1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92: ra là chuẩn úy


      (cấp bậc trong quân đội, thượng sĩ và dưới thiếu úy)



      "Đúng, xin lỗi! Nếu đừng trách tôi khôngkhách khí!"

      Huấn luyện viên Dư cho rằng phản ứng tạicủa Lãnh Tâm Nhiên là sợ hãi, càng thêm đắc ý, theo bản năng ưỡn ngực, lớn tiếng .

      Nhìn bộ dáng hung hãn này của ông ta, Lam KỳNha và Sơ Hạ tức đến mức mặt đỏ bừng, lạikhông biết nên làm gì cho tốt. bên căm tứcsự hung hãn của huấn luyện viên, mặt lại lo lắng cho tình huống của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn rồi lại nhìn, biết làm thế nào cho phải.

      Cắn răng nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Lãnh Tâm Nhiên và huấn luyện viên hung hãn cuồngvọng bên kia. Lam Kỳ Nhi cứng rắn quyết tâm tiến lên phía trước: "Huấn luyện viên, Tâm Nhiên cố ý, thầy là người lớn đừng nên chấp nhặt lỗi lầm của người , cần so đo với bạn ấy."

      xuất của Lam Kỳ Nhi khiến cho cơn thịnh nộ của huấn luyện viên Dư giảm xuống.Đặc biệt khi xinh đẹp này còn chuyệnvới ông ta, khiến cho ông ta càng cao hứng. Hormone nam tính lập tức trào ra, liền hắnggiọng với Lãnh Tâm Nhiên: "Nếu Kỳ Nhi đãxin tha thứ giúp , tôi cũng muốn so đo nữa. Chỉ cần chịu xin lỗi với tôi, chuyện này xem như xong. vẫn còn là học sinh, hiểu chuyện, tôi cũng so đo vớicô."

      Nghe được lời của ông ta, Lam Kỳ Nhi nhẹnhàng thở ra, sau đó còn chưa chờ bình tĩnhlại, liền nghe thấy giọng điệu đứng đắn của Triệu Nghị: "Ông xin lỗi xin lỗi sao, ông cho ông là ai chứ?"

      Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tay Triệu Nghị cầm cái điện thoại, dáng vẻ lưu manh, vẻ mặt còn cuồng vọng hơn cả huấnluyện viên.

      Lam Kỳ Nhi tức giận đến thiếu chút nữa chửiầm lên. rất dễ dàng mới có được dũng khí giúp với ông huấn luyện viên ghê tởm này, nghĩ tới cư nhiên lại bị người tới phá, là....

      Nam sinh này tới cùng là ai vậy? Sao có thể như vậy....

      Vừa ủy khuất vừa tức giận, nước mắt đảoquanh hốc mắt, nhưng vẫn cố chịu đựng rơi xuống.

      Quay đầu nhìn huấn luyện viên, rất dễdàng được người ta nâng lên, giờ cơ nhiên lại bị người khác tới đập phá, lại còn là "tiểubạch kiểm", cả khuôn mặt liền vặn vẹo, vô cùnghung ác: "Cái tên "Tiểu bạch kiểm" này cái gì?"

      "Tiểu bạch kiểm"?

      Triệu Nghị khoa trương giơ tay chỉ vào chínhmình, nhìn đối phương từ xuống dưới, sau đó khẳng định gật gật đầu: " sai, so vớingười đen còn hơn chui từ trong than ra như ông, quả mặt tôi trắng hơn."

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên co rút.

      Nhìn khuôn mặt ngày càng vặn vẹo của huấnluyện viên, Triệu Nghị cười lạnh trong lòng.Nếu phải vì bây giờ ở Yến Kinh,các em có ở đây, ông ta cho là ông tacòn có thể ở đây hung hăng đến mức này sao?Cho dù bọn họ ở, cậu cũng bảo vệ nữ vương tốt. Đây là trách nhiệm cả lớp phó thác cho cậu!

      Nếu có nữ vương, cho dù nhà cậu có tiền cũng thể thi được vào trường đại họcYến Kinh tốt nhất cả nước, còn được học chuyên ngành máy tính mà mình thích nhất. giờ, cha mẹ đều sung sướng tới mức hận thể gặp ai cũng mình thi đỗ đại học X. Toàn bộ những thứ này, đều nhờ nữvương! chỉ có cậu, tất cả các chị em trong lớp F, đều nhờ nữ vương mới có cuộcsống hoàn toàn mới này.

      Nếu cha mẹ cho bọn họ sinh mệnh đầu tiên, nữ vương chính là người cho bọn họ sinh mệnh thứ hai, mà còn là sinh mệnh với cuộcsống hoàn toàn mới và tương lai tươi sángnữa chứ!

      Nhìn Triệu Nghị che trước mặt mình, nhìnkhuôn mặt góc cạnh giờ trở nên tuấn tú kia, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên cảm khái vô hạn.Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Nghị, cậu ta vẫn còn là quân sư của lớp F, là đứatrẻ có thiên phú kinh người về tin học. giờ,cậu ta từ từ thay đổi thành người đànông chân chính! Có thể nhìn thấy thay đổiquan trọng của người như thế, tâm tình củacô cũng trở nên cực kỳ kích động!

      "Cậu....."

      Huấn luyện viên khó thở, vẫn cố nhịn xuốngkích động muốn cho "tiểu bạch kiểm" đột nhiênxuất này cái tát, lấy điện thoại di động quát vào điện thoại: "Chủ nhiệm Vương, tôi có chút chuyện muốn báo cáo với thầy."

      Hành động của ông ta, khiến cho sắc mặt củanhững người ở đây đột nhiên biến đổi. Tâm củaLam Kỳ Nhi và Sơ Hạ đều trầm xuống,chuyện này cuối cùng cũng thể ngănchặn được mà bị báo lên sao?

      Dựa theo luật lệ ở trường đại học Yến Kinh,trong lúc huấn luyện quân mà xảy ra xung đột. Mặc kệ ai đúng ai sai, đều phải chịu xử phạt nghiêm khắc. bị ghi lỗi, nặng có thể bị đuổi họ rồi. Đối với sinh viên mà , có gì nghiêm trọng hơn việc bị đuổi rakhỏi trường học!

      Tất cả mọi người đều lo lắng cho tương lại củaLãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, nhưng haiđương vẫn rất bình tĩnh. Vẻ mặt Lãnh TâmNhiên vẫn lạnh lùng như cũ, Triệu Nghị tiếptục cợt nhã, coi như nghe thấy câu nóivừa rồi trong điện thoại của huấn luyện viên.

      Hơn mười phút sau, người đàn ông trungniên dáng người mập mạp mặt bóng lưỡng dẫn theo mấy người đáng sợ xuất ở sân thểdục. Vừa thấy người đến, huấn luyện viên Dư liền liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên và TriệuNghị cái, sau đó qua: "Chủ nhiệm Vương."

      Người đàn ông béo kia là chủ nhiệm Vương, vừa thấy huấn luyện viên Dư liền lộ ra nụ cười khách khí: "Chuẩn úy Dư, xảy ra chuyệngì khiến tức giận như vậy?"

      Nghe được xưng hô trong miệng người kia, hai mi Lãnh Tâm Nhiên nhíu lại, đáy mắt lên vẻ cười lạnh đầy trào phúng. Chuẩn úy sao? Trách dược lại hung hãn như vậy! Ởtrong bộ đội, chuyển úy cũng có thể được xemnhư chức quan rồi. Chức vị trong quân đội khác với cơ quan nhà nước, rấtnhiều người nể mặt quân đội, cho nên chuẩn úy cũng được xem như quân hàm .Chỉ là, chẳng qua là huấn luyện quân ở đạihọc thôi, cư nhiên lại thỉnh tới chuẩn úy, hổ danh là đại học đệ nhất cả nước!

      Bất quá, chuẩn úy nho mà lại hung hãnnhư vậy, đúng là ếch ngồi đáy giếng kiếnthức hạn hẹp. Trong bộ đội đặc chủng, tùy tiệntìm người cũng có quân hàm cao hơnchuẩn úy. Vị Chu Đào giao đấu với , chính làthượng úy, chỉ cách sĩ quan cấp tá chút thôi. Càng miễn bàn đến người phụ trách TrầnAnh, đó là sĩ quan cấp tướng. Chỉ riên quân hàm của hai người này, liền đủ đè chết vị chuẩnúy này rồi. Lại càng khỏi đến người nào đócó cả gia tộc lớn phía sau kia.....

      Lãnh Tâm Nhiên thở dài trong lòng, ai, thói đời đen bạc, quá nhiều tôm tép nhãi nhép rồi!

      "Chính là hai người bọn họ. Còn có nữ sinh kia, ta tự ý mang theo vật nguy hiểm." Đúng lúcnày, vị huấn luyện viên kia khi nhìn thấy ngườikhác khiếp sợ khi biết được quân hàm của mình càng đắc ý. Những người tới đại học Yến Kinh làm huấn luyện viên lần này, quân hàmcủa ông ta cao nhất, những người khác chỉ là hạ sĩ quan. sinh viên mà thôi, cư nhiên dám khiêu khích ông ta, quá khôngbiết trời cao đất rộng rồi!

      Chủ nhiêm Vương nhìn vào ba người bị chỉ mặt. Hai nữ nam, nam diện mạo lịch , xem ra giống sinh viên hư hỏng, mà hai nữ sinhkia, người thanh thanh lãnh lãnh, người diện mạo bình thường, nhưng xem ra đều cực kỳ lương thiện, giống người thích gây chuyện thị phi nha.

      Chỉ là, nhớ tới những lời đồn đãi về vị chuẩn úy này, ông ta hiểu . Xem ra có người khiêu khích uy quyền của ông ta, là, học sinh thờinay sao lại ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ thể nhịn phen cho trường học bớt phiền toái sao?

      Nghĩ đến chuyện bọn họ gây chuyện lại bắtmình đến sân thể dục này trong thời tiết oi bức, tâm tình càng tốt: "Mấy người các cậu, theo tôi."

      Ông ta xong liền chuẩn bị bỏ . Nhưng mà, ngoài dự kiến của ông ta, ba người kia vậy mà động đậy.

      Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị hoàn toàn xemnhẹ, bọn họ nhìn biểu tình của chủ nhiệm Vương liền đoán được mình trở thành vật hy sinh, mà Đông Phương Hiểu lại hiểu tình hình, nghĩ rằng người chủ nhiệm là mình.

      "Làm phản phải ? Kêu các cậu qua đây, lỗ tai điếc sao?"

      Bốn chỉ bởi vì hai cái chọn ...mà... muốn hysinh ba đệ tử này, nhưng tại nhìn thấy bọnhọ cư nhiên thèm nghe theo lệnh củamình, chủ nhiệm Vương liền nổi giận, chẳngquan tâm đến hình tượng, trực tiếp rống to với ba người.

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giơ lên: "Chúngem cũng chưa làm gì sai, vì sao phải theo thầy?"

      Vẫn là lần đầu tiên gặp được sinh viên đứng rađối chất với mình, chủ nhiệm Vương tức giận đến mức thiếu chút nữa thở nổi: "Tôikêu tới tới, nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?"

      Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị vẫn khinh thường như cũ.

      Đúng lúc này, theo sau chủ nhiệm Vương chú ý tới Lãnh Tâm Nhiên, đến bêncạnh Lam Kỳ Nhi hỏi: "Sinh viên kia cùng lớpchúng ta à? Sao tôi chưa thấy qua em ấy? Em ấy tên gì?"

      này, là giảng viên lớp quản trị công thương, đồng thời phụ trách năm lớp, vẫn chưahiểu lắm về các sinh viên trong lớp.

      " Tôn, bạn ấy là Lãnh Tâm Nhiên, buổi sánghôm nay mới tới. Tôn, giúp bạn ấy ,chuyện này .." Lam Kỳ Nhi bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lo lắng .

      "Lãnh Tâm Nhiên?" Tôn Linh càng nghe càng cảm thấy cái tên này có phần quen tai, đợi đếnkhi nhớ lại hai mắt đột nhiên mở to: "Côtrạng nguyên kia?"

      "Trạng nguyên?" Lam Kỳ Nhi nháy mắt mấy cái tỏ vẻ hiểu.

      "Lãnh Tâm Nhiên, là trạng nguyên của tỉnh, hơn nữa tổng điểm còn tối đa. Quan trọng hơn là, em ấy còn đạt giải nhất tất cả các môn trongcuộc thi Olympic năm nay, là người đứng đầucả nước. Quốc gia quyết định để cho em ấyđại diện quốc gia tham gia cuộc thi Olympicquốc tế năm nay, em ấy vốn được tuyển thẳng vào đại học X, nhưng em ấy vẫn kiên trì tham gia thi tuyển sinh đại học lấy được thành tíchlợi hại như vậy....."

      Vừa tới sinh viên ưu tú nhất của lớp mình, Tôn Linh liền trở nên kích động, tư liệu về Lãnh Tâm Nhiên ào ạt tuôn ra trong đầu.

      Khi nghe đến những thông tin về Lãnh Tâm Nhiên, nhưng người chung quanh đều lộ ra vẻ mặt dám tin. Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ cũngchấn kinh, các thể nào nghĩ tới, người bạn cùng phòng mang đến cho bọn họ vô sốkinh ngạc này, lại có thân phận như vậy?

      "Đúng, tôi còn nhớ hình như...." Tôn Linh gõ gõ vào đầu, càm thấy hình như mình quênmột chuyện quan trọng nào đó. Theo bản năng nhìn về phía nữ sinh đứng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng kia, đột nhiên trong đầu xẹt qua tia sáng..... Trời ơi! Rốt cuộc nhớ ra mình quên cái gì rồi! Em ấy là......

      Chẳng thèm giải thích gì cả, Tôn Linh khẩntrưởng đây những sinh viên cản đường ra, chảy thẳng đến trước mặt vị cấp nổi bão của mình.

      "Chủ nhiệm, thầy đợt lát, em có chút chuyện muốn với thầy."

      Tôn Linh giọng .

      Chủ nhiệm Vương nổi nóng, nhưng vẫn nghe thấy có người . Nhìn thấy bộ dạng này của Tôn Linh, cho rằng tới để giúp chosinh viên, liền khách khí nổi giận : "Giảng viên Tôn, tôi biết em quý mến sinh viên.Nhưng nội quy của đại học X chúng ta cực kỳnghiêm, tuyệt tối thể để chuyện tồi tệ như thế này xảy ra! Chuyện lần này, tôi nhất định phải báo cáo lên , xử phạt thậtnghiêm!"

      *****




      Chương 93: Từ đâu tới chạy về đó



      Tôn Linh gấp đến sắp khóc rồi! Trời ạ, phải muốn tới giúp, chỉ tốt bụng muốnnói cho chủ nhiệm biết em sinh viên mà ông ấyđang chỉ vào mặt mắng chửi là ai thôi!

      Đúng lúc này, Lãnh Tâm Nhiên cảm giác đượcđiện thoại trong túi vang lên. Là do người nào đó dặn phải mang theo mọi lúc. Trước mặt người nào đó, mọi phản kháng đều chỉ là phù vân, là dùng để hạn chế hành động của người khác, có chút quan hệ nào với .

      phải ra vẻ phách lối, nội quy quyđịnh trước là lúc tham gia huấn luyện khôngđược mang theo điện thoại. Nhưng nếu chuyệnbây giờ lớn đến vậy, có lớn thêm chút cũng có gì đáng ngại. Nghĩ như vậy,Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ thản nhiên lấy điện thoại trong túi ra, nhìn tên màn hình sau đó nhận điện thoại.

      "Alô?"

      "Tâm Nhiên hả? Ông là Trương gia gia đây."Bên kia điện thoại truyền đến giọng củathầy Trương.

      Sau khi xác định nhận Lãnh Tâm Nhiên làm họctrò, thầy Trương kêu Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp gọi ông là ông nội, cần gọi thầy giáo hay giáo sư gì đó. Gọi ông nội cho thân thiết,năm nay tuổi của ông lớn vậy rồi, chắc chắnLãnh Tâm Nhiên chính là người học trò cuối cùng của ông, cho nên càng thêm thương nhiều hơn.

      Cảm tình mà Lãnh Tâm Nhiên dành cho thầyTrương lại càng cần phải . Kiếp trước đối đãi với ông như ông nội rồi, bởi vì theo học nghiên cứu sinh được nên vẫnluôn cảm thấy áy náy với ông, giờ có thêm cơ hội, đương nhiên buôngtay rồi.

      "Trương gia gia." Lãnh Tâm Nhiên ôn nhu gọimột tiếng. Lúc chuyện với thầy Trương, vẻ mặt của lập tức trở nên mềm mại, còn mangtheo chút trẻ con, so với vẻ lạnh lùng thườngngày tựa như người khác vậy.

      Triệu Nghị đứng bên cạnh , nghe được ba từ "Trương gia gia" liền đoán được người gọi tới là ai rồi. Trước kia cậu là quân sư lớp F, từ nay về sau cậu trở thành quân sư riêng cho nữ vương. Đối với chuyện của nữ vương đương nhiên phải nắm hơn cả chuyện của mình rồi,chuyện của thầy Trương lại càng cần phải .

      "Tâm Nhiên này, nghe hôm nay con tới trường học. Sao đến thăm Trương gia gia? Chẳng lẽ ngại Trương gia gia đây già rồikhông thú vị sao?"

      Thầy Trương cười hề hề .

      Lãnh Tâm Nhiên cũng nở nụ cười: "Ông nội, phải như thế. giờ con tham gia huấn luyện nhân , vốn định buổi học kết thúc kêu người kia đến ăn cơm cho ông bất ngờ. nghĩ tới ông gọi cho con trướcrồi."

      Nghe được giọng nghịch ngợm của , thầyTrương cười ha ha: "Nếu như vậy, giờ TâmNhiên con qua đây . Ông có nghe thằng Thần nhắc đến chuyện của con rồi, huấn luyện quânsự đối với con mà chỉ là chuyện , con tham gia huấn luyện chỉ càng lãng phí thời gianthêm thôi. cần tham gia, đến lúc đó ônggọi điện thoại cho giảng viên của các con là được. Mấy hôm trước là ngày nhà giáo, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon nha...... lão già ông ăn hết, đều để lại cho con đó."

      Lãnh Tâm Nhiên ra vẻ tức giận vểnh môi: "Ôngnội, con cũng phải thùng chứa đồ ăn. Là Thần để con thể nghiệm cuộc sống của sinh viên bình thường. Con rất muốn gặp ôngnội, chỉ là tại bên này có chút chuyện, sợ là tới được rồi."

      rất uyển chuyển, nhưng thầy Trương nghe được lại nổi trận lôi đình, học trò của ôngngày đầu tiên đến trường bị gây khó dễ, vậymuốn đặt ông ở chỗ nào chứ?

      "Tâm Nhiên cần , bây giờ con ở đâu?"

      Thầy Trương nổi giận đùng đùng .

      Cảm giác được tức giận của thầy Trương,đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên lên ý cười.Nhưng mà tại thời tiết rất nóng, ông lớn tuổi như vậy rồi, để ông đến cái sân thể dục này đành lòng. Liền vội vàng cắtngang: "Trương gia gia, con sao, con có thể tự giải quyết."

      Nhưng trình độ quật cường của ông cụ lớn hơn nghĩ nhiều: "Vừa rồi con tham gia huấn luyện quân , vậy con ở sân huấnluyện đúng ? Đừng lo lắng, ông nội lập tức tới đó. Cư nhiên dám đến đập quán của họctrò ông, muốn làm phản hay sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên có chút ngây ngốc nhìn điệnthoại bị cắt đứt. Nghĩ đến những lời vừa ngheđược, có chút bất đắc dĩ, sao trước kia khôngbiết, thầy Trương còn có lúc hung hãn như vậy? Những lời vừa nãy, căn bản giống như lời của giáo sư, mà giống tên thổ phỉ!

      Đến khi cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý thấy chẳng biết từ lúc nào mình trởthành tâm điểm chú ý của mọi người rồi. Bất đắc dĩ thở dài, lại vẫn cực kỳ thản nhiên đứngmột chỗ, căn bản có chút cảm giác áynáy nào khi công nhiên nghe điện thoại trong khi tham gia huấn luyện.

      ".... ...," Chủ nhiệm Vương tức giận đếnthiếu chút nữa thở ra hơi.

      Nghe đến lát nữa thầy Trương qua đây, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy trước tiên mình nên mọi chuyện ở đây , đến trước mặt huấn luyện viên hung hãn kia, nhàn nhàn : "Nơinày có rất nhiều người biết tình. Để em lại mọi việc từ đầu đến cuối chút."

      "Nguyên nhân gây ra chuyện này là trong lúc nghỉ ngơi huấn luyện viên muốn chơi với chúng em trò chơi. Trò chơi này chính làđể cho các bạn trong lớp khiêu chiến với ôngấy. Hiếu chiến và dũng cảm là thiên tính của tất cả thanh niên trẻ tuổi, cho nên liền có bốn nam sinh liên sàn đấu. Nếu là chuẩn úy, vậy thực lực của huấn luyện viên cần phải nóiđến. Kết quả cực kỳ ràng, bốn nam sinh kia đều thua. Nhưng mà, thua thua, tình hình lúc đó lại rất thảm. nam sinh bị ông ta trực tiếp ném ra ngoài, ba người khác tuy bịthương như kết quả cũng khá hơn chút nào. Vốn việc đến đây là kết thúc."

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn về phía Đông Phương Hiếu: "Đông Phương Hiểu biết y thuật, ấy thấy nam sinh bị huấn luyện viên ném ra bị thương nên muốn tới giúp cậu ta. nghĩtới huấn luyện viên lại chút chuyện ấymà cũng bị thương, còn bằng cả nữ sinh,vẫn cứ ngăn cản cho ấy đến xem. Em nghĩ tâm tư của huấn luyện viên có chút khôngtrong sáng, dù sao, trong lúc huấn luyện đánhsinh viên bị thương cũng phải người nào cũng có thể làm được."

      ", hươu vượn!"

      Cảm giác được những ánh mắt hoài nghi từxung quanh phóng đến, huấn luyện viên Dư nổi trận lôi đình, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên chửi ầm lên.

      Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bình tĩnh, bất quáTriệu Nghị bên cạnh lại thể bình tĩnh được như thế, hung tợn nhìn chằm chằmvào huấn luyện viên, quyết định cùng các em trong lớp cho ông ta bài học!

      "Em cảm thấy huấn luyện viên nên kíchđộng như vậy, cho nên muốn ngăn huấn luyện viên lại để chuyện với ông ấy chút. nghĩ tới em còn chưa được mấy câu,huấn luyện viên lại đột nhiên với các bạntrong lớp là em muốn khiêu chiến với ông ấy."

      Vì để phối hợp với lời của mình, Lãnh TâmNhiên đúng lúc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

      "Em nghĩ tới huấn luyện viên lại đột nhiên như vậy. Vừa rồi bốn nam sinh đều bị ông ấy giải quyết rất dễ dàng, thậm chícòn có người bị thương. giờ cư nhiên lại để cho nữ sinh như em khiêu chiến với ông ấy, nếu thực động thủ phải là em chết chắc rồi sao!"

      Những sinh viên trong lớp khi nghe đến câu nàykhóe miệng đều thể khống chế được mà giật giật mấy cái.

      "Tuy biết mình khẳng định thể lợi hạiđược như huấn luyện viên, nhưng em cũng thể để lòng tự trọng bị người khác chà đạp như thế. Cho nên em đồng ý, lúc tỷ thí cònlà huấn luyện viên ra tay trước, các bạn trong lớp em đều thấy được..."

      Huấn luyện viên Dư lập tức nhận được trận ánh mắt hèn mọn.

      Nhân cơ hội này, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục : "Sau khi em với huấn luyện viên tỉ thí xong, bị huấn luyện viên thành em đánh huấnluyện viên, mở miệng liền bắt em phải xin lỗi. ra, đến giờ em vẫn rất hoang mang.Em tới cùng làm sai gì chứ? Em chỉ làm theo những lời huấn luyện viên , có gì đúng sao?"

      Mở hai tay ra thể bất đắc dĩ của mình,Lãnh Tâm Nhiên thở dài, bộ dáng cực kỳ đángăn đòn.

      " theo tôi ngay, có chuyện gì đợi lát nữa . đừng có ở chỗ này bôi nhọ hìnhtượng của huấn luyện viên." Chủ nhiệm Vương tức giận lên thèm nghe gì hết, căn bảnmặc kệ Lãnh Tâm Nhiên cái gì, tiếp tục kiên trì để cho làm người hi sinh.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng mặc kệ ông ta. Chú ý tới ánh mắt mang theo tia đồng tình của những người xung quanh, cười thầm trong lòng. Đây mới là mục đích muốn đạt được. căn bảnkhông cần biết huấn luyện viên và ông thầy kia nghĩ về mình thế nào, chẳng qua chỉ muốn mọi người biết mà thôi.

      Tôn Linh gấp đến độ giậm chân rồi. vẫn muốn , nhưng lại chen miệng vào được, lâu như vậy rồi cũng chỉ có thể đứng ởbên cạnh lo lắng suông.

      "Chủ nhiệm Vương, thầy xem thái độ của sinhviên này tệ hại như vậy, thầy nhất định phải xử lý cái nếp sống biết tôn kính bề này, nếu biển hiệu của đại học Yến Kinhkhông phải bị ta đập để rồi sao!" Huấn luyệnviên Dư thấy chủ nhiệm Vương vẫn đứng về phía mình, liền hung hãn .

      "Ai biển hiệu của đại học Yến Kinh bị đậpbể hả? Sao tôi biết chuyện này?" Ngay khi chủ nhiệm Vương vừa định tiếp, thanh già nua hùng hồn vang lên.

      Mọi người ở đây đều cả kinh, nhìn theo hướng thanh , chỉ thấy các sinh viên tự động dạt ra hai bên, ông lão mặt mũi hiền lành đứng ởgiữa, tài trí hơn người, người tản mát ra loại khí thế trầm ổn như nước, chỉ đứng ở mộtchỗ, liền tạo phương trời đất, nhét tất cảnhững người chung quanh vào lòng bàn tay.

      Vừa nhìn thấy người đến, vẻ mặt hung hãn của chủ nhiệm Vương liền biến mất, thậm chí là thấtkinh. Chẳng quan tâm giải thích gì gì đó, lập tứctiến lên, cúi đầu ngoãn ngoãn với ông lão: "Thầy Trương, sao thầy lại đến đây?"

      Thầy Trương mặc kệ chuyện người khác vẫn còn ở đây, nhìn thấy chủ nhiệm Vương liền trực tiếp vung gậy vào người ông ta: "Tôi đếnthì lật cả trời rồi đúng ? Học trò của tôi mới tới trường bị người ta ỷ thế hiếp người, phải là đập quán là cái gì? Tôi vừanghe có người muốn đập bể biển hiệu của đại học Yến Kinh, là ai thế?"

      Huấn luyện viên Dư biết thân phận củaông lão trước mắt này, nhưng thấy chủ nhiệm Vương cung kính với ông ta như thế có chútkinh ngạc. Nghe được câu hỏi của ông, lập tứcxum xoe chạy tới chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên : "Lão tiên sinh, chính là sinh viên kia. takhông chịu nghe lời, làm trái với nội quy trườnghọc, tính tình tệ hại, cho nên tôi với chủ nhiệm Vương đề nghị muốn xử lý ta nghiêm!"

      Ông ta đắc ý chuẩn bị đứng nhìn thảm trạng củaLãnh Tâm Nhiên, lại để ý đến vẻ mặtkhinh thường trào phúng của Lãnh Tâm Nhiênvà Triệu Nghị.

      "Con Cẩu độc này là ai thế?"

      Thầy Trương mở miệng mắng chút khách khí.

      Mặt của huấn luyện viên Dư cứng lại, khôngbiết mình sai điều gì để bị ông lão nàymắng. Nhưng mà, để ông ta suy nghĩ lâu, liền xảy ra màn khiến cho ông ta chấn kinh.

      Chỉ thấy ông lão hùng hổ kia quay vẻ mặt hiền lành nhìn về người nào đó, thanh cũng vô cùng ôn nhu: "Tâm Nhiên à, ông nội đến đây."

      Dưới ánh mắt chấn kinh của toàn trường, Lãnh Tâm Nhiên buồn cười tiến lên: "Trương gia gia."

      Cằm của chủ nhiệm Vương cũng sắp rớt xuốngrồi. Trời ạ, sao có thể? Người mà ông ta vừa giáo huấn nãy giờ sao lại quen biết với thầy Trương? Còn gọi là Trương gia gia? Đúng rồi, học trò.... ta là học trò của thầy Trương? ta........

      Tôn Linh đành chịu, vẫn muốn , nhưng lại thể . Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh củachủ nhiệm, đành bất đắc dĩ : "Chủ nhiệm, vừa rồi em muốn với thầy, bạn Lãnh TâmNhiên này, chính là học trò thầy Trương mới nhận, cũng là Trạng Nguyên lần này. Hơn nữa,cuối năm em ấy còn đại diện quốc gia tham gia cuộc thi Olympic quốc tế lần này."

      Chủ nhiệm Vương có cảm giác ngổn ngang trong gió.

      Bộ dáng của huấn luyện viên Dư lại như tìm thấy điểm tựa, nhìn chủ nhiệm Vương, lạinhìn hai ông cháu diễn trò tình thâm, nóithẳng: "Chủ nhiệm Vương, chuyện này xử lý thế nào thầy phải cho tôi câu trả lời chứ?Nếu , đợt huấn luyện này sao có thể tiếp tục được?"

      "Trả lời, trả lời cái đầu !"

      Chủ nhiệm Vương lúc trước vẫn còn khách khívới huấn luyện viên Dư giờ tức giận màmắng chửi. Đều là do tên lỗ mãng này, làm hạiông đắc tội với lão tổ tông này, ông phải làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, chủ nhiệm Vương liền dùng vẻ mặt cầu xin nhìn thầy Trương, lấy lòng : "Thầy Trương, toàn bộ chuyện nàyđều là hiểu lầm. Em biết ra em sinhviên này là học trò giỏi của thầy Trương, toàn bộ đều là hiểu lầm, hiểu lầm, làm phiền đến thầy Trương rất xin lỗi!"

      Đáng tiếc, ông ta cúi đầu quá chậm rồi. Từ trước đến nay thầy Trương cũng phải làngười dễ chọc đến, cũng thèm cho ông ta chút mặt mũi nào, trực tiếp chống gậy bướcqua: "Cho tôi qua. Đừng có chắn ở trước mặttôi. Hôm nay tôi phải nghe xem, tới cùng là Tâm Nhiên làm chuyện gì, lại bị hai kẻ biết xấu hổ các người khi dễ. quân nhân, giáo viên, cư nhiên lại khi dễ , đúng là có bản lãnh mà!"

      Đống thịt béo mặt chủ nhiệm Vương khôngngừng run rẩy, mồ hôi lạnh mặt cũng khôngngừng chảy xuống. Trừ bỏ việc ngừnggiải thích cái gì cũng dám làm.

      Những sinh viên xung quanh nhìn màn trước mắt này, nhao nhao tò mò biết thânphận của thầy Trương là gì, chỉ là điều khiến bọn họ càng tò mò hơn, chính là Lãnh TâmNhiên. Dù sao, tuổi của thầy Trương cũng lớn rồi, còn Lãnh Tâm Nhiên lại là người cùng lứa tuổi với bọn họ, bọn họ có nhiều cảm xúchơn.

      "Đây là hiểu lầm. Toàn bộ đều là hiểu lầm."Chủ nhiệm Vương gấp đến độ mồ hôi lạnh chảykhông ngừng, cuống quít giải thích. Ông sắpkhóc luôn rồi, ông biết chuyện thầy Trương thu nhận học trò, nhưng sao có thể nghĩ đến trùng hợp lại là nữ sinh này chứ? Hơn nữa nghe qua ta cũng phải loại người đơn giản. Trước kia ông ta từng nghe đồng nghiệp ,thầy Trương có nhận học trò, cũng là nữ sinh, khi đó phó hiệu trưởng chẳng qua chỉ làxảy ra chút chuyện với nữ sinh kia, ta liền quậy trường học đến long trời lở đất nhưng lạikhông có ai dám gì. Giờ lại thu thêm học trò nữa, trời ạ......

      Huấn luyện viên Dư có chút lắm vềtình hình tại, ông ta còn chưa tốt nghiệp trung học bị người nhà đưa vào quân đội rồi.Tuy đến nỗi dốt đặc cán mai nhưng tuyệt đối được tính là giới tri thức, đươngnhiên thể biết được thầy Trương thái đẩu của giới học thuật rồi. Thấy thầy Trương cưnhiên gõ gậy lên đầu chủ nhiệm Vương, chỉcảm thấy ông già này quá bưu hãn rồi.

      Nghĩ đến quân hàm của mình là chuẩn úy, lại còn có hậu trường sau lưng, quệt lớp mồhôi thấm ướt lưng áo, qua với thầy Trương: "Vị lão tiên sinh này, tôi là Dư Mông, là huấn luyện viên đợt huấn luyện này, là chuẩn úy. Trong chuyện này có chút hiểu lầm, bất quácô sinh viên này hơi quá đáng, nhất địnhphải xử nghiêm. Tuy biết ta là học trò củathầy, nhưng tôi tin lão tiên sinh ngài nhất định bao che, tuyệt đối có quyết định anhminh!"

      Ông ta vừa xong lập tức bị thầy Trương vung gậy gõ vài cái, lực rất lớn, căn bản khôngphải chỉ để ứng phó, vừa gõ vừa tức giận mắng: "Tôi chuyện với người khác cậu chenmiệng vào cái gì? Chắc chắn là con cẩu độc cậukhi dễ Tâm Nhiên nhà tôi rồi? biết xấu hổ, cậu và cái tên mập chết bầm này đều biết xấu hổ! Còn gì mà quân nhân,tôi nhổ, lấy thân phận quân nhân ra để khi dễ người khác à? Chuẩn úy? Chuẩn úy giỏi lắm sao? Có gì mà đắc ý chứ? Bao che, bao che cái đầu cậu, tôi bao che cho Tâm Nhiên nhà tôi sao? Con cẩu độc này là ai gọi tới, lập tức kêunó trở về cho tôi!"

      Biểu bưu hãn của thầy Trương khiến chomọi người ở đây đều trợn mắt há mồm. Ngay cả những huấn luyện viên đều bị trình độ bưu hãn của ông lão này dọa đến ngây người. Vốn còntưởng là ông lão hiền lành, nghĩ tớicư nhiên lại hung hãn đến thế, là....

      Mọi người nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, chủ nhiệmVương để mặc cho ông mắng, căn bản dám xen mồm. Huấn luyện viên Dư tức giậnđến mức mặt đỏ bừng, từ đến lớn, còn chưa có ai mắng ông ta đến mức này, liền phẫn nộ cãilại: "Cái lão bất tử này, tôi tôn kính gọi ông mộttiếng lão tiên sinh, cư nhiên ông lại......."

      "Bốp!" tiếng tát tay ngắt ngang lời mắng của huấn luyện viên Dư.

      Bụm mặt dám tin nhìn người vừa ra tay, sao có thể là ông ta? Chủ nhiệm Vương căn bản hối hận mình vừa cho cái tên biếtsống chết này cái tát, rút tay lại liền nheomắt cười với thầy Trương: "Thầy Trương,chuyện này là sơ xuất của em, em lập tức xửlý. Xin thầy Trương cần lo lắng. Chuyện của em Tâm Nhiên tất cả đều là hiểu lầm."

      xong, quay người nhìn về phía Dư Mông,giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc: "Chuẩn úy Dư, chuyện này cứ như vậy thôi. Tôi xin bangiám hiệu trường hủy bỏ thân phận huấn luyệnviên sinh viên mới của ....."

      " cần." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mởmiệng. Đối mặt với ánh mắt đồng ý của thầy Trương, lộ ra nụ cười thần bí: "Chủnhiệm Vương, làm lớn chuyện này là em khôngđúng. Nhưng em có làm saichuyện gì, mấy sinh viên vừa rồi em cũng kêu bọn họ bệnh viện kiểm tra rồi. Em nghĩ rấtnhanh có kết quả thôi. Chuyện này toàn bộ là do việc bị thương của nam sinh kia gây nên, chỉcần biết cậu ta có bị thương hay thìchân tướng liền ràng rồi."

      "Cho nên, em muốn để cho vị huấn luyện viênnày thấy chân tướng việc mới thôi! Huốnghồ, chuyện lần này chỉ là chuyện , bởi vìviệc này mà đổi huấn luyện viên, là làm lớn chuyện quá rồi." Lãnh Tâm Nhiên lạnhnhạt , lại cười lạnh trong lòng. Bị đuổi như thế, phải quá tiện nghi cho ông ta rồi haysao! Ỷ vào thân phận quân nhân mà ỷ thế hiếp người, người như vậy, tuyệt đối thể dễdàng buông tha cho ông ta được! Cư nhiên còn dám vũ nhục thầy Trương, tội này lại càngkhông thể tha thứ! Người như vậy, muốn giữlại để từ từ chơi đùa!

      Để ý thấy ánh mắt lạnh lùng của , Triệu Nghịtheo bản năng lắc đầu cái, kẻ đángthương, đắc tội với nữ vương, chắc chắc phải trả cái giá ! Ngay vừa rồi, cậu nhận được tin nhắn của vương từ Italy. Tinnhắn rất đơn giản, ý tứ chính là, tiếc toànbộ nhất định phải giáo huấn cái tên huấn luyệnviên biết trời cao đất rộng này phen!Dám mạo phạm nữ vương lớp F của bọn họ, vậy phải có trách nhiệm gánh chịu lửa giận của lớp F! Lãnh Tâm Nhiên hiếm khi chuyệnhòa hoãn như thế, khiến cho sắc mặt khó coi của chủ nhiệm Vương cuối cùng cũng giảm được chút ít. khuôn mặt mập mạp ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, với LãnhTâm Nhiên: "Đúng, em Lãnh Tâm Nhiên làngười lớn rộng lượng, thầy Trương thầy xem......."

      Tuy tình nguyện, nhưng thầy Trương muốn làm trái ý nguyện của Lãnh Tâm Nhiên, liền hừ lạnh tiếng, cảnh cáo :"Vậy làm theo lời Tâm Nhiên . Bất quá tôikhông hi vọng loại chuyện thế này xảy ra lầnnữa! Đại học Yến Kinh là đại học tốt nhất cảnước, tôi hy vọng cái danh này bị mấythứ tôm tép nhãi nhép này làm bẩn!"

      Huấn luyện viên Dư tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng ông ta lại dámnói gì. Ông ta căn bản cần cái thân phậnhuấn luyện viên này, nhưng ông ta lại thể để mất mặt được! Lúc đến làm huấn luyện viênđã phải giành lấy cơ hội của người khác, nếu vì nguyên nhân này mà bị sa thải, ông ta sống thấy dễ chịu.

      Đặc biệt, ông ta còn có chuyện quan trọngphải làm. Trước khi thực được nguyệnvọng, ông ta muốn mất cái thân phận huấn luyện viên này.

      Đương nhiên, rất nhanh ông ta biết, quyết định này của mình sai lầm đến mức nào! Có số người, nhất định thể đắc tội!

      "Ông nội, ông trong nhà ông có rất nhiều đồăn ngon đúng ? Giờ chúng ta trở về thôi."Lãnh Tâm Nhiên thấy thầy Trương vì mình mà tức giận, cực kỳ cảm động, đong đưa cánh tay thầy Trương làm nũng .

      Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của Lãnh TâmNhiên, thầy trương bừng tỉnh nhớ tới người khác. Cùng tên, cùng diện mạo, nhưng mà lại có khí chất lại vô cùng tương tự. TiểuHỗn Đản kia, cư nhiên lại tiếng mà bỏ như thế, chờ sau này xuống dưới xemông thu thập con bé ấy thế nào!

      Nghĩ vậy, trong ánh mắt đầy cơ trí của ông lãoliền phủ lớp sương mù trong suốt. Ánh mắtnhìn Lãnh Tâm Nhiên càng hiền lành: "Đượcrồi, nếu Tâm Nhiên mở miệng xin, ông cũngkhông so đo. Bất quá, chuyện này tuyệt đối thể cứ như vậy mà thôi. Thầy về biết mộtbản kiểm điểm nộp lên ."

      Chủ nhiệm Vương như được đại xá, liều mạnggật đầu.

      Nhìn thấy chủ nhiệm Vương vừa rồi vẫn cònbày ra bộ dạng hung ác giờ lại ngoan ngoãn nhưmột đứa cháu trai, những sinh viên ở đây càngtò mò về thân phận của thầy Trương hơn. Lãnh Tâm Nhiên đến trước mặt ba người Lam Kỳ Nhi, với bọn họ vài câu xong liền rời khỏi.Vốn muốn gọi Triệu Nghị cùng, nhưng Triệu Nghị lại lộ ra nụ cười thần bí mình có việc thể cùng. Lãnh Tâm Nhiên cũngkhông nghĩ nhiều, dìu thầy Trương rơi khỏi sân thể dục trước mặt mọi người.

      Nhìn thấy thầy Trương rời khỏi, rốt cuộc chủnhiệm Vương cũng nhàng thở ra hơi.Quay người lại, khí thế lãnh đạo lại nổi lên:"Huấn luyện viên Dư, tôi hy vọng chuyện nhưvầy phát sinh lần nữa."

      Dư Mông tại tức đầy bụng nhưng lại biết phát tiết vào đâu, nghe thấy chủ nhiệm Vương thế, có chút phục :"Chủ nhiệm Vương, người vừa rồi là ai thế? Cư nhiên lại hung hãn như vậy...."

      "Câm miệng!" Chủ nhiệm Vương sợthầy Trương, thấy Dư Mông lại bắt đầu ẩunói tả, nhịn được nổi giận mắng:"Chuyện của thầy Trương là để sao?Tốt nhất nên về cầu nguyện cho thầyTrương tức giận, nếu , hậu quả của cực kỳ thảm!"

      Dư Mông căn bản để vào tai lời của ôngta. Theo ý ông, ông già sắp xuống mồ mà thôi, cho dù trước kia là lãnh đạo thế nào? tại khẳng định về hưu, ông già về hưu, ai còn nể mặt ông ta chứ?

      Thấy Dư Mông vẫn còn bày ra bộ dáng khôngthèm nghe dạy bảo, chủ nhiệm Vương khôngthèm nữa. Ông tại giống như BồTát qua sông, bản thân còn lo chưa xong, lại lo cho người khác. Lập tức với huấn luyệnviên Dư: "Dù sao chuyện hôm nay cứ như vậythôi. Tôi đây, sau này chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên đừng tới tìm tôi. Đúng rồi, huấn luyện viên Dư, giờ thân phận của là huấn luyện viên, đừng quên thân phận của mình, làm chuyện gì phù hợp với thân phận mộtchút. Đại học Yến Kinh phải chỗ của , đừng có mà kiêng nể gì!"

      Ông ta những lời này, hoàn toàn là muốncho người phía sau cậu ta chút mặt mũi. Bất quá, việc đến nước này, còn lại chính là chuyện của cậu ta, nếu cậu ta còn biếtsống chết, cũng liền quan gì đến ông!

      xong, chủ nhiệm Vương liền dẫn theo mấygiảng viên kia hùng hổ rời khỏi sân thể dục.

      Những lời này của chủ nhiệm Vương đối với Dư Mông mà chính là chế nhạo, liền tức đầymột bụng, càng hận Lãnh Tâm Nhiên và thầy Trương thấu xương, ngừng mắng chửi hai người trong lòng. Sắc mặt nhìn sinh viên cũngtrở nên khinh thường, chỉ có thể đem tất cả oán khí trút lên đầu những người xem diễn này.

      "Được rồi, thời gian nghỉ giải lao hết. Giờ bắtđầu huấn luyện, đầu tiên, chạy bốn vòng quanh sân, người nào chạy xong, lại chạy thêmmột vòng!"

      Lời này vừa ra, mặt của đa số mọi người đềutrở nên trắng bệch. Sân huấn luyện của đại họcYến Kinh được xây theo tiêu chuẩn của sân thi đấu, vòng 400m, bốn vòng chính là 1200m.Quãng đường như vậy, so với hạng mục chạybền căn bản tính là dài. Nhưng mà, bọnhọ tại sức cùng lực kiệt, chân sắp còn cảm giác, vậy mà còn bắt họ chạybộ, vậy phải là muốn lấy nửa cái mạng à!

      Bọn họ cũng biết là huấn luyện viên lấy mình ra để trút giận, nhưng bọn họ phải LãnhTâm Nhiên, dám đối đầu với huấn luyện viên. Tuy trong lòng rất tức giận nhưng vẫnthành mà chạy.

      Bất quá, cực kỳ hiển hiên, huấn luyện viên Dư này khiến cho cả lớp đều phản cảm. người muốn được mọi người thích rất khó, dù sao cũng có ai hoàn mỹ. Nhưng mà muốn cho tất cả mọi người đều căm ghét , cũng phải chuyện đơn giản. Mà tại, vịchuẩn úy Dư Mông này, lại rất thành công đạttới tiêu chuẩn này! là đáng mừng!

      Các sinh viên lớp khác cũng nhìn việc từ đầu đến cuối. Nhìn thấy huấn luyện viên kia lấy sinh viên ra để trút giận, thầm thấy may mắntrong lòng. May mà huấn luyện viên của bọn họ biến thái như vậy, nếu , liền thảmrồi!

      " phải sinh viên lớp này rời khỏi . Còn có tên "tiểu bạch kiểm" này nữa, cũng đứng qua bên cho tôi!" Cảm giác được ánhmắt soi mói của người bên cạnh, Dư Mông trựctiếp nghiêm mặt . Đồng thời, cũng khôngquên bỏ thêm Triệu Nghị đứng bên cạnh vào.

      Triệu Nghị nhún nhún vai ra vẻ sao cả,"Tiểu bạch kiểm" tiểu bạch kiểm, làm tiểubạch kiểm cũng phải có vốn, như có số người thể làm được. Huống hồ, cứ hunghãn , cứ đắc ý , dù sao cũng chỉ được bây giờ, rất nhanh, cho ông nhìn !

      Các sinh viên đều vô cùng hăng hái, màn phát sinh vừa rồi, đều bị số người lén quaylại rồi đăng lên mạng. Rất nhanh, lượt xem và lượt chia sẻ đều tăng nhanh như gió, bình luận ngừng xuất .

      Tin rằng lâu sau, "Huấn luyện viên cực phẩm" trở thành con cưng mạng rồi!

      "Mệt...., mệt chết rồi!

      Chạy xong năm vòng, Sơ Hạ nâng bụng khôngđộng đậy nổi nữa. Toàn thân đều rã rời, chânnhư phải của chính mình, lồng ngực ngột ngạt giống như bị dòng nước lớn tràn vào đè ép, chỉ bước bước muốn trào ra.

      Thấy vẻ mặt của sinh viên nào cũng khó chịu, Đông Phương Hiểu chần chờ hồi lâu, cuối cùngvẫn đến bên cạnh Lam Kỳ Nhi: "Mình xoa bóp giúp các cậu, thoải mái hơn chút!"

      Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ nhìn nhau, sau khi trảiqua chuyện châm cứu, Đông Phương Hiểu đãtrở thành nhân vật vô cùng thần bí tronglòng các .

      "Được chứ."

      Nhận được câu trả lời khẳng định, khuôn mặttrắng xanh của Đông Phương Hiểu lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

      "Có lẽ đau chút, bất quá chỉ hai ba phútthôi, cơn đau qua tốt rồi."

      Sơ Hạ gật gật đầu, niềm tin mãnh liệt vào ĐôngPhương Hiểu chiến thắng cảm giác sợ đau, chờ mong kết quả của việc "xoa bóp".

      Đến khi Đông Phương Hiểu xuống tay,rốt cuộc Sơ Hạ cũng biết cái gọi là "đau" có nghĩa là gì rồi. Trời ạ, đau quá mà, cộngthêm cảm giác muốn nôn từ trong ngực, quả thực còn khó chịu hơn cả chết. Bất quá may mà cái cảm giác đau này chỉ kéo dài khoảng hai phút liền kết thúc.

      Đến khi Đông Phương Hiểu thu tay về, toàn thân Sơ Hạ đều đầy mồ hôi, đặt mông ngồixuống đất: "Trời ạ, đau chết mình rồi."

      Nhưng rất nhanh, biểu tình mặt liền biến thành ngạc nhiên. Mắt mở to chớp chớp,như là phát ra chuyện dám tin gì đó, vội vàng ngồi xuống đất, tùy tiện cử động tay và chân, sau đó dùng ánh mắt thể tin được nhìn Đông Phương Hiểu: "Hiểu à, sao cậulàm được thế? Mình phát bây giờ còn khó chịu như thế nữa nha! Người cũng có lại chút sức lực, trời ạ, quá thần kỳ rồi!"

      Đông Phương Hiểu cũng cười: " có gì, chỉ là cách mát xa thôi, có thể giảm bớt mệt mỏi của cơ. Kỳ Nhi, cậu có muốn thử mộtchút ?"

      Lam Kỳ Nhi cũng rất tò mò, nhưng nhớ lại biểu tình sống bằng chết vừa rồi của Sơ Hạ thìcó chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn chọn thử:"Được."

      Sau khi Lam Kỳ Nhi trải qua nỗi đau sốngkhông bằng chết này, rốt cuộc cũng hiểu lúcnãy vì sao Sơ Hạ thấy thần kỳ rồi. Vốn cảmthấy tức ngực muốn nôn, vẫn cố nén nônra, nhưng mà tại, cảm giác này cũng khôngcòn dữ dội như lúc trước nữa. Cả người cũngkhỏe được đôi chút, tuy vẫn còn cảm thấy mệt,nhưng còn quá khó chịu như trước.

      "Trời ạ, là lợi hại!"

      Lam Kỳ Nhi cũng bị chấn kinh. Lúc trước khithấy Hiểu châm cứu vẫn cảm thấy ấy làm xằng làm bậy, nhưng mà tại, chắc chắn là mình sai rồi. ấy, biết y thuật!

      Đối mặt với vẻ sùng bái của hai người bạn cùngphòng, Đông Phương Hiểu cũng có chút xấu hổ. Lắc đầu, sau đó dùng giọng điệu khẳng địnhnói: "Mình lợi hại, mình chỉ là biết y thuật thôi. Lợi hại , là người khác."

      Tuy thẳng ra là ai, nhưng hai ngườivẫn lập tức đoán được " người khác" là chỉLãnh Tâm Nhiên. Đúng vậy, tuy bọn họ mới biết nhau có mấy giờ, nhưng hình tượng của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng bọn họ có gì có thể vượt qua được. Hình tượng của , mạnh mẽ của , đều bị bao phủ bởi sắc thái thần bí, khiến cho người ta thể khôngthần phục.

      " cần so với cậu ấy, cậu ấy tuyệt đốikhông phải người, là Tiểu Quái Vật!"

      Sơ Hạ tùy tiện .

      Ba người nhìn nhau, sau đó đều cười rộ lên. Bấtquá, nụ cười này lại rất chân thành, trải quachuyện của buổi huấn luyện, tình cảm giữa ba người lại được tăng thêm. Mà Lãnh Tâm Nhiênvừa mới gặp mấy giờ trước, cũng được bọn họđón nhận từ tận đáy lòng.

      Cả ngày hôm nay Dư Mông đều thấy bực tức!

      Từ tới lớn, chưa bao giờ ta bị uất ứcđến thế này. Con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia, còn có lão bất tử kia nữa, cư nhiên lại khiếnhắn bị mất mặt đến thế, chuyện này, sẽkhông bỏ qua!

      Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Dư Mông rầu rĩ vui về phòng nghỉ của mình.

      Trường học có cấp chỗ nghỉ cho huấn luyệnviên, bình thường tất cả các huấn luyện viênđều ở đây.

      Ngay khi vừa mở cửa, thanh mềm mại vang lên sau lưng : "Xin hỏi thầy có phải là huấn luyện viên Dư Mông ?"

      Dư Mông gật đầu, nhìn thấy nữ sinh khả ái xinh đẹp đứng phía sau, lúc nhìn thấy mặt đột nhiên đỏ lên, bộ dáng thẹn thùng, trong lòng Dư Mông liền dâng lên ngọn lửa.

      "Đúng thế. Em là ai?"

      Tiểu mỹ nữ có chút băng khoăn nhìn ngó chung quanh, sau đó mới xấu hổ đỏ mặt : "Huấnluyện viên Dư, em có chút chuyện muốn tìmthầy, có ta có thể vào trong thảo luận được ?"

      "Vào trong thảo luận?" Vừa nghe thấy bốn chữ kia, ngọn lửa trong lòng Dư Mông bùng lêncàng mạnh. sớm nén bụng hỏa, nếucó thể tìm người để dập lửa, cũng tệ. Vào ban đêm thế này, vào trong thảo luận chính làmột tín hiệu rồi. Hoàn toàn chút do dự, Dư Mông lập tức gật đầu, nhưng mặt vẫn bày ra bộ dáng nghiêm trang: "Tuy trễ thế này có chút tiện, nhưng nếu em kiên trì như thế, vậy vào thôi."

      Dư Mông trước dẫn đường, tiểu mỹ nữ sáttheo sau , đến khi cả hai đều vào đột nhiên Dư Mông cảm thấy được loại sát khí bao phủ. đợi kịp hồi phục tinh thần, tiểu mỹ nữ vẫn rụt rè lúc trước đột nhiên thay đổi thành người khác, trực tiếpđá cước.

      Dư Mông nhanh chóng xoay người, nhưng phảnứng lại hơi chậm, liền bị đạp cước. Tuynhìn nhắn xinh xắn, nhưng sức lực củatiểu mỹ nữ kia cũng , cước này khiến cho Dư Mông thiếu chút nữa trào máu.

      " làm gì? là ai?" Lúc này Dư Mông mới phát có điểm thích hợp. Kỳ trễ như thế này còn có nữ sinh xuất ở nơi nghỉdành cho huấn luyện viên còn muốn vào nhà thảo luận vốn là chuyện rất bìnhthường, đáng tiếc có lòng dạ xấu xa nênmới bị trúng kế.

      "Tôi là ai quan trọng, quan trọng là... Hôm nay ông đắc tội với người nênđắc tội." Tiểu mỹ nữ xinh đẹp đột nhiên biếnthân thành cao thủ võ thuật, xong liền bắtđầu động thủ.

      Rốt cuộc Dư Mông cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng của nữ sinh này, đột nhiên cười gằng tiếng lộ vẻ khinh thường: " cho là chỉ bằng cũng đối phó được với tôi sao? Bấtquá, bộ dáng xinh đẹp của vừa vặn cũng hợp ý tôi, tuy xinh đẹp được như người kia,nhưng để chơi đùa cũng tệ. Nếu dámkhông biết tự lượng sức mình mà tới nơi này,tôi liền cho nếm thử cái gì là hậu quả!"

      Nghe được lời dâm tà của , Lâm Lâm tức đến đỏ mặt. Trước kia khi học trung họccũng gặp qua ít kẻ bại hoại, chủ nhiệm lớp A kia chính là kẻ, nhưng nếu so vớingười này, quá đáng nhắc tới rồi. Cái gì gọi là vô liêm sỉ, cái gì gọi là hạ lưu, cái gì gọi là cặn bã, chính là đây! Mang danh huấn luyện viên, cư nhiên trong đầu lại nghĩ tớinhững thứ thổ bỉ này! là..

      "Các cậu còn vào tôi tức đến khócđó! Các cậu còn muốn xem kịch đến khi nào!"Lâm Lâm đột nhiên nhìn về phía cửa hô lớn.

      Sau đó, trong ánh mắt dám tin của Dư Mông, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, bảy tám nam sinh vóc dáng cao lớn từ cửa tới.

      "Tụi, tụi bây là ai?"

      Nếu chỉ có ba bốn nam sinh sợ, nhưng tại lại có đến bảy tám người, hơn nữa chỉ riêng nữ sinh này có thân thủ tốt như thế, Dư Mông bắt đầu cảm thấy có phần đúng lắm.

      "Người đến dạy dỗ ông!"

      nam sinh trong đó .

      Trong lúc Dư Mông nhấc điện thoại lên chuẩn bị kêu cứu, Lâm Lâm quất roi ra cuốn lấy di động của . Sau đó mấy nam sinh xông lên, bao vây .

      "Sao cách vách lại náo nhiệt thế?"

      Mấy huấn luyện viên tụ lại chỗ uống rượu với nhau, bàn tán chuyện xảy ra lúc chiều, ngheđược thanh từ phòng cách vách truyền tới, người tò mò hỏi.

      "Phỏng chừng chắc là nổi điên rồi làm gì đó. cần lo, chuyện của loại người này, cứ mặc . Dù sao với chúng ta cũng khôngcùng đường." Người còn lại khinh thường .

      Cực kỳ hiển nhiên, nhân duyên của người nàođó cực kỳ tốt. Nếu , cho dù là hàngxóm bình thường nghe được bên cạnh có tiếngđộng lớn như vậy cũng bước qua nhìn xem.Nhưng mà mấy người này thân là chiến hữu, nhưng căn bản lại có ý muốn qua xem.

      "Qua chỗ tôi uống tốt hơn. Quá ồn, phòng tôi cách nơi này hơi xa, yên tĩnh hơn." tới phút sau, huấn luyện viên nhụt chí bỏ ly rượu tay xuống.

      Mấy người gật đầu đồng ý.

      Dù sao bọn họ cũng biết gì, cho dù có xảy ra chuyện bọn họ cũng có mặt ở hiệntrường, chuyện này có chút quan hệ nàovới bọn họ cả.

      Mấy huấn luyện viên này, ít nhiều cũng có thù hận với người nào đó. Đặc biệt lần này lạidựa vào quan hệ mà giành lấy vị trí huấn luyện viên của chiến hữu, càng khiến cho nhữngnam tử hán này thấy tức giận bất bình!

      Đến khi mấy huấn luyện viên vô cùng ăn ý di chuyển đến nơi xa nhất rồi, động tĩnh trongphòng Dư Mông vẫn rất lớn, thanh binh binh bang bang vang lên ngừng. Xen vào đó còn có vài tiếng gào thét đầy thống khổ, bất quá trong đêm tối yên tĩnh này, trong hoàn cảnh bốn phía người, đúng là có kêukhảng cổ cũng như !

      "Như vầy là được rồi hả?" Nhìn người bị đánhthành đầu heo kia, Lâm Lâm chưa hết giận hỏi.

      "Ừ, quân sư trước hết chỉ nên cho ông ta chút giáo huấn. Nữ vương hình như có ý muốn đích thân xử lý ông ta, chúng ta thể làm hỏng chuyện tốt của nữ vương được. Bất quámỗi ngày đều có thể chơi đùa như thế cũngkhông tệ!" nam sinh .

      "Đáng tiếc vương có ở đây. Nếu mà có vương, ông ta sao có thể được tiện nghi nhưthế?" Lâm Lâm còn chưa hết giận. Nghĩ hồi vẫn là nhịn được hung đá cước vào dưới háng .

      Cùng với tiếng kêu rên đầy đau đớn của Dư Mông, những nam sinh ở đây đều cảm thấy dưới háng đột nhiên phát lạnh, theo bản nănglấy tay che lại, cảnh giác nhìn về phía LâmLâm.

      Bị bạn học nhìn như thế Lâm Lâm cũng thấy cóchút xấu hổ, liền bạo phát: "Nhìn gì chứ, chỉ làmình tức giận vừa rồi ông ta chiếm tiện nghicủa mình thôi. Những lời ông ta cũng phải các cậu nghe thấy, nếu choông ta bài học, về sau ông ta còn tiếp tụcphạm sai lầm nữa!"

      Làm xong chuyện nên làm, đoàn người cấp tốcrời khỏi chỗ đó.

      Kẻ nào đó ở lại bị trói ghế, mặt bị đánh thành đầu heo, bởi vì cảm giác đau đớn khó nóinên lời nào đó mà cả khuôn mặt đều văn vẹo,chìm trong gió đêm hỗn độn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Đội quân thủ vệ củavương


      "Các cậu xem, nếu nữ vương biết chúng ta làm chuyện này, có tức giận hay ?"

      Là nữ sinh duy nhất trong đám người, Lâm Lâm cân nhắc mọi chuyện rất cẩn thận. Tuy rất hưởng thụ khoái cảm khi giáo huấn kẻ bại hoại,nhưng vẫn lo lắng chuyện này khiến Lãnh Tâm Nhiên mất hứng. Lúc nhận được tin nhắncủa Triệu Nghị bọn họ học quân hoặcđi học, liền lập tức xin nghỉ chạy vội tới đại học X ở Yến Kinh này. Đợi đến khi biết mọi chuyện từ miệng của Triệu Nghị, lại càng tứcgiận muốn bùng nổ. Nữ vương của bọn họ, cưnhiên lại bị người ta khi dễ, thể tha thứđược!

      Bất quá, sau khi biết nữ vương muốn tự mình giáo huấn ông ta, bọn họ mới nghĩ ra phươngpháp trước tiên đánh vài cái để dạy cho ông tamột bài học nho , sau khi nữ vương giáo huấn xong bọn họ lại trở lại đánh tiếp.

      "Hẳn . Yên tâm . Được rồi, trước tiên chúng ta ăn chút gì , đợi lát nữa đưa cậu về trước. Có Triệu Nghị ở bên cạnh nữ vươngchúng ta cũng có thể yên tâm, chí ít có chuyệngì cũng có người báo lại. Dù sao chúng ta đều ở Yến Kinh, nếu có chuyện có thể lập tức chạy tới. Chuyện của nữ vương, mình tuyệt chối từ. Nếu nhờ có nữ vương, sao mìnhcó thể vào đại học được?"

      nam sinh kích động .

      "Ừ, xem ra lúc trước điền nguyện vọng đại họcở Yến Kinh này là quyết định chính xác. Bấtquá đáng tiếc là, rất nhiều bạn học trong lớpkhông đủ điểm bị chuyển đến những thành phố khác, nếu , tất cả chúng ta đều ở cùng chỗ, xem ai còn dám khi dễ nữ vương?"

      Lâm Lâm vểnh môi .

      Đây là bí mật mà Lãnh Tâm Nhiên biết. chỉ biết bạn cùng lớp đều thi đậu đạihọc, người kém cõi nhất cũng đủ điểm học trường dạy nghề, lại biết, sau khi biếtcô đậu đại học X, toàn bộ học sinh đều điềnnguyện vọng 1 là đại học ở thành phố A. Chỉ làđáng tiếc, có rất nhiều người bởi vì đủ loạinguyên nhân mà bị chuyển đến những thành phố khác, ở Yến Kinh đại khái chỉ còn khoảng hai mươi người. Trừ mấy người bọn họ ra, những người khác đều học ở trường cách quáxa, cho nên tạm thời chung với bọn họđược.

      " thôi thôi, dù sao có chuyện cứ để lại choquân sư giải quyết, phỏng chừng nữ vương còn biết chuyện chúng ta tới nữa a!"

      Mấy người này tuy phải người thân, nhưng tình cảm tuyệt đối còn thân hơn so vớianh em ruột thịt, cứ như thế mà cùng nhau rờikhỏi đại học X. Bọn họ làm chuyện họ muốn làm, chút hối tiếc, cũng cảm thấyhối hận!

      Lãnh Tâm Nhiên ăn tối với thầy Trương xongmới rời khỏi. Bất quá phải là chủ động rời khỏi, mà là có người đàn ông nào đó cũng đến đây, dưới trêu chọc của thầyTrương bị mang .

      " đâu?"

      Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiênlười biếng dựa lưng vào ghế, hai mắt nheo lạ,giống như con mèo con, toàn thân tản mácra loại mị hoặc mê người.

      Nhìn ngày càng buông lỏng trước mặt mình, trong lòng Dạ Mộc Thần dâng lên thỏa mãn trước nay chưa từng có. Cho dù hiệntại và mình nhận lại nhau thế nào? Có thể nhìn thấy người trong lòng còn sống vốn là chuyện vui vẻ nhất. nên cầu xa vời quá nhiều, dù sao cũng tin, sớm muộn gì cũng mọi chuyện với mình.

      "Đến công ty."

      Lãnh Tâm Nhiên gợi lên nụ cười thần bí.

      Toàn thân Lãnh Tâm Nhiên chấn động, trong mắt phát ra tia sáng kỳ dị, "Công ty?"

      "Ừ, công ty của , gọi là Diêm Môn."

      Để ý thấy khi nghe đến hai từ "Diêm Môn"liền kích động thể kiềm chế được, Dạ Mộc Thần thở dài trong lòng, đồng thời cũngâm thầm thề, tuyệt đối để cho bi kịch lúc trước tái diễn lần nữa!

      Rất dễ dàng khiến cho chính mình tỉnhtáo lại, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng người nhìnngười đàn ông bên cạnh, "Cái tên rất êm tai."

      Diêm Môn tuy là tổ chức bang phái, nhưngkỳ chỉ thuộc về lĩnh vực hắc đạo, ở bên ngoài nó là công ty, mà tên công ty, cũng là "Diêm Môn". Tổng bộ của Diêm Môn là ở Yến Kinh, đương nhiên là Dạ Mộc Thần dẫncô tới đây.

      Trước đây Diêm Môn là nơi Lãnh Tâm Nhiên quen thuộc nhất, nhưng mà tại, thờigian dài có tới, giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện như thế, đột nhiên có cảm giác sợ hãi khi lần nữa trở lại cố hương.

      Ngồi trong văn phòng của Dạ Mộc Thần, xuyênqua ô cửa sổ nhìn căn phòng cách vách, nơi đó, từng là nơi làm việc của . Tuy là hắc đạo,nhưng muốn hoạt động nhất định phải có nguồn tài chính hùng hậu, hơn nữa cũng cần nơi để che giấu.

      "Đây là tư liệu của tổ chức J."

      Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, nhớ tớichuyện của Bắc Âu Hân. lần đó, hình như là do tổ chức J này đứng sau làm loạn.Chỉ là tổ chức này xuất từ lúc nào, sao bọnhọ lại biết?

      "Đúng vậy. Tổ chức này rất thần bí, đến tại, chỉ tra được chút tư liệu cơ bản. Tổ chức này đột nhiên lớn mạnh trong vài nămnay, trước kia cũng chưa làm chuyện gì, cũng để ý đến. Chỉ là những hành động trong mấy tháng gần đây lớn mạnh hơn rấtnhiều, nên mới chú ý tới tổ chức này. Anhphát , tổ chức này dường như là chuyênmuốn chống đổi với Diêm Môn, hoài nghi những chuyện phát sinh gần đây có quan hệ với tổ chức này."

      Dạ Mộc Thần nhàn nhạt .

      "Có gì đặc biệt ?" Lãnh Tâm Nhiên nghihoặc hỏi.

      " cánh tay của bọn họ có hình xămhình chữ J. Đến tại chúng ta tóm được thành viên của tổ chức J, nhưng sau khi chúng ta bắt được lâu liền tự sát. Cái tổ chức này còn khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng." Dạ Mộc Thần thở dài.

      Lãnh Tâm Nhiên nâng cằm lên từ từ suy nghĩ,tổ chức J, đối nghịch với Diêm Môn, chẳng lẽ tổ chức này có liên quan đến nội gián của DiêmMôn? Suy đoán này, cung cấp cho rất nhiều manh mối để tra ra chân tướng việc. Nhưngchỉ là tạm thời mà thôi, nội gián tới cùng là ai, vẫn là chưa được giải đáp.

      "Gần đây em phải cẩn thận chút. Tổ chức J khẳng định tra ra được quan hệ của chúng ta, hoài nghi bọn họ xuống tay với em." Dạ Mộc Thần lo lắng .

      Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu.

      Tổ chức J sao? càng ngày càng có hứng thú với tổ chứ này rồi!

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên trở lại trường học ký túc xá sớm đóng cửa rồi. Bất quá, cả ba người trong phòng đều chưa ngủ, ngồi trênghế dựa đợi . Vừa thấy cái tư thể giống TamĐường Hội Thẩm này, Lãnh Tâm Nhiên liền biết khẳng định các ấy muốn hỏi chuyện bang sáng rồi.

      Bất quá ra, cũng rất hứng thú với trung y của Đông Phương Hiểu.

      "Các cậu muốn biết cái gì?"

      đến cái ghế trống ngồi xuống, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt . Nếu là bạn cùng phòng,vậy , chỉ cần phải vấn đề quá phần, trả lời.

      Sơ Hạ là người thẳng tỉnh, đương nhiên là ngườithứ nhất nhảy ra, "Tâm Nhiên, cậu lợi hại nha. Cậu tới cùng là ai thế? Mình cảm thấy cậusiêu thần bí luôn. Thân thủ của cậu còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên, còn cả lão tiên sinh kia nữa, có phải thầy ấy là hiệu trưởng tiền nhiệmcủa trường chúng ta ? Sao cậu có thể trởthành học trò của thầy ấy vậy? Mình nghe nóithầy ấy siêu cấp lợi hại, quả giống như đế vương của giới học thuật vậy."

      Nghe được có người ví thầy Trương thành đếvương, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ đồng ý với quan điểm này. Địa vị của thầy Trương tronggiới học thuật, quả giống như đế vươngcao cao tại thượng thời cổ đại.

      Chương 95: Mười vòng sao?


      Trong khi Lãnh Tâm Nhiên chưa biết gì, đoạnvideo clip đối đầu với huấn luyện viên đãgây nên đợt sóng lớn bbs của trường học (chắc là diễn đàn đó, mình cũng lắm). Những lời bình luận phía dưới ngừng dâng cao, vô số trạch nam trạch nữ trongđêm khuya nhìn tư thế oai phong bừng bừng của nữ sinh mà chảy nước miếng, những câu bình luận xin số điện thoại xin làm quen xin bao dưỡng lên ngừng.....

      Mà nhận vật chính Dư Mông kia, bị chụp mũ là "Huấn luyện viên cực phẩm" hoặc là"chuẩn úy cực phẩm", trong lúc liền trở thành đề tài hot tiếp nối xxx mạng internet.

      Tuy đến mức toàn bộ mọi người trongtrường đều biết, nhưng ít nhất, phần lớn các chị năm đều biết, trong đám sinh viên mới, có đàn em có thân thủ rất cao, tính cách kiên cường ngay cả đấu với huấn luyện viêncũng sợ.

      "Đây là quá trình mình quen biết với Trương gia gia."

      Lãnh Tâm Nhiên ra hơi, lần duy nhấtnói nhiều như vậy đúng là mệt nha!

      Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi mở to hai mắt nhìn, càngthêm tò mò về Lãnh Tâm Nhiên. Tuy lúc trướcbọn họ học ở trường cũng có những người làm mưa làm gió thành tích vô cùng tốt, nhưng nếu so sánh những người đó với Lãnh Tâm Nhiên đúng là đáng nhắc tới.

      Lam Kỳ Nhi nhớ tới nam sinh vẫn che chở cho Lãnh Tâm Nhiên ở sân huấn luyện: "TâmNhiên, nam sinh ở sân huấn luyện hôm nay làbạn học trước kia của cậu sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên đoán được nhắc đếnTriệu Nghị, gật gật đầu: "Ừ, chúng mình học cùng lớp."

      "Quan hệ của các cậu tốt. Lúc ấy dưới tìnhhuống như vậy mà cậu ta vẫn đứng về phía cậugiúp đỡ cậu, căn bản hề sợ huấn luyệnviên. Sao mình lại gặp được người bạn nào tốt như thế chứ?"

      Lam Kỳ Nhi có chút buồn bực. Từ đến lớn, tuy có rất nhiều nam sinh vây quanh , nhưng căn bản có bất kỳ người nào đối tốt vớimình vô điều kiện. Những nam sinh từng lấy lòng , đều chỉ nghĩ muốn đạt được thứ gì đó.So với người trước mắt này, chênh lệch quá lớn.

      Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy thu hoạch lớn nhấtcủa mình sau khi trọng sinh chính là gặp được những người giống như lớp F. Tuy phải người thân, nhưng tình cảm giữa họ còn sâu sắc hơn cả người thân. Cho tới bây giờ vẫn cóthể hồi tưởng lại ràng cảnh tượng cả lớp cùng nhau thức đem treo đèn ôn tập để thi vào đạihọc.

      vẫn cho rằng mình chỉ là người khách qua đường bình thường, nhưng mà tại, phát , chẳng biết từ lúc nào, những đứa đó, đều khắc rất sâu trong lòng . ra, cho tới nay, vẫn phải khách quađường, vẫn tham dự trong đó, là người trong cuộc!

      "Bất quá, Tâm Nhiên, cậu lợi hại nha. Cư nhiên có thể trở thành học trò của giáo sư Trương. Mình từng nghe có rất nhiều đànanh đàn chị muốn trở thành học trò của giáo sư Trương, nhưng đều thất bại cả."

      Sơ Hạ nhiệt tình cảm thấy cao hứng thay cho Lãnh Tâm Nhiên.

      "Cám ơn."

      Lãnh Tâm Nhiên cười nhạt để ứng phó. Đúngvậy, cực kỳ may mắn, kiếp trước vì chútnguyên nhân mà từ bỏ cơ hội trở thành đệ tửcủa thầy Trương, đời này, từ bỏ lần nữa!

      "Được rồi, ngủ . Sáng mai vẫn còn huấn luyện quân đó. Tên huấn luyện viên kia quá biến thái, phiền chết được."

      Lam Kỳ Nhi luôn luôn ôn nhu, nhưng khi nhắcđến huấn luyện viên biểu tình lại vô cùngchán ghét.

      Sơ Hạ cho rằng ấy là vì chuyện xảy ra hômnay, vô cùng đồng cảm gật đầu: "Đúng vậy đó,mình chưa thấy huấn luyện viên nào biến thái như vậy. Hiểu sao, cậu cũng chút ,sao cậu biết nam sinh kia bị thương? Nếu cậubiết y thuật sao lại thi trường mà lại thi vào chuyên ngành của bọn mình? Trường Y của đại học X cũng rất có tiếng mà."

      Đông Phương Hiểu nghĩ tới chuyện tình lại đột ngột chuyển sang người mình. Chần chờhồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng : "Gia đình mình là gia đình có truyền thống trung y, từ nhỏmình bắt đầu học y thuật rồi. Còn vì sao chọn trường y, là vì mình muốn thử sốngmột cuộc sống mới."

      Lãnh Tâm Nhiên thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại. sớm thấy được Đông PhươngHiểu này có phần kỳ quái, còn kỳ quái ở chỗ nào lại thể được. Tóm lại, ấy cho người khác cảm giác rất thần bí.

      Mặc kệ, dù sao từ từ rồi cũng hiểu thôi.

      Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên theo bangười Lam Kỳ Nhi đến sân huấn luyện.

      Bởi vì chuyện ngày hômqua, nhưng học sinh khác đều biết chuyện ngày hôm qua nữ sinh tênLãnh Tâm Nhiên đối đầu với huấn luyện viên. Hai bên đường đều có ánh mắt chỉ trỏ đánh giá,thấy Lãnh Tâm Nhiên lộ ra nụ cười còn lạnh hơn cả hàn băng.

      "Tâm Nhiên, cần quan tâm những người này. Mọi người chỉ là tò mò mà thôi."

      Lam Kỳ Nhi an ủi .

      Ngày hôm qua, đối với Lãnh Tâm Nhiêntuyệt đối thể là thích. Nhưng mà bây giờ, đặc biệt là sau khi ấy chống lại tên huấn luyện viên chán ghét kia, liền có chút hảo cảm rồi.

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, theo ba người đứng vào hàng.

      "Bị đánh rồi hả? Oa ha ha, người nào lại bưu hãn như vậy?" Sơ Hạ hưng phấn kêu lên.

      Lam Kỳ Nhi che miệng ấy lại theo bản năng, để cho ấy lộ ra biểu quá phận. Tên huấn luyện viên kia quá biến thái, ai biết ông ta mượn chuyện này để gây ra cái gìchứ?

      "Tâm Nhiên, cậu có biết xảy ra chuyện gì ?"

      Chần chờ hồi lâu, Lam Kỳ Nhi vẫn cảm thấynên trực tiếp hỏi tốt hơn.

      Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, sau đó nhàng gậtđầu: "Tuy phải hoàn toàn khẳng định,nhưng cũng có thể đoán được vài phần."

      Thấy ấy cư nhiên lại thẳng thắn trả lời như vậy, Lam Kỳ Nhi cũng vô cùng kinh ngạc. Bấtquá, loại thắng thắn này lại khiến cho cảm giáctrong lòng từ kinh ngạc đổi thành lo lắng: "Đến lúc đó khẳng định hỏi cậu, tuyệt đối cậu được có liên quan đến cậu. Cậuphải cái gì cậu cũng biết, đến lúc đóchúng mình có thể cậu vẫn luôn ở cùng chỗ với chúng mình."

      Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười: "Cảm ơn."

      Tuy căn bản thèm để huấn luyện viênkia vào trong mắt, nhưng có thể nhận được quan tâm và bảo vệ của người khác, cảm giácnày cũng tệ.

      Ăn điểm tâm xong, vị huấn luyện viên mà cả lớp đều biết bị đánh kia rốt cuộc cũng khoanthai xuất ở sân huấn luyện. Bất quá, mũtrên đầu ông ta được kéo xuống rất thấp, cả người tản mát ra khí tức lãnh.

      Chết tiết, vốn ông ta muốn gọi điện xin nghỉ,nhưng chủ nhiệm Vương kia lại chophép. Ông ta thế này, sao gặp người đượcchứ. Dư Mông tức giận mắng thầm trong lòng, thề muốn điều tra mấy người hôm qua đểgiáo huấn trận cho tốt. Nếu là ở đại học X, vậy để cho trường đuổi học đám ngườiđó, sinh viên như thế, để lại cũng là đồ bỏ , là tai họa!

      Đều lòng hiếu kỳ hại chết mèo, lời này thậtkhông sai.

      Cho dù tất cả mọi người trong lớp đề e ngại sựtàn bạo nghiêm khắc của vị huấn luyện này, nhưng vì hiếu kỳ nên cũng nhịn được mà lén đánh giá khuôn mặt ông ta, muốn xem tớicùng là ông ta bị đánh thành cái bộ dạng gì.

      Dư Mông liếc thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng trongđám người, hừ lạnh trong lòng: "Lại còn dám tới nơi này, vậy đừng trách tôi kháchkhí."

      Lúc ấy, liền trực tiếp chỉ : "Nữ sinh tócdài kia, làm cái gì hả? Đây là huấn luyện quân , phải chơi đùa. Côxem động tác của , làm cái quỷ gìthế?"

      tức giận đột ngột của ông ta khiến cho mọingười trong lớp hoảng sợ. Theo ánh mắt của ông ta nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên, sau đó liềnthấy hiểu , biết huấn luyện viên cố ý bớimọc để phát tiết chuyện ngày hôm qua!

      Thân là người bị chú ý Lãnh Tâm Nhiên trái lại rất bình tĩnh, nghe thấy huấn luyện viên kia động tác của mình đúng khóe vẽ ra nụ cười lạnh đầy khinh thường. Động tácnày, đúng chuẩn tới mức ngay cả bộ đội đặcchủng còn kém, vậy mà giờ lại có người nóikhông biết làm cái quỷ gì, đúnglà...... rất buồn cười!

      Cảm giác được nụ cười trào phúng của , Dư Mông càng tức giận đến bốc lửa: "Nhìn cái gì vậy, đó. bước ra đây cho tôi. Làm lại động tác vừa rồi lần nữa!"

      Dưới dánh mắt đồng tình của cả lớp, Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên bước tới, nhìn thằng vào mặthuấn luyện viên.

      Gần như vậy, rất dễ nhìn thấy cái đầu heo dướimũ ông ta, Lãnh Tâm Nhiên liền nở nụ cười. Xem qua, ngày hôm qua bọn họ dùng rất nhiềulực nha, quá thảm thương rồi!

      Nụ cười của Lãnh Tâm Nhiên đối với huấnluyện viên mà chẳng khác gì lửa bốc lên đầu, liền giận quát: "Cười cái gì mà cười? Aicho cười? Giờ là huấn luyện, khôngphải kể chuyện xưa, muốn cười cút ngay cho tôi!"

      Ông ta như vậy càng khiến Lãnh Tâm Nhiênmắc cười hơn. Khuôn mặt kia, phối hợp với vẻmặt nổi trận lôi đình, cực kỳ khôi hài mà!

      "........"

      Dư Mông tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay nắm lại thành quả đấm chỉ còn kém nhịn được mà động thủ thôi.

      Lãnh Tâm Nhiên cười đến vui vẻ. Mà nhữngngười trong lớp lại thấy trong lòng run sợ, bọnhọ đều nhìn ra được huấn luyện viên sắp bạo phát rồi. Đặc biệt là mấy nam sinh từ nhìn thấybộ dạng này của huấn luyện viên, tuy bộ dángnày của huấn luyện viên rất buồn cười, nhưng cũng cần thiết phải cười khoa trương đếnthế chứ! Hơn nữa, còn cười trước mặt huấn luyện viên, cũng quá kiêu ngạo rồi!

      "A.., thực xin lỗi. Chỉ là nhìn thấy món đồ chơitốt có chút nhịn được thôi."

      Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng ngừng cười, chút để ý .

      "Trời ơi!"

      Đây là tiếng hét trong lòng mọi người, ấy sợ chết sao? Cư nhiên dám trực tiếp khiêu khích huấn luyện viên như thế? sựlà, quá, quá, quá kiêu ngạo rồi!

      " tại, lập tức, chạy mười vòng quanh sân thể dục này cho tôi. vòng cũng được thiếu, nếu , tôi gạch bỏ tư cách tham gia huấn luyện quân của !" Dư Mông tức giận đến giậm chân, nhưng lại có biệnpháp khác, chỉ có thể lạm dụng tư quyền chỉvào sân thể dục điên cuồng hét lên.

      Nghe thấy thế, những sinh viên khác trong lớptrắng mặt trong nháy mắt. Hôm qua mới chạy năm qua sống bằng chết, vậy chạy mười vòng có khi nào chết ? Bọn họvốn chỉ cảm thấy tình tình của huấn luyện viênnày tốt, giờ thấy ông ta đưa ra cầuquá đáng như vậy, lập tức liền thấy phản cảm.Lãnh Tâm Nhiên trái lại rất bình tĩnh: "Mườivòng sao? Ông quên thân phận của mình là gì rồi sao? Thân là quân nhân, nhưng lại khônglàm chuyện quân nhân nên làm, ông xem, ông làm sao hợp với hình tượng của quân nhân chứ?"

      xong những lời này, cũng lười quan tâm đến phản ứng của người này, xoay người bỏchạy.

      Cho rằng chạy mười vòng 4000m có thể làmkhó được sao?Vậy là quá coi thườngcô rồi! Chẳng qua chỉ là 4000m nho màthôi, so với những huấn luyện trải qua trongmột tháng mà , hoàn toàn phải chơi.

      Nhìn bóng dáng xoay người chạy về phía sânthể dục, các sinh viên năm nhất đồng loạt phẫnnộ. Đúng vậy, cười sao chứ? Chính ôngbị đánh thành đầu heo còn cho ngườikhác cười là sao? Có bản lãnh để bị đánh thành đầu heo sao? Trong mắt mỗi người đềunhư bắn ra lửa, hung tợn, căm tức nhìn về phía huấn luyện viên. Ngày hôm qua đánh nam sinh lớp chúng ta vào bệnh viện, hôm nay chẳnglẽ lại muốn ngược đãi đưa thêm người nữavào bệnh viện sao? Người như vậy, xứng làm huấn luyện viên, người kia căn bản chính làcặn bã!

      Dư Mông nghĩ chỉ tùy tiện đưa ra cái hình phạt lại khiến cho cả lớp phản cảm. Chờ ông ta quay đầu lại đối diện với cả lớp, mới phát mấy con thỏ này cư nhiên đều trừng ông ta, giống như ông ta vừa làm chuyện thương thiên hại lý vậy. Hắc, đúng là phản rồi!

      "Lam Kỳ Nhi, ra đây!"

      Bị gọi đến, Lam Kỳ Nhi vâng lời bước tới, khuôn mặt nhắn mang theo vẻ phẫn nộ và phản cảm thể che giấu: "Huấn luyện viên, Tâm Nhiên tới cùng làm gì sai mà sao thầy cứ nhắm vào ấy thế? Ngày hôm qua đãnhư vậy, ràng ấy chưa làm gì mà thầy đãnói ấy như vậy. Giờ lại..... Huấn luyện viên, thầy...."

      Nếu là trước kia, khẳng định Lam Kỳ Nhi đủ dũng khí để trực tiếp chất vấn huấn luyện viên. Nhưng mà tại, huấn luyện viênnày hơi quá đáng, hoàn toàn là lạm dụng tư quyền.

      "Lam Kỳ Nhi, em bậy bạ cái gì đó? Khi nào tôi nhằm vào ta chứ? Đây chỉ là huấn luyện bình thường mà thôi." Dư Mông trợn mắtbịa đặt.

      "Tôi là huấn luyện viên, đây là sân huấn luyện, các em đều phải nghe lời tôi. Người nào làm tráiquy định, nhất định phải chịu trừng phạt. Đây làquy định cơ bản nhất. Tôi chỉ dựa theo quy địnhmà làm việc thôi. Tuyệt đối hề lạm dụng tư quyền, các em nên suy nghĩ bậy bạ."

      Dư Mông với các bạn trong lớp.

      Lam Kỳ Nhi tức giận đến mức mặt đỏ bừngbừng, lại biết nên như thế nào mớitốt.

      Ngay sau đó, trong khoảng thời gian Lãnh TâmNhiên chạy bộ, huấn luyện viên bắt đầu để choLam Kỳ Nhi đứng ra trước làm mẫu. ràng đãbị đánh thành đầu heo, vậy mà tính háo sắc vẫn thay đổi, nhân cơ hội mà mò mẫm người Lam Kỳ Nhi. Đôi môi căng mọng của Lam Kỳ Nhi cũng sắp bị cắn rách rồi.

      Bởi vì chút chuyện, nên khí trong lớp trởnên rất tệ. Giải lao giữa giờ, cách sinh viên năm nhất đều ngồi vây quanh chỗ, đưa lưng về phía huấn luyện viên, ai nguyện ý chuyện với Dư Mông. Lam Kỳ Nhi kéo Sơ Hạ ngồi cùng mọi người. Dư Mông ngồi mình ở bên kia, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ông ta bị xa lánh.

      Lớp bên cạnh ngừng truyền đến thanh vui đùa ầm ĩ, mà lớp năm nhất này ngay cảthanh chuyện cũng có. Hình ảnh so sánh đó càng khiến cho tâm trạng của DưMông trở nên tồi tệ. Ông ta hiểu, ràng hôm qua vẫn tốt, Kỳ Nhi cũng thường cười nóivới ông ta, các bạn trong lớp cũng thích vậy quanh chuyện với ông ta. tại mới chỉ ngày trở thành như vậy, tới cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Dưới tình huống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên trởlại.

      giống với dự đoán của mọi người, trừ bỏkhuôn mặt của có chút hồng có bất luận biến hóa gì. Ngay cả hô hấp cũng rất bình thường, vẻ mặt rất thoải mái. Đây căn bảnkhông phải là phản ứng của người vừa chạy xong 4000m mà? Dư Mông là người đầu tiênphản ứng khi thấy tuân theo quy địnhcủa mình, lập tức nổi giận: " phải tôi kêu chạy mười vòng sao? coi lời tôi nhưgió thoảng bên tai có phải ?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Lại thêm nghiệt


      Lãnh Tâm Nhiên coi như nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng lời nào có nghĩ là người khác cũng như thế.

      "Vị đồng chí này........."

      người đàn ông đeo mắt kính viền đỏ bước ra từ phía sau Lãnh Tâm Nhiên. Người đàn ôngnày đại khái khoảng 27, 28 tuổi, mặc bộ tây trang, diện mạo tuấn tú, bộ dáng này hấp dẫn lượng lớn thiếu nữ hoài xuân.

      "Chuyện gì?"

      Dư Mông đứng lên, tuy cường tráng như cao bằng, đứng trước mặt người đàn ông nàycăn bản có chút khí thế nào.

      Lấy nhu thắng cương, chính là để đến tình huống tại.

      Người đàn ông vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười mê người khiến cách nữ sinh đều mặt đỏ tim đập, ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng ngoại lệ,bị người đàn ông đột nhiên xuất này hấpdẫn.

      "Tôi muốn hỏi, vì sao lại dùng cách xử phạt thể xác của sinh viên? Vừa rồi tôi ở cạnh sân thể dục nhìn thấy em nữ sinh này chạy mười vòng quanh sân thể dục, hỏi ra mới biết ra là do mệnh lệnh của . tại trong lúc huấn luyện. Trường học tổ chức huấn luyện quân mục đích là để các sinh viên trở nên có tổ chức có kỷ luật. Nhưng mà, huấn luyện cũng phải để hành hạ thể xác, nếu chỉ huấn luyện bình thường tôi cũng muốnxen vào việc của người khác, nhưng mà bây giờ, cực kỳ hiển nhiên là dùng cách xử phạt thểxác sinh viên. Là giáo viên trong trường, tôi nghĩ phải giải thích cho hành vi của mình!"

      Thanh của người đàn ông này trầm thấp, rất có từ tính, giống như hủ rượu lâu năm vô cùng trân quý, chất cồn thơm mát khiến chongười ta vô cùng say mê.

      Nếu xét về sức quyến rũ mà , cực kỳ hiển nhiên, người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiệnnày tuyệt đối chiếm ưu thế.

      Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn quản những thứ này, sở dĩ chạy mười vòng, nguyên nhân chủ yếu phải vì mệnh lệnh của huấn luyệnviên, mà là buổi sáng sau khi thức dậy còn chưa rèn luyện thân thể. Khoảng thời gian huấnluyện quân dành cho sinh viên này, đối với môn học dành cho con nít, căn bản có bất kỳ tác dụng nào. Nếucó thể, tình nguyện chọn ở trong phòng ngủhoặc giám sát việc chuẩn bị công ty của Thẩm Quân cũng muốn ở đây làm việcvô dụng này.

      thẳng đến cạnh Lam Kỳ Nhi ngồi xuống, thuận tiện điều chỉnh lại hơi thở.

      "Tâm Nhiên."

      Lam Kỳ Nhi tò mò nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Người này là ai vậy? Các cậu quen nhau sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: " biết. Mới vừa rồi đụng phải đường. ta dùng cáchxử phạt thể xác là đúng, cho nên liền dạy dỗ người nào đó phen."

      Bên này hai người tán gẫu vui vẻ, bên kia haingười tới tôi đến nước miếng tung bay.

      "Vị tiên sinh này, nơi này là sân huấn luyện,làm phiền rời khỏi nơi này, để khỏi ảnhhưởng đến việc huấn luyện của sinh viên. Tôi là huấn luyện viên, nơi này là do tôi quản, ngườikhác có tư cách xen mồm. Mặt khác, vừa rồi chỉ là trừng phạt bình thường mà thôi. Em sinh viên này chuyên tâm luyện tập, tôi cũng tin em đó thành thực chạy đủ mờivòng. 4000m, chạy đủ 4000m được như vậysao?"

      Đối mặt với lời hung hãn của Dư Mông, lửagiận của Văn Nhân Gia ứa ra. ta từng gặp ít tên côn đồ phân phải trái, nghĩ tới ngay cả quân nhân cũng bại hoạinhư vậy. Cho dù ta đần độn của nghe ra được huấn luyện viên này làm khó sinhviên.

      "Chuyện này cần hoài nghi. Tôi ở ngay bên cạnh nhìn. Tôi có thể làm chứng, em sinh viên này chạy đủ mười vòng."

      Nghe được lời của ta, Dư Mông cười ha ha vài tiếng: " làm chứng? dựa vào cái gì mà làm chứng? Nhìn che chở ta nhưvậy, ai biết các người có quan hệ gì chứ? Còn là giáo viên trong trường, nhìn như vậy,còn bằng làm "tiểu bạch kiểm" để chongười ta bao dưỡng còn có lời hơn!"

      "Tâm Nhiên?" Bên kia Dư Mông ngày càng hung hãn, Lam Kỳ Nhi phát Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh đột nhiên đứng lên.

      Như là nghe thấy tiếng gọi của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên thẳng đến trước mặtDư Mông, mặt chút thay đổi. Nhưnggiọng lại vô cùng lạnh: "Xin lỗi!"

      Dư Mông lờ mờ nhìn , hiểu tại sao lại đột nhiên ra câu vớ vẩn như vậy.

      "Ông vũ nhục tôi, lập tức xin lỗi!"

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng .

      Tuy thèm để ý tiếng chó sủa, nhưng nếu là lời vũ nhục , tuyệt đối thể xem . Tuy nghĩ muốn giữ người này lại để từ từ chơi đùa, nhưng nếu tên cặn bã này biết cảm kích, vậy giữ nữa.

      Dư Mông như nghe được câu chuyện cười:" giỡn gì thế? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xin lỗi!"

      Văn Nhân Gia cũng nhịn được đánh giánữ sinh trước mắt này. Trước giờ ta còn chưa thấy nữ sinh nào có dũng khí chống đối lạihuấn luyện viên như thế. Là sinh viên mới, trong lòng chắc chắn còn tồn tại lối suy nghĩ thời trung học, luôn luôn kính sợ giáo viên. Mà huấn luyện viên, trong lòng bọn họ cũng có vị trí như thế.

      "" Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn tiếp tục dong dài với ông ta, bắt đầu ba giây đếm ngược:"Hai."

      Dư Mông vẫn cười như cũ, thậm chí còn chủ động hỗ trợ bổ sung thêm: "Ba."

      Ngay khi thanh của ông ta vừa vang ra, mộttiếng tát tai vang dội vang vào lỗ tai ông ta. Khuôn mặt vốn bị đánh thành đầu heo lúc trước, giờ lại càng "tuyết thượng thêm sương"( có tuyết mà lại còn có thêm sương) bị cái tát của Lãnh Tâm Nhiên đánh cho méo xệch.

      sân huấn luyện, tiếng tát tay vang lên độtngột kia tựa như tiếng sấm, chỉ có các sinh viên năm nhất, ngay cả những lớp bên cạnh cũng nhìn về phía này.

      Lãnh Tâm Nhiên căn bản biết chuyện mình vừa làm kinh thiên động địa đến chừngnào, vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhìn vào khuônmặt bắt đầu hung dữ của Dư Mông: "Nhớ kỹ, đừng có tùy tiện vũ nhục người khác! Nếu chamẹ ông có dạy ông cái này, vậy , xin ông về lại với cha mẹ ông đừng có ra đườngđể khỏi mất mặt xấu hổ!"

      Lãnh Tâm Nhiên như vậy, khiến cho cảmxúc trong lòng người nghe trở nên hỗn độn. NếuLãnh Tâm Nhiên chỉ là sinh viên bình thường, có những hào quang này, có thân thủ nhanh nhẹn, vậy , ngay từ lần đầu tiên đối đầu với ông ta, vào viện nằmrồi. nữ sinh vị thành niên bình thườngchống lại quân nhân từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, sao có thể giành được lợi thế chứ?

      Đây là chỗ may mắn của Lãnh Tâm Nhiên,cũng là chỗ bất hạnh của Dư Mông. Nếu sinhviên của ông ta chỉ là sinh viên năm nhấtbình thường, vậy cho dù ông ta có hung hãn bá đạo đến chừng nào cũng dám gì,nhưng đáng tiếc trong đám sinh viên của ông ta lại có kẻ ngoại tộc, cho nên, cũng chỉ cóthể là do ông ta xui xẻo rồi!

      "......."

      Rốt cuộc Dư Mông cũng phản ứng kịp, phẫn nộ nắm chặt quả đấm vung về phía Lãnh TâmNhiên.

      giáo viên, là người đàn ông, trước mặt nhiều người như vậy bị chính sinh viên của mình tát cái, loại khuất nhục này, sao ông ta có thể chịu được?

      Văn Nhân Gia nhạy cảm thấy được phản ứngcủa ông ta, lúc nhìn thấy ông ta phóng về phíaLãnh Tâm Nhiên, chút do dự vươn chânra chặn ngang đường chạy của ông ta.

      "Ầm!"

      tiếng vang lên, bóng dáng to lớn bỉ ổi nào đó ngã ầm xuống đất, từng lớp bụi đất ngừng bay lên.

      Dư Mông vốn hùng hỗ, lại bị cú này làm cho té ngã đất, cả khuôn mặt đều bầm dập.

      Bị người ta tát cái, còn bị té như chó ăn phân trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt Dư Mông biến thành lúc trắng lúc hồng,giống cái bảng pha màu, sắc thái rực rỡ rất đặc sắc.

      Khiến cho mọi người rớt mắt chính là "thái độ"của giáo viên Văn Nhân Gia, chỉ thấy ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Dư Môn, sau đó đến trước mặt ông ta, từ cao nhìn xuống,dùng giọng điệu thương hại thở dài : "Ai, ngại quá, nghĩ tới ánh mắt của huấnluyện viên lại tốt thấy được chân của tôi. Lực của quá lớn, chân của tôi bâygiờ vẫn còn đau nè, bất quá nhìn thấy huấn luyện viên vất vả như vậy xem như xong !"

      Các sinh viên năm nhất có chút líu lưỡi, nhìn vịgiáo viên đột nhiên như thay đổi thành người khác này, ngổn ngang trong gió.

      Trời ạ, vốn tưởng rằng là người tốt, nghĩ tới cũng là vai ác. Thế giới này sao lại nhiều yêunghiệt như vậy chứ? Vốn người cảngười thần bí là Lãnh Tâm Nhiên, giờ lại thêm giáo viên hai mặt. là......

      xong lời này, Văn Nhân Gia trực tiếp đếntrước mặt Lãnh Tâm Nhiên, nhìn gương mặtkhông chút biểu cảm của , khóe miệng vẽ ra nụ cười nhợt nhạt: "Có thể biết tên của em được ?"

      Phương thức đến gần giống như từng quenbiết này khiến cho ánh mắt của các nữ sinh đều bắn ra tim hồng. đợi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, đám nữ sinh nhiệt tình kia liền la lớn: " đẹp trai, ấy tên Lãnh Tâm Nhiên."

      "Lãnh Tâm Nhiên sao?"

      Ánh mắt Văn Nhân Gia lóe lên dưới mắt kính, nhưng lại biến mất rất nhanh, lúc mở miệng lần nữa trở về bộ dạng lịch : "Tôi là Văn NhânGia, là giảng viên thỉnh giảng của trường này. Các em học lớp quản trị công thương đúng , về sau tôi dạy các em."

      Các nữ sinh lại phát ra trận gào thét mừng như điên.

      "Chuyện của huấn luyện viên này em khôngcần lo lắng. Trường học tuyệt đối chophép những người có phẩm hạnh đoanchính làm huấn luyện viên, chuyện này tôi phản ánh lại với hiệu trưởng. Tôi nghĩ, rất nhanh các em huấn luyện viên mới."

      Văn Nhân Gia .

      Tin tức này khiến cho người ta phấn chấn, chẳng quan tâm Dư Mông còn ở đây, các sinh viên năm nhất liền phát ra từngđợt hoan hô, hành động này khiến cho Dư Mông tức giận đến thiếu chút nữa trào máu.

      Bắt đầu từ khi gặp được Lãnh Tâm Nhiên, cuộc sống của Dư Mông giống như rơi xuống địangục vậy.

      Đầu tiên là bị nữ sinh đánh bại trước mặtcác sinh viên, sau đó lại bị lên án mạnh mẽ thiếu chút nữa bị bãi bỏ chức vị huấn luyệnviên. Hôm nay lại càng thê thảm, phạt ta chạy 4000m, ta có bất kỳ phản ứng nào, trái lại lại đưa đến giáo viên thích xenvào việc của người khác, vừa mở miệng liền bênh vực kẻ yếu gì gì đó sau đó còn muốn cắtchức ông ta.

      Quan trọng nhất là, ngay khi ngày đầy bực bội này kết thúc, ông ta lại nhận được điệnthoại thủ trưởng gọi tới.

      "Đồng chí Dư Mông."

      Thanh của thủ trưởng vẫn luôn vang cólực. Nếu Dư Mông còn kiêng nể gì đó. Chắc hẳn chính là vị thủ trưởng này rồi.

      "Tôi vừa nhận được điện thoại của hiệu trưởngđại học Yến Kinh. Ông ấy cho hay với vì tínhtình của cậu tàn bạo, nhiều lần gây chuyện xửphạt thể xác sinh viên, lại gây mâu thuẫn vớisinh viên, bị khéo léo là muốn đổi huấn luyện viên mới. Đó là tin tức vô cùngkhông may, cho nên, tôi cho cậu biết, cậukhông còn là huấn luyện viên huấn luyện quân của đại học Yến Kinh nữa: " Vừa bắt đầu là dùng giọng điệu hơi trêu chọc, đến sau cùng lại biến thành phẫn nộ rồi.

      Dư Mông nghe được hoảng lên, biết thủ trưởng còn rất nhiều điều chưa . Thí dụ như những hành vi này của hủy hoại hình tượngquân nhân gì gì đó, hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên,lúc về đơn vị có thể còn phải chịu xử phạt.

      Khẳng định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiênkia và tên "tiểu bạch kiểm" hôm nay rồi!

      Dư Mộng tức giận đến mức trực tiếp ném bể cáiđiện thoại tay xuống đất, lại cước đábay bàn trà trước mắt , hận ý với Lãnh Tâm Nhiên lập tức phá tan trói buộc lý trí của , cả đầu đều là suy nghĩ muốn trả thù.

      Nếu có người nhìn thấy bộ dáng lúc này của , tuyệt đối tin tưởng người đàn ông có khuôn mặt hung dữ vặn vẹo này là quân nhân. Bởi vì khí tức tỏa ra người ,căn bản phải chính khí của quân nhân, mà là mười phần tà khí. Loại hình tượngnày, so với quân nhân, càng giống tên tội phạm làm chuyện phi pháp hơn!

      Mọi người năm nhất đều chấn kinh rồi! Thậmchí có thể là mừng như điên, trong đó người hưng phấn nhất chính là Lam Kỳ Nhi. Phải biếtrằng, nhẫn nhịn tên huấn luyện viên này lâulắm rồi, tự cho là đúng còn , lại luônlấy cớ huấn luyện để sàm sỡ. Này căn bảnkhông phải là huấn luyện viên, ràng chính làcặn bã, xui xẻo ở chỗ lại thể . Hiệntại, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

      Nghĩ vậy, Lam Kỳ Nhi theo bản năng nhìn vềphía Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh.

      Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chuyệnđổi huấn luyện viên lần này, tuyệt đối là do côấy. Cũng chỉ có ấy, mới có dũng khí đối đầuvới huấn luyện viên. Nghĩ đến việc này, Lam Kỳ Nhi càng có thiện cảm với Lãnh Tâm Nhiên.

      Người tiếp nhận huấn luyện viên mới là mộtthanh niên cực kỳ sôi nổi, tuy diện mạo khôngtốt như Dư Mông, nhưng lại chất phác, hay cườingây ngô. Nhưng lúc huấn luyện lại cầu cựckỳ nghiêm khắc, chỉ là ta là loại người thưởng phạt phân minh, sai ta nhắcnhở, làm tốt ta khen thưởng. Đồng thời, ta còn đối với Lãnh Tâm Nhiên mới gặp đãthân, tuệ nhãn biết hùng vừa nhìn biếtLãnh Tâm Nhiên có căn bản chuyên môn.

      Vì thế, ta trực tiếp đem Lãnh Tâm Nhiên ralàm mẫu cho cả lớp, đồng thời cũng trực tiếp tỏvẻ động tác của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chuẩnkhông có bất kỳ sai sót nào, thậm chỉ ngay cảanh ta cũng còn thua kém.

      Khích lệ thẳng thắn như vậy, so với vẻ khiêu khích của Dư Mông trước đây quả so sánh hoàn mỹ.

      ngày qua , vị huấn luyện viên mới tới nàynhận được hoan nghênh nồng nhiệt của các bạn trong lớp. Mọi người rút ra được, sau khi trải qua huấn luyện của tên huấn luyện viênbiến thái cuồng vọng kia, mọi người trong lớp cảm thấy cuộc sống bây giờ như ở thiên đường.

      Vẻ nản lòng nhụt chí của cả lớp trước kia giờđược thay đổi, trở nên nhiệt huyết đầy sức sống. Ngay cả Lam Kỳ Nhi tâm tình cũng tốthơn rất nhiều, nụ cười mặt cũng sáng hơnkhông ít. Sau khi trải qua ngày kiểm chứng, rốt cuộc xác định được, vị huấn luyện viênhiện tại hoàn toàn khác với người trước kia. Người này, chiếm tiện nghi của nữsinh. này, khiến cho thầm thở phào nhõm.

      dễ mới đến được chủ nhật, Sơ Hạ đề nghị, bốn người trong phòng cùng dạophố. Lãnh Tâm Nhiên chưa từng có kinh nghiệm dạo phố với người khác, nên cả quá trình đều biểu rất lạnh nhạt. Đối với , dạo phố là chuyện quá xa vời. Lúc trước, quần áo gì đó đều có chuyên gia ngườichuyên môn phụ trách chuẩn bị. Từ sáng đến tốicô đều bộn bề công việc, gấp rút xử lý chuyệnhắc bang, gấp rút huấn luyện đàn em, gấp rútlàm chuyện này gấp rút làm chuyện kia, căn bản có cơ hội dạo phố gì gì đó.

      "Tâm Nhiên, mau tới đây. Kem ở đây ăn rấtngon. Cậu muốn ăn vị gì?" Sơ Hạ lớn giọng ngắtngang dòng suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên.

      giờ cá đứng trước tiệm bán điểm tâm ngọt, là do Sơ Hạ cực lực tiến cử, dựatheo cách của ấy chính là những món điểm tâm ngọt ngon nhất mà ấy từng thử đều ở trong này.

      "Sao cũng được."

      Nhìn những thứ xanh xanh đỏ đỏ này, LãnhTâm Nhiên thấy vô cùng xa lạ, cuối cùng chỉ cóthể ném vấn đề lại cho người khác.

      Bất quá may mà Sơ Hạ rất hăng hái, căn bảnmặc kệ những thứ này, nghe thấy đáp án của liền với phục vụ: "Cho hai phần ô mai, mộtphần vị xoài, phần vị đào mật."

      Rất nhanh, trong tay Lãnh Tâm Nhiên bịnhét cây kem màu hồng. Đối diện với nụ cười rực rỡ của Sơ Hạ, tay chân của Lãnh TâmNhiên có chút luống cuống.

      ", mình thích nhất là ô mai, cậu sao cũngđược, mình liền gọi cho cậu món mình thíchnhất. Được rồi, chúng ta thôi, hôm nay chúngta phải dạo phố lần cho , từ đầubên này dạo đến đầu bên kia."

      Sơ Hạ hào hùng tuyên bố.

      Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu sớm quen với chứng động kinh thường nhật của Sơ Hạ, căn bản thấy gì. Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên, vừa cầm vừa thưởng thức cây câu màu hồng hoàn toàn phù hợp với , theo sau ba người Sơ Hạ, bước chân cứng ngắc, mặt cũng xuất vẻ vô thố hiếm có.

      có kinh nghiệm ở chung với bạn đồng trang lứa, càng có mấy chị em tốt để cùng dạo phố, toàn bộ những thứ này, quá mức xa lạ đối với , khiến cho khôngbiết nên làm thế nào mới tốt. Bất quá dần dần, nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của ba ngườibên cạnh, tâm lý đề phòng của cũng chậm chầm được gỡ bỏ, bắt đầu để bản thân làm quenvới những chuyện này.

      Ngày hôm nay, bốn người các đều điênrồi!

      Cả con đường dành cho người bộ, các thậtsự làm theo lời Sơ Hạ từ đầu này đến đầu kia con phố. Tiệm trang sức, tiệm giày, cửahàng quần áo, quán ăn, cửa hàng nội y, cáicũng thiếu, thậm chí thiếu chút nữa còn bị Sơ Hạ kéo vào tiệm nội y nam. Bất quá may mà lúc đó kịp phanh chân lại, nhưng mà cái tiệm đó cũng làm ảnh hưởng đến hưng phấn của các , vét trang sức, thử quần áo, mua đồ ăn, bốn người như nổi điên, tùy ý mà phóng túng.

      Lãnh Tâm Nhiên bỏ những bao quần áo đangvác vai xuống, như đứa con nít, tươicười ngừng. Giống như người đàn bà chanh chua ép giá với phục vụ, vừa dạo phố vừa ăn đủ thứ, vài người cùng ăn phần, những trải nghiệm hoàn toàn mới này, khiến cho tâm tình của trở nên khoan khoái.

      "Thiếu gia, gặp ấy sao?"

      Ninh Trí Viễn nhìn bốn bóng dáng tiêu sái tùy ý ở cách đó xa, nghe hoặc hỏi người bên cạnh.

      Dạ Mộc Thần ngồi xe, mắt chớpnhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp kia. Trong đôi mắt màu lục chứa đầy tình cảm làm say làm người, khuôn mặt tuấn mỹ cũnghiện lên nụ cười ôn nhu: " cần, cứ để côấy chơi . Đây là lần đầu tiên tôi thấy ấy vuivẻ như vậy. ấy quá mệt mỏi rồi........"

      Ninh Trí Viễn biết những lời nàylà có ý gì. Trong ấn tượng của cậu, Lãnh TâmNhiên là đột nhiên bước vào thế giới của thiếu gia, thay thế tồn tại của ngườikhác, điểm tốt của , cậu nhìn thấy. Nếu phải bởi vì từ được huấn luyện cậu phải luôn tôn kính thiếu gia, chỉ sợ đãsớm nảy sinh tâm lý phản nghịch với rồi.

      Bất quá, tại cậu có thể nghĩ thoáng chút rồi. Ít nhất, giờ thiếu gia vui vẻ.Cậu biết thiếu gia có rất nhiều bí mật chưa với mình, nhưng cậu tin tưởng, tương lai lâu, thiếu gia nhất định cho cậu biết. Những chuyện này, chẳng qua chỉ là sớm haymuộn mà thôi.

      Chương 97: Bị bắt cóc


      Nhưng mà, đột biến xảy ra trong nháy mắt.

      Ngay khi Ninh Trí Viễn vừa mới yên tâm, liềncảm giác được hơi thở xung quanh thay đổi nghiêm trọng.

      Cậu còn chưa kịp hồi phục tinh thần, liền nghe tiếng cửa xe bị người ta đóng mạnh "cốp" tiếng, Dạ Mộc Thần chạy nhanh về hướngđằng xa.

      Chẳng quan tâm chuyện khác, Ninh Trí Viễn cũng nhanh chóng bước xuống xe chạy theo sau .

      Đến khi cậu nhìn phương hướng, mới pháthiện bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      chiếc taxi màu lục đột nhiên đứng giữa bốn người, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai kéo hai người lên xe. người trong đó, chínhlà Lãnh Tâm Nhiên mà bọn họ vẫn quan sát.

      kiện này xảy ra quá đột ngột, lại có người dám bắt cóc ngay đường, hành động hung hãn như vậy khiến mọi người xung quanh ngungơ trận, cả đám đều thẫn thờ.

      đợi bọn họ chạy tới, chiếc taxi kia đãnhanh chóng rẽ , quay đầu dùng tốc độ cựcnhanh chạy về hướng chạy tới.

      Nhìn phương hướng của chiếc xe, Dạ MộcThần trực tiếp đoạt lấy chìa khóa trong tay Ninh Trí Viễn rồi chạy về xe. đợi NinhTrí Viễn kịp lên xe trực tiếp lái theo hướngchiếc xe kia.

      Ninh Trí Viễn vừa chạy theo chiếc xe vừa khoáttay hô to hồi, thấy thiếu gia vẫn địnhdừng xe, định bắt chiếc taxi đuổi theonhưng lại thấy hai bị dọa cho u mê tê liệt ngã xuống.

      Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu là bị dọađến u mê.

      Các vốn vui vẻ dạo chơi, ai biết độtnhiên lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này? Chiếc taxi kia dừng ngay chỗ các , sau đó độtnhiên có hai người đàn ông bưu hãn ló ra, mộtcâu cũng liền kéo Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi nhét vào trong xe.

      Toàn bộ những chuyện này xảy ra quá nhanh, đối với những nữ sinh như các thực rấtkhủng bố, cho nên lập tức sợ tới mức tay chânluống cuống!

      "Các sao chứ?"

      Nghe được thanh giống như từng quenbiết, Đông Phương Hiểu cứng ngắc ngẩng đầulên. Sau khi nhìn thấy người mới đến là Ninh Trí Viễn từng gặp vài lần, giống như tóm được nhánh cỏ cứu mạng bắt lấy tay cậu lớn tiếng : "Nhanh cứu Tâm Nhiên với KỳNhi , các ấy bị người khác bắt rồi!"

      Ngay cả người luôn luôn lạnh nhạt như ĐôngPhương Hiểu cũng bị dọa đến mức này, Sơ Hạ càng cần phải rồi. Nụ cười rực rỡ bình thường sớm thấy, khuôn mặt nhắn trắng xanh, tê liệt ngã xuống mặt đất, toàn thân vô lực, chỉ biết khóc.

      Người chung quanh có người gọi điện thoại. Đốivới kiện bắt cóc hung hãn như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy thể tin được,nhưng trước mắt, phảicứ bọn họ tin là được. Tại thủ đô nhưYến Kinh, cư nhiên còn có người dám làmchuyện lớn mật như vậy, là........

      "Đừng lo lắng, có việc gì."

      Ninh Trí Viễn biết phải an ủi con thế nào, thấy ấy khóc ngừng, chỉ có thể nâng dậy nửa ôm vào lòng, thanh cứng ngắc .

      Lãnh Tâm Nhiên tại chìm vào cảmxúc hối hận vô tận.

      Vô cùng nhục nhã!

      Đây tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã!

      đường đường là Huyết Sư, nữ vương hắcđạo, cư nhiên lúc dạo phố lại bị người ta bắt ? Chuyện như vậy, chẳng khác gì ném cho bạt tai trước mặt mọi người, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!

      Nếu phải bởi vì đườngnên buông lỏng cảnh giác, cộng thêm lúc sau chơi đến điên cuồng nên mới có thể khôngphòng bị, nếu , sao có thể bị người tatrói đến nơi này chứ.

      Bất quá, trái lại rất tò mò, là ai dám ở YếnKinh hung hãn phạm tội bắt cóc giữa chốn đôngngười như thế!

      Yến Kinh chỉ là thủ đô của Trung Hoa, là nơi cư trú của những nhà lãnh đạo, mà YếnKinh còn là nơi họa hổ tàng long, tùy tiện kéolấy người đường cũng có thể là hậu nhân của gia đình danh môn nào đấy. Thế lực chính đạo trải rộng khắp nơi, mà giới hắc đạo ở đây cũng hề kém cỏi. Ngoại trừ Diêm Môn mấy năm gần đây phát triển ngàycàng thuận lợi, còn có những ban phái quy mô bậc trung khác, thậm chí còn có số tổ chức bí mật. Tóm lại, Yến Kinh thâm sâu như biển, người bình thường tuyệt đối thể tưởng tượng được!

      Cho dù là những ông trùm giá trị con người lên tới cả triệu đô khi làm việc ở đây cũng phảicẩn thận sợ đặt chân vào những thứ nênchạm đến, tại lại có người dám bắt cóc đường. Hành động như vậy, cũng biết nên là hung hãn hay ngu xuẩn nữa!

      "Tâm Nhiên, mình sợ."

      Lam Kỳ Nhi khác với Lãnh Tâm Nhiên, đây làlần đầu tiên gặp phải chuyện này. luônluôn là nữ sinh ngoan ngoãn. Ngay cả nam sinh đánh nhau cũng mới chỉ gặp qua vài lần,giờ đột nhiên lại bị bắt cóc, đối với giống như trời sập xuống vậy, kích động khôngbiết phải làm gì cho phải.

      " có việc gì." Lãnh Tâm Nhiên khôngbiết an ủi người khác, trừ bỏ mấy chữ này biết phải gì.

      Tựa lưng vào ghế ngồi, hồi tưởng lại chuyệnvừa xảy ra, trong đầu tràn đầy nghi hoặc.Chuyện vừa rồi, phát được vài điểm nghi vấn. Các ràng là bốn người cùng dạo phố, lúc ấy bốn người cùng đứng chung chỗ, thậm chí, đứng cạnh phải LamKỳ Nhi mà là Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu,nhưng người bị bắt lại là hai người các . Cái này, là trùng hợp hay là có kế hoạch trước? Nếu là được lên kế hoạch trước, vậy tại sao lạiđồng thời bắt và Lam Kỳ Nhi? Giữa các ,gần như có điểm chung!

      Mặt khác, nếu toàn bộ những chuyện này đượcsắp đặt sẵn, vậy tại sao những người đó lại chọn cách hành động đường? Nhìn bộ dáng bìnhthản ung dung kia của Lãnh Tâm Nhiên, nếukhông biết nội tình, căn bản đoán được tại bị bắt cóc. Ngay cả hai kẻbắt cóc kia, cũng có chút kinh ngạc nhìn . Bất quá may mà vẻ mặt thản nhiên này của tác động đến Lam Kỳ Nhi, khiến cho ấy từ từ bình tâm trở lại.

      Nhìn ba tên bắt cóc xe, tên ngồi phía trước, hai tên ngồi phía sau cùng các . Dángngười xem ra đều là loại cường tráng, têntrên mặt có râu quai nón, có vẻ là có huyết thống ngoại quốc, bất quả những thứ này cũngkhông gây chút uy hiếp nào với Lãnh TâmNhiên. Tuy chiếc xe chạy băng băng đường, nhưng nếu chỉ có mình , tuyệtđối nắm chắc có thể thoát thân được. Nhưng màhiện tại, bên người còn có Lam Kỳ Nhi tay trói gà chặt, hơn nữa cũng xác định được người bọn họ ngoại trừ dao còn có súng hay , cho nên cũng chỉ có thể tạmnhẫn nại. Bất quá, nhẫn nại thế này nhấtđịnh là có lợi. vào hang cọp saobắt được cọp con, nếu biết hung thủđứng phía sau là ai, biện pháp tốt nhất là trựctiếp gặp đối phương, đột nhiên, thứ gì đấy trong kính chiếu hậu hấp dẫn chú ý của , vốn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưngchớp mắt mấy cái nhìn lại mới phát thứ đó quả có tồn tại.

      Phía sau xe của bọn họ, có chiếc Lamborghini chạy theo. Chiếc xe này quá mức quen thuộc với , ngay cả biển số xe cũng thế, cực kỳ hiển nhiên, là người quen.

      Sao Thần lại ở đây? Lãnh Tâm Nhiên có chút tòmò, xuất của người kia khiến cho càng thêm tin tưởng vào những chuyện sắp tới,thậm chí còn có cảm giác nóng lòng muốn thử.

      Đến khi bước xuống xe, Lãnh Tâm Nhiên nghelời để bọn cướp che hai mắt mình lại. Đương nhiên, trước đó, ra dấu tay cho người phía sau, ý bảo tạm thời cần hànhđộng. Mấy tên cướp này, vừa nhìn biết có kinh nghiệm. Nếu là bọn bắt cóc chuyên nghiệp, khẳng định che mắt từ khicòn ở xe rồi, đến mức tới chỗ rồimất bò mới lo làm chuồng.

      Cảm giác được khẩn trương của Lam Kỳ Nhibên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên bao lấy bàn tay nắm chặt thành quả đấm của ấy, truyền chút bình tĩnh của mình cho ấy. cơ bản xác định được, chuyện này là do mìnhgây nên rồi. Dù sao, trong mấy ngày ở chungnày xác định được, tuy bộ dáng Lam Kỳ Nhi rất được, nhưng cơ bản lúc bìnhthường vẫn làm việc rất công bằng, hơn nữa đời sống tình cảm cũng rất đơn thuần, giốngnhư cuộc sống riêng tư thối nát của những nữsinh xinh đẹp khác, tuyệt đối là ngoan, vậy cơ bản hẳn gây nên chuyện gì.

      Nghĩ đến những chuyện làm trong thời gianqua, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên có suyđoán. tại, chỉ cần chứng lại nữa thôi!Mà chân tướng, cũng sắp được công bố rồi.

      Tuy bị che kín hai mắt, nhưng Lãnh Tâm Nhiênvẫn cảm giác được rất con đường mình đangđi, cong thẳng chỗ nào, cơ bản đều nhớ .

      Hơn mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên cảm giácđược mình và Lam Kỳ Nhi bị dẫn vào căn phòng.

      Sau đó, cửa chính bị đóng lại, miếng vải đen mặt cũng bị người ta tháo xuống. Đột nhiêntiếp xúc với ánh sáng, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nheo mắt lại, nhưng dư quang trongkhóe mắt vẫn đủ để thấy được bóng dángcủa người ngồi đối diện. Quả nhiên là ông ta! Nhìn thấy người kia, suy đoán trong lòng Lãnh Tâm Nhiên được chứng thực!

      Trước kia vẫn nghĩ ai đồng thời bắt mìnhvà Lam Kỳ Nhi, tại rốt cuộc biết.Bởi vì, người xuất trước mặt , chính làhuấn luyện viên trước đây của năm nhất - Dư Mông! Chẳng qua lúc này Dư Mông cởi bộ quân trang người xuống, tùy ý ngồi ghế, tay còn cầm điếu thuốc. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, hận thể trực tiếp tiếnlên tát cái!

      Bởi vì trong lòng sớm có suy đoán, cho nên khi nhìn thấy Dư Mông Lãnh Tâm Nhiên cũng quá bất ngờ. Trái lại Lam Kỳ Nhi lại biểu ra bộ dáng vô cùng khiếp sợ, vừa nhìn thấy Dư Mông liền giật mình kêu lên: "Huấn luyện viên?"

      Dư Mông vừa nhìn thấy Lam Kỳ Nhi gươngmặt liền ra nụ cười: "Kỳ Nhi, đừng sợ. Đợilát nữa có chuyện gì rồi."

      Lam Kỳ Nhi vốn rất kinh ngạc khi nhìn thấyhuấn luyện viên ở chỗ này, nhưng rất nhanh liền hiểu , dám tin trừng to mắt: "Huấnluyện viên, là thầy kêu người mang bọn em tới đây?"

      Bởi vì tay hai người đều bị trói bởi dây thừng, cho nên Dư Mông hề kiêng kị. Trực tiếpđi tới, si mê nhìn Lam Kỳ Nhi: "Kỳ Nhi, tôicũng có cách nào. Vì con tiện nhân này,tôi thể huấn luyện cho các em được nữa. Cho nên chỉ có thể sử dụng số thủ đoạn cần thiết. Nhưng yên tâm , sao đâu."

      So với giọng điệu ôn nhu khi chuyện vớiLam Kỳ Nhi, giọng điệu Dư Mông quay sangnhìn với Lãnh Tâm Nhiên lãnh hơn nhiều: "Cái con tiện nhân này, tại rơi vào tay tôi,xem còn dám hung hãn nữa ........."

      vốn muốn nhìn thấy chút thay đổi gì đó mặt Lãnh Tâm Nhiên, nhưng đúng lúc này, người đàn ông mặt có vết sẹo đến. Dư Mông nhìn thấy người đến cũng chỉ có thể đè nén vẻ tức giận mà ngênh đón: " ba."Lãnh Tâm Nhiên tò mò đánh giá người đàn ôngđược Dư Mông gọi là ba này, sau đó, ánhmắt đột nhiên trợn to, dần dần, khóe miệng hiệnra nụ cười lạnh đầy trào phúng.

      ba? Triệu Lão Tam sao? nghĩ tới, cưnhiên ta còn sống? Cư nhiên còn có thểđược tên chuẩn úy gọi là ba, xem ra gần đây sống trong hắc đạo cũng tệ nhỉ?

      Cái tên có sẹo này kiếp trước từng gặp qua, thậm chí, còn từng đánh qua. Bất quá, khi đó ta cũng phải ba gì đó, mà được mọi người gọi là Triệu Lão Tam, nhậnmấy đứa bụi đời làm đàn em. Có thể xem như làmột vai trong hắc đạo. nghĩ tới, saukhi sống lại gặp được người quen đầu tiên trong giới hắc đạo lại là , ha ha, đúng làcó duyên mà!

      Tên Triệu Lão Tam bày ra bộ dáng đại ca kia đột nhiên cảm thấy toàn thân chợt lạnh, chỉcó người từng khiến cho có cảm giácnày. Nhưng mà người kia chết, lúc này liền theo bản năng liếc mắt đánh giá chung quanh.Đến khi phát có bất kỳ nguy hiểmnào mới thu hồi tầm mắt lại. Nhưng trong lúcthu hồi lại chạm phải đôi mắt đen đầy băng lãnh.

      Ánh mắt sắc bén giống như lang sói vậy lại khiến cho cảm thấy phát lạnh, sau đó pháthiện chủ nhân của ánh mắt này là người bị bắtcóc lần này Triệu Lão Tam mới nhàngthở ra. Nhưng sau khi phục hồi tinh thần rồi lại thấy hối hận, chính mình cư nhiên lại bị đứa con dọa sợ, nếu chuyện này truyền rangoài, Triệu Lão Tam cũng cần lănlộn đường nữa! Nhưng mà, dù sao cũng cókhí thế thua người, mà trong lòng còn có bóngmờ, cho nên Triệu Lão Tam tự giác nhìn Lãnh Tâm Nhiên nữa, chỉ xoay người nhìn DưMông trước mặt.

      "Đây là người cậu muốn bắt sao. Giờ người được bắt tới, cậu định làm gì?"

      Dư Mông liếc mắt nhìn vẻ mặt kích động của Lam Kỳ Nhi cái, sau đó lộ ra nụ cười dâm tà: " ba. Người này để em giải quyết, còn ta, làm phiền ba giúp em giáo huấn phen rồi."

      Vừa nghe thấy lời này của ta, lại thêm ánhmắt của , Lam Kỳ Nhi và Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được định làm cái gì. Gương mặt vốn trắng xanh của Lam Kỳ Nhi nháy mắt liềntrắng bệch, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy sợhãi và tuyệt vọng, nhìn về phía Lãnh TâmNhiên cầu cứu: "Tâm Nhiên?" Lãnh Tâm Nhiên sớm nhìn ra ý đồ của Dư Mông đối với LamKỳ Nhi, khi thấy Lam Kỳ Nhi bị bắt đến đây cũng đoán được chút, chỉ là quá xem thường trình độ vô sỉ của cặn bã rồi. Lập tức liền tức giận đến mức hận thể đích thân phế chỗ nào đó của xuống. Bất quá, hề lo lắng cho vấn đề an toàn của LamKỳ Nhi, dù sao, giờ ở đây cũng chỉcó mình , chút việc ấy, người kia có thể giải quyết được. có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành. Từ sau khi nhìn thấy TriệuLão Tam, đột nhiên nhớ tới chi tiết mà lúc trước mấy để ý đến. Trước khi đàm phán với Thanh bang, có mấy lần từng bắt gặp Triệu Lão Tam lại quanh Diêm Môn. Nếunhư nhớ lầm, cái thời điểm gặp chuyện may đó, dường như cũng thấy đượcbóng dáng của Triệu Lão Tam. Tuy Triệu Lão Tam phải người của Diêm Môn, nhưngvẫn có qua lại tiếp xúc nhiều với người trongDiêm Môn. Hắc đạo ngư long hỗn tạp. Khó tránh khỏi xảy ra những chuyện muốn người khác biết. Lúc gặp chuyện may nhìn thấy Triệu Lão Tam, là trùng hợp hay có dự tính trước, rốt cuộc cũng tìm được điểm mấu chốt để điều tra rồi.

      Vì thế, chỉ cho Lam Kỳ Nhi ánh mắt trấn an sau đó tùy ý để cho người khác mang ấy , lúc này tất cả lực chú ý của đều tập trung mấy đàn em xung quanh Triệu Lão Tam rồi.

      Dư Mông nhìn Lam Kỳ Nhi rồi lại quay sangnhìn Lãnh Tâm Nhiên, sau đó hừ lạnh mộttiếng, dẫn Lam Kỳ Nhi ra cửa.

      Căn phòng to như vậy, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Lão Tam và mấy đàn em của lão ta. Lãnh Tâm Nhiên nhận thấyphía sau mình cũng có ai, cho nên hai cánh tay bị trói sau lưng bắt đầu có động tác. Trước kia ba tên cướp hề biết chuyện vềLãnh Tâm Nhiên, chỉ xem như nữ sinh đại học bình thường, cho nên lúc trói tay rất tùytiện, chỉ buộc cho có mà thôi. giờ cái "buộc cho có" này lại mang đến cho Lãnh Tâm Nhiên ít thuận tiện. từng nghiên cứuqua sở trường đào thoát, ngay cả tay bị tróibằng còng cũng có thể thoát được, huống chi là dây thừng.

      Chẳng qua là muốn tìm cơ hội, muốnbứt dây động rừng cho nên sau khi tháo dây thừng xong vẫn giữ tư thế bị trói sau lưng nhưcũ, ai thấy được chút khác lạ nào.

      "Đại ca, chúng ta xử lý con bé này thế nàođây?" tên đàn em mặt rỗ mắt gà chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên .

      Triệu Lão Tam đoán được suy nghĩ của tên đó,đập "bốp" vào người cái, sau đó toétmiệng : "Suốt ngày chỉ biết đến đàn bà, sớm muộn gì cũng có ngày bị chết người đàn bà."

      Tên đàn em bị đánh kia cũng tức giận,vẫn cười hì hì: "Những người đàn bà chơi đùa bình thường sao có thể so với con này, này là sinh viên đại học, nghe còn là đại học Yến Kinh. Làn da trắng, dáng người đẹp,nhìn muốn chảy nước miếng. đứa như thế, có thể cho em chơi lần có chết em cũng cam nguyện."

      Mấy tên đàn em khác cũng phụ họa bằng nhữngtiếng cười dâm đãng.

      Triệu Lão Tam có thể từ tên lâu la tiểu tốt leo lên vị trí ba như bây giờ, chỉ dựavào may mắn, mà còn có cẩn thận. Lúctrước lão ta thấy con này có chút quỷ dị,đặc biệt là cặp mắt của ta khiến cho lão cócảm giác tốt. học sinh bình thường,gặp phải chuyện này sao có thể trấn định như vậy, nhưng lão cũng nghĩ nhiều, chỉ khoát tay : "Vậy tùy ý ."

      Tên con đồ mặt rỗ mắt gà kia liền xông lên, nghĩ muốn làm người đầu tiên ăn thịt cua. Những tên đàn em khác cũng dũng tiến tới.

      Triệu Lão Tam cũng thích đàn bà, nhưng lão thích nhất phải đàn bà, mà là mệnh củalão. Nguyên tắc của lão là luôn tránh xa nguy hiểm, giờ lão cảm giác được nguy hiểmtrên người con này, nguyên tắc bảo vệ mạng sống vượt xa sắc tâm, khiến lão lựa chọnrời khỏi chỗ này. Nhưng mà, lão vừa mới tới cửa, cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút vài hơi, phía sau liền truyền đến những tiếng gào thétthê thảm của bọn đàn em. Theo bản năng quayđầu lại, đợi lão kịp phản ứng, trong khí liền truyền đến tiếng vang xé gió, sau đó chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Triệu Lão Tam lảo đảo vài bước liền trực tiếp ngã xuốngđất.

      Đến khi thấy được người vừa tấn công mình là ai, ánh mắt vốn lớn kia đột nhiên trừng to như mắt trâu. Sao có thể? nữ sinh đạihọc, hẳn...........

      Lão vừa quay đầu lại, liền phát đám đàn em lúc trước còn rất tốt giờ nằm rạp mặtđất, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như quỷkhóc sói gào. Trong đó tên mặt mắt gà là bị thảm nhất, tay nắm chặt đũng quần,cả người cong lại thành hình con tôm, từ góc độ này, mắt Triệu Lão Tam nhìn thấy, đũng quần của tên đàn em kia chỉ ẩm ướt, mà còn chảy ra dòng chất lỏng đỏ tươi thấm trênmặt đất.

      Trời ơi!

      Phát này khiến cho Triệu Lão Tam theo bản năng hút ngụm khí lạnh!

      Cực kỳ hiển nhiên, tên đàn em đó bị phế rồi,bị nữ sinh nhìn như vô hại trước mắt này phế . Còn có mấy đứa đàn em khác, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ta cư nhiên lại có thể giảiquyết hết đám đàn em, sao có thể? Chuyệnnày.....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: Kết cục của tên cặnbã



      Theo phóng đại của đồng tử, đôi giày trắng xuất trước người lão. Theo đôi giàyấy nhìn lên , bắt gặp đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đôi con ngươi đầy hànkhí đó, khiến cho tâm lão chấn động phen, theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng động táccủa lão bị Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấu. Trướcmặt Lãnh Tâm Nhiên, căn bản lão có bất kỳ đường sống nào. Lãnh Tâm Nhiên biếtchuyện này tất phải tốc chiến tốc thắng, cho nên ngay từ đầu dùng hết lực, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết đám tiểu cặn bã kia, đểtiến đến giải quyết tên Triệu Lão Tam này.

      Triệu Lão Tam ngừng bò về phía sau, sau đó lấy con dao người ra hướng về phía Lãnh Tâm Nhiên: "Rốt cuộc mày là ai? Chắcchắn mày phải là học sinh bình thường."

      Tuy giờ có mở rất nhiều nơi mở các lớp dạy võ thuật, nhưng trực giác cho lão biết, nhìn như học sinh bình thường trước mắtnày tuyệt đối phải người bình thường. học sinh bình thường sao có thể có thânthủ ác liệt sắc bén như vậy, sao có giải quyết toàn bộ đám đàn em của lão trong thời gianngắn như vậy, chuyện này, tuyệt đối có khả năng!

      "Là Triệu Lão Tam sao?"

      Xem như nhìn thấy con dao trước mặt mình, Lãnh Tâm Nhiên từ từ đến gần, nhìnxuống cái người đất. Nếu vừa rồichỉ là suy đoán, vậy lúc này đây, sau khi nghe gọi tên của mình, Triệu Lão Tam cóthể khẳng định suy đoán của mình là đúng. Mộtsinh viên đại học bình thường, sao có thể biết lão tên Triệu Lão Tam? Phải biết rằng từ đầu đến giờ, ngoại trừ Dư Mông gọi mình là ba, nhưng người khác đều gọi là đại ca.

      "Rốt cuộc mày là ai? Là ai phái mày tới? Ngườivừa rồi kia, có phải cùng bọn với mày ? Có phải bọn mày thông đồng với nhaukhông? Bọn mày bày trò gì?" Dưới tìnhhuống như vậy, Triệu Lão Tam chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, vết sẹo mặt lại bắt đầunhức nhối.

      Vết sẹo này, là nỗi đau xót lớn nhất trong lònglão, cũng là cái giá lớn phải trả khi lão trêu chọc người. tại, đối mặt với người nhìn nhưnữ sinh mảnh mai trước mắt này, cảm giác đauxót đó lại tràn về.

      "Tôi giết ông, tôi chỉ muốn hỏi ông việc." Lãnh Tâm Nhiên mặt chútthay đổi . Càng như thế, càng khiến cho người ta có cảm giác bị uy hiếp, giờ Triệu Lão Tam chỉ hận mình thể nhanh chânchạy trốn, nhưng đáng tiếc, ở tình huống này, căn bản ngay cả cơ hội để chạy lão cũng có.

      Tuy Lãnh Tâm Nhiên vẫn có bất kỳ hành động nào, nhưng lại có thể quan sát được tấtcả những chuyện xảy ra quanh mình. Bất luậnTriệu Lão Tam có chút động đậy nào, cũng có thể nhìn ra được. chỉ riêng , ngay cả chính Triệu Lão Tam cũng có thể cảm giácđược loại hơi thở cường đại này, tay nắm daongày càng lạnh.

      "Còn nhớ vết sẹo mặt ông là do đâu ?"

      Nhìn vết sẹo sâu mặt Triệu Lão Tam, khóe môi Lãnh Tâm Nhiên vẽ ra nụ cườilạnh đầy tà mị.

      Toàn thân Triệu Lão Tam liền cứng đờ. Sao lão có thể nhớ cho được, chính nhờ vết sẹonày nhắc nhở, lão mới có thể sống đến bây giờ. Lúc trước, là bởi vì lão làm việc tùy tiện mới có thể chọc đến người kia, may mà vận khí tốt,nếu đâu chỉ là vết sẹo đơn giản như vậy.

      "Rốt cuộc mày là ai?"

      Vấn đề này ngày càng khiến cho Triệu Lão Tam thấy bất an.

      "Xem ra ông còn nhớ rất . Ông còn nhớ vếtsẹo này do đâu mà có, vậy khẳng định là còn nhớ Huyết Sư rồi. Nhớ Huyết Sư, cũng sẽnhớ chuyện xảy ra vào mấy tháng trước. Nỏi, chuyện ngoài ý muốn xảy ra vảo nửa năm trướclúc Diêm Môn đàm phán với Thanh bang, có phải là có người giở trò quỷ hay ?" Thanh lạnh như băng của Lãnh Tâm Nhiên độtnhiên ngân lên rất cao, dọa cho Triệu Lão Tam nhảy dựng lên. Mà khiến cho lão giật mình chính là, sao trước mắt này lại biết nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ Diêm Mông bắt đầutiến hành điều tra chuyện kia sao? Sao có thể? Sao lão lại biết từ lúc nào Diêm Môn xuất thêm người phụ trách thế này?

      "Tao biết mày cái gì."

      Triệu Lão Tam gân cổ .

      "Phải ?" Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, trựctiếp giơ chân giẫm cước. Căn bản cho lão có bất kỳ cơ hội né tránh nào, trực tiếp đá vào bụng lão, sau đó dùng lực đè xuống: "Bây giờ còn có biết tôi cái gì sao?"

      Triệu Lão Tam đau đến sắp nôn cả ruột rangoài. Nhưng mà, lão vẫn còn phân biệt chuyện gì nên chuyện gì nên , chonên vẫn cố nén đau lắc đầu: "Tôi thực biết cái gì."

      Nhìn ánh mắt né tránh của Triệu Lão Tam,Lãnh Tâm Nhiên thu chân lại, thậm chí còn từtừ bước tới ngồi xổm xuống trước mặt lão. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đếnmức chỉ cần Triệu Lão Tam vung tay ra là có thể cắm con dao vào người .

      Chú ý tới động tác từ từ ngồi xổm xuống của , mặt Triệu Lão Tam thoáng ra ý cười, nhắm đúng cơ hội liền vung dao đâm về phía . Nhưng động tác của lão được đến giữa chừng liền ngừng lại, cái tay trắng nõn mịnmàng kia bắt được cổ tay lão, dễ dàng khống chế động tác của lão, thậm chí còn lấy được con dao ra khỏi tay lão: "Ông biết?"

      Cảm giác được con dao từ từ rời khỏi bàn tay, tâm của Triệu Lão Tam cũng từ từ chìm xuống đáy cốc. Nhìn nữ sinh kia chút đểý mà vuốt ve con dao, mặc dù có chút do dự, nhưng lão vẫn kiên trì giữ vững thái độ như trước: " cái gì tôi cũng biết."Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười. rất ít cười,nhưng giờ lại nở nụ cười trước mặt ngườiđã từng là cố nhân này, nụ cười rất lạnh, hànkhí bắn ra bốn phía, khiến cho cả người khán giả bất giác phát lạnh.

      Cùng với nụ cười đột ngột này, Lãnh TâmNhiên cầm dao từ từ tiến sát tới người Triệu Lão Tam. Triệu Lão Tam dám động đậy, nhìn con dao đến gần, cùng với cảm giáclành lạnh khiến hô hấp của lão bỗngchốc dừng lại!

      " biết sao? Xem ra vết sẹo này còn chưađủ sâu!" Theo mấy chữ rét lạnh kia, ngay khi Triệu Lão Tam còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì xảy đến, con dao tay Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp trượt đường dài lên vết sẹo mặt lão.

      Chất lỏng đỏ tươi chảy ra trong nháy mắt, thấmướt con dao, cũng thấm ướt khuôn mặt Triệu Lão Tam.

      Triệu Lão Tam hét thảm tiếng, vừa động người liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc, dòng máu đỏ chậm rãi trượt từ má xuống.

      Sau khi làm cho vết sẹo vốn có trở nên máu thịtlẫn lộn, Lãnh Tâm Nhiên lại chậm rãi trượt condao xuống: "Tính nhẫn nại của tôi tốt.Tôi cho ông cơ hội nữa, rốt cuộc ông có nóihay ? Lúc trước là vẽ dao lên mặtông, kế tiếp chính là nơi này."

      Con dao sắc bén chậm chậm đến phần ngực của Triệu Lão Tam dừng lại, con ngươi tốiđen hơi nâng lên, nhìn vẻ mặt kinh hoảng củaTriệu Lão Tam, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiêm nghị.

      Triệu Lão Tam bị dọa . Lão quý nhất chínhlà mạng của mình, giờ mạng mình lại đangbị uy hiếp, có thể chống đỡ đến bây giờ tệ rồi. Đặc biệt là khi nhìn thấy con dao sắc nhọn kia đặt lên ngực mình, sợ tới mứctoàn thân cứng ngắc.

      "..... ....... Đừng kích động..... Đừng kíchđộng."

      Triệu Lão Tam lộ ra vẻ mặt cầu xin.

      Lãnh Tâm Nhiên hừ lạnh: "Vậy , giờ có muốn cho tôi biết chuyện xảy ra ?"

      Mặt Triệu Lão Tam đầy vẻ đau khổ: "Bàcô ơi, tôi tật biết. Tôi chỉ là tên côn đồ, tôi có thể biết chuyện gì chứ. Tôi thựcsự biết, cho dù có giết....."

      "Xoạt."

      Ngay lúc Triệu Lão Tam ba hoa, tay Lãnh Tâm Nhiên dùng lực chút, thanhdao thịt cọ xát vang lên, con dao kia xuyênqua quần áo đâm vào người lão: "Biết ?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười đến vô cùng hồn nhiên,nhưng nụ cười hồn nhiên này vào trong mắt Triệu Lão Tam lại trở nên quỷ mị đến đáng sợ!

      "Tôi..........., tôi............, tôi.........."

      Triệu Lão Tam dám nhúc nhích, sợ con dao kia đâm vào sâu hơn.

      "Tới cùng là muốn hỏi cái gì? Tôi thực....tôi.............." Triệu Lão Tam vốn định kéo dài thời gian, nhưng vừa thấy nụ cười lạnh mặt Lãnh Tâm Nhiên, liền vội vàng thay đổi khẩucung. giờ, lão hề hoài nghi, có thể mặt đổi sắc trực tiếp đâm mộtdao giết chết mình!

      "Ông là người thông minh, tôi cho ông cơ hộicuối cùng."

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày: "Diêm Môn, cóphải có nội gián hay ?"

      Triệu Lão Tam khó xử cau mày, cũng được, cũng xong. Trong lòng lão thầm mắng Dư Mông gây phiền toáicho mình, thề rằng nếu mình có thể sống tuyệtđối buông tha cho !

      Đầu óc lão xoay chuyển rất nhanh, tại trong tình huống này, lão nên làm gì bây giờ? Bí mật kia tuyệt đối thể , nếu ra khẳng định sống bằng chết! Nhưng màhiện tại, nếu cũng chết rất thảm!Sống bằng chết so với chết ngay bây giờ, tới cùng là nên chọn cái nào?

      Lúc trước Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy TriệuLão Tam là người thông minh hiếm có,chút thông minh ấy lại biểu càng ràngvào thời khắc sinh tử quan trọng. Chỉ mới hơnmười giây, thấy Triệu Lão Tam nhàng thở ra như : " muốn hỏi cái gì, hỏi ."

      Lãnh Tâm Nhiên biết lão ta chịu , liền thả lỏng người, nhưng con dao tay vẫn rút ra: "Có phải Diêm Môn có nội gián haykhông?"

      Triệu Lão Tam chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫngật đầu: "Đúng."

      "Mấy tháng trước có phải do tên đó giở trò quỷ hay ?"

      Triệu Lão Tam lại nhàng gật đầu.

      "Người kia là ai?"

      Vấn đề này hiển nhiên rất quan trọng, thời gian chần chờ của Triệu Lão Tam dài hơn. Hồi lâusau mới mở miệng: "Là.........."

      "Cẩn thận!"

      nhạy cảm qua nhiều năm rèn luyện lại lần nữa cứu được Lãnh Tâm Nhiên, ngay khi cảm thấy giống như bị con rắn nhìn liền hô lên tiếng nhắc nhở, đồng thời né người sang bên. Nhưng hiển nhiên làphản ứng của Triệu Lão Tam nhanh được như , chỉ nghe thanh của kim loại xẹt qua trong khí, đến khi Lãnh Tâm Nhiên phục hồi tinh thần lại, Triệu Lão Tam đãmở to hai mắt ngã mặt đất. khuôn mặtmáu thịt lẫn lộn kia, cái lỗ thủng ngay giữa mi tâm cực kỳ chói mắt.

      Cư nhiên là tay súng bắn tỉa?

      Nhìn miệng vết thương kia Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được thân phận của đối phương.Nhưng phương hướng này lại khiến cho khuônmặt của trở nên ngưng trọng. Ở nơi này cư nhiên lại có tay súng bắn tỉa? Triệu Lão Tam chẳng qua chỉ là tên côn đồ mà hôi, sao có thể có người mời tay súng bắn tỉa đến để đốiphó với lão ta? Hoặc là, tay súng bắn tỉa này đột nhiên xuất ? Còn , hành độngcủa bọn họ vẫn luôn bị người khác theo dõi?

      Lãnh Tâm Nhiên biết Triệu Lão Tam chết, ởgiữa mi tâm, muốn chết cũng khó. rấthối hận, Triệu Lão Tam sắp ra ai là nộigián, cư nhiên ngay tại giây phút quan trọng nàylại bị kẻ khác phá hư. Cảm giác bực tức này khiến cho tâm tình của trở nên vô cùngphiền muộn, mặt hồi tưởng lại những gì Triệu Lão Tam vừa , mặt quan sát bốnphía, đề phòng tay súng bắn tỉa kia có thể tấn công lần thứ hai!

      Mười phút qua , vẫn có bất kỳ động tĩnh nào. Cảm giác nguy hiểm cũng dịu , lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới xác định, công kíchđã kết thúc. Nhưng phát này cũng khiến cho tâm tình của tốt lên chút nào!Nhìn thi thể của Triệu Lão Tam đất, LãnhTâm Nhiên đột nhiên nhớ tới Lam Kỳ Nhi bị Dư Mông mang , liền lập tức bay thẳng racửa.

      Lúc trước, Dư Mông mang Lam Kỳ Nhi ra khỏi nơi này.

      Bên trong có mấy căn phòng, căn bản khôngcần tìm cũng có thể nghe thấy thanh đặc biệt ghê tởm của Dư Mông. Bất quá giờ thanh này có chút vẻ đắc ý nào, màlà đau khổ kêu rên.

      Nghe được tiếng kêu rên, nhàng thở ra theo bản năng. Tuy trong lòng rất tin tưởng ,nhưng tùy ý để tên cặn bã này mang Lam Kỳ Nhi , trong lòng vẫn thấy bất an. Bất quá hiệntại, loại bất an này còn nữa.

      Đá văng cửa chính ra, liếc thấy Lam Kỳ Nhiđang núp ở góc. Sau đó liền nhìn đến người đàn ông cho dù trong hoàn cảnh nào cũng manglại cho người khác cảm giác tao nhã cao quý, giẫm lên xương bánh chè của DưMông, tiếng vỡ vụn của xương cốt hòa với tiếngkêu rên thảm thiết của Dư Mông, cái đầu gốinày của , xem như hoàn toàn bị phế rồi.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên bước qua, Dạ Mộc Thầnquay đầu, mìm cười với .

      mặt đất là gã đàn ông cuộc chặtngười, lúc trước vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo vớimình. Trưng ra vẻ mặt băng lãnh bước qua:"Vốn tôi còn định tha cho ông mạng, khôngnghĩ tới tự ông lại muốn tìm đường chết, mộtkhi như vậy, vậy thành toàn cho ông ."

      Cảm giác được khác thường, Dư Mông vội vàng cầu xin tha thứ: "Dừng tay, dừng tay, tôi là quân nhân, tôi có quân hàm, tôi có quân hàm chuẩn úy. Nếu tôi mà có chuyện gì các người phải ngồi tù!"

      nhắc đến thân phận của mình cònđỡ, vừa đến thân phận quân nhân của mình,ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên liền đỏ lên. Hìnhtượng chính trực cao thượng của quân nhân, đều bị kẻ này làm bẩn, cư nhiên còndám lợi dụng thân phận này để mưu cầu tư lợi cho mình? thể tha thứ, thể thathứ!

      Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp giẫmmột cước vào đũng quần của Dư Mông. Nếu thích chơi như thế, vậy để hắnhoàn toàn mất khả năng này !

      Dư Mông nắm chặt đũng quần, cả người cuộntròn lại thành hình con tôm, bởi vì đau đớn nên cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Nhưng căn bản định kêu thảm thiết gì gì đó, bởi vì phát , trước mắt này định buông tha như thế. ta, vậy mà..., cảm giác được sát ý nồng đậm từ trong mắt đối phương,Dư Mông sợ hãi ngừng van cầu: "Khôngcần, cần,....... tha cho tôi,....... tha cho tôi,...........Cậu của tôi là tư lệnh của quân khu 5, nếu tôi mà có chuyện gì, cậu tôi khẳng định sai người điều tra!"

      Dạ Mộc Thần như là nhìn thấy trò chơi thú vị, miệng hơi nhếch lên: "Ngươi cậu ngươi tên gì?"

      "Cậu tôi là Hồ Chấn, là tư lệnh của quân khu 5, tôi......" Đứng trước sinh tử, Dư Mông chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của mình nữa,khẩn trương ra lợi thế cuối cùng của mình, muốn dùng cái này để trừ hồi tai họa cho mình. Đương nhiên, rất tự tin vào việc này.Từ tới lớn, mỗi lần gặp rắc rối chỉ cầnnói ra cái tên này ai dám đụng tới , ngay cả những thủ trưởng trong quân đội cũng vì chút quan hệ này mà mở mắt nhắm mắt với . , có thể lấyđược quân hàm chuẩn úy như tại, cũng bởi vì có hậu trường. Nếu .......

      Nhưng mà, cực kỳ đáng tiếc, lần này sai rồi. Sát chiếu bách chiến bách thắng kia củahắn, lần này, mất hiệu lực rồi!

      "Hồ Chấn sao?" Dạ Mộc Thần vừa hô cái tênnày vừa nghĩ, sau đó khóe miệng vẽ ra nụcười băng lãnh: "Cho dù là Hồ Chấn sao? Tôi muốn xem thử ông ta có thể làm gì tôi!"

      Cái này phải là ngạo mạn, mà là loại kiêu căng xuất phát từ bản năng. Thân phận của , tuyệt đối phải là thứ mà tư lệnhquân khu có thể lay động!

      Theo ánh mắt dám tin của Dư Mông,Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đá cước lên mặthắn, dùng lực giẫm xuống, căn bản cho cơ hội phản kháng. Chỉ trong chốc lát, Dư Mông liền ngất .

      Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên vừa định làm gì đó,Dạ Mộc Thần giữ tay lại, thanh ôn nhu: "Việc này cứ để xử lý."

      Như có linh cảm nhìn về đôi mắt mở to, dại ra của Lam Kỳ Nhi, xem ra ấy bịsợ hãi, cũng nên chịu kích thích thêm nữa. Tuy thể tự tay giết chết tên cầm thúnày khiến rất khó chịu, nhưng phảilà người hành động theo cảm tính, chỉ cần ngẫmlại liền biết lời Thần là lựa chọn tốt nhất. Cho nên chỉ oán hận trừng mắt nhìn tên kia mộtcái, liền xoay người đến bên cạnh Lam Kỳ Nhi.

      " có việc gì, chúng ta thôi."

      Lãnh Tâm Nhiên vươn tay với Lam Kỳ Nhi cuộn mình trong góc.

      Lam Kỳ Nhi ngơ ngẩn nhìn , sau đó đột nhiênbổ nhào vào lòng Lãnh Tâm Nhiên, ôm gào khóc: "Tâm Nhiên, mình sợ,....... mình sợ chết được..........., mình,.............,mình......."

      Cả người Lãnh Tâm Nhiên cứng đờ, cảm giácđược bất an của , nhàng thở dài, sauđó vỗ nhè vào lưng : " có việc gì có việc gì, mọi chuyện đều qua. còn chuyện gì nữa đâu. Đừng lo lắng."

      ấy chỉ là sinh viên bình thường, xảy ra loại chuyện thế này, bị dọa sợ là chuyện rất bình thường.

      Rốt cuộc Lam Kỳ Nhi cũng từ từ bình tĩnh lại, Lãnh Tâm Nhiên đỡ dậy, ba người ra khỏiphòng. Sau khi bọn họ rời khỏi khoảng mười phút, trong phòng liền truyền đến tiếng nổ"Ầm" lớn, sau đó lửa cháy hừng hực. tới phút, tất cả khu nhà đều chìm trong ngọn lửa!

      phải bị dục hỏa đốt người sao? Vậy để ngọn lựa đốt người ! Dạ Mộc Thầnhơi nhếch miệng, đối với những chuyện mìnhlàm, có bất kỳ cảm giác nào.

      Bởi vì cảm xúc của Lam Kỳ Nhi vẫn chưa ổn định, sau khi thương lượng, Dạ Mộc Thần lái xe về nhà Lãnh Tâm Nhiên. Nhà cáchtrường học tương đối gần, mà còn là nơi bí mật, so với khách sạn gì gì đó, là lựa chọn tốtnhất.

      Dạ Mộc Thần để cho Lãnh Tâm Nhiên vàophòng cùng Lam Kỳ Nhi, còn mình ngồi ởphòng khách gọi điện thoại dặn dò chuyện.

      gọi điện cho Ninh Trí Viễn trước, báo mộttiếng mình có việc gì, thuận tiện để cậuta chú ý tới khu nhà cháy kia. Sau đó liền gọiđiện cho người khác về chuyện hôm nay, thuận tiện nhắc tới Hồ Chấn được DưMông dùng để làm lệnh tiễn, sau khi xong mới buông điện thoại xuống ngồi nghỉ sôfa.

      "Két.........."

      Cửa bị đẩy từ bên ngoài vào.

      Dạ Mộc Thần đột ngột mở mắt ra, khi nhìn thấy người xuất ở cửa, sửng sốt lúc sau đó khóe miệng hơi gợi lên: " lâu gặp, Thẩm Quân!"


      Chương 99: Quyết định của Lam Kỳ Nhi



      Thẩm Quân có chút kinh ngạc khi nhìn thấyngười trước mặt.

      Dạ Mộc Thần, môn chủ Diêm Môn, người đànông thần bí này sao có thể ở trong đây?

      Cảm giác được kinh ngạc của Thẩm Quân, Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng: "Xem ra gần đây rất khá."

      Thẩm Quân vốn thấy kinh ngạc, nhưng quen gặp những trường hợp thế này, tích lũy được kinh nghiệm phong phú để ứng phó vớicác tình huống này. Nhìn hoàn cảnh tại, cực kỳ hiển nhiên là Dạ Mộc Thần có quen biếtvới bà chủ của .

      Nghĩ thông suốt những chuyện này xong, cũng rất bình thản ung dung bước tới, trực tiếp đến bên cạnh Dạ Mộc Thần: "Môn chủ DiêmMôn, lâu gặp."

      Phản ứng của Thẩm Quân khiến cho Dạ MộcThần cực kỳ vừa lòng. sớm biết ThẩmQuân giúp Nhiên quản lý những chuyện ở đây, đương nhiên, nếu phải có động tay động chân chút, chỉ sợ có rất nhiều người ở Yến Kinh biết được tin tức chàng trai vàng của thương giới Thẩm Quân trở lại rồi!Bất quá bình thường Thẩm Quân làm việc cũng rất kín kẽ, hiển nhiên là lo lắng chuyện tin tức của mình bị lộ. Loại trầm ổn tự tin này, khiến cho Dạ Mộc Thần đánh giá rất cao về .

      "Nhiên ở bên trong. Bạn học của ấy đếnđây."

      Thấy được bộ dáng nghi hoặc của Thẩm Quân,Dạ Mộc Thần chủ động giải thích .

      Biết bà chủ ở nhà, Thẩm Quân thấy yên tâm hơn. Trực tiếp đến sofa đối diện Dạ MộcThần ngồi xuống, nhìn người đàn ông cho dùngồi cũng mang theo khí chất vương giả cao quý trước mặt, thầm tán thưởng trong lòng.Môn chủ Diêm Môn Dạ Mộc Thần, là người đàn ông có khí chất quý tộc nhất mà từnggặp.

      cao quý của , phải ngụy trang, màlà xuất phát từ bên trong. quý côngtử chân chính, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nóicử chỉ, ràng chỉ là động tác đơn giản cựckỳ bình thường, nhưng khi làm lại mang theo loại sức quyến rũ kỳ lạ. Rất khó tưởng tượng, là hoàn cảnh gì mới có thể bồi dưỡng rađược người đàn ông như thế!

      Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của ThẩmQuân, Dạ Mộc Thần cũng hề tức giận. ra, tuy và Thẩm Quân cũng xem như quen nhau, lúc trước cũng có gặp vài lần, nhưng lại chưa từng ngồi chung chuyện với nhau.Lúc này, có lẽ là lần đầu tiên!

      rất tò mò, chàng trai vàng của thương giới vô cùng thần kỳ trong mắt người ngoài, tới cùng là như thế nào!

      Trong gian, mắt hai người lần lượtthay đổi, hoa lửa bắn ra khắp nơi.

      "Đối với cảnh ngộ của Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy bất hạnh."

      Dạ Mộc Thần miễn cưỡng tựa lưng vào sôfa,cánh tay mở ra khoác lên hai bên, vẻ mặt lười biếng.

      Mặt Thẩm Quân cứng đờ, chuyện bị phản bội là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời . Bị người nhấtphản bội, càng trở thành nỗi đau xót lớn nhấttrong lòng . Vậy mà lại bị người khác trựctiếp nhắc tới như thế, khiến có cảm giác như bị người ta tát cho bạt tai. Khuôn mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo, nhưng mà dần dần, cáivẻ mặt vặn vẹo hung dữ này lại hóa thành vô hình từ từ biến mất.

      Đúng vậy, bị phản bội là , thua bởi người mình nhất cũng là thậ. Cho dù ta , cũng có người , nếu quyếtđịnh muốn làm lại từ đầu, phải có đủ dũng khí để làm lại. Lừa mình dối người mãi cũng được, có thể lừa gạt chính mình ngày, tháng, thậm chí năm, nhưng anhtuyệt đối thể lừa mình cả đời!

      Chậm rãi phun ngụm khí đục trong miệngra, sắc mặt Thẩm Quân rốt cuộc cũng bình tĩnhtrở lại. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy được mặtDạ Mộc Thần có bất kỳ vẻ mặt khinhthường hay cười nhạo nào, giống như lời nóivừa rồi của ta chỉ là câu quan tâm giữa hai người bạn. Đôi mắt màu lục kia sâu khôngthấy đáy, chỉ có thể cảm nhận được chút hànkhí, khiến cho người ta dám đối diện.

      "Cảm ơn Dạ tiên sinh quan tâm. Có được tấtphải có mất, chuyện bình thường mà thôi.Huống hồ, tôi còn muốn cảm ta lần ngoài ý muốn đó, khiến cho tôi gặp được thiên tàichân chính, tôi tin mình có thể lần nữa đứng đỉnh cao nhất, mà còn là, đỉnh caochân chính."

      cuồng vọng của Thẩm Quân, được biểu đạtvô cùng tinh tế và sâu sắc trong câu này.

      Trước khi bị phản bổi, là chàng trai vàngcủa thương giới, là hoàng đế của thương giới, tạo ra được vinh quang huy hoàng mà ngườibình thường thể đạt tới. của tại,tuy mất toàn bộ trở về hai bàn tay trắng,nhưng mà, tin, chính mình có thể vực dậy được, có được tương lai càng rộng mở. Đây là loại tự tin, tin vào chính mình, cũng tin vào người kia!

      "Bốp bốp bốp!"

      Nghe được câu đầy hào hùng của ThẩmQuân, Dạ Mộc Thần hề che giấu vẻ tánthưởng của mình mà vỗ tay: "Tôi tin Thẩm tiên sinh có năng lực đó."

      Câu của Dạ Mộc Thần, cho Thẩm Quân ủng hộ rất lớn. Tuy biết rất có thể đâychỉ là lời khách sáo, nhưng mà, đây là lần thứ hai nghe được câu khẳng định. Người đầu tiên, tất nhiên chính là bà chủ Lãnh Tâm Nhiên của !

      "Thẩm tiên sinh, tôi biết quan hệ giữa và Nhiên. Bây giờ tôi cũng muốn chút,quan hệ giữa tôi và Nhiên, còn mật thiết hơn cả hai người. Cho nên cần lo lắng, tôi sẽkhông làm Nhiên bị tổn thương."

      Dạ Mộc Thần nhàn nhạt .

      Ánh mắt Thẩm Quân co lại, nhưng rất nhanh liền trấn định: "Ừ."

      "Tâm Nhiên........."

      Lam Kỳ Nhi ôm đầu gối khóc lâu. LãnhTâm Nhiên ngồi xuống cạnh giường, khôngđược mà ngồi cũng xong. nghe đượcgiọng của Thẩm Quân, xem ra là Thẩm Quânđến đây, lại nghe thấy thanh chuyệngiữa Thẩm Quân và Thần. Thanh rất mơ hồ,nghe , điều này, khiến cho lòng ngức ngấy rất muốn ra ngoài xem xảy ra chuyện gì. Ngay khi mất tập trung, cônghe thấy Lam Kỳ Nhi gọi tên mình.

      Nghi hoặc ngẩng đầu, thấy được đôi mắt khócđến sưng húp của Lam Kỳ Nhi, chờ ấy .

      "Cậu xem, vì sao nữ sinh lại đáng để khi dễ như thế? Chẳng lẽ bộ dáng xinh đẹp cũng là sai sao?" Lam Kỳ Nhi vẫn luôn rối rắm với vấn đề này. Thậm chí còn hoài nghi, bộ dáng xinhđẹp căn bản phải là chuyện gì tốt, màcòn là loại tai họa. Ít nhất cho đến tại chính là như vậy. Bởi vì bộ dáng xinh đẹp, bị huấn luyện viên lợi dụng, sau khi nhẫnnhục chịu đựng, nghĩ tới thiếu chút nữa còn bị.......

      Nhớ lại chuyện bị người ta khi dễ, Lam Kỳ Nhilại có chút kìm được nước mắt.

      Lãnh Tâm Nhiên thở dài, nên giải thích thế nào cho người bạn này biết đây. Ít nhất, cảmthấy, vẻ ngoài đẹp hay xấu có bất luậnquan hệ gì đối với việc sinh hoạt. Có người bộ dạng xấu bị khi dễ, có người lại thấy bộ dáng xinh đẹp lợi dụng, nhưng mà, cho cùng, phải là do diện mạo, mà là bởivì thực lực quá yếu!

      Chỉ cần bạn có thực lực, đủ mạnh, vậy , chodù bộ dạng của bạn xấu hay đẹp, cũng có ai dám khi dễ bạn chứ?

      Chuyện của ấy, có quan hệ tới xấuđẹp, ít nhất, phải là vấn đề khó.

      "Đẹp xấu là do trời sinh. Mặc dù cũng có chútliên hệ trong chuyện này, nhưng phải là quan trọng nhất."

      Cẩn thận dùng từ, Lãnh Tâm Nhiên .

      Lam Kỳ Nhi như cảm thấy rung động đới vớinữ sinh trước mặt. Tuy hai người cùng tuổi,nhưng cảm thấy đối phương thành thụctrưởng thành hơn mình nhiều, ở bên cạnh ấy,có cái cảm giác an toàn rất kỳ lạ, cảm thấy có ai có thể khi dễ mình được. người ấy, có cổ ma lực rất kỳ quái, khiến cho người ta bất giấc sinh ra tín nhiệm đốivới ấy.

      "Tâm Nhiên, cậu có từng bị người khác khi dễ ?"

      Tuy hỏi câu này, nhưng cảm thấy, đáp án chắc chắn là câu phủ định. ấy mạnh như thế,sao có thể bị khi dễ chứ?

      "Có."

      Nhưng mà, sau hồi chần chờ Lãnh Tâm Nhiên lại cho ra đáp án ngoài dự kiến của .

      "Sao có thể?"

      Lam Kỳ Nhi phản bác theo bản năng.

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vậy mà lại có chút hoảng hốt, bởi vì nhớ tới chuyện xảy ra rất lâu trước kia, nhưng rồi từ từ cũng bình tĩnh lại, thanh cũng trở nên trầm ổn: "Lúc mình cònrất , từng bị người khác khi dễ."

      Lam Kỳ Nhi vốn muốn phản bác, trong ấn tượng của , chỉ có Lãnh Tâm Nhiên khi dễ người khác, chứ làm gì có ai dám khi dễ ấy?Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của ấy, lại đành lòng ngắt lời, tiếp tục nghe ấy hết.

      "Lúc còn mình rất yếu ớt........" Nhớ tớichuyện lúc khi nhi viện, vẻ mặtLãnh Tâm Nhiên có chút mơ màng. Khi quảthật rất yếu, gặp chuyện chỉ biết khóc, nếukhông phải luôn có Á Á bên cạnh, có lẽ........

      Làm Kỳ Nhi bị câu chuyện của hấp dẫn, mặc dù có chút hoài nghi về độ tin cậy của chuyệnnày, nhưng câu chuyện lại rất đặc sắc, khiến cho tự chủ được mà bị hấp dẫn.

      "Về sau mình nghĩ, chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, còn ai dám khi dễ mình nữa. Mặc kệ thân phận của mình là gì, cho dù là kinh doanh,dạy học, giết người hay làm cảnh sát, chỉ cần mình có đủ thực lực, có ai dám khi dễ mình. Từ khi nhận ra được điều ấy, mình bắtđầu thay đổi bản thân theo bản năng."

      Lãnh Tâm Nhiên , nhớ tới chuyện lúc đó, mặt tự chủ được mà lên nụ cười nhàn nhạt.

      lại nhớ tới Á Á rồi, trong tình huống này, nhớ tới người rời khỏi mình ba năm kia. Nhớ tới nụ cười ôn nhu của cậu, nhớ tới cậu luôn đốixử tốt với mình, nhớ tới cái giá mà cậu phải trả,nhớ tới những ngày hai người ở cùng nhau, nhớtới toàn bộ toàn bộ........

      "Tâm Nhiên........."

      Lam Kỳ Nhi đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòngsuy tư của Lãnh Tâm Nhiên, quay đầu bắt gặp ánh mắt rạng rỡ lóa mắt của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc phát , luôn cho người ta cảm giác ôn nhu này, dường như đột ngột thay đổi!

      Lúc trước Lam Kỳ Nhi vẫn có chút do dự, nhưng giờ rất kiên định. Nhìn Lãnh TâmNhiên, như chém đinh chặt sắt: "TâmNhiên, mình muốn trở nên mạnh hơn. Cho nên, xin cậu giúp mình."

      "A?"

      Nếu Lam Kỳ Nhi muốn nhìn thấy vẻ mặt bị sét đánh của Lãnh Tâm Nhiên, vậy ấy đãthành công rồi. Bởi vì Lãnh Tâm Nhiên mở miệng lâu vẫn thể khép lại được, mắt trợn lớn.

      "Được rồi, Lam Kỳ Nhi, cậu lại giỡn cái gì thế.Chuyện qua rồi, những người như thế rất ít,cho nên kkhông cần lo lắng cho cuộc sống saunày."

      Rốt cuộc hồi phục tinh thần lại, Lãnh TâmNhiên bất đắc dĩ .

      Lam Kỳ Nhi lại cực kỳ kiên định: "Mình đùa. Tâm Nhiên, tuy mình biếtthân phận của cậu, nhưng mình tin cậu phải là người bình thường, có thể thực hiệnđược giấc mộng của mình. Lúc trước mình vẫn luôn cảm thấy để mình gặp phải chuyện này là ông trời đối xử công bằng với mình. Nhưng mà tại, mình biết mình sai rồi.Đây căn bản phải do số mệnh hay gì đó,mà là bởi vì mình quá yếu đuối. Dựa vào cái gì mà mình phải gặp chuyện thế này? Nếu mình trở nên đủ mạnh, căn bản gặp phải chuyện này. Cho dù gặp, cũng ai dám làm gì mình."

      Nhìn vẻ mặt kiên định của Lam Kỳ Nhi, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút rung động. nhớ tới bản thân mình trước đây, khi đó, cũng cảm thấy ông trởi rất bất công, mới khiến cho vận mệnh của mình nhấp nhô như vậy.

      Có lẽ là do đồng bệnh tương liên, khi nhìn thấy vẻ mặt quật cường của Lam Kỳ Nhi, Lãnh TâmNhiên bị làm cho cảm động. Huống chi, trong khoảng thời gian sống chung này, quyết đoán trong lúc hành của Lam Kỳ Nhicũng để lại ấn tượng rất sâu sắc với . ấy làmột tài mạo song toàn , tuy thủ đoạn khi xử lý mọi việc vẫn có phần yếu đuối, nhưng chỉ cần bỏ công bồi dưỡng, khẳng địnhsẽ biến thành người hoàn toàn mới!

      Phượng Hoàng niết bàn (tắm lửa trọng sinh), tuy là thần thoại, nhưng trong cuộc sống hiệnthực cũng có thể!

      "Được rồi. Cậu theo mình."

      Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng ra quyết định, gật đầu chấp nhận đối với vẻ mặt cầu xin củaLam Kỳ Nhi, sau đó xoay người kéo cửa bướcra khỏi phòng.

      Lam Kỳ Nhi tò mò biết ấy muốn làm gì, nhưng biết cái gì nên hỏi cái gì nên hỏi, nên rất thành theo sát Lãnh Tâm Nhiên bước ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa, Lãnh Tâm Nhiên liền thấy hai người đàn ông ngồi ở phòng khách.

      Hai người đàn ông, người thanh tú, mộtngười khôi ngô, người cả hai đều mang theo khí chất thể xâm phạm của người bề . Nhìn hai người đàn ông này, Lam Kỳ nhicàng thấy tò mò với Lãnh Tâm Nhiên hơn. phát , những người đàn ông xuất bêncạnh Lãnh Tâm Nhiên, đều phải là người bình thường. Giống như hai người này, mộtngười là bạn trai của Lãnh Tâm Nhiên mà từng gặp qua, người còn lại biết. Tuổi hơi lớn hơn chút, nhưng vẫn còn rất trẻ, giữhai người có dòng khí kỳ lạ đangchuyển động.

      " đến rồi."

      Nhìn thấy Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên có chút ngạc nhiên, thẳng đến cạnh Dạ Mộc Thần ngồi xuống, sau đó nhìn Thẩm Quân.

      Lam Kỳ Nhi có chút xấu hổ đứng tại chỗ, ba người ở đây, mặc dù biết hai người, nhưng cũng quá quên. Đừng đến người đànông chỉ mới gặp qua lần kia, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên, các cũng chỉ mới quen nhau thời gian ngắn mà thôi.

      Thẩm Quân tự nhiên cũng chú ý tới códiện mạo thanh tú này. Trong ấn tượng của ,đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên dẫn bạn về nhà.

      " tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi xuống ."

      Thẩm Quân quan tâm .

      Tuy cũng có thói quen ra lệnh, biếtcách bắt chuyện quan tâm người khác, nhưngba người ở đây, người là Môn chủ thần bícủa Diêm Môn, người là bà chủ tại của , người duy nhất có thể điều tiết bầu khí, đương nhiên là rồi.

      "Đây là bạn học của tôi, tên là Lam Kỳ Nhi."Lãnh Tâm Nhiên giới thiệu.

      Lam Kỳ Nhị thầm thở ra, vừa rồi quáxấu hổ, giờ càm thấy đỡ hơn nhiều rồi.

      "Đây là Thẩm Quân."

      Nghe được tên của người đàn ông bên cạnh,Lam Kỳ Nhi đỏ mặt giọng kêu: "Chào Thẩm."

      Thẩm Quân buồn cười nhìn đứa thẹnthùng bên cạnh, theo bên cạnh người bình thường là Lãnh Tâm Nhiên quá lâurồi, thậm chí còn cho rằng những người chung quanh đều thành Tiểu Quái Vật. Bất quá lúc này đây khi nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của này, mới phát xem ra đa số mọingười vẫn rất bình thường, chỉ có bà chủ của là đặc biệt mà thôi.

      "Thẩm Quân, sau này để Lam Kỳ Nhi theo làm việc bên cạnh . ấy cũng là sinh viên của đại học Yến Kinh, là bạn học của tôi,cũng học quản trị công thương. Tuy giờ vẫn còn rất non nớt, nhưng nếu dốc lòng dạy bảo tôi nghĩ có tiềm năng rất lớn."

      Lãnh Tâm Nhiên cũng thích hợp làm những chuyện tiến cử, nhưng người trước mắt này là bạn học của , là bạn cùng phòng của , chuyện này còn cách nào khác.

      Thẩm Quân có chút ngoài ý muốn nhìn thẹn thùng bên cạnh. Dựa theo hiểu biếtcủa đối với Lãnh Tâm Nhiên, nếu phải ấy thực có tiềm lực, cho dù ấy có thân với Lãnh Tâm Nhiên đến mức nào, LãnhTâm Nhiên cũng đưa ra quyết định như vậy. ấy tuyệt đối là người có thể táchbạch ràng giữa công và tư.

      " muốn làm gì?"

      Đối với cầu của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ cần phải quá đáng, đều cựtuyệt. Cho nên, sau khi biết bên cạnh nàyvề sau gia nhập vào tập thể của mình, anhbắt đầu tìm hiểu chút, để có thể sắp xếp mọi chuyện cách tốt nhất.

      Lúc trước Lam Kỳ Nhi vẫn còn chút lo lắng,khi chuyện còn lắp bắp, thanh cũng rất . Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ củaThẩm Quân từ từ bình tĩnh trở lại, ra hết những quan điểm và dự định của mình trong tương lại.

      Nhìn cảnh hai người chuyện với nhau, LãnhTâm Nhiên tùy ý dựa vào lòng Dạ Mộc Thần. Tay Dạ Mộc Thần ôm chặt cả người , hình ảnh hai người dựa vào nhau đặc biết ấm áp, ngọt ngào.

      "Tuy là bạn học của Tâm Nhiên, nhưng cómột số việc tôi phải . Nếu quyếtđịnh gia nhập vào nhóm chúng tôi, vậy , tôisẽ sau người chuẩn bị bản hợp đồng. Bây giờ vẫn còn học đại học, có thể tận dụngkhoảng thời gian sau giờ học để đến đây học tập. Trong khoảng thời gian này, tôi dạy vài thứ, có thể học được nhiều hay ít tùyvào khả năng lĩnh hội của rồi. Đợi đến khi tốt nghiệp, nhất định phải tới công ty của chúng tôi để làm. Đây là điều kiện, cảnh cáo trước, phải nhớ cho ." Thẩm Quân nghiêm mặt .

      Lam Kỳ Nhi vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, nhưng chút do dự, trực tiếp gật đầu: "Em biết, em tuân thủ giaoước."

      Thái độ kiên quyết của Lam Kỳ Nhi khiến choThẩm Quân rất hài lòng, khuôn mặt tuấn túhiện ra đường cong mờ nhạt, sau đó nhàng gật đầu: "Nếu như vậy, vậy trước tiên theo tôi. Tôi giới thiệu công ty và số việc phải làm với . Những chuyện phải làm bây giờ chỉ là chuyện việc cơ bản, phải học những chuyện cơ bản trước rồi mới có thể tiếp xúc những thứ quan trọng được."

      Nhìn hai người thỏa thuận, Lãnh Tâm Nhiên thấy yên tâm: "Kỳ Nhi, cậu với Thẩm Quânđi. Trường học của chúng ta ở ngay bên cạnh, xa, biết được công ty chủ yếu làm nhữngviệc gì, mới có lợi với cậu."

      Đương nhiên Lam Kỳ Nhi cũng biết chuyệnnày. Nhưng chuyện của Dư Mông để lại mộtbóng đen trong lòng , tuy tin Lãnh Tâm Nhiên, biết Thẩm Quân phải loại người này. Nhưng mà, muốn ra ngoài cùng mộtngười đàn ông mới gặp mặt lần, trong lòngcô vẫn lo sợ bất an, do dự biết phải nóithế nào.

      Lãnh Tâm Nhiên còn chưa đoán được tâm tư của , trái lại Dạ Mộc Thần nhìn thấy được vẻbối rối mặt , vì thế nhàn nhạt mở miệng:"Nhiên, bằng chúng ta cùng xem ."

      Theo ánh mắt của Dạ Mộc Thần, Lãnh TâmNhiên mới chú ý tới vẻ mặt biết làm sao của Lam Kỳ Nhi, suy nghĩ chút liền đoán ra được: "Được rồi, Kỳ Nhi, chúng ta cùng nhau xem."

      Nghe Lãnh Tâm Nhiên cùng, Lam Kỳ Nhi nhàng thở ra: "Cảm ơn cậu, Tâm Nhiên."

      Bốn người cũng có tính thích dây dưadong dài, nếu quyết định, vậy liền triểnkhai hành động. Mấy phút sau, nhóm bốn người xuống lầu, chia ra hai chiếc xe rời khỏichỗ ở của Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Cậu mặc váy trông đáng


      Đợi đến khi hai người khôi phục tâm trạng như cũ, bốn người mới có thể trở lại chuyện bình thường. Chỉ là trước đó, Ninh Trí Viễn tách ra. rời thiếu gia suốt cả ngày rồi, việc này hợp với huấn luyện của , thậmchí là tuyệt đối được phép.

      Đông Phương Hiểu cùng Sơ Hạ đối với đại caca này rất có hảo cảm, níu kéo bày tỏ lưuluyến.

      Lãnh Tâm buồn cười nhìn cảnh tượng Ninh Trí Viễn bị hai vây quanh, thấy đủ mới qua:

      "Tôi đưa cậu xuống. Thần chờ phía dưới."

      Lúc này Ninh Trí Viễn mới yên lòng thở phào nhõm.

      Hai người hành lang, rất nhiều phòngngủ có người, dọc đường rất an tĩnh.

      Nhìn nữ sinh bên cạnh, dưới ngọn đèn hôn ám, hình dáng tinh xảo cùng người nào đó trong trí nhớ hết sức giống nhau, đặc biệt là cặp mắt kia,càng giống đến kinh người.

      Có lẽ bị bầu khí này đầu độc, đợi đến khi Ninh Trí Viễn tỉnh hồn lại, ra ý nghĩ giấu trong lòng lâu nay.

      " ra, tôi vẫn luôn thích !"

      Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn NinhTrí Viễn.

      Sau khi sống lại, sớm cảm thấy thái độcủa đối với mình thích hợp, lại nghĩ là có chuyện như vậy. Trong ấntượng, mối quan hệ giữa mình cùng Trí Viễnvẫn rất tồi, tại sao ...

      Nhận ra kinh ngạc của Lãnh Tâm Nhiên, mặtNinh Trí Viễn hơi đỏ lên, đột nhiên cảmthấy, hình như mình có chút ngây thơ. Nhưng nếu ra, bây giờ bỏ qua cơ hội bộc lộ suy nghĩ cũng biết bao giờ khúc mắc này mới có thể tháo gỡ.

      " xuất của , thay thế diện củangười kia. Trong lòng tôi, người kia thể thay thế được, cho nên ... "

      Ninh Trí Viễn biết mình lời này có thể rước lấy phiền toái từ thiếu gia, nhưng hắnkhông nhịn được. theo bên cạnh thiếu gia hai mươi năm, bây giờ cho phép tùy hứng lần !

      Đầu tiên, Lãnh Tâm Nhiên ngây người, đột nhiên cảm thấy lời này của có chút kỳquái. Theo bản năng trừng mắt nhìn, ngơ ngác hỏi :

      "Người kia là ai?"

      Vừa nghĩ tới người đó rời thế giới này, vẻ mặt Ninh Trí Viễn liền thay đổi, trở nên nặng nề:

      "‘ ấy’ là nữ nhân hoàn mỹ và cường đại nhấttrên thế giới. ‘’ là nữ vương chân chính, tôi chưa bao giờ biết ra nữ nhân cũng có thể cường đại đến vậy, quan trọng hơn, dù ‘ ấy’ cường đại đến đâu, vẫn luôn đẹp đẽ như thế. Tôi vẫn cảm thấy, thế giới này, chỉ có ‘’mới xứng với thiếu gia. xuất của ,khiến tôi rất thoải mái."

      Dù là kẻ ngốc, nghe đến đó cũng có thể đoán ra‘người kia’ mà Ninh Trí Viễn chính là , là của kiếp trước. ngờ Ninh Trí Viễn cóđịch ý với là bởi vì bất bình cho ‘’ của kiếp trước. Tình cảm như vậy, khiến Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy xúc động, loại cảm xúc kỳ quái chảy mạnh trong tim.

      ". . . . . ."

      Lãnh Tâm Nhiên bỗng cảm thấy hoài nghi, chính quyết định giấu diếm mọi người, cư xử như quen biết như vậy là sai lầm chăng? Nhìn nhiều người bởi vì ‘’ chết mà đau lòng, tuyệt vọng, trong khi lại giống nhưngười đứng xem trò, như vậy, có phải quá tànnhẫn hay ?

      Ninh Trí Viễn thấy vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiênnhư muốn khóc, lời chuẩn bị ra đều nuốt vào bụng, khẩn trương nhìn Lãnh Tâm Nhiên, sau đó chột dạ :

      " phải tôi cố ý. Tôi cố ý chia rẽquan hệ giữa và thiếu gia, kể từ khi ‘ ấy’ , thiếu gia tựa như cái xác hồn. tạimới có chút nhân khí, thiếu gia vui vẻ chính là tôi vui vẻ. Tôi hy vọng vì những lời tôi có bất kì khoảng cách nào vớithiếu gia."

      Những lời điên cuồng đầy mâu thuẫn củaNinh Trí Viễn khiến Lãnh Tâm Nhiên thiếu chút nữa bật cười. Nếu phải ‘’ chính là , mà là người bất kỳ khác, chỉ sợ tại đềuvô cùng tức giận, trở mặt với Thần. Nhưng, vì‘’ chính là , cho nên để bụng chútnào, thậm chí còn cảm thấy ấm áp. ra, chodù ‘’ ‘chết’, vẫn có người nhớ đến !

      "Cám ơn cậu."

      Nghĩ thông suốt điểm này, Lãnh Tâm Nhiên lộra nụ cười nhàn nhạt.

      Ninh Trí Viễn ngây người nhìn , cảm thấynếu phải điên, điên. Tìnhhuống bây giờ như thế, thấy thế nào cũng rấtquỷ dị.

      "Tôi hiểu ý tứ cậu muốn biểu đạt, nhưng cậu yên tâm, tôi vẫn canh giữ bên người , vĩnh viễn rời, để phải chịu đựng cảnh tượng đau khổ sống bằng chếtđó."

      Lãnh Tâm Nhiên cười , vẻ mặt dần dần trở nên kiên nghị, rất dễ nhận thấy, phải tùy tiện ra, mà giống như lời cam kết.

      ". . ."

      Ninh Trí Viễn có phần nghi hoặc. Tình huốngnày so với dự đoán của giống. phải ai cũng đều nữ sinh hay ghen sao? Nghe mấy lời như vậy chắc chắn tức giận a~,sao lại cười? Hơn nữa nhìn bộ dáng của , hề tức giận, ngược lại giống như vô cùngvui mừng. Chuyện này có điều gì vui mừng hay sao?

      Nhìn bộ dáng ngốc trệ của Ninh Trí Viễn, giống như bị đả kích rất lớn, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảmthấy buồn cười, chần chừ lúc, sau đó hướng về phía Ninh Trí Viễn :

      "Vì hôm nay cậu cho tôi biết chuyện này, tôi cũng cho cậu chuyện ..."

      Ninh Trí Viễn theo bản năng tiến lại gầnnghiêng tai lắng nghe, đến lúc nghe hết lời cônói, cả người giống như bị sét đánh đứng ngốctại chỗ.

      Nhìn phản ứng của , Lãnh Tâm Nhiên hề che giấu vui thích, cười ha ha. Sau đóxoay người về phòng ngủ.

      Dạ Mộc Thần ngồi ở ghế sau chờ Ninh Trí Viễnxuống lầu.

      biết, Trí Viễn vẫn luôn canh giữ bên cạnh hai nữ sinh kia.

      Thời gian so với dự tính của có vẻ lâu hơn nhiều, đến lúc nhịn được muốn gọiđiện thoại hỏi thăm, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đó xuất .

      Nhưng là, hình như có gì đó kỳ quái.

      Nhìn Ninh Trí Viễn tiếng nào lên xe, trầm mặc rất lâu cũng chuyện, cũng chẳng lái xe, Dạ Mộc Thần có phần bận tâm.

      "Trí Viễn. . . . . ."

      Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Tại sao Trí Viễnlại như vậy?

      Nghe được thanh của , Ninh Trí Viễn từ từ quay đầu lại, vẻ mặt uất ức muốn khóc khiếnDạ Mộc Thần ngẩn ra.

      "Trí Viễn, xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại . . ."

      Dạ Mộc Thần luống cuống, lần đầu tiênnhìn thấy Trí Viễn lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ?

      "Thiếu gia, sao người có thể như vậy?"

      Giọng uất ức cùng tố cáo từ trong miệng Ninh Trí Viễn thoát ra, thời điểm trong đầu Dạ Mộc Thần đầy nghi ngờ, Ninh Trí Viễn đãkhông nhịn được gầm thét:

      "Làm sao người có thể vì muốn mua vui cho nữ nhân mà đem chuyện lúc bị giả trang thànhcon của tôi lung tung?"

      Dạ Mộc Thần ngây người, thề, tuyệt đốihắn vô tội. tuyệt đối chưa từng làm chuyệnnhư vậy.

      "Trí Viễn, điều này, là ai ?"

      Thấy bộ dáng Trí Viễn bị đả kích rấtlớn, Dạ Mộc Thần theo bản năng giọng, cẩnthận từng li từng tí hỏi.

      "Trừ Lãnh Tâm Nhiên còn ai. Thiếu gia, người như vậy là đúng, tôi. . ."

      Nghĩ đến bộ dạng Lãnh Tâm Nhiên ở bên taimình "Thời điểm lúc cậu mặc váy công chúa trông đáng ", Ninh Trí Viễn liềnkhông nhịn được muốn phát cuồng.

      Vốn nghĩ phải nhận được đồng tình hoặc xin lỗi hay an ủi, nhưng, đợi lâu, lại chỉ nghe ghế sau hoàn toàn yên tĩnh, thanh gì cũng có.

      Đợi đến lúc nhịn được ngẩng đầunhìn qua, lại thấy khuôn mặt tuấn mỹ của thiếugia nhà mình nhăn nhó vặn vẹo, sau đó xì cái cười lớn:

      "Trí Viễn, cậu bị chơi xỏ!"

      Nửa giờ sau, tâm tình Ninh Trí Viễn vẫn cách nào bình tĩnh lại. thể tin được,cư nhiên mình bị nhóc mười mấy tuổiđùa bỡn, hơn nữa còn. . .

      Vừa nghĩ đến bộ dạng mất thể diện vừa rồi, gương mặt khả ái trẻ con nhịn được vặn vẹo.

      "Thiếu gia, người quá đáng!"

      Dạ Mộc Thần biết Ninh Trí Viễn vô cùng rối rắm, nhưng ra nghĩ tới Tâm Nhiên lại có thể trẻ con đến mức này. Quen biếtnhau thời gian dài như vậy, lần đầu tiên hắnthấy Tâm Nhiên đùa người khác kiểu này. Càng nghĩ càng thấy buồn cười, bận tâm tâmtình Ninh Trí Viễn, Dạ Mộc Thần lại lầnnữa bật cười ra tiếng.

      "Yên tâm , tôi chưa từng chuyện này với ấy. Chỉ Trí Viễn cậu lúc rất đáng . Nếu , có người mỗingày đều thích cắn cậu miếng."

      Nhớ tới khuôn mặt nước mắt lúc còn bé củaNinh Trí Viễn, khi ấy bị ép phải mặc váycông chúa bồng bềnh hoa lá, Dạ Mộc Thầnkhông nhịn được cười trêu đùa .

      Ninh Trí Viễn thực muốn khóc:

      "Thiếu gia, người cần đùa tôi nữa. Ngườinói , người chuyện củatôi cho ấy biết?"

      Cười đủ rồi, Dạ Mộc Thần cũng cảm thấy đột nhiên Tâm Nhiên chuyện này có chút kỳ quái, nhất định xảy ra chuyện mà biết:

      "Trí Viễn, ngươi có phải làm chuyện gì rồi hay ? Theo tính tình của Nhiên, ấy sẽkhông bỗng nhiên ra chuyện đó ."

      Ninh Trí Viễn chú ý đến câu cuối cùng, vốn chột dạ, khi bị nhắc đến càng chộtdạ biết nên gì. Chần chừ lúc, sau đó ngoan ngoãn đem chuyện xảy ra khaibáo.

      Sau khi nghe xong, Dạ Mộc Thần trầm mặc rấtlâu.

      Ninh Trí Viễn vẫn cảm thấy uất ức như trước,nhưng bây giờ lại dần dần biến thành sợ hãi. đột nhiên nhớ tới, bây giờ mình cùng thiếugia đến chuyện bạn trước kia, hành động có lý trí như vậy... Trong lòng yên lặngsẵn sàng nhận trừng phạt. Nhưng, rất lâu sau đó,mới nghe được tiếng thở dài nhè , lờitrách cứ trong dự đoán hề xuất .

      Bây giờ, Ninh Trí Viễn lại mờ mịt.

      "Thiếu gia"

      Nghe được thanh Ninh Trí Viễn, Dạ Mộc Thần phục hồi tinh thần lại, nhìn , sau đó từtừ lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

      "Cậu yên tâm . Căn bản chuyện này tôi hề với Nhiên, chính ấy biết. Hơn nữa,chuyện ấy biết, còn nhiều hơn những gì cậunghĩ rất nhiều."

      rất mơ hồ, Ninh Trí Viễn nghe hiểu gì. Điều duy nhất có thể xác định là thiếugia hề gạt mình, chuyện đó liên quan đến thiếu gia.

      Chẳng lẽ ấy tùy ý đùa giỡn? Trời ạ, tỉ lệ chính xác chẳng phải quá cao ư? Tùy tiện nóiđã trúng bí mật của .

      Ninh Trí Viễn suy nghĩ miên man, Dạ MộcThần cũng chú ý . Suy nghĩ của ,đều về hành động lần này của Lãnh Tâm Nhiên.

      Dĩ nhiên Lãnh Tâm Nhiên ngờ lầnđùa giỡn của mình đưa tới nhiều chuyện nhưvậy, tâm tình vui vẻ trở về phòng ngủ, nhìn ba người bên trong trò chuyện.

      " nghĩ tới, lại là tên huấn luyện viênđó. là. . ."

      Nghe Lam Kỳ Nhi kể lại, Sơ Hạ nhịn được nổi giận mắng. Đông Phương Hiểu cũng tán đồng gật gật đầu:

      "Bại hoại, căn bản xứng làm quân nhân!"

      "Đúng rồi, cái đồ bại hoại đó bây giờ ởđâu? Cư nhiên làm ra chuyện tình biết xấu hổ này, chúng ta nhất định thể bỏ qua cho như vậy được!"

      Sơ Hạ lại nghĩ tới chuyện, bĩu môi hỏi LamKỳ. Lam Kỳ Nhi theo bản năng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên, tiếp nhận được ánh mắt củacô, Lãnh Tâm Nhiên cười khẽ:

      "Yên tâm , chịu trừng phạt xứngđáng."

      Sau khi chuyện về huấn luyện viên xảy ra, cả kì quân huấn liền thay đổi rất nhiều. Rất nhanh,nửa tháng quân huấn cũng kết thúc, học sinh mới mừng rỡ hét to như điên.

      Sau khi kết thúc diễn tập là lúc chính thức tiếnvào cuộc sống học tập. từ lâu Lãnh TâmNhiên trải qua chuyện mỗi ngày bảy giờ rời giường học, với bạn cùng phòng ăn cơm. Lúc cấp 3 trước kia của , cuộc sống cũng nhàng như bây giờ.

      Loại cuộc sống an bình này khiến cảm thấycả người trở nên lười biếng được tự nhiên rồi. Quả là mệnh lao lực, mới nghỉ ngơi thời gian ngắn như vậy khôngquen. Lãnh Tâm Nhiên thầm cười khổ. Có lẽ ông trời ưa sống lười biếng như vậy.

      Chắc là ông trời nghe được lời oán trách của,rất nhanh, mang đến cho ít chuyện.

      Chuyện này, cùng thiên tài quân sư máy vi tínhTriệu Nghị có liên quan.

      Chương 101: Triệu Nghị bị đánh


      Qua kỳ huấn luyện quân là đến khoảng thờigian các xã đoàn tuyển chọn người mới.

      Là đại học tốt nhất Trung Hoa, đại học Yến Kinh cho dù là ở phương diện nào cũng có thể được xem là tốt nhất cả nước. Việc tuyển người mới của các xã đoàn cũng long trọng hơnnhiều so với các trường học khác.

      Trước khi các xã đoàn tiến hành tuyển chọn, ban quản lý xã đoàn của trường triệu tập tấtcả những người phụ trách của các xã đoàn đến tham dự cuộc họp, cải chính và thông qua các quy tắc mà tất cả các xã đoàn phải tuân theo.

      Vì muốn chiêu mộ các thành viên mới, nênngười phụ trách của tất cả các xã đoàn đều nghĩra những biện pháp, để cho việc chiêu mộ củamình trở nên khác biệt thu hút ánh mắt của mọi người.

      Trong lúc diễn ra kiện tuyển người mới củacác xã đoàn, xảy ra kiện.

      Tuy từng xã đoàn đều có người phụ trách riêng, nhưng rất nhiều xã đoàn kỳ đều thuộc về cùng thế lực. Đằng sau những xã đoàn này, kỳ thực cũng tồn tại thế lực làm ảnh hưởnglớn đến cục diện. Các gọi là người phụ trách xã đoàn, kỳ chỉ là con rối che mắt người ngoàimà thôi, những người trong hội sinh viên, mới làngười nắm quyền chân chính.

      người thích máy tính trung thành,sau khi biết tin xã toàn chiêu sinh người mới,Triệu Nghị chút do dự liền đăng ký vào xã đoàn máy tính. Sau đó, trong buổi tham gia hoạt động đầu tiên ở xã đoàn, phát ra hào quang chói lóa, trở thành nhân vật phong vântrong đám tân sinh viên.

      Rất nhiều người đều , đại học là xã hộithu , vậy , cái xã đoàn, cũng là xã hội thu .

      Trong lần tỉ thí đó, Triệu Nghị thắng đànanh năm ba, giành danh hiệu quán quân. Tuylúc ấy rất nhiều cao thủ trong xã đoàn đềukhông tham gia, nghĩ muốn cho những sinh viên mới cơ hội để biểu . Nhưng thân làm đàn áp trận cư nhiên lại bị sinh viên mới đánh bại, chuyện này, khiến cho Triệu Nghị trởthành cái gai trong mắt của số người.

      Triệu Nghị cũng để việc này trong lòng,dù sao, cậu vốn là vì tinh thông máy tính mới được đặc cách trúng tuyển vào đại học X. Nếungay cả trận đấu ấy cũng thắng được, vậy còn lấy danh hiệu thiên tài máy tính làm gì nữa? Đàn kia tên Ngô Thụy, tuylà sinh viên năm ba, trải qua đào tạo chuyên nghiệp, nhưng lại có thiên phú kinh người, mà bình thường cũng quá chămchỉ học tập, chỉ có thể là tiêu chuẩn bìnhthường!

      Nhưng mà, những sinh viên năm nhất này, trêncơ bản gần như biết cái gì, đối với máy tính, cũng chỉ biết mở máy tắt máy chơi vài tròchơi thôi. Xét ra, Ngô Thụy được xem là ưu tú rồi. Cũng chính vì nguyên nhân này, người phụtrách xã đoàn mới có thể đồng ý giao việc này cho phụ trách. Những năm trước cũng là như vậy, chọn xã viên năm ba bậc trung đến áp trận, tạo chút uy hiếp cho những xã viênmới.

      Cũng chỉ có thể trách vận số Ngô Thụy đen đủi,rất dễ dàng mới tới lượt xuất trậnphô trương thanh thế, nghĩ tới cư nhiên lại gặp tên biến thái Triệu Nghị này, cho nên chỉcó thể gặp bi kịch thôi.

      Lúc ấy cố nén tức giận và ganh tị phát tác ra ngoài, nhưng đến đêm lại kêu gọimấy em đến chặn Triệu Nghị vào gócđánh cho trận.

      Từ sau khi kỳ huấn luyện quân kết thúc, mỗi ngày Triệu Nghị đều chạy đến giao lưu tình cảm với Lãnh Tâm Nhiên. Diện mạo Triệu Nghị tệ, cộng thêm tính tình lại tốt, nên quan hệ với những bạn học trong lớp Lãnh TâmNhiên rất tốt, đặc biệt là ba người trong phòngngủ của , đều có ấn tượng rất tốt với TriệuNghị. Trong đó, tính cách của Sơ Hạ và Triệu Nghị là ăn ý nhất, hai người thậm chí còn trao đổi cả số di động, thường hẹn chơi với nhau.

      Tin tức về Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiên biếtđược qua miệng của Sơ Hạ!

      Hai ngày liên tiếp, Triệu Nghị hề xuấthiện trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh TâmNhiên cũng quá để ý, mỗi người đều cócuộc sống riêng của mình, thể cầu cậu ta xuất mỗi ngày được.

      Nhưng mà, đến tốt, Sơ Hạ tìm , khóc Triệu Nghị bị đánh.

      Lần này, Lãnh Tâm Nhiên nổi giận .

      Triệu Nghị là người duy nhất trong lớp F vàotrường này với , ở lớp F, ngoại trừ DungThiếu Tuyệt Mỹ, cảm tình giữa và Triệu Nghị là tốt nhất! Ngay cả lúc huấn luyện quân , cũng là Triệu Nghị chạy đến lớp , luôn đứng về phía , thậm chí còn ngầm làm rất nhiều chuyện.

      Cậu ta lại bị đánh?

      Người nào lớn mật như vậy? Lãnh Tâm Nhiênhướng về phía Sơ Hạ gầm lên.

      Tuy tại là sinh viên đại học, mà còn là đại học tốt nhất cả nước, nhưng cực kỳ hiển nhiên là loại khí chất cường bạo ở sâu trong nội tâmcủa Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa bao giờ mất .Vừa nghe thấy tin Triệu Nghị gặp chuyện may, cảm giác đầu tiên của chính là muốn đem tên hung thủ đánh đến kêu cha gọi mẹ, ngay cả cha mẹ cũng nhận ra.

      Sơ Hạ bị dọa cho ngây ngốc, nhìn vẻ mặt hungdữ của Lãnh Tâm Nhiên, ngơ ngác biết nên phản ứng thế nào.

      Vẫn là người gần đây luôn cùng Lãnh Tâm Nhiên - Lam Kỳ Nhi phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nổi lên dũng khí giữ chặt Lãnh Tâm Nhiên sát khí tỏa ra bốn phía lại, giọng trấn an vài câu, lại kêu Sơ Hạ cẩn thận mọichuyện chút.

      Sơ Hạ cũng chỉ vừa nghe tin Triệu Nghị bị đánh, vốn định tìm Triệu Nghị chơi, nhưng Triệu Nghị lại mình có việc. đường gặp đượcmột bạn cùng phòng với Triệu Nghị mới biết được tin cậu bị đánh. Còn căn nguyên tình lànhư thế nào, kỳ cũng lắm.

      đợi Sơ Hạ xong, Lãnh Tâm Nhiên xoay người chạy ra ngoài.

      Lam Kỳ Nhi sửng sốt, nhìn điện thoại di động,ví tiền, chìa khóa còn ở bàn, vội vàng cầmlấy rồi đuổi theo.

      Đông Phương Hiểu và Sơ Hạ nhìn nhau, hai người cũng chút do dự, theo sát bọn họra cửa.

      Bất quá phải là tốc độ của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ nhanh, sau khi Sơ Hạ và Hiểu ra cửa, chỉ thấy Lam Kỳ Nhi đứng ngay cửa, bóng dáng Lãnh Tâm Nhiên thấy đâu.

      ra Lãnh Tâm Nhiên cũng biết phòng ngủ của Triệu Nghị ở đâu, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Triệu Nghị. Lần đầu gọi Triệu Nghị bắt máy, lần thứ hai cóngười trả lời, bất quá thanh nghe qua có phần chột dạ: "Nữ vương............ Mình.........."

      "Phòng ngủ của cậu ở đâu?"

      Thanh của Lãnh Tâm Nhiên rét lạnh nhưbăng.

      Triệu Nghị kinh ngạc, sau đó bắt đầu hốt hoảng: "Nữ vương, có chuyện gì ngày mai khôngđược sao? Giờ trởi tối rồi, mình ngủ, khôngtiện lắm."

      Thế này, Lãnh Tâm Nhiên càng khẳng định Triệu Nghị xảy ra chuyện, nếu dựa vào tôn kính của cậu ta với mình, tuyệt đối ra những lời này.

      "Triệu Nghị, tôi cho cậu ba giây, , phòng ngủ của cậu ở đâu? Nếu , về sau cũng đừng tới gặp tôi nữa."

      Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, thanh của Lãnh Tâm Nhiên càng thêm băng giá.

      Triệu Nghị bị hù sợ: "Nữ vương, mình......."

      "......."

      "Hai........"

      Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên cau mày chuẩnbị đếm tiếng thứ ba, Triệu Nghị liền thỏa hiệp:"Nữ vương, tại mình có ở phòngngủ, mình ở bệnh viện. Ở bệnh viện trung tâm,bất quá mình có việc gì rồi."

      đợi Triệu Nghị xong, Lãnh Tâm Nhiên liền trực tiếp cúp máy. Sau đó xoayngười về phía cửa trường học.

      Đến cửa trường học, trùng hợp có chiếctaxi đỗ ở đó, bất quá bên cạnh nam sinh chuẩn bị bước lên xe.

      Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp bước tới, chen lêntrước nam sinh bên cạnh, nhanh chóng lên xe, sau đó với lái xe ngây người: "Bệnhviện trung tâm."

      Tốc độ của quá nhanh, đợi cho đếnkhi nam sinh kia hồi phục tinh thần lại, xe chạy xa rồi. Bất quá, cậu ta nhớ kỹ diện mạo của vừa cướp taxi của mình. Nghe giọngđiệu của , hình như là đến bệnh viện nào đó,nếu vậy, vậy cứ để ấy trước .

      Nam sinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục đứng ở ven đường đón xe.

      Triệu Nghị hiển nhiên biết tính cách của LãnhTâm Nhiên, biết thể ngăn cản được. tại việc có thể làm, chỉ có lập công chuộc tội.Cho nên sau khi cúp điện thoại liền nhắn sốphòng của mình qua.

      Sau khi Lãnh Tâm Nhiên xuống xe liền trực tiếp lên lầu đến phòng bệnh của Triệu Nghị, vừa mở cửa liền nhìn thấy Triệu Nghị bị quấn thành xác ướp nằm trong phòng.

      Gia cảnh Triệu Nghị cũng tệ, cho nên ởphòng bệnh đơn. giờ trong phòng ngoại trừ cậu ra còn có nam sinh khác, hẳn là bạn cùng phòng của cậu.

      "Nữ vương........."

      Vừa thấy Lãnh Tâm Nhiên hấp tấp vọt vàophòng bệnh, Triệu Nghị muốn khóc. Nữ vươnglo lắng cho mình như vậy khiến cậu rất cảmđộng, ra, nếu loại cảm động này lát nữaphải dùng cái giả bi thảm để trả, cậu tìnhnguyện cần nữ vương lo lắng cho mình như vậy.

      "Triệu Nghị, cậu có bạn tới, vậy mình về trước đây."

      Nam sinh kia cảm thấy bầu khí giữa Triệu Nghị và nữ sinh này có phần kỳ quái, vội vàng thu dọn những thứ bàn rồi lựa chọn bỏ trốn.

      "Sao lại thế này?"

      Lãnh Tâm Nhiên đến trước giường bệnh, đểý thấy đầu, tay, chân của Triệu Nghị đềucó những vết thương giốngnhau, khuôn mặt nhắn tinh xảo chìm xuống trong nháymắt, thanh của lạnh đến mức khiến cho người ta cảm giác như ngồi trước cáiquạt trong mùa đông.

      Triệu Nghị trưng vẻ mặt cầu xin ra, cậu biết nữvương chắc chắn là tức giận. Chết tiệt, làai báo với nữ vương chuyện này chứ, ràng cậu cầu giấu kỹ lắm rồi mà.

      Nhưng mà, chuyện đến mức này, cậu biết,nếu như mình mà còn cố giấu diếm nữa, kết cục vô cùng thảm. Cho nên đành dựa vào chút thông minh mà lựa chọn thẳng thắn.

      Tôi hôm đó bầu trời tối đen, tầm mắt mơ hồ,căn bản thấy diện mạo của những người đánh mình. Nhưng trước khi hôn mê cậu có nghe được thanh dường như từng quen biết, kết nối cả câu chuyện lại, rất nhanh liền tìm ra được đáp án. Chuyện bị đánh này,khẳng định có liên quan đến chuyện cậu bộc lộtài năng ở xã đoàn.

      "Người kia tên gì?"

      Nghe Triệu Nghị kể xogn, Lãnh Tâm Nhiên bắtlấy vấn đề tha.

      Triệu Nghị đoán được như vậy, thậm chí cậu còn nghĩ là phong thủy luân hồi, ngày đó cậu để cho các em trong lớp F đánh cho gã huấn luyện viên kia trận, nghĩ tới bây giờ liền tới mình bị đánh. là, báo ứng mà!

      "Tên Ngô Thụy, là đàn năm ba. giờ là cán của xã đoàn máy tính, tôi hôm đómình nghe thấy giọng của ta. Mình nghĩ chuyện này có quan hệ với ta."

      Triệu Nghị thành khai báo.

      "Ngô Thụy?"

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, ghi nhớ cái tên này vào lòng, sau đó thề cho những người nàymột bài học. sớm xem chuyện của TriệuNghị là chuyện trong nhà, người nhà bị khi dễ, nếu làm lão Đại mà lại có chútphản ứng, vậy cũng cần làm lão Đạinữa rồi!

      "Vết thương thế nào rồi? Bác sĩ sao?"

      Lãnh Tâm Nhiên lại hỏi những vấn đề quantrọng khác.

      Triệu Nghị nhàng nở nụ cười: " có gì. Bác sĩ mình chỉ bị thương ngoài da, bọn họ chắc chỉ muốn cho mình bài học thôi,xuống tay cũng quá nặng, chẳng qua đều là những vết thương ở nơi dễ thấy, cho nên có chút khó gặp người mà thôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :