1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      137: Đánh tàn bạo


      Triệu Nghị vừa báo cáo tư liệu về Huyết Ưng,vừa về phía sân tennis.

      Lãnh Tâm Nhiên rất muốn biết tổ chứcđược truyền qua nhiều đời ở đại học Yến Kinhcó tính chất của bang phái xã hội đen rốt cuộc có bộ dáng gì. gặp rất nhiều cácbang phái xã hội đen, cũng có qua lại rất nhiều với bọn họ, nhưng có tính chất vườn trường,hình như, vẫn là lần đầu tiên.

      Sân tennis rất lớn, tổng cộng có bốn sân . Nhưng kỳ quái ở chỗ, ngoại trừ cái sân diễn ra trận đấu của các thành viên Huyết Ưng, ba cái khác đều trống . Cũng phải là có ai chơi bóng, Lãnh Tâm Nhiên tinhtường phát ít sinh viên cầm vợttennis đứng bên, nhìn vào cái sân kia, trongmắt lóe lên khao khát.

      Huyết Ưng này, làm việc đúng là bá đạo.

      Chỉ chơi trận đấu mà thôi, cư nhiên còn muốn bao toàn trường? Có thế khiến cho những sinh viên tâm cao khí ngạo của đại học YếnKinh dễ dàng tha thứ cho hành vi bá đạo thếnày, Huyết Ưng này, xem ra cũng có vài phầnbản lĩnh.

      Lãnh Tâm Nhiên lập tức tiến lên chấtvấn, chỉ đứng cạnh lẳng lặng theo dõi. Mộtmặt quan sát nam sinh má phải đầy mụn chơi bóng, mặt dùng dư quang nơi khóemắt để đánh giá các thành viên còn lại củaHuyết Ưng.

      Dựa theo quan sát của , khẳng định, đám người này của Huyết Ưng cơ bản đều có luyện võ. Cho dù thực lực phải là vô cùng lợi hại, nhưng ít nhất cũng lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Tên mặt mụn kia,phần cơ nhị đầu (là cơ của phần cánh tay, ngay dưới ụ vai) được luyện rất tốt, lực của cánh tay rất mạnh, những lúc phát bóng đónbóng đều rất mạnh mẽ dứt khoát. Những người chung quang đều có thể nghe được rất thanh trái bóng cắt ngang qua khí.

      Trái lại người thi đấu với tên mặt mụn, là mộtnam sinh có diện mạo tệ. Vóc ngườikhông cao lắm, khoảng 1m73, mặc bộ đồng phục tennis màu trắng của NIKE, tư thế rấtchuẩn, thoạt nhìn có vẻ ta là nhân vậtnổi danh trong môn tennis.

      Chỉ là tại ta có vẻ như có chúttự tin nào, sắc mặt của ta trắng bệch, mắtnhìn chăm chú vào tên mặt mụn đối diện, phầncán vợt bị mồ hôi tay thấm ướt, lớp áosau lưng cũng dính sát vào cơ thể, thoạt nhìn có vẻ như phải chịu áp lực rất lớn.

      Ở đầu gối và khuỷu tay của ta, đều có dấuvết trầy xướt, thấm ra máu.

      Tóm lại, bộ dạng này của ta, nhìn vô cùngchật vật, hoàn toàn nhìn ra được khí chấttao nhã của hoàng tử tennis.

      Lại thêm đợt phát bóng, khi nhìn thấy đối phương nhảy lên cao chuẩn bị đánh bóng, namsinh cẩn thận nuốt ngụm nước bót, ánh mắtcó chút hốt hoảng.

      Cho dù chỉ vừa đến đây, Lãnh Tâm Nhiên cũng phát ra được tình huống có điểm thích hợp.

      Hai người này, nếu thi đâu, còn bằng bên bị hành hạ.

      Nếu chỉ dựa vào kỹ thuật, chắc chắn kỹ thuật của nam sinh này là cao nhất. Nhưng thế cục bây giờ, cũng hoàn toàn dựa vào trình độ kỹ thuật mà nhận xét, tình huống sân hiệnđang hoàn toàn nghiêng về tên mặt mụn. phải là kỹ thuật của đối phương lợi hại đến mức nào, mà là khí thế của , cái loại khí thế chút sợ hãi cả vú lấp miệng em, hoàn toàn ngăn chặn nam sinh mặc đồ NIKE.

      Triệu Nghị hỏi thăm những chuyện xảy ra với những sinh viên xem náo nhiệt xung quanh. Ngay khi cậu chuẩn bị báo lại với nữvương những chuyện mình nghe được, lại ngoàiý muốn phát ra Lãnh Tâm Nhiên vẫn đứng cạnh mình giờ lại thấy nữa.

      Ngẩng đầu lên, liền phát bóng dáng quenthuộc kia thế nhưng lại xuất sân tennis. Chuyện này...

      Nhìn thấy quả bóng màu vàng kia lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, cả người Khâu Lỗi bắt đầu run lên. Chơi tennis nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên ta có thể đoán đượctốc độ của quả bóng kia rất nhanh, căn bản ta thế né được. Quan trọng hơn là, đườngđi của quả bóng, bay thẳng về phía mặtmình. Nếu quả bị đánh trúng mặt, vậy ,hậu quả chắc chắn thể chịu nổi!

      So với kinh hoảng của Khâu Lỗi, tên mặt mụn vừa tùy ý vun vợt ở phía đối diện vôcùng đắc ý. phải là ỷ vào khuôn mặt trắng kia để quyến rũ nữ sinh hay sao? Vậy hủy khuôn mặt trắng này của mày, xem sau này mày còn có tư cách gì mà đắc ý ở đây!

      Trong những người xem náo nhiệt bên ngoài, hề thiếu những người giỏi tennis. Khi nhìn thấy đường của trái bóng kia, cũngnhịn được phát ra tiếng thét kinh hãi.

      Bóng càng ngày càng gần, tưởng như vài phút, thực tế chỉ là vài giây trong nháy mắt màthôi. Quả bóng kia quá nhanh, hơn nữalực cũng rất mạnh, Khâu Lỗi tuyệt vọng,những người phát ra tiếng hô kinh ngạc xung quanh cũng nhắm chặt hai mắt lại.

      Nhưng mà, ta đợi hồi lâu, chỉ cảm thấy có trận gió lướt qua người mình, nhưng trênmặt lại hề có cảm giác đau đớn.

      Chẳng lẽ, trái bóng kia lệch hướng?

      Đồng thời, bên tai truyền đến những tiếng hítkhí dám tin, giống như có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra vậy.

      Khâu Lỗi chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy trước mặt mình lại là cái tay trắng mịn đỡ, nhịn được giật mình mở to hai mắt.

      chỉ có ta, ngay cả tên mặt mụn vốn đắc ý ở đối diện cũng thu hồi vẻ đắc ý lại,cẩn thận nhìn cái người vừa xuất này.

      Nam sinh cột khăn đỏ phía sau , cũng theo đám người xung quanh đứng lên, nhìn người ởphía đối diện, ánh mắt hơi hơi trợn to!

      Chỉ thấy sân tennis vốn có hai người, chẳng biếttừ lúc nào xuất thêm người thứ ba. Đó là nữ sinh dáng người tinh tế cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ trang phục đơn giản màutrắng, ngũ quan tinh xảo tìm được chút khuyết điểm nào. Đứng chung với Khâu Lỗi cũng mặc trang phục trắng, có cảm giác như đó là đôi trai tài sắc trời sinh.

      Khiến cho mọi người giật mình chỉ vì xuất đột ngột của nữ sinh kia, mà còn có động tác của .

      chỉ tùy tiện đứng chỗ, tạo thành phương trời đất, vẻ mặt hờ hững, đôi con ngươi đen láy vô cùng rực rỡ chói mắt. taycô, luôn luôn đặt - ở trong túi, còn tay kia, thìgiơ ra giữa trung, vừa khéo đặt ở trước mặt Khâu Lỗi.

      Tiêu điểm chú ý của mọi người, đúng là cái tay kia của . Bởi vì, trái bóng màu vàng, bị cái tay thoạt nhìn như phấn ngọc kia nắm giữ, thời gian ngưng đọng trong nháy mắt!

      Triệu Nghị vốn khó hiểu biết nữ vươngnhà mình sao đột nhiên lại lên sân, đến khi nhìn thấy trái banh tennis trong tay liền hiểurõ.

      Ha ha, xem ra, có người sắp tốt rồi!

      Rốt cuộc Khâu Lỗi cũng phục hồi tinh thần lại, cho dù tại đầu óc ta có chút ngơ ngác,phản ứng tương đối chậm nhưng vẫn đoán ra được, nữ sinh xa lạ trước mắt này cứu mình. Nếu nhờ xuất đột ngột của , tại mình bị hủy dung rồi!

      Nghĩ vậy, lại nhìn được mà run sợ mộtlúc.

      "Bạn học, cảm ơn bạn!"

      Lời cảm ơn này, là lòng ý.

      Bên này Khâu Lỗi cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng cũng có nghĩa là tất cả mọi người đều thấy như vậy. Ít nhất, tên mặt mụn bên kia vô cùng mất hứng.

      Nhìn thấy có người đến phá hỏng chuyện tốtcủa mình, tên mặt mụn tức giận đến mức cảkhuôn mặt đều vặn vẹo. Di tới, cũng quan tâm người trước mặt là nữ sinh, trực tiếpném cây vợt tennis tay về phía hai người:"Con *** làm cái quỷ gì thế?"

      Trong nháy mắt, đôi con ngươi đen láy củaLãnh Tâm Nhiên bị phủ kín bởi ánh lửamàu đỏ.

      Triệu Nghị lại càng tức đến giậm chân, đángchết đáng chết, cư nhiên dám vũ nhục nữ vương. là đáng chết!

      Bất quá cây vợt của cũng có đánh trúng vào hai người, có Lãnh Tâm Nhiên ở đây,sao có thể xảy ra bi kịch có người bị đánh trúngđược chứ.

      Lãnh Tâm Nhiên thèm né tránh công kích của đối phương, cũng nắm cây vợt tennis kia lại, mà là dùng tốc độ thểtưởng tượng được đá cú vào cây vợt tennisdưới ánh mắt dám tin của mọi người.

      Trăm phần trăm trúng đích, vợt tennis bay thẳng về phía của tên mặt mụn!

      Tên mặt mụn có được thân thủ lợi hại như Lãnh Tâm Nhiên, chỉ nghe thấy tiếngrú thảm thiết, vợt tennis trực tiếp đập vào mặttên mặt mụn, khiến phát ra những tiếng gàothét thảm thiết. Từ khe hở của hai bàn tay bụm mặt, có thể nhìn thấy những giọt máu tươi chảy xuống.

      màn đẫm máu như vậy, khiến cho mọingười ở đây đều run rẩy cái.

      nữ sinh mạnh mẽ!

      Trong lòng mọi người đều xuất ý nghĩ đó.

      Các thành viên khác của Huyết Ưng nhìn thấytên mặt mụn bị ăn thiệt, đều thấy thểtưởng tượng được. Ở đại học Yến Kinh, tuyrằng bọn họ thể xưng là ngang, nhưng cơ bản cũng coi như là xưng xá trongtrường. Những người biết thân phận của bọn họ,đều dám đối nghịch với bọn họ. Nhưng tại sao lại có tình huống này xảy ra?

      Nữ sinh kia, đến cùng là loại người nào?

      Từ động tác di chuyển của bọn họ, Triệu Nghị mới phát được bóng dáng quen thuộctừ trong đám người. Đó là nam sinh caokhoảng 1m7, vóc người tính là rất cao, nhưng lại rất gầy, mặt mang theo nụ cười, bộ dáng thoạt nhìn rất tao nhã. Nhưng mà,người hiểu bản tính của , biết đây chỉ là lớp mặt nạ gạt người mà thôi.

      Sao ta lại ở đây?

      đợi cậu suy nghĩ lâu, nhóm người kia vây quanh Lãnh Tâm Nhiên, xoa xoa tay ra vẻ nóng lòng muốn thử.

      "Mẹ nó, con đàn bà thối này mày dám đánhtao? muốn sống nữa rồi đúng ?"

      Rốt cuộc tên mặt mụn cũng khôi phục đượcchút thần trí từ trong cơn đau, ôm nửa bên mặt bị đập, tực giận gầm thét với Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên giương mắt nhìn , thèm lời.

      Tên mặt mụn cho rằng nhận ra thân phậncủa mình, muốn xin lỗi mình, hất cầm lên rấtcao, ra vẻ như mình vô cùng giỏi giang.

      Ngay cả những thành viên khác của Huyết Ưng,khi nhìn thấy màn này cũng cười châm biếm, có suy nghĩ giống với tên mặt mụn, cảmthấy Lãnh Tâm Nhiên xin lỗi hoặc làm gì đó.

      Nhưng mà, giây sau, lòng tự tin luôn khiến cho bọn họ cao ngạo bị công kích mãnh liệt.

      Lãnh Tâm Nhiên đến trước mặt tên mặt mụn dừng lại, sau đó dưới ánh mắt dám tin của mọi người trực tiếp giơ tay tát cái. Hơn nữa phải là cái, mà là trái phải haicái, đến khi cả hai bên mặt đối phương đều sưng đỏ mới dừng lại.

      "Miệng sạch chút cho tôi!"

      "Hít!"

      Những sinh viên của Yến Đại cảm giác là mình nằm mơ. phải phim sến, phải phim học đường, phim hành động, phải trinh thám, mà là, phimkhoa học viễn tưởng!

      Nữ sinh trước mắt này đột nhiên xuất ,giống như là nữ hiệp vô địch của phim khoa học viễn tưởng, trừ bạo an dân, cả người cũngtản mát ra dụ hoặc chết người thểkháng cự được.

      Triệu Nghị bình tĩnh mà khép cái cằm bị chấn kinh của mình lại, nhìn nữ vương bị vây quanh ở giữa, nhanh đến.

      Mặc dù cậu hiểu gì về đánh nhau, nhưngcũng có nghĩa là cậu ném nữ vương lại rồi mình chạy trốn. Huống chi, nhiều ngườinhư vậy, dầu gì cậu cũng có thể làm đệm thịt cho nữ vương trì hoãn chút thời gian đấy.

      Cả người tên mặt mụn đều có chút hoảng hốt, sao vàng năm cánh túa ra trước mắt, rất lâu vẫnkhông khôi phục được thần trí bình thường.

      "Lại dám ẩu đả đánh nhau, là cái học viên ởlớp học nào, tính cách hung hăn như thế, tuyệtđối phải nghiêm túc xử lý!"

      Từ trong đám người bên kia, nữ sinh cánh tay mang theo phù hiệu màu đỏ bước ra, tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên dùng giọng điệu vênh váo hả hê .

      Lãnh Tâm Nhiên liếc ta cái, ánh mắtlạnh lẽo khiến cho ta trong nháy mắt dừng lạitất cả thanh.

      Trời ạ, nữ sinh này quá đáng sợ, chỉcần ánh mắt mà có thể nháy mắt giết vô số người.

      " rốt cuộc là ai?"

      Lãnh Tâm Nhiên dù sao vẫn chỉ là sinh viênmới, Yến Đại lớn như vậy, người biết còn rấtít . Mặc dù lúc trước giao lưu có danh tiếnglớn. Nhưng dù sao chuyện này đều qua nửatháng. Yến Đại chính là bao giờ thiếu chuyện trâu bò, chuyện Lãnh Tâm Nhiên, cũng sớm bị vô số chuyện ép xuống.

      Hơn nữa Lãnh Tâm Nhiên bình thường vẫn luôn khiêm tốn, cho nên người biết cànglà ít rồi. Trừ số người có dụng tâm khác, căn bản chỉ có học sinh học viện tài chính bên kia là biết .

      Khâu Lỗi cũng tò mò thân phận của nữ sinhnày. Tuy rằng ta rất có lòng tin với diệnmạo và sức quyến rũ của mình, nhưng ta còn tự luyến đến mức xem nữ sinh thần bí này là người ái mộ mình. Như vậy, ấy rốtcuộc là người nào? ta sao lại biết Yến Đại còn có nữ sinh thần bí như vậy?

      Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên trả lờicái vấn đề này, chỉ là nhìn lên nam sinh bị sưng mặt sưng mũi trước mắt, càng nhìn càng cảmthấy buồn nôn. Vừa nghĩ tới Lôi Vũ bởi vì hắnta mà bây giờ vẫn bị giam tại trại tạmgiam, còn phải chịu nhiều khổ sở như vậy, lửagiận giống như đợt thủy triều dâng lên trong nháy mắt.

      " phải thích đánh người sao? Vậy đánh sảng khoái !"

      Khi thanh lạnh lẽo vừa phát ra, Lãnh TâmNhiên chút do dự cước đá vào người tên mặt mụn chút đề phòng.Ngay khi đối phương bị ngã lăn ra đất,Lãnh Tâm Nhiên lại chút lưu tình tiếp tục đạp mạnh lên người .
      Chỉ là thành viên nho của Huyết Ưng mà còn dám lớn lôi như vậy, là xã trưởngcủa KING sao có thể khiêm tốn thiện lương được?

      hôm nay, đứng trước mặt mọi người tạo ra hình tượng xã trưởng của KING cường đại thể xâm phạm!

      KING, là vương giả tuyệt đối, bất luận ai dám ngấp nghé đến, đều phải bị trừng trị nghiêmkhắc!

      "Nhanh, nhanh, nhanh, mau kéo con điên nàyra!"

      Những thành viên khác của Huyết Ưng rốt cuộccũng phản ứng kịp, xông lên trước muốn đem kéo Lãnh Tâm Nhiên ra.

      Nhưng mà, bọn họ, căn bản là thể đụng tới người Lãnh Tâm Nhiên được. Họ còn chưa đụng tới bị Lãnh Tâm Nhiên né tránh hoặc làđạp bay.

      Mười mấy người, vây đánh nữ sinh, thếnhưng chiếm được nửa điểm tiện nghi?

      Tình cảnh này, khiến cho ánh mắt của nhữngngười vây xem chung quanh Lãnh Tâm Nhiênngày càng sôi trào.

      Tuổi hai mươi là độ tuổi mà con người ta nhiệthuyết dễ xúc động nhất, đối với những người mạnh mẽ hơn mình, cũng sinh ra loạisùng bái chút tạp chất. Mà bây giờ, Lãnh Tâm Nhiên lại chính là người được sùng bái!

      Hơn 10 phút sau, đám người Huyết Ưng vừa rồivây quanh Lãnh Tâm Nhiên phải téxuống đất chính là che bộ phận nào đótrên người nhăn nhó khổ sở, căn bản khôngcó ngoại lệ nào, đều là bộ dạng bị thươngtổn nghiêm trọng.

      Nhìn lại Lãnh Tâm Nhiên, vẫn như cũ lạnh nhạt đứng ở đó, đừng bị thương, ngay cả quần áocũng chút vết bẩn, chỉ bởi vì vận độngnhiều nên hơi xốc xếch mà thôi.

      Nếu như lúc trước ánh mắt của đám người Huyết Ưng nhìn Lãnh Tâm Nhiên là khinh miệtvà tức giận, vậy tại chính là dám tin và kinh hãi. Dĩ nhiên, thể phủ nhận,bên trong khẳng định còn có xen lẫn oán hận.

      Chỉ là, kẻ mạnh là vua, cho dù là ở đâu chânlý này luôn vĩnh hằng.

      Bọn họ oán hận Lãnh Tâm Nhiên, nhưng tuyệtđối thể biết tự lượng sức mìnhmà nghĩ muốn làm gì đó với . Bọn họ chỉ có thể ảo tưởng, muốn dựa vào sức của người khác để báo thù!

      " rốt cuộc là ai?"

      Vấn đề giống như vậy, chỉ là lần này giọng nóilại trở nên cẩn thận lo lắng.

      "Biết King ?" Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếch miệng.

      Thành viên của Huyết Ưng có chút mờ mịt,nhưng càng nhiều hơn là bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra. Ngay cả tên mặt mụn kia, cũng như là độtnhiên tỉnh lại ngẩng đầu lên: " là người King mời tới giúp đỡ? phải là sinh viên của trường học chúng tôi?"

      Lãnh Tâm Nhiên ưu nhã vươn tay nhàng quơ quơ, sau đó từng câu từng chữ vô cùngrõ ràng: "Tôi phải là người King mời tới giúp đỡ. Bởi vì, tôi là xã trưởng của King, tôi tên là —— Lãnh Tâm Nhiên!"

      Ba chữ "Lãnh Tâm Nhiên", nếu như là bìnhthường tuyệt đối khiến bọn họ chú ý. Nhưng tại, bọn họ lại cảm thấy ba chữ nàygiống như là ma chú, trói chặt bọn họ, áp bứcbọn họ, khiến cho bọn họ còn chút hơisức nào để phản kháng.

      "Xã trưởng cầm đầu ẩu đả đánh nhau, cái xã đoàn này, quả nhiên là đường ngang ngõ tắt, trách được trường học muốn dẹp bỏ nó."

      Tên mặt mụn là kẻ được giao xử lý đám người của King, đương nhiên cũng là người quen thuộc nhất với vị xã trưởng này. Lúc trước hắnta cũng biết King có xã trưởng rất thần bí, nhưng là trải qua điều tra ta phát vị xã trưởng này luôn luôn là thần long thấy đầukhông thấy đuôi, biến mất mấy ngày. ta cũng nghe qua vị xã trưởng này có mộtchút thành tựu, thí dụ như nguyên nhân King có thể vượt qua hội sinh viên để được thành lập, cả chuyện bọn họ có hận cũ với nước N.

      ta, chính là rất khéo léo lợi dụng điểmnày, mượn cơ hội hợp tác với đại biểu nước N, dùng kích bóp chết cái xã đoàn có tiềm lực vô hạn này từ trong trứng nước.

      Mỗi lĩnh vực đều có chứa những quy tắc ngầm. Mà những thế lực tổ chức này, đều luôn bài xích những thế lực bên ngoài khác. tại trong giới sinh viên Yến Đại, các thế lực duy trì ở trạng thái cân bằng. Bình thường bọn họ đấu tranh với nhau, thế nhưng khi vừa có thếlực mới manh nha phát triển, vô cùng đoàn kết lại để giải quyết mối nguy hiểm bên ngoài này!

      Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới cách đó xa cómột nam sinh tóc hơi xoăn nhìn mình bằngánh mắt kỳ quái. Dựa theo phán đoán nhấtđịnh là ánh mắt đắc ý, khiến có loại cảm giácnhư bị rắn độc quấn lên, phải sợ mà làghê tởm.

      "Nữ vương, người đó, chính là người nước Ntới phái tới thay thế cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang."

      Lúc này, Triệu Nghị rốt cuộc có cơ hội chuyện.

      Mới vừa rồi, cậu ta vẫn đứng ở bên cạnh tiếng nào nhìn nữ vương nhà mình phát uy. Mà bây giờ, chú ý tới nữ vương thấy được tênTiểu Quỷ nước N, mới rốt cuộc tiến lên trướcgiải thích.



      138


      Ngoài dự kiến của Lãnh Tâm Nhiên và TriệuNghị, tên Tiểu Quỷ kia lại biết tiếng Hoa. Sau khi nghe Triệu Nghị xong, liền tới, giơ tay ra trước người Lãnh Tâm Nhiên, khuônmặt tuấn tú còn mang theo nụ cười văn nhã yếu ớt: "Chào , tôi là Gia Đằng Quang, rất vui khi được gặp , tiểu thư xinh đẹp."

      Thấy tên này bắt chuyện với nữ vương, sắc mặtcủa Triệu Nghị liền thay đổi trong nháy mắt, tuyvẫn chưa hiểu về đối phương nhưng chụpcái danh: Đồ dê xồm. Nếu là người khác, trongtình huống này có lẽ đáp lại bằng câutương tự. Cho dù thích hoặc là khôngbiết đối phương, nhưng cũng ngại mất thểdiện mà biểu ra mặt tốt của bản thân. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại phải là ngườibình thường, đối với nước N, vô cùng oán hận và chán ghét. Cho dù đất nước kia cũng cónhững người tốt, nhưng ít nhất là trước mắt, côchưa từng gặp qua.

      Để mặc cái tay giơ ra giữa trungcủa Gia Đằng Quang, Lãnh Tâm Nhiên lạnhlùng nhìn cái, mặt chút biểu cảmxoay người nhìn sang những thành viên củaHuyết Ưng ở bên kia:

      “Người phụ trách của các người là ai?”

      Đám người Huyết Ưng sắp tức chết rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ phải chịu nhục nhã đến vậy.Nhưng từng chứng kiến thân thủ của Lãnh Tâm Nhiên, nên trong lòng bọn họ vẫn kiêng kị vài phần. Có số người lần bị rắn cắn sẽmười năm sợ dây thừng.

      Tên mặt mụn xem như là kẻ óc nhất trong đám, hoặc cũng có thể là quá thừa dũng khí. Trong khi những người khác bịsự uy nghiêm của Lãnh Tâm Nhiên đe dọa chưa biết phải gì, tên mặt mụn ngẩng đầu cãilại: " còn chưa có tư cách gặp được người phụ trách của chúng tôi đâu. Đừng là xãtrưởng, cho dù là cán của hội sinh viên cũng chưa đủ tư cách nữa là. Còn mau xin lỗi với chúng tôi , nếu tâm tình tôi tốt còn có thể nghĩ đến chuyện thả người. Bằng ,hôm nay phải dẫn hết cái đám KING vô tíchsự của rời khỏi đại học Yến Kinh cho tôi.Nếu , nhất định tôi khiến chết có chỗ chôn!"

      Tên mặt mụn này nổi khùng lên rồi. Hắnlà người Yến Kinh, là con trai độc nhất trong nhà. Nhà cũng được coi như là có chút thế lực, có thể gia nhập Huyết Ưng chính là minh chứng tốt nhất. Từ lúc còn , được xem như là ông vua con trong nhà, chuyện gì cũng dám làm. Dù sao có làm cái gì cũng có người theo sau thu dọn giúp , chỉ cần chơi cho vui là được.

      Sống đến hai mươi tuổi, đây là lần thứ hai hắnbị mất mặt đến thế, lần đầu tiên là khi đối đầu với cái tên Lôi Vũ kia. Chỉ có điều là sau đó đốiphương bị đập chai rượu vào đầu, hơnnưa còn bị tạm giam đến bây giờ. Dựa theo kế hoạch của , tên kia ít nhất phải bị giam trong ngục hai ba năm mới được thả ra.

      Lần thứ hai, chính là trước mặt nữ sinh có bộ dạng dễ nhìn này. Bị nữ sinh đánh trước mặt nhiều người như vậy, đây là nhục nhã to lớn nhất. Nếu cho ta biết tay lần, Mã Thành sao còn thể diện để lăn lộn ở đạihọc Yến Kinh này nữa chứ?

      từng uy hiếp rất nhiều người, phần lớnmọi người đều sợ hãi trước lời uy hiếp của hoặc là phải khuất nhục thỏa hiệp, số ít người lớn gan tỏ ra lạnh nhạt, nhưng lâu sau cũng phải đầu hàng mà thỏa hiệp với thôi. Cho nên, từ đến lớn, luôn cảm thấy, uy hiếp chính là vũ khí tốt nhất của . Hơn nữa, sau khi uy hiếp lại áp dụng hành động thực tế, đây coi là là thông báo trước rồi.

      Trước khi đánh giặc còn thông báo cho đốiphương biết trước, cũng ngườiquá mưu lược quá thấu tình đạt lý rồi.

      Đây luôn là điều khiến đắc ý nhất. Giờ đây,dưới tình huống này, lại giở ra chiêu cũ. Nhưng mà, lại nghĩ tới, lần uy hiếpnày của mình, chẳng những đạt đượchiệu quả như mong đợi, ngược lại còn nghênh đón chiếc giày giẫm vào mặt! Lãnh TâmNhiên lạnh nhạt rút cái chân dẫm nát mặt tên mặt mụn lại, thanh lãnh lẽo như băng đá: "Gọi người phụ trách của các người tới đây!"

      Gia Đằng Quang chớp mắt nhìn nữ sinhtrước mắt.

      phát , tìm được nữ sinh thần bí mà trước giờ chưa bao giờ gặp được. ấy đặc biệt như thế, đặc biệt đến mức khiếnmáu trong người đều nóng lên. hờ hữngcủa , lạnh lùng của , thân thủ của , sựkiêu ngạo cuồng vọng của , đều mê người như thế, nếu có thể thu được người này vào tay,vậy , trong khoảng thời gian này tuyệt đối nhàm chán, độc rồi!

      khuôn mặt tuấn tú ra nụ cười xán lạn,thế nhưng nụ cười xán lạn kia lại có chútchướng mắt, khiến cho Triệu Nghị đứng bên cạnh nhịn được run rẩy cả người, sau đó chút khách khí hung hăn trợn mắt nhìnhắn!

      "Thiếu gia!"

      thanh tiếng N vang lên. Nhìn theo phía phát ra giọng , thanh niên đẹp trai cao gần hai mét từ đằng xa chạy tới, thẳng về hướng Gia Đằng Quang.

      Nhìn thấy vệ sĩ của mình, vẻ tươi cười mặtGia Đằng Quang đổi, nhàng lắc đầu sau đó tiếp tục dời mắt đến người Lãnh Tâm Nhiên.

      Dưới đe dọa của Lãnh Tâm Nhiên, mấy thành viên của Huyết Ưng cuối cùng cũng cóngười chịu nổi mà lấy di động ra gọi chongười khác. Ý tất rất ràng, bọn họ xảy ra chuyện, cần giúp đỡ. Lãnh Tâm Nhiên tất nhiênlà nhìn thấy hành động này, cũng nghe được rấtrõ những điều qua điện thoại, cànghiểu được sâu sắc thâm ý mà muốn diễn đạt. Nhưng những thứ này, có chút ảnhhưởng nào với .

      Người của Huyết Ưng có hành động, Triệu Nghị cũng lấy điện thoại ra. Bây giờ, cục diện đangtrong thế dằn co, có điều là, đầu tiên là cậu ta gọi điện cho Lăng Vũ, sau đó lại báo tin chomấy đứa bạn lớp F ở Yến Kinh.

      Ở nước Mỹ xa xôi Dung Thiếu Tuyệt cũng nhậnđược tin nhắn do Triệu Nghị gửi tới, trong nháymắt, khuôn mặt góc cạnh kia gợi lên mộtnụ cười tàn nhẫn.

      Xem ra, phải đẩy nhanh tiến độ lên rồi. Có nhiều chó mèo dám lên mặt trước mặt TâmNhiên như vậy, lá gan là lớn mà!

      Tiện tay đặt điện thoại di động sang bên, Dung Thiếu Tuyệt ném cái khăn lông vắttrên cổ sang bên, với người trẻtuổi: "Continue!"

      Tuy rằng là gọi điện thoại, nhưng để bên kia tớikịp vẫn cần thời gian, trong khoảng thời gianchờ đợi này, Lãnh Tâm Nhiên đành phải nhàm chán nghịch di động. Triệu Nghị cũng lấy ra mộtcái ipad ấn ấn bấm bấm, thoạt nhìn hai ngườinhàn nhã như là khách du lịch vậy.

      Mấy phút sau, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên gậpdi động lại, khuôn mặt luôn có biểucảm gì lại lộ ra thần sắc kinh hoảng khó có được. Mọi người ở đây đều cho rằng bị cái gì đó làm cho hoảng sợ hay bị uy hiếp gì đó, chỉ thấy Lãnh Tâm Nhiên cấp tốc cất di động vào túi, lại thầm gì đó với Triệu Nghị. Ngay khi sắc mặt của Triệu Nghị cũng trở nên rất quái dị, bỏ lại cậu: "Tôi lên lớp trước, thầy giáođiểm danh. Chuyện lần này, lần sau rãnh rỗi tính tiếp!"

      Sau đó kéo Triệu Nghị ra khỏi sân tennis dưới ánh mắt trợn mắt há mồm nhìn chăm chú của mọi người.

      "Bốp!"

      Tiếng cằm rơi xuống đất của vô số người vang lên!

      Thầy giáo điểm danh?

      Mẹ kiếp, cái này cũng quá khoa trương giả tạo rồi! Cư nhiên còn dùng đến lý do này để bỏtrốn?

      Lúc trước phải còn kiêu ngạo cuồng vọng lắm sao? Sao ra đến chiến trường lại bỏchạy rồi hả? Gần như tất cả mọi người đến đây để mong chờ xem được trận đấu, đối mặt với chuyển biến bất ngờ kia, đều hận thểphun ra mấy ngụm máu để chứng tỏ giờ phút này mình vô cùng kích động!

      chỉ có những người xem náo nhiệt, ngay cả mấy thành viên trong Huyết Ưng nhìn thấyngười đứng trước mặt mình đột nhiên bỏ như thế, cũng quay sang nhìn nhau, mặt dại ra!

      Gia Đằng Quang xem như là được trải nghiệm cái cảm giác ngổn ngang trong gió. Nhưng mà chỉ vài giây sau khi dại ra lại cười rộ lên.

      Quả nhiên thú vị giống như trong tưởng tượng,, còn thú vị hơn ấy chứ. Trách được cái tên thô bạo Thượng Dã Tiểu Thứ Langkia lại thua tay !

      Gia Đằng Quang mơ hồ có cảm giác, có lẽ cônữ sinh thoạt nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối kia, có lẽ là đối thủ lợi hại nhất mà gặpđược trong những năm gần đây. Chỉ là, lợi hạinhất thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là tạmđược mà thôi, có lợi hại hơn nữa cũng phải là đối thủ của !

      Đợi đến khi khỏi phạm vi tầm mắt của mọingười rồi, rốt cuộc Triệu Nghị nhịn được nữa ôm bụng phát ra tràng cười ngặtnghẽo. Cười đến thể dừng lại được, bụng có đau cũng chẳng quan tâm.

      "Ha ha ha, nữ vương, cậu quá lợi hại rồi! Cư nhiên tìm ra được lý do như thế, vừa rồicậu có nhìn thấy biểu cảm của bọn họ ,mình chết cười mất thôi, giống như ăn phảiphân vậy. Ha ha ha........"

      Triệu Nghị cười đến cả người run rẩy. Vừa cười còn vừa chế nhạo vẻ mặt của mấy người Huyết Ưng khi đó.

      Lãnh Tâm Nhiên yên tĩnh đứng nhìn cậu ta, vẻ mặt hờ hững, hồi lâu sau mới mở miệng : "Tôi , lớp tài chính, thầy Văn Nhân kia điểm danh rồi."

      "Răng rắc!"

      Triệu Nghị cứng ngắc xoay xoay cổ, phát ra những tiếng xương vặn vẹo.

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên chạy về hướng phòng học, tình huống bên sân tennis kia cũng vô cùng phấn khích.

      tới năm phút sau khi Lãnh Tâm Nhiênvà Triệu Nghị rời khỏi, mười mấy người cột khăn đỏ chạy tới. Lúc nhìn thấy mấy tên mặt mũi bầm dập sân tennis, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu kia trở nên vô cùng kỳ quái,khi nghe được tên hủng thủ cư nhiên dùng lý do thầy giáo điểm danh mà bỏ trốn, càng chút khách khí vung cái tát về phía cái tênđang mở miệng giải thích kia.

      Lãnh Tâm Nhiên tự biết những chuyện mình làm tuyệt đối là phách lối đến cực điểm. cơ bản, sau này muốn bình tĩnh dịu dàng, đó là chuyện thể xảy ra. Tuy rằng cuộc sốngbây giờ an nhàn bình lặng, nhưng lại thích cuộc sống đầy kích thích đến rung trời hơn. Chỉ có ở trong hoàn cảnh như thế, mới có thể giúp luôn luôn duy trì được cảnhgiác, khiến trở nên càng mạnh mẽ hơn.

      đường chạy về lớp, Lãnh Tâm Nhiên thấy được có mấy người cũng luống cuống chạy vềhướng phòng học giống mình, cơ bản đều là nam sinh. Bởi vì tiết của Văn Nhân Gia, tỉ lệ nữ sinh học luôn xấp xỉ trăm phần trăm. Sở dĩ là xấp xỉ, là vì Lãnh Tâm Nhiên là trườnghợp ngoại lệ.

      Trong lớp có rất nhiều người biết được tin đồn giữa thầy giáo minh tinh và Lãnh Tâm Nhiên,nên khi nhìn thấy bọn họ ở chung trong mộtphòng biểu đặc biệt hưng phấn. Cho dù cái gọi phòng chung này có hơn trăm người,cũng vẫn có thể khiến cho tính nhiều chuyện của mọi người bị thiêu đốt mãnh liệt!

      “Đáng chết, cửa sau cư nhiên lại bị đóng.”

      Phòng học nào cũng có cửa trước và cửa sau, bình thường mọi người đều hay vào bằng cửa sau. Đặc biệt là những sinh viên trễ thế này,cửa sau lại càng là lựa chọn tốt nhất. Nhưngmà tại, cửa sau cư nhiên lại bị khóa, kếhoạch lẻn vào phòng học, tất nhiên là thành rồi.

      Dù là người lạnh nhạt hờ hững như Lãnh Tâm Nhiên, nghĩ đến chuyện phải bước vào phòng học trước mặt mấy trăm người vào lúc này,cũng nhịn được mà co rút khóe miệng.

      Nhưng trốn tránh phải là tác phong của , cho dù là trốn tránh thế nào, cuối cùng vẫn phải vào thôi. Nghĩ xong, Lãnh Tâm Nhiên vẫn quyết định đẩy cửa trước bước vào.

      Cái cảm giác bị hai trăm người nhìn vào đúng là thứ người bình thường thểchịu đựng được, biểu của Lãnh Tâm Nhiênthì lại kỳ quái hơn người bình thường nhiều. Côkhông hốt hoảng, mà gương mặt lại lạnh xuống, ra vẻ như người sống chớ lại gần, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tệ.

      Rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng quen thuộckia, đôi mắt khuất dưới cặp kính của Văn NhânGia phát ra tia sáng. Nhưng ta cũngkhông gì, để mặc Lãnh Tâm Nhiên xuốngchỗ ngồi xuống.

      Nhưng mà, những người theo sau lại có được may mắn như vậy. Nếu bị bắt đứng lại viết tên vào sổ, cũng bị bắt phải ra lý do trễ. Tuyệt hơn nữa là, người khôngđưa ra được lý do thỏa đáng, đều bị bắt phải biểu diễn tiết mục, nếu , thành tíchbình thường bị ghi là "0".

      Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất , Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng thở ra.Lam Kỳ Nhi gục đầu bàn giọng : "Lôi Vũ có việc gì chứ?"

      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt. lúc này mới nhớ ra trước đó gặp Lôi Vũ. Nhớ đến vết thương tay và bộ dáng tiều tụy bơ phờ của Lôi Vũ, đôi con ngươi đen láy càng lạnh xuống: " tốt."

      Vừa nghe thấy thế Lam Kỳ Nhi liền hoảng: "Sao rồi, xảy ra chuyện gì sao? chỉ đơnthuần là đánh nhau thôi sao? Đối phương lại bị gì, vẫn còn lởn vởn trong trườngmà? Lôi Vũ bị nhốt? ràng là tìm cách để đưa người vào tròng mà!"

      Lãnh Tâm Nhiên nhàng lắc đầu: " xảy ra chút việc . Nhưng mà có việc gì,trước buổi chiều Lôi Vũ được thả ra."

      tin, dựa vào thông minh của cục trưởngNghiêm, Lôi Vũ tiếp tục bị tạm giam nữa. Có đôi khi, tiếp xúc với người thông minh cũng có cái lợi, cơ bản cần lo lắng gì. chuyện cũng cần phải nóiquá , chỉ cần ánh mắt hoặc ám chỉ nho là đủ rồi!

      Lúc tan học, bốn người ngồi tán gẫu với nhau. Nhìn ngũ quan tinh xảo chút tỳ vết của Lãnh Tâm Nhiên, Sơ Hạ nhịn được cảm khái : "Tâm Nhiên, cậu thực hạnh phúc. Cómột người bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền, tại ngay cả thầy Văn Nhân Gia cũng thích cậu. Cậu biết, trong trường mình có bao nhiêu nữ sinh thích thầy Văn Nhân Gia đâu?Chỉ là thể hiểu được sao thầy ấy lại coi trọng cậu. Vừa rồi trễ, trừ cậu ra tất cả đều bị xử phạt cả. Thầy Văn Nhân Gia đối xử với cậuthật đặc biệt!"

      Những lời này, cơ bản tất cả mọi người đềucó thể nghe ra được hàm ý ghen tuông trong đó.

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Sơ Hạ cái, gì. Trong phòng này, ngườiduy nhất khiến càng ngày càng thích, chính là Sơ Hạ có diện mạo đáng và tínhcách hoạt bát này. Nếu lúc mới sống chung côcòn thấy ta tệ, giờ đây, tâm tư củacô ta còn đơn thuần nữa rồi. Ghen ghét, rất dễ dàng che mờ đôi mắt và lòng người,khiến cho người ta làm ra những chuyện sai trái.

      Nghe được lời của Sơ Hạ, Lam Kỳ Nhi có phản ứng lớn nhất: "Sơ Hạ, lời này của cậu là có ý gì.Tâm Nhiên sớm có bạn trai, chuyện này từngày đầu cậu ấy đến trường chúng ta biết.Còn chuyện của thầy Văn Nhân Gia, đó là chuyện của thầy ấy, có quan hệ gì với Tâm Nhiên chứ. Sao cậu lại kỳ quái như vậy?"

      Lam Kỳ Nhi còn chưa dứt lời, Sơ Hạ bắt đầunổi giận. Khuôn mặt nhắn đáng trở nênvặn vẹo, điệu khi chuyện cũng cao lên: "Lam Kỳ Nhi, cậu cho , tôi thế nào? Tôi có gì rồi hả? Cái tôi phải là sao? Bạn trai cậu ta có tiền phải là sao? có tiền sao có thể dẫn chúng ta đến khách sạn Hoàng Gia tốt như thế để ăn được? Tìm được người bạn trai có tiền thực rất hạnh phúc, chuyện gì cũng cầnlàm, an tâm chờ làm thiếu phu nhân là được rồi.Tôi , tiêu tiền của đàn ông là thoải mái nhất.Còn nữa, thầy Văn Nhân Gia tốt như vậy, nữsinh thích thầy ấy nhiều như vậy, trước kia sao lại nghe thầy ấy phát sinh chuyện gì với ai chứ. Nhân phẩm của thầy Văn Nhân tốt như vậy, nếu có người ở sau lưng làm ra chuyện gì đó, thầy Văn Nhân sao có thể biến thành như vậy?"

      "Ăn trong chén nhìn trong nồi, người như vậy, cần đến mặt mũi nữa rồi!"

      xong, chu miệng gầm gói ăn vặt xuốngchỗ ngồi phía sau. Trong nháy mắt, liền hòa mình vào đám nữ sinh phía dưới, vừa hi hi ha ha trò chuyện, vừa liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía này.

      Sơ Hạ rồi, khí trở nên có chút xấu hổ.Đặc biệt là lúc nãy giọng của Sơ Hạ rất lớn, chỉ có các , ngay cả những người ngồi ở hàng ghế trước và sau cũng nghe được. Tất cảmọi người đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lãnh Tâm Nhiên, giống như làm ra chuyện gì tốt vậy.

      Lam Kỳ Nhi tức đến run rẩy cả người, đượcxem là trong những người hiểu Lãnh TâmNhiên nhất. Đương nhiên biết ấy lợi hại đến mức nào, những lời này của Sơ Hạ, trăm phần trăm là xấu. Hơn nữa tại còn lànhân viên dưới quyền của Lãnh Tâm Nhiên,càng phải bảo vệ ấy nhiều hơn rồi.

      Ngay khi Lam Kỳ Nhi tức đến đỏ mặt, ngườibình thường luôn trầm mặc ít lời là Đông Phương Hiểu cũng đột nhiên đứng lên.

      Động tác của rất đột ngột, khiến cho Lam Kỳ Nhi cũng nhịn được mà nhìn về phíacô. Chỉ thấy thẳng đển chỗ Sơ Hạ, sau đó dưới ánh mắt dám tin của tất cả mọi người giơ tay tát cái vào mặt Sơ Hạ.

      “Sơ Hạ, cậu đê tiện!”

      Lời hẫng này, chỉ khiến cho vẻ mặt Sơ Hạ đại biến, lấy tay bụm mặt, mà Lam Kỳ Nhi cũng nhịn được giật mình mở to hai mắt.

      biết tính cách của Đông Phương Hiểu, trướckhi Lãnh Tâm Nhiên đến trường học, ba người các là bạn tốt nhất của nhau. Sau này dù có thêm Lãnh Tâm Nhiên vào, quan hệ bọn họ vẫn đổi như trước. Nhưng mà tại, sao Đông Phương Hiểu lại đột nhiên như thế với Sơ Hạ?

      "Đông Phương Hiểu!"

      Sơ Hạ bị chọc giận liền giống như con chim sẻ thét lớn lên, bụm mặt định liều mạng với Đông Phương Hiểu.

      Đông Phương Hiểu cũng hờ hững nhìn : "Xem xem sắc mặt tại của cậu kìa, người phụ nữ ghen tị, là xấu nhất, là ghê tởm nhất!"

      Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc nhìn Đông Phương Hiểu hơi kích động. Tình cảm giữa và ĐôngPhương Hiểu tuyệt đối thể tính là rất tốt,nhưng mà tại, ấy lại ra mặt vì mình, tìnhhuống này, đúng là khiến giật mình.

      Đợi đến khi Đông Phương Hiểu trở về chỗ ngồi, Lam Kỳ Nhi liền chạy đến nâng mặt lên nhìnqua nhìn lại, như muốn xác định cái người mạnh mẽ như gà mẹ lúc nãy có phải là ĐôngPhương Hiểu luôn hiền lành ít lời bình thườngkhông.

      "Hiểu, cậu rất oai phong nha. Chỉ là, cũngkhông cần phải như vậy, dù sao cũng là bạncùng phòng."

      Lam Kỳ Nhi ra câu này cũng có chút miễncưỡng. Dù sao, vừa rồi, nếu Đông Phương Hiểu xông lên, phỏng chừng cũng nhịnkhông được. Trong lòng , Lãnh Tâm Nhiên là người cho cuộc sống hoàn toàn mới, tuyrằng tính là Chúa cứu thế gì gì đó, nhưng lại có ân với . dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào chửi bới ấy, cái cảm giác này, giống như muốn trụ cột trong lòngmình bị bóng râm che mờ vậy.

      Đông Phương Hiểu vẫn tỏ ra ngơ ngác, lật lậtsách, chút để ý : "Nhịn lâu lắm rồi. Cómột số người, bị thiếu dạy dỗ!"

      Lời đầy khí phách thế này, lại được ra từ người hiền lành như Đông Phương Hiểu.Ngược lại, khiến cho khóe mắt Lam Kỳ Nhinhịn được run rẩy vài cái.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      139


      Lam Kỳ Nhi có chút tò mò. Trong ấn tượng của , Đông Phương Hiểu luôn rất ôn hòa, sao đột nhiên lại có thành kiến lớn như thế đối với Sơ Hạ chứ? Chẳng lẽ ấy biết được chuyện bímật nào đó mà người khác biết hay sao? Lãnh Tâm Nhiên lại chú ý tới chyện này. chỉ có chút cảm khái với thay đổi của Sơ Hạ. Lúc mới quen biết, còn cảm thấy đây là nhóc đơn thuần đáng , giờ lại biếnthành như vậy, có loại cảm giác cảnh còn ngườimất. Trách được rất nhiều người đều thời đại học là khoảng thời gian dễ dàng thay đổi con người nhất. tại, chỉ mới khai giảng mấy tháng, có người thay đổi hoàn toàn, lời này đúng là sai!

      Việc này, chỉ hơn nổi lên chút gợn sóng trong lòng Lãnh Tâm Nhiên rồi sau đó liền biến . vốn cũng tiếp xúc nhiều với Sơ Hạ lắm.Trong ba nữ sinh ở phòng ngủ, lúc đầu có cảm tình với Đông Phương Hiểu trầm mặc ít lời nhất. lạnh nhạt ung dung của ấy, xen giữamột đám sinh viên mới hấp tấp nỏng nảy, càngkhiến cho lạnh nhạt bình tĩnh của ấy trởbên nổi bật. Người thứ hai chính là Lam KỳNhi, nhìn trúng Lam Kỳ Nhi là vì nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) của ấy trong kỳ huấn luyện quân . Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, biểu của ấy quả tệ, tuy rằng tính là ưu tú, nhưngchí ít cũng đủ tư cách rồi.

      số người, tuy trong lòng kiêu ngạo, nhưng chỉ cần có người chứng minh được rằngmình ưu tú hơn họ, họ thu lại kiêu ngạo của mình mà trở nên vô cùng bé mọn, hoàn toàn thần phục người mạnh hơn mình kia.

      hiển nhiên, Lam Kỳ Nhi thuộc loại người này.

      Hơn nữa, tuy rằng bao lâu, nhưng cảm giác được rất trong khoảng thời gian này tâm tình của Thẩm Quân có biến hóa. Chuyện bị người thân thiết nhất phản bội khiến cho mìnhtrở thành hai bàn tay trắng là đả kích rất lớn đối với Thẩm Quân, từ sau khi tỉnh lại bắt đầu lần nữa, tuy rằng ngoài mặt ta luôn tự tin thận trọng như thế, nhưng kỳ trong lònganh ta vẫn bị bóng đen che phủ. Mà giờđây, bóng đen ấy chầm chậm tan , LãnhTâm Nhiên hy vọng, thay đổi này, là chuyệntốt.

      "Tâm Nhiên?"

      Sau khi hàng ghế trước truyền đến trậnhuyên náo, giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên.

      Thấy thầy Văn Nhân bị từ chối vô số lần vẫn hề nản lòng, Lam Kỳ Nhi nhịn được nhìn ta bằng ánh mắt thán phục. Thânlà giáo viên, theo đuổi sinh viên vốn là mộtviệc làm rất nghiêm trọng, người có thể làm chuyện này, tuyệt đối là vô cùng kiên cường.Mà người trước mắt này, chỉ làm ra chuyện như thế, mà còn tiếp tục kiên trì khôngtức yếu lòng trước vô số lần bị từ chối.

      kiên định này, đúng là khiến cho người ta cảm động.

      Trách được nhiều người lại tức đến đỏmắt. Dù sau, điều kiện của Văn Nhân Gia tốtnhư vậy, hành động của ta lại kinh người như thế, dựa theo quan điểm của số nữ sinhđần độn, đó là lãng mạn và thâm tình. Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, mặt đổi sắc đốimặt với ánh mắt thù hận của các nữ sinh trong lớp, chỉ là trong con ngươi đen láy lóe ra tiatức giận. Người đàn ông này, đúng là khôngđến được Hoàng Hà từ bỏ ý định, da mặt dày mà! (Hoàng Hà là con sông dài thứ2 ở Trung Quốc)

      Dường như cảm giác được chán ghétcủa , Văn Nhân Gia lộ ra nụ cười ôn nhu: "Sao hôm nay em lại tới lớp thế? Có phải tôi có chỗ nào tốt cho nên em........"

      "Thầy còn chưa chán sao?" Nếu là bình thường,chắc chắn Lãnh Tâm Nhiên thèm nhìn ta. Nhưng mà hôm nay, đầu tiên là nhữngngười mình bảo vệ xảy ra nhiều chuyện nhưvậy, lại thêm chuyện của Huyết Ưng, đến bâygiờ, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cùngphiền chán. Cho nên trong tức thời muốnđè nén cảm giác phản cảm này nữa, trực tiếpđứng dậy, căm tức nhìn người đàn ông mỉm cười trước mặt.

      Sắc mặt Văn Nhân Gia cứng đờ, nghĩ tới ấy lại đột nhiên xé nát thể diện của mình.

      Tiếng ồn ào nghị luận và tiếng hít khí vào của những sinh viên xung quanh lại càng giống nhưnhững nắm tay đánh lên đầu ta, khiến cho khuôn mặt tươi cười của anht a càng ngày càngcứng ngắc, ánh mắt ôn nhu cũng dần trở nên lãnh.

      "Tâm Nhiên em cái gì thế?"

      ta vẫn cười, nhưng Lam Kỳ Nhi nhìn thấy nụ cười của lại theo bản năng mà run lên.

      Nụ cười này quá lạnh lẽo quá u ám, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

      "Ra ngoài ." Lãnh Tâm Nhiên muốn tiếp tục đùa với ta nữa, lúc trước tính toán với ta, là vì cảm thấy quá phiền phức, cần thiết. Nhưng mà tại, cáiviệc coi này dẫn đến phiền toái vượt xa dự kiến của mình, cũng muốn nhẫn nhịn nữa. người quen với việc có những hoa đào xoay quanh. phải thứmình muốn, có nhiều nữa cũng chỉ dư thừa.Người muốn có, cũng có được, khôngcó lòng tham, những người khác trong mắt đều là kẻ dư thừa mà thôi!

      Đợi đến khi Văn Nhân Gia theo Lãnh Tâm Nhiên bước ra ngoài phòng học. Phòng họcchìm vào trạng thái yên lặng lúc trước bỗng trởnên ồn ào trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bàn luận ngừng, đoán xem Lãnh Tâm Nhiên kêu Văn Nhân Gia ra ngoài đến cùng là muốn làm gì.

      Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều đầy vẻ lo lắng.

      Mà bên kia, Sơ Hạ bị Đông Phương Hiểu tátmột cái, bụm mặt ngồi chỗ, nhìn vềphương hướng Lãnh Tâm Nhiên rời , lộ ra nụ cười khinh thường mà trào phúng. Lãnh Tâm Nhiên thẳng đến góc hành lang mới dừng lại. Nơi đó, là vị trí yên tĩnh nhất hành lang.Vốn có người đứng chuyện ở đây, nhìnthấy bọn họ tới, cảm nhận được bầu khí bình thường, lập tức rời khỏi.

      Đứng lại xoay người, mặt Lãnh Tâm Nhiênhướng về người đàn ông phía sau.

      Ngoại trừ bất mãn của , Văn Nhân Gia quảthật là người đàn ông rất có sức quyến rũ. Diện mạo tuấn tú, lúc mỉm cười khuôn mặt mang theo khí chất ôn hòa. Dáng người của ta cao lớn, mỗi cử động đều mang theo sức quyến rũ độc đáo của riêng mình.

      người đàn ông như vậy, nếu đứng trướcmặt khác, chỉ sợ cho dù là lời lạnh lùng cũng khiến cho lòng ta nổi sóng, tim đập nhộn nhạo.

      Đáng tiếc, người đứng lúc này là LãnhTâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên phải là mộtngười lòng dạ sắt đá, là người hoàn toànkhông có trái tim. Trước khi gặp được Dạ MộcThần, chưa từng nghĩ tới có ngàymình gặp được người đàn ông khiến cho mình rung động. Trong cuộc sống của , luôn chỉ có mình Á Á. giờ, Á Á chết, người có thể chân chính vào lòng , chỉ có Dạ MộcThần!

      Cho nên, sức quyến rũ hay hấp dẫn gì đó củaVăn Nhân Gia, trong mắt Lãnh Tâm Nhiên đều chỉ như tờ giấy trắng, có chút tác dụng nào. Ngược lại, quấy rầy của Văn Nhân Gia lại khiến thấy phản cảm chán ghét,

      "Tâm Nhiên, em muốn cái gì?"

      Đối mặt với cặp mắt đen sâu thấy đáy kia, Văn Nhân Gia lại thấy có chút hoảng hốt. Che giấu ý cười, sau đó chủ động mở miệng phávỡ bầu khí trầm mặc này.

      "Rốt cuộc thầy là ai? Muốn làm gì?" Lãnh TâmNhiên lạnh lùng nhìn ta.

      Văn Nhân Gia sửng sốt, ngón tay định đỡ mắt kính dừng lại giữa trung, hồi lâu sau mới cười khẽ: "Tâm Nhiên, em cái gì thế? Tôi là ai, phải em biết rồi sao? học nhiều tiết như thế rồi, nếu em cònkhông có chút ấn tượng nào về tôi tôi đây quá thất bại rồi. Còn chuyện tôi muốn làm cái gì, tôi nghĩ tôi biểu rất ràng rồi, tôi chỉ theo đuổi em thôi?"

      "Mấy lời ngon tiếng ngọt đó của thầy vẫn nên giữ lại để lừa mấy biết gì . Thânphận của thầy , chỉ là giảng viênbình thường thôi sao?" Khóe miệng Lãnh TâmNhiên nâng lên: " Phó hội trưởng hội ThươngMinh của đại học Yến Kinh, thân phận này, chấn động hơn nhiều so với giảng viên của đại học Yến Kinh đó!" Nếu Văn Nhân Gia luônluôn lạnh nhạt ung dung, đối với bất cứ chuyệngì đều nắm chắc được trong lòng bàn tay. Vậythì lúc này đây, lớp mặt nạ hờ hững của ta xem như gặp phải thách thức nghiêmtrọng. (Thương trong từ thương nghiệp, minh có nghĩa là liên kết)

      Dấu hiệu của mỉm cười từ từ biến mất, triệttiêu nụ cười của Văn Nhân Gia, mất vài phầnôn hòa, lại có thêm chút khí thế lãnh thể xâm phạm. Tuy rằng tính là khó coi,nhưng so với vẻ tao nhã trước kia xem như là cách biệt trời vực rồi. Có lẽ, đây làlý do tại sao ta luôn mang theo vẻ tươi cười, che giấu bản chất của mình.

      Sau khi dại ra, Văn Nhân Gia khẽ thở dài, sau đó tháo mắt kính xuống, đặt vào túi áo khoác.

      " nghĩ đến Tâm Nhiên còn lợi hại hơn tôi tưởng nha. Nhiều năm như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người vạch trần được thân phận của tôi. Phó hội trưởng hội Thương Minh, ha ha, cách xưng hô tệ." Lãnh Tâm Nhiên cũng bắt đầu nghiêm túc. Về nhữngtổ chức lớn của đại học Yến Kinh, trước mắtLãnh Tâm Nhiên mới chỉ biết đến hai cái. Mộtlà Huyết Ưng, mang tính chất của tổ chứcxã hội đen. cái khác, chính là hội ThươngMinh của người trước mắt này.

      Đại học Yến Kinh có hơn trăm năm lịch sử, mà thời gian hội Thương Minh tồn tại, cùng dài như đại học Yến Kinh vậy. Có thể , tồn tại củahội Thương Minh là nồng cốt của đại học Yến Kinh. Đại học Yến Kinh thành lập trong thời kỳ chiến loạn, lúc đó những sinh viên học thươngmại kinh tế thành lập tổ chức, mục đích là học tập những kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài để kéo quốc gia lên.

      Hội Thương Minh trải qua trăm năm, đến hiệntại, có hơn ngàn thành viên. Nó mạnh ởchỗ, những thành viên của nó giàu quý hoặc là những thiên tài buôn bán tuyệtđỉnh. Ngưỡng cửa của Thương Minh cũng phải người bình thường có thể bước vàođược, chỉ riêng việc ở đại học phải dựa vào thực lực của chính mình để hoàn thành hơn triệu nghiệp vụ cũng quét rớt ít người.Huống chi sau khi gia nhập hội, trong mộtkhoảng thời gian nhất định còn phải hoàngthành mục tiêu nào đó. Những thứ này, tấtcả đều có cầu rất nghiêm ngặc. Cho nên, tuy rằng trăm năm qua chỉ có hơn ngàn thành viên, nhưng mỗi người đều là thiênchi kiêu tử (con cưng của ông trời), thiên tàitrong thiên tài.

      Hơn nữa, Thương Minh vốn là tổ chức có tính chất buôn bán, mỗi thành viên trong đó,đều là cao thủ tạo ra tài phú. tại những ông trùm trong nước, ít nhất là từng tốt nghiệp đại học Yến Kinh, rất nhiều người đều từng làthành viên của Thương Minh.

      tổ chức như vậy, chỉ lợi hại ở chỗđược truyền lại từ đời xưa, mà con có thế lựcbao trùm. Xã hội thượng lưu vốn là cái vòng tròn khép kín, rất nhiều người đều muốnchui vào vùng tròn đó, kết bạn với những ngườitrong đó. Đó là cái vòng tròn rất bài xíchngười ngoài, nhưng khi bạn được những người trong vòng đó thừa nhận, vậy , ích lợi mà bạn có được, tuyệt đối chỉ đơn giản ở thứ được đo đếm bằng "Tiền".

      Người đàn ông khoác lớp áo giảng viên đại học trước mắt này, lại là phó hội trưởng đương nhiệm. Vậy , thân phận của ta, thậtkhiến cho người khác nghi ngờ.

      "Tôi tỏ ý, Tâm Nhiên, tôi rất thưởngthức em, cũng có ác ý gì. Aiz, sao em lạikhông tin thành ý của tôi chứ? Tôi cảm thấybiểu của tôi đủ ràng cũng đủ chân thành rồi."

      Văn Nhân Gia nhún nhún vai, giọng điệu cóchút ai oán. Lãnh Tâm Nhiên hờ hững nhìn ta: "Tôi thích tiếp xúc với những người quanh co lòng vòng. Nếu có việc gì, xin thầy đừng xuất trước mặt tôi nữa."

      Văn Nhân Gia thấy vô cùng ngạc nhiên. Lúctrước ta cảm thấy chỉ dựa vào thân phận giảng viên đại học Yến Kinh là đủ để làm nữ sinh năm thần bí nhất trước mắt này rung động rồi. Nhưng kết quả sau đó lại chứng minhmình thất bại rồ. nghĩ tới, ấy cư nhiêncòn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình, lạicòn biết cả chuyện của hội Thương Minh. biết đến hội Thương Minh, chắc chắn biếtthân phận phó hội trưởng hội Thương Minh nàyđại biểu cho cái gì, chỉ cần có quan hệ tốt vớianh ta, vậy muốn làm chuyện lớn gì cũng sẽtrở nên vô cùng đơn giản. Người bình thườngđều bỏ qua cho cơ hội tốt nghìn vàngkhó cầu này, nhưng mà, người trước mắt này, chẳng những muốn lôi kéo làm quen vớimình, ngược lại còn có thái độ vô cùng phiềnchán. ấy ngu ngốc sao?

      Đương nhiên là . Vậy , phảingu ngốc, sao ấy lại bỏ qua cơ hội tốt đặt sẵn trước mặt như thế? Haha, là càng ngày càng ngạc nhiên mà! Đôi mắt màu xám lóe ra vẻ hài hước, Văn Nhân Gia cười: " hổ danh là người tôi nhìn trúng, quả nhiên khôngbình thường. Tâm Nhiên, là tôi càngngày càng thích em rồi. Đương nhiên, tôi theo đuổi em là lòng. Chỉ là hôm nay, tôi có chuyện rất quan trọng muốn với em." Lãnh Tâm Nhiên nghe thế mới hơi chút nể mặt mà giương mắt lên.

      "Đây là thiệp mời. Hằng năm đại học Yến Kinh có tổ chức buổi gặp gỡ. Năm nay vừa khéo là do hội Thương Minh tổ chức, làm phó hộitrưởng, đương nhiên tôi bỏ qua cơ hộinày để thiên vị giữ lại cho em vé."

      Văn Nhân Gia cười đến vô cùng đắc ý, giống nhưng ta làm được chuyện gì đó thôngminh lắm vậy.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn ta bằng nửa con mắt, khóe miệng giật giật, tiếng động ném ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

      Bất quá, lại rất có hứng thú với buổi gặp gỡ này, dựa theo ý tứ của Văn Nhân Gia, đây là buổi gặp gỡ do đại học Yến Kinh tổ chức, cho phép người ngoài tham gia. Nếu muốn khai thác thế lực cho riêng mình ở đại học Yến Kinh, vậy , quan trọng nhất, phải tìm hiểu xem đầm nước này đục đến mức nào.Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, là nguyên tắc tác chiến vĩnh hằng!

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên chút do dự nhận lấy thiệp mời, khóe miệng Văn Nhân Gianâng lên: "Vậy , Tâm Nhiên, tôi mong tối thứ bảy này chúng ta gặp lại nhau. Đúng rồi, đây là bữa Party tương đối trang trọng, tôi nghĩ, hẳn là em mặc quần jean áo thun gì đó đâu nhỉ. Haha, Tâm Nhiên mặc lễ phục dạ hội, đúng là khiến cho người ta chờ mong!"

      Như là sợ Lãnh Tâm Nhiên tức giận, vừa nóixong những lời này Lãnh Tâm Nhiên liền xoay người rời . Chẳng qua là thoạt nhìn vô cùng đắc ý, còn vừa vừa cười, tiếng cười từ xa truyền đến, vô cùng chói tai.

      Đợi đến khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của LãnhTâm Nhiên, vẻ tươi cười mặt Văn Nhân Gia liền biến mất. Cầm lấy mắt kính trong túi ra, nhìn chằm chằm vào mắt kính, thào: "Sao mày lại hiếu kỳ với ấy như thế?"

      Sau lát, mới đeo kính vào lần nữa.

      Sau khi đeo kính vào, ta lại trở thành thầygiáo thần tượng tao nhã khiến cho toàn bộ nữsinh trong trường điên cuồng, còn là phó hội trưởng Thương Minh u ám am hiểu mưu dương mưu nữa rồi!

      Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng sốt ruột chờ đợi, đến khi nhìn thấy Văn Nhân Gia xuất ở cửa phòng học, tâm tình vốn tốt lại càng trở nên lo lắng. Mấy phútsau, Lãnh Tâm Nhiên cũng trầm mặt bước vào, chỉ là sau khi trở lại chỗ ngồi hề hé răng, giống như rối rắm chuyện gì đó.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      140



      Lãnh Tâm Nhiên trở lại chỗ ngồi, còn suy nghĩ chuyện mới vừa rồi.

      biết là ảo giác hay là thế nào, cảm giác cả kiện này đều có chút kỳ quái. Biếtthân phận phó hội trưởng hội Thương Minh của Văn Nhân Gia tuyệt đối chỉ là chuyện tình cờ,nếu như phải là bởi vì lần đó ta xuấthiện sân bóng rổ làm ra màn tặng hoađầy kinh động, chỉ sợ đến bây giờ còn tưởngrằng ta chỉ là giảng viên bình thường,nhiều lắm là đẹp trai, trẻ tuổi hơn giảng viênbình thường nên mới được hoan nghênh nhưvậy.

      Trong lòng của Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng có rất nhiều nghi vấn, cũng rất quan tâm lúc nãy Lãnh Tâm Nhiên và Văn Nhân Gia rốt cuộc những gì. Nhưng Lãnh TâmNhiên chủ động , họ cũng tiện hỏi, chỉ có thể rối rắm, liếc trộm Lãnh Tâm Nhiên như muốn từ ánh mắt của tìm đượcchút đáp án.

      Từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm thấy người bên cạnh phóng ánh mắt đến người mình. Đợi đếnđiều chỉnh tốt tâm tình của mình, sau đó ngẩngđầu, khẽ nheo mắt lại nhìn hai người.

      Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng liếc nhau cái, sau đó giọng mở miệng: "Tâm Nhiên, có việc gì chứ?”

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu.

      Hai người lúc này mới thở phào nhõm,nhưng cũng có tiếp tục hỏi nữa.

      Đây là điểm khiến Lãnh Tâm Nhiên rất tán thưởng. là người có rất nhiều bí mật, côkhông thích cái loại cảm giác bị người khác biếtrõ, cho nên ghét nhất, chính là những kẻ nghĩ đến cảm thủ của người khác, chỉ để ý đến tính nhiều chuyện của mình mà truy hỏiđến cùng. Gặp phải thứ người như thế, chuyện Lãnh Tâm Nhiên muốn làm nhất chính là hung hăng tát người đó bạt tai, người tôn trọng riêng tư của người khác, đáng bị sét đánh.

      Lãnh Tâm Nhiên vốn cho là hiệu suất xử lý chuyện của Huyết Ưng rất nhanh. Nhưng, mãi cho đến buổi tối rời khỏi trường học, vẫn có người tìm tới cửa. Tình huốngnày, để cho có chút thất vọng với Huyết Ưng.

      Việc làm của tuyệt đối có thể coi như là phách lối tới cực điểm, bằng phạm vi thế lựccủa Huyết Ưng, muốn thăm dò tuyệt đối làviệc đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa.Nhưng tốc độ vẫn là chậm như vậy, nếu như phải là có tình, như vậy chỉ có thể nóinội bộ quản lý của Huyết Ưng khẳng định tồntại vấn đề gì.

      Ngày thứ hai là ngày UW cắt băng khai trương.Thân là Ông chủ giấu mặt, ngay từ nửa thángtrước Lãnh Tâm Nhiên bị Thẩm Quân ân cầndặn dò kêu ngày đó nhất định phải xuất . Cho dù muốn khiêm tốn để cho giớitruyền thông biết thân phận của mình,nhưng có mặt ở trường vẫn là tất yếu .

      Kết quả là, buổi tối Lãnh Tâm Nhiên trở về phòng mình ở ngoài trường học, căn hộ hai phòng này là Thẩm Quân mua giúp từ khi còn chưa tới Yến Kinh. Hình như là đãsớm ngờ tới Lãnh Tâm Nhiên trở lại, bên này cửa mới vừa mở, bên kia liền truyền đến tiếng gõ cửa.

      Mở cửa, thấy Thẩm Quân đứng ở phía ngoài nở nụ cười, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật:" tới đúng lúc!"

      "Là cấp dưới, nếu thể bắt được temperông chủ, vậy phải tôi đây quá thất tráchrồi sao?" Thẩm Quân mỉm cười, vào phòng,sau đó đặt vật gì đó lên khay trà: "Đây là bộ lễ phục tôi đặt may theo số đo của . Mặcdù ngày mai có lộ diện ở trước mặt truyền thông, nhưng dạ hội buổi tối vẫn phải tham gia."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. cũng thíchloại xã giao này lắm. Chỉ là ngày mai thân phận của cũng phải là thành viên hội đồng quản trị UW, mà chỉ là vị khách bình thường, đến lúc đó có nhiều người tìm đến , dầu gì cũng có thể thanh nhàn chút.

      "Tốt lắm, gần đây như thế nào? lâu có ngồi chung chỗ tán gẫu."

      Ở trong lòng Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên mặcdù là cấp của ta, nhưng xét tuổi tác mà nhìn, ta vẫn coi như em của mình. Thậm chí, sau khi trải qua chuyện phản bộiđến hai bàn tay trắng, gặp được Lãnh TâmNhiên chính là hồi sinh mạng sống của ta. ta sớm xem Lãnh Tâm Nhiên như ngườithân duy nhất cõi đời này.

      Phần lớn thời gian, ta đều cung kính với Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà trong những thời khắc có chút đặc biệt, thí dụ như thời điểmchỉ có hai người bọn họ, ta để xuống tôn trọng khi đối đãi với cấp , biến thành trai ôn hòa.

      Theo ý ta, cho dù Lãnh Tâm Nhiên thành thục đến mức nào, xét về tuổi tác, vẫnchỉ là đứa em , cũng cần người kháclo lắng.

      Lãnh Tâm Nhiên tránh sang bên, trầm mặc, hiểnnhiên suy nghĩ xem phải chuyệnnày thế nào.

      Bộ dạng này của rất ít khi được nhìn thấy, luôn luôn là hỉ nộ lộ. thích để cho người khác biết mình suy nghĩ gì,cũng muốn người khác nhìn ra tình cảmkhó khăn của mình, nhưng mà tại, lạikhông nhịn được nghĩ muốn thử lần.

      Xét ở mức độ rất lớn, Thẩm Quân và đềuthuộc cùng loại người. Đều bị phản bội , chỉ là người phản bội kẻ quan trọng, nhưng lại là trí mạng. Còn Thẩm Quân, người phản bội ta là người thân thiết nhất,nhưng tánh mạng của ta vẫn còn đó. Vận may của là, sống lại, sau đó, có cơ hội bắt đầu cuộc sống lần nữa. Thẩm Quân, vậnmay của ta là ở việc gặp được . Nếu như có mình, rất khẳng định, Thẩm Quântuyệt đối giống như bây giờ tự tin thảnnhiên đứng ở nơi này giống như bây giờ, mà đắm chìm trong nỗi đau bị phản bội cách nào tự kiềm chế.

      Cho dù là người kiên cường đến mức nào, cũngsẽ có vài điếm yếu, có vài điểm trí mạng. Người , chính là điểm trí mạng của Thẩm Quân . Trước đây lâu, Lãnh Tâm Nhiên thấy đếntrên tin tức Thẩm Quân vẫn giữ mình trongsạch, chỉ chung tình với mỗi mình vị hônthê của ta. Rất nhiều người cũng gọi hai người bọn họ là trai tài sắc, trời sinh đôi, nhưng người xứng đôi như vậy, cũng vẫn xuất cái loại tình tiết phản bội cũ rích đó.

      Tình , bánh mì, rốt cuộc cái nào mới là quan trọng nhất?

      Có lẽ, phải bánh mì quan trọng, mà bởivì căn bản thứ mình muốn phải là tình ?

      Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ miên man, Thẩm Quân cũng , cứ như vậy chờ .

      "Nếu như bí mật, bí mật rất quan trọng. Người của kỳ cũng biết có bí mật này, hơn nữa còn vì điều bí mật này của mà đau khổ, muốn ra chuyện này cho ấy biết, vậy , nên làm gì? Tiếp tục kiên trì với quyết định của mình hay là thỏa hiệp?"

      Nửa ngày trôi qua, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiêncũng tìm được chủ đề để phá vỡ cục diện bế tắc.

      Thẩm Quân sửng sốt chút, hiển nhiên ngờ Lãnh Tâm Nhiên vừa mở miệng đãhỏi chuyện có liên quan đến tình . ta cho là ít chuyện có liên quan đếnnhững người làm phiền , ví dụ như ở trongtrường học thế nào thế nào đó, quả nhiên, bà chủ của ta, cho dù tuổi nữa cũng phải là người bình thường.

      Nghe được Lãnh Tâm Nhiên lời này, ThẩmQuân nhớ người đàn ông quý tộc Dạ Mộc Thầnmà ta từng gặp kia, người đó tại là bạn trai của bà chủ nhà mình. Cònchuyện tại sao họ có thể quen biết rồi trở thànhngười , Thẩm Quân cũng suy nghĩ nhiều. Mỗi người đều có riêng tư của mình, tuyệt đối thể truy vấn đến cùng, vậy phạm vào kiêng kỵ khiến cho người ta rất thoải mái.

      Có thể thu phục được người đàn ông thần bí mà lại sâu lường được trong truyền thuyết kia, bà chủ của ta, đúng là lợi hại!

      Chỉ là, nhớ tới theo như lời đồn có luôn ở cùng với Dạ Mộc Thần, lại nhìn đến bộmặt sương lạnh của bà chủ trước mắt, Thẩm Quân có chút nghi ngờ, biết có biết đến tồn tại kia hay . Lại , kia, đúng là trong những người có sức quyến rũ nhất mà ta từng gặp. Chỉ là đáng tiếc. . .

      "Nếu quả có điều kiêng kị thể được, vậy tạm thời đừng tốt hơn. Đợi khithời cơ đến lại ra. Tôi nghĩ, ta hiểu."

      Nghe Thẩm Quân , Lãnh Tâm Nhiên cũng có chạy được tới lối thoát hoặc là gì đó.Gần đây có quá nhiều chuyện, cái lưới lớnđang đặt ở trước mặt , phải làm, chính là tóm chặt lấy tấm lưới này. Nếu như có thể bắt được, vậy , mục đích khiến trở nên mạnh mẽ hơn liền thực được. Hơn nữa, còn có thể, tra được nhiều hơn về chuyện tình nội gián của Diêm Môn.

      tại tay chút chứng cớ. Những chứng cớ này cũng chỉ hướng người, mà người kia, là người vô cùng làquen thuộc . Hoặc là , là vô cùng quan trọngđối với . Nếu có trăm phần trăm chứngcứ xác định là nội gián, vậy , muốn vạch trần lớp mặt nạ bạn bè này của Hỏa Hồ. Người đàn ông đó và Á Á có quan hệ tốt như em. Tất cả chuyện có liên quan tới Á Á đều là nỗi đau sâu nhất trong đáy lòng , cho nên, hy vọng bởi vì qua loa của mình mà làm tổn thương đến Hỏa Hồ.

      "Gần đây chuyện rất nhiều. Biết hội Thương Minh của đại học Yến Kinh ?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười sang chuyện khác.

      Thẩm Quân mắt khẽ trợn to: "Thương Minh? Tôi nghĩ là tôi biết. Đáng tiếc lúc trước tôi học ở đại học Nam Đại, nếu như mà ở Yến Đại, tôi nghĩ tôi có cơ hội chiêm ngưỡng phong tháicủa Thương Minh. Phải biết, Thương Minh trở thành truyền thuyết thương trường rồi. căn bản tất cả thành viên Thương Minh,đều là thiên tài trong thiên tài. Mãi cho tới bây giờ, thành viên chân chính của Thương Minh cũng vượt qua 500 người. Nhưng là 500 người này, nếu là liên hiệp lại, tuyệt đối có thểkhiến kinh tế cả nước thụt lùi mười năm."

      Lãnh Tâm Nhiên giật mình nhìn Thẩm Quân: "500 người? phải hơn ngàn sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhớ, trong tài liệu nắm giữ, Thương Minh thành lập hơn trăm năm tổngcộng có hơn ngàn thành viên. Đối với xãđoàn trăm năm mà , 1000 tuyệt đối phải là cái con số lớn gì. Như những xã đoàn trong trường, căn bản hàng năm chiêutân cũng có thể nhận hơn 100 hội viên mới.Nhưng làm xã đoàn xưa nhất Yến Đại, Thương Minh trải qua trăm năm vậy mà chỉ có ngànthành viên, đây là chuyện lạ khiến cho ngườita vô cùng khiếp sợ. Nhưng tại, ThẩmQuân lại còn thành viên chân chính đếm có 1000, chỉ có 500. Nếu như chỉ có500, như vậy, vậycòn dư lại 500 đâu?

      Thẩm Quân cũng ngẩn ra, thấy Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi bình thường tuyệt đối xuất có cảm giác là lạ. ta quen biết với Lãnh Tâm Nhiên tớimột năm, nhưng cảm giác lại như rất lâu. Sử dụng nguồn tài chính của , ta lần nữa bắt đầu giấc mộng thương nghiệp. Mặc dù đến bâygiờ, tay còn chỉ có công ty chưa đưa ra thị trường, nhưng mà, tất cả đều chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ cần cho ta đủ thời gian, ta tuyệt đối có thể sáng tạo ra thành tích huy hoàng hơn cả năm đó. Đâykhông chỉ là loại tự tin, quan trọng hơn là loại cảm giác vượt qua chính mình. PhượngHoàng Niết Bàn Tắm lửa trọng sinh, muốnchứng minh, Thẩm Quân , ngã ở đâu đứng lên ở đó, hơn nữa, còn phải huyhoàng hơn cả lúc trước!

      "Xem ra Tâm Nhiên phái người điều tra chuyện Thương Minh. ra tôi cũng chỉtình cờ quen biết người trong bữa tiệc, ta là thương nhân nước ngoài, vừa lúc trở về nước thăm người thân. ta chính là mộtthành viên Thương Minh, hơn nữa còn là ngườiphụ trách. Cũng chỉ là chuyện rất nhiều năm trước. Hội trưởng Thương Minh, năm năm đổi lần, nhưng bình thường ở trường nhiều nhấtchỉ có thể làm được cấp bậc phó hội trưởng.Ngày đó người bạn kia cũng là uống nhiều quá,nếu tuyệt đối với tôi nhữngcơ mật này . ra là, chức vị ở hội Thương Minh có trưởng ba phó, trong đó ba phó hội trưởng, ở nước ngoài phụ trách các thành viên hải ngoại, theo bên cạnh hội trưởng, người khác, chính là ở lại trường học phụtrách thế lực bên trong Yến Đại."

      Nghĩ đến thân phận của Văn Nhân Gia, LãnhTâm Nhiên hiểu. Trước đó tò mò dựavào thân phận của Văn Nhân Gia, sao ta có thể chịu làm giảng viên ở đại học Yến Kinhđược. phải nghề nghiệp giảng viên ở đạihọc tốt, chỉ là, so với thương nhân mỗi ngày lời đấu vàng, Văn Nhân Gia, nên thíchhợp với thân phận sau hơn. Nghề nghiệp giảng viên này, an ổn bình lặng, thích hợp vớinhững người thích liều mạng.

      Xem ra, ta chính là phó hội trưởng thứ ba của hội Thương Minh, ở lại trường học phụtrách tuyển chọn người trong nội bộ trường học.

      Ba phó hội trưởng, theo tình huống mà phân chia cấp bậc , hẳn là theo bên cạnh hội trưởng cao hơn ở hải ngoại, mà ở lại trong trường học hơi thấp chút. Người nhưVăn Nhân Gia, lại là người thấp nhất trong ba phó hội trưởng. Vậy , vị hội trưởng kia còn mạnh đến mức nào cơ chứ, nghĩ đến cái vấn đề này, trái tim của Lãnh Tâm Nhiên thế nhưng lại mơ hồ có chút giá lạnh.

      đột nhiên ý thức được, có lẽ, cho tới nay, mình đều đánh giá cái đầm nước đại học Yến Kinh này quá cạn rồi.

      "Về chuyện hơn ngàn thành viên kia, là bởivì trong đó còn có số thương nhân đượcnhận thêm vào. Những người đó, đều đượcnhận vào sau khi tốt nghiệp đại học, người như vậy, mặc dù cũng là phần của Thương Minh, nhưng cũng phải thành viên chân chính của Thương Minh. Thương Minh là mộtnơi đòi hỏi nghiêm khắc và có chút cố chấp."


      141



      Chỉ là, đối với chuyện Lãnh Tâm Nhiên đượcngười của Thương Minh coi trọng, tuyệtkhông thấy ngoài ý muốn. Nếu ngay cả nhân tàinhư Tâm Nhiên mà cũng phát được, đúng là có tiếng có miếng rồi. Lãnh Tâm Nhiên lục tìm trong túi ra tấm thiệpmời tinhxảo, tùy tay đưa cho Thẩm Quân: "Tôinhận được lời mời của bọn họ. Thứ bảy này,nghe là có bữa party nội bộ."

      Thẩm Quân cầm lấy tấm thiếp nhìn sơ qua. Càng xem càng thấy kinh hãi, ở mặt viếtcực kỳ ràng, là buổi party nội bộ của đại họcYến Kinh, nhưng đó cũng có ghi đây là thiệp mời dưới danh nghĩa của hội Thương Minh. Mà tên tấm thiếp, là Văn Nhân Gia, người này là ai vậy?

      "Văn Nhân Gia là....."

      Thẩm Quân nghiêm túc quan sát thiệp mời vàilần, đến khi xác được tấm thiệp này là chứ phải trò đùa mới dùng vẻ mặt phức tạp .

      "Là giảng viên ở đại học Yến Kinh, dạy tôimôn tài chính, chính ta cho tôi tấm thiệp này." Lãnh Tâm Nhiên chút để ý . Côđang tiêu hóa những tin tức vừa nghe được lúcnãy, ra, hội Thương Minh lại lợi hại đến vậy. đột nhiên nhớ tới, lâu trước kia, dường như từng nghe qua cái tên Thương Minh này. Kiếp trước của , lúc học đại học cũng chọn đại học Yến Kinh, nhưng sau này bởi vì số nguyên nhân nên chuyển sang mộttrường đại học khác. Nhưng mà sau khi tốt nghiệp đại học vẫn thi vào làm nghiên cứu sinh ở đại học Yến Kinh, chỉ là học thôi. giống với , bốn năm đại học của Á Á đều trải qua ở Yến Kinh. Nhưng mà, nội quy của đại học Yến Kinh rất nghiêm, mà lúc đó lại bận lo chuyện phát triển của DiêmMôn, căn bản có nhiều thời gian để lênlớp, nên để thuận tiện chọn trườngbên cạnh có danh tiếng hơi kém hơn chút. Còn Á Á, lại vào đại học Yến Kinh trước năm. Ban đầu khi biết từ bỏ Yến Kinhmà chọn trường học bên cạnh kia, Á Á rất tức giận. Cho tới bây giờ, Lãnh Tâm Nhiên vẫn còn nhớ ánh mắt bi thương khi đó của Á Á. Côbiết, Á Á luôn chờ mình vào cùng trườngđại học với cậu. Nhưng cuối cùng, vẫn lựachọn con đường khác.

      Hành vi này, khiến cho Á Á bị tổn thương. nghe được cái tên Thương Minh này từ trongmiệng của Á Á, chỉ là lúc trước cậu trong tình huống nào nhớ lắm. Có lẽ là nghe Á Á ngẫu nhiên nhắc tới, lúc đó đặttất cả tâm tự vào việc phát triển của Diêm Môn, cho nên cũng để ý lắm.

      "Giảng viên? Chẳng lẽ ta là phó hội trưởngcủa hội Thương Minh?"

      Thẩm Quân lật qua lật lại tấm thiệp, như là muốn tìm ra chút manh mối từ mảnh giấy đó.Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Ừ."

      " ra là như vậy. Xem ra, Tâm Nhiên, người của Thương Minh chú ý tới rồi, rất cóthể là muốn nhận vào hội." Thẩm Quân đưa ra kết luận. Lãnh Tâm Nhiên cũng biểu ra thần sắc mừng rỡ gì. Tuy rằng biết thếlực của hội Thương Minh rất to lớn, nhưng kỳquái là, vẫn định gia nhập tổ chứcnày. tại cái muốn, phải dựa vàongười khác, mà là tự phát triển thế lực của chính mình. Thương Minh, phải là hậu trường muốn dựa vào, mà là đối thủ cạnhtranh của . cũng muốn nhìn xem, ngườilãnh đạo của tổ chức thần kỳ như thế đến cùng là có bộ dáng gì.

      Văn Nhân Gia, trưởng ba phó, là,càng ngày càng thú vị rồi.

      Như đoán được chút gì đó từ vẻ trêu tức và tin tưởng mười phần mặt Lãnh Tâm Nhiên, Thẩm Quân ngẩn người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy, xem như tôi biết ý nghĩa của những câu này rồi. Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn hối hận buồn phiền vì được gia nhập Thương Minh. Nhưng biểu của Tâm Nhiên lại hờ hững như thế, đương nhiên là có ý định gia nhập hội Thương Minh rồi. như thế, khiến tôi thấy hổ thẹn nha!" Lãnh Tâm Nhiên cũngkhông cảm thấy kiêu ngạo gì, nếu bởi vìcô có kinh nghiệp trọng sinh, mà chỉ là sinhviên năm nhất bình thường, chỉ sợ tại tâm hồn phơi phới rồi. Chỉ là, linh hồn củacô, là nữ vương hắc đạo tung hoành ngang dọc nhiều năm. Trải qua biết bao mưa máu gió tanh, chứng kiến biết bao mưu dương mưu, cũng khiến khát khao muốn phấn đấutoàn lực để thực giấc mộng của mình. Thương Minh tuy lợi hại, nhưng nếu so với giấc mộng của , kém quá xa rồi.

      "Thứ bảy này, xem ra tôi lại phải tìm nhà thiết kế để may cho Tâm Nhiên thêm bộquần áo rồi. Bộ quần áo này là ngày mai mặc,tuy rằng UW khai trương rất quan trọng, nhưngtôi cảm thấy, bữa party nội bộ của Thương Minh cũng kém. Làm ông chủ phía saumàn của UW, Tâm Nhiên nhất định phảitrang điểm đẹp, để cho những người đó kinh diễm phen."

      Dù sao Thẩm Quân cũng là người sống quentrong xã hội này mười mấy năm, tuy rằng kinhngạc trước bình tĩnh và vận khí của LãnhTâm Nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục tựnhiên, bắt đầu trêu ghẹo Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên cũng biết bữa tiệc này quan trọng,chỉ là khác với trọng tâm mà Thẩm Quân lo lắng, kích động là vì được tiến thêm bước tiếp xúc với nội bộ của Thương Minh, chứ phải bởi vì có nhiều cơ hội thành cônghơn.

      hổ danh là chàng trai vàng của giớithương trường Thẩm Quân, cho dù lần trước ngã đau như thế, nhưng mạng lưới quan hệ của ta vẫn rất rộng.

      Đứng trong đám người nhìn từng nhân vật nổitiếng bước qua tấm thảm đỏ, Lãnh Tâm Nhiên nhịn được thầm thở dài trong lòng .

      Vốn dựa theo tiếng tăm của quảng trường mua sắm UW, nhiều nhất chỉ có thể mời được người phụ trách của số công ty , giới truyềnthông lại càng cần nghĩ đến. Nhưng dưới xu thế mà Thẩm Quân tạo ra, phần lớnnhững người xuất thảm đỏ đều là những ngôi sao trong các tờ báo kinh tế, rất nhiều truyền thông của Yến Kinh đều được pháitới. Ở trường, đèn flash ngừng chớp nháy, thanh thế ngày càng lớn mạnh, người vâyxem cũng càng ngày càng nhiều, đều tò mò nơi này có gì náo nhiệt mà lại có nhiều người vây quanh như thế. thể Thẩm Quân là thương nhân trời sinh, ta lựa chọnkhai trương vào Chủ nhật, bởi vì khách hàng chủ yếu mà quảng trường mua sắm UW nhắmtới là những sinh viên ở các trường Đại họcxung quanh. Tuy rằng là quảng trường mua sắm được xây dựng riêng cho các sinh viên đạihọc, nhưng bên trong vẫn có những mặt hàng xa xỉ vô cùng đắt đỏ. tại, người thích những thứ thanh thuần chỉ có sinh viên học sinhkhông thôi. Rất nhiều người đều thích sử dụng những đồ dùng dành cho học sinh sinh viên,chính vì thế, việc này cũng giống như cúi đầukhi thẹn thùng vậy. (Ý câu này cũng giống như có cầu có cung vậy đó)

      Nhìn Thẩm Quân đứng đầu bắt tay với nhữngtân khách được mời tới, Lãnh Tâm Nhiên cười khẽ.

      Nụ cười mặt Thẩm Quân xán lạn như vậy, giờ khắc này, chỉ là nghi thức khai mạccủa UW, mà còn là điểmkhởi đầu lần thứ hai cho vương quốc thương trường của ThẩmQuân. Chỉ là, mạng lưới giao thiệp của Thẩm Quân đúng là khiến cho người ta giật mình, tổng giám đốc tập đoàn Triển Bằng, Đổng sựtrưởng của xí nghiệp Vương Thị, chủ tịch xínghiệp Dương Tử, cơ bản đều là những nhân vật nổi tiếng thực chỉ có thể nhìn thấytrên TV.

      Nhìn đám người này đứng thành hàng chờcắt băng, Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười, quảngtrường mua sắm đệ nhất UW khai mạc, vậythì kế tiếp, chính là lúc bảng hiệu UW này cànquét khắp Trung Hoa.

      Đây là kế hoạch buôn bán của Thẩm Quân, lấyquảng trường mua sắm này làm điểm khởi đầu, lấy Yến Kinh làm quê hương của quảng trườngđệ nhất, sau đó chậm rãi triển khai kế hoạch siêu cấp phát triển nó thành chuỗi dâychuyền rộng khắp cả nước.

      Thẩm Quân đứng trong đám người, vừa hànhuyên với người ta vừa chú ý tới Lãnh Tâm Nhiên trong đám người.

      Cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay . Những tân khách mời đến trấn giữ, cơ bản đều có mặt đủ, trừ bỏ mấy kẻ trở mặt quen, đều chotổng giám đốc cũ của Thẩm thị là đây chút mặt mũi. Bất quá, Thẩm Quân hiểu rất , sỡ dĩ những người này đồng ý đến đây, có số là tin tưởng vào năng lực của mình, còn số còn lại,đều là đến để thăm dò, xem rốt cuộc mình còn con át chủ bài nào. Chỉ là, thương trường như chiến trường, thương trường em, đây là chuyệnrất bình thường.

      sớm nhìn ra điểm này, giờ lại càng thấy rối rắm.

      "Tổng giám đốc Thẩm, tay của đúng là mau nha. Lần trước tôi mới nhìn trúng mảnh đất này, nghĩ tới bị lấy trước. Khi tôi còn suy nghĩ định làm cái gì, quảng trường mua sắm này khai trương rồi. Tổng giám đốc Thẩm quả nhiên là chàng traivàng của thương giới, luôn là người nắm lấy cơhội nhanh nhất nha."

      người đàn ông bụng phệ ôm bụng cười hề hề .

      Thẩm Quân liếc mắt nhìn ông ta, trong mắt mang theo ý cười: "Tổng giám đốc Dương quákhen. Chút trò trẻ con này của tôi sao có thể so với tổng giám đốc Dương ngài chứ. Tổng giámđốc Dương ngài xây dựng cả khách sạn xa hoa, giờ mỗi ngày TV đều đưa tin quảng bá. So sánh với tổng giám đốc Dương, tôi chỉ có thể xem như gặp được sư phụ thôi." Ai cũng thích nghe lời nịnh hót, cho dù là lòng hay trái lương tâm,dù sao chỉ cần nghe là trong lòng thấy thoải mái rồi.

      Theo sau tổng giám đốc Dương, lại có vài ngườitiến lên bắt chuyện với Thẩm Quân. ThẩmQuân cười tủm tỉm, chào hỏi từng người, thoạt nhìn lạnh nhạt trầm ổn, vì những chuyệnxảy ra lúc trước mà nhiễm chút u sầu nào.

      Sau khi cắt băng là đến hội ký giả, hội ký giả kết thúc đến tiệc rượu. Bữa tiệc được sắp xếp vào lúc 8h tối. Yến tiệc được tổ chức ở khách sạn năm sao có tiếng ở Yến Kinh, toànbộ lầu tính cả đại sảnh đều được bao trọn. Giống như những tiệc rượu khác, đều đãi tiệcđứng. Tân khách tham gia tiệc rượu, chỉ có những nhân vật nổi tiếng, còn có rất nhiều nhân viên của UW và người phụ trách những gian hàng trong quảng trường.

      Thẩm Quân cầm ly rượu đứng giữa đám người,ánh mắt vẫn liếc về hướng khác, đến khinhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất , mới thở ra.

      ta biết Tâm Nhiên thích tham gia những bữa tiệc thế này, nhưng có số việc phải cứ thích làm có thể làm. Cho dù chỉ ngồiyên góc, giống như người bàng quan, vẫn tốt hơn là đến. Bấtquá, đến đây, tốt xấu gì cũng nên ra gặp mặt mọi người, nếu , chẳng phải là làm lãngphí bộ lễ phục sang trọng người rồi hay sao. Lãnh Tâm Nhiên lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, hề nghĩ tới, ThẩmQuân lại chuẩn bị cho mình bộ lễ phục dạ hội hở vai màu hồng nhạt, hở vai đáng sợ, đáng sợ là cái màu hồng nhạt này. Trong ấn tượng của , cho tới bây giờ chưa bao giờmặc trang phục có màu sắc mềm mại thế này.Rất nhiều nữ sinh đều thích màu hồng nhạt đáng , nhưng hiểu vì sao vừa nhìn thấy cái màu kia liền thấy cả người run rẩy. Nếu phải vì Thẩm Quân cứ luôn nhìnchằm chằm mình, thậm chí còn để Lam Kỳ Nhi theo bên cạnh mình, Lãnh Tâm Nhiên đãsớm trốn về phòng rồi.

      Loại tiệc rượu này là có ý nghĩa nhất. Huống hồ, tất cả mọi chuyện Thẩm Quân đềucó thể tự giải quyết được, cái lo lắng, hẳnphải là bữa tiệc nội bộ của đại học Yến Kinh vào thứ bảy kìa. Có lẽ bữa tiệc kia xahoa như thế này, nhưng lại có ý nghĩa phi thường.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      142:


      Bộ dáng Lam Kỳ Nhi vô cùng nổi trội, bộ váy liền thân màu trắng kết hợp với khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ, biết trong nháy mắtđã giết chết cái nhìn của bao nhiêu người. Sovới Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên cóchói mắt như vậy. phải dáng dấp xinh đẹp, mà là vẻ mặt của quá lạnh lẽo, toát ra hơi thở ‘người lạ chớ tới gần’.Loại băng lãnh cùng lạnh lùng này, nếu là bình thường tuyệt đối hấp dẫn những kẻthích chinh phục thách thức. Nhưng tại,Lam Kỳ Nhi đoạt gần hết ánh mắt của mọi người rồi.

      Lam Kỳ Nhi chỉ đứng có lát có rấtnhiều người trẻ tuổi ăn mặc khá lịch tiến lại làm quen với .

      Gia thế của Lam Kỳ Nhi cũng coi như tệ, đối với những trường hợp kiểu này sớm được làm quen. Nhìn những người kia tiến tớigần vẻ mặt rất bình tĩnh, lộ ra chút hoảng sợ hay bối rối nào, hết sức nhã nhặntừ chối từng người .

      Chỉ là có người thức thời cũng có kẻ khôngthức thời. Ngay lúc Lam Kỳ Nhi từ chối tấtcả mọi người, chuẩn bị tới chỗ của Lãnh TâmNhiên người lại sấn tới gần. Dángvóc ông ta cao lớn, mặt mũi đỏ rực, cầm ly rượutrên tay, cả người nồng nặc mùi rượu, có vẻ nhưđã uống khá nhiều.

      "Tiểu thư, xinh đẹp!"

      Người này xem ra là uống rất nhiều rồi, vừa bắt đầu lỗ mãng, trực tiếp như thế.

      Sắc mặt Lam Kỳ Nhi cứng đờ, câu này nghe như thế nào cũng cảm thấy có chút được tôn trọng. Nhưng vẫn duy trì nụ cười dịudàng đáp lời: "Cám ơn."

      Chẳng qua gã đàn ông kia cũng vì vậy mà bỏ qua, tiếp tục đứng chắn ở trước mặt LamKỳ Nhi, mặt dày : "Tiểu thư xinh đẹp, têncô là gì vậy? Chúng ta cùng qua bên kia ngồitâm chút có được ?"

      Vẻ mặt Lam Kỳ Nhi có phần trắng bệch. Lúctrước còn bình tĩnh là bởi vì biết trong trường hợp này đối phương làm khómình, dù sao có số tình huống giữ thểdiện mới là việc quan trọng nhất.Nhưng điềuđó chỉ đúng với những người có lý trí mà thôi,còn nếu đối phương còn tỉnh táo thìmặt mũi gì đó cũng có thể bị quăng sang mộtbên rồi.

      Gã đàn ông trước mắt này cả người nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ phừng phừng, rất dễ nhậnthấy là thuộc loại người thứ hai.

      Ngẩng đầu nhìn ông ta, Lam Kỳ Nhi có chút cứng ngắc. Bữa tiệc ngày hôm nay, lấy danh nghĩa trợ lý của Tổng giám đốc để tham gia. Nếu người đàn ông này làm ra hành động gì quá mức chỉ có ông ta bị mất thể diện, màquan trọng hơn là còn có thể liên lụy đến ,khiến trở thành tiêu điểm dưới ánh mắt dòxét của mọi người.

      Trong nhất thời, chân tay Lam Kỳ Nhi có chútluống cuống.

      Bất luận thông minh ra sao, sớm trưởngthành như thế nào vẫn chỉ là nhỏchưa tới hai mươi tuổi, là sinh viên đại học năm nhất mà thôi, đâu phải là cao thủ lãolàng lăn lộn nhiều năm trong xã hội.

      Người kia vốn có chút chếnh choáng, thấy bộdạng Lam Kỳ Nhi đứng đó lúng túng hết sức đáng bỗng cảm thấy người như có đốm lửa thiêu đốt. Ông ta bất ngờ giơ tay ranắm lấy bàn tay Lam Kỳ Nhi muốn kéo .

      Lam Kỳ Nhi giật mình, theo bản năng muốn nétránh. Nhưng những người xung quanh đều bận rộn trò chuyện xã giao, ngay cả khi có người chú ý tới màn trước mắt này cũng e ngại thân phận của gã đàn ông kia mà luibước.

      Lam Kỳ Nhi quay đầu nhìn về phía Thẩm Quânbên kia, thấy bị đám thương nhânvây vào trong, giơ ly rượu tán gẫu, có vẻ nhưđang rất bận rộn, căn bản có chú ý tớitình huống bên này.Điều đó khiến Lam Kỳ Nhi có chút uất ức, nhưng có muốn cũng thể được gì, chỉ có thể ảo não cầunguyện người đàn ông này làm ra hànhđộng gì quá phận.

      Lãnh Tâm Nhiên ở sân ngoài nghe điệnthoại. Nhưng ngoài dự đoán của , người gọi điện thoại tới lại phải Dạ mà là DungThiếu Tuyệt ở nước Mỹ xa xôi. Lại , kểtừ khi Dung Thiếu Tuyệt sang Mỹ chưa từng liên lạc về cho . còn tưởng rằng hai người mất liên lạc, nghĩ tới bây giờ lạigọi điện về.

      Cho tới khi Lãnh Tâm Nhiên kết thúc cuộc trò chuyện với Dung Thiếu Tuyệt tâm tình vốnđang có chút đè nén của cũng thoáng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng khi khẽnhếch miệng quay lại đại sảnh bỗng thấy Lam Kỳ Nhi cả người cứng ngắc đứng yên mộtchỗ, bên cạnh còn có gã đàn ông trung niên tai to mặt lớn, mà tay ông ta còn suồng sã ôm lấy hông của Lam Kỳ Nhi. Lãnh Tâm Nhiên phải là đứa nhóc hiểu chuyệnđời, vừa nhìn cảnh này cũng biết là xảy ra chuyện gì.

      "Tiên sinh, phiền ngài buông tôi ra."

      Lam Kỳ Nhi chỉ cảm thấy nơi bị ông ta đụngvào bẩn thỉu, cảm giác buồn nôn cứ liêntiếp dâng lên. Nhưng trong trường hợp này, lại dám làm lớn chuyện. biết ngày hôm nay quan trọng với Thẩm Quân và Lãnh Tâm Nhiên như thế nào. muốn bởi vì vấn đề của mà làm ảnh hưởng đến việc lớn của hai người bọn họ. Vốn dĩ muốn nhìn vềphía Lãnh Tâm Nhiên để cầu cứu nhưng ngờ lại thấy Lãnh Tâm Nhiên đâu.

      Những người xung quanh căn bản có ai nguyện ý đứng ra giúp đỡ . Cái thực tế này khiến cho tâm tình khỏi ảo não nặngnề, còn có loại tuyệt vọng biết làmthế nào nữa. thể thừa nhận, xã hộingày càng tiến bộ lòng người cũng càng ngày càng trở nên lạnh lùng.

      những thế, mấy người đàn ông trẻ tuổilúc trước tiếp cận với cũng đồng loạt giả bộ như trông thấy gì, càng lúc Lam Kỳ Nhicàng cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.

      Quả nhiên, thế lực ở trước mặt cái gì cũngtrở nên bé đáng kể thôi .

      "Kỳ Nhi, bạn làm gì ở đây vậy?" Đúng lúcLam Kỳ Nhi có cảm giác sắp nhịn nổinữa giọng nhàng bỗng vang lên. theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên với bộ váy công chúamàu hồng nhạt đứng ở phía sau, chân mày hơinhíu lại.

      "Tâm Nhiên."

      Lam Kỳ Nhi gần như sắp khóc tới nơi lại nhìn đến bộ dạng mất hứng của Lãnh Tâm Nhiên thoáng có chút chần chừ. Trong ấn tượng củacô, tính tình của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ mạnhmẽ ; nếu gặp phải loại chuyện như thế này thìnhất định nhẫn nhịn mà trực tiếp nổigiận. Nhưng. . . . . .

      muốn Lãnh Tâm Nhiên vì chuyện củacô mà đắc tội với đối tác, Lam Kỳ Nhi vội vàngnuốt xuống tiếng cầu cứu suýt bật ra khỏimiệng.

      Nhưng cuộc sống vốn luôn là nồi đầy cẩu huyết, Lam Kỳ Nhi gì cũng cónghĩa là người khác có phản ứng.

      Tên ma men kia khi nhìn thấy Lam Kỳ Nhi đãcảm thấy hết sức vui mừng rồi. Ông ta có tiền,cũng thiếu đàn bà, dạng đàn bà nào ôngta cũng đều chơi qua. Nhưng thanhthuần giống như báu vật trước mắt này thậtđúng là hiếm thấy.

      Càng thanh thuần lại càng có loại sức quyến rũ kỳ lạ, khiến cho người ta nhịnđược mà muốn lột sạch quần áo của để xem xem bộ dạng đằng sau lớp vải đó mê hoặc tới dường nào.

      Mùi rượu tràn ngập, trong đầu ông ta giờ chỉ toàn là những ý nghĩ dơ bẩn.

      Ông ta cho rằng gặp được Lam Kỳ Nhi cũng đãlà may mắn, ngờ lại có thể thấy được có khí chất hoàn toàn trái ngược với Lam Kỳ Nhi. Lạnh lẽo giống như băng sơn ngàn năm, nhưng làn da lại trắng nõn mềm mại.Thanh thuần, lạnh lùng, hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng dễ dàng khơi lênham muốn giữ lấy của đàn ông nhất, khiến chođàn ông nhịn được mà muốn nhìn thấy họ lộ ra hai thần thái đồng dạng kia.

      " ra ở đây còn có vị tiểu thư xinh đẹp như thế này nha. Hôm nay tôi quả thực là rất may mắn. Gặp nhau tức là có duyên rồi, xe của tôi ở bên ngoài. Hai em , chúng ta cùng ra ngoài vui đùa chút có được ?"

      Ông ta cười nham nhở, lộ ra hai chiếc răng vàng lấp lánh thô thiển.

      Nghe được lời biết sống chết của gã đàn ông này, Lam Kỳ Nhi quên béng mất bàntay càn rỡ ở ngang hông, khóe miệng tự chủ được co rút trận!

      Trong nháy mắt, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên chuyển lạnh. Trong cả hai kiếp, những ngườidám lên tiếng đùa giỡn có thể đếm được đầu ngón tay. Hơn nữa cũng khó nhận ra, kẻ nào nhận được kết cục tốt đẹp.

      Gã đàn ông này nhất định là kẻ xấu số tiếptheo rồi.

      "Buông móng chó của ông ra."

      Lam Kỳ Nhi lo lắng làm lớn chuyện nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại bận tâm tới điềunày. thẳng ra, chả có gì mà phải sợ.Thân phận của bây giờ chính là "đánh xì dầu" ( ăn theo đám đông cho có khí thế chứ làm gì cả),bữa tiệc này hoàn toàn là do Thẩm Quân phụ trách, căn bản cần côlàm cái gì. Huống chi, thực hy vọng loại bại hoại này xuất tại bữa tiệc giớithiệu công ty của .

      Gã đàn ông kia chấn kinh trợn mắt, ông ta ngờ lại có người dám ông ta như vậy, Ông ta lập tức nheo mắt lại, gằn giọng: "Màynói cái gì?"

      giây kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông kia vang dội cả đại sảnh, khiến cho đại sảnh vốn náo nhiệt nháy mắt trở nên yên tĩnh. Mà mấy người Lãnh Tâm Nhiên cùng LamKỳ Nhi cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

      Thẩm Quân vẫn còn cùng đối tác kháchsáo trò chuyện với nhau, nghe thấy tiếng hét thêthảm kia bỗng giật mình cái. Theo bảnnăng quay đầu lại, thấy hai bóng dáng quen thuộc kia khỏi bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khổ, quả nhiên là như vậy. thể để cho an tĩnh được lúc hay sao?

      " xảy ra chuyện gì?"

      Thẩm Quân tới nhìn gã đàn ông có chút hình tượng nào ôm tay lăn lộn trênmặt đất, quay qua hỏi Lam Kỳ Nhi tái mét đứng ở đó.

      Lam Kỳ Nhi ngờ Lãnh Tâm Nhiên độtnhiên ra tay như vậy, nghe thấy giọng của Thẩm Quân lại ngơ ngác ngẩng lên nhìn , khỏi cảm thấy uất ức, đôi mắt trong suốt xinh đẹp trong thoáng chốc tràn ngập nước.

      "Ba, ba làm sao vậy? Ba sao chứ?"

      nam sinh lôi kéo bạn xông lại, thấyngười nằm mặt đất giống như thùngthuốc nổ được châm ngòi, trong nháy mắt liền bộc phát.

      "Là ai? Ai dám ra tay với ba của tôi?"

      Nam sinh kia vóc dáng rất cao, khoảng 1m8, diện mạo cũng có thể coi là tuấn lãng, bộ dạng lớn lối giờ còn tản mát ra loại hơi thởrất áp bức.

      Nhưng khi ta theo ánh mắt của mọi ngườinhìn thấy gương mặt cười như cười của người nào đó cổ họng giống như bị nghẹn lại, giọng cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

      "Lãnh, Tâm, Nhiên? Sao có thể ở đây?"

      Lãnh Tâm Nhiên cũng nhận ra nam sinh này là người quen, chỉ là may, ta phải là bạn bè mà ngược lại, mối quan hệ giữa bọn họ thực rất vui vẻ gì.

      Lam Kỳ Nhi cũng kinh ngạc nhìn nam sinh trước mặt. Nếu nhớ lầm, người nàychính là kẻ lợi dụng việc công mà trả thù riêng, đá Triệu Nghị ra khỏi xã đoàn máy tính. Người bại dưới tay đoàn đại biểu nước N về kỹ thuật máy tính, xã trưởng xã đoàn máy tính —— VệKính Khải!

      kinh hãi khi nhìn thấy người kia dập tắt lửa giận trong lòng Vệ Kính Khải. Nhìn ba mìnhđang kêu gào thảm thiết mặt đất, Vệ KínhKhải vội vàng ngồi xổm xuống: "Ba, ba làm saovậy? Có sao ?"

      Tới lúc Vệ Kính Khải nhìn thấy ngón tay của ba mình bị bẻ gãy cho dù có sợ hãi mơ hồvới Lãnh Tâm Nhiên, ta cũng nhịnnổi nữa. Đỡ ba mình say khướt đứng lên, ta quay về phía Lãnh Tâm Nhiên gầm thét:"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại xuống tay với ba tôi?"


      143



      Sau khi nổi lên dũng khí chất vấn Lãnh Tâm Nhiên câu, mới phát Lãnh TâmNhiên đứng cạnh bóng dáng quenthuộc. Bộ lễ phục dạ hội hở vai bó sát màu tímnhạt, vạt áo lá sen, quấn quanh dáng người thon dài nổi bật, lại phối với khuôn mặt thanh thuầntuyệt mỹ, quả chính là báu vật nhân gian.Gần như là trong nháy mắt, Vệ Kính Khải nhớ ra được tên đối phương: "Lam Kỳ Nhi?"

      Đây, phải là nữ sinh nhìn thấy ở văn phòng hội sinh viên lần đó hay sao? Sau đó hắncòn đặc biệt hỏi thăm những khác về thân phậncủa , cũng có chút hiểu biết về tin tức của ,đáng tiếc là bận quá nên mãi vẫn chưa có cơ hộira tay. nghĩ tới, giờ lại đụng mặt ở đây.

      Nhưng mà, tuy rằng hai bên đều nhận ra đối phương, nhưng cảm giác lại hoàn toàn giống nhau. Vệ Kính Khải nhìn thấy Lam Kỳ Nhi vui mừng, còn cảm giác đầu tiên khiLam Kỳ Nhi nhìn thấy Vệ Kính Khải chính là chán ghét. còn nhớ rất , chính là người này phân biệt tốt xấu đá bay Triệu Nghị ra khỏi xã đoàn máy tính, cuối cùng còn khiến bản thân xuống đài được!

      "Con tiện nhân này!"

      Tay đứt ruột xót, gã đàn ông vốn say đếnchoáng váng cảm nhận được cơn đau thanh tỉnh được chút. Chỉ là chuyện đầu tiên ông ta làm sau khi thanh tỉnh là mắng chửi Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, đồng thời còn nổigiận đùng đùng xông lên, như là muốn cho LãnhTâm Nhiên cái tát!

      Mặt cười của Lam Kỳ Nhi trầm xuống, có thể dễ dàng tha thứ chuyện người khác làmnhục mình, nhưng tuyệt đối cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với Lãnh Tâm Nhiên. Tuy rằng lúc vừa bắt đầu cũng từng ghen tị vớiLãnh Tâm Nhiên, ghen tị là bản băng của phụ nữ, nhưng mà, tại, lòng ghen tị này sớmbiến thành trung thành tuyệt đối. Ở trong lòng , Lãnh Tâm Nhiên sớm còn là mộtbạn học bình thường hay là bạn cùng phòng gì đó, mà là mục tiêu phấn đấu cả đời của . Sựxuất của Lãnh Tâm Nhiên, mang đến cho linh cảm mới, khiến có được dũng cảm muốn mở ra con đường hoàn toàn mới. Có thể , Lãnh Tâm Nhiên là người dẫnđường trong cuộc đời .

      Tay của kẻ say xỉn kia rơi xuống thành công, nhưng vài giây sau nghe được mộttiếng tát tay vang dội.

      Lam Kỳ Nhi tao nhã thu tay, cái cằm tinh xảohơi nâng lên: "Miệng sạch chút cho tôi!"

      "Con tiện nhân mày, mày lại dám đánh bố mày? Con kỹ nữ thối này, con mẹ mày!" Cảm giácđược đau đớn mặt, gã đàn ông dámtin mở to mắt, trực tiếp lao tới Lam Kỳ Nhi muốn nắm tóc .

      Vệ Kính Khải vẫn cảm thấy Lam Kỳ Nhi hẳn là ôn nhu hiểu lòng người, nhưng màhiện tại, nhìn thấy cư nhiên lại dám đánh bamình, cũng nổi giận theo: "Lam Kỳ Nhi, lạidám....."

      Những người xem náo nhiệt chung quanh rất nhiều, nhưng khi nhận ra thân phận của gã đàn ông, lại nhìn bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi có người quen nào, cũng rất thảnnhiên làm quan khách đứng bên, khôngđịnh nhúng tay vào việc này.

      Vẻ mặt biến hóa của những người chung quanhtất nhiên đều bị thu vào đáy mắt. Đây vốn làmột thế giới lạnh lùng thiếu tình người, lạnhlùng này, được biểu đặc biệt ràng tronggiới thượng lưu.

      "Lôi hai đứa nó ra ngoài cho tôi."

      Gã đàn ông cao ngạo với phục vụ: "Cưnhiên dám đưa những kẻ có giáo dục thếnày bước vào, chất lượng phục vụ của khách sạn các người đúng là càng ngày càng kém rồi!"

      "Tổng giám đốc Vệ, đừng nóng giận nữa!"

      "Tổng giám độc Vệ, cần gì phải tức giận với hainữ sinh chứ. Tổng giám đốc Vệ coi trọng các là phúc khí của các . lầu còn có phòng,hai người các , mau hầu hạ tổng giám đốc Vệ và Vệ công tử tốt, chuyện này coi như chưaxảy ra!"

      số người tự cho là đúng thậm chí còn nghĩ muốn mượn cơ hội nay để làm thân, đứng bên cạnh đưa ra chủ ý lung tung.

      Mắt lạnh của Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhinhìn qua, đặc biệt là Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt đen tối hơi nheo lại, mang theo vẻ lười biếng hờhững, thoạt nhìn chút để ý, căn bảnkhông thèm để hết thảy trước mặt vào mắt.

      Tổng giám đốc Vệ thấy chung quanh có nhiềungười ủng hộ mình như vậy, lại càng thêm đắcý, kiêu ngạo lại càng kiêu ngạo, chỉ thiếu bắtchéo hai chân run đùi cầm cập, giương cái miệng rộng đầy mùi rượu ra, ra lệnh cho phụcvụ: "Dẫn hai này ra ngoài cho tôi. Tôi sẽra ngay lập tức."

      Ý tứ này, ràng là, định buông thacho hai người Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi.

      Mặc dù ở trường Vệ Kính Khải từng đượcchứng kiến bản lãnh của Lãnh Tâm Nhiên, khi nhìn thấy có chút hốt hoảng. Nhưng nghĩđến giờ là bữa tiệc rượu của giới thượnglưu, mà cho tới bây giờ cũng chưa từngnghe qua Lãnh Tâm Nhiên có hậu trường gì gì đó. Nghĩ vậy, nên cũng dần thấy an tâm lại.

      Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên lãnh đạo KINGchiến thắng nước N khiến địa vị của đại họcYến Kinh bị mất mặt, nhưng cái cảm giácbiết ơn này chỉ tồn tại trong khoảng thờigian ngắn, bị thù hận và ghen tị che lấprồi.

      Trong khoảng thời gian này, vô cùng chánghét khi nghe đến mấy chữ KING, Lãnh Tâm Nhiên, và Triệu Nghị. Thân là xã trưởng xã đoàn máy tính, bại dưới nước N, vốn đủ mất mặt rồi. nghĩ tới sau đó mấy đứa sinh viên năm nhất này lại có thể đánh bại nướcN, trong đó còn có tên là xã viên bị đára khỏi xã đoàn, đối lập trái ngược như vậy, khiến cho có cảm giác như bị người ta tát vài bạt tai vào mặt. Gần đây, thể ngẩng đầu lên ở trường được, thấy có người bêncạnh chỉ trỏ thầm gì đó cảm thấy làđang đến mình, trong lòng càng bốc lửa.

      "Khải, hai này có phải là người trong trường chúng ta ? giúp với bácđi, dù sao cũng là cùng trường, ồn ào đểđến xấu hổ cũng tốt lắm."

      Người bạn nóng bỏng trang điểm xinh đẹpcủa Vệ Kính Khải nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, kéo áo Vệ Kính Khải .

      Thanh của rất , nhưng tại thính giác của Lãnh Tâm Nhiên sớm còn ở cấp bậc của người thường rồi. Thanh ở mứcđộ này, tất nhiên là thoát được khỏi lỗ tai . chút để ý liếc mắt cái nhìn nữ sinh trang điểm kia, tuy rằng chỉ liếc mắt mộtcái, nhưng cũng xem như nhớ kỹ được diệnmạo của đối phương.

      "Ít nhảm , em thấy vừa nãy tađánh ba sao? Cái gì mà bạn học, nếu là bạnhọc đối xử với trưởng bối của bạn học như vậy sao?"

      Vệ Kính Khải trừng mắt cái với bạn , quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh TâmNhiên và Lam Kỳ Nhi.

      Hai người này, người là oán hận lại kiêng kỵ, người khác lại khiến ngứalòng muốn có được. tại, hai người kia đềuđang ở trước mặt mình, nếu nắm chắc cơhội này, vậy là ngu ngốc rồi!

      "Ba, ba sao chứ. Chuyện này giao cho con giải quyết được ?"

      Vệ Kính Khải đỡ lấy ông ba đứng khôngvững nhà mình. Để ý thấy ba luôn dùng ánh mắttham lam nhìn Lam Kỳ Nhi cơ bản đoán được có chuyện gì xảy ra rồi. thểkhông thừa nhận, rất nhiều chuyện đềugiống với ba mình, ví dụ như chuyện phụ nữ, mắt nhìn phụ nữ gần như là giống nhau.

      "Ông xã, Kính Khải, xảy ra chuyện gì?"

      Chắc là ngại tình huống tại còn chưa đủ loạn, giọng của phụ nữ trung niên trang điểm khoan thai ăn mặc đắt tiền lanh lảnh vọng đến bên này. Vừa thấy dấu tay đỏ tươi mặttổng giám độc Vệ liền nổi giận, phânbiệt tốt xấu liền chỉ tay vào người Lãnh TâmNhiên và Lam Kỳ Nhi chửi ầm lên.

      thể , trực giác của nữ nhân vẫn rất kinh người. Ở đây có nhiều người như vậy, bà ta hỏi cũng chưa hỏi, biết Lãnh TâmNhiên và Lam Kỳ Nhi làm gì. Có lẽ do tự biết người đàn ông của mình thuộc loại ngườinào, hoặc là, những phụ nữ lớn tuổi luôn bàixích và có địch ý với những trẻ tuổi xinhđẹp theo bản năng. Tóm lại, việc bà ta khôngphân tốt xấu, ở khía cạnh nào đó, thếnhưng khéo làm mọi chuyện chệch hướng.

      Chắc là cảm thấy mắng chửi thôi chưa đủ đểhết giận, người đàn bà chanh chua đột nhiên xuất này thế nhưng lại trực tiếp cầm món ăn tay phục vụ ném thẳng vào người LamKỳ Nhi. mâm bày những chiếc bánh ngọt dành cho món điểm tâm, tinh xảo đángyêu, nhưng nếu như bị thứ này bị ném vào mặt, còn là chuyện tốt nữa rồi.

      Ai cũng nghĩ tới đột nhiên có chuyệnnhư vậy, người chung quanh đều theo bản năng phát ra trận kinh hô, nhưng người xem kịchvui vẫn chiếm đại đa số, căn bản cóngười đồng tình với chuyện mà hai nữ sinhtrước mặt gặp pahỉ, nhiều nhất cũng chỉ là nhìnthấy hai nữ sinh này xinh đẹp muốn mạnh taybẻ hoa mà tâm có chút ngứa thôi.

      Lam Kỳ Nhi nghĩ tới người đàn bà nay làm là làm, có thể đánh đàn ông, nhưnglại ra tay với phụ nữ được. Nhìn thấy cái bánh ngọt kia bay về phía mình, theo bản năngche mắt lại dám nhìn màn thê thảmsắp xảy ra.

      Nhưng mà, giống như trong dự đoán, hồilâu, cũng chưa có cảm giác có thứ gì đó đập vào mặt. Mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, đợi lâu vẫn thấy có thứ gì bay đến, Lam Kỳ Nhi chậm rãi mở mắt. Chờ đến khi nhìn thấy người đứng mặt mình, dùng lưng ngăn bánh ngọt bay tới, nhịn được mà kêu lênthất thanh: "Tâm Nhiên?" Mặt Lãnh Tâm Nhiênvẫn chút biểu cảm như trước, chỉ là đôi môi mím chặt lại, con ngươi đen láy phát ra hàn quang lạnh lẽo. cứ như vậy che trước mặt Lam Kỳ Nhi, tùy ý để bánh ngọt đập vàolưng mình, dinh dính mà ghê tởm.

      "Đây rốt cuộc là con nhóc có giáo dụccủa nhà ai vậy, chất lượng phục vụ của cácngười ở đây sao lại kém như vậy? Còn khôngkém hai con nhóc này ra ngoài? Vừa thấy cái dạng này bước vào người biết còn tưởnglà đến quyến rũ đàn ông!" Người đàn bà quen thói kiêu ngạo từ trước đến giờ, bộ dáng phú bà của nhà giàu mới bổi, bắt đầu ra lệnh với người phục vụ.

      thể , tướng vợ chồng gì gì đóđúng là có . Nhìn hai người này, trướcmột sau, lời gần như là giống nhau như đúc, xem ra bình thường luyện tập ít nha. Bà ta vừa giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, vừa kéo cánh tay gã đàn ông, chọcchọc cánh tay ông ta làm nũng: "Ông xã, sao chứ? Đều do người ta tốt, vừa rồi người ta nên theo mấy chị em nóianh đưa người ta mua trang sức mới..."

      Bộ dáng làm nũng mềm mại này, cùng với hình tượng người đàn bà chanh chua lúc nãy quả chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ rất khó tin được hai loại thanh đều được phát ra từcùng người ở cùng chỗ trước mặt mọingười.

      Lam Kỳ Nhi mặc kệ những chuyện này, thấy lưng Lãnh Tâm Nhiên bị dính đầy bánh ngọt, chạy nhanh lấy giấy ăn bàn lau giúp , vừa lau vừa chảy nước mắt: "TâmNhiên, đều do mình tốt." Nếu phải vô dụng, Tâm Nhiên phải chịu sỉnhục này rồi. Trong ấn tượng của , Lãnh TâmNhiên luôn tồn tại như nữ vương, từ trướcđến nay chưa từng phải chịu thiệt. Chuyệnngoài ý muốn ngày hôm nay, đều từ mà ra.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      144



      Đối mặt với tự trách của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên mấy để tâm. đời này, có loại tai nạn gọi là tay bay vạ gió, cho dù bạn làm bất cứ chuyện gì, cũng vẫn bị rơi xuống người mình. Chỉ là, rất ghét người khác khóc trước mặt mình, đặc biệt là phụ nữ.Có người , khóc là vũ khí trời ban của phụnữ, nhưng nếu có thể, Lãnh Tâm Nhiên thà rằng cả đời cũng sử dụng đến thứ vũ khí này.

      "Chút chuyện ấy cũngđáng để khóc sao?"

      Cảm giác bánh ngọt dính người khôngdễ chịu chút nào. Giờ phút này, Lãnh Tâm Nhiên còn có lòng dạ nghĩ đến chuyện nếu Thẩm Quân nhìn thấy cảnh này tuyệt đối sẽkhóc. ta bỏ ra hơi sức lớn đến vậy đểtìm bộ lễ phục này, thế mà lại chỉ giữ được trong thời gian ngắn như vậy.

      Ai, màu hồng nhạt quả nhiên là hợp với mà!

      Nghĩ đến chuyện mình sắp phải mặc cáimàu mềm mại này nữa, tâm tình của Lãnh TâmNhiên liền tốt lên, ngay cả khóe miệng cũng hơicong lên: "Cậu , lát nữa Thẩm Quân thế nào đây? Nếu ta biết tên đầu heo này muốnsàm sỡ cậu, có tức giận ?"

      Buồn cười nhìn khuôn mặt chợt đỏ lên của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn nhà ba người càng ngày càng kiêu ngạo kia như đám tôm tép nhãi nhép, chút để ý :"Vốn còn cho rằng tên Vệ Kính Khải này khôngđến mức còn thuốc nào cứu được, giờ xem ra đúng là quá xem trọng rồi!"

      Những ánh mắt xem náo nhiệt vui sướng khi người gặp họa của những người chung quanh đều bị thu hết vào đáy mắt, người thế giới này, luôn thực tế như vậy, cũng ngu xuẩn như vậy, luôn bị chút lợi ích trước mắt chemờ, luôn vì chút thông minh của mình mà tự cho là đúng.

      "Obaasan (bà cụ), còn chưa đủ sao?"

      Bước ra khỏi đám người, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng vô cùng nhàn nhã. Lời vừa rakhỏi miệng, khiến những người phụ nữngoài ba mươi tuổi ở đây đều nhịn đượcmà đổi sắc mặt.

      Vị "phu nhân" kia bận làm nũng với ông xã nhà mình, đột nhiên nghe thấy câu nhưthế, dám tin quay đầu lại, nhìn nữ sinhvừa trẻ hơn mình vừa đẹp hơn mình thậm chídáng người cũng tốt hơn mình nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, liền nổi giận: "Con ** này cái gì?"

      Lãnh Tâm Nhiên miễn cưỡng quay đầu liếc nhìn bà ta từ xuống dưới: "Obaasan, chẳng lẽ đúng sao? Cho dù có mặc quần áocũng che hết được đống sẹo lồi này trênlưng bà. Cho dù có trang điểm kỹ lưỡng cũng giấu được khuôn mặt giống như mặt đường đầy hố của bà. Đương nhiên, dù có nướchoa, cũng ngăn được những thứ hôi thối phun ra từ miệng bà...."

      xong câu cuối cùng, Lãnh Tâm Nhiên cònra vẻ mất hứng khoát tay: "Đều từng tuổi này rồi, ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt, còn phát điên ở đây cái gì chứ? Còn nữa,ông chồng kia của bà, đúng là tên cực phẩm, nhưng mà phối với bà vừa hợp."

      Lãnh Tâm Nhiên độc miệng như thế, khi giận lên, đúng là ít có người chống đỡđược.

      Nghe thế, sắc mặt của nhà ba người liền giống như ăn phân vậy.

      Phản kích của Lãnh Tâm Nhiên cũng chưa kếtthúc, chậm rãi đến trước mặt vị "phunhân", đầu tiên là ngắm nhìn Vệ Kính Khải và gã say xỉn bên cạnh bà ta, sau đó mới chậmchạp giớ bàn tay ở phía sau lưng ra, ngay khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, quyết đoánấn nguyên chồng bánh ngọt tay lên mặt đối phương.

      Đây cũng phải là ném, mà là trực tiếp dán nguyên khay lên mặt bà ta, còn dùng lực ép xuống, đến khi nới tay ra, cái mâm còn dínhtrên mặt bà ta vài giây sau đó mới từ từ trượt xuống.

      "A...."

      Người phụ nữ ban nãy còn giống vị phu nhân, giờ đây, mặt trêntóc quần áođều dính bánh ngọt đủ màu sắc, bộ dáng cực kỳ chật vật. Đặc biệt là khi chung quanh còn có người xem, càng xấu hổ chịu nổi, phải bụm mặt thét chói tai ngay tại chỗ.

      Đối với sụp đổ của người phụ nữ, Lãnh TâmNhiên trực tiếp xem như thấy, chỉ là, cũng dễ dàng bỏ qua cho đối phương nhưthế. Dưới ánh mắt dám tin nhìn chăm chú của mọi người, trực tiếp đưa tay cầm lấy cả mâm đồ ăn bàn, sau đó từ từ nghiêng lên người bà ta: "Bà thích cho người khác ănnày nọ như vậy, cũng tự mình thưởng thức mùi vị này !"

      Vệ Kính Khải tức đến run người, nhìn mẹ mình bị người khác làm nhục như vậy, sao còn nhịnđược, lập tức lao tới định bắt lấy tay Lãnh TâmNhiên.

      Nếu có thể dễ dàng để người khác bắt được taynhư thế Lãnh Tâm Nhiên đúng là khôngcần lăn lộn nữa. Ai cũng nhìn làm thế nào, sau khi hoa mắt trận thấy Lãnh Tâm Nhiên tránh được cánh tay giơ ra củaVệ Kính Khải, thậm chí, còn khiến đổi phương lảo đảo suýt té.

      Nếu Lãnh Tâm Nhiên muốn đối phó với VệKinh Khải, quả giống chim ưng đùa giỡnvới gà con, hoàn toàn có tính khiêu chiến. Trong tình cảnh tại, Vệ Kính Khảitựa như tôm tép nhãi nhép giương nanh múa vuốt, có chút lực sát thương nào.

      "Người nhà các người, đủ ghê tởm."

      Cảm thấy chơi đùa đủ rồi, Lãnh Tâm Nhiên mới thu tay lại, nhìn tên Vệ Kính Khải mồ hôi đầy đầu mà việc gì cũng làm xong kia, thản nhiên .

      Những người xem náo nhiệt xung quanh bỗng nhiên cảm giác được đợt khí lạnh. nhìn như vô hại trước mắt này, lại dám đứng trước mặt bọn họ, đùa giỡn nhà xí nghiệp Vệ thị trong lòng bàn tay, giống nhưđang chơi đùa con sâu , chútkiêng nể. Hành vi như vậy, chỉ có hai loại khả năng. này hiểu chuyện,tùy hứng làm bậy, hề biết thân phận củamột nhà trước mắt này, cũng biết hành vi của mình lớn lối đến mức nào. khả năngkhác, chính là.......

      Nghĩ đến khả năng kia, những người có chútđầu óc ở đây đều có dự cảm xấu.

      Nếu phải là khả năng thứ nhất, chính là cái thứ hai, này, vốn phải người bình thường. Sở dĩ có thể tùy ý trừngtrị nhà tổng giám đốc Vệ như thế, chính bởi vì sợ. Thân phận của , tôn quý hơnbọn họ nhiều, vốn xem bọn họ vào mắt.Nếu là như thế, vậy những người đứng xem náo nhiệt bọn họ cũng khó tránh được rồi.

      Lam Kỳ Nhi cảm nhận được rất ánh mắt biến hóa của mọi người xung quanh. biến hóa này hiểu rất , chính là kính sợ khi đối diện vớingười có thực lực mạnh hơn. Biểu quả quyết của Lãnh Tâm Nhiên, khiến những người xem náo nhiệt này sinh ra tâm lý hoảng sợ.

      Trải qua chuyện này, trong cái đầu ngây ngôcủa Lam Kỳ Nhi lên niềm tin kiên định, nhất định nhất định phải mạnh lên! Chỉ có mạnh mẽ, mới có thể bị áp bức và lăng nhục, mới có thể sợ hãi bất cứ thứgì, mới có thể...

      "Lãnh Tâm Nhiên, đừng có kiêu ngạo quá,nơi này phải là đại học Yến Kinh. Khôngphải là nơi muốn thế nào được thế đó."Vệ Kính Khải chật vật đứng đó, tóc đều là bơ, tuấn phóng khoáng gì đó đều cáchhắn rất xa. Vệ Kính Khải cảm thấy hôm nay là ngày mất mặt nhất đời , còn mất mặt hơn khi thua dưới tay đại biểu nước N. Tất cả mọi chuyện, đều bởi vì tên Lãnh Tâm Nhiênnày!

      Khuôn mặt có thể được tính là tuấn tú trở nênvặn vẹo khó xem, ngón tay chỉ vào Lãnh TâmNhiên run lên nhè : "Tôi với độitrời chung, chuyện hôm nay tôi bỏqua. Lãnh Tâm Nhiên, tôi nhất định bắt côphải trả cái giá đắt!"

      "Sao? Giá đắt? Đắt thế nào?"

      giọng nam chút đứng đắn vang lên.Những người vây xem chung quanh đều tự độngtách ra lối , chờ đợi người câu kia xuất trước mặt mọi người.

      Vẫn là bộ đồ vest màu xám sang trọng, đầu tóc được chải chuốt rất gọn gàng, cặp kính gọngvàng ngăn những tia sáng sắc bén bất chợt bắnra từ đôi mắt, đúng là Thẩm Quân mà vừa nãycòn chào hỏi những vị khách quan trọng.

      Nhìn thấy Thẩm Quân xuất , tổng giám đốcVệ sau khi khôi phục được chút thần trí liền vuivẻ bước qua, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên vớiThẩm Quân: "Tổng giám đốc Thẩm, bộ nơi nàycủa cậu tùy tiện cho người khác ra vào như thếsao?"

      Lời mang theo hàm ý chỉ trích ràng như thế, khiến cho mấy ông chủ lớn theo phía sau Thẩm Quân biết tính khí của chàng trai vàng thương giới này theo bản năng mà hít vào ngụm khí lạnh. Ngẩng đầu nhìn về phía ThẩmQuân, quả nhiên, nụ cười tươi khuôn mặt tuấn tú biến mất trong nháy mắt, thay thếbằng vẻ mặt hàn: "Sao? Tổng giám độc Vệnói thế là có ý gì?"

      Thẩm Quân lập tức nổi giận, chỉ là giọng lạnh ít.

      Có thể là do say rượu giúp tăng thêm can đảm, tổng giám đốc Vệ lớn tiếng : "Chính là hai người này, vừa nhìn biết là "tiểu thư" có giáo dục rồi. Tụi nó lại dám xuất trongtiệc rượu của tổng giám đốc Thẩm, phải là bất kính với tổng giám đốc Thẩm hay sao?"

      Tổng giám đốc Vệ biết Thẩm Quân rất lợi hại, nhưng đó là chuyện trước kia, trước kia Thẩm Quân là nhà tài phiệt đứng đầu Yến Kinh, làngôi sao nổi nhất giới kinh tế, là chàng trai vàng thương giới mà người người kính sợ. Nhưng đó đều là trước kia, Thẩm Quân bây giờ, chẳngqua chỉ là chó nhà có tang mà thôi. tại ai mà biết, Thẩm thị từng chấn động thời lũng đoạn biết bao thị trường sản phẩm, sớm trở thành thiên hạ của phụ nữ! Tuy rằng Thẩm Quân mở quảng trường mua sắmnày, nhưng quảng trường mua sắm này mà sosánh với Thẩm thị, tuyệt đối là thể sánhbằng.

      Nghe thấy mình và Lãnh Tâm Nhiên cư nhiênlại bị người khác xấu thành "tiểu thư", mặc cười củ Lam Kỳ Nhi liền biến đổi, muốn nổigiận. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh nhưđoán được suy nghĩ của , giơ tay giữ lại,sau đó nhàng lắc đầu. Sau khi làm nhữngđộng tác này, lại tiếp tục cầm khăn giấy nhờLam Kỳ Nhi lau bơ sữa dính lưng giúpmình.

      "Người nên tới?"

      Thẩm Quân lặp lại lời ông ta , nhìn vẻ mặt kiêu ngạo chút kiêng nể gì của lão béokia, đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy đó, nơi này của tôi quả đúng là có những người nên tới!"

      Ngay khi đột nhiên cười lên, những người chung quanh đều theo bản năng rụt cổ lại.Những người có quen biết với Thẩm Quân đềubiết, nụ cười bất chợt đầy quỷ dị này, thườngtượng trưng cho những chuyện tốt, giốngnhư bây giờ vậy.

      Tổng giám đốc Vệ còn đắc ý, căn bảnkhông chú ý tới ánh mắt đồng tình của những người chung quanh, vẫn lải nhải kêu gào nhưtrước: "Tổng giám đốc Thẩm sáng suốt. Tôi nhất định dẫn bà xã tới thăm quảng trườngmua sắm này của tổng giám đốc Thẩm, sau này có chuyện gì cứ tới tìm tôi."

      Lại , quy mô công ty nhà Vệ KínhKhải tuyrằng lớn, nhưng cũng , ít nhất cũng có công ty con. Tuy rằng so với nhữngcông ty lớn ở Yến Kinh thể gây ra được sóng gió gì, nhưng nếu so với những côngty chưa lên sàn , quả xem như thựclực hùng hậu rồi.

      "Còn đứng đó làm gì, còn đưa những kẻ làm chướng mắt người khác này ra ngoài, muốn để người ta mất mặt xấu hổ ở đây hay sao?"

      Thẩm Quân mỉm cười, chỉ là giọng điệu khi chuyện rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến cho Vệ Kinh Khải mơ hồ cảm giác được ý tứ trong đó có chút gì đó hợp lý.


      145



      Thẩm Quân biết tại tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên tốt.

      Trong mắt người khác, biểu hôm nay củaLãnh Tâm Nhiên rất phách lối rất quá đángrồi. Nhưng biết, nếu như phải là cố ý khắc chế, chỉ sợ tại tình trạng của ba người kia thảm hơn gấp trăm lần rồi. LãnhTâm Nhiên ra chiêu Vô ảnh cước đạp bay người chính là chứng cớ tốt nhất.

      " đổi bộ quần áo khác trướcđi, tôi cho người ta chuẩn bị xong quần áo rồi. để ở lầu, tôi dẫn lên.”

      tại Thẩm Quân biết Lãnh Tâm Nhiên rấtmuốn , nhưng dạ phục xinh đẹp người côsớm bị bánh ngọt làm hỏng. Mặc dù laurồi, nhưng bơ màu còn dính vào váy hồng rất bẩn thỉu, xem ra cực kỳ dễ thấy. Lãnh TâmNhiên là nữ vương tôn quý, là tiêu điểm chú ý giữa vạn người, sao có thể xuất trướcmắt mọi người trong tình trạng nhếch nhác như thế được? Cho dù có thể chịu được, làm đạitướng số dưới tay , Thẩm Quân cũngkhông dễ dàng bỏ qua được. Lãnh Tâm Nhiên mực cố nén cái cảm giác dinh dính đó, màuhồng cộng thêm dinh dính, những thứ này đối với người thích sạch như Lãnh TâmNhiên mà cũng khác gì độc dược. Nghe được Thẩm Quân như vậy, nhàngthở phào nhõm: "Ừ."

      Đợi đến Lãnh Tâm Nhiên rời , Thẩm Quânmới bắt đầu tiếp tục chuyện Lam Kỳ Nhi.

      "Có bị thương ?"

      Nhìn Lam Kì Nhi sau khi trưng diện càng thanh lệ động lòng người, Thẩm Quân biết, vớibộ dạng này của mà lẻ loi xuất mộtmình trong bữa tiệc, giống như thỏ trắng lạcvào giữa bầy sói vậy, mọi cử động đều phải vô cùng cẩn thận, sơ ý chút cũng lọt vào tầm ngắm của con sói háu đói.

      Gã Vệ Cương này, nghe qua, biết cuộc sống riêng tư của ta nhất định rất rối loạn, đặc biệt thích cái những nữ sinh đại học thanh khiết. Tài sản danh nghĩa của VệCương cũng có ngàn vạn, ở trong mắt người bình thường, cũng coi là Đại Phú Ông, nhưng mà trong mắt Thẩm Quân, cũng chả là cái cóckhô gì. Có lẽ trong mắt rất nhiều người, Thẩm Quân giờ trở nên nghèo túng, giá trị conngười rớt xuống phanh, gia sản ra sứclàm nhiều năm lại thuộc về mình, giống như mộot bi kịch lớn trong giới thương trường.Nhưng mà, Thẩm Quân biết, tìm đường sống trong cõi chết, chẻ tre mà đứng, Phượng Hoàng Niết Bàn Dục Hỏa Trọng Sinh, sống lại lần nữa, vượt qua những thành tựu huy hàng mà có được lúc trước, xây dựng vươngquốc buôn bán hoàn toàn mới!

      Những thứ này, đều với ai, cũng có ý định với ai.

      Những kẻ xem thường , chờ cơ hội chế giễuanh, đều nhớ kỹ trong lòng. ra vẻ, phản bác, cũng tỏ ý thỏa hiệp, màlà chờ, đợi ngày kia hào quang tỏa ra bốnphía, chính vào lúc đó, những kẻ nịnh hót nàysẽ phải cúi đầu.

      Dưới ánh mắt ân cần của Thẩm Quân, Lam Kỳ Nhi chỉ cảm thấy mặt càng đỏ hơn, uất ức biến mất lúc trước lại đột nhiên xông ra, khiến cho mắt hơi ửng đỏ: " có việc gì. Chỉlà Tâm Nhiên. . . . . ."

      Thẩm Quân đưa tay ôm bả vai của , giọng nhàn nhạt: "Tâm Nhiên có việc gì. Nếukhông có chuyện gì với tôi , tôi dẫn làm quen với mấy người. Vốn định tối nay giới thiệu cho các làm quen với nhau, giờxem ra có lẽ lúc trước quyết định sai rồi."

      Trong khi Lam Kỳ Nhi còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quân lôi kéo tới trước mặt mấy người chuyện với , giới thiệu vớimọi người: " xin lỗi, mới vừa xảy ra chútchuyện vui, chẳng qua tôi hi vọng chútkhông vui này có ảnh hưởng đến tâm tình tốt của các vị. Tôi giới thiệu cho các vị người. Vị này là Lam Tiểu Thư, là trợ lý của tôi,về sau có chuyện gì kính xin các vị chăm sócnhiều hơn."

      Người có thể để cho Thẩm Quân ra nhữnglời này, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của nhữngngười khác. Bọn họ dĩ nhiên cũng nhận ra thanh lệ trước mắt này chính là người gây ra vụ náo loạn ban nãy. Lúc trước bọn họ còn tò mò sao Thẩm Quân lại giúp hai bé này, tại rốt cuộc cũng biết. ra, chuyện là như thế…

      Mấy người hướng về phía Thẩm Quân lộ ra mộtnụ cười ý vị sâu xa, khi quay sang phía Lam Kỳ Nhi cũng là nụ cười ôn hòa. Từng người lễđộ vươn tay bắt tay với Lam Kỳ nhi, hoàn toànkhông chút tự cao tự đại.

      Mấy người này, đều là người Thẩm Quângiao thiệp tương đối nhiều trong tương lai. Dĩ nhiên, đối tượng mà Thẩm Quân lựa chọn hợptác đương nhiên thể nào là những người ngu như Vệ Cương vậy, giao thiệp với ngườithông minh luôn thoải mái hơn. Mặc dù bọn họcũng tò mò Thẩm Quân đông sơn tái khởinhư thế nào, nhưng những nghi hoặc này đều giấu ở trong lòng. Bởi vì, thương trường như chiến trường, sơ ý chút, thua cả ván bài.Cho nên, trước khi hoàn toàn chắc chắn, bọn họvẫn phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.

      Nếu Thẩm Quân giới thiệu này với bọn họ, vậy Thẩm Quân rất coi trọng ấy. Hơn nữa mới vừa rồi Thẩm Quân cố kỵ thân phận của Vệ Cương mà lựa chọn giúp hai bé này, trong lòng những người thông minh này cũng xác định được haichuyện. dĩ nhiên là cái gọi Lam Kỳ nhi này rất quan trọng với Thẩm Quân. chuyện khác, chính là Thẩm Quân căn bản thèm để Vệ Cương vào trong mắt. Là tự tin hay là cuồng vọng tự đại đây? Theo hiểu biết rất của bọn họ đối với Thẩm Quân, khảnăng đầu là rất lớn.

      Vốn chuyện ở bữa tiệc chỉ là chuyện đối với Lãnh Tâm Nhiên.

      Thế nhưng ngày hôm sau khi bị ĐôngPhương Di nghiêm mặt cản lại, mới ngoài ý muốn phát chuyện này thế nhưng sớmbị truyền ra.

      Nguyên nhân truyền ra chủ yếu nhất, khôngphải bởi vì nhà Vệ Kính Khải lợi hại đến mứcnào, mà bởi vì, xí nghiệp Vệ thị, trong đêm cổ phiếu giảm mạnh, chỉ hai mươi mấy giờ ngắn ngủi, đứng bên bờ phá sản.

      Những chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên vốnkhông biết. Về phần sao Đông Phương Di lại muốn hỏi tới chút chuyện này, cũngkhông muốn quan tâm.

      Nhìn lên Đông Phương Di trước mặt vẫn hìnhtượng tiên tử cao cao tại thượng như cũ, lông mày Lãnh Tâm Nhiên chau lại, cũng địnhnói chuyện.

      Đông Phương Di ngờ Lãnh Tâm Nhiên lại khó chơi như vậy. Vốn cho là mình mấycâu có thể giúp Vệ Kính Khải chuyện, nhưng nhìn bộ dạng thèm nhúc nhích của ta, cũng có chút tức giận: "Mặc dù Vệ Kính Khải có chút va chạm với , nhưng đều là bạn học chung trong trường,cũng cần làm lớn đến như thế ? Dầu gìcũng nên để lại cho người ta con đườngsống chứ!"

      ra tình cảm giữa Đông Phương Di và Vệ Kính Khải cũng sâu đến như vậy,cùng lắm cũng chỉ là quan hệ cấp và cấpdưới. Chỉ là, vì Văn Nhân Gia, nên luôn rất nhạy cảm với người tên Lãnh Tâm Nhiên này,bấtcứ chuyện gì liên quan đến ta đều muốn nhúng tay. Chữ tình làm tổn thương người, đều khi con người trở nên ngu ngốc, đó là bởi vì khi , tầm mắt và cả thế giới đều chuyển động xung quanh mộtngười, giống như ếch ngồi đáy giếng, thậm chícũng biết mình thay đổi, biết mình làm sai. Nếu như là bình thường, Đông Phương Di tuyệt đối ra những lời khiêu khích cố tình gây như vậy. luôn luôn tỉnh táo và cao ngạo, căn bản kíchđộng và tùy hứng giống bây giờ. Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn Đông Phương Di ngu ngốcmột cái: "Chủ tịch Đông Phương, tôi biết muốn gì. Chuyện của Vệ Kính Khảikhông có liên quan gì đến tôi. Nếu là muốnnói giúp ta, vậy trực tiếp tìm tađi, cần tìm tôi."

      xong, lười phải nhìn mặt chợt biến củaĐông Phương Di, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếpxoay người rời . tại ngay cả chuyện củamình còn loay hoay chưa giải quyết được,đâu còn có rãnh rỗi quan tâm đến ngườikhác?

      Nhưng mà, có đôi khi, bạn muốn gây chuyện, chuyện lại cứ chủ động tới tìm bạn.Ngày đó, Lãnh Tâm nhiên vừa xuống khỏi lớp học, bị người ta cản lại. Lãnh Tâm nhiên buồn bực phát , hình như gần đây mìnhluôn bị người ta cản đường. Là do khí thế củamình thay đổi sao?

      Người cản đường Lãnh Tâm nhiên, chính là Vệ Kính Khải mà hôm qua vẫn còn diễu võ dươngoai trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà giờ đây, còn vẻ ngang ngược nhưbình thường, mà thất hồn lạc phách, giống như chó nhà có tang. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm nhiên, ánh mắt đột nhiên co rút lại, phát ra mộttia oán hận tàn độc. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đó lại biến mất, hóa thànhmột loại nụ cười hơi nịnh hót lấy lòng.

      "Bạn học Lãnh Tâm nhiên. . . . . ."

      Thời điểm kêu lên xưng hô này, theo bản năng nắm chặt quả đấm.

      Từ lần đầu gặp mặt, và Lãnh Tâm Nhiên đãkhông hợp nhau. Nhưng mà, nếu như khôngphải là vì gia đình, tuyệt đối cúiđầu với người trước mắt này.

      Lãnh Tâm nhiên lạnh lùng nhìn , đối vớinguyên nhân xuất , đại khái cũng hiểu . ra là, ngày hôm qua sau khi nhà VệKính Khải bị ném ra ngoài, tới tiếngsau, cổ phiếu Vệ thị liền bắt đầu giảm mạnh.Đến thời điểm Đông Phương Di tìm , gầnnhư tuyên bố phá sản. Mà bây giờ, Vệ KínhKhải tìm đến mình, có lẽ là xin lỗi !

      Đối với cái loại xin lỗi có chút thành ýnào thế này, chút cảm giác cũng khôngcó.

      "Tránh ra."

      Lạnh lùng ném ra hai chữ, Lãnh Tâm nhiên tựnhận mình phải Thánh mẫu. Làm việc gì sai phải trả giá lớn, hôm qua khôngphải vẫn còn vênh váo tự đắc lắm sao, nếukhông phải bởi vì Thẩm Quân đột nhiên xuất hoặc giả hôm qua chỉ là hai nữ sinhbình thường, vậy tại tình trạng hai người kia thế nào, cần nghĩ cũng biết.

      Lúc gặp báo ứng mới biết hối hận, hối hận nhưvậy, quá muộn cũng có bất cứ ý nghĩa gì.

      Mặt của Vệ Kính Khải trong nháy mắt trở nên có chút vặn vẹo. Dù thế nào, cũng đượcxem là nhân vật phong vân trong trườnghọc, diện mạo được, gia thế được, lại cộng thêm thân phận xã trưởng xã đoàn máy tính, rất nhiều nữ sinh thích , sùng bái . tại, bỏ qua thân phận tới lấy lòng Lãnh Tâmnhiên, ta lại nể mặt như vậy, chuyện này thực ….

      Nắm chặt quả đấm lần nữa, Vệ Kính Khải cố nén tức giận, mặt cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.Khoảng phút sau, điều chỉnh tốt trạng thái của mình xong, bày ra nụ cười tự cho là mê người: "Tâm Nhiên học muội, tôi có chútchuyện muốn với em. Chúng ta trước tiên tìm nơi uống chút gì đó rồi tâm được ?"

      Khi đeo đuổi nữ sinh đều như thế. Hơn nữa,tỷ lệ thành công cao gần 100%. Nhưng ràng,thủ đoạn bình thường dùng để tán lúc nàylại có chút triển vọng nào với Lãnh TâmNhiên. Thậm chí, trong mắt của nhóm người Lãnh Tâm Nhiên có thể được xem là có chỗ nào để dùng.

      "Ai nha, cho rằng là ai thế? Còn muốnhẹn sư phụ tôi? Tôi hẹn mà còn phải xếp hàngđấy. . . . . .” người dáng vẻ cao lớn từ bêncạnh chạy tới, vừa dùng ngón tay xoay quảbóng rổ vừa ra vẻ trêu ghẹo .

      lát sau, lại có bóng dáng quen thuộc xuất , chính là Triệu Nghị sau khi tan họcchạy tới.

      Chỉ có thể Vệ Kính Khải rất xui xẻo,chọn lúc nào chọn, nhất định chọn lúc mấy người bọn họ hẹn nhau cùng chơi. Lúc trước Lăng Vũ bàn bạc xong với Lãnh Tâm Nhiên, sau khi tan học bọn họ hẹn nhau cùng tụ tập chơi. Trước tiên là ca hát, sau đó ăn cơm, ăn xong chơi bóng. Tóm lại, sắp xếp thời gian rất khít, sợ nhàm chán, chỉ sợ bạn có thời gian.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :