CHƯƠNG 43: CÁI TÁT . . . . .
Editor: Ngân Tâm
"Dao Dao, hôm nay xong việc rồi, tay em cũng tốt rồi. Thừa dịp kỳ nghỉ chưa hết, chúng ta hẹn hò chút để bồi dưỡng tình cảm được ?” Giọng vui vẻ của Vạn Niên Thanh truyền qua điện thoại. thanh tràn đầy vui sướng này truyền tới đáy lòng Mạc Dao Dao, khiến cho lỗ tai có chút tê dại.
Mặc dù rất mong đợi hẹn hò nhưng lúc này thực thích hợp. Mạc Dao Dao chỉ có thể nhẫn nại : “Ngày khác , bây giờ em ở bệnh viện.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng Vạn Niên Thanh lập tức trở nên khẩn trương.
“Diệp Tử bị thương ở đầu , bây giờ ngủ rồi. có ai bên cạnh nên em phải chăm sóc.” Nếu thực để Diệp Tử bị thương ở chỗ này mình, thế nào Ngải Xuân cũng lột da . Mặc dù, Mạc Dao Dao quan tâm ta có thể lột da mình được hay , chỉ là bỏ lại người bị thương trong bệnh viện, về mặt đạo đức, có giải thích gì cũng thoát được.
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng lúc. Đột nhiên, Mạc Dao Dao có chút khẩn trương. Chẳng lẽ Vạn Niên Thanh tức giận?
“Ngải Xuân ăn cơm cùng Ami, nếu chờ bọn họ quay về đến đón em?” Trong khoảng thời gian này, Vạn Niên Thanh rất bận rộn, lại bị thương, là hai người có nhiều thời gian cùng ở chỗ. Điều này đối với hai người vừa mới xác định tình cảm mà chính là chuyện rất tàn nhẫn. cũng rất muốn ra ngoài hẹn hò, dạo phố gì đó. Lần trước dạo phố là mùa hè, lúc ấy còn giúp Vạn Niên Thanh mua quần áo. Bây giờ là mùa đông, cũng sắp được nửa năm rồi.
Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến thanh huyên náo, lộn xộn. Trong tiếng ồn, Mạc Dao Dao nghe Vạn Niên Thanh : “ muốn ăn bát canh gà, đợi lát nữa chuyển đến, nhân tiện đón em luôn.”
"Được, em đợi ." Mạc Dao Dao cười, đây mới là Vạn Niên Thanh của .
Để điện thoại xuống, đợi trong chốc lát, Mạc Dao Dao cảm thấy thời gian trôi qua hơi chậm, vài chục phút mà tựa như mười mấy giờ. Ngải Xuân cùng Ami chưa trở lại, Diệp Tử cũng tỉnh.
đứng dậy dạo bước trong phòng bệnh để giết thời gian. Bây giờ, quan sát cả phòng chỉ có Diệp Tử, bước chân của Mạc Dao Dao ràng rất , nhưng bởi vì trong phòng quá yên tĩnh nên thanh này đánh thức Diệp Tử ngủ say.
"Dao Dao?" giơ tay dụi dụi mắt, thiếu chút nữa cho là mình nằm mơ.
"Xin lỗi, đánh thức cậu rồi." Mạc Dao Dao quay đầu lại, thấy khuôn mặt vui vẻ của Diệp Tử khỏi nhíu mày. Tại sao cậu ta lại có bộ dáng như vậy, lát nữa Vạn Niên Thanh đến cũng hay.
" có gì," Diệp Tử ngồi dậy, " ra nghiêm trọng lắm, chính là Ngải Xuân sợ nên tớ phải ở lại viện để quan sát mấy ngày. Theo tớ thấy với tình trạng thân thể này ngày mai có thể làm bình thường rồi.”
“Vẫn nên quan sát , chắc chắn chút.” Mạc Dao Dao với giọng xa cách cũng thân mật, thái độ trước sau như .
Ai ngờ Diệp Tử đầu bị đánh đến hôn mê vẫn chưa trở lại bình thường. nhìn Mạc Dao Dao lúc, đột nhiên : “Tớ cùng với Ngải Xuân có quan hệ, chỉ là cùng cố. Gặp nhau, ấy nhất định muốn tớ chở ấy cùng ra ngoài, tớ . . . . .”
“Điều này liên quan đến tớ.” Mạc Dao Dao ngắt lời , “Chính là nếu cậu thực cảm thấy mình và Ngải Xuân quan hệ, dứt khoát . Đừng khiến ta thần kinh cả ngày như vậy.”
Từ việc xe lần này, rốt cuộc Mạc Dao Dao suy nghĩ ra tại sao nhiều năm được Diệp Tử đáp lại mà Ngải Xuân vẫn còn thích cậu ta như vậy. Luôn duy trì loại thái độ như gần như xa, thỉnh thoảng khá hơn chút, thỉnh thoảng lạnh nhạt chút. Điều này khiến người ta rất khó buông tay. Lần đầu tiên mua xe, lần đầu tiên chở người. Điều này cho Ngải Xuân hi vọng quá lớn. Thảo nào thấy ánh mắt ta như cọp mẹ bảo vệ con vậy.
"Tớ cự tuyệt ấy từ lâu rồi, nhưng ấy. . . . .” Diệp Tử với giọng lo lắng.
"Diệp Tử, cậu cự tuyệt như thế nào? Rất dịu dàng đúng ? Sau hôm cự tuyệt lại đối tốt với ta đúng ?”
“Vậy. . . . . Rất lạnh nhạt, ấy rất đáng thương. . . . . .”
Mạc Dao Dao đột nhiên cười nhạt chút rồi : "Diệp Tử, đột nhiên bây giờ tớ cảm thấy may Triệu Ngộ Minh phải là cậu. Nếu thực tớ ném vào rồi.”
"Làm sao cậu có thể như vậy?" Diệp Tử có cảm giác bị thương. Bây giờ trong đám bạn bè bọn họ, thanh danh của Triệu Ngộ Minh được tốt. Chủ yếu là công lao của Ami, ta làm việc rất tử tế.
“Dù sao lúc tớ và ta chia tay rất ràng, dứt khoát, cho tớ chút lưu luyến nào. Nếu như là loại người như cậu, sau khi chia tay tớ còn nghĩ đến ta, còn đổ thừa cho ta. Đấy mới thực là hủy hoại.” Giờ khắc này Mạc Dao Dao suy nghĩ rất ràng. đến Triệu Ngộ Minh cũng cảm thấy đau lòng, càng có gì quyến luyến. Điều này thuộc về công lao của Vạn Niên Thanh mặt dày mày dạn. Nhưng lúc chia tay Triệu Ngộ Minh quyết tuyệt, cũng là nguyên nhân để cho có thể gác lại đoạn tình cảm dài bốn năm này.
"Mạc Dao Dao, tớ giống như cậu nghĩ, tớ vẫn. . . . . ." Nhìn thấy thái độ Mạc Dao Dao lạnh lùng, cảm xúc Diệp Tu có chút kích động. Cũng lo lắng thân thể có thể chống đỡ được hay , từ giường nhảy “bịch” xuống, muốn nắm tay Mạc Dao Dao
(Diệp Tử - Diệp Tu: Mình cũng hiểu tại sao tên đoạn dưới lại là Diệp Tu nên mình vẫn ghi theo nguyên tác nhé
Chữ Tử: chỉ là danh xưng cao quý của người đàn ông. Ví dụ: Phu tử, quân tử
hoặc chỉ con trai. Ví dụ: tiểu tử - tiểu tử họ Diệp )
Đáng tiếc là đầu còn có chút choáng váng. Nhảy dựng xuống dưới như vậy nên bắt đầu mơ hồ, chóng mặt ngã xuống, vẫn là cái kiểu đầu hướng xuống trước.
tại cậu ta mà ngã xuống, đoán chừng thành chấn thương sọ não mất. Chủ nghĩa nhân đạo chiến thắng, Mạc Dao Dao đưa tay đỡ lấy . Hơn nửa người Diệp Tu đè người . Vì vậy màn hí kịch được tiến hành.
"Mạc Dao Dao! biết xấu hổ sao!” Đẩy cửa vào, Ngải Xuân vừa ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh Diệp Tu và Mạc Dao Dao ôm nhau trong phòng bệnh. ta giận sôi máu tại chỗ, đưa tay đẩy Mạc Dao Dao ra, động tác mạnh mẽ như uống máu gà.
Mạc Dao Dao liếc mắt nhìn trời, cần cẩu huyết như thế chứ? nghĩ ‘thực ra đây là hiểu nhầm’ nhưng tại, nhìn đỉnh đầu Ngải Xuân chuyển thành màu đen, liền vuốt tay. Giải thích lúc này đồng nghĩa với việc che giấu, giải thích đồng nghĩa với cam chịu. Dù sao trong lòng Ngải Xuân cũng chắc chắn như vậy rồi, còn lãng phí lời làm cái gì.
Nhưng quên mất tại Ngải Xuân vừa mới ăn cơm xong. Ngải Xuân được bổ sung năng lượng y như thủy thủ Papai ăn rau chân vịt. tay đẩy Mạc Dao Dao ra, tay đỡ Diệp Tu về giường. Ngay sau đó, xông lên bước dài, chính là vung tay tát cái. Tốc độ nhanh đến nỗi Ami - người cùng theo vào - có cơ hội mở miệng.
Mạc Dao Dao bị sức lực mạnh mẽ của ta đẩy lên tường, ta xông lên trong nháy mắt giống như kiện Lưu Tường phá kỷ lục chạy nước rút cuối cùng. Cơ bản là có thời gian cũng có cơ hội để tránh. Nhìn thấy sức lực của cái tát kia, đoán chừng chết cũng bị chấn thương bên trong.
“Bụp” tiếng, thanh cái tát to vang vọng trong phòng bệnh. Mạc Dao Dao ngây dại, Ngải Xuân ngây dại, Ami ngây dại, Diệp Tử mơ hồ nằm giường bệnh cũng ngây dại.
Chỉ có người ngây dại. giống như người có liên quan. mặt có năm dấu ngón tay đỏ bừng, giơ ấm giữ nhiệt trong tay hỏi Mạc Dao Dao: “Canh để ở đâu đây?”
Ami chắn ở cửa rầm rì . Sao hôm nay những người này lại giống như siêu nhân vậy. ràng vẫn đứng bên cạnh cửa, lại hoàn toàn biết Vạn Niên Thanh tiến vào lúc nào.
Ngải Xuân chưa từng thấy Vạn Niên Thanh, sau khi ngẩn ngơ chút, ta hỏi: “ là ai?”
ai có thể để ý đến ta. Mạc Dao Dao ném canh gà vừa nhận xuống dưới đất. Cũng quan tâm canh gà có bị đổ hay .
giơ tay lên, khẽ chạm vào dấu tay khuôn mặt Vạn Niên Thanh: “Có đau ?”
Vạn Niên Thanh cầm tay để môi hôn cái, miệng mếu máo với giọng tủi thân: “Đau, đau chết!”
Mạc Dao Dao gật đầu cái: "Em biết rồi."
Sau đó vòng qua Vạn Niên Thanh, đến bên cạnh Ngải Xuân : "Ngải Xuân, đây là bạn trai tôi."
Ngải Xuân nhìn Vạn Niên Thanh cái, ràng vẫn chưa tỉnh lại, Mạc Dao Dao giơ tay phải lên, Ngải Xuân theo trực giác tránh sang hướng ngược lại. Ai ngờ tránh ra, Mạc Dao Dao lại nhanh chóng đánh bằng tay trái.
Cái thanh “ Bụp” này còn hơn thanh của Ngải Xuân vừa rồi. Ngải Xuân ngờ tay trái của Mạc Dao Dao cũng mạnh mẽ như vậy, đầu bị đánh có chút choáng váng. Lúc này, thấy Mạc Dao Dao lại giơ tay phải lên, trực giác lại tránh theo hướng ngược lại. Ai ngờ lại hứng lấy tay trái của Mạc Dao Dao.
"Bụp" ! Lại cái tát.
Mạc Dao Dao lắc lắc tay trái tê dại : “Tôi là người luôn luôn tích ‘thủy chi ân dũng tuyền tương báo’, cái gì cũng trả lại gấp đôi.”
(Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Đại khái là chịu ơn tất phải báo đáp)
xong cười cười: " xin lỗi, thời gian trước tay phải bị thương, để cho thất vọng rồi, né hai lần mà tránh được."
Sau khi đánh xong, cũng nhìn mọi người trong phòng ngây ra như phỗng, về phía Vạn Niên Thanh, đưa tay trái về phía : “Đau, da mặt ta quá dày, lòng bàn tay cũng bị đánh đến đỏ.”
Vạn Niên Thanh vội vàng cầm đặt ở bên môi thổi thổi: " đau đau, thổi chút là được rồi."
Ami sợ run cả người, buồn nôn quá rồi.
Chỉ là người bị hại cảm thấy buồn nôn chút nào. vừa bị Vạn Niên Thanh thổi vào lòng bàn tay vừa nhìn Ngải Xuân : "Tôi nhớ Ami từng với tôi, là người ân oán ràng. Nếu có ngày tôi có bạn trai, giúp tôi đổ rượu lên chính đầu mình. Ami chưa bao giờ dối. Nếu cậu ấy như vậy, nhất định lời này là đúng ?
Đoán chừng đời này Ngải Xuân chưa bao giờ bị người đánh như vậy. Chỉ là ta vẫn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ai biết đây là hay giả. Tìm người tới thay ăn tát liền muốn đổ rượu lên đầu tôi. dễ thế đâu.”
Mạc Dao Dao cười cười: "Tôi biết dễ dàng như vậy, chẳng qua tôi cũng muốn đổ rượu lên đầu . Thế này , ngày tôi cùng Vạn Niên Thanh kết hôn, đến cổ vũ là được. cần tiền mừng cưới chỉ cần mang tá rượu trắng, uống hộc máu là được. Nhớ tự chuẩn bị rượu. Đầu năm nay giá cả tăng cao, tôi cũng nỡ bỏ tiền mua rượu đổ vào thùng rác.”
". . . . . ." Ngải Xuân bị ức hiếp đến nỗi còn chút máu mặt.
Vạn Niên Thanh nắm lấy cơ hội, lập tức tiếp tục câu chuyện hỏi: "Khi nào chúng ta kết hôn?"
Lúc này Mạc Dao Dao cảm thấy rất oai phong, thể tự kềm chế đắm chìm trong vui sướng, trong thắng lợi. Thuận theo câu chuyện, hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Nhanh, sau năm nay.”
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau tới phố mua chút đồ gia dụng gì đó thôi." Vạn Niên Thanh xong liền lôi Mạc Dao Dao chạy ra ngoài cửa. Chạy ra đến trước cửa cũng quên khoa tay múa chân làm tư thế chiến thắng với Diệp Tu. Đồng thời cũng ném cho Ami ánh mắt “Yên tâm giao ấy cho tôi ”.
Vạn Niên Thanh kỳ lạ xuất trong phòng, lại hùng hùng hổ hổ kéo người bỏ chạy, để lại phòng mờ mịt cùng trái tim cậu thiếu niên họ Diệp bị vỡ thành tám mảnh.
Vẫn là Ami từ nãy làm vật trang trí lớn lắc đầu: “Chuyện gì thế này!”
xong cũng xoay người rời , trước khi còn để lại câu: “Hai người các cậu đều tự chuốc lấy phiền nhiễu.”
CHƯƠNG 44: CỦA . . . . .
Editor: Ngân Tâm
Vạn Niên Thanh có giống lời là hẹn dạo phố mua đồ gia dụng, mà với tốc độ ánh sáng lôi Mạc Dao Dao vào khách sạn gần đây nhất, cấp tốc đặt gian vợ chồng. Cũng phải là loại tạm thời nghỉ ngơi, mà là dự định ở ngày đêm.
Vào phòng Mạc Dao Dao còn chưa kịp chuyện, liền bị người đè lên giường. Môi dính sát thân mật, hôn đến trời đất mù mịt.
chỉ là hôn, còn động tay động chân!
Vạn Niên Thanh dùng thân thể đè ép , môi chặn miệng của , bàn tay ngừng chạy thân thể , cũng luồn vào áo trong cởi dây nịt ngực của .
Bàn tay nóng bỏng, Mạc Dao Dao có cảm giác làn da bị lửa thiêu nóng. Dĩ nhiên cũng chỉ là nhiệt độ cơ thể người bình thường. Nhưng Mạc Dao Dao lại bị cái nhiệt tình này đốt đến nỗi tìm thấy phương hướng.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ vuốt ve ngực , tỉ mỉ vuốt ve nơi mềm mại kia. Đầu ngón tay nhàng thi thoảng từ từ lên phía đỉnh. Từng đợt cảm giác tê dại khiến toàn thân Mạc Dao Dao nổi da gà.
bàn tay vội vàng chọc ghẹo, bàn tay còn lại cũng quên cởi quần áo. Từ khi Vạn Niên Thanh biến hình có hai sở thích lớn. là M. Hai là khỏa thân. Mỗi lần về nhà, điều đầu tiên chính là cởi quần áo. Tốc độ kia nhanh tới nỗi chín con ngựa cũng kéo trở lại được.
chỉ cởi quần áo của mình nhanh chóng mà tốc độ cởi quần áo của Mạc Dao Dao cũng kém. Rất nhanh, người hai người đều bị mất vật che chắn. Lồng ngực trần trụi của dán sát vào thân thể Mạc Dao Dao. Bàn tay di chuyển xuống dưới, cởi thắt lưng của , đưa vào bên trong . . . . .
"Dừng lại!" Ngón tay vào bên trong cơ thể, rốt cuộc Mạc Dao Dao cũng trở lại bình thường. Đánh cái lên ngực Vạn Niên Thanh, chống nửa người lên : " phải là đến đêm tân hôn được sao? phải bảo thủ sao? phải cổ hủ sao?"
Tiến công của Vạn Niên Thanh bị ngăn lại, điều này khiến rất buồn bực. phát bắt được tay Mạc Dao Dao rồi đè lên giường, cúi đầu khẽ liếm gương mặt .
" quyết định hôm nay chính là đêm tân hôn!" rất sốt ruột, giọng ngang ngược cho từ chối.
Ngang ngược! Ở trong từ điển Mạc Dao Dao phải là có từ này. Nhưng cái từ trong lòng vĩnh viễn cũng gắn lên người Vạn Niên Thanh được. tên hoa M cả ngày lăn lộn đất chờ giẫm đạp. Tại sao có thể ngang ngược được đây?
Nhưng thực tế tại Vạn Niên Thanh rất là ngang ngược. chút do dự cởi vật che chắn cuối cùng người Mạc Dao Dao. chân ngăn lại chân Mạc Dao Dao, để cho hai chân của khép lại.
Thẳng thắn, thành khẩn với nhau như vậy khiến cho Mạc Dao Dao sợ hãi. từng nhìn thấy thân thể Vạn Niên Thanh nhiều lần, quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn rồi. Nhưng bây giờ, thân thể rắn chắc khẽ ửng hồng này lại mang sức hấp dẫn thể tả được. Làm cho người ta muốn tiến lên gặm mấy cái, căn hai cái, hung hăng bắt giữ.
ra đổi thành người con khác, đối mặt với thân thể khêu gợi như vậy muốn nhàng hôn lên, dịu dàng vuốt ve, để khơi mào dục vọng cao nhất của thân thể này. Nhưng kỳ lạ là Mạc Dao Dao lại muốn hung hăng đánh mấy cái tát. Nhất định thanh kia rất dễ nghe, lơ đễnh nghĩ.
"Tập trung chút!" Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao chú ý, giơ tay đánh cái mông nàng. nặng nhưng thanh trong trẻo “Bép” này lại khiến Mạc Dao Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Vạn Niên Thanh lại dám đánh ! Điều này khiến Mạc Dao Dao trong cơn giận dữ cũng giơ tay hung hăng vỗ mấy cái mông . Cái thanh kia rất ràng, rất có sức lực nha!
Ai ngờ sau khi bị đánh mấy cái, nhiệt độ cơ thể Vạn Niên Thanh lại cao hơn. nhếch miệng, gần như lộ ra nụ cười đẹp đẽ. Đưa tay lên ngực Mạc Dao Dao, nhàng nhéo phần đỏ sẫm phía .
"Dao Dao chủ động khiêu khích , tệ nha." ngồi chồm hỗm ở bên giường. chân nửa quỳ chen vào giữa hai chân Mạc Dao Dao, cái chân khác đứng mặt đất, ở cao nhìn thân thể Mạc Dao Dao. Giọng mang theo ham muốn kể xiết.
Kiểu tư thế này khiến mặt Mạc Dao Dao bị thiêu đỏ như nửa bầu trời. Giống như là bị chinh phục, thân thể mềm mại ở giường, mà người đàn ông kia nhìn , nhìn toàn bộ của .
phất cánh tay của Vạn Niên Thanh nắn bóp ngực mình, ngượng ngùng dùng hai tay che đậy thân thể. Ai ngờ lại bị Vạn Niên Thanh nắm lấy cổ tay, đè ở hai bên cơ thể.
“Để nhìn kỹ em.” thanh của khàn khàn lại tràn đầy từ tính, che giấu dục vọng của mình chút nào.
Tay bị chặn lại, chân bị tách ra, cơ thể phơi bày trước mắt , tất cả đều bị nhìn thấy rất ràng. Mạc Dao Dao nuốt nước miếng: "Thả. . . . . . Ra. . . . . ."
Lời có cách nào nối liền thành câu, thanh muốn chết . Trong miệng khô khan, dù có thế nào chăng nữa cũng khó có thể ngăn chặn.
Vạn Niên Thanh buông tay ra, nhàng vuốt mặt . Đầu tiên là dùng bàn tay, sau đó là ngón tay lướt qua mặt . nhàng giống như lông vũ, lại làm ngứa muốn chết, thân thể càng thêm khát vọng được vuốt ve.
cúi đầu, há mồm ngậm quả đào, đầu lưỡi nhàng liếm, cái tay còn lại cũng tìm kiếm *** . Mạc Dao Dao hoàn toàn có sức lực, thân thể mềm nhũn nằm giường, mặc cho định đoạt. Thỉnh thoảng, trong miệng khẽ rên, phần eo theo động tác ngón tay từ từ lắc lắc.
biết qua bao lâu, Vạn Niên Thanh buông viên trong đó ra, liếm liếm môi, giống như thưởng thức món ăn ngon, cúi đầu ngậm chặt viên khác. Bị thương rất lâu, nụ hoa kia nở rộ, đỏ rừng rực trước ngực. Phía còn mang theo giọt sương trong lành, cực kỳ cám dỗ.
Động tác ngón tay động tác dần dần tăng nhanh. Môi Vạn Niên Thanh rời khỏi ngực, hôn dần xuống phía dưới.
“Từ lâu muốn làm như thế này với em, từ lúc vẫn còn là gốc cây muốn, cho nên mới vì em mà nở hoa.” Lời của mang theo khát vọng sâu nặng khiến cho người ta vừa nghe là có thể nhận ra cố gắng nhẫn nhịn nhiều như thế nào.
Môi trượt đến bụng dưới rồi dừng lại, đầu lưỡi liếm da thịt , đôi môi dùng sức mút vào chút, để lại dấu vết đỏ thẫm.
"Của ." Vạn Niên Thanh hôn lên dấu vết, lại lần nữa di chuyển môi, dùng sức mút vào bắp đùi, để lại dấu vết khắp nơi.
"Của đấy, của đấy, đều là của ." vừa vừa hôn. Rất nhanh, cơ thể Mạc Dao Dao xuất đầy những điểm màu đỏ. Ở làn da trắng noãn, màu đỏ như vậy rất xinh đẹp, ra sức đáp lại nhiệt tình của Vạn Niên Thanh.
Cũng biết trải qua bao lâu, Mạc Dao Dao bị Vạn Niên Thanh ôm lên người. kéo hai tay của vòng qua cổ mình: “Ôm lấy .”
Trái tim sắp nhảy ra từ cuống họng. Mạc Dao Dao biết thời khắc cuối cùng đến rồi. Vùi đầu cắn bờ vai Vạn Niên Thanh, cánh tay ôm chặt lấy thân thể của .
Vạn Niên Thanh đẩy hông vào giữa hai chân Mạc Dao Dao. Hông rất hẹp, nhìn có loại phong tình khác thường, vừa vặn bị hai chân của kẹp lại.
"Dao Dao!" đột nhiên gọi tên Mạc Dao Dao, lập tức đạt được mục đích cuối cùng.
Mạc Dao Dao đau đến toàn thân phát run, cắn vai buông. Vạn Niên Thanh đợi lúc, nhận thấy sức lực của chút, lúc này mới từ từ chuyển động.
"Dao Dao, Dao Dao, Dao Dao. . . . . ."
Mỗi lần động chạm, lại kêu tiếng rất thắm thiết. Mạc Dao Dao buông miệng ra, yếu ớt nắm lấy bờ vai Vạn Niên Thanh nhàng rên rỉ. Có chút vô ý thức hôn lên vành tai, gương mặt Vạn Niên Thanh.
Nước mắt rơi xuống, phải vì đau khổ, mà bởi vì khó có thể đè nén niềm vui sướng. ra là còn có đau đớn như vậy, đau đớn kèm theo ngọt ngào như vậy. ra là còn có hạnh phúc như vậy, mang theo vô cùng vui sướng thỏa mãn như vậy.
Thân thể bị lấp đầy đồng thời trái tim cũng bị tiếng gọi kia lấp đầy, cũng thông qua nước mắt tràn ra, rơi tấm lưng rắn chắc của Vạn Niên Thanh.
Nước mắt lạnh như băng càng thêm kích thích giác quan của . ra sức va chạm, vùi thân thể mình vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Mạc Dao Dao.
-
Mạc Dao Dao giơ tay che mặt, cuộn tròn người, quay lưng về phía Vạn Niên Thanh nằm.
Vạn Niên Thanh đưa tay ôm lấy vai của , ôm người vào trong ngực, gò má cọ cọ tóc của .
"Đừng che, để nhìn em." tự tay chạm vào hông Mạc Dao Dao, ngón tay gõ ở phía , bắt chước động tác đánh đàn piano, đầu ngón tay khiêu vũ hông mềm mại.
"Mới cần!" Mạc Dao Dao buồn bực , cuộn tròn thân thể chặt hơn chút.
" sao? Nhưng vừa rồi thấy rất ràng mà. Nơi này, nơi này và nơi này." Ngón tay giữa trung chạm chút. Mỗi cái cũng chỉ so sánh những chỗ nhạy cảm. Hơn nữa cuối cùng còn để lại dấu vết ở nơi nào đó. Mạc Dao Dao càng nóng mặt hơn nữa.
"Em còn biết ra phương diện này lại có thực lực như vậy, luyện tập với ai rồi?" Nàng nghiêm mặt buồn buồn , bản lĩnh như thế này, từ trước là con chim non, ai tin!
"Dao Dao, được bắt nạt như thế. Trừ em ra, có ai chạm vào hoa của ! Ở thời điểm nó còn non nớt bị em sờ ống phấn rồi. Lúc ấy chống đỡ được bao lâu, tay em toàn là phấn hoa. Theo việc phân chia tuổi thọ quái bọn , chưa tu thành hình người đều coi là vị thành niên. Như em chính là cưỡng hiếp trẻ vị thành niên rồi, còn . . . . .”
"Câm miệng!" Mạc Dao Dao da mặt có chút cương, quá mất mặt rồi ! Thích tên như vậy quá mất mặt rồi !
Đột nhiên nhớ tới bộ dáng lạnh lùng của Mặc Ngôn. Đều là quái giống nhau, tại sao lại khác biệt Vạn Niên Thanh nhà thể nghiêm túc chút, kín đáo chút, khí phách chút, phong độ chút? Cố tình chỉ biết lăn lộn làm nũng mong được chú ý, ngày ngày nâng cao đóa hoa cầu truyền phấn. Hơn nữa, biết thời điểm hoa nở ở đó, còn thuận tay giúp vị này giải quyết lần sinh lý đầu tiên của quái, khiêu chiến cực hạn của .
Tại sao vẫn cứ thích ? Mạc Dao Dao khổ sở suy nghĩ vấn đề này nhưng nghĩ mãi mà tại sao.
Vạn Niên Thanh thừa dịp tâm tư tình cảm của ổn định, đưa tay lật người trở lại, để cho quay mặt về phía mình. Hài lòng nhìn dấu vết mà mình để lại người Mạc Dao Dao, vui vẻ mà ôm , hôn cái trán : “Của .”
Nhìn vui mừng như thằng ngốc! Trong nháy mắt Mạc Dao Dao xấu hổ như thế nữa.Dù có dùng vũ lực mạnh mẽ hơn nữa, Vạn Niên Thanh mãi mãi là Vạn Niên Thanh. Có chút nội tâm đen tối, có chút ngu ngốc, có chút đáng , có chút khêu gợi, có chút quyến rũ. Vả lại còn là tên siêu cấp M nhưng lại hết sức trung thành.
Như vậy là tốt rồi! Mạc Dao Dao hài lòng nghĩ. Mặc kệ biến thành bộ dáng gì nữa, Vạn Niên Thanh mãi mãi là Vạn Niên Thanh.
Những lo âu vẫn chiếm giữ trong lòng đột nhiên biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi. khẽ ngước mắt lên nhìn quai hàm khêu gợi của Vạn Niên Thanh, ngẩng đầu hôn cái, sau đó vùi đầu vào trong lòng .
muốn ích kỷ lần, lần như thế này. muốn cùng đóa hoa M này ở chỗ, .
lần chính là suốt đời, lần chính là trọn đời, lần chính là giao tương lai mình cho .
tin tưởng, cho dù qua mấy chục năm nữa, tóc mình trắng phơ. Vạn Niên Thanh vẫn là Vạn Niên Thanh si tình kia. Trong mắt của chỉ có mình : Mạc Dao Dao.
Áp môi lên ngực Vạn Niên Thanh, cảm thấy thân thể dao động chút. Mạc Dao Dao hài lòng cười, ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh hạt trước ngực . Dù sao cũng nên để cho chiếm ưu thế chứ.
Vạn Niên Thanh bắt lấy tay Mạc Dao Dao, miễn cưỡng : “Mặc dù tiếp tục ba ngày ba đêm cũng sao, nhưng đây là lần đầu tiên của em, chịu được giày vò. Hôm khác có thời gian hai ta chơi đủ, cho em tha hồ chơi!”
Mạc Dao Dao khuôn mặt dục cầu bất mãn của , khẽ cười tiếng, ngẩng đầu hôn lên môi cái: “Vạn Niên Thanh, em , lần này .”
Last edited by a moderator: 15/2/16