1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49


      Khác với vẻ mặt xám xịt lúc rời của nhữngchủ nhiệm khác, thầy Thái được toàn thể học sinh lớp F kéo trở về phòng học. Cảnh tượngđó, cho dù là những ông thầy dạy mất thậpniên, cũng mới thấy lần đầu tiên. Mặc dù biểuhiện của họ là khinh thường, khinh thường việc được đám học sinh "rác rưởi" ủng hộ,nhưng bọn họ lại phát , ánh mắt củamình thể hâm mộ tới cỡ nào.... Khiến cho học sinh sợ hãi rất đơn giản, làm cho họcsinh kính sợ cũng khó, khiến cho học sinh thích mình cũng dễ, nhưng mà, được họcsinh cả lớp sùng bái như thần hộ mệnh, khó như hái sao trời, nhưng mà tại, cảnhtượng này lại xuất trước mặt bọnhọ. Mà đám học sinh kia, chính là đám học sinh " ra gì" mà bọn họ khinh thường. Ông thầy kia, là đồng nghiệp chẳng ra gì, trìnhđộ học vấn bằng mình, chức vụ bằng mình, cái gì cũng bằng mình. Chínhtổ hợp kỳ quái như thế, chính là cái kỳ tích màđến nghĩ bọn họ cũng dám nghĩ! giáo viên bị mọi người xem thường, lại đượchưởng vinh dự cao nhất của nghề nhà giáo!

      Trở lại lớp học, đối mặt với nhiều ánh mắt lo lắng như vậy, mắt thầy Thái bắt đầu ướt át, càng khôn ngừng lầm bầm: "Các học sinh, cảm ơn các em, cảm ơn, cảm ơn............ "

      Ngăn động tác cúi đầu của chủ nhiệm lớp lại, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên mang theo tácdụng trấn an: "Thầy, nghỉ ngơi trước . Chuyện lần này cần lo lắng, chúng em biết thầybị oan ưởng, cũng hiểu thầy vì muốn liên lụy đến chúng em nên mới muốn dàn xếp mọichuyện ổn thỏa. Nhưng mà, thầy phải biết, có số việc, phải cứ nhẫn nhịn là có thểgiải quyết. Thầy có thể khỏi trường học này,nhưng mà, chúng em lại thể gặp được người luôn suy nghĩ vì chúng em như vậynữa. Cho nên, thầy à, xin thầy đừng vứt bỏ chúng em!"

      xong, chủ động khom người trước mặt chủnhiệm yếu đuối.

      Dưới hành động của , mọi người trong lớpcũng đồng loạt khom người xuống, hẹnmà cùng kêu lên: "Thầy, xin thầy đừng vứt bỏ chúng em!"

      Bất kỳ ngôn từ nào cũng thể hình dung được cảnh tượng lúc này, trong căn phòng cũnát, mười mấy đứa non nớt, khom lưng trước giáo viên, xin thầy đừng vứt bỏ mình. Tín nhiệm như thế, có thể khiến cho bất cứ ai phải cảm động.

      "Cám ơn, cám ơn các em, cám ơn cả lớp. Làthầy vô dụng, thầy............ "

      Chủ nhiệm lớp rốt cuộc cũng cảm động đếnkhóc lên. Ông vẫn luôn sống trong tự ti, ông biếttính cách mình hèn yếu, từ đến lớn đều bị người khác khi dễ. vất vả mới tốt nghiệp đại học được, vẫn bị giáo viên chèn ép. Ông cho là, cuộc đời của ông luôn phải chịu đựng sựtự ti bị người khác chèn ép. Nhưng mà bây giờ,ông lại nhận được vinh dự cao nhất của mộtgiáo viên. Ông có được ủng hộ và tín nhiệm của cả lớp, ra, ông cũng hẳn là kẻ vô dụng.

      "Thầy, thầy là thầy giáo chân chính, hoàn toànkhác xa với những kẻ xem nặng thành tích kia, cho nên, phải tin tưởng bản thân. Chuyện lần này, cứ giao cho chúng em, thầy phát , nhứng đứa nhóc mà bấy lâu nay thầy luôn bảovệ, cũng trưởng thành."

      Rất ít khi Lãnh Tâm Nhiên những lời cảmtính. rất ghét những kẻ tự ti hèn yếu, nhưngngười trước mắt này, đáng cho phải tôn kính!

      Ở lớp F, tiếng của Lãnh Tâm Nhiên còn có trọng lượng hơn giáo viên. người có loại khí chất người ta tin tưởng, nhìn nhỏtrước mặt, thầy Thái khẽ gật đầu cái: "Được."

      "Thầy, ba ngày này thầy phải cẩn thận chút, những kẻ kia từ bỏ ý đồ trongmấy ngày này chắc muốn hành động. Bất quá, chỉ cần phải thiên tài có khả năng gây được chuyện gì trong mấy ngàynày, thầy chỉ cần chú ý đừng khiến mình bị thương là được, những thứ khác cứ giao cho chúng em."

      Sau khi suy tư, Lãnh Tâm Nhiên với thầychủ nhiệm. Sau đó lại cười khinh thường. Rất hiển nhiên những kẻ kia có chứng cứ,nếu chuyện diễn ra thuận lợi như vậy. Kế đến, nhất định bọn họ tạo ra cácloại bằng chứng, bất quá, cũng chỉ có kẻ ngốcmới giao ra chứng cứ sau ba ngày này, dù sao như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.

      "Được rồi, cứ vậy , những người khác tiếp tục học bài. tại thành tích của các cậu chỉ liên quan đến chính bản thân mình, còn có liên quan đến thầy giáo. Nếu bọn họ đều thầy có năng lực làm chủ nhiệm lớp, vậy chúng ta dùng để chứng minh ."

      Thanh của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng lạnhlùng, nhưng chính giọng bình tĩnh này, lại khiến cho những người ở đây trở nên sôi sục, cũng làm cho tinh thần hốt hoảng của bọn họdần biến mất. Trong lòng bọn họ, từ trước đếnnay Lãnh Tâm Nhiên luôn là thần được làmđược, nếu trấn tĩnh như vậy, chứng tỏ nắm trong tay mọi chuyện, có gì phải lo lắng.

      Nghĩ như vậy, lớp học vốn yên tĩnh lại trở nênnáo nhiệt.

      "Nữ vương, mới vừa rồi cậu rất đẹp. Cậu thấy đâu, ông thầy mập đó bị dọa cho sợ đếnkhông dám tiếp nữa, nghĩ đến là lại thấybuồn cười."

      Lâm Lâm chạy tới, dùng giọng oang oang .Bất quá cậu ta vốn muốn nắm lấy bả vai củaLãnh Tâm Nhiên, nhưng nhớ tới từng thích người khác đụng chạm vào mình liền nhịn lại, chẳng quả là vẻ mặt nhìn thế nào cũng có chút hả hê.

      "Bạn học Lãnh, hôm nay em đắc tội với chủnhiệm, sau này............ " Chủ nhiệm lớp cũng nhớ đến chuyện đó, lo lắng hỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên lại hề nóng vội. Vốn là hề dể mấy người kia vào trong mắt, sau khi nhìn thấy thái độ của vị hiệu trưởng trẻ càng thêm khẳng định. Xem ra vị hiệu trưởng nhìn phải người hiền lành này muốn "thay máu" rồi, nếu sao lại khôngnể mặt những người đó như vậy.

      " sao."

      "Thầy, thầy về trước . Yên tâm, em khôngđể cho thầy phải rời khỏi trường này. Bọn họ cần thầy." Chỉ vào các học sinh trong phòng học, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Thầy Thái sớm bị cảm động đến rơi nước mắt, nghe được lời của vì gật đầu mạnh, ra lời.

      Hiệu suất làm việc của Triệu Nghị phải là hạng nhất, trước giờ tan học thu thập đầy đủtài liệu, hưng phấn chạy vào.

      "Nữ vương, thứ cậu muốn mình chuẩn bịxong." Triệu Nghị lấy lòng tiến lên.

      "Trước học bài , sau giờ học hãy . Cho dù là có chuyện xảy ra, cũng thể buông thảviệc học. Đừng quên, điều quan trọng nhất đối với các cậu, chính là học tập và học tập, trừ cái này, còn lựa chọn khác."

      Triệu Nghị vội vàng để tài liệu tay xuống, quay trở lại chỗ ngồi, bắt đầu mở sách ra tiếptục học.

      "Cậu muốn làm thế nào?"

      Sau khi tan học, Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt đường, theo sau là Triệu Nghị ôm máy tính.

      "Gậy ông đập lưng ông. Từ tài liệu có thể thấy,nữ sinh làm chứng đổ oan cho thầy chả phải kẻ tốt lành gì. Nếu ta thích bị sàm sỡ như vậy, thành toàn cho ta ."

      Nhớ lại những tài liệu kia, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên thay đổi .

      "Chẳng lẽ cậu muốn........... " Dung Thiếu Tuyệttrợn tròn hai mắt.

      Nhìn ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của hai người bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên cho chút mặtmũi nào liếc mắt: " phải như các cậunghĩ, dù sao lát nữa các cậu biết."

      " thôi: "

      Đôi mắt sắc bén nhìn thấy bóng dáng quenthuộc cách đó xa, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nhấc lên, dẫn đầu tiến về phía trước.

      Triệu Nghị còn muốn gì đó, Dung ThiếuTuyệt bên cạnh lại do dự bước theo. Nhìn thấy màn này, khóe miệng Triệu Nghịco rút. Sao cậu lại cảm thấy, vương độc lai độcvãng trước kia, bây giờ lại trở thành trung khuyển rồi?

      Thân ảnh quen thuộc kia, chính là nữ sinh làm chứng trong phòng hiệu trưởng, tên Phan Lộ.

      Phan Lộ hề phát có người theo mình, sau khi chia tay bạn học tiếp tục về phía trước. Bất quá con đường chọn rất vắngvẻ, vốn Triệu Nghị cũng thắc mắc sao nữsinh lại con đường vắng vẻ thế này, sau đó rất nhanh hiểu ra chân tướng.

      Phan Lộ thẳng về phía chiếc Ferrari dừng bên đường. đợi Triệu Nghị suy đoán định làm gì, người đàn ông trung niên mập mạp khoảng bốn năm chục tuổi bước xuống xe, trực tiếp ôm hông , mang vàoxe. Sau khi lên xe, lão đàn ông liền ôm hôn Phan Lộ.
      Chương 50


      "Này............ "

      Triệu Nghị nháy mắt mấy cái, khuôn mặt mờmịt nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh mặtnhư cũ.

      Lãnh Tâm Nhiên lời nào, chẳng qualà đùa giỡn máy chụp hình tay.

      "Cậu sớm biết?"

      Cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần từ trong kích thích, Triệu Nghị giọng dám tin nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Thuận tiện nhìn Dung Thiếu Tuyệt vẫn rất trấn tĩnh bên cạnh: "DungThiếu Tuyệt cũng biết?"

      ", chẳng qua là suy đoán mà thôi, nghĩ tới lại giống như dự đoán."

      Lãnh Tâm Nhiên thả lại máy chụp hình vàotrong túi xách.

      "Sao có thể? Sao cậu biết Phan Lộ được bao nuôi?" Triệu Nghị căn bản tin lời giảithích này. Tình huống mới vừa rồi, rất hiển nhiên, Phan Lộ được bao nuôi bởi người cótiền. Nhưng trước đó Lãnh Tâm Nhiên kêu cậu chuẩn bị máy chụp hình, còn đề nghị theo dõi Phan Lộ, nếu như khôngbiết gì là quỷ rồi.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng tức giận: " là suy đoán. Chẳng qua là có chút căn cứ thôi.Dựa vào hồ sơ cậu đưa, điều kiện gia đình củaPhan Lộ bình thường, ba mẹ đều là công nhân. Mà từ khi vào trung học càng phải làm để tự kiến tiền chi trả phí sinh hoạt. Nhưng mà,hôm nay ở phòng hiệu trưởng, tôi thấy ta đeonữ trang thạch của Cartier, nếu như tôi nhớkhông lầm, cái này giá thị trường khoảng chừngbốn vạn. Cậu xem, học sinh có cha mẹlà công nhân bình thường phải dựa làm việc làm thêm để kiếm phí sinh hoạt sao có thể mua được trang sức Cartier?"

      "Vậy cũng thể chứng tỏ............ ta bị bao nuôi mà? chừng ta đeo đồ giả sao?"

      "Là hàng . Hơn nữa, tôi cũng khẳngđịnh ta bị bao nuôi. Tôi chỉ cảm thấy nếutheo dõi ta phát được gì đó thú vị thôi. Xem ra vận khí tệ, giống như ý nguyện."

      Khóe miệng Triệu Nghị co rút. Vậy cũng đượcsao? Bất quá, khả năng quan sát nhạy bén nhưvậy, đúng là quái vật!

      "Vậy tiếp theo muốn làm gì?"

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn lên tiếng, giống như là thủ vệ trung thành bên người Lãnh Tâm Nhiên. Đối với việc này, TriệuNghị sớm tập thành thói quen, nếu cũng vụng trộm gọi ta là "trungkhuyển".

      " cần, các cậu về trước ."

      Triệu Nghị còn muốn gì đó, nhưng khôngđợi cậu ta mở miệng bị Dung Thiếu Tuyệt kéo . Lãnh Tâm Nhiên đứng tại chỗ hồi, chờ đến khi bóng dáng hai người kia biến mất mới xoay người về hướng ngược lại.

      Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

      Giống như dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên, mấygiáo viên kia hề đưa ra được cứ, cho nên định nhân cơ hội này ra tay với thầy Thái.

      "Xem hôm nay còn có thể cái gì!"

      Vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, chủ nhiệm đầungốc của lớp A cao ngạo .

      Lãnh Tâm Nhiên đổi mặt lướt quangười ông ta, hoàn toàn quan tâm ông ta "đánh rắm".

      "Được rồi, hôm nay mọi người đến đây để giải quyết chuyện thầy Thái có hành vi đồi bại vớinữ sinh, bây giờ mỗi đưa đưa ra chứng cứ xácđáng ."

      Đứng trước mặt mọi người, khuôn mặt Nghiêm Triều vẫn tươi cười hư cũ, phong độ và dáng vẻnày đủ để khiến cho vài nữ sinh len lén đỏ mặt.

      "Đây là số liệu chúng ta thống kê. Số liệu này chứng tỏ, từ khi thầy Thái chủ nhiệm lớp F cho đến nay, thành tích lớp F vẫn luôn đứng cuốitoàn trường. chỉ như thế, tổng điểm của cả lớp bọn họ thậm chí còn bằng tổng điểm của người trong lớp chúng ta. Mặtkhác, tình trạng đánh nhau của học sinh lớp F ngày càng tăng. Thậm chí trước đây lâu,còn lớp học sinh của lớp F dám đánh giáo viêntrước mặt mọi người. Những chuyện này, cũngđủ chuyện, ông ta hề hoànthành nhiệm vụ của chủ nhiệm, xứng đáng làm chủ nhiệm lớp F!"

      Mặc dù cùng là chủ nhiệm lớp, nhưng bởi vì lão đầu ngốc là giáo viên lớp A, là giáo viên có địavị cao nhất, cho nên cho ông ta làm đại diện là tốt nhất.

      Nghe xong những lý do ông ta đưa ra, Lãnh Tâm Nhiên cười. chỉ có , ngay cả đáymắt của thầy hiệu trưởng trẻ cũng lộ ra tia cười nhạo khinh thường. Tất cả học sinh trong trường đều được xếp lớp dựa theo thành tích,lớp F điểm khởi đầu vốn là kém nhất, từ khi bước vào là đứng cuối toàn trường. Vậy màlúc này ông ta lại đem cái này làm lý do, biết xấu hổ!

      "Ba ba ba!"

      Nhìn lão ngốc đó càng càng hăng say,những người bên cạnh cũng bày ra dáng vẻ nịnh nọt, Lãnh Tâm Nhiên nhịn được vỗ tay. hay, cũng chỉ có những kẻ biếtxấu hổ mới dám hùng hồn như thế!

      "Vị giáo viên đầu hói này, ông , thành tích lớp F kém, cho nên thầy Thái phải phụ tráchviệc này! Vậy, lúc đầu tôi ở những lớp khác đều đứng nhất, còn thi được vào lớp A. Nhưng mà tôi mới ở lớp A được mấy ngày, thành tích thi tháng liền biến thành đứng bét toàn trường.Theo quan điểm của ông, vậy có phải chứng tỏ,ông cũng phải chịu trách nhiệm cho thành tích đứng bét của tôi? cách khác, thầy giáo ông cũng có tư cách làm giáo viên chủ nhiệm lớp A?"

      "............ " Bị mấy câu hời hợt của Lãnh Tâm Nhiên phá hỏng, chủ nhiệm đầu ngốc thiếu chútnữa giận đến hít thở thông.

      "Học sinh tôn trọng giáo viên, giáo viên cũngphải mến học sinh như con của mình, cótrách nhiệm với học sinh. Mặc khác, tráchnhiệm của giáo viên, chỉ truyền đạt kiến thức cho học sinh, mà quan trọng nhất, còn phải làm cho học sinh nên người đúng ? Vậy, thử xem, thầy giáo ông có cảm thấy mìnhlàm được ?"

      đợi ông ta mở miệng gì, Lãnh TâmNhiên tiếp tục .

      "Tôi dĩ nhiên làm rất tốt. xem học sinh củalớp tôi , phải đều là những học sinh trí đức đều phát triển toàn diện hay sao?" Chủ nhiệm đầu ngốc hề nghĩ ngợi đáp.

      Lãnh Tâm Nhiên lại cười: "Phải ? Thầy à, ông có nhớ, trước đây lâu, tôi còn là họcsinh lớp ông phải ?"

      "Đó là do, là do chìm đắm trong trụy lạc, có chí tiến thủ, mới có thể bị đá ra khỏilớp A!"

      Chủ nhiệm đầu ngốc tiếp tục đáp trả nhưchuyện hiển nhiên. Trừ ông ta ra, những ngườikhác đều cảm giác được có chút bình thường. Giống như, biết từ lúc nào, suynghĩ của bọn họ bị này dẫn dắt, trong lòng mỗi người bắt đầu ra cảm giác bấtan.

      Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục trả lời, chẳngqua là lấy di động ra, sau đó nhấn nút phát mộtđoạn ghi .

      Sau đó, dưới vẻ mặt nghi ngờ hiểu của mọi người, trong di động truyền đến tiếng rốnggiận liên tiếp của thanh rất quen thuộc.

      ............

      "............ðýợc, tôi tin làm chuyện này ai nhìn thấy. Trong lớp nhiều bạnhọc nhý vậy, tôi hỏi chút, ðể xem ai là kẻ ðứng sau gây tội ác! Nếu ðể cho tôi tra ra ðýợc,liền cút khỏi lớp này! Lớp A chứa tạpchủng giống lớp F, muốn chõi muốn phá ði ðến lớp F. Tôi thấy những kẻ ðó, chính là trời sinh thích hợp với lớp F."

      ............

      "Lãnh Tâm Nhiên, là càn rỡ. Ở nhà ai dạy sao? Ba mẹ dạy nhữnggì? Ai dạy chuyện với giáo viên nhý thế? cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi phải ðuổicô ra khỏi lớp này. Ði ra ngoài!"

      ............

      "Ðúng, ðúng, chính là nhý vậy. Ðầu tiên ðặtthùng nýớc lên cửa phòng đóng, sau đó vì ðể che giấu, liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Côcho rằng làm vậy, bị nghi ngờ sao?Hành ðộng của , mọi ngýời trong lớp ðều nhìn thấy, còn láo?"

      ............

      Ghi rất ràng, làm cho người ta rất dễ hình dung đến hình đến tình huống lúc đó. Trò đùa của cả lớp, vu oan, thanh vũ nhục của thầychủ nhiệm, hết thảy hết thảy, đều vô cùng rõràng. Chỉ cần nghe đoạn ghi người ta cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Lúc mới bắt đầu chủ nhiệm đầu ngốc đó còn có chút thất thần. Đợi đến khi phản ứng kịp định phá hư cái điện thoại tay Lãnh Tâm Nhiên, bị Dung Thiếu Tuyệt ngăn lại.

      Ghi kết thúc, chủ nhiệm đầu ngốc trở thành tiêu điểm bị mọi người chăm chú nhìn. Nhữngngười đứng đây đều rất quen thuộc ông ta, tấtnhiên nghe được giáo viên nhục mạ học sinh có giáo dục chính là ông ta.

      "Đây là những chuyện xảy ra lúc tôi còn học lớp A. Chính vì bị giáo viên nhục mạ, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, cho nên việc học của tôi mới xuống dốc phanh đến nỗi bị đá đến lớp F. Thầy là chủ nhiệm lớp, có tài liệucủa tôi, nhất định biết chuyện ba mẹ tôi sớmqua đời, nhưng ông lại lấy những lời này tới vũ nhục tôi, đây mà được xem là giáo viên sao?"

      Thanh của Lãnh Tâm Nhiên rất thấp, đầucũng cúi xuống, nhìn thấy được vẻ mặt. Nhưng từ thanh mang đầy tức giận và ủy khuất kia, có thể đoán được tâm tình tạicủa rất tệ.

      Sắc mặt của chủ nhiệm đầu ngốc trở nên cực kỳkhó coi. Ông rất muốn biện minh cho mình, ông căn bản hề biết chuyện Lãnh Tâm Nhiênlà côi nhi, nhưng mà, thân là chủ nhiệm lớp lạikhông nắm được hoàn cảnh của học sinh, cái chụp mũ này cũng khiến ông thể dậy nổi.

      Tất cả mọi người đều cảm thấy bây giờ Lãnh Tâm Nhiên khóc. Nhưng Triệu Nghị đứng ở cửa, khóe miệng cũng co rút đến cứng lại. Cho xin , ràng là nữ vương tự mình muốn rời khỏi lớp A cho nên cố ý đứng bét toàntrường, bây giờ còn tất cả là do thầy giáo vũnhục khiến cho lòng tự ái bị tổn thương nên mớinhư vậy, là............đủ vô sỉ!

      Cậu thầm với bản thân, thề rằng có đắctội với ai cũng thể đắc tội với người này, là quá............quá............đentối............quá............quá vô sỉ!

      Đúng như Triệu nghị đoán, biểu tâm trạngtrầm xuống của Lãnh Tâm Nhiên chẳng qua chỉ là ra vẻ mà thôi, rất nhanh, ngẩng đầu lên, dùng giọng cảm động : "Nhưng mà, thầyThái khác. Sau khi ông ấy biết tôi là côi nhi,vẫn luôn an ủi tôi. Các bạn học trong lớp cũngđối xử với tôi rất tốt, chưa từng xảy ra chuyệnchèn ép hãm hại. Ở nơi này, tôi cảm nhận đượcsự ấm áp của lớp học."

      Lần này, ngay cả Dung Thiếu Tuyệt cũng nổi da gà khắp người. là...quá...quá bất thường!

      Vẻ mặt của chủ nhiệm lớp F rất mờ mịt, ông vừa định giải thích mình biết chuyệnLãnh Tâm Nhiên là côi nhi, thắt lưng liền bịngười khác bấm cái. Cúi đầu nhìn xuống, chủ nhân của cái tay kia chính là người đangtranh thủ đồng tình của mọi người Lãnh TâmNhiên.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51


      " Thầy Thái là thầy giáo tốt nhất mà em từnggặp. Nếu như có những lời động viên củathầy ấy, chỉ sợ em sớm nghỉ học. Kể từ saukhi chuyện đó xảy ra, mỗi ngày em đều gặp ác mộng, mơ thấy cảnh ba mẹ bỏ . Nếu phải có thầy Thái và các bạn học an ủi em mỗi ngày, khẳng định em sớm phải điều trị tâm lý."

      Lãnh Tâm Nhiên dùng thanh "đáng thương". Sau lưng lại dùng sức ngắt vào hông thầy Thái để nhắc nhở ông ta nên chuyệnlung tung, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ, tiếc ở chỗ ai thấy được dáng vẻ lúc này của .

      "........................ bậy............ "

      Chủ nhiệm đầu ngốc luống cuống. Chẳng qua ông chỉ thuận miệng ra mấy câu kia, sao có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến thế?Lòng người cũng phải là trái cây, tùy tiệnđâm cũng có thể nát được. Nếu như vậy,người thế giới này phải đều bị tâmthần hết rồi sao! Ông có thể khẳng định Lãnh Tâm Nhiên vô oan cho mình, cái gì mà ác mộng, cái gì mà nghỉ học, cái gì mà bác sĩ tâmlý. ** (câu chửi), nếu như đáng thương đếnmức đó, sao lại dám đánh giáo viên trước mặtmọi người, sao lại trở thành đại diện cho trườngtham gia cuộc thi toán? Ngang ngạnh, phách lốinhư thế còn tâm lý mình bị tổn thương! là, là,............Chủ nhiệm đầu ngốc tức giận đến sắp hộc máu.

      Nhưng vấn đề là, ông lại thể gì đểminh oan cho mình. Hình tượng ông vũ nhụchọc sinh ăn sâu vào lòng người, cho dù gì cũng bị cho là ngụy biện. Nhưng ông bị oan mà, cả trường học, có ai mắng mấy kẻ lớp F chứ, có ai mắng học sinh lớp mình chứ? Vậy tại sao ông lại xui xẻo như vậy, bị đem ra giết gà dọa khỉ chứ?

      " giáo viên chửi mắng học sinh của mìnhđến thế, căn bản xứng được gọi là giáoviên. Nếu như thầy Thái có năng lựclàm chủ nhiệm lớp, vậy, chủ nhiệm ông càng có tư cách đó rồi!"

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, đôi con ngươiđem thẫm nổi bật giữa khuôn mặt trắng noãn. Dưới ánh mắt lấp lánh chói mắt này, chủ nhiệm đầu ngốc định phản bác lại chột dạ dám mở to mắt.

      "Còn chuyện thầy Thái có hành vi đồi trụy vớinữ sinh, chứng cứ của các ông đâu?" Mọi chuyện diễn ra trong phòng đều bị Lãnh TâmNhiên nắm trong tay. Dưới câu hỏi của Lãnh Tâm Nhiên, những giáo viên khác mới nhớ ra chuyện mấu chốt phải là có năng lực haykhông có năng lục, mà là chuyện thầy Thái sàm sỡ nữ sinh. Chỉ cần chuyện này được chứngthực là có, vậy, cho dù có nhiều học sinh ủnghộ ông ta hơn nữa cũng vô ích.

      Hơn nữa, giáo viên có được ủng hộ củatoàn bộ học sinh............Trong lòng tất cả mọingười đều sinh ra đề phòng. Tuyệt đối khôngthể để cho thầy Thái tiếp tục ở lại trường, nếu ............ tuy bọn họ biết xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm giác được nếu cứtiếp tục như vậy xảy ra những chuyện vôcùng nghiêm trọng.

      "Phan Lộ, em đến đây ." người đàn ôngcao gầy khác đứng ra, chính là chủ nhiệm lớpB.

      "Đây chính là học sinh bị thầy Thái sàm sỡ. Đây là nhân chứng." Chủ nhiệm đầu ngốc cũng tiến đến.

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ cười. Nữ sinh kia, lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên run , giống nhưnhìn thấy vật gì đó rất kinh khủng. Nhưng mà,dưới tình huống này, có lựa chọn. Giữa hai phe người, chỉ có thể chọn ,hơn nữa, chỉ có thể chọn phe kia. Bởi vì, nếukhông làm như vậy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

      "............ " Nhìn những chủ nhiệm tự tin mườiphần kia, Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ mặt khinh thường. Xoay người về phía nữ sinh, nhàn nhạt mở miệng: " , rốt cuộc là thế nào. ra ràng trước mặt mọi người , nếu , hậu quả biết rồi đấy."

      " uy hiếp người khác." Nghe được ý tốt trong lời của Lãnh Tâm Nhiên,chủ nhiệm đầu ngốc phẫn nộ.

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi, thèm trả lời, uy hiếp đó làm sao?

      "Em là Phan Lộ của lớp B. ra ............ " Sau khi chuẩn bị xong, Phan Lộ bắt đầu kể lạicâu chuyện, vậy mà, giống như dự đoán, sắc mặt của mấy vị chủ nhiệm ngày càng trở nên khó coi, thậm chí có người khuôn mặt tái nhợt ngừng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ phát , chuyện có chút đúng lắm.

      Từ chuyện đoạn ghi trong điện thoại đến lờitrần thuật của Phan Lộ, hoàn toàn khác trong kế hoạch. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      "Mọi chuyện là như thế. Em vốn hề biếtchủ nhiệm lớp F, là thầy giáo tìm em tới làm chứng, thầy ấy muốn đuổi thầy Thái khỏitrường này. Em nhớ người chỉ kịch bản cho em chính là mấy thầy ở đây."

      Phan Lộ xong, khiến cho người đàn ông cao gầy nhịn được xông tới bắt đầu la mắng: " bậy, tôi những lời này lúc nào? Tôi............ "

      Chủ nhiệm đầu ngốc cũng rất tức giận, nhưngdù sao ông cũng còn chút lý trí, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên bình thản ung dung,trước mắt sáng lên: "Là , chính giở trò đúng ? tìm nữ sinh này làm chứnggiả, thu mua ta bằng cách nào?"

      Lãnh Tâm Nhiên khinh thường bĩu môi: "Thầyà, thầy đừng quên, nhân chứng này, là do các thầy tìm đến, chuyện này liên quan gì đếntôi? Chỉ có thể người làm, trời đangnhìn, mưu dương mưu gì đó, đều chỉ là phù vân thôi!"

      Nghiêm Triều hứng thú quan sát nữ sinh luônbình tĩnh từ đầu đến giờ. Nếu như nhớ khônglầm, học sinh này chính là người đại diện thamgia tất cả các môn trong cuộc thi toán toànquốc. Trường học này lại có học sinh như thế, là thú vị.

      Cảm giác được ánh mắt kia, mặt Lãnh TâmNhiên hơi trầm xuống, lặng lẽ nhìn về hướng đó. Cặp con ngươi kia hứng thú quan sát, chưa kịp trốn tránh bị nhìn sang, ánh mắt sâuthẳm lạnh như băng, hoàn toàn có bất kỳchút sợ hãi nào, lại khiến cho Nghiêm Triều sợhết hồn dời ánh mắt .

      "Được rồi, thầy Thái, thầy có thể trở về. Tất nhiên chuyện lần này là hiểu lầm. Còn các thầy,phải cho tôi lời giải thích mới được." Nhìn thấy mấy ông thầy kia thẹn quá hóa giận quay sang trút giận vào người Phan Lộ, Nghiêm Triềukhông nhịn được nữa mở miệng.

      Dù sao chuyện nên làm cũng làm, Lãnh Tâm Nhiên cũng hỏi gì nữa, quay sanglôi kéo thầy chủ nhiệm ra khỏi phòng hiệu trưởng.

      Mãi cho đến khi trở lại phòng học, chủ nhiệm lớp vẫn luôn giữ vẻ mặt mờ mịt và thất thần.Tuy nhiên kích thích hôm nay quánhiều, chỉ có ông ấy, ngay cả những bạnhọc khác cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vậtngó chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên. Bọn họkhông quên, nữ vương cao ngạo cường thế, mới vừa rồi còn bày ra bộ dạng đáng thương nha............

      "Được rồi, chuyện giải quyết xong. Thầy à,thầy về nghỉ trước . Chuyện này đến đây chấm dứt, bất luận kẻ nào cũng được tiếp tục xía vào. Hiệu trưởng cho chúng ta lời giải thích công bằng." Lãnh Tâm Nhiên kếtluận.

      Mặc dù mọi người rất muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng e ngại khí thế cường đại của nữ vương, ai dám tiếng lên, đành nuốt hết tò mò vào trong bụng, tiếp tục làm bài thi.

      "Đồ đâu?"

      Trong con hẻm tĩnh lặng, hai nữ sinh đứng đối mặt nhau. Nữ sinh cao lớn xinh đẹp chủ động mở miệng trước.

      Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi đưa đồqua.

      "Tôi theo , hơn nữa còn bị đuổi học.Hy vọng có thể được làm được, chuyện này cho ba mẹ tôi biết. Nếu ,cho dù tôi có liều cái mạng này cũng tìm tính sổ."

      Sau khi kiểm tra xong thứ mình muốn, Phan Lộcầm bật lửa lên trực tiếp đốt món đồ , uy hiếpLãnh Tâm Nhiên.

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên cũng tức giận, chỉ lànhìn ta cái, xoay người rời .

      Lúc ấy, sau khi chụp được cảnh Phan Lộ bị người khác bao nuôi, có hai lựa chọn. là công khai trước trường, người bị kẻ khác bao nuôi, chuyện sàm sỡ gì đấy chỉ là mây trôi.Nhưng mà phương pháp này, mặc dù có thểchứng minh thầy bị vu oan, nhưng lại trị ngọn trị gốc, thể hốt gọn mẻ. Còn biện pháp khác, chính là tự giải quyết vớiPhan Lộ. lựa chọn phương pháp này, tìm Phan Lộ, kêu ấy đổi lời khai.

      Phan Lộ là người thông minh, nếu cũng cặp kè với người giàu có. Muốn làm được chuyện này, phải chỉ cần dũngkhí mà còn phải có trí khôn. Nếu , sao có thể phân biệt ai là kẻ có tiền, làm thế nào đểbọn họ có hứng thú với mình? Cho nên lúc nhìn thấy những tấm hình kia, Phan Lộ liền quyếtđịnh. biết nếu làm như vậy sau này khôngcòn cách nào tiếp tục học ở trường này nữa.Nhưng trường học còn nhiều mà, ở đâu cũng được. Còn nếu như chuyện bao nuôi bị lộ ra ngoài, chỉ thể đến trường, mà có thể ngay cả cha mẹ cũng đoạn tuyệt quan hệ với .

      Lúc này, chỉ có thể hy vọng nữ sinh này giữlời hứa, nếu , nhất định bỏqua!

      Đứng ngây chỗ lâu, Phan Lộ mới xoay người về hướng khác.

      Đây là cuộc đời của , đây là lựa chọn của , hối hận!

      *****
      h20voyeudau: Cám ơn bạn góp ý, mình cố gắng khắc phục.
      Chương 52


      ngày sau, tin tức Phan Lộ lớp B nghỉ học được truyền khắp trường.

      Khi trường học nhốn nháo về tin tức này, Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở phòng học đọcsách. Bây giờ càng ngày càng thích đọcsách, thể loại nào cũng xem, chỉ có như vậy, cômới có thể an tĩnh lại, mới có thể khắc chếchuyện mỗi khi nóng lên là phát ra sát khí.

      "Nữ vương, cậu có nghe ? Phan Lộ đó có phải là............ "

      Triệu Nghị ôm máy tính bảo bối vui vẻ chạy tới, giọng đầy vẻ tò mò.

      Lãnh Tâm Nhiên thèm để ý đến cậu ta, kết quả chuyện này từ lúc đầu đoán được.Chuyện náo lớn như vậy, luôn phải có người làm vật hy sinh rời khỏi trường học. Nhưngkhông thể nào là mấy vị giáo viên kia, gốc rễcủa những người đó ở trường học rất sâu, muốntrừ tận gốc lần tuyệt đối là thể. tại thầy Thái được bảo vệ, vậy chỉ có thể là ta. Nữ sinh được bao nuôi đó, trở thành conchốt thí cho kiện lần này.

      "Khi nào có kết quả cuộc thi toán?"

      Lãnh Tâm Nhiên đột ngột mở miệng. Thành tích của cuộc thi, là niềm vui đầu tiên mang đến cho những người đó.

      "Tuần sau."

      Triệu Nghị gõ mấy tính vài cái, rất nhanh tìm ra được đáp án.

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu cái, gì nữa.

      "Sư phụ, sư phụ, sư phụ............ "

      Lăng Vũ chạy đến, khuôn mặt xinh đẹptràn đầy hưng phấn. Cậu có thể hưng phấn sao? Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp ởtrường thi cậu nhận được điện thoại của sư phụ. Lâu như vậy có tin tức, cậu sắp cho rằngsư phụ quên chuyện này.

      " thôi."

      Nhìn nam sinh cao lớn xinh đẹp trước mắt, cậuta mặc trang phục chơi bóng, tay cầm túi lưới, là tư thế điển hình của thiếu niên chơibóng rổ. Dáng của cậu ta rất đẹp, người mang theo loại khí chất cao quý, nụ cười mặt lại gian xảo, nhưng trong mắt LãnhTâm Nhiên lại giống như đứa trẻ tínhtình ngây thơ.

      "Sư phụ, chúng ta đâu? Bọn họ cũng là đồ đệcủa cậu sao? Vậy mình nên gọi họ là sư đệ hay sư huynh?" Lăng Vũ líu ríu . Nam sinh cùng cậu ta biết có phải bị biểu dị thường của cậu ta dọa cho sợ đến choáng vánghay , đứng ngây người trong gió.

      " bạn, nhớ mình ? Lần trước chúng tađã gặp rồi đó. Chúng tôi phải là đệ tử củanữ vương, là tùy tùng theo nữ vương." Tác phong của Triệu Nghị khiến cho người ta buồnnôn. Dung Thiếu Tuyệt lại trầm mặc . nữ N nam, đặc biệt là khi những người namnày đều cao lớn đẹp trai, ánh mắt của quầnchúng giống như ra-da quét tới.

      Bắc Âu Hân chuyện với Bắc Âu Hàn,đột nhiên nhìn thấy bóng dáng đáng ghét ở bên kia.

      " trai, nhìn con tiện nhân kia kìa, ràng thích , giờ lại quyến rũ nam sinh khác, biết xấu hổ." Bắc Âu Hân vẫn nhớ chuyện Lãnh Tâm Nhiên thích trai,lúc này vẫn quên khích bác quan hệ củahai người.

      ra Bắc Âu Hàn sớm chú ý tới bóngdáng gầy yếu kia, cũng nhìn thấy đám người vây quanh . Giống như bị trúng độc, cứ liều mình nghe ngóng tin tức của người kia. Nhưngngười kia còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình nữa. Ánh mắt nhìn người khác,luôn lạnh như băng, có tình cảm. Nhưng mà lúc này, lại thấy cười, mặc dù khóemôi chỉ hơi cong lên, nhưng vừa nhìn là có thểbiết đó là cười.

      Bắc Âu Hân chú ý tới sắc mặt chìm xuống trong nháy mắt của trai, vẫn líu ríu ngừng. Từ trước đến nay luôn là thiên chi kiêu nữ, từ đến lớn người chung quanh đều thương cưng chiều . Chẳng qua là quá nhàm chán nên mới muốn trêu đùanhỏ Nhiên hoa si hèn yếu đó chút, nghĩ tới từ sau chuyện lần đó đó gần nhưthay đổi thành người khác, chẳng lẽ do lúc ấy bị kích thích quá lớn?

      Hai mắt mở to chớp chớp, Bắc Âu Hân suyđoán ý định của Lãnh Tâm Nhiên. Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhìn trai bêncạnh, nhớ đến ý kiến hay. ta viết trongnhật ký thích trai như vậy, xem trai như Bạch mã hoàng tử, thể nào nhanhnhư vậy thay đổi. Như bây giờ, nhất định là dùng phương thức "lạc mềm buộc chặt" để hấpdẫn chú ý của trai. Thiệt là, trai cũngxui xẻo, phải chỉ cứu ta lần thôisao, liền bị quấn lấy.

      nhất định phải cho Nhiên hoa si đó bài học, tốt nhất là khiến cho ta rời khỏi trườngnày, trọn kiếp thể siêu sinh.

      Bắc Âu Hàn căn bản biết em bêncạnh định lợi dụng mình để đối phó ngườikia. Gần đây tâm tình của vô cùng phiềnnão, mặc dù có nghe lời đồn Hân Hân bị LãnhTâm Nhiên làm nhục, nhưng định xía vào. Ngay cả mình còn chưa lo xong, thời gianđâu mà đế ý đến người khác?

      " trai, chúng ta thôi."

      Nghĩ được ý hay, Bắc Âu Hân lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Bên kia, đám người Lãnh Tâm Nhiên cũng đangđi về phía trường học. Hai bên thoáng lướt quanhau, giống như những người xa lạ.

      Triệu Nghị lại an phận, thấy được conkhổng tước kiêu ngạo kia tới, lầm bầm lầu bầunói: "Nghe Bắc Âu Hân đó bị nữ vương dạy dỗ bữa? Nhiều năm như vậynhỏ đó lại hề có chút tiến bộ nào, luônsống trong thế giới của mình chẳng biết để ý đến cảm giác của người khác. Có thể làm người được đến mức này cũng hiếm thấy."

      Lãnh Tâm Nhiên có chút kinh ngạc nhìn TriệuNghị cái. Lần trước ở xe cũng cảmgiác được Triệu Nghị có ý thù địch với Bắc ÂuHân. Bình tĩnh suy xét, Bắc Âu Hân lớn lên rấtxinh đẹp, dáng người cũng rất bốc lửa, nam sinh phải đều thích những cực phẩm như thếsao? Sao Triệu Nghị lại có thành kiến rất lớn vớicô ta?

      "Bắc Âu Hân hả?" Lăng Vũ nháy mắt mấy cái, lâu sau mới có chút ấn tượng: "Hình như đãtừng nghe ở đâu đó."

      "Ây nha, Lăng Vũ, cậu cũng biết Bắc Âu Hân? Chẳng lẽ danh tiếng của ta truyền tớitrường các cậu rồi sao?" Triệu Nghị vô cùngnhiều chuyện, lúc nào duy trì tính"bà tám" cực cao của mình.

      " phải, phải ở trong trường, hình như là nghe người ta nhắc đến." Lăng Vũ vuốt cằm, cố gắng suy nghĩ. Đáng tiếc, cậu chỉ có hứng thú với bóng rỗ, muốn nhớ được chuyệncó liên quan đến Bắc Âu Hân rất khókhăn.

      "Quên , đừng nhắc đến con đó. thôi, nữ vương, mình thể chờ đợi được muốnnhìn dáng vẻ của cậu lúc chơi bóng rổ."

      Đoàn người tiếp tục về phía trước. Vẻ mặtcủa Lăng Vũ vẫn rất hoang mang. Cậu từngnghe qua người tên Bắc Âu Hân này, hơn nữa thanh lúc đó rất kỳ quái, là giọng nóiđầy vẻ oán giận, chỉ là, người kia là ai?

      Trải qua chuyện chủ nhiệm lớp thiếu chút nữabị đuổi khỏi trường, học sinh lớp F càng chăm chỉ học tập hơn. Bọn họ biết rằng, chỉ mình mình có đủ năng lực mới có thể bảo vệ đượcngười bên cạnh.

      tại, thành tích chính là cơ hội duy nhất để bọn họ chứng minh. Ở nơi khác mà tất cảmọi người biết, trong phòng chẩm thicuộc thi toán nâng cao, thầy giám thị già có chút dám tin nhìn bài thi tay. Làmsao có thể? Thí sinh này, chỉ làm được tất cả các câu, đáp án cũng chính xác, hơn nữa,còn dùng cách giải mà ngay cả giám khảo ra đề cũng nghĩ ra.

      So với dáp án tham khảo nhiều hạn chế và công thức, cách giải bài thi này đơn giản hơn rất nhiều, cách giải này, vô cùng đặc biệt, ngay cả người thấm nhuần toán học mấy chục nămnhư ông cũng nghĩ tới.

      là thiên tài mà! Nếu như ông nhớ lầm, đây chỉ là cuộc thi cấp trung học, học sinhtrung học cấp 2 lại có trình đồ thế này, sao ông có thể chịu nổi chứ! Mục đích chính của cuộcthi toán chính là lựa chọn số học sinh có tài, những giám khảo chấm bài này, đa số đều là những giáo sư nổi danh.

      Bọn họ chịu đảm nhiệm chức vụ giám khảo, là thay trường mình phát ra tài năngđể liên lạc trước, ý khác chính là muốn tìmra những người có năng lực để chọn làm học trò của mình.

      Vị giáo sư có địa vị như ngôi sao sáng trongngành giáo dục, được mọi người vô cùng kính trọng này, thầm hạ quyết tâm, nhấtđịnh phải điều tra học sinh kia là ai, từ mịnhđi kiểm tra thực lực em ấy. Nếu quả đúngnhư mình dự đoán có thiên phú kinh người vềtoán học, như vậy, ông có thể phá lệ thu nhậnem ấy làm học trò của mình.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53


      Thời gian tuần trôi qua rất nhanh.

      Trong phòng học rất yên tĩnh, đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vị chủ nhiệm lớp bình thường luôn có thói quen cúi đầu lúc này lại giống như nổi điên xông lên bục giảng, khuôn mặt thà phúc hậu trở nên vặn vẹo, cầm tờ giấy tay, giống như bị kích thích mạnh.

      "Các học sinh......" Qua rất lâu, chủ nhiệm lớp mới bình tĩnh được chút, cố gắng điềuchỉnh lại thanh .

      Mọi người ngửa đầu nhìn ông ấy, nháy mắt mấy cái. Ngay cả Dung Thiếu Tuyệt cũng tò mò biết có chuyện gì mà chủ nhiệm lại kích động đến vậy.

      "Thầy muốn báo cho mọi người tin tốt!"Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng mở miệng, chỉ làthanh ràng lắm giống như cốgắng kiềm chế xúc động sắp bùng phát củamình.

      "Cuộc thi toán học có kết quả rồi. Lớp chúng ta có người có giải!" Theo ánh mắt của chủ nhiệm, mọi người hướng về ngườiđang ngẩn người phía cuối lớp. Lãnh TâmNhiên bị Dung Thiếu Tuyệt đẩy cái mới từtừ tỉnh lại, ngẩng đầu lên lền nhìn thấy mọingười nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt nóng bỏng, cảm thấy mờ mịt.

      Lúc này, chủ nhiệm lớp còn khống chểnổi cảm xúc của mình nữa, xúc động chạy tới,sau đó đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên hét lên với toàn bộ lớp học: "Chúc mừng bạn học LãnhTâm Nhiên, em ấy giành được giải nhất của cuộc thi lần này. Mà còn là tất cả các môn. Cảnước chỉ duy nhất người có thể giành giảinhất tất cả các môn, là người đứng đầu cảnước!"

      Ngữ điệu của chủ nhiệm lớp luôn vững vàng,vẫn là lần đầu tiên phát ra thanh trào dângcảm xúc thế này. Nhưng mà, ai quan tâmđến khác thường của ông, suy nghĩ của mọingười, đều bị chữ "đứng đầu cả nước" kia hấpdẫn, sau đó, sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, cả lớp học vang lên tiếng hoan hô như sấm nổ.

      Trong đám người này, chắc chỉ có Lãnh TâmNhiên là bình tĩnh. Dù sao, cũng biết thựclực của chính mình, đối với kết quả này khôngcó chút ngoài ý muốn nào. Nhưng mà, khi bịđám nhóc kích động này vây quanh nâng lên ném lên , trong lòng bỗng nhiên xuất hiệnmột tia vui sướng. ràng là mình giành đượcgiải thưởng, nhưng những người này còn vui hơn cả mình, đây gọi là vinh dự tập thể sao? Cảm giác, tệ!

      Lúc này chỉ lớp F, tất cả lãnh đạo trong trường học đều bị chấn động rồi. Niềm vui ngập trời, đại khái chính là để miêu tả tình hình lúcnày. Thành lập cả trăm năm qua, vẫn là lần đầu tiên có người đoạt được giải nhất tất cả các môntrong cuộc thi toán nâng cao cấp quốc gia. Đâymới là đứng nhất cả nước, so với việcđược thủ khoa khi thi đại học còn cao quý hơn. Dù sao, kỳ thi toán đó, phải ai cũng đượcphép thi!

      Tin tức này nếu được truyền ra ngoài, chắnchắn lên trang nhất. Giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi toán cấp quốc gia, đó là chuyệnchỉ có thiên tài chân chính mới có thể làmđược. Lúc này, những người này chìm đắm trong niềm vui "đứng nhất cả nước", căn bản chú ý đến, người "đứng nhất cảnước" này đến từ lớp F bị bọn họ vứt bỏ!

      Lúc biết được tin tức về Lãnh Tâm Nhiên, toàn bộ thành phố C đều bùng nổ. Người đứng đầucuộc thi toán toàn quốc từ trước đến giờ lại ở thành phố của bọn họ, tin tức này, khiến cho những người đứng đầu của bộ giáo dục cũngđứng ngồi yên. Chỉ qua mấy giờ, trước cửa trường học đám phóng viên vâyquanh, nếu phải bị bảo vệ ngăn lại xông vào trường học muốn phỏng vấn người đứng nhất này rồi. Lãnh đạo của bộ giáo dục cũng chạy đến, muốn gặp học sinh giànhgiải thưởng này lần.

      Tinh thần của chủ nhiệm đầu ngốc gần đây luôn uể oải chút phấn chấn, dù sao, trải qua chuyện vu oan bị thất bại kia, ít nhiều cũng phảichịu chút ảnh hưởng. Bất quả, khi ông ta nhìn thấy kết quả những người đoạt giải nhất cuộcthi toán có tên của Bắc Âu Hàn trong đó, tâmtình hậm hực bỗng nhiên trở nên rất tốt, khuônmặt tươi cười như bông cúc. Lúc này ông ta cònchưa biết, người giành giải nhất lần này có hai người, người là Bắc Âu Hàn lớp bọn họ, người..........còn lại chính là Lãnh Tâm Nhiên lớp F, lại càng là người đứng nhất cuộcthi toán, chân chính đứng đầu cả nước!

      Sau khi nhận được tin tức Bắc Âu Hàn đoạt giải nhất, chủ nhiệm đầu ngốc liền trực tiếp vọt đến phòng học, sau đó vui mừng công bố tin tức tốt. Dù sao, cuộc thi toán cũng là cấp quốc gia, tuy tại chỉ đoạt giải thưởng cấp quốc gia, nhưng những người đoạt giải có khả năng trởthành đại biếu của quốc gia tham gia cuộc thicấp quốc tế. Loại vinh dự này, phải người bình thường có thể hưởng.

      Bắc Âu Hân mừng rỡ chạy đến ôm lấy trai của mình cũng rất vui sướng: "Oaa, trai, lợi hại, ngưỡng mộ ! Giải nhất nha, là rất rất rất giỏi đó!"

      Chủ nhiệm đầu ngốc lúc này cũng rất vui vẻ, dùsao, cũng là học sinh của mình giành được giảithưởng. Là chủ nhiệm lớp, ông chỉ đạtđược vinh quanh tột đỉnh, còn có thể có đượcthật nhiều tiền thưởng. Quan trọng hơn là, đây vết bút hoàn mỹ trong báo cáo tổngkết cuối năm của ông.

      "Bạn Bắc Âu, chúc mừng bạn!" Giang Sảngcũng bước qua, dù nội tâm kích động nhưngánh mắt lại dám nhìn Bắc Âu Hàn nhiều.Trong lòng , Bắc Âu Hàn là vương tử cao cao tại thưỡng, người thường như thể vớitới. Có thể học chung lớp với vương tử, cực kỳ thỏa mãn rồi.

      Bắc Âu Hân nghi hoặc nhìn bạn tốt Giang Sảngcủa mình. Trong ấn tượng của , Giang Sảng làmột rất dũng cảm ,so lúc này lá gan lạinhỏ như thế? Lại còn thẹn thùng đỏmặt..........chẳng lẽ, cậu ấy thích trai?

      Bất quả, dưới tình huống này, cũng có thời gian nghĩ nhiều. Suy nghĩ của đều hướng đến việc trai đoạt giải nhất, ôm trainhảy lên giống như đứa trẻ.

      Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Bắc Âu cuốicùng cũng xuất cảm xúc vui sướng. Cho dù từ trước đến nay đều đạt danh hiệu đệ nhất, nhưng có thể đạt giải trong cuộc thi lớn như vậy, khiến có cảm giác bước gần thêm bước tới mục tiêu.

      "Đúng rồi, trai, giành được giải nhất khôngphải đều có thể đến trường đại học danh tiếngđể học sao? phải được mời đếnđại học X chứ? Trời ạ, là quá lợi hạirồi." Bắc Âu Hân suy nghĩ đến việc trai mình có thể vì được giải nhất mà được tuyển thẳng vào đại học X, liền vô cùng kích động.

      Những người khác trong lớp cũng nghĩ đến chuyện này, các nữ sinh ngưỡng mộ, cònnam sinh hâm mộ ghen tị, tóm lại, tâm tìnhcủa mọi người đều vô cùng phức tạp.

      "A, bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Trongtrường học xảy ra chuyện lớn gì sao? Còn nữa, người kia phải bộ trưởng bộ giáo dục sao? Sao ông ta cũng đến đây?"

      Những học sinh ngồi ở cửa sổ phát được,tò mò hô ra tiếng.

      Chủ nhiệm đầu ngốc lại rất bình tĩnh (nếukhông tính đến khóe miệng toét đến tận mang tai): "Chắc hẳn là đến phỏng vấn bạn học Bắc Âu Hàn rồi. Trường của chúng ta nhiềunăm giành được giải thưởng của cuộc thi này, còn là giải nhất, khẳng định là cực kỳ chấn động."

      Nhưng mà, khi chủ nhiệm đầu ngốc quay trở lạivăn phòng chuẩn bị khoe khoang tin tức cực kỳtốt này, lại nhìn thấy vẻ mặt vô cùng quỷ dị củamọi người trong phòng, giống như xảy ra chuyện lớn gì đó.

      "Sao thế?"

      Chủ nhiệm đầu ngốc vẫn rất cao húng, nụ cười mặt vô cùng sáng lạn.

      "Thầy xem qua danh sách những người đoạt giải cuộc thi toán chưa?" Ông thầy cao gầy chủ nhiệm lớp B ngửa mặt lên nhìn ông ta.

      "Biết chứ, vừa chuẩn bị với các thầy, Bắc Âu Hàn lớp chúng ta đoạt được giải nhất cuộc thi toán nâng cao. Đây là việc vui nha, phải biết rằng trường chúng ta nhiều năm có được giải thưởng lớn như thế rồi." Chủ nhiệmđầu ngốc vui rạo rực .

      Sau khi ông ta xong, các giáo viên kháctrong phòng đều dùng ánh mắt đồng tình cộng thêm vui sướng khi người gặp họa nhìn ông ta. Loại ánh mắt này, khiến có nụ cười mặtchủ nhiệm đầu ngốc trở nên mất tự nhiên.

      *****

      Chương 54Gặp mặt


      "Người chúng tôi phải là Bắc Âu Hàn lớp thầy. Bắc Âu Hàn từ trước đến giờ đềuđứng nhất, đạt giải cũng là chuyện rất bìnhthường. Người chúng tôi , là người khác, còn chói mắt hơn cả Bắc Âu Hàn, hiển nhiên là sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử!" Chủ nhiệm lớp D nghiêm mặt đem tài liệu mới nhấtcho chủ nhiệm đầu ngốc xem, ngữ điệu thươnghại .

      Chủ nhiệm đầu ngốc có chút hiểu vì sao đột nhiên bà ta lại như thế. Nhưng mà, trong lòng bỗng nhiên lại xuất loại dự cảm vô cùng bất an. Loại cảm giác này, giống y như đúc cảm giác khi đứng trước cửa phòng hiệutrưởng lần trước.

      "Thầy biết Lãnh Tâm Nhiên đúng ? Là nữ sinh lớp thầy do kỳ thi tháng lần trước đứng bét toàn trường nên bị đá đến lớp F. Em ấy đạt giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi, là chânchính đứng nhất cả nước. Thấy , phóngviên đều đến phỏng vấn cả rồi. Còn có lãnh đạo của bộ giáo dục, đều đế tỏ lòng chút mừng đó!"

      " có khả năng!"

      Tin tức chấn động khiến cho khuôn mặt của chủ nhiệm đầu ngốc tái mét trong nhát mắt, làm sao có thể, Lãnh Tâm Nhiên kia sao có khả năng làm chuyện này? ta ngay cả lớp A còn ở lại được mà!

      "Chúng tôi cũng hiểu được là có khảnăng! Lãnh Tâm Nhiên này tôi cũng gặp, trước kia cũng cảm thấy em ấy có gì đặc biệt cả. Nhưng sao tại lại biến thành thiên tài rồi? tại em ấy đạt được thành tích này, có lẽ là thành tâm điểm chú ý của cả nước rồi, đến lúc đó chắn chắn vô cùng oanh động!" ông thầy bụng phệ dùng giọng điệughen ghét .

      Nhưng mà, ai cũng bị kích lớp bằngchủ nhiệm đầu ngốc. Đứng nhất tất cả các môntrong cuộc thi toán toàn quốc, đó là thiên tài trong thiên tài nha. Nhưng người như vậy,bây giờ lại là học sinh lớp F, loại vinh quangnày lại để cho ông thầy Thái chết tiệt kia đoạt mất. Toàn bộ những thứ này vốn nên thuộc về ông! Giờ lại bị người khác đoạt mất. Loại cảm giác mãnh liệt khi mất thứ vốn có này khiếncho người luôn hào quanh quanh người như chủ nhiệm đầu ngốc bị đả kích rất lớn, gần như là trong nháy mắt, cả người như già thêm vài tuổi.

      Ông biết, dưới thành tích gần như thểtưởng tượng nổi của Lãnh Tâm Nhiên, giải nhất của Bắc Âu Hàn còn quan trọng nữa.Lúc này, trong lòng chủ nhiệm đầu ngốc rất khóchịu, áp lục khi bị vu oan lại bùng phát. Vinhquanh như vậy vốn nên thuộc về mình, người được ghi vào sử sách vốn là mình, nhưng màbây giờ, bởi vì mình tính sai bước, để cho người kia giành mất, tất cà mọi thứ đều thành công cốc. Ý hận trong lòng nhất thời lan tràn, đứng ở đây, ông ta cảm giác được những giáoviên xung quanh cười nhạo mình, cườinhạo mình bất tài..........

      " thể nào!"

      Tiếng thét chói tai này, chính là phát ra từngười luôn có giọng mềm mại yếu ớt BắcÂu Hân.

      Bắc Âu Hân vốn tranh thủ thời gian giảilao dắt Giang Sảng xem náo nhiệt, lại nghe thấy những phóng viên này gì mà "LãnhTâm Nhiên đứng nhất cả nước". Đứng lại giọng hỏi bạn học kế bên, mới biết được chuyện "Lãnh Tâm Nhiên lớp F đạt giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi toán". Nhất thời giật mình,liền ý thức được phát ra tiếng thét chóitai.

      Những người xung quanh đều tò mò nhìn xinh đẹp thanh thuần trước mặt, có chút khôngthể tưởng tượng được ta phát ra thanh thô tục đến vậy. Nhìn vẻ mặt trắng xanh đầy vẻghen ghét của ta, liền nhao nhao suy đoánxem có phải ta bị kích thích chuyện gì đó hay có thù hận với Lãnh Tâm Nhiên. Trong đócó số người biết được hoa hậu giảng đườngBắc Âu Hân vốn có thù oán với Lãnh Tâm Nhiên, lúc này nhìn thấy bộ dáng của ta, tínhnhiều chuyện lại nổi lên, muốn xem xem lát nữa có phát sinh chuyện gì hay .

      Phóng viên là những sinh vật vô cùng nhạycảm, nhìn thấy bộ dáng của Bắc Âu Hân liềnđoán được có tình gì đó, lập tức có ngườichạy về phía Bắc Âu Hân: "Bạn học này, xin hỏi bạn " thể nào" là có ý gì? Là quávui sướng hay là thể tin được?"

      Bắc Âu Hân bị tin tức này làm cho chấn động, lúc này thấy có người hỏi , chút nghĩ ngợi trả lời: " Nhiên háo sắc ngu ngốc đósao có thể đoạt giải nhất toàn bộ các môn? Khẳng định là nhầm lẫn, lần thi tháng trước nó là người đứng bét toàn trường. Thành tích như vậy, sao có thể giành được giải thưởng?"

      Sau khi xong mới kịp phát mình lỡ lời. Nhưng ngẫm lại cảm thấy những lờimình đều là , có gì phải khẩn trương cả. Vì thế lại dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn phóng viên trước mắt.

      Chỉ là biết, cách của , chỉ khiến cho phóng viên trước mặt có ấn tượngxấu, mà còn cả những bạn học xung quanh, đềudùng ánh mắt chỉ trích nhìn . Tuy bọn họ cũng thích Nhiên háo sắc kia, nhưnghiện tại liên quan đến danh dự của trường. Bắc Âu Hân lại đứng trước mặt mọi người ra chuyện này, phảt tát cái vào bộ mặt của trường sao? Con người đều như thế, đối với người mình thích, luôn có cảm giác ghentị. Nhưng lại có cảm giác vinh dự tập thể, vậy nên nếu có người phá hoại cảm giác vinh dự đó, có tâm lý chán ghét với người này. Cực kỳhiển nhiên, tại Bắc Âu Hân chọc chonhiều người tức giận, chí đáng tiếc là chính côta lại biết.

      "Là sao? học sinh đoạt giải nhất toàn quốc lại đứng bét cuộc thi cấp trường? Cái này thực là chuyện cười lớn rồi. Cực kỳ hiển nhiên, người kia là cố ý làm sai." Phóng viên cũng vôcùng giật mình, nhưng rất nhanh ta nghĩ thông suốt tại sao lại thế, nhưng biểuhiện ra ngoài, chỉ tò mò hỏi: "Nghe trườngcác bạn là xếp lớp dựa theo thành tích, có thể cho tôi nghe chút xảy ra chuyện gì ?"

      Tuy rằng từ Bắc Âu Hân được mọingười cưng chiều, nhưng vẫn là lần đầu tiên được phóng viên phỏng vấn. Lúc này, quênhết mọi chuyện đắc ý : "Đúng vậy, trườngcủa chúng em xếp lớp theo thành tích, sáu lớp từ lớp A đến lớp F. Lớp A là giỏi nhất, lớp F là kém nhất. Lãnh Tâm Nhiên kia tại là học sinh lớp F."

      "Vậy, rất cảm ơn bạn, bạn học."

      Biết được đáp án mình muốn, phóng viên cũngkhông thêm gì nữa. Trong đầu ta xuất vài cái tiêu đề rồi. "Đứng đầu cả nước là đứng bét toàn trường?" "Thiên tài hay kẻngu?" "Quán quân cuộc thi toán toàn quốc là học sinh lớp F, có tình gì?" học sinh đoạt giải nhất toàn bộ các môn trong cuộc thi toán toàn quốc, lại là học sinh của lớp F kém nhất trường, chuyện này là do đâu? Ghen tị, hợp với lớp hay có mâu thuẫn với giáo viên? Tóm lại, tại ta càng có hứng thú với phỏng vấn lần này.

      Khác với vẻ đắc ý của Bắc Âu Hân, Giang Sảnglại nhạy cảm phát ánh mắt trách cứ củanhững học sinh chung quanh mình, khẩn trươngkéo tay Bắc Âu Hân giọng : "Hân Hân, chúng ta thôi."

      Bắc Âu Hân lườm mắt: "Sao vậy?"

      Giang Sảng thể cậu chọc chonhiều người tức giận, đành phải tiếp tục thấp giọng : "Sắp vào học rồi, chúng ta nên vềthôi."

      Bắc Âu Hân lúc này mới nhớ tới trai cònchưa biết chuyện này, chẳng quan tâm việc xấu Lãnh Tâm Nhiên gì gì đó, khẩn trương lôi kéo Giang Sảng chạy về lớp. nhất định phải tin này cho trai biết, nhất định trai càng chán ghét Nhiên háo sắc kia. Lại dám cướp đoạt vị trí đầu bảng của trai, biết xấu hổ!

      Nếu có người biết trong đầu Bắc Âu Hân đangsuy nghĩ cái gì, khẳng định trực tiếp mắng"ngu ngốc". Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc, đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, lại cònnói thành cái gì mà cướp đoạt vị trí đầu thậtkhông biết xấu hổ, là, vô cùng đần độn.

      Nơi hai người các vừa khỏi, những họcsinh xem náo nhiệt vừa rồi bắt đầu giọng bàn luận.

      "Vừa rồi là Bắc Âu Hân lớp A sao? Cảm giác côta tốt như trong lời đồn, lại còn như thế, là........" nữ sinh giọng .

      "Bắc Âu Hân có thù với Lãnh Tâm Nhiên, chuyện này chắc là cậu biết rồi? Dù sau các nam sinh đều thích Bắc Âu Hân, coi tanhư nữ thần trong mộng, cậu vẫn là nênnói xấu ta, trở thành mục tiêu bị công kích đó." Bạn học của cậu ta bĩu môi khinh thườngnói.

      "Cậu cũng thích ta sao?" "Đúng vậy nha, ỷ việc mình có bộ dáng xinh đẹp liền ra vẻ ta đây, giống y như Khổng tước, nhìn mà ngứamắt. Mình cảm thấy, bộ dạng thanh thuần của ta chắc chắn là ngụy trang, cậu thấy được lúc ta mắng Lãnh Tâm Nhiên đâu, mởmiệng toàn là ***, vô cùng thô lỗ......"

      ..........tại thời điểm mọi người náo động vìtin tức Lãnh Tâm Nhiên đoạt được giải nhất toàn bộ các môn trong cuộc thi toán, trong sân bay, đám vệ sĩ hộ tống người về hướng trướng học.

      "Quả nhiên là cậu ở đây."

      Nhìn nữ sinh nằm ngửa mặt đất, Dung Thiếu Tuyệt than thở tiếng, sau đó ngồixuống cạnh .

      tại trong lớp mọi người vui sướngđến điên rồi, chỉ riêng đương này, lại làmgiống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ chớpmắt thấy tăm hơi đâu. May là biếtbình thường lúc tâm tình tốt thườngthích lên đây, nên mới tìm được.


      Trải qua chuyện ở quán mì thịt bò lần trước,Dung Thiếu Tuyệt cho rằng mình cực kỳ hiểu người này. Nhưng mà lúc này, nhìn thấy dễ dàng đoạt được vinh hạnh mà người khác dám nghĩ tới đó, lại bị mê hoặc. Đến tột cùng là dạng người gì? Biết đánh nhau,cực kỳ hiểu hắc đạo, thế lực sau lưng vững chắc, lại có thành tích lợi hại như vậy, quả thực là toàn tài, trừ bỏ dáng vẻ bên ngoài gần nhưkhông có gì là có. Chẳng lẽ đây là cái gọi là thiên tài trong thiên tài?

      Đôi mi nhíu lại, Dung Thiếu Tuyệt vừa lấy ra bật lửa chuẩn bị châm điếu thuốc bị người khác đoạt mất. Quay đầu nhìn lại, phát hiệnngười nhắm mắt ngủ vừa rồi biết đãngồi dậy lúc nào, tay vừa vặn cầmđiếu thuốc của .

      " được hút thuốc trước mặt tôi."

      Mặt Lãnh Tâm Nhiên chút thay đổi hípmắt .

      "Mọi người trong lớp tìm cậu."

      Nếu là người khác, lời này trước mặt , Dung Thiếu Tuyệt khẳng định chút do dự cho đấm. Nhưng chỉ riêng trước mặtngười này, lại ngoan ngoãn cất hộp thuốc , lảng sang chuyện khác.

      "Ừ." Lãnh Tâm Nhiên mở to mắt, vẻ mặt có chút mê mang: "Quá ồn, thể ngủ được, đám nhóc tinh lực dư thừa."

      Khóe miệng Dung Thiếu Tuyệt co rút: "So về tuôi, hình như cậu còn hơn họn họ mà?"

      "Ừ?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, đánh giá trêndưới Dung Thiếu Tuyệt lượt, sau đó mớichậm rì rì : "Xét về mặt tâm lý, các cậu đều là con nít."

      Dung Thiếu Tuyệt vừa định phản bác, bịLãnh Tâm Nhiên ngắt lời: "Gần đây cậu thế nào? Có quyết định gì ?"

      "Ừ." Dung Thiếu Tuyệt gật đầu: "Mình liênlạc với ông ngoại, quyết định sau khi tốt nghiệp tiệp nhận bang phát của ông ấy. , mình rất thích cách sống này, chỉ là trước kia tìm ra được động lực. Nhưng mà tạikhác, mình phát , trở thành người trong hắc đạo là chuyện rất có ý nghĩa."

      Nhìn thấy tình cảm mãnh liệt người thiếuniên trẻ tuổi này, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên lên suy nghĩ. Có lẽ, như vậycũng tốt, dù sao cũng rất thích thằng nhóc Dung Thiếu Tuyệt này.

      "Ông ngoại cậu tại ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy."

      Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng.

      Dung Thiếu Tuyệt sửng sốt, dù cho có nghĩđến bao nhiêu loại phản ứng có thể có của Lãnh Tâm Nhiên, cũng nghĩ tới nóinhững lời này. Sau cả buổi mới phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác : "Cậu muốn gặp ông mìnhlàm gì?"

      "Đến lúc đó cậu biết. Nếu có thể, giúp tôihẹn trước với ông ngoại cậu ."

      Bỗng nhiên tâm tình rất tốt, Lãnh Tâm Nhiênđứng lên, nhìn Dung Thiếu Tuyệt còn đangngẩn ngơ, đột nhiên nở nụ cười: " thôi, khôngchừng đám nhóc kia đều vui vẻ đến u mê rồi. hiểu nổi, chuyện này hẳn nên là tôi vui mừng nhất mới đúng, nhưng tại bọn đó còn vui vẻ hơn tôi. Ngay cả thây Thái, cũng vui mừng đến khóc, hiểu nổi."

      Dung Thiếu Tuyệt im lặng, biết phải trảlời vấn đề này thế nào, nhưng vẫn theo rời khỏi sân thượng.

      "Lãnh Tâm Nhiên!"

      Bắc Âu Hàn nhìn nam nữ nắm taynhau trước mặt, vẻ mặt có chút ảm đạm.

      Lãnh Tâm Nhiên có chút bất ngờ khi nhìn thấy vương tử học đường ở chỗ này, phải hắnghét mình lắm sao? Làm có thể ở đây, xem ra còn là đặc biệt đến tìm.

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn quen nhìn Bắc ÂuHàn bày vẻ bộ dáng hoàn mỹ nyà, lập tức muốn kéo Lãnh Tâm Nhiên rời khỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên định gì với , điđến bên cnah5 Dung Thiếu Tuyệt, mặt khôngchút thay đổi, hoàn toàn có chút cảm xúcdao động nào.

      "Chờ chút, mình có lời muốn với cậu."

      Tuy biết người này thay đổi, nhưng nhìn thấy luôn dùng ánh mắt băng lạnh xa lạ nhìn mình, Bắc Âu Hàn vẫn cảm thấy trong lòng có chút đau, cuối cùng quyết định lấy dũng khí mở miệng. "Có chuyện gì để chứ, ngườilớp A phải luôn thích chuyệnvới lớp F sao?" Dung Thiếu Tuyệt lạnh lùng .

      Khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Âu Hàn biến sắc trông cực kỳ khó coi. Giống như Dung ThiếuTuyệt, cũng cực kỳ chán ghét nam sinh học vấn nghề nghiệp hành xửa giống côn đồ trước mắt này, từ lần đầu tiên gặpđã ghét. Lúc này, nhìn thấy ở cùng chỗ và có cử chỉ thân mật với càng chán ghéthơn.

      "Tôi muốn chuyện với Lãnh Tâm Nhiên, liên quan đến cậu." Bắc Âu Hàn sẵnggiọng .

      Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôivới cậu có gì để hết."

      xong, trực tiếp kéo Dung Thiếu Tuyệt rờiđi. Lời , từ khi rời khởi lớp A, còn chút quan hệ nào với nam sinh mà Lãnh Tâm Nhiên thầm mến này rồi.Người thầm mến là Lãnh Tâm Nhiên , người vì mà chết là Lãnh Tâm Nhiên , phải Huyết sư . Tuy việc được trọng sinh vốn nên cảm ơn , nhưng đối với kẻ có phong cách giống Á Á nhưng lại làgiả vờ, có cách nào làm được việc đó.

      "Thành tích kỳ thi tháng lần trước, là cậu cố ý đúng ? Cậu rốt cuộc là ai? Cậu căn bảnkhông phải là Lãnh Tâm Nhiên lớp A kia, tuy diện mạo giống mọi thứ khác cũng giống, nhưngcậu khác nhiều lắm, căn bản phải cậu ấy."

      Phía sau, Bắc Âu Hàn nhịn được lớn tiếng ra nghi vấn trong lòng.

      Bước chân của Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, côkhông dự đoán được, người đầu tiên có nghi vấn này lại là Bắc Âu Hàn. Đúng vậy, khôngphải là Lãnh Tâm Nhiên , đáng tiếc, cho đếnbây giờ, mọi người đều có chú ý đến. tại, người đầu tiên hỏi ra câu này, lại là người hại chết Lãnh Tâm Nhiên , là vô cùng châm chọc.

      "Biết vì sao cậu ấy bỏ thuốc cậu ? Về hỏi em của cậu liền biết."

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, lạnh nhạt ném lạimột câu rồi quay đầu rời .

      Từ sau khi trọng sinh, vẫn luôn nghi hoặcchuyện bỏ thuốc. Dựa vào tính cách yếu đuối lặng lẽ của Lãnh Tâm Nhiên, ấy giống người có thể làm ra chuyện lớn mật như thế. ấy chỉ biết vụng trộm ngắmnhìn người mình thích, sau đó viết vào nhật ký những tình cảm giấu kín của mình. ấy vẫnmuốn tìm người giúp đỡ mình thoát khỏi căn nhà đó, cho nên mới chú ý đến những nam sinh ưu tú làm được, đáng tiếc, tất cả, đều thuộc về ấy! Nếu phải trong lúc vô tình Triệu Nghị tìm được chúttư liệu, cũng biết, ra bên trong chuyện bỏ thuốc kia còn có nội tình! "Có ý gì?"

      Bắc Âu Hàn nghẹn ngào lẩm bẩm, đáng tiếc, người kia cho đáp án rời khỏi. Trước khi còn bỏ lại ánh mắt khinh thường, nhớ tới ánh mắt cam lòng của nữ sinh khi bị phát chuyện bỏ thuốc lúc đó,Bắc Âu Hàn chần chờ hồi quyết định xoayngười chạy về phía phòng học.

      Toàn bộ những chuyện này, tới cùng là xảy ra chuyện gì? nhất định phải tra ràng, tại sao lại Hân Hân biết chuyện bỏ thuốc? Vì sao..........bởi vì giành được giải thưởng trong cuộc thi toán, danh tiếng của Lãnh Tâm Nhiênvang xa, khiến cho toàn bộ mọi người đều biết tên . Nhưng khác lần trước ở chỗ, danh tiếng vang xa lần này là vinh quang người có được, chứ phải lời gièm pha. Đương nhiên, rất nhiều người cũng nhớ tới kiệntrước kia. người có thể giành được giải nhất toàn bộ các môn trong kỳ thi toán toàn quốc sao lại phải bỏ thuốc nam sinh? Dần dần, trong lòng rất nhiều người đều nảy sinhnghi vấn.

      Đương nhiên, lúc đầu nghi vấn chỉ tồn tại trong lòng mọi người mà thôi, nhưng dần dần lại có người hỏi ra câu này. Đáng tiếc, lời đồn quá cũ, phạm vi lại quá lớn, căn bản tìm đượcnguồn gốc của lời đồn đó.

      Tuy nhiên, hình tượng háo sắc của Lãnh TâmNhiên trong lòng mọi người lại thay đổi rất lớn.Dù sao, bọn họ cũng học chung lớp với Lãnh Tâm Nhiên, đối với những chuyện trước kia của cũng chỉ là nghe đồn chứ tận mắt nhìn thấy, độ tin cậy tất nhiên là caorồi.

      Nghiêm Triều nhìn mấy lão lãnh đạo của bộgiáo dục bụng phệ trước mặt, trong lòng rất chán ghét, nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười tao nhã, trò chuyện với bọn họ, có chút khẩn trương nào.

      "Tiểu Nghiêm à, lần này vinh quang của lên cao rồi, đến cả bọn tôi cũng được hưởng vinhquanh, được đăng báo."

      Bộ trưởng bộ giáo dục là người đàn ôngkhoảng năm mươi tuổi, đeo mắt kính viền vàng, khuôn mặt tròn trịa, bộ dáng ăn chơi quá độ. Trực tiếp vỗ cái lên vai Nghiêm Triều, haha cười lớn.

      Nghiêm Triều khiêm tốn trả lời: "Bộ trưởng quá khen. Là học sinh đó có tài, tôi cũng chỉ gặpmay mà thôi."

      "Ha ha, tôi còn lo lắng người trẻ tuổi như cậu đạt được chút thành tích liền kiêu ngạo tự mãn, tại thấy Tiểu Nghiêm cậu như vậy tôi an tâm. Tiếp tục phát huy , yên tâm, cục rấtnhanh có điều động, nếu cậu thích tôi có thểan bài cho cậu làm trưởng ban gì gì đó."

      Bộ trưởng chỉ đùa vào câu chuyển đề tài, xem ra chỉ là đùa cho vui. Bất quá may màNghiêm Triều cũng có hứng thú gì vớimấy thứ đó, ông ta vốn là bộ đội quân,chỉ tới nơi này rèn luyện vài năm, đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành trở về tổng bộ, nơi đóvinh quang hơn nhiều so với cái bộ giáo dục nho ."


      "Đúng rồi, học sinh thiên tài đó đâu? Tôi cần phải nhìn cái, thiên tài với người thườngkhác nhau chỗ nào, là quá lợi hại!"

      Nghiêm Triều đành phải tiếp tục cười: "Rấtnhanh tới. Em ấy tên là Lãnh Tâm Nhiên, là học sinh lớp 12. Bất quá, trước kia em ấy học lớp A, kỳ thi tháng lần trước đứng bét toàntrường nên chuyển đến lớp F, nghĩ tớivừa đến lớp F là em ấy lại được thành tựu thếnày, thể khinh thường."

      Ông ta như vậy hiển nhiên là cố ý, ông chí muốn gợi chút hứng thú cho người khác thôi.

      Nhiệm vụ của ông khi đến nơi này là dọn sạch đám giáo viên lãnh đạo trong trường này, mấynăm nay tuy ảnh hưởng gì nhiều đếntrường học, nhưng học sinh gặp rắc rối ngàycàng nhiều. Hàng năm trong trường học gầnnhư đều có mấy thiếu niên phạm tội, loại chuyệnnày, tại trường học khác, rất ít khi xảyra.

      Lúc trước khi xây trường học này, mục đíchchủ yếu là muốn bồi dưỡng nhân tài, chứ khôngphải là bồi dưỡng tội phạm thiếu niên. Những người bên sớm hoài nghi việc chia lớp theo thành tích này, bất quá dựa vào tình huống tại, vấn đề của việc phân lớp lớn, chỉ là những người nắm trong tay mấy lớp học này có khuyết điểm mà thôi. Ở trong lòng ông, giáo viên chân chính, là phải giống như thầyThái của lớp F, có thể nhận được kính yêuvà ủng hộ của học sinh, chứ phải dùngquyền thế và thành tích quyết định toàn bộ.

      "A...sao lại như thứ?" Quả nhiên, vài người ở đây đều bị hấp dẫn rồi.

      "Nghe hợp với chủ nhiệm cũ."Nghiêm Triều tiếp tục mỉm cười: "Vị giáo viênnày có mâu thuẫn với em ấy, cho nên liền.......... "

      Ông cực kỳ mập mờ, nhưng cơ bản lạikhiến cho người ta sinh ra rất nhiều tưởngtượng: "Chẳng lẽ , học sinh này lúc đầu bịchủ nhiệm lớp bỏ rơi, nên cố ý đứng bét trongcuộc thi tháng để có thể rời khỏi cái lớp kia sao?" người phụ nữ trung niên ăn mặc rất nghiêm chỉnh xen mồm hỏi.

      Nghiêm Triểu mỉm cười . Nhưng trầm mặc của ông, theo lý giải của người khác chính là thể phản bác.

      "Lại có loại giáo viên như thế sao, là khôngổn rồi. Thân là giáo viên, những quan tâm học sinh của mình, ngược lại còn gây ra mâu thuẫn với học sinh làm ảnh hưởng đếnviệc học của học sinh, thậm chí còn khiến chohọc sinh sinh ra tâm lý trốn tránh. Giáo viên như vậy, tuyệt đối phải nghiêm trị. khínày, thể bỏ mặc, cách khác khí trong trường học về sau phải thay đổi. Tiểu Nghiêm à, tới cùng là vị giáo viên ấy làm ra chuyện vớ vẩn gì vậy?"

      Nghiêm Triều buồn cười nhìn vị bộ trưởng bộ dáng chính trực lòng đầy căm phẫn, nhưngtrên mặt lại lộ vẻ do dự, giống như kiêng kỵđiều gì đó.

      "Tiểu Nghiêm à, cậu cứ thẳng , cậu là hiệutrưởng, chẳng lẽ còn sợ đắc tội ai sao? Khôngcó việc gì, nếu có đắc tội với ai còn có tôi đứngvề phía cậu, giáo viên kia rốt cuộc là ai?"

      Bộ trưởng nhìn bộ dáng lúng túng của Nghiêm Triều, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc .

      Nghiêm Triều cười thầm trong lòng, nhưng mặt vẫn ra vẻ khó xử: "Bộ trưởng ông biếthoàn cảnh của tôi mà. Tôi tới trường học nàymới hai ba năm, trước khi tôi đến đây trongtrường học này hình thành cả mạng lưới giai cấp rồi, cho vị vị trí của tôi rât khó xử. Tuy danh nghĩa tôi là hiệu trưởng, nhưng trênthực tế nhiều khi tôi bằng cả giáoviên chủ nhiệm."

      Nghiêm Triều cố ý tỏ ra thương cảm, nếu nhưông giáo viên chủ nhiệm mập kia ở đây, phỏng chừng ủy khuất đến khóc mất. Ông ta là giáo viên chủ nhiêm sai, ông ta tác quai tácquái trong trường sai, nhưng từ khi Nghiêm Triều lên làm hiệu trưởng, ông ta đãnhư con cua bị bẻ càng, làm việc gì cũng khépnép nha.

      "Còn có chuyện này sao? Tiểu Nghiêm, cậu cứviệc thẳng, giáo viên kia là ai? Có phải ôngta có thế lực sau lưng ? Trường học củacậu lần này có thiên tài trăm năm khó gặp,cư nhiên còn bị giáo viên lập. Chuyện nàyrất nghiêm trọng, phải nghiêm túc xử lý!"

      Bộ trưởng cũng đoán được ý tứ mà NghiêmTriều muốn biểu đạt, hơi do dự, nhưng nhớ tới lực lượng truyền thông nên đành cắn răng nóitiếp.

      "Là chủ nhiệm lớp A. Ông ta được lãnh đạo của trường này đề bạt, cho nên địa vị ở trường này rất cao, nếu cũng làm chủnhiệm lớp A. Nhưng căn cứ vào số liệu mấynăm gần đây, lớp học dưới tay ông ta chủ nhiệm, thành tích của lớp A ngày càng xuống, những người thi được thành tích cao cũng giảm bớt. Lần này, lại vũ nhục Lãnh Tâm Nhiên đến nỗi em ấy tức giận rời khỏi lớp A đến lớp F."

      Nghiêm Triều phẫn nộ . Lần này cũng khôngphải ông giả vờ, mà là tức giận. Thân là người làm công tác giáo dục, ông tuyệt đốikhông dễ dàng tha thứ cho những kẻ dối trángụy quân tử như thế. Tại ngôi trường này, loạingười này nhiều lắm, cho nên mới dẫn đến trường học bất chính lấy thành tích quyết địnhtất cả như bây giờ. Ở trường này ba năm, ông mực tìm cách thay đổi cục diện này, cho nên mới đạt thành hiệp nghị với Dung Thiếu Tuyệt để cậu ta bảo vệ cho lớp F. Nhưng đáng tiếc bầu khí đen tối này tồn tại ở đây quá lâu, xâm nhập vào tận cốt tủy, phải sáng chiều có thể loại bỏ, bặc biệt là đámgiáo viên ngang ngược kia, vươn tay đến mỗimột góc trong trường học, ông vẫn có cách nào lưới bắt hết bọn họ. Bất quá hiệntại, xuất đứa thú vị như thế, việc trở nên thuận lợi hơn nhiều.

      Tuy bộ dáng tại chỉ là ngụy trang, nhưng bộ trưởng bộ giáo dục cũng phải là kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ có lập tức ra quyếtđịnh, mà trầm tư với Nghiêm Triều: "TiểuNghiêm à, chuyện lần này liên quan quá rộng, nếu có thể, trước tiên tôi muốn gặp Lãnh Tâm Nhiên kia lần, hiểu biết tình huống cụ thể. Nếu những chuyện cậu vừa rồi toàn bộ đều là , tôi nhất định nghiêm trị giáo viênkia. Ít nhất, để ông ta ở lại trường này. Giáo viên có nhân phẩm như vậy, xứnglàm giáo viên."

      Đáp án này, là khả năng tốt nhất trong dự đoán của Nghiêm Triều rồi. Dù sao, cho dù cánh tay của Bộ giáo dục có dài, muốn động tớinhững người này, cũng phải tốn rất nhiều khí lực, xem ra, chuyện đoạt giải nhất tất cả cácmôn trong cuộc thi toán lần này có ảnh hưởng rât lớn. cách khác, lão bộ trưởng này sẽkhông dễ dàng đưa ra hứa hẹn rơi vào cảnh nguy hiểm đắc tội với nhiều người lúc như vậy.

      Tất nhiên là Nghiêm Triều đáp ứng, cũng khôngdo dự, trực tiếp gọi điện cho thầy Thái, để ôngấy gọi Lãnh Tâm Nhiên đến văn phòng của mình.

      Hơn mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên mặt chút thay đổi đến văn phòng, nhìn đám người trong phòng, vẻ mặt vẫn nhàn nhạtnhư cũ.

      Nhìn thấy như vậy, khóe miệng Nghiêm Triều giật giật, đáng mà, chút cũng giống đứa trẻ. Lại có thể có biểu bình tĩnh như vậy, hơn nữa sau khi đạt được vinh quanh mà đến người khác cònkhông dám nghĩ tới vẫn tỏ ra như có gì, là, quá quá... giống quái vật! Từ lần đầutiên Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy vịn hiệu trưởngtuấn tú này biết đối phương phải người đơn giản. Bất quá thái độ lần trước của ông ta, lại thêm tư liêu có được của Triệu Nghị, mơ hồ có cảm giác, người này có cùng mục tiêu với mình, đều muốn chấm dứt cái chế độ khiến người ta căm thù đến tận xương tủy này.

      Nghĩ như vậy, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên nhìnvề phía Nghiêm Triều trở nên nhu hòa mộtchút, nhưng vẫn trong trẻo và lạnh lùng: "Hiệutrưởng tìm em có việc gì ạ?"

      "Tới đây, em Lãnh Tâm Nhiên, đầu tiên, muốnchúc mừng em đạt giải nhất toàn bộ các môntrong cuộc thi toán toàn quốc lần này, em mang về cho trường vinh quang lớn như thế, trườnghọc tự hào về em. Chúc mừng em!" Nghiêm Triều cười tít mắt . Lãnh Tâm Nhiên chỉ lạnh lùng nhìn ông, cũng vì đối phương tậnlực ca ngợi mà lộ ra chút đắc ý nào.

      "Đây là bạn học Lãnh Tâm Nhiên sao? ra là thành phố của chúng ta cũng có thiên tài như vậy, xem ra hiểu biết của ta quá nông cạn rồi!" Bộ trưởng bộ giáo duc ôm cái bụng phệ đến, cắt ngang cuộc chuyện giữa Nghiêm Triều và Lãnh Tâm Nhiên, tư thái cực kỳ ngạo mạn.

      "Thầy giới thiệu với em, đây là bộ trưởng bộ giáo dục của thành phố chúng ta, Bộ trưởngVương. Bạn học Lãnh, lần này gọi em tới làđể chúc mừng em đạt được thành tích như thế, nguyên nhân khác là muốn giải quyết khúc mắt của em và chủ nhiệm lớp A cũng từng làchủ nhiệm của em. Vừa rồi thầy sơ vớibộ trưởng, tại muốn em kể lại toàn bộ việc cách ràng."

      Nghiêm Triểu biết Lãnh Tâm Nhiên rất lạnhlùng và kiêu ngạo, tại nhìn thấy "kiểu cách nhà quan" của bộ trưởng, sợ Lãnh Tâm Nhiêntức giận nên tìm cách điều hòa khí.

      Chương 54.4


      Nghe được những lời Nghiêm Triều , Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng liếc mắt nhìn vị hiểu trưởng này cái. Chẳng lẽ ông ta muốn....Bấtquá, đối phương muốn gì nằm trongphạm vi quan tâm của , chuyện muốn làm lúc này, là cho ông thầy đầu ngốc đáng ghét kia bài học. Lúc ở lớp A ông ta vũ nhục thèm tính, tại lại thông đồng vớimấy giáo viên khác muốn đuổi thầy Thái, giải tán lớp F, có muốn nhịn tiếp cũng nhịn khôngđược, lần này, phải để cho mọi người trong trường này biết, có số người, bọn họ đăc tội nổi.

      Vốn chỉ đơn giản kể lại lúc ở lớp A bị đối xử bấtcông, sau đó lại đến chuyện thầy Thái vị vu oan, bất quá ý tứ của là ông thầy đầu ngốckia nhìn vừa mắt nên muốn đuổi ra khỏi trường nên mới liên lụy đến thầy chủ nhiệm tại, cứ như vậy, hình tượng của chủ nhiệm đầu ngốc trong mắt mọi người càng trởnên bỉ ổi chịu nổi.

      Nghe Lãnh Tâm Nhiên như vậy, khóe mắtNghiêm Triều cong lên. Ông dám khẳng định,tiểu quái vật này chắc chắn đoán được thái độcủa ông trong chuyện này, nếu sao người này dám bẻ cong trước mặt ông như vậy. Đắc đội với tiểu quái vật này đúng làbất hạnh mà! Nghiêm Triều đứng bên có chút thương cảm, vừa vui sướng khi người gặphọa lại vừa cảm thấy may mắn khi mình khôngđắc tội với người khủng bố như thế!

      "Những chuyện em đều là sao? Giáoviên kia vì muốn đuổi em ra khỏi trường này, cư nhiên dám thông đồng với các giáo viênkhác kêu nữ sinh vu oan cho chủ nhiệm lớp tại của em?"

      Tuy ngay từ đầu những người này chỉ tỏ ra khách sáo muốn lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà tại, nghe xong những lời LãnhTâm Nhiên , ông ta chấn kinh rồi. Ôngkhông dám tưởng tượng, nếu việc này bị giới truyền thông biết, cả ngành giảo dục của thànhphố này phải chịu ảnh hưởng lớn thế nào. Người như vậy, tuyệt đối thể để lại trong trường. "Đúgn vậy, chuyện này hiệu trưởngcũng biết. Hiệu trưởng có thể làm chứng." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt , sau đó ánh mắt lạinhìn về Nghiêm Triều khóe miệng co rútkia. Nếu muốn lợi dụng tôi, vậy trước tiênphải cho tôi chút lợi nhuận chứ!

      Nghiêm Triều nghĩ tới còn có chiêu này, vốn là ngạc nhiên nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. "Đúng vậy, vì sợ ảnh hưởng đến danh dự trường học, nên tôi giấu chuyệnnày xuống trừ mấy người trong cuộc ai biết."

      "Cộc cộc."

      Giữa khí ngày càng căng thẳng trong phòng hiệu trưởng, tiếng đập cửa vang lên.

      Nghiêm Triều biết lúc này còn có ai tìmmình, nhưng vẫn đáp lại rất nhanh: "Vảo ."

      Người gõ cửa là trợ lý của Nghiêm Triều, nhưng sau lưng lại có hai người đứng, ônglão phong thái uy nghiêm và người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn tuấn lãng.

      Vừa nhìn thấy ông lão kia, Nghiêm Triều khôngquan tâm hình tượng mừng rỡ như điên đến:"Thầy Trương, thầy già rồi sao còn đến đây?"

      Nhìn bộ dáng tự chủ giống như gặp được thần tượng của ông ta, bộ trưởng bộ giáo dục vàvài người khác đều nghi hoặc. Tất cả mọi ngườiđều tò mò nhìn ông già kia, suy đoán thân phậncủa ông ấy. Giữa đám người đó, phản ứng củaLãnh Tâm Nhiên là khác thường nhất.

      Vừa thấy hai người kia, Lãnh Tâm Nhiên giốngnhư bị sét đánh đứng bất động tại chỗ.

      Vẻ mặt luôn thay đổi cũng lộ ra vẻ chấn động dám tinh, hai mắt chớp nhìnchằm chằm vào người đàn ông đứng phía sau tuấn mỹ cao quý như vị đế vương, làm sao có thể, sao ấy lại ở đây?

      Lúc nhìn thấy ông lão kia cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra, bởi vì ông lão này chính là người kiếp trước vẫn luôn muốn nhận mình là học trò, ông ta giốngnhư sao Bắc Đẩu trong ngành giáo dục, địa vị cao đến nỗi người bình thường dám nghĩ đến. Nhưng mà, ngạc nhiên khi gặp ông ấy so với việc gặp được người đàn ông kia đáng nhắc tới.

      thể nào tưởng tượng được, người đànông kia, lại xuất ở đây!

      Người đàn ông đứng phía sau ông lão đó rấtcao, khoảng 1m89, khuôn mặt tuấn mỹ khôngtỳ vết, vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đềuthể vẻ cao quý và tao nhã, người tỏa ra loại khí chất vương giả, áp bức khiến người khác tự chủ muốn thần phục. Tuychỉ tùy tiện đứng chỗ, nhưng lại tự tạo ra mảnh trời riêng, đối với những người khác, lạnh nhạt xa cách, giống nhưng vương tử khôngthể chạm đến, cao cao tại thượng.

      Ánh mắt người đàn ông màu xanh, khi chuyểnđộng mang theo tia mị hoặc gợi cảm nhưng lại lạnh lùng, khiến cho người ta nhịn khôngđược muốn lưu lại ánh mắt của , để cho có thể nhìn đến mình.

      Người đàn ông như vậy, tuyệt đối có thể khiến cho phụ nữ thét chói tai, là cực phẩm khiến cho đàn ông ghen tị và hâm mộ.

      Tuy Dạ Mộc Thần chỉ tùy tiện đứng đó, từ nãyđến giờ cũng chuyện. Nhưng trời sinh luôn tỏa ra hào quanh, dù đứng trong góc tối u, cũng bị người khác bỏ quên.

      Trong căn phòng, nhìn thấy bóng dáng gầygầy nho kia. Giữa đám người lớn, vẻmặt non nớt của đặt biệt dễ nhận ra. Nhưng mà, cái hấp dẫn lực chú ý của Dạ Mộc Thần phải là tuổi tác và diện mạo của , mà làánh mắt của . Băng lãnh như đao, ánh mắtlạnh thấu xương, lại có thể nhìn thấy ngườimột chưa trưởng thành, là đặcbiệt..

      Bất quá, cũng đặt quá nhiều lực chú ý người . Lần này tới thành phố C, chủyếu là muốn hộ tống thầy Thầy Trương tìm họctrò.

      Nghiêm Triều luôn ung dung bình tĩnh, khi nhìn thấy sao Bắc Đẩu của ngành giáo dục lại kích động giống như học sinh tiểu học, ánh mắt lấp lánh, lúc chuyện mang theo chút run rấy nho .

      Thầy Trương, chính là hiệu trưởng tiền nhiệmcủa trường đại học Đại học X đứng đầu cảnước. Được ông dẫn dắt, đều là những người đứng đầu của Trung Quốc, địa vị thế giới ngày càng cao. Có thể , nhờ có tồn tại củaông, mới có cục diện huy hoàng như tại.Học thuật của ông cực kỳ thâm sâu, đặc biệt là môn vật lý, là người đầu trong ngành vật lý,cũng là tiền bối khiến cho mọi người ngưỡngmột trong ngành vật lý.

      Nghiêm Triều cũng từng là học sinh của trườngĐại học X, liều sống liều chết muốn được đếnhọc ở trường đại học đứng đầu cả nước này, chính là vì đế có thể trở thành học trò của ThầyTrương. Đáng tiếc là từ nhiều năm trước thầy Trương còn nhận học trò nữa, khôngthể trở thành học trò của thầy Trương là nuốitiếc lớn nhất đời ông. Có thể , sở dĩ ông đặt chân vào ngành giáo dục, hoàn toàn là bị ảnhhưởng bởi thầy Trương.

      Học trò khắp thiên hạ, tại rất nhiều lãnh đạo trung ương, đều là học trò của thầy Trương. đến những người làm ở quantrường, tại các lĩnh vực khác, lại càng nhiều vô số kể. Tuy tại thầy Trương cũng tiếptục việc giảng dạy nữa, nhưng địa vị của ôngvẫn rất cao. Dù sao, học trò của ông, tùy tiệngọi ra hai người, đều là nhân tài kiệt xuất.

      Tuy chuyện với thầy Trương, nhưng Nghiêm Triều vẫn chú ý đến người đàn ông đứng sau lưng thầy Trương. Bộ dáng khoảng haimươi mấy tuổi, tuấn lãng phi phàm, con ngươi xanh phát ra hào quang mị hoặc người khác. Chỉ cần liếc mắt cái, Nghiêm Triều xác định được, đối phương phải kẻ tầmthường. người bình thường, có khí thế cường đại như vậy. Chí là cuối cùng ta là ai, có quan hệ gì với thầy Trương, tới nơi này làm gì? Gần như trong nháy mắt, trong lòngNghiêm Triều ra rất nhiều nghi vấn.

      " là...."

      Thầy Trương tuy hơn sáu mươi, nhưng tinhthần lại khỏe mạnh, đôi mắt sáng ngời có thần,thanh khi chuyện cũng vang như chuônglớn.

      "Thầy Trương, học trò là Nghiêm Triều, trướckia cũng là học sinh của trường Đại học X, từngnghe bài giảng của thầy. tại là hiệu trưởngtrường trung học này." Trước mặt thầy Trương,Nghiêm Triều nhu thuận giống như con mèo .

      Thầy Trương đánh giá Nghiêm Triều phen, thấy trong mắt ta mang theo lanh lợithông minh, nhưng người lại có chút chí khí chính phái, cũng hài lòng gật đầu: "Đượclắm, được lắm, rất có tiền đồ."

      "Thầy Trương, thầy lần này tới đây...." "Họcsinh Lãnh Tâm Nhiên là học sinh trường các cậu à?" Sau câu hỏi của Nghiêm Triều, thầyTrương rốt cuộc cũng ra mục đích của mình khi đến đây. Bất ra, khi ông ra cái tên kia, chỉ Nghiêm Triều, ngay cả Dạ Mộc Thầnphía sau thầy Trương cũng theo bản năng chấn động.


      *****
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55


      Con ngươi màu lục lóe lên, khuôn mặt tuấn phi phàm của Dạ Mộc Thần lộ ra chút ảm đạm thể che dấu. Mấy tháng nay, là khoảng thời gian đen tối, gian khổ nhất trongcuộc đời . Người kia, người muốn sống đời kiếp với mình, muốn cùng mìnhthống nhất hắc đạo cả nước chết! Trong khoảng thời gian này, giống như cái xác hồn, đối với bất cứ chuyện gì cũng còn tình cảm.

      Lần đó sau khi từ bệnh viện băng bó vết thươngtrở về căn nhà của bọn họ, lại ngoài ý muốnphát tấm ảnh chụp chung ở đầu giườngkhông còn nữa. Vì tấm hình kia, thiếu chút nữaanh lật tung cả ngôi nhà lên. Thậm chí còntìm đến phòng an ninh xem lại băng ghi hình, xem những người ra vào khu nhà ngày hôm đó.Căn nhà đó dùng mật mã và khẩu lệnh, trừ và người kia những người khác tuyệt đốikhông thể vào. Nhưng mà lúc này, cửa vẫn bình thường, tấm hình kia lại thấy! vô cùng khẳng định, tuyệt đối có người vào phòng.Bởi vì, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện trở vềcăn nhà đó, mỗi ngày đều phải nhìn tấmảnh đó đến mấy giờ mới có hơi chút buồn ngủ.Tuy bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, nhưng vì thân phận nên chỉ tấm ảnh chụp chung. Vậy mà lúc này, người kia chết, ảnh chụpchung cũng còn, thiếu chút nữa nổi điên!

      ảo tưởng rằng trở lại, đứng trong phòng điên cuồng tìm kiếm hơi thở của . Nhưng mà, có gì ngoài khí lạnh như băng, cáigì cũng có.

      Có lẽ cảm nhận được suy súp của , nên lần này thầy Trương mới dẫn theo đếnthành phố C này, là tìm được người có thể trở thành học trò của ông, rất trùng hợp, người kia cũng tên là Lãnh Tâm Nhiên.

      Tuy biết là có khả năng, nhưng tronglòng vẫn ôm cảm giác chờ mong. Nhưng màgiờ đây, nhìn thấy bộ dáng của vị thành niên kia, ngay cả chút hy vọng còn sót lại củaanh cũng tan thành mây khói. Bất đắc dĩ cườoikhổ, ràng là tận mắt thấy chết , lại còncó loại ảo tưởng này, đúng là càng lớn càng trẻ lại.

      " Lãnh Tâm Nhiên sao? Này, thầy Trương, mời vào trong, em ấy chính là Lãnh Tâm Nhiên."

      Lúc này Nghiêm Triều cũng chẳng quan tâm đến việc hàn huyên cùng mấy vị lãnh đạo của bộ giáo dục, nhiệt tình chào đón thầy Trươngvào văn phòng, ngay cả Dạ Mộc Thần theo thầy Trương cũng được nhiệt tình chào đón.

      Đợi cho đến khi hai người kia đến trước mặt,Lãnh Tâm Nhiên mới khôi phục lại tinh thần, đầu hơi gục xuống, che giấu tất cả kích động vàkinh ngạc, đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trở về bộ dáng thanh lãnh thường ngày.

      tại, còn chưa phải lúc nhận nhau!

      vốn tưởng rằng còn phải trải qua thời gian gài nữa mới có thể nhìn thấy hai người vôcùng quan trọng với mình nyà, nhưng khôngnghĩ tới lại có thể gặp được trong tình huốngnày. Đối với thầy Trương có ơn dạy dỗ , còn có , đều là những người có vị trí vô cùngquan trọng trong sinh mệnh của .

      " Lãnh Tâm Nhiên, vị này chính là thầyTrương, thầy Trương là sao Bắc Đẩu trong giới học thuật, thầy nghĩ hẳn là em biết thầy ấy."

      Con ngươi trong veo mà lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên mở to, lẳng lặng đứng đó, trênkhuôn mặt trắng nõn có chút kích động nào, dường như là thèm đế ý đến bất cứviệc gì.

      "Thầy Trương, chào thầy!"

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Triều, Lãnh Tâm Nhiên mặt chút thay đổi cúingười thấp kính chào thầy Trương. Nếu làngười khác làm động tác này, ông cảm thấycực kỳ bình thường, bởi vì thân phận của thầyTrương quá tôn quý. Nhưng mà tại,lại là tiểu quái vật có thể quyền đánh giáo viên chủ nhiệm, có thể dễ dàng đạt giải nhất cuộc thi toán toàn quốc này, chẳng lẽ thầyTrương có ý nghĩ quan trọng nào đó với em ấy?

      Thầy Trương vẫn nghiêm túc, nhìn nhìn thấy côgái gần yếu trước mặt lại kích động đếnthiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cảnh tượng này quen thuộc biết bao, năm đ1, lần đầu tiên ông nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên cũng là cảnh tượngnhư vậy. gầy gầy nho , vẻ mặt nhàn nhạt, người tản mát ra loại khíthể cao quý cùng với ánh mắt trong veo mà lạnhlùng hấp dẫn ông, nghĩ tới bây giờ,ông lại gặp được đứa có ánh mắt giống như vậy, đáng tiếc, người ông gặp trước kia, mất.

      Cảm giác được giống Lãnh Tâm Nhiên, vẻmặt của thầy Trương dịu xuống: "Em có đồng ýlàm học trỏ của thầy ?"

      Như viên đá ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng, câu đó, khiến cho Nghiêm Triều lảođảo suýt té. Những người lãnh đạo của bộ giáodục lúc trước nhận ra thầy Trương cũng dùng vẻ mặt dám tin nhìn Lãnh TâmNhiên. Tuy lúc nãy bọn họ nhận ra ông lão tuổi già sức yếu kia là ai, nhưng mà lúc này,sau khi nghe lời giới thiệu của Nghiêm Triều,bọn họ đều nhận ra, ông lão trước mắt này, chính là hiệu trưởng tiền nhiệm của Trường Đại học X thầy Trương.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng sững sốt. tham gia cuộc thi này chỉ vì muốn cho kẻ khác bàihọc, nhưng nghĩ tới lại hấp dẫn chú ý của thầy Trương. Kiếp trước, thầy Trương cũng muốn nhận mình làm học trò, Thần chính là học trò của ông, chỉ là về sau do Diêm Môn gặp chuyện may nên phải bỏ qua cơ hội thilàm nghiên cứu sinh, nghĩ tới sau khi trọng sinh lại có cơ hội này! Trong lúc này, có chút kích động khó kiềm chế.

      "Thầy Trương, thầy....."

      Lãnh Tâm Nhiên quanh co, có chút hoài nghi mình nằm mơ. Những chuyện bỏqua này, có cơ hội để làm lại sao?

      "Thầy xem bài thi của em, em rất có nănglực, là thiên tài chân chính. Nhưng thiên tài nhất định có thể thành tài, cho nên, thầy muốn tham dự vào con đường thành tài của em, biết em có để ý hay ?"

      Thầy Trương cười tít mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      Nghiêm Triều rốt cuộc nhịn được: "LãnhTâm Nhiên, em ngây ngẩn gì thế. Mau đồng ý , thầy Trương cư nhiên lại đồng ý nhận emlàm học trò, đó nghĩ chuyện tốt người thườngkhông dám nghĩ tới đó, em còn do dự gì chứ?"

      Lãnh Tâm Nhiên quả do dự, mặtlà do quá kinh ngạc, mặt khác là bởi vì biết có nên đáp ứng thầy Trương haykhông. Thầy Trương là ân sư của , nhưnghiện tại có chuyện quan trọng phải làm, nghĩ muốn dùng thân phận của người ngoàicuộc điều tra chuện nội gián. Bất quá, nghĩ lại, dù sao sau này cũng muốn đến thành phốA, muốn đến trường tốt nhất ở thành phố A đểhọc. Như thế, đến lúc đó vẫn có thể tiếp tụchọc tập. tại trở thành học trò của thầyTrương, phải là chuyện tốt nhất cữ lưỡngtiện sao? Có thân phận là học trò của thầyTrương, có lý do tốt để tiếp cận những ngườoi này, muốn điều tra chuyện gì cũng dễdàng hơn rất nhiều.

      "Tiểu Nghiêm này." Bộ trưởng bộ giáo dục rốtcuộc cũng phục hồi lại tinh thần sau cơn chấnđộng, giọng gọi tên Nghiêm Triều.

      Nghiêm Triều lập tức phản ứng kịp, mặc dù có chút muốn nhưng vẫn giới thiệu: "ThầyTrương, đây chính là lãnh đạo của bộ giáo dục thành phố C chúng em, vị này là bộ trưởngVương, vị này...."

      Thầy Trương có cầu rất nghiêm khắc vềhọc thuật, nhưng tính tình của ông cũng phải quá cổ hủ, mà còn rất thẳng thắn thoải máichào hỏi những người kia, đồng thời giới thiệu Dạ Mộc Thần với những người ở đây.

      "Em Lãnh Tâm Nhiên, em có đồng ý trở thànhhọc trò của thầy ?" Hàn huyên với mấyngười kia vài câu, thầy Trương lại dời lực chú ý đến Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ thông suốt mọi chuyện, ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn trắng nõn mang theo nụ cười nhợt nhạt khó có được: " Đây là vinh hạnh của em, có thể trờ thành học trò của thầy Trương, đó là chuyệnngười bình thường dám nghĩ đến, về sau xin thầy chỉ bảo nhiều hơn."

      Thầy Trương thỏa mãn cười lớn: "Được, tệ tệ. Tới đây, thầy giới thiệu với em, người này chính là đàn của em Dạ MộcThần, tuy cậu ta tốt nghiệp, nhưng về sau có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm cậu ta. Quan hệ của cậu ta ở thành phố A rất rộng, làm việc gì cũng thuận tiện hơn." Đối mặt với người đàn ông từng ở chung sớm tối với , Lãnh Tâm Nhiên khó khăn che cảm xúc dâng tràocủa mình, giọng gọi câu: "Đàn !"


      Dạ Mộc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, cònlạnh lùng hơn so với Lãnh Tâm Nhiên. Từ trước đến giờ vẫn thế, trừ khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, chưa bao giờ cười, mắt nhìn người khác cũng trong suốt mà lạnh lùng, giốngnhư vương giả cao cao tại thượng, chỉ có thểngắm nhìn mà thể đến gần. Nhưng khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên khác, tuy vẫn hay trầm mặc, nhưng ánh mắt lại ôn nhunhư nước. Hai người sống chung với nhau giống như đôi vợ chồng già giúp đỡ nhau lúc hoạnnạn, ấm áp mà ngọt ngào.

      Đối mặt với giống với người trong lòng,ánh mắt của Dạ Mộc Thần lóe lên, nhưng chỉ xa lánh nhàng gật đầu: "Ừ."

      Chỉ là, bộ dạng này của , khiến cho tâm tìnhcủa Lãnh Tâm Nhiên càng thêm kích động. biết, từ trước đến nay khi đối mặt với người ngoài luôn như thế, đây mới là quen thuộc. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt tuấn tú tiều tụy kia, lòng của lại đau. Mấy tháng qua, gầy rất nhiều! Cặp mắt màu xanh luôn tản mát ra vẻ lười biếng mị hoặc kia, trầm tĩnh khiến cho người khác thương tiếc, tiềutụy như vậy, trước kia rất hiếm khi nhìn thấy. Là vì mình sao?

      Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ hoài nghi ngườiđàn ông này. Nếu người có thể tin tưởngtrên đời này, tuyệt đối chỉ có . Từ lúc mườimấy tuổi biết , sau đó từ từ phát triển đến khi sống chung chỗ, nguyện ý chết vì , tin tưởng cũng thế. muốn thống nhất hắc đạo cả nước, cũng gia nhập Diêm Môn theo . Vì Diêm Môn, thậm chítrả giá bằng chính sinh mạng của mình, cho tớibây giờ, cũng chưa từng hối hận.

      Cảm nhận được vẻ tiều tụy của Dạ Mộc Thần, thầy Trương cũng có cách nào. Ông là bạn với ông nội của Dạ Mộc Thần, có thể là ông nhìn Dạ Mộc Thần lớn lên, khi đếntrường nhận làm học trò, thậm chí sao đó quen biết Lãnh Tâm Nhiên cũng là do chịuảnh hưởng của . Nhưng mà tại, đứa họctrò luôn hăng hái ai bì nổi nyà, lại trở nênhồn bay phách lạc, vô tình như vậy.

      Sợ đứa vô cùng có tài này tiếp tục suy sụp,ông mới quyết tâm dẫn tới thành phố nàygặp người đoạt giải trong cuộc thi toán. Hy vọng, thay đổi hoàn cảnh mới, cậu ta có thể từ từ quên đau khổ khi mất tình cảm chânthành kia.

      Trước kia thầy Trương luôn nghĩ ra vì sao hai đứa học trò đắc ý nhất của mình lạimuốn gia nhập hắc đạo, cho tới bây giờ, ôngvẫn hiểu, nhưng mà, nhìn ánh mắt hối hận của bọn họ, ông gì cả. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mỗingười đều có sứ mệnh của mình, người ngoàivẫn chỉ là người ngoài, nhìn được, thểtham dự quá nhiều. Tin tức hiệu trưởng tiền nhiệm của Đại học X muốn nhậm Lãnh Tâm Nhiên làm học trò lan truyền trong trường học rất nhanh.

      So với chuyện tới kia Lãnh Tâm Nhiên đạtđược giải nhất tất cả các môn của cuộc thi toàn quốc, chuyện lần này càng chấn động hơn. Dùsao, vào trường đại học cũng là mục tiêu trong mắt tất cả các học sinh, hơn nữa đây còn là trường đại học đứng đầu cả nước. Trước kiacũng có những thầy giáo đến chiêu sinh những học sinh trúng tuyển, nhưng đều là những giáoviên phụ trách việc tuyển sinh, tại người này, là hiệu trưởng tiền nhiệm của Đại học X, làvì giáo viên được xem như thần thánh trong mắt mọi người. Ông ta lại tự tìm đến trường nhận Lãnh Tâm Nhiên làm học trò, là khôngdám tin!

      Tin tức này, chỉ lan truyền khắp trườnghọc, ngay cả tạp chí, tuyền thông cũng rất nhanh biết được chuyện này. Rất nhanh tin này thành đầu đề cho các tạp chí. phải chỉmột thành phố, mà cả nước đều oanh động.

      Phải biết rằng, thầy Trương từng sẽkhông nhận học trò nữa. Nhưng mà tại, ông lại tự mình tìm học sinh bày tỏ ý muốnnhận làm học trò của mình, thân phận họctrò này, nguyên nhân thầy Trương làm như vậy, đều trở thành mục tiêu mà mọi người truy đuổi.

      Tóm lại, dưới ảnh hưởng của thầy Trương,Lãnh Tâm Nhiên vốn nổi tiếng vì cuộc thitoàn quốc càng trở nên bùng nổ. Trong lúc này,gần như cả nước đều biết thành phố A xuất hiệnnữ sinh thiên tài, khiến cho hiệu trưởng tiền nhiệm của Đại học X cũng tìm đến muốn nhậnlàm học trò. Ai cũng có thể được, nhưng muốnlàm học trò của thầy Trương, còn khó hơn lêntrường. Đối với chuyện của Lãnh Tâm Nhiên lần này, tất cả mọi người đều vô cùng quan tâmvà tò mò.

      "Đáng chết!"

      Trong ngôi biệt thự xa hoa, Bắc Âu Hân trực tiếp đá bay bàn trà. Chiếc laptop xinh xắntrên bàn trà cũng rơi xuống, màn hình lóe lênvài cái rồi tắt ngúm.

      Chết tiệt chết tiệt, tại, mạng tivi tất cả đều là tin tức ** kia. Chẳng qua là gặpđược cái vận cứt chó thôi, lại có được hàoquang vô hạn như vậy, là.... khiến tứcchết rồi!

      Bắc Âu Hân lúc này tức giận đến phát điên rồi. Từ đến lớn, bọn họ luôn là muốn gióđược gió muốn mưa được mưa, hơn nữa luôn làtiêu điểm trong mắt mọi người. Người chungquanh chỉ sủng bái mà còn nịnh hót lấy lòng , ngay cả háo sắc kia lúc trước cũng như vậy. Nhưng mà tại, sau chuyện bỏthuốc lần đó, Nhiên háo sắc này gần nhưhoàn toàn thanh đổi thành người khác, chỉ có tính tình thay đổi, lại còn từ đứa ngu ngốc biến thành thiên tài, là, tứcchết rồi!

      Nghĩ đến chuyện háo sắc này khiến chomình chịu khuất nhục, Bắc Âu Hân hận thể đem cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này bằm thây vạn đoạn. Nhưng mà bây giờ, háo sắc vốn yếu đuổi kia lại trở nên giống nữvương, chỉ thu hút ánh mắt của mọi người trong lớp F, ngay cả Dung Thiếu Tuyệt cũng vây quanh ta, thậm chí đến trai cũng thay đổi.

      " Phong, biết ."

      Ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa, Bắc ÂuHân chịu đựng đặt mông ngồi lên cái ghế bẩn, bên bắt đầu kể khổ.

      "Từ khi Lãnh Tâm Nhiên bỏ thuốc trai bịchúng ta phát , Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn xem em vừa mắt. chỉ tìm em gâyphiền toái, còn xấu em với người khác, còn đẩy em vào hồ nước, giờ đây, thậm chí cònchâm ngòi quan hệ của em với trai. Người này, rất đáng hận!"

      Trần Phong đau lòng mắng: "Còn có chuyệnnày sao? Nhiên háo sắc này, biết xấu hổ, còn dám tìm Hân Hân em gâyphiền phức. Yên tâm, nhất định cho nhỏđó bài học, nếu , để đó tiếp tục khi dễ người khác làm sao bây giờ?"

      Bắc Âu Hân có chút "khỏ xử" cắn cắn cánh môimềm mại. "Đúng vậy Phong, như vậy tốt. Nhưng bây giờ Lãnh Tâm Nhiên rấtbiết đánh nhau, mà gần tay ta còn tỏa sángnhư vậy, nếu ta báo lại với hiệu trưởng tốt."

      Trước kia trai rất hiểu , luôn đối xử ôn nhu với . Nhưng mà lần trước, trai lại vì Nhiên háo sắc kia hung dữ với mình. Bắc Âu Hân càng nghĩ càng giận, gối ôm tay cũng bị xoắn lại chặt, sắc nữ của nữgiúp việc bên cạnh trắng bệch rồi. Các đãđược chứng kiến thủ đoạn bề ngoài ônnhu thanh thuần này, mỗi lần tâm tình tốtđều đem các ra trút giận. tại biếtlà ai chọc cho tiểu thư tức giận, nên các lạichịu xui xẻo rồi.

      "Đem điện thoại đến đây cho tôi."

      Bắc Âu Hân tuyệt đối phải kẻ biết néngiận, cho nên rất nhanh ra quyết định. Vươntay để nữ giúp việc cầm điện thoại tới chomình, sau đó gọi cú điện thoại.

      "A, ở đâu? Em có việc muốn tìm . cần qua đây, em tìm . Ừ, là ngaybây giờ."

      Sau hồi chuyện xong, Bắc Âu Hân liềncúp điện thoại, sau đó lấy chìa khóa từ tay nữgiúp việc trước mặt, kiêu ngạo bước ra ngoài: "Hân Hân, em tìm có chuyện gì?"

      Nhận được điện thoại của Bắc Âu Hân, TrầnPhong vô cùng vui sướng. Từ lúc học sơ trung bắt đầu vẻ đẹp tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân, nhưng vì thân phận nên vẫn chưa thổ lộ với . Nhưng mà lúc này, nữ thần trong lònglại chủ động gọi điện cho mình, sao có thể khiến cho phấn khích cho được? Vốn làđang cùng mấy em chưa trò chơi trongquán, nhận được điện thoại liền chạy ra cửa chờđây. Tuy nhiên phải hơn mười phút sau, mới nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ quen thuộc kia.

      Chẳng thèm để ý đến việc chào hỏi các em liền trực tiếp xông tới, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng.

      Ánh mắt của Bắc Âu Hân rất cao, rất thích nhìn những người lấy lòng mình. Người côthích phải là người đàn ông vô cùng đặc biệt,giờ nhìn thấy vẻ nịnh nọt của Trần Phong, tronglòng cảm thấy ghê tởm, nhưng lại biểu ra mặt, vẫn yểu điệu như cũ: " Phong, trong lòng em rất phiền, muốn tìm người chuyện phiếm.

      "Gần đây trai luôn nhốt mình trong phòngkhông thèm để ý đến em, ba và mẹ đều ra nướcngoài làm việc, trong nhà chỉ còn mình em, ngay cả muốn chuyện cũng có bạn."

      thể , diện mạo của Bắc Âu Hân cực kỳ ưu tú. Nếu , hẳn thể trở thành hoa hậu giảng đường của trường. Hơn nữa diện mạo của lại vô cùng thanh thuần, như bộ dáng đáng thương bây giờ, phối hợp với thanh nũng nịu, quả giống như cựcphẩm, trong nháy mắt giết chết Trần Phong rồi.

      Trần Phong nghĩ tới còn có thể phát sinhloại chuyện tốt này. Hân Hân lại tìm mình nóichuyện phiếm? Chuyện tốt như vậy lại rơixuống đầu mình, khuôn mặt nhịn được lộ ra nụ cười ngây ngốc: " có gì, về sao muốn tìm người chuyện có thể tới tìm . Cứ kêu là tới, lần sau chỉ cần gọi điệncho là được, qua tìm em, cần em phải ."

      Dưới ánh mắt đầy lửa nóng của Trần Phong,Bắc Âu Hân thích hợp "đỏ bừng" mặt. "AnhPhong, tốt."

      Trần Phong càng thêm hồn bay phách lạc, nhịnkhông được muốn nắm tay Bắc Âu Hân. Mắt của Bắc Âu Hân lóe lên, vừa vặn né tránh tayđối phương, sau đó xấu hổ cắn môi: "AnhPhong......."

      Nghe ra vẻ cầu xin và khó xử tron giọng của , Trần Phong cũng miễn cưỡng, chỉ làtâm tình tại tốt vô cùng. Chuyện đàn ôngmuốn là nhất chính là tỏ ra mạnh mẽ trước mặtngười mình thích, Trần Phong cũng ngoại lệ. Lần trước ở sân thể dục muốn đứng ratrút giận thay Bắc Âu Hân lại bị Lãnh Tâm Nhiên đánh cho trận nên cảm thấy vô cùng nhục nhã, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo thù. tại, lại thêm vẻ mặt u buồn của Bắc Âu Hân, càng khiến nổi trận lôi đình, khôngquan tâm đến gì khác.

      "Hân Hân, em đừng lo. Con Lãnh TâmNhiên chết tiệt đó giải quyết giúp em. Chỉ cần ta xuất trong trường này nữa, là được rồi. Về sau Hân Hân có thể tiếp tục làm tiểu công chúa vui vẻ, cho nên khôngcần lo lắng. là kỵ sĩ của Hân Hân, nhất định bảo vệ em tốt."

      Bắc Âu Hân xoay đầu theo bản năng, đương nhiên cảm giác lúc này của phải cảm động, mà là cảm thấy ghê tởm. Trong lòng ,mặc kệ Trần Phong có đối tốt với mình thế nào cũng chỉ là thân phận người hầu, kẻ tôi tớlại dám có ý nghĩ này với mình, quả là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

      Vì để đạt được mục đích, Bắc Âu Hân chịuđựng cảm giác ghê tởm và chán ghét chuyệnvới Trần Phong rất lâu, cũng bày tỏ lòng biết ơn và tỏ ra thẹn thùng, khiến cho Trần Phong vuisướng tận trời.

      Vụng trộm liếc nhìn đồng hồ, tính được ở cùng Trần Phong được khoảng giờ, cuối cùng Bắc Âu Hân cũng nhàng thở ra giốngnhư vừa hoàn thành nhiệm vụ: " Phong, emphải về rồi. Nếu em ra ngoài quá lâu mẹ lo lắng."

      Trần Phong hề nghi ngờ, ôn nhu gật đầu: "Ừ, được, Hân Hân để đưa em về. Chuyện Lãnh Tâm Nhiên em cần lo lắng, giải quyết, để ta có cơ hội xuất hiệntrước mặt em nữa đâu."

      " cần, Phong, cứ tiếp tục chơivới bạn . Em kêu người tới đón là được rồi."

      xong, hơi chần chờ, sau đó nhàng lôikéo tay Trần Phong, rồi mới xoay người rời .

      Trần Phong đứng trong gió, giống như được ănxuân dược, phấn khởi đến mức hận thể ngửa mặt lên trời hét lớn.

      "Oa, Trần thiếu, vị mỹ nữ vừa rồi là bạn của cậu à? sai, so với những hoahậu giảng đường của trường mình còn đẹp hơnnhiều." Mấy thanh niên cùng chơi trò chơi vớiTrần Phong tới, khoát tay lên vai TrầnPhong, nhìn bóng dáng thướt tha của Bắc Âu Hân, cười dâm tà.

      Đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu, vừa thấymấy người bạn dùng loại giọng điệu này vềngười trong lòng của mình. Trận Phong lập tức giận tái mặt: " bậy bạ gì đó, cho phép dùng loại giọng điệu này về Hân Hân. Đúng rồi, tôi có chuyên muốn tìm các cậu thương lượng."

      Bạn của Trân Phong, đều là những người có gia cảnh giàu có, điểm tương đồng là luôn thích gây chuyện thị phi. Dù sau cũng có người theo dọn tàn cuộc cho họ, cho nên hề sợ hãi, tùy ý mà phóng túng.

      "Con muốn đến Đại học X?"

      Hàn Thu SInh ngồi sofa, gương mặt tuấn túkhông thể che giấu vẻ phẫn nộ. Lãnh Tâm Nhiên đặt túi sách xuống, vẻ mặt nhàn nhạt:"Ừ." đồng ý với thầy Trương, sau khi tốtnghiệp trung học đến Đại học X học. Vốn làthầy Trương muốn để cho ngay lúc này, nhưng muốn bỏ rơi đám người lớp F, cho nên phải kéo dài thêm thời gian nữa. hề thấy ngoài ý muốn khi người đànông này biết chuyện này, dù sau ở trường cũng có người của ông ta.

      "Vì sao cho ta biết? Có gì tốt chứ? Rời nhà xa như thế, đến đại học A , đại học A cũng là trường số số hai cả nước, còn gần nhà, con đến đó ta y6en tâm hơn. Đến lúc đó con có thể về nhà, ở nhà điều kiện tốt hơn nhiều so với ở trường."

      Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của đứa trước mắt, biết vì sao Hàn Thu SInh cảm thấy tronglòng có trận kích động. Ông có cảm giác đôi phương muốn thoát khỏi bàn tay mình, loại cảm giác này khiến ông cảm thấy kinh sợ, ông dám tưởng tượng, nếu mất người trước mắt này, chính mình biến thành bộ dáng gì nữa.

      "Con đáp ứng người khác." Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện Đại học X chắn chắn bị người này phản đối, nhưng cũng để ý. Tuy hề chán ghét người đàn ông này,dù sao, ông ta cũng giúp mình rất nhiều,nhưng mà, chán ghét có nghĩa là chuẩn bị con đường riêng cho mình. Nơi sinh hoạt của phải ở đây, mộng tưởng của là ở thành phố A, đến đó. Chỉ có tìm được nội gián, mới có thể chính thức nhận lại người kia, ở cùng chỗ!

      "Đáp ứng ai?" Hàn Thu Sinh đứng lên, ông nhớvừa rồi mình nhìn qua cửa sổ thấy người đànông đưa người trước mắt về, trẻ tuổi tuấn mỹ,đúng là loại hình các thích. So với ông, ông cảm thấy mình già rồi. Loại cảm giác tự ti này hiếm thấy, khiến cho ông thể làm gì, chỉ có thể lừa mình dối ngườixem như chưa thấy gì cả. Nhưng phản ứng lạnh nhạt lúc này của Lãnh Tâm Nhiên, đâm sâu vào mắt ông, khiên tâm ông đau đớn.

      "Có phải là người đàn ông vừa rồi hay ? Người đàn ông đưa con về nhà? Có phải nó hay ? Là người tên Dung Thiếu Tuyệt sao? Con ở trường học vẫn qua lại rất thân với nó, có phải con thích nó ?"

      Hàn Thu Sinh điên cuồng rồi. Ông vẫn luôn rấtmâu thuẫn, ông biết có tâm tư thể vớiai với con nuôi của mình là đáng xấu hổ,nhưng ông lại có cách nào để khống chếchính mình. Giống như là bị ma ám, lâu trước kia từ lần đầu tiên nhìn thấy , bị nụcười hồn nhiên của mê hoặc. Tuy về sau, từ từ lớn lên, quan hệ với mình ngày càng bất hòa, nhưng loại rung động này, vẫn biếnmất, ngược lại theo thời gian ngày càng trở nêncuồng nhiệt, mỗi khi nhìn thấy , trong lòng liền giống như có con thú hoang kêu gào.

      Phát chút gì đó trong lời của người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên chút hờn giận nhíumày: "Ông điều tra tôi?" Cho tới bây giờ vẫnkhông với ông ta chuyện của Dung Thiếu Tuyệt, nếu phải ông ta điều tra mình, căn bản biết những chuyện này. Lãnh TâmNhiên cực kỳ chán ghét người khác xâm phạm riêng tư của mình, hành động tự ý điều tra mà được đồng ý của này càng chạm đến điều cấm kỵ của . Cho dù người đàn ông trước mắt này là cha nuôi của thân thể này, vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

      "Đại học X nhất định . Chuyện này khôngcó gì để thảo luận hết."

      Cố gắng áp chế lửa giận của mình, bỏ lại haicâu liền trực tiếp trở về phòng. Lần này trở về quả là có người khác đưa, nhưng khôngphải Dung Thiếu Tuyệt hay Triệu Nghị, mà là Thần. Bởi vì tại mình là học trò của thầyTrương, trở thành đàn em của Thần, dưới sắp xếp của thầy Trương, Thần đặc biệt phải lái xe đưa mình về. Tuy dọc theo đường khôngnói gì, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm thấy vôcùng vui vẻ. Dù sau, đây là lần đầu tiên sau vài tháng, có thể ở cùng chỗ với . vẫntrầm mặc như cũ, trừ trước mặt người quen rấtít khi chuyện.

      Tâm tình của vốn tốt, tại lại phátsinh chuyện này, tâm trạng lại bắt đầu trở nênbuồn bực.

      Trở về phòng, lấy ra cuốn nhật ký trong ngănbàn, sau đó nằm giường bắt đầu lật xem.Kỳ nhật ký xem, nhưng mỗi xem đềutìm được chút chuyện gì đó. Ví dụ như, lầnvô tình, phát chuyện bỏ thuốc cũng hề đơn giản như trong tưởng tượng, đứa Bắc Âu Hân đáng ghét kia, trong chuyện này, cũng nhúng tay vào. Cho nên lần đó, cômới kêu Bắc Âu Hàn về hỏi lại em mìnhchuyện bỏ thuốc.
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Khúc nhạc dạo


      Có lẽ vì trong lòng có chút buồn phiền, nênLãnh Tâm Nhiên mất ngủ, sáng hôm sau, vì bị thiếu ngủ, đầu óc choáng vàng, sắc mặt rấtkhông tốt.

      Ra khỏi phòng, phát người đàn ông kia mất. Chỉ là bàn ăn đặt bữa sáng và sữa cho , nhìn thấy cái này, trong lòng củaLãnh Tâm Nhiên run lên nhè . Người đànông Hàn Thu Sinh này, quả đối với vô cùng tốt. Mặc dù có chút tâm tư thuần khiết, nhưng về mặt sinh hoạt lại rất tốt với ,chưa bao giờ bạc đãi .

      Nếu người con mình thường, có lẽ bị ông ta là cho cảm động. Nhưng đáng tiếc, là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, hơn nữa, quan hệ tại của bọn họ, là cha nuôi và con .Loại quan hệ này, trừ bỏ tình thân giữa hai người thể nảy sinh bất cứ tình cảm nào khác.

      Nếu như cần thiết, vẫn muốnquá quyết liệt với người đàn ông này. Dù sao, ông ta cũng là cha nuôi của Lãnh Tâm Nhiênnhỏ, là người có ơn nuôi lớn Lãnh Tâm Nhiênnhỏ, có ân với . phải loại người lấyoán báo ân, cho nên, ở mức độ nào đó, có thể dễ dàng tha thứ cho quá phận của Hàn Thu Sinh.

      Ăn bữa sáng, uống sữa, thu dọn bàn ăn sạch , rửa xong chén bát Lãnh Tâm Nhiên mới xáchtúi ra cửa.

      Trong nhà có người giúp việc, nghĩchắc vì Hàn Thu Sinh lo lắng có người phát hiệnra tâm tư thầm kín của mình. Vừa khéo, Lãnh Tâm Nhiên cũng thích người ngoài chạm đến gian riêng tư của mình, cho nên mặcdù căn nhà lớn này chỉ có hai người vô cùngtrống trải, nhưng lại thấy rất thoải mái.

      "Nữ vương, cậu được chọn vào trường đại họcX rồi, còn đến trường làm gì nữa?"

      Triệu Nghị ôm máy tính bảo bối nháy mắt.

      Kỳ , cậu biết tại sao Lãnh Tâm Nhiên lại như vậy, đơn giản là vì lo lắng cho đám học sinh bọn họ. Nhưng mà, cậu vẫn muốn hỏi,giống như là phải xác định ràng mới có thể an tâm. Khi biết Lãnh Tâm Nhiên được nhận vào trường đại học X cần phải tham gia cuộc thi tuyển sinh đại học năm nay, cảm xúc của Triệu Nghị và các bạn trong lớp bát đầuhỗn loạn. Cậu hiểu suy nghĩ của bọn họ, nếunhư có được sau đó lại mất luôn có cảm giác vô cùng khó chịu, người bình thườngđều muốn chuyện đó xảy ra. Nếu ngay từđầu từng có được, có gì đểmất , nhưng mà, bọn họ lại được cảm giác ấm áp đến từ Lãnh Tâm Nhiên, bọn họ sợ bị bỏ rơi.

      Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa phòng học, cả Triệu Nghị và tất cả mọingười đều nhàng thở ra.

      "Cậu cho rằng là thế nào?"

      Lãnh Tâm Nhiên giận quá hóa cười, khóe miệngnhếch lên, vẻ mặt này khiến cho Triệu Nghị hoảng sợ nhanh chóng lủi mất như con thỏ.

      phải kẻ ngốc, nhìn ánh mắt bất an và mong đợi của mọi người xung quanh, cũng rấtnhanh ý thức được có chuyện gì.

      thẳng đến bục giảng, thanh bình thản:"Đừng tưởng rằng tôi được chọn học đại học là các cậu có thể lơi là. Tuy tôi tham gia thi tuyển sinh nhưng vẫn tiếp tục học ở đây, mãicho đến khi các cậu có thể chứng mình được mình mới thôi. Đương nhiên, cái này có kỳ hạn,tôi chờ các cậu quá lâu đâu, từ giờ đếnkỳ kiểm tra tháng sau còn đến tháng, tôi hy vọng lần thi tháng này các cậu có thể tạo ra được kỳ tích. Yên tâm, tôi bắt các cậu phải vượt qua lớp A, tuy phục nhưngkhông thể thừa nhận, trong khoảng thờigian ngắn tuyệt đối thể vượt qua những người đó được. cầu của tôi, là các cậu có thể vượt qua lớp E. Nếu làm được, sau khi cuộc thi tháng kết thúc, tôi rời khỏi.Đương nhiên, nếu các cậu làm được, tôi vẫn ở cùng các cậu cho đến khi kỳ thi tuyển sinhchấm dứt."

      Thanh của rất thấp, ngữ điệu bình thản, có sức lôi cuốn như các diễn thuyết gia, nhưng mà những lời đó, lại khiến cho toàn bộ mọi người trong lớp đứng lên, liều mạng vỗ tay, lệ rơi đầy mặt.

      Bọn họ tin, chỉ có người trước mắt này, mới chịu chấp nhận bọn họ, tin tưởng bọn bọ. Nếu chuyện này bọn họ cũng làm được, vậy , còn ở lại làm gì?

      chỉ có các học sinh trong phòng học,ngay cả chủ nhiệm lớp đứng ngoài hành lang, nghe được lời của Lãnh Tâm Nhiên cũngkhông nhịn được nước mắt lưng tròng. Kỳ ông cũng rất bất an, tuy ông là trưởng bối củaLãnh Tâm Nhiên, nhưng ông lại thể hiểu được Lãnh Tâm Nhiên, viên ngọcbích thần bí, cho dù có dùng loại máy móc hiệnđại nào cũng thể nhìn thấu vào bên trong, căn bản biết bên trong có gì. Ôngcũng rất sợ Lãnh Tâm Nhiên vứt bỏ bọnnhóc đáng này, trong khoảng thời gian này bọn họ rất cố gắng, ông tin, nếu Lãnh TâmNhiên bỏ rơi bọn họ, rất có khả năng, hết thảy những cố gắng đó đều trở về con số .

      "Được rồi, tiếp tục học ."

      Có chút hiểu tại sao vẻ mặt của bọn họ vừa kích động vừa phức tạp như vậy, LãnhTâm Nhiên hơi nhíu mày, ném lại câu liềnrời khỏi bục giảng.

      "Ngày mai có thời gian ? Mình vớiông ngoại, ngày mai dẫn cậu gặp ông."

      Dung Thiếu Tuyệt tỉnh lại từ trong giấc ngủ,nhìn thấy nữ sinh bên cạnh mình xem mộtbộ sách nguyên văn, sau khi trầm mặc mở miệng.

      phát , càng ngày càng chênh lệch vớingười bên cạnh. biết, nếu cố gắng có thể kéo gần khoảng cách này hay .

      "Được."

      Lãnh Tâm Nhiên khép sách lại gật đầu, nghĩnghĩ lại hỏi: "Ông của cậu thích gì? Hoặc là,ông ấy có kiêng kỵ gì hay ?"

      Nếu đến cửa chào hỏi, vậy phải để lại cho đốiphương ấn tượng tốt, thích làm việc vô ích, đặc biệt là vì nguyên nhânnhảm nhí nào đó mà làm uổng phí công sức.

      Dung Thiếu Tuyệt nghĩ nghĩ: "Ông thích chơicờ. Kiêng kỵ , hình như là có gì, chẳngqua là ông hơi lớn tuổi nên tính tình có chútgiống trẻ con, hy vọng đến lúc đó cậu...."

      Lãnh Tâm Nhiên biết muốn gì, bất quá chuyện này từng trải qua, Lão ngoan đồng, những ông lão càng già tính tình càng giống trẻ con, cực kỳ tùy hứng. Cho nên, chỉ cần ông ấy làm ra chuyện gì thể chấp nhận được, vẫn cho Dung Thiếu Tuyệt mặt mũi.

      "Con Lãnh Tâm Nhiên chết tiệt này, màyra đây cho tao!" khí yên tĩnh trong phòng học, đột nhiên bị thanh rống giận phá vỡ.

      Nghe được các tên trong câu mắng kia, sắc mặt mọi người trong lớp F đều cực kỳ khó coi. Có mấy người tính tình nóng nảy thậm chí muốnlao ra cho người kia bài học rồi. Lãnh Tâm Nhiên có địa vị cực cao trong lòng bọn họ, vậymà lúc này lại có người dám đến lớp F ăn lỗ mãng, là muốn chết!

      So với phẫn nộ của những người khác, thân là đương Lãnh Tâm Nhiên lại vô cùng bĩnh tĩnh. nghe ra được, thanh gầm thét kia, chính là của chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A.

      Nhớ tới tình huống ở phòng hiệu trưởng lần trước, biết, khẳng định là ông thầy cặn bãxông xứng là giáo viên này bị xử lý rồi. Bất quá,ông ta lại dám đến đây lớn tiếng mắng người, có đầu óc.

      Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên mặt chút thay đổi đứng lên, Dung Thiếu Tuyệt giữ chặtbả vai : "Để mình ra ngoài nhìn xem." Lãnh Tâm Nhiên lại nhàng lắc đầu: " cần, là chủ nhiệm lớp A, hẳn là ông ta bị xử phạt rồi. cần lo lắng, ở trước mặt tôi, ông ta làm được gì đâu..."

      khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười yếu ớt: "Lão già đó thiếu tôi nhiều như vậy, nếu thừa dịp này đòi lại còn cơ hội rồi."



      Nghe vậy, Dung Thiếu Tuyệt cũng yên tâm. thực tế, đối với quyết định của Lãnh Tâm Nhiên, chưa bao giờ hoài nghi, khó trách bị Triệu Nghị trêu chọc là "Trungkhuyển".

      Theo sát Lãnh Tâm Nhiên bước ra ngoài phònghọc, mới phát phía ngoài có rất nhiềungười vây quanh, dẫn đầu là chủ nhiệmđầu ngốc kia, phía sau là đám người lớp A. Chẳng qua, ông thầy đầu ngốc bình thường luôn cao ngạo hất mặt lên trời giờ lại trở nên vô cùng nhếch nhách, chật vật. Mái tóc luôn chỉnh tềtrên đầu giờ lại rối loạn, giống như mì sợi, trông vô cùng lôi thôi.

      Vừa nhìn thấy bộ dáng của ông ta, Triệu Nghị liền nhịn được bật cười. , mặt dù cậu học tốt môn văn, nhưng lúc mới vào học cũng được xếp vào lớp A. Thế mạnh khoahọc tự nhiên của cậu quả là tốt đến biến thái. Học lệch môn là tốt, nhưng học lệchmôn đến nỗi có thể kéo thành tích toàn bộ lên tốt đến vậy, đúng là thiên tài!

      Cho nên , lúc đầu, Triệu Nghị là đối tượng nhân tài cần bồi dưỡng. Phải biết rằng, tại, dù học tốt đến mức nào cũng phải thi tuyển sinhđại học. Nhưng chỉ cần bạn đủ tư cách tham gia các cuộc thi lớn đạt được giải thưởng, có người đến mời bạn vào trường đại học để học.Lúc trước, trường học cũng tính toán bồi dưỡngTriệu Nghị như thế. Chỉ là rất may, lớp A lại có vị chủ nhiệm cực phẩm, còn chưahọc hết học kỳ, Triệu Nghị bởi vì xung độtvới cánh tay đắc lực của chủ nhiệm mà bị đá ra khỏi lớp A.

      Chuyện như vậy, cực kỳ thường xảy ra trongtrường. ít khi chủ nhiệm lớp A ý vàoquyền uy của mình, tùy ý định đoạt tương lai của học sinh. Chỉ cần khiến ông ta vui, đều có thể tùy ý bị đá ra khỏi lớp.

      Cũng vì nguyên nhân này, mới khiến tỉ lệ tự sátnhững năm gần đây trong trường ngày càngtăng. Học sinh trung học, đều chỉ là những đứatrẻ, là cột mốc quan trọng nhất để trưởng thành, đoạn thời gian này, nếu được chỉ dẫn đúng hướng, cực kỳ dễ dàng lạc lối.

      đến những học sinh tự sát, chỉ riêng việc dùng thành tích đánh giá tất cả của các giáo viên, cũng tâm tính của các học sinh trong trường ít nhiều thay đổi. Học sinh lớp A giống như vương giả, cao cao tại thượng,xem các học sinh khác ra gì. Còn lớp F nằm ở cuối, bị mọi người giẫm nát dưới chân, bịxem thường.

      Kỳ , trừ thành tích, các học sinh lớp F vô cùng có tài hoa. Thể dục, võ thuật, khiêu vũ, tin học, trong đám bọn họ có rất nhiều người am hiểu những lĩnh vực này, hơn nữa còn giànhđược rất nhiều vinh quang. Chỉ đáng tiếc, những thứ này lại có liên quan tới việc học, chonên mới bị những người trong trường này khinhthường. Bọn phải học trong môi trường tồi tệ nhất, dùng những thiết bị cũ kỹ, bị toàn bộ mọi người phỉ nhổ.

      Đừng nghĩ Triệu Nghị bình thường đều thíchvui đùa, thực tế, đối với chủ nhiệm lớp A này, cậu vô cùng căm ghét, cũng cực kỳ để ý chuyện bị đuổi ra khỏi lớp A. Kẻ thù gặp mặt tức đỏ mắt, lúc này nhìn thấy vị chủ nhiệm caocao tại thường bình thường có bộ dạng chật vậtnhư chó rơi xuống nước, tâm tình của Triệu Nghị vô cùng sung sướng. Tuy cố gắng nhịncười, những khóe miệng lại kéo đến tận mang tai, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo.

      "Mày con chết tiệt này, có phải mày ở phíasau dùng thủ đoạn gì ? Nếu sao tao có thể bị bãi chức chủ nhiệm lớp A?"

      Chủ nhiệm đầu ngốc tức đến mức toàn thân run lên, từng thớ thịt béo ngậy mặt căng ra, càng ghê tởm hơn so với bình thường. Ông đãđợi ở trường này mười mấy năm, trải qua quá trình cải cách nhiều năm, mới có thể từ từ leo lên vị trí tại. Sau khi trở thành chủ nhiệm lớp A, cuộc sống của ông giống như ở thiên đường. Học sinh sợ hãi tôn kính ông, cha mẹ học sinh nịnh hót lấy lòng ông, các giáo viên khác đều đối đãi với ông như lãnh đạo. Toàn bộnhững điều này, đều là vì ông có được thân phận chủ nhiệm lớp A.

      Nhưng mà tại, thân phận này cònnữa, đều là do con chết tiệt trước mắt này,hại ông mất chức vị chủ nhiệm mà ông luôndựa vào sinh tồn này, nếu phải có ngườinói xấu sau lưng mình, sao ông có thể bị đuổikhỏi trường. Nỗi nhục này, sao ông có thể chịu được. Ông dám làm loạn với hiệu trưởng,nhưng con chết tiệt này, ông sợ.

      Bắc Âu Hàn đứng trong đám người, nhìn gần đây bỗng nhiên vô cùng tỏa sáng, nhìnDung Thiếu Tuyệt vẫn theo bên cạnh côgiống như người bảo vệ, khuôn mặt trở nên vặnvẹo. Lúc này, , giống như hai người ở hai thế giới. Nữ sinh luôn dùng ánh mắt sùng bái si mê nhìn mình trước kia, sớm cònnữa. Trước kia biết quý trọng, nhưng mà lúc này, khi mất ánh mắt si mê đó. hối hận, hối hận chính mình biết quý trọng tình cảm hồn nhiên này, hối hận chínhmình nắm chắc cơ hội, mới khiến cho khoảng cách của hai người càng lúc càng xa,giống như người ở hai thể giới, còn giaonhau.

      Vốn dĩ, lấy được giải nhất trong cuộc thi toàn quốc là chuyện vô cùng vinh quang. Trườnghọc này, rất nhiều năm xuất giảithưởng lớn như vậy rồi. Nhưng lại xuất giải thưởng huy hoàng trong lịch sử này, so với đạtđược giải nhất tất cả các môn giải nhất của đáng nhắc đến. Nếu là người khác,có thể cảm thấy ghen tị. Nhưng người đó lại là , là nữ sinh luôn muốn hấp dẫn lực chúý của mình, khiến cho lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Trước kia luôn tự phụ, cảm thấy đối phương xứng với mình. Nhưng mà tại, khi trút bỏ lớp áo khoác của con vịt xấu xí, hào quanh tỏa ra bốn phía, lại phát , ra, cho đến nay, người kém cỏi xứng, luôn là mình!

      Nhìn chủ nhiệm gầm thét với , nếu là trước kia đến chuyện giúp chủnhiệm. Nhưng mà tại chỉ cảm thấy phẫn nộ, rốt cuộc cũng biết được tầm quan trọng của người kia đối với mình, nhưng mà, vẫn thể đứng ra, có sợi dây vô hình trói buộc , khiến cho chỉ có thể đứng như trời trồng chỗ.

      Tuy nhiên, khác với Bắc Âu Hàn, nghe đượcnhững lời vũ nhục của chủ nhiệm đầu ngốc đốivới Lãnh Tâm Nhiên, Dung Thiếu Tuyệt khôngchút do dự liền đứng dậy, Triệu Nghị và tất cảcác học sinh lớp F phía sau đều dũng vẻ mặtphẫn nộ trừng mắt nhìn chủ nhiệm đầu ngốc, hận thể đánh ông ta trận cho hả giận.

      "Bỏ chức vụ chủ nhiệm của ông, là quyết định của hội đồng lãnh đạo nhà trường, có quan hệ gì tới tôi chứ. Bất quá, trái lại quyết định này lạivô cùng chính xác, tôi hề nhìn ra ông cónăng lực gì để làm chủ nhiệm lớp."

      Cảm giác được phẫn nộ và bảo vệ của các bạn học, khóe mắt của Lãnh Tâm Nhiên conglên, nhàn nhạt trào phúng . Tuy lạnh nhạt, nhưng lời lại cực kỳ độc ác, muốn đấu võmồm với , còn phải tập luyện thêm mới được.

      "Nếu phải là con chết tiệt mày thìcòn ai nhiều chuyện, khiến cho tao mất chức? Con chết tiệt này, tao đây ngứa mắt màylâu lắm rồi, cho mày bài học màykhông biết thế nào là trời cao đất dày."

      phẫn nộ cộng thêm bị chọc tức, lão chủ nhiệm bình thường luôn cho mình là đúng lậptức kích động xù lông lên. Trực tiếp xông tớinghĩ muốn tát cho Lãnh Tâm Nhiên mấy bạt tai.

      Cảnh tượng này, căn bản nên xuất hiệntrong trường học, ngược lại giống như lũ côn đồ kéo bè kéo cánh đánh nhau. "Lãnh Tâm Nhiên,mày biết xấu hổ, chỉ biết dùngnhững thủ đoạn hạ lưu. Vốn là muốn quyến rũBắc Âu Hàn, giờ lại dùng thủ đoạn đối phó thầy chủ nhiệm, người như mày, nên cút khỏi trườnghọc."

      Đa số những học sinh lớp A đều có thù vớiLãnh Tâm Nhiên, mà trong đó, mấy nữ sinh nhưBắc Âu Hân và Giang Sảng càng ác liệt hơn.Lúc này, Bắc Âu Hân gì, Giang Sảnglại nhịn được làm người đầu tiên mở miệng. ghen tị, con này cái gì cũngkhông bằng mình, lại có thể trở thành nhân vậtđứng đầu được mọi người biết đến. tivi, tạp chí đều là tin tức về ta, thể thừa nhận, kỳ bản thân mình khôngchỉ phẫn nộ, mà còn rất lo sợ. quêntrước kia mình làm gì Lãnh Tâm Nhiên. tại thời thế thay đổi, Lãnh Tâm Nhiên trở nên nổi tiếng như vậy, khó đảm bảo ta lôi ra nợ cũ. Cho nên, trước tiên phải đuổi connhỏ Lãnh Tâm Nhiên này ra khỏi trường học.

      Giang Sảng vụng trộm tính toán, nhưng vẻ mặtlại phẫn nộ, giống như Lãnh Tâm Nhiên thậtsự làm ra loại chuyện nào đó vô cùng khó coi.

      "Đúng thế, trước kia nhìn thấy nam sinh là tỏtình, nam sinh cả lớp gần như bị ta tỏ tình hết. Về sau lại bỏ thuốc Bắc Âu Hàn để có thểphát sinh quan hệ với cậu ta, nữ sinh như vậy, quá biết xấu hổ rồi, đê tiện khôngbiết tự trọng."

      Tuy những kẻ lớp A tốt chút nào, cực kỳ cho mình là đúng, nhưng bọn họ lại có mộtphẩm chất rất kỳ quái. Đó chính là thời điểmđối phó với người ngoài lại vô cùng đoàn kết,luôn bài xích người ngoài. Nếu đặt lên những người bình thường, đây là phẩm chất vô cùngtốt. Tập thể đoàn kết mới có thể tiến bộ. Nhưng đoàn kết của lớp A lại vô cùng méo mó, chỉ đơn giản như thế, mà là do bản thân mỗi người đều cảm thấy chột dạ nên mới xảy ra tình huống này.


      chỉ Giang Sảng, mà bọn họ đều sợ. Bọn họ sợ Lãnh Tâm Nhiên trả thù bọn họ, lo lắngvinh quanh của mình bị Lãnh Tâm Nhiêncướp . Trước kia việc vu oan cho Lãnh TâmNhiên bọn họ đều có tham gia, Lãnh Tâm Nhiên chính là cái gai trong lòng bọn họ, nếu khônggiải quyết cảm thấy bất an.

      Dưới ủng hộ của các học sinh, chủ nhiệm đầu ngốc càng thêm càng quấy. Nhưng mà, tay ông ta vừa giơ đến trung, còn chưa chạmđược đến quần áo của Lãnh Tâm Nhiên bịDung Thiếu Tuyệt cản lại.

      Tuy Dung Thiếu Tuyệt chỉ là thiếu niên mườibảy mười tám tuổi còn đối phương là ngườitrưởng thành, nhưng từ được huấn luyệnnên rất dễ dàng khống chế cánh tay của ôngta, tiện tay vung lên, đẩy đối phương cái, ông ta lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      Tình huống này, khiến cho mặt của chủ nhiệmđầu ngốc càng đỏ hơn, ánh mắt nhìn Lãnh TâmNhiên và Dung Thiếu Tuyệt mang theo loại thù hận thể ăn tươi nuốt sống. Mà những học sinh lớp A, lại sợ hãi dám ra tay, chỉ dám tiếp tục dùng miệng ra oai.

      "Đúng vậy, Lãnh Tâm Nhiên mày còn nhớ rõlúc trước mày từng rủ tao ra ngoài mướn phòng ? Bất quá dáng người của mày quákém, nhìn chút tao chịu nổi rồi. Nhưng mà, tao nghĩ, người được mày rủchắc cũng ít đâu nhỉ. Nếu , cũng đói khát đến mữc phải bỏ thuốc ngườikhác. Mày thèm khát như thế sao?"

      nam sinh cười xấu xa . Ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên hơi nheo lại, chuyện này, hìnhnhư là từng nhìn thấy trong nhật ký. Nếu cônhớ lầm, trước kia Lãnh Tâm Nhiên từng thiếu chút nữa bị nam sinh trongtrường cưỡng gian. Cũng vì chuyện này, nên ấy mới Bắc Âu Hàn. ra, là nam sinh này sao? Đây là nam sinh được ấy tỏ tình nhưng lại đề nghị mướn phòng? khôngphải Lãnh Tâm Nhiên , đối với nhữngchuyện trước kia có bất kỳ cảm giác nào. Nhưng mà, nếu như chiếm giữ thân xác của Lãnh Tâm Nhiên , vậy , ở mức độ nào đó, báo thù cho ấy. Đặc biệt làmột tên cặn bã ức hiếp nữ sinh như thế, vậy thìcàng thể buông tha rồi.

      Vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là trong conngười đen nhánh lại sắc hồng, đểý đến chủ nhiệm đầu ngốc kêu gào mà đithẳng đến trước thể trận của lớp A, tìm được nam sinh vừa mới mở miệng chuyện kia:" tôi rủ mướn phòng?"

      Nam sinh kia nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên đến bên cạnh mình, hoảng hốt chút nhưng sau đó vẫn phản ứng kịp. Dùsao những người khác cũng tin tưởng lời của ta, có gì phải sợ chứ.

      "Sao chuyện mày làm mà mày cũng nhớ thế? Vốn là tỏ tình với tao bị cự tuyệt, màylại nghĩ muốn dùng thân thể để quyến rũ tao, muốn thuê phòng với tao. Tao cũngkhông phải là người đói bụng ăn quàng như thế,lúc mày tỏ tình với tao có rất nhiều người nhìn thấy. Lúc mày rủ tao mướn phòng, bạn củatao cũng ở đó."

      Nam sinh đắc ý xong, thuận tiện chỉ chỉ vào nam sinh mặt rỗ đứng cách đó xa ý người kia chính là nhân chứng của mình.

      Theo hướng chỉ của , Lãnh Tâm Nhiên thấyđược khuôn mặt rỗ đầy vẻ dâm đãng, saukhi nhớ lại mới phát ra chuyện rất thú vị. Các người gọi là nhân chứng này, là người đầu tiên giáo huấn từ sau khi trọngsinh. cước lúc ấy, cũng đủ cho ta nằmviện mười ngày nửa tháng, nghĩ tới sau khi lành sẹo liền quên đau, vậy , nên cho hắnmột bài học mạnh hơn nữa. Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, vẻ mặt trầm thấp: " tôi rủ mướn phòng? cũng nhìn lại mìnhmột chút xem mình có bộ dáng thế nào. Mắt lệch mũi tẹt miệng ếch, còn có cái miệngthối ghê tởm, nghĩ rằng mắt tôi bị mù sao?Huống hồ, đến chuyện mướn phòng, ngượclại tôi nhớ đến chuyện, trước kia lúc rãnhrỗi nhàm chán tôi chơi trò tìm người khác tỏtình, từng có người cầu mướn phòng."

      Dưới nhục mạ của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt nam sinh biến đổi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, chẳng qua là cánh tay bắt đầu run lên.

      "Nhưng mà tôi lại từ chối, chỉ là nghĩ tới, ngày hôm đó sau khi tan học, tôi lại bị đámnam sinh ngăn lại, cầm đầu chính là nam sinhtôi từng tỏ tình. ra, sau khi bị tôi từ chối, ta thẹn quá hóa giận tìm mấy nam sinh tớimuốn đồng thời làm chuyện xấu với tôi."

      Tuy là chuyện này vi phạm đến cả pháp luật,nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại ra vô cùng bình thản. Khiến cho người khác cảm thấy giống nhưcô chuyện gì đó quan trọng. thực tế, chuyện này đúng làkhông có bất cứ quan hệ nào với . Bởi vì, người gặp phải những chuyện này, phải , mà là Lãnh Tâm Nhiên chết kia.

      Theo như trong nhật ký, lúc đó ấy cảm thấy vô cùng nhục nhã và tuyệt vọng, nếu cósự xuất của Bắc Âu Hàn, có lẽ trong sạch của ấy bị hủy. Lời của Lãnh TâmNhiên, khiến cho những người xung quanh ồ lên trận.

      Tuy môi trường sinh hoạt bình thường của bọnhọ chỉ đơn thuần là sách vở, nhưng loạichuyện phạm pháp như cưỡng gian này vẫnkhông dám làm. Đương nhiên, can đảm của Lãnh Tâm Nhiên cũng khiến cho bọn họ kinhngạc, có nữ sinh nào, dám chuyệnmình thiếu chút nữa bị cưỡng gian bằng giọng điệu nhạt như vậy. Dù sao, tuy đích thựccô chưa bị cưỡng gian, nhưng lòng người và dư luận lại vô cùng thị phi, có thành , thành có, đen thành trắng, cái gì cũng có khả năng.

      Mặc dù có dự cảm Lãnh Tâm Nhiên ra những chuyện này, nhưng nam sinh kia lạikhông nghĩ tới dám trước mặtnhiều người như vậy. Sau khi xong, chỉ phải chịu đựng ánh nhìn chằm chằmcủa mọi người, mà trong đó còn có vài ánh mắt sắc như dao khiến cho chân của mềm nhũntrực tiếp ngã ngồi mặt đất.

      "Mày láo! hưu vượn, sao tao có thể làm ra chuyện đó? Mày đừng có gây ra chuyệnthị phi rồi vu oan cho người tốt."

      Nam sinh kia mạnh miệng nhất quyết khôngchịu thừa nhận. Lãnh Tâm Nhiên cũng khôngsốt ruột, ngược lại xoay người nhìn về Bắc ÂuHàn lâu rồi gặp. Cảm giác được ánhmắt của , Bắc Âu Hàn sửng sốt, vẻ phẫn nộtrên mặt từ từ dịu xuống. Nhưng mà, đợihắn nghĩ sản sinh ra bất cứ ý tưởng lãng mạnnào, bị thanh lạnh nhạt của Lãnh TâmNhiên cắt đứt.

      "Bạn Bắc Âu Hàn, cậu còn nhớ có lần cậu cứumột nữ sinh bị khi dễ trong con hẻm ?Chỉ là lúc đó phải cậu tự mình cứu, mà là vệ sĩ của cậu." Lãnh Tâm Nhiên như vậy,rốt cuộc làm hé lộ ra chân tướng của câuchuyện cũ phủ bụi từ lâu.

      Trước kia hiểu nỗi, vì sao Lãnh Tâm Nhiên lại say mê Bắc Âu Hàn đến vậy. Vềsau, từ trong nhật ký, rốt cuộc cũng tìm được đáp án. biết chuyện Lãnh TâmNhiên thiếu chút nữa bị bạn học cưỡng gian, cũng biết được trong chuyện ngoài ý muốnlần đó, Bắc Âu Hàn xuất làm hùngcứu mỹ nhân.

      Thanh danh háo sắc của Lãnh Tâm Nhiên nhỏkhông phải là giả, từng bày tỏ với rấtnhiều nam sinh. Nhưng cách nghĩ của lại vôcùng đơn thuần, sau khi ngoài ý muốn phát hiệnra tâm tư thầm kín của cha nuôi, luôn lo lắngđề phòng sợ xảy ra chuyện tốt nào đó,cho nên, muốn tìm người có thể bảo vệ mình. rất cần được bảo vệ, cho nên mới tỏ tình với những nam sinh ưu tú này. Cho nên, gắng thi vào lớp A, bởi vì biết địa vị của Hàn Thu Sinh, cảm thấy, chỉ có những nam sinh ưu tú có tươi lai tươi sáng mới có thể bảo vệ được mình, đưa mình thoát khỏi bàn tay củaHàn Thu Sinh. Cách nghĩ của rất đơn giản, chỉ muốn có người có thể bảo vệ mình màthôi, nhưng lại biết, xã hội này, nhữngngười vĩnh viễn thay lòng đổi dạ sựrất ít.

      Thực tế rất phức tạp, có những thứ tưởng chừng như tốt đẹp, ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Sở dĩ côấy chọn nam sinh này, là vì ta từng cầm giúp quyển sách. ấy liền cho rằnghắn là người tốt, nếu ở cùng chỗ với sẽan toàn. Nhưng mà, ấy lại nghĩ tới, cầu đầu tiên mà nam sinh mình bày tỏ đưa ra chính là mướn phòng sau giờ học. Cho tớibây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, cảm thấy vô cùng kinh sợ và tuyệt vọng, nhưng mà, cũng nghĩ, chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau. từ chối cầu của nên sau giờ học thiếu chút nữa bị cưỡnggian. Ngay tại thời điểm tuyệt vọng cho rằngmình bị hủy diệt, Bắc Âu Hàn lại xuất giống như bạch mã hoàng tử.
      ChrisPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :