1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 257: Nhiệm vụ gian nan


      Lãnh Tâm Nhiên khoác áo cỏ ngụy trang mai phục trong bụi cỏ, ánh mắt như chó sói chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Kể cả hô hấp cũng đều ngừng lại, giống như còn hơi thở.


      híp mắt lại nhìn chằm chằm phòng ốc trước mặt người khác ngụy trang ở trong bụi cây từ phía sau cẩn thận lại gần. Mặc dù đối phương gì , chỉ ngồi xổm xuống đem chai nước tay đưa cho . Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy nước, bởi vì thiếu nước nên môi của bị khô rộp, dính nước vào có cảm giác tê tê . Nhưng tại dưới tình huống này hoàn toàn để ý tới. biết mình nằm ở nơi này đợi thời gian bao lâu, dưới tình huống cần tập trung cao độ này nên căn bản cảm giác được thời gian trôi qua bao lâu.


      Nhưng biết, thời gian càng trôi tình huống càng xấu hơn.


      Nơi này là thâm sơn rừng hoang ma quỷ Tây Bắc, mặc dù bị là đất ma quỷ đất. Đó là bởi vì lai lịch nơi này từng là nơi thân của trùm buôn thuốc phiện Tây Bắc. Quan trọng hơn là ở địa phương này, toàn bộ đều hơn trăm năm .Côn trùng, động vật vô số, đầm lầy càng đếm xuể. Nơi này từng bị mọi người Tây Bắc đồn đãi thành chỉ có vào chứ có ra . Nghe nơi này là bảo tàng tử thần, chỉ cần có người vào cũng được xưng là tù binh tử thần .


      Mà bây giờ chính là nhiệm vụ của bọn họ lần này.


      Tác chiến trong rừng, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà cũng xa lạ. Thời điểm tập huấn cùng Báo Tuyết, từng cùng nhóm người vào sâu trong núi rừng tuần lễ. Nhưng tình huống khi đó so với bây giờ tuyệt đối giống nhau. Vân Nam có ít núi rừng sâu thẳm, mặc dù còn chưa được khai phá nhưng mà người bọn họ đều mang theo đạn có tín hiệu cầu cứu. Hơn nữa địa hình bên trong tuy còn hiểm trở nhưng được điều tra qua. Tuy vẫn còn nguy hiểm nhưng so với giờ tốt hơn nhiều.


      Diện tích đất ma quỷ này đều do trùm buôn thuốc phiện xây dựng cơ sở tạm thời, là phòng tuyến cuối cùng của bọn họ. Bọn họ sống ở đây nhiều đời, mức độ quen thuộc nơi này tuyệt đối hơn hẳn những người mới đến. Mặc dù bọn họ cũng được cung cấp bản đồ, nhưng đó chỉ là bản đồ trừu tượng , thể nào thể được tất cả các chi tiết . Lãnh Tâm Nhiên cùng mấy người ở rừng sâu dò xét trong hai ngày mới bắt đầu hành động vào lúc rạng sáng. Lần hành động này còn là bộ đội đặc chủng của Báo Tuyết nữa, mà ngay cả Tướng quân đứng đầu cũng tới.


      Thời điểm ngày đó khi nghe Trần có chuyện gì tìm đến mình, Lãnh Tâm Nhiên cũng để việc này ở trong lòng. Chẳng ai nghĩ tới, chỉ sau tuần lễ ngắn ngủi , Trần tìm tới cửa. Hơn nữa là để cho tham dự nhiệm vụ lần này.


      Cảm thấy mặt Trần nặng nề, Lãnh Tâm Nhiên thấy nhất định xảy ra chuyện gì tốt. Đợi đến khi biết chuyện, càng chút do dự trực tiếp đồng ý.


      Bởi vì mục đích bọn họ lần này là cứu mấy đội viên đặc biệt bị trùm buôn thuốc phiện Tây Bắc bắt được. Dĩ nhiên, nếu chỉ cứu đội viên hẳn là , vì thân phận của đối phương tuyệt đối giống như nhau. Nếu , động tác của quân đội cũng lớn đến vậy


      Sau tiếng khi Trần tìm đến Lãnh Tâm Nhiên. ở nước Mỹ, Dạ Mộc Thần gọi điện thoại tới. Từ trong miệng biết được chân tướng việc càng làm cho Lãnh Tâm Nhiên hận được lập tức vọt tới Tây Bắc. Bởi vì, cái gọi là đội viên ở bên trong, đó chính là Dạ Tĩnh Nhi!


      Mặc dù là nữ tướng quân trẻ tuổi nhất Trung Hoa, Dạ Tĩnh Nhi vẫn là huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng Thanh Long . Bộ đội đặc chủng Thanh Long là lực lượng có thực lực nhất của Trung Hoa. Khi thi hành nhiệm vụ, đều ở hệ số cấp S trở lên, dù là đội ngũ của Báo Tuyết theo chân nó vẫn chưa là gì.


      Dạ Tĩnh Nhi tham gia nhiệm vụ "X" trong quân đội. Thanh Long luôn luôn làm các nhiệm vụ từ cấp S trở lên. Trong đó cũng thiếu cấp SS, nhưng mà cấp X cũng chỉ có lần, chính là năm năm trước truy nã tội phạm Chiêm Hùng. Mà nội dung nhiệm vụ mà Dạ Tĩnh Nhi tham gia chính là đem phá huỷ thứ chất độc này . Vì hành động lần này, quân đội chuẩn bị 3 năm, tại cuối cùng tới thời khắc thu lưới. Vốn là chuyện được tiến hành rất thuận lợi , ai ngờ quân đội bên này cư nhiên có phản đồ. Tất cả kế hoạch hành động lần này đều được tiết lộ, tuần sau khi đám người Dạ Tĩnh Nhi hành động, quân đội có được tin tức bọn họ rơi vào tay đối phương.


      Những người tham gia nhiệm vụ lần này thân phận đều rất bình thường , đặc biệt là Dạ Tĩnh Nhi. Vừa là nữ tướng quân trẻ nhất Trung Hoa, vừa là người của nhà họ Dạ. Loại thân phận này, quân đội tự nhiên thể nào bỏ qua như vậy.


      Ở nhóm hành động đầu tiên, Báo Tuyết cũng có người tham gia, dĩ nhiên chính là Chu Đào có bản lĩnh tốt nhất. Chỉ là sau khi chuyện bại lộ, Chu Đào liền biến mất. Tình huống như thế, khả năng lớn nhất đó là cũng rơi vào tay đối phương rồi.Sau khi nhận được thỉnh cầu của Trần , Lãnh Tâm Nhiên ngay đêm hôm đó liền ngồi trong chuyên cơ của quân đội chạy tới dãy Tây Bắc. đường vì để tránh cho hành tung bị bại lộ, chuyên cơ có trực tiếp đưa bọn họ đến vị trí cần đến. Mà là đưa tới thị trấn ở dưới, sau đó bọn họ lển xe lửa qua cả ngày rốt cuộc mới chạy tới mục đích.


      Lần này tổng cộng có 20 người hành động, đội trưởng là người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt có vết sẹo, vẻ mặt lạnh lùng, biệt hiệu là "Răng" .


      xe lửa, bọn họ cũng tự giới thiệu mình qua mình. Trong số 20 người, đều là cấp bậc Thượng úy trở lên , trong đó người đội trưởng có biệt hiệu là "Răng" này có cấp bậc là Thượng tá. ta ngồi ở đó nhúc nhích, giống như là ngọn núi bền bỉ. ta giỏi chuyện, từ lúc bắt đầu gặp mặt cho đến bây giờ, chỉ câu: "Tôi là Răng, bắt đầu từ bây giờ tất cả hành động của mọi người đều nghe theo chỉ huy của tôi."


      Hai mươi người này, tuổi của Răng phải là lớn nhất. căn bản số tuổi mọi người ở đây đều chừng ba mươi tuổi, hơn nữa trừ Lãnh Tâm Nhiên ra toàn bộ đều là đấng mày râu. Lãnh Tâm Nhiên là người có bất kỳ cấp bậc nào nên lấy thân phận người bình thường để tham gia hành động lần này, vừa xuất làm cho tất cả mọi người nghi ngờ hoài nghi nhìn chăm chú mình.


      Đối với biểu này của mọi người, Lãnh Tâm Nhiên vừa mới bắt đầu có chuẩn bị, lúc giới thiệu cũng chỉ lạnh nhạt câu: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên, biệt hiệu Huyết Sư, đến từ Báo Tuyết." Liền an tĩnh ngồi ở trong góc thêm câu nào nữa.


      Trong hai mươi người 19 người đều gần ba mươi tuổi, nhất cũng chừng hai mươi lăm. Người thứ hai mươi chỉ là nữ, hơn nữa còn là mười tám tuổi. Loại tương phản này, làm cho nét mặt của mọi người trở nên kỳ lạ.Đối với loại tình huống này, Lãnh Tâm Nhiên ngược lại có cảm giác gì nhiều. Ngược lại Răng ra, lời nào liền đưa tay về hướng Lãnh Tâm Nhiên đưa lưng về phía mình.


      Động tác của rất đột ngột làm cho mọi người ở chỗ này chưa ai phản ứng kịp. Nhưng trong những người này cũng bao gồm Lãnh Tâm Nhiên. Thời điểm tay Răng sắp đụng phải bả vai Lãnh Tâm Nhiên khẽ né, sau đó lại nhanh như gió cầm tay giữ chặt tay Răng.


      Đây chỉ là chi tiết rất nhưng chính chút này khiến ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Lãnh Tâm Nhiên phát sinh biến hóa. Lãnh Tâm Nhiên chỉ an tĩnh quay đầu lại, lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đàn ông mặt vẻ gì, lời .


      Răng thu tay lại, cũng như cũ cái gì cũng chưa . Cũng giải thích lí do động tác vừa rồi sau đó lại lần nữa trở lại chỗ ban đầu ngồi xuống, nhưng khí xung quanh bây giờ lại trở nên giống như trước. Lãnh Tâm Nhiên như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, cái gì cũng chưa tiếp tục ngồi tại trong góc an tĩnh đợi.


      Người đội trưởng này, đúng là khá tốt. Lãnh Tâm Nhiên ở trong lòng lặng lẽ nghĩ đến. biết, mặc dù vừa rồi chỉ là phản xạ tự nhiên. Nhưng mà những người khác trong lòng lại có bao nhiêu rung động, mà trong những người này cũng bao gồm cả Răng.


      Răng là người chọn lựa thành viên tham dự hành động lần này, lúc ấy thấy tài liệu của Lãnh Tâm Nhiên trực giác cũng cảm thấy này là trò cười. Nhưng mà Trần cũng kiên trì khác thường , cuối cùng lấy lý do thuyết phục —— là Chu Đào từng bại dưới tay của !


      Chu Đào mặc dù là cấp bậc Thượng úy, nhưng mà danh tiếng vẫn rất tồi . Ai cũng biết, hành động chọn tới lần này, chính là muốn cho mượn cơ hội lần này lập công để có cấp bậc cao hơn . Nhưng này chính là người khiến Chu Đào bại tướng dưới tay , biết Trần thể nào láo trong chuyện này, vì vậy hứng thú đối với càng ngày càng nhiều.


      Nhưng mà mãi cho đến mấy giờ trước, mới chân chính nhìn thấy làm cho tò mò. Từ bên ngoài nhìn vào, đối phương rất khó làm cho người ta liên tưởng đến Chu Đào bị đánh bại bởi này. có ngũ quan rất tinh xảo, da trắng nõn, thân hình thon thả nhưng thướt tha hấp dẫn, nếu như ăn mặc khêu gợi tuyệt đối vô cùng hấp dẫn. Nhưng hấp dẫn người nhất là đó là phong cách của , lành lạnh thanh nhã , đứng ở đó an tĩnh lời nào. Giống như đóa hoa tuyết trời, dính chút hơi thở khói bụi của trần gian nào.


      thể , thời điểm lần đầu tiên thấy cũng biết rất xinh đẹp. Nhưng khi nhìn thấy chân mới phát , so với trong hình mê người hơn biết gấp bao nhiêu lần.


      Vừa rồi mới thử dò xét, chỉ là bởi vì ánh mắt hoài nghi của những tiểu tử kia mà cũng là vì mình thấy tò mò. Sau khi thử dò xét an tâm, này có bản lãnh phi phàm. Chỉ là biết thân phận của rốt cuộc là gì mà có thực lực như vậy , trách được bị Trần gọi là "Tiểu Quái Vật" .


      "Tốt lắm, tại mọi người nghe đây. Sau đây mọi người phải tiến hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cũng là nhiệm vụ có ý nghĩa nhất trong đời. Mọi người được huấn luyện nhiều năm, chịu khổ nhiều như vậy, chính là vì cống hiến cho quốc gia. tại, thời điểm để mọi người thực giá trị cuộc sống đến. Chúng ta tổng cộng có hai mươi người, năm người tổ, tại tự do phân tổ, mọi người hãy nhớ thân phận của đồng đội mình. Sau này khi hành động, chúng ta hành động theo tổ.’


      lát sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, Răng đứng lên, hướng về phía mọi người lớn tiếng . thanh của rất trầm thấp, nhưng mà thời điểm rống to mang tới loại uy hiếp cách nào diễn tả bằng ngôn từ được. Chính là loại uy hiếp này làm cho loại uy tín tuyệt đối.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 258: Hạnh phúc (Kết cục)




      Lúc tới vùng đất ma quỷ, bởi vì mục tiêu của hai mươi người quá lớn, nên liền chia thành năm tổ , mỗi tổ bốn người. biết do tư tâm hay gì đó, Lãnh Tâm Nhiên được phân cùng tổ với Răng.


      Bọn họ tiến vào khu rừng già này được tuần rồi, giữa chừng trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm. Mãi cho đến ngày hôm trước, họ mới tìm được căn phòng sâu trong khu rừng. Chung quanh căn phòng đều có hộ vệ cầm súng tuần tra, hai người đều là người tỉnh táo, đương nhiên biết được đạo lý bứt dây động rừng. Cho nên, từ lúc tìm được địa điểm, bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ chờ cơ hội.


      Lần đợi này, là cả ngày trời.


      Cả ngày chờ đợi, khiến cho Răng đánh giá Lãnh Tâm Nhiên cao lên ít, thời gian bọn họ có thể hoạt động cực ít, gần như là phải bất động núp mấy giờ liền sau đó mới được nhúc nhích toàn thân từ đầu đến chân, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại than thở tiếng nào, thậm chí, mặt còn có chút biểu cảm khó chịu nào. Vẻ mặt vẫn chút biểu cảm, chuyên tâm theo dõi tình hình bên kia.


      " nghỉ ngơi trước , tôi ở đây quan sát. Chờ bọn họ đến là chúng ta hành động."


      Nha mấp máy môi ra lệnh cho Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên từ chối, lấy bình nước, sau đó cẩn thận lui về phía sau. biết lúc này phải là lúc để cậy mạnh, cho dù có mạnh đến mức nào sức lực cũng có hạn. giờ, biện pháp tốt nhất là điều chỉnh trạng thái tinh thần lên mức cao nhất, sau đó đợi đồng đội đến. Đối phương người đông thế mạnh, bên bọn họ lại chỉ có bốn người, hơn nữa còn có hai người ở lại làm hậu thuận, nên người có thể hành động chỉ có và Răng. Nếu bọn họ muốn trổ tài, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, vô duyên vô cớ chịu chết.


      Mặc dù là nghỉ ngơi, nhưng kỳ là nằm bất động trong lùm cây. Xét kỹ ra , chỉ là phải nhìn chằm chằm vào hướng thôi. Làm thế, cũng là cho mắt nghỉ ngơi.


      Dù cho sức lực Lãnh Tâm Nhiên dư thừa, khi tập trung cường độ cao lâu như vậy, cũng khó tránh thấy uể oải. biết, lần này, cái phải trải qua, là cuộc chiến gian nan. Chỉ cần chuyện lần này kết thúc mỹ mãn, vậy , chờ đợi con đường hoàn toàn mới.


      Chuyện của Lương Đồng, rồi cả mâu thuẫn ngày càng gay gắt với bang Thần Long, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, cũng đến lúc chấm dứt mọi chuyện rồi.


      Nghĩ đến chuyện của mình, sau đó lại bất giác nhìn đến Răng bất động quan sát diễn biến phía trước. chưa từng so chiêu với người này, nhưng từ khí thế và cử chỉ của đối phương có thể đoán được đại khái thực lực của ta. Mặc dù có chút phục, nhưng là Răng mạnh hơn ! Còn chuyện mạnh hơn bao nhiêu chính cũng lắm. Nếu phải tình huống lúc này cho phép, rất muốn so tài với người này lần.


      Thu mắt lại, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. phát lúc này đây, thời gian nghỉ ngơi quý đến mức có thể đếm bằng giây, muốn lãng phí. Những chuyện khác, cứ chờ sau khi chuyện này kết thúc .


      Cảm giác được ánh mắt lợi hại sau lưng thu về, cái lưng căng cứng của Răng rốt cuộc cũng được thư giãn, sau đó, chớp mắt nhìn chằm chằm vào có danh hiệu Huyết Sư kia, quá mức thần bí, cũng khiến quá đỗi kinh ngạc. Sau khi chuyện lần này kết thúc, nhất định phải tự mình điều tra thân phận đối phương, nếu có thể, đích thân mang vào Thanh Long.


      Chỉ thất thần trong chốc lát, Răng liền quẳng hết mớ suy nghĩ tạp nham trong đầu. Trong thời khắc quan trọng thế này, ai biết giây kế tiếp xảy ra chuyện gì, phải hết sức tập trung!


      Năm phút sau, Lãnh Tâm Nhiên mở mắt, đôi con ngươi lạnh lùng sâu thấy đáy quét qua xung quanh, tay nắm chặt súng, theo trực giác mà nhìn về phía nào đó, tay cũng có động tác, chỉ đợi có gì ổn là lập tức hành động.


      Mặc dù bây giờ nghỉ ngơi, nhưng biết, đây cũng phải là nghỉ ngơi . Bởi vì, phải đảm bảo an toàn cho phía sau. Răng giao lại phía sau lưng cho mình, đây là tín nhiệm tuyệt đối, thể phụ tín nhiệm này.


      Ở phía sau truyền tới động tĩnh rất , nếu là người bình thường thậm chí còn cảm giác được. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên khác, thậm chí còn nhạy cảm phát khí xung quanh có biến hóa, giác quan của còn nhạy bén hơn cả dã thú. nín thở, con ngươi đen nhánh như mực, giống như sói hoang rình mồi, chăm chú nhìn về phía.


      bước, hai bước…


      Thanh từ từ tới gần, tay cầm sung của Lãnh Tâm Nhiên cũng chặt hơn chút. Cái bọn họ cầm tay, là súng hãm thanh tiên tiến nhất cho quân đội mới nghiên cứu ra, khi nổ sung, nếu có gì bất ngờ xảy ra, người bên kia cũng phát . Nhưng mà, sợ nhất bạn chỉ sợ vạn nhất, nếu phải vạn bất đắc dĩ, nổ sung để kinh động đến quân địch, quan trọng nhất là, vì phải trang bị gọn để rừng, nên số đạn mỗi người mang theo chỉ có hạn. Quân số kẻ địch lại , thế nên, phải tiết kiệm đến từng viên đạn.


      Mười mét!


      Năm mét!


      Yên lặng tính toán cự ly của đối phương, Lãnh Tâm Nhiên dần để cho người mình hòa nhập vào thiên nhiên, thể dò ra được bất kỳ tiếng thở nào của .


      Nhưng mà, đúng lúc này, đối phương lại dừng lại, cẩn thận quan sát bốn phía, thậm chí còn phát ra tiếng rất giống như chim hót. căng thẳng của Lãnh Tâm Nhiên được hóa giải trong nháy mắt, đưa tay đặt ở khóe miệng nhàng thổi tiếng, chỉ có cây súng cầm tay là vẫn chưa buông ra. May , là đồng đội.


      Quả nhiên, sau khi đáp lại, khí xung quanh đối phương cứng lại trong nháy mắt, nhưng chẳng mấy chốc chuyển thành nhõm.


      Khoảng cách ngày càng gần, bóng dáng của mấy người ngụy trang kia cũng rơi vào tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên, mặc dù thấy được mặt nhưng thân trang bị này quá quen thuộc, đúng là đồng đội.


      bất giác nhìn sang phía trước, thấy Răng vẫn nhúc nhích quan sát tình hình phía trước, nhưng cơ thể cứng ngắc dần thả lỏng. Khi họ đến đủ rồi, Lãnh Tâm Nhiên nhận ra chuyến này có tổng cộng bốn người, trong đó có hai người là người trong tiểu đội của được sắp xếp ở lại canh giữ. Bốn người cộng thêm và Răng, là sáu người. Mặc dù nhân số bằng góc của đối phương, nhưng dù sao cũng tăng thêm phần thắng.


      Nhưng trước đó, phải xem Răng an bài thế nào .


      “Huyết sư.” Răng tụ tập đám người lại, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, sau đó lại chỉ người khác: “Kẻ điên, hai người đánh tiên phong. Tìm cơ hội tiến vào nội bộ, sau đó chúng ta hành động.”


      Đối với sắp xếp của Răng, rất nhiều người đều hiểu. Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì người được chọn. Người đánh tiên phong phải là người có thực lực mạnh nhất trong đội, bởi vì khi người phía trước cẩn thận bị phát , bọn họ vì bứt dây động rừng mà toàn quân bị diệt. Lựa chọn Phong Tứ bọn họ có ý kiến, “Kẻ điên” vốn là người tài ba trong đám bọn họ, hơn nữa còn am hiểu việc tác chiến trong rừng, cậu ta được chọn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, Huyết sư, nhìn bóng dáng nho kiều đứng giữa đám người, trong mắt rất nhiều người đều lóe lên vẻ nghi ngờ. Người này, có bất kỳ cấp bậc nào, còn là , hơn nữa tuổi cũng còn như vậy, nhìn có vẻ yếu ớt non nớt, giống như tiểu thư được nuôi trong khuê phòng. Người như vậy, được chọn đánh tiên phong, phải là đùa giỡn hay sao!


      Đương nhiên Lãnh Tâm Nhiên bỏ qua những ánh mắt nghi ngờ kia, nhưng chút để ý. Giải thích bằng ngôn ngữ cũng chỉ uổng công, chứng minh mới là chân lý.


      “Vâng.”


      Làm lễ chào đúng tiêu chuẩn quân đội, Lãnh Tâm Nhiên chút dị nghị với sắp xếp của Răng.


      bóng dáng cao lớn thẳng tới bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên biết, đây chính là người đàn ông có biệt danh là “Kẻ điên”, rất có lòng tin đối với thực lực của mình, mà Kẻ điên nếu được Răng lựa chọn, vậy chứng tỏ thực lực của ta cũng rất phi phàm. Còn về chuyện tại sao Răng tự mình ra sân, Lãnh Tâm Nhiên cũng hiểu được, ta là đội trưởng, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu bọn họ trước xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta còn có thể chỉ huy những người còn lại bảo tồn thực lực. Nếu ngay cả ta cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy , khả năng toàn quân bị diệt là rất lớn.


      “Đợi thêm mười phút nữa, những người đó đổi ca. Đến lúc đó hai người tìm cơ hội đột phát mà vào. Nhớ, nhất định phải luôn giữ liên lạc với chúng tôi. khi có chuyện gì ngoài ý muốn, tự bảo vệ tốt cho mình.” Lúc Răng đến câu cuối cùng dừng lại, mặc dù thẳng, nhưng ý tứ rất ràng.


      Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên liếc nhau cái, ánh mắt hai người đều rất sắc bén, hé lộ ra chút khiếp sợ nào đối với câu ám hiệu này của Răng.


      Hai người chỉ liếc nhau cái, đáng ngạc nhiên là, tuy hai người là người xa lạ, nhưng lại có thể hiểu được ý tứ muốn biểu đạt trong mắt đối phương.


      Sau khi phân công nhiệm vụ, Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên bắt đầu lui xuống phía sau nghỉ ngơi.


      Cái chờ đợi bọn họ phía trước là khảo nghiệm ác liệt nhất từ trước tới nay, tất phải giữ được thể chất và tinh thần ở mức cao nhất. Chuyện bây giờ họ có thể làm, là phải nắm chắc thời cơ cố gắng nghỉ ngơi tốt. Nghỉ ngơi lấy sức, chỉ có bổ sung đủ năng lượng, tỷ lệ thành công mới tăng lên được.


      Bởi vì có đồng đội ở cạnh coi chừng, Lãnh Tâm Nhiên chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng khi cảm giác được bên cạnh có động tĩnh , vẫn lập tức mở mắt. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi khôi phục lại tỉnh táo, nhìn Kẻ điên bên cạnh, lại nhìn sang Răng, biết đến lúc lên đường rồi.


      “Tới lúc thay ca rồi, các cậu mau lên đường .”


      Răng giọng .


      Rất nhanh, hai bóng dáng xuyên qua cánh rừng, nhanh như điện.


      Đến khi hai bóng dáng kia biến mất, người trong đám mới giọng hỏi ra thắc mắc của mình.


      “Đội trưởng, tại sao lại để Huyết sư đánh trận đầu?” Dù có nhìn thế nào cũng nên chọn ta mới đúng chứ.


      Răng nhìn người chuyện chút, lại nhìn sang những người khác, biết đây là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người. lại nhìn theo hướng Huyết sư rời , lúc lâu sau mới hơi nheo mắt: “Tôi nhìn thấu được ấy. Nhưng tôi chắc chắn việc, năng lực tác chiến của ấy, thua với bất cứ người nào ở đây, thậm chí, có lẽ là mạnh hơn các cậu.”


      Đánh giá như thế, là lời tán thưởng cực cao.


      “Sao có thể?” Mặc dù cảm thấy dám tin, nhưng bọn họ cũng biết trong tình huống thế này, Răng láo, lời giải thích duy nhất chính là ta , nhìn như gầy yếu kia, người chứa sức lực vô cùng mạnh mẽ.


      “Tôi cũng biết, nhưng đây là .” Gương mặt của Răng cũng ngưng trọng.


      Đây là câu đố có lời giải, muốn lấy được đáp án cuối cùng, phương pháp duy nhất là đợi đến phút cuối.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 258.2


      thể có vài người trời sinh được ông trời che chở, ví dụ như Lãnh Tâm Nhiên, lúc bọn họ vừa đến trước căn nhà, núp tìm lỗ hổng để ra tay có hai người xách túi từ bên kia rừng ra.


      Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên liếc nhau cái, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định.


      Thời gian trôi qua, khiến cho mấy người đợi ở hậu phương ngừng khẩn trương, mỗi giây chờ đợi là mỗi giây đau khổ.


      "Đội trưởng, xem lúc này hai người bọn họ thế nào rồi?"


      người nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.


      Răng cẩn thận đè chặt tai nghe, mày nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, nghe được câu hỏi cũng trả lời, gần giờ sau mới nghe được giọng lạnh băng truyền vào tai nghe: "Nhập huyệt."


      Nghe được hai chữ này, vẻ căng thẳng mặt Răng lập tức giãn ra, như dỡ được gánh nặng mà thở phài hơi, sau đó nhìn về sang mấy người nôn nóng phía sau, : "Bước thành công."


      Ý của câu này cũng rất , nghĩa là trong hai người Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên có ít nhất người thành công lẻn vào nội bộ. Mặc dù có chút ý kiến với Huyến sư, nhưng khi nghe được tin này tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, những hoài nghi về lúc trước cũng giảm nhiều.


      "Đội trưởng, là Huyết sư thành công?"


      Có người tò mò hỏi. ra vấn đề này có vẻ dư thừa, lúc này với họ mà , ai thành công quan trọng, quan trọng là..., chiến thắng chính mình. Nhưng mà, xuất của Huyết sư khiến cho tâm tình của mọi người đều phức tạp, nên mới có người hỏi thăm.


      Răng trầm mặc, sau đó chậm rãi gật đầu: "Ừ."


      Vừa rồi giọng truyền vào tai , đúng là giọng nữ trong trẻo, lạnh lùng. Còn chuyện sau khi vào cửa họ tách ra hành động hay hành động cùng nhau tạm thời vẫn chưa có đáp án.


      " ngờ lại là đại mỹ nữ."


      Trong tầng hầm rộng lớn, khắp nơi đều u, trong khí ẩm ướt còn mang theo mùi nấm mốc. Khắp nơi tường đều treo các giá đỡ dùng để chất các dụng cụ ngược đãi, những thứ mà bạn thể tưởng tượng nổi đều có thể được tìm thấy ở đây. Đặc biệt là sợi roi dài to bằng nửa cổ tay được treo tường, chiếc roi có màu đỏ sậm, biết thấm bao nhiêu máu tươi rồi.


      Ngay giữa căn phòng có đặt chậu than, phía chậu than có gác thanh hàn nóng đỏ. Hai bên được chia thành các phòng giam , nhìn bố cục có vẻ giống với phòng giam thời cổ đại.


      giá treo giữa phòng có bóng dáng bị trói, máu thịt lẫn lộn, khắp người chằng chịt vết roi, ngay cả quần áo cũng bị bết chặt vào người. Đó là người đàn ông, ta mất ý thức., hơi cúi đầu, đầu đầy máu. Cảnh tượng thoạt nhìn có chút đẫm máu.


      Phía đối diện có người đàn ông mắt ngồi ghế bành mạ vàng, vừa uống rượu vang vừa thưởng thức cảnh tượng trước mặt, trong đôi mắt màu xám trắng lộ vẻ thích thú và vui vẻ. Hiển nhiên, cảnh tượng máu tanh trước mắt khiến vô cùng hứng thú.


      "Gia, còn thở, làm sao bây giờ?"


      gã đàn ông dáng vẻ bỉ ổi tới, đứng cách người đàn ông ngồi mét, dáng

      vẻ khép nép, trong giọng lộ vẻ nịnh hót và sợ hãi.


      Trước mặt người đàn ông kia có đặt cái màn hình, trong đó là hình những người bị bắt giam. Ánh mắt màu xám trắng giống như bò cạp quét qua màn ảnh, sau đó đưa tay nhàn nhã chỉ vào người trong số đó: “Đến lượt nó .”


      Người bị để mắt tới là người đàn ông vóc người cao nhưng cơ thể rất săn chắc. ta tính là đẹp trai, nhưng người lại toát ra khí chất thành thục, là người đàn ông đầy nghị lực.


      Nhưng lúc này đây, sắc mặt người đó tái nhợt, khóe miệng còn dính máu khô, quầng mắt thâm đen lộ thiếu ngủ. Nhưng mà, dù cho bộ dáng của ta có chật vật đến mức nào mắt ta vẫn rất sáng, kiên nghị như thép, hề tỏ vẻ sợ sệt khi lọt vào hoàn cảnh bất lợi.


      “Lão đại?” Gã đàn ông lúc trước lại bước tới, vẻ mặt cung kính như nô tài ra mắt bậc đế vương.


      “Bắt đầu . Tao muốn xem sức chịu đựng của đám người kia mạnh đến mức nào, tính làm siêu nhân điện quang sao? Nhìn thấy cũng tệ.” Người đàn ông cười híp mắt rồi lại nhấp ngụm rượu. , mặc dù người này chỉ có mắt, nhưng bộ dạng lại rất tuấn tú, cử chỉ ưu nhã, cao quý, hiển nhiên là được giáo dục rất tốt. Nhưng khí thế của lại thuộc dạng tà, người bị nhắm trúng giống như con mồi nằm trong tầm ngắm của mãng xà, cả người đều rét run.


      Chu Đào bị trói lên giá treo, sau khi nhìn thấy cảnh đồng đội mình bị hạnh cũng chuẩn bị trước tâm lý cho những chuyện phải đối mặt. Cho nên, khi nhìn thấy người đàn ông cao mét năm mấy kia cầm cây roi lên chỉ chầm chậm nhắm mắt lại.


      Thay vì chống cự vô ích, bằng dành sức để chống cự lại hành hạ, ít nhất, làm vậy có thể bảo vệ được mình.


      Lần đầu tiên Chu Đào được tham gia nhiệm vụ khó khăn thế này. Nhưng biết, nhiệm vụ này là ván bài, nếu thắng, có thể thực được giấc mơ từ trước đến giờ của mình, tiến vào nhóm bộ đội đặc chủng mạnh nhất Trung Hoa – Thanh Long.


      Hơn nữa, nhiệm vụ lần này, ta cùng tham gia với chỉ huy tại của Thanh Long, cũng là nữ tướng quân trẻ tuổi nhất Trung Hoa – Chu Tước, ngờ chuyện này lại khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Điều khiến họ ngờ nhất là, trong đám bọn họ lại có nội gián. biết tin tức truyền về bộ chỉ huy thế nào, nhưng giờ chắc chắn việc: Bọn họ thất bại phải vì bản thân họ có vấn đề, cũng phải do người truyền tin có vấn đề, nguyên nhân duy nhất là vì trong đám đồng đội của có nội gián. Chỉ là, cho đến tận bây giờ, sau khi hai đồng đội tử vong, nội gián vẫn chưa lộ mặt.


      “Mày tên gì?” Người đàn ông bất giác vuốt tấm che mắt theo bản năng, như nhớ đến chuyện gì đó, trong con mắt còn lại thoáng qua tia nhìn ác độc.


      Chu Đào nhắm mắt trả lời. Dù sao , có trả lời hay cũng tránh khỏi bị hành hạ. giờ, cái cần nhất là nhẫn nại, sau đó là kéo dài thời gian. tin, bên quân đội nhất định phái người tới giải cứu. Nhưng vì địa hình khu rừng quá kỳ quái nên chắc phải tốn nhiều thời gian.


      Nhìn vẻ mặt kiên nghị của , người đàn ông hề tức giận, chỉ phất tay với gã lùn ra hiệu hành động: “Bắt đầu !”


      “Đát!”


      “Ba!”


      “Roẹt!”


      Từng tiếng roi quất vang lên, chẳng mấy chốc, người Chu Đào lên vài vết roi. Máu thịt hòa lẫn vào nhau, nhưng Chu Đào tiếng nào, cầu xin tha thứ, thậm chí, ngay cả tiếng kêu rên cũng có.


      Chu Đào biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Có thể trở thành lính đặc chủng, ý chí tất phải hơn người. Nhưng cho dù có được ý chí sắt đá, cũng thể chịu nổi quá ngày.


      Nhưng biết, mình càng cố chịu đựng lâu, những người khác mới được an toàn.


      Từng giây từng phút trôi qua, Chu Đào dần bị máu phủ kín, nhưng vẫn cắn chặt răng chữ. Ý chí đó, khiến mọi người phải nể phục.


      Dạ Tĩnh Nhi đứng trong đám người, nhìn chăm chú vào Chu Đào, trong đôi mắt màu lam lộ ra vẻ kiên quyết. Là người chỉ huy của Thanh Long, chỉ phụ trách công việc hằng ngày của các đội viên mà còn phụ trách việc phân công người làm nhiệm vụ. Chu Đào này, thực lực tác chiến cũng thuộc loại khá, hàng năm cũng có tham gia cuộc so tài tuyển chọn tinh , nhưng vẫn chưa chiến thắng lần nào. Dù vậy thành tích mỗi năm đều tăng lên, chứng tỏ ở có tiềm lực phát triển mà những người khác có. Nhiệm vụ lần này, muốn cho Chu Đào tham gia. Mục đích là muốn mượn cơ hội lần này để khảo nghiệm ta, xem ta có đủ tư cách để trở thành đội viên của Thanh Long được hay .


      “Đội trưởng.”


      giọng nam khàn khàn truyền tới, nhìn Chu Đào, lại quay sang nhìn Dạ Tĩnh Nhi.


      Dạ Tĩnh Nhi gật đầu: “Nếu ta có thể chống chịu được, lúc trở về nhớ báo cáo chuyện này lên .”


      “Dạ.”


      “Gia, tên này cứng đầu, chữ cũng . hôn mê, giờ giải thoát cho hay là…” Gã lùn lại tới, lấy lòng hỏi.


      Người đàn ông nhìn Chu Đào, trong con mắt xám trắng đầy vẻ tò mò: “Thằng này tệ, nếu có thể làm việc cho tao tốt, mày lấy thứ kia ra đây, cho nó dùng . Nhân tài phải được chăm sóc tốt, để nó làm việc cho tao mới là tốt nhất.”


      Giọng của rất , Dạ Tĩnh Nhi nghe , nhưng trực giác nhạy bén cho biết, có chuyện gì đó ổn. Nhưng giờ có nhận ra giờ phút này cũng có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn.


      Chẳng mấy chốc, gã lùn dẫn theo tên vóc người mảnh khảnh lên lầu.


      Trừ những người ở đây, ai biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.


      Mười mấy phút sau, hai người lại xuống. Gã lùn chỉ vào tên đàn ông vóc dáng gầy yếu chỉ cao hơn cái đầu : “Cho ăn .”


      Tên kia nghe lời tới. ra cũng kỳ quái, mặt người đàn ông này được quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra đôi mắt và cái mũi, còn những nơi khác đều kín mít. Hình ảnh này khiến cho người ta nhớ đến xác ướp trong truyền thuyết.


      thể , tướng mạo của gã đó chả đẹp mắt chút nào, ít nhất người chung quanh nhìn thấy đều tỏ vẻ chán ghét, người còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Nhưng cái mùi thối đó khi đứng gần ngửi thấy, chỉ khi đứng cách càng xa mùi mới càng nồng nặc, nghe qua cũng lạ lùng.


      Chu Đào mất tri giác, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ vẫn cảm nhận được có cái gì đó nắm chặt cằm mình, sau đó muốn nhét thứ gì đó vào miệng mình. Cảm giác này tốt chút nào, cho nên mặc dù sức chịu đựng của cơ thể lên đến cực hạn vẫn cố mở mắt. Sau đó, đến khi nhìn được người đứng trước mặt mình mắt bỗng chốc trợn lớn. Nhưng chẳng mấy chốc, lại thấy mơ hồ. Chẳng biết tại sao, cảm thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc, trong suốt, sâu thấy đáy, quan trọng hơn là, ở người của người này, còn ngửi thấy mùi như từng quen biết.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 258.3


      Nhưng tất cả những thứ này đều bị xem như ảo giác.


      Nơi này là hang ổ của trùm thuốc phiện, sao có thể quen biết với người ở đây cơ chứ?


      Trực giác cho biết mình sắp nuốt phải thứ tốt, nhưng giờ phút này lại có bất kỳ đường phản kháng nào. Cả người đều vô lực, tay chân bị trói, chính xác là loại mặc cho người khác làm thịt.


      Tuy nhiên, lại làm được việc, sau khi thứ đó bị nhét vào miệng chỉ ngậm mà hề nuốt xuống. Vào lúc này đây, cảm thấy kỳ quái, tên này quên xác định xem mình có nuốt chưa hay sao? Đầu lưỡi thăm dò chung quanh khoang miệng, đến khi chạm được vào thứ đó bỗng thấy hoảng hốt, cũng bắt đầu nổi lên suy đoán dám tin đối với hành động của người kia.


      Tên xác ướp trở lại chỗ của mình xong, gã lùn mới lên tiếng nịnh hót: "Gia, chuẩn bị xong rồi, loại thuốc này vừa mới được nghiên cứu xong, chừng nửa tiếng nữa là thành người của chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chúng ta..."


      "Tiếp tục , tao thấy hình như trong đám đó có người quen. Đưa người bạn cũ đó của tao tới đây."


      Người đàn ông nhắm mắt lại, mặt có chút mệt mỏi.


      "Sửu nô, ." Gã lùn hất mắt ra hiệu cho tên xác ướp. Dù là khi nhìn thấy tên xác ướp kia, trong mắt cũng lộ vẻ chán ghét.


      Tên đàn ông nhận lấy chìa khóa, nghe lời tới.


      "Đội trưởng!" Thấy Dạ Tĩnh Nhi bị dẫn , bốn năm người đứng đó nhịn được mà lộ vẻ khiếp sợ. Dạ Tĩnh Nhi sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, thậm chỉ còn quay đầu cho bọn họ nụ cười trấn an.


      " cần, tôi tự được."


      Bất kể lúc nào người nhà họ Dạ đều là vương giả chí cao vô thượng, bất luận kẻ nào cũng thể mạo phạm. Người nhà họ Dạ, có trách nhiệm thời thời khắc khắc phải duy trì hình tượng của nhà họ Dạ.


      Mặc dù lúc này nhìn có vẻ chật vật, nhưng Dạ Tĩnh Nhi vẫn ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn người vẫn vô cùng sắc bén. mặc cho tên xác ướp dẫn mình , khuôn mặt tuyệt mỹ là vẻ bình tĩnh, ung dung.


      " lâu gặp."


      Thấy Dạ Tĩnh Nhi, khuôn mặt vẫn luôn hờ hững của người đàn ông bỗng chốc lộ vẻ hốt hoảng. Mặc dù cố sức che giấu, nhưng dáng vẻ vừa hốt hoảng vừa si mê đó vẫn rất ràng.


      Nhìn thấy người đàn ông, vẻ mặt của Dạ Tĩnh Nhi vẫn lạnh lùng như : "Nếu có thể, tôi hi vọng cả đời nãy cũng gặp lại ."


      Người đàn ông cười: "Bất kể thế nào chúng ta cũng gặp lại. Em xem , lễ vật ra mắt vừa nãy tôi đưa cho em thế nào? Cả màu đỏ rực, có phải rất đẹp hay ? Nếu gặp được bạn cũ, có phải chúng ta nên tìm chỗ yên tĩnh ôn chuyện chút ."


      Lúc người đàn ông đưa ra đề nghị này, mấy người bị giam trong kia bất giác hô lớn.


      "Đừng."


      Ánh mắt của người đàn ông nóng bỏng như thế, hai người đơn độc ở chung với nhau có ý nghĩa thế nào tất cả mọi người đều . Vậy mà, khiến bọn họ phải ngạc nhiên là,

      Dạ Tĩnh Nhi bình tĩnh đáp tiếng: “Được.”


      Câu chuyện thường theo hướng mà mọi người thể ngờ tới. Chẳng ai nghĩ được là tên mắt kia sau khi đột nhiên giết chết hai đồng đội của họ lại muốn dẫn đội trưởng của họ , quan trọng hơn là, đội trưởng của họ còn đồng ý nữa chứ!


      “Gia, những người còn lại làm sao đây?” Gã lùn giọng hỏi.


      Người đàn ông tùy tiện nhìn gã cái, ra câu cực kỳ lạnh lùng: “Tiếp tục , có thể hỏi được cái gì hỏi, hỏi được đem cả đám bọn nó làm vật thí nghiệm , gần đây phải nghiên cứu loại thuốc mới hay sao? Làm thế vừa hay.”


      Nghe được lời chút để tâm của người đàn ông, mặt Dạ Tĩnh Nhi thoáng lên sát ý tàn độc, nhưng gì. Hai tay bị trói, lại bị uống thuộc giãn cơ, giờ miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể lại mà thôi, nếu chơi cứng đối cứng với người này, thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.


      “Ha ha.” Sau khi đám người kia khỏi, có lẽ là áp lực giảm, gã lùn xấu xí kia như tìm được giá trị của chính mình, mở miệng cười lớn. vuốt ve những dụng cụ kia cách đầy say mê như vuốt ve chính người của mình, lúc lâu sau mới với tên xác ướp: “Sửu nô, nhanh chóng chọn cho tao hai người. Lâu rồi luyện tay, hôm nay tao phải chơi đến ghiền mới thôi.”


      Vừa , gã đàn ông vừa cầm lấy thanh đao sắc bén, cười xấu xa: “Cái này vẫn còn mới, hôm nay dùng nó để luyện tay vậy.”


      Sửu nô nghe lời cầm chìa khóa về phía buồng giam, những người bên trong đều bị trói như cái bánh chưng. Sửu nô tùy tiện bắt hai người ra ngoài. rồi, những người còn lại có chút trợn mắt há mồm nhìn về phía.


      “Chuyện này….” Tất cả mọi người đều biết giờ thể lớn tiếng. Trong buồng giam này có vô số camera theo dõi. Cái bọn họ có thể làm, chính là chờ đợi.


      Mà bây giờ, hấp dẫn chú ý của bọn họ là vật gì đó lấp lánh. Vật này, là thứ mà tất cả mọi người ở đây đều rất quen thuộc – chìa khóa. Hơn nữa, còn là loại chìa có thể mở tất cả các ổ khóa ở đây.


      Tên xác ướp này, sao lại….


      Những người ở đây đều là người thông minh, nhạy bén hơn người, nhanh chóng hiểu được tình cảnh tại, nhìn nhau mấy cái. người nhanh chóng về phía cái chìa khóa, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt chìa khóa lên.


      Ngay khi gã lùn vừa định xuống tay với người bị kéo ra ngoài, những người trong ngục xảy ra bạo động. ai biết tại sao, bỗng nhiên những người mặt xám như tro tàn kia lại như uống phải thuốc kích thích, la hét ỏm tỏi, còn kèm theo cả tiếng đánh nhau.


      Gã lùn chần chờ, cho người xem xét tình hình. Người kia nhanh chóng trở lại, cười híp mắt : “ sao cả, nội chiến rồi. Hình như gì mà ai là nội gián. giờ đánh nhau rất gay gắt. Ha ha, khôi hài, lúc này còn quan tâm đến những chuyện đó làm gì chứ?”


      Gã lùn cũng cười theo: “Cứ để bọn nó vui vẻ lúc . Thịt người sau khi vận động mới tươi mới. Đúng rồi, lấy bảo bối của tao ra đây, món này chất lượng tệ.”


      Người kia cũng cười hắc hắc theo, biết lấy từ chỗ nào ra cái lò nướng cỡ lớn, bên có dựng sẵn hai cây côn đầu nhọn. Bên trong lò nướng có để than, người đàn ông đốt lửa, thèm dãi : “Đợi lát nữa cho tôi ăn thử miếng với?”


      Gã lùn cười: “Yên tâm , nhiều chuyện quá. Chúng ta chơi trò kích thích chút . Mọi lần đều là người chết, thịt rất dai, lần này nướng sống, vậy thịt mềm hơn nhiều. Dù sao gia cũng để chúng ta xử lý, gia tìm niềm vui chúng ta cũng vui!”


      Hai người nhìn nhau cười xấu xa, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng vây lại, thèm dãi : “ cho chúng tôi nếm thử với. Món ngon như thế, cũng chỉ có nơi này của chúng ta mới được ăn thôi.”


      Nghe mấy lời bàn tán của bọn họ, binh lính bị đẩy ra ngoài trắng bệch cả mặt. Cậu sợ khổ, sợ đau, sợ chết, nhưng có nghĩa là cái gì cậu cũng sợ. Bị nướng sống lò nướng, hành hạ như thế, tuyệt đối nằm trong phạm vi có thể chịu đựng của cậu.


      Cậu chẳng thể nghĩ tới, đời lại có những cách hành hạ biến thái đến thế. Cậu từng nghe qua chuyện ăn thịt người, nhưng chuyện đó và chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Những người trong nạn đói phải ăn thịt người là do còn cách nào khác mới phải đưa ra lựa chọn như thế, nhưng mấy người này, lại hoàn toàn khác. Nhìn dáng vẻ của họ, ràng xem thịt người là món điểm tâm vô cùng mỹ vị, có đam mê ăn thịt người.


      “Được rồi, bắt đầu . phải bên kia còn có mấy đứa chết sao? Ăn tụi nó trước , lấp đầy bụng trước sau đó ăn bữa ngon.”


      Gã lùn cười hắc hắc, tên bên cạnh còn chảy cả nước miếng tỏ vẻ thèm thuồng, nhìn vô cùng kinh tởm.


      “Súc sinh!” Dù sức chịu đựng của binh lính này có mạnh đến mức nào khi nhìn bọn họ lóc thịt đồng đội của mình đem nướng cũng nhịn được chửi thề tiếng.


      Gã lùn lạnh mặt, bước lên mấy bước: “Câm miệng cho tao, đợi lát nữa đến lượt mày đó!”


      Binh lính đó làm sao nhịn được, dây cung trong đầu căng đến cực điểm , chỉ cần tác động cũng đủ để xảy ra chuyện. Cậu nhịn nữa, tiếp tục gầm gừ: “Có bản lãnh phát bắn chết tao !”


      Gã lùn cười ha hả: “ phát bắn chết mày? Trong mắt mày bọn tao thiện lương đến thế à? Ha ha, mày cho rằng chỗ này là chỗ nào? Nơi này là hang quỷ, là hang ở của những con quỷ ăn tươi nuốt sống, mày lại còn có cái suy nghĩ phát bắn chết, ha ha, cười chết tao rồi!”


      Những người khác nghe được cũng lớn tiếng cười theo.


      Tiếng cười đó, vừa liều lĩnh vừa kiêu ngạo. Phách lối đến mức hận thể nhét luôn đầu vào miệng để chặn lại.


      vài người khác cũng cười, vừa cười vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. NHững gia vị dùng để ướp thịt cũng được bày lên bàn dài, còn có dầu mỡ, nhưng số lượng đều rất lớn, được đựng trong những cái thau to. Hiển nhiên là được chuẩn bị để ăn thịt người!


      người chết được kéo tới, cởi quần áo rồi ném xuống hồ nước. Những thi thể này đều máu thịt lẫn lộn, vừa ném xuống nhuộm đỏ nước trong hồ, nhìn vô cùng tanh tưởi. Cậu binh lính vẫn luôn tin tưởng nam nhi đổ máu rơi lệ cuối cùng cũng nhịn được nữa: “Súc sinh, cả đám bọn mày đều là súc sinh! Người cũng chết rồi, tại sao bọn mày còn buông tha cho họ? Bọn mày gặp báo ứng!”


      Đáp lại cậu, lại là tiếng cười lớn của đám buôn thuốc phiện kia.


      Mắt thấy tên trong đám đó cầm dao vừa định mổ xẻ thi thể binh lính, cậu ta định liều mình xông tới. Nhưng ngay lúc đó, cánh tay kéo cậu lại. Khi cậu còn chưa kịp có bất kỳ phải ứng nào còng tay của cậu được mở ra. Cậu lính giật mình phát , người kia, chính là tên xác ướp dẫn mình ra ngoài. Tình huống lúc này là sao chứ?


      Chuyện kế tiếp xảy ra giống như phim truyền hình vậy. Tên xác ướp vẫn luôn trầm mặc như người câm bỗng nhiên xông ra, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng cắt dao ngang cổ gã lùn.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 258.4


      Động tác của như tín hiệu, cùng lúc đó, cả những người bị giam giữ và Chu Đào bị trói giá đỡ mất ý thức lúc trước đều có hành động. Trong tầng hầm có có người, còn có máy theo dõi, nhưng vẫn đấu lại những lính đặc chủng. Cho dù bọn họ có bị uống thuốc giãn cơ, gần như còn sức lực, nhưng nhờ có ý chí sắt đá nên mọi người mới có thể phát huy khả năng vượt xa người thường.


      Mấy tên buôn thuốc phiện thậm chí còn chưa kịp cầm vũ khí lên bị giải quyết hơn phân nữa. Còn về phần máy theo dõi bị tên xác ướp dùng súng bắn rơi chính xác từng cái , thậm chí còn cần ngắm, phải là bách phát bách trúng.


      ai chuyện, nhưng bọn họ lại cực kỳ ăn ý, ai làm chuyện người nấy, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, trận chiến chỉ còn lại mấy chiến sĩ đứng vững và đám thi thể ngổn ngang đất.


      Tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào nhõm. Cậu lính lúc trước thiếu chút bị ăn thịt bước tới mặc lại quần áo cho hai chiến sĩ chết. Bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, thể chịu bất cứ vũ nhục nào.


      Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía số duy nhất trong phòng - tên xác ướp.


      Bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ bị giam nhiều ngày như thế, tên xác ướp vẫn luôn đối với gã lùn gì nghe nấy, sao đột nhiên lại làm phản chứ? Mọi người đều hiểu , nếu hôm nay có tên xác ướp này, chỉ sợ bọn họ cũng trở thành món ngon trong miệng đám biến thái này. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, ai cũng ghê tởm đến phát ói.


      Trong này, chỉ có mình Chu Đào là có chút phát giác. Lúc nhìn thấy tên Sửu nô đó, có cảm giác như từng quen biết. Đôi mắt đen láy trong suốt kia, rồi cả mùi hương như có như nữa, chỉ là khi đó ý thức của mơ hồ, còn nhớ chuyện gì cả, mãi đến tận bây giờ, khi cuộc chiến kết thúc, mới phát giác ra chút gì đó.


      "Tâm..." Chu Đào mấp máy môi, nhưng vừa ra chữ ngừng lại, nghĩ, trong tình huống này, tốt nhất là nên gì. đến chuyện khác, chỉ riêng trong đám bọn họ còn có nội gián thể bại lộ thân phận của vào lúc này được.


      "Mọi người nghỉ ngơi lát rồi lập tức lên . Đây là bản đồ phía , còn có vị trí đại khái của lính canh gác, chính xác lắm đâu, mọi người tự cẩn thận lấy." Tên xác ước đột nhiên lên tiếng. Mọi người, trừ Chu Đào, đều ngạc nhiên là, mặc dù ràng là đàn ông nhưng lại giọng nữ, mặc dù giọng lạnh như băng nhưng cảm giác mềm mại, êm ái sai được.


      Chu Đào vốn nắm chắc, nghe thấy giọng quen thuộc kia lại càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, mặc dù biết sao lại ở đây, nhưng lúc này gặp được người quen như thể tìm được tâm phúc, lập tức nhõm ít. biết mình như thế là rất mất thể diện, nhưng người tuổi hơn này ràng là Tiểu Quái Vật, ai biết được giới hạn cuối cùng là ở đâu. Mặc dù hơi tự ti chút, nhưng đứng trước nhiệm vụ, chút tự ti vạch vãnh đó đáng đồng.


      Chủ động nhận lấy bản đồ tên xác ướp đưa tới, Chu Đào nhìn mà đưa cho đội trưởng của bọn họ. quyết định, lát nữa muốn cùng hành động với Tâm Nhiên. Trong này chỉ có mình là quen biết với Tâm Nhiên, mặc dù giờ thể lực tốt, nhưng dù gì cũng có chút lực chiến đấu.


      "Tôi thuộc tiểu đội của Răng, đội giải cứu cũng sắp tới rồi." Tên xác ướp câu, nhìn ngời trước mặt, lại nhìn về phía Chu Đào. Quả nhiên đúng như đoán, lúc Chu Đào nhìn mình ánh mắt rất khác, mặc dù cố sức khống chế nhưng trong mắt vẫn toát ra kích động thể lừa người. biết Chu Đào nhận ra mình, lại nhìn sơ qua vết thương người , cuối cùng vẫn cắn răng quyết định: " theo tôi." Sau khi Lãnh Tâm Nhiên vào phòng này vẫn chú ý quan sát bốn phía, có thể ngụy trang thành tên xác ướp để xâm nhập vào đây cũng là ngoài ý muốn. Tuy nhiên, đầu năm nay, tranh tiền tranh quyền cũng chẳng bằng tranh cha*, nhưng nếu muốn chống, còn phải nhờ đến vận may. thể , sau khi sống lại tuyệt đối là nhân vật chính, bất kể lúc nào vận may cũng vô cùng tốt. Sau khi chém ngất gã quấn băng như xác ướp, chờ mùi thối người tản bớt mới lấy quấn lên người mình, sau đó liền theo gã lùn xuống dưới. còn nhớ vừa nãy chị Tĩnh bị người đàn ông kia mang , mục đích chính tới đây là để cứu chị Tĩnh, nếu chị Tĩnh mà xảy ra chuyện gì, công sức của đều uổng phí. Lãnh Tâm Nhiên kêu Chu Đào thay quần áo của tên buôn thuốc phiện có thân hình tương tự, sau đó dẫn ra khỏi tầng ngầm.


      Lúc lên , dọc theo đường đều có lính canh. Biến thái nhất là, căn hầm này nằm sâu vài chục mét dưới lòng đất, còn chia ra nhiều tầng. Cũng may hình tượng của tên xác ướp cũng tốt, lại thêm người có mùi hôi thối nên có ai đến gần.


      Mãi đến khi đến được nơi an toàn, Lãnh Tâm Nhiên mới nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đào: “ sao chứ?”


      Chu Đào cười: “ sao, Tâm Nhiên, sao lại tới đây? Vừa rồi tôi còn tưởng mình nhận nhầm người, nhưng sao. May là đến, nếu …” Lãnh Tâm Nhiên tóm lượt mọi chuyện: “Tôi được chú Trần tiến cử tham gia vào đội giải cứu. Chuyện khác chưa cần , biết người đàn ông kia dẫn chị Tĩnh đâu ?”


      “Chị Tĩnh?” Chu Đào dựa vào tường nghỉ ngơi, nghe được cách gọi xa lạ bất ngờ lặp lại lần nữa. Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới nhớ, lại: “Chính là đội trưởng của , chị Dạ Tĩnh Nhi. Tôi tới đây vì chị ấy.”


      biết ấy?” Chu Đào giật mình, nhưng cũng may còn biết lúc này cái gì mới là quan trọng nhất, mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng vẫn cố nhịn hỏi ra, chỉ lắc đầu: “ biết, chúng tôi bị bán đứng, trong đám người vừa nãy có nội gián, nhưng tôi biết là ai. Lúc tới đây chúng tôi đều bị bịt mắt, thấy hoàn cảnh xung quanh.” Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe biết là lấy được tin tức hữu dụng gì từ người ta, giờ cách duy nhất là tiếp tục tìm kiếm, chỉ hi vọng chị Tĩnh có thể chống đỡ được lúc.


      người có thương tích, đừng chung với tôi, nếu rất dễ bị phát . Trừ tôi ra, còn có đồng đội, tên là Kẻ Điên. biết có biết hay , tôi đưa cái này cho , cứ liên lạc với ta. Chuyện còn lại các cứ tự quyết định, tôi chỉ phụ trách cứu chị Tĩnh. Còn nữa, đội giải cứu vẫn chờ tin tức, tình hình bên này tạm ổn rồi thông báo cho họ .” Lãnh Tâm Nhiên móc máy truyền tin trong túi đưa ra cho Chu Đào, dặn dò vài chuyện cần thiết rồi xoay người chuẩn bị .


      Chu Đào còn định gì đó, nhưng nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, lại nghĩ đến tình cảnh lúc này, biết mình có tiếp cũng chỉ là vướng tay vướng chân , thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “ chú ý cẩn thận.” Lãnh Tâm Nhiên khoát tay với ý bảo biết, xong hai người chia tay.


      thể vận may của Lãnh Tâm Nhiên quả rất tốt. Ở cái nơi có kiến trúc giống như mê cung thế này, gần mười phút vẫn chưa bị ai phát , thậm chí mười lăm phút sau, còn nghe được hai người vừa vừa tán gẫu với nhau.


      “Hôm nay Gia rất vui vẻ. Con vừa rồi đó, biết Gia chơi xong rồi có để lại cho chúng ta cùng chơi hay ?”


      “Câu này của mày đứng để cho Gia nghe được. Tao nghe mắt của Gia là bị đâm mù, có lẽ chính là người này. Tao thấy, người kia chắc chắn bị Gia đùa chết. Mày đừng có với tao mày còn có đam mê chơi đùa với xác chết nha.”


      Hai người vừa vừa cười vui vẻ. Chân mày Lãnh Tâm Nhiên cau lại, thấy bao nhiêu thẳng về phía phòng vệ sinh, cũng im lặng theo. Năm phút sau, tên xác ướp bước ra khỏi phòng vệ sinh, trong đôi mắt đen ngập tràn ánh lửa hưng phấn. Lãnh Tâm Nhiên cho là, Dạ Tĩnh Nhi phải chịu vũ nhục, xảy ra nhiều chuyện tốt. Vậy mà, thực tế, cảnh tượng trong phòng là tên đàn ông tà kia nằm lỳ giường. Dạ Tĩnh Nhi quơ múa roi dài, bộ dáng như nữ vương.


      “Nhanh chút nữa, nhanh lên chút.” Tên đàn ông phát ra tiếng kêu dồn dập, trong tiếng gào thét có lẫn thống khổ, nhưng mơ hồ cũng xen lẫn niềm vyu thích.


      Người đàn ông để trần nửa thân , bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần lót, cơ bắp rắn chắc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất quái dị.


      Mặt Dạ Tĩnh Nhi đầy vẻ chán ghét, cảnh tượng trước mắt quá ghê tởm, mặc dù trước kia cũng từng thấy qua cảnh này, nhưng khi chuyện đó xảy ra lần nữa, vẫn kềm được cảm giác ghê tởm.


      Như nhìn thấu được tâm tư của , người đàn ông nằm giường đột nhiên đứng bật dậy, để ý đến thân thể của mình thẳng đến trước mặt Dạ Tĩnh Nhi, tay bóp cằm , thấp giọng uy hiếp: “Đừng quên những đồng đội kia của . Nếu hôm nay phục vụ tôi thoải mái, trừng phạt đó nhận nổi đâu. biết ? Tôi chờ đợi ngày này tròn năm năm rồi. Tôi hận , nếu phải tại , sao tôi có thể biến thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ thế này? Nhưng sao, nếu tôi biến thành bộ dạng này, vậy cũng đừng mong được bình thường.”


      Người đàn ông vừa cười vừa khóc, dáng vẻ như phát điên, Dạ Tĩnh Nhi lạnh lùng nhìn , đáy mắt ngập đầy hận thù và sát ý thể che giấu: “Tao hận mày.”


      hận tôi? Ha ha, cho rằng tôi hận sao? biến tôi thành bộ dạng thế này, lễ vật tôi đưa cho cũng tệ đúng . Tôi nhớ người bạn trai kia của tên Chiêm Hùng đúng ? đúng là kẻ kiên cường. Đáng tiếc, dù có là người lợi hại đến đâu, đứng trước ma túy cũng chỉ là kẻ yếu đuối.


      Người đàn ông cười, ra câu khiến cho vẻ mặt Dạ Tĩnh Nhi đột ngột thay đổi.


      “… Mày làm gì ấy?” Dạ Tĩnh Nhi chợt mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén như tên nhọn.


      “Chẳng lẽ còn biết?” Người đàn ông cười, chút để tâm : “ ra cũng có gì, chỉ là khi đó cho nó dùng chút thuốc, sau đó để nó làm ít việc thôi. có thấy cái tên vừa nãy cả người hôi thối gọi là Sửu nô ? Bởi vì dùng thuốc quá liều nên da thịt người đều bị hoại tử. Tôi cho biết thêm bí mật, người đó, tên là Chiêm Triết.”


      “Tiểu Triết?” Dạ Tĩnh Nhi dám tin trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông nổi điên trước mặt, hung tợn : “Mày lại dám bắt Tiểu Triết tới cái động ác ma này của mày!”


      Chuyện Chiêm Hùng phản bội mình, vẫn luôn là nỗi đau thể vơi trong lòng Dạ Tĩnh Nhi. vẫn luôn nghĩ thông nguyên nhân Chiêm Hùng phản bội mình, nhưng lúc này đây, trong lòng hiểu . Chiêm Hùng là thiên tài, nhưng thiên tài cũng có nhược điểm. ấy là nhi, nhưng ấy lại đặc biệt quan tâm đến hai người, , chính là người thân duy nhất của ấy, cũng chính là em trai của ấy Chiêm Triết. Khác với Chiêm Hùng, Chiêm Triết là đứa trẻ ôn nhu dịu dàng, lại thêm thân thể tốt lắm nên vẫn luôn được Chiêm Hùng cưng chìu. Nhưng mà, đứa ôn như đó, lại bị tên biến thái này chỉnh thành bộ dáng kinh dị đó…


      Giờ phút này, nỗi hận trong lòng Dạ Tĩnh Nhi cách nào diễn tả bằng lời được nữa, mặc dù chuyện của và Chiêm hùng trở thành quá khứ, nhưng cách nào ngồi yên để ý đến được. Cũng thế, vào giờ phút này, nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng bị xới lên. nghĩ, vẫn cách nào thoát ra được khỏi chuyện Chiêm Hùng phản bội mình, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì hiểu. biết người luôn chính trực như ấy sao phải làm ra chuyện phản bội quốc gia, phản bội chính mình như thế. Nhưng giờ, biết, sau khi trở về, đến đó gặp . Chuyện qua cho qua, nhưng mà, tương lai vẫn còn tiếp tục.


      “Thế nào? Chẳng lẽ đến giờ mới biết chuyện này? Ha ha, Chiêm Hùng đó là là thương đấy, vẫn luôn yên lòng về . Nhưng yên tâm , tôi vẫn luôn làm đúng với lời hứa, mặc dù Chiêm Hùng hoàn thành được hiệp ước giữa chúng tôi nhưng tôi vẫn giữ Chiêm Triết lại đến tận bây giờ.” Người đàn ông cười ha hả, có lẽ nhìn ra Dạ Tĩnh Nhi có tâm trạng, đến tủ rượu lấy ra chai rượu nho của Pháp, từ từ hưởng thụ.


      Mãi đến khi Dạ Tĩnh Nhi tiêu hóa được hết đống tin tức khủng khiếp mà tỉnh táo lại, cây roi tay cũng bị siết chặt. nhớ năm năm trước, lúc đó Hắc Ưng còn là kẻ rất bình thường, đẹp trai, ưu nhã, ga lăng, phải khuyết điểm duy nhất của chính là có thân phận con cháu của gia tộc buôn thuốc phiện. nhưng giờ đây, người đàn ông này, lại trở thành M (Masochism), kẻ biến thái phải bị người khác ngược đãi mới có thể đạt được khoái cảm. Nhưng mà, chính vì thế, mất người mình , thậm chí còn hại em trai người biến thành đứa người ra người quỷ ra quỷ. nghĩ, nếu ông trời cho cơ hội nữa, quay lại thời điểm năm đó, nhất định lựa chọn con đường đó. Cái lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, lại mất người ! biết lúc này mình vốn phải là đối thủ của Hắc Ưng, thậm chí, mặc dù giờ Hắc Ưng thoạt nhìn chút phòng bị, nhưng tin, chỉ cần có bất kì dị động nào, đối phương lập tức hành động. có thể yên lòng mà giam mình trong phòng như thế, nguyên nhân duy nhất là vì tự tin. tin vào thực lực của !


      Cảm xúc hối tiếc, căm hận lẫn lộn, tràn ngập trong đầu, đôi mắt xanh đặc trưng cho người nhà họ Dẫn dẫn bị máu tươi nhiễm đỏ. giây kế tiếp, Dạ Tĩnh Nhi trực tiếp giương cây roi trong tay quất về phía người đàn ông ngồi uống rượu salon.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :