1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156


      Hoạt động trao đổi giữa nước N và Trung Hoa chỉ kéo dài trong tháng. Nhưng mà, giờ hơn nửa tháng, đám đại biểu kia vẫn còn ở đại học Yến Kinh, thoạt nhìn dường như trongthời gian ngắn bọn họ có dự định rời .

      Đối mặt với ánh mắt khác thường của nhữngngười chung quanh, bọn họ cũng bất đắc dĩ. phải bọn họ muốn , chỉ là..... Nhìn người đàn ông đánh đàn piano vô cùng thoải mái ở đằng kia, tất cả mọi người đềutheo bản năng mà nuốt hết lời kháng nghịxuống.

      Nếu Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là con sói lãnh ác độc, vậy người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là cao thủ giả heo ăn thịtcọp. Thoạt nhìn rất ôn hòa, ngũ quancũng thanh tú, vóc dáng cao lắm, tác phong giống với những nam thần tượng đangnổi tiếng ở nước N. Người tên Gia Đằng Quang này, chỉ có diện mạo và hình thể giống với thần tượng, ngay cả cử chỉ hành xử của hắncũng hệt như minh tinh.

      luôn đóng kịch, ra vẻ là người khôngđáng sợ. Đáng sợ nhất là, người này đóng kịchnhập tâm đến mức thấp nhập vào tận xươngtủy, nhất cử nhất động đều như xuất phát từ bản năng, cần phải cố ý diễn trò. Chínhnhững động tác đóng kịch chẳng phân biệt được giả đó mới khiến cho người ta cảm thấykhủng bố.

      Gia Đằng Quang, người nước N, vừa tiếp nhận vai trò người phụ trách của đoàn đại biểu lần này thay thế cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị bệnh nặng lâu.

      Đừng là Trung Hoa, ngay cả những đại biểucủa nước N cũng biết thân phận của người đàn ông trước mắt này. Chỉ là, tất cảmọi người đều là người thông minh, có thể đượcnhững người ở trực tiếp úy nhiệm cho làm người phụ trách, tuyệt đối đơn giản.

      Huống chi, cử chỉ và hành động của luôn mang theo khí chất cao quý. người như vậy, vừa nhìn là biết là người có thân phận vừa!

      Lúc này, Gia Đằng Quang đánh đàn.

      đánh đàn rất chuyên chú, hai mắt khép hờ, bộ dáng hoàn toàn say mê.

      Nhưng mà, nếu chỉ nhìn khuôn mặt củahắn, phát bên cạnh còn có mộtngười ngồi. Đó là thiếu nữ quần áo bị tụt xuống nửa, nửa ngồi trước đàn dương cầm, ngoan ngoãn giống như con mèo .

      Người này, vậy mà lại vừa đánh đàn còn vừa bớt chút thời gian để đùa giỡn với phụ nữ.

      Động tác đánh đàn tao nhã như vậy, nhưng dưới bàn tay của , lại mang theo sắc thái dâm mị.

      "Thiếu gia!"

      quản gia trung niên tới, chớp mắt nhìn hết thảy trước mắt. Đầu cúi thấp, thậm chí còn dám liếc nhìn đối phương lấy mộtcái.

      Gia Đằng Quang tiếp tục đánh đàn, mãi cho đếnkhi cuối cũng kết thúc, mới ngẩng đầu lên, lười biếng : "Chuyện gì?"

      "Đường tiên sinh muốn gặp ngài!"

      Đây là phòng khách rất lớn, bên là nơi Gia Đằng Quang đánh đàn. Phía bên kia, mấyđại biểu nước N làm chuyện riêng của mình, hoặc chơi, hoặc học bài, mỗi người đều tự làm chuyện của mình, ai làm phiền đến ai. Điểm tương tự duy nhất chính là, cho dù bênGia Đằng Quang có truyền đến thanh gì, cũng có ai ngẩng đầu lên mà nhìn về phíabên kia lấy cái.

      Mỗi người của nước N đều có nô tính trời sinh. Đối với kẻ mạnh, bọn họ gần như có tâm lýsùng bái điên cuồng, thẳng ra là, bọn họ nguyện ý thần phục dưới chân kẻ mạnh, khônghề có cảm giác khuất phục, thậm chỉ, ngay cả tâm lý muốn trở nên mạnh hơn cũng có.

      Tuy rằng Gia Đằng Quang mới chỉ đến đây thời gian ngắn, nhưng thực lực sâu lườngđược và tính cách vạn biến khó lường chinhphục được mọi người.

      "Đường tiên sinh?"

      Gia Đằng Quang tùy tay sờ mó nửa thântrần của thiếu nữ, sau đó mới chút để ý : " đến làm gì?"

      Có thể tìm tới nơi này, lại là người họ Đường,hẳn là chỉ có người này rồi!

      Con ngươi màu xám của Gia Đằng Quang trởnên mờ mịt, thâm trầm, nhưng biểu cũng mấy ràng, ít nhất giờ cũng có ai nhìn ra được biến hóa rất này của .

      "Đường tiên sinh có chuyện quan trọngmuốn gặp thiếu gia. , chỉ cần thiếu gianhìn thấy cái này, gặp ."

      Quản gia đưa phong thư tay cho Gia ĐằngQuang, sau khi trình lên lui xuống, dừng lại chút nào.

      Gia Đằng Quang tùy ý quét mắt qua tờ giấy, sau đó mặt lên nụ cười bí hiểm: "Chohắn vào !"

      Mấy phút đồng hồ sau, quản gia lại tiến vào, theo sau là người đàn ông có diện mạo bìnhthường đến thể bình thường hơn, đúng là người đứng đầu của Huyết Ưng - Đường Kiến.

      "Gia Đằng thiếu gia, lâu gặp."

      Tiếng N của Đường Kiến tính là tốt, chỉchào hỏi thôi cũng lắp ba lắp bắp. Nhưng mà,thiếu nữ lúc trước nhìn giống như đồ chơi kiagiờ lại biểu ra mặt siêu việt của mình,trực tiếp đứng ra làm phiên dịch.

      Có phiên dịch, áp lực của Đường Kiến hơn rất nhiều. Chỉ là khi nhìn thấy những dấu hồngngân đầy ái muội người thiếu nữ này, trongmắt lên vẻ sáng tỏ.

      Gia Đằng Quang vẫn ngồi trước đàn piano, thậmchí còn nhường cho Đường Kiến ngồixuống, cứ dùng đôi mắt màu xám nhìn , nửangày sau mới đột nhiên nở nụ cười: "Hội trưởngĐường đến đây, chúng ta lên lầu hai ."

      xong, liền đứng dậy thẳng lên lầu hai,trước khi còn liếc nhìn về phía thiếu nữ kia: "Sa, cũng cùng ."

      mặt thiếu nữ hề biểu cảm, sau khi nghe thấy câu này cũng chỉ gật đầu đáp ứng, hề lộ ra thần sắc vui sướng hay ngạc nhiên. Biểu cảm này, khiến Đường Kiến nhớ tới khuôn mặt của người khiến hắp vấp phải trắctrở kia!

      Xem ra, cuộc sống của Gia Đằng thiếu gia này cũng phấn khích. Nếu thích này, vậy , xem như nước cờ này của mình đúng được phân nửa.

      Chỉ là nghĩ tới Gia Đằng thiếu gia lại thích loại khẩu vị nặng này. Xem ra lời đồn đãi những người đàn ông nước N đều thích khẩu vịnặng cũng có chút giá trị tham khảo!

      [Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại *******************]

      Lúc Thượng Dã Tiểu Thứ Lang còn là ngườiphụ trách đoàn đại biểu, bọn họ ở lại trong phòng nghỉ do đại học Yến Kinh chuẩn bị.Nhưng mà tại, sau khi Gia Đằng đến, bọn họ liền chuyển thẳng đến biết thự xa hoa ở cạnh trường học. Sở dĩ phải chuyển đến đây, làvì Gia Đằng cảm thấy căn phòng kia quá đơnsơ, căn bản phải dành cho người ở!

      "Có gì thẳng, đến cùng là cậu muốn cái gì?"

      Gia Đằng dựa người vào ghế, mặ biểucảm hưởng thụ thiếu nữ kia đứng sau lưng đấm bóp mát xa cho . Loại hưởng thụ này, tuyệtđối là thượng đẳng.

      Đường Kiến nhìn, cảm thấy vô cùng hâm mộ,nghĩ rằng sau khi trở về cũng phải tìm ngườinhư thế. Tốt nhất là, tìm đứa ngực lớn, để ta mặc áo trễ ngực, còn có thể chơi trò đóng giả nhân vật, là biện pháp cực tốt để giảmbớt áp lực.

      Lời của Gia Đằng khiến cho Đường Kiến bừng tỉnh, nhìn Gia Đằng trước mặt vì khôngnhận được câu trả lời của mà thấy khôngvui, Đường Kiến vội : "Tôi biết Gia Đằng thiếu gia luôn có hứng thú với người này. Cho nên, tôi nghĩ, muốn hợp tác với Gia Đằng thiếu gia."

      Ngay sau đó, Đường Kiến trình bày toàn bộ kếhoạch mà mình vạch ra. Đương nhiên, trong kế hoạch của để lộ ra tình cảnh tại của . Dù sao, trong lúc đàm phán, khí thế càng mạnh, lý lẽ càng rắn chắc, càngcó khả năng đạt được kết quả đàm phán tốtnhất.

      Nghe xong lời của Đường Kiến, Gia Đằng cầmlấy tờ giấy, xem qua. đến giấy, kỳ thực là bức ảnh chụp, ảnh là thiếu nữ, mười bảy mười tám tuổi, làn da trắng nõn, ngũquan tinh xảo, chỉ là mặt biểu cảm, thoạtnhìn giống như con búp bê tinh xảo, có cảm xúc của con người. Bộ dáng này củaLãnh Tâm Nhiên, Gia Đằng quá quen thuộc. Lần đó lúc nhìn thấy, chỉ biết đây là bộ mặtthật của Trung Hoa này. ra , quả cảm thấy rất hứng thú với này.Phụ nữ của nước N phần lớn đều ngoan ngoãn nghe lời, đối với mệnh lệnh của đàn ông, phần lớn đều có thái độ phục tùng.

      Từ đến lớn, những gặp cơ bản đều là như vậy. Nhưng mà, lần đó, ở sân tennis, gặp được nữ sinh khác xa những người đó, vẻ mặt luôn lạnh lùng, lúc chắn trước mặt nam sinh kia cũng chút do dự, giống như có gì đáng ngại. Khiến cho hắngiật mình chính là thân thủ của nữ sinh kia, ở trong nước nghe được tin Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị thương cũng rất bất ngờ, nhưng mà tại, nhìn thấy nữ sinh này, nghĩ đãbiết được đáp án.

      Thấy Gia Đằng nhìn chằm chằm tấm ảnh đếnngẩn người, Đường Kiến đắc ý trong lòng, sau đó lại lấy từ túi áo ra tấm ảnh chụp khác. ảnh chụp vẫn là cùng người, nhưng khác với tấm hình lúc nãy, trong ảnh nàyđang cười.

      Đúng vậy, tuy rằng nụ cười , chỉ là khóe miệng hơi cong lên. Nhưng mà, chỉ liếcmắt cái là có thể nhận ra đangcười. Đôi mắt lấp lánh như sao trời kia, cũngnhiễm lên sắc thái đẹp đẽ nhất thế gian, bộ dạng này của , so với vẻ mặt lạnh lùng biểu cảm của , lại càng tăng thêm vài phần ý vị. Nếu khi nhìn thấy tấm ảnh trước của LãnhTâm Nhiên trong lòng Gia Đằng chỉ gợn lên chútsóng, vậy , khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngàonhư tiên tử trong tấm ảnh này, động lòng rồi!

      Khóe miệng hơi gợi lên, có ý tứ, nghĩ tới người lạnh lùng như thế, lúc cười lên lại cósức quyến rũ lớn như vậy, giống như ánh mặttrời mùa đông, ấm áp mà mê người.

      "Được rồi, ra điều kiện của cậu ."

      Rốt cuộc Gia Đằng cũng đưa ra quyết định.

      Nghe được lời của Gia Đằng, Đường Kiến mớithầm thở ra hơi, tự biết nước cờ củamình, xem ra đúng chỗ rồi!

      "Kỳ thực cũng có điều kiện gì, chỉ muốn cho Gia Đằng thiếu gia vui vẻ, nên đưa Lãnh Tâm Nhiên cho ngài mà thôi."

      Đường Kiến mỉm cười, khuôn mặt bình thườngđến thể bình thường hơn này, trong mộtkhắc này, bị che phủ bởi tầng sương lạnh đầy ác độc.

      Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên là biết chuyện này. Mỗi ngày đều bộn bề nhiều việc. Khơi mào mâu thuẫn giữa Hắc Quỷ và HuyếtƯng, kỳ thực rất đơn giản. Chỉ là người phụ trách của Hắc Quỷ bị chết địa bàn của Huyết Ưng, hơn nữa, còn là chết giường.Ngoại trừ người chết kia, trong phòng chỉ cònmột tiểu thư run rẩy.

      Mà căn cứ theo lời chỉ chứng của tiểu thư kia,người phụ trách này, là bị đột tử sau khi dùng loại thuốc. Mà loại thuốc kia, là do chủquán cung cấp!

      Lời chỉ chứng này, hiển nhiên mộtchuyện.

      Cái chết của người phụ trách này phải là việc ngoài ý muốn, mà là bị mưu sát. Người mưu sát , tất nhiên là người trong quán kia, mà cái quán kia lại thuộc quyền quản lý của HuyếtƯng. Mẫu thuẫn bắt đầu từ đây.

      Từ lâu quan hệ giữa Huyết Ưng và Hắc Quỷ đãkhông tốt. Có nguyên nhân sâu xa từ trước, lại có ngòi nổ lần này, mâu thuẫn trở nên hết sứccăng thẳng. Mấy ngày qua, hai bang phái khôngbiết sống mái với nhau ngoài sáng trong tối biết bao nhiêu lần rồi. Tuy rằng Huyết Ưng có tính chất trường học, nhưng lực lượng chủ chốtkhông phải là học sinh, mà là những thành viêngiới hắc đạo.

      Tuy rằng quan hệ giữa hai phái luôn tốt, nhưng lại có trở ngại là cục diện chân vạc, nênluôn nỗ lực duy trì cân bằng, nhường nhịn nhau. Nhưng mà tại, xảy ra chuyện lần này,hơn nữa cộng thêm tác động từ bên ngoài, liềntrực tiếp khiến cho tình phát triển đến tìnhcảnh thể vãn hồi.

      tìm Gia Đằng, cũng là do còn cáchkhác.

      Tuy rằng Đường Kiến sớm nghĩ đến chuyệnthôn tính hai phái xung quanh, nhưng khôngphải tại, ít nhất là phải đợi đến khi tốtnghiệp. giờ thực lực của Huyết Ưng cònchưa phát chiển, thời gian là khuyếtđiểm lớn nhất của . Thậm chí nghĩđến chuyện, khi chuẩn bị đầy đủ, nênchọn ai làm đối tượng khai đao.

      giờ xảy ra chuyện này tuyệt đối vượt quá tính toán của , thế nên cuối cùng, thể tìm Gia Đằng để hợp tác. Hắnkhông quá hiểu biết thân phận, bối cảnh của GiaĐằng, nhưng có thể xác định, Gia Đằng phải người thường. Hơn nữa, thậm chí có khảnăng còn cao hơn cả thân phận con trai đại thần nội các của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang.

      Vừa tan học, Lãnh Tâm Nhiên liền nhận đượcmột cuộc gọi bất ngờ. Sau đó, thậm chí cònchẳng quan tâm đến việc giải thích cho bọn LamKỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên phóng thẳng ra ngoài.

      "Công tử, người muốn xuống xe ở đâysao?"

      Nhan Viêm lại hỏi vấn đề ta hỏi mấy trăm lần.

      [Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại *******************]

      Người đàn ông được gọi là công tử có vẻ gì là kiên nhẫn, nhưng cũng trả lời, dùng trầm mặc để lên thái độ của mình.

      Đến cuối cùng, Nhan Viêm đành phải bất đắc dĩ thở dài, tỏ vẻ thỏa hiệp.

      Tính khí của công tử xem như là tốt, nhưng mà, khi công tử quyết định muốn làm chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng thể thay đổi. Quyết định của , chỉ cần đưa, có khả năng sửa đổi.

      giờ, công tử của bọn họ, công tử phong thần tuấn lãng còn tuấn mê người hơn cảminh tinh của bọn họ, thế nhưng lại muốn mình? chút cũng thôi , lại còn cho ta theo.

      Nhan Viên cúi gằm mặt, gục lên tay lái, nhìn người mặc đồ trắng kia dần dần xa, tuy rằng cam lòng nhưng cũng còn cách gì.

      Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy mình đen đến tận mạng rồi!

      Nhận được điện thoại tìm được chútmanh mối liên quan đến chuyện nội gián trong Diêm Môn, ôm cõi lòng đây chờ mong chạyqua, nghĩ tới vừa khéo bắt gặp hai bang phái sống mái với nhau, đúng là hai bangphái trong kế hoạch của . Chuyện này còn chưa tính, nếu chỉ đơn thuần là sống mái với nhau thôi , những người đó thế nhưng còn lấy quần chúng vô tội để khai đao, bắt mấy contin làm tấm chắn. Hành động này, thành côngchâm lên ngọn lửa giận của Lãnh Tâm Nhiên.

      Thế giới hắc đạo, vốn là thế giới thểlộ ra ngoài sáng, vì có rất nhiều người khinh thường. Nhưng mà, trong cái thế giới mà LãnhTâm Nhiên thích này, có số nguyên tắcvẫn phải tuân thủ.

      Bang phái sống mái với nhau rất bìnhthường, nhưng phải tận lực giảm bớt nguy hiểmcho quần chúng. Quan trọng hơn là, tuyệt đối thể đem quần chúng vô tội kéo vào trận chiến. Mà tại, hành động đó của bọn họ, vừa khéo chạm đến lớp vảy ngược của Lãnh Tâm Nhiên.

      Đặc biệt là khi nhìn thấy người mẹ dẫn theohai đứa con, vì bảo vệ con mình mà bị trúngđạn, sau đó thi thể bị giẫm đạp cách vô tình, lực nhẫn nại của Lãnh Tâm Nhiên đạt đến cực hạn.

      Mấy người kia, giết chết người mẹ còn chưatính, thế nhưng còn muốn bắ mấy đứa nàykhai đao.

      Hết thảy chuyện này, chỉ bởi vì bọn bọ ngấp nghé địa bàn của đối phương.

      tồn tại của bang phái, rất nhiều khi là dựa vào việc thu phí bảo hộ để duy trì. Nếu thể phát triển nghề phụ của mình, vậycũng chỉ có thể thu phí bảo hộ của những ngườixung quanh. thu phí bảo hộ, vậy phải làmtốt những chuyện nên làm, bảo vệ tốt an toàn cho bọn họ. Nhưng mà tại, những ngườinày, chẳng những thể bảo vệ cho mọingười được an toàn, mà còn đem bọn họ ra làm lá chắn.

      Người của Huyết Ưng cũng ngoại lệ, làm tổn thương người vô tội là đạo lý cơ bản, nhưng những người này, giết người đếnmờ mắt, căn bản mặc kệ cái gì mà vô tội với vô tội, nhìn thấy người liền giết, thậm chí còn giết đến hưng phấn, hưng phấn đến mứctoàn bộ máu trong người đều sôi trào!

      Mắt thấy cây dao của người trong số họ sắprơi xuống người đứa bé bị dọa ngốc, rốtcuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng nhịn đượcnữa mà nhảy ra. Đầu tiên ném hòn đáđánh rơi dao của đối phương, sau đó dùng cước đá văng đối phương, để hai đứa bé núp sau lưng mình. xuất của Lãnh Tâm Nhiêncũng gây chú ý lắm. giờ trong trường hợp này, có nhiều người lắm, khắp nơiđều là người, khắp nơi đều là máu, bốn phía đềulà màu đỏ tươi. Đột nhiên xuất mộtngười như vậy, căn bản thể hấp dẫn đượcsự chú ý của những người khác.

      Nhưng mà, hấp dẫn được chú ý củanhững người khác, nhưng hấp dẫn chú ý của mấy người trước mắt vẫn có khả năng.Người bị Lãnh Tâm Nhiên đá bay kia còn chưa kịp đứng lên bị người khác trực tiếp chém dao mà ngất . Lãnh Tâm Nhiên còn chưađi tới, mấy em của người kia sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên cầm dao xông vàongười . Lãnh Tâm Nhiên tại là tay khôngra trận, mà còn phải bảo vệ hay đứa vô tội, bó tay bó chân, căn bản thể phát huyđược bản lĩnh lúc bình thường. Cũng may hai đứa này cũng tương đối thông minh, thấyLãnh Tâm Nhiên hành động như thế liền biết côđến cứu tụi nó. Sau khi thấy Lãnh Tâm Nhiên kiêng dè kéo đứa em ngồi đất của mình chạy nhanh như chớp đến nơi an toàn.

      Sau khi xác định hai đứa đến được chỗ an toàn, áp lực của Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộccũng . nhìn mấy người trước mặt, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh đầy tà mị.

      cước giẫm lên chuôi dao lúc trước bị hònđá đánh rơi, cũng nhìn được làmthế nào, dù sao đến khi những người đó thấyrõ tình cảnh, tay Lãnh Tâm Nhiên cầmmột con dao, hàn quang bắn ra bốn phía.

      Cục diện bị đảo lộn trong chớp mắt. Lúc trước Lãnh Tâm Nhiên luôn né tránh, phòng thủ, rốtcuộc cũng chọn tiến công. Con dao ở trong tay , giống như được ban cho sinh mệnh mới,bay múa rất sống động. Động tác nhanh nhẹn,phản ứng linh hoạt, cộng thêm thân thủ sâu lường được, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, mấy người chưa từng trải qua huấn luyệnchuyên nghiệp, hoàn toàn chỉ biết dựa vào sức mạnh để đánh nhau này căn bản chút lực uy hiếp. Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp vung dao lên, lấy khí thế gặp thần giết thần, gặpphật chém phật đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy. Nhưng mà, biểu ưu tú là phảichịu báo ứng.

      Báo ứng lớn nhất chính là, sau khi Lãnh TâmNhiên giải quyết xong mấy kẻ vây quanh mình lúc trước, lại bị nhóm người khác vâyquanh. Hơn nữa, nhóm người này, so với đámtrước còn đông hơn, hùng hùng hổ hổ, thoạt nhìn có vẻ xem Lãnh Tâm Nhiên trở thànhngười của Hắc Quỷ.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      truyện hay wa',nhưng ko bik"ông xã chớ làm loạn"là ai,khi nào mới xuâ1t đây? >"<

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 157


      Sau khi trọng sinh, tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên trải qua rất nhiều trận đánh nhau, nhưng mà, thực chiến chân thực giống như thế này, có người thương vong, vẫn là lần đầu tiên.

      Máu tươi văng ra khắp nơi, biểu cảm mặt mỗi người đều vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi xem tất cả mọi người chắn trước mặt mình đều là kẻ địch. có ai suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ tràn ngập kích thích khát máu, liều mạng vung con dao trong tay lên, giết, giết, lại ngừng giết, giết, giết. Chỉ có như thế, mới có thể sống sót.

      Cái cảm giác mỗi tế bào cơ thể đều nhịn được mà run rẩy này, chỉ có ở giờ phút này, mới có thể xuất .

      Máu huyết cả người đều ngừng kêu gào phải giết chóc, chỉ có ngừng giết chóc mới có thể phát tiết kích động này.

      chỉ có những người nhuộm tóc đủ màu này mới nghĩ như vậy, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút khống chế được cái cảm giác hưng phấn cả người này.

      nắm chặt con dao trong tay, đôi mắt đen cũng dần bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn đám người đầy vẻ địch ý trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên hứng thú nhếch miệng, thậm chí còn giơ lưỡi liếm bờ môi của mình.

      Những người của Huyết Ưng kia, tuy rằng dáng vóc đều tệ, cường tráng cao lớn, ít nhất là trong phạm vi những người liếc qua, có kẻ nào yếu đuối hay giống bạch trảm kê. ( món ăn chế biến từ gà)

      Như vậy, mới đủ thích! 2 tà mị liếm môi, thân hình linh hoạt như thỏ, nhanh như sấp chớp. Động tác của lưu loát tuyệt đẹp, thoạt nhìn giống như đánh nhau, ngược lại giống như trình diễn màn vũ đạo.

      Màn vũ đạo mang theo mê hoặc trí mạng như vậy, khiến rất nhiều người ở đây đều trợn mắt há mồn, lộ ra vẻ mặt si mê.

      Nhưng mà, giống như hoa hồng có gai, hoa túc giết người trong vô hình, động tác của tuy tuyệt đẹp, nhưng hiệu suất giết người cũng là nhất đẳng. tuyệt đối lo chuyện giết người lần này bị lộ ra ánh sáng. Dưới tình huống như vậy, hai bang phái sống mái với nhau, chỉ cần tìm luật sư hơi tốt chút, là có thể khiến cho bị dính vào. phải là nghé mới sinh, nhưng lại có dũng khí và khí thế giống thế. Đồng thời, còn có đủ quyết đoán và thực lực mà con nghé mới sinh thể có được.

      "Ầm!"

      "Roẹt!"

      "A!"

      Các loại thanh ngừng vang lên, khu vực vốn yên tĩnh, lúc này lại tràn ngập máu tươi và hơi thở của bạo lực. Lãnh Tâm Nhiên giết đến mờ mắt, vừa thấy đầu đối phương có trùm khăn đỏ, cảm thấy cỗ tức giận trào lên trong lòng.

      Tuy rằng cố gắng khống chế, nhưng hiển nhiên là mấy hiệu quả, biểu lớn nhất chính là, động tác của ngày càng sắc bén. Mặc dù trong mắt người ngoài, chỉ là mười bảy mười tám tuổi, sức lực hẳn là bằng ai, nhưng thực tế, sức mạnh của , lớn hơn rất nhiều so với những người đàn ông trước thành.

      Hai đứa kia, mở to cặp mắt trong suốt nhìn hết thảy trước mắt. Những thứ này đối với bọn họ mà quá xa lạ và vô cùng khủng bố. Bọn nó biết vì sao vừa cùng mẹ siêu thị về, trong nháy mắt mọi chuyện biến thành như vậy.

      Cái người bị té mặt đất huyết nhục mơ hồ nhìn ra bộ dáng kia, là mẹ của bọn nó sao?

      Hai đứa , đứa lớn cùng lắm cũng chỉ bảy tám tuổi, đứa mới năm tuổi, đôi mắt của hai đứa đều đen sẫm, mang theo hồn nhiên và ngây thở mà chỉ có con nít mới có.

      Đối với những chuyện xảy ra trước mắt, bọn nó cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ đến mức chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm cho nhau. Nhưng mà, càng sợ hãi lại càng cảm thấy hoang mang. Bọn nó biết chuyện xảy ra trước mắt là chuyện gì, những người cầm dao kia làm gì? Sao lại có nhiều máu như vậy? Tại sao biểu cảm mặt của mấy chú ấy lại đáng sợ như vậy?

      Còn có mấy thúc thúc bình thường mỗi lần gặp mặt đều cười rất thân thiện, sao giờ đây lại giống nhau thay đổi tính nết, đều cầm dao chém nhau, mấy thúc thúc này, đều điên rồi sao?

      Những chuyện xảy ra trước mắt khiến hai đứa trẻ cảm thấy khủng hoảng, người mẹ luôn luôn che chở cho bọn họ nằm dài đất nhúc nhích. giờ, người duy nhất bọn nó có thể dựa vào, chính là chị xinh đẹp kia.

      Đợi đến khi rốt cuộc còn ai dám chủ động tới trêu chọc, Lãnh Tâm Nhiên mới giơ tay lau máu loãng mặt. khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, bởi vì dính phải sắc máu đỏ thẫm này, mà trở nên mị. Nhưng mà, những người trước mắt này tự mình chứng thực, loại mi này, tuyệt đối là có độc, còn độc hơn cả Hạc Đỉnh Hồng. Bởi vì những xác chết nằm đất xung quanh còn nhúc nhích, động đậy được nữa.

      Chung quanh đều là những người đàn ông trưởng thành, ngay cả thiếu niên cũng rất ít gặp. Nhưng mà, giữa đám người này, lại có thiếu nữ trắng nõn, mặc áo khoác màu vàng nhạt, quần jean màu xanh thẫm, cột tóc đuôi ngựa, người hơi nghiêng, đầu cúi thấp, mi mắt hơi nâng, tay duỗi ra giữa trung, nắm lấy thanh dao dính đầy máu.

      màn này, khiến cho mọi người xung quanh đều rung động. chỉ là vì thân thủ của nay, quan trọng hơn, là khí thế của . Cái loại cảm giác như hòa cũng thể mới cảnh vật chung quanh này, khiến cho nhóm người lăn lộn trong giới hắc đạo nhiều năm này cảm thấy rung động từ sâu trong tâm hồn.

      Người này, là ai?

      Trong lòng mọi người đều ra cùng câu hỏi.

      Nhưng mà, lại có ai dám hành động. Khí thế của quá cường đại. Cho dù chỉ đứng yên ở đó hề động đậy, nhưng chỉ cần bị con ngươi lạnh đến buốt xương kia quét ngang qua, họ liền có cảm giác sợ hãi như bị giam trong hầm băng.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng thích xen vào việc của người khác. Hơn nữa, chuyện Hắc Quỷ và Huyết Ưng sống mái với nhau lần này, là người trực tiếp vạch ra, cũng tuyệt đối là người đứng xem. định gia nhập vào trận chiến giữa hai bang phái này, muốn làm ngư ông đắc lợi. Hết thảy những việc làm lúc này, đều là vì chút nhiệt huyết và chính khí ít ỏi kêu gào trong lòng .

      Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, nhưng cũng hối hận. Ngược lại, giờ cả người đều có cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều hưng phấn mà run run, loại cảm giác này, rất quen thuộc, khiến rất nhung nhớ!

      giờ, rốt cuộc cũng xác định được, cực kỳ thích thế giới hắc ám này.

      mưu dương mưu, quyền lực, địa vị, tiền tài, cái gì cũng quan trọng bằng thực lực. Chỉ cần bạn đủ mạnh, vậy , bạn chính là vua!

      Nhìn mấy người đàn ông bị khiếp sợ trước mặt, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hơi cong lên, cứ như vậy mà cầm dao về phía hai đứa trẻ.

      thích trẻ con, nhưng mà, lại càng thích trẻ con trở thành nhi nơi nương tựa. Năm đó, nếu có Á Á, cũng trở thành miếng lục bình yếu ớt vô năng. muốn thống trị thế giới hắc đạo của toàn Trung Hoa, trở thành người đỡ đầu của Trung Hoa, mục đích cuối cùng, vẫn là bảo vệ con dân của toàn Trung Hoa.

      "Chị ơi, chảy máu rồi...."

      Đứa bé trai hơi lớn hơn chút dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lãnh Tâm Nhiên, nháy mắt mấy cái, .

      [Truyện được đăng chính thức tại *******************]

      Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý tới, ra trong lúc lơ mặt mình bị trầy đường. So với những người ngã xuống đứng lên được này, chút trầy da ấy tính gì, để cho nó tự sinh tự diệt hai ngày sau nó cũng khép lại, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng còn.

      "Chị ơi, lau ."

      Lãnh Tâm Nhiên để tâm đến vết thương này, nhưng khi nhìn thấy đứa bé trai vương cái tay mập mạp bé của mình ra, đưa cho cái khăn tay sạch, trong lòng vẫn có chút cảm động. Năm đó, chính bởi vì đưa cho Á Á cái khăn tay, nên mới có nhiều chuyện xảy ra sau đó như vậy.

      Ngồi xổm người xuống tùy ý để bé trai kia giơ cánh tay trắng nõn ra nhàng lau mặt cho mình, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối biết, biểu cảm tại của mình nhu hòa đến cỡ nào. Những đường cong mặt vốn cực kỳ ôn nhu, chỉ bởi vì bình thường luôn lạnh như băng, chút biểu cảm, có khí thế như xa cách người ngoài ngàn dặm. giờ, khi nhếch miệng, cong khóe mắt, lớp mặt nạ băng sương đó bị đánh vỡ trong nháy mắt, chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp như họa.

      Trong hoàn cảnh đẫm máu này, nụ cười yếu ớt ôn hòa động lòng người như thế rất chói mắt. Tuy rằng đột ngột, nhưng cũng thể ngăn cản nhưng người khác đưa mắt nhìn về phía này.

      " ơi, mẹ......"

      Đứa còn lại mơ hồ, căn bản biết xảy ra chuyện gì. Đôi mắt đen sẫm ngập nước, khuôn mặt nhắn béo mập nhăn lại giống như cái bánh bao , cắn ngón tay nhìn về phái đứa trẻ lớn hơn.

      Đứa lớn cũng nhìn về phía thi thể huyết nhục mơ hồ đất, tuy rằng nó còn tuổi, nhưng cũng rất thông minh, thậm chí có chút cảm giác già dặn. Nhìn thấy cảnh này, tuy rằng đến cùng là thế nào, nhưng nó biết, nơi này rất nguy hiểm. Mà mẹ mình, người luôn mỉm cười gọi bọn nó là bảo bối, vĩnh viễn rời khỏi.

      " thôi."

      Trận sống mái ở bên kia vẫn còn tiếp tục, hơn nữa, Lãnh Tâm Nhiên còn nhạy cảm nhận ra khí chung quanh bắt đầu khởi động trở lại. Loại bắt đầu khởi động này, chứa nguy hiểm thể đoán trước được. chỉ có thể đoán, nếu tiếp tục ở lại đây, cái chờ , chỉ có nguy hiểm!

      ", ......."

      Đứa lớn nắm tay đứa , nghe lời chuẩn bị rời . Chỉ là đứa bị hoảng sợ, khuôn mặt nhắn tái nhợt, càng ngừng gọi , như là chỉ có làm như thế mới có thể khiến cho bản thân an tâm hơn chút.

      Hai đứa , đều chưa tới mười tuổi, trong đó có đứa đến còn chưa vững. Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, giang tay ra: "Chị ôm em."

      Đứa cắn ngón tay nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      Nhưng đứa lớn phản ứng kịp: "Chị ơi, cần đâu. Em dắt em trai, có thể ."

      Lãnh Tâm Nhiên thích phiền toái như vậy, tuy rằng đối phương là trẻ con, nhưng vẫn cảm thấy phiền. Trực tiếp trầm mặt xuống, nhướng mày: " muốn chết nhanh chóng lại đây."

      Đứa bị dọa, đứa lớn vội vàng dỗ em trai bước qua.

      người của đứa còn vương mùi vị hỗn hợp của kẹo và sữa, cái mùi này đối với Lãnh Tâm Nhiên mà là vô cùng xa lạ. Bất quá, tuy rằng đứa bé bốn năm tuổi cũng có hơi nặng, nhưng may là thể lực của cũng tệ, cũng mệt lắm.

      Lãnh Tâm Nhiên ôm đứa , với đứa lớn: "Theo sát chị."

      giờ, tình huống ở đây vô cùng ác liệt, dưới kích thích của mùi máu tươi, hoocmon của mọi người đều bắt đầu tiết ra điên cuồng. Trạng thái điên cuồng này mới là nguy hiểm nhất. Người có lý trí đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những người mất lý trí, người còn lý trí, còn sợ gì cả, cái loại kiêng nể gì thế này, rất nhiều khi mới là loại nguy hiểm nhất!

      Lãnh Tâm Nhiên theo con đường phía trước để ra ngoài, vốn có thể an toàn rời khỏi, nhưng mà, trong lòng đột nhiên xuất cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt, cái cảm giác bất an khi bị người khác nhìn chằm chằm này, khiến tốc độ của chậm rất nhiều. Nhưng mà, quay đầu lại, chỉ theo bản năng mà điều chỉnh tư thế, đảm bảo cho đứa trong tay được an toàn, ngay cả đứa lớn ở phía vốn ở phía sau , cũng bị kéo ra trước: ", nhanh chút, đừng quay đầu lại."

      Đứa lớn biết câu của là có ý gì, nhưng nó biết bây giờ cái gì cũng phải nghe theo chị xinh đẹp này. Mấy chú kia đều rất nguy hiểm, chỉ có chị này, là lòng đối tốt với bọn nó.

      "Quát!"

      Ngay khi đứa nhóc kia vừa vui vẻ chạy lên phía trước được vài giây, Lãnh Tâm Nhiên chợt khi loại dao động khó hiểu truyền từ khí đến. Vào giây phút cuối cùng, dựa vào trực giác dã thú của mình để điều chỉnh tư thế, sau đó, theo dòng máu tươi bắng ra, cảm giác đau nhức truyền từ bả vai đến.

      Lãnh Tâm Nhiên nuốt tiếng kêu rên trong miệng xuống, nhưng thanh bị đè nén này và biến hóa quỷ dị vẫn khiến đứa trẻ kia chú ý. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên khom người xuống, đứa nhóc vội vàng chạy tới, lo lắng kêu: "Chị, chị, chị sao chứ?"

      "!"

      nghĩ tới lần sống mái này cư nhiên còn xuất cả tay súng bắn lén, Lãnh Tâm Nhiên để ý đến vết thương bắt đầu chảy máu. biết, giờ vị trí của tay bắn lén còn chưa bị bại lộ, hơn nữa dựa vào những thứ tay, căn bản thể giải quyết được tên bắn lén kia. Dưới tình huống như vậy, biện pháp tốt nhất chính là trốn!

      "Phía bên trái có vách tường, !"

      Tuy rằng biết vị trí của tay súng bắn tỉa, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn có thể dựa vào phương hướng viên đạn tiến vào cơ thể để đoán được vị trí đại khái của đối phương.

      Cũng may đứa nhóc kia đủ thông minh, chỉ số thông minh này, cũng kém mấy so với cấp bậc thiên tài. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên xong, nó chẳng những hiểu được câu của , hơn nữa trong lúc phía trước dẫn đường còn có thể suy ra ba, đặc biệt chọn nơi có vật chắn để chui vào. Cứ như vậy, có thể giảm được xác suất bị súng bắn tỉa nhắm trúng.

      Đợi đến khi chui ra được khỏi hẻm , nhìn ngã tư đường náo nhiệt, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng thở hơi. Thả đứa ôm chặt trong lòng xuống, lúc này mới có sức quan tâm đến vết thương lưng. Lúc trước luôn cố gắng chống đỡ, giờ hơi buông xuống, cảm giác đau nhức truyền đến khiến khuôn mặt nhắn của Lãnh Tâm Nhiên cũng nhịn được mà có chút trắng bệch

      cần nhìn cũng biết, quần áo sau lưng khẳng định đều ướt đầm rồi. chỉ có mồ hôi lạnh, quan trọng hơn là máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, triệu chứng của việc mất máu quá nhiều bắt đầu xuất , tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Biết mình sắp bị hôn mê, theo bản năng lấy di động trong túi ra ấn số rồi gọi , sau đó, trong lúc mơ hồ, như là nghe được tiếng chuyện của rất nhiều người, líu ríu, ầm ĩ ngừng. Nếu phải thực có tinh thần, tuyệt đối đứng lên, tát cho mỗi người cái: "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, thấy có người ngủ hay sao?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lãnh Tâm Nhiên hôn mê, nhưng tuyệt đối ngờ, lần bị thương này của mình mang đến hậu quả nặng nề như thế nào. đến tên súng bắn tỉa phải phơi thây đầu đường, cũng đến hai bang phái Huyết Ưng cùng Hắc Quỷ đồng thời bị thế lực công kích, chỉ người bị thương, lại khiến thế cục Yên Kinh xảy ra biến hóa cực lớn.

      biến hóa này khiến rất nhiều người khủng hoảng. Nhưng nhiều hơn là xoa tay nóng lòng muốn thử. Loạn thế xuất hùng, Yên kinh yên bình quá nhiều năm, tại rốt cuộc xuất náo động, người có nhãn lực có quyết đoán chắc chắn bỏ qua cơ hội khó có được này.

      Trước mắt bên trong Yên Kinh các thế lực phân chia ràng, ngoại trừ quân đội cùng mấy lãnh đạo trung ương, chính là mấy đại gia tộc truyền thừa trăm năm. Đông Phương gia, Văn Nhân gia đều là trong số đó. Khiến Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghĩ ra chính là Dạ gia Dạ Mộc Thần thế nhưng lại thuộc mấy đại gia tộc.

      đến Dạ gia, thậm chí cũng rất nhiều người biết còn có gia tộc như vậy tồn tại. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng cho rằng địa vị Dạ gia đủ cao. Có thể khiến người khác biết tồn tại của mình, nếu phải là quá mức bé, chính là cường đại đến mức người ta dám ngẩng đầu nhòm ngó!

      Mà Dạ gia, rất có thể chính thế lực tối cao thần bí của Hoa Hạ quốc!

      Bất quá đối với chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên bây giờ ràng lắm. mất ý thức, chỉ mơ mơ màng màng có loại cảm giác rất an tâm. Loại an tâm đó, khiến loại bỏ tất cả phòng bị cùng đề phòng hoàn toàn chìm vào hôn mê.

      Lãnh Tâm Nhiên biết, lúc này phố xuất bóng dáng đẹp đẽ đến lóa mắt làm thất sắc khung cảnh xung quanh. nam nhân trẻ tuổi tao nhã lịch , đường nét khuôn mặt ôn hòa như nước, mặc áo sơ mi trắng, liều mạng từ xa chạy đến trực tiếp ôm lên . Đôi con ngươi chói lóa như sao trời lúc này lại mang theo đau đớn khiến người ta hít thở thông.

      Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn khi tỉnh lại phải ở trong bệnh viện, mà là ở trong căn phòng hoa lệ phong cách trang nhã.

      Y phục người được thay, chỉ là tùy tiện cử động cũng biết vết thương được bôi thuốc, rất có thể ngay cả viên đạn cũng được lấy ra.

      Nơi này là nơi nào? ngủ bao lâu?

      Có thể là bởi vì mới tỉnh, cảm thấy đầu căng đau. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấy phút mới mở mắt lần nữa, cảm giác căng đau dữ dội như lúc nãy.

      Gian phòng trống rỗng chỉ có mình . nhớ nổi chuyện tình sau khi hôn mê, chỉ mơ hồ nhớ hình như có người nào đó cứu . Mà người cứu , lại có thể khiến cảm thấy an tâm.

      Là ai ?

      đời này, người có thể làm cho cảm thấy an tâm, có thể có mấy người?

      Nghỉ ngơi chút, đợi đến khi cơn nhức đầu còn lợi hại như vậy nữa, Lãnh Tâm Nhiên mới vén chăn xuống giường. đất bày đôi dép bông, lớn thích hợp. Điều này khỏi khiến Lãnh Tâm Nhiên cảm khái chu đáo của ân nhân biết tên.

      Kéo cửa ra ngoài, dạo hành lang vòng, mới khó nén kinh ngạc khẽ mở to hai mắt. Cư nhiên là biển? Nơi này, thế nhưng lại được xây bên bờ biển? Nếu là như bình thường, nhất định thưởng thức phong cảnh mỹ lệ xung quanh kia chút. Nhưng tại, ở bên trong hoàn cảnh xa lạ này, thần kinh của căng thẳng vô cùng. tại, điều cần phải làm chính là làm sao tìm được chủ nhân khu nhà này, sau đó mới có thể khiến mình an tâm.

      Loại cảm giác mọi việc nắm trong lòng bàn tay khiến cực kỳ khó chịu.

      Tới cầu thang, thực ra là thang gỗ, dẫm lên tạo ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Loại cảm giác này cũng xa lạ, thời điểm còn , cầu thang trong nhà chính là loại này. ngồi gác xép, mỗi ngày đều là đạp lên chạy xuống. Thế nhưng đều là chuyện của hai mươi năm trước.

      biết tại sao, khu nhà này lại khiến Lãnh Tâm Nhiên có loại cảm giác rất quen thuộc.

      Bên trong bố trí, thanh lịch, khiêm tốn mà mất xa hoa. Loại khiêm tốn hoa lệ này, chính là phong cách luôn luôn thích nhất. Đèn treo thủy tinh, sô pha vàng nhạt nhập khẩu từ Italya, còn có những bộ ảnh mới nhất của gia đình được treo tường, tất cả tất cả, tất cả đều khiến càm thấy hoảng hốt với quen thuộc đó. Nếu như phải xác định, hoài nghi nơi này chính là nhà của mình. Bởi vì trang trí nơi này đều là loại thích. Ngay cả thói quen để ghế nằm đặt cạnh cửa sổ sát đất cũng rất giống .

      Lầu dưới rất an tĩnh, sau khi xuống lầu chỉ thấy nữ bộc, nhìn diện mạo, hẳn là người ngoại quốc nhưng trái lại lại lưu loát tiếng Hoa.

      "Tiểu thư, người tỉnh rồi. Có muốn ăn chút đồ hay ?"

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên xuống, nữ nhân ngoại quốc khoảng 30 mấy tuổi tới cung kính . Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong lúc ấy chuẩn bị đồ ăn từ từ dạo trong phòng khác, vừa vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.

      tới chỗ bức tường có rèm che dày, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp tìm chỗ nhấn xuống, bức rèm nhanh chóng dạt sang hai bên, cảnh sắc ngoài phòng thu hết vào mắt.

      Đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bờ cát trắng ngoài cửa sổ, biển xanh thẳm, còn mơ hồ nghe thấy thanh tiếng sóng biển vỗ đá. Bờ biển bầu trời có vẻ đặc biệt nét, ngay cả khí cũng có nhàn nhạt mùi vị của biển. Mặc dù ở bên trong phòng, nhưng Lãnh Tâm Nhiên tựa hồ còn có thể cảm nhận được từng đợt gió mát. Loại cảm giác thoải mái thích ý này khiến tự chủ được nhắm hai mắt lại, ngay cả đau đớn người cũng còn ràng như vậy.

      thích biển, thích cái loại cảm giác rộng lớn vô biên đó. Nhưng có rất ít cơ hội tới bờ biển, mơ ước nho , chính là hi vọng có thể mua căn nhà bên bờ biển, sau đó, lúc rãnh rỗi hay hứng thú, thời tiết tốt có thể xem mặt trời mọc gì đó, nhưng đáng tiếc, giấc mộng nho này, đến bây giờ cũng có khả năng thực . Thậm chí, bởi vì thời gian quá lâu, thậm chí thiếu chút nữa quên rằng mình còn có ước mơ như vậy.

      "Tâm Nhiên, tỉnh."

      Thời điểm Lãnh Tâm Nhiên nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác an tâm yên bình, giọng mừng rỡ cùng tiếng đẩy cửa truyền đến.

      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt chút, mở mắt, con ngươi đen nhánh nháy mắt nhìn chằm chằm người tiến vào.

      Sao lại là ?

      Từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn suy đoán người cứu mình là ai. phải chỉ bởi vì người đó cứu , quan trọng hơn là loại cảm giác an tâm đó. tại, chứng kiến cách trang trí khu nhà với ngôi nhà mơ ước của giống nhau như đúc càng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng ngờ, người kia lại là ?

      Văn Nhân Gia giả vờ nhìn thấy mất mác chợt lóe lên khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên, vẫn cười híp mắt như cũ. phía để trần, phía dưới mặc quần đùi, tay còn cầm ván lướt sóng. tóc nước, dáng vẻ vừa lướt sóng trở về.

      Lãnh Tâm Nhiên thấy qua Văn Nhân Gia giày Tây, ăn mặc kiểu Quý công tử. Hưu nhàn như hôm này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng với , Văn Nhân Gia ăn mặc ra sao cũng có ý nghĩa gì.

      "Tại sao là ?"

      Lãnh Tâm Nhiên xoay người về phía , tròng mắt đen híp lại.

      Văn Nhân Gia vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười như cũ:

      "Tôi thương tâm, tại sao Tâm Nhiên có thể nghĩ như vậy chứ, phải tôi vậy còn có người nào? Dụng tâm của tôi với Tâm Nhiên có trời đất chứng giám!"

      " phải cứu tôi."

      phải nghi vấn mà câu trần thuật khẳng định. Mặc dù khi đó gần hôn mê có ý thức, nhưng loại an tâm khiến gỡ xuống tất cả đề phòng tuyệt đối phải .

      "Ha ha, hay là Tâm Nhiên ăn trước chút gì . Mặc dù lấy đạn ra, nhưng bác sĩ tốt nhất nên nằm giường nghỉ ngơi nửa tháng, chờ vết thương tốt lên mới nên lại. Nhưng tại mới ngày Tâm Nhiên em xuống giường lại được, tốc độ khôi phục cường hãn."

      Văn Nhân Gia cố gắng sang chuyện khác.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn như cũ mở cặp con ngươi đen nhánh nhìn nháy mắt, cố gắng từ mặt tìm chút đầu mối. Nhưng Văn Nhân Gia vẫn cười híp mắt, thậm chí còn đùa bỡn chơi đùa vẫy vẫy đầu tóc ướt sũng:

      "Tâm Nhiên, mặc dù bị em nhìn chăm chú tôi như vậy khiến tôi rất vui mừng, nhưng có thể để tôi thay quần áo trước hay . Tôi nghĩ, em thích tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi dùng cơm với em hơn."

      Nhìn bóng lưng Văn Nhân Gia quay người lên lầu, Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. trầm mặc của , chứng tỏ suy tư. suy tư quan hệ của Văn Nhân Gia người cứu . Rất dễ nhận thấy, phải Văn Nhân Gia cứu . Mà người cứu cùng Văn Nhân Gia là người quen, hơn nữa rất có thể quan hệ vô cùng thân mật. Như vậy, người đó là ai?

      biết tại sao, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên liền tự động lên bóng dáng nam nhân tương tự Á Á kia?

      Chẳng lẽ, là "Công tử" kia? Hội trưởng Thương Minh ?

      PS: Chiều hoặc tối post tiếp phần còn lại http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      Chương 158 (TT)Trở về phòng, Văn Nhân Gia vội vã vào phòng tắm mà là cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.

      " ấy tin tôi là người cứu ấy."

      đến đây, Văn Nhân Gia cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      Theo tình huống lúc đó, Lãnh Tâm Nhiên mất ý thức. Như vậy, làm sao có thể biết phải là cứu ? Giọng điệu khằng định đó, giống như dựa vào cơ sở nào đó.

      biết đối phương những gì, sắc mặt Văn Nhân Gia càng lúc càng biến đổi, nhưng vẫn là thành :

      "Tốt, tôi hiểu nên làm như thế nào."

      Đợi đến khi cúp điện thoại, Văn Nhân Gia đứng tại chỗ suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu buông tha loại đầu mối suy đoán này. Công tử phải rất chán ghét ấy sao? Nếu cũng có những chuyện trước kia, nhưng tại, sao lại có cảm giác thái độ công tử phát sinh biến hóa?

      Đợi đến khi Văn Nhân Gia xuống lầu lần nữa, Lãnh Tâm Nhiên ngồi vào bàn dùng cơm.

      Tư thái dùng cơm của rất tao nhã, mặc dù biết chỉ húp cháo, nhưng tư thái tao nhã lạnh nhạt này lại khiến người ta có loại ảo giác, giống như ăn sơn hào hải vị.

      Tư thái giống như phu nhân cao quý, cư nhiên lại xuất người bé, Văn Nhân Gia thở dài, hứng thú đối với , dường như tạm thời có cách nào biến mất.

      Văn Nhân Gia bĩu môi, nghĩ đến người nào đấy cũng cảm thấy hứng thú với giống , vẻ mặt u, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười sáng lạn. tới ngồi xuống đối diện Lãnh Tâm Nhiên, nữ bộc lập tức đưa lên bữa trưa chuẩn bị xong. giống Lãnh Tâm Nhiên, ăn là bữa ăn tây, dao nĩa tay giống như có sinh mạng, thời điểm liên tục cắt thịt bò bít tết cũng phát ra thanh gì.

      "Tâm Nhiên đáng thương, chỉ có thể uống cháo kìa."

      Văn Nhân Gia cho miếng bò bít-tết vào trong miệng, hưởng thụ tư vị nồng nàn, sau đó mới cười híp mắt .

      Vẻ mặt kia, thấy thế nào cũng đáng ăn đòn.

      Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ . Nhưng coi như phải đối phương cứu , vẫn có ân với , cho nên...

      "Rốt cuộc là ai cứu tôi? Có phải là công tử kia của các người ?"

      "Phốc! Ách khụ khụ khụ. . . . . . ."

      Văn Nhân Gia thiếu chút nữa bị sặc chết. Nhìn vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên đối diện vẫn nhàn nhạt như cũ, uất ức quệt miệng:

      "Tâm Nhiên, sao em cú tin là tôi cứu em? Chẳng lẽ nhân phẩm tôi kém cỏi như vậy sao? Em nên biết tôi đối với em. . . . . . , "

      Lãnh Tâm Nhiên vốn chỉ suy đoán, nhưng nhìn phản ứng đối phương lại chứng tỏ suy đoán của . Nếu lấy được đáp án mình muốn, Lãnh Tâm Nhiên cũng tiếp tục nữa, bỏ lại câu: "Khi ăn ." Lại tiếp tục dùng cơm.

      Văn Nhân Gia thiếu chút nữa bị câu như vậy làm sặc khí, ràng phải mình chuyện...

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên dùng cơm xong, đứng dậy từ biệt, có thương thế người nên cần nghỉ ngơi, điều này ràng. Mặc dù đạn được lấy ra, nhưng vết thương do đạn bắn cũng rất khó khỏi hẳn. Nhưng nơi này phải là địa bàn của , mặc dù biết Văn Nhân Gia đối với tệ, nhưng ra ngoài hỗn loạn, cẩn thận là chìa khóa bảo vệ tính mạng. Thương Minh, còn có quá nhiều câu đố, y theo thực lực của bây giờ còn chưa đủ để để giải quyết, nhưng cũng đại biểu vĩnh viễn biết.

      "Cám ơn khoản đãi. Ân tình côngg tử các người tôi nhớ kĩ. Tôi muốn về trước."

      Lãnh Tâm Nhiên lời này là lúc Văn Nhân Gia ưu nhã nâng khăn chùi miệng, ngờ vừa mở miệng lại là câu này, mặt tối sầm:

      "Tâm Nhiên, em thể mỗi lần chuyện hù dọa người khác được sao?

      Cho là đùa, nhưng là xong lại thấy vẻ kiên quyết gương mặt , liền tỉnh táo lại:

      " phải đùa sao. Vết thương người em, mặc dù lại chút vẫn có thể, nhưng nếu muốn. . . . . . , "

      Lãnh Tâm Nhiên vừa chuẩn bị gì đó, nhưng đột nhiên phát có chuyện tình mình quên mất, tại lại đột nhiên nghĩ tới:

      "Hai đứa bé kia đây?"

      "A?"

      Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Văn Nhân Gia chỉ có thể nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội.

      "Hai đứa trẻ cùng tôi ở đâu?"

      Lãnh Tâm Nhiên tốt bụng giải thích lần nữa. Nếu như phải bởi vì cứu hai đứa trẻ kia, cũng bị thương. Nhưng hối hận. Mặc dù bị thương có chút phiền toái, nhưng nếu cho cơ hội làm lại lần nữa, cũng quyết định như vậy.

      "Ở chỗ này."

      nam nhân đầu tóc nhuộm đỏ tới, người mặc tây trang, nhưng là thấy thế nào cũng đều mang vẻ vô lại. Ở bên cạnh , lớn hai đứa trẻ thấy Lãnh Tâm hưng phấn vọt tới:

      "Chị, chị. . . . . ."

      Thấy hai đứa trẻ bình yên vô , Lãnh Tâm Nhiên mới thở phào nhõm.

      "Văn Nhân Lão sư, tôi muốn về, chuyện lần này, cám ơn các người. Nếu như có thể, làm phiền giúp tôi gọi điện thoại để kếu người tới đón tôi."

      Nhan Viêm buồn cười nhìn Lãnh Tâm Nhiên, ràng là nhóc mười bảy mười tám tuổi lại biểu được vẻ thành thục lão luyện như vậy, lại nhìn Văn Nhân Gia vẻ mặt như bị táo bón, tâm tình tốt:

      "Nếu như Tâm Nhiên chê, tôi đưa trở về. Mặc dù nơi này phải là nơi bí mật gì, nhưng an tĩnh chút luôn tốt.

      Lời rất khéo léo, Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, nhưng hỏi tới.

      "Cám ơn."

      Mặc dù Văn Nhân Gia cực lực giữ lại, nhưng mười phút sau Lãnh Tâm Nhiên vẫn dẫn theo hai đứa trẻ ngồi lên xe Nhan Viêm. Nhìn chiếc Ferrari màu đỏ bảnh bao càng chạy càng xa, Văn Nhân Gia mới giọng mắng mấy tiếng.

      thảm, nếu công tử biết ấy cứ như thế, tuyệt đối tức giận!

      biết vì sao, có bất kỳ dấu hiệu nào , trong lòng lại đột nhiên lên ý nghĩ như vậy.

      So với Văn Nhân Gia, phong cách Nhan Viêm hơi nghiêng về dáng vẻ của tên lưu manh côn đồ. Tuy Văn Nhân Gia có lúc chuyện mang vẻ vô lại, nhưng có Hỏa Nhãn Kim như Lãnh Tâm Nhiên há lại nhìn ra bản chất của . cực lực muốn đem mình ngụy trang thành tên lưu manh xấu xa, chỉ tiếc, từ có cuộc sống phú quý cùng tiếp nhận nền giáo dục đặc trưng khiến có cách nào thoát khỏi bản chất ấy.

      Biểu nhất chính là dù ở thời điểm nào, quần áo đều chỉnh tề phẳng phiu, nút áo tháo nhiều nhất cũng chỉ 2 nút, lộ ra lồng ngực. Mà lúc chuyện, chữ thô tục, cũng mở có mùi vị chuyện cười.

      Nhưng là, Nhan Viêm lại bất đồng. Quần áo Nhan Viêm rộng mở, lộ ra mảng lớn lồng ngực màu chocolate bền chắc, ngay cả lúc lái xe cũng là tay cầm lái tay cầm điếu thuốc.

      Vô lại của , là từ bên trong mà ra, đó phải giả bộ, hoặc là, coi như che giấu cũng che giấu được tính khí chân chính. So với Văn Nhân Gia, Nhan Viêm mới là người nguy hiểm.

      " dự định làm gì với hai đứa trẻ này?"

      Nhan Viêm quan tâm thương tổn tâm lý hai đứa trẻ ..., thẳng.

      Hai bé trai liếc mắt nhau, sau đó dùng loại biểu tình hoang mang sợ hãi nhìn Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh. Bé sắp tám tuổi rồi, tình nên biết bé cũng biết. tại mẹ chết rồi, bé và em trai. . . . . .

      " trước xem chút còn có người thân nào hay , nếu có..."

      Lãnh Tâm Nhiên thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, chống lại ánh mắt long lanh trong suốt của bé trai, lạnh nhạt .

      "Tôi hỏi qua rồi. Hai đứa bé này là gia đình đơn thân, nhưng bây giờ là nhi. Căn cứ vào lời đứa lớn , năm trước bọn họ mới dời đến đó . Trong nhà có người khác, ngay cả cậu mợ đều có."

      biết tại sao, nghe giọng Nhan Viêm lại có cảm giác vui vẻ khi người gặp họa.

      "Tự tôi tự sắp xếp."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Nếu khi đó quyết định cứu chúng, làm phải làm cho trót. cũng hy vọng mình trả giá như vậy lại trở thành cứu hai đứa bé nơi nương tựa.

      Nghe thấy hàm ý trong câu của Lãnh Tâm Nhiên. Nhan Viêm cười lạnh:

      "Tôi thấy hai đứa nhóc này cũng may mắn, gặp được vị Thánh mẫu tỷ tỷ. . . . . ."

      "Câm miệng!"

      Loại giọng điệu dương quái khí kia khiến Lãnh Tâm Nhiên khách khí lạnh giọng phản bác.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 159


      Nhan Viêm cười cười đáp.

      "Chính là ở đây, cảm ơn đưa tôi về."

      Nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng mở miệng.

      Nhan Viêm dừng xe lại, lúc này mới nghiêng người nhìn sang. Phía sau xe có ba người ngồi, lớn hai , thoạt nhìn vô cùng hài hòa. biết vì sao cảnh tượng này lại khiến cho ta cảm thấy là lạ trong lòng, nhưng ta vẫn để lộ khác thường ra ngoài: " chắc chắn là muốn xuống xe ở đây? Hẳn là ở nơi này mới đúng chứ?"

      Cả khu này, đều là khu buôn bán, cơ bản đều là cửa hàng, người bình thường đều chọn sống ở đây, quá ồn ào. Lãnh Tâm Nhiên mở cửa, đầu tiên là để hai đứa nhóc xuống xe, sau đó mới tới mình.

      "Đường xa, tôi tự là được rồi."

      Vẫy tay với Nhan Viêm, Lãnh Tâm Nhiên mỗi tay dắt đứa, cứ như vậy mà chậm rãi rời khỏi tầm mắt Nhan Viêm.

      Khóe miệng Thẩm Quân run rẩy đến sắp chết lặng rồi. Sao lại biết, bà chủ nhà mình chỉ cần biến mất vài ngày là có thể mang về hai bánh bao ? Tuy rằng giờ trong xã hội, chuyện gì cũng chú ý đến hiệu suất cao, nhưng cũng cần phải nhanh đến mức này chứ?

      "Tâm Nhiên, hai bánh bao này tên gì thế?"

      Thẩm Quân rất ít khi tiếp xúc với con nít, nhưng cũng có nghĩa là thích trẻ con. thực tế, năm đó nếu phải vì mãi chuyên tâm vào nghiệp, giờ sớm làm ba rồi.

      Hơn nữa bộ dạng của hai bánh bao này quả rất đáng , làn da trắng sáng, giống y như sữa vậy. Nếu cẩn thận quan sát, phát ánh mắt của bọn nó có màu lam, mũi cũng rất cao, tuy rằng còn chưa phát triển, nhưng ngũ quan sâu thẳm, hẳn là có chút huyết thống ngoại quốc, là con lai. Lúc này mới nhớ mình căn bản chưa hỏi tên của hai bánh bao này. phải nghĩ tới, mà bởi vì lúc trước khi cứu bọn nó chẳng quan tâm, sau đó lại hôn mê, mãi đến khi lên xe mới thấy lại bọn nó. Nhưng mà, lúc nhìn thấy lại chuyện với Nhan Viêm, nên quên mất chuyện này.

      Lúc này đứa lớn liền biểu ra thông minh của mình, nắm tay em trai, lễ phép cúi chào, sau đó mềm yếu : "Con tên Nguyễn Tường, đây là em trai con - Nguyễn Bạch. Cảm ơn chị và chú cứu tụi con."

      Thẩm Quân nở nụ cười: " đúng là hiểu chuyện. Chỉ là, Tâm Nhiên, định tính sao với bọn nó? Cha mẹ bọn nó đâu?"

      Vừa nhắc tới vấn đề này, hốc mắt của hai bánh bao liền đỏ lên, sau đó cũng chẳng màng tới lễ phép, trực tiếp gào khóc. Nguyễn Tường còn , nhưng tuổi khá lớn, cũng hiểu chuyện, còn có thể cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Nhưng còn Nguyễn Bạch đúng là đứa nhóc cái gì cũng biết, nghe thấy Nhan Viêm đến ba mẹ liền khóc đến đỏ cả mặt, thanh lớn ngang với tiếng sét đánh. Bản tính của Lãnh Tâm Nhiên luôn thích yên tĩnh, nghe được tạp lớn như thế trong lòng có chút phiền chán, nhưng cũng tức giận, chỉ liếc mắt nhìn hai đứa nó cái, sau đó thản nhiên : "Bọn nó là gia đình đơn thân, mẹ qua đời, giờ là nhi."

      Thẩm Quân nhếch mày, nhìn hai đứa mập mạp đáng trước mặt, có chút kinh ngạc với tin tức này. Vậy nghĩa là hai đứa vừa nhìn biết là được dạy dỗ rất tốt này, giờ thành nhi rồi hả?

      "Vậy định...?"

      "Giữ lại ." Cơ thể của Lãnh Tâm Nhiên vốn tương đối suy yếu, chỉ là luôn cố gắng chống đỡ có biểu ra ngoài. giờ ở nơi quen thuộc, đối mặt với người tín nhiệm, tất cả quật cường đều dần dần được thả lỏng. suy yếu ngồi lên sofa, nhưng lưng vẫn rất thẳng, cũng dám tựa vào đệm, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Thẩm Quân ý thức được có chuyện gì đó khác lạ: "Tâm Nhiên, làm sao thế?"

      Lãnh Tâm Nhiên luôn tinh thần sáng láng giống như Charlie's Angels (Tên bộ phim của Mỹ), cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi yếu ớt, tuyệt đối là có tình gì đó mà biết.

      "Chị bị thương, chú chị cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Chị vì cứu tụi con nên mới bị thương."

      Nguyễn Tường mềm yếu .

      Sắc mặt Thẩm Quân lập tức thay đổi, giờ, ở trong lòng , nghiệp vẫn vô cùng quan trọng. Nhưng mà, quan trọng nhất, lại là sắp trưởng thành trước mắt này. còn người thân đời này, trước kia có người bạn rất sâu đậm, nhưng người làm tổn thương sâu sắc nhất cũng là ấy. Trong lúc vô tình, xem Lãnh Tâm Nhiên như người thân duy nhất thế giới này của .

      Tuy rằng biết Lãnh Tâm Nhiên có rất nhiều chuyện gạt , nhưng để ý, tin, ngày nào đó, mở rộng cửa lòng với .

      "Tâm Nhiên, bị thương ở đâu? Sao lại thế này? Gần đây bận chuyện gì thế?"

      Vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhóc, lại nuốt những lời định xuống. Tuy rằng rằng hai đứa đáng này thể làm ra chuyện gì thương hại đến Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà, thể đề phòng người khác, đạo lý này, tự mình kiểm chứng.

      " có gì, trúng phát súng. Viên đạn được lấy ra, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi." Lãnh Tâm Nhiên muốn nhiều, nhưng rất mệt, quét mắt nhìn mấy người trước mặt cái, đột nhiên đứng dậy: "Tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Chuyện mấy đứa nhóc làm phiềm Thẩm rồi."

      Thẩm Quân nào dám đáp ứng, nhìn Lãnh Tâm Nhiên vào phòng, lúc này mới phát lưng dường như còn quấn lớp băng dày. Bị trúng đạn? Nghĩ đến chuyện này, liền lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho bác sĩ Liễu, là bác sĩ gia đình.

      [Truyện được đăng chính thức *******************]

      giờ, nghiệp của bọn họ bước vào giai đoạn khởi đầu, cũng cần phải khiêm tốn như lúc trước nữa. Con người, sống cả đời, thể bạc đãi chính mình. Lãnh Tâm Nhiên ngủ rất say, đời này của dường như là được di truyền khả năng hồi phục như dã thú của đời trước. Mỗi lần bị thương, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng, vậy chủ yếu nằm trong phòng ngủ lỳ mấy ngày là được rồi. tại cái thiếu nhất chính là thời gian, Huyết Ưng và Hắc Quỷ nháo lên, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, hai bang phái này từ bỏ ý đồ. Quan trọng hơn là, đến bây giờ Phi Long còn chưa gia nhập trận hỗn chiến này, vậy , chứng tỏ kế hoạch của mới chỉ khai triển bước đầu tiên, hơn nữa còn là bước đơn giản nhất.

      Thế lực chia cắt ở Yến Kinh, tuyệt đối thể hình thành trong sớm chiều. Tình huống chia rẽ nay, duy trì trong thời gian rất lâu. Nhưng mà, thiên hạ tranh giành, hợp cửu tất phân phân cửu tất hợp (hợp lâu chia, chia lâu hợp) đây là chân lý vĩnh hằng. bình tĩnh ở mặt ngoài này, nhất định phải bị phá vỡ. Mà ngòi nổ phá vỡ hết thảy những thứ này, phải là màn xung đột xảy ra ở quán Karaoke ngày ấy, mà là việc Lãnh Tâm Nhiên bị thương. Lãnh Tâm Nhiên biết, bởi vì vết thương ngoài ý muốn của mình, Hắc Quỷ và Huyết Ưng phải trả cái giá lớn thế nào.

      Thân phận của Dương Lâm ở Yến Kinh tương đối đặc biệt, xem như là bí mật . Ông ta làm việc rất khiêm tốn, bình thường thân, lúc cần ra mặt đều có trợ lý giải quyết. Nhưng mà, sau lưng ông ta, lại phát triển thế lực thể khinh thường. Biểu lớn nhất, chính là việc ông ta sắp xếp ít nội ứng vào những bang phái kia.

      Lần tranh giành này của Hắc Quỷ và Huyết Ưng, cũng là bởi vì tung lưới, chỉ cần thu lưới là được rồi.

      Trải qua vài lần tiếp xúc, nghi vấn và hoài nghi của ông ta đối với Lãnh Tâm Nhiên sớm tan thành mây khói. Ông bất ngờ trước lạnh lùng và thiên phú của Lãnh Tâm Nhiên, cảm thấy này là người trời sinh thích hợp với hắc đạo trăm năm khó gặp. Vẻ tuyệt tình khát máu của , thực lực và khí thế của , chỗ nào là khiến cho người ta khiếp sợ. Càng khiến cho người ta bất ngờ hơn chính là bình tĩnh chín chắn của , dù là bất cứ lúc nào cũng luôn giữ được bình tĩnh, nông nổi đầu, lỗ mãng xúc động, luôn có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện. Trong lòng ông ta, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối là Tiểu Quái vật.

      Chỉ là, danh hiệu Tiểu Quái vật này ông ta chỉ giữ trong lòng thôi, chứ nếu ông ta quen biết với những người trước kia từng tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên, tuyệt đối có cảm giác như tìm được tri kỷ. Bởi vì, cái tên Tiểu Quái Vật, từ xưa đến nay, sớm trở thành chân lý.

      Vài ngày rồi ông ta chưa nhận được điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên nên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ông có chuyện quan trọng muốn báo cáo với Lãnh Tâm Nhiên. Đợi đến khi liên hệ được, ông ta mới biết chuyện Lãnh Tâm Nhiên bị thương.

      Bị thương?

      Còn là bị trúng đạn?

      Tin tức này, khiến cho Dương Lâm luôn biểu vui buồn trước mặt đàn em trở nên biến sắc, thèm giải thích cái gì, trực tiếp nắm lấy chìa khóa xe bàn rồi xông ra ngoài.

      Ông ta biết địa chỉ của Lãnh Tâm Nhiên, tuy rằng ông có thể tra được, nhưng ông cảm thấy, chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, tôt nhất là ông cần tự làm theo ý mình, nếu , đến lúc đó người chịu thiệt, tuyệt đối chính là bản thân ông. Cho nên, trước khi Lãnh Tâm Nhiên chủ động ra địa chỉ nơi ở, ông cũng chỉ có thể an phận.

      xe, Dương Lâm nhét tai nghe vào tai, sau đó vừa lái xe vừa gọi điện cho Lãnh Tâm Nhiên.

      Ngoài ý muốn chính là, người tiếp điện thoại lại là đàn ông, thanh trầm thấp, cho người ta cảm giác chững chạc, từ thanh có thể nghe ra, đây tuyệt đối là người đàn ông điềm tĩnh chín chắn.

      Tuy có chút ngạc nhiên vì sao trong nhà Lãnh Tâm Nhiên lại có đàn ông, nhưng thói quen của Dương Lâm là thích tò mò chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, cho nên liền trực tiếp giả bộ hồ đồ, ra tên và mục đích của mình, sau đó hỏi địa chỉ.

      Đầu kia điện thoại khi nghe đến hai từ 'Dương Lâm' trầm mặc hồi, mơ hồ có thể nghe được thanh chuyện, là người đàn ông kia xác định lại tin tức và trưng cầu ý kiến của Lãnh Tâm Nhiên. Nửa phút sau, người đàn ông đó xin lỗi, sau đó đọc địa chỉ.

      Dương Lâm định trực tiếp thẳng tới nhà , tiểu khu kia ông từng nghe , trình độ an ninh được xem là thượng đẳng ở Yến Kinh. Nhưng mà, được nửa đường ông mới ý thức được lần đầu đến nhà mà tay như thế tốt lắm, cho nên lại vòng vòng mấy cái ngã tư để mua đống đồ đến thăm bệnh.

      "Để ông ta lên , là khách của chúng tôi."

      Nhận được điện thoại của bảo vệ, Thẩm Quân nhàn nhạt câu, sau đó cúp điện thoại, quay sang với người nghịch máy tính giường: "Dương Lâm đến rồi."

      "Ừ." Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu, sắc mặt trầm ít. phải tức giận với Thẩm Quân, mà là bị nhốt ở trong nhà mấy ngày, nấm người cũng sắp mọc dài ra rồi. Đừng ra ngoài, giờ, ngay cả thời gian xuống giường cũng đều phải cố định. Trước kia sao lại nhìn ra Thẩm Quân còn có bản tính mẹ già này chứ?

      Cảm giác được oán niệm của Lãnh Tâm Nhiên, khóe miệng Thẩm Quân giật giật, cũng giải thích, sờ sờ cái mũi chuẩn bị ra mở cửa.

      Tâm Nhiên kiêu ngạo, đúng là hiếm thấy.

      Bất quá, Dương Lâm, từ khi nào Tâm Nhiên lại quen biết nhân vật đứng đầu như thế?

      Cư nhiên khiến cho Tâm Nhiên chịu ra địa chỉ, vậy , khẳng định là người rất được Tâm Nhiên tín nhiệm, đúng là muốn gặp lần.

      Thẩm Quân cười tủm tỉm, vừa ra cửa, lại thành công biến con hổ biết cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :