1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      127




      Thấy vẻ mặt vốn nhàn nhạt của Lãnh TâmNhiên trở nên cấp bách, Lôi Quốc An nhẹnhàng cười tiếng, an ủi :

      "Ta biết người con xảy ra chuyện gì,nhưng có thể cảm thấy con khác người bình thường. Lệ khí người con rất nặng, hơn nữa lệ khí đó rất tà hồ, cho nên, nếu để cho con lĩnh ngộ võ đạo, ta lo lắng con lầm đường lỡ bước."

      Bây giờ mặc dù Lãnh Tâm Nhiên tính bội phục Lôi Quốc An, nhưng ít ra xác định vị lão nhân trước mắt này là cao thủ chânchính. Chuyện xảy ra người , là bí mật. chưa từng chuyện bí mật này với ai.Mặc dù lão nhân người xảy ra chuyện gì nhưng biết được điểm này là rất giỏi rồi.

      "Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Những lời này, con nghe qua rồi chứ?"

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, biết lão nhânđịnh gì tiếp theo.

      " người con nhất định xảy ra chuyệnkhông tầm thường, chuyện này tốt hay xấu, nhưng nhất định là vấn đề hệ trọng. Nếu con cảm thấy là chuyện tốt, vậy phải nhờ vào năng lực của con. Nếu xảy ra chuyên này, xácthực là có nguyên nhân. Con phải vững vàng nắm chặt vấn đề, có như vậy, ta tin tưởng con rất hạnh phúc."

      Lão nhân tươi cười, mang theo phần thầnbí sâu xa.

      Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. biết lãonhân lời này là có ý gì, lời khuyên hay cảnh báo? biết chuyện trọng sinh có ra cũng ai tin tưởng. Mà trọng sinh, là sinh mạngthứ hai, là quà tặng ông trời ban cho . Ý tứ của ông, là muốn muốn ỷ sủng mà kiêu sao?

      "Con có chuyện rất quan trọng phải làm. Conrất cảm tạ những chuyện xảy ra với con."

      hồi lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên ra mộtcâu.

      Lôi Quốc An cũng tiếp tục dây dưa vẫn đề này, chỉ câu :

      "Thế gian muôn màu, có nhân có quả, khôngcần lo lắng."

      Dạ Mộc Thần và Lôi Vũ ngồi bên ngoài phòngkhách chờ.

      đến phòng khách, ra chỉ là đạisảnh có bàn tròn, trống trải mà đơn giản, khôngtrang trí thứ gì, xem ra có phần giống gian phòng thời cổ đại.

      Khí thế của Dạ Mộc Thần quá mạnh mẽ,gặp khí thế cường đại bức bách của , LôiVũ câu cũng dám , chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình mà im lặng.

      "Phòng ở bên cạnh của các cậu vẫn còn trốngsao?"

      Chủ động đánh vỡ khí trầm mặc, khôngphải Lôi Vũ, mà Dạ Mộc Thần tích chữ như vàng.

      Hiển nhiên Lôi Vũ ngờ với mình, kinh ngạc giật mình, mặt cũng đầykinh hoảng. Đợi đến khi kịp phản ứng vấn đềđối phương hỏi mới lắp bắp :

      "Mấy gian phòng bên cạnh đều để trống. Ở đây, nhiều thôn dân đều dọn ra ngoài ở, chỉ cần nóivới trưởng thôn chút là có thể ở nhờ."

      "Các phải ở chỗ này sao? Hoàn cảnh người trong thôn có vẻ tốt lắm, thậm chí còn có điện, các quen."

      Lôi Vũ cẩn thận từng li từng tí .

      Dạ Mộc Thần trả lời ngay vấn đề của , mà là trầm mặc suy nghĩ gì đó.

      Vấn đề được trả lời, Lôi Vũ cũng dám hỏi nữa, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìntâm tiếp tục làm tượng đá.

      Lần nữa lâm vào trạng thái trầm mặc, mãi cho đến khi cánh cửa gỗ bị người bên trong đẩy ra.

      Dạ Mộc Thần chú ý tới lúc ra, chân màyLãnh Tâm Nhiên nhíu chặt, nhưng cũng khônggiống vui. Nhưng cũng lập tức tiến lên hỏi han, mãi cho đến đối phương ngẩng đầu nhìn về phía mình lộ ra nụ cười nhàn nhạt mới hỏi:

      " chuyện tốt chứ ?"

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu:

      "Em muốn ở lại đây thời gian."

      Tuyệt đối Dạ Mộc Thần cảm thấy ngoàiý muốn về quyết định của , thực tế,khinhìn thấy sư phụ Lôi Vũ, biết có chuyện như vậy. Nếu , cũng hỏi Lôi Vũ chuyện phòng ốc.

      " biết, cậu ấy gần đây có phòng trống, trước tiên dọn dẹp phòng ở, sau đó liền trực tiếp lưu lại là được.

      Lãnh Tâm Nhiên an tâm hưởng thụ quan tâmtừ nam nhân cao quý tuấn mỹ này. biết, đây là độc nhất vô nhị, dịu dàng dành riêng chocô.

      Lôi Vũ sợ Lãnh Tâm Nhiên, bình thường cũng dám chuyện với . Nhưng nếu so sánh với nam nhân tuấn mỹ giống ngườiphàm trước mắt, đột nhiên cảm thấy thiên tài này dễ tiếp xúc hơn rất nhiều.

      "Xã trưởng, chuyện phòng ở cần lo lắng,tôi với thôn trưởng. Chỉ là phòng ở có thểsẽ có chút bẩn, hơn nữa thời gian có người ở, đồ thiếu khá nhiều."

      đến đây, Lôi Vũ còn có chút tiếc nuối. Mặc dù tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên nhiềulắm, nhưng biết gia thế vị xã trưởng thần bínày rất ưu việt, ít nhất, thiếu tiền.

      Để người vốn quen cuộc sống an nhàn sungsướng ở lại nơi vùng núi hẻo lánh nghèo khóboạn họ, khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

      " có việc gì. Lúc tới đây tôi chú ý tới,cách đây xa có trấn . Đến lúc đó thiếu gì có thể lên trấn mua là được."

      Lãnh Tâm Nhiên cũng ngại hoàn cảnh này. Thời điểm đặc huấn ở nơi dã ngoại gần tháng, kiếp trước lúc làm nhiệm vụ đềutừng ngủ qua rãnh nước, lúc này hoàn cảnh cóchút thiếu thốn mà thôi, đối với có ảnh hưởng gì.

      Nghe Lãnh Tâm Nhiên ngại, Lôi Vũ liền xoa đầu cười khúc khích, với Lãnh Tâm Nhiên tiếng liền xoay người ra ngoài.

      Đợi đến khi Lôi Vũ rời , Dạ Mộc Thần vốn trầm mặc mới mở miệng chuyện:

      " ở đây cùng em sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu:

      " cần. Đến lúc đó em vào núi cùng sư phụ Lôi Vũ, thời gian ở đây cũng dài lắm. còn có việc phải làm, cần ở chỗ này cùng em. Hơn nữa, em còn có việc muốngiao cho làm, tin tưởng em, rất bận."

      Rất nhanh, Lôi Vũ lo xong chuyện phòng ở,sau đó cùng sư phụ báo mấy tiếng liền mang Lãnh Tâm Nhiên tới trấn bên cạnh mua số vật dụng hàng ngày.

      Ngoài Lôi Vũ, Lôi Quốc An còn có đệ tử khác, là mười ba mười bốn tuổi tên An Nhiên, dáng dấp hồng hào, mắt trong suốt, rấtđáng , mang theo tính non nớt của trẻ con.

      Lôi Vũ rất quý học muội này, mỗi lầntrở lại đều cho rất nhiều đồ ăn ngon. Nhưng này cũng khiến người thương tiếc,chỉ cần dùng cặp mắt như nước long lanh kia,tuyệt đối ai có thể chống cự được vẻ tinh khiết non nớt ấy.

      Bình thường An Nhiên đều ở thôn trong núi, rất ít ra ngoài. Lần này Lôi Vũ lên trấn , dĩ nhiên mang theo.

      Đó là trấn , đường phố hẹp, nhà cửa hai bên đường tối đa cũng chỉ hai tầng. Nhưng trêngương mặt mỗi người đều là nụ cười sáng lạn,quang cảnh an cư lạc nghiệp khiến Lãnh TâmNhiên và Dạ Mộc Thần cảm khái thôi.

      Cuộc sống thuần phác như vậy, nếu có như thếthật, cũng hẳn phải là hạnh phúc.

      "Các cậu cần mình cùng?"

      Lôi Vũ cẩn thận dắt tay An Nhiên, hỏi LãnhTâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên cùng Dạ Mộc Thần đứng chung chỗ, ngoại hình hai người vốn rất ưu tú, kết hợp với phong cách như vậy, rất nhanhđã trở thành " cảnh đẹp " đường.

      "Ừ, cậu mang An Nhiên chơi . Chờ mua xong đồ tập hợp ở đây."

      Dạ Mộc Thần gật đầu.

      Lần này tới đây, mang theo Ninh Trí Viễn. Nên rất nhiều chuyện đều phải tự làm.Nhưng vì bên cạnh có người , cũng cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm nhận đượcmột kiểu hạnh phúc khác.

      Hai người cứ như vậy tay trong tay vùng đất tràn đầy hơi thở thần phác.

      Thị trấn này rất , có siêu thị lớn nhưbên ngoài, hai người vòng cũng chỉ tìmđược cửa hàng bách hoá.

      Trong tiệm rất bẩn, nhiều đồ cũ rách, đồ bên trong cũng phải loại tốt .

      Dạ Mộc Thần chỉ nhìn lướt qua lập tức nhănmày lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh:

      "Nếu bảo Trí Viễn đem mấy thứ vậnchuyển tới đây?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhẫn nại nổi, người đànông này, chẳng lẽ quên kinh nghiệm phong phú khi sống ngoại của sao? Cư nhiên lại vì bất mãn chất lượng những thứ chăn màn gối đệm này mà ra những lời như thế.

      "Những chăn này, nhét bên trong tất cả đều là bông. Mặc dù nhìn qua khá khó coi, nhưng rất ấm. Ban đêm trong núi rất lạnh, loại chăn này là tốt nhất. Hơn nữa em cũng dùng nhiều, đến lúc đó cũng phải cần nghỉ đêm trong núi."

      Mặc dù Dạ Mộc Thần vẫn cảm thấy hàilòng, nhưng cũng kiên trì nữa.

      Cũng may đồ trong cửa hàng tuy chất lượngkhông được tốt nhưng vẫn coi là đầy đủ, đồdùng hàng ngày vẫn có thể mua được. Khiến Lãnh Tâm Nhiên giật mình là lại tìm đượcmột người xách đồ.

      Đợi đến khi hai người ra cửa hàng bách hoá,nam nhân tuấn mỹ cao quý như Đế Vương Dạ Mộc Thần lại cầm tay hai túi xách da rắnlớn.

      Đúng, chính là túi xách da rắn. Bởi vì bọn họmua nhiều đồ, ông chue cửa hàng đặc biệt tặnghai người bọn họ túi xách da rắn đề chứa đồ.

      tay Lãnh Tâm Nhiên cũng cầm mấy túinhỏ. Nhìn Dạ Mộc Thần cùng túi xách da rắn cầm tay, khỏi cảm thấy sungsướng.

      Rất nhanh mua xong đồ, cũng có địaphương nào đề dạo, nên hai người quyết địnhđến nơi ước hẹn chờ hai người Lôi Vũ cùng An Nhiên, thuận tiện có thể ăn cơm trưa ở trongtrấn.

      Xa xa, hai người liền nghe được hồi chửimắng truyền đến từ phía trước. Men theo âmthanh nhìn sang, thấy cách đó xa nhóm người vây quanh, gay gắt, quyết liệt giốngnhư xảy ra chuyện gì.

      Hai người đều phải là người thích xenvào việc của người khác, nên cũng muốn can thiệp, đứng ở ven đường chờ người.

      Nhưng tiếng chửi mắng bên kia lại ngừng. Nghe giọng có vẻ là thanh niên,nhưng giọng điệu cùng nội dung rất đáng đánh đòn.

      "Bản thiếu gia coi trọng mày là phúc khí củamày, kẻ ngu ngốc mà thôi, lại còn dám làmtrái ý tứ bản thiếu gia, là cho mặt mũi mà còn dám lên mặt."

      Mặc dù đứng quãng xa, nhưng Lãnh TâmNhiên vẫn nghe nội dung những câu chửimắng kia.

      "Mang cho tao. Tao tin, ở chỗ này còncó người dám làm trái ý bản thiếu gia."

      hồi tiếng huyên náo, Lãnh Tâm Nhiên giống như nghe được tiếng khóc. thanhkia rất , hình như là bị dọa sợ, lại khiến khỏi cảm thấy quen thuộc.

      Theo bản năng ngẩng đầu, xa xa, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy thanh niên mặc quần áotrắng, vẻ mặt cà lơ cà phất đứng đó, miệng ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn chỗ nào đó.
      128


      "Quả nhiên dù đến chỗ nào cũng thiếunơi ăn chơi trác táng nha."

      Lãnh Tâm Nhiên cưới .

      Trừ bỏ người bên cạnh này, Dạ Mộc Thần cũng cảm thấy hứng thú với những thứ khác.Cặp con ngươi màu lục kia vẫn luôn lạnh băngbăng, mang theo vẻ hờ hững đầy xa cách, chỉ có những lúc nhìn Lãnh Tâm Nhiên với có thêm chút độ ấm.

      "Ừ."

      Nghe được Lãnh Tâm Nhiên như vậy, Dạ Mộc Thần nhàng đáp ứng tỏ vẻ đồng ý.

      Hai người cứ đứng như vậy, cũng có suy nghĩ bước lên hành hiệp trượng nghĩa.

      "Hu hu hu, buông tôi ra."

      thanh mềm mại đầy sợ hãi cắt ngangkhông khí hòa hợp giữa hai người. Nghe đượcthanh quen thuộc kia, Lãnh Tâm Nhiên biến sắc, nhìn Dạ Mộc Thần, chút do dự liềnxông lên trước.

      Dạ Mộc Thần dứng tại chỗ trông coi mấy thứ vừa mua, tin, dựa vào bản lĩnh của , tuyệt đối có thể giải quyết chuyện này dễ dàng. Tuy rằng mấy thứ này đáng tiền, nhưng mấythứ đó vẫn có lợi ích nhất nhất định, ví dụ như cái túi ngủ kia, nếu bị người khác tiện taylấy vậy mất nhiều hơn được rồi.

      An Nhiên nước mắt lưng tròng ngồi xổm trênđất, bên cạnh là hai gã đàn ông xấu xí đangchuyển bị kéo tay em ấy , ánh mắt hai gã nàynhìn chằm chằm An Nhiên giống như sói xám nhìn bé quàng khăn đỏ vậy.

      Ngay khi cánh tay bọn họ sắp đụng vào An Nhiên co rút người lại, thanh lạnhnhư băng vang lên: "Buông móng vuốt của mấyngười ra!"

      Thanh này vang lên rất đột ngột, khiến chomọi người ở đây đều cả kinh. Ngay cả động tác của hai gã kia cũng dừng lại theo bản năng, nhìn về hướng phát ra thanh . Chỉ thấy xinh đẹp ăn mặt hợp mốt đứng đó, gương mặt nhắn xinh đẹp bình tĩnh, đôi mắt đen láy như ánh sao rực rỡ bầu trời.

      "Chị."

      Nhìn người vừa tới, An Nhiên phản ứng kịp, ủy khuất kêu tiếng.

      Diện mạo của An Nhiên đáng , còn đángyêu hơn so với những nữ sinh mặc đồng phục. Đó là vẻ đáng đơn thuần chân chính, ánhmắt ngập nước, mang theo vẻ hồn nhiên nhuốm bẩn, khiến mọi người khi nhìn thấy emấy đều bất giác sinh ra cảm giác mến.

      Dù Lãnh Tâm Nhiên là người lãnh tình như thế, nhưng khi nhìn thấy An Nhiên, trong lòng cũngtheo bản năng mà mềm lại. Tuy rằng An Nhiênlà sư muội của Lôi Vũ, nhưng thực tế em ấy căn bản có học võ, thiên tư em ấy tốt, Lôi Quốc An mang theo em ấy bênngười cũng chỉ vì tránh để người ta bắt nạt em ấy. Cũng vì nguyên nhân này, Lôi Vũ mới đặc biệt thương em ấy, ở trong lòng ta, AnNhiên và sư phụ có tồn tại quan trọng nhưnhau.

      Nhìn bộ dáng bị dọa đến hỏng của của An Nhiên, khuôn mặt bẩn thỉu dơ dáy còn có nước mắt chưa khô, Lãnh Tâm Nhiên liền thấylửa giận bừng lên. Nhưng cố nén cơn giận,bước tới kéo An Nhiên về phía mình, lấy khăn giấy ra lau mặt giúp em ấy.

      Hiển nhiên là An Nhiên sợ hãi, ghé vào lòng Lãnh Tâm Nhiên khóc nức nở, hai má phồng to, cái miệng đỏ bừng hơi dẩu lên, nhưng lạikhông biết phải gì, chỉ là chịu ngẩngđầu.

      " là chị con nhóc này? Khéo , em nợ chịtrả, em vừa vào vỡ đồ cổ tôi mua. Món đồ cổ này là cha tôi đặc biệt ra nước ngoài mua,bán các người cũng mua nổi. này, nó bị vỡ rồi, , làm sao bây giờ?"

      Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, gã thanh niên ra lệnh kia bước tới, bộ dáng vô lại, dùng ánh mắtnhìn hàng hóa đánh giá Lãnh Tâm Nhiên từ trênxuống dưới vài lần.

      "Đồ sứ mua từ nước ngoài về?" Lãnh TâmNhiên khẽ nhíu mày, có thể nhìn thấy được mấy mãnh gốm vỡ đất.

      Xem biểu cảm nhíu mày của là sợ hãi, gã đàn ông kiêu ngạo cười, dùng giọng điệu rộngrãi : "Tuy rằng món đồ này đối với tôi rấtquan trọng, nhưng tất cả mọi người đều là đồnghương, cần tính toán chi li như vậy, chỉ cần các theo tôi về nhà, sau đó chúng ta từ từ thảo luận chuyện này xem giải quyết thể nào cho tốt."

      Gã đàn ông ràng, An Nhiên nghe hiểu, nhưng An Nhiên hiểu có nghĩa là Lãnh Tâm Nhiên cũng hiểu.Lúc trước hai gã đàn ông kia cũng phát ra từngtrận cười quỷ dị ghê tởm, hiển nhiên xem LãnhTâm Nhiên và An Nhiên như con thỏ đinhầm vào hang sói.

      Gã đàn ông còn thầm than vận khí của bản thântốt, ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, nhưngngười phụ nữ nhìn thấy đều ốm đói, thìlàn da xù xì như vỏ cây, vất vả mới tìmđược con thỏ trắng mềm mại, cư nhiên còndắt theo người chị cực phẩm. Nhìn khuôn mặt nhắn này, nhìn cái eo này, bộ ngựcnày, đôi chân này, lấy kinh nghiệm chơi nhiều năm của gã, tuyệt đối là cực phẩm!

      Càng nghĩ càng thấy mình may mắn, nụ cườitrên mặt gã đàn ông cũng ngày càng ràng. Gã đàn ông tên Bạch Thanh, là vũ nhục cái tên hay.

      "Đồ cổ mua ở nước ngoài?"

      Lãnh Tâm Nhiên tất nhiên là tin, xoayngười nhặt mảnh vỡ đất lên, chỉ tùy tiệnquét mắt cái liền biết: "Đồ sứ Đức Hương chế biến năm nay biến thành đồ cổ rồi à? Mắtnhìn của cậu cũng tốt."

      Vừa nghe lời này, Bạch Thanh liền thay đổi sắc mặt. Gã vốn chỉ muốn tùy tiện tìm cái cớđể lừa An Nhiên, nghĩ tới con thỏ trướcmắt này lại biết phân biệt đồ sứ, là tínhsai. Bất quá, gã nhìn Lãnh Tâm Nhiên bất quácũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, bên cạnh lạikhông có ai theo, căn bản cần lo lắng,thô lỗ : " con nhóc biết cái gì? biết đừng bày đặt hươu vượn,cái gì mà đồ sứ Đức Hương, đây ràng là cha tôi dùng mấy vạn để mua về."

      Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ gã đàn ông ngốc còn xem mọi người là kẻ ngốc này, kéo An Nhiên chuẩn bị khỏi: " là đồ cổ, vậy đem mấy mảnh vỡ này về nhà làm đồ gia bảoluôn ."

      Lãnh Tâm Nhiên như vậy khác gì tát Bạch Thanh cái, Bạch Thanh tức đến đỏbừng cả mặt. Nhưng mà, phản kích của Lãnh Tâm Nhiên còn chưa kết thúc như vậy, lấy bóp tiền ra, lấy hai tờ mười đồng, đưa tới trước mặt gã: "Này, món đồ sứ bình thường của Đứ, cũng khoảng mười đồng cái. Tôicho cậu 20, thừa lại coi như bồi thừa cần thối lại!" Bạch Thanh đương nhiên là khôngnhận, Lãnh Tâm Nhiên cũng giận, cứnhư vậy phất tay ném vào trung, khiến cho những người xem náo nhiệt xung quanh hít vào ngụm khí lạnh. An Nhiên ngơ ngácnhìn người chị nắm tay mình trước mắt, cảm giác giống như nhìn nữ vươngvậy. Khí thế cường đại như vậy, động tác kiêungạo như vậy, làm cho người ta muốn sùng bái cũng khó.

      "Đáng chết, đưa cho tao hai tờ này mà muốnlấy lại mặt mũi sao, bắt con đó lại. Đập vỡđồ của bản thiếu gia còn muốn cứ như vậy màrời , lá gan cũng lớn đó!"

      Bạch Thanh nổi trận lôi đình, sau khi phục hồi tinh thần lại liền chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên và An Nhiên ra lệnh.

      Hai gã lúc trước lập tức lao tới, chút do dự liền đưa tay muốn bắt Lãnh Tâm Nhiên vàAn Nhiên. Ngay khi Bạch Thanh chuẩn bị lộ ra nụ cười đắc ý, liền cảm giác được bóng đenphía trước chợt lóe, sau đó hai tiếng kêu thảm thiếp vang lên, đến khi gã nhìn thấy rõđược cảnh tượng trước mặt có chỉ thể dùngtừ trợn mắt há mồm để hình dung thôi.

      Hai tên thủ hạ gã mang đến, chật vật nằm đất, bàn tay lộ ra độ cong vặn vẹo. Hai gã đều cuộn mình đất phát ra tiếng kêu rênthê thảm, thấy màn như vậy, Bạch Thanh có chút sững sờ, lâu chưa tỉnh lại.

      "An Nhiên, chúng ta ." Lãnh Tâm Nhiên liếcmắt nhìn gã, trực tiếp kép An Nhiên bước .

      Lần này, còn ai dám ngăn lại rồi.Lãnh Tâm Nhiên chỉ mới sử dụng tay, đãtriệt để chế trụ Bạch Thanh.

      "Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên......"

      Cùng lúc đó, thanh hùng hậu của Lôi Vũ truyền đến, sốt ruột, vừa hô vừa nhìn quanhbốn phía.

      Nghe được thanh của sư huynh, cái môi luôn dẩu lên của An Nhiên mới mở ra được chút, yếu ớt gọi: " Vũ......"

      Lôi Vũ cũng vừa đưa mắt nhìn về phía này, chẳng chú ý chào hỏi Lãnh Tâm Nhiên, trực tiếp đưa tay ôm An Nhiên vào lòng: "TiểuNhiên, em đâu thế hả? Hù chết rồi!"

      Nhìn thấy người thân, An Nhiên cố nén ủykhuất lại bộc phát, nước mắt lưng tròng nhìn Lôi Vũ: "....... ........."

      Lôi Vũ gấp đến độ gân xanh trán nổi cảlên, nhưng lại dám lớn tiếng hỏi An Nhiên xem chuyện gì xảy ra, sợ dọa em ấy sợ, đành phải nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiênnhờ giúp đỡ.

      "Gặp được tên lưu lanh, An Nhiên bị dọa sợ, bất quá có việc gì rồi." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      Sắc mặt Lôi Vũ thay đổi trong nháy mắt, theoánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên nhìn về đám người từ từ tản ra bên kia, nhưng động tác tay vẫn ôn nhu như trước: "Tiểu Nhiên, đừng sợ đừng sợ, đến đây."

      Bạch Thanh cảm thấy hôm nay mình sựđen đuổi rồi. Bị người nhà ném tới thâm sơncùng cốc đủ buồn bực rồi, vất vẻ mới nhìn thấy được con thỏ ngon miệng lại bị người khác phá hoại. Hai tên thủ hạ dẫn theo cũng bị người khác vặn gãy tay, khiến dù gã tức giận cũng chỉ có thể phát tiết cục đáđể hết giận.

      Nhưng mà, hiển nhiên là vận xấu của gã còn chưa đến tận cùng. Gã đường bỏ , lại bị người đàn ông khôi ngô cản lại.Đối phương gì cũng chưa , trực tiếp đòiđấu võ. Bạch Thanh là người được nuông chiều từ bé, bình thường kiêu ngạo đều mang theo thủhạ, phải là đối thủ của người đàn ôngnày, chỉ có thể ôm đầu để cho đối phương đánh đến gào khóc thảm thiết.

      Đợi đến khi gã tỉnh lại, mới phát mình bị nhốt trong nhà vệ sinh hôi thối. Quan trọng hơn là, quần áo người gã đều bị lột sạch. Mà mắt gã nhìn thấy món đồ quen thuộc trong hầm cầu.

      Dạ Mộc Thần chỉ ở lại thôn hai ngày rồi rờikhỏi. Ngày đầu tiên, Lãnh Tâm Nhiên dẫn đến khu rừng già trong kỳ đặc huấn, với về số tình huống dị thường bên trong,cũng dẫn tự mình cảm thủ hung mãnhdị thường của dã thú. Rạng sáng ngày thứ hia,Dạ Mộc Thần liền rời khỏi thôn, Lôi Vũ cũng theo để về trường.

      núi, Lôi Quốc An tiến hành loạt cáchuyến luyện hoàn toàn khác với trước kia cho Lãnh Tâm Nhiên. Có huấn luyện cường độ thânthể, có huấn luyện tốc độ phản ứng, càng quantrọng hơn, là luyện năng lực cảm nhận tự nhiên.Dựa theo cách của Lôi Quốc An, đây là cách quan trọng để ngộ đạo.

      núi có túp lều , là nơi Lôi Quốc An thường dùng để yên tĩnh tu luyện, buổi tốiLãnh Tâm Nhiên ngủ ở đây. Mà Lôi QuốcAn, đứng bên chỉ đạo cho . Bởi vì ông ấy phát , trước mắt này, cólẽ là đứa có thiên phú nhất mà ông từng gặp qua.

      tuần sau, Lãnh Tâm Nhiên xuống núi. Xuống núi vì hai mục đích, là bổ sung thêm số thứ cần thiết trong cuộc sống, hai là nhìnxem An Nhiên, trước kia việc này do Lôi QuốcAn làm, giờ có Lãnh Tâm Nhiên, tất nhiên là cần ông lão như ông tự thân xuất mã rồi.

      Người trong thôn rất ít, phần lớn đều là người già và trẻ . Những thanh niên trai tráng đều ra thôn làm công, nếu cũng chuyển nới khác sống. Chỉ có mấy ông lão nhớ bạn cũmà sống ở nơi này. Bình thường trong thôn luôn yên tĩnh, nhưng hôm nay Lãnh Tâm Nhiên lại cảm giác được cỗ hơi thở tầmthường.

      Loại hơi thở này, hề xa lạ gì với người cócuộc sống mưa gió máu tanh như . Đó là địchý, địch ý bài xích, bầu khí pha lẫn mùi hương của đất tực hồ khởi động mạch nước ngầm tầm thường.

      Theo bản năng tăng nhanh tốc độ, đợi đến khi đến cửa nhà tranh, thậm chí đợi LãnhTâm Nhiên thở hơi, nghe thấy tiếngkhóc từ trong thôn truyền tới.

      Theo thanh chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên nhìnthấy mấy đứa trong thôn đều gào khóc, mấy lão già té mặt đất, còn có mấythiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Đường mòn hỗn độn, giống như xảy ra trận hỗnchiến nghiêm trọng vậy: "Hu hu, chị TâmNhiên?"

      Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, đứa mậpmạp chạy tới, nước mắt lưng tròng nhìn . Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, nắm tên nhóc béoqua, đầu tiên là giúp cậu bé kiểm tra vếtthương, sau khi xác định chỉ bị thương ngoài damởi mở miệng hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Mấy đứa nhóc nhìn thấy đến, đều gào khóc.

      "Nhanh cứu An Nhiên . An Nhiên bị ngườibắt rồi. Những người đó đều là thổ phi, bọn họ chỉ đánh đập chúng em, còn bắt An Nhiên nữa."

      "An Nhiên?" Trái tim Lãnh Tâm Nhiên đậpmạnh: "Sao lại thế này? An Nhiên như thế nào? ràng chút, ai bắt An Nhiên rồi hả?Bọn họ giờ ở đâu?" Rốt cuộc cũnglý giải vì sao còn chưa vào thôn có cảm giác bất an mãnh liệt rồi. Chỉ là, An nhiên chỉ là bé, bình thường đều ngoan ngoãn ở trong thôn, đơn thuần như nước, sao có thể đột nhiêncó người tới bắt em ấy chứ?

      "Em cũng biết. Vốn là chúng em ăncơm, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng kêu to cứu mạng của An Nhiên, lúc chúng em đuổi tới liềnnhìn thấy mấy tên đàn ông to lớn bắt An Nhiênđi. Chúng em muốn ngăn lại, nhưng đánh lại bọn họ. Mấy người đó là thổ phỉ, thổ phỉ lãnh huyết. Bọn họ chỉ đánh bọn em,ngay cả mấy ông già cũng tha, quả thựclà súc sinh!"

      thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cămgiận . Lãnh Tâm Nhiên nhận ra được, cậu ta là người thường chơi chung với An Nhiên, hình như tên là Đại Ngưu hay gì đó.

      "Ngoại trừ An Nhiên, còn có ai bị bắt ?" Lãnh Tâm Nhiên phải người lỗ mãng, có thói quen trước khi hành động phảicó được thông tin đại khái. Nếu , mù quáng đâm đầu vào.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      129:


      Mấy tên nhóc ồn ào nhao nhao thi nhau kể, đốivới việc xảy ra, Lãnh Tâm Nhiên đại kháicũng nắm được phần nào.

      Chuyện xảy ra vào khoảng hai giờ trước, nhóm người đột nhiên chạy vào thôn, trực tiếpxông vào nhà An Nhiên bắt người . Tiếngkhóc của An Nhiên thu hút chú ý của mọingười. Nhưng may, những thanh niên trai tráng lúc đó đều có ở nhà, chỉ còn lại mấy người người lớn tuổi cùng vài tên nhóc choai choai. Mà nhóm người kia đều là những kẻ có thân thể cường tráng, người trong thôn căn bản phải là đối thủ của bọn chúng.

      "Có ai nhìn thấy bọn họ vào thôn lúc nàokhông?"

      Lãnh Tâm Nhiên cau mày hỏi.

      Mọi người nhìn nhau mấy lần, sau đó nhàng lắc đầu. Thời điểm xảy ra chuyện, hầu hết mọi người đều ở nhà ăn cơm, bên ngoài có rất ít người.

      "Trong đám người đó có người thôn này hay ?"

      Tổng hợp những thông tin thu được, Lãnh TâmNhiên phát ra chút nghi vấn. Nhà cửatrong thôn được xây dựng rất lộn xộn, tạp nham; bảy lần quặt, tám lần rẽ. Nếu như phải là người quen thuộc với địa hình nơi này cơ bản chỉ cần lượn quanh mấy vòng cũng lạc đường. Hơn nữa, nhà cửa lại san sát nhau như vậy, có thể mạch tìm AnNhiên mà làm kinh động đến người trong thôn, trong việc này nhất định có tình.

      Khả năng lớn nhất chính là đám người đó có người dẫn đường, mà người dẫn đường khẳng định là người trong thôn.

      "Cháu có thấy. . . . . . , " lúc tất cả mọingười đều lắc đầu ý bảo họ có chú ý tớiđiều này giọng tràn ngập khiếp sợvang lên.

      Đó là đứa bé gầy, gương mặt bẩn thỉu,tóc tai rối bù, bộ dạng rụt rè, sợ hãi. Khi bị tấtcả mọi người quay đầu lại nhìn theo bảnnăng rụt cổ cái, giống như bị dọa nạt vậy.

      "Mầm Đậu, em thấy cái gì?"

      thiếu niên bên cạnh cất tiếng hỏi, LãnhTâm Nhiên mới biết đứa bé gầy teo nho nhỏnày gọi Mầm Đậu, là nhi, do ônglão nhặt được ở bên bờ sông. Năm ngoái ônglão qua đời, Mầm Đậu phải dựa vào tiếp tếcủa người trong thôn mới sống đến bây giờ.

      Đây chính là điều mà Lãnh Tâm Nhiên thíchnhất ở nơi này, người trong thôn ai giàu có gì nhưng lại sống với nhau rất tình nghĩa, so đo về cơm áo gạo tiền. Trái ngược hẳnvới nơi thành thị, những đứa bé ăn xin có thểthấy ở khắp nơi, nhưng lòng người lạnh lùng, hoàn toàn vô cảm với những hình ảnh đángthương đó.

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ, nếu như Mầm Đậu sốngở nơi thành thị, e rằng sau khi ông lão kia chết,cậu bé sớm hóa thành đống xương trắngrồi. Mặc dù giờ vóc dáng bé còi cọc, nhưng ít ra vẫn còn sống. Nghèo là việckhông thể thay đổi, nhưng có thể sống cũng đãlà điều hạnh phúc.

      Lãnh Tâm Nhiên tiến lên ngồi xổm xuống trướcmặt cậu bé, giọng ôn nhu dịu dàng hỏi: "Emtrai , có thể cho chị biết em thấy cái gì hay ?"

      Mầm Đậu chớp chớp đôi mắt đen nhánh, chầnchừ lúc mới thầm : "Lúc em chơi ở bờ sông, có thấy người giống nhưchú Cẩu Oa đó."

      Lại là cái tên xa lạ, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nheo mắt lại. Đột nhiên thiếu niên gọi là Đại Ngưu lại đùng đùng nổi giận nhảy dựng lên: "Nhất định là ! Nếu cóngười dẫn đường sao mấy người đó có thểtìm được An Nhiên nhanh như vậy. Nhất định là tên trộm đó rồi!"

      Lãnh Tâm Nhiên chú Cẩu Oa là ai,nhưng giờ có thời gian tìm hiểu việc này, còn có điều quan trọng hơncần hỏi: "Mầm Đậu này, em nhìn thấy những người khác cùng chứ? Những người đó có điểm gì đặc biệt ? Có thể cho chị biết những người đó trông như thế nào được ?"

      Mầm Đậu nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, lúc lâu sau mới mở miệng: "Em nhìn thấy, có chú tay buộc thứ gì đó màu trắng, còn treo liền với cổ nữa, nhìn có chút kỳ quái.

      "Dây cố định tay?" Đây ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu Lãnh Tâm Nhiên. Sau đó, côbỗng nhớ tới việc xảy ra cách đây khônglâu. Chẳng lẽ là bọn ?

      "Đại Ngưu, em dẫn mọi người về nhà nghỉ ngơi . Chuyện của An Nhiên cứ giao cho chị, cần quá lo lắng. Chị lập tức cứu em ấyvề."

      Lãnh Tâm Nhiên quay sang với thiếu niênduy nhất có biểu trấn định ở bên cạnh.

      Thấy gương mặt nhắn đẹp đẽ tinh xảo của Lãnh Tâm Nhiên nhìn thẳng vào mình, Đại Ngưu thoáng chốc cảm thấy mặt đỏ tim đập. Ở trong lòng cậu, nữ sinh trước mắt này quảthật giống như tiên nữ giáng trần vậy. Cậu biết Lãnh Tâm Nhiên có bản lĩnh như thế nào, chỉ là theo bản năng lo lắng cho . Khóxử nhìn mọi người cùng các bạn ở phía sau, Đại Ngưu khẽ cắn môi với thiếu niên có thương tích tương đối : "Hồ Tử, tất cả giaohết cho cậu. Tớ muốn cùng chị ấy cứu An Nhiên. Chuyện của An Nhiên chúng ta tuyệt đốikhông thể bỏ mặc, tớ hứa với Vũ là phải chăm sóc tốt cho em ấy rồi."

      Thiếu niên tên Hồ Tử đó chút do dự liền gật đầu đồng ý.

      Lúc này Đại Ngưu mới nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên: "Em cùng với chị. Đường trong núichị quen thuộc, tuy em giúp đượcgì nhiều nhưng ít nhất cũng có thể dẫn đường. Vũ đối xử với em rất tốt, em của ấy cũng chính là em của em. Để cho An Nhiênxảy ra chuyện như vậy, phần cũng là do lỗi của em."

      Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên thèm để mấytên kia vào trong mắt, nhưng vấn đề là cường long áp nổi địa đầu xà (*). Chỗ này phải là địa bàn quen thuộc, nó nằmsâu ở trong núi, đừng là tìm được mấy người đó, mà ngay cả việc làm thế nào ra khỏi thôn này cũng có chút khó khăn. Nếu như có mộtngười dân bản xứ cùng đúng là thể tốt hơn rồi.

      (*) Cường long áp nổi địa đầu xà: Nghĩađen: Rồng có mạnh ngay từ đầu cũng khó đánh được rắn. Nghĩa bóng: Làm việc gì ban đầu cũng gặp khó khăn.
      Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên liền gật đầuđồng ý. Nếu chuyện ràng như thế cũngkhông thể để chậm trễ hơn được nữa. Chậmmột giây An Nhiên cũng gặp nguy hiểm nhiều hơn phần. Nếu mọi việc xảy ra đúngnhư suy đoán, theo như lời của mấy người đàn ông xuống tay với An Nhiên lần trước tình cảnh của giờ là hết sứcnguy hiểm.

      Mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên cùng Đại Ngưu, tên là Lữ Đào cùng nhau xuất pháttrên con đường xuống núi. Đường từ núixuống thị trấn rất trắc trở gập ghềnh, trừ bộ ra phương tiện giao thông nàocó thể được con đường này.

      đường , Lãnh Tâm Nhiên cũng để bản thân nhàn rỗi. suy nghĩ, giờ tất cảmọi chuyện cũng chỉ là suy đoán của mà thôi, vậy nên cần phải tìm hiểu kỹ hơn về thôntrên núi kia cùng trấn này. Nơi này trời ở cao, hoàng đế ở xa (ý có phápluật quản lý), có những kẻ hoành hànhngang ngược ở đây, cần phải nắm thôngtin về bọn chúng.

      Lữ Đào năm nay mới mười lăm tuổi, so Lôi Vũ hơn vài tuổi, có thể thấy được cậu rất sùngbái Lôi Vũ, dọc đường đều hỏi thăm về chuyện của ta. Lãnh Tâm Nhiên vốn khôngphải là người có tính nhẫn nại, nhưng ở trướcmặt những con người thuần phác này lạiđặc biệt có tính kiên nhẫn. Đối với vấn đề của đối phương, chỉ cần là chuyện biết đềutrả lời. Chỉ đáng tiếc là cùng Lôi Vũ vốnkhông quá quen thuộc. Nếu phải vì cùngbiết võ đạo căn bản cũng có giao tiếpvới nhau. Tuy nhiên, lại thu được rất nhiềuthông tin về trấn từ trong miệng của LữĐào. Trấn này được gọi là trấn An Tường, trong trấn có gia tộc rất thần bí, những người thuộc gia tộc đó rất giàu có nhưng chỉ ở sốngtrong trấn mà chuyển ra ngoài thành phố lớn.

      Vận may của hai người kể ra cũng tồi,đúng lúc bọn họ vội vã xuống trấn thìlại nhìn thấy bóng dáng hèn hạ từ xa xa đếngần. Lãnh Tâm Nhiên còn chưa kịp nhìn ra đốiphương là người nào Lữ Đào ở bên cạnhgiống như vừa phát ra bảo vật nhanh chóngchạy tới. Lãnh Tâm Nhiên chỉ thấy Lữ Đào laovào người kia, vật lộn đánh túi bụi.

      Lãnh Tâm Nhiên vốn nghĩ có lẽ đó là kẻ thù của Lữ Đào, nhưng đột nhiên lại nghe thấy được tiếng cậu hét lên "An Nhiên ở đâu?" ... Vừa nghe thấy những lời này đoán ngay ra được thân phận của đối phương.

      Chính là kẻ dẫn đường cho đám người kiavào thôn bắt An Nhiên , gọi là chú Cẩu Oa sao?

      nghe Lữ Đào kể qua, Lãnh Tâm Nhiên cũng biết số chuyện về người này. Phần lớn mọi người trong thôn đều hồn hậu thiện lương, nhưng cũng có số ít là ngoại lệ, rất dễ nhậnra, người đàn ông gọi là Cẩu Oa này chính làmột ngoại lệ nổi trội nhất.

      Cẩu Oa năm nay ba mươi lăm tuổi, ở độ tuổi này nếu nghiệp thành công chíít cũng phải có dáng vẻ của người đàn ông thành thục chững chạc, nhưng ta lại chẳng đạt được cái gì cả. Chưa tới việc hết ăn lại nằm, tâm địa bất chính, còn suốt ngày rình rập ăn cắp, ăn trộm của người khác. Hơn nữa nhân phẩm của cũng rất tồi tệ, hành động đứng đắn, rất nhiều chị em có chồngtrong thôn đều từng bị trêu ghẹo. Chínhvì vậy mà bị mấy người đàn ông trong thôn dạy dỗ ít lần. Nhưng dù sao cũng là người cùng thôn nên dù có ghét đến thếnào chăng nữa vẫn đuổi ra khỏinơi này. ngờ bây giờ lại gây ra chuyện bỉ ổi như thế.

      Mặc dù bình thường Cẩu Oa chỉ biết ăn rồi nằm, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành. Mà Lữ Đào mới chỉ là tên nhóc mười lămtuổi, nên so với vẫn có chênh lệch. Bởivậy nên ngoài đấm bị đánh bất ngờ do phòng bị lúc đầu ra, tới khi kịp phản ứng mau chóng vật Lữ Đào xuống đất đè chặt lại.

      Ngay tại lúc hung hăng giơ tay lên chuẩn bị nện xuống mặt Lữ Đào đột nhiên cánhtay bị giữ lại giữa trung. Sau đó mắthắn trợn trắng dám tin nhìn người trướcmặt, đây chính là xinh đẹp gặp ởtrong thôn, lúc đó bắt tay còn dùng lựckhông hề . trận đau nhức mãnh liệt truyền đến, Cẩu Oa hét lên thảm thiết, rồitrực tiếp bị vật ngã nằm chỏng chơ mặt đất.

      Lữ Đào vội vàng nhân cơ hội bò dậy, nhìn CẩuOa ôm tay đau đớn gào khóc dường như tim đập nhanh hơn nhịp: " làm sao vậy?"

      Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ngồi xổm mặtđất, chân giẫm lên tay của Cẩu Oa, cầm lưỡidao rất mỏng ở tay, dí vào cổ thảnnhiên hỏi: "An Nhiên ở đâu?"

      Cẩu Oa hết sức khiếp sợ. cổ truyền đếncảm giác lạnh lẽo khiến cả người cứng ngắc, đối với xinh đẹp đột nhiên xuấthiện này cảm thấy sợ hãi đến hít thở thông. Vừa rồi đối phương mới chỉ nhàngbẻ cái, cảm thấy cánh tay mình như sắp rời ra đến nơi rồi. tại, thậm chí còn có suy nghĩ, nếu như mình thậtthì nhất định đối phương dùng dao cắtđứt cổ mình.

      Lữ Đào ở bên cạnh cũng rống to: "Tên súc sinh, ngờ lại giúp người ngoài hại người trong thôn. Đợi ông Lôi cùng Vũ trở về, để xem ông có bị lột da ra hay ?"

      Cẩu Oa nghĩ tới chuyện này có thể bại lộnhanh như vậy. Hơn nữa, theo dõi rất kĩ, xinh đẹp này phải rời khỏi thôn rồi sao? Sao tại lại đột nhiên xuất ? quả thực bị quỷ ám rồi, có người chỉcần dẫn bọn họ tìm An Nhiên đượcthưởng 1000 NDT liền động lòng. Từ đến lớn, chưa bao giờ thấy số tiền lớnnhư vậy. Chẳng qua, cũng là vì nhà họ Lôi chỉcó mình An Nhiên ở nhà, mới dám mạo hiểm làm cái việc nguy hiểm này.

      "Tôi. . . . . . , tôi. . . . . . , " Cẩu Oa cẩn thận dè dặt muốn cách xa cái lưỡi dao cổ hơn chút, chỉ sợ chẳng may cổ lại có đườngcắt gọn xong.

      "Ba giây, đừng trách tôi khôngkhách khí." Lãnh Tâm Nhiên lười phải cùng đối phương nhảm, tay hơi dùng lực, dòngmáu đỏ tươi theo lưỡi dao từ từ chảy ra.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên là làm, Lữ Đào cũng bị giật mình. Cậu ngờ này lá gan lại lớn như vậy, phải chỉ là dọa tên súcsinh này thôi sao?

      Lữ Đào còn giật mình Cẩu Oa đương nhiên còn cảm thấy sợ hãi hơn vạn lần.

      Dù là thế nào cũng chỉ là ngườibình thường, bình thường chưa từng bước ra khỏi ngọn núi này. Chỉ là tâm địa bất chínhnên làm “ ít” chuyện xấu. Nhưng dù sao chuyện đó so với tính mạng cách nhau quáxa rồi. Người có tâm địa bất chính cũng biết lo lắng, để ý tới mạng sống của chính mình, CẩuOa cũng phải là ngoại lệ.

      "Cẩn thận. . . . . . , cẩn thận. . . . . . tôi biết các người cái gì. . . . . ."

      Cẩu Oa chỉ còn thiếu mỗi việc quỳ xuống đấtcầu xin tha thứ nữa mà thôi.

      Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn bất động, lạnh lẽonói: "Ba"

      "Hai!"

      Cẩu Oa chuẩn bị gì đó nhưng nhìn thấy đôi môi xinh đẹp kia phun ra chữ "" lại nhanh chóng thay đổi khẩu cung: "Tôi biết bọn họ đâu. Khi tới trấn bọn họ bảo tôi quay trở về, tôi hoàn toàn là , tôi thực biết mà."

      rất quả quyết, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh. tự cho rằng mình diễn kịch rất tốt, nhưng lại biết nhất cử nhất động của đều bị trước mặt thu vào trong mắt.

      theo bản năng thở phào nhõm, cảmthấy lừa gạt hai đứa nhóc này cũng chả có gì qúa khó khăn. Nhưng giây kế tiếp, lậptức hối hận. Cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo dính sát vào cổ của mình, giọng của bắt đầu runrẩy: "Tôi. . . . . . tôi. . . . . . , tôi biết ….. cái đó . . . . . . tôi. . . . . ." .

      "Còn chịu ? muốn sống nữa sao?" Trong nháy mắt, giọng của Lãnh Tâm Nhiên lại thêm phần lạnh lẽo, giơ tay chém xuống, vật bay lên trung vẽthành đường cong đẹp mắt.

      Lữ Đào bị tiếng kêu thảm thiết của Cẩu Oa làm cho giật nảy mình. Đến khi định thần lại thấy Cẩu Oa dùng cánh tay bị thương bịtchặt lỗ tai, chất lỏng đỏ tươi từ giữa những ngón tay chảy xối xả ra ngoài.

      "Chị. . ." Lữ Đào thực cảm thấy kinh ngạc.

      " hay ? Mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu còn thành ông chỉ mất cái tai đó thôi đâu."

      Cố nén đau đớn, Cẩu Oa đâu còn gan giấugiếm điều gì, vội vàng kể hết đầu đuôi mọichuyện. rốt cuộc cũng hiểu ra gáitrước mắt này tuyệt đối phải là connhóc dễ bị lừa gạt, mà con sói, phải, nhất định là con sói ác độc."Chị Tâm Nhiên, chị cảm thấy dối nữa sao?"

      Cho tới lúc hai người tiếp tục hành trình đạikhái trôi qua khoảng mười phút. Nhưngtrong mười phút này cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như, Cẩu Oa gãy tay, cònbị mất cái tai nữa. Hay ví dụ như, Lữ Đào cảm thấy chị Tâm Nhiên đẹp giống như tiên tử trước mắt này bây giờ toát ra khí thế cường đại mãnh liệt. Cậu có rất nhiều điều muốn nóivới Lãnh Tâm Nhiên, nhưng cứ nghĩ tới màn máu me vừa rồi lại mở miệngnổi.

      Lãnh Tâm Nhiên sao có thể nhận ra được tâmtư của Lữ Đào, vừa mới thu thập được ítthông tin có ích nên giờ chỉ chăm chú nghĩ biệnpháp giải quyết. Tới lúc hai người đến được trấn giờ đồng hồ kể từ lúc Lãnh Tâm Nhiên rời khỏi thôn rồi.

      "Em có biết căn nhà kia ở đâu ?"

      Nhìn trấn yên tĩnh trước mắt, Lãnh TâmNhiên có loại dự cảm, rất nhanh thôi,chính tay phá vỡ yên tĩnh này. Chẳngqua nếu đây chỉ là bình yên giả tạo có phá vỡ cũng có gì đáng ngại rồi.

      Lữ Đào gật đầu cái, chỉ sang phía bên phảinói: "Là bên đó. Em theo người trong thôn qua lần, căn nhà kia rất đẹp, nghe là nhà của người thân Trấn Trường. Chỉ là ngay cảnhà của Trấn Trường cũng được đẹp như vậy."

      Mười mấy phút sau, hai người tới trước mộtcăn nhà ba tầng sang trọng. So với những căn nhà cấp bốn và hai tầng xung quanh căn nhà có kiến trúc tinh tế màu vàng nhạt này có vẻđặc biệt nổi bật.

      Ngoài sân là cánh cổng sắt, bên trong cómột chiếc xe. Lãnh Tâm Nhiên nhận ra đó là chiếc Audi màu đen, nhưng biển số xe lại bị khuất nhìn .

      "Làm sao bây giờ?" Lữ Đào biết từ khi nào thành thói quen lệ thuộc vào nữ sinh bêncạnh này.

      "Em mua chút ăn , chuyện ở đây chị có thể tự giải quyết."

      Lãnh Tâm Nhiên lấy tiền ra đưa cho Lữ Đào, ý bảo cậu nên rời khỏi chỗ này. rất có lòng tinđối với bản thân mình, dù có xông thẳng vào đó cũng có thể đảm bảo mình hoàn toàn bình yên vô , trừ trường hợp đối phương cósúng .... Lữ Đào ở lại chỗ này cũng giúp được gì, ngược lại có khi còn gây thêm cản trở. Đây là vấn đề vô cùng thực tế. Trong những hoàn cảnh mạo hiểm như thế này, côluôn nhìn thẳng vào thực, tuyệt đối có những lời giả dối ứng phó.

      Lữ Đào vốn định kiên trì ở lại, nhưng nhìnthấy vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Tâm Nhiên thể làm gì khác hơn là nuốt xuống những lời chuẩn bị . Tuy vậy, cậu cũngkhông cầm tiền mà bướng bỉnh quay đầu : "Em có tiền rồi. Em chờ chị ở chỗ gốc cây kia, chị phải chú ý an toàn đấy."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Đợi cho Lữ Đào rời , mới bắt đầu dò xét cẩn thận căn nhà này.

      Mười mấy giây sau, bóng dáng chợt biến mất ở cửa sau của căn nhà. Nơi đó tương đối antĩnh, có mấy cây đại thụ lớn, cành lá xum xuêkhiến cho toàn bộ quang cảnh trở nên tĩnh mịchâm u hơn nhiều. Lãnh Tâm Nhiên nhìn mấy cây kia suy nghĩ lát, sau đó sửa sang lại quần áo, dùng tốc độ cực nhanh trèo lên cây. Từtrên này có thể nhìn thấy được góc sân,vừa khéo chỗ này lại có người canh gác.Sau khi xác định vị trí, Lãnh Tâm Nhiên trựctiếp nhảy từ cây bám vào bức tường bao,rồi từ tường nhảy xuống sân.

      Bức tường cao như vậy, chỉ mất mấy giây làcó thể bình yên vô vượt qua, tiếp đất hết sức nhàng, cố gắng ép tiếng động đến mức thấp nhất có thể. Đây là bản lĩnh mới mà họcđược từ huấn luyện của Lôi Quốc An mấy ngày nay. giờ tuy rằng chưa thực đạt được kỹ năng tốt nhất ... nhưng vẫn là có đượcchút thành tích .

      Vừa mới tiếp đất lâu, Lãnh Tâm Nhiênđã nghe thấy tiếng bước chân từ lối rẽ truyềnđến. Bóng dáng Lãnh Tâm Nhiên lóe lên biến mất tại chỗ, sau đó chăm chú lắng nghe tiếng chuyện của hai người vừa tới.

      "Con bé kia quả thực tệ. Thiếu gia trở về rất thích cho mà xem." người cười hắchắc .

      Nghe được bọn họ tới "Con bé kia", ánh mắt đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên lập tứccăng thẳng, nhìn hai người đó từ từ đến gần, nắm chặt lưỡi dao trong tay.

      "Nhưng khóc lóc inh ỏi thực phiền chết mất. Cũng may lão đại tát cho vài cái mới yên tĩnhđược chút. Theo quy củ trước kia, chờthiếu gia chơi ngán lão đại cũng có thể vui sướng trận rồi. biết tới khi nào thìchúng ta mới có thể. . . . . . A. . . . . ." ngườiđàn ông khác vội vàng tiếp lời, nhưng chưakịp xong thân thể cao lớn của thẳng tắp đổ ầm xuống đất.

      Trong nháy mắt khi ngã xuống, cổ lập tức trào ra dòng máu đỏ tươi. Mà sau lưng , ngũ quan tinh xảo, ánh mắt toát ra sát khí, lạnh lẽo nhìn .


      130



      Người nọ cho đến chết cũng hiểu , vì sau đột nhiên có người xuất sau lưng mình, sau đó bản thân cứ chết mà chẳng biết tại sao như thế.

      Mãi cho đến khi chết, ánh mắt vẫn trợn lên, xem như là chân chính chết nhắm mắtrồi.

      tên đàn ông khác bị chuyện trước mắt dọa đến, hết nhìn thi thể đất lại nhìn đến mặt biểu cảm trước mặt này, sau nửa ngày mới nhận ra được chuyện gì xảy ra. Nhưng khi vừa định mở miệng hô to, cómột vật lạnh như băng đặt cổ.

      Tất cả thanh đều như biến mất, tên đàn ông cứng ngắc quay đầu lại, có chút hiểu nổi tại sao vừa đứng đối diện với mình lại độtnhiên xuất ở nơi này.

      ", bé bị các người bắt tới ở đâu?"Lãnh Tâm Nhiên mặt biểu cảm , vì chuyện giết người mà lộ ra tia hoảng loạn.

      Lại , đây là lần đầu tiên giết người từ sau khi trọng sinh, nhưng lại có cảm giác gì. cho rằng bản thân hoảng loạn hay thấykhông thích ứng, nhưng những phản ứng nàyđều có, chỉ hờ hững, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. tại chỉ quan tâm đếnchuyện của An Nhiên. Hơn nữa, có tráchnhiệm rất lớn trong chuyện An Nhiên bị bắt. Nếu , hôm đó bọn họ cũng lên trấn , An Nhiên cũng bị người kia chú ý tới. Tóm lại, là xuất của , quấy rầy đến cuộc sống an bình hạnh phúc củaAn Nhiên.

      Nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên như vậy, tênđàn ông biết vì sao đến, có chút ngạcnhiên sao lại bị tìm tới cửa nhanh như vậy.Nhưng mà tình huống tại căn bản cho phép nghĩ nhiều, cảm thấy cả người đều phát run. Vẫn là lần đầu tiên cận kềcái chết như vậy, khiến thể chế nổi mà run lên.

      "Tôi......... Tôi.........."

      Tên đàn ông lắp bắp, cả buổi vẫn được câu nào.

      "Hả?" cuối hơi cao, ràng là giọng mũiđầy mê hoặc, nhưng vào thời khắc này lại khiếncho người ta có cảm giác lạnh như băng, lạnh đến mức cả người đều phát run.

      Tên đàn ông sắp khóc rồi, tất nhiên là hắnkhông dám chơi trò bằng mặt bằng lòngtrong chuyện này, có lá gan đó.Nhưng mà, muốn lại nên lời,đây quả loại tra tấn, đặc biệt là khi nhìn đến thi thể trước mặt, thứ chất lỏng đỏ tươi kia nhuộm đỏ mặt đất rồi.

      "Tha mạng........ tha mạng..........tôi , tôi ........."

      Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên dẫn theo tên đànông bị dọa đến thiếu chút đái ra quần này rờikhỏi sân , về phía sân trước.

      "Chính là nơi này." Chỉ vào căn nhà có ngườicanh giữ trước mặt, tên đàn ông giọng .

      "Ở phòng nào?"Lãnh Tâm Nhiên nhìn lướt quacăn nhà, đó là căn nhà ba tầng, xung quanhcòn có những kiến trúc khác, tóm lại nhìn từ bên ngoài có thể được xem là sang trọng.

      Sau khi có được đáp án mình muốn biết, LãnhTâm Nhiên chút do dự đưa tay chém vào sau gáy tên đàn ông. Sau đó bỏ mặc ta lại, vòng ra đằng sau.

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên tìm được cănphòng tên kia , bên ngoài có gã đàn ôngđáng khinh canh giữ, vừa hút thuốc vừa nghịch di động, thỉnh thoảng phát ra nhữngtiếng cười hắc hắc đầy dâm đãng.

      Quét mắt vòng nhìn bốn phía, thấy còn ai ở đây. Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh từ góc khuất ra, thẳng về phía gã đàn ông trọcđầu.

      Gã đàn ông trọc đầu nhìn di động rất chăm chú, tới khi Lãnh Tâm Nhiên đến trước mặt mới phát ra có người đến. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bé xinh đẹp này đứng trướcmặt, loại hoocmon nào đó ngừng giatăng, theo bản năng nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng: "Em có chuyện gì thế?"

      giây sau, nụ cười mặt liền cứng lại. Bởi vì người cho rằng giống như con thỏnhỏ chưa kịp trực tiếp vung quyềnvào người . Quan trọng hơn là, ngay khi hắnkhông thèm coi trọng cái nắm tay nho đó, cả khuôn mặt có cái cảm giác như bị khối sắt nện vào mặt.

      giây trước khi tất cả đều trở thành màu đen, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của bé xinh đẹp này xuất nụ cười vô cùng lạnh lẽo.

      đến phút, Lãnh Tâm Nhiên giảiquyết xong gã đàn ông gác cửa này.

      Xoay tay nắm cửa ra, cách bày trí trong phòng cực kỳ xa hoa, dễ thấy nhất chính là cái giườngthật lớn nằm ngay giữa phòng. giường có người nằm, dựa vào thân hình để phán đoán, rất có thể chính là An Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên vội vàng bước vào, chẳng thèm quan tâm chung quanh bày trí cái gì, trực tiếp đitới xem tình huống của An Nhiên.

      "An Nhiên? An Nhiên?" Lãnh Tâm Nhiên lắc cơ thể mê man của An Nhiên.

      Nhưng lắc hồi, đối phương vẫn cóphản ứng gì, vẫn nhắm chặt mắt yếu ớt nằm đó, thân thể lay động theo từng cái lắc của .

      Thấy thế Lãnh Tâm Nhiên liền biết khẳng địnhcó chuyện gì đó. tay đỡ An Nhiên, taysờ lên người của An Nhiên, sau đó đặt trước mũi ngửi thử, có mùi của thuốc mê.

      Trong phòng có cánh cửa sổ , từ cửa sổnhìn xuống, Lãnh Tâm Nhiên thấy căn nhà này tuy rằng lớn lắm, nhưng vấn đề an ninhxem ra tệ, ở sân sau ít người hơn, sân trước đông người. rất hiếu kỳ, cái tênmình gặp đường hôm đó đến cùng là có thân phận gì. Nếu là danh môn, sao có thểẩn thân ở cái trấn hẻo lánh này được chứ?Nếu là thân thích của tên gọi là TrấnTrường, sao lại có thể ở nơi tốt hơn cả Trấn Trường? đường đến đây xem qua nơi ở của Trấn Trường, là căn nhà hai tầng,nổi bật giữa đám nhà ngói xung quanh. Nhưng mà, so với căn nhà này, còn kém ít.

      Đánh giá tình huống bên dưới, Lãnh Tâm Nhiênnghĩ nghĩ rồi vào phòng tắm múc ly nướclạnh, sau đó quay lại hất cả chén nước vào mặt An Nhiên. An Nhiên mơ mơ màng màng từtrong giấc mộng tỉnh lại, hai mắt mông lung vừamở ra nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có chút nghi hoặc: "Chị Tâm Nhiên?"

      Nhìn bộ dạng mơ hồ này của An Nhiên, Lãnh Tâm Nhiênâm thầm thở dài, khó tránh Lôi Vũ và sư phụ Lôi thương em ấy như bảo bối,người đơn thuần như vậy, nếu quản chặt, xảy ra chuyện.

      "Sao rồi? Có thấy khỏe ở đâu ?"Trước khi An Nhiên tỉnh lại Lãnh Tâm Nhiêncũng kiểm tra sơ qua cho em ấy rồi, xác địnhem ấy chỉ bị mê mang, bị thêm gì khác. Ý thức của An Nhiên vẫn còn chút mơ hồ, ràng tình huống trước mắt cho lắm,chỉ cảm thấy xuất của chị An Nhiên đột ngột: Chị An Nhiên, phải chị lên núi với sư phụ sao? Sao lại......

      Lãnh Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ: "Sư phụ kêu chị xuống núi lo cho em, trúng hợp em lạigặp chuyện. Em sao hết đúng , nếukhông có gì chúng ta lập tức rời khỏi đây."Đầu óc An Nhiên vẫn còn mờ mịt, nhưng vẫnnghe lời xuống giường, đứng cạnh Lãnh TâmNhiên, chờ căn dặn.

      Bạch Thanh uống đến say mèm mới trở về. Từ khi bị nhà đuổi đến trấnnhỏ này, ngày ngày hắnđều chìm trong cơn say. Chỉ là cái trấn này thậttệ, vừa lại vừa hoang tàn, có nhữngquán bar như ở thành phố lớn, cho dù muốn có hành vi phóng đãng cũng có điều kiện.

      Tuy nhiên luôn tìm được phương thức giảitrí thích hợp cho bản thân.

      Động vật núi ít, mỗi ngày đều dẫn theo mấy tên thủ hạ, cầm đồ săn và rượulên núi. Bắt gà hoang thỏ hoang, uống rượu tán gẫu, cứ như vậy cho hết thời gian, uống đến sảng khoái rồi trở về.

      Tâm tình hôm nay của rất tốt. Lúc ớ trênnúi nhận được lời nhắn là bắt được connhóc kia về. Hồi tưởng lại làn da non mềm vàđôi mắt to ngập nước mình nhìn thấy lúc trướcliền cảm giác được hạ thân bắt đầu nóng lên. khéo là hôm nay núi bọn sănđược con huơu, lúc này cả người đềubị lửa thiêu nóng, cần phải gấp rút phát tiết chút.

      Ôm cái đầu choáng váng trở về nhà, bám vào lan can mà leo lên lầu. Nhưng mà, ngay khi hắnđi qua ngã rẽ, lại nhìn thấy thủ hạ của mìnhté đất, cái di động quý bị rơi bêncạnh, tình huống thoạt nhìn tốt lắm.

      Mặc dù Bạch Thanh ngà ngà say, nhưng dù sao cũng phải kẻ ngốc. Huống hồ, lớn lêntrong gia tộc lớn từ gặp phải đủ loại mưu dương mưu nên chỉ nhìn cái là Bạch Thanh thấy có điểm hợp lý. tiếp tục bước lên, mà là lấy điện thoại ra gọi điện kêu những thủ hạ lầu dưới chạy lênđây.

      Lầu là nơi nghỉ ngơi của , bình thườngcó rất ít người làm ở đây. Dù sao, ai cũng khôngthích bị người khác xâm phạm vào gian riêng tư của mình. Lãnh Tâm Nhiên gì đó với An Nhiên, đột nhiên, tiếng ngừng lại,dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về cánh cửa lớnđang đóng.Nếu nghe nhầm, vừa rồi làtiếng bước chân đúng ? Xem ra, tên kiatrở về nhanh .

      Bắt giặc phải bắt vua trước, Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên biết đạo lý này.

      Nhìn khuôn mặt ngây thơ của An Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên nhìu mày, đưa ra quyết định: "Emtrốn trước , được đồng ý của chị đừng bước ra." An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu,tìm tìm trong phòng, sau đó chui xuống gầm của cái giường lớn. Lãnh Tâm Nhiên biết, so với việc để đối phương bắt ba ba trong rọ, khôngbằng tự mình tìm cơ hội phản kháng. Hiệntại nắm được tình huống bên ngoài,nhưng dựa vào những thanh bên ngoài, hẳn là chỉ có người lên đây. Chắc chắn là vì nhìn thấy tên gác cửa bên ngoài bị ngất đấtnên mới đề phòng. Nghĩ đến chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên lại nhịn được thở dài, thầmtrách bản thân thất trách. vốn cho rằng cóthể bứt dây động rừng nhanh chóng dẫn An Nhiên , nghĩ tới đối phương lại trởvề sớm như vậy, thời gian cũng khéo, khéođến nỗi chỉ có thể đối đầu với mà khôngcòn biện pháp nào khác.

      Sau khi xác định An Nhiên trốn kỹ, LãnhTâm Nhiên nắm chặt lưỡi dao tay sau đó kéo cửa bước ra.

      Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Bạch Thanh khiếp sợ đứng ở góc.

      Bạch Thanh chỉ nghĩ là có kẻ trộm gì đó độtnhập vào nhà mình, nghĩ thế nào cũng ra,người bước ra từ trong phòng lại là con thỏ lớn mình ngày đêm nhung nhớ. Ngay từ đầu BạchThanh quả nhìn trúng An Nhiên. Diện mạo An Nhiên tuy tính là cực phẩm, nhưng lại có làn da tráng và khí chất tươi trẻ, so sánh vớinhững người chung quanh giống như mộtđóa phù dung chói mắt vậy. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, lại càng cóhứng thú với Lãnh Tâm Nhiên hơn.

      Dù sao, An Nhiên vẫn chỉ là con nhóc con, mà dáng người trưởng thành của Lãnh TâmNhiên lại xinh đẹp thướt tha. Đặc biệt là lần trước khi Lãnh Tâm Nhiên mình xuất hiệntrước mặt khiến suy nghĩ suốt thờigian dài, mơ tưởng đến ngày có thể đè con thỏ lớn này xuống dưới thân hung hăng chàđạp, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng chút biểu cảm kia của trở nên kiều mị mất hồn.

      Câu "Hai người cứ như vậy tay trong tay vùng đất tràn đầy hơi thở thần phác." Theo mình nên sửa thành "Hai người cứ như vậy tay trong tay vùng đất tràn đầy hơi thở thuần phác." Như vậy nghe hay hơn

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      131


      Bạch Thanh vui sướng trong lòng, đến sớm bằng đến đúng lúc, nghĩ tới ômcây đợi thỏ đúng là có tác dụng. Nhưng hắncũng lập tức mạo hiểm tiến lên, tới giờhắn vẫn còn nhớ rất , lần trước chính là này, giải quyết hai thủ hạ của rất dễ dàng.

      tại, đành phải đợi thủ hạ dưới lầu lên.

      Nhưng mọi chuyện thường phát triểntheo chiều hướng dự tính, nếu có từ thế vô thường rồi. Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn đoán được đối phương chỉcó người. Là người thông minh, tấtnhiên bỏ qua cơ hội tốt như vậyrồi. Bạch Thanh hề động đậy, khôngnhúc nhích nhưng có nghĩ là Lãnh Tâm Nhiên cũng ngu ngốc mà đứng chờ như thế.

      Bước bước dài đến, Bạch Thanh vừa chuẩnbị hô to tiếng, cảm nhận được vậtsắc bén đặt cổ. Vóc người BạchThanh rất cao, so với chiều cao mét sáu mươi mấy của Lãnh Tâm Nhiên hơn khoảngnửa cái đầu, muốn kề dao vào cổ đối vớiLãnh Tâm Nhiên mà gánh nặngkhông .

      "Câm miệng!"

      Hạ giọng lạnh lùng tiếng, sau đó đấmmột quyền vào thắt lưng đối phương. Bạch Thanh bị đau theo bản năng cúi người, chiều cao chênh lệch giữa hai người liền được rútngắn ít, động tác đặt lưỡi dao lên cổ đối phương của Lãnh Tâm Nhiên cũng nhàng hơn rất nhiều.

      " đừng có làm xằng bậy. Nơi này là địa bàn của tôi, nếu tôi mà xảy ra chuyện gì, cũngđừng hòng thoát được."

      Bạch Thanh cố tỏ ra nghiêm khắc uy hiếp, LãnhTâm Nhiên cười lạnh, nếu run rẩy khi ra lời uy hiếp đó, có lẽ còn có chút lo lắng đối với lời uy hiếp của , nhưng hiệntại......., tay dùng lực chút, lưỡi dao cứa vào càng sâu, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh: " cảm thấy thủ hạ của lên đây nhanh hơn, hay là động tác của tôi nhanh hơn? Nếu muốn biết đáp án, có thể thử lần."

      Bạch Thanh căn bản thèm để lời uy hiếpcủa Lãnh Tâm Nhiên vào mắt. Tuy tại tánhmạng bản thân bị người khác nắm giữ, nhưng cũng nghĩ con nhóc có đủ quyết đoán để giết người. thậm chỉ còntưởng tượng đến cảnh khi Lãnh Tâm Nhiên rơi vào tay mình, phải làm thế nào để tra tấn connhóc biết trời cao đất rộng này!

      Vừa nhìn thấy biểu cảm đối phương LãnhTâm Nhiên biết suy nghĩ cái gì. LãnhTâm Nhiên cười lạnh, bàn tay giơ ra nắmlấy tay Bạch Thanh, hơi dùng sức, tiếng "rắc" vang lên, tay phải Bạch Thanh cứ như vậy mà bị bẻ gãy.

      Bạch Thanh theo bản năng chuẩn bị kêu đau,nhưng tiếng la còn chưa ra khỏi yết hầu cảmgiác được trận đau đớn từ cổ truyền đến. thứ chất lỏng ấm áp sềnh sệch từ trong cơthể chảy ra khiến cho vẻ kiêu ngạo cuồng vọng mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Tùy ý để cái tay kia lung lay giữa trung,tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng dám phát ra chút tiếng động nào. thề, đợi látnữa khi con nhóc này rơi vào tay mình, tuyệt đối khiến nó muốn sống đượcmuốn chết xong! Lãnh Tâm Nhiên thấyBạch Thanh thèm để ý, con ngươi đen bịphủ bởi tầng sáng đỏ, sau đó cánh taycòn lại của Bạch Thanh cũng bị vặn gãy dướicái nhìn chăm chú dám tin của . Thấythế, cho dù Bạch Thanh có muốn hét lêncũng được, đây căn bản phải làchuyện có thể khống chế được. An Nhiênngoan ngoãn trốn xuống gầm gường, khi nghe thấy tiếng kêu thám thiết từ ngoài vọng vào rụt cổ lại theo bản năng. Em rất muốn biết bênngoài xảy ra chuyện gì, nhưng nhớ tới lời dặn của chị TâM Nhiên, liền nháy nháy mắt rồi tiếp tục ngoan ngoãn nằm xuống. Tuy rằng emkhông thông minh, nhưng ít đạo lý thườngtình vẫn biết. Em biết tình huống tạicủa mình rất nguy hiểm, mà điều duy nhất cóthể làm, chính là an phận tử tế, gây thêm phiền toái cho chị Tâm Nhiên.

      Trong khu vực yên tĩnh này, đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết. Những thủ hạ đượcgọi đến của Bạch Thanh, nhìn thấy cảnh trước mắt hơi dại ra, biết nên làm thế nào.

      Thiếu gia Bạch Thanh của bọn họ bị chế, cổ đặt lưỡi daosắc bén, hai tay lại cong cong quẹo quẹo cách kỳ quái.

      "Thiếu gia, xảy ra chuyện, ở sân sau tìm được Tiểu Lưu bị thương nặng. tạicần phải cấp cứu cho Tiểu Lưu, nhưng những bác sĩ trấn đều là lang băm, phải làm sao bây giờ?" Đột nhiên, người xông lên, còn chưa kịp nhìn tình huống trước mặt kêu rên thảm thiết.

      Bạch Thanh cảm thấy phía sau lưng lạnhdần , bị thương nặng gặp nguy hiểm? Chẳng lẽ..... quay cái cổ cứng ngắc nhìn về phíaLãnh Tâm Nhiên, khi nhìn thấy gương mặt tinh xảo kia lên nụ cười quỷ dị thìtrong lòng đoán ra được hơn phân nửa. Lạinghĩ đến con dao đặt cổ mình, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch!

      Lúc trước sở dĩ có thể bình tĩnh, là vì hắntin chắc rằng này chỉ mạnh miệng uy hiếp mình, dám ra tay . Nhưng mà tại, cũng còn chắc chắn như thế nữa.Nếu chuyện của Tiểu Lưu là do ta làm, vậy ...

      Càng nghĩ càng cảm thấy lạnh người, Bạch Thanh luôn luôn cuồng ngạo xem ai ra gì,giờ sợ hãi.

      "Này, còn nhóc nhà ngươi làm gì đó? Mau thả thiếu gia của chúng tao ra, nếu , đừngtrách bọn tao khách khí!" Có vài ngườichưa hiểu tình huống vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo.

      Bạch Thanh hận thể tát cái vào đứa ngốc la lối kia, muốn hại chết mìnhsao? tại tình huống thế này rồi, cưnhiên còn dám đứng kia la lối, là, óc heomà.

      người la lối, những người khác cũng phụhọa theo, ồn ào uy hiếp Lãnh Tâm Nhiên mau thả Bạch Thanh ra, nếu kháchkhí với ! Lãnh Tâm Nhiên quét mắt vòngnhìn những người đó, thấy có ai cầmsúng tay yên tâm, khóe miệng hơi cong lên, tay cầm dao chém nhát lên người Bạch Thanh khiến ngất , sau đó bay lên đá cước vào hai người cách mình gần nhất, dùng cả hai chân, chỉ trong phút, giải quyết xong bốn người chưa kịp đề phòng.

      thể là thủ hạ của Bạch Thanh vô dụng, dù có kém cỏi vẫn có thân thể cường tráng, mạnh hơn người bình thường rất nhiều.Huốn chi trong đó còn có số người luyện võ, đều là những nhân vật lợi hại so với người bình thường. Nhưng mà, mấy tên bình thườngluôn cho rằng mình tài giỏi hơn người này, lúcnày đây mới nhận ra, đột nhiên mình trở nênyếu đuối giống như con thỏ , chỉ có thể mặc sức cho trước mặt này chà đạp. BênLãnh Tâm Nhiên chỉ có người, mà bên kiacó mười mấy người. Tuy rằng ngay từ đầu đãlén giải quyết vài người, nhưng đối phương vớisố lượng nhiều vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, đặcbiệt là khi nhiều người đồng loạt ra tay tìnhcảnh càng trở nên hỗn loạn.

      Trước kia Lãnh Tâm Nhiên cũng gặp quakhông ít tình huống lấy ít địch nhiều thế này,tuy rằng mỗi lần đều thắng nhưng cũng phải thắng dễ dàng gì, bị chút thương tích ngoài da là chuyện , có đôi khi ngay cả nội tạngcũng bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng mà lần này giống, sau khi học võ đạo gì đó vớisư phụ Lôi, lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên cảmthấy được thực lực của mình tăng lên đột biến.Trước kia, thường dựa vào trực giác và độngtác nhanh nhẹn của mình để ứng phó với nhữngtrường hợp đánh lén. Nhưng mà tại, saukhi học được cách dung hòa với thiên nhiên, côcó thể cảm nhận được lưu chuyển của khôngkhí xung quanh để phán đoán có đánh lén hay . Tuy rằng mọi người đều hai quyềnkhông đánh lại được bốn tay (song quyền nan địch tứ thủ), nhưng mà tại, sau lưng của côcũng có mắt, có thể cảm nhận được ràng tình huống từ bốn phía, cho nên nhiều người hay ít người đối với căn bản khác gì nhau.

      Hai mươi phút sau, nhìn những người té ngã kêu rên đất, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiênnâng lên, sau đó bước đến đá vào Bạch Thanh hôn mê, gọi tỉnh lại.

      Lúc Bạch Thanh bị đá cho tỉnh lại định chửiầm lên, nhưng vừa thấy người trước mặt là Lãnh Tâm Nhiên trong lòng đột nhiên tràolên cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Quảnhiên, khi nhìn quanh bốn phía, phát những thủ hạ bình thường luôn cùng bị diệt toàn quân rồi.

      "......."

      Bạch Thanh kinh ngạc đến ngẩn người.

      biết rất thực lực của nhóm người trong tay mình. Nhưng mà tại, đám người này cư nhiên lại bị con nhóc mười bảy mười tám tuổi giải quyết, này......

      Lãnh Tâm Nhiên rất hứng thú đứng nhìn vẻ mặt biến hóa ngừng của , sau đó congkhóe miệng lên: "Lần trước tôi cho cơ hội......."

      đợi Lãnh Tâm Nhiên xong, Bạch Thanh rất thức thời bổ sung thêm: "Tôi sai rồi, tôi bao giờ làm ra chuyện thế nàynữa. Tha cho tôi , tôi có mắt mà nhìn thấy thái sơn, là tôi mắt mù mạo phạm đến tiểu thư, tôi...."

      Đến lúc này, nếu còn xem Lãnh Tâm Nhiênlà người thường ngu ngốc rồi. Mộtngười bình thườn, sao có thể có thân thủ lợi hại như vậy? Bạch Thanh háo sắc, nhưng cóbị tinh trùng lên não. tự biết mình tính sai rồi. Cho rằng hai bé bộ dạng tệ nàychỉ là thôn nữ, nhưng tại xem ra, tuyệt đối phải như thế.

      Đứa nhóc kia , còn này. Thânthủ của , khí chất của , còn thái độ bình thản ung dung từ đầu tới cuối của nữa, đều chứng minh chuyện phải là ngườibình thường.

      Hận bản thân đến giờ mới nghĩ đến chuyện này, Bạch Thân hối hận đến xanh ruột rồi. Nhưngtrên đời lại có thứ gọi là thuốc hối hận,cho nên việc duy nhất mà có thể làm lúcnày chính là tận lực cứu chữa, hi vọng có thể bảo vệ cái mạng của mình.

      Nhìn thấy Bạch Thanh thức thời như vậy, đáymắt Lãnh Tâm Nhiên thoáng lên nét cười. Xem ra tên này, tuy rằng háo sắc nhưng cũngkhông đến mức có đầu óc. Biểu cảm trênmặt có thể gạt người, nhưng tia sáng nơidáy mắt kia lại lừa người được.

      Nghĩ vậy, Lãnh Tâm Nhiên có chút tò mò. TênBạch Thanh này cuối cùng là có thân phận gì?Nhìn dáng vẻ của hẳn là sinh ra trong nhàphú quý, vậy , sao có thể xuất ở nơi này?

      "Tôi có mấy chuyện muốn hỏi ."

      Vừa nghe thấy câu này Bạch Thanh liền biếtchuyện chuyển biến theo chiều hướng tốt, tâm Bạch Thanh dần thả lỏng, nhàng thở ra. Tuy rằng bất cần đời, nhưng lại rất xemtrọng tính mạng. Dù sao, đại đa số những thứ đời này đều có thể dùng tiền dùng quyền để đổi, chỉ riêng mạng sống, chỉ có , mất đirồi lấy lại được.

      " tên gì?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày.

      "Bạch Thanh." Bạch Thanh thành trả lời.

      "Bạch Thanh?" Sau khi suy nghĩ hồi lâu xácđịnh mình chưa từng nghe qua tên này. LãnhTâm Nhiên đắn đo, vẫn thấy lo lắng. Trong lòngnhư có giọng với , trong chuyện này có gì đó rất quan trọng cần tìm hiểu. Chỉ là vấn đề nằm ở đâu chứ? rất mơ hồ.

      "Vì sao lại đến trấn An Tường?" Lãnh TâmNhiên nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp.

      Vừa nghe thấy vấn đề này mặt Bạch Thanh liền trở nên vặn vẹo. Nếu phải vì tên kia, sao có thể bị người nhà đưa đến cái nơi chimkhông đẻ trứng này để tị nạn?

      "Đắc tội với người, bị người nhà đưa tới."

      132


      Hỏi xong câu này, Lãnh Tâm Nhiên cũng khôngtiếp tục hỏi nữa.

      hỏi, ngược lại khiến cho Bạch Thanhthấy được tự nhiên. Theo bản năngngẩng đầu nhìn nữ sinh cao bằng mìnhtrước mặt, ràng thoạt nhìn mảnh mai,nhưng lại mạnh hơn tất cả mọi người. Chính làmột người như vậy, đơn thương độc mã xông vào nhà mình, giải quyết đám thủ hạ miệng cọp gan hổ của mình. Đến cùng là hoàn cảnh thế nào, mới bồi dưỡng ra người tài năng như vậy?

      sinh ra trong nhà hào môn, từ làmcậu chủ sống an nhàn sung sướng. Cho tới bây giờ chưa ai dám đối xử với như vậy, những người cùng lớn lên từ , đều vì thân phận người thừa kế của mà nhường nhịn nịnh bợ . Lần này bị đưa đến trấn An Tường, có thểxem như lần đầu tiên chịu nhục nhã trong đời . nghĩ rất kỹ, chỉ cần trở lạithành phố Đức, nhất định khiến cho cái đứa tố giác sống nổi.

      luôn luôn ngu ngốc, trước giờ chưa từng nghĩ đến tương lai thế nào. Người làm sắp xếp toàn bộ thời gian biểu cho , tiền, quyền, phụ nữ, chỉ cần muốn, có gì là chiếm được. cần phải nỗ lực,để giành lấy thứ gì, những thứ có, đều là người khác nâng trong lòng bàn tay đưa đến tậnmặt .

      luôn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thiếu cái gì. Nhưng mà tại, nhìn thấy phải người bình thường trước mặt này, trong lòng đột nhiên sinh ra mộtcảm giác xúc động mãnh liệt. Còn xúc động vềchuyện gì, đến tại, vẫn chưa lắm.

      "...." Bạch Thân cảm thấy tại mình làmột kẻ vô cùng đần độn. Lúc trước còn thề cho đối phương biết tay, bây giờ lại phải khuấtphục, chân chó muốn lấy lòng .

      Lãnh Tâm Nhiên tất nhiên là đọc đượcnhững suy nghĩ xoay chuyển trong đầu . chỉ nhận ra được cảm xúc của người trước mắt này có biến hóa rất lớn, giống như vừa nhảy vọt trong nháy mắt.

      Bạch Thanh cẩn trọng nuốt ngụm nước bọt, sợ trở thành kẻ tâm thần. thực tế cũng cảm thấy mình bị điên rồi, ít nhất, tại trong đầu có ý niệm này.

      " tên gì?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn bằng ánh mắt nghihoặc, nhưng cũng thèm che giấuthông tin bản thân, sợ người trước mặtnày có thể làm gì được mình, nên lạnh lùng : "Lãnh Tâm Nhiên."

      Bạch Thanh giọng nhắc lại cái tên này, mắt thấy Lãnh Tâm Nhiên xoay người định , liềnchạy nhanh tới, sợ chết muốn giữ chặt côlại.

      "Bốp!" giây sau, cả người đều bị ném ra ngoài.

      Bạch Thanh té đất, phát ra tiếng kêurên thảm thiết, nhưng khác với lúc trước, tâm tình của bây giờ trở nên rất phấn khởi. Hắncảm thấy, có lẽ mình phải làm tốtmột chuyện gì đó.

      "Tôi tên là Bạch Thanh, là người nhà họ Bạch ở thành phố Đức. Cái kia......"

      Dưới ánh mắt đột nhiên trợn to nhìn tình huống trước mắt của Lãnh Tâm Nhiên, Bạch Thanh trực tiếp tiến lên quỳ rạp xuống trước mặt , nắm hai tay lại ngửa đầu nhìn lên: "Lão đại, nhận tôi !"

      Lãnh Tâm Nhiên giật mình, khóe miệng hơi run rẩy theo bản năng.

      xuất của Bạch Thanh, chỉ là khúc nhạc đệm ngoài lề đối với Lãnh Tâm Nhiên.Chuyện cần phải lo trong cuộc sống có rất nhiều, tại việc quan trọng nhất mà phảilàm là nhanh chóng nâng cao thực lực, khiếncảnh giới võ thuật của bản thân nâng lên mộtbước nữa, sau đó mởi có năng lực để đối mặtvới những nguy hiểm và khiêu chiến.

      Công ty dưới danh nghĩa của Thẩm Quân từ từ phát triển lớn mạnh, được đặt gần đại học Yến Kinh và tòa cao ốc thương mại, tên được đặt, giống như công ty của anhta, toàn bộ đều chịu quản lý của công ty UW.

      Tên này là do Lãnh Tâm Nhiên quyết định, UW, Underworld, tên gọi tắt. Tương lai của , nhất định là theo con đường hắc đạo, chỉ là phải hắc đạo truyền thống, nhưng cáitên này có ý nghĩa hề bình thường đối với .

      Đến trấn An Tường, cho mình nửa tháng.Sau nửa tháng, Trung tâm thương mại UW sẽkhai trương. Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên cũngkhông định công bố thân phận ông chủ đứng sau của mình trong lúc này, nhưng cho dù thếnào công ty khai trương cũng nên có mặtmột chút. Nếu , khẳng định bị Thẩm Quân làm phiền đến chết.

      Hộ tống An Nhiên về thôn an toàn, cam đoanvới những người khác xuất hiệnchuyện như thế nữa. Xong xuôi mọi việc, mới có thể lấy những thứ mình muốn mang vào núi.

      "Lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, âmdương lưỡng cực, ngũ hành nhiều chuyện,những thứ này, con đều biết hết rồi. Vậy , tiếp theo, con có thể dựa theo quyển sách này mà tu luyện được rồi." Lôi sư phụ lấy từ dưới gối ra cái gói bằng vải bố, cẩn thận mở lớpvải gói bên ngoài ra, bên trong lộ ra quyển sách ố vàng. Sách rất cũ, trang sách đều ố vàng, vài trang còn bị hỏng. Nhưng từ bộ dáng của Lôi sư phụ, Lãnh Tâm Nhiên biết chắc chắn quyển sách này rất trân quý. Bởi vì động tác nâng quyển sách của ông dè dặt cẩn trọngnhư vậy, giống như là sợ làm hỏng quyển sách vậy.

      "Diệt Thần?"

      Nhìn hai chữ phồn thể mạnh mẽ có lực bên ngoài bìa sách, Lãnh Tâm Nhiên có chút nghihoặc nhìn về phía Lôi sư phụ.

      "Đây được xem như quyển võ công bí tịch của Trung Hoa chúng ta rồi. Chia làm ba bảnthương, trung, hạ, phần này vốn là phần thượng,cũng là trụ cột nhập môn. Còn lại hai bản, trong lúc kháng chiến bởi vì cuộc sống chiến loạnphải lang bạt đầu đường xó chợ nên bị mất.Đây là bảo vật trấn phái của môn phái ta, vốn muốn truyền lại cho Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ thiên tư tốt, đến bây giờ vẫn chỉ dừng lạiở giai đoạn nhập môn. tại, ta giao cái này cho con. Ở trong này có ghi lại phương pháp tu luyện, con có thể bắt đầu học theo rồi. Mấyngày nay, đều là đặt nền tảng cho con, cho conbiết những cái cơ sở về võ đạo, xem như là quá trình dịch cân tẩy tủy(là quá trình học cáchco duỗi gân, có trong sách dịch cân kinh và tẩytủy kinh). Nếu con muốn học bản bí tịch nàycần phải gia nhập môn phái chúng ta, con phảisuy nghĩ cho kỹ về chuyện này."

      Lôi Quốc An trịnh trọng .

      Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ, nhìn bản bí tịch có lực hấp dẫn rất lớn đối với , lại nhìn ông lão trước mắt: "Môn phái nào?"

      Ông lão nghe xong câu này chần chờ hồi lâu, như kiêng kị gì đó. Sau nửa ngày, mớingượng nghịu ra ba chữ: "Phái tiêu dao!"

      Nếu phải lúc này trời trong xanh,Lãnh Tâm Nhiên khẳng định cho rằng mình bị sét đánh. Cái cảm giác cả người bị điện giậtnày, đúng là mất hồn mà!

      Hiển nhiên ông lão cũng biết tên môn phái rất mất hồn, nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh nhạtcủa Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ bị sét đánh thìcảm khái vạn pần. Trước kia cũng thế, ai nghe được tên môn phái của bọn họ cũng lộ ra biểu cảm như vậy, ai, thanh danh bên ngoài quả có áp lực rất lớn nha...... Cho dù thế nào, Lãnh Tâm Nhiên vẫn theo ý muốn trong lòngthành dập đầu ba cái trước mặt ông lão, chính thức bái ông ta làm thầy. Đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên bái sư. Tuy rằng tên mônphái này mất hồn, nhưng thể thừa nhận, ông lão dạy rất nhiều. tạicô cảm giác khí chất cả người mình đều biếnđổi. Lệ khí người bị khống chế ở mức độ nhất định, tại tuy rằng thể là điềm đạm hòa nhã ở chỗ nào, nhưng ít nhất nếu muốn, vẫn có thể trở nên tương đốigiống với người bình thường.

      "Sư phụ!"

      Bái lạy xong, Lãnh Tâm Nhiên tôn kính gọi tiếng, ông lão liền cười đến hai mắt đều híp lạithành đường . Ông nhận hai đồ đệ, là An Nhiên là Lôi Vũ. An Nhiên , ôngchỉ mong nó có thể bình an trải qua đời, đến bây giờ cũng chưa từng chỉ nó tu luyện võ công gì. Về phần Lôi Vũ, mặc dù trong mắt người thường là võ giả rất lợi hại, nhưngmà, nếu xét theo cầu của ông, Lôi Vũ bâygiờ còn kém rất xa. Mà Lãnh Tâm Nhiên, là người trẻ tuổi có tư chất tốt nhất mà ông từnggặp qua, luyến tiếc tài năng là đặc điểm lớnnhất của ông. Cho nên, có thể nhận Lãnh TâmNhiên làm đồ đệ thu vào nội môn, là chuyện khiến ông đắc ý nhất.

      "Bản bí tịch này giao cho con. Tiếp nhận bản bí tịch này rồi, con có thể hoàn thành đượcnhiệm vụ lớn nhất."

      biết có phải cảm giác sai hay ,Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy lúc sư phụ lờinày mặt mang theo tia vui sướng khi người gặp họa.

      "Lúc trước Diệt Thần có tất cả ba bản, giờ bịthiếu mất hai bản. Là người có được Diệt Thần,nhiệm vụ của con chính là tìm được hai bản bị mất kia, chí có hoàn thành việc tu luyện Diêt Thần, con mới có thể trở thành kẻ mạnh thậtsự."

      Ông lão cười tủm tỉm .

      Lãnh Tâm Nhiên chút do dự liền gật đồng đáp ứng. Có được tất có mất, có chuyện tự nhiên có bánh mì từ trời rớtxuống, mọi chuyện đều tuân theo nguyêntắc như nhau. có được bản Diệt Thần nàythì nhân tiện tìm hai bản khác vốn cũng làchuyện tất nhiên. Huống chi, chuyện này còncó quan hệ mật thiết với chính mình.

      Sau khi hoàn thành nghi thức bái sư, ông lão bắtđầu chỉ cho số phương pháp tu luyện cơ bản. Cho tới bây giờ, Lãnh Tâm Nhiên mới biết được, ra từ "linh khí" trong những quyển tiểu thuyết kia là có . Sư phụ luôn luôn tu luyện ở ngọn núi này, chính bởi vì ngọn núi này có nhiều linh khí nhất, thích hợp cho việc tu luyện nhất.

      Cách thời hạn nửa tháng của Lãnh Tâm Nhiêncũng còn ba ngày. Nhưng chưa đợi đến kỳ hạn,Lãnh Tâm Nhiên nhận được cú điện thoại, sau khi nhận điện thoại, hôm đó Lãnh Tâm Nhiên từ biệt sư phụ tân nhậm (vừa nhận chức) rời khỏi trấn Tường An.

      Bên này Lãnh Tâm Nhiên vừa rời khỏi, bên kia Bạch Thanh liền theo đường uốn lượn tìm được đến thôn. phải đến để tra xét, mà muốn theo Lãnh Tâm Nhiên.Nhưng mà, bất hạnh thay, bị hụt rồi, chỉ có thể gặp gỡ thoáng qua với Lãnh Tâm Nhiên. Bất quá, nếu mọi chuyện đều được số mệnh sắp đặt sẵn, vậy gì, cần lo lắng, đến lúc tựnhiên được như ý nguyện thôi!

      Người gọi điện cho Lãnh Tâm Nhiên là TriệuNghị, nam sinh luôn cười đùa khi chuyệnkia lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nở, khẩn cần Lãnh Tâm Nhiên về sớm chút, có chuyện lớn rồi.

      Ngay khi quyết định lập tức trở về, đầu tiênLãnh Tâm Nhiên gọi điện cho Thẩm Quân, nhờ ta đặt vé máy bay cho mình. Sau đó lại gọi cho Dạ Mộc Thần, chuyện mình về. Dạ Mộc Thần tỏ vẻ rất vui sướng với tin này, bấtquá hiển nhiên, đối với chuyện xảy ra vớinhóm Triệu Nghị, cảm kích chútnào. Chuyện này cũng lạ đối với , chuyện của vốn rất nhiều thể lo hết mọi chuyện được.

      Từ Vân Nam về Yến Kinh, ngồi máy bay khoảng năm tiếng. Nhưng vì Lãnh Tâm Nhiên ởtrấn, phải ngồi xe thêm gần dặm. Vậy nên,khi Lãnh Tâm Nhiên đến được sân bay Yến Kinh, hơn mười giờ đêm rồi.

      Sân bay buổi tối rất ít người, ngoài đại sảnh ngẫu nhiên có thể bắt gặp vài bóng, phần lớn đều là cảnh tượng vội vàng, chút ngừngnghỉ.

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ lấy cái balô đơn giản, bên trong là giấy tờ của . Gần như là vừa ra tới, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộcđứng bên ngoài.

      chỉ bởi vì tâm linh tương thông gì đó, mà quan trọng hơn là người đó rất chói mắt.Cho dù đeo kính, chỉ đứng yên chỗ như vậy, cũng giống như ánh đèn flash vậy, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Những nhóm người lại vội vàng này, khi ngang qua người cũng theo bản năng mà tạm dừng lại, tò mò nhìn ngắm mấy giây rồi mới rời .

      "Hoan nghênh trở về!"

      Nhìn thấy dáng người mảnh mai kia, DạMộc Thần tiến lên, chút do dự đưa taykéo đối phương vào lòng mình. Ôm rất chặt, lưu lại khe hở nào. Trong cái tiết trờigần thu mang theo hơi lạnh này, chiếc ôm này mang lại ấm áp dị thường. Ấm áp đến ỗi Lãnh Tâm Nhiên luyến tiếc muốn rời khỏi lồng ngực .

      Cũng may Dạ Mộc Thần chỉ ôm Lãnh Tâm Nhiên chút rồi buông ra, dắt tay , trênkhuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ vui sướngkhông thể che giấu: "Xe ở bên ngoài. saingười chuẩn bị bữa ăn rồi. Chuyện của nhóm Triệu Nghị, cũng phái người thăm dò rồi. tới, chủ yểu cũng chỉ là chuyện đoàn trao đổi kia. Tiếp đó, cái cậu Lôi Vũ kia bị thương, thương thế rất nghiêm trọng, ngay cả KING, cũng rơi vào khốn cảnh bị trường học giải tán."

      Những chuyện phức táp quấy nhiễu mấy người Triệu Nghị , khiến cho bọn họ luống cuống taychân ăn ngon, ngủ yên này, lại bịngười đàn ông tuấn mỹ như đế vương trước mắtnày dùng giọng điệu nhàng bâng quơ chút để tâm để ra.

      Nghe được lời của Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng cả kinh. Bất quá cái giật mình này cũng kéo dài lâu, có thể lạnh nhạt như thế, vậy chứng minh chuyện này cònchưa xấu đến mức thể cứu chữa.

      khi như vậy, vậy cần phải quá lo lắng rồi.

      Để mặc đối phương dẫn mình ra khỏi sân bay.Ngoài phi trường, chiếc Lamborghini chói mắt đậu ở ven đường. Chói mắt giống chiếc xe, chính là Ninh Trí Viễn với khuôn mặt babyđáng và dáng người lực lưỡng đầy cơ bắp.

      Chỉ mới hơn mười ngày, thế nhưng khi gặp lại người quen, Lãnh Tâm Nhiên thậm chí còn có cảm giác như trải qua mấy đời.

      "Lãnh tiểu thư."

      Nhìn thấy hai người tới, Ninh Trí Viễn lại khác thường mà nở nụ cười với Lãnh TâmNhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên liền phát hoảng, nhớ, NinhTrí Viễn luôn bài xích thân phận sau khi trọngsinh của mình mà, sao tại lại đột nhiên thay đổi giống như trở thành người mới thế?

      "Khu rừng kia nghiên cứu thế nào rồi?"

      Bên trong xe, hai người cùng trò chuyện. Lãnh Tâm Nhiên quan tâm nhất chính là khu rừng già kia. tại, sau khi biết chuyện có thể tu luyện võ công, đột nhiên có ý nghĩ. Nếu nơikia chỗ thần kỳ có từ trường khác lạ,vậy , có phải chứng minh lấy nó làm chỗtu luyện có kết quả đâu? Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình mà thôi.Mọi chuyện có thuận lợi như vậy, cũng nghĩ mình có vận khí tốt đến nỗimỗi ngày đều nhặt được tiền: "Còn tronggiai đoạn khai phá, tiến độ lớn. tạichỉ có thể xác định nơi đó tầm thường."Dạ Mộc Thần tựa lưng vào ghế, nhàng thởra.

      Nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của , Lãnh Tâm Nhiên hơi nghi hoặc. Trong ấn tượng,người đàn ông này chưa bao giờ lộ ra vẻ mặtmệt mỏi này, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ nghĩ, vẫn nhịn được mà quan tâmhỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"

      Dạ Mộc Thần mở mắt ra, trong con người màu lục vẫn mang theo vẻ nhu tình như trước,nhưng mà tại, mơ hồ, lại xen lẫn tia phức tạp. Phát này, khiến tâm Lãnh TâmNhiên cũng run theo. Chẳng lẽ, xảyra chuyện gì sao?

      " có gì, chỉ là gần đây nghỉ ngơi ít hơn, hơi mệt. Yên tâm , gặp chuyệnkhông may đâu."

      Chú ý tới sắc mặt biến hóa của Lãnh TâmNhiên, Dạ Mộc Thần cười . Gương mặt vốn tuấn mỹ cộng thêm nụ cười tươi tắn càng làm tăng thêm phần mị hoặc. Ít nhất, Lãnh Tâm Nhiên bị mê hoặc, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, môi mình dán lên đôi môi ấmáp này rồi.

      muốn , Lãnh Tâm Nhiên cũngkhông muốn miễn cưỡng . Đây là nguyêntắc sống chung của bọn họ, dù sao, chị cần kiênnhẫn chờ đợi, nếu là chuyện lớn, sớmmuộn gì cũng .

      Dạ Mộc Thần tất nhiên là buông thamón ngon đưa đến trước mặt này, đảo khách thành chủ ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên, răng môigiao nhau. Sau hồi triền miên nóng bỏng, cánh môi hai người vẫn kề nhau, Dạ Mộc Thầnmút môi , hành động vô cùng thân thiếtthế này, mang đến cho hai người cảm giác an toàn rất riêng biệt.

      Đợi đến khi hai người tách ra, khuôn mặt luôn tái nhợt của Lãnh Tâm Nhiên nhuộmmột tầng ửng đỏ say lòng người, tròng mắt xanh lục của Dạ Mộc Thần hơi mờ ảo, mang theo vẻtà mị nên lợi.

      "Đêm nay đến ở nhà ?"

      Dạ Mộc Thần hỏi. Lãnh Tâm Nhiên chần chờhồi lâu, tuy rằng nhìn thấy người đàn ông nàyđến đón mình, có chuẩn bị tâm lý. Nhưngmà, từ sau khi trọng sinh, bọn họ luôn giữ khoảng cách nhất định, bỗng nhiên phải đến ởnhà , hành động nghe thế nào cũng thấy áimuội này khiến có chút thích ứng. Nhưng mà, tuy rằng thích ứng, nhưngtình cảm đối với người trước mặt này vẫn luônsâu đậm. Cho nên, chỉ chần chờ lát, sau đó, Lãnh Tâm Nhiên nhàng gật đầu: "Ừ, được."

      Trong nháy mắt, mặt Dạ Mộc Thần nở ra nụ cười còn xán lạn hơn cả khói hoa (ý đến cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân).
      "Đêm nay đến ở nhà ?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      133


      Nơi Dạ Mộc Thần ở, tất nhiên chính là tiểu khulúc trước và Dạ Mộc Thần ở chung. Bảo vệở tiểu khu này, có thể xem như là nghiêm mật số số hai ở Yến Kinh. Càng đến gần nơi quen thuộc kia, Lãnh Tâm Nhiên càng thấykhẩn trương, đôi tay trắng nõn nắm chặt lại, khuôn mặt biểu cảm cũng lộ ra vẻkhông yên.

      Tất nhiên là Dạ Mộc Thần thu hết thảy vào đáymắt, cũng đoán được Lãnh Tâm Nhiênđang khẩn trương chuyện gì, nhưng cũngkhông ra. , tâm tình lúc này của cũng khẩn trương. Đêm này, tượng trưng cho cái gì.

      Người duy nhất bị ảnh hưởng trong xe, chính là Ninh Trí Viễn ngồi sau tay lái. Chiếc xenày phía trước và phía sau có vách ngăn, nhữngkhi có Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần đều kéo vách ngăn lên. Tuy rằng và Ninh Trí Viễncó tình cảm như em, nhưng với nhữngchuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên, liền trở nên vô cùng hẹp hòi.

      Chiếc xe vững vàng lăn bánh, Lãnh Tâm Nhiênvẫn khẩn trương như trước, nhưng từ từ, cơnbuồn ngủ đánh úp lại, cứ như vậy mà tựa vào lòng Dạ Mộc Thần ngủ say.

      Đợi đến khi tỉnh lại, phát mình nằm trong cănp phòng quen thuộc. Tất cảmọi thứ, cách bày trí, vật dụng, tất cà tất cả, đều vô cùng quen thuộc với , bởi vì nơi này, từng là phòng của , căn phòng vẫn ở khi còn là Huyết Sư khát máu mà người người trong hắc đạo e sợ.

      cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Thần ôm mình lên đây. Cũng chỉ có ở trước mặt , mới có thể chút phòng bị mà ngủ say như thế. Loại cảm giác tin tưởng người trămphần trăm như thế, ở mức độ nào đấy có thể hưởng thụ tuyệt hảo.

      Xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường , nhìn thấytrên đất đặt đôi dép lê bằng vải bông. Trái ngược với tính cách thanh lãnh của , là mộtđôi dép lê lông xù hình gấu , thoạt nhìn vô cùng đáng , những tiểu nữ sinh thời nay đều thích loại này. Lãnh Tâm Nhiên nhận ra, đây là vật trước kia thích nhất. nghĩ tới, lâu như vậy rồi, lòng người thay đổi, bài trí trong phòng thay đổi, kể cả những vật cũ đều được cất giữ cẩn thận, chưa từng có thay đổi gì.

      Hết thảy những điều này, đều như những dòngnước ấm chảy xuôi trong lòng Lãnh Tâm Nhiên.

      Mang dép vào bước ra khỏi phòng, tóc xõatung, cần phải bận tâm đến hình tượng giống như ở ngoài. Ở đây, có thể tùy ý làmchuyện mình muốn làm.

      Ra khỏi phòng, vừa khéo đụng phải bóngdáng cao lớn bưng món ăn từ phòng bếp lên. Nhìn thấy , khuôn mặt tuấn mỹ vẽ ra đường cong: "Ăn chút gì , em ngồi máy bay lâu như vậy, chắc sớm đói bụng." Lãnh TâmNhiên đột nhiên rất muốn tiến lên ôm lấy người đàn ông này. Người đàn ông này luôn ở cùngcô từ khi mới mười mấy tuổi. Từ khi quyếtđịnh ở cùng , chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Cho dù lúc trước từngvì chuyện này mà ầm ĩ với Á Á trận cũng thể làm thay đổi quyết định của .

      Trong cuộc đời của mỗi chúng ta đều xuất rất nhiều người, rất nhiều khách qua đường, có bạn bè, có người , có người thân. Bạn bè có rất nhiều, người thân cũng có rất nhiều, nhưngngười , chỉ có . Mỗi người đều có mộtngười do mệnh số sắp đặt, vấn đề duy nhất là bạn có tìm được người ấy hay mà thôi.Lãnh Tâm Nhiên tin tưởng, người trước mắt này, chính là người trong định mệnh củamình.

      Hai người ngồi ăn bên nhau, mặt đối mặt, khôngnói câu nào, cũng có thể cảm nhận được ấm áp giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.

      Dạ Mộc Thần rất ít khi xuống bếp, lấy thân phận của , căn bản cần thiết phảixuống bếp. Nhưng mà, những khi ở cùng Lãnh Tâm Nhiên, thường xuyên làm chuyện hợp với thân phận này. Lúc Lãnh TâmNhiên mệt mỏi làm cho mấy món ăn đơngiản. Chưa tới ngon hay ngon, nhưngchính là phần tâm ý.

      "Nhiên......."

      Ăn xong, hai người ngồi sofa, đột nhiên Dạ Mộc Thần lộ ra vẻ mặt phức tạp. Lãnh TâmNhiên nhếch mày, hiểu nhìn về phía .

      "Có thích nơi này ?"

      Nghe thế, vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên cũng trở nên có chút kỳ quái. Nơi này, vốn là bọn họcùng nhau tìm được, cách sắp xếp trang trí bêntrong, đều do hai người cùng thương lượng xácđịnh. Sao có thể thích nơi này được chứ? Ở bên ngoài, là nữ vương hắc đạo màmọi người e ngại, là sát thủ Huyết Sư máu lạnhvô tình, nhưng ở trong này, chỉ là người phụ nữ bình thường. người phụ nữ bình thường muốn ở cạnh người đàn ông mà mìnhyêu mến. Nơi này là phần thuần khiết ấm áp nhất trong nội tâm , sao có thể thích có thể ? Lãnh Tâm Nhiên vì sao Thầnlại đột nhiên hỏi câu này, suốt quãng thời gian,từ khi bọn họ gặp lại nhau, đều tự mình trốn tránh để vượt qua. biết rốt cuộc Thầnđã biết được bao nhiêu về chuyện này, cũng biết đến cùng là nghĩ thế nào. Nhưng mà, rất hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Tuy rằng quan hệ hai người chỉ có thể xem như người phải vợ chồng, nhưng mà, có cảm giác giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.

      Hồi lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên mới chậm rãi gật đầu: "Thích."

      vốn dĩ cho rằng Dạ Mộc Thần định đếnnhững đề tài mẫm cảm, nhưng lại dự đoán được đối phương chỉ cười , đôi màyđẹp giãn ra, càng trở nên tuấn mỹ giốngngười phàm: "Vậy là tốt rồi."

      Bốn chữ đơn giản này, giống như quả nặngngàn cân đập mạnh vào lòng Lãnh Tâm Nhiên. Nhìn người đàn ông luôn ôn nhu trước mặt này,nhìn đôi mắt màu lục đầy thâm tình chútche giấu của , Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên cóxúc động, muốn hết tất cả mọi chuyện ra.Nhưng mà, lời vừa đến bên miệng, cánh môi ngập ngừng lâu, cuối cũng vẫn phátra được thanh nào.

      Giống như là có vật vô hình nào đó chặn lạiở yết hầu, khiến thế chuyện.

      Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên như vậy, Dạ MộcThần lại đột nhiên thu lại vẻ phức tạp trong mắt lúc trước, nhàng nở nụ cười: "Được rồi, còn sớm nữa. Ngày mai em còn phải đến trường học, nghỉ ngơi sớm chút ."

      xong, lại trực tiếp bưng bát đũa lên bước vào phòng bếp. Lãnh Tâm Nhiên nằm giường, vốn là rất mệt, nhưng lại ngủđược. nhớ trớ ánh mắt đơn khi đó củaanh. Kỳ , đối với thân phận củaLãnh Tâm Nhiên, cũng chẳng biết nhiều lắm. chỉ biết là, đến từ gia tộc vô cùngthần bí, là người thừa kế của gia tộc. Còn những cái khác, bởi vì lúc trước luôn tới,nên cũng biết gì. Nhưng hiển nhiên, người đàn ông này, từ đến lớn đều cao quý như đế vương. Ngay cà Ninh Trí Viễn từ nhỏlớn lên cùng với , lúc ở trước mặt đều luôn dùng thái độ kính trọng. người đànông cho dù ở đâu đều trở thành mục tiêu chú ý của mọi người như vậy, lại cho quyền được bốc đồng độc nhất vô nhị. Bản thân mình cho tới giờ đều kiên trì ở đây, là chính xác sao? Gặp cũng gặp, sao vẫn cứ mãi để tâm đến nhữngchuyện vụn vặt như vậy? Đêm dài, bóng dáng mảnh mai ngồi dậy từ giường. Ngừng lại lát, sau đó bước xuống giường đếnphòng bên cạnh.

      Khiến mọi người ngạc nhiên chính là, đèn ởphòng bên cạnh đột nhiên sáng lên. Nhìn thấy vào cũng chút ngạc nhiên, giống như sớm đoán được là xuất vậy. Thậm chí, khi nhìn thấy đến còn nở nụcười ôn nhu.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn Dạ Mộc Thần nằmđọc sách giường, gì. Cứ như vậymà leo lên giường, cuộn mình nằm xuống bên cạnh .

      Đêm yên tĩnh, hai người, ai gì.

      ràng là nam quả nữ, nhưng khi làm rađộng tác thân mật như vậy, lại cảm thấyđột ngột hay được tự nhiên. Hai người cứyên lặng mà nằm cùng nhau như thế, giống như bức tranh đẹp đẽ nhất thế gian.

      "Cho em chút thời gian được ?"

      Lãnh Tâm Nhiên biết mình đưa ra cầuquá đáng, nhưng mà, cũng biết, người đàn ông này luôn dễ dàng tha thứ cho tùy hứng của mình.

      Quả nhiên, đối phương chỉ trầm mặc chút,rồi nhàng gật đầu: "Được."

      " tháng, nhiều nhất là tháng, cái gì nênnói em đều cho biết."

      Lúc kết thúc cuộc trò chuyện Lãnh Tâm Nhiênđưa ra lời hứa hẹn.

      Dạ Mộc Thần luôn luôn cười ôn nhu cách yếu ớt, thế nhưng trong khắc này, lại lộra nụ cười xán lạn .

      Sáng hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên ngồi xe Dạ Mộc Thần đến Yến Đại.

      "Nữ vương...." Triệu Nghị nhận được tin chạyđến, vừa thấy bóng dáng quen thuộc kia ngồi ghế dựa, tâm trạng hoảng loạn lâu đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cả người cũng dần tỉnh táo lên.

      Triệu Nghị phát , nữ vương tại, dườngnhư thay đổi ở đâu đó. ràng diện mạo vẫn như thế, ràng vẫn là khí thế cường đại thể xâm phạm, nhưng mà, lại cảmgiác được có thay đổi ở đâu đấy.

      Rất nhanh, mấy người khác cũng lục đục chạytới. Lam Kỳ Nhi, Diêu Vũ, Lăng Vũ, Đông Phương Vũ, chỉ thiếu mỗi Lôi Vũ.

      "Xã trưởng, rốt cuộc cậu cũng trở lại."

      cơ bản mọi người khi nhìn thấy biểu của Lãnh Tâm Nhiên đều có cảm giác giốngTriệu Nghị, như là tìm được người đáng tin cậy, như là trút được gánh nặng nhàng thở ra.

      Đợi đến khi Lam Kỳ Nhi kể mọi việc xong,Lãnh Tâm Nhiên mới hơi nhíu mày: "Bởi vì Lôi Vũ ở trường đánh nhau với người ta, hơn nữaxã đoàn còn bị người ta tìm tới báo thù, cho nên bị hội sinh viên ra lệnh hủy bỏ?"

      Triệu Nghị gật đầu mạnh, cũng quêncáo trạn: "Đúng vậy đó. Nữ vương, cậu khôngbiết đâu. King của chúng ta giành lấy danhtiếng trong hội trao đổi, mấy người chúng ta đềutrở thành nhân vật phong vân trong trường.Nhưng mà, có nhân vật phong vân cũng có nghĩa là bị người khác để mắt tới, trongkhoảng thời gian này bọn mình biết bịngười khác gây rối bao nhiêu lần rồi. Người đánh nhau với Lôi Vũ, kỳ thực cũng phải sinh viên bình thường. Căn cứ vào tư liệu mình điều tra được, hình như bên trong Yến Đại có vài tổ chức bí mật. Mà người kia, chính là thuộc trong số đó. Tổ chức này, có tính chất thương nghiệp, những thành viên trong đó đềuđi theo con đường buôn bán, cũng có tính chấtbang phái, có tiếp xúc với số tổ chức ngoài trường học. Nhưng mà tư liệu về tổ chức nàyđều là cơ mật, mình phá mạng lưới tư liệu của trường cũng tìm được tin tức của bọnhọ."

      Nếu khi Lãnh Tâm Nhiên nghe thấy King gặp chuyện may trong lòng chỉ nổi lênchút gợn sóng, tại giật mìnhrồi. nghĩ tới, bên trong Yến Đại cư nhiêncòn có thế giới như thế tồn tại. Bất quá chỉ suy nghĩ chút liền đoán được nguyên nhânhậu quả, chỉ là, ngay cả trong trường học còn có bang phái, vậy , có thể mượn trận gió này,để khuếch trương cho thế lực chân chính của mình.

      " tại Lôi Vũ ở đâu?"

      Đối với Lôi Vũ, cảm tình của Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất sâu. Dù sao, cũng bái sư phụ của ta làm thầy. Dựa theo thời gian nhập mônsớm muộn mà tính, ta vẫn là sư huynh của . Tuy phái Tiêu Dao này quả mất hồn, nhưng đối với năng lực trợ giúp cho thìkhông cần phải nghi ngờ.

      Vừa tới chuyện này, biểu cảm của những người ở đây đều trở nên tức giận.

      "Bây giờ còn ở ***. Vốn chỉ là trận đánh nhau bình thường thôi, hơn nữa trách nhiệm còn thuộc về chúng ta. Nhưng mà khôngbiết vì sao cục công an lại làm quá chuyện nàylên, thậm chí còn tạm giam Lôi Vũ. Nghe là tạm giam mười lăm ngày, nhưng có khả năngphải lên tòa án."

      Người luôn ít lời như Đông Phương Hiểu, thếnhưng lần này lại chủ động lên tiếng. Hiển nhiên, chuyện lần này khiến xúc động rất lớn.

      "Tạm giam?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày: "Đốiphương bị thương?"

      Thân phận của Triệu Nghị và Lăng Vũ khôngbình thường, ngay cả Đông Phương Hiểu vàLam Kỳ Nhi cũng đều phải người bìnhthường. Có bọn họ ở đây mà Lôi Vũ còn bị bắt giam, xem ra, hậu trường của đối phương thậtđúng là bình thường nha. Bất quá, phảicó hậu đài như thế, vậy mới có tính khiêu chiến! thích làm những chuyện có tính khiêu chiến, Lãnh Tâm Nhiên cười tà mị, mấyngười ở đây đều theo bản năng run lên.

      " phải. Hơn nữa còn ngược lại, người bịthương là Lôi Vũ. Thân thủ của Lôi Vũ là tốtnhất trong số chúng ta, chỉ kém chút so vớinữ vương. Lúc đánh nhau Lôi Vũ có nương tay, đối phương căn bản thể nào bị thương.Nhưng đồ con rùa kia lại chơi trò đánh lén, lúcchúng ta quay cầm cầm lấy chai rượu đậpHiểu. Lôi Vũ là vì cứu Hiểu nên mới bị thương."

      Nghe thấy, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng hiểuvì sao Đông Phương Hiểu lại trở nên khácthường như vậy. Nghĩ đến chuyện mấy người kia cư nhiên ngay cả nữ sinh cũng đánh, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên liền bùng lên ngọnlửa. Đời này, hận nhất chính là đánh lén, hơn nữa còn là đánh lén trong tình huống này. Huống chi còn xuống tay với nữ sinh, tốt lắm,người kia, thành công khơi lên ngọn lửa giậntrong lòng !

      "Ai có lớp lên lớp, ai có lớp theo tôi gặp Lôi Vũ. Mặt khác, Triệu Nghị, cậu đichỉnh lý lại tư liệu rồi đưa cho tôi, tôi ngược lạimuốn xem tới cùng là xảy ra chuyện gì, YếnĐại cư nhiên còn có cực phẩm như vậy, ha ha, được biết thêm cũng tệ."

      Vừa nghe Lãnh Tâm Nhiên như vậy, dángvẻ uể oải lúc trước của Triệu Nghị liền biếnthành hưng trí bừng bừng: "Nữ vương. Mình chuẩn bị xong cả rồi. Thời khóa biểu của tên kia mình cũng chuẩn bị luôn rồi. Chỉ chờ cậu trởlại. Mình có tiết, mình muốn cùng cậu đixem Vũ!"

      134


      Ở trại tạm giam, Lãnh Tâm Nhiên gặp được Lôi Vũ bị nhốt vài ngày.

      Vừa nhìn thấy Lôi Vũ, liền nhìn ra được tình huống của ta đúng lắm. Lôi Vũ trong ấn tượng, bất cứ lúc nào cũng đều rất có tinhthần, mặt mang theo nụ cười đôn hậu, như hề có chút phiền não nào. Nhưng mà tại, tuy rằng đối phương vẫn cười, nhưngchỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn ra đượcnụ cười này rất miễn cưỡng, như là dùng hết khílực toàn thân để nặn ra vậy. Hơn nữa, từ lúc vừa gặp mặt đến giờ, Lôi Vũ đều theo bản năng giấu tay mình sau lưng. Hành động khác thườngnày, khiến Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng hé mắt.

      non nớt như mấy người Triệu Nghịchỉ từng sống cuộc sống an bình trong trườnghọc, tuy rằng chưa tự mình trải qua, nhưng cũngbiết đến số quy tắc ngầm. Ví dụ như, cơ quan chấp pháp này, tuy rằng gì mà có thái độ công bình công chánh nghiêm minh khi chấp hành công vụ, nhưng trong số trườnghợp, vì để đạt được số thứ mình muốn, sử dụng số thủ đoạn phi pháp.

      "Lôi Vũ, giơ bàn tay ra."

      để ý đến việc bên cạnh còn có cảnh sát, Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt trầm giọng .

      Lôi Vũ liền phát hoảng, vẻ tươi cười mặt dại ra trong nháy mắt, cứng ngắc lâu, nhưlà nghe hiểu lời Lãnh Tâm Nhiên .

      Mà lúc này, ngưởi đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, chút do dự cao ngạo tới.

      "Được rồi, được rồi, đến giờ rồi. tại người này là nghi phạm, thời gian thăm tù hết. nhanh ."

      Nghe thế, Triệu Nghị tức đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Từ khi bọn họ bước vào tới giờ, tuyệt đối chưa qua được 2 phút, cư nhiên hết thời gian là sao chứ? Cho dù là bị giam trongngục cũng ngắn như vậy mà! Huống hồ bây giờ chỉ mới là tạm giam bình thường thôi, 2 phút hết giờ là sao hả?

      Thông minh như Triệu Nghị, cũng nhìn ra đượcchút manh mối trong chuyện này, la lên: "AnhVũ, sao luôn giấu hai tay sau lưng thế, giơ tay ra . Chẳng lẽ bị thương? Sao lại thế được, lúc vào đây tay cũng bị thương mà. Ở đây là trại tạm giam chứ đâu phải tổ chức bang phái nào đó, sao có thể bị thươngđược?"

      Lời của cậu ta, nhìn như là hươu vượn nhưng kỳ thực lại chứa huyền cơ.Khiến cho khuôn mặt của vị cảnh sát kia trởnên lúc trắng lúc xanh, ràng là bộ dáng lo lắng khi bị vạch trần chuyện xấu.

      "Các người hươu vượn cái gì đó,lời này của cậu, hoàn toàn là vu khống. Nếu phải bởi vì các người đều là con nít, hiểu chuyện, sớm bắt nhốt cả đám các người lại rồi. Giống như đứa bạn học của các người vậy."

      Đối mặt với hai sinh viên đại học cư nhiên lại có thể đưa ra lời uy hiếp như vậy, cũng biết nên khen dũng cảm hay cực kỳngu ngốc đến mức có đầu óc luôn rồinữa. Cho rằng ai cũng là đứa con nít ba tuổi hay sao, hay là tất cả mọi người đều thất học, lời uy hiếp nào cũng xem là thánh chỉ sao?

      "Ơ kìa, chú này, tôi chưa gì hết nha. Cụccảnh sát của các người chẳng lẽ còn có quy định giỡn hay sao? Tôi chỉ thấybạn học tôi cứ giấu tay phía sau nên mới giỡn chút thôi, chẳng lẽ cũng được sao?Tôi cũng , tại là xã hội pháp chế, sao còn xuất cái loại biết pháp phạm pháp hay là lạm dụng từ quyền được chứ? Chú à, chú yên tâm , tôi chú đâu, phải là chú đâu."

      Triệu Nghị cười tủm tỉm , câu từ "chú", khiến cho cậu thanh niên hai mươi mấytuổi kia tức đến đỏ cả mặt cũng biết làm thế nào để trút giận.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng quản chuyện này. Tiểu điểm chú ý của vẫn luôn tập trung người Lôi Vũ, khẳng định, chắc chắn là Lôi Vũ bị ngược đãi công bằng ở đây rồi. Nếu , người tập võ có tìnhtrạng tinh thần uể oải như thế!

      "Tin tôi, giơ tay ra ."

      Lãnh Tâm Nhiên cẩn thận theo dõi ta, cặpcon ngươi đen láy phát ra loại sóng điện kỳquái. Lôi Vũ vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia lại giống như bị mê hoặc chậm rãi vươn tay ra.

      Đợi đến khi nghe được tiếng Triệu Nghị hít vào mới ý thức được mình làm gì. Sau khibừng tỉnh lại mới nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiênbằng ánh mắt kinh hãi. Vừa rồi, ta bị thôi miên sao?

      Lôi Vũ là người miền núi, tập võ từ ,hai tay đương nhiên thể trắng mịn trơn mềm được, mà có đầy vết chai do tập võ và làm việc nặng nhọc. Nhưng tại đôi tay kia lại bầm tím, có nhiều chỗ thậm chí còn tróc thịtbong da, có thể nhìn thấy cả thịt đỏ bên trong. miệng vết thương này, còn có dấu vết bịbỏng.

      Thanh niên kia cũng thấy tình huống khôngtốt, nhưng tốc độ phản ứng của tuyệt đốikhông nhanh bằng Lãnh Tâm Nhiên. Huống chihiện tại còn có Triệu Nghị chắn trước mặt , đợi đến khi chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên dùng di động chụp vài tấm hình, sau đó thuậntay nhét lại di động vào túi.

      Gã cảnh sát đó biết những tấm ảnh chụp này tuyệt đối thể truyền ra ngoài, nếu , tình bị náo lớn. Nơi này là địa bàn củabọn họ, bọn họ muốn ép buộc thế nào cũngđược, nhưng khi truyền ra ngoài được rồi. Bởi vậy, chẳng quan tâm LãnhTâm Nhiên là nữ sinh, liền trực tiếp lấy roi điện ra uy hiếp : "Đưa điện thoại ra đây,hoặc là xóa sạch những thứ vừa rồi mày chụpđược. Nếu , cũng đừng trách tao khách khí!"

      Triệu Nghị có chút trợn mắt há hốc rồi.

      Trước kia lúc còn ở lớp F, cậu vẫn cảm thấyxem như kiến thức của mình đủ rộng. Cái gì mà ăn chơi trác táng, cái gì mà ỷ thế hiếp người,cậu đều gặp qua. Nhưng mà, ác liệt giống như cảnh trước mắt này, đúng là lần đầu tiên.

      Cảnh sát cầm roi điện uy hiếp sinh viên, ha ha, tại tố chất của nhân viên chấp pháp đúng là càng ngày càng cao rồi!

      Lúc nhìn đến đôi tay bong da tróc thịt của Lôi Vũ, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên liền dấy lên lửa giận hừng hực. tại khi nhìn thấy ngườitrước mắt cư nhiên còn cầm roi điện muốn ratay với mình, lại càng tức giận đến nghiến răng.Nhưng mà, khác với người thường ở chỗ, khi càng tức giận sắc mặt lại càng bình tĩnh, chỉlà đôi mắt vốn đen kia càng trở nên sâu thẳmkhiến cho người ta sợ hãi.

      "Mau giao ra đây, nếu giao ra......A........."

      Gã cảnh sát còn kiêu ngạo uy hiếp. tựnhận là người có hậu trường, huống hồ chuyện lần này có người bên an bày sẵn. đãđiều tra qua, người bị giam chỉ là đứa sinh viên nghèo, tiền quyền cũngkhông thế, chỉ có thân thủ là tệ. Cho nên sau khi nhận lệnh liền chút áp lựcthẳng tay hành hạ đứa nhóc kia. tại, chuyện này cư nhiên lại bị nữ sinh trước mắtnày chụp lại được, tuyệt đối thể để ảnhchụp bị truyền ra ngoài. Phóng viên truyềnthông bây giờ, giống như đàn ong mật vậy, nơinào có tin tức liền đuổi tới, chút việc nhỏcũng bị xào nấu lên.

      Nhưng mà, tuyệt đối nghĩ tới, đứanhóc bị nhốt bên trong là người quyền thế, là sinh viên nghèo. Nhưng cũng chứng tỏ tất cả mọi ngườiđều thế. cho rằng nữ sinh ngũ quan tinhxảo trước mắt này chỉ là đứa sinh viên đạihọc mềm mại yếu ớt bình thường, nhưng mộtgiây sau, bị đối phương cước đábay!

      "Rầm!" Gã cảnh sát vừa khéo lảo đảo ngã vào ghế dựa, ghế dựa cũng bị lực lớn tác động màngã ra sau, khiến cho gã cảnh sát trực tiếp tê liệt té xuống đất, ôm phần bụng bị đá, vẻ mặt khôngdám tin.

      Cây roi điện tay cũng bị rơi đất, phátra tiếng xèo xèo chói tay.

      "Ôi mẹ nó!"

      Triệu Nghị giật mình trừng lớn mắt, nhin hànhvi bưu hãn của nữ vương nhà mình, theo bản năng tục câu. Nữ vương hổ là nữ vương mà, gặp qua hành vi bưu hãn của cônhiều lần rồi, vẫn cho là đến cực hạn, nghĩ tới mỗi lần đều luôn có kinh hỉ mới. Tậpkích cảnh sát a, trời à, đây là chuyện chuyện bao người muốn làm nhưng cả đời cũng khôngcó cơ hội a!

      "Mày dám đánh cảnh sát! Tao muốn nhốt mày.Đừng tưởng rằng mày là sinh viên đại học giỏi lắm, đánh cảnh sát là phạm luật, chắc chắn tao khiến cho mày....... a...." Gã cảnh sát ngừng lải nhải. Nhưng còn chưa kịp nóixong hét thảm thêm tiếng.

      Lãnh Tâm Nhiên chê quá ồn, lại đáthêm cước vào bụng . Bất quá đá người rất có kỹ xảo, cũng lưu lại bấtkỳ chứng cớ nào.

      Sau khi làm xong chuyện đánh cảnh sát vô cùnghung hãn, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhàn nhạt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Xoay người đến trước cửa phòng giam,nhìn Lôi Vũ trừng lớn hai mắt lo lắng nhìn mình, khóe miệng nâng lên: " quên cho , sư phụ nhận tôi làm đồ đệ, hơn nữa, tại tôi còn là Chưởng Môn."

      Theo bản năng, Lãnh Tâm Nhiên có nhắcđến cái tên môn phái mất hồn kia.

      Ánh mắt Lôi Vũ lại trợn lớn, miệng mở ra rồi lại khép vào, biết phải gì.

      Triệu Nghị vòng quanh xem xét cái tên bị đá đến đầu óc choáng váng vài lần, sau đó vui vẻ chạy tới: " Nữ vương, có gì cần mình giúpkhông?"

      Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ném di động cho cậuta: "Biết làm như thế nào rồi chứ? Đây là điểm mạnh của cậu!"

      Triệu Nghị cười đến mắt cũng nheo lại, cườiđến gian trá: "Đó là đương nhiên rồi!"

      xong nhận lấy di động, ngồi xuống cái ghếgần đó, tùy ý bắt chéo hai chân, mười ngón taythao tác như bay bàn phím.

      Di động của Lãnh Tâm Nhiên là do Thẩm Quân chọn giúp, hoàn toàn là dựa theo loại tiên tiến nhất lưu hành này. chỉ có đầy đủ công năng, tốc độ lên mạng cực nhanh, lại cóthêm số tính năng . Những tính năng nàyđối với hacker có thực lực như Triệu Nghị thìcàng như hổ mọc thêm cánh. Rất nhanh giảiquyết mọi chuyện xong, sau đó chạy đến lấylòng Lãnh Tâm Nhiên: "Nữ vương, giải quyết xong rồi!"

      "Ừ!"

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Lại tiếp với Lôi Vũ: "Chuyện lần này tôi xử lý tốt. cầnlo lắng. Sư phụ và An Nhiên đều tốt lắm."

      Lôi Vũ từng chứng kiến bản lãnh của LãnhTâm Nhiên, nhưng chỉ giới hạn ở năng lực củabản thân . Nếu lúc đánh nhau Lôi Vũ giống như Tiểu Bạch cái gì cũng biết, vậy tại, sau khi trải qua nhiềuchuyện như vậy, khẳng định chắn chắn, mình đắc tội với nhân vật nguy hiểm, cho nên mới bị giày vò thảm đến vậy.

      tại, Lãnh Tâm Nhiên muốn vì mình mà gặp nhóm người này, có việc gì chứ?

      "Tâm Nhiên, chuyện này cứ mặc kệ . Những người đó dễ chọc, tuy rằng khôngbiết thân phận của họ là gì, nhưng ràng làkhông phải người bình thường, đám người bọn họ, chúng ta chọc được đâu. Tâm Nhiên, cần phải tham gia vào. Dù sao tôicũng chỉ đánh người mà thôi, lại có đánhđến gãy tay gãy chân, cũng đánh chếtngười, chỉ bị tạm giam năm mười ngày mà thôi, có việc gì đâu."

      Lôi Vũ dùng giọng điệu thực nhàng để , nhưng hiển nhiên là chỉ có thế, bộ dáng ra vẻ thoải mái của ta, người sáng suốtnhìn cái là có thể hiểu thấu, huống chi là Lãnh Tâm Nhiên có hỏa nhãn kim tinh?

      Nghe thấy Lôi Vũ thế, Lãnh Tâm Nhiên gì, Triệu Nghị lại nở nụ cười. Cậu ta phát , theo bên cạnh nữ vương là việc làm đúng đắn nhất trong đời này của cậu. những có thể nhận thức được rất nhiều người, gặp được đủ loại cực phẩm, còn có thểgặp đươc những chuyện cẩu huyết (khoa trươngvà giả tạo) mà người bình thường đều khônggặp được. Quan trọng hơn là, còn có thể nhìn thế vẻ mặt như bị sét đánh của những người chứng kiến thực lực của nữ vương, cuộc sốngthật là càng ngày càng phấn khích mà!

      " Vũ, chuyện này cần lo lắng. sớm được nhìn thấy màn vô cùngphấn khích thôi. Haha, bản lãnh của nữ vương, còn chưa thấy được đến 1% đâu. bị đối xử công bằng, nữ vương giúp đòi lại!"

      để ý đến Lôi Vũ còn cả đầu nghihoặc, Lãnh Tâm Nhiên cầm di động tay,gọi điện thoại cho Thẩm Quân.

      đột nhiên phát , người dưới tay mìnhhình như là đủ dùng. Bình thường cũng có việc gì, việc lớn việc đều tìm Thẩm Quân giải quyết, đúng là có chútngược đãi cấp dưới mà!

      Trong lúc ba người chuyện phiếm, gã đàn ông bị Lãnh Tâm Nhiên đá hai cái nhanhchóng đứng lên, cho rằng người khác khôngthấy được động tác của , lét lút ấn còi báo động.

      Ngoại trừ Lãnh Tâm Nhiên luôn có thói quenmắt nhìn tám hướng , ngay cả Triệu Nghị cũng thấy được động tác củahắn, bất quá cậu chỉ cười trộm chút, làm bộ như chưa nhìn thấy gì tiếp tục đùa giỡn.

      Tuy rằng Lôi Vũ luôn khuyên Lãnh Tâm Nhiênvà Triệu Nghị rời , nhưng hai người lại khôngchịu nghe lời ta . Lãnh Tâm Nhiên tùy ý ngồi ghế dựa, tay chóng cằm như là suy nghĩ gì đó. Triệu Nghị cầm di độngkhua khua gõ gõ. Nhìn bộ dáng nhàn nhã của hai người này, người biết, còn tưởng bọnhọ tới đây du ngoạn!

      Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã ung dung của haingười, khuôn mặt của gã cảnh sát trở nên vặn vẹo ngoan độc. Đồng thời thầm vui mừng vì hai đứa ngốc này biết chạy trốn, để mìnhcó thể chơi trò bắt ba ba trong rọ, đợi đến lát nữa có người đến giúp, tuyệt đối khiến cho bọn họ đẹp mắt.

      Mười phút sau, chuỗi tiếng bước chân hỗnđộn vang lên. Sau đó là năm sáu người mặc cảnh phục xuất trước cửa lớn. đầu, là gã đàn ông trung niên vừa lùn vừa béo. Gãđàn ông trung niên đó vừa tiến lên, nhìnt hấyngười ôm bụng quỳ rạp đất, liền nhịnkhông được hét lớn: "Xảy ra chuyện gì rồi hả? Đây là có chuyện gì? Tiểu Chu, sao cậu lại nằmtrên mặt đất? Còn cái ghế này, sao lại bị gãy? Hai người cái người, là người nào? Sao có thể ở đây?"

      Gã đàn ông tên Tiểu Chu kêu thảm thiết gượngbò từ dưới đất lên, như là đứa tìm thấy mẹ,chỉ kém nước mắt lưng tròng thôi.

      "Sở trưởng, phải lỗi của tôi. Hai người kia, là bạn học của tên hung thủ này, tôi giờ thăm tù hết, họn họ cư nhiên lại dám đánh cảnh sát. Tình huống vừa rồi sở trường ngài cũng thấy rồi đấy, sở trưởng, chuyện nàyngài nhất định phải xử lý nghiêm túc nha!"

      Nhìn thấy Tiểu Chu làm ra bộ dáng dâu nhỏkhóc lóc kể lể, Triệu Nghị nhịn được "xì" cái cười ra tiếng. phải là cậu khôngđủ nghiêm túc, chỉ là, trường hợp này, muốn nghiêm túc cũng rất khó nha. Người biếtchuyện, bước vào nhìn thấy người đàn ôngtrưởng thành cáo trạng bị hai học sinh đánh,tình huống này, nghe thế nào cũng thấy khôi hàimà! Trời ạ, là rất hoang đường rất bạolực rồi!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      135:




      Sau khi Triệu Nghị bật cười, mấy người đứngđằng sau gã đàn ông trung niên kia cũng khôngnhịn được mà cười theo.

      Tình huống này thực quá khôi hài, cho dùbản lĩnh của Tiểu Chu phải là tốt nhấttrong Cục, nhưng dù sao cũng là nhân viênchuyên nghiệp; vậy mà bây giờ lại có thể mởmiệng ra mình bị hai đứa nhóc bắt nạt. Nếuchuyện này mà bị truyền ra ngoài tuyệt đốisẽ là truyện cười lớn cho mà xem.

      Thấy đồng nghiệp cười nhạo mình, Tiểu Chu cũng cảm thấy chuyện này thực có chút mất mặt, nhưng đó vốn là . Huống chihắn còn phải tìm cách gây phiền toái cho hai đứa nhóc kia, thể diện gì đó cứ tạm thời để sangmột bên .

      nhặt cây roi điện lên, chỉ vào hai ngườiđang thoải mái nhàn nhã ở bên kia tức giận :"Sở trưởng, ngài biết đâu, đừng thấy hai đứa kia mặc đồng phục sinh viên mà coi thường, kỳ thực tâm địa bọn chúng rất gian xảo. Nam sinh kia vậy mà vu oan cho chúng ta ngược đãi phạm nhân. Còn nữ sinh này lạicàng quá quắt, vừa ý trực tiếp động thủ đánh người. Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua sinh viên nào có giáo dục nhưvậy, cũng biết là trường nào lại đào tạora những sinh viên đáng xấu hổ như thế này."

      như vậy có khác nào trìnhgiáo dục của Yến Đại có vấn đề, Triệu Nghị nở nụ cười rất phúc hậu. Cậu thực rất muốn biết, tên này tốt nghiệp từ trường nào ra mà có dũng khí chỉ trích cách giáo dục của trường đại học tốt nhất cả nước đây, đúng là thú vị, ha ha ha.

      Vị Sở trưởng họ Trịnh tuy rằng quá tin tưởng vào lời của Tiểu Chu, nhưng mấyngười trước mắt này, ai là người mình ai làngười ngoài ông ta xác định được rất ràng. Ngay lập tức liền chỉ tay vào Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, quay đầu với mấyngười phía sau: "Đem hai người kia giam lại với tội danh tấn công cảnh sát, tính chất của việclần này quá nghiêm trọng, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, nghiêm túc xử lý. Hai ngườilà sinh viên của trường nào, tôi gửi thông báovề trường học. Đại diện của trường học phải tới đây mới được làm thủ tục bảo lãnh."

      Ông ta vốn cho rằng hai sinh viên có diện mạo nổi trội này nhất định lộ ra vẻ mặt giật mìnhhay sợ hãi gì đó ... , nhưng kết quả lại khiến ôngta thất vọng rồi. Hai người bọn họ vẫn hết sức nhàn nhã, giống như hiểu lời ông ta là có ý gì.

      Lãnh Tâm Nhiên vốn hoài nghi về tínhchuyên nghiệp của cái trại tạm giam này, kiên nhẫn chờ thêm chút xem có người nào ở đây khiến cho có cái nhìn khác hay .Nhưng bây giờ xem ra, đúng là quá thất vọng rồi, “rắn chuột ổ”, lời này quả sai.

      "Mấy người là nhân viên chấp pháp, ai cho mấyngười được phép ngược đãi phạm nhân? Tôimuốn biết vì sao bạn học của tôi tới đây mới có mấy ngày mà bị thương khắp người như vậy. Da tróc thịt bong, thậm chí còn có dấu vết bịđánh, tôi muốn có câu trả lời hợp lý."

      Nhận được ánh mắt ám hiệu của Lãnh TâmNhiên, Triệu Nghị thu lại vẻ hài hước mặt,đứng lên nghiêm trang .

      Sở trưởng Trịnh hết sức kinh hãi, trợn mắt liếcnhìn Tiểu Chu cái, nhưng vẫn cố gắng giữvững tỉnh táo, thậm chí giọng điệu còn vô cùngkhí thế quả quyết : "Tuyệt đối có chuyện này, cái này hoàn toàn là vu khống.Trong Sở này làm sao có thể xảy ra nhữngchuyện như vậy, mấy bạn học này, các cháu còn tuổi hiểu chuyện, tôi khôngtrách các cháu, nhưng các cháu cũng phải biết rằng, những lời như thế có thể coi là phạm pháp đấy."

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếch lên.

      Triệu Nghị cũng khá giảo hoạt, nháy mắt làm ra vẻ hết sức khiếp sợ, sau đó đột nhiên nhìn Lôi Vũ ở phía sau cái, rồi lại nhìn mấy người trước mặt cái, dùng giọng điệu thểtin được mà : "Làm sao có thể ~? Tôi chỉ là ra nghi vấn mà thôi ~, bạn học của tôi lúc mới vào đây ràng vẫn còn rất tốt, còn bây giờ mới qua mấy ngày mà chằng chịt vết thương khắp người ~. Cậu ta từ đầu tới cuối chỉ có ở đây, phải do mấy người phụ trách cònai vào đây nữa ~? Dù sao cũng phải cho tôi mộtlời giải thích hợp lý chứ ~?"

      Triệu Nghị liên tục kéo dài cuối, nghe giốngnhư bị uất ức rất lớn. Khóe miệng LãnhTâm Nhiên thoáng co rút.

      Vừa nhìn thấy Triệu Nghị như vậy, Sở trưởngTrịnh cho rằng cậu bị dọa cho sợ hãi. Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như ôngta, sớm thấy mấy mấy thằng nhóc to mồm hiểu chuyện như thế này, chỉ tùy tiện vài câu bị hù cho vỡ mật.

      Nghĩ như thế, ông ta lại nhịn được trợnmắt nhìn Tiểu Chu cái, ngờ lại bị hai đứa nhóc này phát ra chuyện ngược đãiphạm nhân. Nếu việc này mà bị truyền ra ngoài tình dễ dàng giải quyết đâu.

      Chẳng qua, tồi tồi.

      thầm lau mồ hôi lạnh ở trong lòng lượt,Sở trưởng Trịnh tiếp tục lớn tiếng thuyết giáo: "Còn chuyện tấn công cảnh sát nữa, bạn nữsinh này, vừa rồi cháu làm cái gì mà bị thành đánh lén cảnh sát vậy?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhúc nhích ngồi ở trênghế, ngay cả mắt cũng lười phải nhấc lên, bộdạng lạnh nhạt giống như hoàn toàn nghe thấy Sở trưởng Trịnh cái gì.

      Nhìn thấy nữ vương mạnh mẽ khí thế như vậy, ánh mắt Triệu Nghị nhịn được lại lấplánh lấp lánh.
      Nhưng cậu vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình,giơ tay lên miệng ho khan vài tiếng, sau đó mớinói: "Việc đó cũng chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi chú kia cầm cây roi điện định tấn công bạn học củatôi, ấy có chút sợ hãi. Chẳng qua là từ nhỏđã theo học quyền đạo nên đối với hành vi bạolực như vậy, chỉ là có chút nhạy cảm hành độngtheo bản năng mà thôi."

      Lời giải thích này vừa ra liền nhận đượcmột trận ho khan mãnh liệt của mấy người đứng đằng sau Sở trưởng Trịnh.

      Tiểu Chu tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhịn được vội nhảy ra chỉ vào Triệu Nghị mà mắng: "Mày có phải bị mù rồi ? Chỉ là hành động theo bản năng mà tao bị đánh rathành thế này à?"

      Có điều vươn tay ra chỉ, lại vừa vặn cầmcây roi điện tay, cái tư thế này, nhìn thế nào cũng thấy có chút khôi hài.

      Sở trưởng Trịnh nhìn cũng đoán ra được là có chuyện gì xảy ra, có lẽ mấy sinh viên này đến thăm bạn học, phát bạn mình bị ngược đãi, sau đó liền lên tiếng chất vấn, giữa lúc đó xảy ra xung đột, tiếp theo mọi chuyệnthành ra như giờ. Mặc kệ chuyện này là trách nhiệm của ai, nhưng ông ta ngờ haisinh viên kia lại phát ra chuyện ngược đãiphạm nhân, vậy tuyệt đối thể để chosự việc bị bung bét ra được.

      "Tốt lắm, tôi hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Tôi cũng biết cảm xúc của các cháu giờ, nhưng tính chất của việc này có chút đặc biệt, cho nên tôi chỉ có thể cầu hai cháu ở lại phối hợp điều tra với chúng tôi. Tất nhiên, chúng tôi nghiêm túc xử lý việc xảy ra, nếu thực là có hiểu lầm, tôi tuyệt đối trả lại trong sạch cho các cháu ."

      Lời hoang đường như vậy, cũng chỉ có đứangốc mới tin thôi.

      Triệu Nghị cũng lười phải tiếp tục đóng kịch,hai tay khoanh trước ngực bước lên, đôi mắthíp lại liếc mấy người ở trước mặt, bộ dạngnghiêm túc : "Nếu chúng tôi phối hợp thế nào? Chỉ với nghi vấn ngược đãi phạm nhân này cũng đủ để mấy người phải khốn đốn rồi."

      Mặt Sở trưởng Trịnh biến sắc, trực tiếp quayngười nhìn mấy người phía sau ý bảo bọn họ ra tay.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn trầm mặc lúc nàymới chậm rãi đứng dậy, đúng lúc đó, chuông điện thoại của Sở trưởng Trịnh vang lên.

      Ông ta mở điện thoại, vốn là chuẩn bị há mồm mắng to, nhưng vừa nhìn thấy tên ngườigọi đến hiển thị màn hình lập tức biến thành bộ dạng nịnh hót điển hình, giọng nóicũng trở nên mềm tưởng tượng nổi: "Cục trưởng, ngài có chỉ thị gì sao?"

      Cũng biết đầu dây bên kia cái gì, chỉ thấy sắc mặt của Sở trưởng Trịnh càng lúc càngkhó coi, hết sức vặn vẹo, trong lúc đó còn liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị mộtcái. Sau đó ông ta cầm điện thoại ra ngoài, ở bên trong còn có thể nghe thấy giọng nịnh hót giải thích của ông ta.

      Tiểu Chu nhìn bóng lưng của Sở trưởng, lại nhìn hai sinh viên đứng trước mặt, hiểu sao trong lòng đột nhiên lại dâng lên cảm giác hết sức bất an.

      Hơn mười phút sau, Sở trưởng Trịnh cầm điện thoại di động quay trở lại, chẳng qua vẻ mặt của ông ta đen như đáy nồi, thoạt nhìn có vẻ nhưđang rất tức giận. Sở trưởng Trịnh trực tiếp đitới trước mặt Tiểu Chu, chưa kịp để mởmiệng thắc mắc giơ tay tát cái mạnhvào mặt , khiến lảo đảo cái, suýtchút nữa là ngã nhào ra đất.

      Giải quyết Tiểu Chu xong, Sở trưởng Trịnh bước tới chỗ của Lãnh Tâm Nhiên và TriệuNghị, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của hai người,trong lòng có chút thấp thỏm: "Là hai ngườitruyền tin tức kia ra ngoài phải ?"

      Triệu Nghị vừa nghe biết nhất định là ông ta vừa nhận được tin việc ngược đãi bị lộ rồi,nhưng cậu lại thừa nhận, chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn ông ta: "Tin tức gì? Tôi khônghiểu ông gì đâu!"

      "Đừng có đánh trống lảng, có phải chúng màyđem nghi vấn ngược đãi phạm nhân truyền ra ngoài hay , còn có cả ảnh chụp nữa?"Nhẫn nại của Sở trưởng Trịnh đạt tới cực hạn, tức giận gầm thét.

      Tiểu Chu bưng mặt đứng ở bên dám hé răng, mặc dù vô duyên vô cớ bị ăn bạt tai, trong lòng tức đến uất nghẹn, nhưng đứngtrước mặt cấp chỉ có thể cực lực nhẫn nhịn. nghe thấy Sở trưởng hét lên vộibước tới chen mồm vào: "Đúng vậy, đúng vậy, Sở trưởng, tôi có nhìn thấy bọn họ dùng di độngchụp hình."

      “Ba” tiếng, lại cái tát quăng tới.

      phải trái, lần này đều rồi, cả hai má đều lên dấu tay ràng.

      "Cậu đúng là vô dụng, tại sao lại để cho bọn họ chụp hình, cậu biết chúng ta chochụp hình ở đây sao? Nếu nhìn thấy bọn họchụp hình, tại sao tìm cách xóa ngay .Đồ ngu ngốc, ngoài việc suốt ngày gây rắc rốicho tôi cậu làm được cái gì?"

      Sở trưởng Trịnh càng nghe lại càng thêm tức giận. Vừa rồi nhận được điện thoại của Cụctrưởng có truyền thông tìm ông ta hỏithăm về chế độ chấp pháp của trại tạm giamnày, hơn nữa còn có hình ảnh gì đó cho thấyhình như có nghi vấn ngược đãi phạm nhân ở đây. Lúc nghe Cục trưởng xong, bộ dạngông ta cứng ngắc khác nào bị dội cả mộtthùng nước lạnh vào đầu. Bây giờ lại nghe thấyviệc chụp hình còn xảy ra ngay trước mắt cái tên ngu ngốc này lửa giận lại càng dâng cao,hận thể hung hăng tát thêm vài cái bạt tai nữa cho bõ tức."

      Tiểu Chu suy nghĩ quanh co muốn giải thích,nhưng nhìn thấy Sở trưởng bày ra bộ dạngkhông liên quan gì tới mình lại đem toàn bộtức giận phát tiết về phía Lãnh Tâm Nhiên cùngTriệu Nghị: "Đều tại hai đứa khốn kiếp chúngmày, chuyện lần này tao tuyệt đối bỏ qua đâu."

      Ha ha ha.

      Lãnh Tâm Nhiên phản ứng, chỉ lạnh lùngcười.

      "Mấy người vô dụng này, còn mau tiếnhết lên, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình ra tayhay sao?" Thấy cấp dưới của mình ngay cả mộtchút phản ứng cũng có, Sở trưởng Trịnh vô cùng tức giận, cả khuôn mặt vặn vẹo như bị táo bón, cuồng bạo gầm thét.

      Mấy người đằng sau nghe thấy tiếng hét nhưchợt bừng tỉnh, đồng loạt xông tới, người trong số đó còn cầm cả còng tay phăm phăm đivề phía Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị.

      Lôi Vũ ở phía sau toát mồ hôi lạnh, nhưng nhìn thấy hai người bình tĩnh như vậy trong lòng cũng thoáng trở nên yên tâm.

      "Cái gọi là xã hội pháp trị, ra chính là cái dạng này sao, đúng là được mở mang tầm mắt rồi."

      Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên .

      "Ít nhảm ."

      Thấy có nhiều người ở đây như vậy, Tiểu Chu lấy lại tinh thần, đứng phía sau đám người xông tới giống như tôm tép nhãi nhép nhe răng nhếch miệng nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, đứng dậy về phíabọn họ, trong khi bọn họ khó hiểu nhìn hànhđộng của thấy đứng sau lưng TiểuChu, nhấc chân đạp vào lưng cái.

      Lãnh Tâm Nhiên ưu nhã thu chân, đứng tại chỗ,đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới khí thế nữ vương cường đại áp bức người của , nhữngngười kia theo bản năng đều dừng bước, giống như trước mặt có bức tường vô hình ngăn cản họ, khiến cho họ cách nào bước lênphía trước bước.

      "Vô lý, thể tin nổi, mày ... mày, mày thực quá ngông cuồng. Mày nghĩ mày là ai màdám ở chỗ này hành động láo xược như vậy, là ……"

      Sở trưởng Trịnh tức giận tới đỉnh điểm, nhìn cấp dưới đứng tại chỗ bất động mà gào to, phát hiệu lệnh: "Mấy cậu còn đứng đó làm gì, thái độhỗn láo như vậy, chúng ta tuyệt đối phải nghiêmtrị. Các cậu cứ dốc toàn lực ra cho tôi, bất cứ giá nào cũng phải bắt giam hai người này lại, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm."

      Thực ra việc giở chút thủ đoạn bất minh trong quá trình thẩm vấn lấy chứng cớ vốn là việc rất quen thuộc trong ngành này, nhưng dùsao nó cũng chỉ được thực trong mặt tối mà thôi, những người trong ngành có biết cũngtuyệt đối thể ra.

      Nghe thấy tiếng của Sở trưởng, hơn nữa nhìn bộdạng của ông ta cũng biết ông ta tức điên lênrồi, những người đó cho dù có bị khí thế củaLãnh Tâm Nhiên áp bức cũng thể lấy dũng khí mà bước về phía Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị.

      Mấy người đó còn lấy ra côn điện, súng lục ... , điệu bộ giờ của bọn họ, người nào biết còn tưởng rằng bọn họ chuẩn bị bắnnhau với người khác cũng chừng. Bảnthân là nhân viên chấp pháp lại có thể lấy vũ khí ra đối đầu với hai sinh viên; nếu chuyện này mà truyền ra ngoài khẳng định trở thànhđề tài thảo luận nóng bỏng của xã hội.

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng mặt lên, thấy nhiều người cầm vũ khí trong tư thế chuẩn bị tấncông mình; trong khi Triệu Nghị chưa gặp tình huống này bao giờ khỏi có chút căngthẳng, nhưng vẫn thản nhiên lạnh nhạt. Triệu Nghị thấy bình tĩnh như vậy cũng thoáng bình ổn theo. Dù sao vẫn có nữ vương ở đây, có xảy ra chuyện gì cũng cầnphải lo lắng. Nghĩ như vậy, Triệu Nghị cũng hấtcằm ưỡn ngực, bộ dạng mấy người có xônghết lên cũng chả làm sao cả.

      Tình huống đối đầu cực kỳ gay gắt, cục diệncăn bản hết sức căng thẳng.

      "Mấy người làm gì vậy?"

      giọng mang theo tức giận từ bên ngoài truyền vào.

      Mọi người trong phòng bỗng giật mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy người đàn ông trung niên dáng vẻ phúc hậu bước vàocùng người đàn ông trẻ tuổi đeo kính điphía sau. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên kia.

      Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Sở trưởngTrịnh vốn còn ngạo mạn thoáng chốcgiống như bị tát vào mặt cái, chỉ cảm thấy choáng váng, hình ảnh trước mắt chỉ còn lạimột màu đen. Ông ta lảo đảo tới trước mặtngười vừa tới, giọng hết sức hoảng sợ: "Cụctrưởng, cục trưởng?"

      "Cục trưởng cái đầu cậu, Trịnh Tùng, tôi thấy cậu đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, càng ngày càng coi cấp chúng tôi ra gì.Tôi vừa mới gọi điện cho cậu còn cấp dưới của cậu có hành động chấp pháp minhbạch. Bây giờ cậu còn ngang nhiên cho người diễn trực tiếp trước mặt tôi. Cậu muốnlàm trong ngành này nữa có phải ?"

      So với rống giận của Trịnh Tùng lúc trước thìgiọng của người đàn ông trung niên này mớithực là vang dội như sấm, bộ dạng khí thếmười phần.

      Lúc lên tiếng khiến cho mọi người có cảm giác như cả căn phòng cũng rung chuyển theo vậy.

      Nghe được lời của Cục trưởng, hai chân của Trịnh Tùng thoáng chốc trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã luôn ở mặt đất.

      Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy,tốn ít thời gian mới leo lên được vị trí Sở trưởng này, ông ta sao có thể biết nhữnglời kia của Cục trưởng là ám chỉ đến cáigì. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhanh chóng suy nghĩ đối phó, ông ta thấy Lãnh TâmNhiên cùng Triệu Nghị đứng ở phía bên kia ánh mắt chợt lóe, vội : "Cục trưởng,bây giờ tôi xử lý chuyện này đây, tin tứckia chính là do hai sinh viên này làm giả vu khống chúng tôi."

      Trong lúc Trịnh Tùng gắng sức bôi xấu hìnhtượng của Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị người đàn ông đứng phía sau Cục trưởng bước ra.

      Người này thân hình thon dài, mặc tây trangmàu đen, đeo kính gọng vàng, bộ dạng giống như tầng lớp trí thức lịch , dáng vẻ tao nhã.Đôi mắt phía sau mắt kính ngừng lóe ra tia sáng thông minh lanh lợi. Diện mạo tuấn tú, người toát ra khí thế của người có địa vị cao.

      Trịnh Tùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻtuổi này trực tiếp lướt qua mình cùng những người khác, thẳng tới trước mặt hai đứa nhóc mà ông ta chỉ nghĩ đó là những sinh viên bình thường kia.

      "Tiểu thư"

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên, Thẩm Quân khẽ mỉm cười.

      Lãnh Tâm nhìn hơi gật đầu.

      Tiểu thư?

      Cách gọi này chính là biểu cho thân phận cao quý, tại, miệng của mọi người đều mở lớn thành hình chữ “O”, hiển nhiên là hết sức kinh ngạc. Mà Trịnh Tùng với Tiểu Chu còn giống như vừa mới bị sét đánh, ánh mắt đờ đẫnnhìn màn trước mắt.

      "Cám ơn Cục trưởng Nghiêm, tiểu thư củachúng tôi có chút sợ hãi, chúng tôi xin phép về trước."

      Vẻ mặt Thẩm Quân nhàn nhạt quay lại với Cục trưởng Nghiêm.

      Vị Cục trưởng vừa mới nãy còn khí thế oai hùng trước mặt Trịnh Tùng bây giờ lại như biến thành người hoàn toàn khác, gương mặt nở nụ cười hòa nhã: "Chuyện lần này là do tôi quản cấp dưới nghiêm. Lần sau nếucó cơ hội chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm , coi như tôi nhận lỗi với cậu."

      " biết họ của vị tiểu thư này là gì?"

      Ở Yên Kinh thời gian dài như vậy, ông ta sớm nghe được danh hiệu thiên tài thươngtrường của Thẩm Quân. Chẳng qua lại nghĩ tới người đàn ông ưu tú như ta lại là thủ hạ của người khác. Cho dù quãngthời gian trước Thẩm Quân xảy ra chuyện,nhưng nhiều năm như vậy mà cậu ta vẫn bình an vô , so với người bình thường quả thựccường hãn hơn rất nhiều.

      Nghiêm Vĩ thầm tính toán ở trong lòng rồilại trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn về Thẩm Quân cùng Lãnh Tâm Nhiên xin lỗi.

      Thấy biểu của ông ta, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên thoáng qua vẻ hài lòng. Người đàn ôngnày, quả thực nắm rất đạo lý trong chốn quan trường, ở ngay trước nhiều cấp dưới của mình như vậy mà có thể mở miệng nhận lỗi với ngườikhác, cũng coi như là nhân vật lợi hại.

      "Tôi họ Lãnh."

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ nâng lên.

      Thẩm Quân còn bổ sung thêm: "Tôi tuyệt đốitin tưởng vào cách làm việc của Cục trưởngNghiêm. Chuyện xảy ra lần này cũng chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, có liên quan gì đến ngài cả. Về phần nhận lỗi gì đó, căn bảncũng cần thiết lắm. Hơn nữa, tôi nghĩ mình còn phải mời Cục trưởng Nghiêm bữa cơm để cám ơn ngài giúp đỡ nữa đấy."

      136


      Hai nhân vật giống hồ ly nhìn nhau, trò chuyệnvới nhau vui. Thậm chí sau khi xong còn trao đổi cá ánh mắt đầy ý vị thâm trường,có cảm giác như gặp được tri kỷ.

      "Cục trưởng, thể để cho bọn họ được.Mới vừa rồi nữ sinh này còn đánh lén cảnh sát. Chuyện này, tuyệt đối thể bỏ qua như vậy."

      Bị đánh biết bao nhiêu lần, Tiểu Chugiống như Tiểu cường (Gián) đánh chết,cũng biết từ nơi hẻo lánh nào bò ra ngoài, sợ chết sẵng giọng .

      Nghe thấy lời của tên đáng chết đó, mặt của Trịnh Tùng co quắp mấy cái. Ông ta hối hận, vừa nãy sao lại dùng tay đánh ngất thằngngốc này chứ? tại tình huống cũng nhưthế rồi mà còn nghĩ đến chuyện đánh lén cảnh sát. Chó má, đánh lén cảnh sát, dù là bị đảthương, đánh cho tàn phế, đoán chừng cục trưởng cũng nhắm mắt mở mắt,huống chi tại chỉ là đạp mấy đá mà thôi?

      Thái độ của Cục trưởng cũng ràng như vậy rồi, tên ngu ngốc này lại còn gây thêm chuyện cho mình? Là ngại ông đây sống chưa đủ lâu hay sao?

      Từng gặp người ngu ngốc, chưa từng thấy aingốc đến như vậy!

      Trịnh Tùng cắn răng nghiến lợi, hận lậptức đạp cước để tên ngốc kia bay khuấtkhỏi tầm mắt của mình. Nhưng có cục trưởngđứng ở trước mặt, ông ta chỉ có thể sử dụng ánh mắt hung tợn trừng , cái gì đều làmđược.

      Cục trưởng Nghiêm có chút ngoài ý muốn nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt. Mặc dù phong cách của nữ sinh này rất đặc biệt, nhưng cũng đến nỗi đánh nhân viên chấphành pháp luật . Huống chi, Tiểu Chu trước mắt, ít nhất cũng cao 1m75 trở lên, bộ dạng xem ra cũng rất khỏe mạnh. Như vậy, người đàn ông trưởng thành, lại còn bị mộtnữ sinh bé đánh, chuyện này. . . khỏi cũng quá buồn cười rồi sao? Nhưng, cụctrưởng Nghiêm cũng chưa hiểu Lãnh Tâm Nhiên lắm, cho nên cũng hoài nghi tính chânthật của chuyện này. Nhưng Thẩm Quân lạihiểu rất bản lãnh của bà chủ mình, dùng ánh mắt hài hước quét qua Lãnh Tâm Nhiên và Tiểu Chu, vẻ mặt cũng buông lỏng, giống như hoàntoàn sợ xảy ra chuyện gì. Nếu như là người khác, có thể ta còn hơi lo lắng, nhưng nếu như đối phương là Lãnh Tâm Nhiên, cái lo lắng này hoàn toàn có cần thiết rồi.

      Mặc dù bà chủ này chỉ là vừa trưởng thành, nhưng tâm trí của tuyệt đối vượt qua rất nhiều người lớn tuổi, lúc suy tính chuyện có khi ngay cả ta cũng thể cúi đầu nhận thua. ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc làhoàn cảnh gì, mới có thể bồi dưỡng được mộtkỳ tài như vậy.

      Tiểu Chu thấy cục trưởng dùng ánh mắt hoàinghi nhìn mình, lập tức liền kích động, vội vàngvừa vung quần áo lên vừa tố cáo : "Ngài xem, chính là chỗ này, ta đạp vào chỗ này ở haichân của ta. . . . . ."

      xong, còn hả hê vênh váo nhìn Lãnh TâmNhiên, giống như hùng giành đượcthắng lợi. Nhưng, khiến cho ngạc nhiên là, từ khi bắt đầu vung bộ quần áo kia lên, khí chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, những tiếng kinh hô phụ họa theo dự tính cũng có. tượng khác thường này khiếnhắn có chút lo lắng.

      giây kế tiếp, đợi phản ứng kịp làchuyện gì xảy ra, liền nghe thấy vị cục trưởngNghiêm kia gầm lên giận dữ: "Đủ rồi! TrịnhTùng, tôi đúng là có thêm kiến thức. Thủ hạcủa rốt cuộc là những thứ mặt hàng gì thế, làm sở trưởng, đúng là xứng chức a!"

      Tiểu Chu kinh sợ, hiểu sao tình lại hoàn toàn khác xa dự tính của mình. Trừ cụctrưởng, tại sao ngay cả thái độ của những đồng nghiệp cũng kỳ quái thế kia? Cúi đầu nhìn theo ánh mắt quỷ dị của mọi người, rồi nhìn xuống bụng dưới của mình, Tiểu Chu dám tin trợn to hai mắt "Làm sao có thể?"

      Nơi này cho tới bây giờ vẫn còn truyền đếntừng trận đau nhức, thế nhưng lại có tý vết thương? Quần áo trước bụng bị ta vén lên, hoàn hảo, chút dấu vết, ngay cả dấu vết bầm tím cũng có, ngoại trừ đám lông rậm rạp và ghê tởm.

      Điều này sao có thể?

      Nhìn phần bụng hoàn hảo chút tổnhại nào, ánh mắt của Tiểu Chu càng trừng cànglớn. ràng bị đạp, hơn nữa còn bị đá bay . Sức lực to lớn thế kia, làm sao có thể chút vết thương thậm chí cũng để lại?Cho tới bây giờ, bụng của ta còn truyền đếntừng trận đau nhức. Như vậy, những chuyệnvừa xảy ra trước mắt tất cả là gì đây?

      Trong lòng càng ngày càng lo lắng, mặt bắt đầu từ từ chảy xuống từng đợt mồ hôi lạnh dàyđặc. Rốt cuộc cũng biết, tại sao vừa rồi vẻ mặt của mọi người lại kỳ quái như vậy. Chắc chắn bọn họ cảm thấy kiếm cớ sinh , vu oan bậy bạ cho người tốt. Chuyện này. . . . . .

      Cảm thấy ánh mắt sắc bén phóng đến ngườimình, Tiểu Chu cảm thấy bây giờ mỗi giâyđều phải chịu đựng vô cùng khó khăn. dám ngẩng đầu, bởi vì hiểu biết , nếu mà ngẩng đầu, cái chờ đợi , chắc chắn là công kích như là mưa to gió lớn!

      Nhưng, đây tất cả đến cùng là có chuyện gì xảyra?

      Nữ sinh kia, ta. . .

      Lúc này, người cảm thấy khiếp sợ, chỉ là mình ta. Thẩm Quân cũng kết luậnkhẳng định Lãnh Tâm Nhiên đánh ngườinày, nhưng bây giờ nhìn lại giống như hềcó chuyện gì xảy ra vậy. Tín khí của TâmNhiên tốt lên như vậy từ lúc nào? Mà TriệuNghị và Lôi Vũ, lại há to mồm rồi lại từ từkhép lại, đồng thời còn cẩn thận nuốt ngụmnước bọt.

      Mới vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên cước đạp bay Tiểu Chu, hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong đầu bọn họ, nhưng tại, chuyện này là saonữa?

      "Cục trưởng. . . . .” Tiểu Chu muốn khóc.

      Nghiêm cục trưởng hừ lạnh tiếng: "Khôngcần nữa. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai phải tới làm. Tác phong của có vấnđề, chuyện này tôi nghiêm túc xử lý. Còn cậu nữa, Trịnh Tùng, tất cả việc cậu phải cho tôi lời giải thích hợp lý."

      Đợi đến khi mấy người đều rời khỏi trại tạm giam, Trịnh Tùng mới xông tới đạp cướcvào Tiểu Chu thừ người. Cũng biết là ông ta quá tức giận đưa nên hơi sức quá lớnhay là thế nào, lúc trước vẫn còn đứng rất vững,Tiểu Chu cứ như vậy bị cước đạp ngã đất, hơn nữa nằm mặt đất rất lâu mà khôngbò dậy nổi.

      Trịnh Tùng rất tức giận, bây giờ nhìn đến bộ dạng giả chết này của càng giận đến nổitrận lôi đình, lập tức liền nhịn được lên đạp mấy đá.

      đến đây, thể đến xuất thân của Trịnh Tùng. Ông ta khi còn trẻ là côn đồ,sau đó trong nhà tìm quan hệ đưa ta đến bộ đội lưu lại hai năm, sau khi ra liền nhờ ngườixin vào trong cục. Trải qua nhiều năm cố gắng, bây giờ mới rốt cuộc bò đến vị trí sở trưởng.Thời điểm khi ông ta còn trẻ tính khí vô cùng nóng nảy, lúc ấy người trong nhà đưa ta vào bộ đội cũng là bởi vì ta luôn đánh người vào bệnh viện.

      Những năm này, sống an nhàn sung sướng ,chẳng những có mài lệ khí của ông ta, ngược lại còn khiến cho tính khí của ông ta càng thêm nóng nảy. Lúc bình thường, chỉ cầncó người phản bác ý kiến của ông ta, ông ta hận thể đạp người ta mấy cái. tạitên Tiểu Chu này, lại gây ra phiền toái lớn như vậy, ông ta đâu còn nhịn được, xuống tay cũng chút lưu tình nào.

      " xong, sở trưởng, sở trưởng, Tiểu Chuhộc máu!"

      Vốn là người chung quanh đều vẫn xemnáo nhiệt. Dù sao, tính khí sở trưởng tất cả mọi người biết, căn bản người dám tiến lên cản ông ta. Huống chi, tại loại thời điểmnày, súng bắn chim đầu đàn, người nào đứng ratuyệt đối thành vật phẩm bị hung hăng sửachữa bữa.

      Nhưng, chứng kiến tới Tiểu Chu cư nhiên bị đạp phải hộc máu mà sở trưởng lại phát , vẫn như cũ dùng sức đạp, rốt cuộc có người nhịn được.

      Trịnh Tùng lúc nổi nóng, nghe được cóngười , theo bản năng trở về : "Loại ngu xuẩn này, đạp chết tốt hơn!"

      Nhưng, khi ông ta cúi đầu thấy Tiểu Chu trênđất thoi thóp hơi trong nháy mắt kinh sợ xuất mồ hôi lạnh cả người. Làm sao . . . . . .

      Tiểu Chu co rúc ở đất, máu tươi từ mũi cùng khóe miệng của chảy ra, hơn nữa từ từ còn có trộn lẫn bọt mép. Cái bộ dáng này, thoạt nhìn liền hít vào nhiều thở ra ít, giống như giây kế tiếp đứt hô hấp.

      Tại sao có thể như vậy?

      Trịnh Tùng bị giật mình. Ông ta biết tánh khímình nóng nảy, mỗi lần bị chọc giận có điểmkhống chế được chính mình. Nhưng, lựcxuống tay của ông ta tuyệt đối thể dẫnđến chết người nha, tình huống bây giờ rốt cuộclà sao chứ?

      "Bây giờ tôi còn có chút việc, trước đây."

      Ra khỏi trại tạm giam, sau khi chào từ biệt cục trưởng Nghiêm, Lãnh Tâm Nhiên kháchkhí chút nào mở miệng.

      Thẩm Quân mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưngsớm thành thói quen tính tình của luôn là đường thẳng che giấu chút nào, nên cũng cảm thấy gì.

      "Ngày mai công ty có nghi thức cắt băng khánhthành, đến lúc đó đừng quên tham dự. Mặc dùcô muốn đưa thân phận của ra ánh sáng, nhưng vẫn phải xuất chút."

      Thẩm Quân vội vàng dặn những chuyện quantrọng. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu tỏ vẻ biết.Thẩm Quân liền đưa hai người trở về trườnghọc.

      "Nữ vương, hôm nay cậu oai phong! Chẳngqua là mình thấy rất lạ, cậu ràng đánh tên khốn kia, hơn nữa nhìn cũng giống lànương tay. Vậy tại sao người ta chút vết thương cũng có chứ? rất kỳ quái a, hay là giống phim võ hiệp TV."

      Triệu Nghị chớp mắt lấp lánh, bày tỏ mình tò mò tò mò.

      " ta bị ngoại thương, mà là nộithương, nhìn từ bên ngoài thấy được."Lãnh Tâm Nhiên vừa giải thích vừa vào trường. Triệu Nghị theo bên cạnh hỏi, látsau mới phát giác được có chút đúng lắm, nơi này, thấy thế nào cũng giống là trở về túc xá nha?

      "Nữ vương, cậu đâu vậy? Đây phải là đường trở về nha, chẳng lẽ cậu bị lạc đường?"

      "Cái người đánh nhau với Lôi Vũ, cậu có biết ?" Lãnh Tâm Nhiên quan sát những người lui tới đường, quay đầu lại hỏi Triệu Nghị.

      Triệu Nghị gật đầu: "Tên khốn kiếp kia, cho dùhắn bị đánh thành đầu heo mình cũng nhận rađược. Chẳng lẽ giờ nữ vương muốn tìm tính sổ?"

      "Dẫn đường , tôi tin cậu biết có thể tìm được bọn họ ở đâu." Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất tintưởng năng lực thu thập tư liệu của Triệu Nghị. thực tế, sau khi nhìn ra thiên phú củaTriệu Nghị phương diện này, liền còn hoài nghi việc này nữa.

      Triệu Nghị vừa mới chuẩn bị gật đầu, nhưng dư quang khóe mắt lại quét đến nơi nào đó, sau đó thái độ liền thay đổi rồi, lạnh lùng, bộ dạng hoàn toàn còn cà lơ phất phơ như bìnhthường, ngược lại như là thấy được kẻ thù vậy:" cần tìm, nữ vương. Nhắc tào tháo, tàotháo đến, xem ra hôm nay chúng ta may mắn."

      Nhìn theo ánh mắt Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiênnhìn thấy sân tennis. sân hình như tranh tài, chung quanh vây quanh nhóm người, mặc quần áo giống nhau, đầu cũng quấn quanh cái khăn màu đỏ, xem ra giống như là tổ chức gì đó của sinh viên.

      "Lúc trước mình điều tra được, khăn quấnđầu màu đỏ là dấu hiệu của Huyết Ưng. Mà cái người đánh nhau với Vũ, rất có thể là thuộctổ chức này. Lúc trước mình vẫn hoài nghi chuyện này, giờ coi như là xác định. Nhìn xem,người đó chính là tên khốn khiếp đáng chết kia!"

      Triệu Nghị đưa tay chỉ nơi nào đó, mặt lộra vẻ mặt tức giận.

      " qua ." Lãnh Tâm Nhiên tìm được TriệuNghị chỉ vào chính là cái người kia, khiến người ngoài ý chính là, cái nam sinh này khiến Lôi Vũ bây giờ còn bị giam trong trại tạm giam, lại là trong những tuyển thủ so tài trênsân? đúng là châm chọc, hai người đánh nhau, người hoàn hảo chút tổn hại ở sân bóng chơi bóng, người khác thếnhưng bởi vì đánh nhau mà bị nhốt ở trại tạmgiam. Bối cảnh hậu trường gì chứ, đúng là lợi hại a!

      Triệu Nghị chú ý tới vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiênlúc này lạnh được giống như là che lên tầngHàn Băng, đặc biệt là cặp con ngươi đen láyluôn khiến người ta hốt hoảng kia, càng thêm lóe ra ánh sáng máu đỏ. Căn cứ vào hiểu biếtcủa cậu về Lãnh Tâm Nhiên, cậu biết, nữ vương tức giận!

      Trận tranh tài sân tennis đến hồi dầu sôi lửa bỏng, thoạt nhìn có vẻ rất náo nhiệt,chung quanh vây quanh đội cổ động viên reo hò cổ vũ. So với trang phục của nhữngmỹ nữ trong đội cổ động viên, khăn cột đỏ của những nam sinh kia nhìn vẫn nổi bật như cũ.

      người của mỗi người bọn họ đều có loại khí chất kỳ loại, cái loại khí chất đó, hềgiống với những sinh viên xung quanh. Tuykhông ai gì, cũng ai làm chuyện thô lỗ gì, nhưng, lại mang đến cho người khác cảm giác nguy hiểm. Trước mặt bọn họ, tất cả mọi người theo bản năng thu mình lại, thậm chíkhông dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      Những sinh viên năm của Yến Đại đều biết, người của hội sinh viên Yến Đại là thể đụng tới. Những cán bộ mang theo huy hiệu hội sinh viên, mặc đồng phục của hội sinh viêntuyệt đối thể đắc tội được. Bởi vì, người chịu trách nhiệm đánh giá bạn trong trườngchính là bọn họ. Đắc tội với bọn họ, bạn cũng còn được hưởng thụ những ưu đãi do trường học cung cấp nữa. Tranh tài, học bổng,xã đoàn, tranh cử, chỉ cần bạn muốn, thứnào bạn có thể có được. Giấc mộng của bạn,cũng thể thực được.

      Chuyện này nghe giống như đe dọa uy hiếp,nhưng đều là . Giống như những minhtinh của Làng Giải Trí bị công ty đại diện đóngbăng vậy, ở đây, nếu như bạn đàng hoàng chút, bóng dáng của bạn, hoàntoàn biến mất ở trong tầm mắt của đại chúng.

      Mặc dù bạn vẫn như được ở lại ngôi trườngnày, nhưng bạn phải học được chịu được độc, chèn ép, buồn bực vui, thất bại vân vân.

      Quyền lực của hội sinh viên to lớn đến thế, cho nên Đông Phương Di ở trong mắt rất nhiều họcsinh Yến Đại, đó là tồn tại cao cao tạithượng, là thần thánh thể xâm phạm.

      Nhưng mà, trừ hội sinh viên, Yến Đại còn có số tổ chức bí mật nữa cũng thể đắctội. Những tổ chức bí mật kia, đều là do nhữngkhóa trước truyền lại. Bọn họ có ít thế lực thần bí, ở trong trường học, bọn họ khiêm tốn rất ít xuất trước mặt mọi người. Nhưng mà,nếu như đắc tội bọn họ, vậy , bạn phải gánh lấy hậu quả còn nghiêm trọng hơn so vớiđắc tội hội sinh viên!

      Trong mấy tổ chức thần bí này, “Huyết Ưng” có tính chất bang phái là kiêu căng nhất. Bình thường bọn họ đều hoạt động tập thể, tất cả thành viên đều mang cái đuôi có khắc chữ"Ưng". Trừ thứ đó ra, những lúc bọn họ cùngnhau, cũng trở thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì bọn họ mang theo khăn quấn đầu màu đỏ thêu chữ “Ưng”.

      Người trong Huyết Ưng, được xem như là tổ chức thần bí làm việc kiêu ngạo nhất cũng càn rỡ nhất. Ở trong trường học, căn bản sinh viên nào đắc tội với thành viên của Huyết Ưng, bị đuổi học nội trong vòng tuần. Thậm chí, rất nhiều người còn bị ép đến điên trướckhi rời khỏi trường. Quan trọng hơn là, những học sinh kia, dù là rời khỏi trường học, cũngkhó có thể bình yên vô .

      Bởi vì, tình chất của Huyết Ưng, phảiđơn thuần tổ chức sinh viên, mà còn mang theo tính chất Hắc bang. Bên trong, có mộtngười nào hiền lành, đắc tội bọn họ còn muốntrải qua cuộc sống an ổn, đó là chuyện tuyệt đốikhông thể nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :