

      "Cẩn thận!"

      Vài tiếng hét to đồng thanh vang lên.

      Lãnh Tâm Nhiên chuyện gặp ôngnội với Dung Thiếu Tuyệt, nghe được thanh quay đầu theo bản năng, lập tức thấy chủnhiệm đầu ngốc cầm dao xông về phíamình. Ngay tại thời điểm chuẩn bị né tránh, bóng dáng cao to đột nhiên chạy về phía . có chút do dự nào trực tiếp che trước mặt , sau đó, chỉ nghe được tiếng kêurên, dao nhọn trực tiếp đâm vào cơ thể ngườivừa bước tới.

      Ông thầy đầu ngốc nghĩ tới việc mình lại thất thủ, sau khi thấy mình đạt được mục đích lập tức rút dao ra chuẩn bị đâm Lãnh Tâm Nhiên dao nữa. Nhưng người ở đây lại cho ông ta cơ hội lần thứ hai. Lúc này Lãnh Tâm Nhiên bị mảnh đỏ tươi làm cho đứng hình. phải vì nhát gan, mà vì, người che chở trước mặt , chính là Bắc Âu Hàn!

      Dao bị rút ra, máu tươi lập tức tuông xối xả, dừng lại được, rất nhanh, áo sơ mi trắng người Bắc Âu Hàn bị máu tươi nhuộmđỏ.

      Dạ Mộc Thần chú ý tới ông thầy đầu ngốc lúc ông ta rút dao ra, nhưng bởi vì khoảng cáchquá xa, đến khi đuổi đến, vừa vặn đánh về phía chủ nhiệm đầu ngốc cầm dao tiến lên lần nữa, chút do dự, trực tiếp giơ chân đá bay con dao ông ta cầm trong tay, sau lưng ông ta, Dung Thiếu Tuyệt cũng đạp cước. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ôngthầy đầu ngốc bị đá phải thụt lùi vài bước.Những người khác căn bản cho ông ta cơ hội lần thứ ba, rất nhanh Triệu Nghị dẫn theomấy nam sinh tới giữ chặt ông ta lại.

      Những người khác bị màn này dọa cho sợ hãi. Mặc dù bình thường bọn họ cũng thườnglớn gan làm càn, nhưng dù sao vẫn chỉ là đám nhóc, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh đẫm máu như thế, hơn nữa còn là giáo viên ra tay với họcsinh. Tình cảnh giáo viên nổi điên và vẻ thêthảm của Bắc Âu Hàn khiến cho ít ngườiphát ra tiếng thét chói tai.

      Những người đánh nhau khác cũng dừng lại. dám tin nhìn toàn thân đầy máu của Bắc Âu Hàn, lại nhìn bàn tay vẫn còn dính máu của chủ nhiệm lớp, hoài nghi hết thảy cảnhtrước mắt đều là mơ.

      Dạ Mộc Thần sau khi giải quyết chủ nhiệm đầungốc liền quay người về phía Lãnh Tâm Nhiên. Thân hình cao lớn tuấn mỹ như vậy, người lại mang theo khí chất vương giả, đứnggiữa đám học sinh trung học giống như hạcgiữa bầy gà, nháy mắt liền hạ thấp tất cả nam sinh chung quanh. Ngay cả Dung Thiếu Tuyệtvà Bắc Âu Hàn, đứng trước mặt , cũng còn chút khí thế nào, giống như đứa ngây thơ. Khí thế của là cường đại.

      "Tâm Nhiên."

      Bởi vì bị mất máu, khuôn mặt của Bắc Âu Hàn trở nên trắng xanh. Nhưng dưới tình huống này,ngược lại lại có dũng khí, gọi ra tên gọi cất giấu trong lòng rất lâu. Lãnh Tâm Nhiênsửng sốt, ngẩng đầu nhìn .

      "Cậu hận mình đúng ?"

      Thanh của rất xa xôi, gương mặt mangtheo vẻ yếu ớt hiếm thấy.

      Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn Bắc Âu Hàn có chút phức tạp. Đồng thời, lại nhìn Dạ Mộc Thần bên cạnh, , sao lại ở đây? Nhưng tại dưới tình huống này, nghi vấn chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi liền biến mất. Dù sao, tại chuyện quan trọng nhất là xử lý vết thương người BắcÂu Hàn. Chủ nhiệm đầu ngốc ra tay độc ác, căn bản chút lưu tình, ông ta muốn chết Lãnh Tâm Nhiên. Lại thêm chuyện rút dao ra, khiến cho máu tuông xối xả, nhìn gương mặt càng ngày càng trắng xanh của BắcÂu Hàn, rốt cuộc cũng có chút luống cuống. biết, nếu tiếp tục như vậy, Bắc Âu Hàn chắcchắn bị mất máu mà chết.

      "Trí Viễn."

      Thanh của Dạ Mộc Thần tuy lạnh nhạt,nhưng lại mang theo sức quyến rũ trấn an lòng người, giơ tay gọi Ninh Trí Viễn, ý bảo cậu ta ôm Bắc Âu Hàn .

      Tuy rằng Ninh Trí Viễn có khuôn mặt đáng như trẻ con, nhưng thân thủ của cậu ta lại cực kỳ lợi hại. Nếu , cũng trở thành cận vệ của Dạ Mộc Thần. Sau khi nghe Dạ Mộc Thần hạ lệnh, lập tức cúi người bế Bắc Âu Hàn lên.

      "..." Lãnh Tâm Nhiên mờ mịt nhìn Dạ MộcThần. Dường như, từ lâu trước kia nhưvậy, mỗi khi mình gặp chuyện may, đều ở cạnh . Chỉ cần có , chuyện gì cũngkhông cần lo lắng, loại sức quyến rũrất kỳ lạ, cho cảm giác an toàn mà ngườikhác thể làm được. Trong lúc hốt hoảng, như trở về lúc trước. Toàn bộ chưa hề xảy ra, vẫn là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, mà , cũng chính là .

      Cảm nhận được ánh mắt ỷ lại, Dạ Mộc Thần sửng sốt, chỉ từng cảm nhận được loại tín nhiệm này trong mắt người kia. Ánh mắt nàyquá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho thanh lạnh lẽo của cũng trở nên ôn nhu: "Tôi có xe, đưa cậu ta đến bệnh viện tiện hơn."Lãnh Tâm Nhiên sững sờ nhìn , trong lúc vô ý theo bản năng lẩm nhẩm tiếng: "Thần...."

      Nhưng mà, thanh vừa mới phát ra liềnphản ứng kịp. Khẩn trương quay đầu, để cho đối phương nhìn ra chút sơ hở nào. Lý trí cho biết lúc này nên giữ khoảng cách với người đàn ông tà mị này, nhưng về mặt tìnhcảm lại thể khống chế nổi chính mình, tham lam hưởng thụ khoảng thời gian ở cùnganh.

      Tuy Lãnh Tâm Nhiên phản ứng rất nhanh, nhưng Dạ Mộc Thần vẫn nghe được thanhthì thầm kia. Trong lòng rung động cái, xưng hô này? Con ngươi màu lục hơi nheo lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của trước mặt, trong đầu Dạ Mộc Thần sinh ra ý tưởng vô cùng kỳ quái.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy này, cócảm giác rất quen thuộc. ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Khôngphải thân hình cũng phải diện mạo, mà là cảm giác, loại cảm giác rung động từ tâm hồn này, là quá quen thuộc.

      Che giấu cảm giác rung động quen thuộc nàylại, Dạ Mộc Thần trở về bộ dáng cao quý cườngthế, thuận tiện với Dung Thiếu Tuyệt vẫn đitheo bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên: "Báo cảnh sát,cũng thông báo cho hiệu trưởng của các cậu biết. Còn nữa, nhớ kỹ đừng cho hung thủ chạy trốn."

      xong, lôi kéo Lãnh Tâm Nhiên theo NinhTrí Viễn ra ngoài. Đợi đến khi người đàn ôngcao lớn tuấn mỹ kia xa, Dung Thiếu Tuyệt đột nhiên cảm thấy hợp lý, vì sao mìnhphải nghe lời của ta? Người đàn ông kia, có quan hệ gì với Tâm Nhiên? Vì sao lại bày ra bộdáng quyết định mọi việc thay Tâm Nhiên?

      Ngồi xe, bởi vì cầu của Bắc Âu Hàn,Lãnh Tâm Nhiên cùng ngồi ở phía sau.

      "Tâm Nhiên...."

      Thanh của Bắc Âu Hàn cực kỳ suy yếu,nhưng vẫn kiên trì muốn nghe được đáp án củaLãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, hiểu nổisao lúc này người này lại bày ra bộ dáng trẻ con.

      "Câu có hận mình ?"

      Quả nhiên, giây sau khi Lãnh Tâm Nhiênnhíu mày trầm tư, Bắc Âu Hàn liền suy yếu mở miệng.

      Cảm giác giữa hai người, giống như đôi tình nhân giận dỗi. Dạ Mộc Thần ngồi ở hàng theo bản năng quay đầu lại, nhìn khoảngcách giữa hai người, mày đẹp hơi nhăn lại.

      biết là do tâm linh tương thông hay vì cái gì, ngay khi Dạ Mộc Thần quay đầu, LãnhTâm Nhiên cũng nhìn , thời điểm bốn mắt nhìn nhau, trong khí giống như lênmột đóm lửa khác thường.

      " cần gì cả. Trước đến bệnh việnquan trọng hơn. Cậu mất máu quá nhiều, phải giữ sức."

      Lãnh Tâm Nhiên muốn trả lời vấn đềmang tính chất Quỳnh Dao này, đàng phải sang chuyện khác.

      Nhưng Bắc Âu Hàn đột nhiên lại giống như kẻ hoang tưởng, vẫn cứ ngậm chặt lấy vấn đề nàykhông tha: "Nếu phải hận mình, vì sao, cậu chuyện với mình? Lúc cậu nhìnmình, tựa như nhìn người xa lạ, trước kia cậu như vậy."

      "Tôi hận cậu."

      Rơi vào đường cùng, Lãnh Tâm Nhiên đành phải mở miệng.

      Nhìn ánh mắt đột nhiên lóe sáng của Bắc Âu Hàn, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bất đắc dĩ. Cho đến bây giờ hề hận Bắc ÂuHàn, đúng vậy, người nên hận phải là mình, mà là Lãnh Tâm Nhiên chết kia. Trong chuyện này, chỉ sắm vai mộtngười qua đường, từ sau khi trọng sinh, xích mích giữa cũng nhiều. Côkhông hận Bắc Âu Hàn, bởi vì, trong lòng ,Bắc Âu Hàn chỉ là người xa lạ quan trọng, cho nên chưa từng để ý. Mà bây giờ, người xa lạ quan trọng, lại khôngmàng nguy hiểm cứu mình. Tuy rằng cần cứu cũng có thể thoát thân, nhưng phần tình nghĩa này cũng thể xem .

      Nhận được câu trả lời mong muốn, Bắc Âu Hàn như vừa bị rút hết khí lực từ từ nhắm mắt lại, mặt , ra nụ cười hạnh phúc.

      "Cậu hận mình, tốt!"

      Bên tai vẫn còn vang vọng lời nỉ non trước khi hôn mê của Bắc Âu Hàn, Lãnh Tâm Nhiên ngồimột chỗ, thẩn thờ hồi lâu. phải là đứa trẻ hiểu thế , ánh mắt của Bắc Âu Hàn lại có thể hiểu sao. Điều hiểu chính là, trước kia ràng Bắc Âu Hàn chán ghét Lãnh Tâm Nhiên , thậm chí đếnviệc liếc măt cái cũng thèm. Vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại biến thành thế này? Vấn đề xảy ra ở đâu?

      Tình cảm là chuyện rất phức tạp, từ đầu đến cuối, cũng chỉ để ý đến tình cảm của người, đối với tình cảm của người khác, côcó thể nhận nhưng cách nào đáp lại.

      "Cậu ta thích em."

      Thanh của Dạ Mộc Thần giống như tia nắngban mai phá tan đêm tối, trong nháy mắt khiến cho Lãnh Tâm Nhiên giật mình tỉnh giấc. Cảmgiác được ánh mắt vui từ con người màu lục kia, vô cùng mờ mịt. phải Thầnluôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vui buồn hờn giậnđều ra ngoài sao? Sao lúc này lại dễdàng biểu ra vẻ vui của mình thế?

      "Em biết. Nhưng em thích cậu ta."

      Thấy được vẻ vui từ trong ánh mắt của con ngươi màu lục kia, Lãnh Tâm Nhiên theobản năng mở miệng phủ nhận quan hệ của haingười.

      Lúc này Dạ Mộc Thần mới hài lòng gật đầu, có cảm giác vô cùng quen thuộc với trước mặt này, dù rằng nguyên nhân,nhưng hỵ vọng có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với những người đàn ông khác.

      Sau cuộc chuyện vô cùng ngắn gọn, trongxe lại chìm vào khí trầm mặc ngượngngùng.

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩn người nhìn chằm chằm vào Bắc Âu Hàn hôn mê, mà Dạ MộcThần, cũng tự nhớ lại chuyện của mình. Mãi cho đến xe dừng lại, thanh của Ninh TríViễn truyền đến, mới phá vỡ bầu khí trầm mặc.

      "Thiếu gia, đến nơi."

      Bởi vì trước khi lên xe gọi điện thoại, nên xe cấp cứu chờ sẵn ở cửa.

      Ba người vừa xuống xe, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng liền tiến đến, động tác thuần thụcnâng Bắc Âu Hàn lên xe cấp cứu.

      Lãnh Tâm Nhiên ngồi chờ ghế dựa ngoàiphòng cấp cứu, Bắc Âu Hàn vì mà bịthương, tuy trách nhiệm trong chuyện nàykhông thuộc về , nhưng vẫn phải chờ ởđây, ít nhất, phải đợi cho đến khi người nhà của đến. Nửa giờ sau, lành lang truyền đến loạt tiếng bước chân dồn dập.

      Lãnh Tâm Nhiên từ trong trầm tư ngẩng đầulên, phát trong đám người tới có bóng dángquen thuộc của Bắc Âu Hân.

      Kẻ thù vừa gặp liền tức đỏ mắt, vừa nhìn thấyLãnh Tâm Nhiên, lại nghĩ đến chuyện GiangSảng trai vì con ** này nên mới bịthương, Bắc Âu Hân nổi giận đùng đùng xôngtới: " sao chổi này, nếu trai tao có gì bất trắc tao bỏ qua cho mày!"


      theo phía sau Bắc Âu Hân, là đôi vợchồng trung niên ăn mặc rất thời thượng. Nhìn bộ dáng rất dễ dàng đoán ra, đây là cha mẹ củaBắc Âu Hàn và Bắc Âu Hân.

      Vừa đến bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ của Bắc Âu Hân bắt đầu cầm khăn che miệng khóc nấc lên: "Hàn Hàn....Hàn Hàn của mẹ, con ngànvạn lần đừng xảy ra chuyện! Nếu con cóchuyện mẹ phải làm sao bây giờ?"

      "Xin Bắc Âu phu nhân yên tâm, quý công tửnhất định có việc gì, tôi sắp xếpchuyên gia tốt nhất bệnh viện chúng tôi tiến hành giải phẫu." người đàn ông mặc áoblouse trắng tiến đến an ủi. Xem ra, ông ta là viện trưởng của bệnh viện này.

      "Mẹ, chính là người này, trai bởi vì nó nênmới bị thương. Mẹ, cha, hai người nhất địnhkhông được tha cho nó."

      Bắc Âu Hân bổ nhào vào lòng cha mình, vừakhóc vừa chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên hét lớn.

      Bắc Âu phu nhân vừa nghe đến lời này, nướcmắt ngừng chảy trong nháy mắt, nhìn LãnhTâm Nhiên như hận thể ăn tươi nuốt sống : "Hân Hân, con cái gì? Hàn Hàn vì ta mà bị thương?"

      "Mẹ, mẹ biết đâu, người này là "tiểu thái muội" của trường chúng con, vẫn luôn quấn lấyanh trai. Lần này, bởi vì nó cãi nhau với chủnhiệm lớp của chúng con nên trai mới bị thương." Bắc Âu Hân chớp chớp đôi mắt ngậptràn nước mắt lên án.

      Dưới lời giải thích lẫn lộn trắng đen của ta, Bắc Âu phu nhân vốn tức giận càng thêmhận đến nghiến răng, trực tiếp trừng mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên dường như muốn cho biếttay.

      Thấy được toan tính của Bắc Âu phu nhân,Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đầy vẻ sắc lạnh. tại, là Bắc Âu Hàn cứu ,"Bắc Âu Hân, tạm thời tôi nể mặt Bắc Âu Hàn nên so đo với . Nhưng xin khôngcần ỷ vào chỗ dựa sau lưng mà đảo ngược phải trái trắng đen. Cái gì "tiểu thái muội"? Tôi nghĩ, còn hợp với xưng hô này hơn tôi."

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, sau đó xoay người nhìn về phía đôi vợ chồng nhà Bắc Âu. "Tôicực kỳ cảm tạ Bắc Âu Hàn, nhưng mà có nghĩa là tôi chấp nhận những lời xấu của em cậu ta. Kính xin các người quản giáo con mình nghiêm chút, nếu , chính là tự vứt bỏ mặt mũi của nhà các người."

      Bắc Âu Hân giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo:"Cha, mẹ, hai người coi con này, nó, nó."

      Bắc Âu phu nhân hề giống phu nhânhiền lành, nghe được Lãnh Tâm Nhiên như vậy, trực tiếp quăng cái tát vào mặt Lãnh Tâm Nhiên. Móng tai của bà ta rất dài, nếu như bị cào trúng, vết thương tuyệt đối thua gì bị dao đâm. Ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên trởnên nghiêm túc trong nháy mắt. Trách khôngđược Bắc Âu Hân bình thường ngang ngượcngoan độc như thế, ra là thượng bất chính,hạ tắc loạn. Chẳng qua là mấy câu, người đàn bà này lại muốn động thủ hủy dung của ?

      Mà vị Bắc Âu tiên sinh kia, vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn hành động của vợ mình cũng khôngngăn cản, giống như xem trò hay.

      Nhìn đôi môi hồng và hai má mềm mại khônghợp với lứa tuổi của Bắc Âu phu nhân, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, ngay lúc đối phương chưa kịp phản ứng, nhanh như chớp, kéo BắcÂu Hân chút đề phòng đứng che trướcmặt mình.

      Chỉ nghe "Bốp" tiếng, sau đó liềng vang lêntiếng kêu thê lương thảm thiết của Bắc Âu Hân.

      Tay của Bắc Âu phu nhân chuẩn xác rơi trênmặt Bắc Âu Hân, khiến cho khuôn mặt mịn màng trở nên huyết nhục mơ hồ(máu thịt lẫnlộn). Lãnh Tâm Nhiên cần nhìn cũngbiết, trong móng tay dài của người đàn bà BắcÂu kia, khẳng định còn dính thịt vụn.

      "A...mẹ, con bị hủy dung rồi...Mẹ...Cha...."

      có đứa con nào cần khuôn mặt, đặc biệt là Bắc Âu Hân luôn dựa vào diện mạo của mình mà lên mặt với người khác, giờđây cảm thấy khuôn mặt đau nhức, ta khônghề giữ hình tượng phát ra từng tiếng kêu rên thảm thiết.

      Người đàn bà Bắc Âu cũng bị màn này làmcho hoảng sợ. Vài chục năm nay, bà ta luôn dễdàng dùng cách này giải quyết những người đàn bà quyến rũ chồng mình, chưa bao giờ thất thủ, lại nghĩ rằng lúc này bị con nhóc chưa trưởng thành phá hoại. Chuyện này đốivới bà ta mà nỗi nhục vô cùng lớn, chẳng thèm để tâm đến vết thương của con , chỉ nghĩ đến việc cho con đáng ghét trước mặt này bài học. Mặc kệ lời nó là thậthay giả, con trai bà bị thương có liên quan đếnnó hay , chỉ cần dựa vào hành động phản kháng vừa rồi của nó, cũng đủ để buông tha nó.

      Bắc Âu tiên sinh ôm Bắc Âu Hân vào lòng ônnhu an ủi. Bắc Âu phu nhân vẫn đứng đó, ánhmắt đào hoa còn quyến rũ hơn cả Bắc Âu Hân hơi nheo lại, vừa nhìn biết là có ý địnhkhông tốt.

      "Người tới, mang con này ra ngoài giáo huấn trận."

      lát sau, Bắc Âu phu nhân mới lạnh lùng mởmiệng .

      Theo thanh của bà ta, hai vệ sĩ thân hình cao lớn từ trong bóng tối bước ra, dựa theo chỉthị của bà ta tiến về phía Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ đến người nhà này thậtđúng là vô cùng càn rỡ, kiêng nể gì. Nơi này là bệnh viện, người ra người vào, bọn họ lạidám lớn mật trực tiếp kêu nhiều người như vậyđến giáo huấn mình, còn kéo ra ngoài, xem ra, người nhà này, cũng lớn lối lâu lắm rồi.

      Đây là quy luật trong xã hội, nếu gia tộc quá mức tự kiêu tự mãn cho mình là đúng, vậy , tồn tại của nó như phù dung sớm nởtối tàn, biến mất nhanh thôi.

      Bắc Âu phu nhân mong chờ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng lại ngoài ý muốnphát vẻ mặt của người nọ vẫn chútthay đổi, con ngươi đen láy giống như băng lạnh, mang theo chút cảm tình nào. Nhưng mà, sau khi nhìn kỹ bà liền trợn mắt há mồm, gầy yếu bé này, bay lên giẫmmột cước vào dưới háng vệ sĩ. Động táccủa cực kỳ nhanh chóng, dùng lực cũng đủmạnh, dưới háng là vị trí yếu ớt nhất của đàn ông, chỉ cước liền trực tiếp hạ gục vệsĩ to lớn, khiến cho ta té mặt đất, cảngười cuộn tròn lại giống như con tôm. theo vết xe đổ, người vệ sĩ kia cẩn thận để cho Lãnh Tâm Nhiên đá vào trúngphần dưới của mình. Đáng tiếc, Lãnh TâmNhiên cũng khờ dại đến mức cho rằng phương pháp có thể thành công đến hai lần. Cho nên, liền tay đọ sức với gã vệ sĩcao hơn mình biết bao nhiêu lần kia.

      Kỹ xảo của Lãnh Tâm Nhiên hơn hẳn gã vệ sĩ, phản ứng linh hoạt, từ chuyển động của khí có thể cảm nhận được động tác củađối phương. Sau phen đọ sức, gã vệ sĩ hunghãn kia bị thương còn nặng hơn . Lãnh Tâm Nhiên biết ưu điểm của mình là động tác, kỹ xảo, nhưng cũng có khuyết điểm trí mạng,đó chính là thân thể này quá yếu ớt. Tuy rằng cố gắng rèn luyện, nhưng dù sao cũngkhông phải là rèn luyện chuyên môn, thể lựcvẫn đủ. Nếu tiếp tục như vậy, căn bảnkhông chiếm được lợi thế.

      Vừa chống đỡ với đối phương vừa nghĩ phươngpháp ứng phó, đột nhiên, đôi mắt sắc của cônhìn thấy nụ cười đắc ý vô cùng chói mắt mặt người đàn bà Bắc Âu, khóe miệng hơinhếch lên, rất nhanh nghĩ ra chủ ý; Sau khi đá cước vào bụng gã vệ sĩ, Lãnh TâmNhiên lập tức phóng về hướng người đàn bà Bắc Âu chút đề phòng. Nhìn ra ýđịnh của , sắc mặt Bắc Âu phu nhân sợ hãiđến tái mét, mà tiết tấu của gã vệ sĩ kia cũng trởnên hỗn loạn, kích động muốn cứu chủ nhân.Nắm lấy khoảnh khắc tiết tấu bị hỗn loạn củađối phương, Lãnh Tâm Nhiên xoay người, hai chân ôm lấy cổ đối phương, sau đó xoay tròn cái. Theo động tác đặc biệt của , gã vệ sĩkia hoàn toàn còn chút phòng bị, sắc mặtngày càng trắng, sau đó vì khó thở mà ngã xuống đất ngất .

      Chỉ hơn mười phút liền giải quyết hai vệ sĩ, nhìn gầy yếu trước mắt, Bắc Âu phu nhân bắt đầu kinh hoàng kêu la: "Người tới, người tới, người tới nhanh lên."

      Bắc Âu Hân tuy từng được chứng kiến khảnăng đánh nhau của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng lại nghĩ đến ta có thể lợi hại đến vậy, dễdàng giải quyết vệ sĩ nhà mình. Trong lúc này, sau khi chấn kinh, quên đau đớn, chỉ cóthể ngây ngốc nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt. Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh tiến đến, khôngphải là thánh mẫu, có lòng từ bi, lúc trước là vì Bắc Âu Hàn mà muốn so đo với người nhà bọn họ. Nhưng đối phương lại lấn át người quá đáng, nếu phải vì làHuyết sư, chỉ sợ tại sớm rơi vào tình huống sống bằng chết. Người đàn bà ác độc như vậy, tuyệt đối phãi cho bà ta bài học. Diệt cỏ diệt tận gốc, gió xuân thổi đến lại nảy mầm. Nếu cho bà ta giáo huấn sâu sắc, khi vết sẹo lành bà ta lạiquên đau đớn mà tiếp tục tái diễn!

      "Mày muốn làm cái gì?"

      Người đàn bà Bắc Âu sợ đến mức liên tiếp luivề phía sau.

      Mà Bắc Âu tiên sinh đứng bên cạnh đẩy BắcÂu Hân trong lòng ra bước tới, trực tiếp che vợ ở phía sau, khuôn mặt tưởng chừng như thàphúc hậu lại lộ ra nụ cười khát máu: "Khôngnghĩ tới lại gặp được kẻ luyện công phu.Con nhóc kia, đấu với ta thử xem."

      xong, đợi Lãnh Tâm Nhiên trả lời,liền trực tiếp ôm quyền đánh về phía Lãnh TâmNhiên. Lãnh Tâm Nhiên hề nghĩ tới lão già nhìn như thà phúc hậu còn mập mạp này lại là cao thủ thâm tàng bất lộ, chỉ động tác, nhận ra, đối phương tuyệt đối làmột người luyện công phu, mà còn rất có khả năng là truyền nhân của loại võ thuật nào đó ở Trung Quốc.

      dám có chút sơ suất nào, Lãnh Tâm Nhiên che giấu biểu mặt, cẩn thậnnhìn chằm chằm động tác của đối phương.

      Đối lập hoàn toàn với thân hình khổng lồ, động tác của Bắc Âu tiên sinh cực kỳ nhanh nhẹn, còn rất có lực. Nếu là Lãnh Tâm Nhiên trước đây, tuyệt đối để ông ta vào trong mắt,nhưng mà Lãnh Tâm Nhiên tại, muốnchống lại vị cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy là cực kỳ khó khăn.

      Nhưng Lãnh Tâm Nhiên chẳng những khôngcảm thấy sợ hãi, ngược lại còn lộ ra nụ cườithật tươi. Đúng vậy, cười, căn bảnkhông hề e ngại người đàn ông này, ngược lại, rất hưởng thụ cảm giác cùng so chiêu với cao thủ này. Từ sau khi trọng sinh, chưa từngđược chiến đấu thỏa thích như vậy. tại, rốtcuộc cũng có cơ hội, đương nhiên khôngbuông tay.

      hành lang tính là rộng, nammột nữ, già trẻ đánh nhau kịch liệt.Theo động tác của hai người, sắc mặt của những người chung quanh thay đổi liên tục. Tâm của Bắc Âu Hân lạnh , đồng thời còn thầm cảm thấy may mắn, biết cha của mình lợi hại, nhưng nghĩ tới con ** LãnhTâm Nhiên này lại có thể đấu với cha lâu nhưvậy. Nếu bình thường ta đánh mình như thế, vậy.....

      Bên kia hành lang, có hai người đàn ông đứng, đứng đầu đúng là Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn đứng phía sau , nhìn trận đấu bên kia,ánh mắt sáng trong, bộ dáng vô cùng phấn khích. giống với diện mạo đáng và cái tên ôn nhã, từ nhó Ninh Trí Viễn thích đánh nhau, nếu được bồi dưỡngthành cận vệ của Dạ Mộc Thần.

      "Thiếu gia, nghĩ tới, Tiểu Tâm lại lợi hại như vậy. Động tác của ấy, vừa nhìn biếtlà có luyện công phu, nếu phải vì tuổi sức lực đủ, lão già kia chỉ sợ sớm bị ấy giải quyết rồi." Ninh Trí Viễn lè lưỡi liếm môi, hận thể tiến lên hung hăngđánh trận.

      Dạ Mộc Thần trả lời vấn đề của cậu ta.Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Tâm Nhiên đánh nhau. Mỗi chiêu thức, đều quen thuộc như vậy, còn những động táctheo quán tính nữa, đều giống với người nào đótrong trí nhớ. Cảm giác quen thuộc khi lần đầugặp mặt lại xuất , nhìn bóng dáng gầy yếukia, mày đẹp của Dạ Mộc Thần nhăn lại nhưngọn núi. Tại sao lại như vậy? Động tác của ấy, sao có thể giống Nhiên Nhiên như đúc? Động tác né tránh, động tác ra quyền, còn có ánh mắt thị huyết, đều vô cùng giống với người trong trí nhớ của . Là trùng hợp hay là.... DạMộc Thần phát chính mình có chúthoảng hốt, thậm chí còn hoài nghi, tất cả những chuyện này đều là nằm mơ. Nhiên đãchết, nhưng mà, tại thành phố khác, lại xuất người vô cùng giống . Động tác sắc bén như thế, nếu phải từng giếtngười, tuyệt đối thể làm được. Còn có khí thế đầy máu tanh này, sau có thể có trênngười học sinh trung học?

      Dạ Mộc Thần phát , có lẽ mình bỏ lỡ cái gì đó. Suy đoán này quá mức tưởng tượng, nhưng vẫn nguyện ý thử mộtlần. Những ngày tháng , thể chịu nổi nữa. Sống ngày bằngmột năm, sống bằng chết, chính là hình dung tốt nhất cho khoảng thời gian này của .

      "Trí Viễn."

      Cố gắng dời ánh mắt của mình khỏi người kia, trong đôi mắt xanh lục của Dạ Mộc Thần lấp lánh vẻ diễm mê, đầy vẻ giận dữ.

      Dưới ánh mắt của , Ninh Trí Viễn run lên theo bản năng, nghĩ đến diện mạo của thiếu gia nhà mình đúng là càng ngày càng hơn người rồi.

      "Tôi muốn toàn bộ tư liệu của ấy. Từ đến lớn, tất cả tư liệu, ràng rành mạch, toàn bộ đều kiếm hết cho tôi." Trầm mặc lúc, Dạ Mộc Thần tiếp: "Đặc biệt là mấy tháng gần đây, ấy làm gì, xảy ra chuyện ngoài ýmuốn gì, có gì thay đổi, toàn bộ, đều phải điềutra hết cho tôi. Ngày mai, chậm nhất là ngàymai, tôi muốn nhìn thấy tất cả tư liệu."

      Ninh Trí Viễn giật mình nhìn thiếu gia trướcmắt.

      Cậu biết, vì sao đột nhiên thiếu gia lại có hứng thú với người như vậy. Thiếu giakhông phải chỉ luôn có cảm giác với mìnhcô ấy thôi sao? Sao bây giờ lại....

      Nhưng thân là cận vệ trung thành nhất, cậu biết cái gì nên cái gì nên hỏi, cũng biết bản thân mình nên làm gì. Cho nên, tuy trong lòng cónghi vấn, nhưng cậu cũng hỏi gì, chí tiếpnhận mệnh lệnh của Dạ Mộc Thần sau đó xoayngười rời khỏi.

      Cậu ta phát , bàn tay giấu trong áocủa thiếu gia gặp chuyện gì cũng luôn bình thảnung dung nhà mình, lúc này bởi vì kích động mà run lên nhè ....

      *****
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Thủ đoạn của Dạ Mộc Thần



      Thời gian trôi qua, trán của Lãnh Tâm Nhiên từ từ chảy mồ hôi, trước mắt bắt đầu mơ hồ. Nhưng vẻ mặt vẫn hưng phấn như cũ, giốngnhư gặp được món đồ chơi thích, vô cùng thích thú 'ngươi tới ta ' với Bắc Âu tiên sinh. Lúc này chỉ chủ ý đến đối thủ trước mặt, còn tâm tư chú ý đến tình huống xung quanh. cảm giác được, trải qua trận đấu này, rất có khả năng thực lực của chính mình tăng lên bậc. Dù sau, thực lực phải trải qua rèn luyện mới có thể tiến bộ được.

      Con ngươi đen nhánh hung ác như sói nheo lại,nhìn chằm chằm gã béo vẫn trước mặt. Nhất cửnhất động của đối phương đều nằm trong lòng bàn tay của , chỉ cần tìm thời cơ để độtphá.

      Dạ Mộc Thần đứng bên cạnh nhìn, đương nhiên, phải xem náo nhiệt. Ánh mắt của chỉ nhìn Lãnh Tâm Nhiên, màcòn quan sát đám người xung quanh. biết, tại cần người để đánh với mình, những người khác, tốt nhất nên quấy rầy đến .

      Bắc Âu Hân chật vật đứng ở bên, để mặc bác sĩ xử lý vết thương mặt mình. ra rất phẫn nộ, tức giận với mẹ mình, bởi vì bà hủy khuôn mặt của mình. Nhưng biết mẹ rất cố chấp, vậy nên đành phải lừa mình dốingười đổ hết mọi trách nhiệm lên người Lãnh Tâm Nhiên. cảm thấy, vết thương của mìnhđều do Lãnh Tâm Nhiên. Lại nghĩ đến việc Lãnh Tâm Nhiên khiến cho trai sinh tử chưa , trong lòng càng oán hận, ánh mắt hung tợn gần như điên cuồng. nhất định phải dạy dỗ Lãnh Tâm Nhiên tốt, nếu , sẽkhông thể tiêu mối hận trong lòng.

      Tuy kinh ngạc với thân thủ vô cùng tốt của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng thấy ta hề chiếm được lợi thế trước mặt cha mình, nêncũng từ từ yên tâm.

      Đột nhiên, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đangđứng trước mặt mình, hơn nữa còn quay lưng về phía mình. Mắt to quyến rũ lên vẻ tàn độc, sau đó tại tình huống mọi người đềphòng, lấy con dao xếp từ trong túi đâm về phía Lãnh Tâm Nhiên.

      Tất cả tâm tư của Lãnh Tâm Nhiên đều đặttrên người Bắc Âu tiên sinh, căn bản chút cảnh giác nào đối với hoàn cảnh xungquanh. hoàn toàn đắm chìm trong trậ đấu, hề nghĩ đến lại có người định đánh lén trước mặt mọi người.

      "Xoạt!"

      Thanh dao đâm vào thịt truyền đến, toàn thân Lãnh Tâm Nhiên cứng đờ, dám tin quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt hung dữ vặn vẹo của Bắc Âu Hân.

      " Lãnh Tâm Nhiên, chết !"

      Lại tiếng động vang lên, dao đâm vào trong thịt càng sâu, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy sau lưng vô cùng đau nhức. Nhưng tình huống nàycũng khiến kích động, dưới ánh mắt dám tin của Bắc Âu Hân trở tay rút daora, sau đó xoay người giữ chặt tay của Bắc ÂuHân, dùng sức bẻ, chỉ nghe "Rắc" tiếng,cánh tay của Bắc Âu Hân bị Lãnh Tâm Nhiên bẻ gãy. Lãnh Tâm Nhiên xử lý chuyện của Bắc Âu Hân, Bắc Âu tiên sinh ở bên kia cũng phải quân tử lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn gì gì đó, thấy Lãnh Tâm Nhiênxoay người cũng dừng động tác bay đếnđá vào người .

      Nhưng đáng tiếc, ông ta còn chưa đụng được đến góc áo của Lãnh Tâm Nhiên, bị bóng dáng đột nhiên xuất cước đá bay. Lực đạo kia tuyệt đối phải thứngười bình thường có thể đạt tới, cả người ông ta nặng hơn hai trăm cân, cứ như vậy bị ngườikia đá văng xa đến hơn trượng.

      Đến khi ông ta rơi xuống đất, mới biết bóng dáng đột nhiên xuất là ai.

      Hai chân thon dài có lực, khuôn mặt tuấn mỹ,ánh mắt màu xanh lục, tóc đen tung bay theo gió, quả thực là người đàn ông trẻ tuổi caoquý như đế vương.

      Khi cảm giác được chuyển động của khôngkhí, Lãnh Tâm Nhiên liền biết có chuyện,nhưng lúc ấy lại muốn buông tha cho Bắc Âu Hân, cho dù trực tiếp chịu cướccủa Bắc Âu tiên sinh cũng lùi bước. Ngay khi chuẩn bị né tránh công kích của Bắc Âu tiên sinh, tình cảnh đột nhiên phát sinh này khiến cho quay đầu theo bản năng, nhìnchằm chằm vào người đàn ông tuấn mỹ biết xuất từ lúc nào, thất thần.

      Lúc này Dạ Mộc Thần rất tức giận.

      Sống trong hắc đạo thời gian dài, từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên Diêm Môn, gặpqua rất nhiều thứ đen tối trong xã hội. Khôngnói đến thân phận môn chủ Diêm Môn của ,chỉ riêng gia tộc của , cũng phức tạp hơn những gia đình bình thường rất nhiều. mưu dương mưu gì cũng từng chứng kiến, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy phẫn nộ đếnvậy.

      Người nhà này, đủ vô sỉ!

      người hai người đều muốn chơi trò đánhlén, sử đụng ám chiêu, lấy nhiều địch ít. Chỉ cần nghĩ đến việc nếu hôm nay mình ở đây này gặp phải chuyện gì liềnthấy phẫn nộ. Nếu phải lý trí ngăn cản, sớm trực tiếp giải quyết lão già nằm mặt đất rồi.

      Thượng bất chính hạ tắc loạn! Làm con lạithừa dịp cha mình đánh nhau với người khác điđánh lén, làm cha những ngăn cảncòn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, cựcphẩm như vậy, là hiếm thấy!

      Ánh mắt màu lục hơi nheo lại, tuy mặt vẫn chút thay đổi như cũ, nhưng Lãnh TâmNhiên lại biết, người kia rất tức giận.

      Là vì mình sao?

      Nghĩ đến lý do này, trong lòng đột nhiên có cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa vui mừng phấnkhích nhưng cũng lại ưu thương.

      Vui mừng là vì cho dù mình thay đổi thân thể vẫn để ý đến mình. Còn ưu thương là vì, mình vừa mới "chết" lâu, bắt đầu quan tâm đến người phụ nữ khác rồi.

      Tuy người đó cũng là mình, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã trong lòng.

      Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại để tâm đến chuyện vụn vặt, tự mình ăn dấm chua của mình!

      " sao chứ?" Dạ Mộc Thần tới, khôngchút lưu tình hung hăng dẫm người Bắc ÂuHân, đỡ lấy vai Lãnh Tâm Nhiên, cất giọng dịudàng.

      Lãnh Tâm Nhiên mờ mịt nhìn người đàn ôngmình này, trong con ngươi đen nhánh lên vẻ yếu đuối hiếm có.

      Có lẽ là bị vẻ yếu đuối của làm cho xúc động, động tác của Dạ Mộc Thần càng thêm ôn nhu: "Bác sĩ, lại đây."

      Vị bác sĩ kia lúc này vừa bôi thuốc cho Bắc ÂuHân do dự đứng tại chỗ, bên là chủ tịch tậpđoàn Bắc Âu, bên là người đàn ông vừa nhìn biết đơn giản, ông ta biết phải chọn bên nào mới tốt.

      " được phép , mau nhìn xem vết thương của chồng tôi có nghiêm trọng haykhông! Ngươi là ai vậy, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, mau gọi luật sư của tôiđến."

      Nhìn thấy chồng và con mình đều bị giày vò vô cùng thê thảm, người đàn bà Bắc Âu kia cuống lên. Vừa ngăn cản bác sĩ cho ông ta tiến lên xem xét vết thương cho Lãnh TâmNhiên, vừa phân phó hai vệ sĩ bị thương kia báo cảnh sát.

      Dạ Mộc Thần căn bản thèm để ý nhữngchuyện này, con ngươi màu sắc lục đảo mắt nhìn vị bác sĩ nơm nớp lo sợ trốn trong góc tường, lấy điện thoại di động ra lạnh lùngnói: "Lập tức đến phòng cấp cứu ở đây, gọi tất cả chuyên gia đến. Trong vòng năm phút, nếukhông tôi hủy bệnh viện này của các người."

      ai biết vừa gọi điện thoại cho ai, nhưng giọng điệu trầm thấp và khí thế cường đại kia lại khiến cho người ta có cảm giác bấtan.

      Bắc Âu phu nhân biết người đàn ông tuấn mỹ đột nhiên xuất này có thân phận gì, cho tới bây giờ bà ta chưa từng thấy xuất trong các bữa tiệc cao cấp, bà ta cho rằng đối phương chỉ là người bình thường.Nhưng mà khí thế của người này, lại khiến chobà ta cảm thấy khiếp đảm.

      ta, rốt cuộc là ai?

      Trực giác mách bảo phải mau chóng giải quyếtchuyện này, Bắc Âu phu nhân khẩn trương ra lệnh, "Lập tức, nâng lão gia và tiểu thư dậy đưađi kiểm tra, còn nữa, gọi điện thoại kêu cụctrưởng Chương đến đây, bên này có ngườigây phiền toái cho tôi."

      Đối mặt với những chỉ thị đầy tính đe dọa củabà ta, vẻ mặt của Dạ Mộc Thần vẫn chútthay đổi như cũ, hoàn toàn bất động, căn bảnkhông để vào mắt loại khoe khoang, thị uy này của bà ta.

      "Mẹ, con đau quá. Tay con gãy rồi, đau quá. Mẹ, mẹ phải báo thù cho con, con ** này dámbẻ gãy tay con."

      Bắc Âu Hân căn bản phát tình huống lúc này ổn. vẫn cảm thấy nhà mình đứng nhất nhì tại thành phố C này, cănbản biết 'Nhân ngoại hữu nhân thiênngoại hữu thiên', núi cao còn có núi cao ơn,nghe được lời thị uy của mẹ mình liền vễnh môibắt đầu ủy khuất rên la.

      Nghe được hai chữ "**", con ngươi của LãnhTâm Nhiên lạnh trong nháy mắt. Ánh mắt màu lục của Dạ Mộc Thần cũng trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều, nhưng đợi Lãnh TâmNhiên kịp phản ứng, Dạ Mộc Thần liền trực tiếpđá bay gã vệ sĩ định đỡ Bắc Âu Hân đứngdậy. Bắc Âu Hân mất chỗ dựa lại té xuốngđất, thét lên tiếng vô cùng thê lương.

      Nhưng mà, đợi ta kịp ra bất kỳ lời oán giận nào, hành động của Dạ Mộc Thần khiến cho mọi người trợn to mắt, giống nhưđang xem bộ phim kinh dị khủng bố, cảngười lạnh dám có bất cứ phản ứng nào.

      Chân mang giày da bóng loáng chút do dự giẫm lên cánh tay bị gãy của Bắc Âu Hân,dùng sức nghiền nát, chỉ nghe từng tiếng rên thảm thiết truyền ra, cái tay bị Lãnh Tâm Nhiênbẻ gãy rất nhiều liền trở nên máu thịt lẫn lộn nhìn hình dạng.

      Hành động này khiến cho người ta sợ hãi, lúc này ngoại trừ tiếng la hét thảm thiết củaBắc Âu Hân còn bất kỳ tiếng độngnào.

      Lúc làm việc này vẻ mặt của Dạ Mộc Thần vẫnkhông chút thay đổi, mãi cho đến khi Bắc Âu Hân ngất mới từ từ thu chân lại, giọng điệu nhàn nhạt. "Đây là giáo huấn."

      "Ma quỷ! Ma quỷ!"

      Bắc Âu phu nhân nhìn thấy con mình bị hành hạ vô cùng thê thảm, hiểu là do chịu được kích thích hay vì lý do nào khác, ngừng lẩm bẩm. Nhưng mà, cho dù như vậy vẫn bước ra, xem ra, trong lòngbà ta, an toàn của mình vẫn quan trọng hơn.

      Cho đến khi Dạ Mộc Thần làm xong mọichuyện, có người nào ở đây dám lêntiếng phản bác. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn hành động của , vẫn giống như trước, trong lòng liền nổi lên cảm giác giống như trải quamấy đời.

      Lúc này, đột nhiên có chút kích động, muốn ra tất cả mọi việc. Nếu chính là ngườimà biết kia, thế nào nhỉ?

      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng chần chờ hồi lâu, mãi cho đến khi Dạ Mộc Thần nhận được điệnthoại chuyên gia đến, Lãnh Tâm Nhiên vẫn ra chuyện cất giấu trong lòng.

      sợ hãi, tuy bình thường luôn bướng bĩnhngang ngạnh, nhưng đối với chuyện này lạithấy vô cùng bất an. Nếu tin lờimình làm sao? Nếu xem mình như nội gián làm sao bây giờ? Dù sao, toàn bộ những chuyện này đều là tưởng, người bình thường đều chấp nhận được.

      Nếu chỉ là bạn bè, lo lắng những thứ này. Nhưng đây lại là người quan trọngtrong lòng , là người để ý nhất, khôngdám mạo hiểm.

      Dạ Mộc Thần biết suy nghĩ trong lòngcô, chỉ nhìn thấy máu đỏ thấm ra từ sau lưng , thực chói mắt.

      Kỳ vết thương của Lãnh Tâm Nhiên khônghề nặng, dù sao Bắc Âu Hân cũng chỉ dùng dao xếp, mà phải loại dao chuyên dùng đểchém người, hơn nữa lực của ta hề mạnh, cho nên tuy ra rất nhiều máu, nhưngmiệng vết thương cũng lớn. Chỉ là quan tâm loạn, nếu là bình thường, Dạ MộcThần sớm nhận ra những điều này. Nhưng mà bây giờ, lại như chui vào ngõ cụt, lolắng bất an.

      Mấy phút sau, đám người mặc áo blousechạy đến. đầu là người đàn ông trẻ tuổi mang mắt kính viền vàng, lúc nhìn thấy DạMộc Thần, mắt cậu ta sáng lên rồi nhanh chóng bước tới.

      "Thiếu gia" Người đàn ông đến trước mặt Dạ Mộc Thần, cung kính cúi đầu.

      "ừ, xem vết thương của ấy ."

      Vẻ mặt của Dạ Mộc Thần lạnh nhạt, nhìn vào sắc mặt có chút trắng bệnh của Lãnh TâmNhiên.

      Người đàn ông kia hơi giật mình, tuy nhiên vẫncung kính đáp lời: "Vị tiểu thư này, mời theo tôi."

      Lãnh Tâm Nhiên biết người đàn ông này.Tuy nhiên khi nghe cậu ta gọi "thiếu gia" liền đóan được cậu ta là thủ hạ của . Thân thế của Thần quá mức thần bí phức tạp, có nhiều thủ hạ chưa từng thấy qua cũng có gì kỳ quái.

      Bất quá vị bác sĩ trước kia cự tuyệt xemvết thương cho Lãnh Tâm Nhiên liền có phản ứng kỳ quái, lúc nhìn thấy người đàn ông đeo kính sắc mặt liền trắng bệch, sau đó khi cậu ta gọi Dạ Mộc Thần là "Thiếu gia", kinhngạc đến mức trực tiếp té xỉu.

      Ông ta nhận ra được, người đàn ông đeo kính này có đia vị rất cao, phải là người mà viện trưởng nho như ông có thể với tới.Ông ta lại đắc tội với người bên , tuyệtđối có đường sống rồi.

      *****

      Chương 59.2: Thủ đoạn của Dạ Mộc Thần


      Người đàn ông đeo kính xem như nhìn thấy tình trạng vô cùng thê thảm của Bắc Âu Hân đất, trực tiếp dẫn Lãnh Tâm Nhiên rờikhỏi.

      Sau khi kiểm tra xong, biểu cảm mặt ngườiđàn ông đeo kính có chút kỳ quái. Cậu ta phát , vết thương của này hề nghiêm trọng, căn bản cần đến chuyên gia, bác sĩ bình thường cũng có thể lo liệu.

      Nhưng thiếu gia lại gọi điện cho mình bảo rằng trong vòng năm phút phải có mặt, điều nàychứng minh này rất quan trọng với thiếu gia. Nhưng mà, cho đến bây giờ cậu chưa từng nghe thiếu gia nhìn trúng vịthành niên nha!

      Tuy rằng trong lòng đầy những băn khoăn, nhưng cậu ta dám để lộ bất kỳ biểu tình bất mãn nào, thà báo cáo tình hình cụ thể:"Thiếu gia, vị tiểu thư này chỉ bị vết thươngngoài da, nội thương nghiêm trọng lắm,chỉ cần thoa thuốc nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."

      Nếu so ra, tình huống của hai người mặtđất còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

      Sau khi Bắc Âu Hàn tỉnh lại mới biết được lúc mình hôn mê xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

      Nhìn mẹ lau nước mắt và cánh tay bị thương của em , người luôn luôn bảo vệ người nhà như trở nên trầm mặc.

      " trai, con Lãnh Tâm Nhiên đó là quá đáng. Vì sao lại cứu nó chứ? Nó căn bản hề cảm kích , xem vừamới cứu nó xong, sau lưng nó xuống tay vớiem và cha. Bác sĩ tay của em phải hơn mộtnăm mới có thể tốt lên, lại còn thể hoàn toàn bình phục nữa chứ. Dây thần kinh bị tổn thương, em thể đàn piano được nữa rồi."

      Bắc Âu Hân giống như bị điên hét toáng lên.

      Bắc Âu phu nhân cũng phụ họa theo: "Đúng đó, Hàn Hàn, con nghĩ như thế nào vậy? Con đó mẹ cũng gặp qua. Vừa nhìn biết khôngphải đứa tốt lành gì. Nghe tin con bị thương,chúng ta lập tức đến bệnh viện, Hân Hân bị con kia đánh. Sau đó nó còn châm ngòi chongười đàn ông kia đánh cha con. Hân Hân ,con đó khẳng định là quen biết với xã hội đen, Hàn Hàn sao con lại quen với nó?"

      Vừa tỉnh dậy bị chất vấn và châm ngòi, chodù tính tình của Bắc Âu Hàn có tốt đến mứcnào cũng nhịn được nhăn mày lại. Nếu làtrước đây, khẳng định tin lời của bọn họ, dù sao, Hân Hân và ba bị thương cũng là , nhân chứng vật chứng đều có. Nhưng mà, nghĩđến đôi mắt lạnh lùng của kia, khôngthể nào tin được, lại là kẻ ngang ngược như thế.

      Huống hồ, quan hệ của mới vừa dịuđi được tí. Bây giờ lại xảy ra chuyện này, cảm giác phiền muộn lan tràn trong lòng, muốnlàm gì đó để giải tỏa.

      " trai, rốt cuộc nghĩ thế nào? Chẳng lẽ vì cái con ** Lãnh Tâm Nhiên kia mà màng đến gia đình sao?"

      Bắc Âu Hân khó thở. vốn là "con ông trời"được mọi người nâng trong lòng bàn tay, chưa từng phải chịu ủy khuất thế này. Nếu khôngphải mẹ ra sức an ủi, chỉ sợ khóc đến chết trong phòng rồi. Bây giờ, khó khăn lắm mớikhông còn thấy ủy khuất, mà thay vào đó là cảm giác oán hận, oán hận Lãnh Tâm Nhiên và người đàn ông kia. Tay bị phế, thù này thể báo.

      Nghe được hai từ "**", Bắc Âu Hàn càng thêm phiền muộn, đột nhiên muốn gặp những "người nhà" này chút nào.

      "Con mệt, muốn nghỉ ngơi."

      Lạnh lùng để lại câu, chỉ khiến cho sắc mặt của Bắc Âu phu nhân trở nên cực kỳkhó coi, ngay cả Bắc Âu Hân cũng tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      " trai, sao có thể làm như vậy? Em hận . Tay của em bị phế rồi, còn đàn piano được nữa, vậy mà vẫn còn che chởcho con ** Lãnh Tâm Nhiên kia, em hận anhem hận . Em muốn làm traicủa am nữa."

      Bị người khác nhục nhã, tại ngay cả trai mà mình tôn kính nhất cũng an ủi mình, Bắc Âu Hân tức giận đến mức nước mắt chảy dài, bỏ lại câu xong liền nổi giận dùngđùng chạy .

      Bắc Âu nhìn con mình bỏ chạy, lại nhìn đến đứa con giường muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này, nghĩ đến con Lãnh Tâm Nhiên kia lại có thể khiến hai đứa song sinh nàyxảy ra tranh chấp, trong lòng càng xác định phải sớm giải quyết nó, nếu , chắn chắn gây ra tai họa!

      "Hàn Hàn, con nghỉ ngơi trước . Hôm nay Hân Hân bị ủy khuất rất lớn, con biết cáicon Lãnh Tâm Nhiên quá đáng đến mức nào đâu. Những lời Hân Hân , con đừng quá để ý. Nhưng mẹ vẫn phải với con câu,Hân Hân là em của con, con làm , phải bảo vệ em mình cho tốt, tuyệt đối thể vì người ngoài mà bỏ mặc em mình!"

      Đợi đến khi phòng bệnh khôi phục lại yên tĩnh, tâm tình nổi sống của Bắc Âu Hàn vẫn cách nào bình tĩnh lại được.

      sớm biết Hân Hân có thù với Lãnh Tâm Nhiên, cũng với Hân Hân chuyệnnày vài lần rồi. Nhưng mà tại, Hân Hân lại bị Lãnh Tâm Nhiên làm bị thương, ngay cả mẹ cũng Lãnh Tâm Nhiên phải tốt. Hăn vô cùng hoang mang, cũng rất bất an. lo lắng những lời Hân Hân và mẹ , nếu là như vậy, phải làm gì bây giờ?

      chờ Lãnh Tâm Nhiên tới thăm bệnh ,thuận tiện hỏi mọi chuyện. Nhưng đáng tiếc, mãi cho đến khi xuất viện, Lãnh TâmNhiên cũng xuất . Người kia giốngnhư là đột nhiên biến mất, tìm thấy chút tung tích nào.

      biết, trong khoảng thời gian mình nằm viện này, em Bắc Âu Hân của mình gặp phải chuyện lớn, hơn nữa lần này, còn liên quan đến rất nhiều người, ngay cả người mẹbình thường luôn duy trì hình tượng phu nhân tao nhã cũng hoàn toàn thay đổi.

      Sau khi Bắc Âu Hân lao ra khỏi bệnh viện, có trở về phòng bệnh của mình. Vết thương của cũng phải là dối, vết thương tay cực kỳ nghiêm trọng, xươngthịt đều nát mà còn bị tổn thương đến thần kinh,muốn hoàn toàn bình phục là hoàn toàn có khả năng. Nếu phải muốn cáo trạngvới trai, tiếp tục nằm trong phòngbệnh. Nhưng mà tại, khi thấy trai lạikhông trút giận cho mình, liền nổi điên lao ra khỏi bệnh viện tìm Trần Phong.

      " Phong."

      Vừa nhìn thấy Trần Phong, Bắc Âu Hân liền tỏ ra ủy khuất tiến đến, nhào vào lòng Trần Phongkhóc lớn.

      Trần Phong bị động tác của làm cho giậtmình, trong trí nhớ của , cho đến bây giờHân Hân chưa từng có hành động thân mật vớihắn như vậy. Cảm giác của lúc này, giốngnhư nhận được quà từ trời rơi xuống, nhưng rất nhanh, liền cảm thấy có điểmkhông hợp lý. Cánh tay trắng nõn của người con nhất, lại bị băng bó lớpthật dày, vừa nhìn biết là bị thương.

      "Hân Hân, tay em bị sao thế? Có phải bị thương hay ? Ai làm? báo thù cho em!"

      Bắc Âu Hân tìm chính là vì nguyên nhân này. biết, người này, nguyện ý vì mình làm bất cứ chuyện gì. thể chịu được nếutrên đời này còn tồn tại của Lãnh TâmNhiên, nếu nó chết, nếu phá hủy hết mọi thứ của nó, thể làm tiêu đimối hận trong lòng .

      " Phong, đều là do Lãnh Tâm Nhiên kia. em vì nó mới bị thương, em tìm nó đối chất, nó lại dám thông đồng với người đàn ông nó mới quyến rũ được đánh em. Cha em cũng bị đánh đến mức phải vào viện rồi. Bác sĩ là bị nội thương, cần phải nằm việnmột tháng mới có thể tốt lên được. Tay của em cũng bị nó phế , nó dùng chân đạp nát xươngtay của em, em thể đàn piano được nữa rồi. Phong, làm sao bây giờ? Tay của em bịhủy rồi, về sau bị tàn phế, em phải làm gì bây giờ? Vì sao Lãnh Tâm Nhiên lại đối xử với em như thế? Vì sao chứ? ràng trai em vừa cứu nó, sao nó lại ngoan độc ra tay với em và cha như thế?"

      Bắc Âu Hân 'tuyệt vọng' khóc lớn, cố gắng nângsự phẫn nộ của Trần Phong lên đến mức caonhất, như vậy, mới có thể hoàn thành đượcmục đích của mình.

      Trần Phong quả nhiên tức giận đến mức toànthân run lên, "Lãnh Tâm Nhiên! Lại là Lãnh Tâm Nhiên! Cái con ** đó, sao lại như hồnkhông tan thế? Trước kia quấn lấy Hàn thiếu gia rời, giờ lại gây phiền phức cho Hân Hân em, là..."

      xong lại bắt đầu an ủi Bắc Âu Hân: "HânHân em đừng lo lắng. có kết hoạch đối phó với Lãnh Tâm Nhiên rồi. tại cũng sắp hoàn thành, nhất định báo thù cho em.Chuyện tay của em cần lo lắng, chỉ cầnem nguyện ý, lập tức ra nước ngoài tìmbác sĩ giỏi nhất, nhất định chữa khỏi tay củaem. Bác sĩ trong nước đều là lang băm, lời bọnhọ em nên tin!"

      khuôn mặt tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân rốtcuộc cũng lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng vẫn còn ưu sầu, phải vì lo lắng kế hoạch củaTrần Phong xảy ra chuyện gì, mà là sợ giáohuấn của Trần Phong đủ để hủy LãnhTâm Nhiên, muốn Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể chọn trong hai con đường, nếu khôngchết, chính là sống bằng chết!

      Trần Phong hiểu vẻ mặt của , cho rằngcô còn lo lắng cánh tay của mình, cầm taycô đưa lên miệng mình hôn từng chút : "HânHân, em yên tâm. Cho dù tay em có chuyện cũng bỏ rơi em. Em cóbiết, từ lúc còn rất bắt đầu thích em, có thể ở chung chỗ với em, là nguyện vọng lớn nhất đời . Mặc kệ tay em thế nào, cũng từ bỏ em!"

      Vẻ mặt của cực kỳ chân thành tha thiết, thực tế, thích Bắc Âu Hân. Tình cảm tuổi thiếu niên, luôn chân thành thathiết và thẳng thắn. Nhưng mà, Bắc Âu Hân được tỏ tình hề thấy cảm động, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

      Chằng qua là cần giúp chút chuyện mà thôi, lại dám vọng tưởng ở cùng chỗ với mình sao? Đừng tay có việc gì,cho dù tàn phế, cũng tới phiên kẻ thấp hèn như !

      Về tính cách, Bắc Âu Hân thừa hưởng đủ bản tính ngoan độc để đạt được mục đích mà từ thủ đoạn của Bắc Âu phu nhân. Dưới tìnhhuống như vậy, còn có thể lý trí suy xét đếnchuyện Trần Phong xứng với mình, mộtđứa con như vậy, là bi kịch chongười nào gặp phải ta!

      Sau khi Trần Phong gặp gỡ Bắc Âu Hân liền bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.

      "Nhiên Nhiên!"

      Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy từ bên ngoài vào, người đàn ông thân hình cao lớn đến, bước thẳng tới ngồi giường Lãnh TâmNhiên.

      "Nhiên Nhiên, con sao chứ? Ta nghe nóihôm nay ở trường xảy ra chuyện, yên tâm , ta nhất định bỏ qua cho giáo viên kia."

      Hàn Thu Sinh từ công ty chạy đến, bộ dáng mệtmỏi, ngay cả cà vạt bị lệch cũng thèm quan tâm. Ông dám nhớ lại tâm trạng của mình lúc nghe tin Nhiên Nhiên gặp chuyện may, dù sao khi nghe được tin đó ôngliền bảo thư ký hủy tất cả lịch trình, bỏ dỡ hội nghị tiến hành, sau đó xông thẳng đếnbệnh viện.

      Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nằm trêngiường, tâm trạng hoảng hốt mới từ từ thả lỏng. Nhưng khi nhìn thấy người đối phương quấn đầy băng, lại nhịn được cuống lên,"Nhiên Nhiên...."

      Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn khi thấy ông ta xuất ở bệnh viện. Dựa theo lẽ thường, ông ta phải ở công ty mới đúng chứ.

      "Con sao, chỉ có bị thương ngoài da thôi. Giáo viên kia có làm con bị thương."

      Lãnh Tâm Nhiên giải thích.

      Lúc này Hàn Thu Sinh mới yên tâm. Mãi cho đến giờ, ông mới chú ý tới, trong phòng còn mộtngười khác, người đàn ông trẻ tuổi hơn mình, phong độ hơn mình ngay cả khí thế cũng mạnh mẽ hơn mình.

      "Nhiên Nhiên, cậu ta là ai vậy?" Nghĩ đến việc Nhiên Nhiên quen với người đàn ông ưu túhơn mình, Hàn Thu Sinh cảm thấy vô cùngchua xót, ngay cả giọng điệu khi chuyệncũng trở nên nóng nảy. đợi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Dạ Mộc Thần cũng cóchút thiện cảm nào với Hàn Thu Sinh chủ động mở miệng: "Tôi họ Dạ, tôi là đàn củaLãnh Tâm Nhiên." Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc nhìn cái. Trong trí nhớ của , vẫnluôn luôn cao ngạo, đây là lần đầu tiên chủ động chào hỏi người khác.

      "Tôi họ Hàn, là cha của Nhiên Nhiên."

      Tuy muốn thừa nhận thân phận này, nhưng để chứng tỏ mình có quan hệ thân thiếtvới Lãnh Tâm Nhiên hơn, Hàn Thu Sinh đànhphải ra cái thân phận ông muốn thừa nhận. Biết được người đàn ông hơn ba mươituổi tuấn tú lịch trước mắt này là cha củaLãnh Tâm Nhiên, trong lòng Dạ Mộc Thần hơi ngạc nhiên. Làm cha của mười bảy tuổi, có phải ông ta hơi trẻ rồi . Huống hồ, cũng quên, ánh mắt người này nhìnLãnh Tâm Nhiên, phải là nhìn con , mà như nhìn chính vợ của mình.

      Nhìn ra được nghi hoặc của Dạ Mộc Thần,Lãnh Tâm Nhiên biết ánh mắt của Hàn Thu Sinh tuyệt đối giấu diếm được người đàn ông thông minh gian xảo này, cho nên liền bổ sung thêm, "Ông ấy là cha nuôi của em."

      Dạ Mộc Thần vui vẻ, nhưng Hàn Thu Sinh lạikhông thoải mái chút nào. Ông cảm giác, Lãnh Tâm Nhiên cố ý làm xấu mối quan hệ giữa bọn họ, mặt đen lại giống nhứ đáy nồi, "Tuy rằng tôi là cha nuôi của Nhiên Nhiên, nhưng mà tôi đối với Nhiên Nhiên, còn tốt hơnvới con ruột của mình." Ông ta như vật kỳ là có thâm ý. Người bình thường đều ,"đối xử như chính con ruột của mình", nhưng ông ta lại , "So với con ruột còn tốt hơn".Ông ta như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cái ông ta muốn phải là quan hệcha con, mà là mối quan hệ mờ ám hơn.*****

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Tin nhắn của Tiểu Dung


      Lúc này, khí trong phòng trở nên vô cùng kỳ dị.

      Căng thẳng hồi, Dạ Mộc Thần mới nhớ ra mình nhờ Ninh Trí Viễn tìm tư liệu, thấythời gian cũng còn sớm. Hơn nữa người giám hộ tại cũng đến, cũng cần tiếp tục ở lại nữa.

      "Tâm Nhiên, Hàn tiên sinh, tôi có việc phải đitrước. Lần sau có thời gian mời mọi người ăn bữa."

      Nhìn người đàn ông cao lớn tuấn mỹ kia rời ,vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên trở nên ảm đạm. phát , mặc kệ mình thay đổi thế nào, trái tim vẫn như thế. Ít nhất, vẫn giống như trước kia, mỗi khi ở cạnh đều thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lúc ở bên luôn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hàn Thu Sinh vô cùng chướngmắt đối với vẻ mặt mất mát này của Lãnh Tâm Nhiên.

      "Con thích loại đàn ông đó?" Hàn Thu Sinhkhông nhịn được chất vấn. Lãnh Tâm Nhiênquay đầu nhìn ông ta, trả lời. Đây là việc riêng của , nhất thiết phải vớingười khác. Huống chi, quả rất thích người kia, từ kiếp trước, họ nhau rồi.

      Hàn Thu Sinh thấy bộ dáng chút để ý củacô tức giận, nhưng nhìn thân thể gầy yếu bịthương của , đành phải đè nén tất cả tức giận: "Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao ta nghe con gây ra cuộc ẩu đả trong trường?"

      " có gì, chỉ là chủ nhiệm trước kia khôngvừa mắt con thôi. Ông ta bị bãi chức chủ nhiệm,cho nên tới tìm con gây phiền phức. Có thể là do bị kích thích quá lớn, nên ông ta lấy dao ra. Sau đó có bạn học cứu con, con sao, chỉ bị chút tổn thương ngoài da thôi, nhưng vết thương của bạn học kia có vẻ nghiêmtrọng." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Hàn Thu Sinh nghe xong giận tím mặt: "Là giáo viên nào? Lại còn có người như vậy sao? Ta nhất định phải tìm hiệu trưởng của con chuyện cho , lại dám ra tay với học sinh củamình, người như vậy, xứng làm giáoviên. Nhiên Nhiên, yên tâm , chuyện này cứ giao cho ta, ta giải quyết ổn thỏa. Con chỉ cần yên tâm ở đây dưỡng thương là được rồi."

      Nhìn ánh mắt ôn nhu của người đàn ông, LãnhTâm Nhiên trầm mặc. đột nhiên phát , có lẽ nên sớm rời khỏi người này, khôngmuốn khiến ông ta bị tổn thương. Lãnh TâmNhiên bị thương nghiêm trọng lắm, đợi ở bệnh viện đến trưa liền nhịn được muốnxuất viện. Hàn Thu Sinh trước giờ đối với luôn là " gì nghe nấy", nhưng ở vấn đề này lại vô cùng kiên quyết. Bất quả, dưới cố gắngkhông chút thỏa hiệp của Lãnh Tâm Nhiên,đêm hôm đó, Lãnh Tâm Nhiên vẫn ra viện trở về nhà với Hàn Thu Sinh.

      Lúc ấy, ai cũng biết, có người chuẩn bị làm con thiêu thân. Lãnh TâmNhiên ở trong phòng lên mạng chuyệnphiếm với Thẩm Quân.

      Mấy ngày nay, bởi vì xuất của Thần, côvẫn chưa có cơ hội gặp Thẩm Quân. Bất quá, gặp mặt cũng có nghĩa là quan hệcủa họ trở nên xa lạ, mỗi tối họ đều lên mạng chuyện phiếm, người báo cáo lại mọiviệc, người ra kế hoạch của mình, giữa hai người có ăn ý ngầm, khiến cho mọi chuyện cũng trở nên nhàng, thoải máihơn nhiều.

      "Tu tu!"

      Đột nhiên, di động để ở bên rung lên vàicái.

      Cầm điện thoại lên, mới biết là Dung ThiếuTuyệt gửi tin nhắn tới. Bất quá nội dung của tin nhắn lại rất kỳ quái: "Tới XXX, có chuyện quan trọng muốn tìm cậu. Mau lên, gấp!"

      Dung Thiếu Tuyệt tìm có chuyện gì chứ?

      Là chuyện về trường hay là đến nhà ông nội ta?

      Trả lời tin nhắn hỏi xem là có chuyện gì, nhưng đợi hồi lâu cũng thấy hồi . Gọi điện lại có ai bắt máy, Lãnh Tâm Nhiênliền trở nên cảnh giác.

      Chẳng lẽ Dung Thiếu Tuyệt xảy ra chuyện gì sao?

      Nhớ lới cảnh tượng bị vây đánh lần đầu gặp mặt, Lãnh Tâm Nhiên còn ngồi yên đượcnữa, suy nghĩ lúc liền cầm lấy điện thoại,khoác áo ra khỏi phòng.

      "Nhiên Nhiên, con đâu?"

      Hàn Thu Sinh hầm canh trong bếp, nghe được tiếng động bước ra, nhìn thấy LãnhTâm Nhiên chuẩn bị ra cửa.

      "Bạn có việc, lát nữa về."

      Động tác đổi giày ngừng lại, nhìn người đàn ông mặc đồ vest trang nhã khoác lên mìnhchiếc tạp dề nấu ăn, cuối cùng vẫn quyết địnhgiải thích. Hàn Thu Sinh muốn gì đó, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cho ông ta cơ hội, đổigiày xong liền bước ra cửa.

      Nơi mà Dung Thiếu Tuyệt nhắn cách chỗ của hơi xa, nên trực tiếp gọi taxi leo lên.

      Dạ Mộc Thần lật xem chồng tài liệu. Toàn bộ đều là về Lãnh Tâm Nhiên, tất cả mọi việc từ khi sinh ra đến giờ, đều ràng, chi tiết, cơ hồ còn nhiều hơn những gì Lãnh TâmNhiên biết.

      Tư liệu trước mặt cũng chưa có gì kỳ lạ, những thứ Dạ Mộc Thần đọc được đều miêu tả về mộtcô bé yếu đuối, đơn thuần. Hơn nữa mặt sau còn ta ngừng tỏ tình với nam sinh đến mức bị gắn cho danh hiệu háo sắc. Trong lúc này, tên của Bắc Âu Hàn xuất , kèmtheo đó, là " kiện bỏ thuốc".

      Dạ Mộc Thần phát , sau kiện bỏ thuốcnày, Lãnh Tâm Nhiên dường như hoàn toànthay đổi thành người khác. Trước kia là đứa háo sắc hèn nhát, nhưng sau đó lại trở nên lạnh lùng, quyết đoán. Ngày đầu tiên đếntrường khiến cho nam sinh vào bệnh viện, sau đó lại náo loạn với chủ nhiệm và toàn bộ học sinh trong lớp, tiếp đó, lại lấy thứ hạngđứng bét toàn trường rời khỏi lớp A đến lớpF thối nát. Mà gia nhập của , khiến cholớp F có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      Trong giờ thể dục ẩu đả với giáo viên,tham gia kỳ thi Toán quốc gia, ra mặt vì chủ nhiệm, tấtcả tất cả, đều phải là chuyện kẻ háo sắc yếu đuối có thể làm. người khi bị kíchthích có thể bộc phát tiềm lực khó có thể tưởng tượng được, nhưng thay đổi gần như hoàn toàn như thế tuyệt đối có khả năng. Đặc biệt, thành tích trước kia của Lãnh Tâm Nhiênchỉ có thể xem là trung bình, có khả năng lấy được thành tích tốt trong kỳ thi Toán toàn quốc. Nhưng tại lại nhận được toàn bộ giải nhất tất cả các môn, thiên tài!

      Căn cứ vào tư liệu mà , Lãnh Tâm Nhiên trước kia là ngoan ngoãn, hẳn là đánh nhau, ngay cả thi chạy trong giờ thể dục cũng chưa từng được thành tích tốt. NhưngLãnh Tâm Nhiên mà thấy, động tác nhanh nhẹn, kỹ xảo có nhiều biến hóa, chắc chắn phải trải qua quá trình dãi nắng dầm mưa, chịu đựnggian khổ mới có thể có được thân thủ như thế. Lại thêm cảm giác quen thuộc mà mang lạicho mình, suy đoán đó của mình, thực có khả năng sao?

      Linh quang trong đầu chợt lóe, nhớ tới bức ảnh bị mất trong căn hộ kia, trước đó vẫn thể nghĩ ra tại sao bức ảnh lại bị mất. Nhưng nếu chân tướng việc giống như mình suyđoán, vậy có thể giải thích được rồi.

      Nghĩ như vậy, Dạ Mộc Thần khẩn trương lật tài liệu đến mặt sau cùng. đó, là bảng liệt kêcác hoạt đông của Lãnh Tâm Nhiên. Khi thấy được thời gian của việc bỏ thuốc trùng với thời điểm Nhiên rời khỏi mình, kích động khó có thểche dấu càng thêm ràng. Nhưng vẫn cốgắng nhẫn nại, hy vọng càng lớn thất vọngcàng nhiều. tuyệt vọng lâu lắm rồi, dám cho mình quá nhiều kỳ vọng, có lẽ toàn bộ chỉ là trùng hợp? Tuy là tự an ủi mình như thế, nhưng động tác của vẫnkhông ngừng lại, tiếp tục lật xem.

      Sau đó, ở vị trí cuối cùng, tìm được chứng cứ tốt nhất mà mình muốn.

      "Ngày... Lãnh Tâm Nhiên máy bay đến thành phố A, ba ngày sau trở về."

      Lúc này, lại lần nữa trùng khớp với thời điểm bị mất ảnh chụp.

      quen ở bệnh viện, tuy vết thươngtrên người cực kỳ nghiêm trọng, thiếu chút nữa bị liệt rồi. Nhưng sau khi miệng vết thươngkhép lại liền khăng khăng đòi xuất viện, sau đó, vẫn ở trong căn nhà của hai người. tin người vẫn luôn ở bên mình rời khỏi là chuyện thực, bệnh viện quá giá lạnh, gian nơi đó có lúc nào là hành hạanh. Chỉ có ở trong căn nhà của bọn họ, cảmthụ được hơi thở của , loại đau đớn hít thở thông này mới có thể giảm bớt.

      là môn chủ Diêm Môn, cho dù bị thương, bị đả kích mạnh đến thế nào, cũngkhông thể biểu ra chút yếu ớt. Cho nên, trước mặt người ngoài, vẫn luôn là người cứng như sắt thép có nhược điểm,nhưng mà, chỉ khi trở lại căn nhà kia, mớicó thể giải phóng yếu ớt của chính mình,hàng đêm gặp ác mộng, hàng đêm mất ngủ.

      "Thiếu gia."

      Ngoài cửa truyền đến thanh có chút lo lắngcủa Ninh Trí Viễn.

      "Vào ."

      Dạ Mộc Thần che giấu cảm xúc, khôi phục lại vẻ lãnh mạc trước đó, mới lạnh giọng mởmiệng.

      Ninh Trí Viễn tiến vào, có chút ngoài ý muốn nào khi thiếu gia nhà mình xem tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên, lập tức báo cáo:"Thiếu gia, người mà người phái theo bên cạnhTâm Tâm đưa tin tức đến, Tâm Tâm vừa rời khỏi nhà đến "XXX"."

      Sắc mặt của Dạ Mộc Thần liền thay đổi, tuy hiểu biết nhiều về thành phố C, nhưng XXX vẫn biết. Đó là Thiênđường để cho con người sa đọa, xa hoa, hỗnloạn, căn bản phải là nơi cóthể đến.

      "Chuẩn bị xe."

      Nếu là trước kia, Dạ Mộc Thần hẳn là đểtâm đến cái nơi Thiên đường sa đoạ gì đó đểlàm gì. Nhưng mà bây giờ, khi biết rất có khảnăng là người mình , có cáchnào bỏ mặc, tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng điệu càng lạnh lùng, nghiêm nghị.

      " Phong, nó đến sao?"

      Bắc Âu Hân ngồi ghế, đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm về phía cửa, lo lắng hỏi han.

      Trần Phong ngồi bên cạnh đưa thức ăn cho BắcÂu Hân, lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhìn cái di độngtrên bàn vô cùng tự tin : "Nhất định đến. Ở trường Lãnh Tâm Nhiên để ý nhất là ai chứ,là Dung Thiếu Tuyệt. Giờ di động của DungThiếu Tuyệt bị chúng ta trộm, chỉ cần gửi tin nhắn xảy ra chuyện Lãnh Tâm Nhiên nhất định đến. tin, em có thểhỏi bọn A Long xem, bọn họ đều trước kiaLãnh Tâm Nhiên vì Dung Thiếu Tuyệt mà đánh bọn họ trận."

      Nhìn nhóm côn đồ đầu tóc sặc sỡ, xò khuyên đầy tai, mũi, miệng ngồi ở phía đối diện, Bắc Âu Hân có chút mất tự nhiên nhích gần về phía Trần Phong. Nếu phải vì muốn nhìn thấysự thảm hại của con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên,đánh chết cũng tới chỗ này.

      Bất quá, hề nghĩ tới, bạn của Trần Phong lại có quan hệ rộng như vậy, có thể quenbiết nhiều người lai lịch như thế, ngay cả chủ quán này cũng biết , để cho mấy người vị thành niên bọn họ vào.

      Giữa cảm xúc bất an, chờ mong đan xen, Bắc Âu Hân rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất ở cửa quán. Thấy ta xuất , trái tim vẫn luôn lơ lửng của Bắc ÂuHân rốt cuộc cũng hạ xuống, chắc chắn, lầnnày, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối trốn khôngthoát rồi. Cho dù ta có thể đánh nhau thếnào, nơi này, là địa bàn của bọn họ.

      tay thể địch lại bốn quyền, LãnhTâm Nhiên, giờ chết của mày đến rồi!
      Chương 60.2: Tin nhắn của Tiểu Dung


      Đôi mắt to quyến rũ hơi nheo lại, nhìn bóng dáng gầy yếu ở cửa, phát ra lửa hận. Lãnh Tâm Nhiên vừa bước vào nơi này liền cảm thấy đúng.

      Thằng nhóc Dung Thiếu Tuyệt kia tuy sốngtrong hắc đạo, có rất nhiều bạn bè ở khắp nơi,nhưng nội tâm của ta lại rất sạch , ít nhất, đến những nơi xa hoa, sa đọa như vậy. Nhưng mà, nếu đến đây, nhất định phải tìm hiểu mọi chuyện cho ràng. chừng,thằng nhóc Dung Thiếu Tuyệt ngu ngốc kia gặp chuyện gì đó tốt.

      Khiến cho cảm thấy kỳ quái là, những quánbar thế này, hẳn phải kiểm tra chứng minh thư.Cho dù nghiêm ngặc như thế,nhưng ít ra cũng phải làm ra vẻ chứ. Nhưng mà, từ khi xuất ở nơi này, vẫn chưa có ai đòi xem chứng minh thư của . giờ mặt bộ quần áo rất bình thường, lại thêm thân hình gầy yếu và khuôn mặt nhắn trắng nõn, vừa nhìn biết tuyệt đối thể mười tám tuổi. Nhưng mà nếu như vậy, tại sao có ai đến kiểm tra . Chẳng lẽ, việc kiểm tra của các quán bar bây giờ trở nênlỏng lẽo vậy sao?

      Nhưng mà, khi cặp mắt quét qua nhìn thấy mộthọc sinh trung học cách đó xa bị chặn lại phía sau, đoán ra được đáp án.

      Xem ra, có người nhằm vào mình rồi.

      Bất quá, đối phương có phải Dung Thiếu Tuyệthay thỉ thể khẳng định được.

      Vừa bước vào quán bar, nhân viên phục vụ liền đến, đưa cho tờ giấy, bên trênviết số phòng. Lãnh Tâm Nhiên biết, nhữngquán bar như thế này phía sau sảnh lớn đều có phòng nghỉ, cùng loại với các dãy ghế bênngoài.

      Nhìn dãy số giấy, nhếch môi, nhìn đám người nhảy múa loạn xạ chung quanh, chút do dự vào bên trong.

      Đợi đến khi bóng dáng của biến mất, vàingười ngồi ở vị trí bí mật lầu liền đứng lên, theo xuống lầu.

      " Phong, chúng ta cùng xem ."

      Nhìn mấy tên côn đồ của hiềm khích với Dung Thiếu Tuyệt và Lãnh Tâm Nhiên xuống lầu,Bắc Âu Hân cũng ngồi yên được nữa. Côrất nôn nóng muốn nhìn thấy tình cảnh bi thảmcủa Lãnh Tâm Nhiên. Chiêu "bắt ba ba trongrọ" này dĩ nhiên là biết, lúc này hiển nhiên là Lãnh Tâm Nhiên rơi vào cái bẫy của bọn họ.Cho dù khả năng của ta có lớn đến thế nào,cũng thế làm nên chuyện.

      Mới đầu Trần Phong còn có chút chần chờ, muốn nữ thần trong lòng mình nhìn thấynhững cảnh dơ bẩn đó. Trong cảm nhận của h8án, Bắc Âu Hân giống như nữ thần thuần khiết, trong sáng, sạch , theo bản năng, hắnkhông nghị muốn cho nhìn thấy nhữngchuyện dơ bẩn này, muốn vấy bẩn hồn nhiên của .

      Nhưng mà chống lại được ánh mắt quyếnrũ đầy vẻ cầu xin của Bắc Âu Hân, rất nhanh liền buông vũ khí đầu hàng đồng ý dẫn BắcÂu Hân xem.

      Hai người cùng nhau xuống lầu. Hành lang phía sau hàng ghế cực kỳ u, chỉ có ánh đènmờ nhạt tường, miễn cưỡng thấy lối .Nhưng chính vì gian mờ mờ áo áo thế này, lại khiến cho hormone của rất nhiều ngườităng vọt. Khắp nơi đều là các cặp nam nữ ômhôn, vuốt ve. Kỳ Bắc Âu Hân cũng phải là người biết thế , nhưng trước mặt Trần Phong, vẫn làm bộ ra vẻ khiếp sợ. Bất quá, khi nhìn đến hoàn cảnh ngày càng hỗn loạn ở phía sau, trong lòng lại dấy lên chút cảmgiác bất an.

      Chỗ này, quả là nơi tràn đầy dục vọng trầntrụi, thanh mút vào của nụ hôn, thanh thở dốc vuốt ve, từng tiếng lọt vào tai, khiến cho Bắc Âu Hân có cảm giác muốn bỏ chạy.Nhưng mà, tâm trạng kích động muốn nhìn thấy thảm trạng của Lãnh Tâm Nhiên vẫn chiếm thếthượng phong, cố gắng kiềm chế cảm giác bấtan, tiếp tục theo Trần Phong bước vào bên trong.

      Vì để cho thuận tiện, Trần Phong đặc biệt nhờ ông chủ chuẩn bị căn phòng ở vị trí hẻo lánh. Như thế, cho dù có xảy ra chuyện gì cũngkhó bị phát . , cũng rấtkhẩn trương, mặc kệ là có trưởng thành sớm thế nào nữa, cũng chỉ là thiếu niên mườibảy mười tám tuổi, nhưng mà lúc này, phảilàm chuyện trái pháp luật, lần đầu tiên, luôn tránh khỏi cảm giác bất an. Nhưngmà khi nghiêng đầu nhìn xinh đẹp tuyệtmỹ bên cạnh, chút do dự cuối cùng đó cũng biến mất.

      người đàn ông tốt, nhiệm vụ quan trọngnhất, chính là bảo vệ tốt người con mìnhyêu.

      tại Hân Hân bị Lãnh Tâm Nhiên làm cho bị thương đến mức này, nếu cho Lãnh Tâm Nhiên bài học, xứnglà người đàn ông, lại càng xứng ởcùng chỗ với Hân Hân. Lãnh Tâm Nhiên vừa bước vào phòng liền nhận ra có điều bất ổn, nhưng đợi kịp phản ứng cửa đãbị người khác đóng lại từ bên ngoài.

      Căn phòng trống , chắc chắn bên trongkhông có ai. Tuy nhiên, tuy có người, nhưng lại có cảm giác khó chịu dị thường. Trong phòng tràn ngập mùi hương kỳ quái, khó ngửi, nhưng mùi hương này, lại khiến cho tâm tình của LãnhTâm Nhiên ngày càng trở nên khó chịu. Nếu nóilúc trước chỉ là suy đoán, tại có thể xác định chắc chắn, chính mình rơi vào bẫy. Chẳng qua, hung thủ là người nào, chưa thể biết được. , vẫn là do quá sơ suất, quá tự phụ, cho nên khi trựcgiác mách bảo có nguy hiểm vẫn từ bỏmà cứ muốn tìm manh mối. tại bị thếnày, chỉ có thể là do tự làm tự chịu.

      Nhiệt độ lúc này tính là cao, nhưng sau khi ở trong phòng hồi Lãnh Tâm Nhiên liềncảm thấy càng ngày càng nóng, mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp trở nên nặng nề.

      Trong đầu liền phát giác ra là do mùi hương kỳ quái kia có vấn đề, chẳng quan tâm chuyện khác, Lãnh Tâm Nhiên khẩn trương nín thở, sauđó tìm kiếm khắp nơi thứ có thể cứu nguy. Dựa vào phản ứng của thân thể này, có hai khả năng cho loại hương kia, là thuốc kích thích, là xuân dược. Cực kỳ hiển nhiên, cái trước là có khả năng, như vậy, chỉ có thể là cái sau rồi.

      Tìm cả buổi mới thấy được bình nướckhoáng, kéo tấm vải lót dưới bàn trà xuống rồithấm ướt che mũi lại, làm xong những việc này, Lãnh Tâm Nhiên mới cảm thấy có chút an tâm.

      Nhìn hoàn cảnh chung quanh lượt, thứ dễthấy nhất là cái giường màu hồng nhạt nằm ở giữa phòng kia. Liên tưởng đến chuyện xuân dược, Lãnh Tâm Nhiên đoán được đối phương muốn làm gì rồi. Khuôn mặt nhắntrắng nõn trở nên trầm, cẩn thận dùng vảiche mũi, sau đó tới cửa, đứng im lặng giốngnhư bức tượng gỗ, "ôm cây đợi thỏ" chờ những nguời kia đến.

      Quả nhiên, hơn mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếngbước chân.

      Sau đó, là trận cười dâm tà, cửa bị mở ra từ bên ngoài, tên đầu tặc (kẻ trộm, kẻ cắp) não chuột đến, Lãnh Tâm Nhiên cũng khônglập tức hành động, bởi vì trong phòng rất tối,những người đó căn bản hề chú ý tới Lãnh Tâm Nhiên ở bên cạnh. Đợi đến khi tất cả mọi người tiến vào phòng đóng cửa lại, LãnhTâm Nhiên mới tiến bước lớn đến, dùng haitay giữ chặt cổ của người gần mình nhất, dùnglực vặn, liền giải quyết được tên. Sau đó, là tên kế tiếp. Động tác của rất nhanh, nhưngbởi vì buông miếng vải ướt kia ra, cảmgiác được dược liệu này bắt đầu có tác dụng. cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu , rấtcó khả năng phải "múa loạn" với đám người này rồi.

      Tập kích của Lãnh Tâm Nhiên vừa bắt đầu còn có tác dụng, vì tất cả mọi người đều có đề phòng. Dù sao, thứ bọn cho vào phòngnày đủ để khiến cho 'ngọc nữ' biến thành'dục nữ'. Người bình thường chỉ cần ở trong này năm phút là đủ đế nhìn thấy người là nhào đếnrồi. Nhưng mà lúc này, từ khi vào phòng này hơn hai mươi phút, bọn thể nàonghĩ dươc, con gầy yếu này vẫn còn bìnhyên vô , thận chí động tác còn nhanh nhẹn hơn bình thường.

      Bọn họ biết, nhiêt độ tại trênngười Lãnh Tâm Nhiên có thể bỏng chết người.Sở dĩ động tác có thể nhanh nhẹn như vậy, là vì muốn đánh nhanh thắng nhanh. Trời gian trôi qua, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy ý thức cũngngày càng mơ hồ, nhưng mà, cho dù như vậy, mấy người trong phòng kia vẫn để vào mắt. Nếu tất cả đều là người luyện công phu, còn thấy có chút khó khăn. Nhưngmà tại, những người này đều là những têncôn đồ đầu đường xó chợ, đánh nhau gì đó đềuchỉ dự vào bản năng hề có chút chiêu thức nào. Đám người như vậy, còn khôngthèm để vào mắt.

      Trần Phong và Bắc Âu Hân đứng chờ bên ngoài phòng, mơ hồ có thể nghe được thanh cựckỳ hỗn loạn bên trong. Nhưng Trần Phong lại cho rằng là do bọn họ có động tác quá mạnh bạo nên mới như vậy, căn bản nghĩ tới bọn họ bị Lãnh Tâm Nhiên giải quyết hết. Bắc Âu Hân căn bản biết bên trong phátsinh chuyện gì, cho rằng dựa theo tính cách của Trần Phong, nhiều lắm chỉ cũng chi kêu người nhốt ta trong phòng rồi đánh cho mộttrận tơi bời. Cho nên vẫn rất tò mò thảm trạng tại ở trong phòng, đứng bên ngoài khoảngnửa giờ, cuối cùng nhịn được mở miệng: " Phong, bên trong tới cùng là làm gì thế?Sao lại có cảm giác cực kỳ hỗn loạn, động tĩnh rất lớn!"

      Bắc Âu Hân hỏi như thế tuyệt đối là vô tình,nhưng Trần Phong lại hiểu sai. Vốn vì xem mấycảnh nóng xung quanh mà toàn thân nóng lên, đặc biệt người trong lòng còn ở ngay bên cạnh,giờ nghe Bắc Âu Hân hỏi như vậy, liên tưởngđến hình ảnh bên trong, hô hấp liền trở nênnặng nề.

      Lúc Dạ Mộc Thần chạy tới, là nửa giờ sau.

      Bất quá may mà hai người phái theo Lãnh Tâm Nhiên vẫn ở cạnh , cho nên rấtnhanh tìm tới phòng Lãnh Tâm Nhiên ở.

      Lúc qua dãy hành lang u ám kia, bởi vì Dạ Mộc Thần luôn tỏa sáng, nên liền hắp dẫn chú ý của vô số nam nữ. Thậm chí còn có ăn mặc hở hang bước tới định dựa vào người , muốn cùng trải qua hồi vui vẻ. Nhưng mà còn chưa kịp tiến đến cạnh Dạ Mộc Thần bị Ninh Trí Viễn theo bên cạnh anhcản lại.

      Tuy chỉ gặp lần, nhưng từ xa Dạ Mộc Thần nhận ra người đứng trước cửa phòngvới ánh mắng chờ mong kia chính là Bắc Âu Hân ngày đó ở bệnh viện bị giẫm gãy tay.Cái tên này, là do sau đó đặc biệt tìm người điều tra. Dù sao, gia đình hung hãn ương ngạnhnhư vậy, quả là cần chút giáo huấn, nếukhông, chỉ sợ ngày càng vô pháp vô thiên.

      Bắc Âu Hân vốn nghe được cách đó xatruyền đến vô số tiếng thét chói tai của phụ nữ,tình huống này, có cảm giác giống như minh tinh xuất . Nhưng để tâm lắm, cho đến khi cái thanh kia ngày càng gần cuối cùng cũng nhịn được quay đầu lại.

      Người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ, từ trong bóng tối bước ra, theo sau là người to con cókhuôn mặt đáng của trẻ con. Vốn là mộthình ảnh vô cùng xinh đẹp, lại khei6Ninh Trí Viễnn cho Bắc Âu Hân lập tức biến sắc, khuônmặt trở nên trắng xanh giống như gặp quỷ.

      Hình ảnh Dạ Mộc Thần mặt chút thayđổi giẫm nát tay trong bệnh viện thực quáchấn động, khiến cho thể nào quên. Đến nỗi lúc này khi vừa nhìn thấy người đànông tuấn mỹ đó, bắt đầu ngừng runrẩy. Đặc biệt, mẹ còn cho biết, người đànông này, tuyệt đối phải người bìnhthường. Nếu là trước đây, bọn họ gặp phảichuyện lớn như vậy, nhừng như cục trưởng cục cảnh sát gì gì đó nhất định đến nhà ân cầnthăm hỏi lấy lòng, cùng mau chóng bắt hung thủquy án giao cho bọn họ xử lý. Nhưng lần này lại khác, lúc mẹ gọi điện cho cục trưởng mới biết được, vị cục trưởng vẫn luôn nịnh bợ bọn họ, mất chức, ngay cả viện trưởng bệnh việnkia, cũng đồng thời bị mất chức. Thời gian, chỉlà mấy giờ ngay sau khi việc xảy ra.

      Bắc Âu Hân là điển hình của loạn ăn mềmkhông ăn cứng, sau khi lần đầu tiên gặp mặt Dạ Mộc Thần được tặng cho món quà gặp mặt lớn như vậy, giờ gặp lại , cám giác đầu tiênlà cánh tay đau nhất. Cảm giác thứ hai chính làxoay người định trốn. Trong tiềm thức, côkhông dám trêu chọc người đàn ông tuấn mỹ mặt luôn chút thay đổi này. Ánh mắtmàu lục kia, trong mắt người khác có vẻ mêngười, nhưng lại thấy nó giống như ánh mắt của ác ma, chỉ liếc mắt cái khiến cho cứng người.

      Chẳng thèm giải thích, Bắc Âu Hân kéo TrầnPhong chuẩn bị chạy. Nếu người tới là người khác, còn có thể phô trương võ mồm, nhưngngười đến lại là người đàn ông này, chuyện duynhất muốn làm, chính là mau chóng chạy trốn.

      Nhưng mà, tốc độ của vẫn đủ nhanh, phản ứng của cũng đủ linh hoạt. Vừa chuẩn bị có động tác, hai người đàn ông toànthân mặc đồ đen biết từ đâu xông tới, dễ dàng khống chế bọn họ.

      "Các ngươi là ai? Biết ta là ai ? Mau thả ta ra, nếu các hậu quả các ngươi gánhkhông nổi đâu."

      Trần Phong tức giận, vùng vẫy muốn liều mạngvới Dạ Mộc Thần. dễ dàng gì mới lộ ra được chút uy phong trước mặt Bắc Âu Hân, nhưng bây giờ còn chưa thể đủ, bịmấy kẻ đáng giận này xen ngang. Thực là...Tứcđến khó thở rồi.

      chưa từng gặp Dạ Mộc Thần, cũng khôngbiết chuyện Dạ Mộc Thần làm trong bệnh viện, theo bản năng cho rằng tên kia chỉ là mộtkẻ đần độn có chút nhan sắc. Chỉnh điều đó, khiến cho nếm được mùi vị của việc biết tự lượng sức mình.

      Dạ Mộc Thần chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ, nhìn sang Ninh Trí Viễn.

      Ninh Trí Viễn hiểu ý, tiến lên trực tiếp đá mộtcước vào cửa phòng đóng. Sức của cậu ta là kinh người, cánh cửa rắn chắc chỉ cầnmột cước của cậu ta liền bị đá văng, lộ ra toàn bộ cảnh tượng hỗn loạn bên trong.

      Trong phòng quả thực vô cùng hỗn loạn, mườimấy tên côn đồ nằm mặt đất, bởi vì chịu ảnh hưởng của xuân dược, chụm lại thành tốpnăm tốp ba, quần áo người cũng vô cùngxốc xếch, thậm chí có kẻ lộ ra trọn vẹn rồi.Tóm lại, hoàn cảnh trong phòng là cực kỳ hỗnloạn và dâm mị. Dạ Mộc Thần bước vào ngửiđược mùi hương kia liền biết là xảy ra chuyện gì, loại t-8, nghĩ tới thứ này lại được truyền đến thành phố C? Đồng thời, anhcũng đoán ra được mưu của đối phương.

      để ý đám côn đồ ôm hôn gặmcắn lẫn nhau, mà nhìn quét cả căn phòng. Sauđó rất nhanh, tại góc khuất u, nhìn thấymột bóng dáng dựa người vào tường, đầu hơi cúi thấp, giống như con sư tử đangphòng bị.

      *****
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thị lực của Dạ Mộc Thần rất tốt, cho dù là từxa nhưng chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra tình hình tốt của Lãnh Tâm Nhiên. Đương nhiên, so sánh với nhóm côn đồ hóa thú này, là rất tốt rồi. Ít nhất, quần áo người vẫn còn đầy đủ, cũng có trình diễn màn 18+.

      Chẳng quan tâm quá nhiều, Dạ Mộc Thần trực tiếp tiến lên, tại, vô cùng xác định người trước mặt chính là người mà mình muốntìm. Nhưng mà, trước mắt vẫn cần bằng chứng, chỉ khi tìm được bằng chứng, mới có thể khiến cho người trước mặt thừa nhận thân phậnthật của . Tìm được , tâm tình của Dạ Mộc Thần thả lỏng rất nhiều, dù sao cũng tìm được, còn khi nào nhận nhau, chỉ là vấn đềthời gian, tạm thời cứ chơi đùa với ngốc này .

      "Nhiên, là , em sao chứ?"

      Mơ hồ nhận ra có người tiến sát đến, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng bày ra tư thế phòng vệ.May mà Dạ Mộc Thần cực kỳ hiểu , trước khi có động tác vội .

      Tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy được thanh kia rất quen thuộc, cho dù là bây giờ, người khác muốn chiếm được tiện nghi của cũng phảichuyện dễ dàng. Sau khi nghe được thanhquen thuộc kia, nhàng lắc đầu: "Emkhông sao."

      chỉ hơi choáng váng, tắm nước lạnh là được.

      Bất quá, vì để chống lại tác dụng của thuốc, môi của bị chính mình cắn nát, tay cũngbị ngắt đến chảy máu, xem ra loại dược nàyđúng là vô cùng lợi hại.

      Dạ Mộc Thần khẩn trương ôm đứng lên, saukhi kiểm tra xác định được chỉ bị trúng xuândược, cũng có bị thương gì nhiều mới an tâm.

      "Trí Viễn, mang hai người kia qua đây."

      Dạ Mộc Thần đỡ Lãnh Tâm Nhiên ra khỏiphòng. Dược liệu trong phòng vẫn còn, mùihương rất nồng, tiếp tục ở bên trong xảy ra chuyện.

      Bị gió lạnh bên ngoài phòng thổi vào, ý thứchỗn loạn của Lãnh Tâm Nhiên có chút thanh tỉnh, phát mình dựa vào lòng ngườiđàn ông có đôi mắt xanh này, nhưng khônghề thấy khó chịu, vẫn dựa vào như cũ. Tư thếnày quá quen thuộc, trong khoảng thời gianngắn muốn sửa lại có chút khó khắn.

      Ninh Trí Viễn đem Trần Phong và Bắc Âu Hân tới. Vừa nhìn thấy bộ dáng như vậy của Lãnh Tâm Nhiên nhịn được hít vào mộtngụm khí lạnh.

      Sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt mê mang, ánh mắt ngập nước, toàn thân tuy lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ gợi cảm. Chỉ cần liếc mắt cái, cậu liền phát ấy có điểm khôngbình thường, cũng ý thức được khẳng định là bị người ta bỏ thuốc rồi.

      Bắc Âu Hân vốn nhớ lại Lãnh Tâm Nhiênđã bị nhốt trong phòng lâu như thế, đến lúc này khẳng định bị chà đạp vô cùng thê thảm. Nhưng tại thấy chỉ là mặt có chút hồng,quần áo người vẫn ngay ngắn chỉnh tề, tâmlập tức liền lạnh xuống, nhưng vẫn quên tiếp tục vùng vẫy: "Buông ra. Cái kẻ to con nàybuông ra ngay, dựa vào cái gì mà bắt ta?"

      Trần Phong cũng vô cùng bất ngờ, lúc trướchắn ra giá rất cao để mua loại hương liệunghe là mới được nghiên cứu ra này. Nhưng nghĩ tới, cũng sắp giờ rồi, Lãnh Tâm Nhiên lại vẫn bình yên vô , căn bảnkhông bị ảnh hưởng bị loại hương liệu kia. Vậynhững người vào căn phòng đó đâu? Đừng với , mười mấy người đàn ông, lại khônggiải quyết được đứa học sinh bị bỏ thuốc?

      "Là các người?"

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghĩ ra là ai ở trongtối ám toán mình, tại nhìn đến những khuôn mặt quen thuộc đó liền hiểu ra. ra là bọn họ! Bắc Âu Hân và Trần Phong! làkhéo, lúc vừa trọng sinh, người đầu tiên nhìnthấy chính là hai người này. Mà tình huống lúc đó cũng khác bây giờ lắm, Lãnh TâmNhiên bị bỏ thuốc sau đó bị nhốt vào căn phòng . biết tối hôm đó tới cùng là xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể xác định là, trải qua đêm đó, Lãnh Tâm Nhiên chết, mà là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên,sống lại từ thân xác của học sinh trung học này!

      tại, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, lịch sử lại tái diễn rồi!

      Nhưng mà, lần này, hẳn là dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!

      Bắc Âu Hân vốn là có chút hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, bày ra bộ dáng 'điếckhông sợ súng' (Nguyên văn là bộ dáng lợn chết sợ nước sôi): "Gì mà chúng tao? Có aiqui định tao với Phong thể tới quánbar này chơi sao? Mày cũng có thể đến tạo saobọn tao thể?"

      Bắc Âu Hân lúc này vẫn hung hãn như cũ là vì, căn bản nghĩ tới hắc sắc vẫn luôn bị mình khi dễ trước kia này cũng bùng nổ, mà còn chọn phương thức khiến cho thể tưởng tượng nổi.

      Tuy bình thường Bắc Âu Hân rất hung hãn,nhưng dù gì cũng là học sinh lớp A, cũng cómột bộ não rất lợi hại. Ánh mắt chỉ xoaychuyển vài vòng, rất nhanh nghĩ ra đượcbiện pháp để cho bản thân thoát khỏi quan hệvới Trần Phong và chuyện này.

      Nhưng mà, sau khi xong, Ninh Trí Viễn rất nể mặt mở miệng: "Tâm Tâm, lúcchúng tôi tới hai người này đứng bên ngoàiphòng nghe lén."

      Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên biết bọn họ phải vì trùng hợp mà xuất ở đây, từkhi nhìn thấy hai người họ biết, chuyện lần này, chắc chắn là do Bắc Âu Hân giở trò.

      Nhận được ánh mắt của Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn vào phòng, lôi trong đám người đó ra kẻ ăn mặc đầy đủ nhất, cần nóinhiều, trực tiếp bẻ gãy tay đối phương, sau đó lạnh giọng hỏi: ", là ai gọi bọn mày tới? Người nào là chủ mưu? Hai người kia, có quan hệ với bọn mày hay ?"

      Nhìn bộ dạng thê thảm của tên côn đồ, Trần Phong và Bắc Âu Hân run lên. Đặc biệt là Bắc Âu Hân, sau khi nhìn thấy được tàn khốc của Dạ Mộc Thần, khuôn mặt xinh đẹp vì chột dạ và sợ hãi mà trắng bệch rồi.

      Tên côn đồ kia cũng coi như là mạnh miệng,cho dù dùng thủ đoạn cũng chịu ,ngược lại liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi Ninh Trí Viễn. Hành động biết tự lượngsức mình thế này đương nhiên phải chịu trừng phạt, cho nên giây sau, xương bả vai của bị Ninh Trí Viễn bẻ nát, Ninh TríViễn ra tay quyết đoán trực tiếp, có nửađiểm do dự.

      Tên côn đồ kia cũng hay bắt nạt kẻ yếu, cho dù mạnh miệng thế nào khi nhìn thấy ngườiđàn ông đến mắt cũng thèm chớp bẻgãy cánh tay của mình cũng phải chịuthua: "Tôi....tôi....tôi biết."

      Nghe được lời của , trong lòng Bắc Âu Hân và Trần Phong nhàng thở ra.

      Nhưng mà, đợi bọn họ yên lòng, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết, tên côn đồ chịu kia bị Ninh Trí Viễn vặn gãy cổ. Bẻ gãy tay và vặn gãy cổ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bẻ gãy tay nhiềulắm cũng chỉ xem như là đánh nhau bị thương,nhưng vặn gãy cỗ là giết người!

      nghĩ tới người đàn ông có khuôn mặt đáng này vậy mà mặt đổi sắc trựctiếp giết người, Trần Phong và Bắc Âu Hân sợtới mức mặt mũi trắng bệch, ngay cả tiếng thétchói tai cũng giảm bớt, chỉ là ôm nhau ngừng run rẩy.

      Dù cho bọn họ có lớn mật hung hãn tới mức nào, trước mặt kẻ giết người mà mặt đổi sắc vẫn có cách nào cậy mạnh được.Bọn họ bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình lại xúc động như vậy, vì sao lại trêu chọc đámma quỷ này!

      Chẳng qua là chịu bị giết, nếu những người đó ra chân tướng, Trần Phong dám tưởng tượng mình phải gánh hậu quả gì. bắt đầu hoài nghi, Lãnh Tâm Nhiên khi nào có thể lực sau lưng lớn đến vậy, người đàn ông đáng sợ như vậy, sovới những người bình thường luôn hô chém chém giết giết mà quen biết còn lãnh huyết hơn. Khiến cho giật mình chính là, thấy có người bị giết, Lãnh Tâm Nhiên kia vẫnkhông đổi sắc mặt, mặt chút thay đổi nhưđã luyện thành thói quen. Phát này, khiến cho run rẩy càng lợi hại hơn.

      Rốt cuộc cũng xác định được, LãnhTâm Nhiên này, tuyệt đối hơn hẳn những gì mình tưởng tượng, phải người mà cóthể chọc được.

      Nhưng mà, lúc này, làm cũng làm rồi, đãkhông còn đường quay về. Thắng làm vua thua làm giặc, dưới tình huốn hoàn toàn tuyệt vọng,Trần Phong bình tĩnh tự an ủi mình. Nhưng bình tĩnh có nghĩa là Bắc Âu Hân cũngbình tĩnh. Bắc Âu Hân lúc này vô cùng oán hậnviệc tự chủ trương của Trần Phong, cảm thấy, nếu phải do Trần Phong nghĩ ra cáitrò mưu ma chước quỷ này, phải rơi vào tình cảnh này. Trước nguy hiểm, quên lúc trước mình dùng bộ mặt thương cảm trước mặt Trần Phong để giúp mìnhbáo thù thế nào. chỉ nhớ , toàn bộ kế hoạch là do Trần Phong, là Trần Phong dẫn mình tới đây. Lòng ích kỷ, khiến cho đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Trần Phong.

      Lãnh Tâm Nhiên vô cùng hứng thú nhìn biểucảm của hai người kia. thực tế tin Thầnđã sớm biết ai là hung thủ, sở dĩ ngầm đồng ýcho Trí Viễn làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn chơi đùa cùng hai kẻ khôngbiết trời cao đất rộng là gì kia, cho bọn họ bài học đích đáng. phải thánh mẫu,cũng tuyệt đối ra mặt cầu tình cho những người này. Huống hồ, tại nhữngmuốn khiến cho Bắc Âu Hân phải cầu xin tha thứ, mà còn muốn ta phải trả giá đắt cho việc mình làm. Bỏ thuốc mình đúng ? Thích bỏ thuốc lắm đúng ? Thích xem người khác bị cưỡng gian lắm đúng ? Vậythì, để cho ta tự thưởng thức phen .

      Bất quá, trước đó, cũng cảm thấy đùa giỡn với hai người này chút là lựa chọn sai.

      Yên tâm mà dựa vào người Dạ Mộc Thần, thóiquen này xâm nhập vào tận xương tủy, chonên họ đều phát , mình tại cănbản phải là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, có hành động thân mật thế này là có bao nhiêu thích hợp. Mà người đàn ông vô cùngthích sạch chỉ hận thể khiến toàn bộphụ nữ chung quanh mình trong vòng mộttrượng đều biến mất, lại tự nhiên để cho dựavào như vậy, có nửa điểm phản cảm lạicòn giống như cực kỳ vui vẻ, những việc này có bao nhiêu kỳ quái. Đáng tiếc, dưới tác dụng của xuân dược, suy nghĩ của có chút hỗnloạn. Nếu phải vì có ý chí kinh người,chỉ sợ sớm bị dược khống chế làm ra chuyệnkhiến hối hận thôi rồi.

      Còn chuyện Ninh Trí Viễn giết người, khôngcảm thấy gì cả. Trong hắc đạo, có ai làcó đôi tay sạch cả. Chuyện như vậy, là cực kỳ bình thường. Diệt cỏ mà diệt tận gốc, gió xuân thổi tới lại trồi lên. Nếu thủ đoạncủa ngươi quả quyết, vậy , ở trong cáithế giới đen ăn đen này, sớm muộn gì cũng bị đào thải. biết bối cảnh của Dạ Mộc Thần, cũng cảm thấy việc như giết mộtngười này mang lại phiền phức gì cho . tại tính tình của cũng coi như là tu dưỡng tốt, nếu như là trước kia, khi phát đám côn đồ trong phòng có điểm thíchhợp trực tiếp giết hết tất cả bọn họ rồi, màkhông giống như tại chỉ khiến cho bọn họmất năng lực hành động thôi đâu.

      Ninh Trí Viễn lại mang tên côn đồ khác tới. khuôn mặt của tên kia vẫn còn mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Trần Phong và Bắc ÂuHân bị bắt giữ bên đó nhịn được cảm thấy kinh hãi, nhanh miệng hỏi: "Khôngphải các người ở lầu sao? Sao cũng tới đâyrồi?"

      Đợi sau khi xong phát vẻ mặt hai người kia thích hợp mới tỉnh ngộ, lại nhìn đến thi thể nằm đất, liền kinh sợ lập tức tỉnh táo lại: "Con mẹ nó đây là chuyện gì? Trần Phong, ngươi đùa lão tử đẩy chứ? Chẳng lẽngươi muốn trơi trò đen ăn đen? Tiểu Tứ bị sao thế? Ai làm?"

      Sau khi xong những lời này, Ninh Trí Viễn hơi hơi nhếch miệng, tùy ý dùng súng ngănchặn suy nghĩ của đối phương: ", ai là chủmưu? Người nào muốn tụi bây bỏ thuốc cho người ta bài học?"

      Mấy tên côn đồ này đều là thanh vừa hai mươi,tuy là ở đây có chút danh tiếng, nhưng đối vớichuyện bắn chết người gì đó hoàn toànkhông có kinh nghiệm, sợ đến mức tè cả ra quần: "Ngươi buông ra, ngươi muốn làm gì? dược làm chuyện xằng bậy, đây là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp!"

      Nếu phải tình huống cho phép, chỉsợ có người nhịn cười được. tên vô lại, còn cái gì mà "xã hội pháp trị", "giếtngười là phạm pháp". mỉa mai!

      Vừa nhìn thấy bộ dáng mềm nhũng của tên này, Trần Phong liền biết mình xong rồi, khi vừa nhắm mắt lại đồng thời tên côn đồ kia cũngbắt đầu khai.

      "Là thằng đó. Nó muốn mời đám bạn tớichơi đùa, chỉ cần vào phòng tận tình giày vò người bên trong là được. Tôi vô tội, cầu xinngươi thả tôi ra, tôi vô tại mà!"

      Tên côn đồ chỉ và Trần Phong chút do dự bán đứng , sau đó bắt đầu nịnh nọt lấylòng Ninh Trí Viễn.
      Chap mới đến rồi đây!!!


      Chương 61.2


      Vốn tình đến nông nỗi này, nhưngmà, chuyện kế tiếp lại khiến người khác có chút bất ngờ. Tuy vậy, có lẽ Lãnh Tâm Nhiêncũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì xem như là hiểu bản tính của Bắc Âu Hân, biết côta là "nữ thần" bản tính ác độc chưa bao giờ để cho bản thân phải chịu thiệt. Cho nên, khi thấy ta mở miệng chuyện, cũngkhông có cảm giác gì đặc biệt lắm.

      "Trần Phong, ra là !"

      Bắc Âu Hân ngây người khi thấy người bị giết bỗng nhiên hét ầm lên, ngừng nổi điên làm loạn với Trần Phong, khiến cho TrầnPhong hoàn toàn hiểu chuyện gì đangdiễn ra.

      "Hân Hân, em là sao thế? Hân Hân, đừng sợ, ở đây, Hân Hân, đừng sợ, bảo vệ em, để cho người khác làm hại em đâu."

      Trần Phong cho rằng bị sợ hãi, khẩn trương nắm tay , dịu dàng an ủi.

      Nhưng mà, hành động kế tiếp của Bắc Âu Hân khiến cho còn tin vào mắt và tai củamình nữa.

      "Trần Phong, là kẻ cặn bã, giả bộ làmngười tốt. ra hẹn em đến đây là vì hãm hại Lãnh Tâm Nhiên, là đủ vô sỉ. Sao có thể làm chuyện khủng khiếp như thế? , ...." Bắc Âu Hân khóc lớn, bộ dạng vôcùng ủy khuất.

      Lãnh Tâm Nhiên vô cùng hứng thú ngắm nhìn.Cuộc sống quá nhàm chán, có đôi khi xem những màn kịch ngay cả TV cũng cócũng là thú vui.

      Trần Phong hoàn toàn ngây ngẩn, trong ấn tượng của Bắc Âu Hân là nữ thầnthuần khiết, trong sáng, mà phải như bây giờ, là kẻ điên lật ngược phải trái. Nhưng thích , nhìn thấy bộ dạng bị kíchthích đó của vẫn nhịn được an ủi: "Hân Hân, thực xin lỗi, nên dẫn em đến đây. Yên tâm, chúng ta về sớm thôi. Thựcxin lỗi, đừng sợ......"

      Nhưng mà, Bắc Âu Hân hạ quyết tâm sao có thể để ý tới , trực tiếp xoay người nhìnvề phía Dạ Mộc Thần, sau đó ủy khuất cắn cắn môi, lấy bộ dáng vừa đáng vừa quyến rũ cầu tình: "Em vô tội. Thực xin lỗi, em sựkhông biết xảy ra chuyện này. Đều là do Trần Phong làm, em nghĩ tới ta lạikhông có nhân tính làm ra chuyện ác độc như vậy. ta hẹn em đến đây, muốn dẫn em xem náo nhiệt nên em mới đến. Thực xin lỗi,em biết mà, chuyện này cóquan hệ với em!"

      Nếu như vừa rồi chỉ là kinh ngạc, lúc này thái độ trốn tránh trách nhiệm, đảo lộn trắngđen của Bắc Âu Hân khiến cho Trần Phongcó cảm giác như bị sét đánh. Bao nhiêu ngạcnhiên và thương tiếc trước kia đều vì phảnbội này mà chuyển thành phẫn nộ, ánh mắt hung tợn dám tin, như là hận thểxé nát Bắc Âu Hân ngay tại chỗ xem kia cóphải người hay .

      "Hân Hân, em bậy bạ cái gì đó? Em.....saoem lại......" Tuy cũng định gánh toàn bộ trách nhiệm để cho Hân Hân có thể thoát thân,nhưng lại nghĩ tới, xinh đẹp như vẽ trong mắt này, lại làm ra loạichuyện đến súc sinh cũng bằng như thế! Nếu phải châm ngòi, nếu phảivì , nếu phải Lãnh Tâm Nhiênkhi dễ , làm việc này sao? Nhìn cặpmắt to quyến rũ kia, cố gắng muốn tìm tia áy náy. Nhưng đáng tiếc, sâu trong đôi đồng tửđó, chỉ có phẫn nộ và phản bội trần trụi, cănbản có chút áy náy nào. Bắc Âu Hân nhưvậy, khiến cho cảm thấy vô cùng xa lạ, cũng khiến cho tâm của , lập tức rét lạnh! Theo như thấy, Bắc Âu Hân hề có chút cảm giác áy náy nào. Mà ngược lại, cực kỳ phẫn nộ. Trong suy nghĩ củ , nếu phải vì Trần Phong, bây giờ ở bệnh viện, nằm giường bệnh, hít thở khí trong lành của điều hòa, chờ giúp việc gọt hoa quả. Lúc này, đều là vì , mới khiến trởnên chật vật như vậy. chỉ nhìn thấy cảnhgiết người, còn phải chịu cảnh khiếp sợ, lúc trởvề nhất định phải cho cha biết, để cho cha dạy dỗ cha của tốt, để ông ta quảngiáo con mình cho tốt.

      Bắc Âu Hân giống như bị bệnh thần kinh, hề lý, đem tất cả trách nhiệm đổ lênđầu Trần Phong, còn xem như chuyện đương nhiên.

      Nghe được lời của Trần Phong, bộc phátngay tại chỗ: "Cái gì mà Hân Hân chứ, gọi tôi là tiểu thư. Cha chỉ là công nhân trong công ty của cha tôi thôi, đừng có mà nhận bừa." xong, cũng để ý đến ánh mắt dám tin của Trần Phong, trực tiếp chuyển hướng đến Dạ Mộc Thần, cao ngạo nâng cằm:" tại biết , tôi vô tội, tôi bị lừa gạt. Toàn bộ chuyện này có bất cứ quan hệ nào với tôi. Nhanh thả tôi , nếu ..."

      ta còn chưa xong, bị Trần Phong nổi giận đùng đùng tát cái. Trong lòng TrầnPhong nguội lạnh, trước mắt này móc hết ruột gan , thậm chí còn quyết định muốn gánh lấy hết tất cả trách nhiệm để đổi lấy bình an của . Nhưng mà nhận lại được cái gì? Nhận được phản bội của , chán ghét của , tựa như hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu đến bây giờ vẫn nhìn mọi chuyện quả là quá ngu ngốc rồi. Nhìn Bắc Âu Hân che mặt, nước mắt lưngtròng trước mắt, lần đầu tiên tâm của Trần Phong trở nên bình tĩnh, "Xem ra tôi cũng bị con tiện nhân lừa gạt rồi."

      Dạ Mộc Thần căn bản hề có hứng thú với những chuyện ầm ĩ này, lúc bắt đầu còn chú ý chút, sau đó ánh mắt vẫn luôn dừng lại ởngười trong lòng. ràng là diện mạo hoàn toàn khác, có thân thể giống nhau, nhưngcảm giác lại giống nhau. Ngay cả khi dựa sátvào, thân thể của mình cũng sinh ra bất kỳ phản ứng bài xích nào. Toàn bộ nhữngchuyện này, cái nào là chứng minh đặc biệt của .

      "Tiếp theo nên làm gì?"

      Nhìn chán tiết mục chó cắn chó, nhìn ánh mắt bốc hỏa của Trần Phong, Lãnh Tâm Nhiên biết,cậu ta hoàn toàn tuyệt vọng với Bắc Âu Hân. Bất quả bị Bắc Âu Hân lừa dối lâu như thếmà đến bây giờ mới tỉnh, là đủ ngu xuẩn, đủ xui xẻo.

      "Tùy em."

      Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng, đôi mắt màulục khuôn mặt tuấn mỹ đặc biệt chói mắt.Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, ôn nhu trong đôi mắt màu lục kia vô cùng quen thuộc. Nhưng khicô nhìn lại lần nữa, cái gì cũng có. Giống như tất cả đều là ảo giác của . còn sức để suy nghĩ nhiều, những thứ thuốc nàykhông phải hoàn toàn có tác dụng với . phải nhanh chóng giải quyết con tiện nhân Bắc Âu Hân này, sau đó trở về tắm nước lạnh.Lần đó ở bệnh viện, nể mặt Bắc Âu Hàn cứumình nên mới so đo, chỉ tùy tiện phế đicánh ta của ta. Nhưng mà quá tam ba bận,hiển nhiên là ta hề hiểu nguyên tắc này, xem như mèo bệnh nhiều lần khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của .

      Vậy , cũng đừng trách khách khí!

      Rời khỏi ngực Dạ Mộc Thần, đến trước mặt Bắc Âu Hân, tuy sắc mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như cũ: "Rất thích xem cưỡng gian sao?"

      Bắc Âu Hân sửng sốt khi bị hỏi như vậy. chỉ có , mọi người ở đây đều sửng sốt. Nhưng phản ứng của Dạ Mộc Thần lại rất trực tiếp, giống như là tâm linh tương thông với Lãnh Tâm Nhiên, chỉ câu liền đoán ra được mọi việc, càng dung tha cho Bắc Âu Hân.

      "Còn nhớ lúc trước có kêu đám côn đồ đến cưỡng gian tôi ? Có phải vẫn chưa có tin tức gì với đúng ? Giờ tôi cho biết, bọn họ đều bị tôi phế , sau đó đưa vàongục giam, là giờ vẫn còn chờ đợi ở trong đó."

      Sắc mặt của Bắc Âu Hân đột nhiên trắng xanh, nơm nớp lo sợ: " cái gì? Tôi nghekhông hiểu. Lãnh Tâm Nhiên, tuy tôi biết vì chuyện của trai mà vẫn luôn thích tôi, nhưng cũng thể vu oan cho tôi nhưvậy. Tao tốt với mày trước mặt trai, trai hiểu tôi nhất, ấy nhất định sẽđồng ý quen ."

      Trước mặt lợi ích bản thân, Bắc Âu Hân khôngchút do dự bán đứng trai của mình.

      Hành động này, khiến cho tâm của Trần Phongcàng thêm đau đớn. cảm thấy, chính mình khờ dại, cư nhiên lại bị con ác độc tự tư tự lợi lừa gạt lâu như vậy. Đáng tiếc là nhận ra trễ, biết, nếu mình chết cũng phải bị mất lớp da rồi. Lãnh Tâm Nhiên nởnụ cười, yên lặng tắt nút ghi trong điện thoại để trong túi tiền. Từ sau khi trọng sinh, dường như tập thành thói quen hễ đối mặt với người nào có chút đặc biệt liền mở ghi trong điện thoại. Trước kia, làm chuyện này. Chứng cứ gì gì đó đối với rất phiền toái, muốn làm gì làm, căn bản là có ràng buộc. Nhưng bây giờ khác rồi, là người có bối cảnh trong sạch, còn là Huyết sư trong hắc đạo trước kia nữa, làm việc gì cũng muốn ràng.

      Nghe được Lãnh Tâm Nhiên thích người nào đó, sắc mặt của Dạ Mộc Thần trở nên cực kỳkhó coi. Kỳ từng gặp Bắc Âu Hàn,lần trước bệnh viện chính là đưa tới, nhưng khi đó hề biết trướcmắt này chính là người mình muốn tìm, tuy thấy cảnh và nam sinh kia ngồi chung mộtchỗ rất chướng mắt, nhưng cũng nghĩ nhiều. Bây giờ khác, người này là của , sao có thể dễ dàng khoan dung cho tồntại của nam sinh kia chứ?

      Cực kỳ hiển nhiên, vị môn chủ Diêm Môn cao cao tại thượng này chỉ vì câu của BắcÂu Hân, lại ngây thơ nổi máu ghen! Lãnh TâmNhiên cũng biết cảm xúc biến hóa của Dạ Mộc Thần, chì cười, cười chế giễu: "Côthật tưởng là tôi thích trai của sao? Nếu phải vì cậu ta cứu tôi, tôi căn bản chú ý tới cậu ta. Cái chuyện bỏ thuốckia, kỳ sớm biết đúng . nhắc nhở Bắc Âu Hàn, là vì muốn cho Lãnh Tâm Nhiên bài học đúng ? BắcÂu Hàn có chút liên quan nào với tôi, cực kỳ đáng tiếc, mồi câu của có lựchấp dẫn đối với tôi."

      Bắc Âu Hân hề nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiênlại lạnh nhạt như vậy. Nhiên háo sắc tuyệt đốisẽ bình tĩnh như vậy, ta ràng thíchanh trai như thế, khi học nhìn lén trai,lúc tan học lấy giấy viết tên trai, còn lénlút theo trai, chụp hình trai, nếu phải trong lúc vô tình đọc dược nhậtký của ta, còn biết ra bên cạnhmình còn có kẻ biết tự lượng sức mình như vậy. Vì để cho ta biết có số ngườikhông thể với tới, cho nên mới nghĩ ra chuyện bỏ thuốc kia. Chỉ là nghĩ tới, sau chuyện bỏ thuốc, con Nhiên háo sắc nhátgan hèn yếu kia lại hoàn toàn thay đổi như trởthành người khác!

      " tại biết mà cậu thích là loại gì rồiđúng ? là đáng thương mà. Nhưngyên tâm , rất nhanh , tôi cho cậu cơ hội trả thù."

      Bỏ lại câu đầy ý như thế, Lãnh Tâm Nhiên trở lại bên người Dạ Mộc Thần, nhìn cái, thấy có vẻ mặt phản đối,liền với Ninh Trí Viễn: "Đưa bọn họ vào ."

      Nếu thích cưỡng gian như thế, vậy tự mình cảm nhận cho tốt ! Lãnh Tâm Nhiên , cho tới bây giờ luôn phải là người nhântừ dễ chọc đến.

      Ninh Trí Viễn tựa hồ sớm đoán được ý địnhcủa , vừa nghe mở miệng, liền chút do dự mang theo hai vệ sĩ đưa người vào trongphòng.

      Bắc Âu Hân phản ứng rất nhanh, lập tức pháthiện ra việc đúng lắm, trong phòng cóbỏ xuân dược, bên trong còn mười mấy người đàn ông, giờ lại nhốt vào đó, vậy khôngphải....

      " cần! cần! Van cầu cần! Van cầu thả tôi ra! Tôi muốn vào đó, tôi muốn. Tôi cho tiền có đượckhông? Tôi cho tất cả tiền bạc của tôi có được ? Van cầu buông tha tôi! Về sau tôi tìm gây phiền toái nữa, cũng liều mạng xuất trước mặt , van cầu tha cho tôi !"

      Bắc Âu Hân khóc hô, nắm chặt cửa chịubước vào. Lãnh Tâm Nhiên nhúc nhích,coi như cái gì cũng chưa nghe, vẻ mặt vẫn lạnhnhạt như cũ.

      Gậy ông đập lưng ông, là chuyện rất bìnhthường. Nếu dám làm ra chuyện này, thìphải chuẩn bị trước việc bị trả thù!

      Giờ có hối hận cũng muộn, lúc trước sao nghĩ đến điều này? Sao nghĩ tớinhững người bị mình hại ra sao?

      Ninh Trí Viễn ngoan độc búng tay cái, sau đó dùng lực ném Bắc Âu Hân vào phòng. Sovới việc ta vùng vẫy và cầu xin tha thứ, vẻ mặt của Trần Phong lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là, ánh mắt nhìn Bắc Âu Hân, tựa nhưdã thú nhìn chằm chằm thực vật, khiến chongười ta tự chủ được rét mà run!

      "Rầm!" tiếng, cửa phòng đóng lại, tiếng khóc la cầu xin tha thứ của Bắc Âu Hân cũng bị chặn lại phía sau cửa. cần nghĩ cũng biết bên trong phát sinh chuyện gì, đámngười trúng xuân dược, gặp ai cũng muốn làm.Càng cần đến người bị ném vào lúcnày là mỹ nhân như hoa như ngọc, nhữngngười đó, nổi điên lên mới là lạ! Chỉ đáng tiếc cho thân thể mềm mại yểu ớt kia của Bắc Âu Hân, cũng biết có chịu đựng đượckhông!

      *****
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :