1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương dẫm đạp anh đi - Thanh Sắc Vũ Dực (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 36. (2)

      Editor : Song Ngư nhi.

      đột nhiên nhớ lại hình như trước kia Vạn Niên Thanh từng có hai điện thoại di động, cái chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao. Nhưng mà Vạn Niên Thanh mang theo cái để dùng cho công việc của mình rồi, bởi vì lúc Vạn Niên Thanh vừa ra đến cửa, Mạc Dao Dao thấy nhận điện thoại của đồng nghiệp.

      Vậy nên bây giờ cái chuông điện thoại vang lên kia là từ cái điện thoại mà chỉ có mình Mạc Dao Dao biết số. Nhưng mà ddlqd giờ Mạc Dao Dao hề gọi cho Vạn Niên Thanh.

      Tiếng chuông reo rất lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Mạc Dao Dao suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra quyết định, nếu như chuông điện thoại vang lên lần nữa trước khi ba người đó trở lại nhận, muốn xem là người nào mà lại có số điện thoại của Vạn Niên Thanh chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao.

      vừa mới quyết định như vậy tiếng điện thoại ddlqd lại vang lên, tần số đổ chuông của nó cứ như đòi mạng vậy. Mạc Dao Dao chút do dự mở cặp tài liệu, lấy điện thoại di động ra, nhìn xuống tên họ lại số.

      biết quỷ thần xui khiến thế nào nhấn nút trả lời, nhưng còn chưa kịp câu nào nghe thấy giọng của ddlqd : "Vạn Niên Thanh, chừng nào mới tới lấy hành lý? phải ngày hôm nay đến lấy sao? Thế sao bây giờ còn chưa đến?"

      Mạc Dao Dao lên tiếng, giọng của này còn rất trẻ, rất êm tai, nghe giọng của này, trong đầu Mạc Dao Dao tưởng tượng ra hình ảnh của mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

      kia thấy đầu dây điện thoại bên kia đáp lại, tiếp: " bị câm à? Yên tâm , vì ngày đó ở khách sạn thể công lực thâm hậu như vậy, em thu tiền thuê nhà của đâu."

      Mạc Dao Dao hề nghĩ ngợi liền đặt điện thoại xuống, nhanh chóng tắt máy rồi trả lại nó vào trong cặp tài liệu của Vạn Niên Thanh. Sau đó nằm lại giường nghĩ ngợi mấy giây.

      Người đầu tiên trở về là Vạn Niên Thanh, còn mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chắc là bởi thủ tục của bệnh viện này tương đối phiền hà, phải sao chụp (photocopy) lại ghi chép nằm viện, còn phải đóng dấu từng hóa đơn phải đóng, nên phải đợi thêm lát. Mạc Dao Dao thấy Vạn Niên Thanh cầm đống đồ ăn đẩy cửa vào phòng, nhìn cái, sau đó làm như có chuyện gì xảy ra, : "Lại là đồ ăn nhanh! Lâu lắm rồi em được ăn cơm mình làm."

      Vạn Niên Thanh để túi thức ăn ở tủ đầu giường, ngồi bên giường của Mạc Dao Dao : " sao, đợi ngày mai trở về, làm bữa tiệc lớn để mừng em xuất viện, nhưng mà em thể ăn đồ cay và đồ nhiều dầu mỡ, chúng làm cho vết thương của em khó hồi phục."

      "Em ăn cơm nấu cũng lâu lắm rồi nhỉ, hình như cũng gần tháng rồi? Đúng rồi, trong gần tháng này ở đâu vậy ?" Mạc Dao Dao giống như vô ý hỏi.

      "Chuyện này. . . thuê nhà thời hạn tháng ở bên cạnh đại học."

      "À, ra là vậy." Mạc Dao Dao gật đầu hỏi thêm gì nữa, mở túi thức ăn ra, lấy bánh bao nhân thịt ra ăn. Mặc dù tay phải của cần phải đeo dây ở cổ nữa, nhưng nó còn chưa hồi phục hẳn nên phải cẩn thận. Vết thương động vào xương thế này cần phải mất trăm ngày, nên qua tháng rồi vẫn thể hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng mà tay trái của chỉ bị thương ngoài da, sau tuần lễ là gần khỏi, mà qua nửa tháng ngay cả sẹo cũng có. Cho nên mấy ngày này, Mạc Dao Dao ăn cơm đều dùng tay trái, tận lực ăn loại thức ăn cần cầm đũa.

      Vạn Niên Thanh mơ hồ cảm thấy hôm nay Mạc Dao Dao có vẻ là lạ, nhưng cụ thể lạ ở đâu ra được. chỉ có thể ngồi ở mép giường , tán gẫu cùng : "Chiều nay mẹ cùng cả ra phi cơ à?"

      "Ừ."

      Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chờ sau khi Mạc Dao Dao trở về, dù sao họ cũng nán lại ở đây tháng rồi, vết thương của Mạc Dao Dao cũng khá hơn rất nhiều, chính vì như nên thế ngày mai Vạn Niên Thanh mới có thể trở về nhà.

      Tuy vậy nhưng Mạc Dương Dương cũng hứng thú với chuyện trở về nhà này cho lắm, lão bà của ra nước ngoài để tham gia đề tài nghiên cứu mới, cả ngày xuất quỷ nhập thần. Còn con lại bị bị nhà mẹ vợ mang , đến bây giờ vẫn chưa trả lại, họ chỉ sợ vì Mạc Dương Dương mà đứa này bị ảnh hưởng đến thời kì phát triển vô cùng quan trọng. Cho nên khi hai lão nhân đến đón tôn tử (cháu trai) của mình dễ dàng thả người. Vì vợ con đều ở nhà, nên Mạc Dương Dương muốn trở về. Ở chỗ này tốt, có em giường bệnh để khi dễ, có mẹ Mạc khi dễ , có huynh đệ mới quen khi dễ lẫn nhau, còn có bệnh viện với nhiều bệnh nhân có thể cùng nhau giết thời gian.

      Mấy ngày nay, và mẹ mình cùng Vạn Niên Thanh chăm sóc Mạc Dao Dao. Mạc Dương Dương ăn ngồi rồi, cả ngày có việc gì. Vốn là rất rảnh rỗi, nhàm chán đến độ mọc nấm người rồi, nhưng đột nhiên có ngày nghĩ giống như lão bà mình, học y khoa. Vì vậy ngày ngày chạy đến phòng bệnh quan sát để học tập, việc này làm cho tất cả người trong khoa đó chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống lạy , cầu xin đừng hành hạ họ như thế nữa, bởi vì , mà cả phòng bệnh này đến bệnh nhân cũng có. . .

      Sau khi nhờ y tá mà chuyện này truyền tới tai của Mạc Dao Dao, vì tương lại của tất cả mọi người, : " à, hay là trở về , chỗ này có mẹ và Vạn Niên Thanh là được rồi, người ở quê buôn bán thể thiếu đâu!"

      Mạc Dương Dương khoát khoát tay, : " sao đâu, đám tiểu tử kia nếu có ta làm việc tốt đấy."

      Mạc Dao Dao rất muốn : chỗ này mà có ngài, chắc chắn bệnh viện cũng có thể làm việc tốt hơn đấy. . .


      Vì vậy : “ sợ bị bòn rút, khiến cái cửa hàng của thu được có mấy đồng tiền lời còm cõi như bán đồ vỉa hè hay sao, lấy gì nuôi vợ nuôi con đây chứ?”

      lợi nhuận như bán đồ lề đường là hơi quá, từ khi Mạc Dương Dương chạy khỏi chỗ bán hàng đa cấp bắt đầu xây dựng nghiệp, bây giờ qua mười hai năm, cũng tạo ra góc thiên hạ khá lớn rồi. ddlqd ở nhà bắt đầu từ từ làm nên, từ từ học hỏi các kiến thức về trang trí nội thất, cuối cùng trực tiếp mở cửa hàng trang trí nội thất, mấy năm nay ở quê nhà Mạc Dao Dao, ở mảng trang trí nội thất coi như là bá chủ ở đó.

      Nhưng mà trong lòng cái cơ sở của mãi mãi vẫn là cửa hàng vỉa hè, bởi vì vĩnh viễn quên được cái cảnh ngày khai trương, cửa hàng của đối diện công ty trang trí nội thất, cửa hàng cướp mối làm ăn của người ta, ép cho công ty người ta đóng cửa.

      Ông Mạc Dương Dương này, làm ra được chuyện gì tốt Mạc Dao Dao biết, chứ bản lĩnh phá hoại của ddlqd đứng hàng đầu, công ty trang trí nội thất kia bởi vì bị khuấy đảo, mà cuối cùng công ty bọn họ phá sản. Mạc Dao Dao từng thấy mấy huynh đệ dưới tay Hai mình nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa khóc vừa : " Dương, làm ơn chỉ phụ trách ứng phó với công ty cạnh tranh bọn mình là được. Còn chuyện làm ăn, coi như bọn em cầu xin , xin ngàn vạn lần đừng nhúng tay, tiền vốn của chúng ta có nhiều, bồi thường nổi đâu!"

      Cũng vì cái bản tính này, mà đối mặt với chất vấn của Mạc Dao Dao, Mạc Dương Dương có thể vô cùng tự hào vỗ ngực : " sao, nếu như có ở đó, có khi bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn. Cứ cho ddlqd là bị bòn rút nữa, vẫn còn tốt hơn để tự mình trông coi chuyện làm ăn nữa ấy chứ."

      Như vậy mà còn cho là chuyện đáng để khoe ra nữa chứ!

      Có lẽ là trời sinh Mạc Dao Dao có khả năng tiếp xúc được nhiều với loại người như Mạc Dương Dương, nên đối phó loại người như thế, trong đầu của có rất nhiều phương pháp. thấy cái vẻ làm sao cũng thể ảnh hưởng của Mạc Dương Dương, lập tức gọi điện cho Kiều Tiểu Tuệ.

      Kiều Tiểu Tuệ nhận được điện thoại, ngay ddlqd lập tức gọi cho Mạc Dương Dương: "Bây giờ ở chỗ nào?"

      " ở cùng Dao Dao. Vợ à, nhớ em lắm!" Mạc Dương Dương vừa nghe thấy giọng của Kiều Tiểu Tuệ ở đầu bên kia, lập tức cười khép miệng lại được. tháng này, chưa từng cười vui vẻ như vậy.

      "Nhớ em mau trở về ." Kiều Tiểu Tuệ ddlqd vừa ngồi trước máy vi tính phân tích số liệu, vừa ăn đồ ăn, biết là bữa sáng hay là bữa tối nữa, vừa gọi điện thoại cho Mạc Dương Dương.

      "Được! trở về ngay lập tức!" Sau khi để điện thoại xuống, lập tức với Mạc Dao Dao: "Chừng nào em xuất viện vậy, nhanh lên !"

      Nhìn nhìn , đây là kiểu trai gì!

      Vừa nghe thấy Mạc Dương Dương phải trở về, Mạc Dao Dao sắp xuất viện, mẹ Mạc cũng ngồi yên: "Dương Dương, lúc trở ddlqd về, thuận đường đưa mẹ trở về cùng , dù sao vết thương của Dao Dao cũng tốt hơn rất nhiều rồi."

      "Mẹ, sinh hoạt hàng ngày của con vẫn còn rất bất tiện mà." Mạc Dao Dao chỉ chỉ tay phải của mình còn chưa khỏi hẳn, ngay cả việc mặc quần áo cũng cần phải có người giúp tay, nếu như dùng lực quá lớn ảnh hưởng tới khôi phục của vết thương.

      Nào ngờ mẹ Mạc mẹ vỗ vai trái của : " phải còn có Tiểu Thanh đó sao?!"

      Sau đó dùng giọng mà tất cả đều có thể nghe thấy khẽ với Vạn Niên Thanh: "Nhớ nắm lấy cơ hội!"

      Nhìn nhìn , đây là kiểu mẹ gì vậy!

      Mạc Dao Dao bỗng dưng cảm thấy, mình có thể khỏe mạnh lớn đến bây giờ, quả dễ dàng gì!


      Tác giả có lời muốn : Về chuyện cú điện thoại kia ~~~

      Chương sau giải thích ~~~


      Hết chương 36.
      Last edited by a moderator: 14/2/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 37 : THAY ĐỔI. . . (1)

      Editor : Song Ngư nhi.
      Beta : cafe_sang.

      Ngày Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương , Vạn NiênThanh và Mạc Dao Dao cùng nhau ra tiễn. ra vết thương của Mạc Dao Dao tốt hơn rất nhiều, trừ cánh tay phải của còn có chút bất tiện khi cử động ra còn lại đều ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Thế nhưng Tề Hiên lại mở rộng cửa hậu (ví với việc làm tiêu cực, đại khái là cửa sau, thiên vị), cho nghỉ tận lqd hai tháng để nghỉ dưỡng, hơn nữa còn là nghỉ phép có lương! Mạc Dao Dao vô cùng hoài nghi về tương lai của mình trong vòng năm năm tới, có khi nào tất cả những ngày nghỉ được phép, cùng với những ngày nghỉ đông của đều bị ta trừ hết sạch rồi hay , chứ làm gì Tề Hiên có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội tốt này được chứ?


      Mẹ Mạc cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên trước khi bà có kéo tay Mạc Dao Dao : "Tết năm nay, nếu như con xin nghỉ được, cần phải về."


      xong nước mắt cũng "tí tách, tí tách" rơi xuống, Mạc Dao Dao chịu nổi bộ dạng này của bà, hạ quyết tâm : "Mẹ yên tâm , con nhất định xin nghỉ phép ở công ty, để về nhà thăm mẹ!"


      Bây giờ cũng cuối tháng mười , Mạc Dao Dao còn tháng nghỉ phép nữa, đến lúc làm lại cũng là cuối năm, lại xin nghỉ thêm nữa chính xác là mơ mộng hão huyền (*). Nhưng Vạn Niên Thanh nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Mạc Dao Dao, cứ như cực kỳ chắc chắn rằng lqd mình có thể xin nghỉ được, biết là tính toán cái gì đây nữa.

      (*) Nguyên văn: "Si nhân thuyết mộng" : đây là câu tục ngữ Trung Quốc, nghĩa là “người ngốc mê”, ý chuyện viển vông, vớ vẩn, hão huyền, thành ,. . .


      Mấy hôm nay, cứ rảnh rỗi chút là Mẹ Mạc lại lôi kéo Vạn Niên Thanh ngồi tám chuyện với bà, nội dung chủ yếu chính là cuộc sống của Mạc Dao Dao từ thời thơ ấu, đến thời thiếu niên, thanh niên, thậm chí là tất tần tật các chuyện phát sinh hồi năm ngoái. Tóm lại là cội nguồn gốc gác đều bị xới lên cả. Mà tên Vạn Niên Thanh kia lại nghe rất nghiêm túc, cẩn thận lqd nghe từng chút , chỉ thiếu điều lấy bút ra để điên cuồng ghi chép lại mà thôi. Nhưng mà vì ngại Mẹ Mạc ở trước mặt, nên mới dám to gan làm vậy. Chỉ là có lúc Mạc Dao Dao thấy lén lúc giấu di động phía sau lưng, đoán chừng là ghi lại.


      Thông qua việc ngồi nghe mẹ Mạc tự thuật, rốt cuộc Vạn Niên Thanh phát ra rằng : Mạc Dao Dao trước kia và Mạc Dao Dao bây giờ biết, hình như có chút giống nhau. Theo lời mẹ Mạc , Mạc Dao Dao trước kia rất ngoan ngoãn, có hơi ngốc, lại rất dễ bị lừa. Cứ mỗi lần Mạc Dương Dương muốn lừa , nhất định bị mắc mưu. Có lần, Mạc Dương Dương bắt chuồn chuồn nướng cho ăn. Sau đó mẹ Mạc thấy miệng của Mạc Dao Dao đen kịt, vì vậy mà phát ra con trai mình lại bắt nạt em . Nên bà dạy dỗ Mạc Dương Dương ngay tại chỗ. Mạc Dương Dương bị bà đánh rồi phạt đứng và cho ăn cơm tối. Nhưng Mạc Dương Dương nhớ , ngày đó thấy Mạc Dao Dao ăn chuồn lqd chuồn nướng xong ra bờ sông rửa tay rửa mặt rồi mà. Nhưng tại sao khi về đến nhà, miệng của lại đen nhèm thế nhỉ? Cái vấn đề này làm cho suy nghĩ mãi, và nó trở thành trong những câu đố chưa có lời giải trong cuộc đời của Mạc Dương Dương. . .


      Chuyện nhiều kể xiết, Vạn Niên Thanh lén lút ghi và dùng bút ký để ghi lại, nhưng rồi lại phát ra, dường như từ lúc bắt đầu vào trung học loại chuyện như vậy xảy ra nữa. Mà cũng từ khi ấy Mạc Dao Dao lúc đó thống nhất với Mạc Dao Dao tại. Rồi, hai ngày trước, khi nghe Tề Hiên cùng Mạc Dao Dao chuyện, nội dung chủ yếu chính là lqd về Lý Tiêu. Vì gần đây Mạc Dao Dao có ở công ty, nên bà ta lại lớn lối, chạy đến công ty Tề Hiên lật tung chỗ hồ sơ tài liệu, rồi uy hiếp trợ lý, bắt họ được hỗ trợ dự án hợp tác của Tề Hiên và Vạn Niên Thanh. Theo suy nghĩ của Lý Tiêu, hợp đồng ký cũng sao, chỉ cần xảy ra chút chuyện may gì đó, tùy lúc bọn họ đều có thể rút tiền về. Tề Hiên rất nhức đầu về chuyện này. Lúc ấy Mạc Dao Dao vô cùng bình tĩnh, nhấp ngụm nước lọc, nhàn nhạt : "Chuyện này cũng dễ thôi, đưa bà ta sang ở cùng với Tề Vân mấy ngày, phải là xong rồi sao."


      Tề Vân du học ở Pháp, còn đến hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Đối với đứa con duy nhất này của mình, Lý Tiêu quả còn hơn mạng, có thể là muốn đào cả tim gan phổi của mình ra cho con. Quan hệ của Tề Hiên và Tề Vân được tốt lắm, nhưng cũng tính là quá kém. Vì dù sao bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, nên hai người đối xử với nhau vẫn như em. Ít nhất Tề Hiên vẫn rất chăm sóc Tề Vân, mà Tề Vân cũng hết sức tôn lqd kính người trai này của . Sau khi Mạc Dao Dao nghe Tề Hiên hời hợt qua về quan hệ của ta và Tề Vân, bỗng dưng nhận thấy quan hệ của mình và trai quả là bất bình thường đến mức có giới hạn.


      "Dù bà ta có nhớ Tề Vân, bà ta cũng vào lúc này." Tề Hiên hiểu rất Lý Tiêu, tuy rằng khả năng phán đoán của người này kém chút, nhưng lại rất cố chấp và kiên trì. Nếu bà ta nhẫn nhịn qua mấy năm nay được.


      "Rất đơn giản, với bà ấy là Tề Vân chàng người Pháp đẹp trai hoặc là du học sinh người Trung Quốc gì đó, mà trước đó người này có quan hệ đương với nhiều bạn hoặc là bạn trai. cho người giả vờ điều tra chuyện này, rồi làm cho Lý Tiêu vô tình thấy được, bảo đảm bà ta là người đầu tiên bay qua." Mạc Dao Dao tiếp tục uống nước lqd lọc, giọng đều đều thay đổi.


      Tề Hiên hơi đen mặt: "Về phương diện này Tề Vân có cầu cao lắm, nó tùy tiện vậy đâu”.

      “Tôi có chuyện này là sao? Bây giờ chẳng qua là lo lắng cho em , nên mới cho người điều tra các mối quan hệ của em mình chút. Nhưng mà lúc chưa có kết luận chính xác bị mẹ phát , bà ta cũng chịu phân biệt đúng sai gì, chạy sang bên ấy rồi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới cả. Về phần điều tra người nào, phải là người mà ấy thường tiếp xúc nhất trong những người mà em quen. lqd nhớ tìm người có điều kiện tốt chút là được, tốt nhất là người Pháp, theo tôi biết, người Pháp rất lãng mạn."

      Nhìn xem, kế hoạch quá hoàn mỹ, người qua đến bên ấy rồi, phỏng chừng còn phải điều tra thêm lần nữa , rồi còn vì nhớ nhung và lo lắng cho con, cộng thêm phòng ngừa việc như vậy phát sinh, chừng Lý Tiêu ở bên Pháp lâu hơn nữa ấy chứ. Mà nếu như chuyện xảy ra đúng như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tề Hiên cả, dù sao cũng phải tự dưng ta muốn lấy chuyện này để làm lấy cớ lừa Lý Tiêu , vì ràng ta giấu hết tài liệu rồi. Ai bảo Lý Tiêu chạy đến lật tung phòng làm việc của ta lên, ta có muốn giấu cũng giấu được! Quan trọng nhất là, loại chuyện này lại chẳng ảnh hưởng gì tới thanh danh của Tề Vân cả, trắng ra cũng chỉ là do Tề Hiên và Lý Tiêu quá lo lắng mà thôi.


      Sau khi nghe xong kế hoạch của Mạc Dao Dao, Tề Hiên nhìn với ánh mắt vô cùng phức tạp hồi lâu, giống như nhìn lqd người xa lạ, đắn đo lúc mới được câu: “Tôi luôn cho rằng là khắc tinh trời sinh của mẹ tôi, ngờ hóa ra phải là do trời sinh.” (Càfé: có nghĩa là Tề Hiên luôn cho rằng Mạc Dao Dao là khắc tinh trời sinh của Lý Tiêu, nhưng cuối cùng nhận ra phải do trời, mà là do chính bản thân Mạc Dao Dao có bản lĩnh.)

      Mạc Dao Dao cười khan cái, ra có rất nhiều việc chỉ muốn làm, chứ phải là làm được. Trước đó, sớm nghĩ ra đòn sát thủ đơn giản nhất để đối phó với Lý Tiêu là Tề Vân rồi. Chồng ngoại tình, con trai phải con ruột, nên tình thương của bà ngoài dành trọn cho Tề Vân ra làm gì còn ai khác nữa. Chẳng qua biện pháp này lại là nhất lao vĩnh dật (**), trong lúc còn chưa tìm được công việc vừa ý, mà làm việc ở công ty của lqd Tề Hiên lương vừa cao lại an nhàn, cớ gì lại làm cơ chứ?

      (**)”Nhất lao vĩnh dật” : lần vất vả, cả đời nhàn nhã. (Chỗ này có thể hiểu là đối với chuyện của Lý Tiêu, ngay từ đầu Mạc Dao Dao có cách giải quyết nhanh gọn lẹ 1 lần rồi, nhưng vì công việc ở công ty Tề Hiên lương vừa cao làm việc lại nhàn, chung là chỉ ngồi chơi và chuyên đối phó với Lý Tiêu. Nếu giải quyết Lý Tiêu sớm, tức là câu “nhất lao vĩnh dật”, chẳng còn việc gì để làm nữa, nên Mạc Dao Dao mới thong thả mà giải quyết dứt điểm Lý Tiêu)


      CÒN TIẾP. . .



      CHƯƠNG 37. (2)

      Editor : Song Ngư nhi.
      Beta : cafe_sang.


      "Sao lúc tôi cho người điều tra lại hề điều tra ra còn có bản lãnh như vậy." Lúc cho điều tra về Mạc Dao Dao chỉ nhận được kết quả rất đơn điệu, nó chỉ có thành tích học tập cùng với các mối quan hệ với mọi người

      ( úp thêm sau )
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      38 : KHẢO NGHIỆM


      Editor : Song Ngư nhi.


      Nhưng mà với chuyện này Vạn Nên Thanh khó lòng mà giải thích ràng được. Bởi vì số điện thoại chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao chỉ có lưu số điện thoại của Mạc Dao Dao, hơn nữa số điện thoại của chỉ cho mình Mạc Dao Dao biết mà thôi. Cho nên khi nhìn thấy số điện thoại xa lạ màn hình đó, đơ ra, đây là số của người nào chứ? Có lẽ nào đây là trò đùa của ai đó ? Nhưng làm sao mà người làm ra trò đùa này, lại có lqđ thể biết được chính xác thời điểm mình gọi đến Mạc Dao Dao nhận thay chứ, điều này có thể sao?

      phần khác cũng là bởi vì Mạc Dao Dao, vì chưa hề với về nội dung của cuộc điện thoại hôm đó mà lúc lạ kia gọi đến là gì. ra là tại vì sợ sau khi Vạn Niên Thanh biết nội dung cuộc điện thoại là gì nghĩ đại ra cái lí do nào đó rồi với . Bởi vì có căn cứ nào cả để nghĩ ra lí do, chính vì biết gì cả, nên là rất khó khăn nếu muốn nghĩ ra cái cớ để lấp liếm cho qua.

      Vạn Niên Thanh nhăn nhó nửa ngày, sau khi lục tung trí nhớ của mình rồi lại đắn đo suy nghĩ hồi lâu, vẫn nghĩ ra được gì, cuối cùng chỉ có thể quay ra nhìn Mạc Dao Dao với vẻ mặt hiểu, : " biết số điện thoại này."

      Mạc Dao Dao vốn muốn nổi giận, nhưng mà nhìn biểu của Vạn Niên Thanh lại giống như là lqđ dối. suy nghĩ chút, rồi đổi lại câu hỏi khác: "Mà em còn chưa hỏi trong tháng này ở đâu, thuê nhà ở gần đại học phải . Vậy cụ thể chỗ đó là ở chỗ nào?"

      Theo cái nhìn của Mạc Dao Dao, nếu Vạn Niên Thanh lấy lí do này, lại thể tin được. Bởi vì sở thích lớn nhất của Vạn Niên Thanh chính là cởi truồng chạy lung tung. Nếu như có người nào đó có thể thuê nhà chung với cái người này, phải là quá buồn cười rồi sao? Mà bên cạnh đó, chính là theo trực giác của , trực giác cho Mạc Dao Dao biết, Vạn Niên Thanh thuê nhà bên ngoài theo từng ngày.

      Vạn Niên Thanh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ : " ra . . . ở nhà của Mặc Ngôn. Nhưng mà lại thu tiền thuê phòng theo từng ngày. Mà nhà ở gần trường đại học, vì vậy nên những điều . .
      Tính là dối, phải ?”



      Đúng là khôgn tính, nhưng mà nếu như ở nhà của Mặc Ngôn cần gì phải giấu giếm chứ? Mạc Dao Dao vương tay: “ gọi cho Mặc Ngôn .”



      Vạn Niên Thanh ngay lập tức gật đầu cái, khôgn có chút chột dạ nào, thản nhiên mọc điện thoại ra, bấm số điện thoại của Mặc Ngôn. Nhưng còn chưa kịp lên tinsg Mạc Dao Dao cầm lấy điện thoại của . nghe thấy ở đầu dây bên kia lúc nghe máy lại im lặng lên tiếng, cũng biết là Mặc Ngôn nghe máy. chuyện thẳng với , vòng vo: “Mặc Ngôn, tôi muốn biết trong mấy ngày nay tôi ở bệnh viện, Vạn Niên Thanh ở đâu?”



      biết.”



      “Nhưng mà ở nhà của .”



      có.”



      vừa xong điện thoại bên kia liền cúp, Mạc Dao Dao cầm điện thoại nhìn Vạn Niên Thanh. Hồi nãy bật chế độ hands-free (chế độ loa ngoài), nên chắc chắn Vạn Niên Thanh nghe mọi điều vừa với Mặc Ngôn.



      Mặt Vạn Niên Thanh khóc ra nước mắt, hồi lâu được gì. Biểu này nếu ở trong mắt người khác, chính là chột dạ, biết nên làm gì tiếp theo. Nhưng Mạc Dao Dao hề tức giận, mà vô cùng dịu dàng, trả di động vào lại trong túi áo của , thuận tiện duỗi tay ra chỗ bên hông , lấy chìa khoá nhà mà và Vạn Niên Thanh thuê ở chung.



      tìm Mặc Ngôn để đối chứng lời trước , rồi sau đó hãy tới tìm em để lấy lại chìa khoá nhé.” Mạc Dao Dao chuyện vô cùng dịu dàng, dịu dàng mà Vạn Niên Thanh từ lúc biết đến giờ chưa từng thấy trước đây.



      Dù vậy nhưng Vạn Niên Thanh tình nguyện đem mình treo ngược lên để đánh ra cũng muốn lấy lại chìa khoá nhà. Dĩ nhiên, đối với Vạn Niên Thanh mà , việc bị treo ngược lên để quất roi, tuyệt đối phải là trừng phạt.



      “Dao Dao... em cần rồi à?” Vạn Niên Thanh đứng sau lưng của Mạc Dao Dao khẽ giọng , giọng của vô cùng tủi thân.



      Mạc Dao Dao quay đầu lạ nhìn thấy hình ảnh như chú chó bị chủ vứt bỏ của , chỉ còn thiếu mỗi hai cái tai đỉnh đầu nữa là giống y hệt. Nếu như bên cạnh còn để thêm cái bảng “Xin hãy nhận nuôi tôi”, tin chắc rằng có rất nhiều người tình nguyện mang chú chó tội nghiệp này về nuôi đây.



      ra thfi tức giận, hề tức giận chút nào. Nếu như Mặc Ngôn Vạn Niên Thanh ở nhà , chắc chắn hoài nghi hai người này thông đồng với nhau trước rồi. Nhưng Mặc Ngôn lại tỏ là mình chẳng liên quan gì đến chuyện này, còn Vạn Niên Thanh lại vẫn có thể dám gọi điện thoại cho , đây mới chính là vấn đề mà quan tâm. Nhất định trong hai người có người dối, cho nên Mạc Dao Dao quyết định tạm thời chưa tức giận, chờ đến lsc biết mọi chuyện tính sổ tiếp với .



      “Em thể mình muốn thu hồi lời vừa rồi, phải ?” Mạc Dao Dao giơ chìa khoá trong tay lên : “Em cho cơ hội, để xem nắm bắt như thế nào.”



      muốn nổi giận với , mà cũng cần thiết phải nổi giận. Nếu như Vạn Niên Thanh còn để ý , chiếc chìa khoá này có ý nghĩa rất quan trọng với , hành động này của chính là cảnh cáo và dạy dỗ . Để xem sau này còn dám dối , còn cái gì mà thuê phòng theo ngày, còn cai gì là số điện thoại chỉ dùng riêng để gọi cho chứ! Nếu như Vạn Niên Thanh còn để ý nữa, việc lấy lại chiếc chìa khoá này chẳng ảnh hưởng gì đến . Dù sao trong thời gian qua, quan hệ giữa cũng chưa có gì cả, mối quan hệ chưa bắt đầu kết thúc.



      Vạn Niên Thanh ở sau lưng , dù thấy càng ngày càng xa, nhưng mà lại dám đuổi theo, thể làm gì khác hơn là lớn tiếng theo: “Dao Dao, để đưa em về!”



      Mạc Dao Dao ngay cả đầu cũng quay lại, khoát tay áo : “Tôi tự bắt xe về.”



      Mặc dù từ nếu bắt xe từ saan bay tốn nhiều tiền hơn tí, nhưng mà gần đây lại có dư khá nhiều tiền. Dù nằm viện tháng nhưng vẫn có tiền lương và tiền thưởng vì làm việc chăm chỉ, nhiều lúc nghĩ, việc của mình là nằm viện sao?



      Cho đến khi bóng lưng của Mạc Dao Dao bóng lưng biến mất chú chó vừa mới bị vứt bỏ, Vạn Niên Thanh, mới tỉnh lại, bị tên biết làm được chuyện tốt gì, chỉ biết cắn người hại mà! đợi bọc phát cơn giận của mình, hai người đứng gần vỗ tay cái, người A : “Đấy, nhìn xem, chia tay rồi đấy thôi? 100 tệ (1) đâu.”



      (1): 1 nhân dân tệ = 3 426. 91 vnd ~> 100 nhân dân tệ = 300 426.92 vnd.



      người B khác: “Chàng trai à, quả quá vô dụng rồi, có dáng dấp đẹp trai như vậy, thế mà đến người phụ nữ con giữ được. Nếu tôi có diện mạo này của , đừng người, mười người cũng có thể giữ được.”



      Người B muốn lấy tiền ra, Vạn Niên Thanh đè lại tay , với người A: “Tôi đưa thêm 100 tệ nữa, cược với 200 tệ, trong vòng năm, hai chúng tôi chắc chắn kết hôn.”



      Người A nhìn Vạn Niên Thanh như nhìn thấy quỷ: “Hai chúng tôi sắp máy bay rồi, vì nhàm chán nên mới...”



      “VẠy hai người hãy để lại số điện thoại và địa chỉ để tôi gửi thư, đến lúc đó tôi liên lạc và phát thiệp cưới đến cho các .” Vạn Niên Thanh xong, rất dứt khoát lấy điện thoại từ túi quần người A, lưu số điện thoại của mình vào, sau đó quay người rời khỏi sân bây, bóng lưng rời hết sức tiêu sái.



      Người B nhìn bóng lưng Vạn Niên Thanh rời , cất lại 100 tệ vào túi, hỏi người A: “Tôi cược thêm lần nữa với chú được ?”



      “Im , muốn tôi phải đền tiền đến chết sao?”



      ---



      Lúc Vạn Niên Thanh tới sân bay là lái xe tới, xe của chiếc Hummer 8 mới cứng, giống như xe thiết giáp vậy, đây là vì muốn đưa mẹ Mạc và Mạc Dương Dương , nên mượn của Mặc Miêu Miêu. ràng là giống cái vậy mà lại còn dòng xe Hummer, hãng xe nổi tiếng về tốc độ và mạnh mẽ vô cùng, đúng là Mặc Miêu Miêu hết cách cứu chữa rồi.



      lái xe như điên, phi thẳng đến nhà Mặc Ngôn, vướt qua chín đèn đỏ, làm hỏng hai cái đền giao thông, và ở phía sau xe loạt các xe cảnh sát giao thông đuổi theo sít sao. sợ, vì dù sao đến lúc bị phạt cũng là do Mặc Miêu Miêu chịu, có hỏng xe cũng là xe của Mặc Miêu Miêu, còn sợ cái gì.
      Last edited by a moderator: 4/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38 (2) :

      Editor : Song Ngư nhi

      Tiện tay dừng xe ở bên ngoài khu biệt thự, dễ dàng cắt đuôi xe của cảnh sát giao thông. Tiếp đó bộ vào, nhân viên an ninh trước cổng quen với , còn cố ý hỏi có muốn cất xe vào giúp hay . Vạn Niên Thanh đưa xấp tiền: " cần, lát nữa nếu có cảnh sát giao thông tới hỏi hãy bao xe này là cảu Mặc Ngôn, hiểu chưa?"

      Nhân viên an ninh còn khá trẻ tuổi thu tiền vào túi, vui vẻ dáp lại: "Tôi hiểu rồi."

      Cả đoạn đường Vạn Niên Thanh chạy như điên đến nhà Mặc Ngôn, chẳng thèm gõ cửa, ngay lập tức đạp cước phá nát cả cửa chống trộm trước mặt mình. Sau khi tiến vào xác định được vị trí của Mặc Ngôn, nhảy lên lầu hai, chạy tới níu cổ áo sơ mi màu đen của Mặc Ngôn hỏi: "Sao lại làm như thế?"

      Mặc Ngôn ngồi trong thư phòng viết gì đó, còn dùng bút lông để viết. Khi nhìn thấy Vạn Niên Thanh tới, nhanh chóng để bút cầm trong tay xuống, thứ viết để vào trong ngăn lqđ bàn, còn thuận tiện làm thêm tầng kết giới để bảo vệ, động tác như nước chảy mây trôi, làm liền mạch.

      Vạn Niên Thanh cũng chú ý tới những thứ kia, ngay lập tức nhảy lên cái bàn mà Mặc Ngôn ngồi, để hưng sư vấn tội.

      Mặc Ngôn nhìn , tròng mắt đen bình tĩnh như nước.

      "Khảo nghiệm." chậm rãi mở miệng, vẫn lời ít ý nhiều như cũ.

      "Khảo. . ." Vạn Niên Thanh thiếu chút nữa ngã từ bàn xuống, hình như chợt nhớ ra chút ấn tượng thoáng qua trong đầu của mình về điều này rồi.

      Nghe vì những phần tử bảo thủ của Hội Trưởng Lão còn chưa đồng ý hoàn toàn chuyện kết hôn này, nên cuối cùng họ nghĩ ra cái trò khảo nghiệm này. trắng ra là họ dùng hết tất cả mọi cách để phá hoại quan hệ của hai người, cho oai đây là khảo nghiệm của tình . Mấy lão già đó còn , dù sao cả đám các ngươi đều suốt ngày khóc lóc, gào thét là chúng tôi là rất nhau, dù xảy ra ra chuyện gì tình của chúng tôi đều thay đổi, nếu vậy việc phải trải qua khảo nghiệm tính là cái gì chứ?

      Cho nên mới , thời đại ngay nay rất văn minh, thế nên chỉ có đám quái trẻ ranh các ngươi tiến bộ, còn có cả những lão kia nữa, bọn họ cũng phải tiến bộ theo chứ! Điều này làm cho những tiểu quái muốn kết hôn kia vô cùng bất đắc dĩ, mấy lão muốn tiến bộ có thể tiến bộ ở chỗ khác được ?

      Chỉ là chuyện này là do Hội Trưởng Lão bỏ phiếu thông qua, nên việc cấm việc người và nhau là cực hạn rồi, vì vậy lần này nếu cho các trưởng lão chút mặt mũi được. Hơn nữa Đại Trưởng Lão, người vẫn luôn ủng hộ việc tự do đương lại cũng đồng ý cho chuyện này, bởi vì ông cho rằng, nếu tình thể trải qua được khảo nghiệm thể coi là tình chân chánh. Dù sao tình giữa người và vốn cũng thứ phải trải qua muôn vàn khó khăn, trắc trở, nếu như khảo nghiệm nó trước, nếu tương lai xảy ra điều gì gây trở ngại, cũng rất đau khổ. Cũng giống như lúc Hứa Tiên phát nương tử là rắn bị hù chết đó. Kết quả cuối cùng liên minh quái của bọn họ bị liên lụy và bị liên minh đạo sĩ đuổi giết.

      Nếu Mặc Ngôn khẳng định đây là khảo nghiệm, mọi việc làm lúc nãy của cũng chính là chỉ thị của Hội Trưởng Lão, và cú điện thoại kia…

      Khi Hội Trưởng Lão ra tay, nếu chỉ là số điện thoại dù bí mật thế nào, có là cái gì!

      “Em ngươi chứ!” (2) Vạn Niên Thanh vô cùng buồn bực ngồi ở bàn, quả nhiên rất muốn giết chết Hội Trưởng Lão kia, muốn biết trong đầu của đám người đó rốt cuộc nghĩ gì, mà lại có thể nghĩ ra cái chú ý cẩu huyết này chứ!

      (2) Đây là câu chửi tục~

      em của ai đấy?” thân ảnh mảnh khảnh, thon dài từ cửa ra, cúi đầu nhìn móng tay sáng bóng như thủy tinh của mình. Vạn Niên Thanh liếc nhìn, móng tay của nàng ta dưới ánh mặt trời phản quang vô cùng xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác trầm, đáng sợ.

      Vạn Niên Thanh nuốt ngụm nước miếng:”Ta em của Hội Trưởng Lão”.

      từ từ mở miệng, thanh có chút ngọt, làm cho người ta có cảm giác như được gãi ngứa ở trong lòng:”Lần sau đừng em nữa, nhớ ngươi.”

      Vạn Niên Thanh gật đầu cái, nhìn Mặc Ngôn :” ngươi chứ!”

      Mặc Ngôn trừng mắt liếc cái, chỉ là ở trước mặt của Mặc Miêu Miêu, cũng dám gì.

      danh nghĩa, Mặc Miêu Miêu là em của Mặc Ngôn, cho nên thích nhất là ở trước mặt mình, có người em ngươi, bởi vì như thế làm cho cảm giác như mắng mình vậy. Chỉ là nếu Vạn Niên Thanh ngươi…Thế phải có chút đam mỹ rồi nhỉ?

      Nhưng mà bây giờ, ở trước móng vuốt sáng loáng của Mặc Miêu Miêu có ai dám phản bác.

      “Chiếc xe kia của ta bị kéo rồi.” Nàng ta nhìn Vạn Niên Thanh, chậm rãi, đồng thời từ từ ngồi xuống ghế vô cùng ưu nhã, vẫn vuốt ve móng tay của mình như.

      “Chuyện này…cái đó…Nếu ngươi chờ khi ta có tiền, ta mua lại cho ngươi chiếc khác nhé?”

      Vạn Niên Thanh có chút chột dạ, chắc khoảng lát nữa có người tới tìm Mặc Ngôn để đòi tiền phạt.

      ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo của nàng lộ ra nụ cười yếu ớt:” cần, dù sao khi ngươi kiếm được tiền, cũng đều vào túi của ta thôi, ngươi nợ ta bao nhiêu tiền rồi hả?”

      Vạn Niên Thanh lắc đầu cái :” viết giấy nợ ai biết ta nợ bao nhiêu?”

      ran gay từ đầu, định nợ tiền trả.

      Mặc Ngôn ngược lại có tức giận, nhưng mà lời ra còn có tính uy hiếp hơn so với Mặc Miêu Miêu:” có người báo thù thay ta”

      “Chuyện gì?” Vạn Niên Thanh đề cao cảnh giác

      “A, đúng rồi, ngày hôm qua Hội Trưởng Lão rằng cho người đến làm cha của người. Chờ đến lúc ngươi và Mạc Dao Dao quyết định kết hôn, nhớ dẫn theo người cha này đến Mạc gia cầu hôn.” Mặc Miêu Miêu vừa vừa đặt móng tay ở lưng ghế sofa bắt đầu cào, rất nhanh ghế sofa bị cào rách.

      “Mẹ nó chứ! Ta với mẹ của Dao Dao mình là nhi!”

      “Vậy là cha nuôi, có rất nhiều cách gọi.” Móng vuốt Mặc Miêu Miêuđã cào đủ, chuyện cần cũng xong rồi, vô cùng ưu nhã ra ngoài.

      Vạn Niên Thanh chờ khi bóng lưng của xa, nhìn chiếc ghế sofa bị cào rách thảm hại, thấp giọng với Mặc Ngôn,”Ngươi trông coi nàng như vậy thế à?” Mấy ngày trước gọi điện để cho ta túm nàng từ trong khách sạn ra đấy. Họ chó mèo nhà các ngươi phải đều là tới mùa xuân mới là động dục sao? Tại sao nào mới mùa đông mà nàng bắt đầu mang người thuê phòng rồi hả?”

      Mặc Ngôn trừng mắt liếc cái, nhấc chân muốn đạp, lại bị Vạn Niên Thanh nghiêng mình tránh thoát:”Lần trước là vì trước mặt ở Dao Dao, là ta muốn để cho nàng đau lòng nên mới để cho ngươi đạp, nếu có chuyện ta thua ngươi đâu.”

      Mặc Ngôn nhíu nhíu mày:” phải thuê phòng.”

      “Vậy tại sao nàng lại lôi người đàn ông vào khách sạn chứ? Còn ngươi vội vã kéo ta đến đánh trận rồi dẫn nàng ra ngoài còn gì.”

      “Hôm đó là nàng đoạn tử tuyệt tôn tên kia, bảo ngươi giúp nàng hả giận, bởi vì nếu để nàng động thủ hậu quả rất nghiêm trọng.”

      “Em ngươi! đúng, ngươi!”

      Tác giả có lời muốn : Mọi người đoán được Mặc Ngôn là quái gì rồi, vậy còn Mặc Miêu Miêu sao?
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 39 (1) : CÃI NHAU.



      Editor : Song Ngư nhi.


      Từ nhà Mặc Ngôn ra ngoài, Vạn Niên Thanh bắt đầu phiền muộn, biết phải làm như thế nào để giải thích về chuyện khảo nghiệm này với Mạc Dao Dao, hai là lo lắng Hội Trưởng Lão phái người tới làm "cha" của mình. hiểu được, tại sao những Trưởng lão kia luôn muốn ngăn cản tình giữa người và , lại còn bày đặt làm ra chuyện phải khảo nghiệm tình , chẳng lẽ bọn họ đến thời kì mãn kinh? Liệu có cần thông qua lần nghiên cứu phát triển sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này của mình, thuận tiện cũng làm ra luôn loạt sản phẩm để chữa trị những biểu của thời kì mãn kinh để đưa cho Hội Trưởng Lão để làm quà tặng?

      Ách. . . chỉ đùa chút thôi, nếu như đưa thứ đó tới, giây kế tiếp, “được” hóa thành bụi ngay đấy.

      Vạn Niên Thanh vốn định là từ chỗ Mặc Ngôn hỏi ra người mà ở phái tới làm cha mình là ai, hỏi trước để còn chuẩn bị sẵn sàng cho tốt. Nhưng đối với câu hỏi này của , tên Mặc Ngôn kia lại lqd*Ngư chỉ cười , trắng ra là chó sủa, sống chết cũng nạy ra nổi câu từ miệng ta. Chỉ là vẫn nhìn ra được ánh mắt có phần lớn là hả hê cười lớn nỗi đau của người khác và chỉ có thêm chút xíu đồng tình nho mà thôi, Vạn Niên Thanh như thấy được tương lai bi thống của mình.

      dùng rằng của Mặc Ngôn và móng vuốt của Mặc Miêu Miêu để đánh cuộc, chắc chắn hai em nhà này, tuyệt đối phải bị Hội Trưởng Lão gọi điện bức hiếp, mà là cam tâm tình nguyện và cũng tích cực chủ động đón nhận cái nhiệm vụ này. Vạn Niên Thanh rất thất vọng, sợ đối thủ mạnh như thần mà chỉ sợ đồng đội của mình ngu như heo, sợ đồng đội ngu như heo mà chỉ sợ kẻ địch ngay bên cạnh mình, huống chi bên cạnh còn có hai phần tử nằm vùng, con đường phía trước của lắm gian khổ .

      Nhưng những điều này cứ để sau, cái người tới làm cha đó chưa tới thời điểm đàm hôn luận gả chắc là xuất , việc cấp bách bây giờ là phải giải thích với Mạc Dao Dao.

      Kể từ sau khi Mạc Dao Dao vào bệnh viện chẳng có chuyện tốt gì đến cả, cho tới hôm nay, việc duy nhất khiến Vạn Niên Thanh vui vẻ chính là chuyện xe của Mặc Miêu Miêu bắt, với việc Mặc Ngôn bị phạt tiền có thể coi là hai chuyện vui.

      Đến trước cửa tòa nhà, Vạn Niên Thanh hít hơi sâu, sãi bước vào hành lang. quyết định , bởi vì khi lời dối phải dùng đến trăm ngàn lời dối khác để che dấu nó, nếm tư vị đó rồi, muốn nếm nó nữa đâu. So với việc phải liên tiếp dối, ra dễ dàng hơn.

      Tiếng gõ cửa vang lên lúc Mạc Dao Dao vô cùng nhàm chán, nằm ở giường xem ti vi, trong phòng Vạn Niên Thanh có cái rương, đại khái là quần áo của cùng những thứ kia đạo cụ quỷ lqg*Ngư dị kia, Mạc Dao Dao nhìn thấy nó biết vì sao cảm thấy phiền lòng, giọng của trong điện thoại kia vẫn ngừng vang ở bên tai của —— Khách sạn, khách sạn, khách sạn. . .

      Khi tiếng gõ cửa vừa vang lên, cũng biết là Vạn Niên Thanh trở lại, nhưng mà muốn ra mở cửa, liền nghiêng người, dựa vào trong chăn, mặc cho tiếp tục gõ cửa.

      Vạn Niên Thanh gõ tới năm phút đồng hồ vẫn ai ra mở cửa, cảm giác được Mạc Dao Dao vẫn còn ở trong phòng, biết còn tức giận, liền to vọng vào: "Dao Dao, em muốn nghe giải thích cũng phải trước mở cửa chứ!"

      Mạc Dao Dao nghe được tiếng , thực tế nếu như Vạn Niên Thanh muốn cho cho nghe, cũng cần cao giọng kêu như thế, cũng có thể nghe được, chỉ là muốn để Vạn Niên Thanh biểu thành ý mà đứng ở ngoài hành lang đến chang vạng tối lớn tiếng nhiễu dân thôi.

      Mạc Dao Dao bật tới kênh chiếu《 Khuynh Thế Hoàng Phi 》, nàng lười biếng bỏ điều khiển ti vi xuống, cảm thấy mình là thiếu não mà, cho dù nhìn hai siêu sao đẹp trai, vô cùng bổ mắt, vẫn cảm thấy Vạn Niên Thanh còn đẹp trai hơn với bọn họ, ít nhất là ở trong mắt là vậy.

      "Dao Dao, sao em vẫn gì? Em có sao chứ? Vết thương của em có bị sao ? Khi em về nhà thay quần áo có bị sao chứ?" Vạn Niên Thanh tiếp tục tại ngoài cửa .

      Mạc Dao Dao gần như là vùi hết mình trong chăn rồi, hôm nay, lúc về nhà thay quần áo quả đụng phải tay phải của mình rồi, rất đau, trong nháy mắt, rất sợ mình làm cho chỗ xương mới vừa lqd*Ngư tốt lên ở tay phải bị lệch ra khỏi vị trí. Đúng như theo câu vô cùng vui vẻ của M nào đó , về sau việc thay quần áo, tắm rửa, tất cả hoạt động sinh hoạt của Dao Dao đều phải phụ thuộc vào . . .

      Về việc tắm rửa, hề có ý định phụ thuộc vào Vạn Niên Thanh, nhưng việc thay quần áo thể thiếu giúp đỡ , tại sao bây giờ nhà lại có người nào khác ở? Mùa đông sắp đến, phải mặc quần áo nhiều, cánh tay của đau chết mất.

      Được rồi, là do vô lý nháo loạn, ràng là đuổi Vạn Niên Thanh chất vấn Mặc Ngôn, cũng là để cho Vạn Niên Thanh đưa mình về nhà trước rồi mới tìm Mặc Ngôn. Nhưng mà tại sao lại cứ nghe lời như vậy? Nếu như nghe lời như vậy, tại sao lại nghe lời dối? tiếp tục chôn mình vào giường, càng ngày càng thể tự thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, hoài nghi lại càng vây hãm xuống nhanh hơn, bây giờ lqd*Ngư nó kéo xuống dưới gầm giường hoặc có thể là xuống tận lầu dưới rồi. Có số việc khi mơ hồ cảm nhận được, có thể phát triển nhanh như thế nào đây?

      Vạn Niên Thanh ở ngoài cửa len lén sử dụng pháp lực nhìn trộm chút, nguyên tắc là được phép dùng Thấu thị nhãn nhìn lén người cùng giới tính, thậm chí là khác phái cũng được nhìn, nếu bị phát bị phong ấn pháp lực mười năm. Chỉ là Mạc Dao Dao là lão bà tương lại của Vạn Niên Thanh , nhìn lén cái cũng coi là nhìn lên đâu nhỉ.

      nhìn thấy Mạc Dao Dao ngẩn người ở giường, ti vi xuất người ngôi sao rất đẹp trai, nghe gọi là Nghiêm Khoan, đây là chính là trong những thiên nhan của tứ đại mỹ nam gì đó. . .

      Vì vậy, nội dung kêu gào bắt đầu thay đổi : "Dao Dao! Em nếu muốn nhìn thấy trai đẹp hãy ra mở cửa , ngoài cửa có người, tuyệt đối so với người mà em nhìn thấy TV còn đẹp trai hơn, còn có thể cho em xem hoa! Bảo đảm hoa của là loại xinh đẹp nhất thế giới !"

      Mạc Dao Dao sau khi nghe xong, chút suy nghĩ lại câu, giọng lớn, nhưng mà biết Vạn Niên Thanh có thể nghe được: "Thôi , hàng ngày đều nhìn thấy nên chán ngấy rồi, huống chi cũng biết có khi còn chưa nở hoa, biết chừng bị con ong mật nào đó hái rồi."

      Vạn Niên Thanh vừa nghe thấy thế huyết khí lên não rồi, sống đến tận bây giờ mới nở hoa lần đầu tiên, là vì Mạc Dao Dao nên mới nở, cho tới bây giờ, chưa từng cho người khác sờ qua, biết lqd*Ngư để làm tức giận, nhưng vẫn rất đau lòng mà, dù là rất thích M, cũng cũng sợ đau lòng đấy! Vì vậy lớn tiếng kêu: "Dao Dao, em biết là hề như vậy, lúc mà em sờ nó đùa giỡn , chính là lúc mà cái gì cũng biết mà? Lúc ấy còn chưa biến thành người ! Lúc mà còn chưa biết gì cả, bị em. . . "

      " , ai bảo cuồng khỏa thân chứ!"

      " , là bởi vì em muốn nhìn thấy nơi quan trộng nhất của , nên mới để cho em xem chứ!"

      ". . ."

      "Em. . ."

      Vì vậy cuộc đối thoại càng ngày càng trở nên xấu xa, bắt đầu phát triển tới độ thể tưởng tượng nổi. Lúc mới đầu, Mạc Dao Dao còn tức giận, sau đó lại biết nên gì nữa rồi, tóm lại là lửa giận của bị lời của Vạn Niên Thanh dập tắt.

      Cuối cùng vẫn là bác lớn tuổi hay buôn truyện, có tính tình thiện lương, hòa ái, lấy việc giúp người làm niềm vui cuộc sống ở lầu dưới lqd*Ngư chịu nổi nữa. Lúc bác ấy chậm rãi leo lên lầu, nghe thấy Vạn Niên Thanh dõng dạc tuyên bố câu: "Em có ra mở của hay ? ra cởi hết quần áo để cho người khác nhìn đấy!"


      "Có giỏi cởi ! Dù sao cũng là đàn ông."




      CHƯƠNG 39 (2) : CÃI NHAU.


      Editor : Song Ngư nhi.

      Diễn biến cuộc đối thoại tới đây rồi, Vạn Niên Thanh đâm lao phải theo lao, ngay lập tức bắt đầu cởi tây trang bên ngoài của mình. sớm rất ghét loại quần áo có màu tím này rồi, vừa thoải mái lại vừa khó coi, tại sao tây trang có màu xanh lá cây vậy!

      cởi áo khoác, rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lúc cởi phát có điều gì đấy thích hợp, tại sao lại có thêm lqd*Ngư tiếng hít thở của người nữa chứ? Mà tiếng hít thở đó còn rất dồn dập, khẩn trương. Vạn Niên Thanh quay lại nhìn về hướng tiếng hít thở phát ra, thấy ——

      nét mặt già nua, đầy nếp nhăn như hoa cúc của khá lớn tuổi, tràn đầy mong đợi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước lồng ngực của .

      Vạn Niên Thanh nhảy lên ngay tại chỗ đứng, ngay lập tức lùi về phía sau, trong chớp mắt nhặt lên áo khoác bị mình vứt bỏ thương tiếc ở đất, ôm vào trước ngực, vô cùng cảnh giác nhìn bà cụ. , làm quái nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bị người khác dọa đến độ lùi về phía sau, chỉ với ánh mắt.

      Bác nhìn quét qua lồng ngực Vạn Niên Thanh cái nữa, tiếc hận thở dài, sau đó lqd*Ngư đến gần : "Cháu trai, cháu cùng trong nhà đó cãi nhau sao?"

      Vạn Niên Thanh lui về phía sau mấy bước, lui đến sát người vào cửa đối diện, đến khi thể lui được nữa, mới run rẩy : " ấy chịu mở cửa cho cháu."

      Bác tiến lên trước, vỗ vỗ bả vai rắn chắc của Vạn Niên Thanh: "Cháu trai, vóc người của cháu tệ. . . đúng, bác muốn gì ấy nhỉ? À, con mà, cháu dỗ dành tí, cố gắng nghe theo lời ấy chút, thể nào mà chả giải quyết xong. Nhưng tuyệt đối đừng tức giận mà suy nghĩ, đòi cởi quần áo, cái thói quen này tốt đâu. Nhưng nếu mà vào khi mùa đông lạnh buốt, hoặc vào giữa trời hè, thế cũng tạm được. . ."

      Vạn Niên Thanh lập tức gật đầu như giã tỏi, nhanh như tia chớp vòng qua người bác giá, gõ cửa như lqd*Ngư muốn đòi mạng ai: "Dao Dao ơi, em mau mở cửa cho , bác ở lầu dưới bị hai chúng mình làm ồn ảnh hưởng tới, cho nên lên nhắc rồi này."

      Lầu này cách tốt chút nào, nhưng muốn Mạc Dao Dao nghe tiếng chuyện ở ngoài cửa cũng cần phải có kỹ thuật. Đoán chắc, cũng chỉ có Vạn Niên Thanh mới có khả năng truyền thanh vào tận trong chỗ ngồi như vậy.

      Mạc Dao Dao vừa nghe tới bác ở lầu dưới lên nhắc nhở, biết chuyện ổn rồi, muốn cãi nhau cũng phải vào trong phòng cãi nhau thôi.

      vội vã nhảy xuống khỏi giường để chạy ra mở cửa, Vạn Niên Thanh ở ngoài cửa uất ức đứng ôm áo khoác, mặt vô cùng tang thương vì bị người khác lqd*Ngư đùa giỡn. vừa nhìn thấy Mạc Dao Dao mở cửa, ngay lập tức chạy nước rút, trốn vào trong phòng, đầu cũng dám ngoảnh lại.

      Bác người đứng ở ngoài cửa, nhưng cổ vẫn nhướng vào trong phòng nhìn quanh, Mạc Dao Dao trợn tròn cặp mắt nhìn bà hỏi: "Bác à, bác nhìn gì vậy?"

      "À, có gì, thằng nhóc kia tệ. . . đúng, bác muốn là hai cháu đừng cãi nhau to tiếng như vậy nhé, ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, mà tim của mấy ông bà già ở chỗ này được tốt lắm đâu."

      Mạc Dao Dao có chút xấu hổ gật đầu: "Ngại quá, cháu thế nữa đâu."

      Cùng bác chuyện lát, sau đó bác ở lầu dưới cũng xuống lầu, vừa xuống lầu, còn vừa uốn éo cổ nhìn trong vào phòng nhìn, làm cho Mạc Dao Dao sợ tới mức nhanh chóng đóng chặt cửa lại. Tại sao khi nhìn thấy tầm mắt ấy của bác , lại cảm thấy sợ hãi nhỉ?

      Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao đóng cửa, lập tức liền từ phòng lao ra, ôm lấy eo mềm mại của lqd*Ngư thả: "Dao Dao, sai rồi, nên cởi quần áo trước mặt người khác, hoa của vĩnh viễn chỉ để cho em xem."

      Mạc Dao Dao cũng biết làm sao mình lại bớt giận rồi, có thể là bởi vì họ mới vừa cãi nhau xong, vỗ vỗ đầu Vạn Niên Thanh, : "Được rồi, đứng lên ."

      Vạn Niên Thanh ngửng lên nhưng vẫn chịu buông ra, dính vào người Mạc Dao Dao, : "Dao Dao, lần này em nhất định phải tin tưởng , chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."

      Chúng ta? Mạc Dao Dao nhíu mày, mặc dù có bày tỏ rằng mình thích Vạn Niên Thanh, nhưng mà còn chưa tới mức độ biến thành “chúng ta” lqd*Ngư chứ nhỉ? Nhưng nghe thấy lời Vạn Niên Thanh vừa nên hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Lời với em khác với lời Mặc Ngôn hả ?"

      " có, từ cuộc điện thoại của Mặc Miêu Miêu gọi đến cho em, cho đến lời phủ nhận của Mặc Ngôn, đều là do chủ ý của Hội Trưởng Lão có lòng dạ hiểm độc. chỉ thế, bọn họ còn phái người tới làm “cha” cho nữa !" hết sức uất ức, vừa , đôi tay vừa vuốt ve người Mạc Dao Dao, cầu xin an ủi, chỉ là đầu năm nay chỉ khi bị hổ “thăm hỏi”, mới phải cần an ủi chứ?

      bên vừa nhưng ăn bớt được số chuyện, lại cũng thuận tiện tô vẽ thêm hình tượng chú chó có bụng dạ đen tối của Mặc Ngôn.

      " lớn, , hai em đen tối và xấu xa nhà đó, ai nào là quái tốt cả, cả hai đều là kẻ xấu xa!"

      Đối với cả đống lời ra, Mạc Dao Dao chỉ có nghi vấn: "Mặc Miêu Miêu là ai?"

      " Là em Mặc Ngôn nhận nuôi, bởi vì cả hai đều có màu đen, cho nên đều lấy họ Mặc. Mặc Miêu Miêu chính là người mà ngày đó gọi điện cho em, số lqd*Ngư điện thoại đó Hội Trưởng Lão có thể dễ dàng tra ra được. cho người khác biết." xong đầu cọ cọ trước ngực của mạc Dao Dao, cầu xin an ủi. Ách . . . mềm.

      "Đầu vừa cọ đâu đấy!" Mạc Dao Dao đẩy cái : "Vậy tại sao lúc trước gạt em, là mình thuê phòng ở bên ngoài theo ngày ở gần đại học?"

      "Đó phải là bởi vì Mặc Miêu Miêu sao. Lần trước khách sạn là muốn ngăn cản ấy mài móng vuốt, muốn đoạn tử tuyệt tôn người ta bị Ami nhìn thấy, ấy rằng cho em biết. hiểu biết em phải tin tưởng có gì với Mặc Miêu Miêu. Nhưng mà nếu như em biết Mặc Ngôn còn có em , sợ em vui chứ sao." Vạn Niên Thanh uất ức mím mím miệng, đồng thời dùng ánh mắt mong chờ nhìn Mạc Dao Dao : " bảo đảm bao giờ phạm sai lầm nữa ! Để bảo đảm được dạy dỗ tốt, Dao Dao, em có cần thử chút những thứ ở trong rương kia của ? Chúng ta có thể thử từng bước, từng bước . . ."

      Mạc Dao Dao thèm để ý đến những lời phía sau của : " lần cuối cùng thôi, về sau vĩnh viễn nên gạt em, nếu người bị đoạn tử tuyệt tôn đấy!"

      "Vậy. . . Những lời em lúc trước ở sân bay phải coi như có gì hết sao?" Vạn Niên Thanh lqd*Ngư nhìn Mạc Dao Dao, vẻ mặt giống hệt như là của chú chó Nhật chờ đợi chủ nhân cho ăn.

      Mạc Dao Dao len lén cười, nhưng vẫn nghiêm mặt : " Để em suy nghĩ lại chút."

      "Thế à. . . Vậy em muốn nghĩ bao lâu nữa?"

      " nhìn đồng hồ biết."

      . . . . . .

      Vì vậy, lần đầu tiên Mạc Dao Dao và Vạn Niên Thanh lqd*Ngư cãi nhau, được ánh mắt của bà cụ sống ở lầu dưới hóa giải như vậy đấy.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :