1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Huấn luyện trongrừng bắt đầu


      Chu Đào cũng vì sếp nhận sai mà vuisướng khi người gặp họa, bởi vì cậu ta biết,mình cũng sai lầm như thế. Lúc nhìn thấy xuất trong quân đội, cảm giác đầutiên chính là đến để gây rối, căn bản khôngnghĩ tới muốn huấn luyện. tại, cóthể tính là chịu báo ứng rồi!

      Hai vị quân nhân này, thiếu tá, trung úy, đều vì xuất của mà rối loạn tay chân, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ. Lãnh Tâm Nhiên đấu với Chu Đào để lộ bảnlãnh cực kỳ hiển nhiên bình ổn được lòngngười. Những người lúc trước tò mò đồng thời mang theo tia khinh miệt đối với đều thay đổi tâm tình, đặt Lãnh Tâm Nhiên lên vị trí ngang hàng với bọn họ.

      Mấy ngày tiếp theo, luôn có người khiêu chiếnvới Lãnh Tâm Nhiên. Ở đây đều mang ý nghĩađánh giá rất đơn thuần, tâm tư của mọi ngườiđều rất đơn giản, chỉ muốn thử qua cảm giáclàm kẻ mạnh phen. Dù sao, tại, ở đây, thành tích tốt nhất khi đánh nhau với Chu Đào là do tạo ra. Lãnh Tâm Nhiên biết, nếu mình có kinh nghiệm và phương pháp rènluyện của kiếp trước, muốn có được thành tích giờ là tuyệt đối có khả năng. Những kỹ năng này, đều là trải qua thực chiến mà họcđược. Kinh nghiệm kỹ năng của kiếp trước cộngthêm rèn luyện thân thể bây giờ của , có thể đạt được thành tích này tưởng rồi.

      bây giờ, là quá yếu!

      Kỹ năng của Chu Đào so ra kém , nhưng cậu ta thắng ở thân thể cường tráng, sức mạnh cũng đủ, kết hợp với những chiêu thức tácchiến của bộ đội đặc chủng, cho nên mới có thểchiếm được ưu thế áp đảo từ khi mới bắt đầu. cần phải mau chóng mạnh lên!

      Nhìn sân huấn luyện bên kia, nhìn cơ bắp rắn chắc của những người xung quanh, lại nhìn cánh tay gầy gầy mảnh mảnh phơi nắng thế nào cũng đen của mình, Lãnh Tâm Nhiên âmthầm thề, tuyệt đối thể để tháng nàytrôi qua uổng phí.

      Huấn luyện cơ sở kéo dài trong ngày,tuầnthứ hai bắt đầu huấn luyện trong rừng.

      Khu rừng được chọn lần này là khu rừngnguyên sinh sâu thẳm chưa được khai phá,trong đó có số loài động vật hung mãnh.Mà cầu là, mỗi binh lính phải sinh hoạt trong khu rừng đó ba tuần, sau ba tuần tậphợp lại tại điểm. Mỗi binh lính đều chỉđược mang theo quân trang đơn giản, bên trong chỉ có dao , băng vải và những loại thuốcthông thường. Mặc khác, mỗi người đều có bộ quân phục tiêu chuẩn, trong đó bao gồm cả mũ giáp.

      Trong ba tuần này, 135 cá thể phải học cách làm thế nào để sinh tồn trong rừng rậm, làm thểnào để đọ sức với dã thú hung mãnh, làm thế nào để bị côn trùng độc đốt, chuyện cần phải học có rất nhiều. Mà ba tuần lễ ngắn ngủi này, đủ để cho bất cứ 'tiểu bạch' nào có thểtừ từ trở thành bộ đội đặc chủng siêu cấp có thể tự sinh tồn!

      Đương nhiên, nếu đủ thực lực, muốn antoàn qua khỏi khoảng thời gian này, tuyệt đối làchuyện viễn tưởng.

      135 người, năm người tổ, tổng cộng là 27 tổ. Cực kỳ trùng hợp, bốn người cùng tổ với Lãnh Tâm Nhiên, người trong đó chính làcậu thanh niên răng khểnh Thường Triết kia.Lúc có kế hoạch chia tổ, Thường Triết cũng rất nhiệt tình giới thiệu Lãnh Tâm Nhiên với ba người khác. Đại danh Lãnh Tâm Nhiên truyền trong bộ đội, cho dù ba người kia chưa từng gặp qua , cũng nghe đến tên của , cũnghiểu biết thực lực của . Khi biết mình cùng tổ với , cũng rất yên tâm nảy sinh tâm lý phản kháng nào.

      "Xin chào, tôi là Triệu Vũ, là Lãnh TâmNhiên đúng , tôi nghe đến tên củacô, nghe rất lợi hại, khi nào có thời gianchúng ta đấu thử trận?"

      Người đầu tiên mở miệng là người đàn ông cao lớn vạm vỡ, giọng địa phương đậm chất vùng Đông Bắc, là người đàn ông vùngĐông Bắc điển hình, phóng khoáng ngay thẳng.Lãnh Tâm Nhiên thích những người thẳng thắnnhư vậy, liền nở nụ cười: "Được. Sau khi lầnđặc huấn này kết thúc chúng ta đấu trận."

      "Tôi tên Lưu Thành, người thành phố A. Khoảng thời gian tới xin được chiếu cố nhiềuhơn."

      Người thứ hai mở miệng là người đàn ông hào hoa phong nhã, mặt mang theo nụcười, có cảm giác rất giống Chu Đào, nhưng cực kỳ hiển nhiên cảnh giác cao như ChuĐào, dưới ánh nhìn của Lãnh Tâm Nhiên thậm chí còn hơi đỏ mặt.

      Người cuối cùng mở miệng xem ra là ngườirất lạnh lùng, môi rất mỏng, đàn ông môi mỏngcho người ta cảm giác đầu tiên chính là bạc tình. Mà phản ứng của ta cũng rất lạnhnhạt, chỉ liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cáiliền tiếp tục thu xếp đồ của mình: "Đừng ngáng đường!"

      Câu như vậy cực kỳ hiển nhiên là khinh miệt, khiến cho khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên trầm xuống trong nháy mắt. Mà Thường Triết cũng vội vàng nhảy ra hòa giải, hiển nhiên là quan hệ giữa cậu ta và người đàn ông này cũngkhông tệ: "Tâm Nhiên, cậu đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta vốn thế, giống như núi băng vậy, vừa mở miệng phun được lửa. Cậu ta tênTrịnh Đạt, mặc dù tính tình tốt lắm, kỳthật con người cũng tệ!"

      Kỳ thực, dựa theo tính cách của Lãnh TâmNhiên, rất ít khi so đo với người khác. Nhưng rất may, lời của Trịnh Đạttrùng hợp lại giẫm lên vùng cấm của . Chuyện Lãnh Tâm Nhiên ghét nhất tại, chính là có người hoài nghi thực lực của . Á Á vì cứu mình mà chết, chính mình lại vì cứu Thần mà chết, toàn bộ, đều là hậu quả của việcthực lực đủ mạnh. Cho bên bây giờ mới bức thiết muốn trở nên mạnh mẽ đến thế.

      "Những lời này trả lại cho , đừng ngáng chân tôi!" Lãnh Tâm Nhiên chút kháchkhí trực tiếp phản bác.

      Trịnh Đạt liền tức giận.

      Bốn mắt nhìn nhau, trong khí lóe ra tialửa.

      Thường Triết bày ra vẻ mặt khổ sở, trời ạ, vừa mới bắt đầu khí căng thẳng như thế, sau này làm sau bây giờ? Cậu vốn biết TrịnhĐạt rất khó sống chung với người khác, lại vẫnôm chút hy vọng nhoi cầu mong kỳ tíchxuất . nghĩ tới người bình thường rất tốt như Lãnh Tâm Nhiên cũng bị cậu ta chọctức đến mức này, là.

      hổ danh là rừng sâu núi thẳm chưa được khai phá, hề kém rừng nhiệt đới Amazon.Cỏ tranh cao đến nửa thân người, rậm rạp, đến cả nơi đặt chân cũng có. Cỏ tranh vừa cao vừa rậm rạp, chỉ khiến cho việc di chuyển của bọn họ trở nên cực kỳ bất tiện, quan trọng hơn là, nó cất giấu những nguyhiểm khôn lường.

      Trong bụi cỏ tranh, có thể có trùng độc rắnđộc gì gì đó. Toàn bộ những thứ này, chỉ mới làbắt đầu. Cực kỳ hiển nhiên, muốn tiến vào khu rừng này, trước hết bọn họ phải tìm ra con đường.

      Bốn người nhìn nhau, sau đó lấy ra cây dao cầm sẵn tay.

      Thường Triết lấy ra thuốc chống muỗi đưa chobốn người kia. Lãnh Tâm Nhiên nhìn xungquanh, sau đó xoay người về hướng, lần mò mặt đất hồi, cầm nắm cỏ dại tới.

      Triệu Vũ cũng nhìn quanh bốn phía phen,sau đó đến chỗ mấy cái cây to bằng cánh tay,trực tiếp cước giẫm gãy cái cây. Dùng daotỉa gọt thân cây sau đó lau rửa sạch , ra đượcmột cây gậy thô dài hơn trượng. Trong mảnh rừng sâu núi thẳm này, tác dụng của nó vô cùng lớn. Giẫm gãy liên tiếp năm cây nhưthế mới dừng lại, sau đó cầm năm cây gập trởlại vị trí cũ.

      "Này, người cây, cầm phòng thân."

      Cây gậy rất dài, cũng rất rắn chắc, Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy, quơ quơ vài cái, mặt lộ ra vẻ vừa ý. Cây gậy thế này, trong khu rừng câycối rậm rạp kỳ thực dùng tiện. Nhưng mà, dùng để làm ngã cỏ lại vô cùng tốt. Đủ dài, đủ chắc, những có thể làm ngã nhữngcây cỏ tranh cao bằng nửa người, còn có thểđảm an toàn, xem như là lựa chọn vô cùngtốt.

      Đồng đội có thực lực, cho dù thế nào cũng là chuyện tốt. Lãnh Tâm Nhiên rửa sạch những cây cỏ vừa nhổ, sau đó chia làm năm bó đưacho bốn người khác: "Mùi của loại dược thảonày, phòng chống muỗi, tốt hơn thuốc chốngmuỗi nhiều."

      Trịnh Đạt trực tiếp nhận, triệt để xemnhư có. Mà ba người khác, tuy khôngquá tin tưởng loại cỏ dại này có tác dụng hơn thuốc, nhưng vì nể mặt Lãnh Tâm Nhiên nêncũng cầm lấy, sau đó học theo Lãnh Tâm Nhiênđể dược thảo vào túi tiền.

      Trịnh Đạt cần, Lãnh Tâm Nhiên cũng miễn cưỡng. Lấy nắm cỏ đưa cho ta lại, cười thầm trong lòng, lát nữa l5i có ngườinếm mùi đau khổ rồi!

      từng, vì điều tra tình huốn bang phái bên Vân Nam, dẫn theo em núp trong rừng sâu suốt cả tháng. Tuy nơi đó chỉ làmột khu rừng bình thường, nhưg vẫn tích lũyđược ít kinh nghiệm sinh tồn trong rừng.Mà loại thảo dược này, là lúc đó vô tình phát được, đuổi côn trùng hiệu quả hơn so với thuốc chống côn trùng nhiều! Hơn nữa chỉ cầnmang theo muỗi đến gần, quả thậtchính là thứ thiết yếu để đuổi côn trùng!

      Năm người điều chỉnh vị trí xong, cầm lấy gậy dài tay bắt đầu đập cỏ. Ngay lúc cây gậyđập vào cỏ, mấy người đều nghe dược những thanh sột soạt phát ra từ trong bụi rậm rất rõràng, cực kỳ hiển nhiên, bên trong những cây cỏtranh này cất giấu những thứ vô cùng phong phú!

      Bất quá, cây gậy tay, thể chống lại vạn con trùng. Tuy tốc độ tiến lên nhanh, nhưng ít nhất, phải bảo đảm an toàn.Trong rừng sâu, chuyện quan trọng nhất là bảo vệ tốt để chính mình bị thương. Cho dù chỉ đơn giản là vết muỗi đốt, đều có khảnăng gây chết người. Mà khi có loại nguy hiểm này, liền chứng tỏ bạn phải từ bỏ lần đặchuấn này rồi! Đây là chuyện quân nhân tuyệt đối cho phép xảy ra!

      Sau năm giờ, mấy người mới tiến lên tới ngàn mét. Nhưng ai cũng mết đến mức toàn thân đầy mồ hôi, bụng sôi ùng ục bức thiếtmuốn ăn chút gì đó.

      Mà tìm kiếm thức ăn, chính là vấn đề thứ hai họ sắp gặp phải.

      Tìm đến nơi bằng phẳng, đầu tiên ThườngTriết rắc chút thuốc bột quanh bốn phía. Sau đó cùng Lưu Thành nhặt chút cây khô làm củi lửa. Lãnh Tâm Nhiên cầm dao, con ngươi đen nhánh hơi nheo lại, che giấu tinh quanh trongđó. Đột nhiên, trước mắt sáng lên, quay người tiện tay nắm cây dao tay , chỉ nghe dao nhọn cắm 'phập' lên thân cây tiếng, nhìn lại, liền thấy con rắn lớn dài hơn mộtthước bị cắm dính thân cây. Chiêu thức đócủa Lãnh Tâm Nhiên, khiến cho người vấn lén quan sát là Trịnh Đạt trở nên ngưng trọng.Nhìn mặt chút thay đổi nhổ cây dao xuống, sau đó mang con rắn chết bắt đầu lột da làm sạch, mặt Trịnh Đạt liền ra vẻ khó hiểu, sau đó cầm dao xoay người vào rừng sâu.




      Chương 83: Đỉa núi khủng bố


      Thấy động tác của Trình Đạt, Lãnh Tâm Nhiênchỉ tùy ý liếc cái sau đó tiếp tục lột da làm sạch con rắn. có kinh nghiệm sinh tồn bênngoài, biết làm thế nào để tìm thức ăn ở nơirừng sâu nước độc này. Giống như con rắn tay , những to mà còn cực kỳ tươi ngon, chỉ cần rắc chút muối rồi nướng chín là vô cùng mỹ vị.

      Vẻ mặt chút thay đổi khi làm thịt con rắncủa , khiến cho miệng Thường Triết cứ mở ra rồi khép lại, như là có rất nhiều điều muốn nhưng cuối cùng lại được gì.

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên làm sạch con rắn xong, Thường Triết và Lưu Thành chuẩn bị xong cái bếp lò đơn giản.

      Lãnh Tâm Nhiên lấy cái vại chứa nước đặt lên bếp, sau đó cắt thịt rắn bỏ vào trong vại,tiếp theo lại mặt chút thay đổi cầm túimật rắn vừa mới móc ra trực tiếp bỏ vào miệngnuốt xuống. Mật rắn là vật cực bổ, giúp cho mắt sáng. Nếu là thứ tốt, vậy thể lãng phírồi. Chỉ là ngay cả chút nước cũng uống liền nuốt cả túi mật rắn ghê tởm như thếvào miệng, khiến cho Thường Triết vàLưu Thành chấn kinh tại chỗ rồi!

      nhìn như chưa trưởng thành này, dường như là sợ hãi gì cả.

      Nữ sinh sợ nhất là rắn, gián gì đó, nhưng lại thản nhiên giết chết con rắn sau đó còn lột da thậm chí nuốt mật rắn, hổ danh là Tiểu Quái Vật!

      Trong lúc nấu canh rắn, Lưu Thành cũng tìmđược vài cọng thảo dược có thể làm gia vị. Lần này bọn họ vì để cho tiện lợi, nên tất cả mọi thứđều phải hạn chế số lượng. Gia vị chỉ mangtheo muối, nếu muốn ăn ngon mà , vậy nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình rồi.

      Sau khi làm xong những thứ này, Lãnh Tâm Nhiên dựa người vào bên thân cây bắt đầu nghỉ ngơi.

      Ở trong này, lúc nào bọn họ cũng có thể gặpnguy hiểm, hơn nữa thể lực còn bị tiêu hao rất nhanh, tất phải biết nắm chắc cơ hội nghỉ ngơi hồi phục thể lực.

      Hơn mười phút sau, Triệu Vũ và Trịnh Đạt trởlại. tay Trịnh Đạt xách theo hai con thỏ hoang chết, Triệu Vũ lấy trong túi ra hơnmười cái trứng chim, thu hoạch cũng xem như phong phú.

      Thường Triết qua nhận thỏ hoang tayTrịnh Đạt bắt đầu làm sạch, Lưu Thành lấytrứng chim bỏ vào vại nước để luộc.

      Lãnh Tâm Nhiên vốn nhắm mắt nghỉ ngơiđột nhiên đứng lên, thẳng về hướng Trịnh Đạt.

      Mặt khác cũng khiến ba người bị bị dọa cho nhảy dựng lên, dù sao lúc đầu bọn họ cũng cảm giác được Trịnh Đạt và Lãnh Tâm Nhiên khônghợp nhau. Giờ thấy bộ dáng Lãnh Tâm Nhiên như thế, cho rằng định gây chuyện, nên cũngtheo bản năng bước đến xem.

      Trước người đột nhiên ra cái bóng mờ,Trịnh Đạt mở to mắt, sau khi thấy người kia là Lãnh Tâm Nhiên mà mình chán ghét liềnkhép mắt lại.

      "Cởi quần áo ra."

      Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, đột nhiên mở miệng.

      Mấy người Thường Triết bị dọa cho nhảy dựnglên, câu đột ngột như thế, cực kỳ dễ khiến cho người ta hiểu sai ý. Nhưng mà vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên ngưng trọng như thế, khiến cho vẻ vui đùa mặt bọn họ đều tự giác biến sạch,theo bản năng nhìn về phía Trịnh Đạt.

      Trịnh Đạt căn bản thèm nhìn Lãnh TâmNhiên, tiếp tục nhắm mắt xem như khôngtồn tại. ta cảm thấy thoải mái, biết có vẻ do nghỉ ngơi tốt hay ,toàn thân như nhũn ra, cảm giác vô lực nàykhiến cho ta trở nên vô cùng gắt gỏng.

      Ba người nhìn Lãnh Tâm Nhiên lại nhìn TrịnhĐạt, cùng chú ý thấy sắc mặt bìnhthường của Trịnh Đạt khẩn trương hỏi: "Saolại thế này?"

      Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nhìn đối phương:" muốn chết nhanh chóng cởi quần áora."

      Ngữ khí này, khiến cho Trịnh Đạt vốn khôngthèm ngó ngàng đến cũng theo bản năng mởmắt. Nhìn thấy vóc dáng của trước mặt tuy bé nhưng khí thế lại cường đại cảngười liền cứng lại, nhúc nhích.

      Thường Triết xem như là người quen thuộc nhất với Lãnh Tâm Nhiên, biết tính thíchlàm việc vô nghĩa, thấy vẻ mặt ngưng trọngnhư thế, cũng ý thức được việc có chút bình thường, vội vàng khuyên Trịnh Đạt: "Trịnh Đạt, câu nhanh cởi quần áo ra . Khẳngđịnh là Tâm Nhiên phát ra chuyện gì đó thích hợp rồi."

      Trịnh Đạt vốn định phản bác dựa vào cái gì mà muốn làm cái gì làm cái đó, nhưng nhìnthấy vẻ mặt ngưng trọng của ba người kia, đànhphải cố ngậm miệng cởi quân phục người xuống.

      "Quay lại."

      Trịnh Đạt mặt chút thay đổi nghe theo.

      Đợi đến khi ta xoay người, ba người đều dám tin hít mạnh vào cái.

      Chỉ thấy phần lưng rắn chắc của Trịnh Đạt, đầy những con gì đó đen sẫm xù xì bò chi chít, nhìn vô cùng khủng bố, hơn nữa da trênlưng bắt đầu chuyển thành màu đen, khiến cho người nhìn đều cảm thấy dựng cả tóc gáy.

      Nghe được thanh hít vào kia, Trịnh Đạt cũng cảm thấy có chỗ hợp lý, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ba người: "Chuyệngì?"

      Thường Triết giơ tay chỉ vào lưng Trịnh Đạt, lại biết phải hình dung cảnh tượng này nhưthế nào. Cho dù cậu từng trải qua đặc huấn,nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm như thế vẫn cảmthấy toàn thân lạnh .

      "Đó là đỉa núi, trong khu rừng già ẩm ướt này,có rất nhiều đỉa núi như thế." So với vẻ mặt chấn kinh, khủng hoảng của những người khác, Lãnh Tâm Nhiên trấn tĩnh hơn rất nhiều. Cầmlấy khúc gỗ cháy mạnh, dập tắt lửa,sau đó liền cầm khúc gỗ nóng kia đốt những con vật đen sẫm xù xì kia. Rất nhanh,những thứ kia liền cuộn chặt người lại tróc ra khỏi lưng Trịnh Đạt, chỉ là để lại lưng anhta đầy vết cắn chi chít, nhìn chả khác gì so với vừa rồi.

      "Cẩn thận."

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên rút cây củi lại, Trịnh Đạt theo bản năng muốn quay đầu lại xem, lại bị Thường Triết quát to tiếng mà dừng lại.

      Đợi đến khi ta thấy được lưng mình rốt cuộc có cái gì, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạtkhông chút thay đổi của bình tường cũng tránh khỏi lên tia hoảng sợ. Tuy ta là bộ đội đặc chủng, nhưng lớn lên ở thànhthị, gia cảnh cũng tốt, tới quân đội hoàn toànchỉ vì muốn rèn luyện. Những loại ghê tởm nhưđỉa núi ta vẫn chưa từng thấy qua, nghĩ đếnnhững thứ này vừa bò lưng mình, liền thấycả người ghê tởm muốn nhảy xuống nước tẩy rửa cho sạch .

      "Thường Triết."

      Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ném mấy khúc củivừa đốt đỉa núi xuống đất, sau đó xoay người khoát tay với Thường Triết.

      Thường Triết nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đờ đẫn.

      Cậu ta phát cậu hiểu nữ sinh nhìn vô cùng mảnh mai này. lại có thểphát ra những thứ mà bọn họ hềphát , nhiên là kinh nghiệm sinh tồntrong rừng rậm phong phú hơn nhiều so với bọnhọ. Phát này, khiến cho cậu ta bị đả kíchvô cùng nặng nề.

      "Có thuốc kháng viêm hạ sốt ? Cho cậu ta uống . Đỉa núi có độc, nếu miệng vếtthương nhiễm trùng." Lãnh Tâm Nhiên nhànnhạt .

      Thường Triết ngây ngốc gật đầu. Còn Trịnh Đạt, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn trước mặt. ta cũng biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh này thích. Giờ thấy chấp nhất hiềm khích lúctrước mà cứu mình, cảm thấy vô cùng xấuhổ.

      Lãnh Tâm Nhiên lại hề nghĩ như thế. Tuy tính cách lạnh nhạt nhưng tuyệt đối khôngphải kẻ máu lạnh, tuy cũng thíchTrịnh Đạt, nhưng mà tại là đồng đội, cũngkhông muốn so đo nhiều. Đem dược thảo lúctrước đưa lại cho đối phương: "Cái này có thểngăn được trùng độc, ở núi có nhiều thứ nguy hiểm, cậu vẫn nên mang theo hơn."

      Trịnh Đạt ngơ ngác nhận lấy, nhìn nữ sinh kia xoay người trở về chỗ cũ nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt ra thần sắc phức tạp.

      Tuy Lưu Thành như như thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng tay nghề của ta cũng tệ, ít nhất so với Lãnh Tâm Nhiên chỉ biết làm thịt rồi nấu lên tốt hơn nhiều. Anhta bỏ vài cọng thảo dược vào nồi canh nấu chung lên, lại đem những trái cây kia vắt nước rồi nướng vàng lên, hương thơm xộc vào mũi.

      Bữa tiệc năm người bắt đầu, hai con thỏ nướng, con rắn dài hơn thước, còn có hơnmười cái trứng chim, đều được chén sạch trơn. Sau khi mấy người ăn xong, thể lực được bổ sung, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      lúc rãnh rỗi, Thường Triết liền chịuđược, kì kèo mè nheo đến bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, có chút xấu hổi : "Tâm Nhiên, tôi muốn hỏi cậu chuyện."

      Lãnh Tâm Nhiên gật đầu ý bảo cậu ta tiếp tục. Kỳ thực trong lòng có chút suy đoán được cách nghĩ của cậu ta.

      "Cậu có vẻ rất quen với điều kiện sinh hoạt này nha? Cậu phải sinh viên đại học sao? Sao có thể biết những thứ này? Xem ra kinh nghiệm còn phong phú hơn nhiều so với bọn tôi."

      Thường Triết lầm bầm hỏi. Ba người khác kể cả Trịnh Đạt đều theo bản năng mà dựng lỗ tai lên,chăm chú lắng nghe, cực kỳ hiển nhiên, bọn họcũng rất quan tâm đến vấn đề này.

      "Ừ, trước kia cũng có trải qua huấn luyện tương tự, bất quả chỉ là lý thuyết, hành động thực tế vẫn là lần đầu tiên. Bất quá bình thường tôi hay đọc sách, rất nhiều thứ đều từ sách mà ra."

      Lý do này, cực kỳ hiển nhiên là ai tin. Dù sao, lý thuyết và thực tế cũng có chênhlệch rất lớn, loạt biểu vừa rồi củaLãnh Tâm Nhiên, đều vô cùng thuần thục, sao có thể là lần đầu tiên?

      Nhưng mà, người khác đưa ra đáp án này,Thường Triết cũng định hỏi tiếp. Đành phải xấu hổ sang chuyện khác: "Đúng rồi, mặc dù hơi chút tiện, nhưng tôi thực sựrất tò mò, Tâm Nhiên, tại cậu bao nhiêutuổi thế?"

      "17."

      Con số này vừa được ra, vẻ mặt bốn người còn lại đều kinh hoảng giống như vừa giẫm lên phân trâu vậy.

      "Sao có thể?" Thường Triết là người đầu tiên tỏý phản bác.

      Tuy bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên nhìn như rất , làn da trắng trẻo, đôi mắt vừa đen vừa to, khuôn mặt hồng hào và đôi môi quyến rũ, giốngnhư búp bê vậy. nhưng bãn lĩnh của lại mạnh mẽ, còn có khí chất trầm ổn thành thục, phảnứng bình tĩnh gặp nguy loạn, sao có thểchỉ là đứa trẻ vị thành niên?

      Trong lòng Trịnh Đạt cũng dâng trào sóng to giólớn. Từ đến lớn, ta vẫn luôn là ngườiđứng đầu, cho nên lúc nhìn thấy Lãnh TâmNhiên trong lòng liền sinh ra phản ứng đốinghịch, coi như đối thủ. Nhưng giờ biết đượcđối thủ của mình là là bé vị thành niên,chênh lệch lớn như thế khiến cho người luôn lạnh lùng như ta cũng lộ ra vẻ mặt kinhngạc.

      "Xem như là 18 , dù sao còn mấy tháng nữa là đủ rồi." Lãnh Tâm Nhiên chút để ý .

      "Quái vật! Tâm Nhiên, cậu là Tiểu QuáiVật, trách được bọn họ đều gọi cậu nhưthế. Cậu là người đầu tiên mình thấy, là gáilạ nhất mà cũng lợi hại nhất, đồng thời cũngthần bí nhất."

      Thường Triết liên tiếp dùng vài từ "nhất", giọng điệu nhấn mạnh ngừng khiến Lãnh Tâm Nhiên thiếu chút nữa nhịn được cười.

      "Tiểu Quái Vật Tiểu Quái Vật, dù sao cũngkhông phải người đầu tiên tôi như thế." Đối với danh hiệu này, Lãnh Tâm Nhiên cảmthấy bình thường rồi.

      Đề tài cứ như thế mà ngưng lại. Bất quá, từ đó về sau, ánh mắt Trịnh Đạt lại tự chủ được cứ nhìn về phía bóng dáng nhắn kia.

      Sau hồi nghỉ ngơi, năm người tiếp tục khởi hành. tại vừa mới bước vào cánh rừng,những thứ bọn họ gặp phải còn chưa đáng nhắctới. Dựa theo kế hoạch lúc trước, mỗi ngày bọn họ ít nhất phải được vạn thước, chỉ cónhư vậy, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sơ bộ. Kế hoạch như thế, là vì để đề phòng vạn nhất. Lộ trình đương nhiên thểhơn hai mươn vạn thước, chỉ là giữa đườngchắn chắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vìtránh cho đến lúc đó thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, cho nên kế hoạch của bọn họ là thừa dịp chưa phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhiều hơn chút.

      Năm người tiếp tục về phía trước, tiến vàocàng sâu, cây cối bên trong càng cao, nhưng cây cổ thụ cành lá sum xuê che kín cả bầu trời,chặn cả ánh sáng mặt trời, tuy là ban ngàyánh mặt trời sáng rực, nhưng trong rừng lại âmlãnh, hơn nữa ánh sáng lại rất mờ nhạt, u tối. mặt đất đều là lá khô ẩm ướt, khi dẫm lênsẽ phát ra hưởng kẽo kẹt.

      Mấy người cẩn thận bước về phía trước, ai cũng thể khẳng định thứ chờ mình phía trước là cái gì.

      Đến năm giờ chiều, năm người mới dừng lại.Rừng sâu vào ban ngày rất nguy hiểm, nhưngban đêm lại càng càng khiến cho người ta khiếpđảm hơn. Buổi tối, cả vùng đều tối đen, căn bản thể thấy xung quanh mình có cái gì.Mà trong rừng sâu núi thẳm thế này, buổi tốithường xuất dã thú hung mãnh.

      Tuy thời điểm tại xem như là còn sớm,nhưng trong rừng sâu cực kỳ tăm tối, bọn họ tất phải nhanh chóng giải quyết xong vấn đềtrước khi mặt trời xuống núi.

      Vì đề phòng dã thú, biện phảp tốt nhất là làm cái tổ tàng cây. Nhưng cây cũng phải là an toàn tuyệt đối, trùng độc rắnđộc đều rất nguy hiểm. Mà đó, làm thể nào để ở, là vấn đề thứ ba họ gặp phải. Sau đó làmthế nào để vượt qua đêm tối, chính là vấn đề nan giải thứ tư.

      Mấy người trao đổi, cuối cùng áp dụng phươngpháp nghỉ ngơi cây mà Lưu Thành .Mấy người tìm hồi, sau đó tìm đến gốc cây cổ thụ đủ to, mà còn vừa vặn ở độ cao hai thước có cái nhánh vô cùng sum suê, bên cạnh có cái cành chống đỡ, làm thành hình dáng cái lều, xem như là nơi tự nhiên.

      Đầu tiên Triệu Vũ lên cây quan sát tình huống,khác với dáng người khôi ngô, động tác của anhta vô cùng nhanh nhẹn, giống như khỉ vậy, đếm ba năm liền bò lên. ta lên đó thăm dò độ rắn chắc của thân cây thuận tiện kiểm tra tình huống vòng. Vị trí của cây này tốt, ngồi đó có thể thoải mái quan sát hoàn cảnh bốn phía trong khoảng cách mấy chục mét.

      Sau khi nhất trí xong, mấy người bắt đầu bố trínơi ở. Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp buộc vài nhánh thảo dược đuổi côn trùng lên thân cây.Hai người Trịnh Đạt và Triệu Vũ bắt đầu đixung quanh tìm kiếm thức ăn. Ở chung ngày, mấy người cơ bản đạt được thỏa thuận ngầm về việc phân công cơ bản.

      Triệu Vũ và Trịnh Đạt phụ trách tìm thức ăn,Lưu Thành làm thức ăn, Lãnh Tâm Nhiên phân công công tác cho bọn họ, Thường Triết dựa theo tình huống mà phối hợp.

      Tóm lại, sau khi Lãnh Tâm Nhiên xử lý đỉa núi người Trịnh Đạt, khí xấu hổ giữanăm người được giảm bớt, tuy tính làhòa hợp, nhưng ít nhất còn xuất tìnhhuống tranh cãi như trước kia nữa.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Đàn lợn rừng


      Từng giây từng phút chầm chậm trôi qua.

      Đến khi năm người chuẩn bị tốt chỗ ngủ cho cả đêm xong, cả khu rừng chìm trong bóngđêm, có thể là giơ tay nhìn thấy nămngón. May mà Thường Triết tìm được bó củi châm lửa, giữa khu rừng u, ánh lênngọn lửa như đèn pha, chiếu sáng phạm vi vài thước.

      Trịnh Đạt và Triệu Vũ cũng tìm được chút cây cỏ về. Dưới tay nghề nấu nướng cao siêu của Lưu Thành, mấy người bọn họ lại đượcthưởng thức bữa mỹ thực đơn sơ. Ăn xong buổi tối, mấy người thay phiên nhau trực ban,nghỉ ngơi.

      Người gác đêm đầu tiên là Thường Triết. Bốnngười khác lên cây, điều chỉnh tư thế xong liền chìm vào giấc ngủ. Ở trong này, cái bọn họcần rèn luyện chỉ có gan dạ và dũngkhí, mà còn phải có bản lĩnh dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải vào giấc ngủ bằngtốc độ nhanh nhất. Dù chỉ có năm phút đồng hồ,chỉ cần chó thể lợi dụng tốt cũng có thể ngủmột giấc để bổ sung thể lực. Dùng tốc độ nhanh nhất để vào giấc ngủ, nhưng lại thể ngủ sâu, bất kể lúc nào có động tĩnh cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để tỉnh lại, duy trì trạngthái phòng bị. Bản lĩnh như thế, phải người bình thường nào cũng có thể tu luyệnđược!

      Mấy phút đồng hồ sau, bốn người cây chìm vào giấc ngủ say.

      Thường Triết dựa vào thân cây, vừa cẩn thậnnhìn đống lửa để thêm củi đúng lúc, vừa chú ý xung quanh, đề phòng có dã thú đột nhiên xuất .

      Sau mấy giờ, Trịnh Đạt ngủ say đột nhiên tỉnh lại, dùng phút để làm bản thân tỉnh táo,sau đó nhàng bước xuống cây đổi ca với Thường Triết.

      Lãnh Tâm Nhiên ngủ say đột nhiên cảmgiác có cơn rùng mình rét thấu xương truyền tới, gần như trong nháy mắt, con ngươiđen nhánh mở ra, ngồi dậy nhìn bốn phía, khuôn mặt tinh xảo lên vẻ ngưng trọng.

      Loại cảm giác nguy hiểm này, lâu chưa từng xuất rồi!

      "Lên cây!"

      Ngay khi cảm giác được có động tĩnh ở hướng khác, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên lên tiếng.

      Trịnh Đạt cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa chuẩn bị hỏi gì đó. Lúc nhìn thấy vẻ mặtngưng trọng kia, cũng ý thức được có gì đó thích hợp, nhanh chóng cầm lấy dao nhỏsau đó leo lên cây bằng tốc độ nhanh nhất. MàTriệu Vũ, Lưu Thành và Thường Triết vốn ngủ say, cũng vì động tĩnh tính là quá này mà tĩnh lại.

      "Tâm Nhiên, sao thế?"

      Thường Triết xoa xoa đôi mắt có chút đaunhức, nghi hoặc hỏi.

      "Suỵt!" Lãnh Tâm Nhiên thu hồi ánh mắt vẫndán chặt vào nơi nào đó, ngón trỏ đặt bên miệng ra hiệu im lặng, sau đó thận trọng chỉ vào hướng nào đấy.

      Bốn người cũng nhìn theo ánh mắt của , phát cỏ tranh ở hướng đó lay động bình thường. Ban đêm ở đây, động tĩnh lớn nhưthế, cực kỳ hiển nhiên là lai giả bất thiện. Trong khu rừng sâu thế này, nguy hiểm hàng đầuchính là dã thú hung mãnh. Mà tình huống húng này xem ra, khả năng lớn nhất chính là bọn họ trúng phải giải thưởng lớn ngay đêm đầuthường!

      Năm người nín thở chờ đợi, đống lửa phía dưới vẫn còn cháy hừng hực. Dần dần, độngtĩnh trong khu rừng càng lúc càng lớn, khuôn mặt của mấy người bọn Thường Triết cũng lên vẻ khẩn trương, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên, cũng theo bản năng nắm chặt dao găm tay. Cho dù có tự tin đến đâu, trong tình huốngchỉ có cây dao găm, đối mặt với dã thú hung mãnh, vẫn có tâm lý sợ hãi.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của mười con mắtsáng rực, loại sinh vật thần bí kia xuất hiệntrước mặt năm người. Theo xuất của loài động vật kia, ánh mắt năm người trừng lớn, lo lắng lúc trước biến thành .

      Là đàn lợn rừng!

      Ba con lợn rừng từ từ tiến sát đến đống lửa dưới ánh mắt dám tin của năm người.

      Ba con lợn rừng, mỗi con dài khoảng 1m78, đứng dưới ánh lửa càng khiến cho màu da đentrở nên chói mắt. Răng nanh bén nhọn chuyển động trong mõm, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. Lợn rừng chỉ là loại dã thú cực kỳ bìnhthường trong rừng sâu, ngoại trừ bộ lông sắcnhọn như dao kia, thịt rất ngon mà giá trị dinh dưỡng lại cao. Dưới săn bắt ác ý của conngười gần như bị diệt vong, là động vật quý hiếm bậc hai được quốc gia bảo vệ. Nếu là bìnhthường, nhìn thấy mấy con heo rừng như thếthậm chí còn cảm thấy may mắn. Nhưng mà tại, trong tình huống mỗi người chỉ có con dao găm, đối mặt với đàn lợn rừng, tuyệt đối rơi vào tình trạng bị động.

      Mấy người trao đổi ánh mắt, sau đó yên lặng chờ đợi, quyết định lấy tĩnh chế động. BọnThường Triết, Trịnh Đạt tuy là bộ đội đặc chủng, nhưng lại hiểu biết lắm về dã thú, kinh nghiệm sinh tồn trong rừng cũng nhiều. Cho nên, nghĩ đến chuyện bọn họhiện cây cách mặt đất hai ba métliền thấy yên tâm. Chỉ là Lãnh Tâm Nhiên nghĩ thế, biết chút đặc tính của lợn rừng, cho nên mặt vẫn luôn căng chặt, chút lơi lỏng.

      Lợn rừng coi như là hung mãnh, đặc biệt là hai cái răng nanh, là vũ khí giết người trời sinh, quan trọng hơn là. Dưới tình huống như vậy,nếu muốn bị chúng nó phát , rất khó!

      Ba con lợn rừng, toàn thân đều là màu nâu đen, mũi nhọn, bộ dáng thân dài từ 1m8 đến 2m, cao hơn 1m, thể trọng đại khái khoảng hai trăm cân. Thứ khổng lồ như thế gặp con đen đủi lắm rồi, tại cư nhiên lại gặp tới ba con. Tuylợn rừng vốn là loài hoạt động theo bầy đàn,nhưng trong tình huống loài này bị bắt giếtvới số lượng lớn mà lần còn có thể nhìn thấy đến ba con, đúng là hiếm thấy.

      Chỉ là tại mấy người đều có tâm trạng hưởng thụ vận may khó có được này, tuymấy người Thường Triết ôm tâm tình nghĩ rằngbọn chúng tự động rời khỏi, nhưng khi nhìnthấy bộ dạng của người thận trọng nhất là LãnhTâm Nhiên vẫn còn rất cẩn thận như thế liềnthấy thích hợp rồi.

      "Tâm Nhiên?" Thường Triết giọng kêu tiếng. Lãnh Tâm Nhiên quay đầu nhìn về phíacậu ta, nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta liền trực tiếp gật đầu: " tình đơn giản như vậy.Điều lợi hại nhất của lợn rừng chính là khứugiác, cho nên muốn bọn nó khỏi, rất khó!"Quả nhiên, vừa dứt lời, tới năm phútsau, con lợn rừng trong đám đó liền tiến sát về phía cây cổ thụ của bọn họ. Bất quá may lànhững loài dã thú sinh sống trong rừng sâu đều sợ lửa, cho nên vẫn dám tiến cận đống lửa, chỉ có thể ngừng vòng quanh.

      Rất nhanh, mấy con lợn rừng khác cũng bu lạitheo, vây xung quanh đống lửa. Mấy ngườiLãnh Tâm Nhiên khẩn trương nhìn động tĩnhdưới tàng cây. Rất nhanh, liền xảy ra màn khiến mấy người Thường Triết nghẹn họng nhìntrân trối.

      Mấy con lợn rừng kia, vậy mà trực tiếp ủi đấtđể dập lửa. IQ cao như thế, khiến cho bọn Thường Triết thiếu chút nữa phải lên tiếng thánphục.

      Gặp qua chó con mở cửa, gặp qua mèo tự toilet, nhưng những con này đều từng tự huấn luyện mới thông minh như thế. Nhưng mà hiệntại, mấy con heo rừng này đều là sinh vật sinh sống lâu ngày trong rừng sâu, vậy mà lại biết dùng đất để dập lửa? Này... Thế giới này sựquá điên cuồng, quả giống phim hoạt hình!

      Tuy lửa cháy rất mạnh, Trịnh Đạt thêm củi lửa cũng đầy đủ, nhưng lại thể chịu đượcquái vật bảy đầu khổng lồ càng chịu được khi bị đất vùi lấp. Lửa càng ngày càngnhỏ, theo ánh lửa , hoàn cảnh xung quanhngày càng tối . Cục diện này, khiến cho sắcmặt Lãnh Tâm Nhiên ngày càng khó coi.

      Giờ mới nhớ, vừa rồi mình vẫn xem mộtchuyện!

      muốn chờ cho lợn rừng làm việc tiêu hao thể lực, nhưng mà, nếu ngay cả lửa cũng bịdập tắt, trong thời điểm đêm tối giơ tay khôngthể nhìn thấy năm ngón này, muốn đánh nhau với đám lợn rừng càng trở nên khó khăn rồi! Mấy thấy ánh lửa cuối cùng cũng bị đấtdập tắt, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên nhịn được nữa, cầm dao găm trực tiếp nhảy từ trêncây xuống, đợi đám người Trịnh Đạt kịp phản ứng, trực tiếp phi thân giẫm cước vềphía con lợn rừng đứng gần nhất!

      "Trời ơi, Tâm Nhiên điên rồi sao? Cậy mạnhcũng nên vào lúc này nha?" Thường Triết nhịn được mở miệng.

      " xuống."

      Ngược lại phản ứng của Trịnh Đạt lại có phần kỳ quái. Trước giờ ta và Lãnh Tâm Nhiênvẫn hợp nhau, nhưng vào lúc này ta lại là người đầu tiên nhảy xuống theo Lãnh Tâm Nhiên, vội vàng giúp .

      Ngay khi Trịnh Đạt vừa nhảy xuống, ba ngườikia cũng nhảy theo.

      Năm người, ba con lợn rừng, Lãnh Tâm Nhiênđơn độc đối phó với con, bốn người còn lại cứ hai người đối phó với con. Phân tán lựclượng thế này nhìn như là tốt nhất, kỳ , tìnhhuống vẫn vô cùng bất lợi với bọn họ. Dù sao, tại tay mỗi người chỉ có cây dao găm. Mà lợn rừng chỉ có sức lực cường tráng, hơn nữa toàn thân đầy lông xù xì như gai nhọn, quan trọng hơn, cặp răng nanh sắc bénkia, so với cây dao găm xinh xắn của bọn họ còn hữu dụng hơn.

      Triệu Vũ trực tiếp dùng đầu nhọn của cây gậy gỗ lúc trước đâm sâu vào đầu con lợn rừng.Nhưng dù sao cũng chỉ là gậy gỗ chứ khôngphải gậy sắt, lợn rừng da dày thịt thô, gậy đâm vào gây ảnh hưởng trí mạng đối với nó, ngược lại càng khiến nó trở nên táo bạo.

      Ngay từ đầu Lãnh Tâm Nhiên chọn con lợn rừng cường tráng nhất trong ba con. Dưới ánh lửa mờ ảo, hai cái ranh năng càng phát ra hànquang nguy hiểm, đôi mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo,khiến cho người ta rét mà run!

      Muốn dùng tay giết chết lợn rừng thìtuyệt đối thể, cánh duy nhất chính là dùng kỹ xảo. Lãnh Tâm Nhiên dùng tốc độnhanh nhẹn ngừng kích lợn rừng,cũng thuận thế khiến nó dần tách ly khỏi đàn lợn. Lúc ở tàng cây cỗ quan sát kỹ hoàncảnh xung quanh, cách đó xa có hai gốc cổ thụ, hai gốc cây tách biệt nhau, ở giữa cómột khe hở khoảng nửa thước. Độ rộng này, đủđể xuyên qua, lợn rừng muốn chui qua dễ như vậy.

      Dựa theo trí nhớ chạy tới chỗ hai gốc cây, conlợn rừng bị chọc giận kia quả nhiên cũng hầmhầm chạy sát theo . Tốc độ của Lãnh TâmNhiên ngày càng nhanh, lúc nhìn thấy hai cây kia cũng lập tức xông lên mà chỉ chạy vòng quanh trong bụi cây gần hai gốc cổ thụ. Đợi cho thời điểm thích hợp mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến hai gốc cổ thụ kia!

      Tuy mấy con lợn rừng này biết dùng đất để dậplửa chỉ số thông minh rất bình thường, nhưng nếu so với con người vẫn chênh lệch đoạn . Đặc biệt đốivới những người bình tĩnh gặp nguy loạn, tất nhiên là con lợn rừng này gặp bi kịch rồi!

      Lợn rừng sớm bị Lãnh Tâm Nhiên dẫn chạy đến gần hôn mê, lại thêm chuyện bắtđược con mồi mình muốn, nên hoàn toàn bịchọc giận. ngừng phát ra thanh hừ hừđầy phẫn nộ, dựng thẳng cặp răng nanh sắt bénlao thẳng về phía Lãnh Tâm Nhiên, căn bản chú ý đến nụ cười lạnh đầy khinh miệttrên miệng !
      Chương 85: Ngoài ý muốn


      "Ầm!"

      tiếng vang lớn, giống như dự đoán củaLãnh Tâm Nhiên, con lợn rừng kia chạy theo hướng của vọt vào giữa hai thân cây kia, nhưng mà, rất may là, chỉ có đầu và cổ làqua được, còn thân người bị kẹt lại. Cộngthêm tốc độ quá nhanh và dùng lực quá mạnh, thế nên nó bị kẹt rất chặt, thể tiến vào cũng chẳng thể chui ra, chỉ có thể gầm lên từngtiếng gào thét phẫn nộ. Lãnh Tâm Nhiên chút chần chờ, vừa nhìn thấy con lợn bị mắt kẹtliền quay đầu chạy về hướng của nó. Theo độngtác chạy ở chân, tay đồng thời cũng dùng lựcvung lên, chỉ nghe thấy từng đợt gào thét thảmthiết, cái răng nanh của con lợn rừng trựctiếp bị chém gãy.

      Khi Lãnh Tâm Nhiên quay trở lại chỗ cũ, trận đấu bên kia vẫn còn diễn ra. Dùng sựnhanh nhẹn để giải quyết con lợn rừng hoàn toàn có thể là mười phần may mắn. Hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, loại may mắn này xuất hai lần. Lãnh Tâm Nhiênhiểu rất , trận đấu kế tiếp, mới đúng là !

      So với thoải mái của Lãnh Tâm Nhiên, mấy người Trịnh Đạt chật vật hơn rất nhiều. Tuy so với người bình thường bọn họ là những bộ độiđặc chủng rất lợi hại, nhưng đấu với dã thú cóhình thể vĩ đại và hung mãnh vẫn chênh lệchrất lớn.

      khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng củaTrịnh Đạt lúc này cũng phủ mảng u tối, trênngười có rất nhiều vết sướt, bộ quân phục chắcchắn bị răng nanh của con lợn rừng đụckhoét vài lỗ, lộ ra miệng vết thương đẫm máubên trong. Tình huống của ba người kia cũngkhông khácm ấy. Lúc Lãnh Tâm Nhiên xuấthiện, Trịnh Đạt bị đẩy ngã mặt đất, còn con lợn rừng dùng cái răng nanh sắc bénkia đâm tới người ta. Lưu Thành cũng kiệt sức té xuống đất, nhìn thấy tình huống củaTrịnh Đạt nhịn được kêu lên tiếng đầy sợ hãi: "Trịnh Đạt, cẩn thận!"

      Trịnh Đạt chú ý tới động tác của con lợn rừng, nhưng mà lúc này kịp rồi, điều duy nhất ta có thể làm, là trơ mắt nhìn bảnthân ngày càng tiến gần tới bờ vực tử vong.Ngay tại thời khắc nguy hiểm, bóng dáng xinh đột nhiên từ bên cạnh vọt ra, nhanh nhẹn nhảy đến cạnh Trịnh Đạt, sau đó nắm lấy ta lăn vòng. Tốc độ nhanh đến mứcngay cả con lợn cũng kịp phản ứng, chỉcó thể đâm vào mặt đất theo bản năng.

      Sau khi cứu Trịnh Đạt ra, ta chút thời gian để lời cảm tạ nào, liền trực tiếpđứng dậy, cầm lấy cây gậy gỗ mặt đấtphóng thẳng vào người con lợn hung mãnh kia. Khác với Triệu Vũ dùng gậy gỗ trực tiếp đâm vào người lợn rừng, dựng thẳng cây gậy rồi dùng tốc độ cực nhanh phóng vào mắt nó. Động tác này, chỉ cầu tốc độ nhanh, mà còn cầu phải có thị lực cực tốt, giống như ném phi tiêu vậy, phải kích trúng ngay.Quan trọng hơn là, nó còn phải dựa vào vận khí.

      Cực kỳ hiển nhiên là vận khí của Lãnh Tâm Nhiên tệ. Cây gậy gỗ được dùng toàn lực ném trực tiếp đâm vào mắt con lợn. Vốnlà con lợn rừng choáng váng giờ bị chọc giận hoàn toàn, phát ra thanh hừ hừđầy phẫn nộ sau đó giống như con trâu laothẳng đến người Lãnh Tâm Nhiên.

      Hơn nữa, hình như nó còn biết ai là hung thủ,chỉ chăm chăm tấn công Lãnh Tâm Nhiên,Trịnh Đạt ràng yếu hơn đứng bên cạnhđã hoàn toàn bị nó xem rồi.

      "Hô!"

      Thường Triết để ý hình tượng đặt mông ngồi xuống đất, thở phì phò cách nặng nề.

      Lưu Thành cũng ngã người xuống đất, chẳng thèm quan tâm có độc trùng gì đó hay ,đọ sức với lợn rừng làm hao tổn tất cả khí lực của bọn họ. tại, cơ bắp toàn thân đềuđã đau nhức, ngay cả hô hấp cũng trở nên khókhăn rồi.

      Trong năm người, thương thể nghiêm trọng nhất chính là Lãnh Tâm Nhiên. Trong lúc đọ sức với con lợn rừng bị chọc mù mắt kia, Lãnh Tâm Nhiên cẩn thận bị răng nanh của con lợn đâm trúng cạnh sường. Cơ hội xuất ngay khi bị đâm trúng, và Trịnh Đạt đồng thời dùng dao găm đâm vào tim lợn rừng, lúc này mới giải quyết xong đám dã thú hung mãnh đó.

      Từ lúc lợn rừng xuất đến bây giờ, hơnmột giờ. Trong hơn giờ này, bọn họ trải qua thời khắc nguy hiểm nhất trong đời người,thiếu chút nữa là chảo hỏi với Tử Thần rồi. Đặc biệt là Trịnh Đạt, cho tới bây giờ, ta vẫn bất giác nhớ lại cái răng nanh sắc nhọn củacon lợn rừng kia.

      Ngồi dưới đất nghỉ ngơi, lấy những loại thuốckháng viêm đơn giản từ trong túi ra, Lãnh Tâm Nhiên cở áo khoác quân trang người ra, chuẩn bị tự bôi thuốc cho mình. Nhưng mà, còn chưa kịp làm, cái tay khác duỗi qua: "Tôi giúp ." Ánh mắt kinh ngạc của LãnhTâm Nhiên khiến cho Trịnh Đạt cảm thấy vô cùng xấu hổ, tự nhiên mà giải thích: "Côvì cửu tôi nên mới bị thương, vết thương của côở eo, khó bôi thuốc." Lãnh Tâm Nhiên chưabao giờ băng khoăng vì những chuyện thế này, nghe giải thích xong liền trực tiếp vén áo lên để lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Trịnh Đạt vốn bị hấp dẫn bởi làn da trơn mềm trắng như tuyết, vòngeo đến nắm tay kia. Chỉ là, loạicảm giác kiều diễm này sau khi nhìn thấy vết thương máu thịt lẫn lộn giữa làn da trắng nõn kia liền biến mất.

      Trịnh Đạt hiểu vì sao tự nhiên trong lòngmình lại thấy khổ sở, thậm chí còn bắt đầu tự trách, động tác ở tay cũng ngày càng cẩn thận. ta cảm thấy đây đều là lỗi của mình, nếukhông phải vì cứu mình, căn bản bị thương. chỉ là nữ sinh mười mấy tuổi, mình giết con lợn rừng, còn mình với Lưu Thành hai người lại thể giết nổi con? này, khiến cho ta càngthấy tự trách, càng thấy bản thân mình vô dụng.Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên tản mát ra vẻ u ám rất mãnh liệt, nhưng cũng để ý. tiêu hao quá nhiều sức lực khi đọ sức cùng lợn rừng. thậtsự xem như cực kỳ may mắn, sau khi giải quyết xong con lợn rừng thứ nhất nhìn thấy được loại cây kịch độc, đem thảo dược bôi lên dao găm, đây mới là nguyên nhân chủ yếu giếtchết lợn rừng. Nếu phải nhờ hai gốc câykia, con heo rừng đầu tiên cũng dễ giải quyết đến thế, lại càng đến chuyệncó thể giúp bọn họ giải quyết hai con còn lại.Bất quá, chuyện bị thương trong lúc đọ sức khiến cho rất hài lòng.

      Bây giờ vẫn còn trong lúc đặc huấn, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, còn tới ba tuần nữa, trọn vẹn hai mươi ngày, những nguy hiểm phảigặp căn bản bây giờ đến nghĩ cũng dámnghĩ. Giờ lại bị thương, rất bất lợi cho việcđặc huấn những ngày tiếp theo.

      "Giữ lại những cái răng nanh này . Mấy cái răng này rất sắc bén, tuy bằng dao,nhưng trong tình huống này nhiều vũ khí mộtchút bảo đảm an toàn hơn!"

      Sau khi được Trịnh Đạt băng bó vết thươngxong, Lãnh Tâm Nhiên đứng lên .

      "Để tôi!"

      Lần này, lại là Trịnh Đạt mở miệng trước. Từ sau khi Lãnh Tâm Nhiên bị thương, tâm tìnhcủa ta liền trở nên vô cùng tốt, chỉ có thể làm gì đó để phát tiết tâm tình của mình.

      Đợi đến khi mọi thứ được thu thập xong, mọi người trở về cây, khí mới dịu lại chút. Để điều tiết khí, Thường Triết đànhphải cố gắng tìm đề tài: "Tâm Nhiên, lúc trước vì sao cậu lại muốn nhảy xuống cây trước, lợn rừng cũng biết trèo cây, chỉ cần ở cây chờ bọn chúng rời khỏi được sao?"

      thực tế, cậu ta vẫn luôn băng khoăng vềvấn đề này. Những người khác cũng khôngngoại lệ, nghe được câu hỏi của Thường Triết xong liền theo bản năng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.

      "Mũi của lợn rừng rất nhạy, cho dù chúng ta có ở cây cũng vẫn bị phát . Hơn nữa mộtkhi lửa tắt, vậy trời trở nên tối mịt đến nỗigiơ tay thấy năm ngón, tình cảnh củachúng ta càng trở nên nguy hiểm hơn. Tuylợn rừng hẳn trèo được lên cây, nhưngnó có thể đâm vào cây, chỉ cần chúng nó vẫncanh giữ bên dưới, chúng ta căn bản thểphản kháng."

      Tiêu hao khí lực quá lớn, Lãnh Tâm Nhiên chỉcảm thấy hai mí mắt đánh nhau. Cố gắng nâng cao tinh thần trả lời vấn đề của ThườngTriết, sau đó liền nhịn được mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

      Trịnh Đạt là người đầu tiên phát ra ngủ,giơ tay ra hiệu cho ba người kia giọng, sauđó giọng : "Các cậu ngủ , tôi gác đêm. Chừng nào đến giờ gọi các cậu."

      May mà sau đó rất yên tĩnh, xuất hiệnthêm nguy hiểm nào khác. Lúc tia nắng ban mai xuyên qua táng lá chiếu vào người, Lãnh TâmNhiên từ từ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra. Mà những người khác thay phiên canh gác cả đêm, rốt cuộc cũng nhàng thở ra.

      Trời ơi, mới ngày đâu tiên mệt mỏi như thế.Nếu sau ba tuần nữa, vậy ......

      Nghĩ đến kỳ đặc huấn dài đến có điểm dừng kia, tâm tình bốn người liền xuống dốc.

      "Sếp, có mười tổ từ bỏ rồi. Dã thú trong khu rừng hoang này cực kỳ hung hãn, buổi tối đầu tiên có hơn nữa đội ngũ bị tập kích. Trong đó, có ba đội cả năm người đều bị thương, thể tiếp tục duy trì thể lực, đànhphải chọn từ bỏ. giờ mới chỉ là ngày đầu tiên, cũng loại bỏ 50 người, có thể hay ......"

      Chu Đào cầm danh sách báo cáo tình hình đặc huấn cho Trần . Cực kỳ hiển nhiên, kết quả này đối với bọn họ đều tốt, nụ cười vẫnluôn treo mặt Chu Đào biến mất, chỉcòn lại vẻ ngưng trọng và bất an.

      Sắc mặt Trần cũng trở nên khó coi. Lúc trước chọn tiến hành đặc huấn ở đây, là bởi vìnhìn trúng khu rừng nguyên sinh này, rừngnguyên sinh rất nguy hiểm, nhưng nơi càngnguy hiểm càng có thể huấn luyện con người,đặc huấn mới có hiệu quả. Nhưng ta khôngnghĩ tới, khu rừng hoang này lại nguy hiểm đếnthế, kết quả đặc huấn lại bi thảm đến vậy.

      Tổng cộng có 135 người, mởi chỉ ngày, phần ba số người bị loại bỏ. Thành tích thế này, là thành tích kém nhất trong lịch sử. ta dám tưởng tượng, sau ba tuầntình huống như thế nào. Có khi nào xảy ra tình huống bi thảm là cuối cùng có mộttổ nào thành công hay ?

      Trần xoa mi tâm đau nhức, phát ra việc dần dần thoát khỏi khống chế của mình.

      Đồng dạng là người phụ trách, vẻ mặt Chu Đào cũng nặng nề, đầy tâm . Vì lần đặc huấn này,bọn họ chuẩn bị rất lâu, sức người sức của đều phải bỏ ra rất nhiều, nếu lần huấn luyện này mà kết thúc trong thất bại, đối với bọn họ mà đả kích rất lớn, hơn nữa còn ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này.

      "Xem lại . Hi vọng tình tệ nhưchúng ta dự đoán. Mặt khác, kêu mười tổ kia viết bài tổng kết, viết lại tất cả những việcđã xảy ra trong rừng, ngược lại tôi muốn xem xem, khu rừng này tới cùng là đầm rồng hanghổ gì, lại có thể làm hao tổn nhiều đồng chí nhưvậy."

      Cuối cùng, Trần đưa ra quyết định.

      "Dạ, sếp."

      Lúc này, mấy người Lãnh Tâm Nhiên còn biết lần đặc huấn này vượt qua dự liệucủa thủ trưởng, phải gặp thêm những nguyhiểm thể biết trước được, vẫn như cũ cố gắng phấn đấu khiến cho bản thân trở nên ngày càng mạnh mẽ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Cái ngoài ý muốntrong cái ngoài ý muốn


      " tốt, sếp, có chuyện lớn rồi!"

      Chu Đào vội vã vọt vào văn phòng của Trần , chẳng quan tâm đến lễ độ liền mở miệng.

      Trần có chút vui nhíu mày, đặt câybút tay xuống, đứng dậy: "Chuyện gì lại kích động như vậy?"

      "Đến tại, có năm tổ bỏ đặc huấn. Vốnsau khi chúng ta nhận được tin tức liền phái trực thăng đến đón những đồng chí này, nhưngvừa nãy phi công có đưa tin đến, mất tín hiệu của mọi người. Tôi nghi ngờ, từ trường của khu rừng hoang này giống nhưng nơikhác."

      Chu Đào vội vàng .

      Nghe cậu ta , sắc mặt Trần trở nênngưng trọng. Tuy trong lúc đặc huấn xảy ra chuyện tử vong cũng là chuyện rất bình thường,nhưng cho dù thế nào mạng người cũng rấttrân quý. Nếu vì ta thất trách mà dẫn đếnthương vong cho binh lính cấp dưới, cho dù anhta bị xử phạt ta cũng thểtha thứ cho chính mình.

      "Lập tức phái trực thăng và tổ kỹ thuật điều tra tình huống, hy vọng việc tệnhư chúng ta đoán." Từ tuần đầu tiên khôngngừng có người bỏ cuộc, Trần liền biết sựtình tốt mấy rồi. ta ở trong quânđội mười mấy năm, tiếp nhận đặc huấn phải mấy trăm cũng có mấy chục, nhưng từtrước tới giờ chưa bao giờ thấy thành tích thảmhại như thế.

      Rừng nguyên sinh chưa khai phá là rất nguy hiểm, dã thú trùng độc rất nhiều, nhưng cũng đến mức thảm đến thế này chứ. Từ khi đó Trần liền biết, việc ra khỏi dự liệucủa ta.

      "Dạ, sếp."

      Chu Đào nhận được chỉ thị liền lập tức gọi điệnthoại cho cấp dưới. tại, chuyện họ có thểlàm, chỉ có chờ đợi. Kỳ vọng duy nhất, là tình tồi tệ đến mức như dự đoán của bọnhọ. Khu rừng nguyên sinh chưa khai phá kia, chỉ có dã thú hung mãnh mà có nguy hiểm khác. Nếu , lần đặc huấn này, cókhả năng xuất kết quả toàn quân bị diệt chưa từng có trong lịch sử.

      " Chu Đào, chúng ta thảo luận tình hình chút. Lần trước kêu cậu thu xếp cho nhữngđồng chí bỏ cuộc thu được những gì ? Chỉ cótừ nơi này, chúng ta mới có thể thu được chútmanh mối."

      Trần gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc .

      Chu Đào ngồi xuống cái ghế gần đó: "Những tư liệu tôi đều chính lý xong rồi. Căn cứ theo lời bọn họ, đa số những người từ bỏ đều vì nguyên nhân gặp phải dã thú hung mãnh, hơnnữa còn xuất thành đàn. Đàn lợn rừng, đànrắn độc, bầy sói,.... dường như động vật trong khu rừng này đều thích theo bầy đàn, mà tất cả đều còn hung mãnh dị thường. tại có khoảng 50 đồng chí bỏ cuộc, hơn nửa số người bị thương rất nặng, cần điều trị khoảng thời gian trong bệnh viện. Hơn nữa những vết thương này, tuy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn miệng vết thương người bọn họ mà , tình huống lúc đó quả thực phi thường hung hiểm. Mà năm tổ vừa bỏ cuộc gầnđây, trước mắt, chúng ta còn chưa tìm được vị trí của họ, cũng thể cứu bọn họ ra được."

      "Còn Lãnh Tâm Nhiên kia?"

      Trần đột nhiên nhớ tới trong lần đặc huấn này, còn có người cửa sau.

      Sắc mặt Chu Đào trở nên rất kỳ quái. thựctế, vấn đề này cũng quấy nhiễu cậu ta mộtthời gian dài, cậu ta cũng phải là cực kỳxem trọng nữ sinh Lãnh Tâm Nhiên kia. Tuy kỹ thuật đánh nhau của rất lợi hại, nhưng huấn luyện dã ngoại khác, độ khó tuyệt đối phải cùng trình độ, mà là khảo nghiệmvô cùng đáng sợ đối với ý chí của bản thân. yếu ớt kia, sao có thể chịu được loạikhổ này? Cho nên, nếu người cậu ta khôngxem trọng nhất trong cuộc khảo nghiệm này,phỏng chừng là Lãnh Tâm Nhiên rồi. Nhưngmà, lúc này lại khiến cho cậu ta vô cùng ngạc nhiên. Trước mắt, có hơn nửa người bỏ cuộc, nhưng trong đó, cũng cóLãnh Tâm Nhiên.

      " ấy cùng tổ với mấy người Trịnh Đạt, cho tới bây giờ đều bình thường, có tin tức gì đặc biệt."

      Chu Đào có chút bất đắc dĩ .

      Sắc mặt Trần trở nên có chút kỳ quái.Trước giờ ta vẫn quá thích LãnhTâm Nhiên, bởi vì vào bằng cửa sau. Hơn nữa trong cảm giác của ta, nữ sinh yếu đuối như thế, hẳn nên ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hè tốt đẹp chứ phải tới nơi này chịu khổ.Mà quan trọng hơn là, ta vẫn cho rằngLãnh Tâm Nhiên chỉ vì muốn đùa giỡn nên mớivào đây.

      " này, cậu thấy thế nào?"

      Nghe được câu hỏi, Chu Đào hồi tưởng lại loạt các việc xảy ra từ sau khi quen biếtLãnh Tâm Nhiên, hồi tưởng lại biểu của côtrong lúc huấn luyện, sau cùng chỉ có thể :"Tuy rất tình nguyện, nhưng thể , ấy chân chính là thiên tài. Kỹthuật đánh nhau của ấy, ý chí của ấy,đứng đầu trong 135 người. Đặc biệt là khả năng bắn súng của ấy, ngày đầu tiên vẫn chỉ làmức trung bình, nhưng sau ngày lại trở thành bách phát bách trúng. Tiến bộ như vậy,vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."

      "Xem ra tôi xem thường đứa nhóc kia rồi."

      Sau cùng, Trần đành phải kết luận như thế.

      "Sau khi đứa nhóc đó trở về, tôi muốn chuyện với ấy tốt. Tôi ngược lại muốn biết, hoàn cảnh thế nào lại có thể nuôi dưỡng rađược Tiểu Quái Vật như thế."

      Điều chỉnh tâm tình xong, Trần đột nhiêncảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nếu người kia là Tiểu Quái Vật, vậy nhất thiết phảiđánh đồng với người bình thường, cho nên cũng thể xem những chuyện xảy ra người là bình thường. Thông suốt được điểmnày, ta càng thêm tò mò với Lãnh TâmNhiên.

      phải ta chưa từng thấy qua những người phụ nữ cường hãn , trong bộ đội đặc chủng cũng có nữ binh. Nhưng những nữ binh này đều phải rèn luyện nhiều năm trong bộ đội mới có thể từ từ tiến bộ, mà trình độ cường hãn cũng chỉ có thể so với phụ nữ, so với đàn ông vẫn còn có điểm chênh lệch. Nhưng tại Tiểu Quái Vật này, chỉ có bộ dạng mềm mại yếu đuối giống Thiên Kim Đại Tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hơn nữa còn dùngphương thức đặc biệt như thế để xuất , khiến cho ta muốn nảy sinh thiện cảm vớicô cũng khó.

      Chu Đào cũng cười: " đúng là Tiểu QuáiVật mà. Hi vọng ấy có thể tạo ra được kỳ tích. Sếp, nếu điều tra được tình hình quả thực tốt, tôi xin trước tiên nên kết thúc đặc huấn."

      Nụ cười mặt Trần biến mất: "Ừ. Trước cứ chờ xem, đến khi có kết quả. Nếu sựkhông được bỏ . Tôi chịu hết tráchnhiệm. Nếu phải tôi đề xuất kế hoạch này cũng xảy ra chuyện ngoài ýmuốn, tại, chỉ có thể cầu nguyện mọi chuyện tệ như chúng ta tưởng tượng."

      . . . . .

      " tốt."

      Mày Lãnh Tâm Nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặttinh xảo nhăn nhó khiến cho người ta đành lòng. Hơn mười ngày ở chung, năm ngườiphối hợp ngày càng ăn ý, hơn nữa còn từ từxem Lãnh Tâm Nhiên là người lãnh đạo mà hành động.

      Thấy Lãnh Tâm Nhiên nhìn chằm chằm đồng hồ tay những lời này, bốn người khác cũng lập tức dừng bước. Hơn mười ngày, trảiqua vô số lần đọ sức, mặt mỗi người đềuhiện ra vẻ mệt mõi, nhưng may mà tinh thần vẫn tốt, ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén,sát khí mười phần. Bọn họ lúc này, mới là chiến sĩ chân chính, mới có được khí thế thể xâm phạm giống Chu Đào và Trần .

      "Sao thế?"

      Nếu mười ngày trước với Trịnh Đạt, cậu ta bị thu phục, chắc chắn cậu ta xem đây như chuyện cười hay nhất quả đất. Nhưng mà tại, xảy ra.Cậu ta bị Lãnh Tâm Nhiên chinh phục triệt để, cơ hồ là chỉ tôn kính mình .

      Mà Lãnh Tâm Nhiên đúng là có năng lực này, ngày đầu tiên đấu với đàn lợn rừng, dùng kinh nghiệm phong phú và thực lực siêucường của chính mình lần lượt mang bọn họ thoát khỏi nguy hiểm. Cho tới bây giờ, tuy mỗi người đều mệt sắp chết, nhưng ít nhất là chưa có nguy hiểm đến tính mạng.

      "Từ trường ở đây có chút hợp lý." Lãnh Tâm Nhiên , sau đó chỉ đưa tay về phía sau: " Đưa la bàn cho tôi."

      Trịnh Đạt khẩn trương đưa cho .

      Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy, nhìn cây kim trênmặt đồng hồ, vẻ mặt ngày càng trở nên ngưngtrọng. Mấy ngày trước phát thân thể có phần thoải mái, liền cảm thấy chuyệnnày có quan hệ với môi trường nơi đây. tại, khi thấy kim đồng hồ xoay như bông vụ chỉ ra được phương huống, liền biết, tình tồi tệ rồi.

      "Lấy tất cả máy truyền tin người ra. Thủ xem có thể bắt được liên lạc với tổng bộ .Nếu tôi đoán sai, từ trường ở đây đúng lắm, có khả năng tin tức gì đó đều bị chặnlại rồi."

      Lãnh Tâm Nhiên vừa xong, sắc mặc bốnngười đều giống như tro tàn vậy. Trong rừng núi sâu thẳm thế này, tất cả mọi người đều biết, mấtliên lạc với tổng bộ có hậu quả nghiêm trọng đến thế nào. Hơn nữa hành động của Lãnh Tâm Nhiên bọn họ cũng có thể đoán được, rất cả khả năng ngay cả phương hướng cũng mất, từ trường khác thường, thứ đầu tiên chịu ảnh hưởng, chính là la bàn.

      Quả nhiên, giây sau, Lãnh Tâm Nhiên liềnmở miệng: "Mặt khác, còn có chuyện muốnnói, la bàn mất tác dụng, cho nên chuyện tìm đúng hướng là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Từ giờ trở , bất luận ai cũng được rờikhỏi đội ngũ quá năm thước."

      Mấy người chẳng quan tâm hỏi han, chỉ nhaonhao lấy máy bộ đàm liên lạc với tổng bộ. Mấy phút sau, vẻ mặt đám người trở nên tuyệt vọng, quả nhiên giống như dự đoán của Lãnh TâmNhiên, chỉ có thể nghe tiếng rít chói tai, nhữngâm thanh khác đều có.

      "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Tổng bộ có biết tình huống này ?"

      Lưu Thành mở miệng đầu tiên hỏi.

      Lãnh Tâm Nhiên tựa người vào thân cây,đầu hơi gục xuống, trong đầu hồi tưởng lạinhững vấn đề xảy ra trong mấy ngày nay, sau đó cuối cùng cũng nảy ra suy đoán: "Chodù lúc này biết, rất nhanh cũng biết thôi. Tổng bổ vẫn luôn giữ liên lạc với chúng ta,giờ đột nhiên mất tin tức khẳng định cho người đến điều tra. Nếu tôi đoán sai,càng sâu vào khu rừng này từ trường càng mạnh. biết các cậu có chú ý , những động vật trong khu rừng nguyên sinh nàykỳ quái hơn những động vật khác rất nhiều. Ngày đầu tiên chúng ta bắt gặp lợn rừng dùng đất để dập lửa, những thứ chúng ta gặp sau đó cũng có IQ cao. Tôi nghĩ, có thể là do từ trườngkhông bình thường tạo ra các loài động vậtbiến dị. Nếu quả thực là như vậy, tình huống có khả năng nghiêm trọng hơn rất nhiều."

      Nhớ tới những động vật kỳ quái kia, tuy hìnhdáng bên ngoài vẫn thế, nhưng trí lực lại caohơn rất nhiều, lại hung hãn nhưng những động vật bình thường, nếu những thứ này có liênquan đến việc hỗn loạn của từ trường, vậy.....

      Trong đầu , đột nhiên ra cách nghĩ vô cùng điên cuồng!


      Chương 87: Tiểu Quái Vật!


      Chỉ là ra cách nghĩ của mình, màsuy nghĩ những kế hoạch có thể thực đượcđể tiến sâu vào trong. Những chuyện này đều làchuyện lúc sau, tại việc cấp bách là hoàn thành kế hoạch đặc huấn lần này. Từ bỏ khôngphải là tác phong của , nếu đên đây, phải có thu hoạch.

      "Tâm Nhiên, la bàn vô dụng, cũng nhận được tin tức của tổng bộ, kế tiếp chúng ta phảilàm sao bây giờ?" Thường Triết cau mày, mắtmở to, còn vẻ cười sang sảng lúc bìnhthường.

      " nhất thiết phải dùng đến la bàn mới có thể phân biệt được phương hướng."

      Ném lại câu, Lãnh Tâm Nhiên lại lần nữa tiến bước.

      Bất quá, giống như lúc trước, giờ đây bắt đầu cẩn thận quan sát những thực vật xung quanh, so sánh độ lớn của lá cây, sau đó dựa theo những chi tiết này để xác định phương hướng.

      Đây là bài học cơ bản để sinh tồn trong rừng. Như là làm thế nào để có thể xác định được phương hướng trong trường hợp có la bàn. Kỳ những thứ này bọn Thường Triết cũng biết, những kỹ năng sinh hoạt cơ bản bọn họ cũng nắm , chỉ là đột nhiên phát sinh nhiềuchuyện như vậy, cho nên trong lúc đủ tĩnh tâm để nghĩ thông suốt việc này.

      Dưới dẫn dắt của Lãnh Tâm Nhiên, tiểu đội lại tiếp tục hướng về mục tiêu phía trước.

      Thời gian tại, là ngày đặc huấn thứ 11!

      Trại huấn luyện, sắc mặt của hai người phụtrách là Trần và Chu Đào đen hệt nhưđáy nồi. Trước mặt, có mấy phi công đứng, chỉ là sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng, cực kỳ hiển nhiên là tình thế vô cùng nghiêm trọng.

      "Cậu thấy thế nào?"

      Trần như già mười mấy tuổi trong tứckhắc, cả người đều tản mát ra vẻ suy sụp bấtlực.

      Tình huống tại cho đến lúc này, ta biết, biết mình tính sai hoàn toàn rồi. Đến tại, 135 người có gần 100 người bỏ cuộc. Mà tại, cách thời điểm kết thúc đặc huấn, chỉ mới nửa thời gian mà thôi.

      "Để cho tổ kỹ thuật điều chỉnh lại tín hiệu của tổng bộ, bắt liên lạc với đội viên. Tuy tạikế hoạch đặc huấn thất bại, nhưng tôi vẫnmuốn nhìn xem tới cùng có ai vượt qua đượckhảo nghiệm này hay . Chỉ cần còn có người chưa bỏ cuộc, tôi kết thúc. Chỉ cần có người thành công, vậy chứng tỏ kế hoạch lần này còn có khả năng, vấn đề chủ yếu, là thực lực của đội viên chúng ta quá yếu. Tôi muốn nhìn xem tới cùng có người tạo ra được kỳ tích hay ."

      Thái độ của Chu Đào cực kỳ kiên quyết.

      Cậu ta luôn khiến cho người ta có cảm giác bấtcần đời lại nguy hiểm, nhưng mà tại, vẻmặt nghiệm túc, bình tĩnh, thanh trầm thấp, lại khiến cho người ta tự chủ được mà sinh ra tâm lý tin phục.

      "Được rồi, cậu quyết định như vậy, vậy tiếp tục kéo dài . Khi nào toàn bộ 135 ngườiđều bỏ cuộc, đình chỉ đặc huấn."

      Cuối cùng, Trần ra quyết định. Kỳ , trong lòng ta cũng ôm bất kỳ hy vọng gì rồi. Căn cứ vào kết quả điều tra, tìnhhuống vô cùng bất lợi. Từ trường của khu vực này cực kỳ đặc biệt, càng sâu vào bên trongthì từ trường lại càng mạnh, hơn nữa các động vật chung quanh đều bị chịu ảnh hưởng, động vật hung mãnh ở nơi này đặc biệt nhiều, đâymới là nguyên nhân thất bại chủ yếu của lầnđặc huấn này.

      tại, nếu muốn kiên trì ở trong khurừng sâu mà la bàn mất hiệu lực ba tuần để được đến địch, kỳ tích như vậy, sẽxuất sao?

      Sau ngày, phi cơ trực thăng lại tìm đượcnăm người bỏ cuộc.

      Ba ngày sau, tổng số người bỏ cuộc đạt ớicon số 100 người.

      tuần sau, tổng số người từ bỏ nhiệm vụ đạttới 125 người. Tổng cộng, cũng chỉ còn mườingười, tổ năm người, vừa đủ hai tổ.

      Sau ngày, lại nhận được tin có năm ngườibỏ cuộc.

      Đến đây, đặc huấn qua được hai mươi này, chỉ còn ngày nữa là đến ngày kết thúc đặchuấn. Mà đồng dạng, vẫn còn tổ kiêntrì.

      "Tổ đội viên kia là ai vậy?"

      Tất cả mọi người đều bỏ cuộc, chỉ còn lại mộttổ, nhưng cũng còn ngày, chừng cũng sắp bỏ cuộc rồi.

      Chu Đào nhìn danh sách, vẻ mặt trở nên kỳ quái, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Trần : "Là tổ đội viên của Trịnh Đạt, có Trịnh Đạt, Lưu Thành, Triệu Vũ, Thường Triết, còn có..... Lãnh Tâm Nhiên!"

      Trần lập tức ngẩng đầu, đối diện với Chu Đào, trong lòng hai người đồng loại dâng lênmột ý nghĩ thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ bởi vì trong tổ kia có Lãnh Tâm Nhiên cho nên đến bây giờ vẫn chưa thất bại sao? Bất quá cáisuy nghĩ này chỉ tồn tại trong khoảng thời gianrất ngắn liền bị hai người cưỡng chế chặt đứt.

      " Xem ra chúng ta vẫn luôn xem thường Tiểu Quái Vật kia rồi."

      Trần bất đắc dĩ cười khổ.

      Chu Đào lại cau mày, " chừng chỉ là trùng hợp, có quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên. Dù sau Trịnh Đạt và Triệu Vũ cũng thuộc đội này. Trịnh Đạt là người nhà họ Trịnh ở Yên Kinh, từ tiếp nhận huấn luyện giatộc, năng lực của cậu ta, lợi hại hơn nhiều so với người bình thường."

      Trần cũng gật đầu theo, "Hy vọng là vậy!"

      Thời gian trôi qua chậm. Tuy ngày24h, nhưng hai người Trần và Chu Đào lại cảm thấy còn dài hơn so với năm. Sángsớm, bọn họ ngồi vào trực thăng chuẩn bị đếnđịa điểm **, chờ đợi kết quả cuối cùng đượccông bố.

      Dựa theo quy củ, chỉ cần trước 12h trưa xuấthiện ở địa điểm **, liền tính là thành công.Nhưng mà Trần và Chu Đào đợi nổi nữa, tình nguyện sáng sớm đến đó chờ cũng muốn tiếp tục ngồi đợi ở chỗ này.

      Từng giây từng phút trôi qua.

      Bất tri bất giác đến hơn mười giờ rưỡi,từ vị trí Trần , Chu Đào và mấy binh línhcấp dưới nhìn chăm chú, nhóm người chật vật chịu nỗi từ trong rừng bước ra. Mỗi người đều vô cùng nhếch nhác, quân trang trênngười bị rách tứ tung, nhưng mà, tinh thần lạirất tốt, khiến cho hai người vừa lòng chính là, thân bọn họ đều tán mát ra lại khí chất xơ xác tiêu điều rất mạnh mẽ. Cái này, là thứ mà chiến sĩ chân chính tất phải có được!

      Ánh mắt của Trần và Chu Đào lập tức trở nên nóng bỏng.

      Năm người, dìu dắt lẫn nhau, cao thấp, có trai có , nhưng mà giờ phút này, bọn họ là mộttập thể, đoàn kết chặt chẽ với nhau, giống nhưmột thể thống nhất. Trong đám bọn họ, ở chính giữa là , trở nên đặc biệtbắt mắt!

      Quả nhiên là Tiểu Quái Vật!

      Nhìn thấy người nọ, Trần và Chu Đào liếcmắt nhìn nhau, sau đó chủ động qua, mặt mang theo nụ cười: "Chúc mừng các cậu, thuậnlợi hoàn thành nhiệm vụ."

      Nhưng mà, tình chỉ đơn giản như thế, vừa đến gần, hai người mới nhìn thấy, quần áo của năm người bọn họ đều nhuộm đỏ máu tươi, hơn nữa dựa vào màu sắc đó, cực kỳ hiểnnhiên là vừa trải qua trận hỗn chiến.

      "Sếp, mau gọi xe cứu thương, Tâm Nhiên bị thương!"

      Nhìn thấy người tới, Trịnh Đạt bước bướcdài đến, nếu phải còn chút lý trí, có lẽ đãtrực tiếp ngã vào bả vai bọn họ mà truyền đạt mệnh lệnh rồi.

      Trần bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng chạytới nhìn xem người được che chở ở giữa.Quả nhiên, nếu quần áo của bốn người kháclà được nhuộm đỏ mà , vậy của là bị tẩm ướt rồi. Sắc mặt trắng như giấy, môi trắng bệch, nhưng mà ánh mắt rất sáng, chỉ là nếu nhìn kỹ, phát hiệnđược đồng từ của bắtđầu co rút lại rồi!

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, bên cạnh người lâu gặp.

      "Tỉnh?"

      Vừa thất tỉnh lại, người canh giữ bên giườnglập tức tiến lên, bưng cốc nước đến cho uốngmột chút, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sựlo lắng và phẫn nộ che giấu được, "Gầnđây tỉ lệ bị thương của em càng ngày càng cao,Nhiên...."

      Lãnh Tâm Nhiên có chút chột dạ nhìn ngườiđàn ông tức giận này. nhớ, trước khi bộ đội , ngàn vạn lần đừng để bản thân bị thương, toàn bộ đều lấy an toàn bảnthân làm chủ, có nguy hiểm phải từ bỏ đặc huấn đúng lúc. Nhưng mà....

      Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, hơn nữadường như từ sau khi gặp lại mình nằm viện ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi lần đều bị bắt gặp, trong lòng ngày càng phức tạp.

      Chú ý tới vẻ mặt của , phẫn nộ mặtDạ Mộc Thần cũng vơi chút ít. Bàn tay vuốtve khuôn mặt tinh xảo của , bất đắc dĩ thở dài: " biết em rất muốn mạnh mẽ, cũng biết em tại rất vội. Nhưng xin em đồng ý với , mặc kệ là làm cái gì, đều phải đem an toàn của bản thân đặt lên hàng đầu. Giốngnhư lần này vậy, ràng em có thể cực kỳ an toàn, nhưng vì cứu người mới khiến bản thân bị thương nặng. Chẳng lẽ người kia quan trong đến thế sao? Quan trọng đến mức em nguyệný dùng sinh mệnh của chính mình để đổi?"

      Lãnh Tâm Nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lúcđó, giọng than thở: "Đương nhiên là nghĩ nhiều. Dù sao cũng là đội hữu, thể thấy chết mà cứu được, em cũng khôngnghĩ tới cái răng hổ kia lại lợi hại đến thế."

      Đúng vậy, trước đó bọn họ gặp rất nhiều dã thú hung mãnh, sau đó, ở ngày cuối cùng, như là đểhuấn luyện cho bọn họ cái kết thúc hoànmỹ, bọn họ gặp phải con cọp nanh kiếm,hơn nữa, còn là con cọp nanh kiếm đói khát. Đương nhiên, người mấy người bọn họ ít nhiều mang theo thương tổn, màcòn thể chất suy kiệt, tỉ lệ chiến thắng rất . Nhưng mà, thực cũng cho bọn họ có quyền lợi chạy trốn. Điều duy nhất bọn họ có thể làm, là lên tinh thần để đọ sức với con hổ đói đó.

      Thời điểm sau cùng, vì cứu Trịnh Đạt, dùng thân thể giúp ta cản lần công kích của con hổ đói. Kết quả, chính là như bây giờ, thiếu chút nữa mất cái mạng .

      "Thôi. Dù sao tính của em cũng như vậy. Sao rồi, có thu hoạch ?"

      Lần giao chiến này, Dạ Mộc Thần lựa chọnthỏa hiệp trước. Bởi vì phát , ngườitrước mắt này căn bản có bất hội suynghĩ hối hận nào. biết, dưới tình huống nhưvậy, nếu là cho cơ hội, vẫn chọn như thế!

      "Vết thương của em rất nghiêm trọng, phải nhập viện. Ngày mai chúng ta trở về . Còn tuầnnữa là các em khai giảng rồi." Dạ Mộc Thần dùng loại giọng điệu thể thương lượng trực tiếp an bài tốt khoảng thời gian sắp tớicủa .

      Lãnh Tâm Nhiên mếu máo, mặc dù có chút bất mãn với bá đạo của , nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi quả là mình đúng,liền biết xấu hổ mở miệng phảnbác.

      "Cộc cộc."

      "Vào ."

      Thu hồi vẻ ôn nhu và phúc hắc chỉ xuất khiở cùng Lãnh Tâm Nhiên, trước mặt người ngoài Dạ Mộc Thần luôn bày ra tư thái của quý công tử lạnh lùng. thực tế, từ tới lớn, cũng chỉ tỏ ra đặc biệt khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, những người khác đều đối đãinhư nhau, cho dù là người nhà cũng khôngngoại lệ.

      "Thiếu tá Trần."

      Người tới chính là Trần , Chu Đào đứng phía sau , tay mang theo hoa quả.

      Trần của tại, còn giống vớiTrần của lần đầu gặp mặt nữa. Tuy trênmặt ta vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên nằm giường, lại càng dùng ánh mắt từ ái để nhìn .

      "Tâm Nhiên, thân thể của thế nào rồi, có việc gì chứ?"

      Vừa mở miệng xưng hô vô cùng thân thiết,khiến cho biểu tình mặt Lãnh Tâm Nhiên trở nên vặn vẹo.

      "Cảm ơn thiếu tá quan tâm, tôi saorồi."

      Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt .

      "Tôi biết được tình huống đặc huấn lần này từ trong miệng của bọn người Trịnh Đạt rồi.Biểu của rất tệ, so với , nhưngbinh lính này của tôi đều phải tự thấy xấu hổ. Nếu , phỏng chừng kế hoạch đặchuấn lần này là toàn quân bị diệt rồi."

      Tính tình của Trần cực kỳ ngay thẳng, đặc điểm lớn nhất là thích người có thực lực. Cực kỳ hiển nhiên, biểu của Lãnh Tâm Nhiêntrong tháng này chinh phục được ta, khiến cho ta sản sinh ra thiện cảm vô cùng lớn với Lãnh Tâm Nhiên.

      Dạ Mộc Thần đứng ở bên nhìn, gì.

      "Lần này là kết quả cố gắng của tất cả mọi người, ít người đều thể thành công. Tuy cực kỳ khó khăn, nhưng thu hoạchđược rất nhiều. Cảm ơn thiếu tá cho tôi cơ hội tham gia lần đặc huấn này."

      Lãnh Tâm Nhiên luôn rất thưởng thức TrầnAnh, cho nên giọng điệu chuyện cũng có vẻ ôn hòa.

      "Tốt, kiêu ngạo nóng nảy, hèn mọn khuất phục, đây mới là phẩmchất chân chính mà quân nhân nên có. Tâm Nhiên, lúc trước tôi có chút quan điểm tốt với , tại tôi biết sai rồi, hy vọng côbỏ qua cho. Tôi là người bảo thủ, quanniệm có chút cố chấp, nhưng giờ tôi biết sai rồi. Bây giờ tôi xin lỗi với ."

      thẳng thắn của Trần khiến cho thiệncảm mà Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần dành cho ta cũng tăng thêm vài phần. DạMộc Thần cảm thấy, người lãnh mà có thểthẳng thắn thừa nhận khuyết điểm của mình,mới chân chính là lãnh đạo tốt. Cực kỳhiển nhiên, người trước mắt làm việc có chút cứng nhắc biết ngả theo chiều gió này,chính là trong số đó.

      "Thiếu tá quá lời rồi, chuyện này, căn bản phải lỗi của thiếu tá. Nếu phải do tôi phá hỏng quy củ cửa sau, thiếu tá cũng có thành kiến với tôi. Dưới tình huống đó đây là chuyện rất hiển nhiên."

      Có lẽ là do ai cả đường , giờ nhìn đếnDạ Mộc Thần, Trần cũng còn phản cảm như trước, chỉ cười ha ha, hoàn toàn khônglên mặt ra vẻ lãnh đạo.

      "Tâm Nhiên, tôi tới đây có hai mục đích. vì muốn thăm , cái còn lại, chính là muốn hỏi xem có muốn ở lại bộ đội hay ? Tôi thấy rất thích sinh hoạt trong bộ đội, nếu cônghĩ muốn ở lại chỗ này, chuyện này tôi thu xếp giúp . Nếu muốn tiếp tục học, bộđội chúng tôi cũng có trường quân đội, có thể học ở trường quân đội."

      Vui đùa xong, Trần liền ra mục đíchchính khi tới đây.

      Lãnh Tâm Nhiên có chút giật mình, mở to haimắt nhìn người trước mặt. nghĩ tới ta lại coi trọng mình như vậy, vô thân vô cố lại nguyện ý giúp mình làm chuyện này, phầntình nghĩa này khiến cho cực kỳ cảm kích. Bất quá, ngược lại có chuyện ta rấtđúng, quả rất thích quân đội, nơi này là nơi kẻ mạnh tranh nhau. Nhưng mà, thíchkhông có nghĩa là muốn ở lại, tại, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      " ngại quá thiếu tá Trần. Đúng là tôi rấtthích bộ đội, ở đây tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.Nhưng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cầnphải hoàn thành, việc kia mới đúng là việc tôiphải làm trước mắt. Cho nên...."

      Lãnh Tâm Nhiên rất trực tiếp, Dạ Mộc Thần ở bên nghe được những lời này, trong đôi mắt màu lục nhiễm lên tầng sắc lưu ly, lưu giữ trong đó vô hạn mị hoặc.

      Trần nghĩ tới đề nghị của mình bịcự tuyệt. ta nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên rất thích quân đội mới ra đề nghị này, đươngnhiên, bên trong cũng có nhân tố luyến tiếc tàinăng.

      " ra là như vậy. Vậy đáng tiếc. Bất quá, nếu sau này muốn đến bộ đội, gọi điện thoại cho tôi là được. Sau này đặc huấn của bộ độiđặc chủng gì gì đó, chỉ cần là tôi phụ trách, côđều có thể tham gia."

      Đề nghị bị cự tuyệt, Trần cũng cảm thấy xấu hổ hay tức giận gì cả. Có thể chủ động giải thích với thừa nhận sai lầm củamình, lòng dạ tuyệt đối hẹp như thế. Ngược lại, ta là điển hình của lòng TểTướng có thể chống thuyền, là loại người cólòng dạ rộng lớn, là nam tứ hán chân chính!

      Lãnh Tâm Nhiên càng ngày càng thích Trần rồi. Tuy tuổi tác chênh lệch gần hai mươi, nhưng lại có cảm giác như tri kỷ. Nghe thấy ta như vậy, liền lộ ra nụ cười hiếm có:"Được. Sau này chỉ cần có thời gian, nhất địnhsẽ tới tham gia. Ở đây, tôi có thể học được rất nhiều thứ."

      "Đúng rồi, Tâm Nhiên, nghe Thường Triết nóicô vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Học ở trường nào thế? Con tôi cũng học đạihọc, nếu muốn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

      Cách của ta có vẻ uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó mọi người đều có thể ràng. Nếu Lãnh Tâm Nhiên muốn, ta đưa côđến trường học của con ta. Hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, hổ phụ sinh khuyển tử,con của ta tuyệt đối đứng đầu ở trường đó.

      Xem thế này, ngay cả Dạ Mộc Thần cũng thấy người đàn ông trung niên trước mắt này đángyêu rồi.

      "Cảm ơn thiếu tá Trần, tôi là tân sinh viên của đại học X, là học trò của thầy Trương, cũng sắpnhập học rồi." Lãnh Tâm Nhiên cười .

      Trần trừng to mắt, "Thầy Trương đại học X? Chẳng lẽ là thầy Trương hiệu trưởng tiền nhiệm của đại học X sao? phải ông ta đãvề hưu nhận học trò nữa sao?"

      Thầy Trương quả nhiên là Thái Đẩu nổi tiếngtrong ngành giáo dục, ngay cả quân đội cũng biết ông ấy, là quá thần kỳ rồi .

      "Ừ, là thầy Trương." Lãnh Tâm Nhiên thànhthật đáp.

      Trần dùng loại ánh mắt nhìn quái vật đánh giá Lãnh Tâm Nhiên dưới hồi lâu, sau cùng mới thở dài : " muốn biết hoàn cảnh nào lại có thể nuôi dưỡng ra TiểuQuái Vật như thế. Tôi vốn cảm thấy lấy số tuổi của có được thực lực về mặt võ họcnhư thế là thiên tài rồi, nghĩ tới thiênphú về học tập của còn cao hơn. Tiểu QuáiVật văn võ song toàn, quả là giang sơn rộnglớn đâu có người tài xuất . Haha, tệ tệ, tôi xem trọng . Quốcgia chính là cần những nhân tài như thế, saunày nhất định phải cố gắng tốt, sau này cống hiến cho quốc gia. Thằng nhóc nhà tôi tên là Trần Hi Khải, cũng ở đại học X, học ngànhquản lý. Lúc về tôi gọi điện cho thằng nhóc đó, đến lúc đó nó chăm sóc cho ."

      "Cảm ơn thiếu tá Trần."

      Lãnh Tâm Nhiên tâm lời cảm tạ.

      "Được rồi, tôi thấy rất thuận mắt, đãlâu gặp người trẻ tuổi nào khiến tôi hàilòng đến thế. Nếu ngại, về sau cứ gọitôi là chú Trần ."

      Thiếu tá Trần cười sang sảng.

      Lãnh Tâm Nhiên tự nhiên cũng thuận theo: "Cảm ơn chú Trần."

      "Đại học X cũng sắp khai giảng rồi, vậy có phải chuẩn bị rời ?"

      Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu, "Ừ, ngày mai trở về."

      "Vết thương sao chứ, nếu được thìcó thể xin trường học lùi ngày nhập học lại."Trần càng nhìn Lãnh Tâm Nhiên càngthích, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch hay là đểcho thằng nhóc nhà mình cố sức dẫn ấy vènhà thôi.

      "Cám ơn chú Trần quan tâm, tôi sao.Về nhà nghĩ ngơi vài ngày là tốt rồi."

      Chu Đào vẫn đứng bên cạnh gì, nhìn thân hình bề ngoài mảnh mai giường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra nụ cười mười phần tà khí.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Cực phẩm soái ca trong ký túc xá nữ sinh


      Đại học X là đại học tốt nhất Trung Quốc, cả địa điểm xây dựng và đội ngũ giáo viên đều làhạng nhất. Hơn thế nữa, đại học X còn là khu trường học dành cho quý tộc, rất nhiều họcsinh nhà danh môn đều lựa chọn học ở trườngnày.

      Là bảng hiệu của ngành giáo dục Trung Quốc,nghi thức khai giảng của đại học X cũng long trọng hơn rất nhiều so với các trường khác.Ngày 1 tháng 9, là ngày khai giảng của đại học X. Tại cổng chính và cổng bên của trường, đều được rộng mở để đón sinh viên mới, đám sinh viên mặt đồng phục đứng ở cửa, nhiệt tình chào đón đàn em của mình. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên xuất ở đây. Vết thương trênngười còn chưa khỏi, tẩt cả thủ tục nhập học đều do Dạ Mộc Thần nhờ người làm giúp. Việccô cần làm chỉ là trước khi chính thức nhập học cố gắng dưỡng thương cho tốt là được. Huấn luyện quân gì gì đó, lại càng là mây trôi. Sau khi trải qua kỳ đặc huấn của bộ đội đặc chủng,còn trở thành trong năm người duy nhất hoàn thành nhiệm vụ, huấn luyện quân củatrường đại học gì gì đó quá đáng nhắc tới rồi. Đại học X (Đại học Yến Kinh) chỉ cầu sinh viên phải có thành tích ưu tú, mà cầu về thể chất cũng rất cao. Nên đợt huấnluyện quân dành cho tân sinh viên mới nhập học, kéo dài đến gần hai tháng. Có thể , họckỳ của sinh viên năm nhất, cơ bản nửa thời gian đều trải qua sân huấn luyện.

      Đợi đến khi vết thương của Lãnh Tâm Nhiêntốt lên được người nào đó cho phép trở lạitrường, đợt huấn luyện qua được nửa tháng.

      Sáng sớm, Dạ Mộc Thần đưa Lãnh Tâm Nhiênđi học. có giấy thông hành ở đại học YếnKinh. thực tế, chỉ dựa vào bảng số xe củaanh, tất cả các nơi ở Yến Kinh, cơ bảncũng có ai dám ngăn cản . Dãy số đặcbiệt kia, là tượng trưng cho thân phận, người cómắt đều muốn tự chạm vào nóng súng.

      Xe thể thao Lamborghini màu bạc, đường nét của thân xe mạnh mẽ, còn là loại vô cùng sang trọng, cho dù ở đại học Yến Kinh có rất nhiều phú nhị đại, quan nhị đại, cũng trở nên vô cùngchói mắt. Sinh viên hai bên dường đều tò mò đánh giá chiếc xe thể thao dừng trước cổng kýtúc xá nữ sinh, rất muốn biết tới cùng là nhânvật lớn nào xuất ở đây.

      Ninh Trí Viễn xuống xe đầu tiên, cơ bản, cậu ta và Dạ Mộc Thần luôn như hình với bóng. Cậu ta chính là cái bóng của Dạ Mộc Thần, từ được huấn luyện như thế, cậu ta phảiluôn luôn bảo vệ bên cạnh Dạ Mộc Thần, thờiđiểm quan trọng dùng sinh mệnh của cậu ta để đổi lấy an toàn cho Dạ Mộc Thần.

      Dáng người của Ninh Trí Viễn rất cao, lại có thêm khuôn mặt đáng như trẻ con, tuy haithứ này phải vô cùng hài hòa, nhưng thể phủ nhận cậu ta là người đàn ông rất có sức quyến rũ. xuất của cậu, khiếncho mắt của nhóm nữ sinh gần đó sáng lên, theo bản năng thả chậm động tác, muốn nhìn trai đẹp thêm chút.

      Nhưng mà, các còn chưa kịp vui mừng lâu,Ninh Trí Viễn đến ghế sau, dùng tư thế cung kính mở cửa xe. Theo tư thái tiêu sái của Dạ Mộc Thần, cả gian trong nháy mắtđều chìm vào tĩnh lặng. Gần như tất cả mọingười đều dùng ánh mắt kinh diễm để đánh giángười đàn ông tuấn mỹ trước mắt, dáng người cao lớn, khí chất cao quý, cặp mắt màu lục mang theo ánh mắt thần bí, đều vô cùng chói mắt, giống như thỏi nam châm hấp dẫn ánh mắt của các , ai có thể chống lạiđược khí thế vương giả cao quý của .

      Diện mạo của Dạ Mộc Thần vốn thuộc cấp bậc nghiệt, lại thêm thân phận tôn quý, luôn đứng ở cao, người luôn tản mát ra loạikhí thế thể xâm phạm. Loại khí thế nàykhiến cho các nam sinh tự chủ được mà sản sinh ra tâm lý kính sợ, còn đối với nữ sinhmà lại có sức hấp dẫn trí mạng.

      "Oa, xem, mau nhìn kìa, người đàn ông kia thậtđẹp trai, trời ạ, quả thực phải người mà!"

      Bên kia, ba nữ sinh chung với nhau, trong đócó nữ sinh tóc ngắn dùng giọng điệu vui vẻ như phát ra được đại lục mới chỉ về chiếcxe thể thao .

      Ba nữ sinh, người tóc ngắn, mắt to, nhìn rấthoạt bát đáng . Hai người còn lại tóc dài, người lớn lên giống búp bê, vô cùng xinh đẹp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, làn da trắng mịn, dáng người thướt tha, đôi mắt long lanh, mặttrái xoan, ở trường đại học hoàn toàn có thểxem như hoa hậu giảng đường. Bên cạnh , có rất nhiều nam sinh vụng trộm ngắm nhìn. Hiểnnhiên là vô cùng hưởng thụ khi được vây quanh bởi ái mộ và ánh mắt si mê này, mặt lên nụ cười yểu điệu, cử chỉ càng trởnên gợi cảm mị hoặc. Nữ sinh còn lại, diện mạo có thể là cực kỳ bình thường, ngũ quan bình thường, quần áo bình thường, mặt còn đeomột đôi kính gọng đen, nhìn vô cùng trầm mặc,vẫn yên lặng đứng bên cạnh, ngay cả khi nữ sinh tóc ngắn cũng có chút dao động nào. Nữ sinh yểu điệu như công chúa - Lam Kỳ Nhi nghe thấy nữ sinh tóc ngắn - Sơ Hạ liền hiếu kỳ nhìn qua. Trong ấn tượng của , tuy Sơ Hạ rất thích trai đẹp, nhưng ánh mắt cựccao, người có thể được đánh giá như thếtuyệt đối tầm thường.

      Mà khuôn mặt luôn luôn chút thay đổicủa nữ sinh có bộ dáng cực kỳ bình thường - Đông Phương Hiểu cũng lộ ra chút kinh ngạc.Chỉ là chút kinh ngạc kia được che giấu rấtnhanh, khiến cho người ta cảm giác vẫn làkhuôn mặt than trầm mặc như cũ.

      Lam Kỳ Như là vô cùng kinh ngạc. cho rằng mình từng thấy rất nhiều đàn ôngtốt, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe thể thao Lamborghini kia, cảm thấy những kẻ được gọi là trai đẹp mà trước đây mình từng gặp qua tất cả đều là bã. Đây, mới gọi là người đàn ông cực phẩm chân chính!

      Thân hình cao 1m8 gần 1m9, đứng giữa mộtđám người tàn phế tam đẳng, giống như hạt giữabầy gà, đẹp đẽ lóa mắt. Ngũ quan đẹp nhưtranh, cộng thêm cặp mắt màu lục thần bí, quảthật là tác phẩm tuyệt mĩ nhất của Thượng Đế, hoàn toàn tìm thấy chút tì vết nào.

      Xe sang, trai đẹp, tổ hợp như vậy, khiến cho chín phần mười nữ sinh đều bị miểu sát.

      Lam Kỳ Nhi luôn luôn tâm cao khí ngạo, giờ đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cựcphẩm như thế, cũng nhịn được mà rung động trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy những nữsinh xung quanh đều dùng ánh mắt mà nhìn , liền mất hứng, hơi vểnh môi, có chút nhẻn : "Có gì đẹp chứ, bất quá chỉ là tên "Tiểu bạch kiểm" mà thôi."

      Nghe được đánh giá của , ánh mắt của Đông Phương Hiểu cũng lóe lên, chỉ là cuối cùng vẫn trở lại vẻ bình tĩnh như cũ, gì.

      Sơ Hạ khác, trực tiếp lắc lắc cánh tay của Lam Kỳ Nhi bày tỏ bất mãn của mình: "KỳNhi cậu đừng có mà xấu bạch mã hoàng tửcủa mình. Đây là người đàn ông đẹp trai nhất có khí chất nhất mà mình từng thấy, quả thực làcực phẩm trong cực phẩm nha. Chỉ là, người đàn ông cực phẩm như vậy đến trường của chúng ta để làm gì thế?"

      Vấn đề này, rất nhanh liền có đáp án.

      Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Dạ Mộc Thần sang phía bên kia, tự mình mở cửaxe, đưa tay dắt người trong xe ra.

      Đó là có ngũ quan tinh xảo, người tản mát ra loại khí chất trong trẻonhưng lạnh lùng, tóc dài được cột lên thành đuôi ngựa, ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi và quầnđùi, chân mang giày, khác gì những sinh viên năm nhất khác. cao khoảng 1m65, làmda trắng mịn trơn mềm như sữa, đôi mắtđen mang theo vẻ phong tình.

      Chỉ là, xuất của , khiến cho các nữsinh chung quanh vô cùng bất mãn. Trái lại Lãnh Tâm Nhiên quan tâm nhữngchuyện này, nếu phải vì người nào đó cảm thấy nên giao lưu nhiều hơn với "bạncùng lứa tuổi", quen thêm nhiều bạn tốt, thìhiện giờ ở công ty làm chuyện của mình rồi, chứ phải như bây giờ bị người nào đódắt xem phòng kí túc xá nữ sinh của trường.

      Dạ Mộc Thần vô cùng tự nhiên dắt tay Lãnh Tâm Nhiên, Ninh Trí Viên theo sau, taycầm theo hai cái thùng lớn. Tuy hành động có vẻ giống người giúp hầu, nhưng vẻ mặt của cậuta vẫn cao ngạo như cũ, khiến cho người ta thể sinh ra chút tâm lý khinh thường nào.

      Nhìn ba người bên kia khỏi, Sơ Hạ có chútbất mãn cong môi: " là, đàn ông tốt đều làđàn ông của người khác. dễ dàng gì mớigặp được người cực phẩm, cư nhiên lại cóchủ, ai, đáng tiếc quá!" Trong lòng Lam Kỳ Nhicũng rầu rĩ, đây là lần đầu tiên có hứng thú với đàn ông, nhưng nghĩ tới ra cóngười , là....

      Ba người tiếp tục về hướng ký túc xá, chỉ làvẻ mặt của Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi còn vui vẻ như trước, bộ dáng tâm nặng nề, cực kỳ hiển nhiên, chuyện trai đẹp có bạn khiến cho bọn họ bị đả kích rất lớn.

      "Các cậu xem cái cậu kia ở phòng ngủ củachúng ta chừng nào tới? Chăn mền gì đó đềuđủ cả, chỉ là thấy người." Ba người vừa vừa trò chuyện, Sơ Hạ đến người bạn cùng phòng còn chưa lộ diện ở phòng mình.

      Lam Kỳ Nhi ôn nhu cười: "Chắc là sắp rồi. Nghe chủ nhiệm lớp ấy bị bệnh, cho nên xin nghỉ phép, trong mấy ngày này trở lại."

      " tốt, biết cậu ta có bộ dáng thế nào nha, kỳ huấn luyện quân chết tiệt, khi nào thìmới kết thúc chứ?" Sơ Hạ luôn lải nhải ngừng, nhưng rất đáng nên hẳn khônglàm cho người ta phiền chán được.

      Suy nghĩ đến kỳ huấn luyện quân đáng chết kia, nghĩ đến mỗi ngày đều phải phơi nắng mấy giờ liền dưới ánh mặt trời chói chang, ba nữ sinh tính cách khác nhau đều nhịn đượcmà đồng thời thở dài tiếng, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

      "Oa, cửa mở, chẳng lẽ cậu kia đến đây?"

      Nhìn từ xa, Sơ Hạ thấy cửa phòng ngủ của mình mở, nhịn đựng vui vẻ nhảyqua.

      Lam Kỳ Nhi cũng qua theo, Đông PhươngHiểu sau cùng, nhìn cánh cửa đáng mở, nhớtới ba người vừa gặp kia, trong lòng lên suy nghĩ bất khả tư nghị (khó tin).

      "A, trai đẹp dưới lầu!"

      Sơ Hạ xông vào trước tiên, lại đột nhiên đỏ mặtvọt ra, cầm tay Lam Kỳ Nhi lắc điên cuồng.

      Lam Kỳ Nhi có chút mờ mịt, đến khi nghĩ thông suốt rồi khuôn mặt cũng nhịn khôngđược mà lên tầng đỏ ửng nhàn nhạt,"Sơ Hạ, cậu là?"

      "Ừ, ra nữ sinh vừa rồi là ở phòng ngủ củachúng ta nha. Mình vừa nhìn thấy chàng siêu cấp đẹp trai kia trong phòng." Sơ Hạ vẫnnhịn được mà hưng phấn, mắt to híp lại thành đường.

      Lam Kỳ Nhi cũng nhịn được mà ngứa ngáy trong lòng, bất quá nhớ tới người đẹp trai kia là hoa có chủ, lại nén được nỗi thất vọng, "Sơ Hạ, cậu đừng như thế, người kia có người , như vậy tốt." là điểnhình của nữ sinh Giang Nam, vóc dáng nhắn xinh xắn, chuyện cũng ôn nhu mềmmỏng, mang lại cho người khác cảm giác vô cùng ôn nhu, giống như tiểu thư khuê cácvậy.

      "Được rồi, biết ." Sơ Hạ vểnh môi than thở.

      Đợi đến khi các lấy đủ dũng khí bước vào phòng ngủ, giường của Lãnh Tâm Nhiên được thu dọn xong, dọn dẹp những thứ linh tinh khác. Ninh Trí Viễn và Dạ Mộc Thần đứng ở bên cạnh nhúng tay, việc này, vẫn là nữ sinh làm tốt hơn, đàn ông có nhúngtay cũng chả giúp được gì.

      " ấy là sinh viên mới ở phòng ngủ này sao?"

      Mấy nữ sinh tới, đỏ mặt với Dạ MộcThần.

      "Ừ."

      Vẻ mặt Dạ Mộc Thần lạnh nhạt, trước mặtngười ngoài, luôn như thế.

      Ninh Trí Viễn sợ khí lúng túng, đànhphải chủ động mở miệng, "Bởi vì thân thể khỏe nên Tâm Nhiên xin nghỉ phép, giờmới đến trường, sau này nhờ mọi người giúp đỡnhiều."

      Lúc này Lãnh Tâm Nhiên cũng hu dọn mọi thứxong, vừa xoay người thấy hai người đàn ông bị vây ở giữa ba nữ sinh, con ngươi đen nhánh vô cùng bình tĩnh. Sống chung với "Bạncùng lứa" cùng giới, chưa từng có kinh nghiệm, cho nên lúc này tay chân có chút luống cuống.

      "Xin chào, mình tên Sơ Hạ, mình học năm nhấtlớp quản trị thương mại, cậu tên Lãnh Tâm Nhiên hả? Mình có nghe chủ nhiệm lớp nhắc đến tên cậu." Sơ Hạ sôi nổi bước tới, đánh giá Lãnh Tâm Nhiên từ xuống dưới sau đó cười tít mắt . Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu, học cách chuyện của ấy để giới thiệu:"Mình là Lãnh Tâm Nhiên, cũng học năm nhấtlớp quản trị thương mại." Ngành học của LãnhTâm Nhiên đúng là quản trị thương mại, dựa theo cách của Thẩm Quân chính là, tuy anhta rất tin tưởng vào bản thân, nhưng thân là ông chủ đứng phía sau, Lãnh Tâm Nhiên tất phải có những hiểu biết nhất định về kinh doanh, chonên lúc chọn chuyên ngành, ta đề nghịLãnh Tâm Nhiên chọn tài chính, chuyên ngànhquản trị thương mại.

      Đối với chuyên ngành đại học Lãnh Tâm Nhiênthật đúng là cầu gì, bất quá nếu là học trò của thầy Trương, quyết định xem chuyên ngành học của mình là môn phụ,lấy chuyên ngành mà thầy Trương truyền dạylàm môn chính. Tuy thầy Trương am hiểu nhất là toán học, nhưng chỉ hạn chế ở duy nhất chuyên ngành toán, ông ấy là bác họcđa tài, người hội tụ rất nhiều sở trường, là cuốn bách khoa toàn thư chân chính.

      "Đây là Lam Kỳ Nhi, là lớp trưởng của lớpchúng ta... Đây là Đông Phương Hiểu, bìnhthường Hiểu thích chuyện cho lắm, cậu thông cảm nhé..."

      Sơ Hạ luôn đảm nhiệm trọng tránh làm cho khí trở nên sôi động, tại ấy càngmang ưu điểm này phát dương quang đại, lôikéo Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu hưng phấn .

      "Chào các cậu, mình là Lãnh Tâm Nhiên."

      Giọng điệu của Lãnh Tâm Nhiên, vẫn lạnh nhạttrước sau như .

      Nhìn nữ sinh ngũ quan tinh xảo trước mắt, đôi mắt dưới cặp kính đen của Đông Phương Hiểuánh lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu, nhưng đượccất giấu rất khá, ai nhìn ra cảm xúc dao động của .

      "Thiếu gia....., bên kia" Ninh Trí Viễn phát ra gì đó, khẽ gọi tiếng.

      Dạ Mộc Thần nhàng lắc đầu, " có việc gì."

      Về phần cuối cùng lời này của hai người này là có ý gì, cũng chỉ có chính bọn họ hiểu.

      "Hôm nay cậu đến, vậy thủ tục báo danh cậu làm xong chưa? Bây giờ chúng ta còn đangtrong giai đoạn huấn luyện quân , buổi chiều bắt đầu học. Quần áo của cậu chúng mình đãnhận giúp cậu rồi, đặt ở kia, buổi chiều tham gia huấn luyện chung với chúng mình ."

      Là lớp trưởng, Lam Kỳ Nhi cảm thấy mình tấtphải biểu ra chút nhiệt tình trước mặt người này, cho nên tới, dùng thanh mềmnhẹ .

      Ý tốt của cũng đổi lấy được chút thiệncảm nào của Lãnh Tâm Nhiên, bởi vì người này, mang lại cho cảm giác rất quen thuộc,mà loại quen thuộc này, cũng đại biểu cho thứ gì tốt.

      Trong ba người, Đông Phương Hiểu bìnhthường nhất kia lại khiến cho tò mò. Khíchất của ấy rất đặc biệt, tuy diện mạo bìnhthường, nhưng cả người tuyệt đối hề bìnhthường. Tuy quả quyết như thế, nhưng vẫnduy trì lễ phép cơ bản: "Cảm ơn. Buổi chiều mình chung với các cậu."

      Sơ Hạ sớm ngắm hai trai đẹp bên cạnh, đặc biệt là vị cực phẩm kia, giờ quen biết với Lãnh Tâm Nhiên, liền nhịn được tính nhiều chuyện: "Người kia đẹp trai, lúc ở dưới lầu chúng mình thấy hai người nắm taynhau, là bạn trai cậu sao?"

      Lời này chỉ Lãnh Tâm Nhiên nghe được,mà Dạ Mộc Thần cũng nghe thấy.

      Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìnvề người đàn ông giống như nghiệt kia, vừavặn đối diện với đôi mắt màu lục. Quan hệ tại của bọn họ đến cùng là cái gì, cũng .

      "Đúng." Nhìn thấy chần chờ của , Dạ Mộc Thần ngoài dự đoán của mọi người, chủ độngmở miệng.

      Câu khẳng định này, khiến cho tâm của Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên cảm thấy an tâm, cảm xúc phiền muộn tiêu tán trong nháy mắt. Nhưng mà,cũng khiến cho tâm tình của số người trở nên thoải mái. Nụ cười nhu thuận trênmặt Lam Kỳ Nhi trở nên cứng nhắc, tuy tậnlực điều chỉnh, nhưng vẫn có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.

      Sơ Hạ cũng sửng sốt, sau đó mới hưng phấnnhảy dựng lên: " hạnh phúc nha..., có người bạn trai đẹp trai như vậy, chào , em tên Sơ Hạ, là."

      "Tôi tên Lý Tu Diệu." Dạ Mộc Thần tùy tiện đọc cái tên. Ở Yến Kinh, thân phận của chuyện rất quan trọng, vẫn nên cẩn thận hơn.

      Nghe được cái tên xa lạ, khóe miệng Lãnh TâmNhiên giật giật mấy cái, ngay cả Ninh Trí Viễncũng nhịn được, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

      Bất quá, hai người bọn họ cũng hiểu ý của ,cho nên cũng vạch trần lời dối này, chỉ tiếp tục , "Tôi là Viên Ninh Chí."

      "Lý Tu Diệu.." Lam Kỳ Nhi yên lặng nhớ kỹtên này trong lòng.

      Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thu dọn mọi thứxong, Dạ Mộc Thần nghĩ nghĩ, với ba người:"Hôm nay Tâm Nhiên vừa mới đến trường học, sau này còn phiền các chăm sóc nhiều rồi. biết ba có thời gian hay , trưa nay cùng ăn bữa ."

      có khí thể kinh người, tuy mang giọng điệu thương lượng, nhưng lại khiến cho người takhông thể từ chối. Ba người nhìn nhau, sau đó Lam Kỳ Nhi đứng ra đại diện trả lời: "Vậy cám ơn Tu Diệu rồi."

      "Chúng tôi còn có việc, trước, lát nữa đến trưa quay lại đón các ."

      Bỏ lại câu như vậy, ba người nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Thân là sinh viên năm nhất,Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn có chút tự giác của tân sinh viên, vốn nên tiếp tục ở lạiphòng ngủ giao lưu tình cảm với các bạn cùngphòng, nhưng lại chút do dự quyếtđịnh rời khỏi cùng Dạ Mộc Thần. Quá ít kinh nghiệm ở chung với bạn cùng giới, đặc biệt là loại bạn thế này, cho nên hoàn cảnh trongphòng ngủ khiến cho cảm thấy rất xa lạ, thích ứng cho lắm.

      Bên trong xe, Dạ Mộc Thần nhìn người đangchìm vào suy tư bên cạnh, trong đôi mắt màu lục ánh lên vẻ ôn nhu say lòng người: "Sau này ở chung với các bạn cùng phòng cho tốt. Nếuđã là sinh viên, nên làm chút chuyện mà sinh viên thường làm. Sinh viên rất đơn thuần, hơn nữa nội quy của đại học Yến Kinh cũng cực kỳnghiêm khắc, thói quen sinh hoạt của nhữngsinh viên trong trường hẳn tệ, nghĩrất nhanh em thích kiểu sinh hoạt này."

      nghĩ thông suốt, kiếp trước vì mình nên Nhiên phải từ bỏ cuộc sống mà người bình thường nên có, từ mười mấy tuổi gia nhập hắc đạo bắt đầu đánh đánh giết giết. Thậm chí sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, cũng trựctiếp từ bỏ cơ hội học lên nghiên cứu sinh, dồntất cả tâm huyết vào Diêm Môn. giờ, ôngtrời cho cơ hội để quay lại, muốn người cuộc sống hạnh phúc. Tuy thể, nhưng ít nhất, muốn cuộcsống sinh viên của trôi qua yên bình.

      Chương 89: Nhớ kỹ, em là của


      Giữa trưa, trước kia đại học Yến Kinh xuất quang cảnh đẹp mắt.

      Đàn em được nhóm đàn đề cử là hoa khôi mới của trường Lam Kỳ Nhi đứng trước cổng chính, bên cạnh là hai nữ sinh, người tócngắn xinh xắn đáng , người tuy diện mạo bình thườngnhưng khí chất người lại cực kỳ thu hút người khác. Ba nữ sinh này, mỗingười vẻ, trong đó Lam Kỳ Nhi là ngườixuất sắc nhất, hấp dẫn ánh mắt si mê của đámđàn .

      Từ chối mười mấy lời hỏi xin số điện thoại của đám đàn , Sơ Hạ dẩu môi cao đến độ có thể treo được bình dầu rồi. Mà Lam Kỳ Nhi đứngbên cạnh, tuy mặt vẫn duy trì nụ cười ônnhu ngọt ngào, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc, cực kỳ hiển nhiên là cũng đợi đến phiền chán rồi.

      "Lâu như vậy rồi còn chưa tới, có phải đùa giỡnchúng ta hay ?"

      Sơ Hạ vểnh môi bất mãn .

      Trong lòng Lam Kỳ Nhi tuy cũng nghĩ như thế,nhưng hề biểu lên mặ, chỉ ôn nhu cười cười, cúi đầu : "Chắc đâu, có lẽ là đường kẹt xe nên đến chậm. Cậu phải tin tưởng bạn Lãnh Tâm Nhiên, nếu kêu chúngta ra cửa chờ nhất định đến."

      Đông Phương Hiểu ấy thế mà cũng mở miệngphản bác: "Nhất định ta đến, Sơ Hạ cậunói ít lại ."

      Bị hai người bạn tốt cảnh cáo ngay tức khắc, SơHạ càng mất hứng, vểnh môi rầu rĩ vuiđứng bên, từ mình buồn bực.

      Hơn mười phút sau, chiếc Bentley xuất trước cửa trường học.

      Ba người đều chú ý lắm, ai cũng thíchganh đua, nên xe sang xuất trước cổngtrường rất nhiều. Huống chi, hôm nay các nhìn thấy là chiếc xe thể thao Lamborghini,căn bản phải Bentley.

      Nhưng mà, ngoài dự kiến của các , chiếc xe kia lại chạy thẳng về phía các , sau đó cáchcác khoảng xa dừng lại.

      "Oa, Sao lại là ta?"

      Nhìn người từ xe bước xuống, Sơ Hạ là người thứ nhất nhịn được kinh hô ra tiếng.

      Lam Kỳ Nhi cũng nghi hoặc nhìn người đàn ôngtrước mặt, Viên Ninh Chí, sao ta lại có thểở đây?

      "Tôi tới đón các , Tâm Nhiên và thiếu gia chờ các ở Hoàng Gia." Ninh Trí Viễn điđến trước mặt ba người .

      Ba người nhìn nhau, Đông Phương Hiểu vẫn luôn trầm mặc ít lời lại có hành động trước, trực tiếp chủ động bước lên xe.

      Lam Kỳ Nhi từng thấy Ninh Trí Viễn làm lái xe cho người ta, nhưng nhìn vẻ mặt muốn lúc này của ta có chút bất mãn, nhưng vẫn thành bước lên xe.

      Gia cảnh của Lam Kỳ Nhi tệ, Sơ Hạ cũng sinh ra trong nhà giàu có, nên khi nhìnthấy nội thất xa hoa bên trong xe cũngkhông kinh ngạc cho lắm. Người duy nhất giữ được bình tĩnh, chính là Đông Phương Hiểu luôn trầm mặc.

      " Viên, vừa rồi bạn Lãnh TâmNhiên chờ chúng ta ở Hoàng Gia?"

      Sơ Hạ bám vào ghế trước tò mò nhìn Ninh TríViễn lái xe.

      Điều kiện bản thân của Ninh Trí Viễn tệ, coi như là người đàn ông rất hấp dẫn. Sau khi Sơ Hạ nhìn thấy người đàn ông cực phẩmDạ Mộc Thần, cảm thấy vẫn nên thực mộtchút tốt hơn, huống hồ người kia là bạn trai của bạn học mình, cũng thể nghĩ quá nhiều, cho nên liền nảy sinh ra lòng hiếu kỳ đốivới Ninh Trí Viễn.

      "Ừ."

      Ninh Trí Viễn lái xe, dành ra thời gian để giải thích với ba người: "Vừa rồi đường kẹt xe nên đến trễ, ngại quá."

      " có gì, chỉ cần có người tới đónchúng tôi tốt rồi." Sơ Hạ tùy tiện lắc lắc tay,ra vẻ chút để tâm. Tính cách của chính là như vậy, tới cũng nhanh mà cũngnhanh, vừa rồi còn tức sôi máu, tại nhanhnhư vậy nguôi giận rồi. Người như vậy, kỳthực rất thích hợp để kết bạn.

      " là khách sạn Hoàng Gia sao? Tôi nghe bạn học , Hoàng Gia rất đắc nha." Sơ Hạ ngày càng đoán được thân phận của người bạn học kia tới cùng là cái gì rồi. Còn có vị thiếu gia kia, là ai nha?

      Ninh Trí Viễn nở nụ cười: "Hôm nay là ngàyđầu tiên Tâm Nhiên ngủ lại trường, sau này cáccô sống chung với nhau bốn năm, đươngnhiên muốn mời bữa ăn ngon. Sắp đến rồi,cảm phiền các chờ chút."

      xong, liền chuyên tâm lái xe.

      Sơ Hạ vẫn còn đầy nghi hoặc, bắt đầu lôi kéoLam Kỳ Nhi thảo luận cái gì đó. Tuy tự cho là giọng của mình rất , kỳ lại khôngphải như vậy, ít nhất Ninh Trí Viễn ngheđược tám chín phần mười cuộc chuyện của các . phải cậu ta muốn làm ngụy quân tử nghe lén, chỉ là sau này mấy người này là bạn cùng phòng của Tâm Nhiên, vẫn cần quan sát kỹ chút hơn.

      Từ trong kính chiếu hậu nhìn ba nữ sinh ngồiphía sau, người hoạt bát, người xinh đẹp, người có khí chất, tiêu chuẩn của đạihọc X quả nhiên là luôn luôn rất cao. Lúc nhìnthấy người nào đó bất án né tránh ánh mắt của cậu ta, Ninh Trí Viễn mỉm cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái qua gương chiếu hậu, cậu ta biết, thấy được. Quả nhiên, Đông PhươngHiểu cũng lập tức cứng người, chỉ là rất nhanhliền phục hồi tinh thần lại, giống như vừa buôngmột vật nặng gì đó xuống, cả người đều trở nên thoải mái.

      "Oa oa, là cao cấp nha. Sau này trở về nhất định phải khoe với cha mình, mỗi lần ông ấy công tác đều mình ăn gì gì đó, mìnhkhẳng định ông ấy chưa từng tới khách sạn caocấp như vậy."

      Vừa vào khách sạn, miệng Sơ Hạ bắt đầu líu ríu ngừng.

      Lam Kỳ Nhi theo bản năng duy trì khoảng cách nhất định với người bên cạnh. vẫn thấy tình cách tùy tiện của Sơ Hạ rất thích hợp để sống chung, nhưng mà tại, lại thấy rất mất mặt. So ra, vẫn là biểu của Đông PhươngHiểu tốt hơn nhiều, ít nhất, ấy luôn luôn yêntĩnh, tới nơi cao cấp mà lộ ra vẻ mặt hưng phấn hay bất an.

      "Ninh....." Quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy NinhTrí Viễn liền vội vàng chạy tới, lại bị động tác của cậu ta mà nuốt những thanh kháclại, nuốt nước miếng, sau đó cung kính :"Tiên sinh, ngài tới."

      "Ừ. chuẩn bị ."

      Ninh Trí Viễn tùy ý khoát tay, người quản lý kia cũng dám thêm gì nữa, cúi ngườichào cái liền xoay người rời khỏi.

      Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ nhìn thấy, giật mình trợnto mắt.

      Ninh Trí Viễn cũng muốn dây dưa vớivấn đề này, với ba người: " đặt chỗ rồi, đitheo tôi."

      Đến khi ba người tới chỗ ngồi, Lam Kỳ Nhivà Sơ Hạ lại bị chấn kinh lần nữa. Lam Kỳ Nhivẫn cho là trước giờ mình có cuộc sống của thiên kim tiểu thư, khiến cho vô số người hâmmộ. Nhưng mà tại, khi nhìn thấy chỗ ngồiđược trang trí xa hoa và hai người ngồitrên đó, chắc chắn được nữa. Những đãi ngộ mà có, so với người trước mặt, giống như sơn trại vậy, đáng để mắt, khôngđáng được nhắc tới.

      "Các cậu đến đây."

      Lấy ra cánh tay bị người nào đó nắm,Lãnh Tâm Nhiên đứng lên, đến trước mặt ba người: "Ngồi ."

      Sau khi ba người ngồi xuống theo thứ tự xong,Ninh Trí Viễn vỗ vỗ tay, sau đó nhóm phụcvụ liền bưng đồ ăn lên. Tư thái kia, giống như hoàng đế dùng bữa tivi, Lam Kỳ Nhivà Sơ Hạ bị chấn kinh đến sắp vô cảm rồi. Lần này đến ngay cả Đông Phương Hiểu cũng nhịn được mà lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

      "Tùy tiện gọi mấy món, các cứ gọi nhữngmón mình thích ăn . Những thứ này để lót bao tử trước." Ninh Trí Viễn .

      Trong những trường hợp công khai, Ninh Trí Viễn luôn đảm nhậm gánh nặng làm người phátngôn và làm khí sinh động.

      Dạ Mộc Thần vẫn ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khi nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên đôi mắt màu lục kia mới lên vẻ ôn nhu saylòng người.

      khí ấm áp giữa hai người, khiến cho ba người kia bất giác thấy hâm mộ.

      "Mấy món này là được rồi, tôi thấy vài người chúng ta ăn hết đâu, cần gọi thêmnữa." Sơ Hạ dẩu môi theo quán tính, mở to mắtnói.

      "Chỉ là, đợi lát nữa sau khi ăn xong tôi có thểgọi điểm tâm ngọt hay , nghe điểm tâm ngọt ở đây là ngon nhất." Sơ Hạ cười ngây ngô, bộ dáng ngây thơ khiến cho mọi người ở đây bật cười, tính tình của rất thẳng thắn, khiến cho người ta cách nào sinh ra tâmlý chán ghét được. Ngược lại, còn có thể cảm thấy vô cùng đáng .

      "Có thể, đợi lát nữa tôi kêu người đóng gói tấtcả các món điểm tâm ngọt trong thực đơn, mỗicái phần cho các mang về."

      Ninh Trí Viễn cười .

      Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta thấy khẩu thị tâm phi như thế, lại còn thẳng thắn như vậy. Vốn là ngại, sau đó lại chútkhách khí muốn chọn món mình thích, là.....

      "Ha ha." Sơ Hạ ngây ngô cười, bởi vì nguyện vọng được thực mà vui vẻ.

      Khách sạn hoàng gia chỉ là khách sạnnăm sao, quan trọng hơn là, nó được mở riêngcho số người. Những người dùng ở đây, giàu quý. Tùy tiện quét mắt cái, đều là chủ tịch của công ty gì đó, còn có rấtnhiều người là danh nhân chỉ có thể nhìn thấy trong TV. Nếu cấp bậc của Long Hồn là xa hoa, vậy khách sạn Hoàng Gia chính là nơi sàng lọc tầng lớp thượng lưu lần nữa.Nhưng người thuộc loại nhà giàu mới nổi có văn hóa, cho dù có tiền, cũng có tư cách vào.

      Khách sạn này, thường dùng để tiếp đãi khách nước ngoài. Bất quá may mà những thứ này bọnSơ Hạ lắm, đợi đến khi bọn họ hiểu , đoán chừng kinh ngạc đến mức ra lời.

      " căng nha....."

      Bước ra khỏi khách sạn, Sơ Hạ sờ sờ cái bụng, cười ngây ngô.

      "Cậu đưa ba đó về trước , lát nữa tôi đưaNhiên qua."

      Trong lúc chờ bảo vệ lái xe đến, Dạ Mộc Thần với Ninh Trí Viễn.

      "Được."

      Ninh Trí Viễn gật gật đầu.

      Rất nhanh, hai chiếc xe chạy tới, chiếcBentley, chiếc là Lamborghini mà các côđã từng gặp qua.

      Ninh Trí Viễn lái Bentley đến, với ba người:"Tôi đưa các về trường học trước."

      Sơ Hạ sôi nổi đến, Đông Phương Hiểu cũng bước đến, chỉ có Lam Kỳ Nhi, ở sau cùng,theo bản năng nhìn về phía hai người kia. Nam tuấn nữ mỹ, đặc biệt người hai người đều có khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, khiến cho người luôn tâm cao khí ngạo như đột nhiên sinh ra tâm lý tự ti.

      "Hôm nay vui ?"

      Đợi cho chiếc xe kia rời khỏi, Dạ Mộc Thầncũng kéo Lãnh Tâm Nhiên lên xe. ngồi ở ghế lái, Lãnh Tâm Nhiên ngồi bên cạnh. Có thể ngồi xe do lái, cho tới bây giờ, cũng chí có mình mà thôi.

      Nghe được câu hỏi, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu tới, trong đôi mắt đen lóe ra chút gì đó: " phải tính toán cái gì đó chứ?Giờ mới thấy quái lạ, em phát rấtnhiệt tình với các ấy."

      Kinh nghiệm sinh hoạt chung với bạn cùng giớithật quá ít, trong quá trình ăn cơm, LãnhTâm Nhiên luôn duy trì trầm mặc. Chì có đôilúc mới được hai ba câu, ngược lại, biểu của Ninh Trí Viễn lại rất high, tán gẫu ngừng với Sơ Hạ. Nếu Ninh Trí Viễn mà ở đây, nhất định cảm thấy rất oan uổng. Cậu ta chỉ muốn khí bị cứng nhắc nênmới , tuyệt đối có ý nghĩ khác.

      Dạ Mộc Thần sớm đoán được hỏichuyện này. Bọn họ sống chung với nhau rấtlâu, đủ để bọn họ hiểu biết lẫn nhau, rất hiểu , giống nhưng hiểu chính mình vậy,cho nên biết chút hành động khác thườngchắn chắn thu hút chút ý của .

      "Cuộc sống trong trường rất đơn thuần. Em còn , cần sinh hoạt với những người bạn cùnglứa nhiều hơn. biết em muốn làm gì, có chíhướng rất to lớn, nhưng mà, trước đó, hi vọng em có thể trải qua cuộc sống như sinh viên bình thường. Giống như những nữ sinh đạihọc khác, ở trường học, cùng học cùng tanhọc với các bạn cùng phòng, cùng ăn cơm hay gì gì đó. Đây là trải nghiệm hoàn toàn khác, nghĩ em thích."

      Nghe Dạ Mộc Thần giải thích xong, Lãnh TâmNhiên trầm mặc. biết phải tiếp tục thểnào, tuy trong lòng sớm có dự cảm biết chút gì đó, nhưng vẫn tự lừa mình muốn nghĩ tiếp về vấn đề này.

      " đưa em về trường trước."

      Đối mặt với trầm mặc của , trong lòng DạMộc Thần có chút mất mác. vẫn luôn mộtmực chờ chủ động thẳng thắn, nhưng cho đến tại, vẫn luôn thất bại. biết mình còn phải đợi bao lâu nữa, nếu có thể, anhhi vọng vĩnh viễn cũng cần chờ. chỉcần thẳng thắn mà thôi, biết điều lo lắng, chỉ là......

      Hai người đều trầm mặc, mãi cho đến khi xe dừng lại, Dạ Mộc Thần mới mở miệng lần nữa. " hi vọng em có thể vui vẻ. Sống cuộc sống đơn giản, vui vẻ, cần phải mệt mỏi như thế."

      Nhiên của , nên là tiểu công chúa khôngsầu lo, nên là nữ vương cao cao tạithượng, nên vui vẻ, vai cần phải gánh quá nhiều trách nhiệ, muốn nhận lấytrách nhiệm người , để được vui vẻ,được hạnh phúc.

      "Em vẫn rất vui vẻ."

      Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng, đốidiện với Dạ Mộc Thần, trong đôi mắt đen trànđầy kiên định: "Em làm điều mình muốn, ai ép em, cũng có miễn cưỡng,cho nên em vẫn luôn rất vui vẻ. Cho dù có khổcó mệt, em đều vẫn cực kỳ vui vẻ. Cho nên,đừng tự trách, Thần."

      Giọng điệu nỉ non và xưng hô quen thuộc kia, khiến cho Dạ Mộc Thần lập tức trở nên kíchđộng, tay ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên, sau đó dán lên cánh môi mềm mại kia.

      "Thần."

      Nhiên, cám ơn em, cám ơn em để cho đượcnghe lại xưng hô quen thuộc này. Cám ơn... cám ơn ông trời lại cho cơ hội nữa, anhnhất định nắm giữ chặt, tuyệt đối khôngđể cho người mình bị thương.

      Những lần hôn môi trước đây chỉ đơn giản là hai cánh môi đụng nhau, nhưng lần này lại kịchliệt hơn rất nhiều. Cảm giác được đối phương thăm dò tách hai cánh môi của mình ra, Lãnh Tâm Nhiên chần chờ hồi, cuối cùngcũng thuận theo, mở miệng ra, tùy ý để đầu lưỡicủa đối phương chui vào.

      Răng môi quấn quít với nhau, hơi thở giao hòa. Lãnh Tâm Nhiên bị Dạ Mộc Thần ôm chặt vào ngực. Dường như, trong khoảnh khắc này, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, là tấtcả để dựa vào.

      Đây là nụ hôn chân chính đầu tiên từ sau khitrọng sinh, vẫn nhiệt tình như trước. Động táccủa Dạ Mộc Thần có chút thô bạo, như muốndùng cái hôn này để trút hết toàn bộ tình cảm của mình, cuồng nhiệt như thế, tình cảm mãnhliệt tỏa ra khắp nơi.

      Nụ hôn mạnh mẽ kéo dài hơn mười phút, đến khi nụ hôn kết thúc, hô hấp của Lãnh Tâm Nhiên rối loạn, mềm yếu vô lực tựa vào lòngđối phương, gương mặt trắng ngần lên tầng đỏ ửng.

      "Nhớ kỹ, em là của , đừng để cho chínhmình bị thương lần nữa."

      Dạ Mộc Thần bá đạo tuyên bố.

      Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, nhàng gậtđầu, nhưng lại chút do dự dùng câu giống vậy trả cho đối phương: " cũng là của em, đừng có hái hoa ngắt cỏ."

      nghĩ thông suốt, chuyện nội gián có thể từ từ tra, ai tin vào chuyện trọng sinh này. Lúc trước vẫn luôn để tâm đến những chuyện vụn vặt, giờ nghĩ thông suốt, ông trời cho cơ hội để quay lại, chỉ để tìm nội gián trả thù cho Á Á. Mà quan trọng nhất là, để cho tiếp tục sống trong tuyệtvọng nữa, cho cơ hội, để bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau.

      Cảm giác hạnh phúc khi hai người ở cạnh nhau này, mới đúng là ân huệ lớn nhất mà ông trờiban cho .

      "Ừ."

      Ánh mắt Dạ Mộc Thần ôn nhu như nước, anhkhông nghĩ tới, đêm nay lại có thể có được tiến triển như thế. Nhiên của , bắt đầu từtừ mở rộng cửa lòng để đón nhận sao?

      tiến triển này, thậm chí khiến có cảmgiác vui mừng đến phát khóc.

      Nghiêng đầu che giấu cảm xúc kích động quámức của chính mình, đợi đến khi điều chỉnh lạitâm tình xong, Dạ Mộc Thần quay đầu: "Nhớkỹ lời hôm nay. Nếu em mà nghe lời, đừng trách phạt em."

      Lãnh Tâm Nhiên vểnh môi: "Biết rồi."

      Giọng điệu làm nũng như trẻ con này, trước đây Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối bao giờ làm.

      Dạ Mộc Thần phát , Nhiên bây giờ, so với Nhiên lúc trước, hình như, càng đáng hơn?

      Lúc Lãnh Tâm Nhiên trở về phòng ngủ, Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi chuyện phiếm, nộidung cuộc chuyện ngoài bữa cơmsiêu xa hoa lúc trưa.

      Vừa thấy Lãnh Tâm Nhiên bước vào, Sơ Hạ liền sôi nổi bước tới, vừa định kéo tay đãbị Lãnh Tâm Nhiên tránh được.

      "Ngại quá, mình thích bị người khác chạm vào."

      Thanh lạnh như băng, khiến cho nụ cườitrên mặt Sơ Hạ cương cứng trong nháy mắt, trở nên ngượng ngùng.

      Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng nhìn ra được vẻ mặt sắp khóc của Sơ Hạ, lúng túng biết làm sao để làm dịu bầu khí này lại. Bất quá may mà Sơ Hạ điều chỉnh cảmxúc lại rất nhanh, khuôn mặt đáng yêuhiện ra nụ cười rực rỡ: " sao sao, mỗi người đều có giới hạn của mình thôi. Bất quá, Tâm Nhiên, vừa rồi cậu rất khốc (lạnhlùng, tàn bạo) nha...., còn có động tác kia, rất đẹp mắt!"

      -_-///

      đầu ba người đồng thời rơi xuống vài vạch đen.

      Lại còn lo lắng cho ấy, ra là tự mình đa tình rồi. ấy căn bản cần lo lắng,thương tâm gì gì đó lại càng có khả năng!

      "Chúng ta nhanh nghỉ ngơi . Buổi chiều 1h30 bắt đầu huấn luyện quân rồi . Tâm Nhiên, những huấn luyện lúc trước cậu theo kịp, buổi chiều có muốn chuyện vớihuấn luyện viên chút ?"

      Làm lớp trưởng, Lam Kỳ Nhi phải đứng ra hòa giải.

      Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: " có việc gì."

      bình tĩnh của , lại bị Lam Kỳ Nhi xem như coi việc này ra gì. Lúc nhìn thấy cánh môi mềm mại của Lãnh Tâm Nhiên có chútsưng đỏ so với lúc trước, đáy mắt Lam Kỳ Nhihiện lên tia phức tạp khó che giấu.

      Đông Phương Hiểu vốn trầm mặc, lúc nàylại chủ động tới, cầm di động tay: "Sốcủa cậu là bao nhiêu, chúng ta trao đổi với nhauđi."

      Lãnh Tâm Nhiên đọc ra dãy số, rất nhanh di động của liền vang lên.

      "Mình là Đông Phương Hiểu." Đông PhươngHiểu cũng lộ ra nụ cười thẹn thùng nhàn nhạt.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn , sau đó đưa điện thoạidi động cho , ý bảo tự lưu tên của mình.

      Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi cũng bước tới, bốn ngườitrao đổi số điện thoại với nhau, sau đó mỗingười lên giường chuẩn bị ngủ trưa.

      Lãnh Tâm Nhiên có thói quen ngủ trưa,thời gian của luôn rất gấp gáp. Dường như,giấc ngủ trưa trờ thành loại hưởng thụvô cùng xa xỉ. Nhưng mà tại, vẫn thànhthật nằm giường, nhắm mắt lại, để cho bảnthân nghỉ ngơi. nhớ tới lời của người kia,cuộc sống của sinh viên bình thường sao? ,ra, đúng là xa lạ mà!

      giờ, Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại đúng giờ. cho rằng mình ngủ được, dù sao cũnglà hoàn cảnh hoàn toàn mới, nhưng mà, ngờ là, lại ngủ rất ngon. mơ mộtgiấc mơ, trong mơ tất cả đều là cảnh tượng tốt đẹp, giấc mơ đẹp như thế, xuất từ rất lâu rồi!

      Có lẽ, quyết định kia của , là chính xác!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 90: Trò chơi của huấnluyện viên


      "Huấn luyện viên Dư, đây là Lãnh Tâm Nhiêncủa lớp chúng em, lúc trước bởi vì sức khỏe tốt nên xin phép trường học muộn."

      Sau khi mấy người đến sân thể dục, Lam Kỳ Nhi dẫn Lãnh Tâm Nhiên đến chỗ huấn luyệnviên hóng gió dưới tàng cây để báo tin.

      Huấn luyện viên họ Dư này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, dáng người tolớn, vừa nhìn liền biết là từng lính hoặc đãtrải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Vẻ mặt của ông ta nghiêm nghị, nhưng lúc nhìn thấy LamKỳ Nhi lại lộ ra nụ cười : "Kỳ Nhi hả,em đến rồi."

      Nụ cười của Lam Kỳ Nhi cứng lại, kiềm chế chán ghét để hết: "Huấn luyện viên, bạn nàylà Lãnh Tâm Nhiên."

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, nhàng gật đầu: "Huấn luyện viên."

      Đối với quân nhân, luôn luôn có thiện cảm. Bất quá biết là do cảm giác sai hay thếnào, đột nhiên cảm thấy sắc mặt của LamKỳ Nhi bên cạnh trở nên rất kỳ quái, đặc biệt là lúc ấy chuyện với huấn luyện viên. Có lẽ là ảo giác, lắc lắc đầu vứt bỏ chút phiền chán này , Lãnh Tâm Nhiên đứng bên cạnh chờLam Kỳ Nhi cùng mình rời khỏi.

      đường trở về, sắc mặt của Lam Kỳ Nhi trởnên rất khó coi. Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất tốtbụng, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng hỏi gì cả, hai người cứ yên lặng như thế mà trở về chỗ.

      Lam Kỳ Nhi vốn cho rằng ngày đầu tiên LãnhTâm Nhiên tham gia huấn luyện quân khẳngđịnh theo kịp, nhưng lâu sau phát ra là mình sai rồi. Cho dù huấnluyện viên dạy cái gì, động tác của ấy cũngrất chuẩn. Chỉ là, cũng chỉ nhìn thoáng quarồi còn tâm tư để bận tâm những thứ này nữa.

      Bởi vì cái ông huấn luyện viên chết tiệt kia lại bắt đầu tóm ra làm mẫu rồi.

      Trước kia khi còn học cấp ba cũng có huấn luyện quân , lúc đó huấn luyện vi6en cũng có kêu số người làm tốt lên làm mẫu. nhưngông thầy này căn bản phải như vậy, mỗilần bị kêu ra ngoài, ông ta đều lấy cớ dạy bảođể động tay động chân.

      Nhưng mà, những cái tay chân này, những sinh viên khác căn bản chú ý tới. Hơn nữa, cũng xấu hổ dám , có dũng khí vạch trần lớp mặt nạ của tên ngụy quân tử này!

      "Như vậy, tay để ở chỗ này. Chân giơ lên đặt ở đây: "

      Thanh của huấn luyện viên trầm thấp, mangtheo giọng khàn khàn hô khẩu lệnh.

      lớp ba bốn chục người đều chăm chú nhìn,nhưng dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, muốn tập trung cao độ khảo nghiệm vô cùng cam go.

      Lãnh Tâm Nhiên đứng trong hàng, những thứ này đối với chỉ là bữa ăn sáng.Sơ Hạ đứng cạnh , nhìn về phía Lam Kỳ Nhi,hâm mộ : "Kỳ Nhi giỏi, mỗi lần đềuđược huấn luyện viên gọi ra ngoài làm mẫu, nở mày nở mặt, có thể hấp dẫn được chú ý của bao nhiêu là trai đẹp nha."

      Nhưng thứ này cũng phải thứ quan tâm, cho nên chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi lại hạ mắt xuống.

      Sau hơn ba giờ giằng co với huấn luyện viên,đến hơn bốn giờ, rốt cuộc huấn luyện viên cũngkêu tạm ngừng.

      Lúc Lam Kỳ Nhi trở lại hàng, ràng là mặt trời khuất bóng, nhưng sắc mặt của ấy lạitái xanh, mang theo vẻ chán ghét thể chegiấu.

      "Được rồi, tiếp theo, chúng ta chơi trò chơi ."

      Vị huấn luyện viên hơn hai mươi tuổi kia, lúc nhìn thấy đám sinh viên năm nhất tràn trề sinh lực có cảm giác ghen tị, vẻ mặt nghiêmnghị có nửa điểm biểu tình, giọng điệu rất lạnh, với những sinh viên vừa mới được giải lao.

      Các nam sinh rên lên trận, giờ chỉmuốn nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, ai muốn chơi trò chơi chứ, tuy vậy nhưng cũng ai dám ra miệng, vị huấn luyện viên này củabọn họ, có tiếng là rất nghiêm khắc. Bình thường lúc huấn luyện vô cùng tàn nhẫn,hận thể kéo những kẻ mệt đến choáng váng này dẫy để tiếp tục giẫm đạp. Hơn nữa bình thường cầu rất nghiêm khắc, độngtác chỉ hơi chuẩn tí thôi bị trừng phạt. Vì thế, tuy huấn luyện quân chỉ mới bắtđầu được nửa tháng, nhưng đối với các sinh viên năm nhất mà giống như qua đượcvài tháng vậy.

      "Mọi người xếp thành vòng."

      Huấn luyện viên cực kỳ hưởng thụ loại cảmgiác được nắm trong tay toàn bộ thế này, khôngđể ý đến thanh kêu oán của sinh viên, tựmình quyết định.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn gì như cũ, cũngkhông có bất cứ ý kiến gì. Những huấn luyệnnày đối với là vô cùng thoải mái,tham gia đặc huấn trong bộ đội tháng, đặc biệt là lúc sinh tồn trong khu rừng rậm kia, lại càng khiến cho thể năng của tăng rất cao. tại, đừng là người bình thường, ngay cả những quân nhân này cũng chưa chắc có thể đánh bại . Thân thể là bẩm sinh, nhưng có thểcải thiện được nhờ cố gắng, giờ chính là như thế.

      Lãnh Tâm Nhiên quen những ngườitrong lớp, người quen của , chỉ có ba ngườibạn cùng phòng kia thôi. Đông Phương Hiểuvẫn đeo kính gọng đen ở bên cạnh , Sơ Hạ cũng ở bên cạnh, cộng thêm Lam Kỳ Nhi, bốn người cùng ngồi xuống chỗ.

      Tuy miệng cằn nhằn ngừng, nhưng kỳ trong lòng các nam sinh vẫn rất tò mò tớicùng là muốn chơi trò gì. Dù sau, vị huấn luyệnviên trước mặt này, là quân nhân, trong lòng bọn họ, sinh hoạt của quân nhân vô cùng thần bí. Quân nhân, là nam tử hán chân chính.

      Cũng bởi vì tâm lý này, cho nên bình thườngtuy bị giày vò ngừng, nhưng trong lòngcác nam sinh vẫn cực kỳ sùng bái vị huấn luyệnviên hơn mình sáu bảy tuổi này.

      "Được rồi, bây giờ, tôi dạy mọi người đánhnhau. Đây là trò chơi mà bộ đội chúng tôithường chơi. giờ, tôi đứng ở chỗ này, các bạn tùy tiện chọn người, dùng các biện pháp tấn công tôi. Vài người cùng tấn côngcũng được, nhưng khi bị tôi đánh ngã liền tính là bị loại."

      Huấn luyện viên đứng ở giữa vòng tròn tuyênbố luật chơi.

      Các nam sinh hét lên vui sướng, thanh này hấp dẫn chú ý của những lớp chung quanh.Nhìn bọn họ ngồi thành vòng tròn nghỉ ngơi, đều thấy hâm mộ ghen tị thôi.

      Huấn luyện viên cởi bộ quân trang ngườira, bên trong mặc chiếc áo ba lỗ màu xanh lục, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, tùy tiện giật giậtlà có thể nhìn thấy cơ bắp nổi lên. Áo ba lỗ rất mõng, làm dáng người của ông ta lộ ra rất rõràng, ngay cả mấy múi cơ trước bụng cơ hồ cũng có thể nhìn .

      Dáng người này của ông ta, khiến cho nhữngnam sinh ở đây hâm mộ chảy nước miếng, còn nữ sinh đỏ mặt, tim đập ngừng. Cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của ngườichung quanh, huấn luyện viên cực kỳ đắc ý, vô tình cố ý nhìn về hướng Lam Kỳ Nhi.

      "Được rồi, ai tới."

      Cầm quần áo đặt ở bên, huấn luyện viên làm mấy động tác khởi động xong liền với sinh viên.

      Mấy nam sinh cười hì hì đứng lên: "Huấn luyện viên, chúng em cùng phòng, cũng thể cùng tiến lên được. Chúng em biết thầy lợi hại, nếu đơn đả độc đấu khẳng định sẽkhông chiếm được lợi thế, chỉ có thể lấy đôngđể giành thắng lợi thôi."


      "Vậy cũng được sao, bọn họ cũng có ý tứ. Lấy nhiều địch ít, cho dù thắng cũng có ý nghĩgì chứ?" Sơ Hạ bị dáng người của huấn luyện viên mê hoặc, nhìn thấy mấy nam sinh lớp mình đưa ra đề nghị vô sỉ, lập tức giọng oánhận vài câu. Lãnh Tâm Nhiên nghe thấy cũng gì. là người sinh hoạt trong quânđội nên rất hiểu quân nhân, quan điểm của côcũng hoàn toàn trái ngược với nữ sinh Sơ Hạ này. Mấy nam sinh kia, tuy vóc dáng cũng caonhưng muốn so với quân nhân chân chính, hoàntoàn là có đường sống.

      Huấn luyện viên này, biết sinh viên bằng mình, lại chơi trò chơi này, có ý gì sâu xa sao? Bất quá, đối với các hoạt động thi đấu đầynhiệt huyết này, vẫn cảm thấy rất hứng thú.Lập tức chuyên tâm theo dõi.

      Ký túc xá của đại học Yến Kinh phân ra bốnngười phòng, cho nên ý của nam sinh đó là bốn người cùng lên. Bốn người, cao có thấp có, béo có gầy có, đứng thành hàng, bên kia huấn luyện viên chỉ tùy ý đứng đó, xem khí thếthì thấy giống nhau rồi.

      nam sinh trong đám hô bắt đầu, bốn ngườiliền từ bốn hướng khác nhau tấn công về phíahuấn luyện viên. Khiến người ta biết nên khóc hay nên cười chính là, động tác của mấynam sinh này vô cùng buồn cười, trong đó cư nhiên có người lao thẳng đến đùi huấnluyện viên, quỳ mặt đất ôm chặt đùi ông ta buông. Cố định ông ta tại chỗ, tùy ý đểba người khác công kích.

      " là vô sỉ. Mất mặt!"

      Sơ Hạ bụm mặt ra vẻ khinh thường.

      Những người khác cũng ôm bụng cười lăn lộn,bị màn trước mắt khiến cho cười đến ngãtrái ngã phải.

      Mấy nam sinh kia cũng biết động tác của mìnhrất bất nhã, ha ha cười ngây ngô, nhưng động tác giảm, trong lòng đắc ý vì thắng lợi đãđịnh. Huấn luyện viên bị cố định thể di chuyển, mà ba người kia lại chút khách khí dùng hết tất cả biện pháp để vặn ngã ông ta.

      Bốn người đấu với người, cho dù người kia có lợi hại, cũng vẫn thất bại. Đây là cách nghĩ của đa số mọi người, nhưng mà rất nhanh,nụ cười mặt bốn người biến mất.

      Vị huấn luyện viên kia trực tiếp khom ngườikéo nam sinh quỳ mặt đất ôm đùi mịnh lên, sau đó nhàng ném sang bên cạnh. Cậu nam sinh kia bị dọa đến u mê, cứ ngâyngốc để bị ném như thế. Mà ba nam sinh khác cũng bị dọa ngốc, đứng nhìn huấn luyệnviên bắt đầu động tác khác. Ông ta trực tiếp nắm đầu nam sinh, dùng lực đè đầu cậu ta vào giữa háng nam sinh kia. Động tác đó, vôcùng nhục nhã, khiến mặt hai nam sinh còn lại đỏ lên. Mà nam sinh bị đánh ngã kia, vẫn còn nằm mặt đất, hai đùi kẹp vào cổ cậuta, mặt đối mặt với cậu ta, cảm giác giống như sắp tiểu vào mặt cậu ta vậy.

      tình phát triển vượt ra ngoài dự kiến của mọingười, ai nghĩ huấn luyện viên lạitrực tiếp ném sinh viên của mình qua bên,lại còn làm ra hành động vũ nhục người khác như vậy. Mấy nam sinh vốn cườicười, lúc này mặt đỏ lên, bộ dạng nản lòng nhụt chí, giống như bị đả kích lớn vậy.

      nam sinh hai mươi tuổi, đúng là thời điểmtrọng sĩ diện nhất. Bị nhục nhã trước mặt mọingười trong lớp như vậy, chui qua đũng quần nam sinh khác, còn có cảm giác như bị tiểu vào mặt, những thứ này khiến cho lòng tự trọng của bọn họ bị đả kích nghiêm trọng. Loại đả kích này, nếu được tháo gỡ, trở thành bóng đen vĩnh viễn thể phai mờ trong lòng họ.

      Ngay khi vị huấn luyện viên kia đắc ý chuẩn bị khoe khoang cường đại của mình trước mặtcả lớp, nữ sinh đeo kính đen diện mạo bình thường bước ra, thẳng đến chỗ nam sinh bịném ngã xuống đất. Hành động của , chẳng khác nào ném bỏ mặt mũi của ông ta. Sắc mặt của huấn luyện viên liền trở nên khó coi:"Chẳng qua là bị ném cái, chết ngườiđược. Nam tử hán đại trượng phu, chút khổ ấyđã chịu được, vậy còn sống cõi đờinày làm gì nữa?"

      Lời của ông ta, sỉ nhục người khác vô cùng nghiêm trọng rồi.

      Những sinh viên vốn tươi cười chuyện,liền im lặng trong nháy mắt, kêu tiếng nam sinh nữ sinh bên kia cùng vẻ mặtnghiêm túc hờn giận của huấn luyệnviên.

      Người bình thường luôn có vẻ hướng nội hiềnlành như Đông Phương Hiểu giờ phút này lại vôcùng kiên quyết, mím môi đứng bên cạnh nam sinh, trong mắt ra vẻ kiên quyết.

      kiên trì của , quả thực giống như ở trướcmặt mọi người giáng cái tát vào mặt huấnluyện viên. Lập tức huấn luyện viên Dư liền nổigiận, chỉ vào Đông Phương Hiểu và nam sinhkia : "Bạn học nữ này, tuy biết bạn cực kỳthích bạn nam kia, nhưng tại phảilúc chuyện đương, đừng có lợi dụng cơ hội tốt này để bảy tỏ?"

      Lời của ông ta, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Đông Phương Hiểu nhanh chóng ửng hồng. Ánh mắt những người khác nhìn mình khiến cho đứng ngồi yên. biết huấnluyện viên này là cố ý, nhưng thể .

      "Cậu ấy bị thương."

      Lúng túng lúc lâu, rốt cuộc Đông PhươngHiểu cũng nổi lên dũng khí chỉ vào nam sinh bên cạnh .

      Những lời này, khiến cho mọi người ở đây biến sắc. Lãnh Tâm Nhiên cũng theo bản năng ngẩngđầu nhìn qua, mà vị huấn luyện viên kia, vốn làngẩn người, sau đó mới như nghe được truyệncười đáp lại: " cho rằng con người là thủytinh sao? Lúc chúng tôi huấn luyện trong bộ độichịu gian khổ gấp trăm lần còn chưa bị thương,chút chuyện ấy sao có thể bị thương?"

      Đông Phương Hiểu biết có giải thích nữa cũngkhông được, trực tiếp lấy vài thứ trong người ra, với nam sinh sắc mặt tái nhợt nằm bêncạnh: "Chân của cậu bị trật khớp, lưng cũng bị thương, mình giúp cậu châm cứu mộtchút. Đợt lát nữa kêu nam sinh khác cõng cậu đến phòng y tế."

      Nam sinh kia ngây ngốc nhìn lấy mấy câychâm dài bảy tám cm từ trong bao ra, bộ dáng như chuẩn bị đâm vào người cậu, lập tức sợ tớimức rống to lên: "Cậu làm gì thế?"

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn đến cây ngâm châm dài phát ra hàn quangtrong tay , bất giác hít vào ngụm khílạnh, ánh mắt nhìn giống như xem mộtngười bị bệnh thần kinh vậy. Dù sao, trong xã hội đại này, châm cứu gì gì đó, phảilừa gạt chính là bị thần kinh, có rất ít người tin vào loại y thuật trung y truyền thống này.

      Lãnh Tâm Nhiên cũng cả kinh đứng lên. Trongba người bạn cùng phòng, thích nhất chính làĐông Phương Hiểu trầm mặc ít này. cũng thấy ấy bị bệnh thần kinh gì, giải thích duy nhất chính là nam sinh kia bị thương.

      "Vị bạn học này, đừng có tùy tiện hưunói vượn được vậy? cầm kim ở đây,đừng có trách tôi báo cáo cho trường biết cất giấu vũ khí trong người. Nhanh lên, lập tức rời khỏi chỗ này cho tôi. Còn nữa, đem cả cái bao đồ của luôn cho tôi."

      Huấn luyện viên Dư qua, nghiêm túc vớiĐông Phương Hiểu.

      Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi khẩn trương nắm chặt tay nhau, cho dù thế nào, các cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất, trước kia luôn là nữ sinh ngoan ngoãn, cho tới bây giờ vẫn khôngdám cãi lời giáo viên. Đối với các ,loại uy hiếp này là vô cùng nghiêm trọng rồi.

      Nội quy của trường đại học X rất nghiêm, nếu bị gắn cái danh này lưng, Đông Phương Hiểu là thảm rồi. Bị ghi lỗi là chuyện , còn rất có khả năng bị đuổi học, dùsao, có trường nào cho phép ngườinguy hiểm tồn tại.

      Chỉ có thể , các vẫn còn quá trẻ quá đơn thuần rồi. Huấn luyện viên chỉ mới thôi, các liền sợ đến mức tay chân run rẩy rồi.

      Đông Phương Hiểu cũng thèm quan tâm đến người này, chỉ nhìn nam sinh bên cạnh, trong đôi mắt mang theo vẻ trấn an nhàn nhạt:"Tôi thực biết châm cứu. Cánh tay của cậu bị trật khớp, bắt đầu tụ máu, cực kỳ nghiêmtrọng. tin cậu có thể tự sờ mà xem, cánhtay của cậu bắt đầu sưng lên rồi kìa, lúc sờsẽ gây đau, còn lưng của cậu, giờ bị bầm tímrồi."

      Có lẽ giọng và vẻ mặt của quá chânthành, cho nên nam sinh này tuy quá tin tưởng cách hoang đường này, nhưng vẫn vén áo phía sau lưng lên, nhìn vào mảng da màu đồng lưng, mảnh bầm tím đặc biệt dễ thấy.

      " sao?"

      Nam sinh bị dọa đến nhảy dựng lên, khẩn trương vén ống tay áo lên. Dựa theo lời của sờ cánh tay mình, quá nhiên phát hiệnnó vùng bị sưng phù lên, lúc chạm đến còn có cảm giác đau nhức.

      "Này........Này........"

      Cậu nam sinh bị chấn kinh rồi. Nhìn, nghe, hỏi,sờ là bốn bước cơ bản của trung y, nhưng cậu vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Chỉ nhìnmình vài lần, liền biết được chính xác bệnh trạng của mình, thực là "..."

      "Giờ tin tôi rồi đúng . Tôi thực biết châm cứu, châm cho cậu mấy mũi để giảm máu bầm. Vết thương chân cậu nghiêm trọng lắm, có gãy xương, cho nên khôngcần lo lắng, mình giúp cậu xử lý trước, đợi látnữa kêu nam sinh khác đưa cậu đến phòng y tế thuận tiện hơn."

      Trước mặt bệnh nhân, vẻ mặt của Đông PhươngHiểu đặc biệt kiên nhẫn, giọng cũng rất ônnhu. ngày thường có bộ dáng mấynổi bật giờ lại như được khoát thêm lớp áo thần bí, khiến cho nam sinh vốn kêu thảmthiết bỗng nhiên đờ đẫn.

      "Được."

      Nhìn nữ sinh kia thèm nghe lời khuyêncủa mình còn cầm châm đâm vào ngườinam sinh, huấn luyện viên Dư vô cùng phẫn nộ,ông ta cảm thấy nữ sinh này cố tình gâyrối. Chỉ động tác như thế cũng bịthương sao? Đùa cái gì thế, con người yếu ớtnhư vậy sao?

      Lấp tức, cũng thèm quan tâm nữ sinh kia hết sức chuyên chú đâm kim vào ngườinam sinh, trực tiếp chuẩn bị kéo lấy tay : "Bạn học nữ này, mời ......"

      Lời của ông ta còn chưa xong, động táctoàn thân liền dừng lại.

      cánh tay trắng mịn như ngọc biết từ chỗ nào vươn ra, nhìn như vô lực nhưng lại bắt được cánh tay ông ta giơ trung,đồng thời ngăn động tác và giọng của ông ta lại.

      "Trời ạ, Tâm Nhiên?"

      Sơ Hạ sắp điên rồi, khi nào Tâm Nhiên cũng lên náo loạn thế? Nhìn ấy giống ngườithích gây chuyện nha! người náo loạnkhông tính, giờ ngay cả Tâm Nhiên cũng theo, là......

      Lam Kỳ Nhi cũng gấp đến độ biết làmsao mới tốt. Từ ngày đầu tiên tham gia huấnluyện thích huấn luyện viên này rồi, nhưng chuyện này lại thể , chỉ có thể cố nén. Rất dễ dàng mới qua được nửa tháng, giờ lại xảy ra xung đột này, thân là lớp trưởng, nghĩ đến sau này còn phải tiếp xúc với người này biết bao nhiêu lần nữa, liền cảm thấy sợ hãi!

      Mọi người của lớp quản trị công thương đềukinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng xa lạ kia. Dáng người bé yếu ớt, ngũ quan xinh xắn, đôi môi đỏ hơi mím lại, nhìn thế nào cũng làmột mỹ nữ tuyệt sắc, sao lại có thể xuất hiệnở đó chứ?

      Những người trong lớp bắt đầu bàn tán xôn xao, thảo luận thân phận của nữ sinh kia. Dù sao,bọn họ cũng ở chung với nhau nửa tháng, cơ bản cũng biết được hết những người trong lớp, nhưng mà nữ sinh trước mắt này, hoàn toàn xa lạ.

      "Vị bạn học này......"

      Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhắn lanh lợi kia, tiếng gầm của huấn luyện viên Dư liền nuốtxuống, bên chuẩn bị rút tay ra, bên thìđịnh gì đó. Nhưng mà lời đến nửa liền dừng lại, ông ta vậy mà có cách nào rút tay ra khỏi người tưởng chừng như nhu nhược yếu ớt này?

      Suy đoán quá mức hoang đường này khiến cho sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi. Sao có thể? Chỉ là nữ sinh mảnh mai thôi mà, sao lại có sức lực lớn đến thế?

      Ông ta biết, sau khi trải qua đặc huấn, tay Lãnh Tâm Nhiên có rất nhiều vết sẹo thô ráp, bản thân cũng để ý đến việc này. Nhưng mà người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó có cách nào ra vẻ có mắt tròng được, lập tức liền bá đạo phátngười tìm những dược phẩm bảo dưỡng đắt tiền cho dùng. Cho nên bây giờ, tay của được bảo dưỡng vô cùng trắng đẹp, căn bản khôngtìm thấy chút dấu vết nào của sẹo.

      Tất cả mọi người đều chăm chú đánh giá nữ sinh xa lạ đột nhiên xuất và huấn luyệnviên. Trong mắt bọn họ, tuy vừa rồi lời vũ nhục và động tác của huấn luyện viên có chút quá phận, nhưng chỉ là việc , căn bản cần thiết phải làm lớn lên. Nhưng nhìn tìnhhuống tại , tình căn bản giốngnhư suy nghĩ của bọn họ.

      tình phát triển giống như phim truyền hìnhvậy, lúc trước xuất nữ sinh tự xưng là biết châm cứu cầm ngân châm chuẩn bịxuống tay, tiếp theo lại xuất thêm mỹnữ ngăn cản huấn luyện viên tiến lên. Từ lúcnào nữ sinh trở nên mạnh mẽ như thế rồi? Cả đám nam sinh đều nghĩ thế.

      " ấy châm cứu, thể quấy rầy."Lãnh Tâm Nhiên lạnh như băng .

      Tay huấn luyện viên Dư còn bị Lãnh Tâm Nhiên nắm lấy, dùng sức cỡ nào cũng lấy ra được. Khuôn mặt từ tối đen chuyển sang đỏbừng, may mà người ngoài nhìn ra bọnhọ đọ sức, nếu phỏng chừng mặt sẽcàng đỏ hơn.

      "Quả nhiên là phụ nữ thua đấng mày râu nha, ra bạn nữ này muốn thi đấu với tôi, chúng ta liền thứ phen , bất quá tôi cũngsẽ vì bạn là nữ sinh mà nương tay đâu..."

      Dưới tình huống như vậy, huấn luyện viên kiađột nhiên lớn tiếng câu khiến cho mọingười ở đây đều chấn động.

      "Trời ơi!"

      Tất cả mọi người động loạt hút vào ngụm khí lạnh.

      Vừa rồi bốn nam sinh kia bị chỉnh thê thảm như thế, tại cư nhiên còn có người biếtsống chế muốn chơi trò này sao? Hơn nữa cònlà nữ sinh yểu điệu, sao có thể?

      Sơ Hạ lập tức liền nhịn được, tuy sợ huấn luyện viên ày nhưng vẫn dũng cảm đứnglên : "Huấn luyện viên, khẳng định là thầylầm rồi. Tâm Nhiên sao có thể có ý đó? Có lẽ côấy chỉ muốn thầy đừng làm phiền Hiểu thôi?"

      Mục tiêu chú ý của mọi người trong nháy mắtliền trở thành Sơ Hạ, Lam Kỳ Nhi chần chờ hồilâu, cũng đứng lên theo, bày tỏ mình cũng đồngý với ý kiến của Sơ Hạ.

      nghĩ tới hai ấy lại đứng ra giúpcho mình, ràng là mới quen lâu, thậmchí có thể là bèo nước gặp nhau. Uy tín của huấn luyện viên này trong mắt các sinh viên được chứng kiến, cơ bản mọi người đềucó tâm lý sợ hãi đối với ông ta, vậy mà trongtình huống này còn có người đứng ra đỡgiúp mình, loại tình nghĩa xa lạ này khiến chocô biết làm sao, nhưng trong lòng dòng nước ấm kỳ dị chảy qua?

      Thần, đây là nguyên nhân muốn em ở chung với các ấy sao? Có lẽ đúng, cũng có lẽ ...

      Trong con ngươi đen bóng lên ý cười nhợt nhạt, nhìn hai ràng sợ hãi nhưng lại đỏmặt chịu lùi bước kia, Lãnh Tâm Nhiên xoay người nhìn về phía huấn luyện viên vừachơi xấu kia, nhàn nhạt : "Được."

      Những lời này lọt vào trong lỗ tai mọi người,giống như viên đá ném vào mặt hồ phẳnglặng, khiến cho tất cả mọi người đều dámtin trợn to hai mắt, dùng loại ánh mắt như gặpquỷ mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

      Huấn luyện viên kia vốn chỉ muốn Lãnh TâmNhiên chủ động bỏ tay ra sau đó xin lỗi mình. nghĩ tới cư nhiên lại đáp trả như vậy,lập tức liền phát hỏa: "Được, đợi lát nữa đừngcó giống như người nào đó bị thương còn cầnđến nữ sinh tới giúp!"

      Cái loại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này khiến cho mặt nam sinh kia đỏ lên trong nháymắt, nhưng khi nhìn đến ánh mắt chuyên chú của Đông Phương Hiểu liền bình tĩnh trở lại,xem như kẻ điếc cái gì cũng nghe thấy. Mặt Lãnh Tâm Nhiên chút thay đổi nhìnông ta, gì. Lúc nhìn đến ánh mắt lo lắng của Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi, mỉm cười:"Mình sao. Các cậu chăm sóc cậu ấy , tại trong thời điểm nguy cấp, cậu ấy thể bị quấy rầy." hề hiểu biết về y thuật, nhưng biết có nghĩa là bài xích. biết trung y Bác đại tinh thâm, hiệntại có rất nhiều lãnh đạo của các quốc gia đều có bác sĩ trung y riêng để dưỡng sinh, chăm sócsức khỏe. Những người đó, đều thuộc nhữngnhà trung y thế gia cư, y thuật của bọn họ rấtgiỏi, vượt xa những bác sĩ Tây y bây giờ. Thuật dưỡng sinh của bọn họ, là dưỡng sinh chânchính, có hại đối với thân thể. Chân cứugì gì đó, tuy nghe qua cực kỳ thần bí giốngtrong phim truyền hình, nhưng mà, là có .Hơn nữa, để ý thấy, lúc Đông Phương Hiểulấy châm rất có tình cảm, lúc hạ châm thìnhanh, ổn định, chuẩn, phải người bìnhthường nào cũng có thể đạt được.

      Cả đầu Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi đều đầy nghivấn, nhưng lại theo bản năng mà nghe lời Lãnh Tâm Nhiên. Đông Phương Hiểu vẫn hết sức chuyên chú, căn bản biết những chuyện xảy ra quanh mình.

      Lúc này, mấy lớp khác sau khi nghỉ ngơi thấybên đây náo nhiệt cũng xông tới, ngay cả nhữnghuấn luyện viên cũng nén nổi tò mò đến xem ở đây có cái gì náo nhiệt.

      Bọn họ vốn cũng bị cây châm dài tay ĐôngPhương Hiểu dọa đến, sau đó nghe có nữsinh muốn tỷ thí với huấn luyện vi6en càngnhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng ngời nhìn vềphía gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên.

      Bị nhiều người nhìn như thế, huấn luyện viênDư cảm thấy mặt mũi thu về đủ, trong lòngđắc ý, với Lãnh Tâm Nhiên: "Bạn học này,nếu tại em chịu xin lỗi tôi, tôi xem nhưchưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng hậu quả do nữsinh kia gây ra, em phải chịu trách nhiệm toànbộ."

      Lời này của ông ta, tự cho là mình đại lương tha cho mộ tlần, nhưng những người khác nghe được liền cứng lưỡi. Cả chuyện này, ràngkhông có chút quan hệ nào với Lãnh Tâm Nhiên, chuyện duy nhất làm là ngăn cản ôngta, cũng vì chuyện này mà bắt chịu tất cảtrách nhiệm, khỏi quá tự cho là đúng rồi? Còn dùng giọng điệu như bố thí để lời nàynữa chứ!

      Mấy huấn luyện viên khác, sau khi từ trong miệng mấy nam sinh năm nhất biết được chútchuyện, đều dùng loại ánh mắt biết làmsao để nhìn huấn luyện viên Dư. Bọn họ đều là chiến hữu, bình thường cũng quen nhìnnhững hành động của người này. Tự cho làđúng, hung hãn bá đạo còn chưa tính, vấn đề làhắn ta rất thích ỷ thế hiếp người, phiền nỗi là ta có người chống lưng, ai cũng phải chịu đựng ta, ngay cả kế hoạch tham gia làmhuấn luyện viên lần này, cũng là chen lấnđá rớt chiến hữu mới có được cơ hội.

      Trong lòng tức giận nhưng lại thể , đối với những quân nhân tính tình ngay thẳng mànói, là quá bực tức rồi. Cho nên tại, thấy có người tới khiêu khích , tất cả mọi người đều dùng loại tâm tình xem náo nhiệt mà đứng bên cạnh, căn bản ai giúp dùm vị huấn luyện viên này.

      Trong ánh mắt lo lắng của những sinh viên,Lãnh Tâm Nhiên đứng giữa đám người, khẽ nâng mắt, trong ánh mắt tối đen đầy vẻ khinh thường: "Ông lên trước!"

      Lời hung hãn như vậy, tuyệt đối là khiêu khích!

      Vị huấn luyện viên kia liền tức giận đến đỏ bừng cả mặt, mà những người khác lại thànhkhông gì, biết là nên lo lắng hay nên bất đắc dĩ với người nào đó biết sống chết mới tốt.

      "Xem ra cho bài học cũngkhông biết trời cao đất rộng là gì. sựquá kiêu ngạo, đợi lát nữa đừng trách tôi xuốngtay quá nặng!"

      Huấn luyện viên Dư cười lạnh, vỗ vỗ bắp thịt người, sau đó dùng sức ném quả đấm về phía Lãnh Tâm Nhiên.

      Động tác như vậy, khiến cho miệng của nhữngngười ở đây đều há thành hình chữ O rồi. Ngườicó mắt đều có thể thấy lực đạo này lớn đến mứcnào, ai cũng nghĩ tới cư nhiên ông ta vừa ra tay lại mạnh như vậy. Bất mãn đối với vịhuấn luyện viên này cũng ngày càng lớn .

      Tất cả mọi người đều đoán được thảm trạng của Lãnh Tâm Nhiên, những nữ sinh nhát gan đành lòng nhìn cảnh tượng bi thảm kialiền trực tiếp che mắt lại.

      Trong những người ở đây, người duy nhất cóthể giữa được bình tĩnh chắc chỉ có Lãnh TâmNhiên rồi. Nhìn động tác của huấn luyện viên này, cảm giác được mưu đồ gian ác của ông ta, bất mãn của Lãnh Tâm Nhiên đối với ông ta cũng ngày càng lớn. luôn tôn trọng quân nhân nhất, nhưng mà người trước mắt này, cănbản xứng được xưng là quân nhân. Quân nhân là nam tử hán chân chính, tồn tại để bảo hộ đất nước, tuyệt đối phải dùng để ỷ mạnh hiếp yếu. Người trước mắt này, cực kỳhiển nhiên là cực phẩm trong số đó.

      Mặt đối sắc nhìn quả đấm đầy sức mạnh từ từ đến gần, trong khi mọi người hít mộtngụm khí lạnh, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng có động tác, vươn tay, tùy tiện nắm lấy quả đấm đó, sau đó trong vẻ trợn mắt há mồm củatất cả mọi người, dễ dàng hướng quả đấm ấysang bên.

      "Trời ạ!"

      Nhìn thế này, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc đến sắp rơi xuống rồi.

      Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Bọn họ biết được lực của huấn luyện viên này lớn đến mức nào, mà còn cực kỳ xác định quả đấm vừa rồi ông ta dùng hết sức lực toàn thân, sao ấy lại có thể dễ dàng đón được như thế chứ? Những người chấn kinh nhất ở đây chính lànhững quân nhân, bọn họ là chiến hữu của huấn luyện viên Dư. Bọn họ biết thực lực của , hiểu ta phải vì đối phương là nữ mà nương tay, sau khi nhìn thấy công kích củahắn bị nữ sinh mảnh mai này đỡ được, cảm giácgiống như vừa ăn phải con ruồi, quákhông dám tin rồi!

      Công kích bị phá vỡ dễ như vậy, cảm giác đượcmặt mũi của mình đều bị mất hết. Mặt vị huấn luyện viên kia đỏ bừng lên, thể đểmất mặt như thế nữa, liền nâng chân đá vàongười Lãnh Tâm Nhiên. Động tác như vậy, đơn thuần là huấn luyện viên tỷ thí với sinh viên rồi. Nếu quyền của của ông ta đánh trúng khiến cho người ta đau đớn, vậy mộtcước này tuyệt đối có thể trực tiếp đưa người ta vào bệnh viện.

      có huấn luyện viên nhịn được muốnxông lên ngăn cản cước này, dù sao nhữngngười này cũng luyện võ, mà chỉ là sinh viên bình thường mà thôi. Bọn họ tới để làm huấn luyện viên, tới đển huấn luyện bọn họ,huấn luyện chứ phải chà đạp, nếu xảy ra chuyện gì bọn họ tuyệt đối bị nghiêm trị!

      Nhưng mà, giây sau, tình huống ngoài dựkiến của mọi người lại xuất !

      Chú ý tới cước kia, Lãnh Tâm Nhiên chẳngnhững né tránh, ngược lại cũng giơ chân đá về hướng tấn công của đối phương. Hai chânchạm nhau, cái thô cái mảnh, cáitràn đầy lực lượng cái nhìn như nhu nhượcyếu ớt, chạm nhau trong nháy mắt, kết quả lạikhiến cho mọi người cả kinh đến nỗi cằm sắprơi xuống rất.

      Vị huấn luyện viên Dư vốn được xem là toànthân cơ bắp còn là quân nhân chuyên nghiệp kia cư nhiên lại phát ra tiếng kêu rên đầy thống khổ, sau đó trong ánh mắt chăm chú của mọi người, bị cú đá của Lãnh Tâm Nhiên hướng thẳng vào người!

      Nữ sinh này vậy mà thắng sao?

      Kết quả này khiến cho tất cả mọi người sắp điên rồi.Nếu phải bọn họ nằm mơ thế giới này điên rồi! quân nhân sau khi trải qua vô số huấn luyện gian khổ, lúc so đấu với nữ sinh mảnh mai, cư nhiên lại thua sao? Này, sao có thể?

      Đây chính là cuộc so tài sức mạnh nha! tạikết quả bày ra trước mắt sức mạnh của nữ sinhnày lại lớn hơn cả huấn luyện viên, tin tức này thực khiến cho người ta chấn kinh mà! Lúc trước còn có thanh hút khí truyền đến, lần này tất cả mọi người bị kinh sợ, hoàn toàn mấtđi năng lực phản ứng bình thường, , ngây ngốcnhìn màng trước mắt.

      Sau quyền cước do huấn luyện viênDư chủ động công kích, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc phòng thủ nữa mà bắt đầu côngkích. Trong khi tất cả mọi người ngu ra như gà gỗ, tiến lên vài bước, bắt lấy tay của vị huấn luyện viên kia, sau đó lấy tốc độ cực nhanh ném cả người vị kia qua vai!

      Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tuyệt đối khôngvượt quá năm phút, lại khiến cho những người đứng xem cảm thấy còn đặc sắc hơn cả trận thi đấu nhiều hiệp.

      Huấn luyện viên Dư cũng bị chuyển biến củachuyện này làm cho kinh sợ, nằm đất lâu cũng có bất luận phản ứng gì. Mà những người xem náo nhiệt chung quanh, phản ứng giống hệt như biểu cảm của những bộ đội đặc chủng khi lần đầu tiên xem Lãnh TâmNhiên thi đấu với Chu Đào, đều dùng loại ánhmắt xem Tiểu Quái Vật nhìn nữ sinh ngũ quantinh xảo nhìn như yếu ớt nhu nhược trước mắt!

      Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi cũng ngây dại!

      Chương 91: Xem ai hung hãnhơn


      "Kỳ Nhi...." Sơ Hạ ngơ ngác quay đầu, lộ ra nụ cười cứng ngắc còn khó coi hơn cả khóc: "Hìnhnhư mình nằm mơ...."

      Lam Kỳ Nhi cũng ngơ ngác: "Hình như mìnhcũng...."

      chỉ có hai người bọn họ, mọi người ởđây đều cảm thấy mình nằm mơ!

      Loại chuyện này, làm sao có thể?

      Nhưng mà, mắt nhìn thấy toàn bộ việc lại khiến bọn họ thể tin vào thậtnày. Trái ngược lớn này khiến họ lâu vẫnkhông hồi phục được tinh thần, ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, biết nên phản ứng thế nào mới giống bình thường!

      Chú ý tới phản ứng của những người xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ thở dài: Xem ra, mình lại bị người ta gọi là Tiểu Quái Vật rồi!

      rất muốn khiên tốn, muốn gây ra chuyện lớn như thế trong ngày đầu tiên, rõlà....Thế khó lường mà! thở dài......

      Nếu như bị người khác nghe được lời trong lòng , phỏng chừng là tức giận đến trào máu!

      "Nữ vương ơi nữ vương!"

      Ngay khi mọi người duy trì im lặng, đột nhiên thanh quỷ khóc sói gào từ nơi xa truyền đến. Nghe được giọng nóiquen thuộc cộng thêm xưng hô quen thuộc kia, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật.

      Triệu Nghị mặc bộ quân phục từ đằng xa chạy tới, ngừng tru lên, hai tay mở ra,như là chuẩn bị nhiệt tình ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên vậy. Vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đáymắt liền sáng lên, xem ra khác gì bệnh thần kinh.

      Bất quá, toàn bộ nhiệt tình của cậu ta đều bị Lãnh Tâm Nhiên gạt bỏ. Ngay khi cậu ta sắp chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đưa chân để lên bụng đối phương, trong nháy mắt miểu sát tất cả động tác của cậu ta.

      "Nữ vương......., rốt cuộc mình cũng nhìn thấycậu rồi. ngày gặp như cách ba thu, mình hai tháng thấy cậu, rất nhiều thunha....."

      Triệu Nghị nước mắt lưng tròng .

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật, thu chânlại: " phải giờ thấy được sao?"

      ra, đúng là quên Triệu Nghị học cùng trường với mình.

      Triệu Nghị xuất , phá tan cục diện ngưngtrọng đến cây kim rơi mặt đất cũng nghe được vừa rồi, bất quá tất cả mọi người đều dùngánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Lãnh TâmNhiên.

      "Nữ vương, mình nghe bạn học có nữ sinhnào đó đánh nhau với huấn luyện viên, phản ứng đầu tiên của mình liền đoán được khẳngđịnh là cậu. Ái chà chà, nữ vương quả nhiên là đến đâu cũng đều thu hút chú ý hết."

      Triệu Nghị có ôm chiếc máy tính bảo bốicủa mình, líu ríu ngừng giống như con chim sẻ.

      Ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên bắn thẳng tới.

      Lúc này, những người xem náo nhiệt xung quanh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại,chẳng qua là vẻ mặt có chút đờ đẫn. Sơ Hạ vàLam Kỳ Nhi rốt cuộc nhịn được vây lại, bất quá ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên là vừa ngạc nhiên, nghi ngờ vừa rúng động.

      "Tâm Nhiên, cậu... cậu....." Sơ Hạ chỉ vào LãnhTâm Nhiên, hồi lâu vẫn thốt nên lời.

      Lam Kỳ Nhi cũng dùng vẻ mặt dám tin nhìn trước mặt, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới, nữ sinh cũng có thể mạnh mẽ như vậy, lợi hại như vậy, là....

      Đúng lúc này, Đông Phương Hiểu bên kia cũngvừa rút ngân châm ra, dừng động tác châm cứucủa mình lại. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng của mọi người xung quanh đều như vừachịu đả kích rất lớn, nén được tò mò nháy mắt mấy cái: "Sao thế? Xảy ra chuyệngì?"

      Sơ Hạ là bị đả kích, đặc biệt là khi nhìnthấy nam sinh bị thương kia dùng giọng điệu thán phục gì đó: "Cậu lợi hại, đau rồi." đại loại, liền biết phảiphản ứng thế nào mới là bình thường!

      Bây giờ mọi người đều lợi hại như thế sao? Bạncùng phòng của , người biết châm cứu, người võ nghệ xuất sắc, là......Theobản năng nhìn về phía Lam Kỳ Nhi, sau đó hỏimột câu như bị đứt gân não: "Kỳ Nhi, cậu đừng cho mình biết, cậu cũng có kỹ năng thần bígì ?"

      Đương nhiên là Lam Kỳ Nhi lắc đầu. Bất quásau khi rung động nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của huấn luyện viên liền thấy lo lắng. Theo hiểu biết của , huấn luyện viênnày tuyệt đối phải là người có lòng khoang dung. Giờ gặp phải tình huống này, khẳng định trả thù!

      Khi tất cả mọi người đều hồi phục tinh thần lại,ba nam sinh đến trước mặt nam sinh bịthương, tò mò nhìn cậu ta: "Vừa rồi cậu sựbị thương sao?"

      Nam sinh chỉ chỉ eo của mình, lại chỉ chỉ cánh tay bị sưng như bánh mì của mình: "Cậu xem. Bất quá tại đau nữa. Bạn học, cậu tên gì, cám ơn."

      Đông Phương Hiểu cũng trở về bộ dáng hiềnlành bình thường : "Đông Phương Hiểu. Các cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế , vết thương của cậu ấy, vẫn cần được điều trị, miễn cho đểlại di chứng."

      Ba nam sinh lúc trước căn bản biết đãxảy ra chuyện gì liền lập tức đáp lại, tuy vẫnluôn bán tín bán nghi với màn thần kỳ vừa rồi. Chỉ là, trái lại đều biết nguyên nhân vừa rồiLãnh Tâm Nhiên ngăn huấn luyện viên lại.

      "Ba người các cậu, trước đưa Thẩm Minh đếnphòng y tế ." Lam Kỳ Nhi tới, câu, sau đó lại nhìn về huấn luyện viên bên kia theo bản năng, hạ giọng bổ sung câu: "Tốt nhất là đến bệnh viện lớn, sau đó chụp phim. Giữ lại tất cả những gì bác sĩ chẩn đoán và kê đơn."

      Những người có thể đến được đại học X đềukhông phải kẻ ngốc, vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra rồi. Lập tức liền gật đầu, nóira, bốn người bọn họ, đều vừa mắt vớihuấn luyện viên kia. Dù sau những chuyện ôngta làm lúc trước cũng quá vũ nhục người khácrồi!

      "Lớp trưởng, yên tâm , bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

      Trong đó có nam sinh cười tít mắt .

      Lam Kỳ Nhi gật gật đầu: "Các cậu mau , chúng tôi xin phép giúp các cậu."

      Bốn nam sinh nhìn nhau vài cái, sau đó thừa dịp đám người hỗn loạn mà rời khỏi.

      Lúc này, rốt cục huấn luyện viên Dư cũng đứng lên được. Những chuyện xảy ra ban nãy đối với ông ta mà là vô cùng nhục nhã, ông ta lớnđến như vậy vẫn chưa từng bị mất mặt đến thế. Đối với Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể dùng từ hậnthấu xương để hình dung. Lập tức liền quan tâm bên cạnh còn có người, lớn tiếng chửi mắng: "Đánh huấn luyện viên, bạn học này,hành vi của bạn quá tồi tệ, tất phải chịu bị xử phạt. Tôi báo cáo với giáo viên. Nếu tạibạn chịu xin lỗi tôi, tôi nhân nhượng chút."

      Những lời này của ông ta vừa ra, khuôn mặt của những người ở đây đều trở nên vặn vẹo.

      Gặp người hung hãn, chưa từng thấy ai ngang ngược như thế! Gặp người da mặt dày, chưa từng thấy ai biết xấu hổ như vậy!

      Chân tướng việc bọn họ đều nhìn thấy, sao đến khi ông ta liền trở nên hoàn toàn khác rồi hả?

      Bất quả, Lãnh Tâm Nhiên đánh huấn luyện viênlà , nghĩ đến điều này, khiến cho những sinhviên đều có chút lo lắng. Đặc biệt khi bọn họ biết chân tướng ràng việc. Bọn họ chỉ thấy Lãnh Tâm Nhiên ngăn huấn luyện viênlại, sau đó huấn luyện viên Dư như vậy. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, chuyện khiêuchiến là Lãnh Tâm Nhiên chủ động ra!

      Bọn họ đều ghét huấn luyện viên này, nhưngvẫn nhịn được mà lo lắng cho Lãnh Tâm Nhiên.

      Trước mắt, ở đây, người biết chân tướng sựviệc, chỉ có mình Lãnh Tâm Nhiên. người khác, chính là nam sinh bị thương kia, bấtquá cậu ta còn ở đây nữa. Đông Phương Hiểu tuy cũng biết chuyện nam sinh kia bị thương, lại chú ý tới Lãnh Tâm Nhiên sao lại xung đột với huấn luyện viên, trong việc này, cũng thể đứng ra làm nhân chứng.

      Bất quá Triệu Nghị trước sau vẫn thuận theoLãnh Tâm Nhiên. Cậu ta có trăm phần trăm tín nhiệm với Lãnh Tâm Nhiên, chỉ có cậuta, mà tất cả những người lớp F bọn họ đều cótrăm phần trăm tín nhiệm với . Cho nên tuy biết vì sao xảy ra chuyện này, nhưng vẫn kiên quyết tin tưởng chuyện này phải lỗicủa Lãnh Tâm Nhiên, là lỗi của huấn luện viênkia.

      Lam Kỳ Nhi xem như là người có vẻ hiểu biết tính tình của huấn luyện viên nhất. Nhưng côcũng biết sinh viên mà đánh huấn luyện viên thìcó hậu quả nghiêm trọng thế nào. Đặc biệt mấyhuấn luyện viên này thân có quân hàm còn có hậu trường chống lưng phía sau, lại càng lo lắngcho Lãnh Tâm Nhiên hơn.

      Lần đầu gặp mặt, thích Lãnh TâmNhiên. giờ, tuy vẫn chưa là thích,nhưng vẫn lo lắng cho ấy.

      "Xin lỗi?"

      Lãnh Tâm Nhiên như nghe được câu chuyện cười thể tin được mà trừng to hai mắt.

      Ngay cả Triệu Nghị cũng bày ra bộ dáng nhưnghe được chuyện cười lớn, lấy bộ dáng xem diễn cộng thêm ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn huấn luyện viên biết sống chết kia.

      Tuy cậu biết nữ vương cho tới cùng là có thân phận gì, cũng biết có bao nhiêuquân bài chưa lật lên, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, cậu tin tưởng còn hơn chính bản thân mình. Nhìn thấy bộ dáng chútđể ý của Lãnh Tâm Nhiên, liền biết chuyện này có gì cần lo lắng, liền lấy tư thể thoải máiđứng bên xem diễn.

      Bất quá, xem náo nhiệt xem náo nhiệt, cậuvẫn nhịn được lấy di động ra nhắn tin cho nhóm bạn cũ cũng ở trường. Sử dụngngôn ngữ đơn giản để việc -nữ vươngphát sinh xung đột với huấn luyện viên, huấn luyện viên tìm nữ vương trả thù! Chỉ mười mấy chữ đơn giản như thế, sau đó gửi tin nhắn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :