1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Tôi là Lãnh Tâm Nhiên


      Triệu Nghị cũng gì, tối hôm đó nếu phải cậu cảm thấy thích hợp nênkịp che những bộ phận quan trọng lại, tình huống tại khẳng định đơn giản nhưvậy. Những người đó xuống tay rất mạnh, căn bản giống sinh viên, giống như lo lắng gì vậy.

      Tuy cậu biết hậu trường của Lãnh Tâm Nhiênrất lớn, nhưng đại học Yến Kinh khác với những trường khác, nơi này là Yến Kinh, sinh viên trong trường phần lớn đều là phú quý, cậu sợ gây phiền toái cho Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên lại là người nào chứ, sao lạikhông nhìn ra tính toán của Triệu Nghị. bị đánh đến mức bị đưa vào nằm viện, sao có thểchỉ là chút vết thương chứ. Ngô Thụy sao?Xem ra đại học Yến Kinh, cũng hề yên ắng như trong tưởng tượng!

      Đến khi mấy người Lam Kỳ Nhi Sơ Hạ đếnbệnh viên, Lãnh Tâm Nhiên liền lấy cớ có việcrời khỏi bệnh viện.

      Lúc này Ngô Thụy ăn cơm ở nhà hàngcạnh trường học. Bên cạnh nữ sinhthanh tú, thẹn thùng, vẻ mặt non nớt, vừa nhìnđã biết là đàn em năm nhất.

      Bốn năm người bọn họ ngồi cùng bàn, đều là bạn cùng phòng của . Nhân cơ hội chiêu sinh thành viên mới, rốt cuộc cũng câuđược tiểu học muội, sao lại tranh thủ lúc rãnh rỗi mà mời bạn cùng phòng ăn chứ?

      "Tới, lão Đại chúc mừng cậu!"

      nam sinh da ngăm đen bưng rượu cười hìhì cùng Ngô Thụy, vừa vừa nháy mắt mấycái với tiểu nữ sinh bên cạnh.

      Tiểu nữ sinh xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Vẻ e lệnày, khiến cho người xem mặt đỏ tim đập. Đâylà hàng mới của năm nhất nha, đơn thuần nhưthế, chỉ đùa giỡn chút xíu đỏ mặt rồi.

      Ngô Thụy cũng đắc ý, lần này nhiều đàn em như vậy, lại là người duy nhất trong phòngngủ câu được người, gọi bạn cùng phòng tới khoe ra sao được?

      Uống hơi hết sạch ly bia đầy, lại cảm thấy vẫn chưa nghiền, sau đó lại rót đầy ly nữa, mời những người khác: "Tới, tôi kính mọi người, chúc các em sớm tìm được nửa kia."

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên tìm đến đó, Ngô Thụyđang bị xúi giục uống rượu giao bôi với bạn . Nhìn tiểu học muội sắc mặt hồng hào, ánh mắt phát sáng, mấy nam sinh ha ha cười xấu xa,trong lòng bắt đầu tính toán.

      "Hắc, vị bạn học này......."

      Lãnh Tâm Nhiên sở dĩ có thể tìm được NgôThụy nhanh như vậy, ít nhiều đều nhờ namsinh đeo kính dày tay cầm sách giốngnhư mọt sách. rất quen thuộc với trườngnày, nhưng muốn tìm người lại khó như lêntrời. Khi dễ dàng mới tìm được phòngngủ của Ngô Thụy, vừa vặn nhìn thấy người bốn mắt từ bên trong bước ra. Vừa hỏi, cực kỳ may mắn biết được cậu ta vừa vặn quenbiết Ngô Thụy, cũng biết tại ởđâu.

      Lãnh Tâm Nhiên chỉ vào nam sinh uống đếnmặt đỏ bừng, đôi mi thâm thúy nhếch lên: "Hắnlà Ngô Thụy?"

      Nam sinh kinh sợ: "Em biết cậu ta?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh: " tại biết rồi!"

      tệ tệ, cũng dám dựa vào thânphận đàn của chính mình mà làm xằng làm bậy trong trường, hôm nay phải dạy cho bài học, để biết cái gì gọi là khiêm tốn!

      Nam sinh nhận thấy tình có chút hợp lý, nhìn nữ sinh vóc dáng cao gầy làn da trắngmịn ngũ quan tinh xảo bên cạnh, chần chờ hồilâu mới hỏi: "Em tìm Ngô Thụy tới cùng là có chuyện gì?"

      "Rất nhanh biết !"

      Hơn mười phút sau, Ngô Thụy mang theo mùirượu đầy người ôm tiểu học muội rời khỏi. Toànthân tiểu học muội cứng ngắc, hiển nhiên còn chưa quen với hành động thân mật này. Bất quá cũng xấu hổ tránh thoát, bốn người đồngloạt tới, vô cùng khí thế.

      Ngô Thụy có kế hoạch, thiên thời địa lợinhân hòa, tối hôm nay liền lôi tiểu học muội này lên giường .

      Nhưng mà, kế hoạch còn chưa có cơ hội thực , cảm thấy bóng người chặntrước mặt mình. Theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy nữ sinh xinh đẹp đứng ở kia, vẻmặt băng lãnh, nhìn chằm chằm vào mình.

      "Ai thế? Nhường đường cho đây chút,chó cản đường?"

      Nếu là bình thường, có lẽ Ngô Thụy còn thương hương tiếc ngọc, nhưng mà tại, hơi rượuxông não, cả đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện đưabạn mới đến khách sạn. Giờ dù nhìn thấyđều cảm thấy tức giận.

      Lãnh Tâm Nhiên thờ ơ nhìn nam sinh trướcmặt, diện mạo bình thường, ánh mắt lộ vẻkhông đoan chính, vừa nhìn biết loại này là lưu manh tâm thuật bất chính. Nhìn bộ dạnghăng hái lúc này của nam sinh, ngẫm lại bộdạng thê thảm nằm giường bệnh của Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiên liền cảm thấy giữa giậnxộc lên, câu, trực tiếp dùng sứcđạp cước.

      "A!"

      Ngô Thụy nghĩ tới nữ sinh nhìn như mềm mại yếu đuối trước mắt này vừa thấy mặt liền động thủ, chưa kịp phòng bị bị đá cướctrúng bụng, chỉ có thể ôm bụng kêu thảm thiếtngay tại chỗ.

      " là ai? Dựa vào cái gì mà đánh người chứ?"

      Mấy bạn cùng phòng của Ngô Thụy phản ứngrất nhanh, vây quanh người , nổi giận đùng đùng .

      Lãnh Tâm Nhiên nhếch miệng: " là Ngô Thụy?"

      Ngô Thụy được bạn đỡ, chỉ cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, con đàn bà thối này, xuống tay cũng quá ngoan độc rồi! Lập tức liền hung tợn : "Là tôi thế nào?"

      "Có phải cho người đánh Triệu Nghi ?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh.

      Ngô Thụy thẫn thờ chút, rồi gào thét kêu la: "Ai là Triệu Nghị chứ? đừng có bậynói bạ, tôi sao biết Triệu Nghị là đứa quỷ quáinào chứ!"

      "Phải ? Sau khi Triệu Nghị đánh bại xãđoàn của các người, phải bị kéo người đến đánh trận sao? Bản lĩnh khôngbằng người mất mặt còn chưa , vậy mà còn vì nguyên nhân này xúi giục người khác đếnđánh đàn em, là đủ vô sỉ!"

      Lãnh Tâm Nhiên chút che giấu phẫn nộmắng lớn. Dù sao tại dựa vào thân thủ củacô, cũng có rất ít người có thể khi dễ được!Mấy nam sinh trước mắt này, cho dù bọn họ cùng xông vào, cũng phải là đối thủ của !

      Mắt thấy những người xem náo nhiệt chung quanh ngày càng nhiều, rốt cuộc Ngô Thụy cũng nhớ được "Triệu Nghị" là ai, lập tức trởnên bối rối. Biểu cảm kia, hiển nhiên là chột dạ rồi!

      " hươu vượn cái gì thế? Bệnh thầnkinh, tôi ăn cơm với bạn , ai biết con điên đột nhiên từ đâu xông đến, nếu có bệnhthì ở nhà , đừng có mà ra đường gây họa!"

      Ngô Thụy gào to.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng chẳng muốn tiếp tục nhiều lời với , trực tiếp tiến lên, cước đá văng người trước mặt, sau đó tát vào mặtNgô Thụy: "Nếu dám ỷ vào thân phận đàn anhđể khi dễ đàn em, vậy , cũng đừng trách tôi hôm nay lấy ít khi dễ nhiều!"

      Vốn Ngô Thụy còn nghĩ đối phương chỉ là nữ sinh, những người xem náo nhiệt chung quanhrất hỗn loạn, người bên mình nhiều, giờ cóthể nhân nhượng để sau này tìm cơ hội tính sổ.Khôngnghĩ tới nữ sinh trước mắt này cư nhiênđược nể mặt mà muốn, đợi phản ứng xông lên.

      Mọi người trợn mắt há mồn nhìn tình cảnh lấy ít khi dễ nhiều trước mặt. Mấy nam sinh to lớn,bị tiểu nữ sinh đánh, có sức đánh trả. Mục tiêu của Lãnh Tâm Nhiên rất ràng,người giật dây là Ngô Thụy, cho nên chủ yếu cũng chỉ nhắm vào Ngô Thụy.

      Tiểu Quái Vật Lãnh Tâm Nhiên ra tay, NgôThụy vốn bất kỳ cơ hội chống trả nào. Vừa bắt đầu còn có thể la hét vào tiếng, sau đó liền rơi hoàn toàn vào cục diện bị đánh, chỉ cóthể ôm đầu xin tha thứ. Mấy bạn cùng phòng của , bị Lãnh Tâm Nhiên giẫm đạp căn bản dám đến gần. Chỉ qua vài phút, vài ngườiđã bị Lãnh Tâm Nhiên đánh đến nỗi chỉ biếtquỷ khóc sói gào!"

      "Dừng tay!"

      Đột nhiên, giọng nam hùng hậu vang lên.Lúc nghe thấy thanh kia, Lãnh Tâm Nhiênđang chuẩn bị đạp tiếp đạp lên người NgôThụy. Vốn người bình thường đều theo thóiquen mà dừng lại, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lạimặc kệ những thứ đó, động tác chỉ tạm dừngcho phút chốc, sau đó lại chút do dự màđạp xuống. Ngô Thụy hét lên tiếng thảm thiết như sói tru.

      Làm xong việc của mình, Lãnh Tâm Nhiên mớichầm chậm quay đầu, nhìn vài người đứng bên kia, khóe miệng nhếch lên.

      Trong đám người đó, người đứng đầu là mộtngười đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy. Cả người có vẻ khí vũ hiên ngang, rất có khí thế, vừa nhìn biết là người đứng đầu. Nhìn thấy người tới, Ngô Thụy vốn nằm rên rỉ mặt đấy liền như thấy được phao cứu mạng lớn tiếng kêu cứu: "Xã trưởng, xã trưởng, cứu mạng, cứu mạng, người này là kẻ điên!"

      "Xã trưởng?"

      Mi mắt Lãnh Tâm Nhiên nhếch lên, liếc nhìnngười đàn ông đột nhiên xuất kia chút.

      "Ngô Thụy, sao lại thế này?"

      Người đàn ông kia bước lên phía trước, nhìn bộdáng vô cùng thê thảm của Ngô Thụy, cố nénphẫn nộ.

      Ngô Thụy như đứa tìm thấy mẹ khóc lóc kểlể những oan ức tủi nhục của mình, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên mà bắt đầu: "Xã trưởng, biết đâu. Con đàn bà này là kẻ điên, em vừa mới dẫn theo bạn và mấy bạn cùngphòng ăn cơm xong, vừa thấy mặt ta đạpem cước. xem, chúng em đều bịđánh thành bộ dạng này rồi. Đúng là, căn bảnem biết ta!"

      Ngô Thụy cũng nhắc đến chuyện của Triệu Nghị, biết, nếu chuyện này bị truyềnra ngoài, xã trưởng nhất định tức giận. Dùsao chuyện này tuy thường xảy ra, nhưng từtrước tới giờ đều náo lớn, nếu sẽảnh hưởng đển hình tượng của xã đoàn.

      Vệ Kính Khải đánh giá Lãnh Tâm Nhiên trướcmặt: " , sao lại thế này?"

      Ngữ khí kiêu ngạo, vừa nghe biết là người quen ra lệnh. Đáng tiếc, Lãnh Tâm Nhiên cănbản kiêng nể bộ dáng này, đời này,người có thể ra lệnh cho còn chưa có xuất a! Ngay cả Dạ Mộc Thần, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ dùng ngữ điệu phục tùng mệnh lệnh mà chuyện với .

      Bởi vì có liên quan với Ngô Thụy, Lãnh TâmNhiên cũng có bất kỳ hảo cảm nào vớicái gọi là xã đoàn máy tính, ai cả đường , ngược lại cũng thế, đối với vị xã trưởng này cũng thể ưa thích nổi. Ngheđược giọng điệu của , liền lập tức nổi giận,nhưng cố nén: " là xã trưởng của xã đoàn máy tính?"

      Vệ Kính Khải gật gật đầu, có chút hờn giận đốivới nữ sinh nghe lời mình.

      "Tốt lắm, ta......" Lãnh Tâm Nhiên chỉ tay vào Ngô Thụy vừa tiếp xúc với ánh mắt mìnhliền vô thức né tránh: "Thân là đàn lại vì ghen tị với tài năng của đàn em mình mà kêu người tới đánh đàn em phải nằm viện, chuyện như vậy, có phải nên quản hay ? là xã trưởng của xã đoàn này, phải là do có năng lực quản lý hay sao? Hay là, đây là quy củ của xã đoàn máy tính các người?Chỉ cần có người cấp thấp nào vượt qua thựclực của mình, liền dùng thủ đoạn bỉ ổi để xử lý cậu ta hả?"

      Lãnh Tâm Nhiên cũng cố đè thấp thanhâm của mình, lời của , dẫn đến trận bàn tán xôn xao của những người xung quanh."Triệu Nghị biết đúng ? Thân là xã trưởng, tên này khẳng định là nghe qua.Nếu , chức xã trưởng này của khôngkhỏi quá thất trách rồi!" cho đối phươngcơ hội phản bác nào, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tụcnói.

      Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Kính Khải khôngkhỏi đen lại, mà khuôn mặt trốn trong đám người của Ngô Thụy cũng trở nên vặn vẹo, dám liếc nhìn cái, chỉ có thểdùng ánh mắt oán hận trừng trừng về phía LãnhTâm Nhiên.

      "Triệu Nghị sao? Tôi biết, là sinh viên mới rấtcó thiên phú. Bất quá chuyện đánh người mà tôi biết. Ngô Thụy là xã viên của xãđoàn chúng ta, thể làm ra chuyện như thế. Huống chi, cậu ta còn khen ngợi thiên phúcủa Triệu Nghị trước mặt tôi, muốn tôi bồi dưỡng cậu ta tốt. Chuyện này, khẳng định là hiểu lầm rồi!"

      Vệ Kính Khải trừng mắt cảnh cáo Ngô Thụy vài lần, sau đó mới cười tít mắt với Lãnh Tâm Nhiên.

      Thấy cư nhiên lại có thể trợn mắt bịa đặtđến mức này, Lãnh Tâm Nhiên phát ra mộttiếng cười lạnh đầy trào phúng: " hỗ danhlà xã trưởng, quả nhiên là khéo như rót (lấy lời đường mật để mê hoặc người khác), cư nhiên lại có thể trợn mắt bịa đặt đến mức này, là lợi hại! Vốn cho rằng ta là con sâu làm rầu nồi canh. tại xem ra, cùnglà cá mè lứa cả thôi!

      Gặp được người cư nhiên có thể chỉ thẳng vào mặt mình mà mắng, Vệ Kính Khải cười khôngnổi nữa: " hươu vượn. là gì của Triệu Nghị? Là bạn cậu ta? đúng, tôi nhớ tên nhóc kia hình như vẫn còn độc thân, vậy là đơn phương thích cậu ta. Tuy thíchcậu ta, loại tâm tình này tôi có thể hiểu, nhưngcô cũng thể như chó điên gặp người thìcắn như vậy. Triệu Nghị gây chuyện bên ngoài bị người ta đánh, cũng đổ hết chuyện này lên đầu chúng tôi được. Xã đoàn máy tínhlà biểu trưng cho xã đoàn của đại học YếnKinh, hằng năm đều được đề cử là xã đoàn ưutú. Nếu còn càn quấy như vậy, cũng đừng trách sao mình gây rắc rối cho Triệu Nghị, tôi sẽdựa theo quy tắc của xã viên mà khai trừ cậu ta!"

      Vệ Kính Khải ra vẻ đại nghĩa, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Lãnh Tâm Nhiên. Thấy thế LãnhTâm Nhiên lại cười lạnh trận.

      "Phải ? Nếu muốn khai trừ, vậy khaitrừ . Bất quá...."

      Cùng với tiếng cười băng lãnh, Vệ Kính Khảichỉ nhìn thấy bóng dáng kia chợt lóe lên, sau đó liền nghe thấy tiếng gào khóc của Ngô Thụy. vừa nhìn về phía đó, thấy Lãnh TâmNhiên biết xuất trước mặt Ngô Thụy từ lúc nào, tay đấm chân đạp ta khôngngừng, bộ dáng bưu hãn kia, khiến ngu ngơ trận!

      Đợi đến khi phát tiết cơn giận xong, Lãnh Tâm Nhiên mới cười lạnh đến trước mặt Vệ Kính Khải: "Vốn tôi cho rằng chuyện này chỉ là trách nhiệm của mình ta. tại xem ra, nếu có xã trưởng như dung túng, cănbản có nhiều tên cặn bã như vậy. khi như vậy, xã đoàn máy tính này của ,cũng cần tiếp tục tồn tại rồi!"

      câu cuối này, biểu lộ thái độ của LãnhTâm Nhiên. tuyệt đối cho phép bất cứthứ gì uy hiếp đến an toàn của những ngườithân bên cạnh mình tồn tại. Xã đoàn máy tínhsao? Xem qua bất quá cũng chỉ như vậy, nếu chọc đến , vậy phải trả cái giá cực đắt!

      Vệ Kính Khải căn bản để lời uy hiếp của vào mắt, như nghe được câu chuyệncười vậy, lập tức ngửa đầu cười lớn. cho rằng là ai? Muốn hủy bỏ xã đoàn máy tínhcủa chúng ta, chẳng lẽ có bản lãnh nghịch thiên hay sao?" Động tác xoay người của LãnhTâm Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về người đàn ông trẻ tuổi cười đến đắc ý trước mặt,khóe miệng vẽ ra nụ cười băng lãnh: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên! Rất nhanh, biết hậu quả khi chọc đến tôi!"

      Vệ Kính Khải vẫn cười lớn. Nhưng những người xem náo nhiệt xung quanh lại từ cái tênnày mà nhớ ra chút gì đó.

      Cái tên này, cộng thêm thân thủ nhanh nhẹn,chẳng lẽ, là nữ sinh từng đánh huấn luyện viên trong kỳ huấn luyện quân sao? Người mà đến cả huấn luyện viên cũng phải trở thành bạitướng dưới tay ? Chẳng lẽ là ấy sao?

      Chương 103


      Lãnh Tâm Nhiên vốn chỉ muốn cho Ngô Thụymột bài học, gậy ông đập lưng ông, là thủ đoạn thường dùng nhất. Nhưng nghĩ tớigiữa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim,nhớ tới bộ dáng vênh váo đắc ý của vị xã trưởng xã đoàn máy tính kia, Lãnh Tâm Nhiênliền cảm thấy trong lòng như có cỗ khó chịu lớn chờ phát tiết.

      Trở lại bệnh viên, Đông Phương Hiểu xemvết thương cho Triệu Nghị. ấy học trung y, khác với Tây y, chủ yếu là dùng châm cứu. Màthuật châm cứu kia rất thần kỳ, trong kỳ huấn luyện quân Lãnh Tâm Nhiên được thấyqua.

      Nhìn thấy ấy bận bịu, Lãnh Tâm Nhiên gì, thẳng đến bên ghế dựa ngồixuống. Suy nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì.Sau khi học đại học, trong đầu vẫn luôn cósuy nghĩ, nhưng lại rất hỗn độn, tìm thấylối ra. tại, rốt cuộc cũng tìm được.

      Nếu phải làm nữ vương hắc đạo, vậy , mọiviệc phải từ việc trước, dực vào năng lựccủa mình tuyệt đối được. Chuyện ở công ty có Thẩm Quân phụ trách, nhưngthế lực đó lại thể dùng được ở phươngdiện này. Nếu muốn thực được giấcmộng của mình, vậy , phải làm, chính làbồi dưỡng ra thế lực cho riêng mình trong ngôi trường này.

      tại, cơ hội đặt ngay trước mặt !

      Nhắm mắt lại từ từ suy nghĩ những khả năng cóthể thực được của con đường này, tại, số người có thể khẳng định được trongtrường này chỉ có hai người, Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi. Nhưng thân thế của Triệu Nghị cũngkhông bình thường, căn bản cần theo con đường này. muốn kéo cậu ta vào đây sao?

      Đợi đến khi Đông Phương Hiểu ngừng động táclại, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa có ra quyết định được. Bất quá, nhìn Triệu Nghị nằm trêngiường và Đông Phương Hiểu đứng bên, côquyết định, nên tiếp tục im lặng nữa, lúcnên quyết đoán phải quyết đoán. Mà tại, chính là lúc để đánh cuộc! thế giới nàykhông có nhiều chuyện có thể chắn chắn trăm phần trăm, nếu đánh cuộc lần, tuyệtđối thể thực được!

      Vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên khiến cho ba người ở đây đều theo bản năng mà chấn động, trong lòng đều có dự cảm, biết có chuyệnmuốn .

      Triệu Nghị biết vừa rồi làm gì, tại nhìn thấy bộ dáng của như vậy, có chút lo sợ bất an. Nhưng mà, lại theo bản năng mà tiếp tụctrầm mặc mở miệng hỏi.

      Nhìn ba đứa trẻ vẫn còn cực kỳ non nớt, Sơ Hạ tính tình hoạt bát như trẻ con, Đông Phương Hiểu trầm mặc thần bí, còn có thiên tài máytính Triệu Nghị vẫn theo bên cạnh , thậtmuốn dẫn ba người này vào con đường kia sao?

      "Nữ vương........ có phải cậu có chuyện muốnnói với chúng mình ?" Nếu trong những người ở đây ai hiểu Lãnh Tâm Nhiên nhất, cần cũng biết chắ chắn là Triệu Nghị. Triệu Nghị vừa nhìn thấy bộ dạng này của liền biết muốn ra suy nghĩ của mình, thấy vẫn mở miệng tự mình chủ động hỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Ừ."

      Sau đó trong kinh ngạc của ba người, Lãnh Tâm Nhiên chậm rãi ra quyết định củamình: "Mình muốn thành lập xã đoàn."

      Tin tức này ngoài dự liệu, Triệu Nghị liền ngay ngẩn cả người: "Nữ vương, cậu........"

      "Tôi muốn có thế lực cho riêng mình. Mà ở trường, xã đoàn là phương thức tập hợp thế lực tốt nhất. có thế lực để dựa vào, các cậuđã thấy rồi đấy. Chuyện giống như của cậu,tôi chỉ cho phép ngoài ý muốn lần, tuyệtđối có phép có lần thứ hai!"

      Lãnh Tâm Nhiên rất kiên quyết, mà TriệuNghị nghe được cũng dâng trào niềm xúc cảm mãnh liệt. Cậu lại bị cảm động lần nữa, cậu biết, sở dĩ nữ vương đột nhiên cóquyết định như vậy, khẳng định là có liên quan đến mình. Có thể gặp được người luôn nghĩ cho mình như vậy, là vinh hạnh lớn nhất đời này của cậu!

      " tại mình có kế hoạch đại khái, mấyngười các cậu, có muốn tham gia hay ?Cảnh cáo trước, chỉ cần tham gia, mình cho các cậu dựa vào. Nhưng mà, giống vậy, chỉ cầncác cậu gia nhập, phải có lập trường kiên định, có thể xảy ra xung đột với các tổ chứcxã đoàn khác. Chuyện này, phải cần các cậu tựmình suy nghĩ rồi!"

      Triệu Nghị là người đầu tiên biểu quyết: "Mìnhnguyện ý! Cho dù là nữ vương làm chuyện gì, mình đều ủng hộ nữ vương!"

      Theo sát sau Triệu Nghị, Đông Phương Hiểubình thường luôn luôn trầm mặc cũng chậm rãi giơ tay lên: "Mình cũng tham gia!"

      Sau cùng chỉ còn mình Sơ Hạ, nhìn trái nhìn phải ở đây chỉ còn mình là khônggiơ tay. Lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của LãnhTâm Nhiên, vểnh môi có chút khó xử : "Mình cũng rất muốn tham gia, hưng mình đãtham gia anime club và xã đoàn tennis rồi. Mìnhrất thích hai xã đoàn này, cho nên........"

      Trong ba người chỉ có hai người ủng hộ mình, đây là tình huống tốt nhất mà Lãnh TâmNhiên dự liệu rồi. Cho nên liền cười lắc đầu: " sao. Bất quá, nơi đây luôn hoan nghênh cậu!"

      Sau khi được Đông Phương Hiểu châm cứu trịliệu, Triệu Nghị ở lại bệnh viện ba ngày liềnxuất viện. Sau khi xuất viện, chẳng màng đếnnghĩ ngơi liền cùng Lam Kỳ Nhi bắt tay vào chuyện thành lập xã đoàn. Thành lập xã đoàn,có rất nhiều điều kiện kèm theo. Vốn là phảituân thủ điều lệ và thủ tục cố định, sau đó ít nhất phải có được số người tối thiểu theo quy định. Trừ những cái này, quan trọng nhất là phải được ban quản lý xã đoàn cho phép, lúc nàymới có thể chân chính thành lập xã đoànmới.

      "Các bạn học!"

      Kết thúc buổi học, Lam Kỳ Nhi đứng bụcgiảng, nhìn những bạn học phía dưới, cao giọng mở miệng.

      Mọi người trong lớp đều bị thu hút. Khôngthể , Lam Kỳ Nhi rất có khả năng trong việc xử lý mọi chuyện, khiến cho công việc lớp trưởng trở nên rất sinh động, nhưng lại ảnh hưởng đến thời gian theo Thẩm Quân học kinh doanh. Từ hôm sau khi xảy ra sựviệc đó, ấy liền ký hợp đồng với Thẩm Quân,xem như là nhân viên thứ nhất của Lãnh Tâm Nhiên.

      "Mình có chuyện muốn thương lượng với các bạn."

      Lam Kỳ Nhi tươi cười nhìn mọi người. Trong khoảng thời gian này, sau khi ở cùng với ThẩmQuân, trở nên tự tin cởi mở hơn rất nhiều. Ít nhất, khi đối mặt với ánh mắt chăm chú của nhiều người, cũng còn thiếu tự tin haythẹn thùng khiếp đảm như trước.

      "Chuyện gì thế, lớp trưởng?" Phía dưới có nam sinh cười hì hì phụ họa.

      Lam Kỳ Nhi để ý lắm, tiếp theo lờicủa cậu ta: "Bạn học Lãnh Tâm Nhiên của chúng ta muốn thành lập xã đoàn, nhưngtrường học quy định nhất định phải đủ số người mới có thể xin thành lập được. Bây giờ, mình muốn hỏi mọi người, có bạn nào muốn tham gia hay ?"

      "Xã đoàn? Xã đoàn gì?" Phòng học trở nên ồn ào trong nháy mắt. Dù sao, mới vào học bao lâu thành lập xã đoàn, đối với những sinh viên năm nhất mà vẫn cònrất mới mẻ.

      "Chính là nơi để cho mọi người giải trí. Trước mắt , xã đoàn chia làm nhữngnhánh khác nhau, phân theo sở thích, là xãđoàn tổng hợp. Nếu có hứng thú, có thể tới báo danh. Đến lúc đó photo thẻ sinh viên và điền bảng đăng ký rồi giao cho mình là được."

      " tại, lớp chúng ta chỉ mới có hai ngườitham gia là mình và Đông Phương Hiểu, bênlớp máy tính cũng có vài người. Tham gia xãđoàn này có điều kiện, đó chính là có thểsau này xảy ra xung đột với những xã đoàn khác, cho nên mọi người hãy suy xét cho kỹ. Bất quá, đây là xã đoàn duy nhất dành cho sinh viên năm nhất chúng ta, về sau có thể trở thành nơi cho những sinh viên mới chúng ta dựa vào.Chỉ cần có thể lớn mạnh, địa vị của chúng ta trong trường học cũng được đề cao. Có người muốn dứt khoát đánh cuộc lần haykhông?"

      Lam Kỳ Nhi lớn tiếng .

      "Mình đến, mình đến."

      Bên này vừa dứt lời, chỉ thấy trong góc nam sinh hưng phấn mà giơ tay lên. Lam Kỳ Nhi chăm chú nhìn lại, nhận ra đây là nam sinh trong kỳ huấn luyện quân bị huấnluyện viên đánh sau đó được đưa vào bệnh viện. Phía sau cậu ta, lại có thêm ba nam sinh khác giơ tay lên, vừa đủ bốn người trong phòngngủ kia.

      Cảnh tượng Lãnh Tâm Nhiên trút giận cho bọnhọ trong lúc huấn luyện quân khiến cho trong tâm bọn họ vẫn luôn cảm kích, giờ thấy Lãnh Tâm Nhiên có chuyện nhờ giúp, đương nhiên là thể chối từ rồi!

      Mấy nam sinh này chỉ tự mình gia nhập,còn kích động những người khác cũng gia nhập: "Tất cả mọi người còn do dự cái gì chứ? Đây chính là đại của lớp chúng ta. Đợi cho sau này xã đoàn được thành lập rồi, mọi ngườichúng ta cùng nhau cố gắng, trai đẹp đẹp tới rất nhiều nha. Hơn nữa, tại chúng ta là những người có địa vị nhất trong trườngnày, tham gia những xã đoàn khác tuy có thểtranh cử làm cán bộ của xã đoàn, nhưng kỳ người sáng suốt vừa nhìn thấy chỉ là quảng cáo mà thôi. Phần lớn những cán bộ đều do những đàn đàn chị lớp chiếm, cáichúng ta có thể tranh cử, chỉ là chức vụ cu ly mà thôi! So với làm cu li, còn bằng chúng ta cùng hợp lại với nhau! tại mỹ nữ lớptrưởng gia nhập, còn có gì phải do dự chứ?Cho dù chúng ta tin tưởng lớp trưởngcũng phải tin trưởng bạn học Lãnh Tâm Nhiên phải sao? ấy là học trò của thầyTrương, là Trạng Nguyên, còn là cao thủ võ lâm. Có nhiều lá bài chưa lật như vậy, còn có gì để lo lắng chứ?"

      Dưới xúi giục của bọn họ, những sinh viên vốn còn do dự khác cũng nổi lên dũng khí quyết định gia nhập. Lực uy hiếp của Lãnh Tâm Nhiên đối với sinh viên năm nhất là rất lớn. Nhìn biểu vô cùng sinh động của các sinh viên, Lam Kỳ Nhi cũng ngầm nhàng thở ra.Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên trong việc thànhlập xã đoàn mà thôi, may mắn bước nàycũng được coi như thành công, vậy , sau này dễ xử lý hơn!

      Tính tính số người, cũng coi như đạt cầurồi. Kế tiếp, chính là điểm quan trọng nhất, làmbản kế hoạch phát triển trong tương lai cho xã đoàn, sau đó trình lên ban quản lý. Bấtquá........

      Nghĩ đến theo như lời của Lãnh Tâm Nhiên,xảy ra mâu thuẫn với xã đoàn máy tính, trong lòng Lam Kỳ Nhi liền lên dự cảm xấu. Chỉ sợ xã đoàn này muốn thành lập được cũngkhông chỉ đơn giản như vậy!

      Quả nhiên, khi Lam Kỳ Nhi và mấy người TriệuNghị chuẩn bị xong mọi thứ đem trình lên cho ban quản lý, còn chưa tới được bí thư đảng ủy, bị chặn lại. Những thành viên của hội sinh viên trong ban quản lý xã đoàn ngăn lại, cònchưa xem tư liệu bên trong trực tiếp cự tuyệt cầu của bọn họ.

      "Vì sao?"

      Lam Kỳ Nhi và Triệu Nghị đứng trong văn phòng, gương mặt được trang điểm rất kỹ củađàn chị, tức giận chất vấn.

      Vị đàn chị kia tất nhiên là chưa từng thấy quađàn em nào có lá gan lớn như vậy, mà tính tìnhcũng quá tốt, liền bình tĩnh : "Tôi được chính là được. Đây là quy củ, vừa mới khai giảng bao lâu đãxin thành lập xã đoàn là sao? Trường học cũngkhông phải là nơi cho các người chơi đùa, các người muốn gia nhập cái nào gia nhập, đừng có gây thêm phiền phức nữa!"

      Lời của đàn chị này khiến cho khuôn mặt tươi cười của Lam Kỳ Nhi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng. còn muốn cái gì đó, Triệu Nghị đứng cạnh ngăn lại, đến khi hai người rời khỏi văn phòng Triệu Nghị mới nhỏgiọng : "Xem ra, việc có phần phức tạphơn so với dự đoán của chúng ta."

      Lam Kỳ Nhi gật đầu.

      "Oa, là ai đây? Đây phài là kẻ bị chúng tađá ra khỏi xã đoàn sao?"

      thanh hung hãn truyền tới từ sau lưnghai người.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104



      Triệu Nghị cùng Lam Kỳ Nhi đồng thời quay đầu lại, thấy nam nhân trẻ tuổi khí thế hiênngang đứng ở cửa văn phòng. Lúc nhìn sang bọn họ, mặt lên vẻ khinh thường cùngnụ cười trào phúng:

      "Mới sinh viên năm nhất muốn lập xã đoàn,hai người cho rằng đại học Yến Kinh là nhà mình, muốn chơi chơi sao ?"

      Mặc dù rời xã đoàn máy tính chừng mộttuần lễ, nhưng việc chiêu tân cùng đại hội đoànthể đều tham gia nên Triệu Nghị liếc mắt cái liền nhận ra người nam nhân trước mắt nàylà xã trưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải.

      Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy , Triệu Nghịcòn cảm thấy xã trưởng tốt. Diệnmạo tuấn lãng, khí thế cường đại, hơn nữa trênngười tản mát ra khí thế của người lãnh đạo, khiến người ta tự chủ được mà lòng tin phục.

      Lúc ấy Triệu Nghị cho rằng loại khí thế người là khí thế của cường giả, thậm chí bắt đầu mơ ước cuộc sống sau khi gia nhập xã đoàn máy tính rất tốt đẹp. Vậy mà, điều tốtđẹp chỉ có trong tưởng tượng, thực tế lại rất tàn khốc. Sau khi xảy ra chuyện đó, những nhận được lời giải thích, ngược lại trực tiếp bị đá ra khỏi xã đoàn máy tính.

      ra, xảy ra loại chuyện như vậy, nếu bọn họkhông đuổi ra, Triệu Nghị cũng rút khỏi xãđoàn . Nhưng, chủ động rời với việc bị đá ra là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

      "Hừ!"

      Nghĩ tới đây, Triệu Nghị khách khí hừlạnh tiếng, gật đầu với Lam Kỳ Nhi, ngụ ý cần để ý đến người này.

      Lúc trước Vệ Kính Khải chỉ thấy Triệu Nghị, chú ý tới đứng bên cạnh . Đếnkhi thấy bộ dáng Lam Kỳ Nhi nhất thời giật nảy mình, gương mặt có thể coi là tuấn lãng lộ ra nụ cười tà khí :

      "Học muội có hứng thú gia nhập xã đoàn máy tính với chúng ta hay ? Là học trưởng, ta chân thành khuyên học muội. Sinhviên đại học năm nhất muốn thành lập xã đoàn,tuyệt đối thể! tại, trường học cũngbởi vì vấn đề xã đoàn tràn lan, có rất nhiều phụ trách nhắc đến chuyện thống nhất xã đoàn,cũng tuyệt đối phê chuẩn việc tân sinh thành lập xã đoàn!"

      Thấy mỹ nữ, Vệ Kính Khải quản đượcmiệng của mình, đem mấy chuyện cơ mật tiết lộra ngoài.

      Lam Kỳ Nhi cùng Triệu Nghị nhìn nhau, trao đổi tâm tình khiếp sợ, đợi đến bình tĩnh lại, Lam Kỳ Nhi lạnh nhạt :

      "Cám ơn học trưởng quan tâm. Chỉ là, có vếtxe đổ này, đúng là tôi có dũng khí gia nhập xã đoàn lúc nào cúng có thể nảy sinhbạo lực như vậy được."

      xong, để ý vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn lúcxanh lúc trắng của Vệ Kính Khải, xoay người rời .

      Trước kia Triệu Nghị vẫn cảm thấy Lam Kỳ Nhi là dịu dàng điềm tĩnh. Lúc này nhìn hề khách khí phản bác Vệ Kính Khải, thực kinh ngạc. Mãi cho đến lúc rời ký túc xá, vẫn dùng ánh mắt kinh nghi (kinh ngạc+ nghi hoặc) nhìn chằm chằm Lam Kỳ Nhi.

      Lam Kỳ Nhi định bận tâm những thứ này. vẫn rối rắm chuyện xã đoàn, phải biết, đây có thể xem là nhiệm vụ đầu tiên LãnhTâm Nhiên giao cho . Nếu ngay cả nhiệm vụ này cũng làm được, là...

      Triệu Nghị cũng nhận ra Lam Kỳ Nhi có tâm , nhớ tới chuyện bị từ chối vừa rồi, tâm tìnhcũng xuống thấp.

      "Làm sao bây giờ?"

      Lam Kỳ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Nghị phía sau:

      "Xem ra xã trưởng xã đoàn máy tính gì đó với người phụ trách các xã đoàn rồi. Nhưnglà, trường học phải xử lý vẫn đề xãđoàn tràn lan, hẳn phải suông. Vấn đềnày tương đối nghiêm trọng, nếu như bọn liên hợp ngăn càn, còn có thể thương lượng,nhưng nếu trường học cho phép lập xãđoàn, vậy . . .

      Nghe , Triệu Nghị cũng ý thức được tínhnghiêm trọng của chuyện này. Nghĩ nghĩ, nghíra biện pháp:

      "Ngược lại tôi có chủ ý, nhưng là, biết có thể làm được hay ."

      Lúc này là thời điểm Lam Kỳ Nhi luống cuống tay chân, nghe được lời Triệu Nghị thìgiống như bắt được cọng rơm cứu mạng, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Triệu Nghị.

      " tại, rất dễ nhận thấy muốn thành lập xã đoàn là khó có khả năng, về hội học sinh chúng ta làm gì cũng vô ích. Nhưng chỉ cần chúng ta tạo chút thành tích, cũng có thể vượt qua liênhiệp xã đoàn bộ trực tiếp báo lên lãnh đạo. Ta nghĩ, trường học cự tuyệt tổ chứcmang đến vinh dự to lớn cho trường.

      Triệu Nghị cười híp mắt .

      Lam Kỳ Nhi vừa nghe liền biết có hy vọng, vô cùng mừng rỡ:

      " mau, mau, cụ thể là làm như thế nào?"

      "Trong khoảng thời gian này, chúng ta triệu tậpnhững nhân tài bị chèn ép trong xã đoàn khắptrường học. Tôi nghĩ, bằng phương pháp bảo thủ tại của những phụ trách xã đoàn, chắc chắn có rất nhiều tài hoa bị mai . Nếu như muốn đối nghịch với những xã đoàn này, chúngta phải liên hiệp với những người này. Chắc chắn bọn họ cự tuyệt cơ hội rửasạch nỗi nhục này."

      Triệu Nghị càng càng hài lòng, đặc biệt là khi nghĩ đến tin tức mới biết gần đây càng hưng phấn:

      "Tôi nghe nước N cùng trường học chúng ta sắp diễn ra cuộc giao lưu, thời gian là vào cuối tuần. Tôi nghĩ, lần này giao lưu là trêndanh nghĩa, thực tế là so đấu với nhau. Nếunhư chúng ta có thể tỏa sáng ở lần giao lưu này, tôi nghĩ, lấy phê chuẩn của trường học cũng chỉ là viecj ."

      Lam Kỳ Nhi nghe vậy mắt tỏa sáng. Đây là kế hoạch rất lớn mật, hơn nữa còn rất ngông cuồng, chỉ có người có thực lực chân chính mới có thể nhân cơ hội lần này chuyển bại thành thắng.

      " ra, chỉ cần nữ vương là học trò củathầy Trương là có thể giải quyết chuyện này.Nhưng, tôi hy vọng lúc nào chúng ta cũng phải dựa vào nữ vương. Mặc dù cuối cùngchúng ta có thể phải dực vào nữ vương mới có thể thực kế hoạch này, nhưng ít nhấtchúng ta vẫn phải cố gắng."

      Bắt đầu từ lâu trước kia, Triệu Nghị vẫn cảm thấy buồn bực vì mềm yếu của mình. Lần này, chuyện bị ẩu đả càng đả kích lòng tựái của , cảm thấy mình cần rèn luyện, ngừng nâng cao mình mới có thể trở nêncường đại. muốn luôn luôn làchướng ngại bên cạnh nữ vương, muốn trởthành người hiệp trợ nữ vương cường đại mà phải là trở ngại!

      Hai người cứ như vậy thương lượng đối sách,mặc dù chuyện chưa hoàn thành, nhưng mà bởi vì thiết lập kế hoạch, có mục tiêu trực tiếp,nên tâm tình của hai người rất tốt, buồn bực rối rắm lúc trước cũng biến mất.

      Lãnh Tâm Nhiên biết những chuyện này.

      Bên Triệu Nghị rất rối rắm, phía cũng giống vậy. Từ việc tìm được Triệu lão tam lầntrước, từ trong miệng biết được vài tin tức – chữ ‘‘A’’, vẫn luôn từ điểm này tìm kiếm bước đột phá.

      Vào thời điểm đó, ‘A’ này rất có thể là tên tuổinội gián. lục tung cơ hồ là dưới têntuổi của cả Diêm Môn, trải qua mấy lần loại trừ, sau đó từ từ tìm kiếm người có điều kiện phùhợp nhất. Lượng công việc rất khổng lồ, trải qua mấy năm gần đây, thế lực Diêm Môn phát triển rất nhanh chóng, danh sách càng thêm dài.Qua các đợt loại trừ, Lãnh Tâm Nhiên còn để lại danh sách gần 100 người.

      Trừ chuyện này, thời điểm nhìn thấy lão sư xưng là Văn Nhân Gia ở đợt quân huấn lần trước khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bởi lấy thân phận lão sư xuất ở lớp học. Thấy nam nhân mới gặp lần xuất trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên biểu gì.Chỉ cảm thấy khi mắt đối phương phóng tới lửanóng khẽ cau mày.

      , cảm giác của với người đàn ông này cũng có gì tốt. Mặc dù đối phương tỏ ra lịch , cử chỉ nho nhã, nhưng trong xã hội này bao giờ thiếu kẻ ‘sói đội lốt cừu’. Mà từ lần đầu gặp mặt, nhìn thấy lạnh lùngđược ngụy trang dưới vẻ lịch của .

      Đây là nam nhân nguy hiểm, trực giác báo cho biết!

      Mặc dù ghét , nhưng Lãnh Tâm Nhiên thể thừa nhận. Người này dạy rấttốt, giống các lão sư khác dạy mộtcách máy móc, mà dạy theo cách riêng của mình. có nội dung cụ thể , nhưng ýchính vẫn liên quan mật thiết đến các bài thi ,ngôn ngữ khôi hài, suy nghĩ mới mẻ độc đáo, chỉ hấp dẫn sinh viên cả lớp chú ý, màcòn đem nội dung bài thi toàn bộ khái quát ởbên trong, là thầy giáo giỏi chân chính!

      Cùng người trước mắt so sánh, Lãnh TâmNhiên nhớ tới tình huống ban F khi đó. Nếu nhưlúc ấy thầy giáo là , có lẽ thành tích ban F càng thêm cao hơn trước quãng xa!

      Sau khi tan lớp, Sơ Hạ, Đông Phương Hiểu cùng Lam Kỳ Nhi thường giữ lại, bốn người Lãnh Tâm Nhiên cùng ra ngoài.

      Nhưng vừa mới tới cửa, liền nghe thấy thanh trầm thấp từ phía sau truyền đến:

      "Đồng học Lãnh Tâm Nhiên?"

      Vốn là Lãnh Tâm Nhiên muốn tiếp tục về phía trước, nhưng thấy mọi người bên cạnh đều dừng lại, cũng chỉ đành dừng theo.

      Văn Nhân Gia cầm bài thi tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười tao nhã yếu ớt:

      "Đồng học Lãnh Tâm Nhiên, ngờ chúng ta gặp lại. Quả là có duyên!"

      người đàn ông lời này với nữ nhân,rất dễ nhận thấy là ngụ ý tiếp xúc. Vậy nếu nhưmột thầy giáo lời này với nữ sinh cảm giác này liền tăng lên gấp bội.

      Chung quanh vốn ồn ào rôm rả, khi nghe , bầu khí trong nháy mắt an tĩnh.Tất cả mọi người nhìn chớp mắt màn‘thầy trò nhau’ trước mặt.

      Rất nhiều nữ sinh dùng loại ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên. Diện mạo Văn Nhân Gia rất tuấn tú, người mang theo khí chất quý công tử, hơn nữa giảng bài rất vuivẻ, chỉ bằng thời gian hai tiết học mê hoặcmột đám lớn nữ sinh.

      Lãnh Tâm Nhiên chuyện, giống nhưkhông nghe thấy lời mập mờ đó, chỉ dùngcặp mắt đen nhánh dao động nhìn .

      Nụ cười mặt Văn Nhân Gia có phần cứng lại, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười sáng lạn. Như vậy phải mới có ý tứ sao?

      "Lãnh Tâm Nhiên đồng học, để ăn mừng cholần vô tình gặp gỡ này của chúng ta, tôi có thể vinh hạnh mời em ăn bữa cơm ?"

      Văn Nhân Gia cười híp mắt .

      "A. . . . . ."

      Bên cạnh ngừng phát ra tiếng thét chóitai cùng thanh hút khí. Ngay cả ba người Sơ Hạ, Đông Phương Hiểu cùng Lam Kỳ Nhi đều dám tin nhìn màn trước mắt. Lần đầu tiên họ thấy có thầy giáo chủ động đến gầnnữ sinh như vậy, hơn nữa còn hạn học sinhtrước mặt bao người. Chuyện này. . . . . . sựlà. . . . . .

      Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ dám tin, duy chỉ có Lãnh Tâm Nhiên vẫn giữ vẻ mặt thanh lãnh thay đổi. Sau đó, trước nụ cười cùng cái nhìn chăm chú của Văn NhânGia, lạnh lùng :

      "!"

      xong, thèm quan tâm nam nhân đứng đó, trực tiếp xoay người ra ngoài.


      Chương 105


      Tin tức giảng viên môn tài chính học Văn Nhân Gia thổ lộ với nữ sinh năm nhất lớp quản trị công thương được truyền rất nhanh trong trường học. Trong khi Lãnh Tâm Nhiên cònchưa biết tình huống, trở thành cáiđinh trong mắt cái gai trong thịt của vô số đàn chị rồi!

      Văn Nhân Gia là giảng viên dự thính của trường, tới trường hơn năm rồi, nhưngnăm đó bởi vì có sức quyến rũ, dạy học lại hấpdẫn, tính cách ôn hòa, biết bắt bao nhiêu nữ sinh làm tù binh.

      Nghe , hằng năm cứ đến ngày nhà giáo thìhoa hồng ta nhận được có thể chất đầy cảvăn phòng, lại càng đến những thứ như socola hay thư tình các loại, tóm lại, ta là giảng viên vô cùng nổi tiếng ở đại họcYến Kinh!

      "Chuyện cậu ?" Trong văn phòng xahoa, nữ sinh mắt to, lông mi cong cong ngồitrên ghế đệm, sau khi khi báo cáo lại mở to hai mắt, dám tin lớn tiếng .

      Vệ Kính Khải ngồi xuống ghế sofa đối diện, khuôn mặt tuấn lãng mang theo vẻ khẳng định: " tại tin tức truyền khắp cả trườngrồi còn giả được sao?"

      Tất cả những vật trang trí trong phòng đều vô cùng xa hoa, các loại thiết bị như điều hòa tủ lạnh sofa bàn trà máy tính đều có cả, trầnnhà còn có cái đèn chùm, bốn góc tườngcòn trang trí thêm những cái đèn , xem ra giống văn phòng làm việc, ngược lạigiống như biệt thự của đại gia.

      Trong phòng có bốn năm người ngồi, mỗingười đều mặc những bộ trang phục tinh xảo, nam sinh nữ sinh đều có. Khiến cho người khác ngạc nhiên chính là, trước mặt mỗi người đềuđặt chiếc iphone. Nghe thấy Vệ Kính Khải , mấy người khác cũng nhịn được màquay lại.

      "Giảng viên Văn Nhân Gia nào?"

      nữ sinh mặt búp bê tò mò hỏi.

      Nam sinh kia cười hì hì đầu gõ đầu : "Ngungốc, trường chúng ta trừ cho người kia còn có ai có thể khiến cho đại tỷ kích động lớn đếnvậy? Ai, xem ra có người đen đủi rồi. tạingười biết điều ngày càng nhiều, cưnhiên dám nhòm ngó đến người đàn ông của đạitỷ, là." Ai ai.......

      Theo thanh của nam sinh, những người chung quanh đều lộ ra nụ cười thích thú.Đông Phương Di, cũng chính là nữ sinh lúc nãykhông hề e lệ, trực tiếp đứng lên đến trước mặt Vệ Kính Khải ngồi xuống, khuôn mặtxinh đẹp mang theo khỉ thế bức người, loại khíthế áp đảo này, ngay cả người bình thường luôn hung hãn như Vệ Kính Khải cũng thểchiếm được chút ưu thế nào trước mặt .

      Đây là Đông Phương Di, là phó chủ tịch hộisinh viên của đại học Yến Kinh. Ở cái nơi mà chủ tịch như thần long thấy đầu thấyđuôi này, chính là nữ vương chân chính.Đoàn chủ tịch của hội sinh viên có chủ tịch và hai phó chủ tịch, trong đó có phó chủtịch rất ít khi xuất ở hội sinh viên, mà chủ tịch sắp tốt nghiệp, tinh lực chủ yếu đều dồnvào chuyện tốt nghiệp nên thường đếntrường học, chỉ đôi lúc mới liên lạc với hội sinhviên. Cho nên tại ở hội sinh viên, ngườiphụ trách chủ yếu chính là Đông Phương Di, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến có được khí thế áp đảo này.

      Đông Phương Di vừa ngồi xuống, liền có mộtnữ sinh mang kính hồng đặt chén trà sữaxuống. biết chủ tích thích nhất là uống tràsữa, mà còn chỉ uống riêng loại, cho nên mỗi lần hội sinh viên mua sắm đều đặc biệt chuẩn bị chút loại trà sữa nhập khẩu này.

      "Cảm ơn." Đông Phương Di thuận miệng ,nữ sinh kia liền kích động đến mức mặt đỏbừng.

      Danh tiếng của Đông Phương Di ở trường rất lớn, phó chủ tịch hội sinh viên, xã trưởng xã đoàn nhạc, lại thêm diện mạo xinh đẹp và khí chất tao nhã, gia cảnh lại hơn người, cho nên trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh ở Yến Kinh, như công chúavậy. Cho dù là ở hội sinh viên, cũng có rấtnhiều coi là thần tượng, học cách ăn mặc của , học cách trang điểm của , học giọng điệu, cách chuyện của , tóm lại là xem như mục tiêu để hướng tới, cái gì cũng lấy côlàm chuẩn.

      Cách ăn mặc của , gây nên đợt sóngthủy triều trong trường. Giống như nữ sinh đeo kính hồng ban nãy, mắt kính màu hồng kia,chính là đặc biệt học từ . Khoảng thời giantrước, Đông Phương Di cắt mái ngang, sau đó phối với mắt kính màu hồng, kết hợp với đôi mắt to, trông cực kỳ đáng .

      "Là ai?"

      Đông Phương Di uống ngụm trà sữa đểbình ổn tâm trạng của mình, sau đó mới chút để ý tiếng.

      Động tác của rất tao nhã, khiến cho những người xung quanh đều si mê trận. Đây là sức quyến rũ của , nhất cử nhất động của ,đều mang theo vẻ cao quý sẵn có, khiến cho người ta tự thấy xấu hổ. chung, mỹ nữ đều khiến cho người ta vừa vừa hận, nhưng đặttrên người Đông Phương Di lại có chút khôngthích hợp. khiến cho người ta ái mộ hâm mộ, nhưng gần như có nữ sinh nào ghétcô. Khi biểu của người nổi bật hơn những người xung quanh, người này luôn bịnhững người xung quanh ghen ghét. Nhưng mà,khi trình độ ưu tú của người này vượt qua tiêu chuẩn nào đó, người chung quanh chỉsùng kính hâm mộ mà còn ghen tị nữa!Đây là ảnh hưởng của thực lực chênh lệch!

      Từ lúc Vệ Kính Khải nhập học thích khuôn mặt như sinh viên năm nhất của Đông PhươngDi, nhưng vẫn dám thổ lộ. Ở trước mặtĐông Phương Hiểu, ta luôn có cảm giác tự ti. Chính vì cảm thấy quen biết Đông Phương Di là trèo cao, cho nên mới có thể lựa chọnnhững mục tiêu khác. Nhưng mà, vô luận có bao nhiêu bạn , giấu sâu nhất trong lòng vẫn luôn là Đông Phương Di.

      Đông Phương Di quá đẹp, có rất ít ngườicó thể chống cự lại được với sức quyến rũ của .

      "Tên Lãnh Tâm Nhiên, là sinh viên nămnhất. Giữa chúng tôi có chút xích mích. Lúc trước ta còn đánh cán bộ năm ba của xã đoàn chúng tôi, mà nghe ta còn muốn lậpmột xã đoàn mới để đối đầu với xã đoàn máy tính của chúng tôi."

      Vệ Kính Khải vội vàng nôn cả bụng nước đắng ra: "Lúc ấy ta đánh Ngô Thụy trước mặt mọingười, chung quanh còn có rất nhiều người nhìn thấy. Hơn nữa ta còn những lời vu khống, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của xã đoàn chúng tôi. Tôi vẫn luôn do dự có nên chuyện này với chủ tịch haykhông, nghĩ tới tôi còn chưa kịp báo cáochuyện này ta bắt đầu dụ dỗ giảngviên Văn Nhân Gia rồi!"

      Lúc đến Văn Nhân Gia, đáy mắt Vệ Kính Khải lên vẻ ghen ghét. Gần như tất cả mọingười trong hội sinh viên đều biết, chủ tịch Đông Phương Di có bạn thanh mai trúc mã, mà còn có mối tình thắm thiết với ta. Người kia, chính là giảng viên dự thính VănNhân Gia. Nghe hai nhà thương lượng tổ chức lễ đính hôn cho bọn họ, kết hôn gì gì đó, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!

      Đông Phương Di cũng còn phản ứng mạnh như trước nữa, chỉ dùng tay nângcằm lên, hơi nghiêng đầu, bộ dáng thiên chân khả ái: "Bộ dáng xinh đẹp ?"

      Vệ Kính Khải nhớ lại bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, làn da trắngnõn, dáng người cao gầy hoạt bát, có thể là rất được. Nhưng mà.........

      biến hóa mang theo tia giấu diếm mặt thu hết vào mắt Đông Phương Di. Bấtquá cũng định truy xét, chỉ là người quan trọng mà thôi, nhất thiết phải để ý đến cảm giác của .

      "So với tôi sao? Hai người chúng tôi, người nào có vẻ xinh đẹp hơn?"

      "Đương nhiên là chủ tịch rồi. Chủ tịch là hoa hậu giảng đuòng của đại học Yến Kinh chúngta, ai có thể so sánh với chủ tịch được!"

      Bấy giờ, Vệ Kính Khải trái lại có chút do dự. , ở trong lòng , ĐôngPhương Di hoàn mỹ đến mức ai sánh được. Đông Phương Di cũng hề lộ ra vẻ mặt vui mừng nào, có lòng tin tuyệt đối vớichính mình, câu này cũng chỉ là hỏi cho có màthôi.

      " khi như vậy, vậy cậu còn lo lắng cái gì chứ? Hàn cũng phải là người có mắt nhìn như thế, tôi tin ấy biết aimới là người hợp với ấy nhất." Đông Phương Di chút để ý , thực tế,sau khi nghe cả câu chuyện của Vệ Kính Khải, còn chút cảm giác nào với chuyện này. Cả câu chuyện đều lộ ra vẻ quái dị, chỉ cầnbình tĩnh phân tích chút, biết bên trongchắc chắn có tình.

      cũng tin Hàn làm ra loạichuyện này?

      " phải, chủ tịch, tôi có ý đó. Tôichỉ muốn , tôi......."

      Vệ Kinh Khải nghĩ tới chính mình khôngnhững làm nên việc, ngược lại còn khiến cho Đông Phương Di có thành kiến với mình, chẳng khác gì tự lấy đá đập vào chân. Nghĩ đếnđiều này, liền hận thể có vài cáimiệng để giúp mình giải thích. báo cáo chuyện của Lãnh Tâm Nhiên cũng sao, quan trọng là...., thể để chủ tịch có thành kiến với mình. Phải biết rằng, thân phận tại của , đều nhờ có ấy mới có được. Xã trưởng xã đoàn máy tính, tuy nghe qua cực kỳuy phong, nhưng kỳ đều bị khống chế bởihội sinh viên. Nếu muốn đổi người, chỉ cần câu của chủ tịch thôi.

      Đông Phương Di nhíu mi lại, cũng phải rất thích Vệ Kính Khải, tuy ra vẻ chínhtrực, nhưng lại thích đâm chọc khiến cho rấtkhông vừa ý. Đặc biệt là khi báo cáo về tiểuhọc muội năm nhất kia, lại càng phản cảmrồi.

      " cần nữa. Tôi biết ý của cậu, cậu ra ngoài trước , tôi suy xét."

      Thấy đối phương còn định chống chế, Đông Phương Di lại càng chán ghét, lập tức cau mày ra lệnh tiễn khách.

      Vệ Kính Khải còn muốn gì đó, nhưng khôngđợi mở miệng, nam sinh thân cao gầnhai thước lúc trước vẫn luôn giữ im lặng liền trực tiếp tới, xách ra ngoài. phútsau, nam sinh đó lại xuất trong văn phòng, trở lại vị trí cũ, tiếp tục nghe mấy người nóichuyện phiếm, cứ như cảnh tượng ta xáchngười lúc nãy chỉ là ảo giác.

      "Ai nha, chủ tịch, xem vì sao luôn có những người biết điều chứ?" namsinh dẩu môi ra vẻ đáng .

      Đông Phương Di vẫn ra vẻ lạnh nhạt: "Đừng có lấy tiêu chuẩn của mình để đòi hỏi người khác."

      Đúng vậy, lấy tiểu chuẩn của mình để áp đặt lên người khác, đây chính là nguyên tắc làm việc của . Trong lòng , thế giới được chia ra rất nhiều tầng lớp khác nhau. xem tất cả những người sùng bái mình trở thành những kẻthuộc tầng lớp hạ đẳng nhất, cho nên khi nhìn thấy bọn họ phạm sai lầm có thể ngoan độc thản nhiên tiếp nhận này. Dù sao, bọnhọ cũng phải là mình phải sao? Cũng thể cầu quá câu, dựa vào chỉ số thông minh của bọn họ, phạm lỗi như vậy về tình có thể tha thứ. Đây là cách nghĩtrước giờ của .

      "Bất quá, chủ tịch, chuyện giảng viênVăn Nhân Gia tiếp cận nữ sinh, là sao? Nếu có chuyện này, cũng có tin đồnvô căn cứ như thế, chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta biết. sinh viên mới tên Lãnh Tâm Nhiên kia, tôi rất tò mò về ta nha!"

      Nữ sinh mặt búp bê cười tít mắt .

      Đông Phương Di giận quá hóa cười: " cảm thấy Hàn có mắt nhìn như thếsao? Tôi tin Hàn, cho nên chuyện này cần bàn nữa."

      vừa xong, tất cả mọi người cũng cảm thấy thế. Dù sao, có người hoàn mỹ ưu túnhư Đông Phương Di, Văn Nhân Gia sao có thể để ý tới nữ sinh khác chứ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106:


      Sau khi bị hội học sinh cự tuyệt, Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi liền bắt đầu bắt tay vào việc thu nạp nhân tài. Bởi vì thời gian riêng tại kháít, hơn nữa cũng chưa hiểu các tình huống trong trường học, nên nhiệm vụ này tiến triển rất chậm chạp.

      Nhưng may mắn, hai người đều có ưu thế riêng. Tài hoa tính toán và thu thập tài liệu của TriệuNghị rất cao. Kể từ khi nhập học đại học YếnKinh, thích thỉnh thoảng lên website trườngdạo chút, hơn nữa đặc biệt chọn những mục bị khóa lại, nhập mật mã vào. Thời điểmmới bắt đầu, còn bị Cục Giám Sát Internettrường học phát chút tung tích, nhưngsau đó quen tay, rất nhanh, căn bản hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

      Từ các trang web, tìm được rất nhiều tài liệu thú vị, trong đó có tư liệu về mối bất hòagiữa số xã đoàn với hội học sinh. Nhưng phần lớn trong đó đều là những hành vi xấu, tuân thủ kỉ luật. Tuy vậy, Triệu Nghị vẫnphát được vài mầm giống tốt.

      Mặc dù Lam Kỳ Nhi là tân sinh, nhưng nhờ diện mạo xinh đẹp cùng phong thái dịu dàng, biết lấy bao nhiêu trái tim của cáchọc trưởng, trở thành bông hoa mới lộ, có khuynh hướng nhận được danh hiệu hoa khôi của trường. Quan trọng hơn, bởi vì là lớptrưởng, nên tiếp xúc tương đối nhiều với cácsinh viên chức vụ cao khác.

      Trong quá trình tiếp xúc với các học trưởng,học tỷ, có thêt thông qua phương pháp tán gẫu lấy được số tin tức bú mật quan trọng.

      Cứ như vậy, hai người cùng nỗ lực, rất nhanh xác định được vài mục tiêu.

      " là Diêu Vũ sao?"

      Triệu Nghị ở trong quán Internet bên cạnh trường học vừa vặn tìm được bóng dángđang PK(*). Tất cả lực chú ý của nam sinh đềutập trung cuộc PK, hề chú ý đến bên cạnh xuất người. Triệu Nghị cũng gì, đợi đến lúc cả màn ảnh bùng lênmàu đỏ tươi mới mở miệng.

      (*)PK: PK ở đây là thuật ngữ trong gameonline:
      PK = Player Killer hay Player Killing: chỉngười hoặc hành động "giết" người chơikhác.

      Nam sinh chìm trong ảo não, thình lìnhnghe thấy bên cạnh có người chuyện, sợ đến mức thiếu chút nữa la to.

      Nhưng đến khi nhìn đến người quenbiết phía sau thi có phần bất mãn:

      "Nhóc định tìm chết à? Dám hù dọa ông ?"

      cũng chỉ phô trương thanh thế, giọng nóihung tợn nhưng vẻ mặt lại hề giữ tợn, kết hợp với vẻ ngoài lôi thôi, có phần giống với quỷđỏ Internet. (Editor : hiểu cụm từ này có ngụ ý gì, nhưng dịch sát nghĩa là như vậy)

      Đầu tiên, Triệu Nghị bị giọng kia làm sợ hết hồn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lúc ấy của Diêu Vũ, cũng nhớ mục đích tới đây, nên cốnén cười hỏi lại :

      "Xin hỏi có phải là Diêu Vũ?"

      Diêu Vũ kiêu ngạo hếch cằm:

      "Chính Diêu đại ca ta, nhóc là ai?"

      Triệu Nghị thủy chung luôn nhớ mục đích tìmtrợ thủ, với thái độ kiêu căng cuồng vọng nàycủa Diêu Vũ cũng quá để ý:

      "Tôi là tân hội viên hội máy tính, tên là TriệuNghị, tôi có chút chuyện muốn tìm ."

      Vừa nãy Diêu Vũ còn tưởng rằng là ngườichủ quán Internet tới thu phí, nghe nhưvậy theo bản năng thở phào nhõm. đãchơi ở quán Internet tuần lễ, cả ngày lẫnđêm đều xả mình vào web, nợ ít phí internet. Nếu như phải là người quencủa chủ quán, đoán chừng sớm bị đuổi ra rồi.

      "Có chuyện gì? Tôi có thời gian lời vô nghĩa với nhóc con như cậu!"

      Diêu Vũ hung tợn , nghe thấy thanh rítgào của đồng đội từ trong tai nghe, vội vàng trở lại chỗ ngồi:

      "Tôi rất vội, có thời gian để ý đến nhóc."

      Triệu Nghị cũng tức giận, đứng tại chỗnhìn Diêu Vũ ở trong đội ngũ của mình giết boss, sau đó bị boss đánh đến lệ rơi đầy mặt.

      "Xui xẻo!"

      Liên tiếp khiêu chiến mười lần vẫn thất bại, tính khí Diêu Vũ trở nên nóng nảy.

      Chuẩn bị hút điếu thuốc, vừa quay đầu lại nhìn thấy tên nhóc tên Triệu Nghị vẫn đứng tại chỗ, lập tức nổi giận:

      "Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì? đạica ta rảnh, sao nhóc còn đứng đây?"

      "Nếu tôi công chiếm được trò chơi này, anhnguyện ý cho tôi cơ hội chuyện chút chứ ?" Triệu Nghị cười híp mắt .

      Diêu Vũ sửng sốt, theo bản năng cho rằng thằng nhóc này cười nhạp qua đượccửa, vốn muốn mở miệng mắng to, nhưng nhìn đống thi thể màn hình, chần chừ lúc, lấy giọng cực kỳ hoài nghi hỏi:

      "Nhóc ? Nhóc có thể công chiếm đượctrò chơi này? Trò chơi này mới vừa được Beta(**) lâu, rất nhiều phó bản cùng bảnđồ cũng chưa được tiết lộ ."

      (**)Thường trong thế giới game, trước khi cho ra phiên bản hoặc trò chơi mới, nhà sảnxuất thử nghiệm trước bằng các bản trò chơicó hạn.
      Sau vài lần thử nghiệm, sửa lỗi mới được phát hành hàng loạt.
      Những giai đoạn này có tên gọi riêng đàng hoàng, nhưng mình chưa tra kĩ được, chỉ nhớvậy thôi. ^^ Hiểu tạm vậy .

      Nếu là người khác, dưới tình huống này khẳngđịnh cách nào công chiếm được trò chơi. Nhưng Triệu Nghị là ai? là thiên tài máytính, am hiểu nhất chính là những khía cạnh liên quan đến máy tính.

      Mười phút sau, mấy quái vật (boss) lúc trướcmới đánh mấy đồng đội Diêu Vũ vô cùng thê thảm, đẩy họ đến Cửa Luân Hồi(***) mười lầnnay lại ầm ầm ngã xuống đất. Nhìn nhân vậttrên màn hình thăng cấp vùn vụt, ánh mắt DiêuVũ tỏa sáng, kích động nhìn Triệu Nghị.

      (***) Cửa Luân Hồi : Trong nhiều gameonline, sau khi chết, nhân vật bị đẩy đến nơinày để " sống lại ". Tùy theo game mà thời gian " chờ sống lại " và địa điểm sau khi " sống lại " khác nhau.

      "Trời ạ, nhóc làm thế nào vậy? Bọn ta vây công Boss này mấy ngày rồi nhưng mỗi lần đều bị nó đánh tan tác, nhưng chỉ cần vài phút, nhóc lại có thể giải quyết nó? Chẳng lẽ nhóc lại là cao thủ trong bảng xếp hạng?"

      Đối diện với ánh mắt kích động cùng sùng bái của Diêu Vũ, Triệu Nghị rất bình tĩnh :

      "Đây chỉ là chút lòng thành. Nếu như muốn, tôi có thể chỉ cho cách công chiếmtrò chơi này. Nhưng tôi nghĩ, niềm vui thú từgame quá đơn điệu, tôi có ý tưởng,muốn cùng gia nhập, nếu đồng ý, phát cuộc sống trước đây của mình tẻ nhạt đến thế nào."

      Sau khi được Lam Kỳ Nhi chỉ dạy, Triệu Nghịđã nắm giữ được cốt lõi của kỹ xảo giao tiếp. Như chiêu vừa khích tướng vừa mời gọi này,mặc dù thể coi là bách chiến bách thắng, nhưng căn bản hơn 90% đối tượng đều bị thuyết phục bởi chiêu này.

      Diêu Vũ, xã trưởng xã đoàn Kịch, được xem là thiên tài biên kịch đại học Yến Kinh. Nhưng vì bất hòa với mấy người trong hội học sinh mà bị tước chức xã trưởng cùng tư cách đại biểu sotài, là trong những người bị hội học sinhchèn ép.

      "Nữ vương. . . . . . ."

      tuần sau, cuối cùng Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi làm xong mấy chuyện căn bản, sauđó mang người đến gặp Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên kiểm tra thị trường chứng khoán máy tính, theo đề nghị của ThẩmQuân, bắt đầu tiếp xúc với giới cổ phiếu,nhưng vẫn là tay mới, các giao dịch đều phải lớn.

      Lấy xuống cặp kính phòng phóng xạ, nhìn hàngngười trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên khẽ nheomắt.

      thực tế, chỉ cần động tác của Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Nghị đều có thể đoán ra ngụ ý của nó. tại cũng ngoại lệ, thấy cau mày liền giải thích:

      "Nữ vương, bọn mình có chút việc gạt cậu.Nhưng cậu phải tin tưởng mình và Kỳ Nhi đều có lòng riêng."

      Đợi đến lúc Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện tìnhhội học sinh gây khó khăn từ Triệu Nghị, khuônmặt nhắn tinh xảo lập tức lên tầng sương lạnh :

      "Quá kiêu ngạo rồi!"

      Triệu Nghị vội vàng bổ sung:

      "Nữ vương, cần lo lắng. Mình biết chuyện này cậu có thể giải quyết, nhưng mìnhcùng Kỳ Nhi đều muốn mạnh lên, chỉ có như vậy, bọn mình mới xứng đáng đứng bên cạnhnữ vương. Mấy ngày nữa đoàn họcsinh trao đổi tới trường học chúng ta, đến lúc đónhất định tiến hành khiêu chiến cới trườngta. Mấy tin tức này đều nhờ mình cùng Kỳ Nhi tìm hiểu được từ các học trưởng, học tỷ. Chỉ cần chúng ta có thể tỏa sáng ở lần trao đổi này, mình nghĩ, chúng ta màn mở đầutráng lệ!"

      "Người này là đồng học Lãnh Tâm Nhiên, là người đứng đầu xã đoàn King của chúng ta."

      Lam Kỳ Nhi vội vàng giới thiệu Lãnh Tâm Nhiên với những người khác.

      Lãnh Tâm Nhiên đưa mắt quét qua mười mấyngười này, cao thấp mập gầy đều có. Nhận lấytài liệu Lam Kỳ Nhi đưa tới, Lãnh Tâm Nhiên tùy ý ngồi ghế:

      "Địa điểm làm việc của Xã đoàn xác định chưa?"

      Lam Kỳ Nhi lắc đầu. Chưa thông báo cho trường học nên cách nào xác định đượcđịa điểm làm việc của xã đoàn. Muốn thành lậpmột xã đoàn, so với tưởng tượng khó khăn hơnnhiều.

      "Chuyện này mình phụ trách. Những thứ khác, tùy ý hai người."

      Xem những tư liệu kia, Lãnh Tâm Nhiên cảmthấy hồ là đại học tốt nhất cả nước, sinhviên nơi này đều là nhân vật ngọa hổ tàng long. Những người này, nhìn bình thường, nhưng thân phận mỗi người đều giống nhau. Cónhà biên kịch hạng nhất, có nghệ sĩ biểu diễnviolin, có nhà vô địch võ thuật quốc gia, thậm chí có người tham gia diễn xuất, tóm lại, cầncó ai đều có, ai cũng là nhân trung long phượng.

      Lam Kỳ Nhi và Triệu Nghị quen tính cáchlạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng nhữngngười khác . nam sinh vóc người khôi ngô, cơ bắp vạm vỡ tiến lên, vừa mở miệng, giọng vang như sấm, cả cănphòng dường như cũng kịch liệt chấn động.

      "Tôi là Lôi Vũ, là Lãnh Tâm Nhiên? Tôi biếttên của , chính là nữ sinh chống lại huấn luyện viên ở đợt quân huấn lần trước. Tôi đãxem qua video về trận đối kháng. Từ tôi đãtập võ, nếu muốn tôi gia nhập xã đoàn, có mộtđiều kiện, nếu đánh với tôi mộ trận ! Chỉ cần thắng, tôi lập tức gia nhập!"

      Lôi Vũ cũng giống như diện mạo của , thẳng thắn, thẳng vào vấn đề, căn bản hề cố kỵ.

      Lời của khiến sắc mặt những người ở đây đều biến đổi. Những người này đều là thiên chi kiêu tử, tâm cao khí ngạo, vì đủ loại nguyên nhân bị hội học sinh chèn ép mà buồn bực vui. Nhưng muốn bọn họ thần phục mộtsinh viên năm nhất, còn là nữ sinh, nhất định phải có bản lãnh ! Chuyện Lôi Vũ làm,chính là chuyện bọn họ muốn làm .

      Bọn họ đồng ý tới gặp, chủ yếu vẫn là coi trọngmặt mũi Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi. Về phần Lãnh Tâm Nhiên, trước kia bọn họ chưa từngtiếp xúc qua, nên vẫn tồn tại tâm lý hoài nghi.

      Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi rất tức giận. Mặc dù bọn họ đều biết cầu này là điều dễ hiểu,nhưng muốn bọn họ tiếp nhận rất khó khăn.

      Triệu Nghị cần phải , sớm đem Lãnh Tâm Nhiên cắm rễ trong lòng mình,thề rằng khi vương cùng huynh đệ ban F có ở đây, thời thời khắc khắc phải bảo vệ nữvương cẩn thận. tại lại thấy có người dámkhiêu khích uy nghiêm của nữ vương, tức giận đến chút nữa mắng to.

      Mặc dù thời gian Lam Kỳ Nhi tiếp xúc vớiLãnh Tâm Nhiên lâu, nhưng vì mối quan hệ ‘thầy trò’ với Thẩm Quân, trong lòng , Lãnh Tâm Nhiên tồn tại vô cùng thần bí. Theo nhận định của mình, mạo phạm Lãnh Tâm Nhiên hoặc là hoài nghi lời của , đều vũnhục !

      lúc hai người chuẩn bị tiến lên gì đó,Lãnh Tâm Nhiên vốn lười biếng lật xem tài liệu từ từ đứng dậy, khuôn mặt nhắntinh xảo vẫn bộc lộ cảm xúc gì, nhànnhạt :

      "Được."

      Chương 107


      Lãnh Tâm Nhiên vừa khỏi, những người ởđây liền phát khí chung quanh thay đổi. Lúc trước vẫn còn thoải mái, nhưnghiện tại lại có cảm giác căng thẳng. chỉ tùy ý đứng ở kia, ngay cả cũng chưa , lại khiếncho mọi người ở đây né tránh cặp mắt đen kia theo bản năng, hoàn toàn bị áp đảo bởi khí thế của !

      Trái lại Lôi Vũ nghĩ nhiều, có thể bởi vì tập võ, tính cách của ta luôn có vẻ lỗ mãng,nếu cũng bị đuổi bởi vì đánhngười của hội sinh viên.

      "Xin chỉ giáo nhiều hơn!"

      Lôi Vũ cười hề hề , làm động tác thỉnhgiáo xong liền bày ra tư thế bắt đầu: "Tôi là nam sinh là nữ sinh, cho nên bắt đầu trước !"

      Lãnh Tâm Nhiên lại nở nụ cười: ", tôi chưa bao giờ tự mình động trước! trướcđi!"

      Lôi Vũ cũng quanh co, thân hình chớplóe liền bay thẳng về phía Lãnh Tâm Nhiên. Động tác của ta rất nhanh, phù hợpchút nào với dáng vẻ khôi ngô của ta. Chỉtrong nháy mắt công phu liền đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, thậm chí Lãnh Tâm Nhiên còn kịp phản ứng!

      Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của nhữngngười xem náo nhiệt xung quanh. Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi lại cho là như thế. Lam Kỳ Nhi từng nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuấtthủ lần, lần kia cũng giống như lúc này.Quả đấm của huấn luyện viên đến sát mặt mới chút hoang mang né tránh phản kích.

      Quả nhiên, ngay khi quả đấm của Lôi Vũ sắptiếp cận đến vùng nguy hiểm, Lãnh Tâm Nhiên chuyển động rồi. bàn tay trắng nõn mềmmại vươn ra, bắt lấy quả đấm của Lôi Vũ, cứ nhàng mà nắm như thế!

      Biểu tình của Lôi Vũ chuyển từ thoải mái sangchấn kinh, ta phát , chính mình lạikhông có cách nào thoát khỏi bàn tay kia. dám tin nhìn nữ sinh mặt chút thay đổi trước mắt, sao có thể? Này......

      Lãnh Tâm Nhiên cũng phải chỉ bắt lấyquả đấm của ta rồi bất động, vài giây sau, liền trực tiếp mượn lực từ quả đấm của Lôi Vũ. Sau đó, trong khi Lôi Vũ còn chưa kịp phản ứng, liền có động tác!

      So với động tác của Lôi Vũ, của càng hunghiểm hơn, có bất kỳ động tác thừa nào.Nhất cử nhất động đều mang theo khí thế khiếnngười ta sợ hãi, vẻ mặt của những người trongcuộc đều trở nên ngưng trọng. Nhìn người từng lấy giải quán quân võ thuật toàn quốc, dễ dàng đánh công tử nào đấy trong hội sinh viên trở thành đầu heo như Lôi Vũ trở thành chú gà con, chỉ có thể bị đánh màkhông có sức đánh trả.

      Tình cảnh hoàng toàn nghiêng về - thế cục mộtbên, Lãnh Tâm Nhiên chỉ dùng phần ba lực! Lôi Vũ có căn cơ rất tốt, phản ứng và tốc độ cũng đủ nhanh, chỉ là thứ võ thuật mà tahọc có vẻ có mỹ cảm, trong đó có rất nhiều động tác hoa lệ phức tạp lại dùng được.Mà Lãnh Tâm Nhiên khác, mỗi chiêu thức của đều được tổng kết từ thực chiến, trong tình huống phải ngươi chết là tamất mạng, căn bản thể có bất luận độngtác dư thừa nào.

      Lôi Vũ càng đánh càng kinh hãi, từ đến lớn,cho tới bây giờ chưa có ai khiến cho ta có cảm giác bị áp bách lớn đến thế. Tất cả cácđộng tác đều bị khống chế, quan trọng hơn là, ta luôn có cảm giác, dường như đối phương hoàn toàn nắm được suy nghĩ của mình, tất cả các chiêu thức đều nằm trong dự liệu của . Cục diện bị khống chế như thế, khiến cho ta vô cùng hoảng hốt.

      Ngay khi ngày càng trở nên hoảng loạn,động tác tay ngày càng trở nên thô bạo,Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên đồng loạt bắt được ta, sau đó dừng động tác: "Lúc nên ngừng ngừng, tâm của loạn rồi!"

      Lôi Vũ thở hổn hển cách nặng nề, đầu ócvẫn choáng váng rốt cuộc cũng từ từ tỉnh táolại. Nhớ tới vừa rồi mình có hành động giốngnhư nhập ma, cả người đều lạnh xuống. Tập võ từ khi còn rất , sư phụ vẫn luôn dặn ta, làm người tập võ, nhất định phải luôn giữ được tỉnh táo, tuyệt đối thể để cho những cảm xúc kích động chiếm giữ. Những năm gần đây, ta vẫn luôn nhớ lời sư phụ,ngay cả tại đại hội võ thuật toàn quốc cũngkhông có tình trạng khống chế được,nhưng vừa rồi........, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ta liền.....

      "Tôi thua!"

      Tuy cam lòng, nhưng Lôi Vũ là người cầm lên được bỏ xuống được, cho nên ngaykhi vừa tỉnh táo lại liền mở miệng nhận thua.

      "Tôi nguyện ý gia nhập xã đoàn này. Nhưng tôi còn có điều kiện, tôi muốn sau này nếu có thời gian có thể đấu lại với nữa!"

      Câu của Lôi Vũ, khiến cho những ngườikhác đều thấy kinh ngạc. Tuy vừa rồi đúng là có chuyện, Lôi Vũ có đánh bại Lãnh Tâm Nhiên, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng khôngchiếm được chút ưu thế nào từ tay ta. Tốiđa chỉ có thể là ngang tay, sao Lôi Vũ lạibày ra bộ dáng kẻ thua cuộc thế?

      Kỳ thực có suy nghĩ như thế cũng thể trách mắt nhìn của bọn họ tốt. Lúcnhững người này làm trọng tài đều mang theo tư tưởng chủ quan, tuy thân quen lắm vớiLôi Vũ, nhưng chí ít cũng là sinh viên cùng khóa, mà Lãnh Tâm Nhiên chỉ là sinh viên năm nhất. Dưới loại quan hệ này, liền biết so sánh thân sơ thế nào rồi.

      Huống hồ, bọn họ cũng phải là ngườichuyên nghiệp, chỉ có thể nhìn được mặt ngoài của trận đấu. Mà trận đấu vừa rồi của hai ngườichỉ tới điểm là dừng, cho nên trong mắt bọn họ, chính là hai người đánh ngang tay.

      "Tiểu Vũ à, sao cậu lại chịu thua thế? Cho dù là nhìn thấy mỹ nhân thương hương tiếc ngọc thìcũng thể như vậy chứ. Mỹ nữ là đểthương tiếc, nhưng mặt mũi của đàn ông chúng ta vẫn phải cần!"

      nam sinh lao tới, cả hàm toàn răng vàng, ra dáng trai vỗ bả vai Lôi Vũ.

      Lôi Vũ căm tức nhìn đối phương: "Ngậmmiệng! Xã trưởng Lãnh quả mạnh hơn tôi,mà còn là mạnh hơn rất nhiều, tôi quả làbại dưới tay ấy. Trong lúc thi đấu với ấy lúc nãy, nếu phải ấy nương tay, chỉ sợ tại tôi tẩu hỏa nhập ma rồi!"

      Lãnh Tâm Nhiên vốn có nhiều hứng thúvới Lôi Vũ lắm, nhưng khi nghe được những lờinày liền chú ý mà nhìn qua.

      Tẩu hỏa nhập ma? Chẳng lẽ .....

      " có học nội công?"

      Lãnh Tâm Nhiên bất thình lình mở miệng.

      Lôi Vũ vô cùng bất ngờ khi đột nhiên LãnhTâm Nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành : "Đúng vậy, từ tôi theo sư phụtập võ núi. Khác với những môn võ mà người bình thường học, tôi học võ thuật cầnphải ngộ đạo. Đáng tiếc sư phụ ngộ tính của tôi quá thập, cho nên chỉ có thể mạnh hơn chút so với người tập võ bình thường, muốn trởthành võ đạo chân chính, còn kém xa lắm!Bất quá, tôi nhìn bộ dáng của , hẳn là trởthành võ đạo rồi! biết cái học là môn phái nào?"

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Đều là tự mình tìm tòi ra, có môn phái nào hết." Bất quá, lại có hứng thú rất lớn với "võ đạo" trong miệngLôi Vũ. Loại người chỉ từng nghe qua trong tiểu thuyết võ hiệp, thực tồn tại trong cuộc sống thực sao? Nếu thực tồn tại, vậy ngộ pháp thế nào? Lúc nãy lúc giao đấu với Lôi Vũ cũng cảm giác được người đối phươngcó khí chất rất kỳ quái, chẳng lẽ đây chính làđạo?

      Tính tình của Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh, nhưnglại rất có hứng thú với những thứ khiến cho bản thân ngày càng trở nên mạnh hơn. Trước kia chỉ được nghe đến đạo đạo gì đó trong các tiểu thuyết hoặc phim truyện võ hiệp TV,lại nghĩ tới những thứ này lại thực tồn tại trong cuộc sống thực!

      "Làm sao có thể?"

      Lôi Vũ bị hoảng sợ liền theo bản năng mà lùi vềphía sau vài bước. Đối với những người từng cóquen biết với Lãnh Tâm Nhiên, cái ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên như nhìn quái vật trở thành loại dấu hiệu rồi.

      "Nếu ngộ đạo sao có thể lợi hại như thế?" Lôi Vũ nhớ rất sư phụ từng chỉ có người ngộ đạo mới khác với ngườithường, lấy động chế tĩnh, lấy nhu thắng cương,đây là điều cơ bản nhất của đạo. Nếu có thể ngộđược càng sâu, cơ bản là gặpđịch thủ rồi! Nếu có thể ngộ ra được những điềucơ bản đặc trưng của đạo, có thể tự mìnhsáng chế ra võ học, tự thành nhất phái. Theo ta biết, những chiêu thức của Lãnh Tâm Nhiên, chính là tự mình sáng tạo ra. Đây phải đạo là cái gì?

      Lãnh Tâm Nhiên biết vì sao ta lại kếtluận mình ngộ đạo, bất quá nếu có chuyện này, hỏi cho quả đángtiếc rồi.

      "Cụ thể tôi biết, nếu giữa trưa có thời gian, chúng ta có thể chuyện."

      Biểu cảm của Lãnh Tâm Nhiên trở nên nhu hòamột chút. Tuy thanh vẫn bình bình đạm đạm, nhưng còn làm cho người ta cảm thấy áp lực như trước.

      Lôi Vũ cũng rất tò mò về Lãnh Tâm Nhiên, liền lập tức đồng ý.

      Lôi Vũ xem như đồng ý gia nhập, mà nhữngngười khác . Tuy bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà bị hội sinh viên khai trừ, nhưng có nghĩa là bọn họ cũng nguyện ý.

      "Muốn chúng tôi gia nhập, nhất định phải bàyra đủ thực lực. Nếu ..." cậu nam sinh cao ngất ngưởng đứng ra .

      Lãnh Tâm Nhiên nhớ vừa rồi có nhìn qua tư liệu của ta, nghe cao thủ trượt băng, xem ra cũng là bộ dáng bướng bỉnh lỳ lợm.

      " sao?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh đối với lời khiêu khích của ta.

      " tất phải cho chúng tôi lý do, có đủ sứcthuyết phục để chúng tôi cam tâm tình nguyệngia nhập xã đoàn này." Nam sinh tiếp tục nóixong.

      "Vì sao lại muốn thành lập xã đoàn này? Vì sao muốn chúng tôi gia nhập?"

      Quét vòng mọi người, kể cả Lôi Vũ đãđồng ý tham gia, tất cả mọi người đều nghiêmmặt, hiển nhiên là vô cùng hứng thú đối với vấn đề này.

      "Các chị cảm thấy quy chế của sinh viên trường này thế nào?" Lãnh Tâm Nhiên khôngtrực tiếp trả lời vấn đề, mà là hỏi lại...

      Vài người nhìn nhau, sau đó có nữ sinh mở miệng: " muốn cái gì? Quy chế của sinhviên trong trường đều do lãnh đạo trường học đặt ra, có thể có vấn đề gì?"

      Cái loại nghĩ đằng nẻo này khiến Lãnh Tâm Nhiên trào phúng cười nhạo phen, ngay cả Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi cũngcó chút buồn cười. Người khác biết tình huống của bọn họ, hai người bọn họ tìm cả nhóm người này tới sao có thể biết? Nếu thực quy chế dành cho sinh viên cóvấn đề, sao bọn họ có thể rơi vào tình trạng bị lập như thế? Bị lập trong chính lĩnh vựcmình am hiểu, căn bản làm cho người ta khôngthể đạt được mục tiêu của mình.

      "Phải ? Bất quá tôi lại cảm thấyquy chế này có cái gì tốt. Hội sinh viên khôngchế tất cả trường học, giới sinh viên cũng rơivào tình trạng bị lũng đoạn. Phàm và người đốinghịch với hội sinh viên, đối nghịch với các xã đoàn của hội sinh viên, đều có kết quả tốt.Bất hạnh ở chỗ, chỉ mới mấy ngày trước, tôi đánh cán bộ năm ba của xã đoàn máy tính."

      Lãnh Tâm Nhiên chút để ý .

      Vừa nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên cư nhiên lạiđánh cán xã đoàn máy tính, mười mấy người kia liền kinh ngạc hít vào ngụm khí. Sao có thể? Vệ Kính Khải của xã đoàn máy tính cũng phải là loại người chịu bị thiệt thòi, sao ta lại dám?

      "Người tôi đánh là kẻ tên Ngô Thụy, sau đó trong lúc đánh tên bại hoại kia xãtrưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải xuấthiện. phân biệt thị phi, trực tiếp đổtất cả mọi trách nhiệm lên đầu cậu ta, sau đótrục xuất cậu ra ra khỏi xã đoàn máy tính."

      Lãnh Tâm Nhiên chỉa chỉa vào Triệu Nghị .

      Nhớ tới lần đối xử công bằng đó, cảm xúc của Triệu Nghị cũng có chút kích động:" khác tình cảnh của các chị lắm. Tôicũng vì trong đại hội chiêu sinh thành viên mớiđánh bại đàn năm ba, cùng ngày sau đó thìtôi bị người khác đánh. Mà người kia, chínhlà đàn phụ trách tất cả trận đấu."

      Loại kinh nghiệm từng trải giống như từnggặp qua này khiến cho cảm xúc của những người ở đây đều sôi trào. Diễu Vũ sùng bái Triệu Nghị đến mức độ cúng bái, cho nên khinghe thấy Triệu Nghị gặp phải tình cảnh như thế liền nổi giận: "Vệ Kính Khải là tên khốn khiếp, trước kia khi ông đây còn là xã trưởng xã đoàn kịch toàn nịnh bợ ông đây. Về sau khi ông đây thất thế, cư nhiên bắt đầu cười nhạo ông......."

      Loại đề tài này dễ dàng dẫn đến đồng cảmcủa những người cùng cảnh ngộ nhất. Nhữngngười khác cũng bắt đầu kích động mình đãbị đối xử công bằng, cả căn phòng cãinhau, đột nhiên trở nên giống như con phốsầm uất.

      "Vốn tôi còn cho rằng xã đoàn khi dễ người mới chỉ chiếm số ít. Nhưng khi tôi và Kỳ Nhi xin thành lập xã đoàn mới lại phát , ra những thứ xã đoàn này đều bị hội sinh viên nắmtrong tay. Hội sinh viên lũng đoạn tất cả mọichuyện, còn chưa liếc mắt nhìn tư liệu cái cho chúng tôi lập xã đoàn mới. Đến khi chúng tôi rời khỏi văn phòng nhìn thấy Vệ Kính Khải mới biết chuyện gì xảy ra."

      Triệu Nghị vô cùng tức giận ra chuyện mình bị đối xử công bằng. Sau đó dùng loại giọng điệu tận tình khuyên bảo : "Lúc ấy quảthật tôi quá tức giận, cảm thấy nếu chúng tôiđều có thể gặp phải chuyện này, khẳng định cũng có những người bị hại khác. Nếu bọn họ để thông qua để chúng tôi lập xã đoàn mới, vậy trực tiếp để nhà trường đồng ý là được. Vì chống đối với hội sinh viên, tôicảm thấy tất cả những người bị hại cần phảiđoàn kết lại, đây là nguyên nhân chính tôi tìmcác chị đến đây."

      Lời của Triệu Nghị rất có sức thuyết phục, những người này đều là con ông trời tâm cao khí ngạo, lại bởi vì đắc tội với số người mà mất cơ hội tỏa sáng ở lĩnh vực của chính mình, ủy khuất và phẫn nộ theo thời gian ngày càng chồng chất: "Được, nếu là chống đối với hội sinh viên, tôi gia nhập, Vốn tưởng là vì cáigì, ra là như vậy. Dù sao ông đây cũng bị đám người của hội sinh viên khai trừ, thể tham gia bất cứ hoạt động gì trong trường, ngay cả những hoạt động trong nước cũng bị ảnhhưởng. Cho dù chuyện lần này thất bại cũng có gì, nhiều lắm lại bị khai trừ lần nữa? Tuổi trẻ của đời người chỉ có lần, nếukhông thử lần sau này hối hận! Thờikỳ ngột ngại vừa qua ông chịu đủ rồi!"

      Diêu Vũ là người đầu tiên đứng ra, vênh váo hò hét ồn ào.

      Ngay ra ta, lại có ba bốn người bước ra.Những phần lớn mọi người vẫn còn do dự, dù sao, đối phương cũng nắm trong tay hội sinh viên và tất cả xã đoàn trong trường, phạm vi thế lực rộng như thế phải dễ dàng là có thểlay động được. Quan trọng hơn là, tại bọn họ nhìn đến những con bài chưa lật, ba sinh viên đại học năm nhất, nghé mới sinh sợ hổ, biết thế lực của hội sinh viên mạnh đến mức nào, chẳng lẽ bọn họ cũng cần phải điên theo chúng nó sao?

      "Vài ngày nữ chính là ngày đoàn giao lưu quan hệ ngoại giao tới trường chúng ta, đến lúc đó chắc chắn hội thi lớn, cũng tuyệt sẽkhông thiếu tin tức của truyền thông. Chỉ cần chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này tạo ra chút thành tích xuất sắc, muốn trường học thừanhận xã đoàn của chúng ta trở thành mộtchuyện dễ dàng rồi."

      Lam Kỳ Nhi ra kế hoạch bàn bạc vớiTriệu Nghị.

      "Được rồi, tôi thừa nhận, đề nghị này của các cậu rất có sức hấp dẫn. Nhưng chúng ta tất phải nhìn thấy những con bài chưa lật khác. So với những sinh viên mới như các cậu, chúng tôi kiêng kị nhiều thứ hơn. Cho nên, nếu các cậu thể cho ra con bài đủ sức thuyếtphục, chúng tôi gia nhập. Dù sao, đốitượng mà các cậu muốn đấu cũng là hội sinhviên, mà tất cả sinh viên đều công nhận chủ tịch Đông Phương Di là thiếu nữ thiên tài. ấy chỉ có thành tích ưu tú, hàng năm đềunhận được học bổng quốc gia, lúc học năm nhấtđã gia nhập đoàn chủ tịch của hội sinh viên, tai năm hai, là phó chủ tịch hội sinhviên, quan trọng hơn là, tay ấy còn nắmgiữ lá bài của riêng mình."

      Đông Phương Di?

      Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng lập lại, ngườinhà Đông Phương sao? nghĩ tới nhà Đông Phương của Yến Kinh cũng có sinh viênhọc ở đại học Yến Kinh, đúng là trùng hợp? Nhớ kiếp trước lúc gặp được người nàođấy, nét mặt Lãnh Tâm Nhiên lên vẻ cườilạnh, vậy , để tôi nhìn thứ xem người nhàĐông Phương các người tới cùng lợi hại đến mức nào?

      "Đông Phương Di, tôi giải quyết."

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh lên vẻ kiên định thể lay đổ!

      Những nam sinh vốn hâm mộ Đông Phương Di muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững kia của Lãnh Tâm Nhiên theo bảnnăng ngừng tất cả thanh lại.

      " xác định?"

      "Ừ."

      "Tôi cho các chị cơ hội, tại bắt đầu, tôi đếm tới ba, nguyện ý gia nhập ở lại, muốn xin rời khỏi. Tôi hy vọng trong xã đoàn của tôi có những người đủ dũng khí. Nếu phục, vậy cố gắnggiành lấy công bằng cho bản thân. Đây là đạo lý đơn giản nhất. Nếu ngay cả dũng khí để tranh giành công bằng cho chính mình cũng có, tôi rất hoài nghi các chị còn có thể làm cái gì?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười nhạo, giọng điệu nhàn nhạt lãnh trào (lạnh lùng trào phúng) của côkhiến cho sắc mặt của mọi người đỏ bừng lên.Bất quá chỉ vài giây sau, liền có rất nhiều người về phía Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi. Sau batiếng đếm, tổng cộng mười lăm người, toàn bộđều ở lại!

      Nhìn nhóm người chọn ở lại này, Lãnh TâmNhiên nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cười trong ngày hôm nay: "Yên tâm, rất nhanh cácanh chị biết lực chọn của chính mìnhchính xác đến mức nào!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: Phần 1


      Bên trong thư phòng phong cách truyền thống, già trẻ chuyên tâm đánh cờ.

      "Nghe gần đây con chuẩn bị thành lập xã đoàn ?

      Ông lão tóc bạc trắng, nhưng tinh thần còn rấttốt, tay cầm quân cờ, chăm chú nhìn thế trậntrước mắt, đến lúc đặt quân cờ xuống mới chút để ý hỏi câu.

      Ngồi đối diện ông lão là ăn mặc đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo. Trước mặtông lão cơ trí, khí thế của vẫn bị ảnhhưởng, vẫn lạnh nhạt như cũ , tạo cho mình thế giới riêng.

      "Vâng."

      Lãnh Tâm Nhiên cũng nghĩ Trương lão biết chuyện này. Mặc dù bây giờ Trương lãođã về hưu, nhưng địa vị của ông ở đại học YếnKinh vẫn cách nào rung chuyển. Học tròcủa ông khắp thiên hạ, rất nhiều giáo sư và cánbộ hành chính đều là học trò của ông, nên bây giờ, mặc dù ông về hưu, nhưng muốn biết vài chuyện cũng rất dễ dàng.

      " nhóc nhà Đông Phương gia cũng tồi."

      Nhân lúc suy nghĩ, Trương lão bưng ly trà bàn gỗ, chậm rãi nhấp ngụm. Trà xanh Lục An, làng đặc sản trà nổi tiếng cấp quốc gia, bắtnguồn từ các nơi An Huy – Lục An. họctrò của ông An Huy công tác mang về, đặc biệt gửi cho ân sư của mình.

      Nghe Trương lão khen " nhóc " ĐôngPhương gia, Lãnh Tâm Nhiên cũng cóbiểu mất hứng gì. Mặc dù bắt đầu từ kiếp trước của , ưa loại gia đình như Đông Phương gia, nhưng Trương lão những lời kia lại là .

      Theo số tuổi cùng thân phận của Đông PhươngDi bây giờ, có thể đạt thành quả như vậy là vô cùng khá, mang danh hiệu " thiên tài"cũng là xứng đáng!

      "Chỉ là ... "

      Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên,Trương lão thầm than thở trong lòng, học trò này của ông, xem ra chọn nhầm.

      Với số tuổi chưa đủ 18 của mà có thể vui buồn thể ra ngoài, quá thần kỳ. Ít nhất, ở trước mặt ông, ông chưa từng bao giờ thấy mất khống chế. Hơn nữa, ông cảm thấy rất tự hào, người thầm thường như vật lại là học trò của ông, cháu của ông, nhóc Đông Phương gia mặc dù tệ, nhưngso với học trò này của ông, chênh lệch quá xa !

      Trương lão cũng biết tại sao ông lại cảm thấy đặc biệt thân thiết với bé này, sau khi tiếp xúc cảm thấy rất có duyên, loại cảm giác này, lâu chưa từng cảm nhận qua.

      Trong trí nhớ, chỉ có kia có thể cho ông loại cảm giác đí. Nhưng đáng tiếc. . . . . . Nhớ tới người học trò rời thế giới này, trênkhuôn mặt lộ ra tia mệt mỏi cùng phiền muộn cách nào che giấu. bé kia, là mộttrong những người ông coi trọng nhất, đáng tiếc, con đường giống người bình thường, cho tới sau này... "

      Ý thức được suy nghĩ của mình có phần rối loạn, Trương lão vội vàng thu lại tất cả phiền muộn:

      "Nhưng ta vẫn tin tưởng nhóc nhà ta lợihại hơn!"

      Nhận được lời tán thưởng từ Trương lão, LãnhTâm Nhiên ngẩng đầu cười ngọt ngào, khôngchút do dự trực tiếp gật đầu:

      "Vâng."

      Trương lão cười lớn, vuốt chòm râu liên tục mấy tiếng "Tốt", sau đó mới tiếp tục đánh cờ.

      Tình huống học tập bây giờ của Lãnh TâmNhiên được điều chỉnh rất tốt, bình thường thi thoảng lên lớp về những chuyên ngành muốn học, thời gian còn lại đều ở nhà Trương lão, tiếpthu huấn luyện đặc biệt của ông.

      Trương lão dạy cho rất nhiều nhưng khá hỗntạp, nhìn như hề liên quan đến nhau, nếulà người bình thường, nhất định bị " chơi đùa " đến đầu óc choáng váng, thậm chí còn phẫn nộ.

      Nhưng học trò của ông là Lãnh Tâm Nhiên, là Tiểu Quái vật thể phán đoán theo lẽthường, hơn nữa năng lực tiếp nhận kiến thứccủa vượt quá dự liệu của Trương lão. Hầunhư tất cả kiến thức Trương lão truyền dạy chocô, đều tiếp nhận toàn bộ, phải nuốt cả miếng lớn, mà là chân chính nắm , hiểusâu.

      Mỗi khi bắt đầu tiết học, Trương lão đều hỏi vềtương quan kiến thức tiết trước, mỗi lần như vậy, Lãnh Tâm Nhiên đều có thể kết hợp những kiến thức kia cho ra đáp án đầy đủ nhất. Mặc dù còn có vài chỗ sai sót, nhưng với trình độ này, vượt xa dự liệu của Trương lão.

      Với người học trò này, ông có lòng tin mườiphần, tin tưởng làm nên kỳ tích mà chỉ cóthiên tài mới có thể tạo ra !

      "Kế hoạch của con như thế nào, có thể cho ta ?"

      Trương lão dùng giọng điệu thương lượng hỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên chần chờ chút nào:

      " tại mặc dù nhìn từ bên ngoài, đại học Yến Kinh có cảnh tượng phồn thịnh tốt đẹp. Dùlà giảng viên hay sinh viên, thành tích đều xứngvới danh hiệu đại học tốt nhất cả nước. Nhưngnhững điều này cũng thể khẳng định rằng Yến Đại có bất kỳ khuyết điểm nào.Ngay ở cách nhìn của sinh viên, cùng dạng với các trường đại học khác. Yến Đại cũng lấy hội học sinh đứng đầu, phía dưới thiết lập các xã đoàn, cách này phục vụ rất tốt cho sinh viên, tổ chức hoạt động tốt hơn, có thể cùng nhau học hỏi giáo sư, có thể bảo đảm an ninh –trật tự – hòa bình trường học. Nhưng ... "

      trường học, công việc quản lý sinh viênlà trọng tâm của cả trường. Đối với Yến Đạichính tay mình thành lập, phát dương quangđại, Trương lão có cảm giác rất thành tựu. Nghe những lời này, ông khó tránh khỏi có phần tức giận, nhưng ông biết phải là loại người lỗ mãng, chuyện có bằng chứng, có lửa làm sao có khói. Nên lửa giậntrong lòng cũng bắt đầu tán , ông bình tĩnhnghe lý do của Lãnh Tâm Nhiên.

      "Đáng nhẽ ra, xã đoàn và hội học sinh hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại. Hội học sinh quản lý tất cả các sinh viên, mà xã đoàn là để bồi dưỡng sinh viên. Nhưng tại, theo con biết, hội học sinh hoàn toàn nắm trong tay những cán bộ xã đoàn.Chỉ cần đắc tội người của hội học sinh, vậy cũng đừng mong có thể vào xã đoàn. Vốn là,theo tình huống bình thường, chỉ rời xã đoàn,mặc dù thoải mái nhưng cũng khó tiếp nhận.

      Nhưng nếu ở Yến Đại, các sinh viên đều theo quy luật này gây ra hậu quả thể tưởng tượng nổi. Muốn dùng danh nghĩa sinh viên Yến Đại để tham gia bất kỳ hoạt động tranh tài hoặc là giao lưu nào, đều phải cần xã đoàn chống đỡ.

      cách khác, nếu muốn tham gia hoạt động, bắt buộc phải là người xã đoàn, lấy xãđoàn làm bệ đỡ để tham gia. Tất cả tư cách so tài, đều phải trực tiếp phân riêng cho mỗi xãđoàn. Nếu như bị xã đoàn khai trừ, khôngnhận được tư cách tham gia thi đấu, điều này chứng minh, cho dù dùng những cách khác đểtham gia tranh tài, thành tích cũng khôngđược hội học sinh thừa nhận!"

      "Đối với sinh viên mà , đạt được thành tích tốt chính là muốn chứng minh thực lực củamình. trường học công nhận vin dự này, với bọn họ mà cũng có bất kỳ ý nghĩa gì nữa!"

      Lãnh Tâm Nhiên xong, nhấc ly trà lên uống hớp.

      ra, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt.Chuyện này vốn là chuyện tốt, để sinh viên cóđầy đủ tự do, đưa Yến Đại sang hướng đimới. Nhưng vấn đề là, khi loại tự do này bành trướng, tạo ra nếp sống tốt sẽphát triển theo hướng ngược lại.

      Nghe lời giảng thuật của Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt Trương lão càng trở nên nặng nề.Thân là học giả cả đời cống hiến cho giáo dục, với những chuyện liên quan đến trườnghọc, Trương lão luôn đặc biệt nghiêm túc.

      Huống chi, vấn đề mà Lãnh Tâm Nhiên đangnói tới, là chuyện trước kia ông chú ý đến. Ông vẫn cảm thấy, chế độ quản lý sinh viên của Yến Đại, do hội học sinh phụ trách hoạt động của sinh viên, đánh giá là cải cách rất tốt, có thể để sinh viên tự do, lại nghĩ rằng cách này lại cất chứa đống lớn sơhở !

      "Tâm Nhiên, ý của con là?"

      Trương lão nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh trong suốt, chút tạp chất nào:

      "Vốn là con vô ý bước vào vũng bùn này,nhưng những người đó lại phạm vào cấm kỵ củacon, nên ... chuyện này con xử lý tốt! Nếu người của hội học sinh kiêng kị đến vậy, con tới loại bỏ nếp sống bất nhãnày. Gia gia, tuần này có hội giao lưu, chúng tasẽ có phần mở màn rất đặc sắc."

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên tự tin mười phần, Trương lão tìm được lời gì phản bác.Ông tin tưởng, người ông nhìn trúng tuyệt đốikhông phải là phế vật. Huống chi người trước mắt này, càng thể dùng lẽ thường để đánh giá.

      "Được rồi, con muốn làm vậy làm . Nhớ, có chuyện gì tìm gia gia ta. Mặc dùbây giờ ta còn giữ chức vụ ở trường học, nhưng lão già này phải có ảnhhưởng gì, chút chuyện này gia gia vẫn có thể giải quyết. Ai dám khi dễ Nhiên Nhiên nhà ta, phải bước qua cửa của ta trước!"

      Trương lão xoa đầu Lãnh Tâm Nhiên, trìu mến . Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong lòng ấm áp!

      Xã đoàn tên là King, ý tứ vương giả. Vốn Triệu Nghị muốn dùng Queen, nhưng từ này lại cókhông thể được hết, bị Lãnh Tâm Nhiên cựtuyệt. Mọi người trong King, tuyệt đối ai cũng là vương giả, đây là tính toán của Lãnh Tâm Nhiên.

      King phải chỉ là xã đoàn, mà bên trong lịa muôn hình muôn vẻ. Dù sao, mười lăm người này đều đa tài đa nghệ, am hiểu nhiềulĩnh vực. Ở King, bọn họ có tự do tuyệt đối. Sau khi King được hình thành, đội ngũ King càng ngày càng khôngt lồ, lúc bắt đầu mới mười mấy người, bây giờ nhanh chóng phát triển đếnmấy chục người. Mười mấy người này là trụcột, bọn họ trước kia cũng có nhiều người ủnghộ, nhưng lúc đó bị khai trừ nên cũng biến mất.

      Về phần phòng làm việc, Trương lão cũng đãtham gia giải quyết. vị lão sư đem phòngđược phân nhưng dùng đến cho ông dùng, phòng rất lớn, ba buồng hai sảnh, rấtthích hợp để làm căn cứ. Hơn nữa phòng kháchnày rất lớn, đặc biệt Lam Kỳ Nhi mua vềtấm thảm dày, trực tiếp trải mặt đất, có thể ngồi lên.

      Sau khi có căn cứ, thời gian sau khi học xong,trong phòng đều ồn ào náo nhiệt, lúc nào cũng có người.

      Ngược lại, Lãnh Tâm Nhiên với danh nghĩa xãtrưởng, thời gian ở đây lại là ít nhất. Thời gianmỗi ngày sắp xếp rất chặt chẽ, nếu khôngđi học chính là ở chỗ Thẩm Quân, còn có nam nhân thỉnh thoảng tới đón , chưabao giờ biết đến khoảng thời gian trống

      Điều duy nhất khiến cảm thấy phiền nhiễu,chính là Văn Nhân Gia thầy giáo dạy tài chính.Kể từ sau khi xảy ra chuyện đó, ít nữ sinh đến tìm gây , nhưng mỗi lần đều cóngười bên giải quyết. Nhưng cho dù giảiquyết, nữ sinh vẫn “tre già măng mọc”, có thời khắc kết thúc!

      Mới vừa tan lớp, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ra khỏi phòng học. Trước khi học, Thẩm Quân điện thoại cho rằng tòa nhà sửa chữa xong, bảo đến kiểm tra. Nếu như ổn, rất nhanh là có thể khai trương!

      Nhưng rất dễ nhận thấy, phiền toái đờikhông bao giờ thiếu.

      Vừa mới xuống từ lầu, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở lầu dưới. Ở Yến Đại, khắp nơi đều có thể thấy xe nổi tiếng, nhưng trực tiếp lái đến đây tương đối ít . Phần lớn mọi người đều lựa chọn dừng xe ở góc địa phương nào đó, khiêm tốn màkhông mất thân phận.

      Bất đồng với những người kinh hô hâm mộ xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên tùy ý liếc mắt nhìn chiếc xe kia cái liền thẳng.

      "Đứng lại!"

      giọng nữ kiêu ngạo truyền tới từ trong xe.
      __________________________________


      Siêu xe Ferrari (màu đỏ)






      có nhiều thành viên viết bài hay phang chửi tục,hoặc bị ban nick clone nên là....mod với mấy cao ra tay Thành viên kéo nhau kiện,người trung lập ngồi ngó Cuối cùng cũng xong phần 2, ôi, sau khi cách dòng là 11 trang word, Gãy cảlưng


      Chương 108: Phần 2



      Theo thanh kia, nữ sinh từ xe đixuống. Phần mặc áo thấp ngực, phần dưới mặc quần bó sát mông, hấp dẫn mười phần. tay là túi xách hiệu LV, tay kia xoay xoay chìa khóa xe, tỏ ý khoe khoang.

      Thấy nữ sinh này xuất , người xem náo nhiệt xung quanh phát ra tiếng thổn thức, hiển nhiên sớm biết về nữ sinh này. Nhìn nữ sinh kia thẳng tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiênngăn trở đường của , ánh mắt những ngườiđó đều chuyển sang đồng tình.

      Phượng Lệ, sinh viên hệ vũ đạo, hầu như toàn bộ sinh viên đại học năm hai trở lên đều nghe đến đại danh của ta. nổi danh, chỉ bởi vì cách ăn mặc thiếu vải khoe dáng người,quan trọng hơn là thói quen khoe của của . thích trai đẹp, thay bạn trai như thay áo, căn bản quan tâm bạn trai có tiền hay , tiền, thừa có, chỉ muốn sống tự nhiên vui vẻ!

      Nghe , trước kia vẫn luôn theo đuổi thầyVăn Nhân Gia dạy tài chính, chẳng lẽ. . .

      Nhiều chuyện là thiên tính của con người, vừa thấy có thể xem náo nhiệt, có rất nhiều người xông tới, mong đợi hình ảnh hai nàngđối chất.

      Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, bị chặn lại đường , sắc mặt Lãnh Tâm Nhiên cũng khôngthay đồi, giống như trước mặt có khúc quanh, trực tiếp rẽ sang phương hướng khác, chuẩn bịđi vòng qua.

      Phượng Lệ rất ít khi bị người khác hoàn toàncoi như khí, ngoài con ranh tân sinh trước mặt này ra, chính là Phó Chủ Tịch hộihọc sinh Đông Phương Di. Theo suy nghĩ củacô, Đông Phương Di quá hoàn mỹ, căn bản phải là người.

      Ở trước mặt , gì cũng có cảm giác tự ti mặc cảm. Nữ nhân như vậy, chính là khiến người ta tự ti. Cho nên hoàn toàn đemĐông Phương Di làm đối thủ của mình, đó tuyệt đối là hành động tìm chết, tự rước lấy nhục.

      Nhưng đem Đông Phương Di trở thànhđối thủ, đồng nghĩa với việc sợ nhữngnữ sinh khác.

      Thời điểm biết có nữ sinh năm nhất tênLãnh Tâm Nhiên rất kiêu ngạo, liền nổi giận.Đặc biệt là khi nghe thấy bạn mới hết sứckhen ngợi ta lửa giận càng hừng hực cháy, trực tiếp lái xe tới gặp con nhóc tên Lãnh Tâm Nhiên!

      Lãnh Tâm Nhiên biết, video về đợt quânhuấn với vị huấn lyện viên cực phầm đượctruyền rộng rãi. Rất nhiều người đều chỉ nghedanh mà thấy kỳ nhân. Diện mạo vốn tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng tính cách quá lạnh.Những người gặp , rất ít kẻ biết tựlượng sức mình đến gần. Nhưng trong video, xuất với gương mặt xinh đẹp cùng động tác mạnh mẽ các tính, để lại nhiều ấn tượng sâusắc cho rất nhiều nam sinh.

      Sau đó chính là chuyện đánh Ngô Thụy, địa điểm lúc đó rất gần trường học, ít ngườithấy chuyện này. Việc tốt ra tới cửa,tiếng xấu đồn xa, đây là ‘danh ngôn lưutruyền’ đổi, cho nên dù Lãnh Tâm biết, chuyện này cũng được mọi người biếtđến.

      Khiến người ta khiếp sợ, chính là chuyện tìnhthầy giáo Văn Nhân Gia bị cự tuyệt khi gửi lờihẹn hò với Lãnh Tâm Nhiên! Địa vị Văn NhânGia ở Yến Đại, người bình thường cáchnào tưởng tượng được, nữ sinh có thể khiến cho thầy giáo bỏ qua thân phận giáo viên chủ động hẹn hò? Đây là rung động cỡ nào a~? Rốt cuộc nữ sinh kia có sức quyến rũ đến bao nhiêu?

      Đặc biệt là cũng rất nhiều người biết mối tình thắm thiết của Phó chủ tịch Hội học sinh Đông Phương Di với Văn Nhân Gia, lại càng thêm tòmò về Lãnh Tâm Nhiên!

      " tệ, đúng là rất kiêu ngạo!"

      Khuôn mặt Phượng Lệ vặn vẹo, nhưng rất nhanh điều chỉnh, lại bước sang đứng trướcmặt Lãnh Tâm Nhiên, ngăn trở .

      "Cút!"

      Ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, chưa từng córanh giới giữa nam và nữ. Chỉ cần trêu chọc , dù là nữ nhân cũng đánh! Thấy nữ sinh này nhiều lần khiêu khích mình, Lãnh Tâm Nhiên giận tái mặt, giọng lạnh như băng. PhượngLệ nổi giận, nhưng vẫn cố gắng duy trì hìnhtượng của mình, nhưng ánh mắt được trangđiểm đậm lại lóe lên ánh sáng lạnh:

      "Xem ra đúng là khóa sau hơn khóa trước đấy.Bây giờ học muội lại biết lễ phép nhưvậy cơ à, học tỷ gọi như vậy mà chịu đápmột tiếng là sao hả?!"

      Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ ta. Lam Kỳ Nhithấy khí có chút lúng túng, nhanh tiếnlên:

      "Học tỷ, xin lỗi, Tâm Nhiên phải cố ý, tính khí ấy vẫn vậy!"

      Phượng Lệ vốn là tìm Lãnh Tâm Nhiên gây phiền toái, bây giờ lại nhìn đến tiểu tinh kém chút nào, trong lòng nhanh chóng cháy lên ngọn lửa ghen tỵ:

      " là ai? Xem ra mặt hàng khóa học năm nay thực tồi, tiểu tinh nối tiếp nhau xuất !"

      Nghe như thế, sắc mặt Lam Kỳ Nhi biếnđổi. ‘Mặt hàng’, ‘tiểu tinh’, mấy từ này đềukhông phải là lời lẽ tốt đẹp gì, chẳng lẽ nghe lại hiểu. Nhưng nghĩ ra, từ trướcđến giờ Tâm Nhiên luôn làm việc khiêm tốn, trêu chọc thị phi, ngay cả người trong lớp cũng tiếp xúc rất ít, tại sao lại chọc phải học tỷ điêu ngoa này đây?

      "!"

      Lãnh Tâm Nhiên gặp phải loại nữ nhân khoacủa này, cũng lười so đo, trực tiếp kéo Lam Kỳ Nhi chuẩn bị rời . Sơ Hạ và Đông PhươngHiểu cũng theo bên người. Bốn người như hìnhvới bóng, cùng đến cùng .

      "Lãnh Tâm Nhiên, mày đứng lại đó cho tao!"

      Phượng Lệ nổi giận! Trực tiếp đưa tay phải tóm lấy Lãnh Tâm Nhiên, nhưng chờ đụng đến quần áo đối phương bị chặnlại.

      Lãnh Tâm Nhiên muốn trêu chọc thị phi, phải sợ, mà là lười. ghét phiền toái, hơn nữa vô cùng ghét, sau khi sống lại, bởi vì liên quan đến cuộc sống đời thường đơn thuần, tâm tính thay đổi rất lớn. Nhưng cho dù thế nào nữa, vẫn là nữ vương hắc đạo như cũ, là người cao cao tại thượng, cho phếp bất kỳ kẻ nào khiêu khích quyền uy của !

      "Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của chạmvào tôi!"

      Lãnh Tâm Nhiên hừ lạnh!

      Phượng Lệ tức giận, trong nháy mắt cả khuônmặt biến thành màu đen, trước ngực cũng lần lại lần dập dềnh lên xuống, khiến nữ sinh xung quanh phải mặt đỏ tim đập!

      "Mày… con tiện nhân! Mày là đồ Tiểu Tam,tùy tiện quyến rũ nam nhân của người khác, mày biết xấu hổ à?"

      Phượng Lệ đột nhiên la lối om sòm. đốnglời vu khống cứ thế tuôn ra. Sắc mặt ba ngườiLam Kỳ Nhi đại biến, nghe được tiếng nghi luận xung quanh càng lo lắng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên có bất kỳ biến hóa nào, phát , nữ nhân điên lên rất phiền, cho nên…

      lần vất vả, sau này nhàn nhã. Mặt đổi, tiến lên, thời điểm Phượng Lệ còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bổ nhát về phía cổcô ta.

      Phượng Lệ mới chuẩn bị kêu to cảm thấytrước mắt tối sầm, sau đó mất ý thức, tê liệtngã xuống mặt đất.

      Người ở đây trợn mắt há mồm nhìn màn trước mắt. Ánh mắt nhìn nữ sinh có vẻ ngoàimảnh mai đó tăng mấy phần kiêng kị. Miệng Lam Kỳ Nhi và há to, thể ngờ rằng ấy lại tùy tính đến mức này!

      Trời ạ, điều này là quá cường hãn, quá đẹp mắt, quá xuất sắc rồi!

      Đây là học tỷ nha, hơn nữa còn là học tỷ láiFerrari, đeo Lâm Vu, cứ như vậ mà tay chém ta hôn mê?

      "Chính là ấy?"

      Trong đám người, nữ sinh tuyệt mỹ cao quýnhư công chúa hé mở môi đỏ mọng hỏi ngườibên cạnh. Phía sau , theo bốn năm người giống như ‘tùy tùng’. Càng khoa trương hơn là, bên người còn có nữ sinh đeo kính hồng che ô cho . Mấy người này, đều mặc đồng phụcđặc trưng cho hội học sinh, trước ngực cài thẻbài. Đứng ở nơi đó, có thể bộc lộ khí thế tài tríhơn người!

      "Đúng vậy, thưa Chủ tịch!"

      Vệ Kính Khải đứng trong đám người, nhưng đứng ở chỗ rất xa, căn bản cách nào gia nhập đội ngũ này. Mấy người theo phíasau Đông Phương Di đều là cán bộ quan trọngcủa hội học sinh. chỉ là xã trưởng nho , còn chưa có tư cách đứng phía sau !

      "Tiểu thư… "

      nam sinh cường tráng ấp a ấp úng mở miệng.

      Đông Phương Di nhìn chằm chằm bóng dáng dần dần xa kia, khuôn mặt tuyệtmỹ lộ vẻ khinh thường:

      "Còn tưởng người Hàn ca ca nhìn trúng như thếnào? Xem ra, Hàn ca ca đúng là nhàm chán!"

      Theo suy nghĩ của , con ranh kia cũng chỉ là đứa con thô bạo mà thôi! Coi như có diện mạo thế nào, có nam sinh nào lại thích kiểu con ấy? Huống chi, Hàn ca ca của ,làm sao lại có thể coi trọng người này?

      Đông Phương Di an lòng. chỉ muốn tan lớp mà thôi, ngờ lại gặp được người Hàn ca ca xem trọng trong truyền thuyết, nên nóichuyến này uổng công sao?

      "Chúng ta thôi."

      Xem xong náo nhiệt, Đông Phương Di ưu nhã xoay người, tỏa ra mùi thơm khiến người xungquanh đều lộ ra vẻ mặt si mê. Vẻ đẹp của , chỉ dừng lại ở dung mạo, mà còn là ở khí chất cao quý ưu nhã, vẻ đẹp nhiếp hồn đoạtphách, đúng là đây.

      "A, đúng rồi, nữ sinh kia, đưa ấy vào trong xe . , ngã dưới đất như vậy sựkhông tốt."

      Trước khi , Đông Phương Di chậm rãi mấy câu.

      Lãnh Tâm Nhiên sớm cảm thấy có ngườinhìn mình chằm chằm. Bất đồng với nhưngngười xem náo nhiệt xung quanh, ánh mắt kia, khiến có cảm giác bị loài sói để mắt tới. Theo bản năng quay đầu quét vòng, thấyđược mấy bóng dáng dần dần xa. Trong đó, dễ thấy nhất là nữ sinh tóc quăn màu vàng kim. Người đó…

      Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhíu mày, nhưng cũng làm gì, chỉ là tiếp tục về phía trước .

      Đông Phương Di sao? Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên xuất cái tên duy nhất!

      Cùng Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu lời tạmbiệt, Lãnh Tâm Nhiên mang Lam Kỳ đến cổngtrường học.

      chiếc Lamborghini màu bạc khiêm tốn mà mất xa hoa dừng sẵn ở đó, thấy hai người xuất , Thẩm Quân từ bên cạnh vị trí cầm láiđẩy cửa bước ra.

      "Tiểu thư."

      Thẩm Quân cung kính gọi, bắt gặp Lam Kỳ Nhiđứng cạnh Lãnh Tâm, ánh mắt có phần dịu dàng:

      "Kỳ Nhi cũng tới rồi!"

      Lam Kỳ Nhi khỏi đỏ mặt. Lại , vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân như Thẩm Quân, thành thục, toàn thân tản mát ra khí tức nho nhã, lúc chuyện cũng ấm nhu nhu. Quan trọng hơn, người tàihoa chân chính người. Ít nhất, ở trong thế giớicủa Lam Kỳ Nhi, lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân ưu tú như vậy.

      Gia thế của cũng coi như vô cùng khá.Nhưng trong những người từng tiếp xúc qua, hoàn toàn có ai giống như Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân.

      "Thẩm đại ca."

      Lam Kỳ Nhi nhàng gọi.

      Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy khí giữa haingười có phần kỳ quái, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, trực tiếp khom người ngồi vào xe.

      Bên trong xe, Thẩm Quân bắt đầu nhân cơ hội giới thiệu với Lãnh Tâm Nhiên chuyện an bài tòa nhà đồ sộ kia.

      "Tiểu thư, tình huống công ty sửa chữa xong,tổng cộng là sáu tầng, tầng bán điện thoại di động và đồ trang sức…, lầu hai bán mỹ phẩm bảo dưỡng, lầu ba là túi xách, lầu bốn là giày,lầu năm là đồng phục. Cách an bài này, tiểu thưcảm thấy có vấn đề gì ?"

      Thẩm Quân để laptop ở đùi, bắt đầu báo tình hình tiến triển của công việc cho Lãnh Tâm Nhiên. Chỗ cầm lái, nam nhân mày khôngnhíu nhìn chằm chằm con đường phía trước,giống như hoàn toàn nghe thấy cuộc đàm thoại này.

      Lãnh Tâm Nhiên biết tài hoa kinh doanh của Thẩm Quân, nên cho tới bây giờ cũng chưatừng lo lắng làm hỏng chuyện… Nghe Thẩm Quân báo cáo xong, cũng chỉ lạnh nhạtnói:

      "Tôi tin tưởng ... tự quyết định là tốt rồi. Tôi rồi, chuyện ở công ty, tôi để hoàn toàn tự do. Đừng quên, là Phó tổng.”

      Đúng, Lãnh Tâm Nhiên là tổng giám đốc giấumặt, đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Nhưng cũng chỉ là tổng giám đốc gà mờ, quyền lợi hành động chân chính là Phó tổng Thẩm Quân.Mà Lãnh Tâm Nhiên, lúc trước cũng quyết định giao phần cổ phần cho Thẩm Quân.

      Thẩm Quân cũng cười:

      "Tiểu thư minh, dùng chức Phótổng bắt nhốt tôi rồi."

      "Ừ. Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, biếtđấy, bên buôn bán phải là phương hướng chính của tôi. Tôi chỉ muốn đủ hậu thuẫn cường đại phía sau, đủ tiền tài mới có thể giúptôi thực ước mơ của mình! "

      Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh . sớm xác định ràng, trong xã hội tại, chỉ cần có thực lực bản thân, quan trọng hơn, phải xem người hậu thuẫn phía sau. Bây giờ, con bài của còn chưa đủ cường đại.

      tại là thời kỳ sáng lập lá bài chưa lật này,chỉ khi lá bài tẩy này được chân chính hình thành, kế hoạch của mới có thể trở nên ràng hơn, cũng gần mục tiêu hơn bước!


      ___________________________________________

      Túi xách hiệu LV (Louis Vuitton)

      LV (Louis Vuitton): nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp, các sản phẩm chủ yếu được làm bằng da.





      _________________________________________

      Xe Lamborghini màu bạc



      CHƯƠNG 109:


      Lãnh Tâm Nhiên thèm để những hành động khoe của của Phượng Lệ vào trong mắt.Nhưng rất dễ nhận thấy, Phương Lệ có thể trở thành nhân vật phong vân của Yến Đại ta cũng phải là loại người đơn giản.Từ ngày bị Lãnh Tâm Nhiên đánh cho ngất xỉu, ta trực tiếp tìm thời khóa biểu của . Sau đó cứ mỗi lần tới giờ tan học vào buổi trưa hoặc buổi chiều, ta đều lái chiếc Ferrari màu đỏđến tìm Lãnh Tâm Nhiên.

      Nhưng việc đó cũng chỉ là chuyện , quantrọng nhất là, ta thậm chí còn liên hệ với báo chí, mỗi lần xuất đều dẫn theo mấy phóng viên. Những phóng viên này đều là người quencủa Phượng Lệ, cũng biết phong cách hành của ta, chỉ đem hình của Lãnh TâmNhiên đặt mặt báo, mà còn dùng những từngữ miêu tả Lãnh Tâm Nhiên thành loại nữsinh ham hư vinh đáng bị coi thường.

      "Lãnh Tâm Nhiên mày đúng là đê tiện, có bảnlĩnh tự mình tìm đàn ông , sao suốt ngày điquyến rũ đàn ông của người khác thế?"

      Phượng Lệ đứng ở phía sau, nhìn bốn, năm nữ sinh ăn mặc trang điểm lòe loẹt tức giận vây quanh Lãnh Tâm Nhiên mà mắng chửi, trong lòng thoải mái tới tận trời. Ở phía bên kia, cácphóng viên đến theo lời mời của ta cũng cầmmáy ảnh lên ngừng chụp hình.

      "Đúng vậy, hồ ly tinh biết xấu hổ."

      nữ sinh khác cũng hùa theo tức giận mắng.

      Tình huống như vậy kéo dài mấy ngày rồi, hàng ngày vào thời điểm này, đều có vài nữ sinh đẹp đẽ đứng chờ ở dưới dãy phòng học, ngay khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiệnthì lập tức lao ra mắng chửi.

      "Mày đúng là thứ ra gì, thèm muốn đànông tới điên rồi à? Bộ dạng như heo biết xấu hổ còn lượn lờ khắp nơi!"

      Lãnh Tâm Nhiên căn bản quan tâm tớiđiều này, tại rất bận, rảnhđể ý mấy thứ linh tinh đó. cũng nghĩ chờ đến khi mọi việc xong xuôi, đem những ngườitham gia lần này nhổ tận gốc. Nhưng đáng tiếc, dường như có người muốn để cho làm theo kế hoạch. Ở xung quanh luôn có kẻ tớiquấy rầy như thế này đây.

      quả bóng rổ từ trời rơi xuống, trong tiếng kinh hô của mọi người trực tiếp nện vàongười Phượng Lệ đứng cười hả hê. Trong lúc mọi người còn trợn mắt há hốc mồm nam sinh có gương mặt xinh đẹp tuyệttrần như con nhảy ra, thẳng tới trước mặt đám nữ sinh kia, hào phóng tặng hẳn cho mỗi người cái tát vang dội!

      Tiếng vỗ tay trong trẻo, nam sinh kia giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, cầm khăn giấy lau lau chút rồi tiện tay quăng về phía thùng rác gần đó. Đẹp trai tới nỗi chỉ cần hànhđộng tùy ý cũng khiến mấy nữ sinh xung quanh nén nổi hồi mặt đỏ tim đập.

      Phượng Lệ rất vất vả từ trong cơn choáng váng tỉnh táo lại, vừa hoàn hồn nhìn thấy nam sinh đẹp đẽ tựa như nhân vật trong truyện tranhđang đứng trước mặt, lập tức cũng có chút nhộnnhạo. Nhưng lại thấy nam sinh đó vì Lãnh Tâm Nhiên mà ra tay bênh vực càng thêm phẫnnộ. Hận thể lập tức chạy tới cào vài nhát gương mặt tinh xảo kia của Lãnh TâmNhiên.

      "Sư phụ, là cậu nha!"

      Nam sinh tuấn trước đó còn mang vẻ mặtnghiêm túc khác thường, vừa quay người nhìnLãnh Tâm Nhiên lập tức nở nụ cười rực rỡ chói mắt .

      Thấy diện mạo của nam sinh kia, Lãnh Tâmcó chút giật mình. Khuôn mặt so với con còn xinh đẹp hơn này, khiến muốn quên mà quên được.

      "Lăng Vũ?" Lãnh Tâm Nhiên hơi mở to haimắt.

      Lăng Vũ càng trở nên hưng phấn, hăm hở nhào tới muốn ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng thậtđáng tiếc, ý đồ này của cậu ta chưa bao giờ thành công, Lãnh Tâm chỉ cần động đãtránh được động tác của Lăng Vũ. Chỉ là LăngVũ dường như cũng sớm dự liệu được tình huống này, bước chân nhanh nhẹn nhưng mất thăng bằng vững vàng dừng lại cách LãnhTâm Nhiên mấy bước.

      "Sư phụ, cậu quá nhẫn tâm. Lâu như vậy chưa gặp nhau mà ôm cái cũng cho!"

      Lăng Vũ dẩu đôi môi đỏ tươi lên, đángthương làm nũng.

      Mấy đồng đội của cậu ta nhìn hành động lúcnày của vị công tử luôn luôn phách lối kia, kinh ngạc tới mức suýt rơi răng hàm. Mặc dù mới tựu trường được khoảng tháng, nhưng LăngVũ dựa vào thực lực của chính mình để gianhập đội bóng rổ, được các học tỷ gọi là "Quýcông tử bóng rổ" .

      Lãnh Tâm Nhiên ngờ Lăng Vũ lại xuấthiện tại nơi này, sững sờ lát sau đó mới nhàng hỏi: "Cậu cũng học ở Yến Đại?"

      "Đúng vậy, sư phụ, cậu nhẫn tâm, khôngquan tâm tới người ta chút nào. Thi tốt nghiệp trung học xong mình tìm cậu, vốn muốn với cậu chuyện mình trúng tuyển vào Khoathể dục của Yến Đại nhưng . . . "

      Lam Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn nam sinh đột nhiên xuất này. nhớ rất , vài lần cùng dự tiệc với ba có gặp qua cậu ta. Theo như nhớ, bên cạnh cậu ta luôn có đám a dua lấy lòng vây quanh. Là vị quý tử mà đại gia dầu mỏ Lăng Thiên sủng ái nhất Lăng Vũ, thường được gọi là Lăng thiếu. Sao cậu ta lại ở chỗ này?

      Trong trí nhớ của , lúc nhìn thấy Lăng Vũ, vẻmặt của cậu ta luôn bướng bỉnh lạnh lùng, ngay cả khi ba của tiến đến trò chuyện cũngkhông thấy cậu ta có chút tôn kính nào. người cuồng vọng cứng đầu như vậy, lại có thể như con mèo ngoan ngoãn ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Thế giới này loạn hết cả lên rồi!

      "Ừ, nghỉ hè có chút việc. đến đây rồi lát nữa cùng nhau ăn cơm ."

      Thấy người quen, Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ. Đặc biệt người quen đó còn là đồđệ của mình càng vui mừng hơn. Mặc dùtiếp xúc với tên đồ đệ này được nhiềulắm nhưng Lãnh Tâm Nhiên rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình. Hơn nữa cũng rất dễ nhận thấy, được chứng minh phánđoán của là chính xác!

      "Được. Việc đó là đương nhiên rồi, sư phụ,mình mời cậu ăn cơm. Gần đây bận chuẩn bịcho trận đấu, nghe được bạn học trường ta có nữ sinh rất trâu bò, mình đoán ngayđược là cậu. Quả nhiên phán đoán sai, vốn dĩ mình muốn đợi việc huấn luyện kết thúc mới tìm cậu, ngờ vừa tới đây gặp ngay mấy kẻ biết xấu hổ đứng phách lối ở chỗ này!"

      Lăng Vũ hả hê hất cằm. Diện mạo của cậu ta thực rất đẹp đẽ, dù mỗi ngày đều phải vậnđộng thể thao mấy tiếng đồng hồ làn da củacậu ta vẫn trắng nõn nà căng mềm như cũ. Đôimôi mềm mại đỏ tươi, ánh mắt long lanh, nhìnvào hề có sát khí. Thế nhưng khi vẻ mặtLăng Vũ trở nên lạnh lùng cảm thấy ngay bề ngoài thực vũ khí mê hoặc ngườilợi hại của cậu ta!

      Phượng Lệ nghe thấy cậu nhóc xinh đẹp độtnhiên xuất kia móc mình, lại nhìn quamấy nữ sinh trợ thủ mình tìm đến xấu hổ bụm mặt khóc đến thảm thương giận tímmặt.

      "Cậu có phải đàn ông vậy? Ngay cả con cũng ra tay đánh, biết phân biệt tốt xấu!" Nhìn Phượng Lệ giống như tên hề tứcgiận nhảy cẫng lên, trong đôi mắt đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên thoáng lóe lên lạnh lùng.Sau đó, trong cái nhìn kinh ngạc soi mói củamọi người về phía Phượng Lệ.

      Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên có phản ứng.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên về phía mình, PhượngLệ bất ngờ bị khí thế của khiến cho giật mình, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần,lấy dũng khí ưỡn ngực hùng hổ hỏi "Mày muốn làm gì?" Lãnh Tâm Nhiên lời nào, trực tiếp đưa tay lên phát bắt được túm tóc xoăn được tạo kiểu rất thời trang của ta, sau đó lấy sức dùng lực lôi cả người ta tới trướcmặt.

      Phượng Lệ kêu đau vô cùng thảm thiết, móng tay nhọn liều mạng quờ quạng giãy dụa. Nhưngcô ta có phản kháng thế nào cũng hoàn toànvô dụng với Lãnh Tâm Nhiên.

      "Rất phách lối mà nhỉ?"

      Tiếng lạnh lẽo từ trong miệng Lãnh TâmNhiên phát ra.

      " cho là tôi sợ đúng ?"

      Phượng Lệ bắt đầu cảm thấy ổn, gần như muốn mở miệng kêu cứu.

      " có phản ứng phải vì tôi sợ , mà là lười phải ra tay với mấy con tôm tép nhãi nhép. Nhưng bây giờ xem ra, lại được đằngchân lân đằng đầu! Nếu thích náo động như vậythì để tôi giúp cho thêm náo nhiệt !" Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp dùng lực, trong tiếng gàokhóc thảm thiết của Phượng Lệ nhấc cả ngườicô ta lên rồi quật ngã xuống đất, sau đó đạpmạnh cước: " luôn là tôi phách lối, vậy để tôi cho biết thế nào mới là phách lối!"

      Nhìn nhân vật phong vân trường học, người mà trong nhà có siêu cấp nhiều tiền, sinh viên hệ vũ đạo Phượng Lệ bị người ta đạp dẫm trênđất như vậy, người xem náo nhiệt xung quanhcũng khỏi hít hơi lạnh. Đặc biệt làkhi nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng giá trịchừng trăm vạn đỗ ở bên kia lại càng mongđợi có trò vui để xem.

      Nữ sinh Lãnh Tâm Nhiên này cũng quá là lớnlối, ngay cả Phượng Lệ mà cũng dám đánh.Trong trường học ai là biết nhàPhượng Lệ cực kỳ giàu có, xem ra là khôngmuốn lăn lộn tiếp ở trường học nữa rồi! LãnhTâm Nhiên chẳng thèm để tâm tới những việc đó, trực tiếp dẫm thẳng vào gương mặt PhượngLệ cho tới khi cha mẹ ta cũng nhận ra mới thu chân về, vẻ mặt lạnh nhạt quay sangnói với Lăng Vũ sùng bái nhìn : "Có xe ? Chúng ta ăn cơm."

      Lăng Vũ gật gật đầu, lấy điện thoại di động ragọi. Mười phút sau, chiếc Aston Martin lái qua sân trường về hướng này. Cách đoạnkhông xa chiếc xe đó dừng lại, người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị từ xe bướcxuống, cơ bắp người rắn chắc, vừa nhìn đãbiết là cao thủ.

      Người đàn ông đó thẳng tới trước mặt LăngVũ đứng lại, cung kính cúi đầu: "Lăngthiếu, xe tới rồi."

      Nhưng ngoài dự liệu của ta, Lăng Vũ khônglập tức lên xe mà lại dùng loại thái độ ta chưa từng thấy quay xuống với nữ sinh ở đằng sau: "Sư phụ, xe tới rồi, chúng ta thôi."

      "A Mộc, đây là sư phụ của tôi. Về sau gọi ấy là Lãnh tiểu thư là được." Lăng Vũ hướng sang tài xế kiêm vệ sĩ của mình giới thiệu LãnhTâm Nhiên với ta.

      "Sư phụ, đây là vệ sĩ của mình A Mộc. Bản lĩnh của A Mộc rất cừ, chỉ là chắc chắn kém hơn sư phụ rồi. Khi nào có thời gian sư phụ chỉ giáoanh ta chút, mình tin tưởng ta tiếp thu rất tốt!" Lãnh Tâm Nhiên tò mò nhìn về phía người đàn ông tên là A Mộc này. cũng sớm đoán được thân phận của Lăng Vũ khônghề tầm thường, nhưng từ trước tới nay vẫnkhông điều tra qua. Người đàn ông này lại có loại khí chất rất quen thuộc, Lãnh TâmNhiên từng ở trong bộ đội đặc chủng mộttháng nên rất quen với loại khí chất này. Ngườinày, nhất định trước kia là quân nhân! Chẳngqua cũng muốn thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu với ta, sau đó quay sang với mấy người Lam Kỳ Nhi: "Tất cả mọi người cùng . Hôm nay tôi mời khách. Kỳ Nhi, gọiđiện thoại với Triệu Nghị tiếng, bảo chúng ta Hoàng Gia ăn cơm, nếu cậu ta có thời gian cũng tới đó ."

      xong, Lãnh Tâm Nhiên bước thẳng về phíachiếc xe. Lăng Vũ rất tự nhiên theo phía sau , hoàn toàn nhìn thấy chút bộ dạng kiêu ngạo của Lăng thiếu thường ngày .

      A Mộc do dự lâu dường như muốn cái gì đó, nhưng thấy dáng vẻ thiếu gia nhà mìnhhành động tự nhiên quen thuộc thế kia định gì nữa. Trực tiếp chạy trướcthay hai người mở cửa xe.

      Xe rất lớn, vốn dĩ Lăng Vũ ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhưng cậu ta muốn cùng Lãnh Tâm Nhiên bồi dưỡng tình cảm nên Đông Phương Hiểu bị đẩy lên đó ngồi.

      "Sư phụ, gần đây có thời gian rảnh ? Lúc nào dạy mình chơi bóng rổ vậy?"

      Lăng Vũ hưng phấn .

      Cậu ta vừa xong trong xe có trậnchấn động. Cũng may A Mộc rất nhanh khốngchế được tâm tình của mình, từ trong cơn chấnkinh phục hồi lại tinh thần, nắm chặt lấy vôlăng, lúc này mới thoát khỏi hốt hoảng.

      Làm sao có thể? ta theo Lăng thiếu mộtthời gian dài như vậy, cực kỳ hiểu thiếu gia. Thiên phú chơi bóng rổ của thiếu gia đượchuấn luyện viên Đội Tuyển Quốc Gia khẳngđịnh. Nếu như phải bởi vì thân phận thìđã sớm được chọn vào tổ dự bị của Đội Tuyển Quốc Gia rồi. ta biết bóng rổ đối với thiếu gia nhà mình có ý nghĩa như thế nào, cũng biết rất đó là điểm mạnh của cậu ấy. Nhưng tại, Lăng thiếu luôn luôn tự tin lại nhờ nữ sinh dạy mình chơi bóng? Điều này thực thể tưởng tượng nổi! Chẳng lẽ xã hội bây giờ loạn tới mức này rồi sao?

      Lăng Vũ cảnh cáo nhìn A Mộc cái, lúc này mới tiếp tục cùng Lãnh Tâm Nhiên chuyện:"Sư phụ, động tác giả lần đó cậu dạy mình thựcsự rất hiệu quả, có thể là lần nào cũng thành công nha. Đến bây giờ, cũng có ngườinào có thể hóa giải động tác đó đâu."

      Bóng rổ, là điều có ý nghĩa rất quan trọng đốivới cuộc đời của Lăng Vũ. Cũng chính bởi vìnguyên nhân này, cậu ta mới sùng bái LãnhTâm Nhiên như vậy, ở trước mặt cậu ta nhưbiến thành người hoàn toàn khác."Ừ, lần sau tôi dạy cậu. Kỹ năng của cậu bây giờcũng rất lợi hại rồi. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn nữa rất nhanh tự mình có thể sángtạo ra đòn sát thủ thôi. Những trận đấu trong giải NBA (*) cậu nên xem nhiều chút, cũng có thể học hỏi được ít đâu. Mặc dù chiềucao được lý tưởng, nhưng chỉ cần nỗ lực cố gắng tôi tin tưởng cậu trở thành đế vương trong lĩnh vực này!" Lãnh Tâm Nhiên đãsớm nhìn ra Lăng Vũ cực kỳ thích chơi bóng rổ.Nếu , lấy thân phận của cậu ta sao phải thi đấu chứ? Chẳng qua Quý côngtử lại có thể tình nguyện để ý tới thânphận mà thích loại vận động mồ hôi dầm dềnày, cũng là kỳ lạ!

      "Lăng thiếu, Lãnh tiểu thư, đến rồi."

      Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa khách sạnHoàng Gia.

      Hoàng Gia được xem như khách sạn bậc nhất tại Yến Kinh, có thể ra vào nơi này đều là những người có thân phận hết sức tôn quý.Lãnh Tâm Nhiên lần đầu tiên mời mấy người Lam Kỳ Nhi ăn cơm cũng là tới nơi này.

      Vào khách sạn, rất nhanh có phục vụ ăn mặc chỉnh tề mang theo nụ cười ngọt ngào tiến đến hỏi thăm mọi người có hẹn trước hay có thẻ hội viên hay ? Lãnh Tâm Nhiên nhiều, mở miệng là thẳng muốn gặp quản lý đại sảnh.

      Tào Phương là quản lý đại sảnh của Hoàng Gia, có thể trở thành quản lý đại sảnh của khách sạn này đối với ông ta mà , khác nào là phúc khí tu luyện 30 đời. Vốn dĩ ông ta đangnhắc nhở nhân viên về những vấn đề cần phảichú ý khi phục vụ khách hàng đột nhiên nghe thấy tiếng trong đại sảnh có ngườimuốn gặp quản lý.

      Có thể bò lên được vị trí nay thể có mánh khóe khôn vặt. Danh tiếng củaHoàng Gia ở Yến kinh ai ai cũng biết, sẽkhông ai mù mắt tới nỗi đến nơi này bới móc. Cho nên người chỉ đích danh muốn gặp ông ta, tuyệt đối phải là người tầm thường.

      Chờ đến khi Tào Phương có thể kéo được thân hình mập mạp tới đại sảnh, thấy bóng dáng xinh đẹp đứng giữa đám người kia trong lòng nhất thời hốt hoảng. kịp thở hơi vội vàng xông lên, nụ cười mặt rực rỡ nhưhoa cúc nở rộ: "Tâm Nhiên tiểu thư, tới rồi!"

      Nhìn bộ dạng người đàn ông này, A Mộc vẫnđang thấy tò mò về Lãnh Tâm Nhiên cũngkhông nhịn được hít ngụm khí lạnh. Bản thân ta là vệ sĩ của Lăng Vũ, ta biếtkhách sạn Hoàng Gia, cũng biết địa vị của Hoàng Gia ở Trung Quốc. tại, quản lý đạisảnh của Hoàng Gia lại dùng dáng vẻ nịnh hótnói chuyện với nữ sinh trước mắt này. Thế giớinày thực là loạn, loạn hết rồi! Ngay cả LăngVũ đứng bên cạnh chứng kiến màn này cũng nhịn được mà lộ ra vẻ mặt giậtmình. Cậu ta theo cha mình có thể là vàonam ra bắc thấy ít những trường hợp nghênh đón kiểu này, nhưng với thân phận củacha cậu ta quản lý đại sảnh tỏ ra cung kínhcũng rất bình thường. Còn sư phụ chỉ là nữsinh mười mấy tuổi, vậy mà cũng nhận được sựđối xử đặc biệt tôn kính. Cái này thể điều gì?

      So với khiếp sợ cùng dám tin củaLăng Vũ và vệ sĩ mấy người Lam Kỳ Nhi bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao bọn họ cũng phải lần đầu tiên thấy điều tương tự, nên khiếp sợ cùng giật mình trải qua hết rồi; giờnhìn thấy cái gì cũng cảm thấy phiền toái. theo bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, họ được chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ dị, tuy chả thu hoạch được gì nhưng ngược lại tinh thần được tôiluyện tới mức cường hãn!

      "Tôi mời bạn bè tới ăn cơm, chuẩn bị cho tôi phòng riêng ." Lãnh Tâm Nhiên thảnnhiên .

      Tào Phương nào dám nghe, thậm chí cònkhông cần nhờ đến nhân viên phục vụ, trực tiếptự mình dẫn đường luôn: "Ở phòng riêng lần trước có được hay ? Dạ thiếu dặn dò, nếu như Tâm Nhiên tiểu thư tới có thể sử dụng luôn phòng của cậu ấy."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Tốt."

      Có thể trở thành khách sạn nổi tiếng nhất Yên Kinh dĩ nhiên những vật dụng của Hoàng Gia vô cùng xa hoa. Phòng riêng của Dạ MộcThần lại càng là cực phẩm trong xa hoa. Những đồ trang trí, vật dụng bên trong đều là trânphẩm ngàn vàng khó mua, ngay cả loại trà chiêuđãi khách cũng là trà Đại Hồng Bào hiếm có.

      "Tâm Nhiên tiểu thư, còn điều gì cần sai bảo?" Tào Phương cung kính đứng ở bênhỏi Lãnh Tâm Nhiên. Điệu bộ của ông ta cung kính lấy lòng như vậy khiến cho nhân viên phục vụ theo phía sau càng thêm tò mò đối với .

      " có, lát nữa còn người nữa tới, ông dẫn cậu ta qua đây là được. Là nam sinh,khoảng mười tám, mười chín tuổi."

      Nhớ tới Triệu Nghị còn chưa tới, Lãnh TâmNhiên lại dặn dò thêm câu.

      "Được, Tâm Nhiên tiểu thư. Vậy chúc tiểuthư dùng cơm vui vẻ. Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, tôi lập tức tới ngay."

      Tào Phương lưng mồ hôi lạnh cẩn thận đáp từng ly từng tí. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu cái, ý bảo ông ta có thể ra ngoài. Kể cả ở kiếptrước, cũng là khách quen của Hoàng Gia,ngoài bữa ăn chính danh tiếng còn có đồ ăn vặt nữa, nhưng những thứ đó khách bình thường có cơ hội nếm qua. Chỉ có khách quý của Hoàng Gia mới có tư cách thưởng thức những món ăn vặt này.

      "Oa oa, sư phụ, cậu lợi hại, mạnh mẽ quá !" Cửa vừa đóng lại, Lăng Vũ liền chịu được tò mò trong lòng hưng phấn . Lãnh Tâm Nhiên nâng chén trà lên nhấp ngụm,con ngươi đen nhánh hoàn toàn tĩnh lặng.

      Lăng Vũ chút cũng ngại tỏ ra lạnh nhạt, ngược lại vẫn tiếp tục hứng khởi :"Mặc dù mình tới nơi này nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Tào Phươngcung kính như vậy đối với người khác đấy. Ngay cả cha mình cũng được ông ta đốixử như vậy đâu. Sư phụ, rốt cuộc cậu là ai nha, càng ngày mình lại càng cảm thấy tò mò."

      A Mộc đứng ở bên. Vốn dĩ Lăng Vũ muốnanh ta cùng ngồi xuống nhưng ta từ chối.Từ lúc tiếp nhận huấn luyện, A Mộc được cầu tuân thủ nghiêm khắc quy định về chủ tớ khác biệt. Trong bất kỳ thời điểm nào, cũng thể ngồi ngang hàng với chủ nhân. Chẳngqua, có thể bước vào phòng riêng xa hoa củaHoàng Gia lần chuyến này cũngkhông uổng công rồi!

      "Chỉ là người bình thường." Lãnh TâmNhiên nhàn nhạt đưa ra đáp án khiến người ta phun máu.

      Người duy nhất biết chút chân tướng LamKỳ Nhi cũng tránh khỏi thổ huyết, ở bên cạnh Thẩm Quân trong thời gian dài như vậy, cũng nghe qua số chuyện về LãnhTâm Nhiên. người như ấy mà còn làngười bình thường mấy người bọn họ là aiđây?

      (*)National Basketball Association, hay viếttắt là NBA, là giải bóng rổ nhà nghề dành chonam tại Bắc Mỹ (chủ yếu tại Hoa Kỳ). Giải bao gồm 30 câu lạc bộ thành viên, trong đó có 29câu lạc bộ của Mỹ và 1 câu lạc bộ của Canada. Giải này là thành viên của USA Basketball(USA8-), tổ chức được Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế công nhận là cơ quan điều hành bóngrổ ở Mỹ. NBA là trong bốn giải thể thao lớn ở Bắc Mỹ, bao gồm cả Major LeagueBaseball (ML8-), National Football League (NFL), và National Hockey League (NHL).

      _________________

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110


      "Trời ạ, sư phụ, nếu cậu như vậy mà còn gọi là người bình thường mình ra sao chứ?"

      Lăng Vũ khoa trương quơ tay. Vốn, nếu là người khác làm ra động tác này trong trường hợp thế này, chắc chắn bị xem là thô lỗ có giáo dục. Nhưng Lăng Vũ lại là quý công tử, động tác của cậu ta tuy tùy tiện nhưng lại mất vẻ tao nhã, chỉ khiến mọi người cảm thấy cậu ta rất tùy ý rất thoải mái,mà thấy được bất nhã.

      Lam Kỳ Nhi cũng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đồngtình với quan điểm của Lăng Vũ. Lãnh Tâm Nhiên bật cười: "Mình chỉ là người bìnhthường. Sở dĩ có thể đến đây ăn cơm, là vì mộtngười bạn của mình."

      Bị chói sáng của Lăng Vũ và phô trương của Lãnh Tâm Nhiên dọa đến mức cảm thấy có chút hợp nhau, rốt cuộc Sơ Hạ cũng tìm được cơ hội mở miệng chuyện: "Tâm Nhiên, cậu đến bạn trai cậu sao?"

      Lăng Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt giống như trứng vịt ế : "Sư phụ, cậu có bạn trai rồi hả? Vậycậu, cậu phải là sớm rồi sao?"

      "Phốc!"

      Đông Phương Hiểu vẫn yên tĩnh uống nước rốtcuộc cũng nhịn được trực tiếp phun hết nước trà trong miệng ra.

      Sơ Hạ bị văng trúng lập tức phát ra tiếng thét chói tai, Lam Kỳ Nhi cũng giật giật khóe miệng, tưởng tượng ra nam sinh ăn mặc như đại thiếu gia này sao lại có thể đột nhiên ra những lời lạ lùng như thế!

      Lăng Vũ xong liền biết mình hớ,nhưng từ trước đến nay da mặt của cậu vẫn rấtdày, căn bản biết cái gì gọi là xấu hổ, chỉtùy tiện khoát tay, tiếp tục : "Được rồi, mìnhthừa nhận, sư phụ cậu cũng lên tới đại học, có thể đương rồi. Nhưng mà, cậu khôngnhất thiết phải tìm đến lão đại thúc chứ?Ủy khuất nhiều như thế. Nếu biết sư phụ muốntìm bạn trai, mình giới thiệu giúp cậu, cho dù cậu nhìn trúng mình, đồ đệ mình cũng lấy thân báo đáp!"

      Lăng Vũ làm ra bộ dáng hy sinh vì nghiệp lớn.

      Ba người bọn Lam Kỳ Nhi đều cười ngừng. Lão đại thúc? Nếu người đàn ông nhưvậy mà còn gọi là lão đại thúc, vậy còn thiên lý rồi! Trời à, vị Lăng công tửnày cũng quá khôi hài rồi!Lãnh Tâm Nhiêncũng có chút dở khóc dở cười. Ngăn Lăng Vũtiếp tục phô trương lại, giải thích qua loa: " phải lão đại thúc, chỉ lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu có cơ hội, lần sau tôi giới thiệu các người với nhau!"

      Lúc này Lăng Vũ mới ngưng lại để nghĩ đến việc kêu Lãnh Tâm Nhiên giới thiệu bạn trai,nhưng vẫn lải nhải bổ sung: "Sư phụ, cậu phải tin tưởng mình. Nếu người kia lão đãi thúc cũng sao, chừng nào cậu đính đá ông ta mình lập tức giới thiệu người tốt hơn cho cậu!"

      Lúc Triệu Nghị đẩy cửa vào vừa vặn nghe được thanh quen thuộc gì mà "giới thiệu người tốt hơn". Sau khi vào nhìn thấy trênghế chính là Lăng Vũ khoa chân múa tay,lập tức vui vẻ: "Lăng công tử, sao cậu cũng đếnđây?"

      Lăng Vũ và Triệu Nghị có vẻ hợp nhau. Ít nhất, lúc trước khi Lãnh Tâm Nhiên đồng ý nhậnLăng Vũ làm đệ tử, Triệu Nghị cũng ở đó.

      Nhìn thấy Triệu Nghị, Lăng Vũ chẳng quan tâmđến đề tài giới thiệu bạn trai nưa, trực tiếp bổ nhào tới, treo người Triệu Nghị lắc khôngngừng: "Sao cậu cũng đến đây? Cậu cũng ở đạihọc Yến Kinh sao? Sao cậu đến mà tìmtôi? Cậu, cậu, cậu......"

      Triệu Nghị bị lắc đến cả đầu đều choáng váng, rất dễ dàng mới tránh thoát được bàn tay của Lăng công tử, sau đó lấy giọng điệu thể tưởng tượng : "Đừng với tôi, cậucũng thi vào Yến Đại đấy!"

      Lăng Vũ cười đến run hết cả người: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là thi vào Yến Đại đấy sao?"

      "Chết tiệt, đến Yến Đại cư nhiên cũng khôngcho tôi biết, làm hại tôi vẫn cho rằng nơi nàychỉ có mình tôi, mỗi lúc bảo vệ cho nữvương đều thấy run sợ trong lòng. Cái tên tiểutử này!"

      Hai người lại bắt đầu cấu véo nhau.

      Nhìn hai người cấu véo nhau giống như nhữngđộng vật kia, ba nữ sinh cười ngừng được. Ngay cả A Mộc cũng nhịn được cóchút hắc tuyến, cậu chưa từng thấy tiểu thiếu gia hung hãn này buông thả như vậy!

      "Được rồi, ăn cái gì . Ăn xong chúng ta trở vềtrường học." Lãnh Tâm Nhiên câu cắt ngang hai người cấu véo nhau.

      Ăn cơm ở nơi sang trọng, vốn dựa theo quy tắcbình thường của quý tộc là chuyện,nhưng trong lòng Lăng Vũ lại còn rất nhiều nghivấn, căn bản là được. Cho nên, ngay cả lúc ăn cơm, cũng vẫn cãi nhau.Bất quá cảm giác cực kỳ náo nhiệt, hềkhiến cho mọi người cảm thấy chán ghét!

      Nghe tại Lãnh Tâm Nhiên muốn thànhlập xã đoàn tên KING gì đó, Lăng Vũkhông hai lời liền trực tiếp tỏ ý muốn tham gia. Còn chuyện cậu ta gia nhập xã đoànbóng rỗ, cậu ta sau khi trở về lập tức rút khỏi xã đoàn đó. Dù sau tại cậu ta cũng làthành viên của đội bóng rỗ, cũng có đội ngũ cố định, có gia nhập xã đoàn bóng rỗ hay khôngcũng có quan hệ gì. Lãnh Tâm Nhiêncũng có từ chối. Sâu trong nội tâm vẫn luôn có ham muốn khống chế mãnh liệt,muốn đưa tất cả bạn bè vào dưới đôi cánh bảo vệ của mình. tin, rất nhanh KING trở nên vang dội.

      Đại hội trao đổi học sinh mỗi năm lần cuốicùng cũng đến.

      Cả đại học Yến Kinh đều chìm trong khí vui sướng, khắp nơi trogn trường đều treo đèn màu, mỗi xã viên trong các xã đoàn đều mặc xã phục. Xã phục đủ loại kiểu dáng, năm sắc rực rỡ, nhìn vô cùng đẹp mắt.

      Sáng sớm, lãnh đạo trường và những người đứng đầu trong hội sinh viên đều tụ tập ở cửatrường chờ đợi những sinh viên trao đổi củanước N đến. Khi đám sinh viên mặt đồngphục của đại học nước N bước xuống xe, ĐôngPhương Di tiến lên phía trước, bày tỏ lòng hoannghênh với người phụ trách các sinh viên bên đó. Người phụ trách nước N là nam sinh vóc dáng cao, bộ dáng cực kỳ bìnhthường, hai mắt hơi , lúc chuyệnbộ dáng liền giống như người qua đường, tuyệt thấy được tồn tại. Nhưng kỳ quái ở chỗ, tẩt cả sinh viên nước N dường như đều vôcùng kiêng kị ta, trong lúc ta nóichuyện ai dám phát ra thanh.

      Chú ý tới điểm này, nụ cười tươi mặt Đông Phương Di đổi, dùng tiếng ân cầnthăm hỏi nam sinh tên Tiểu Thứ Lang kia.

      "Tâm Nhiên, Tâm Nhiên."

      Lam Kỳ Nhi vội vã chạy về phòng ngủ, nhìnthấy Lãnh Tâm Nhiên ngồi trước máy tính nhìn đường cong biểu diễn thị trường chứng khoáng, khẩn trương tiến lên. Lãnh Tâm Nhiên quay đầu nhìn , con ngươi đen lộ vẻ nhànnhạt, nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

      "Sinh viên nước N đến rồi, nghe ở lạitrường của chúng ta tuần. Buổi chiều tham gia hội trao đổi, mình có mấy vé mời, vậy,danh sách tham gia hội trao đổi Tâm Nhiên cậu xác định ."

      Lam Kỳ Nhi đặt mấy tấm vé tinh xảo lên bàn.Lãnh Tâm Nhiên nhìn lướt qua: "Biết ai tớn lầnnày ?"

      "Nghe là những người đại diện ở các trườngđại học nước N. Bất quá nghe người phụtrách các sinh viên rất kỳ lạ. Nếu nhìn diệnmạo, chỉ là nam sinh bình bình thườngthường, nhưng những đại biểu này lại rất sợ bộ dáng của ta, lúc có mặt ta cơ bản tất cả mọi người đều rất quy củ."

      Lam Kỳ Nhi ra tất cả những tin tình báo mà mình biết.

      "Mình quyết định danh sách, chuyện khác cậu tự sắp xếp."

      Hai giờ chiều, Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Nghị, Lăng Vũ xuất ở Đại Lễ Đường của sinhviên đại học Yến Kinh.

      "Nữ vương, vị trí của chúng ta ở chỗ này."

      Triệu Nghị tìm được vị trí, hưng phấn kêu lên.

      Mấy người ngồi xuống chỗ. Nửa giờ sau, hộitrao đổi bắt đầu. Lãnh đạo trường học và Đông Phương Di xuất ở đài chủ tịch, bên cạnh Đông Phương Di là nam sinh vô cùng bìnhthường, nhìn dáng vẻ của ta, Lãnh Tâm Nhiên đoán được ta chính là Tiểu Thứ Langtrong miệng Lam Kỳ Nhi.

      "Nữ vương, tra được tư liệu về Tiểu Thứ Lang này rồi. nghĩ tới nhìn bìnhthường như vậy, thực tế lại đơn giản chút nào. là con trai độc nhất của đại thần nội các nước N, từ có thiên phú kinhngười, năm trước được tuyển thẳng vào đạihọc tốt nhất nước N. tại là chủ tịch hội sinh viên đại học N. Nghe từ được huấn luyện Ninja, chỉ có chỉ sốthông minh siêu cao, mà võ học cũng rất cao. Xem ra, lần này nước N mang theo ý khiêukhích mà đến."

      Triệu Nghị ôm máy tính bảo bối của mình, dựa vào danh hiệu thiên tài máy tính của cậu, muốn lấy tư liệu của người vô cùng đơn giản. Tuytư liệu của Tiểu Chính Thái này ở mức độnào đó cũng được xem như loại cơ mật, nhưng trước mặt hacker tồn tại bất cứ cơ mật nào, cho nên......

      "Thuật ninja?" Sắc mặt của Lãnh Tâm Nhiêntrầm xuống. Nếu lúc trước muốn đứng đầu trong hội trao đổi này là vì KING, tại, thay đổi chủ ý rồi. nhớ rất , năm đóDiêm Môn có mấy em chết trong tay Ninja nước N. thế giới này, nếu hỏi ghét nhất là nước nào, hề nghi ngờ, chính là nước N. Mà trong đó, khiến cho ghét nhất, chínhlà Ninja nước N.

      "Đúng vậy, bất quá dựa theo tư liệu, vẫnchỉ là Ninja cấp thấp. Bất quá lấy tuổi của mà có thể đạt tới trình độ Ninja cấp thấp, quáthật là vô cùng thiên tài rồi!"

      Triệu Nghị gật đầu.

      Bên này hai người xong, bên kia hội trao đổibắt đầu. Đầu tiên là lãnh đạo trường phát biểu,sau đó tới Đông Phương Di thay mặt cho Yến Đại phát biểu. Bởi vì vị trí chỗ ngồi, mấy người Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy rất lúc côta phát biểu, phía dưới mấy nam sinh của nước N trao đổi cho nhau nụ cười ái muội dâm tà, trận, cực kỳ hiển nhiên là nhưng câu như bé này tệ.

      Tiếp theo sau Đông Phương Di, là Tiểu Thứ Lang đại diện cho sinh viên nước N lên phátbiểu. Tiểu Thứ Lang đứng bục phát biểu, phiên dịch viên đứng bên phiên dịch. Theonhư bình thường, trường hợp này, nhưng vịkhách đều theo lễ phép mà dùng tiếng Hoa đểân cần thăm hỏi vài tiếng. Nhưng tên Tiểu ThứLang này lại căn bản để ý tới loại quy tắc ngầm này, vừa mở miệng chuyện dùngtiếng chim. (Ý thứ tiếng aihiểu)

      Hành động này, khiến cho sắc mặt của các vị lãnh đạo lập tức biến đổi. Nhưng vì vướng tình cảm và thể diện, nên phải cố nén xuống. Bất quá cực kỳ hiển nhiên, khí ở đây trởnên có chút lúng túng rồi.

      Tiểu Thứ Lang tràng, hoàn toàn khôngchút ngưng nghỉ. Mà phiên dịch viên của cũng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, phiên dịch lại tất cả những lời mà . Đầu tiên là ân cầnthăm hỏi tất cả mọi người ở đây, biểu đạt thiện cảm của mình đối với nước Trung Hoa. Sau đónói đến mục đích mình đại diện cho sinh viênnước N tới tham gia hội trao đổi lần này. Sau mấy phút dịch lưu loát, ngay khi đột nhiênnói lên câu, sắc mặt phiên dịch viên trở nên khó xem.

      Triệu Nghị cảm giác được rất khí thế người nữ vương biến đổi trong phút chốc.Nghi hoặc quay sang nhìn nữ vương, khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên dùng ánh mắt giết ngườinhìn về trừng về phía Tiểu Thứ Lang nóihăng say bục, tâm rớt "Độp" cái, biết chắc chắn vừa rồi Tiểu Thứ Lang gì đó tốt.


      Chương 111


      "Nữ vương, tên Tiểu Thứ Lang đó cái gì thế?"

      Mắt thấy sắc mặt Lãnh Tâm Nhiên ngày cảngtrở nên ngạc nhiên, vài người cũng bắt đầu thìthầm trao đổi với nhau, rốt cuộc Triệu Nghị cũng kiềm chế được tò mò quay sang hỏi. Lãnh Tâm Nhiên nhìn chằm chằm vào tên nhóc đứng bục vô cùng chân thành kia, nhìn dùng giọng điệu khinh miệtnói về nước Trung Hoa, về Yến Đại, lửagiận giống như dâng lên giống như thủy triều. Nghe được câu hỏi của Triệu Nghị, sắc đỏ bao trùm trong con ngươi tối đen mới từ từ tản chút, dùng giọng điệu lạnh lùng trào phúngnói: "Tên nhóc kia còn có thể cái gì, ngoàiviệc quốc qua mình cường đại đến mức nào, mànước Trung Hoa của chúng ta yếu đến mức nào.Bọn họ là vì tình cảm quốc tế nên mới đếnnước Trung Hoa chúng ta, muốn chúng ta phải tỏ ra cảm động rớt nước đối với bọn họ!"

      Triệu Nghị nghe được nổi trận lôi đình.Quan trọng hơn là, cậu cảm giác được sát khínồng đậm trong câu của nữ vương. Dựa vàosự hiểu biết của cậu về nữ vương, tên nhóc này chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Lãnh Tâm Nhiên chỉ cho Triệu Nghị nghe, mấy ngườixung quanh cũng nghe được lời của .

      Đối với chuyện Lãnh Tâm Nhiên biết tiếng N,Triệu Nghị hề thấy kỳ quái. Hoặc là ,cậu vô cảm rồi. Trải qua quá nhiều kích thích, tại căn bản còn chút cảm giác nào rồi. Nữ vương chính là nữ vương, căn bảnkhông thể dùng lẽ thường để phán đoán, còn về việc biết được những thứ gì, lại càng cần phải suy nghĩ, tuyệt đối có gì khônglàm được!

      Mà những người xung quanh lại cảm thấy như vậy, bọn họ nhìn bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên hiển nhiên chỉ là sinh viên năm nhất. Là sinh viên đại học năm nhất, có thểnghe hiểu được tiếng của nước N quả quá ít. Cho dù là những sinh viên du học nước N để chuyên tu, cũng chưa chắc có thể hiểu được ý tứ mà tên Tiểu Thứ Lang kia biểu đạt. Cứ như vậy, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên lại càngnhiều hơn chút.

      Bất quá, sau khi biết được những lời chân thành của tên Tiểu Thứ Lang Kia, gần như mỗi người có tâm với Trung Hoa đều cảm thấy phẫnnộ. Đây là vũ nhục! Quan hệ giữa TrungHoa và nước N vẫn nằm ở ranh giới nguy hiểm,vì cái gọi là hiệp ước hòa bình quốc tế nênngoài mặt vẫn phải giữ cục diện hão hữu. Nhưng thực tế, vấn đề lịch sử, vấn đề biêncảnh, vấn đề chủ quyền, đủ loại cả, tranh luậngiữa hai nước vẫn chưa bao giờ ngừng lại.

      Mà phiên dịch viên kia cũng là người TrungHoa, cảm giác được rất vẻ thù địch của tên Tiểu Thứ Lang kia. Lúc chuyện, dùng rất nhiều từ mang ý nghĩa vũ nhục, nhưng anhta lại thẳng, chỉ có thể quanh co biểuđạt uyển chuyển chút ý tứ của đối phương.Nhưng mà, thân là người Trung Hoa lại có năng lực biện giải cho nước mình, loại khuất nhục này khiến cho phiên dịch viên đỏ cả mặt.

      Tiểu Thứ Lang dường như cảm nhận được bầu khí căng thẳng ở đây, tiếp tục phát biểu bài diễn thuyết của mình. Từ được tiếp nhận nền giáo dục nước N là quốcgia mạnh nhất châu Á, xem thường các quốc gia chung quanh, đặc biệt là nước Trung Hoa có thù sâu hận lớn với nước mình này, càng còn có địch ý nhiều hơn. Lần này lấy thân phận đại hiểu sinh viên đại học sứ Trung Hoa, là dohắn chủ động cầu.

      Sư phụ của vị sĩ rất lợi hại, vẫn luôn với Trung Hoa có các loại nội công cực kỳ lợi hại, chuyện này khiến cho cực kỳ khó chịu. Đặc biệt là khi sư phụ những năm gần đây Trung Hoa ngày càng trở nêncường đại, trở thành uy hiếp rất lớp đối vớidã tâm của nước N, lại càng khiến phẫn nộ.Trung Hoa, chỉ là khu vực rộng lớn mà yếu đuối mà thôi, có cái gì mà phải lo lắng. Bên cạnh có rất nhiều du học sinh người TrungHoa, mỗi lần đều nịnh nọt lấy lòng . Quốcgia có những con dân yếu đuối như vậy, sao có thể so được với đại quốc của bọn ?

      Bởi vậy, trước khi đến Trung Hoa, đãchuẩn bị bài diễn thuyết dài, thề phảiđánh đòn phủ đầu ra oai với Trung Hoa.Dựa theo lời sư phụ , người Trung Hoarất xem trọng mặt mũi xã giao, cho dù cóchuyện gì, cho dù mất hứng, cũng biểu ra ngoài trước mặt khách. Bọn họ cảmthấy đó là ứng xử lễ độ. Vậy , đến lúchắn phát biểu, khẳng định cũng có người cắt ngang!

      "Bóng đá nam của nước tôi có thể tiến vào thế vận hội Olympic. Tôi nghĩ, nếu quý quốc có thể dồn tinh lực vào hạng mục này, có thể rút ngắnsự chênh lệch với nước tôi. Ít nhất bị đá đến 6:0, có thể tiến bộ lên 5:0 rồi. Bất quátuy bóng đá nam của quý quốc rất nổi tiếng, nhưng lợi hại nhất vẫn là bóng bầu dục. Ở trongnước tôi nghe ít tin tức về bóng bầu dục của quý quốc, là đặc sắc!" Tiểu ThứLang cực kỳ hăng say.

      Trán của phiên dịch viên bắt đầu đổ mồ hôilạnh rồi. Những lời khiêu khích lúc trước ta còn có thể phiên dịch uyển chuyển chút,nhưng mà tại đến cái này, cực kỳ ràng là bày tỏ địch ý rồi! Bóng đá nam, vĩnh viễn là nỗiđau của Trung Hoa! Lật tẩy người khác như vậy, tuyệt đối phải là hành vi mà mộtngười lễ phép nên có!

      Bất quá đầu óc của ta hoạt động rất nhanh, đời này cho đến bây giờ ta vẫn chưa từngkhẩn trương như vậy. Trời ạ, may mắn phần lớnnhững người ngồi dưới đều biết tiếng N, nếu , cục diện này khẳng định là thể khống chế được rồi. từng có người đánh giá trạng của Trung Hoa như vậy, những người nóng nảy nhất Trung Hoa chính là giớithanh thiếu niên, đặc biệt là sinh viên đại học.Những người làm đều bị xã hội và hiệnthực giày vò đến vô cảm, đối với rất nhiềuchuyện đều mất cảm giác bình thường.Nhưng sinh viên đại học khác, sinh viên đạihọc là thời khắc mấu chốt chuyển từ trẻ em lênngười trưởng thành, lúc này là giai đoạn conngười cứng đầu nhất, cảm thấy vinh dự tập thểđặc biệt quan trọng. Cho nên, từ thời tư bản chủ nghĩa, mới có nhiều kiện biểu tình của sinh viên đại học như vậy.

      Lần trao đổi này, vốn là muốn làm dịu quan hệ giữa hai nước. Nếu mà gây rối ở đây, tuyệt đối làm cho những người bên nổi giận!

      bên ngầm thấy may mắn, phiên dịch viênbắt đầu trợn mắt bịa đặt lại những lời vừa rồi của Tiểu Thứ Lang. Trung Hoa là bát đại tinhthâm, rất nhiều khi câu có thể biểu đạtnhững ý hoàn toàn khác nhau. Giống như trước có người bị tai nạn xe mất lỗ mũi, lúc xem mắt lại bị bà mối thành tại chưa cógì (眼下没东西 có thể hiểu là tại chưa cótài sản gì đó, còn có nghĩa là bên dưới mắt có gì, ý là có mũi đó). Mà ngườikia miệng có môi , kết quả liền biếnthành miệng chặt, ý là miệng kínkhông biết giữ bí mật.

      Tiểu Thứ Lang châm chọc bóng đá Trung Hoa,theo ý phiên dịch viên lại thành.

      "Bạn Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rằng bóng đá Trung Hoa rất có tiềm lực, đặc biệt là quốcgia vô cùng ủng hộ hạng mục này. Cậu ấy tin,dựa theo tình hình này, bóng đá Trung Hoa tuyệt đối có được tiến bộ tầm thường, mở ra cục diện mới!" Lãnh TâmNhiên vốn tức giận, nghe được phiên dịch viên ra những lời này liền nhịn đượccó chút vui vẻ. Theo bản năng nhìn về phía cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh Tiểu Thứ Lang, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nâng lên, phiên dịch viên này, trái lại rất thú vị.

      Chẳng qua, lúc nhìn đến Tiểu Thứ Lang, ánhmắt liền chuyển lạnh trong nháy mắt.

      Lúc chú ý tới Đông Phương Di ngồi bên cạnhTiểu Thứ Lang, Lãnh Tâm Nhiên mới nhớ tới chuyện khác. Dựa theo gia quy nhà Đông Phương, cộng thêm trình độ được gọi là thiêntài của Đông Phương Di, tiếng N khẳng định làkhông cần phải . Nếu có thể nghe được những lời tên tiểu quỷ này , ta còn có thểbiểu như có việc gì như thế, đúng là......

      Nhà Đông Phương phải luôn tự xưng làthủ vệ trung thành của Trung Hoa sao? Sao tại khi bị người ta khi dễ đến cửa còn có thểbiểu bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ trăm nămqua bọn họ luôn đứng cuối trong tứ đại gia tộc, nhiều khi, thái độ lên tất cả!

      "Quý quốc dường như cũng rất xem trọng hạngmục chạy vượt chướng ngại vật, tôi tin cácngười có được tiến bộ rất lớn trong hạng mục này!" Ngay khi phiên dịch viên thầm thở ra, thanh nhàn nhạt từ dưới đài vang lên.Phiên dịch viên cả kinh, thiếu chút nữa lảo đảoté ngã. Ngay cả người luôn giữ được bình tĩnhnhư Đông Phương Di, khuôn mặt cườicũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

      Vào lúc này, cắt ngang bài phát biểu của người khác là hành vi rất lễ phép. Cho nên, thanh đột nhiên xuất này lập tức liền hấp dẫn chú ý của mọi người. Đại Lễ Đườngcủa Yến Đại rất lớn, có thể chứa được mấytrăm người. Vốn, mấy trăm người chen chúctrong căn phòng cảm thấy rất chật chội,mà còn rất ồn ào. Nhưng mà tại, hoàn toànkhông có cảm giác này. Mọi người yên lặng, dùng ánh mắt sùng bái nhìn nữ sinh đột nhiên đứng lên kia.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hiểu tiếng Trung Hoa, nhưng có thể từ biểu tình của nữ sinh này mà nhìn ra được thân thiện của đối phương. Thấy vậy, liền trực tiếp quay sang hỏi phiên dịch viên bên cạnh gì.

      Phiên dịch viên lâm vào thế khó xử, ta muốn nữ sinh này phải xui xẻo, cũngkhông muốn liên lụy đến ông chủ của mình. Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy nữ sinh kia cưnhiên lại nở nụ cười với mình tựa như ta cũng sao, phiên dịch viênliền ra. Chẳng qua, ta vẫn gia công lạinhững lời này như cũ, tuy vẫn là ý kia, nhưng ítnhất cũng còn hung hăng nữa!

      Dù là như vậy, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cũng tức giận đến mức run rẩy cả người. tạixem ra, đúng là điển hình của đàn ôngnước N. Bộ dáng cao, mét sáu mấy,ở Trung Hoa thuộc dạng tàn phế rồi. Hơn nữa, còn có chủ nghĩa đàn ông cực mạnh luôn xem bản thân là trung tâm, chophép người khác có ý kiến phản đối mình. Chonên khi nghe nữ sinh này đến hạng mục chạy vượt chướng ngại vật của nước bọn ,liền nổi giận: "Đại đế quốc chúng tôi rất nhanhsẽ đứng đầu thế giới trong hạng mục chạy vượtrào này. Đại đế quốc của chúng tôi vô luận là kinh tế hay thể thao, đều là vị trí dẫn đầu thế giới."

      xong, lại lấy vẻ mặt bị vũ nhục lên án vớiĐông Phương Di: "Đây là tố chất của sinh viên đại học Yến Kinh các người sao? Cắt ngangtrong lúc người khác phát biểu, tôi cực kỳthất vọng. Nếu tố chất của sinh viên đại họcYến Kinh đều như vậy, tôi nghĩ hội trao đổi lần này của chúng ta cần thiết nữa rồi."

      Đông Phương Di cũng nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng dưới đài, biết tên tiểu quỷ này chuyện rất quá đáng, lại nghĩ có người chú ý tới tình huống mà đứng rakhiêu khích. Thân là phó chủ tịch hội sinh viênđại học Yến Kinh, nhận lệnh của lãnh đạotrường toàn quyền phụ trách hội trao đổi lầnnày. Nếu hội trao đổi này mà xảy ra sơ xuất gì, mất mặt là , phá hủy quan hệ hai nước mới đúng là chuyện lớn! Nghĩ vậy, Đông Phương Diliền đứng lên với Lãnh Tâm Nhiên phía dưới đài: "Bạn sinh viên này, tại là lúc người khác phát biểu, có vấn đề gì có thểđợi đến lúc khác rồi mới ."

      xong, còn tỏ ý xin lỗi với Thượng Dã TiểuThứ Lang, ý bảo tiếp tục.

      Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, lúc trước thấy thái độ của Đông Phương Di đối vớichuyện này rất kỳ quái. tại xem ra, thái độ của ta trái lại rất ràng, trong kiện này,mặt mũi quốc gia đứng ở vị trí thứ hai, quan hệhai nước mới là thứ quan trọng nhất. Lựa chọnnhư vậy, có số người cảm thấy rất bình thường, đại trượng phu câu nệ tiểu tiết,mặt mũi gì đó đều là chuyện , chủ yếu làlàm được việc lớn. Nhưng mặt mũi quốc gia khác với mặt mũi cá nhân, nếu như ngay cả thể diện của quốc gia mà còn giữ được,vậy còn tư cách gì bàn quan hệ hảo hữu?

      " ra phó chủ tịch cho là như vậy, vậy đượcrồi..."

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh ngồi trở lại chỗ.

      Thượng Dã Tiểu Thứ Lang thấy Đông Phương Di nể mặt mình như vậy, quan trong hớn đối phương lại còn lại đại mỹ nữ, tức giận liềnbiến mất ngay tại chỗ. Sau đó tiếp tục bài phát biểu mênh mông tình cảm mãnh liệt của mình,trong miệng , Trung Quốc giống như mộtquốc gia phụ thuộc vào bọn họ vậy, thực lực vô cùng yếu kém, có chút nổi trội nào.Thậm chí ngay cả trận chiến thời cận đại giữahai nước cũng bị dùng lời lẽ méo mó đểnhắc đến. xóa sạch tất cả tội ác của nước N tại Trung Hoa, trái lại còn vu oan Trung Hoa tôn trọng lịch sử, bôi đen quốc gia bọn . Từ quốc gia đến người, xong quốc gia, lại đến người Trung Hoa. gì mà người Trung Hoa đều bắt chước bọn , bắtchước khoa học kỹ thuật của bọn , bắt chước cách ăn mặc của bọn , giống như tiểu người hầu sùng bái thần tượng vậy. Tóm lại,trong lời của , Trung Hoa căn bản thể so sánh được với quốc gia của bọn .

      Lời lẽ như vậy, tuyệt đối có thể xem là phảnđộng.

      Nhưng lại vô cùng thông minh nhạy bén, tất cả mọi chuyện, đều dùng phương thức nóichuyện rất uyển chuyển. Cho nên tuy nghe ra được ý tứ trong lời của , cũng thể trực tiếp trở mặt với . Kìm nén như vậy sẽsinh ra cảm giác tức giận, khiến cho nhữngngười nghe hiểu được tiếng N cảm thấy cực kỳbực tức. Những lãnh đạo trường học này, có số người biểu tình có chút vặn vẹo, nắm chặt quả đấm, bộ dáng nổi giận đùng đùng.Nhưng mà, phần lớn, mặt đều mỉm cười, cũng biết là hiểu ý của những lời này hay là ngụy trang. Khiến cho Lãnh Tâm Nhiên liếc mắt nhìn, chính làĐông Phương Di lúc nãy dùng thái độ nghiêmkhắc ngăn cản , biểu tình của đối phương từđầu đến cuối đều như thế, chút thay đổi.

      "Mẹ nó, quá khi dễ người."

      Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên đếm ngược sựnhẫn nại của những người biết tiếng N, namsinh ngồi cùng hàng nhịn được nhảydựng lên, vừa mở miệng liền lên tiếng mắng, sauđó cũng kiêng kị Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đài chửi ầm lên: "Mày là ai chứ, nước N của tụi mày tốt lắm sao? Phim nghệ thuật rấtkhông tệ đó, chẳng lẽ bọn mày cũng coi nhữngthứ này trở thành tinh hoa văn hóa của đất nước rồi à. Chạy vượt rào cũng rất tệ, bóng chuyền nữ cũng tệ, bóng rổ cũngkhông tệ, những thứ này đều rất tệ nha,cư nhiên dám đến nơi này của bọn tao để hung hãn, đúng là da mặt dày biết cái gì là tự rước lấy nhục!"

      Triệu Nghị hiểu tiếng N, nhưng ngay từđầu biết những tên nước N có ý tốt gì.Loại tình huống này rất bình thường, nước Nluôn tự xưng là cường quốc châu Á, càng cóđịch ý với Trung Hoa, hữu hảo hai nước gì đó, tuyệt đối là trợn mắt lời bịa đặt. Chẳng qualà tại có hiệp ước quốc tế làm gông cùm xiềng xích, ai cũng dám chọc thủng lớpgiấy bóng này. Cho nên hai bên đều cố kìm nén,chỉ có thể dùng những phương thức uyểnchuyển để khiêu khích, trong chuyện này, quốcgia nào nhịn được trước, vậy , quốc gia đó liền thua. Hiệp ước quốc tế vẫn còn đó,chỉ cần quốc gia chủ động, tuyệt đối bị các cường quốc thế giới trấn áp!

      Nam sinh kia hiển nhiên là tức giận, căn bảnkhông để ý đến chuyện các lãnh đạo vẫn cònđang ở đây, phát tiết tất cả tức giận của mình. Bạn học bên cạnh cậu ta muốn ngăn cậu lại, nhưng căn bản vô dụng. Có đôi khi, chính trực thứ vô cùng thần kỳ!

      "Bạn sinh viên này....."

      Đông Phương Di nhíu mi lại chặt, định nóigì đó vào micro.

      Lãnh Tâm Nhiên cười đứng lên: "Lại muốn nóiđến vấn đề lễ phép sao? Phó chủ tịch, lấy ít mấtnhiều, chính là đến chuyện này . Đều bị người khác khi dễ đến cửa nhà, lại còn cố giữthể diện cho đối phương, đúng là thánhnhân trong thánh nhân mà! khéo là, tôi phải người toàn vẹn được như chủ tịchĐông Phương, tôi cũng muốn vì để lấy lòng số người mà để ý đến thể diệnquốc gia."

      xong, ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, lập tức tiếng N.

      đến chuyện Lãnh Tâm Nhiên biết tiếng N,còn phải nhắc lại khoảng thời gian Diêm Môn vừa thành lập. Bởi vì nước N cũng có số tổ chức hắc đạo, vì để ngừa vạn nhất, đặc biệtđi chuyến đến nước N, ở bên đó tháng, là vì núp, là để học tiếng N. Tuy qua thời gian rất lâu, nhưng trí nhớ của thiên tài tồn tại vấn đề thời gian. Cho nên lúc lại ngôn ngữ này, Lãnh Tâm Nhiên căn bản là rất lưu loát. rất nhanh, ở đây có rất ítngười nghe hiểu được lời của . Nhưng đài có người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      người là Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, người là phiên dịch viên, người nữa, chính làĐông Phương Di. Bởi vì bọn họ kinh ngạc pháthiện, lời Lãnh Tâm Nhiên chính là đoạn phát biểu vừa rồi của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Mà người kinh ngạc nhất chính là Tiểu Thứ Lang,bởi vì phát , đối phương gần như khôngnói sót chữ nào so với bài diễn thuyết vừarồi của mình, này..... này......

      Trừ bỏ mấy người nghe hiểu được tiếng N,những người khác đều bày ra vẻ mặt mờ mịt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :