1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      146


      Có thể , người bên Lãnh Tâm Nhiên khôngmột ai để ý đến Vệ Kính Khải.

      Đương nhiên, nguyên nhân chuyện này là TriệuNghị, mấy đứa nhóc này đều là những người vôcùng nghĩa khí. Triệu Nghị là phần tử thể thiếu trong bọn họ, vinh nhục cùnghưởng, là nguyên tắc nhất quán của bọn họ.

      "Nữ vương, chúng ta nhanh . Mình và Lăng Vũ chuẩn bị rất nhiều tiết mục rồi. Đầu tiênchúng ta đón Vũ, sau đó đến thẳng KTV,phòng đặt sẵn rồi. Haha, địa điểm cũng sắpxếp xong rồi, mấy ngày nay Vũ chịu nhiều khổ sở lắm rồi, nhất định phải bồi bổ lại chotốt."

      Triệu Nghị cười híp mắt, bởi vì Lôi Vũ đượcthả, tâm tình trở nên rất tốt. Có lẽ cậu thích Vệ Kính Khải, nhưng theo ý cậu chỉcần đối phương chọc đến cậu cậu cũng so đo. phải bởi vì rộnglượng, mà căn bản là thèm để đối phươngvào mắt. Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn cái, xoay người định .

      Vệ Kính Khải vừa thấy cảnh này liền hoảng, tới đây là để cầu tình, nếu nắm bắt được cơ hội này, chỉ sợ có cách nào trởmình rồi. nghĩ tới, nhà mình chẳng qua chỉ làm chuyện lúc trước làm vô số lần, lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.

      Nửa đêm, khoảng hơn mười hai giờ, trong nhànhận được cuộc gọi đến từ công ty, cổphiếu của công ty tuột xuống trong nháy mắt.Đương nhiên bọn họ còn suy nghĩ xảyra chuyện gì, sau khi điều tra mới phát làdo có người gây nên. Mà người có thể làm đượcđiều đó, suy nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nghĩ đến mục tiêu là Thẩm Quân.

      Cho tới bây giờ khi nhớ lại vẻ mặt tuyệt vọngđến cực điểm trong nháy mắt của ba mình lúc đó, Vệ Kính Khải vẫn cảm thấy tim đập nhanh. từng gặp Thẩm Quân, cũng nhìnthấy quảng trường mua sắm UW vừa khaitrương, chỉ là nghĩ ra, người như vậy, sao thể thể lợi hại đến thế? Hậu trường của ta, đến cùng là mạnh đến mức nào?

      Vốn còn nghĩ muốn cho bọn họ bài học, nghĩ tới, diễn biến lại ngược lại, chẳng những báo được thù, ngược lại cònbị mắc vào bẫy đối phương. Cả ngày hômnay, bọn họ tìm rất nhiều người giúp đỡ.Nhưng những bạn bè họ quen lâu này, khôngphải từ chối có việc là tắt di động, đừng là giúp đỡ, nay cả gặp mặt cũng được.Tình người ấm lạnh, chỉ trong ngày, xem như được cảm nhận sâu sắc rồi.

      Ngày hôm qua sở dĩ Thẩm Quân tức giận, là bới vì Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi. địnhđến tìm Lam Kỳ Nhi, nhưng đáng tiếc Lam Kỳ Nhi rất ít khi xuất mình. Sau khi nhớlại những lần Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi chung với nhau, phát Lam Kỳ Nhi giống như là thuộc hạ của Lãnh Tâm Nhiên vậy,trung thành nghe theo . cách khác, chỉ cần đối phó được Lãnh Tâm Nhiên, đồng nghĩavới việc đối phó được với hai người bọn họ.Tuy rằng hề muốn chuyện với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng tình huống tại cho phép tùy hứng. Mất mặt trong lúc so với vĩnh viễn mất vinh hoa phú quý, cáinào nặng cái nào , vừa nhìn là hiểu ngay!

      "Tâm Nhiên học muội, chuyện hôm qua làchúng tôi đúng, là chúng tôi có mắt như mù, hi vọng em bụng tể tướng có thế chống thuyền (ý lòng dạ rộng lượng), cần so đo với chúng tôi. Phiền em với tổng giámđốc Thẩm tiếng, kêu ta buông tha cho bọn tôi !"

      Những lời này, là những lời nhún nhườngnhất của rồi. Lãnh Tâm Nhiên sớm đoánđược những lời muốn , chỉ là, Vệ KínhKhải biết là, chọn nhầm đối tượng. Người xuống tay với Vệ thị, căn bảnkhông phải là Thẩm Quân. Thẩm Quân đúng là muốn cho bọn họ bài học, đáng tiếc là có người khác còn nhanh tay hơn. Còn chuyện saoanh lại biết được chuyện này Lãnh Tâm Nhiên cần nghĩ, tóm lại chính là mộtngười đàn ông thích bao che khuyết điểm lòngdạ hẹp hòi nào đấy tức giận. phảingười bình thường, đương nhiên là hậu quả khitức giận cũng giống bình thường, mà lầnnày, hậu quả khi tức giận, chính là Vệ thịtrực tiếp phá sản!

      "Đó là chuyện của nhà , có quan hệgì với Thẩm Quân. vẫn nên suy nghĩ cẩn thận bình thường đắc tội với người nào . Cho dù là Thẩm Quân động tay động chân, cũngnên tìm ta. Nhưng mà, ác giả ác báo, phải báo mà chỉ là chưa tới thôi.Bình thường các người tạo nghiệt, giờ trả lần coi như hết!" Lãnh Tâm Nhiên thề, những lời này của tuyệt đối phải là châm chọc khiêu khích. Nhưng đáng tiếc, có sốngười lại biết phân biệt tốt xấu. rànglà có lòng ốtt, lại bị xem là lòng lang dạ thú.Đáng tiếc đáng tiếc ... Lãnh Tâm Nhiên thở dài, cũng định tiếp tục chuyệnvới người này. Lại tiếp, chuyện lần đó đãnương tay rồi. Nếu dựa theo tính tình lúc trướccủa , chỉ sợ Vệ Kính Khải có muốn tiếp tục xuất trước mặt mọi người cũng cókhả năng.

      "Lãnh Tâm Nhiên, chuyện lúc trước tôi sai rồi.Tôi cũng biết là tôi đắc tội với , nhưng chuyện nào ra chyện đó. Tôi đắc tội với là chuyện của riêng tôi, xin đừng liên lụy đếnngười nhà tôi. Công ty nhà tôi phá sản, được lợi, chúng ta được lợi, quantrọng hơn là, công ty bị phá sản còn có thểkhiến cho mấy trăm công nhân mất việc làm. biết bao nhiêu gia đình đều phải vì chuyện này mà rơi vào khốn cảnh, nhẫn tâmsao?"

      Vệ Kính Khải thấy phương pháp trước hiệu quả, bắt đầu diễn tiết mục tình cảm ấm áp.Muốn lợi dụng đồng cảm của Lãnh Tâm Nhiên để hóa giải chuyện lần này.

      "Có quan hệ gì với tôi?" Bước chân vốn rờikhỏi của Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn người có vẻ chật vật nghèo túng này,khóe miệng nâng lên: "Chuyện đó, có quan hệgì với tôi sao?"

      Nhìn cảnh đoàn người dần dần xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười to đầy khoa trươngcủa Triệu Nghị, Vệ Kính Khải nắm tay chặt, cúi thấp đầu, nhìn được biểucảm. Chỉ là hơi thở u quanh người, khiến cho người khác cảm thấy phát lạnh, nhịn khôngđược mà run run.

      "Người kia đúng là khôi hài."

      Lăng Vũ bĩu môi. Là con út của trùm dầu mỏ,từ cậu gặp những màn diễn tình cảmnhư vậy, đằng làm nẻo, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách. tại nhìn thấy Vệ Kính Khải cư nhiên cũng chơi trò này, nhịnkhông được châm chọc .

      Triệu Nghị vỗ vai cậu cái: "Đừng nhìn nữađừng nhìn nữa. Thần mã đều là phù vân. Vệ Kính Khải đen đủi. Bởi vì chuyện lúc trước nên tuy rằng bị mất chức xã trưởng xã máy tính, nhưng uy nghiêm lại bị coi thường, rất nhiều xã viên đều chọn rời xã. Ở lại cái xã đoàn như thế đối với rất nhiều người mà đólà nhục nhã. Giờ còn nghe công ty nhà bọn sắp phá sản, là..... báo ứng mà!"Lãnh Tâm Nhiên tỏ thái độ gì, Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc theo phíasau, cũng chuyện.

      hàng năm người, đây là đội hình cố định.Trước kia còn có thêm Sơ Hạ, chỉ là, vốnhoạt bát cởi mở kia, sớm bị nước đục làm bẩn, rốt cuộc cũng còn sạch đơn thuần nữa. giờ, tuy các vẫn ở chung mộtphòng, nhưng Sơ Hạ lại rất ít khi trở về, thườngxuyên đêm về, cho dù có về, cũng làchờ đến lúc ký túc xá sắp đóng cửa, hơn nữa đa phần đều ở tình trạng say khướt. đơnthuần trước kia, dần biến mất.

      Nghĩ đến Sơ Hạ, tâm tình Triệu Nghị có chút tốt.

      Lúc đầu, cậu với Sơ Hạ cũng chơi rất vui. Chỉlà biết tại sao ta lại đột nhiên thay đổi, trở nên chanh chua, mỗi ngày đều xấu nữ vương, cần phải , chắc chắn cậu sẽchọn cách xa nữ sinh này ra. giờ, cơ bản là bọn họ còn liên hệ với nhau nữa,đối với chuyện của ta cũng còn biết rõnữa. mức độ nào đó, những người theo Lãnh Tâm Nhiên, đều có lãnh huyết tuyệt tình. Như Triệu Nghị, cậu cắt liền cắt, đối với chuyện của Sơ Hạ, hoàn toàn quan tâm. Nếu là người bình thường, tuyệt đốikhông làm được.

      Bất quá, rất nhanh cậu phấn chấn trở lại. Cómột số người, định trước chỉ là người qua đường, dường là do bản thân tự mình chọn, chodù có chuyện gì, cũng phải do tự mình chịu trách nhiệm. Tất cả mọi người đều lớn, đãquyết định, phải chấp nhận gánh vác hậu quả.

      "Nữ vương, chuyện của Vũ có phải kếtthúc rồi ? Nghe bên kia còn định khởi tố Vũ nữa kìa?"

      muốn tiếp tục nghĩ những chuyện khiến mình phiền lòng. Triệu Nghị tìm đề tài khác để dời lực chú ý của chính mình.

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Chuyện của Lôi Vũ vốn sớm kết thúc. Sau khi Lãnh Tâm Nhiêngây náo loạn trong trại giam, cục trưởngNghiêm phái người điều tra chuyện này. Ngày hôm sau Lôi Vũ được thả ra rồi.Sở dĩ mọi người quyết định hôm nay tụ họp, đều là bởi vì mấy ngày nay Lôi Vũ phải bị tạm giam, chịu ít khổ sở, vừa được thả ra bị đưa đến bệnh viên kiểm tra rồi.

      đến cổng trường, xa xa nhìn thấy bóng dáng giống ngọn núi của Lôi Vũ. Phải nhóm người bọn họ, muốn tài có tài, muốn diệnmạo có diện mạo, luôn là mục tiêu chú ý củamọi người. Như Đông Phương Hiểu Diệc, tuyrằng diện mạo chỉ được xem là bình thường,nhưng lại được cái khí chất thanh cao, luônluôn lạnh nhạt, giống như vị tiên nữ. Lạinói tiếp, so với Đông Phương Di có diện mạo giống như minh tinh, khí chất của Đông PhươngHiểu Diệc càng thêm trong trẻo tự nhiên. Cho nên, tuy rằng bình thường Đông Phương Hiểu Diệc chuyện, luôn mang theo cặpkính đen che nửa khuôn mặt, nhưng nhânduyên của rất tốt, đặc biệt là với người khác phái, rất nhiều nam sinh đều thích . Đặc biệtlà bản lĩnh lộ ra ở kỳ huấn luyện quân , càng chiếm được lòng của ít nam sinh.

      Vậy xem ra, Lôi Vũ có thể được xem như trường hợp ngoại lệ của đội ngũ này ồi. Diện mạo của ta chỉ có thể là thành chấtphác, dáng người lại mạnh mẽ như ngọn núi, đứng chung chỗ với đám trai đẹp nữ xinh này, nhìn thế nào cũng thấy hợp.Chỉ là, bởi vì mỗi người bọn họ khi nhìn thấy Lôi Vũ đều cười rất tươi, thái độ cũng vô cùngthân thiết, cho nên chênh lệch về vẻ ngoài này cũng còn nhiều như trước nữa.

      " Vũ, lâu rồi gặp, gầy ítnha!"

      Vừa nhìn thấy Lôi Vũ, Triệu Nghị như con khỉ nhào lên trước, đấm vào ngực Lôi Vũ vài cái. Bất quá cậu biết người Lôi Vũ cóthương tích, ra tay rất , cùng lắm cũng chỉ làlàm dáng mà thôi.

      "Triệu Nghị."

      "Lăng Vũ."

      "Xã trưởng!"

      "Kỳ Nhi!"

      "Hiểu Diệc!"

      Lôi Vũ gọi tên từng người, cười hề hề, mặt luôn mang theo nụ cười phúc hậu.

      Chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của ta, tâmtình của mấy người bọn họ đều trầm xuống.

      Hai tay Lôi Vũ đều quấn băng vải, lúc vẫy tay, mảng màu trắng này trở nên chói mắt dị thường. Bọn họ đều biết tính cách của Lôi Vũ, nếu phải vết thương nghiêm trọng, Lôi Vũ tuyệt đối để cho ngườita băng bó. Nghĩ đến điều này, trong lòng mấy người đều trào lên ngọn lửa giận vô cùng mãnh liệt, hận thể lôi tên mặt mụn kia ra đập cho trận.


      147:


      " trước , có gì lát nữa sau."

      Nhận thấy tâm tình mọi người có vẻ tốt, Lãnh Tâm Nhiên hết sức bình tĩnh lên tiếng.Ngày đó ở trại tạm giam, cũng biết vết thương người Lôi Vũ rất nghiêm trọng, cho nên bây giờ nhìn thấy, tuy rằng vô cùng tứcgiận nhưng quá kinh ngạc.

      Thấy mọi người xung quanh ngang qua đềudùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía bên này,Lãnh Tâm Nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện,dẫn đầu về hướng chiếc xe bên kia đường.

      Lần chơi này là do Lăng Vũ và Triệu Nghịsắp xếp, Phú Nhị Đại như bọn họ tuyệt đốikhông thể để cho bạn bè của mình ngồi xe bus hay taxi KTV được, cho nên bên đườngđã có hai chiếc xe Audi màu đen chờ sẵn.

      Lãnh Tâm Nhiên, Lăng Vũ, Lôi Vũ ngồi chiếc xe đằng trước; còn Triệu Nghị và ba người còn lại cùng ngồi ở chiếc xe đằng sau.

      xe, đối với chuyện xảy ra với Lôi Vũ, Lăng Vũ tỏ ra rất bất bình cùng tức giận. Nếu phải cậu có giao ước với ba già chỉ sợ sớm vọt tới trại tạm giam để cứu Lôi Vũ ra rồi. Hơn nữa, dù sao Yên Kinh cũng phải là địa bàn của cậu, nếu là ở Phong Thành tuyệt đối xảy ra mấy phiền toáikiểu này đâu. Người ở Phong Thành có ai mà biết Lăng thiếu cậu chứ, thậm chí cậucăn bản cần phải ra mặt, chỉ cần vệ sĩ của cậu ra tay cũng có thể giải quyết đượcchuyện này. Nhưng thực đáng hận, ba già lạihạn chế quyền lực của cậu, còn cái gì mànếu mấy năm đại học đạt được thành tích gì lập tức lôi cậu về Phong Thành.

      Còn lâu cậu mới về lại nơi đó, vất vả lắm mới rời được, sao có thể dễ dàng quay về như vậychứ?

      "Cái người đánh , tên của ta là gì?"Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vũ thoáng lên ý cười lạnh lẽo ngoan.

      Bây giờ nữ vương trở lại, cậu còn gì mà phảisợ. Cứ coi như có thể bị ba già lôi về giáo huấn trận, nhưng những chuyện còn lại nữvương cũng có thể giải quyết được, phảisao?

      Cho nên, việc Lăng Vũ vẫn chưa tự mình ra tay, ngoài chuyện e ngại ba già tức giận, quan trọng nhất, vẫn là cảm thấy lo lắng cho King có người lãnh đạo nếu cậu bị bắt về nhà. Mặc dù bản lĩnh của cậu so với nữ vương có chênh lệch rất lớn, nhưng với bốicảnh và gia thế của cậu tại những thời điểm cần thiết vẫn có thể dùng chút .

      giờ còn phiền não vướng bận gì nữa, cậu hoàn toàn có thể thích làm cái gì làm cái đó rồi.

      Đem vẻ ác độc mặt Lăng Vũ thu vào trongmắt, Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi mở miệng: "Lăng Vũ, chuyện này cậu đừng nhúngtay vào. Cứ để tôi giải quyết. Hai ngày trước tôi cũng cho ta bài học rồi, có lẽ bâygiờ vẫn còn nằm trong bệnh viện . Chẳng qua,nếu bây giờ Lôi Vũ được thả ra ngoài cũng cần phải nể tình gì nữa."

      sau những lời nhàn nhạt này là sát khí khát máu, khiến cho hai người còn lại trong xe theo bản năng thoáng sửng sốt.

      Bọn họ từng thấy dáng vẻ lãnh khốc của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng chưa từng toát ra sát khí như vậy, bộ dạng liều lĩnh tùy ý như thếnày, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

      Mặc dù Lôi Vũ tập võ từ , nhưng lại từ trongnúi lớn lên, bản tính vốn đơn thuần lương thiện,hơn nữa được dạy dỗ là được dùng võ thuật uy hiếp người khác, cho nên từ trước tớinay chưa từng ra tay ác độc với ai. Đươngnhiên, chuyện lần này coi như là chuyện nghiêm trọng nhất ta gặp phải, lại còn bịgiam ở trại tạm giam nữa; nếu để sư phụ biết bị đánh chết cũng bị lột lớp da.

      Nhìn ra suy nghĩ của Lôi Vũ, đôi mắt đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên khẽ nheo lại, mỉm cười:"Yên tâm , tôi chưa chuyện này cho sưphụ biết đâu. Tôi muốn ông ấy lo lắng.Nhưng thù này, nhất định phải báo. Lãnh Tâm Nhiên tôi phải là loại người bị thua thiệt mà báo thù."

      Tuy rằng trong lòng Lăng Vũ vẫn còn chút thấp thỏm, nhưng lại bị giọng liều lĩnh của Lãnh Tâm Nhiên khiến cho nóng máu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hưng phấn hỏi: "Sư phụ, cậu tính làm gì bây giờ? Đánh trận, hay lôi ra thiến, hoặc là. . ."

      "Nếu nghĩ có thể khiến Lôi Vũ ngồi tù, vậythì để tự mình trải nghiệm cảm giác đó ."

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh.

      Thấy nụ cười này của , Lăng Vũ cùng Lôi Vũ theo bản năng run rẩy trận. Trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác kỳ quái, dáng vẻ của Lãnh Tâm Nhiên như vậy mới thực là conngười của . Khát máu, vô tình, liều lĩnhmà sợ hãi!

      "Tâm Nhiên, . . . . . ."

      Lôi Vũ do dự muốn điều gì đó, rối rắm thậtlâu cũng chỉ gọi được tên của rồi dừng lại.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn ta: "Tính theo thờigian nhập môn mà , là sư huynh của tôi. Tôi chưa bao giờ để người của mình chịu thua thiệt. Huống hồ, tôi còn muốn nhân cơ hội này xử lý nhóm hắc đạo Huyết Ưng mà nghe là làm lũng đoạn Yến Đại kia."

      Vừa nghĩ tới việc xử lý Huyết Ưng, con ngươi đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên liền phát ra loại tia sáng chói mắt. Ánh sáng lóa mắt như vậy, khiến người ta tự chủ được mà sinh ra thần phục đối với .

      Tới tận lúc xe dừng hẳn, Lăng Vũ cùng Lôi Vũ vẫn còn mang vẻ mặt ngây ngốc. Bọn họ mới chứng kiến Lãnh Tâm Nhiên bạo lực tànác; Tâm Nhiên lạnh lẽo như vậy, cùng với biểuhiện lạnh nhạt thường ngày có chênh lệch rất lớn, khiến bọn họ kịp phản ứng. Chẳngqua, cho dù có như thế bọn họ cũng có bất kỳ cảm giác chán ghét hay sinh ra tâm lý e ngại nào đối với Lãnh Tâm Nhiên. Trong suy nghĩ của hai người, mặc kệ Lãnh Tâm Nhiên làloại người nào, vẫn luôn là liều lĩnhbao che khuyết điểm mà họ biết!

      Chỗ Lăng Vũ lựa chọn là Câu Lạc Bộ đượcgọi là Kim Sắc, nghe qua cực kỳ nhã nhặn, điềukiện vật chất bên trong cũng rất được. Ít nhất,hiệu quả cách tốt vô cùng, hành langtuyệt đối an tĩnh, hề có tiếng nhạc huyênnáo. Lăng Vũ thuê phòng bao xa hoa, nằm lầu ba. tầng này chỉ có phòng hát riêng, mà còn có phòng nghỉ, bàn đánh bóngbàn, bàn bi-a. Vừa có thể ca hát, vui chơi, cùngnghỉ ngơi; coi như được hưởng thụ tới mức cao nhất rồi.

      Điều kiện của nơi này chỉ tệ mà thái độ phục vụ cũng vô cùng tốt. Bọn họ cònchưa ngồi xuống, phục vụ bưng rượu cùng điểm tâm tới, chuẩn bị Microphone đặt trênkhay trà bằng thủy tinh. Đến khi Lăng Vũ họ có thể ra ngoài phục vụ mới khẽ cúingười lịch chào cái mới rời .

      Sau khi trong phòng còn người ngoài, Triệu Nghị lập tức nhào lên kêu gào muốn hát. Theo quan điểm của Triệu Nghị bài hát cậu lựa chọn phải là bài hát tốt nhất trong số những bài tốt nhất. Vừa bắt đầu hát bài " thể bị thương" (tên bài hát ta lắm ), lời bài hát phối hợp với chất giọng kỳ quái của Triệu Nghị, khiến cho Đông Phương Hiểu Diệc cùng Lam Kỳ Nhi cười đến chết sống lại.Ngay cả Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy bộ dạng phô trương này cũng nhịn được mà giậtgiật khóe miệng.

      thể , xét ở khía cạnh nào đó, Triệu Nghị cùng Lăng Vũ rất giống nhau.Trước mặt người ngoài, người là thiên tài máy tính thần bí, người là Quý công tử ưu nhã, đều là những nhân vật cao cao tại thượngkhông thể với tới. Bọn họ có chung đặcđiểm kinh người, đó là đối với những kẻ đángghét lời đặc biệt ác độc. Nhưng khi ở cùng mấy người Lãnh Tâm Nhiên như biếnthành người hoàn toàn khác, thích phôtrương, tính tình trẻ con. Dáng vẻ bọn họ như vậy, chỉ có những người trong nhóm mới có thể nhìn thấy .

      bài " thể bị thương" khởi đầu bữa tiệc, khiến bầu khí trong phòng thoáng chốc trở nên sôi động. Sau bài " thể bịthương", Triệu Nghị lại hát thêm bài "Langquân hấp dẫn" của ban nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Bài hát kinh điển có hai giọng nam và nữ được Triệu Nghị và Lăng Vũ phối hợp hát cùng nhau. Lăng Vũ hát giọng nam, thanh the thé của Triệu Nghị được giao hát giọng nữ.Nghe tới đoạn "nương tử", "aha" Lam KỳNhi cùng Đông Phương Hiểu Diệc ôm bụngcười lăn lộn ghế salon. Lôi Vũ cũng nhịn được cười ha ha, người nào trong phòng cũng vui vẻ đến cực điểm.

      thể , nơi nào có Triệu Nghị cùng Lăng Vũ tuyệt đối buồn tẻ. Hai người làm ra những hành động quái dị kia hoàn toàn là bởi những người có mặt trong căn phòng này. Bọn họ liên tiếp hát vài bài tình ca cùng nhau, sau đó mới thở hổn hển ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Lúc hai người ngồi xuống, hứng thú ca hát củamọi người đột nhiên dâng cao. Lôi Vũ chọnmấy bài hát của Lưu Đức Hoa, giọng hát trầmổn trưởng thành vô cùng phù hợp khiến Lam Kỳ Nhi cùng Đông Phương Hiểu Diệc toát ra ánh mắt sáng lấp lánh. Sau đó Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc cũng lên chọn bài tìnhca của Lương Tĩnh Như.

      thể thừa nhận, khả năng ca hát của mấy người này đều tệ. Ít nhất cũng phải là quỷ khóc sói gào, Triệu Nghịcùng Lăng Vũ tuy rằng hát tốt, nhưng kỹ năng diễn trò rất thuần thục lại hoàn toàn đem kỹ năng ca hát kém cỏi che giấu. Ngay cả Lãnh Tâm Nhiên dưới thúc giục ồn ào của mọi người cũng lên hát mấy bài. Thực ra, Lãnh Tâm Nhiên rất thích ca hát, nhưng bình thường hát trước mặt người khác. Tính đến thờiđiểm này, cũng chỉ có mấy người trong Diêm Môn có thể nghe thấy giọng hát của mà thôi.Bây giờ lại có thêm mấy người bạn này.

      Mọi người chơi đùa, hát mệt lại chạy sang gian phòng bên cạnh chơi bóng bàn.

      Lăng Vũ là cao thủ bóng rổ, nhưng lại có sở trường chơi bóng bàn. Ngược lại, Triệu Nghị bình thường vận động nhiều lại biểu khá xuất sắc. Lam Kỳ Nhi cùng Đông Phương Hiểu Diệc đều là lần đầu chơi trò này, số lầnLôi Vũ đánh cũng nhiều, cho nên trựctiếp tách ra làm hai bàn. bên Lăng Vũ cùngTriệu Nghị đấu với nhau, bàn còn lại do Lãnh Tâm Nhiên dạy mấy người kia cách chơicơ bản.

      Người trong phòng nghỉ tính là nhiều, nhưng cũng ít, dù sao đây cũng là Câu Lạc Bộ cao cấp nhất của khu này, trong thời kỳ suy thoái nay số lượng khách thế nàycũng tệ rồi. Ngoài bọn họ ra cũng có vài người chơi bóng bàn. Có người đàn ôngtrung niên, cũng có vài thanh niên trẻ, thậm chícòn có hai bàn toàn là những bé. Lãnh Tâm Nhiên căn bản là lười phải để ý những người xung quanh, chỉ chú tâm xem mọi người trongnhóm có chơi vui vẻ hay .

      Đúng lúc mọi người chơi rất hưng phấn,bàn tay cầm bóng của Lãnh Tâm Nhiên độtnhiên dừng lại. theo bản năng lui về phía sau liếc mắt nhìn lượt, chỉ thấy ba bốn ngườiđàn ông khoảng hai mươi tuổi tụ tập lạimột chỗ chơi bóng, cũng có gì đặc biệt. Nhưng mới vừa rồi, bỗng có cảm giác rất thoải mái, giống như bị thứ ghê tởm nào đó theo dõi. Bởi vì chuyện này mà hứng thú của Lãnh Tâm Nhiên thoáng giảm đirất nhiều. Sau khi dạy số quy tắc chơi cơbản cho Lam Kỳ Nhi cùng Đông Phương HiểuDiệc, Lãnh Tâm Nhiên ra ghế sofa bên cạnh an tĩnh ngồi nghỉ ngơi.

      Tuy rằng là nghỉ ngơi, nhưng kỳ vẫnâm thầm quan sát mấy người xung quanh. Mặc dù chưa đó là gì, nhưng vẫn luôn có cảm giácrất kỳ quái. Lăn lộn nhiều năm trong xã hội,Lãnh Tâm Nhiên sớm tôi luyện trực giác củabản thân trở nên nhạy bén như dã thú. Tại những tình huống thông thường mà , khi nào có cảm giác kỳ quái đều dự báo trước có nguy hiểm ập tới. tại, những người kiakhiến cho có cảm giác thực an toàn, chẳng lẽ. . . . . .

      Nhìn năm người chơi vui vẻ ở bên kia mộtchút, trừ Lôi Vũ ra, bốn người còn lại có thể coi là "trói gà chặt". Nếu thực xảy ra chuyện, vậy tốt rồi. Bỗng dưng, lại nhớ tới kiện mà cụ Dung với trướckia. Lấy điện thoại di động ra tìm được dãysố, vài câu đơn giản, sau đó cụp điện thoại,Lãnh Tâm Nhiên ngả người về phía sau tựa lưng vào thành ghế.

      Hi vọng tất cả chỉ là ảo giác mà thôi!

      Nhưng rất dễ nhận thấy, khả năng tất cả ảo giácnày là cực thấp .

      Bởi vì, lâu sau khi mọi người quay trở lại phòng hát, vẻ mặt Đông Phương Hiểu Diệc hốthoảng tông cửa chạy vào. Người luôn luôn bình tĩnh ung dung như ấy lúc này lại khẩn trươngtới mức nổi câu, chỉ lôi kéo Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Mấy phút trước đó, Đông Phương Hiểu Diệc cùng ra ngoài với Lam Kỳ Nhi, vì ở mộtnơi xa lạ nên hai người mới cùng nhau tớinhà vệ sinh. Nhưng tại, hai người cùng đilại chỉ có người quay về, bộ dạng ĐôngPhương Hiểu Diệc lại cực kỳ lo lắng, Lãnh TâmNhiên cần nghĩ cũng đoán ra được xảy ra chuyện.

      Lãnh Tâm Nhiên tùy ý để cho Đông Phương Hiểu Diệc kéo ra khỏi phòng. Lăng Vũ cùngTriệu Nghị liếc mắt nhìn nhau, cũng đứng dậy chạy theo sau.

      Đông Phương Hiểu Diệc lôi kéo Lãnh Tâm Nhiên ra ngoài hành lang đến phòng vệ sinh, nhưng hành lang lại vắng vẻ, mộtbóng người. Vừa nhìn thấy cảnh này, toàn thân Đông Phương Hiểu Diệc mềm nhũn, ngã nhào xuống dưới mặt đất. Sao lại thế này? Sao có thể? Kỳ Nhi đâu rồi? tại ấy gặp nguy hiểm, nhưng ấy ở đâu?

      Càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, lần đầutiên Đông Phương Hiểu Diệc cảm nhận đượccái gì gọi là hoang mang lo sợ. Đúng lúc sợ hãi tới mức suýt chút nữa khóc thét lên mộtđôi tay lạnh lẽo kéo từ mặt đất đứngdậy.

      "Tỉnh táo lại, cho mình biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Vừa ngẩng đầu bắt gặp cặp mắt đen nhánh kia, biết vì sao, những khi bình thường có cảm giác như đôi mắt đen đó hết sức tĩnh mịch,sâu thấy đáy. Nhưng lúc này lại khiến cho người ta có cảm giác thực an toàn, bản thânkhông tự chủ được tin phục, ngay cả hoảng loạntrong lòng cũng thoáng bình ổn lại.

      Đông Phương Hiểu Diệc biết nếu mình còn tiếptục như vậy những giúp được Lam Kỳ Nhi, ngược lại có khi làm trễ thời gian cứu người, liền ngừng hít sâu để bản thân trở nên tỉnh táo. phút đồng hồ sau, sắcmặt của cũng khôi phục lại bình thường.Đông Phương Hiểu Diệc nhìn Lãnh Tâm Nhiên,kể lại toàn bộ diễn biến việc xảy ra.

      thể , Lam Kỳ Nhi cũng xui xẻo, quá xinh đẹp đâu phải là lỗi của . Bi kịch là bộ dạng xinh đẹp như vậy còn khiến đàn ông muốn lao vào mà sàm sỡ. Vốn dĩ hai ngườibọn họ rửa tay xong, từ phòng vệ sinh ra ngoàiđịnh trở lại phòng hát. ngờ được mấybước đụng phải nhóm người. Sau đó,Lam Kỳ Nhi bị đám người kia ngăn lại trêu chọc bắt xin lỗi gì đó ......

      Cho tới bây giờ, Đông Phương Hiểu Diệc vẫncó chút chóng mặt biết xảy ra chuyệngì. Tóm lại, lúc hoàn hồn bị ngườitrong số đó đạp cho cước ngã xuống, màLam Kỳ Nhi lại bị bọn chúng vây vào giữa. Côkhông ngu ngốc, cũng biết mình phải là đối thủ của đám người kia, nên cứng rắn cậy mạnh mà nhanh chóng chạy về tìm ngườihỗ trợ. Nhưng ngờ lúc chạy lại đámngười kia, còn cả Lam Kỳ Nhi nữa cũng thấy đâu. Hơn nữa biến mất chớp nhoáng nhưvậy, để lại chút manh mối nào.

      Nghe Đông Phương Hiểu Diệc kể xong, vẻ mặtLăng Vũ thoáng tối sầm. Hoạt động ngày hôm nay là do cậu lên kế hoạch, địa điểm cũng là do cậu chọn, vậy mà lại xảy ra chuyện tại nơi này, thế nào cũng đều là trách nhiệm của cậu.Suy nghĩ tới đây, Lăng Vũ lập tức lấy điện thoạidi động ra gọi cho người phụ trách nơi này. Cậucó thói quen tới nơi nào cũng lưu lại số điện thoại của người phụ trách nơi đó. Dù sao, lotrước tránh họa, ở ngoài xã hội hỗn loạn, cẩnthận chút vẫn tốt hơn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 148


      Người phụ trách mập mạp đó chạy tới rất nhanh. Vừa chạy còn vừa cầm khăn tay lau mồ hôi, thân thể tròn xoe khẽ vấp. , so với chạy, ông ta giống như là lăn lại đây.

      Vừa chạy đến trước mặt Lăng Vũ, liền vội vàng dùng mang bộ mặt sa sầm xin lỗi Lăng Vũ. Trong lúc đó Lãnh Tâm Nhiên hỏi thăm Đông Phương Hiểu Diệc về diện mạo đặc trưng của những người đó.

      Đông Phương Hiểu Diệc cố gắng nhớ lại, chỉ có thể xác định trong đó có người cắt tóc ngang trán nhuộm đỏ. Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên định từ bỏ việc hỏi thăm, lại đột nhiên nhớ tới dường như trong đó có người xỏ lỗ mui, còn đeo khoen mũi, vừa nhìn cảm thấy đau buốt.

      Nghe được cái từ khoen mũi này, hai mắt Lãnh Tâm nhiên tỏa sáng. nhớ, trước ở phòng nghỉ gặp phải đám thanh niên kia, hình như có người đeo khoen mũi. Rất khéo chính là, lúc Lãnh Tâm nhiên chú ý bên kia, vừa lúc là người kia chơi bóng, cho nên nhớ được số điểm đặc trưng mặt .

      căn bản là xác định được Lam Kỳ nhi bị đám người kia mang rồi, chỉ là Lãnh Tâm nhiên còn suy nghĩ vấn đề nghiêm túc hơn. Chuyện lần này, là ngoài ý muốn, hay còn là mưu? Chuyện Lam Kỳ nhi, là ngoài ý muốn, hay là trong vô số mưu của những người đó? Nhưng, mặc kệ là cái nào, tại, lựa chọn của các cũng chỉ có , chính là tìm được Lam Kỳ Nhi.

      Về phần những thứ khác, con ngươi đen nhánh phát ra đạo ánh sáng lạnh lùng. Người chắn ở trước mặt , gặp người giết người, gặp phật giết phật. Chỉ cần có người dám ngăn cản, liền dám giết.

      Bên kia Lăng Vũ vẫn còn tức giận mắng mỏ đối với cái người phụ trách mập mạp, là cậu ba nhà họ Lăng được mọi người theo đuổi, từ là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cho dù đối phương là người phụ trách Câu Lạc Bộ này, Lăng Vũ vẫn có bất kỳ cố kỵ nào, tức giận mắng rồi ngừng uy hiếp. Thậm chí, cậu còn thề, nếu như Lam Kỳ nhi xảy ra chút chuyện gì, như vậy, cái Câu Lạc Bộ này cũng có cần thiết tồn tại.

      Người mập mạp kia bị mắng mặt toát ra mồ hôi lạnh, khăn tay cũng bị mồ hôi thấm ướt. Nhưng ta vẫn luôn là khom người xin lỗi, có bởi vì Lăng Vũ tức giận mắng mà lộ ra dáng vẻ bình tĩnh hay oán hận. Phản ứng này, khiến Lãnh Tâm Nhiên hơi coi trọng ông ta chút. Dù sao, người có thể nhịn chịu chịu đựng được, mới có thể chân chính làm được chuyện lớn.

      "Lăng thiếu, chuyện này là do chúng tôi thất trách. Xin yên tâm, chúng tôi nhất định . . .’’ Ông mập vừa xin lỗi, vừa thầm kêu khổ trong lòng. Câu Lạc Bộ có ba người phụ trách, lần lượt thay phiên nhau quản lý. Ông ta sao lại xui xẻo như vậy, vừa đến phiên ông ta lại xảy ra chuyện như vậy? Nếu kia có xảy ra việc gì cũng may, còn nếu như có chút sai lầm gì, bát cơm này của ông chắc chắn là bị vỡ rồi!

      Lăng Vũ còn định gì đó, Lãnh Tâm Nhiên lại cắt ngang lời cậu ta.

      "Nơi này của các ông, có phòng nào có khách gắn khoen mũi hay ?" Vấn đề của Lãnh Tâm nhiên khiến cho người ta có chút khó hiểu. Người phụ trách mập cứ nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, vẫn có kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.

      Ngược lại bên cạnh ông ta, sắc mặt của phục vụ thay đổi, sau đó tiến tới gì đó vào tai ông. Lãnh Tâm nhiên biết người phục vụ kia nhất định là biết chút chuyện, thấy ông mập nghe xong sau vẫn còn do dự được lời nào, thân hình liền lập tức lóe lên tới trước mặt người phục vụ, duỗi tay ra liền nắm lấy cổ của người phục vụ: "Dẫn tôi tới phòng của bọn họ." Lời này của , giọng điệu chắc chắn, căn bản để cho người ta có cơ hội từ chối.

      Người phục vụ kia gặp phải tình cảnh này, liền biến sắc tại chỗ, đôi mắt ngập nước, điềm đạm đáng vào Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên cũng phải là người thương hương tiếc ngọc gì, thấy đối phương còn nghe lời, bàn tay chợt dùng lực, mặt của phục vụ sinh cũng bắt đầu ứ máu chuyển thành màu đỏ.

      "Có hay , đừng trách tôi khách khí!" đúng là định khách khí, nếu như người này thức thời, thể bảo đảm mình bẻ gảy cổ của đối phương.

      Người phụ trách mập lúc này mới thức tỉnh, nhìn thân lệ khí của Lãnh Tâm nhiên, lại nhìn bộ dạng tức giận của mấy người Lăng Vũ và Triệu Nghị phía sau , cộng thêm dáng người như gấu của Lôi Vũ, chỉ có thể ngập ngừng : "Chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó. Vị tiểu thư này, ngài đừng xúc động, tôi nhất định cho các người câu trả lời hợp lý." Lãnh Tâm Nhiên nghe mấy lời lươn lẹo của ông ta, trực tiếp lên cước đá vào người đối phương, giọng lạnh như băng: "Có dẫn đường hay ?"

      tại cứ trì hoãn phút, Lam Kỳ Nhi lại thêm phần nguy hiểm. Nếu hai người kia cứ kéo dài thời gian, cũng để ý hôm nay đại khai sát giới ở chỗ này!

      Người phụ trách mập và người phục vụ lần này là bị giật mình. Bọn họ ý thức được có ngũ quan tinh xảo trước mắt này là người được làm được chút khách khí, sao còn dám chậm trễn nữa, trực tiếp khai báo mọi chuyện.

      "Ở 388 phòng."

      Người phục vụ sắp khóc rồi.

      Rất nhanh, hai người liền dẫn Lãnh Tâm nhiên đến phòng 388. Nhưng Triệu Nghị bị Lãnh Tâm nhiên giữ lại. Cậu là người duy nhất tới từ thành phố C với , cũng là người duy nhất có qua lại với nhà họ Dung trừ ra. Giữ cậu ta lại, đó là lựa chọn tốt nhất.

      Dặn dò Triệu Nghị mấy câu, sau đó mấy người cứ như vậy hùng dũng đến căn phòng được thuê.

      Trong đó, Lôi Vũ còn ngại người phụ trách mập mạp kia quá chậm, trực tiếp vung tay vác đối phương lên vai mình. người nặng hai trăm cân, lại có chút lực uy hiếp nào đối với , mặc dù bị thương, nhưng là chút sức nặng này đối với ta mà còn là chút chuyện .

      Chỉ là bản lộ Lôi Vũ lộ ra trong lúc lơ đãng này, ngược lại khiến cho người phục vụ kia kinh sợ quá mức. Căn bản dám chậm trễ, vừa vừa chạy về phía phòng 388.

      thể tán thưởng câu, hiệu quả cách của căn phòng lớn xa hoa này tốt. Dù là đứng ở cửa phòng, cũng hoàn toàn nghe được thanh gì bên trong, đây quả thực là nơi tốt nhất để bí mật giao dịch phạm tội nha!

      "Mở cửa." Lãnh Tâm Nhiên muốn cước đá văng cửa, nhưng thế khó tránh khỏi bứt dây động rừng, nên đẩy người phục vụ bên cạnh để cho ta tiến lên.

      phục vụ nào dám theo, khẽ đẩy cửa ra, thò cái đầu vào, lát sau liền rút về, với Lãnh Tâm Nhiên : "Bên trong rất tối, nhưng hình như có nữ sinh."

      Lúc này, Lãnh Tâm nhiên cũng do dự nữa rồi. tay kéo phục vụ ra, sau đó bay tới cước nặng nề đá vào cánh cửa kia, thanh kia, khiến mọi người nghe được theo bản năng cảm thấy đau đớn.

      Mới vừa rồi lúc người phục vụ tiến vào hấp dẫn chú ý của người bên trong, chỉ cho là nhầm phòng nên để ý. Ai biết giây kế tiếp liền truyền đến tiếng "Oanh" lớn, cánh cửa chắc chắn lắc lư rồi đổ vào bên trong. Cùng lúc đó, ánh đèn trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng từ màn hình cũng được bật lên.

      Loại ánh sáng xuất bất chợt này, khiến những người quen với bóng tối bên trong che mắt lại theo bản năng.

      Bọn họ thấy được người tiến vào, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại nhìn hết thảy tình huống bên trong. Lúc trước bọn họ còn lo lắng cho tình huống của Lam Kỳ Nhi, bây giờ xem ra, may là bọn họ đến kịp, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lam Kỳ Nhi mơ hồ ngã ghế sa lon, quần áo người xốc xếch, nhưng cũng may đều còn nguyên vị trí. Chỉ là người ấy có người đàn ông mặt đầy mụn nằm sấp, bởi vì biến cố đột nhiên xảy ra mà khẽ mở to hai mắt.

      Còn đợi những người đó thấy bộ dạng người tới, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng tới chỗ Lam Kỳ Nhi. Duỗi tay xốc cổ áo của người đàn ông kia lên, cứ như vậy mà ném về phía vách tường. Cái thanh kia, tuyệt đối phải là người bình thường có thể chịu đựng nổi. Mà Lôi Vũ theo sau Lãnh Tâm Nhiên, cũng dựa vào thân thủ nhanh nhẹn nhanh chóng ôm lấy Lam Kỳ Nhi. Sau khi xác định ấy chỉ bị hôn mê mà có bị thương chỗ nào khác, mới buông lõng ý thức khẽ thở phào cái.

      Người đàn ông kia đột nhiên bị ném ra như vậy, đầu tiên là đụng vào tường sau đó vừa mạnh mẽ rơi ở đất. đòn đòn nghiêm trọng đó, giống như là có người cầm lấy chùy nện vào ngực ta, hung hăng đập đến mấy lần, thiếu chút nữa còn khạc ra ngụm máu bầm.

      Vậy mà, đợi phát ra bất kỳ thanh phản bác hoặc là kháng nghị nào, cái chân cứ như vậy dậm mạnh lên người . Tốc độ nhanh, lực mạnh, chỉ đủ cho ta co rút người lại sau đó phát ra trận trận tiếng kêu thảm thiết. Lãnh Tâm Nhiên thực tức giận!

      Đời này, ghét nhất chính là đàn ông cưỡng ép phụ nữ. Đặc biệt là đối với người bên cạnh , vậy , càng là tội thể tha thứ rồi! xuống tay rất nặng, căn bản có nương tay. Khi những người khác rốt cuộc thích ứng loại ánh sáng đột nhiên này mà phản ứng kịp, người đàn ông kia co rúc ở đất động đậy được. đất thấm ra vũng máu, rất dễ nhận thấy là từ người ta chảy ra. Mà Lãnh Tâm nhiên lại thâm trầm đứng đó, mở to đôi mắt đen bất cứ lúc nào đều sáng ngời, nháy mắt nhìn chằm chằm đám người trước mắt kia.

      Đám người kia, quả chính là đám người Lãnh Tâm Nhiên gặp trong phòng nghỉ lúc trước. Chỉ là, đối phương phải ba bốn người, mà là bảy tám. cái ghế sofa lớn, bàn trà đặt chai rượu ngã trái ngã phải và đống đồ ăn vặt gì đó. Trong bảy tám người này, trừ , những người khác đều là nam. Chỉ là kia, mặc áo da quần da, lộ ra mảng mông lớn, tay cầm điếu thuốc, khói phả lên khuôn mặt được trang điểm, nhìn thế nào cũng giống người lương thiện.

      Vừa nhìn thấy Lăng Vũ, ta giống như là dã thú phát con mồi, thế nhưng lại lè lưỡi liếm liếm cánh môi, ra vẻ thèm dãi.

      Lăng Vũ cảm thấy vô cùng ghê tớm, che giấu vẻ chán ghét mà nhíu mày, sau đó đứng ra sau lưng Lãnh Tâm Nhiên để nhìn thấy người kia.

      "Mẹ kiếp, ai dám đánh nhau đất của bố mày? ra là mấy đứa non nớt, thế nào, tịch mịch muốn các trai đến vui đùa với các người sao?"

      người trong đó cởi trần, cánh tay và ngực có hình xăm, đầu trọc bước ra khỏi đám người, dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám nhóc trước mặt. Quả , so với đám người kẻ sau vô lại hơn kẻ trước kia, mấy người Lãnh Tâm Nhiên nhìn thế nào cũng giống tiểu thư thiếu gia từng trải qua những chuyện ngoài xã hội.

      Tên đầu trọc rất hung ác, thậm chí lúc chuyện còn cố ý khoe ra cơ bắp nơi cánh tay, lúc chuyện còn lộ ra mấy cái răng bằng vàng.

      Khi xong lời này, phía sau có người nhịn được, lao ra định báo thù cho em mình. Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt nhìn người đàn ông kia xông về phía mình, khi tay của đối phương cách mình chỉ có khoảng mười centimet chậm rãi vươn tay, trực tiếp bắt lấy tay đối phương, sau đó dưới con mắt dám tin của đối phương, nhàng giơ chân lên đạp phát. Từng tiếng xương gãy vang lên, thân thể của người đàn ông giống như bồ công bay thẳng ra ngoài. Nếu như mới vừa rồi Lãnh Tâm nhiên đánh người đàn ông kia là đốt lên lửa giận của đám người kia, vậy tại, cước này chính là tưới dầu vào lửa. Chỉ thấy đám người mặt đầy lệ khí kia đều thu hồi vẻ mặt cười cợt, trực tiếp nắm lên trai rượu bàn trà, đập lên bàn trà cái cho vỡ ra, sau đó ném về phía mấy người Lãnh Tâm nhiên.

      Tình hình này, rất dễ nhận thấy là chuẩn bị làm lớn trận rồi.

      Sắc mặt cái người đầu trọc cũng trầm xuống: "ĐxxCM, bọn mày có ý gì? Vừa tới đánh người?" Lãnh Tâm nhiên trả lời vấn đề của : "Ngươi là cầm đầu bọn ?"

      Đầu trọc cười lạnh: "Đúng thế."

      "Bạn học của tôi là bị các người bắt tới?" Lần này, là chỉ Lam Kỳ Nhi còn ngủ mê man trong ngực Lôi Vũ.

      ra vừa bắt đầu tên đầu trọc đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là giả bộ ngu ngơ biết thôi. tại thấy Lãnh Tâm nhiên tình, lại còn cố ý cười rộ lên: "Đúng thế nào? Cũng chỉ là nhìn xinh đẹp nên gọi tới cùng nhau chơi đùa chơi thôi. Chúng tao coi trọng ta là may mắn của ta. Chỉ là, em chúng tao nhiều người, tăng nhiều cháo ít, lúc trước vẫn còn lo lắng vấn đề này đấy. Bây giờ nhìn lại thấy cũng còn cần thiết nữa. Ba người bọn mày ở lại chơi đùa cùng bọn tao chút,chuyện lần này tao bỏ qua. Nếu . . . . . ."

      Theo thanh uy hiếp của , tiếng nắn tay của những người phía sau cũng trở nên ràng.

      Ý tứ của tên đầu trọc rất ràng, là để ba người Lãnh Tâm Nhiên, Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi ở lại xin lỗi bọn họ. Những người lớn gan gặp qua ít, lại chưa gặp qua kẻ biết chết sống như vậy!

      Sau khi tên đầu trọc xong, Lãnh Tâm Nhiên liền có động tác. Thân hình lóe lên vọt thẳng hướng khay trà, sau đó dưới ánh mắt dám tin của tên đầu trọc, chai rượu trực tiếp lao về phía đầu , trong nháy mắt đầu của như trái dưa hấu bị bổ ra.

      "Nếu muốn chết như vậy, vậy thành toàn cho các ngươi !"

      Những lời này, chính là tiếng còi mở màn.

      Bởi vì lửa giận của đối phương bị đốt cháy thành công, sau khi Lãnh Tâm Nhiên ra tay với tên đầu trọc cầm vũ khí lên lao về phía này.

      Lăng Vũ mặc dù là con nhà đại gia, nhưng cũng tốt xấu là bị người xưng là con nhà giàu, cho nên đánh nhau cái gì mặc dù tính là am hiểu nhưng tuyệt đối xa lạ. Thấy tình huống như thế cũng hốt hoảng, đầu tiên là đỡ lấy Lam Kỳ Nhi từ trong ngực Lôi Vũ, sau đó lôi kéo Đông Phương Hiểu Diệc cùng ra khỏi phòng. tới phút, cậu lại xuất trong phòng, trực tiếp đóng cửa lại, nhìn về phía cảnh tượng hỗn loạn bên trong, lộ ra nụ cười như nôn nóng muốn thử.

      cuộc ác chiến thể tránh được, chuyện thắng thua, chưa thể trước.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 149


      Nhìn trường khai chiến, Lăng Vũ hai lời xắn tay áo lên rồi vọt tới. Cầm lấy cái ghế xoay trước màn hình lớn, thẳng tay ném về phía tên.

      Với tiếng động đó, tuyệt đối cần nghi ngờ đối phương có bị thương hay . Xương cốt gãy, nằm nghỉ ngơi ở bệnh viện tháng may mắn lắm rồi.

      Mấy người kia nghĩ tới tên nhóc ra vẻ lịch , khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ này lại độc ác như vậy, vừa ra tay muốn lấy mạng người. Vốn là nhân số hai bên chênh lệch rất lớn, đối phương có tám người, mà bên này chỉ có ba người Lãnh Tâm Nhiên, Lôi Vũ và Lăng Vũ. Nhưng bởi vì ngay từ đầu Lãnh Tâm Nhiên giải quyết được hai tên, cho nên lúc này chỉ còn sáu tên có thể nhúc nhích. đấu hai, đây là tình trạng tại.

      hiển nhiên, nếu mấy người kia muốn dựa vào số đông mà giành thắng lợi, tuyệt đối là sai lầm. Tuy bọn họ đều có võ giỏi hơn người bình thường, nhưng Lôi Vũ lại là người có thể đấu lại nhiều, càng khỏi tới Lãnh Tâm Nhiên có thể mình giải quyết hết toàn bộ bọn họ. Đánh nhau với bọn họ, chẳng khác gì người lớn khi dễ con nít, có gì phải lo lắng.

      Nhưng mà, đó là ở tình huống đối phương có vũ khí nguy hiểm.

      So với Lãnh Tâm Nhiên và Lôi Vũ, Lăng Vũ chỉ biết đánh nhau bình thường, đương nhiên biểu kém hơn. Nếu phải ngay từ đầu cậu nhân dịp đối phương để ý mà đánh lén, giải quyết được tên, chỉ sợ tình cảnh lúc này còn nguy hiểm hơn nhiều.

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên và Lôi Vũ, quyền tên, cước gã, chưa từng đánh hụt, bên này Lăng Vũ lại vừa chật vật né tránh, vừa hâm mộ đến chảy nước miếng. Sớm biết thế theo sư phụ học bản lĩnh đánh nhau rồi, vậy rơi vào cục diện bị động thế này!

      Lăng Vũ yên lặng chảy hai dòng lệ trong lòng, nhưng mặt vẫn cười hì hì, lợi dụng sơ hở để phản kích.

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên đưa chân đánh bay thêm người, mắt hơi nheo lại, bên hông có nguy hiểm tập kích tới. Gần như là theo bản năng, giơ tay kéo người bên cạnh lên trước chống đỡ, sau đó trận tiếng roi vọng tới, nơi lúc nãy bóng người giờ đứng tay vung roi dài, đúng là mặc quần áo da nhìn Lăng Vũ bằng ánh mắt thèm dãi ban nãy.

      Tuy rằng là phòng lớn, nhưng khi có mười mấy người bên trong, còn đánh nhau, gian trở nên vô cùng chật chội. Nhưng kia lại vô cùng thành thạo, mỗi lần đều đánh chính xác vào Lãnh Tâm Nhiên mà ánh hưởng đến những người khác. Gã đàn ông bị đem ra làm tấm chắn hứng roi, da thịt mặt bị bong ra, bụm mặt ngã ra bên rên rỉ, trông vô cùng đau đớn.

      kia thấy phát thứ nhất của mình trúng, chẳng những nhụt chí, ngược lại còn lè lưỡi liếm đôi môi đỏ tươi. Bộ dáng kia, giống như con rắn khiến cho người ta ghê tởm.

      Lãnh Tâm Nhiên hơi nheo mắt lại, đây là kết luận có được từ lúc trước, phụ nữ mà có thể lăn lộn chung với đám đàn ông, phải là nhân vật đơn giản. phải tâm tư thâm trầm chính là người có tuyệt kỹ hộ thân. Từ lúc mới vừa bắt đầu, Lãnh Tâm Nhiên biết trước mắt này là người mạnh nhất trong đám. Tuy rằng kẻ cầm đầu là tên đầu trọc, nhưng lúc chuyện vẫn theo bản năng mà liếc về phía này.

      Đọ sức với phụ nữ, kinh nghiệm này vẫn còn rất ít nha!

      Con ngươi đen láy hơi nheo lại, Lãnh Tâm Nhiên nhếch miệng, nhìn cười xấu xa phía đối diện, chậm rãi dịch chuyển thân người.

      Tình thế hết sức căng thẳng. Roi dài của giống như có mắt bay về phía Lãnh Tâm Nhiên. Tiếng roi cắt vào khí nghe vô cùng chói tai, gã đàn ông lúc nãy chính là vết xe đổ, hiển nhiên là khi bị roi này vung trúng, mùi vị tuyệt đối dễ chịu.

      Ngoài dự kiến của kia là, nhìn thấy roi dài, Lãnh Tâm Nhiên hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Chỉ khi cây roi kia sắp bay tới trước mặt mình, mới thuận tay cầm lấy bình rượu, che ở phía trước.

      Dựa theo tình huống này, lại nhớ đến sức lực của roi da rất lớn, dù là bình rượu cũng bị đánh nát. Nhưng kỳ quái là, tay Lãnh Tâm Nhiên chỉ tùy tiện xoay xoay vài cái, chẳng những bình rượu vỡ mà ngược lại roi da còn bị cuốn lên.

      Nhưng mà, khi định thuận tay kéo roi da qua, kia phản ứng cực nhanh lập tức rút roi ra.

      Hiệp thứ nhất, hiển nhiên, Lãnh Tâm Nhiên thắng!

      Bất quá, Lãnh Tâm Nhiên cho đối phương cơ hội thứ hai để ra tay. Ngay khi đối phương rút roi về, Lãnh Tâm Nhiên tựa như con rắn uốn éo cơ thể để theo. Động tác của rất nhanh, đối phương còn chưa kịp phản ứng cây roi tay bị đoạt . Hơn nữa, cả người còn bị cước của đối phương đá bay!

      Lúc kia bị đạp vào tường sau đó từ từ trượt xuống đất, đám người của đối phương mới hoàn toàn chấn kinh. Người có thực lực mạnh nhất của bọn họ, lại dễ dàng bị giải quyết như vậy sao?

      Con nhóc trước mắt này, đến cùng là lợi hại đến mức nào?

      Phát này, khiến cho vẻ mặt của bọn họ càng trở nên thận trọng. Nhưng đáng tiếc là, họ lại phát ra quá muộn. Hơn nữa, trong bọn họ, người lợi hại chỉ có mình Lãnh Tâm Nhiên, Lôi Vũ đều là thẳng tay xách người lên sau đó ném xuống.

      Nhưng mà, ngay khi thắng bại được xác định, đám người này biết từ đâu rút dao ra, dưới ánh đèn, lưỡi dao sắc bén phát ra tia sáng lãnh.

      Lúc này, người tám người này đều có vết thương. Nếu phải đầu bị nện ra máu, chỉnh là tay bị vặn đứt, còn có gã bị đánh vào giữa thắt lưng, cứ phải khom người sờ sờ bộ phận bị thương của mình. sàn đầy những bình rượu bị vỡ nát, lẫn với màu máu tươi, phối hợp với đám người này, thoạt nhìn có chút khiến cho người ta sợ hãi.

      Ngược lại, bên đám Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên hề có chút thương tổn nào, mặt Lôi Vũ bị trầy xướt chút ít, lưng còn có dấu giầy, còn lại việc gì. Nhưng mà Lăng Vũ có vẻ thảm, gương mặt xinh đẹp lúc này hoàn toàn trở nên hốc hác. Khóe miệng, má còn có vết máu, bên mắt còn bị bầm tím, người càng cần phải , tuy rằng đến mức nội thương, nhưng ngoại thương tuyệt đối thể thiếu được.

      Nhưng mà bộ dạng của cậu ta lại rất thích thú, miệng mở ra lớn, thoạt nhìn vô cùng hưng phấn.

      Nhưng đó chưa phải là tất cả, chỉ riếng mấy người này lấy dao ra, quan trọng hơn là, cánh cửa bị Lăng Vũ đóng ban nãy cũng bị người đẩy từ bên ngoài vào. Người tới, đều mang dáng vẻ vô lại, hề nghi ngờ, chính là đến để giúp đỡ cho nhóm người này.

      Đánh từ hai phía, mấy người Lãnh Tâm Nhiên bị kẹp ở giữa, hai mặt đối địch rồi! Nhìn những người tiến vào, sắc mặt của ba người Lãnh Tâm Nhiên đồng thời biến đổi. chỉ vì số lượng người tới rất nhiều, mà là bởi vì, trong những người kia, có hai bóng dáng vô cùng quen thuộc. Đúng là hai người Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi được Lăng Vũ đưa ra ngoài lúc trước.

      Lam Kỳ Nhi tỉnh, chỉ là có tinh thần, mơ mơ hồ hồ dựa vào người Đông Phương Hiểu Diệc, sắc mặt trắng bệch. Tinh thần của Đông Phương Hiểu Diệc cũng tệ, nhưng vì bị người ta nắm cổ, nên mặt có hơi đỏ lên.

      Theo bản năng quay người nhìn Lăng Vũ và Lôi Vũ ở phía sau, khi phái khuôn mặt của hai người bọn họ cũng vẻ khiếp sợ tâm cũng chìm xuống theo. Quả nhiên, dự cảm lúc trước là đúng. Chuyện lần này, căn bản phải là ngoài ý muốn, mà là mưu!

      Nếu , sao lại có nhiều người như vậy. Muốn đến để bắt ba ba trong rọ sao?

      Đến khi nghiêng đầu nhìn về phía mấy người bị đánh vô cùng chật vật, Lãnh Tâm Nhiên chắc chắn về suy đoán của mình. Bởi vì, mấy người lúc nãy còn hoảng loản giờ hẹn mà cùng lộ ra nụ cười đắc ý, đó là nụ cười khi gian kế được thực .

      Nhìn đám người mới tới, Lãnh Tâm Nhiên nhớ lại những chuyện mình làm gần đây. Cũng có ra mặt nhiều, gần đây cũng chỉ có chuyện của Vệ Kính Khải, nhưng tốc độ của Vệ Kính Khải tuyệt đối thể nhanh đến vậy được. thể vừa mới đến tìm mình, giờ tìm người đến gây chuyện được. Vậy , là ai?

      Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, cố gắng nhớ ra đối thủ phù hợp nhất.

      "Ai phái các người tới?"

      Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn điều chỉnh tâm trạng của mình rất nhanh, nhìn đám người mới tới, lạnh giọng .

      Đối phương nghĩ tới trấn định như vậy, chỉ là tại trong tình huống này, bọn họ có hai mươi mấy người, nhưng bên Lãnh Tâm Nhiên lại chỉ có ba người. Quan trọng nhất là, trong tay bọn họ còn có con tin. Cho dù Lãnh Tâm Nhiên có ba đầu sáu tay, cũng tuyệt đối phải đối thủ của bọn họ, chỉ có thể cúi đầu chịu trói thôi!

      Nghĩ như vậy, mỹ nhân rắn kia liền nhịn được mà cười duyên cái: " đẹp trai, nếu bây giờ chịu thay đổi ý định theo em, em có thể bảo vệ cho nha. Nếu , lát nữa bị thiệt lớn đó."

      Khóe miệng Lăng Vũ co rút. Cảnh tỏ tình cậu gặp qua ít, nhưng giống như tại, đúng là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người khiến cậu ghê tởm đến mức ngay cả liếc mắt cái cũng cảm thấy như gặp ác mộng vậy.

      "Cái gì mà ai phái tới? Cái con bé này cũng kỳ quái. Tự mình gây họa đắc tội với người khác mà còn hỏi chúng tao là do ai phái tới? Mày đánh em của bọn tao thành ra thế này, chẳng lẽ còn mong có thể ung dung tiêu sái mà rời được sao?"

      gã đàn ông ngậm điếu thuốc bước ra, cà lơ phất phơ, tai phải đeo cái khuyên hình thập giá. Nhưng ra lại có vài phần tự cho là phóng đãng.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng tin mấy lời của gã. Nhưng mà, lại có chút hứng thú với kẻ đứng phía sau, cẩn thận đánh giá đám người này, hi vọng có thể tìm được chút manh mối.

      "Ba người bọn mày, vẫn là nên theo bọn tao chuyến . Đả thương nhiều em của tao như vậy, trở về cho đại ca của bọn tao cái công đạo, chỉ sợ là chuyện kết thúc dễ dàng như vậy."

      Gã nọ đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi, ý uy hiếp mười phần.

      Ngay khi gã tin chắc mười phần trừng mắt chờ mấy người kia đầu hàng, chợt nghe thấy thanh lạnh như băng: "Các người là Huyết Ưng đúng ?"

      Câu này, phát ra quá mức đột ngột, khiến sắc mặt của gã lưu manh cầm đầu kia đại biến trong nháy mắt. chỉ riêng gã ta, cả những tên sau gã, cũng nhịn được mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt khiếp sợ.

      Vốn chỉ là suy đoán, nhưng khi nhìn thấy biểu của đối phương Lãnh Tâm Nhiên khẳng định: "Quả nhiên là Huyết Ưng. Vì muốn bắt mấy người chúng tôi, cư nhiên lại dẫn nhiều người đến như thế, còn phí ít tâm tư để đặc biệt thiết kế cái bẫy này nhỉ?"

      đoán, từ khi Lăng Vũ đặt phòng ở đây, cái mưu nhằm vào bọn họ bắt đầu khởi động rồi.

      Bất quá hiển nhiên là tố chất tâm lý của gã lưu manh này tốt hơn nhiều so với tên đầu trọc lúc trước. Chỉ trong thời gian ngắn khôi phục lại thái độ bình thường, chỉ là ánh mắt khi nhìn vào Lãnh Tâm Nhiên lóe lên hứng thú nào đó.

      Gã vốn tưởng lần hành động này có quá phải quá phô trương hay , cho dù đối phương lợi hại đến mấy cũng chỉ là mấy sinh viên năm nhất đại học, còn có cả nữ sinh. Nhưng tại xem ra, việc này hề khoa trương chút nào, ta là sinh viên năm nhất đại học, cũng quả nữ sinh, nhưng tuyệt đối đơn giản!

      "Lãnh Tâm Nhiên phải ? hổ danh là người được đại ca xem trọng. Ha ha, vốn cảm thấy lần này tới có chút ý nghĩa nào, giờ thấy thú vị hơn rồi. thôi, đoán được thân phận của chúng tôi, vậy , hẳn là mày biết nên làm thế nào rồi chứ?"

      Gã lưu manh cười hắc hắc, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giống y như vị mỹ nữ rắn kia nhìn Lăng Vũ.

      "Được rồi, xem ra bản lĩnh của cũng tệ, chúng ta nên dùng thủ đoạn ôn hòa với nhau . Chỉ cần chủ động theo bọn tôi, chuyện hôm nay tạm thời chúng ta so đo nữa."

      "Dường như rất tin tưởng vào bản thân."

      Vẻ khiếp sợ hoặc thất thố theo như kỳ vọng của gã lưu manh hề xuất , ngược lại Lãnh Tâm Nhiên bước lên vài bước, khóe miệng gợi lên độ cong tà mị.

      Gã lưu manh vừa định gì chút chuyện động trời gì đó, nhưng ngay khi gã ta vừa định mở miệng, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên vỗ tay vài cái. Sau đó, dưới ánh mắt dám tin của tất cả mọi người, cửa lại bị người đẩy ra, đám người từ bên ngoài bước vào.

      Tình huống vô cùng giống với khi đám lưu manh xuất , điểm khác nhau duy nhất là, tay phải của họ cầm vũ khí . đầu là người đàn ông thoạt nhìn giống quản gia quốc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tay cầm khẩu súng lục tinh xảo, thẳng về phía Lãnh Tâm Nhiên.

      Mà phía sau ông ta, những người theo ông ta cũng lập tức khống chế những người ở đây.

      Nhìn tình huống trước mắt, cho dù bạn có gan dạ đến mấy, cũng vẫn kiềm được vẻ hoảng sợ.

      Gã lưu manh dám tin nhìn hết thảy trước mắt, ngơ ngác, bộ dáng như bị kích thích lớn: "Sao lại như thế? Đây..... ràng kế hoạch hoàn mỹ đến thế, sao lại xảy ra chuyện may chứ? Đám người đột nhiên xuất này là sao chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu kế hoạch này bị người khác vạch trần? Hay là....... " Cho dù là có khả năng kia hay , gã đều dám chấp nhận . Gã phát , luôn có vẻ mặt hờ hững trước mặt này, càng ngày càng trở nên sâu lường được.

      Ngay sau đó, cảnh tượng càng khiến gã như bị sét đánh xuất .

      Chỉ thấy người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, đặt bàn tay lên trước ngực, tao nhã xoay người làm lễ nghi thân sĩ: "Tâm Nhiên tiểu thư, rốt cuộc cũng được nhìn thấy ngài rồi!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150


      Thái độ của người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đối với Lãnh Tâm Nhiên tôn sùng như thế, khiến cho biểu cảm mặt của gã lưu manh trở nên đại biến, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giống như nhìn quái vật, nhìn từ xuống dưới, thể tin được hết thảy chuyện trước mắt.

      Sao có thể? Kết quả điều tra của bọn họ, ràng Lãnh Tâm Nhiên chỉ là nữ sinh bình thường, mặc dù có người bạn trai có tiền, nhưng cũng đủ để gây sợ. Như vậy, tình huống tại là sao chứ, những người này, cứ nhiên dám cầm súng xuất giữa ban ngày ban mặt. Ở Yến Kinh, có thể quyết đoán làm ra chuyện như thế, tuyệt đối phải người bình thường.

      Lãnh Tâm Nhiên hơi giương mắt liếc người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cái, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, chút biểu cảm như trước, giống như tất cả những chuyện phát sinh trước mắt đều có quan hệ gì với .

      "Ông là Dương Lâm?"

      nhớ mang máng, lúc trước cái tên mà Dung lão gia với mình là cái này.

      Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn gật gật đầu, tựa hồ còn có chút vui sướng, giống như được Lãnh Tâm Nhiên nhớ tên là chuyện rất vinh hạnh vậy. Tuy rằng địa bàn hoạt động của ông là ở Yến Kinh, mà phải ở thành phố C cách nhau vạn tám ngàn dặm. Nhưng mà làm thế lực bí mật mà Dung lão gia giữ lại cho Dung Thiếu Tuyệt, từ nhiều năm trước ông phụng mệnh tới Yến Kinh. Gần mười năm, rốt cuộc cũng đủ để bọn họ phát triển trở thành nhánh độc lập. Bọn họ luôn chờ thiếu chủ xuất , nghĩ tới mấy tháng trước rốt cuộc cũng chờ được điện thoại của lão gia, nhưng nội dung của cuộc điện thoại là phải về thiếu chủ, mà là chuyển giao thế lực của bọn họ cho tên là Lãnh Tâm Nhiên.

      Đối với Lãnh Tâm Nhiên, lão gia cũng để lộ nhiều tin tức, chỉ nếu này có cầu gì, nhất định phải làm theo tất cả cầu của . Mệnh lệnh của , chính là mệnh lệnh của ông, cho phép làm trái hoặc chất vấn.

      cấp dưới trung thành theo bên người lão gia từ đến lớn, Dương Lâm rất bội phục ông lão người già nhưng chí chưa già này. Tuy rằng tuổi già, nhưng tinh thần còn rất minh mẫn. Khát vọng rộng lớn của ông ấy, ông ấy gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, những trải nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trong giới hắc đạo của ông ấy, chỗ nào khiến ông bội phục.

      Ông tự biết thế lực có mình có tầm quan trọng rất lớn đối với lão gia. Dù sao, thiếu chủ Dung Thiếu Tuyệt là người thừa kế duy nhất, là thế lực hoàn toàn thuộc về cậu ấy, người đứng sau nắm quyền đương nhiên phải là cậu ấy. Nhưng tại, lão gia lại đem phần thế lực này giao cho tên là Lãnh Tâm Nhiên.

      Từ khi nghe được cái tên này, Dương Lâm vô cùng hứng thú với ấy.

      Từ khi nhận được mệnh lệnh của lão gia đến giờ được vài tháng, nhưng ông vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Lãnh Tâm Nhiên. Thế nhưng, ông vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, ông biết, lão gia tự mình gọi điện đến đây, lên rằng này nhất định đến Yến Kinh, nhất định liên lạc với ông. Mà điều ông cần làm, chính là chờ đợi.

      Quả nhiên, sau mấy tháng chờ đợi, rốt cuộc ông cũng gặp được Lãnh Tâm Nhiên trong truyền thuyết.

      giống với trong tưởng tượng chính là, ông cho rằng Lãnh Tâm Nhiên phải có thân hình bưu hãn, thoạt nhìn là có chút nam tính, nhưng người trước mắt này, ngũ quan tinh xảo, dáng người tinh tế, vẻ mặt hờ hững, đứng chỗ cũng có thể tạo thành phương trời đất. này, chính là người sau này ông nguyện trung thành sao?

      Bất quá, Dương Lâm cũng để lộ kinh ngạc ra ngoài. Sau khi cấp tốc đánh giá Lãnh Tâm Nhiên vài lần, ông thu hồi ánh mắt, sau đó bắt đầu giải quyết những chuyện còn lại.

      Vừa thấy gã lưu manh kia, Dương Lâm liền nhận ra thân phận của đối phương.

      Tuy ông ở Yến Kinh hề phô trương, nhưng khiêm tốn có nghĩ là biết. Ngược lại, đối với những thế lực lớn ở Yến Kinh, ông vẫn biết rất . Gã đàn ông trước mắt này, chính là người phụ trách của Huyết Ưng ở vùng này. Tên, hình như là Mạnh Dương. đến, kỳ thực ông rất tán thưởng người tên Mạnh Dương này, ít nhất lúc gã làm việc có đủ ngoan độc, đáng tiếc là đạo bất đồng bất tương vi mưu. (ý là cùng chí hướng thể cùng nhau mưu nghiệp được)

      Bất quá, ông biết Mạnh Dương, Mạnh Dương lại biết ông. Chủ yếu là vì ông quá vô danh, khiêm tốn đến mức ít người trong hắc đạo đều biết đến tồn tại của ông.

      "Đúng vậy, Tâm Nhiên tiểu thư, tôi chính là Dương Lâm."

      Lúc tên, nét mặt của Dương Lâm biểu lộ ra nụ cười tà mị. Nụ cười kia, phù hợp chút nào với kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ của ông, nhìn thế nào cũng mang đến cho người ta cảm giác gian trá, xảo quyệt. Bất quá, lại tiếp, khí chất cả người ông đều phù hợp với chức nghiệp của ông. Nhìn bộ dáng của ông, tuyệt đối nghĩ ông là người trong hắc đạo.

      "Ừ, chuyện này giao cho ông . Làm phiền rồi."

      Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưn g Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy mới lạ hay gì đó. Trước kia chính là người bề , sớm quen thói ra lệnh thủ hạ, giống như vị tư lệnh, chỉ huy binh lính tác chiến.

      Dương Lâm nở nụ cười: "Được, Tâm Nhiên tiểu thư, nhất định khiến ngài vừa lòng."

      Sau khi Dương Lâm thu hồi nụ cười mặt xoay người hướng về phía Mạnh Dương, Lăng Vũ vẫn luôn duy trì vẻ trầm mặc đứng cạnh Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng nhịn được nữa. Chậm rãi đến sát người Lãnh Tâm Nhiên, giọng vào tai : "Sư phụ, sao cậu có thể quen biết những người này? Còn nữa, bọn họ là do cậu gọi tới sao? Nhưng mà cậu......"

      Việc này, thấy thế nào cũng đều thấy có chút thích hợp. Chẳng lẽ sư phụ có bản lãnh tiên tri, sớm biết trước những chuyện xảy ra hay sao?

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Lần đầu tiên gặp mặt."

      chung, dưới tình huống như vậy, đều phải lôi ra vài con quỷ chết thay. Mà đám người xung phong đó, hiển nhiên là do gã này tuyển chọn.

      Quả nhiên, sau khi nhìn thấy thái độ của Lãnh Tâm Nhiên có vẻ dịu xuống, Mạnh Dương dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía bọn họ.

      Vừa nhìn thấy ánh mắt kia, bọn họ biết có chuyện gì rồi.

      Mấy phút sau, tên đầu trọc đứng ra, đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, ấp úng : "Tâm Nhiên tiểu thư, thực xin lỗi. Chuyện lần này là tôi đúng, mạo phạm đến , xin thứ lỗi!" xong, ánh mắt khép lại nhưng tay lại trực tiếp vung dao lên đâm vào cánh tay trái của mình.

      Tiếng tiếng xé thịt vang lên khi dao đâm vào bắp tay, máu bắn lên, khắp nơi bàn trà đều đầy sắc đỏ. Mà tên đầu trọc kia, tuy rằng dáng vẻ lưu manh, nhưng có thể thấy được sắc mặt trắng như tờ giấy của , tất cả màu sắc đều mất trong nháy mắt.

      Đương nhiên Mạnh Dương rất đau lòng cho em của mình, nhìn thấy tên đầu trọc như thế, trong mắt ánh lên vẻ bi thương. Nhưng mà cũng gì, chỉ xoay người nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên, quan sát phản ứng của Lãnh Tâm Nhiên. Dù sao, thế cục tại nằm trong tay đối thủ, nếu Lãnh Tâm Nhiên buông tha, hôm nay bọn họ thoát được. Vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên trước sau vẫn bình thản như thế. Tùy ý đưa mắt nhìn vết thương tay tên đầu trọc, sau đó chút để ý quét mắt nhìn đến mấy người phía sau .

      Lần này, Mạnh Dương tức giận rồi.

      nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiên lại ngoan độc như thế, em của mình trả giá còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn giải quyết cả bọn hay sao? Dưới cơn tức giận cực độ, bàn tay to nắm lại thành đấm, phát ra tiếng xương kẽo kẹt. Tuy rằng tức giận, nhưng mà bây giờ, gã lại thể làm được gì. Cho dù gã muốn báo thù cho các em, cũng vô ích. Hơn nữa...... Nếu Lãnh Tâm Nhiên chịu bỏ qua cho bọn họ, tất cả bọn họ đều phải chết là thể nghi ngờ.

      Quan trọng nhất là, chuyện xảy ra trong thời gian dài như thế rồi, dựa theo tình hình chung, lúc này người phụ trách và bảo an hẳn là phải đến xem xét chuyện này rồi mới đúng. Nhưng cho tới bây giờ, cửa vẫn lẳng lặng khép kín, thấy bóng dáng của bất cứ ai.

      Phát này, khiến gã ý thức được, hậu trường của đối phương, có lẽ còn vững chắc, lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của mình! Hảo hán chịu thiệt trước mắt!

      Đợi qua được cửa này, sau này hoàn trả lại gấp bội!

      Nghĩ như vậy, Mạnh Dương lại đánh đôi mắt bất đắc dĩ xen lẫn thống khổ về phía mấy người kia.

      Khi tiếp nhận được ánh mắt của gã, mỹ nữ rắn cầm đầu mọi người tiến lên, đặt tay lên bàn trà, giơ dao ra chút do dự liền đâm vào tay mình!

      Theo tiếng gào thét thảm khốc và cảnh máu bắn tung tóe, sót ai, tám người lúc đầu động thủ với đám người Lãnh Tâm Nhiên đều bị phế bàn tay. Bất quá, ngay khi Mạnh Dương cho rằng việc đến nước này, Lãnh Tâm Nhiên lại duỗi ngón tay chỉ về hai tên xấu xí đứng sau gã.

      Tuy rằng tình thế lúc nãy rất ác liệt, nhưng vẫn thấy được động tác của bọn họ. Thừa dịp ai để ý, động tay với Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi. Người như vậy, nếu phế là đáng tiếc rồi!

      Sắc mặt Mạnh Dương biến đổi, trước đó vẫn nghi hoặc vì sao Lãnh Tâm Nhiên lại chỉ về phía sau mình. Chờ đến khi hai người này rốt cuộc cũng phản ứng kịp, gã mới nhịn được cúi đầu uy hiếp: " đừng có quá đáng!" Nhưng lời của gã lại có chút lực uy hiếp nào đối với Lãnh Tâm Nhiên, cuối cùng gã vẫn phải chọn thỏa hiệp, gật đầu với hai tên run run phía sau. Sau đó hai người ra, cũng phế bỏ tay trái. Liên tục phế tay của mười mấy người, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi máu tanh dày đặc. Khiến cho người khác sợ hãi phải là mùi máu, mà là thái độ của Lãnh Tâm Nhiên. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của đều hờ hững, tức giận, khiếp sợ, hề nhúc nhích, trước sau vẫn chỉ như người đứng xem.

      Biểu như vậy, khiến cho hình tượng của càng thêm to lớn.

      Tất cả mọi người ở đây, đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn còn mang theo nét trẻ con mặt này. ràng là nhìn như nhu thuận, cư nhiên lại ngoan độc đến thế. lãnh khốc này, quyết đoán này, còn cả khí phách này, đều khiến cho bọn họ mặc cảm, cũng khiến cho lòng bọn họ sinh ra cảm giác sợ hãi chấn động đến cả linh hồn! Cho dù chuyện hôm nay qua , nhưng mà, bộ dáng mặt biểu cảm và thanh lạnh như băng này của Lãnh Tâm Nhiên, luôn khắc sâu trong đầu của bọn họ, vĩnh viễn phai nhòa!

      "Được rồi, tôi mệt rồi."

      Khi nghe thấy thanh nhàn nhạt này, tất cả mọi người đều theo bản năng mà thở ra. khí vừa rồi quá khẩn trương, giống như dây cung bị kéo căng ra, khiến cho mọi người ngay cả thở cũng phải cẩn trọng. Mà mấy chữ này, giống như câu thần chú giải trừ ma chú của bọn họ.

      Sắc mặt Dương Lâm cũng thay đổi, bất quá rất nhanh điều chỉnh lại được. Đồng thời trong lòng cũng tràn ra cảm giác vui sướng thể thành lời, người Lãnh Tâm Nhiên, ông cảm nhận được hơi thở vương giả. Ông nghĩ, đại khái ông có thể hiểu được sao lão gia lại đưa ra quyết định kia rồi! Lãnh Tâm Nhiên xong liền thẳng ra ngoài, đoàn người của Dương Lâm sát phía sau. Giống như cơn gió, chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại mấy người Mạnh Dương.

      Nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Tâm Nhiên dần biết mất, Mạnh Dương như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nặng nề thở ra. Nhưng đến khi hồi phục lại tinh thần, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo dữ tợn, tràn ngập oán hận: "Lãnh Tâm Nhiên, nỗi nhục ngày hôm nay, tao nhất định đòi lại gấp trăm lần!"

      Chỉ là, đáng tiếc, rất nhanh thôi gã biết, cái gì là trả thù, cái gì là đòi lại, đều chỉ là mây trôi mây trôi.....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151


      Lúc ra khỏi phòng, Lãnh Tâm Nhiên để ý thấy người phụ trách mập mạp kia nơm nớp lo sợ đứng ở đại sảnh, lúc nhìn thấy bọn họ thậm chí còn nở nụ cười như trút được gánh nặng.

      Phản ứng này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên càng thấy hứng thú.

      có chút tò mò, thế lực bí mật mà Dung lão gia đưa cho này, đến cùng là có bao nhiêu con át chủ bài, hoặc là , đến cùng có thể cho bao nhiêu ngạc nhiên. giờ, mới chỉ là bắt đầu, bắt đầu từ giây phút gọi điện cho ông ta, mới xem như chính thức hành động. Vốn còn định cho Huyết Ưng chút thời gian, chờ đến yến hội hôm thứ bảy, sau khi thăm dò tình hình xong mới tính tiếp. Nhưng mà tại, lại có số người biết sống chết, nếu bọn họ thể đợi được, cần gì phải tiếp tục chờ đợi chứ?

      Cánh môi đỏ bừng hơi gợi lên, đứng ngoài cánh cửa màu vàng, Lãnh Tâm Nhiên nhìn dòng xe đến ngẩn người: "Cảm thấy mảnh đất này như thế nào?"

      Dương Lâm sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Là nơi thần kỳ. Có nhiều bí mật, nhiều thứ mơ hồ, nhưng mà, lại khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào."

      Câu trả lời của Dương Lâm khiến Lãnh Tâm Nhiên rất hài lòng. thích tiếp xúc với những người thông minh, dựa theo tình huống tại, Dương Lâm đạt tới cầu này.

      "Yến Kinh, trung tâm của Trung Hoa, ngược lại tôi muốn biết, cần phải mất bao lâu mới có thể chinh phục được mảnh đất này!"

      Lãnh Tâm Nhiên đứng ngược gió, lúc chuyện người đột nhiên phát ra loại khí chất vương giả, vừa mạnh mẽ, vừa liều lĩnh, giống như vị vua quan sát lãnh địa của mình, tất cả mọi thứ, đều là vật sở hữu trong lòng bàn tay của , có ngoại lệ!

      Ý chí kiên định như thế gần như là tự tin hoang đường, khiến trong mắt Dương Lâm lóe lên tia khiếp sợ xen lẫn vẻ vui sướng. Chinh phục Yến Kinh sao? Chinh phục Yến Kinh đồng nghĩa với việc chinh phục được toàn bộ thế lực của nửa Trung Hoa, mục tiêu của , đến cùng là cái gì?

      "Tôi có chút nôn nóng muốn nhìn thấy cảnh tượng tiểu thư làm chủ thiên hạ!"

      Cuối cùng Dương Lâm vẫn hạ quyết tâm, sau đó cũng nở nụ cười.

      Quyết tâm này, chỉ có được vì chứng kiến mặt bĩnh tĩnh và hung tàn của Lãnh Tâm Nhiên, quan trọng hơn là, tin tưởng đối với Dung lão gia. Ít nhất, chỉ riêng chuyện trước mắt này, cũng đủ khiến Dung lão gia trở thành lực uy hiếp trong lòng ông rồi.

      "Tiểu thư, lên xe rồi . Tôi còn có rất nhiều chuyện muốn với tiểu thư." Dương Lâm chỉ vào chiếc Porsche đỗ ở ven đường, cung kính .

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ, gì mà trực tiếp lên xe.

      cũng định tán gẫu nhiều, đương nhiên, tin tưởng lúc này đây Dương Lâm cũng thể cho mình biết quá nhiều. Tuy rằng Dung lão gia giao phần thế lực này cho mình, nhưng nếu muốn Dương Lâm hoàn toàn trung thành với mình, vẫn còn là vấn đề rất xa xôi, ít nhất, nay là có khả năng. Bất quá, tin vấn đề chỉ là thời gian, đối với bản thân, gần như có tự tin đến biến thái, tự tin xuất phát từ thực lực của chính mình này, hoàn toàn chinh phục được người đàn ông thoạt nhìn như cổ hũ nhưng kỳ lại rất gian xảo trước mắt này.

      "Những người ban nãy là Huyết Ưng. Huyết Ưng là thế lực hắc đạo có chút đặc biệt ở Yến Kinh, cũng thể là rất mạnh, chỉ là bối cảnh có chút đặc biệt, nó có mang tính chất của trường học. Mà Huyết Ưng, là được phát triển nên từ đại học Yến Kinh, khiến cho người ta ngạc nhiên là, nó có thể quang minh chính đại tồn tại ở đại học Yến Kinh mà hề bị trường học can thiệp vào. Chính vì nguyên nhân đó, cho nên mới có ai dám động vào họ." Vừa lên xe, Dương Lâm bắt đầu báo cáo tư liệu cho Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên chút đế ý lắng nghe: "Nghe qua, có vẻ như kẻ thù của Huyết Ưng ít nhỉ?"

      Dương Lâm sửng sốt, ông phát , trước mắt này, quái vật. Chẳng qua mình chỉ ra câu đầu cuối, lại có thể trực tiếp đánh trúng trọng điểm. Quả nhiên, ánh mắt nhìn người của Dung lão gia vẫn lợi hại như thế, người trước mắt này, là trong số ít những người ông thể nhìn thấu được trong những năm gần đây.

      hỏi vì sao Lãnh Tâm Nhiên lại hỏi như vậy, nếu đối phương nhắc đến chuyện này, Dương Lâm cũng định tiếp những chuyện bên lề kia, chỉ nghiêm trang ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cái, mới : "Đúng vậy. Thế lực của Huyết Ưng chủ yếu bao trùm ở phía đông, khu phía đông là vùng ngoại thành, thế lực ở đó trừ Huyết Ưng còn có hai thế lực khác, là Phi Long, có tính chất của nhóm đua xe. Còn là Hắc Quỷ. Khu vực phía đông do ba thế lực này thống trị. Trong đó, Phi Long và Hắc Quỷ đều từng có xung đột với Huyết Ưng. Phó bang chủ của Phi Long từng bị người của Huyết Ưng chém bị thương, còn Hắc Quỷ, lại bị Huyết Ưng phá hư ít hành động, tổn thất nghiêm trọng. Huống hồ, thế cục chân vạc như thế cũng chẳng thể giữ được lâu dài, ba thế lực, lúc nào nghĩ đến việc thôn tính đối phương. Chỉ bởi vì thế lực ngang nhau, cho nên mới chỉ thầm dò xét mà chưa công khai khiêu chiến."

      "Ba bang phái đó, lực uy hiếp của cái nào nhất?"

      Theo quán tính đưa tay lên ghế dựa gõ , trầm mặc lát, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Dương Lâm.

      Trong mắt Dương Lâm phát ra tia sáng: "Là Phi Long. Những thành viên của Phi Long phần lớn đều là người trẻ tuổi, nhiều nhất là mười bảy mười tám tuổi, đa số đều là tay đua, thích chơi những trò kích thích. Người đứng đầu Phi Long tên là Lưu Quang, chỉ có trình độ văn hóa cấp trung học, lời của , xem như là có trọng lượng nhất trong ba bang phái. Quan trọng hơn là, những người dưới tay , bởi vì đều là những người trẻ tuổi, cảm tình đối với bang phái cũng sâu nặng, cho nên...."

      "Nếu vậy, vậy trước hết khơi mào mâu thuẫn giữa Hắc Quỷ và Huyết Ưng , sau đó, lại để cho Phi Long đến làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau."

      Lãnh Tâm Nhiên ra quyết định.

      Dương Lâm nhìn hồi, thấy vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, trầm mặc, phản bác cũng đưa ra nghi vấn gì.

      Ông có chút tò mò, trước mắt này, đến cùng là dựa vào cái gì để tự tin đến thế? Dường như trong mắt , tiêu diệt bang phái cũng đơn giản như thái rau vậy. , đến cùng là dựa vào cái gì? Bất quá, cho dù là thế nào, biểu của cũng rất đặc biệt, khiến ông nhịn được mà bắt đầu rục rịch. Ông có cảm giác, thay đổi mà mình luôn mong chờ, có lẽ cũng sắp đến rồi!

      Hai người chuyện cũng lâu, lại , Dương Lâm đối với Lãnh Tâm Nhiên gần như là người xa lạ. Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên biết được chút chuyện của Dương Lâm, nhưng dù sau cũng là lần đầu gặp mặt, chuyện chỉ có thể nửa, hơn nữa, cũng thể để lộ ra quá nhiều, nhai nhiều nát. đến nửa giờ, hai người xong chuyện muốn , trong xe chìm vào khí trầm mặc.

      "Tâm Nhiên tiểu thư, tại ngài ở đâu? Biết ngài sắp tới, tôi cho người chuẩn bị chỗ ở, Tâm Nhiên tiểu thư định khi nào chuyển đến?"

      Cuối cùng, vẫn là Dương Lâm mở miệng đánh vỡ trầm mặc này.

      Lãnh Tâm Nhiên híp mắt, ngũ quan xinh xắn hơi chút u làm toát lên vẻ lười biếng đầy gợi cảm: " cần, tôi có chỗ ở. giờ tôi ở trong ký túc xá của Đại học Yến Kinh, nếu có chỉ ông cứ trực tiếp gọi điện thoại tìm tôi là được rồi."

      "Ký túc xá đại học Yến Kinh?"

      Dương Lâm lại bị khiếp sợ lần nữa.

      Tuy rằng ông thấy tuổi của Lãnh Tâm Nhiên lớn, cũng nghĩ đến chuyện vẫn còn học. Nhưng cùng lắm cũng chỉ nghĩ định dùng thân phận sinh viên để ngụy trang cho mình, đương nhiên, cũng phải là trường nào quá tốt, dù sau, tuổi còn như vậy mà từng trải và có kinh nghiệm như vậy, chắc chắn là trải qua ít chuyện. Cái giá phải trả cho việc có nhiều kinh nghiệm chính là thể có được thành tích học tập ưu tú giống như những nữ sinh bình thường.

      Nhưng mà tại, lại học ở đại học Yến Kinh đứng đầu cả nước? Chuyện này.....

      Như nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên mở cửa xe thẳng ra ngoài.

      Bên kia đường, chiếc Audi màu đen đỗ lại. Lãnh Tâm Nhiên thẳng đến chỗ chiếc xe, sau khi lên xe, căn bản cần gì, xe tự động chạy .

      "Nữ vương!"

      "Sư phụ!"

      Bước xuống xe, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy hai bóng dáng cao to giống như hai con thỏ phóng tới chỗ mình. Vẻ kích động kia, giống như nhìn thấy ngôi sao thần tượng vậy.

      "Ừ."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt đáp lại, quá ngạc nhiên khi thấy Lăng Vũ và Triệu Nghị chờ mình trước cửa nhà hàng. Ngược lại, nếu nhìn thấy hai người bọn họ, mới thấy ngạc nhiên.

      Còn ba ngày nữa là đến buổi tiệc ngày thứ bảy, mà trong ba ngày này, Lãnh Tâm Nhiên cũng thể chuyên tâm ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. còn rất nhiều chuyện phải làm, đối với chuyện của Hắc Quỷ và Hắc Ưng, cũng chỉ là miệng mà thôi, những chuyện cần thiết, cũng phải tham dự ít.

      Giữa cuộc sống đầy bận rộn này, rốt cuộc bữa tiệc mà Lãnh Tâm Nhiên mong chờ cũng đến.

      Sáng sớm, Lãnh Tâm Nhiên liền nhận được cú điện thoại. màn hình di động hiển thị dãy số lạ, Lãnh Tâm Nhiên nhấc máy. Nhưng sau khi đối phương bám riết tha gọi hơn mười cuộc, Lãnh Tâm Nhiên đành phải thỏa hiệp.

      Nhấn phím trả lời, chợt nghe thấy giọng mấy thích thú.

      "Tâm Nhiên, rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại rồi. Tôi còn nghĩ, tôi còn phải gọi tới trăm cuộc mới có thể đả động đến em được." Văn Nhân Gia cười , như là hoàn toàn để ý đến việc vừa bị cắt rất nhiều cuộc điện thoại.

      Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc chuyện.

      Văn Nhân Gia cũng trầm mặc, nhưng cũng cùng ta cũng đầu hàng trước: "Được rồi, Tâm Nhiên, tôi gọi là để thông báo địa điểm cho em. Bởi vì bữa tiệc này là bí mật, cho nên bây giờ mới thông báo địa điểm. Biết Hill Club ? Đó là trong những sản nghiệp đứng tên tôi, bữa tiệc được tổ chức ở đây. Nhưng mà, Tâm Nhiên biết cũng sao, chỉ cần em gọi điện thoại cho tôi, cho dù tôi ở chân trời góc biển cũng lập tức chạy tới đón em!"

      Văn Nhân Gia vừa , vẫn quên nắm chắc cơ hội thể lòng thành của mình trước Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục trầm mặc.

      Văn Nhân Gia bất đắc dĩ: "Tôi có nên thấy may mắn vì đến bây giờ Tâm Nhiên còn chưa cúp điện thoại của tôi ? Còn có chuyện muốn với em, buổi dạ tiệc hôm nay được tổ chức theo hình thức tiệc hóa trang, đeo mặt nạ, cho nên đừng quen mang theo mặt nạ hoặc hóa trang nhân vật mà mình thích nha. Nhưng mà dựa theo hiểu biết của tôi về Tâm Nhiên, tôi cảm thấy em có thể thử sắm vai công chúa Bạch Tuyết hoặc là tiểu thiên sứ cũng được, nhất định ......"

      "Đô...!"

      Văn Nhân Gia ở đầu kia còn hưng phấn mà yy gì đó, chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh bị ngắt vô cùng chói tai, tất cả nhiệt tình đều bị chậu nước lạnh giội xuống trong nháy mắt.

      "Haha, nhìn biểu cảm mặt cậu kìa, biểu cảm như ăn phải phân này của cậu rất kinh điển, tôi phải lưu lại mới được."

      Bên cạnh Văn Nhân Gia, người đàn ông tóc dài màu đỏ chỉ vào khuôn mặt run rẩy của ta cười ha ha, vừa ôm bụng cười vừa cầm điện thoại định chụp lại khoảnh khắc này.

      Sắc mặt của Văn Nhân Gia khôi phục lại vẻ bình thường trong nháy mắt, hung hăng trợn mắt nhìn ta, sau đó đến căn phòng, nhìn về phía bóng dáng cao lớn đứng ở cửa sổ sát đất, vẻ mặt cung kính: "Mọi chuyện đều chuẩn bị tốt."

      "Ừ."

      giọng nhàng vang lên, mang theo vẻ mị hoặc nên lời. Giọng đó, là giọng đàn ông rất khẽ. Giọng du dương, mang theo vẻ từ tính trầm thấp của phái nam. Chỉ vẻn vẹn từ, cũng đủ khiến cho người nghe như lạc vào cảnh tiên. Có những người, dù chỉ chữ, cũng có thể được đến tình trạng ấy. Khiến cho người nghe thể tò mò, người đàn ông có thể có được giống giống như tiếng violon thế này, có phong thái tuyệt đại tao nhã đến nhường nào?

      Nhìn bóng lưng của người đàn ông, bóng dáng cao lớn và u tối, đầy vẻ ưu thương, Văn Nhân Gia trầm mặc, muốn há miệng gì đó, nhưng mà, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn được gì.

      Sau khi ngắt điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên tiện tay ném điện thoại qua bên, sau đó tiếp tục gõ gõ bàn phím máy tính. Nếu nhìn vào màn hình máy tính của , phát lúc này gõ chữ "Hill Club". Câu lạc bộ này rất quen thuộc, từng có thời gian thường xuyên xuất ở nơi đó, nghĩ tới câu lạc bộ vô cùng nổi danh ở Yến Kinh lại là của Văn Nhân Gia. thực tế, khiến cho kinh ngạc, là buổi dạ tiệc được tổ chức ở nơi đó. Nơi đó, từng là nơi mà rất thích, nhưng mà, tại, lại thấy đau lòng.

      biết mất bao lâu để đưa hết mớ suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu, đến bốn giờ chiều, Lãnh Tâm Nhiên thẳng ra cửa.

      là tham gia tiệc tối, vậy trước tiên phải chuẩn bị cho chu đáo rồi. Huống chi, nơi ở của cách Hill Club kia tới hơn giờ lái xe.

      Lúc xe có nhận được điện thoại Thần gọi tới, sau khi nghe được muốn đến Hill Club, đối phương trầm mặc, hồi lâu sau mới : "Lúc trở về gọi điện cho , đón em."

      Lãnh Tâm Nhiên đồng ý, biết nỗi lo của . thực tế, ngay cả , cũng xác định được mình có thể giữ được vẻ bình tĩnh hay . Nơi kia, là nơi từng lưu giữ lại biết bao kỷ niệm cùng Á Á, thực có thể lạnh nhạt, hờ hững như thường ngày được sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :