1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 160:


      Đây có thể coi là lần đầu tiên hai thế lực mạnh nhất của Lãnh Tâm Nhiên gặp mặt.

      Thẩm Quân hoạt động bên thương nghiệp, mà Dương Lâm lại hoạt động bên hắc đạo, cũng là con đường mà Lãnh Tâm Nhiên nhất định sau này.

      Sau khi chuông cửa vang lên, qua máy quay theo dõi có thể thấy được đứng ở phía ngoài giờ là người đàn ông có diện mạo rất lịch , mỉm cười nhìn vào ống kính. Biểu đó khiến Thẩm Quân thoáng dâng lên cảm giác đề phòng, trực giác cho biết, người đàn ông này rất nguy hiểm!

      Nhưng người có thể qua lại cùng Tâm Nhiên nhất định phải là hạng người bình thường.

      Đến bây giờ, cũng chỉ có mấy bạn học tiểu bạch thỏ của là còn hơi non, nhưng so với tiểu bạch thỏ thông thường cũng hung mãnh hơn rất nhiều rồi.

      Ấn nút mở cửa, nhìn người đàn ông đứng ở bên ngoài, Thẩm Quân chỉnh lại vị trí mắt kính mặt, nghiêm túc : "Dương tiên sinh phải ? Lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ nhiều hơn. Tôi họ Thẩm."

      Dương Lâm có hơi bất ngờ khi người mở cửa lại là người đàn ông khí thế phi phàm như vậy. Mặc dù Thẩm Quân luôn cố gắng ngụy trang bản thân thành người bình thường nổi bật, nhưng cái khí thế cường giả được nuôi dưỡng lâu năm cách nào che giấu hoàn toàn được. Lại còn dùng đôi mắt sáng kiên định đó nhìn thẳng vào Dương Lâm càng lộ ra nguyên hình.

      "Thẩm tiên sinh. Xin chào, tôi là Dương Lâm."

      Dương Lâm biết muốn có được tin tưởng của Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng, nhưng người đàn ông trước mắt này lại hoàn thành được nhiệm vụ gần như bất khả thi đó. Chính là bởi nguyên nhân này mà ông ta cảm thấy vô cùng hứng thú với người đàn ông họ Thẩm đứng trước mặt.

      "Tâm Nhiên ở bên trong."

      Thẩm Quân cười, nghiêng người để Dương Lâm vào, sau đó khẽ đóng cửa.

      Nếu như mới đầu Dương Lâm nhìn thấy trong nhà của Lãnh Tâm Nhiên xuất người đàn ông trẻ tuổi đủ làm ông ta giật mình, cho tới khi hẳn vào trong nhà, thấy hai đứa bé ngồi tấm thảm lớn trong phòng khách chơi xếp gỗ khóe miệng của ông ta theo bản năng co rút vài trận.

      Cái này, rốt cuộc là tình huống gì đây?

      Chẳng lẽ người đàn ông này là bạn trai của Tâm Nhiên? Mà hai đứa bé này lại là con của bọn họ? Dựa theo quan sát cho thấy, đứa bé lớn hẳn phải là con của Tâm Nhiên rồi. Hay cách khác, Tâm Nhiên có thể là mẹ kế?

      Dương Lâm dám tưởng tượng ra Lãnh Tâm Nhiên vẻ mặt luôn thay đổi, dùng đôi mắt đen nhánh mà lạnh lùng giết người là mẹ kế của hai đứa trẻ, chuyện này. . .

      Vong niên chi luyến? (là cụm từ chỉ tình giữa hai người có chênh lệch lớn về tuổi tác)

      Trong đầu Dương Lâm đột nhiên bay ra bốn chữ này, sau đó lại tự giật mình, theo bản năng run rẩy trận.
      Phát ra người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, ông ta vội vàng nặn ra nụ cười cứng ngắc : "Đây là con của hai người?"

      Thẩm Quân trong nháy mắt liền đen mặt.

      Cuối cùng cũng hiểu vì sao mặt của đối phương lại co quắp run rẩy lợi hại như vậy, bởi vì cái loại hiểu lầm này đúng là dở khóc dở cười, cũng biết nên tán thưởng trí tưởng tượng phong phú của Dương Lâm như thế nào nữa.

      " phải."

      Cứng ngắc phun ra hai chữ, sau đó Thẩm Quân chỉ vào gian phòng rồi : "Tâm Nhiên ở trong phòng."

      khí trong nhà rất kỳ quái, tay chân Dương Lâm cứng đờ về phía gian phòng được chỉ. biết có phải do ảo giác hay , ông ta cảm thấy ở phía sau có đôi mắt nhìn mình. Mãi cho tới khi vào phòng đóng cửa lại, ông ta cũng quay đầu lại đằng sau để kiểm chứng.

      Bước vào phòng, nhìn người ngồi giường sử dụng máy tính, vẻ mặt của Dương Lâm rất nhanh khôi phục lại bình thường.

      " Tiểu thư Tâm Nhiên."

      Lãnh Tâm Nhiên biết người vào phòng là Dương Lâm, nhưng ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chuyên tâm gõ bàn phím. cần xem xét toàn bộ tình hình của giới hắc đạo trong và ngoài nước, chỉ có đem tất cả nắm ở trong lòng bàn tay mới có thể lập ra kế hoạch hoàn mỹ nhất.

      Nghe thấy Dương Lâm gọi mình, Lãnh Tâm Nhiên chỉ lạnh nhạt "ừ" tiếng, sau đó lại xem tư liệu mà Triệu Nghị gửi đến. Tới khi xem hết tư liệu xong, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta: "Có chuyện gì?"

      Dương Lâm gọi điện thoại cho , là có việc quan trọng muốn báo cáo. lại thấy khá tò mò, việc gì có thể khiến cho Dương Lâm cảm thấy quan trọng đây. Trong khoảng thời gian này, liên lạc với Dung lão gia, lấy được chút tài liệu cơ bản về Dương Lâm.

      Trong đó có vài thông tin khiến rất kinh ngạc, người đàn ông luôn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhìn có vẻ cổ hủ trước mắt này lại là sát thủ. Hơn nữa còn là sát thủ chuyên tiếp cận sát với con mồi. Về phần làm thế nào để tiếp cận, Dung lão gia cũng , chỉ mơ hồ nhưng cũng có thể thấy được thực lực tổng thể của ông ta tệ.

      Người này ngờ lại là sát thủ?

      Quan sát Dương Lâm từ xuống dưới nhiều lần, Lãnh Tâm Nhiên mới thu hồi tầm mắt chờ Dương Lâm mở miệng.

      "Tiểu thư Tâm Nhiên, sao lại bị thương? Vết thương có nghiêm trọng ? Tôi hi vọng chăm sóc tốt cho bản thân, cần lấy an nguy của chính mình ra để mạo hiểm. Những chuyện nguy hiểm cứ giao cho chúng tôi làm là được.

      Dương Lâm mấy lời này là xuất phát từ tâm. Trong lòng ông ta, Lãnh Tâm Nhiên là người được Dung lão gia coi trọng, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với Thiếu chủ. Mặc kệ về sau và Thiếu chủ trở thành loại quan hệ gì, tóm lại tại chính là người lãnh đạo của ông ta.
      Là thuộc hạ, ông ta cần phải thi hành mệnh lệnh của . Còn về phần sau này, Dương Lâm tin rằng Dung lão gia cùng bàn bạc ổn thỏa rồi.

      Nếu như là bình thường, Lãnh Tâm Nhiên nhất định nổi giận, thích cảm giác bị người khác khống chế. Nhưng thấy mặt Dương Lâm che giấu được lo lắng, hơn nữa chuyện lần này đúng là do chủ quan, cho nên chỉ quay đầu sang chỗ khác : "Được, tôi biết rồi. Lần sau làm vậy nữa. , tìm tôi có chuyện gì?"

      Lúc này, Dương Lâm mới bắt đầu mang số chuyện bí xảy ra gần đây ra: "Đúng theo kế hoạch, Hắc Quỷ cùng Huyết Ưng xảy ra hàng loạt xung đột, mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt. Hai bang phái cũng trực tiếp đối đầu với nhau vài lần, thắng bại phân đều. Nhưng mấy ngày trước, tình thế đột nhiên lại có thay đổi. Huyết Ưng dường như biết lần này là có người bày kế nên tránh được phần lớn xung đột. Hơn nữa còn phái người tới Hắc Quỷ đàm phán; có vẻ như hai bang phái đạt được thỏa thuận gì đó. Bắt đầu từ hôm qua, Phi Long vẫn luôn đứng ngoài theo dõi lại bị thế lực nào đó công kích. Mặc dù tình huống giờ vẫn chưa điều tra được ràng, nhưng xem ra rất có thể là do phía Huyết Ưng cùng Hắc Quỷ làm. . . . . . , "

      Nghe Dương Lâm phân tích, mặt Lãnh Tâm Nhiên dần xuất lên vẻ trầm trọng, khí trong phòng trở nên nặng nề. Sau khi Dương Lâm xong, Lãnh Tâm Nhiên lại bắt đầu gõ bàn phím hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên :

      "Đường Kiến của Huyết Ưng từng tới tìm tôi, ta biết ông có liên quan tới tôi. Có lẽ nghĩ muốn thông qua tôi để tác động đến ông, nhưng bị tôi cự tuyệt. Dựa vào tính tình của Đường Kiến hẳn ta phải là kẻ dễ dàng từ bỏ ý đồ. Nhưng sau đó cũng thấy ta quay lại gặp tôi nữa, xem ra là bắt tay hợp tác với bang phái khác rồi."

      "Vậy. . . . . ."

      Dương Lâm cũng cau mày, tới cái ghế gần đó ngồi xuống. Hai người đều tự trầm tư suy nghĩ, trong phòng xuất loại yên tĩnh trầm mặc.

      "Chuyện này cần phải điều tra kỹ lưỡng. Trong thành viên của Huyết Ưng cũng có ít con cái của cán bộ cao cấp. Rất có thể Đường Kiến lợi dụng điểm này để tìm số trợ thủ." Sau khi trầm mặc hồi, Lãnh Tâm Nhiên nhìn về phía Dương Lâm .

      có cảm giác dường như mình quên mất chuyện gì đó.

      Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, việc lớn có, nhưng mấy việc nhặt cứ liên tiếp kéo đến. Tuy rằng bận đến nỗi tối tăm mặt mũi, nhưng mọi chuyện tới dồn dập như vậy cũng khó tránh khỏi bỏ sót vài tin tức quan trọng.

      Từ sau cái ngày Đường Kiến đến tìm Lãnh Tâm Nhiên, chủ động cho người điều tra thông tin của ta. trực tiếp phái người của mình mà là thuê thám tử tư làm. Nhưng lại giống những người thuê thám tử tư bình thường khác, tìm đến website bí mật. Những thám tử tư này, người nào cũng đều có bản lĩnh phi thường, họ phải là trinh sát, mà có thể dùng cái tên chính xác hơn, đó là đặc công.

      Trang web này vô cùng tư mật, gần như tất cả các nhân vật tiếng tăm lừng lẫy toàn thế giới đều biết đến nó. Nhưng người bình thường thể truy cập được, nó chỉ thiết lập chế độ hội viên mà còn cần phải có mật khẩu. Phải qua rất nhiều cửa kiểm soát mới vào được, vừa có tác dụng ngăn cản người ngoài lại vừa bảo vệ an toàn thông tin cho hội viên bên trong.

      Lãnh Tâm Nhiên có thể trở thành hội viên của trang web này cũng khá tình cờ, đó là Thiếu chủ Mafia kia đưa cho . có nguyên tắc có gì cần phải lo lắng, vật nào cũng có chỗ hữu dụng của nó.

      tại người có thể sử dụng quả thực rất ít, trước kia chủ yếu là Thẩm Quân, giờ có thêm Dương Lâm.
      Nhưng hai người vẫn còn quá ít ỏi. Muốn làm được việc dễ dàng gì. Tuy rằng rất nóng lòng, nhưng biết có số việc thể vội vàng hành động; mà muốn tìm được thuộc hạ có năng lực và đáng tin cậy còn khó hơn gấp bội.

      Đem tư liệu nhận được trước đó mở ra nhìn lại lần nữa, phần cũng thu thập được thông tin gì, hầu như đều là những chuyện vụn vặt. Nhưng nếu người được điều tra - Đường Kiến mà nhìn thấy phần tài liệu này tuyệt đối kinh ngạc tới mức nửa đêm cũng phải bật dậy từ trong cơn ác mộng.

      Có người có thể thu thập được thông tin tất cả các hoạt động của trong toàn bộ 24h chuyện này chứng tỏ. . . . . . nếu người đó muốn ra tay với ta tỷ lệ thành công là 100%.

      Chỉ đáng tiếc, mặc dù Huyết Ưng là bá chủ phương ở Yến Đại, nhưng trong thành phố Yên Kinh này cũng chỉ là bang phái nhoi, chứ đừng tới toàn Trung Quốc hay toàn thế giới. Thân là người lãnh đạo của Huyết Ưng, Đường Kiến còn chưa có tư cách biết được tồn tại của trang web thần bí kia.

      Trang web kia được gọi là "god¬fa¬ther", đối với rất nhiều kẻ tự cho là mình ở trong hắc đạo mà , tồn tại của nó cao tới mức bọn họ thể với tới.

      Những người có thể biết được hữu của trang web này mới đúng là những lão đại trong giới hắc đạo.

      Nhìn vào tên của trang web này cũng có thể thấy được tính chất cùng dã tâm của nó, godfather, đây mới là đích đến cuối cùng mà người trong hắc đạo mơ ước đạt được.

      Chẳng qua người biết sợ, những lời này đúng là rất có đạo lý. Cũng chính vì biết có thế lực thần bí này tồn tại, nên Đường Kiến mới có thể tự cho là bản thân mình vẫn an toàn mà sống cần lo nghĩ.

      Nhìn lướt qua từng thông tin được sắp xếp theo thứ tự thời gian, Lãnh Tâm Nhiên thể thừa nhận người sắp xếp phần tài liệu này tuyệt đối là thiên tài. chỉ cung cấp cụ thể từng địa điểm mà Đường Kiến qua; mà ngay cả thời gian tới đó, ở mất bao lâu,
      rời lúc nào cũng vô cùng chi tiết.

      Cũng nhờ vậy mà Lãnh Tâm Nhiên rất dễ dàng tìm được đầu mối mà mình muốn.

      "Ông cầm phần tài liệu này xem chút. Bên có mấy mốc thời gian, ông điều tra thân phận của mấy người mà Đường Kiến gặp trong các khoảng thời gian đó . Nên tiến hành luôn bây giờ hơn."

      Cầm tập tài liệu từ máy in ra đưa cho Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên vừa chỉ vào mấy chỗ đánh dấu bằng màu đỏ vừa .

      Dương Lâm cầm tập giấy dày ở tay, ông ta rất tò mò biết đây là tài liệu gì. Cho đến khi giở từng tờ ra xem, nhìn thấy bảng giờ giấc về hoạt động cả ngày 24h vẻ mặt ông ta lập tức cứng ngắc, tràn ngập kinh hãi thể tin nổi.

      Sau khi nhìn qua toàn bộ tài liệu, Dương Lâm vẫn có cách nào phục hồi lại tinh thần. Lúc trước ông ta cảm thấy Lãnh Tâm Nhiên là tiểu quái vật rồi. giờ thấy có thể lấy được tài liệu mà người bình thường tuyệt đối thể có được ông ta lại cảm thấy dường như có luồng khí lạnh từ dưới chân chui lên, theo mạch máu mà lan ra toàn thân.

      Rốt cuộc thân phận của là gì? Phía sau còn chứa những lá bài chưa lật nào nữa? có thể làm ra thêm bao nhiêu kỳ tích đây?

      Dường như là đoán ra được cảm xúc lúc này của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên cũng giữ im lặng, lên tiếng chuyện. lâu sau, mãi cho đến khi sắc mặt của Dương Lâm gần như bình ổn lại, mới lạnh nhạt : "Xem xong lập tức tiêu hủy ngay tại chỗ này."

      Nghe thấy lời , Dương Lâm cũng cảm thấy bất ngờ. Đây cũng có thể coi là quy tắc thông thường. Nhìn vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt, có cảm xúc gì, Dương Lâm cũng có chút hoài nghi, có phải mình quá kinh hãi trước tiểu quái vật này hay ? Từ trong cảm xúc bất ổn, ông ta cũng dần dần bình tĩnh lại.

      Ngồi ở ghế, Dương Lâm bắt đầu nghiêm túc xem phần tài liệu kia. Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, nhưng còn khí nặng nề như trước nữa. Mỗi người đều tự làm chuyện của mình. Cho tới khi Thẩm Quân gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng Dương Lâm ngồi ghế, ôm đống giấy vùi đầu vào đọc chuyên chú; phải hết sức kìm nén mới bật cười ra tiếng. phải Thẩm Quân đủ bình tĩnh, mà bộ dạng lúc này của Dương Lâm thực là rất buồn cười.

      Giống như trong "Death Note", bạn có thể tưởng tượng ra người đàn ông trưởng thành cũng đưa hai chân lên ngồi xổm ở ghế sao? Đặc biệt là người đàn ông kia còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chính thống nữa, nên cái tư thế này càng trở nên kỳ dị hơn. Chẳng qua giờ Dương Lâm thực rất bận bịu nên cũng còn thời gian để ý tới tư thế ngồi của mình.

      Tuy chỉ có thông tin của mấy ngày, nhưng nội dung trong tài liệu quả thực là quá nhiều, tập giấy dày ơi là dày, còn phải tìm ở trong đó thông tin hữu ích nữa. Điều này tuyệt đối là khảo nghiệm hiệu quả về thực lực cùng tính nhẫn nại của người.

      "Tâm Nhiên, tới giờ ăn cơm rồi."

      Thẩm Quân nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ, với Lãnh Tâm Nhiên thần tốc gõ bàn phím.

      "Ừm." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, sau đó xuống giường xỏ giày chuẩn bị ra ngoài.

      Thẩm Quân nhìn Dương Lâm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn có phản ứng chần chừ lúc rồi lên tiếng hỏi: "Dương tiên sinh?"

      Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông ta tới nhà làm khách, nếu như. . . . . .

      " sao đâu, khi nào đói bụng ông ta tự ra thôi." Lãnh Tâm Nhiên ngược lại quá quan tâm đến vấn đề này.

      "Chị ơi."

      "Chị ơi."

      Lãnh Tâm Nhiên vừa ra khỏi cửa, hai đứa trẻ liền vui vẻ chạy qua. Cũng may tuổi của Nguyễn Tường tương đối lớn nên cũng khá hiểu chuyện, mặc dù nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên rất vui mừng nhưng cũng chỉ nở nụ cười rạng rỡ.
      Còn Nguyễn Bạch giống vậy, cậu bé luôn dùng hành động để bày tỏ nhiệt tình của mình, trực tiếp nhào vào ôm lấy . Chỉ tiếc là vóc người quá bé nên chỉ có thể ôm được bắp chân của Lãnh Tâm Nhiên mà thôi. Gò má phúng phính hồng hào, đứa này quả thực rất dễ thương.

      "Chị ơi, có nhiều đồ ăn ngon nha."

      Nguyễn Bạch chu cái miệng nhắn lên nũng nịu .

      ________________
      Tư thế ngồi xổm trong Death Note
      lyly thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 161



      Đợi đến khi Dương Lâm xem xong những tư liệu kia, thời điểm bụng đói kêu vang phải bò ra từ trong phòng, lại nhìn thấy cảnh tượng " nhà bốn người" hài hòa ở chung.

      Bốn người, nam nữ, còn có hai tiểu bánh bao khả ái, bốn người ngồi sofa cùng xem TV. Cảnh tượng này, thấy thế nào cũng cảm thấy ấm áp hài hòa.

      Dương Lâm cẩn thận nuốt xuống lời sắp thốt ra, rón rén tới.

      Nhưng động tác của ông dù có cẩn thận hơn nữa vẫn thể gạt được giác quan nhạy bén của Lãnh Tâm Nhiên.

      " bàn ăn còn có thức ăn, vẫn còn nóng, nhanh ăn cơm ."

      thể tốc độ xử lý công việc của Dương Lâm tuyệt đối là hạng nhất, chỉ cần thời gian ngày ngắn ngủn, điện thoại cho Lãnh Tâm Nhiên cũng như tra được mấu chốt của tình.

      "Katou Quang?"

      Nghe đến cái tên điển hình của nước N, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhíu mày. biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái, nhưng trong thời điểm này lại nghĩ ra.

      Lắc đầu quyết định tiếp tục để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này nữa, nếu tìm được người hiềm nghi, vậy chuyện tình kế tiếp tất nhiên dễ dàng hơn nhiều.

      Nhưng Lãnh Tâm Nhiên cùng Dương Lâm tuyệt đối ngờ, bọn họ hao tốn rất nhiều công sức nguyên nhân dị tượng gần đây của Huyết Ưng, rất nhanh cũng cảm thấy uổng phí thời gian, bởi vì...

      "Nữ vương, gần đây cậu rất bận à, khó có được thời gian rãnh rỗi lên lớp tụ học."

      Triệu Nghị nằm ở bàn, nhìn Lãnh Tâm Nhiên đối diện, giọng .

      Bây giờ bọn họ ở trong phòng tự học ở tầng ba trường Yến Đại, mấy người ngồi vây quanh bàn gỗ dài. Mỗi người đều nghiêm túc làm chuyện của mình, bất quá dù đọc sách, nhưng đọc vào.

      Triệu Nghị thông thạo máy vi tính, đối với mấy thứ lý thuyết gì đó, cậu chỉ cần xem qua là được, giờ chỉ cần nâng cao thao tác thực tế, càng thành vấn đề. Kết quả, mấy người trong này, trừ Lãnh Tâm Nhiên, đối với cuộc thi cuối kỳ sắp tới, trái lại cậu là người ứng phó thoải mái nhất.

      Mấy người bọn họ bình thường được vui chơi tốt hơn, lúc rãnh rỗi hẹn nhau lên lớp tự học. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên, đến bây giờ vẫn lần đầu tiên gia nhập đội ngũ này. phải muốn, nhưng gần đây quá bận rộn, hơn nữa liên quan đến chuyện dưỡng thương, cho nên căn bản thời gian xuất ở trường học cũng rất ít ỏi, chứ đừng gì đến chuyện lên lớp tự học.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng chuyện bị thương với mấy người, ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng biết. chỉ vì muốn bọn họ lo lắng, huống chi chuyện này lại liên quan đến chuyện tranh đấu hắc đạo, hơn nữa mấy đứa trẻ này cũng gánh vác rất tốt. Mặc kệ sau này bọn họ quyết định chọn con đường nào, ít nhất, tại cứ để bọn họ có thể an tâm bình yên mà sống.

      "Ừ."
      Nghe được lời của Triệu Nghị, tất cả mọi người theo bản năng ngừng chuyện làm, nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên mặc áo khoác nỉ đen bên ngoài .

      Buông cây bút tay, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng điều chỉnh tư thế ngồi xuống. Vết thương người chỉ mới vừa khép lại, nhưng muốn chân chính khôi phục còn cần thời gian rất dài. Nếu như phải bởi vì quá nhàm chán muốn buông lỏng chút, chỉ sợ tại còn bị Thẩm Quân ‘giam’ ở trong nhà.

      Thời gian trôi qua thực vui vẻ, trong nháy mắt qua học kỳ.

      tại chỉ cần chờ cuộc thi cuối kỳ kéo dài hai tuần lễ kết thúc, học kỳ này chính thức khép lại.

      Chuyện học hành trường, Lãnh Tâm Nhiên chút cũng lo lắng, có áp lực chút nào. đến năng lực của kiếp trước , kiếp này cũng có trí nhớ siêu phàm, so với trí nhớ kiếp trước còn muốn lợi hại hơn. căn bản tất cả mọi thứ, chỉ cần nhìn qua, có thể tiếp nhận sót chữ.

      biết trước kia tiểu Lãnh Tâm Nhiên có phải cũng có trí nhớ kinh người như vậy hay , nhưng, rất dễ nhận thấy, thiên phú như thế mang đến cho rất lớn lợi ích.

      "Tâm Nhiên, sau này cậu có tính toán gì? Cậu phải trở về thành phố C sao?"

      Lôi Vũ tò mò hỏi .

      Coi như trong mấy người này, quan hệ của cậu với Lãnh Tâm Nhiên tương đối đặc biệt. So sánh về thời gian quen biết, cậu biết Lãnh Tâm Nhiên trễ nhất, nếu phải thành lập xã đoàn King đoán chừng bây giờ bọn cậu còn là người xa lạ. Nhưng tại, vì liên quan đến chuyện Lãnh Tâm Nhiên bái sư, bọn họ thành sư huynh muội, cậu, trở thành sư huynh Lãnh Tâm Nhiên.

      Tầng quan hệ này, khiến cậu thành công sáp nhập vào đội ngũ Lãnh Tâm Nhiên. Dĩ nhiên, có thể dung nhập vào đội ngũ này chủ yếu vẫn là nhờ chính bản thân cậu, nếu như cậu có tính tình chất phác trung hậu, dù cậu là ruột của Lãnh Tâm Nhiên, muốn bọn Triệu Nghị Lăng Vũ mấy người kiêu ngạo tiếp nhận cậu cũng là Nan Vu Thượng Thanh Thiên (khó như lên trời = khó càng thêm khó).

      " trở về."

      Đối với thành phố C, Lãnh Tâm Nhiên cũng có quá nhiều tình cảm. phải máu lạnh, nhưng căn bản ở ở Yên kinh, hơn nữa người kia cũng mất bóng dáng, cho tới bây giờ vẫn có bất cứ tin tức gì, cho nên. . . Có trở về hay , có gì khác nhau.

      "Nhưng về chuyến, đại khái nghỉ ngơi 2-3 ngày."

      Dung Thiếu Tuyệt bây giờ ở nước Mỹ, tạm định kế hoạch là trong vòng ba năm cũng trở lại. Dung lão gia chỉ có người thân là cậu ấy, cậu ấy giúp nhiều như vậy, trở về thăm cũng là việc nên làm. Huống chi, còn có rất nhiều chuyện cần thỉnh giáo.

      Triệu Nghị há hốc mồm muốn điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên, lại nuốt xuống những lời định . sớm phát , mặc dù nữ vương đối với họ vẫn như trước, nhưng cự ly giữa bọn họ cũng càng ngày càng xa. phải là bởi vì quan hệ chưa đủ tốt, mà là... Bọn họ với những chuyện làm biết gì cả, chứ đừng đến hiểu .

      Phát này khiến Triệu Nghị cảm thấy như đưa đám, nhưng đối với con đường lựa chọn của Lãnh Tâm Nhiên cũng thể gì. Trước đây lâu quyết định rồi, mặc kệ nữ vương gì, cũng tuyệt đối phục tùng . Chỉ là. . . Loại cảm giác buồn bã cộng thêm mất mác là chuyện gì? ràng, trước kia còn là học sinh dốt, chỉ có thể học tại ban F, bây giờ cũng thi đậu đại học đứng đầu cả nước, chuyện này sao sánh với chuyện trước kia tuyệt đối thua kém đầm rồng hang hổ, chuyện này đối với rất nhiều người mà đều chuyện vô cùng bình thường.

      Nhưng là. . .

      Vò vò đầu, Triệu Nghị biết nên thế nào miêu tả cái cảm giác buồn bã chán chường trong lòng.

      Theo bản năng nhìn Lăng Vũ nhăn nhó mặt mày đọc đống sách chuyên ngành, cậu tin tưởng, người này, cũng có cảm giác giống cậu.

      Hai người bọn họ, đều bị biểu đầy sức quyến rũ của Lãnh Tâm Nhiên hấp dẫn, cũng rất cố gắng đến gần , nhưng tại, lại phát cho dù cố gắng thế nào, khoảng cách chỉ càng ngày càng nên xa hơn. Loại càm giác cho dù cố gắng như thế nào cũng đuổi kịp, rất đáng ghét.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng phát tâm tình biến hóa của mấy người, bởi vì lực chú ý của đột nhiên bị bóng dáng cách đó xa hấp dẫn.

      Triệu Nghị cũng theo ánh mắt của nhìn sang, lần đầu tiên cậu thấy Lãnh Tâm Nhiên dùng ánh mắt chuyên chú này quan sát người. Đến khi nhận ra người đó là ai nhịn được nhíu mày: "Lại là ta!"

      Nhạy bén nghe được câu của Triệu Nghị, rất dễ nhận thấy là cậu biết, Lãnh Tâm Nhiên hơi híp mắt lại: "Là ai?"

      Người bọn họ chú ý là chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng hưu nhàn, phải nam sinh, bởi vì người ta có thành thục vượt qua độ tuổi sinh viên. Đứng trong đám người liền trở nên chói mắt dễ thấy. Diện mạo ta tính là nổi trội, ít nhất với đám người Lãnh Tâm Nhiên so sánh tuyệt đối bình thường.

      Mấy người Lãnh Tâm Nhiên, tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa khí thế phi phàm, sớm trở thành tiêu điểm của vô số người trong thư viện. Bởi vì bọn họ thường xuyên tới thư viện, ngay cả thư viện phòng tự học lầu ba đều trở thành phong thủy bảo địa, vô số nam sinh nữ sinh tranh đoạt. Ngoài học tập, còn có thể nhìn tuấn nam mỹ nữ, đối với bất kỳ người nào mà , đều là hưởng thụ tuyệt đỉnh.

      "Katou Quang, đại biểu của hội giao lưu với nước N, nhưng ta hình như xin ở lại chỗ này học tập, những đại biểu khác cũng rời chỉ riêng ta còn ở lại chỗ này."

      Lăng Vũ cũng nhìn sang, xem ra cũng quá bất mãn với ta.

      "Katou Quang?"

      Nghe được cái tên quen thuộc, cặp mắt đen thâm thúy Lãnh Tâm Nhiên thay đổi. trách được lúc trước cảm thấy kỳ quái, ra là ta!

      Lần đó ở sân tennis, hình như gặp qua lần!

      Trợ thủ Đường Kiến tìm kiếm lại là ta?

      Sau khi biết thân phận của Katou Quang, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên trong nháy mắt nặng nề. Vốn cảm thấy Đường Kiến quá đáng tin, bây giờ nhìn lại, đơn giản là đáng tin như vậy. Thế lực của quốc gia khác vốn tồn tại rất nhạy cảm, tại, Đường Kiến lại dám gạt chuyện quốc gia sang bên để liên hiệp?

      Hoa Hạ nước N lúc thù hận rối rắm, mỗi con dân Trung Hoa đều vô cùng ràng, thậm chí trong lòng lưu lại lạc ấn sâu. Nhưng tại, Đường Kiến này, lại vì tư dục của bản thân mà giao dịch cùng người nước N?

      Tức giận lấn áp tất cả các cảm giác khác, Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn căm hận người nước N, dù là những người nước N vô tội, cũng biết được giận chó đánh mèo nhưng thích là tuyệt đối thể... tại, thậm chí có người đứng trước mặt cùng người nước N giao dịch?

      Người bình thường thể giải thích nguyên nhân loại tức giận này, những người khác biết Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ gì, nhưng là bén nhạy nhận thấy được luôn luôn mặt vẻ gì tại tâm tình vô cùng được, từ này đầy lo lắng sắc mặt của cũng có thể thấy được.

      Mọi người ở đây suy đoán ý đinh của Lãnh Tâm Nhiên người bị chăm chú nhìn nhưng lại thẳng tắp tiến vào trong này. khuôn mặt vốn tuấn tú, khi gặp Lãnh Tâm Nhiên, lại lên nụ cười xán lạn?

      Vừa nhìn thấy nụ cười đó, Triệu Nghị cùng Lăng Vũ liếc mắt nhìn nhau : " Ghê tởm! "

      "Xin hỏi là Lãnh Tâm Nhiên tiểu thư sao?"

      Katou Quang nhìn mấy người kia, bỏ qua mấy người Triệu Nghị cùng Lăng Vũ tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, hướng về khuôn mặt tinh xảo nhắn của Lãnh Tâm Nhiên dùng tiếng N hỏi.

      ta sớm điều tra, trước mặt này tiếng N vô cùng lưu loát. Mặc dù ta biết tiếng Hoa, nhưng cũng thích, cho nên thời điểm gặp gỡ Lãnh Tâm Nhiên ý thức lựa chọn tiếng N. Dù sao, mọi người ở chỗ này căn bản cũng đều nhân nhượng ngôn ngữ ta sử dụng.

      Nhưng ta ngờ, Lãnh Tâm Nhiên, vượt ngoài dự đoán của ta, rất rất nhiều!
      lyly thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 162:


      giờ Triệu Nghị hối hận chết được, nhìn tên tiểu quỷ tử đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên mà lửa giận ngập tràn biết tìm người nào để phát tiết.

      Đáng chết, sao cậu lại phản ứng chậm như vậy? Cậu phải sớm đoán ra được lúc tên tiểu quỷ tửđi tới bên này chắc chắn ta có ý đồ xấuxa gì đó mới đúng, đáng lẽ nên nhanh chóng đứng ở trước nữ vương để ngăn cản rồi.

      Bởi vì sai lầm nhất thời này mà bây giờ TriệuNghị cũng chỉ có thể tức tối nhìn nữ vương phảichịu uất ức cùng tên tiểu quỷ tử hô hấp cùng bầu khí; lại còn phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm kia nữa.

      Triệu Nghị dẩu môi, hận thể cầm cái gì đó đập đập vào đầu mình cho tỉnh lại.

      Nhưng cậu phản ứng chậm cũng có nghĩalà những người khác cũng thế.

      Ít nhất, mặc dù chỉ đứng cạnh Lãnh Tâm Nhiên nhưng Lôi Vũ lại giống như cây đại thụ ngăn ở giữa hai người. Tư thế này nhìn rất giống như trái dưa to trong game Plans vs Zombie, ai tới đè người đó, chútdo dự!

      Gia Đằng Quang cũng để người đàn ôngto con này vào trong mắt. Mặc dù có thể cảm thấy người cậu ta có loại linh khí giống người bình thường, nhưng lại quá yếu ớt, căn bản cần thiết phải đề phòng. Trongnhững người có mặt tại đây, chỉ cóLãnh Tâm Nhiên mới là mục tiêu đích thực củaanh ta.

      Phụ nữ nước N hầu hết đều dịu hiền nhu thuận, coi chồng là trời. Từ đến lớn, tất cả phụ nữ bên cạnh ta đều ngoan ngoãn phục tùng, dịu dàng như nước; cho tới bây giờ ta chưa từng thấy người con nào cả người toát ra lạnh lẽo như Lãnh Tâm Nhiên.

      Trước khi tới Trung Quốc, ta được Thượng Dã Tiểu Thứ Lang qua về nữ sinhnày. Nhưng lúc ấy ta căn bản quá đểtâm. Tuy rằng có chú ý đôi chút nhưng hoàn toàn coi trọng. Huống hồ sau khi tới YếnĐại, ta nhận được tin tức nữ sinh gọi làLãnh Tâm Nhiên kia có ở trong trường.Vì vậy mà ta ở Yến Đại gần tháng, lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên chính là khi ở sân tennis.

      Lúc trước chỉ nhìn thấy qua hình, nhưng khithấy được người ta mới phát racô nữ sinh này còn mê người hơn nhiều so với mấy tấm ảnh kia. chỉ có làn da mềm mại trắng nõn vô cùng mịn màng mà còn có diện mạo hết sức tinh xảo tỳ vết. Hơn nữa vócngười cực kỳ hấp dẫn rất phù hợp với khí chấtcùng khí thế của .

      Cái loại khí chất vương giả ai bì nổi,phong cách trong trẻo lại lạnh lùng, ánh mắt lạnhlẽo, vẻ mặt chút cảm xúc, khiếncho người ta vừa nhìn lập tức sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu. Rất tò mò muốn nhìn thấyvẻ mặt biến hóa thay đổi của , khi làmnũng hay khi rơi lệ có bộ dạng mị hoặcphong tình tới nhường nào!

      Bởi vì có gia thế lớn mạnh, hơn nữa quốc gia của ta đối với phương diện này cũng tươngđối cởi mở, cho nên từ khi mới mười mấy tuổi Gia Đằng Quang có người phụ nữ của riêngmình. Đến bây giờ, mặc dù tuổi còn trẻ nhưnganh ta trở thành cao thủ phong lưu, giàukinh nghiệm rồi.

      Khi vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên sântennis hôm đó, cảm giác đầu tiên của ta chính là áp đảo dưới thân mà hung hăng giày xéo.

      Trong mắt Lãnh Tâm Nhiên thoáng qua sát khíkhông hề che giấu. Ánh mắt của tên đàn ôngnày, quá ghê tởm! Tốt nhất ta nên bớt phóng túng chút, nếu cũngđừng trách có quản nơi này là thư viện hay mà ra tay đánh cho ta thành chó mù đường!

      Chỉ có điều, thấy ta dùng ngôn ngữ nước N để chuyện với mình, còn vẻ tự tin đến chói mắt của ta, Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếchkhóe miệng, cúi đầu tiếp tục lật xem quyển sáchtrên tay.

      Tốc độ đọc sách của rất nhanh, là đọckhông bằng chính xác hơn là lật sách, còn lật ngừng. quyển sách chỉ mất hơn 10 phút là xem xong. Tốc độ này khiến GiaĐằng Quang nhịn được mà thoáng lộ ra chút kinh ngạc.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên để ý tới mình, GiaĐằng Quang cũng hề tức giận. ta quyết định chờ đến khi nắm được trong lòng bàn tay từ từ trừng phạt tốt, để cho biết cái gì gọi là quy củ. tại có thể bỏ qua. . . . . . .

      Ở trong lòng thầm tính toán xong, Gia Đằng Quang rất tự nhiên tới trước cái ghế trống ngồi xuống, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của LãnhTâm Nhiên rồi : "Tiểu thư Tâm Nhiên, em là người con Phương Đông cổ điển xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. biết tôi có vinhhạnh được mời em ăn bữa cơm hay ?"

      "Phốc!"

      "Phốc!"

      "Phốc!"

      "Phốc!"

      Mấy người Triệu Nghị hết sức ăn ý mà phụt cười cùng lúc. Lôi Vũ hắc hắc khúc khích mấytiếng, sau đó cũng cực kỳ phối hợp mà hướng về phía người nào đó "Phốc!" tiếng!

      Nhưng thề, thực cố ý. Chỉ là . . . . . mắt nhìn về phía trước, nhưng nhìn cụ thể người nào nha. Aiz, có thân hình cao lớn nó khổ thế này đây ~

      Cả mặt bị phun đầy nước miếng, Gia ĐằngQuang vừa rồi còn phong độ ngời ngời cũng nhịn nổi mà thay đổi sắc mặt. Nhìn vẻmặt thà vô tội của người đàn ông to con kia, ta cắn răng nghiến lợi : "! @%&*(¥#! #¥. . . . . ."

      ta tức giận tràng, nhưng lại quênmất, hình như ở đây chỉ có mỗi Lãnh Tâm Nhiênlà hiểu ngôn ngữ của nước N.Mà tại LãnhTâm Nhiên căn bản thèm để ý đến ta; cho nên, ta có mắng cái gì cũng chỉ như đấm vào bọt biển mà thôi, chả có tác dụnglại lãng phí thời gian!

      Nhưng Gia Đằng Quang cũng phải chỉ đơn độc mình. Những người giống như mấyngười Lãnh Tâm Nhiên chán ghét nước N mà có dũng khí trực tiếp đối nghịch với bọn họ vẫn còntương đối ít. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó,có người căm hận nước N cũng thiếunhững kẻ muốn nịnh bợ lấy lòng.

      Vì vậy mà khi hành động của bên này ầm ĩ trởthành tiêu điểm dưới cái nhìn chăm chú của mọingười có người bất bình thay tên tiểu quỷtử nước N kia rồi.

      "Này, các các cậu đừng có mà hành động quáđáng."

      giọng nữ ngang ngược vang lên. Từ hướngtiếng truyền đến, nữ sinh mặc áo khoáclông đỏ rực bước qua bên này, theo phíasau còn có vài nữ sinh nữa, giống như đám nhahoàn lẽo đẽo theo chủ tử vậy.

      Thấy nữ sinh kia, Lăng Vũ cùng Triệu Nghị liếc nhau cái, sau đó chớp chớp mắt. Ha ha ha,người quen rồi!

      Nữ sinh kia, chính là người lúc trước tìm LãnhTâm Nhiên gây phiền toái. Nữ sinh chuyên khoe của của Hệ vũ đạo - Phượng Lệ.

      Phượng Lệ tới, đầu tiên là dùng ngôn ngữnước N chào hỏi Gia Đằng Quang mấy câu, sauđó mới bày ra bộ dạng chính nghĩa căm tức nhìnmấy người Lãnh Tâm Nhiên:

      "Mấy người là quá đáng. Bạn học Gia Đằnglà đại biểu của nước N, là bạn bè quốc tế. Saocác người có thể đối xử với bạn bè quốc tế nhưvậy chứ? Chẳng lẽ những gì được dạy dỗ ở trường học các người quên hết rồi sao? Nước N có quan hệ hữu nghị với Trung Quốc chúngta, các người làm như vậy có khác nào bôinhọ thanh danh trường học cũng như danh tiếng quốc gia đâu!"

      Phượng Lệ cũng khá nhanh mồm nhanh miệng, vừa há mồm ra là hoàn toàn có ý địnhdừng lại. Hơn nữa giọng còn rất lớn, căn bản thèm để ý giờ ở trong thư viện,cứ thế lớn tiếng kêu gào ầm ĩ. Nếu như là mộtsinh viên bình thường mà đối mặt với tình huốnglúc này chắc chắn bị dọa cho sợ hãi.Nhưng đáng tiếc, mấy người Lãnh Tâm Nhiêncũng đâu phải dạng hiền lành gì, thậm chí ngaycả chút gọi là hiền lành cũng có.

      Nếu muốn so tài ăn , có rất ít người có thể vượt qua được bọn họ!

      "Các người còn mau xin lỗi bạn học Gia Đằng? Mà đặc biệt là cậu, đúng là loại đầu ócngu si tứ chi phát triển, hành động thô bỉ vô lễ.Quê mùa mãi cũng chỉ là quê mùa mà thôi,dù có giả bộ thế nào cũng thể che giấu được bản chất thổ phỉ lưu manh của mình đâu!"

      Phượng Lệ quét qua Lôi Vũ cái, khinh thường giễu cợt .

      Vẻ mặt Lôi Vũ tối đen thoáng qua tức giận, nhưng vẫn chịu đựng bùng phát. thực tế, cho dù Phượng Lệ kích động cái gì,mấy người Lãnh Tâm Nhiên cũng cóngười nào phản ứng lại. Vốn dĩ cũng có chút tức giận, nhưng thấy Lãnh Tâm Nhiên vẫn tiếp tụcgiữ vững tốc độ lật sách tay mà có hành động nào khác, cũng bình ổn lại.

      Dù sao, có Lãnh Tâm Nhiên ở đây, hoàn toànkhông cần gì phải lo lắng.

      Chỉ là. . . . . .

      Gần đây Lãnh Tâm Nhiên thực rất bề bộn. Trước khi học kỳ này kết thúc, làm trận ratrò để tổng kết học kỳ cũng tồi. Quả rất đáng để mong đợi!

      Triệu Nghị cùng Lăng Vũ thầm cười trộm ở trong lòng.

      Trong nhóm, hai người bọn họ cùng đến từthành phố C. Triệu Nghị là người của lớp F, bảnchất vốn là ngựa hoang mất cương, căn bản thể trói buộc. Lăng Vũ trong quá trìnhqua lại với Triệu Nghị cũng đại khái biết được những chuyện lúc trước của Lãnh Tâm Nhiên, cho nên, cậu tuyệt đối tin tưởng sư phụ mình thể im hơi lặng tiếng như vậy. Kịch hay,vẫn còn ở phía sau cơ!

      Vốn dĩ Lôi Vũ còn đứng, tại cũng ngồi xuống cùng mọi người. Cầm quyển sáchtrên mặt bàn lên xem, thậm chí còn quay sangĐông Phương Hiểu Diệc bên cạnh nhờ giải đáp những vấn đề mà trước kia hiểu lắm.

      Mấy người Lãnh Tâm Nhiên đều bộ dạngkhông coi ai ra gì, hoàn toàn đem PhượngLệ để vào trong mắt!

      Khi vừa mới bắt đầu, Phượng Lệ còn mắng hăngsay, mang tất cả phẫn nộ phát tiết hết ra ngoài,cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng lúc sau, phát đối phương đều tập trung làmchuyện của mình, căn bản ai chú ý tới côta sắc mặt lập tức biến đổi, vặn vẹo rất khó coi.

      Khi mắng chửi người, lo người ta chửi lại,mà sợ nhất chính là giống như bây giờ, đối phương hoàn toàn chút phản ứng.Tình huống này, có vẻ như ta trông càng giống người đàn bà chanh chua cố tình gây , chửi đổng ầm ĩ, thực chút hình tượng nào!

      Càng về sau, ta còn loáng thoáng nghe đượccả những tiếng cười nhạo hả hê truyền đến từphía sau nữa.

      Phượng Lệ thực nổi điên. Vốn dĩ ta cũng đến để đọc sách, những nghe lầu ba có trai đẹp để ngắm, mà lại còn là Lăng Vũ – người mà ta vẫn luôn nhớ tới. Chuyện nhìn thấy GiaĐằng Quang chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.Tuy rằng Lăng Vũ rất tốt, những đẹp traimà gia thế cũng rất được; nhưng có tốt đến thế nào cũng thể so được với Gia Đằng Quang nha. Nếu cóthể thiết lập mối quan hệ với Gia Đằng Quang ta rất thuận lợi mà tớinước N rồi. Chỉ so sánh sơ qua chút, ta trực tiếp nghiêng về phía Gia Đằng Quang. thực tế, ta vẫn có tâm lý sính ngoại, cảm thấy bất cứ cái gì là đồ ngoại mới là đồ tốt, chỉ làbình thường thể ràng điều này ra thôi.

      "Các người mau xin lỗi với bạn học GiaĐằng . Chẳng lẽ chỉ vì mấy người mà làm hạitất cả chúng ta gánh vác tiếng xấu với bạn bè quốc tế hay sao? Đúng là con sâu làm rầu nồicanh mà!"

      Tính tình Phượng Lệ vốn mạnh mẽ, nếu đãkhông làm thôi, chứ khi làm dứtkhoát phải ầm ĩ trận mới được.

      Gia Đằng Quang đứng ở bên, vẻ mặt tuấn túmang theo nụ cười ôn hòa cùng chút hoang mang, cứ như giờ ta chả hiểu có chuyện gì xảy ra.

      Lầu ba thư viện xuất màn ầm ĩ đến đặc sắc.

      Sáu người vây quanh bàn học, cả sáu người này đều chuyên tâm đọc sách. Mà bên cạnh có nữ sinh mặc áo khoác lông màu đỏ rực, haitay chống nạnh vênh váo hả hê liên tục. Mấynữ sinh theo đằng sau cũng cùng bộ dạngcằm vểnh lên trời. Còn phía bên kia lại là mộtnam sinh mặc áotrắng nhàn nhã, tay đúttrong túi quần, khẽ nghiêng đầu, duy trì vẻ mặt cười như cười, cũng khác conhồ ly giảo hoạt là mấy.
      lyly thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Trùng sinh - Hắc bang] Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn - Dực
      CHƯƠNG 163

      khi vượt qua chướng ngại tâm lý, Phượng Lệ liền càng thêm chút kiêng kỵ.

      "Mấy cậu định làm gì đây?"

      Katou Quang chớp mắt nhìn chằm chằm biểu tình thay đổi của Lãnh Tâm Nhiên, rất tò mò dưới tình huống như vậy có phản ứng gì. Chẳng lẽ, nhẫn nại sao?

      "Này, mấy người cậu bị câm à? Còn mau xin lỗi với Katou đồng học? Đúng là có giáo dục, cả đám người đều được nuôi dạy tử tế. Đúng là vật hợp theo loài người chia theo nhóm, theo người biết xấu hổ, khiến cả đám người cũng chẳng còn mặt mũi."

      Phượng Lệ cũng lo lắng Katou Quang thấy mặt thô lỗ của . sớm quan sát rất kỹ, căn bản ta biết tiếng Hoa, bình thường chuyện đều dùng tiếng N, hơn nữa còn mang theo phiên dịch. Cho nên, mặc kệ cỡ nào khó nghe cỡ nào thô bỉ cũng sao cả. thể , lâu nay cũng thiếu người tự cho mình là đúng, cho nên, thông minh quá bị thông minh hại là kết cục tốt nhất của họ.

      Katou Quang khẽ híp mắt, bởi vì ta phát , Lãnh Tâm Nhiên lúc trước vốn có bất kỳ phản ứng nào tại khép lại cuốn sách vẫn cầm tay, sau đó từ từ đứng lên. thể , vóc dáng Lãnh Tâm Nhiên bây giờ mặc dù tính là đặc biệt cao, nhưng khi đứng lên, giống như tạo thành thế giới chỉ thuộc về , khiến mọi người nhịn được mà ngước mắt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng lên, trong lòng Phượng Lệ khiếp đảm. biết vì sao, đối với tuổi hơn mình này, niên cấp cũng thấp hơn mình, luôn có tâm lý sợ hãi. Có lẽ, đại khái là bởi vì mấy lần giao chiến trước đây lưu lại ấn tượng quá khắc sâu!

      "Đói bụng, ăn cơm thôi."

      Nửa ngày sau, lúc mọi người mong đợi, cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng chậm rãi lên tiếng. Nhưng lời , lại khiến mấy người ngồi đó cũng thành hình chữ "O", sau đó cằm cũng theo rơi xuống đầy đất!

      Nhịn cười, mấy người Triệu Nghị cũng theo, thu thập sách bàn, mang theo mấy thứ đồ quan trọng, những thứ khác tiếp tục để bàn. Sau đó mấy người theo thứ tự, cứ như vậy ra ngoài.

      "Đứng lại!"

      Khi Lãnh Tâm Nhiên qua bên người Phượng Lệ, Phượng Lệ nóng lên, đến khi phản ứng lại thấy tay mình khoác lên người Lãnh Tâm Nhiên.

      Sau đó, giây kế tiếp, cũng chỉ cảm thấy cả người mình bay lên trời, tiếp theo, chính là bụng bị người ta hung hăng đạp cước, cả người bay ra xa. Nếu như mới vừa rồi những người xem náo nhiệt chỉ là kinh ngạc, tại chỉ sợ là kinh hãi. Trời, trời, trời!

      Hình ảnh Phượng Lệ bay trung để lại ấn ký vĩnh hằng với bọn họ, trời ạ, bọn họ xem phim võ hiệp sao?

      nữ sinh này, là quá. . . . . . quá. . . . . . Quá kinh khủng quá mê người rồi !

      Còn có ít nam sinh lộ ra biểu tình: Quá trâu bò !

      ra, đây mới chính là cảnh giới họ theo đuổi! là quá mê người, có thể nhìn thấy cú đá cực phẩm như vậy, bọn họ chết cũng tiếc!

      Khóe miệng Triệu Nghị co giật nhìn vô vàn ánh mắt long lanh như nước si mê nhìn nữ vương của đám người bên kia, đặc biệt còn có biểu tình đầy hâm mộ của mấy nam sinh kia, trong lòng thất kinh, quá đáng sợ quá đáng sợ, nam sinh bây giờ, quá đáng sợ!

      Dạo này, biến thái là càng ngày càng nhiều.

      Có rất ít người thấy động tác của Lãnh Tâm Nhiên. Chỉ nhớ Phượng Lệ đưa tay khoác lên bả vai Lãnh Tâm Nhiên, sau đó giây kế tiếp, ta liền bay lên trời. Mấy người có thị lực kinh người giống như, giống như, mơ hồ nhìn thấy, nữ sinh gọi Lãnh Tâm Nhiên trở tay bóp chặt lấy bàn tay Phượng Lệ, sau đó trực tiếp cước đạp lên.

      Katou Quang thu hồi vẻ mặt cười như cười, nhìn nữ sinh này, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên, lòng hiếu kỳ cũng càng lúc càng lớn.

      này, ta, thực nắm bắt được!

      Mặc dù nguyện ý thừa nhận, nhưng thể , ta biết suy nghĩ gì, cũng nhìn thấu rốt cuộc là người như thế nào!

      Phượng Lệ ngã xuống đất, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau đớn đến gào thét. người khắp nơi đều truyền đến từng trận đau nhói, loại cảm giác đau đớn khôn cùng khiến nước mắt cũng nhịn được chảy ra. Nhưng đợi đứng lên, thấy trước mặt tối sầm lại.

      Ngẩng đầu chống lại cặp con ngươi đen nhánh tĩnh mịch, nhịn được rùng mình. hối hận, chọc tới phải là tiểu bạch thỏ dễ bắt nạt, mà là con dã lang ăn tươi nuốt sống!

      "Tôi thích sạch , chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi. Nhưng miệng của rất dơ, tay cũng rất bẩn, trở về hảo hảo tắm sạch ! Nếu như tắm sạch , chui ra từ trong bụng mẹ lần nữa có lẽ là biện pháp tệ."

      Mắt nhìn xuống Phượng Lệ cuộn người thành đoàn, Lãnh Tâm Nhiên biểu cảm , giọng điệu lạnh lẽo, nhàn nhạt.

      Dưới áp bức của , Phượng Lệ rốt cuộc nhịn được cúi cái đầu cao ngạo xuống, bộ dạng cúi đầu, người ở bên ngoài nhìn vào, chính là cử chỉ thần phục.

      "Ra ngoài bươn chải, luôn luôn phải trả giá, tự tích đức cho mình ." Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên mà , sau đó thẳng ra ngoài.

      Mấy người Triệu Nghị thứ tự theo, nhưng đều ‘ cẩn thận’ đạp cước lên thân ai đó. Giống như Đông Phương Hiểu Diệc càng trực tiếp, rất ‘ cẩn thận’ châm cái lên người ai đó.

      Đôi mắt sau gọng kính đen đầy vẻ vô tội, lưu lại dấu vết đem ngân châm thu hồi, Đông Phương Hiểu Diệc cũng tự an ủi mình. vô ý, chỉ là cẩn thận làm rơi châm xuống, sau đó cẩn thận rơi vào chỗ nào đó mà thôi.

      Lôi Vũ coi như là người ngay thẳng, mặc dù rất chán ghét nữ sinh này, nhưng nhìn đến bộ dạng này tại của , dáng vẻ thê thảm nỡ nhìn, cuối cùng vẫn làm gì cả. Nhưng ánh mắt thương hại này, so với động tác gì lại càng trực tiếp!

      Đến khi ra khỏi thư viện, mấy người Triệu Nghị mới rốt cuộc nhịn được cười ha ha. Ngay cả Lôi Vũ, cũng vuốt đầu cười ngây ngô.

      Cậu biết chuyện gì xảy ra cả..., chỉ là, thấy bọn họ vui mừng như thế, liền cũng vui mừng theo phen.

      Nhưng vui mừng cũng xen lẫn lo lắng.

      "Tâm Nhiên, mới vừa rồi cậu như vậy, có phiền toái gì hay ?"

      Thấy gương mặt lo lắng của Lôi Vũ, Lãnh Tâm Nhiên lên nụ cười nhàn nhạt:

      "Vũ ca, đừng lo lắng, có việc gì." Cho dù có chuyện, tin tưởng, ông cụ cũng để xảy ra chuyện gì. Ông cụ còn chê gần đây quá yên tĩnh, con vẫn nên hoạt bát mới tốt, để mỗi ngày ông bớt nhàm chán đấy.

      Vừa nghĩ tới giọng oán trách của ông cụ lúc gọi điện thoại cho mình, Lãnh Tâm Nhiên nhịn được mỉm cười.

      Từ cửa sổ trong thư viện, Katou Quang nhìn ra mấy người chút kiêng kị cười đùa ngoài quảng trường. Nụ cười rực rỡ, mặc dù khoảng cách khá xa nhìn lắm, nhưng ta có thể thấy, Lãnh Tâm Nhiên, tại cười.

      Có thể cười đến vui vẻ như vậy, biết, khi khóc, như thế nào đây?

      Càng muốn, càng thể chờ đợi đâu —— Tâm Nhiên. . . . . .

      Katou Quang mỉm cười, con ngươi màu xám tro thoáng qua tia sáng. Nhưng ta nghĩ tới, rất nhiều chuyện, hề diễn biến theo kế hoạch của ta, đặc biệt là những chuyện liên quan đến những người khác.

      Đánh Phượng Lệ chỉ là khúc nhạc đệm quan trọng trong cuộc sống của mấy người Lãnh Tâm Nhiên. Mãi cho đến ngày nào đó Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của học viện gọi tới bảo đến phòng làm việc mới nhớ tới chuyện này. Nhưng chuyện này cùng ngoài ý muốn, việc hay, tại chỉ vừa mới bắt đầu !

      Vừa nghe có người gọi đến phòng làm việc, hơn nữa rất có thể có liên quan đến chuyện xảy ra ngày đó ở thư viện, mấy người Triệu Nghị thích tham gia náo nhiệt tất nhiên ngồi yên. Lập tức cả dám dẫn nhau vội vàng theo.

      kiện đánh nhau ở thư viện ngày đó, ra cũng có kết thúc gì lạ, nhưng cũng phải đưa tới bất kỳ liên đới gì. Ít nhất, ở BBS ở trường học cùng trang web của trường, xuất rất nhiều bài đăng và bình luận có liên quan, người xem rất nhiều, đảo đảo lại cũng đến trăm bài đăng và rất rất nhiều bình luận, tất cả mọi người trò chuyện rất happy (để nguyên văn của tác giả).

      Nhưng phần lớn mọi người đều đồng ý cùng vui sướng trầm trồ khen ngợi Lãnh Tâm Nhiên, thỉnh thoảng có mấy người chạy ra quấy rối, cũng chỉ sau thời gian tới phút bị khóa tài khoản, đuổi ra thương tiếc.

      Trận thế như vậy, khiến dân cư mạng của Yến Đại đối với sinh viên năm nhất Lãnh Tâm Nhiên càng lúc càng hiếu kỳ. Giống như từ khi tựu trường, mấy kiện lớn xảy ra trong trường học đều có liên quan đến co sinh viên này. Nếu bàn về mười nhân vật phong vân hàng năm của Yến Đại, tuyệt đối thể . sinh viên năm nhất, mới nhập học thời nửa năm, gây ra nhiều chuyện như vậy. Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này, đúng khiến người ta thể mong đợi .

      Bên trong rất nhiều bài đăng đó, có bài đăng đặc biệt dễ thấy. Bài đăng này rất đơn giản, chỉ trần thuật lại việc đó, từ thời gian địa điểm đến nhân vật, cũng thiếu.

      Nhắc tới chỗ đặc biệt của bài đăng, đó chính là hai điểm, , bài đăng cho phép bình luận. điểm khác, chính là vị trí bài đăng. Luôn nằm ở đầu trang chủ, hơn nữa, vô luận chủ topic cố gắng xóa bỏ, làm trôi bài thế nào chăng nữa, cũng có cách nào hủy được bài đăng này. Phải biết, chủ topic cũng được coi là cao thủ máy tính, tại cũng chỉ có thể bó tay hết cách với bài đăng này!

      Nghe Lãnh Tâm Nhiên muốn phòng làm việc của trường, đám Lăng Vũ cũng chạy . Kết quả, vốn chỉ người Lãnh Tâm Nhiên đến phòng làm việc, giờ tăng thêm Triệu Nghị, Lăng Vũ, Lam Kỳ Nhi, Đông Phương Hiểu Diệc, Lôi Vũ cùng Diêu Vũ. Đội ngũ hùng hậu như vậy, người biết, tuyệt đối đoán được ý đồ của bọn họ.

      Đối với tình cảnh như thế, Lãnh Tâm Nhiên rất bất đắc dĩ. Nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ người nào cũng hào hứng bừng bừng, cũng lười phải , ngầm cho phép hành vi này.

      Phòng làm việc của viện trưởng trường, Lãnh Tâm Nhiên gõ cửa vào, bên trong ngồi mấy người. Trừ viện trưởng ngồi sau máy vi tính có chút ấn tượng, còn có ông chú trung niên, ngồi bên cạnh ông ta là Phượng Lệ mặt mũi sưng vù. Bên kia ngồi mấy người nữa, xem ra cũng đều là người phụ trách trường Đại học.

      bên Phượng Lệ cùng ông chú mập, hai bên đều là mấy người đeo kính tay cầm xấp tài liệu giống như luật sư. Tóm lại, nhìn qua vô cùng có khí thế.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên vào, Phượng Lệ theo bản năng sợ run cả người. kinh khủng của Lãnh Tâm Nhiên, tự mình chứng kiến, lần này, thực lưu lại ám ảnh hoàn toàn.

      (August97: Về việc sử dụng cụm từ “bài đăng” và "bình luận” ở chương này.
      Có thể hiểu “bài đăng” ở đây như Status chia sẻ, cập nhật những gì bạn quan tâm)
      Còn bình luận là những bài cmt cho Status đó
      lyly thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 164:

      Edit: cuckicoi


      Nhìn sắc mặt thay đổi của Phượng Lệ, Lãnh Tâm Nhiên vẫn có cảm giác gì. Mặt biểu cảm qua, hoàn toàn thèm để ý đến những người xung quanh, ngồi đối diện với viện trưởng ngồi phía sau máy tính, : "Viện trưởng, em là Lãnh Tâm Nhiên, thầy tìm em?"

      Cùng lúc đó, người hớt ha hớt hải chạy từ ngoài cửa vào, đúng là chủ nhiệm lớp của Lãnh Tâm Nhiên, chẳng qua, chủ nhiệm lớp bình thường luôn tỏ ra uy nghiêm lúc này gương mặt của trắng bệch, bộ dạng vô cùng kích động.

      Nghe được thanh , viện trưởng ngẩng đầu lên khỏi máy tính. Viện trưởng Ngô của hệ tài chính là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình của ông ta vô cùng gầy, gần như là xương bọc da, người biết, còn tưởng rằng ông ta vì đói khát mà dinh dưỡng đủ.

      Ngô Thăng nhìn diện mạo thanh tú, vẻ mặt bình tĩnh trước mắt, gần như thể tin được người làm ra chuyện này lại là đứa an tĩnh như vậy.

      "Em là sinh viên Lãnh Tâm Nhiên? Vậy......" Ngô Thăng nhắc đến chuyện kia, để xác nhận thân phận của "Lãnh Tâm Nhiên".

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ tới viện trưởng lại biết nhiều chuyện về mình như vậy. Nhưng mà sau khi nghĩ kỹ lần, cho dù thế nào, cũng được xem như nhân vật phong vân của học viện tài chính, đến mấy chuyện xảy ra sau khi nhập học, nếu tại Phượng Lệ tìm tới cửa, vậy , dĩ nhiên là ông ấy phải cho người điều tra tư liệu của mình.

      Nghĩ vậy, vẻ mặt vẫn có biến hóa gì như trước, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, em chính là Lãnh Tâm Nhiên đó."

      "Chính đánh Lệ Lệ nhà tôi?"

      Người đàn ông béo ngồi sofa vừa nghe thấy câu này liền phẫn nộ đứng lên, thẳng tới chỉ vào mặt Lãnh Tâm Nhiên, chửi ẩm lên. Biểu cảm hung hãn bộ dáng dữ tợn, nếu như là những bình thường, chắc chắn bị dọa ngốc rồi.

      "Viện trưởng Ngô, phải tôi , Đại học Yến Kinh dù gì cũng có danh hiệu đứng đầu cả nước, tố chất của sinh viên phải vô cùng cao. Ông xem , tại, Lệ Lệ nhà tôi, lại bị đánh thành thế này. Con nhà người ta, đều là cười giấu răng dịu dàng hiền thục, nhưng đứa con này, nhìn thế nào cũng giống đứa đầu đường! Chuyện này, thể để như vậy được. Viện trưởng Ngô, ông phải cho tôi lời giải thích."

      Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, lại quên mất, nơi này là đại học Yến Kinh. là đại học đứng nhất cả nước, vậy , trong đó tuyệt đối có ai là bình thường. đến những sinh viên trưởng thành trụ cột tương lai của quốc gia, chỉ riêng những giảng viên và lãnh đạo trong trường, cũng có ai đơn giản. Đại cư nơi thành thị, tiểu cư nơi trường học, đây chính là cách sống của bọn họ. có năng lực nhất định, có bối cảnh gia đình nhất định, muốn trở thành phần tử của đại học Yến Kinh, tuyệt đối là khó hơn lên trời.

      Đặc biệt, những giáo viên và lãnh đạo của đại học Yến Kinh này, có rất nhiều người, sau vài thập niên, tiến vào quan trường. phải là chủ nhiệm, trưởng khoa gì đó, mà là trực tiếp đề bạt lên trung ương.

      Có thể , những công nhân viên chức trong đại học Yến Kinh, rất nhiều người, đều là bị hạ cấp để phái đến cơ sở rèn luyện, trải qua thời gian rèn luyện nhất định, lại ủy thác trọng trách.

      Những người này, ai cũng thể dễ dàng đắc tội. Nếu như bạn có đủ thực lực cường hãn, vẫn nên thức thời chút tốt hơn.

      Chỉ là, đáng tiếc, có số người, lại biết điều này.

      Ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng, là nguyên nhân chính khiến cho rất nhiều người bị hủy hoại. Mà tại, lại có thêm người như vậy xuất rồi.

      Ngô Thăng nhìn người đàn ông bằng tuổi mình trước mặt, nhìn đối phương vì la hét mà miệng há to, mơ hồ có thể nhìn thấy nước miếng từ trong miệng đối phương văng ra. Người thô bỉ như thế khiến ông thấy rất phản cảm, nhưng tiêu điểm chú ý của ông lại phải thứ đó. Thứ gây ấn tượng với ông chín là khuôn mặt chút biểu cảm, hề biến hóa của kia, chỉ yên lặng đứng đấy, hề nhúc nhích.

      Lạnh nhạt ung dung như thế, khiến trong lòng Ngô Thăng dâng lên cảm giác kỳ quái. trước mắt này, dường như chỉ đơn giản như vậy. Là giả vờ lạnh nhạt hay là thế nào?

      Cho dù là thế nào, ông cũng thực có hứng thú với Lãnh Tâm Nhiên rồi.

      "Phượng tiên sinh, ngài đừng nóng vội, chuyện này nhất định chúng tôi xử lý nghiêm túc. giờ, phiền ngài kể lại cho chúng tôi biết những chuyện xảy ra."

      Thu thập tư liệu xong, Ngô Thăng nhìn lướt qua tên nhà giàu mới nổi Phượng Cường kia, chút để ý .


      Thái độ tự nhiên như thế thể khiến Phượng Cường hài lòng, ông ta lải nhải tiếp: "Còn điều tra cái gì nữa, chuyện này phải rất ràng rồi sao? Luật sư tôi cũng mang đến, Lệ Lệ là bảo bối của tôi, từ đến lớn người làm cha như tôi cũng nỡ chạm vào chút, bây giờ lại bị người ta đánh thành như vậy. Cơn giận này, tôi tuyệt đối nhịn đâu."

      Sắc mặt của Ngô Thăng trở nên đẹp, ông giải thích rất , ông ghét những người dây dưa dứt, hiểu chuyện như thế, sau khi nghe Phượng Cường bước ra khỏi bàn, đứng trước mặt Phượng Cường. ràng là người gầy, nhưng lại cho người ta cảm giác sắc bén, hít thở thông, Phượng Cường theo bản năng rút lui bước, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Ngô Thăng đến bên kia rồi.

      "Sinh viên Lãnh Tâm Nhiên, bạn sinh viên Phượng Lệ của khoa vũ đạo này, em ấy em đánh em ấy ở thư viện, chuyện này, còn có chủ nhiệm của học viện vũ đạo và số người khác làm chứng. Đối với chuyện này, em còn muốn gì?"

      Ngô Thăng chỉ vào mấy người ngồi bên này với những vẻ mặt khác nhau, giải thích .

      Khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh nhạt như trước, nhìn loạt những người theo hướng Ngô Thăng chỉ lần, sau đó mới nhàn nhạt gật đầu, "Đúng vậy, là em động thủ....."

      Dư quang nơi khóe mắt nhìn vẻ đắc ý và vui sướng thể che giấu trong nháy mắt của những người kia, cũng cảm giác được hô hấp của mấy người bên phía viện trưởng tạm ngừng. Nhưng mà Lãnh Tâm Nhiên cũng chưa hết, ngay khi Phượng Cường dương dương đắc ý chuẩn bị gì đó, lại chậm rãi nhả ra nửa câu còn lại, "Nhưng mà phải do em động thủ trước......"

      " láo!"

      Phượng Lệ ngồi sofa lúc trước còn ra vẻ thục nữ cộng với giả bị hại, nghe thấy câu này liền nhịn được nhảy dựng lên, chỉ thiếu chỉ vào mũi Lãnh Tâm Nhiên mắng. Nhưng so với mắng cũng kém bao nhiêu, bởi vì, tục rồi....

      Mấy người Triệu Nghị đứng ở ngoài cửa nghe lén, khi nghe đến đoạn Lãnh Tâm Nhiên thừa nhận mình đánh người cảm thấy mọi chuyện thể đơn giản như vậy. Quả nhiên còn có phần sau, sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên bổ sung thêm câu Phượng Lệ bị tức đến nỗi thể giữ được hình tượng mà tục.

      Tâm tình tốt!

      Quả nhiên là nữ vương, muốn chiếm tiện nghi tay nữ vương, vẫn là nên về nhà tu luyện lại cho tốt rồi hãy đến.

      Mấy người vui sướng khi người gặp họa, nghĩ, có chút gấp gáp muốn xem tiếp những chuyện sắp xảy ra.

      Ngô Thăng cảm thấy mắt mình bị hoa rồi, nếu , sao ông có thể nhìn thấy mặt của yên tĩnh như thuận này lại đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác?

      "Đúng, láo, ràng là mày đánh Lệ Lệ thành như vậy, còn dám chống chế!"

      Phượng Cường cũng bị diễn biến của việc làm cho phản ứng kịp, nhưng sau khi nghe con mắng cũng lập tức phụ họa theo.

      Lãnh Tâm Nhiên hờ hững, con ngươi đen nhánh hơi híp lại, ánh mắt như hàn băng đảo qua khuôn mặt của Phượng Lệ gần trong gang tấc, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nụ cười như xuân đến tuyết tan ra mặt .

      Nụ cười như thế, tới rất đột ngột, cũng quá mức kinh diễm, cho dù là đồng tính, Phượng Lệ vẫn bị nụ cười kia mê hoặc trong nháy mắt.

      Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, mới nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ chế nhạo vào trêu tức chút che giấu.

      đợi Phượng Lệ gì, Lãnh Tâm Nhiên quyết đoán xoay người, động tác tao nhã, lạnh lùng, "Nếu như tất cả mọi người quan tâm đến chuyện này như thế, em kể lại mọi chuyện lần, có nghi vấn gì, xin đợi sau khi em xong rồi hãy hỏi lại. Nếu mọi người có ý kiến, em xin bắt đầu!"

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mặt đổi sắc, gặp nguy loạn mà vẫn vững như thái sơn, ý tán thưởng trong mắt Ngô Thăng ngày càng .

      Có lẽ những người khác chú ý tới, nhưng ông hề bỏ qua chi tiết này.

      biết từ lúc này, mười bảy mười tám tuổi trước mắt này, nắm trong tay tiết tấu của cả câu chuyện, chỉ khiến cho bạn cùng tuổi Phượng Lệ theo lối suy nghĩ của , thậm chỉ ngay cả đám hồ ly lăn lộn trong xã hội vài thập niên, cũng đều bị vẻ ung dung thản nhiên của khống chế rồi.

      Đứa này, phải là vật trong ao.

      Nhưng mà, những ngạc nhiên mà mang đến, có thể lớn đến mức nào, vẫn phải mỏi mắt chờ mong!

      Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên cảm nhận được biến hóa tâm lý của Ngô Thăng, nhưng ngay từ đầu nhạy bén phát , vị viện trưởng chưa từng gặp mặt này, luôn đứng về phía mình. Cho dù nguyên nhân và mục đích của ông là gì, tại, ít nhất, ông cũn glà người duy nhất ở đây mang theo ý đối đầu!

      "Bạn học, bạn tên......."

      Lãnh Tâm Nhiên xoay người nhìn về phía Phượng Lệ, cảm giác được tâm trạng khiếp sợ xen lẫn vẻ hung ác của đối phương, khóe miệng nâng lên, dùng giọng điệu trêu tức chết người đền mạng bắt đầu hỏi chuyện.

      "Tao là Phượng Lệ, Lãnh Tâm Nhiên, cái đứa khốn nạn mày, ràng là mày cố ý." Phượng Lệ tức đến sắp hộc máu. Sao có thể như thế, Lãnh Tâm Nhiên này, tuyệt đối là cố ý, sao ta có thể biết tên mình được chứ? đến danh tiếng của mình ở trường học, các cũng tiếp xúc với nhau nhiều lần, vậy mà ta thậm chí còn chưa biết tên mình, ra ai tin chứ?

      Đối thủ lợi hại hay quan trọng, đáng chết nhất là, bạn tự cho mình là đúng xem đối phương là đối thủ, nhưng đối phương vốn để bạn vào mắt, hoặc là, luôn xem bạn như người quen biết, chuyện như thế, là bi kịch nhất, bực bội nhất!

      Biểu của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng lịch , bởi vì Phượng Lệ chửi ầm lên mà tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Ngại quá, lần đầu gặp mặt xảy ra chuyện thế này, đáng tiếc."

      Lần đầu gặp mặt? Lần đầu gặp mặt? Lần đầu gặp mặt? Lần đầu gặp mặt cái khỉ!

      Nếu như vừa rồi khi Lãnh Tâm Nhiên hỏi tên khiến cho Phượng Lệ phẫn nộ, vậy lúc này, cả khuôn mặt ta đều đỏ bừng, như là bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

      Lần đầu gặp mặt, lần đầu gặp mặt cái khỉ!

      Lãnh Tâm Nhiên, tao tuyệt đối đội trời chung với mày!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :