1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29


      Thẩm Quân có cảm giác là mình điên rồi, chắc chắn là điên rồi. Bởi vì, lại bị mười mấy tuổi thuyết phục, quyết định dựavào chính thực lực của mình để báo thù, cho những người phản bội kia bài học.

      Nhưng mà, vừa nghĩ tới ít chuyện, lạicó chút nhụt chí.

      "Gây dựng nghiệp cần tiền bạc, coi như là tôi có năng lực đó, nhưng có tiền cũng được, ' bột đố gột nên hồ'."

      Lãnh Tâm Nhiên lại cười. Chuyện này, sớm nghĩ đến. Mặc dù cần dựa vào việc làm mới có thể tự trả tiền sinh hoạt học phí sau này,nhưng cũng có nghĩa là có tiền.Lãnh Tâm Nhiên có tiền, trừ tiền tiêu vặt người đàn ông kia cho có bất kỳ nguồn thu nào khác. Nhưng khác, là 'Huyết sư', tài sản của , tuyệt đối ít hơn những tập đoàn .

      Nhưng mà, nếu muốn lấy được số tiền kia, nhất định phải đến thành phố A chuyến.Chỉ có lấy được chiếc chìa khóa trong nhà cũ của , mới có thể lấy được số tìền đó.

      "Tiền, tôi có. Tôi có thể cho mượn, nhưng mà tôi có điều kiện."

      Thẩm Quân cảm thấy, phải mình ngồi chuyện phiếm với vị thành niên, mà là đối mặt với lão hồly gian xảo. Nụ cười mặt , nhìn thế nàocũng thấy chướng mắt. Nhưng mà, lúc này, trừ 'đập nồi dìm thuyền' (quyết tâm bằng mọigiá để giành được) còn lựa chọn nàokhác, quyết định liều lần. Dù sao, cùnglắm là chết, tại hai bàn tay trắng,kết quả tệ nhất cũng chỉ là vứt bỏ cái mạng nàymà thôi. Tánh mạng của là do người trước mắt này cứu, trả lại cho cũng là chuyệnđương nhiên./

      " , điều kiện gì?"

      Sau khi suy nghĩ thông suốt, đôi mắt ảm đạmcủa Thẩm Quân rốt cuộc cũng phát ra tia sáng. Lúc này, lần nữa khôi phục dáng vẻtự tin tôn quý của Thẩm Quân - chàng trai vàng của thương giới.

      "Tôi vay tiền để làm vốn. Nhưng mà, tôi là ông chủ, còn , là cấp dưới của tôi, nhất định phảinghe tôi."

      Lãnh Tâm Nhiên biết điều kiện này của mìnhđối với người cao ngạo tự ái là vũ nhục rất lớn, nhưng bây giờ, trong tình huống này còn lựa chọn nào khác. phải nhanhchóng tạo ra thế lực cho mình, tìm được nội gián, sau đó trở về Diêm Môn. Diêm Môn vẫnđang trong trạng thái lên, vì thế cần phải cố gắng hết sức. Bởi vì, Diêm Môn chỉ làtoàn bộ tâm huyết của , còn là toàn bộ tâmhuyết của , nhất định phải làm cho DiêmMôn ngày càng lớn mạnh, thống nhất hắc đạo Trung Quốc.

      Nếu đúng như dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên,nghe được điều kiện này, phản ứng đầu tiên củaThẩm Quân chính là tức giận, cảm thấy mình bịlàm nhục. Thà chịu chết chịu nhục, đây là nguyên tắc nhất quán của . Nhưng màhiện tại....Trước thực tế này, cho dù có tức giận hơn nữa cũng dần trở nên bình thản, đợi đến khi tỉnh táo lại, Thẩm Quân mới giữ nguyên vẻ mặt : " có biết những lời này của , đốivới tôi mà , có ý nghĩa như thế nào ?"

      Vốn dĩ tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên lo sợ, bất an, nhưng nghe được những lời này của Thẩm Quân nội tâm yên tĩnh trở lại. Mặc dùsắc mặt ta vẫn rất khó coi, nhưng biết,chuyện này có khả năng.

      Dù cho sớm quen với cuộc sống mưa máu gió tanh nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẩn khỏi đổ trận mồ hôi lạnh. Chuyện này rất quan trọng đối với , nếu như thể con đường này, trong thời gian nhanh nhất phảitìm ra con đường khác. Nhưng mà, rất hiển nhiên, nếu muốn tìm đối tượng xuất sắcgiống người trước mắt, dễ dàngmột chút nào. Cho nên, nhất định phải nắmchắc cơ hội lầnnày, tuyệt đối thể tức giận.

      "Tôi biết, điều kiện này, khiến cảm thấy bị vũ nhục. Nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tôituyệt đối có ý này. Tôi chỉ đơn thuần muốn mời giúp đỡ thôi. Tôi muốn tạo thế lực cho riêng mình, bởi vì, tôi cũng có chuyện rất quan trọng phải làm. có hậuthuẫn vững chắc, chuyện tôi muốn làm sẽkhông thể hoàn thành, để đạt được mục đích của mình, đây là lựa chọn duy nhất."

      hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn trắngnoãn, cặp con ngươi đen nhánh phát ra ánhsáng lấp lánh chói mắt, xinh đẹp hơn bất kỳviên bảo thạch nào thế gian này.

      Thẩm Quân nghĩ đến, bình thườngtrước mắt này lại có lỷ tưởng lớn như vậy. Mặcdù biết 'chuyện rất quan trọng' mà là chuyện gì, nhưng từ giọng của , có thể đoán được, chuyện này tuyệt đối đơngiản. còn chưa trưởng thành, đãcó lý tưởng và quyết đoán làm chuyện lớn như vậy, có lẽ, theo , cũng phải khôngthể chấp nhận được như trong tưởng tượng. chừng, còn là lựa chọn rất tốt.

      "Vậy, muốn tôi làm gì?"

      Thái độ của Thẩm Quân chuyển biến. Màánh mắt nhièn Lãnh Tâm Nhiên cũng có biến hóa, còn là ánh mắt người lớn nhìnmột đứa , người nhìn người dưới, mà là ánh mắt nhìn bạn cùng lứa tuổi, nghiêm túc và nghiêm túc.

      "Tôi muốn , cố gắng hết sức, thành lập đế quốc thương mại mạnh hơn cả tập đoànThẩm thị. Còn những chuyện khác, đợi đến lúc thích hợp tôi cho biết."

      Trong giọng của Lãnh Tâm Nhiên mang theo kiêu ngạo đánh đâu thắng đó, khí thế kinh người gì cản nổi. Dưới loại khí thế này, thậm chí Thẩm Quân còn sinh ra cảmgiác muốn cúi đầu phục tùng với người trước.

      Biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Thẩm Quân cũng tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa. lâu như vậy, có chút khát nước. Cầm chai nước suối lên ngửa mặt nhấp mộthớp, lúc dòng nước lạnh chảy qua cổ họng, có cảm giác như vừa sống lại.

      "Vậy, còn vấn đề nữa, cũng là vấn đề cuốicùng."

      Nhìn trước mặt, mặc dù khuôn mặt cònnon nớt, nhưng ánh mắt của lại thâm trầm, phải là ánh mắt đứa bé có thể có, ngay cả người làm ăn như cũng nhìn khôngthấu. Đối với thân phận của này, càng ngày càng hiếu kỳ.

      " vì nguyên nhân này nên mới cứu tôi?"

      ra , Thẩm Quân có quyết định. Đápán của vấn đề này cũng quan trọng, chỉlà muốn hỏi. muốn biết, tẩt cả chuyện này, là trùng hợp do ông trời an bài, hay là kế hoạch từ trước. Mặc dù kết quả thế nào cũng trở thành cấp dưới cho ngườichưa trưởng thành, ra sức vì , nhưng vẫnmuốn biết.

      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt chút, sau đó nhẹnhàng lắc đầu: "Lúc nãy tôi . Tôi cứu rồi mới nhận ra . cần hoài nghi,tôi phải phải người lương thiện, phảichúa cứu thể, nếu như phải trước khi hôn mê những lời đó, tôi cứu . Cho nên, đến cùng, chính là tự cứu mình."

      Lời trước khi hôn mê?

      Thẩm Quân mê mang, lâu sau mới nhớ ra mình từng cái gì mà có người xấu, chạy mau gì gì đó. Cũng bởi vì nguyên nhân này, liền mang người xa lạ về nhà? Hơn nữa cònlà người đem lại cho mình rất nhiều phiềntoái? nên chín chắn hay là ngây thơ đây?

      Thẩm Quân biết phải làm sao.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng quan tâm những chuyện này, đợi rất lâu, tâm tình của côcàng ngày càng kích động, nếu như khôngnhanh chóng xác định phải làm gì, lo lắng mình mất khống chế.

      Đứng lên, đến trước mặt Thẩm Quân, sau đó vươn tay, khuôn mặt trắng noãn mang theonụ cười: "Vậy, sau này hợp tác vui vẻ, có gì cứchỉ bảo, tôi là Lãnh Tâm Nhiên."

      Thẩm Quân bị cái tên quen thuộc này làm cho kinh ngạc, nhưng Trung Quốc lớn như vậy,trùng họ trủng tên cũng rất bình thường, cho nên rất nhanh liền bình thường trở lại, cũng vươn tay ra, cầm lấy bàn tay bé kia: "Hợptác vui vẻ, tôi tên Thâm Quân."


      Chương 30


      Mặc dù đạt được thỏa thuận với Thẩm Quân,nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng lập tứctriển khai kế hoạch.

      Chuyện này chỉ mới định sơ lược, chưa có kế hoạch cặn kẽ, cần thời gian để chuẩn bị.

      Huống chi, vết thương người Thẩm Quân, ít nhất phải hơn tháng mới có thể tốt lên được. Cũng may thân thể ta tương đối khỏe mạnh, mặc dù trong khoảng thời gian này phảichịu rất nhiều giày vò, nhưng chỉ cần từ từ điềudưỡng, rất nhanh là có thể hồi phục.

      Tranh thủ khoảng thời gian này, có thể chuẩn bị tốt chuyện trong trường.

      Cách thời gian thi tốt nghiệp còn ba bốn tháng,chỉ cần sống sót qua ba bốn tháng này, có thể trở về thành phố A mà mình quen thuộcnhất, nhìn thấy người mà mình quen thuộc nhất.

      Kết quả là, trong thời gian Thẩm Quân dưỡngthương, Lãnh Tâm Nhiên cũng lật xem tài liệuôn tập cho cuộc thi toán. chỉ lật sơ qua, mỗiđề chỉ liếc qua cái, có liều mạng làm như người khác. Làm như thế, chủ yếu vẫn là để cho bản thân làm quen chút cách ra đề,kích thích tư duy, để đến khi thi có thể làm nhanh hơn chút.

      Bất quá, nhìn những thứ đồ ăn vặt và sách thamkhảo chất đầy bạn, Lãnh Tâm Nhiên sống qua hai đời cũng có chút nhịn đượccười khổ. Kể từ khi người trong lớp biết cômuốn tham gia cuộc thi toán học này, mỗi ngàyđều có người đem thức ăn từ nhà lên, dâng lên cho giống như dâng cúng tổ tiên. Ngay cả cái người hễ nghe được chút nhạc là nhảy lên bàn khiêu vũ Chu Bình cũng chạy ra ngoài phòng học để khiêu vũ. Tóm lại, chính là tận tâm tạora gian yên tĩnh cho học.

      Thay đổi như vậy, khiến cho Lãnh Tâm Nhiêndù lạnh như băng nhưng mỗi ngày đều cảm động. Trước kia nghĩ muốn đến lớp này vì lớphọc này tự do giống cuộc sống trước kia của cônhất, nhưng mà tại, bắt đầu để những đứa trẻ khả ái này ở trong lòng. Ở lớp F, mớibiết những học sinh lớp này chịu biết bao bấtcông và vũ nhục. đến những học sinhlớp khác đặc biết là những người tự cho mình là đúng của lớp A, ngay cả các thầy giáo, nhìn thấy học sinh lớp F, đều ra vẻ chán ghét.

      Mỗi lần có tiết học tập trung, lớp F luôn bị ép ởgóc cuối, còn phải chịu đựng ánh mắt chán ghétcủa thầy trò cả năm lớp, hơn nữa lúc nào cũng phải chuẩn bị tư tưởng bị đưa ra làm ví dụ mặttrái trong giờ giảng.

      Những chèn ép gặp ở lớp A, so với lớp F, chỉlà 'cửu ngưu nhất mao' (chín con trâu mất mộtsợi lông), hoàn toàn đáng để nhắc đến. có gia thế ưu việt như lớp A, mỗi ngườitrong lớp F dường như đều có quá khứ, vài người cần phải làm thêm ngoài giờ mới có thể trả được học phí, cũng có, người bị tàn tật, người sống lang thang đường.

      Cũng phải tất cả mọi người đều ghét việc học, bọn họ cũng hi vọng có tương lai tươi sáng, cũng hy vọng có được công bằng nhưnhững người khác. Nhưng mà, nền tảng kém, bị giáo viên bỏ bê, nhiều nhân tố kết hợp lại, thànhtình huống của A Đấu gượng dậy đượcgiống như tại. (A Đấu: con của Lưu Bị thời tam quốc, ví với kẻ bất tài)

      Thu hồi ánh mắt quan sát bọn khả ái này,lại nhìn chút cái người ở đây ngủ quanhnăm suốt tháng mỗi cuộc thi đều vượt quá điểm 2 Dung Thiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiêncó chút ngạc nhiên, vì sao ta học ở lớp này?Còn có Triệu Nghị đó, là thiên tài máy tính, tuyệt đối đơn giản như vậy.

      "Dậy , tiết cuối là thể dục."

      Triệu Nghị ôm máy tính bước tới, vỗ vai DungThiếu Tuyệt. Cả lớp F, trừ Lãnh Tâm Nhiên,cũng chỉ có cậu ta mới dám làm thế với vương.

      "Thể dục?"

      Nghĩ đến chuyện học thể dục ở trường này, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên co rút. Tiết thể dục ở đây, bố trí mục khiến cho phátđiên.

      "Làm giả giúp tôi nghỉ ."

      Triệu Nghị nhịn cười: "Sợ rằng được, tiết thể dục nam nữ tách riêng ra. ra , mìnhcó đề nghị, cậu có thể thảo luận với giáo viên, chuyển qua học thể dục chung với nam sinh chúng tôi, dường như chuyện này rất hợp vớicậu."

      cũng nghĩ tới, nữ sinh có công phu quyền cước rất lợi hại này tập thể dục lại khôngtheo bất kỳ nhịp nào, tiết thể dục trước, gây nên chuyện huyên náo lớn.

      Lãnh Tâm Nhiên biết phải làm sao, lúctrước ở lớp A vừa đúng tiết thể dục thầygiáo xin nghỉ, giáo viên dạy thay mỗi nghĩ chỉdạy các những bài tập phổ biến, ví dụ nhưđánh bóng, nhảy ngựa gì đó, cho nên có cảm giác tiết thể dục rất đơn giản. Nhưng mà tại............

      Đợi đến khi thay xong quần áo đến sân tập, nơi đó bị đám người vây quanh. bất hạnh chính là, thấy được thấy bóng dáng người quen —— hôm nay lại học chungtiết thể dục với lớp A?

      Quả là xui xẻo, uống nước cũng mắc kẽ răng!

      Có chút cứng nhắc bước tới, để ý đếnmấy người ............kia giơ tay múa chânríu rít nghị luận ngừng về mình, mà vềphía hàng ngũ lớp F.

      "Tâm Nhiên, cậu đến rồi. Hôm nay tiếp tục tập thể dục nhịp điệu, động tác tuần trước, cậu còn nhớ ?"

      chuyện với Lãnh Tâm Nhiên, chính là nữ sinh đánh nhau đùa giỡn với nam sinh hômLãnh Tâm Nhiên tới lớp F, tên là Lâm Lâm, là rất hoạt bát, dĩ nhiên, thôngthường mà , nữ sinh thích học võ như vậy có chút nóng tính. Mặc dù dáng dấp Lâm Lâmnhỏ nhắn đáng , nhưng tính khí lại cực kỳ phóng khoáng, cũng là trong số ít ngườicó thể đối nghịch với lớp F.

      Vừa nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Lâm Lâm, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên cũng tựchủ được rút rút mấy cái. Xem ra buổi tập trướcđã để lại cho ấy ấn tượng vô cùng sâu sắc.

      " xui xẻo, hôm lại lại cùng những người này học thể dục."

      Thanh của Gian Sảng bên kia mang theo vẻbén nhọn chán ghét trước sau như .

      Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh, Lâm Lâm lạikhông khống chế tốt như vậy, mới vừa rồi cònđang cười, trong nháy mắt liền chuyển thànhcơn bão . Hung tợn nhìn chằm chằm mấy nữ sinh trang điểm lộng lẫy cằm hất cao đến trờibên kia, khuôn mặt nhắn căng ra.

      "Được rồi, chúng ta thôi."

      Lãnh Tâm Nhiên buồn cười, thủ đoạn này, quan tâm, nhưng muốn khích bác đứa này, vẫn đủ xài.

      "Ây nha, người đó phải là học sinh cũ của lớp chúng ta hay sao? Xem ra Nhiên háo sắc rất quen sống ở lớp F."

      Những nữ sinh khác nhìn Lãnh Tâm Nhiêncũng châm chọc khiêu khích.

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, kéo Lâm Lâm sắp bộc phát: "Giáo viên ở đây, nên."

      Ý của rất ràng, giáo viên ở đây, nếu các tiến lên phản bác, trách nhiệm bị đẩy tới cho các . Dù sao, giáo viên cũng rất thiên vị, giữa lớp A và lớp F, nhất định chọn lớp A.

      Lâm Lâm cũng biết điều này, biết là nhữngngười kia cố ý, nhưng lại vô cùng bực bội, nụcười mặt tắt ngấm, cả người tức giận, giốngnhư cái bánh bao .

      Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên rất thích tính tìnhthẳng thắn này, buồn cười chọc chọc mặt , cũng gì, cứ chọc chọc như vậy, mềm mềm rất thoải mái. Trong mắt , nhưng người'bạn cùng lứa tuổi' mười bảy mười tám tuổi này,chỉ là con nít, vẫn còn ngây thơ. Nhưng mà, con nít cũng đứa đáng , đứa đáng ghét, đứa bêncạnh là đáng , còn mấy người kia làm chongười ta cảm thấy ghê tởm.

      ********
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31


      Có lẽ là thấy mấy lời khích bác của mình thất bại, người của lớp A có chút ngoài ý muốn,nhưng rất nhanh, Bắc Âu Hân mở miệng, lựcsát thương gấp mấy trăm lần Giang Sảng.

      "Đó chính là Lâm Lâm lớp F sao? Nghe trước kia ta có học nhảy, nghe vốn là dạ hội lần trước do ta và Trần Phong hợp tácchủ trì, chẳng qua là nghĩ tới thầy Vươngmuốn mình lên diễn, cuối cùng thể làm gì khác hơn là đổi ta. Thậy may là cuối cùng kết quả cũng tệ lắm, nếu , mìnhthật đúng là mất hết mặt mũi."

      Bắc Âu Hân giả bộ thẹn thùng cười cười.

      Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén phát được LâmLâm bắt đầu khống chế được mà run rẩy, hiển nhiên là cố gắng nhịn xuống tức giận. Dường như, chuyện cũng đơn giản như Bắc Âu Hân vậy.

      Quả nhiên thanh léo nhéo bên kia lại truyền tới.

      "Hân Hân cậu là khiêm tốn, cái gì màkhông tệ chứ, quả là muốn nổ tung nha.Hơn nữa, may là thầy cho cậu lên, nếukhông nhất định hỏng hết rồi. Người kia vóc dáng như vậy, khuôn mặt lại bình thường,đứng bên cạnh vương tử Trần Phong giống y như con vịt xấu xí. Chỉ có cậu, mới xứng được đứng ở đó."

      Giang Sảng liếc mắt nhìn .

      Lãnh Tâm Nhiên tò mò, chẳng lẽ thời thế thay đổi, ngay cả "bọn nhóc" mười tám tuổi trong trường học cũng trở nên ác độc nhẫn tâmnhư vậy? Tâm kế sâu, lòng dạ độc ác,khiến cho trưởng thành nhìn thấy cũng có chút bội phục.

      " láo. Nếu phải tiện nhân đâmchọc, thầy ấy thay tôi sao?"

      Rốt cuộc Lâm Lâm nhịn được xông tới,nổi giận mắng Bắc Âu Hân.

      "Thầy ấy đổi , liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, Trần Phong cũng hợp tác với tôi rất dễ chịu." Hai tay Bắc Âu Hân khoanh trước ngực,giống như công chúa ngạo mạn.

      " biết xấu hộ, ỷ vào bảnthân vóc dáng xinh đẹp liền khắp nơi quyếnrũ người khác. Tôi nghe còn kể với ngườikhác Dung Thiếu Tuyệt tỏ tình với , làkhông biết xấu hổ, ràng là ai kia từ lớp mười bắt đầu quấn lấy Dung Thiếu Tuyệt. Bây giờ lại tráo trở, lớp A các người, là khiến chongười ta ghê tởm."

      Lâm Lâm cũng phải là người dễ chọc,ngay trước mặt mọi người ra tất cả bí mậtmà mình biết. Thanh của rất lớn, căn bản là người xung quanh đều nghe được lời của . Mặc dù quá tin tưởng hoa khôi của trường Bắc Âu Hân là loại chuyện đó, nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng mang theo chúthoài nghi.

      Khuôn mặt Bắc Âu Hân đỏ lên trong nháy mắt,trong lòng vô cùng hốt hoảng, hiểu tạisao lại có người biết chuyện này. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng bên kia xem náo nhiệt, rất nhanh trong lòng liền có đáp án, nhất định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên ra. Mặc dù chột dạ, nhưng mặt vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng ủy khuất: " cái gì đó, tôi thích Dung Thiếu Tuyệt lúc nào chứ?"

      Giang Sảng đương nhiên là cố giúp Bắc ÂuHân: "Đúng vậy, Hân Hân làm sao có thể thích người lớp F như các người chứ? Phải biết, người muốn theo đuổi Hân Hân nhiều đến xếpthành đội. Cũng nhìn lại mình xem mình thế nào, lại còn Hân Hân thầm mến , biết xấu hổ."

      Phụ nữ gây gổ, luôn rất ồn ào. Bởi vì tính tình cao ngạo lạnh lùng, Lãnh Tâm Nhiên rất ít khi cãi vả với người khác. Thông thường mà , luôn có thói quen dùng hành động để giải quyết vấn đề, cũng phủ nhận thực mình là đứa con bạo lực.

      "Người làm trời nhìn, 'người muốn mặt thụ muốn vỏ' (ý là người cần mặt mũi đó), tự muốn ti tiện tôi cũng chả quản! Khôngphải là dáng dấp thanh thuần thôi sao? Ai biếttrong bụng chứa cái gì? Ai biết thân thể bẩn đến mức nào?"

      Lâm Lâm miệng mồm lanh lợi đáp lại, nữ sinh ban A sắc mặt ngày càng khó coi.

      "Hân Hân, sao thế?"

      nam sinh rất cao tới, thấy khuôn mặt Bắc Âu Hân đầy nước mắt, đau lòng hỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén nhận ra được lúcLâm Lâm nhìn thấy người này cả người runmột cái, sau đó khuôn mặt chói sáng trở nên ảmđạm hẳn . Tò mò, cũng nhìn sang, lại pháthiện ra là người quen bấy lâu. Chính là nam sinh ở cùng với Bắc Âu Hân lúc tỉnh lại, trong trí nhớ ta luôn gì nghe nấy vớiBắc Âu Hân, chẳng lẽ lại là thần tử dưới váy Bắc Âu Hân? Bất quá, nhìn dáng vẻ của Lâm Lâm, giống như giữa bọn họ còn có xíchmích gì đó.

      " Phong."

      Bắc Âu Hân uốn éo kêu tiếng.

      Lãnh Tâm Nhiên nghe được nổi da gà khắp toàn thân.

      "Trần Phong, cậu tới đúng lúc. Hân Hân bị người ta khi dễ, chính là cái đám người lớp F kia, cậu nhìn xem Hân Hân cũng bị tức đếnkhóc." Giang Sảng lập tức làm kẻ xấu cáo trạng trước, ra vẻ bất bình thay Bắc Âu Hân.

      Lãnh Tâm Nhiên ôm ngực đứng ở bên,khóe miệng lên nụ cười lạnh.

      "Kẻ nào?"

      Ba của Trần Phong làm ở tập đoàn nhà Bắc ÂuHân, là cấp dưới tín nhiệm của ba Bắc Âu Hân,còn Trần Phong luôn xem Bắc Âu Hân là thần tượng để phấn đấu, xem Bắc Âu Hân là nữ thần trong mộng. Lúc này thấy Bắc Âu Hân bịkhi dễ, nhịn được, lập tức muốn đòi lại công đạo cho nữ thần.

      " Phong, em sao."

      Bắc Âu Hân bày ra bộ dạng ủy khuất lau nướcmắt, giọng uốn éo lại vang lên.

      biết Trần Phong có ý với mình, mặc dù từ cùng nhau lớn lên, nhưng ở trong lòng , vẫn luôn phân biệt giai cấp, Trần Phong làngười làm, căn bản xứng với mình.Nhưng mà, thấy người thần hồn điên đảo vìmình cũng là chuyện rất vui, cho nên mới làm bộ như biết, thuận tiện thỏa mãn tính hư vinh của mình.

      " giả dối."

      Lâm Lâm nhịn được nổi giận đùng đùngnói.

      "Là ? Hân Hân, có phải nó khi dễ em hay ?"

      Trần Phong căm tức nhìn Lâm Lâm, khuôn mặttuấn lãng đầy vẻ giận dữ.

      "Chính là nó, nó xấu Hân Hân nhiều lắm,chính là làm cho Hân Hân tức đến phát khóc."

      Giang Sảng lại lắm mồm nhảy ra.

      Người này là quá chướng mắt, nếu ta thích chuyện như vậy, vậy hãy để cho ta thể được nữa. Nhìn dáng vẻ cao ngạocủa Giang Sảng, trong lòng Lãnh Tâm Nhiênyên lặng tính toán.

      Vừa nghe được con xấu xí này gây phiền phức cho Hân Hân, Trần Phong nhịnđược nữa, cũng nhìn đến giáo viên đứng cách đó xa, nâng tay chuẩn bị cho con lắm mồn này bài học.

      Lâm Lâm ngơ ngác nhìn nam sinh này, mặc chobàn tay đó rơi xuống. Nhưng mà, đợi nửa ngày cũng có cảm giác đau đớn, vừa mở mắt, lại phát cánh tay bé trắng nõn bắtđược cánh tay giáng xuống kia, chính là Lãnh Tâm Nhiên vẫn lên tiếng nãy giờ.

      "Tâm Nhiên?"

      Lâm Lâm ngơ ngác nhìn nữ sinh mặc khôngbiểu tình trước mặt.

      "Là mày? Nữ sinh biết xấu hổ như mày còn dám đứng ở chỗ này?"

      Rất nhanh Trần Phong nhận ra được nữ sinh cản trở mình chính là Nhiên háo sắc bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, tức giận mặt càng sâu.

      Bắc Âu Hân giả khóc cũng thấy được mànnày, sau đó ủy khuất oán trách với nam sinh "sitình": " Phong, chính là nó khích bác, nóixấu em nên mới phát sinh những chuyện khôngvui này."

      Chuyện tỏ tình đó, nhất định là do Lãnh TâmNhiên này . Mấy người lần trước............mấytên côn đồ kia cũng biết là ăn cái gì lớn lên, ngay cả chút chuyện này cũng làmkhông được, lại trực tiếp mất liên lạc. khôngbiết, mấy người kia............mấy tên côn đồ bị tốn tiền thu mua hại Lãnh Tâm Nhiên, đangôm nhau chịu khổ trong nhà giam.

      Chương 32


      "Bắc Âu Hân, người như , đúng là ti tiệnđến mức khiến người khác phải tự ti."

      Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng cũng mở miệng. Giọng của luôn trong trẻo lạnh lùng, chodù là lời cảm khái vạn phần như lúc này,cũng chỉ nhàn nhạt. mặt cảm xúc, tùy ý hất cái tay vừa bắc được ra, sau đó kéoLâm Lâm ngơ ngác ra phía sau đứng chongay ngắn.

      "Con tiện nhân này, biết tự xấu hổ còn dám mắng Hân Hân, xem ra dạy dỗ lần trước còn quá ."

      Mặt Trần Phong đen đến mức dọa chết người,đưa tay chuẩn bị đánh Lãnh Tâm Nhiên.

      Động tĩnh bên này quá lớn, chỉ hấp dẫn chú ý của thầy giáo, cũng thu hút chú ý của nam sinh ba lớp. (Trần Phong ở lớp C)

      Dung Thiếu Tuyệt tới, vừa nhìn thấy TrầnPhong động thủ với Lãnh Tâm Nhiên, cười lạnh tiếng, báo trước tiếng nào trực tiếpmột cước đạp bay Trần Phong.

      Động tác của quá cuồng ngạo quá mạnh mẽ, ràng thầy giáo nhìn, cũng khôngchút kiêng kỵ. Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng biết, tại sao nam sinh trầm mặc ít này lại trởthành vương lớp F. hổ danh là vươngnha, che chở do thần dân của mình, cực kỳ đẹptrai!

      "Đánh người, đánh người!"

      biết là người nào phát ra tiếng thétchói tai, rất nhanh, người vây xem nhiều hơn, điđầu chính là nhóm thầy giáo từ nãy đến giờ vẫn đứng bên xem chuyện vui.

      Nhìn thấy mấy ông thầy lộ ra vẻ mặt lo lắng, ý giễu cợt mặt Lãnh Tâm Nhiên càng sâu.Đây chính là nhà giáo nhân dân sao? Mới vừa rồi lúc Trần Phong động thủ với Lâm Lâm,chắn chắn bọn họ nhìn thấy được, lại làm như nhìn thấy, tiếp tục trò chuyện. Nhưng bây giờ bất quá chỉ là đá người lớp khác, lạikhẩn trương như vậy, đúng là đủ thực tế.

      Mấy giáo viên thể dục kia hiển nhiên biết Dung Thiếu Tuyệt, mặt kêu người đưa Trần Phong đến bệnh viện kiểm tra, mặt hướngvề phía Dung Thiếu Tuyệt : "Đám người lớpF này, lo học hành còn chưa tính, saongày ngày luôn gây chuyện thế? Bọn họ đềucó tương lại tươi sáng, vào đại học tốt nhất cả nước, nếu bởi vì các chị mà bị trễ nãi, các chị gánh được trách nhiệm này ?"

      Lời vũ nhục ràng như vậy, khiến cho sắc mặt những người lớp F trở nên cực kỳ khó coi. Nam sinh tỏ ra biểu cảm quật cường muốn phản bắt nhưng lại cố nén gì, nhưng mấy nữ sinh tính tình ôn hòa liền nhịn được giọng khóc thút thít. Lãnh Tâm Nhiên đặttất cả những chuyện này vào trong mắt, những học sinh lớp khác bày ra bộ dạng hả hê và nụ cười khinh miệt, trong mắt mấy giáo viên đầyvẻ chán ghét và ruồng bỏ, còn có ánh mắt bi thương của các bạn cùng lớp, mộtlời, ghi tạc toàn bộ vào trong lòng.

      Đây chính là giáo viên sao? Cái này gọi là ngườigiáo dục con em? Cái này gọi là giáo viên trunghọc? Đồ cặn bã. Lại vũ nhục học sinh của mình, dựa vào thành tích kết luận hết thảy,chẳng qua là thành tích học tập kém chút,nên bị vũ nhục như vậy sao? Nếu là bị học sinh chèn ép, còn có thể bọn họ là con nít tuổinhỏ. Nhưng những người này đều là giáo viên, thân là giáo viên, sao có thể vũ nhục học sinhcủa mình như vậy?

      Lãnh Tâm Nhiên có phát , tâm luônbình thản như nước từ lúc trọng sinh tới giờ lúc này hừng hực lửa giận. Ngay cả cặp mắt đennhánh sâu thẳm kia, cũng nhuộm ánh đỏ đến kinh người. Đây mới thực , cả người tảnmát ra khí chất Huyết sư, nữ vương hắc đạo lãnh khốc vô tình!

      "Dung Thiếu Tuyệt, cậu cam kết trước trường, vậy phải chịu trách nhiệm. Đừng quên, hiệp nghị ban đầu là, nếu người lớp F gây ra phiền toái gì, trường học xỏa bỏ lớp F, đuổi học toàn bộ học sinh trong lớp."

      Giáo viên mang theo uy hiếp .

      Dung Thiếu Tuyệt giận đến đỏ bừng cả mặt,nhưng vẫn cố nén, biết, nếu muốn bảovệ những học sinh này, nhất định phải nhẫn nại, thể để cho những bạn học này vì sựtức giận nhất thời của mình mà phải nghỉ học.

      "Người mới vừa rồi chính là Trần Phong lớp C, nếu như phải cuộc thi lần này cậu ta bịbệnh thi được, ít nhất có thể lên tới lớp B. đám các ngươi, đương nhiên hiểu người có thể lên tới lớp B có tương lai tươi sángđến cỡ nào, tôi cho các người biết, chuyện lần này, tôi nhất định báo cáo lên . Mọingười trong lớp F các người, đều phải bị trừngphạt. Đặc biệt là Dung Thiếu Tuyệt, đợi đến khiTrần Phong tỉnh, cậu phải đứng trước mặt toàn trường xin lỗi với cậu ta."

      Có lẽ vì thấy Dung Thiếu Tuyệt nhẫn nhịn, biếtanh ta dám gì mình, mấy giáo viên kiacũng càng ngày càng lớn lối. Ngay cả những học sinh xem náo nhiệt xung quanh, cũng lộ ra nụ cười hả hê.

      Bắc Âu Hàn đứng trong đám người, nhìn nữsinh đứng cùng với đám người lớp F, ánh mắt có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh, nghĩđến chuyện xảy ra với Trần Phong, liền xoayngười đến phòng cứu thương.

      "Tôi các người, cho dù các người đần giống heo. đúng, tôi như vậy là làm nhụcheo. Các người đọc sách, trong đầu đều là rơm rạ, đúng là giống mảnh giấy vụn, nhưng mà xin các người làm ơn ít gây phiền toái , chẳng lẽ các người còn chê các người chưa đủ mất thể diện? Tổng điểm cả lớp còn thấp hơn điểm của người đứng nhất, các ngườikhông biết xấu hổ sao?"

      Nhưng người này đều là những đứa trẻ mườibảy mười tám tuổi, trước mặt mọi người bị giáoviên nhục mạ như vậy, giận đến mức mặt đỏbừng, còn tâm hồn rất dễ bị tổn thương.

      Rốt cuộc Dung Thiếu Tuyệt nhịn được,nghe được tiếng khóc của các nữ sinh sau lưng,nhìn lại khóe miệng xấu xí của những người trước mắt, tay thầm nắm thành quả đấm,chuẩn bị động thủ.

      lúc này, bàn tay bé mềm mại nắm quả đấm của . Kinh ngạc quay đầu lại, phát Lãnh Tâm Nhiên biết từ lúc nào đến bên cạnh mình. Khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ, giống như hoàn toàn bị ảnh hưởng.Nhưng cặp mắt màu đen kia, lúc này lại đỏ như máu, thoạt nhìn vô cùng kinh người.

      "Lần này, để tôi ."

      Theo thanh nhàng kia, chỉ thấy thânhình người bên cạnh chợt lóe, bên kia liềntruyền đến mấy tiếng tát tay lanh lảnh.

      "Cặn bã!"

      Tiếng tát tay lrong suốt kết hợp với hai chữ lạnh như băng kia, khiến cho đám người nghịluận xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, dám tin nhìn nữ sinh động thủ vớigiáo viên trước mắt.

      Đám thầy giáo mới vừa rồi còn khôngngừng như chim sẻ, lúc này dường như chịu kinh sợ rất lớn, ánh mắt mở to, trênmặt mang theo dấu tay đỏ ửng.

      "Mày, lại dám đánh giáo viên? Mày là ai?"

      Cho dù là ai cũng dám tin có người dámđánh giáo viên ở trong trường trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn là nữ sinh dịu dàng yếu đuối. Mắt ông thầy như gà chọi che miệng chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, thanh có chút run rẩy.

      "Đánh chính là đánh loại người cặn bã như ngươi. Những người như các ngươi, là cặn bãcủa xã hội, căn bản xứng làm giáo viên!"

      Lãnh Tâm Nhiên kéo ra nụ cười tươi,chẳng qua là cặp mắt đỏ kia có bất kỳ nét vui nào, đôi mắt lạnh như băng đỏ như đuốcchăm chăm khỏa chặt mấy người trước mắt.

      "Mày, mày, mày to gan! Đáng chết, màyrốt cuộc là đứa nào? Tao nhất định phải đuổihọc, còn có đám bỏ lớp F tụi bây, đều phải đá hết ra khỏi trường này."

      Mấy ông thầy nhìn nữ sinh trước mặt, tức giận gầm thét.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33


      "Phải ?"

      Thanh bình bình đạm đạm, ngay thời điểmmọi người còn chưa kịp lộ ra nụ cười đột nhiênbiến đổi ngữ điệu: "Vậy tôi phải giáo huấn các người bữa tốt. Cha mẹ các người giáodục quá thất bại, cũng nên chui vào bụng mẹ rồitrở ra lại lần hơn. Miệng thúi, mộtđám bỏ , là...chậc chậc!"

      Máy tính tay Triệu Nghị thiếu chút nữa rớt xuống, nhìn tựa như thay đổi thành mộtngười khác, trong lòng kinh hãi biết phảihình dung thế nào. Đám người lớp F bọn họ, phần lớn đều ưa việc trường học này lấy thành tích phán xét "phần tử xấu" này. Nhưngmà, cho dù vậy, bọn họ cũng dám đứng ra cãi lại giáo viên. Ngay cả vương của bọn họDung Thiếu Tuyệt, sau khi ký hiệp nghị với hiệu trưởng, cũng phải bó tay bó chân, giống như con cọp bị nhổ lông, thể tùy ý cuồngvọng như trước.

      Nhưng mà tại, người mới đến lớp bọn họ lâu này, nữ sinh dịu dàng yếu đuối, lại dám làm việc bọn họ dám làm. Hơn nữa, còn vì đám "đồ bỏ " trong mắt người khác là bọn họ. màn này, chỉ khiến cho thiên tài máy tính Triệu Nghị cảm động,cũng khiến cho những học sinh khác của lớp F rung động lớn. nữ sinh này, chẳng lẽ là đấng cứu chuộc do trời cao phái tới hay sao?

      ai nghĩ đến chuyện này đưa đến hậuquả thế nào, bọn họ chỉ là dùng ánh mắt cảm kích và sùng bái nhìn nữ sinh nhắn yếu đuối kia, biến trở thành thần trong lòng bọn họ, thần bảo hộ của bọn họ!

      Sau khi Lãnh Tâm Nhiên xong những câunày, trước ánh mắt trợn trắng há hốc mồm củamọi người, trực tiếp bay lên đá cước vào ông thầy lúc nãy nhiều nhất. nhàng, đá bay ông thầy cao thước támmươi mấy. Động tác của rất nhanh chóng, nhanh mà trực tiếp, lực sát thương cực lớn, cho dù là mấy giáo viên thể dục cường tráng này,cũng có chút ý sợ nào. Khiến cho người ta khiếp sợ là, ở trước mặt , mấy giáo viên thể dục thể lực cường tráng bình thường ai bì nổi kia lại trở nên vô lực giống như đứa trẻ, mặc cho giày vò quyền đấm cước đá.

      Tất cả mọi người nín thở nhìn chuyện diễn ra trước mắt, ai dám chuyện, cũng ai dám ra mặt dùm mấy giáo viên đanggào khóc thảm thiết kia. Dường như, trong lòng bọn họ cảm giác kỳ quá, như thể,lớp F mặc cho người khác khi dễ kia, ngay lậptức trở nên khác . Bởi vì, bọn họ có mộtcây đại thụ mới che chở!

      ai biết trong lòng Dung Thiếu Tuyệt lúcnày có bao nhiêu rung động. Từ quen cảnh đường phố, công phu của vẫn là số số hai. Cũng chính vì thế, mới có thểnhận ra được động tác của nữ sinh trước mắtnày ngoan tuyệt tới cỡ nào. Động tác đơn giảnmà quả quyết như thế, chỉ có thể được tôi luyện qua vô số trận đánh trong bóng tối. Nhưng mà, biết, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chỉ là họcsinh trung học bình thường, sao có thể cóđược thân công phu giết người như thế? Đúng vậy, cái sử dụng đều là công phugiết người. Trực tiếp, nhanh chóng, cóđộng tác thừa, có động tác giả tinh xảo,xuất thủ là để tự vệ, là để giết người.

      Trong nháy mắt, đột nhiên có xúc độngmuốn gỡ bỏ tất cả những câu đó người này. Cũng là lần đầu tiên có cảm giác thần phục!

      Lãnh Tâm Nhiên biết, trong lúc nhịnkhông được giày vò những thứ súc sinh này, những bạn học mà che chở kia, xem là thần hộ vệ, cũng khiến cho Dung Thiếu Tuyệt luôn cao ngạo trở nên tự ái, có ý định thần phục.

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên ngừng động táclại, những giáo viên đó bị đánh đến mức đến mức ngay cả cha mẹ cũng nhận ra chỉ cóthể nằm gào khóc thảm thei61t mặt đất. Đánh người thoải mái sướng tay khiến cho tứcgiận trong người Lãnh Tâm Nhiên cũng biếnmất gần hết, đến khi quay đầu lại, bỗng nhiên bắt gặp mười mấy ánh mắt sùng kínhđang nhìn mình.

      "Sao thế?"

      Đối mặt với vấn đề như vậy, Dung Thiếu Tuyệt biết làm sao. là vương lớp F, là thầnhộ mệnh của bọn họ, nhưng mới vừa rồi, lại ra mặt vì bạn học của mình, nhưng nữsinh gầy yếu này lại đứng ra. nghĩ, có lẽ,lớp F bị mọi người gọi là "đồ bỏ " này, cũngnên thay đổi chút. Cho dù nhẫn nhịn, cũngkhông thay đổi được điều gì, cũng thể khiến cho những người lòng dạ ác độc kia có cảm giác áy náy, ngược lại, chỉ khiến cho bọn họ càng trở nên càn rỡ, càng cần nể mặt.

      " sao, tôi muốn , hôm nay cậu xinh đẹp!"

      Dung Thiếu Tuyệt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.Từ lúc còn , còn cười nữa, nhưng lúc này, lại muốn nở nụ cười chân thành với nữ sinh mới này.

      "Nữ vương, cậu là mạnh mẽ!"

      Triệu Nghị cũng hồi hồn, cầm máy tính bảo bối trong tay, cười rực rỡ .

      Mọi người lớp F cũng hồi phục tinh thần, vâyLãnh Tâm Nhiên lại. Mặc dù biết những chuyện này phát sinh hậu quả rất nghiêm trọng,nhưng mà, bọn bị bỏ rơi này chưa bao giờ thấy vui vẻ đến thế. Cho dù phải nghỉ học thế nào? Cùng lắm chuyển trường là được!

      "Nữ vương!"

      "Nữ vương!"

      "Nữ vương!"

      Người xem náo nhiệt chung quanh cũng hồiphục lại tinh thần, nhìn nữa sinh bị vây ở giữađó, cẩn thận nuốt ngụm nước bọt. Đặc biệtlà những người trước kia từng khi dễ Lãnh Tâm Nhiên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên lúc này trở nên vô cùng mạnh mẽ, trong lòng, đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng chột dạ và sợ hãi!

      Ngay khi bọn họ chuẩn bị bỏ trốn, Lãnh Tâm Nhiên ra từ trong đám người, giống như nữ vương cao quý, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn"đám nhóc" trước mắt, ánh mắt tàn nhẫn: "Nóicho các người biết, lớp F là do tôi che chở. Yên tâm, thù cứ từ từ báo, các người, ngườicùng đừng mong trốn được!"

      câu như vậy, giống như lời nguyền rủa, đặc biệt là dưới tình huống mấy giáo viên bị đánh thê thảm còn nằm đất, càngkhiến cho những người chột dạ kia run rẩy đến thiếu chút nữa té xuống đất.

      xong, xoay người quay về phía các bạnhọc: "Nhẫn nhịn phải là phương phápgiải quyết vấn đề, dù sao, đời này thứ thiếu nhất chính là những súc sinh bắtnạt kẻ yếu. phải vì để cho những ngườinày nhìn các bạn với cặp mắt khác xưa, cũngkhông phải vì báo thù, mà để chứng minh bản thân, các bạn cần thay đổi. Các bạn phải lột xác, giống như Phượng Hoàng tắm lửa, niết bàn trọng sinh! Chỉ có như vậy, các bạn mới có thể có được giải thoát và tôn trọng!"

      Những lời này, giống như tảng đá đánh vào lòng các học sinh lớp F. Đám bị vứt bỏ này, ánhmắt vẫn luôn ảm đạm rốt cuộc cũng phát ra tiasáng chói mắt!

      Bắc Âu Hàn thể tin được vào tai mình,làm sao có thể? Người kia, sao có thể động thủ đánh giáo viên? Chuyện nghiêm trọng đến vậy lẽ nào nghĩ đến hậu quả hay sao? Bênnày vẫn trầm tư, bên kia Giang Sảng lạitiếp tục kể chuyện Lãnh Tâm Nhiên đánh giáo viên.

      Mặc dù cho đến bây giờ khi nhớ đến vẻ mặt củaLãnh Tâm Nhiên lúc ấy vẫn nhịn được run rẩy, nhưng vì để an ủi mình, Giang Sảngvẫn cười nhạo : "Nhiên háo sắc này là ngu ngốc. Lần này, nhất định bị trường đuổi học, kể cá đám người lớp F đó, phải hoàntoàn biến mất khỏi trường này!"

      ******

      Chương 34


      Vậy mà, lại như những gì người khác dự liệu.

      Ít nhất, Lãnh Tâm Nhiên bị xử phạt, lớp F cũng vì vậy mà biến mất. Điều khác biệt duy nhất chính là, lúc này rất nhiều ngườikhi nhắc đến lớp F liền biến sắc, đặc biệt lànhững kẻ lúc trước từng khi dễ Lãnh Tâm Nhiên, trong đầu vẫn luôn nhớ đến câu hômđó của Lãnh Tâm Nhiên.;

      Mấy giáo viên bị đánh kia, ai nhận được hai ngàn tiền viện phí, sau này cũng đếntrường nữa.

      Lời đồn Lãnh Tâm Nhiên đánh giáo viên trướcmặt mọi người lan truyền rất nhanh trongtrường học, dưới khí phức tạp này, cuộcthi toán học nâng cao cấp trường cũng chínhthức bắt đầu.

      Lãnh Tâm Nhiên đăng kí thi tất cả các môn, trong khoảng thời gian này bận rất nhiềuchuyện, vội vàng chuẩn bị với Thẩm Quân, cũng bận chuẩn bị cho cuộc thi toán, còn mộtchuyện khác trong kế hoạch cũng rất quantrọng. Đó chính là —— phụ đạo cho các bạnlớp F.

      Nếu muốn thay đổi số phận của lớp này, vậy thìnhất định phải thay đổi hành động. Mặc dù có thể bảo vệ cho các học sinh lớp này bịkhi dễ, nhưng nếu muốn chân chính nhận được tôn trọng của người khác, nhất định phải dựa vào chính mình, nhất định phải có thực lựckhiến cho mọi người tin phục. Là học sinh,đặc biệt còn ở nơi dùng thành tích đánh giá hếtthảy này, phương thức tốt nhất khiến cho người ta tin phục chính là —— thành tích!

      Thời gian hai tháng, chuẩn bị dùng hai thángnày để thay để điểm số cũng như số mệnh của lớp này. Vì thế, để cho Triệu Nghị thông báokế hoạch cụ thể, từ thứ hai tuần sau bắt đầu, nghiêm khắc thực theo kế hoạch. nhậnlấy quyền thống trị lớp F từ tay Dung ThiếuTuyệt, khiến cho cả lớp này phải thực theo kế hoạch của mình.

      Từ khi Lãnh Tâm Nhiên vì để hả giận cho lớp F mà đánh giáo viên thể dục, mọi người trong lớpđều xem là thần tượng vĩ đại nhất. Bọn họgọi Dung Thiếu Tuyệt là vương, bây giờ, bọn họđổi lại gọi Lãnh Tâm Nhiên là "nữ vương"! xưng hô này, chỉ đại biểu cho quyền lực cao nhất ở lớp F, cũng đại biểu cho tín nhiệmvà sùng bái của nhửng bạn học này đối với !

      "Nữ vương, sao cậu hồi hộp?"

      Nhìn trường thi lớn như vậy, Lâm Lâm hồi hộpđến nỗi chân cũng cứng ngắc.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm như cũ: "Có gì để hồi hộp? Bọn người Triệu Nghịđến chưa?"

      Dưới an bài của Lãnh Tâm Nhiên, lần thi cấp trường này, lớp F có bốn người xuất chiến.

      là Lãnh Tâm Nhiên tham gia tất cả cácmôn thi. là quân sư Triệu Nghị, cậu ta thitoán và vật lý, hai môn nay có liên quan mậtthiết với máy tính, cậu ta rất am hiểu.Chỉ là bình thường muốn có kết quả giống các bạn học, mà theo như lời của cậu ta là "khiêmtốn", nên mỗi cuộc thi cậu ta đều che giấu thực lực chỉ lấy đủ điểm qua thôi. người khác chính là đại biểu môn ngữ văn của lớp F, là mộtnữ sinh hướng nội, Lãnh Tâm Nhiên xem qua bài viết của cậu ta, rất có hồn. Ở phần đọchiểu, càng có nhạy bén hiểu được ý nghĩa chính của bài văn. Đáng tiếc là trừ môn văn ra, môn nào tốt, hơn nữa tính cách còn hướng nội, bình thường vô cùng khiêm tốn,nếu như phải vì cuộc thi lần này, LãnhTâm Nhiên đặc biệt mở ra cuộc tuyển chọn trong lớp, đoán chừng có lẽ bỏ sót những người này. Người cuối cùng, chính là nam sinh ngồi bàn thứ hai khi Lãnh Tâm Nhiên mới tớilớp F, ta thích xem tiểu thuyểt nguyên văn. Bình thưởng cậu ta rất ít chuyện, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì văn của cậu ta còn tốt hơn Trung văn, nhưng mà, may, ta lại sống ở Trung Quốc! nhân tài như vậy, rất hiển nhiên, phải thi văn.

      Bốn người này, đại diện cho hỵ vọng của lớp F, lâu lắm rồi, lớp F mới có người đăng ký tham gia cuộc thi toán này. Triệu Nghị còn nhớ, khi đại diện hai người kia đăng ký, chủnhiệm lớp vô cùng vui mừng nhấp nháy mắt. Người đảm nhiệm chức chủ nhiệm của bọnhọ từ lớp mười này, cũng là giáo viên duy nhất trong trường dùng ánh mắt khác thườngnhìn bọn họ. Đối với ông ấy, cậu rất tôn kính.

      Làm nữ vương tân nhậm của lớp F, dĩ nhiên là Lãnh Tâm Nhiên dễ thấy nhất. Hơn nữa, đối với học sinh lớp F, ba người kia trực tiếp bị coi thường, bọn họ quan tâm, chính là thành tíchcủa nữ vương. Bởi vì, bọn họ lột xác, cần mở màn hoa hoa lệ hệ!

      "Nữ vương, đến lúc rồi."

      Nhìn thấy người đến trường thi cũng đông đủ,Lâm Lâm nhắc nhở người híp mắt ngủ bêncạnh.

      Lãnh Tâm Nhiên mở mắt, cặp con ngươi nghiêm nghị, hoàn toàn buồn ngủ, khiến cho người ta thể nào tin được trong ngắnngủi mấy phút vừa rồi, đúng là ngủ thiếp .

      "Được rồi, cậu về lớp ."

      Bây giờ Lâm Lâm là cận vệ của , phụ trách vấn đề an toàn của trong lúc diễn ra cuộc thi.

      Chuyện này, là Dung Thiếu Tuyệt , hơn nữa,nghe còn được quyết định thông qua buổi thảo luận của cả lớp.

      Đối với quyết định này, Lãnh Tâm Nhiên cóchút dở khóc dở cười. biết nên giảithích thể nào, chẳng qua chỉ là thi thôi, phải đánh giặc, cần thận trọng như vậy. Huống chi, cho dù xảy ra chuyện, cũng là bảo vệ Lâm Lâm người có thực lực yếu hơn mình, mà phải là cậu ta bảo vệ mình. Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắtchân thành tha thiết kia, chỉ có thể nuốt xuống tất cả bất đắc dĩ, chập nhận người bảo vệcó tính trẻ con này.

      phát , Lãnh Tâm Nhiên vô tìnhtrước kia, càng ngày càng có tình cảm. Ít nhất,nguyện ý vì người khác mà thỏa hiệp, vì ngườikhác mà làm chuyện mình muốn làm.

      Theo hình dán bàn tìm được chỗ ngồi của mình, Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốnphát , bên cạnh mình lại là người quen ——Bắc Âu Hàn?

      Nam sinh khiến cho Lãnh Tâm Nhiên ái mộ đến mức bỏ thuốc này, , Lãnh TâmNhiên cực kỳ thích. ghét bất kỳ thứhoàn mĩ nào, bao gồm con người, cho dù chẳngqua là ngụy trang hoàn mỹ, cũng thể chập nhận.

      Bắc Âu Hàn cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy nữ sinh thường xuất trong đầu mình dạo gần đây có mặt ở nơi này. muốn tiến lên gì đó, nhưng lại nhớ tới người bên cạnh mình ghét , nghĩ đến giữa hai người cách nhau dải ngân hà, cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ trong đầu, tiếp tục ngồi xuống chờ cuộc thi bắt đầu. Chẳng qua là, "người ở doanh Tào lòng ở Hán", người của vẫn ngồi đó, nhưng ánh mắt, lại thể khống chế nhìn về phía người kia.

      Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên cảm nhận ánh mắtnóng rực đó, nhưng lại xem như thấy. Trong mắt , Bắc Âu Hàn là kẻ khôngquan trọng, nếu quan trọng, vậy cần thiết phải để ý.

      Bài thi được phát xuống rất nhanh, nhìn lướtqua bài thi lần, sau đó cầm bút lên bắt đầulàm bài.

      Từng giây từng phút trôi qua, hiển nhiên đề thi lần này khó hơn các đề thi bình thường rất nhiêìu, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của ngườiluôn đứng nhất toàn trường Bắc Âu Hàn cũng lộ ra vẻ ngưng trọng. Vậy mà, trong lúc mọi ngườiđang hao tổn tinh thần vì đề thi có độ khó cựccao này, Lãnh Tâm Nhiên buông bút, xem lạibài thi lần, sau đó đứng lên.

      Bắc Âu Hàn củng chú ý đến động tác của ,nhưng mà cho là Lãnh Tâm Nhiên bỏ cuộc.Dĩ nhiên, trừ ra, những người khác cũng cho là như thế.

      "Có chuyện gì?"

      Rất nhanh giám thị bước tới, vẻ mặt nghiêm túc.

      "Em làm xong, muốn nộp bài."

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, đưa bài thi cho giám thị lộ vẻ kinh ngạc, sau đó dưới ánh mắt soi mói của những ngườitrong phòng thi, bình tĩnh bước ra.

      Làm sao có thể?

      Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Âu Hàn đầy vẻ kinhhãi và dám tin, đề thi khó như vậy, saocó có thể làm xong nhanh như thế? Vậy mà giám thị kia lại xem bài thi với vẻ mặt dám tin, biết, tất cả chuyện này là .

      Người kia, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ, cho đến giờ, tẩt cả đều là ngụy trang của ?
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35



      Bên kia Bắc Âu Hàn rối rắm biếtthế nào, bên này Lãnh Tâm Nhiên dẫn theoLâm Lâm ngốc trệ trở lại lớp F.

      Điều khiến vô cùng hài lòng chính là, các bạn học trong lớp đều ở đây đọc sách, mặc dù cũng có những kẻ trung thực lẫnvào, ví dụ như Dung Thiếu Tuyệt vừa nhìn thấysách là ngủ. Nhưng đa số mọi người vẫn rất nghiêm túc, chủ nhiệm lớp 'chưa già yếu'đứng bên ngoài, xuyên qua cửa sổ nhìn nhữnghọc sinh của mình bên trong, cầm khăn tay lén lau nước mắt.

      "Chào thầy."

      Người hầu Lâm Lâm cúi chào chủ nhiệm.

      Chú nhiệm có chút lúng túng giấu chiếc khănlau nước mắt , có chút ngoài ý muốn nhìnLãnh Tâm Nhiên: "Bạn Lãnh Tâm Nhiên, emkhông tham gia thi sao?"

      "Dạ có, thi xong."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu cái, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

      Lâm Lâm cũng chạy vào theo, sau khi các côtiến vào, phòng học liền được khóa lại từ bêntrong. phải là bài xích chủ nhiệm, chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh từ trước của LãnhTâm Nhiên, trừ vệ sinh, cho bất cứ kẻ nào được phép ra khỏi phòng học. Mà , cũngthông qua ít thủ đoạn khiến cho việc giảngdạy của lớp F bị dừng lại. Căn bản của nhữngđứa này quá kém, cho bọn họ tiếp tục học cũng chỉ lãng phí thời gian thôi. Bất quá, trước khi quyết định những chuyện này thảo luận ổn thỏa với chủ nhiệm. Dù sao, vị giáo viên này, là người duy nhất ở trường học nàyxứng với danh hiệu "giáo viên". Mặc dù cấp bậccủa ông ta thấy, mặc dù các tiết dạy của ông ta thú vị, nhưng mà, phẩm chất tốt lên tất cả. Giáo viên có thể vì học sinh, ở trườngnày càng ngày càng ít.

      Chủ nhiệm nghe thấy sau khi Lãnh Tâm Nhiênbước vào lâu, trong phòng học truyềnđến trận huyên náo. Nhưng mà rất nhanh lại trở về yên tĩnh, cảm giác xa lạ này, khiến cho ông vô cùng mong đợi, có lẽ, đứa kia, có thể thay đổi vận mạng của những học sinh này cũng biết chừng!

      Lãnh Tâm Nhiên trở lại chỗ ngồi, cầm lên cuốn từ điển Oxford dày dùng sức nện vào đầu Dung Thiếu Tuyệt ngủ say. Nghe được tiếng vang đinh tai nhức óc, người xem náo nhiệt trong phòng học cũng theo bản năng rụtcổ lại cái. Nữ vương, quá kinh khủng.Cú nện này, nếu là người bình thường, ít nhấtcũng chấn động não nha!

      Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Dung ThiếuTuyệt vừa chuẩn bị nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt lửa giận liền biến mất: "Cậu, sao cậu lại trở lại?"

      đặc biệt canh lúc có ở đây tận dụng lúc rãnh rỗi để bổ sung thể lực, mấy ngàynay, mọi người trong lớp khổ thể tả, hậnkhông thể biến phút thành hai phút để sửdụng. Treo tóc đâm đùi, cà phê, canh chừng nhau, thủ đoạn gì cũng đều đem ra sử dụng hết. Ngắn ngủn mấy ngày, tất cả mọi người đều tiều tụy ít. Nhưng ai muốn từ bỏ, bởi vì bọn họ biết, đây là cơ hội cuối cùng của bọnhọ, cũng là cơ hội duy nhất để có thể chứngminh bản thân!

      phải vì người khác, mà là phấn đấu vìchính mình. Hình ảnh Lãnh Tâm Nhiên đánhgiáo viên ngày hôm đó vẫn còn in sâu trong đầubọn họ, những lúc bọn họ có chút lười biếng,liền nhớ đến màn này, sau đó lập tức tỉnh lại.

      "Bài thi lần trước làm xong chưa?"

      Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi .

      Dung Thiếu Tuyệt có chút chột dạ mở mắt:"Chưa."

      rất ghét đọc sách, mỗi lần nhìn thấy những con chữ giống như kiến kia liền nhức đầu.Nhưng lại dám phản kháng nữ sinh này, phải bởi vì thực lực của đối phương, mà là thần phục đối với người mạnhhơn.

      "Vậy tiếp tục , thời gian còn nhiều."

      Đối với mệnh lệnh của Lãnh Tâm Nhiên, DungThiếu Tuyệt rất ít khi từ chối. Bây giờ cũng thể,mặc dù rất ghét đọc sách, nhưng vẫn đànghoàng cầm lên bài thi Lãnh Tâm Nhiên soạncho . (bài thi sơ cấp)

      Nhìn màn kinh ngạc của vương, người lớpF sớm tập thành thói quen, tiếp tục làm chuyện của mình.

      "Triệu Nghị, cố gắng lên."

      Trước khi vào phòng thi, Lãnh Tâm Nhiên lộra nụ cười khích lệ. rất ít khi cười, cho nên nụ cười trân quý này khiến cho Triệu Nghịgiống như được bơm máu gà, mặc dù cómang máy tinh bảo bối theo có chút quen, nhưng nghĩ đến lát nữa có thể cùng nữ vương tham gia cuộc thi liền bình tĩnh trở lại.

      Nhưng mà, cuộc thị bắt đầu lâu, cậu cười được nữa. Mặc dù cậu sớm biết nữ vương rất cường hãn, nhưng cũng cầnthiết phải kiêu ngạo đến mức này chứ. Cậu mớilàm được hơn nửa đề, bên kia Lãnh Tâm Nhiên thu dọn bút viết nộp bài.

      Triệu Nghị vô cùng khâm phục, có lẽ là bị kích thích, ngược lại mấy câu sau làm vô cùngthuận lợi. Kết quả là, cậu là người thứ ba nộpbài ra khỏi phòng thi. Thứ nhất dĩ nhiên là nữ vương Lãnh Tâm Nhiên của bọn họ, thứ hai là Bắc Âu Hàn luôn ra vẻ của lớp A. Triệu Nghị rất ghét Bắc Âu Hàn, phải bởi vì ghen tị,mà là ưa vẻ mặt luôn tự cho là thanh cao của đối phương. Dĩ nhiên, cậu cũng bỏsót ánh mắt phức tạp của người kia khi nhìnLãnh Tâm Nhiên, xem ra có trò hay để xem rồi.

      Bắc Âu Hân hung tợn nhìn chằm chằm vẻ bìnhthản ung dung của Lãnh Tâm Nhiên. xui xẻo, lại có thể gặp con quỷ đáng ghét này ở đây.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn đến ánh mắt củaBắc Âu Hân, người quan trọng xem như trong suốt. suy nghĩ, sau khi cuộcthi kết thúc nên tìm Thẩm Quân.

      biết tự lượng sức mình, lại muốntham gia cuộc thi toán học nâng cao, nghe trừ ta còn có mấy người nữa cũng tham gia. Quá nhiên là vật hợp theo loài, biết tự lượng sức mình cũng truyền nhiễm.

      Bắc Âu Hân cũng để Lãnh Tâm Nhiên vào mắt, chẳng qua là vô cùng ghét con năm lần bảy lượt khiến mình mất thể diện này. Trong lòng có chút hả hê, bởi vì tin chắc,Lãnh Tâm Nhiên đứng bét toàn trường trong cuộc thi lần trước, lần này cũng trở thành trò hề trong mắt người khác.

      Vậy mà, thực tế lại trái ngược với dự đoán củacô.

      "Làm sao có thể?"

      Nhìn bảng thành tích dáng ở hành lang, Bắc Âu Hân thể tin vào mắt mình lui về phía sau mấy bước.

      Bị giật mình chỉ có , còn có mấy người tụi Giang Sảng cùng . Tẩt cả mọi người đềukhông dám tin nhìn kết quả bảng, cảm thấynhất định là nhầm lẫn, nếu , Nhiên háo sắc đó sao có thể được chọn thi chứ?

      "Nhất định là nhầm lẫn rồi, mình phải tìm giáo viên!"

      Chết đứng nhìn chằm chằm mấy chữ "LãnhTâm Nhiên lớp F" bảng tham gia dự thi, rốtcuộc Bắc Âu Hân cũng chấp nhận nổi này xoay người bỏ chạy. Giang Sảng cũngchạy theo sau , bất quá, trước khi , lại nhìn đến góc dường như còn cái tên rấtquên thuộc —— Triệu Nghị lớp F? Triệu Nghị, chẳng lẽ là thiên tài máy tính Triệu Nghị nổidanh hồi trung học cấp sao?

      Bởi vì bảng chi công bố những người tham gia dự thi, còn cụ thể dự thi những môn nào là do chủ nhiệm thông báo. Cho nên, Bắc Âu Hân biết, Lãnh Tâm Nhiên chỉ tham gia cuộc thi toán học nâng cao lần này, mà còn tham gia tất cả các môn. Cũng chính vì bây giờkhông biết này, cho nên lâu sau khi chân tướng xuất trước mặt , mớicó thể bị kích thích và tra tấn lớn đến vậy.

      Thực tế tàn khốc, còn mình chính là vật hy sinh, nhưng phải lâu sau Bắc Âu Hân mới chân chính nhận ra được!

      *****

      Chương 36



      " lợi hại! Trời ơi, lợi hại!"

      Chủ nhiệm lớp vừa mới công bố kết quả, người lớp F giống như là được ăn thuốc kích thíchmừng như điên nhảy lên hét chói tai.

      "Chúc mừng!"

      Ánh mắt phức tạp của Dung Thiếu Tuyệt nhìnkhuôn mặt vẫn vô cảm của Lãnh Tâm Nhiên. sớm biết người này rất lợi hại, lại khôngnghĩ rằng còn có thể lợi hại đến mức này. Giốngnhư cõi đời này có gì là khônglàm được, giống như là thiên tài vạn năng! Nếu lợi hại như vậy, vậy tại sao lại bị đá đếnlớp F? Chẳng lẽ là cố ý?

      Từ trước đến này Dung Thiếu Tuyệt luôn gì làm nấy, trong đầu vừa nảy ra nghi vấn, trực tiếp mở miệng hỏi.

      "Lớp học đó quá tệ, cho nên lần trước tôi bỏ trắng toàn bộ bài thi."

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, thậtgiống như chuyện đó có gì quan trọng.

      Nhưng những người khác trong lớp muốn đơmặt. Khí phách như vậy, trừ nữ vương, còn ai có thể chứ. Bọn họ đều là những phàm phu tụctử, chỉ có thể ngưỡng mộ.

      Được các bạn trong lớp vây lại chúc mừng, trán Triệu Nghị rơi xuống ba vạch đen, cậu phát , nữ vương lớp mình, sinh ra là để khiêuchiến với trí tưởng tượng cực hạn của cậu! Cảtrường học, người có thể nộp giấy trắng trongkỳ thi tháng để có thể rời lớp A là quá ít. Dù sao, thành tích lên tất cả, thành tích tốt tượng trưng cho các loại đãi ngộ. Nhưng nữsinh bạch bạch tịnh tịnh trước mắt này (bạch làtrắng, tịnh là sạch , mình cũng chả biết editsao cho hợp, bạn nào biết góp ý cho mình nhé!), lại xem tất cả như là mây trôi, muốn làm gì làm, tùy hứng cuồng vọng, giống như quan tâm đến bất cứ thứ gì.

      Bất kể là quá tình xảy ra chuyện gì, tóm lại làmọi người trong lớp F đều rất hưng phấn. Dù sao, đối với những học sinh trung học cấp hailuôn phải nhẫn nhịn mà sống như bọn họ mà , cơ hội để hãnh diện như thế này quá ít. Cùng hưởng vinh quang, chính là cảm giáccủa bọn họ lúc này.

      "Bất quá, chuyện nữ vương thi đậu, nhất địnhsẽ khiến cho nhiều người tức đến nội thương nha!"

      Triệu Nghị lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

      Giống như dự liệu của cậu, lúc này người hối hận đến nội thương đúng là có , đó chính là chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A. Ông ta vẫn cholà, Lãnh Tâm Nhiên chỉ là đứa quantrọng, lại thể ngờ trong cuộc tuyển chọn lần này nó lại có thực lực sâu lườngđược! Đại diện thi tất cả các môn, cả trườnghọc, chỉ có mình nó. Ngay cả học sinh đắc ý nhất của ông là Bắc Âu Hàn cũng làmđược? Nếu biết trước Lãnh Tâm Nhiên có khảnăng tiềm tàng này, dù thế nào ông ta cũng quyết giữ nó lại ở lớp A. Dù sao, học sinh có năng lực, cũng nghĩa là tiền thưởng rất dày nha!

      Vừa nghĩ đến chuyện mình bỏ qua phongtiền thưởng dày cộm đó, thần giữ của cchủ nhiệm hận thể ngửa mặt lên trời phunmột ngụm máu để bày tỏ hối hận trong lòng mình. Bất quá, như vậy, đời cũng có bán thuốc hối hận. Chủ nhiệmlớp chỉ có thể tự an ủi mình rằng lần này là do Lãnh Tâm Nhiên gặp may, đợi đến cuộc thichính thức may mắn như thế. Vì để ảnh hưởng đến tính tích cực của các học sinh trong lớp, ông cũng ra chuyện Lãnh Tâm Nhiên đại diện thi toàn bộcác môn, dù sao có thể giấu được trong bao lâu cứ giấu.

      Từ cuộc chọn lựa cấp trường đến cuộc thi chínhthức, thời gian nhiêu. Cơ hồ tất cả đạidiện được chọn đều bận rộn chuẩn bị cho cuộcthi, Lãnh Tâm Nhiên cũng bận rộn để pháttriển thế lực tương lại cho mình.

      Giống như cuộc tuyển chọn, cuộc thi chính thức cũng diễn ra trong ba ngày. Lần này, tổngcộng cả nước có hơn hai vạn học sinh trung họccấp hai dự thi, nếu muốn bộc lộ tài năng giữa hai vạn người này, tuyệt đối phải làchuyện đơn giản.

      Trường trung học Hoa Tinh của Lãnh TâmNhiên tổng cộng có mười người dự thi, trừ LãnhTâm Nhiên và Triệu Nghị, tám người khác có đến bảy người đến từ lớp A, còn lại người là lớp B. Hai em Bắc Âu Hàn và Bắc ÂuHân cũng nằm trong danh sách.

      Bên trong xe, Lãnh Tâm Nhiên ngồi cạnh cửasổ, chỗ bên cạnh trống . Lúc Bắc Âu Hàn lên xe liếc mắt thấy được chỗ trống đó, do dự biết có nên tới hay , thuận tiệntán gẫu với người kia ít chuyện xảy ra gầnđây, bỗng nhiên bên cạnh vọt lên ngày trêntay ôm đống đồ, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi để mắt tới.

      "Nữ vương, cậu xem, đây là thức ăn vặt do bọn lão Đại chuẩn bị."

      Triệu Nghị cầm bọc thức ăn lớn đưa cho Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ lấy ra hộp sữa chua,cắm ống hút vào từ từ uống, những thứ kháckhông động đến, toàn bộ để lại cho Triệu Nghị.

      Ánh mắt Triệu Nghị mừng rỡ đến híp lại, bây giờ cậu là đại diện cho lớp F, có thể ra trậncùng nữ vương là vinh dự của cậu.

      Bắc Âu Hàn còn ngẩn người, Bắc Âu Hân sau khi lên xe kéo tới vị trí bạn học giữchỗ trước.

      Rất may chính là, chỗ ngồi của bọn họ chính là phía trước Lãnh Tâm Nhiên. Vừa nhìnthấy đáng ghét đó, khuôn mặt Bắc Âu Hân liền trầm xuống, khinh thường : " nghĩ tới đồ bỏ cũng được chọn, là may mắn."

      Lãnh Tâm Nhiên làm như cái gì cũng nghe, nhưng Triệu Nghị cũng phải người hiền lành, nghe được câu chế nhạo này liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đồ bỏ ngực lớn nãoteo cũng được chọn, là may mắn."

      Bắc Âu Hân dậy rất khá, ít nhất là cỡ D, hơn nữa ngày nóng nên mặc quần áo tương đối ít, áo kéo ra quá căng, cảm giác như nút áo sắpvăng ra. Những lời này của Triệu Nghị, thể nghi ngờ chính là đánh bạt tay vào BắcÂu Hân. Bắc Âu Hân vừa thẹn vừa giận, đỏmặt, mắt cũng bắt đầu nước.

      Mặc dù đồng ý những lời kia của em , nhưng khi em bị khi dễ Bắc Âu Hàn rất tức giận, trực tiếp xoay người nhìn về phía TriệuNghị: " xin lỗi!"

      Triệu Nghị cười giả lả: " cái gì? Tôi có nóicái gì sao?"

      Lần đầu tiên bị nam sinh mắng là "ngực lớn nãoteo", Bắc Âu Hân nhịn được khóc lên.Nhất định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia khích bác, kết quả là, trong lòng càng oán hận Lãnh Tâm Nhiên.

      " xin lỗi, nếu ............ "

      Mặt Bắc Âu Hàn rất lạnh, quen người khác đối với mình luôn là gì nghe nấy, đối mặt với dáng vẻ lưu manh của Triệu Nghị, vừa tức giận vừa chán ghét.

      "Nếu sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc vẫn phải mở miệng:"Ngực lớn não teo, có gì đúng sao?"

      "Con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên này, mày dámnói lung tung nữa tao xé miệng của mày!"

      Bắc Âu Hân nhịn được nữa.

      Lãnh Tâm Nhiên lại cười: "Triệu Nghị chỉ đồ bỏ ngực lớn não teo, lại có đặc biệtnhấn mạnh là ai, tại sao phải xin lỗi? tứcgiận như vậy, chẳng lẽ chột dạ cảm thấy cậuta mình sao? Vậy, nên khen tự biết bản thân hay phải than thở não tàn đến mức bất kể là thứ gì cũng đổ lên đầu mình?"
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37


      Cho dù bình thường Bắc Âu Hân hay nhanhmồm nhanh miệng những lời trào phúngngười khác bây giờ cũng tìm được lýdo để phản bác, chỉ có thể buồn bực chịu thua thiệt. Dù sao, Triệu Nghị cũng chỉ đồ bỏ ngực lớn não teo, chứ có đặc biệt đếnngười nào. náo loạn như vậy, khác gì tựthừa nhận mình là đồ bỏ ngực lớn não teo.

      Khuôn mặt ủy khuất kéo lây cánh tay của anhtrai, chẳng qua là trong ánh mắt quyến rũ mở to kia chứa đầy ý hận.

      Thấy nữ vương vừa mở miệng liền trực tiếp giải quyết được vấn đề, Triệu Nghị bội phục giơngón tay cái lên: " hổ danh là nữ vương."

      Lãnh Tâm Nhiên đeo tay nghe lên: "Khôngmuốn phí lời tranh cãi, dùng thực lực chuyện tốt hơn."

      Triệu Nghị ngừng gật đầu, cúi túi quà vặt bắt đầu ăn. Chẳng qua là do tức giận quá nhên cậu mới mở miệng, nếu , mới thèmso đo với con lòng dạ hẹp hòi đó.

      Lãnh Tâm Nhiên biết là, Triệu Nghị vàBắc Âu Hân quá quan hệ rất sâu. Triệu Nghị và Dung Thiếu Tuyệt là bạn học, từ trung học nămnhất đến năm hai đều học chung. Mà khi họctrung học năm nhất, Bắc Âu Hân học chung lớpvới bọn họ. Cho nên, chuyện Bắc Âu Hân thầmmến Dung Thiếu Tuyệt, cậu biết, chẳng qua là thèm ra thôi. Cậu thấy, nữ nhân ác độc chỉ có gương mặt này tuyệt đối xứng vớ lão đại nhà mình. Đặc biệt là khi cậu biết nữsinh nhìn như thanh thuần này lại giở ra đống thủ đoạn Dung Thiếu Tuyệt tỏ tình với , cậu càng ghét đó hơn.

      Chẳng qua cậu là "bụng Tể tướng có thể chống thuyền" (chắc là Triệu Nghị rộng lượng đó), muốn so đo với con này, cho nên xem như cái gì cũng biết. phải chỉ là dáng dấp tốt chút, nhà có nhiều tiền mộtchút thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, vừa thấy khuôn mặt tự cho mình là đúng kia cậu liền thấy ghê tởm.

      Bắc Âu Hân vẫn còn tức giận, trong lòngBắc Âu Hàn cũng chịu nổi. Trong lòng vẫn ngừng quanh quẩn ánh mắt LãnhTâm Nhiên nhìn mình vừa rồi, lạnh như băng, xa lạ, khác xa với ánh mắt nồng nhiệt trước kia, chút tình cảm nào. Chẳng lẽ, ấy còn thích mình?

      Đối với Triệu Nghị và Lãnh Tâm Nhiên mà , chuyện náo loạn xe chỉ là khúc nhạcđệm liên quan. Nhưng mà hiển nhiênngười khác lại cho là vậy, Bắc Âu Hân càng thêm oán hận Lãnh Tâm Nhiên làm mấtmặt mình, xem là cái đinh trong mắt hận thể ăn thịt uống máu được. Bắc Hâu Hàn lại vì ánh mắt và vẻ mặt chút tình cảmkia mà hoảng hốt, mãi cho đến khi tới trường thi mới tỉnh táo lại.

      Mặc dủ đề thi khó hơn đề mẫu của trườngnhiều, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn nộp bàitrước, sau đó ra ngoài chờ Triệu Nghị. Bây giờcô mới biết, thiên tài máy tính Triệu Nghị này,là kẻ trời sinh mù đường.

      "A, hả, hả?"

      Lãnh Tâm Nhiên dựa vào vách tường ngẩng người, đột nhiên bên cạnh truyền đếntrận thanh mừng như điên, đợi kịpphản ứng, chỉ thấy nam sinh rất cao vọt tới bên người , gương mặt xinh đẹp đầy vẻ vui mừng.

      "Là cậu có đúng ? Cậu chính là nữ sinhhôm đó chơi bóng rổ đúng ?"

      Đối mặt với nghi vấn này, Lãnh Tâm Nhiên chỉ ngẩng đầu quét mắt qua đối phương cái,sau đó thờ ơ dời ánh mắt , làm như nghe thấy gì.

      Cảm nhận được ánh mắt xa lạ lạnh như băngcủa đối phương, Lăng Vũ bi thương, bĩu môilẩm bẩm: "Mình tên là Lăng Vũ, mình muốn nhận cậu làm sư phụ dạy mình chơi bóng rổ!"

      Lãnh Tâm Nhiên xoay người chuẩn bị rời .

      Nhưng Lăng Vũ sao có thể bỏ qua cơ hội này,nhận ra ý định của , nhanh tay bắt được ô. Nhưng giây kế tiếp, cậu lại cảm giác được mình bay lên , liền bị cú ném qua vaixinh đẹp hung hăng ném xuống đất.

      Xương khớp cả người đều muốn rơi ra, từ trướcđến giờ Lăng Vũ chưa từng chịu uất ức thế này, nước mắt lập tức rơi ra: " là đau."

      "Đừng có tùy tiện đụng vào người tôi."

      Thanh của Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh.

      Cố gắng bò dậy từ đất, Lăng Vũ giơ khuônmặt đầy nước mắt trước mặt nữ sinh lạnh lùngnhư băng: "Cậu dạy mình chơi bóng rổ có đượckhông? Mình tìm cậu rất lâu rồi. Cậu là lợi hại, còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên do bamình mời về."

      Dáng vẻ đáng thương kia, tựa như khóc lên nếu Lãnh Tâm Nhiên chấp nhận.

      Nếu những người quen Lăng Vũ ở đây, nhất định bị hù vì màn trước mắt này. Bởi vì,Lăng thiếu luôn là công tử cao quý, trong nhàcó tiền, lại đẹp trai, kỹ thuật chơi bóng tốt, luôn luôn cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ, cậu lại giống như đứa trẻ vì được cho kẹo mà khóc lóc ăn vạ.

      Lãnh Tâm Nhiên lời nào, Lăng Vũcũng , chỉ dùng khuôn mặt nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn , lẽo đẽo theođuôi, đến đâu đến đó.

      Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, lúc Triệu Nghị mất lớp da từ trong phòng thi bước ra, liếc mắt liền thấy có nam sinh làm phiềnnữ vương. Lập tức, giống như được bơm máu gà: "Cách nữ vương xa chút."

      Tính trẻ con của Lăng Vũ phải là ai cũng có thể nhìn thấy. Triệu Nghị vừa xuất , cậu liền thu hồi vẻ mặt đáng thương, giống như con Khổng Tước cao ngạo nâng khuôn mặt tinhxảo lên: "Cậu là người nào, tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi đến "bái sư", liên quan thìcút xa chút!"

      Bộ dáng cà lơ phất phơ muốn ăn đánh này, kếthợp với bộ quần áo sang trọng tạo nên hìnhtượng rất nổi bật.

      "Bái sư cái gì? Thiệt là, muốn tiếp cận cũngkhông biết tìm cái cớ cho tốt." Đương nhiênTriệu Nghị tin lời của nam sinh còn đẹp hơn cả nữ sinh này. Đặc biệt là khi nhìn thấy mặt muốn ăn đánh của cậu ta, càng hận thể đánh quyền, cho thái độtốt nào, trực tiếp cười nhạo .

      "."

      Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng.

      Vậy mà, chuyện lại luôn phát triển theo hướngcẩu huyết. Bọn họ còn chưa rời , kẻ đáng ghét xen vào.

      "Xem ra có người lại quyến rũ đàn ôngnha, biết xấu hổ."

      Tâm trạng của Bắc Âu Hân vống rất tệ, nhìn thấy bên kia có hai nam nữ trong nháy mắt liền trở nên hưng phấn, trực tiếp lôi trai Bắc Âu Hàn bước qua, mở miệng nhục mạ.

      Triệu Nghị vừa chuẩn bị phản bác, nhưng cóngười phản ứng còn nhanh hơn cậu.

      "Miệng đê tiện. từng nhìn thấy ngườingực lớn não teo, nhưng chưa từng thấy người nào đê tiện đến như vậy."

      Hé ra khuôn mặt đẹp hơn cả con , Lăng Vũvừa mở miệng tức giận mắng lên.

      ", ............ "

      Chung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt,cũng chỉ chỉ chõ chõ về phía này. Bắc Âu Hận giận đến mặt đỏ bừng, nghĩ ra, tại saonam sinh nào bên cạnh Nhiên háo sắc cũngđáng ghét như vậy? Đầu tiên là Triệu Nghị, hiệnlại đến nam sinh đẹp hơn nữ sinh này, ràng là mình chuyện giúp , lại như thế, là chó cắn Lã Động Tân biết lòng người tốt.

      "Sư phụ, cậu đừng tức giận, mình lấy lại côngđạo cho cậu."

      Bên này khí thế bức người, nhưng vừa quay đầu lại nhìn vẻ mặt vô cảm kia, Lăng Vũliền lộ ra vẻ mặt nịnh hót vô cùng buồn cười.

      Thiếu chút nữa Triệu Nghị nhịn đượcbật cười, cậu phát , thằng nhóc này, đúng là có tài chọc người.

      "Sư phụ? Cậu gọi đó là sư phụ? Cậu có quan hệ gì với Nhiên háo sắc?"

      Nhạy bén bắt được hai từ quan trọng, khuônmặt xinh đẹp của Bắc Âu Hân cũng trở nên vặn vẹo.

      "Mắc mớ gì đến !"

      Lăng Vũ hất cầm, kiêu ngạo nghiêng đầu khôngthèm để ý tới.


      Chương 38


      Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chán ghét đứa con luôn làm ra vẻ này, muốn vì loại bỏ này mà làm hỏng tâm tình. Cũng lười quan tâm những thứ này, trực tiếp xoay người rời .Triệu Nghị theo sát phía sau, Lăng Vũ cũng thèm chào hỏi những bạn học khác đuổitheo. Vừa chạy còn vừa kêu: "Sư phụ, sư phụ, chờ mình chút."

      Bộ dáng chân chó này, khiến cho những ngườichưa nhìn thấy qua bộ dáng này của Lăng thiếukinh ngạc phen, nửa ngày cũng bình tĩnh lại được.

      ", nam sinh đẹp hơn cả nữ sinh vừa rồi là ai? đáng ghét!"

      Bắc Âu Hân kéo tay trai làm nũng.

      " biết."

      Tâm tình Bắc Âu Hàn phức tạp thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, lắc đầu bỏ . phát , càng thấy người kia, tâm tình lại càng phức tạp. Trong lòng giống như conthú, khiến cho bản thân càng ngày càng trở nênkỳ quái. mặt oán giận người nọ kiêu ngạophách lối, mặt lại bị tính cách đó của hấp dẫn, loại tâm tình phức tạp xa lạ này, rốt cuộc cũng khiến cho thiên kiêu chi tử Bắc Âu Hàn trở nên phiền não.

      "Sư phụ, sư phụ, cậu chờ mình chút, người ta theo kịp."

      Bên này Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị bướcđi nhanh, phía sau có người khôngngừng làm nũng giả bộ đáng thương bám theo.

      Khóe miệng của Triệu Nghị cũng co quắp muốn chết lặng, cậu thề, tuyệt đối phải cậu cố ý. Chẳng qua là vừa nhìn thấy nam sinh nàymới vừa rồi bày ra bộ dạng vô cùng kiêu ngạotrước mặt Bắc Âu Hân giờ lại bày qua vẻ mặtchân chó với nữ vương, tương phản mãnh liệt như thế khiến cho cậu tiêu hóa kịp.

      "A............ "

      Chỉ nghe được "ầm" tiếng, phía sau liền truyền đến tiếng thét thê thàm chói tai củangười nào đó.

      Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục bước , nhưng TriệuNghị lại có chút do dự. Cậu phát , tên nhóckia rất biết đùa. Cậu thấy, chỉ cần chống đốiBắc Âu Hân đều là đồng mình, nếu là đồng minh, nên quan tâm đến nhau chút.

      "Nữ vương, chúng ta chờ cậu ta chút ."

      Lãnh Tâm Nhiên chuyện, nhưng bước chân lại ngừng lại. Lăng Vũ vốn nằm mặt đấy giả bộ đáng thương nhìn thấy thế, lập tức nhanh nhẹn xông tới, lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên: "Sư phụ, sư phụ, cậu thu nhận mình ."

      Triệu Nghị phúc hậu cười cười, với vìcậu liên tưởng đến câu lưu truyền trênmạng mấy năm trước —— Sư thái, ngươi theo lão nạp !

      Nhưng mà, cậu rất tò mò, thằng nhóc xinh đẹp vẫn luôn đuổi theo nữ vương gọi sư phụ, cậu ta muốn nữ vương dạy cho cậu ta cái gì? Đánhnhau? Học tập. Hay là còn có gì đó mà mậu biết .

      "Cậu muốn bái sư học cái gì?"

      Mặc dù Lăng Vũ muốn chuyện vớinam sinh bình thường này, nhưng nhìn quan hệ có vẻ rất tốt của cậu ta và sư phụ tương lại, vẫnrất nể tình trả lời: "Chơi bóng rổ."

      "Hả!"

      Triệu Nghị cả kinh đến nỗi cằm sắp rớt. Nháy mắt quay đầu lại, quan sát vóc dánh bé củanữ vương từ xuống dưới, sau đó có chút do dự mở miệng: "Tôi nghĩ, cậu có nhận lầmngười đúng ?"

      "Tuyệt đối , chính là sư phụ, tôi nhớ rất ràng. Lần trước lúc chúng tôi thi đấu đườngphố với ba tên côn đồ, chính sư phụ "mỹ nữ cứu hùng" ra sân giúp chúng tôi giành đượcthắng lợi." Chẳng qua đáng tiếc sư phụ quá nhanh, đợi tôi chuyện bái sư đirồi, tôi tìm rất lâu rồi, nghĩ đến hôm nay lại được gặp sư phụ ở trường thi, đó là duyên phận nha."

      Vừa nghĩ đến động tác xinh đẹp bức người của sư phụ lúc ấy, ánh mắt lấp lánh nước của LăngVũ liền sáng lên, tràn dầy hy vọng và sùng kính.

      " thể nào............ "

      Triệu Nghị vẫn chưa tin.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn trầm mặc cuối cùng cũngmở miệng: " lần , cậu để lại số điện thoại cho tôi. Gần đây bận rất nhiều việc rãnh, chờ có thời gian tôi liên lạc với cậu."

      Khuôn mặt Lăng Vũ hưng phấn đến đỏ bừng,trực tiếp nhào qua muốn nắm lấy quần áo củaLãnh Tâm Nhiên, miệng ngừng : "Cóthật ? phụ, người bằng lòng thu nhận ta."

      Đáng tiếc, đợi cậu đến gần, Lãnh TâmNhiên xoay người cái khiến cho đối phương hoa lệ nhào xuống mặt đất. Triệu Nghị lại buồn cười lần nữa, trước mắt có mấu người có thể chiếm được tiện nghi của nữvương đâu, đều bị giày vò mà thôi.

      "Sư phụ cậu mạnh mẽ, tàn nhẫn............ "

      Hai hàng lệ của Lăng Vũ chảy dài như sợi mì.

      Đáng tiếc Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ cậu ta, thẳng. Còn Triệu Nghị bước tới lấy số điện thoại của cậu ta, thuận tiện hỏi chuyện mìnhđang tò mò: "Nữ vương biết chơi bóng rổ thậtsao?"

      "Nữ vương?" Lăng Vũ lần nữa khôi phục dáng vẻ bất cần đời, chỉ là dáng vẻ kiêu ngạo pha lẫn vẻ hài hước đó càng khiến cho Triệu Nghị cảm thấy buồn cười.

      "Chúng tôi gọi cậu ấy như thế. Tên của cậu ấylà Lãnh Tâm Nhiên." Triệu Nghị giải thích.

      "Sư phụ chơi bóng rổ rất giỏi, ít nhất là giỏi hơn tôi. Tôi tên là Lăng Vũ. Sau này xin giúp đỡ."Lăng Vũ vẫn rất cho Triệu Nghị mặt mũi.

      Lúc nghe được tên cậu ta Triệu Nghị lại nhìn được trực tiếp phun: "Cậu tên là Lăng Vũ? Người đoạt cúp League MVP cấp trung học Lăng Vũ?"

      Làm sao có thể............Triệu Nghị có chút lảođảo trong gió.

      "Nam tử hán nhắc lại quá khứ. Dù sao sau khi nhìn thấy bản lãnh của sư phụ, tôi mới biết mình còn rất yếu. Được rồi, tôi trước, lần sau gặp lại. Đúng rồi, cậu tên là gì?" Lăng Vũkhoát tay chuẩn bị , sau đó đột nhiên nhớ đếncòn chưa biết tên người có quan hệ rất thân với sư phụ này.

      "Tôi tên là Triệu Nghị. Lăng thiếu, rất hân hạnhđược biết cậu." Triệu Nghị cười híp mắt .

      "Được rồi, tôi nhớ rồi, lần sau gặp lại."

      Chờ Lăng Vũ , Triệu Nghị mới mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Thân ảnh LãnhTâm Nhiên, sớm biết mất khỏi tầm mắt. Bịbỏ lại bị bỏ lại............Buồn bã ngồi mặt đất vẽ vòng tròn.

      "Có hay ?"

      khi Triệu Nghị bày ra bộ mặt đưa đámvạn phần, thanh giống như chúa cứu thếvang lên. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên tới từ lúc nào, rốt cuộc Triệu Nghị cũng yên lòng cười: "Mình còn tưởng nữ vương ném mình ở đây luôn rồi."

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, Triệu Nghị biết, ra lúc nãy cũng quên mất cậu ta, được hồi mới đột nhiên nhớ tới sau đó quay trở lại.

      Ba ngày thi kết thúc rất nhanh, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà , thay đổi lớn nhất chính là nhiều hơn đồ đệ xinh đẹp hơn cả nữ. Saukhi cuộc thi kết thúc, cũng nghỉ ngơi,mà lập tức triển khai kế hoạch khác.

      "Bây giờ mọi việc đều sẵn sàng, bao giờ thìcó tiền?"

      Thẩm Quân vẫn vùi đầu trong phòng mướn của Lãnh Tâm Nhiên như cũ, vừa nhìn biểu đồ của thị trường chứng khoáng màn hình máytính vừa hỏi Lãnh Tâm Nhiên chơi trò ném phi tiêu.

      "Ừ, ngày mai tôi ra ngoài chuyến. Đại khái là khoảng tuần. Sau khi trở lại mọi chuyện coi như ổn thỏa." Tay Lãnh Tâm Nhiêntùy tiện ném ra cái phi tiêu, thờ ơ .

      " tuần sao? Được rồi, tôi chuẩn bị kế hoạch cho tốt, chờ trở lại lập tức triểnkhai hành động."

      Thẩm Quân tràn đầy tự tin .

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :