1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Quyết định


      Lãnh Tâm Nhiên giải thích cho Dung Thiếu Tuyệt biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, nhưng khi trở về phòng học, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Nếu Dung Thiếu Tuyệt tỏ tình với ngườikia, vậy, lời đồn đãi này, có vấn đề rất lớn.

      Bất quá, có ngây thơ đến nỗi dùng nhược điểm này đối phó với ta. Trò trơi của bọn họ, quá ngây thơ, lúc trước khi họccô cũng rất thường thấy. Chỉ cần bọn họ chạm đến điểm giới hạn của mình, Lãnh TâmNhiên so đo với bọn họ.

      Đây phải là 'Thánh mẫu', mà là loại kiêu ngạo. Dùng những trò hề kia của Bắc ÂuHân để diễn xiếc với ta, phải là trò người kiêu ngạo để vào mắt.

      Bắc Âu Hân len lén núp ở cửa, nhìn nam nữ ra từ sân thượng, gương mặt tuyệt mỹtrở nên vặn vẹo dữ tợn. Móng tay xinh đẹp bấu chặt cửa, trong mắt đầy vẻ dám tin vàkhông cam lòng.

      Tại sao? Tại sao con tiện nhân đó lại ở chung chỗ với Dung Thiếu Tuyệt, hơn nữa dườngnhư còn có quan hệ rất tốt?

      Nghĩ đến việc hôm nay mình đến chuyện tỏtình trong lớp, lại nhìn đến hai người thoạt nhìncó quan hệ rất tốt bên kia, ý nghĩ tốthiện lên trong đầu. Chẳng lẽ, ta chứng thực với Dung Thiếu Tuyệt? Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra này, khuôn mặt nhắn dữ tợn từ từ trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy, biết nên làm gì cho phải.

      được, tuyệt đối thể để cho ta ra chuyện đó!

      Bắc Âu Hân biết mình tính sai rồi. khôngnghĩ tới, háo sắc đó lại có quan hệ tốt đếnvậy với vương lớp F Dung Thiếu Tuyệt. NhỏNhiên háo sắc nay, luôn làm chuyện khiếnngười khác chấp nhận được, lúc trước là làm ra loại chuyện hạ đẳng đó với trai, bây giờ lại quyến rũ Dung Thiếu Tuyệt, là,quá ghê tởm.

      Mắt to quyến rũ từ từ nheo lại, dưới tâm tình bất an và ghen tỵ, Bắc Âu Hân rốt cuộc vẫnphải đưa ra quyết định. Cũng chính vìquyết định này, khiến cho cuộc sống của hoàn toàn thay đổi. Từ công chúa trở thành bé lọ len, từ thiên đường xuống địa ngục, tươngphản mãnh liệt như thế, nếu như biết có hậu quả thế này, còn có thể đưa ra quyết định như thế ?

      Đợi đến khi bóng dáng đáng ghét đó biến mất, Bắc Âu Hân mới từ cửa bước ra. Nhưng mà,vừa được vài bước, liền phát ở khúc cua có bóng dáng cao lớn đứng. Dựa lưngvào tường, đầu hơi ngưỡng, tay đút vàotrong túi, trong miệng ngậm điếu thuốc, trênkhuôn mặt đẹp trai bức người mang theo chút mờ mịt.

      Vừa nhìn thấy bóng dáng này, Bắc Âu Hân liềntrở nên khẩn trương, tay chân có chút luống cuống. Nghĩ đến có thể biết kiện tỏ tình kia, mặt liền trở nên đỏ. Nhưng mà, dường như, còn rất mong đợi, có lẽ, ấy cũng có ý định đó đối với mình?

      Dướii thúc đẩy của tâm tình vừa khẩn trương vừa kích động, rốt cuộc cũng nhịn khôngđược bước tới, lộ ra chiêu bài là nụ cười ngọtngào, uốn éo mở miệng: "Bạn Dung ThiếuTuyệt, chào bạn! nghĩ tới có thể gặp bạnở đây."

      Đáng tiếc là, Dung Thiếu Tuyệt thèm liếcnhìn cái, khi có người quấy rầy yêntĩnh của , lựa chọn của luôn luôn chỉ có —— xoay người rời .

      Động tác của quả quyết nhanh chóng, dây dưa dài dòng, đến khi Bắc Âu Hân nhịn được ngẩng đầu lên, trước mắt đãkhông còn bóng dáng mê người đó.

      Quả nhiên, Nhiên háo sắc chuyện đó với ấy?

      Bắc Âu Hân bây giờ vô cùng xác định, nhấtđịnh là Nhiên háo sắc chuyện này vớianh ấy, nếu , ấy lạnh lùng như vậy. Nghĩ đến việc từ nay về sau ấy có thể ghét mình, Bắc Âu Hân càng oán hận kẻ phá đám kia. Nhiên háo sác, lần trước trai tao tốt bụng tha cho mày, lần này, tao tuyệt đối cho mày bài học.

      Giống thường ngày, tan học Lãnh Tâm Nhiênliền đến quán bar.

      Nhưng mà, vừa mới rời khỏi trường lâu, cảm giác được khác thường. Phía sau,dường như có người theo dõi? Hơn nữa còn chỉ có người! Nghĩ đến đây, trênkhuôn mặt thanh tú của Lãnh Tâm Nhiên liền lộra nụ cười u ám. Vậy xem thử ai giởtrò!

      Làm như biết chuyện gì tiếp tục về phía trước, đến khi tới cái hẻm tăm tối, trước sau có ai, là địa điểm tốt nhất để giết người cướp của. đợi dừng lại, những người phía sau nhịn được nhảy ra ngoài.

      "Đứng lại!"

      Bốn năm tên côn đồ nhảy ra, lấy tốc độ tự cho là rất nhanh vây quanh Lãnh Tâm Nhiên. Nhìn gầy yếu bị vây giữa, tên cầm đầu có râu quai nón đắc ý cười: "Mày có phải là Lãnh Tâm Nhiên ?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi: "Các người là ai? Tìm tôi có chuyện gì?"

      " có gì có gì, chẳng qua là màyđắc tội với người nên đắc tội, có ngườitìm chúng tao tới cho mày bài học thôi."Tên râu quai nón xong, mấy thằng sau lưngcũng lộ ra nụ cười dâm tà.

      "Là ai?"

      Ngoài dự đoán của bọn họ chính là, trước mắt có cầu xin tha thứ, chỉ mở cặp mắtbăng lạnh kinh người ra nhìn bọn họ khôngchớp mắt, thanh cũng rất lạnh, khiến cho bọn họ có cảm giác người đứng trước mắt phải học sinh trung học mà là nữ vương cường thế.

      " cần biết là ai, đợi lát nữa mày cũngkhông còn khí lực muốn biết những thứ này. Tới, bọn thương em tốt!"

      Sau khi xong, bọn côn đồ vây quanh côbước tới, phạm vi càng ngày càng , thậm chíđã có người chuẩn bị động thủ.

      " phải ? Vậy............ngại quá, tôi tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!"

      So với thanh như sấm nổ của bọn côn đồ, thanh của Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên rấtnhỏ. Thậm chí có vài người nghe cônói cái gì, vậy mà, sau khắc, ánh măt bọnhọ trợn lên lớn!

      Bởi vì, bọn họ nhìn thấy ràng, người đưatay chạm vào , lại bị trực tiếp nắmtay, sau đó dùng lực gập lại, chỉ nghe được mộttiếng "Rắc", cổ tay cứng rắn của bị bẻgãy!

      nhìn mềm yếu vô lực, lại có thểbẻ gãy tay của em bọn họ? này,khiến cho trái tim của những người ở đây trởnên rét lạnh, nhưng mà, cũng có người vìthế mà dừng động tác của mình lại, ngược lạidùng tốc độ nhanh hơn đánh về phía !

      Đối mặt với tấn công của bọn côn đồ, LãnhTâm Nhiên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như cũ. Từ sau khi sống lại, vẫn luôn chú ý nâng caocường độ huấn luyện thân thể, bây giờ, mặc dùkhông bằng trước kia, nhưng mà, đối phó với những người này, vẫn có thể!

      Nếu như những tên côn đồ này dùng sức mạnh để đánh, cái Lãnh Tâm Nhiêndùng chính là kỷ xão. cũng phải là người hung hãn hữu dũng vô mưu, rất rõnhược điểm tại của mình, cho nên, mỗi lầnxuất thủ, đều nhằm vào vị trí yếu ớt nhất của đối phương.

      ", rốt cuộc là người nào?"

      Lãnh Tâm Nhiên giữ chặt cổ của tên râu quai nón, tay của rất rất trắng, so với cái cổ thô kệch của tên côn đồ yếu vô lực,nhưng mà, lúc này còn ai xem thường cái tay kia nữa. Bởi vì, mới vừa rồi, chính là cái tay vừa vừa trắng kia, vặn gãy tay của em bọn họ. Rất hiển nhiên, theo như lời của , có thể vặn gãy cổ của ! Cho dù vặn gãy,cũng có thể bóp chết!

      Chung quanh tên râu ba bốn, ba bốn thằng nằm, chỉ là khuôn mặt mỗi người đều vặn vẹo. Có người che đáy quần cuộn lại thành con tôm, có người cầm tay kêu rên, tư thế nào cũngcó, bởi vì, bất hạnh, vị trí bị thương của mỗi người giống nhau, nhưng mà, đều vôcùng nghiêm trọng!

      "Còn ?"

      Thấy tên côn đồ vẫn còn do dự, khuôn mặtLãnh Tâm Nhiên lại lạnh thêm mấy phần, tay bắt đầu dùng sức.

      "Tôi , là tiểu thư Bắc Âu Hân, mấy tiếng trước, ấy liên lạc với lão đại của chúng tôi, muốn cho bài học. Tốt nhất là cưỡnghiếp , còn muốn mấy em chúng tôi cùnglàm!"

      Rốt cuộc, tên côn đồ chịu được sợ hãikhi sắp chết đó, ra năm mười tất cả những chuyện mình biết.

      Chương 20: Đứng bét toàntrường


      Mười giờ về đến nhà.

      Đẩy cửa ra, đèn phòng khách sáng, ngườiđàn ông được gọi là cha đó híp mắt tựa vào ghế salon ngủ thiếp . khuôn mặt đàn ông thành thục tuấn lãng tràn đầy vẻ mệt mỏi, mặc dù như thể, nhưng ông ta vẫn chờ ở đó.

      Thấy được bóng dáng quen thuộc, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên vẫn có bất cứ dao độnggì, chỉ là đóng cửa chút. tới trướcmặt đối phương, còn chưa mở miệng, người đàn ông tỉnh.

      " về!"

      Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông kia, Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn trước saunhư nhìn đến: "Ừ."

      "Lúc tối chủ nhiệm lớp của con có gọi điện thoại đến, chúng ta chuyện chút ."

      Người đàn ông dịch người, chừa ra chỗ ghế salon ý bảo ngồi xuống.

      Lãnh Tâm Nhiên để ý đến, thẳng đến phía đối diện ngồi xuống, trầm mặc chờ đốiphương mở miệng trước. Bất quá, đoánđược, nhất định là có liên quan đến cuộc thitháng lần này. Chắc là có kết quả thi, khôngbiết người đàn ông này xử lý chuyện này thếnào? Dù sau, thành tích đó, dù là ai nhìn cũngcảm thấy khó chấp nhận được.

      "Thành tích lần này của con rất tốt, theo thành tích bị điều đến lớp F. Chỉ là, ý của con thế nào? Chi cần con muốn ở lại lớp A, tasẽ giúp con ở lại."

      " cần."

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vẻmặt thành khẩn của người đàn ông phía đối diện, giọng : "Con muốn đến lớp F."

      "Tại sao? Nhiên Nhiên, trước kia phải con vẫn muốn học lớp A sao? Mặc dù con với ta, nhưng ta biết con cố gắng như vậy là để vào được lớp A, sao bây giờ lại muốnthay đổi? xảy ra chuyện gì sao?"

      Người đàn ông đột nhiên cảm thấy khủng hoảng. Mình nhìn đứa bé trước mắt này lớn lên, lòng muốn hoàn toàn nắm giữ trong tay, thế nhưng đứa bé này giống như từ từ thoát khỏi khống chế của mình, càng chạy càng xa.

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, mặt khẽ hếch lên:"Con phát , lớp F thích hợp với con hơn.Con bất hòa với các bạn trong lớp, ở lớp con cảm thấy rất khó chịu."

      "Nhưng mà, cho dù như vậy, con cũng cần bỏ trống tất cả bài thi chứ. Con biết ? Thành tích lần này của con là đứng cuối toàntrường, thậm chí còn có giáo viên cầu hiệutrưởng đuổi học con!"

      "Con trưởng thành, những chuyện này con tự xử lý!"

      Bỏ lại những lời này, Lãnh Tâm Nhiên đứngdậy chuẩn bị trở về phòng.

      Người đàn ông kích động kéo lại, nhưng bịcô né tránh. Cảm giác được bài xích của ,người đàn ông có chút khổ sở lẩm bẩm: "Gầnđây buổi tối con về quá muộn. Ta biết con ở bên ngoài chơi với bạn, nhưng về trễ quá ta yên tâm, sau này để ta đón con . Chỉcần với ta con ở đâu là được rồi."

      " cần, con muốn có gian riêng."

      Nhìn bóng lưng dần dần xa, tay củangười đàn ông nắm lại thành quả đấm. Ông, tuyệt đối cho phép bỏ trốn khỏi ngườimình, nếu như, muốn bay, vậy, ông bẻgãy đôi cách bay lượn của . tiếc hếtthảy, chỉ cần có thể giữ ở bên người.

      Người đàn ông biết ý nghĩ của mình rất biến thái, lại có ý định thể cho người ngoài biết với con nuôi của mình. Nhưng mà, ông có biện pháp chế suy nghĩ củamình, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng gầy yếu đó,ông liền muốn tiến lên, ôm chặt vào ngực,hôn , giày vò . Đặc biệt là gần đây ông pháthiện càng ngày càng giống với người trong trí nhớ, loại kích động đó càng ngày càng ràng. Ông sợ, sợ lúc nào đó mình nhịn được làm ra chuyện thểkhống chế, làm tổn thương bóng dáng gầy yếu đó.

      Ông ta biết, thân thể mảnh mai tronglòng ông ta, cất giấu linh hồn máu lạnhtuyệt tình. , sớm phải là hènyếu tự ti đó!

      Tới trường học, Lãnh Tâm Nhiên sớm chuẩn bị tâm lý. "Đám nhóc" kia, chắc chắn bỏ qua cơ hội tốt này, tận lực giễu cợt mình. Giống như dự đoán của ôc, mới đến phòng học, liền cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình từ các bạn trong lớp.

      "Sao cậu lại thi như vậy?"

      Lãnh Tâm Nhiên vừa tiến đến chỗ ngồi, Bắc Âu Hàn liền tới. Vừa mở miệng, tự cho mìnhlà đúng lên tiếng chỉ trích.

      Lãnh Tâm Nhiên liếc cái. Người nàyquá mức tự cho mình là đúng, thi như thế nào mắc mớ gì đến ? Huống chi, bọn họ phải vẫn luôn hy vọng thi tốt để bị đuổi ra khỏi lớp hay sao?

      "Cho dù rời khỏi lớp này là đến chuyện này sao?"

      Bắc Âu Hàn có chút tức giận, nhưng ý nghĩ buồn bã và tức giận kết hợp, rất rối rắm. nhớ từng : "Cho dù rời khỏi lớp này, cũng là chủ động rời ", chẳng lẽ, lần này cố ý thi kém như vậy để có thể rời khỏi lớp nàysao?

      "Cậu quản nhiều quá rồi đấy."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Bên kia, chủ nhiệm lớp cầm bảng điếm tới. Ông ta đứng bục giảng, nhìn học sinh phía dưới, vui mừng đến mức hai mắt híp lại thành đường.

      "Kết quả có. Lần này trừ học sinh cá biệt, tất cả mọi người đều thi tệ, cũng cóthể ở lại lớp A. Bây giờ, tôi đọc thứ hạng, chủ yếu là thứ hạng toàn trường, còn bảng xếp hạng trong lớp, mọi người có thể tự xem."

      Tiếp đó, chủ nhiệm lớp bắt đầu đọc bảng xếp hạng từ hạng nhất. có gì ngoài ý muốn,thứ nhất vẫn là Bắc Âu Hàn. Bắc Âu Hân đứngthứ mười, năm mươi vị trí đầu toàn trường,cũng bị lớp A chiếm giữ. Cuối cùng, chủ nhiệm mới dùng ngữ điệu thích thú chận rãi thầm: "Lãnh Tâm Nhiên, tất cả các môn thi đều điểm, tổng điểm , đội sổ toàn trường. Dựa theo nội quy của trường, em bị chuyển đến lớpF. Trong vòng canh giờ, em phải thu dọn mọi thứ rời khỏi lớp này đến lớp F báo danh!"

      đến đây, chủ nhiệm rất đắc ý. Vốn là, ôngta còn định thông đồng với mấy giám khảokhác, lúc chấm bài động tay động chân chút xíu, nhưng mà, khi nhìn thấy bài thi nhữngkế hoạch của ông ta cũng cần dùng đến. Bởi vì, tất cả các bài thi của người kia, toàn bộđều là giấy trắng, danh phù kỳ thực (danh xứngvới thực) đội sổ toàn trường. Kết quả này, khiếnông ta cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Dạy học nhiều năm như vậy, trừ mấy tên có mắt tròng ở lớp F ra, còn chưa có ai dám đối nghịch với ông ta, nếu dám đối nghịch với ông ta, vậy chuẩn bị tư tưởng lãnh nhậnhậu quả !

      Sau khi nghe được kết quả, đâu tiên là trong lớp trở nên yên tĩnh, sau đó bắt đầu ríu rít nghịluận. Dĩ nhiên, tiểu điểm chính là người bị đuổira khỏi lớp Lãnh Tâm Nhiên. Kỳ quái là, ngườitrước kia luôn thích tám chuyện Bắc Âu Hân lần này lại lựa chọn trầm mặc, vẫn dùng loại ánh mắt kỳ quái len lén đánh giá bóng dáng lạnhlùng kia, biết suy nghĩ cái gì.

      Đợi đến khi giáo viên rời khỏi, nhìn bảng điểm dán tường, dường như tất cả mọi người đều hoan hô nhảy lên. Sau đó, xem như thấy Lãnh Tâm Nhiên, trực tiếp phát biểu ý kiếntrước mặt .

      "Háo sắc, đáng đời!" Vẻ mặt các nữ sinh đều là khinh bỉ.

      "Cuối cùng cũng thoát được háo sắc đó,nam sinh chúng ta có thể an toàn." Các nam sinh vỗ ngực, thở phào nhõm.

      Ghi tạc tất cả câu của bọn họ vào tronglòng, Lãnh Tâm Nhiên vừa thu dọn đồ đạc vừacười lạnh: "Bây giờ, cố mà cười , rất nhanh, cười được!"

      Đồ của rất ít, mấy phút thu dọn xong. từ biệt bất luận kẻ nào, cũng lựa chọn coi thường nam sinh muốn gì đó với ,đeo túi xách lên vai, vô cùng tự tại rời khỏi lớp học ngột ngạt này.

      Lớp F, Lãnh Tâm Nhiên tới đây!

      ************
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Lớp F trong truyềnthuyết


      Lớp học được chia theo quy định, vị trí lớp A lànơi có hoàn cảnh tốt nhất, chỉ yên tĩnh, đẹp đẽ mà phòng học còn được trang bị đầy đủ,bàn học mỗi học kỳ đều được đổi mới. Ngượclại với lớp A, lớp F nằm ở vị trí khuất nhất trong góc. vách tường phòng học loang lổvết sơn, vừa nhìn biết lâu rồi có sửa chữa. Cửa phòng học cũng hư, cửa treo cái biển rất độc - lớp F!

      Đẩy cửa bước vào, trong phòng học ầm ầm. Dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là những cái đầu đầy màusác, xách ghế đánh nhau, khiêu vũ bàn, treo ngược cửa sổ, đơn giản chính là vô cùng kỳ quặc, đâu đâu cũng thấy. Người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc chắn cảm thấy chán ghét, nơi này, hoàn toàn khôngcó khí của lớp học, nhưng Lãnh TâmNhiên lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, mới là nơi côquen thuộc và thích nhất.

      theo sau lưng thầy chủ nhiệm lớp gầy yếumang cái mắt kính cổ hủ lên bục giảng.Khác với lớp A, cho dù mọi người đều biết chủnhiệm ở trong lớp, nhưng tất cả mọi ngườiđều theo chủ trương ta chơi mặc ta, hề cho thầy giáo chút mặt mũi nào.

      Lãnh Tâm Nhiên rãnh quan tâm vẻ bấtđắc dĩ và thẹn thùng bộ mặt tang thươngcủa chủ nhiệm lớp, chỉ là dõi mắt quan sát khắp lớp học lần. Sau đó, tại góc, tìm đượcmục tiêu của mình.

      "Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, em thông cảm, cácbạn trong lớp đều rất nhiệt tình, bọn họ đều là những đứa bé ngoan."

      Có thể vì Lãnh Tâm Nhiên từ lớp A đến, nên chủ nhiệm đối với có chút lấy lòng và sợ sệt.

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu, xem thườngcâu "đều là những đứa bé ngoan" của ông ta, bất quá, cho dù phải là bé ngoan thếnào, thích, chính là cuộc sống tróibuộc gò bó như thế.

      "Thầy, em tìm chỗ ngồi trước."

      sớm phát , bên cạnh chỗ của người kia là ghế trống, ta nằm bàn ngủ, hoàn cảnh ồn ào xung quanh hoàn toàn có chút ảnh hưởng đối với ta.

      "Ừ, được, bạn Lãnh Tâm Nhiên muốn ngồi ở đó? Nếu , em cứ ngồi hàng nhất , vị trí này có thể nghe giảng tốt hơn."

      Có lẽ khi so sánh với các học sinh khác trong lớp này, bạn học tới từ lớp A này quábình thường, nên chủ nhiệm khỏi mongđợi ở . Cho dù, tới lớp F này vì kết quả đứng bét toàn trường của lần thi tháng này, ôngta cũng khỏi có lòng tin đối với . Huống chi đứa bé này, lần đầu tiên tới lớp F nhưng lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, hơnnữa, dường như còn có cảm xúc vui mừng. Đối với chuyện này, chủ nhiệm lớp tự cho là mìnhnhìn thấy ảo giác.

      " cần, thầy, em tìm được rồi."

      Tùy ý đeo cặp sách lên vai, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm lớp về phía mục tiêu giữa đống bàn ghế hỗn độn và cảnh đùa giỡn.

      Chỗ ngồi hàng nhất, rất bình thường, ở đó cóhai người chuyện. Hàng thứ hai, bànghế chất thành ngọn núi , chỉ có khe hở hẹp để chui người qua. Người ngồi đó đangdùng ánh mắt rất "mong đợi" nhìn , hy vọngcô có thể lộ ra vẻ sợ hãi hay vẻ mặt nào đókhác. Nhưng mà, rất đáng tiếc, hy vọng tan biến. Lãnh Tâm Nhiên xem như cái gì cũngkhông nhìn thấy, trực tiếp đạp lên bàn, sau đó nhảy qua ngọn núi kia. Động tác nhanhnhẹn mà vững vàng, đặc biệt là tư thế nhảy quabàn, rơi xuống rất ổn, vừa nhìn biết là rất thành thạo. Động tác khéo léo đó của , chỉ dọa sợ vị chủ nhiệm nhìn chằm chằm bục giảng, mà còn làm cho những người khác giật nẩy mình.

      Đám người bị vứt bỏ ở lớp F này, nhìn như làm chuyện riêng của mình, kỳ thực, từkhi có người mới xuất ở nơi này, họ liềnchú ý tới. Bất quá, người bị đá ra khỏi lớp A, bọn họ cũng có bất kỳ hứng thú nào. Trước kia cũng có học sinh từ lớp khác đá tới,nhưng tới hai ngày đều chuyển trườngtoàn bộ. Người này, nếu là đứa lớp A luôncao cao tại thượng tự cho mình là đúng, chắc cũng chịu được đâu!

      Nhưng mà, tại, khi nhìn thấy gầyyếu mặt chút biểu cảm nhảy lên cái bàn,sau đó từ bàn nhảy xuống, bọn họ phát , chuyện này có vẻ giống như dự đoán của bọn họ. này, giống như đám học sinh ưu tú trong ấn tượng của bọn họ.

      Hàng thứ ba, nam sinh đầu xù khiêu vũ. Từ bàn này nhảy sang bàn bên cạnh, sau đó lại nhảy trở về, động tác rất nhanh, cái bàn bịđạp phát ra tiếng vang. Lãnh Tâm Nhiênnghiêng đầu nhìn nam sinh trước mặt, sau lưng ta, là nam nữ đánh nhau, là đánh nhau , cầm cái ghế vừa ném vừa đập nhau, đất đều là mảnh gỗ vụn do bị đập bể.

      Nam sinh dường như nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, vẫn đeo tai nghe lớn tiếp tụcnhảy múa như cũ, sôi nổi, thanh phát ra rấtlớn, quan trọng hơn là, chính giữa có bấtkỳ khe hở nào, căn bản là có biện phápđể bước qua.

      Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh, chân dài nhấclên, kéo cái ghế bên cạnh tới, sau đó giẫmlên ghế, leo lên bàn. Gần như là cùng lúc, namsinh lộn ngược ra sau xuất trước mặt LãnhTâm Nhiên. Theo như động tác kế tiếp, chính làmột cước đá bay Lãnh Tâm Nhiên. Ở thời khắc nguy cấp này, khi mà tất cả mọi người đều cho rằng người mới tới gặp xui xẻo, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nắm lấy cái chân hướng về phía mình. Động tác lộn ngược ra sau của nam sinh rất ăn khớp, lực đạo dưới đùi theo quántính cũng rất lớn, nhưng vẫn bị Lãnh Tâm Nhiên nắm trong tay nhúc nhích được.

      Thời gian dường như đứng lại, nam sinh đầu xù đeo tai nghe bị dựng ngược ở bàn, cơ thể có chút xiêu vẹo, trạng thái nghiêng vềmột bên. Mà lúc này, nữ sinh gầy yếu thanh túkia, tay mảnh khảnh bắt được chân nam sinh,khiến cho nam sinh thể động đậy, sau đó bản thân vững vàng tới bàn bên kia, thời khắc nhảy xuống, đồng thời buông lỏng tay nắm nam sinh kia. Nam sinh lập tức lộnngược lại ra sau, hoàn toàn bị hành động dừng lại vừa rồi ảnh hưởng, có cảm giác nhưmọi chuyện nãy giờ chỉ là ảo giác.

      Trò này, so với việc đạp lên núi bàn ban nãyđặc sắc hơn rất nhiều, lập tức có có người trợn mắt há hốc mồm, đập tay gào thét, giống nhưđang xem biểu diễn xiếc ảo thuật. Lãnh Tâm Nhiên phản ứng lại, biết, những chuyện lộn xộn này, chính là lớp F ra oai. Để có thể đứng vững ở lớp này, nhất định phảivượt qua được đòn phủ đầu này, bộc lộ tài năng cho bọn họ thấy.

      Bất quá, ghét những thủ đoạn này,ngược lại, là thích. Bởi vì, phát , nơinày, là nơi lấy thực lực để chuyện. Rất tốt, rất thích hợp với !

      màn vừa rồi cũng được hai người đùa giỡn kia chú ý, hai người liếc nhau cái, chốc lát sau lại tiếp tục đùa giỡn.

      Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên liền phóng qua hàng thứ ba, những người ở ba hàng đầu dừnglại việc họ làm, xoay người nhìn về phíahàng thứ tư. Nhìn hai người trước mắt cầm ghế gỗ ném, sau đó lại dùng tay đánh nhau, giữa chừng còn xen lẫn động tácném "ám khí" của hai người, nụ cười mặtLãnh Tâm Nhiên ngày càng đậm.

      Thấy nụ cười mặt , hai người đùagiỡn kia theo bản năng sợ run người, sau lưngbắt đầu đổ mồ hôi lạnh!

      Chương 22


      Những trò đùa giỡn này, đối với người quen mưa máu gió tanh như Lãnh Tâm Nhiên mà , chỉ là chút lòng thành.

      Mặc dù động tác của bọn họ vừa nhìn cũng đãbiết là tay lão luyện, nhưng mà, những chiêuthức trong lớp so với những chiêu thức giết người, chỉ là trò trẻ con.

      Sau khi quan sát hai người đánh nhau xong, Lãnh Tâm Nhiên cười, đôi môi đỏ mọnghé mở: "Động tác chậm quá sức tưởng tượng."

      Cùng thời điểm mở miệng chuyện, thân hình chợt lóe liền biến mất tại chỗ. Những học sinh đó ai thấy được động tác củacô, nhưng hai người đùa giỡn kia lại cảmgiác được có loại áp lực vô hình. Rất hiển nhiên, trong thể giới của hai người bọn họ gia nhập thêm cao thủ. Trong bóng tối, dường như cảm giác được động tác của mình bị người khác điều chỉnh lại, đợi đến khi nhìn lại lần nữa, phát người ban nãy đứng ở hàngthứ ba phóng qua phía sau hai người bọn họ,đứng ở bên.

      Vậy là, lấy động tác thần biết quỷ hay trực tiếp phóng qua trận tuyến này?

      Hai người kia kinh ngạc, những người khác cũng kinh ngạc, phòng học vốn náo nhiệtđột nhiên trở nên yên tĩnh, lấy loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn nữ sinh nâng khóe miệng.

      Lãnh Tâm Nhiên để ý những chuyện này, sau hàng thứ tư, chỗ ngồi ở hàng thứ năm,chỉ có nam sinh nghịch máy tính. Diện mạo xấu xí, nhưng bàn tay gõ phím cựcnhanh, giống như khiêu vũ, mà ánh mắtanh ta rất sáng, tựa như nhìn quyển tiểu thuyết mình mến nhất. Tỏa sáng lấp lánh,làm cho người ta nhịn được ghé mắtnhìn.

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên đến trước mặt ta, ta cũng có bất kỳ động tác nào, chẳng qua là dùng thanh cứng nhắc vô cảm : "Lãnh Tâm Nhiên, nguyên là học sinhlớp A, bởi vì thành tích cuộc thi lần này đứngbét toàn trường, bị lưu đày đến lớp F. Trong nhà chỉ có cha nuôi, thích trai đẹp, tỏ tìnhvới đa số nam sinh lớp A, thậm chí lúc trước còn từng bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, chuyện này lan truyền toàn trường, dường như mọi người đều biết đến tồn tại của nữ sinh như vậy............ "

      Ngữ khí của ta bình thản trước sau như , đọc rất chậm, nhưng nội dung rất phongphú. Thậm chi ngay cả chuyện Lãnh Tâm Nhiêntỏ tình với nam sinh và gây chuyện với những aicũng ra. Trong đó, bao gồm cả chủ nhiệmđầu ngốc của lớp A.

      Vẻ mặt bình tĩnh lúc trước của Lãnh Tâm Nhiên cũng lộ ra kinh ngạc. Nhìn nam sinh xấu xí này, lại nhìn máy tính bàn ta chút, sau đó từ từ lộ ra nụ cười. Xem ra, lớp F lànơi đầm rồng hang hổ nha. Thiếu niên giỏi vũđiệu đường phố, đôi nam nữ được học võ thuật chuyên sâu, còn có thiên tài máy tính mày, là khó tin.

      Nam sinh đọc xong tất cả thông tin thu được,sau đó từ từ đứng lên. Theo động tác của ta, những người khác trong lớp cũng đứng lên theo.

      "Bạn Lãnh Tâm Nhiên, chào cậu, hoan nghênh tới lớp F. Mình là quân sư lớp F Triệu Nghị. Cậu so với những gì được miêu tả rất khác, rất mong đợi những ngày học chung với cậu saunày!"

      ta vừa xong, cả lớp cũng đồng thanhnói theo: "Hoan nghênh!"

      Nghĩ đến, nam sinh tên Triệu Nghị này địa vị trong lớp chắc hẳn rất cao. Mấy hàng ngườiphía trước cũng vây tới đây, đặc biệt là hai người đánh nhau, nhịn được tò mò muốmcũng nữ sinh giỏi võ thuật này bàn luận mộtchút.

      "Cậu cũng biết kungfu đúng ? Cậuhọc cái gì? Thầy của cậu là ai?"

      Đối mặt với câu hỏi đó, nụ cười mặt LãnhTâm Nhiên chợt biến mất, ánh mắt lạnh lùng như khối băng lạnh, khiến cho những ngườiđang kia như mất ngôn ngữ trong nháy mắt: "Cái tôi học, là chiêu thức để giết người, có thầy dạy, chỉ cần đánh nhau nhiều, giếtnhiều người là được!"

      Lời của vừa dứt, những người khác trong lớp liền nhịn được cười haha, cười nữ sinh này giỡn quá mức.

      Nhưng mà, những người đứng cạnh Lãnh Tâm Nhiên, lại theo bản năng rùng mình cái.Mới vừa rồi, dường như bọn họ cảm nhận đượcmột luồng khí lãnh xơ xác tiêu điều đến từ người Lãnh Tâm Nhiên, máu tanh tàn khốc, loạikhí thế này, bọn họ rất ít khi được tiếp xúc,khiến cho bọn họ có khí lực chế.

      Bất quá, loại khí thế này đến cũng nhanh mà cũng nhanh, nếu như phải thấy người bêncạnh đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sợ rằng lầm tưởng là mình có ảo giác.

      Thừa dịp bọn họ ngẩn người, Lãnh TâmNhiên tiếp tục về phía cuối lớp. Nơi đó, chỗ ngồi của người sau lưng kia, mới là mục tiêu chân chính của !

      Đợi đến khi những người này hồi phục lại tinh thần, thời điểm Triệu Nghị muốn ngăn lại,Lãnh Tâm Nhiên lấy động tác khiến cho người ta kinh hãi đến ngưng cả hô hấp chặn lạitất cả lời của ta.

      "Ồ, dậy!"

      chút khách khí vỗ phát vào thânngười ngủ, khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiênvẫn vô cảm như cũ, bất quá, nếu như là ngườiquen thuộc , phát ánh mắt của rất sáng, hiển nhiên là trong trạng thái phấnkhích.

      "Chết chắc!"

      Triệu Nghị vừa phát ra tiếng thở dài có chút hả hê, vừa khoa trương che mắt lại, từ khe hở bên trong nhìn đến nữ sinh biết trời cao đất dày kia —— vương rất tức giận, hậuquả, vô cùng vô cùng nghiêm trọng!

      Vậy mà, ngoài dự đoán của mọi người, vốn Dung Thiếu Tuyệt trưng ra vẻ mặt tức giậnhận thể cước đạp bay người quấy rầy giấc ngủ của mình, khi nhìn xuyên qua lớp sương mù mờ mờ thấy người đứng trước mặt mình, trong nháy mắt liền thanh tỉnh,thậm chí còn đứng lên từ ghế, dùng giọngnói "thất kinh" (kinh ngạc quá độ) : "Sao cậu lại tới nơi này?"

      "Hả, xem ra cậu ta biết vương nha? Chẳng lẽ là tình nhân của vương?" Triệu Nghị lặng yên suy nghĩ, tay vô thức gõ gõ bàn mấy cái, ghichép lại phát mới này.

      "Cậu nhìn kết quả thi lần này sao? Tôi đạt được thứ hạng vô cùng lợi hại, sau đó cũngrất vinh hạnh được đến lớp học thú vị này. Tôi nghĩ, ở nơi này tôi rất thoải mái!"

      Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt .

      "Hạng gì? Trở về , nơi này hợp với cậuđâu. Thầy giáo và học sinh ở đây, tuyệt đốikhông phải đơn giản giống như cậu nghĩ đâu."Dung Thiếu Tuyệt phản bác lại lời của , muốnthuyết phục thu hồi lại quyết định đến lớp này học.

      "Trở về? ngại quá, tôi bị đuổi khỏi lớp, hơn nữa còn theo quy chế nhà trường bị chuyểnđến đây. Huống chi, tôi cảm thấy mọi người trong lớp này rất đáng , so với đám người tự cho mình là đúng ở lớp A đáng hơnnhiều."

      Trước mặt Dung Thiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiên luôn thả lỏng tâm tình.

      "Rất nhanh cậu hối hận!"

      Dung Thiếu Tuyệt vốn biết chuyện,trước mặt Lãnh Tâm Nhiên càng vụng về, lâu cũng chỉ ném ra được câu như vậy.

      Lãnh Tâm Nhiên cười, vươn tay về phía Dung Thiếu Tuyệt: "Vậy, trước để tôi tự giới thiệu về mình . Tôi tên là Lãnh Tâm Nhiên, lúc trướclà học sinh lớp A, thông tin về tôi quân sư Triệu Nghị của cậu có, cậu có thể tìm cậu ta. Còn lần này, tôi lấy được thành tích đứng béttoàn trường đế bước vào, như thế nào, lợi hạiđúng ?"

      Nghe được câu sau cùng, khóe miệng Dung Thiếu Tuyệt co rút. nữ sinh này, từ ngày đầuquen biết lộ ra rất nhiều mặt, làm cho ngườita biết bản chất của là thế nào. Giống như tính trẻ con bốc đồng lúc này của ,khiên cho rất quen.

      Dung Thiếu Tuyệt biết, tính cách trẻ concủa Huyết sư, từ trước đến nay chỉ có mộtngười có thể thấy. Mà khi để cho người tathấy được mặt này của mình, lên ngườiđó chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng . Dung Thiếu Tuyệt bây giờ còn biết những điều này, chờ đến sau khi thấy được người kia, mới biết mặt này của đáng quý cỡnào!

      ******
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23


      "Ông chủ Trần, mấy ngày gặp, nơi nàylại có thêm em xinh đẹp nha."

      Bên trong quầy rượu, người đàn ông tai tomặt lớn nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên pha chế rượu bằng ánh mắt bỉ ổi. Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng vóc dáng bé và cách ăn mặcdơn giản, đứng trong quán rượu giống như đóa hoa sen mới nở, lập tức thu hút chú ýcủa .

      Dường như ông chủ quán bar Trần Vĩ rất khinhthường lão đàn ông này, nhưng vẫn nở nụ cườilàm lành: "Tổng giám đốc Vương biết nóiđùa. Đây chẳng qua chỉ là người pha rượu mới tới, vẫn còn là con nít, vì muốn kiếm tiền trả học phí nên mới tới."

      So vẫn những người làm ăn bất lương khác,Trần Vĩ tương đối là người có lương tâm. Ítnhất, có bảo các nhân viên khác chăm sóccho người tuổi nhất là Lãnh Tâm Nhiên. dốc sức trong ngành này nhiều năm,huống chi muốn mở quán bar cần phải có bốicảnh đặc biệt ở phía sau, sớm nhìn ra được pha chế này hề đơn giản.Các loại khí chất lạnh lùng đó, khí thể cườngđại khiếnngười ra hít thở thông đó, còncó kỹ năng pha chế rượu rất điệu nghệ, người bình thuơòng tuyệt đối thể làm được.

      "Còn là học sinh?"

      Người được gọi là tổng giám đốc Vương vẫn bỉ ổi nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên như cũ,nghe được vẫn còn là học sinh trong lòngcàng ngứa ngáy khó chịu. Đầu năm nay, những người có tiền chỉ có trào lưu chơi đàn bà,hơn nữa còn càng ngày càng thích những phụ nữ thanh thuần, ví dụ như —— học sinh!

      "Vậy càng tốt. Tôi thích nhất là các em họcsinh, thôi, ông chủ Trần, kêu em này pha chế rượu cho chúng ta nếm thử chút!"

      Trần Vĩ còn muốn gì đó, nhưng nguyên tắc đắc tội với khách hàng, vẫn còn giữ!

      "Tiểu Nhiên, vị này là tổng giám đốc Vương. Ông ấy muốn nếm thử rượu em pha." Nhìn côgái trước mặt đeo mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt đen, Trần Vĩ yên lặng nuốt lại câu cuối—— ra , ta càng muốn nếm thử mùi vị của em!

      Lãnh Tâm Nhiên pha chế rượu trái cây độ cồn thấp cho đôi tình nhân. Nghe được căn dặn của ông chủ, theo ánh mắt của nhìn sang, vừa thấy người đó dùng ánh mắt bỉ ổi nhìnchằm chằm mình từ xuống dưới, tay cầm ly pha chế vô thức nắm lại thành quyền, khuôn mặt sau mặt nạ cũng trầm xuống trong nháymắt.

      "Muốn uống gì?"

      Thanh của Lãnh Tâm Nhiên, trong trẻo lạnhlùng, giống như thanh ngọc thạch rơi xuốngnền đá hoa, thanh thủy dễ nghe.

      Tổng giám đốc Vương say mê cười, ánh mắtvẫn nhìn chằm chằm vào ngực Lãnh TâmNhiên: "Chỉ cần là rượu em pha, trai tađều thích!"

      Lãnh Tâm Nhiên ghê tởm đến thiếu chút nữanôn ra. Thân thể của bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, lão già thoạt nhìn khoảng bốn nămchục tuổi này lại tự xưng là trai, làkhông biết xấu hổ! Bất quá, thích chọc đúngkhông? Rất tốt, vậy cho ngươi chơi đùa đủ!

      Cách pha chế của Lãnh Tâm Nhiên là theo phong cách , công cụ pha chế chuẩn bị xông. Xoay người lấy trong tủ rượu ra chaiStuttgart của Ba Lan, đổ ra nhiều,nhưng mà, loại rượu này được xưng tụng là "Sinh mệnh của nước", cho dù là giọt, cũng có thể làm say chết người. Thấy lấy rượu ra, khóe miệng Trần Vĩ co rút, nhưng ngăn cản , chỉ là thầm than sắp có người gặp xuixẻo.

      Động tác pha rượu của Lãnh Tâm Nhiên rất thuần thục, những thiếu niên bên cạnh quầy barđều bị động tác pha rượu của Lãnh Tâm Nhiênhấp dẫn, càng ngừng phát ra thanhtrầm trồ khen ngợi.

      Tổng giám đốc Vương đắc ý liếc nhìn xungquanh, người những kẻ này chú ý chính là pha rượu cho mình, này, khiến rất đắc ý. Ở trong lòng , pha rượu bị nhìn trúng này là người của . nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến của đốiphương, trong mắt , ai từ chối . có tiền, đời này, có tiền thể làm được gì cả.

      em pha chế rượu, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh có thể hung hăng giày vò , cả người hắnliền nóng lên.

      Thời điểm tổng giám đốc Vương ngẩn người, Lãnh Tâm Nhiên kết thúc động tácpha rượu. Đặt rượu pha chế lên quầy bar, móc ra cái bật lửa đốt cháy tầng phía , sau đó đưa cho lão già ghê tởm đó: "B52, loại rượu mà đàn ông chân chính thích nhất."

      Tổng giám đốc Vương nhập tâm suy nghĩthì bị ly rượu cháy này dọa sợ, là mộtkẻ nhà giàu mới nổi, toàn thân đều là dùng tiền đắp lên, bên ngoài là tiên, bên trong chỉ là rơm rác. Đối với rượu, chỉ biết mỗi rựu Mao Đàicủa Trung Quốc, bây giờ nhìn thấy ly rượu phân tầng nhiều màu sắc này, còn có lửa, chân tay có chút luống cuống.

      Trần Vĩ biết lai lịch của vị tổng giám đốc Vươngnày, thấy vẻ chột dạ của cũng hiểu được là chuyện gì. Vừa định bảo Lãnh Tâm Nhiên đưaống hút cho , liền nghe được lời nhànnhạt của Lãnh Tâm Nhiên: "Ly rượu này được gọi là máy bay ném bom, những thiếu niên uốngloại rượu này, đều dùng ống hút giống như con . Nhưng mà, em thấy qua rất nhiều đànông trực tiếp dùng miệng uống, như vậy, mới cóthể thưởng thức hương vị chân chính của ly rượu này! Em nghĩ, tổng giám đốc Vươngđường đường là người đàn ông đỉnh thiênlập địa, nhất định chọn phương án sau. Dùngống hút quá hợp rồi!"

      Lời này của , mấy thiếu niên bên cạnh cắn ống hút náo nhiệt nhìn sang. Vừa nhìn là biết bên này có trò hay để xem, nhưng cũng nhịn ra, chờ xem con cóc đòi ăn thịt thiên nga đó lựachọn.

      Tổng giám đốc Vương khó chịu nhìn ly rượuđang cháy trước mặt, màu sắc này, đúng là rấtđẹp, chẳng qua là, lửa, sao uống được? Nhưng mà, trời sinh đàn ông luôn muốn tiết rahoocmon giống đực tìm cách khoe khoang vớiphái nữ, cắn răng : "Đương nhiên là ta chọntrực tiếp uống."

      Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng nhìnchung quanh nhiều người náo nhiệt như vậy,cũng muốn mất mặt, chỉ cố gắng bưng ly rượu lên, chần chừ rất lâu, vừa chuẩn bị thổi tắtlửa, liền nghe Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt : "Tổng giám đốc Vương, loại rượu này, có lửa uống mới có vị, như vậy mới là nguyên chấtB52. Pha chế lâu như vậy rồi, em còn chưa thấy qua có người dám uống lửa đấy."

      Động tác thổi lửa ngừng lại, nhìn đeo mặt nạ mặt phía trước, lúc này tổng giámđốc Vương vô cùng hối hận. cho rằng hắnnhìn trúng tiểu bạch thỏ, nào biết được bên trong đen tối bên ngoài là tiểu ác ma. Nhưngtình huống bây giờ khiến có muốn hối hậncũng được, cũng được coi là nhânvật có mặt mũi, sao có thể đổi ý trước mặt mọi người như vậy.

      Nhìn ngọn lửa càng cháy càng lớn, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác muốn say, rốt cuộc, tổnggiám đốc Vương vẫn phải cắn răng cái, nhắm mắt lại, trực tiếp hớp ngụm rượu.

      Thấy từng trận văn vẹo của thân hình béo nịt kia, vẻ căm ghét trong lòng Lãnh Tâm Nhiêndần tan biến, nhưng mà, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!

      Độ cồn của ly rượu kia, là cực cao, có thể xưng là ' chén say'. Thời điểm thầm đếm ngược trong lòng, gương mặt tổng giám đốc Vương rốt cuộc cũng đỏ lên, cả khuôn mặt giống hệt cái mông khỉ. Hơn nữa đây chưa phải chuyện quan trọng nhất, mấu chốt nhất chính là, ánh mắt của băt đầu mờ dần, ngay cả đứng cũng vững nữa.

      ly rượu có thể giải quyết người,những người xem náo nhiệt xung quanh cũng hít ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên cũng mang theo cảnh giác vàđề phòng.

      Trần Vĩ thầm thở dài, cũng biết như vậy. Người pha chế tuyển này, tuyệt đốikhông giống vẻ ngoài thoạt nhìn nhu nhược của . Chỉ là là ông chủ lại phải xui xẻo lau dọn cho . Hơn nữa, lo lắng là, thủ đoạn của tiểu ác ma đó còn chưa dừng ở đây.

      Quả nhiên, khi vừa định chuẩn bị đưa tay đỡ vị tổng giám đốc Vương bước chân lảo đảo kia, Lãnh Tâm Nhiên vẫn đứng sau quầy bar ra. mặt vẫn là vẻ vô cảm lạnh lùng như cũ, chẳng qua là thanh có phần khoái trá:"Ông chủ, nếu tổng giám đốc Vương say, vậyđể em dìu ông ấy nghỉ ngơi!"

      Trần Vĩ vừa định gì đó, có cảm giác mộtluồng hàn băng bắn thẳng về phía mình, ngượngngùng thu tay lại, cười cười với ánh mắt nịnhhót của Lãnh Tâm Nhiên: "Được, Tiểu Nhiên,vậy làm phiền em!"

      mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại đangâm thầm đau khổ, tổng giám đốc Vương đáng thương, phải là tôi muốn cứu ông, chẳng qua là vị tiểu ác ma này rất đáng sợ, hoàn toàn thể chọc tới!

      Chương 24


      Chờ đến khi ánh mắt lão già đó cũng biến thànhtừng vòng nhang muỗi, nụ cười khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên càng rực rỡ.

      Trước tiên là "khách khí" đở đến cửa sao của quán bar, đến khi đến hẻm của cửasau ai nhìn thấy mới dùng tay đẩy đối phương ra, mặt cho đống thịt heo kia ngã mặt đất như ngọn núi .

      Dường như mỗi quán bar đều có con hẻm bí mật ở phía sau, những thứ thểbuôn bán ngoài sáng luôn được hoàn thànhtrong con hẻm này. Bất quá bây giờ thời gian còn rất sớm, trong hẻm có nhiều người lắm. Cho dù có người, bọn họ cũngbận chuyện của mình, rãnh quảnchuyện của người khác.

      Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nắm cà vạt lôi ,nền đất rất dơ, bộ âu phục đắt tiền thân rất nhanh bị hỏng.

      "Bịch!"

      Tìm được bãi đất trống, thoái mái ném lão già đó qua. Nhìn lão già ý thức mơ hồ đất, hai tay nắm chặt thành quyền của Lãnh TâmNhiên buông lỏng ra chút, tiện tay đẩy mặtnạ lên đầu, lộ ra khuôn mặt nhắn thanh tú liền bắt đầu tay đấm chân đá người đàn ông trênđất.

      là người luyện võ, chuyên chọn nhữngvùng dễ bị tổn thương nhưng lại khó bị người ta phát .

      "Binh!"

      "Ba!"

      "Oanh!"

      "Bịch!"

      Trong hẻm yên tĩnh, đột nhiên vang lên trận thanh đánh người vang dội. Nhưng mà,người ở nơi này đều thích xen vào chuyện của người khác, nhiều nhất cũng chỉ làtò mò nhìn mấy lần, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên giải tỏa hết những bực bội trong người, lão đàn ông kia đến ngay cả rên cũng ra tiếng, co rúc lại thành mộtkhối, dáng vẻ càng thêm bỉ ổi ghê tởm.

      Mặc dù mới vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên dùng quả đấm mình thích nhất hung hăng phát tiết, nhưngtrên người lão đàn ông này trừ quần áo có chúcxộc xệch phát ra chút gì. Cái Lãnh Tâm Nhiên đả thương chính là nội tạngcủa , mắt thường nhìn ra được. Đây chính là khác nhau giữa người luyện võ và người bình thường. Theo tính toán của Lãnh Tâm Nhiên, cho dù điều trị, cũng phải nằm bệnh viện ít nhất là ba bốn tháng.

      Hơn nữa............

      Nghĩ đến ánh mắt đắm đuối vừa rồi của lão giànày, Lãnh Tâm Nhiên lại bắt đầu ghê tởm. Nếuhắn thích chơi như vậy, để cho có thể nhìn thể ăn. Cũgn phải là phế chỗ kia của , mà là loại nội công, ấnvào huyệt đạo của , khiến cho mấtđi năng lực của đàn ông mà thôi. Nếu như giải huyệt đạo này, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường. Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên xác định, trừ phi có kỳ tích xuất , nếukhông lão già ghê tởm này, chơi gáiđược nữa!

      Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ để hả giận,nhìn dáng vẻ bỉ ổi của lão đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi, đưa tay kêu thanh niên tóc vàng đứng bên xem náo nhiệt tới.

      "Lột quần áo của ra!"

      Thanh niên này tận mắt nhìn thấy gầyyếu này trừng trị người mặt đất như thếnào, lúc này nghe sai bảo, đâu dám từ chối,chịu đựng ghê tởm nhanh chóng lột sạch đồtrên người lão đàn ông. , thân thể lãogià này đẹp mắt, rất ghê tởm. đặcbiệt lão già trước mắt này còn là lão mập,lại càng ghê tởm khó coi. Ngay cả đàn ông là thanh niên tóc vàng cũng nhịn được đứngbên cạnh nôn mửa nhiều lần.

      Đợi đến khi quần áo người lão đàn ông bịcởi hết, Lãnh Tâm Nhiên quét mắt vòng nhìn bốn phía. với thanh niên tóc vàng: ",lấy sợi dây bên kia trói lại. Thuận tiện, viết lưng vài thứ, dùng cái gì viết cũng được, càng nổi bật càng tốt!"

      Thanh niên tóc vàng nghe được liền thấy vui vẻ, chỉ vào góc : "Đúng lúc, tôi mới muamột thùng nước sơn chuẩn bị tạt vào nhà kẻthù! Đây là màu đỏ thẫm dễ thấy nhất, vô cùngnổi bất, còn phát dạ quang, ngay cả ban đêmcũng có thể nhìn thấy ràng!"

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ đến lại có chuyệntrùng hợp như thế, thể , người làm trời nhìn. Điều này cũng chỉ có thể trách lão đàn ông ghê tởm này tự chuốt xuixẻo.

      "Tốt lắm, viết chữ lưng , tự cậu pháthuy trí tưởng tượng!"

      Thanh niên tóc vàng cũng từ chối, cầmcọ bắt đầu viết lên người lão đàn ông hôn mê, bộ dáng nghiêm túc, người biết, còntưởng ta làm chuyện chính hệ trọng nào đó!

      "Được rồi!"

      Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên nghe được âmthanh của thanh niên tóc vàng. Quay đầu nhìn lại bộ dáng lúc này của lão đàn ông, thiếu chútnữa nhịn được cười ra tiếng. Tổng cộng sáu chữ, phía trước ba, sau lưng ba. Kiểu chữ Khải, ràng nổi bật.

      Sáu chữ này —— Xin chà đạp, xin **!

      " tệ, rất có tiền năng!"

      Lãnh Tâm Nhiên chịu đựng cười tán dương thanh niên tóc vàng, nghĩ tới côtiện tay chút lại có thể tìm đến nhân tài, quả nhiên, cái Trung Quốc thiếu nhấtchính là nhân tài.

      "Việc thôi!"

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên trở lại quầy bar, Trần Vĩ gấp đến mức sắp nổi giận. Vừa nhìn thấy xuất , liền nhào tới: "Tiểu Nhiên!"

      biết tiểu ác ma này rất có bản lãnh hành hạngười khác, lúc đầu cũng cho là chẳng qua chỉ là bình thường, người tìm việc có rất nhiều. Nhưng từ khi tiện tay bẻ gãy xương của người động thủ với ,mọi người biết nhóc này chính là giả heo ăn thịt cọp.

      "Yên tâm, chẳng qua chỉ dạy dỗ chút thôi!"

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt , dĩ nhiên chỉ là bài học , ít nhất, bị thương đến mạng sống, cũng tàn tật, so với hai thứ này, những cái khác chỉ là trò trẻ con!

      Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên như vậy, nhưngTrần Vĩ cũng thả lỏng được chút nào. có chút hối hận, sớm biết thế nên vì muốn xem náo nhiệt mà để cho tổng giám đốcVương đó chọc đến tiểu ác ma này, tại sao hắnrõ ràng là ông chủ mà luôn bị hành hạ chứ?

      Quả nhiên, tới nửa khắc sau, từ cửa sau truyền đến những tiếng thét chói tai, gì mà biếnthái, rồi có thích khoe hàng gì gì đó! Khóe miệng Trần Vĩ co rút, theo bản năng nhìn vềphía người pha chế có chút động tĩnh nàođối với tiếng thét bên ngoài, cuối cùng vẫn làthở dài bất đắc dĩ tới.

      cũng biết, chuyện cũng đơn giản như !

      Nếu là người khác, sớm đuổi việc lâu rồi. Nhưng mà, tiểu ác ma này, tại sao lại thấy thuận mắt chứ? chỉ chuyện gìcũng đứng ra chịu trách nhiệm giúp , ngay cảbiết giấy chứng minh của là giả cũng làm bộ biết. chính là ông chủ tốt nhất thế giới, mà tiểu ác ma, chính là nhân viên kinhkhủng nhất thế giới.

      Đợi đến khi Trần Vĩ thấy được hình tượng 'xinh đẹp' lúc này của tổng giám đốc Vương, hoảngsợ đến thiếu chút nữa thở ra hơi. Bấtquả, cũng thầm cảm thấy may mắn, may là những thủ đoạn này phải dùng với mình, nếu , mặt mũi của cũng ném luôn rồi!

      Xin chà đạp, xin **!

      Oa ha ha ha, buồn cười!

      Trần Vĩ ngửa mặt lên trời tiếng động cười lớn, đợi đến khi cười đủ mới sai nhân viên đưatổng giám đốc Vương say đến mức hoàn toàn biết chuyện gì đó lên phòng khách nghỉ.

      Người ngu ngốc quả là người hạnh phúcnhất, bất quá, vừa rồi thấy trong đám ngườixem náo nhiệt có người dùng camera quay lại,đầu năm nay, internet trở nên vô cùng lợi hại,đoán chừng, tổng giám đốc Vương rất nhanh trở thành chủ đề "hot" internet cho xem!
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25


      Lão đàn ông đó gặp hậu quả gì tuyệt đối khôngnằm trong phạm vi suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên.

      tiếp tục vùi đầu chế rượu ở quầy bar, đến 9h chuẩn bị ra về.

      đường về nhà, nhớ tới việc hôm nay trừngtrị cái tên mập chết bầm đó, khóe miệng củaLãnh Tâm Nhiên lại lần nữa lên nụ cườimáu lạnh.

      "Đuổi theo! Đuổi theo! Nhớ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

      Trong hẻm u, đột nhiên vang lên mộtloạt tiếng bước chân dồn dập.

      Giống như cảnh xem TV, mấy tên mặc đồđen tay cầm dao cầm gậy tìm kiếm khắp nơi.

      Cách cánh cửa phía trước xa, bóngdáng suy yếu co rút lại thành khối, núp trong bóng tối, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.

      thể tin được, người phụ nữ yêunhất, lại là người độc ác đến vậy. Hại... tan nhà nát cửa, nghiệp nhiều năm gây dựng cũng bị hủy trong chốc lát, lại còn bị đuổi cùnggiết tận, ngay cả tánh mạng cũng tha.Từ thành phố A chạy trốn đến cái thành phố này, còn đồng nào, nhưngmà, đám người kia vẫn đuổi giết tha. Nếukhông có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mườiphút tới sống chết . Chết, hài cốt còn, sống, sống bằng chết, chodù là bên nào, cũng chịu đựng được!

      hồi tưởng lại khoảng thời gian quenbiết người phụ nữ kia, mười năm, cuối cùng lạibị lợi ích cám dỗ. Chơi cổ phiếu, mở công ty, sau đó phát triển thành đế quốc thương mại nhưbây giờ, nhưng mà, thời điểm huy hoàng nhất, lại bị người phụ nữ mình nhất đó đâmmột đao sau lưng. Đáng chết, thậm chí cònđịnh trước, lúc công ty kỷ niệm năm ngày thành lập, trước mặt toàn bộ nhân viên trongcông ty, cầu hôn với . nghĩ tới...

      Tiền, quan trọng như vậy sao?

      nghiệp còn, người còn, lạicòn bị người khác đuổi giết, cho dù ai đuổi giết, cũng biết mình còn có thểlàm gì. Bạn nhau mười năm cũng có thể phản bội, vậy, còn có thể tin tưởng vào ai? Chịu bao nhiêu đả kích, thiên chi kiêu tử như , tuyệt vọng dưới ánh mắt coi thường của người đời, đối với thể giới này, hoàn toàn mất lòng tin.

      Có chuyện!

      Quen sinh hoạt trong bóng tối nên giác quancủa Lãnh Tâm Nhiên vô dùng nhạy bén, nhận ra được, cái hẻm lúc nãy mình ngang qua, có loại hơi thở rất quen thuộc. Cáiloại máu tanh, xơ xác tiêu điều đó, là hơi thở'huyết sát', là thứ thích nhất!

      Dừng lại trong chốc lát, đến khi dang chânbước tiếp, bóng dáng lảo đảo từ trong conhẻm u chạy đến, xông thẳng về phía .

      Người kia, bẩn thiểu, căn bản thấy rõmặt mũi. người của ta, loảng lổ vếtmáu, cả người toát ra mùi máu tanh nồng hòa lẫn với mùi mồ hôi hôi thối. Dáng vẻ sa sút nhưthể, khác gì những tên ăn mày đầuđường.

      đợi Lãnh Tâm Nhiên né tránh, bóng dáng lảo đảo đó té xỉu mặt đất.

      Cảm giác được ý thức dần rời , Thẩm Quân lộra nụ cười khổ tuyệt vọng, xem ra, mạng của Thẩm Quân , phải kết thúc ở chỗ này. Xuyên thấu qua đôi mắt mờ ảo, thấy trước mắt mình có đứng. Có lẽ người sắp chết trở nên lương thiện, thấy , nhớ tới đám sát thủ hung ác kia, cố gắng dùng hết khí lực toàn thân : "Chạymau, rời khỏi nơi này............ Có người xấu!"

      xong, liền hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.

      Chân của bị thương, mất máu quá nhiều,có thể sống đến bây giờ, là cực hạn.

      Lãnh Tâm Nhiên vốn chuẩn bị rời , khôngphải Thánh mẫu lương thiện, cũng muốnđụng vào những phiền phức vô vị. Nhưngnhững lời cuối cùng của người xa lạ này khiến thay đổi ý tưởng. luôn là người"người phiền ta, ta động người",người khác đối với thế này, trả lại gấpmười lần thế đó. Người xa lạ này, trước khi chết còn quên nhắc nhở chạy trốn, cho dù ta cũng , nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

      "Thấy ta tốt bụng như thế, vậy cứu ta lần ."

      Lãnh Tâm Nhiên cười, kéo người hôn mê trênđất sang bên. Những tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, biết thời gian mình có nhiều lắm, nhưng vẫn có thể làm đượcrất nhiều chuyện.

      Mấy phút sau, đám người kia xuất trướccon hẻm lần nữa.

      "Đáng chết, thằng đó đâu?"

      Đứng đường phố, dõi mắt nhìn khắp nơi,vẫn tìm được mục tiêu.

      Mấy người này tìm kiếm rất lâu, thấy vết máu lối bộ, lập tức chen nhau xông tới.

      Bên này, Lãnh Tâm Nhiên cõng người hônmê dọc theo con đường do phát để tránh đám người kia. Thời gian quángắn, chỉ có thể làm chút ngụy trang đơngiản, biết những người đó có trúng kế hay .

      Bất quá, sau khi mang người kia ra khỏi con hẻm, Lãnh Tâm Nhiên nhất thời lại nghĩđược phải cho ta ở nơi nào. trễ thế này,người này cả người đầy vết thương, biếtnên an bài cho ta ở chỗ nào mới tốt? nơi có thể , nhưng có là nơi chuẩn bị cho mình, chỉ có phòng trống, có gì cả. Đó là nơi riêng tư của , muốn mang người xa lạ về. Nhưng mà, lại nghĩ đến giúp người nên giúp cho trót "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", cuối cùng vẫn cắn răng quyết định đưa người này về phòng trọ của mình.

      may là luôn có thói quen mang theochìa khóa bên người, né phòng trực của bà lão chủ nhà, mở cửa, đưa người vào trong.

      Trong phòng rất trống, có gì cả, chỉ cóphòng ngủ chính là có cái giường.

      Sau khi sắp xếp cho người đó xong, xuống dưới mua chút thuốc kháng viêm hạ sốt. Sau khi làm xong những việc chuẩn bị, đem người hôn mê bị cởi hết quần áo chí còn chừa quần lót thả và nhà vệ sinh, dội nước nóng vào người,sau đó mang người sạch ra ngoài.

      "Gì? Thẩm Quân?"

      Vốn chỉ là tò mò nên mới vén mái tóc dàitrước trán của ta ra, lại nghĩ đến thìra là người quen? Gương mặt đó, từng gặp rất nhiều lần, mỗi lần đều là chung với Thần.Chẳng qua là, khi đó ta hăm hở có vô số người muốn kết giao, sao lại luân lạc đến thế nào? Vận khí của đúng là rất tốt, tùy tiện cứu người, lại chính là chàng trai vàng của thươnggiới Thẩm Quân!

      Lúc Diêm Môn vừa mới bắt đầu, có nghĩ đến kéo Thẩm Quân vào phụ trách vấn đề kinh tếcủa Diêm Môn, nhưng mà, bị đối phương từ chối. Thẩm Quân chính là trong số ít nhữngngười dám cự tuyệt lời của , nghĩ tới,mới qua thời gian ngắn, lại từ Thiên đườngrơi xuống Địa ngục!

      Thấy người quen, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất phức tạp. Người ta rất gầy, tuyệtđối giống như người sống an nhàn sungsướng, hơn nữa còn có rất nhiều vết thương, có vết roi, có vết côn, còn có vết dao. Thậm chí cách vị trí tìm mất cm, còn vó vết sẹo màuhồng, hiến thiên là bị thương cách đây lâu. Vết thương đó, ở sau lưng, có thể có ai đóhạ thủ từ phía sau lưng ta, đây chắc chắn là người ta vô cùng tin tưởng mới làm được!

      Nghĩ tới đây, nhìn lại bộ dáng uể oải chúttinh thần của người nằm giường, Lãnh TâmNhiên lặng lẽ thở dài. Xem ra, con cưng của Thượng đế cũng gặp phải hố!

      Sau khi bôi thuốc ở những nơi bị thương xong,Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ chút liền quyết định rời khỏi. Chuyện có thể làm chỉ có những thứ này, phải chúa cứu thế, chỉ lo được cho mình. Đặt sẵn thuốc và nước suốiđã mua đất, nhìn lại đối phương cái, sau đó xoay người rời .
      Chương 26


      Buổi tối lăn qua lăn lại đến hơn giờ mới ngủ, buổi sáng chưa tới bảy giờ phải rời giường chuẩn bị học.

      Giấc ngủ tới sáu tiếng, hơn nữa tối qua vì gặp được người quen ở thành phố A nên mơ thấy chuyện lúc trước, đến khi đồng hồ báo thức vang lên, đầu Lãnh Tâm Nhiên đau vô cùng. Nhưng sớm quen với đồng hồ sinh họcnên cũng ngủ được nữa, híp mắt đến phòng tắm rửa mặt.

      Nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương,trước kia chỉ muốn có thể nhanh lớn lên để tìm nội gián, nhưng mà tại, sau khi nhìnthấy Thẩm Quân, trong lòng lại ra kế hoạch táo bạo. Bất quá, kế hoạch này, rất cần phối hợp của Thẩm Quân. Mượn chuyệncứu người để đối phương làm việc cho mình, nghe có chút vô sỉ, nhưng tự xưng bản thânkhông phải người tốt, để đạt được mục đích chừa thủ đoạn nào chính là điều cơ bản nhất.

      Hôm nay nên gọi điện cho ông chủ xin nghỉ rồi, cần biết được số thông tin của Diêm Môn từ miệng của Thẩm Quân. Nếu như ThẩmQuân đáp ứng cầu của , còn phải điđến thành phố A chuyến, phải gặpbạn trước kia của , mà là lấy chút tiền, lấy chút tiền thuộc sở hữu của Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên .

      "Ánh mắt của cậu đỏ ."

      Dung Thiếu Tuyệt bĩu môi , học sinh tronglớp này, ít nhất cũng học cùng nhau hơn năm. Lâu hơn nữa, là bắt đầu học ở đây từ lớp mười, đồng nghĩa với việc tình cảm rất sâu đậm, trong lòng có bài xích với người mới. Nhưngngười này khác, chỉ sau mấy ngày từ khi côtới lớp F, khiến cho các học sinh trong lớp chấp nhận .

      Rất nhiều người vẫn xấu hổ vì lớp F, mặc dùnhìn những người trong lớp có vẻ đường hoàng, nhưng ra sâu trong nội tâm họ vẫn luôn cảm thấy tự ti. Nhưng người này khác, ánh mắt của , luôn lạnh nhạt, ánh mắt rất sáng rấtsắc, người luôn tản mác ra loại khí thếkhông thể xâm phạm, giống như chút cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng xấu của lớp F.

      biết được chút thông tin của từ Triệu Nghị, trong tài liệu ghi ngườihèn yếu thấy nam sinh là nhào đến, nhưngngười ánh quen phải như thế. kiêu ngạo lạnh lùng, cuồng vọng, là nữ vươngcao cao tại thượng, mang theo khí thế cường đại thể xâm phạm, hoàn toàn cóchút xíu dáng vẻ của kẻ háo sắc hèn nhát.

      "Ngủ ngon."

      Lãnh Tâm Nhiên tay chống cầm, bớt thờigian trả lời vấn đề của Dung Thiếu Tuyệt.

      khí của lớp F rất hài hòa, mặc dù mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng tốt hơn nhiều so với lớp A. Người nơi này đều tự do tự tại, muốn làm gì làm, đó là vì vị chủ nhiệm lớp này nhìn có vẻ già hơn nhiều so với tuổi thực, luônbày ra bộ mặt mỉm cười, đối đãi với học sinhgiống như con cái của mình, những thứ này, đều khác so với lớp A.

      "Các học sinh!"

      Chủ nhiệm lớp đứng bục giảng cũ nát, vỗ vỗ vào bảng, cố gắng cất cao giọng.

      Nhưng đáng tiếc chính là, trong lớp có rất ít người để ý đến lời của ông, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên, cũng bởi vì mãi suy nghĩ chuyện riêng mà bỏ quên ông ấy. Nhưng ông cũng giận, giống như sớm quen với việcnày, vẫn cố gắng xong lời của mình.

      "Các em, Cuộc thi toán học nâng cao cấp quốc gia lần 2 tổ chức ở thành phố của chúng ta,trước khi cuộc thi bắt đầu, trong trường chọn ramười đại biểu tham dự cuộc thi này. Thời hạn đăng ký là đến thứ năm, bạn nào có hứng thú có thể đến chỗ tôi để báo danh!"

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ là mơ hồ nghe được cái gì cuộc thi linh ta linh tinh, đối với những thứ này, hoàn toàn có hứng thú. Bất quá, nghĩ tới, lớp F này hoàn toàn quantâm đến tin khiến cả trường dậy sóng này.

      Phải biết rằng, đây là cuộc thi cấp quốc gia, nếucó thể giành được giải thưởng trong cuộc thi này, kỳ thi tốt nghiệp trung học gì đó đều là mây trôi, hoàn toàn cần tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học vẫn có trường đại học tới mời bạn vào học. Cơ hội như vậy, nếu như cố sức nắm chặt, tuyệt đối hối hận.

      Lãnh Tâm Nhiên bước ra khỏi phòng học, nuôi thói quen ngủ trưa ở sân thượng. Vốn làDung Thiếu Tuyệt định với , nhưng tạm thời có chuyện nên chỉ còn lại mình .

      Vốn là đường rộng thênh thang, nửa đườnglà xông ra Trinh Giảo Kim.

      "Ái chà, đây bạn học học cũ Lãnh Tâm Nhiên của chúng ta hay sao? Lần này mày thậtlà nổi tiếng, lớp A vẫn là lần đầu tiên có người có thành tích huy hoàng như thế đấy!" Gặp được cái người đáng ghét đó, thanh của Bắc Âu Hân vẫn bén nhọn như cũ, giống như phải vũ nhục đối phương trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      theo bên cạnh chính là Giang Sảng, cũng muốn tìm Lãnh Tâm Nhiên. ta ở bênphụ họa theo lời của Bắc Âu Hân, còn thỉnhthoảng phát biểu chút ý kiến của mình: "HânHân, đừng , chúng ta nhanh . Chúng ta phải vội nộp phiếu báo danh, phải thầy muốn mở lớp phụ đạo để chuẩn bịthật tốt cho cuộc thi toán học lần này sao? Hân Hân cậu là lợi hại, thầy giáo cũng thẳngcậu nhất định đoạt được giải thưởng."

      Vừa vừa liếc Lãnh Tâm Nhiên cái, dáng vẻ lén lút gian xảo kia, khiến cho người taghê tởm.

      Những thủ đoạn khiêu khích ngây thơ này, Lãnh Tâm Nhiên còn thèm để vào mắt.Thấy Bắc Âu Hân, đột nhiên nhớ tới chuyệnbị côn đồ theo dõi lần trước. Ánh mắt độtnhiên trở nên sắc bén như hàn băng, lạnh lùngkhiến cho lòng người hoảng sợ.

      Bắc Âu Hân vốn định gì đóp, lại bị ánh mắt này làm cho giật mình, sau khi phản ứng kịp càng nổi giận: "Sảng Sảng chúng ta . Chúng ta phải là kẻ đứng bét toàntrường, cũng phải là học sinh lớp F, sẽkhông rãnh đến mức có việc gì làm thìlêu lổng trong trường. Chúng ta tìm thầy giáo, lần này nếu mình lấy được giải thưởng, mình sẽdẫn cả lớp tới tham dự PARTY của nhà mình!Đến lúc đó, mình cho cậu xem hình của anhtrai khi còn bé, rất nhiều người cũng muốn xem đó!"

      Hai người vừa , vừa nghêng mặt bỏ .

      Đối với những chuyện các , Lãnh TâmNhiên chút hứng thú. Bất quá, đột nhiên nghĩ đến ý kiến hay, hành hạ mộtngười, phải là để cho người đó chết, mà là thời thời khắc khắc hành hạ người đó, khiếncho người đó sống bằng chết. Thủ đoạn tốt nhất, chính là ra oai phủ đầu kiêu ngạo của người đó. ta ưu tú, vậy ưu tú hơn ta. ta mạnh mẽ, vậy càng phải mạnh hơn ta, tuyệt đối phải đè ta xuống.

      Trước mắt có cơ hội rất tốt, cuộc thi toánhọc nâng cao sao? Trước kia lúc khi còn họctừng bị thầy giáo thỉnh cầu tham gia thi, bâygiờ cách nhiều năm như vậy, biết thayđổi bao nhiêu!

      Mặc dù đưa ra quyết định này, nhưng LãnhTâm Nhiên cũng lập tức tìm thầy giáo. Chỉ là đợi đến khi ngủ trưa ngon giấc trở về mới thuận tiện ngang qua phòng làm việc mộtchuyến, cầm trong tay mấy tờ giấy ghi danh trước khuôn mặt kinh ngạc của thầy chủ nhiệm.

      Nếu muốn chơi cho , vậy chơi đến mức đạt điểm tối đa .

      Nhìn giấy ghi danh tay, khóe miệng LãnhTâm Nhiên lần nữa ra nụ cười cuồng ngạo,như thể mọi việc đều được nắm trong lòng bàntay!
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27


      "Cậu điên rồi!"

      Dung Thiếu Tuyệt ngơ ngác nhìn tập giấy đượcLãnh Tâm Nhiên tiện tay đặt lên bàn, thuận taylật xem, trầm mặc lúc lâu sau đó nhả ra bachữ đánh giá.

      "Ha ha"

      Tâm tình Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, bật cười, màphản ứng của , càng khiến cho Dung ThiếuTuyệt tin chắc vào suy đoán của mình: "Quảthật là cậu điên rồi!"

      Người thích thu thập tình báo là Triệu Nghị cũng ôm máy tính bảo bối của mình bước tới,híp đôi mắt quan sát tỉ mỉ những tờ giấykia, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Có lẽ là điên rồi!"

      Những người khác trong lớp cũng vây quanh tớiđây, nhưng bọn họ dám quấy rầy Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt, thể làm gì khác hơn là dùng "bảy miệng tám lưỡi"dò hỏi Triệu Nghị xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      "Cậu ta............ " Triệu Nghị giơ tay chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên khôi phục biểu tình vô cảm như cũ, sau đó ràng từng câu từng chữ:"Cậu ta tham gia cuộc thi toán cao cấp lần này, hơn nữa, còn là tất cả các môn!"

      "Ôi chao, xuất sắc!"

      "OMG, nhân tài!"

      Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều sửng sốt chút, sau đó mới hào hứng xúm lạihoan hô.

      Loại phản ứng này, giống như trong dựliệu của Lãnh Tâm Nhiên, so với cảnh lúc trướcgặp ở lớp A càng khác xa trời vực. Thời điểm ở lớp A, trừ mấy người............ đặc biệt ưu tú kia, những người khác nếu như tuyênbố làm chuyện gì thực tế, đều bị chê cười trận. Nhưng ở lớp này, nụ cười mặt chân thành như vậy, rực rỡ như vậy, khiến cho mắt lạnh của Lãnh Tâm Nhiên dần dần dãn ra.

      Nhìn những bạn học xúm lại sôi nổi giống con nít, Triệu Nghị quay đầu lại, mang theo vẻ chân thành mặt mỉm cười: "Bạn Lãnh TâmNhiên, cho dù cậu làm gì, chúng tôi cũng sẽluôn ủng hộ."

      Ngay cả Dung Thiếu Tuyệt bị kích thích mạnh,lúc này cũng tỉnh táo lại, vỗ lên vai cái, khó khăn : "Mặc dù tôi ghét nhất là đọc sách, nhưng tôi tin tưởng . Cuộc thi lần này, cho dù thành tích như thế nào, chúng tôi cũng ủng hộ cậu!"

      Cuộc thi còn chưa bắt đầu, được nhiều ngườiủng hộ như vậy. Đám người trước mắt này, ởtrong mắt người khác là những đứa trẻ hư, là những kẻ đần độn lo học, bị gia đình bỏ rơi, nhưng ở đây, lại có được cảm độngrất to lớn.

      "Yên tâm, tôi cho các cậu tin vui lớn."

      Đây phải là khoe khoang, mà là vô cùng tự tin.

      Nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ tự tin này,người lớp F, lần đầu tiên có hy vọng, lần đầutiên cảm thấy hy vọng!

      Nghĩ đến Thẩm Quân còn bị mình khóatrái trong phòng, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy nên quay lại đó chuyến. Nếu tả tỉnh lại háthiện mình nơi xa lạ mà sợ hãi trốn mất vậy bị tổn thất rồi.

      "Tôi có việc phải ra ngoài."

      Dù có tiết học hay cũng đáng , đặc biệt là ở lớp F, trốn học là chuyện vô cùng bình thường. Bỏ lại câu như vậy, Lãnh Tâm Nhiên liền xách cặp bước ra khỏi phònghọc. Thậm chí lúc ra cửa còn gặp được chủ nhiệm, nhưng chỉ gật đầu chào cái, mặtkhông đổi sắc liền rời .

      Dung Thiếu Tuyệt vẫn đưa mắt nhìn rời thấy được cảnh này, khóe miệng tự chủđược co quắp mấy cái. Cho tới nay, luôncho là mình đủ cuồng ngạo, nhưng nhìn thấyngười này, mới phát những thứ kia chẳng là gì cả.

      Thâm Quân tỉnh lại............phát ra mình chưa chết, mà là nơi xa lạ. Căn phòng rất , so với những căn biệt thự ở trước kia đáng thương, nthậm chí còn lớn bằng phòng vệ sinh nhà . Cănphòng rất trống, đây là ấn tượng thứ hai. Nhìn quanh cả căn phòng, trừ cái giường mình đangnằm ra, còn bất cứ vật dụng nào.

      Cố gắng ngồi dậy, cả người vô cùng đau đớn. Đoạn trí nhớ trước khi hôn mê cũng được khôiphục chút, dưới đất cạnh đầu giường có túi nylon, bên trong có thuộc hạ sốt, kháng viêm, nước suối và chút thức ăn, hiển nhiên là do người cứu để lại. Chẳng qua là, rốtcuộc là ai cứu ?

      Tìm được đường sống trong chỗ chết, Thẩm Quân phát mình có cảm xúc mừngnhư điên. bị kích thích quá lớn, vết thương lưng vẫn còn đó, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chuyện bị phản bội. biết mình còn có thể làm gì, công ty có, tiền có, cái gì cũng mất, hoàng toàn trởthành hai bàn tay trắng.

      Lãnh Tâm Nhiên cầm túi thức ăn vào phòng,liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông dường như ngồi ngẩn người giường. Lãnh Tâm Nhiên biết tuổi của ta rất , khôngtới ba mươi tuổi, lấy tuổi như thế mà có thể trở thành trùm thương mại, chắn chắn là thiên tài.Nhưng vẻ mặt của ta bây giờ lại tiều tụy và tuyệt vọng, có hăng hái, cũng còntinh thần phấn chấn tự tin như trước kia.

      " tỉnh!"

      Đưa túi đồ ăn cho ta, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của ta trực tiếp ngồi xếp bằngtrên mặt đất.

      Thẩm Quân ngơ ngác nhận lấy túi đồ ăn, có chút dám tín nhìn trước mắt. nhật ra, đây chính là gặp trướckhi hôn mê, là cứu mình?

      "Ăn thức ăn trước , có người tìm , thể đến bệnh viện, cho nên chỉ có thể mua chútthuốc dùng tạm. Có lời gì, chờ ăn xong rồi hãy . Tuy nhiên trước đó, tôi muốn câu, rất hân hạnh được gặp —— Thẩm Quân!

      Nếu như mới vừa rồi Thẩm Quân chẳng qua là kinh ngạc, tại thực bị hù dọa. nhìn thanh tú mảnh mai này, cách nóichuyện còn thành thục lão luyện hơn người bề . Đặc biệt là câu cuối cùng của ,khiến cho khỏi đề cao cảnh giác. Rốtcuộc là người nào, sao lại biết tên ?

      " cần phải dùng ánh mắt hoài nghi đónhìn tôi. Tôi phải do ai phái tới cả, cứuanh cũng chỉ là ngoài ý muốn, sau khi cứu tôi mới phát là Thẩm Quân. Danh tiếng của quá lớn, hình của rất thường xuất Tv, báo chí, cho nên tôi biết tên của cũng có gì kỳ quái."

      Nhìn ra ý định của Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên chủ động giải thích.

      Thẩm Quân còn muốn hỏi cái gì, nhưng thức ăn tay quá thơm, cũng rất đói bụng. Trongkhoảng thời gian này, vì tránh bị đuổi giết, phầnlớn thời gian đều là bữa đói bữa no, lâu chưa được ăn thức ăn nóng. Hơn nữa hôm qua còn bị thương mất nhều máu, bây giờ bụng đóiđến cuống lên.

      Thời điểm Thẩm Quân ăn thức ăn, Lãnh TâmNhiên tiếp tục quan sát . Mà móctrong túi xách ra tập giấy, chính là giấy ghidanh lúc trước, sau đó bắt đầu điền thông tin.Điền xong lại lấy trong túi sách ra xấp tàiliệu phụ đạo cho cuộc thi toán mua ở hiệusách trước đó, tùy ý lật xem.

      "Cảm ơn!"

      Đợi đến khi ăn xong, Thẩm Quân mới hồi phục tinh thần lại. Nhớ tới lúc nãy mình giữ hình tượng ăn như hổ đói, nhất thời có chút ngượng ngùng.

      " có gì!"

      Lãnh Tâm Nhiên khép tập tài liệu lại, nhàn nhạt .

      Mặc dù trong các cuộc đàm phán luôn ăn rất khéo, nhưng giữa khỉ lúng túng lúcnày, Thẩm Quân biết làm sao để đánh vỡsự trầm mặc này. Lãnh Tâm Nhiên cũng định mở miệng, trong lúc nhất thời, hai ngườirơi vào trạng thái gượng gạo.


      Chương 28


      Cuối cùng, Thẩm Quẩn chịu được loại lúng túng này chủ động mở miệng: "Cảm ơn cứu tôi. Tuy nhiên tôi thể gây thêm phiền toái cho tôi, tôi thấy mình rời khỏi đây tốt hơn."

      Lãnh Tâm Nhiên thoát khỏi vẻ trầm tư, nhìnngười đàn ông tuấn tú trước mặt. Trong trí nhớ, ta đều mang cái mắt kính viền vàng thanh nhã, nhưng bây giờ, cái gì cũng có, đúng là quý công tử sa sút.

      " sao, tôi ngại phiền toái. Bọn họ tìm được nơi này."

      Đối với điểm này, Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất tự tin.

      Lúc dẫn người vào trừ tài xế taxi khôngai thấy, nhưng đêm tối như thế nhiều lắm là tài xế chỉ thấy được nam nữa chứkhông thấy mặt mũi. Chỉ cần dẫnngười đến những nơi công cộng, cũng khôngcần lo lắng có người tìm được tung tích củacô.

      " còn , hiểu. Chuyện của tôi, chỉ đơn giản như thấy."

      Thẩm Quân tự động xem lời của là trẻ con giỡn, bất đắc dĩ cười khổ.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng giải thích nữa, dùsao chuyện nên cũng , ta nghe, có cũng vô ích. phải là người thích uổng phí khí lực.

      "Tôi muốn hỏi thăm chuyện."

      Lãnh Tâm Nhiên điều chính lại tự thế ngồi, sau đó từ từ mở miệng.

      "Chuyện gì?"

      Thẩm Quân có chút ngạc nhiên.

      "Diêm Môn bây giờ thế nào rồi?"

      Rốt cuộc, cũng hỏi vấn đề mình vẫn luôn quan tâm từ lúc trọng sinh đến giờ. Diêm Môn thuộc về hắc đạo, mạng tất cả thông tin bên trong đều được giấu kín, trừ cánh sát công bố chút tin tức còn lại thể tra ra bất cứchuyện gì.

      Thẩm Quân rất tò mò, theo bản năng quan sátcô trắng ngần trước mắt. Diêm Môn, dĩnhiên biết. Đó là tổ chức hắc đạo có thể lực mới nổi lên mấy năm gần đây, nghe nóimôn chủ Diêm Môn Dạ Mộc Thần là con nhà thế gia, tuy còn trẻ nhưng thế lực sau lưng sâu lường được. Nhưng những thứ này chỉ làlời đồn đãi, còn Dạ Mộc Thần rốt cuộc là người nào, trừ người phụ nữ được gọi là "Huyết sư" ra ai biết.

      Huyết sư, là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và cuồng ngạo, cái nhăn mày, nụ cười của ta, đều khiến cho vô số người điên đảo. Trừ thân hình nóng bỏng và vẻ đẹp ai sánh bằng, thực lực của ta cũng sâu lường được. Trong Diêm Môn cao thủ như mây,nhưng ngoài trừ môn chủ thần bí Dạ Mộc Thần, thân phận của ta là cao quý nhất. từng gặp người phụ nữ kém đấng màyrâu này, ta tới khuyên phục vụ cho DiêmMôn. Nhưng lúc ấy lại cự tuyệt, mà trướcđây lâu, Diêm Môn mới bị ám toán, môn chủ bị thương , người phụ nữ xinh đẹp vạn người mê đó cũng vì bảo vệ Dạ Mộc Thầnmà bị nổ tung xương cốt còn mảnh.

      vừa hồi tưởng người phụ nữ gọi là "huyếtsư", vừa những chuyện của Diêm Môn mà mình biết. tò mò trắng nõntrước mắt này tại sao lại có hứng thú với tổ chức hắc đạo đó. Nhưng bây giờ là ân nhân cứu mạng của mình, nhất định phải hết những điều mình biết.

      " , Môn chủ Diêm Môn bị thương? Có nặng ?"

      Lớp mặc nạ mặt Lãnh Tâm Nhiên cuốicùng cũng bị xé rách, mặc dù sớm đoán được dưới tình huống đó người kia nhất định bị thương, nhưng suy đoán chỉ là suy đoán,lúc chính tay nghe được , vẫn có chút khỏ có thể chập nhận.

      "Đúng vậy. Dường như là rất nghiêm trọng, dù sao trong khoảng thời gian này mọi người trong Diêm Môn đều rất bận rộn, bệnh viện mà môn chủ Diêm Môn ở cũng có lực lượng hùnghậu canh giữ. Ít nhất là trước lúc tôi rời khỏi thành phố A, ta vẫn còn ở trong bệnh viện."

      Thân là người làm ăn, nhất định phải nắm mọi động tĩnh trong xã hội. Môn chủ Diêm Môn bị thương cũng phải chuyện , mặc dù Diêm Môn hết sức giữ bí mật, nhưng vẫn thăm dò được vài tin tức.

      Tâm của Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên trống rỗng. biết, người kia chắc chắn bị thương rất nặng,nếu , cũng ở trong bệnh viện lâu đến vậy. rất ghét bệnh viện, ghét màu trắng, nếu như cần thiết, tuyệt đối ở đó.

      được, muốn gặp ! Ý định này vừa mới xuất , bên tai liền truyền đến lời thăm hỏi ân cần của Thẩm Quân.

      "Em , sao chứ, sắc mặt dường như tốt lắm, có phải bị bệnh hay ?"

      Cho dù có thông minh đến cỡ nào, tuyệt đối cũng nghĩ ra được ngây thơtrước mắt này chính là Huyết sư thành thục quyến rũ Lãnh Tâm Nhiên, tất nhiên cũng biết tâm trạng hoảng sợ lúc này của .

      Lời của Thẩm Quân khiến cho Lãnh Tâm Nhiêntỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trướcmặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Trừ cchuyện này, còncó thông tin nào khác ?"

      " có, tôi là người làm ăn, tiếp xúc nhiều với người làm ăn. Nếu phải vì có chút giao tình với người của Diêm Môn, ngaycả chuyện này cũng biết. Đúng rồi, em , sao lại hỏi chuyện của Diêm Môn? Chẳng lẽ có người quen ở Diêm Môn sao?"

      Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên đều là chuyện người kia bị thương, nghe được lời của Thẩm Quân cũng chỉ vô ý thức gật đầu, đợi đến khi hồi phục tinh thần mới bổ sung: "Tôi có mộtngười rất quan trọng ở đó."

      Thẩm Quân hiểu gật đầu: "Vậy cầm tôigiúp............ "

      được nửa liền dừng lại, đột nhiên nhớ tới, còn là Thẩm Quân trùmthương mại được người người hâm mộ. bây giờ, chỉ còn là người hai bàn tay trắng chạy trốn khắp nơi thôi.

      "Còn ? phải rất lợi hại sao? Sao lại lưu lạc đến mức này?"

      Lãnh Tâm Nhiên giả bộ để ý hỏi.

      "Lợi hại? Lợi hại cái con khỉ, buồn cười mà thôi. Ngay cả người cũng phân biệt được,có cái gì lợi hại chứ? Bị người mình tin tưởngnhất phản bội, tại hai bàn tay trắng, chính là kết cục của tôi."

      Thẩm Quân đơn và tuyệt vọng .

      Lãnh Tâm Nhiên cũng an ủi , chẳng qua là rất nghiêm túc nhìn đối phương, hồi lâusau mới mở miệng : " có nghĩ đến sẽđoạt lại tất cả những gì mất ?"

      "Dĩ nhiên muốn............ "

      Theo bản năng ra lời trong lòng, Thẩm Quâncảnh giác nhìn trước mặt: "Cho dù muốnthì thế nào? Tôi bây giờ hai bàn tay trắng, ngườikhông có đồng nào, cho dù tôi muốn đoạt lại những gì mất cũng chỉ là suy nghĩ viễn vôngmà thôi."

      Nghe được như vậy, Lãnh Tâm Nhiênlại cười. Đây là nụ cười đầu tiên từ lúc gặpThẩm Quân đến giờ. Nự cười của cũng rực rỡ, rất nhạt, giống như ánh mặt trời mùa đông, sạch mà trong suốt: " Nếu nhưanh muốn đoạt lại hết thảy những gỉ mất,muốn báo thù, tôi có thể giúp ."

      Thẩm Quân lại nghĩ là đùa: "Em , thế giới của người lớn rất phức tạp. Thù, phải muốn báo là có thể báo. Kẻ thù của tôi, đuổi hết tất cả cấp dưới tín nhiệm củatôi, hơn nữa còn bức tôi kí giấy chuyển nhượng,cho dù tôi tìm được ta sao? Những thứ đó, đều còn là của tôi."

      So sánh với vẻ đơn tự tin của , Lãnh Tâm Nhiên lại vô cùng bình tĩnh: " Muốn báo thù đoạt lại những gì mất, cũng khôngphải chí có biện pháp. tại thuộc vềngười khác thế nào, dùng biện pháp mạnh mẽ quang minh chính đại đoạt lại khôngđược sao? Ví dụ như, có thể xây dựng nên toàn đoàn Thẩm thị, như vậy, cũng có thể tạo ra vương quốc thương mại khôngthua gì Thẩm thị. Khi mang theo thân phậnmới của mình xuất trước mặt người cũ, nghĩ, hình ảnh đó có phải rất đặc sắc haykhông?"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :