1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39


      Trong sân bay thành phố A, đội cái mũ trông vô cùng nổi bật. phảivì quần áo bên ngoài, mà do khí thể người . Loại khí chất lạnh như băng đến nỗi người cách xa ngàn dặm cũng chống cự được,kết hợp với vóc người gầy yếu, là đặc biệt.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng để ý nhữngchuyện này, trở về thành phố quen thuộc lần nữa, tâm tình của rất phức tạp.

      Đây là nơi sinh ra và lớn lên, nhưng chỉ qua mấy tháng, lại trở nên vô cùng xa lạ. Khôngchỉ vì thành phố phát triển khiến cho cảnh vật xung quanh thay đổi, quan trọng hơn là biến đổi trong lòng. Vừa nghĩ đến những người bạn quenthuộc của mình đều ở thành phố này, Lãnh TâmNhiên luôn sợ trời sợ đất lại sinhra cảm giác sợ hãi.

      Nhưng tâm tình lúc này của cũng chỉ có những điều này, còn có mong đợi khôngkiềm chế được và niềm vui khôn cùng. có chút thể đợi được để gặp lại những người bạn quen thuộc kia. Nhưng mà, cho dù vui mừng nhưng cũng đánh mất lý trí, đường vô cùng cẩn thận xen lẫn vào đámđông, vì cuộc đoàn tụ sau này, thế nên lúc này, tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Kéo thấp vành nón xuống chút, xách valihành lý bước ra khỏi sân bay, gọi chuyếntaxi, tùy ý đọc lên địa chỉ sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Chìa khóa ngân hàng để trong nhà , chiếcchìa khóa đó, chỉ có và người kia biết. Lúcnày người kia ở trong bệnh viện, như vậy,trong nhà chắc có người. Tuy nhiên,trước đó, phải nghỉ ngơi để điều chỉnh lạitâm trạng của mình, hành động lỗ mãng pháhư toàn bộ kế hoạch.

      Rạng sáng ngày thứ hai, Lãnh Tâm Nhiên điđến ngôi nhà trước kia của mình. lên kế hoạch kỹ càng, lần này gặp nhữngngười bạn trước kia. phải là khôngmuốn, mà là sợ bứt dây động rừng. Chỉ cần nghĩđến người nọ có thể gặp nguy hiểm, lòng lạiphập phồng yên. nhất định phải đứng trong bóng tối, lấy thân phận người qua đườngđiều tra chuyện nội gián, ngày nội gián được loại bỏ, cũng chính là ngày gặp lại người cũ.

      Lãnh Tâm Nhiên có hai chỗ ở, cái ở gầnDiêm Môn, cái chính là nơi bây giờ cômuốn . Căn hộ đó, ở trong khu nhà xahoa. Người lui tới nơi đó, phú quý, có rất nhiều lãnh đạo chỉ có thể thấy tivi. Nơinày chỉ có an ninh rất chặt, còn rất bímật, là nơi đám nhà báo nhiều chuyện tuyệt dám tới.

      Bước xuống xe, nhìn kiến trúc quen thuộc trước mặt, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng ra loại kích động khó tả. Nhưng rất nhanh liềntĩnh táo trở lại, quét nhìn bốn phia, thấycó bóng người đáng nghi mới bước vào cửa.

      nhớ, cảnh vệ nơi này, mỗi ngày thay ca lúc chín giờ sáng. Lúc này, chính là cơ hội tốt nhất để lẻn vào. Nếu , muốn vào phải đăng ký bằng chứng minh thư. Chuyện côđến nơi này, tuyệt đối thể để lộ.

      đứng bên lẳng lặng chờ. Rất nhanh liền có cảnh vệ rất cường tráng đeo súng bên hông tới, gõ cửa, sau đó, cửa mở ra, người nọ vào. Trong căn phòng , hai cảnh vệ đangtán gẫu với nhau chuyện gì đó, lơ là cảnh giác.

      khắc này, thân hình Lãnh Tâm Nhiên chợtlóe, dùng tốc độ cực nhanh chạy qua cửa. Thờigian, chỉ ngắn ngủn có mấy giây. Vậy nên, haicảnh vệ kia vẫn ơm súng tán gẫu ở cửa, căn bảnkhông chủ ý đến có người xông vào khu vựctư nhân có độ riêng tư cực cao này.

      Chính bởi vì thân phận của những người nơinày quá tôn quý, cho nên cảnh vệ ngoài cửa đều là người do quân khu phái tới, được phépmang súng, bọn họ có quyền tấn công những kẻxông vào bất hợp pháp.

      Đến khi bước qua khỏi cổng, đến được nơi an toàn, Lãnh Tâm Nhiên mới thở phào nhõm.

      Phòng của ở lầu ba, trang bị khóa mật mã. ghét cảm giác phải mang theo chìa khóa, cảm thấy được an toàn. Nếu cẩnthận làm mất chìa khóa đế cho kẻ thù nhặt được, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cho nên,lúc mua căn hộ này, đặc biệt kêu người tớithiết kế khóa mật mã. cần chìa khóa, chỉcần nhập mật khẩu, cộng thêm câu khẩu lệnh, là được rồi. Mật mã và khẩu lệnh này, chỉ có và người kia biết.

      Nhập mật mã và khẩu lệnh xong, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, thấy mọi thứ quen thuộc bên trong, lớp mặt nạ giả bộ trấn tĩnh của Lãnh TâmNhiên cuối cùng cũng bị xé bỏ. Nhưng biết lúc này chưa được phép lơ là. Mặc dù đây là căn cứ bí mật chỉ có và người kia biết, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chừng có người trong Diêm Môn biết vị trí căn hộ này. Chuyện phải làm,chính là mau lấy chìa khóa, lấy những thứ côcất trong tủ bảo hiểm của ngân hàng ra, sau đó,trở lại thành phố của "Lãnh Tâm Nhiên".

      Lúc này, chưa phải là lúc gặp nhau!

      Bái trí trong phòng so với ngày rời giốngnhau như đúc, ngay cả khay trà và hộp thuốc lácũng còn ở vị trí ban đầu. Rất hiển nhiên, trongkhoảng thời gian này, chưa từng có người bước vào căn phòng. Phát này, khiến cho tâm của Lãnh Tâm Nhiên buông lỏng được đôi chút. kịp tra xét những thứ khác, nhanh chóngtới phòng mình lấy chìa khóa. Mãi cho đến khi nắm được chìa khóa trong tay, Lãnh Tâm Nhiên, cuối cùng cũng an tâm.

      Nhiệm vụ hoàn thành, mặc dù hề muốnrời khỏi nơi quen thuộc này, nhưng cuối cùng lýtrí vẫn chiến thắng tình cảm. Chẳng qua là trước khi , cầm lấy tấm ảnh đặt ở đầu giườngmang theo. Đó là hình chụp của hai người, tạm thời thể gặp được nhau, chỉ có thể đem tấm hình này làm kỷ niệm.

      Cẩn thận từng tí nhét tấm hình vào túi xách tùythân, cuối cùng liếc mắt nhìn cả căn phòng, sauđó Lãnh Tâm Nhiên chút do dự xoayngười rời .

      vào khó ra dễ. Lãnh Tâm Nhiên xen lẫn vào sau lưng đám người ăn mặc sang trong, lấy thân hình to lớn của bọn họ làm lá chắn, thành công bước ra khỏi khu nhà.

      Sau khi Lãnh Tâm Nhiên rời lâu, chiếc Maybach màu đen từ đằng xa chậm rãi lái vào khu nhà xa hoa này.

      người đàn ông khoảng hai lăm hai sáu tuổibước từ xe xuống, xuất của , còn rực rỡ chói mắt hơn cả ánh mặt trời. Dángngười rất cao, khoảng thước tám thước chín, hai chân thon dài rắn chắc, khoáctrên người bộ vest đen, ta còn hấp dẫnhơn những người mẫu tivi. Người đàn ông quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta hít thở thông. Ngũ quan hoàn mỹ chút tì vết, đặc biệt là đôimắt, đen như người Trung Quốc truyềnthống, mà là màu xanh lá, giống như viên ngọc quý, vô cùng chói mắt. Ánh mắt màu xanh lá kia, mỗi lúc chuyển động đều thu hút ánh mắt mọi người. Nhưng mà, ánh mắt của lại lạnhlùng, cả người tản mát ra khí thế vương giả caoquý thể xâm phạm, giống như thời cổ xưa, khiến cho người ta tự chủ đượcmuốn quỳ lạy thần phục dưới chân .

      Nếu Lãnh Tâm Nhiên ở đây, nhìn thấy ngườiđàn ông này, nhất định kinh ngạc kêu lênthành tiếng. Người này, chính là người sâukhông lường được theo lời đồn, môn chủ thần bí của Diêm Môn Dạ Mộc Thần. Chỉ là, người vốn dưỡng thương trong bệnh viện, tại saolại đột ngột xuất ở nơi này?

      Động tác của , mặc dù phải rấtnhanh, nhưng thoạt nhìn cũng cực kỳ linh hoạt, hoàn toàn nhìn ra dáng vẻ bị thương.Chẳng lẽ tin tình báo sai? Dạ Mộc Thần hoàntoàn để ý đến những ánh mắt ái mộ xungquanh, môi mỏng vẫn mím chặt, mang theo lạnh lẽo xa cách ngoài ngàn dặm.

      Khiến cho người ta bất ngở chính là, Dạ MộcThần đến trước căn phòng Lãnh Tâm Nhiên vừa rời dừng lại. Thuần thục ấn mật mãvà hô khẩu lệnh, sau đó mở cửa bước vào.

      ............ Chẳng lẽ chính là "người kia" trong miệng Lãnh Tâm Nhiên?


      Chương 40


      Trước vẻ kinh ngạc và ánh mắt hoài nghi của nhân viên ngân hàng, Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh tới tủ bảo hiểm lấy ra vật mình cất ở đâyđã lâu.

      ra đây là mấy hợp đồng cổ phần gì đó, mặc dù thoạt nhìn chỉ là xấp giấy thậtmỏng nhưng số tiền bên trong lại hơn ngàn vạn.

      Đây là toàn bộ tài sản của . Thẩm Quân giúp đánh cuộc lần, thực tế đem toànbộ gia sản đưa cho Thẩm Quân làm tiền cược phải là quá mạo hiểm hay sao? Nhưngcuộc sốngmà, muốn thành công nhất định phảibiết mạo hiểm. Nhân phẩm của Thẩm Quân tin được, cho nên, nguyện ý tin tưởng lần.

      với Thẩm Quân cần tuần chuẩn bị tiền, nhưng thực tế chỉ mới sử dụng cóhai ngày. Trừ thời gian trở về, còn dư lại mấy ngày. Mấy ngày này, còn có chuyện rấtquan trọng cần làm.

      Ôm bó cúc trắng, Lãnh Tâm Nhiên thẳng đến khu nghĩa trang.

      Nơi này, có người bạn tốt nhất của Tô Á, đáng tiếc, lúc này dương chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại. Vốn là lần này có thể gặp cậu, nghĩ tới lại xuấthiện việc trọng sinh quái dị mà ngay cả khoa học cũng thể chứng minh này.

      "Á Á, mình trở về."

      Nhìn khuôn mặt trươi cười rực rỡ mộ bia, khuôn mặt nhắn của Lãnh Tâm Nhiên rốtcuộc cũng dãn ra.

      Người này, là bạn tốt nhất của Tô Á, vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ , thậm chí, cái chết của cậu, cũng là vì cứu . Tô Á là trí thứcgầy yếu điềm đạm, tao nhã lịch , thích viết thơ tình, thích ngồi dưới tán cây đọc sách, thích nghe những khúc dương cầm thanh tao, cậu giống như Bạch Mã hoàng tử cao quý, hoàn mỹ tinh khiết.

      Nhưng mà, người như vậy, lại vì , gianhập Diêm Môn. Cũng vì , mới rời khỏi thế gian này ba năm về trước.

      Trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á có vị trí vô cùng đặc biệt. Sau khi cậu chết, Lãnh Tâm Nhiên từng thiếu chút nữa bị trầm cảm. Nếunhư phải vì có người kia luôn ở bên cạnhcô động viên, có lẽ, Huyết sư khiến cho mọingười đều sợ hãi nhường đường sớm biến mất.

      Tô Á là người hoàn mỹ, khác xa với BắcÂu Hàn, cậu hoàn mỹ. Dịu dàng, thiệnlương, có tài ăn , mặt luôn mang theo nụcười, khí chất người cũng thanh cao tôn quý, khác xa với những kẻ bình thường.

      Tô Á là nỗi đau cách nào quên đượctrong lòng Lãnh Tâm Nhiên, cũng là góc cấmkhông thể chạm đến của . Cho dù là người kia, cũng có quyền nhắc đến Tô Á trướcmặt .

      " nghĩ đến, mình còn có thể trở về."

      Cắm hoa cúc xong, Lãnh Tâm Nhiên cứ như vậy ngồi xuống đất dựa vào mộ bia, tự lẩm bẩm.

      "Có phải thấy mình giống lúc trước ? Đúng vậy đó, mình cũng nghĩ tớimình lại đột nhiên biến thành người khác. Lần trước giao dịch với Thanh bang, phát hiệnmẩu tin nhắn, Diêm Môn chết rất nhiều người,bao gồm mình. May là, môn chủ có chết,nếu , Diêm Môn bị phá hủy. Bất quá,đến khi mình............tỉnh lại, mình phát hiệnmình còn sống. Thân thể tại này cũng tênlà Lãnh Tâm Nhiên, chỉ là mới mười bảy tuổi,trẻ hơn mình lúc trước vài tuổi lận đấy, là nhặt được may mắn lớn."

      "Á Á, mình hoài nghi, ba năm trước cậu rờikhỏi, căn bản phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý thiết kế. Diêm Môn, cũng có nội gián. Đây là nơi mình và cậu nhìn nó phát triển, là nơi mình và các em dãinắng dầm mưa khổ cực gầy dựng nên, nhưng vẫn thể có ngoại lệ xuất loại nội gián ghê tởm đó. Mình điều tra chuyện ba năm trước đây ràng, báo thù. Tạmthời mình gặp lại bọn họ, mình biết,cho dù là chuyện thể tưởng tượng nỗi,những người đó cũng tin. Chẳng qua là, mìnhnhất định phải tìm ra được tên nội gián đó là ai, mình mới có thể yên tâm. Ngày nội gián bị loạibỏ, mình mới có thể nhận lại bọn họ."

      "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cũng biết rất nhiều người. Còn cứu người mà cậu tuyệt đối thể nghĩ tới ——Thẩm Quân. Cònnhớ ? Thiên tài thương trường đó, mìnhnhớ lúc trước cậu Thẩm Quân phải vật trong ao, ta quả rất lợi hại, chẳng qua là nghĩ tới có ngày lại lậtthuyền trong mương. Á Á, mình lấy ra tất cảtiền bạc cậu để lại, mình muốn đánh cuộc mộtlần, chỉ có thành lập thể lực cho riêng mình,mình mới có thể tra ra được ai là nội gián. Quantrọng hơn là, mình muốn cho Diêm Môn phát triển thành đệ nhất bang phái trong cả nước,thống nhất thế lực hắc đạo cả nước."

      Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc ít , ở trước mặt Tô Á, lại giống như đứa bé, rất nhiều.

      Đám nhóc lớp F kia, còn có thành nhóc xinhđẹp muốn nhận làm sư phụ, Thẩm Quân, cả người cha nuôi đó, toàn bộ toàn bộ, giữa lại chút nào, ra tất cả.

      Tô Á là người duy nhất thổ lộ, những chuyện này, với người khác, chỉ có ở nơi này, mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Đáng tiếc, người này, rời . Nếu , cậu nhất định mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu : "NhiênNhiên của chúng ta là lợi hại nhất!"

      Ôm mộ bia, sau đó hôn lên tấm hình, sau đó Lãnh Tâm Nhiên quay đầu lại rời .

      Thân ảnh yếu đó càng chạy càng xa, tấm hình mộ bia, Tô Á vẫn nở nụ cười dịu dàngvà tinh khiết như cũ.

      Rạng sáng ngày thứ ba, Lãnh Tâm Nhiên lênmáy bay rời khỏi thành phố quen thuộc nhấtnày. máy bay, nhìn thành phố càng ngày càng xuyên qua những tầng mây trắng xóa,Lãnh Tâm Nhiên thầm thề, nhất định trở lại, hơn nữa, còn phải xuất với trạng thái đánh đâu thắng đó, gì cản nổi.

      Đến lúc đó, mới là trở về của vương giả chân chính.

      "Về rồi à?"

      Vừa đẩy cửa ra, liền nghe được thanh trầm thấp của đàn ông.

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mệt mỏi đứng ở cửa, tâm tình của Hàn Thu Sinh vô cùng phức tạp, ôngphát , đứa sống với ông từ bé này, càng ngày càng trở nên thể hiểu nổi.

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu trả lời, cũng lo người đàn ông tức giận.

      Lúc ra ngoài thông báo với người đàn ông này, dĩ nhiên thể chuyện lấy chìakhóa gì đó, chỉ là cuộc thi toán kết thúc nên muốn đâu đó thư giãn. Đới với cần củacô, người đàn ông luôn là xin gì được nấy. Mặcdù ông rất muốn hỏi ngọn nguồn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Đây là thay đổi lớn nhấtcủa ông ta từ khi Lãnh Tâm Nhiên trọng sinh tớinay.

      Ông ta bây giờ, hề làm chuyện rình LãnhTâm Nhiên tắm như ngày thứ nhất đến, cũngkhông ngang ngược nắm mọi thứ của trong tay, cho tự do rất lớn. Dĩ nhiên những thứ này cũng phải là ông ta cho mà do LãnhTâm Nhiên tự tìm lấy. Từ trong nhật ký, LãnhTâm Nhiên nhìn ra, Lãnh Tâm Nhiên trước kia quan hệ rất tệ với người đàn ông này, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có buổi tốingười đàn ông lén tới phòng hôn trộm Lãnh Tâm Nhiên bị ấy phát . Sau chuyệnnày, Lãnh Tâm Nhiên luôn tránh né người ấy gọi là "ba" này. ấy cảm thấy kinhkhủng, cảm thấy ghê tởm, lại lúng túng biết nên làm cái gì bây giờ.

      Sau khi sống lại, Lãnh Tâm Nhiên thay đổi thái độ chút. biết, đối với số người cóchấp niệm, nếu như dùng thái độ quá kiên quyết, hoàn toàn ngược lại. Cho nên, lựa chọn phương pháp đối lập với Lãnh Tâm Nhiênnhỏ. lựa lúc thích hợp số chuyện trường với ông ta, đôi lúc thể chút buông thả tùy hứng, giống như lần đến lớp F, giống như lần ngày ra ngoài. Loại thái độ này, chỉ làm cho ông ta tức giận,ngược lại khiến cho ông ta lần nữa có hy vọng, còn khắc nghiệt độc tài giống như dối vớiLãnh Tâm Nhiên trước đây.

      "Ngày mai học hay nghỉ tiếp?"

      Hàn Thu Sinh dịu dàng hỏi.

      Mặc dù, lúc ở bên ngoài ông là tổng giámđốc cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình, nắm trong tay sinh tử của mấy trăm cấp dưới. Nhưngở đây, ông chỉ là trưởng bối, hoặc giả, làmột người đàn ông đáng thương cất giấu tâm tư thể cùng ai.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41


      " học."

      Ngồi máy bay ngày, cơ thịt cả người đềuđau nhức. Tùy ý ngồi ghế salon, cầm hộp sữa chua người đàn ông đưa nhấp hớp, sau đó mới trả lời vấn đề của ông ta.

      Ông ta cũng tức giận, ngược lại dùng giọng điệu dè dặt cẩn thận : "Con ngồi máybay cả ngày vất vả rồi, nếu ngày mai nghỉ ở nhà ? Ta với chủ nhiệm lớp của con."

      " cần."

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu. biết, ông ta làmrất nhiều chuyện vì , cũng bao dung rất nhiều khuyết điểm của . Trừ cái ý định bất chính đó ra, ông ta là người cha rất tốt.Chuyện đánh nhau lần trước, vốn là trường học muốn đuổi , kể cả lớp F cũng bị liên lụy, nhưng ông ta tự mình đến trường giải quyếtchuyện này. Mấy giáo viên bị đánh kia, ông ta cũng ra mặt giải quyết. Chuyện được giải quyết, Lãnh Tâm Nhiên rất hài lòng với ông ta. Dùsao, những chuyện làm kia, trong mắt nhiều người là vô cùng càn rỡ vô cùng tùy hứng.Nhưng ông ta những điều này, ngay cả câu trách cứ cũng , chẳng qua là khi về nhà ông "Ta để cho bấtcứ kẻ nào khi dễ con."

      Chỉ câu như vậy, lại khiến cho cõi lòngLãnh Tâm Nhiên thay đổi. Dĩ nhiên, muốn chấp nhận ý định của người đàn ông kia là tuyệt đối thể, tuy nhiên, ít nhất còn chán ghét như vậy nữa, dường như có chút cảm giác đồng cảm.

      "Nhiên Nhiên............ "

      Quá lâu có ngồi chung với nhau, HànThu Sinh có chút khẩn trương. Đặc biệt là khi ông phát , ông nhìn lớn lên từ trước mắt này, người của , thậm chínhsinh ra loại khí thế cường giả khiến cho người ta sợ hãi.

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi.

      "Còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp trung học,con muốn tiếp tục học đại học hay đến công ty của ta làm?"

      Lãnh Tâm Nhiên phát , người đàn ông nàychưa bao giờ tự xưng "ba" trước mặt . Dĩ nhiên, cũng vậy. Hai người bọn họ, dườngnhư đều quên vấn đề gọi tên, chỉ khác nhau ở ý định trong lòng.

      "Thi đại học."

      Mặc dù hoàn toàn cần học, nhưngLãnh Tâm Nhiên cũng bài xích cảm giác ở trường học. Hơn nữa, học sinh là công cụche giấu thân phận rất tốt. sớm nghĩ xong, muốn đến thành phố A học đại học, chỉ là chưa với ông ta mà thôi.

      "Vậy............ "

      Nghe được đáp án, người đàn ông có chút khó chịu đứng lên. Chần chờ lâu, nhưng vẫnkhông ra vấn đề trong lòng quan tâm nhất.

      Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên biết người đàn ôngkia muốn hỏi nguyện vọng của , nhưng nếu ông ta hỏi, cũng lười phải .

      "Con mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước. Thời gian còn sớm, ba cũng nghỉ sớm chút , ngày mai còn phải làm."

      Uống xong sữa chua, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếpđứng dậy, lưu loát cầm cái túi để ở bên lên, với người đàn ông mấy câu sau đó trở vềphòng.

      Hàn Thu Sinh thiếu chút nữa kích động đến mức nhảy dựng lên. Ông nằm mơ sao? Mới vừa rồi là Nhiên Nhiên quan tâm mìnhđúng ? quan tâm quá mức xa lạ này, khiến cho ông vừa mừng vừa sợ, lâu sau cũng chưa khôi phục lại bình tĩnh.

      Lãnh Tâm Nhiên lại nghĩ nhiều như vậy.Mặc dù biết ý định của ông ta, cũng biết nhữngchuyện tình nam nữ này, nhưng mà, thứ quan tâm trong cuộc sống chưa bao giờ là những thứ này, cũng nghĩ đến câunói tùy ý của mình là khiến cho người đàn ôngmừng rỡ và cảm động đến vậy.

      đến trường học, mặc dù chỉ là hai ba ngày đến trường, nhưng đám người lớp F lại giống như bị bỏ rơi nước mắt chảy dài vây quanh , cũng ní, chỉ nhìn như vậy, khiến cho khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên coquắp trận.

      "Triệu Nghị, bài thi chuẩn bị xong chưa?"Chuyện phụ đạo cho cả lớp, quân sư Triệu Nghịam hiểu việc thu thập tình báo có vai trò vô cùng quan trọng. Lợi dụng thân phận hacker, cậu chép biết bao nhiêu bài giảng và đề thi của giáo viên, in ra chia xẻ cho cả lớp.

      " sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ nữ vương ra lệnh tiếng."

      Triệu Nghị cầm máy tính bảo bối rất hưng phấn.

      "Tốt lắm, chuẩn bị chút, lát nữa tiến hành kiểm tra. Chủ yếu chính là muốn xem thành quả nỗ lực mấy ngày nay của các cậu. Dĩ nhiên, người nào có tiến bộ, tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu ta món quà vô cùngphong phú."

      Nghe như thế, mọi người trong lớp run mấy cái theo bản năng. Món quà kia, ai muốn hết.

      Mấy ngày kế tiếp, lớp F rất yên tĩnh. có tiếng đọc sách bình thường, dĩ nhiên, cũng thanh tiếng nổ hay đùa giỡng náoloạn, mỗi người đều bận rất nhiều việc, vội vànglàm bài thi đến mờ cả mắt.

      Ngày kế, dường như tất cả mọi người đều mệt lả, hai mắt vô thần, dáng như bị giày xéocực kỳ thê thảm.

      Cả lớp học, người thoải mái nhất có lẽ là giám thị Lãnh Tâm Nhiên ngồi bục giảng.Ngay cả người chuẩn bị đề thi Triệu Nghị, nhìnđề thi lịch sử và địa lý, cũng vô cùng mờ mịt,giống như nhìn "Vô tự thiên thư" (sách khôngcó chữ), tìm ra được bất kỳ từ khóa nào. Triệu Nghị là điển hình tốt nhất cho việc học lệch, hoa học tự nhiên của cậu ta cực tốt, có thểđược tham gia cuộc thi toán nâng cao chính là minh chứng tốt nhất. Vậy mà, thứ trái ngược với khoa học tự nhiên của cậu chính là, môn văn. Cho dù là cộng tất cả các môn khoa học xãhội, tổng điểm cũng vượt quá năm mươi. Cậu hoàn toàn hiểu những câu hỏi kiamuốn cái gì, cậu có thể viết phần mềm lập trình rất dài, nhưng lại thể viết ra được mấy trăm chữ cho bài văn.

      Thời gian Lãnh Tâm Nhiên cho làm bài chỉ cómột ngày, phát tất cả bài thi xuống lần,buổi chiều tan học thu bài. Có thể làm bao nhiêu làm, cuối cùng xem tổng điểm.

      "Nữ vương, thu bài xong."

      Triệu Nghị tiều tụy, đem xấp bài thi thậtdày đặt lên bục giảng, hữu khí vô lực .

      "Ừ, các cậu về được rồi!"

      Biết bọn họ mệt mỏi, Lãnh Tâm Nhiên nhànnhạt .

      Rất nhanh, cả phòng học gần như còn ai cả. Lãnh Tâm Nhiên mới lấy ra cây bút đỏ bắtđầu chấm đống bài thi dày này. Nếu như là giáo viên, đối mặt với đám bài thi này, cần ítnhất tuần. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lạikhông có nhiều thời gian như vậy, chỉ có buối tối để giải quyết tất cả những thứ này.

      Từng giây từng phút trôi qua, trời bên ngoài tối, trường học cũng dần yên tĩnh, cả phòng học, chỉ còn thanh tiếng bút xẹt giấy.

      Lãnh Tâm Nhiên rất chuyên tâm, cũng rất nghiêm túc. Hoàn toàn chú ý tới thời gian, thậm chí ngay cả việc có người đứng bên cạnh nhìn mình rất lâu cũng chú ý tới.

      Vốn là Dung Thiếu Tuyệt rời khỏi trường sau khi tan học. ghét việc học, đối với ,cuộc thi càng giống như cơn ác mộng. Nếu là cuộc thi ở trường, bỏ thi rồi, nhưng lần này khác. Đây là cơ hội để thay đổi lớp F, vì những bạn học này, phải nhẫn nại. Chonên, sau khi cuộc thi kết thúc, rất chóngmặt, chỉ muốn về nhà ngủ giấc ngon.

      Nhưng mà, đường, nhìn thấy Triệu Nghịbên cạnh, đột nhiên nhớ tới chuyện. Dường như nhớ, lúc người kia vẫn ngồi bục giảng nhúc nhích. Bài thi nhiều như vậykhẳng định rất nặng, mình mang về rất phiền. Chính vì loại bất an mơ hồ này, khiến cho quên dự định về nhà, quay trở lại trường học. Kể cả Triệu Nghị bên cạnh, cũng bị lôi theo. sơ ý, lại quên mất chuyện này. Người kia chấm bài giúp mọi người,chuyện đó giúp được, nhưng mangbài thi về nhà vẫn có thể.

      tìm kiếm đường rất lâu, vẫn khôngthấy bóng dáng quen thuộc. Cuối cùng, vẫn đến trường, mới phát phòng học còn sáng đèn. bước đến phòng học, vừa định đẩy cửa ra,lại nhìn thấy bóng dáng vẫn chuyên tâm chấm bài qua cửa sổ.

      Khoảnh khắc đó, tim của , có loại xúcđộng mãnh liệt trước nay chưa từng có!



      Chương 42


      Triệu Nghị vốn huyên thuyên gì đó, thấymột màn trước mắt cũng mất thanh.

      trong phòng học, chuyên tâm chấmbài thi, mặt có bất kỳ biến hóa nào, nhìn ra vui giận, cũng nhìn ra oán hận hay phiền não. Vẫn luôn bình tĩnh, cũngkhiến cho Dung Thiếu Tuyệt và Triệu Nghị bình tĩnh trở lại.

      Dung Thiếu Tuyệt biết lúc này vô cùng chuyên tâm, nếu , tuyệt đối pháthiện bên cạnh có người. Nghĩ tới đây, tâm tìnhcủa Dung Thiếu Tuyệt càng thêm phức tạp.

      này, dùng phương thức tầmthường xuất giữa cuộc sống của . Sau đó lại lấy tư thái mạnh mẽ vang dội đến bêncạnh . kiện đánh giáo viên kia nhớrất ràng, biết mình thể nào vì việc này mà cầu người kia, cho nên cũng đãchuẩn bị xong tư tưởng bị đuổi học. Nhưng mà, lại khác xa trí tưởng tượng của nah.Chuyện này, xảy ra vô cùng vang dội, nhưng lại được xử lý rất nhàng. Trường học có bất kỳ thông tin nào về chuyện xử phạt, mấygiáo viên bị đánh kia, cũng tiếp tục náoloạn nữa. Hết thảy mọi chuyện, cứ như vậy được giải quyết, lặng lẽ đến mức khiến người ta dám tin.

      Lớp F vẫn tồn tại như cũ, mà người kia, thậmchí còn lấy thân phận đại diện cho trường tham gia cuộc thi toán nâng cao lần này.

      Chuyện tầm thường này, khiến cho bị kích thích rất lớn. Cho tới nay, luôn nỗ lực bảo vệ đám bạn học này. có cảm giác bọn họ lệ thuộc vào mình, cảm giác được bọn họ tin tưởng mình, loại cảm giác này dần dần đãtrở thành phần quan trọng trong cuộc sống của . Vì thế, cũng cố gắng rất nhiều, tìm hiệu trưởng, đạt thành hiệp nghị với hiệutrưởng, phụ trách lớp F, mục đính là khôngmuốn lớp này bị giải tán. Vì thế, có rất nhiều chuyện cũng rụt rè dám vọng động,nếu nhất định phải trả giá rất lớn.

      Nhưng mà tại, sau khi nhìn thấy loạt chuyện xảy ra với này, rốt cuộc cũngtìm được điểm then chốt. Việc bị trường học ràng buộc, phải hành động dè dặt, việc vẫn lo lắng lớp F bị giải tán, nguyên nhân rất đơn giản, vô cùng đơn giản, là vì đủmạnh!

      Nếu như đủ mạnh, có thể nắm hết mọi việc trong tay, nắm hết mọi thứ xung quanh trongtay, khiến cho tất cả mọi việc đều nằm trongtầm kiểm soát của mình, cũng phải lolắng như vậy.

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn ngây ngô dại dột,vào giờ phút này, tìm được mục tiêu và động lực để tiếp tục sinh tồn.

      Từ từ đẩy cửa phòng học ra, thanh kẽo kẹtkhiến cho Lãnh Tâm Nhiên phục hồi lại tinh thần.

      Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn hai ngườiđứng ở cửa, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn khôngnói gì.

      Dung Thiếu Tuyệt thẳng đến chỗ bên cạnhngồi xuống. Triệu Nghị cũng tiến lên, ôm theo máy tính bảo bối của mình, cười híp mắt : "Nữ vương, biết mình có vinh hạnh ra sức vì nữ vương hay ? Chấm bài thi mình làm được, nhưng mà thống kê điểm là sở trường của mình."

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên biết bọn họ đứngbên ngoài bao lâu. Tuy nhiên, có người giúp tay tốt rồi, đặc biệt khi người này là thiên tài máy tính, thông kê điểm so với việcchấm đám bài thi lộn xộn này dễ hơn nhiều.

      Phòng học ba người, lúc sau liền trở lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh viết tay và gõ bàn phím.

      Dung Thiếu Tuyệt ngồi ở bên, cũng khôngngũ, chỉ mở mắt ngẩn người. Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, phát cả người trảiqua cuộc lột xác cực kỳ quan trọng. Ánhmắt trong suốt lạnh lùng kia, lấp lánh chói mắt,trở nên kiên định và tự tin. Gương mặt non nớttuấn tú kia, cũng trở nên thành thục trong nháymắt. tìm được động lực sống, cũng đãtìm được mục tiêu để phấn đấu.

      Có người giúp tay, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

      Lãnh Tâm Nhiên chấm bài rất nhanh, gần nhưđọc nhanh như gió. Triệu Nghị thống kê điểm còn nhanh hơn, cậu tiện tay soạn ra chươngtrình, việc thống kê điểm mất tới phút.

      Đợi đến khi chấm và thống kê tất cả bài thi xong, gần mười giờ.

      Nhìn màu đen kịt ngoài cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiên duỗi người, làm xong chuyện, cả ngườiđều nhõm: "Đói bụng, có muốn ăn gì đóhay ?"

      "Để mình mời, mình biết quán ăn khôngtệ."

      Dung Thiếu Tuyệt .

      Nhìn nam sinh mình quen lâu nhất trong lớp F, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có cảm giác kỳ quái, giống như trở nên khác hẳn. biết phảihình dung loại cảm giác này như thế nào, bấtquá, cảm giác được, đây là chuyển biến tốt.

      " thôi."

      Ba người nhìn nhau cái, khỏi có cảm giác cùng chung hoạn nạn.

      Nơi Dung Thiếu Tuyệt giới thiệu chính là mộttiệm mì thịt bò , ở gần trường. Chỉ là muốn đến quán ăn nhất định phải qua con hẽm , mà bên kia con hẽm, là thế giới hoàn toàn khác. Hỗn loạn, nghèo khó, tốt xấulẫn lộn, rất nhiều người lui tới, vô cùng huyênnáo.

      Đây là nơi Dung Thiếu Tuyệt thường tới, nhưnglà lần đầu tiên dẫn bạn học đến đây. Dĩ nhiên, trừ Triệu Nghị vẫn luôn theo . Đột nhiên rất khẩn trương, sợ nơi này sẽkhiến cho vừa giác ngộ cho cảm thấy thất vọng. Nhưng mà, từ khi vừa đến thế giới này, vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên luôn lạnhnhạt như băng, cả người tản mát ra khí lạnh, giống như còn quen thuộc với hoàn cảnh xungquanh hơn cả .

      Cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của DungThiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiên bỗng nhiên quaylại, nghiêng đầu nhìn về phía .

      "Cậu cảm thấy nơi này rất hỗn loạn rất nguy hiểm sao?"

      Từ lần trước sau khi chuyện mấy giáo viên bịđánh được giải quyết nhàng, đoán được nhất định Lãnh Tâm Nhiên có bối cảnhhùng mạnh chống lưng, phú quý.Người có bối cảnh như vậy, lúc nhìn thấy thếgiới tăm tối này, lại biểu trấn tĩnh như thế, càng ngày càng thể hiểu nổi ngườinày.

      "."

      Lãnh Tâm Nhiên quả quyết lắc đầu. Chỉ cầncậu đú mạnh mẽ, thế gian này có bất cứ nguy hiểm nào.

      mặt Dung Thiếu Tuyệt và Triệu Nghị đềulộ ra ánh mắt khiếp sợ.

      Tiệm Dung Thiếu Tuyệt giới thiệu là quánmì thịt bò , chủ quán là đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông rất cường tráng, cơbắp cuồn cuộn, mặt ông ta có vết sẹorất sâu. Mà vợ của ông ta, lại ôn nhu dịu dàng, mặt luôn mang theo nụ cười. Giữa haingười, có loại khí rất ấp áp.

      Mặc dù hơn mười giờ tốt, nhưng nơi này vẫn rất đông đúc. phố đều là tiếng bán hàng, tiếng rao hàng ngừng, cũng có nhiều quán ven đường, các loại thức ăn vặt, tỏa ra mùi thơm mê người. Người trong quán mìnày cũng rất nhiều, ông chủ còn dọn thêm mộtbàn ở cửa tiệm, ngay cả nơi đó, cũng đầy ngườingồi.

      Lúc Dung Thiếu Tuyệt tới, hai người chủ cũngbước tới, vừa nhìn biết là người quen.

      "Thiếu gia."

      Lãnh Tâm Nhiên nghe được bọn họ gọi nhưvậy, khuôn mặt trắng noãn lộ ra chút kinh ngạc.

      "Đây là bạn học của cháu, cháu dẫn ấy đếnăn chút gì đó."

      Người luôn lạnh nhạt ít như Dung ThiếuTuyệt, ở trước mặt ha người này lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động giớithiệu Lãnh Tâm Nhiên với ông chủ.

      "Chúng ta vào thôi."

      Dưới hướng dẫn của ông chủ, mấy ngườiLãnh Tâm Nhiên xuyên qua lối hẹplên lầu hai, lầu hai cũng có cái bàn, bên cạnh là phòng ngủ, rất hiển nhiên đây là bàn ăn của hai người chủ, chắn chắn chongười thường dùng, vậy tất nhiên Dung ThiếuTuyệt là khách VIP nơi này.

      "Thiếu gia, tiểu thư, các người chờ lát, đồ ăn được đưa lên rất nhanh."

      Người đàn ông lộ ra nụ cười ngắn ngủi.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43


      "Tay nghề của chú Mạnh rất giỏi, tiệm mì thịt bò nhà bọn họ, vô cùng nổi tiếng ở đây."

      Giữa khí trầm mặc, Dung Thiếu Tuyệt chủ động mở miệng phá vỡ lúng túng.

      Mặt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn biểu cảm,nhưng điều khiến cho Dung Thiếu Tuyệt thởphào nhõm chính là, mặt của , cũngkhkông có bất kỳ biểu chán ghét nào.

      "Nữ vương, cậu xem lần này thành tích của bọnmình cao lên ít nha. Có phải nên ăn mừng hay ?"

      Triệu Nghị lại lấy máy tính ra, chỉ vào bảngthống kê .

      "Điểm trung bình còn chưa tới ba mươi điểm, chẳng lẽ điểm này là mục tiêu của cậu?"

      Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng. Từkhi bước vào tiệm này, vẫn gì,khiến cho người ta nhìn ra ý nghĩ của .

      Triệu Nghị nghẹn họng, lấy lòng cười cười: " phải là mình quá phấn khích hay sao? Cậu xem, điểm ngữ văn của mình được tới năm mươi điểm, còn có tổng điểm khoa học xã hội của mình cũng tăng tới hơn trăm điểm. Đây tuyệt đối là điểm số kỷ lục nha. dễdàng, đúng là kỳ tích mà."

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng liếc cậu ta cái,khiến cho ý tưởng dương dương tự đắc của Triệu Nghị chết trong nháy mắt.

      "Cậu có lời gì muốn sao?"

      Nhìn vẻ mặt phức tạp của người đối diện, Lãnh Tâm Nhiên mở miệng.

      thấy, quan hệ giữa ta và chủ tiệm này rất tốt, hơn nữa ta lại ít khi dẫn người đếnnơi này, nếu , ông chủ cũng bàyra bộ mặt kỳ quái giống như gặp quỷ vậy. Ởtrong lòng ta, nơi này là nơi rất đặc biệt. Như vậy, ta muốn cho mình biết mộtchút gì đó.

      Dung Thiếu Tuyệt cứng người, ngay cả nụ cườitrên mặt Triệu Nghị cũng biến mất theo. Hồi lâusau, mới phát ra thanh : "Cậu có thành kiến gì với côn đồ ?"

      " có tiền đồ."

      Vẻ mặt Dung Thiếu Tuyệt ảm đạm thêm mấyphần, giống như là bị đả kích.

      "Vậy............Đối với hắc đạo sao?"

      ra , trong lòng tuyệt vọng. Quảnhiên, người bình thường rất ghét những ngườithuộc giới hắc đạo. Vậy mà, biết, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, côn đồ hoàn toànkhác với hắc đạo. Côn đồ là những kẻ làm xằng làm bậy, còn những người thuộc hắc đạo, là dựa vào thực lực của mình để chuyện, dựa vàocố gắng của chính mình để kiếm sống.

      "Hắc đạo sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên đoán được ít nhiều lờiDung Thiếu Tuyệt muốn . Chắc là muốn ra thân phận của mình. Cảm giác được khẩntrương của hai người, trong lòng thầmcười tiếng, cố ý kéo dài thanh làm ra bộdáng trầm tư.

      "Đó là ............ như thế nào đây............ "

      Lòng bàn tay của Dung Thiếu Tuyệt có chút mồhôi lạnh, Triệu Nghị len lén nuốt ngụmnước bọt.

      "Là nơi khiến cho người ta say mê, ânnghĩa với thù hận được giải quyết rất sảng khoái, là thế giới dùng thực lực để chuyện."

      Nghe được câu hoàn toàn khác với dựđoán, Dung Thiếu Tuyệt lộ ra vẻ mặt ngốc trệ, nhìn chằm chằm lâu, giống như ngheđược điều thể tưởng tượng nổi.

      đành lòng tiếp tục trêu bọn họ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới tiếp tục : "Tôi có bất kỳ bài xích nào đối với hắc đạo hết, hơn nữa, ngược lại, tôi rất thích thể giới này, thích cuộc sống ở đó. Mặc dù trong mắt người ngoài, đây là thế giới máu tanh hỗn loạn. Nhưng mà, hắc đạo ra cũng có quy tắc của riêngmình, chẳng qua là khác với thế giới bìnhthường, là nơi dùng thực lực để chuyện,kẻ mạnh làm vua của thế giới."

      "Cậu............ "

      Dung Thiếu Tuyệt nghĩ được mình lại cóthể nghe những lời khiến cho người khác hoảng sợ đến thế. sống mười tám năm, ngườixung quanh căn bản đều vô cùng ghê tởm hắcđạo. Nhưng người này khác, giống như là, thích cái thế giới này.

      "Dường như cậu rất rành hắc đạo."

      Vấn đề này, là nghi vấn của từ trước đến giờ. Đột nhiên rất muốn biết, này, rốt cuộc có thân phận gì. học sinh bìnhthường, tại sao lại có thân thủ ác liệt như vậy?Nhưng mà, căn cứ vào tài liệu của Triệu Nghị, ra chỉ là người bình thường, thậm chí trước đây lâu, còn là người vôcùng háo sắc thấy nam sinh là muốn sáp tới.

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên phủ nhận. Quả côrất rành về thế giới này, bất quá đó là thân phận Huyết sư, mà phải là học sinh lớp mườihai bình thường Lãnh Tâm Nhiên.

      " trách được."

      Dung Thiếu Tuyệt giọng lẩm bẩm, bất an lúc trước, dường như lập tức tan biến, đôi lôngmày nhíu chặt của cuối cùng cũng dãn ra.

      "Nhưng cậu côn đồ là những kẻ có tiền đồ, còn thích hắc đạo, phải là rấtmâu thuẫn sao?"

      Mặc dù là em với Dung Thiếu Tuyệt, nhưng Triệu Nghị phải người trong hắc đạo, đốivới cái thế giới này, cũng rất xa lạ. Chỉ vởi vì cậu quen Dung Thiếu Tuyệt, cho nên mớikhông bài xích thế giới này giống như người bình thường.

      Lãnh Tâm Nhiên cười, biết, rất nhiều ngườicũng cảm thấy côn đồ đại diện cho hắc đạo.Nhưng thực ra, đó là những kẻ vô cùng ngây thơ ếch ngồi đáy giếng. Hắc đạo hề đơn giản như vậy, các phần tử trong đó rất phức tạp,cũng giống như bạch đạo, nó là thế giới đầy đủ. Loại côn đồ này, được phép tồn tại trong hắc đạo, thậm chí căn bản còn có tư cách được xếp chung với hắc đạo.

      "Côn đồ, phải là hắc đạo. Nó chỉ là mộtloại tồn tại bất hợp pháp, hắc đạo, phức tạp hơn so với cậu nghĩ nhiều. Thu phí bảo hộ, lườnggạt vơ vét tài sản gì đó, đều là những việc bấthợp pháp, là những việc người thuộc hắc đạo chân chính xem thường. Rất nhiều người biết hắc đạo rốt cuộc là cái gì, luôn cảmthấy những kẻ phạm tội làm chuyện xấu xa là người trong hắc đạo, hắc đạo đại biểu cho tội phạm. Đây là hiểu biết của loại người cực kỳ ngu ngốc."

      Triệu Nghị bên cạnh len lén đỏ mặt.

      Nhưng Dung Thiếu Tuyệt phát , nghe rất nghiêm túc. Đây là khái niệm hoàntoàn khác với những gì biết, biết , những thứ mình biết trước kia, là quá ít so với toàn bộ mọi thứ. Từ trước tới giờ ai giải thích cho nghe hắc đạo là gì, giảithích côn đồ và hắc đạo khác nhau thế nào, đây là khái niệm hoàn toàn mới, lời giải thích khiến cho tim đập thình thịch.

      " quốc gia, nếu muốn phát triển, chỉxây dựng mặt nổi, là bạch đạo. Luật pháp, cáctổ chức, cảnh sát, công ty, cán bộ, những thứnày, đều thuộc bạch đạo, có thể tồn tại quanminh chính đại. Trừ những thứ này, muốn phát triển nhanh chóng, còn cần hắc đạo. Rất nhiềuthứ thể dùng phương pháp quang minhchính đại để giải quyết, đều được giải quyết thông qua con đường tắt này. Hắc đạo cũng bị quốc gia bài xích cho phép, màhoàn toàn ngược lại, phát triển của quốc giakhông thể tách rời với hắc đạo. Bất quá, đókhông phải là những thứ côn đồ ra gì này, mà là hắc đạo chân chính, ý nghĩa chânchính tượng trưng cho thế giới hắc đạo. Đặc công, nghiên cứu khoa học, cơ quan tình báo, quốc gia nếu muốn phát triển đều cần tới những thứ này. Mà cái này, tồn tại ở mặt nổi,mà thuộc về hắc đạo. Người bình thường cảm thấy, quốc gia nếu muốn phát triểnphải dựa vào kinh tế, dựa vào thực lực tổnghợp. thực tế, phát triển của quốcgia, đều cần tới hắc đạo. Nếu cậu nắm trong tay giới hắc đạo của quốc gia, như vậy, cậu đãnắm nửa quốc gia trong tay. Biết điều nàycó nghĩa là gì ?"

      Lãnh Tâm Nhiên ngừng giải thích, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn hai nam sinh trướcmặt.

      Dung Thiếu Tuyệt có chút chắn chắn :"Vậy chứng tỏ người đó có thể tay che trời, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng phải nể mặt ta."

      "Ha ha ha ha ha!"

      Lãnh Tâm Nhiên cười lớn. Đây là lần đầu tiên cười trước mặt như vậy, cởi mở, phóng khoáng, hoàn toàn khác với Lãnh Tâm Nhiên thường ngày. như vậy, làm cho tim người khác đập càng nhanh. Mà Dung Thiếu Tuyệt, cũng bị hấp dẫn, mặt lại yên lòng biết quan niệm của mình có gì khôngđúng, lại khiến cười đến như vậy.

      "Nắm trong tay nửa quốc gia, quốc gia này,cũng phải chỉ là quốc gia của mình chúngta. Hắc đạo phải dùng để khoe khoang, bất kể như thế nào, tồn tại của nó, cũnggiống như bạch đạo, đều là vì phát triển củaquốc gia. Chỉ khác ở chỗ nó đại diện cho loại thế lực, loại thế lực hoàn toàn khác vớiquan niệm truyền thống của người bình thường.Khống chế hắc đạo của quốc gia, chính làkhống chế nửa quốc gia. Tiếp đó, phải làhưởng thụ, khôgn phải là quyần cao chức trọng tay che trời, mà là............ "

      "Có thể lợi dụng thế lực này để khiến quốc giakhác thần phục, để cho quốc gia của mình trởthành bá vương chân chính!"

      câu như vậy, nhìn đơn giản, nhưng lại hàm chứa sức mạnh khôn cùng.

      Cả người Dung Thiếu Tuyệt chấn động, vẻ mặtlạnh như băng cũng còn, giống như bị sétđánh, ngơ ngác nhìn Lãnh Tâm Nhiên trướcmặt, nên lời. Ngay cả Triệu Nghị, cũng biệt hàm nghĩa trong câu này dọa cho hoảng sợ, tất cả chuyện này, đều vượt quaphạm vi hiểu biết của bọn họ, hoàn toàn khácxa với những lý lẽ mà họ biết cho đến nay.

      *****

      Chương 44


      "Giống như nước R, từ khi bắt đầu chiến tranhgiải phóng, hoặc là , từ khi triều Minh bắtđầu, giặc Oa của nước R trở thành cái gai trong lòng người Trung Hoa nước ta. Những áp bức và lăng nhục mà chúng ta phải chịu trong kháng chiến chống Nhật, những nỗi đau kia, bị lãng quên theo thời gian, chỉ làm khắc sâu thêm thù hận của chúng ta. Nhưng mà, tại cả thế giới có luật hòa bình, là thể lấy danh nghĩa của quốc gia để tấn công quốc gia khác. Nhưng hắc đạo lại bị hiệp ước này ràng buộc, nếu như, hắc đạo nước R bị chúng ta khống chế, cậu , cục diện nàysẽ thế nào?"

      Vấn đề này, khiến trong đầu Dung Thiếu Tuyệtvà Triệu Nghị hình dung ra cảnh tượngkinh người. Nước R luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt người Hoa, lại phải chịu thần phục, Thủtướng quốc gia phải làm đại biểu xin lỗi tất cả người dân. Hình ảnh như vậy, chỉ nghĩ thôicũng khiến cho người Trung Hoa nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

      Đây là chuyện người Hoa mong đợi mấythập niên, cũng là chuyện khiến cho vô sốngười Hoa tiếc nuối chết nhắm mắt. Nếu như điều này có thể trở thành thực, rửa sạch nỗi nhục thời chiến loạn, con Rồng TrungHoa, mới coi như là thức tỉnh!

      Dung Thiếu Tuyệt đột nhiên cảm thấy, làm người hắc đạo là chuyện vinh quanh cỡ nào.Trước kia vẫn hiểu chuyện, xem nó quan trọng như vậy.

      Lúc chuẩn bị , ông chủ có vết sẹotrên mặt đến, bưng lên ba tô mì thịt bò lớn, bên có rất nhiều thịt bò, hương vị thơm ngọn, sắc, hương, vị đều đủ cả, đặc biệt là khi người ta đói bụng, càng muốn ăn đếnnuốt nước miếng. Trừ ba tô mì thịt bò, còn có chút thức ăn khác, trong chén là nước chát và đồ kho để ăn kèm.

      "Thiếu gia, người ăn trước, nếu đủ gọi tôi."

      hợp với ngoại hình vạm vỡ chính là, nụ cười của người đàn ông rất hiều hậu, thoạt nhìn giống như người chất phác đàng hoàng.

      "Chú Mạnh chú cứ làm việc ."

      Dung Thiếu Tuyệt gật đầu với ông ta.

      Đợi khi ông ta xuống rồi, mới xoay người nóivới Lãnh Tâm Nhiên: "Chú Mạnh lúc trước làngười của hắc đạo, trong lần ngoài ý muốnbị mất con duy nhất của chú ấy. Cho nên chú ấy ra khỏi bang phái, mở tiệm mì thịt bò ở đây."

      "Chuyện cậu vừa đó, trở thành thực tế sao? Để cho hắc đạo trở thành động lực để xúctiến quốc gia phát triển, khiến cho nước R phải cúi đầu xưng thần trước mặt chúng ta?" Giải thích chút về thân phận của chú Mạnh, sau đó Dung Thiếu Tuyệt lại dời trọng tâm câu chuyện về đề tài trước.

      Lãnh Tâm Nhiên cười: "Bây giờ thể.Hắc đạo của Trung Hoa còn chưa thống nhất,chuyện này chỉ được thực khi giới hắc đạocủa Trung Hoa được thống nhất. Giống nhưnước Ý, tại có rất ít quốc gia dám khôngcung kính mà động thủ với nước Ý, chỉbởi vì kinh tế của nước học cường thịnh, màcòn nguyên nhân quan trọng chính là hắc đạo của quốc gia có tác dụng rất quan trọng.Mafia, giáo hoàng, những thứ này tồn tại, mới lànguyên nhân chủ yếu nhất khiến ai dám đụng tới họ."

      "Cho nên, muốn trở thành côn đồ, rất đơn giản, chỉ cần sa ngã là được. Nhưng mà, muốn trởthành thành viên chân chính của hắc đạo, cần phải làm rất nhiều việc, thứ cần phải nắm trong tay cũng rất nhiều, cũng phải chĩcần dùng vũ lực là được, nhiều lúc còn cần phải dùng đến mưu trí. Muốn làm bạch đạo khôngdễ, muốn là hắc đạo càng khó khăn hơn. Dùsao, đây là thế giới thuộc về bóng tối, hơi chú ý, bị tan nhà nát cửa."

      Triệu Nghị cũng bị hấp dẫn, vừa chuẩn bị gì đó, bị Dung Thiếu Tuyệt cắt ngang.

      "Ăn trước , đợi lát nữa tiếp. Giờ khuya lắm rồi, đợi lát nữa chúng mình đưa cậu trở về, mình cậu an toàn."

      Dung Thiếu Tuyệt vốn còn lo lắng Lãnh TâmNhiên chê đồ ăn đủ cao cấp, nhưngkhi thấy chút kiêng dè uống từng ngụm canh bình thường trở lại. Đúng vậy, là người rất đặc biệt, sao có thể lấy suy nghĩ của người thường áp đặt vào người chứ?

      "Rất được, hình thức đẹp mắt, canh cũng ngon, trứng muối cũng đủ vị, coi như là món mì thịtbò ngon thứ hai mà tôi từng ăn."

      Để chén xuống, sờ sờ cái bụng, Lãnh TâmNhiên .

      "Ngon thứ hai?"

      Triệu Nghị tò mò nháy mắt mấy cái: "Vậy món ngon thứ nhất là............ "

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên có chút ảm đạm. Món mì thịt bò ngon nhất mà được ăn, phải là trong tiệm, mà là ở nhà, Tô Á tự mình làm. Chẳng qua là, đáng tiếc, còn được ănnữa.

      Nhận ra được Lãnh Tâm Nhiên cò gỉ đó đúng, Triệu Nghị biết mình hỏi chuyện nên hỏi, muốn xin lỗi lại biết phải gì cho phải, khí vốn náonhiệt lại trở nên lúng túng.

      Cũng may bản lĩnh điều chính tâm lý của Lãnh Tâm Nhiên là nhất đẳng, rất nhanh khôi phục như cũ, nhìn Dung Thiếu Tuyệt đối diện, nhànnhạt : "Cậu có gì muốn với tôi à?"

      Kinh ngạc nhìn đối phương, nhưng Dung Thiếu Tuyệt vẫn gật gật đầu: "Giống như cậu thấy đấy, đây chính là nơi mà mình sống. Cho tớinay, mình cũng cho rằng những kẻ sa đọa đại biểu cho thế giới này, bây giờ, mình biết mình sai rồi. Cảm ơn cậu."

      " cần cám ơn."

      "Trước kia có , ấy rất đẹp, trongnhà cũng có tiền, mặc dù mồ côi mẹ, nhưng cha rất thương , cũng rất hạnh phúc. Nhưngmà, sau khi lên đại học, gặp được chàngtrai, còn rất ta. Bọn học xác định quanhệ rất nhanh, vậy mà, lúc này, chàng trai biếtchuyện nhà . Cha ấy, là bang chủ của bang phái rất có thế lực ở địa phương, cũng chính là người của hắc đạo. Chàng trai khôngtiếp nhận nổi thân phận của nên chiatay. Mà lúc này, mang thai. Vì vậy,côo oán hận cha của mình, cảm thấy nếukhông phải vì thân phận của ông ấy, chàng traiđã vứt bỏ . muốn vứt bỏ con củamình, nhưng cha cho phép, vì rấtnhiều nguyên nhân, quan hệ giữa và cha ngày càng kém, cuối cùng là chiến tranh lạnh.Dưới tình huống này, sinh ra đứa kia,nhưng mà, đứa con vừa mới sinh ra lâu, bỏ nhà ra . muốn tìm chàng trai đãtừng vứt bỏ mình, vì ta, từ bỏ người changậm đắng nuốt cay nuôi mình lớn lên, cũng từbỏ đứa con mình mang thang mười tháng sinh ra."

      Cảm giác của Dung Thiếu Tuyệt có chút kíchđộng, sau khi xong rất lâu mới khôi phục được, sau đó ngẩng đầu nhìn trước mặt.

      " kia chính là mẹ của mình, mà mình, chính là đứa bị vứt bỏ đó. Mình chúMạnh gia nhập bang phái hắc đạo, ông ngoại mình, chính là ban chủ ban phái đó. Từnhỏ, ông bồi dưỡng mình như người thừa kế,nhưng vì quan hệ với người kia, nên mặc dùmình rất thích cuộc sống như thế, nhưng trong lòng lại bài xích thẻo bản năng, giống nhưkhông vượt qua được vực thẳm, cáchnào bỏ qua được cũng cách nào bước tới,chỉ có thể đứng mãi ở mép vực. Tuổi ông ngoạiđã lớn, ra mình nên sớm nhận tráchnhiệm kia mới phải. Nhưng mình vẫn luôn trốn tránh, thậm chí còn dọn ra ngoài. Trước kiamình luôn cảm thấy gia nhập hắc đạo là quyếtđịnh ngườoi thông minh nào muốn chọn, là hành động rơi vào vực sâu mãi mãi thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng mà bây giờ, mình biết mình sai rồi, cám ơn cậu, mình nghĩ, mình tìm được con đường cho tươnglai."

      Dung Thiếu Tuyệt nhiều như thế, nhưng tâmtrạng vẫn kích động. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng lắng nghe, sớm biết người này có quá khứ, lại nghĩ đến nguyên nhân này. Nóithật, những người phải gia nhập hắc đạo nhưng lại tìm được bản chất của nó, cuối cùng tự khinh bỉ chính mình gặp qua ít, nhưng đứa này giống nhưvậy.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy cảmgiác, người này phải vật trong ao. Bây giờ nhìn lại, quả là như vậy! mong đợi, thấy được thời khắc đưa này lớn lên trở thành vương giả, đến lúc đó, có lẽ cũng sắp thực được giấc mộng củamình.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45


      "Hôm nay, cám ơn cậu."

      Dung Thiếu Tuyệt chân thành cảm ơn.

      "Biết được mình muốn cái gì là tốt rồi. Mặc dủ thể quan tâm ánh mắt của người khác, tự sống cuộc sống cho riêng mình, nhưngmà, dù sao mình cũng sống vì mình chứ vì người khác, quan trọng nhất là mình biết mở lòng. Tuy nhiên, nếu như cậu chọn con đường này, tôi rất vui. Bởi vì, lựa chọn của tôi, cũng giống vậy."

      Bỏ lại câu khiến cho hồi lâu sau Dung ThiếuTuyệt vẫn thể lĩnh hội hoàn toàn, Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên rời .

      Hồi lâu sau, Dung Thiếu Tuyệt mới tìm lại được thanh của mình, có chút xác định hỏi Triệu Nghị bên cạnh: "Lời của cậu ta, là có ý gì?"

      Chẳng lẽ giống như đoán, nhưng mà, thể nào đâu, dù sao cũng là nữsinh............

      Triệu Nghị cũng cẩn thận nuốt ngụm nướcbọt, tối nay cậu bị kích thích quá nhiều, tại cả người có chút hoang mang: "Có lẽ, đạikhái, tựa hồ, hình như là ............ "

      Còn chưa xong, hai người ý thức liếc mắtnhìn nhau. Chẳng biết tại sao, trong lòng khỏi lên loại cảm giác kỳ quái. Ý của người kia, là muốn theo hắc đạo sao?

      " ra , mình cảm thấy con đường này cũng rất tốt."

      Dù sao Triệu Nghị cũng phải là ngườicủa thể giới này, hiểu được sâu sắc nhưDung Thiếu Tuyệt. Thấy ta còn giữ dáng vẻ hồn vía lên mây, cho là ta rối rắm, phóng khoáng vỗ vai .

      Dung Thiếu Tuyệt lời nào, hướng mắtnhìn về phía người kia rời , xoay người rờikhỏi.

      "Cuộc thi lần này, tổng điểm trung bình đều cao hơn năm mươi điểm. Rất tốt. Nhưng mà, cái này chỉ là sao với thành tích trước kia của cáccậu mà thôi. Nếu như nhìn từ góc độnày, các cậu còn rất kém, cho nên, những ngàykế tiếp, tôi muốn các cậu phải cố gắng nhiềuhơn."

      Chờ sau khi Triệu Nghị phát bài thi và bảng thành tích xong, Lãnh Tâm Nhiên mới chậm rãinói. Thanh của rất bình tĩnh, nhưng những người biết lợi hại của thấy được sựbình tĩnh này đều rụt cổ lại theo bản năng, luồng khí lạnh từ sau lưng vọt tới.

      Bên này, những người trong lớp F bị LãnhTâm Nhiên cưỡng chế đưa vào kiếp sống bi thảm nhất trần gian. Mả bên kia trường học, lạixảy ra chuyện khiến cho bọn họ vô cùngkhiếp sợ.

      " biết xấu hổ!"

      " là độc ác!"

      " biết xấu hổ mà!"

      Từ khi bước vào trường học, Lãnh Tâm Nhiênđã nhạy bén nhận ra được khí xung quanh có chút kỳ quái. Xa xa, thấy đám người vây lại với nhau, giống như đangnhìn ngó gì đó. Nhưng phải kẻ tò mò,chuyện liên quan tới mình từ trước đến nay đều quan tâm, cho nên cũngkhông để ý, trực tiếp vòng qua sân vận động đến phòng học.

      Vậy mà, giữa đường, lại bị người ngăn lại,người đó, chính là mấy nữ sinh do Bắc Âu Hân cầm đầu. Chẳng qua là, giống bìnhthường, mặt bọn họ có chút hả hê nở nụ cười, dường như càng lớn lối. Phát này,khiến cho ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên hơi lóelên.

      " cho mày biết tin tốt nha."

      Đứng giữa đám nữ sinh, Bắc Âu Hân cười vô cùng vui vẻ, nụ cười kia vô cùng chói mắt.

      Lãnh Tâm Nhiên để ý, xoay người chuẩn bị . Nhưng mà, khinh thường, những ngườiđó lại tưởng là sợ. Nụ cười của Bắc Âu Hân càng thêm đắc ý, lần nữa bước lên ngăn Lãnh Tâm Nhiên lại, sau đó cười híp mắt : "Thậtsự là tin tức vô cùng tốt, nể tình chúng ta từng là bạn học, vừa nghe được tin này tao lập tức chạy đến tìm mày."

      Lãnh Tâm Nhiên híp hai tròng mắt đen lời nào.

      "Chủ nhiệm lớp của bọn mày, bị đuổi khỏitrường rồi!"

      thanh mềm mại ngàng, nhưng lại khiếnLãnh Tâm Nhiên khiếp sợ hơn so với tiếng nổ. Nhưng mà sớm quen với việc vui giận đều thể ra mặt, mặc dù trong lòng vô cùng chấn động, nhưng mặt vẫn cóbiểu tình gì, chẳng qua là dùng ánh mắt khinh thường quét Bắc Âu Hân cái, lần nữa chuẩn bị cất bước rời ."

      thấy được phản ứng như dự đoán, BắcÂu Hân rất thất vọng, nhưng chưa từ bỏ ý định,tiến lên ngăn lại: " chút cảm giác màycũng có sao? Chẳng lẽ, ra mày cũngrất ghét tên biến thái đó? đúng, mày thích đàn ông như vậy, ta lại thích phụ nữ, chừng tụi bây sớm dụ dỗ nhau, vừa lúc là đôi."

      Hàm ý kia khiến cho lòng Lãnh Tâm Nhiên hiệnlên dự cảm bất an. biết Bắc Âu Hân phải là kẻ dễ dàng bỏ qua, trong khoảng thời gian này an phận như vậy nhất định là có kế hoạch gì đó. Xem ra, kế hoạch của ta triển khai sao? Mặc dù rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cái muốn biết làsự , phải là những tin đồn thêmmắm thêm muối."

      Lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ sinh phách lối ai bì nổi trước mắt, Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi mở miệng: "Cút!"

      Khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân tức giận đế vặn vẹo: "Mày, mày............ "

      " muốn cút, vậy để tôi giúp ."

      Kèm theo giọng nhàn nhạt này, mấy nữ sinh sau lưng Bắc Âu Hân chỉ thấy bóng đen xẹt qua, nghe được "Ầm" tiếng, Bắc Âu Hân còn đứng trước mặt bị người ta trực tiếp đạp phát văng xuống hồ sen bên cạnh,cả người ướt sũng.

      Những người xem náo nhiệt xung quanh đều bịhành động vô cùng kiêu ngạo của Lãnh Tâm Nhiên dọa sợ. Mặc dù bình thường bọn họ cũng hay dùng số thủ đoạn cần thiết để giải quyết vấn đề, nhưng ai phách lối như vậy cả. Trực tiếp đạp người giữa sân trườngtrước mặt mọi người, hành vi như vậy, khôngkhác gì côn đồ cả.

      "Lãnh Tâm Nhiên, mày kiêu ngạo!" Giang Sảng sửng sốt chút, vội vàng cùng nhữngnữ sinh khác kéo Bắc Âu Hân lên. Đáng tiếc,hành vi của Lãnh Tâm Nhiên luôn ngoài dựđoán, chưa có bất cứ chuẩn bị nào bị đạp xuống nước, phải uống vài ngụm nước dơ tronghồ, quan trọng nhất là, quần áo lại dính chặtvào người, đường cong lộ ra. Điểm chết ngườilà, hôm nay ta mặc áo sơ mi trắng bằng tơlụa, nhưng áo ngực trong lại là màu đen.Vốn là bên trong áo sơ mi có lớp áo lót nhìn thấy được nội y, nhưng tại bị dính ướt, toàn bộ dính sát vào người, kể cả hoa văn áo ngực cũng có thể nhìn thấy ràng.

      Những nam sinh bên cạnh, vốn còn muốn hộ nữ thần trong mộng của mình gì đó, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Bắc Âu Hân, liềngiống như chó thấy đồ ăn dời mắt điđược, thiếu chút chảy nước miếng. Ánh mắtkia, tuyệt đối kém những kẻ bỉ ổi bao nhiêu.

      Bắc Âu Hân bị nhục nhã, hét lên tiếng hai tay vòng qua trước ngực, nước mắt rơi lã chã:"Lãnh Tâm Nhiên, mày, mày............ "

      Lãnh Tâm Nhiên lại có bất kỳ cảm xúc đau lòng nào. Nếu như là , tuyệt đối làm ra chuyện như vậy. Dù sao cũng chỉ là đứa vị thành niên còn ngây thơ. Nhưng người trước mắt này giống, ta khoác lên người lớp áo vị thành niên, nhưng nội tâm lại vô cùng ác độc, làmột con rắn độc thực thụ. Nếu , sao mộtnữ sinh lại có thể thuê côn đồ làm ra loạichuyện đó với bạn học của mình? Nếu như là trước kia, Lãnh Tâm Nhiên sớm giết ta treo trước cổng trường. Chỉ là bây giờ muốn làm bẩn nơi thanh tịnh như vậy.Nhưng rất hiển nhiên, có vài người luôn khôngbiết xấu hổ, nhẫn nhịn chút chỉ khiếncho bọn họ được voi đòi tiên, có chút hối cải nào.

      ******

      Chương 46


      "Bắc Âu Hân, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáocô. cần biết xấu hổ như thế. Những chuyện làm, cho rằngkhông ai biết sao? cần thử chọc đến tôi, kết quả đó, tuyệt đối thể chịu nổi đâu. rất thích xem người khác bị làm nhục lắm đúng ? Nếu vậy, có cơ hội tôi chocô tự mình nếm thử mùi vị đó."

      Lãnh Tâm Nhiên chuyện rất trực tiếp, thậmchí có chút thô lỗ. Lời quá mức thẳng thắnkia, khiến cho mấy nữ sinh đứng đó cũng sững người.

      Dủ vậy, ai cũng khiếp sợ bằng Bắc Âu Hân. Thậm chí thèm để ý đến tiếng khócthút thít, chỉ dùng ánh mắt dám tin nhìnnữ sinh mặt vô cảm trước mặt, khỏi cảmthấy sợ. sớm cảm thấy kỳ quái, tại saomấy người kia báo tin tức gì cho , ra là bị đó biết sao? Làm sao có thể, đóchỉ là nữ sinh mà thôi, kia là bốn năm têncôn đồ lận a, nếu chuyện này bị người ta biết,vậy...

      Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nhịn đượcbắt đầu gượng đứng lên.

      Giang Sảng biết những điều này, cho là bị sử thô lỗ của Lãnh Tâm Nhiên hù doại, lấydũng khí căm tức nhìn đối phương: "Mày câm miệng, biết xấu hổ, chưa từng thấyqua kẻ nào đê tiện như mày."

      Lãnh Tâm Nhiên lại cười: " phải còn có sao? cho rằng, có thể sạch hơn ta bao nhiêu? Cũng chỉ là cá mè lứa mà thôi."

      thể , Triệu Nghị chân chính làmột thiên tài máy tính, cậu ta nhanh chóng hack được ít tư liệu đặc biệt. Trong đó, bao gồm cả chuyện về Bắc Âu Hân này.

      nhìn biết, nữ sinh nhìn ưu tú như thế, cư nhiên lại làm ra nhiều chuyện khiến cho người ta khinh bỉ đến vậy. Kể cảnhững kẻ theo phe Bắc Âu Hân, nếu để cho những thầy giáo xem bọn họ như bảo bối biết, những học sinh giỏi này vụng trộm làm ra những chuyện như thế, biết vui đến cỡ nào!

      Lãnh Tâm Nhiên thầm nghĩ.

      "Tâm Nhiên!"

      Đúng lúc này, Dung Thiếu Tuyệt lo lắng chạytới, thèm nhìn Bắc Âu Hân bên kia mộtcái, trực tiếp muốn kéo Lãnh Tâm Nhiên .

      Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn bộ dáng của ta biết có chuyện lớn. lại nhớ đến những lờiBắc Âu Hân vừa , đợi đến khi rời khỏi tầm mắt của bọn họ mới dừng lại: " xảy ra chuyện gì?"

      Dung Thiếu Tuyệt luôn luôn lãnh khốc, nhưng tại ta lại lộ ra vẻ mặt lo lắng như thế,khẳng định là chuyện rất nghiêm trọng.

      "Thầy Thái bị đuổi khỏi trường. Bây giờ thu dọn đồ đạc, lập tức phải rời khỏi trườnghọc."

      Thầy Thái chính là chủ nhiệm lớp F của bọn họ, chủ nhiệm đó ràng chỉ mới ba mươi mấy tuổinhưng thoạt nhìn lại giống như người năm mươi tuổi, chưa già yếu lúc nào cũng đầy vẻ đaukhổ tang thương, thầy giáo luôn mến cáchọc sinh như con của mình, lại bị đuổi? Tại sao?Tại sao?

      Lãnh Tâm Nhiên nổi giận, đêy là lần tức giận đầu tiên của từ lần mấy giáo viên thể dục vũnhục học sinh lớp F.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      "Đến lớp trước , trong lớp có rất nhiều học sinh khóc. Tình huống bây giờ rất hỗnloạn, Triệu Nghị thăm dò chuyện gì xảyra."

      Dung Thiếu Tuyệt rất nóng vội, mặc dù tathành thục hơn các bạn học cùng tuổi, nhưng dùsao ta vẫn chỉ là đứa , nhìn chuyện cònchưa đủ rộng. Lãnh Tâm Nhiên khác, tìm ra được rất nhiều manh mối từ chuyện phát sinh ngoài ý muốn này. Tại sao thầy lại bị đuổi?Là chủ động nghỉ việc hay bị đuổi? Là phạmphải lỗi gì đó hay có sai lầm gì trực tiếp bị đuổi? Hoặc là, có ai đó cố ý nhằm vào chuyện này?

      Nhưng biết bây giờ phải là lúc ra những điều này, nếu như Dung Thiếu Tuyệt làvương lớp F, chủ nhiệm vẫn luôn là động lựccủa bọn họ. Lớp F thể có ông ấy,học sinh lớp F thể có ông ấy!Dường như là trong nháy mắt, Lãnh Tâm Nhiên ra được quyết định, bất kể chuyện lần này dù là xảy ra chuyện gì, thầy giáo, nhất định phảiở lại!

      "Tâm Nhiên, cậu đến rồi!"

      "Nữ vương............ "

      "Vương............ "

      Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt vừa về tới phòng học, liền lập tức bị mọi người vây lại.Dẫn đầu chính là Triệu Nghị ôm máy tính,vẻ mặt tức giận.

      "Chuyện gì xảy ra, Triệu Nghị cậu !"

      Vào thời điểm này, Triệu Nghị càng trở nênquan trọng đứng lên. thiên tài máy tính cóthể tùy tiện xông vào máy tính cá nhân củangười khác thậm chí là máy tính của cảnh sát, tra tài liệu đối với cậu ta là chuyện vô cùngnhẹ nhàng.

      "Cụ thể xảy ra chuyện gì biết, nhưngcó thể khẳng định, những chủ nhiệm khác liên tục chèn ép thầy Thái, bức thầy từ chức. Hơn nữa..."

      Sắc mặc của Triệu Nghị càng trở nên khó coi: "Bọn họ thầy Thái có hành vi đồi bại vớihọc sinh!"

      " thể nào!"

      Dường như là theo bản năng, Lãnh Tâm Nhiên liền có phán đoán. Người thầy có nụ cười ôn hòa đó, người vẫn dùng thân hình gầy gò củamình bảo vệ học sinh đó, sao có thể làm ra loạichuyện này?

      "Mình cũng biết là thể. Nhưng mà, có người làm chứng, lớp B có nữ sinh chủđộng đứng ra làm chứng, là thầy Thái độngtay động chân với tay thậm chí uy hiếp ta nếu ra chuyện này cho ta nghỉ học."

      Triệu Nghị tức giận .

      Khuôn mặt của Lãnh Tâm Nhiên trầm xuống, mặc dù rất nóng, nhưng cũng hốthoảng, sớm có thể tách riêng lý trí và tình cảm. Mặc dù tình cảm kêu gào phải bộc phát, nhưng lý trí lại cho biết cần phải làm việc gì.

      "Triệu Nghị, cậu tra tài liệu của nữ sinh đó, kể cả tài liệu của mấy giáo viên đó cũng phải tra,đặc biệt là chủ nhiệm của nữ sinh kia. Nhữngngười khác, theo tôi, tìm giáo viên."

      Dưới ra lệnh của , các bạn học vốn hốt hoảng cũng an tĩnh trở lại. tĩnh táo và tự tin của Lãnh Tâm Nhiên chính là liều thuốc an thần tốt nhất cho bọn họ, giống như ở trước mặt , cái gì cũng cần lo lắng, chỉ cần hoàn toàn dựa vào là được.

      Dung Thiếu Tuyệt lần nữa cảm giác được ngườiđang đứng trước mặt mình là vương giả chân chính. đặt ra mục tiêu cho bản thân, chính là vượt qua trước mắt này, nhấtđịnh phải mạnh hơn , chỉ có như vậy mới cóthể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ.

      Dưới chỉ huy của Lãnh Tâm Nhiên, đám người lới F hùng hùng hổ hổ xông vào phònglàm việc của hiệu trưởng. Phòng làm việc lớnnhư thế sớm đầy người, đều là giáo viên, có những chủ nhiệm lớp khác, còn có ông thầy chủnhiệm mập kia. Giữa nhiều người như vậy,Lãnh Tâm Nhiên cũng bị liếc nhìn như phạm nhân giống thầy Thái.

      Mặc dù lúc này rất tức giận, nhưng lễ phép căn bản vẫn phải có. Lãnh Tâm Nhiên là dạng người càng tức giận càng tĩnh táo, có trực tiếp đá văng cửa, mà nhàng gõ. Bất quá, sau khi gõ xong có người cho vào thèm để ý đến, bởi vì sau khi gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa bước vào trước những ánh mắt phẫn nộ xen lẫn kinh ngạc.

      Mặc dù những người trước mắt này đều là giáo viên, là chúa tể trường học, nhưng Lãnh TâmNhiên lại có chút khẩn trương nào, bình tĩnh ung dung bước tới. Đẩy những người cản trở trước mặt ra, tới trước mặt chủ nhiệmđang bày ra bộ mặt đưa đám, giọng : "Thầy, chúng em tới rồi."

      Theo ánh mắt của , thầy Thái vốn tuyệt vọng nhìn thấy được đám người ngoài cửa. Mộtđám người đông đúc, đều là những khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt của mỗi người đều là lo lắng và tín nhiệm. Khung cảnh này, khiến cho ánh mắt của ông có chút ướt át.

      *****
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47


      Những giáo viên này nghĩ đến lại có học sinh cư nhiên dám cả gan xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng, ông chủ nhiệm mập kia sau hồi sửng sốt mới kiêu ngạo hét lên:"Em là ai, ai cho em vào đây, ra ngoài.Chúng tôi bàn chuyện, người liênquan lập tức cút ra ngoài."

      Nếu như là người khác, chắc chắn bị hù dọa.Nhưng đáng tiếc, người đứng trước mặt ông ta chính là Lãnh Tâm Nhiên. hoàn toànkhông nhìn đến ông mập kia rống giận, xoayngười đến bên cạnh nữ sinh xinh đẹp, thanh lạnh lùng: "Chính giáo thầy giáo là kẻ đồi bại?"

      ai nghĩ đến nữ sinh gầy yếu đột nhiênxông vào này lại hung hãn đến vậy. Cử chỉmạnh mẽ, chuyện đủ thẳng, ngay cả những giáo viên như bọn họ cũng thèm nhìn đến.

      Hiển nhiên nữ sinh kia cũng ngờ mình sẽbị chất vấn như vậy, khuôn mặt đỏ lên, nhưngvẫn dõng dạc : "Tại sao phải cho côbiết?"

      "Thầy giáo sàm sỡ thế nào? Là sờ ngực hay bóp mông , hay là cỡi quần áo của ,thậm chí trực tiếp cưỡng hiếp ?" Lãnh TâmNhiên mặt thay đổi .

      "Phù!" Mấy ông thầy uống trà trực tiếpphun cả ngụm trà ra ngoài, sặc ho gần chết. Ngay cả những giáo viên khác, khuôn mặt đềutrở nên vặn vẹo, cực kỳ khó coi. Những lời này, là quá... Quá..

      Nếu như vừa rồi khuôn mặt nữ sinh kia chỉ có chút hồng, tại sắp nổ tung rồi. chỉ đỏ mặt, hơn nữa cả người còn ngừng lay động, giống như bị vũ nhục lớn.

      Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh nhìn đếnánh mắt như nhìn quái vật của mấy ngườikia, thẳng thắn : " , thầy có hành vi đồi bại, là đồi bại như thế nào? Lúc nào ở đâu có hành vi gì, lúc ấy còn có người nào chứng kiến, ràng ra !"

      "Oa!" Dưới oanh tạc như ngũ lôi của , nữsinh kia gào khóc thét lên.

      " Lãnh Tâm Nhiên, em lại nữ sinh, lại nóinhững lời biết xấu hổ như thế, em, em............ " Chủ nhiệm lớp A tức giận mắng.

      Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi tiếp lời:" phải ông tôi có giáo dụcsao?"

      "Bạn học Lãnh, chuyện này em cần lo.Sau này có thầy nữa em phải cố gắng học giỏi, thầy tin em có thể có được tương lai tốt đẹp." Sợ chuyện gây ra phiền phức, thầy Thái kéo Lãnh Tâm Nhiên lại giọng an ủi.

      Lãnh Tâm Nhiên lại hề khẩn trương, đến trước mặt hiệu trưởng vẫn lên tiếngnãy giờ: "Mặc dù ông là hiệu trưởng, nhưng ôngkhông có tư cách đuổi việc giáo viên cáchvô cớ. Kể các tất cả các người, cũng có. Cho nên, tất cả im miệng cho tôi. Nếu ngườinào còn dám nhiều lời đừng trách tôi khách khí!"

      Lãnh Tâm Nhiên cảm nhận được ràng tronglòng mình lại xuất luồng sát khí, loạicảm giác này, chỉ có khi vô cùng tức giận mớicó. Người khác sợ giáo viên, nhưng . Cho nên, nếu như những ngườinày...mà...khiêu chiến cực hạn của lần nữa, tuyệt đối khách khí!

      " kiêu ngạo!"

      Ông chủ nhiệm mập chưa bao giờ bị người khác như vậy, mặt đỏ lên, ngón tay chỉ vào chópmũi Lãnh Tâm Nhiên, bộ dáng cực kỳ ngạo mạn.

      "Tôi , câm miệng!"

      Lãnh Tâm Nhiên vừa lạnh lùng , sau đó thânhình chợt lóe đến trước mặt ông chủ nhiệm mập, chút do dực đạp vào cằm ông ta cước, chỉ nghe tiếng xương gãy "rắc" tiếng, khuôn mặt của ông thầy mập bị đạp văng vô cùng vặn vẹo.

      Những người ở đây đều kinh sợ. Nếu như vừa họ họ vẫn thấy trước mắt này chỉ lời ngang ngạnh, lúc này họ được tận mắt chứng kiến thảm án, cũng được tận mắt chứngkiến cuồng vọng kiêu ngạo của này.

      "Được rồi, bây giờ còn ai muốn ?"

      Xoay người, quét mắt nhìn từng vị giáo viên, Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi .

      Bị khí thế của làm cho kinh hãi, lâu sau,cũng có ai dám .

      "Nếu như ai , vậy nghe tôi cho ."

      Những chuyện xảy ra trong phòng hiệu trưởngchẳng khác nào phim điện ảnh. Bọn người lớp F sợ đến ngây người, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua có người dám làm chuyện như thế trước mặt hiệu trưởng. Tất cả chuyện này, cho đến bây giờ đều thể tin được.Người kia, chẳng lẽ sợ hay sao? Cậu ta sợ bị đuổi học bị ghi vào hồ sơ sao? Tại sao cậu ta lại có dũng khí muốn làm gì làm như thế? Vừa nghĩ tới người đòi lại công đạo cho chủ nhiệm lớp của bọn họ, là nữ vương của bọn họ, đột nhiên sinh ra lòng tự hào trước nay chưa từng có. màn trước mắt, khiến chođịa vị của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng các họcsinh lớp F ngày càng tăng cao.

      "Thầy, em hỏi thầy, tại sao lại muốn đuổi thầy?Em biết thầy muốn chúng em vì thầy mà vướng vào phiền toái, nhưng mà, nhẫn nại phải là phương pháp giải quyết vấn đề.Có vài người, biết cái gì gọi là có chừngcó mực, nhẫn nại chỉ khiến bọn họ càng thêm quá đáng. Bây giờ, bọn họ ép thầy , vậy bước kế tiếp chính là giải tán lớp F của chúng ta. Thầy, thầy làm loại chuyện đó sao? Thầy, cần lo lắng, hết thảy đều có em. Chuyệnnày cứ để cho em giải quyết, thầy chỉ cần mọi chuyện ra là được!"

      Dưới khí thể cường đại khiến cho người ta hít thở thông của Lãnh Tâm Nhiên, chủ nhiệm lớp vẫn luôn cố chịu khuất nhục (áp bức và lăng nhục) cuối cùng cũng bị thuyết phục.Thanh của ông có chút, biết là vì cònsợ gì đó, cả đời ông hèn yếu, cả đời bị chèn ép.Ông quan tâm, nhưng mà, ông khôngmuốn cho những học sinh của mình bị khi dễ.Bây giờ là ra mặt vì học sinh của mình, nhưvậy, ông có gì phải sợ chứ?

      "Sáng sớm hôm nay khi thầy vừa đến trườnghọc, liền bị chủ nhiệm gọi tới đây, thầy bị đuổi. Thầy hỏi tại sao, sau đó ông ta là có học sinh tố cáo thầy sàm sỡ, chính là nữ sinhđó. Những thầy giáo khác là tới làm chứng!"

      Những lời thầy giáo , cũng giống như dựđoán của , những cách bẻ cong ngangngược như thế lại khiến cho Lãnh Tâm Nhiên càng thêm tức giận. thậm chí thèmnói gì, trực tiếp bước qua tát nữ sinh kia mộtcái: "Chính thầy giáo sàm sỡ ?"

      Nữ sinh kia sớm sợ đến choáng váng, cảngười chỉ biết run rẩy dám gì.

      Đừng ta, ngay cả những thầy giáo "họcthức uyên bác" kia cũng bị dọa sợ đến dám lời nào. Bọn họ thể tưởng tượng được, chẳng qua chỉ bày kế để đuổi đồngnghiệp chướng mắt thôi, sao chuyện lại độtnhiên biến thành như vậy?

      "Tôi tới nơi này phải để gây chuyện, ta chỉ muốn cách giải quyết thỏa đáng. Nếu các người muốn khai trừ thầy, vậy đưa chứng cứ ra . Nhân chứng vật chứng, tất cảđều phải có. Nếu , ai cũng có tư cách đuổi thầy ra khỏi trường này."

      Buông lỏng bàn tay giữ chặt cằm của nữ sinh kia ra, mặc cho đối phương giống như mộtvũng bùn té nhào xuống đất, Lãnh Tâm Nhiên quay đầu hướng về người vẫn ngồi yên lặngkhông ghế kiêu ngạo .

      "Ba ba!"

      Mấy tiếng vỗ tay giòn giã vang lên. Dưới tình huống này, thanh kia trở nên vô cùng bất ngờ. Hiệu trưởng vẫn luôn ngồi ghế nhưngười ngoài cuộc xem diễn đứng lên, tự nhiên vỗ tay: " tệ tệ."

      Chương 48


      biết câu " tệ tệ" của ông ta là chỉ ai, đây là lần đầu tiên Lãnh TâmNhiên nhìn thấy hiệu trưởng trường. Hiệu trưởng trước mắt, hoàn toàn khác với ông chủnhiệm mập, ông ta rất trẻ, nhiều nhất là ba mươi tuổi. Tiếp đến là vẻ tuấn tú của ông ta, đứnggiữa đám đàn ông trung niên bụng phệ trởnên vô cùng nổi bật.

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mắt lại theo bản năng.Trực giác nhạy bén cho biết, người đàn ông nhìn như vô hại trước mắt này, rất nguyhiểm.

      Chuyện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mọi chuyện. Vậy vị hiệu trưởng này, đóng vai diễn gì trong vở kịch này? Lãnh Tâm Nhiênbiết, hiệu trưởng này họ Nghiêm, là người doban giám đốc phái tới, là bộ đội quân,nhậm chức vẫn chưa tới năm.

      "Thầy Thái này, tôi thấy thầy vui mừng đượcrồi. Thầy có học sinh tài giỏi như thế ra mặt vì thầy. Bây giờ, đứa có dũng khí như vậycàng ngày càng ít."

      Hiệu trưởng trẻ tuổi để ý đến vẻ mặt biến hóa khó lường của mọi người, tới trước mặtthầy Thái, khích lệ vỗ vỗ bờ vai ông ấy.

      Thầy Thái ngẩng đầu lên, trong mắt đẫm lệ,hiển nhiên là bị cảm động. thực tế, bất kỳgiáo viên nào, gặp phải hoàn cảnh của ông cũngsẽ thấy cảm động. Dù sao, là giáo viên, mục tiêuquan trọng nhất chính là giáo dục học sinh. Cóthể giáo dục được học sinh nguyện ý ra mặtvì mình, bất kể người này có thành tựu thế nào, đối với giáo viên mà , đều là vinh dự to lớn.

      "Em tên là Lãnh Tâm Nhiên."

      Nghiêm Triều nhíu mi nhìn gầy yếu trướcmắt. chưa trưởng thành, lại dám xông thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng,thậm chí đánh chủ nhiệm trước mặt mọi người,là nhất thời xúc động hay vốn thèm kiêngnể gì, ông rất tò mò.

      "Đúng vậy, hiệu trưởng, em ấy là học sinh của tôi. Em ấy còn là bé chưa hiểu chuyện............ "Lãnh Tâm Nhiên trả lời, vẻ mặt vẫn lạnh như cũ. Thầy Thái sợ bị giậnchó đánh mèo, vội vàng ra mặt chuyện giúp .

      " hiểu chuyện sao? phải thế, tôi thấy là em ấy quá hiểu chuyện. Em ,chuyện này em thấy nên làm thế nào bây giờ?Em bọn họ có chứng cứ chứng minh thầy Thái có hành vi sàm sỡ, vậy em có chứngcứ chứng minh thầy ấy làm nhữngchuyện này ? Huống chi, bọn họ cùngnhau cầu đuổi thầy Thái cũng phải chỉ vì nguyên nhân này. Bọn họ , tồn tạicủa lớp F ảnh hưởng đến khí học tập củacả trường, cho nên bọn họ nhất trí câu hủybỏ lớp F."

      Tin tức này được Ngiêm Triều dùng giọng nóithờ ơ ra, lại khiến cho lớp F trở nên dậysóng. Rất nhiều học sinh bên ngoài phòng làm việc bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa khóc nấclên.

      "Dĩ nhiên, còn có ý kiến, chính là lên án thầy thái có năng lực giảng dạy, cầu đổi chủ nhiệm lớp F. Mà người này, là do bọnhọ chọn."

      Đôi mắt Nghiêm Triều quét về phía những người kia, hàm ý cần cũng biết.

      Bị ánh mắt của ông ta quét tới, khuôn mặt của mấy người kia khỏi đỏ lên, chột dạ dám mở to mắt.

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ hơi suy nghĩ chút đoán ra được ý định của những người này. Xem ra, động tĩnh gần đây quá lớn. Chắc là hành động gần đậy của lớp F bọn họ khiến cho những người này có cảm giác bất an với "ông thầy"phế vật của lớp F. Đầu tiên là trước mặt mọi người đánh giáo viên lại được "vô tội thả ra",sau đó lại đại diện cho cả trường tham gia cuộcthi toán toàn quốc lần này, hơn nữa còn lại đại diện cho tất cả các môn. chỉ thế, gần đâylớp F còn rất chăm chỉ, khiến cho bọn họ càngthêm bất an. Bọn họ lo lắng, lo lắng lớp F luônbị đẻ dưới đáy bộc phát, giẫm đầu bọn họ. biết nên bọn họ quá vô sỉ hay quá tự ti đây? Chỉ vì nguyên nhân này mà bày ra thủ đoạn bẩn thỉu đến thế.

      ra , rất đơn giản, đây là lòng hâm mộ, ghen tỵ dẫn đến căm hận. Ở trường học này,trong lòng mọi người, mọi vinh dự đều liên quan đến lớp F. Nhưng bây giờ khác rồi,lớp F lại có người tham gia cuộc thi toán cao cấp, hơn nữa còn là thông qua cuộc chọn lựatoàn trường. Bọn họ đều lo lắng lớp học này trở mình, tạo ra nhiều kỷ lục khiến cho bọn họ phải kinh sợ. Cho nên, trải qua cuộc thảo luận, bọn họ nhất trí bóp chết ý nghĩ này từ trong nôi.

      Tỉnh lại từ trong suy tư, Lãnh Tâm Nhiên cũng trả lời ngay vấn đề của hiệu trưởng, mà nhìn đến vẻ mặt ảm đạm của chủ nhiệm lớp bêncạnh, nhàng : "Thầy Thái, xin lỗi,gây ra phiền phức cho thầy rồi. Nhưng xin hãy tin tưởng em, chuyện này, em giải quyết tốt."

      "Thầy muốn có chứng cứ, được thôi, tôi cho. Nhưng mà, tôi cần thời gian, ba ngày sau tôi sẽđưa ra chứng cứ thầy cần. Dĩ nhiên, nếu như tôicó chứng cứ chứng minh chuyện này là do có người cố ý gây xích mích, vậy, những người đósẽ phải trả giá lớn cho hành động của mình. Ngoài ra, người ngoài có tư cách phán xét thầy Thái có năng lực quản lý lớp F hay , chúng tôi mới là học sinh của thầy, cho dù đánh giá, cũng nên do chúng tôi làm. Dĩ nhiên, tôi suông, rất nhanh, cácngười biết, thầy Thái có bao nhiêu tư cáchtrở thành chủ nhiệm lớp, ông ấy sáng lập ra kỷ lục mà cách người thể nào phávỡ. Cứ chờ đấy!"

      Sắc mặt của những giáo viên xung quanh biếnđổi vô cùng huyền ảo. Trong mắt bọn họ, nhữnglời ràng là lời khoác lác, lớp F, đồ bỏ , sao có thể tạo ra kỳ tích? Học sinh là thứ rác rưởi,chủ nhiệm cũng là thứ rác rưởi, lớp học rác rưởi như thế cũng dám kiêu ngạo, biết sống chết. Nhưng mà, nghe thanh lạnh nhưbăng kia, trong lòng bọn họ lại đột nhiên xuấthiện cảm giác vô cùng bất an.

      So với đám người bất an lo lắng kia, hiệu trưởng lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông chỉ ung dung cười: "Có ? Vậy mongđợi. Được, nghe lời em, cho em ba ngày, mang chứng cứ đến cho tôi. Dĩ nhiên, nếu em có chứng cứ chứng minh thầy Thái vô tội, vậy, tôi thỏa mãn nguyện vọng của em."

      Ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên lóe lên. Câu "Tôisẽ thỏa mãn nguyện vọng của em" giống như còn có thâm ý gì đó? Ngẩng đầu nhìn khuônmặt tưởng chừng như vô hại của thầy hiệu trưởng, nhìn ánh mắt giảo hoạt và mong đợi của ông ta, nghi ngời bỗng nhiên xuất trong lòng.

      Hiệu trưởng này, kỳ quái! Rốt cuộc ông ta giở trò quỷ gì?

      "Được rồi, đùa như thế đủ rồi. Nên làm gì làm cái đó . Giống như những gì tôi vừa , ba ngày sau, quay lại xem xét thầy Thái cótội hay . Mặc dù tôi là hiệu trưởng, có tư cách đuổi giáo viên, nhưng mà, tôi là người vô cùng công chính, cho nên, đem chứng cứđến đây cho tôi. Dĩ nhiên, tôi thấy đượcnhân chứng, bây giờ còn cần vật chứng. Tất cảmọi người chuẩn bị cho tốt, ba ngày sau tôi cho các người kết quả hài lòng."

      Tùy ý ngồi ghế salon, hai tay mở ra, lười biếng mà cao quý. Nghiêm Triều thu hồi nụ cười vô hại mặt, nghiêm túc .

      Vốn cho là chuyện rất dễ giải quyết, giữachừng lại xuất chuyện này, các thầy giáo khác cũng lộ ra vẻ mặt giận dữ. Bọn họ dám tỏ thái độ bất mãn với hiệu trưởng mới này, vậy nên, thầy Thái và Lãnh Tâm Nhiên trở thành mục tiêu để phát tiết. Đặc biệt, là chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A từng kết thù vớiLãnh Tâm Nhiên, còn nhổ mấy bãi nước miếng về phía Lãnh Tâm Nhiên: "Đồ rác rưởi!"

      Thanh của ông ta mặc dù , nhưng lạikhông thoát khỏi lỗ tai của Lãnh Tâm Nhiên. Nhìn chủ nhiệm đầu ngốc vô cùng bỉ ổi này, khuôn mặt của Lãnh Tâm Nhiên cười tươi, có người biết sống chết, như vậy, cũng cần phải khách khí nữa! Chỉ hy vọng đến lúc đó ông ta hối hận!

      Chủ nhiệm đầu ngốc biết, chỉ độngtác phát tiết nho của ông ta, lại đưa tới cảnh ngộ vô cùng bi kịch.

      Cái gọi là, người làm trời nhìn, làm việc sai trái, luôn phải trả giá!

      *****
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :