1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 118


      Khuôn mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biến sắc.Nghĩ tới cuộc tranh tài lại lần nữa bắt đầu, nữ sinh kia ngay lập tức cướp bóng, chẳng lẽ,chuyện ngoài ý muốn lại xuất ?

      Tùy tiện đoạt được bóng, vận số nữ sinh này tốt đến thế chứ?

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang thầm nghĩ, mặc dù cảm thấy khiếp sợ nhưng vẫn đem LãnhTâm Nhiên để vào mắt. Mà mọi chuyện xảy ra bây giờ, cũng bị hiểu thành vận khí Lãnh Tâm Nhiên quá tốt.

      Lãnh Tâm Nhiên sau khi đoạt được bóng chạy chưa được 1m bị người bao vây. Nhìn bọn Tiểu Quỷ Tử cười đến hả hê, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khé nhếch, đứng tại chỗ vỗ bóng.Bất chợt, giống như xuất sai lầm, bóng trêntay lại bị dùng đại lực bay sang hướng khác.

      Bọn Tiểu Quỷ Tử mừng rỡ, càng thêm chắcchắn Lãnh Tâm Nhiên là tuyển thủ nghiệp dư. Sở dĩ có thể đoạt bóng đến hai lần nhưng đều là nhờ vận khí tốt. lúc bọn vuimừng cho là quả bóng này tuyệt đối nằm trongtay, bóng dáng khổng lồ ngăn ngay trước mặt bọn họ. Kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ có thểnhìn thấy gương mặt thô to của Vương Hán. Mà quả bóng màu cam kia cũng bị chộp vàotrong tay.

      ra trong lòng Vương Hán cũng là mànmê hoặc. vốn chạy theo Thượng Dã TiểuThứ Lang để đoạt bóng, đợi y ném rổ thất bạimới cướp bóng. Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bóng của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị Lãnh Tâm Nhiên cắt ngang. Đuổi theo bóng làchân lý vĩnh hằng, nên liền trực tiếp chạytới bắt bóng.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên bị nhiều người vây quanh, theo , quả bóng kia thể chuyền sang. Mặc cho kĩ thuật của mấy người kia như thế nào, sân bóng rổ, đối chiến giữanam và nữ, có bất kì việc ngoài ý muốnthì tuyệt đối chiến thắng luôn là nam nhân.

      Nhưng rất nhanh nhận ra mình sai lầm rồi.

      Căn bản thấy Lãnh Tâm Nhiên làmthế nào, tóm lại giống như tùy ý vỗ bóng, sau đó bóng liền bay tới trong tay . Mặc dù ngoài ýmuốn, nhưng Vương Hán phản ứng rất nhanh.Huống chi, ngẩn người cũng chỉ có mình , mấy tên Tiểu Quỷ Tử kia cũng đứng hình. Cho nên Vương Hán chút do dự lập tức xoay người, dẫn bóng bỏ vào khung rổ bóng rổ.

      "Khuông!"

      tiếng vang lớn, bóng rổ tay Vương Hán được dùng đại lực nem vào rổ. Hai điểm.

      Điểm số bây giờ là 15 : 20. Tạm thời Yến Đại dẫn trước 5 điểm. Nếu như lần đầu tiên bịcướp bóng là ngoài ý muốn, vậy sau đó chính là Thượng Dã Tiểu Thứ Lang liên tiếpgặp ngoài ý muốn rồi. Mỗi lần cướp đượcbóng, Lãnh Tâm Nhiên xuất ở bên cạnhhắn. hề phòng thủ khoảng cách gần, cự lý giữa hai người luôn đổi.

      Nhưng với cự ly này, mặc kệ dùng đòn nhử gì, đều tránh khỏi con mắt của Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên giống như có vô số con mắt, tất cả các đòn nhử của Thượng Dã TiểuThứ Lang đều nhìn thấu. Thậm chí, những ý định trong đâif cũng bị đoán trúng. Vô luận muốn bộc phá, muốn trực tiếp ném bónghay chuyền bóng, chỉ cần ánh mắt biến hóa,Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được ý nghĩ củahắn.

      Đột phá bị ngăn, ném bóng bị chặn, chuyềnbóng bị đứt đoạn, so với lúc nãy càng thêm bi kịch. Thượng Dã Tiểu Thứ Lang giống như bị khống chế hoàn toàn. Tất cả công kích của , ở trước mắt Lãnh Tâm Nhiên đều mất hiệu quả.

      Quan trọng hơn là, Lãnh Tâm Nhiên trừ việcdẫn bóng cũng chưa hề ném bóng vào rổ.Thậm chí, đều phòng thủ với những người khác, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằmThượng Dã Tiểu Thứ Lang, giống như coi hắnlà cái đinh trong mắt.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức đến điên rồi. đường đường Ninja(*), ngay cả tiểu tử cao to kia cũng bị dễ dàng giải quyết, nhưng tại ngay cả con nhóc cũng có bất kì biện pháp nào. Điều này...

      Nhìn bóng dáng mảnh mai mực đứng chắntrước mặt mình, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chỉ cảm thấy bụng hỏa, gầm thét cần phát tiết. Tốt nhất là đem con nhóc này hung hăng xé nát, phải tàn nhẫn, nếu thểphát tiết phẫn nộ trong lòng !

      chưa bao giờ là người có tính nhẫn nại. Bởivì gia thế và chút thông minh, từ đến lớn,người bên cạnh đều phải làm theo . Cho tớibây giờ muốn cái gì có cái đó, muốn làmcái gì làm cái đó, chưa từng chịu ác khí nhưvậy. Nhưng tại, ngay cả con nhóc cũng có biện pháp, ...

      Bóng lại lần nữa bị Lãnh Tâm Nhiên cướp , điểm số hai đội lên đến 20: 30. Từ lúc bắt đầu là hơn kém 5 điểm, đến bây giờ là 10 điểm.Rất dễ nhận thấy, theo thời gian, chênh lệnh còn kéo dãn hơn nữa.

      Nhưng người khán đài đối với xuất hiên của Lãnh Tâm Nhiên luôn trong bộ dáng xemkịch vui, lúc này cũng phát có gì đókhông đúng. Đề tài nhị luận về Lãnh Tâm Nhiêncũng bắt đầu.

      "Nữ sinh kia là ai vậy? Có vẻ như rất lợi hại. Cậu xem, ấy lại đoạt bóng từ tay Thượng Dã Tiểu Thứ Lang! là lợi hại, mặc dù nhìn bộdáng của cũng biết là người chơi bóngrổ, nhưng vận khí của quả là siêu cấp vôđịch!"

      nam sinh ngồi ngoài sân bóng hưng phấn lắc lắc lon coca tay. Điệu bộ này có phầngiống cổ động viên của Slam dunk(**).

      người ngồi bên cạnh nam sinh kia vẻ mặtkhinh bỉ:

      "Mắt cậu bị mù sao ? Chơi như vậy mà lại là do vận số sao ? Nữ sinh kia vừa nhìn là biết chính là cao thủ bóng rổ. Lăng Vũ mới bịthương kia tôi biết, tôi thấy chơi bóng,rất lợi hại. Nếu với thân phận sinh viênnăm nhất vào hiệu đội là thể. Cậu người như chống lại Tiểu Quỷ Tử cũng thua thiệt bị thương, có thể thấy được tên tiểuquỷ tử này có chút vốn liếng. Nhưng tại, cônữ sinh này lại có thể nhiều lần chiếm tiện nghi trước mặt , đây mà là do có vận khí tốt sao?

      Nam sinh này ràng là chuyên gia Bóng rổ. Giải thích của , có Logic, có chứng cứ,khiến người chung quanh tán đồng gật đầu.

      "Đúng vậy a, tôi cảm thấy nữ sinh kia khẳngđịnh rất lợi hại, chừng là cao thủbóng rổ !"

      "Nhưng nếu lợi hại như vậy, tại sao chỉcướp bóng, lại ném rổ? Chuyện này chỉ có thể rằng ấy hiểu Bóng rổ, chừng chính là do vận số, cho nên mớiphải như vậy."

      Nam sinh kia vẫn phục .

      Chuyên gia bóng rổ cũng có chút rối rắm:

      "Cái này chính tôi cũng hiểu nổi. Từ tình huống bây giờ, rất dễ nhận thấy nữ sinh này là cao thủ bóng rổ, nhưng tại sao vẫn chỉ cắt bóng mà chưa từng ném rổ, tôi cũng rất tòmò."

      Tóm lại, sau mấy lần cắt bóng, chỉ có Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức giận. Hànhđộng của Lãnh Tâm Nhiên thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người, trở thành tiêu điểm. Triệu Nghị nhàn nhã ngồi ghế, bên cạnh là Lăng Vũ nửa nằm nửa ngồi băng ca. Vốn là GiáoY muốn để lập tức đến bệnh viện chụpphim kiểm tra, nhưng vẫn ở lại chỗ nàytheo dõi trận bóng rổ. Dự cảm của , lần này là cuộc tranh tài vô cùng đặc sắc. Làm mộtngười thích bóng rổ, tuyệt đối muốn bỏ lỡ.

      "Ta có chút đồng tình với tên Tiểu Quỷ Tử đó rồi."

      Triệu Nghị móc từ trong túi ra viên kẹoném vào trong miệng, thuận tiện cho Lăng Vũ viên. Nhai nhai, liền bắt đầu trò chuyệncùng Lăng Vũ giết giờ.

      Lăng Vũ cũng cười:

      "Lúc trước sư phụ cảnh báo với tôi, muốn tôicẩn thận cái tên Tiểu Quỷ Tử đó. Tôi cũng rất chú ý, nhưng nghĩ tới vẫn mắc bẫycủa . Tên tiểu quỷ tử này, có phần tà môn. Chỉ là, so về tà, ai vượt qua sư phụ."

      Triệu Nghị đầy đồng tình gật đầu:

      "Cậu xem, tại nữ vương giúp cậu trút giận. bị nữ vương chơi đùa đến chếtđấy! Cậu đoán thử xem, chỗ đặc sắc xuấthiện ở hiệp 3 hay hiệp 4?"

      "Các cậu gì đó?"

      Lam Kỳ Nhi ở bên cạnh hiểu ra sao. Rõràng những chữ kia đều quen thuộc, nhưng tổ hợp lại với nhau lại khiến hiểu nổiý tứ trong đó cơ chứ?

      Triệu Nghị cùng Lăng Vũ liếc nhìn nhau, thầnthần bí bí chịu giải thích. Chỉ cho ra mộtđáp án mông lung:

      "Chúng ta là tên Tiểu Quỷ Tử đó xui xẻo.Về phần nguyên nhân, lập tức cậu ràng.

      Cùng lúc đó, Lăng Vũ cũng theo:

      "Tôi cảm thấy màn đặc sắc xảy ra sau cùng. Dù sao, muốn chơi, phải chơi cho kíchthích, phải sao?"

      Hai người xấu xa cười hắc hắc. Mấy ngườichung quanh nghe được hai người bọn họ chuyện cùng tiếng cười đó, theo bản năng runlên, là quá kinh khủng, nổi da gà hết rồi.

      Lúc nghỉ ngời giữa trận, điểm số hai đội là 21: 34 rồi. Bên Yến Đại có cầu thủ phạmquy, bị phạt hai lần bóng. Nhưng bên Tiểu QuỷTử chỉ bị lần. Nhưng ngược lại, dường nhưbên Yến Đại có thần trợ giúp, tỉ lệ ném bóng chính xác lên đến 60% trở lên. Phải biết rằng, tỉlệ như vậy với trận đấu này rất khó đạt được.Nhưng tại, bọn Vương Hán lại làm được.Đây coi là thành tích tốt nhất của bọn họ rồi. Huống chi, cuộc tranh tài này, mặc dù ở trunggian Lãnh Tâm Nhiên cắt bóng Thượng Dã TiểuThứ Lang, nhưng dù sao cũng chưa từng ném rổ, cho nên cũng chỉ có thể coi có bốn người ném rổ.

      Nghỉ ngơi giữa trận, Vương Hán định chuẩn bịmở miệng gì đó, mắt Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nhìn . lạnh nhạt kia khiếnVương Hán đứng tại chỗ, có loại cảm giác ngẩnngơ trong gió.

      vốn muốn hỏi thăm tình huống chơi bóngcủa Lãnh Tâm Nhiên, ngờ đối phươngcăn bản cho cơ hội. Những cầu thủkhác ha ha cười lớn, vất mới bắt gặp độitrưởng quấn bách lần, sao bọn họ có thểkhông hảo hảo nắm chắc cơ hội này đây?

      Tiếng nghị luận xung quanh với Lãnh Tâm Nhiên mà chỉ là phù vân. chỉ lo lắng cho tình huống của Lăng Vũ, huống chi, khôngcó thói quen cùng người xa lạ ở chung. Mặc dùtính tình những cậu bạn chơi bóng rổ kia có vẻcũng rất tốt, nhưng nếu thực ở chung, vẫncảm thấy lúng túng.

      Trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lăng Vũ cùngTriệu Nghị, nhận nước Lam Kỳ Nhi đưa tới, nhàng nhấp miệng.

      "Nữ vương, cậu quá xinh đẹp quá xuất sắc rồi. Tôi thể đợi được nữa, muốn xem so tài ở màn sau.

      Triệu Nghị chân chó vuốt mông ngựa.

      Lăng Vũ cũng cam chịu rơi phía sau:

      "Đúng vậy a, sư phụ, cậu vì mình mà xuất trận, mình quá cảm động!"
      _________________________________________


      (*) Ninja (Nhẫn giả)

      Ninja (Nhẫn giả hay shinobi) là danh xưng để chỉ những cá nhân hay tổ chức đánh thuêchuyên về hoạt động bí mật từng tồn tại tronglịch sử Nhật Bản về nghệ thuật chính thống của chiến tranh từ thời kỳ Kamakura đếnthời kỳ Edo.

      Các chức năng của ninja bao gồm gián điệp,phá hoại, xâm nhập, ám sát, thậm chí có thểtham gia tập kích đối phương trong vàitrường hợp nhất định.[1] Các ninja, khác vớisamurai vốn có những quy định nghiêm ngặt về danh dự và chiến đấu, lại thường thiên về các thủ đoạn quy ước và bí mật[2]. Nhà sửhọc quân Hanawa Hokinoichi viết về Ninja trong cuốn Buke Myōmokushō của mình:

      “ Họ ngụy trang ở bất cứ các khu vực lãnh thổ của đối phương để đánh giá tình hình của địch, họ dụ dỗ bằng cách riêng của mình, tiếnvào giữa đối phương để phát ra những khoảng trống và xâm nhập vào lâu đài của đối phương để phóng hỏa, ám sát hay theo dõi bí mật.[3]

      Nguồn gốc của các ninja là khó có thể xác định, nhưng có thể được phỏng đoán được rằng, họxuất vào khoảng thế kỷ 14.[4] Tuy nhiên, những tiền đề để Ninja có thể tồn tại xuấthiện sớm nhất vào cuối thời kỳ Heian [5] và đầu thời kỳ Kamakura.[6] Rất ít hồ sơ bằng văn bản tồn tại đến từng chi tiết hoạt động của ninja.

      Do đặc thù của mình, ninja thường bị bao phủbởi bức màn bí mật, nên có rất ít tài liệu ghi nhận. Hầu hết các kỹ thuật của ninja cổ xưa đều bị thất truyền, nhưng rất nhiều các tổ chứcvũ trang đặc biệt của quân đội và cảnh sát của nhiều quốc gia trong quá khứ và tại vẫn duy trì huấn luyện các kỹ thuật tương đồng với các Ninja trong những nhiệm vụ đặc biệt hoặcbí mật như SEAL, SWAT, Đặc công...
      Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

      Xem thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ninja




      (**)Slam Dunk

      Slam Dunk là truyện tranh dài 31 tập đượcsáng tác bởi tác giả Takehiko Inoue về độibóng rổ của trường cấp 3 mang tên Shohoku. Slam Dunk ra mắt độc giả lần đầu tiêntrên tạp chí truyện tranh phát hành hàng tuần Shonen Jump ở Nhật Bản và bán được hơn100 triệu bản đất nước này.

      Bộ truyện Slam Dunk nhanh chóng gặt hát đượcnhiều thành công tại Nhật Bản. Ngay sau khi nó được xuất bản, thanh thiếu niên Nhật bắt đầuchơi bóng rổ và bóng rổ ngày càng trở nên phổbiến. Tác giả Inoue còn sử dụng đề tài bóng rổ cho 2 bộ manga khác: Buzzer Beater và Real.

      Slam Dunk được NXB Trẻ phát hành tại ViệtNam vào năm 2002. Bộ truyện tranh dài 37 tập.Do lúc đó bộ truyện có bản quyền nên tên số nhân vật có số thay đổi so với bản gốc và chất lượng dịch được chínhxác.

      Slam Dunk được TVM Comics chính thức mua bản quyền xuất bản tại Việt Nam vào năm2009 với tập 1 ra mắt vào tháng 2 năm 2009[1].


      Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

      Xem thêm:http://vi.wikipedia.org/wiki/Slam_Dunk

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 119


      Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười .

      Mà Lam Kỳ Nhi nghe ra hàm ý trong câu của Lăng Vũ và Triệu Nghị, dùng ánh mắtkhông thể tưởng tượng được nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.

      Ý của bọn họ là bóng rổ của ấy rất lợi hại?

      Hơn nữa tuyệt đối đánh cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hoa rơi nước chảy! Này..... này thể tin được rồi.

      Này, làm sao có thể?

      Phải biết rằng, ngay cả Lăng Vũ đều bị mắc bẫy của tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đó nha? Tuy rằng sau khi ấy ra sân có biểu ngoàidự kiến của mọi người. Nhưng mà, cũng khoa trương đến mức như hai người đó chứ?

      Đặc biệt Triệu Nghị gì mà hiệp sau rấtphấn khích linh tinh gì đó? Làm sao có thể chứ?

      Nghe thấy mấy người chuyện chỉ cóvài người Lam Kỳ Nhi, trong có còn có ngườibiết chơi bóng rổ. Dù sao đương vẫn còn ở đây, bọn họ dám quá lớn tiếng. Chỉ giọng bàn luận cái gì đó.

      nam sinh dùng giọng điệu tin giọng : "Mấy người bọn họ xem bóng rổ là cái gì chứ? Bóng rổ phải là trò chơi người nhá. tại trận đấu được đến cục diện này, là kỳ tích rồi. Tuy rằng nữ sinh nàymỗi lần đều khéo léo phá bóng của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhưng hiệp sau bọn họ chắcchắn nhằm vào điểm này mà điều chỉnh. Thậthiển nhiên, hiệp sau nữ sinh này tuyệt đối sẽkhông nhàng như nửa hiệp này được."

      Cậu ta tương đối đúng trọng tâm, những người bên cạnh cũng đồng ý, hiển nhiên là cũng có thái độ giống vậy.

      Quả nhiên, sau khi có tiếng còi bắt đầu hiệp sau vang lên, những người hơi hiểu chút về bóng rổ đều biết đội hình của nước N có sựthay đổi rất lớn. Lúc trước đều là Lãnh TâmNhiên chủ động phòng thủ Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, mà nước N bên này cũng có nhằmvào . Nhưng tại khác, nam sinh nhuộm đầu vàng đeo bông tai toét miệng cườivới , lộ ra hàm đầy răng vàng.

      Cục diện chỉ thay đổi như thế. Lúc trước sân có bình luận viên, nhưng màhiện tại, đài chủ tịch được lắp đặt lầu hai của sân bóng rổ, có vài nam sinh ngồi,chuyên thuyết minh về trận đấu.

      "Trước tiên xin giới thiệu các thành viên thamgia thi đấu. hiển nhiên, thành viên dễ thấy nhất trong trận chính là người phụ nữ khôngthua đấng màu râu, sinh viên năm nhất khoa quản trị công thương Lãnh Tâm Nhiên. Rất nhiều người đều cảm thấy, bóng rổ là môn vận động rất thô bạo, nữ sinh chơi bóng rổ càngmang lại ấn tượng bưu hãn cho người khác. Nhưng mà tại, nhìn bạn học Lãnh TâmNhiên khoác mình áo đồng phục bóng rổ số8 của bạn học Lăng Vũ, khiến cho rất nhiềuem phải thay đổi cách nhìn về chuyện này."

      " hề nghi ngờ, trừ bỏ bạn học Lãnh Tâm Nhiên, đội trưởng đội bóng rổ bạn học VươngHán cũng vô cùng bắt mắt. Ở sân, ta dùng thân thể cường tráng của mình để ngăn chặn công kích của đối phương, cùng thànhcông chức minh được năng lực vương giả trong môn bóng rổ của bản thân. Hi vọng ở hiệp nàybiểu của ta có thể ngày càng phấn khích!"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Về phần đại biểu của nước N. Mọi người ấn tượng nhất tất nhiên là người có vóc dángkhông cao nhưng sức chiến đấu rất cường đại bạn học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, cậu ta mặcáo số 13. Lại tiếp, dãy số này đúng là thích hợp với cậu ta. Trong trận này, bởi vì mộtchút cố ngoài ý muốn, bạn học Lăng Vũ của Yến Đại bị thương khi so đấu với cậu ta. Bấtquá sau đó, cậu ta bị Lãnh Tâm Nhiên ăn lạivô số trái tay, nếu có thể, tôi chỉ có thể ,chúc bạn may mắn! Hi vọng bạn có thể đột phá được phòng thủ của em Lãnh Tâm Nhiên, còn phải chịu cảnh bị đoạt bóng khôngcảnh hiểu tại sao như vậy!"

      hiển nhiên là bình luận viên này có ấn tượng tốt với nước N, lúc bình luận cũngđâm chọc khiêu khích, thái độ vừa nhìn là hiểungay.

      Lời thuyết minh của cậu ta trực tiếp sảng khoái, mang theo chút châm chọc dí dỏm ngầm, khôngchỉ giúp cho những người hiểu bóng rổ đài có thể theo dõi được diễn biến của trậnđấu, mà còn điều tiết khí. Rất nhiều người khi nghe đến "dãy số 13 này hợp với cậu ta" liền nhìn được mà nở nụ cười phúc hậu.

      Tên nhóc Triệu Nghị cũng cười rất happy: "Tiểutử kia tệ, là người trong đội bóng rổcủa cậu?"

      Lăng Vũ nhìn theo hướng chỉ tay của cậu ta, nhàng gật đầu: "Đúng, là đàn Đại Tứ, bởi vì phải thực tập nên còn chơi bóngtrong đội nữa, nghĩ tới cư nhiên bọn họlại trở lại."

      "Cậu , sư phụ cho mọi người kinh hỉnhư thế nào đây?" Triệu Nghị nháy mắt nghịch ngợm.

      Đến hiệp thứ ba, biểu của Lãnh Tâm Nhiên còn ràng dễ thấy như hiệp trước nửarồi. Giống như kế hoạch của nước N, dưới ánhmắt nhìn chằm chằm của nhiều người, vận khítốt của Lãnh Tâm Nhiên đều dùng hết, còn xuất cảnh cướp bóng thần kỳnữa rồi.

      Nhưng mà, kỳ quái ở chỗ, cho dù có kỹ thuật cướp bóng thần kỳ của Lãnh Tâm Nhiên,điểm mà nước N đạt được cũng tăng lên khôngbao nhiêu. Tóm lại, hai bên xem như nganghàng. Chênh lệch tỉ số giữa hai đội tănglên, nhưng cũng giảm xuống, cơ bản đều duy trì tỉ số chênh lệch là mười điểm.

      Nhưng mà, ở hai phút cuối hiệp 3, nước N đánh ra chiêu mới, Thượng Dã Tiểu Thứ Langlúc trước luôn bị Lãnh Tâm Nhiên ngăn chặn giống như được bơm máu gà đột nhiên bạophát. chỉ mình chuyền bóng đột phá ném rổ thành công, hơn nửa cư nhiên còn là mèo mù đụng phải chuột chết ném trúng cú 3 điểm. Được dẫn dắt thế công nước N trở nên sắc bén hẳn ra, bất ngờ phòng ngự, tuyết phòng thủ của Yến Đại thiếu chút bị xé rách.

      Bất quá cũng may chút tiểu tiết vừa kết thúc thìtiếng còi kịp thời vang lên, mới ngăn được trậnđột phá như vũ bão này. Dù là người trải quatrăm trận như Vương Hán, trong hai phút này cũng bị trận mồ hôi lạnh. Tình huống vừa rồi rất hung hiểm, ta dám tưởng tượng, nếu tiếng còi vang lên,trạng trái của bọn kia vẫn tốt như vậy, khoảngcách điểm số vất vả kéo ra lúc trước triệt để biến mất.

      Biểu của mọi người ở ngoài sân vô cùngkhẩn trương, bộ nghĩ đến mà sợ. Chỉ riêngTriệu Nghị và Lăng Vũ càng cười càng vui vẻ, bộ dáng hắc hắc mười phần đáng khinh.

      "Xem ra vẫn là mình tương đối hiểu nữ vươngnha!"

      Triệu Nghị đắc ý vuốt cằm. Lăng Vũ có chútkhông vừa lòng, căm giận : "Có gì để đắc ýchứ, mặc kệ sư phụ làm cái gì, đều rất ràng, là báo thù cho tôi!"

      Những lời trần thuật chuyện thực này, trực tiếpmiểu sát Triệu Nghị.

      "Ồ?" Triệu Nghị vốn nhàn nhã nhìn quanhbốn phía. Cậu có lòng tin tuyệt đối với LãnhTâm Nhiên, lúc nhìn đến sân bóng rổ đột nhiênphát ra tiếng kinh ngạc đầy thán phục.

      Lăng Vũ bị thanh của cậu ta hấp dẫn, cũngnhìn theo, đầu tiên là giật mình, lát sau bừngtỉnh đại ngộ phản ứng kịp đột nhiên cứng ngắccả người.

      "Mình muốn....." Lăng Vũ trưng ra khuôn mặtnhỏ nhắn khóc tang: "Mình sắp tiêu rồi!"

      Trong lúc nghỉ giải lao này, còn xảy ra mộtchuyện khác. Vương Hán bên này tất nhiên là tổng kết lại tình hình hiệp 3, thuận tiện anbài những việc phải làm trong hiệp 4. Lãnh TâmNhiên giống như người bàng quan đứng mộtbên, nghe Vương Hán bố trí, phát biểu ýkiến gì.

      "@#&*¥%#@! . . . . . ." Thượng Dã TiểuThứ Lang kiêu ngạo đắc ý tươi cười tới,nghêng ngang khiến ta người ta khốngchế được mà muốn hung hăng đập chút.

      Mấy người Vương Hán nghe hiểu tiếng N, nhưng rất dễ đoán ra được ý tứ từ biểu hiệnđáng ăn đòn của đối phương. ngoài mấy chuyện khoe khoang linh tinh, trừ này đó ra, còn có gì nữa chứ.

      Nhìn bộ dáng kiêu ngạo sắp tới trời của ThượngDã Tiểu Thứ Lang, khóe miệng Lãnh TâmNhiên nhếch lên, ra nụ cười lạnh lùng.

      Tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn là cái gì mà sinh viên đứng đầu nước N, xem ra quốc gia có sở trưởng bắt chước người khác cũng chỉ có như vậy thôi.....

      Cảm giác được Lãnh Tâm Nhiên thèm nhìn, khuôn mặt bình thường của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức đến đỏ bừng. Cảm giác nắm tay đánh vào bông vải này đúng là khiến cho người ta bực tức.

      "Hừ!"

      Thấy đối phương thèm nghe mình , Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hừ lạnh tiếngrồi xoay người rời .

      Trận đấu lại bắt đầu.

      Trước khi vào trận, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên với Vương Hán câu, mặc kệ khuôn mặt chợt biến sắc của đối phương trực tiếp vào sân bóng.

      "Hiệp này tôi làm hậu vệ chuyền bóng."

      Trước trận đấu, Vương Hán luôn đặt ravị trí cố định cho Lãnh Tâm Nhiên. Hậu vệchuyền bóng, kỳ thựa chính là vị trí lúc trướccủa Lăng Vũ. Nhưng sau khi Lăng Vũ bị thươngđã giao cho Lữ Quang phụ trách, Lữ Quangđảm nhiệm vị trí hậu vệ ghi điểm.

      Vương Hán biết những lời này của là có ý gì. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng có làm theo lời của Lãnh TâmNhiên. Trận đấu bóng rổ là trận đấu của mười người, chủ ý đến hợp tác đồng đội, phảilà người tự thi đấu. Thân là đội trưởng, ta phải phụ trách toàn đội bóng.

      Tuy rằng biết trong mười phút tới xảy ra tình huống gì, nhưng dựa theo tình hình hiệntại, bọn họ chiếm vị trí dẫn đầu. Chỉ cần có thểgiữ vững được khí thế này, khả năng giành được thắng lợi là rất lớn. Dưới tình huống như vậy, ta lựa chọn cách đánh phòng thủ ổnđịnh, vì nhất thời xúc động mà mạohiểm phiêu lưu.

      Đồng thời, trong lòng ta lại thầm cầunguyện, chút thời gian giải lao ngắn ngủi này có thể đánh tan chút khí thế của nước N. Hi vọng, trạng thái như bơm máu gà lúc trước cóthể ngừng lại.

      Nhưng mà, hiển nhiên, chuyện cầu nguyện này được linh rồi.

      Ba mươi giây sau khi mở màn, nước N ghiđược điểm. Người ném bóng chính là nam sinhđầu vàng phòng thủ Lãnh Tâm Nhiên.Điểm số giữa hai đội chỉ còn chênh lệch bađiểm.

      Trong lòng Vương Hán "lộp độp" rơi xuống, có chút mất mát. Tuy rằng mặt vẫn trầmxuống, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác sợ hãi.

      Trong lúc thi đấu, sợ nhất chính là cảm giác sợ hãi lo được lo mất này. Bởi vì, nó chỉ ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn, còn có thểlàm cho phản ứng của bạn bị chậm lại, chưa baogiờ giúp phát huy tốt trong trận đấu.

      Huống chi, Vương Hán là đội trưởng, là tâm phúc của đội bóng. khi khí thế của ta ngã xuống, trong lòng cả đội nảy sinh hoàinghi, tính tích cực của những người khác cũng bị ảnh hưởng theo.

      Còn nữa, trong trận bóng rổ, thường thường chỉ vài phút thậm chí vài giây là có thể xoay chuyển được càn khôn. Tuy rằng bọn họ luôndẫn đầu, nhưng đến phút cuối bị vượt qua cũngkhông phải là chuyện có khả năng.

      Sơ với khí thế hoàn toàn bị tiêu cực áp đảo của Yến Đại, khí thế của nước N lại tăng vọt, lúctrước là bơm máu gà, giờ, quả thực làgiống như uống thuốc kích thích vậy, tinh thần mỗi người đều tăng vọt, sắc mặt đỏ lên, bộ dángvô cùng hiếu chiến.

      Dưới tình huống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên làđương lạnh nhạt nhất. Ngay khi đối phương lại vào được trái, số điểm bị đuổi sát nút chỉ còn hơn kém điểm, tới bên ngườiVương Hán.

      "Bây giờ chấp nhận lời đề nghị vừa rồi củatôi chưa?"

      Chương 120


      Vương Hán nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên thời gian rất lâu. Dưới tình huống này, ra là thích hợp để ngẩn người. Nhưng ra ta suy tư, bởi vì trong lòng ta đột nhiên có cảm giác, tiếp tục như vậynữa, bọn họ thất bại !

      sân bóng, quan trọng nhất chính là khí thế.Đặc biệt là như bây giờ, quãng thời gian cuối cùng, nếu như khí thế thua người khác, rất dễ nhận thấy, họ liền thua!

      Nhưng, ta vẫn còn do dự. Mặc kệ thếnào, bọn họ bây giờ vẫn dẫn trước, muốn buông tay ưu thế này để đánh cuộc lần sao? Lãnh Tâm Nhiên cũng có buộcmình đưa ra quyết định. Thấy đối phương do dự vẻ mặt nhàn nhạt rời . tin tưởng, ta đồng ý đề nghị của mình! Bởi vì ưu thế dẫn đầu, rất nhanh mất !

      Quả nhiên, trong vòng phút kế tiếp, bênYến Đại có cầu thủ phạm quy. chỉcó bị nhớ lần phạm quy, quan trọng hơn là,nước N lấy được hai cơ hội phạt bóng.

      Mồ hôi mặt bốn cầu thủ Yến Đại cũng chảy xuống dày đặc. chỉ có rất nóng sau khi vận động dữ dội, cũng bởi vì lo lắng mà ra cả mồ hôi lạnh.

      " nên vào!"

      " nên vào!"

      "Ngàn vạn lần được vào!"

      Đứng ở bên cạnh Vương Hán, Lãnh Tâm Nhiên nghe những thanh nỉ non thà của những nam sinh bị khống chế. Đối với bọn họ mà , cuộc tranh tài này so với trước kia quan trọng hơn rất nhiều. Này chỉ quan hệ đến mặt của bọn họ, thể diện trường học, quan trọng hơn là, còn có thể cùng quốc gia lo nghĩ.

      Ở thời điểm nụ cười miệng nước N có chútkhông đứng đắn, nam sinh đứng ở vạch phạt bóng, sân lọt vào loại an tĩnh quỷdị.

      Tất cả mọi người chớp mắt theo dõi cậu ta, quan sát động tác của cậu ta, mong đợi cậu ta có thể xuất sai lầm.

      Dưới loại tình huống toàn trường nín thở này, người con trai miệng cười đứng đắn sâu thu lại giọng điệu, sau đó đem quả bóng rổ tay ném ra ngoài trước. Quả bóng rổ trênkhông trung vẽ xuống đường vòng cung đẹp đẽ,sau đó ở khung giỏ bóng rổ nhảy mấy cái,còn là theo khung giỏ bóng rổ rớt xuống!

      Tiếng cười vang lên, theo trọng tài tuyên bố,dẫn bóng hiệu quả, sắc mặt Vương Hán bắt đầutrắng bệch.

      50 với 50, điểm số đuổi theo đều rồi !

      Kế tiếp là bóng quan trọng nhất. Nếu như bóng cũng vào, như vậy, nước N sau khi thực tranh tài bắt đầu, lần đầu tiên thay đổi. Hơn nữa, loại thay đổi này, còn có thể trở thành tính vĩnh cửu đấy!

      Rất dễ nhận thấy, khẩn cầu của Vương Háncũng có hiệu quả.

      Bởi vì sau giây, ở trong tiếng quả bóng rổ rơi xuống đất, người nam sinh kia lần phạt bóngthứ hai cũng quăng vào rồi. Hai lần phạt đềutrúng, cũng có hiệu quả

      Lòng của Vương Hán lập tức rơi xuống mứcthấp nhất!

      tại, khoảng cách thời gian tranh tài kếtthúc còn có tám phút. Điểm số, bị thay đổi, 50với 51.

      Quan trọng hơn là, lần thay đổi này cũng làm cho lòng tin của mấy cầu thủ Yến Đại bị đả kích lớn. Nhìn mặt mấy người LữQuang che giấu được mệt mỏi cùng ủ rũ, Vương Hán hít khí sâu để cho mình tỉnh táo lại.

      tại, làm đội trưởng, ta phải nghĩ mộtbiện pháp tới thay đổi cục diện này!

      Lần tranh tài này, bọn họ được thua!

      Đôi môi dày mím chặt, nhìn xung quanh,cảm nhận được mong đợi người những bạn học kia, Vương Hán chỉ cảm thấy trọngtrách vai càng ngày càng trở nên nặng nề. lúc ta cảm thấy tay chân luống cuống, khóe mắt dư quang đột nhiên ngắm thấy cáchđó xa có bóng dáng quen thuộc.

      ràng là bóng dáng mảnh mai như vậy, khi đứng cách yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy cả tâm cũng đều an tĩnh lại theo. Nhưngkhí thế của ấy cũng là cường đại, ở trước mặt ấy, gần như ra bất kỳ phản bác nào khi ấy .

      Hơn nữa, ràng là mềm mại yếu ớt,nhưng ta vẫn cảm thấy người đốiphương chứa cỗ lực lượng cường đại. Quan trọng hơn là, ta nhìn thấu côấy!

      Đúng, nhìn thấu. phát này, đốivới Vương Hán mà rất quan trọng. Mặc kệ thế nào, đều ở trường học nhiều năm như vậy, cũng tiếp xúc qua xã hội, ra ngoàichơi bóng rổ, thời điểm cuộc so tài càng thêm trải qua các loại mưu dương mưu, mặc dù thể luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh,nhưng người bình thường đều vẫn nhìn thấuđấy!

      tại, trước mắt nhìn cái mảnhmai này, thế nhưng ta chút cũng nhìn thấu.

      Nhớ tới ấy mới vừa câu kia, lại liên tưởng đến hành động ấy quả quyết tiến vào sân bóng, từ cái nhìn tiếp xúc trước mắt, ấy căn bản phải cái loại người lỗ mãng thất thường. Chẳng lẽ, nơi này có cái tình gì? Theo bản năng nhìn về phía chỗ nghỉ ngơi. Bên kia, Lăng Vũ cùng Triệu Nghị vuisướng trò chuyện gì đó, xem ra cực kỳ buông lỏng. Khi tiếp xúc với ánh mắt Vương Hánphóng tới Lăng Vũ giống như là đoán được trong lòng ta suy nghĩ hướng ta mỉm cười gật đầu.

      Nếu như Vương Hán lúc trước vẫn nghĩ đến mạo hiểm thử lần, như vậy tại đãxác định. Ít nhất, sau khi có ánh mắt khích lệcủa Lăng Vũ, ta có dũng khí đánh cuộc lần!

      "Tới đây, chúng ta sắp xếp chiến thuật chút. nên hỏi tại sao, tôi thế nào cácbạn liền theo thế mà làm. Thời gian kế tiếp, Lữ Quang, bạn đánh cho phân hậu vệ, Lãnh Tâm làm hậu vệ khống chế bóng. Thời gian chỉ còn tới tám phút, mọi người cố gắng chút, tuyệt đối thể thua!"

      Vương Hán đem tất cả mọi người tụ tập tại cùngnhau, mượn thời gian ngắn ngủi này mấy câu .

      thể thấy ánh mắt khó hiểu của ba cầu thủ này, chỉ là ta cũng biết nênlàm sao giải thích tương đối khá hơn. ta biết chính cái quyết định của mình nghe rấtđiên khùng, nhưng tại, dưới tình huốngnày, cũng chỉ có thể thử lần!

      So sánh với nghi ngờ của ba người Lữ Quang, mặt Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn có biểu tình, lúc đối mặt với người hướng dẫn lên nụ cười nhàn nhạt.

      Trước khi vào sân, thậm chí lần đầu tiên khenVương Hán câu: " làm rất quyếtđịnh chính xác!"

      Vương Hán muốn khóc rồi, quyết định chính xác gì ta hiểu, dù thế nào nữa ta biết mình ở sau khi cuộc tranh tài kết thúc,vô cùng có khả năng bị quần đấu, nhưng tại, nếu như mặc cho Tiểu Quỷ Tử tiếp tục phách lối tiếp nữa, bọn họ tuyệt đối có bi kịch đấy!

      Lãnh Tâm Nhiên cũng phải chỉ khônglàm người, sau khi Vương Hán đồng ý cho côlàm hậu vệ khống chế bóng, vẻ mặt phát sinh biến hóa.

      Trước mắt là nước N khống chế bóng, cảm giác của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rất tốt, liên tụcném vào hai quả. Hơn nữa tốc độ của ta rất nhanh, chống lại người cao như Vương Hán, nhưng phải người phản ứng tốt nhất. Chỉcần ta đủ nhanh, phản ứng đủ nhanh nhẹn, là có thể đoạt bóng từ tay Vương Hán.

      Mà bây giờ chính là như vậy, sau khi nhận lấy bóng đồng đội truyền tới, ta liền lấy tốc độ cực nhanh hướng khung bóng chạy . Mục tiêucủa ta rất ràng, khung bóng gần ngaytrước mắt. Hơn nữa, rất may mắn, Vương Hán cũng có chú ý tới động tác của ta.

      Được, có cơ hội!

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chợt nhảy lên, đemquả bóng tay hướng khung giỏ bóng rổ némđi.

      Sau đó, trong nháy mắt ta ra tay, cánh tay trắng nõn từ bên kia đưa ra. Dưới tình huống đôi mắt của ta càng trừng cànglớn, đưa bóng bắt lại.

      Trời! Đây là kỹ thuật cùng tốc độ phản ứng nhưthế nào?

      Phải biết từ Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nhảy lênđến ném vào rổ, chỉ ngắn ngủi hơn 10 giây. Đặc biệt là khi ta vừa ra tay liền đem bóng cản lại, ở giữa chênh lệch tuyệt đối vượt qua ba giây. Ba giây, đó là khái niệm như thế nào,thời gian tùy tiện nháy mắt mà thôi.

      Lãnh Tâm Nhiên lấy được bóng sau đó cũngkhông có chuyền bóng. Mà là trong nháy mắtrơi xuống đất, dưới chân xoay tròn hướnghướng ngược lại chạy .

      Gió!

      Giống như trận gió qua!

      Đây là cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người!

      Tốc độ của Lãnh Tâm Nhiên quá nhanh, hoàn toàn nhìn ra đây là dáng vẻ mangbóng chạy. giống như gió ở sân bóng xuyên qua. Mọi người choáng váng, có cách nào phục hồi tinh thần lại trước thủ pháp đoạt bóng cao siêu này.

      Sau đó, chỉ nghe được thanh vang dội "bịch bịch" tiếng, sau đó liền vang lên tiếng còi của trọng tài.

      Ném bóng hữu hiệu, hai điểm!

      Yến Đại lần nữa trả lại, trước mắt điểm số là 53với 52!

      Yên tĩnh trong chốc lát, trận vang lên hồi tiếng vang đinh tai nhức óc. Tất cả mọi người tỉnh hồn lại kìm lòng được đứnglên, liều mạng vỗ tay. Hình như chỉ có như vậy,mới có thể phát tiết chút nội tâm tâm tình kích động này!

      là rất lợi hại!

      Thủ Pháp Đoạt Bóng Cao Siêu này của LãnhTâm Nhiên, cùng với đột phá nhanh chóng sau đó rồi thông thạo ném vào rổ, khiến cho mọingười khiếp sợ, giống như nhìn thấy thứ gìđó khó lường!

      Vương Hán cũng ngơ ngác nhìn cái nhỏvẫn mềm mại yếu ớt như cũ. Sau trải qua vậnđộng dữ dội vừa rồi, sắc mặt của ấy vẫn tái nhợt như cũ, nhìn ra màn cá nhântinh diệu mới vừa rồi kia chính là của ấy!

      "Em. . . . . ."

      Vương Hán vừa mới chuẩn bị gì, liền nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên mặt vẫn thay đổinhưng đột nhiên ngẩng đầu đối với cậu nở nụcười: "Tôi rồi, lựa chọn rất chính xác!" Nếu như cái việc đoạt bóng mớivừa rồi đó, đột phá, ném rổ là kỹ thuật cá nhân đặc sắc, như vậy, trong khoảng thời gian kếtiếp, ánh mắt của mọi người cũng bị cái bóngdáng nhắn toát ra ở sân bóng hấp dẫn.

      Cứ như vậy an tĩnh nhìn, giống như là nhậnđược thông báo gì, tất cả mọi người cóphát ra thanh. có ai ủng hộ, có ai tán gẫu, cũng có ai bỏ . Mỗi ngườiđều hận được nhiều hơn ra mấy đôi mắt, để có thể nhìn kỹ mọi cử động của bóng dángtrên sân.

      là "Quá đặc sắc!’’

      Trong lòng mọi người đều có khái niệm như vậy!

      Tại hai phút sau đó, trong vòng phút, Lãnh Tâm NHiên lại liên tục ném trúng hai quả bóng, điểm số từ 53 với 52 đến 57 với 52. tới 2 phút, mình Lãnh Tâm Nhiên ghi được sáu điểm. Mà ở trong khoảng thời gian này, nước Nmột điểm cũng được, thậm chí, ngay cảtình huống đột phá đến khung bóng cũng có xảy ra!

      Lãnh Tâm Nhiên giống như là khắc tinh củanước N, ngăn chận lại tất cả khí thế của bọn họ.Thượng Dã Tiểu Thứ Lang mấy ngày này pháchlối kiêu căng bị chèn ép hoàn toàn, gần như mỗi người đều trưng ra khuôn mặt đen tối, lại lên tiếng, biết nên những gì.

      Hoàn toàn ngược lại với tình huống này chínhlà, Yến Đại bên này thay đổi vẻ uể oải lúc trước. Mỗi người đều hưng phấn đến mặt đỏbừng, dùng loại ánh mắt sùng bái của mình nhìnlên nữ sinh trước mặt, nhưng ai có cái dũng khí tiến lên với .

      Trong mấy cầu thủ Yến Đại, Vương Hán coi như là cùng Lãnh Tâm Nhiên tiếp xúc nhiềunhất. Nhưng, cho dù như thế, sau khi chứngkiến tới biểu diễn kĩ thuật dẫn bõng siêu phàmkia của Lãnh Tâm Nhiên, thanh của ta cũng bị ngăn ở trong cổ họng, im lặng lâuvẫn cách nào tổ chức được ngôn ngữ đểdiễn tả tâm tình mình lúc này.

      " tại buông lỏng chút ít sao? Như vậy, kếtiếp, cho chúng ta đến hưởng thụ thịnh yếntráng lệ !"

      Ở thời điểm lần nữa bắt đầu tổ chức tấn công,Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên quay đầu lại mộtcâu như vậy.

      Cả sân bóng thành sân khấu biểu diễn của Lãnh Tâm Nhiên, cả cuộc tranh tài đều thành mộtmình biểu diễn. giống như là thiên tàitoàn năng, toát ra năng lực rất mạnh, tốc độ cựccao, ném vào rổ vô cùng chính xác. Quan trọnghơn là, thể lực của cũng rất dư thừa, cứ nhưvậy chạy toàn sân, sắc mặt của cũng khôngcó bất kỳ biến hóa nào, đến hô hấp đều là bìnhthản, ngay cả thở cũng thở gấp xuống.

      Tóm lại, chỉ cần bóng đến tay , căn bản chủ động chuyền bóng hoặc làném bóng, người khác đừng nghĩ đem bóng đoạt . Mà khi làm ra tư thế tới gần bỏ bóngvào rổ, những người diện cũng theo bản năng nín thở. Bởi vì, từ ra sân bắt đầu đến bâygiờ, tới gần bỏ bóng vào rổ tỉ lệ chính xáccao gần 90% trở lên. cách khác, trong mườibóng, chín bóng cũng vào, cũng đạt được điểm số!

      Tỷ lệ chính xác kinh người như vậy, dù là trongNBA cũng hiếm khi có người làm được. Lãnh Tâm Nhiên giống như nữ vương sinh động, đánhđâu thắng đó gì cản nổi. có động tác giả ai bằng, muốn phòng thủ ấy chuyện cười. Nước N bên này đổi mấythành viên phòng thủ bóng vẫn thất bại. Cuối cùng, bất đắc dĩ chỉ có thể ngăn cản để bóngkhông rơi vào tay Lãnh Tâm Nhiên.

      Nhưng rất dễ nhận thấy, cái phương pháp nàycũng dùng được. Tốc độ của Lãnh Tâm Nhiên quá nhanh, giành bóng giống như lấyđồ trong túi vậy, đơn giản cực kì. Thậm chí rất lâu còn chưa nhận ra được, liền phát khôngthấy bóng tay.

      Kỹ thuật như vậy, những người diện, người nào có thể so sánh mà vượt qua.

      Mắt thấy Lãnh Tâm Nhiên độc bá cả sânbóng, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bất mãn. Đặc biệt là sau khi bị đoạt bóng nhiều lần, càng tức giận thôi. Mắt thấy Lãnh Tâm Nhiênkhí diễm càng ngày càng tăng vọt, nhịnkhông được, liền nghĩ đến dùng sức chống đỡ của mình để thủ thắng.

      Khi Lãnh Tâm Nhiên cướp được bóng bậtbảng chuẩn bị dẫn bóng đột phá, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đột nhiên xuất ở trước mặt , hơn nữa dùng lấy tốc độ cực nhanh hướng Lãnh Tâm Nhiên phóng tới.

      Thấy màn như vậy, tất cả mọi người trực tiếp mắng câu "Vô sỉ." Nhưng vẫn là rất lo lắngtình trạng Lãnh Tâm Nhiên.

      Tình trạng thân thể Thượng Dã Tiểu Thứ Lang,đó là người ở chỗ này cũng biết. Những thứkhác , dù sao trước Lăng Vũ chính làcùng ta chống lại sau đó bị thương. tạihắn ta lại lặp lại chiêu cũ. Dựa theo trình độnhỏ yếu của Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối …..

      Khi tất cả mọi người hít hơi lạnh, Vương Hán trực tiếp xông lên chuẩn bị để ý phạm quy cũng muốn đem tình huống của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang ngăn lại. Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cùng Lãnh Tâm Nhiên trựctiếp đụng phải!

      Trong khoảng khắc hai người chạm vào nhau thời gian như ngừng lại, chỉ vài giây, nhưng mà ở tại trong mắt khán giả giống như là bị phóngđại gấp mấy chục lần.

      Nhưng, sau khoảng khắc đó, xảy ra chuyện làm cho người ta dám tin!

      Cái người đem Lăng Vũ đụng phải bị thương,Thượng Dã Tiểu Thái Lang, cái người mặc dùvóc dáng thấp nhưng bắp thịt người vẫn tính là bền chắc, Thượng Dã Tiểu Thái Lang, cư nhiên sau khi đụng Lãnh Tâm Nhiêu, trực tiếp bị Lãnh Tâm Nhiên đụng ngã, ngườisau hoàn toàn có bị bất kỳ ảnh hưởng gì,vẫn dẫn bóng chạy lên phía trước!

      "Trời ạ! Nữ sinh kia là quái vật sao? Cườnghãn!"

      Lần này, tuyệt đối phải là tất cả mọi người có thể thừa nhận! Vương Hán cảmthấy nhịp tim của mình gay gắt, rầm rầm rầm,giống như là nhanh chóng từ trong miệng nhảy ra dạng.

      Thời điểm ta học tiểu học bắt đầu chơi bóng rỗ, lúc ấy cảm thấy chuyện chơi bóng rổ là món rất lợi hại. Vào trung học năm đầu cấp đãđược chọn vào đội thi đấu, sau đó tại cục thểdục thành phố tiếp nhận huấn luyện. Chỉ bởi vìnguyên nhân trong nhà đồng ý mới theo nghề nghiệp này.

      người mê bóng gần như nhìn thấu hết tất cả các trận tranh tài của NBA, ta rất khẳng định, thực lực nữ sinh trước mắt này, tuyệt đối thua bọn họ!

      Có tốc độ, có kỷ xảo, có năng lực nhảy đánh, có những thứ này còn chưa tính. Quan trọnghơn là, thân thể của , cường độ cũng là vô cùng lợi hại. Lại có thể dưới tình huống cùng người chơi cứng đối cứng, trực tiếp đemđối phương đánh bay, chuyện này. . . . . .Chuyện này. . . . . .

      Lãnh Tâm Nhiên có bởi vì Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị đánh bay mà có chút dừng lại. Mấy lần xoay người lắc lư qua cầu thủ đốiphương, trực tiếp đứng ở ba phần tuyến thượng (đường biên) tiện tay đưa bóng ném vào khung rổ.

      "Đ-A-N-G...G!" Lại là thanh quen thuộcnày!

      Bóng vào ba điểm!

      Sau 9 phút mở màn hiệp đấu, Lãnh Tâm Nhiênlàm thành hậu vệ khống chế bóng bảy phút, côđã nhanh chóng ghi được 20 điểm. Mà ở trongkhoảng thời gian này, nước N chỉ may mắn cầmđược tới năm điểm. Hơn kém nhau như vậy, gần như đánh sụp tinh thần những người nước N!

      Mà Lãnh Tâm Nhiên thể thực lực cườnghãn, cũng làm dao động cái nhìn rất nhiều người thích bóng rổ.

      Bóng rổ là thi đấu tập thể, coi trọng hợp tác, coitrọng ăn ý đoàn đội. Nhưng tại, lúctrước mặt mọi người, cái thân hình nữ sinhkhông cao, diện mạo mềm mại yếu ớt, cứ nhưvậy thân mình, lắc lư ở giữa chín namsinh, lần lại lần ném rổ, đem khoảngcách điểm số hai đội kéo dài khoảng lớn!

      Đồng thời khi Lãnh Tâm Nhiên quăng vào quảbóng này, bên kia Thượng Dã Tiểu Thái Langcũng tỉnh lại. ta bây giờ là cực độ khiếp sợ, thậm chí là có chút khủng hoảng! Làm sao có thể? Thực lực của bây giờ nhưng là Ninja cấp thấp, đó là mạnh hơn người bình thườngkhông biết bao nhiêu lần. Nhưng tại, dưới công kích toàn lực của ta, ta chẳngnhững gây được chút thương tổn gì cho đối phương, ngược lại bị đối phương đánh bay!

      Chuyện này. . . Điều này sao có thể? Nếu là lúc trước , ta tuyệt đối coi cái này là mộtchuyện cười hoang đường, làm thành đầm rồnghang hổ. Nhưng tại, đương thực đặt ởtrước mặt, thế nhưng ta lại thể đón nhận!

      nữ sinh này, rốt cuộc là ai? ta, là quái vật sao?

      Thời điểm Thượng Dã Tiểu Thái Lang nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên ngẩn người, Lãnh Tâm Nhiên lại cho ánh mắt khinhthường.

      phải cậy vào thân phận Ninja cấp thấpcủa mình ỷ mạnh hiếp yếu sao? Như vậy, hiệntại để cho ta cảm thụ chút bị giày vò, cảm giác cũng tệ lắm phải !

      Chỉ còn phút, tranh tài liền kết thúc.

      Nhưng rất dễ nhận thấy, cục diện thắng lợi định. Yến Đại dùng ưu thế tuyệt đối vượt lên đầu, phút sau cùng Lãnh Tâm Nhiên vẫnnhư cũ phát huy ra thực lực hung hãn của mình, chút lưu tình đánh cho nước N hoa rơinước chảy!

      Trước khi Lãnh Tâm Nhiên phát uy, điểm sốgiữa hai đội là 51 và 52, Yến Đại rơi ở phía sau điểm. Sau đó, ở lúc tranh tài kết thúc, haibên điểm số là 85 và 60! Dẫn trước hai mươi lăm điểm!

      Cách biệt lớn như vậy, trong trận đấu tập thể của học sinh vẫn rất ít xuất . Đặc biệt là ở hai phe, tình huống điểm số đều phải làquá kém, chuyện này chỉ có thể , khôngthể buông tha dũng cảm thắng!

      Lúc tranh tài kết thúc, thành viên bóng rổ nước N còn chuyện hăng hái. Bọn họ bịgiày vò đến mức hoàn toàn thể làm gì khác. Khi Lãnh Tâm Nhiên phát uy, bọn họgiống như là con mèo yếu, chỉ có thể mặccho đối phương giày xéo, căn bản có dũng khí phản kháng!

      trận bóng kết thúc, tất cả mọi người nặng nề thở phào nhõm.

      chỉ có là thành viên tham gia thi đấubóng rổ, còn có người ở khán đài xem so tài. Tiến triển của cuộc tranh tài này chỉ có thểdùng trầm bổng phập phồng để hình dung. Đầu tiên là Yến Đại vượt lên đầu, sau đó Lăng Vũ bị thương, ngoài dự đoán mọi người xuất phát hiệnnữ cầu thủ. Sau đó là nữ cầu thủ vận số rất tốtđem bóng đối phương chặn lại. Kế tiếp vừa nước N thay đổi. Ở khoảng khắc cuối cùngnày, nữ sinh kia lại lần nữa phát uy! Hơn nữa,rất lợi hại, siêu cấp lợi hại! Trình độ cường hãn đến mức khiến cho người ta giận sôi!

      Tất cả mọi người dùng loại ánh mắt kinh hãi nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, tưởng tượng ra được tại sao ràng thoạt nhìn là nữ sinh bình thường mà thôi nhưng thực tế lại lợi hại như vậy!

      có ai gì về ! phải là bởi vì bị chèn ép, mà là bị chấn động đến khiếp sợ! Ở trước mặt , ngay cả Vương Hán cũng cảmthấy tự ti mặc cảm. sân bóng trống , Lãnh Tâm Nhiên an tĩnh đứng ở đó, giống nhưvương giả độc.

      Tất cả những tiếng hoan hô ồn ào xung quanhhầu như đều liên quan đến , cứ đứng bình tĩnh như vậy, hưởng thụ loại cảmgiác sảng khoái sau khi chơi bóng lâu khôngcó!

      Đột nhiên, ở trong đám người truyền đếnmột hồi tiếng huyên náo. Hơn nữa, cái thanhkia còn càng ngày càng gần, từ từ hướng sân bóng tiến tới gần .

      Từ từ, người ôm bó hoa hồng đỏ to từtrong đám người ra.

      Gương mặt tuấn tú mắt tinh, lỗ mũi cao thẳng,vóc người cao to, mặc người tây trangArmani, tay áo vén đến vị trí cùi chỏ, trang trọng mang theo loại tùy ý câu nệ.Người đàn ông đeo mắt kính, diện mạo rất làtuấn tú, đặc biệt là nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng kia, càng làm cho ta tăng thêm mấy phần phong cách lịch ôn nhã.

      Người đàn ông này đột nhiên xuất , vốncũng có hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người. Nhưng mà sau khi người nữ sinh thất thanh hô lên "Thầy Văn Nhân", có rấtnhiều người theo bản năng nhìn sang rồi!

      Đông Phương Di vốn là nghe nữ sinh bên cạnh gì đó, trong lúc bất chợt nghe đượctrong đám người truyền đến tiếng nghị luận"Thầy Văn Nhân", liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

      Sau đó, giây kế tiếp, ta liền thấy mộtmàn để cho ta đau đến muốn sống.

      Cái bóng dáng quen thuộc khiến cho nhớthương đó, cứ như vậy yên tĩnh xuất trongđám sinh viên. Ôm tay bó hoa hồng đỏ diễm lệ, trong tiếng cười của mọi người xungquanh, chút do dự hướng sân bóngrổ tới.

      Mà lúc này, sân bóng rổ, chỉ còn lại mộtngười Lãnh Tâm Nhiên! "Tâm Nhiên, tặng cho em. Dáng vẻ em đánh bóng rung động, lại gặp được bộ dáng khác của em rồi!"

      Hoa hồng đỏ tay Văn Nhân Gia trực tiếp đưa cho Lãnh Tâm Nhiên, mặt tuấn túmang theo nụ cười yếu ớt ôn hòa.

      "Oa!"

      Thấy tình cảnh như vậy, tất cả mọi người nhịn được phát ra tiếng kêu hưng phấn! VănNhân Gia ở Yến Đại, danh tiếng vốn là rất vang dội, sau khi nghe có người "thầy Văn Nhân", phần lớn mọi người biết thân phận củaanh ta!

      vị giảng viên, gần như ngay trước mặt mấy trăm người, tặng hoa hồng đỏ cho sinh viên của mình. . . . . . , chuyện này. . . Này, là quákích thích, quá lãng mạn rồi !

      Nam sinh gào lên, nữ sinh che mặt đỏ bừng vừa là hâm mộ vừa ghen tỵ, tóm lại, biểu lãngmạn như vậy trước mặt, tất cả mọi người điêncuồng!

      "Nhận !"

      “Nhận !"

      "Thầy Văn Nhân, cố gắng lên!"

      Cố gắng lên tiếng reo hò ngừng, ngay cả bên kia sinh buồn bực, mấy người ThượngDã Tiểu Thứ Lang cũng nhịn được nhìn lại.

      Lãnh Tâm Nhiên mặt thay đổi nhìn lênhoa hồng đỏ trước mặt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt mang đến cho vô số phiền toái, lông mày nhăn . khi vừa mới chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, giọng trầm thấp mang theo từ tính hấp dẫn vang lên.

      "Người phụ nữ của tôi, còn chưa tới phiênngười khác tới tặng hoa hồng!"

      Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngườithanh niên tuấn mĩ cao quý như Đế Vương từ từđi vào, trong con ngươi màu xanh lá cây thần bímang theo tia lạnh lùng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121


      Tay cầm hoa hồng của Văn Nhân Gia dừng lại giữa trung, vẻ tươi cười ôn hòa mặt cùng từ từ biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằmngười đàn ông đột nhiên xuất này, đáy mắtmang theo tia kinh ngạc dám tin.

      Dạ Mộc Thần bước về phía Lãnh Tâm Nhiên,nhìn thấy người mặc áo tuyển thủ số 8 con ngươi màu lục hơi nheo lại, mang theo tia cười xấu xa xen lẫn vẻ tức giận: "Chuyệnnày, buổi tối giải thích sau."

      Sau khi xong lại lập tức chuyển đề tài: "Bấtquá, bảo bối, hôm nay em xinh đẹp."

      Đối với biểu ghen tức đầy tính trẻ con cựckỳ ràng của người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên có chút dở khóc dở cười rồi. Cũng chẳng muốn quản tại đứng giữa sân, trực tiếp qua, hành động thẳng thắn: "Em đói bụng." Nếu là bình thường, chắc chắn Dạ Mộc Thần đãxoay người rời rồi. Nhưng mà tại, lại đứng tại chỗ. dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm đóa hoa hồng Văn Nhân Gia đangôm trong tay: "Trước khi tặng hoa, tốt nhất vẫnnên tìm hiểu ràng hoa có chủ hay chưa!"

      xong, trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên hôn lên môi Lãnh Tâm Nhiên, sauđó nắm tay thẳng ra khỏi sân bóng.

      "Xôn xao!"

      Phía ngoài trận truyền đến trận tiếng ồn ào.

      Đương nhiên, loại xôn xao này phải bởi vì cười nhạo hay gì gì đó, mà là chấn kinh. Mặcdù mọi người đều là người trưởng thành, tìnhcảm đương gì đó đều từng trải qua,nhưng làm ra hành động thân mật giống nhưvậy trước mặt mấy trăm người vẫn códũng khí đó. Đặc biệt ngay khi đương sựtrong đó vừa mới được chính thầy giáo của mình tặng hoa, cư nhiên hung hãn như vậy, là... Nhưng mà, nhóm người xem đều cảm khái,mặc dù có chút biện giải cảm thấy chuyện nàythật đồi phong bại tục thể nhìn được.Nhưng mà lại càng thấy hâm mộ nhiều hơn, thậm chí là sùng bái! Lãnh Tâm Nhiên bày ra thực lực siêu phàm sân bóng, chinhphục tất cả người xem. Kỹ thuật chơi bóng xuấtthần nhập hóa của , để lại trong lòng tất cảngười xem hình tượng cao lớn thể chạm tới. người có thực lực chơi bóng cao siêu như vậy, lại là sinh viên năm nhất đạihọc, còn là nữ sinh, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài, nhất định gây ra sóng to gió lớn!

      Ngay sau đó, nếu trận bóng là kinh hỉ vô cùng to lớn mà Lãnh Tâm Nhiên dành tặng chomọi người, vậy , tiếp theo, chuyện Văn Nhân Gia được rất nhiều sinh viên thần tượng trongYến Đại tặng hoa cho , chính là kinh ngạcrồi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có người phụchồi được tinh thần từ chuyện động trời này. Ngay khi tất cả mọi người đều tò mò Lãnh Tâm Nhiên có tiếp nhận bó hoa Văn Nhân Gia tặnghay , lại xuất thêm người đàn ông tuấn mỹ cao quý như đế vương, đối phươngvừa xuất liền trực tiếp công khai giành lấychủ quyền.

      Khó tin nhất là, khi đối phương tuyên bố giànhlấy chủ quyền, Lãnh Tâm Nhiên cũng có phản bác. cách khác, ngầm thừanhận quan hệ với người đàn ông này! Cứ nhưvậy, phải lời tỏ tình của thầy Văn NhânGia bị từ chối sao? Hơn nữa, dựa theo tình huống này, nữ sinh này tại có bạn trai, sau đó thầy Văn Nhân Gia lại đến tỏ tình, nóicách khác thầy Văn Nhân Gia là người thứ ba trong truyền thuyết sao?

      Kết luận này, khiến cho mọi người ở đây rộ lênmột trận!

      Dạ Mộc Thần nắm tay Lãnh Tâm Nhiên ra khỏi sân bóng. Triệu Nghị sớm chân chó canh giữ bên cạnh, mà tên Lăng Vũ kia, lại có vẻ bi kịch, bởi vì bị thương nên chỉ có thể nằm cáng, nháy nháy mắt trưng ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn về phía này.

      " Dạ."

      Triệu Nghị chân chó kêu tiếng.

      Dạ Mộc Thần thoáng gật đầu, trực tiếp nắm tay Lãnh Tâm Nhiên về hướng khác.

      Người nào đó theo bản năng rụt rụt cổ, cảm thấy thân thể có chút lạnh.

      "Sư phụ........"

      Lăng Vũ nháy mắt nhìn về hướng Lãnh TâmNhiên.

      Cậu từng nghe đến chuyện Lãnh TâmNhiên có bạn trai, nhưng vẫn chưa từng gặp qua. tại xem ra người trước mắt này chínhlà bạn trai trong truyền thuyết của sư phụ rồi? như vậy, vậy phải xưng hô thế nào đây?

      Vấn đề xưng hô vẫn chưa phải là chuyện cậu lo nhất. Chuyện cậu lo nhất chính là, người sư phụ vẫn còn mặc áo chơi bóng của mình? tại xem tình hình này, sao lại thấy mờ ám thế nào ấy?

      Chống lại ánh mắt như hàn băng của Dạ Mộc Thần, Lăng Vũ bị nội thương đến sắp khóc.

      Triệu Nghị chân chó đứng bên, tỏ ý khôngphát biểu bất luận ý kiến gì. Chỉ là ngẫu nhiên cười xấu xa tiếng tỏ vẻ vui sướng khi ngườigặp họa. Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy khí giữa hai người bên cạnh có chút kỳ quái. Cũng muốn nghĩ nhiều, mãi đến khi LăngVũ dùng vẻ mặt cầu xin với : "Sư phụ, xincậu cởi áo chơi bóng của mình ra !" Lúc nàymới phản ứng kịp.

      Theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy đáy mắt người nào đó lóe ra tinh quang,hiển nhiên là sớm chú ý tới chi tiết này rồi.

      Có chút buồn cười khi thấy ghen tuông của người đàn ông này tới nhanh như vậy, LãnhTâm Nhiên nở nụ cười: "Em đến phòng thay đồđổi quần áo."

      Dạ Mộc Thần gật đầu, quay sang gật đầu với hai người Triệu Nghị và Lăng Vũ, sau đó nằmtay Lãnh Tâm Nhiên về hướng phòng thayquần áo.

      Lăng Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người cùng nhau rời khỏi. Trời ạ, từ khi nào sư phụ dính người khác như thế rồi hả? Quan hệ giữa hai người này, cũng khỏi quá tốt rồi?"Đây chính là người đàn ông của sư phụ tôi?"Lăng Vũ chớp mắt.

      Triệu Nghị gật đầu: "Đúng vậy, nếu cậucho rằng tay nữ vương ai cũng có thể nắm được à? Dựa theo hiểu biết của tôi đối với Dạ,cậu sắp tiêu rồi. Bất quá yên tâm , chỉ là chútgiáo huấn thôi, khẽ cắn môi là vượt qua được à."

      Sắc mặt Lăng Vũ có chút trắng bệch rồi.

      " là Lãnh Tâm Nhiên?" Lãnh Tâm Nhiên vàDạ Mộc Thần cùng đến phòng thay đồ, nghĩ tới nửa đường cư nhiên lại nhảy ra Trình Giảo Kim, trực tiếp cản đường hai người. Lãnh Tâm Nhiên nhìn Đông Phương Di chắn trước mặt, có chút hiểu nổi sao này lại đột nhiên xuất ở đây.

      Kỳ Đông Phương Di muốn tiếp xúcvới Lãnh Tâm Nhiên, thực tế, căn bảnkhông xem Lãnh Tâm Nhiên vào mắt. Chủ yếu là cảm thấy cho dù đối phương có gào to thếnào cũng chỉ là sinh viên năm nhất, thể gây nên được cái gì. Nhưng mà hiệntại, lại hối hận, phát có lẽ cho tới naymình đều xem thường nữ sinh trước mắt này. Biểu của ta sân bóng, còn cảchuyện Văn Nhân Gia tặng hoa hồng, đều giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu .

      Văn Nhân ca ca, Văn Nhân ca ca cho tới bâygiờ còn chưa từng tặng hoa hồng cho ai, sao cóthể đột nhiên tặng hoa cho nữ sinh này chứ?

      "Tôi là Đông Phương Di, phó chủ tịch hội sinh viên, cũng là người phụ trách hội trao đổi lần này. nên biết tôi."

      Đông Phương Di thấy đối phương nãy giờ vẫnkhông gì, khí khỏi ngày càng trở nên lúng túng, đành phải chịu khó giải thích.

      " sao?" Lãnh Tâm Nhiên vốn định gì, vẫn quá thích người nhà ĐôngPhương. Huống hồ bây giờ còn có Thần ở đây,lại càng muốn gặp mặt ta. Nhưng mà, tại, vẫn còn chưa định va chạm chính diện với ta, ít nhất, KING còn chưa có chính thức thành lập!

      "Trận bóng của chơi hay." Đông Phương Di biết phải bắt đầu đề tài này thế nào.

      Từ đến lớn, đều là người bên cạnh nghe sủng , chưa từng chủ động làm cái gì,ngoại trừ đối với Văn Nhân Gia. tại, muốncô chủ động chuyện với người căn bảnmình đặt trong mắt, đúng là có chútkhó xử.

      Vô nghĩa! Đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên lên vẻ trào phúng nhàn nhạt. Thấy đối phương vẫn chắn trước mặt chịu mục đích, quanh co lòng vòng khiến cho người ta phiền chán, cũng chẳng muốn tiếp tục chờ đợi, lôi kéo Dạ Mộc Thần chuẩn bị tới.

      Đông Phương Di nghĩ tới đối phương lạikhông nể mặt như vậy. Động tác nhanh hơn ý thức, đến khi phục hồi tinh thần lại, chính mình lại chắn trước mặt Lãnh Tâm Nhiên.

      "Đợi , tôi có việc hỏi ." Dũng khí rất khôngdễ dàng mới có được khi đối mặt với cặp mắt đen tối sâu thấy đáy kia lại hóa thành hưảo. Đông Phương Di luôn luôn cao cao tạithượng như công chúa, lần đầu tiên chật vậtnhư vậy, dưới ánh mắt của đối phương, cảmthấy chính mình trở nên thể chịu nổi.

      Mắt thấy đối phương lại muốn , Đông PhươngDi đành phải nhắm mắt theo bản năng cao giọngnói: "Quan hệ giữa với Văn Nhân ca ca là gì? Vì sao Văn Nhân ca ca lại tặng hoa hồng chocô?" Lãnh Tâm Nhiên vốn tò mò hiểu tạisao đột nhiên Đông Phương Di lại đến tìm mình. đoán rằng nguyên nhân có thể là vì Tiểu Thứ Lang, nhưng nghĩ tới cư nhiênlại vì tên thầy giáo đầu óc có vấn đề Văn Nhân Gia kia!

      Dạ Mộc Thần biết Văn Nhân Gia là ai,nhưng khi nhắc đến "tặng hoa hồng" liền lập tức thông suốt, trong đôi mắt màu lục lên ý cười vui giận, cứ như vậy mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên chờ trả lời vấn đề này.

      "Người nào? biết!" Nếu trước đóĐông Phương Di dự đoán trước vài loại đáp án, thậm chí còn nghĩ nếu Lãnh Tâm Nhiên quan hệ giữa hai người mờ ám mình nên làm gì bây giờ. Nhưng mà, nghĩ nhiều như vậy, côlại nghĩ tới đối phương cho ra đáp ánnhư vậy.

      biết?

      Làm sao có thể? Văn Nhân ca ca nổi danh nhưthế, sao ta có thể biết? Mà chuyện xấu giữa hai người đều truyền khắp trườnghọc, ta còn biết, sao lại có ngườigiả dối như thế?

      Nếu chuyện đối phương muốn phải chuyện mình muốn biết, Lãnh Tâm Nhiên liền cần tốn nhiều thời gian dành cho tarồi.

      "Thần, chúng ta thôi."

      Nhìn hai người nắm tay nhau rời khỏi, lần đầu tiên Đông Phương Di phát . Người luôn tự tin như mình, khi đối mặt với số người,những thứ mình vẫn khăng khăng giữ lấy đều sụp đổ. đường đến phòng thay đồ, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn cần phảigiải thích chút: "Người kia, em biết. Bất quá hình như là giảng viên củađại học Yến Kinh, chỉ là để lại ấn tượng gì."

      Dạ Mộc Thần vốn cũng xem người đànông kia vào mắt.

      Có lẽ trong mắt người khác, đó là người đàn ông hết sức ưu tú. Nhưng đối với , cănbản chút lực uy hiếp cũng có. Có được kết luận này, chỉ vì có tự tin vô cùng lớn đối với chính mình, quan trọng hơn là, có lòng tin đối với người bên cạnh.

      tin chắc, tình cảm của dành cho mình, cũng giống như mình dành cho . Đó giống như rượu ngon dùng thời gian để ủ ra, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng trở nên trong trẻo thơm ngon. phát chính mình càng ngày càng.... càng , mà , cũng như thế!

      Chỉ là, còn chờ, chờ đến khi chủđộng với mình.

      "Ừ. Cái này được." Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ hàilòng với phản ứng của Dạ Mộc Thần, gật đầuxong liền phản ứng gì thêm nữa.

      đến phòng thay đồ, vừa vặn có ai ở đây. Lãnh Tâm Nhiên vào, Dạ Mộc Thầnđứng ngay bên ngoài, giống như hộ vệ trung thành. màn này nếu như bị người biết thân phận của nhìn thấy, khẳng định có cảm giác như bị sét đánh.

      người đàn ông cao quý như đế vương nhưvậy, vậy mà lại đứng ngoài cửa trông coi dùm người khác? Chuyện này thể tin được!

      Chương 122


      Mọi người chung quanh đều tò mò đánh giá người đàn ông lộ ra khí thế cao quý mà chỉ tầng lớp mới có này, hiếu kỳ hiểu tại sao ta lại đứng ở chỗ này.

      Mấy phút đồng hồ sau, Lãnh Tâm Nhiên cầm áo bóng rổ tay bước ra khỏi phòng thử đồ.

      Mấy tháng này, diện mạo bề ngoài của cóthể được xem như thay đổi nghiêng trời lệch đất so với Lãnh Tâm Nhiên trước kia. Trước kiachỉ cao có 1m6 giờ được hơn 1m65, hơn nữacòn có xu hướng tiếp tục cao lên. Làn da táinhợt chút sức sống giờ trở nên trắngnõn mềm mại như ngọc, hai gò má trắng hồng mềm mại. Cánh môi đỏ tươi vô cùng hấp dẫn, khiến cho người ta hận thể cắn cái. Ngũ quan chưa phát triển trước kia giờ trở nên tinh xảo tuyệt mỹ. Nếu Lãnh Tâm Nhiên trước kia chỉ có thể được xem như thanhtú, vậy , bây giờ, tuyệt đối có thể xem như đại mỹ nữ rồi.

      người , thay đổi lớn nhất phải là dung mạo, hấp dẫn người ta nhất cũng phải là dung mạo, mà là khí chất của . Trướckia gan hèn nhát, tại nội liễmbình tĩnh, khí chất thanh lãnh như mai. Đặc biệtlà mỗi nhất cử nhất động đều vô cùng mị hoặc, càng là thứ Lãnh Tâm Nhiên trước kiatuyệt đối thể học được.

      Dạ Mộc Thần từng nhìn thấy ảnh chụp trước kia của Lãnh Tâm Nhiên, cũng biết những chuyện về ấy. Nếu là ấy, tuyệt đối đặt ánh mắt người ấy nhiều quá giây. Nhưng mà tại, bản thân lại mê luyến sâu, nguyên nhân rất đơn giản, chỉbởi vì ấy còn là ấy, mà là !

      " thôi!"

      Lãnh Tâm Nhiên luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người ngoài, phải mặt biểu cảm thìlà vẻ mặt nhàn nhạt, giống như băng vậy.Nhưng khi ở cạnh Dạ Mộc Thần, lại luôn khôngtự chủ được mà lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Đốiphương cũng thế, hai người bọn họ, đều là cùngmột loại người, luôn đối xử với người bên cạnh rất đặc biệt!

      "Cái này để cầm."

      Dạ Mộc Thần chỉ cảm thấy hình ảnh cầm quần áo của người đàn ông khác vô cùng chói mắt, cho dù biết người kia và có loạiquan hệ này cũng vẫn cảm thấy thoải mái.

      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, sau đó nhàng nởnụ cười: "Đây là Lăng Vũ. Vừa rồi có gặp,cậu ta là đồ đệ của em, trước kia lúc học trung học em có dạy cậu ta chơi bóng rổ, nghĩtới cậu ta cũng đậu vào trường này."

      Tuy rằng có tin tưởng tuyệt đối với ,nhưng khi nghe chủ động giải thích, Dạ Mộc Thần cảm thấy chút khó chịu bỗng nhiên tnathành mây khói. Sau lúc lâu mới kìm chếđược sung sướng cười gật đầu: "Ừ, biết."

      "Còn người lúc nãy, em biết. Hình như là giảng viên dạy tụi em, phảilà người dễ đối phó. Bất quá ngược lại em rất tò mò, bỏ ra nhiều tâm tư như vậy để làm việcnày, mục đích đến cùng là gì."

      Con ngươi đen láy tràn đầy ý cười nhợt nhạt, hiển nhiên, hết thảy tâm tư của đối phươngđều bị chú ý.

      "Ừ. cho người điều tra. Chúng ta thôi.Buổi tối ăn cơm với được chứ?"

      Thanh của Dạ Mộc Thần ôn nhu, hai ngườicùng nhau tới, ràng là có hành động gì thân mật lắm, lại khiến cho người ta cảm thấyngọt ngào đến tận tim.

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Được."

      Bên này hai người nồng tình mật ý, bên kia haingười Triệu Nghị và Lăng Vũ bị mấy người trong đội bóng rổ vây quanh ép hỏi, đángthương tội nghiệp.

      "Sư phụ......"

      Đúng lúc Lăng Vũ bị ép đến chịu nổi,mắt sắc thoáng nhìn thấy hai người từ xa đến, chạy nhanh đến tru lên tiếng.

      Nghe thấy thanh thê thảm của Lăng Vũ, Lãnh Tâm Nhiên liền phát hoảng, nhưng khi thấy trường hợp bên kia liền nhịn khôngđược nở nụ cười.

      Dưới vẻ tươi cười của , mấy người VươngHán có chút ngượng ngùng buông cánh tayđang bắt lấy hai người Lăng Vũ và Triệu Nghị, đứng ở bên, nhu thuận giống như mấy học sinh tiểu học vậy.

      "Các có chuyện gì sao?"

      Trận bóng kết thúc, còn có vấn đề gì sao?

      Những lời này, ra. Nhưng người nghe được lời của , đều tự nhiên mà nghĩ đến câu sau.

      Là đội trưởng, mỗi lần có chuyện cần xông pha chiến đấu đều là bi kịch của ta, cho nênVương Hán chỉ có thể ngại ngùng giọng :" chỉ quan tâm đến đội viên thôi, thuậntiện.... thuận tiện hỏi thăm bóng rổ của em cóphải do cậu ta dạy hay ......"

      Lãnh Tâm Nhiên còn chưa kịp đưa ra đáp án,Triệu Nghị phụt ra. Tiếp đó Lăng Vũ cũngkhông cam lòng yếu thế phản bác: "Đội trưởng, nghĩ trình độ của em có thể so sánh được với sư phụ sao? Còn theo tôi học, em còn chưacó bản lĩnh lớn đến vậy? nghe thấyem gọi ấy là gì sao? Sư phụ đó, sư phụ, đó là sư phụ nha?"

      Vương Hán lộ ra vẻ mặt rối rắm như ăn phảiphân: "Ý của cậu là.... Chẳng lẽ, sư phụ chính là chỉ chuyện này?"

      "Đúng vậy, bóng rổ của em là do sư phụ dạy. Về phần bản thân sư phụ, đó là do thiên phú của ấy, tự ấy chơi đùa rồi luyện ra."

      Lăng Vũ cảm thấy trong giây phút này bản thân trở nên cực kỳ lợi hại. Mặc dù lợi hại này là mượn uy danh của sư phụ Lãnh Tâm Nhiên. Mấy người Vương Hán đều phát ra tiếng rống to, thanh cực lớn hấp dẫn chú ý củarất nhiều người chung quanh. Đợi đến khi bọn họ phát ra bản thân thất thố, mởi bịt taitrộm chuông che miệng giọng : "Thằngnhóc Lăng này, chuyện này cũng thể đùa. Kỹ thuật bóng rổ của cậu trong đội chúng ta cũng xem như tệ, cậu còn ....."

      Lăng Vũ lạnh nhạt mở hai tay ra: "Em cảm thấy bản thân rất tệ nha. Nhưng so sánh vớisư phụ phải là kém xa hay sao?"

      Lời này ra, mấy người kia giống như bị bôngvải chặn ngang cổ, chữ cũng thoát rađược.

      "Quên , bây giờ sao nữ sinh lại mạnh mẽ nhưthế chứ. Bất quá vừa nãy nhìn thấy bộ dáng của mấy Tiểu Quỷ Tử kia, đúng là thích vô cùng nha!"

      Vương Hán hào sảng cười, nhưng ở trước mặtLãnh Tâm Nhiên, ta luôn cảm thấy phảithận trọng.

      Lãnh Tâm Nhiên cảm giác được vài hàn quangđang quét về phía mình, theo cảm giác nhìn lại,chỉ thấy mấy người Thượng Dã Tiểu Thứ Langdùng ánh mắt oán hận đầy ác độc nhìn mìnhlom lom, bộ dáng kia, như hận thể róc xương lóc thịt mình ra vậy.

      Nhìn đến ánh mắt của , trong lòng LãnhTâm Nhiên khẽ động, bỗng nhiên nghĩ tới chút gì đó. Bất quá cũng ra, chỉ là trầm nhìn thoáng qua bên kia cái sau đó liền khôi phục lại trấn định.

      Phong ba trận bóng lần này, tới đây được xem như chính thức hạ màn. Nhưng hiển nhiên, chuyện cũng có kết thúc như vậy. Bấtquá, chuyện này cũng khiến Lãnh TâmNhiên phỉa lo lắng. Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, có gì đáng ngại.

      Trải qua hai trận chiến ngày hôm nay, thanh danh của KING hẳn được vang xa. Dựa theo tính toán, vẫn là mang đến vinh quang cho trường học, trường học hẳn là ngăn cản KING thành lập đâu.

      "Triệu Nghị, cậu đưa Lăng Vũ đến bệnh viện . Kỳ Nhi, chuyện còn lại liền giao cho cậu. Mình trước."

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt làm ông chủ bỏ mặc mọi chuyện.

      Mấy người bị điểm danh đều gật đầu khôngchút do dự. Ở trong lòng bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên tồn tại như vị thần rồi. Trừ bỏthần ra, còn ai có thể lợi hại như thế chứ?

      Dưới ánh nhìn của mọi người trong trường, hai người Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần, namtuấn nữ mỹ, có thể xem như là đôi tình nhânhấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất, cứ lạnhnhạt rời khỏi sân thể dục như thế.

      "Hàn ca ca ~"

      Đông Phương Di cắn môi sợ hãi đến gần người đàn ông dựa vào lan can nhìn về nơi nào đấy.

      Văn Nhân Gia hút thuốc, lúc này bó hoasặc sỡ bị ném ở bên chân, hoa dung (dungnhan như hoa) tiều tụy như thế, khiến cho người ta tranh nhau thương. người ta, mang theo hơi thở ưu thương suy sụp. VănNhân Gia thế này, trước giờ Đông Phương Di chưa từng gặp qua.

      Hàn ca ca trong ấn tượng , luôn tao nhã, hăng hái. Từ như vậy, ấy luôn sáng chóigiữa đám đông, lạnh nhạt ung dung. Cho dù so sánh với những người trong nhà kia, cũng khônghề kém cỏi. Chính vì như thế, mới bất tri bất giác mà sa vào lưới tình.

      Ánh mắt hung ác nham hiểm của Văn Nhân Giakhi nhìn thấy đứng phía sau nháy mắt liền trở nên ôn nhu như nước: "Tiểu Di?"

      Đông Phương Di đến bên người ta, dướicái nhìn chăm chú của Văn Nhân Gia đỏ mặt xoay người nhặt bó hoa hồng đất lên. Hoavốn yếu ớt, cần được ôn nhu che chở. Bị tiệntay ném xuống đất như vậy, rất nhiều cành bị gãy. Nhưng chút cũng thèm để ý, nhặt cả bó hoa đất lên, ôm trong ngực, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười yếu ớt: "Bó hoa xinh đẹp như vậy, ném xuống làđáng tiếc!"

      Ánh mắt Văn Nhân Gia lóe lên chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trấn định.

      Tùy tiện vứt bỏ điếu thuốc tay: "Lần trao đối này do Tiểu Di phụ trách à? tệđó. Tiểu Di là càng ngày càng lợi hại, tin, sau này Tiểu Di còn cường đại hơn cả ấy!"

      Vừa nghe đến " ấy", mặt Đông PhươngDi liền lộ ra tia phức tạp. Căn cắn môi, nhẹnhàng lắc đầu: "Em vĩnh viễn đều thua kém ấy. Hơn nữa, em cũng muốn so với côấy, như vậy quá mệt, em chỉ muốn bàn thân làm được điều tốt nhất để khiến bản thânphải thất vọng thôi."

      Vẻ tươi cười của ngọt ngào, ánh mắt củacô đầy vẻ kiên định, trong nháy mắt đó, VănNhân Gia bị mê hoặc. Đợi đến khi taphục hồi tinh thần lại, tay của mình đặt ở mặt đối phương, nhàng vuốt ve.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Đông Phương Di nhiễm lên mảng đỏ hồng nhưson, ánh mắt ngập nước, thoạt nhìn vô cùng động lòng người. Vẻ kiều diễm này của , trừ bỏ người đàn ông trước mắt này, chưa có ai từng được thấy qua.

      Văn Nhân Gia cảm thấy thời điểm bị ắm mắt trong suốt ngập nước kia nhìn chăm chú tựnhiên có loại chột dạ khó hiểu. Nhanh chóng rúttay về, giả bộ nhìn về phía nào đó rồi ho vài tiếng, sau đó mớ cười : " thôi, TiểuDi, rất lâu rồi chúng ta ăn cơm cùngnhau. Đợi lát nữa Hàn ca ca mời em ăn cơm, biết có được vinh hạnh này hay ?"

      Khuôn mặt Đông Phương Di vẫn còn đỏ hồng, nhàng gật đầu.

      Vị công chúa bị người ngoài đồn đãi là cao quý thể chạm tới này, trước mặt người ,cũng chỉ là tiểu nữ sinh bình thường mà thôi. Bất quá, bộ dáng thế này, cũng chỉ có mình ta có thể nhìn thấy!

      Hai người cùng nhau khỏi, cũng là tổ hợpnam tuấn nữ my, nhưng lại cho người ta cảm giác giống nhau. chỉ vì hai ngườikhông có nắm tay, quan trọng hơn là, giữa haingười Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cókhông khí ấm áp ngọt ngào, mà giữa hai người này, lại có loại cảm giác xấu hổ xa lạ.

      Mấy người Vệ Kính Khải khi nhìn thấy côngchúa Đông Phương Di lại cùng người đàn ông rời khỏi trước mặt công chúng như vậy, tan nát cõi lòng. Mà bên cạnh đó có số người,lại phẫn nộ. Trong đó, biểu ràngnhất chính là Thượng Dã Tiểu Thứ Lang.

      Từ lần đầu tiên gặp mặt, coi trọng Trung Hoa có khí chất này rồi, cũng luôn nghĩlàm cách nào để thu ấy vào tay. Nhưng màhiện tại, có người đàn ông khác đến cướp ngườicủa , là....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123


      Lần trao đổi này tạm thời chấm dứt với kết quátoàn thắng nghiêng về Yến Đại.

      Nhưng mà, người biết chân tướng việc, đềusẽ biết, lần này Yến Đại có thể giành thắng lợi, phải bởi vì hội sinh viên của Yến Đại lợihại, cũng phải các xã đoàn của Yến Đại là nơi Ngọa Hổ Tàng Long. thực tế, ở lầnđầu tiên gặp mặt, chuyện vừa mở màn nước N hạ mã uy nhưng người của hội sinh viênlại ai ngăn lại được truyền ra ngoài. Chuyện toàn trường rợi tiệc trong buổi hôm đó cũng được truyền ra ngoài. Tin tiếp theo đượctruyền ra, chính là người vạch trần bộ mặt thậtlúc đó của đám Tiểu Quỷ Tử nước N là nữ sinh năm nhất.

      Khi đấu giao hữu máy tính với đoàn đại biểu của nước N, xã máy tính của Yến Đại dưới dẫn dắt của xã trưởng Vệ Kính Khải toàn quân bị diệt. Vì thế hội sinh viên bí mật tổ chức hội thi đấu chọn lựa, để chọn ra cao thủchơi CA, để rửa sạch sỉ nhục trước kia. Dướitình huống như vậy, xuất đội thần kì,với tên KING vô cùng kiêu ngạo vô cùng cuồng vọng! Nhưng mà, thực lực của bọn họ cũngcuồng vọng giống như tên bọn họ, chứngminh, ở lĩnh vực trò chơi, bọn họ tuyệt đối là KING!

      Trận đấu này, chỉ bị KING chiếm hết nổi bật, mà trong năm đội viên này, đội trưởngLãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị là chói mắt nhất. Lãnh Tâm Nhiên lóa mắt là vì là đội trưởng của KING, thân là đội trưởng cường đại, dùng thực lực để chứng minh. Quantrọng hơn là, là nữ sinh duy nhất trong đội.Về phần Triệu Nghị, chỉ vì cậu ta có bềngoài tuấn, quan trọng hơn là, giám khảo trận đấu thế nhưng lại tỏ vẻ nguyện ý thu nhậncậu ta làm học trò, đây là vinh quanh đến mứcnào chứ! Rất nhiều người cũng biết thân phận của Chu Quân cho lắm, nhưng nhìnthấy biểu cảm ghen ghét mặt Vệ Kính Khảiliền biết đối phương khẳng định phải là người thường. Có thể được người như vậy nhận làm học trò, đó là vinh quanh cao lớn đến mức nào chứ!

      Nhưng mình, mọi chuyện chỉ kết thúc như vậy.

      Sau khi trò chơi kết thúc, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đại biểu cho nước N đưa ra cầu thi đấu bóng rổ, nhưng đó lại là cầu rất hiểm. cầu trong các thành viên bên YếnĐại, phải có người trong KING!

      Lần này, KING chọn ra đại biểu có khuôn mặt đẹp đến mức nữ sinh nhìn thấy cũng phải xấu hổ. Lăng Vũ là thành viên của đội bóng rổ, bảnphân còn có tên gọi "Quý công tử bóng rổ",xem như là nhân vật phong vân trong đám sinh viên mới. Mà ra trận của cậu ta, càng được ủng hộ của vô số nữ sinh, ngừng hôhào thét chói tai. Từ khi bắt đầu trận đấu, cậuliền trở thành nhân vật sinh động sân bóng.Cướp bóng, đột phá, chuyền bóng, giành rổ,khắp nơi đều có bóng dáng của cậu ta. Cậu ta tựa như người máy mệt mỏi chạy nhảy sinh động sân bóng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Nhưng mà, đúng lúc này, Lăng Vũ đột nhiên bị thương. Tuy rằng biết cậu ta làm thếnào bị thương, nhưng lúc đó bên cạnh cậu ta chỉ có Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nên có thể đoán được, chuyện này, thể thoát khỏi quan hệ được.

      Lăng Vũ bị thương, người thay thế cậu ta là aiđây?

      Cho dù đặc sắc đến mức nào cũng tưởng tượng ra được màn tiếp theo, Lãnh TâmNhiên đội trưởng của KING, nữ sinh thoạt nhìnmảnh mai kia cư nhiên trực tiếp khoác áo chơi bóng của Lăng Vũ để ra sân.

      Lúc ra sân, tất cả mọi người đều cho rằng côvì muốn nắm quyền, cho rằng KING muốn từ bỏ trận đấu này rồi. Nhưng mà, rất nhanh, bọn họ phải thay đổi cách nhìn.

      Ở hai hiệp đầu, sau khi Lãnh Tâm Nhiên ra sân cũng có biểu nổi trội nào. Nhiều lắm ở hiệp 2 cũng chỉ cướp bóng của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nhiều lần mà thôi, nhưng mà,cho tới bây giờ cũng chưa từng ném rổ, hơn nữa ở hiệp 3 sau khi đối phương thay đổi đội hình cũng chỉ biểu thường thường. Họa vôđơn chí là, các đội viên của nước N nắm đượccảm giác, bắt đầu lên tay. Đến hiệp 4, trựctiếp vượt lên dẫn trước rồi.

      Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Yến Đại sẽthua trận, nữ sinh giống như ngoại tộctrên sân bóng lại làm ra chuyện khiến cho người ta thể tưởng tượng được.

      Đầu tiên là cướp bóng của Thượng Dã TiểuThứ Lang ngay khi ta ném rổ, sau đó dùngtốc độ cực nhanh đột phá vòng vây, ném rổ.Toàn bộ các động tác chỉ có mấy chục giây, căn bản cho người khác cơ hội phản ứng.

      Đó là màn mở đầu, tiếp theo đó, toàn bộ trận bóng đều trở thành sân khấu của riêng . Kỹ thuật thần kỳ của , có thể làm đủ mọi độngtác giả, giống như siêu nhân có được thể lực hơn người, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

      Dưới ra oai của , các đại biểu nước N giống như bị bỏ thuốc mê còn sức chiến đấu. Trận đấu kết thúc, Yến Đại lấy kết quả dẫntrước 25 điểm để giành thắng lợi. Chỉ cần làngười ở đây, là có thể nhìn ra được thắng lợi lần này, hoàn toàn đều do nữ sinh vóc người cao gầy vẻ mặt lạnh lùng trước mắt này.

      Lãnh Tâm Nhiên là trận chiến thành danh!

      Dưới miệng lưỡi truyền tụng của những người xem trận thi đấu, tin tức cao thủ bóng rổ là nữsinh năm nhất được truyền khắp trường học rất nhanh. Đương nhiên, trừ bỏ chuyện này, còncó ít tin tình cảm, thí dụ như lúc trận đấu kết thúc, thầy Văn Nhân Gia tặng hoa hồng cho người nổi tiếng rồi bị từ chối linh tinh.....

      Những chuyện xảy ra sau đó, Lãnh Tâm Nhiên cũng quan tâm.

      "Em nam sinh kia là Ninja?" Nghe thấyLãnh Tâm Nhiên chút để ý chuyệnđại biểu nước N là Ninja, khuôn mặt luôn luônlạnh nhạt của Dạ Mộc Thần rốt cuộc cũng hiệnra kia khiếp sợ che dấu được.

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Bất quá chỉ là mộtNinja cấp thấp, em còn có thể đối phó được."

      "Cư nhiên phái cả Ninja qua đây, xem ra đámlão già nước N này sắp nhịn được rồi."Dạ Mộc Thần hé ra nụ cười lạnh, hiểnnhiên là chuyện Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là ninja thứ cấp đến đấy cũng đơn giản như biểu bên ngoài vậy.

      "Gần đây nhóm người Sơn Hạ hoạt động thường xuyên lắm sao?" Về chuyện thân phậnthật của bản thân, Lãnh Tâm Nhiên cũng biết Dạ Mộc Thần biết được baonhiêu. Nhưng mà, nhìn thấy luôn giữ bình tĩnh như vậy, cũng theo bản năng mà lo đến vấn đề này nữa. Về phần , vẫn là chờ xem, ít nhất, chờ tra chuyện nội giánxong rồi tiếp.

      Dạ Mộc Thần gấp miếng cá mà Lãnh Tâm Nhiên thích ăn vào chén : "Ừ. Bất quá tạm thời còn chưa gây được sóng gió gì. Dù sao hiệp ước hòa bình vẫn còn đó, bọn họ cũng chỉ dámđộng chút tay chân mà thôi, cũng dám gióng trống khua chiêng mà hành động."

      "Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bỏ qua như vậy. Bất quá như vậy vừa khéo, em còn cảm thấy cứ như thế mà bỏ qua cho thậtquá lãng phí." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      Nụ cười ngọt ngào kia, nếu chỉ nhìn nó thôi, cảm thấy kinh diễm. Nhưng nếuchống lại ánh mắt lạnh lẽo của , phát chuyện chỉ có như vậy rồi.

      Dạ Mộc Thần tất nhiên là người hiểu nhất, chỉ cần nhìn ánh mắt của cũng có thểđoán được muốn gì. lạnh nhạt uống mộthớp rượu: "Ừ, đúng là có chút lãng phí. Nếu cócơ hội, nên nắm giữa tha."

      Sau khi ăn cơm xong, Lãnh Tâm Nhiên cùng DạMộc Thần chuyến đến công ty . Mấy ngày nay, cũng tới đây vài lần rồi. Các nhân viên bên trong lúc nhìn thấy cũng giật mình, nhưng may mắn ở chỗ có ai gì, nên Lãnh Tâm Nhiên cũng nhìn thấy mấy người kia. lo lắng, nếu nhìn thấy nhữngngười đó, bản thân thể tiếp tục tỏ ra lạnh nhạt được nữa, rất dễ để lộ dấu vết.

      Giống như dự đoán, thanh danh của KING truyền khắp trường học rất nhanh. Nhưngmà, có người thanh danh còn vang dội hơi cả KING. Người đó, tất nhiên là Lãnh Tâm Nhiên.

      Đối với chuyện bản thân trở thành nhân vậtphong vân, Lãnh Tâm Nhiên cũng cócảm giác gì nhiều. Dù sao luôn là người quen trực tiếp nhìn, căn bảnkhông lo lắng người khác gì. cũnggiống như người ngoài cuộc vậy, rất ít người có thể bước vào cuộc sống của . Bởi vìKING mang về vinh quang cho trường, Lam Kỳ Nhi hợp thời đưa đơn xin thành lập KING cho nhà trường. Lần này, trực tiếp giao tư liệucho bí thư đảng ủy của trường. Đối với đội ngũgiành thắng lợi trước nước N trong trận đấu giao hữu lần này, ông ta cũng có nghe thấy.Hoàn toàn chút do dự liền phê chuẩn cho KING thành lập. Chỉ trong ngày ngắn ngủi, KING chính thức tử thành xã đoàn sinhviên của Yến Đại.

      Đến tối, mấy thành viên chủ yếu của KINGtheo người lãnh đạo là Lãnh Tâm Nhiên ra ngoài chúc mừng. Lãnh Tâm Nhiên làm chủ mời mọi người ăn cơm, uống rượu, ăn xong thìcùng nhau về trường.

      Bởi vì mấy người Lãnh Tâm Nhiên đều là nữ sinh, mặc dù mọi người đều biết giờ có rấtnhiều nữ sinh còn mạnh mẽ hơn cả nam sinh,nhưng Triệu Nghị Lăng Vũ vẫn phụ trách đưa mấy người về phòng ngủ.

      Từ cổng trường đến khu ký túc xá nữ sinhnăm nhất phải qua rừng liễu . Vàoban ngày, mảnh rừng này vẫn rất xinh đẹp, đặcbiệt là phía trước còn có núi giả, rất nhiều cặptình nhân đều thích tới nơi này hẹn hò. Nhưngđến tối, nó lại mang theo chút trầm. Nhữngtán cây đong đưa, gió gào thét, nhưng thanh âmnày vào khẽ vang lên vào buổi tối có hiệu quả kỳ diệu như nhạc phối trong phim ma vậy.

      Lúc qua cánh rừng liễu này, khuôn mặt vốnmang theo nụ cười yếu ớt của Lãnh Tâm Nhiênđột nhiên biến sắc, tuy rằng gì, nhưngbước chân lại chậm rất nhiều.

      Trong mấy người, Triệu Nghị là người mẫn cảmvới cảm xúc của Lãnh Tâm Nhiên nhất. Động tác bỗng chậm lại của , Triệu Nghị cũng cảm giác được, liền thả chậm bước chân theo, hạ giọng hỏi: "Nữ vương, sao thế?"

      Lãnh Tâm Nhiên còn quan sát tình huốngchung quanh, nghe được câu hỏi cũng khôngquay đầu lại : "Các cậu trước . Phía trước là ký túc xá rồi, nhanh chút, đừng quay đầu lại."

      Giờ này rất trễ rồi, chung quanh có rất ítngười qua lại. cơ bản trong phạm vi mấy chục mét chỉ có nhóm sinh viên năm nhất ham chơi là bọn họ.

      Vừa nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên như vậy,Triệu Nghị biết là xảy ra chuyện gì rồi. Cậu rất muốn biết có chuyện gì, nhưng cậu cũng biết nếu Lãnh Tâm Nhiên muốn dù có làm thế nào cũng hỏi được. Hơn nữatình huống tại có vẻ rất nguy cấp, nếu vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên cũng sẽkhông đổi thành nghiêm túc như vậy.

      Sau khi xác định Triệu Nghị hiểu được ám hiệucủa mình, Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra, ấn số, cứ như vậy đặtlên tai, sau đó nhàng qua: "... Em biết,yên tâm , em sắp đến phòng ngủ rồi. Ừ? cái gì?"

      Vừa vừa sang bên, như muốn giữ khoảng cách với những người khác.

      Mấy người Lam Kỳ Nhi muốn chờ , nhưng Triệu Nghị lại nháy mắt ra hiệu ý bảo cần quấy nhiễu cặp tình nhân người ta tâmtình. Cứ như vậy, mấy người càng càng xa,chỉ còn lại mình Lãnh Tâm Nhiên đứng đóthủ thỉ gì đó vào di động.

      Đợi đến khi mấy bóng dáng kia khuất khỏi tầm mắt, Lãnh Tâm Nhiên mới để di độngxuống, vẻ ôn nhu ngây thơ mặt cũng biến mất, lạnh như băng, nhìn ra cảm xúc gì.

      "Xuất !"

      Chương 124


      Ngay lúc thanh của Lãnh Tâm Nhiên vừaphát ra, bóng đen xuất như quỷ mỵ.Nếu phải thị lực của Lãnh Tâm Nhiên kinh người, tuyệt đối nhìn ra được xông ra từ đâu.

      mặt đối phương vẽ hình vật tổ* kỳ quái, nhìn ra diện mạo. Quần áo người làtrang phục dạ hành (bộ quần áo đen để hoạt động vào ban đêm), nếu xuất vào ban ngày, khẳng định bị mọi người xem là ngườichơi cosplay. Nhưng mà, hiển nhiên, hiệntại phải.

      Người vẽ hình vật tổ mặt này rất ngạc nhiên khi mình bị Lãnh Tâm Nhiên phát . rất tin tưởng vào thực lực của mình, rấtkhẳng định người bình thường tuyệt đối thể phát ra tồn tại của bản thân được.Nhưng người trước mắt này sao có thể biết?Chẳng lẽ, ta cũng phải người thường?

      Nhưng ý tưởng này vừa lên trong đầu liền bị gạt bỏ. Ngày nay, người tập võ ngày càng ít,mọi người có thói quen ỷ lại vào vũ khí tiên tiến, căn bản chủ trọng đến việc bồidưỡng thực lực cho mình. Nhiều lắm là vì giữdáng nên kiên trì đến các phòng tập thể hình thôi. Vậy , nữ sinh trước mắt này sao lại biết?

      Tuy rằng mặt đối phương vẽ hình tổ vật kỳquái, nhìn ra diện mạo. Nhưng diện mạo người có thể thay đổi, dáng người hơi thở lại thể. Cho nên, cơ bản chỉ liếc mắtmột cái là Lãnh Tâm Nhiên liền đoán ra thân phận của đối phương là Thượng Dã Tiểu Thứ Lang.

      Bất quá, đối phương muốn người khácbiết thân phận của , vậy giúp . Vừa khéo còn có thể giúp tránh được ít phiền toái.

      Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, tia lửa bắn ra trong khí.

      Đây phải là trận tỉ thí quang minh chính đại bình thường, từ ánh mắt đối phương LãnhTâm Nhiên có thể nhìn thấy được sát khí khátmáu.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang còn biết đốiphương nhận ra mình. suy nghĩtường tận mới quyết định ra tay ở đây. Hắntuyệt đối cho phép bản thân mình thua dưới tay người Trung Hoa, thậm chí còn là mộtnữ sinh. Khuất nhục như vậy, tuyệt đối chịu được.

      Hai người gần như là đồng thời có động tác, đối phương vừa ra tay Lãnh Tâm Nhiên liền có cảmgiác quen thuộc như từng gặp qua.

      Khác với những huấn luyện trải qua lúc trước, chuyện trước mắt này phải là huấnluyện, mà là thực chiến. chút nghi ngờ, nếu mình nương tay, ngày mai nơi này xuất xác nữ vô danh.

      Động tác của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rất nhanh, ra tay xảo quyệt, hơn nữa cơ thể lạimềm dẻo nhanh nhẹn như rắn. So với nhữngđộng tác hoa lệ của , Lãnh Tâm Nhiên thực tế hơn chút, đơn giản, quyền đánhtrúng. Sử dụng kết hợp cả tay chân, raquyền ra chân, nhưng mỗi lần đều ra tay nhanh chóng, sát khí mười phần.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang vốn tin tưởng mườiphần như sau khi động thủ liền cảm giác được thích hợp. Năng lực của người trước mắtnày, vượt xa dự đoán của .

      Chẳng lẽ ta thực là vũ giả?

      Nghĩ như vậy, liền nhanh chóng thu hồi vẻkhinh thường lúc trước, động tác cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

      Tay Thượng Dã Tiểu Thứ Lang giơ lên thành hình móng gà, bay thẳng đến đánh vào bả vai Lãnh Tâm Nhiên. Nếu như đánh trúng, hậu quảsẽ rất nghiệm trọng. Tuy rằng ở trong bóngđêm, nhưng Lãnh Tâm Nhiên chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn thấy móng tay sắc bén dị thường của đối phương. Thực lực của Ninjanước N kinh người, chỉ vì thực lực củabản thân họ, quan trọng hơn là công phu hạ độcvà ám khí của bọn họ. Cái móng tay kia, thậthiển nhiên đơn thuần chỉ là móng tay, mà là loại vũ khí. Từ vô hình hóa hữu hình, cóthể làm đối phương mất cảnh giác, tấn công bấtngờ lúc đối phương đề phòng để giành được thắng lợi. Lãnh Tâm Nhiên tất nhiên cũgnkhông dễ gặp nạn như thế, nhìn thấy tay đốiphương hướng về phía mình, thân hìnhchợt lóe, đồng thời, nghiêng người cái đá cước vào bụng đối phương.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghĩ tới phảnứng của đối phương lại nhanh như vậy, nhanh chóng thu móng tay về, chuyển từ công kíchsang phòng thủ, vừa né tránh vừa tìm kiếm cơhội động thủ tiếp theo.

      Ngươi tới ta , trong đêm đen, thân hình nétránh, giống như điệu múa quỷ dị. Ngay bên trong khu rừng nhìn như yên tĩnh này, trận đại chiến sinh tử diễn ra.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lấy ra condao nhọn sắc bén, mà Lãnh Tâm Nhiên vẫn làtay đối chiến.

      Tình huống trước mắt, hiển nhiên là bất lợi đối với Lãnh Tâm Nhiên.

      Bất quá tình huống của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cũng tốt hơn chút nào, tiện tay lau máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt hung tợnnhìn chằm chằm nữ sinh trước mắt.

      biết, bản thân mình phạm vào điều tối kỵ là khinh địch.

      Nhưng mà, quan tâm, cho dù thựclực của đối phương vượt xa dự tính của .Nhưng tin, bản thân nhất định thắng.

      Lúc trước bởi vì tức giận mới nghĩ muốn cho ta bài học, nhưng mà tại, sựđã động sát khí rồi. Là Ninja được huấnluyện từ , tuy rằng phải nghề nghiệp,nhưng vẫn biết Trung Hoa có thêm thiên tài có thêm vài phần uy hiếp đối vớinước mình.

      Nữ sinh trước mắt này, trong trò chơi, bóng rổ đều có thiên phú siêu phàm. tại, ở lĩnh vựcvõ thuật cũng có trình độ rất cao thâm. Thiêntài như vậy, nếu để cho ta tiếp tục phát triển, tuyệt đối trở thành mối họa lớn cho kế hoạchcủa quốc gia mình!

      Nghĩ như vậy, thế tấn công của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang càng trở hiên hung hiểm. Hắngiống như bị điên, vung con dao trong tay lên, giống như hoàn toàn lo lắng bản thân bị thương.

      Trong ánh lửa chớp nhoáng, phen giao tranh giữa hai người kết thúc. Lần giao đấu này, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chiếm được lợi thế, Lãnh Tâm Nhiên hề bị thương.Hai người nhìn nhau như trước, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như sói ăn thịt người. Nếu lúcnày có người ngang qua, tuyệt đối bị bầukhông khí lãnh nơi đây dọa chết. mặtLãnh Tâm Nhiên cũng thấm ra tầng mồ hôi,chậm rãi chày xuống theo đường cong đẹp đẽ của gò má. Ngay khi mồ hôi chảy đến cằm, côđột nhiên chuyển động.

      Đây là lần đầu tiên chủ động tấn công từtrước đến giờ. Động tác của rất nhanh, đốiphơng cũng kém. Hai cái bóng giao đấuvới nhau, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hàn quang do dao nhọn phản chiếu trong khôngtrung. tại Lãnh Tâm Nhiên thấm mệt, nhưng tinh thần của lại vô cùng phấn khởi. Đây là lần đầu tiên từ sau khi sống lại cáchcái chết gần đến vậy, chết phải là chuyệngì tốt đẹp, luôn cảm thấy như thế. Sau khi trải qua lần càng có thiện cảm gì.

      Loại càm giác kề cận với cái chết này khiến côcực kỳ khó chịu. Mà lần này khi giao đấu vớiThượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhận ra đượcmột chuyện, chính là thực lực bản thân mình tại chênh lệch rất nhiều so với kiếp trước.

      trước kia, có thể cũng đấu bất phân thắng bại với Ninja cấp cao. Nhưng mà tại, trước mắt này chẳng qua chỉ là ninja cấp thấp mà thôi, vậy mà giao đấu rất lâu rồivẫn chưa thắng được. Phát này, khiến rất vui! Mà phản ứng của khi mấthứng, chính là bảo tồn thực lực nữa, công kích trở nên trực tiếp mà quả quyết.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cảm nhận được rấtrõ khí thế của đối thủ có chuyển biến, nhưnghắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, bị cướctrực tiếp đá vào bụng. Ngay khi cảm giácđược cơn đau truyền từ bụng đến, lại bị mộtquyền mãnh mẽ hung hăn nện vào vị trí vừa bị thương của .

      Dù Thượng Dã Tiểu Thứ Lang có lực nhẫn nạikinh người, nhưng khi bị thương nặng như vậy vẫn nhịn được mà hít mà ngụm khílạnh. Ngày hôm qua sau trận bóng rổ, liền cảm thấy bụng vô cùng đau đớn. Nhưng nhìn từ bên ngoài, có bất kỳ vết thương nào,ngay cả vết bầm xanh tím cũng có. Nhưng lại cảm thấy đau.

      tại, loại đau đớn này càng trở nên nhức nhối thể kiềm chế được. Ngay khi hắntheo bản năng xoay người che bụng, Lãnh Tâm Nhiên lại đá thêm cước, trực tiếp đá vào đầu , khiến mất thăng bằng cả ngườingã sấp xuống đất.

      Tâm của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang liền lạnhđi, đột nhiên có loại cảm giác như đối mắt với cao thủ sâu lường được. Chẳng lẽ, người này là vũ giả? Trong trường đại học của Trung Hoa cư nhiên có cả vũ giả, tintức này, nếu truyền về nước N, tuyệt đối gây nên trận sóng to gió lớn. Trong nháy mắtnày, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đột nhiên quên đau đớn, nhanh chóng đứng dậy, ném thứ gì đó về phía Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng tránh , sau đó là tiếng vang , toàn bộ tầm mắt đều bị sương mù dày đặtche phủ. Đợi đến khi sương mù tan , vị trí lúc trước sớm còn bóng dáng của ThượngDã Tiểu Thứ Lang.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lúc này trốnthoát cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng nếu còn đứng tại chỗ nhìn thấy nụ cười khinh thường mặt Lãnh Tâm Nhiên, biết được,có đôi khi, chân tướng cũng biết khi dễ người.

      Kỳ thực từ lúc bắt đầu, Lãnh Tâm Nhiên có ý muốn giết đối phương.

      Dù sao, tại Thượng Dã Tiểu Thứ Lang vẫn là đại biểu của nước N. Làm sinh viên trao đổi bị chết ở Yến Đại, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài tuyệt đối mang đến Yến Đại thậm chí cả quốc gia phiền toái rất lớn. Lãnh Tâm Nhiên rất ghét phiền toái, nhưng cũng ghét cảm giác bị người khác tính kế, cho nên, ngay từ đầu chỉmuốn chơi đùa với Thượng Dã Tiểu Thứ Langmà thôi.

      Vỗ vỗ tay phủi hết tro bụi xuống đất, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thoáng qua hướng khác, sau đó làm như có việc gì trở về ký túc xá.

      Bất quá, đường trở về, lại nhận đượcmột cuộc điện thoại. hiển nhiên, người gọi điện cho vào giờ này, ngoài người kia cònai nữa chứ.

      "Ừ, giải quyết rồi, có việc gì. Chỉ là con mèo mà thôi, bất quá, em nghĩ nước N còn bình tĩnh được nữa, càng có thêm hành động." Vẻ mặt của thực nhàng, giống như đến việc . NếuThượng Dã Tiểu Thứ Lang mà biết, cho dù tức đến nội thương ít nhất cũng phummột ngụm máu.

      Trong khu nhà nghĩ xa hoa của Yến Đại, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng. Sau đó bóng đen bước vào. Mấy người vuiđùa bên trong giật nảy mình, đến khi nhìn rõngười đến liền chạy đến vây quanh .

      "Thượng Dã quân, sao chứ?"

      Đám người bọn họ, dù sao cũng là người được quốc gia tuyển chọn cẩn thận, tất nhiên biếtđược đây căn bản chỉ là hội trao đổi,quan trọng nhất chính là ca ngợi uy quyền của đại đế quốc, ra oai phủ đầu trước người TrungHoa. Nhưng may, tình huống thực tếhiện tại lại trái ngược hoàn toàn với dự đoáncủa bọn họ.

      Bọn họ những ca ngợi được uyquyền của nước mình, ngược lại còn bị đối phương ra oai phủ đầu. Chính bọn họ đều cảmgiác được trước mắt còn ánh sáng, mấy người hoạt bát lúc trước, giờ đều theo bản năng mà hạn chế ra khỏi cửa.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chẳng thèm giải thích, chỉ cảm thấy người vô cùng đau đớn. Nắm chặt gói vũ khí Ninja màu đentrên tay, lời bước thẳng về phíaphòng mình.

      *https://sites.google.com/site/buiquangthangvicas/sach/xxx/vat-to

      Vũ giả: chức nghiệp giống Ninja (Nhẫn giả), ý những người luyện võ, có nội công.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 125




      Trở về phòng, vừa mới tới cửa, Thượng Dã TiểuThứ Lang liền chịu đựng được nhữngcơn đau nhức từ trận đánh vừa rồi, ngã mặt đất cuộn thành đoàn.

      Cái túi màu đen cầm tay cũng được nắm giữ mà trực tiếp lăn sang bên.

      Ở trong đó, có quần áo đen bó sát người, chủy thủ, còn có chút thuốc màu. Đúng là vật dùng để hóa thân thành Ninja.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang té xuống đất, chỉcảm thấy bụng truyền đến từng trận đau nhức. Loại đau này rất kỳ quái, phải kiểu miệng vết thương bị rách mà đau ... Mà đau từng cơn, đau đến khiến người ta vô lực.

      biết bản thân thất bại rồi, làm sao lại xem con nhóc đó như người bình thường đây? Người bình thường sao có thể có bản lĩnh nhưvậy? Ban đầu, lúc Lãnh Tâm Nhiên thể bản lĩnh sân bóng phải nhận ra mới phải, động tác người bình thường sao có thểnhanh nhẹn như thế?

      Hơn nữa thể lực tốt đến kinh người, độ dẻo dai cũng siêu đẳng, ngay cả cũng thua tay , điểu này phải chứng minh khôngphải là người bình thường sao?

      Thẳng đến lúc này, Thượng Dã Tiểu Thứ Langmới hối hận về sơ ý của . Nếu như ban đầu chú ý chút, tại rơi vào tình huống như thế rồi.

      Nếu như dùng từ để hình dung tâm tình Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lúc này, tuyệt đối là " khóc ra nước mắt ".

      "Cái gì? Thân thể đồng học Thượng Dã TiểuThứ Lang thoải mái, cầu trở về nước?"

      Sáng sớm, Đông Phương Di nhận được mộttin tức quan trọng. Báo với tin tức này là nữsinh đeo kính hồng trong hội học sinh. Bởi vì ấy học tiếng N, nên bình thường chủ yếu phụ trách chuyện tình ngoại giao với bên N. Vừa nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới thông báo.

      Vẻ mặt nữ sinh đeo kính hồng tràn đầy lo lắng.Hy vọng tìm được giúp đỡ từ Đông PhươngDi. Nhưng biết, lúc này Đông Phương Di cũng cực kỳ khiếp sợ. Mặc dù biểu ra, nhưng trong lòng cũng suy nghĩnên làm gì tiếp theo, làm sao mới có thể đem chuyện này giải quyết hoàn mỹ.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua phải còn rất tốt sao? Chẳng lẽ là độtnhiên bị bệnh? gọi bác sĩ kiểm tra chưa?"

      Sau khi hơi bình tĩnh chút, Đông Phương Di liền liên tiếp hỏi, khiến nữ sinh đeo kính hồng bị dọa cho lúng lúng ra lời.

      Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nữ sinh, Đông Phương Di mới ý thức được thất thố củamình. Theo bản năng hít vào hơi sâu,sau đó mới nhàn nhạt hỏi :

      " , rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? đãhỏi cụ thể tình huống chưa?"

      Nữ sinh đeo kính hồng vẫn là lần đầu tiên thấyĐông Phương Di kích động như vậy, mất mộtthời gian dài mới tỉnh táo lại:

      "Tôi với họ là nên gọi bác sĩ đến kiểm tramột chút mới tốt. Nhưng bị cự tuyệt rồi. Tâmtình đồng học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang có vẻ được tốt, vẫn nằm trong phòng, cho bất luận kẻ nào vào. Ngay cả chuyện hắnmuốn về nước, đều do đại biểu bên ấy nhắnlại."

      Đông Phương Di theo bản năng cau mày. Chuyện này, lớn lớn, khôngnhỏ, chủ yếu cần xác định có người vì chuyện này mà làm lớn chuyện hay . Nếu như Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là vì tình trạng sức khỏe mà muốn về nước, chuyệnkia liền dế dàng giải quyết. Trực tiếp phái ngườiđưa lên máy bay là được. Nhưng vấn đề là,nếu như muốn mượn chuyện này rêu rao, vậy tốt.

      Nghĩ như vậy, mặc dù nguyện ý gặp kẻkhiến buồn nôn kia, nhưng Đông Phương Di vẫn cau mày :

      "Chúng ta trước xem chút."

      "Vâng, Chủ tịch."

      Nữ sinh đeo kính hồng liên tục gật đầu ngừng.

      Chỗ nghỉ giành cho đại biểu nước N là nơi Yến Đại thường dùng để chiêu đãi khách nhân. chỉ có khung cảnh thanh u (đẹp đẽ + thanh tịnh), hơn nữa trang trí rất xa hoa, đượcxem là trong những kiến trúc đặc sắc của Yến Đại. Lúc đoàn người Đông Phương Di tới nơi này, vừa vặn bắt gặp mấy đại biểu nướcN ra.

      Đến khi mục đích đến đây, nam sinh trong đó liền tỏ ý Thượng Dã Tiểu Thứ Langkhông muốn gặp ai, hơn nữa hành lý của hắncũng thu thập xong, cũng liên lạc với bên kia. Chỉ chờ chuyện với bên Yến Đại này liền có thể trực tiếp rời .

      Phát tình huống so với dự đoán của càng kỳ quái hơn, Đông Phương Di đề cao cảnh giác:

      "Tôi có thể gặp chút ? Là người phụ trách hội giao lưu lần này, tôi có trách nhiệm phụ trách với mỗi đại biểu."

      Mặc kệ nam hay nữ, nhìn thấy mỹ nữ cao quý dùng giọng điệu thỉnh cầu với mình cũng kháng cự nổi. Cho nên, rấtnhanh, Đông Phương Di liền vào khu nhà.

      Giống như nữ sinh đao kính hồng , cửaphòng Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị khóa trái từ bên trong, an tĩnh, nghe được bất kỳ thanh gì.

      Đông Phương Di liếc mắt nhìn nữ sinh đeo kính hồng, nữ sinh đeo kính hồng tiến lên, nhàng gõ cửa.

      "Cút ngay!"

      Bên trong truyền đến tiếng mắng nóng nảy, dĩnhiên là tiếng N.

      Nữ sinh đeo kính hồng bị giật mình, xoay người nhìn về phía Đông Phương Di, thấy vẻ mặt nhàn nhạt, vội vàng lại gõ cửa. mặt gõ cửamột mặt giải thích:

      "Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, tôi là đại biểu củaYến Đại. Chủ tịch bọn tôi nghe sức khỏecậu tối, đặc biệt tới thăm cậu."

      Lần này, thanh bên trong ngừng lại, rất dễ nhận thấy đó là phản ứng với cụm từ "Chủtịch". Nhưng rất nhanh, tiếng gầm gừ lại nổi lên:

      " cần. Tôi muốn ở chỗ này. Tôimuốn lập tức trở về nước. Tôi với bên nước N, có người tới thế chỗ tôi. Thân thể tôikhông thoải mái, xin lỗi, mời các người ra ngoài ."

      Lông mày Đông Phương Di cau lại. biếtcó phải ảo giác hay , mặc dù Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cố sức giả bộ nóng nảy, nhưng giọng lại có phần suy yếu. Chẳng lẽ,thân thể thoải mái là ? Nhưng nếu như chỉ đơn thuần là thân thể thoải mái, dao lại cầu trở về nước? Chỉ cần đibệnh viện tìm bác sĩ xem chút được sao?

      Nghĩ tới đây, Đông Phương Di trực tiếp tiến lên, bàn tay trắng nõn nhàng gõ cửa, giọng như tiếng đàn nhàng vang lên:

      "Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, tôi là ĐôngPhương Di. Thân thể cậu thoải mái, vậy tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra chút nhé. Nếunhư yên tâm, có thể trực tiếp bệnhviện. Yên tâm, tôi bảo đảm giới thiệu cho cậu bác sĩ giỏi nhất."

      Hiển nhiên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe được giọng của , vừa nghĩ tới cư nhiên côgái đẹp kia đến hỏi thăm mình, trong lòng hắncảm thấy ngọt ngào . Nếu như phải vì tình trạng tại, muốn tự thân ra nghênh tiếp. Nhưng bây giờ, khuôn mặt ThượngDã Tiểu Thứ Lang vốn phải đẹp mắt càng đen như đáy nồi.

      Ngày hôm qua sau khi giao thủ với Lãnh Tâm Nhiên, đau đớn suốt cả đêm. Cái loại đau kì quái đó dày vò , thậm chí ngủ cũng đừng hòng ngủ. vất vả đợi đến lúc cơn đautản , mới thở phào nhõm hơi, lại kinh ngạc phát cư nhiên cả người lại vô lực!

      Cả người vô lực, chỉ toàn bộ tứ chi, mà còn bộ phận ở giữa hai chân kia, tất cả đều vô lực! Đối với nam nhân, chuyện cả người vô lực tuyệt đối là chuyện cực kỳ kinh khủng.Nhưng loại chuyện kinh khủng này so với chuyện người đàn ông phát ra cơ quanđó của mình vô dụng đáng nhắc tới !

      Đây chính là nguyên nhân chịu đểcho bác sĩ Hoa Hạ xem bệnh cho mình.

      Loại bệnh này, đối với bất kỳ nam nhân nào mà đều là sỉ nhục. tuyệt đối khôngtiếp thụ nổi loại khuất nhục đó. muốn trởvề nước, đợi đến khi trở về nước, khẳng định sư phụ biết tất cả ngọn nguồn chuyện này. Hơn nữa, y thuật đế quốc bọn mạnh hơn Hoa Hạ nhiều, khả năng khỏi hẳn cũng nhiều hơn.

      Đông Phương Di chờ ở bên ngoài mười phút,nhưng bên trong vẫn có bất kỳ thanhgì. Xem ra, đối phương kiên quyết muốn rời .

      Suy nghĩ chút, Đông Phương Di lấy điệnthoại di động ra đem chuyện này báo lại chotrường học.


      "A......, nghe được tin tức quan trọng."

      Lúc nghỉ trưa , hai người Triệu Nghị và LăngVũ lại tiến tới căn cứ của King. Lam Kỳ Nhi,Đông Phương Hiểu cùng mấy nữ sinh trải thảm dày sàn nhà khắp phòng, chỉ cần cởi giày xuống là có thể trực tiếp ngồi lên. Ngồi thảm rất thoải mái.

      Bình thường Triệu Nghị và Lăng Vũ có việc gì đều chạy tới nơi này. Mà Lãnh Tâm Nhiên, buổi trưa cũng ở nơi này nghỉ trưa.

      Giọng Triệu Nghị hấp dẫn mấy người ở đó. Dĩ nhiên bao gồm Lãnh Tâm Nhiên. Côđang chuyện với người khác trongphòng, mà chuyện vô cùng quan trọng.

      "Tin tức gì?"

      Lam Kỳ Nhi bưng lại ấm trà, rót đầy hai chén trước mặt hai người, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh. Đông Phương Hiểu vẫn an tĩnh ngồi đó, dùng ánh mắt bình tĩnh mà trong suốt nhìn khung cảnh trước mắt.

      "Cái tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chiều naysẽ về nước. Nghe hình như là thân thể tốt, nhất định phải trở về nước."

      Triệu Nghị đối với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là tuyệt đối chán ghét, nên khi nghe được tin này vô cùng hưng phấn.

      Lăng Vũ nghe qua tin tức này nên cũng cảm thấy giật mình, chỉ ra nghingờ của mình thảo luận cùng mọi người.

      "Mình thấy rất kỳ quái, thời điểm ở trận bóng rổ, ta còn rất tốt, sao lại đột nhiên phải trởvề nước? Điều này giống phong cách của nha!"

      Lăng Vũ giao thủ với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, rất khẳng định tên tiểu quỷ này tử là mộtkẻ có lòng tự ái cực mạnh, hơn nữa lại tự cao tựđại. người như vậy, sao có thể vì lý do thân thể khỏe mà quay về nước đây?

      "Mình cũng cảm thấy kỳ quái. Ai, chẳng quavốn chuẩn bị cho tên tiểu quỷ tử này ăn nhiều đau khổ chút, ngờ cư nhiênhắn chạy, lòng mình quá đau đớnrồi."

      Vẻ mặt Triệu Nghị đưa đám, vì kế hoạch của mình tan biến mà đau lòng.

      "Nhưng cũng may, những đại biểu khác còn ở lại chỗ này. Hội giao lưu lần này kéo dài tháng, mặc dù có Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cho chút cảm hứng, nhưng mình tin tưởngtháng này chúng ta tuyệt đối nhàm chán.

      Mới vừa rồi còn là vẻ mặt đưa đám, nhưng rất nhanh Triệu Nghị lại hắc hắc cười xấu xa . Vẻ mặt biến chuyển cực nhanh khiến mấy người ởđây phải há mồm trợn mắt.

      "Mình nghĩ là. . ."

      Dù sao Lam Kỳ Nhi cũng theo học bên cạnh Thẩm Quân khoảng thời gian, cách nhìn vấn đề cũng tương đối toàn diện. Sau khi biếttin tức này, chỉ hơi nghi ngờ, sau lại nghĩ đến chuyện xa hơn.

      "Nếu Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là người phụ trách đại biểu nước N. Vậy sau khi trở vềnước, vị trí của do ai thay thế? Từ trong số các đại biểu ở đây chọn ra, hay là xuất mộttên lính từ trời rơi xuống?"

      Vấn đề Lam Kỳ Nhi đặt ra khiến mấy ngườitrầm mặc.

      Chương 126


      Lôi Vũ bây giờ bội phục Lãnh Tâm Nhiênsát đất rồi. Tính cách của ta vốn thàthẳng thắn, cũng vì tính cách của ta thẳng như vậy, cho nên mới dễ bậy đắc tội người, cũng dễ làm sai để người khác nắm được nhượcđiểm.

      Trước kia ta luôn cảm thấy những người tập võ mạnh mẽ rắn chắc, ngay cả nữ sinhtập võ thoạt nhìn cũng vô cùng bưu hãn. Nhưngtừ sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên ta liền thay đổi quan điểm này. Nếu chỉ nhìn bềngoài, tuyệt đối có ai liên hệ được Lãnh Tâm Nhiên với cái từ cao thủ võ lâm. ấy có làn da trắng ngần, dáng người mảnh mai, nhìn thế nào cũng giống như tiểu thư tiếp nhận giáo dục lễ nghi nề nếp.

      Lãnh Tâm Nhiên ngồi sofa, tay cầmmột tách cà phê, nhàng nhấp ngụm.

      Lôi Vũ ngồi đối diện , vẻ mặt thoạt nhìn cóchút co rút.

      "Lần trước võ đạo là thế nào?"

      Lôi Vũ vốn còn suy nghĩ miên man, vừa nghe thấy câu hỏi của liền thu lại mớ suy nghĩ bay đến tận vũ trụ của mình, suy xét hồi sau đó mới trả lời: "Cụ thể thế nào thìtôi cũng lắm, chỉ là sư phụ tôi có nóiqua học võ, có loại là để giúp cho thân thể cường tráng. Võ học nhập môn chân chính, đềulấy đạo làm tiểu chuẩn. Giống như cổ đại chútrọng Thái Cực dương, ngũ hành nhiềuchuyện, xem trọng nhất là chữ Ngộ."

      Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lãnh TâmNhiên, Lôi Vũ lại tiếp tục : "Dựa theo nănglực của xã trưởng mà tôi nhìn thấy lần trước,hẳn là có được những kiến giải nhất định đốivới đạo rồi. Tôi cho rằng xã trưởng có ngườidạy, có hiểu biết nhất định đối với những thứnày, nghĩ tới tất cả đều là do tự mình lĩnh ngộ. Năng lực lĩnh ngộ như vậy, nếu sư phụtôi biết, tuyệt đối thiên tài tuyệt đỉnh."

      đến đây, trong lòng Lôi Vũ kỳ thực cũng có chút chua xót. ta tập võ từ , luôn phảituân theo những cầu nghiêm khắc của sư phụ, nhưng cho tới giờ cũng vẫn chỉ dừng lại ởcảnh giới nhập môn. Vậy mà lúc này, nữ sinhtrước mặt, hoàn toàn dựa vào lĩnh hội củabản thân, mạnh hơn mình. Thiên phú và thành tựu như vậy, khiến cho người ta hâm mộ.

      "Chẳng lẽ giống như mấy tiểu thuyết võ hiệpsao, tồn tại những người võ nghệ caocường, có thể điều khiển kiếm để bay sao?"Lãnh Tâm Nhiên có chút tò mò hỏi. Trước kiacô cũng hiểu lắm về mấy thứ võ thuậtnày, cho rằng, chỉ cần luyện cho thân thểmình đủ cường tráng, luyện cho phản ứng mình đủ sắc bén là được rồi. Nhưng mà tại xemra, dường như những thứ đó chỉ là mặt ngoài,còn có tầng sâu bên trong chờ khám phá.

      Nếu mọi chuyện giống như lời của Lôi Vũ, vậy thực lực tại của mình thuộc loại rất yếu rồi, còn có thể trở nên càng mạnh hơn, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều lần so vớikiếp trước, vậy , cho dù phải trả giá lớn đếnmức nào, cũng muốn thử lần.

      "Chuyện này tôi biết. nhưng nội côngthì có. Trường sinh bất lão được,nhưng có thể kéo dài tuổi thọ. Giống như sư tổcủa tôi, sống hơn trăm tuổi mới qua đời. Sư phụ tôi năm nay cũng hơn tám mươi rồi, nhưng thoạt nhìn giống như người năm sáu chục tuổivậy, cho dù là tinh thần hay thân thể đều rất tốt. Chỉ là sư phụ quen ở núi, có theo tôixuống thành phố, cho nên hằng năm chỉ có thểlên đó gặp ông lần."

      Nhớ tới lâu rồi gặp phụ, giọng điệu Lôi Vũ trở nên có chút trầm thấp.

      Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới khoảng thời gian nàynhững chuyện trong trường cũng chấm dứt rồi.Chuyện trong công ty, có Thẩm Quân ở đây, có gì phải lo lắng. Cách ngày chính thứckhai trương, hẳn là còn tới nửa tháng. Bên Diêm Môn, tình vẫn còn trong quátrình điều tra, tạm thời cũng chưa thu được kếtquả gì.

      Nghĩ như vậy, nên rất nhanh liền đưa ra đượcquyết định.

      "Có thể dẫn tôi gặp sư phụ của cậu lầnđược ?"

      cầu của Lãnh Tâm Nhiên, đưa ra quá độtngột, khiến Lôi Vũ phải sửng sốt rất lâu mới phản ứng kịp.

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mặt biểu cảm trước mặt, Lôi Vũ ngập ngừng: "Sư phụ tôi ở Vân Nam. Chúng ta phải ngồi xe lửa mấy chục giờ mới tới được."

      "Chuyện này có gì. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi sư phụ của cậu, nhữngchuyện kèm đối với tôi quan trọng. Còn về phương tiện lại, chúng ta có thể ngồi máy bay, toàn bộ chi phí tôi chi trả."

      Điều kiện của Lãnh Tâm Nhiên có sức hấp dẫn rất lớn đối với Lôi Vũ. Bởi vì lúc nghỉ hè taluôn phải làm thêm, đến bây giờ, hơn nửanam gặp sư phụ rồi. Nghĩ đến sư phụ lớn tuổi như vậy rồi còn sống mình núi, liền thấy chua xót trong lòng, dễ chịu. Gia đình ta tính là giàu, nếuthật có thể miễn phí về thăm sư phụ lần, đúng là món quà từ trời rơi xuống.

      Nhưng mà, cho dù việc này có ích lợi đối vớibản thân, nhưng Lôi Vũ cũng ích kỷ mà đồng ý. Chiếm tiện nghi của người khác khôngphải là thói quen tốt, ta vẫn nhớ sư phụ từng những lời này.

      " muốn gặp sư phụ tôi? Hành tungcủa sư phụ tôi , thường vào núi tu hành mình, rất có thể mấy ngày cũng gặp được ông ấy."

      Lôi Vũ bổ sung thêm, nhằm muốn gạt bỏ ý niệmmuốn gặp sư phụ của Lãnh Tâm Nhiên. Dựatheo cảm giác của ta, Lãnh Tâm Nhiênchắc chắn có hứng thú đối với võ đạo, chonên muốn gặp sư phụ. Nhưng mà, làm mộtngười bình thường, có được thân thủ như bâygiờ là đủ rồi, gặp sư phụ cũng chỉ như vẽ rắnthêm chân, căn bản cần thiết.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn ra tâm tư của Lôi Vũ, chút do dự liền trực tiếp gật đầu: "Yêntâm , tôi phải là nhất thời xúc động.Chuyện này rất quan trọng đối với tôi,cho nên, nếu có thể, tôi hi vọng có thể dẫn tôi đến gặp sư phụ lần."

      Thấy kiên trì như vậy, hơn nữa rấtmuốn gặp sư phụ, Lôi Vũ liền gật đầu đáp ứng:"Được rồi, tôi đồng ý. Chừng nào ?"

      "Ngày mai được đó. Cho tôi địa chỉ, tôi chuẩn bị vé máy bay. Còn chuyện xin phép, nếugiảng viên đồng ý với tôi."

      Đợi cho Lôi Vũ rồi, Lãnh Tâm Nhiên nghĩnghĩ rồi gọi điện thoại cho người nào đó.

      Gần đây bởi vì chuyện trong trường, rất ít khi gặp . Tuy rằng gì, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết, rất hài lòng.

      " Vân Nam?"

      Dạ Mộc Thần họp, nghe thấy lời của Lãnh Tâm Nhiên lập tức ngừng cuộc họp,sau đó đứng dậy đến căn phòng cạnh phòng họp.

      " đưa em . Gần vừa khéo rãnh.Ừ, yên tâm , vội." Dạ Mộc Thần mỉmcười. Thanh của lớn, nhưng cũng cố ý , cho nên những người ở gần vẫn có thể nghe được ít từ quan trọng.

      Nghe thấy " vội" gì đó, khóe miệng của thư ký đứng sau ghế co rút lại theo bản năng. Nếu công việc mỗi ngày đều làm tới rạng sáng, ngày chỉ có thể nghỉ đến giờ cũng có thể gọi là vội,cậu tưởng tượng ra lúc nào gọi là "vội".

      Cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên nhịn được lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Vốn chỉ muốn với người nào đó chút chuyện Vân Nam, nghĩ tới lại muốn cùngmình. Dường như, từ sau khi gặp lại, người luôn lãnh ngạo như , trở nên dính người hơnnhiều.

      Đầu tiên là xin nghỉ phép với giảng viên, bởi vì là học trò của thầy Trương, nên các giảng viên rất khoan dung với , đối với sinh viên mới vừa khai giảng hai tháng xin nghỉ nửa tháng như , tuy rằng bất đắc dĩnhưng vẫn đồng ý với cầu của .

      Sau đó đến với thầy Trương mình có chuyện phải thời gian. Thầy Trương hoàn toàn tin tưởng vào , chỉ biết là có chuyện phải chuyến sau đó cũng hỏi gì thêm. Dường như trong lòng ông, chuyệngì làm cũng là chuyện nên làm, cho đủ tín nhiệm và tự do.

      Đối với người thầy này, Lãnh Tâm Nhiên thậtlòng tôn kính và cảm tạ.

      Gọi điện cho Thẩm Quân báo chuyện nghỉ phép, ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác đơn giản hơn nhiều. Bởi vì người nào đó cũng phải , cho nên chuyện vé máy bay cần phải giải quyết. chỉ cần thu xếp hành lýcủa mình, sau đó dắt theo Lôi Vũ đến cổng trường chờ là được. đến đón ! Kỳ đặchuấn trong hè của Lãnh Tâm Nhiên cũng là ở Vân Nam, đối với nơi có phong cảnh tự nhiên tuyệt đẹp này, rất thích. Đặc biệt là khi nhớ tới khu rừng già thần bí kia, càng thấymong đợi. quyết định, nếu có thời gian, nhấtđịnh phải dẫn Dạ Mộc Thần đến đó xem mộtlần. tin, nơi đó trở thành bảo địa phong thủy đối với .

      Vận may của mấy người tệ, khi Lôi Vũ dẫn mọi người đến sơn thôn hẻolánh. Lúc bọn họ vừa tới, trùng hợp sư phụ của Lôi Vũ mang theo gì đó chuẩn bị vào núi.

      Sơn thôn ở trong núi sâu, phải dân bản xứ tuyệt đối tìm ra. Tuy rằng DạMộc Thần thích những hoàn cảnh cổ xưa thế này, nhưng vì có Lãnh Tâm Nhiên ở đây,nên cũng thấy khó chịu lắm.

      Lần đầu tiên nhìn thấy phụ của Lôi Vũ, LãnhTâm Nhiên còn có loại cảm giác, đây là cao nhân, cao nhân chân chính.

      Sư phụ của Lôi Vũ Lôi Quốc An là ông lãorâu trắng, thân hình gầy nhưng tinh thần rất tốt,mỗi cử chỉ đều mang vẻ tiêu sái phiêu dật. Sau khi nghe được mục đích đến đây của LãnhTâm Nhiên, cũng lập tức tỏ thái độ, màtrước tiên là hỏi Lôi Vũ tình huống cụ thể, sauđó mới chuyện với Lãnh Tâm Nhiên.

      "Về võ đạo, tại có rất ít người biết đến.Tuy nhiên vài thập niên trước vẫn còn rấtnhiều, chẳng qua vì lịch sử phát triển nên từ từbị bỏ quên." Ông lão cung kínhđứng trước mặt, tỏ vẻ tán thưởng đối với khí thế lạnh lùng của đối phương, nhưng vẫn chưa vì vậy mà đối xử khoan dung. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng lắng nghe. biết, chắc chắn ông ấy có chuyện muốn với mình, nếu , vẻ mặt của ông ấy cũng thận trọng như vậy.

      "Ta biết con là đứa bé ngoan, nếu , Tiểu Vũ cũng dẫn con đến. Nhưng mà, lệ khí người con quá nặng, mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Hơn nữa, loại lệ khí này là truyền ra từ trong xương cốt, xâm nhập vàotận linh hồn con. Ta lo là, nếu lại cho con ngộđạo, sau này có thể lạc lối."

      Ông lão thở dài . Lãnh Tâm Nhiên liền kinh sợ, phải bởi vì quan tâm của ông lãođối với mình, mà là ý tứ trong lời của ông lão. Ông ấy "lệ khí xâm nhập đến tận linhhồn" là chuyện gì? Chẳng lẽ, ông ấy có thể nhìn ra được mình thuộc cơ thể này? Này.....

      Trùng sinh luôn là câu đố mà Lãnh Tâm Nhiênnghĩ ra, hơn nữa còn tìm đượcchút đầu mối nào về chuyện này. tại ônglão trước mắt dường như là biết chút gì đó, liềnthấy kích động, hận thể lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      ****
      Bổ sung chú thích: Lệ khí: Lệ là tàn bạo, tàc ác. Lệ khí có nghĩ là hơi thở tàn bạo.
      có nhiều thành viên viết bài hay phang chửi tục,hoặc bị ban nick clone nên là....mod với mấy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :