1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ vương dẫm đạp anh đi - Thanh Sắc Vũ Dực (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 31: GIẢ CHẾT…


      Trong khi Vạn Niên Thanh ở sân bay đón người vị khách ngờ được đến bệnh viện thăm Mạc Dao Dao. Người này là do Tề Hiên dẫn đến, Mạc Dao Dao thế nào cũng nghĩ đến việc người đó lại đến thăm . Trong phút chốc thậm chí cho rằng người đó có phải là thấy ngã chết nên mới chạy đến bồi thêm cước nữa hay .

      Lý Tiêu đứng ở đầu giường Mạc Dao Dao nhìn với gương mặt biểu cảm, ánh mắt bà ta càng làm cho Mạc Dao Dao thêm lo sợ. bây giờ chính là hàng dễ vỡ, với thể trạng của Lý Tiêu chỉ cần thổi cái cũng có thể tiêu diệt được rồi. Vì có cách nào xoay đầu nên Mạc Dao Dao chỉ có thể dùng ánh mắt liếc Tề Hiên đứng bên cạnh , bắn ra tín hiệu cầu cứu, cũng biết là tín hiệu cầu cứu xiêu vẹo đó có đến đúng chỗ hay .

      Tề Hiên vẫn lên tiếng, Mạc Dao Dao đoán chắc là tín hiệu của đến được rồi, người là do ta mang đến, điều này chứng tỏ là ta cũng đấu lại! Mà nếu như ta có thể đấu lại việc gì còn tìm mình làm bia đỡ đạn chứ, so với việc tìm cứu viện tự thân vận động có vẻ đáng tin hơn rồi!

      Vì vậy Mạc Dao Dao cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện, nhưng cố gắng hai lần vẫn được, cái kiểu cười này so với khóc còn khó coi hơn! Với lại mặt vẫn chưa hết sưng nên vừa cười liền đau muốn chết!

      Chiến lược khuôn mặt tươi cười chào đón phá sản, Mạc Dao Dao chỉ còn cách cố gắng dùng giọng điệu thân mật : “Chị Lý… Chị muốn làm gì?”

      Lúc bình thường gọi là Bác Lý, lúc bình thường thế này gọi là Chị Lý, dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu.

      Vừa nghe xong câu hỏi của , mặt “Chị Lý” liền co giật: “ vẫn nên gọi tôi là Bác Lý !”

      Tuy lời lẽ thân thiện nhưng giọng điệu lại nhàng, Mạc Dao Dao vừa nghe liền thấy nghi ngờ, hình như hôm nay bà ta phải đến kiếm chuyện phải!

      Lúc này Tề Hiên, cái kẻ vẫn chơi trò im lặng là vàng nãy giờ mới lên tiếng: “Mẹ tôi đến để cảm ơn , lúc đó nếu túm lấy bà, người nằm bệnh viện tại là bà rồi. Hơn nữa nếu bà là người bị ngã nhất định bị thương .”

      Câu cuối cùng kia biết bóng gió gì mà Lý Tiêu vừa nghe xong lườm Tề Hiên, nhưng Tề Hiên lại nhìn theo ánh mắt bà mà tiếp tục : “Mẹ, phải mẹ bảo con dắt mẹ đến đây sao? Sao bây giờ gì hết vậy?”. Lúc này Lý Tiêu cũng chẳng còn tâm trạng mà lườm Tề Hiên nữa, bà thấy Mạc Dao Dao bị băng bó thành cục đồ sộ, gương mặt co rút sau đó bậm môi : “ cứ yên tâm ở đây, cần bận tâm đến tiền thuốc men, tôi trả. Mà chắc là cũng chưa từng ở phòng bệnh tốt thế này đâu nhỉ? Coi như được lợi rồi!”

      Mạc Dao Dao vừa nghe vậy rất vui vẻ, hóa ra bạn Lý đến cảm ơn mà còn ngại mặt mũi, dù sao cũng là thiên địch mà, được như vậy coi như cũng cố gắng lắm rồi. Mà cũng thấy yên tâm, Lý Tiêu mặc dù ngang ngược nhưng mà cũng phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm khó dễ. Muốn quyết đấu cũng đợi khỏi hẳn cái !

      “Bác Lý vậy sao được, nếu như mà đem chỗ này thăng cấp thành khách sạn 6 sao, Bác có chịu đến đây ở ?” Tâm tình vừa thả lỏng là miệng bắt đầu lắm điều, hết cách, quen chuyện như vậy với Lý Tiêu rồi.

      Vừa nghe vậy, mặt Lý tiêu co giật cả buổi, lông mày dựng lên lại hạ xuống, lặp lại vài lần như vậy cuối cùng mới bình tĩnh được: “Tôi thèm so đo với người bệnh, trong khoảng thời gian này tiền lương vẫn được trả bình thường, toàn bộ dựa theo qui định về giờ làm việc.”

      “Cái đó…Việc này…”. Trong lòng làm công tác cả buổi trời vẫn treo được chữ “cảm ơn” lên miệng được. Mạc Dao Dao thấy bà ấy khó chịu như vậy cảm giác bản thân đuối lý, vội : “Cảm ơn, cần khách sáo! Bác cần băn khoăn, có lòng là được rồi!”

      Nghe vậy, sắc mặt Lý Tiêu mới chuyển biến tốt hơn, khôi phục lại khí thế: “Được, cứ như vậy . Nhưng mà chuyện làm ăn tôi đồng ý chính là đồng ý, đây là hai việc khác nhau”.

      xong xoay người bước , rất nhanh, khác chạy là mấy.

      Lý Tiêu rồi, Mạc Dao Dao lại dùng ánh mắt liếc Tề Hiên, trong lòng thầm nghĩ sao ta còn chưa chịu ? Lát nữa Vạn Niên Thanh và mẹ đến đây, Tề Hiên thấy mẹ sao, chứ thấy Vạn Niên Thanh hình như được hay cho lắm. Vì vậy bóng gió với Tề Hiên: “Hôm nay có việc gì à? Tôi nhớ gần đây rất bận mà!”.

      Tề Hiên kéo cái ghế bên ngồi bên cạnh giường Mạc Dao Dao: “Vốn là hôm nay định tìm Vạn Niên Thanh thảo luận kế hoạch, nhưng mà buổi sáng ta lại bận việc nên hẹn lại buổi trưa”.

      ta ngồi ổn định bên cạnh, biểu ràng là sáng nay đâu.

      Mạc Dao Dao thực muốn khóc, đừng có đùa như vậy chứ!

      Nhưng mà còn chưa kịp khóc, cửa bị đẩy vào, vào trước là trai tuổi chừng hơn ba mươi, cao hơm 1m8, bề ngoài tuy đẹp trai bằng Tề Hiên và Vạn Niên Thanh nhưng cũng có thể khiến nữ sinh say đắm. Chỉ thấy ta hùng hổ bước đến trước giường Mạc Dao Dao, đẩy Tề Hiên ngồi bên cạnh như đẩy cái thùng cái. “Dao Dao, biết, đứa nào làm em bị như vậy, ra mặt cho em?!”.

      Trong phút chốc Mạc Dao Dao nghĩ đến chuyện chết, là kẻ nào đem con thú hoang này thả ra???

      “Ngoài ý muốn thôi!” Mạc Dao Dao kiên nhẫn đáp.

      “Ngoài ý muốn???” Mạc Dương Dương lập tức muốn đứng dậy ra ngoài: “Tìm đứa đó ở đâu đây? tìm nó chuyện phải trái, ít nhất cũng phải đền tiền thuốc men với lại phí tổn thất tinh thần chứ!”

      Mạc Dao Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại. Được rồi, hôm nay là bình thường, biết đòi bồi thường chứ phải đem người khác bẻ tay bẻ chân.

      Tất nhiên, cũng nhờ giáo huấn của Mẹ Mạc trước đó!

      Cái thùng Tề Hiên từ ghế đứng lên, mặt đổi sắc, cứ như việc vừa rồi chưa hề xay ra.

      Lúc này từ phía sau có cánh tay vỗ vào đầu Mạc Dương Dương cái: “ cái gì vậy, ra ngoài đừng là con tôi, ngay cả ngoài ý muốn là cái gì mà cũng hiểu nữa!”

      Mạc Dương Dương rụt cổ lại, lập tức ồn ào nữa. Sau khi Mẹ Mạc dùng khí thế mãnh liệt dạy dỗ Mạc Dương Dương xong, vừa thấy Mạc Dao Dao giường, nước mắt lạch cà lạch cạch rơi xuống: “Dao Dao…con… Sao mà cứ làm cho mẹ lo lắng vậy! Ở mình có bao lâu đâu mà biến thành thế này? Vậy… có di chứng gì chứ con…?”

      Khóc thê thảm như vậy làm cho người khác vừa thấy xót xa, dường như vị Thái hậu vừa nãy tát cái tên cao lớn thô kệch lắm chuyện Mạc Dương Dương mà ta lại dám ho he tiếng nào mà ta nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác mà thôi.

      Lúc này từ phía sau Mẹ Mạc xuất thêm trai hào hoa phong nhã năng lễ phép vỗ vào vai bà an ủi: “Mẹ, cần lo lắng, bác sĩ Dao Dao chỉ là bị ngoại thương, tĩnh dưỡng hai tháng ổn thôi, chút di chững cũng còn”. Mẹ Mạc nghe trai đó an ủi xong, tiếng khóc lại: “Tiểu Thanh hả, cũng may còn có con, nếu chỉ có Dương Dương với Dao Dao, mẹ cũng biết phải làm thế nào nữa!”

      Xem thái độ của Mẹ Mạc dường như quen với cách gọi như vậy rồi, biết là đường xảy ra việc gì nữa. Quan hệ mẹ con thành lập trong nháy mắt, mà hai người Mạc Dao Dao và Mạc Dương Dương có vùng lên cũng chưa hẳn có thể lay chuyển được quan hệ mẫu tử này.

      Mạc Dao Dao bị thanh “Mẹ” như sét đánh làm cho ngoài chín trong sống, đầu óc hoàn toàn thể phản ứng được gì. phản ứng cũng có người thay phản ứng, Tề Hiên cả buổi trời ai để ý lên tiếng: “Mạc Dao Dao, giới thiệu chút ?!”

      Mạc Dao Dao nghiêm mặt trả lời: “Mẹ tôi, tôi”. Sau đó nhìn Mẹ Mạc cùng Mạc Dương Dương giới thiệu: “Ông chủ của con”.

      vừa xong, Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chưa kịp phản ứng gì, Tề Hiên lại hỏi: “ có hai trai, trong đó có người họ Vạn?”

      Mạc Dao Dao nháy mắt hai cái, ném ánh nhìn biểu thị “ chờ đó!” với Vạn Niên Thanh. Sau đó nhắm mắt, duỗi thẳng hai chân, phát ra tiếng thở khò khè. Ngoài giả chết, có thể làm gì nữa đây?
      Trâulyly thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 32: TRỰC GIÁC…


      Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao giả chết như vậy cũng muốn ngất luôn. Nhưng mà nghĩ đến việc Tề Hiên đúng lúc này lại đến thăm Mạc Dao Dao, đụng mặt thế này cũng là ngoài ý muốn. Thực ra việc Tề Hiên biết Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao biết nhau từ trước cũng có gì, nhưng mà với Mạc Dao Dao hơi khó xử chút , dù sao ấy cũng làm việc ở công ty ta, sau khi xuất viện vẫn phải làm ở đó. Mà Tề Hiên nếu như biết được Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao biết nhau từ trước việc trước khi bàn điều kiện hợp đồng mà dựa vào quan hệ như vậy lại công bằng, thậm chí là nghi ngờ Mạc Dao Dao. Việc gây nguy hại cho Mạc Dao Dao Vạn Niên Thanh đương nhiên làm, nhưng mà rơi vào tình huống thế này, bảo giải thích làm sao đây?

      Đúng lúc Mạc Dao Dao và Vạn Niên Thanh bó tay nhân vật ai ngờ đến lên tiếng giải quyết. Mạc Dương Dương đến trước mặt Tề Hiên, đánh giá Tề Hiên từ xuống dưới, ba lần dưới ba lần, ánh mặt cực kỳ vô lễ. Tề Hiên lúc nãy bị ta xem như cái thùng, bây giờ lại bị nhìn thế này, thể tức giận. Nhưng nghĩ đến việc ai kia có mối quan hệ trực tiếp với người bị thương, sợ làm Mạc Dao Dao khó xử nên cố gắng kìm cơn giận lại. Đáng tiếc Mạc Dương Dương lại phải là người biết nghĩ như Tề Hiên, ta dạo quanh Tề Hiên vòng, sau đó vuốt vuốt cằm : “Bây giờ phải là giờ làm sao? Ông chủ bận rộn như vậy mà vẫn đến thăm nhân viên ư?”

      Kẻ nằm giả chết Mạc Dao Dao vụng trộm mở con mắt, ngạc nhiên chưa, mình vậy mà cũng biết tại là giờ làm việc luôn!

      Tề Hiên vững như núi: “Mạc Dao Dao là trường hợp đặc biệt, ấy vì cứu mẹ tôi nên mới bị thương, người làm con như tôi đương nhiên là phải đến cảm ơn ấy rồi! Với lại tôi cũng phải tự nhiên bỏ việc, mà là vì người khác nên tạm thời bỏ việc mà thôi!”

      xong ta làm như vô ý liếc sang Vạn Niên Thanh, sau đó hỏi Mạc Dương Dương: “Tôi thực thắc mắc tại sao ba em nhà lại cùng họ? Theo tôi biết vị tiên sinh này là họ Vạn?”

      Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao giả chết, Mẹ Mạc gây lũ lụt (khóc đó!), Vạn Niên Thanh đáng tin, cho nên đối tượng để ta lời khách sáo chuyển sang bạn trai thoạt nhìn đầu óc mấy sáng láng Mạc Dương Dương. Nhưng mà chứng minh ta sai lầm hoàn toàn - vì cái Mạc Dương sáng láng chỉ là đầu óc: “ là người kia? Đó là bạn tôi, theo tôi đến đây thăm em !” Mạc Dương Dương rất ràng, mà cũng rất ràng là ta quên mất tình huống lúc gặp Vạn Niên Thanh, Vạn Niên Thanh giới thiệu mình là bạn của Mạc Dao Dao. Trong suy nghĩ của Mạc Dương Dương, từ lúc Vạn Niên Thanh đón và Mẹ ở sân bay là bạn “nam” của Mạc Dao Dao, sau đó lại biến thành bạn của đến thăm em , quá trình này diễn ra rất tự nhiên và nhanh chóng.

      “À,… cách gọi của ấy với bác …” Tề Hiên ràng là theo kịp cách nghĩ của Mạc Dương Dương. Mà chung, đời này người có cùng ý nghĩ với Mạc Dương Dương hiếm, việc người có thể đuổi kịp được ý nghĩ của Mạc Dương Dương, cơ bản là tồn tại rồi!

      “Bạn chí cốt của tôi đương nhiên phải gọi Mẹ giống tôi rồi! Mẹ tôi là mẹ ta, em tôi đương nhiên cũng là em ta!”. Vạn Niên Thanh tiếp lời ngay lập tức: “Người nhà, chúng tôi đều là người nhà cả! Tôi với ấy là người nhà, người nhà của ấy cũng là người nhà của tôi!”

      Kẻ giả chết giường Mạc Dao Dao bỗng dưng cảm thấy bi thương, tại sao lại gặp phải hai kẻ này?

      Làm em của Mạc Dương Dương, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tình huống xảy ra làm cho hai kẻ này có thể thân thiết với nhau như thế . Mạc Dương Dương chẳng có ưu điểm gì, sống chỉ dựa vào trực giác, nhưng trực giác lại cực chuẩn, bạn bè thời niên thiếu của trong mắt người khác tương lai chính là những phần tử bất hảo của xã hội, nhưng mà bất ngờ chính là những người này lớn lên lại thành kẻ xấu, còn theo Mạc Dương Dương cũng nhau đẩy mạnh phát triển kinh tế. đâu xa, ví dụ đại người , trời sinh người đó phát triển khá chậm so với người khác, đến lớp 4 rồi mà 2+3 còn phải đếm ngón tay, bị giáo viên cho là trí tuệ kém phát triển, xém chút nữa bị đưa đến trường dành cho trẻ thiểu năng. Nhưng mà người này đánh nhau cực kỳ hung hãn, mà ta lúc ấy lại hay bị nhiều người ăn hiếp, mà ai dám ăn hiếp ta, thế nào cũng bị ta đè xuống đánh đến chết, người khác can thế nào cũng buông tay, hơn nữa người bị ta đánh cũng thể đánh trả được.

      Nhưng mà sau này người đó cùng với Mạc Dương Dương bỏ học làm bị bọn bán hàng đa cấp lừa, người chạy trốn người chống đỡ, cuối cùng khi cảnh sát đến, người lừa bọn họ bị đánh đến mức ra hình thù gì. Nếu lúc đó người kia cản lại bọn đó, Mạc Dương Dương chắc chắn chạy thoát.

      Kể từ đó Mạc Dương Dương càng tin tưởng vào trực giác của bản thân hơn so với trước kia. Người khác hâm mộ cái trực giác đó của , riêng Mạc Dao Dao chính là ác mộng, từ đến lớn chịu ít khổ cực đâu!

      Lại đâu xa, chính là Ami, lúc ấy cùng với Ami học chung tiểu học, nhưng hai người chưa chuyện nhiều. Mạc Dương Dương học lớp 5, mỗi lần tan học đến đón em . Có ngày, Ami gặp thoáng qua bọn họ, lúc đó Mạc Dương Dương nhìn chằm chằm Ami cả buổi, sau đó hung ác vỗ mạnh Mạc Dao Dao, làm quỳ xuống đất, đồng thời hung ác : “Em , đưa tiền đây, còn tao đánh chết mày!”

      Thời điểm trước khi Mạc Dao Dao học sơ trung, tiền tiêu vặt của em bọn họ đều do ông già Mạc Dương Dương cất giữ, lúc này tự dưng đòi tiền, bé mới học lớp hai Mạc Dao Dao bỗng dưng biết phải phản ứng như thế nào. Mà mầm non chính nghĩa Ami nhờ vậy mới có cơ hội bộc lộ tài năng, vừa nhìn thấy có kẻ can đảm dám ở trước mặt giở trò trấn lột, ngay lập tức phóng đến cứu người, cũng để ý rằng kẻ trấn lột kia so với to lớn hơn rất nhiều.

      ấy vừa chạy đến đá hai cước, Mạc Dương Dương liền bỏ chạy, để lại kẻ ngơ nga ngơ ngác Mạc Dao Dao đứng đó. Sau đó Mạc Dao Dao và Ami trở thành bạn bè, có lần Mạc Dao Dao truy hỏi, Tiểu đại nhân Mạc Dương Dương lúc ấy ngồi ghế, chân gác lên bàn học của Mạc Dao Dao trả lời: “ vừa nhìn qua là biết hai đứa bây thế nào cũng hợp nhau, sau này coi chừng còn là chị em tốt, nên ra tay giúp đỡ tí thôi!”

      chứng minh sau này quả Mạc Dao Dao và Ami trở thành bạn bè thân thiết, mà kẻ mới học lớp năm Mạc Dương Dương trong đầu chứa cái gì lại có thể nghĩ được như vậy?

      Mạc Dao Dao là thú hoang, bởi vì chưa bao giờ dùng đầu óc để suy nghĩ, toàn bộ đều dựa theo bản năng; hoang dã cũng bởi vì cứ nghĩ thế nào là làm thế đó, hoàn toàn theo khuôn khổ nào. Mà việc Ami bó tay với Mạc Dương Dương cũng là do ấy sợ hãi ngày đẹp trời nào đó cùng đường, Mạc Dương Dương lại nhìn thấy trai làng nào đó lại đem Ami ấn xuống đất để trai làng kia kịp thời hùng cứu mỹ nhân, sau đó lại bảo trai làng kia là đức lang quân phù hợp của …. quá bi thương rồi! Bởi vậy, dũng mãnh như Ami mà còn phải kính nhi viễn chi với Mạc Dương Dương cũng đủ để chứng minh được trình độ hung mãnh ai sánh bằng của .

      Chính vì vậy nên Mạc Dao Dao mới càng thể hiểu được, kẻ cuồng M còn kẻ siêu cấp dũng mãnh, chênh lệch nhau như Marianas Trench (Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana - theo Wikipedia) sao lại có thể cùng nhau? Chẳng lẽ dạo gần đây Mạc Dương Dương chuyển sang con đường cuồng S nên vừa vặn có thể ngược được kẻ cuồng M bên cạnh kia?

      Mà bạn Tề Hiên nhìn hai trai tốt bên cạnh với vẻ mặt thể hiểu nổi, thế này là thế nào? Kẻ tinh như lại hoàn toàn thể theo được tư duy quỷ dị của hai vị trước mặt này. lại nhìn sang Mạc Dao Dao, thấy len lén mở mắt nhìn trộm hai vị kề vai sát cánh liên hệ cảm tình bên cạnh, vẻ mặt khoa trương vô cùng, cũng sợ là làm vẻ mặt như vậy khiến cho vết sưng mặt càng khó tan hơn.

      Nhưng mà bây giờ Tề Hiên cũng hiểu được phần nào lý do Mạc Dao Dao giả chết như vậy, đổi lại của mà như thế chắc cũng giả chết. Bỗng dưng cảm thấy Tề Vân nhà may mắn, có được người trai đáng tin cậy như . Nhờ ý nghĩ này của Tề Hiên mà chúng ta có thể thấy được tầm ảnh hưởng cực đại của Mạc Dương Dương, thiếu chút nữa làm cho Tề Hiên chệch đường rồi.

      Vạn Niên Thanh thấy việc được giải thích ràng, sắp xếp ý lại lần nữa rồi với Tề Hiên: “Tề tiên sinh, hay là chúng ta tìm chỗ qua chút về phần phía sau hợp đồng , ở chỗ này quấy rầy người bệnh lâu cũng tốt.”

      Hiển nhiên cũng nhìn thấy Mạc Dao Dao nhìn lén, cảm thấy cần được nghỉ ngơi, nhiều người làm phiền quả tốt.

      Tề Hiên gật đầu, cũng chỉ đến xem chút thôi, ở lâu quá cũng hay. Hai người vừa bước đến cửa, đột nhiên có người từ phía sau lên tiếng: “Đợi chút!”

      thanh cực ràng, hoàn toàn nghe ra việc trước đó người ấy khóc đến thở nổi.

      Mẹ Mạc túm áo Mạc Dương Dương với hai người ở cửa: “Dắt tên này luôn dùm Bác, nó ở đây cũng chỉ biết gây rối thôi!”

      “Mẹ, sao lại con là tên này tên kia?” Mạc Dương Dương có vẻ rất bất mãn với cách gọi của Mẹ Mạc.

      “Mạc Dương Dương! Câm miệng ngay!” Mẹ Mạc khí thế bức người, ánh mắt cũng đè bẹp được con thú hoang kia xuống, nhưng sau đó ta lại hùng hổ phản ứng: “Mẹ, đến Vạn Niên Thanh là bạn thân của con, lúc ở trước mặt người ngoài mẹ làm ơn gọi tên con bớt chữ được ? Mạc Dương so với Mạc Dương Dương dễ nghe hơn nhiều mà!”

      Năm đó lúc cầu sửa tên lại, Mạc Dương Dương rằng đổi ngay thành Mạc Dương, bảo rằng như vậy mới “khốc”. Bởi vậy mới công lực đặt tên cũng di truyền, ta so với Ba Mạc cũng khá hơn bao nhiêu.

      với tôi cũng vô dụng thôi! Ai đặt tên tìm người đó chuyện!” Mẹ Mạc thèm suy nghĩ mà trực tiếp trả lời như vậy với Mạc Dương Dương luôn.

      Vạn Niên Thanh trừng lớn hai mắt, Dao Dao, em có chắc đây là vị thái hậu đậm chất phụ nữ truyền thống yếu đuối mà em vẫn hay ? Qủa lý tưởng và thực tế luôn khác nhau trời vực mà.

      Bởi vậy ta có thể suy ra được, ai ở cùng Mạc Dương Dương cũng có ngày trở nên bình thường.

      Mẹ Mạc tiễn xong ba vị kia ra khỏi cửa liền phủi phủi hai tay vào nhau, tiếp đó liền trở lại bên giường Mạc Dao Dao tiếp tục công việc khóc lóc còn dang dở, khóc lúc lấy hơi lại khóc tiếp, vừa khóc vừa kể lể quở trách Mạc Dao Dao từ khi mới sinh đến thời điểm bị thương ở tại, làm cho người ta thấy rằng Mạc Dao Dao luôn làm bà bớt lo lắng.

      Mạc Dao Dao cảm thấy nếu so với Mạc Dương Dương tỉnh tâm hơn rất nhiều chứ. Nhưng mà Mẹ Mạc lại luôn đặt nhiều tâm tư vào Mạc Dương Dương, vậy việc giả vờ ngoan hiền để Mẹ Mạc yên tâm nhiều năm như vậy rốt cục có ý nghĩa gì đây?

      Khóc cả buổi, tới khi đến giờ cơm trưa Mẹ Mạc cũng khóc đủ, dự định ăn chút cơm để bổ sung thể lực. Mạc Dao Dao đọc cho bà số điện thoại đặt cơm mà hôm qua vào đây hỏi xin hộ lý.

      Ăn cơm xong Mẹ Mạc vuốt đôi mắt sưng lên vì khóc chút, sau đó nhìn sang Mạc Dao Dao hỏi: “Giải thích , Vạn Niên Thanh kia là sao? Mẹ biết từ lúc nào mà con có thêm người bạn “nam” nhỉ?”

      Mạc Dao Dao giật mình, ra là vì vấn đề này, ngụy biện: “Còn phải là em tốt của con sao?”

      “Đừng có mà chối cãi, con mẹ còn biết sao, chưa gặp mặt nó cũng có thể nhận là em tốt nữa là. Nó nhớ nhưng mẹ đây trí nhớ rất tốt, Tiểu Thanh người ta là đến sân bay đón mẹ, nó còn là con kêu nó đến đón!”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Dạo này nhân vật cực phẩm xuất nhiều quá, nữ vương Dao Dao có vẻ áp đảo hết được. Nhưng mà sao, chắc là các bạn cũng thấy được, có cực phẩm trai Mạc Dương Dương, cũng có cực phẩm mẹ, dựa theo góc độ di truyền học, Mạc Dao Dao cũng thua kém gì đâu, chỉ là đè nén mà thôi…
      Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 33: PHIÊN NGOẠI THỜI THANH XUÂN CỦA MẠC DƯƠNG DƯƠNG…


      Từ trước đến nay Kiều Tiểu Tuệ luôn là người có kế hoạch. Mỗi ngày đều quy định giờ giấc thức dậy, giờ giấc rửa mặt ăn cơm, giờ giấc đến trường học, mười mấy năm chưa bao giờ thay đổi.

      Khi gần thi đại học dành thêm nửa giờ trước khi rời giường để chạy thể dục, hết sức hăng hái.

      Đáng tiếc kế hoạch tồn tại lâu, ngay ngày đầu tiên thi vào trường đại học, Kiều Tiểu Tuệ đúng giờ rời giường, khi nhàn nhã rửa mặt, Mẹ Tiểu Tuệ bất ngờ: “Còn dư bao nhiêu thời gian đâu mà con chậm chạp vậy? Địa điểm thi và trường cách xa nhau lắm biết ?”

      Kiều Tiểu Tuệ ngây người chút, vội nhìn sang đồng hồ, phát đồng hồ báo thức chạy sai nửa giờ. lập tức hét lên vội vàng cầm sữa và bánh mì chạy ra khỏi cửa, thời gian từ khi ra khỏi nhà đến trường mất khoảng 40 phút.

      thể ngờ được, nhờ vào việc đồng hồ chạy sai nửa giờ làm cuộc sống của Kiều Tiểu Tuệ từ đó rẽ sang hướng thể tưởng tượng được.

      Đợi vất vả hồi xe bus mới đến, xe chật cứng người, Kiều Tiểu Tuệ dùng sức chín trâu hai hổ mới chen được lên xe, người vã đầy mồ hôi.

      Mỗi trạm lại có thêm người lên xe, xe lảo đảo chạy về phía trước, vừa đến gần trường cặp lên xe, sau khi lắc lư 20 phút xe còn lại mấy người, chỉ có Kiều Tiểu Tuệ trường học ở xa nên còn ngồi lại xe.

      Tính toán lại thời gian, tính toán khả năng kẹt xe và hỗn loạn của đường xá, từ đây đến trường còn mất khoảng 20 phút nữa, như vậy quá sát giờ thi. Kiều Tiểu Tuệ quyết định nhanh, ở trạm tới, Kiều Tiểu Tuệ xuống xe chạy bộ khả năng đến trường nhanh hơn.

      Ai ngờ việc ngoài ý muốn xảy ra. Vì chỉ lo cắm đầu chạy cho nhanh đến nơi, khi chạy qua ngõ va vào chiếc xe đạp mới cóng, mà còn là xe đua nữa.

      Tốc độ cả hai đều rất nhanh, nên khi va vào nhau, Kiều Tiểu Tuệ bị thương , còn chiếc xe bị gì, chất lượng tồi mà!

      Người xe vội vàng chạy đến chỗ , nhìn vết thương đùi của Kiều Tiểu Tuệ chảy máu ngừng, vội : “Tôi mang đến bệnh viện.”

      “Tôi muộn giờ đại học mất rồi…” Đến lúc này mà giọng phát ra của Kiều Tiểu Tuệ vẫn vô cùng bình tĩnh, còn lại có 5 phút nữa thôi.

      Người kia mở to mắt, vỗ đùi: “Chỗ nào, tôi đưa .”

      “Trường trung học 13.”

      “Mẹ kiếp, là chỗ nào vậy, tôi biết chỗ đó!” Từ sau khi tốt nghiệp sơ trung, chưa từng tiếp xúc lại với trường học, trừ bỏ những trường học qua, còn lại trường cũng biết!

      “Tôi biết.” Kiều Tiểu Tuệ vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần đến trước nửa giờ đầu tiên của giờ thi là được rồi. Với lại hôm nay thi ngữ văn, hai tiếng rưỡi, thông thường làm ngữ văn bấy nhiêu thời gian cũng đủ rồi.

      “Chỉ đường nhé!” Người kia đặt Kiều Tiểu Tuệ ngồi sau xe, xé đoạn vải tay áo xuống, quấn đùi Kiều Tiểu Tuệ: “ lát chảy máu nữa!”

      “Ừm” gật đầu, loại vết thương ngoài da này, chỉ cần trúng vào động mạch, cần băng bó lát sau máu ngưng chảy thôi.

      Kiều Tiểu Tuệ ngồi sau lưng người kia, ta quả thực đem xe đạp biến thành Ferrari, nhìn thấy những chiếc xe máy bị bỏ lại đằng xa sau lưng mình….

      Vừa nhìn thấy trường 13 cũng là lúc tiếng chuông cuộc thi vang lên, Kiều Tiểu Tuệ nhõm thở tiếng, cuối cùng cũng đến kịp giờ thi rồi.

      ngờ người kia hỏi: “Tiếng đó là tiếng gì vậy?”

      “Đây là tiếng chuông thông báo thi của trường 13, vòng qua là cửa Đông là đến cửa chính, phải khá xa nếu chạy nhanh chút cũng được.”

      “Mẹ kiếp! Đến giờ thi tới nơi rồi còn cửa lớn của gì nữa, tôi học trung học cũng biết con đường ngắn nhất là gì nữa đó!” xong dựng xe, đem Kiều Tiểu Tuệ xuống, chỉ vào bức tường cao trước mắt: “Trèo tường !”

      Kiều Tiểu Tuệ nhìn cái chân bị thương của mình, lại nhìn độ cao của bức tường, tự cảm thấy cho dù mình bình thường mạnh mẽ chắc cũng leo được bức tường thế này.

      “Nhìn gì vậy, có trai đây!” Người kia vỗ ngực, ôm Kiều Tiểu Tuệ chỉ lên vai mình: “Leo lên!”

      Kiều Tiểu Tuệ là người khi quyết định điều gì bao giờ do dự, bị người ta khiêng đến thế này rồi, còn do dự gì nữa đâu, bấy giờ bám lấy đầu tường, dùng sức leo lên, sau đó mới tự hỏi, vậy làm sao xuống đây? Ai ngờ mới leo đến đầu tường, chiếc xe đạp bay qua, trực tiếp rơi xuống đất, bánh xe từ tròn thành méo luôn rồi.

      Lúc này người kia cũng ngồi đầu tường, ôm Kiều Tiểu Tuệ nhảy xuống, ta nhảy rất vững vàng nên Kiều Tiểu Tuệ hoàn toàn thấy sợ hãi.

      Ngay sau đó ôm Kiều Tiểu Tuệ đặt sau xe, hướng về trường học cách đó xa chạy , bánh xe méo mó chạy đảo qua đảo lại, xóc nảy đường khiến dạ dày như muốn nhảy cả ra ngoài.

      Tới chỗ, đẩy ngã xe, cũng nghỉ, ôm Kiều Tiểu Tuệ chạy vội lên lầu. Bảo vệ muốn ngăn lại bị cước đá văng, thừa lúc người kia chưa kịp phản ứng tiếp tục hướng tòa nhà chạy tới.

      Vọt tới tầng cao nhất, mới cúi xuống hỏi: “Em thi phòng nào? Chỗ nào vậy?”

      “Phòng 109, ở lầu 1…”

      “Mẹ kiếp!” người kia chửi tiếng, lại ôm người chạy xuống, tòa nhà này tổng cộng sáu tầng, từ lúc leo tường xuống tới giờ thời gian toàn đặt ở mấy tầng lầu.

      Tới lầu , liền thấy người bảo vệ gặp lúc nãy, ta còn dẫn thêm hai người nữa, xông lên: “Các người làm gì ở đây?”

      Người kia để ý, ôm người chạy còn nhanh hơn mấy người kia, đến phòng 109, cước đá văng cửa phòng, la lên: “Ở đây còn người, ấy đến muộn mấy phút thu bài ấy chậm mấy phút đấy!”

      Kiều Tiểu Tuệ bị ta ôm trong ngực cảm thấy mất mặt. Phòng thi 2 giám thị cộng thêm tất cả thí sinh là 31 người, 62 con mắt nhìn chằm chằm , áp lực lớn mà, đem đầu vùi vào lòng người kia, dám ngẩng lên. may là trường thi phân người học cùng lớp thi cùng, nếu quá mất mặt rồi!

      Sau khi ôm Kiều Tiểu Tuệ đến chỗ ngồi xong, người kia bị hai bảo vệ túm ra cửa, đằng xa còn nghe thấy tiếng ta: “Buông ra, tôi còn phải chờ ấy thi xong để mang ấy đến bệnh viện nữa!”

      Cũng từ xa vọng lại tiếng quát của bảo vệ: “Ra ngoài kia mà chờ!”

      Kiều Tiểu Tuệ cầm bài thi, tâm tư phiêu đãng, tiếc, còn chưa biết tên….

      Sau khi thi xong, Kiều Tiểu Tuệ khập khiễng ra ngoài, nhìn cửa lớn bước chân có chút hư ảo.

      Lúc này bên cạnh có tiếng gọi: “ bé què chân 109, tôi ở đây này!”

      quay đầu nhìn lại, người buổi sáng chở chiếc xe đạp quái dị đứng bên tường canh chừng cái gì đó. là canh chừng vì người kia cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, như là trốn tránh ai.

      Kiều Tiểu Tuệ bước thấp bước cao đến bên cạnh , vội chạy đến ôm : “Người bảo vệ cửa lúc nãy cho tôi vào sân trường đợi, chắc chắn ta còn tức tôi lúc nãy đá ta cái đó mà!”

      Kiều Tiểu Tuệ muốn là trong thời gian thi, những ai đến đón thí sinh đều được vào sân trường, tất cả đều phải đứng ở cổng, chỉ có người thần thông quảng đại như mới vào được thôi. Vào bằng cách nào có thể tưởng tượng được, vì ban đầu chỉ có bánh xe sau bị cong, bây giờ cả bánh trước cũng cong luôn rồi.

      bị đặt ngồi sau xe, tiếp tục xóc nảy chạy ra khỏi cổng, vượt qua tất cả thí sinh đường.

      Sờ sờ cái mông bị đau, Kiều Tiểu Tuệ giọng hỏi: “ đâu đây?”

      bệnh viện.”

      “À.”

      Lúc xử lý miệng vết thương Kiều Tiểu Tuệ cũng cẩn thận quan sát người kia. Rất cao, dáng người tồi, lúc nãy ngồi sau xe vụng trộm sờ soạng, có cơ bụng. Chân dài, quần vừa vặn hai chân, nhìn qua rất có sức bật, hèn gì chạy trốn nhanh như vậy, cước lúc nãy của chắc người bảo vệ kia phải đau lắm…

      ngẩng đầu nhìn mặt , người kia cũng thấy nhìn trộm, nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh , cực kỳ đáng , trong nháy mắt giết chết Kiều Tiểu Tuệ, cũng muốn có răng khểnh nữa!

      “Kiều Tiểu Tuệ, tên gì?” đường xóc nảy trở về, hỏi .

      Dương, gọi là Dương được rồi!”

      “A. Dương Dương.”

      “Mẹ kiếp! làm sao em biết tên Mạc Dương Dương? được, gọi là Dương thôi!”

      “Dương Dương.”

      “Mẹ kiếp!”

      Kiều Tiểu Tuệ được công nhận là tài nữ, thi đậu đại học y là chuyện bình thường, dù mang vết thương ra trận cũng ảnh hưởng đến năng lực của . Thi đậu đại học y là chuyện vinh dự của cả nhà, trong trường dán bảng vàng danh dự, ai gặp cũng đều chúc mừng, riêng chỉ có người vui.

      “Em thủ đô nhớ em làm sao bây giờ?” Trước khi Bắc Kinh ngày Mạc Dương Dương kéo người ra chuyện.

      “Đưa ảnh chụp cho .”

      “Mẹ kiếp! ảnh chụp thể ôm, thể hôn, thể sờ!”

      “Người cũng chưa hôn được, nhưng chụp có thể hôn đấy chứ!”

      “Mẹ kiếp! Người mới hôn được chứ!” Mạc Dương Dương liền ôm Kiều Tiểu Tuệ giở trò đùa bỡn lưu manh, kết quả chưa kịp làm gì “Bẹp” bị người ta hôn cái!

      Kẻ luôn bưu hãn Mạc Dương Dương ngây người như phỗng tại chỗ, trước giờ toàn đùa giỡn người khác, vậy mà lần này lại bị người khác đùa giỡn! Kiều Tiểu Tuệ mặt đổi sắc, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì nhìn Mạc Dương Dương.

      “Mẹ kiếp! bị đùa giỡn ư?!”

      “Em chịu trách nhiệm!”

      “Hả?”

      muốn sao? Vậy quên !”

      “Muốn, muốn, muốn, muốn!” mấy chữ “muốn”liên tục mà điệu ngày càng cao hơn, Mạc Dương Dương lẻn lên phía trước ôm Kiều Tiểu Tuệ: “Hôn lại cái nữa!”

      Kiều Tiểu Tuệ đẩy cái mặt sát mình ra: “Sau này còn cưỡi xe đạp chở em ?”

      “Có chứ!”

      “Có Bắc Kinh thăm em ?”

      “Đương nhiên rồi! Có chết cũng phải !”

      “Sửa bánh xe đạp chưa?”

      “Lười sửa, vẫn chạy rất tốt!”

      “Được, vậy hôn !”

      “Hả?”

      “Lúc nãy em hôn . Giờ đổi lại là chứ!”

      Sau này theo tổng kết của Mạc Dương Dương, sở dĩ cưới Kiều Tiểu Tuệ chính bởi vì cả thiên hạ này ai theo kịp suy nghĩ của , luôn vượt quá mức qui định. Duy chỉ có Kiều Tiểu Tuệ là luôn suy nghĩ trước bước, cưỡi xe đạp cũng đuổi kịp. Nghe đồn về sau mua xe việt dã là để đuổi kịp ý nghĩ của vợ, dù sao xe đạp cũng chậm quá mà.

      Thời điểm lúc đầu hai người họ lấy nhau, người nhà Kiều Tiểu Tuệ sống chết đồng ý.Đường đường là nghiên cứu sinh mà lại lấy thằng lưu manh ra gì.

      Kiều Tiểu Tuệ nhanh chóng quyết định, đem Mạc Dương Dương kéo lên giường cởi quần áo:

      “Làm gì vậy?”

      “Sinh em bé, em nghiên cứu kỹ rồi, bình thường cứ như vậy là kết hôn được!”

      “Mẹ kiếp! Em xem loại sách gì vậy hả?!”

      ……..

      Mạc Dao Dao từng hỏi qua Kiều Tiểu Tuệ, tại sao lại chịu lấy mãnh thú như Mạc Dương Dương?

      Kiều Tiểu Tuệ chỉ cười trả lời, cho người khác là coi trọng cái kẻ cưỡi xe đạp quái dị đâu!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Nghĩ đến bạn Mạc Dương Dương gần đây nhân khí tốt, mở cái ngoại truyện giải thích chút về đoạn ta bị đùa giỡn, xem thế nào mà lừa được bạn về nhà!
      Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 34: CẮM DAO…

      Mẹ Mạc quả nhiên dễ dàng bị lừa, thực tế bất cứ ai cũng thể dễ dàng bị lừa bởi lý do sức mẻ như vậy, chỉ là nhất thời biết phải trả lời thế nào mà thôi. Phải biết là các đến khi đến tuổi lập gia đình đều có giai đoạn hận mẹ của mình, trước kia mỗi lần Mẹ Mạc gọi điện thoại cho , đa phần câu đầu tiên đều là: “Dao Dao à, con cùng Ngộ Minh gì đó khi nào kết hôn? Nếu kết hôn sớm chia tay , tuổi xuân con đều có hạn. Con xem chị dâu con đó, nghiên nghiên cứu cứu cái gì đều bỏ qua hết, túm lấy trai con, con xem mà học theo đấy!”
      (Càfé: y như mẹ mình ở nhà, lúc trước mỗi lần gọi cho mình thế nào cũng có câu, m với thằng *** khi nào cưới, bây giờ còn trẻ chịu cưới, đợi vài năm nữa lỡ có gì rồi lấy ai…bla…bla… giờ cưới rồi mẹ mình lại hát tiếp bài ca m với thằng *** khi nào có con, bây giờ còn trẻ chịu có con, đợi vài năm nữa có muốn cũng được…bla…bla… khổ các bà mẹ !!!)

      cơ bản Mạc Dao Dao chưa thấy qua người mẹ nào lại với con mình như thế, mà Kiều Tiểu Tuệ lớn hơn những 3 tuổi đấy, cho dù đến bây giờ lập gia đình vẫn chưa muộn, chỉ là nữ bác sĩ muốn tìm bạn trai quả là hơi khó chút. Nhưng mà Kiều Tiểu Tuệ người ta xuống tay nhanh, năm cuối mang thai tốt nghiệp xong liền kết hôn, còn lợi dụng luôn thời gian mang thai học tập chút, chuẩn bị thi cử, chờ em bé ra đời xong là sát ngày thi, mọi việc đều chậm trễ. Mạc Dao Dao cảm thấy Kiều Tiểu Tuệ mặc dù học cao nhưng đầu óc quả có vấn đề, nếu tại sao lại vớ lấy trai kia chứ!

      Mẹ Mạc và Mạc Dao Dao đều có cách nhìn giống nhau về đám cưới của hai nhà Mạc Kiều, chỉ hai người cùng cách nhìn, ngay cả người nhà của Kiều Tiểu Tuệ cũng thấy như vậy, đứa trẻ này sao lại tìm chồng như Mạc Dương Dương kia chứ? Bởi vậy mới thấy được hình tượng của Mạc Dương Dương trong mắt mọi người sừng sững như thế nào.

      Mà Mẹ Mạc chỉ đánh giá thấp Mạc Dương Dương, ngay cả Mạc Dao Dao bà cũng đánh giá ra làm sao cả. Mỗi lần Mạc Dao Dao về nhà, Mẹ Mạc ôm xong đánh giá cẩn thận lần, sau đó vỗ vỗ : “Cười cái xem.”

      Mạc Dao Dao nghe lời ngoác miệng cười, Mẹ Mạc bật người ngồi dậy phán câu: “Có nếp nhăn rồi.”

      Có ai ngoác miệng cười như vậy mà mặt nhăn chứ?! Nhưng mà lời này cũng thể với Mẹ Mạc, chỉ có thể nghẹn khuất câm nín mà thôi.

      Mạc Dao Dao nghẹn khuất như vậy phải chuyện của hai năm, mà là từ sơ trung, khi cùng mấy nữ sinh khác đá nam sinh hay ăn hiếp con xuống hồ, sau đó liền nghẹn khuất dám tái diễn nữa. Khi đó Ba Mạc vừa mới mất lâu, Mẹ Mạc mình mang gánh nặng gia đình lưng, tính cách cũng được sáng sủa như bây giờ, hơn nữa khi đó Mạc Dương Dương cũng ra làm sao, ba ngày có hết hai trận ẩu đả đánh lộn, Mẹ Mạc tức giận mà đầu tóc đen mượt chỉ trong năm bạc nửa.

      Vốn dĩ đá tên kia xuống hồ cũng phải chuyện gì lớn lao, xui xẻo là nam sinh kia trong lúc đó bị cảm, sau khi bị đá xuống hồ từ cảm mạo chuyển sang viêm phổi, cha mẹ cậu ta tìm đến trường học, thân là người khởi xướng nên Mạc Dao Dao và Ami đứng ra nhận sai. Kết quả là Mẹ Mạc vừa phải bồi thường tiền thuốc vừa phải cúi đầu khom lưng xin lỗi người ta, về nhà cũng trách mắng , chỉ ôm di ảnh ba khóc lớn. Từ đó về sau Mạc Dao Dao dám lại gây chuyện thị phi gì, cho dù có nghẹn khuất muốn chết cũng phải duy trì hình tượng con ngoan ngoãn .

      Sau này lúc cùng Triệu Ngộ Minh nhau, Mẹ Mạc lần nữa dặn dò con được tùy tiện, làm Triệu Ngộ Minh mặc dù có bạn nhiều năm nhưng vẫn phải dựa vào hai tay (Càfé: là “tự xử” đó), quả so với bất kỳ người nào cũng nghẹn khuất hơn cả. Đương nhiên cũng có lúc Mạc Dao Dao chịu được Triệu Ngộ Minh nhõng nhẽo mà thuê phòng, nhưng mà Mẹ Mạc canh giờ cực chuẩn gọi đến, hơn nữa hề gì chỉ khóc mà thôi, khóc đến nỗi Mạc Dao Dao chịu nổi phải bật dậy chạy về bỏ lại Triệu Ngộ Minh mình nằm trong khách sạn.

      thể thừa nhận là trực giác của Mẹ Mạc vô cùng chuẩn, cũng giống như Mạc Dương Dương, đại khái cái này gọi là di truyền . Về phần trực giác của Mạc Dao Dao…Mấy trăm chậu hoa xăm xăm soi soi thế nào lại lựa ra cây quái, mọi người xem trực giác của có chuẩn ?

      Dù là khi đó nghẹn khuất, nhưng mà sau này cùng Triệu Ngộ Minh chia tay, cảm thấy mẹ Mạc thực vô cùng minh, nếu phải nhờ vài ba lần kiểm tra đột xuất của bà, chừng bản thân tiễn rồi. Mà bây giờ hai người họ chia tay, ít nhất ở phương diện thân thể, Mạc Dao Dao coi như cũng thiệt.

      Cũng chính bởi vì như vậy nên sau khi cùng Triệu Ngộ Minh chia tay mới có ý muốn trả thù, nếu mà cũng nhau leo lên giường rồi, sớm mướn đứa trẻ 3, 4 tuổi chạy đến khu cán bộ cao cấp ôm đùi Triệu Ngộ Minh kêu ba ba.

      Bởi vì chưa phát sinh ra chuyện gì, cho nên đến nay Mạc Dao Dao vẫn là Mạc Dao Dao ngoan ngoãn, làm chuyện gì khác người. Nhưng mà hôm nay dưới chất vấn của Mẹ Mạc, cũng có thể là do bị Mạc Dương Dương kích thích, cũng có thể là do bị thương dẫn đến não tàn, hoặc là do gần đây có nhiều chuyện phát sinh nên đầu óc đủ dùng, tóm lại tự chủ được ra lời mà bình thường tuyệt đối :
      “Mẹ, con chưa cưới có con vì con phải lập gia đình mẹ còn gì, tại sao con tìm người bạn trai có quan hệ thuần khiết đón mẹ mẹ lại có ý kiến chứ?!”

      Mạc Dao Dao rất bất bình nha, tai sao từ Mạc Dương Dương được nuôi thả còn lại bị nuôi nhốt chứ? tình bản thân rất hi vọng mình được nuôi thả đấy được ?

      Có thể nghĩ như vậy, chứng minh Mạc Dao Dao và Mạc Dương Dương bản chất khác nhau bao nhiêu, chỉ là so với Mạc Dương Dương có lý trí hơn chút mà thôi.

      Đối mặt với nghi vấn cũng có thể gọi là tâm bệnh nhiều năm của Mạc Dao Dao, Mẹ Mạc sờ đầu : “Bởi vì con hiếu động bị ràng buột, còn con luôn cam chịu nghẹn khuất, mẹ thấy con nghẹn khuất như vậy, càng muốn chăm sóc con hơn, dần dần trở thành thói quen luôn rồi.”

      Nghe Mẹ Mạc trìu mến giải thích mà Mạc Dao Dao muốn khóc: “Mẹ, mẹ có biết con bắt đầu nghẹn khuất là khi nào ?”

      “À…Mẹ nhớ con vốn rất hăng hái, người ta cho con giọt mực con cũng rất vui mừng, chỉ là biết tại sao từ khi sơ trung bắt đầu trở nên ngây ngô? Mẹ cũng cảm thấy rất kỳ quái, từng nghĩ có phải là do lúc đó ba con mất nên con mới chịu kích thích quá lớn là trở nên ngốc hay , nên mới càng quan tâm con nhiều hơn.”

      Mạc Dao Dao hộc máu, thế này…. ràng thấy mẹ khóc mới trở nên nhẫn nhịn hơn, ai biết cuối cùng biến thành mẹ thấy nghẹn khuất như nhân tài được trọng dụng, càng chăm sóc hơn khiến phải ngày càng nhẫn nhịn, thế này….rốt cục là gà đẻ ra trứng hay trứng nở ra gà đây? ra nhiều năm như vậy toàn nhờ hiểu lầm mà có được sao?

      Mẹ Mạc là người luôn rất chấp nhất, bà mà muốn biết chuyện gì là bao giờ có thể cắt được, thấy Mạc Dao Dao thắc mắc nữa, bà lại hỏi tiếp: “Vậy cuối cùng Vạn Niên Thanh và con là quan hệ thế nào, mẹ nghe, để mẹ yên tâm chút.”

      Có thể là do Mạc Dao Dao bị kích thích quá độ, cũng có thể là muốn nhẫn nại nữa, nghe mẹ hỏi như vậy, liền thuận miệng trả lời: “Là lốp xe phòng hờ.”

      Dù sao cũng thể mang chuyện Vạn Niên Thanh là con quái ở nhà chịu ra, cũng thể cho mẹ là bị thằng cha M đàn áp, như vậy Mẹ Mạc có ấn tượng tốt với Vạn Niên Thanh, nhưng mà tại sao lại muốn Vạn Niên Thanh lưu lại ấn tượng tốt với Mẹ Mạc, vấn đề này Mạc Dao Dao đè nén nghĩ tới.

      “Sao?”

      “Chính là đồ dự phòng, tìm được đồ thích hợp thay vào, nếu tìm được đồ thích hợp vứt .”

      “À, mẹ hiểu rồi.” Mẹ Mạc vẻ mặt như bổng nhiên tỉnh ngộ.

      Mạc Dao Dao rầu rĩ: “Mẹ hiểu gì?”

      “Con vứt cái lốp xe Triệu Ngộ Minh , đem cái lốp xe Vạn Niên Thanh thế vào, mẹ hiểu rồi.”

      Mạc Dao Dao vẻ mặt cứng đờ, năng lực lý giải của mẹ là thế nào đây?!

      ------

      Tại thời điểm Mạc Dao Dao vắt óc ứng phó với mẹ Mạc, Mạc Dương Dương theo Vạn Niên Thanh và Tề Hiên ra khỏi bệnh viện.

      Hai người bọn họ vốn định sau khi ra ngoài là đến công ty, trực tiếp đem kế hoạch hợp tác bàn những phương hướng cơ bản, ví dụ cách giải quyết sơ lược điều kiện thiết bị giai đoạn trước khi nhân viên đưa vào điều chế linh tinh. Ai ngờ Mẹ Mạc lại đẩy theo Mạc Dương Dương, vị này theo hai người bọn họ nhả. Kỳ là, Mạc Dương Dương chưa bao giờ đến đây, đương nhiên theo người em chí cốt Vạn Niên Thanh dẫn dạo đây đó, nhưng mà quả Vạn Niên Thanh tại có việc cần làm.

      Vì vậy quay đầu với Mạc Dương Dương: “Hay là dạo trung tâm thành phố trước nhé, lát nữa em bàn công việc xong quay lại tìm ?!”

      Ai ngờ Mạc Dương Dương trừng mắt: “Hai chúng ta là ai với ai chứ, chuyện của cậu chính là chuyện của , bàn cái gì cứ bàn , sợ gì chứ!”

      Qủa hiển nhiên ta đúng là hiểu chuyện gì hết.

      Tề Hiên liếc Vạn Niên Thanh cái, xoay người chăm chú nhìn bảng quảng cáo ven đường, bóng lưng ràng : Người em, tự cậu giải quyết .

      Vạn Niên Thanh vuốt mồ hôi với Mạc Dương Dương: “Bọn em chuyện quan trọng, thể có người ngoài can thiệp vào.”

      “Sao lại coi là người ngoài chứ!”

      “…Thế này…” Vạn Niên Thanh phát bản thân rất khó để làm vợ tương lai thông suốt được, Mạc Dao Dao như thế, chính mình câu ấy phản ứng lại ba câu, vậy người cùng cha mẹ sinh ra, Mạc Dương Dương rốt cuộc có phải là đột biến gen hay , thế nào lại khó hầu hạ đến vậy chứ?

      “Là thế này, lần này em cùng Tề Hiên bàn việc, chủ yếu là do ông chủ của em giao cho, em chỉ là người làm công, là thân bất do kỷ.” Vạn Niên Thanh thở dài tiếng, tỏ vẻ vô cùng đau khổ. cũng biết xấu hổ mà, với Mặc Ngôn cũng chỉ có Mặc Ngôn mới vì mà phải thân bất do kỷ thôi, chứ làm gì đến lượt phải thốt lên câu đó chứ!

      “Ông chủ của em cũng trượng nghĩa gì hết mà, nghỉ việc , theo , cam đoan sang năm em nhất định có thể mua được BMW, nếu đủ tiền cho em mượn, phải cũng chỉ có mấy ngàn thôi sao.” Mạc Dương Dương vỗ ngực, nghe năm đó lúc mua xe, cầm hai ngàn mà muốn mua BMW, lúc ấy người bán xe choáng váng, cũng biết ta là giỡn chơi hay là đến cướp bóc nữa? Kết quả Mạc Dương Dương giơ ra xấp tờ quảng cáo khoảng đốt tay, các người phải bán xe BMW giá 2000 sao?

      Vạn Niên Thanh vừa nghe Mạc Dương Dương vậy, bật người dậy tỏ vẻ vui mừng: “Theo đương nhiên tốt rồi, nhưng mà em cùng ông chủ ký hợp đồng, nếu em bỏ dở phải bồi thường tiền. tại hạng mục này là do em phụ trách, em mang việc quan trọng, chắc chắn ông chủ cho em từ chức đâu.”

      “Ông chủ em bủn xỉn, để chuyện với ông ta, phải là chuyện riêng sao?” Mạc Dương Dương lại vỗ ngực.

      Vạn Niên Thanh lập tức thuận cột leo lên: “Vậy em cảm ơn Dương, chuyện của em liền giao cho , nhanh chóng tìm ông chủ em chuyện .”

      thế nào đây?”

      Ánh mắt Vạn Niên Thanh dừng ở ngoài đường, đưa tay vẫy chiếc xe ba bánh, tài xế là ông cụ tầm 50 tuổi, miệng ngậm điếu thuốc.

      nhét Mạc Dương Dương vào xe xong: “Bây giờ là thời gian làm, lại kẹt xe, ngồi xe kéo tay là nhanh nhất, từ từ mà , tầm khoảng hai tiếng là tới.

      Mạc Dương Dương gật đầu, “ biết rồi, năm xưa đưa bà xã thi cũng thế này.”

      Sau đó Vạn Niên Thanh xoay người hỏi ông cụ: “Ông ơi, XXX Building bao nhiêu ạ?”

      “20”

      Sau đó vừa trả tiền vừa bên tai ông cụ: “Ông ơi, chậm chút nhé, đặc biệt đường vòng vèo ấy, càng lâu đến nơi càng tốt.”

      Cụ ông cũng là nhân tinh, nghe Vạn Niên Thanh vậy liền nhếch miệng : “100”

      “Mẹ kiếp!” Vạn Niên Thanh nhét tiền cho ông cụ xong, sau đó với Mạc Dương Dương: “Đến nơi đến chỗ tiếp tân là em Vạn Niên Thanh bảo đến gặp ông chủ nhé, cứ tên em ra là được rồi.”

      , chờ tin tốt của .” Mạc Dương Dương vỗ đùi, ông cụ bắt đầu chầm chậm kéo xe lê lếch .

      Nhìn thấy Mạc Dương Dương và ông cụ biến mất ở chỗ rẽ, Vnạ Niên Thanh bật người móc điện thoại trong túi ra: “Này, phòng tiếp tân phải , lát nữa người tên Mạc Dương Dương đến tìm ông chủ, ta báo tên tôi ra. Đến lúc đó mọi người cho ta là ông chủ ở quán cà phê XXX trong trung tâm thành phố nhé, còn bảo ta chờ người quay lại.”

      Treo điện thoại sau khi sắp xếp mọi việc xong, : “Xong, chúng ta thôi.”

      Tề Hiên quay đầu, đánh giá Vạn Niên Thanh cái: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

      Những lời này khó hiểu, Vạn Niên Thanh cũng biết ra làm sao.

      Tề Hiên thấy hiểu mô tê gì, tiếp tục : “Tôi nhớ kỹ hai việc, thứ nhất là vì bạn bè tiếc cả mạng sống, bị dao đâm toàn do bạn bè mà ra, thứ hai, tôi để người khác có cơ hội vì tôi mà phải “vì bạn đỡ đao” đâu.
      Trâu, ElaineNguyenlyly thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 36 (1) : XUẤT VIỆN. . .

      Editor : Song Ngư nhi.

      Trong cả tháng Mạc Dao Dao ở viện, bị nhóm "3+1" bắt nằm giường suốt cả ngày, để cho làm bất kì việc gì. Vì vậy mà thiếu chút nữa người bị mốc meo rồi.

      Cái nhóm "3+1" này là như vậy, lấy mẹ Mạc cầm đầu tổ ba người, lại cộng thêm người nữa là Tề Hiên. Mà trong tổ ba người này, vì căn bản Mạc Dương Dương được phát biểu ý kiến, khi mẹ Mạc ra lệnh gì làm theo, rất nghe lời. Về phần Vạn Niên Thanh ngược lại, rất đồng tình với Mạc Dao Dao, nhưng dù sao mẹ Mạc làm thế cũng là vì muốn tốt cho . Ai bảo Mạc Dao Dao mới nằm viện được hai ngày muốn xuất viện, vì thế mà thiếu chút nữa là làm vỡ miệng vết thương vừa khép lại.

      Nhưng mà bắt nằm viện cả tháng chỉ vì loại vết thương này như thế, quả là quá dài. ra vết thương của chỉ cần nằm viện quan sát tuần là có thể về nhà tĩnh dưỡng. Chẳng hiểu sao Tề Hiên sống chết đồng ý, bắt Mạc Dao Dao phải ở bệnh viện đến khi vết thương khỏi hẳn mới thôi. Còn mẹ Mạc cảm thấy nếu cần lo tiền nằm bệnh viện nằm lâu ở đây cũng tốt, dù gì cũng phải chờ đến khi cổ khỏi hẳn, chỗ bị trật khớp đó là nguy hiểm nhất.

      Thế nên vì vậy mà Mạc Dao Dao sống cuộc sống của sâu gạo suốt tháng, mỗi ngày chỉ có hai việc : ăn cơm và ngủ. Đến hơn hai mươi ngày, cảm thấy toàn thân dưới của mình hình như cũng có mùi nấm mốc rồi.

      thể nhịn được nữa, nàng len lén bắt Vạn Niên Thanh nghĩ biện pháp để cho mình được xuất viện, dù sao về nhà tĩnh dưỡng nàng còn có thể xem TV, chơi Computer hoặc cái gì khác, chứ cứ ở bệnh viện suốt ngày nhìn mẹ Mạc, hoặc là nhìn người có chứng động kinh như Mạc Dương Dương.

      Lúc ấy Vạn Niên Thanh cười xấu xa tiếng, chỉ mặt của mình, : "Hôn cái ."

      Mạc Dao Dao hôn cái vào lòng bàn tay trái của mình, sau đó giáng xuống bạt tai: "Hôn xong rồi."

      Vạn Niên Thanh vuốt mặt của mình, hề thỏa mãn, giờ Mạc Dao Dao đánh người càng ngày càng rồi, tát khác gì vuốt mặt . Vì vậy Vạn Niên Thanh lại tiếp tục đưa mặt qua, : "Hôn lại ."

      Sau khi Mạc Dao Dao vừa đá, vừa đạp "phục vụ" xong, Vạn Niên Thanh hài lòng tìm bác sĩ trưởng rồi. Đầu năm nay, bệnh nhân nằm viện càng lâu tiền bệnh viện kiếm được càng nhiều, khó có lúc gặp người như Mạc Dao Dao, có thể ở mà lại muốn ở, lại còn phải quan tâm đến tiền viện phí. Bác sĩ đương nhiên là muốn ra viện, nên với Vạn Niên Thanh rằng quyền quyết định là của Tề Hiên. Vạn niên Thanh chỉ mỉm cười, khoác vai vị bác sĩ hơn 50 tuổi kia vào phòng làm việc, cùng nhau chuyện riêng trong nửa tiếng. Sau khi ra ngoài, khuôn mặt vị bác sĩ kia xám trắng, lấy điện thoại ra báo với Tề Hiên rằng tình trạng bây giờ của Mạc Dao Dao cần phải nằm viện nữa rồi, hơn nữa, nếu như nằm bệnh viện quá lâu làm cho tinh thần của bị ảnh hưởng, làm cho vết thương hồi phục càng chậm.

      Trời mới biết trong nửa giờ kia Vạn Niên Thanh làm cái gì!

      Vì bác sĩ trưởng cũng như vậy, nên dĩ nhiên đoàn quân "3+1" phản đối. Mấy người dọn dẹp chút rồi chuẩn bị xuất viện. Trong lòng Mạc Dao Dao tràn đầy kích động chờ đợi đến lúc trở về nhà, nghĩ lại cũng gần tháng ở nhà rồi.

      Lại , người thuê chung phòng với cũng tháng có về nhà, vì Mạc Dương Dương chiếm nhà của Mạc Dao Dao, mẹ Mạc có lúc mệt mỏi cũng về đó nghỉ. Thế nên, trong tháng này, Vạn Niên Thanh cũng có trở về nhà, trời mới biết trong tháng qua, trú tạm ở nơi nào.

      Vì vậy, trong buổi tối trước ngày Mạc Dao Dao chuẩn bị xuất viện, xảy ra chuyện bất ngờ.

      Còn tiếp. . .
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :