1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Cái gọi là

      Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng có phản ứng,mọi người trong lớp trợn mắt há mồm chăm chútừng bước chân tiến lên bục giảng.

      Vóc dáng của nhắn, hơn nữa lại gầyyếu, cho nên bình thường mấy thu hút.Nhưng bây giờ, vẻ thanh tú khuôn mặt nhắn biểu cảm, bước chân vững vàng, cảngười tỏa ra loại khí thể cường đại thể xâm phạm.

      Loại khí thế cường đại này, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách hít thở thông.Ánh mắt quét xuống phía dưới, đừng là những "học sinh giỏi" dưới kia vì chột dạ mà nétránh ánh mắt , ngay cả Bắc Âu Hân luôn cao ngạo tự cho mình là đúng cũng nghiêng đầu quamột bên theo bản năng, xem như thấy gì.

      " xin lỗi!"

      Mãi cho đến khi đến trước mặt chủ nhiệmđầu ngốc, Lãnh Tâm Nhiên mới dừng lại. Nhìn chủ nhiệm lớp vô cùng bỉ ổi trước mặt, những chữ lạnh như băng từ trong miệng thoát ra.

      câu dậy sóng, thanh của lớn, nhưng phát từng chữ ràng, mọi ngườitrong lớp đều nghe rất . Phòng học vốn yêntĩnh, trong nháy mắt giống như nghe được tiếng nổ, trở nên huyên náo.

      "Cái gì?"

      "Cậu ta điên rồi à?"

      Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thể tin nhìn nữ sinh gầy yếu bục giảng. Nhưng ánh mắt kiêu ngạo của vững luôn dừng ở sắcmặt khó coi của chủ nhiệm đầu ngốc, thèm quan tâm đến bọn họ.

      "Lãnh Tâm Nhiên, là càn rỡ. Ở nhà ai dạy sao? Ba mẹ dạy nhữnggì? Ai dạy chuyện với giáo viên như thế? cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi phải đuổicô ra khỏi lớp này. ra ngoài!"

      Chủ nhiệm đầu ngốc giận đến đỏ cả mặt lên, quên mất hình tượng mà chủ nhiệm nên có, cứ như vậy mà mở miệng mắng to trước mặttất cả học sinh.

      "Thân là giáo viên, có thể nhục mạ học sinh như vậy sao? Nếu vậy, thầy giáo, tôi hỏi thầy được dạy dỗ thế nào? Ba mẹ của thầy, có dạy thầy cái gọi là lễ phép, cái gọi là tôn trọngngười khác sao?"

      Nếu quyết định, vậy Lãnh Tâm Nhiêncô cũng thèm lưu tình nể mặt làm gì. cũng phải là Lãnh Tâm Nhiên trước kia, là Huyết sư, tuyệt đối để cho bản thân vì chịu ủy khuất mà tức giận. Cho dù là thầy giáo sao? Cho dù là chủ nhiệm lớp thế nào? Vũ nhục , nhất định phải xin lỗi, nhất định phải vì chuyện đó mà trảgiá lớn!

      ", , ............ "


      Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm đầu ngốc gặp phải loại học sinh ngông cuồng tự đại như vậy, giận đến nỗi chuyện cũng trở nên cà lăm.

      "Lãnh Tâm Nhiên, cậu đừng vô lễ, mau xin lỗithầy!"

      thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên ở cửa phòng học, các học sinh trong lớp nhìnchăm chú, nam sinh cao lớn tuấn tú tới,ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên, sắc mặt rất khó coi.

      Bắc Âu Hàn nghĩ tới, chỉ xử lýmột số chuyện, lại xảy ra xung đột nghiêm trọngđến thế. Quan trọng là, hai bên xung đột lại làLãnh Tâm Nhiên và chủ nhiệm lớp rất khắc khevà thích được nịnh bợ.

      "Đây là chuyện của tôi, liên quan tớicậu!"

      Chuyện gì cũng biết lại muốn bắt xin lỗi, tưởng là ai, cũng phải là ‘Nhiên háo sắc’ xem là toàn bộ thế giới, làBạch mã hoàng tử của đời mình, là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên. Hôm nay, bất kể là ai, đềukhông thể ngăn cản đòi lại công đạo chomình.

      "Tôi còn chưa đến trò đùa ban nãy. Chỉ vìnhững lời vu tội bằng chứng củanhững người này, ông liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu tôi. Vậy, tôi muốn hỏi chút, lúc tôi và ông gặp nhau, tôi ở trong phòng học hay ở ngoài phòng học?"

      Lời của Lãnh Tâm Nhiên rất ràng, nhìn sắc mặt của chủ nhiệm lớp biến đổi, cũng ngừng lại, tiếp tục : "Là ở bên ngoài phòng đúng ? Nếu vậy, tôi ở bên ngoài phòng, sao có thể đặt thùng nước lên cửa sau đó rangoài? Cửa đóng, ông lại tin chuyện người ở ngoài phòng có thể làm được chuyệnnày, là............chậc chậc............ "

      Lãnh Tâm Nhiên phát ra thanh 'chậc chậc' để cảm thán, để ý đến khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt của Bắc Âu Hân và những học sinh trong lớp phát run, tiếp: "À,đúng rồi, ông khẳng định muốn , cho dù là cửa đóng, tôi cũng có thể nhảy ra từ cửa sổ đúng ? Sau đó đứng ở cửa chờ các người,cố ý diễn màn kịch để cho các người trúng kế có đúng hay ?"

      Ánh mắt của chủ nhiệm đầu ngốc trong nháymắt phát sáng, căn bản chú ý tới cạm bẫycủa Lãnh Tâm Nhiên, mừng như điên gật đầu: "Đúng, đúng, chính là như vậy. Đầu tiên đặtthùng nước lên cửa phòng đóng, sau đó vì để che giấu, liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Côcho rằng làm vậy, bị nghi ngờ sao?Hành động của , mọi người trong lớp đều nhìn thấy, còn láo?"

      Thấy được ông ta tiến vào bẫy của mình, Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút đắc ý nào, vẫnlạnh nhạt như cũ: "Phải ? Vậy ông nóixem, tại sao tôi làm chuyện này, người tronglớp nhìn thấy, lại ngăn cản?"

      "Hả?"

      Vấn đề này, lập tức khiến cho chủ nhiệm đầu óc đứng hình. ra , trong chuyện này,nếu như quá để tâm những chuyện vụn vặt, người có đầu óc đều có thể đoán đượcchuyện gì xảy ra. Nhưng mà, có những người lại quá tự tin, tình nguyện tin tưởng những lời vu khống kia, cũng chịu tin tưởng , hơn nữa còn cố chấp, khiến cho người ta khỏi thở dài.

      "Nếu mấy người đều là tôi làm. Vậy, ainhìn thấy? Nếu các người nhìn thấy, vậy các người vào phòng học bằng cách nào? Giống tôisao? Leo cửa sổ à? hổ danh là thiên tài lớp A, biết trước được cửa có bẫy nên vào mà leo cửa sổ vào, vô cùng khâmphục nha."

      Lời chê cười của , khiến cho sắc mặt cảlớp trở nên khó coi, đen đen trắng trắng, hồnghồng tím tím, nhìn rất đẹp mắt.

      Bắc Âu Hàn hiểu được đại khái việc. Dĩ nhiên, cũng đoán được người đứng sau màn này là ai, rất hiển nhiên, Lãnh Tâm Nhiên gánhtội thay, còn mọi người ở đây lại mựckhẳng định chuyện này là do làm.

      " phải vừa nãy khẳng định là tôi làmsao? thấy được?"

      Lãnh Tâm Nhiên thoải mái tới trước mặtGiang Sảng, giọng nhàn nhạt, chỉ là ánh mắtlạnh băng lại trở nên sắc bén như kiếm.

      "Tôi, tôi............ "

      "Còn cậu nữa, phải cậu cũng là tôilàm sao? Nếu các người thấy được, tại sao lại ngăn cản? Chẳng lẽ mấy người đều cósuy nghĩ giống tôi, muốn thấy người khác gặp họa? Hay là, các người có oán hận với ai đó, có ý định trả thù?"

      Mỗi câu của , đều rất , nhưng lại giống như tiếng nổ khiến cho mọi người chấnđộng, sắc mặt mỗi người đều trở nên cực kỳkhó coi.

      Chuyện này, vốn chỉ là trò đùa , người xui xẻo có thể là Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng hành động tại của , dần khiến chochuyện này đến chiều hướng thể cứu vãn.

      Lúc này, đây còn đơn giản là trò đùa, mà là chuyện cả lớp học và thầy giáo cùng chèn ép học sinh, chuyện như vậy, chỉ cần lộ ra ngoài, dậy lên trận sóng to gió lớn.

      Tuy nhiên, Lãnh Tâm Nhiên, tay nắm chặt điện thoại di động ghi trong túi theobản năng, thầm nghĩ, chỉ cần chuyện này còn chưa đến mức đó, phát tán đoạn ghi này ra ngoài. Dù sao, tạm thời, vẫn còn muốn học ở trường này, chỉ phải lớp này mà thôi.

      "Mày bậy!"

      Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị khí thế cường đại tản mác ra từ người Lãnh Tâm Nhiênlàm cho bất động. Do dự hồi, cuối cùng Bắc Âu Hân lấy dũng khí phản bác.

      Lãnh Tâm Nhiên lại thản nhiên xoay người mặc kệ ta, thẳng đến trước mặt chủ nhiệm ngây người: "Thầy giáo, bây giờ, ông hiểu ra chuyện gì xảy ra chưa? Rốt cuộc ai mới là người đứng phía sau, đừng với tôi là ông biết?"

      Giọng lạnh nhạt kia, giống như lời nguyềnrủa của ác quỷ, khiến cho chủ nhiệm đầu ngốclui về phía sau theo bản năng, dám nhìnthẳng vào tròng mắt trong trẻo lạnh lùng kia.

      Chương 10: cho cơ hội

      Sau khi với chủ nhiệm xong, Lãnh Tâm Nhiên xoay người đối mặt với mọi người tronglớp. Những bạn học này, đều ở lứa tuổi đẹpnhất trong đời là mười bảy mười tám tuổi, nhưng lòng dạ của họ, lại sớm rửa nát. Nếu nhưnói trò đùa lúc đầu chỉ là trò vui đùa gây hại giữa các bạn học lời vũ nhục và vu khống lúc sau lại cho thấy nhân cách bịkhiếm khuyết.

      "Tôi biết. Trong các người có rất nhiều người ghét tôi. Chuyện này tôi quan tâm, bởi vì tôi cũng thích các người. Người quanh minh làm trò mờ ám, trò đùa lần này, chủyếu là muốn hại tôi. Chẳng qua là các người nghĩ tới, thầy giáo lại đột nhiên xuất đúng ? Tôi có thể tha thứ cho hành động đùa dai của mấy ngươòi, nhưng còn chuyện cácngười mở mắt dối vu khống tôi, tôi ghi nhớ. Chỉ có những người tài giỏi mà nhân cách khiếm khuyết mới làm ra hành động vô sỉ nhưvậy. Thành tích tốt sao, gia cảnh tốt thế nào, con của trời sao chứ? Ngay cả tên ăn mày đường, cũng làm ra loại chuyện vô sỉ đến thế? Các người cho rằng các người rấtgiỏi sao? Có thể tùy ý nắm giữ vận mệnh củangười khác như thế? Cho dù các người đoàn kết người đông thế mạnh thế nào, rốt cuộc là thế nào, tôi nghĩ các người ràng hơntôi."

      Đây là lần đầu tiên đứng trước mặt cả lớpnói nhiều như thế. Thanh của mềm mềmnhẹ , nhưng mà tại, khí thế bức người,giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác. Nhìn đứng bục giảng, khuôn mặt tuấn tú của Bắc Âu Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặc phức tạp.

      Lãnh Tâm Nhiên bây giờ, giống như nữvương, tuần tra quốc gia của mình, giáo huấn thần dân của mình.

      "Mày cho rằng mày vĩ đại lắm à? Trường học bây giờ có người nào biết, chuyện ngươibỏ thuốc ta tao? , lại làm ra loạichuyện hạ đẳng như vậy, mày còn mặt mũi nàođứng ở chỗ này?"

      Bắc Âu Hân giống như là bị kích động, nổi điên chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên thét to.

      Câu này giống như lời sấm thức tỉnh đám học sinh bị Lãnh Tâm Nhiên mắng đếnxấu hổ, từng người từng người gật đầu phụ họalời của Bắc Âu Hân.

      "Đúng vậy, biết xấu hổ."

      " biết xấu hổ, còn tới trường học, cũng biết soi gương chút xem hìnhdáng của mình thế nào."

      Những lời vũ nhục này, căn bản giốngnhư lời học sinh có thể . Bọn học sinhchỉ lo phản bác phát tới, chủ nhiệm lớp vẫn luôn tự hào về bọn họ, giờ phút nàyđang đứng ở bên, sắc mặt ngày càng khócoi.

      "Đúng vậy, so với người biết xấu hổthấy nam nhân liền sáp tới như mày, trò đùa của chúng tao là gì chứ? Nếu phải màymay mắn, người hôm nay xui xẻo chính làmày!"

      Giang Sảng cũng đắm chìm trong khoái cảm trả thù, để ý đến việc mình ra ít lời nên .

      Mặt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn thay đổiđối mặt với mọi người, giống như người mà bọn họ nhục mạ phải . Mãi cho đếnkhi Giang Sảng ra câu kia, khuôn mặt thanh tú mới lên nụ cười. Quay người nhìn về phía chủ nhiệm ngốc trệ bên kia, lạnh nhạt : "Bây giờ, thầy biết là thếnào rồi chứ? Trò đùa dai này, chính là cả lớpchuẩn bị cho tôi, bất hạnh ở chỗ thầy lại bị tai bay vạ gió liên lụy vào."

      Hình ảnh người cằn nhằn liên miên trongnháy mắt như bị điểm huyệt ngừng lại. Giang Sảng bụm miệng theo bản năng, ánh mắt trợnthật lớn, thể tin được là do mình cẩn thận ra bí mật đó.

      "Được rồi, được rồi, chuyện này coi như xong. Bây giờ chuẩn bị vào học. Còn nữa, mỗi người trong lớp viết bản kiểm điểm, giao cho lớptrưởng."

      Chủ nhiệm rốt cuộc biết chuyện hôm nay là domình nhẫm lẫn. Khuôn mặt vàng vọt lộ ra vẻ lúng túng, nhưng vẫn giả bộ nghiêm trang, bắtđầu sang chuyện khác, ý tứ muốn che giấuchuyện này.

      Nhưng mà, ông ta nghĩ chuyện đó là đươngnhiên, Lãnh Tâm Nhiên lại chịu phốihợp.

      "Thầy giáo, tôi muốn thầy cho tôi câu trảlời hợp lý. Thấy nhất định phải xin lỗi về những lời vũ nhục vừa rồi của thầy."

      Trong lúc tất cả mọi người cho rằngchuyện này cứ thế trôi qua, Lãnh Tâm Nhiên lạikhông đổi mặt mở miệng.

      "Hỗn láo! Học sinh Lãnh Tâm Nhiên, mặc dùchuyện lần này là các bạn đúng, nhưngem cũng có phần trách nhiệm, chuyện nàycoi như xong, ai cũng được phép truy cứu nữa!"

      Chủ nhiệm lớp có chút thẹn quá hóa giận.

      Mắt thấy chuyện tình vất vả mới chuyểnbiến tốt được lại trở nên hỏng bét, Bắc Âu Hàn vội vàng tiến lên ngăn cản: "Lãnh Tâm Nhiên,chuyện lần này, mình thay mặt các bạn trong lớp xin lỗi cậu. xin lỗi, mọi người đều làbạn học cùng lớp, đừng tức giận nữa."

      Lãnh Tâm Nhiên cho chút mặt mũinào. Đối với nam sinh nhìn ưu tú nhưng thậtra lại lạnh lùng vô tình này, có ấn tượng tốt.

      "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Cái tôi cần, là lời xin lỗi cho những câu vũ nhục vừa nãy của thầy. Thân là giáo viên, cóquyền được nhục mạ học sinh của mình, cũng có quyền vũ nhục cha mẹ của học sinh.Chuyện này chạm đến tự trọng của tôi, thầy giáo nhất định phải cho tôi câu trả lời hợplý."

      "............ "

      tức giận trong ngày hôm nay của thầy giáocòn nhiều hơn mấy năm trước gộp lại. Ông ta cho là, chỉ dựa vào uy nghiêm của mình, là có thể che giấu chuyện này, lại nghĩ đếnLãnh Tâm Nhiên luôn hèn yếu lúc trước lại cóthể gây như vậy.

      "Lãnh Tâm Nhiên, cậu là quá đáng!"

      Ý tốt bị cự tuyệt nhiều lần, Bắc Âu Hàn cũngcó chút tức giận. vốn là thiên tử kiêu tử (con cưng của ông trời), cho tới bây giờ vẫn chưa có ai cự tuyệt cầu của mình, huốngchi người trước mắt này còn thích mình tới mứcbỏ thuốc mình............

      "Tôi quá đáng? Rốt cuộc là người nào quáđáng? Bạn lớp trưởng đáng kính, chẳng lẽ con mắt của cậu cũng bị ghèn bịt kín giống thầy giáo rồi sao? Tôi có gây chuyện với em cậu, là cho cậu mặt mũi lắm rồi. Bắc ÂuHân vũ nhục tôi, tôi xem ta là bạn học nênkhông thèm so đo. Chuyện cậu cần làm, khôngphải là giáo huấn tôi, mà là suy nghĩ làm thế nào dạy lại cho tốt đứa em mọn ác độc được nuôi dạy tốt của cậu kìa!"

      So với những câu mắng các bạn học lúc tức giận vừa rồi của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ trích lần này có uy lực lớn hơn. Dù sao, tất cả mọi người đều biết, Lãnh Tâm Nhiên thích vị vương tửhọc đường này đến cỡ nào, trở nên như thế,khác biệt là lớn.

      Bắc Âu Hàn cũng giật mình, người này, khác. Chẳng lẽ, ta muốn dùng chiêu lạt mềmbuộc chặc để hấp dẫn chú ý của mình sao? Nhưng mà, nhìn đến đôi con ngươi trong trẻonhưng lạnh lùng vô tình kia, lại cảm thấy suyđoán này cũng có lý lắm.

      "Đủ rồi!"

      Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng nhịn được bộc phát.

      "Mọi người trở lại chỗ ngồi của mình. Nếukhông, cũng cần học ở cái trường này nữa."

      Dưới uy nghiêm của chủ nhiệm lớp, những họcsinh vốn đứng cũng ngay ngắn ngồi vào chỗ của mình. Bắc Âu Hân vốn còn muốn gì đó với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng bị Bắc ÂuHàn ngăn cản. Nhìn bóng dáng quật cường vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ, Bắc Âu Hàn thởdài lạnh lẽo, trong lòng rất phức tạp, có tứcgiận, cũng có chút áy náy. Dĩ nhiên hắnbiết cả chuyện này chỉ là người vô tội bị hại,nhưng mà, sao lại muốn gây như thế? Cômạnh mẽ như thế, giống trước!

      "Lãnh Tâm Nhiên, còn về chỗ. muốn học tiếp sao? muốn học, thìra ngoài!"

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên còn đứng tại chỗ khôngnhúc nhích, cảm giác được uy nghiêm của mình lại bị khiêu khích lần nữa, chủ nhiệm sớm nhịn được nữa.

      Hồi lâu sau, trong khi cả lớp nín thở nhìnchăm chú, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc vẫn phải từ từ trở lại chỗ của mình. Nhưng mà, khimọi người trong lớp và chủ nhiệm lộ ra nụcười đắc ý, lời lạnh như băng từ trong miệng của bóng dáng gầy yếu truyền ra.

      "Nếu như vậy, đừng trách tôi cho ông cơ hội. Chuyện này, càng ngày càng đặcsắc!"

      Lời trầm thấp, giống như câu nguyềnrủa quanh quẩn trong lớp học, khiến cho tất cảmọi người lạnh cả người, giống như bị nướclạnh giội từ định đầu xuống.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Chèn ép

      Tin tức Lãnh Tâm Nhiên lớp A và chủ nhiệmxung đột rất nhanh được truyền khắp trườnghọc.

      Tuy nhiên, giống ở chỗ, lời đồn này là, Lãnh Tâm Nhiên vì ưa tính cách chuyên quyền của chủ nhiệm nên dùng trò đùagiỡn hãm hại ông ta, nhưng cái bẫy này lại bị những học sinh khác trong lớp vạch trần. Vìthế, Lãnh Tâm Nhiên và các bạn trong lớp to tiếng phen.

      Từ sau chuyện đó, cả lớp A bắt đầu bài xích lập người kia. Thậm chí ngay cả khi học, thầy giáo cũng gây phiền toái cho Lãnh TâmNhiên, nếu phải là đặt vấn đề cho trảlời là tìm cách chê cười .

      Những người xem chuyện vui do Bắc Âu Hân cầm đầu đương nhiên là có chút hả hê, nhưng người trong cuộc Lãnh Tâm Nhiên lại hềđể những chèn ép này vào mắt. biết, nhữngngười này đều chờ đến cuộc thi cuối tháng. Chờ có thành tích của cuộc thi, danh chính ngôn thuận đuổi mình ra khỏi lớp này.

      Mặc dù trong lòng quyết định quan tâmđến chuyện của , nhưng nhìn đến dáng vẻ lẻloi trong lớp của bóng dáng gầy yếu đó, Bắc Âu Hàn vẫn có chút đành lòng. cảm thấy mình trở mình rất kỳ quái, luôn khôngkhống chế được chú ý đến tin tức của ngườikia. Trước kia lúc dùng mọi cách lấy lòng thìhắn chút để ý, bây giờ còn chạy theo mình nữa mình lại bắt đầu chú ý, là rối rắm.

      "Bạn Bắc Âu Hàn, tình hình học tập trong lớp thế nào? chuẩn bị tốt cho kỳ thi cuối tháng chưa?"

      Bên trong phòng làm việc, nhìn học trò cưngcủa mình, nụ cười của chủ nhiệm đầu ngốc rựcrỡ như đóa hoa cúc.

      Bắc Âu Hàn gật đầu cái: "Cũng tệ.Chẳng qua là............."

      Nghe được từ 'chẳng qua là' của , chủnhiệm tò mò hỏi: "Chẳng qua là cái gì?"

      Bắc Âu Hàn biết bây giờ chủ nhiệm rất ghétLãnh Tâm Nhiên, nhưng nhìn thấy bị cả lớp chèn ép, thể làm gì.

      "Các bạn trong lớp dường như rất có thànhkiến với Lãnh Tâm Nhiên, em sợ kỳ thi lầnnày............ "

      Vừa nghe đến Lãnh Tâm Nhiên ngày đó cựckỳ hỗn láo với mình, nụ cười mặt chủnhiệm liền biến mất, hừ lạnh: "Chuyện đó cần phải để ý đến. Dù sao em đó cũngkhông thể ở lại lớp A. Chỉ cần tình trạng củanhững bạn học khác tệ là được."

      "Nhưng mà............ "

      Bắc Âu Hàn còn muốn gì đó, nhưng nhìnthấy dáng vẻ vui của chủ nhiệm, cuối cùng im lặng. Tuy nhiên câu cuối cùng của chủ nhiệm, khiến cho cảm giác rất kỳ quái.

      "Thầy, sao thầy lại bạn Lãnh Tâm Nhiênsẽ ở lại lớp A? Nếu kỳ thi lần này cậu ấy đạt kết quả tốt............ "

      " thể nào!"

      Thầy giáo đầu ngốc nhanh chóng phản bác, nhưng ngay lập tức liền cảm giác được mình hớ, ho khan tiếng để che giấu: "Ý của thầy là, trong khoảng thời gian này thầy nhận đượcrất nhiều phê bình từ các thầy khác. Em đó mỗi ngày đều ngủ trong giờ học, chưa từng nghe giảng bài, sao có thể thi tốt? Học sinh như vậy,chỉ có lớp F mới thích hợp với em ấy. Thầy đidạy nhiều năm như vậy, lần đầu tiền thấy đượcmột người có giáo dục như thế!"

      Bắc Âu Hàn rất muốn thay Lãnh Tâm Nhiên, nhưng do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn là thở dài gì. Vì vậy cũng chú ý tới chút phản ứng hốt hoảng của chủnhiệm đầu ngốc.

      Ông ta sớm bàn bạc kỹ với các giáo viên khác, đợi đến lúc chấm bài, cho dù Lãnh Tâm Nhiên thi như thế nào, đều cho điểmcao. Dù sao phần lớn bài thi đều là đề chủ quan, có thang điểm, chỉ cần tổng điểm của côkhông quá 50, trực tiếp bị đá . Vừa nghĩđến kết quả bi thảm của con đó, chủ nhiệmliền nhịn được lộ ra nụ cười hiểm.

      Trong khoảng thời gian này Lãnh Tâm Nhiên bận rất nhiều việc, giống những bạn họckhác, bận ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi,mà là cuối cùng cũng tìm được việc làm. Công việc làm người pha chế trong quán bar, ý định ban đầu của là muốn làm phục vụ, nhưng xui xẻo là bar này tuyển phục vụ,mà cần người pha chế. Bây giờ mới mườibảy tuổi, được phép ra vào quán bar.Nhưng lại quyết định muốn đến quán này thử vận may, vậy nên tìm nơi làm chứng từ giả mua giấy chứng minh mới. Số tuổi khác biệt lắm, là mười chín tuổi.

      Thân phận mà với ông chủ, chính làmột sinh viên học đại học, bởi vì điều kiện gia đình tốt nên mới đến đây làm người pha chế.

      Nếu như phải nhìn thấy được bản lãnhpha chế rượu cao siêu của , ông chủ KINGcũng tuyển người như .

      Còn chuyện về trễ, tìm cái cớ tốt để ứng phó với người đàn ông kia. Từ sau buổi chuyện hôm đó, thái độ của người đó đối với côcũng tốt hơn nhiều, tương đối rộng rãi. Vậy nên,cũng giảm được ít phiền toái.

      Ban ngày học, buổi tối làm, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục dùng thời gian học ban ngàyđể bổ sung giấc ngủ. Dù sao các giáo viên cũngkhông buông tha cho , mặc dù cũng cố ý gây khó dễ, nhưng bởi vì cảm thấy bị đuổi khỏi lớp A, nên cũng mặc kệ .

      "Hừ, trước kia cả ngày lẫn đêm đều muốnquyến rũ đàn ông. Bây giờ cả ngày lẫn đêm đều ngủ, chẳng lẽ buổi tối làm chuyện gì đó với đàn ông, quá mệt mỏi?"

      Trong giờ học, nhìn thấy con đó nằm bàn ngủ say sưa, mắt to quyến rũ của Bắc ÂuHân thoáng qua tia chán ghét, xoay người nóichuyện với mấy nữ sinh có quan hệ tương đối tốt với mình.

      Mấy nữ sinh kia cũng chú ý tới ánh mắt của , ngừng phụ họa : "Đúng vậy, ngườinào đó là bản lãnh, biết mê hoặcđược bao nhiêu đàn ông!"

      "Như vậy thoải mái nha, cần lo lắng đến kỳ thi cuối tháng. giống chúngta, mỗi ngày đều miệt mài đọc sách ôn tập, là mệt mỏi. Thầy giáo còn đặc biệt với mình, cuộc thi lần này vẫn phải giữ vững là mộttrong mười người đứng đầu toàn khối, nếu lớp A có mình, thầy ấy rất thương tâm."

      Nghe được các nữ sinh chuyện, các nam sinh cũng bu lại theo. Dĩ nhiên, ý ở trong lời , mục đích cuối cùng của họ vẫn là hấpdẫn chú ý của hoa khôi Bắc Âu Hân.

      " biết đó 'hành nghề' ở đâu nữa?Nếu biết, em chúng ta đến đó thử chút."

      nam sinh xấu xí lộ ra nụ cười dâm tà.

      Những nam sinh khác cũng gật đầu phụ họa, các nữ sinh mặt dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn che miệng cười trộm.

      "Loại háo sắc này mà các cậu cũng dám muốn? Nếu dính phải bệnh gì đó làm sao bây giờ?"

      Bắc Âu Hân mở to mắt, quyến rũ phong tìnhkhiến cho các nam sinh mê đến thần hồn điên đảo.

      Nhìn ánh mắt si mê của các nam sinh, đắc ý đến nỗi muốn cười to. mới là thiênchi kiêu nữ (con của trời), người những namsinh này thích là . giống kẻ khác, nghĩmọi cách hấp dẫn chú ý của nam sinh, quyến rũnam sinh, biết xấu hổ.

      Giọng của bọn họ cũng , mọingười trong phòng nghe được chuyện này, đềuquay đầu sang nhìn. Chẳng qua là người ngồi chỗ đó, vẫn ngủ rất ngon lành như cũ, bịảnh hưởng chút nào.



      Chương 12: Thái độ

      Thấy những công kích và miệt thị mình cố ý tạo ra như đánh vào bọt biển, chút tác dụng. Đôi mắt to quyến rũ của Bắc Âu Hân trừng đến thiếu chút nữa rớt ra, cắn đôi môi mềm mại, hờn dỗi lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn được bay thẳng đến chỗ ngồicủa Lãnh Tâm Nhiên.

      "Này!"

      tới chỗ bên cạnh, Bắc Âu Hân cao ngạokêu tiếng. Giọng điệu kia, giống như gọi chó trong nhà.

      Nhưng mà, người ngủ hoàn toàn có chút phản ứng, ngay cả mi cũng chớpmột cái, vẫn ngủ rất ngon.

      Cảm giác được ánh mắt của mọi người tronglớp chăm chú vào mình, giống như bị vũ nhục, Bắc Âu Hân kiềm chế được cơngiận, dùng sức vỗ lên bàn cái: "Này, Lãnh Tâm Nhiên, mày tỉnh lại cho tao!"

      Nhưng mà, vẫn có bất kỳ phản ứng nào.

      Cho tới bây giờ chưa bao giờ trải qua cảmgiác bị người khác xem như khí như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt cả lớp, khuôn mặt củaBắc Âu Hân đỏ lên, thở phì phò dùng sức trực tiếp vỗ lên lưng người kia cái.

      Lúc này, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên muốn ngủcũng ngủ được.

      Tuy nhiên, Bắc Âu Hân lại chiếm được chút ưu thế nào. Tay của còn chưa rút khỏingười Lãnh Tâm Nhiên liền bị ta nắm lấy, sau đó, trong lúc còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cả người mình bay lên, giữatiếng kêu của mọi người trong lớp, bị Lãnh TâmNhiên còn chưa tỉnh ngủ trực tiếp ném qua vai, té ngã đất.

      Nước mắt của Bắc Âu Hân trào ra trong nháymắt, chỉ vì đau, mà vì mặc váyđồng phục được sửa ngắn, chuyện vừa rồi khiến cho bị cả lớp nhìn thấy hết. Hơn nữa còn tiếp đất bằng mông, quần bên trongcũng lộ ra ngoài. Nhịn đau che lại cảnh xuânxong, Bắc Âu Hân cuối cùng cũng kiềmchế được khóc lớn lên.

      "Lãnh Tâm Nhiên, cái con điên này, mày làm gì thế hả? Hân Hân, cậu sao chứ?"

      Sau khi nghe tiếng khóc của Bắc Âu Hân, các'thiên tài' trong lớp liền phản ứng. Mấy nữ sinhvội chạy đến, đỡ đứng lên, bắt đầu ra mặt thay . Ngay cả mấy............nam sinh kia, thấy nữ thần trong lòng mình bị khi dễ, cũng nhịnkhông được đứng dậy, căm tức nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      "Đừng có tùy tiện đụng vào tôi."

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn như cũ có bất kỳ biểu cảm nào, cho dù Bắc Âu Hân cókhóc thê thảm hơn nữa cũng có bất kỳcảm giác đau lòng nào. thực tế, khôngchỉ đau lòng, ngược lại còn cố néntức giận. ghét người khác chạm vào mình, ghét người khác xấu mình, Bắc Âu Hân này, liên tục khiêu chiến với tính nhẫn nại chạm đến cực hạn của , nên sớm nhận dạydỗ.

      "Hân Hân, sao thế?"

      giọng nam du dương truyền đến, Bắc ÂuHàn vừa bước vào phòng học liền nghe thấy tiếng khóc của em , lo lắng tới.

      "."

      Thấy trai, Bắc Âu Hân giống như bị ủy khuất to lớn nhào vào trong ngực , nước mắttrào ra chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên : "Con này quá đáng, nó đánh em."

      Bắc Âu Hàn vốn rối rắm vì lúc nãy chủ nhiệm Lãnh Tâm Nhiên phải rời khỏi lớp A, bây giờ nghe em vậy, lại nhìn đếndáng vẻ vô cảm của người kia, cũng lậptức bắt xin lỗi như trong dự liệu của Bắc Âu Hân, mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn gầy yếu trước mặt: "Hân Hân sao? Cậu đánh em ấy?"

      Lãnh Tâm Nhiên nâng khóe miệng: "Đúng, tôi đánh."

      "Tại sao? Nếu cậu đánh Hân Hân, vậy, xin lỗi Hân Hân !" Tâm tình của Bắc Âu Hàn lúc này rất phức tạp. phát , càng ngày mìnhcàng biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với nữ sinh trước mắt, mặc dù trước kia cũng thường đối mặt, nhưng bây giờ quá xa lạ quá nổi bật, khiến cho muốn chú ý cũng khó. Nhưng mà, Hân Hân ghét như thế,chuyện lần này, hẳn là đơn giản như vậy.

      "Nếu ai chủ động chọc đến tôi, tôi đánh người, tôi bao giờ hối hận!"

      Đứng trước mặt vương tử trường học khiếncho toàn bộ nữ sinh trong trường say mê, khuônmặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, tâmgiống như hồ nước lạnh, có bất kỳ rungđộng nào.

      "Cậu............ "

      Bắc Âu Hàn bị chặn họng biết gì cho phải.

      Mà Bắc Âu Hân, rốt cuộc nhịn được lại vọt tới: ", nó đánh em, phải trả thù cho em, nó quá đáng, xem giọng điệu củanó kìa, là quá kiêu ngạo."

      Kiêu ngạo?

      Đôi mắt lạnh lùng của Bắc Âu Hàn nháy nháy, rốt cuộc cũng biết được tại sao những lúc nhìn đến nữ sinh này luôn có cảm giác bịchèn ép. Bởi vì khí thể của quá mạnh mẽ, thậm chí có thể là lớn lối. Chẳng kiêng nể gì đối đầu với chủ nhiệm, cãi nhau với các bạn trong lớp, dường như, có gì là khôngdám làm.

      Mạnh mẽ kiêu ngạo như vậy, sợ trờikhông sợ đất giống như 'tiểu thái muội'. Nhưng mà, biết rất nữ sinh trước mắt này khôngphải là 'tiểu thái muội', khí chất của , mặc dù lạnh lùng, nhưng hề vẫn đục.

      Nghĩ đến đây, tâm vốn tức giận lại trở nên mềm lại: "Cuối tuần có cuộc thi. Bây giờcâu lo chuẩn bị ôn tập tốt , nếu thi khôngtốt phải rời khỏi lớp A. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của cậu là học bài cho cuộc thi cuối tuần."

      Chẳng ai nghĩ đến ra câu này, trừLãnh Tâm Nhiên, tất cả mọi người đều lộ ra vẻmặt dám tin. Dù sao, giọng ân cầnnhư vậy, phát ra từ Bắc Âu Hàn, là khóchấp nhận được. Bắc Âu Hàn tuy rất ưu tú, nhưng tính cách của lại cực kỳ lạnh lùng cao ngạo, chỉ đối xử dịu dàng với mình em Bắc Âu Hân, nhưng mà bây giờ, lại tỏ thái độ quan tâm với nữ sinh háo sắc. Lập tức,trong lòng nữ sinh cả lớp đều dâng lên cảm giác chua xót và phẫn nộ.

      Trong lúc mọi người khiếp sợ nóinên lời, Bắc Âu Hân rốt cuộc nhịn đượcthét lớn lên: ", gì với nó thế?Nó cút ra khỏi lớp này là kết quả tốt nhất. Người này, căn bản thuộc về lớp A củachúng ta, lớp F mới chính là kết quả tốt nhấtdành cho nó. Nó cùng dạng với đám bỏ của lớp F kia."

      Đối mặt với khiêu khích của Bắc Âu Hân, Lãnh Tâm Nhiên cũng đáp trả sắc bén,chỉ quét mắt vòng quanh lớp học, đến khiBắc Âu Hân bị ánh mắt của dọa sợ phải luivề phía sau mấy bước mới lạnh lùng mở miệng:"Tôi rất mong đợi được rời khỏi cái lớp này. Tuy nhiên, phải là bị đuổi , mà là tôi chủ động rời khỏi."
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Lời kỳ quái

      Kỳ thi cuối tháng cuối cùng cũng tới. Đối với những học sinh lớp khác mà , đây là cơhội để được vào lớp tốt hơn thậm chí là lớp A, còn đối với những người lớp A, cuộc thi thángnày tầm thường chút nào.

      Bởi vì, dường như tất cả mọi người đều mong đợi, sau cuộc thi này người đó rời khỏilớp A!

      khí trong trường bỗng chốc trở nên ngưng trọng, cuộc thi tháng phải chỉ là cạnh tranh giữa các học sinh lớp 12, mà là tất cả các lớp trong trường. Bởi vì có quy tắc xếp lớp, nên khí trong trường rất căng thẳng, cạnh tranh cũng rất kịch kiệt. Dù sao, cấp bậc lớp cao, chỉ đại diện cho thành tích tốt, có tư cách để khoe khoang, còn có thể được học trong môi trường tốt hơn và được nhận phần thưởng cao hơn, quan trọng nhất chính là, cấp bậc càng cao, càng chứng tỏ mình cáchthần tượng gần hơn.

      Dù sao, nam sinh nữ sinh lớp A cho dù là giathế hay thành tích, đều là thượng đẳng trongthượng đẳng, đây là điều được toàn trường công nhận.

      Dưới tác động thúc đẩy của những yếu tố này, học sinh toàn trường đều lao vào điên cuồng học tập. chỉ riêng học sinh, ngay cả giáo viên cũng thế. Đặc biệt là chủ nhiệm các lớp, cho dù bình thường luôn lười biếng có năng lực, lúc này cũng phải tỏ ra vô cùngnghiêm khắc, siêng năng. Dù sao, chỉ cần họcsinh lớp mình có thể tăng lên thứ hạng cao hơn, chỉ có bản thân học sinh được nhận đãi ngộ tốt, giáo viên bọn họ cũng có thể nhận đượcrất nhiều tiền thưởng.

      Trước kia, cho dù là trong giờ học, cáchành lang và trong rừng cây vẫn có rấtnhiều bóng dáng đùa giỡn, nhưng bắt đầu từ tuần lễ trước, những địa phương vốn vô cùngnáo nhiệt đó bỗng trở nên yên tĩnh hơn rấtnhiều. Lâu lâu, mới có bóng người vộivã qua.

      Lãnh Tâm Nhiên lại hoàn toàn bị ảnhhưởng trong trường hợp này, vẫn theo cuộcsống lúc trước. học ngủ, tan học làm,buổi trưa thường lên sân thượng ngủ mộtchút. Sau lần cứu được vương lớp F đó, côcũng nhiều lần gặp được ta sân thượng.Người kia cũng rất kỳ quái, cái gì cũng , cũng hỏi là ai, hễ cứ gặp mặt thìđưa cho hộp sữa chua, sau đó liền đếnmột góc ngủ. Trừ lúc đưa sữa chua, dường nhưbọn họ có bất kỳ liên hệ nào.

      Buổi trưa trước khi thi ngày, Lãnh Tâm Nhiên vẫn lên sân thượng ngủ như cũ. DungThiếu Tuyệt tới, thấy liền đưa cho mộthộp sữa chua, nhưng giống ngày thườngở chỗ, ta bỏ mà ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt tuấn lãng mang theo tia phức tạp: "Ngày mai có cuộcthi, cậu chuẩn bị gì sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên cắn ống hút, hai mắt mở to nhìn thần sắc có chút được tự nhiên của Dung Thiếu Tuyệt, lần đầu tiên mở miệng:" phải cậu cũng thế sao?"

      Nghe được như vậy, Dung Thiếu Tuyệtcười khổ tiếng: "Tôi ở lớp F, dù có thi tốthay cũng vẫn ở lại lớp đó, sao. Cả trường học, trừ lớp chún tôi, tất cả mọi người đều cố gắng. Tuy nhiên, trong lớp chúngtôi cũng có mấy người chịu bỏ cuộc, bọnhọ biết, như vậy cũng ............ "

      Giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Dung Thiếu Tuyệt đến điểm mấu chốt liềndừng lại, liếc nhìn Lãnh Tâm Nhiên cái theo bản năng, lúc phát mặt có bất kỳ ánh mắt khi dễ nào trong lòng liềnthở phào nhõm, dường như thoải mái ngay lập tức. cũng cảm thấy kỳ quái, mình luôn tích chữ như vàng, sao đột nhiên lại nhiều như vậy với nữ sinh tính là quen chứ?

      Lãnh Tâm Nhiên sớm biết nam sinh cao ráođẹp trai trước mắt chính là vương lớp F, trướckia chỉ muốn cho ta thiếu mình cái nhân tình để sau này qua bên kia dễ dàngmột chút. Nhưng bây giờ, có lẽ do việc đưasữa chua mỗi ngày có tác dụng, thiện cảm đối với người này càng ngày càng nhiều, thậmchí, dường như còn có chút tò mò.

      " cái gì?"

      Nuốt sữa chua trong miệng xuống, Lãnh Tâm Nhiên hỏi đến chuyện vừa rồi Dung Thiếu Tuyệt cẩn thận để lộ ra.

      " có gì."

      Dung Thiếu Tuyệt trầm mặc hồi, cuối cùng lý trí vẫn thắng xúc động, cảm thấy khôngnên ra những bí mật kia, cho nên liền lựachọn giấu giếm.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng gì nhiều,chẳng qua là nhìn cái rồi tiếp tục uống sữa chua.

      ở bên này trầm mặc, bên kia Dung Thiếu Tuyệt lại bắt đầu rối rắm. cho là tiếptục hỏi, lại nghĩ rằng mình chỉ từ chốimột lần lại bỏ. hiểu tâm tư tại của mình là thế nào, Dung Thiếu Tuyệt chânthành : "Cậu khẳng định phải là họcsinh lớp F, vậy thành tích của cậu nhất định tệ, vậy nên, cậu nên chuẩn bị tốt chokỳ thi . Tuyệt đối nên đến lớp F của chúng tôi, cái lớp này, nhất định ngoài dự liệu của cậu, giống như trong tưởng tượng của cậu và lời miêu tả của những người khác đâu."

      Bỏ lại đoạn có chút khó hiểu, Dung Thiếu Tuyệt liền đứng lên rời khỏi sân thượng. Hôm nay quá nhiều, trầm mặc đánh nhau rất giỏi đó, quá thần bí, cả người đềulà bí mật, nhưng lại có cảm giác uy hiếp.Mặc dù bộ dáng và thái độ của đều lạnh nhạt, nhưng mà, cảm giác khi ở bên , lại tốt ngoài dự kiến.

      Đợi cho đến khi bóng dáng của Dung ThiếuTuyệt biến mất, Lãnh Tâm Nhiên nặng nề hút vài ngụm sữa chua, sau đó tiện tay ném hộprỗng về phía sau, bay theo đường cong duyên dáng, hoàn mỹ rơi vào thùng rác cáchlưng Lãnh Tâm Nhiên xa.

      Xem ra, lớp F, cũng đơn giản như thế.

      Lớp học đó, giống như cất giấu bí mật rấtlớn!

      Con ngươi sâu thẳm lóe lên, dường như suy nghĩ của lúc này vô cùng hỗn loạn.

      Chương 14: Ngủ trong cuộc thi là thoải mái nhất

      Khác với những trường khác, trường của LãnhTâm Nhiên có chú trọng các môn khoa học tự nhiên, cho nên các môn thi của tháng gồm ngữ văn, văn, toán tổng hợp, lý tổng hợp, hơn nữa mỗi môn đều chia ra các phần để thi, cho nên tăng lên tổng cộng là chín buổi thi.

      Mỗi ngày thi hai môn, thi xong tất cả các môn khoảng năm ngày.

      Năm ngày này, cho dù là học sinh hay giáo viên đều như mất lớp da. Khác ở chỗ, học sinh khổ cực lúc thi, còn giáo viên cực khổ sau khi thi. Bởi vì các giáo viên phải chấm xong tấtcả các bài thi trong vòng ba ngày, sau đó chủnhiệm thống kê điểm và xếp hạng.

      Số báo danh và vị trí chỗ ngồi là xếp theo thứhạng thành tích, Lãnh Tâm Nhiên ở lớp A là lớpcó thành tích tốt nhất, cho nên cũng được ngồichỗ tương đối tốt. Khác với những bạn bên cạnh khẩn trương cầm sách đọc thầm, từlúc bước vào chỗ ngồi, Lãnh Tâm Nhiên liền lấy ra hộp sữa chua bắt đầu uống. Gần đây, rất thích vị ngọt ngọt chua chua của loại thức uống này. Trước kia chỉ thích uốngrượu mạnh, nhưng thân phận bây giờ khác, chỉ có thể thay đổi sở thích.

      Đối với hành động dường như buông bỏ củacô, Bắc Âu Hàn có chút bất đắc dĩ. muốnđi đến nió gì đó, nhưng nghĩ đến việc hôm đó bị lúng túng, cũng chỉ có thể nhịn xuống. Nhưngmà nghĩ đến việc sau lần thi này phải rời khỏi lớp A, tâm trạng trở nên rất phức tạp.

      "Các em học sinh, đến giờ thi, hãy đemnhững vật dụng liên quan để hết lên bụcgiảng. Thời gian thi là ba tiếng, sau 2/3 thời gian thi mới được phép nộp bài. Sau khi hết giờ làmbài, nếu ngừng bút, xem như bài thi bị hủy bỏ."

      bục giảng, vẻ mặt giám thị nghiêm túcphổ biến quy tắc cuộc thi.

      Rất nhanh, tiếng chuông vang lên, bài thi đượcphát ra.

      Lãnh Tâm Nhiên nhàm chán quan sát những người nhận được bài thi kia, mặt mỗi ngườiđều khác nhau, có mừng rỡ có hối tiếc, có khẩn trương có tự tin, thậm chí cũng có thận trọng,giống như vương tử học đường Bắc Âu Hàn. Dĩnhiên, những chuyện này liên quan tớicô, sau khi uống cạn sữa chua, đem hộp ném vào thùng rác ở góc, liền ngây ngô nhìn bài thi được phát tới.

      Bởi vì mỗi tháng đều có cuộc thi, cho nên ở trường bình thường có các kỳ kiểm tranhỏ. đơn giản chính là, đây là lần thi đầu tiên từ khi Lãnh Tâm Nhiên trọng sinh, cũng làlần đầu tiên ngồi ở phòng thi sau N năm.Trong trí nhớ, ở kiếp trước lần cuối cùng thi, là thi làm nghiên cứu sinh, sau đó vì Diêm Mônđột nhiên xảy ra chuyện, nên chỉ tham gia kỳsơ khảo xét tuyển chung cả nước chứ cũng có thi tiếp.

      Xoay câu bút tay, quét mắt nhìn sơ qua đề. Đề bài rất đơn giản, ít nhất là thấy như thế, nhưng mà hiển nhiên cũng chỉ có mớinói như thế, bởi vì bạn học ngồi phía sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh cả người.

      Bất quá, rất nhanh liền trấn tỉnh lại, bắt đầu làm bài. Cho dù thế nào, chuyện cũng đãđến nước này, cho dù có lo lắng cũng vô ích. chừng còn có thể xuất kỳ tích gì đó............

      Khi làm việc gì đó luôn rất chuyên chú,đến lúc hoàn thành bài thi trước mọi ngườitrong lớp, mới kinh ngạc phát , Lãnh Tâm Nhiên ngủ? Bình thường ngủ tronglớp còn chưa , bây giờ ở phòng thi còn ngủ, mệt như vậy à?

      Trong lòng hoang mang, khuôn mặt luôn vui buồn đổi của Bắc Âu Hàn cuối cùng cũng lộ ra chút mờ mịch.

      Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, Lãnh TâmNhiên mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Nhưng phải là ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh lại,mà vì cảm giác được có người đứng bên cạnh mình, hơn nữa còn dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình. Cảm giác như có gai đâmvào người như thế, khiến cho thể tiếptục ngủ.

      Vừa ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn mờ mịt, thấy được khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Bắc Âu Hàn, nhưng mà vẻ mặt lại rất khó coi,giống như muốn ăn thịt người vậy.

      "Cậu làm được bao nhiêu câu?"

      Thanh của Bắc Âu Hàn có chút khô khốc.

      Lãnh Tâm Nhiên mờ mịt nhìn , hiểutại sao đột nhiên lại hỏi câu này.

      Vậy mà, để cho nhìn tâm tư của đối phương, Bắc Âu Hàn trợn mắt nhìn cômột cái sau đó trầm mặc rời .

      Lãnh Tâm Nhiên lại ngây ngẩn cả người, ánh mắt trước khi rời của . Đó là, chỉ tiếc rèn sắt thành thép? Hay là............trẻ con thể dạy?

      Sau cuộc thi, trạng thái của Lãnh Tâm Nhiênrất tốt, vì mấy ngày thi liên tục mà trở nên mệt mỏi hay buồn bã, bởi vì, từ đầu đếncuối chỉ ngủ, ngủ từ ngày thi đầu tiên cho đến ngày cuối cùng. Tất cả mọi người đều hết ý kiến với , lúc đầu còn có giám thị tốt bụng nhắc làm bài, nhưng sau đó thấy vẫn làm theo ý mình, thèm quan tâm nữa.

      Chuyện này vừa lúc hợp ý Lãnh Tâm Nhiên, trời mới biết, ngủ trong phòng thi thoải mái. Mặc dù bình thường ngủ trong giờ học cũng rấtđã, nhưng bên cạnh luôn có thanh ong ong, bây giờ khác, chung quanh yên tĩnh khôngtiếng động, tiếng động lớn nhất cũng chỉ có viếtchữ và thanh lại của giám thị.

      "Tự do rồi!"

      Buổi thi cuối cùng kết thúc, giám thị vừa mới ôm bài thi bước ra khỏi cửa lớp, các bạn học vốn mặt ủ mày chau liền bắt đầu điêncuồng hét lớn.

      "Làm sao bây giờ? Lúc nãy câu cuối cùng mình làm được."

      "Mình cũng vậy, đề lần này khó, mìnhkhông lọt vào top mười được rồi."

      Các nam sinh tụ tập ăn mừng được giải phóng,các nữ sinh ríu rít bàn luận đề thi vừa rồi,thậm chí có những người vì thi tốt màhốc mắt đẫm lệ.

      Lãnh Tâm Nhiên giống như là người đứng xem, ngồi ở bên, chung quanh rất trống trải dù phòng học lớn, lại dám khiến cho rơi vào tình trạng chân bị lập trong khí. Tuy nhiên cũng quá đểtâm, suy tư về chuyện khác. Cuộc thi kết thúc, hoàn toàn phát triển theo kế hoạch của , như vậy, cũng đến lúc cho nhữngngười khác bài học.

      Từ sau khi sống lại, đối với những người khiêukhích, vũ nhục và đối xử bất công với mình, vẫn dùng im lặng để chống đỡ, chịu đựng khôngbộc phát. Nếu là trước kia, những người đóđã sớm bị bắn chết rồi. Tuy nhiên, bộcphát cũng có nghĩa là thỏa hiệp hay mềmyếu, mà là............trước hết khiến cho nhữngngười kia gỡ bỏ phòng bị, đợi đến thời điểm bộc phát, mới là đặc sắc!

      "Cậu làm bài thế nào? Có thể ở lại lớp A ?"

      Nhân cơ hội những người khác vội vàngtán gẫu phát tiết, Bắc Âu Hàn tới, nhìn bả vai gầy yếu của , khuôn mặt tuấn lãng mang theo tia quan tâm.

      Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn . sớm phát gần đây người này rất kỳ quái, theo như miêu tả trong nhật ký, người rất cao ngạo, cả người mang theo hàoquang cao quý, trừ Bắc Âu Hân luôn lạnhlạnh nhạt nhạt. Nhưng mà gần đây, xảy ra chuyện gì?
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Lăng thiếu

      Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của , Bắc Âu Hàn cảm thấy mình đúng là bị bệnh rồi,hơn nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng. Làm ra chuyện mất mặt như thế, vậy mà trong lòng lạikhông có cảm giác xấu hổ, lại còn thầmmừng rỡ vì đối phương nhìn mình chăm chăm.

      Dĩ nhiên, ra cảm giác này.Từ sau khi xảy ra chuyện bỏ thuốc kia, đây là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ này. Bìnhthường, mặt luôn biểu cảm, ngăn cách mọi người bên ngoài thế giới của . Lúc này, cuối cùng cũng có vẻ mặt khác.

      "Mình muốn, chúng ta chung sống hòa bình có được ?"

      Có lẽ chính ánh mắt nghi hoặc này cho hắndũng khí, đầu óc của Bắc Âu Hàn nóng lên nênđã ra lời khiến cho người ta rớt cả mắt kínhkia.

      " bao giờ."

      Rất nhanh Lãnh Tâm Nhiên lại khôi phục vẻmặt vô cảm, chút do dự .

      "Tại sao?"

      Bắc Âu Hàn bị kích thích, tại sao luôn từ chối mình? Trước kia phải rất thích nảysinh quan hệ với mình sao? Sao bây giờ lại luônra vẻ như tránh xa bệnh dịch, luôn đối nghịch với mình?

      " tại sao cả, chỉ là, bao giờ."

      xong những lời này, Lãnh Tâm Nhiên cũng thèm để ý tới nam sinh bị mình kíchthích lâu mới trở về trạng thái bình thường,rời khỏi trường thi.

      hiểu vì sao thái độ của Bắc Âu Hàn lại chuyển biến lớn như thế. Trước kia lúc LãnhTâm Nhiên liều mạng lấy lòng để ý tới, bây giờ, đổi lại là , muốn, lại chủ động sáp đến. Tiếc là, những thứ này, phải thứ quan tâm.

      Chuyện bỏ thuốc, là Lãnh Tâm Nhiên đúng, bị bỏ thuốc lại nhốt trong phòngcũng là do ấy gieo gió gặt bão. Nhưng mà,nghĩ đến vì chuyện bỏ thuốc, mà hại chết LãnhTâm Nhiên , liền có bất kỳ thiệncảm nào đối với những người này. là BắcÂu Hàn, là Bắc Âu Hàn, còn nam sinh nữa, mặc dù trong chuyện này Bắc Âu Hàn chủ động làm gì, nhưng phải chịu tráchnhiệm cho việc mặc kệ cho con Bắc Âu Hân đó làm xằng làm bậy. Chó cắn người, chủ phải chịu trách nhiệm, chuyện này cũng thế. Bắc Âu Hân làm sai, Bắc Âu Hàn cũngđừng mong có thể giả vờ vô tội.

      Ra khỏi phòng học, dọc theo đường đều là những người bàn luận về cuộc thi, dĩ nhiêncũng có người thi xong phải ra ngoài chơi, giải tỏa chút. Những chuyện này cũng liên quan tới , rời khỏi trường học quálâu, quả nhiên còn hợp với khínơi này.

      sớm còn là thiếu niên, quen với cuộc sống của người trưởng thành, trongthời gian ngắn vẫn thích ứng được. Thời gian làm việc là buổi tối, bây giờ muốn ở lại trong trường, cũng muốn trởvề căn nhà luôn khiến bản thân sinh ra cảm giácbị đè nén đó, bất đắc dĩ đành phải dạo trênđường phố.

      "Cố lên, cố lên!"

      trận hoan hô hưng phấn thu hút chú ý của Lãnh Tâm Nhiên.

      Nhìn về hướng phát ra thanh, chỉ thấy cách đầu đường xa có sân bóng rổ, đám người vây quanh ra sức hò hét. ra là có trận bóng đường phố, LãnhTâm Nhiên vốn là người thích bóng rổđường phố, nhưng mà chiều cao bây giờ lại đủ, sau khi sống lại cũng có cơ hội, cho nên tới bây giờ, cũng chưa đánh trậnbóng rổ nào.

      "Giết chết bọn họ ."

      "Đừng do dự, cho bọn nhóc con chưa đủ lôngđủ cánh này nếm thử lợi hại !"

      Từ xa, Lãnh Tâm Nhiên nghe được những âmthanh vô cùng hống hách.

      So với loại hình thi đấu bóng rổ chính thức, bóng rổ đường phố này bạo lực hơn rất nhiều, hơn nữa đội hình phố biến, thường chỉ cần ba người là đủ. Trước kia Lãnh Tâm Nhiên cóquen với đám thiếu niên, mỗi lần cóchuyện vui đều dùng bóng rổ đường phố để giải quyết.

      Bây giờ, nhìn thấy cảnh này lần nửa, tronglòng ngứa ngáy, rốt cuộc cũng nhịn được về phía sân thi đấu.

      xuất của Lãnh Tâm Nhiên cũng khôngthu hút chú ý của những người xung quanh,tẩt cả mọi người đều quan sát trận đấu, tất nhiên ai quan tâm đến chuyện đột nhiên bên cạnh xuất thêm người.Huống chỉ, xung quanh sân bóng rổ cũng chỉ có nam sinh, mà còn có đám nữ sinhmặc đồng phục, Lãnh Tâm Nhiên càng có vẻ bình thường.

      "Lăng thiếu, cố lên, cố lên!"

      Giữa tiếng hét chói tai của các nữ sinh, Lãnh Tâm Nhiên thấy được thực lực hai đội khácnhau rất ràng. đội là những người trưởngthành hai mươi mấy tuổi, hơn nữa vừa nhìn liềnbiết là những tên côn đồ lưu manh. Ba ngườicòn lại, là những nam sinh mười bảy mười tám tuổi, mặc dù đồng phục người cònchỉnh tề, nhưng vẫn che giấu được bản chất học sinh của bọn họ.

      Ba người thiếu niên, vóc dáng cũng cao đếnmột mét tám mươi mấy, mặc dù thân hình có vẻ gầy so với những người trưởng thành kia,những động tác phối hợp lại cực kỳ ăn ý, lấy kỷ xảo chống lại sức mạnh của ba người kia.

      "Lăng thiếu đẹp trai. ấy chết điđược."

      Nữ sinh đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên đangcầm trái tim màu hồng, xung quanh toàn làbong bóng màu hồng.

      Nhìn theo ánh mắt si mê của ta, chính là thành viên trong đội ba thiếu niên kia.Tướng mạo tuấn tú, lông mi dài, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ sinh, đặc biệt là nụ cười ác ý bênkhóe miệng, mang theo khí chất vừa lưu manh vừa đào hoa, hấp dẫn ánh mắt của nữsinh.

      Nam sinh giống con Lãnh Tâm Nhiên gặp ít, nhưng cả người toát ra khí chất cao quý như vậy, lại cực kỳ hiếm thấy.

      Cái người gọi là Lăng thiếu đó có kỹ thuật rất cao, là người đứng đầu trong ba người. Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn đến ta lâu, người nam sinh kia liền tạo ra động tác giảcực đẹp, trái bóng trong tay Lăng thiếu bay theo đường cong duyên dáng rơi vào giữa rổ.

      "Aaaaaa, đẹp trai quá, ba điểm, ba điểm!"

      Sau khi bóng vào rổ, các nữ sinh cũng điên cuồng, sôi nổi giống như đám điên, trongmắt đều là nụ cười xinh đẹp của nam sinh kia.

      Nam sinh kia dường như rất thưởng thụ nhữngtiếng hét si mê này, ánh mắt hẹp dài hơi nheolại, khóe miệng gợi lên độ cong xinh đẹp,sau đó đưa tay chạm vào khóe môi rồi giơ vềphía các nữ sinh.

      giây sau nụ hôn gió, tiếng thét chói tai củacác nữ sinh làm cho sân bóng rổ trở nên sôi sục.

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ chú ý đến nam sinh kia chút, sau đó vẫn luôn chăm chú vàotrận đấu. Khi thấy ba người khác làm dấutay và trao đổi ánh mắt u ám, tâm chợt trầm xuống —— ổn!

      giây kế tiếp, nam sinh chuẩn bịchuyền bóng liền người dùng lực lớn va chạm, bóng tay văng ra, hơn nữa người kiacòn đè cả người lên người , chân trái giẫmlên chân của .

      "A!"

      Tiếng kêu thảm thiết của nam sinh vang lên khắp sân.

      "Hạo, Hạo, cậu sao chứ?"

      để ý đến bóng, hai nam sinh còn lại đãchạy tới, tay đẩy người đè ngườihắn ra, vừa ra sức đỡ nam sinh đó đứng dậy, ân cần hỏi thăm. Những nữ sinh vừa rồi thét chói tai cũng chạy tới vây xung quanh ba người, 'bảy miệng tám lưỡi' (ồn ào, lộn xộn) thể lo lắng của mình.

      " cố ý!"

      Lăng thiếu lao ra, tay bắt được tay của người đàn ông có vết sẹo mặt, nắm cổ áo của hung tợn . tay khác nắm lạithành quả đấm, giống như sắp đấm quyền vào người .

      "Cái gì cố ý? Tao biết, bị thương tronglúc thi đấu là chuyện rất bình thường. Ngay cảsiêu sao bóng rổ NBA cũng tránh khỏi bịthương, mày cho rằng những thằng nhóc chưađủ lông đủ cánh như tụi bây có thể sao? Nếunhư sợ nên nhận thua , chỉ cần tụi bây ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua, em tụi taosẽ tạm tha cho tụi bây!"

      Người đàn ông mặt sẹo để uy hiếp của Lăng thiếu vào trong mắt, dễ dàng hất tay của ta ra, bàn tay nhanh chóng nắm chặt quảđấm của ta, khuôn mặt dữ tợn mang theo sựkhinh miệt.

      Thấy chuyện trở nên căng thẳng, Lãnh Tâm Nhiên còn hứng thú tiếp tục xem, xoayngười chuẩn bị rời di.

      Chương 16: trái kinh người


      Cuộc đời này luôn thuận theo ý người, chuyện vốn có thể kết thúc vô cùng thuậnlợi, chuyện tình lại dễ dàng đến hồi kết như vậy.

      "Ây nha, vị mỹ nữ này có mắt, vừa nhìn là biết đám nhóc kia phải thua, cho nên mới khôngxem nữa. Như thế nào, bị phong thái của đây mê hoặc đúng ? Nếu lát nữachúng ta hẹn nhau ăn cơm rồi lại tiếp tục chơi?"

      Người đàn ông râu cá trê trong nhóm ba côn đồnhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị rời ,tiến lên cợt nhã.

      Vốn là, đứng giữa đám nữ sinh, Lãnh Tâm Nhiên hề gây chú ý. Nhưng mà tìnhhuống bây giờ khác, trong lúc tất cả nhữngnữ sinh lao đến quan tâm ba nam sinh kia, LãnhTâm Nhiên liền đứng lên xoay người chuẩn bị rời , lập tức hấp dẫn chú ý của người đàn ôngrâu cá trê.

      Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi nhìn cônđồ ngăn cản trước mặt, đáy mắt nổi lên tia lạnh lẽo.

      "Sao? Đề nghị của rất tốt đúng . Nhìn em chắc còn là học sinh, chưa trưởng thành, có muốn cũng đây giúp em trở thành ngườilớn ? Tối này, rất đặc sắc, đâyquyết định khiến em thể rời bỏ ."

      Người đàn ông râu cá trê cợt nhã , giọng đầy vẻ lưu manh, đều là ý tứ trêu đùa, chiếm tiện nghi đầu lưỡi. Thậm chí khi nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên chỉ trầm mặc mà có ý từ chối, càng trở nên càn rỡ vươn tay muốn ôm eo .

      Thắt lưng của Huyết sư sao có thể để ai muốnđộng động, thân thể Lãnh Tâm Nhiên khẽ động liền tránh thoát cái tay bẩn thỉu kia.

      Vốn là muốn trực tiếp rời , nhưng bây giờ thay đổi chủ ý. Thắng chắc phải ? Rất phách lối phải ? Như vậy, xem thử mộtchút coi ai phách lối hơn, xem thử cuối cùng ai mới là người chiến thắng!

      Nam sinh vừa rồi bị ám hại, thể thi đấu,ít nhất là thể tiếp tục tham gia trận này. Ba tên côn đồ chính là có ý tưởng này, muốncho bọn họ chủ động nhận thua, nhưng mà, chơixấu là chuyện của bọn , liên quan tớicô. Chỉ là, bọn họ vạn vạn lần nên, chính là có ý nghĩ ghê tởm với !

      Vào lúc này, nam sinh bị thương được bạn đỡlên. Giống như dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên, chân bị gảy xương, thể tiếp tục thi đấu, ngay cả bộ cũng chỉ bằng chân.

      Lăng Vũ rất phiền não, cuộc thi đến bây giờ, haibên cách biệt điểm lớn, nhưng Hạo lại bịthương, hai người bọn họ vốn thể chiếnthắng trận này. thẳng có nghĩ là phải chịu thua, chịu nhục nhã, tuyệt đối khôngcho phép chuyện này xảy ra.

      Cho dù chỉ có hai người, cũng muốn thửmột lần.

      khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ kiênquyết, nhìn bạn tốt Hạo ngồi bên kia nghỉngơi, lại nhìn những người rất chướng mắt đó,Lăng Vũ ra quyết định!

      Tình nguyện thi đấu đến cùng, cũng tuyệt đốikhông nhận thua!

      "Tụi bây định thế nào? Nhận thua hay sao?"Thanh đáng ghét kia lại vang lên. Lăng Vũcảm giác đợc, tại trong lòng bọn họ đangphách lối tới cỡ nào, ngay cả những thằng đứngtrong đám người xem cuộc vui cũng thế, phách lối cười haha.

      "Tuyệt đối nhận thua! Cho dù chỉ có hai người bọn ta cũng quyết để các người thắng!"

      Lăng Vũ xoay người, đối mặt với những người kia, kiêu ngạo hét lớn.

      "Ha ha, ba người cũng đánh thắng bọn tao, bây giờ chỉ con hai người, là quá ngâythơ rồi!"

      Lời của Lăng Vũ khiến cho ba người kia giễucợt lớn tiếng cười.

      Khuôn mặt trắng nõn của Lăng Vũ trở nên đỏ bừng, phải thẹn thùng, mà là bị lời khinhmiệt của đối phương chọc tức. Lăng thiếu , từ trước đến nay đều là xem thường người khác, lúc nào bị người khác xem thường như vậy chứ?

      Càng nghĩ càng tức giận, Lăng Vũ tới sân bóng, cầm bóng rổ lên, hét lớn với ba người kia: "Tiếp tục!"

      "Chuyện này, làm phiền chờ chút!"

      Thời điểm Lăng Vũ chuẩn bị 'cá chết lưới rách', thanh trong trẻo lạnh lùng vanglên. phải của những nam sinh này vừa những nữ sinh thét chói tai vừa rồi, này nhàn nhạt, mang theo khí chất cường đại có thể trấn an lòng người, trong nháy liền hấp dẫn sựchú ý của mọi người.

      Lăng Vũ nhìn sang, phát người mở miệnglà nữ sinh xa lạ, dáng vẻ cao thước sáu, vóc người gầy yếu, cũng xinh đẹplắm, nhưng người lại có loại khí thếcao quý cường đại. Kết hợp với vẻ mặt vô cảm, là đặc biệt.

      "Tiểu mỹ nữ, sao rồi? Chẳng lẽ nghĩ thông suốt muốn hẹn hò với ta?"

      Người đàn ông râu ria mới vừa rồi đến gầnLãnh Tâm Nhiên nhận ra , cười dâm đảng.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng thèm nhìn , đithẳng tới trước mặt Lăng Vũ, sau đó giữa ánh mắt kinh ngạc của đối phương, chậm rãi mở miệng: "Các cậu thiếu người, cho tôi gianhập !"

      Thanh của rất , lại giống như tiếng nổkhiến tất cả mọi người bất động.

      Trầm tĩnh trong chốc lát, rất nhanh liền vang lên tiếng cười lớn như sấm nổ.

      "Ha ha ha, tiểu mỹ nữ, em biết đùa."

      " buồn cười, nữ sinh cao mộtthước sáu, cũng muốn chơi bóng rổ, là cườikhông ngừng được!"

      "Ha ha, nghĩ tới đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh các ngươi còn cần mỹ nữ tới cứu anhhùng, như thế nào, để cho em này chơichung chứ, dù sao lúc đầu chúng ta cũng khôngnói được phép thay đổi người, tới , để cho chúng ta nhìn chút lợi hại của em này!"

      Người đàn ông vẫn trầm mặc trong nhóm ba côn đồ lúc này cười to nhất, trong giọng phách lối đều là khinh miệt và khinh thường.

      chỉ xem thường Lãnh Tâm Nhiên, còngiễu cợt ba nam sinh kia phải cần đến trợgiúp của nữ sinh.

      " cần, đây là trận đấu của đàn ông, cần con xen vào!"

      Giống những người đó, Lăng Vũ cũng đểcô gầy yếu này vào trong mắt. Mặc dù trênngười có loại khí thể đặc biệt, nhưng mà, khí thế có nghĩa là biết chơi bóng rổ. Cònchưa đến là nữ sinh, chỉ cao thướcsáu, nhìn thế nào cũng giống dáng vẻ nhưbiết chơi bóng rổ.

      Nhưng mà, so với ba người kia, chủ yếu là Lăng Vũ tin tưởng, chứ chê cười giống ba người kia.

      Mười mấy người bên cạnh sân bóng rổ, đều cho rằng Lãnh Tâm Nhiên tới gây , ai tin tưởng có khả năng 'thay đổi Càn Khôn'.

      Lãnh Tâm Nhiên từ trước đến nay luôn khôngthích chuyện, lại càng thích giải thích. Đối mặt với chất vấn và khinh thườngcủa mọi người, cũng chỉ tùy ý đưa tay lên, liền nhanh chóng đoạt lại trái bóng vốn ở trong tay Lăng Vũ.

      Động tác này quá bất ngờ, hơn nữa quá nhanh, đợi đến khi tay còn bóng, Lăng Vũ mới giật mình trợn to hai mắt. Thế nhưng, khiến cho giật mình phải chỉ có những điều này, mà ở giây kế tiếp sau khi Lãnh Tâm Nhiên bắt được bóng, cũng thấy có bất kỳ động tác chuyển động nào, cứ như thế ném , quả bóng tay bay đường cong duyên dáng giữa trung, sau đó giữa ánh mắt chăm chú và vẻ mặt trợm mắt há mồm của mọi người, "Ba" tiếng, rơi vào giữa rổ!

      ************
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Bi kịch của ngườiđàn ông có râu


      "Trời ơi!"

      Sau thanh rơi xuống của quả bóng, tất cả mọi người đều há to miệng, hoài nghi mắt mìnhcó vấn đề.

      Đợi đến thời điểm hồi phục lại tinh thần, mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiêngiống như nhìn quái vật!

      Trời ạ, phải biết rằng, vị trí đứng, còn xa hơn vị trí vạch ba điểm, hơn nữa còn ở ngoàibiên, cũng thấy điều chỉnh tư thế nhắm bóng, chỉ là tùy tiện ném, phí chútsức nào, vẫn có thể ném bóng vào giữa rổ!

      Bản lạnh như vậy, cho dù là những tuyển thủsiêu sao cũng chưa chắc có thể làm được!

      Là khả năng hay do may mắn?

      Bất kể người khác nghĩ thế nào, tóm lại ánh mắtnhìn Lãnh Tâm Nhiên giờ khác.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng quan tâm những thứ này, chẳng qua chỉ dùng phương thức đơn giản nhất để chứng minh bản thân. Làmxong việc của mình, liền nhìn thẳng nam sinh trước mặt, im lặng hỏi thăm ý kiến của ta.

      Lăng Vũ cảm giác mình sắp điên rồi. Phải biết rằng, từ lúc năm tuổi bắt đầu chơi bóng rổ, hơn nữa còn mơ ước tương lai có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lúc này, nhìn nữ sinh gầy yếu này, bắt đầu hoài nghiquyết định của mình!

      "Em , nghĩ tới em lại may mắn thếnha."

      khí trầm mặc lần này lâu hơn trước,nhưng cuối cùng vẫn có người phá vỡ, người đàn ông có râu kia lại lên tiếng.

      "Này, bọn nhóc, để cho em này tham gia . chừng nhờ có vận may của nó, bọn bâycó thể thắng được tụi tao đó!"

      xong, dường như cảm giác được lời của mình rất hài hước, nhịn được cười to phen.

      Lăng Vũ phân tích tình huống tai, hắnkhông cảm thấy nữ sinh này chỉ nhờ vào cái gọi là vận may lúc có lúc đó, mặc dù muốn tin tưởng nữ sinh gầy teo ốm này mạnhhơn mình rất khó, nhưng mà, thắnghùng biện, vậy cũng muốn xem thử, trái kinh người lúc nãy là do vận may hay thựclực!

      Đợi đến khi trận đấu chính thức bắt đầu, là chuyện của mười phút sau. Bởi vì có thêm người gia nhập, nên phải bố trí lại đội hình. Lăng Vũ biết nữ sinh này rốt cuộc còn có bao nhiêu lá bài tẩy (thực lực còn che giấu), cho nên giao cho nhiệm vụ tương đối , tùy cơ ứng biến khẳng định là hợp với vị trí của cônhất.

      Ba tên côn đồ kia hề để hai nam nữ này vào trong mắt. Đặc biệt là nữ sinh cao mộtthước sáu đó, so với bọn như vậy, thờiđiểm chặn bóng của thậm chí cần nhảy lên, chỉ cần giơ tay là có thể phong kínđược đường của đối phương.

      Giữa khí lo lắng bất an xen lẫn lòng tin tràn đầy, trận đấu bắt đầu. Lăng Vũ ném bóng, nam sinh khác bắt được, chuyền bóng được mấy bước lại bất đắc dĩ ném bóng lại choLăng Vũ. Nhưng bên Lăng Vũ có người kèm, mặc dù Lăng Vũ có kĩ thuật cao, khiến cho đối phương giành bóng rất khó khăn. Nhưng mà, đứng giữa kèm cặp hai bên, Lăng Vũ muốn đột phá cũng rất khó.

      Dưới tình huống này, mặc dù tin tưởngnữ sinh biết tên kia lắn, nhưng Lăng Vũ vẫn quyết định đánh cuộc lần, liền làmđộng tác giả lách người sang bên, tay trái truyềnbóng qua khe hở về phía bên cạnh.

      Vị trí bóng vừa lúc nằm phía sau lưng Lãnh Tâm Nhiên, thấy bóng chuyền được đến chỗ mình muốn, Lăng Vũ kêu lên tiếng,cảm giác như hy vọng tan vỡ.

      Sau đó, ngay lúc ánh mắt của trở nên ảmđạm, Lãnh Tâm Nhiên giống như có mắt ở phíasau lưng, chợt xoay người, tay chụp lấy, nămquả bóng xoay tròn vào trong tay.

      Ngay sau đó, trong lúc bọn côn đồ định tiến lên phòng thủ, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnhmột tiếng, lui về phía sau mấy bước, giữa ánh nhìn chăm chú trợn mắt há mồm của mọi người,nhảy lên, thời điểm tên côn đồ nhào vềphía , thân thể hơi ngửa ra sau, đồng thời đưatay ném trái bóng vào rổ.

      Động tác của rất đơn giản, có bất kỳđộng tác thừa nào, nhưng động tác càng đơn giản lực sát thương càng lớn, bởi vì, ngay lúc chạm chân xuống đất, quả bóng cũngtrực tiếp rơi vào rổ.

      "Oa!"

      "Trời ạ, là lợi hại!"

      "Lăng thiếu, có phải chúng ta nhặt được bảo vật ?"

      Nam sinh bên cạnh Lăng Vũ trợn to hai mắtkinh ngạc. Nếu như trái thử lúc đầu là vận may, như vậy hiển nhiên là may mắn liên tục rơi xuống đầu người hai lần liên tiếp. Nếu phải là vận may, vậy ràng, nữ sinh tầm thường này, có bản lãnh phiphàm.

      So với những người xung quanh giật mình dám tin Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh. Từ sau khi trọng sinh, vẫn luôn bị kìm nén, có thể đánh trận bóng thoải mái như lúc này càng giống như nằm mộng.

      thừa nhận, mình gia nhập trận đấu này, là vì muốn cho ít người có mắt bài học, nhưng lúc này, rất hưởng thụ trận đấu.

      Trong khí giành giật từng giây của trậnđấu, cho dù có lời muốn nió, cũng vẫn phải đểlại trong lòng, đợi đến khi trận đấu kết thúc rồi hãy .

      Màn ghi điểm của Lãnh Tâm Nhiên kia như mộthồi còi bắt đầu trận đấu, kế tiếp chính là thời gian thuộc về . chuyền bóng, chính xác mà xảo quyệt, muốn chặn lại rất khó khăn. Động tác giả của , hoàn mỹ đến mức có thểlấy giả làm , thể phân biệt lúc nào là giả còn lúc nào là . Bóng ném, tỉ lệ chínhxác cơ hồ đạt đến chín mươi phần trăm, căn bản chỉ cần làm tư thế ném rổ, người xem náo nhiệt bên cạnh chờ hoan hô.

      Điểm số chênh lệch ngày càng lớn, mồ hôi người ba tên côn đồ kia cũng ngày càng nhiều, thể được là vì thi đấu quá nóng haylà bị hù dọa ra mồ hôi lạnh.

      Lăng Vũ giật mình đến chết lặng, giống nhưbạn tốt , bọn họ nhặt được bảo vật. nữ sinh này, mặc dù vóc dáng cao,nhưng kỷ xảo lại thành thục đến mức phảitự ti. tò mò, nữ sinh này, rốt cuộc là người nào? Hơn nữa còn có ý tưởng rất điên cuồng, muốn nhận là thầy, để dạy mình chơi bóng rổ.

      Mặc dù nhà có mở công ty, nhưng hoàntoàn có hứng thú với kinh doanh, lý tưởng của nah, chính là trở thành tuyển thủ bóng rổ. dành tất cả tinh lực cho bóng rổ,vì thế thường bị người khác cho rằng ăn chơi trác táng. Người khác thấy thế nào khôngquan tâm, chỉ cần kiên trì theo đuổi điềumình muốn là được.

      Tình thế đảo ngược giống như mơ, đến khi trận đấu kết thúc, đội Lăng Vũ thắng đối phươnggần hai mươi điểm, khiến cho những người ở đây đần mặt lúc lâu. Sau đó các nữ sinh bắt đầu la hét hoan hô, vây quanh bạch mã hoàngtử của các .

      Mà Lăng Vũ, sau khi trận đấu kết thúc liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng bé kia khắp nơi. Người kia quá mạnh, phải nhận làm thầy, học tập tốt mới được, như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể tiến gần đến ướcmơ của mình. Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của ba tên côn đồ truyền đến, tò mò biết xảy ra chuyện gì.

      Nhưng mà lúc này người vây quanh rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều hướng đến , vất vả lúc đẩy những nữ sinh trước mặt ra, muốn tìm người kia, sân bóng rổ sớm còn bóng dáng đó.

      Sau khi cuộc thi kết thúc, nhìn đến ba tên cônđồ đứng ngây ngốc vẫn chưa thể tin được làmình thua, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhàn nhạt như cũ. thích đổ mồ hôi, dính dính vào người rất khó chịu, nhưng mồ hôi đầm đìa sau trận đấu như bây giờ lại có cảm giác rất thoải mái. tới trước mặt ba người, khóe miệng nhấc lên: "Nhớ, phải người nàongươi cũng có thể chọc được!"

      Người đàn ông có râu cảm giác được mình bị vũ nhục, tức giận giơ tay muốn cho Lãnh Tâm Nhiên bài học.

      Nhưng mà, còn chưa chạm được đến gócáo của Lãnh Tâm Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên liền trực tiếp xoay người, sau đó đá thẳng cú vào háng đối phương. Dùng sức vừa ngoan (tàn nhẫn) vừa chuẩn, ngay giữa mục tiêu.

      "A!"

      Giữa tiếng thét gào thê thảm, Lãnh Tâm Nhiênnhanh chóng thu chân lại, sau đó trong lúc hai người kia theo bản năng che tiểu ** của mìnhlại, quay người rời .


      Chương 18: Ai tỏ tình với ai


      Đối với Lãnh Tâm Nhiên mà , trận bóngngày đó chỉ là khúc nhạc đệm quantrọng. Lúc Lãnh Tâm Nhiên đến trường học lần nữa, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh hơn bìnhthường rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ, nếu mỗi lần sau cuộc thi đều yên tĩnh như vậy cónhững thanh léo nhéo kia, vậy mỗi ngày đều tổ chức thi !

      Suy nghĩ thế này, cũng chỉ có loại giốngngười như mới có. Nếu để cho người khác biết, đặc biệt là những học sinh vừa mới kết thúc mấy ngày thi liên tiếp kia, chắc chắn nguyền rủa bị sét đánh.

      Bởi vì chưa có thành tích cuộc thi, cho nênLãnh Tâm Nhiên vẫn phải ở lại lớp A thêm bangày nữa. Ba ngày sau, khi có thành tích, có thể rời khỏi cái lớp đáng ghét này. Phải biết rằng, ở chung chỗ với những "nhóc con" ấu trĩ, đố kỵ, mọn này, cần phải có dũng khívà nhẫn nại rất lớn. Bất hạnh thay, vấn đề ở đây là, phải là người biết nhẫn nại,cho nên, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là,để cho xa, nếu , đến lúc nhịn được, tay ném "đám nhóc" suốt ngày léo nhéo kia từ lầu xuống thậtthảm!

      Ngồi xuống chỗ của mình, nhìn đến những thứ ngổn ngang bàn học kia. Dù saocũng muốn , cần gì phải tự làm khổ mình. Bất quá, trước khi , vẫn có thể cho bọn họ mộtbài học cả đời khó quên. Ít nhất, cũng phải cho toàn trường biết lớp A rốt cuộc là cái dạng gì phải sao?

      xuất của Lãnh Tâm Nhiên cũng khôngcắt đứt cuộc trò chuyện của những nữ sinh kia.Dĩ nhiên, người đứng đầu đám nữ sinh đó là Bắc Âu Hân, dù sao, ta cũng có trai là vương tử nổi danh toàn trường, bộ dạng của bản thân cũng tồi, thành tích gia thế cũng rất tốt, người muốn kết bạn với ta đươngnhiên rất nhiều.

      "Làm sao bây giờ, môn vật lý mình bỏ rất nhiều câu."

      " sao đâu sau đâu, cho dù cậu bỏ nhiều câu, cũng vẫn được ở lại lớp A. Khônggiống như ai kia, nhất định phải rời khỏi lớp này. Chờ đến khi có kết quả chúng ta rangoài ăn mừng ."

      Bắc Âu Hân làm ra vẻ an ủi, thực tế cònliếc mắt về phía Lãnh Tâm Nhiên vài cái. Lầntrước lúc thi may nhờ có thầy giám thị, nếu có thầy ấy, mình ngủ rồi. Cuộc thi mấy ngày nay quá mệt."

      "Cái này gọi là tốt bụng. Sảng Sảng, cậu biết sao? Bây giờ toàn trường đều biết có ngườingủ từ đầu đến cuối trong kỳ thi, đoán chừnglần này đừng là lớp chúng ta, ngay cả lớp B cũng thể vào. là làm mất mặt lớpchủng ta."

      Thanh của Bắc Âu Hân và Giang Sảng trướcsau như , bén nhọn, chói tai.

      Hôm nay Lãnh Tâm Nhiên giống như ngày thường vừa đến trường liền nằm xuống ngủ, cũng ăn cái gì, chẳng qua là vô cảmnhìn mấy nữ sinh kia, suy nghĩ nên cho bọn họ bài học gì mới tốt.

      "Hân Hân này, nghe lớp F có người tỏ tình với cậu?"

      Từ ngày xảy ra chuyện náo loạn trong lớp lần đó, Giang Sảng luôn có chút sợ hãi đối với vẻmặt vô cảm của Lãnh Tâm Nhiên. Thấy ta nhìn về phía này, vội vàng sangchuyện khác.

      Nghe thấy có người tỏ tình với hoa khôi toàn trường, lỗ tai của các nam sinh cũng dựng lên.

      "Đúng vậy đó, phiền mà. biết nhữngngười này nghĩ thế nào, mỗi ngày đều chỉ biếtnghĩ đến những chuyện này. Bọn họ lo đọc sách, nhưng mình vẫn phải đọc mà."

      Nữ sinh đều là những người thích khoe khoang,mặc dù mặt Bắc Âu Hân làm ra vẻ chánghét, nhưng trong lòng vẫn có chút đắc ý.

      "Lớp F đó, thiệt là, biết xấu hổ, cũngkhông nhìn lại mình chút xem mình là ai, lại dám tỏ tình với Hân Hân, biết tựlượng sức mình. Chỉ là, Hân Hân, lần này là aithế?"

      Trong lớp quan hệ của Giang Sảng và Bắc Âu Hân tương đối khá, rất nể mặt hỏi thăm tiếp.

      Bắc Âu Hân bĩu môi, làm ra vẻ rất bìnhtĩnh: "Các cậu đều biết, chính là Dung ThiếuTuyệt đó, đáng ghét."

      Hồn của Lãnh Tâm Nhiên vốn lơ lửng đâu đó, thích cảm giác tự nhiên ngẩn người thế này. Nhưng mà, thời gian kéo dài loại cảm giác hưởng thụ này cũng lâu, liền bị câu"chính là Dung Thiếu Tuyệt đó" làm cho thiếuchút nữa bị sặc!

      Dùng ánh mắt quỷ quyệt quan sát khuôn mặt ràng rất đắc ý nhưng ra vẻ khinh thường của Bắc Âu Hân bên kia, mặc dù ta rất xinh đẹp, nhưng mà, Dung Thiếu Tuyệt kia, ánh mắt củaanh ta, chắc bị đóng ghèn như những người khác chứ?

      Dung Thiếu Tuyệt cảm giác được cả người kháclạ, vận động thân thể, vẫn chưa thấy thoải mái,lại tiếp tục vận động!

      " , cậu có chuyện gì?"

      Rối cuộc, nhìn được nữa, xoay người về phía nữ sinh bên cạnh. Cho dù là ai bị ánh mắt quỷ quyệt đó nhìn chằm chằm khôngbuông, cũng cảm thấy cả người sợ hãi.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt,chẳng qua là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dung Thiếu Tuyệt, quan sát, từ xuống dưới, từ dưới lên , bỏ sót chút nào!

      "Xin cậu đấy, rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay cậu kỳ quái!"

      Dung Thiếu Tuyệt muốn chạy trốn. Trước kia, chưa từng nghĩ đến, mình lại có loại quanhệ thể với nữ sinh. Đến tận bây giờ, vẫn biết thân phận đốiphương. phải tra ra được, chỉ làkhông muốn tra, cũng muốn hỏi. Giốngnhư bây giờ, cũng rất tốt, muốn thayđổi gì cả.

      luôn trầm mặc ít , rốt cuộc cũng nhịn được phải phá vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng trênmặt. Từ lần đầu tiên gặp mặt, có cảmgiác bị đè ép. nữ sinh này, tại sao lại cho cảm giác loại cảm giác cường thế nhưnữ vương, thể xâm phạm?

      "Cậu thích Bắc Âu Hân?"

      Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng. Ánh mắt nhìn Dung Thiếu Tuyệt giống như nhìnsinh vật lạ, nếu người này thích cái loại nữ sinh như Bắc Âu Hân , đúng là............Đầu óc hỏng rồi!

      Dung Thiếu Tuyệt chay mày, bộ não bắt đầuxoay chuyển, mờ mịt nhìn nữ sinh hôm nay vô cùng kỳ quái trước mắt: "Ai?"

      Lãnh Tâm Nhiên ngừng lại............Hồi lâu sau mới nhịn được nghiêng đầu nhắc nhở: "Người đó, được truyền tụng là vô cùng xinh đẹp, nhắn quyến rũ, là hoa khôi của trường,Bắc Âu Hân đó?"

      Lần này Dung Thiếu Tuyệt trực tiếp lắc đầu:" biết!"

      Lãnh Tâm Nhiên cũng nhịn được cảm thấy buồn cười. Đúng là bật cười , mặc dù phải cười ha ha, thế nhưng khuôn mặt lại tươi cười sáng rỡ giống vẻ mặt cười lạnh như thường ngày, khiến cho Dung ThiếuTuyệt ngẩn ngơ."\

      "Hôm nay, tôi nghe hoa khôi của trường , cậu tỏ tình với ta. Còn suy nghĩ, ánh mắt của cậu sao lại kém như vậy, coi trọng mộtngười chỉ có khuôn mặt! ra là, mọi chuyện đều do người khác tạo ra hiểu lầm!"

      Dung Thiếu Tuyệt có chút cảm giác hiểuđược tâm tư của . Chỉ vì chuyện này, cho nên từ nãy tới giờ mới biểu kỳ quái như thế?

      "Cậu biết tôi?"

      Ý tứ vừa rồi của , chính là thế này đúngkhông?

      Lãnh Tâm Nhiên cười hiếp mắt gật đầu: "Đúngvậy, cậu nổi danh như vậy, sao tôi biết cho được? Tuy nhiên, trước kia chỉ là nghe được tên của cậu, lần đó ở đây mới biết!"

      rất thích tính cách của Dung Thiếu Tuyệt,như mới đây thôi, ta xuất trước mặt, rất hợp với ý . Nếu , cho Dung Thiếu Tuyệt đến gần, cũng bất thường hỏi vấn đề riêng của Dung ThiếuTuyệt, nếu ta có cảm giác với Bắc ÂuHân, vậy đáng tiếc, sau này bọn họ cũngchỉ có thể làm người xa lạ!"

      Bất quá, là may!"
      Chriscaoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :