1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 252: chừa thủ đoạn nào


      Có lẽ do thấy lúc trước dù mình có dùng cách gì Lam Văn Huân cũng mạnh miệng , giờ nhìn thấy con lại lộ ra vẻ mặt lo lắng nên Lương Đồng cũng so đo với ông, ngược lại đắc ý trả lời: "Mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột chính là mèo tốt. Cũng thế, chỉ cần có thể buộc mày giao những thứ đó ra, đạt được mục đích của tao dùng biện pháp nào mà chả được chứ?"


      Thấy bộ dạng vô sỉ của , Lam Văn Huân tức đến đỏ mặt, cơ thể bị trói ghế cũng ngừng run rẩy.


      Ông càng như vậy, Lương Đồng lại càng hưng phấn. Thậm chí còn tiếp tục bức bách Lam Văn Huân nữa. Ngay từ đầu mấy chắc chắn, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng kích động của Lam Văn Huân khi nhìn thấy đứa con này, biết, mình nắm được điểm yếu của ông ta rồi. Điểm yếu nằm trong tay mình, sao phải sợ ông ta chịu nghe theo lời mình?


      Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đưa tay tháo mắt kính xuống, lộ ra khuôn mặt lịch , tuấn tú. Lương Đồng chỉ là thư ký thị ủy của thành phố H, tiền đồ vô lượng, mà còn là mỹ nam nổi danh quan trường. Những ai chưa quen thuộc với mà nhìn thấy bộ dạng của , rất dễ sinh ra thiện cảm. Bởi vì rất tuấn tú, khí chất ôn hòa, nhìn có vẻ giống quan viên mà giống giảng viên đại học hơn. Nhưng mà, người hiểu đều biết, Lương Đồng tuyệt đối phải người tốt, vì để đạt được mục đích mà chừa bất cứ thủ đoạn nào. Tuy nhiên, có thể leo lên được cái ghế này ở độ tuổi đó, cho dù có người phía sau giúp sức, bản thân có chút thủ đoạn cũng được.


      Lam Văn Huân cũng được xem là thương nhân có tiếng ở thành phố H, tiếp xúc với Lương Đồng cũng tương đối nhiều. Lúc đầu ông cũng cảm thấy vị thư ký thị ủy này rất tốt, nhưng dần dần, ông phát chuyện chỉ có thế.


      "Lương Đồng, mày gặp báo ứng."


      Lúc này Lam Văn Huân vừa sợ vừa nghi, sợ là Lương Đồng lại bắt Lam Kỳ Nhi tới đây, còn nghi là biết sao Lãnh Tâm Nhiên lại để cho Lam Kỳ Nhi bị bắt? được, trong tình huống này ông phải bình tĩnh. Ngày đó sau khi gặp mặt Lãnh Tâm Nhiên, ông liền bị bí mật chuyển . Ông biết giờ mình ở đâu, cũng biết chút gì về những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng ông tin chắc, chuyện chuyển biến theo chiều hướng tốt. Bởi vì, con thần long vẫn luôn thấy đầu thấy đuôi là Lương Đồng xuất trước mặt mình, sắc mặt còn rất khó coi. Lúc đầu sắc mặt khó coi, sau lại dùng đủ mọi phương pháp để uy hiếp, bức bách, có thể làm cho người luôn giữ hình tượng như Lương Đồng phải hốt hoảng đến thế, hiển nhiên là có ít công lao của Lãnh Tâm Nhiên kia.


      Sắc mặt Lương Đồng còn nhăn nhó nữa, cười, lại đưa mắt nhìn về phía gã đàn ông, híp mắt : "Sổ sách ở đâu? Rốt cuộc mày có chịu hay ? Hôm nay tao chuẩn bị ít lễ vật. Nếu mày còn cứng đầu như thế, vậy tiết mục kế tiếp càng ngày càng đặc sắc đó nha. Tao muốn xem xem, Lam Văn Huân mày chịu đựng được đến lúc nào."


      Câu của khiến cho tinh thần vừa cố tỉnh táo của Lam Văn Huân kích động trở lại. Ông bất giác ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, vừa định gì đó, lại nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Nhi xuất màn hình.


      "Kỳ Nhi!"


      Lâu rồi gặp con , dĩ nhiên là Lam Văn Huân vô cùng nhung nhớ. Nhưng ông thấy, mặc dù giờ con bị bắt cóc nên nhìn có chút uể oải và chật vật, nhưng người lại gầy , xem ra Lãnh Tâm Nhiên giữ đúng lời hứa mà chăm sóc Lam Kỳ Nhi rất tốt.


      Lam Kỳ Nhi kêu "ô ô" như muốn gì đó, nhưng miệng bị băng dính chặn lại, thể phát ra chút thanh nào. có rất nhiều lời muốn với ba, cũng phát , chỉ tới tháng mà người ba vốn trầm ổn của như già vài tuổi, tóc mai hai bên thái dương cũng bạc .


      Con cái những lúc gặp chuyện uất ức thường hay kể lể với cha mẹ, Lam Kỳ Nhi lúc này cũng thế.


      Lương Đồng chẳng biết từ đâu chui ra, tựa mặt vào cổ Lam Kỳ Nhi, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, vẻ mặt mập mờ: " ngờ ông chủ Lam lại có đứa con như hoa như ngọc đến vậy."


      Câu đầy ý này khiến cho cả người Lam Văn Huân cứng lại. Ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng vì hành động quá mức thân mật của đối phương mà nổi cả da gà, da đầu tê dại.


      "Lam tiểu thư, mời đến đây thế này là thất lễ, nhưng tôi muốn giữa chúng ta vẫn giữ vững quan hệ hữu nghị, cho nên, chỉ cần khuyên ba giao đồ vật ra đây, vậy ... Tôi đảm bảo, có thể bình yên vô trở về trường học, xem như có chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu ba chịu phối hợp, vậy cũng đừng trách tôi."


      Lương Đồng vừa vừa xé miếng băng dính miệng Lam Kỳ Nhi xuống.


      khi có thể , Lam Kỳ Nhi lập tức lớn tiếng mắng chửi đối phương, ngay cả hô hấp cũng kịp điều chỉnh: " làm việc sai trái, nhất định bị báo ứng."


      cũng biết người đàn ông trước mắt này là ai, nhưng hiển nhiên là gây bất lợi cho mình. Sau khi xong, mới ý thức được vọng động của mình, theo bản năng ngước đầu nhìn người đàn ông thoạt nhìn ông hòa đó, quả nhiên, gương mặt đó đen lại như đáy nồi.


      Mặc dù bình thường Lương Đồng luôn ngụy trang là người có tính cách ôn hòa, nhưng có nghĩa là bản chất của cũng thế. Ngược lại, tính khí của vô cùng thô bạo, lúc còn trẻ còn lăn lộn trong hắc đạo, chỉ do ngụy trang rất khá nên mới ai biết được đoạn quá khứ mấy vinh quang này của thôi.


      Hai cha con Lam Văn Huân và Lam Kỳ Nhi cũng hung tợn nhìn chằm chằm vào Lương Đồng, thấp thỏm lo lắng chờ đợi chuyện sắp xảy ra.


      "Lam tiểu thư xinh đẹp như thế, nếu có thể, tôi cũng đành lòng chà đạp. Nhưng bây giờ, tôi cũng còn cách nào khác."


      Lương Đồng xong liền phất tay với hai gã đàn ông, ý bảo họ có thể bắt đầu rồi.


      Trong lòng Lam Kỳ Nhi dâng lên nỗi bất an vô cùng mãnh liệt, quả nhiên, chốc lát sau hai gã đàn ông cười gằn lên tiếng, vây quanh Lam Kỳ Nhi bắt đầu động tay động chân.


      "Hoa đẹp là cần nâng niu, bọn mày cũng phải cẩn thận chút, đừng để Lam tiểu thư bị thương."


      Lương Đồng nhàn nhãn ngồi ghế, móc điếu thuốc đưa vào miệng hút, mặt vẫn quên với Lam Văn Huân: "Ông chủ Lam, tiếp theo cho mày làm đạo diễn đó, mày muốn cho dừng lúc nào dừng, nếu mày chịu gì, vậy bọn họ làm đến tận cùng."


      ý trong câu này khiến cho sắc mặt của hai cha con Lam Văn Huân bắt đầu tái nhợt.


      Trong lúc hai gã kia vây quanh Lam Kỳ Nhi, gã khác lấy ra cái giá ba chân, gắn camera vào, quay về phía này.


      "Buông tôi ra."


      Cảm giác được có bàn tay thô bạo chạm vào người mình, Lam Kỳ Nhi cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn, vừa thét chói tay vừa liều mạng giãy giụa.


      "Lương Đồng, tên súc sinh này, có chuyện gì cứ tính với tao, ra tay với tính là hùng cái gì?"


      Lam Văn Huân phải tên ngốc, nhìn thế trận đối phương bày ra, ông há lại biết tiếp theo xảy ra chuyện gì? DĐLQĐ Nhưng vì biết kế tiếp xảy ra bi kịch gì, ông mới càng tức giận, càng hốt hoảng, thậm chỉ còn mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng.


      "Tao rồi, mày là đạo diễn, chỉ cần mày chịu giao món đồ đó ra, vở kịch này lập tức dừng lại." Lương Đồng nhúc nhích, thậm chí còn cảm thấy nhìn bị hai gã đàn ông vạm vỡ chà đạp rất thú vị, trong đôi tròng mắt bắt đầu lóe ra tia sáng nham hiểm.


      "Súc sinh."


      "Buông tôi ra, buông tôi ra... Cứu mạng.. cứu mạng..."


      Mặc dù Lam Kỳ Nhi biết, lúc này mình nên tỏ ra bối rối đến vậy, làm ba lo lắng. Nhưng mà, khi cái tay của gã đó chạy dọc theo thắt lưng xuống, bị dọa đến choáng váng, màng đến mọi chuyện, chỉ biết thét lớn giãy giụa.


      "Thả Kỳ Nhi ra. Lương Đồng, mày là tên súc sinh, mày xuống địa ngục. Tao , đồ vật đó có ở chỗ tao, tao có giữ cái gì cả. Cho dù mày có ép tao nữa tao cũng thể giao thứ đó ra được."


      Lam Văn Huân điên cuồng hét lên.


      Đáng tiếc, dù ông có cũng ai tin.


      Lương Đồng mỉm cười: " sao, giờ có, đợi lát nữa xem đến phần đặc sắc nhất tao nghĩ mày nhớ ra nó đặt ở đâu thôi."


      Lam Văn Huân luống cuống , ông biết cái đối phương cần là gì, cũng biết khi món đồ này bị truyền ra ngoài mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát. Quan trọng nhất là, chuyện lần này, chỉ có quan hệ đến mình, có có liên quan đến người khác.


      "Món đồ đó có ở chỗ tôi, tôi đem nó..."


      Lam Văn Huân vẫn do dự, nhưng mà, khi thấy gã định thò tay vào trong áo Kỳ Nhi rốt cuộc cũng nhịn được nữa, trong đầu nóng lên, há mồm định hết mọi chuyện ra. Vậy mà, ngay lúc này, tiếng thét lớn từ cửa truyền tới: "Thả Kỳ Nhi ra!"


      Lương Đồng vốn mỉm cười chờ đợi đáp án mình mong muốn lâu, ai biết lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gương mặt vặn vẹo. Đến khi thấy được người đứng ở cửa là thiếu niên có gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ càng giận đến mức vứt thẳng điếu thuốc lên người tên hộ vệ: "Phế vật, là đứa nào thả nó ra?" Mấy hộ vệ này vẫn luôn canh giữ trong phòng, biết chuyện xảy ra bên ngoài, lúc này chỉ có thể mờ mịt nhìn nhau.


      Chính xuất của Lăng Vũ cắt ngang lời của Lam Văn Huân, cũng khiến ông ý thức được chuyện. Nếu Lãnh Tâm Nhiên thực lợi hại như lời của Kỳ Nhi, vậy nhất định tới cứu Kỳ Nhi, chỉ cần, chỉ cần cho thời gian là được. Lời bị cắt ngang, cũng khiến cho tâm trạng hoảng loạn của ông dần tỉnh táo lại, bắt đầu lên kế hoạch xem tiếp theo phải làm thế nào.


      "Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, cậu sao chứ?"


      Lăng Vũ nghĩ tới là mình lại thấy được cảnh tượng bẩn thỉu xấu xa đến vậy. Cậu từng học qua thuật phòng thân, DĐLQĐ sau khi trốn ra khỏi phòng may mắn đánh ngất được tên hộ vệ phòng bị, sau đó đoạt được cây súng tay . Cậu vẫn cẩn thận tìm kiếm tin tức của Lam Kỳ Nhi, nhưng cách nào tưởng tượng nỗi mình nhìn thấy cảnh thế này.


      Kỳ Nhi bị hai gã xấu xí, vạm xỡ vây ở giữa, tay của hai gã đó càn rỡ xoa nắn người Lam Kỳ Nhi, ngay cả nụ cười cũng đầy vẻ dâm tà đáng ghê tởm. Còn Lam Kỳ Nhi mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài mặt, lúc thấy cậu như nhìn thấy cứu tinh, lập tức khóc lên: "Tiểu Vũ!"

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 253: Lãnh Tâm Nhiên thân


      Mặc dù tính cách Lăng Vũ phải thuộc loại trầm ổn, vẫn mang theo chút trẻ con do được người nhà cưng chiều tạo thành, nhưng vẫn rất biết bảo vệ những nữ sinh có quan hệ tốt với mình. Đặc biệt là hai người Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc, gần như là những nữ sinh có quan hệ tốt nhất với cậu. Dĩ nhiên, trừ Lãnh Tâm Nhiên, ở trong lòng cậu, sư phụ Lãnh Tâm Nhiên là tuyệt vời.


      Lúc này, vừa nhìn thấy bộ dạng ủy khuất, chật vật của Lam Kỳ Nhi, máu lập tức dồn lên não, cái gì mà bình tĩnh, ung dung đều bị xem là đồ bỏ mà ném tới Urugoay: "Kỳ Nhi, cậu sao chứ?"


      Cậu cầm súng chạy lên trước, đẩy hai gã đàn ông kia ra rồi ngăn trước mặt Lam Kỳ Nhi, bảo vệ phía sau, quan tâm hỏi.


      Lam Kỳ Nhi lắc đầu: "Tớ sao."


      giờ, có Lăng Vũ ở đây, lòng lập tức dịu lại. nhớ lời lúc trước Tiểu Vũ với mình, giờ chắc chắn Tâm Nhiên tìm cách cứu mình, vậy , việc mình phải làm chính là kéo dài thời gian rồi chờ đợi.


      Lương Đồng hứng thú ngước nhìn hình ảnh thân mật của đôi "tình nhân " trước mặt, khoát tay ra hiệu cho hai hộ vệ chuẩn bị tiến lên lui ra: "Vị này, chẳng lẽ là bạn trai của Lam tiểu thư? tệ tệ, trai tài sắc. Câu chuyện ngày càng đặc sắc hơn rồi."


      vừa nghĩ tới có người phải tận mắt nhìn cảnh bạn mình bị người khác khi dễ, cảm thấy cả người hăng hái như uống máu gà, ngay cả hô hấp cũng trở nên thô nặng.


      Câu biến thái đó khiến Lăng Vũ đưa mắt nhìn đầy hung tợn: "Tên biến thái kia, mày nhanh thả bọn tao ra , nếu , đợi lát nữa mày phải đẹp mặt đấy. Bắt cóc là phạm pháp, tao khuyên này nên sớm thả bọn tao ra thôi."


      Lăng Vũ lấy khí thế hung hăng kèm giọng điệu uy hiếp, nhưng chỉ khiến cho nụ cười mặt Lương Đồng càng đậm. trực tiếp trả lời Lăng Vũ mà xoay người nhìn về phía Lam Kỳ Nhi, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Lam tiểu thư, nghĩ tới ra bạn trai lại đáng đến vậy, hai người đúng là trời sinh đôi. Nếu phải do tình huống đặc biệt, chờ đến lúc hai người kết hôn, tôi nhất định gửi tặng phần quà lớn." Nếu là bình thường, nghe được mấy lời thế này, Lăng Vũ và Lam Kỳ Nhi nhất định ngượng ngùng, liều mạng phản bá. Nhưng giờ, trong tình cảnh này, ai còn tâm tư mà chú ý những chuyện này. Lăng Vũ vẫn như con báo bảo vệ con mà che chắn cho Lam Kỳ Nhi ở phía sau, khi thấy màn đàm phán thất bại lập tức cầm súng chỉa vào đối phương: "Nhanh chóng thả tao , nếu thả chúng tao ra, đạn có mắt đâu."


      Lương Đồng ra vẻ như bị hù dọa, giơ tay lên, thậm chí còn mấy câu trấn an: " bạn , súng phải đồ chơi của các cậu đâu. Nơi này là địa bàn của tôi, tôi đảm bảo, nếu các cậu ngoan ngoãn, tôi nhất định làm tổn thương các cậu."


      Lăng Vũ trực tiếp cắt lời : " nhảm, mau để thủ hạ của mày thả bọn tao ra."


      Rốt cuộc, nụ cười mặt Lương Đồng biến mất, nhưng khi Lăng Vũ và Lam Kỳ Nhi cảm nhận được chuyện ổn muộn. Hai hộ vệ lúc trước trực tiếp tiến lên, dùng cánh tay cứng như kềm khóa chặt cổ tay cầm súng của Lăng Vũ lại, sau đó dùng sức bóp chặt. Lăng Vũ bị đau, lập tức buông cây súng ra.


      hộ vệ khác bước tới kéo Lam Kỳ Nhi ra. Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, tình thế đảo ngược hoàn toàn, Lăng Vũ bị khống chế, còn sức chống trả, chỉ có thể tức giận mắng: "Hèn hạ!"


      Sức miễn nhiễm của Lương Đồng với những câu chửi đạt tới cảnh giới cực cao, có thể bình thản xem như có chuyện gì. lười phải chơi tiếp với Lăng Vũ nữa, hướng đến Lam Văn Huân trợn mắt há mồn trong màn hình : "Ông chủ Lam, nghĩ tới mày còn có đứa con rể đáng đến thế. đáng chúc mừng."


      Hai chữ "đáng " này, nghe thế nào cũng thấy như châm chọc.


      biết là vì bị Lăng Vũ quấy rầy hay thế nào, Lam Kỳ Nhi tiếp tục hai tên hộ vệ làm tiếp chuyện xấu xa lúc nãy nữa, mà hứng thú nhìn Lăng Vũ, ánh mắt sáng trong: "Cậu tên gì?"


      Bị ánh mắt này của nhìn trúng, Lăng Vũ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà: "Tiểu gia tên gì mắc mớ gì đến mày? Tao chỉ có thể tốt nhất là mày nên thả tao ra , nếu đừng trách tao khách khí, đến lúc đó mày đừng có mà hối hận."


      Lương Đồng thèm để chút uy hiếp cỏn con này của Lăng Vũ vào mắt. Bằng vào thân phận thư ký thị ủy thành phố H của , phía sau còn có nhà Đông Phương chống lưng, chỉ là đứa bé trai mà thôi, nếu còn giải quyết được sao tiếp tục lăn lộn trong quan trường được nữa chứ?


      Tuy nhiên, những lời này của Lăng Vũ lại khiến Lương Đồng nảy ra ý kiến hay.


      "Ông chủ Lam, đột nhiên tao cảm thấy lệnh thiên kim xinh đẹp như vậy, nếu làm chuyện đó với hai hộ vệ của tao cũng ổn lắm. Giờ nhìn thấy con rể của mày, tao càng thêm chắc chắn với suy nghĩ này. Cho nên, tao quyết định sửa kịch bản, cho mày xem vở diễn càng đặc sắc hơn."


      Mấy người ở đây còn chưa kịp hiểu ý Lương Đồng đưa tay ra hiệu cho người vẫn đứng phía sau. Người đàn ông đứng bên cạnh Lương Đồng giống hai hộ vệ kia lám, vóc người của đặc biệt to lớn nhưng lại mang đến cảm giác như chứa sức mạnh to lớn. đeo kính, nhìn được ánh mắt, nhưng những đường cong mặt cũng vô cùng cường tráng, giống như được điêu khắc, là kiểu đàn ông vô cùng nam tính.


      Lúc trước vẫn đứng đó nhúc nhích, mặc dù trầm mặc ít lại mang theo khí thế khiến người khác cách nào xem được. Giờ hành động, khiến cho khí trong phòng càng thêm khẩn trương. Dù Lăng Vũ có to gan khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt này có khí chất giống với Lãnh Tâm Nhiên cũng nhịn được mà trắng mặt. Cậu bỗng cảm thấy, lúc nãy mình nên nhảm như vậy, trực tiếp cầm súng giết gà dọa khỉ còn tốt hơn. Đâu như bây giờ, rơi vào tay người khác, mặc cho người ta làm thịt.


      Người đàn ông tới, chuyện, trực tiếp bắt lấy Lam Kỳ Nhi, cho thời gian để kịp phản ứng nhét thứ gì đó vào miệng . Sau khi nhét xong, còn sợ nuốt xuống, thậm chí còn bóp chặt cằm , sau đó dùng sức vỗ lưng .


      Lam Kỳ Nhi có cảm giác thứ mình bị ép nuốt chả phải thứ gì tốt, thấy đối phương vừa buông ra ngừng ho khan để cố nôn thứ đó ra.


      Sau khi giải quyết Lam Kỳ Nhi xong, người đàn ông về phía Lăng Vũ. Tình huống như cũ, cho dù Lăng Vũ có phòng bị nhưng khi đứng trước người đàn ông này, chút phản kháng yếu ớt của cậu thậm chí còn đủ để nhét kẽ răng. Trong lúc định dùng phương pháp cũ để nhét thuốc vào miệng Lăng Vũ động tác đột nhiên dừng lại, sau đó cả người lách sang bên cạnh né tránh theo bản năng.


      Những người ở đây ngoại trừ ra ai phản ứng kịp, mãi cho đến khi hộ vệ ở phía đối diện, giây sau khi người đàn ông kia lách người né trách, đột ngột ngã rầm xuống đất. Động tác của quá đột ngột, Lăng Vũ bất giác quay đầu, lại thấy ngay giữa trán của tên hộ vệ có thêm lỗ thủng, máu tươi ngừng chảy ra, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.


      "A!"


      Lam Kỳ Nhi cũng nhìn thấy cảnh tượng đầy máu tanh đó, hét lên tiếng theo bản năng.


      Mà người đàn ông rất nguy hiểm kia, lại lập tức núp sau người Lăng Vũ, biến Lăng Vũ thành bia đỡ đạn. Tất cả mọi người đều nhìn về phía.


      tiếng "phanh" lớn vang lên, cửa sổ thủy tinh bị vỡ tan tành. Sau đó dưới ánh mắt dám tin của Lương Đồng và mừng rỡ của Lăng Vũ, bóng dáng nho dùng tốc độ cực nhanh từ trời giáng xuống, tông vỡ cửa kính xông thẳng vào trong phòng, đứng vững đất, sau đó tay tháo đai an toàn người, tay còn lại cầm súng nả đạn vào người tên hộ vệ gần đấy.


      Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vẻn vẹn tới phút.


      Người đàn ông nguy hiểm kia thấy màn như thế, lập tức xông lên phía trước. Hai người xông vào đánh nhau, tiến tôi lui, trong lúc nhất thời, hai bên phân cao thấp.


      Nếu xét người ngạc nhiên nhất ở đây, tất nhiên là Lương Đồng rồi.


      chẳng thể nghĩ tới, trong lúc này lại có người dùng cách thức hung hãn như thế để tiến vào. Quan trọng hơn là, người đó lại là mới mười tám mười chín tuổi. Mặc dù người mặc trang phục chiến đấu bó sát, nhưng nét ngây thơ mặt lại cách nào che giấu được. Hơn nữa, lại còn có thể giao đấu với cận vệ của mình trong thời gian dài như vậy? Phải biết là, tên hộ vệ này của có xuất thân từ lính đặc chủng, phải dùng số tiền lớn mới mời đến được. Người này, rốt cuộc là người nào?


      Lãnh Tâm Nhiên cũng cho Lương Đồng quá nhiều thời gian để chuẩn bị, trong lúc giao đấu với người đàn ông kia cửa chính cũng bị đá văng ra, sau đó bốn người đàn ông vác súng tự động bước vào: " được nhúc nhích!"


      Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tình thế lại đảo ngược lần nữa. Mà lần đảo ngược này, hiển nhiên là còn cơ hội trở mình. Từ chiêu thức của đối thủ nhìn ra được là người luyện võ, hơn nữa những chiểu thứLương Đồngc này còn mang lại cho cảm giác rất quen thuộc. Sau mười mấy chiêu, xác định được: " xuất thân từ lính đặc chủng!"


      Giọng hờ hững này khiến trong lòng người đàn ông rung động, nhưng cũng đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện này. Tiếp tục chuyên tâm đánh nhau, phát thân thủ của trước mắt này vô cùng lợi hại, . Thậm chí...


      Còn vượt xa !


      có lợi hại hơn nữa ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, cũng chả chống đỡ nổi quá trăm chiêu. Sau cùng, rốt cuộc người đàn ông cũng bị Lãnh Tâm Nhiên phi thân đá cước, lúc ổn định được trọng tâm đứng vững trở lại, họng súng chỉa thẳng vào đầu.


      " thua."


      "Trói lại." Lãnh Tâm Nhiên đưa mắt ra hiệu với đồng đội.


      Lương Đồng ý thức được chuyện ổn, chuận bị trốn, cả căn phòng chỉ có lối thoát duy nhất là cánh cửa sổ bị vỡ. Chỉ cần chạy khỏi nơi này, người của bang Thần Long phát , sau đó mình an toàn.


      Nghĩ đến đây, Lương Đồng giơ tay tóm lấy Lam Kỳ Nhi ý thức bắt đầu mơ hồ, chỉa súng vào, hung tợn : "Bỏ vũ khí xuống. Nếu , tao giết nó!" Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên lúc này dáng vẻ có chút chật vật, ngăn cản thủ hạ định tiến lên, chút để ý mà bỏ cây súng tay xuống: "Được, tôi thả !"

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 254: Hung hãn


      Tâm Lương Đồng hơi thả lỏng chút, nhưng mặt vẫn biểu ra, dắt theo Lam Kỳ Nhi về phía cửa sổ. đứng bên cửa sổ ghé đầu nhìn xuống, tính toán cự ly đại khái, sau đó mới xoay người nhìn về phía mấy người Lãnh Tâm Nhiên: "Rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại đến đây?"


      nghĩ tới, tất cả kế hoạch của lại bị hủy tay con nhóc. Bản lĩnh thể tưởng tượng nổi đó, ánh mắt lạnh lùng đó, còn cả bốn người cầm vũ khí kia nữa, đều lên chuyện - những người này đều rất chuyên nghiệp. Còn chuyện chuyên môn của những người này là cái gì, cũng dám nghĩ tiếp. Bởi vì có cảm giác, nếu suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng chờ đợi mình là cái khiến thể chịu nổi.


      Lãnh Tâm Nhiên quá quan tâm, bình tĩnh đứng đó, trả lời: "Là sinh viên nghèo mà thôi."


      "Sinh viên nghèo? Sao tao lại biết sinh viên nghèo bây giờ đều có hình tượng thế này?" Câu trả lời của khiến cho Lăng Vũ thiếu chút nữa thể giữ nổi hình tượng mà cười lớn, cũng đồng thời đưa tới lời nhạo báng của Lương Đồng.


      Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên rất thản nhiên: "Đó là vì lớn tuổi, rời khỏi ghế nhà trường lâu rồi nên biết được sinh viên thời nay là thế nào."


      Nếu đến bản lãnh chọc điên người khác, thể Lãnh Tâm Nhiên mỗi lần đều là " làm thôi, làm phải làm cho đến chốn". Mỗi lần đều chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến người khác tức tới hộc máu.


      Tay cầm súng của Lương Đồng run lên mấy cái, nhưng may là khả năng điều chỉnh tâm trạng của cũng tệ lắm, nhanh chóng bình tĩnh lại, bước thêm vài bước về phía cửa sổ, mời cười lạnh : " tệ tệ. Miệng lưỡi cũng cứng rắn. Nơi này là địa bàn của bang Thần Long, mày cho rằng tụi mày chạy thoát được?"


      Đối với lời của , Lãnh Tâm Nhiên lười đến mức ngay cả ánh mắt cũng thèm quăng cho, chỉ hờ hững : "Muốn nhanh , nếu lát nữa tôi đổi ý trễ đấy."


      Lăng Vũ giọng định gì đó, nhưng nhìn bên má trầm tĩnh của Lãnh Tâm Nhiên, lại nuốt xuống lời định , yên lặng đứng chờ bên cạnh. Cậu biết, có sư phụ ở đây, cậu cần phải gì cả, nếu , chẳng may làm hỏng kế hoạch của sư phụ tốt.


      Lương Đồng cười ha ha: "Cho dù tao trốn được bọn mày cũng đừng hòng chạy trốn."


      xong, giơ súng định bóp cò. Lăng Vũ nhìn thấy cảnh đó, theo bản năng lao ra chắn trước người Lãnh Tâm Nhiên. Động tác này của cậu tuyệt đối là hành động theo bản năng, phản xạ cơ thể nhanh hơn suy nghĩ của não bộ. Nhưng sau khi đứng chắn trước mặt Lãnh Tâm Nhiên rồi cậu chỉ nghe được tiếng "Rầm" lớn.


      Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, đến khi thấy được cảnh tượng cách đó xa mới cứng ngắc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bình thản của Lãnh Tâm Nhiên, chớp chớp mắt theo bản năng: "Sư phụ?"


      Cậu hiểu, ràng lúc nãy tên kia chuẩn bị nổ súng, sao đột nhiên lại xuất thêm người khống chế vậy? Nhìn ngừng giãy dụa đất, Lăng Vũ cảm thấy, bất kể lúc nào mình cũng thể bình thản ung dung được như sư phụ, mình còn non kém quá mà.


      "Bọn tôi vốn có sáu người. Vì để phòng ngừa vạn nhất nên cậu ta vẫn đứng canh ở ngoài."


      Lãnh Tâm Nhiên thờ ơ giải thích.

      Tổ hành động đặc biệt tổng cộng có năm người, nhưng chỉ có bốn người vào phòng, người còn lại được phân công canh giữ bên ngoài để xử lí những tình huống đặc biệt. chứng minh, dự định của là rất chính xác. Chuyện Lương Đồng muốn bắt Lam Kỳ Nhi làm con tin nằm ngoài dự liệu của , nhưng may nơi muốn thoát hiểm lại là cửa sổ, cho nên lúc đưa lưng về phía cửa sổ, mới ra lệnh cho thủ hạ ở bên ngoài động thủ.



      Lương Đồng bị bắt, mọi chuyện vốn đến đây là chấm dứt. Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. Lần này, là Lam Kỳ Nhi. Lam Kỳ Nhi nằm co quắp mặt đất đột nhiên khuôn mặt hồng lên, đứng nhìn Lãnh Tâm Nhiên cách đó xa yếu ớt gọi: “Tâm Nhiên…”



      Khác với non nớt của Lam Kỳ Nhi và Lăng Vũ, mặc dù nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng tuổi với họ, nhưng lại cách rất xa. Cho nên, vừa nhìn thấy cả người Lam Kỳ Nhi nóng hầm hập lại phát ra tiếng kêu gần như rên rỉ thế này biết là chuyện gì xảy ra.



      trầm mặt đến trước mặt tên bị Trương Khải khống chế, sắc mặt như kiếm, “ cho ấy uống thuốc?”



      Booh dạng kia của Lam Kỳ Nhi, hiển nhiên là bị người ta bỏ thuốc rồi.



      Dáng vẻ của Lương Đồng lúc này vô cùng chật vật, nhìn lãnh, vừa định phun bãi nước bọt vào người , bị cái tát mạnh của Lãnh Tâm Nhiên đánh cho ngu người.



      “Bớt làm trò , mau, cho ấy uống thuốc gì? Thuốc giải đâu?”



      Lãnh Tâm Nhiên lười phải dây dưa tiếp với tên này, thẳng.



      Lương Đồng bị cái tát này đánh cho ngơ ngác, chỉ có mà tất cả mọi người ở đây đều bị hành động hung hãn bất ngờ của dọa sợ. Đặc biệt là mấy người… biết thân phận của Lương Đồng, lại càng thể tin được trước mắt dám đánh thư kí thị ủy Lương Đồng?



      “Mày có biết tao là ai ? Mày dám đánh tao? Tao nhất định khiến mày sống bằng chết!” Lương Đồng nổi giận, bỏ vẻ lịch giả tạo bản chất của gã nóng tính và tàn bạo.



      Vậy mà, khiến kinh ngạc là, lúc nghe lời này lãnh chỉ bình tĩnh gật đầu cái: “Biết rồi, Lương Đồng, thư ký thị ủy thành phố H”.



      Lửa giận ngút trời của Lương Đồng đều bị giọng lạnh lùng mà sắc bén của dập tắt. Ngước nhìn trước mặt, cuối cùng cũng thấy bối rối. biết thân phận của người này, nhưng đối phương lại biết rất về . Biết thân phận của mình lại là chút kiêng kị như thế, chỉ có thể lên là vốn sợ, tại sao sợ, khả năng lớn nhất là hậu trường của đủ mạnh! Người này, rốt cuộc là người nào?



      “Rốt cuộc mày là ai?” Trong nháy mắt, Lương Đồng thu hồi tất cả vẻ tức giận, cảnh giác .



      Lãnh Tâm Nhiên vẫn tỏ ra lạnh nhạt: “Sinh viên nghèo”.



      “Rốt cuộc mày có chịu hay ? Thuốc giải ở đâu?” Mắt nhìn thấy Lam Kỳ Nhi được Lăng Vũ đỡ, vì tác dụng của thuốc mà thể đứng vững, trượt ngã xuống đất, nhẫn nại của Lãnh Tâm Nhiên đạt tới cực hạn. tiến lên nắm lấy cổ áo đối phương, hung tợn : “Đừng có cố gắng chọc giận tôi, tôi cho mười giây, thuốc giải đâu?”



      Lương Đồng tuyệt đối lo lắng đối phương làm gì mình, thèm để lời uy hiếp đó vào mắt. đến thân phận thị ủy, nơi này là địa bàn của bang Thần Long, cho dù bọn họ có bản lĩnh bằn trời cũng dám làm gì ở đây. suy nghĩ theo lối mòn của người bình thường, nhưng lại biết, vị đại gia trước mặt hoàn toàn khác biệt với người bình thường!



      Vì thế, giây kế tiếp, phải trả cái giá lớn cho cuồn vọng của mình. Lãnh Tâm Nhiên phải là thục nữ, đương nhiên, đây là những khi muốn đóng giả thục nữ. Hơn nữa, ở trước mặt , có khái niệm nam nữ khác biệt. Cho nên, sau khi chống lại ánh mắt khiêu khích của Lương Đồng, bắt đầu trực tiếp đưa ta sờ mó người đối phương.



      sờ khắp lượt từ xuống dưới, chút e ngại, căn bản hề ý thức được chuyện mình sàm sỡ người đàn ông. May mà mấy người Trương Khải vốn biết tính cách hung hãn của , nhìn thấy màn như thế cũng phải hít ngụm khí lạnh.



      Lúc này, Lăng Vũ được xem là tương đối tỉnh táo, cậu đưa tay chỉ về phía người đàn ông bị đè xuống đất, giọng : “Sư phụ, thuốc ở người tên kia, là ép Kỳ Nhi uống thuốc”. Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe, lập tức rút tay về, sau đó xoay người về phía người đàn ông kia.



      rang là thân thể yếu, nhưng nhìn bước từng bước về phía mình, tên cận vệ của Lương Đồng lại nhịn được mà cứng người.



      Quả nhiên, màn vừa xảy ra người Lương Đồng được lặp lại lần nữa, Lãnh Tâm Nhiên lười phải lãng phí miệng lưỡi, bước tới sờ mó khắp nơi, sau đó tìm được cái túi được giấu trong quần áo của người đàn ông.



      Nhưng mà, lại phải thất vọng,, những viên thuốc trong đó đều cùng màu. Nếu đoán lầm những thứ này đều phải thuốc giải.



      Lương Đồng đăc ý cười. vẫn tin chắc, dựa vào thân phận của mình, mấy người trước mắt này dám thực làm tổn thương tới mình. Lãnh Tâm Nhiên càm túi thuốc nghiêm túc quan sát, lúc lâu sau, khóe miệng cong lên, ngẩng đầu nhìn về phia Lương Đồng, trong mắt mang theo vẻ sáng tỏ: “God?”



      Nụ cười mặt Lương Đồng cứng đờ, dám tin nhìn thần bí: “Mày…” Sao có thể? Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất, thậm chí còn chưa tàn vào Yến Kinh, sao lại biết? Người này, là ai được chứ? giờ, ở trong mắt , tồn tại của Lãnh Tâm Nhiên kinh khủng tựa như ma quỷ.



      ngờ lại có liên quan đến thứ này”, God, loại thích kích dục mới nhất. Người vô cùng có hứng thú với ma túy như Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên bỏ qua tin tức này, lúc nhìn túi thuốc, lúc lại nhìn vẻ mặt hốt hoảng mặt Lương Đồng, bình tĩnh đưa ra kết luận.



      Nhìn lạnh lùng như nước, trong mắt Lương Đồng lóe ra sát ý độc ác. Người này, quá đáng sợ. biết quá nhiều chuyện, giữ lại chỉ làm tăng thêm hệ số nguy hiểm cho mình – tất phải diệt trừ!



      Trong lúc chăm chú giết người bằng mắt, Lãnh Tâm Nhiên lại làm chuyện khiến cho mọi người hận thể thét chói tai. lấy ra viên thuốc, canh ngay lúc chú ý nhét thẳng vào miệng : “ cũng nên nếm thử mùi vị của cái này ”.



      Lương Đồng còn chưa đoán được tâm tư của , Lãnh Tâm Nhiên lại xoay người về phía đám hộ vệ bị khống chế. Sau đó, chuyện xảy ra người Lương Đồng lại được tái diễn, ép tất cả bọn họ uống thuốc. Sau khi làm xong, mới vỗ vỗ tay: “Trương Khải, dẫn hai người bọn họ , những người khác cứ để lại. Lát nữa chắc chắn chuyện rất đặc sắc”.



      Trương Khải biết Lãnh Tâm Nhiên tính toán điều gì, nhưng bản chất của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Lăng Vũ cũng thấy mình có ở lại cũng giúp ích được gì, nhanh chóng đỡ Lam Kỳ Nhi mất ý thức ra ngoài.



      “Tiểu Vũ, sau khi ra ngoài lập tức gọi điện cho Thẩm, giao Kỳ Nhi cho ta”. Lãnh Tâm Nhiên quên dặn dò.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 255: Tôi có bạn trai


      Đám người Lăng Vũ rời rồi, Lãnh Tâm Nhiên mới nhìn bốn phía chung quanh, thấy cái màn hình lớn, vừa ấn nút mở, thấy Lam Văn Huân xuất màn hình, trong lòng liền đoán được đại khái ý định của Lương Đồng.


      "Kì Nhi sao, bác có thể yên tâm. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, sau này xảy ra nữa."


      đợi Lam Văn Huân gì, Lãnh Tâm Nhiên lên tiếng thẳng vào vấn đề.


      Lam Văn Huân nhìn Lãnh Tâm Nhiên, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn gì, nhưng vẻ lo lắng trong mắt tản ra. Lãnh Tâm Nhiên tắt màn hình lần nữa, nhìn sang khuôn mặt xám như tro tàn nhưng vẫn cố vùng vẫy giãy chết của Lương Đồng, mắt lia thẳng vào màn hình. biết sao lại có những người thích dùng mấy trò như vậy để uy hiếp người khác, nhưng giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng nên thử chút xem sao. Dù sao, chuyện cần làm cũng chuẩn bị xong, làm gì lãng phí.


      Tính toán thời gian, thấy hô hấp của bọn họ bắt đầu trở nên nặng nề, Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh mặt đứng đó, tất cả mọi người đều đoán được định làm gì.


      Mười mấy phút sau, bốn người đàn ông mặc trang phục tác chiến đứng canh giữ bên người tuyệt mỹ, đẩy tôi nhường, ai cũng muốn là người chủ động mở miệng.


      Ngôi biệt thự này là địa bàn của bang Thần Long, trong này quả cũng có mười mấy người của bang Thần Long, nhưng lúc bọn họ vào đây giải quyết hết rồi. Lần giải cứu này, thậm chí Lãnh Tâm Nhiên còn mượn thiết bị cảm ứng nhiệt chuyên dùng trong quân đội ở chỗ Trần . Có được thiết bị vô địch này, bọn họ có thể nhanh chóng giải quyết đám người kia mà thần biết quỷ hay.


      giờ, cả khu biệt thự đều là lãnh địa của bọn họ. Chỉ cần làm chuyện gì quá đáng, có lẽ có vấn đề gì.


      "Đội trưởng."


      Cuối cùng cậu trai hễ cười là lại lộ ra hai cái răng khểnh bị đẩy ra, chần chờ hồi lâu rồi mở miệng gọi tiếng. Lãnh Tâm Nhiên tựa người vào vách tường, đầu hơi ngước, biết những việc họ làm nãy giờ, nhưng ai mở miệng nên cũng lười hỏi tới. Giờ có người chuyện, liền bình tĩnh nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn người chuyện.


      "Người vừa nãy, dù gì cũng là thư ký thị ủy, chúng ta làm vậy có phải là tốt lắm ?" Nghĩ đến tình huống có thể xảy ra trong phòng lúc này, dù cậu có sức chịu đựng cực giỏi cũng nhịn được mà run lên, dám nhìn thẳng vào mắt của tiểu ác ma này, là quá tà ác mà.


      Tiếng thở dốc và tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên trong phòng, ngoài ra còn có những động tĩnh mập mờ khác.


      Thấy thần sắc bất an của mấy người đàn ông, ngược lại Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh: "Nếu bọn họ muốn dùng cách này để đối phó với người khác, phải chuẩn bị tư tưởng bị gậy ông đập lưng ông. Nếu chuyện này xảy ra người , vậy chẳng phải hủy hoại cả đời ấy rồi sao. Còn đàn ông ..." Lãnh Tâm Nhiên cười như cười liếc mắt nhìn mấy người đứng đó, chút để ý : "Cứ xem như bị chó cắn cái phải được rồi sao?"


      "Được rồi, chắc cũng được rồi đó. Bây giờ là lúc hành hạ bọn họ, phải cho họ được thoải mái. Chúng ta có thời gian để chờ đến khi họ thoải mái đủ." Chưa tới mười phút, tiếng động trong phòng vẫn chưa chấm dứt nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên mở miệng đưa ra quyết định.


      Bốn người liếc nhau cái, khóe miệng co giật, nghĩ đến cảnh tượng mình sắp được thấy, bất giác muốn chạy trốn. Cảnh tượng kinh khủng như vậy, biết có gặp ác mộng hay ?


      Cậu tình nguyện đại chiến ba trăm hiệp với kẻ địch, dù có bị đánh tới nửa chết nửa sống vẫn đỡ hơn cái này.


      Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, thẳng tới, chút do dự mà đá văng cửa.


      Bốn người theo sau , khi thấy được cảnh tượng trong phòng dạ dày cuộn lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống.


      Căn phòng vốn được xem là sạch , giờ có thêm ba bốn tên đàn ông quần áo xốc xếch. là quần áo xốc xếch quá khách sáo rồi, người bọn họ gần như chỉ còn sót lại vài mảnh vải con con, quan trọng nhất là, chuyện lúc này bọn họ làm đều là chuyện nên xảy ra giữa nam nữ. Trong ba bốn người này, Lương Đồng với làn da trắng nõn trở nên vô cùng nổi bật, khác là còn khí thế ngang ngược như lúc thường, bị người ta đè đất, mặt đều là vẻ khuất nhục đầy tuyệt vọng.


      Mấy tên đàn ông trúng thuốc bị nhốt chung chỗ, xảy ra chuyện gì ai cũng đều biết. Đặc biệt là loại thuốc kia còn có tác dụng ức chế tri giác, nên gần như tất cả mọi người chỉ phóng túng theo bản năng.


      cảnh tượng lúc này cũng chả có gì tốt để mà xem. Lãnh Tâm Nhiên hơi cau mày, nhưng vẫn tới bên cạnh camera, lấy thẻ nhớ trong camera ra, đập đập tay vài cái, sau đó mới với bốn người: "Được rồi, mang bọn họ ."


      Bốn người biết tìm quần áo ở đâu ra, ném lên người bọn họ, chờ sau khi họ mặc quần áo vào xong mới trói chặc bọn họ lại.


      Lúc này Lương Đồng cũng tỉnh táo lại, nếu phải tự mình có kinh nghiệm, thể tin được chuyện ác độc như thế lại xảy ra người mình. Cả người đều bẩn thỉu, nếu phải cố sức kìm chế, chỉ sợ bầm thây vạn đoạn những kẻ vừa nãy chạm vào mình rồi. Đặc biệt là người kia... hung tợn trừng mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thế nhưng, khi nhìn thấy cái thẻ nhớ màu đen trong tay nhịn được rống to: "Hủy , hủy ngay cái thứ đó ." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhã cong môi: "Sợ? phải vừa nãy đắc ý lắm sao? Lúc nghĩ ra cách này sao nghĩ tới khả năng là nó xảy ra người chứ? Nhưng mà, biết sợ cũng tốt, tôi nghĩ, người biết sợ lung tung những chuyện nên . Tin tôi , chỉ cần chịu nghe lời, vật này, có người thứ hai nhìn thấy. Dĩ nhiên, nếu nghe lời, cũng có người thứ hai nhìn thấy, bởi vì tôi để cùng lúc cả triệu người được xem phong thái của ." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt , nhưng những lời ra lại khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.


      Lương Đồng tức đến mức mặt trắng bệch, nhưng giờ phút này, cả người đều mệt mỏi, nổi câu phản bác nào, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên, hận thể xem mắt là dao mà giết chết .


      "Dẫn ."


      Lãnh Tâm Nhiên ném thẻ nhớ vào túi, ra hiệu cho bốn người kia. Trong đám người này, ra vẫn thoát được khỏi hành hạ giống như cơn ác mộng ia. Người đó chính là cận vệ của Lương Đồng, vì sao hành hạ , đó là vì



      Từng là quân nhân. Cho dù tại đối phương có làm chuyện trái với quy tắc của quân nhân, còn xứng đáng với thân phận quân nhân, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cho cơ hội.


      Nghe cấp dưới báo lại xong, Trần bất giác nhíu mi. Ông biết tiểu quái vật làm việc thường theo lẽ thường, nhưng nghĩ tới to gan đến vậy. Dù gì Lương Đồng cũng là thư ký thị ủy, mặc dù bây giờ người có tội thân phận đó vẫn còn, huống chi vẫn chưa định tội, lại dám làm như vậy, tính tình này, là….


      “Thủ trưởng, làm sao bây giờ?”


      “Chuyện này đừng cho người khác biết. Nhiệm vụ của các cậu hoàn thành, những chuyện khác cần phải xen vào nữa.”Cuối cùng, Trần chỉ khoác tay kết thúc cuộc chuyện.


      Người nọ rồi, Trần mới lấy di động ra gọi cho Lãnh Tâm Nhiên. Sau khi điện thoại kết nối, ông nhịn được mà khiển trách: “Nhóc con, sao cháu lại vọng động như thế? Thân phận của Lương Đồng tầm thường, nếu có chuyện gì xảy ra, vậy cháu…”


      Bên kia điện thoại vẫn là giọng điệu nhàn nhạt trước sau như của Lãnh Tâm Nhiên: “Cháu sợ. Cháu chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Nếu ngay cả người bên cạnh mình mà cháu cũng bảo vệ được, vậy cháu quá vô dụng rồi. Cháu muốn người cháu quan tâm phải chịu uất ức.”


      Câu trả lời của Lãnh Tâm Nhiên khiến Trần bất đắc dĩ thở dài.


      “Được rồi, chuyện lần này chú giúp cháu ép xuống. Nhiệm vụ của cháu hoàn thành rất tốt, bên kia điều tra cũng sắp xong rồi, trong giai đoạn sửa sang lại chứng cớ. Nhiều nhất là tuần nữa, cha người bạn kia của cháu được thả ra.”


      Lãnh Tâm Nhiên cảm ơn. Sau khi cúp điện thoại, ngước nhìn Dương Lâm trước mặt, cùng với tấm thiệp mời bàn, mắt hơi nhíu lại.


      Thái Thiên Tư, ông ta muốn cái gì?


      Nếu ở bữa tiệc trước Lãnh Tâm Nhiên còn muốn chung sống hòa bình với Thái Thiên Tư thời gian, những chuyện gần đây thay đổi hoàn toàn ý định của , đạc biệt là sau khi biết bang Thần Long có cấu kết với Lương Đồng càng chắc chắn với quyết định đó. Cuộc chiến giữa Tung Hoành và Thần Long cách nào tránh khỏi, còn việc khai chiến lúc nào chỉ cũng là sớm hay muộn thôi.


      “Ông điều tra xem trong đám thủ hạ của Thái Thiên Tư có ai qua lại với Lương Đồng, hoặc là, xem coi gần đây có ai liên hệ với nhà Đông Phương hay .”


      Lãnh Tâm Nhiên xâu chuỗi các kiện lại với nhau, với Dương Lâm


      Dương Lâm gật đầu, giờ ông bỏ việc suy đoán ý định mỗi lần hành động của Lãnh Tâm Nhiên. Ông biết, dựa vào thông minh của ông, muốn đoán được ý định của Lãnh Tâm Nhiên, khác nào tự tìm đường chết. Ông biết, đối với quyết định của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ cần im lặng phục tùng là được, là nguyên nhân là gì cần phải hỏi. Tuy nhiên, dù có hỏi đối phương cũng giải thích.


      “Tiểu thư, thiệp mời lần này có muốn ?”


      Sau khi Dương Lâm nhận được thiệp mời cũng rất ngạc nhiên, ông có chút thiện cảm nào với bang Thần Long cả. Ông biết, lần này Thái Thiên Tư mời tiểu thư qua đó, rốt cuộc là có ý gì.


      Lãnh Tâm Nhiên tiện tay ném thiệp mời sang bên, thoải mái tựa người vào ghế, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “, sao lại ? Nếu mời, sao lại được chứ?”


      Lãnh Tâm Nhiên nhận lời mời của Thái Thiên Tư như thế.


      “Lãnh tiểu thư có thể tới, là vinh hạnh cho tôi quá. Thái mỗ vô cùng cảm kích.” Thái Thiên Tư nhìn Lãnh Tâm Nhiên, cười híp mắt .


      Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh mặt như cũ: “Thái tiên sinh quá khen, có thể nhận được lời mời của Thái tiên sinh mới là vinh hạnh cho tôi.”


      Trước khi tới Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị tâm lý là gặp phải người nào đó, cho nên khi nhìn thấy Thái Nguyên Củng đứng sau Thái Thiên Tư cũng hề lộ ra vẻ mặt khác lạ, chỉ nhàn nhạt cất tiếng chào: “Thái thiếu gia.”


      Ánh mắt Thái Nguyên Củng vẫn luôn nóng bỏng như lửa, sau khi biết Lãnh Tâm Nhiên, cũng tìm ít tương tự như , nhưng lại tìm được cảm giác mà muốn. Chỉ khi ở trước mặt người này, mới có cảm giác mọi tế bào trong người đều kích động đến run rẩy.


      “Tâm Nhiên, lâu gặp, quả là ngày càng xinh đẹp.” Tham lam nhìn khuôn mặt nhắn chút biểu cảm của , Thái Nguyên Củng cất tiếng, trong giọng cũng mang theo vẻ mập mờ.


      Lãnh Tâm Nhiên làm như nghe ra ý trong câu của Thái Nguyên Củng, thậm chí còn lười nhìn đối phương lấy cái, quay sang Thái Thiên Tư: “ biết lần này Thái tiên sinh mời tôi đến là có chuyện gì?”


      Thái Thiên Tư vẫn dùng ánh mắt mỉm cười nhìn đứa con lớn của mình ra sức làm quen với Lãnh Tâm Nhiên, đương nhiên cũng nhìn ra được vẻ vui trong mắt Lãnh Tâm Nhiên, nhưng ông để ý lắm. Theo ông , tất cả người ở Yến Kinh, ai muốn từ chối cơ hội kết thân với ông. Mặc dù thân phận của Lãnh Tâm Nhiên so ra kém những tiểu thư danh môn kia, xứng với con trai mình, nhưng may là tiềm lực của tệ, hơn nữa con trai cũng thích, cho nên ông cũng vui với chuyện của hai người.


      “Năm nay Lãnh Tâm Nhiên bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhớ hình như Lãnh Tâm Nhiên vẫn còn học đúng ?”


      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu cái, chuyện là sinh viên cũng chả có gì phải che giấu: “Đúng , giờ học năm hai.”


      “Lãnh Tâm Nhiên là tuổi trẻ tài cao. Năm nay Nguyên Củng , lớn hơn Lãnh Tâm Nhiên mấy tuổi, lúc trước du học ở nước ngoài, biết Lãnh tiểu thư cảm thấy Nguyên Củng thế nào?” Lúc chuyện Thái Thiên Tư còn cười híp mắt.


      Thái Nguyên Củng cũng ngồi cạnh tiếp lời: “Bây giờ con đều thích tìm người lớn hơn mình, người lớn tuổi đều biết săn sóc. Tôi nghĩ Tâm Thiên cũng thích thế.”


      Nếu còn hiểu được ý của đối phương đúng là kẻ ngu, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh trong lòng nhưng mặt vẫn chút biểu cảm: “Thái thiếu gia dĩ nhiên là thanh niên tài giỏi lại tuấn tú rồi, những người bên cạnh tôi hễ cứ nghe đến tên của Thái thiếu gia là lại tán thưởng thôi.”


      Thái Nguyên Củng vừa nghe thấy lời này liền vui vẻ, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng nhiệt tình đến mức hận ôm cho cái ôm mãnh liệt. Ngay cả Thái Thiên Tư cũng cười: “ vậy ….”


      “Đáng tiếc, tôi có bạn trai.”


      Ngay khi Thái Thiên Tư vừa được nửa, giọng nhàn nhạt cắt ngang câu của ông ta, cũng thành công khiến cho nụ cười mặt bọn họ cứng đờ.


      Thái Thiên Tư điều chỉnh vẻ mặt rất nhanh , chỉ có ánh mắt là sắc bén hơn rất nhiều. Ông tin Lãnh Tâm Nhiên phải kẻ ngu, nhất định biết mình định gì, nhưng ta lại ra lời nó, ý tứ trong đó đáng đáng để nghĩ sâu xa: “Lãnh tiểu thư, tôi cảm thấy, Nguyên Củng là đứa đứng đầu so với đám bạn cùng lứa. Tôi Nghĩ, chỉ cần là nguồi tinh mắt đều biết chọn ai tốt hơn.”


      Thái nguyên Củng cũng nhịn được: “ láo. Sao lại có bạn trai được chứ?”


      Đàn ông đều có ham muốn chiếm giữ, giây phút sinh ra hứng thú với Lãnh Tâm Nhiên, Thái Nguyên Củng kéo vào phạm vi của mình, giờ nghe như thế, cảm giác đầu tiên chính là tức giận vì bị phản bội.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 256: tán thưởng


      Nghe như thế, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh trào phúng: "Thái Thiếu Gia, chuyện tôi có bạn trai rất bình thường thôi. Đây là chuyện riêng của tôi, tôi thích người khác can thiệp chuyện riêng của tôi, thế nên cần thiết đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ. Chẳng lẽ Thái thiếu gia có mấy đời bạn hoặc là gần đây coi trọng người nào đều muốn cho toàn thế giới đều biết hay sao?"


      Vẻ mặt của Thái Nguyên trong nháy mắt liền thay đổi. Lần trước ở bên ngoài cầu hôn Lãnh Tâm Nhiên , ngoài miệng là cầu hôn. thực tế chẳng qua là thông báo thôi, thông báo rằng coi trọng nên chuẩn bị làm vợ tương lai của mình. Nhưng mà chẳng có thể nghĩ tới, Lãnh Tâm Nhiên lại có thể biết phối hợp như vậy. Bạn trai? Người con nhìn trúng lại có bạn trai? Chuyện này nếu mà truyền sau này sao có thể ở Yến kinh này nữa?


      "Em là của vị hôn thê tôi làm sao có thể có bạn trai chứ? Người kia là ai? Tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám dành phụ nữ cùng Thái Nguyên tôi."


      Khi Thái Nguyên những lời này nhìn vô cùng khí thế làm cho Thái Thiên Tư vô cùng tán thưởng. Con ông nên có khí phách cùng khí thế này. Chỉ là. . . . . . ánh mắt nhìn vào Lãnh Tâm Nhiên, chân mày Thái Thiên Tư liền nhăn lại. Chuyện này cũng thuận lợi giống như trong tưởng tượng của ông. này, hình như hiểu được cái gì gọi là phối hợp? Người trẻ tuổi, có cốt khí là tốt, nhưng mà nếu quá cao ngạo chết lúc nào cũng biết đấy!


      Bởi vì Lãnh Tâm Nhiên phối hợp, liền bị Thái Thiên Tư nghĩ là người thức thời cùng tâm cao khí ngạo. Lúc trước đánh giá Lãnh Tâm Nhiên vô cùng cao nhưng hảo cảm bây giờ liền giảm xuống.


      Nghe thấy lời Thái Nguyên , nụ cười mặt Lãnh Tâm Nhiên liền biến mất, trong mắt liền phát ra băng hàn trong nháy mắt: "Vị hôn thê? Sao tôi biết còn có chuyện như vậy?"


      Thái Nguyên nhấc đầu lên hả hê : "Lần trước tôi phải cho em rồi sao? Nếu lúc ấy em có cự tuyệt vậy em chính là vị hôn thê của tôi."


      Thái Thiên Tư cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đúng, nhưng chỉ nhíu nhíu mày lên tiếng.


      Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy chuyện này buồn cười liền : "Thái Thiếu Gia, hình như hiểu lầm rồi. Chuyện lần trước tôi căn bản có đồng ý, lúc ấy tôi gì chẳng qua là cảm thấy chuyện này dường như quá hoang đường rồi. Tôi có bạn trai, hơn nữa chúng tôi sớm đính hôn, cho nên mong rằng Thái Thiếu Gia có tự trọng."


      "Lãnh tiểu thư, như vậy là có ý tứ gì?" Thái Thiên Tư rốt cuộc cũng nhịn được nữa liền tra hỏi.Lãnh Tâm Nhiên nhìn ông nhưng cũng trực tiếp trả lời cái vấn đề này, mà chỉ nhíu lại lông mày : "Thái tiên sinh, tôi nhớ ông hôm nay hẹn tôi có phải là có chuyện quan trọng muốn . Tôi muốn làm thời gian lãng phí ở những chuyện như vậy nữa."


      Nghe vậy Thái Nguyên giận đến mức muốn liều mạng với , nhưng mà bị Thái Thiên Tư ngăn lại.


      "Lãnh tiểu thư, tôi lần này tìm tới là có hai chuyện muốn cùng chút. Chuyện thứ nhất dĩ nhiên là chuyện tình của và Nguyên, còn chuyện khác chính là tôi muốn hỏi Lãnh tiểu thư liệu có biết người tên là Lam Kỳ Nhi hay ?"


      Mục tiêu thứ nhất của Thái Thiên Tư Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được nhưng mà chuyện còn lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Thái Thiên Tư hỏi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ông ta biết tình ở bên trong này sao? Vậy mà bây giờ lại ra những lời này? Liệu cái này có thể cuộc đời nổi danh kiêu hùng vậy mà giờ già rồi?


      Lãnh Tâm Nhiên cẩn thận tự hỏi, trực tiếp bỏ qua vấn đề thứ nhất đem tất cả chú ý đặt ở chuyện thứ hai: " ấy là bằng hữu của tôi nhưng mà Thái tiên sinh có ý gì?"Ánh mắt của Thái Thiên Tư lập tức trở nên sát khí , đứng lên: " như vậy xin hỏi Lãnh tiểu thư có biết vị tiểu thư này bây giờ ở đâu ? Nếu như có thể tôi ngược lại rất muốn cùng ấy gặp mặt lần."


      Thái Thiên Tư nghĩ đến chuyện tình xảy ra ở phân bộ thuộc danh nghĩa của mình mấy ngày trước liền nén được lửa giận lại dâng trào. Ông ngờ, còn có mấy người dám tự tiện xông vào bang Thần Long. Quan trọng hơn là, chỉ đem người ở bên trong mang mà thậm chí còn để lại chút dấu vết nào. Đến tại chỉ biết Lam Kỳ Nhi bị người khác mang .


      Ở góc độ Thái Thiên Tư nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên liền nở nụ cười lạnh trào phúng: " biết Thái tiên sinh muốn tìm vị bạn học của tôi có chuyện gì? ấy và tôi giống nhau, con người tuyệt đối trong sạch, là người bình thường . Nếu như mà ấy có chỗ nào đắc tội phải Thái tiên sinh tôi ở chính nơi này thay ấy hướng ngài xin lỗi!"


      Thái Thiên Tư nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thành khẩn nhưng lại biết chính lúc này ở trong lòng cười lạnh, lại càng biết người làm cho ông khốn nhiễu lại chính là tuyệt mỹ trước mắt nhìn như vô hại này.


      Thái Thiên Tư tự nhiên đem cả kiện cho Lãnh Tâm Nhiên, nghe như thế cũng chỉ có thể qua loa : "Lãnh tiểu thư hiểu lầm, Lam tiểu thư cũng có đắc tội tôi chuyện gì. Ta và cha của Lam Tiểu Thư là bạn cũ, gần đây mới vừa liên lạc lại. Nghe con của ông ấy bây giờ học ở Yến Đại, tôi suy nghĩ xem lúc nào có thể gặp được. Sau đó lại nghĩ đến Lãnh tiểu thư tại cũng ở học ở Yến Đại, cho nên mới hỏi thăm như vậy ."


      Lãnh Tâm Nhiên trong lòng cười lạnh, nhưng mà mặt lại là chân thành. Thời điểm cùng những người này giao tiếp, có thói quen tạo thành ngụy trang mặt nạ: "Hoá ra là như vậy . Chẳng qua là tôi lâu thấy Kỳ Nhi rồi. Nếu như mà lần sau tôi gặp được ấy, nhất định truyền đạt tâm ý của Thái tiên sinh đối với ấy."


      Thái Thiên Tư có chút thất vọng nhăn mày lại, ông cảm giác dường như chuyện này hề đơn giản giống như Lãnh Tâm Nhiên . Ông điều tra tình huống của Lãnh Tâm Nhiên liền biết Lam Kỳ Nhi theo Lãnh Tâm Nhiên thường xuyên lui tới cùng người tương đối bí mật. Như vậy rốt cuộc có biết Lam Kỳ Nhi gặp chuyện may hay đây? Nhớ mệnh lênh của người bề kia, Thái Thiên Tư lại trở nên đau đầu.


      "Vậy tôi trước hết phải cảm ơn Lãnh tiểu thư rồi. Lãnh tiểu thư, sau khi tán gẫu xong, bằng chúng ta tán gẫu tới chính ? Thí dụ như Lãnh tiểu thư cảm thấy thế nào về bang Thần Long của chúng tôi, còn có cả thế cục Yến kinh nữa?"


      Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống bên trước khay trà cùng với Thái Thiên Tư , cầm lên ly trà trước mặt khẽ nhấp miệng uống xong mới khẽ mở môi đỏ mọng "Thái tiên sinh muốn điều gì đây? Thần Long bang bây giờ là bá chủ của Yến Kinh. Chuyện này mọi người đều biết, về phần thế cục của Yến kinh tôi mới chỉ là người mới đến. Bây giờ vẫn còn giai đoạn lờ mờ, cũng biết bây giờ nên ra cái gì bây giờ."


      "Lãnh tiểu thư là khiêm tốn. Người tung hoành lấy đánh đâu thắng đó gì cản nổi trong vòng năm, giờ còn chiếm được chỗ ngồi ở Yến Kinh. Lấy được thành tích như vậy, Lãnh tiểu thư lại còn ở Yến Kinh cũng biết lắm. Nếu mà như vậy có lẽ cả Yến Kinh cũng có người nào có quy cách chuyện."


      Thái Thiên Tư cười ha ha , đối với thái độ Lãnh Tâm Nhiên khiêm tốn vô cùng tán dương, tâm tình trong nháy mắt liền trở nên tốt vô cùng.Lãnh Tâm Nhiên cười lời nào, cũng trực tiếp bỏ quên Thái Nguyên ánh mắt phẫn nộ ở bên.


      "Tôi nghĩ như này, nếu như Lãnh tiểu thư ngại, tôi muốn cùng Lãnh tiểu thư có cuộc hợp tác." Thái Thiên Tư trầm mặc nhìn Lãnh Tâm Nhiên biết suy tư cái gì, nửa ngày sau mới rốt cuộc mở miệng lần nữa ra mục tiêu cuối cùng của ông.


      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt chút, sau đó mới khẽ cười lắc đầu: "Thái tiên sinh đùa. Tung Hoành bây giờ còn chỉ là tiểu bang phái vô danh, làm sao có tư cách cùng Thái tiên sinh hợp tác chứ? Nếu so với Tung Hoành còn có nhiều bang phái có thực lực hơn, tôi cảm thấy những bang phái kia mới là lựa chọn tốt nhất."


      Lời này giọt nước lọt, nhưng mà ý cự tuyệt rất ràng rồi.


      Mặt Thái Thiên Tư trong nháy mắt liền cứng lại, ông cũng có dây dưa trong vấn đề này, mà rất nhanh liền bỏ qua: " như vậy, vậy chỉ có thể là tiếc nuối. Vốn mong đợi có thể cùng Lãnh tiểu thư hợp tác."


      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên rời , Thái Thiên Tư vẫn ngồi ở ghế sa lon đột nhiên cầm lên ly trà trước mặt dùng sức đập xuống đất, ngoài miệng còn giận dữ mắng mỏ : "Thứ gì!"


      Thái Nguyên mặt gọi người làm nữ bên cạnh tiến lên dọn dẹp, mặt giọng an ủi tâm tình phụ thân: "Cha, chúng ta có thể xem chuyện này là do Lãnh tiểu thư bởi vì tuổi còn nên mới thế. Nếu mà chúng ta cho ta biết thế nào là nhìn sắc mặt mà , chỉ sợ về sau ta càng đem chúng ta để ở trong mắt. Người xem, mới vừa rồi dáng vẻ ta là dáng vẻ gì, có thể được ta coi trọng , đó chính là phúc khí tu luyện tám đời của ta rồi. ta vậy mà những cảm kích mà lại còn có cái vẻ mặt

      đó, là. . . . . . quá kiêu ngạo!"


      Thái Thiên Tư tức giận tới mức thở hổn hển. Tính khí của ông luôn luôn tốt, nhưng tại lớn tuổi, thân thể suy yếu nên vừa mới bắt đầu tu thân dưỡng tính . Nhưng mà cũng bởi vì thân phận ngày càng tôn quý nên lâu rồi có ai dám ở càn rỡ trước mặt ông ta. Vậy mà hôm nay, Lãnh Tâm Nhiên làm mấy chuyện này, khác gì khiêu khích uy nghiêm của ông!


      "Đó chẳng qua chỉ là cá Tung Hoành mà thôi, nghĩ mình ai sánh bằng sao." Thái Thiên Tư tức giận mắng, hoàn toàn lúc trước ôn hòa bình tĩnh cùng Lãnh Tâm Nhiên ở chung chỗ tán gẫu lúc trước.


      Thái Nguyên cũng vô cùng giận giữ : "Cha, hay là chúng ta trực tiếp tiêu diệt cái Tung Hoành này . Chỉ cần còn Tung Hoành, con tin tưởng ta nhất định nghe theo phân phó của chúng ta. Còn nữa cha, con cảm giác chuyện tình của Lam Kỳ Nhi có chút kỳ quái? Chuyện của thư ký Lương có quan hệ gì với ta chứ?"


      Thái Thiên Tư lần nữa dùng sức vỗ cái vào trước mặt khay trà: "Hi vọng như thế. Nếu như có liên quan đến con nhãi đó ta tuyệt đối làm thịt ta!"


      "Chỉ là, cha, bây giờ nên làm gì? Chuyện của thư ký Lương còn chưa có biết , phía lại thúc dục gay gắt, chúng ta nên làm cái gì?" Thái Nguyên nhớ tới những chuyện kia, nhịn được nhíu mày .


      Thái Thiên Tư thở dài: "Mặc kệ là ai cướp người , nhất định để lại đầu mối. Con hãy phái người điều tra chút, kể cả đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra đồ. Mặc dù bang Thần Long của chúng ta bây giờ là bang phái lớn ở Yến Kinh, nhưng mà nếu so sánh cùng những thế gia kia hoàn toàn coi là gì cả. tại có cơ hội ngàn năm có đặt ở trước mặt, chỉ cần chúng ta nắm chặt tốt cơ hội này, là có thể khiến bang Thần Long hoàn toàn thay hình. Đến lúc đó, chúng ta mới xem như bá chủ chân chính của Yến Kinh!"


      Nghĩ đến tương lai tốt đẹp này , mắt Thái Nguyên cũng nhịn được sáng rực rỡ: “Đến lúc đó, con căn bản cần tiếp cận Lãnh Tâm Nhiên này. Cùng với con tiếp xúc đều là danh môn tiểu thư. Cứ như vậy, nhà họ Thái chúng ta cũng có thể từ từ chuyển thành thế gia rồi."


      Hai cha con cứ trò chuyện với nhau như vậy, chỉ là ước mơ tương lai của bọn họ. Lúc ở thực, chỉ có thể vĩnh viễn thể nào thực được ảo tưởng này.


      Sau khi Lãnh Tâm Nhiên từ nhà Thái Thiên Tư trở lại, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Lâm. Đại khái về tình huống hôm nay, ý tứ rất ràng, muốn chuyện tình ân oán cùng bang Thần Long có thể cần đợi nửa năm sau mới bắt đầu nữa.


      Chỉ là ngờ , trước đó còn có chuyện quan trọng hơn chờ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :