1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Trinh Thám Và Sát Thủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn & Quảng  Hằng

      Chương 6.2

      Đột nhiên màn hình máy tính phản xạ ra hình ảnh ngoài cửa sổ ở sau lưng, làm cho nhận thấy được khác thường ngoài cửa sổ, có người định lén xâm nhập.

      làm bộ đứng dậy về hướng phòng tắm, đứng nép vào góc khuất của cửa sổ, giả vờ như đóng cửa phòng tắm lại, sau đó đứng chờ đợi người sắp tiến vào.

      Quả nhiên, nhìn thấy bàn chân bước vào, kịp nghĩ ngợi liền vội phóng đến chụp lấy người đến, xoay người này cái.

      “Ui da!” giọng nữ cất lên.

      Là phụ nữ? kinh ngạc nhìn người vừa tới, lại là Tuyết Diễm! Nhưng còn kịp rồi, mắt thấy thân thể của nàng té chổng vó, dưới tình thế cấp bách đành ôm lấy nàng lăn tròn mấy vòng mặt đất, giúp nàng giảm bớt tốc độ va chạm mạnh, lại làm khổ chính thân xác của mình.



      nổi giận quát: "Lần này là tự đưa đến cửa, chết tiệt, có chắp cánh cũng thể bay !"

      Tuyết Diễm liếc mắt đưa tình nhìn , nhìn thấy ra tay nhanh nhẹn để bảo vệ nàng mà nàng như mở cờ trong bụng, : “ Tôi quả tự mình dâng đến cửa, cho dù có cánh tôi cũng bay ."

        này ràng phóng điện với , trấn tĩnh đẩy nàng ra quát : “ Đừng bày trò trước mặt tôi! Tôi ăn đâu!”. ." ăn mới là lạ.

      "Hừ! Nếu ăn, vì sao còn đặt tay ngực tôi?"

      cúi đầu liền phát tay phải rang đặt bộ ngực mềm mại của nàng, giống như điện giật lập tức rút tay về, rời khỏi nàng, cùng nàng duy trì khoảng cách thích hợp .

       

      Nhìn vẻ mặt và dáng vẻ xấu hổ của , làm cho Tuyết Diễm thấy buồn cười, hai mắt nhìn thẳng vào , vẻ mặt quyến rũ mang nụ cười, to gan lớn mật phóng điện với . (Quinn: Có ai biết phóng điện là gì ^0^

      Bạch Thiệu Phàm ho khan tiếng, nghiêm túc : "Biết tôi muốn bắt , còn tự động chạy tới, có ý đồ gì?"

      "Tôi thấy là có ý đồ với tôi đúng hơn!

      " bậy! Tôi là cảnh sát, là trộm, tại sao tôi lại có ý đồ đối với ?"

      "Trộm?" Vẻ mặt của nàng như bị xúc phạm."Ai tôi là trộm, cái loại vai diễn mất mặt này tôi mới thèm làm đâu!"

      "Vậy à?" khoanh tay ở trước ngực, khí thế cao ngạo hỏi: "Như vậy tiểu thư thích loại vai diễn cao cấp nào? Tôi muốn thỉnh giáo."



      "Tôi là sát thủ, biệt danh “ Chồn Đen”!"



      "Chồn Đen? là nữ sát thủ được đồn đại chuyên môn sử dụng độc để giết người, thủ pháp gian ác sâu hiểm khó lường —— Chồn Đen?"



      phải vậy đâu! Chuyên môn dùng độc là sư huynh của tôi, tên Cảnh Chấn, mới là người có thủ pháp gian ác sâu hiểm, còn tôi chỉ chuyên dùng độc làm người ta tê liệt mà thôi, độc tính cao, hoàn toàn thể đẩy người ta vào chổ chết! đừng có vu khống cho tôi!”



      "Cảnh Chấn là sư huynh của ? Vậy còn Hắc Ưng sao?"

      Nàng muốn trả lời, đột nhiên dường như tỉnh ngộ, ngậm miệng cười , nheo mắt nhìn .

      "Muốn gài bẫy tôi? dễ dàng như vậy. "

      Nha đầu kia quả nhiên lanh lợi, bị nàng nhìn thấu ý nghĩ . Nhưng mà cũng phải là người ngu ngốc.

      " Tôi từng nghĩ phải là kẻ đối địch, nhưng xem ra và bọn họ là cùng bọn, tất cả đều là động vật máu lạnh giết người chớp mắt, nếu còn chuyện gì khác, ! Trước khi tôi đổi ý muốn bắt giam , mau chóng biến mất !” xong liền giả vờ như thèm để ý đến nàng.

      Tuyết Diễm chu cái miệng nhắn đỏ tươi  ra, biết cố ý, nhưng cũng cam lòng cứ rời khỏi như vậy.

      " đừng dùng phép khích tướng, đối với tôi cũng vô dụng thôi, nếu phải vì báo đáp ơn cứu mạng lần trước của , tôi mới thèm cho biết chuyện của Hắc Ưng và Cảnh Chấn đâu!" Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là trong lòng nàng vốn luôn ngưỡng mộ .

      "À! Vậy tại sao sớm!" ra là nàng tới đây là muốn cung cấp tin tức cho , ván bài lật ngửa, gương mặt chuyển thành nụ cười tươi, rót ra hai chén rượu nho, : "Tôi mời uống rượu, chúng ta từ từ chuyện."

      " thay đổi là nhanh." Nàng trừng mắt nhìn .

      "Cổ nhân có câu, đại trượng phu co được dãn được(biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), phải sao?"









      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Muốn hoàn thành tốt tất cả những hành động, Nhược Băng và Bạch Thiệu Phàm thường hay thảo luận rất cặn kẽ, có khi thảo luận mãi đến khuya, Nhược Băng còn ngủ lại ở chỗ của , sau đó rời giường lại tiếp tục bàn luận vấn đề còn dang dở.

      "Nhược Băng, may mà có , lời của người xưa sai chút nào, bên cạnh vị đại tướng lúc nào cũng có vị quân sư trí dũng song toàn, giống như hổ mọc thêm cánh, tại tôi chính là có loại cảm giác này.”

      "Có thể làm cho thần bộ của giới cảnh sát ca ngợi như thế, tôi là có vinh dự  a.”

      "Mỗi lần gặp phải vụ trọng án nào khó đều nhờ vào trí tuệ thông minh của mà vấn đề được giải quyết dễ dàng.”

      "Đừng cố trêu tôi, nếu phải lá gan đủ lớn, phản ứng linh hoạt, hơn nữa võ công cao cường, làm sao có thể thuận lợi phá án chứ?"

      "Cho nên tôi mới , chúng ta hợp tác ưng ý." cười khẽ, điểm lên chóp mũi của nàng.

      "Đúng vậy!" Nàng cũng quay về phía mỉm cười xinh đẹp.

      Mỗi lần hai người hợp tác, luôn phối hợp hoàn mỹ tỳ vết, bọn họ rất ăn ý, hiểu biết tâm tính lẫn nhau, có khi Nhược Băng cảm thấy được nàng và Bạch Thiệu phàm còn thân thiết hơn cả tình nam nữ nữa, đó là tình cảm em, thậm chí có chút gì kiêng kị.

      Nàng khỏi tự hỏi chính mình, người đàn ông hoàn mỹ như Bạch Thiệu Phàm vậy, tại sao nàng lại gả cho ?? Kiều Mã Lỵ , người đàn ông giống như Thiệu Phàm sắp tuyệt chủng hết rồi, đốt đuốt cũng tìm thấy được người đàn ông như vậy, lại còn nàng tha thiết, nàng còn có điểm nào hài lòng?

      Nàng nhịn được nhớ tới  người đàn ông nên nhớ —— Hắc Ưng, đôi mắt sắc bén lợi hại kia là nguy hiểm, là quỷ dị, nhưng cũng. . . . . . Làm kẻ khác mê muội, quyến rũ khiếp người như vậy. . . . . .

      được! Nàng suy nghĩ cái gì vậy? Nhược Băng ra sức lắc mạnh đầu, như muốn xua đuổi bóng dáng        

      "Làm sao vậy?" Thiệu Phàm khó hiểu hỏi.

      " có gì, cổ em hơi cứng, em chỉ vận động thôi."

      "Đến đây, giúp em mát xa."

      "Ừm." Nàng xoay người, để cho giúp nàng xoa bóp, tiếp tục thảo luận chi tiết vụ án.

       Bây giờ, khi hai người thảo luận tới trọng điểm của vụ án, chuyên chú đến mức cái gì cũng quan tâm, cái gì cũng ngại nữa, Nhược Băng ở lại chỗ của Thiệu Phàm mấy ngày nay, mang theo quần áo để tắm rửa, đơn giản mặc luôn quần áo của . Người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người là tình nhân trong giai đoạn đương cuồng nhiệt!

      Ít nhất, ở trong mắt Hắc Ưng chính là như thế.

      Ngồi cây cách khuôn cửa sổ xa là Ân Thác, hai mắt nhìn chăm chú vào đối phương, ánh mắt toát lên tia nhìn trầm, toàn thân phát ra cỗ khí thế nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi.

      tuyệt đối cho phép trong lòng người phụ nữ của có bóng dáng người đàn ông khác, giống như đầu con chim ưng khổng lồ, đôi mắt rực lửa trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trong phòng say đắm trong tình . Khóe môi nở ra nụ cười lạnh lùng, giống như có thể đóng băng thời tiết nóng bức dưới ánh nắng hè chói chang vậy. ( QH: Ghê quá…)

      muốn người phụ nữ nào, dù người đó có trốn đến chân trời góc biển nào cũng tuyệt đối thuộc về , nếu thể đoạt được nàng, nàng hãy cùng xuống địa ngục !

      Nhược Băng trở lại phòng, vừa nhìn thấy chiếc giường, cả người tựa như chiếc bong bóng xì hơi, nằm phịch xuống, mấy ngày nay vận động đầu óc quá nhiều, hơn nữa thức đêm làm cho nàng cảm thấy đặc biệt mệt nhọc, buồn ngủ dần dần chiếm cứ  ý thức, nặng nề vào mộng đẹp.

      biết ngủ bao lâu, nàng chậm rãi mở to mắt, vừa tỉnh lại hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng đó chính là Hắc Ưng ngồi sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm nàng.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quii & Quảng  Hằng

      Có điều nàng vẫn giật mình, vẫn duy trì tư thế ngủ, miễn cưỡng : “ Xem ra công trình do người bạn đóng cửa cả tháng cố gắng nghiên cứu phát minh thiết bị chống xâm nhập mới nhất lại bị dễ dàng phá giải.

      "Tôi rồi, cho dù em có dùng bất cứ phương tiện phòng vệ nào, chỉ cần tôi muốn vào, có gì có thể ngăn cản được tôi.”

      Hừ! Luôn cuồng ngạo như vậy, nhưng nàng. . . . . . Cũng chán ghét.

      Nàng ngồi dậy."Tìm tôi có việc? Hay là, quyết định muốn giết tôi ?" Giọng điệu của nàng thờ ơ.

      đến trước mặt nàng, nhìn bao quát toàn bộ dung nhan của nàng, thanh lệ mà tuyệt mỹ, tìm thấy tia e ngại.

      "Nếu bây giờ tôi muốn giết em, em sợ ?"

      "Người đàn ông muốn giết tôi đâu chỉ có mình , tại sao tôi phải sợ? Ngược lại là , tại sao vẫn chần chừ chưa xuống tay?"

      chăm chú nhìn lâu vào đôi mắt đẹp của nàng, cúi đầu đến gần hơi thở nàng, cách đôi môi nàng đến tấc, nàng ngẩng đầu muốn tách rời khỏi chuyện kế tiếp sắp làm, nhưng nhanh hơn, Hắc Ưng hòa vào gương mặt của nàng đoạt lấy hai phiến môi đỏ mọng kia, đem nàng đặt ở giường thể động đậy

      Nụ hôn của giống như chiếm đoạt nàng, khi cuồng dã mãnh liệt làm nàng thể hô hấp, khi trở nên dịu dàng trêu đùa, muốn khơi dậy nhiệt tình của nàng, muốn nàng vì lâm vào tình trạng mê muội thể thoát ra được. 

      Nhược Băng biết mình nên cố gắng giãy dụa, nàng kinh ngạc vì bản thân ràng lại có cảm giác với , mà nếu nàng   cố gắng giãy dụa, sau này chắc nàng xấu hổ đến chết mất, nhưng nàng càng giãy dụa ra khỏi nụ hôn của Hắc Ưng càng thêm sâu, giống như hòa tan thân thể nàng cùng với ngọn lửa nhiệt tình của

      Tay người nàng dao động, luồn sâu vào váy vuốt lên phần da thịt mịn màng của nàng, đụng chạm này làm cho thần trí của Nhược Băng bừng tỉnh, giống như chạm phải điện giật, lập tức nắm lấy bàn tay còn muốn lấn sâu hơn của lại.

      " muốn hiếp trước giết sau sao??"

      "Em biết điều tôi muốn nhất là gì ?"

      "Tôi biết."

      "Tôi muốn biến em thành người đàn bà của tôi."

      " thể nào."

      cười lạnh : "Trong từ điển của tôi có ba chữ này."

      "Tôi đánh lại , chỉ có thể mặc xâm chiếm, cho dù đoạt được tôi, sao?” ra tất cả những người đàn ông đều giống nhau, đều muốn chiếm đoạt. 

      "Em chịu theo tôi, là bởi vì Bạch Thiệu Phàm sao?"

      Giọng của nhàng mà đầy uy hiếp, dấu sát khí, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ chọc giận , thậm chí liên lụy Thiệu Phàm, khí có vẻ hết sức căng thẳng

      " ấy phải là người đàn ông của tôi." Giọng của nàng kiên định

      Hai người cùng nhìn nhau im lặng, như thi đua với nhau, ai cũng chịu nhận thua. lúc lâu sau, Hắc Ưng chậm rãi mở miệng."Hôm nay tôi bỏ qua, nhưng em đừng quên, ngoài tôi ra, những người đàn ông nào muốn tiếp cận em, chỉ có con đường chết."

      xong Hắc Ưng liền mở cửa phòng rời , bỏ lại Nhược Băng vẫn còn sốc, vỗ về trái tim bất ổn của nàng, nàng tin tưởng, cuộc đối thoại vừa rồi nếu hơi có sơ xuất chút, chỉ sợ tánh mạng Thiệu Phàm còn, nàng tin rằng Hắc Ưng được làm được.

      Ông trời! Nàng rốt cuộc chọc phải dạng đàn ông gì đây? Chết tiệt, tim nàng đập dữ dội phải bởi vì sợ hãi, mà là đối với cuồng bạo cướp lấy nhiệt tình của làm nàng có phản ứng này.

      Vuốt ve đôi môi vừa rồi bị hôn đến phát đau, cảm giác cuồng dã vẫn còn lưu lại, chỉ là nụ hôn thôi tại sao lại làm cho lòng nàng dao động, Tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Nhất định là bởi vì lo lắng gây ra điều gì bất lợi cho Bạch Thiệu Phàm nên mới có thể như vậy, nàng tự với chính mình như vậy.                                                                                                                                                  

      Nhưng mà. . . . . . Mỗi khi xuất , đều làm cho nàng có chút chờ mong. . . . .

      ! được! Nàng là trinh thám phấn đấu vì chính nghĩa, tuyệt đối thể cùng sát thủ có quan hệ gì, hai người bọn họ giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn có điểm chung.

      Vứt tình cảm nên có qua bên, nàng bắt đầu mơ màng chìm trong giấc ngủ nặng nề. . . . . .

      *******************************
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Tặng Quinn

      *******************************         

      Thiết bị báo động phòng vệ trong phòng nếu bị Hắc Ưng phá giải, liền mất ý nghĩa phòng vệ, tuy rằng thân thủ của Hắc Ưng là nhất nhì thế giới, có thể là ngoại lệ, nhưng Nhược Băng định cũng nên báo cho Kiều Mã Lỵ biết chút.

      Nàng có thể tưởng tượng khi Kiều Mã Lỵ nghe tin tức này, gương mặt xanh mét như rùa. Nghĩ thế, nàng khỏi bật cười, chừng còn có tác dụng ngược lại làm cho Kiều Mã Lỵ càng vùi đầu vào nghiên cứu vũ khí lợi hại hơn, để giúp nàng giảm  bớt nhuệ khí của Hắc Ưng.

      Chiếc xe chở người đến gần khu vực rừng núi, rời xa nơi nội thành ồn ào náo nhiệt. Gió mát lạnh thổi phần phật, cùng với phong cảnh hai bên đường duyên dáng hợp lòng người. Làm cho Nhược Băng có loại cảm giác muốn vứt bỏ hết những phiền phức của thế tục, vào cư chốn núi rừng, hòa mình vào giữa cảnh đẹp của thiên nhiên, cũng bởi vì vậy mà lơi lỏng phòng bị, phát từ đầu đến cuối có chiếc xe vẫn theo dõi nàng.       

      Kiều Mã Lỵ đợi gần giờ, vẫn thấy được bóng dáng của Nhược Băng, trực giác cảm thấy có điều kỳ quái.

      Thời gian ước hẹn với Nhược Băng trôi qua khá lâu, theo lý mà , nếu Nhược Băng có việc đến chậm, tất nhiên trước đó gọi điện thoại báo cho mình biết, thể đến lúc này vẫn có tin tức.

      Nàng ra bên ngoài xem xét, nhìn xa cuối đường, ngay cả bóng ma cũng đều có, khi định quay về bên trong, bỗng nhiên nhìn thấy từ trong rừng cây xa xa, mơ hồ có sương khói bảy màu đầy nguy hiểm.

      Trong lòng Kiều Mã Lỵ cảm thấy ngạc nhiên, vội vã quay về phòng nghiên cứu, đoán Nhược Băng có thể xảy ra chuyện!

      Nàng nhận ra loại sương khói bảy màu kia, đó là trong những đạn khói mà nàng nghiên cứu phát minh ra, dùng làm vũ khí phòng vệ để chạy thoát truy kích của kẻ địch, Nhược Băng nhất định là gặp phải nguy hiểm mới có thể sử dụng nó.

      chút do dự, nàng lấy những vũ khí to trong phòng nghiên cứu của mình, vội vã lái xe chạy về hướng phát ra đạn khói.

      ****************************** 

      Bạch Thiệu Phàm xem kỹ hồ sơ trong đĩa, căn cứ manh mối mà Tuyết Diễm cho , đối với thân thế thần bí của Hắc Ưng cùng với biến hoá kỳ lạ của Cảnh Chấn, làm cho có phương hướng để điều tra. Được hỗ trợ của tất cả các đồng nghiệp trinh thám từ Trung Quốc đại lục đến nước Mỹ, nắm giữ được ít tư liệu của hai người này.

      thể tưởng được Hắc Ưng lại là người con lai Nhật- Trung, cha là người Nhật Bản, và mẹ là người Tây Tạng, sau khi sinh ra , sau đó cha chết nơi đất khách quê người, có cách để nuôi nên mẹ mới giao cho dị nhân Tây Tạng là Hoắc Lão Đồng dạy dỗ.

      Bạch Thiệu Phàm nhìn kỹ tư liệu, phát Hắc Ưng mỗi khi tiếp nhận vụ giết người, tất cả đều phát bắn trúng mục tiêu chút lưu tình, hơn nữa hề lưu lại chút manh mối gì để điều tra.

      Có điều,so sánh với vụ án gần đây, phát tượng vô cùng kì lạ.

      Nếu ngay cả lão đại của giới hắc đạo, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt mà Hắc Ưng cũng chỉ trong vòng ba ngày xử lý, tại sao đến bây giờ vẫn chưa ra tay với Nhược Băng? Chẳng lẽ. . . . giống như hiểu, sau đó lại lắc đầu phủ định suy đoán của chính mình.

      " thể nào! Tại sao mình lại nghĩ Hắc Ưng tình ý đối với Nhược Băng chứ,  hoang đường. . . . . ." lập tức phủ định, tự với chính mình.

      " chừng đoán đúng rồi." Hắc Ưng ở bên đáp.

      Bạch Thiệu Phàm mở to hai mắt nhìn về phía vừa người tới, ngoài văn phòng có bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, người đàn ông xa lạ này tại sao có thể vào văn phòng của vậy?  " là?"

      "Tôi là người mà điều tra ở máy tính.” cười đến nhàn nhã, ánh mắt cũng rất nguy hiểm.

      Bạch Thiệu Phàm kinh ngạc hỏi: " là Hắc Ưng?"

      "Đúng vậy."

      móc súng ra rất nhanh, nhưng Hắc Ưng so với còn nhanh hơn.

      "Đừng kích động." Súng của chỉ vào Bạch Thiệu Phàm, trong khi đầu ngón tay của Bạch Thiệu Phàm chỉ mới vừa đụng tới súng mà thôi.

      " muốn thế nào?"

      "Có việc thỉnh giáo."

      "Thỉnh giáo?" buồn bực.

      Vẻ mặt của Hắc Ưng trong nháy mắt chuyển từ mỉm cười sang đông lạnh, để lộ ra khí thế điển hình của sát thủ.

      " cùng Nhược Băng là có quan hệ gì? Bằng hữu? Tình nhân?"

      " hỏi chuyện này làm gì?"

      "Trả lời tôi." mệnh lệnh, giọng lãnh đạm, vẻ mặt kiên định khiến người khác hiểu được thể làm trái ý, nếu —— Giết tha.

      Đối mặt với họng súng của sát thủ, Bạch Thiệu Phàm cũng nhịn được đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, người tới cũng có thiện ý.

      "Chúng tôi chỉ là bạn thân thôi."

      "Thân đến mức nào?"

      "Chuyện này. . . . . ."

      phát Hắc Ưng đối với Nhược Băng vô cùng đặc biệt, chẳng lẽ Hắc Ưng có tình ý đối với Nhược Băng, cho nên đến bây giờ vẫn chưa xuống tay giết nàng. Mà lần này đến thẩm vấn quan hệ của hai người bọn họ, nếu bản thân trả lời sơ xuất chút, có khi thể thấy được ánh mặt trời vào ngày mai rồi cũng nên?

        khí giằng co, tính mạng của Bạch Thiệu Phàm lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng vào lúc này, điện thoại reo lên đánh vỡ giằng co trầm mặc này.

      "Có cho phép tôi nhận điện thoại ?"

      "Bật loa lên." ra lệnh.

      Bạch Thiệu Phàm vâng lời ấn vào nút phát lượng, trong lòng cầu nguyện hy vọng người gọi điện đến có thể cứu thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

      Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ gấp rút.

      "Thiệu Phàm! Tôi là Kiều Mã Lỵ! Nhược Băng xảy ra chuyện, mau tới đây nha!"

      Hai người đàn ông nghe được, đồng thời thay đổi sắc mặt, Bạch Thiệu Phàm vội vàng hỏi Kiều Mã Lỵ sao lại thế này, nàng khái quát chuyện xảy ra, cũng đem nơi phát chiếc xe của Nhược Băng bị hủy hoại cho , bảo phải nhanh chóng chạy đến.

      "Tôi lập tức đến ngay, chờ tôi, được tự tiện hành động!"

      Ngắt điện thoại, vốn định cùng Hắc Ưng đàm phán để cho rời tìm kiếm Nhược Băng, thể tưởng được quay người lại, Hắc Ưng sớm thấy bóng dáng, võ công người này đến vô ảnh vô tung làm cho kinh ngạc, bội phục thôi.

      Chẳng lẽ, Hắc Ưng cứu Nhược Băng sao? có nhiều thời gian để tự hỏi, lập tức triệu tập người theo lên đường.

      Chỉ mong Nhược Băng bình an vô , trong lòng thầm cầu nguyện.

       

      *******************************

       
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Tặng Quinn

      ********************************

      Rừng rậm mù mịt giống như cái mê cung vây chung quanh Nhược Băng, làm nàng mãi ra, càng lúc càng tiến sâu vào mờ mịt.       

      Cảnh Chấn theo đuổi buông, làm cho nàng trốn vào trong rừng rậm, vì tránh liên lụy cho Kiều Mã Lỵ, nàng cố ý trốn hướng ngược lại, mặt phóng ra đạn khói che mắt đối phương, cố gắng tránh thoát móng vuốt lang sói của Cảnh Chấn, nàng biết bản thân ở nơi nào, chỉ biết là càng ngày càng xa phòng nghiên cứu của Kiều Mã lỵ.

      "Nha đầu chết tiệt kia! Lăn ra đây cho tôi!"

      Cảnh Chấn tức giận chửi ầm lên, thể tưởng được người của người phụ nữ này đem theo nhiều vũ khí như vậy, nếu võ nghệ cao, sớm bị sương khói kỳ quái kia nàng làm cho hôn mê. biết tại sao mùi vị Hàn Hương Lộ người nàng còn? Khẳng định là Hắc Ưng giở trò ma quỷ! Hại phải mất rất nhiều ngày để truy tìm hành tung của nàng, mai phục ở gần bên tìm cơ hội xuống tay, hôm nay nhất định phải bắt cho được nàng!

      "Ngoan ngoãn ra bó tay chịu trói, nếu bị lão tử bắt được, chịu khổ!"

      Nhược Băng trốn ở cây, nghĩ kế thoát thân, lúc này tốt nhất nên dùng kế "Dương đông kích tây" phân tán lực chú ý của , sau đó thừa cơ phóng ra kim gây tê.

      Chờ khi Cảnh Chấn đến gần nàng, nàng đem quả bom , ném sau lưng , thanh quả bom nổ quả nhiên dẫn đường Cảnh Chấn chuyển hướng cũng đưa lưng về phía nàng, Nhược Băng thừa cơ nhắm phía sau gáy bắn ra kim gây mê.

      Kêu lên tiếng, ba giây sau Cảnh Chấn liền ngã xuống đất, Nhược Băng nhảy xuống, động  gân cốt chút, thả lỏng chính mình, cuối cùng cũng giải quyết được phiền phức lớn này.

      Cảnh Chấn nằm mặt đất trợn mắt trừng mắt nàng, hừ! Nàng mới sợ đâu.

      "Thuốc gây tê này này đủ để nằm yên trong ba giờ, ngoan ngoãn chờ cảnh sát đến đây ." Nàng thong dong tự nhiên , định quay về xe lấy điện thoại gọi Thiệu Phàm, nhân tiện gọi xe đến lôi cái xe hư hỏng nặng của nàng.

      Mới quay người lại, đột nhiên cảm thấy cái gáy va chạm đau điếng, nàng thiếu chút nữa ngất, còn kịp phản ứng, hai tay liền bị Cảnh Chấn kèm chặt hai bên 

      Nàng giơ chân đá móc ngược sang bên hông, nghĩ muốn giãy dụa ra khỏi kiềm chế của , lập tức cảm thấy cổ bị đâm châm.

      " làm gì tôi vậy?" Nàng kinh hoàng hỏi.

      "Yên tâm, chính là giúp tiêm châm mà thôi."

      "Tiêm?"

      "Để cho an phận, giảm bớt rắc rối cho tôi."

      " phải trúng kim gây tê, tại sao lại có thể. . . . . ."

      "Hắc hắc! có biết vì sao giới hắc đạo mọi người đều xưng tôi là ‘ Hắc Độc Sát ’ ? Bởi vì tôi giỏi nhất là sử dụng độc giết người, đồng thời cũng là chuyên gia giải độc, mũi kim thuốc tê nho làm sao tôi để vào trong mắt, ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, quá coi thường tôi rồi."

      Nhược Băng dần dần cảm thấy tứ chi vô lực, phát giác tình thế nghiêm trọng.

      " tiêm….thứ gì vào người tôi?"

      " có gì, là Nhuyễn cốt tán độc môn bí phương của Tây Tạng chúng tôi thôi, có phải là cảm nhận được toàn thân suy yếu vô lực ?"

      ". . . . . ."

      Nhược Băng khuỵu hai chân xuống, nằm xụi lơ mặt đất, nhìn thấy nụ cười đầy vẻ tà ác của Cảnh Chấn, biết bản thân thảm rồi.

      Cảnh Chấn ôm lấy nàng khiêng vai, vào căn nhà gỗ mật, đặt nàng lên giường.

      Nhược Băng cố sức nhúc nhích thân mình, cảnh giác hỏi: "Tôi với cừu oán, vì sao tìm mọi cách hãm hại tôi?"

      Cảnh Chấn cười đến ngoan, : "Bởi vì là người phụ nữ của Hắc Ưng."

      "Tôi phải!"

      "Nhưng nó rất coi trọng , lấy sinh mệnh để bảo vệ . Tôi phải dâm nhục làm cho thống khổ cả đời." cởi áo, lộ ra ánh mắt dâm loạn, nụ cười đầy vẻ dâm tà, làm cho Nhược Băng cực kỳ buồn nôn.

      Vẻ mặt của hạ lưu tục tĩu, nhìn chằm chằm thân thể của Nhược Băng đích, đánh giá cẩn  thận dáng người tuyệt mỹ của nàng.

      Nhược Băng cảm thấy toàn thân nổi lên trận kinh sợ, bị cưỡng hiếp còn bằng tự sát, nhưng Nhuyễn cốt tán làm cho nàng ngay cả sức để cắn lưỡi đều có.

      "Nghĩ muốn tự sát? dễ dàng như vậy!"

      từ từ tiến tới gần, hưởng thụ lạc thú sắp sửa làm thịt con sơn dương, bức nàng lùi dần đến góc tường, móng vuốt sói của dần dần tiến về phía ngực nàng.

      "Đừng!" Nàng ngừng hít thở, cảm giác ghê tởm ở dạ dày cứ trào lên.

      Mắt thấy tay xé rách quần áo mình, nhưng ngờ đến là, ngay cả góc áo còn chưa kịp chạm đến, Cảnh Chấn bị những viên đạn tấn công liên tiếp làm cho điên cuồng tránh né, xô ngã bàn gỗ làm vật chắn đạn.

      "Ai đó?" rống to.

      bóng người từ trời rơi xuống, che ở trước mặt của Nhược Băng, họng súng của Hắc Ưng nhắm ngay điểm giữa chân mày của Cảnh Chấn, hai người đứng đối diện trừng mắt nhìn nhau.   

      "Cảnh Chấn, khi nào trở thành loại người nhát gan như vậy, lại muốn dùng người phụ nữ để uy hiếp tôi?” lạnh lùng trào phúng.

      "Hắc! Tìm được nơi này mày quả đơn giản, tự động tìm cái chết sao!"

      "Đừng quên, vẫn là bại tướng dưới tay tôi."

      giận đỏ mặt."Bớt nhảm ! Hôm nay phải mày chết là tao chết!"

      "Đây đúng là lời tôi muốn ." cười lạnh.

      Hai người đều chỉa họng sung vào đối phương, bất luận ai nổ súng trước cũng có người nhất định chạy thoát, tất nhiên là lưỡng bại câu thương (cả hai đều chịu thiệt).

      "Đến ngoài phòng quyết trận sống chết, thế nào?" Cảnh Chấn đề nghị.

      "Đồng ý."

      Cảnh Chấn chậm rãi đứng lên, bước lui dần đến cửa, Hắc Ưng híp hai mắt, biết nhất định có quỷ kế. 

      Ngay khi vừa rời khỏi cửa, Cảnh Chấn lấy tốc độ như sét đánh kịp bưng tai ném vào trong phòng quả lựu đạn, cùng lúc đó chạy ra phía ngoài phòng.

      Hắc Ưng sớm đoán được sử dụng quỷ kế, gần như cùng lúc đó, trước khi quả lựu đạn rơi mặt đất, nhảy lên bắt được, ném nó về hướng cửa, quay người lại ôm lấy Nhược Băng lăn mình nằm xuống sàn gỗ.

      Bùm! tiếng nổ mạnh làm vỡ nát căn nhà gỗ, thoáng chốc bụi đất bay lên, khói mờ tràn ngập, giường gỗ mà dùng để che chắn cho bọn họ trong phút chốc cũng biến thành gỗ vụn.

      Đợi sau khi mọi chuyện ổn định, Nhược Băng lo lắng hỏi: " chết sao?"

      " dễ dàng như vậy, chết dưới mũi súng của tôi." Trong mắt nổi lên sát ý lạnh lùng.

      "Đừng giết ! Hãy giao cho cảnh sát." Nàng thể đồng ý việc làm của .

      "Tôi rồi, phàm là những gã đàn ông muốn tiếp cận chỉ có con đường chết, có ý đồ xâm phạm , giết tha."

      Ba chữ cuối cùng với lạnh lẽo vô tình, giọng mang theo tia độ ấm làm cho nàng rùng mình, bởi vì tác dụng của Nhuyễn cốt tán liên tục tăng mạnh, làm cho nàng hoàn toàn có sức ngăn cản giết người.

      Hắc Ưng thu xếp cho nàng ở dưới giường, sau khi xác định nàng tuyệt đối an toàn, nhảy ra khỏi cửa sổ truy tìm Cảnh Chấn.

       Quảng Hằng: Hơ hơ, cuối cùng rồi cũng đến chap Hot, phụ tấm lòngc hờ đợi của pà kon, cảnh báo nha!!! có gì đừng trách QH ko cảnh báo a!

       

       
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :