CHƯƠNG 36. (2)
Editor : Song Ngư nhi.
đột nhiên nhớ lại hình như trước kia Vạn Niên Thanh từng có hai điện thoại di động, cái chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao. Nhưng mà Vạn Niên Thanh mang theo cái để dùng cho công việc của mình rồi, bởi vì lúc Vạn Niên Thanh vừa ra đến cửa, Mạc Dao Dao thấy nhận điện thoại của đồng nghiệp.
Vậy nên bây giờ cái chuông điện thoại vang lên kia là từ cái điện thoại mà chỉ có mình Mạc Dao Dao biết số. Nhưng mà ddlqd giờ Mạc Dao Dao hề gọi cho Vạn Niên Thanh.
Tiếng chuông reo rất lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Mạc Dao Dao suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra quyết định, nếu như chuông điện thoại vang lên lần nữa trước khi ba người đó trở lại nhận, muốn xem là người nào mà lại có số điện thoại của Vạn Niên Thanh chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao.
vừa mới quyết định như vậy tiếng điện thoại ddlqd lại vang lên, tần số đổ chuông của nó cứ như đòi mạng vậy. Mạc Dao Dao chút do dự mở cặp tài liệu, lấy điện thoại di động ra, nhìn xuống tên họ lại số.
biết quỷ thần xui khiến thế nào nhấn nút trả lời, nhưng còn chưa kịp câu nào nghe thấy giọng của ddlqd : "Vạn Niên Thanh, chừng nào mới tới lấy hành lý? phải ngày hôm nay đến lấy sao? Thế sao bây giờ còn chưa đến?"
Mạc Dao Dao lên tiếng, giọng của này còn rất trẻ, rất êm tai, nghe giọng của này, trong đầu Mạc Dao Dao tưởng tượng ra hình ảnh của mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
kia thấy đầu dây điện thoại bên kia đáp lại, tiếp: " bị câm à? Yên tâm , vì ngày đó ở khách sạn thể công lực thâm hậu như vậy, em thu tiền thuê nhà của đâu."
Mạc Dao Dao hề nghĩ ngợi liền đặt điện thoại xuống, nhanh chóng tắt máy rồi trả lại nó vào trong cặp tài liệu của Vạn Niên Thanh. Sau đó nằm lại giường nghĩ ngợi mấy giây.
Người đầu tiên trở về là Vạn Niên Thanh, còn mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chắc là bởi thủ tục của bệnh viện này tương đối phiền hà, phải sao chụp (photocopy) lại ghi chép nằm viện, còn phải đóng dấu từng hóa đơn phải đóng, nên phải đợi thêm lát. Mạc Dao Dao thấy Vạn Niên Thanh cầm đống đồ ăn đẩy cửa vào phòng, nhìn cái, sau đó làm như có chuyện gì xảy ra, : "Lại là đồ ăn nhanh! Lâu lắm rồi em được ăn cơm mình làm."
Vạn Niên Thanh để túi thức ăn ở tủ đầu giường, ngồi bên giường của Mạc Dao Dao : " sao, đợi ngày mai trở về, làm bữa tiệc lớn để mừng em xuất viện, nhưng mà em thể ăn đồ cay và đồ nhiều dầu mỡ, chúng làm cho vết thương của em khó hồi phục."
"Em ăn cơm nấu cũng lâu lắm rồi nhỉ, hình như cũng gần tháng rồi? Đúng rồi, trong gần tháng này ở đâu vậy ?" Mạc Dao Dao giống như vô ý hỏi.
"Chuyện này. . . thuê nhà thời hạn tháng ở bên cạnh đại học."
"À, ra là vậy." Mạc Dao Dao gật đầu hỏi thêm gì nữa, mở túi thức ăn ra, lấy bánh bao nhân thịt ra ăn. Mặc dù tay phải của cần phải đeo dây ở cổ nữa, nhưng nó còn chưa hồi phục hẳn nên phải cẩn thận. Vết thương động vào xương thế này cần phải mất trăm ngày, nên qua tháng rồi vẫn thể hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng mà tay trái của chỉ bị thương ngoài da, sau tuần lễ là gần khỏi, mà qua nửa tháng ngay cả sẹo cũng có. Cho nên mấy ngày này, Mạc Dao Dao ăn cơm đều dùng tay trái, tận lực ăn loại thức ăn cần cầm đũa.
Vạn Niên Thanh mơ hồ cảm thấy hôm nay Mạc Dao Dao có vẻ là lạ, nhưng cụ thể lạ ở đâu ra được. chỉ có thể ngồi ở mép giường , tán gẫu cùng : "Chiều nay mẹ cùng cả ra phi cơ à?"
"Ừ."
Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chờ sau khi Mạc Dao Dao trở về, dù sao họ cũng nán lại ở đây tháng rồi, vết thương của Mạc Dao Dao cũng khá hơn rất nhiều, chính vì như nên thế ngày mai Vạn Niên Thanh mới có thể trở về nhà.
Tuy vậy nhưng Mạc Dương Dương cũng hứng thú với chuyện trở về nhà này cho lắm, lão bà của ra nước ngoài để tham gia đề tài nghiên cứu mới, cả ngày xuất quỷ nhập thần. Còn con lại bị bị nhà mẹ vợ mang , đến bây giờ vẫn chưa trả lại, họ chỉ sợ vì Mạc Dương Dương mà đứa này bị ảnh hưởng đến thời kì phát triển vô cùng quan trọng. Cho nên khi hai lão nhân đến đón tôn tử (cháu trai) của mình dễ dàng thả người. Vì vợ con đều ở nhà, nên Mạc Dương Dương muốn trở về. Ở chỗ này tốt, có em giường bệnh để khi dễ, có mẹ Mạc khi dễ , có huynh đệ mới quen khi dễ lẫn nhau, còn có bệnh viện với nhiều bệnh nhân có thể cùng nhau giết thời gian.
Mấy ngày nay, và mẹ mình cùng Vạn Niên Thanh chăm sóc Mạc Dao Dao. Mạc Dương Dương ăn ngồi rồi, cả ngày có việc gì. Vốn là rất rảnh rỗi, nhàm chán đến độ mọc nấm người rồi, nhưng đột nhiên có ngày nghĩ giống như lão bà mình, học y khoa. Vì vậy ngày ngày chạy đến phòng bệnh quan sát để học tập, việc này làm cho tất cả người trong khoa đó chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống lạy , cầu xin đừng hành hạ họ như thế nữa, bởi vì , mà cả phòng bệnh này đến bệnh nhân cũng có. . .
Sau khi nhờ y tá mà chuyện này truyền tới tai của Mạc Dao Dao, vì tương lại của tất cả mọi người, : " à, hay là trở về , chỗ này có mẹ và Vạn Niên Thanh là được rồi, người ở quê buôn bán thể thiếu đâu!"
Mạc Dương Dương khoát khoát tay, : " sao đâu, đám tiểu tử kia nếu có ta làm việc tốt đấy."
Mạc Dao Dao rất muốn : chỗ này mà có ngài, chắc chắn bệnh viện cũng có thể làm việc tốt hơn đấy. . .
Vì vậy : “ sợ bị bòn rút, khiến cái cửa hàng của thu được có mấy đồng tiền lời còm cõi như bán đồ vỉa hè hay sao, lấy gì nuôi vợ nuôi con đây chứ?”
lợi nhuận như bán đồ lề đường là hơi quá, từ khi Mạc Dương Dương chạy khỏi chỗ bán hàng đa cấp bắt đầu xây dựng nghiệp, bây giờ qua mười hai năm, cũng tạo ra góc thiên hạ khá lớn rồi. ddlqd ở nhà bắt đầu từ từ làm nên, từ từ học hỏi các kiến thức về trang trí nội thất, cuối cùng trực tiếp mở cửa hàng trang trí nội thất, mấy năm nay ở quê nhà Mạc Dao Dao, ở mảng trang trí nội thất coi như là bá chủ ở đó.
Nhưng mà trong lòng cái cơ sở của mãi mãi vẫn là cửa hàng vỉa hè, bởi vì vĩnh viễn quên được cái cảnh ngày khai trương, cửa hàng của đối diện công ty trang trí nội thất, cửa hàng cướp mối làm ăn của người ta, ép cho công ty người ta đóng cửa.
Ông Mạc Dương Dương này, làm ra được chuyện gì tốt Mạc Dao Dao biết, chứ bản lĩnh phá hoại của ddlqd đứng hàng đầu, công ty trang trí nội thất kia bởi vì bị khuấy đảo, mà cuối cùng công ty bọn họ phá sản. Mạc Dao Dao từng thấy mấy huynh đệ dưới tay Hai mình nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa khóc vừa : " Dương, làm ơn chỉ phụ trách ứng phó với công ty cạnh tranh bọn mình là được. Còn chuyện làm ăn, coi như bọn em cầu xin , xin ngàn vạn lần đừng nhúng tay, tiền vốn của chúng ta có nhiều, bồi thường nổi đâu!"
Cũng vì cái bản tính này, mà đối mặt với chất vấn của Mạc Dao Dao, Mạc Dương Dương có thể vô cùng tự hào vỗ ngực : " sao, nếu như có ở đó, có khi bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn. Cứ cho ddlqd là bị bòn rút nữa, vẫn còn tốt hơn để tự mình trông coi chuyện làm ăn nữa ấy chứ."
Như vậy mà còn cho là chuyện đáng để khoe ra nữa chứ!
Có lẽ là trời sinh Mạc Dao Dao có khả năng tiếp xúc được nhiều với loại người như Mạc Dương Dương, nên đối phó loại người như thế, trong đầu của có rất nhiều phương pháp. thấy cái vẻ làm sao cũng thể ảnh hưởng của Mạc Dương Dương, lập tức gọi điện cho Kiều Tiểu Tuệ.
Kiều Tiểu Tuệ nhận được điện thoại, ngay ddlqd lập tức gọi cho Mạc Dương Dương: "Bây giờ ở chỗ nào?"
" ở cùng Dao Dao. Vợ à, nhớ em lắm!" Mạc Dương Dương vừa nghe thấy giọng của Kiều Tiểu Tuệ ở đầu bên kia, lập tức cười khép miệng lại được. tháng này, chưa từng cười vui vẻ như vậy.
"Nhớ em mau trở về ." Kiều Tiểu Tuệ ddlqd vừa ngồi trước máy vi tính phân tích số liệu, vừa ăn đồ ăn, biết là bữa sáng hay là bữa tối nữa, vừa gọi điện thoại cho Mạc Dương Dương.
"Được! trở về ngay lập tức!" Sau khi để điện thoại xuống, lập tức với Mạc Dao Dao: "Chừng nào em xuất viện vậy, nhanh lên !"
Nhìn nhìn , đây là kiểu trai gì!
Vừa nghe thấy Mạc Dương Dương phải trở về, Mạc Dao Dao sắp xuất viện, mẹ Mạc cũng ngồi yên: "Dương Dương, lúc trở ddlqd về, thuận đường đưa mẹ trở về cùng , dù sao vết thương của Dao Dao cũng tốt hơn rất nhiều rồi."
"Mẹ, sinh hoạt hàng ngày của con vẫn còn rất bất tiện mà." Mạc Dao Dao chỉ chỉ tay phải của mình còn chưa khỏi hẳn, ngay cả việc mặc quần áo cũng cần phải có người giúp tay, nếu như dùng lực quá lớn ảnh hưởng tới khôi phục của vết thương.
Nào ngờ mẹ Mạc mẹ vỗ vai trái của : " phải còn có Tiểu Thanh đó sao?!"
Sau đó dùng giọng mà tất cả đều có thể nghe thấy khẽ với Vạn Niên Thanh: "Nhớ nắm lấy cơ hội!"
Nhìn nhìn , đây là kiểu mẹ gì vậy!
Mạc Dao Dao bỗng dưng cảm thấy, mình có thể khỏe mạnh lớn đến bây giờ, quả dễ dàng gì!
Tác giả có lời muốn : Về chuyện cú điện thoại kia ~~~
Chương sau giải thích ~~~
Hết chương 36.
Last edited by a moderator: 14/2/15